Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 300: Chương 300



Điền trang nhà họ Khoái vô cùng bối rối. Lúc đi đến miếu thờ, Thích Mê vẫn còn nghe được những tiếng kêu yếu ớt, đoán rằng những người đó đã phát hiện ra đồ ăn họ dùng hàng ngày đều là sâu bọ nên mới có phản ứng kịch liệt như vậy.

“Cô Thích! Thầy Đỗ! Anh Lãng Dữ!”

Ngẩng đầu lên, Trịnh Viện Viện dẫn mười bé con đang đứng bên bờ ruộng rau, hưng phấn vẫy tay chào bọn họ.

Vương Tiểu Hổ đưa hai tay ra trước miệng làm như một cái loa phóng thanh nhân tạo, hét to: “Cô Trịnh nói mọi người đi đánh quái vật rồi, có thật không ạ?!”

"Đúng thế, tụi cô đã đánh thắng đó!" Thích Mê đắc ý huơ tay.

"Em biết cô Thích giỏi nhất mà!" Triệu Nhất Triết hưng phấn vỗ tay, vung chân toan chạy tới, khi cách Thích Mê hai ba mét, cậu bé nhìn thấy trên người cô toàn là máu, dính đầy những loại chất nhờn bốc mùi, cậu bé chợt quay xe, cau mày nói: “Cô Thích bị thương rồi ạ?”

"Không đâu, là m.á.u của quái vật đó." Thích Mê trả lời một cách tự nhiên, có lẽ ngay cả cô cũng không nhận ra, giờ cô có thể công khai cho mấy đứa nhóc nhà mình nhìn thấy toàn thân đầy máu.

Phương Hân Duyệt nhéo cái mũi nhỏ của mình, dùng tay xua tan mùi hôi thối với vẻ mặt chán ghét: “Cô Thích ơi, người cô hôi quá ạ, cô đi tắm mau đi ạ.”

Triệu Nhất Triết hùa theo: "Đúng vậy, cô Thích đi tắm mau đi, tụi em muốn ôm cơ.”

Vu Kiều Kiều: “Em đi tìm quần áo cho cô Thích!”

“Em muốn thấy cô Thích mặc bộ màu trắng kia!” Diệp Thù Từ cũng chạy vào theo.

Bất tri bất giác, lớp Đậu Đinh đã tìm được mối quan hệ hòa hợp cùng nhau.

Thích Mê phụ trách ra trận diệt địch, Đỗ Thụy và Trịnh Viện Viên phụ trách hỗ trợ phía sau, còn những đứa trẻ này, là người chữa lành tinh thần trời phú cho ba người họ, có thể mang đến cho họ hy vọng khi họ mệt mỏi và tuyệt vọng nhất.

Trước đây, chúng là điểm yếu của Thích Mê, nhưng giờ đây chúng là bộ giáp mạnh nhất của cô.

Để bảo vệ những hy vọng nhỏ bé này, cô mới có thể bất khả chiến bại.

*

Thích Mê tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ, vừa đi xuống lầu bèn thấy Lãng Dữ tựa lưng vào tường ở lối vào cầu thang, như đang đợi cô.

Lãng Dữ ngẩng đầu sửng sốt một lát, cô vừa mới tắm xong mái tóc xõa xuống thoải mái, trên chiếc cổ trắng nõn có vài giọt nước, vừa rồi còn uy nghiêm như vậy, bây giờ mới nhìn thôi. giống như một cô gái hàng xóm nhà bên, mang đến cho người ta cảm giác gần gũi hiếm có.

Đặc biệt là khi nhướng mày, cô có thể ngay lập tức lặng lẽ cướp mất nhịp tim của cậu.

Cậu thả hồn lơ lửng, một lúc sau mới nhớ ra việc cần làm, quay đầu lại: “… Zero đến báo cáo, mảnh giấy đó xác thực không phải là giấy thông hành, chỉ là một mảnh giấy đốt thông thường mà thôi. Có lẽ đó là năng lực làm mờ mắt của con quái vật, nếu có người cầu nguyện thì nó sẽ ban cho.”

Thích Mê như có điều suy tư: “Vậy chúng ta phải tìm ra tung tích của giấy thông hành.”

“Ừ.”

“À mà, thanh đao đó.” Cô chỉ xuống lầu nói. “Chị rửa sạch rồi, để chị đi lấy cho em.”

"À, cái đó..." Lãng Dữ vội vàng cất giọng ngăn cô, ánh mắt mắt lóe sự thiếu tự nhiên, trong đầu nhanh chóng tìm lý do: "Cái đó... Chẳng phải đao của chị gãy rồi sao, thanh đao đó em tặng chị, em không thường dùng đao, mang theo cũng chẳng có ích gì."

Thích Mê hoài nghi: “Nhưng thanh đao đó là đồ mới mà, em không dùng thật?”

Lãng Dữ tránh ánh mắt của cô, ho khẽ: "Không dùng, cứ để chị dùng đi.”

Nói xong, cậu nhanh chóng kiếm cớ rời khỏi.

Thanh đao ấy thoạt nhìn có vẻ bằng bạc nhưng thực chất nó là một loại vật liệu kim loại vô cùng quý hiếm, là vật liệu dùng để tạo hình các tượng thần và vũ khí thần kỳ trong các đền thờ, sức mạnh vô cùng mạnh mẽ. Cậu đã tìm kiếm rất nhiều trong các ngày tận thế, cuối cùng cũng tìm thấy người thợ rèn già huyền thoại chế tạo nên cổ vật này, cậu luôn muốn tìm cơ hội để đưa nó cho Thích Mê, nhưng chưa tìm được lý do chính đáng để tặng cô.

Cơ hội hiếm có này, cuối cùng cậu cũng trao thanh đao đi.

Trong lòng có chút vui mừng, Lãng Dữ cúi đầu mỉm cười.

Vừa bước vào sân, ngẩng đầu đã thấy một đĩa rau xanh thơm phức bỗng đặt trước mặt.

Trần Bán Tiên không biết tại sao lại đưa món ăn trong tay cho cậu: “Đến vừa kịp lúc, mang lại đây đi, chuẩn bị ăn cơm rồi.”

Lãng Dữ: “...”

Mấy phút sau, mọi người ngồi xuống, ánh mắt đảo qua đảo lại trên bàn. Mặc dù nghe nói Thích Mê đã tiêu diệt quái vật khắc khuôn phép nguyền rủa, nhưng bọn họ đã

bị chèn ép đã lâu, cũng không dám tự mình thử, ánh mắt chạm nhau, tất cả lại đổ dồn vào cô.

Thích Mê ngước mắt lên, phát hiện hàng chục cặp mắt đang nhìn cô đầy háo hức.

Cô hiểu ý cầm chiếc cốc chứa đầy nước sôi lên, nói: "Mặc dù khuôn phép đã bị phá vỡ nhưng mọi người vẫn phải nhớ rằng không được nói chuyện trong khi ăn, nếu không sẽ dễ bị nghẹn, vậy nên, chúng ta chỉ ăn mừng một chút thôi nhé! Cạn ly!"

Mọi người đều hoan hỉ, nhanh chóng nâng ly: "Cạn ly!”

Cuối cùng cũng có một bữa tiệc tràn ngập tiếng cười trong thế giới này.

Sau bữa tiệc mừng vui vẻ, bốn người lớn nhóm Thích Mê ngồi vây quanh một chỗ, thương lượng sẽ đi đâu để tìm giấy thông hành.

Lúc này cửa chính của miếu thờ bị người khác gõ khẽ hai tiếng, bốn người dừng việc nói chuyện lại. Vừa lúc hiện giờ đang thời gian ngủ trưa của bọn nhỏ, hoàn toàn yên tĩnh, rất dễ dàng nghe thấy tiếng gõ cửa yếu ớt này.

Thích Mê mở cửa, phát hiện ra là chị Lê và bốn đứa bé.

Chị Lê vẫn còn mặc đồ xuất giá xinh đẹp lúc sáng, nhưng sắc mắt hơi kém một chút. Sau khi nghe thấy tất cả đồ ăn của nhà họ Khoái đều biến thành côn trùng, Trịnh Viện Viện vội vàng hâm nóng lại đồ ăn thừa giữa trưa cho bọn họ ăn.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 301: Chương 301



Chị Lê lúng túng nhếch môi, chỉ đứng ở cửa chứ không đi vào: “Để mấy đứa nhỏ ăn đi, tôi không ăn đâu.”

Cô ấy làm sao cũng không nghĩ tới buổi sáng mình mới vừa xuất giá đến nhà họ Khoái, thần linh lập tức biến thành quái vật bị Thích Mê tiêu diệt, đồ ăn cũng đều biến thành sâu bọ buồn nôn, hiện tại gia tộc kia đang huyên náo, đúng là tạo hóa trêu người.

“Vào đây ăn chút đi.” Thích Mê kéo tay cô ấy.

Nếu như cô sớm phát hiện được thần linh được nhà họ Khoái cung phụng chính là một con quái vật, sáng nay cô tuyệt đối sẽ không để chị Lê gả đi, dù sao cũng tốt hơn hiện tại, chị Lê lòng tràn đầy vui vẻ khi được gả đi kết quả lại thành giấc mộng hồ điệp.

Chị Lê rút tay ra, chà xát lên góc áo, trong lời nói nghe không ra tâm trạng gì: “Không cần, tôi tới đây để truyền lời, cô Thích, gia chủ mời cô sang đó một chuyến.”

Thích Mê khẽ giật mình: “Ông ta tìm tôi?”

“Đúng vậy, ông ấy nói sẽ đợi cô ở sảnh chờ cũ trong thôn.”

Thích Mê nhìn cô ấy, suy nghĩ một lúc: “Được, vậy thì đi thôi.”

Lãng Dữ không yên lòng, nhấc chân đuổi theo.

Chị Lê liếc cậu một cái, không nói gì thêm, sau khi dặn dò bốn đứa bé ngoan ngoãn ở lại chỗ này, liền đưa hai người đến sảnh chờ cũ của thôn.

Không ngờ mới hai giờ chưa gặp, Khoái Vị Thiên thế mà lại càng thêm già nua. Lúc này ông ta ngồi trên xích đu, hai con mắt sắc bén trở nên ảm đạm đục ngầu, giọng nói khàn đặc bất lực tựa như chỉ thở ra chứ không hít vào.

Trông thấy Thích Mê đi tới, ông ta run rẩy giơ ngón tay về phía cô, miệng mở không nổi mấp mé mấy lần, từ trong cổ họng cất ra lời nói không rõ ràng, bà lão ở bên cạnh vội vàng đưa lỗ tai lại gần lắng nghe, sau khi nghe xong mới thuật lại:

“Gia chủ nói chuyện lần này là do cô cầm đầu, tất cả là do cô.”

Thích Mê nhíu mày: “Cái gì?”

Khoái Vị Thiên miệng khép mở ồm ồm nói gì đó, bà lão lại đưa lỗ tai lại gần nghe, dõng dạc nói: “Đều do người khác họ này, cuộc sống tốt đẹp của nhà họ Khoái đều bị cô làm cho đảo loạn!”

“Cuộc sống tốt đẹp?” Thích Mê chế nhạo một tiếng, “Nếu như các người cảm thấy cuộc sống ăn sâu bọ rất thoải mái, vậy thì tôi thật sự xin lỗi.”

Nói xong, cô lập tức lễ phép cúi đầu tạ lỗi.

Nào ngờ khi thấy dáng vẻ này của cô, Khoái Vị Thiên đột nhiên kích động, dùng tay chỉ vào cô nói quang quác một mạch, nhưng Thích Mê một chữ cũng không hiểu.

Cô nhìn chăm chú về phía bà lão, tò mò không biết ông ta nói cái gì.

Bà lão trấn an ông ta, mặt không cảm xúc truyền lời: “Gia chủ nói người khác họ này đã hủy hoại cuộc sống tốt đẹp của rất nhiều người, sẽ bị thiên lôi đánh chết!”

Thích Mê nhẹ giọng: “Cho nên các người tới tìm tôi để mắng tôi?” Sắc mặt cô trầm xuống, quay người kéo Lãng Dữ đi, “Nể tình ông là người lớn, tôi nhịn, lười giảng đạo lý với những người hồ đồ như các người, chúng tôi đi đây.”

“A! Mày! %¥#%......”

Cảm xúc Khoái Vị Thiên kích động, ông ta bỗng dưng đứng lên, chỉ về phía cô hét lớn một trận.

Thích Mê không quay đầu lại mà rời đi, khi chỉ còn một bước nữa là tới cửa, thì bỗng nghe thấy tiếng bà lão lớn tiếng phiên dịch: “Không phải đám người khác họ tụi bay đang muốn tờ giấy kia à! Tao nói cho mày biết, mày kiếm cả đời cũng không ra đâu! Mày mãi mãi cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi chỗ này, g.i.ế.c thần linh rồi mày sẽ sống không nổi, cũng sẽ giống người nhà họ Khoái tụi tao thôi, chờ c.h.ế.t đi!”

Thích Mê dừng bước, quay đầu: “Giấy thông hành ở chỗ của ông?”

Bởi vì tình huống thế giới tận thế này có chút đặc biệt nên cô suýt chút nữa quên mất giấy thông hành luôn ở trong tay người đứng đầu, nếu như khu trung tâm chốn này

xem như ở thôn Khoái Thị, như vậy gia chủ nhà họ Khoái xác thực chính là người đứng đầu, không có gì phải nghi ngờ cả.

Cô hoàn toàn không hề muốn bước chân vào đây vì cảm xúc ghét bỏ đã ảnh hưởng đến năng lực phán đoán, khiến cô không để ý đến manh mối then chốt này.

Dù sao ở các tận thế khác, khu trung tâm tương đương với nơi trú ẩn an toàn, mà thôn Khoái Thị lại như là một vực sâu ăn thịt người không nhả xương, tồn tại như một nơi tận thế khiến người ta không kịp tránh.

Tựa hồ vô cùng hài lòng với ánh mắt khiếp sợ của Thích Mê, Khoái Vị Thiên khó khăn nở một nụ cười khó coi, trừng hai con mắt đục ngầu, gân cổ lên nói.

Thích Mê chờ phiên dịch

Bà lão: “Đúng, đều ở trong tay tao! Tao biết nếu như tụi bay không có tờ giấy kia sẽ không thể rời đi, chỉ có thể vĩnh viễn kẹt ở nơi này chấn hưng gia tộc họ Khoái!”

“Hiện tại thần linh của nhà họ Khoái tụi tao đều bị mày giết, mày phải ở lại chỗ này để chuộc tội! Vĩnh viễn chịu phỉ nhổ của gia tộc họ Khoái! Tao nói cho mày biết, tao sẽ vĩnh viễn không đưa tờ giấy kia cho mày đâu!”

Bà lão tức giận thở hồng hộc, ánh mắt nghiêm nghị như muốn khoét sâu vào người Thích Mê.

“Tốt thôi. Ông biết không? Công việc của tôi là can thiệp vào trò chơi này đấy.” Lãng Dữ càng nghe càng khó chịu, cậu quay người khẽ ngẩng đầu lên, giẫm lên đôi giày Martin thong dong đi tới.

Khoái Vị Thiên giật mình, cẩn thận nhìn cặp mắt đỏ, lập tức nhận ra thân phận của cậu, thoáng chốc sự kiêu ngạo giảm hơn phân nửa, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lúc này Thích Mê tựa hồ nghĩ đến cái gì, giữa chặt Lãng Dữ, trong cổ họng tràn ra một tiếng cười khẽ: “Lãng Dữ chờ một chút, chị có cách để tìm được giấy thông hành kia, ông ta muốn uy h.i.ế.p chị, còn chưa đủ đâu.”

Lãng Dữ vô cùng hứng thú nghiêng đầu: “Hả?”

Thích Mê cười cười, vươn tay thao tác dịch chuyển gọi Trịnh Viện Viện tới.

Trịnh Viện Viện có khả năng điều khiển suy nghĩ, có thể phong ấn ý thức của người khác, tự nhiên có thể đọc được suy nghĩ, nhất là kiểu người có tính tình mạnh mẽ như Khoái Vị Thiên, càng không muốn để cho Thích Mê tìm thấy giấy thông hành thì càng dễ hiện vị trí giấu kín trong đầu.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 302: Chương 302



Mấy phút sau, quả cầu đen hoàn thành nhiệm vụ hiện lên trên đầu Trịnh Viện Viện, lăn hai lần như thể ghi công.

Chỉ có Trịnh Viện Viện chủ nhân của nó mới có thể đọc hiểu được ý nghĩa: “Hình như ở dưới đáy một tượng đá rất đen rất lớn, có một cái hầm nhỏ, ở bên trong một cái hộp gỗ.”

“A a!” Khoái Vị Thiên vội lắc đầu phủ nhận, trong cổ họng thậm chí có tiếng nghẹn ngào.

Thích Mê thấy vẻ mặt này của ông ta, mỉm cười kéo tay Trịnh Viện Viện: “Đi, chúng ta tới địa cung nào.”

Khoái Vị Thiên tính đứng lên muốn ngăn cản, ông ta không nuốt trôi được cục tức này bởi lẽ ban đầu ông ta đang cố ý dọa cô, muốn dùng đồ vật trong tay uy h.i.ế.p cô làm việc cho nhà họ Khoái, kết quả trộm gà không thành còn mất nắm gạo, ông ta không ngờ còn có thêm một cô gái biết thuật đọc tâm tìm được đồ vật mình tỉ mỉ giấu kín.

Ông ta lảo đảo bước về phía trước mất bước, thân thể bỗng nhiên co rụt lại, cúi đầu ói ra một vũng máu.

Thích Mê quay đầu lại nhìn, mặt không đổi rời đi.

Ba người đạp lên một đống giấy hỗn loạn đi thẳng đến địa cung, sau khi bị quái vật xông ra phá nát thì nơi này chỉ còn lại một hố sâu lớn.

Trịnh Viện Viện chờ bọn họ ở phía trên, Thích Mê và Lãng Dữ thả người nhảy xuống, rơi xuống một bậc thang hình xoắn ốc chưa bị hủy hoại. Hai người dọc theo cầu thang chậm rãi đi xuống dưới, đến gần giữa rồi nhẹ nhàng nhảy xuống đất.

Sau khi tượng thần bị vỡ vụn, nơi này chỉ còn một vùng đất đá lạnh lẽo.

“Nó ở ngay dưới đáy tượng đá, chỉ cần xoay lư hương trên bàn thờ là được.” Trịnh Viện Viện ghé vào cửa hang hô lớn.

“Được!”

Dựa theo nhắc nhở Thích Mê xoay nhẹ lư hương, soạt một tiếng, quả nhiên mở ra một tầng hầm.

Tầng hầm rất hẹp và ngắn, sau khi tuột xuống người đã ở giữa mật thất mười mấy mét vuông, bên trong không có gì, chỉ có một chiếc bàn đen được bày ra, trên bàn còn đặt một hộp gỗ, trên tường treo một bức tranh cổ.

Sau khi xác nhận thứ được chứa trong hộp gỗ chính là giấy thông hành, Thích Mê ôm lấy, tay xê dịch bức tranh kia.

“Chờ đã…..” Lãng Dữ thấy rõ người trong tranh vừa định đưa tay ngăn lại, đã nhìn thấy cô cầm bức tranh trong tay nghiêm túc cẩn thận quan sát.

Bức tranh này nhuốm màu năm tháng, chỗ bị tổn hại không ít, duy nhất lưu lại chính là hình ảnh người con gái ở trung tâm bức vẽ. Bộ đồ người con gái mặc rất giống phong cách thời dân quốc, áo trắng tươi tắn đầy trang nhã và thanh lịch, váy màu xanh

nhạt dịu dàng nhưng không mất đi vẻ quyến rũ, đôi mắt màu hổ phách vô cùng sinh động.

Chỉ là động tác hơi rụt rè, giống như hơi xấu hổ, hai bàn tay gắt gao nắm chặt góc áo.

Mà không biết vì cái gì, trên gương mặt người ở bức họa đã bị người khác dùng bút đỏ vẽ một cây thánh giá lớn.

Lãng Dữ yên lặng chăm chú nhìn biểu cảm của Thích Mê, thấy lông mày cô hơi nhíu lên, lập tức vội vàng vươn tay muốn giật lấy. Nhưng đầu ngón tay cậu khó khăn lắm mới chạm vào được trang giấy thì đã bị cô đưa tay ngăn cản.

“Bức tranh này…” Khuôn mặt cô hơi bối rối.

Lãng Dữ nuốt nước bọt, giọng nói chợt mang theo chút khàn khàn: “Bức tranh này… Làm sao?”

“Không biết ai thất đức như vậy, dám vẽ thánh giá lên tranh.”

“...” Cậu thở phào nhẹ nhõm.

Thích Mê không nhìn ra thứ gì, treo bức tranh lại, bưng hộp gỗ lên nhìn về phía Lãng Dữ: “Chúng ta đi thôi?”

“Ừm.”

Lãng Dữ gật đầu, cố ý đi chậm lại cầm lấy bức tranh, ở trên đó đầy những dấu vết tháng năm, nhìn không ra là chuyện rất bình thường.

Cậu cẩn thận gấp bức tranh lại, cất vào túi, đi ra khỏi mật thất.

Hai người vừa ra khỏi địa cung, đã phát hiện có một bộ phận người nhà họ Khoái vây quanh ở phía trên.

Cô gái trước đó đốt cháy giấy thông hành cũng ở đó.

“Tôi nghe nói, giấy thông hành thật ở đây?” Cô ấy hỏi.

Thích Mê đảo mắt nhìn bọn họ, mở hộp ra: “Tất cả giấy thông hành dành cho người chơi ở thế giới này bây giờ hẳn là ở đây.” Nói xong, cô lấy ra cho mình mười mấy tấm giấy thông hành, rồi giao hộp gỗ cho cô gái, “Còn lại mọi người tự chia cho nhau đi.”

Cô gái tiếp nhận, bỗng nhiên mũi hơi chua xót, cúi đầu nói lời cảm ơn: “Cảm ơn, tôi còn tưởng rằng cả đời này mình không thể rời khỏi nơi này chứ.”

Thích Mê không nói gì, ánh mắt lướt qua người con gái dừng lại nơi người đàn ông mặc áo khoác trắng mà đoàn người vây quanh. Mặt anh ta sưng phù như đầu heo,

thực sự quá nổi bật, không muốn chú ý đến cũng khó. Sau khi quan sát tỉ mỉ cô nhận ra đó là Khoái Bác. Có lẽ giống y như tên Tóc vàng ở đêm tận thế kia, khuôn mặt này hẳn là kiệt tác của Lãng Dữ.

Cô hơi ghé mắt: “Làm tốt lắm.”

Lãng Dữ khẽ cong mày: “Cảm ơn lời khen.”

*

Hai người trở lại miếu thờ. Sau khi lấy được giấy thông hành , bọn nhỏ đã chờ không kịp mà muốn thông quan rời đi, cơm tối cũng không định ở đây ăn, ngoan ngoãn thu dọn hành lý của mình, còn mang theo chút đồ linh tinh nói là muốn lưu lại làm kỷ niệm.

Khoái Lương thấy bọn họ đều muốn đi, cảm xúc náo nhiệt bắt đầu quen thuộc không khỏi khiến cậu ta cảm thấy quạnh quẽ, cậu ta nhìn về phía Lãng Dữ, thoáng cúi đầu: “Ngài Lãng yên tâm, tôi nhất định sẽ trông giữ tốt ngôi miếu này, tuyệt đối sẽ không để cho người ta phá hủy.”

Lãng Dữ: “Ừ.”

Bọn họ đi quá nhanh, Trần Bán Tiên cũng không muốn họ rời đi, trông mong nhìn Thích Mê: “Còn mấy việc cô vẫn chưa làm, sao đã đi rồi?”

Thích Mê cười cười: “Anh tạm thời giữ lại, sau này tôi sẽ trở lại gặp anh.”

Dù sao bây giờ cô có năng lực dịch chuyển, muốn quay về nơi này thăm cũng chỉ trong vài phút.

Trần Bán Tiên nghe xong, hai con người tràn ngập hưng phấn: “Thật ư! Vậy lần sau cô đến thăm tôi, nhớ mua một chiếc điện thoại giống cô cho tôi nhé! Đây là chuyện cô thiếu tôi, không được từ chối đâu đấy!”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 303: Chương 303



“Được ~” Thích Mê đồng ý.

Sau hai giây im lặng, cô ngẩng đầu nhìn về phía Khoái A Loan đang đứng sau lưng hai người khác, đi tới: “Cô ở chỗ này, chị Lê sẽ trở về sớm thôi, chỉ cần ở đây chịu khó trồng trọt một chút, cô sẽ không bị đói bụng.”

Khoái A Loan không khỏi hít mũi một cái: “Ừ, tôi sẽ chăm chỉ học tập chị Lê.”

Thích Mê gật đầu, đến cùng cũng không yên lòng với đứa nhóc vừa mới chạy ra khỏi lao tù này, cô dặn dò Trần Bán Tiên và Khoái Lương nhất định phải giám sát cô ấy ăn cơm đúng giờ. Song lần này không đợi Trần Bán Tiên thốt lên lời thề son sắt, Khoái Lương luôn luôn không thích phiền phức đã mở miệng trước: “Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”

“Được rồi, sợ hai lão già này không chăm sóc được một cô bé à?” Trần Bán Tiên vỗ vỗ ngực.

Thích Mê cảm ơn hai người, nhìn mặt trời ở nơi xa, lại nhìn mảnh đất tối tăm: “Nếu được thì để tôi mở rộng mảnh đất này ra để thấy được chút ánh nắng cho mọi người nhé, không thì lương thực trồng trọt sẽ khó khăn.”

Sau khi Lãng Dữ đưa cây đao, cô đã luôn luôn ngứa ngứa tay chân muốn xóa bỏ mảnh đất tăm tối này.

Trần Bán Tiên và Khoái Lương nghe xong, vội vàng khoát tay từ chối:

“Hay là chờ sau khi chúng tôi thích ứng được một chút, sống dưới mặt đất quá lâu đã quên đi cách sinh hoạt dưới ánh mặt trời là như thế nào.”

“Vậy được rồi.” Thích Mê chỉ có thể coi như thôi.

Sau khi căn cứ bản đồ phía sau giấy thông hành, cổng kết giới nằm trên mặt đất, đoàn người nhất định phải rời khỏi lòng đất lên trên, thế nên họ để Lãng Dữ lên trước dò đường. Sau khi Lãng Dữ giải quyết những người giấy còn lại, Thích Mê thao túng không gian dẫn mọi người ra khỏi lòng đất rồi tiếp xuống một cách an toàn.

Bởi vì ánh nắng quá mức chói mắt, tất cả mọi người đều vội vàng cúi đầu nhắm mắt, đợi đến khi thích ứng rồi mới mở ra.

Trời xanh mây trắng, dưới đất đầy giấy vụn. Lãng Dữ sợ sinh ra biến cố nên đã biến cả người giấy phòng ốc cùng cây cối, tất cả đều quy về giấy vụn. Lúc gió thổi qua cuốn chúng lên đã tạo thành một mảng giấy đầy trời, đủ mọi màu sắc giống như dải màu chúc mừng.

Nếu như cẩn thận nhìn lại, cơn gió nhẹ ngẫu nhiên khẽ thổi nhấc trang giấy lên đã để lộ ra chút hài cốt của nam nữ đang mặc hỉ phục đỏ chót, nhưng chẳng mấy chốc lại bị che lại ——

Có lẽ đó là những người nghèo đáng thương phải thành thân với người giấy.

May mắn bọn nhỏ không chú ý tới những thứ này, lòng tràn đầy vui vẻ muốn rời khỏi nơi rách nát chốn đây.

“Cô Thích, có phải bọn em sắp được gặp cha mẹ rồi không?!” Vương Tiểu Hổ nhún nhảy, không nén được vui sướng trong lòng.

Không chỉ có cậu bé, đứa nhóc nào cũng vô cùng kích động, giống như hận không thể lập tức nhào vào trong lòng người thân.

Sau khi thông quan hợp bàn tận thế, lần này cuối cùng Thích Mê cũng có thể xác nhận: “Đúng vậy, chỉ cần chúng ta xuyên qua cánh cửa màu xanh kia, chúng ta lập tức có thể rời đi.”

“Tốt quá!” Đám bé cưng đồng thanh hô lên.

“Nhưng mà, các em còn một bài kiểm tra cuối cùng.” Thích Mê nghiêm túc nói.

Rút từ kinh nghiệm lúc trước, trước khi sắp rời khỏi trò chơi, tức là sau khi bước vào cổng, mỗi người sẽ đi một mình trên một con đường, nơi này ghi chép toàn bộ đánh giá của bọn họ về trò chơi, có khả năng bên trong có cảm động, có hối hận thậm chí là e ngại, nếu như ý chí không kiên định, rất có thể sẽ mắc kẹt trong khu vực này, một lần nữa tiến vào trò chơi mà không có cách nào để rời đi.

Mặc dù không biết chuyện ngoài ý muốn này có xuất hiện hay không nếu bọn họ tiến vào, nhưng để đề phòng vạn nhất, cô vẫn muốn căn dặn trước cho bọn nhóc.

“Mục đích của các em là trở về nhà, bất luận nhìn thấy cái gì hay nghe được điều gì, đều không được quan tâm, cứ một mực đi về con đường phía trước, cô Thích sẽ ở cánh cửa kia chờ các em, có hiểu không?”

Mười đứa nhóc kiên định gật đầu: “Hiểu rồi!”

Thích Mê nhìn về phía hai giáo viên.

Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy gật đầu, đôi mắt mang theo ý chí vững chãi.

“Được, mau xếp thành hàng, chúng ra bắt đầu xuất phát!”

*

Mấy phút sau, một đoàn người đã nhìn thấy một bãi đất trống rộng rãi bằng phẳng ở thật xa, cánh cửa đứng sừng sững nơi đó.

Hai thủ vệ đeo mặt nạ Loan Điểu nhận lấy giấy thông hành của bọn họ, cất lên lời chúc mừng hiếm hoi, chúc mừng bọn họ đã thông quan thành công.

Dựa theo cách xếp hàng lúc trước, Thích Mê đi cuối cùng, Đỗ Thụy dẫn đầu, Trịnh Viện Viện đi ở giữa, bọn nhỏ nắm tay nhau lần lượt đi vào cửa.

“Chúc mừng, nhiệm vụ hộ tống của Chánh án cuối cùng cũng hoàn thành.” Thích Mê cười tủm tỉm đưa tay về phía Lãng Dữ, chúc mừng bọn họ lần này hợp tác vui vẻ, “Hơn nữa cảm ơn cây đao của em, chị sẽ giữ gìn nó thật tốt.”

Lãng Dữ cười khẽ: “Không vội, để đề phòng vạn nhất, em vẫn còn muốn đảm bảo mọi người ra ngoài.”

Thích Mê nghiêng đầu: “Vậy em sẽ đi theo giúp chị thêm một đoạn sao?”

“Ừm, sẽ cùng chị đi đến cuối cùng.”

Thích Mê gật đầu như suy nghĩ điều gì đó, thu tay lại định bước vào cửa, bỗng nhiên giống như chú ý đến gì đó, cô bỗng quay đầu nhìn về phía bầu trời.

Mây trắng tan đi, một thần điện nhìn như ảo ảnh bất thình lình xuất hiện, Quỳnh Lâu Ngọc Vũ phát ra tia sáng kỳ dị, ánh vàng óng ánh tỏa ra bốn phía, khiến người ta dễ dàng trầm luân vào trong.

Lãng Dữ khẽ giật mình, vội vàng vẫy tay che giấu.

Thế nhưng đã chậm một bước, ánh mắt Thích Mê đã bị hấp dẫn: “Đó chính là… Thần điện?”

Đó là thần điện… nơi chỉ cần đặt chân đến liền sẽ có thể thực hiện nguyện vọng?

Như thể bị một sợi tơ vô hình lôi kéo, cô chậm rãi bước chân tới.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 304: Chương 304



“Đừng đi!” Lãng Dữ tranh thủ thời gian giữ c.h.ặ.t t.a.y cô.

Thích Mê dừng bước.

Sau khi lý trí trở về, giọng nói dịu dàng gấp gáp dần dần chồng lên mảnh sau cùng ký ức của cô ——

Giọng nói kia dặn: “Đừng tìm thần điện nữa, rời khỏi nơi này đi, hãy sống vui vẻ.”

Thích Mê chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Lãng Dữ.

Thời khắc này, cảm xúc trong mắt Lãng Dữ chất chứa quá nhiều, cuối cùng không thể che giấu được yêu thương trong lòng.

Cậu đột nhiên cúi đầu xuống, không nói lời gì nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô tiến vào bên trong cánh cửa.

“Chị phải đi, bên kia mới chính là nơi chị nên sống.”

Tựa hồ sợ Thích Mê trốn thoát, cậu một mực dùng tay nắm thật c.h.ặ.t t.a.y cô, đưa cô đi về phía trước, ngón tay vốn tái nhợt lại thêm mấy phần lạnh buốt.

Đèn đường hai bên nhanh chóng lướt qua.

Có Thích Mê, có phiên bản thu nhỏ của Lãng Dữ, hơn nữa còn có dáng vẻ thiếu niên của cậu.

Có hình ảnh lúc bọn họ mới gặp lần đầu, có hình ảnh lúc bọn họ đoàn tụ, còn có thật nhiều cảnh mến mộ mà Thích Mê chưa từng để ý đến.

Ví dụ như lúc cô ở đêm tận thế ngâm nga khúc ca, Lãng Dữ đứng ở bên ngoài cửa sổ dịu dàng nhìn cô.

Ví dụ như Lãng Dữ thay cô đấu đầu với Tần Tuần Phong ở đấu trường, thân thể bị người ta bẻ gãy.

......

Lại ví dụ như, ở trong thế giới tận thế vẽ nguệch ngoạc, cuộc đối thoại giữa Lão Ngụy và Lãng Dữ.

Lão Ngụy: “Cậu thích cô ấy à?”

“Ừm, thích.” Một câu trả lời dịu dàng không hề do dự.

Nghe thấy âm thanh này, tay Lãng Dữ không khỏi rụt lại, nét mặt thoáng chốc càng trở nên mất tự nhiên.

Cậu đã quên việc mình từng thảo luận với lão Ngụy về vấn đề này, cậu vội vã bước đi, chỉ sợ càng nhiều việc mình làm sẽ bị cô phát hiện.

Cậu mím chặt môi, im lặng hai giây, thử giải thích: “Cái đó, thật ra không phải...”

“Thật ra không phải như chị nghĩ đâu, đúng không?” Nghe lời giải thích lủng củng của cậu, Thích Mê không khỏi cười khẽ, cô rút tay ra, nhìn chằm chằm Lãng Dữ một lát rồi tiếp tục đi về phía trước.

“Chờ chị đưa mấy bé con kia an toàn trở về, chị sẽ lại tới tìm em hỏi thăm rõ ràng!” Cô nói.

“...”

Lãng Dữ biết trước sau gì cũng sẽ đến, nhắm chặt mắt thở dài:

“Được, em chờ chị.”

Ở cuối đoạn đèn, khoảng cách giữa hai người tựa hồ như cách một hố sâu, Lãng Dữ đứng tại chỗ bất động, không lên tiếng nhìn khoảng cách của cô đang dần kéo dài với mình, cuối cùng biến mất trong ánh sáng trước mặt.

Cậu cụp mắt xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng miết quả cầu trên sợi dây đỏ, đôi mắt xen lẫn quá nhiều cảm xúc.

Mấy phút sau, Thích Mê ra khỏi đoạn đường, trông thấy cánh cửa lớn màu vàng óng cao ngất trước mắt, bóng dáng mười mấy người to to nhỏ nhỏ đã tụ tập, mỉm cười chờ cô.

Mười mấy bé cưng vẫy vẫy tay nhỏ với cô: “Cô Thích chậm quá! Cô là người cuối cùng đấy!”

“Còn nói chờ chúng em nữa chứ, chậm quá đi!”

“Cô Thích, Địch Vân Đồng là người tới đầu tiên nha!”

Thích Mê mỉm cười, xoa xoa đầu nhỏ của Địch Vân Đồng: “Nhớ cha mẹ rồi phải không?”

Địch Vân Đồng đáp lời: “Dạ!”

“Mọi người hãy cùng nhau cố gắng, đẩy cánh cửa này ra nhé.”

“Được!”

Mọi người quay người dùng sức, cùng nhau đẩy cánh cửa lớn màu vàng óng này ra.

Chặng đường trải qua không biết bao nhiêu thời gian, cuối cùng đã vẽ lên một dấu chấm hoàn mỹ.

*

*

Reng reng reng ——

Đúng năm giờ, tiếng chuông tan học của nhà trẻ vang lên.

Cửa chính nhà trẻ Xuân Nha đầy kín phụ huynh đến đón con, người nào cũng đều mong mỏi, chờ đợi rước những cục cưng của mình về nhà. Mặt trời đã ngả về phía tây, bóng nhóm phụ huynh càng ngày càng dài, chen chúc nhau trong sân trường sạch sẽ.

Nơi này có xích đu có cầu trượt, khắp nơi đều được tô vẽ màu sắc rực rỡ.

Nơi này không có tận thế, trong sân cũng sẽ không có cỏ khô.

Ngay sau đó, mười ba người tựa hồ xếp đội hình thành thói quen như trong ngày tận thế, từ Đỗ Thụy dẫn đầu, tiếp đó là Trịnh Viện Viện ở chính giữa, Thích Mê đi cuối cùng, cuối cùng nhóm bé cưng của lớp Đậu Đinh đã tan học rồi!

Cả nhóm đều vô cùng mệt mỏi, ba giáo viên không mặc đồng phục của nhà trẻ, trên người bọn nhỏ cũng không phải quần áo mặc lúc sáng.

Các vị phụ huynh lớp Đậu Định nhìn nhau.

Họ không thể chờ đời xếp hàng mà từ từ bước ra, các bé cưng cơ hồ đã phá tan cửa lớn bay vọt ra ngoài, nhanh chóng lao vào trong n.g.ự.c người thân vừa khóc lại vừa cười, kích động kể lại trải nghiệm của mình trong chuyến phiêu lưu ngày tận thế này.

Triệu Nhất Triết níu tay nhỏ vào n.g.ự.c cha: “Cha ơi cha biết không? Tụi con đã đến một nơi không có mặt trời, thật sự là thế giới tận thế đấy! Nơi đó có rất rất nhiều côn trùng, nó lớn như này, lớn như này nè cha!”

Vương Tiểu Hổ nắm tay mẹ, hai mắt sáng lên chỉ về hướng Thích Mê: “Mẹ ơi, cô giáo Thích thật sự là một nữ chiến sĩ đấy, cô ấy đã đánh bại rất nhiều quái thú!”

Bành Di Thần ghé vào trong lòng mẹ ấm ức khóc không ngừng: “Con muốn ăn thịt hu hu, mấy ngày nay đều phải ăn rau, con gầy mất rồi!”

Diệp Thù Thi và Diệp Thù Từ nắm tay cha mẹ.

Diệp Thù Từ: “Ba ơi, trong bệnh viện tụi con gặp một cô tiên nữ nhỏ nghịch ngợm, chỉ có con nhớ được mọi người, cô Thích khen con giỏi nhất đấy!”

“Cô tiên nữ nhỏ đùa ác lắm. Làm cô Trịnh cũng đổ bệnh cơ.” Diệp Thù Thi không vui bĩu môi nói.

Lần đầu tiên Địch Vân Đồng đáng yêu nhất không khóc, chững chạc đàng hoàng kéo căng khuôn mặt nhỏ: “Mẹ, con đã trưởng thành rồi, sẽ không khóc nữa, con cũng có rất nhiều mẹ mới.”

Mẹ Địch: “?” Mẹ mới?

Dương Thắng Tráng to lớn giơ lên nắm đấm, khoe khoang thành tích của bản thân: “Cha ơi, con đã chiến đấu với người ngoài hành tinh đấy, con là người lão làng nhất nhóm! Có phải con rất lợi hại đúng không?!”
 
Back
Top Bottom