Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Tra A Bị Đại Tiểu Thư Hào Môn Ép Cưới

Xuyên Thành Tra A Bị Đại Tiểu Thư Hào Môn Ép Cưới
Chương 105: Chương 105



Vì vậy, cô đem chuyện tốt này kể cho người chị thân thiết là Kỷ Miên.

Kỷ Miên nghe được tin chấn động liền kêu to: “Tiêu Ngôn Cẩn, em tính toán quá giỏi!”

Tiêu Ngôn Cẩn nói: “Tỷ tỷ, chúng ta từ nhỏ đã chơi với nhau, lần nào cũng kề vai sát cánh, chúng ta mới là người thân thiết nhất, chúng ta mới thật sự là có huyết thống, chị mới là người thân thật sự của em.”

Kỷ Miên không nhịn được cảm thấy chua xót, không ngờ trong thế giới này lại còn có thể gặp được em gái ruột, cô có tài đức gì chứ!

Hứa Tri Hạ sau khi tắm xong đi ra thì thấy vợ mình đang nghẹn ngào, bèn hỏi nghi hoặc: “Sao mặt chị đỏ vậy, có gì cảm động sao?”

Kỷ Miên lau mắt, lắc đầu: “Chị chỉ thấy mình thật may mắn.”

Hứa Tri Hạ ừ một tiếng, “Chị đang gọi điện thoại với ai vậy?”

“Là A Cẩn, A Cẩn nói chị là người cô ấy yêu quý nhất.”

Hứa Tri Hạ: “……” Hai Alpha này đúng là đầu óc có vấn đề, thật không biết phải nói gì nữa.

Hứa Tri Hạ nằm xuống giường, Kỷ Miên thuận thế ôm lấy cô ấy, vừa nhìn điện thoại vừa nhắn tin với Tiêu Ngôn Cẩn, Hứa Tri Hạ thấy khó hiểu.

Rõ ràng lúc tham gia tuyển tú, quan hệ hai người đâu có tốt gì.

Sao trong khoảng thời gian ngắn lại thân thiết đến thế.

Mỗi lần gọi điện hỏi Kỷ Miên ở đâu, cô đều bảo đang ăn với Tiêu Ngôn Cẩn. Rất nhiều lần, Tiêu Ngôn Cẩn còn gọi mình là "chị dâu".

Hứa Tri Hạ lấy điện thoại đi, khiến Kỷ Miên sững người.

Hứa Tri Hạ nũng nịu nói: “Hiện giờ vợ ra lệnh, chị phải làm đúng bổn phận của một Alpha, những thứ khác đừng có mơ tưởng nữa!”

Tiêu Ngôn Cẩn mãi không nhận được tin nhắn từ Kỷ Miên.

Phải ba tiếng sau mới thấy tin nhắn phản hồi: [ làm xong rồi!!]

Hồi tưởng đến đây, Tiêu Ngôn Cẩn cảm thấy mình sắp “quá tải”.

Quý Vân Nặc nhìn chằm chằm cô hồi lâu: “Em cứ ngây ngô cười gì thế?”

Tiêu Ngôn Cẩn ngẩn người, lau vết nước miếng bên môi, nói: “Em ấy à, có thể dụ dỗ được Quý đại tiểu thư như chị, trong lòng sao có thể không cảm thấy vinh quang chứ?”

Quý Vân Nặc cười bất lực, đúng là vậy thật, dù sao người thích ở rể như vậy thì nội tâm sao có thể không mạnh mẽ được.

Nghĩ đến đây, Tiêu Ngôn Cẩn đột nhiên xoay người đè nàng xuống phía dưới.

Quý Vân Nặc biết Tiêu Ngôn Cẩn chắc chắn không thể làm gì mình trong thời điểm này, liền nhẹ giọng: “A Cẩn.”

“Tỷ tỷ, em rất vui, em chỉ muốn hôn chị thôi.”

Tiêu Ngôn Cẩn hôn một bên trái, một bên phải, thậm chí còn muốn hôn khắp người.

Quý Vân Nặc cảm thấy mặt mình đầy nước miếng, bèn lấy tay che môi cô lại.

Hừ nhẹ: “Đồ ngốc.”

“Em là cún con của chị mà.” Tiêu Ngôn Cẩn đúng thật giống như một chú cún to xác, cứ rúc rúc vào lòng nàng.

Quý Vân Nặc bật cười, khẽ xoa đầu cô.

------------------------------

“Thật buồn cười!” Tiêu Tích Nhân khi biết Tiêu Ngôn Cẩn lại là con gái của Cố gia, lập tức tức giận đến phát điên, đúng là chim sẻ hóa phượng hoàng!

Tiêu Nhược Hoa bên cạnh bị tiếng gầm giận dữ của cha mình dọa sợ, run rẩy hỏi: “Ba… chúng ta vốn dĩ đã không thể đấu lại Quý gia, bây giờ Tiêu Ngôn Cẩn còn kết thân với một hào môn lớn như vậy, chẳng lẽ… chúng ta sắp tiêu đời rồi sao?”

Tiêu Tích Nhân xoa trán, ánh mắt lộ ra vẻ mệt mỏi và day dứt.

Ông thật sự cảm thấy có lỗi với Tiêu Nhược Hoa. Trước khi ra nước ngoài, Tiêu Nhược Hoa còn ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng từ sau khi về nước, bị chính ông chiều chuộng và xúi giục, khiến anh càng thêm sa ngã. Giờ đây, anh chẳng khác gì một phú nhị đại ăn chơi vô độ.

“Con trai à, người mà ba thấy có lỗi nhất đời này, chính là con.” Tiêu Tích Nhân ôm lấy Tiêu Nhược Hoa.

Tiêu Nhược Hoa lần đầu được cha ôm vào lòng, trong lòng dâng lên cảm xúc bối rối.

“Ba… ba nói vậy là sao?”

“Con không phải là người có tài kinh doanh. Nếu ba giao toàn bộ tài sản cho con, chắc chắn con sẽ không giữ nổi.”

Tiêu Tích Nhân thở dài: “Nhưng ba có thể đảm bảo, cả đời này con sẽ sống an ổn không lo nghĩ, dù không cần làm việc cũng chẳng sao.”

“Ba… ba…”

“Nhưng mà…”

Tiêu Tích Nhân nhắm mắt lại, nở một nụ cười lạnh: “Ba nhất định phải làm một chuyện. Phải báo thù cho mẹ con! Ba tuyệt đối sẽ không để cho gia đình Tiêu Lương Mộc sống yên ổn!”

------------------------------

Sau khi Quý Vân Nặc ở cữ xong, Quý gia cũng thuê bảo mẫu và người chăm sóc ưu tú để giúp nàng chăm con. Nàng cũng bắt đầu quay lại công ty làm việc.

Còn Tiêu Ngôn Cẩn thì toàn tâm toàn ý phát triển sự nghiệp âm nhạc trong giới giải trí, sống một cuộc sống bình ổn và thảnh thơi.

Tuy nhiên, cô vẫn còn một việc chưa làm xong, đó là giành lại sản nghiệp Tiêu gia!

Nhờ vào mối quan hệ của Cố Trăn, cô đã tìm được người y tá năm xưa ôm mình ra khỏi bệnh viện.

Dù rằng Cố Trăn cũng từng làm điều tương tự, nhưng Tiêu Ngôn Cẩn không hề trách móc gì, dù sao việc đó không gây tổn hại gì nghiêm trọng, chỉ là giúp cô thêm động lực để đòi lại công lý.

Người y tá đó tên là Ngụy Thục Ngâm.
Sau khi nghỉ việc, bà ta sống ở một ngôi làng miền núi hẻo lánh, nghe nói đã lấy chồng và sinh sáu người con.

Ngôi làng nằm ở một vùng núi xa xôi, chỉ có vài chục căn nhà xen kẽ nhau, con đường thì quanh co, bậc thang ruộng chồng chất tầng tầng lớp lớp.

Xe không thể đi vào, Tiêu Ngôn Cẩn đành phải tự mình leo bộ.

A Đức ở phía sau nói: “Thiếu phu nhân, để tôi đi cùng ngài. Đại tiểu thư đã căn dặn, tôi không dám không nghe theo.”

Tiêu Ngôn Cẩn gật đầu. Hai người cùng nhau đi men theo đường núi.

Ở đầu làng có vài người dân đang vác cuốc đi làm, nhìn thấy hai người lạ có vẻ ngoài phi phàm thì dừng chân đứng nhìn một lúc.

Tiêu Ngôn Cẩn hỏi: “Chú ơi, chú cho con hỏi chú có biết người tên Ngụy Thục Ngâm ở đâu không ạ?”

Người dân áp tai lại gần, lắc đầu tỏ vẻ không hiểu cô đang nói gì.

Nơi đây cách xa Lam Thành, nên Tiêu Ngôn Cẩn nhất thời cũng không biết phải nói sao. May mà một người dân tốt bụng chỉ về phía Hội Ủy Ban thôn.

Tiêu Ngôn Cẩn nói lời cảm ơn, rồi đi tìm trưởng thôn. May mắn là ông trưởng thôn từng học đại học ở ngoài nên biết nói tiếng phổ thông.

Trưởng thôn rót trà cho hai người, hỏi: "Xin hỏi các cô cậu đến tìm ai vậy?"

Tiêu Ngôn Cẩn trả lời: "Cho cháu hỏi nhà của người tên Ngụy Thục Ngâm ở đâu ạ?"

Trưởng thôn ngẩn ra, sau đó đáp: "À à, Ngụy Thục Ngâm à, để tôi đưa các cô cậu đi."

Trên đường đến nhà Ngụy Thục Ngâm, Tiêu Ngôn Cẩn muốn tạo quan hệ tốt với trưởng thôn nên hỏi chuyện: "Trưởng thôn, ông là một sinh viên tốt nghiệp đại học, sao lại không làm việc và lập nghiệp ở nơi khác?"

Trưởng thôn mỉm cười: "Thôn nghèo, tôi muốn nhờ kiến thức học được để phát triển quê hương, ai ngờ chỉ mới kết nối được giao thông bên ngoài, nhưng vẫn còn kém xa."

Tiêu Ngôn Cẩn nhìn bộ đồ vá víu trên người ông ta. Một người từng học đại học thời đó rất đáng quý, nếu làm việc ở nơi khác, chưa chừng giờ đã thành đạt rồi. Người lương thiện luôn nghĩ cho người khác.

Vừa nói vừa đi, cuối cùng cũng đến nhà Ngụy Thục Ngâm. Nhà bà ta so với các nhà khác thì khá xập xệ, xây bằng xi măng, đến cả lớp sơn cũng không có, trước cửa trồng một đám rau xanh.

Vừa mới bước vào cửa, một người phụ nữ bưng nước ra tưới rau, suýt nữa hắt cả bát nước vào người họ.

Người phụ nữ thấy có người lạ, gương mặt đầy vẻ bối rối: "Trưởng... trưởng thôn, họ... họ tìm ai vậy?"

Giọng phổ thông của bà ta rất lưu loát. Nếu tiếp tục làm việc chăm chỉ, cuộc sống có lẽ đã tốt hơn hiện giờ.

Trưởng thôn trả lời: "Vị tiểu thư họ Tiêu này đến tìm cô."

Lúc này, hai đứa trẻ đang chơi chạy ra ngoài, gọi người phụ nữ: "Mẹ ơi, con muốn ăn kẹo mạch nha!"

"Được được, các con ra ngoài chơi trước đi." Người phụ nữ luống cuống sửa lại tóc, rồi cười nói: "Mời vào, mời vào."

Bên ngoài đã cũ nát, bên trong cũng chẳng khá hơn là bao. Bàn ghế cũ kỹ, khăn lau mặt rách tươm vài lỗ. Trên giường có một bé trai khoảng ba tuổi đang ngủ – đây là đứa con thứ sáu của Ngụy Thục Ngâm.

Tiêu Ngôn Cẩn lễ phép nói: "Chào cô, tôi họ Tiêu."

"Chào cô... tôi là Ngụy Thục Ngâm." Giọng của cô ấy có phần run rẩy.

"Xin hỏi cô tìm tôi có việc gì vậy?"

"Tôi muốn hỏi chuyện 20 năm trước, khi bà làm y tá ở bệnh viện Lam Thành." Tiêu Ngôn Cẩn cười nhàn nhạt, "Khi đó có ai ủy thác gì cho bà không?"

Chưa nói xong, Ngụy Thục Ngâm đã vội vàng lắc đầu: "Không có! Không có ai cả!"

"Tôi còn chưa nói là ai ủy thác cho bà, sao bà căng thẳng thế?" Tiêu Ngôn Cẩn lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta.

"Cô... cô rốt cuộc muốn làm gì?!" Cả người Ngụy Thục Ngâm run lên.

"Lão bà, tôi về rồi!" Một Alpha nam đặt cuốc xuống, nhìn thấy đầy người trong nhà thì sững người, nhìn quần áo sang trọng trên người Tiêu Ngôn Cẩn, mắt sáng rực, lắp bắp: "Lão bà, những người này là ai vậy?"

"A Thành, họ muốn đánh em, anh phải bảo vệ em!" Ngụy Thục Ngâm hoảng hốt trốn ra sau A Thành, cúi đầu nhìn Tiêu Ngôn Cẩn.

A Thành tính khí nóng nảy, gào lên:
"Này! Các người muốn làm gì vợ tôi?!"

Tiêu Ngôn Cẩn tặc lưỡi hai tiếng, giơ tay lên. A Đức phía sau đưa ra một xấp tiền, đặt vào tay cô.

"Chừng này tiền đủ chưa?" Tiêu Ngôn Cẩn lại đặt tiền lên bàn.

A Thành như bị xúc phạm, xắn tay áo chửi: "Mẹ kiếp, muốn sỉ nhục ai vậy? Tôi tuy nghèo, nhưng không ăn tiền của mấy người!"

"Tôi không nói chuyện với ông, tôi đang hỏi vợ ông!" Tiêu Ngôn Cẩn lạnh lùng liếc mắt nhìn, A Thành lập tức sợ hãi, nhìn người phía sau cô đúng kiểu vệ sĩ khí thế chính nghĩa, đánh nhau chắc gì đã thắng.

"Ngụy Thục Ngâm, người thuê bà làm việc năm xưa giờ đã sa lưới. Nếu không muốn bị liên lụy, tốt nhất hãy nói rõ mọi chuyện năm đó cho tôi, nếu không tôi sẽ khiến bà sống không yên ổn!" Tiêu Ngôn Cẩn hù dọa bà ta.

Chưa kịp phản ứng, Ngụy Thục Ngâm lập tức quỳ xuống tại chỗ.

"Xin cô, tôi xin cô, tôi còn sáu đứa con... bọn nhỏ không thể thiếu mẹ..." Ngụy Thục Ngâm khóc lóc cầu xin, cuối cùng đành phải thú nhận.

“Một người đàn ông tìm đến tôi, trông rất có tiền, nói sẽ cho tôi 1 triệu nếu tôi đưa một đứa trẻ ra ngoài. Lúc đó tôi còn trẻ, bị tiền làm mờ mắt nên đã đồng ý. Không ngờ người đàn ông ấy không chỉ không đưa tiền mà còn uy h**p tôi. Tôi không thể tiếp tục công việc nên đã từ chức về quê, nhưng không có việc làm, không có thu nhập, tôi không thể sống nổi, thế là tôi kết hôn và sinh con.”

Ngụy Thục Ngâm nghẹn ngào kể.

A Thành và trưởng thôn nghe xong thì há hốc mồm kinh ngạc.

A Thành đấm một cú vào ngực bà ta, mắng: “Thảo nào lúc đó tôi mới gặp bà lần đầu bà đã lập tức đồng ý cưới, mẹ tôi còn tưởng bà thích tôi, không ngờ bà chỉ muốn tìm người để có cơm ăn!”

Ngụy Thục Ngâm bị đánh đến nỗi kêu la thảm thiết.

A Thành lại định ra tay lần nữa thì bị A Đức chặn lại. Tiêu Ngôn Cẩn lạnh lùng nói: “Đánh phụ nữ, ông còn tính là đàn ông à?”

Nhìn bộ dạng này, chắc là đánh suốt hơn chục năm rồi.

Ngụy Thục Ngâm chỉ khóc, hoàn toàn không có phản kháng.

Tiêu Ngôn Cẩn hỏi: “Đứa bé đâu?”

Ngụy Thục Ngâm đáp: “Người đàn ông đó bảo tôi xử lý đứa bé, nhưng tôi không dám, thế là lén đặt nó trước cửa một hộ dân.”

“Cái gì?” Tiêu Ngôn Cẩn sững người, “Nói vậy là đứa bé không chết?”

“Tôi không biết...” Ngụy Thục Ngâm lắc đầu.

“Dù sao đi nữa, đi với tôi một chuyến, tôi sẽ giúp bà tố cáo ông ta.” Tiêu Ngôn Cẩn định nắm tay cô ta.

Nhưng Ngụy Thục Ngâm cứng rắn phản đối, “Không được, nếu vậy chẳng phải tôi cũng...”

Reeng reeng reeng ~

Điện thoại đột nhiên vang lên.

Ở đây sóng yếu, là điện thoại vệ tinh của A Đức đổ chuông.

A Đức bắt máy, sắc mặt bỗng nghiêm trọng. Anh vội nói: “Thiếu phu nhân, vừa rồi có người gọi cho tôi, nói là Tiêu lão gia mất tích rồi!”

“Cái gì?!” Tiêu Ngôn Cẩn hét lên.

Tiêu Ngôn Cẩn vội vã trở lại Lam Thành. Vì Ngụy Thục Ngâm không chịu đi cùng, thậm chí còn trốn đi, Tiêu Ngôn Cẩn không thể làm gì khác ngoài tự mình quay về.

Về việc vì sao Tiêu Lương Mộc mất tích, chắc chắn là bị ai đó bắt cóc và người đó chính là Tiêu Tích Nhân!

“Nghe nói cả nhà Tiêu Tích Nhân đã xuất ngoại.” Có người báo lại với Tiêu Ngôn Cẩn rằng chỉ tra được thông tin xuất cảnh của Tiêu Nhược Hoa.

Vậy thì Tiêu Tích Nhân hẳn vẫn còn ở Lam Thành.

Tiêu Ngôn Cẩn suy nghĩ, cô cần tìm người giúp điều tra tung tích Tiêu Lương Mộc.

Người đó chính là Cố Thanh Vân.

“Mama.” Tiêu Ngôn Cẩn gọi một tiếng rất nhẹ nhàng, không chút gánh nặng, thậm chí còn thoải mái.

Cố Thanh Vân mỉm cười: “Có chuyện gì?”

“Xin lỗi vì con tìm mama là vì có việc, sau này nhất định sẽ...”

“Không cần. Dẫn con dâu và cháu ngoại đến đi, mama muốn tổ chức một buổi gặp mặt gia đình.”

“Chuyện là thế này…”

Tiêu Ngôn Cẩn mím môi: “Ba con... mất tích rồi. Con nghi là do Tiêu Tích Nhân làm. Mama có mối quan hệ rộng, chắc sẽ tìm ra ông ấy đang ở đâu.”

“À, thì ra là vì cha nuôi của con mất tích.” Cố Thanh Vân cười lạnh — bà vốn không ưa Tiêu Lương Mộc.

“Bị bắt thì mặc kệ, có liên quan gì đến con đâu, sao lại quan tâm đến ông ta như thế?”

“Không phải là quan tâm hay không…” Tiêu Ngôn Cẩn nhíu mày.

Cô biết Tiêu Lương Mộc từng biết dù nguyên thân không phải con ruột, nhưng vẫn đối xử với nguyên thân rất tốt suốt thời gian dài.

“Ông ấy đối xử với con rất tốt… con thật sự muốn tìm ông ấy.”

Trong lòng Cố Thanh Vân có chút hụt hẫng. Bà từng nghĩ nếu gặp lại đứa trẻ này, bà có thể mạnh mẽ giành lại, giữ cô bên mình, cả đời chỉ nhận bà là mẹ.

Nhưng sau khi nghe Cố Trăn kể lại, bà bắt đầu dao động.

Dù hỏi Tiêu Ngôn Cẩn bao nhiêu lần, cô cũng không muốn rời Lam Thành, nên cuối cùng bà đành buông tay.

Nhưng bà vốn dĩ không ưa gì Tiêu Lương Mộc.

“Ngốc à, con là con gái của ta, sao ta có thể không giúp con được chứ.” Cố Thanh Vân hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn ra ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ.

“Cho mama ba tiếng, mama nhất định sẽ tìm được ông ta.”

Trong khu rừng yên tĩnh, ẩn mình một căn nhà gỗ nhỏ.

Bên trong vang lên từng tiếng r.ên rỉ “ư ư” nghe đến đau lòng.

Tiêu Lương Mộc bị trói chặt trên ghế, miệng bị nhét một mảnh vải bẩn, chỉ có thể phát ra âm thanh ú ớ.

Cánh cửa gỗ “rắc” một tiếng bật mở, mấy bóng người vội vã bước vào.

Nhìn thấy người đến, Tiêu Lương Mộc lập tức phát điên, trợn trừng đôi mắt đầy tia máu vì lâu ngày chưa được ngủ.

Tiêu Tích Nhân rút miếng vải trong miệng ông ra, cười lạnh: “Tiêu Lương Mộc, có phải mày rất bất ngờ khi lại gặp tao lần nữa đúng không?”

Tiêu Lương Mộc gào lên: “Tiêu Tích Nhân, đồ vô sỉ khốn nạn! Mày còn dám bắt cóc tao nữa sao!”

“Sao tao có thể dễ dàng buông tha cho mày được? Dù tao có thua hoàn toàn, tao cũng muốn kéo mày đi chết cùng!”

Nhưng rồi ông đột nhiên bình tĩnh lại, nghe Tiêu Tích Nhân gào thét trước mặt, ông thở dài nói: “Tiêu Tích Nhân, nếu muốn giết thì cứ giết đi. Là tao đã hại chị dâu, tao sẵn sàng chuộc lỗi.”

Tiêu Tích Nhân cười lạnh: “Giết mày dễ quá, tao muốn để ngươi phải chịu đau đớn từng chút một trên chính cơ thể mình.”

-------------------------------

Ba tiếng sau, Tiêu Ngôn Cẩn cuối cùng cũng tìm được chút manh mối về Tiêu Lương Mộc.

Theo lời một số người, gần đây có vài tên côn đồ thường xuyên lui tới khu rừng ngoại ô, hành tung khác hẳn mọi khi, tựa như đang làm việc theo lệnh bí mật của ai đó.

Tiêu Ngôn Cẩn nghi ngờ: Chẳng lẽ Tiêu Tích Nhân đã nhốt Tiêu Lương Mộc trong rừng?

“……” Trong phút chốc, cô thấy bối rối, không biết nên hạ lệnh như thế nào.

Tuy Cố gia có nhiều tai mắt, nhưng ở Lam Thành, Quý gia mới là gia tộc lớn nhất, có rất nhiều người giỏi.

Nhưng cô lại ngại ngùng không tiện mở lời với Quý Chi Diệp.

Cô quay sang nhìn Quý Vân Nặc – người đang chăm sóc con nhỏ.

“Lão bà.” Tiêu Ngôn Cẩn nhẹ giọng gọi.

“Hửm?” Quý Vân Nặc bất ngờ ngẩng đầu, nhìn cô vợ kỳ quái của mình.

“Chị có quen ai biết đánh đấm không?” Tiêu Ngôn Cẩn vừa báo cảnh sát, vừa đến trước mặt Quý Vân Nặc.

Quý Vân Nặc đứng dậy, nắm lấy tay cô: “Ngôn Cẩn, em đang nói gì vậy? Sao lại hỏi chuyện đánh người, em định đánh ai?”

Tiêu Ngôn Cẩn cắn môi, đành phải nói thật: “Lão bà, ba em bị bắt cóc rồi.”

Nói đến đây, đôi mắt cô đỏ hoe, nghẹn ngào. Rõ ràng là một người xuyên không, vậy mà giờ lại rơi nước mắt vì Tiêu Lương Mộc.

Quý Vân Nặc vội ôm lấy cô, dịu dàng an ủi: “A Cẩn, đừng khóc, cứ từ từ nói với chị, chúng ta cùng nghĩ cách.”

“Em chỉ sợ làm phiền chị...”

“Phiền cái gì chứ?” Quý Vân Nặc bịt miệng cô lại, không vui cau mày nói: “Chúng ta là vợ vợ, phải sống với nhau cả đời, còn có con nữa. Phải cùng nhau vượt qua mọi chuyện. Sau này không được nói những lời như vậy!”

Tiêu Ngôn Cẩn cảm động, ôm chặt lấy Quý Vân Nặc, khẽ gọi: “Tỷ tỷ.”

Quý Vân Nặc đích thân đi nói chuyện với Quý Chi Diệp. Dù gì Tiêu Lương Mộc cũng từng là thanh mai trúc mã của Quý Chi Diệp, nên bà lập tức điều động nhân lực đi tìm kiếm. Rất nhanh, cả khu rừng bị phong tỏa.

Tiêu Ngôn Cẩn cùng đội tìm kiếm xuất phát. Quý Vân Nặc vốn định đi theo, nhưng bị Tiêu Ngôn Cẩn nài nỉ ở lại trong nhà. Trước khi rời đi, Quý Vân Nặc lo lắng hôn cô một cái, dặn dò rất nhiều muốn để cô yên tâm.

Cuối cùng, sau một tiếng tìm kiếm, họ phát hiện một căn nhà gỗ nhỏ – bên trong trống không.

Tiêu Ngôn Cẩn tưởng đã công cốc, thì bỗng sàn nhà phát ra tiếng “thùng thùng”. Cô lập tức tay không mở tung sàn nhà, nhìn thấy Tiêu Lương Mộc người đầy máu, thều thào: “A Cẩn…”

Tiêu Lương Mộc được đưa vào viện, tuy bị tra tấn nặng nề, nhưng may mắn không nguy hiểm đến tính mạng.

Cuối cùng, cảnh sát bắt được Tiêu Tích Nhân tại sân bay.

Tiêu Ngôn Cẩn không ngờ Tiêu Tích Nhân lại chịu buông tha Tiêu Lương Mộc.

-----------------------------------

Năm mới, hai nhà Quý – Tiêu cùng nhau ăn cơm.

Em bé mới ba tháng tuổi, vẫn ngủ ngoan trong lòng mẹ, miệng khẽ hé ra.

“Bé mới ba tháng mà da trắng mịn thế này.” Lương Trĩ và Tiêu Lương Mộc nhìn đứa cháu ngoại, cười tươi không ngớt.

Tiêu Ngôn Cẩn ở bên cười hì hì: “Đứa nhỏ này giống mẹ nó.”

Trước đó, Cố Trăn và Cố Thanh Vân cũng đến thăm, Tiêu Ngôn Cẩn cũng bảo với họ: “Đứa nhỏ này giống mẹ nó.”

Hy vọng đứa bé giống mẹ, nếu không thì nếu nó nghịch ngợm chọc giận nàng, chắc chắn sẽ bị một trận đòn tơi bời. Nhưng nếu giống mẹ, làm sao mà nỡ đánh cho được.

Ăn cơm xong, Quý Vân Nặc bế con đi pha sữa. Tiêu Ngôn Cẩn nhẹ nhàng lẻn vào, liền bị Quý Vân Nặc bắt gặp.

“Lại nhìn lén nữa hả?” Quý Vân Nặc nũng nịu nói.

Tiêu Ngôn Cẩn nhún vai: “Đâu phải chưa từng thấy đâu.”

Đứa bé bú sữa rất ngoan, được mẹ dỗ dành, cười tíu tít.

“Con cười giống hệt em.” Quý Vân Nặc nhìn mà trong lòng ngập tràn hạnh phúc.

Tiêu Ngôn Cẩn nghiêng người qua xem, “Nói bậy, rõ ràng là giống chị.”

Quý Vân Nặc cười nhẹ: “Chị cười đâu có đáng yêu như em.”

“Nhưng chị rất đẹp.” Tiêu Ngôn Cẩn quen miệng khen Quý Vân Nặc, khiến nàng chỉ biết cười bất đắc dĩ. Đúng lúc đó, vài chùm pháo hoa rực sáng ngoài cửa sổ, nổ tung trên nền trời đêm.

Tiêu Ngôn Cẩn nắm tay Quý Vân Nặc, hỏi: “Tỷ tỷ, chị còn nhớ cái năm mà em với chị không thể đón Tết ở cạnh nhau, chỉ có thể tâm sự qua điện thoại, em thì lén chạy tới nhà chị, suýt nữa bị phát hiện không?”

Quý Vân Nặc khẽ đáp: “Một năm trước.”

Một năm trước, tuy họ đã gặp nhau, nhưng chưa từng được an yên như bây giờ.

Tiêu Ngôn Cẩn ôm lấy tay nàng: “Cuối cùng chúng ta cũng đạt được điều ước.”

“Em còn ước điều gì nữa sao?” Quý Vân Nặc hỏi.

Một điều ước sao mà đủ.

Tiêu Ngôn Cẩn nhìn nàng, chỉ mỉm cười. Nụ cười ấy thuần khiết, ánh mắt dịu dàng đến lạ thường: “Em muốn nói là cả đời này em sẽ mãi yêu chị.”

“Yêu đến một trăm, một ngàn, một vạn năm.”
 
Xuyên Thành Tra A Bị Đại Tiểu Thư Hào Môn Ép Cưới
Chương 106: Ngoại truyện 1



Cuối cùng tiểu bảo bảo cũng ra đời.
Hai người mẹ lại bắt đầu lo lắng, bởi vì các nàng vẫn chưa nghĩ ra tên, vậy nên đặt tên gì cho đứa nhỏ đây?

Hai người vừa chăm sóc hài tử vừa suy nghĩ tên.

Tiêu Ngôn Cẩn: "Gọi là Quý Tiêu, Quý Mộ Tiêu, Quý Hy Hy?"

Quý Vân Nặc: "......"

Mãi cho đến một đêm, khi Tiêu Ngôn Cẩn đang cho bé con uống sữa, đột nhiên "A" một tiếng.

Quý Vân Nặc nghe thấy tiếng động liền từ phòng tắm đi ra: "Sao vậy?"

"Em nghĩ ra tên rồi, gọi là Quý Hựu Ngôn." Tiêu Ngôn Cẩn linh quang chợt lóe, cười hì hì.

Quý Vân Nặc còn đang mơ màng, hỏi: "Vì sao lại là cái tên này?"

"Chẳng lẽ chị quên tên CP của chúng ta là 'Lời Hứa' sao?"

Quý Vân Nặc gật đầu, tựa đầu vào lòng nàng, "Nhưng sao không gọi là 'Lữ Ngôn'?"

(* Lữ có nghĩa là thực hiện trong cổ văn)

"Bởi vì 'Hựu' có nghĩa là lặp lại, đại diện cho lời hứa của em và chị không chỉ ở kiếp này mà còn kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp cũng sẽ thực hiện, em muốn cả đời cả trăm đời vạn đời đều được gặp lại chị."

Quý Vân Nặc cười dịu dàng, nắm tay cô: "Kiếp này đã đủ rồi."

Tiêu Ngôn Cẩn hôn nhẹ lên môi nàng, thì thầm: "Không đủ, chỉ khi được ở bên chị mới là đủ."

---------------------------------

Ngày hôm sau, cô liền đem tên em bé công bố cho hai bà ngoại.

Quý Chi Diệp và Vệ Thấm đều tỏ ý đồng ý rất sâu sắc.

Trong thời gian Quý Vân Nặc ở cữ, Tiêu Ngôn Cẩn đảm nhiệm việc chăm sóc con nhỏ.

Buổi tối, Quý Vân Nặc tắm xong từ phòng tắm đi ra, thấy Tiêu Ngôn Cẩn đang ngồi xổm nhìn bé.

Nàng đi tới, ôm lấy vai cô, cười hỏi: "Em đang nhìn gì thế?"

Tiêu Ngôn Cẩn thở dài: "Em bé ngủ rồi."

Quý Vân Nặc cũng ngồi xuống, ôm lấy vợ mình, hai người dịu dàng nhìn khuôn mặt đang ngủ say của bé.

Chỉ mới trăm ngày, da trắng nõn, hai má ửng hồng, yên tĩnh ngoan ngoãn, hoàn toàn không giống ban ngày hay khóc nháo.

"Em đoán con bé giống ai?" Quý Vân Nặc hỏi.

Tiêu Ngôn Cẩn đáp: "Mẹ nói bé rất giống chị, vừa nhìn cứ tưởng chị xuyên về lúc nhỏ."

Quý Vân Nặc lắc đầu: "Mắt con giống em hơn."

"Sao em lại không nhận ra nhỉ."

"Em có thể cảm nhận được, dù đôi mắt có giống, nhưng ánh mắt lại khác nhau. Bé và em đều trong veo thuần khiết, sau này chắc chắn sẽ rất ngoan."

Tiêu Ngôn Cẩn cười híp mắt, tựa vào lòng nàng: "Chị chỉ thích bé ngoan thôi à?"

Quý Vân Nặc nâng cằm cô, hôn nhẹ một cái: "Không đâu, em thì chẳng ngoan chút nào."

"Em chỗ nào không ngoan?" Tiêu Ngôn Cẩn bất mãn: "Chị nói gì là em làm theo ngay, em ra ngoài chơi cũng báo cho chị mỗi ngày, chị muốn ăn gì em cũng làm, chị không cho em uống rượu hút thuốc em cũng nhịn, chị nói xem em có ngoan không?"

Tiêu Ngôn Cẩn càng nói càng ấm ức, làm nũng trong lòng vợ: "Em thật ngoan, em rất ngoan mà."

Quý Vân Nặc bật cười, không nói gì thêm.

Tiêu Ngôn Cẩn quả thật ở mấy mặt kia rất ngoan, nhưng ở một vài phương diện khác... lại không ngoan chút nào.

Đột nhiên, em bé tỉnh giấc, oa oa khóc lớn.

Hai người lần đầu làm mẹ lập tức luống cuống tay chân.

"Con bé đói bụng sao?"

Quý Vân Nặc vội bế bé lên, đang định cởi áo ngủ, quay sang nhìn Tiêu Ngôn Cẩn đang ngây người đứng nhìn.

Tiêu Ngôn Cẩn: "?"

"Em cũng muốn ăn à?"

Sao cô ấy lại đi giành đồ ăn của bảo bảo chứ? Tiêu Ngôn Cẩn tức giận quay đầu lại.

Chẳng phải đã thấy cảnh đó nhiều lần rồi sao!

Bảo bảo đúng là đói bụng thật, sau khi bú mẹ xong thì không khóc nữa.

Quý Vân Nặc đặt bảo bảo vào nôi, bảo bảo nhìn nàng cười tít mắt.

"A Cẩn, bảo bảo đang cười với ai vậy?"

Tiêu Ngôn Cẩn lập tức quay đầu nhìn bảo bảo, bé mở to đôi mắt tròn xoe đen lay láy nhìn hai người mẹ ngốc nghếch cười toe toét.

"A, lần đầu tiên thấy bảo bảo cười ngọt ngào như vậy." Tiêu Ngôn Cẩn thật muốn ôm con bé hôn một cái thật mạnh.

Quý Vân Nặc cười: "Cười lên giống em đấy."

"Chị cười cũng đẹp mà." Tiêu Ngôn Cẩn nhìn nàng, cúi người giúp nàng chỉnh lại quần áo. Omega trong thời kỳ cho con bú càng thêm đẫy đà.

Vừa rồi vội cho bảo bảo bú, Quý Vân Nặc chưa kịp chỉnh quần áo, mặt đỏ ửng.

"Tỷ tỷ."

"Hửm?"

"Em nhịn... năm tháng rồi." Tiêu Ngôn Cẩn nghĩ nghĩ.

Quý Vân Nặc: "..."

"Tuy rằng em sẽ không giành với bảo bảo..." Tiêu Ngôn Cẩn nhẹ nhàng tới gần Quý Vân Nặc, ôm lấy eo nàng, "Nhưng cũng đâu ai nói là không được chạm vào đâu."

Quý Vân Nặc trừng mắt: "Bảo bảo còn chưa ngủ đâu."

"Em đâu có nói là hôm nay đâu." Tiêu Ngôn Cẩn chu môi, "Mấy ngày nữa hình như là 1/5 mà. Còn nhớ năm ngoái chúng ta làm gì không?"

Nói đến đây, giọng cô đầy ám muội, khiến mặt Quý Vân Nặc đỏ rực.

"Vừa hay hai mẹ có ở nhà, bảo bảo có thể giao cho hai người họ trông một chút mà." Tiêu Ngôn Cẩn khẽ cắn tai Quý Vân Nặc.

Quý Vân Nặc khẽ ưm một tiếng, nhưng cũng không né tránh.

Ánh mắt nàng đầy sự trong trẻo.

"Sao thế?" Tiêu Ngôn Cẩn cảm thấy hơi sợ.

"Năm ngoái 1/5 là em cố ý gài bẫy, năm nay phải để chị làm chủ." Quý Vân Nặc trừng mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng khiến Tiêu Ngôn Cẩn nổi hết da gà.

Biết thế lúc nãy đã không nhắc đến chuyện đó!!

---------------------------------

Ngày 1/5, Tiêu Ngôn Cẩn toàn thân đầy "dấu hôn" bị Omega tự tay khiêng về nhà.

Vệ Thấm và Quý Chi Diệp ở nhà chăm bảo bảo vui vẻ vô cùng, thấy hai người mẹ quay về cũng không ra đón, cười mỉa mai: "U, bảo bảo, các mẹ về rồi này."

Quý Vân Nặc muốn đi xem bảo bảo, nhưng lại bị Alpha bên cạnh làm vướng bận: "Con đưa A Cẩn lên lầu trước."

Quý Chi Diệp: "A Cẩn bị sao vậy?"

"Chỉ là trong kỳ nghỉ trăng mật không cẩn thận bị thương..." Quý Vân Nặc không giỏi nói dối, ấp úng.

Quý Chi Diệp vẫn chưa hiểu, bị thương ở đâu?

Cùng Vệ Thấm liếc nhau.

Hai người không cần nói cũng hiểu, cười trộm một trận.

Tiêu Ngôn Cẩn đã nằm trên giường giả vờ khóc nhẹ, ai không biết còn tưởng là Quý Vân Nặc bắt nạt cô.

"Tỷ tỷ, chị thật xấu xa."

Quý Vân Nặc dở khóc dở cười, chuyện này nàng thật sự không giỏi, chỉ có thể uất ức Tiêu Ngôn Cẩn.

"c** q**n áo ra đi."

Tiêu Ngôn Cẩn quay đầu hừ một tiếng đầy kiêu kỳ, lần này cô có quyền không nghe lời vợ.

Biết cô giận, Quý Vân Nặc kiên nhẫn lại gần, hôn cô một cái.

"Nghe lời nào, để chị bôi thuốc."

"Hừ!" Vẫn bướng bỉnh không chịu thua.

Quý Vân Nặc nhịn không được cười, tiểu kiều này bị nàng nuông chiều đến vô pháp vô thiên rồi.

"Lão bà, để chị bôi thuốc cho em có được không?"

Tiêu Ngôn Cẩn lập tức ngẩn người.

Vì Quý Vân Nặc đang làm nũng, đây là giọng điệu làm nũng!

"Kêu thêm lần nữa."

Quý Vân Nặc cắn môi, khẽ nũng nịu như mèo con.

Tiêu Ngôn Cẩn ngứa ngáy trong lòng, bật dậy ôm lấy Quý Vân Nặc, cũng làm nũng lại: "Kêu nữa đi."

"Được rồi, vậy em phải để chị bôi thuốc đó."

Tiêu Ngôn Cẩn lui sang một bên, giống như cún con ngoan ngoãn gật đầu.

"Buổi tối, mặc cho em xử lý, được không?" Quý Vân Nặc mỉm cười, khẽ thì thầm bên tai cô, cố ý hạ thấp giọng nhưng vẫn không mất dịu dàng, dù là Alpha không gần nữ sắc cũng sẽ bị mê đến điên đảo.

"Tỷ tỷ, em chỉ thích dáng vẻ thẳng thắn của chị." Tiêu Ngôn Cẩn cười không ngừng, lập tức cởi hết quần áo.

Lộ ra cơ thể đầy dấu hôn và vết cào.

Làn da trắng muốt hiện rõ trước mắt.

Quý Vân Nặc nhìn mà ngẩn người một lúc lâu.

"Chị, chị không cảm thấy em đối với chị rất dịu dàng, mà chị lại xấu xa với em sao?" Tiêu Ngôn Cẩn bĩu môi, oán giận nói.

"Chị sai rồi." Quý Vân Nặc thở dài một hơi, cảm thấy dường như mình mãi cũng không học được cách làm nũng, vẫn là Tiêu Ngôn Cẩn lợi hại hơn.

Miếng thuốc mát lạnh dán lên cơ thể nóng hừng hực, khiến Tiêu Ngôn Cẩn cảm thấy một tia dễ chịu thoải mái.

"Sao lại nóng như vậy?" Quý Vân Nặc khó hiểu.

Tiêu Ngôn Cẩn chỉ cười, cũng không nói cho nàng biết nguyên nhân thật sự.

"Quay người lại." Quý Vân Nặc nhẹ giọng nói.

Tiêu Ngôn Cẩn ngoan ngoãn xoay người, lộ ra cái gáy trắng nõn, chỗ tuyến thể vẫn còn đỏ sưng, đương nhiên không phải vì đ.ộng t.ình, mà là bị ai đó lỡ cắn cho thê thảm.

Quý Vân Nặc lúc đó cũng không kìm chế được, lúc cắn mạnh đến mức máu mang theo tin tức tố tràn ra.

"Tê..." Tiêu Ngôn Cẩn đau đến kêu một tiếng.

"Chị sẽ nhẹ một chút." Quý Vân Nặc đau lòng nói.

"Cũng không nhẹ chút nào đâu." Tiêu Ngôn Cẩn cố ý làm bộ oán trách.

"Được rồi, lần sau chị sẽ chú ý."

Tiêu Ngôn Cẩn bỗng nhiên cả người run lên, còn có lần sau?!!

Có lẽ là do cơ thể hơi bị thương, tin tức tố cũng theo đó mà nhẹ nhàng lan ra.

Quý Vân Nặc hơi dao động, vừa mới buông tay đã bị ai đó bắt lấy.

"Hử?"

"Chị không phải nói mặc kệ em xử trí sao?" Tiêu Ngôn Cẩn lộ ra nụ cười đầy ý xấu.

Quý Vân Nặc gật đầu, thân thể đã bị Alpha áp xuống dưới.

"Tiêu Ngôn Cẩn!" Quý Vân Nặc không nhịn được trừng mắt nhìn cô.

"Chẳng lẽ chị muốn nuốt lời?" Tiêu Ngôn Cẩn bĩu môi, bộ dạng đáng thương cực kỳ, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ hồ ly gian xảo: "Lúc trước chị cắn em đau như vậy, có dịu dàng bằng em đối với chị không? Nên làm vợ em thì phải học cách ngoan ngoãn."

Nói rồi, bắt đầu c** q**n áo của Quý Vân Nặc.

Mấy động tác sau, đầu óc Quý Vân Nặc đã thành một đống hồ nhão, làm gì còn tâm trí mà học những điều mà Tiêu Ngôn Cẩn dạy dỗ.

Nhưng luận về sự dịu dàng, vẫn là Tiêu Ngôn Cẩn có kinh nghiệm hơn.

Xong việc, Quý Vân Nặc nằm trên người cô vẽ vài vòng tròn lên ngực cô.

Tiêu Ngôn Cẩn nhìn làn da trơn mịn tuyết trắng của nàng, cười đắc ý: "Chị xem, vừa rồi em cắn cũng đâu có nhẹ, nhưng trên người cũng có thấy dấu nào đâu."

Quý Vân Nặc lười tranh cãi, chỉ 'ưm' một tiếng: "Ai nói không có dấu cắn."

"Thật sao, để em xem." Tiêu Ngôn Cẩn lập tức đè nàng lại.

Quý Vân Nặc vội vàng xin tha: "Thôi thôi, vẫn là em lợi hại."

Tiêu Ngôn Cẩn cắn nhẹ môi nàng: "Lời này chờ làm xong lần nữa hãy nói." Giọng nói mang ý không đủ, rõ ràng là còn muốn tiếp tục.

Quý Vân Nặc: "......"

Quý Vân Nặc nghi ngờ mình lại bị vẻ đáng thương giả tạo của Tiêu Ngôn Cẩn dắt mũi.

Đến tối muộn, Vệ Thấm cùng Quý Chi Diệp ăn cơm tối, vẫn không thấy hai người họ xuống.

Quý Chi Diệp: "Chị có nên lên gọi hai đứa nó xuống không?"

Vệ Thấm: "Chị cũng từng trải rồi, biết bọn nhỏ đang làm gì thì đừng quấy rầy, lo ăn cơm đi."

"Cơm cơm." Bảo bảo gọi một tiếng, trên người còn quấn khăn yếm, vô cùng dễ thương, giống như một cục bột nếp nhỏ.

"Ôi, bảo bảo biết nói rồi!" Hai người vui mừng không thôi, hoàn toàn quên mất con gái và con rể vẫn còn ở trên lầu.
 
Xuyên Thành Tra A Bị Đại Tiểu Thư Hào Môn Ép Cưới
Chương 107: Ngoại truyện 2



Đến ngày kỷ niệm hai người ở bên nhau, Tiêu Ngôn Cẩn đang tính toán làm thế nào để cho Quý Vân Nặc một bất ngờ.

Một đêm nọ, sau khi hai người nói chuyện phiếm xong, nhắc tới chuyện Quý Vân Nặc không báo trước việc mang thai cho cô biết.

Đó cũng là lần đầu tiên Quý Vân Nặc tức giận với Tiêu Ngôn Cẩn.

Nguyên nhân là hôm trước, hai người cá cược ai yêu ai nhiều hơn, ai ghen hơn. Sau đó khi đi ăn cơm, Tiêu Ngôn Cẩn cố ý đi trêu chọc một Omega mềm mại trước mặt để làm Quý Vân Nặc ghen. Lúc đầu Quý Vân Nặc còn hơi rụt rè, cho đến khi Tiêu Ngôn Cẩn ngu ngốc nói đối phương xinh đẹp giống nàng.

Quý Vân Nặc lập tức sa sầm mặt, cầm túi bỏ đi.

Tiêu Ngôn Cẩn: "?"

Quý Vân Nặc về nhà, Tiêu Ngôn Cẩn hoảng hốt chạy về theo, lại bị Quý Vân Nặc nhốt ngoài cửa.

"Trước khi chị hết giận, em đừng hòng bước vào phòng của chị, cũng đừng nghĩ ngủ chung với chị!"

Tiêu Ngôn Cẩn nhanh chóng dỗ dành lão bà, kết quả vẫn bị Quý Vân Nặc mắng một trận: "Sao em lại ấu trĩ như vậy, trò đùa kiểu đó mà cũng dám nói?

Tiêu Ngôn Cẩn, chị thật sự chịu đủ rồi cái kiểu không từ thủ đoạn của em! Muốn làm chị ghen cũng không thể dùng thủ đoạn thông minh một chút sao? Em luôn nói chị là Omega đẹp nhất trong lòng em, tuyệt đối không so ai với chị, vậy mà lại vì một trò cá cược ấu trĩ mà lấy chị ra đùa giỡn? Chị đã nhẫn nhịn em đủ lâu rồi!

Còn nữa, lần đó em với Hà Nhu nói chuyện vui vẻ đến mức quên cả chị, em tưởng chị quên rồi sao? Chị không bao giờ quên đâu!"

Vệ Thấm và Quý Chi Diệp thấy hai người cãi nhau, Quý Vân Nặc còn đuổi Tiêu Ngôn Cẩn ra ngoài, cảm thấy rất khó tin. Quý Vân Nặc yêu thương Tiêu Ngôn Cẩn như vậy mà cũng làm ra chuyện này.

Vệ Thấm hỏi Quý Chi Diệp: "Chị biết khi nào em tức giận nhất không?"

Quý Chi Diệp sợ hãi trả lời: "Không phải là khi chị đi xã giao về trễ, không báo cho em sao?"

"Chị nghĩ vậy? Chỉ là một phần thôi. Thực ra là vì em cấm ngươi uống rượu mà chị càng uống, hoàn toàn không nghe lời em."

Quý Chi Diệp cảm thấy oan ức, nhiều lần bà về muộn đều bị Vệ Thấm nhốt ngoài cửa, càng xấu hổ là Tiêu Ngôn Cẩn còn ở nhà, bị nhìn thấy thì đúng là không còn mặt mũi. Nhưng suốt hơn hai mươi năm qua, bà đã học được rất nhiều cách dỗ dành người khác, lập tức truyền lại cho Tiêu Ngôn Cẩn.

Tiêu Ngôn Cẩn ngoài mặt đồng ý, nhưng trong lòng chửi thầm, mấy chiêu đó chỉ có tác dụng với Vệ Thấm, còn Quý Vân Nặc chắc chắn không dễ qua mặt như vậy.

Ngày hôm sau, Tiêu Ngôn Cẩn lần thứ 66 tới cửa xin tha.

Sau khi liên tiếp oanh tạc bằng điện thoại và lời nói nhỏ nhẹ cầu xin ngoài cửa, Quý Vân Nặc cuối cùng cũng nguôi giận một chút, mở cửa.

Tiêu Ngôn Cẩn dang tay: "Ôm một cái."

Quý Vân Nặc lạnh lùng nói: "Ôm cái đầu em đấy."

"Được rồi." Tiêu Ngôn Cẩn lấy hai vé xem phim ra, "Đi xem phim không? Gần đây có bộ phim mà chị từng nói rất mong chờ đấy."

Quý Vân Nặc lười biếng liếc mắt nhìn: "Chị có thể đi cùng em, nhưng em phải ngoan ngoãn, không được giở trò."

Tiêu Ngôn Cẩn ngoài mặt đồng ý, nhưng thực ra đã nắm chắc tính cách của Quý Vân Nặc, nếu đồng ý đi cùng cô thì chứng tỏ nàng đã không còn giận.

Hôm nay, Quý Vân Nặc trang điểm thành thục ôn nhu, tóc đen dài thẳng, mặc một chiếc váy dài màu đỏ, làm làn da trắng như tuyết, khí chất càng thêm lạnh lùng cao quý, khuôn mặt tinh khiết, lại dịu dàng như nước.

Tiêu Ngôn Cẩn nhìn đến ngây người, một tuần không chạm vào nàng, giờ đã không thể chờ đợi được nữa.

"Tỷ tỷ, mời." Tiêu Ngôn Cẩn mở cửa xe, để Quý Vân Nặc vào.

Cô vội vàng lái xe đến rạp chiếu phim tư nhân.

Cô đã đặt một phòng riêng tại rạp chiếu phim tư nhân, không những có thể tránh bị người khác phát hiện, mà còn có thể...

Quý Vân Nặc nhíu mày: "Rạp chiếu phim tư nhân, nghe nói bên trong không sạch sẽ cho lắm."

Tiêu Ngôn Cẩn cười nịnh nọt: "Lão bà yên tâm, em đã đặc biệt sai người thay mới ghế sofa và bàn rồi, đảm bảo sạch sẽ khiến chị hài lòng."

Quý Vân Nặc lạnh lùng: "Đừng gọi chị là lão bà."

Tiêu Ngôn Cẩn ngoan ngoãn đáp một tiếng "Vâng", đi theo phía sau nàng, giống hệt một con cún con mê muội.

Khi vào phòng riêng, Tiêu Ngôn Cẩn còn chu đáo chuẩn bị sẵn rượu vang đỏ cùng một số đồ ăn vặt hấp dẫn.

"Em là tài xế mà chuẩn bị rượu làm gì?" Quý Vân Nặc cầm ly rượu lắc lư, hỏi.

Tiêu Ngôn Cẩn cảm thấy giọng điệu của nàng càng ngày càng giống Vệ Thấm, tuy rằng từ khí chất đến dung mạo đều giống Quý Chi Diệp, nhưng so với Vệ Thấm thì ngoài vòng 1 lớn hơn, sạch sẽ hơn thì chẳng còn điểm gì giống nữa. Nghĩ tới đây, đúng là mẹ con có khác.

"Em có thể gọi người lái thay mà." Tiêu Ngôn Cẩn cười hắc hắc, ngồi lên sofa, mà cái sofa này cũng không phải sofa bình thường, đã bị cô đổi thành sofa giường, đặc biệt mềm mại, còn có cả gối ôm và chăn ở bên cạnh.

Quý Vân Nặc cố tình ngồi cách cô xa một chút, nhưng Tiêu Ngôn Cẩn vẫn len lén dịch lại gần, áp sát bên cạnh nàng.

Màn hình bắt đầu chiếu phim, nhưng là một bộ phim kinh dị.

Quý Vân Nặc cau mày: "Em tự dưng chọn phim kinh dị làm gì?"

Tiêu Ngôn Cẩn biết Omega sợ phim kinh dị nhất, mục đích chính là để Omega sợ mà chui vào lòng cô hắc hắc hắc.

"Ai da, hình như em phát nhầm rồi, nhưng giờ em đã cởi giày, đâu có cách nào ra ngoài nói với nhân viên đâu."

Quý Vân Nặc bất đắc dĩ đứng dậy, kết quả bị Tiêu Ngôn Cẩn nắm lấy tay, kéo ngã xuống, hai người một trên một dưới đối diện nhau.

Quý Vân Nặc giãy giụa, nhưng cũng không giãy quá mạnh, nàng thật ra lại thích kiểu bá đạo, chiếm hữu của Tiêu Ngôn Cẩn.

Nhưng nàng đâu dễ dàng để Tiêu Ngôn Cẩn đạt được mục đích.

Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm đầy tức giận: "Tiêu Ngôn Cẩn, thả chị ra."

Tiêu Ngôn Cẩn cười gian: "Tỷ tỷ, em giống như không nhúc nhích nổi, hình như cần chị an ủi mới khôi phục được."

Nói rồi còn mặt dày cúi xuống hôn Quý Vân Nặc.

Quý Vân Nặc lập tức tức giận, ánh mắt lạnh lùng đến mức đáng sợ.

Tiêu Ngôn Cẩn lập tức sợ hãi, vội vàng tách ra, cười khan: "Em... em đi gọi nhân viên đây."

Trong lòng thì thầm, kỳ lạ, sao vẫn cảm giác nàng còn đang giận vậy nhỉ.

Xem xong phim, Tiêu Ngôn Cẩn lại kéo Quý Vân Nặc đi trung tâm thương mại mua ít đồ ăn vặt, nhưng trên đoạn đường nhỏ yên tĩnh, cô lại bắt đầu làm càn, thân mật tiến sát Quý Vân Nặc.

May mà Quý Vân Nặc cũng không giận, Tiêu Ngôn Cẩn liền to gan hơn, trực tiếp ôm lấy vai nàng, hôn sâu một cái.

Quý Vân Nặc "ưm" một tiếng, thật ra nàng cũng rất nhớ cảm giác bị Tiêu Ngôn Cẩn thao túng và nụ hôn sâu ấy, nhưng mà... không được Omega đồng ý, sao có thể tùy tiện hôn chứ!

"Cút, cái tên A xấu xa này!" Quý Vân Nặc đẩy cô ra, mặt đỏ ửng.

"Được được, em không hôn nữa." Tiêu Ngôn Cẩn nếm được chút ngọt, trong lòng cười thầm.

Hai người về nhà, Tiêu Ngôn Cẩn đưa Quý Vân Nặc tới phòng ngủ, không được Quý Vân Nặc cho phép, cô cũng không dám bước vào, đáng thương cầu xin: "Tỷ tỷ, hôm nay em có thể vào phòng chúng ta không?"

"Không thể." Quý Vân Nặc kiên quyết từ chối: "Hôm nay em hai lần cưỡng hôn chị, chị còn chưa tính sổ với em mà em lại còn đòi tiến thêm một bước."

"Tỷ tỷ, sao chị có thể hư như vậy." Tiêu Ngôn Cẩn lại giữ chặt Quý Vân Nặc, ép nàng vào tường, môi lại áp sát lần nữa.

Có lẽ do chịu ảnh hưởng của phòng ngủ, Quý Vân Nặc trong lòng sinh ra phản ứng, đối với nụ hôn của Tiêu Ngôn Cẩn cũng tiếp nhận toàn diện.

Còn nhịn không được đưa tay ôm cổ cô.

Tiêu Ngôn Cẩn cắn lấy môi nàng, khẽ thì thầm: "Bây giờ có thể không?"

Quý Vân Nặc hơi thở dồn dập, thật ra vừa rồi không chỉ hai lần, mà là ba lần, lần trên xe Tiêu Ngôn Cẩn cũng đã cưỡng hôn nàng.

Chỉ là vì có tài xế, Quý Vân Nặc không dám phát ra âm thanh.

Nàng cũng không hề phản kháng nụ hôn của Tiêu Ngôn Cẩn, chỉ có thể tự trách bản thân quá mềm lòng.

"Cút đi, đồ A xấu xa này."

Tiêu Ngôn Cẩn cười đến tà mị, đôi mắt nhỏ vô tội lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Omega đang đáng thương hề hề kia, "Tỷ tỷ, em thật sự rất xấu sao? Nếu thực sự xấu, tại sao chị lại để em hôn?"

"Nào.... nào có..."

Nụ hôn lại một lần nữa càn quét, Tiêu Ngôn Cẩn bá đạo tiến công mọi góc nhỏ của nàng.

Tiêu Ngôn Cẩn còn cố ý phát tán tin tức tố, cô không tin Omega sẽ không bị cuốn theo.

May mắn Quý Vân Nặc vẫn còn chút lý trí, trực tiếp túm mạnh eo Tiêu Ngôn Cẩn, khiến cô trợn tròn mắt.

Áaaaa!

Đau chết mất.

Cuối cùng, Tiêu Ngôn Cẩn vẫn không thể đạt được mong muốn được ngủ cùng Quý Vân Nặc, chỉ có thể bĩu môi.

Hôm sau, Tiêu Ngôn Cẩn hẹn Thời Chính Nghĩa ra ngoài tụ tập, than thở chuyện này.

"Cậu nói xem, tâm tư Omega thật sự khó đoán như vậy sao?"

Thời Chính Nghĩa đáp: "Người ta là Omega, sao có thể dễ dàng để một đứa A xấu xa như cậu đoán được?"

Tiêu Ngôn Cẩn không phục, cô thông minh như thế, nhất định phải phá vỡ được phòng tuyến!

------------------------------

Về đến nhà, Vệ Thấm đi hẹn hò với Quý Chi Diệp.

Trong nhà có lẽ chỉ còn Quý Vân Nặc một mình.

Tiêu Ngôn Cẩn vừa mở cửa, Quý Vân Nặc đang chuẩn bị vào bếp, nghe thấy tiếng cửa bỗng quay đầu lại.

Lúc này Tiêu Ngôn Cẩn mới phát hiện hôm nay Quý Vân Nặc mặc một bộ váy vest ôm sát màu đen, bên trong là áo sơ mi cổ V màu trắng, đi giày cao gót đen, khiến Omega càng thêm cao ráo, thanh lãnh cấm dục, đặc biệt là đôi chân trắng nõn dài thẳng kia.

Quan trọng nhất là, Quý Vân Nặc vẫn như cũ để mái tóc đen dài mềm mại, lạnh lùng xen lẫn ôn nhu, khiến người ta không thể rời mắt.

Tiêu Ngôn Cẩn nhìn đến mức nước miếng suýt nữa rớt xuống.

"Đã về rồi." Quý Vân Nặc nhẹ nhàng nói, rồi đi vào bếp rót nước.

Tiêu Ngôn Cẩn lập tức tiến đến phía sau, vòng tay ôm eo nàng.

"Tỷ tỷ, đừng giận nữa mà, người ta biết sai rồi..." Tiêu Ngôn Cẩn làm nũng, cằm đặt lên vai nàng, thủ thỉ.

Quý Vân Nặc không nói gì, rót một ly nước ấm rồi đi thẳng ra phòng khách.

Tiêu Ngôn Cẩn đương nhiên đi theo, thậm chí còn không ngồi lên ghế, mà ngồi xuống thảm mềm dưới đất, ánh mắt dán chặt vào đôi chân trắng như ngọc ấy, giống như mèo nhỏ, cọ cọ.

"Tỷ tỷ, chân chị thật dài, thật trơn."

Quý Vân Nặc lạnh lùng nhìn cô, bị vu.ốt ve như vậy, đáy lòng nàng cũng bắt đầu gợn sóng.

"Chị đi giày cao gót có mệt không? Để em cởi cho." Tiêu Ngôn Cẩn nhẹ nhàng cởi giày cao gót màu đen của nàng ra, lộ ra đôi chân trắng như tuyết, vài sợi gân xanh mờ ẩn hiện, càng tăng thêm vẻ cấm dục.

Tiêu Ngôn Cẩn trong lòng tê dại một tiếng, cô thật không phải cuồng chân, nhưng không thể không nói, Quý Vân Nặc chỗ nào cũng đẹp.

"Chân có mỏi không?" Tiêu Ngôn Cẩn cười hỏi.

"Cũng hơi hơi." Quý Vân Nặc giọng dần mềm đi.

"Em xoa cho chị." Tiêu Ngôn Cẩn định sờ vào chân Quý Vân Nặc, lại bị nàng tránh né.

Quý Vân Nặc bắt chéo chân, lấy một chân nâng cằm Tiêu Ngôn Cẩn lên, "Chân của chị là thứ mà em có thể tùy tiện sờ sao?"

Tiêu Ngôn Cẩn định cãi rằng đâu phải lần đầu cô sờ...

"Tỷ tỷ, người ta là sợ chị mệt thôi mà." Tiêu Ngôn Cẩn nhìn chằm chằm ngón chân trắng trẻo, ánh mắt đầy t·ình d·ục.

"Chị giận em nên mới mệt." Quý Vân Nặc bực mình nói.

"Vậy chị đừng giận nữa, A Cẩn nghe lời chị nói, cái gì cũng làm theo được không?" Tiêu Ngôn Cẩn lại vu.ốt ve chân nàng, từ mu bàn chân trượt lên trên.

Quý Vân Nặc cắn môi, Tiêu Ngôn Cẩn nói gì nàng đều không muốn nghe, nhưng vẫn lọt vào tai.

"Nghe chị thế nào?"

"Như chủ nhân vậy." Tiêu Ngôn Cẩn hôn sâu lên chân nàng, bàn tay không quên nâng niu đầy thương tiếc.

"Làm gì thì làm, tuyệt không có nửa câu oán trách."

Lần đầu nghe Tiêu Ngôn Cẩn gọi mình là chủ nhân, Quý Vân Nặc liếc mắt nhìn cô.

Tiêu Ngôn Cẩn làm bộ làm tịch như mèo nhỏ đáng thương, cầu xin chủ nhân tha thứ.

Mèo nhỏ, thật sự là mèo nhỏ đáng thương.

Quý Vân Nặc nghĩ vậy, nhưng khóe môi lại không kìm được cong lên.

"Cún con." Cô gọi một tiếng.

"Uông." Tiêu Ngôn Cẩn lập tức đáp lại.

"Thật ngoan." Quý Vân Nặc cuối cùng cũng cười.

Tiêu Ngôn Cẩn thuận thế ôm lấy đùi nàng, áp mặt vào đó, nũng nịu: "Yêu chị, chủ nhân của em."

Quý Vân Nặc khẽ "ừm", rốt cuộc cũng có đáp lại.

Tiêu Ngôn Cẩn vui đến phát điên, định tiến lên hôn nàng, nhưng vẫn bị nàng né tránh.

"Em vừa mới hôn chân chị."

"Tỷ tỷ như vậy sạch sẽ, chắc không sao đâu." Miệng thì nói vậy, nhưng Tiêu Ngôn Cẩn vẫn cẩn thận đi súc miệng sạch sẽ, dù gì cũng là phải nghe theo lời đại tiểu thư, nhất định phải tẩy cho thật sạch!

Sau khi súc miệng xong, Tiêu Ngôn Cẩn nhanh chóng chạy tới, ôm chầm lấy Quý Vân Nặc, vừa hôn vừa ôm, trên mặt đầy vẻ vui sướng, thực sự là vui đến mức không thể kiềm chế.

"Tối nay... em có thể ngủ lại đây sao?" Tiêu Ngôn Cẩn dè dặt hỏi.

"Ừm." Quý Vân Nặc vẫn cảm thấy bản thân quá mềm lòng, nhưng dù sao cũng không thể so đo với tiểu cẩu cẩu này được.

"Lão bà, yêu chị quá đi!" Tiêu Ngôn Cẩn ôm chặt lấy Quý Vân Nặc, trong lòng ngọt ngào đến mức không thể chịu nổi.

Cô bắt đầu cởi áo khoác vest của Quý Vân Nặc, nhưng lại bị đối phương giữ tay lại.

Quý Vân Nặc nhíu mày: "Vội cái gì mà vội."

"Người ta chịu không nổi mà." Tiêu Ngôn Cẩn bĩu môi, cô hận không thể làm ngay tại phòng khách, nhưng nghĩ cẩn thận một chút, nếu Quý Chi Diệp và Vệ Thấm trở về mà nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ lột da cô.

Để phòng ngừa vạn nhất, cô vẫn quyết định ôm lão bà lên lầu, khó khăn lắm mới vào được phòng ngủ.

Áo khoác vest đã hoàn toàn bị cởi ra, tiếp đó là sơ mi trắng, váy ngắn đen ôm sát, còn có lớp nội y ẩn hiện mông lung khiến người mê mẩn.

"Lão bà, thật sự rất muốn ngủ cùng chị." Tiêu Ngôn Cẩn làm bộ đáng thương.

"Ngươi lớn như vậy rồi mà còn nghịch ngợm." Quý Vân Nặc khẽ vuốt tai cô, thấy cô sắp khóc, trong lòng có chút mềm xuống.

"Chỉ là em nghĩ chị không để ý, hơn nữa lúc đó cũng là trong lúc cá cược."

"Chị cũng nghĩ là mình sẽ không để ý." Quý Vân Nặc thở dài một hơi, "Không biết vì sao, chỉ là mơ hồ cảm thấy đối với em có d.ục vọ.ng chiếm hữu, dù là đang cá cược, nhưng lại không quen khi nhìn em đi ngắm những Omega khác, không thích em khen họ."

"Được, về sau em sẽ không khen nữa." Đối với người mình thích có chiếm hữu dục là chuyện rất bình thường.

Tiêu Ngôn Cẩn dĩ nhiên hiểu đạo lý này, cô nhẹ nhàng hôn lên Quý Vân Nặc.

"Chị mới là Omega đẹp nhất trong lòng em."

------------------------- HOÀN ----------------------
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back