Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tôi Đem Ngôn Tình Viết Thành Bách Hợp Làm Sao Bây Giờ

Tôi Đem Ngôn Tình Viết Thành Bách Hợp Làm Sao Bây Giờ
Chương 10: Lâm Khuynh, cậu giận rồi sao?



Mặc dù Kiều Ngộ không hiểu tại sao mình lại phải đi xe buýt, nhưng xem ra Tòng Diệp đã gặp phải chuyện gì đó phiền toái.

Kiều Ngộ tạm thời nhắn tin hỏi Tòng Diệp để xin giải thích, nhưng hoàn toàn không nhận được phản hồi. Cô cũng thử hỏi Lâm Khuynh, nhưng chỉ biết được rằng mẹ Tòng Diệp đã có một cuộc trò chuyện riêng với cậu ta, nhưng cả hai người đều giữ kín chuyện, không ai tiết lộ điều gì.

... Chẳng biết Tòng Diệp đã gây ra chuyện gì mà còn khiến cô phải cảm thấy áy náy.

Thôi, nếu Lâm Khuynh đã đi xe buýt thì mình cũng đi vậy, dù sao đây cũng không phải là lần đầu mình đi xe công cộng, coi như trải nghiệm lại một chút cuộc sống hàng ngày của Lâm Khuynh.

Nếu chỉ cần ngồi xe buýt một lần mà có thể tránh được việc Tòng Diệp chọc ghẹo mình như gà chọi, thì Kiều Ngộ coi như cũng đáng để thử.

Là người bình thường ở thế giới trước, Kiều Ngộ không hề ngại việc đi xe buýt. Ngay ngày hôm đó, cô liền báo với ba mẹ rằng sáng mai không cần sắp xếp tài xế đưa đón. Kết quả là ba Kiều nhìn cô với vẻ mặt đầy tiếc nuối, không thể nào chấp nhận nổi.

"Tại sao vậy Ngộ Ngộ, chẳng lẽ con không thích ngồi xe của ba sao?"

Không phải ba, mà là con gái muốn giúp đỡ người khác chuộc lỗi thôi.

Lời này Kiều Ngộ không dám nói, phải thuyết phục mãi với lý do muốn trải nghiệm cuộc sống, cuối cùng mới nhận được sự đồng ý miễn cưỡng từ cha mẹ.

Sáng hôm sau, giữ đúng lời hứa, Kiều Ngộ dậy sớm hơn hai mươi phút, khi trời mới chỉ vừa sáng đã đứng ở trạm xe buýt, thuận lợi lên xe.

Kiều Ngộ không phải là kiểu tiểu thư giàu có không biết sự khó khăn của cuộc sống. Cô biết rõ vào giờ này xe buýt sẽ rất đông người, nhưng tâm lý chuẩn bị của cô dường như vẫn chưa đủ.

Tại sao lại... đông đến thế này cơ chứ...

Kiều Ngộ bị kẹt chặt trong đám đông, tay không có chỗ bám, nhưng may mắn là bị chen chúc đến mức không ngã được. Cô bị ép sát giữa những người đi làm và học sinh khác, cảm giác như mình đang ở trong một hộp cá mòi chật ních.

Trong lòng cô trào dâng hai dòng nước mắt, hoài niệm về những ngày có xe riêng đưa đón.

Cảnh tượng Tu La Tràng này, sao Lâm Khuynh có thể chịu đựng mỗi ngày như thế được?

Kiều Ngộ lập tức kiên quyết rằng, bất kể Tòng Diệp và mẹ cậu ấy giải quyết chuyện gì, cô không thể để Lâm Khuynh tiếp tục phải đi xe buýt như thế này nữa.

Sau khi trải qua một đoạn đường dài chật chội, cuối cùng xe cũng dừng lại ở trạm trường học. Kiều Ngộ phải cố gắng hết sức mới thoát ra khỏi xe, cảm giác còn mệt hơn cả sau khi học xong một tiết.

Cô chợt nhớ ra hôm nay là thứ Sáu, nhưng vẫn còn phải học một buổi nữa. Tinh thần Kiều Ngộ như suy sụp, cô uể oải lau mặt, nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, bèn lê bước đến ghế dài ở trạm xe để nghỉ ngơi.

Nhớ lại mình từng ngày nào cũng ngồi xe buýt, mà giờ chỉ mới một lần đã không chịu nổi, Kiều Ngộ cảm thấy từ giàu sang trở lại cuộc sống thường dân thật khó khăn.

Khi đang cảm thán cuộc đời, cô nhìn thấy một chiếc xe buýt dừng lại ở phía bên kia đường. Từ trong xe, có một người bước ra, tóc tai rối bù, mặt mũi xám xịt, trông rất quen thuộc.

Người đó cũng nhận ra ánh mắt không thể tin nổi của Kiều Ngộ và cứng đờ quay đầu nhìn lại.

Kiều Ngộ và Tòng Diệp đứng cách nhau qua con đường, cả hai đều cảm thấy đối phương giống như vừa bị quăng vào một máy giặt và quay một vòng.

"Đi xe buýt cảm giác thế nào?"

Cả hai cùng yên lặng đi vào trường, Kiều Ngộ nhìn Tòng Diệp từ đầu đến chân, kiểu tóc vốn dĩ luôn gọn gàng và quần áo sạch sẽ nay lại lộn xộn đến thảm hại. Cô cố nhịn cười, hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng.

"... Mẹ nó, đúng là đáng sợ thật."

Kiều Ngộ suýt bật cười thành tiếng.

Tòng Diệp liếc cô một cái đầy hậm hực. Nếu không phải vì cạn kiệt sức lực, cậu chắc chắn đã phản ứng mạnh hơn và khiến Kiều Ngộ không thể cười nổi.

"Tôi còn tưởng cậu sẽ không thèm đi, đã chuẩn bị sẵn sàng để mắng cậu rồi."

Cậu có vẻ tiếc nuối, còn Kiều Ngộ chỉ cười gượng vài tiếng, không dám nói rằng cô cũng đi xe buýt chỉ để tránh bị cậu trêu chọc. Cô nhanh chóng đổi chủ đề.

"Vậy giải pháp của mẹ cậu là bắt cậu đi xe buýt à?"

Nhớ lại trải nghiệm hỗn loạn buổi sáng, Tòng Diệp – một thiếu gia không quen khổ cực – chắc chắn cảm thấy còn tệ hơn cô. Kiều Ngộ nhìn cậu với ánh mắt không khỏi thương hại, còn Tòng Diệp thì mệt mỏi và bực bội, lẩm bẩm từ kẽ răng.

Mặc dù cậu trông rất đáng thương, nhưng Kiều Ngộ lại cảm thấy vui vẻ khi nghĩ đến việc Lâm Khuynh có thể sẽ không phải ngồi xe buýt nữa, điều này khiến cô không nhịn được mà vui lên.

Trong lúc vui vẻ, cô chợt nảy ra một ý tưởng và đề nghị: "Nhà cậu có nhiều tiền như vậy, sao không mua hai cái xe, mỗi người dùng một cái?"

Tòng Diệp dừng bước, vẻ mặt như vừa nhận ra điều gì mà cậu chưa từng nghĩ đến. Nhưng chỉ trong chốc lát, cậu lại thất vọng.

"... Đợi thêm hai tuần nữa, tôi sẽ đề nghị với mẹ."

"..."

Xem ra vì Lâm Khuynh ngồi xe buýt hai tuần nên Tòng Diệp cũng bị yêu cầu làm giống vậy.

Thật là đối xử công bằng. Kiều Ngộ thầm nghĩ, khi về nhà phải nói với ba rằng mẹ Tòng Diệp thật sự không phân biệt đối xử giữa con trai và con gái.

Hai người lết vào lớp học, tiếng nói chuyện trong lớp lập tức nhỏ dần, có lẽ là do sắc mặt của Tòng Diệp quá tệ.

"Tòng Diệp, cậu làm xong bài tập toán chưa ——"

Lục Dao vừa vui vẻ hỏi thì lập tức im bặt, khi nhìn thấy cả hai người đều nằm vật ra bàn, bộ dạng mệt mỏi như vừa bị vắt kiệt sức lực. Không nhịn được, cậu hỏi: "Các cậu bị cướp à?"

"Giống như bị bắt đi ăn trộm và bị bắt quả tang vậy." Di Y nói đùa, "Nhà tôi nuôi mèo, nó thường xuyên trông như thế này sau khi bị mắng."

... Cũng không đến mức thê thảm như vậy, nhưng đúng là cảm giác giống như vừa bị máy giặt vắt sạch.

Lâm Khuynh hôm nay được xe riêng đưa tới trường từ sớm. Mặc dù không ai nói chuyện với cô, nhưng nhìn thấy Tòng Diệp đến sớm như vậy, cô cũng đoán được tình hình.

Nhưng Kiều Ngộ thì sao?

Lâm Khuynh nhíu mày, quay đầu nhìn Kiều Ngộ đang nằm vật trên bàn, hôm nay tóc cô ấy còn bù xù hơn bình thường.

"Cậu sao thế?"

Nghĩ lại thì Lâm Khuynh đã ngồi xe buýt từ đầu năm học đến giờ mà ngày nào trông cũng gọn gàng tươi tỉnh. Còn Kiều Ngộ, chỉ mới ngồi một lần mà đã trông thảm hại thế này!

Kiều Ngộ ngẫm nghĩ rồi cố ngồi dậy, nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay của Lâm Khuynh như để an ủi: "Không có gì đâu."

Cô theo bản năng định giấu giếm, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc ngày càng tăng của Lâm Khuynh, cô mới sực nhớ ra rằng hôm qua mình đã hứa sẽ không lừa dối nữa.

"Chỉ là sáng nay tôi đi xe buýt."

Kiều Ngộ thừa nhận sai lầm, nói thẳng ra mọi chuyện và giải thích rằng đó là ý của Tòng Diệp.

"Cậu ta bắt tôi ngồi xe buýt."

"Cậu biết không, người thật sự quá đông, Lâm Khuynh. Từ nay cậu không cần ngồi xe buýt nữa đâu, chật chội khó chịu lắm."

Lâm Khuynh im lặng một lúc, rồi bất ngờ đứng dậy.

"Tại sao Kiều Ngộ lại phải ngồi xe buýt buổi sáng?"

Mặc dù câu hỏi nhắm vào Kiều Ngộ, nhưng ánh mắt của Lâm Khuynh lại chỉ dán vào Tòng Diệp phía sau, thái độ của cô chưa bao giờ thiếu lịch sự như vậy.

Tòng Diệp đầy mặt mờ mịt, mặc dù không có ý định giấu giếm, nhưng khi bị Lâm Khuynh chất vấn thẳng thừng như thế, cậu lại cảm thấy có chút chột dạ.

... Cậu nghĩ thầm: chẳng phải cũng chỉ là ngồi xe buýt thôi sao? Sáng nay cậu cũng đã làm vậy cơ mà.

Nghĩ đến đây, cậu cảm thấy mình hoàn toàn có lý, mặc dù vẫn không thoải mái khi bị Lâm Khuynh nhìn chằm chằm. Cậu cũng đứng dậy, tay c ắm vào túi quần, lạnh lùng nhìn xuống... nhìn xuống Kiều Ngộ.

Dù sao chuyện bị mẹ mắng vẫn còn ám ảnh trong đầu, nên Tòng Diệp cũng không muốn chọc giận Lâm Khuynh thêm nữa. Cậu đành phải trút giận lên Kiều Ngộ.

"Nếu tôi buổi sáng phải ngồi xe buýt, thì cậu cũng phải chịu chung số phận với tôi."

Kiều Ngộ: ... Vậy tại sao khi hưởng thụ thì chẳng thấy cậu rủ tôi chung?

Tòng Diệp vừa trừng mắt với Kiều Ngộ vừa đối đáp với Lâm Khuynh, khiến Kiều Ngộ cảm thấy khó hiểu và không nhịn được mà muốn lên tiếng.

"Nói thêm nữa, nếu không phải cậu đã cáo trạng với mẹ tôi —"

"Là ba tôi."

"... Nếu không phải cậu đã mang ba cậu đến cáo trạng với mẹ tôi —"

Được rồi, dù sao cũng là lỗi của cô.

Tòng Diệp cứ thao thao bất tuyệt lên án Kiều Ngộ, và Kiều Ngộ quyết định bỏ qua. Nếu cô đáp trả từng câu từng chữ của Tòng Diệp, chắc chắn cô sẽ mệt chết.

Không muốn nghe thêm nữa, Kiều Ngộ quay đầu lại nhìn Lâm Khuynh. Cô thấy ánh mắt của Lâm Khuynh, vốn luôn dịu dàng và mang nụ cười, giờ đây lại đầy u ám và đôi môi mím chặt.

... Sao cô ấy trông có vẻ không vui?

Kiều Ngộ lập tức cảm thấy căng thẳng.

Bên kia, Tòng Diệp đã kể xong "tội ác" của Kiều Ngộ – phải nói rằng cậu diễn đạt rất sống động, khiến ai nghe xong cũng cảm thấy Kiều Ngộ nên quỳ xuống tạ lỗi. Lâm Khuynh kiên nhẫn nghe hết, rồi thở dài và cúi mắt xuống.

"Nếu cậu không muốn ngồi xe buýt, đáng lẽ hôm qua cậu nên nói với tôi. Tôi có thể thay cậu đi xin mẹ cậu."

"Tại sao lại phải kéo Kiều Ngộ vào chuyện này? Cậu biết rõ cậu ấy không quen với việc ngồi xe buýt mà."

Bầu không khí xung quanh Lâm Khuynh trở nên nặng nề, và Tòng Diệp đứng cứng đờ, không dám nói gì.

... Nhưng cậu vẫn nghĩ, chẳng phải cũng chỉ là ngồi xe buýt thôi sao?

Kiều Ngộ không quen ngồi xe buýt, nhưng cậu cũng không quen mà? Sao chẳng ai cảm thông cho cậu?

Lâm Khuynh trên danh nghĩa vẫn là em gái cậu cơ mà. Sao cô ấy lại đứng về phía Kiều Ngộ nhiều như vậy?

"Lâm Khuynh?"

Trong lúc Tòng Diệp đang chìm trong suy nghĩ mông lung, Kiều Ngộ, bị kẹt giữa hai người, cảm thấy bầu không khí thật sự quá ngột ngạt, liền cẩn thận gọi tên Lâm Khuynh.

"Cậu đang giận sao?"

Bầu không khí căng thẳng ngay lập tức tan biến, Lâm Khuynh như chợt tỉnh khỏi cơn mơ, quay đầu nhìn Kiều Ngộ. Đôi mắt Kiều Ngộ luôn bộc lộ rõ cảm xúc, và giờ đây, cô đang thể hiện sự lo lắng và bối rối.

Giận... sao?

Lâm Khuynh chính bản thân cũng cảm thấy mơ hồ.

Từ nhỏ, cô đã có bản tính ôn hòa, vui buồn không thể hiện rõ ra ngoài. Mọi người đều khen cô dễ gần, và cô thậm chí còn không nhớ lần cuối mình thực sự giận là khi nào.

Cảm xúc mạnh mẽ vừa rồi thật kỳ lạ. Lâm Khuynh cố gắng hồi tưởng lại những gì đã xảy ra, cố tìm ra nguyên nhân.

Có lẽ là từ lúc Kiều Ngộ nói rằng cô đã đi xe buýt buổi sáng. Ngay khoảnh khắc đó, Lâm Khuynh đã bắt đầu cảm thấy không thoải mái.

Lúc đầu chỉ là sự nghi hoặc. Kiều Ngộ có điều kiện tốt, không giống như mình, không hề cần phải ngồi xe buýt.

Rồi sau đó, cô biết rằng là Tòng Diệp đã bắt Kiều Ngộ đi xe.

Thật là kỳ quái. Rõ ràng mình đã giải thích với Tòng Diệp về chuyện hôm qua, và Kiều Ngộ hoàn toàn có thể từ chối...

Lâm Khuynh ngưng thở, đôi đồng tử co lại.

Trước mặt cô, Kiều Ngộ trông ngày càng lo lắng. Lâm Khuynh không thể mở miệng trấn an cô ấy. Chỉ cần cô cất lời, những câu nói đang hình thành trong cổ họng sẽ không thể nào giữ lại được.

—— Cậu đối xử với ai cũng săn sóc như vậy sao?

Đối với cô, Kiều Ngộ luôn giúp đỡ tận tâm. Khi cô bị những lời đồn làm phiền, Kiều Ngộ lập tức đứng ra bảo vệ. Khi cô tan học, chỉ có một mình, Kiều Ngộ đã đưa cô về nhà và còn lấy cớ "tiện đường" để không làm cô cảm thấy có gánh nặng.

Nhưng đối với Tòng Diệp, chỉ cần nhận được tin nhắn từ cậu ấy, Kiều Ngộ sẵn sàng làm những việc cô ấy không hề muốn. Dù cho Tòng Diệp có thái độ kiêu ngạo thế nào, cậu ấy cũng... không phản kháng.

Nhưng điều đó có ý nghĩa gì chứ? Nó có liên quan gì đến Lâm Khuynh? Tại sao cô lại thấy khó chịu như vậy?

Lâm Khuynh không hiểu.

Cô bắt đầu hoang mang, cố gắng gạt bỏ những cảm xúc lạ lùng ấy, rồi mỉm cười với Kiều Ngộ, trấn an cô ấy.

Kiều Ngộ thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lâm Khuynh dường như đã quay trở lại với vẻ bình thường của mình, nhưng không nhận ra sự phức tạp ẩn sau đôi mắt của cô ấy.

Giận sao?

Lâm Khuynh kiềm chế những cơn sóng ngầm không rõ trong lòng, nở nụ cười không chút sơ hở, nhưng giọng nói của cô có phần khàn.

"Ừ, có một chút."

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều Ngộ: Tôi thật sự chỉ là mặc kệ cậu ta! (nói to)
 
Tôi Đem Ngôn Tình Viết Thành Bách Hợp Làm Sao Bây Giờ
Chương 11: Tôi luôn xem Tòng Diệp như con trai mình



Tòng Diệp hiện giờ đang rất mơ hồ.

Cuộc trò chuyện không rõ ràng giữa hai người kia vừa mới bắt đầu thì chủ nhiệm lớp đã bước vào. Cậu chỉ có thể ngồi lại chỗ của mình, nghe Lục Dao bên cạnh than thở vì chưa làm xong bài tập.

... Vậy rốt cuộc Lâm Khuynh giận "một chút" là vì chuyện gì nhỉ? Không thể nào là lỗi của cậu chứ.

Rõ ràng hôm nay cậu cũng đã quá khổ sở rồi, thực sự có thể coi là nạn nhân! Nghĩ đến đoạn ký ức mờ mịt buổi sáng đó, sắc mặt Tòng Diệp tái mét. Cậu không ngờ trên đời lại có phương tiện giao thông khổ sở đến thế, và tự hỏi Lâm Khuynh đã kiên trì ngồi xe buýt suốt thời gian qua như thế nào.

Mặc dù cậu và Lâm Khuynh không thân thiết, nhưng sau khi trải qua cảm giác ngồi xe buýt, Tòng Diệp đã nhận ra một điều quan trọng: không thể để Lâm Khuynh tiếp tục ngồi xe buýt nữa. Như vậy chẳng khác nào Tòng gia ngược đãi cô ấy cả.

Cậu còn đang suy nghĩ, duỗi chân đá vào ghế của Kiều Ngộ để hỏi cô chuyện này. Nhưng do buổi sáng đã quá chán nản, cú đá của Tòng Diệp không còn mạnh mẽ như trước. Kiều Ngộ ngồi phía trước không hề phản ứng, khiến Tòng Diệp giận dỗi nhìn chằm chằm cô.

Nghĩ lại, dạo này mối quan hệ giữa Kiều Ngộ và Lâm Khuynh có vẻ tốt quá mức thì phải? Hôm qua Kiều Ngộ còn đưa Lâm Khuynh về nhà nữa —— cô ấy có thời gian rảnh như vậy sao không giúp bà cố nội qua đường đi? Bà cố nội còn chẳng khiến cậu phải ngồi xe buýt như vậy đâu.

Kiều Ngộ trước giờ vốn là một nhân vật "bá đạo" trong lớp, đừng nói đến giúp người, chỉ cần cô ấy không bắt nạt người khác đã là tốt rồi. Vậy rốt cuộc là cái gì khiến cô ấy thay đổi tính nết?

"—— Có phải có gì không ổn không? Đó là Kiều Ngộ cơ mà."

Giữa trưa, Tòng Diệp nhai miếng thịt dê nhỏ trong căng tin và nói đầy bực bội.

"... Vậy nên đây là lý do cậu kéo Kiều Ngộ đến ăn cơm cùng Lâm Khuynh à? Để nói xấu cô ấy?" Di Y không hứng thú, trên mặt hiện rõ vẻ "chỉ có thế thôi sao?", yên lặng khuấy cháo trong bát.

"Tôi thì thấy chẳng có gì sai cả. Rốt cuộc, Lâm Khuynh đúng là rất tốt mà." Lục Dao chen vào.

Thấy sắp xuất hiện thêm một "Kiều Ngộ thứ hai", Tòng Diệp hậm hực trừng mắt nhìn Lục Dao, nhưng đối phương vẫn thản nhiên cắm đầu vào ăn, nhét đầy đồ ăn vào miệng.

"Tuyệt đối có vấn đề! Từ khi Lâm Khuynh chuyển đến, Kiều Ngộ cứ liên tục tìm tôi để cãi nhau, trước đây cô ấy đâu có như vậy!"

"Nhìn cậu có vẻ cũng vui vẻ đấy thôi." Di Y lạnh lùng đáp.

"Ai mà vui khi cãi nhau chứ!" Tòng Diệp trừng mắt với Di Y, nhưng cô vẫn giữ thái độ thản nhiên, dường như đã quen với những cuộc tranh cãi này và thấy chẳng có gì lạ lẫm cả. Cô cũng chẳng muốn tiếp tục đề tài này nên định kết thúc nó một cách qua loa.

"Có lẽ là Kiều Ngộ lớn thêm một tuổi, tính cách cũng trưởng thành hơn. Đó chẳng phải là điều tốt sao?"

"Ừ, đúng là như vậy..." Tòng Diệp bị thuyết phục phần nào, nhưng vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng, cau mày trầm ngâm suy nghĩ.

Di Y và Lục Dao liếc nhìn nhau, rồi Lục Dao hắng giọng và mở ra một chủ đề mới: "Nghe cậu nói buổi sáng, cậu còn phải ngồi xe buýt thêm hai tuần nữa à?"

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Tòng Diệp liền xám xịt, cậu dừng việc ăn uống và nhìn chằm chằm vào đ ĩa thịt dê với vẻ đầy oán hận.

"... Hai tuần thôi, nếu Lâm Khuynh còn chịu được, thì tôi đương nhiên cũng không vấn đề gì."

Tòng Diệp nói nghe rất kiên cường, nhưng khuôn mặt của cậu lại không thể hiện như vậy.

Lục Dao với cái miệng đầy thức ăn, hàm hồ động viên: "Cố lên."

Giọng nói thiếu nhiệt tình của Lục Dao ngay lập tức chọc giận Tòng Diệp. Cậu đập bàn đứng dậy: "Kiều Ngộ có thể đưa Lâm Khuynh về nhà, hai người các cậu sao không học theo cô ấy tiễn tôi đi !"

"Không phải là không thể." Di Y vẫn chăm chú ăn cháo, không thèm ngẩng đầu, đáp lại một cách thản nhiên: "Nếu cậu không sợ bị mẹ cậu bắt gặp, tôi có thể tiễn cậu một đoạn đường."

"..."

Đúng là một trò đùa. Nếu Tòng Diệp không sợ bị mẹ mình phát hiện, thì cậu đã không ngoan ngoãn ngồi xe buýt đến trường từ sáng rồi.

Sau giờ tan học, Tòng Diệp sợ mẹ đến nỗi kéo lê bước chân nặng nề ra khỏi lớp, toát ra vẻ sống không còn gì luyến tiếc. Không ai trong nhóm dám nói chuyện với cậu.

Khi ra đến cổng trường, Tòng Diệp liếc nhìn thấy xe nhà mình đã đậu sẵn, nhưng nó không phải dành cho cậu. Cậu nhịn đau, dời mắt và hướng về trạm xe buýt, tự an ủi rằng có lẽ giờ tan học xe buýt sẽ không đông như buổi sáng.

Một ngày đã trôi qua, và cảm xúc kỳ lạ buổi sáng của Lâm Khuynh đã bình ổn. Nhìn thấy bộ dạng khổ sở của Tòng Diệp, cô không thể không lên tiếng.

"Cậu về nhà bằng xe đi. Tôi sẽ nói với mẹ cậu sau."

Kiều Ngộ, người đang đi cùng Lâm Khuynh tới xe nhà Tòng Diệp, sững người, nhìn thấy Tòng Diệp xoay người lại với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Thật không? Thật sao?" Mắt Tòng Diệp sáng lên, nhưng cậu vẫn cố giữ vẻ rụt rè: "Không được đâu, tôi về bằng xe thì cậu làm sao?"

Lâm Khuynh bình thản chỉ về phía trạm xe buýt: "Tôi sẽ đi xe buýt."

"Không được!" Kiều Ngộ và Tòng Diệp đồng thanh phản đối, đồng thời nhào đến chắn trước mặt cô.

"Không thể để vậy được! Nếu mẹ tôi biết hôm nay tôi ngồi xe còn cậu ngồi xe buýt, bà sẽ lột da tôi mất!" Tòng Diệp vội vàng nói.

"Phải, đúng vậy! Lâm Khuynh, cậu ít nhất cũng nên nghĩ đến bản thân chứ. Xe riêng thoải mái hơn nhiều mà!" Kiều Ngộ vội vàng tiếp lời.

Hai người lần lượt nói qua nói lại, tóm lại không ai chịu để Lâm Khuynh đi xe buýt.

Lâm Khuynh cảm thấy khó xử, nghĩ rằng có lẽ cô nên ngồi cùng Tòng Diệp về nhà một lần. Dù hiện tại ở cùng Tòng Diệp khiến cô không thoải mái lắm, nhưng dù sao thì cũng chỉ một lần thôi mà.

Khi cô đang suy nghĩ, Tòng Diệp quay đầu nhìn Kiều Ngộ với ánh mắt như tìm ra một giải pháp tuyệt vời.

"Kiều Ngộ!"

Tòng Diệp gọi tên Kiều Ngộ đầy hào hứng, khiến cô không khỏi lo lắng.

Cô hoảng hốt nhìn sang, thấy đôi mắt của Tòng Diệp sáng rực lên, và cậu ta liên tục nháy mắt làm mặt quỷ với cô.

"Nếu Lâm Khuynh đã đồng ý giúp tôi nói với mẹ, thì cậu có thể giúp tôi một tay đưa tôi về nhà được không? Sau này tôi sẽ mời cậu uống gì đó!"

... Thật khó tin khi nghe được lời cầu cứu từ Tòng Diệp, xem ra cậu ta thật sự không muốn ngồi xe buýt.

Xét cho cùng, đề nghị lần này của Tòng Diệp cũng hợp lý. Thậm chí có vẻ như cậu ta còn nghĩ đến việc chọn Kiều Ngộ thay vì ngồi chung với Lâm Khuynh —— hoặc có thể chỉ là vì cậu ta nghĩ không ngồi xe buýt sẽ khiến mẹ cậu dễ chấp nhận hơn.

Kiều Ngộ nghĩ ngợi một chút rồi thấy không có gì là không được. Dù sao hôm qua cô cũng đã đưa Lâm Khuynh về nhà, thêm một lần đưa Tòng Diệp cũng chẳng phải chuyện lớn, thế nên cô dứt khoát gật đầu đồng ý.

"Được ——"

Cô còn chưa kịp nói xong, đã bị Lâm Khuynh kéo lại đứng bên cạnh.

Cô loạng choạng vài bước, ngơ ngác nhìn Lâm Khuynh, không hiểu sao cô ấy lại kéo mình. Ai ngờ Lâm Khuynh còn trông có vẻ ngạc nhiên hơn cô, lập tức buông tay, nhìn xuống bàn tay của mình với vẻ khó hiểu, như thể vừa rồi chúng không chịu sự kiểm soát của cô ấy.

Kiều Ngộ vẫn còn bối rối, nhưng Lâm Khuynh rất nhanh chóng lấy lại biểu cảm bình thường và nhìn lên cô.

"Vậy thì chi bằng cậu đưa tôi về đi, dù sao tôi cũng đang nợ cậu một ân tình rồi."

Ý của Lâm Khuynh là nếu nợ thêm một lần nữa thì cũng không sao. Cô ấy nói xong liếc nhìn Tòng Diệp như để hỏi ý kiến. Tòng Diệp dĩ nhiên là không phản đối, thậm chí còn hớn hở đồng ý ngay lập tức. Cậu không những được ngồi xe thoải mái mà còn có dịp mời Kiều Ngộ đồ uống, quá hoàn hảo.

Thế là cả ba người đạt được thỏa thuận chung, Tòng Diệp cảm ơn rối rít rồi đi tới xe của nhà mình. Cậu nằm dài trên ghế sau êm ái, thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi địa ngục, trong lòng hình ảnh của Lâm Khuynh càng thêm tuyệt vời.

Lục Dao nói đúng, Lâm Khuynh thật sự là một người rất tốt! Không trách được Kiều Ngộ lại thân thiết với cô ấy như vậy!

Sau khi giải quyết xong những thắc mắc trong lòng, và lại không phải ngồi xe buýt nữa, Tòng Diệp cảm thấy thỏa mãn vô cùng, như một chú mèo nhỏ vừa được ăn no. Cậu thầm nghĩ từ nay về sau sẽ đối xử tốt hơn với Lâm Khuynh và cố gắng trả ơn lần này, rồi thiếp đi trong giấc ngủ yên bình.

Trong khi đó, Kiều Ngộ vẫn còn mơ hồ khi ngồi trên xe.

Hôm nay không phải là ba cô đến đón, mà là tài xế của gia đình. Cô đã nói địa chỉ nhà Lâm Khuynh cho tài xế, và xe nhanh chóng chuyển hướng.

Suốt năm phút đầu tiên, Lâm Khuynh không nói một lời nào. Còn Kiều Ngộ thì không dám thở mạnh, chỉ len lén liếc nhìn cô ấy.

Cô cảm thấy nét mặt thanh tú của Lâm Khuynh ẩn chứa chút u buồn, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Kiều Ngộ không muốn quấy rầy, nhưng trong lòng vẫn không thể ngừng băn khoăn. Cô thầm thì trò chuyện với hệ thống như một người bạn để tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra.

"Cậu nghĩ là có chuyện gì không? Trước khi lên xe, Lâm Khuynh còn cười nói với tôi mà..."

Hệ thống ngẫm nghĩ một lúc, rồi nhắc cô: "Ký chủ à, lúc cậu và nam chủ đang nói chuyện, nữ chủ đâu có cười với cậu. Có thể là do những lời hai người nói."

"Lúc đó tôi chỉ mới đồng ý đưa Tòng Diệp về nhà thôi mà..." Kiều Ngộ ngẫm lại, và bỗng nhiên mọi manh mối dần dần xâu chuỗi lại với nhau.

Cô bừng tỉnh, như thể đã phát hiện ra chân lý.

"Lâm Khuynh không muốn tôi đưa Tòng Diệp về nhà!"

"Nàng khẳng định là nghĩ tôi và Tòng Diệp có mối quan hệ mờ ám!"

Câu này vừa nói ra, hệ thống ngơ ngác một lúc rồi hỏi lại: "Nếu nữ chủ không muốn nam chủ ngồi xe, thì tại sao chính cô ấy lại ngồi xe của ký chủ?"

Kiều Ngộ suy nghĩ trong chốc lát, rồi bỗng nhiên buột miệng: "Có lẽ là cô ấy đang 'lấy thân nuôi hổ'!"

... Mặc dù không biết Lâm Khuynh thực sự đang nghĩ gì, nhưng hệ thống cảm thấy câu thành ngữ này không đúng lắm trong trường hợp này.

"Nữ chủ có lẽ đang tìm cách uyển chuyển khuyên mình đừng có ý nghĩ gì với Tòng Diệp, nhưng ngại không dám nói thẳng ra. Dù sao thì chúng mình cũng khá thân rồi... Tuy rằng mình không hề có ý tưởng gì về cậu ta!" Kiều Ngộ càng nghĩ càng chắc chắn rằng đây là sự thật. Cô nhăn mày lo lắng, rồi hỏi ý kiến hệ thống.

"Giờ tôi phải làm sao đây? Nếu tôi trực tiếp nói ra rằng mình không có tình cảm gì với Tòng Diệp, liệu có bị hiểu lầm không?"

"Nhưng không nhanh chóng giải quyết chuyện này thì sẽ rất xấu hổ. Tôi không muốn trở thành vật cản trên đường tình của người khác đâu!"

Thực ra, Kiều Ngộ đã tự nghĩ ra đáp án cho mọi thứ, hệ thống chỉ lặng lẽ lắng nghe và cuối cùng đơn giản đáp: "Cứ nói rõ đi."

Kiều Ngộ cảm thấy ý kiến này rất hợp lý, nên cô dũng cảm ho hai tiếng để phá vỡ sự im lặng trong xe, rồi quay sang nhìn Lâm Khuynh đầy chân thành.

"Về chuyện tôi và Tòng Diệp..."

Lâm Khuynh khẽ nhíu mày khi nghe cô bắt đầu câu nói, khiến Kiều Ngộ cảm thấy rằng mình đã tìm đúng vấn đề. Nhưng nói thẳng ra rằng không có tình cảm thì nghe có vẻ quá đột ngột, nên cô quyết định chọn cách nói uyển chuyển mà vẫn kiên định.

Cô suy nghĩ một lúc, rồi chợt nói: "Tôi luôn coi Tòng Diệp như... con trai!"

Lâm Khuynh: ...?

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lâm Khuynh, Kiều Ngộ vội vàng giải thích: "Cậu thấy đấy, cậu ta suốt ngày bá bá bá, tôi chỉ dùng trái tim của một người cha bao dung để đối xử với cậu ta thôi. Nếu không, tôi đã đập cậu ta từ lâu rồi!"

"Vừa nãy, cậu ta nhờ tôi đưa về nhà, chẳng qua cũng chỉ là cảm giác cha đưa con về thôi! Tôi thật lòng đấy, tôi không lừa cậu đâu!"

Lâm Khuynh bị những lời nói ngây ngô của Kiều Ngộ làm cho rối bời, cô quên mất những gì mình đã nghĩ ban nãy. Cô nhìn Kiều Ngộ với ánh mắt bối rối và hỏi: "Thật sao?"

Vậy ra chuyện buổi sáng ngồi xe buýt cũng chỉ là do... tình yêu của cha dành cho con sao?

Kiều Ngộ gật đầu liên tục, như một cái máy may hoạt động hết công suất.

Sau khi nghe lời giải thích này, Lâm Khuynh hồi tưởng lại những lần hai người đó ở cùng nhau và bỗng nhiên thấy có chút buồn cười. Nghĩ đến đó, cô bật cười, cảm giác nặng nề trong lòng cũng dần tan biến.

Thấy Lâm Khuynh cười, Kiều Ngộ và hệ thống thở phào nhẹ nhõm, cùng nhau ăn mừng đã vượt qua một thử thách nữa, và từ giờ không cần lo lắng về việc trở thành vật cản tình yêu nữa.

Lâm Khuynh vẫn không hiểu tại sao Kiều Ngộ lại đột ngột nói chuyện này, nhưng khi nhìn cô ấy, Lâm Khuynh có thể đoán rằng có lẽ mình đã vô tình làm cô ấy lo lắng vì không nói gì suốt đường đi.

Cảm thấy có lỗi vì đã khiến Kiều Ngộ hoang mang, Lâm Khuynh hơi ngại ngùng cắn môi.

Trong khi đó, Kiều Ngộ vui vẻ vì đã tháo gỡ hiểu lầm, liền ngồi sát lại gần Lâm Khuynh và nói: "Đưa cậu về nhà còn tốt hơn nhiều so với đưa Tòng Diệp."

Lâm Khuynh tò mò hỏi lại: "Tại sao?"

Kiều Ngộ không hề nghĩ ngợi, thản nhiên đáp: "Nghèo thì nuôi con trai, giàu thì nuôi con gái chứ sao." (Nghèo dưỡng nhi tử phú dưỡng nữ nhi)

Nét cười trên mặt Lâm Khuynh bỗng dưng đông lại.
 
Tôi Đem Ngôn Tình Viết Thành Bách Hợp Làm Sao Bây Giờ
Chương 12: Cô giáo Lâm chỉ có một học sinh



Từ góc độ của Kiều Ngộ, mối quan hệ này dễ hiểu.

Rốt cuộc, trong mỗi cuốn sách, các nhân vật đều có thể được xem như con của tác giả. Dù rằng cô không phải người sáng tạo, chỉ là người tiếp quản giữa chừng, nhưng miễn cưỡng thì cô có thể được coi như cha kế của họ.

Nhưng từ góc độ của Lâm Khuynh, mọi chuyện lại trở nên khó hiểu.

Cô bị câu nói của Kiều Ngộ làm cho cứng họng, chỉ có thể khó khăn chỉ tay về phía mình: "Cậu... cậu xem tôi như... con gái sao?"

Cậu ta xem Tòng Diệp là con trai, còn mình là con gái? Đây chẳng phải là giành việc của mẹ mình à?

Kiều Ngộ không trực tiếp gật đầu, mà cố gắng giải thích: "Không phải là thật sự muốn làm ba của cậu hay cậu làm con gái tôi đâu. Ý tôi là, khi nhìn thấy cậu thì tôi cảm thấy rất vui, và tôi sẽ chăm sóc cậu đặc biệt, lo lắng cậu bị tổn thương..."

Càng nói, cô càng cảm thấy giải thích chuyện này thật sự khó khăn, giống như những người hâm mộ mẹ của các ngôi sao thần tượng gặp phải tình huống này mỗi ngày.

Lời nói của Kiều Ngộ trở nên lộn xộn: "Tóm lại, ý tôi là tôi rất thích cậu. Cậu không cần xem tôi là ba... À, tôi muốn nói là, nếu Tòng Diệp gọi tôi là ba thì tôi cũng rất vui, nhưng cậu không cần phải..."

Tất cả đều là những điều rối rắm.

Lâm Khuynh im lặng xoa thái dương, quyết định kết thúc chủ đề này: "... Tóm lại, không cần phải để ý quá nhiều, chúng ta cứ như trước đây, đúng không?"

"Đúng đúng đúng."

Kiều Ngộ biểu hiện như một đứa trẻ ngoan, gật đầu liên tục.

Nhưng sau cuộc trò chuyện này, rõ ràng không có gì thay đổi, khiến Lâm Khuynh cảm thấy mệt mỏi.

Cô bắt đầu nhớ lại đoạn đầu cuộc trò chuyện, khi Kiều Ngộ nhấn mạnh rằng cô luôn xem Tòng Diệp như con trai, và hỏi: "Sao cậu đột nhiên nhắc đến chuyện đó?"

Kiều Ngộ ngây ngô, thành thật trả lời: "Tôi sợ cậu hiểu lầm."

Trong khoảnh khắc đó, Lâm Khuynh nghĩ rằng Kiều Ngộ đã nhận ra sự khác thường của mình, tim cô đập mạnh, nhưng rồi nhận ra rằng có lẽ Kiều Ngộ đã hiểu sai điều gì đó.

Nhìn vẻ mặt chân thành và vô hại của Kiều Ngộ, Lâm Khuynh khẽ cúi đầu, giấu đi những cảm xúc trong mắt mình.

"... Tôi không hiểu lầm, chỉ là..."

Chỉ là... mình bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

Lời còn lại bị cô nuốt lại. Lâm Khuynh lắc đầu, cố gắng lấy lại tinh thần và nở một nụ cười sáng với Kiều Ngộ.

"Không sao đâu, tôi biết cậu coi Tòng Diệp là... con trai."

Câu nói đó nghe thật lạ lẫm. Lâm Khuynh chắc chắn rằng nếu Tòng Diệp biết chuyện này, cậu ta sẽ không bao giờ để yên và sẽ gây chuyện ầm ĩ với "ba" Kiều Ngộ.

Nghĩ về điều này, cô muốn tránh việc vô tình nói hớ sau này, nên quyết định chuyển chủ đề: "Trước đó Tòng Diệp nói sẽ mời cậu đồ uống khi cậu đưa cậu ta về. Giờ đây tôi đã đi nhờ xe cậu lần thứ hai rồi, liệu tôi có nên mời cậu một bữa ăn không?"

"Ai nha, chúng ta thân nhau thế nào rồi, đâu cần khách sáo vậy."

Kiều Ngộ khoát tay, ra hiệu rằng Lâm Khuynh không cần để tâm đ ến những chuyện nhỏ nhặt này.

Nhưng câu "chúng ta thân nhau thế nào rồi" khiến Lâm Khuynh không thể không nghĩ đến câu nói trước đó của Kiều Ngộ về mối quan hệ cha con. Thật khó mà gạt đi.

Không muốn để mọi chuyện thêm rắc rối, cô nghĩ một lát rồi đưa ra một đề nghị khác.

"Vậy thì tôi dạy cậu học nhé?"

Lâm Khuynh cười mỉm khi nhắc đến điểm số gần như hoàn hảo của mình trong kỳ thi nhập học, vẻ tự tin của một " học thần" tỏa ra quanh cô.

"Cậu thấy đấy, còn chưa đầy hai tuần nữa là đến kỳ thi tháng."

Ngay cả khi Kiều Ngộ đã về đến nhà, cô vẫn còn choáng váng với tin tức về kỳ thi tháng sắp tới. Cô bối rối hỏi hệ thống:

"... Tại sao cậu không nói cho tôi biết chuyện này?"

"Vì tôi nghĩ rằng nó không quan trọng."

Chính điều này cho thấy hệ thống chẳng hiểu gì về tâm lý con người!

Trở thành học sinh trung học, kỳ thi rõ ràng là chuyện quan trọng nhất!

Hơn nữa, nếu cô nhớ không nhầm, trường Diệu Hoa coi trọng kết quả kỳ thi tháng như mạng sống. Ngay khi Lâm Khuynh nhắc đến từ "nguyệt khảo" (kỳ thi tháng), trong đầu Kiều Ngộ đã vang lên những tiếng chuông cảnh báo.

"Đúng vậy, ký chủ." Hệ thống cảm thấy có chút tội lỗi vì đã không nhắc trước, lập tức giải thích về nội quy của trường Diệu Hoa.

"Tại Diệu Hoa, nếu học sinh không đạt chuẩn trong kỳ thi tháng, họ sẽ phải tham gia lớp học bổ túc cho môn đó, và sau đó thi lại. Nếu thi lại vẫn không đạt, nhà trường sẽ mời phụ huynh đến gặp."

Mồ hôi lạnh chảy xuống trán Kiều Ngộ. Cô đã lớn thế này rồi, còn phải để phụ huynh bị mời lên trường sao?

Nhưng hệ thống vẫn chưa nói hết. Giọng nói đều đều của nó tiếp tục tàn nhẫn:

"Hơn nữa, sau kỳ thi tháng, mười học sinh xếp hạng thấp nhất từ mỗi lớp sẽ được chuyển vào một lớp bổ trợ. Ban ngày vẫn học bình thường, nhưng buổi tối họ phải ở lại để học bổ trợ và làm thêm bài tập. Việc này sẽ kéo dài cho đến kỳ thi tháng tiếp theo."

Không — được — đâu!

Kiều Ngộ ôm đầu thống khổ, chỉ nghĩ đến việc phải làm gấp đôi bài tập đã đủ khiến cô sợ hãi. Việc đó không chỉ làm lãng phí thời gian mà còn ảnh hưởng đến việc cô thu thập tài liệu sống từ Tòng Diệp và Lâm Khuynh!

Hơn nữa, nếu cô vẫn không đạt tiêu chuẩn và tiếp tục nằm trong nhóm cuối thì...

Kiều Ngộ tưởng tượng đến tương lai đen tối như địa ngục A Tì, tự cảm thấy mình thật may mắn vì có một "Bồ Tát" như Lâm Khuynh sẵn lòng giúp đỡ.

"Không sao đâu, ký chủ, không cần quá áp lực."

Hệ thống cố an ủi Kiều Ngộ, rồi nhanh chóng hiện lên bảng điểm của cô.

"Ký chủ nhìn xem! Nguyên chủ trước đây đã rất quen với việc học bổ túc và lớp đền bù rồi mà!"

Nhìn bảng điểm toàn điểm đỏ, Kiều Ngộ xanh mặt. Cô run rẩy mở điện thoại và nhắn tin.

Kiều Ngộ: Lâm lão sư!

Kiều Ngộ: Tôi nhất định sẽ học hành chăm chỉ!

Kiều Ngộ: Ít nhất là phải tránh việc bị điểm dưới chuẩn và xếp cuối bảng!

Kiều Ngộ: Mãnh hổ khóc lớn.jpg

Bức ảnh động này thực sự phù hợp với tâm trạng hiện tại của Kiều Ngộ. Lâm Khuynh nhìn bức ảnh con hổ khóc lớn, bỗng thấy nó rất giống với vẻ mặt của Kiều Ngộ lúc nãy trên xe.

Lúc nghe tới hai từ "nguyệt khảo," Kiều Ngộ lập tức lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên như thể chưa từng nghe về chuyện đó. Lâm Khuynh đoán rằng cô ấy chắc chắn đã quên béng đi kỳ thi này, bất đắc dĩ nhìn Kiều Ngộ kêu lên một tiếng rồi lao tới nắm chặt tay mình như thể bắt được ân nhân cứu mạng. Đôi mắt Kiều Ngộ ánh lên vẻ cầu cứu, vừa ô ô vừa cảm thán: "Lâm Khuynh, cậu như vị cứu tinh giúp mình thoát khỏi nguyệt khảo!"

Nghe giọng nói của Kiều Ngộ, Lâm Khuynh không nhịn được cười. Nhìn vẻ mặt khổ sở như người nắm được phao cứu sinh của Kiều Ngộ khiến cô vừa buồn cười vừa cảm thấy thương. Sau khi đồng ý sẽ bắt đầu dạy Kiều Ngộ từ tuần sau, Lâm Khuynh thấy Kiều Ngộ nhẹ nhõm hơn.

Từ hôm đó, thái độ của Kiều Ngộ với Lâm Khuynh càng trở nên ân cần hơn. Sau khi đưa Lâm Khuynh về nhà, Kiều Ngộ không chỉ mở cửa xe mà còn nắm tay dắt cô xuống xe, thậm chí tiễn cô tận cửa. Khi Lâm Khuynh mời Kiều Ngộ vào nhà chơi, cô vội vàng xua tay, nói rằng không thể làm phiền "Lâm lão sư," rồi nhanh chóng quay lại xe và rời đi.

Xưng hô "Lâm lão sư" dường như rất hợp ý Kiều Ngộ. Lâm Khuynh đọc qua tin nhắn mà Kiều Ngộ gửi, cố nén cười rồi đáp lại.

Lâm Khuynh: Bạn học Kiều.

Lâm Khuynh: Học chăm chỉ thì sẽ không lo lắng nhiều như thế đâu.

Ngô phốc!

Bên kia màn hình, Kiều Ngộ cảm thấy như bị một mũi tên xuyên qua tim, tay ôm ngực vì cú đánh chính xác của Lâm Khuynh.

"Đúng là vậy!" Cô ấy nghĩ. "Mình đâu có hoàn toàn không học hành gì đâu!" Thật đáng xấu hổ khi đã học đến sinh viên mà lại trở về tình cảnh này.

Kiều Ngộ gục xuống bàn, sau đó nhìn thấy tin nhắn tiếp theo từ Lâm Khuynh.

Lâm Khuynh: Đừng lo lắng.

Lâm Khuynh: Tôn chỉ của tôi là không bao giờ bỏ rơi học sinh nào cả.

Lâm Khuynh: Lâm lão sư sẽ giúp cậu.

Lâm Khuynh: 💪

Có vẻ như Lâm Khuynh bắt đầu thích thú với vai trò "Lâm lão sư." Kiều Ngộ nhìn tin nhắn ấy, không nhịn được cười, nửa đùa nửa thật trả lời lại.

Kiều Ngộ: Tuyệt đối không bỏ rơi học sinh nào sao?

Kiều Ngộ: Lâm lão sư có bao nhiêu học sinh tốt rồi?

Ngay lập tức, câu trả lời ngắn gọn đến ngay sau đó.

Lâm Khuynh: Chỉ có cậu thôi.

Trời ơi!

Kiều Ngộ nhìn màn hình, cười rạng rỡ, cảm thấy được an ủi vô cùng bởi câu trả lời của Lâm Khuynh. "Thật không hổ danh là nữ chính ngôn tình! Lâm Khuynh đúng là biết cách hớp hồn người khác!"

Cô không thể nhìn thấy, nhưng ở bên kia màn hình, Lâm Khuynh cũng đỏ mặt ngay khi gửi tin nhắn đó đi. Cô muốn thu lại, nhưng đã quá muộn. Đến nỗi Lâm Khuynh chỉ biết ôm mặt, úp đầu vào gối để che đi sự bối rối.

Lăn qua lộn lại trên giường một hồi lâu, Lâm Khuynh cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, nhưng mặt vẫn còn đỏ. Cô nhìn vào điện thoại, đọc lại tin nhắn Kiều Ngộ vừa gửi với dòng chữ "Lâm lão sư thật biết cách làm người ta bất ngờ!" rồi khẽ thở dài.

Lâm Khuynh nghĩ rằng, có lẽ mình đã bắt đầu trở nên kỳ lạ rồi.

Sau một tuần dài đằng đẵng, Kiều Ngộ đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuối tuần thứ hai kể từ khi cô xuyên không. Đây là thời gian cô dùng để tiếp tục viết tiếp câu chuyện của mình.

Chất liệu sống đã có sẵn, vì năm ngày qua đã diễn ra quá nhiều sự kiện thú vị. Mỗi ngày đều có những diễn biến mới, chỉ cần ghi chép lại là có thể viết ra ba chương truyện.

Khác với lần trước, lần này Kiều Ngộ ngồi trước bàn phím, gõ từng chữ với sự tự tin. Bề ngoài trông cô bình tĩnh, nhưng bên trong lại ngập tràn sự quyết tâm không ngờ: "Dù sao mình cũng đã dính quá sâu vào câu chuyện của nam nữ chính, còn gì mà không viết tiếp cơ chứ?"

Cô nhớ lại lần cãi nhau với Tòng Diệp và cách cô giải quyết hiểu lầm giữa anh ta và cả lớp hôm đó. Kiều Ngộ nhanh chóng nhập vai vào một "cỗ máy đánh chữ" và bắt đầu viết.

【... Bạn bè của Tòng Diệp đều bị Lâm Khuynh thu hút. Cô ấy thực sự đang nghĩ gì? Kiều Ngộ là một kẻ phản bội! Cô ta đã quen biết Tòng Diệp bao lâu rồi mà lại phản bội dễ dàng như thế!】

Đây là lần đầu tiên trong truyện xuất hiện cái tên của Kiều Ngộ.

Nhìn những dòng chữ, Kiều Ngộ có chút không thật lòng khi viết về chính mình, nhưng cô vẫn kiên trì tiếp tục viết, cố gắng lột tả cảm xúc không thể giải thích nổi của Tòng Diệp.

Tuy nhiên, viết về chính mình khiến cô có chút ngại ngùng!

Cuối cùng, sau khi hoàn thành một chương, Kiều Ngộ mệt mỏi gục xuống bàn, cảm thấy còn mệt hơn việc viết ba chương trước đó. Sau một hồi lâu, cô lấy hết can đảm để đọc lại toàn bộ chương vừa viết, sau khi xác nhận không có lỗi gì, cô nhấn nút đăng tải.

Chương này tập trung vào việc Tòng Diệp cảm thấy bị Kiều Ngộ "bắt nạt" bởi sự xuất hiện của Lâm Khuynh. Kiều Ngộ nghĩ rằng tuần này cô có thể viết thêm hai chương nữa.

Sau khi đăng chương mới, các bình luận từ độc giả bắt đầu xuất hiện. Kiều Ngộ đã quen với việc này, cô không còn cảm thấy lo lắng nữa. Tuy nhiên, điểm đánh giá từ độc giả giảm xuống còn 77%, điều này nằm trong dự đoán của cô vì chương 1 nhận được rất nhiều lời khen ngợi. Độ lệch nhân vật (OOC) vẫn là 0, không có bất ngờ gì lớn.

Như một tác giả dày dạn kinh nghiệm, Kiều Ngộ nhanh chóng đóng giao diện lại và tiếp tục công việc.

"Lần này nhiệm vụ thật đơn giản."

Cô lơ đãng lôi bài tập ra làm, nhưng ngay khi mở vở, cô phát hiện ở góc vở có một hình vẽ nguệch ngoạc một con heo to đùng. Không cần nghĩ, cô đã biết thủ phạm là ai.

"Cái tên Tòng Diệp ngốc này!" cô thầm lẩm bẩm, rồi lấy cục tẩy cố gắng xóa đi. Nhưng dấu vết còn sót lại vẫn nhàn nhạt trên giấy. Cô đành vẽ thêm một bông hoa lên đó để che đi.

Ngồi ngẩn ngơ nhìn bông hoa, Kiều Ngộ bất giác cảm thấy lo lắng. Ngày khai giảng đầu tiên với bao nhiêu hy vọng, bây giờ dường như đã biến mất, thay vào đó là những lo toan mơ hồ.

"Cái tên Tòng Diệp ngốc nghếch này, sao mình cứ có cảm giác cậu ta không xứng với Lâm Khuynh nhỉ?"

Cô thật sự không thể tưởng tượng được cảnh Lâm Khuynh và Tòng Diệp yêu nhau. Trong đầu cô luôn xuất hiện hình ảnh Lâm Khuynh như một bông hoa cải trắng tinh khiết, còn Tòng Diệp thì như một con lợn rừng vụng về đang phá hoại.

Nhưng nếu bắt cô phải nói ai xứng đáng với Lâm Khuynh, cô cũng không biết phải trả lời thế nào.

Rốt cuộc, Lâm Khuynh quá hoàn hảo!

Kể từ khi Lâm Khuynh đề nghị dạy cô học, hình tượng của cô ấy trong mắt Kiều Ngộ ngày càng tỏa sáng rực rỡ hơn. Cảm xúc của cô ngày càng trở nên mãnh liệt, và cô không thể ngừng suy nghĩ về thế giới này.

Nếu thế giới này tự vận hành theo cách tự nhiên, thì tình cảm giữa nam và nữ chính chắc chắn sẽ tiến triển, đúng không?

Kiều Ngộ suy nghĩ một hồi, rồi tự nhủ rằng mình chẳng thể làm gì được, đành từ bỏ những suy tư sâu xa đó.

Cô thở dài, bỏ qua sự khó chịu về Tòng Diệp và tiếp tục vai trò hỗ trợ của mình cho câu chuyện.
 
Tôi Đem Ngôn Tình Viết Thành Bách Hợp Làm Sao Bây Giờ
Chương 13: Không gì quan trọng bằng việc làm Lâm Khuynh vui



Quyết định sẽ học thật chăm chỉ trong hai tuần tới để thoát khỏi việc phải học bù, vào buổi trưa thứ Hai, Kiều Ngộ liền cùng Lâm Khuynh đến bàn của Tòng Diệp và các bạn để chào hỏi.

" Thưa các đồng chí, từ giờ đến kỳ thi nguyệt khảo, tôi sẽ ăn cơm cùng Lâm Khuynh nhé. Tôi muốn học thêm và bù đắp kiến thức."

Tòng Diệp cầm muỗng trên tay run lên mạnh đến nỗi nó rơi xuống chén canh.

Ngồi bên cạnh, Kiều Ngộ nhanh chóng dời chén canh của mình qua một bên, tức giận nói: "Tòng Diệp, cậu làm gì mà để muỗng rớt hoài vậy! Bẩn quá đi!"

Nói xong, không thấy ai đáp lại, Kiều Ngộ nghi ngờ quay sang nhìn thì thấy Tòng Diệp đang há miệng trố mắt, vẻ mặt như thể vừa gặp Godzilla.

"Kiều Ngộ... Cậu có bị cái gì nhập không đấy?"

... Ừ thì, theo một cách nào đó, có thể nói đúng là vậy.

Bị giọng điệu yếu ớt của Tòng Diệp đâm trúng vào sự thật, đồng tử của Kiều Ngộ co rút, cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: "Ý cậu là gì?"

"Tôi biết Kiều Ngộ của trước đây không bao giờ tự nói ra những câu như học bổ túc hay học thêm... Trước kia, chỉ cần nghe thấy hai chữ 'học tập' là cậu đã nhăn mặt nhíu mày, đau đầu đến mức lăn lộn trên sàn rồi!"

Hình tượng này là gì đây! Không lẽ trước kia mình có kim cô trên đầu thật sao?

Kiều Ngộ không hiểu nổi, chắc chắn rằng Tòng Diệp đang nói quá. Cô quay sang nhìn hai người khác ngồi đối diện để xác nhận.

Di Y đang chăm chú nhìn vào lọ tiêu xay, tạo ra một bầu không khí như thể đó là thứ quan trọng nhất trên đời và không ai được quấy rầy. Trong khi đó, Lục Dao đón lấy ánh mắt tìm kiếm của Kiều Ngộ, suy nghĩ kỹ rồi bổ sung: "Thật ra... có lần cậu ấy đã lăn thật."

Kiều Ngộ: ...

Câu nói này chỉ l*m t*nh hình tệ hơn. Cảm thấy mình như một đứa ngốc, Kiều Ngộ giận dữ nhưng phải nhịn, lặng lẽ quay sang Lâm Khuynh, người đang mờ mịt nhìn cô, và thể hiện vẻ mặt đầy thành khẩn.

"Hồi đó tôi còn trẻ, bồng bột."

Phải chịu trách nhiệm cho một hành động mình không hề làm, Kiều Ngộ cảm thấy bất công, vỗ ngực và nói với Lâm Khuynh: "Tôi từ giờ sẽ không như thế nữa đâu!"

Kiều Ngộ ngồi trong phòng tự học, đầu đau nhức, đôi mày nhíu chặt khi cô xoa huyệt thái dương.

Từ bên trái, một tờ giấy bị đẩy tới mà không hề gây ra tiếng động. Kiều Ngộ giả vờ không nhìn thấy, nhưng bị Tòng Diệp hung hăng đá vào đầu gối, buộc cô phải nhận lấy tờ giấy và đọc.

"Đừng có lăn lộn nữa."

Lăn lộn cái gì chứ!

Kiều Ngộ nghiến chặt tờ giấy, lửa giận sôi sục trong người.

Cô đang suy nghĩ về việc nên viết gì đáp trả, thì bất ngờ Lâm Khuynh từ bên phải khẽ nghiêng người sang, mang theo hương thơm nhè nhẹ.

"Cậu không làm được bài nào à?"

Lâm Khuynh hạ giọng thật thấp để không quấy rầy người khác trong phòng tự học, và tiến lại gần đến mức Kiều Ngộ có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông mi của cô.

Lâm Khuynh có lông mi dài thật đấy...

Kiều Ngộ chỉ mải mê suy nghĩ trong vài giây, nhưng vai cô đã bị Tòng Diệp vỗ mạnh, cậu ta cũng hạ giọng nói khẽ:

"Có bài nào không hiểu thì hỏi tôi trước đã, đừng làm phiền Lâm Khuynh."

... Kiều Ngộ với khuôn mặt ngơ ngác liền kéo ghế xích lại gần Lâm Khuynh hơn, trong lòng dâng lên hai hàng nước mắt.

Chuyện này xảy ra sau bữa trưa.

Dù đã cố gắng giải thích rõ ràng nhưng Kiều Ngộ không thuyết phục được Tòng Diệp. Cô cầm sách vở và dự định đến phòng tự học trong giờ nghỉ trưa, nhưng Tòng Diệp cứ nhất quyết đi theo.

Khi họ đến gần phòng tự học, Kiều Ngộ không thể nhịn được nữa, quay người lại gắt lên: "Cậu đi theo tôi làm gì thế? Cậu phải nhìn tận mắt tôi học tập mới tin sao?"

Tòng Diệp không phản ứng như thường lệ, chỉ liếc nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, rồi quay sang nói với Lâm Khuynh: "Để tôi nói chuyện với cậu ấy một lát, cậu vào trước đi." Sau đó, cậu ta kéo Kiều Ngộ ra xa một chút.

Kiều Ngộ không hiểu hành động kỳ lạ của Tòng Diệp, nhìn Lâm Khuynh đứng chờ không biểu lộ gì. Rõ ràng, cô ấy không có ý định đi trước như lời Tòng Diệp nói.

Điều này khiến Kiều Ngộ cảm thấy lo lắng. Mặc dù cô đã từng nói coi Tòng Diệp như con trai, nhưng cái "nghịch tử" này có thể đừng làm những chuyện dễ gây hiểu lầm như vậy được không? Làm ba ba cũng phải bớt chút thời gian để dạy dỗ con chứ!

Tòng Diệp, hoàn toàn không biết đến cảm xúc của Kiều Ngộ, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm trọng và nói nhỏ như đang thì thầm điều gì đó.

"Kiều Ngộ, nói thật với tôi đi."

Cậu bạn già của tôi ơi, sự thật là bây giờ tôi chỉ muốn đá cậu một cái thật đau thôi.

"Cậu có phải đang muốn bắt nạt Lâm Khuynh không?"

Kiều Ngộ: ...

Ngọn lửa tức giận trong lòng Kiều Ngộ lập tức tắt ngấm, thay vào đó là một dấu chấm hỏi to đùng. Cô nhìn Tòng Diệp với vẻ mặt kinh ngạc, nghiêm túc tự hỏi trong đầu: "Trong đầu cậu ta có bao nhiêu nước?"

"... Cậu có bị bệnh không Tòng Diệp?"

Câu hỏi được nói ra rất thành khẩn, ánh mắt của Kiều Ngộ lấp lánh lo lắng.

"Nói tôi bắt nạt Lâm Khuynh à? Cậu không bằng nói tôi định lập quốc ở trường cấp ba này rồi được tất cả các quốc gia trên thế giới công nhận luôn đi, còn đáng tin hơn đấy."

Tòng Diệp vẫn không hề dao động, bán tín bán nghi nhìn cô: "Thế tại sao cậu lại nhờ cô ấy dạy học cho mình?"

"Cậu biết mà, khi dạy người khác mà đối phương chẳng học được gì, điều đó thật sự làm tổn thương người dạy. Tôi nghĩ cậu chỉ muốn gây khó khăn cho Lâm Khuynh thôi, đúng không?"

... Kiều Ngộ cuối cùng cũng hiểu, cậu ta đang bóng gió chỉ trích mình.

Mạch máu trên trán cô sắp nổi lên, cắn chặt răng giải thích: "... Là Lâm Khuynh tự đề nghị dạy tôi —"

"— Vẫn chưa nói xong sao?"

Giọng Lâm Khuynh vang lên, cô bước tới với vẻ xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không muốn làm phiền hai người, nhưng thời gian nghỉ trưa không còn nhiều, nên..."

Nhìn thấy Lâm Khuynh, Kiều Ngộ như nhìn thấy cứu tinh. Cô lập tức lao đến, nắm lấy tay Lâm Khuynh, gương mặt tràn đầy oan ức.

"Lâm lão sư! Cậu đã nói cậu sẽ dạy tôi, đúng không?"

Lâm Khuynh gật đầu, "Đúng vậy." Cô nói rồi quay sang nhìn Tòng Diệp với ánh mắt dò hỏi, "Có chuyện gì sao?"

Tòng Diệp bỗng ấp úng, không còn dám nói ra lời nghi ngờ của mình nữa—có lẽ cậu ta cảm thấy không hay khi nói điều đó trước mặt người trong cuộc. Cậu ta chỉ gật gật đầu rồi lẳng lặng đi về phía phòng tự học.

... Rốt cuộc cậu ta muốn gì đây?

Kiều Ngộ bị Tòng Diệp làm tức đến nỗi đầu óc đau nhức, trong khi đó, Lâm Khuynh chỉ lặng lẽ liếc nhìn cô một cái mà không nói gì, rồi cũng trầm mặc theo sau.

Vừa bước vào phòng, Tòng Diệp hừ hừ đứng ở dãy cuối, kéo ba chiếc bàn lại với nhau, như thể hiến vật quý. Cậu ta đứng đó, ra vẻ mời chào cả hai người vào chỗ ngồi.

"Tôi suy nghĩ rồi, kỳ nguyệt khảo lần này tôi vẫn chưa ôn tập gì. Có thể cùng các cậu học chung được không?"

Cậu ta thậm chí còn bỏ đi vẻ kiêu ngạo thường thấy, nở nụ cười hiền hậu, thân thiện nhìn về phía Kiều Ngộ.

"À phải rồi, Kiều Ngộ, lần này cậu định đạt được thành tích gì?"

... Mọi thứ như đang viết rõ trên mặt Tòng Diệp là: "Nếu mà cậu nói điều gì quá đáng, thì tức là cậu muốn khi dễ người khác." Kiều Ngộ tức giận đến mức mắt tối sầm lại, chỉ muốn quăng cuốn sách giáo khoa vào mặt hắn.

"... Tôi chỉ mong đạt tiêu chuẩn tất cả các môn, đứng thứ mười một từ dưới lên."

Mục tiêu thấp lè tè thế này chắc hắn sẽ không còn lời gì để nói nữa.

Kiều Ngộ nghĩ vậy, nhìn chằm chằm Tòng Diệp với ánh mắt tức tối, nhưng cậu ta lại nở một nụ cười như một học sinh xuất sắc đầy thiện chí.

"Với mục tiêu nhỏ bé như vậy thì đừng làm phiền Lâm Khuynh nữa. Sao cậu không để tôi giúp cậu thì hơn?"

Mọi chuyện xảy ra đúng như lời Tòng Diệp nói. Cậu ta nhất quyết không để cho Lâm Khuynh dạy cô, mà chỉ muốn tự mình kèm cặp. Thật sự không còn cách nào thoát nổi!

Quay lại hiện tại, Kiều Ngộ ngồi giữa Lâm Khuynh và Tòng Diệp, cảm giác như sắp nổ tung vì bức xúc. Cô chỉ muốn mổ cả đầu mình ra để chứng minh mình không hề có ý đồ xấu.

Dường như sau chuyện đi nhờ xe lần trước, Tòng Diệp đã có thiện cảm với Lâm Khuynh không ít, giờ đây thậm chí còn giúp cô che chắn mọi thứ.

Điều này rõ ràng là chuyện tốt, đúng không? Nhưng tại sao Kiều Ngộ lại cảm thấy khó chịu đến vậy? Cô ôm đầu, suýt nữa thì bật ra tiếng rên đau khổ.

Rốt cuộc Tòng Diệp đang nghĩ gì trong đầu? Sao lại hướng mũi dùi về phía cô như vậy?

Phải làm sao để chứng minh rằng cô không có ý định khi dễ Lâm Khuynh? Trong mắt Tòng Diệp, mọi hành động của cô đều giống như một bà phù thủy độc ác!

Kiều Ngộ cũng đã nghĩ đến việc nhờ Lâm Khuynh giúp cô giải thích, nhưng...

Cô lén lút nhìn về phía Lâm Khuynh. Cô ấy đang giải toán, gương mặt thoải mái như thường ngày, trông rất yên bình.

Nhìn thì không khác gì so với mọi khi, nhưng Kiều Ngộ vẫn cảm nhận được một chút xa cách từ cô ấy.

Dĩ nhiên rồi, chỉ vài ngày trước, cô vừa nói rằng xem Tòng Diệp như con trai. Vậy mà hôm nay lại ngồi cùng với hắn, thần thần bí bí, làm chuyện chẳng rõ ràng. Lâm Khuynh không muốn để ý đến cô cũng là điều dễ hiểu.

Đây đúng là lúc nên chủ động giải thích mọi chuyện với Lâm Khuynh.

... Nếu không phải hệ thống lên tiếng trước, có lẽ cô đã làm như vậy rồi.

'Ký chủ, ký chủ.'

Khi Kiều Ngộ còn đang do dự đứng trước ba cái bàn, hệ thống đột nhiên mở miệng.

'Tôi vừa nghĩ ra một điều.'

'Này, cậu có thấy tình huống hiện tại giống với một sự kiện trong truyện không?'

Hệ thống nói ngập ngừng, Kiều Ngộ phải mất một lúc mới hiểu ý nó.

Nói cách khác, từ góc nhìn của Tòng Diệp, hắn (tự cho là) đã phát hiện ra có người định khi dễ Lâm Khuynh, nhưng Lâm Khuynh chưa nhận ra. Vì thế, Tòng Diệp âm thầm bảo vệ cô ấy bên cạnh, không để cô ấy bị tổn thương.

... Đây đúng là một sự kiện phát triển cảm tình điển hình, chỉ thiếu mỗi cảnh cô bị Tòng Diệp bắt quả tang khi đang định làm điều xấu với Lâm Khuynh, sau đó cô ấy cảm động và đỏ mặt.

Nhận ra những suy nghĩ phức tạp của cô, hệ thống vội vàng thêm vào: 'Chuyện này, kịch bản của ký chủ quá tệ rồi, hơn nữa hành vi không có lý do. Tôi nghĩ có lẽ tôi đã nghĩ quá nhiều.'

Kiều Ngộ không đáp lại, chỉ im lặng ngồi giữa hai người, bắt đầu rối bời suy nghĩ nhưng chẳng thể đưa ra kết luận.

Hệ thống nói đúng. Nếu cô thực sự làm vậy thì chẳng có chút logic nào, không khớp với tính cách nhân vật ban đầu.

Nhưng... nhưng nếu Kiều Ngộ nguyên bản ở đây, thì liệu cô ấy có làm điều tương tự không?

Kiều Ngộ nhớ lại hệ thống đã từng nói rằng thế giới này được xây dựng với sự giúp đỡ của tác giả gốc, và tất cả các diễn biến sẽ xảy ra tự nhiên.

Điều đó có nghĩa là nếu cô không đến, nếu cô không nhập vai Kiều Ngộ, thì có phải bây giờ Kiều Ngộ thật sự sẽ làm tổn thương Lâm Khuynh? Nhưng chẳng phải tất cả những việc cô đã giúp Lâm Khuynh trước đây sẽ không xảy ra sao? Và nếu thế, Lâm Khuynh sẽ không đề nghị giúp cô học bổ túc, cũng như ba người sẽ không cùng đến đây.

Kiều Ngộ nhận ra mình đang rơi vào vòng luẩn quẩn của những lập luận ngược, và nó khiến cô thấy bất lực.

Cô cảm giác thế giới này đang thay đổi dần dần theo hành động của mình. Kiều Ngộ không chắc liệu đó có phải điều tốt không—vì đây vốn là một câu chuyện chưa hoàn thành. Ai biết hiệu ứng cánh bướm sẽ ảnh hưởng đến điều gì? Liệu nó có làm hỏng diễn biến đã được xây dựng? Ảnh hưởng đến cốt truyện? Ảnh hưởng đến Lâm Khuynh?

... Cô thực sự có thể kết bạn với Lâm Khuynh sao?

Kiều Ngộ không còn là nhân vật trong sách nữa. Ở đây, tất cả hành động của cô đều được cô quyết định, và có lẽ những gì cô làm còn ảnh hưởng lớn hơn nhiều so với tưởng tượng.

Và giờ đây chính là thời khắc định hình quan trọng cho nhân vật của cô.

Giây phút này có thể chỉ là suy nghĩ quá nhiều của cô và hệ thống, nhưng cũng có thể nó là một tình tiết đã được định trước sẵn sàng xảy ra. Cô không có cách nào để xác định.

... Nếu mọi thứ đã được định sẵn như vậy, liệu đi theo mạch truyện có phải là điều đúng đắn không?

Kiều Ngộ do dự, nhìn về phía Lâm Khuynh, và đúng lúc ấy, ánh mắt của Lâm Khuynh cũng đang nhìn cô.

Lâm Khuynh bình tĩnh như nước, đôi mắt sáng trong như ngọc, không thể đoán được cảm xúc bên trong.

Chỉ đơn giản là nhìn vào đôi mắt ấy, lòng Kiều Ngộ như bị xiết chặt.

Thật khó chịu. Kiều Ngộ thầm nghĩ, và trong đầu không thể kiểm soát nổi xuất hiện một ý nghĩ.

Lâm Khuynh không vui.

Kiều Ngộ cảm giác như có một sợi dây vô hình trong người đang bị kéo căng đến mức không thể chịu nổi. Cô đột ngột đứng dậy, tiếng cọ xát giữa ghế và sàn vang lên làm mọi người trong phòng tự học đều quay đầu lại nhìn. Máu trong người cô dồn lên não, không chút suy nghĩ, cô nắm lấy tay Lâm Khuynh và kéo cô ấy ra ngoài, hoàn toàn bỏ mặc tiếng gọi ngạc nhiên của Tòng Diệp.

Tay cô không gặp phải sự phản kháng nào. Lâm Khuynh ngoan ngoãn để Kiều Ngộ kéo đi, bước theo cô đến chỗ cầu thang yên tĩnh. Trên khuôn mặt thanh tú của Lâm Khuynh không có chút ngạc nhiên nào, như thể cô đã chờ đợi Kiều Ngộ lên tiếng.

"Tòng Diệp vừa rồi nói với tôi rằng cậu nghĩ tôi tìm cậu để dạy học chỉ để bắt nạt cậu."

Một khi đã bắt đầu, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Kiều Ngộ bất ngờ thấy mình bình tĩnh đến lạ lùng. Nhìn thẳng vào đôi mắt trong như hồ nước của Lâm Khuynh, cô nhẹ nhàng giải thích.

"... Chỉ là như vậy thôi. Cậu ta gọi tôi lại vì vẫn còn hoài nghi tôi."

Kiều Ngộ nói thẳng hết sự việc, nhìn Lâm Khuynh chớp mắt đầy bối rối. Cô biết rằng cái đầu kỳ quặc của Tòng Diệp chắc chắn rất khó hiểu với người khác, nên cô không nhịn được bật cười.

Cảm giác xa cách, lạnh lùng giữa hai người dường như tan biến. Kiều Ngộ cảm thấy mình lại tiếp cận được với Lâm Khuynh thực sự.

Kệ hết cốt truyện gốc đi. Kiều Ngộ thầm nghĩ.

Dù cho vừa rồi có phải là diễn biến đã được định sẵn hay không, thì nó cũng không quan trọng bằng việc làm Lâm Khuynh vui vẻ.
 
Tôi Đem Ngôn Tình Viết Thành Bách Hợp Làm Sao Bây Giờ
Chương 14: Chỉ là muốn đối đầu với cậu thôi



Sau khi đã giải thích rõ ràng mọi chuyện, Kiều Ngộ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Cô nắm tay Lâm Khuynh, đầy hùng dũng oai vệ, trở về phòng học. Đi được vài bước, họ đã thấy Tòng Diệp đang lén lút nhìn ra từ một góc, khiến Kiều Ngộ ngay lập tức lên tiếng trách móc cậu ta.

Ban đầu, Tòng Diệp vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. Nhưng sau khi Lâm Khuynh dùng giọng nói nhẹ nhàng giải thích cặn kẽ, cuối cùng cậu ta mới chịu tin rằng Kiều Ngộ không có ý định khi dễ ai cả.

Sau màn rắc rối ấy, thời gian nghỉ trưa cũng đã gần hết. Ba người ôm sách vở trở về lớp. Kiều Ngộ cả buổi trưa chẳng học được gì, lại còn phải chịu oan ức, khiến mặt cô xị xuống một cách rõ rệt.

"Đúng là không qua lại được với cậu mà."

"Nếu tôi không đạt yêu cầu trong kỳ thi nguyệt khảo này, thì đó là lỗi của cậu vì không cho tôi học tập đàng hoàng hôm nay. Lúc đó, cậu phải học bù thay tôi đấy, Tòng Diệp."

Cô vừa cằn nhằn vừa trách móc, trong khi Tòng Diệp biết mình sai nên không dám cãi lại. Người duy nhất vẫn giữ được tinh thần vui vẻ là Lâm Khuynh. Cô nhẹ nhàng kéo tay Kiều Ngộ và an ủi:

"Được rồi, đừng giận nữa. Buổi tối chúng ta sẽ học lại, thế là ổn thôi."

Giọng nói dịu dàng của Lâm Khuynh như dòng suối mát làm dịu đi cơn giận của Kiều Ngộ. Thậm chí, cô còn không quên nhân cơ hội này làm khó Tòng Diệp thêm chút nữa. Kiều Ngộ nhìn cậu ta, trừng mắt nói:

"Nghe rõ chưa, Tòng Diệp? Nếu không nhờ Lâm Khuynh cầu xin giúp, tôi đã không để yên vụ này rồi!"

Tòng Diệp thở dài đầy khổ sở, gật đầu cảm ơn Lâm Khuynh, người đã mỉm cười ôn hòa đáp lại:

"Cậu cũng chỉ lo cho tôi thôi. Tôi và Kiều Ngộ đều hiểu mà."

Tôi và Kiều Ngộ?

Tòng Diệp ngẩn người. Cậu ta cảm giác như trong câu nói ấy, Lâm Khuynh đang phân biệt rõ ràng ai thân ai sơ.

Có vẻ như Lâm Khuynh thực sự rất thân thiết với Kiều Ngộ, và hôm nay cậu ta đã lo chuyện bao đồng rồi. Tòng Diệp nghĩ vậy và quyết định không làm phiền thêm nữa. Cậu ta mỉm cười đầy xin lỗi với cả hai.

Kiều Ngộ tuy đã bỏ qua diễn biến cốt truyện gốc, nhưng cô vẫn rất chuyên nghiệp trong việc ghi nhận những chi tiết quan trọng. Cô ghi chú lại trong đầu: "Ngày X tháng X, Tòng Diệp và Lâm Khuynh cùng mỉm cười nhìn nhau ở hành lang."

Thật đáng để ghi nhớ, vì đây là lần đầu tiên. Cô thầm mừng rỡ cảm thán – có vẻ như Tòng Diệp đã trưởng thành thêm chút nữa rồi. Trước đây, Kiều Ngộ còn nghĩ rằng Tòng Diệp sẽ mãi làm chàng trai thích mỉa mai người khác.

Mặc dù cả buổi trưa chẳng học được gì, cuối cùng cũng có chút niềm vui nho nhỏ. Kiều Ngộ phấn khởi quay lại lớp học, cố gắng hoàn thành buổi chiều và mong chờ tối nay được Lâm Khuynh dạy kèm.

...

"... Hả?"

Kiều Ngộ đứng trong phòng tự học, mặt đầy vẻ hoang mang.

Trước mặt cô là ba cái bàn mà Tòng Diệp đã dọn ra từ buổi trưa. Cậu ta ngồi ở chỗ giữa, chớp mắt đầy ngoan ngoãn với cô.

Cô liếc nhìn sang Lâm Khuynh, người cũng tỏ ra bối rối không kém. Kiều Ngộ không hiểu Tòng Diệp đang nghĩ gì, nên mệt mỏi hỏi cậu ta: "... Cậu lại định làm gì đây?"

"Chẳng phải tôi đã làm sai chuyện lúc trưa sao?"

Tòng Diệp cười gượng, lấy từ cặp sách ra cuốn sổ ghi chép của mình.

"Tôi nghĩ rằng nếu tôi giúp cậu học bổ túc thì coi như chuộc lỗi. Hai người cùng dạy chắc sẽ tốt hơn một người, đúng không?"

... Kiều Ngộ thật sự không hiểu tại sao Tòng Diệp lại quyết tâm học cùng cô. Nhưng thôi, nếu cậu ta sẵn lòng tham gia, biết đâu lại giúp ích được gì đó. Dù sao, có lẽ cậu ta chỉ đơn giản là bị thu hút bởi Lâm Khuynh mà thôi. Nếu thế thì cũng chẳng sao.

Sau khi hỏi ý kiến của Lâm Khuynh, cả ba người lại ngồi ngay ngắn thành một hàng.

Lần này, không như buổi trưa đầy căng thẳng, mọi người đều hòa hợp, thoải mái học tập cùng nhau. Kiều Ngộ cảm động khi nhận được sự giúp đỡ, thậm chí còn có thời gian trò chuyện với hệ thống về việc liệu ngồi giữa hai người này có ổn không.

"... Thật kỳ diệu khi họ có thể học chung mà không giao tiếp với nhau chút nào."

"Dù vậy, trên danh nghĩa thì cả hai đều ở đây để dạy cậu. Nếu cậu không ngồi giữa, tình huống mới thật sự kỳ quặc."

Điều này thật hợp lý. Kiều Ngộ tạm dừng bút, suy nghĩ một lát, rồi quyết định tìm cách tạo cơ hội cho hai người kia thân thiết hơn.

"Thế còn bài học của cậu thì sao?"

"... À, đúng rồi."

Không cần cân nhắc gì thêm, Kiều Ngộ nhanh chóng từ bỏ ý tưởng tác hợp và quyết định tập trung vào việc học tập. Cô không muốn rủi ro thất bại trong kỳ thi nguyệt khảo.

Lúc này, Lâm Khuynh đột nhiên nghiêng người sang, giọng nói dịu dàng cất lên:

"Cậu đang gặp khó khăn ở chỗ này à?"

Kiều Ngộ vội vàng lắc đầu, ra hiệu rằng mọi thứ ổn. Nhưng chỉ vài phút sau, Tòng Diệp cũng lại cúi sang và chỉ vào một chỗ trên vở bài tập của cô:

"Chỗ này sai rồi, để tôi giải thích cho cậu."

Sao cậu ta phát hiện ra nhanh vậy? Chẳng lẽ cậu ta là thiên tài có thể nhìn một cái là ra ngay đáp án?

Kiều Ngộ ngơ ngác đưa bài thi cho Tòng Diệp, và cậu ta cẩn thận chỉ cho cô từng bước trên bản nháp. Chỉ một lát sau, cô đã hiểu ra vấn đề và không tiếc lời khen:

"Cậu giỏi quá Tòng Diệp, giải thích dễ hiểu thật đấy."

Tòng Diệp đầy tự hào, trao cho cô ánh mắt đầy tự mãn như muốn nói "Cũng phải thôi, tôi là ai chứ." Kiều Ngộ chỉ mỉm cười rồi tiếp tục làm bài.

Lại yên tĩnh được một lúc, Kiều Ngộ đang tập trung tính toán thì bàn tay mát lạnh của Lâm Khuynh chạm nhẹ vào vở cô, chỉ cho cô thấy một lỗi sai:

"Phải dùng công thức này mới đúng."

Lâm Khuynh cầm bút của Kiều Ngộ, viết xuống những bước giải thích cẩn thận trên vở. Khi viết xong, cô gạt một lọn tóc vương trên tai và mỉm cười dịu dàng với Kiều Ngộ.

"À, tôi hiểu rồi! Lâm lão sư thật giỏi!" Kiều Ngộ khen ngợi không ngớt. "Lâm lão sư vừa thông minh vừa xinh đẹp, dạy cho tôi thế này tôi đúng là có lời quá rồi!"

"... Miệng lưỡi dẻo quá."

Lâm Khuynh nhìn Kiều Ngộ với vẻ trách móc nhưng không giấu nổi nụ cười nhẹ trên môi. Có vẻ như cô ấy đang vui.

Nhìn Lâm Khuynh, Kiều Ngộ không khỏi cảm thán, đúng là không hổ danh nữ chính trong câu chuyện này.

Nhưng rồi, sau nửa giờ học tập, mọi thứ bắt đầu trở nên kỳ lạ khiến Kiều Ngộ không khỏi nghi ngờ.

Toán học là môn mà cô không giỏi nhất, và những lỗi cô mắc phải ngày càng nhiều. Nhưng điều kỳ lạ là, cả Lâm Khuynh lẫn Tòng Diệp đều phát hiện sai lầm của cô quá nhanh đi.

Ngay từ đầu, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, hai người thay phiên nhau giải thích từng bài một cách hữu ích. Nhưng sau đó, tình hình dần trở nên căng thẳng hơn, Kiều Ngộ chỉ vừa viết xuống đáp án sai là cả Tòng Diệp và Lâm Khuynh liền lao tới cùng lúc, như thể đang tranh nhau nhấn nút nhanh nhất vậy. Cả hai không chừa cho nhau một giây phút nào, cứ liên tục giành quyền sửa sai cho cô.

Nếu ai không kịp "giành phần", người đó sẽ bày ra vẻ mặt không cam tâm đầy khó hiểu, khiến Kiều Ngộ không biết phải nghĩ sao.

... Đây là chuyện gì đang diễn ra vậy?

Kiều Ngộ cầm bút, đờ đẫn nhìn đề bài trước mắt, cảm thấy đây là một câu hỏi mà cô không biết làm. Cô vừa chăm chú nhìn vào đề, vừa cảm nhận áp lực vô hình từ hai phía. Cô biết rõ rằng cả Tòng Diệp và Lâm Khuynh đều đang dán mắt vào bút của cô. Nhưng mỗi lần cô quay đầu lại nhìn, cả hai người họ đều tỏ vẻ đang chăm chỉ viết bài của mình, nghiêm túc như chưa từng dõi theo cô.

Không còn cách nào khác, Kiều Ngộ đành cố gắng làm bài. Nhưng việc vừa viết sai là lập tức bị phát hiện khiến cô không khỏi lo lắng. Thế nên, cô quyết định cứ viết đại một đáp án, sẽ đỡ hơn là thừa nhận không biết.

Nhìn vào bốn lựa chọn, cô cẩn thận viết một dấu gạch vào khung đáp án đầu tiên.

Không có động tĩnh gì từ hai phía.

Trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, cô li3m môi, thật cẩn thận viết tiếp nét bút thứ hai. Nhưng khi vừa đi được nửa đường, cô nghe thấy tiếng hít thở sâu từ phía bên cạnh, khiến tay cô run lên và vội vã sửa thành đáp án D.

Ngay lập tức, cả hai bàn tay từ hai phía đều đập lên vai cô. Tòng Diệp nhanh nhảu chỉ vào bài thi của cô và hào hứng nói:

"Sai rồi! Phải chọn A mới đúng!"

Kiều Ngộ không thể chịu đựng được nữa, cô đập bàn mạnh một cái.

"Các cậu rốt cuộc đang làm cái gì vậy?!"

Tòng Diệp nghĩ rằng chuyện này rất đơn giản.

Ban đầu, cậu cảm thấy mình đã hiểu lầm Kiều Ngộ, nên muốn tìm cách bù đắp cho cô.

Nhưng kết quả là, mỗi lần có bài nào không biết làm, Kiều Ngộ đều ưu tiên hỏi Lâm Khuynh trước. Còn cậu thì ngồi bên cạnh, chẳng có việc gì để làm ngoài việc tự học. Điều này không thể chấp nhận được.

Tòng Diệp cảm thấy sốt ruột.

Cậu cần phải có vai trò trong việc này chứ! Nếu không thì cậu đến đây làm gì?

Nhưng cậu không dám thẳng thừng yêu cầu Kiều Ngộ hỏi mình, sợ rằng cô sẽ nhớ lại sự khó chịu lúc trưa và quay ra trách móc. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Tòng Diệp đã tìm ra một phương án tuyệt vời.

Nếu Kiều Ngộ không tìm đến cậu, thì cậu sẽ chủ động chỉ ra chỗ sai của cô. Rồi ai chỉ ra được thì người đó giảng giải! Vậy là ổn.

Ngay lập tức, cậu bắt đầu chăm chú theo dõi bài thi của Kiều Ngộ. Không mất nhiều thời gian, cậu phát hiện ra một lỗi và nhanh chóng chỉ ra cho cô, cảm giác bản thân thật có ích. Tòng Diệp cảm thấy nhẹ nhõm, như thể mình vừa hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng.

Sau khi chỉ ra lỗi đầu tiên, cậu kiên nhẫn đợi vài phút rồi chỉ tiếp lỗi thứ hai. Lần này, cậu quyết định giữ im lặng, không muốn để lộ rằng mình đang cố tình chọn sai. Nhưng ngay lúc cậu định chỉ ra lỗi thứ ba, Lâm Khuynh đã nhanh hơn, giành trước và giải thích cho Kiều Ngộ.

Ban đầu, Tòng Diệp nghĩ đó chỉ là tình cờ. Nhưng khi Lâm Khuynh liên tục "giành phần" đến cả khi cô đang chú thích lên bản nháp, cậu bắt đầu cảm thấy nghiêm túc.

Trong khoảnh khắc Lâm Khuynh giải thích xong một bài, cô liếc nhìn Tòng Diệp như vô tình. Ánh mắt họ chạm nhau trên đỉnh đầu của Kiều Ngộ, người đang cúi đầu làm bài.

Chỉ trong giây lát, cả hai quay lại viết tiếp, nhưng trong lòng Tòng Diệp đã bùng lên một ngọn lửa.

Được lắm, đây là chiến tranh!

Sự cạnh tranh trong Tòng Diệp trỗi dậy mạnh mẽ. Ngực cậu bốc cháy với quyết tâm phải thắng bằng được.

Được thôi, chúng ta hãy xem ai là người dạy giỏi hơn!

Trong khi đó, Lâm Khuynh có suy nghĩ phức tạp hơn nhiều.

Đối với sự nhiệt tình của Tòng Diệp, Kiều Ngộ thông minh né sang bên, đẩy Lâm Khuynh ra làm "lão sư" chính. Cô thản nhiên giơ tay lên, như thể ngầm nói rằng chuyện này cứ để Lâm Khuynh xử lý.

Không còn cách nào khác, Lâm Khuynh chỉ biết thở dài, rồi đồng ý.

Dù sao thì Tòng Diệp cũng đã hạ mình, và điều này cũng có lợi cho Kiều Ngộ, không có lý do gì để từ chối.

Sau khi ngồi xuống, Lâm Khuynh bắt đầu giúp Kiều Ngộ làm bài tập, dặn dò rằng nếu có chỗ nào không hiểu thì hãy hỏi cô. Tòng Diệp cũng lập tức đồng ý, vỗ vai Kiều Ngộ và nói rằng đừng ngại.

Lâm Khuynh mỉm cười quay đi, nhưng trong lòng có chút không vui.

Thực ra, cô không thích việc Tòng Diệp tham gia vào buổi học này.

Ngồi trước mặt đống tài liệu, cô bất giác rơi vào trạng thái thất thần.

Không hiểu tại sao, nhưng dường như cô chỉ muốn có mình cô và Kiều Ngộ học tập cùng nhau.

Chẳng mấy chốc, Kiều Ngộ đã lại hỏi một bài. Lâm Khuynh nghiêm túc giải thích, ngước lên nhìn thấy ánh mắt hổ phách trong trẻo của Kiều Ngộ. Trong mắt cô chỉ có hình bóng của Lâm Khuynh, cùng với lời khen ngợi đầy ngưỡng mộ.

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Khuynh đã nhận không ít lời khen, nhưng không hiểu sao, cô lại không thể chống đỡ nổi trước những lời của Kiều Ngộ. Cô chỉ có thể giả vờ trách móc, dặn dò Kiều Ngộ viết bài cho đàng hoàng, cố giấu đi sự bối rối của mình.

Ở bên Kiều Ngộ, dường như rất nhiều thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của Lâm Khuynh.

Khi cô quay lại làm bài, đầu óc không thể ngừng nghĩ về dáng vẻ đầy nhiệt tình của Tòng Diệp lúc cậu ta nhận lời "thách đấu". Cô nhẹ nhàng nhấp môi, rồi bất giác cảm thấy hối hận.

Thật không ổn, dường như cô sắp làm điều gì đó ngớ ngẩn.

Lý do tại sao cô lại hành động như vậy, đến bây giờ Lâm Khuynh vẫn chưa rõ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back