Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Tình Yêu Và Thù Hận

Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 30


Sáng hôm sau, y thức dậy trong trạng thái khá thoải mái, dù thân thể vẫn còn chút mỏi mệt bởi đêm qua hắn có hơi mất kiểm soát.Khoảng giường bên cạnh đã trống trơn từ lâu, lạnh lẽo và phẳng phiu, chỉ còn vương lại chút hương bạc hà nam tính quen thuộc, mùi hương như còn vấn vít trên gối, khẽ nhắc nhở rằng người đó từng ở đây, từng chạm vào y.Y vươn vai một cái, để gạt đi chút dư âm nhức mỏi nơi bờ lưng, rồi bước xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt, đánh răng như mọi ngày.

Sau đó trở về phòng mình thay một bộ đồ thoải mái hơn.Vừa xuống tới phòng khách thì cánh cửa mở ra, một cô gái dáng người thanh lịch bước vào.

Cô ấy nở nụ cười nhã nhặn, đưa tay chào hỏi:"Chào cô, tôi là Park Jihoon, bác sĩ tâm lý được Min Lão Đại đặc biệt mời tới để hỗ trợ điều trị cho cô."

Y khẽ gật đầu, mời cô ta ngồi xuống ghế đối diện.

Không cần vòng vo, Jihoon đi thẳng vào vấn đề:"Tôi có nghe Lão Đại nói sơ qua về tình trạng giấc mơ và tổn thương tâm lý của cô.

Cô có thể kể lại một chút về những gì cô đã thấy trong mơ không?"

Y trầm mặc một lúc, rồi cất giọng chậm rãi:"Tôi thấy... mình bị ba mẹ đem bán cho một nhóm xã hội đen.

Thấy cả cảnh tượng 10 năm trước, ngày ba mẹ tôi... bị giết, một cách rất thảm khốc."

Giọng y tuy nhẹ nhàng nhưng mỗi chữ như khắc sâu vào lòng người nghe.Đến đây, y đột nhiên cau mày, đưa tay lên trán như muốn xoa dịu cơn nhức buốt đang âm ỉ trỗi dậy trong đầu.Jihoon vội lên tiếng, giọng ôn hòa:"Cô đừng cố nhớ nữa, để tâm trí rối loạn sẽ càng khiến tình trạng tệ hơn.

Đây là thuốc an thần tôi chuẩn bị riêng cho cô, uống đúng liều giúp ổn định trí nhớ và kiểm soát cảm xúc."

Cô ta đặt hộp thuốc xuống bàn, nói tiếp:"Tối tôi sẽ quay lại để tiếp tục liệu trình.

Nếu không phiền, cô có thể cho tôi ở lại một đêm để tiện theo dõi được không?"

Y gật đầu, giọng nhỏ:"Được..."

Dù ngoài mặt tỏ ra bình thản, nhưng lòng y lại đang hỗn loạn.

Mỗi lần nhắc đến quá khứ, lại như có ngàn lưỡi dao sắc bén khẽ cứa qua tim.Sau khi dặn dò y xong, Jihoon xách túi rời khỏi biệt thự.

Vừa đi ra tới cổng, cô vô tình vấp phải viên đá nhỏ, cơ thể mất thăng bằng loạng choạng rồi ngã khụy xuống."

Cẩn thận!"

Một cánh tay mạnh mẽ nhưng dịu dàng vươn ra đỡ lấy cô trước khi cả người ngã xuống nền đất.Jihoon ngẩng lên, bắt gặp gương mặt trẻ trung mà lạ lẫm của một chàng trai đang cúi xuống nhìn mình, ánh mắt xen lẫn lo lắng và tò mò."

Cô có sao không?"

"Tôi... không sao, cảm ơn..."

Jihoon lúng túng đứng dậy, phủi nhẹ bụi trên váy."

Cô đến đây tìm ai vậy?" — Cậu hỏi, giọng không quá lạnh nhạt cũng không quá thân thiện."

Tôi là bác sĩ tâm lý.

Được Min Lão Đại mời tới để điều trị cho Tina."

Ánh mắt Guanlin khựng lại.

Cậu nhíu mày:"Cô ấy bị bệnh tâm lý?"

Jihoon nhẹ gật đầu:"Cụ thể là rối loạn tâm lý kèm theo triệu chứng mất ngủ kéo dài và ám ảnh quá khứ."

Nghe đến đó, cậu bỗng thấy trong lòng có một tia cảm xúc khó tả, không hẳn là thương hại, chỉ là... một chút xao động không tên.Cậu nhìn cô thêm một chút, rồi cười nhẹ:"Tên cô là gì?"

Jihoon mỉm cười, nụ cười nhẹ như gió xuân:"Tôi là Park Jihoon."

"Tên đẹp quá."

Jihoon khẽ gật đầu, rồi quay người bước đi, để lại Guanlin đứng yên tại chỗ, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng thanh thoát của cô.Gió chiều lướt qua, cậu khẽ thì thầm một mình:"Park Jihoon..."

Trong lòng bỗng thấy vừa lạ, vừa quen.Hôm nay y chính thức quay lại làm việc sau những ngày dài nghỉ ngơi vì bệnh.

Vẫn là dáng vẻ chỉn chu, nghiêm túc thường thấy, nhưng trong ánh mắt lại thêm phần tĩnh lặng, không còn nhiều cảm xúc.Y tập trung làm việc không ngừng nghỉ, như muốn bù đắp lại tất cả những ngày đã bỏ lỡ.

Mãi đến 7 giờ tối, khi các phòng ban đã tắt bớt đèn, y mới đứng dậy, thu dọn đồ đạc trở về.Về đến biệt thự, y vừa bước vào thì nghe thấy tiếng cười nói từ phòng ăn.

Mọi người đang dùng bữa tối.

Vừa thấy y, ai nấy đều vui vẻ:"Tina!

Về đúng lúc quá, vào ăn chung luôn đi!"

Y hơi khựng lại nhưng cũng mỉm cười gật đầu, đi tới bàn ngồi xuống.

Mọi người xới thêm cơm, gắp đồ ăn cho y không ngớt miệng:"Mới khỏi bệnh, phải ăn nhiều vô nha!"

"Ừ đúng đó, nhìn chị ốm đi hẳn..."

Y chỉ nhẹ gật đầu cảm ơn.

Đảo mắt một vòng, không thấy Lão Nhị và vợ hắn đâu, y cất giọng hỏi:"Lão nhị và nhị tẩu không ở nhà sao?"

TaeHyung đang ăn cũng trả lời:"À, hai người dọn ra ở nhà riêng rồi, nghe nói chỗ đó yên tĩnh hơn, tiện cho nghỉ ngơi."

Y nghe vậy, không hỏi thêm.Lúc này, Guanlin đang ăn thì ngẩng đầu nhìn y, hỏi một cách rất tự nhiên:"À, cô bác sĩ tâm lý lúc sáng nay...khi nào sẽ quay lại?"

"Tối nay cô ấy sẽ tới."

Mọi người xung quanh bỗng xôn xao, ánh mắt ngạc nhiên nhìn y.Bambam: "Bác sĩ tâm lý?"

TaeHyung: "Em bị bệnh tâm lý à?"

Jungkook: "Trời ơi... em không ngờ luôn đó..."

Y vẫn bình tĩnh, chỉ hơi cúi đầu, không phản bác cũng không thừa nhận.

Có vẻ...

đã quen với những cái nhìn kiểu như vậy.Một khoảng im lặng ngắn phủ xuống bàn ăn.

Rồi Guanlin cất giọng, không cao nhưng rõ ràng:"Theo như tôi thấy... người hiểu rõ Tina nhất vẫn là Lão Đại."

"Không chỉ hiểu, mà còn rất coi trọng nữa."

Câu nói ấy nhẹ nhàng nhưng như mũi kim châm vào trái tim y.Y ngước mắt nhìn về phía chỗ ngồi trống của hắn, khẽ thở ra một hơi thật nhẹ.Không ai nhận ra, nhưng đôi mắt ấy... sâu lắng và xa xăm vô cùng.Y không nói gì, chỉ im lặng gắp một miếng rau cho vào bát, rồi cúi đầu ăn tiếp như chưa từng nghe thấy câu nào cả.Nhưng trong lòng...

đã nhẹ nhàng gợn sóng.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 31


Buổi tối.Đúng như lời hẹn, Jihoon quay trở lại Min thự.Cô vừa bước qua cổng thì thấy Guanlin đang đứng khoanh tay trước ngực, tựa người vào lan can đá.Ánh đèn vàng rọi xuống, chiếu lên gương mặt tuấn tú ấy nét thong dong nhưng có phần cố ý.Jihoon nhíu mày:"Anh... chờ tôi à?"

Guanlin cười khẽ, tay bỏ vào túi quần:"Gọi là tình cờ thì có vẻ không hợp lắm.

Tôi đoán giờ này cô sẽ đến nên đứng đợi."

"Anh rảnh thật đấy."

Jihoon vừa nói vừa bước lên, nhưng nét mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng."

Không rảnh đâu, tò mò thôi.

Tôi muốn biết thêm về bác sĩ tâm lý đã khiến Lão Đại tin tưởng như cô."

"À, thì tôi cũng tò mò không kém... về cậu."

Cả hai nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau một giây như đoán ý, rồi cùng mỉm cười, cô bước theo người làm dẫn lên phòng y.Lúc này, ở phòng bếp.Taehyung đang uể oải đứng cạnh bếp, pha sữa cho Jungkook.

Sữa bột vương vãi trên bàn, anh vò đầu bứt tai, trông thật sự... sắp phát khóc."

Chết tiệt... cái công việc Hoseok giao đúng là hại người mà."

Vừa lầm bầm, anh vừa rót nước ấm, lắc lắc ly sữa.

Jungkook – cái người được gọi là "em bé" – lúc này đang nằm dài trên ghế sofa, chân gác lên tay vịn, tay cầm remote, miệng thì ngậm kẹo mút, cười ngây ngô xem phim hoạt hình.Taehyung nhìn sang, hít sâu một hơi rồi tự nói với mình:"Bé nhỏ gì mà bướng y như cục đá...

đã vậy còn vô thức quyến rũ người ta.

Mỗi lần em ấy bĩu môi, ngồi xổm hay ôm gối ngủ là tôi phải đi chỗ khác cho khỏi phạm giới."

Anh thở dài nhìn lên trần nhà, lòng đầy khổ sở:"Làm mafia bao năm chưa từng đầu hàng trước ai, giờ lại bị một bé 18 tuổi làm cho khổ sở đến vậy..."

Phía sau, Jungkook ngồi bật dậy, chu môi nói:"Anh pha sữa gì mà lâu thế?!

Bé đói sắp chết rồi nè!"

Taehyung quay lại, cố nặn ra một nụ cười nhẹ:"Đây đây đây... sữa đây... bé ngoan uống hết rồi đi ngủ nha?"

Jungkook nhăn mặt:"Không!

Bé muốn xem phim xong rồi mới ngủ!"

Taehyung suýt ngã:"Trời ơi Hoseok à... lần sau đừng nhờ nữa... xin đừng nhờ nữa..."

Khi Jihoon được người làm dẫn lên, cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng Tina."

Vào đi." – Giọng y bên trong vang lên, nhẹ như gió thoảng, mệt mỏi nhưng không lạnh lùng.Cô đẩy cửa bước vào, thấy y đang ngồi tựa lưng vào đầu giường.

Ánh đèn ngủ mờ mờ vàng nhạt phản chiếu lên làn da trắng nhợt sau bệnh, khiến y trông càng mong manh.Jihoon tiến đến ngồi ở chiếc ghế bên cạnh:"Cô chuẩn bị ngủ à?"

Y gật nhẹ:"Ừm, cũng hơi mệt rồi."

Jihoon đưa tay chạm nhẹ vào cổ tay y, kiểm tra mạch đập.

Một lúc sau mới dịu giọng:"Còn đau đầu không?"

Y khẽ lắc đầu:"Không đau..."

Cô không hỏi thêm, cẩn thận đứng dậy:"Vậy cô ngủ đi, tôi bận việc riêng một chút.

Ngủ ngon."

"Cảm ơn..."

Y nhẹ nhàng nằm xuống rồi kéo chăn đắp ngang bụng, ép mình chìm vào giấc ngủ.Jihoon mỉm cười, không rời đi ngay.

Cô bước về phía sofa, ngồi xuống đó, mở máy tính bảng của mình.Nói là việc riêng... thật ra chính là việc được Min Lão Đại âm thầm giao phó: báo cáo tình hình điều trị của y.Sau khi chợp mắt được khoảng mười lăm phút, y bắt đầu cựa mình, hơi thở dần trở nên gấp gáp."

Ba mẹ...

đừng bỏ con...

đừng mà..."

Âm thanh yếu ớt vang lên từ miệng y, run rẩy và đầy tuyệt vọng.

Trán y đã lấm tấm mồ hôi, gương mặt tái nhợt hẳn đi vì hoảng loạn.Jihoon tiến lại gần, ngồi xuống mép giường, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt tái nhợt, mồ hôi đẫm trán của y."

Chỉ là mơ thôi..." – Cô dịu giọng, một tay đặt nhẹ lên trán y, bàn tay còn lại khẽ nắm lấy cổ tay y đang siết chặt trong vô thức."

Hít thở nào...không cần cố gắng nhớ hay nghĩ thêm điều gì cả..."

Giọng nói đều đặn, nhẹ nhàng như nhịp ru, cô bắt đầu dẫn y vào trạng thái bán thôi miên, từng câu từ chậm rãi như lời ru ngủ:"Bây giờ... cô hãy tưởng tượng mình đang đứng ở một nơi yên bình... không có ai bỏ rơi, không ai làm tổn thương cô cả..."

"Chỉ là một giấc mơ thôi... không cần chống cự, không cần lo sợ... chỉ cần nhắm mắt... và hãy để mọi thứ trôi qua..."

"Cô mệt rồi mà... cứ ngủ đi...đừng sợ."

Chỉ vài phút sau, đôi mày y dần giãn ra, hơi thở cũng trở nên đều đặn hơn.

Jihoon khẽ gạt mấy sợi tóc ướt mồ hôi trên trán y, thở phào nhẹ nhõm.Cô ngồi đó một lúc lâu nữa, nhìn y ngủ mà không khỏi xót xa.Một đêm yên tĩnh trôi qua.

Không còn tiếng ú ớ hay giật mình giữa chừng, y ngủ sâu hơn mọi lần trước.

Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi nhẹ lên gương mặt y, hiền lành như một đứa trẻ vừa thoát khỏi cơn ác mộng dài đằng đẵng.Jihoon ngồi yên lặng ở sofa một lúc, ánh mắt dịu đi khi thấy y thật sự đã an ổn.Cô khẽ rút điện thoại ra, nhắn cho hắn một dòng ngắn gọn:"Đầu hôm có mơ, nhưng tôi đã giúp cô ấy an tâm rồi.

Giờ vẫn đang ngủ, chưa dậy."

Gửi tin xong, Jihoon đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng như sợ làm y thức giấc.

Cô khép cánh cửa lại, lòng cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.Đêm làm việc đầu tiên – xem như đã thuận lợi.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 32


Tại London, kim đồng hồ đã chỉ 23 giờ.Hắn vừa kết thúc ngày làm việc dài đến mỏi mệt, ngả người xuống ghế sofa trong căn phòng khách sạn yên tĩnh.Vừa mở điện thoại lên, dòng tin nhắn từ Jihoon hiện ra trên màn hình:"Đầu hôm có mơ, nhưng tôi đã giúp cô ấy an tâm rồi.

Giờ vẫn đang ngủ, chưa dậy."

Đọc xong, đôi mắt vốn luôn sắc lạnh khẽ dịu xuống.

Một cảm giác nhẹ nhõm thoáng qua – y không sao... là đủ rồi.Hắn mở khung tin nhắn, ngón tay dừng lại trên bàn phím một lúc như đang suy nghĩ rất kỹ từng chữ.

Rồi mới chậm rãi gõ:"Bé cưng ngoan ngoãn điều trị bệnh nhé.

Nhớ ăn uống đầy đủ và uống thuốc đều đặn.

Đừng để bản thân xảy ra chuyện nữa, biết chưa?"

Hắn đọc lại một lần, ánh mắt đầy yêu thương và lo lắng, rồi mới nhấn gửi.Tin nhắn đi rồi, hắn ngửa đầu ra sau ghế, nhắm mắt lại.

Dù mệt mỏi rã rời, nhưng lòng hắn vẫn không thôi nghĩ đến y – người con gái bé nhỏ luôn khiến hắn muốn che chở, muốn ở cạnh từng giây từng phút.Chỉ hy vọng khi mở mắt vào sáng mai, nơi xa kia... y vẫn luôn an yên như thế.Y khẽ cựa người, hàng mi run lên như vừa thoát khỏi một giấc ngủ sâu dài.

Đêm qua y ngủ khá ngon, không còn ác mộng, nên khi tỉnh dậy, cơ thể nhẹ nhõm lạ thường.Y ngồi dậy, với tay lấy điện thoại đặt ở đầu giường.

Màn hình sáng lên, hiện ngay một tin nhắn mới – được gửi cách đây khoảng 30 phút.Là của hắn."

Bé cưng ngoan ngoãn điều trị bệnh nhé.

Nhớ ăn uống đầy đủ và uống thuốc đều đặn.

Đừng để bản thân xảy ra chuyện nữa, biết chưa?"

Y lặng im đọc từng chữ.

Tim khẽ rung lên một nhịp.

Xa đến vậy... nhưng hắn vẫn luôn nhớ đến y, luôn dõi theo từng chút một.Dẫu không dám tự nhận mình quan trọng với hắn đến mức nào, nhưng khoé môi y lại vô thức khẽ cong lên, một nụ cười nhẹ như gió thoảng.Bên trong lòng ngực, thứ cảm xúc mập mờ ấy... lại lớn thêm một chút nữa.Y không trả lời tin nhắn, chỉ lặng lẽ bấm vào biểu tượng "tim" như một cách hồi đáp im lặng...Không lời, nhưng đủ để hiểu lòng mình đã dao động đến chừng nào.Đặt điện thoại xuống, y rời khỏi giường, chậm rãi đi vào phòng tắm.

Nước lạnh tạt lên mặt khiến y tỉnh táo hẳn.

Soi mình trong gương, y thấy đôi mắt đã bớt đi vẻ mệt mỏi, nét mặt cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.Xuống nhà, hương cà phê quen thuộc phảng phất.

Y tự pha cho mình một ly, nhấp môi chậm rãi.Đắng... nhưng y thích vị đắng ấy, như cuộc đời mình, đã quen rồi.Không để mình suy nghĩ quá nhiều, y thay đồ rồi rời khỏi biệt thự, tiếp tục đến căn cứ.Y vùi đầu vào công việc suốt cả ngày, làm việc gấp đôi để bù lại những ngày vắng mặt.

Không than thở, không nghỉ ngơi, chỉ chăm chỉ làm việc như một thói quen để quên đi nỗi trống trải trong lòng.Đến tận khi trời sụp tối, y mới quay trở về, cơ thể hơi mỏi nhưng ánh mắt vẫn sáng, bình tĩnh như thường ngày.Vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt lòa xòa, y nghe tiếng gõ cửa vang lên.Khi mở ra, người trước mặt y là Bam, tay cậu cầm một tô súp cua còn nóng hổi, ánh mắt như mang theo cả sự mong chờ xen lẫn quan tâm."

Tina!"

Y khẽ nhíu mày một chút rồi hỏi:

"Anh tìm tôi có việc gì sao?"

Bam đưa bát súp ra trước, giọng nói nhẹ nhàng như thể đã chuẩn bị sẵn:

"Em vừa mới về chắc còn chưa ăn gì đúng không?

Tôi có chuẩn bị súp cua, bổ dưỡng lắm.

Em dùng một chút đi."

Y nhìn bát súp rồi lại nhìn cậu.

"Nhưng mà..."

"Em không được từ chối," Bam cắt lời, giọng nghiêm túc hơn một chút.

"Bây giờ em đang điều trị, cần bổ sung dinh dưỡng đầy đủ."

Y im lặng một lát rồi cũng đưa tay nhận lấy bát súp.

"Được rồi.

Cảm ơn anh."

Vừa xoay người định đóng cửa thì cánh cửa lại bị bàn tay Bam nhẹ giữ lại.

"Em không định cho tôi vào sao?"

Y quay đầu nhìn cậu, hơi cau mày.

"Anh vào làm gì?"

Bam nhoẻn miệng cười, nói như đùa mà cũng chẳng đùa:

"Phải đảm bảo rằng em thật sự ăn hết mới yên tâm được."

Y không nói gì thêm, đành nghiêng người cho cậu bước vào.

Bam bước vào rất nhẹ nhàng, chọn một chỗ ngồi ở sofa đối diện y, ngồi ngay ngắn như một vị khách lễ phép.

"Cẩn thận nhé, vẫn còn nóng lắm."

Y gật đầu, tay múc từng muỗng súp, dáng vẻ chậm rãi, điềm tĩnh.

Cảnh tượng y ngồi đó – mái tóc ướt còn lòa xòa, làn da trắng lộ ra sau lớp áo mỏng, ánh mắt mệt nhưng lại dịu dàng – khiến trái tim Bam đập thình thịch.

Cậu nhìn y, không dám rời mắt, trong lòng dâng lên một cảm xúc lạ kỳ.

Có lẽ... là rung động, là thích.

Và lần này, cảm giác ấy rõ ràng hơn bao giờ hết.

Đột nhiên điện thoại trên bàn reo lên, màn hình sáng lên giữa không gian ấm áp trong phòng.

Tên người gọi khiến y hơi khựng lại, có chút bối rối không che giấu.

Bam ngồi đối diện cũng vô tình nhìn thấy, ánh mắt khựng lại trong thoáng chốc.

Cả hai nhìn nhau, như hiểu rõ điều đang diễn ra nhưng không ai nói gì.

Y cất giọng nhỏ nhẹ:

"Xin lỗi... tôi có điện thoại."

Bam khẽ gật đầu, nụ cười vẫn giữ nguyên nhưng ánh mắt hơi chùng xuống:

"Được rồi.

Không làm phiền em nữa."

Cậu đứng dậy, chỉnh lại áo khoác rồi bước ra ngoài, bóng lưng chậm rãi đầy cam chịu.

Cánh cửa vừa khép lại, y mới dám với tay bắt máy.

Nhưng do chưa kịp chỉnh lại âm lượng, giọng nói trầm ấm ấy vang lên qua loa ngoài, vang vọng trong căn phòng nhỏ.

"Bé cưng, em đang làm gì vậy?"

Y thoáng giật mình, hơi luống cuống nhưng vẫn đáp lại:

"Tôi đang dùng bữa tối."

"Sao lại ăn muộn như vậy?"

"Công việc hơi nhiều... nên tôi về trễ."

Giọng hắn dịu xuống, đầy quan tâm:

"Lần sau cứ về sớm nghỉ ngơi, không cần cố quá."

"...Vâng."

Nghe y nhỏ giọng đáp, hắn lại dặn dò thêm:

"Ăn xong thì nhớ uống thuốc vào, biết chưa?"

"Vâng..."

Bên kia đầu dây im lặng một lúc như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi chợt hỏi, giọng nói nhẹ như gió nhưng lại mang theo lực tác động nặng nề vào tâm trí:

"Có nhớ tôi không?"

Y sững người.

Câu hỏi đó như một mũi kim xuyên thẳng qua lớp phòng bị y đang gồng lên từng ngày.

Trái tim thoáng chấn động.

Nhưng cuối cùng, y vẫn giữ giọng điềm tĩnh, đáp nhỏ như gió thoảng:

"Nhớ ngài."

Hắn bên kia dường như hài lòng, khoé môi cong nhẹ, trầm giọng dỗ dành:

"Ngoan.

Tôi sẽ sắp xếp công việc nhanh nhất có thể để về với em.

Đừng buồn nhé."

Y không hiểu vì sao, nghe những lời ấy lại nghẹn nơi cổ họng.

Có điều gì đó dâng lên, ướt cả khoé mắt.

Nhưng y vẫn cố giữ giọng bình thản:

"...Vâng."

Bên kia đầu dây bỗng im lặng vài giây, rồi hắn lại dịu giọng hỏi tiếp:

"Em có gì muốn nói với tôi không?"

Y khựng lại.

Ánh mắt khẽ rũ xuống, ngón tay siết nhẹ viền điện thoại.

Một chút do dự lướt qua, nhưng rồi y cũng nhỏ giọng lên tiếng:

"Ngài... nhớ giữ gìn sức khỏe.

Đừng làm việc quá sức nha."

Câu nói tưởng chừng rất đơn giản ấy lại khiến hắn khẽ bật cười, không giấu được niềm vui vẻ trong đáy mắt.

Nụ cười lần này tươi hơn hẳn:

"Em cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình đó."

"...Vâng."

"Ăn tối nhanh rồi nghỉ ngơi đi.

Tới giờ họp rồi, tôi cúp máy đây."

Giọng hắn trầm ấm, nhẹ nhàng lại:

"Bé cưng ngủ ngon."

Y khẽ mím môi, giọng lí nhí như sợ ai nghe thấy:

"Tạm biệt ngài."

Điện thoại tắt.

Không gian trở về tĩnh lặng, chỉ còn y ngồi đó, đôi mắt vô thức nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại đã tối đen.

"Vừa rồi... mình suýt nữa đã khóc sao?" — y lẩm bẩm trong lòng, khẽ nhắm mắt rồi lắc đầu nhẹ — "Không được... không được để tâm đến nhiều như vậy..."

Y vội vàng gạt hết mọi suy nghĩ đang dâng lên, đứng dậy cất bát súp đang ăn dở vào bếp, vệ sinh cá nhân rồi trở về phòng.

Ánh đèn trên trần dịu lại, y nằm xuống giường, mở điện thoại xem lướt vài thứ.

Nhưng lòng lại chẳng thể bình yên.

Vì mọi thứ vẫn đang ngổn ngang trong tâm trí.

Chưa đầy năm phút sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ.

Lại là Jihoon đến.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 33


Bam trở về phòng với tâm trạng rối bời.Cánh cửa vừa khép lại sau lưng, cậu đứng tựa lưng vào đó, bàn tay vẫn siết nhẹ như chưa thể buông bỏ được cảm xúc vừa rồi.Cuộc trò chuyện giữa Tina và hắn vẫn còn vang vọng trong đầu—rõ ràng là một đoạn hội thoại riêng tư, vậy mà lại như dao cứa vào lòng cậu."

Cái gì mà 'bé cưng' chứ... còn dịu dàng hỏi han nhau, còn dặn dò thuốc men...

Tina cũng ngoan ngoãn với ngài ấy như vậy..."

Bam ngẩng đầu nhìn trần nhà, ánh mắt rối loạn, cổ họng khô khốc."

Chẳng lẽ... họ đã bắt đầu yêu nhau thật rồi sao?"

Một cảm giác hụt hẫng len lỏi vào trong tim, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, như thể một điều gì đó vừa rơi khỏi tay mà không kịp níu giữ.Cậu cười khẽ—một nụ cười tự giễu."

Nếu như là Kim tổng... mình còn có thể cố gắng tranh giành.

Nhưng mà là lão đại..."

Bàn tay khẽ siết chặt, cảm xúc rối ren như mạng tơ vương chặt lấy tim gan."

Làm sao mà mình có thể so với ngài ấy.

Mình thật sự... không còn cơ hội sao?"

Bam không muốn buông xuôi, nhưng cũng chẳng thể phủ nhận được sự thật đang phơi bày trước mắt.Cậu chậm rãi ngồi xuống mép giường, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía cánh cửa đóng kín.Chỉ là đơn phương... nên mới đau đến thế này.Thấm thoắt, đã một tháng trôi qua.Sức khỏe của y đã ổn định, thể chất cũng dần hồi phục.

Nhưng trái tim thì lại không bình yên như thế.Mỗi đêm trở về phòng, căn phòng nhỏ yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng thở dài của chính mình.Tối nay cũng vậy.Sau một ngày làm việc bận rộn và căng thẳng, y buông người xuống giường, để mặc cơ thể mệt mỏi ngập chìm trong lớp chăn mềm.

Nhưng đôi mắt vẫn mở to, lòng lại rối như tơ vò.Thứ cảm giác khó chịu ấy không thể gọi tên, chỉ biết trái tim cứ trống trải, tâm trí cứ lặng đi từng đợt, như thể thiếu mất điều gì đó rất quan trọng.

Một điều mà y không dám thừa nhận.Y cầm điện thoại lên, ngón tay lướt nhanh trên màn hình.

Vào ứng dụng, mở rồi lại thoát ra.Một lúc sau, y dừng lại ở danh bạ, ánh mắt khựng lại khi nhìn thấy cái tên quen thuộc hiện lên: "Lão Đại"Trái tim y chùng xuống.Y nhìn chăm chăm vào cái tên ấy, trong lòng có gì đó nhói lên.Đã một tháng rồi... kể từ cuộc gọi cuối cùng ấy.Từ đó đến nay, hắn không liên lạc thêm một lần nào nữa.Y từng nghĩ, chỉ cần hắn nói một câu "bé cưng", y sẽ không nghĩ, không buồn nữa.

Nhưng đợi mãi, đợi mãi, cũng chẳng thấy gì ngoài sự im lặng kéo dài đến đáng sợ.Có phải hắn đã quên y rồi không?Hay là công việc bận rộn quá, đến mức không còn chỗ cho một người như y tồn tại trong tâm trí nữa?Tự hỏi rồi lại tự gạt đi.

Y cắn môi, tay khẽ run khi bấm vào nút gọi.Màn hình vừa hiển thị đang kết nối, trái tim y đã đập nhanh đến nghẹn thở... nhưng rồi—Y tắt máy.Ngay trước khi tiếng chuông đầu tiên vang lên."...Không được.

Mình không thể chủ động như vậy được." – y thì thầm, mắt cay xè, nhưng vẫn cố nuốt vào trong.Không có quyền được nhõng nhẽo.

Không có tư cách để giận dỗi.Y quăng điện thoại sang một bên, ngửa người nằm xuống giường, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.Trong lòng như có sóng cuộn, bức bối, hỗn loạn, chán chường.Y nhớ hắn.

Nhớ đến phát điên.Nhưng lại sợ... nếu mình chủ động, sẽ không còn lối lui nữa.Y cắn chặt môi dưới, nước mắt rưng rưng nhưng không rơi.

Rồi vùi mặt vào gối, cố dỗ bản thân ngủ như mọi ngày, chỉ là lần này... giấc ngủ chẳng yên bình nữa.Trong lòng y, tất cả chỉ còn một câu hỏi day dứt—"Ngài ấy còn nhớ đến mình không?"

Nhưng y thật sự không biết...Ở bên kia bán cầu, trong cái đêm mùa hạ yên ắng tại Luân Đôn, hắn còn khổ sở hơn y gấp ngàn lần.Dưới ánh đèn vàng nhạt của phòng làm việc, đôi mắt hắn thâm quầng, môi khô khốc vì nhiều giờ liền chưa được nghỉ ngơi.

Trên bàn, giấy tờ chất thành đống, lịch họp kéo dài từ sáng sớm đến tận khuya.Cả ngày bận rộn đến nghẹt thở, hắn không có lấy nổi một khoảng thời gian để chợp mắt.Nhưng trong tâm trí hắn... chỉ có mỗi một người.Dù đang ngồi họp với khách hàng, hay xem xét các hợp đồng, chỉ cần vô tình ai đó nhắc đến Seoul, tim hắn lại thắt lại.Bàn tay hắn từng lần dừng lại trên màn hình điện thoại, ánh mắt dừng ở dòng chữ "Tina" trong danh bạ.

Rồi lại thở dài, khóa màn hình, tiếp tục công việc dang dở.Không phải hắn không muốn gọi.

Là hắn không dám.Chỉ cần nghe giọng y thôi... hắn sợ sẽ không thể chịu nổi mà bỏ hết tất cả, chạy về ngay lập tức.Nhưng hắn tự nhủ rằng là lúc này chưa thể.

Công việc đang đến giai đoạn quan trọng, rối ren như tơ vò, chỉ cần một bước đi sai lầm, hắn không những không bảo vệ được y... mà còn khiến mọi thứ sụp đổ.Nên hắn chọn im lặng.Mỗi đêm, hắn vẫn mở hình y ra xem.

Ngắm khuôn mặt dịu dàng ấy cho đến khi mệt quá mà thiếp đi ngay trên bàn làm việc.Chỉ cần biết y còn ở đó, còn khỏe mạnh, còn tồn tại—là hắn có thể cắn răng chịu đựng tất cả.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 34


Đêm đó, y mê man trong giấc ngủ, mi mắt khẽ lay động giữa màn đêm yên tĩnh.Một bóng người quen thuộc đứng bên cạnh giường.

Ánh trăng len qua khe cửa, hắt lên khuôn mặt lạnh lùng kia—là hắn.Y mở mắt ra, ánh nhìn còn mơ màng, môi khẽ động:"Lão đại...?"

Hắn không nói gì, chỉ nhìn y thật lâu bằng ánh mắt sâu thẳm.

Bóng tối bao quanh hắn như thứ gì đó rất xa cách, lạnh lẽo đến nghẹt thở.Y cố ngồi dậy, giọng nhẹ như hơi thở:"Ngài... về khi nào vậy?"

Một bước chân khẽ dịch chuyển.

Không gian tĩnh lặng.

Hắn đưa tay vào túi áo, rút ra một vật kim loại sáng loáng.Một con dao.Không có bất kỳ dấu hiệu báo trước, hắn lao tới, mạnh mẽ đâm thẳng vào tim y."

Aaa—!"

Tiếng hét vang lên xé toạc bóng đêm.Y bật dậy khỏi giường, thở hổn hển.Căn phòng tối, chỉ có tiếng tích tắc đồng hồ treo tường và mồ hôi lạnh đang chảy dài trên trán y.Đó chỉ là một giấc mơ...

Một cơn ác mộng... ghê rợn và đau đớn đến mức tim vẫn còn đau nhói.Y đưa tay ôm ngực, trái tim vẫn đập loạn...Tất cả như thật—ánh mắt hắn, con dao, và nỗi đau tê dại khắc sâu trong giấc mộng."

Tại sao mình lại mơ thấy ngài ấy... làm điều đó với mình?"

Ánh mắt cuối cùng trong mơ khiến y run rẩy.

Không phải ánh mắt của người quan tâm... mà là ánh mắt sẵn sàng giết chết.Y ngồi lặng trong bóng tối, đôi mắt mở trừng, ánh nhìn thất thần.Tim vẫn còn đập mạnh sau cơn ác mộng vừa rồi, từng nhịp như dội vào lồng ngực, dồn dập và bất an."

Không lẽ... mình sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của ngài ấy sao?"

Suy nghĩ đó chợt hiện lên như một lưỡi dao sắc bén cắt ngang qua tâm trí, khiến y lạnh sống lưng.Giấc mơ ấy... không phải chỉ đơn thuần là một cơn ác mộng vô nghĩa.Nó quá chân thật.

Ánh mắt lạnh lùng của hắn, bàn tay cầm dao, sự im lặng chết chóc... tất cả vẫn còn in hằn rõ nét như vừa xảy ra.Y khẽ rùng mình."

Không thể nào...

Mười năm qua, mình chưa từng phản bội ngài ấy... cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc trả thù...

Vậy tại sao?"

Y càng nghĩ càng rối, từng dòng suy nghĩ như chiếc dây thừng siết chặt lấy cổ, khiến y nghẹt thở.Không lẽ... trong lòng hắn vẫn luôn tồn tại sự nghi ngờ?

Hay... từ đầu đến cuối, y chưa từng thật sự được tin tưởng?Nỗi sợ bủa vây.

Nỗi lo lắng lặng lẽ trào lên như sóng biển vỗ mạnh vào thành tâm can.Y ngồi đó thật lâu, không thể nhắm mắt lại thêm lần nào nữa.Không dám ngủ, cũng không dám đối diện với cảm xúc của chính mình.Chỉ biết, trái tim đang đập trong lồng ngực kia...

Đã bắt đầu có những vết rạn.Sáng hôm sau, y bước xuống phòng khách với vẻ mặt nhợt nhạt, mệt mỏi.Cốc cà phê trong tay chỉ mới nhấp một ngụm nhưng y đã không còn cảm nhận được mùi vị.

Đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ, sắc mặt thì trắng bệch.Bam từ trên lầu đi xuống, vừa thấy y đã thoáng giật mình."

Tina, sắc mặt của em càng lúc càng kém đó."

"Có sao?" – y khẽ hỏi, giọng vô cùng lãnh đạm.Bam cau mày, ánh mắt hiện rõ sự lo lắng:"Hay là tôi đưa em đi khám nhé?"

Y lắc đầu, cố tỏ ra bình thường:"Không cần đâu."

Lúc đó, Jungkook và Taehyung cũng vừa từ cầu thang đi xuống, nghe thấy liền hỏi:"Chị Tina bị bệnh gì sao?"

Y lắc đầu, môi khẽ mím:"Chắc là do làm việc quá sức thôi."

Bam nhìn ly cà phê trên tay y, lập tức đưa tay lấy lại:"Em đừng uống cà phê nữa.

Vào trong dùng bữa sáng cùng mọi người đi."

Y không nói gì, chỉ gật đầu, sau đó theo họ vào bàn ăn.Nhưng khi mùi đồ ăn vừa lan đến mũi, dạ dày y như cuộn lên.Một cơn buồn nôn ập đến bất ngờ khiến y tái mặt.

Không nói một lời, y vội đứng bật dậy, che miệng chạy vào nhà vệ sinh.Bam lập tức đuổi theo.

Cậu đứng ngoài cửa, giọng lo lắng:"Tina?

Em sao rồi?"

Khoảnh khắc sau, cửa mở.

Y bước ra, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt, bước chân loạng choạng.

Không kịp giữ thăng bằng, y ngã vào người Bam."

Tina!" – Bam vội đỡ lấy y, hoảng hốt ôm vào lòng.

"Tina, em có sao không?"

Jungkook và Taehyung cũng chạy đến, ánh mắt đầy lo lắng."

Chị Tina sao vậy?" – Jungkook hỏi dồn.Y không đáp, chỉ yếu ớt lắc đầu, cơ thể như chẳng còn chút sức lực nào.Bam đỡ y ngồi xuống ghế, Jungkook lập tức lấy nước, còn Taehyung thì rối rít định gọi bác sĩ.

Cả ba người đều hoảng loạn, chưa từng thấy y yếu đến như vậy.

"Tina, em cần đi khám.

Không thể để như thế này được." – Bam lên tiếng, giọng cương quyết.

"Chị bị như vậy từ khi nào?" – Jungkook hỏi dồn.

"Chắc chắn là em có bệnh rồi, mau đến bệnh viện đi." – Taehyung cũng lo lắng.

Nhưng đúng lúc ấy, y bỗng vùng khỏi tay Bam, gương mặt thoáng đỏ bừng vì giận dữ.

Trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, y gắt lên:

"Tôi đã bảo không cần rồi mà!"

"Sức khỏe của tôi thế nào thì mặc tôi!

Không cần anh quan tâm!" – y nhìn thẳng vào Bam, giọng nói như dao cứa.

Cả căn phòng bỗng rơi vào im lặng.

Bam đứng chết trân, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc và đau đớn.

Cậu không ngờ lại bị y quát mắng như thế.

Y hậm hực quay lưng bỏ đi, bước chân nặng nề nhưng cứng rắn.

"Đừng theo tôi." – y buông thêm một câu, rồi sập cửa phòng thật mạnh.

Phía sau, không ai lên tiếng.

Jungkook và Taehyung nhìn nhau, còn Bam thì vẫn đứng nguyên chỗ cũ, đôi tay siết chặt thành nắm đấm.

Y trở về phòng, ném mình lên giường, trái tim đập loạn.

Cơn giận ban nãy chẳng hiểu từ đâu mà đến, nhưng y biết...

đó không chỉ là bực tức.

Nó là sợ hãi, là bất lực, là áp lực đè nặng trong lòng y suốt bao ngày qua.

Y thở dốc.

Mắt cay cay.

Nhưng y không cho phép mình khóc.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back