Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 85: Chương 85



Tất cả bọn nhỏ đều xuống dưới tầng ăn cơm, một tầng đang trống trải lập tức bị nhét đầy người, trên mỗi chỗ ngồi đều nhiều thêm một đứa trẻ.

Sau khi vị trí quầy bar bị chiếm, Eva nhanh chóng khép lại cửa kính đi vào bên trong buồng lái, vẻ mặt sợ hãi nói không nên lời.

Thích Mê đứng dậy nhường vị trí phụ lái cho cô ấy, chuẩn bị đi ra phía sau đút cơm cho đám nhóc con. Vừa mới đi ngang qua Eva, đã bị cô ấy một phen túm lấy: "Mê à, tôi không thể nào ngồi ngốc một chỗ ở trong này được đâu, tôi nghĩ mình vẫn nên tự mình đi xuống tìm quán bar, cô xem có đồ gì cần lấy không, để lát nữa tôi sẽ mang về cho cô?"

Thích Mê khẽ nhíu mày, nét mặt lo lắng: "Cô tự đi một mình à?”

Eva đẩycô một cái, cười cười nói cô, "Tôi chính là một người chơi có kinh nghiệm đầy mình ở thời kỳ tận thế này đó, cô xem tôi trở thành một đứa trẻ con cần được cô đi theo bảo vệ hay sao chứ?"

Thích Mê đồng ý gật đầu, cười nói: "Được được được, coi như là tôi đã lo lắng linh tinh, cũng đúng, cô đi một mình chắc hẳn là cũng không có vấn đề gì...... Về phần đồ đạc, hình như không có gì đặc biệt cần thiết, cô chỉ cần kiếm thêm một chút đồ ăn mang về là được rồi."

Eva vác thanh đại đao lên, ấn nút cửa trước, "Chờ nhận được tin tức tốt của tôi đi nhé!"

Thích Mê đưa mắt nhìn theo cô ấy xuống xe, vẫn cảm thấy có chút không yên tâm, thò đầu ra dặn dò thêm một câu: "Nhớ phải cẩn thận một chút đấy nhé, chú ý thời gian quay trở về."

Eva bất đắc dĩ thở dài, móc chiếc điện thoại di động nhìn, sau đó lại nói, "Cho tôi một giờ đồng hồ, đảm bảo sẽ quay trở về, OK nhé?"

Thích Mê khoa tay múa chân cười tươi ra dấu hiệu OK với cô ấy, sau khi đưa mắt nhìn Eva đã đi xa, cô lập tức đi vào phía sau xe, đóng chặt tấm cửa kính ngăn cách lại.

*

Hơn nửa giờ sau, bọn nhỏ đều đã lần lượt ăn cơm xong, cả đám ghé vào cửa kính cố gắng nhìn ra phía bên ngoài.

Trên xe đều đã bị Thích Mê dán kín bằng mấy tờ áp phích quảng cáo, mặc cho bọn nhỏ có trừng mắt to hơn nữa, cũng chỉ có thể nhìn thấy Ultraman và những nàng tiên ma thuật nhỏ ở trên mấy tờ áp phích quảng cáo. Trịnh Viện Viện chủ động nhận thầu nhiệm vụ rửa chén, còn đám nhóc con này thì giao lại cho Thích Mê và Đỗ Thụy trông coi.

"Cô Thích, chúng ta đang ở đâu vậy ạ?" Phương Hân Duyệt ngồi ở vị trí quầy bar, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều dán lên trên tấm cửa kính, đè nặng cánh mũi, giọng nói rầu rĩ vang lên.

Thích Mê một tay ôm Triệu Nhất Triết, một tay ôm Tiểu Lãng Dữ, dặn dò bọn nhóc phải ở chung với nhau thật tốt.

Vừa nghe tới vấn đề này, cô tranh thủ lúc rảnh rỗi ngẩng đầu lên nói: "Chúng ta vừa mới tới một thành phố, về phần tên gọi là gì thì cô cũng không biết."

Phương Hân Duyệt quay đầu: "Vậy chúng ta đây là đang muốn đi đâu vậy ạ?”

"Cô sẽ dẫn tất cả các em đi ngắm nhìn biển rộng nhé ."

Triệu Nhất Triết ngẩng đầu, chớp chớp mắt: "Chính là vùng biển lớn "Trời biển một màu" sao ạ?”

“Đúng vậy.”

Vương Tiểu Hổ: "Vậy cha mẹ của chúng ta cũng đang ở bờ biển sao ạ?"

Thích Mê thoáng suy nghĩ, ấp úng trả lời: "Cô chỉ có thể nói... cũng có thể là như vậy."

Đại khái đám nhóc con này đều cũng đã quen thuộc, hiện tại vào thời điểm nhắc tới cha mẹ, đám nhóc đã không còn khóc rống lên như lúc trước nữa, ngay cả đứa nhỏ Địch Vân Đồng nhỏ tuổi nhất cũng đã chậm rãi tiếp nhận hoàn cảnh này, cậu nhóc đang cười khanh khách chơi đùa náo loạn cùng với Đỗ Thụy.

Thích Mê đặt Tiểu Lãng Dữ vào chỗ ngồi, vừa lấy điện thoại ra, chợt nghe thấy cậu nhóc hỏi: "Cô Thích đang lo lắng cho cô Eva phải không ạ?"

"Ừ, đã qua bốn mươi phút đồng hồ rồi, mà vẫn không có một chút động tĩnh gì." Thích Mê bật sáng màn hình điện thoại, sau khi nhìn thoáng qua thời gian, thì đóng điện thoại lại. Cả một xe người cần được bảo vệ ở chỗ này như vậy, cô cũng không dám tùy tiện đi ra ngoài tìm kiếm Eva, chỉ có thể ở chỗ này sốt ruột chờ đợi.

"Còn hai mươi phút nữa, cô đừng quá lo lắng." Đỗ Thụy an ủi nói.

"Ừ." Thích Mê gật đầu, cất điện thoại đi.

*

Nhưng qua hai mươi phút sau, Eva vẫn thấy không trở lại.

Bốn phía vẫn là một mảnh yên tĩnh.

Trong bóng tối đen như mực, thậm chí còn không hề lộ ra một chút ánh sáng vụn vặt.

Thích Mê rốt cục không thể nào ngồi yên được nữa, cô xuống xe cầm lấy kính viễn vọng leo lên trên một thân cây gần nhất, quan sát khắp xung quanh, nguồn sáng duy nhất ở đây chỉ có chiếc xe buýt này.

Để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, cô lại ngồi ở trên cây đợi thêm vài phút nữa, sau khi quan sát kỹ đã xác nhận bên trong thành phố vẫn không có một chút ánh sáng nào xuất hiện.

Eva không có kỹ năng [nhìn đêm], ở trên đường phố đi lại nhất định sẽ phải dùng điện thoại di động để chiếu sáng, mặc dù ánh sáng rất yếu ớt, nhưng ít nhiều cũng có thể nhìn thấy được một chút ánh sáng xung quanh.

Thế nhưng hiện tại, cả thành phố nặng nề tĩnh mịch chìm trong bóng tối trông như một nấm mồ.

Không chỉ có Eva, mà cả Ngu San và Kiều Dã cũng đều không thấy mở đèn chiếu sáng nữa.

Rõ ràng trong cả một quãng đường dài di chuyển, trong taycô ấyđều sử dụng điện thoại di động để chiếu sáng, không có đạo lý vừa vào thành phố đã tắt điện thoại di động đi.

Chẳng lẽ lại trùng hợp điện thoại bị hết pin hay sao?

Thích Mê thật sự không tin tưởng đây là sự trùng hợp, cô cảm thấy có thể đã xảy ra chuyện gì đó, sau khi từ trên thân cây nhảy xuống, cô vội vàng quay trở lại trong xe.

Lũ nhóc con đang hăng hái bừng bừng nghe Đỗ Thụy kể chuyện xưa, vừa thấy Thích Mê trở về, mấy đôi mắt nhỏ đều đồng loạt nhìn về phía cô.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 86: Chương 86



"Cô ơi, cô bác sĩ đã về chưa ạ?" thằng nhóc Vương Tiểu Hổ đang nằm úp sấp trên mặt bàn đứng thẳng dậy hỏi cô.

Đôi mắt Thích Mê lóe lên, ậm ậm ừ ừ qua loa vài câu lấy lệ: "Cô ấy sắp về rồi, mấy đứa cứ tiếp tục nghe chuyện kể xưa đi nhé, cô sẽ ra ngoài chờ thêm một lát nữa." Nói xong, cô liền nhẹ nhàng khép cánh cửa kính lại.

Làm sao bây giờ?

Hiện tại cả một xe người ở chỗ này, cô không có khả năng mặc kệ sự sống c.h.ế.t của bọn họ, nhưng Eva... Eva vẫn chưa quaytrở về, lỡ như cô ấythật sự gặp phải chuyện gì nguy hiểm, lãng phí thêm một phút giây nào, cô ấy có thể bị nguy hiểm thêm phút giây đó.

Thích Mê trong lúc cấp bách không biết nên làm thế nào, cô gấp đến độ đi vào trong buồng lái.

Khóe mắt đột nhiên nhìn thoáng qua cửa kính vừa mở ra đóng lại, lúc này cô mới kéo lại suy nghĩ.

Tiểu Lãng Dữ từ bên trong đi ra, trực tiếp đưa tới cho cô một miếng băng keo cá nhân.

Là loại chuyên dụng dành cho trẻ em, phía trên còn có in hình khuôn mặt đang tươi cười đáng yêu.

Thích Mê sửng sốt trong giây lát, sau đó phát hiện bàn tay cô đã bị rách một lỗ nhỏ, chắc là vừa rồi trong lúc leo lên cây đã không cẩn thận làm rách.

Cô đang cúi đầu nghịch miếng băng keo cá nhân, chợt nghe thấy Tiểu Lãng Dữ chủ động nói: "Nếu cô lo lắng cho cô Eva thì cứ đi tìm cô ấy đi, em có thể ở lại đây bảo vệ cho bọn họ.”

Thích Mê nhìn chằm chằm cậu nhóc hai giây, không xác định hỏi lại cậu một lần nữa: "Em vừa nói cái gì?"

"Em nói nếu như cô giáo Thích muốn đi tìm cô Eva, thì cô cứ đi đi, nơi này giao lại cho em, em sẽ bảo vệ cho bọn họ." Tiểu Lãng Dữ vẻ mặt nghiêm túc nói.

Thích Mê mím môi, không nói gì.

Tình huống hiện tại thật sự không thể so với lúc trước khi còn ở lớp Đậu Đinh, khi đó bọn nhỏ đều ở trong một tòa nhà kiên cố, đám quái vật có lợi hại hơn nữa cũng không thể xuyên tường đi vào. Nhưng mà hiện tại, chiếc xe buýt du lịch này trên xe tất cả đều là BUG, đi trên chiếc xe buýt này mọi người mọi thời điểm đều có thể có khả năng toàn bộ bị g.i.ế.c sạch, chỉ cần chiếc xe tiến vào một vùng có quái vật, như vậy cả một đám người trên chiếc xe này coi như đều xong rồi. Tiểu Lãng Dữ mặc dù có năng lực khống chế hệ thực vật, nhưng muốn bảo vệ được nhiều người như vậy, cô quả thật vẫn không thể nào yên tâm được.

Tiểu Lãng Dữ nhìn ra sự do dự của Thích Mê, cậu giơ bàn tay nhỏ bé lên.

Trong khoảnh khắc, mấy nhánh câykhô trụi lủi ở xung quanh quảng trường, giống như cây khô gặp được mùa xuân một lần nữa mọc ra phiến lá xanh tươi, hơn nữa những nhánh cây này càng ngày càng dài, càng ngày càng dài, hai bên xe bị những cành cây to đan xen quấn quanh, tạo thành một tấm lá chắn, đem tất cả mọi thứ trong chiếc xe buýt này đều bao bọc ở bên trong.

Kín kẽ chặt chẽ, không để lại một khe hở nhỏ.

Từng nhánh cây phảng phất như có lực sinh mệnh, ở trong những phiến lá xanh um tươi mát từng tầng từng tầng dựng lên bao bọc tạo thành một tấm màng bảo hộ kiên cố không thể nào phá vỡ.

Một cậu bé tuổi còn nhỏ lại có thể có được lực khống chế mạnh mẽ đến như vậy?

Thích Mê không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Tiểu Lãng Dữ, Tiểu Lãng Dữ mặt mày cong lên, lập tức đáp lại cho cô bằng một nụ cười ngọt ngào.

"Lần này cô có thể yên tâm rồi chứ?" Cậu đắc ý ngẩng đầu lên.

Thích Mê suy nghĩ một chút, ngồi xổm trước mặt cậu nghiêm túc dặn dò: "Cô sẽ mau chóng quay trở về, nơi này nhờ cả vào em đấy."

"Vâng ạ!"

Thích Mê ôm cậu vào lòng, dịu dàng nói: "Chăm sóc tốt cho bản thân nhé."

Thanh âm này rất nhẹ nhàng mềm mại, vừa rơi xuống liền tiến vào ở trong lòng cậu.

Đôi mắt Tiểu Lãng Dữ lóe sáng, lặng lẽ nhếch khóe miệng: "Vâng."

Thích Mê nói với Đỗ Thụy một tiếng, sau đó ấn nút điều khiển phòng ngự khẩn cấp mà cô đã đặc biệt thiết kế cho chiếc xe này. Trong nháy mắt, xoạt xoạt xoạt, một tấm lưới sắt từ nóc xe buông xuống, bao bọc cả chiếc xe buýt lại.

Cẩn thận nhìn lại, trên tấm lưới sắt còn có những mảnh gai nhọn tinh tế rậm rạp, trước khi đi cô còn thả thêm mấy con bọ rùa kim loại bò lên trên lưới sắt, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào xảy ra.

Tiểu Lãng Dữ nhìn bóng lưng rời đi của Thích Mê, hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng đang đỏ lên, yên lặng vài phút mới bình tĩnh trở lại.

Cậu nhìn khắp nơi, bỗng nhiên sau đó mới ý thức được một vấn đề - -

Không đúng, chờ đã, làm sao cậu đi ra ngoài được?

Để tránh lãng phí thời gian, Thích Mê lái xe máy đi vào trong thành phố.

Tiếng gào thét rong ruổi trên đường phố, vô cùng kiêu ngạo phách lối.

Cô còn cố ý bật đèn phía trước xe, nếu Eva an toàn không việc gì, nghe thấy âm thanh hoặc nhìn thấy ánh sáng nhất định sẽ chủ động xuất hiện.

Lúc trước cô đi tìm Eva, chính là dùng phương pháp này.

Nhưng năm phút đồng hồ trôi qua, cô đã chạy qua hai con đường phố, nhưng vẫn không nhìn thấy cô gái tóc vàng mắt xanh xinh đẹp nào đột nhiên nhảy ra đón xe giống như lần trước.

Thích Mê càng lúc càng nóng lòng, cô dừng xe lại, trực tiếp cao giọng hô to lên: "Eva, nếu như cô có nghe thấy lời nói của tôi thì trả lời lại một tiếng!"

Cô tắt động cơ xe máy, vểnh tai lắng nghe bốn phía có truyền đến hồi âm hay không.

"Eva!" cô hét lên một lần nữa.

Vẫn là một mảnh yên tĩnh.

Thích Mê nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía một siêu thị nhỏ ở phía trước. Từ lúc cô tiến vào thành phố đến bây giờ, chỉ có một con đường như vậy, đây đã là siêu thị gần nhất, Eva vào trong thành phố trước hết nơi cô ấy thu thập vật tư chắc hẳn phải là nơi này. Suy nghĩ ít nhiều có thể ở bên trong tìm thêm chút manh mối, cô dừng xe lại, sau đó rút ở thanh đao ở thắt lưng ra, đi vào bên trong.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 87: Chương 87



Hoàn cảnh và kết cấu của siêu thị đều giống nhau, ngoại trừ kệ hàng ở khu đồ dùng hàng ngày coi như vẫn còn đầy ắp, những thứ đồ ăn có thể ăn được tất cả đều đã bị tranh mua không còn lại gì, bao gồm cả kệ rượu.

Đừng nói là một chai rượu, cho dù là một chai rượu rỗng cũng không còn.

Thời gian dài không có người quét dọn, toàn bộ kệ hàng đều bị phủ lên một tầng bụi, mơ hồ có thể nhìn thấy không ít dấu chân hỗn độn từ khu rượu đi qua, cô lập tức quay đầu trực tiếp chạy về phía kho hàng của siêu thị.

Thích Mê đi dọc theo dấu chân, nhìn thấy dấu móng vuốt của mãnh thú, chứng tỏ Ngu San và Kiều Dã cũng đã tới nơi này.

Cửa lớn nhà kho mở rộng, bên trong chất đống một ít quần áo cũ nát, kệ hàng trống trải, chỉ có một ít dụng cụ mát xa không quan trọng, đã bám đầy bụi cũng không có ai lấy đi.

Dấu chân qua tới nơi này, liền vòng vo đi lung tung một vòng, sau đó đi ra bên ngoài siêu thị.

Thích Mê cũng đi theo dấu chân ra ngoài.

Rõ ràng, cuộc tìm kiếm này không đi đến đâu.

Cô cất bước ngồi trở lại xe máy, nhìn con đường chính phía trước và một bên hẻm nhỏ, đang suy nghĩ là nên đi đâu…

Bất chợt trong không gian vắng lặng, trên đường phố yên tĩnh vang lên một tiếng kim loại rơi xuống đất giòn vang.

Có thể nghe ra được, mảnh kim loại này nhất định là rất có trọng lượng, âm thanh rơi ở trên mặt đất rất có lực. Thanh âm không xa, trong hoàn cảnh vắng vẻ như thế này có thể nghe thấy được phương hướng, chắc chắn là chỉ cách nhau một con đường.

Sau khi âm thanh giòn tan rơi xuống đất biến mất, tiếp theo chính là một vài tiếng động do kim loại ma sát kéo lê trên mặt đất tạo thành, không lâu sau đó, lại tiếp tục truyền đến một trận âm thanh giòn vang rất nhỏ.

Thích Mê nghe theo tiếng động đi tới.

Xuyên qua một con hẻm nhỏ, là một con đường lớn rộng mở thông suốt.

Nơi này rõ ràng đã từng xảy ra một trận chiến đấu. Một cái khe rãnh thật dài đột ngột xuất hiện ở trên con đường cái bằng xi măng, chỗ sâu nhất của khe rãnh này cũng gần đến một thước, mấy cái chân tay cụt lủn mắc kẹt nằm rải rác ở trong đó, chắc có lẽ là của những con quái vật bị tiến hóa thất bại. Trên mặt đường, bảy tám con quái vật tất cả đều bị c.h.é.m đứt cắt ngang thân thể, chỉ để lại một vài mảnh nhỏ xương cốt mơ hồ còn dính m.á.u thịt lẫn lộn ở trên đó .

Vách tường và cửa sổ hai bên đường phố cũng bị vỡ vụn không ít, nhất định phải là loại vũ khí sắc bén có trọng lượng nhất định mới có thể c.h.é.m ra được dấu vết như vậy.

Vừa quay đầu lại thì thấy, thanh trường đao kia của Eva đang nằm lẻ loi ở trên mặt đất, chiếc vỏ da dùng để bao bọc thanh đao nằm cách thân đao một khoảng không xa. Hai thứ đồ vật này giống nhau đều bị dính máu, hấp dẫn một vài con ch.ó mèo biến dị lại đây l.i.ế.m láp phát ra tiếng động lạch cạch, động tĩnh vừa rồi chắc hẳn cũng là bị những con vật này không cẩn thận tạo ra.

Vị trí này cách chiếc xe buýt đang ở bên ngoài thành phố một khoảng cách nhất định, nếu như những đứa nhỏ làm ồn ào một chút, xác thực không thể nào nghe thấy được âm thanh chiến đấu xảy ra ở đây.

Thích Mê nhìn xung quanh một vòng, chân mày càng nhíu sâu hơn.

Chỉ là số quái vật bị c.h.é.m c.h.ế.t mà đã có nhiều đến như vậy, rất khó tưởng tượng được Eva rốt cuộc đã đụng phải bao nhiêu con quái vật.

Vũ khí để bảo vệ tính mạng đều nằm ở chỗ này, chẳng lẽ......

Trái tim của cô bỗng nhiên lộp bộp một cái, nhất thời dưới chân phát lạnh.

Cẩn thận tìm kiếm lại một chút, thật may mắn, trên mặt đất không có nhìn thấy bộ áo lông ngụy trang mà Eva hay mặc trên người, chứng minh đám quái vật cũng không có ăn thịt cô ấy ngay tại chỗ, ít nhiều vẫn còn có một chút hi vọng sống sốt.

Thích Mê đi về phía thanh trường đao kia.

Đám cho mèo biến dị bị cả kinh, lập tức bày ra bộ dáng xù lông, lộ ra hàm răng nanh dữ tợn, uy h.i.ế.p cô không được bước lên phía trước.

"Cút!"

Cô lười dây dưa với những vật nhỏ này, vung đao ép bọn nó rời đi, sau đó nhặt thanh trường đao cùng với vỏ đao đang nằm trên mặt đất lên, gộp chúng nó bỏ vào một chỗ vác ở trên vai.

Phóng mắt nhìn lại, khắp nơi đều là đường đi, trong lúc nhất thời thật sự là không biết nên đuổi theo hướng nào.

Đang đứng tại chỗ rối rắm, đột nhiên nghe thấy trong một con hẻm nhỏ gần đó truyền đến tiếng vang. Thích Mê lập tức phản ứng xoay người, thanh loan đao trong tay chỉ kém một giây là có thể bay ra, sau khi thấy rõ người tới, cô thoáng chút giật mình, thu hồi thanh loan đao.

Là Kiều Dã.

Hai chân cậu ta đã bị thương không thể đi đứng như bình thường, chỉ có thể dựa vào trên vách tường mà đi, khập khiễng kéo lê cơ thể, nhìn thấy Thích Mê, đôi mắt cậu ta lóe lên, né tránh tầm mắt cô: "Bọn họ đã bị bắt đi, ở hướng kia." Nói xong, cậu ta giơ tay chỉ về một hướng cho Thích Mê.

"Bọn họ? "Thích Mê nghe được lời không đúng, giọng nói trầm xuống mấy phần, "Ý cậu nói Ngu San cũng bị bắt đi?"

Kiều Dã gật đầu.

Thích Mê giật mình, nhìn về phía một băng vải màu trắng nằm trên mặt đất. Cô nhớ rõ trên đùi của con sư tử biến dị bị thương kia cũng có cột một miếng băng vải như vậy, hiện tại vừa nhìn, đại khái là khi gặp nguy hiểm Ngu San đã điều khiển con sư tử biến dị đi công kích đám quái vật, cuối cùng không thể địch lại được bọn chúng, con sư tử biến dị có lẽ đã bị ăn sạch sẽ.

Cô nhìn chằmchằmKiều Dã hai giây, nhếch môi: "Nhưng mà tại sao câu lại không có việc gì? Hay là nói đám quái vật kia còn biết chọn lựa, chỉ bắt phụ nữ không bắt đàn ông sao? Cậu đừng có nói với tôi, Eva chính là vì cứu bạn gái của cậu mới bị bắt đi nhé.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 88: Chương 88



Kiều Dã biết Thích Mê đang nghi ngờ mình nhưng vẫn không hờn giận mà liếc cô một cái, lạnh lùng nói: "Tôi dùng cái bóng để che khuất bản thân, đám quái vật kia mới không phát hiện ra tôi... Tôi cũng muốn cứu San San, nhưng đám quái vật đó thật sự là rất nhiều, vì vậy mới phải cẩn thận suy nghĩ lại, tôi nghĩ vẫn nên cần có người ở lại để báo tin tức..." Cậu ta dừng lại, giọng nói đột nhiên cứng rắn, "Nếu không phải tôi vẫn còn ở đây, làm sao cô có thể biết bọn họ bị bắt đi hướng nào cơ chứ?!"

Thích Mê cảm thấy buồn cười: "Vậy là tôi còn phải cảm ơn cậu cơ à?"

"Tùy cô nói như thế nào... Hiện tại hai người bọn họ sống c.h.ế.t chưa rõ, nếu cô còn muốn cùng tôi ở chỗ này nói tới nói lui, vậy thì tùy cô!"

Cậu ta còn cảm thấy không vui? Thích Mê không nói gì liếc nhìn cậu ta một cái, tình huống cấp bách, cô cũng lười ở chỗ này lãng phí thời gian với cậu ta, xoay người đi theo hướng cậu ta vừa chỉ.

Cô đi trước Kiều Dã đi theo phía sau.

Trong không gian yên lặng, chỉ có tiếng bước chân của hai người.

Mặc dù Thích Mê thật sự không muốn nói chuyện với Kiều Dã, nhưng để biết rõ tình huống vừa rồi, chỉ có thể mở miệng hỏi lại: "Nói đơn giản một chút, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Kiều Dã dừng một chút, suy nghĩ một hồi, vẫn trả lời lại cô: "Tôi và San San đang đi tìm thức ăn, đột nhiên bị một đám quái vật vây quanh, có đến mấy trăm con lớn nhỏ, lít nha lít nhít, lúc tôi không để ý, San San đã bị một con quái vật kéo đi, khi tôi đang muốn đuổi theo, thì người phụ nữ ngoại quốc kia tới, đánh nhau với những con quái vật đó...... Kết quả cô nhìn cũng biết, hai người bọn họ đều bị đám quái vật đó kéo đi."

Thích Mê dừng lại bước chân, quay đầu nhìn cậu ta: "Cậu nói đám quái vật có tới mấy trăm con?"

Kiều Dã gật đầu, cũng dừng lại: "Tuyệt đối có tới mấy trăm con, trước sau trái phải bao gồm cả trên nóc nhà, tất cả đều có."

"Bọn chúng có thể nói tiếng người không? Cậu không nghe được tin tức gì sao?"

Kiều Dã cố gắng nhớ lại: "Tôi chỉ nghe thấy bọn chúng nói "Vừa vặn gặp trúng phụ nữ nhân loại, có thể đem đi hiếu kính quan tiên phong" các loại, phía sau đó thì đã đánh nhau, không nghe nói thêm gì nữa."

"Quan tiên phong?" Thích Mê nhíu mày, đám quái vật này vậy mà lại tụ tập thành một tổ chức ư?"

Mấy trăm con quái vật, đúng là thật sự có chút phiền toái.

Cô vừa đi vừa nghĩ, vừa mới ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy phía trước có một bóng dáng cao gầy không vội vàng không hoảng sợ thong thả đi ra.

Chàng trai trẻ vẫn là toàn thân màu đen, tôn lên làn da tái nhợt, dưới tóc mái hơi xoăn, là một băng vải màu đen bịt kín đôi mắt, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt dưới xinh đẹp.

Tiểu Lãng Dữ biến thành một con ruồi nhỏ mới chui ra từ trong lưới sắt do Thích Mê bố trí, vội vàng chạy tới nơi này, sợ đôi mắt huyết đồng bị cô nhận ra, còn cố ý buộc thêm một dải vải màu đen như vậy.

Dựa vào thị lực cùng với thính lực không rõ ràng, cậu nhìn trái nhìn phải, tầm mắt dừng ở trên khuôn mặt của Thích Mê.

Trong mơ hồ, cậu nhìn thấy Thích Mê nghiêng đầu, vẻ mặt chăm chú nhìn mình, biểu tình hơi lộ ra chút cảnh giác cùng sự bất thiện.

Tiểu Lãng Dữ suy nghĩ một chút, trước tiên làm bộ như tình cờ gặp mặt chào hỏi: "Là cô? Trùng hợp như vậy à"

"Đúng vậy, thật là trùng hợp." Thích Mê cười lạnh một tiếng, căn chặt răng đem hai từ trùng hợp nhấn mạnh. Lần trước chàng trai này thần thần bí bí đến, lại thần thần bí bí rời đi... Lần này lại xuất quỷ nhập thần đột nhiên xuất hiện, nếu nói là "trùng hợp", cô thật sự có chút không tin lắm.

"Sao cậu lại ở đây? " Thích Mê đi lên phía trước.

Tiểu Lãng Dữ: "Tôi tìm người, tôi có một người bạn đi ra ngoài tìm thức ăn, đến bây giờ vẫn chưa thấy trở về, vì thế nên tôi đi ra ngoài tìm cô ấy."

Thích Mê vừa nghe, nhíu mày: "Bạn của cậu? Ra ngoài bao lâu rồi?"

"Đã hơn hai tiếng rồi, cũng rất lâu rồi..." Nói tới đây, Tiểu Lãng Dữ chuyển đề tài, xem xét xung quanh sau đó đem vấn đề đẩy lại cho Thích Mê, nghiêng đầu hỏi, "Cô đang thẩm vấn tôi đấy sao?"

Thích Mê: "Tôi cũng tới tìm bạn."

Tiểu Lãng Dữ giống như đang suynghĩ, giọng điệu mang theo chút hoài nghi: "Cô cũng tới tìm bạn? Trùng hợp như vậy sao?"

“?”

Thích Mê trừng mắt nhìn, có cảm giác lời thoại bị người ta cướp mất, nhất thời có chút nghẹn lời.

Sau khi nhìn cậu hai giây, cô sâu kín nói: "Nói không chừng lại thật sự trùng hợp như vậy."

Nói xong thì trực tiếp vòng qua Tiểu Lãng Dữ, đi về phía trước.

Tiểu Lãng Dữ mím môi, đôi mắt hiện lên một nụ cười không thể hiểu rõ.

Chẳng qua rất nhanh đã thu lại, khuôn mặt sa sầm nhìn Kiều Dã đang đứng ở một bên, nhìn kỹ hỏi: "Anh cũng tới tìm bạn?"

Kiều Dã ừ một tiếng: "Bạn gái tôi bị đám quái vật bắt đi rồi."

"Quái vật... " Tiểu Lãng Dữ nhẹ giọng lặp lại một lần, nhìn về phía mảnh xác bị gãy chân kia.

Lúc này, Thích Mê đột nhiên dừng bước.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 89: Chương 89



"Tôi cảm thấy chỉ dựa vào chúng ta như vậy chắc sẽ không thể nào tìm được, chỉ biết được phương hướng của bọn chúng, nơi tìm kiếm thì lại quá rộng, không nói đến việc tìm không được người, không chừng còn có thể làm bứt dây động rừng. Nếu đám quái vật kia không trực tiếp ăn thịt bọn họ, mà muốn đem bọn họ hiến cho tên quan tiên phong gì đó thì tôi nghĩ các cô ấy khả năng tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì đến tính mạng..."

Nói xong Thích Mê hạ thanh đại đao trên lưng xuống, đặt ở vị trí góc tường "Chúng ta phải dụ cho đám quái vật kia bắt được chúng ta thì mới có thể tìm được chính xác nơi các cô ấy bị bắt, tôi là phụ nữ, chắc hẳn là có thể dụ được bọn chúng ra."

Lãng Dữ cất bước đi tới: "Ý của chị là... dùng mồi nhử?"

"Đúng, chúng ta giả bộ đi vào thành phố để tìm đồ ăn, vừa tìm vừa đi về hướng đó, không chừng có thể dẫn dụ được đám quái vật kia ra ngoài." Thích Mê trả lời.

Kiều Dã một mực phản đối đề nghị này của cô, kéo cái chân bị thương đi tới, vẻ mặt vội vàng, "Cứu người là việc cấp bách sao có thể chờ?"

"Cậu sốt ruột như vậy, đi sớm thì có thể làm gì?" Thích Mê không kiên nhẫn nhíu mày, chỉ chỉ con đường rộng lớn phía trước, "Cậu sốt ruột thì có thể tự mình đi tìm trước, không ai ngăn cản!"

"Cô!"

Kiều Dã còn muốn nói gì đó, vừa thấy Thích Mê xoay người đi vào một cửa hàng kim khí, căn bản không muốn phản ứng với cậu ta, cũng chỉ có thể đành nuốt xuống lời nói trong miệng.

Cậu ta dừng một chút, mới vừa nhìn chằm chằm Lãng Dữ muốn nói thêm gì đó, đã thấy Lãng Dữ hơi ngẩng đầu, một bộ dáng "Đừng có nói chuyện với tôi", đút tay vào túi đi vào trong cửa hàng.

Kiều Dã thầm mắng một tiếng trong lòng, một mình đứng ở cửa hờn dỗi.

Thích Mê lật xem các loại linh kiện trong cửa hàng kim khí, vang ra tiếng động lạch cạch. Vừa quay đầu, đã thấy Lãng Dữ đang đứng ở một hàng kệ hàng khác, một tay đút túi, tay kia thì tùy ý cầm một vài thứ lên để thưởng thức, lúc sau không thèm để ý lại bỏ xuống, giống như là một thiếu gia nhà giàu đến để thị sát công việc.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy năng lực dò xét của chàng trai này rất mạnh, tương đối yên tâm, liền giả bộ đang tìm thứ gì đó, chậm rãi di chuyển đến bên cạnh cậu.

Chàng trai vừa vặn khom lưng nhìn thứ gì đó, bàn tay giấu ở nửa trong tay áo khoác buông xuống, Thích Mê liền lặng lẽ giơ tay lên, lại tiến gần thêm một chút...

Mắt thấyđầu ngón taysắp chạmtới, chàng trai bỗng nhiên đưa taynâng lên, truyền đến một tiếng cười nhẹ nhàng: "Chị gái nhỏ, giả vờ thì giả vờ tiếp đi, sao lại còn muốn cầm tay của người ta?"

Thích Mê cực kỳ xấu hổ, cứ như vậy mà bị người ta bắt được, ngay cả đầu ngón chân của cô cũng đang giống như c*m v** trên mặt đất.

Cô ra vẻ trấn định liếc mắt nhìn Lãng Dữ, thuận thế cầm lấy chiếc cờ lê nhỏ ở trong tay cậu, giơ lên nói: "Ai muốn cầm tay cậu cơ chứ, tôi muốn lấy cái cờ lê này."

Lãng Dữ khẽ nhếch môi, nhìn cô cười nghiền ngẫm: "À, lấy cờ lê... còn cần phải lén lút như vậy sao?"

"Là do cậu chắn đường của tôi có được haykhông?" Thích Mê giống như một "tên trộm" bị người ta bắt được, tùy ý cầm lấy một vài thứ nhét vào trong túi, sau đó lập tức đi ra khỏi cửa hàng kim khí.

Lãng Dữ cười khẽ, nhấc gót chân lên.

"Này, rốt cuộc cô còn muốn lãng phí thêm bao lâu nữa?" Kiều Dã lòng nóng như lửa đốt, vừa muốn tiến lên tìm Thích Mê để lý luận một phen, đột nhiên bị Lãng Dữ đưa tay ra ngăn lại.

Lãng Dữ liếc mắt nhìn cậu ta, giọng nói mang theo vài phần lạnh lẽo, lặp lại lời của Thích Mê đã nói lúc trước: "Nếu như anh đã sốt ruột như vậy, thì có thể tự mình đi tìm trước."

Kiều Dã: "......"

Kiều Dã kinh ngạc, cảm giác không thể nào trêu vào cậu thanh niên trẻ tuổi này được, chỉ có thể kìm nén sự tức giận đi theo phía sau hai người bọn họ.

Ba người đi theo phương hướng Eva và Ngu San bị bắt đi, để nhanh chóng hấp dẫn đám quái vật, Thích Mê còn cố ý mở điện thoại di động ra để chiếu sáng. Bọn họ đi dạo qua mấy cửa hàng ở hai bên đường lớn, sau đó đi tới một siêu thị rất lớn.

Siêu thị lớn, xác c.h.ế.t cũng nhiều hơn rất nhiều.

Xương trắng ở nơi này quả thực giống như nhiều là hơn gấp đôi số lượng đã nhìn thấy trước đó, các mảnh quần áo rải rác cũng nằm chồng chất thành núi, cơn gió nhẹ thổi qua từng bãi m.á.u đã khô nằm ở trên mặt đất. Mấykệ hàng hỗn độn nằmngổn ngang trên đất, trong chiếc tủ lạnh dùng để bảo quản thức ăn tươi sống còn có mấy bộ xương trắng chồng ngược lên nhau, có thể nhìn ra được nơi này trước đó có lẽ là đã tiến hành một trận cướp đoạt điên cuồng.

Đồng dạng như thế, ở khu đồ ăn cùng với khu rượu trên kệ hàng đều đã bị quét sạch, những thứ còn lại, tất cả đều là các loại đồ dùng hằng ngày.

Chỉ là ở trong thế giới này, đồ dùng hàng ngày cũng đã trở nên không còn cần thiết nữa.

Thích Mê trực tiếp đi tới khu đồ dùng phòng bếp, một mảnh hỗn độn trên mặt đất mơ hồ có thể tìm được chút d.a.o nĩa bát đũa rơi đầy trên đất. Cô vừa mới cầm lấy một cái nĩa dùng để ăn bánh ngọt được làm trông rất khéo léo lên, thì bỗng nhiên nghe thấy một trận tiếng va chạm rất nhỏ ở trên bàn.

Từng trận từng trận, rất có tiết tấu.

Rất giống với âm thanh lần trước cô nghe thấy ở trong kho hàng của siêu thị nhỏ.

Thích Mê nhíu mày, thầm nghĩ cô thật đúng là gặp phải loại vận khí gì, hai lần đều bắt gặp chuyện tốt của người ta, còn đều là ở siêu thị?

Cô giấu chiếc nĩa bánh ngọt trong giày, quay đầu lại nhìn Lãng Dữ và Kiều Dã, hiển nhiên hai người này cũng đã nghe thấy, tất cả đều im lặng nhìn sang.

Cách khu đồ dùng nhà bếp không xa, chính là kho hàng của siêu thị.

Cửa lớn khép hờ, cái bàn đang lắc lư rất có sức sống.
 
Back
Top Bottom