Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Hôm Nay Ảnh Hậu Có Ooc Không?

Hôm Nay Ảnh Hậu Có Ooc Không?
Chương 40: Bất ngờ dành cho em vào ban đêm



Đương nhiên Hạ Vân Chi không thể trong một bữa trưa đột nhiên hoá thành super saiyan mà làm được skill lá rơi, nàng vẫn chỉ là newbie mới nhập môn thôi.

Để khích lệ, Thẩm Quý Hoà nói với nàng: "Cố lên, tối nay khi trở về nhà, ở trong phòng tôi sẽ chuẩn bị một bất ngờ cho em.

Đôi mắt của Hạ Vân Chi ngay lập sáng như đèn pha ô tô.

"Bất ngờ?" Nàng tò mò hỏi, "Bất ngờ gì dạ?"

Thẩm Quý Hoà bất đắc dĩ: "Bây giờ nói cho em biết thì còn gì là bất ngờ nữa?"

Hạ Vân Chi mím môi.

"Phải rồi, trước đó không phải em nói sẽ dùng bút viết lên ván trượt của tên đó sao?" Thẩm Quý Hoà nhớ lại chuyện này, "Sao vừa rồi đột nhiên lại nhờ người khác giúp?"

Hạ Vân Chi cười khẽ.

"Em nghĩ lại rồi, xin chữ ký của em khó như vậy, ai lại tặng không cho tên nhóc đó chứ?" Nghĩ đến thằng nhóc đó, Hạ Vân Chi liền cảm thấy phiền, "Thằng nhóc đó cũng xứng?"

"Là em chu toàn." Thẩm Quý Hoà vỗ nhẹ vào vào nón bảo hộ trên đầu Hạ Vân Chi. Chiếc nón phát ra tiếng lộc cộc khi bị gõ, Thẩm Quý Hoà chơi hồi quen tay rồi nghiện dần, cho đến khi chạm phải ánh mắt u oán của Hạ Vân Chi, lúc này Thẩm Quý Hoà mới làm ra vẻ không có gì thu tay lại, "Tôi giúp em kiểm tra chất lượng nón thôi."

"Chị cũng chu toàn ghê." Hạ Vân Chi nói móc cô.

Thẩm Quý Hoà giơ tay lên khẽ chạm vào chóp mũi mình.

Hai người lại luyện tập thêm hai tiếng nữa, cho đến khi hai chân Hạ Vân Chi gần như nhũn ra, cuối cùng nàng cũng nhận ra mình không thể làm được nữa.

"Em chịu." Hạ Vân Chi ngồi lên ghế sau khi hạ ván, nước mắt lưng tròng.

Thẩm Quý Hoà yêu thương nhéo nhéo gáy nàng: "Tôi đã cho em nghỉ từ lâu rồi, cứ cố thêm làm gì?"

"Ờm, cho em hỏi với ạ." Đột nhiên bên cạnh vang lên giọng nói của một cô gái. Hạ Vân Chi híp nửa mắt nhìn qua, không tháo kính và mặt nạ bảo hộ, xuyên qua lớp kính màu hồng, Hạ Vân Chi có thể thấy ánh mắt đối phương vẫn luôn hướng về Thẩm Quý Hoà.

Hửm?

"Chị là chị gái vừa mới cược ván phải không ạ?" Cô gái có mái tóc dài và ăn mặc rất tinh tế, trông giống như một cô bé lớn lên trong một gia đình giàu có, "Chị cừ lắm ạ!"

Khi nói, cô bé đỏ mặt, "Ừm, em đang tìm một huấn luyện viên, không biết chị có còn nhận thêm học trò không ạ?"

Hạ Vân Chi nhướng mày, nhìn về phía Thẩm Quý Hoà, chờ cô trả lời.

"Xin lỗi." Thẩm Quý Hoà nói, "Không nhận."

Cô bé đó có chút thất vọng, sau đó ánh mắt rơi vào Hạ Vân Chi, do dự hỏi: "Là bởi vì chị đã có đồ đệ ạ? Không thành vấn đề đâu ạ, em đã có cơ sở nền rồi, chủ yếu là muốn thử chơi freestyle với jibbing, nên muốn được học hỏi thêm từ chị . Có được không ạ?"

Nếu vẫn còn ngồi im coi như không có chuyện gì thì nàng không phải là Hạ Vân Chi.

Đào góc tường cỡ này, thiếu thêm chút nữa là giống như lấy nguyên cái cuốc đào thẳng vào mặt nàng luôn.

"Cục cưng." Hạ Vân Chi nắm lấy cánh tay Thẩm Quý Hoà, dựa vào người cô, "Người ta mệt mỏi quá hà, lát nữa về phải mát xa cho người ta đi ó nha."

Cái giọng điệu điệu ch** n**c lại tái xuất giang hồ.

Thẩm Quý Hoà cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn nuông chiều cái bản tính thích diễn trò của nàng, quay lại nói: "Đã biết, nghe em hết."

Cô bé đến hỏi chuyện đột nhiên cảm thấy toàn bộ khuôn mặt mình như bốc hoả.

"Hai chị —— hai chị ——"

Hạ Vân Chi lemỏn: "Làm sao? Chưa từng thấy cà thơi à?"

Cô bé che mặt và nói: "Ahhhh xin lỗi vì đã làm phiền hai chị ạ a a a a chúc hai chị 8386 mãi đỉnh mãi đỉnh mãi đỉnh!!!!"

Khi con bé quay người bước đi, tay cầm ván trượt, miệng liên tục lẩm bẩm: Đã hít được ke rồi, đã hít được ke rồi.

Hạ Vân Chi vốn đang chuẩn bị đại khai sát giới, nhưng khi nghe con bé nói vậy, cơn tức giận của nàng lập tức như quả bóng xì hơi.

"Thẩm lão sư, mấy em gái fan chị cũng nhiều quá ha." Hạ Vân Chi bình luận.

"Không hề, không hề, còn kém hơn Hạ lão sư nhiều lắm." Thẩm Quý Hoà mỉm cười.

"Hừ."

Hạ Vân Chi cởi giày trượt rồi thay giày thường, chuẩn bị đứng lên, nhưng vì đứng dậy quá nhanh nên thân thể không vững, nếu không phải Thẩm Quý Hoà nhanh chóng đỡ, có thể hôm nay nàng đã vồ ếch một cú thật đau ở đây rồi.

"Em ổn không?"

"Ổn."

Hạ Vân Chi bướng bỉnh.

Thẩm Quý Hoà ngồi xổm xuống nhéo bắp chân Hạ Vân Chi, tự nhủ hôm nay nàng nhất định đã vận động vượt mức cơ thể cho phép rồi. Từ sau khi cô thắng cược, không biết Hạ Vân Chi gom được ở đâu lắm mớ tinh lực tràn trề cộng thêm ý chí chiến đấu trâu bò, nàng đã luyện hơn nửa ngày trời rồi.

Thẩm Quý Hoà quyết định gửi ván trượt và các vật dụng khác ở khu trượt tuyết. Cô tìm thấy mặt nạ và nón Hạ Vân Chi đã dùng để che giấu thân phận hôm nay, rồi đội nón của áo hoodie lên, ngồi xổm xuống, đưa hai tay về phía trước, và thế là ngay lập tức Hạ Vân Chi lập tức lơ lửng giữa không trung.

Nàng vô thức ôm chặt lấy cổ Thẩm Quý Hoà.

"Chị sao đấy....."

"Đưa em về nhà."

"Không cần." Hạ Vân Chi từ chối, "Thả em xuống."

"Em đi được?"

"Đi chậm là được."

Thẩm Quý Hoà hiếm khi không nghe theo lời Hạ Vân Chi.

Hạ Vân Chi nắm lấy cổ áo cô nói: "Từ đây về nhà còn rất xa, chị ôm em về nổi chắc? Thẩm Quý Hoà, có nghe em nói không?"

"Em nói đúng." Thẩm Quý Hoà cũng nghĩ tới điều này: "Đúng thật là không ôm suốt được."

Kết quả là, sau truyền thuyết tranh bá của hai cụ rùa ở khu trượt tuyết, núi Triệu Dao lại có thêm một giai thoại khác nữa.

Một chiếc xe đồ chơi trẻ em đang được một cô gái mặc áo hoodie kéo đi, ngồi trên đó là một cây nấm nho nhỏ, đầu thì cúi xuống còn thân mình cuộn tròn, không dám lộ mặt ra.

Không ai có thể nghĩ rằng một trong hai người là huyền thoại vàng của ván đơn trượt tuyết, còn một người là ảnh hậu quốc tế với hàng triệu fans.

Người đi ngang qua chỉ có thể cảm thán một câu: "Ôi chao, hiện nay gen Z đúng là tốt quá, thích làm gì là làm cái đó."

Cô dẫn Hạ Vân Chi về phòng, vì đã nghỉ ngơi dọc đường nên thân thể nàng cũng đã hồi phục rất nhiều. Hạ Vân Chi lập tức đi vào phòng tắm.

Thẩm Quý Hoà đang nghỉ ngơi ở phòng khách, không có việc gì làm nên lấy điện thoại ra.

Ê hề tin nhắn được gửi đến.

🍪🎅: A a a a a a!

🍪🎅 Sư phụ! Này là chị hẻ!!!!

🍪🎅: 《Cược ván núi Triệu Dao! Nữ cao thủ vả mặt nam sĩ diện! Đã thì thôi rồi nhé!》

🍪🎅: Đừng có lừa em! Liếc mắt một cái là em nhận ra liềng!

🍪🎅: Hiuhiu sao lúc đó không có mặt em vị! Lâu lắm rồi chưa được xem chị trượt tuyết!

🍪🎅: Chị coi cmt trên video nè, đang có rất nhiều người thảo luận chuyện này, rằng người trượt này có phải chị không.

Thẩm Quý Hoà nhấp vào rồi liếc nhìn phần cmt.

Quả thực có một số fan cảm khái chuyện này, nhưng cũng có những cmt:

Tỉnh đi mấy má, có cần tôi nhắc lại cho mấy người nhớ rằng Hoà thần của mấy người là kẻ tàn phế không? Chưa kể, chuyện lớn như vậy, coi như là xoay chuyển được cục diện đi, cô ta thành nạn nhân, rồi sao nữa, muốn tiếp tục trượt tuyết cũng là cả một vấn đề đấy. Đã không trượt tuyết tận ba năm trời rồi, tôi nghĩ cũng không cần trở lại làm gì đâu.

+1! Nếu không trở lại thì ok, chứ cảm giác nếu trở lại thì mang tiếng thôi rồi..... cảm giác như kiểu tuổi già sức yếu khó giữ được phong độ lắm 🙂).

Hiển nhiên Giang Cẩn cũng nhìn thấy những lời này, nên trên khung chat con bé vì bất bình thay Thẩm Quý Hoà mà đã cook rất nhiều món.

🍪🎅: Hiểu hiểu cái quần!

🍪🎅: Sư phụ! Lấy hàng ra! Hôm nay chiến tới bến cái mùa tuyết này!

🍪🎅: Nhưng nói thì nói thế, chị tính khi nào tham gia thi đấu trở lại vậy? Năm nay chị sẽ chơi cả mùa tuyết này với Hạ lão sư ạ?

Thẩm Quý Hoà cũng đã cân nhắc tới vấn đề mà Giang Cẩn vừa nhắc tới.

Khi mùa tuyết bắt đầu, nhiều cuộc thi liên quan cũng dần được khởi động. Nhưng hầu hết các môn thi đều yêu cầu phải tích điểm. Hơn nữa, hiện tại cô vẫn cần thêm thời gian để phục hồi kỹ thuật.

Năm nay là năm cuối cùng trước khi nhộng phá kén hoá bướm.

Thảm Quý Hoà đương nhiên không vội.

Có rất nhiều chuyện không thể vội vàng được, huống chi chính Hạ Vân Chi đã cho cô cơ hội và dũng khí để bắt đầu lại. Việc trước tiên hoàn thành công việc với Hạ Vân Chi theo như thoả thuận là điều đương nhiên.

Thẩm Quý Hoà trả lời: Đợi mùa tuyết kết thúc rồi tính. Có vẻ không kịp Vgame năm nay, vì tôi đang không có điểm nên tư cách dự thi chắn chắn bằng 0.

Giang Cẩn: Vậy thôi.

Giang Cẩn: Bất kể chị làm gì, em vẫn sẽ luôn ủng hộ.

Giang Cẩn: Đúng rồi, sư phụ, tên ngốc Giang Triều kia nói với em rằng đội của nó đang có kế hoạch chiêu mộ thành viên mới, nếu chị thấy được, có thể tham gia thử?

Giang Triều là em trai của Giang Cẩn, năm đó mua một được tận hai đồ đệ, hiện tại thằng bé đã trở thành vận động viên trượt ván đơn trong đội tuyển quốc gia.

Thẩm Kỳ không thích Giang Triều, con bé vẫn còn nhớ rõ sau khi xảy ra chuyện, tên đó đã cắt đứt quan hệ với Thẩm Quý Hoà.

Thẩm Quý Hoà không quan tâm tới chuyện này.

Giang Triều đã đưa ra lựa chọn có lợi cho bản thân mình. Lúc mới vào sân thi đấu, nếu vì cô mà bị cuốn vào vòng xoáy, huỷ hoại đi sự nghiệp của mình.......

Sẽ chỉ làm Thẩm Quý Hoà cảm thấy có lỗi.

Đội tuyển quốc gia sao?

Trước đó, Thẩm Quý Hoà cũng đã nhận được cành oliu này, nhưng lúc đó người Thịnh gia không muốn cô rời đi mà muốn cô ở lại câu lạc bộ, nếu không cô sẽ phải chi trả tiền vi phạm hợp đồng. Đối với Thẩm Quý Hoà, chỉ cần có thể trượt tuyết thì đi đâu cũng được. Vì vậy cô cũng không tiếp cành oliu này.

Hiện nay......

"Chị đang nghĩ gì đó?" Hạ Vân Chi từ phòng tắm bước ra, đưa tay lau mái tóc ướt.

"Không gì." Thẩm Quý Hoà cười nói, "Em thấy thế nào?"

"Đau." Hạ Vân Chi không chút do dự ngồi xuống, nhấc chân lên đặt lên người Thẩm Quý Hoà: "Mát xa cho em."

Thẩm Quý Hoà mát xa cho nàng.

Hạ Vân Chi đang thoải mái tận hưởng, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó nên hỏi cô: "Bất ngờ của em đâu?"

Thẩm Quý Hoà giờ mới nhớ lại chuyện này: "Muốn xem ngay?"

Hạ Vân Chi: "Ừm."

Thẩm Quý Hoà đứng dậy tắt đèn. Khi Hạ Vân Chi nhìn thấy động tác của cô, hơi thở của nàng trở nên gấp gáp hơn và trong đầu xuất hiện những hình ảnh này này kia kia.

Chẳng lẽ một đêm xuân chính là món quà mà Thẩm Quý Hoà muốn tặng cho nàng sao?

Trong bóng tối, Hạ Vân Chi không thể biết Thẩm Quý Hoà ở đâu, cũng không nhìn thấy cô. Nàng ngồi trên ghế sofa nắm chặt gối ôm, "Thẩm Quý Hoà? Chị ở đâu?"

Đột nhiên Thẩm Quý Hoà tiến lại gần, nắm lấy tay nàng, cẩn thận đỡ nàng dậy.

Hạ Vân Chi khẽ nhếch khoé miệng, nghĩ thầm, tên này cuối cùng cũng hiểu ra rồi.

Hai tay nàng lặng lẽ ôm lấy cổ Thẩm Quý Hoà, hướng toàn bộ cơ thể vào người cô.

Thân thể của nàng đột nhiên lơ lửng giữa không trung, Thẩm Quý Hoà bế nàng lên, Hạ Vân Chi khẽ kêu một tiếng, khi hoàn hồn, nàng đã đứng trên một vật thể kỳ lạ. Thẩm Quý Hoà bật đèn trong phòng lên.

Gương mặt Hạ Vân Chi hơi ửng hồng, biểu tình ái muội, nhưng tình trạng này chỉ kéo dài cho đến khi nàng phát hiện ra thứ gì đó dưới chân mình.

"Xe giữ thăng bằng." Thẩm Quý Hoà cười nói với nàng, "Tôi thấy khả năng giữ thăng bằng của em cần được cải thiện. Định lúc sau mới tặng cho em, nhưng hôm nay thấy em nghiêm túc như vậy, tôi nghĩ có thể tặng cho em sớm hơn chút để em có thể luyện tập ngay."

"Thế nào? Thích không?"

Hạ Vân Chi: "..."

Thích vữ vội luôn á bà cố nội!!!!

"Đây là bất ngờ mà chị muốn tặng cho em?" Hạ Vân Chi nghiến răng. Sao mà nàng vẫn còn niềm tin và hy vọng vào con người này hay vậy trời!!!!
 
Hôm Nay Ảnh Hậu Có Ooc Không?
Chương 41: Học cách hôn



"Em không thích." Thẩm Quý Hoà lập tức hiểu được ý tứ trong biểu cảm của Hạ Vân Chi.

Hạ Vân Chi miễn cưỡng cười một cái: "Em thích."

"Em thích dữ luôn."

Thẩm Quý Hoà: "...... em cất con dao vừa sắc vừa dài đó rồi mình nói chuyện tiếp."

"Em có cầm đâu!"

"Con mắt em còn sắc hơn dao nữa."

Hạ Vân Chi: "..."

Cái tên Thẩm Quý Hoà siêu ngu ngốc này, nhảy số nhanh khi không cần, mà khi cần nhanh nhạy lại đần độn không nói nổi.

Ban đêm.

Bất ngờ.

Tại sao bốn chữ này có thể kinh khủng khiếp như vậy khi được cô ghép lại với nhau?

Thẩm Quý Hoà —— đừng nói bà cố nội này là thẳng nữ thật?

Hạ Vân Chi vốn tràn đầy tự tin sẽ câu được Thẩm Quý Hoà mà giờ đây lại có chút do dư. Nàng thật sự nghi ngờ và do dự.

"Còn em." Thẩm Quý Hoà tò mò hỏi, "Em muốn tặng thứ gì?"

Mọi sự lãng mạn, ái muội, những ý nghĩ kiều diễm nóng bỏng rồi những bong bóng tình yêu màu hồng chíu chíu gì đó đã tan biến hết rồi, mất tiêu.

Hạ Vân Chi phun ra một hàng chữ: "Chị thấy bàn tay em không?"

Thẩm Quý Hoà gật đầu.

Hạ Vân Chi muốn nhẹ nhàng vỗ vào mặt Thẩm Quý Hoà để cảnh cáo, nhưng sau khi nàng đưa lòng bàn tay lại gần cô, Thẩm Quý Hoà đã nghiêng đầu, cọ cọ vào lòng bàn tay nàng như một bé cún bự lông xù.

"Sờ sờ?" Thẩm Quý Hoà hỏi, "Phần thưởng này rất đặc biệt."

Tâm trạng xấu hổ và buồn bực của Hạ Vân Chi đột nhiên được xoa dịu. Chồi non đang giương nanh múa vuốt đột nhiên nở rộ những đoá hoa nhỏ xinh.

Không muốn rút tay về, đầu ngón tay của Hạ Vân Chi nhẹ nhàng lướt qua bên má của Thẩm Quý Hoà.

"A Anh." Nàng khẽ khàng, "A Anh."

Đã nhiều năm rồi Thẩm Quý Hoà không nghe thấy cái tên này.

Huyền Anh là nhũ danh của cô, do Thẩm Tú Lan đặt, đây là một cái tên bắt nguồn từ mùa đông. Còn Thẩm Kỳ gọi là Đổng Tả. Khi hai người bị đưa đi, cũng không thể gọi bằng tên thật, vì vậy a Anh trở thành biệt danh của Thẩm Quý Hoà.

Sau khi cô trở về nhà, Thẩm Tú Lan đã ngầm không còn gọi cô bằng cái tên này nữa.

Đôi bên đều biết rằng cái tên này đại diện cho quá khứ mà Thẩm Quý Hoà không muốn nhắc lại.

Hiện tại.

Chỉ là hiện tại.

Đột nhiên Thẩm Quý Hoà cảm thấy, đằng sau cái tên này mang theo sự tàn khốc và đau đớn, nhưng đồng thời cũng mang theo một quá khứ gắn kết cô và Hạ Vân Chi. Một quá khứ chỉ thuộc về hai người bọn cô. Những khoảnh khắc cả hai dựa vào nhau để sưởi ấm trong những đêm bị đánh đập, la mắng và những khoảnh khắc lén giấu 5 tệ để mua vài món ăn vặt ngon lành ở tiệm tạp hoá.

Hạ Vân Chi của trước đây vẫn luôn như vậy, sẽ ngốc nghếch mà gọi cô, a Anh, a Anh. Hoặc thỉnh thoảng sẽ gọi cô là chị, chị ơi, nghe rất ngoan ngoãn.

Thẩm Quý Hoà giơ tay lên, che lấy mu bàn tay của Hạ Vân Chi.

"Sao đó?" Cô dùng lòng bàn tay ôm ấp lấy sự lạnh lẽo của nàng, "Em muốn gì?"

Cô bé Chi Chi tuy hơi ngốc, nhưng cũng rất biết làm nũng, khi đặc biệt muốn hoặc đặc biệt không muốn gì, đều sẽ gọi nhũ danh của Thẩm Quý Hoà, cứ một tiếng lại một tiếng a Anh.

Khi còn nhỏ như thế này. Lớn lên cũng thế này.

Ánh mắt dịu dàng, kiên nhẫn của Thẩm Quý Hoà nhẹ nhàng bao bọc lấy Hạ Vân Chi, khiến Hạ Vân Chi như bị cuốn vào.

Một giọng nói trong đầu nàng hiện lên: Hãy thử xem, Hạ Vân Chi, đánh cược một lần xem. Dù sao người ấy cũng là Thẩm Quý Hoà, cho dù có thua, chỉ cần giả vờ ngốc nghếch là có thể dễ dàng thoát tội.

Sau đó, một giọng nói khác vang lên trong đầu nàng, nói rằng: Cô muốn làm hỏng mọi thứ sao, Hạ Vân Chi? Dừng lại và dẹp bỏ những mơ tưởng vô lý đó của cô đi.

"Chi Chi?"

Một tia sáng đột nhiên chiếu vào màn sương bất định.

Hạ Vân Chi không còn do dự nữa, tiến lại gần, hơi nhón chân, nghiêng đầu, đối diện với môi của Thẩm Quý Hoà.

——?!

Thẩm Quý Hoà lui lại một bước.

Tâm trí mơ hồ của Hạ Vân Chi cuối cùng cũng trở nên rõ ràng trở lại.

"Xin lỗi." Nàng rút tay, cúi đầu.

Hạ Vân Chi quay người định bỏ đi, nhưng Thẩm Quý Hoà đã nắm lấy cổ tay nàng.

"......?"

"Chi Chi, em vừa......"

"Em không!" Hạ Vân Chi phủ nhận.

Thẩm Quý Hoà nhéo nhéo cổ tay nàng, mạch đập của nàng truyền đến thình thịch.

"Thật sao?" Cô nói một cách thẳng thắn thành khẩn, "Suýt chút nữa tôi tưởng em muốn hôn tôi."

Đột nhiên khuôn mặt Hạ Vân Chi đỏ lên.

"Nằm mơ!"

Nàng liền phản bác câu trước của cô, sau đó nói: "Vậy sao khi nãy chị lại trốn? A! Chỉ vậy thôi á? Chị sợ à?!"

Hạ Vân Chi nhìn chằm chằm vào Thẩm Quý Hoà, đôi mắt sáng ngời, trong đôi mắt đen nhánh của nàng có một ngọn lửa đang bùng cháy, mà ẩn ý giấu trong đó Thẩm Quý Hoà không thể hiểu được. Mặc dù không hiểu nhưng cô vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào nó.

Thẩm Quý Hoà nhẹ giọng nói: "Tôi không."

Sợ Hạ Vân Chi thật sự hiểu lầm, cô nghiêm túc giải thích: "Tôi không sợ."

"Vậy chị trốn cái gì!"

Thẩm Quý Hoà đỏ mặt, quay đầu đi, buông tay Hạ Vân Chi: "Dù sao cũng không phải."

Ủa gì đây?

Hạ Vân Chi nhìn thấy phản ứng của cô, trái tim vốn đang chìm xuống của nàng đột nhiên mọc ra đôi cánh nhỏ và bay vút lên không trung.

"Vậy vì gì?" Nàng chủ động, không để Thẩm Quý Hoà chạy trốn, nghiêng người, hơi khom xuống, ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Thẩm Quý Hoà.

Thì ra đây là bộ dạng khi Thẩm Quý Hoà xấu hổ sao?

Ngay cả khuôn mặt thanh tuấn cũng trở nên thẹn thùng.

Giống như có ánh hoàng hôn nơi những ngọn núi xa xa.

Hạ Vân Chi nhếch khoé miệng lên, hỏi: "Sao không nói? Tại sao vậy?"

Thẩm Quý Hoà muốn chạy trốn.

Đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm cô muốn chạy trốn khi gặp chuyện.

Hạ Vân Chi nắm lấy quần áo cô, ngăn không cho cô rời đi.

"Nói rõ ràng!"

Đây là một cơ hội.

Hạ Vân Chi hiểu rõ điều này.

Rõ ràng là nàng đang thẩm vấn Thẩm Quý Hoà, nhưng bản thân nàng cũng cảm thấy căng thẳng không kém.

Hạ Vân Chi chưa bao giờ có cảm giác như thế này. Chưa bao giờ. Không phải khi đứng trên sân khấu với bên dưới là hàng ngàn khán giả mong đợi, cũng không phải được vây quanh bởi một đoàn làm phim gồm cả trăm người. Chỉ lúc này thôi. Trái tim nàng như một con cá bị lưỡi câu nhỏ siết chặt lấy, vật sắc nhọn ấy đâm vào tim nàng, để lại một lỗ nhỏ. Không đặc biệt đau đớn cũng không chảy máu nhưng khiến hơi thở nàng trở nên gấp gáp. Nỗi đau nơi lỗ nhỏ vẫn đang không ngừng nhắc nhở nàng rằng nàng đang làm một điều khiến nàng sợ hãi.

Nếu không thì bỏ qua chuyện này đi? Không hỏi nữa.

Trên thực tế, tiếp tục mối quan hệ này vẫn rất tốt.

Nàng bắt đầu cảm thấy có chút muốn bỏ cuộc.

Đầu ngón tay nắm lấy Thẩm Quý Hoà của Hạ Vân Chi dần mất đi sức lực.

"..... tôi." Giọng nói của Thẩm Quý Hoà rất chậm, giống như phải tốn rất nhiều công sức mới nói ra được lời này, "Chi Chi, tôi không biết."

"Hả?"

"Hôn môi." Thẩm Quý Hoà cảm thấy khó khăn khi nói ra hai chữ này, "Tôi không biết."

Trái tim đang chìm trong mây mù của Hạ Vân Chi đột nhiên xuất hiện cầu vồng.

Nàng giả vờ bình tĩnh nói: "Chuyện nhỏ, em cũng không."

"A?" Thẩm Quý Hoà nghi ngờ, "Nhưng khi em đóng phim ——"

"Đều là tá vị."

"Tá vị?"

Hạ Vân Chi dùng hai tay giữ chặt khuôn mặt Thẩm Quý Hoà, tiến lại gần, dừng lại ở một góc độ với khoảng cách tinh tế vừa phải.

"Như thế này, gọi là tá vị." Nàng vô cùng lý trí và bình thản phổ cập kiến thức cho cô, "Nói chung, ở góc độ này, nếu nhiếp ảnh gia chụp từ bên cạnh, có thể chụp ra được những bức ảnh mà họ muốn."

"......"

"Thẩm Quý Hoà, mặt chị nóng ghê."

Hạ Vân Chi lại tiến gần thêm nữa.

Lần này, Thẩm Quý Hoà không trốn nữa, cũng không thể trốn được nữa. Hạ Vân Chi giữ chặt lấy mặt cô.

"Chị không, em cũng không." Hạ Vân Chi nói, "Muốn học cùng em không?"

Nghe có vẻ như đây là cốt truyện kể về hai cô bé mới mười sáu mười bảy tuổi đầu, ngây thơ chưa biết gì hết nhưng lại rất hiếu học, sẽ vì một môn cả hai đều muốn nỗ lực chăm chỉ học nhưng lại cảm thấy bối rối không biết làm sao.

Học cùng nhau?

Học thế nào?

Khi hai đôi môi mềm mại nhẹ nhàng chạm vào nhau, đôi môi được tô màu đỏ tươi mang theo sự can đảm và cám dỗ thận trọng. Người nhận được thử thách thì bình tĩnh, cảm nhận sự mềm mại khác biệt hẳn với mình, để màu đỏ tươi ấy tô điểm bản thân mình.

Bàn tay của Hạ Vân Chi dần dần thay đổi từ giữ mặt sang nắm lấy vai của Thẩm Quý Hoà.

Thẩm Quý Hoà đưa tay ôm lấy eo Hạ Vân Chi.

Chính đôi môi đỏ đã đưa ra đầu lưỡi trước tiên.

Giống như đang li.ếm kem.

Hạ Vân Chi thật sự rất thích thú khi chơi trò này, nàng rất hưởng thụ cảm giác nhấm nháp Thẩm Quý Hoà.

Cho đến khi ——

Lực ở eo siết chặt trong chốc lát, Thẩm Quý Hoà mở môi, để cho nàng tấn công, trong khoảnh khắc quấn quýt, cô chuyển từ phòng thủ sang tấn công.

Đúng lúc này, Hạ Vân Chi mới nhận ra rằng, người mà nàng đang chơi cùng chính là người có thể liên tục thách thức những giới hạn không thể, người bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với sự k.ích thí.ch của thương tích hay thậm chí là cái chết, người mà sau hàng ngàn lần đau đớn vẫn sẽ một lần lại một lần nữa đứng dậy.

Khi cô thực sự khát vọng một điều gì đó từ nàng, nàng hoàn toàn không có khả năng từ chối cô.

Lùi lại, lại lùi lại.

Bang ——

Ngã xuống ghế sofa, lòng bàn tay Thẩm Quý Hoà bảo vệ gáy nàng.

Việc học vẫn tiếp tục.

Từ ngoài vào trong, từ cạn đến sâu.

Cuối cùng, Hạ Vân Chi đầu hàng trước, nàng đánh vào vai Thẩm Quý Hoà, bảo cô buông tay.

Thẩm Quý Hoà buông nàng ra.

Đôi mắt Hạ Vân Chi đỏ hoe, nàng thở hổn hển, ngực phập phồng, quần áo nàng vẫn nguyên vẹn nhưng trông như thể đã bị l*t s*ch vậy. Ánh mắt nàng nhìn Thẩm Quý Hoà tràn ngập d*c v*ng và thoả mãn.

"Thẩm Quý Hoà." Hạ Vân Chi đá cô một cái, "Chị diễn vừa thôi, đây là không biết của chị hả?"

Thẩm Quý Hoà thật sự vô tội.

"Thật mà." Cô nói, "Đây là bản năng."

Để chứng minh bản thân, cô nghiêm túc giải thích: "Em quá mềm mại và ngọt ngào, chưa kể khi tôi hôn em phản ứng của em cũng rất dễ thương. Khi chạm vào đầu lưỡi, em sẽ kéo quần áo của tôi, eo và ngực của em luôn gần sát với tôi, và ——"

"Chị nín liềng!"

Hạ Vân Chi đỏ mặt, lấy tay che môi Thẩm Quý Hoà.

"Đủ rồi." Nàng không chịu nổi nữa, "Đừng nói nữa."

Sự xấu hổ lan toả, ẩn bên dưới thoang thoảng một cảm giác thoả mãn lẫn kiêu ngạo.

Thấy chưa.

Thẩm Quý Hoà.

Chị không thể cưỡng lại được trước mị lực của em.

Một mặt, nàng ghét bản thân mình vì đã bộc lộ h.am m.uốn của mình với Thẩm Quý Hoà sau khi đã đắm chìm vào trong đó một cách lộ liễu như vậy, mặt khác, nàng đặc biệt thích Thẩm Quý Hoà bị nàng trêu chọc đến mất kiểm soát như vậy.

Chỉ có nàng. Hạ Vân Chi nghĩ rằng chỉ có nàng mới có thể khiến Thẩm Quý Hoà trở nên như thế này.

Nàng nhướn mày, nhìn Thẩm Quý Hoà rồi hỏi: "Chúng ta bây giờ vẫn là bạn sao?"

"Đương nhiên." Sau khi Hạ Vân Chi buông ra, môi Thẩm Quý Hoà đã được tự do trở lại.

Hạ Vân Chi muốn tát cho Thẩm Quý Hoà một cái, bắt đầu suy nghĩ xem có phải nàng nên diễn kịch bản 'là bạn nhưng cái gì cũng làm' không.

"Nếu em không ngại." Thẩm Quý Hoà cẩn thận hỏi ý kiến nàng, "Chúng ta có thể một thêm chữ đằng sau không?"

Hạ Vân Chi sửng sốt một lát, sau đó phản ứng rất nhanh.

Nàng biết rõ nhưng vẫn trêu chọc Thẩm Quý Hoà.

"Ồ, bạn thân? Hay bạn cũ?"

Thẩm Quý Hoà không còn cách nào khác, đành phải cúi đầu hôn lên ngón tay của nàng đang đùa giỡn nơi cổ áo cô, "Bạn gái, được không em?"
 
Hôm Nay Ảnh Hậu Có Ooc Không?
Chương 42: Theo đuổi



Một nụ hôn nhẹ nhàng từ đầu ngón tay truyền đến, giống như lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống nơi một mảnh làn da, chỉ trong nháy mắt, mặt hồ trong lòng Hạ Vân Chi đã sinh ra gợn sóng.

Nàng hơi nhướng mày, theo tư thế hôn đầu ngón tay của Thẩm Quý Hoà, hơi thu tay về, nhẹ nhàng vẽ theo hình dáng đôi môi của Thẩm Quý Hoà.

Nàng không nói gì cả.

Thẩm Quý Hoà hiếm khi căng thẳng, tim đập thình thịch.

"Được không em?" Cô thận trọng hỏi.

Hạ Vân Chi rất ít khi bắt giữ được khoảnh khắc này trên người Thẩm Quý Hoà. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, trông cô rất điềm tĩnh tự tin. Điều nàng thích nhất là ngắm nhìn đủ loại biểu cảm của Thẩm Quý Hoà, chẳng hạn như lúc vui, lúc giận. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cô giống như bây giờ, lo lắng cùng một chút bất an.

Hạ Vân Chi nghiêng đầu, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên môi Thẩm Quý Hoà.

"Chị nói làm bạn gái là làm liền hả? Bộ nhìn em dễ dãi lắm hay sao?"

Nàng nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay đẩy ra ngoài, bảo Thẩm Quý Hoà tránh xa nàng ra.

"Chỉ với một câu mà muốn có bạn gái á?" Hạ Vân Chi hừ một tiếng, "Mơ mới dễ vậy nhé."

"Chưa kể, em là Hạ Vân Chi."

Thẩm Quý Hoà coi như hiểu hiểu.

Cô lịch sự đứng dậy từ sofa và tránh xa Hạ Vân Chi.

"Tôi hiểu ý em."

Hạ Vân Chi: "..."

A?

Bả thật sự hiểu rồi hả?!

Là hiểu dữ chưa?!

Nàng nhìn thấy bộ dáng phủi mông muốn rời đi của cô, cảm thấy cô hoàn toàn không hiểu ý mình thì đúng hơn!!!!

Nghĩ lại những sự tích thẳng nữ huy hoàng trước đây của cô, trái tim Hạ Vân Chi bắt đầu đập loạn xì ngầu.

Đừng nói bà cố nội này lại hiểu lầm cái gì nữa nha trời?!

Bây giờ mà mở miệng bảo, vì bây giờ em đang rất vui nên chị sẽ may mắn được làm bạn gái của em này kia thì nàng còn miếng mặt mũi nào nữa không!

"Thẩm Quý Hoà ——" Hạ Vân Chi gọi cô, nàng nằm trên ghế sofa với tư thế quyến rũ, ánh mắt tràn đầy s*x* rù quến.

Lại đây nào.

Chị đẹp.

Rung động vì em đi.

Thẩm Quý Hoà nhìn qua, sắc mặt như thường, bước đến. Đúng lúc Hạ Vân Chi nghĩ rằng hai người lại sắp hôn nhau say đắm nữa, thì cô ngồi xổm xuống, chỉnh lại quần áo vừa mới bị cô làm cho lộn xộn.

"Trời lạnh." Thẩm Quý Hoà nói, "Coi chừng cảm."

Hạ Vân Chi: "..."

Không hiểu.

Thật sự không hiểu nổi bà cố nội này.

Nàng vẫn mỉm cười: "Ừ."

Ngay cả có là Hạ Vân Chi cũng phải cảm thấy tức giận.

Không hôn thì không hôn, không nói chuyện thì không nói chuyện.

Ai mà thèm?

"Em mệt rồi." Hạ Vân Chi đẩy Thẩm Quý Hoà ra rồi đứng dậy, "Em đi ngủ đây."

Thẩm Quý Hoà nói ừ rồi nhắc nhở nàng nhớ sấy tóc trước khi đi ngủ, nếu không rất dễ cảm lạnh.

Hạ Vân Chi cười lạnh.

"Em thấy chị đừng có đi trượt tuyết nữa, đi làm bác sĩ đi."

Bị cảm, bị cảm!

Yêu bệnh cảm cỡ đó hả! Chị đi mà yêu bệnh cảm!

Hạ Vân Chi tức giận đến mức tím người, không để ý lời nói của Thẩm Quý Hoà nữa, đi thẳng vào phòng rồi nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Trước khi ngủ lại khoá cửa phòng ngăn không cho người nào đó bước vào.

Sáng hôm sau, Hạ Vân Chi cảm thấy đau đầu, nàng nghi ngờ là do nàng quá giận Thẩm Quý Hoà nên vậy.

Nàng liếc nhìn ban công phòng mình, cửa sổ vẫn đóng chặt. Lại đưa mắt nhìn qua cửa phòng, ổ khoá vẫn còn nguyên vẹn.

Chị hay lắm, chị giỏi lắm, Thẩm Quý Hoà, vậy mà đêm qua chị không có cạy cửa để vào!

Chị có thật lòng thích người ta miếng nào đâu!

Hạ Vân Chi tức giận đá vào cửa, nhưng lại đá trúng vào ngón chân, làm nàng phải hít hà một hơi vì đau.

Nàng vô cùng phẫn nộ mở cửa, gọi tên Thẩm Quý Hoà, nhưng không ai trả lời.

Hạ Vân Chi nhảy lò cò bằng một chân và đi lòng vòng quanh phòng tra khảo.

Thẩm Quý Hoà không ở đây.

Hạ Vân Chi tức giận cười.

Nàng có bị bỏ bùa hay chơi thuốc gì không mà lại phải lòng được Thẩm Quý Hoà vậy?

Nàng tiếp tục nhảy bằng một chân, muốn quay lại phòng ngủ lấy điện thoại gọi cho Thẩm Quý Hoà hỏi xem cô đang ở đâu.

Một tiếng bíp vang lên.

Khoá điện tử đang được mở.

Hạ Vân Chi đứng bằng một chân ở phòng khách, trong khi Thẩm Quý Hoà đứng ở cửa, tay cầm một chiếc túi.

Vừa chạm mắt nhau, Thẩm Quý Hoà đã nhanh chóng bước vào phòng, đặt đồ trên tay xuống, đi đến bên cạnh nàng, đỡ lấy thân thể đang run rẩy của nàng, hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.

Hạ Vân Chi: "Không gì."

"Té?"

Hạ Vân Chi: "Không."

Không thể nhận được câu trả lời mong muốn từ nàng, Thẩm Quý Hoà đành phải bế nàng lên. Cơ thể đột nhiên lơ lửng trên không trung, Hạ Vân Chi la lên một tiếng. Cả hai tay theo bản năng vòng qua vai Thẩm Quý Hoà.

"Làm gì đó?"

Thẩm Quý Hoà bế nàng lên, đặt nàng ngồi trên ghế sofa.

Hạ Vân Chi vẫn còn đang giãy giụa.

Thẩm Quý Hoà nửa quỳ trước mặt nàng, ngẩng đầu nhìn nàng.

"Đừng nghịch."

Hạ Vân Chi: "..."

Miệng thì dừng thật đó, nhưng trong đầu thì không.

U là trời.

Thẩm Quý Hoà còn có một mặt như này cơ?

Soái thật sự, soái vữ vằn luôn.

Thẩm Quý Hoà nhấc chân trái lên nhìn, không có vấn đề gì. Lại nhìn vào chân phải, không có bị đụng đến cũng chẳng bị bong gân hay trật khớp gì, chỉ có một vấn đề duy nhất là ngón chân cái bị đỏ thôi.

"Đụng phải?"

Hạ Vân Chi không trả lời.

Thẩm Quý Hoà nhìn thấy vẻ mặt trẻ con của nàng thì buồn cười nên hỏi: "Đi đâu mà đụng?"

Hạ Vân Chi làm gì có mặt mũi mà nói rằng là do mình đá vào cửa.

Thẩm Quý Hoà lập tức đoán ra được.

"Đá vào đâu?"

Đối phương đã nhìn thấu đến mức này rồi, Hạ Vân Chi cũng không thèm giấu giếm nữa.

"Cửa ——" Nàng nói.

Thẩm Quý Hoà cười cái cô ngốc này.

"Lần sau đừng đá cửa nữa, chắc lắm."

"Ai bảo chị làm em không vui."

"Rồi, tôi làm gì em không vui?"

Hạ Vân Chi: Bởi vì nhìn khoá cửa vẫn còn nguyên vẹn, không có miếng dấu vết gì của việc bị cạy nên em không vui.

Hạ Vân Chi không trả lời câu hỏi của Thẩm Quý Hoà mà chỉ hỏi: "Chị đi đâu?"

"Mới sáng sớm đã không thấy."

Đến lúc này Thẩm Quý Hoà mới nhớ ra thứ mà cô vừa cầm trên tay mà đã bị lãng quên ngay khi vào cửa.

"Hôm qua tôi đã hỏi thăm xung quanh và phát hiện ra gần đây có một quán ăn sáng ngon nên đã ra ngoài mua một chút. Tiện đường tôi ghé qua quán cà phê mua một ly cà phê cho em."

Hạ Vân Chi: "Chỉ thế thôi á?"

"Không phải em có thói quen dậy sớm uống một ly cà phê à?"

Hạ Vân Chi lẩm bẩm: "Có thể uống ở khu trượt tuyết mà, cần gì phải đi mua?"

"Ờm." Thẩm Quý Hoà nói bằng giọng điệu rất bình thường, "Đây là lần đầu tiên tôi theo đuổi một cô gái, cũng không biết nên làm thế nào, nên tối qua đã hỏi Giang Cẩn....."

Giang Cẩn?

Hạ Vân Chi hơi nhướng mày.

Nàng quyết định khi nào có thời gian sẽ đi hỏi Giang Cẩn xem con bé đã nói gì với Thẩm Quý Hoà. Tốt hơn hết là con bé nên giao nộp lại ảnh cap màn hình trò chuyện tối qua. Mặc dù từ giọng điệu của Thẩm Quý Hoà, là do cô không biết làm gì nên mới hỏi Giang Cẩn, nhưng mà cô có thể hỏi nàng mà!

Không phải tốt nhất là nên hỏi nàng sao, hỏi người được theo đuổi nè?!

"Con bé bảo bắt đầu bằng những việc nhỏ."

"Mua cho em ly cà phê đầu tiên là việc nhỏ nhặt đầu tiên tôi có thể nghĩ tới." Thẩm Quý Hoà nhẹ giọng nói, "Em không thích sao?"

Hạ Vân Chi vội vàng dùng tay vuốt tóc để che đi đôi tai đang đỏ lên của mình.

Nơi ấy rõ ràng đã nóng lên.

Hoá ra không phải chỉ mỗi nàng là người duy nhất trằn trọc suốt đêm qua.

Thì ra Thẩm Quý Hoà cũng nghĩ tới những chuyện này.

"Cà phê đâu?" Nàng khẽ nâng cằm lên, "Mang qua đây, em uống thử."

Thẩm Quý Hoà ừ một tiếng, đứng dậy lấy cà phê cho nàng, lúc đưa qua, nắp nhỏ trên miệng cốc đã được mở ra.

"Hẳn là không còn nóng nữa." Thẩm Quý Hoà nói, "Thử xem."

Hạ Vân Chi uống một ngụm, vị cà phê thì nàng không biết, nàng chỉ biết ánh mắt chăm chú của Thẩm Quý Hoà nhìn nàng khiến nàng chịu không có nổi.

Nàng ra vẻ bình tĩnh đặt ly cà phê xuống bàn.

Hạ Vân Chi: "Cũng được."

Thẩm Quý Hoà nhẹ nhàng thở ra.

"Em thích là được."

Hạ Vân Chi hừ một tiếng.

"Em chưa có nói thích."

"Lần sau chị không cần đi mua cà phê nữa."

Thẩm Quý Hoà hỏi: "Rất khó uống?" Cô nhìn vào cốc đựng, không phải Hạ Vân Chi vừa nói cũng được à?

"Tôi thử xem?" Cô hỏi.

Hạ Vân Chi không cho, chỉ nói: "Dù sao thì lần sau đừng mua nữa."

Thẩm Quý Hoà tuy có chút bối rối nhưng vẫn đồng ý.

"Buổi sáng chị đừng đi ra ngoài nữa." Hạ Vân Chi lại nói.

Thẩm Quý Hoà nhìn nàng với vẻ mặt ngượng ngùng.

Cô cảm giác như thể mình đã nắm bắt được manh mối nào đó.

Cô thử thăm dò hỏi: "Em không vui vì buổi sáng thức dậy không thấy tôi?"

Tiện đà đoán được đại khái câu chuyện.

"Bởi vậy mới đá cửa?"

Hạ Vân Chi quay đầu đi.

Thẩm Quý Hoà bật cười, nói với nàng: "Vậy tôi đợi em dậy, sau đó chúng ta cùng nhau đi mua bữa sáng nhé? Hoặc order đồ. Hoặc ——" Cô sẽ làm hết mọi thứ và trở lại trước khi Hạ Vân Chi tỉnh giấc.

Hạ Vân Chi: "Không có gì hết, không cho phép chị lẻn đi một mình."

Thẩm Quý Hoà buồn cười nhìn Hạ Vân Chi, nhìn sâu vào khuôn mặt nàng, cảm khái: "Đúng là cùng hồi nhỏ không khác gì."

"Sao á?"

"Trước kia em cũng như thế này. Nếu lúc đó khi em thức dậy không nhìn thấy tôi, em sẽ tức giận. Nhưng lúc đó em vẫn là một cô bé ngốc nghếch, cũng chỉ có thể khóc. Nếu bị bọn họ phát hiện, chắc chắn sẽ bị tẩn cho một trận.

"Chị nín liền ——"

Hạ Vân Chi không thích nghe Thẩm Quý Hoà kể lại mấy chuyện mất mặt trong quá khứ.

Mấy chuyện này nàng không có nhớ gì hết.

Nàng không quan tâm hầu hết những chuyện mình đã làm nên nàng không thể nhớ gì cả.

Thẩm Quý Hoà giơ tay đầu hàng: "Được rồi, được rồi, tôi không nói nữa."

"Ăn sáng trước đã, rồi tôi đưa em đi chơi nhé?"

Ánh mắt Hạ Vân Chi sáng lên: "Chúng mình đi hẹn hò hả?"

"..."

Thẩm Quý Hoà ho nhẹ một tiếng, "Cũng được."

Hạ Vân Chi: "..."

"Vậy khi nãy chị nói chúng ta đi chơi là đi đâu?"

Thẩm Quý Hoà cảm thấy nhột nhột.

Hạ Vân Chi nheo mắt lại.

Thẩm Quý Hoà nói: "Em vẫn chưa học được lá rơi ——"

Hạ Vân Chi cười ôn nhu: "Nếu chị còn nhắc đến hai chữ đó nữa thì đời này chị đừng hòng mơ tới hai chữ bạn gái."

Thẩm Quý Hoà bị oan.

"Do hôm qua em bảo muốn học mà." Cô cảm thấy mình thật sự rất chi là oan, "Em còn buồn vì chưa học được nữa."

"Hôm qua là hôm qua! Hôm nay là hôm nay!"

Bây giờ địa vị của nàng khác rồi.

Còn học lá rơi gì đó nữa cơ!

Chỉ là ——

Hạ Vân Chi cảnh giác nhìn về phía Thẩm Quý Hoà.

"Chị sẽ không nghĩ em bỏ dở nữa chừng chứ?"

"Với góc độ là huấn luyện viên thì đúng."

Móng vuốt mèo của Hạ Vân Chi đã được mài sắc bén đến mức có thể loé ra tia lửa điện.

Thẩm Quý Hoà lại nói: "Còn ở góc độ của người theo đuổi thì không."

"Theo như những gì em vừa nói, thì chúng ta đã đến giai đoạn có thể hẹn hò rồi phải không?"

Hạ Vân Chi: "..."

Là sao nữa?

Bất tri bất giác, tự khi nào nàng đem bản thân lừa vô chung luôn rồi.
 
Hôm Nay Ảnh Hậu Có Ooc Không?
Chương 43: Chăm sóc



Sau khi hai người quyết định kế hoạch cho buổi hẹn hò hôm nay, Thẩm Quý Hoà bắt đầu search trên điện thoại tìm địa điểm hẹn hò lãng mạn gần núi Triệu Dao.

Hai người có thân phận đặc thù, núi Triệu Dao lại nằm ở vị trí đặc biệt, ngoại trừ trượt tuyết nơi này hầu như không có chỗ nào để chơi.

Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cô và Hạ Vân Chi chính thức đi hẹn hò.

Thẩm Quý Hoà cố gắng hết sức để chọn được nơi tốt nhất.

Không cầu mong sẽ ghi lại dấu ấn cả đời, chỉ là cô hy vọng ít nhất mình vẫn lưu lại được một ấn tượng tốt với nàng.

Cô phân vân cả nửa giờ đồng hồ, bà nhỏ Hạ Vân Chi dựa vào người cô cũng đã ngủ mất tiêu luôn.

Sau khi cuối cùng cũng chọn được một nơi đáp ứng đủ mọi yêu cầu, Thẩm Quý Hoà bắt đầu do dự có nên đánh thức Hạ Vân Chi không.

Nàng ngủ rất say.

Nàng dựa vào cô, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dài khẽ rũ xuống, nhìn từ trên xuống trông nàng giống như một cô nàng búp bê xinh đẹp.

Người đẹp nên ngủ thôi cũng đẹp.

Thẩm Quý Hoà thử cẩn thận đặt điện thoại lên bàn. Vừa mới động đậy, Hạ Vân Chi liền rầm rì vài tiếng. Thẩm Quý Hoà cho rằng mình đã đánh thức nàng, không dám làm gì khác, ném điện thoại sang một bên ghế sofa, ngoan ngoãn làm gối ôm hình người.

Dần dần, nhiệt độ của cục kế bên càng ngày càng tăng cao.

Thẩm Quý Hoà cảm thấy có điều gì đó sai sai.

Hệ thống sưởi trong phòng vẫn đang bật bình thường nên không có khả năng nhiệt độ tăng đột ngột như vậy. Cô đưa tay ra chạm vào trán Hạ Vân Chi.

Nóng hổi.

Cô vội vàng bế Hạ Vân Chi lên, định đưa nàng vào phòng ngủ.

Hạ Vân Chi nắm chặt quần áo cô, không cho cô cử động.

"Chị không được phép đi đâu hết." Nàng nỗ lực mở mắt ra, "Thẩm Quý Hoà, em sẽ không để chị đi."

Thẩm Quý Hoà vừa mềm lòng cũng vừa nóng lòng.

"Tôi sẽ không đi." Cô vô cùng kiên nhẫn dỗ dành cô bé này, "Em sốt rồi, tôi bế em lên giường nhé?"

Hạ Vân Chi lắc đầu.

"Em không bị sốt." Nàng mơ mơ màng màng nói, "Chị gạt em."

"Chị không cần em nữa à?"

Là có liên quan dữ chưa?

"Tôi có không cần em đâu." Thẩm Quý Hoà tựa trán mình vào trán Hạ Vân Chi. Thật sự đã rất nóng rồi, phải nhanh chóng tìm cách hạ nhiệt. Đầu tiên là hạ nhiệt bằng phương pháp vật lý, rồi sau đó xem xét cho nàng uống thuốc.

Trong đầu của cô chỉ có tình trạng ốm sốt của Hạ Vân Chi thôi, vậy mà bà nhỏ Hạ Vân Chi này lại là boss phản diện lớn nhất ngăn cản cô nữa chứ.

Làm gì cũng không muốn rời xa Thẩm Quý Hoà.

Thẩm Quý Hoà đi lấy nhiệt kế, nàng đi theo.

Thẩm Quý Hoà đi lấy khăn lau người cho nàng, nàng cũng đi theo.

Đã thế còn muốn nghịch nước nữa cơ.

Thẩm Quý Hoà sắp nổi khùng tới nơi rồi.

Cô rút ra một chiếc khăn mới, xoắn nó lại rồi trói tay Hạ Vân Chi.

Hạ Vân Chi kêu lên một tiếng, ngơ ngác nhìn Thẩm Quý Hoà.

"Ngoan nào." Thẩm Quý Hoà nói, "Lên giường nằm, cấm động đậy."

Cuối cùng Hạ Vân Chi cũng nghe lời và ngừng gây rối. Thẩm Quý Hoà dẫn nàng trở lại phòng ngủ, bảo nàng nằm xuống. Cô lấy ra một cây nhiệt kế, loại thông thường có thuỷ ngân. Ở một số phương diện nào đó, Thẩm Quý Hoà học theo một số thói quen xưa của Thẩm Tú Lan. Ví dụ, cô và mẹ đều tin tưởng loại thuỷ ngân hơn là loại nhiệt kế điện tử.

Thẩm Quý Hoà c.ởi đồ của Hạ Vân Chi ra muốn đo nhiệt độ cho nàng.

Hạ Vân Chi chặn tay cô lại, không cho cô tiếp tục.

"Không xinh."

"Cái gì không xinh?"

"Đồ lót hôm nay không xinh."

Thẩm Quý Hoà bật cười: "Tôi không nhìn."

Cô nhắm mắt lại, đưa nhiệt kế thuỷ ngân trong tay cho Hạ Vân Chi: "Đặt dưới nách nhé, được không em?"

Hạ Vân Chi ừ một tiếng.

"Sao chị không trả lời là em mặc gì cũng đẹp?" Nàng không thấy vui trong lòng, "Là chị thích em dữ chưa?"

Đây là lần đầu tiên Hạ Vân Chi phát sốt trước mặt Thẩm Quý Hoà.

Cũng là lần đầu tiên Thẩm Quý Hoà thấy Hạ Vân Chi khó ở khó chiều như vậy.

Mặc dù bình thường Hạ Vân Chi cũng rất là khó chiều.

Nhưng cái sự khó chiều của lúc trước khác với bây giờ, bây giờ đôi khi Thẩm Quý Hoà cảm thấy cái sự khó chiều này như đang đáng yêu làm nũng. Cô thật sự là không chịu nổi, cũng không biết nên làm sao, bối rối nói: "Tôi thích."

Hạ Vân Chi: "Em không tin."

Thẩm Quý Hoà: "Làm sao em mới tin?"

Hạ Vân Chi hừ một tiếng: "Ngày hôm qua chị không có trèo cửa sổ cũng chẳng cạy cửa phòng em."

Một tia chớp loé lên trong đầu Thẩm Quý Hoà.

"Không lẽ là vì thế nên em mới giận dỗi và đá cửa?"

Hạ Vân Chi la lên một tiếng, giơ tay che miệng, ánh mắt sáng lên.

"Chị biết rồi?"

"Sao chị biết?"

Ra đường là ác nữ nổi tiếng họ Hạ, ở nhà bị sốt thế mà lại thành Hạ khờ.

Thẩm Quý Hoà nắm tay nàng không cho nàng nhúc nhích.

"Có nhiệt kế." Cô nói

"Thế nên tối qua em không nghe lời, không chịu sấy tóc trước khi ngủ?"

Hạ Vân Chi a lên kinh ngạc: "Vậy mà chị cũng biết?"

"Chị gắn camera trong phòng em hả?"

Thẩm Quý Hoà bất lực: "Đừng cười nữa, hạ khoé miệng xuống giùm tôi đi cô nương."

Cô dần nhận ra Hạ Vân Chi dường như có kha khá sở thích khó lói.

Cô nhớ tới loại thuốc Hạ Vân Chi đã uống trước đó.

Cũng không biết hai việc này có phải hệ quả của nhau hay không nữa.

Thẩm Quý Hoà chơi với nàng một lúc, khi đến giờ, cô lấy nhiệt kế ra và giơ lên xem thử.

Gần 39 độ.

Thẩm Quý Hoà lo lắng nhưng không biểu hiện ra ngoài, sợ nếu mình lo lắng quá, Hạ Vân Chi sẽ nhìn thấy và gây thêm chuyện cho cô nữa.

Nếu đã nóng như thế này rồi thì phải cho uống thuốc thôi.

Nếu nhiệt độ không giảm, cô sẽ cân nhắc đưa Hạ Vân Chi đến bệnh viện. Hạ Vân Chi có thân phận đặc thù nên Thẩm Quý Hoà định sẽ hỏi trước khu trượt tuyết xem có bác sĩ nào có thể liên lạc để khám tại nhà không. Chích thì không sao, nhưng nếu nàng cần truyền dịch hay gì đó, cô không biết có tiện làm tại nhà không.

Trong đầu Thẩm Quý Hoà lập tức nghĩ hết tất cả các khả năng có thể xảy ra.

Cô đứng dậy đi lấy nước và thuốc.

Hạ Vân Chi không theo kịp, hiện tại nhảy số không nhanh, đau đớn của cơn sốt khiến nàng cảm thấy không thoải mái, nàng cuộn mình nằm trên giường, thỉnh thoảng rầm rì mấy tiếng.

Đúng phí công tốn sức mới cho nàng uống thuốc xong, Hạ Vân Chi nắm lấy tay Thẩm Quý Hoà muốn cô ở bên mình.

Thẩm Quý Hoà nghe nàng.

Cô nhẹ nhàng vỗ lưng Hạ Vân Chi, dỗ nàng ngủ một lát, nói rằng ngủ một chút rồi sẽ khoẻ lại ngay.

Chiếc khăn ướt trên trán Hạ Vân Chi đã được thay nhiều lần, cân nhắc đến cái sự dính người của chiếc mèo Vân Chi, Thẩm Quý Hoà tìm một miếng dán hạ sốt trong hộp thuốc, đắp lên trán nàng.

Sau một hồi lăn qua lộn lại, Hạ Vân Chi dần chìm vào giấc ngủ, trong mơ, nàng không chịu buông tay Thẩm Quý Hoà, vẫn luôn nắm chặt lấy.

Thẩm Quý Hoà không dám lơ là dù chỉ một chút, thỉnh thoảng kiểm tra nhiệt độ cơ thể nàng.

Cô thở phào nhẹ nhõm khi xác nhận nhiệt độ đã dần giảm xuống sau khi uống thuốc. Bất quá bây giờ là ban ngày. Thẩm Quý Hoà sợ nàng sẽ lại tái sốt vào buổi chiều hay buổi đêm, một tay để Hạ Vân Chi nắm, tay còn lại đi liên hệ bác sĩ.

Nếu không được, cô sẽ nhờ Hạ Cửu Hợp giúp.

Thẩm Quý Hoà nghĩ, phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao? Nhà hào môn đều có bác sĩ riêng. Có lẽ Hạ Cửu Hợp có thể hạ cánh ở đây bằng trực thăng vào buổi tối và mang theo một nhóm bác sĩ.

Sau khi cân nhắc mọi tình huống và giải pháp, bộ não suy nghĩ điên cuồng đủ thứ của Thẩm Quý Hoà cuối cùng cũng chịu nghỉ giải lao.

Rốt cuộc cô có thời gian rảnh để suy nghĩ những chuyện khác.

Sau khi sốt, Hạ Vân Chi rất quấn người, hoàn toàn không giống như những gì Thẩm Quý Hoà thường thấy. Hành vi vô thức này chứng minh rằng những nhu cầu và mong muốn mà Hạ Vân Chi thường bày tỏ với cô chỉ chiếm một mười phần hoặc thậm chí một phần trăm tình cảm sâu sắc nhất của nàng.

Sợ hãi và lo lắng.

Đây chính là những cảm nhận trực tiếp nhất của Thẩm Quý Hoà nhận được từ Hạ Vân Chi.

Thẩm Quý Hoà khẽ thở dài, đưa tay chạm vào trán nàng, rồi cúi đầu hôn nhẹ lên.

Cứ từ từ.

Thẩm Quý Hoà ở bên Hạ Vân Chi cho đến trưa.

Sau khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon, Hạ Vân Chi cảm thấy khoẻ hơn rất nhiều.

"Tỉnh?" Thẩm Quý Hoà vừa mới chợp mắt được một lúc tỉnh dậy, cảm nhận được động tĩnh bên cạnh, mở mắt ra hỏi nàng: "Có không thoải mái ở đâu không? Em thế nào rồi?"

"Cũng ổn." Hạ Vân Chi nói.

Nghe thấy giọng nói của nàng có chút khô khốc, Thẩm Quý Hoà cầm lấy bình giữ nhiệt ở bên cạnh lên đưa cho nàng.

"Nước ấm 45 độ." Cô nói, "Làm ấm cổ họng em."

"Đói chưa? Tôi order cháo, đặt ở cửa. Nếu em đói, tôi sẽ mang vào và hâm nóng."

"Em không đói." Hạ Vân Chi lắc đầu.

Nàng nhìn xuống đôi tay đang nắm chặt của mình và Thẩm Quý Hoà.

Nhiệt độ giảm xuống, lý trí trở về.

"Chị định nắm tay em mãi sao?" Nàng hỏi, "Bộ không khó chịu không thấy kỳ hả?"

"Có sao đâu." Thẩm Quý Hoà cười nói, "Trước khi ngủ, em còn muốn nắm lấy tay tôi mãi, tôi vui gần chết."

"Hừ." Hạ Vân Chi hừ một tiếng, hất tay Thẩm Quý Hoà ra, "Tay chị đầy mồ hôi, thúi thấy mồ, thả ra."

"Có đâu." Thẩm Quý Hoà oan gần chếtttt, cúi đầu nghe thử, "Thơm lắm em."

"Không đói thật à?"

"...... một chút."

Thẩm Quý Hoà cười rộ lên.

"Em nghỉ ngơi đi, tôi đi hâm nóng."

Hạ Vân Chi cũng chẳng làm giá nữa, nhẹ giọng nói biết rồi. Thẩm Quý Hoà đi ra phòng ngủ, khép hờ cửa, bảo nàng có chuyện gì thì nói với cô.

Hạ Vân Chi nhìn chằm chằm vào cửa, sau đó giơ tay lên nghe giống như Thẩm Quý Hoà vừa mới làm. Trái tim trống rỗng bỗng nhiên được lấp đầy. Lòng bàn tay nàng tràn ngập mùi hương của Thẩm Quý Hoà.

Hạ Vân Chi vui đến mức lăn qua lăn lại mấy chục vòng, cuối cùng lấy điện thoại ra chụp một tấm hình lòng bàn tay.

Nàng gửi cho Giang Cẩn và nhắn: Thấy gì không, đây là bàn tay mà sư phụ em đã nắm nguyên một ngày đó.

Còn ngại chưa đủ, nàng đăng nhập vào Weibo của mình và post lên luôn.

"Đoán xem trong tay tôi có gì?"

Tất cả fans ở bên dưới thét chói tai.

[ A a a a!!!! Nữ thần! Chị ngoi lên rồi! ]

[ Có gì? Để tôi phân tích cho. Mặc dù lòng bàn tay trong bức ảnh này có vẻ trống rỗng, nhưng thực ra chúng chứa đầy vẻ đẹp của cục dzàng nhà chúng ta. Không hổ là mỹ nhân, ngay cả bàn tay thôi mà cũng đẹp cỡ đó! ]

[ Hiểu gòi, hiểu gòi!!!! Trong tay chị có tình yêu thắm thiết nồng đượm của chị dành cho em phớ hem!!!! ]

Hạ Vân Chi lại vui vẻ trở lại.

Nàng thực sự muốn trả lời người fan đó một cách công khai rằng: Cảm ơn, bạn đoán đúng rồi. Nhưng đợi một xíu, tình yêu trong lòng bàn tay tôi không phải dành cho bạn, mà là dành cho bạn gái của tôi.

Nàng nhịn, nàng vẫn còn tỉnh lắm. Nhưng nàng hoàn toàn có thể buông thả bản thân trước Giang Cẩn.

Sau khi khoe khoang, nàng còn hỏi Giang Cẩn về nội dung cuộc trò chuyện tối qua của con bé với Thẩm Quý Hoà.

Nàng nằm trên giường, tay cầm điện thoại, vui vẻ xem cho đến khi thấy Giang Cẩn hỏi Thẩm Quý Hoà: Nhân tiện, sư phụ chị nghĩ sao về việc tham gia vào đội tuyển quốc gia trước đó em nói chị á? Giang Triều nói huấn luyện viên của nó rất xem trọng chị, chị có muốn thử không?

Thẩm Quý Hoà trả lời lại: Để xem đã.

Hạ Vân Chi search tên Giang Triều.

Đôi mắt nàng thâm trầm.
 
Hôm Nay Ảnh Hậu Có Ooc Không?
Chương 44: Nhớ em



Hạ Vân Chi dặn Giang Cẩn chuyện ngày hôm nay là bí mật giữa hai người. Giang Cẩn vui vẻ đồng ý, con bé hiểu ý Hạ Vân Chi. Còn không phải là không cho Thẩm Quý Hoà biết chuyện con bé leak tin nhắn ra cho Hạ Vân Chi biết sao? Chuyện nhỏ, con bé rất hiểu chuyện và nhảy số rất nhanh.

Giang Cẩn không cảm thấy việc Hạ Vân Chi làm có gì không ổn, con bé hiểu mà, đâu ai bình thường khi yêu.

Được đứng chung chiến tuyến và có một bí mật với Hạ nữ thần, đúng là vinh hạnh của con bé! Sau khi được Hạ Vân Chi giới thiệu vào vòng điện ảnh, Giang Cẩn đã trở thành người được Hạ Vân Chi nâng đỡ.

Thẩm Quý Hoà hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra trong lúc cô đang hâm nóng bữa trưa.

Cháo được chia thành nhiều bát nhỏ, các món ăn phụ dễ tiêu hoá được bày lên dĩa. Hạ Vân Chi có lại sức để xuống giường, hai người cùng ngồi vào bàn ăn.

"Em muốn ăn không?" Thẩm Quý Hoà hỏi: "Nếu không muốn, tôi nấu mì cho em ăn."

Hạ Vân Chi cầm chiếc thìa nhỏ khuấy cháo trong bát.

"Có."

Ngoài miệng thì nói vậy đó, nhưng sau khi ăn được có hai miếng, thìa của nàng cũng không động đậy thêm được miếng nào.

"Vẫn còn khó chịu sao?" Thẩm Quý Hoà lo lắng.

Hạ Vân Chi lắc đầu: "Không, em cảm thấy khá hơn nhiều rồi."

"Em vừa phát hiện ra một chuyện."

"Hửm? Chuyện gì?"

Hạ Vân Chi nhìn Thẩm Quý Hoà, do dự một lát rồi nói: "Có một dự án đột xuất tìm em, trong khoảng thời gian này em phải quay về gấp."

Thẩm Quý Hoà không hề nghi ngờ chút nào.

"Đóng phim?"

"Ừ."

"Đột nhiên thế?"

"Dự án này đã được chuẩn bị từ lâu, nhưng gần đây mới được thực hiện." Hạ Vân Chi thản nhiên nói.

"Công việc quan trọng mà." Thẩm Quý Hoà nói, "Khi nào đi? Để tôi check vé."

Hạ Vân Chi nhìn cô một cách kỳ lạ: " Chị check làm gì?"

"Về cùng em."

"Không cần." Hạ Vân Chi nói, "Bây giờ đang là mùa tuyết, chị không cần về cùng em."

Thẩm Quý Hoà bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai.

"Ý em là em muốn quay về một mình."

Hạ Vân Chi nói một cách đương nhiên: "Chính xác."

"Sau khi xong việc, em sẽ quay lại học trượt tuyết với chị, với cả chị về cùng với em cũng như không à, còn không bằng ở lại đây tiếp tục luyện tập phục hồi chức năng." Hạ Vân Chi dừng một chút, "Thẩm Quý Hoà, đừng nói chị quen việc ở bên em mỗi ngày rồi nha?"

Thẩm Quý Hoà cảm thấy lời Hạ Vân Chi nói cũng hợp lý.

Nhưng mà xa nhau theo kiểu không rõ ràng như này cứ......

Cô cảm thấy có gì đó không ổn ở đây.

"Chiều này tiểu Tô sẽ đến đón em." Hạ Vân Chi ho nhẹ, "Lát nữa chị có thể giúp em thu dọn hành lý nha? Trước hết chị cứ ở phòng này đi, chờ em xong việc rồi về."

Thẩm Quý Hoà nhìm Hạ Vân Chi chằm chằm.

Cô không nói gì, điều này khiến hơi thở Hạ Vân Chi có chút không ổn định, nàng lo lắng diễn xuất của mình có vấn đề, làm Thẩm Quý Hoà có thể đã phát hiện ra gì đó.

"Tôi lỡ làm gì sai à?" Hệ thống ngôn ngữ của Thẩm Quý Hoà đình công một hồi lâu, mãi mới làm việc lại được mà mở miệng hỏi, "Hạ Vân Chi, em đột ngột đi gấp quá."

"Chị không có làm gì hết." Hạ Vân Chi giơ tay chống cằm, ngáp một cái, cười với Thẩm Quý Hoà, "Là có liên quan với nhau dữ chưa? Chuyện em đột ngột đi sao lại liên quan đến chuyện chị làm sai chứ?"

"Em nói rồi mà, đây là công việc của em, không thể tránh được." Hạ Vân Chi đưa tay còn lại chạm vào đầu ngón tay đang bồn chồn của Thẩm Quý Hoà, "Ngoan, ở đây chờ em về nha?"

"Công việc thật?"

"Công việc thật."

Thẩm Quý Hoà ừ một tiếng rồi gật gật đầu.

"Nhưng buổi chiều đi vẫn gấp quá." Thẩm Quý Hoà có chút lo lắng, "Em vừa mới hết sốt, nếu lập tức lên máy bay, sợ rằng sẽ rất nguy hiểm."

Hạ Vân Chi nhướng mày, cười chê cô ô dề thinh kinh quá.

"Đi máy bay mà bị sốt thì có gì nguy hiểm ở chỗ nào trời?"

Thẩm Quý Hoà biết cô nương này kiểu gì cũng nói vậy.

Đưa điện thoại ra cho nàng nhìn nội dung trên đó.

Hạ Vân Chi ngó qua.

"Không sao hết." Nàng nói, "Có lẽ điều này liên quan đến tình trạng thể chất của em."

"Trước đây khi em bận rộn chạy show cũng có sao đâu, đừng nói ngồi trên máy bay có thể tái sốt, em cũng đã từng ở trên máy bay bị sốt đến mức nóng khủng khiếp rồi, nên chị không phải lo."

"Chi Chi." Thẩm Quý Hoà cảm thấy bất lực trước thái độ không có gì của nàng. Cô không hiểu tại sao, "Nhưng tôi lo."

Hạ Vân Chi quay đầu đi, gò má ửng hồng.

"Em chịu đó." Nàng nói, "Tính chất công việc của em là vậy đó."

"Tôi biết."

Thẩm Quý Hoà hiểu rất rõ điều này.

"Lát nữa tôi sẽ giúp em thu dọn hành lý." Cô ân cần nhắc nhở nàng, "Em nên nghỉ ngơi một chút trước khi xuất phát."

"Chuyện em phát sốt có nói cho tiểu Tô biết chưa?"

Hạ Vân Chi lắc đầu.

"Tôi có thể nói cho con bé không?" Thẩm Quý Hoà hỏi ý Hạ Vân Chi, "Tôi không chắc em có thể tự chăm sóc mình không, nên nghĩ có tiểu Tô có lẽ sẽ cẩn thận chăm sóc em hơn."

Hạ Vân Chi hừ một tiếng: "Thẩm Quý Hoà, em không phải con nít!"

"Ừ thì không phải con nít, nếu không phải con nít thì phải biết tự chăm sóc bản thân đó biết không?"

Thẩm Quý Hoà rất quan tâm tới chuyện này.

Là một vận động viên, cô hiểu rõ tầm quan trọng của việc quản lý cơ thể hơn bất cứ ai. Việc đột nhiên một số điều nhỏ nhặt dẫn đến tình huống bất ngờ trước trận đấu, tác động sẽ rất lớn.

Mặc dù Hạ Vân Chi không phải vận động viên, không cần tham gia thi đấu, nhưng theo hiểu biết của Thẩm Quý Hoà về nàng, cái cô nương này có thể cho phép mình sốt đến 40 độ mà không thèm đến bệnh viện, hoàn toàn chỉ dựa vào bản thân cố chống đến khi khoẻ trở lại.

Cô thực sự sợ khi Hạ Vân Chi trở về sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Hạ Vân Chi biết mình không thể chống chế, nên khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng nhưng bá đạo của Thẩm Quý Hoà, nàng gật đầu đồng ý.

Rốt cuộc Thẩm Quý Hoà cũng giải toả được một nỗi lo.

Cô dọn dẹp bàn ăn rồi đi thu thập hành lý cho Hạ Vân Chi. Hầu hết những thứ mà bà nhỏ này có trong phòng là đồ trượt tuyết mà nàng đã mua nhưng chưa bao giờ sử dụng, cộng thêm rất nhiều quần áo mới trong tủ. Hạ Vân Chi là kiểu người dễ chán với những thứ nhu cầu hàng ngày, sẽ kiểu không bao giờ mặc lại quần áo đã mặc rồi. Thẩm Quý Hoà đã quá quen với cái thói quen của cái cô nương này.

Thông thường nàng sẽ đem những bộ đồ này cho tiểu Tô xử lý.

Thẩm Quý Hoà cất những bộ quần áo đã được mặc rồi qua một bên, rồi phân loại những bộ chưa mặc rồi để riêng sang một bên.

Trên thế giới này có ai giống cô không?

Theo đuổi con gái nhà người ta chưa được ba ngày nữa, mà người ta đã muốn chạy mất tiêu.

Thẩm Quý Hoà đưa Hạ Vân Chi ra sân bay, nếu là trước khi cô hôn rồi tỏ tình nàng, cô nhất định sẽ ôm Hạ Vân Chi một cái thật chặt. Nhưng sau ngày hôm đó, Thẩm Quý Hoà đột nhiên không biết mình nên làm gì hay không nên làm gì nữa.

Đây là lần đầu tiên trong đời Thẩm Quý Hoà gặp phải chuyện phiền phức như vậy.

Trước đó, cô cảm thấy mấy cái việc như kiểu tặng quà đính ước gì đó hay bất kể việc gì mà mang cái mác 'bạn bè' cô đều cảm thấy bình thường hay là mấy chuyện như kiểu quan tâm, tiếp xúc đồ. Những chuyện này đều được thực hiện dựa trên bản năng.

Bây giờ tình hình trở nên phức tạp.

Sau khi hiểu được sự khác biệt giữa bạn là con gái và bạn gái, Thẩm Quý Hoà cảm thấy có một ranh giới vô hình hiện ra trước mắt mình. Có một số việc cô không thể làm ngay lúc này, ít nhất cô nên giữ thái độ bình tĩnh trước khi đối phương cho cô một câu trả lời chính thức.

Thẩm Quý Hoà có chút sốt ruột đứng ở đó, chờ tiểu Tô và Hạ Vân Chi đi làm thủ tục. Lần này Hạ Vân Chi đi gấp rút, không có cách nào đăng ký máy bay của công ty hay máy bay tư nhân. Trong trí nhớ của Thẩm Quý Hoà, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hạ Vân Chi đi đến quầy làm thủ tục.

Nàng tháo kính, mũ và khẩu trang ra, mọi người xung quanh đều la hét và gọi tên khi nhìn thấy nàng.

Hạ Vân Chi không trang điểm, sau khi khỏi bệnh, mặt mộc của nàng trông có vẻ thanh lãnh và nhợt nhạt yếu đuối, hoàn toàn khác với vẻ ngoài mỹ diễm và mạnh mẽ mà nàng thường thể hiện trước mặt mọi người. Điều này càng thu hút nhiều sự chú ý hơn.

Đám đông lập tức tụ tập xung quanh. Tiểu Tô đã đoán trước được tình huống này nên để bảo vệ tiến lên tách họ ra.

Hạ Vân Chi có khuôn mặt lạnh lùng, đối với những người chụp ảnh nàng bằng điện thoại nàng cũng không cho sắc mặt tốt. Chỉ khi nghe được sự quan tâm nồng nhiệt và chân thành từ những người hâm mộ thực sự, nàng mới nhìn lại và mỉm cười.

Thẩm Quý Hoà muốn tiến lên, nhưng nhớ lại lời Hạ Vân Chi đã nói lúc trước.

Việc cô dạy Hạ Vân Chi trượt tuyết không thể được tiết lộ vì đó là một phần trong quy định bảo mật của bộ phim.

Cô cũng nghĩ rằng mặc dù những bôi nhọ về cô đã được xoá bỏ, sau khi rời khỏi trang viên và khu trượt tuyết, khoảng cách giữa cô và Hạ Vân Chi vẫn còn rộng lớn như một dải ngân hà.

Như một giấc mộng ảo.

Ngay từ đầu cô đã biết Hạ Vân Chi là một đại minh tinh, em gái cô cũng điên cuồng thần tượng nàng, nhưng ngay từ lần đầu gặp mặt, cô chưa từng bị cái gọi là hào quang của minh tinh ảnh hưởng.

Sau một thời gian dài, Hạ Vân Chi trở thành Chi Chi, rồi trở thành cô gái mà cô phải lòng. Lúc này, một suy nghĩ mãnh liệt dâng lên trong đầu cô ——

À.

Người mà cô thích thực sự là một đại minh tinh.

Toả sáng rực rỡ và mỗi chuyển động đều có thể mang lại một đợt sóng lớn.

Trong lòng Thẩm Quý Hoà hiện lên một chút gợn sóng tinh tế khó có thể diễn tả.

Cô bị đám đông đẩy đến một nơi cách xa lối đi hạng thương gia. Trong đám đông ồn ào, cô lặng lẽ nhìn Hạ Vân Chi rời đi. Trong khi mọi người đang la hét và gọi tên nàng, cô lấy điện thoại ra và gõ một hàng chữ trong tâm trạng phức tạp rối loạn.

[Biết vậy tôi đã dám lớn gan hơn, là đã có thể được ôm em một cái rồi].

[Lạ thật em, sao bỗng nhiên tôi lại nhát gan vậy nhỉ?]

Cô lại nhắn:

[Lên đường bình an, sớm về nhé em.]

Sau khi gửi tin nhắn, Thẩm Quý Hoà ngẩng đầu khỏi điện thoại.

Cô nhìn thấy Hạ Vân Chi, người đang bị đám đông vây quanh dừng lại và lấy điện thoại ra.

Nàng đã nhìn thấy tin nhắn.

Hạ Vân Chi quay lại.

Một ánh nhìn xuyên qua đám đông truy tinh đang kích động, qua một khoảng sân bay rộng lớn.

Thẩm Quý Hoà hướng về phía Hạ Vân Chi cười một cái, giơ tay nhẹ nhàng vẫy vẫy, không nói gì, nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn ánh sáng ôn nhu như chứa chan hàng vạn điều tốt đẹp nhất trên thế gian này.

Hạ Vân Chi dừng chân, nàng thu lại ánh mắt và không đáp lời, nàng đành phải cúi đầu vì nơi khoé mi đã hơi ẩm ướt.

Thẩm Quý Hoà.

Đồ ngốc.

Siêu ngốcccc.

*

Ngày đầu tiên Hạ Vân Chi rời đi, Thẩm Quý Hoà không có tâm trạng để luyện tập. Cô trở về từ sân bay và về khu trượt tuyết. Cô trượt vài vòng để khởi động. Nhưng trong đầu cô luôn chỉ nghĩ về một chuyện:

Hạ Vân Chi đã đến chưa?

Nàng sao rồi?

Thẩm Quý Hoà nhắm chừng giờ đáp chuyến rồi dừng trượt tuyết, trên xe cáp quay trở lại đỉnh núi, cô lấy điện thoại ra.

[Em đến chưa?]

Hạ Vân Chi không trả lời ngay, Thẩm Quý Hoà đoán rằng nàng vừa mới đáp máy bay. Cô kiểm tra thông tin liên quan của hãng hàng không Tông Hoành và phát hiện chuyến bay của Hạ Vân Chi đã hạ cánh một phút trước khi cô gửi tin nhắn.

Thẩm Quý Hoà cầm điện thoại, dùng đầu ngón tay v.uốt ve đường viền mặt sau của điện thoại. Cô không thích xài ốp vì rất thích cảm giác của kim loại mà điện thoại mang đến. Bây giờ cảm giác kết cấu kim loại nhẹ mát lạnh lan toả trên đầu ngón tay cô.

Sau một hồi chờ đợi, Hạ Vân Chi vẫn như cũ không trả lời.

Thật kỳ lạ.

Thẩm Quý Hoà bắt đầu có chút lo lắng.

Trước đây nàng chưa bao giờ như thế này.

Cô biết Hạ Vân Chi rất bận rộn, cho nên mỗi ngày đều ở lại trang viên để phục hồi chức năng, cho dù Hạ Vân Chi không trả lời tin nhắn của cô, cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Cô hoàn toàn hiểu, nhưng bây giờ ——

Thẩm Quý Hoà lắc đầu.

Một khung chat bật lên trên điện thoại, báo hiệu có tin nhắn mới. Vẻ mặt Thẩm Quý Hoà vui mừng sáng lên, cô nhấp vào, sau khi nhìn thấy là tin nhắn của Thẩm Kỳ, khoé miệng hơi nhếch lên của cô lại bình thường.

Fine.

Thẩm Kỳ ném một đường link.

Mộc Thiếu Miêu: Aaaaaaaa!

Mộc Thiếu Miêu: Chị! Chị ơi!

Mộc Thiếu Miêu: Chị với nữ thần của em cãi nhau hẻ?

Mộc Thiếu Miêu: Chị coi nè! Cái bức này! Cái link này nè!

Mộc Thiếu Miêu: [Ảnh sân bay của Hạ Vân Chi, vẻ mặt tiều tuỵ, nghi vấn là đang thất tình]

Mộc Thiếu Miêu: [Sau một thời gian dài vắng bóng, ảnh hậu Hạ Vân Chi lại xuất hiện trước công chúng như thế này? Đây có phải dấu hiện sắp rớt xuống thần đàn?]

Cô nhấp vào đường link.

Sức chiến đấu của tiểu Vân phải gọi là vô cùng trâu bò, trong khoảng thời gian ngắn đã khống bình xong.

Thẩm Quý Hoà phải lướt xuống rất lâu mới nhìn thấy những cmt khó nghe.

[Hạ Vân Chi lặn sâu như vậy là do đang yêu đương đúng không mấy mom?]

[Chắc không phải là do mang thai mới đẻ hay là có bầu rồi phá gì đó đâu ha ——]

[Cái mặt nhợt nhạt thiếu máu dữ vậy trời!]

Thẩm Quý Hoà tức giận, nhưng mỏ cô thì không hỗn nổi, nên chỉ cap những lời này rồi gửi cho Thẩm Kỳ, Thẩm Kỳ lâp tức triệu 500 anh em tiểu Vân cùng nhau mắng chết mấy nhỏ này.

Trong lúc chửi lộn, Thẩm Kỳ cũng không quên hỏi thăm tình hình.

Mộc Thiếu Miêu: Thiệt là chị cãi nhau với nữ thần của em hả?!

[🌨️]: Không có.

[🌨️]: Em ấy bị sốt và phải vội vã quay lại làm việc.

Mộc Thiếu Miêu: Làm việc?

Mộc Thiếu Miêu: Nữ thần của em chỉ cá mặn vữ vằn luôn á, tự nhiên khi không lại đột nhiên thức tỉnh siêng năng dữ? Làm việc gì cơ? Sao em không biết gì hết dạ?

[🌨️]: Tém cái nết nhiều chuyện của em lại. /gõ đầu\

Cô tắt đi khung chat, Hạ Vân Chi vẫn như cũ không hồi âm.

Thẩm Quý Hoà bước xuống cáp treo, không còn ý định trượt tuyết nữa. Cô nhìn đường trượt thông thoáng, lại nhìn sang tấm ván trượt ngay bên cạnh, nhưng cô không cảm thấy chút động lực nào trong lòng cả.

Cô muốn hỏi Hạ Vân Chi, nhưng lại sợ nàng sẽ nghĩ cô lắm lời, làm phiền nàng, nên cô tự hỏi liệu đây có phải là ý tồi không.

Thẩm Quý Hoà khẽ thở dài, nhìn về phương xa, trên đường trượt, người trượt tuyết liên tục ngã xuống rồi lại đứng lên. Không do dự, hoàn toàn tin tưởng, chỉ tập trung vào mục tiêu phía trước, không dừng lại dù chỉ là một chút.

Cô tháo găng tay ra và dùng cả hai tay vỗ vỗ vào má.

Thẩm Quý Hoà!

Mày sợ cái gì!

Từ khi nào lại nhát gan thiếu quyết đoán như vậy chứ!

Đừng có vì không xác định được tình cảm của người ta đối với mình như thế nào mà cả nghĩ cũng không dám nghĩ chứ!!!!

Chưa kể ——

Làm sao mà Hạ Vân Chi không thích cô cho được? Ánh mắt của bà nhỏ đó nhìn cô, muốn cũng không che giấu được d*c v*ng ẩn trong đó.

Cuối cùng Thẩm Quý Hoà cũng trút được gánh nặng trong lòng.

Cô lấy ra hai con rùa nhỏ được cất trong tủ.

[🌨️]: Khi nào rảnh thì nhắn cho tôi nhé? Tôi hơi lo cho em.

[🌨️]: Với cả, khi em không ở đây, rùa nhỏ nhớ em, và tôi cũng vậy.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back