Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 310: Chương 310



Thích Mê dừng một chút, nhờ ánh trăng quan sát vị thiếu niên này.

Cũng không trách cô ngu ngơ như vậy đối với tình cảm nam nữ, lần đầu tiên cô và Lãng Dữ gặp nhau là khi cậu vẫn là đứa bé quấn tã, sau này gặp lại thì cậu cũng chỉ mới có ba tuổi, từ sau đó mỗi lúc trời tối bọn họ đều gặp nhau, cho nên từ từ trở nên quen thuộc không để ý đến. Năm tháng trôi qua, Lãng Dữ đã lớn, không còn là đứa bé không hiểu gì.

Thích Mê bất giác cảm nhận được thẹn thùng, xoay người sang chỗ khác, vội vàng kéo rèm vào che người lại.

Hai người im lặng, đưa lưng về phía nhau.

Mấy phút sau, cô thay đồ xong bước ra khỏi miếu thờ, một lần nữa đốt hai ngọn đèn dầu dưới mái hiên.

Lãng Dữ khó khăn quay đầu.

Bên trong ánh sáng nhạt, Thích Mê mặc chiếc áo cổ lọ màu trắng gạo phối với váy màu xanh nhạt, không còn một thân trắng thuần, nhìn tựa như một cô gái nhà bên bình thường, trong vô thức còn mang mấy phần cảm giác vô cùng thân thuộc.

Cô kéo váy xoay một vòng, vui vẻ nhảy cẫng lên: “Thế nào, có đẹp không?”

Lãng Dữ nhướng mày, thản nhiên nói: “Ừ, đẹp.”

Cô mỉm cười lại xoay một vòng nữa.

Lúc này một màn pháo hoa rực rỡ phá tan đêm đen im lặng, tiếng cười vui vẻ trong thôn truyền đến, càng khiến nơi này trở nên trống vắng.

Pháo hoa chỉ lo óng ánh nở rộ xinh đẹp một mình, hoàn toàn lờ đi những người nhìn nó đang vui hay là đang buồn.

Thích Mê giật mình, đôi mắt tức khắc ảm đạm, ngẩng đầu nhìn pháo hoa nói: “Hôm nay là Tết Trung Thu sao?”

Lãng Dữ ừ một tiếng, đứng dậy đi đến bên cạnh cô.

Trong lúc không để ý, cậu đã cao hơn Thích Mê nửa cái đầu.

“Thời gian trôi nhanh thật…” Cô mỉm cười, có lẽ do nước mắt muốn tràn ra nên đêm nay hai con ngươi cô sáng ngời một cách lạ thường.

Trong lúc không để ý, mẹ của Thích Mê đã rời khỏi thôn này từ lâu.

Từ Tết Trung Thu năm cô tám tuổi, sau khi cha Thích Tuân mang một đống đồ ăn lớn đến cho Thích Mê rồi hưởng thụ Tết Trung Thu hoàn hảo, sáng sớm hôm sau đã đưa mẹ Tạ Đình rời khỏi thôn này mãi mãi.

Cha nói với cô, mẹ cô đã rất lo lắng, ngày nào cũng đến lén lút nhìn cô rồi sau đó trở về khóc lớn một trận, sức khỏe càng ngày càng tệ, ông nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp duy nhất chính là đưa Tạ Đình Vãn rời khỏi nơi này, rời xa nơi khiến bà đau lòng.

Thích Mê hiểu rõ nỗi khổ tâm của cha, lập tức nghe lời, mỉm cười vẫy tay tạm biệt với bọn họ.

Cho nên cứ mỗi lần người trong thông b.ắ.n pháo hoa, cùng nhau ăn mừng Tết đoàn viên thì đây luôn là đêm gian nan nhất đối với cô.

Nhưng may mắn thay, hiện tại đã có Lãng Dữ ở bên cạnh cô.

“Em đưa chị rời khỏi nơi này nhé?” Lại một đợt pháo hoa nở rộ, nhưng lời nói không lớn không nhỏ này của thiếu niên vẫn rơi vào trong tai Thích Mê.

Thích Mê sững sờ, một lát sau, cô mỉm cười lắc đầu: “Không được, từ lúc chị mượn danh nghĩa nữ thần để nói ra câu đó, có nghĩa là chị đã chấp nhận thân phận này, chị trốn không thoát, bọn họ cũng sẽ không để chị trốn.”

Đôi mắt Lãng Dữ khẽ động, cậu gục đầu xuống tự trách: “Xin lỗi……”

Cậu biết lời cô đang nhắc đến chính là lời cô mở miệng trong trời đầy tuyết ra lệnh cho bác sĩ cứu cậu một mạng, từ đó cô đã không có đường lui nào nữa.

“Không, Lãng Dữ.” Thích Mê quay đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu, “Chị cảm thấy đó là quyết định chính xác nhất, chị đã cứu được em.”

Đôi mắt Lãng Dữ sáng lên.

Bùm! Lại thêm một đợt pháo hoa nở rộ, lấp lánh trên trời, bóng dáng hai người được phác họa càng thêm rực rỡ. Thời gian như đóng băng, bọn họ lẳng lặng nhìn nhau, quên đi lời nói quên đi thời gian, chỉ có cô và cậu.

Nếu như không bị ánh sáng chói mắt phá vỡ, bầu không khí mập mờ này không biết còn sẽ kéo dài đến khi nào.

Lãng Dữ lấy lại tinh thần, trông thấy bậc thang phía dưới có một bóng người lén lút đi lên, vội vàng nghiêm giọng quát dừng lại: “Là người nào?!”

Vị khách không mời mà đến là một cậu nhóc trẻ tuổi, mặc vest kẻ sọc mang mắt kính, cảm giác như học sinh từ Tây Dương trở về, cậu ta ngượng ngùng cười một tiếng: “Xin lỗi xin lỗi, tôi là họa sĩ tự do sống ở thôn bên cạnh, cảnh vừa rồi quá đẹp, nên không nhịn được dùng máy ảnh chụp lại… Nghe nói thôn này có một vị nữ thần xinh đẹp, tôi cố ý tới xem một chút, bây giờ gặp được, đúng là danh bất hư truyền.”

“Không biết nữ thần có hứng thú làm người mẫu cho tôi hay không, để cho tôi vẽ cô lên mặt giấy nhé? Đương nhiên, sau khi vẽ xong tôi sẽ tặng cho cô làm quà.”

“Người mẫu?” Thích Mê tròn mắt nhìn, không rõ anh ta có ý gì.

“Đúng vậy, người mẫu chính là…” Cậu ta thử giải thích, nhưng sau khi động não lại không nghĩ ra được lời phù hợp, đành nói: “Cô đứng im ở chỗ đó là được, tôi vẽ rất nhanh thôi.”

Nói xong, cậu ta móc giấy bút ra từ trong ba lô.

Thích Mê hơi lúng túng cầu xin sự giúp đỡ của Lãng Dữ, Lãng Dữ cười an ủi ý không sao, ngược lại đổi khuôn mặt nghiêm túc hỏi tên nhóc:

“Cậu nói vẽ xong sẽ cho cô ấy, sẽ không lấy đi đúng không?”

“Yên tâm, sẽ không, đây coi như là quà gặp mặt của tôi với nữ thần, cũng coi như tôi nhận lỗi vì vừa rồi đã l* m*ng đi.”

Tên nhóc cầm bút nghiêm túc tô tô vẽ vẽ trên giấy, không đến mười phút, đã vẽ ra dáng vẻ của Thích Mê, Lãng Dữ đi xuống cầu thang nhận lấy rồi quay người đưa cho cô.

Thích Mê bên trên giấy vẽ xấu hổ túm lấy vạt áo, đôi mắt to sáng vô cùng sinh động.

Thích Mê mừng rỡ, đây là lần đầu tiên cô trông thấy dáng vẻ toàn thân của mình, tầm mắt chuyển qua dưới góc phải, cô trông thấy có chữ Khoái trong chữ ký.

Sau khi tên nhóc cất bút, cậu ta lại cầm lấy máy ảnh: “Không biết có phiền không nếu tôi chụp tòa nhà đằng sau lưng hai người? Gần đây tôi đang nghiên cứu truyền thống dân gian, cảm thấy thôn làng của hai người rất có cảm giác xưa cũ, muốn thử làm một mô hình đất sét giống nơi này.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 311: Chương 311



Thích Mê và Lãng Dữ nhìn nhau, mặc dù không rõ tên nhóc này đang có ý gì, nhưng vẫn lui ra chỗ khác nhường góc thích hợp để chụp ảnh.

Tên nhóc chụp xong, vui vẻ vẫy tay tạm biệt với bọn họ.

Thích Mê quay người đi đến gần đèn lồng, cẩn thận nhìn cô trong bức họa: “Lãng Dữ, em cảm thấy cậu ta vẽ giống không, chị giống như thế này sao?”

Lãng Dữ lặng lẽ nhìn chằm chằm bóng lưng tên nhóc rời đi một lát, hừ nhẹ một tiếng, không hiểu sao có chút ghen ghét: “Bình thường, cậu ta vẽ còn không bằng ba phần của chị, chị ở ngoài còn đẹp hơn trong bức vẽ nhiều.”

“Thật sao.” Thích Mê nhìn cậu, nụ cười trên mặt càng sâu.

“Ừ.”

Cậu nhìn cô, ánh mắt không dời, đảo mắt hai năm lại trôi đi.

*

Hai năm qua đi, tai họa không giảm, tư tưởng của người trong thôn cũng không chuyển biến chút nào.

Bọn họ vẫn tiến hành xây dựng thang trời theo ý mình như cũ, hoàn toàn quên đi mảnh đất vàng dưới chân. Mặc cho Thích Mê thuyết phục như thế nào, thậm chí mượn danh nghĩa thần linh khuyên nhủ, những người này cũng không thèm nghe.

Giờ cô mới hiểu được, những người tin thần này, cho tới bây giờ chỉ tin vào thứ mà họ tin tưởng, bọn họ cho rằng chỉ cần cung phụng thần linh sẽ đạt được niềm vui ngoài ý muốn, tựa như câu cửa miệng họ hay nói: Nếu khổ cực như vậy mới có thể thu hoạch, vậy còn bái thần làm gì? Càng ngày càng nhiều người trẻ tuổi không thấy hy vọng, bắt đầu ra ngoài kiếm ăn, phần lớn diện tích đất trong thôn đều hoang phế, mảnh đất màu mỡ duy nhất trong đống đất cằn cỗi chính là vườn rau của nhà Lãng Dữ, chỉ có hai mẹ con cậu chăm chỉ cần cù, ngày đêm vất vả lao động giữa đất trời, mới có thể có được bữa ăn ngon miệng trong mùa đông lạnh giá này.

Tương tự như vậy, cống phẩm trước miếu thờ của Thích Mê cũng chỉ còn lại cơm một ngày ba bữa do Lãng Dữ đưa tới.

Trong khoảng thời gian này cô đã từng thử ra ngoài miếu thờ, muốn mọi người bắt đầu lại từ đầu, nhưng kết quả… Bị đám người kia trói tay buộc chân khiêng về miếu thờ.

Bọn họ nói, nhiệm vụ của nữ thần chính là cầu thần.

“Những người này đúng là hết thuốc chữa, vẫn nên từ bỏ đi.”

Lãng Dữ trải vải ra, hai chân thon dài ngồi xếp bằng lên vị trí kia, im lặng hai giây, cậu mới nói tiếp, “Chỉ cần chị gật đầu, em sẽ đưa chị rời khỏi nơi này.”

Thời gian hai năm, dáng dấp cậu đã càng thêm đẹp trai thành thục, vẫn còn chút ngây ngô xen giữa thiếu niên và đàn ông, dáng người đã cao hơn Thích Mê một cái đầu, cũng càng thêm chững chạc, cậu nói ra điều đã suy nghĩ rất lâu.

Thích Mê rũ mắt xuống, mỉm cười: “Chị còn muốn thử lại một lần, mặc kệ bọn họ có thật lòng không, tóm lại là chị được bọn họ cung phụng nhiều năm như vậy, chị vẫn phải làm chút gì đó.”

Lãng Dữ thấy được quyết định của cô, cũng không tiếp tục khuyên, thở dài: “Bọn họ nên mở to mắt nhìn kỹ một chút, vị thần cứu bọn họ rốt cục là ai.”

Thích Mê lắc đầu: “Chị không phải thần thánh gì, chỉ là một người tỉnh táo hơn so với bọn họ mà thôi. Kiên trì một chút nữa đi, biết đâu bọn họ lại đột nhiên tỉnh ngộ.” Miệng nhỏ của cô cắn bánh ngọt, cẩn thận thưởng thức vị ngọt trong miệng.

Hai người im lặng, Lãng Dữ nhìn cô, thấy gương mặt cô dính vụn bánh ngọt, lập tức chỉ chỉ vào vị trí đó ở mặt mình, nhắc nhở cô:

“Chỗ này, lau đi một chút.”

Thích Mê sững sờ, đưa tay quệt xuống, lại dính càng nhiều hơn.

Lãng Dữ bất đắc dĩ, nhích thân thể qua vừa định dùng tay giúp cô lau đi, đột nhiên cảm giác được có chút không ổn, khi đầu ngón tay sắp chạm đến chỗ dính của cô ngón tay cậu cứng đờ, khó khăn thu lại.

Nhưng trước khi tay cậu trở về chỗ cũ, nó đã bị Thích Mê níu lại.

Trái tim Lãng Dữ giật lên, cậu ngẩng đầu nhìn lại, khuôn mặt thanh tú khẽ chau mày bỗng nhiên xích gần, chỉ cách cậu có mấy centimet. Đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách gần trong gang tấc, khiến đầu óc cậu trong nháy mắt trống rỗng.

Đây là cảm giác kỳ diệu mà cậu chưa bao giờ có, giống như trái tim lặng lẽ nở đầy hoa, thần bí đập liên hồi.

Trong tia sáng mờ nhạt, Thích Mê nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lãng Dữ, nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ: “Lãng Dữ, chị nói em không cần kiêng kị gì hết. Hai chúng ta là bạn bè, không phải nữ thần hay tín đồ, có thể đừng cách chị quá xa được không?”

Cô đã mất đi ràng buộc với cha mẹ, chỉ còn tình cảm của Lãng Dữ, thế nên cô vô cùng trân trọng nó.

Đôi mắt Lãng Dữ khẽ đảo quanh, mặc dù thân thể bất động nhưng đáy lòng sớm đã gợn sóng, bên trong đôi mắt ẩn chứa đầy dịu dàng, cậu như bị ma xui quỷ khiến khẽ v**t v* lên khuôn mặt của cô.

Lần đầu tiên, cậu tiếp xúc da thịt với cô.

Đầu ngón tay của cậu lạnh buốt nhưng Thích Mê lại cảm nhận được ấm áp, cô thuận thế xoa bàn tay của cậu, mặt dính sát lên nhiệt độ của cậu.

Cô nhướn mày nhìn cậu, chóp mũi hơi chua xót.

Vị trí ngồi này của cô khiến cô chưa từng tiếp xúc với người khác một cách bình thường, những vui buồn trong lòng cho tới bây giờ cô đều luôn tự mình tiêu hóa……

Bầu không khí bây giờ vô cùng mập mờ, tựa như có thể nghe được tiếng lòng rung động.

Hai người dần dần quên đi bản thân... Lúc này có một trận gió mát thổi qua, đột nhiên thổi tắt ánh đèn lồng, khiến toàn cảnh lâm vào trong bóng tối.

Lý trí của bọn họ trở về, lập tức tách ra.

Lúc này, một đàn đom đóm sáng dần dần khuếch tán, tạo thành một hình người.

Mặc dù giống người, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra nó không phải là người.

“Hai vị không phải sợ, tôi chỉ vô tình đi ngang qua chỗ này, phát hiện cơ thể hai người vô cùng thích hợp nên tôi muốn hỏi một chút, hai vị có muốn làm giao dịch với tôi không, tôi sẽ giúp hai người thực hiện một ước nguyện. Tôi muốn mạn phép mượn thân thể của hai vị.” Mặc dù lão Quỷ vô cùng lễ phép, còn hào hoa phong nhã vẫy quạt xếp, nhưng từ chữ nói ra đều khiến người khác rùng mình.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 312: Chương 312



Hai người nhìn nhau, lắc đầu từ chối.

Thấy bọn họ không đồng ý lão Quỷ cũng không ép buộc, chỉ biểu thị: “Bây giờ không muốn cũng không sao, tôi tin rằng sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.” Nói xong, tròng mắt đỏ ngòm của ông ta khẽ dời, ánh mắt rơi lên người Lãng Dữ, “Nhất là cậu, tôi cảm thấy duyên phận của chúng ta chỉ mới bắt đầu mà thôi.”

Lãng Dữ nhíu mày: “Cái gì?”

“Không vội, một ngày nào đó cậu sẽ hiểu.” Lão Quỳ cười khanh khách hai tiếng, “Chỉ là bây giờ cậu có cơ hội, đến lúc gặp lại, khả năng sẽ không thể vui vẻ như hôm nay đâu… Cho nên tôi hỏi cậu một lần nữa, bây giờ cậu có muốn đưa cơ thể cho tôi hay không?”

Nói xong, ông ta lẳng lặng vẫy quạt xếp, đôi mắt đẫm m.á.u như vực sâu nhìn chằm chằm Lãng Dữ.

Mắt Lãng Dữ vô thức nhìn Thích Mê, vẫn lắc đầu.

“Hy vọng cậu sẽ không hối hận với quyết định này.”

Lão Quỷ thu quạt xếp, nói xong câu này thì rời đi. Ánh nến một lần nữa được thắp sáng, tất cả yên tĩnh như thường, tựa như vừa rồi là ảo giác khúc nhạc dạo ngắn ngủi.

Nhưng chưa đến một tháng, Lãng Dữ đã thật sự hối hận.

Cuộc sống yên bình lúc ấy khiến bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, mưu đồ ‘ngoài ý muốn’ sẽ vội vàng không kịp chuẩn bị đến như vậy.

Ngày đó Thích Mê hoàn toàn như trước đây ngồi ở miếu thời nhìn người quỳ lạy ở dưới, cô chú ý tới người nào cũng lấy ra cuốc và xẻng sắt, còn tưởng rằng những người này đã suy nghĩ thông suốt, tiếp tục khuyên nhủ bọn họ: “Nếu như nghiêm túc làm việc như trước, thần linh tức khắc sẽ phù hộ các người, bây giờ tỉnh táo lại cũng chưa muộn.”

Con trai của thôn trưởng cầm đầu, dáng người cao lớn thô kệch, lạnh giọng mở miệng hỏi: “Nữ thần chỉ nói được những câu này thôi sao?”

Đôi mắt Thích Mê chợt lóe sáng, khi kịp phản ứng lại, những người này đã vọt lên.

Cô làm sao cũng không nghĩ tới, lúc những nông cụ đã lâu không dùng để đó được đám người này lại lần nữa sử dụng, lại dùng để hung tợn đánh mình!

“Nữ thần ăn đồ ăn chúng ta cung phụng nhiều năm như vậy cũng nên trở về trời rồi!”

“Gần đây có một đạo sĩ nói chỉ cần phanh thây lấy thịt nữ thần, sẽ có thể bình an vượt qua thiên tai lần này!”

“Thịt! Tôi đói bụng ba ngày rồi, thịt của nữ thần!”

...

Càng ngày càng nhiều người xuất hiện trước mặt cô, đen nghịt một mảnh, trời tối đến mức cô thậm chí không nhìn rõ khuôn mặt của những người này, nhưng lại nhìn thấy đủ loại nông cụ nhuốm m.á.u xuất hiện.

Đám thôn dân c.h.ế.t đói đã lưu lạc thành ác quỷ, nửa điểm cũng không nhìn ra tính người.

Ngay sau đó, cảnh tượng này dần bị một vùng tăm tối thay thế.

“Ha! Con mắt của nữ thần không nhìn thấy được khó khăn của chúng ta thì còn ích lợi gì, thà mang đi hầm canh ăn còn ngon hơn!”

Thậm chí Thích Mê cũng không biết bộ phận nào đau hơn, là con mắt hay là cơ thể, chỉ cảm thấy càng ngày càng nhiều vũ khí lạnh lẽo cắt lấy m.á.u thịt của mình.

Trong thoáng chốc, cô lại nghĩ đến câu đã từng nói với Lãng Dữ.

Cô nói: “Chị không phải thần thánh gì, chỉ là một người tỉnh táo hơn bọn họ mà thôi, kiên trì một chút nữa đi, biết đâu bọn họ sẽ đột nhiên tỉnh ngộ.”

Bây giờ nghĩ lại, cô đã sai rồi, những người này thật sự đã không còn thuốc chữa.

Cô nhếch môi tự giễu, không có bất kỳ sức lực nào để kháng cự giống như cừu non mặc người g.i.ế.c thịt. Từng đợt ngai ngái từ lồng n.g.ự.c nổi lên, cô phun ra từng ngụm

máu tươi, nôn liên tục, cô chưa từng có cảm giác xung quanh tối đen như vậy, tựa như ngã vào vực sâu ngàn mét, vừa đau vừa lạnh.

Thẳng cho đến khi giọng nói quen thuộc kia vang lên bên tai cô, cô mới cố gắng lấy lại được ý thức.

Khi Lãng Dữ nghe tin chạy đến, đã trông thấy cảnh tượng hàng trăm bậc thềm m.á.u chảy thành sông, có người bưng lấy khối thịt vui sướng rời đi.

Con ngươi cậu bỗng nhiên thít chặt, đoạt lấy cuốc xông lên bậc thang như điên, thấy người là đánh, g.i.ế.c đến đỏ mắt.

Nhưng lấy một chọi mấy chục vẫn khiến cậu nhanh chóng bại trận, cậu bị người khác bỗng nhiên đẩy từ bậc thang cao nhất xuống, rơi từ chiều cao mấy mét, đầu óc bị chấn động, trong chốc lát chỉ còn lại trống rỗng.

Những người kia đều đã điên rồi, đám người mất nhân tính cũng không muốn bỏ qua cho cậu: “Mọi người nhanh lên, làm thịt con sói con xứ khác này đi! Chúng ta sẽ có càng nhiều thịt để ăn!”

Lệnh vừa đưa xuống, nửa số người từ bậc thang nhảy đến, giơ cao xẻng sắt nặng nề mà nện lên người cậu.

Mắt đen thâm thúy phản chiếu mặt xanh nanh vàng của đám người kia, Lãng Dữ muốn phản kháng, nhưng tứ chi lại bị bọn họ hung hăng chặt vào, cơn đau kịch liệt đã khiến ý thức của cậu càng thêm trống rỗng.

Đúng lúc này, đôi mắt đỏ ngòm kia bỗng nhiên xuất hiện trước mắt cậu.

“Tôi đã nói rồi, nếu cậu sớm giao cơ thể cho tôi, không chừng đã có thể tránh được kiếp nạn này…” Lão Quỷ phất quạt đi tới, đứng vững bên cạnh cậu, “Bây giờ tôi hỏi cậu một lần nữa, có muốn làm giao dịch với tôi hay không, giao cơ thể cho tôi, tôi sẽ giúp cậu thực hiện một tâm nguyện.”

Lãng Dữ hơi quay đầu, thật kỳ diệu, rõ ràng con mắt đã bị khoét đi, nhưng cậu vẫn còn có thể trông thấy rõ ràng đôi mắt đỏ tươi kia.

Tựa hồ bất mãn với sự do dự của cậu, lão Quỷ tặc lưỡi: “Tranh thủ thời gian suy nghĩ, nếu cơ thể này của cậu bị những người này hủy hoại quá nhiều, tôi sẽ không lấy nữa, cho cậu thêm ba giây để cân nhắc, ba….. hai…..”

“Tôi muốn ông… giúp tôi g.i.ế.c bọn chúng.”

Một tiếng lạnh lùng trầm thấp trượt ra từ môi mỏng đỏ thắm của cậu.

Lão Quỷ vui mừng, nhìn chằm chằm tấm thân còn có thể sử dụng của thiếu niên hai giây: “Được, bắt đầu giao dịch.”

Chỉ thấy ông ta xếp quạt đen lại, Loan Điểu đỏ rực, xông thẳng tiến ra ngoài, vang lên tiếng ầm vang khiến đám người này biến thành bụi đất. Loan Điểu bay càng xa, đất đều biến thành một nắm cát vàng, gió kéo theo ngọn lửa, tạo thành biển lửa bao trùm.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 313: Chương 313



Những ngọn lửa này tựa hồ như lửa giận của Lãng Dữ, đốt cháy toàn bộ thôn xóm.

Bao gồm cả nhà của cậu.

Nửa giờ sau khi biết được tin dữ của Thích Mê, Lãng Dữ đã đuổi đám người độc ác đi.

Ngay từ đầu, người trong thôn chỉ biết đến nhà cậu đòi hỏi lương thực, nhưng dần dần biến thành trộm cướp, mảnh vườn trồng rau cùng lương thực tích trữ mà cậu và mẹ cực khổ vất vả lao động đều bị đám người kia cướp đi, đáng hận hơn chính là, mẹ cậu cũng tại trận huyên náo kịch liệt lần này đã bị những người kia dùng búa hung hăng đoạt lấy tính mạng.

Trong một ngày, cậu đã mất đi hai người mà cậu coi như sinh mạng.

Cậu cái gì cũng mất, tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục sợ bất kỳ điều gì.

Loan Điểu trở về, bốn phía xung quanh đều trở về dáng vẻ yên tĩnh.

Lão Quỷ thu hồi quạt xếp, cúi người ôm lấy Lãng Dữ, bắt đầu thực hiện giao dịch. Ông ta nhe răng nanh, cắn lên da thịt của cậu, để thân thể mờ mịt của mình chậm rãi thâm nhập vào cốt tủy cậu.

Từng chút từng chút ăn mòn, từng chút từng chút thay mới, từng chút từng chút chiếm cứ.

Lão Quỷ: “Tôi biết đáy lòng cậu bi thương, nhưng tôi đã hoàn thành giao dịch như ý cậu muốn, những người kia đều đã c.h.ế.t hết, cậu cũng nên nghỉ ngơi.”

Lãng Dữ trống rỗng nhìn lên bầu trời, mặt vô cảm: “Còn cô ấy thì sao?”

Lão Quỷ: “Cậu nói nữ thần kia sao, hình như vẫn còn thở.”

Lãng Dữ: “Ông chiếm lấy cơ thể của tôi, tôi sẽ còn nhớ cô ấy không?”

Lão Quỷ: "Sẽ không."

Lãng Dữ yên lặng hai giây, đầu ngón tay lạnh lẽo run rẩy, bờ môi khẽ nhúc nhích: “Nhưng tôi không muốn quên cô ấy…”

Nếu như ngay cả mình còn không nhớ rõ, chị ấy sẽ thật sự biến mất khỏi thế giới này.

Vừa dứt lời, trong chốc lát, da thịt vụn vặt của cậu bắt đầu hồi sinh, cả cốt tủy cũng đều đang điên cuồng hút lấy lão Quỷ, không phải bị động tiếp nhận, mà là chủ động đòi hỏi.

Lãng Dữ đoạt lấy sức mạnh của lão Quỷ.

Lão Quỷ chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, động tác trì trệ, đôi mắt đỏ ngòm híp lại nhìn chằm chằm cậu một lát, cười khanh khách ra tiếng: “Thú vị đấy, thiếu niên này quả nhiên vô cùng thú vị, không hổ là thân thể tôi nhìn trúng... Đã sống mấy trăm năm nhưng đây là lần đầu tiên thấy một vật chưa thú vị như cậu.”

Ông ta dùng sức mạnh để chống lại Lãng Dữ, nhưng sức sống của thiếu niên đã vượt qua ông ta.

Bời vì Lãng Dữ không dám chết.

Cậu sợ cậu chết, thế gian sẽ không còn ai nhớ tới cô gái kia.

“Tốt lắm, dù sao tôi cũng chỉ muốn ẩn núp, không bằng triệt để bị cậu hút, kiểu này cũng được, cũng được!” Lão Quỷ cười khanh khách vài tiếng, khen ngợi sự phản kháng của Lãng Dữ, thản nhiên tiếp nhận bị vận mệnh bị cậu hút vào. Dần dần cặp mắt đỏ ngầu kia đã thay thế hốc mắt Lãng Dữ, da thịt bị đánh đến tan nát cũng một lần nữa mọc ra da thịt lạnh lẽo, cho đến khi lão Quỷ hoàn toàn thẩm thấu vào trong cơ thể cậu… Lãng Dữ như được tái sinh.

Hình dạng của cậu không biến hóa, khuôn mặt vẫn anh tuấn như thế, chỉ là làn da vẫn giữ vẻ tái nhợt lúc chết, kết hợp với đôi mắt đỏ càng thêm vẻ quyến rũ.

Lãng Dữ cầm lấy quạt xếp màu đen rơi xuống của Lão Quỷ, nhẹ nhàng chạm một cái đã biết tên của nó —— Quy Trần.

Cậu cử động cơ thể một chút, vén quần áo nhuốm m.á.u của mình lên nhìn, phần bụng bị xé ra cũng khôi phục lại bình thường, chỉ là không còn dòng m.á.u ấm áp chảy qua, từ nay về sau, cơ thể của cậu từ đầu đến chân cũng chỉ lạnh lẽo không một tia ấm áp.

Nhưng cậu không hối hận.

Điều hối hận duy nhất chính là cậu đã không sớm thu lấy sức mạnh khổng lồ này, để rồi cuối cùng tận mắt nhìn cô gái một mực được cung phụng như nữ thần bị đám ma quỷ kia kéo vào vũng máu.

Lãng Dữ nhẹ nhàng nhảy lên, thoáng chốc đã nhảy đến tế đàn cao mấy mét.

Từ khoảng cách này nhìn đến, bộ dáng của Thích Mê càng lộ vẻ bi thảm. Toàn thân cô trên dưới cơ hồ không còn một chút da thịt, lồng n.g.ự.c bị xé ra còn có thể trông thấy trái tim đang đập yếu ớt.

Cậu cũng không dám dùng tay chạm vào, sợ sơ ý một chút sẽ khiến cơ thể cô tan nát.

Trong yên tĩnh, bờ môi nhuốm m.á.u còn đang dùng sức khép mở, gọi tên của cậu.

“Lãng… Dữ.”

Đôi mắt của Lãng Dữ sững lại, vội vàng đưa tai lại gần lắng nghe.

Cô nói: “Chị muốn… sống… sống.”

Tựa hồ như đã dùng hết sức lực còn lại, vừa nói câu này xong, cánh môi của cô khép lại rồi tắt thở.

Trái tim đập yếu ớt cũng dừng lại.

“Được, em hứa với chị.”

Lãng Dữ đau đớn nhìn cô, ngón tay tái nhợt nhẹ nhàng vén sợi tóc của cô còn dính bên khóe môi, sau đó mở ra kết giới vì cô. Đám đom đóm quây quần ở giữa, Thích Mê mười chín tuổi vẫn ở điện thờ cao lạnh lẽo, sau khi cơ thể của cô biến mất, điện thờ chỉ còn lại vũng m.á.u đã khô.

Mà điện thờ này, lúc trước những người kia vốn dĩ xây lên để cung phụng nữ thần.

Bọn họ sáng tạo ra nữ thần, lại tự tay g.i.ế.c nữ thần, chỉ vì ý nghĩ của họ, không có lý do.

Hốc mắt Lãng Dữ đỏ lên, ngẩng đầu nhìn thần điện trên bầu trời.

Nơi này gần như đã xây xong thang trời, chỉ kém mấy mét đã có thể đến được thần điện, nhưng chính vì mấy mét khoảng cách, đã đóng băng tất cả.

Cậu đạp lên thang trời.

Có lẽ là thần linh sợ hãi ma quỷ, càng đến gần thần điện, Lãng Dữ càng cảm thấy n.g.ự.c bị đè đến nỗi không thở được, đến bậc thang cuối cùng, một tia sét trực tiếp bổ lên người cậu.

Dựa vào cơ thể bất tử không bị thương, cậu đã tránh được một kiếp, huy động Quy Thần gọi Loan Điểu ra, trực tiếp nhảy thẳng lên bậc thang.

Đùng!

Lại một trận sét đánh uy lực to lớn đánh tới, cậu nửa quỳ trên mặt đất, phun ra một ngụm máu.

Toàn thân Lãng Dữ run rẩy, giãy giụa đứng dậy, lau m.á.u bên khóe môi, lại tiếp tục hướng về phía trước.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 314: Chương 314



Không biết có phải thần linh nổi giận khi cậu xâm nhập thần điện hay không, mới vừa rồi trời quang mây tạnh sáng sủa trong tích tắc lập tức trở nên mây đen dày đặc, từng trận sét đánh xuống, xem ra ngay cả con người bình thường xây dựng được thang trời chắc chắn, bọn họ cũng khó sống dưới khảo nghiệm của lôi điện này.

Cậu là người đã c.h.ế.t nên không có cảm giác đau, lại có năng lực hồi phục phi thường, cho nên mặc dù có biết bao nhiêu trận sét đánh bổ tới, cậu cũng có thể chịu đựng được.

Tuy rằng bất tử, nhưng hành động này vẫn khiến cậu nhận lấy ảnh hưởng rất lớn… Lãng Dữ bò tới cửa thần điện, kéo theo một vũng máu.

Cậu biết rõ lễ nghĩa, cho dù mình đầy thương tích, nhưng vẫn giãy giụa đứng dậy quỳ lạy trước ngôi thần điện này: “Khẩn cầu thần linh… hãy thực hiện nguyện vọng của tôi.”

Thần điện không phản ứng chút nào.

Lãng Dữ bừng tỉnh, lại dập đầu hành lễ: “Khẩn cầu thần linh, cứu cô ấy một mạng.”

Không biết qua bao lâu, trong điện truyền đến một giọng nói cổ xưa kéo dài, mặc dù rõ ràng không phải ngôn ngữ của nhân loại, nhưng lọt vào trong tai vẫn có thể hiểu rõ ý nghĩa của nó.

Đại khoái là ý của thần linh như thế này.

Tượng thần: [Nguyện vọng này khó thực hiện, cậu mau về đi.]

Đôi mắt Lãng Dữ ảm đạm, biểu cảm vẫn quật cường như cũ: “Không phải nói đến thần điện thì thần linh sẽ giúp người thực hiện tâm nguyện sao, vì sao lại khó thực hiện?”

Tượng thần: [Nhưng điều này chỉ là mong muốn của một mình cậu, có liên quan gì đến tôi?]

Một câu ‘có liên quan gì đến tôi’……

Lãng Dữ ngước mắt: “Vậy ngài tồn tại còn có ý nghĩa gì, ngài ở trên đây, chính là vì để nhân loại ở phía dưới ngưỡng mộ dáng vẻ thần thánh của ngài sao? Bởi vì sự tồn tại của thần điện đã dẫn đến từng thảm kịch xuất hiện, ngài không thấy vùng đất dưới chân mình xảy ra chuyện gì à, ngài thật sự không nhìn thấy sao?”

Sau hai giây trầm mặc, tượng thần: [Chưa có mắt, làm sao mà nhìn?]

Như thể giải thích điều này với cậu, cửa chính thần điện từ từ mở ra, Lãng Dữ nhìn lại, tượng thần Tôn Giả tỏa ra ánh sáng lung linh trong điện thật sự không có mắt, trống rỗng.

Mà đám người trong thôn kia đã cúi đầu cung phụng suốt mấy chục năm đối với tượng thần không có mắt này.

Thật nực cười.

Lãng Dữ chùi vết m.á.u bên miệng, một mực cung kính hành lễ với tượng thần: “Được, nếu như thần đã không nhìn thấy, vậy tôi sẽ nói cho ngài nghe.”

Cậu giải thích từng câu từng chữ thuật lại cuộc sống mấy chục năm qua, trên vùng đất này tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Từ việc ‘thần linh báo mộng’ hoang đường kia, đến thảm kịch ’nữ thần bị người khác phanh thây róc thịt ăn’, từng câu đều chân thật với vị thần trong thần điện này.

Sau khi nghe xong, tượng thần im lặng.

Lãng Dữ quỳ xuống đất, lần nữa khẩn cầu thần linh cứu người.

Thật lâu sau, tượng thần chậm rãi thở dài, chẳng làm được gì, thay vào đó thảm kịch đúng là do ngài tạo ra, thế nên ngài chỉ cho cậu con đường rõ ràng

Xây miếu thờ cho Thích Mê, nhóm lửa tám trăm ngọn đèn để cầu phúc cho cô, phải đảm bảo đèn luôn sáng, nếu như cơ thể của Thích Mê không phân hủy thì số mệnh của cô vẫn chưa hết, sẽ có cơ hội để sống lại.

Tượng thần: [Nhưng sau khi hồi sinh, cô ấy sẽ quên hết tất cả, là cô ấy nhưng cũng không phải cô ấy, cậu có chấp nhận không?]

Lãng Dữ quỳ xuống đất, cúi đầu: “Tốt nhất nên để cô ấy quên hết tất cả.”

Tượng thần: [Dù quên đi cả cậu?]

Lãng Dữ: “Vâng, tôi đã từng tồn tại trong quá khứ của cô ấy, không nhớ rõ cũng tốt."

Tượng thần: [Cô ấy sẽ hồi sinh ở một nơi nào đó trên thế giới mênh m.ô.n.g này, có lẽ duyên phận của cậu và cô ấy cũng vì vậy mà bị cắt đứt, cậu có chấp nhận không?]

Lãng Dữ im lặng trong chốc lát, nhắm mắt lại: “Tôi chấp nhận.”

Cuối cùng sau khi hành lễ cảm tạ thần linh, cậu lảo đảo rời khỏi thần điện.

Ngay sau đó, hai viên ngọc trong tay thần linh bỗng nhiên rơi ra rồi bay khỏi thần điện, xuyên qua kết giới, không để người khác nhận ra, đã trở thành đôi mắt của Thích Mê.

Thay vào đó, hai con mắt thật sự của Thích Mê rơi xuống ở miếu thờ, trở thành [Mắt của thần].

Trong điện, đôi mắt hổ phách kia gắn lên người tượng thần, dần dần chuyển sang màu xanh, từ nay về sau, tượng thần đã có mắt, có thể mượn đôi mắt này của nhân loại mà quan sát chúng sinh.

Lãng Dữ thoát khỏi kết giới, trông thấy đôi mắt hổ phách xinh đẹp kia của Thích Mê đã trở về cơ thể, còn tượng rằng phép màu, lại không biết đây chỉ là hai viên ngọc lạnh lẽo, là sự ích kỉ của tượng thần.

Tượng thần hoạt động mắt một chút, nhìn chúng sinh dưới chân:

[Tư thế của kiến, nhìn cũng khá thú vị.]

*

Ngọn lửa mà Lãng Dữ đốt lên ba ngày trước dần dần có xu thế lụi tàn.

Sau khi thực hiện chỉ thị của thần linh, cách thôn xóm hai mươi km, cậu dùng nguyên vật liệu làm thang trời xây dựng miếu thờ dưới lòng đất cho Thích Mê, trồng bảy cây đào xung quanh, để tránh ma quỷ và con người quấy rối.

Thi thể lạnh băng của Thích Mê được đặt lên bệ đá khắc hoa, không biết có phải là nhận được sự cầu phúc của tám trăm ngọn đèn hay không, cô một mực duy trì trạng thái sau khi chết, không hề bị phân hủy.

Mặc dù Lãng Dữ đã tử vong, nhưng dưới tác dụng sức mạnh to lớn của lão Quỷ, cả tuổi tác và cơ thể vẫn dừng lại lúc cậu còn sinh thời, duy trì dáng vẻ khi cậu hai mươi tuổi.

Ngày qua ngày đốt đèn canh giữ miếu thờ, thoắt một cái đã qua một trăm năm.

Hằng ngày, Lãng Dữ vẫn như thường lệ ngồi quỳ gối trước bệ đá, đột nhiên một yêu nữ xông vào suýt chút nữa đã dập tắt tám trăm ngọn đèn mà cậu đã luôn cẩn thận trông giữ.

Lúc này cậu triệu hồi Quy Thần, đẩy ma nữ ra khỏi miếu thờ.

Yêu nữ nhìn cặp mắt đỏ ngầu của cậu, cười ra tiếng: “Một trăm năm nay không tìm ra được hơi thở của lão Quỷ, hóa ra ông ta đã trở thành sức mạnh của cậu! Ông ta vì tránh tôi, đúng thật là tình nguyện đi chết!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back