Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Gặp Cô Ấy - Thành Nam Hoa Khai

Gặp Cô Ấy - Thành Nam Hoa Khai
Chương 55: Kết thúc (1)



Trịnh Phong chết rồi.

Vì mất quá nhiều máu mà chết, chắc hẳn đau đớn lắm.

Hồ Quyên mấy đêm liền không ngủ được. Đó là con trai bà ta, là đứa con trai bà ta đã mong đợi sau khi sinh ba đứa con gái, là đứa con trai giúp bà ta nở mày nở mặt.

Bà ta vẫn nhớ lúc sinh đứa con gái thứ ba, khi đó ai cũng nghĩ là con trai, nhưng sinh ra lại là con gái. Khi bà đỡ vừa nói đó là con gái, bà ta chỉ muốn bóp ch3t đứa trẻ ngay lúc đó. Mẹ chồng bà ta lập tức quay lưng bỏ đi, còn chồng bà ta thì chửi rủa bà ta chỉ biết sinh ra lũ con gái vô dụng.

Bà ta nén cơn giận suốt ba năm, cho đến khi sinh ra đứa con trai quý giá này, bà ta mới thấy hãnh diện, mới thẳng lưng lên được. Trong mắt bà ta, con trai chính là niềm kiêu hãnh cả đời, là mạng sống của bà ta. Vậy nên bà ta không thể chấp nhận nổi sự thật này.

Hồ Quyên gọi điện chửi hai đứa con gái một trận rồi gọi cho luật sư.

“Bây giờ không còn cách nào nữa.” Luật sư nói.

“Vậy… cô ta giết con trai tôi, cứ thế mà bỏ qua sao? Trên đời này còn có công lý không? Cô ta giết con trai tôi, thì phải đền mạng!” Hồ Quyên lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng, chỉ thấy thế giới này toàn một màu đen xám xịt.

“Thật lòng xin lỗi, chủ yếu là do Trịnh Phong để lại thư tuyệt mệnh, còn có cả video di ngôn. Hiện trường không có dấu vết giằng co, hơn nữa Mai Lộ Lộ bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Có lẽ… đây là tự sát vì tình.” Luật sư an ủi nói: “Cô ấy vẫn chưa tỉnh, cho dù cuối cùng có tra ra được điều gì thì cũng không thể rút ống thở của cô ấy ra.”

Hồ Quyên không tin. Trong lòng bà ta, con trai bà ta tuyệt đối không thể vì một người phụ nữ mà làm chuyện như vậy. Con trai bà ta vừa ưu tú, vừa giàu có, bên ngoài bao nhiêu cô gái trẻ đẹp muốn bám vào nó. Còn người phụ nữ Mai Lộ Lộ kia già thì không nói làm gì, lại còn cao, mãi không chịu gả đi, con trai bà ra làm sao có thể tự sát vì một người như thế?

“Đến bây giờ bà vẫn còn đứa con nuôi là Văn Phương, cô ấy không thể bỏ mặc bà.”

“Con bé ngu đó!”

Trong mắt Hồ Quyên, Văn Phương không xứng với con trai bà ta. Cô không thể mang thai, nhà cửa bừa bộn cũng không biết đi dọn dẹp, dọn dẹp nấu cơm thì cứ phải bị bà ta đánh một cái mới chịu động tay. Là một đứa ngu chính hiệu!

Luật sư Lý thấy không thể nói lý với bà ta, liền cúp máy.

Hồ Quyên vẫn không thể tin được chuyện này, nhưng bà ta không thể tìm được ai có thể giúp mình.

Bà ta trở về nhà, bắt đầu lục lọi xem có món đồ nào đáng giá để đem đi bán không.

Đồ của Trịnh Phong đều để ở biệt thự riêng của hắn, bà ta không có chìa khóa chỗ đó.

Tivi, tủ lạnh, điều hòa, cả cái túi mà con trai mua tặng bà ta nhân dịp sinh nhật.

Bà ta tính toán sơ sơ, vẫn không đủ.

Còn phòng cho khách thì sao? Bà ta vẫn để lại một căn phòng cho con trai.

Căn phòng rất sạch sẽ, chỉ là…

Hồ Quyên mở tủ quần áo ra, mới phát hiện có một ngăn kéo bị khóa lại.

Tại sao lại bị khóa? Căn phòng này thường ngày chỉ có con trai bà ta mới vào.

Chẳng lẽ bên trong giấu thứ gì quý giá?

Bà ta mừng rỡ, vội vàng chạy ra ngoài lấy tua vít tháo luôn cả ngăn tủ ra.

Bên trong có một chiếc túi nằm yên lặng trong đó, trên túi dán mấy cái tên.

Hồ Quyên sững sờ, hình như là đối tác của công ty Trịnh Phong?

Bà mở túi ra, đổ ra một đống thẻ nhớ.

Kỳ lạ thật.

Đây là gì?

Bà chụp một tấm ảnh, gửi cho Quả Quả qua WeChat.

Quả Quả nhanh chóng trả lời: “Đó là thẻ nhớ của camera giám sát.”

Hồ Quyên lại hỏi cách phát video, Quả Quả hướng dẫn từng bước. Bà ta thử làm theo rồi mở một đoạn video lên.

Trên màn hình nhanh chóng hiện lên hình ảnh của con trai bà ta. Hồ Quyên nhìn thấy đứa con trai còn sống của mình, nước mắt lập tức trào ra.

Bà ta nhất định phải báo thù cho con trai mình!

Trịnh Phong bước đến trước camera, lau chùi ống kính, xác nhận không có vấn đề gì rồi mới quay người rời đi.

Rất nhanh sau đó, lại có người khác đi vào – Văn Phương và một người đàn ông khác.

Hồ Quyên trợn tròn mắt, giận dữ chửi ầm lên: “Con chó ** này!”

Văn Phương nằm trên giường, cô chăm chú nhìn lên trần nhà, như thể có thứ gì đó khiến cô không thể rời mắt.

Trên gương mặt cô không buồn bã, cũng chẳng vui vẻ.

Chẳng bao lâu sau, người đàn ông rời khỏi phòng, ngoài phòng khách vang lên tiếng hai người trò chuyện.

Văn Phương giống như một cỗ máy đã được lập trình, cô ngồi dậy…

Khi định bước ra ngoài, như chợt nhớ ra điều gì, vậy là cô quay lại, chậm rãi mặc quần áo.

Cứ như thể những gì vừa xảy ra chẳng liên quan gì đến thế giới của cô, như thể cô vẫn đang an toàn trong thế giới của riêng mình.

Trịnh Phong thấy cô đi ra cũng không để tâm, dù sao người này có bệnh, không thể đi xa được, lát nữa chắc chắn sẽ quay về.

Mai Lộ Lộ về đến khu chung cư lúc hơn 10 giờ tối. Khi thang máy lên đến tầng 10, cô lấy chìa khóa ra.

Cửa thang máy mở.

Khác với hành lang trống trải như thường ngày, lần này có một người phụ nữ ngồi đó.

Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, Mai Lộ Lộ nhìn rõ gương mặt đối phương.

Là một người quen.

Lần trước, cô đã cứu người phụ nữ này khỏi đuối nước. Khi đó, cô cảm thấy tình trạng của cô gái này có gì đó bất thường, hơn nữa Trịnh Phong lại bị nghi ngờ lừa bảo hiểm giết người. Nhưng sau khi cảnh sát điều tra, không phát hiện vấn đề gì. Cô từng nhiều lần muốn liên lạc, mời đối phương đi ăn nhưng đều bị từ chối.

“Văn Phương?” Mai Lộ Lộ bước lên.

Văn Phương ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt cô ấy vô cùng bình thản, như thể chỉ vô tình đi ngang qua đây. Nhưng sau đó cô lại lên tiếng: “Tôi muốn ăn mì.”

Mai Lộ Lộ ngẩn ra, có phần bất ngờ khi đối phương mở miệng nói chuyện.

“Tôi muốn ăn mì.” Văn Phương lặp lại.

Mai Lộ Lộ mở cửa: “Vào đi.”

Kỳ lạ thay, Văn Phương vẫn không vào, chỉ cố chấp lặp lại: “Tôi muốn ăn mì.”

Mai Lộ Lộ cảm thấy tình trạng của cô ấy thực sự không ổn, liền nói: “Được, tôi mời cô ăn mì, vào đây, tôi nấu cho cô.”

Lúc này, Văn Phương mới đi vào.

Mai Lộ Lộ bật đèn. Nhà cô không lớn lắm, phòng khách chất đống những bưu kiện chưa tháo ra.

Trên ghế sô pha là mấy cuốn sách mà cô vừa lục ra tối qua. Trước giờ vẫn muốn đọc, nhưng không có thời gian, tối qua cô lật tung hết lên để mang ra đọc.

Dưới đất còn có mấy viên giấy bị vo tròn.

Mai Lộ Lộ thấy Văn Phương như phản xạ có điều kiện, lập tức bước qua, bắt đầu dọn dẹp phòng khách.

Người trưởng thành có lợi thế đó là càng ngày càng mặt dày, nên Mai Lộ Lộ cũng chẳng thấy ngại, chỉ nói: “Vậy cô giúp tôi dọn phòng khách đi, tôi vào bếp nấu mì cho cô.”

Mai Lộ Lộ vào bếp, thử bắt chuyện với đối phương, kết quả là đối phương đang chăm chú…

Lau sàn?

“Không cần lau đâu, vào đây giúp tôi một tay đi?” Mai Lộ Lộ nói.

Đối phương vẫn tiếp tục cẩn thận lau sàn.

Mai Lộ Lộ hết cách, đành tập trung nấu mì trước, định lát nữa ăn xong sẽ nói chuyện sau.

Khi bát mì nóng hổi được dọn ra, Mai Lộ Lộ mới phát hiện Văn Phương đã ngủ thiếp trên ghế sô pha.

Văn Phương có khuôn mặt tròn, khi ngủ trông có nét ngây thơ của trẻ con, nhưng Mai Lộ Lộ theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn. Cô có cảm giác Văn Phương đang muốn nói với mình điều gì, nhưng dường như cô ấy không thể diễn đạt rõ ràng những gì đã xảy ra với mình.

Mai Lộ Lộ trầm ngâm một lúc, rồi gọi điện cho một người bạn bác sĩ mà cô quen biết.

Cô cảm thấy đứa trẻ này có dấu hiệu của chứng tự kỷ.
 
Gặp Cô Ấy - Thành Nam Hoa Khai
Chương 56: Kết thúc (2)



Hồ Quyên kìm nén cơn giận xem hết đoạn video, bà ta thấy chắc chắn con trai mình đã phát hiện Văn Phương ngoại tình với người khác nên mới quay lại.

Bà ta không hiểu luật pháp, nhưng theo quan điểm của mình, điều này cũng đủ để chứng minh Văn Phương làm chuyện lỗi với con trai bà ta, là Văn Phương sai.

Sáng sớm hôm sau, Hồ Quyên cầm những bằng chứng này đến đồn cảnh sát.

Vì liên quan đến Văn Phương nên đương nhiên vụ việc được giao cho cảnh sát Lý – người phụ trách trực tiếp về cô…

“Văn Phương ngoại tình?” Cảnh sát Lý nhắc lại lời bà ta.

“Con trai tôi thật đáng thương, bị một người phụ nữ như vậy lừa dối. Bảo sao nó muốn ly hôn.”

Cảnh sát Lý nói: “Văn Phương bị tự kỷ.”

“Tự kỷ cái gì chứ? Nghĩ lại tôi thấy nó chỉ là ngu thôi.” Đối với Hồ Quyên mà nói, tự kỷ là một khái niệm khó hiểu và không thể chấp nhận.

Cảnh sát Lý hỏi: “Bà có bằng chứng gì không?”

Hồ Quyên chỉ đang chờ câu này, bà ta lập tức đưa ra mấy thẻ nhớ kia.

Cảnh sát Lý cũng không ngờ đối phương thực sự có thể đưa ra chứng cứ. Trước đây, mỗi lần bà ta đến đồn cảnh sát đều chỉ tố cáo suông mà không có bất kỳ bằng chứng nào.

Cảnh sát Lý nhận lấy chứng cứ và bắt đầu kiểm tra.

Trong video, mặc dù người phụ nữ không phản kháng, nhưng có thể cảm nhận được sự khép mình không thể nói bằng lời, như một vật vô tri vô giác.

Nữ cảnh sát trẻ bên cạnh đã không thể xem tiếp, nhưng cảnh sát Lý đột nhiên lên tiếng: “Khoan đã.”

Người điều khiển máy tính lập tức dừng lại.

“Mở to âm thanh nền đoạn này lên.”

Trong video, có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng người nói chuyện trong phòng khách. Giọng nói rất nhỏ, nếu không chú ý sẽ bỏ qua.

Tại phòng khách…

Trịnh Phong uống rượu, tâm trạng không tốt. Hắn ta không ngờ rằng kế hoạch đã tính toán kỹ lưỡng như vậy, thế mà Mai Lộ Lộ vẫn thoát được một kiếp.

Không những thoát, Mai Lộ Lộ còn phá luôn huỷ sào huyệt của một đường dây ** d*m. Cô đã làm thế nào chứ?

Luật sư Lý bên cạnh nói: “Xem ra thẩm phán Mai đã bám theo cậu rồi. Cậu phải cẩn thận đấy, ai bị cô ta để mắt tới cũng bị lột một lớp da. Mấy người trước đây chưa từng nhắm vào cô ta, còn cậu lần này là trực tiếp nhắm vào cô ta đấy.”

Dư Minh nói: “Thôi đừng gây chuyện nữa.”

Bây giờ Dư Minh thật sự không dám. Mấy năm qua, gã ta không để lại chứng cứ nào, sau này còn chủ động giữ khoảng cách với học sinh, danh tiếng bên ngoài cũng rất tốt. Mai Lộ Lộ không thể bắt được gã ta.

Trịnh Phong liếc gã ta một cái, ánh mắt đầy khinh miệt: “Bên cạnh giường ta, há có thể để người khác say ngủ?1”

Hắn ta chỉ thấy mình quá xui xẻo. Ba mươi mấy năm thuận buồm xuôi gió, chỉ duy nhất lần đó đụng phải Mai Lộ Lộ, thế mà lại bị cô theo dõi.

“Hay là hợp tác với cô ta đi?” Luật sư Lý nói: “Hiện tại, Mai Lộ Lộ nắm giữ quyền sở hữu bằng sáng chế MLL530, đồng nghĩa với việc một nửa công ty của cậu thuộc về cô ta. Nếu hợp tác, cô ta sẽ không động vào cậu.”

Nghe đến đây, sắc mặt Trịnh Phong lập tức sa sầm, hắn ta bóp nát chiếc ly trong tay. Cả đời này điều hắn ta ghét nhất chính là không thể kiểm soát mọi thứ.

Đặc biệt là công ty của mình.

“Hợp tác?” Trịnh Phong cười lạnh: “Không thể nào, tôi phải lấy lại quyền sở hữu bằng sáng chế.”

Luật sư Lý nói: “Cô ta chắc chắn không thỏa hiệp đâu. Nhưng nếu cô ta gặp chuyện, quyền sở hữu sẽ thuộc về người thừa kế của cô ta. Đến lúc đó, cậu có thể mua lại từ tay họ.”

“Không thể nào! Đó vốn dĩ là thứ thuộc về tôi.”

“Vậy thì chẳng còn cách nào khác.”

Trịnh Phong chợt nghĩ ra điều gì đó, bật cười: “Nếu tôi là người thừa kế hợp pháp của cô ta thì sao?”

Dư Minh suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Hai người là họ hàng à?”

“Tất nhiên là không.” Trịnh Phong cất tiếng: “Nhưng nếu tôi cưới cô ta, chẳng phải tôi sẽ trở thành người thừa kế hợp pháp sao?”

“Nhưng cũng vô ích thôi, với tính cách đó, cô ta có nghe lời cậu không?”

“Nếu còn sống thì không nghe. Nhưng nếu cô ta chết thì sao?”

“Cậu đừng mơ mộng. Cô ta hơn ba mươi tuổi rồi, không phải cô gái ngây thơ dễ lừa gạt. Đến giờ vẫn chưa yêu đương, chỉ tập trung làm thẩm phán. Loại người như cô ta, cậu khó mà tán tỉnh được…” Dư Minh tiếp tục nói: “Muốn trở thành người thừa kế hợp pháp thì trước tiên cậu phải yêu đương, kết hôn với cô ta.”

Trịnh Phong nghe Dư Minh bác bỏ suy nghĩ của mình, hắn ta nhìn sang, ánh mắt cực kỳ khinh thường. Sự khinh thường đối với một kẻ như Dư Minh, cũng là sự khinh thường dành cho Mai Lộ Lộ: “Loại phụ nữ như cô ta mới là dễ dụ nhất. Đừng nhìn vẻ ngoài mạnh mẽ như người phụ nữ mạnh mẽ của bọn họ, cứ như thể đàn ông không thể lại gần. Thực tế là vì họ chưa từng được đàn ông quan tâm. Suy cho cùng, vẫn chỉ là phụ nữ mà thôi.”

Lúc này, trong đồn cảnh sát, tất cả mọi người đều sững sờ. Họ… vô tình tìm ra chứng cứ quan trọng về sự thật vụ “tự tử vì tình” của Mai Lộ Lộ mà tổ bên cạnh đang điều tra à?

Vậy nên sự thật là Trịnh Phong đã tính toán hãm hại Mai Lộ Lộ, nhưng cuối cùng lại tự làm mình lộ nguyên hình ư?

Mai Lộ Lộ giúp cô gái trẻ Văn Phương quàng khăn, đội mũ. Cô ấy rất ngoan ngoãn, cứ như một đứa trẻ, còn chủ động nghiêng đầu lại gần.

Hai người đã ở bên nhau hai tháng, Mai Lộ Lộ vừa thương vừa yêu mến cô gái này. Văn Phương nhỏ hơn cô cả chục tuổi, trong mắt cô vẫn chỉ là một đứa trẻ. Cô dặn dò: “Em đi trước đi, bạn của chị sẽ chăm sóc em.”

Văn Phương chỉ tròn mắt nhìn cô, như thể đang hỏi: Chị không đi cùng em sao?

“Chị tạm thời chưa thể đi.” Mai Lộ Lộ nói: “Chị còn một số việc phải làm. Đợi em quay lại, những kẻ bắt nạt em sẽ không thể làm hại em nữa.”

Mai Lộ Lộ chắc chắn rằng Văn Phương mắc chứng tự kỷ, nhưng cô ấy là một thiên tài trong số những người tự kỷ. Mai Lộ Lộ đã tốn không ít công sức mới giúp cô ấy giành được tự do cá nhân.

Xét đến tình trạng của Văn Phương và những việc mình sắp làm, Mai Lộ Lộ đã sắp xếp để cô ấy được đưa đến một viện điều dưỡng để điều trị chuyên sâu.

Sau khi tiễn Văn Phương đi, Mai Lộ Lộ mới quay lại xe. Điện thoại hiện lên một tin nhắn từ một người khác: “Kế hoạch của cô rất thành công. Hắn ta quả nhiên đã bắt đầu theo đuổi cô đúng như cô dự đoán. Đến lúc đó đừng nôn ra đấy nhé.”

“Sẽ không.” Mai Lộ Lộ ngồi trong xe, nhìn về phía xa. Cô đã từng trải qua hàng ngàn chuyện ghê tởm, và đây cũng chỉ là một trong số đó.

Năm xưa, khi còn là một thiếu niên, cô đã có đứng trước kẻ đàn ông từng giáng xuống cuộc đời cô một đòn trí mạng, hiên ngang tự tin, từng câu từng chữ kiên định thề nguyện…

“Suốt đời, tôi sẽ luôn ghi nhớ ân nghĩa của pháp luật, thề sống chết bảo vệ tôn nghiêm của luật pháp.”

Thẩm phán Mai, 36 tuổi, khẽ nhắm mắt lại. Cô biết, cô không thể nóng vội. Luật pháp sẽ từng bước theo kịp thời đại, rồi một ngày nào đó, thế giới sẽ nhìn thấy những đứa trẻ ấy, nhìn thấy những nhóm người mà trước đây không ai muốn quan tâm.

Rồi một ngày nào đó, thế giới sẽ nhìn thấy nỗi khốn khổ của trẻ em, nhìn thấy sự mâu thuẫn giữa nền giáo dục giới tính bị che giấu và nội dung khiêu dâm tràn lan trên mạng.

Rồi một ngày nào đó, thế giới sẽ nhìn thấy vấn nạn bạo lực gia đình đối với phụ nữ thuộc tầng lớp dưới, những cô gái không nhận được nền giáo dục tốt từ nhỏ, để rồi khi trưởng thành thậm chí không biết cách cầu cứu thế giới.

Rồi một ngày nào đó, thế giới sẽ nhìn thấy vấn đề tự sát ở thanh thiếu niên và quan tâm hơn đến sức khỏe tâm lý của họ.

Cô biết, thế giới cũng đang nỗ lực.

Nhưng cô lại không nhìn thấy…Cô muốn làm điều gì đó cho thế giới này.

Reng, reng, reng…

Mai Lộ Lộ nhận cuộc gọi, ở đầu dây bên kia là giọng của đồng nghiệp…

“Lão Mai, cô đang làm gì vậy? Tôi nghe lão Lý nói, cô định từ chức?”

Mai Lộ Lộ nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đang rơi dày đặc. Ở đằng xa, mọi người hân hoan đón lấy những bông tuyết. Cô đang tưởng tượng, Văn Phương cũng có thể nhìn thấy thế giới tốt đẹp hơn.

“Phải một khoảng thời gian nữa.”

“Tại sao?”

“Tôi không còn tư cách nữa.”

***
 
Gặp Cô Ấy - Thành Nam Hoa Khai
Chương 57: Kết thúc (3)



Video không được công khai, nhưng vẫn gây chấn động. Trịnh Phong bị mắng không ngớt, công ty dưới trướng hắn ta cũng bị liên lụy, giá cổ phiếu liên tục lao dốc. Nhưng rất nhanh sau, mọi người đều nhận ra…

Trịnh Phong tính toán mọi đường, song cuối cùng lại mất mạng. Hắn ta muốn dùng di sản để ràng buộc Mai Lộ Lộ, nhưng rốt cuộc lại để toàn bộ tài sản tích lũy hơn nửa đời cho cô .

Vậy nên, tất cả những thứ này đều là của Mai Lộ Lộ.

Mọi người chợt nhớ lại lần đầu tiên Hồ Quyên gặp Văn Phương trong phòng thẩm vấn. Khi ấy, Văn Phương nghĩ mình là Mai Lộ Lộ, cô từng nói với Hồ Quyên rằng sẽ để lại tất cả những gì mình có cho Văn Phương.

Nói cách khác, vì kết hôn với Trịnh Phong mà Mai Lộ Lộ cảm thấy có lỗi với Văn Phương. Chính vào ngày cưới, cô đã sửa lại di chúc, đổi người thừa kế thành Văn Phương.

Còn Văn Phương thì sao?

Một tháng sau, Văn Phương được bảo lãnh. Việc xử lý tiếp theo chỉ còn là xem có nên xóa ký ức của Mai Lộ Lộ trong cô hay không.

Văn Phương bước vào phòng bệnh của Mai Lộ Lộ.

Cô vẫn chưa tỉnh.

Hộ lý thấy cô bước vào thì hơi lo lắng. Văn Phương lễ phép nói: “Chị có thể ra ngoài một lát không?”

Hộ lý đáp: “Nếu có chuyện gì, cứ gọi tôi ngay.”

Khi rời đi, hộ lý thoáng nhìn thấy Văn Phương – người mang ký ức của Mai Lộ Lộ – đang tỉ mỉ chỉnh lại từng giỏ hoa quả bừa bộn bên cạnh giường bệnh, sắp xếp chúng ngay ngắn gọn gàng.

Luật sư Lý không hiểu: “Thực ra, cô không cần phải chết. Hơn nữa, vốn dĩ là hắn muốn ra tay với cô trước, xét theo luật, đó cũng được xem là phòng vệ chính đáng.”

Mai Lộ Lộ đáp: “Vốn dĩ cũng sắp rồi.”

Cô nhìn xa hơn Luật sư Lý. Nếu cô không chết, chắc chắn sẽ có người nghi ngờ cô sát hại Trịnh Phong để chiếm tài sản. Danh tiếng của cô trực tiếp gắn liền với hội chị em mà cô dày công gây dựng.

Đó là những gì mà một tay cô gây dựng lên, cô đã đắc tội quá nhiều người. Nếu cô bị bôi nhọ, hội chị em cũng sẽ bị liên lụy theo.

Mà những gì cô sắp làm, cũng chính là tự kết án cho bản thân.

“Anh hãy ghi nhớ tất cả những thứ này.” Mai Lộ Lộ đưa cho Luật sư Lý một tập tài liệu dày hàng trăm trang: “Hai tháng nữa, Trữ Dương sẽ ra tù.”

Trữ Dương – kẻ đã hại chết Đông Phương Anh. Lần đầu tiên hắn ta vào tù vì tội sản xuất hình ảnh khiêu dâm trẻ em. Sau khi ra tù, hắn ta vẫn có thể làm giáo viên ở trung tâm trông trẻ. Kết quả, lại có một đứa trẻ nữa bị hại, hắn ta lại vào tù. Sau khi ra tù một lần nữa, chưa đầy một tháng, hắn ta lại gây án. Và giờ đây, hắn ta lại sắp được phóng thích.

Mai Lộ Lộ đã từng đấu tranh giành quyền xử lý vụ án của hắn ta, nhưng vì quá khứ giữa cô và Đông Phương Anh, nên đã bị luật sư của Trữ Dương phóng đại vấn đề, khiến tòa án không cho phép cô can dự.

Cô đã vô số lần đề xuất rằng luật pháp cần cân nhắc đến sự đặc thù của những nạn nhân là trẻ em. Những kẻ từng phạm tội với trẻ nhỏ cần được tiến hành thông báo cộng đồng, đảm bảo rằng chúng không có cơ hội tiếp xúc với trẻ em nữa.

Khi một đứa trẻ bị hủy hoại, kẻ thú tính lẩn trốn trong đám đông sẽ bị vạch trần, nhưng trên người hắn lại chẳng lưu lại bất kỳ dấu vết nào. Hắn vẫn có thể tiếp tục gây án.

Bao nhiêu đứa trẻ bị tổn thương vẫn chưa đủ để thế giới cảnh giác với con thú dữ kia sao? Nếu gi3t chết nó thì sao?

Chỉ cần nghĩ đến việc Trữ Dương sắp ra tù, không có ai theo dõi hắn ta, cũng không có ai để mắt đến Dư Minh, cô không thể nhắm mắt.

Trong viện điều dưỡng, Văn Phương nghe tin Mai Lộ Lộ kết hôn với Trịnh Phong. Cô lén lút trốn bác sĩ và y tá, lẻn khỏi viện điều dưỡng ra ngoài.

Cô trèo cửa sổ trở về nhà, nhưng thứ đầu tiên đập vào mắt lại là máu.

Trịnh Phong đang giãy giụa dưới đất: “Phương Phương…”

Văn Phương không nhìn hắn. Cô chỉ sợ hãi bước đến bên cạnh Mai Lộ Lộ.

Mai Lộ Lộ đang chảy máu. Ý thức của Văn Phương như bị giam cầm trong một căn phòng kín.

Mai Lộ Lộ đưa tay xoa đầu cô: “Sao em lại quay về? Mau rời khỏi đây.”

Nhưng Văn Phương vẫn đứng yên, không biết phải làm gì. Trong lòng cô trào dâng nỗi hoảng loạn. Cô giống như một con quái vật nhỏ bị nhốt trong lồng kính trong suốt, liên tục va vào những thứ vô hình đang vây hãm tâm trí mình.

Sắc mặt Mai Lộ Lộ ngày càng tái nhợt, cô sắp đi rồi. Ánh mắt cô tràn đầy lưu luyến, lo lắng nhìn Văn Phương, lo lắng cho tương lai của cô ấy.

Có thứ gì đó cuối cùng cũng vỡ vụn, Văn Phương đột nhiên hành động. Cô lấy phiên bản cải tiến của MLL530 từ trong người ra – loại thuốc mà cô đã định đưa cho Mai Lộ Lộ xem. Sau đó nuốt nó vào.

Trán cô gái trẻ đổ mồ hôi lấm tấm. Chẳng bao lâu, ánh mắt cô trở nên kiên định mà sáng rõ. Cô ngồi xổm xuống, nhanh chóng băng bó vết thương cho Mai Lộ Lộ.

Sau đó, cô quay về phòng mình, rồi lấy ra một ống thuốc MLL530. Cô hành động mau lẹ, tiêm thẳng vào cơ thể Mai Lộ Lộ, bảo toàn mạng sống cô ấy, đồng thời kéo ý thức của cô ấy về thời khắc quan trọng nhất đời mình.

Luật sư Lý nhận ra tình huống không ổn, lập tức chạy đến. Anh ta đưa Văn Phương đi, đồng thời gọi cấp cứu.

Luật sư Lý không nhận ra rằng, Văn Phương dường như đã có sự thay đổi.

Đêm đó, Văn Phương nhận được một cuộc gọi.

Ở đầu dây bên kia, giọng nói hoảng sợ của con trai kế Dư Minh vang lên…

“Em… em giết người rồi, phải làm sao đây?”

“Em không cố ý…”

Cậu bé vô cùng sợ hãi.

Văn Phương trấn an cảm xúc của đối phương, nói gì đó với cậu bé, sau đó gọi điện cho luật sư Lý: “Không cần đợi Trữ Dương ra tù nữa, anh phối hợp với tôi.”

Hai tiếng sau, cô xuất hiện trong phòng thẩm vấn, cảnh sát Lý từng có liên hệ với Mai Lộ Lộ bước vào phòng thẩm vấn.

“Họ tên?”

“Mai Lộ Lộ.” Văn Phương trả lời.

Lúc này, Văn Phương đứng trong phòng bệnh, nhìn Mai Lộ Lộ.

Người đang ngủ say thật yên lặng, không ai biết trong đầu cô đang nghĩ gì.

Trong quá khứ xa xôi, nơi sâu thẳm nhất của ký ức…

Tiểu Mai nằm trên tảng đá lớn, tiếng nước ùa vào tai, muốn cuốn trôi đi những âm thanh đau đớn trong đầu cô.

Nhưng vẫn không đủ, một số cảm xúc tiêu cực như bóng tối không thể xua tan, bỗng chốc tràn lên.

Cô bị môi Tr**ng X* lánh, không thể hòa nhập với mọi người trong trấn, cô đơn đến mức dường như cả đời này sẽ chỉ có một mình, không có bạn bè, không ai hiểu cô, không ai đứng bên cạnh cô.

Cô không biết rằng, lúc này, Đông Phương Anh nhỏ cũng đang cô đơn, không ai nhìn thấy cô ấy, không một người lớn nào nhìn thấy cô ấy từng bước bị tên súc sinh lừa dối, bước vào vực sâu.

Vài năm sau, đứa bé bị bỏ rơi tên Văn Phương nằm trên bậc thang của trại trẻ mồ côi, yên lặng chờ đợi tương lai của mình. Đứa bé không khóc không la, đôi mắt to nhìn ra thế giới, không biết tương lai mình sẽ đối mặt với điều gì.

Trịnh Tam Muội tìm từng cây hà thủ ô trong núi sâu, trán cô dính đầy mồ hôi, tóc ướt đẫm, tay cầm cuốc đã rộp lên. Nhưng trong mắt cô bé vẫn vui mừng vì tìm được một cây hà thủ ô.

Họ đều cô đơn như vậy, và cũng khao khát hiểu được thế giới này vận hành ra sao, họ khao khát hòa nhập vào thế giới.

Con người cuối cùng vẫn là một giống loài sống bằng kinh nghiệm, mỗi đứa trẻ đều cần người lớn dẫn dắt vào thế giới, nhưng không một người lớn nào có thể nhìn thấy họ.

Khi họ được người lớn nhìn thấy, đó lại là lúc họ bị sói đói nhắm tới.

Cô bé chín tuổi Tiểu Mai sờ vào vị trí trái tim mình, cô chỉ mới chín tuổi, nhưng dường như đã vỡ vụn.

Mai Lộ Lộ trưởng thành nằm bên cạnh cô, cô muốn những ngày cuối cùng ở lại bên cô.

Dòng sông vui vẻ chảy về phía xa xôi định sẵn, dù không nhìn thấy, nhưng trong trí tưởng tượng của Tiểu Mai, cuối con sông chắc chắn là một miền đất xa xôi ngập tràn hoa.

“Em có thi đậu đại học không?” Tiểu Mai hỏi.

“Đậu rồi.”

“Em có làm thẩm phán không?”

“Em là thẩm phán Mai mà kẻ xấu sợ nhất.”

Cô bé vui mừng, cô quay đầu nhìn phiên bản trưởng thành của mình, cô rất vui vì lớn lên mình cao lớn như vậy, đây chính là hình mẫu người lớn mà cô mơ ước.

Nhưng ngay cả khi vui, trong mắt cô vẫn là nỗi đau mà một đứa trẻ không thể chịu đựng nổi.

Trong thế giới của cô, chỉ có những tổn thương hiểu lầm từ thế giới người lớn, tâm hồn cô tan hoang, niềm kiêu hãnh và lòng tự trọng bị nghiền nát chính là toàn bộ cuộc sống của cô lúc này.

“Tương lai, thế giới này có tốt hơn không? Mọi người có tốt hơn không?” Tiểu Mai nhìn lên bầu trời, hỏi phiên bản tương lai của mình.

“Tốt hơn rồi.”

Sau này, người dân trong trấn cũng hiểu được thế nào là quấy rối trẻ em, cuối cùng cũng biết rằng trên thế giới có những kẻ bi3n thái sẽ nhắm vào trẻ con.

Sau này, pháp luật bắt đầu yêu cầu các trường học phải giáo dục giới tính, những “Đông Phương Anh” mười tuổi không dễ bị những lời ngon ngọt của các “anh lớn” dụ dỗ nữa, họ có thể nhanh chóng đáp lại: Anh lớn hơn em nhiều như vậy, anh muốn yêu đương với em, có phải anh chính là kẻ ** d*m mà sách nói đến không?

Sau này, giáo dục bắt buộc chín năm được thực hiện, không còn “Trịnh Tam Muội” nào vì không đủ tiền đóng học phí cấp hai mà phải bỏ học nữa.

“Thế giới đã tốt hơn rồi.”

***

Lời của tác giả:

Kết thúc rồi, liệu Mai Lộ Lộ có tỉnh lại hay không là một cái kết ẩn.

Cái kết này phụ thuộc vào việc Văn Phương có thể khôi phục ký ức của chính mình hay không. Rất rõ ràng, cảnh cuối cùng khi Văn Phương cưỡng ép cẩn thận sắp xếp lại giỏ hoa quả, đó chính là ký ức của cô ấy. Vậy nên, cái kết chính là HE.

***

Lời cuối cùng:

Theo số liệu năm 2018, dân số nông thôn ở Trung Quốc là 500 triệu người, chiếm 40% tổng dân số. Thực tế, trong dư luận chính thống, trong các phương tiện truyền thông chính thống, gần như không có hình ảnh nào về thực trạng sinh sống của phụ nữ nông thôn. Những người phụ nữ ở tầng đáy rất khó để cất lên tiếng nói, bởi vì họ thậm chí không biết mình nên nói như thế nào. Tất cả mọi người đều nói với họ rằng: Họ nên cảm thấy xấu hổ vì bản thân. Vì xuất thân của mình. Vì những tư tưởng không phù hợp với thời đại. Vì việc họ không được giáo dục tốt.

Tôi học cấp ba tại ngôi trường tốt nhất trong huyện. Bởi vậy, suốt những năm cấp ba, tôi luôn sống trong sự tách biệt. Ở trường, tôi cảm giác như mình đang sống trong những trang sách giáo khoa thời thơ ấu. Nhưng mỗi khi nghỉ lễ, tôi lại chen chúc trên chiếc xe khách chỉ được phép chở 40 người nhưng tài xế dám nhét đến 80 người để trở về quê hương. Và rồi, tôi cảm thấy nơi đó mới là thế giới thật sự.

Nghe thật kỳ lạ đúng không? Khi tôi còn nhỏ, có rất nhiều thứ đã được ngầm mặc định rằng tôi không xứng đáng có được.

Em trai tôi có thể ăn cơm trắng, còn tôi thì không. Tôi ăn quá nhiều khoai tây cũng sẽ bị mắng.

Trên mạng, có rất nhiều người nói như thể đương nhiên rằng: Ở nông thôn mà, con trai đương nhiên quan trọng hơn, vì chúng phải lao động nhiều hơn.

Không phải vậy. Đó là một định kiến. Trong cuộc sống nông thôn từ nhỏ đến lớn của tôi, mẹ tôi, bà ngoại tôi, bà nội tôi, các thím tôi… Công việc đồng áng họ làm không hề thua kém nam giới, thậm chí còn nhiều hơn.

Thế hệ con gái chúng tôi, tổng số lần em trai tôi làm việc đồng áng trong cả cuộc đời cộng lại còn chưa bằng một ngày lao động hồi nhỏ của tôi.

Từ việc cõng bắp từ vách núi xuống, khuân vác bí đỏ, chặt củi, chăn bò, đào khoai, gánh khoai, tìm hà thủ ô… Những công việc nặng nhọc ấy gần như bao trùm toàn bộ tuổi thơ của tôi.

Hồi tiểu học, dù có thành tích tốt đến đâu, tôi vẫn bị nhốt ở nhà để trông em. Hôm sau đến lớp, tôi bị giáo viên gọi lên bục giảng và sỉ nhục. Ông ta dùng thước tam giác gỗ lớn đánh vào mông tôi. Rõ ràng chị tôi đã xin phép nghỉ học giúp tôi, nói rằng tôi bị ốm, nhưng ông ta lại mắng tôi với lý do trốn học, vừa mắng vừa đánh tôi. Tôi xấu hổ đến mức không dám nói ra sự thật rằng tôi bị nhốt ở nhà trông em. Vậy nên, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, tôi chỉ có thể im lặng chịu đòn, chịu mắng.

Đáng buồn nhất là, so với những cô gái tầng đáy khác, tôi còn may mắn hơn. Bởi vì từ nhỏ tôi đã quen với bị chửi mắng, bị đánh đập. Vậy nên, dù bị giáo viên đối xử như thế, thì tôi cũng không vì lòng tự tôn bị tổn thương mà từ bỏ việc học. Tôi vẫn tiếp tục cố gắng học tập.

Tôi muốn hỏi: Nếu bạn trải qua một cuộc đời như vậy, bạn có hiểu được nỗi khổ của những người phụ nữ ở tầng đáy không? Bạn có ủng hộ hợp pháp m** d*m không? Bạn có ủng hộ mang thai hộ hợp pháp không?

Nói thật lòng, trên con đường này, tôi vừa khóc, vừa tuyệt vọng. Nhưng khi tôi chạy thoát được, khi tôi nhìn thấy một thế giới chân thực, một thế giới cũng đang không ngừng trở nên tốt hơn.

Tôi cảm thấy tất cả đều đáng giá.

Tôi rất muốn nói rằng: Được sống cùng các bạn trong thời đại này, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh.

Cuối cùng, cảm ơn bạn vì đã nhìn thấy thế giới mà tôi từng thấy.

Mong rằng mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với bạn.

HẾT TRUYỆN
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back