Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 30
Chương 30
Sáng hôm sau, y thức dậy trong trạng thái khá thoải mái, dù thân thể vẫn còn chút mỏi mệt bởi đêm qua hắn có hơi mất kiểm soát.Khoảng giường bên cạnh đã trống trơn từ lâu, lạnh lẽo và phẳng phiu, chỉ còn vương lại chút hương bạc hà nam tính quen thuộc, mùi hương như còn vấn vít trên gối, khẽ nhắc nhở rằng người đó từng ở đây, từng chạm vào y.Y vươn vai một cái, để gạt đi chút dư âm nhức mỏi nơi bờ lưng, rồi bước xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt, đánh răng như mọi ngày.
Sau đó trở về phòng mình thay một bộ đồ thoải mái hơn.Vừa xuống tới phòng khách thì cánh cửa mở ra, một cô gái dáng người thanh lịch bước vào.
Cô ấy nở nụ cười nhã nhặn, đưa tay chào hỏi:"Chào cô, tôi là Park Jihoon, bác sĩ tâm lý được Min Lão Đại đặc biệt mời tới để hỗ trợ điều trị cho cô."
Y khẽ gật đầu, mời cô ta ngồi xuống ghế đối diện.
Không cần vòng vo, Jihoon đi thẳng vào vấn đề:"Tôi có nghe Lão Đại nói sơ qua về tình trạng giấc mơ và tổn thương tâm lý của cô.
Cô có thể kể lại một chút về những gì cô đã thấy trong mơ không?"
Y trầm mặc một lúc, rồi cất giọng chậm rãi:"Tôi thấy... mình bị ba mẹ đem bán cho một nhóm xã hội đen.
Thấy cả cảnh tượng 10 năm trước, ngày ba mẹ tôi... bị giết, một cách rất thảm khốc."
Giọng y tuy nhẹ nhàng nhưng mỗi chữ như khắc sâu vào lòng người nghe.Đến đây, y đột nhiên cau mày, đưa tay lên trán như muốn xoa dịu cơn nhức buốt đang âm ỉ trỗi dậy trong đầu.Jihoon vội lên tiếng, giọng ôn hòa:"Cô đừng cố nhớ nữa, để tâm trí rối loạn sẽ càng khiến tình trạng tệ hơn.
Đây là thuốc an thần tôi chuẩn bị riêng cho cô, uống đúng liều giúp ổn định trí nhớ và kiểm soát cảm xúc."
Cô ta đặt hộp thuốc xuống bàn, nói tiếp:"Tối tôi sẽ quay lại để tiếp tục liệu trình.
Nếu không phiền, cô có thể cho tôi ở lại một đêm để tiện theo dõi được không?"
Y gật đầu, giọng nhỏ:"Được..."
Dù ngoài mặt tỏ ra bình thản, nhưng lòng y lại đang hỗn loạn.
Mỗi lần nhắc đến quá khứ, lại như có ngàn lưỡi dao sắc bén khẽ cứa qua tim.Sau khi dặn dò y xong, Jihoon xách túi rời khỏi biệt thự.
Vừa đi ra tới cổng, cô vô tình vấp phải viên đá nhỏ, cơ thể mất thăng bằng loạng choạng rồi ngã khụy xuống."
Cẩn thận!"
Một cánh tay mạnh mẽ nhưng dịu dàng vươn ra đỡ lấy cô trước khi cả người ngã xuống nền đất.Jihoon ngẩng lên, bắt gặp gương mặt trẻ trung mà lạ lẫm của một chàng trai đang cúi xuống nhìn mình, ánh mắt xen lẫn lo lắng và tò mò."
Cô có sao không?"
"Tôi... không sao, cảm ơn..."
Jihoon lúng túng đứng dậy, phủi nhẹ bụi trên váy."
Cô đến đây tìm ai vậy?" — Cậu hỏi, giọng không quá lạnh nhạt cũng không quá thân thiện."
Tôi là bác sĩ tâm lý.
Được Min Lão Đại mời tới để điều trị cho Tina."
Ánh mắt Guanlin khựng lại.
Cậu nhíu mày:"Cô ấy bị bệnh tâm lý?"
Jihoon nhẹ gật đầu:"Cụ thể là rối loạn tâm lý kèm theo triệu chứng mất ngủ kéo dài và ám ảnh quá khứ."
Nghe đến đó, cậu bỗng thấy trong lòng có một tia cảm xúc khó tả, không hẳn là thương hại, chỉ là... một chút xao động không tên.Cậu nhìn cô thêm một chút, rồi cười nhẹ:"Tên cô là gì?"
Jihoon mỉm cười, nụ cười nhẹ như gió xuân:"Tôi là Park Jihoon."
"Tên đẹp quá."
Jihoon khẽ gật đầu, rồi quay người bước đi, để lại Guanlin đứng yên tại chỗ, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng thanh thoát của cô.Gió chiều lướt qua, cậu khẽ thì thầm một mình:"Park Jihoon..."
Trong lòng bỗng thấy vừa lạ, vừa quen.Hôm nay y chính thức quay lại làm việc sau những ngày dài nghỉ ngơi vì bệnh.
Vẫn là dáng vẻ chỉn chu, nghiêm túc thường thấy, nhưng trong ánh mắt lại thêm phần tĩnh lặng, không còn nhiều cảm xúc.Y tập trung làm việc không ngừng nghỉ, như muốn bù đắp lại tất cả những ngày đã bỏ lỡ.
Mãi đến 7 giờ tối, khi các phòng ban đã tắt bớt đèn, y mới đứng dậy, thu dọn đồ đạc trở về.Về đến biệt thự, y vừa bước vào thì nghe thấy tiếng cười nói từ phòng ăn.
Mọi người đang dùng bữa tối.
Vừa thấy y, ai nấy đều vui vẻ:"Tina!
Về đúng lúc quá, vào ăn chung luôn đi!"
Y hơi khựng lại nhưng cũng mỉm cười gật đầu, đi tới bàn ngồi xuống.
Mọi người xới thêm cơm, gắp đồ ăn cho y không ngớt miệng:"Mới khỏi bệnh, phải ăn nhiều vô nha!"
"Ừ đúng đó, nhìn chị ốm đi hẳn..."
Y chỉ nhẹ gật đầu cảm ơn.
Đảo mắt một vòng, không thấy Lão Nhị và vợ hắn đâu, y cất giọng hỏi:"Lão nhị và nhị tẩu không ở nhà sao?"
TaeHyung đang ăn cũng trả lời:"À, hai người dọn ra ở nhà riêng rồi, nghe nói chỗ đó yên tĩnh hơn, tiện cho nghỉ ngơi."
Y nghe vậy, không hỏi thêm.Lúc này, Guanlin đang ăn thì ngẩng đầu nhìn y, hỏi một cách rất tự nhiên:"À, cô bác sĩ tâm lý lúc sáng nay...khi nào sẽ quay lại?"
"Tối nay cô ấy sẽ tới."
Mọi người xung quanh bỗng xôn xao, ánh mắt ngạc nhiên nhìn y.Bambam: "Bác sĩ tâm lý?"
TaeHyung: "Em bị bệnh tâm lý à?"
Jungkook: "Trời ơi... em không ngờ luôn đó..."
Y vẫn bình tĩnh, chỉ hơi cúi đầu, không phản bác cũng không thừa nhận.
Có vẻ...
đã quen với những cái nhìn kiểu như vậy.Một khoảng im lặng ngắn phủ xuống bàn ăn.
Rồi Guanlin cất giọng, không cao nhưng rõ ràng:"Theo như tôi thấy... người hiểu rõ Tina nhất vẫn là Lão Đại."
"Không chỉ hiểu, mà còn rất coi trọng nữa."
Câu nói ấy nhẹ nhàng nhưng như mũi kim châm vào trái tim y.Y ngước mắt nhìn về phía chỗ ngồi trống của hắn, khẽ thở ra một hơi thật nhẹ.Không ai nhận ra, nhưng đôi mắt ấy... sâu lắng và xa xăm vô cùng.Y không nói gì, chỉ im lặng gắp một miếng rau cho vào bát, rồi cúi đầu ăn tiếp như chưa từng nghe thấy câu nào cả.Nhưng trong lòng...
đã nhẹ nhàng gợn sóng.