Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi

Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi
Chương 55: Mỹ nhân và dã thú (1)



"Cười chết tao rồi, chỉ là người nghèo khó, trên người còn có mùi tanh, còn dám viết thư tình cho hoa khôi trường?"

"Chính là không phải đang tè bọt lên mặt mình, mày có xứng không?"

"Trừng cái gì trừng, một nắm đấm của lão tử cũng đập chết mày đấy."

Tống Ngôn Trần vừa tới gần nhà vệ sinh, chợt loáng thoáng nghe thấy trong nhà vệ sinh nam truyền đến một trận cãi nhau lớn tiếng, thậm chí còn có tiếng đấm đá.

Cậu kinh ngạc, mạnh mẽ đẩy cửa nhà vệ sinh ra, hô lên, "Các người đang làm gì vậy!"

Trong nhà vệ sinh, năm nam sinh ngay cả đồng phục học sinh cũng không mặc đồng loạt vây quanh một nam sinh khác mặc đồng phục học sinh ở góc tường, nam sinh ngồi xổm trên mặt đất, quần áo bị lột xuống một nửa, trên tóc còn bị ném hồng nhan.

Nhà vệ sinh đã tràn ngập mùi hôi thối, nam sinh ngồi xổm trên sàn nhà có thể bị nước tiểu văng qua, trộn lẫn vết bẩn của cậu, tựa như đồ bỏ đi vừa mới từ trong thùng rác đi ra, vẻn vẹn chỉ liếc mắt một cái cũng nhịn không được làm cho người ta nhíu mày.

Mấy nam sinh trong nhà vệ sinh phỏng chừng là không nghĩ tới điểm này, thế nhưng còn có người đến, đáy mắt chợt lóe lên một tia bối rối, nhưng nhìn thấy liền tống Ngôn Trần một cái thân thể nhỏ bé này, nhất thời lại phấn chấn.

"Đừng xen vào việc của người khác! Đứng sang một bên đợi đi!"

- Nếu mày tự tìm rắc rối, có tin mấy người chúng tao đánh luôn cả mày không!

Tống Ngôn Trần sắc mặt trắng bệch, liếc mắt nhìn nạn nhân hoàn toàn không thấy rõ mặt mũi, ngực co rút đau một chút, nắm chặt nắm tay, "Tôi nói cho các người biết, trước khi tôi tiến vào tôi cũng đã nói cho giáo viên rồi, các người nếu còn không bỏ qua, lát nữa sẽ có các người sẽ nhận hậu quả"

Tống Ngôn Trần vừa nói ra lời này, nam sinh vừa rồi còn kiêu ngạo kiêu ngạo nhất thời lại yếu đi.

Một người trong đó ghé vào bên tai người kia nói một câu gì đó, sau đó mấy người lại xác nhận ánh mắt với nhau một chút, lại tin lời Tống Ngôn Trần vừa rồi nói nhảm là thật.

Trước khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, mấy người còn không cam lòng trừng mắt nhìn Tống Ngôn Trần một cái, hung tợn lại uy h**p một câu.

"Mày chờ cho tao!!"

Tống Ngôn Trần sau khi mấy người đi ra ngoài thật xa, bất tri bất giác ý thức được mình vừa mới làm cái gì, sắc mặt nhất thời lại trắng bệch một cái.

Ngón tay cậu khó chịu mà lại vô vọng run rẩy, trái tim cũng điên cuồng nhảy theo giờ phút này.

Cứu mạng...

Bọn họ muốn làm gì vậy...?

Tống Ngôn Trần môi răng run lập cập, cả người lúc này giống như bị co rút gân cốt, quỳ mạnh trên mặt đất, phát ra một tiếng va chạm lớn .

Lúc này, Tống Ngôn Trần chợt "oa" lên một chút là bị dọa đến khóc.

Xong rồi, bọn họ sau này nhất định sẽ tìm cậu khó dễ.

Đúng vào lúc này, nam sinh ở góc tường cũng chậm rãi đứng lên, đôi mắt đen âm u rơi vào trên người Tống Ngôn Trần.

Cho dù là bị hồng nhan che khuất nửa khuôn mặt, cũng vẫn không che giấu được gương mặt xấu xí mà dữ tợn của nam sinh như bị lửa thiêu đốt.

Đáy mắt nam sinh phiếm đỏ tươi, ánh mắt nhìn về phía Tống Ngôn Trần dính vài phần đen tối cùng với cố chấp điên cuồng, giống như ác quỷ lấy mạng, mang theo cảm giác quỷ dị nói không nên lời.

"A a a a a --------."

Tống Ngôn Trần trong nháy mắt thấy rõ khuôn mặt của nam sinh, hiển nhiên cũng bị dọa sợ, cả người đều ngồi xổm trên mặt đất không khống chế được run rẩy, trong miệng cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ.

Ánh mắt nam sinh nhìn chằm chằm vào Tống Ngôn Trần, tầm mắt nóng bỏng quả thực muốn đem Tống Ngôn Trần ăn vào bụng.

Trong nháy mắt nhìn thấy nước mắt Tống Ngôn Trần, sắc mặt nam sinh nhất thời trở nên luống cuống bối rối, hắn vội vàng đi lên phía trước, muốn dùng hai tay dơ bẩn kia của mình chạm vào làn da trắng nõn mịn màng của Tống Ngôn Trần.

Ai ngờ phản ứng của Tống Ngôn Trần cũng càng lúc càng dữ dội hơn, cậu ôm chặt lấy đầu, cuộn mình thành một cục, mơ hồ vừa khóc, vừa hô, "... Ah, cậu, cậu không được đến gần... A a a -----"

Tay nam sinh cứng đờ giữa không trung, giống như một tên hề đê tiện, trên mặt khó nén mất mát, ngũ quan dữ tợn lại giống như đang nghiến răng.

Nhìn thiếu niên đang phản ứng sợ hãi trước mặt của mình, trái tim nam sinh tựa như một miếng giẻ bẩn bị thắt chặt, vừa khô vừa nhăn, anh gian nan mở miệng, "... Đừng, đừng sợ tôi...."

Ai ngờ, nam sinh vừa nói ra lời này, Tống Ngôn Trần khóc càng lợi hại, cậu không ngừng đong đưa hai tay, để cho đối phương cách mình xa một chút, nước mắt rơi xuống, "Đều trách cậu đều trách cậu, bọn họ sau này khẳng định cũng sẽ khó dễ tôi..."

Chỉ nghĩ đến sau này mình cũng sẽ bị người ta hắt sơn, sau đó bị chặn trong nhà vệ sinh. Tống Ngôn Trần không khống chế được mà toát ra nước mắt chua xót, liên tục khóc càng lúc càng lớn.

Nam sinh nhìn chằm chằm vào cái cổ tái nhợt mà yếu ớt của Tống Ngôn Trần, ánh mắt hơi lóe lên, trái tim tựa như bị bắn tỉa chuẩn xác hiện lên một tia cảm xúc khó có thể phát hiện.

Yết hầu của anh cuồn cuộn, giọng nói khàn khàn khó nghe như vỏ cây từ trong cổ họng chen ra, "Tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu ...."

Tống Ngôn Trần hai tay che mặt, nghe được lời của nam sinh, cậu run rẩy môi, xuyên thấu qua kẽ ngón tay, đôi mắt ướt át nhìn về phía người trước mặt có khuôn mặt khó coi giống như quái vật.

Tựa hồ là xác định đối phương sẽ không thương tổn mình, Tống Ngôn Trần lau nước mắt, biểu cảm vẫn có chút ủy khuất.

Mơ hồ thoáng nhìn thấy sơn đỏ trên mặt nam sinh cơ hồ muốn nhỏ vào trong quần áo, Tống Ngôn Trần dừng một chút, đưa tay vào túi, lấy khăn tay của mình ra, đưa tới trước mặt nam sinh, thanh âm vẫn mang theo nức nở.

“.... Cậu, cậu lau mặt đi...."

"......." Nam sinh tựa như bị khóa chặt khớp, yên lặng tại chỗ, không nhúc nhích, biểu cảm hiện ra một chút ngốc trệ, tựa như đang nằm mơ, hoàn toàn không dám đưa tay tiếp nhận khăn tay, sợ phát hiện kết quả bất quá chỉ là bong bóng hư ảo của mình.

Tống Ngôn Trần thấy hắn giống như một khúc gỗ đứng tại chỗ, một tay ném khăn tay vào trong tay nam sinh, yếu đuối nói, ". Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt này..."

Lạ, kỳ lạ thấm đẫm người....

Tống Ngôn Trần yên lặng bổ sung trong lòng.

Nam sinh cả người giật mình, cả người đều giống như bị sét đánh trúng tiếp được khăn tay, sợ hãi đứng lên, lui về phía sau một bước, tựa như trúng tà cả người đều không khống chế được phát run.

Tống Ngôn Trần nhìn phản ứng kỳ quái của anh, có chút kỳ quái, vừa định lên tiếng gọi anh, "Anh..."

Anh làm sao vậy.

Còn không đợi Tống Ngôn Trần nói xong, nam sinh giống như là bị kí.ch thí.ch, giống như tội phạm chạy trốn mạnh mẽ lao ra khỏi nhà vệ sinh.

Ngoài cửa đột nhiên thổi vào một luồng không khí ẩm ướt lạnh lẽo, thấm vào làn da Tống Ngôn Trần, Tống Ngôn Trần ngồi trên mặt đất cũng giật mình theo.

Làm thế nào anh ta chạy nhanh như vậy...

Tống Ngôn Trần luống cuống trừng mắt, mi mắt mảnh khảnh cuốn lên trên dưới.

Tống Ngôn Trần không nghĩ nhiều, gian nan đứng lên, lại đưa tay lau nước mắt khóe mắt.

Cậu vừa định ra ngoài, đột nhiên chú ý tới bảng tên vừa rồi nam sinh kia chạy ra ngoài, rơi xuống đất.

Tống Ngôn Trần dừng một chút, nhìn thoáng qua phương hướng ra khỏi miệng, thuận tay nhặt bảng tên lên.

【 Phó Lục Viễn lớp 12, lớp 4】

......

Nam sinh chạy ra ngoài thật xa, hai chân đều không khống chế được run rẩy, anh cố gắng bình phục tiết tấu hô hấp rối bời của mình, trong miệng vẫn không ngừng phát ra tiếng run rẩy, tiếng hít thở như nghẹn lại.

Năm người đã sớm chờ đợi lâu, khoảnh khắc nam sinh chạy ra, tựa như đang xem kịch hay, đột nhiên từ trong góc vây kín ra, trong tay cầm gậy, lộ ra nụ cười không có ý tốt.

Nam sinh biểu tình hơi dừng lại, lui về phía sau một bước.

Năm người lập tức vây thành một vòng tròn, đem người chết trong một vòng vây.

- Chậc, tao xem lần này mày chạy đi đâu..."

....................................................................................................................................................

Ngày hôm sau, sáng sớm.

"Thật hay giả, thật sự có người chết sao?"

"Thật sự, nghe nói thi thể nằm trong rừng cây nhỏ của trường."

"Tôi phi! Tôi nói làm thế nào đột nhiên đóng cửa trường học, gọi tất cả các giáo viên đến cuộc họp, đó là một điều như vậy.

Tống Ngôn Trần nghe người xung quanh xì xào bàn tán, biểu cảm vẫn có chút sững sờ, nhìn trộm hai cái.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Hình như là chúng ta học lớp 12, cũng không biết chết như thế nào, " bên cạnh lại có người nhịn không được bắt đầu bổ sung.

"Nghe nói là sáng nay phát hiện, tôi đoán chừng là đêm qua chết, hôm nay mới bị phát hiện, " Nói xong, lại có một người bắt đầu xen vào.

Đại não Tống Ngôn Trần hỗn độn không chịu nổi, khí lạnh bao quanh khiến cậu nói không nên lời từ làn da của cậu lan tràn đến đáy lòng cậu.

Lớp 12.... Tối qua....

Không phải hôm qua là nam sinh đó sao?.....

Đồng tử Tống Ngôn Trần chấn động, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập theo không hiểu sao.

Một tay cậu sờ sờ nhịp tim tăng tốc, tay kia theo bản năng duỗi vào túi, nắm chặt bảng tên hôm qua nhặt được.

Cậu hít một hơi thật sâu.

Hẳn là sẽ không trùng hợp như vậy chứ....

Mắt thấy người xung quanh tán gẫu hăng trò, Tống Ngôn Trần càng thêm mãnh liệt, cậu rốt cục nhịn không được, vội vàng xen vào nói, "Vậy các cậu có biết người kia tên là gì không?"

Người bên cạnh nhất thời có chút kinh ngạc Tống Ngôn Trần lại có thể cảm thấy hứng thú với chuyện này, nhưng vẫn thành thật tiếp lời, "Không biết, trường học hình như phong tỏa tin tức. -

Tống Ngôn Trần nói 'Cảm ơn', nhất thời lại nằm xuống bàn.

Nhưng bất an của cậu cũng không có bởi vậy mà giảm bớt, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt, hai chân của cậu đều nhịn không được run lên.

Im lặng, cậu lại giơ tay lên bắt đầu xin chỉ thị, "Lớp trưởng, tôi muốn đi vệ sinh một chút. -

Được sự đồng ý, Tống Ngôn Trần vội vàng đứng dậy, siết chặt bảng tên trong túi, theo bản năng đi về phía cầu thang,--------- cậu định làm bộ đi vệ sinh, đi qua lớp 4, dùng đôi mắt nhìn nam sinh kia có ở đây hay không.

“..... Cậu đi đâu..."

Ai ngờ Tống Ngôn Trần vừa đi tới vị trí cầu thang, phía sau cậu bất thình lình toát ra một trận khàn khàn mà lại không có thanh âm.

Tống Ngôn Trần giật mình, xoay người nhìn về phía sau.

Một giây sau, cậu liền bất ngờ đối diện với một đôi con ngươi âm lãnh vô cơ,----------- chủ nhân của con ngươi chính là nam sinh ngày hôm qua.

Tống Ngôn Trần vui vẻ, hai mắt trợn tròn.

"Là anh."

Nam sinh trước mặt thoạt nhìn vẫn bẩn thỉu như trước, nhưng không giống như hôm qua, hôm nay so với hôm qua thoạt nhìn càng thêm âm trầm, mặt trắng có chút quá mức, giống như Hấp Huyết Quỷ, cả người đều giống như bị bóng tối bao phủ, ngay cả trước mắt cũng là một tầng bóng ma không thể xua tan, chỉnh thể làm cho người ta có cảm giác cũng thập phần tang.

Tống Ngôn Trần cẩn thận thậm chí còn phát hiện đồng phục của nam sinh vẫn là bộ ngày hôm qua, căn bản không thay.

Nam sinh gắt gao nhìn chằm chằm Tống Ngôn Trần, tựa như hải tặc phát hiện kho báu chìm tàu, đáy mắt phát ra một tia sáng điên cuồng mà không thể che giấu hưng phấn, ngũ quan đều trở nên vặn vẹo mà lại cố chấp.

Tống Ngôn Trần nhìn thẳng vào mắt nam sinh, hoảng sợ, trực tiếp cứng đờ tại chỗ.

Nam sinh lại giống như không nhìn thấy Tống Ngôn Trần quẫn bách, cứng ngắc từ trong túi áo lấy ra chiếc khăn tay tống Ngôn Trần đưa cho cậu ngày hôm qua,--------- khăn tay trắng vốn cũng không biết dính chất nhầy gì, có một mảnh dấu ấn màu vàng đến rửa không sạch sẽ.

"Cảm ơn... Cảm ơn cậu...."
 
Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi
Chương 56: Mỹ nhân và dã thú (2)



Tống Ngôn Trần bị đôi mắt lạnh lẽo mà vô hồn của đối phương nhìn chằm chằm khiến cả người lạnh toát.

Cậu cúi đầu nhìn khăn tay đã sớm bẩn đến không còn hình dạng, lại nhìn hành động của đối phương mơ hồ muốn đến gần một bước, sợ hãi kinh ngạc đến mức rụt cổ lại, cuống quýt lui về phía sau, "Tặng đấy, cho anh này."

Hiển nhiên chính là một dáng vẻ sợ hãi hy vọng đối phương đừng tới gần mình.

Nam sinh lại giống như không nhìn thấy nỗi sợ hãi trong đáy mắt cậu, vừa dứt lời, anh liền nắm chặt khăn tay trong tay như được bảo vật, khóe miệng cũng cùng lúc kéo ra một nụ cười yếu ớt có chút cứng ngắc mà không được tự nhiên.

"Cảm ơn, cảm ơn cậu"

Lại là một câu nói không khác mấy.

Ánh mắt Tống Ngôn Trần nhìn đối phương, chỉ cảm thấy thấm vào xương, ngay cả cánh tay của cậu cũng theo đó dơ lên nổi da gà, run rẩy một chút.

Tống Ngôn Trần cố nén sợ hãi, đưa bảng tên trong túi cho đối phương, "Đây là của anh sao?"

Động tác của nam sinh có chút chần chờ, ánh mắt chậm rãi rơi vào lòng bàn tay trắng nát của Tống Ngôn Trần.

"Vâng, là của tôi"

Nhịp điệu của các nam sinh nói chuyện luôn luôn ấp úng.

Vốn là đi ra xác định anh ta có chuyện gì hay không, tốt biết bao, cậu còn chưa kịp xuống lầu đã đụng phải người muốn gặp, coi như là làm cho Tống Ngôn Trần thở phào nhẹ nhõm.

Mắt thấy không khí giữa hai người không hiểu sao lúng túng xuống, Tống Ngôn Trần có chút không được tự nhiên cắn móng tay của mình, nuốt một ngụm nước miếng, biểu hiện có chút xấu hổ, "Được rồi, bạn học Phó, tôi đi trước cậu cũng sớm trở về phòng học."

Nói xong, Tống Ngôn Trần liền sờ sờ cổ mình, cố gắng bình tĩnh vòng qua đối phương, muốn trở về phòng học.

Cũng không biết có phải sợ đối phương đuổi theo hay không, Tống Ngôn Trần vừa mới vòng qua đối phương, giống như chạy nước rút một trăm mét đột nhiên tăng nhanh tốc độ đi bộ, một dáng vẻ chạy trối chết.

Nam sinh đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Ngôn Trần, toàn bộ thân hình đều bao bọc trong bóng tối giữa cầu thang, tựa như nhìn không rõ cảm xúc thật sự của anh.

Cho đến khi Tống Ngôn Trần hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của anh, nam sinh mới mạnh mẽ đặt khăn tay vào để hít như một con nghiện, say sưa mà si mê nhớ lại mùi cơ thể độc nhất vô nhị trên người Tống Ngôn Trần, ngây ngô, vẫn chưa thỏa mãn, nam sinh liền để lộ dưới tay áo đã chậm rãi hiện ra làn da loang lổ

Rất muốn chạm vào, rất muốn.

Vẻ mặt nam sinh có chút cuồng si, thân thể cũng run rẩy không khống chế được, tràn đầy tình yêu thấm vào tận xương tủy cùng d*c v*ng chiếm hữu còn dùng cực đoan.

Ha ha ha,

Tống Ngôn Trần liên tục chạy về phòng học, ngây người ngồi xuống.

Chỉ vừa mới ngồi xuống, Tống Ngôn Trần đột nhiên phát giác biểu cảm của bạn học xung quanh đều có vẻ vô cùng lạ lùng, tất cả đều là trạng thái kinh hãi còn sót lại, từ xa, Tống Ngôn Trần thậm chí còn thoáng nhìn thấy có người nằm sấp trên bàn khóc.

Tống Ngôn Trần trong lòng sinh ra chút hiếu kì, tròng mắt đảo qua đảo lại, chọc chọc sau lưng bàn trước, cẩn thận hỏi ra tiếng, "Hai người làm sao vậy?"

Bàn trước còn đang điên cuồng uống nước, Tống Ngôn Trần tiện tay chọc vào lưng bạn học một cái, đã khiến cậu ta sợ tới mức run tay, thiếu chút nữa ném cái ly xuống đất.

Cậu ta cuống quýt lau vết nước rơi trên đồng phục học sinh của mình, khẩn trương xoay người nhìn về phía Tống Ngôn Trần, "Cậu tự mình đi xem tường thổ lộ của trường, có người đăng ảnh người chết nhìn thấy sáng nay trong rừng cây trường học."

Tống Ngôn Trần cả kinh, luống cuống tay chân lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở bức tường thổ lộ của trường.

Có hình ảnh có hiển thị, không phải là cái chết ngoài ý muốn, hiện trường có rất nhiều vết máu.

Vừa mới mở ra, Tống Ngôn Trần liền nhìn thấy một tin tức mới nhất được đăng tải cách đây mười phút, khu vực bình luận lại bùng nổ.

Tống Ngôn Trần vừa định bấm vào hình ảnh, hình ảnh đã bị nhòe đi, cậu thậm chí ngay cả hình thu nhỏ của ảnh cũng không thấy rõ.

Tống Ngôn Trần sửng sốt, còn tưởng rằng là mạng của mình không tốt, liên tiếp chấm vài cái, kết quả đều không khác nhau.

Tống Ngôn Trần nhất lướt thấy, thuận tay lật lại câu trả lời của khu vực bình luận.

Tôi phi, bức tường chống đỡ, cẩn thận bị giết.

Người này rốt cuộc là lớp nào có ai có thể trả lời một chút

kinh thiên đại họa, 66666

Lật mấy chục lần cũng không thấy tin tức hữu dụng gì, Tống Ngôn Trần trực tiếp đem điện thoại di động quấn lấy.

Quên nó đi!

Cậu không quá tò mò.

Nghĩ đến đây, Tống Ngôn Trần yên lặng nhét điện thoại vào túi xách một lần nữa, bắt đầu tiếp tục làm bài tập.

Nhưng cậu không chú ý tới, ngoài cửa sổ có một đôi mắt đen như si như say nhìn chằm chằm mình, tựa như đang nhìn một kiện trân bảo tuyệt thế, đáy mắt tràn đầy tình yêu không thể diễn tả thành lời.

Nhưng quỷ dị chính là, trong phòng học nhiều người như vậy lại không ai chú ý tới một màn có chút quỷ dị này.

Tống Ngôn Trần ngồi trên ghế đột nhiên giật mình, phảng phất sau lưng mình nổi lên một trận hàn ý nói không nên lời, giống như một đôi tay lạnh như băng thong thả lướt qua lưng cậu, lạnh đến cả người cậu run lên, cả người cậu cả người đều nổi da gà dựng thẳng lên.

Tống Ngôn Trần quay đầu lại, nhìn thoáng qua phía sau mình, lại nhìn thoáng qua dưới chân mình.

Kì quái, vừa rồi loại cảm giác giống như có người vu.ốt ve mình là ảo giác sao?

Tống Ngôn Trần không nghĩ nhiều, lại một lần nữa lâm vào trong chiến thuật đề hải.

Đầu tiên là nửa ngày tự học, lại bị hội tập thể nhà trường, hội lớp thay phiên nhau giáo dục nửa ngày, không lên lớp, chỉ nghe giáo viên niệm kinh cũng cảm thấy mệt mỏi.

Cho nên vừa tan học, học sinh ồn ào trong lớp học vội vàng rời khỏi lớp học, một bộ biểu cảm có thể coi là giải thoát, chạy nhanh hơn bình thường.

Chỉ có Tống Ngôn Trần mắt thấy tất cả bạn học trong lớp đều đi hết, cậu còn đang không nhanh không chậm cúi đầu viết đề luyện tập của mình, bạn học chung quanh đối với cậu như vậy đã sớm thấy không trách, Tống Ngôn Trần vẫn luôn đi muộn nhất.

Sắc trời chậm rãi mê man, Tống Ngôn Trần hít sâu một hơi, lại duỗi thắt lưng một cái, mới bắt đầu chậm rãi thu thập bàn học của mình.

Nhấc túi lên, tắt đèn và khóa cửa.

Ai ngờ Tống Ngôn Trần vừa mới đi lên lầu hai, liền bất ngờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mà lại có chút âm trầm kia.

Tống Ngôn Trần hít một hơi lạnh, hàm răng run rẩy.

Lại là hô hấp của Tống Ngôn Trần ngưng trệ, cảm giác huyệt thái dương của mình giống như có một cây gai trúc không ngừng khuấy động thần kinh, làm cậu từng trận đau đớn.

Thân hình nam sinh giấu ở góc lầu hai, chỉ hơi lộ ra nửa thân thể, đáy mắt phiếm đỏ tươi, con ngươi âm lãnh gắt gao nhìn chằm chằm hướng cầu thang đi lên, giống như đất canh gác ngồi xổm trước cửa nhà, làm ra phản ứng bảo vệ thực phẩm.

Tống Ngôn Trần vừa xuất hiện, ánh mắt nam sinh âm u khẽ động, biểu cảm nhất thời biến đổi, lông mày nhíu chặt nhất thời giãn ra, khi nhìn về phía Tống Ngôn Trần, hai mắt đều mang theo ánh sáng, nhưng lại lộ ra vài phần đáng thương như chó hoang.

"Tống Ngôn Trần hít một hơi khí lạnh, cũng không biết rốt cuộc mình làm thế nào đem tên trước mặt này đối chọi với 'Cẩu' cùng một chỗ, đáy lòng cũng nhịn không được nổi lên một trận sợ hãi."

Sắc mặt Tống Ngôn Trần hơi cứng đờ trong chớp mắt, cổ họng cuồn cuộn theo, yên lặng tới gần lan can, muốn làm bộ như không nhìn thấy đối phương, chậm rãi đi về phía trước.

Nhưng nhịp tim không ngừng tăng nhanh dưới xương sườn, vẫn là vào giờ khắc này bại lộ cảm xúc chân thật nhất trong lòng mình.

Tống Ngôn Trần khẩn trương bước đi, khi đi ngang qua nam sinh, tim cậu cũng không ngừng đập nhanh hơn, đầu ngón tay đều run rẩy không thể khống chế.

Đối với nam sinh kỳ lạ này, cậu luôn luôn có một nỗi sợ hãi không thể diễn tả.

Có lẽ là bởi vì khuôn mặt có chút dữ tợn của anh bị hỏa bỏng, hoặc có lẽ là bởi vì anh luôn khác với người thường, mà có vẻ thần thần lải nhải hành động.

Nói tóm lại, Tống Ngôn Trần rất sợ đối phương đến gần mình.

Mắt thấy Tống Ngôn Trần đi ngang qua trước mặt mình, sau đó đi xuống lầu hai, nam sinh lại yên lặng từ vị trí góc lộ ra thân thể hoàn chỉnh, yên lặng đi theo.

Tống Ngôn Trần nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, cả người run lên, tim đập thình thịch nửa nhịp.

Cậu không thể nhịn được nữa, mạnh mẽ xoay người, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, ngữ khí không tốt nói, "Anh sao vẫn đi theo tôi!"

Nam sinh tựa như não bộ còn chưa phát triển hoàn toàn, sửng sốt nhìn chằm chằm Tống Ngôn Trần, nửa ngày không nói gì, mắt thấy Tống Ngôn Trần sắp nổi giận, nam sinh mới chậm rãi phun chữ.

"Tôi, tôi đã nói là tôi sẽ bảo vệ cậu."

"Tống Ngôn Trần lại một trận tức giận, ánh mắt cũng trừng tròn như một con mèo con xù lông."

Mơ hồ là có chút hổn hển hô lên, "Không cần! Anh chăm sóc bản thân đầu tiên đi! Anh có biết rằng bạn có một mùi rất khó chịu trên cơ thể không! Anh có thể tránh xa ta một chút được không!"

Nam sinh cứng đờ tại chỗ, hai tay giấu ở phía sau, đầu cũng yên lặng cúi xuống, tựa như một đứa trẻ làm sai.

Tống Ngôn Trần tim đập thình thịch, nhất thời lại cảm thấy lời mình vừa nói thật sự là vô lễ, lại tràn ngập ác ý, mặt cũng nhất thời trở nên đỏ lên, không phải tức giận, là xấu hổ.

Trong lúc nhất thời, Tống Ngôn Trần lại có chút mềm lòng, ngữ khí cũng theo đó suy yếu xuống.

"Ý tôi là, anh đừng đi theo tôi rất kỳ quái như vậy."

Ánh mắt nam sinh cũng không chớp một cái, anh nhìn chằm chằm Tống Ngôn Trần dưới cầu thang, lại cố gắng há miệng :"Tôi, tôi nên làm như thế nào"

Anh nên làm như thế nào

Những lời này lập tức hỏi tống Ngôn Trần.

Nhưng mặc kệ như thế nào, hành vi đi theo phía sau anh chính là làm cho cậu cảm thấy kỳ quái.

Tống Ngôn Trần trầm tư một lát, mở môi nói, "Vậy, vậy anh có thể đứng bên cạnh tôi, anh không nên trốn sau lưng tôi."

Hai mắt nam sinh tỏa sáng, tựa như tiểu hài tử muốn đến đường, thật cẩn thận tiến đến bên cạnh Tống Ngôn Trần.

Nhưng có lẽ câu nói "Trên người cậu có mùi khó chịu" vừa rồi của Tống Ngôn Trần đã đâm anh bị thương, nam sinh cũng không đến gần, cũng không dám đưa tay chạm vào thân thể Tống Ngôn Trần, thậm chí cố ý vô tình đứng ở bên cạnh Tống Ngôn Trần xa hơn một chút.

Tống Ngôn Trần cũng cảm giác được động tác cố ý kéo xa nam sinh, nội tâm nhất thời lại thêm một tia áy náy.

Cậu vừa mới nói như vậy đối phương, thật sự là quá không nên.
 
Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi
Chương 57: Mỹ nhân và dã thú (3)



Cũng chính là lúc này, Tống Ngôn Trần chú ý tới trên cổ nam sinh nhiều hơn hôm qua một mảng da xanh biếc, mí mắt cậu co rút, ánh mắt nhìn về phía nam sinh lần thứ hai trở nên nhéo nhéo, "Anh, Anh lại bị người ta khó dễ!"

Nam sinh theo tầm mắt Tống Ngôn Trần sờ sờ cổ mình, ánh mắt chợt lóe, giống như là đang tránh né cái gì đó: "Không, không có."

Tống Ngôn Trần căn bản không tin, lại đánh giá anh từ trên xuống dưới một chút, giống như là nghĩ tới cái gì, một chút cũng không có tự giác thân là trí mạng, lại ở trước mặt nam sinh, trực tiếp cởi áo khoác đồng phục của mình.

Nam sinh nhìn chằm chằm đối phương, trong nháy mắt quần áo Tống Ngôn Trần kéo ra, lộ ra nửa phần eo mảnh khảnh bằng sứ, một mảnh tuyết trắng giống như bắn tỉa chính xác vào trái tim nam sinh, làm vẻ mặt của cậu trở nên dồn dập.

Mí mắt Tống Ngôn Trần chấn động rất nhỏ như đôi cánh chim ruồi, chấn động đến mức tim nam sinh đều ngứa ngáy.

Cởi áo khoác ra, Tống Ngôn Trần đưa quần áo đến trước mặt nam sinh, hung tợn nói: "Đừng mặc đồng phục học sinh bây giờ nữa, bẩn chết đi, lần sau mặc của tôi, trong nhà tôi còn có đồng phục học sinh khác."

Nói xong, Tống Ngôn Trần cũng mặc kệ nam sinh có đồng ý hay không, liền nhét đồng phục học sinh vào tay đối phương.

Cơ thể nam sinh giờ phút này cũng theo tính căng thẳng hơi run rẩy, cậu kiệt lực khống chế biểu tình trên mặt đề phòng mình không khống chế được, nhưng thanh tuyến run rẩy, vẫn bán đứng cảm xúc chân thật trong lòng nam sinh: "Cảm ơn, cám ơn"

Lại là câu nói này

Tống Ngôn Trần đều nghe đối phương nói lần thứ ba.

Nhưng có lẽ là mấy lần ở chung đơn giản này, Tống Ngôn Trần thật sự tin tưởng đối phương sẽ không thương tổn mình, lòng đề phòng của Tống Ngôn Trần mới chậm rãi buông xuống.

Vừa đi chưa được mấy bước, Tống Ngôn Trần liền nhịn không được mở miệng nói chuyện, "Nhà anh đi về đâu."

Nói xong, Tống Ngôn Trần đột nhiên sinh ra một ý nghĩ sởn tóc gáy, cả người run lên, "Anh sẽ không còn muốn đi theo tôi chứ?"

Nam sinh dừng lại, đáy mắt thoáng hiện lên một tia ám sắc, "Tôi"

nói xong, nam sinh chậm rãi cúi đầu, ý có ý chỉ một phương hướng, ấp úng ấp úng tiếp tục nói, "Tôi, tôi đi bên này"

xác nhận đối phương không phải là kẻ cuồng theo dõi gì, Tống Ngôn Trần trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, "Trùng hợp như vậy tôi cũng đi bên này, vậy thì cùng nhau đi."

Đầu nam sinh hơi thấp, cổ họng khàn khàn đến rối tinh rối mù, "Ừm"

Không phải trùng hợp,

Con ngươi nam sinh tối đen, giống như một hồ nước sâu không thấy đáy, ẩn chứa tình yêu sâu sắc cùng hoang tưởng.

Tống Ngôn Trần không phải tính cách nhiều lời, nam sinh lại trầm mặc ít nói, hơn nữa hai người luôn bao phủ một loại bầu không khí xấu hổ nói không nên lời, thế cho nên hai người sóng vai nửa ngày, nhưng vẫn một đường không nói gì.

Bất quá đây đều là ý nghĩ đơn phương của Tống Ngôn Trần.

Nam sinh mờ mịt mà không khống chế mà nhìn chằm chằm mặt Tống Ngôn Trần, nhất là sau khi cởi áo khoác ra, Tống Ngôn Trần yếu ớt mà lại yếu rất trắng, giống như thiên nga khiến người ta chịu đựng, làm cho người ta không khống chế được yếu tố hắc ám trong lòng, muốn phá hư, muốn chiếm hữu, muốn bẻ gãy

Quả thực xinh đẹp đến kỳ lạ

Nhìn thấy trạm xe buýt xa xa, sợi dây trong sọ Tống Ngôn Trần hơi buông lỏng.

Rốt cục đến nơi đón xe, bầu không khí giữa hai người bọn họ thật sự là quá quỷ dị.

Tống Ngôn Trần có thể cảm nhận rõ ràng tầm mắt dính dính của đối phương, bám vào trên người cậu, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, từng tấc tấc tự do, Mang theo một loại cảm giác dính không nói nên lời.

Loại cảm giác này rất kỳ quái, thậm chí còn cho Tống Ngôn Trần một loại ảo giác mình không mặc quần áo trước mặt đối phương.

Chuyện này cũng quá mệt mà

Tống Ngôn Trần bị ý nghĩ lớn mật của mình hoảng sợ, mặt cũng theo vô cớ đỏ lên, xấu hổ đến mức cậu càng thêm không dám nhìn đối phương.

"Tôi, tôi chờ ngồi xe, anh, anh đi trước đi." Tống Ngôn Trần hắng giọng, sau tai đều bạo hồng theo, cuống quít luống cuống trong lúc nhất thời thậm chí không dám nhìn nhau, không ngừng lay động trái phải, cố gắng che dấu nội tâm khẩn trương của mình.

Nam sinh đi theo bước chân Tống Ngôn Trần đứng tại chỗ, ngón tay tái nhợt hơi gợi lên, nói chuyện vẫn rất chậm, "Tôi, nhìn cậu, cậu lên xe."

Tống Ngôn Trần mặc kệ anh, bởi vì cậu đã nhìn thấy chiếc xe mình muốn ngồi từ xa chạy tới.

Có lẽ Tống Ngôn Trần đang đắm chìm trong thế giới của mình, trong lúc nhất thời lại hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt ý vị phức tạp của những người đi đường khác xung quanh.

Hai người bọn họ đứng chung một chỗ thập phần kỳ quái, cảm giác bất hòa cũng thập phần mạnh mẽ, ngoại hình lại cực kỳ không hợp, nhưng khi hai người đứng chung một chỗ lại có một đôi trời sinh có một loại từ trường ngoại trừ lẫn nhau ai cũng không dung nhập được, có một loại cảm giác công kích thị giác nói không nên lời.

Cho nên nếu nhất định phải có một từ để hình dung cảm giác hai người đi cùng một chỗ, đó chính là năm chữ, 'Mỹ nhân cùng dã thú'.

Xe dừng lại và cánh cửa mở ra.

Tống Ngôn Trần nửa thu nhỏ mí mắt, trên con ngươi đều bay lên một tầng hơi nước, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng rất nhẹ, "Tôi đi rồi"

Nói xong, Tống Ngôn Trần đầu cũng không quay đầu lại, liền vội vàng xông lên xe, để lại một bóng lưng, có một loại cảm giác chật vật vứt bỏ khôi giáp.

Nam sinh đứng tại chỗ, con ngươi đen nhánh khóa chặt trên người Tống Ngôn Trần, ánh mắt tựa như một thanh khắc đao, cắt ra làn da mềm mại của Tống Ngôn Trần, lộ ra thịt non nớt tanh hồng bên trong.

Trên xe rất chật chội, nhưng Tống Ngôn Trần vận khí tương đối tốt, vừa mới đi lên đã cướp được một chỗ ngồi, dựa vào cửa sổ.

Cậu vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, bất ngờ đụng phải biểu tình ẩn nấp trong bóng tối của nam sinh, điên cuồng, hoang tưởng, bệnh trạng, còn có hưng phấn bất thường.

Tống Ngôn Trần sửng sốt.

Một giây sau, cậu liền nhìn thấy nam sinh phát hiện mình nhìn chăm chú, khóe miệng kéo ra một vòng cung không được tự nhiên, tựa như con rối gỗ kéo lên nụ cười giả, nụ cười đều có chút dữ tợn, xua tay về phía Tống Ngôn Trần, động tác cũng thập phần cứng ngắc.

Cùng lúc đó, ánh sáng dưới nóc nhà ga đột nhiên sáng lên, ánh sáng chiếu xuống mặt đất, phản chiếu bóng đen trên mặt đất, chỉ có nam sinh tựa như một thân thể nổi lên mặt ngoài, trên mặt đất lại hoàn toàn không chiếu ra vết bóng tương ứng.

Đồng tử Tống Ngôn Trần chấn lớn.

Còn không đợi Tống Ngôn Trần phản ứng, một chiếc taxi đi qua trước mặt nam sinh, chỉ trong nháy mắt, đối phương tựa như chưa bao giờ xuất hiện, đột nhiên biến mất tại chỗ.

Không có dấu vết.

Đại não Tống Ngôn Trần giống như bị sấm sét đánh trúng, bắt đầu từ lòng bàn chân, đột nhiên vọt lên một dòng điện, khiến cả người run rẩy, da đầu cũng bắt đầu tê dại.

Tống Ngôn Trần cả người cứng đờ, xe buýt cũng bắt đầu chậm rãi điều khiển về phía trước, trong lòng cậu vẫn còn sợ hãi đè lên ngực mình, đầu ngón tay vẫn đang không khống chế được mà run rẩy.

Sao, chuyện gì xảy ra còn không đợi Tống Ngôn Trần hoàn hồn từ trong khiếp sợ lớn lao, xe cộ di chuyển bắt đầu lên xuống dốc, phanh gấp, làm đại thúc bên cạnh trực tiếp đụng vào trước ngực Tống Ngôn Trần.

Tống Ngôn Trần không hề phòng bị, cả người đều sợ tới mức cổ rụt lại, trái tim đều bị xương sườn trói buộc mất khống chế nhảy ra khỏi lồng ngực của cậu.

Một giây sau, Tống Ngôn Trần liền ngửi thấy một mùi đàn hương kỳ lạ.

Tống Ngôn Trần giật giật mày, cả người đều run rẩy.

Cậu nuốt một ngụm nước miếng, thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua ông lão vừa mới không cẩn thận đụng phải mình, thoáng nhìn đối phương một lần nữa đứng vững, vẻ mặt chính trực nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không có biểu tình khác thường, Tống Ngôn Trần lại một lần nữa gian nan nuốt vào mê hoặc.

Vừa rồi hẳn là không phải cố ý đụng phải chỗ này cũng quá xấu hổ, Tống Ngôn Trần cúi đầu, lông mi mảnh mai khoái hoạt rung động.

Giờ phút này cậu càng đắm chìm trong hình ảnh quỷ dị vừa rồi, cậu theo bản năng cắn ngón trỏ của mình, đồng tử đều run rẩy.

Tất cả những gì xảy ra hôm nay đều vượt quá nhận thức của Tống Ngôn Trần với tư cách là một người bình thường.

Càng nghĩ, Tống Ngôn Trần lại càng sợ hãi, thân thể cũng nhịn không được bắt đầu hơi run rẩy.

Ai ngờ, ông lão bên cạnh lại một lần nữa đụng tới, đột nhiên làm rối loạn suy nghĩ của Tống Ngôn Trần.

Tống Ngôn Trần co rụt lại, lông mày cũng không nhịn được nhíu chặt, cả người đều hận không thể co lại.

Nhưng người nọ lại giống như nhiều lần thăm dò xác nhận Tống Ngôn Trần sẽ không giãy dụa, cơ thể cũng theo đó ngày càng gần.

Mí mắt phải Tống Ngôn Trần không khống chế được điên cuồng giật giật, hô hấp cũng theo đó hơi dồn dập.

Chờ một chút, đối phương hình như là cố ý, Tống Ngôn Trần mồ hôi lạnh chảy xuống, mặt mày khẽ mở, gân xanh dưới thái dương bắt đầu điên cuồng co giật, hàm răng cũng không khống chế được mà đánh nhau.

Tống Ngôn Trần gian nan dùng túi xách ngăn trở cơ thể của mình, ý đồ dùng phương thức này nhắc nhở đối phương ngừng quấy rối.

Nhưng thái độ im lặng trong suốt hành trình của Tống Ngôn Trần lại giống như cho lão kia này càng lúc càng phát tiết, hắn lại bắt đầu đưa tay ra vẻ lặng lẽ như khoác vai sờ qua xương bướm yếu ớt mà mẫn cảm của Tống Ngôn Trần, động tác cũng mang theo ý tứ không rõ khiêu khích.

"Tống Ngôn Trần rốt cuộc không chịu nổi quấy rầy trắng trợn như vậy, vừa định đưa tay phản kích, người sau tựa như bị người ta điện giật một chút, trong miệng mạnh mẽ phát ra tiếng r*n r*, phảng phất như một bệnh nhân động kinh mắc bệnh, thân thể cũng vặn vẹo theo.

Một giây sau, người đàn ông bắt đầu sùi bọt mép, "phanh" một cái liền trực tiếp ngã xuống đất, không kiểm soát tại chỗ.

Tống Ngôn Trần có thể nói là sét đánh giữa trời quang, cả người run rẩy không ngừng, trái tim thiếu chút nữa ngừng đập, cả người tựa vào cửa sổ, tựa như một tờ giấy mỏng bị gió thổi đi.

Một bóng đen không tiếng động chậm rãi hiện lên phía sau Tống Ngôn Trần, lặng lẽ bám vào trên người Tống Ngôn Trần, một bên như si như say ngửi khẽ hương ngọt trên người thiếu niên mơ hồ muốn đem cậu hòa tan, một bên tàn nhẫn mà thô bạo nhìn chằm chằm thứ bẩn thỉu nửa chết nửa sống trên mặt đất.

Đừng sợ tôi đã nói rằng tôi sẽ bảo vệ bạn

ha ha,
 
Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi
Chương 58: Mỹ nhân và dã thú (4)



Khi màn đêm buông xuống, bóng cây tối tăm bắt đầu lay động theo gió.

Tống Ngôn Trần kéo thân thể to lớn xuyên qua đêm tối, sau đó chen vào một con hẻm nhỏ, cuối cùng mới trở về căn nhà đã lâu không về, ba mẹ Tống Ngôn Trần đều ở nước ngoài, trong nhà chỉ có một mình cậu.

Cậu mở khóa cửa, vặn công tắc, cửa vừa mở ra, một luồng không khí ẩm ướt lạnh lẽo liền thấm vào dưới da Tống Ngôn Trần.

Tất cả những gì xảy ra hôm nay thật sự là quá nhiều, Tống Ngôn Trần thậm chí có chút không thể tiêu hóa lượng tin tức khổng lồ này.

Giờ phút này cậu cảm giác huyệt thái dương của mình loáng thoáng như đâm vào một cây kim sắt, ở trong hộp sọ cậu phát ra cảnh cáo, gân xanh giật giật.

Phó Lục Viễn, Tống Ngôn Trần ở đáy lòng từng nét từng nét phác họa cái tên này.

Có phải là mình hoa mắt, Tống Ngôn Trần một bên đem túi xách đặt trên kệ, một bên cởi giày đi chân trần giẫm lên mặt đất bóng loáng, chậm rãi đi về phía trước, sau đó đáy lòng bắt đầu tiến hành thôi miên cùng tự ám chỉ mình.

Càng nghĩ, Tống Ngôn Trần lại càng đau đầu.

Quá mệt mỏi, Tống Ngôn Trần quyết định đi tắm rửa rửa mặt trước, hôm nay không học nữa, đi ngủ sớm một chút.

Nghĩ đến đây, Tống Ngôn Trần còn chưa vào phòng tắm, đã bắt đầu vừa đi vừa cởi ra, dù sao trong nhà chỉ có một mình cậu, cậu cũng không để ý đến những mấy thứ này.

Nương theo vòi hoa sen như sóng biển rửa sạch mà xuống, một bóng đen lặng yên không một tiếng động thanh sắc từ dưới khe cửa chen vào.

Bóng đen men theo tường, chậm rãi di chuyển lên, giống như trong bóng đêm tùy ý sinh trưởng leo núi hổ, chậm rãi leo lên điểm cao nhất, từ trên cao nhìn xuống bóng dáng hoa trắng trong phòng tắm kia.

Tống Ngôn Trần tựa như đột nhiên bị nước đá đông lạnh một chút, hít một hơi khí lạnh, cả người đều rùng mình một cái.

Cậu sờ sờ cánh tay nổi da gà của mình, nhìn thoáng qua phía sau, tai cũng dần dần ửng đỏ, ngay cả mắt đẹp cũng bốc lên hơi nước ngây thơ mà ướt mềm.

Kỳ quái, vừa rồi cậu có một loại ảo giác bị người ta s* s**ng, có lẽ là vết xe đổ của chuyện quỷ quyệt ban ngày, trong lúc nhất thời, cảm xúc Tống Ngôn Trần lại trầm xuống, tùy tiện dùng nước rửa sạch bọt xà phòng, cậu liền yên lặng mặc áo choàng tắm, kết thúc tắm rửa.

Tống Ngôn Trần vô cùng gầy gò, bộ xương còn chưa phát triển hoàn toàn, áo choàng tắm ở trên người cậu, lại có một loại cảm giác trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn, cổ áo quá lớn lộ ra cổ thon dài mà sứ trắng của cậu, yếu ớt tựa như thủy tinh dễ vỡ.

Sợi tóc còn chưa kịp lau khô còn đang không ngừng rơi xuống vết nước, theo hàm dưới gò má ưu việt của Tống Ngôn Trần, rơi vào sâu trong xương quai xanh của cậu.

Tống Ngôn Trần giơ máy sấy tóc lên, chĩa gió nóng vào mái tóc ướt sũng của mình, tiến hành sấy khô.

Gió nóng lay động mái tóc con của thiếu niên, gương mặt vốn trắng nõn cũng bởi vì luồng nhiệt này chậm rãi lộ ra một chút ửng hồng, thoạt nhìn tựa như quả táo đỏ còn chưa chín, đang rất cần hái.

Đột nhiên, đè nén cái gì đó thì thầm, lặng lẽ quanh quẩn trên không trung, nhẹ nhàng giống như một cơn ác mộng mang theo tình động khó có thể che giấu, nhưng nó hoàn hảo che dấu dưới

Tiếng ồn của máy sấy tóc, Tống Ngôn Trần đi ra khỏi phòng tắm, hai tay đơn giản vén tóc lên, cả người liền mềm nhũn như không xương, mệt mỏi mà lại mệt mỏi lún sâu vào trong sô pha.

Đột nhiên, cậu giống như nhớ tới cái gì đó, lại cọ xát đứng lên, đưa tay móc ra trong cặp sách, nửa ngày mới lấy điện thoại di động đặt ở dưới cùng ra.

Cầm điện thoại di động xong, Tống Ngôn Trần lại một lần nữa nằm trở lại sofa mềm mại.

Có lẽ là xuất phát từ dự cảm nói không nên lời, trong nháy mắt Tống Ngôn Trần cầm được điện thoại di động, lại một lần nữa điểm trang điện thoại di động vào tường thổ lộ của trường.

- Kết quả thất vọng, toàn bộ tài khoản lại trực tiếp bị phong tỏa, ngay cả tất cả động thái phát ra trước kia đều bị xóa không còn một mảnh.

Lúc này tim Tống Ngôn Trần vẫn có chút đập nhanh, hiện tại cậu có một ý nghĩ rất hoang đường mà lại lớn mật không ngừng lên men.

Cậu luôn cảm thấy thi thể phát hiện sáng nay ở trường có thể là Phó Lục Viễn.

Hết thảy đều quá trùng hợp, ý nghĩ kinh khủng này một khi xuất hiện trong hộp sọ Tống Ngôn Trần, liền khiến cậu sợ tới mức không dấu vết co rúm lại một chút, sởn tóc gáy.

Bởi vì một khi là thật, chứng tỏ hai ngày nay nhìn thấy căn bản không phải là người, chỉ nghĩ như vậy, biểu hiện Tống Ngôn Trần liền trở nên hơi dồn dập, tiết tấu hô hấp cũng bắt đầu rối loạn.

Nhưng lý trí của cậu lại không ngừng kéo hắn trở về bên bờ vực vọng tưởng của cậu.

Trên thế giới này làm sao có thể có loại người chết rồi mà vẫn sống lại như vậy, Tống Ngôn Trần cuốn cuồng nhảy không ngừng trái tim mới miễn cưỡng hòa hoãn.

Nhưng không được chứng thực chính xác, nội tâm bất an của Tống Ngôn Trần thủy chung không chiếm được bình tĩnh.

Đột nhiên, linh quang Tống Ngôn Trần chợt lóe lên, giống như là nghĩ tới cái gì đó, chậm rãi mở bài trường ra, cậu tính toán xem có người đang thảo luận hay không, có lẽ có thể thu được một ít manh mối hữu dụng.

Kèn tin tức! 100% trung thực! Thi thể hôm nay trường học phát hiện lại là

Tống Ngôn Trần vừa mới mở ra, liền nhìn thấy tiêu đề hút nắng này, mí mắt phải của cậu hơi co rút, vội vàng mở ra, muốn tìm hiểu đến tột cùng.

Nhưng Tống Ngôn Trần đang đắm chìm trong thế giới của mình hoàn toàn không có phát giác sô pha bên cạnh mình giống như là ngồi trên vật nặng gì đó, lại vô cớ lún sâu xuống, ngay cả đèn sợi đốt trong phòng cậu cũng lúc này không hiểu sao lóe lên hai cái.

Mà phía sau bóng dáng cậu kéo dài trên mặt đất chậm rãi ngưng tụ ra một bóng đen mới, bóng đen tựa như trân bảo đem bóng dáng độc thuộc về Tống Ngôn Trần ôm vào trong ngực, động tác nhẹ nhàng nhẵn nhụi, lại mang theo vài phần ý tứ dây dưa.

Lầu một cười chết, bắt được một bát quái, bị ta lừa vào giết đi,phía dưới bài trả lời tất cả đều là một mảnh k** r*n cùng tức giận chửi bới.

Trái tim Tống Ngôn Trần vừa mới nhắc tới lại một lần nữa rơi xuống.

Chuyện gì xảy ra,chuyện lớn như vậy, làm sao biết được người ít như vậy, Tống Ngôn Trần nhịn không được thở dài.

Ngay khi Tống Ngôn Trần muốn cắt trở lại trang chủ, một câu trả lời hoàn toàn mới nhất thời hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của cậu.

Tầng 36: Tại sao nhiều bài viết câu cá như vậy tôi là người biết, tôi đã nói, người chết chính là bá chủ được công nhận năm lớp 12, nhuộm lông vàng, tên tôi không nói, mọi người đều hiểu, bình luận này của tôi qua mười phút sẽ xóa ngay, mọi người cũng đừng chụp màn hình, tôi không muốn gây phiền phức.

Tống Ngôn Trần sửng sốt, vội vàng nhìn thoáng qua người theo dõi ở lầu một.

Bắt một người đàn ông trung thực ở tầng 1.

Tầng 4: vậy mà là hắn! Làm thế nào để chết

Tầng 10: là anh ta chết, đáng đời, tầng 12 lặng lẽ khen tầng 10.

Tầng 18: này cho người qua đường khoa học phổ thông, trường bá tên là Vương Khắc Vũ, thường xuyên khi dễ bạn học, còn có tội dâm ô trộm cắp, dù sao cũng là một đống vật liệu đen, cũng không phải là người tốt gì, nhìn thấy hắn chết không đơn giản.

Tầng 27: tôi nhớ rõ trường này còn có mấy em trai không?

Tầng 28 trả lời trên lầu quả thật có, nhưng không phải của trường, trường trung học bên cạnh, đúng vậy, tôi nói chính là cái cao nào đó cách trường chúng ta vài trăm mét (tử vong mỉm cười).

Tống Ngôn Trần nhìn rậm rạp truy bình, đầu óc liền ong ong.

Sau khi xác nhận nhiều lần, Tống Ngôn Trần bật ngược lại điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra là mình suy nghĩ nhiều,

Tống Ngôn Trần đưa tay sờ sờ gò má có chút nóng.

Cậu nói trên thế giới này làm sao có thể có ma đây?

Nghĩ đến đây, Tống Ngôn Trần càng thêm tin tưởng vào nhà ga lúc đó nhất định là mình nhìn nhầm .

Nói không chừng chính là đối phương chạy nhanh mà thôi, tại sao phải suy nghĩ lung tung về phương diện quỷ thần, đây không phải là chính mình dọa mình sao?

Tống Ngôn Trần càng suy nghĩ kỹ, càng cảm thấy có đạo lý, lại thành công thuyết phục chính mình, làm xáo trộn 'ký ức', nội tâm bất an cũng bởi vì loại đáp án 'hoàn mỹ' này mà được hòa hoãn.

Hoàng hôn tứ hợp, Tống Ngôn Trần mệt mỏi cả ngày nhất thời bị cơn buồn ngủ bao phủ, chỉ trong nháy mắt, hai mắt cậu liền choáng váng, buồn ngủ giống như thủy triều nhào mạnh vào toàn thân cậu.

Tống Ngôn Trần chậm rãi nhắm mắt lại, cả người đều không khỏi mềm nhũn, lún sâu vào sô pha, như mỹ nhân ngủ say, an tĩnh đến mức khiến người ta không đành lòng phá vỡ vẻ đẹp trước mắt.

Cũng không biết qua bao lâu, rèm cửa sổ bên trong phòng lại dưới tình huống không có gió không tiếng động phất phất, ánh trăng ngoài cửa sổ chen vào trong phòng, ánh sáng yếu ớt chậm rãi chiếu lên toàn thân Tống Ngôn Trần, giống như là phủ một tầng ánh sáng cho đường nét của anh.

Cùng lúc đó, áo choàng tắm vốn đã lỏng lẻo của Tống Ngôn Trần lơ đãng trượt xuống, hơi lộ ra bờ vai thơm, cực kỳ giống như nước đá sữa ướt lạnh ngọt ngào, làm cho người ta hận không thể muốn cắn một miếng.

Thật là một bộ đồ ngủ của mỹ nhân.

Một thân ảnh màu đen bắt đầu lặng lẽ hóa thành thực thể, chậm rãi ôm chặt Tống Ngôn Trần đang ngủ say vào trong ngực, thân thể thật mềm mại

ngày hôm sau, trời nắng chiếu rọi.

"Bạn học Tống, đề này cậu có biết không?"

Nữ sinh ngồi sau Tống Ngôn Trần nhẹ nhàng lấy tay chọc chọc vào lưng Tống Ngôn Trần, mặt hơi phiếm hồng, tràn đầy tâm sự đưa đề thi đến trước mặt Tống Ngôn Trần.

Tống Ngôn Trần đầu tiên là sửng sốt, ngược lại cũng không cự tuyệt, ngược lại nghiêm túc vì đối phương giảng giải toàn bộ vấn đề lai lịch, cũng cử một phần ba giúp đối phương tiến hành một vòng chải chuốt.

Nữ sinh hít sâu một hơi, tràn đầy cảm kích gật đầu, "Cám ơn."

Nữ sinh vừa nói hai chữ "cảm ơn", trong đầu Tống Ngôn Trần liền không hiểu sao nhảy ra bộ dáng của nam sinh tên Phó Lục Viễn chậm rãi nói 'cám ơn'.

Lúc nói chuyện giống như một con ốc sên vẫn chậm chạp, còn lắp bắp.

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Tống Ngôn Trần liền khống chế không tốt mà run rẩy một chút, cũng không biết vì sao mình lại nghĩ đến đối phương, vội vàng ấn huyệt thái dương, một lần nữa trấn định tâm tình của mình một chút.

Nhưng từ này vừa xuất hiện, suy nghĩ của Tống Ngôn Trần lại không khống chế được trôi dạt lên người nam sinh thần bí này.

Kỳ quái, tại sao cậu chưa từng nghe nói đến lớp 12 có một nhân vật như vậy.
 
Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi
Chương 59: Mỹ nhân và dã thú (5)



Hơn nữa…Tống Ngôn Trần mím môi.

Theo lý mà nói bộ dạng đặc biệt như vậy, không nên để cho người ta ấn tượng rất sâu sắc sao?

Vì sao cậu một chút ấn tượng cũng không nghe người ta nói qua

Tống Ngôn Trần suy nghĩ hỗn loạn, lông mày cũng không khống chế được nhíu chặt, tựa như chìm sâu trong cảm xúc nào đó không cách nào tự kiềm chế.

Nữ sinh bên cạnh giống như nhìn thấu tâm sự của Tống Ngôn Trần nặng nề, buông bài thi xuống, săn sóc nói, "Bạn học Tống, cậu làm sao có tâm sự gì sao?"

Tống Ngôn Trần xua tay vừa muốn lắc đầu, nói đến bên miệng, lại đột nhiên chuyển đề tài, hỏi ngược lại đối phương, "Cậu có biết Phó Lục Viễn học khối 12 lớp 4 không? Có một vết bỏng trên khuôn mặt của mình"

Nữ sinh hiển nhiên không biết, Tống Ngôn Trần vừa dứt lời, biểu tình của cô liền ngẩn người theo, hiện ra một loại trạng thái trống rỗng.

Tống Ngôn Trần thấy thế, mất mát cúi đầu, nhịn không được thở dài một hơi.

Nữ sinh giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng nói, "Tôi ở lớp 4 có bạn bè quen biết, tôi có thể giúp cậu hỏi một chút. Tống

Ngôn Trần cả kinh, nhíu mày, mặt lộ vẻ vui mừng, "Thật sao? Cảm ơn vì điều đó."

Nữ sinh đỏ mặt, khẳng định gật đầu.

Thật ra bản thân Tống Ngôn Trần cũng không biết vì sao lại có một người kỳ quái như vậy mà cảm thấy hứng thú, rõ ràng bình thường cậu cũng không có kì quái như vậy.

Đang lúc Tống Ngôn Trần đang suy nghĩ thị phi, cửa phòng học đột nhiên bị mở ra, một nam sinh đột nhiên đi vào, giống như ăn được cái gì đó kinh thiên đại qua, làm ra một bộ thần thần bí bí, nhưng ánh mắt đắc ý rõ ràng chính là hận không thể vội vàng chia sẻ với mọi người.

"Tôi nói với mọi người, sáng nay trường đại học bên cạnh cũng phát hiện người chết, dưa này bảo đảm thành thật."

Nam sinh vừa nói ra lời này, cả lớp oanh động, tiếng thổn thức hoảng sợ nhất thời leo lên đỉn.h cao.

Lại chết người, vẫn là trường học bên cạnh, tất cả học sinh trong lớp đều lộ vẻ khủng hoảng, một nỗi sợ hãi sởn tóc gáy nhất thời leo lên đ.ỉnh cao.

Thậm chí còn có vài nữ sinh bị dọa khóc ngay tại chỗ.

Đây căn bản cũng không phải là vấn đề chết không chết người, mà là vấn đề an ninh.

Người chết vẫn là học sinh, ai cũng sợ tai họa bay tới đột nhiên giáng xuống đầu mình, trở thành tử thi tiếp theo của ngày mai, cuối cùng trở thành người khác sau bữa cơm nói chuyện.

Chỉ chết một người có lẽ là ngẫu nhiên, lần này chết hai người, ai sẽ không hoảng hốt chứ.

Sắc mặt Tống Ngôn Trần nhất thời trắng bệch, nhìn quanh bốn phía, cơ hồ tất cả mọi người lúc này hiện ra một loại trạng thái hoảng sợ.

Vẫn là lớp trưởng dẫn đầu đột nhiên quát lớn một câu: "Nói bậy cái gì đừng để tin đồn này.Hãy nhìn mọi người đang sợ hãi kìa."

Nam sinh bị phản bác rõ ràng không phục, miệng cứng rắn nói, "Tôi cũng không có bịa đặt, tất cả những gì tôi nói đều là sự thật. -

Tống Ngôn Trần ấn vị trí đau đầu, không dám suy nghĩ nhiều.

Khoảng thời gian này cũng không thể rời trường cuối cùng, cậu phải về nhà sớm một chút.

Đang lúc Tống Ngôn Trần suy nghĩ nhiều, cậu mơ hồ cảm giác có một đôi tay đột nhiên bám vào huyệt thái dương đau đớn của hắn, Tống Ngôn Trần cả người giật mình, hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau.

Không có ai cả.

Tống Ngôn Trần hít một hơi khí lạnh. Đây là lần thứ mấy, cậu đều hoài nghi mình có chứng hoang tưởng bị hại hay không.

Tống Ngôn Trần cố gắng bình phục tâm tình một chút, quyết định đi vệ sinh rửa mặt bình tĩnh một chút.

"Cậu, ổn chứ."

Tống Ngôn Trần vừa vùi đầu rửa mặt một phen, đã bị thanh âm khàn khàn trầm thấp phía sau phía sau kí.ch thíc.h cả người run lên, sợ tới mức toàn bộ trái tim cậu thiếu chút nữa từ trong lồng ngực nhảy ra.

Cậu cuống quít xoay người, bỗng dưng chống lại một đôi mắt đen nhánh mà không có.

Nam sinh mặc đồng phục học sinh Tống Ngôn Trần đưa cho cậu, tựa như mặc một bộ áo thu không vừa người, cả người đều bị chen chúc dưới một bộ quần áo bó sát, có vẻ cực kỳ quái dị.

Tống Ngôn Trần cứng đờ, vết nước còn chưa kịp lau khô theo trán cậu chậm rãi đi xuống phía dưới, lăn vào cổ Tống Ngôn Trần, phác họa ra một độ cong hoàn mỹ.

Nam sinh nhìn chằm chằm vào cổ Tống Ngôn Trần, ánh mắt hơi tối, đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc tối nghĩa khó hiểu.

Tống Ngôn Trần nuốt nước miếng, hiển nhiên không nghĩ tới mình lại đụng phải đối phương ở chỗ này.

Thân thể cậu có chút cứng ngắc, không hiểu sao có chút sợ hãi trốn sang bên cạnh, giống như đang kiệt lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, "Cậu, xin chào."

Nam sinh phảng phất như không nhìn thấy đáy mắt Tống Ngôn Trần quẫn bách, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng phục học sinh trên người mình, khóe miệng chậm rãi kéo ra một chút độ cong nhạt như không, "Cảm ơn, cám ơn, đồng phục của cậu."

Tuy nói Tống Ngôn Trần thành công làm cho bản thân tin anh không phải là ma quỷ gì, nhưng điều này không có nghĩa là cậu không sợ đối phương, thế cho nên nhìn thấy đối phương lần đầu tiên, cậu liền muốn lập tức chạy trốn.

Mắt thấy Tống Ngôn Trần lập tức chạy trối chết, nam sinh nhìn chằm chằm Tống Ngôn Trần, đột nhiên mở môi, gọi đối phương lại, "Tan, tan học, chúng ta còn có thể, cùng nhau về không?"

Trái tim Tống Ngôn Trần bỗng nhiên giống như bị bắn tỉa chuẩn xác, bước chân vừa muốn bước ra nhất thời cứng đờ tại chỗ, cậu quay đầu lại nhìn về phía đối phương.

Mí mắt mảnh khảnh của nam sinh cuộn tròn ánh sáng, trước mắt trải ra một mảnh bóng ma nhàn nhạt, biểu tình rất bình tĩnh, ánh mắt ướt sũng, tựa như một nhỏ đang rất cần chủ nhân cho ăn, thoạt nhìn thập phần đáng thương.

Đây là lần đầu tiên Tống Ngôn Trần tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào mặt nam sinh như vậy, trong ấn tượng của cậu đối phương chính là một quái nhân mặt mày dữ tợn, trên mặt tràn đầy vết sẹo.

Nhưng cũng chính là phanh này, Tống Ngôn Trần đột nhiên phát hiện ngũ quan của đối phương rất lập thể, thân hình cũng rất thon dài, hơn nữa nam sinh hôm nay không lấp lánh như ngày hôm qua, cho nên cả người làm cho người ta có cảm giác, ngoại trừ mặt có chút kỳ lạ, quần áo nhỏ hơn vài thước, khí chất cả người nhất thời so với ngày hôm qua tăng lên vài cấp bậc.

Tống Ngôn Trần thậm chí còn có một loại cảm giác khó hiểu, có lẽ tại thời điểm nam sinh này mặt bình thường, ngũ quan hẳn là cũng không tệ lắm.

Tống Ngôn Trần nhìn biểu tình đáng thương của nam sinh, lần thứ hai trở nên mềm lòng.

"Vậy đến lúc đó anh ở lầu hai chờ tôi"

Vừa dứt lời, cảm xúc hối hận đã xông lên đầu Tống Ngôn Trần.

Kỳ quái, rõ ràng cậu đều đã chuẩn bị tốt rời xa đối phương, như thế nào lại một lần nữa đáp ứng đối phương

Nghe được Tống Ngôn Trần trả lời, nam sinh nhếch miệng, toát ra một nụ cười có chút dữ tợn, "Được"

Cũng lúc này, Tống Ngôn Trần đột nhiên ý thức được một vấn đề kỳ quái, cậu mê hoặc chớp chớp mắt, hỏi, "Lớp của anh không phải ở tầng hai sao? -

Biểu tình nam sinh không thay đổi, động tác thậm chí có thể gọi là có chút vụng về.

Anh chậm rãi từ trong túi lấy ra một cái khăn tay tân thủ, động tác chậm chạp đưa đồ đến trước mặt Tống Ngôn Trần, "Tặng, cho cậu"

Có lẽ là sợ Tống Ngôn Trần ghét bỏ, khăn tay trong tay nam sinh thậm chí dùng túi quà trong suốt cất kiệt, bảo đảm mình không bị ô uế.

"Tặng cho tôi" Tống Ngôn Trần nhìn vẻ mặt thành khẩn mà nhu thuận của nam sinh, không hiểu sao có chút nóng mặt.

Cậu nghi ngờ đối phương còn có tâm như vậy, nam sinh nhìn Tống Ngôn Trần, nhẹ nhàng gật đầu, biểu tình thoạt nhìn thập phần nghiêm túc, "Hy vọng, cậu thích."

Tống Ngôn Trần nhận quà nam sinh đưa tới, mặt vẫn khô nóng: "Cảm ơn"

Kỳ thật người dùng khăn tay thật sự rất ít, thật trùng hợp không khéo, Tống Ngôn Trần chính là một trong số đó, thậm chí lúc đầu cậu dùng trong lớp, người khác còn cảm thấy là do mẹ cậu đi.

Trên thực tế, không chỉ có nam sinh rất ít dùng, nữ sinh hắn cũng không thấy có người dùng, thói quen nhỏ này từng khiến Tống Ngôn Trần trong lúc nhất thời cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì cậu lại thường dùng khăn tay.

"Cậu, cậu thích là được rồi" nam sinh cười một chút, rõ ràng vẫn nhầm răng như trước, Tống Ngôn Trần lại từ đó đọc ra vài phần ngại ngùng cùng ngượng ngùng.

Tống Ngôn Trần nhìn đối phương, trong lúc nhất thời cảm thấy đối phương kỳ thật cũng không kỳ quái như mình nghĩ, rõ ràng chính là một người muốn nghiêm túc làm bằng hữu với mình.

Ngược lại cậu vẫn luôn ác ý phỏng đoán, trong lúc nhất thời, tất cả mê hoặc của Tống Ngôn Trần đều bị cậu vứt ra sau đầu, toàn tâm toàn ý tán thành đối phương, mơ hồ, cậu còn có vài phần áy náy.

"Vậy"

"Chúng ta tan học gặp nhau, " Tống Ngôn Trần cười khoát tay áo với đối phương, chậm rãi xoay người.

"Được"

Nam sinh đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Ngôn Trần rời đi, ánh mắt cơ hồ muốn không chịu nổi tình yêu cùng si mê tràn ra cũng không biết qua bao lâu, cho đến khi bóng lưng Tống Ngôn Trần hoàn toàn biến mất, nam sinh mới giống như chưa bao giờ xuất hiện. Giống như một làn khói đen, đột nhiên biến mất tại chỗ.

Tan học.

Tống Ngôn Trần vội vàng thu dọn bàn học của mình, tính toán sớm một chút trở về.

"Bạn học Tống."

Nữ sinh phía sau Tống Ngôn Trần nhẹ nhàng vỗ lưng Tống Ngôn Trần một cái.

Tống Ngôn Trần có chút kỳ quái xoay người, nhìn về phía đối phương.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back