Wattpad  Tình Yêu Và Thù Hận

Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 10


Sáng hôm sau.Hắn ngồi trong phòng làm việc, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ lớn cũng không thể làm dịu đi vẻ lạnh lẽo trên gương mặt hắn.

Đôi mày cau lại, điếu thuốc trên tay hắn đã cháy được nửa điếu, nhưng hắn chẳng hề để tâm.Cốc cốc."

Vào đi."

Giọng hắn trầm thấp, không chút cảm xúc.Tina bước vào, dáng điềm đạm nhưng có phần chậm rãi hơn thường lệ.

Cô cúi đầu, giọng đều đều:"Lão đại."

Ánh mắt hắn lướt qua người cô một giây, rồi lại nhìn xuống tập hồ sơ trên bàn.

Không một lời đáp."

Đây là số liệu thống kê của tháng này.

Ngài xem qua giúp tôi, nếu có chỗ nào sai sót..."

Cô ngưng lại, bởi biết hắn sẽ không trả lời.Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng giấy tờ được đặt xuống nhẹ nhàng.Cô cúi đầu thêm lần nữa."

Tôi xin phép."

Không đợi phản hồi, cô xoay người rời đi.Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo xẹt qua, giọng nói mang theo tia chế giễu:

"Xem ra dạo này cô và Kim Taehyung thân thiết quá nhỉ."

Tina khựng lại giữa bước chân, ngón tay vô thức siết chặt tập hồ sơ trong tay.

Y từ tốn xoay người lại, giọng đều đều nhưng có phần căng cứng:

"Lão đại đừng hiểu lầm.

Tôi và Kim tổng chỉ trao đổi công việc."

Hắn nhoẻn môi cười khẩy:
"Trao đổi công việc?"

"Một nam, một nữ ở cùng nhau cả đêm mà bảo chỉ trao đổi công việc?

Em nghĩ tôi là con nít ba tuổi sao?"

Giọng nói sắc lạnh như lưỡi dao cứa thẳng vào lòng ngực y.

Nhưng Tina không cúi đầu né tránh, chỉ giữ nguyên ánh mắt kiên định:

"Tối qua tôi không khoẻ, Kim tổng chỉ tốt bụng giúp tôi.

Sau khi tôi ổn, ngài ấy rời đi ngay.

Không hề có chuyện gì như ngài đang nghĩ cả."

Hắn cười nhạt, nhưng nụ cười ấy không hề dễ chịu.

"Nếu không muốn bị trừng phạt, thì tốt hơn hết đừng yêu đương trong căn cứ của tôi."

Y nghiêng đầu, ánh mắt không còn điềm tĩnh nữa mà nhuốm chút ấm ức:

"Lão đại, tôi đã đi theo ngài bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ còn không hiểu luật?

Tôi chưa từng làm gì vượt giới hạn cả."

Hắn im lặng, ánh mắt âm u như giông bão, quét từ đầu đến chân y như muốn xuyên thẳng tâm can.

Rồi trầm giọng:

"Massage cho tôi."

Không phản kháng, y bước lại phía sau hắn, lặng lẽ đặt tay lên bờ vai rắn chắc, từng động tác mềm mại và dịu dàng.

Cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

Nhưng đằng sau lớp bình thản ấy là một cơn bão ngầm đang cuộn trào—từ cả hai phía.

Cánh cửa bất ngờ bật mở.

Jungkook bước vào với một cốc trà nóng trên tay, nụ cười tươi vốn sẵn trên môi lập tức vụt tắt khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt—Tina đang đứng sát phía sau Yoongi, còn hắn thì ngả người dựa lưng, trông đầy thư giãn.

Yoongi ngước mắt nhìn em, giọng điềm tĩnh như thường:

"Có chuyện gì sao?"

Jungkook bối rối, ánh mắt lướt qua Tina một chút rồi khẽ cúi đầu:

"Em... mang trà nóng cho anh."

"Cảm ơn, nhưng tôi không dùng trà."

Jungkook khựng lại, tay vẫn cầm ly trà, ánh mắt chùng xuống.

Tina lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ giải thích:

"Lão đại chỉ uống cà phê pha máy.

Đặc biệt là không đường."

Jungkook cắn môi:

"Vậy...

để em đi pha cà phê cho anh."

Hắn liếc nhìn em, ánh mắt bình thản đến tàn nhẫn:

"Không cần đâu."

Lời từ chối không nặng nề, nhưng lạnh lẽo.

Jungkook đứng chết trân tại chỗ.

Mãi đến khi Yoongi bất ngờ đứng dậy, bước lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu em, giọng thấp hơn một chút:

"Bây giờ tôi chưa muốn uống cà phê.

Em nên lo cho bản thân, đừng bận tâm đến tôi."

Jungkook nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt ẩn nhẫn không che giấu:

"Nhưng tại sao lại không thể lo cho anh?"

Yoongi nghiêng đầu, khóe môi nhếch nhẹ, ánh mắt thoáng vẻ chiếm hữu:

"Yên tâm, đã có Tina rồi."

Một câu nói khiến lòng em như bị bóp nghẹt.

Nhưng rồi Jungkook mỉm cười:

"Vậy... em không làm phiền anh nữa."

Cánh cửa khẽ khép lại sau lưng em.

Tina vẫn đứng đó, ánh mắt hơi xao động.

Y ngập ngừng:

"Ngài không sợ cô ấy buồn sao?"

Yoongi không trả lời ngay.

Hắn ngồi xuống ghế, thản nhiên kéo Tina ngồi xuống đùi mình.

Một tay vòng qua eo y giữ chặt, tay còn lại luồn vào tóc y nhẹ nhàng vuốt ve.

Tina giật mình, đỏ mặt, nhưng không dám phản kháng—vì vòng tay hắn siết rất chặt, và ánh mắt hắn quá đỗi nghiêm túc.

Hắn khẽ thì thầm, giọng trầm thấp đầy mị lực:

"Em nghĩ con bé có thể khiến tôi vừa ý như cách em làm không?"

Y hơi nghiêng mặt, đáp nhỏ:

"Ngài phải thử mới biết."

Hắn cười khẽ, ánh mắt sâu không đáy:

"Không cần thử.

Tôi biết rõ."

Tina im lặng, không nói thêm lời nào.

Hắn đưa tay lên sờ nhẹ trán y, dịu dàng khác lạ:

"Em khoẻ hẳn chưa?"

Y khẽ gật đầu:

"Cảm ơn lão đại.

Tôi đỡ nhiều rồi."

Bàn tay hắn từ từ lướt qua má y, vuốt ve đầy ôn nhu:

"Nhớ giữ gìn sức khỏe cho tốt."

Nói rồi, không báo trước, hắn khẽ cúi xuống, hôn nhẹ lên má y.

Tina giật mình, cả người cứng đờ.

Y lập tức quay đi, giọng hơi run:

"Lão đại... mong ngài giữ khoảng cách một chút.

Nếu có người thấy sẽ không hay đâu.

Y toan bước khỏi người hắn, nhưng cổ tay đã bị hắn giữ chặt, siết đến mức không thể giật ra.

Gương mặt hắn lạnh băng, ánh mắt tối lại đầy tức giận.

"Em sợ Kim Taehyung ghen ?"

Y ngẩng đầu, giọng bực bội nhưng vẫn giữ chừng mực:

"Tôi thật sự không có gì với Kim tổng cả.

Mong ngài đừng hiểu lầm như vậy."

Hắn khẽ cười, tiếng cười chẳng hề vui vẻ:

"Dám chứng minh không?"

Y cau mày:

"Bằng cách nào?"

Hắn bất ngờ siết chặt eo y, kéo sát cả thân thể y vào lồng ngực mình, hơi thở kề sát, nóng rực:

"Lên giường với tôi.

Tôi sẽ tin em tuyệt đối."

Y đẩy hắn ra ngay lập tức, giọng lạc đi vì giận:

"Ngài đừng quá đáng!"

Hắn lại áp sát, không hề lùi bước:

"Vậy tức là em đang che giấu điều gì với nó."

"Ngài muốn nghĩ sao thì tuỳ!

Nhưng chuyện ngài yêu cầu, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận!"

Y gằn giọng, rồi lập tức tung một cú đánh bất ngờ về phía hắn.

Hắn né được dễ dàng.

Đòn đánh tiếp theo nhanh và hiểm, nhưng hắn lại vẫn vững như núi.

Rất nhanh, hắn chuyển từ phòng thủ sang tấn công, bắt gọn tay y, rồi xoay người khống chế y một cách gọn gàng.

Y bị ép sát vào tường, vòng tay hắn khóa chặt cả hai cổ tay, mắt không giấu nổi ngọn lửa đang bùng cháy.

"Võ công em dùng, là do tôi dạy.

Giờ em dùng nó để phản kháng tôi?

Em nghĩ em có thể thắng?"

Y cắn môi, phẫn nộ lẫn bất lực:

"Ngài..."

Hắn ghì sát trán mình vào trán y, hơi thở dồn dập, giọng trầm khàn như rít qua kẽ răng:

"Tôi rất muốn cho em biết cảm giác bị tôi chạm vào thì sẽ thế nào."

Y sững sờ.

Đôi mắt hắn tối sẫm, mang theo một thứ cảm xúc pha trộn giữa chiếm hữu và tổn thương.

Nhưng hắn không làm gì quá giới hạn.

Hắn chỉ siết tay, bóp nhẹ cằm y, buộc y phải nhìn thẳng vào mắt mình:

"Tôi cảnh cáo em, nếu còn thân mật với Kim Taehyung một lần nữa...

đừng trách tôi không báo trước."

Y im lặng.

Không phải vì sợ, mà vì trong đáy mắt hắn... có gì đó đau lòng hơn là giận dữ.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 11


Sau khi rời khỏi phòng hắn, y bước nhanh đến khu kho để kiểm tra lô hàng mới nhập.

Trong lòng vẫn còn chút bất ổn, vừa nãy không khí giữa y và lão đại căng như dây đàn, mỗi ánh nhìn, mỗi lời nói đều như mang theo áp lực khiến tim y nặng trĩu.Y gạt đi tất cả, chuyên tâm vào công việc.

Trèo lên giàn kệ sắt cao, y căng mắt kiểm tra từng thùng hàng, ghi chú nhanh những điểm bất thường.

Bỗng, chân trượt phải một vệt dầu nhỏ mà không kịp nhận ra.Cả người y chao đảo.

RẦM! — Một tiếng động lớn vang lên.Y rơi khỏi giá kệ trong tích tắc, tim như ngừng đập.

Nhưng thay vì va chạm mặt đất đau đớn, một vòng tay mạnh mẽ đã kịp thời đỡ lấy y.Cả thân thể y rơi gọn vào lồng ngực ai đó.Gương mặt Kim Taehyung hiện rõ dưới ánh đèn trần, ánh mắt lo lắng nhìn y."

Em không sao chứ?"

Y thở hổn hển, chưa kịp hoàn hồn, trái tim vẫn còn đập thình thịch vì hoảng sợ."

May... may mà có ngài."

"Lần sau đừng trèo như vậy nữa," – Taehyung nhẹ nhàng đặt y xuống ghế gần đó, vẫn chưa buông tay – "Tôi không chắc mình có kịp chạy tới thêm lần nào nữa không."

Y ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt có chút xúc động.Taehyung khẽ nhíu mày nhìn sắc mặt y vẫn còn hơi nhợt nhạt, ánh mắt mang theo sự lo lắng thật lòng."

Em vừa mới suýt ngã, có lẽ nên nghỉ ngơi một chút.

Hay là... tôi mời em đi ăn?"

Lời mời ấy nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng qua, nhưng lại khiến y khựng người.Tim y thoáng run nhẹ.Trong đầu bất chợt vang lên câu nói vẫn còn ám ảnh như một vết sẹo chưa lành:"Nếu em còn thân mật với tên Kim Taehyung đó thì đừng trách tôi không báo trước."

Giọng hắn lạnh đến đáng sợ, và ánh mắt ấy... cứ như muốn thiêu rụi tất cả.Y siết chặt tay, một bên lý trí gào lên rằng đừng chọc giận hắn thêm, còn một bên lại thầm nghĩ:Chỉ là một bữa ăn thôi mà... cũng chẳng có gì sai.Y ngước mắt nhìn Taehyung, khẽ gật đầu:"Được.

Cũng trưa rồi, tôi đi với anh."

Nụ cười trên môi Taehyung lập tức nở rộ, dịu dàng và ấm áp:"Vậy đi thôi.

Tôi biết một chỗ đồ ăn khá ngon, không xa lắm."

Y bước theo anh, cố gắng giữ bình thản, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác lạ lẫm... như thể đang bước chân qua ranh giới nào đó mà chính y cũng không chắc liệu mình có thể quay đầuTừ tầng cao của toà nhà, ánh mắt lạnh như băng dõi theo dáng hai người rời đi, sắc bén như lưỡi dao trong vỏ, chỉ chực chờ được rút ra...Buổi tối, y vừa tắm xong, mái tóc còn vương ẩm thì điện thoại bất ngờ đổ chuông.

Trên màn hình là dòng tên mà y không thể quen thuộc hơn: "Lão đại".Y đưa máy lên tai, giọng lễ độ nhưng hơi khựng:"...Tôi nghe, thưa lão đại."

Đầu dây bên kia, giọng hắn lạnh băng, không lộ cảm xúc:"Tôi cho em một phút.

Sang phòng tôi.

Ngay lập tức."

Chưa kịp đáp lại, y chỉ kịp nghe tiếng tút tút khô khốc vang lên.

Cuộc gọi đã bị hắn cúp ngang.Một dự cảm bất an lập tức dâng lên trong lòng y.Y vội khoác áo mỏng, bước sang phòng hắn.

Cửa phòng hé mở, như thể đang chờ đợi.

Y đắn đo một chút, rồi đẩy nhẹ cửa bước vào.Chưa kịp cất tiếng, một cánh tay đã bất ngờ kéo mạnh lấy cổ tay y, lôi vào trong.

Cả người y ngã chúi xuống giường, miệng khẽ kêu "a..."

Hắn bước tới, đóng sập cửa lại, còn không quên xoay khóa.

Cạch.

Âm thanh ấy khiến y bất giác rùng mình."

Ngài... khóa cửa làm gì?" – Y cố giữ bình tĩnh hỏi.Không trả lời, hắn siết mạnh cổ tay y, kéo y đang ngồi dưới giường phải đứng đối diện mình.

Ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ, giọng trầm đục chứa đầy giận dữ:"Hôm nay em đi ăn với Kim Taehyung.

Đúng chứ?"

Y khựng lại, lúng túng, chưa kịp phản ứng.

Hắn gằn giọng: "Trả lời!"

"...Đúng vậy." – y khẽ đáp, như thì thầm vào gió.Hắn giận dữ thô bạo đẩy y ngã trở lại giường, giọng gằn lên:"Tôi đã cảnh cáo em như thế nào hả?"

Y ngẩng lên, hơi thở dồn dập:"Ngài... theo dõi tôi?"

Hắn nheo mắt, cười nhạt, nhưng cái cười ấy lạnh lẽo như băng:"Cả thành phố này là địa bàn của tôi.

Em nghĩ mình có thể qua mắt tôi?"

Y sững người.

Phải rồi.

Với hắn, không có chuyện gì là thoát khỏi tầm kiểm soát được.Hắn bước đến, bóng hình cao lớn phủ trùm lấy y."

Chưa kể... em và nó còn tình tứ với nhau trước mặt cả đám người trong kho hàng."

Y khẽ chau mày, biện minh:"Là tôi bị trượt chân, Kim tổng chỉ đỡ giúp tôi thôi..."

Hắn lập tức gầm lên, giọng khàn đặc vì tức giận:"Một tiếng Kim tổng, hai tiếng cũng Kim tổng!"

Y lặng người, hoảng sợ khi nhìn thấy ánh mắt hắn rực lửa, như thể muốn đốt cháy tất cả.Hắn như con thú bị kích động, không thể khống chế cơn giận đang thiêu đốt lồng ngực.

Trong phút chốc, hắn nhào đến đè y xuống, đôi mắt đỏ ngầu, không còn là một Min lão đại lạnh lùng, kiêu ngạo thường ngày — mà là một kẻ đang phát điên vì ghen.Không chờ y phản ứng, hắn cúi xuống, môi hắn cướp lấy môi y một cách điên cuồng.

Nụ hôn không mang theo dịu dàng — chỉ toàn là chiếm hữu và tức giận.Y vùng vẫy kịch liệt, bàn tay cố đẩy hắn ra, nhưng thân thể nhỏ bé không thể thắng nổi sức mạnh của hắn.Hắn siết tay, giữ chặt lấy gương mặt y, nụ hôn mỗi lúc một sâu, cảm nhận được hơi thở của y dần gấp nên chậm rãi rời môi.Hắn gằn giọng, ánh mắt như ngọn lửa sắp bùng cháy:"Park Jimin... xem ra hôm nay tôi phải dạy dỗ em."

Y sợ hãi lùi về phía góc giường, ánh mắt khẽ run:"Ngài... muốn làm gì..."

Hắn không trả lời.

Cánh tay vung lên, chiếc áo sơ mi trên người y bị xé toạc trong một động tác dứt khoát.Cơ thể trắng ngần hiện ra dưới ánh đèn vàng khiến hơi thở hắn khựng lại.

Mạch máu sôi trào.

Đôi mắt hắn ánh lên một màu tối, không phải chỉ là dục vọng, mà là sự điên cuồng bị dồn nén quá lâu.Hắn ép y nằm gọn dưới thân mình.

Hơi thở dồn dập, ánh mắt đỏ ngầu như dã thú bị dồn đến đường cùng."

Em có biết tôi đã phải kiềm chế bản thân như thế nào không hả?"

Y vùng vẫy trong hoảng loạn, nước mắt tuôn ra, nghẹn ngào:"Lão đại... xin đừng như vậy..."
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 12


Ánh đèn vàng hắt xuống hai thân thể vẫn còn chưa kịp rời nhau.

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa ngoài khung cửa như nhấn thêm sự hỗn loạn trong lòng hắn.Hắn rời khỏi thân thể mềm mại ấy, khoác hờ chiếc áo ngủ rồi ngồi xuống sofa, rít một hơi thuốc thật sâu.

Cảm giác trống rỗng không tên len lỏi vào đáy mắt – thứ cảm giác mà suốt bao năm nay, hắn chưa từng quen thuộc.Ánh mắt hắn nhìn về phía y, thân thể kia co lại, yếu ớt và run rẩy giữa làn chăn trắng xóa."

Tại sao lại khiến tôi mất kiểm soát như thế?" – hắn lặng lẽ nghĩ, không thành lời.Y rúc người lại trong cơn mê sảng, giọng nói đứt quãng như đâm vào ngực hắn:"Ba mẹ...

đừng... bán con... hức..."

Hắn lập tức dụi tắt điếu thuốc, bước tới bên giường, ngồi xuống mép đệm.

Tay hắn chạm vào vai y, nhẹ hơn bao giờ hết.Hắn cuối xuống ôm lấy y, thật khẽ.

Cảm giác mềm mại trong lòng ngực khiến hắn không hiểu nổi chính mình.Y vô thức rúc vào lồng ngực hắn, cơ thể run nhẹ như con thú nhỏ hoảng sợ.

Mắt vẫn nhắm nghiền, nước mắt lăn dài nơi khóe mi, môi vẫn mấp máy gọi trong mơ."

Đừng bán con...

đừng..."

Hắn siết chặt vòng tay, áp má mình vào mái tóc mềm của y, giọng trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai:"Đừng sợ, có tôi ở đây rồi."

Y vẫn nức nở, thân thể co rúm lại.

Hắn đưa tay vuốt lưng y theo nhịp, ánh mắt dần tối lại khi thấy dấu vết trên người y do chính hắn để lại."

Tôi thật sự điên vì em rồi ."

Nhưng hắn không nói ra — hắn không phải loại người biết xin lỗi, càng không quen thể hiện hối hận.

Thứ hắn giỏi, là giam giữ, là chiếm lấy, là bảo vệ theo cách bá đạo nhất.Y thút thít một lúc lâu trong vòng tay hắn, nước mắt vẫn còn ươn ướt nơi hàng mi.

Nhưng rồi cơn mệt mỏi và cảm giác an toàn thoáng chốc cũng khiến y dần chìm vào giấc ngủ.Không lâu sau, điện thoại hắn reo lên.

Tiếng chuông vang lên giữa không gian tĩnh lặng, xé tan sự bình yên tạm bợ.Hắn nhẹ nhàng buông tay khỏi y, chỉnh lại chăn cho y rồi mới bước đến góc phòng nghe máy.Vừa bắt máy, giọng nức nở vang lên từ đầu dây bên kia."

Hức...

đại ca... sấm to quá... em sợ lắm..."

Đó là một giọng nữ, non nớt, quen thuộc.Hắn khựng lại vài giây, ánh mắt dần tối đi."

Bình tĩnh đã, ở yên đó đợi tôi."

Giọng hắn không lớn, nhưng đầy chắc chắn.Cúp máy, hắn vội vã khoác lấy áo vest rồi quay người định rời đi.Bàn tay đã chạm vào nắm cửa thì hắn chợt khựng lại, quay đầu nhìn về phía giường.Jimin vẫn nằm đó, gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, vài vệt nước mắt vẫn còn in hằn trên má.Ngực hắn khẽ nhói, trong một khoảnh khắc rất ngắn, hắn như muốn quay lại...Nhưng rồi lý trí lại thắng.

Hắn hít sâu, ánh mắt trở nên vô cảm lần nữa.Cánh cửa khép lại.Y vẫn nằm đó, không biết rằng người vừa mang lại hơi ấm cho mình...

đã rời đi vì một ai khác.Trong giấc ngủ chập chờn, y khẽ rên lên:"Đừng bán con...

đừng mà..."

Nhưng chẳng còn ai nghe thấy.Tiếng sấm bên ngoài càng lúc càng dữ dội.

Phòng lạnh dần, chăn trượt khỏi vai y lúc nào không hay...

Và trong màn mưa tĩnh mịch ấy, cô đơn như đang len lỏi vào tận đáy tim của một người vừa biết rung động.Hắn sang phòng Jungkook, vừa bước vào đã thấy em ngồi co mình trên giường, tay ôm gối, mặt vẫn còn vương nước mắt.Ngoài trời mưa vẫn chưa dứt, tiếng sấm vẫn thi thoảng rền vang khiến cả căn phòng như rung lên.Yoongi ngồi xuống mép giường, giọng dịu đi đôi phần:"Jungkook, tôi đến rồi.

Đừng sợ nữa."

Em nhỏ giọng rấm rứt:"Anh ở lại với em được không..."

Yoongi thoáng khựng, không thể trả lời.Ánh mắt em đẫm nước nhìn hắn, trái tim hắn bỗng trĩu xuống."

Anh có người trong lòng rồi đúng không?"

Câu hỏi vang lên nhẹ như hơi thở, nhưng lại như một nhát dao gõ nhẹ vào tim hắn.Yoongi không trả lời.Jungkook rưng rưng nhìn hắn rất lâu rồi nói tiếp, nghẹn ngào:"Người đó là chị Tina đúng không?"

Im lặng một lần nữa.Sự im lặng của hắn như một lời thừa nhận.Jungkook nấc lên từng tiếng, bàn tay siết chặt lấy tấm chăn dưới thân."

Tại sao anh không trả lời?!

Em nói đúng rồi, phải không?!"

Yoongi quay mặt đi, giọng trầm thấp:"Em nghĩ nhiều rồi.

Ngủ đi, khuya rồi."

"Đừng lảng tránh em, Yoongi!"

Cậu bật dậy khỏi giường, nước mắt không kịp kìm lại nữa."

Nếu anh không trả lời thì đừng hòng rời khỏi đây!"

Hắn nhìn em, đôi mắt vốn luôn bình thản giờ lại lộ rõ vẻ bối rối và mệt mỏi."

Jungkook, đừng khóc nữa."

"Anh biết rõ là em thích anh mà Yoongi."

"Em đang làm tôi khó xử đó.

Vấn đề tình cảm... không nên nói vào lúc này đâu."

Nói xong, hắn quay lưng bước đi.

Mỗi bước như nặng trĩu.Jungkook ngồi lặng trong căn phòng trống, đôi mắt đỏ hoe nhìn theo bóng hắn khuất dần."

Em không có được anh..."

Cậu thì thầm, giọng run rẩy và cay đắng.

"Em không phải là Jeon Jungkook nữa...
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 13


Sáng hôm sau.Ánh nắng nhạt đầu ngày xuyên qua lớp rèm mỏng, chiếu nhẹ vào căn phòng rộng lớn.Tina chậm rãi mở mắt.Toàn thân ê ẩm, đau nhức đến mức chỉ cần cử động nhẹ thôi cũng khiến y cau mày.

Chăn phủ lên người, nhưng cảm giác trống trơn bên dưới khiến y chết lặng."

Đây... không phải là phòng mình..."

Y đưa mắt nhìn xung quanh — căn phòng quen thuộc, từng góc từng chi tiết đều gợi lại ký ức không thể lẫn đi đâu được.Phòng của Min Yoongi.Ký ức từ đêm qua ập về như một cuộn phim tua chậm.

Từng ánh nhìn dữ dội, từng hơi thở gấp gáp, từng cái siết mạnh mẽ không cho y lùi bước...

Giọng nói trầm khàn đè nén nơi tai, cảm giác nóng rực len vào từng tấc da thịt...Y chôn chặt đầu vào gối, nước mắt bất giác rơi xuống."

Tại sao lại như vậy chứ..."

Y đâu có muốn chuyện này xảy ra.Đã từng cố vùng vẫy, đã từng cầu xin hắn dừng lại... nhưng cũng không phủ nhận rằng — trong cơn điên loạn ấy, hắn có chút ôn nhu, có chút khiến tim y rung động.Y ghét bản thân vì đã cảm nhận được điều đó.Cảm giác tủi nhục xen lẫn mơ hồ.

Lòng hỗn loạn, như bị kéo giữa yêu và hận.Tiếng nước từ phòng tắm xối ào ào vang lên, như dội thẳng vào tâm trí đang rối loạn của Tina.Y giật mình.

Hoảng loạn.Không còn kịp nghĩ ngợi, y đưa tay run rẩy kéo chăn, bước xuống giường.

Ở góc bàn có bộ quần áo sạch được để sẵn — không cần đoán cũng biết là hắn chuẩn bị.Y mặc vội vào, từng động tác đều lén lút như một kẻ phạm tội sắp chạy trốn.Khi tay vừa chạm vào tay nắm cửa, chuẩn bị rời đi —"Đứng lại."

Giọng trầm khàn từ phía sau vang lên.

Cùng lúc đó, một cánh tay rắn chắc siết lấy cổ tay y, kéo cả người y về phía sau.Từ phía sau, hắn ôm chặt y."

Không có lời nào muốn nói với tôi sao?"

Tina cắn chặt môi, mắt cay xè.

Không một lời nào bật ra khỏi môi, chỉ có những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài.Cô không biết phải nói gì.

Cũng không dám hỏi "Tại sao?"

Vì ngay từ đầu, tất cả mọi chuyện — đều không nên bắt đầu."

Chuyện này là bí mật giữa hai chúng ta."

Hắn siết nhẹ, giọng thấp đi.

"Rõ chưa?"

Y không nhìn hắn, chỉ khẽ gật đầu.

Chỉ vậy thôi, hắn mới buông tay.Tina lập tức chạy thẳng ra khỏi căn phòng ngột ngạt ấy.

Cánh cửa đóng lại.

Mùi thuốc lá vẫn còn lửng lơ trong không khí, lẫn với dư âm của một đêm hỗn loạn.Taehyung vô tình thấy Tina chạy qua hành lang, mắt đỏ hoe.

Cậu định gọi nhưng cô đã biến mất sau cánh cửa phòng.Linh cảm không lành trỗi dậy, Taehyung nghiến răng, đẩy cửa phòng Yoongi xông vào."

Yoongi, có phải mày mắng Tina không?"

Yoongi vẫn đứng đó, lưng tựa vào tủ rượu, lạnh lùng đáp:"Liên quan gì đến mày?"

"Tại sao Tina khóc?

Không phải do mày thì còn ai vào đây?"

Hắn khựng lại.

Đôi mắt lóe lên tia xao động."

Cô ấy... khóc sao?"

Một câu hỏi thốt ra đầy mơ hồ, xen chút bối rối.

Hắn không nhận ra — hay cố tình không muốn nhận ra?"

Mày quá đáng vừa thôi Yoongi!"

Taehyung gằn giọng, bước đến đối mặt với hắn.Yoongi bật cười lạnh, ánh mắt sắc như lưỡi dao:"Thấy cô ta khóc không chịu nổi à?

Thích rồi sao?"

"Phải.

Tao thích cô ấy.

Như vậy thì sao?"

Không khí trầm xuống.Yoongi im lặng, nhìn Taehyung như thể đang đánh giá cậu lần nữa.

Rồi hắn quay đi, giọng khàn khàn:"Bỏ đi.

Cô ta không đáng để mày bận tâm đâu."

"Không đến lượt mày quản."

Taehyung gắt, quay người bỏ đi, để lại không khí u uất bao trùm cả căn phòng.Yoongi nhấc mắt nhìn lên giường.

Tấm ga trắng vẫn còn vệt máu mờ nhạt — bằng chứng của đêm hôm qua.

Hắn cười nhạt, không rõ là giễu người hay giễu chính mình."

Chậm hơn tao một bước rồi, nhóc con."
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 14


Tina trở về phòng trong im lặng, như một cái bóng lặng lẽ trôi giữa màn đêm còn chưa tan hết.Cửa vừa đóng lại sau lưng, y lập tức buông mình xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu như muốn che giấu cả thế giới.Co ro.

Im lặng.

Rồi bật khóc.Không còn sự mạnh mẽ, không còn sự ngang bướng thường ngày."

Tại sao chứ..."

Giọng y run lên, nghẹn lại giữa từng tiếng nấc."

Sự trong trắng hai mươi năm... lại bị hắn dễ dàng cướp mất..."

Từng chữ bật ra khỏi môi như cứa vào tim.

Không phải vì thể xác đau nhức, mà là nỗi đau trong lòng — không cách nào xoa dịu.Y siết chặt gối, nước mắt ướt đẫm cả vải gối trắng.

Trong đầu cứ tua đi tua lại từng khoảnh khắc đêm qua.

Đôi mắt lạnh lùng của hắn.

Bàn tay thô bạo.

Nhưng cũng xen lẫn sự dịu dàng bất ngờ đến mâu thuẫn."

Mình không cam lòng..."

Y cắn môi, lẩm bẩm trong nước mắt.

Không cam lòng vì bị ép buộc.

Cũng không cam lòng vì... trái tim ngu ngốc này, dường như đã bắt đầu dao động.Cốc cốc...Tiếng gõ cửa vang lên.

Nhẹ nhưng đều đặn.Tina giật mình, vội lau nước mắt rồi hít sâu lấy lại bình tĩnh.

Y sửa lại gối, vén tóc rồi mới mở cửa ra.Jungkook đứng đó, rạng rỡ như ánh nắng ban mai:"Chị Tinaaa~"Tina khẽ nhíu mày, giọng nhàn nhạt:"Tiểu thư tìm tôi có việc gì sao?"

"Em chán quá, định rũ chị đi shopping nè."

Jungkook cười toe, vẫn không nhận ra sự khác thường trong ánh mắt mệt mỏi của Tina."

Xin lỗi tiểu thư, hôm nay tôi bận quá."

Jungkook không nản chí, ngay lập tức rút điện thoại ra, trước mặt y bấm gọi hắn:"Đại ca ơi~ hôm nay cho phép chị Tina đi chơi với em một ngày nhaaa~"Đầu dây bên kia trầm ổn vang lên:"Được.

Đi cẩn thận."

Jungkook phấn khích xoay người lại:"Xong rồi~ Chuẩn bị nhanh lên, em đợi ở dưới!"

Không còn cách nào từ chối, y đành miễn cưỡng đi theo.

Dẫu lòng nặng trĩu, nhưng cũng chẳng thể tự giam mình mãi trong phòng.Hai người dạo quanh trung tâm thương mại, ăn nhẹ vài món rồi cùng ghé lại một quán cà phê nhỏ có không gian ấm áp, nhẹ nhàng.Jungkook khuấy ly nước trái cây, nói với giọng vui vẻ:
"Đi với chị cũng không tệ nha~"Tina chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt vẫn lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính.Jungkook nghiêng đầu nhìn Tina:"Chị làm gì trong căn cứ vậy?

Em thấy ai cũng có nhiệm vụ riêng."

"Việc chính là quản lý số liệu, phụ là làm theo lệnh của Lão Đại."

Jungkook tinh nghịch chống cằm, nhướn mày hỏi tiếp:"Kể cả việc... massage cho anh ấy?"

Tina hơi khựng lại một giây, nhưng rồi vẫn đáp khẽ:"Ừm."

Câu trả lời ngắn gọn, nhưng trong lòng lại dội lên sóng ngầm.Jungkook chống cằm, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Tina đầy nghi hoặc:"Chị này...

Chị có tình cảm với Lão Đại không?"

Tina sững người.Câu hỏi tưởng chừng vô hại lại như một lưỡi dao xoáy vào ký ức chưa kịp lành.

Trong đầu y, toàn bộ diễn cảnh tối hôm qua như đoạn phim tua ngược: từ ánh mắt cháy bỏng của hắn, những nụ hôn cuồng nhiệt, từng cái chạm tay, và hơn hết... là tiếng rên rỉ của chính mình dưới thân hắn.Khuôn mặt Tina thoáng trắng bệch.Jungkook nhíu mày lo lắng, nhẹ lay tay Tina:"Chị sao vậy?

Trả lời em đi chứ?"

Tina rũ mi, né tránh ánh mắt đối phương:"Không có."

"Anh ấy hoàn hảo như vậy mà...

Thật sự không có gì sao?" – Giọng Jungkook pha chút thất vọng.Tina gồng mình:"Tuyệt đối không có."

Một sự im lặng bủa vây giữa hai người.Jungkook cúi đầu nghịch ống hút, rồi như đang thú nhận điều gì rất quan trọng:"Thật ra... em thích Lão Đại.

Nhưng mà anh ấy chỉ xem em như em gái thôi."

Tina khẽ siết tay lại dưới gầm bàn."

Chị có cách nào giúp em tán được anh ấy không?"

Tina ngẩng lên, khóe môi run nhè nhẹ:"Tôi... không biết."

Jungkook nhìn chị một hồi, rồi phá lên cười khẽ:"Em đùa đó.

Nhưng mà... em thích ảnh là thật.

Và em sẽ theo đuổi anh ấy, dù biết là rất khó."

Tina cố nặn ra một nụ cười, nhưng ánh mắt lại sâu hoắm như vực thẳm:"Chúc tiểu thư thành công."

Jungkook đong đưa chân dưới ghế, ánh mắt long lanh như trẻ con:"Chị Tina, em muốn ăn bánh ở quầy ven đường kia kìa.

Chị đi mua giúp em nha?"

Tina gật đầu, mỉm cười dịu dàng:"Được, tiểu thư ngồi đây đợi tôi chút nhé."

Y vừa rời khỏi bàn chưa đến mười phút, phía bên này Jungkook loay hoay với ly trà của Tina để lại.

Không cẩn thận, em vô tình làm đổ cả ly trà nóng lên tay mình."

Á!" – Jungkook kêu lên khẽ, tay run lên vì đau rát.

Làn da trắng nõn ở cổ tay lập tức đỏ bừng, như muốn phồng rộp.Tina quay lại vừa đúng lúc, trên tay là chiếc túi giấy đựng bánh.

Nhìn thấy tay Jungkook, y tái mặt:"Tiểu thư!

Tay cô bị gì vậy?"

Jungkook vội giấu tay ra sau lưng, nở nụ cười gượng gạo:"Em bất cẩn làm đổ trà thôi... không sao đâu."

Tina cau mày, vội đặt túi bánh xuống rồi nắm lấy tay em xem xét."

Phỏng rồi, còn bảo không sao...

Bây giờ chúng ta về rồi thoa thuốc nha."

Tại biệt thự Min, sắc trời đã ngả chiều.Seokjin đi qua đi lại trước cửa lớn, ánh mắt đầy lo lắng:"Jungkook đi đâu từ trưa tới giờ vậy, sao còn chưa về?"

Hoseok từ phòng bếp bước ra:"Con bé đi với Tina đó."

Namjoon ngồi trên sofa, nắm tay kéo vợ ngồi xuống trấn an:"Vợ đừng lo, Tina lợi hại như vậy sẽ không có ai dám bắt nạt Jungkook đâu."

Hắn cũng đang ngồi trên ghế chính giữa phòng khách, lặng lẽ siết nhẹ ly rượu trong tay.

Trong lòng như có gì đó nhộn nhạo, không rõ là lo lắng cho Jungkook... hay đang chờ đợi một bóng dáng khác.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 15


Khi cả hai trở về đến biệt thự, Min Yoongi vừa liếc thấy họ từ xa, đôi mắt mới khẽ dịu lại, ngón tay đang lướt điện thoại cũng dừng lại.Jungkook vui vẻ chạy vào trước, phía sau là Tina với gương mặt có phần mệt mỏi.

Taehyung ngồi đó, đưa mắt nhìn thấy y trở về, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ.Hoseok chống nạnh:"Đi tới giờ này mới chịu về hả?"

Jungkook cười khanh khách, nép vào tay Seokjin:"Đi chơi vui mà anh hai~"Seokjin chưa kịp cằn nhằn thêm thì phát hiện tay em bị đỏ, vội nắm lấy xem:"Jungkook, tay em bị sao vậy?!"

Jungkook rụt tay lại, cười gượng:"Em bất cẩn làm đổ ly trà nóng thôi... không sao đâu."

Min Yoongi đang chăm chú nhìn vào điện thoại, nhưng vừa nghe tới từ "phỏng", ánh mắt hắn lập tức sắc lại.

Hắn ngẩng đầu, mi tâm hơi cau, ánh nhìn dán chặt vào cánh tay bị đỏ của Jungkook.Jungkook bắt gặp ánh mắt hắn, như được nước lấn tới, liền xị mặt bước tới chỗ Yoongi, đưa cánh tay bị thương ra trước mặt hắn rồi mếu máo:"Đại ca... em đauuu~"Yoongi đứng dậy, nhẹ nhàng nắm lấy tay em xem xét, ánh mắt dịu lại:"Có đau lắm không?"

Jungkook nũng nịu gật đầu như mèo nhỏ vừa bị bắt nạt.Yoongi thở nhẹ, nhưng vẫn bình thản:"Về phòng thoa thuốc đi."

Hoseok từ bên cạnh xen vào:"Đi, về phòng anh thoa thuốc cho."

Jungkook lập tức lắc đầu, hướng ánh mắt long lanh nhìn Yoongi:"Đại ca thoa thuốc cho em đi mà..."

Yoongi giọng nhỏ nhưng dứt khoát:"Tôi đang bận.

Nhờ anh hai em giúp nhé."

Taehyung lúc này bước lại, đặt tay lên vai Jungkook, ánh mắt nghiêm túc:"Tôi có thuốc tốt lắm, không để lại sẹo đâu.

Lên phòng tôi thoa cho."

Jungkook hậm hực chu môi, ánh mắt thất vọng, cuối cùng quay lưng bước lên phòng mà không nói thêm lời nào.

Taehyung lập tức đi theo cho kịp Jungkook.Yoongi đột ngột bước tới trước mặt Tina, không một lời báo trước, "chát!" — một cú tát vang lên khiến không khí trong đại sảnh như đông cứng lại.Tina sững người, cả gương mặt lệch sang một bên, ánh mắt mở to ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mọi người trong phòng đều giật mình sửng sốt.Giọng Yoongi gằn xuống, lạnh đến thấu xương:"Trông chừng một đứa trẻ cũng không làm tốt được hả!!!"

Tina lúc này mới hiểu, thì ra là vì vết bỏng trên tay Jungkook.

Cơn giận dữ của hắn không xuất phát từ lý lẽ, mà từ sự quan tâm thiên vị dành cho một người khác.Nhưng... y có làm gì sai đâu?

Chỉ là rời đi mua bánh trong chốc lát, tại sao lỗi lại đổ hết lên đầu y?Nỗi ấm ức dâng lên tận cổ, nhưng em chỉ cắn môi chịu đựng.

Khóe mắt Tina đỏ hoe, nhưng vẫn kiên quyết không để nước mắt rơi.Hoseok lúc này đứng bật dậy, bước nhanh về phía Yoongi, giận dữ:"Mày làm cái gì vậy?

Jungkook bị thương thì liên quan gì Tina đâu?"

Seokjin cũng nhíu mày, giọng không còn nhẹ nhàng như mọi khi:"Đúng đó!

Sao anh lại đánh cô ấy?"

Namjoon rít lên đầy phẫn nộ:"Mày là đàn ông mà lại vung tay đánh phụ nữ hả, Yoongi?!"

Yoongi không nhìn ai, chỉ gằn giọng, ánh mắt tối sầm lại:"Người của tao...

để tao dạy."

Ba người kia im lặng, dù tức giận, cũng đành nuốt lời.

Vì ai trong số họ cũng hiểu rõ, khi Yoongi đã quyết, không ai có thể lay chuyển.Tina đứng thẳng người, hai tay siết chặt, cổ họng nghèn nghẹn.

Cuối cùng y hít sâu một hơi thật dài, cúi đầu thật thấp trước mặt hắn:"Xin lỗi lão đại, lần sau tôi sẽ chú ý hơn..."

Yoongi không đáp.

Hắn chỉ liếc y một cái, rồi lạnh lùng quay lưng bước đi, như thể người vừa ra tay chẳng có chút dây dưa gì với y cả.Seokjin vội vàng bước tới, ánh mắt lo lắng nhìn vết đỏ đang dần hiện lên trên gò má Tina:"Tina, em có sao không?"

Tina khẽ lắc đầu, cố mỉm cười:"Tôi không sao."

Hoseok nhíu mày, giọng đầy áy náy:"Xin lỗi em, tại vì Jungkook mà em bị liên lụy..."

Tina nhẹ giọng, mắt nhìn xuống đất:"Tất cả là lỗi của tôi thôi, ngài đừng xin lỗi."

Nụ cười trên môi cô thoáng run rẩy, gượng gạo đến đáng thương.Dấu bàn tay bắt đầu rõ hơn, một bên mặt sưng tấy lên khiến Seokjin càng thêm xót xa.

Cô bước tới định đưa tay chạm vào:"Mặt em sưng rồi, để chị lấy thuốc thoa cho em nha."

Tina vội lùi một bước, nhẹ nhàng từ chối:"Cảm ơn nhị tẩu...

Tôi không sao đâu.

Tôi xin phép trở về phòng trước."

Nói rồi, Tina xoay người, bước chân chậm rãi mà nặng nề.

Từng bước như mang theo cả nỗi tủi hờn không thể nói thành lời.Cánh cửa phòng khẽ khép lại sau lưng em, để lại trong đại sảnh một bầu không khí trĩu nặng.Hoseok siết chặt tay, nhìn theo bóng lưng em khuất dần, buồn bã thở dài:"Thấy tội Tina quá..."

Namjoon gật đầu, giọng cũng không giấu được bực bội:"Chẳng hiểu Yoongi nghĩ gì.

Dù có xót Jungkook đến mấy thì cũng không thể hành xử như vậy được."

Seokjin lặng lẽ nhìn về phía cầu thang, ánh mắt thoáng thất vọng:"Biết rằng Yoongi từng cưu mang Tina, nhưng... cư xử vậy thì quá đáng thật."

Hoseok quay lưng, bước nhanh đi:"Hai vợ chồng về nghỉ ngơi đi, tao qua xem Jungkook thế nào rồi."

Không ai nói gì thêm.

Bầu không khí im ắng như thể cả căn biệt thự đang giữ một nỗi nghẹn nơi ngực.Bên trong căn phòng, Jungkook ngồi bặm môi, gương mặt phồng lên như con mèo nhỏ đang giận dỗi."

Vô tâm!

Đại ca đáng ghét!

Em bị phỏng mà cũng chẳng thèm lo gì cho em hết!"

Jungkook vừa lẩm bẩm vừa đá chân vào thành giường, mặt phụng phịu rõ ràng.Taehyung ngồi cạnh, dịu dàng thổi nhẹ lên vết đỏ trên tay em:"Đừng động vào nữa, phồng lên rồi này."

Jungkook quay sang trừng mắt:"Anh đừng giả vờ quan tâm như đại ca!"

Taehyung chỉ cười, mắt cún cong cong, giọng nhẹ nhàng như gió mát:"Tôi sợ em có sẹo, lúc đó lại oà khóc lên thôi.

Tính của em tôi còn chẳng rõ sao?"

Vừa nói, anh vừa cẩn thận bôi thuốc lên tay em, từng động tác đều cẩn trọng và ấm áp.Jungkook thoáng ngớ người, ánh mắt rối loạn vài giây nhưng rồi lập tức quay đi:"Em không cần đâu... em tự làm được."

Taehyung không nói, chỉ cười dịu dàng, vẫn tiếp tục dỗ dành và kiên nhẫn chăm sóc.

Em có bướng đến đâu, Taehyung vẫn nhẹ nhàng như cũ, không một lời trách mắng.Bên ngoài cửa, Hoseok lén đứng nhìn, tay khoanh trước ngực, mày nhướng cao."

Gì đây?

Cái tên mặt than lạnh tanh đó mà dịu dàng vậy luôn à?"

Anh thở ra một tiếng, nghiêng đầu tặc lưỡi rồi khẽ cười đầy nghi hoặc:"Đừng nói là mày thích Jung nha TaeHyung?"

Anh khẽ lắc đầu, xoay người rời đi, trong lòng không khỏi thấy buồn cười.

Trong nhà này đúng là không thiếu chuyện rối như tơ vò.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 16


Tina trở về phòng, lòng vẫn còn vướng nặng.

Y bước nhanh vào nhà tắm, để làn nước mát rửa trôi đi cảm giác uất nghẹn nơi lồng ngực.

Nhưng nước vẫn không xoa dịu được vết bỏng nơi tim.Trong chiếc gương lạnh lẽo, gương mặt y hiện lên với dấu tay năm ngón in hằn trên gò má – đỏ rát, nhức nhối.

Dấu vết ấy như một cái tát vào lòng tự trọng.

Thế nhưng, y chỉ nhìn một lúc rồi lặng lẽ lấy một ít thuốc bôi lên má, qua loa và hờ hững, như thể gương mặt ấy chẳng phải của mình.Y leo lên giường, cầm điện thoại như một thói quen, nhưng không phải để giải trí.

Y đang tranh thủ kiểm tra những công việc online còn dang dở, cố giữ cho mình bận rộn để không nghĩ ngợi gì thêm.

Càng làm việc, y càng thấy trống rỗng.Chỉ một lát sau, mệt mỏi ập đến.

Y thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Điện thoại vẫn nằm nguyên trên tay, màn hình nhòe đi trong ánh sáng mờ, chưa kịp tắt.

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn hơi thở đều đặn của một người đang cố gắng chịu đựng.Cánh cửa phòng đột ngột mở ra khiến Tina giật mình tỉnh giấc.

Trong bóng tối lờ mờ, y vẫn nhận ra được bóng dáng quen thuộc của người đàn ông đang bước vào.Y khẽ gọi: "Lão đại..."

Vội vã ngồi dậy, y với tay bật đèn ngủ lên để căn phòng bớt u ám.Yoongi nhìn y: "Tôi làm em thức giấc sao?"

Giọng y bình tĩnh nhưng mang theo chút lạnh lẽo: "Ừm."

Hắn bước lại, ngồi xuống mép giường.

Đôi mắt chậm rãi lướt qua gò má sưng đỏ của y, ánh nhìn pha lẫn chút áy náy.

Hắn cẩn thận cầm lấy bông tăm đã thấm thuốc, định đưa tay thoa lên má y thì bất ngờ bị gạt phắt ra."

Không cần đâu." – y nói, giọng vẫn dịu dàng nhưng dứt khoát.Yoongi sững lại, mắt khựng lại nơi gương mặt y.

Giọng hắn trầm xuống:"Em giận tôi sao?"

Y bình thản trả lời, không quay đầu lại:"Tôi làm sao dám giận ngài chứ?"

Nói rồi, y xoay người, định bước xuống giường.

Hắn liền giữ lấy cổ tay y:"Em muốn đi đâu?"

"Lấy nước uống."

Không để y phải động tay, Yoongi lập tức đứng dậy, bước nhanh tới bàn, rót một ly nước rồi quay lại đưa tới trước mặt y:"Uống đi."

Tina thoáng ngạc nhiên.

Y nhìn hắn, ánh mắt chần chừ một lúc rồi mới đưa tay nhận lấy.

Vừa uống xong, chưa kịp nói gì thì hắn đã bất ngờ khuỵ gối xuống trước mặt, một lần nữa nhẹ nhàng đưa tâm bông lại gần má y, bắt đầu thoa thuốc.Giọng hắn trầm ấm vang lên:"Bé cưng của tôi, nhìn em như vậy... tôi đau lòng lắm."

Tina hơi cau mày:"Bé cưng?"

Yoongi mỉm cười nhẹ, tay vẫn nhẹ nhàng chăm sóc:"Tôi đang cưng chiều em, em không nhận ra sao?"

Y bật cười khẽ, nhưng đầy chua chát:"Vì một người con gái khác mà ngài thẳng tay đánh tôi.

Sự cưng chiều này... tôi không dám nhận đâu."

Hắn chết lặng.

Câu nói ấy như một lưỡi dao đâm vào lòng.

Hắn biết mình đã quá tay, đã khiến người hắn trân trọng tổn thương.

Không chần chừ, hắn đưa tay ôm lấy y vào lòng, ôm thật chặt như sợ y tan biến."

Là tôi sai... tôi quá nóng giận nên không kiểm soát được bản thân.

Em đừng giận.

Đừng lạnh nhạt với tôi như vậy.

Tôi thật sự không chịu nổi..."

Tina sững người.

Tim y khẽ run rẩy.

Không ngờ có một ngày, lão đại Min Yoongi lại nhẹ giọng dỗ dành y, thậm chí là thỉnh cầu như vậy.

Y không đáp, nhưng trong lòng...

đã khẽ lay động.

Yoongi buông y ra, ánh mắt khẩn thiết, giọng khàn đi vì lo lắng:"Tôi xin lỗi.

Chuyện hôm nay... tôi thề sẽ không bao giờ để nó xảy ra lần nữa."

Tina ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt phủ sương lạnh nhạt:"Dù sao thì tôi cũng chỉ là công cụ để ngài giải tỏa.

Không cần phải để tâm đến cảm xúc của tôi làm gì."

Câu nói khiến Yoongi như bị ai tát một cái thật mạnh vào lòng tự trọng.

Hắn siết chặt nắm tay, mắt đỏ ngầu vì tức giận lẫn đau lòng:"Em nói như vậy mà nghe được sao?"

Tina không trả lời, chỉ nghiêng đầu né ánh mắt hắn, giọng mệt mỏi:
"Mời ngài ra khỏi phòng tôi.

Tôi cần nghỉ ngơi."

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cả căn phòng chìm vào im lặng căng thẳng.Bất ngờ, Yoongi bước tới, vòng tay siết chặt lấy y vào lòng.

Trước khi y kịp phản ứng, môi hắn đã áp xuống, cưỡng đoạt một nụ hôn đầy gấp gáp và bốc đồng.Y giãy giụa, cố đẩy hắn ra.

Nhưng càng chống cự, hắn lại càng ôm chặt hơn, như thể muốn dùng hành động để giữ lại chút cảm xúc đang dần tuột khỏi tay mình.Đôi môi hắn nóng rát, mang theo cả sự cuồng dại lẫn ân hận đè nén.

Còn y, trong lúc giãy giụa bất lực, tim cũng đang đập loạn trong lồng ngực...Y đánh nhẹ vào ngực hắn, hơi thở rối loạn.Hắn luyến tiếc rời khỏi môi y, ánh mắt cả hai chạm nhau – đầy giằng xé, tình ý có, nhưng giận dỗi nơi y vẫn còn nặng.Tina quay mặt đi, đưa tay lau môi như thể muốn xóa sạch dấu vết của nụ hôn ấy.Hành động đó khiến Yoongi cau mày, giữ chặt lấy cổ tay y, giọng khàn đầy khó chịu:"Em càng lúc càng bướng bỉnh rồi đó."

Tina không đáp, chỉ giận dỗi né tránh ánh mắt hắn.Bất ngờ, Yoongi cúi người, bế bổng y lên khiến y giật mình vùng vẫy.

Nhưng hắn đã thản nhiên đặt y xuống giường, đè nhẹ lên, kề sát tai:"Ngoan ngoãn ngủ cùng tôi.

Nếu không... thì đừng trách."

Y tiếp tục giãy giụa, nhưng hắn nắm chặt hai tay y, ánh mắt tối lại:"Hay là... em quên mất tối qua tôi đã làm gì rồi sao?"

Y khựng lại.

Mặt đỏ bừng nhưng vẫn cố trừng mắt lườm hắn, sau đó tức tối quay lưng về phía hắn, nhắm chặt mắt.Yoongi nằm xuống bên cạnh, kéo chăn lên đắp cho cả hai, vòng tay qua ôm lấy y từ phía sau.

Dù không phản kháng, nhưng cơ thể y vẫn căng cứng.Trong vòng tay ấm áp ấy, chẳng biết từ lúc nào y đã dần chìm vào giấc ngủ.

Có thể vì mệt, hoặc cũng có thể... vì trái tim ấy vẫn chưa thể ghét được hắn.Hắn thì chẳng ngủ được.

Cằm tựa lên vai y, trong lòng hắn rối bời – vừa tự trách bản thân, vừa sợ mất y đến phát điên.Chỉ khi cảm nhận được hơi thở đều đặn bên tai, Yoongi mới chắc chắn rằng Tina đã ngủ say.Hắn chầm chậm xoay người y lại, cẩn thận đến mức sợ đánh thức y.

Khuôn mặt quen thuộc ấy giờ gần ngay trước mắt, đôi mày khẽ nhíu lại trong vô thức, hàng mi khép hờ như cánh bướm đậu yên trên da thịt trắng mịn.

Nhìn y lúc này, trái tim hắn chợt nhói lên.Hắn đưa tay vuốt nhẹ gò má sưng đỏ của y, lòng thầm trách bản thân mình vô tâm quá mức.Chẳng kìm lòng được, hắn cúi xuống, đặt lên môi y một nụ hôn thật nhẹ, nhưng thay vì rời đi ngay, hắn lại lưu luyến giữ nụ hôn ấy lâu hơn chút nữa, như muốn khắc sâu cảm giác này vào tận đáy tim.Tách môi ra, hắn khẽ thì thầm bên tai y bằng giọng nói trầm ấm đầy yêu thương:"Ngủ ngon."

Rồi hắn nằm lại bên cạnh, vòng tay siết nhẹ lấy thân hình nhỏ nhắn kia, dần chìm vào giấc ngủ – nơi chỉ có y, và hắn.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 17


Đến giữa đêm, y đột nhiên khẽ run lên rồi bật khóc thút thít, âm thanh nghẹn ngào vang lên trong không gian tĩnh lặng khiến hắn lập tức tỉnh giấc.Yoongi dụi mắt, quay sang nhìn thì thấy bờ vai nhỏ bé bên cạnh đang run lên từng đợt.

Y đang khóc, tiếng nức nở mỗi lúc một rõ hơn, xen lẫn những tiếng thở dốc vì nghẹn.Không nói gì, hắn lập tức kéo y ôm chặt vào lòng, bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng mảnh khảnh kia như muốn dỗ dành một đứa trẻ."

Đừng khóc... có tôi ở đây rồi..."

Y như một mảnh giấy mỏng, run rẩy ôm lấy hắn theo bản năng.

Không còn lý trí, không còn sự kiêu ngạo thường ngày, y lúc này chỉ là một người đang tổn thương... và vừa vặn có một vòng tay đủ ấm để y tựa vào.Hắn cúi xuống, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt y.

Trái tim hắn như bị bóp nghẹn khi bắt gặp đôi mắt đỏ hoe, ướt nhòe đầy yếu đuối ấy."

Ngoan...

đừng khóc nữa..."

Y ngước nhìn hắn, ánh mắt chứa đầy tổn thương khiến hắn chỉ muốn đem cả thế giới đến bù đắp.

Hắn khẽ cúi đầu, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán y – nụ hôn không dục vọng, chỉ đơn giản là che chở và xót xa.Rồi hắn lại kéo y ôm vào lòng, giữ thật chặt.Một lúc sau, tiếng khóc dần nhỏ lại, hơi thở của y cũng đều đặn hơn.

Trong lòng hắn, y lại một lần nữa thiếp đi, lần này bình yên hơn, không còn ác mộng đeo bám.Hắn khẽ cúi nhìn y thêm một lần nữa, chắc chắn rằng y đã thực sự chìm vào giấc ngủ rồi mới nhẹ nhàng buông tay ra.

Động tác cực kỳ cẩn thận, sợ đánh thức người trong lòng.Kéo lại chăn cho y, hắn lặng lẽ rời khỏi giường, bước thật khẽ đến chiếc ghế sofa bên cửa sổ rồi ngồi xuống.Ánh đèn ngủ nhạt màu rọi xuống khuôn mặt hắn, phản chiếu đôi mắt sâu thẳm đầy trăn trở.

Hắn im lặng nhìn về phía y – người con gái đang nằm đó, bé nhỏ và mỏng manh như một giấc mơ sắp tan biến.Ngón tay vô thức đan vào nhau, bờ môi hắn khẽ mấp máy, một tiếng thở dài nặng nề vang lên giữa căn phòng yên ắng."

Nếu cứ tiếp tục như thế này... cô ấy sẽ phát bệnh mất."

Lần đầu tiên trong cuộc đời đầy quyền lực và lạnh lẽo của hắn, lại có một người khiến hắn sợ như vậy.

Không phải sợ mất danh dự, không phải sợ mất tiền... mà là sợ một ánh mắt buồn, một tiếng nấc trong đêm và sự tổn thương âm thầm mà hắn không thể chữa lành.Hắn tựa đầu vào lưng ghế, đưa tay che nửa khuôn mặt, lòng ngổn ngang.Sáng hôm sau.Ánh nắng đầu ngày len qua khe rèm cửa, chiếu nhè nhẹ lên gương mặt y.

Y từ từ mở mắt, nhưng đôi mắt vẫn còn vương nét mỏi mệt — rõ ràng là một đêm ngủ không trọn giấc.Y uể oải ngồi dậy, vươn vai, rồi lặng lẽ bước vào nhà vệ sinh.

Khi ánh mắt chạm phải chính mình trong gương, y khẽ khựng lại.Gò má từng sưng đỏ tối qua giờ đã dịu lại, chỉ còn một vệt ửng nhạt.

Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, ký ức về đêm qua bất chợt ùa về — dáng người hắn ngồi trước mặt, bàn tay cẩn thận thoa thuốc, giọng nói khàn khàn đầy khẩn thiết, rồi cả ánh mắt như muốn níu giữ y."

Bé cưng của tôi, nhìn em như vậy tôi đau lòng lắm."

Y ngước nhìn mình, khẽ thở ra một hơi dài.

Trong tim bỗng nhói lên một chút cảm xúc lạ lẫm — không phải đau, mà là... giao động.Y lắc đầu, tựa như muốn xua đi mớ suy nghĩ hỗn loạn, rồi hạ tầm mắt xuống, tự nhủ:
"Mình không thể để bị mềm lòng như vậy..."

Nhưng dù tự nhủ là thế, lòng vẫn chẳng thể bình yên như trước nữa.Y rời khỏi phòng, bước xuống lầu thì thấy mọi người đã tụ họp đông đủ, đang dùng cafe buổi sáng.Seokjin thấy y liền cất tiếng hỏi, giọng đầy quan tâm:"Mặt em đỡ hơn chưa, Tina?"

Y khẽ gật đầu, giọng trầm:"Tôi đỡ nhiều rồi."

Taehyung quay sang, có vẻ bất ngờ:"Ủa?

Em bị sao vậy Tina?"

Y lắc đầu, tránh né ánh mắt cậu:"Không có gì đâu."

Y đi lại, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với hắn.

Ánh mắt vô thức lướt về phía hắn một giây, nhưng khi bắt gặp ánh nhìn chăm chăm từ hắn, y vội cụp mắt xuống, né tránh.

Còn hắn, từ lúc y xuất hiện, ánh mắt chưa từng rời khỏi y một khắc.Cho đến khi Jungkook xuất hiện.Jungkook chạy nhanh lại chỗ hắn, chẳng ngại ngần gì mà nhào đến ôm lấy cổ hắn, giọng nũng nịu như thể đang đòi dỗ dành:"Tay em đau quá àaaa..."

Hoseok nhíu mày, có phần khó chịu:"Cái con bé này, sao không biết giữ phép tắc gì hết vậy hả?

Mau xuống khỏi người của Yoongi ngay!"

Jungkook phụng phịu, không chịu buông:"Em không chịu đâu, đại caaa!"

Hắn vẫn ngồi im, cuối cùng cũng đưa tay lên xoa đầu Jungkook nhẹ nhàng:"Đã thoa thuốc chưa?"

Jungkook lắc đầu:"Đại ca thoa thuốc cho em đi..."

"Cạch."

Tiếng đặt ly café xuống bàn vang lên đột ngột, hơi lớn làm cả bàn thoáng sững lại.

Tất cả ánh mắt đều hướng về Tina.Y đứng lên, cúi chào nhẹ, giọng bình thản nhưng nghe lạnh hơn thường ngày:"Tôi còn có việc, xin phép đi trước."

Không ai kịp giữ lại, y xoay người bước đi, dáng vẻ nhanh nhưng cứng cỏi.Còn hắn thì... vẫn ngồi yên đó, ánh mắt dõi theo từng bước của y, cho đến khi bóng lưng ấy khuất sau lối hành lang.Hắn lúc này mới lên tiếng, giọng không còn dịu dàng như khi nãy, thay vào đó là chút lạnh nhạt, hờ hững:"Chẳng phải đã có Taehyung thoa thuốc cho em rồi sao?"

Jungkook mím môi, cố giữ bình tĩnh nhưng giọng vẫn pha chút ấm ức:"Nhưng mà em muốn đại ca thoa cho em..."

Yoongi không nhìn Jungkook, chỉ lật nhẹ một trang tài liệu trên bàn rồi đáp cụt lủn:"Tôi còn bận việc."

Jungkook nhíu mày, giọng trở nên gắt gỏng:"Anh lúc nào cũng công việc công việc!"

Hoseok nghe vậy thì cau mày, không kiên nhẫn được nữa liền quát lên:"Jungkook!

Đừng có làm ồn nữa.

Mau về phòng đi!"

Jungkook giật mình, đôi mắt đỏ hoe, rồi bật khóc, quay đầu chạy vội lên lầu không nói thêm lời nào.Cả bàn im lặng chốc lát.

Taehyung lên tiếng, giọng đều đều:"Nhìn là biết Jungkook thích Yoongi rồi."

Seokjin thở dài, gật đầu:"Ngày trước, lúc con bé chưa về đây, chỉ cần không gọi được cho anh Yoongi là nó giận.

Có lần còn khóc mấy tiếng đồng hồ."

Yoongi vẫn không biểu lộ gì, chỉ lạnh nhạt buông một câu:"Bỏ qua đi."

Ánh mắt hắn lúc này, vẫn hướng về tách café mà Tina đã đặt xuống bàn lúc nãy — đá trong ly đã tan gần hết, để lại cái lạnh âm ỉ rất giống cảm giác trong lòng hắn bây giờ.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 18


Không khí trong phòng như đông cứng sau khi Jungkook rời đi.

Mọi người cũng không ai lên tiếng thêm, cho đến khi Yoongi lạnh lùng cất lời:"Chuẩn bị đi, mai sang Anh với tao một chuyến."

Hoseok hơi nhướng mày, ngạc nhiên:"Gấp vậy à?"

Yoongi không đáp, chỉ rót thêm một ít café vào ly mình.

Hoseok liếc hắn, cau mày: "Mà sao lại là tao?

Không phải mấy vụ như này trước giờ đều do Tina phụ trách sao?"

Yoongi nhấp một ngụm café, giọng trầm hẳn:"E rằng... cô ta không đủ khả năng."

Hắn nói như vậy, nhưng ánh mắt vô thức nhìn về hướng Tina đã rời đi.

Sự trầm mặc của hắn khiến mọi người cảm nhận rõ, hắn đang giấu đi điều gì đó.

Thực tế, nhiệm vụ lần này quá nguy hiểm, hắn không nỡ để Tina dính vào.Hoseok nhíu mày, phản bác:"Mày đùa đấy à?

Tina giỏi cỡ nào mày còn không biết?

Không phải lúc trước mày còn khen cô ấy làm tốt nhất trong đám tụi mình sao?"

Yoongi gằn giọng, ngắt lời:"Nhiều lời!"

Hoseok lập tức im bặt, ngồi thẳng lưng lại, giận dỗi lầm bầm:"Riết rồi, tao thấy tao giống tay sai của mày luôn á..."

Yoongi liếc Hoseok một cái sắc lẹm.

Anh chàng lập tức giơ tay đầu hàng, cười hì hì cho qua chuyện:"Được rồi được rồi, đại ca lên tiếng thì em đâu dám cãi.

Em chuẩn bị liền."

Yoongi không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi trầm ngâm, mắt vẫn nhìn ra khoảng không vô định, trong đầu vẫn là hình ảnh đôi mắt sắt lạnh của Tina lúc bỏ đi.Tại văn phòng ở kho, Tina vẫn mải miết với đống tài liệu cao ngất, đến khi ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì kim đã chỉ 8 giờ tối.Y khẽ thì thầm, giọng có chút bất ngờ:"Muộn như vậy rồi sao..."

Vội thu dọn giấy tờ, Tina rời kho, ghé tạm một tiệm tiện lợi mua ít đồ ăn lót dạ trước khi quay về Min Thự.

Về tới nơi đã gần 9 giờ tối.Sau khi tắm và sấy sơ mái tóc còn ẩm, Tina định nằm xuống nghỉ ngơi thì tiếng gõ cửa vang lên.Y hơi bất ngờ.

Vội vuốt tóc cho gọn rồi ra mở cửa.Người đứng ngoài là Yoongi.Chạm phải ánh mắt sâu thẳm ấy, Tina có phần ngại ngùng, khẽ cúi đầu né tránh ánh nhìn đó:"Ngài tìm tôi có việc gì sao?"

Yoongi bình thản đáp, giọng trầm ấm:"Muốn nói chuyện với em một chút."

Tina không đáp, chỉ xoay người đi vào.

Hắn theo sau và nhẹ nhàng khép cửa lại.Y ngồi xuống mép giường, thoa một ít kem dưỡng lên tay.

Yoongi liếc thấy máy sấy tóc còn để đó thì hỏi:"Em mới tắm à?"

"Ừm." — Tina khẽ gật đầu, vẫn không nhìn hắn.Yoongi cau mày:"Khuya như vậy còn gội đầu?"

"Sấy một chút là khô thôi." — Y đáp nhạt, chẳng rõ là đang né tránh hay chỉ đơn thuần không muốn đối thoại quá nhiều.Không nói thêm, Yoongi tiến đến, ngồi xuống cạnh Tina.

Trong một khoảnh khắc rất tự nhiên, hắn bế bổng y lên rồi đặt xuống đùi mình, cưng chiều ôm lấy.Một nụ hôn nhẹ rơi lên má y, tay hắn dịu dàng vuốt ve mái tóc dài còn ẩm:"Thời gian tới tôi không có ở nhà.

Em nhớ chú ý sức khỏe một chút."

Tina thoáng ngẩn người:"Ngài đi công tác sao?"

Yoongi gật đầu:"Tôi và Hoseok sẽ sang Anh một chuyến."

Câu nói khiến lòng y chùng xuống.

Những lần trước, những công việc như thế đều có y đi cùng.

Lần này... hắn lại chọn Hoseok.Ánh mắt Tina vô thức nhìn hắn đầy nghi hoặc.

Có gì đó len lỏi trong tim... hụt hẫng?Yoongi như đọc được tâm trạng ấy, khẽ búng nhẹ lên trán y:"Suy nghĩ gì thế hả?"

Tina lắc đầu, im lặng.

Không muốn nói ra nỗi buồn vô cớ của mình.Hắn cười khẽ, siết chặt vòng tay ôm:"Lần này nguy hiểm.

Tôi không muốn em dính vào."

Tina bất ngờ ngẩng đầu.

Lời hắn nói nhẹ nhưng đánh thẳng vào tim.

Lo lắng?

Là đang lo cho y sao?Trái tim khẽ run lên.Nhưng y nhanh chóng dằn xuống cảm xúc ấy, khẽ nói:"Vậy để tôi chuẩn bị hành lý cho ngài."

Tina định đứng dậy nhưng chưa kịp rời khỏi, Yoongi đã siết chặt vòng tay, giữ y lại:"Đêm nay... chỉ cần ở bên tôi là đủ rồi."

Giọng hắn trầm, thấp và đầy cảm xúc.Tim y khẽ nhói, chẳng hiểu là vì xúc động... hay vì không nỡ.Chưa kịp để Tina nói thêm điều gì, hắn đã bất ngờ cúi xuống, đặt môi lên môi y.Một nụ hôn chậm rãi, dịu dàng đến không ngờ.Tina tròn mắt, hoàn toàn bất ngờ — nhưng không có một chút phản kháng.Nhịp tim như bị bỏ lại phía sau, tất cả giác quan lúc này chỉ còn cảm nhận được hơi thở trầm ấm của hắn đang phủ lấy mình.Môi hắn cứ thế cuốn lấy môi cô, nhẹ nhàng mơn man, không vội vàng, không cưỡng ép... chỉ là một sự chiếm hữu dịu dàng, có phần cưng chiều đến mức khiến người ta tan chảy.Cô dần thả lỏng, mắt khẽ nhắm lại, bàn tay vô thức siết lấy vạt áo sơ mi trước ngực hắn, như đang tìm kiếm một điểm tựa trong cơn rung động mơ hồ.Yoongi khẽ nghiêng người, ép cô nằm xuống giường.Môi hắn vẫn không rời khỏi cô, vẫn là từng cái chạm nhẹ mà dịu sâu đến tận đáy tim.Bàn tay ấm nóng lướt nhẹ nơi tấm lưng mảnh mai của Tina, không vội vàng, không tham lam, chỉ như muốn vỗ về, khiến cô không kìm được khẽ run lên.Giọng hắn khàn đặc vang lên bên tai:"Em cứ đáng yêu như vậy... tôi biết phải làm sao đây, hửm?"

Tina không trả lời.

Đôi má đỏ ửng, mắt khẽ mở rồi lại cụp xuống.

Không đẩy ra... cũng không tiến lại gần.

Nhưng chỉ riêng việc không né tránh, đã là câu trả lời rõ ràng nhất.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 19


Lớp vải mỏng manh trên người Jimin dần bị hắn gỡ bỏ, từng chút một, như thể hắn đang trân trọng một món báu vật.Cơ thể trắng ngần hiện ra dưới ánh đèn mờ, mềm mại như lụa, khiến đôi mắt hắn càng thêm tối lại, tựa như một con thú đang cố kìm nén bản năng cướp lấy.Hắn cúi đầu xuống, từng dấu hôn nóng bỏng rơi dọc theo làn da mịn màng, để lại từng vết mờ mờ như dấu ấn chiếm hữu.Tina khẽ rên nhẹ, tiếng rên rơi vào tai hắn như cơn gió thổi qua than hồng – khiến từng tuyến dây thần kinh đều căng lên.Bàn tay hắn vẫn không vội vàng, chỉ là chạm nhẹ, vuốt ve, nhưng lại khiến người trong lòng không tự chủ được mà run lên từng hồi."

Jimin...em đẹp lắm... biết không?" – giọng hắn khàn đặc, thì thầm bên tai cô.Jimin không đáp, chỉ siết nhẹ lấy bờ vai hắn, như thầm đáp lại bằng sự tin tưởng và dịu dàng của riêng mình.Hắn dịu dàng, dần kéo y vào một chuyển động thân mật, khiến y hoảng hốt mà gồng mình.Dù là lần thứ hai, nhưng cơ thể mảnh mai ấy vẫn run lên từng hồi, chưa thể quen được cảm giác mãnh liệt này.

Jimin khẽ cắn môi, bấu chặt lấy mép gối, ánh mắt mờ nước khiến tim hắn siết chặt.Hắn cúi xuống, hôn lên môi y như muốn xoa dịu, thì thầm:"Ngoan... thả lỏng một chút."

Giọng hắn trầm thấp, như đang vỗ về một đóa hoa mong manh giữa cơn gió lớn.

Y khẽ ngước lên, đôi mắt long lanh ánh nước nhìn hắn, như vừa van xin vừa yếu ớt muốn được che chở.

Đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, gương mặt ửng hồng khiến tim hắn siết lại.Chỉ một ánh nhìn ấy... cũng đủ khiến hắn mất khống chế.

Rồi không kìm lòng mà cúi xuống, đặt lên môi y một nụ hôn sâu, thật chậm, thật dịu dàng.Môi chạm môi, hắn như đang hôn lên cả linh hồn mềm yếu nhất của y.

Cái siết nơi tay mạnh hơn, cái ôm nơi eo sát hơn... như thể nếu không giữ chặt, y sẽ tan vào trong đêm nay mất.Y khẽ nhắm mắt, để mặc mọi cảm giác trôi đi theo từng nhịp hôn ngọt ngào, hơi thở quấn quýt, trái tim cũng run rẩy theo.Cảm nhận được cơ thể y dần thả lỏng, hắn mới bắt đầu chuyển động thật chậm rãi, như sợ làm tổn thương cánh hoa mỏng manh đang nằm trong lòng mình.

Nhưng mỗi lần chạm tới lại khiến Jimin khẽ cau mày, cắn môi chịu đựng.Rồi bất chợt, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống gò má trắng mịn.

Không phải vì đau, cũng chẳng vì uất ức... chỉ là — cảm xúc dâng trào đến mức chẳng thể diễn tả bằng lời.Hắn khựng lại, nhẹ nhàng vén tóc y ra sau tai, dịu dàng lau nước mắt bằng môi mình."

Ngoan, đừng khóc..." – Hắn thì thầm, giọng trầm thấp pha chút đau lòng.Từng nụ hôn hắn đặt lên mắt cô, lên má cô, lên đôi môi đang run khẽ...

đều mang theo sự trân trọng và nâng niu.Jimin khẽ sững người, trái tim bỗng run lên trong lồng ngực như có ai vừa chạm vào từng nhịp đập của nó.

Cảm giác ấy... không phải là sợ.

Cũng chẳng còn cảnh giác như trước kia.Mà là... rung động.Là sự mềm lòng, là phút giây y nhận ra — mình đã không còn phòng bị hắn như lúc đầu nữa.

Mà là dần dần...

đặt trái tim của mình, một cách chậm rãi nhưng rõ ràng, đến gần hắn hơn.Bầu không khí trong phòng như đặc quánh lại, chỉ còn tiếng thở gấp gáp của cả hai, hòa quyện cùng hơi thở ấm nóng phả lên da thịt.Jimin nằm im trong vòng tay hắn, mái tóc dài rối nhẹ, làn da còn ửng hồng vì những vuốt ve ban nãy.

Hắn cúi đầu, ánh mắt không còn lạnh lùng như thường ngày, mà như dịu lại thành suối nước ấm.

Ngón tay hắn khẽ lướt trên gò má cô, chạm vào nơi khóe mắt vẫn còn đọng lại chút mơ hồ, thì thầm bằng giọng trầm khàn đầy mê đắm:"Bé cưng... gọi tên tôi..."

Tina ngượng ngùng khẽ nức nở đáp:"Ưm...

Yoongi..."

Một tiếng gọi nhỏ nhẹ phát ra, mềm mại đến yêu kiều, như một sợi tơ mảnh quấn chặt lấy lý trí hắn.Hắn như phát điên, ánh mắt dần tối lại bởi khao khát dâng trào.

Kéo tay y ôm lấy vai mình, gắt gao như sợ nếu buông ra thì người trong lòng sẽ tan biến.Y bấu chặt lấy vai hắn, những ngón tay nhỏ siết lại theo từng nhịp chuyển động.Từng tiếng rên khe khẽ, ngắt quãng mà đều đặn hơn vang lên bên tai hắn, như mê hoặc lý trí đang dần tan chảy, khiến hắn như lạc vào một cơn say không lối thoát.Những cái chạm lúc này dần trở nên cuồng nhiệt hơn, nhưng trong từng nhịp vẫn chất chứa sự dịu dàng và nâng niu.Tựa như hắn đang trút hết cảm xúc lặng thầm giấu kín bấy lâu qua từng lần chạm khẽ.Đôi môi đỏ mọng của y khẽ hé mở, ánh mắt mơ màng lấp lánh nước.Hắn cúi xuống, đặt lên đó một nụ hôn sâu đầy mê đắm, vừa dịu dàng vừa chiếm hữu.Y chẳng còn phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ.Trong khoảnh khắc này, y chỉ biết bản thân đang được ôm trọn trong vòng tay hắn — một vòng tay ấm áp và vững chãi, nâng niu y như thể y là cả thế giới.Căn phòng chìm trong sự hoan lạc và ái muội—nơi chỉ còn lại tiếng thở gấp, nhịp tim dồn dập và những cái chạm khẽ đầy mê đắm.Rất lâu sau, mọi thứ mới dần lắng xuống...Bên trong vòng tay hắn, Jimin cuối cùng cũng thiếp đi, hàng mi khẽ run như vẫn còn lưu giữ cảm giác vừa rồi, đôi môi đỏ hơi hé như chờ đợi một điều gì nữa...Hắn không rời mắt khỏi gương mặt ấy—gương mặt mà bao lần lạnh nhạt nhìn hắn, nay lại đang ngoan ngoãn dựa vào lòng, không phòng bị, không né tránh.Trái tim hắn chợt thắt lại.Tina đã chịu để hắn bước vào thế giới của y.

Một thế giới trước giờ đóng kín, giờ lại hé mở vì hắn.Hắn cúi xuống, nhẹ vuốt lấy mái tóc mềm còn vương mùi dầu gội, ánh mắt ôn nhu chưa từng có:"Em thực sự khiến tôi không thể dứt ra được nữa rồi...Jimin."

Rồi khẽ cúi đầu, đặt lên đôi môi ấy một nụ hôn sâu... không phải vì ham muốn, mà là vì thương yêu.Nụ hôn đầy trân trọng, như thể hứa với chính mình—rằng dù thế giới có ra sao, hắn cũng sẽ không để cô gái này chịu tổn thương thêm một lần nào nữa.Hắn ôm chặt Jimin vào lòng, như muốn lưu giữ hơi ấm ấy thật lâu.

Cảm giác mềm mại trong vòng tay, nhịp thở khẽ khàng phả lên ngực hắn—tất cả như một liều thuốc dịu dàng xoa dịu trái tim đã bao năm chai sạn.Mai rồi phải đi... sẽ không còn được thức dậy với người trong vòng tay nữa.Hắn siết chặt hơn, chôn mặt vào mái tóc thơm dịu, trái tim khẽ run.

Có một chút tiếc nuối, có một chút day dứt, nhưng nhiều hơn cả—là sự không nỡ.Jimin ngủ ngoan trong ngực hắn, chẳng biết được người đàn ông lạnh lùng kia giờ đây lại đang dịu dàng như thế, từng nhịp thở đều trở nên trân quý trong khoảnh khắc chia xa.Hắn đặt một nụ hôn thật khẽ lên trán y, khép mắt lại, như muốn khắc ghi từng giây phút này...

để mai kia, giữa gió lạnh nơi đất khách, chỉ cần nhớ lại thôi... cũng đủ ấm lòng.
 
Back
Top