Wattpad  Tình Yêu Và Thù Hận

Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 20


Sáng hôm sau, y tỉnh dậy cùng cảm giác ê ẩm khắp cơ thể.

Tuy vậy, giấc ngủ sâu và ấm áp đêm qua khiến tâm trạng y vẫn khá dễ chịu.Ánh nắng dịu nhẹ len qua rèm cửa, chiếu xuống gương mặt y.

Tina chớp mắt vài lần, tay khẽ vươn ra chạm vào khoảng trống bên cạnh.Chiếc giường rộng giờ chỉ còn mình y.

Ấm áp đêm qua đã rời đi tự lúc nào."

Lão đại đã đi rồi sao..." – y khẽ thì thầm, tim nhói lên một chút.Một cảm giác trống vắng len lỏi trong lồng ngực.

Cơn nhớ đến bất chợt... là nhớ những nụ hôn dịu dàng, ánh mắt sâu thẳm và giọng nói trầm khẽ vỗ về: "Ngoan... thả lỏng một chút."

Tất cả như vẫn còn đọng lại trên môi, trên da thịt và cả trong tim y.Y khẽ xoay người, cơn đau thoáng nhói khiến y cau mày, thở hắt ra một tiếng khe khẽ."

Đáng ghét thật..." – y lầm bầm, gò má hồng nhẹ:
"Làm người ta ra nông nỗi này rồi lại lặng lẽ biến mất..."

Nhưng rồi, chỉ một thoáng sau, nét giận dỗi ấy lại dần tan biến theo cảm giác dịu dàng còn sót lại trong tim – một thứ rung động đang dần nảy mầm, và y không thể phủ nhận được nữa...Y nằm im trong bóng tối, ánh đèn ngủ mờ nhòe phủ lên một khoảng trống bên giường, lòng bỗng dậy lên một nỗi nhớ không tên."

Không biết giờ này... lão đại đang làm gì?

Mọi chuyện bên đó có ổn không..."

Ý nghĩ ấy cứ lẩn quẩn mãi trong đầu, len lỏi như dòng nước chảy âm thầm qua những vết nứt trong tim.

Y xoay người, kéo chăn lên che ngang mặt, mùi quen thuộc trên gối gợi lại đêm hôm qua – dịu dàng, ấm áp... và yên tâm.Chỉ là, cảm giác ấy thoáng qua rất nhanh rồi lặng lẽ rời đi, để lại trong lòng y một khoảng trống lớn hơn ban nãy.Y mơ màng thiếp đi lúc nào không hay.Nhưng chưa đầy 30 phút sau, cơn ác mộng ập đến như một bàn tay siết lấy cổ y, không cho thở."

Ba mẹ...

đừng...

đừng bán con mà..."

Tiếng khóc nghẹn bật ra, y vùng vẫy trong giấc mơ, nước mắt tuôn không kiểm soát.Trong mơ, y thấy mình của năm 10 tuổi – gầy gò, nhỏ bé – bị cha mẹ dắt tay đến trước một nhóm người lạ.

Gương mặt họ vô cảm, ánh mắt lạnh lùng như đã chuẩn bị sẵn cho một cuộc trao đổi.Y khóc.

Gào thét.

Cầu xin.

Nhưng đôi tay ấy vẫn buông ra, để y lại một mình giữa những người không quen biết...

Còn họ, quay lưng bước đi, chẳng ngoái nhìn lấy một lần.Y bật dậy khỏi giấc mơ, tim đập dồn dập như muốn vỡ ra.

Mồ hôi lạnh đẫm lưng áo, đôi mắt hoảng loạn nhìn quanh căn phòng tối.Mất một lúc khá lâu, y mới nhận ra — đó chỉ là mơ.

Nhưng sao... nó thật quá.

Thật đến mức đau đớn.Y ôm gối, siết chặt lấy nó như bấu víu vào chút ấm áp cuối cùng còn sót lại.

Cố dỗ mình ngủ, miệng thầm thì:"Không sao... chỉ là mơ thôi... không sao đâu..."

Nhưng chưa đầy mười phút sau, cơn ác mộng thứ hai lại đến.Lần này, gương mặt ba mẹ hiện lên đầy giận dữ, gằn giọng:"Hắn là đồ sát nhân, Jimin!

Con nghe rõ chưa?

Tuyệt đối không được dính vào!

Nghe rõ chưa?!"

Tiếng hét vang lên, chấn động.

Y hét lại trong mơ như muốn chống trả, muốn bênh vực người kia... nhưng mọi thứ chỉ là hư vô.Y bật dậy lần nữa, trái tim như bị bóp nghẹt.

Cảm giác sợ hãi dâng lên, tràn ngập đến mức không còn chỗ để thở.

Cổ họng nghẹn lại, tay run lên không kiểm soát.

Cả người co rúm như đứa trẻ vừa bị bỏ rơi lần nữa.Y vội vã vơ lấy điện thoại, mở danh bạ, ngón tay dừng lại nơi cái tên "Lão Đại".Chỉ cần một cuộc gọi... một lời nói của hắn... chắc chắn mình sẽ bình tĩnh lại.Nhưng rồi, y lại dừng lại.

Ngón tay run run rút về."

Không được... không thể để hắn thấy mình yếu đuối như thế này...

Không thể."

Y cắn môi, đặt điện thoại xuống, vùi đầu vào gối.Trong lòng rối bời — là sợ hãi, là tủi thân, là nỗi nhớ ai đó đến nao lòng.Sau hai cơn ác mộng dồn dập, y cuối cùng cũng lấy lại được một chút bình tĩnh.Chậm rãi đứng dậy, bước vào nhà vệ sinh, y vặn vòi nước thật lạnh, tạt lên mặt vài lần như để cuốn trôi mọi hỗn loạn còn đọng lại nơi khóe mắt và sâu trong lồng ngực.

Ánh mắt trong gương mờ mịt, nhưng y cố gắng nhìn thẳng — như đang tự trấn an mình."

Không sao... chỉ cần cố thêm một chút nữa..."

Y lau khô mặt, rồi quay trở lại phòng, mở laptop, ngồi vào bàn.Không còn tâm trí để ngủ, y vùi đầu vào công việc.

Gõ từng dòng dữ liệu, chỉnh từng chi tiết, để tâm trí không còn chỗ cho nỗi sợ hay bất kỳ kỷ niệm nào len vào.

Y làm việc như muốn trốn chạy, như một cỗ máy đã lên dây cót — không nghỉ, không dừng.Chỉ đến khi ánh nắng buổi sớm lùa qua khe cửa, rọi nhẹ lên màn hình laptop, y mới khẽ giật mình.6 giờ sáng.Y ngẩn người nhìn đồng hồ một lúc lâu.

Đêm qua đã trôi qua như vậy, âm thầm và nặng nề.Y thở dài, gập máy tính lại, đứng dậy.Chậm rãi thay đồ, quần jeans ống suông và chiếc áo sơ mi mỏng.

Ánh mắt y lặng lẽ, pha chút mệt mỏi nhưng lại có gì đó cứng cỏi hơn.Bước xuống phòng khách, căn nhà vẫn im lặng như đêm qua chưa từng xảy ra điều gì.Nhưng trong lòng y...

đã có quá nhiều thứ thay đổi.Tina ngồi lặng lẽ nơi sofa, giữa căn phòng khách yên tĩnh chỉ có mùi cà phê còn đang bốc khói nghi ngút.

Tay y siết nhẹ chiếc cốc sứ trắng, ánh mắt vô hồn nhìn ra khoảng sân trước.

Dù đã cố gắng che giấu bằng vẻ ngoài bình thản, nhưng sắc mặt y vẫn có chút nhợt nhạt.Từ cầu thang, Taehyung bước xuống.

Thấy bóng y từ xa, hắn hơi ngạc nhiên:"Em dậy sớm vậy?"

Tina quay sang, gượng nở một nụ cười nhạt."

Không ngủ thêm được."

Giọng nói nhỏ nhẹ, mang theo một chút khàn khàn vì thiếu ngủ.Taehyung tiến lại gần, nhẹ giọng:"Vậy cùng vào ăn sáng luôn đi."

Y khẽ gật đầu.

Đúng lúc ấy, BamBam từ trên lầu đi xuống, miệng còn ngáp nhưng ánh mắt lại sáng rỡ khi thấy Tina:"Chào người đẹp của buổi sáng."

Tina đáp lại bằng một nụ cười lịch sự:"Chào buổi sáng."

Nhưng BamBam vừa nhìn y kỹ hơn đã chau mày:"Nhìn sắc mặt em không tốt cho lắm.

Không khoẻ sao?"

Y lắc đầu, nhấp ngụm cà phê cuối cùng:"Chỉ là hơi khó ngủ một chút thôi."

Tiếng bước chân vang lên từ cầu thang trên lầu.

Jungkook trên lầu đi xuống nhìn quanh rồi lễ phép:"Chào chị Tina, chào anh TaeHyung, chào anh Bam."

Taehyung lên tiếng:"Vào ăn sáng thôi."

Cả nhóm cùng tiến vào bàn ăn.

Vị trí trung tâm — nơi Yoongi thường ngồi — vẫn trống, như một khoảng lặng vô hình khiến tâm trạng Tina hơi chùng xuống.BamBam và Taehyung gần như cùng lúc kéo ghế hai bên cạnh y.

Nhưng vì cùng muốn ngồi gần hơn nên lại vô tình tạo nên cảnh tranh chấp buồn cười.Jungkook nhướng mày, thở dài:"Ngồi ở đâu thì đồ ăn cũng vào miệng thôi mà.

Hai người tranh nhau làm gì không biết."

Câu nói khiến Bam và Tae đều chững lại, đành miễn cưỡng mỗi người ngồi cách Tina một chút, giữ khoảng cách nhưng ánh mắt thì vẫn không ngừng hướng về phía y.Trong suốt bữa ăn, Taehyung không ngừng gắp đồ ăn cho Tina và cả Jungkook.

BamBam nhìn thấy vậy thì bực mình:"Anh gắp cho Jungkook đi, để Tina cho tôi lo."

Taehyung nhướn mày, lạnh giọng:"Tôi thích gắp cho cả hai.

Cậu ý kiến gì?"

Không khí trên bàn bắt đầu ngột ngạt.

Tina cố gắng cười trừ, nhưng từng động tác của họ khiến y như bị giằng co giữa hai bên.

Vốn đã không thoải mái, y đột nhiên đặt đũa xuống, giọng lạnh tanh:"Tôi no rồi."

Y đứng dậy, rời khỏi bàn ăn mà không buồn quay đầu nhìn lại.

BamBam nhìn theo bóng y khuất sau cầu thang, không kìm được trút giận lên Taehyung:"Kim tổng muốn bắt cá hai tay à?"

Taehyung cau mày, ánh mắt sắc lạnh:"Cậu ăn nói hàm hồ."

"À há, nhưng rõ là anh đang làm như vậy.

Tina là của tôi, anh đừng có hòng chen vào."

Taehyung bật cười nhạt:"Tina nào của cậu?

Mơ đi."

RẦM — Jungkook đập tay xuống bàn, quát:"Trời ơiiii!

Có để yên cho em ăn không vậy trời?"

Cả bàn ăn lập tức rơi vào im lặng.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 21


Hôm nay cũng như hôm qua, Tina tiếp tục vùi đầu vào công việc đến tận tối mới rời khỏi kho.

Khi trở về Min Thự, ánh đèn phòng khách đã sáng rực, không khí có vẻ rôm rả, gần như đầy đủ mọi người — chỉ trừ hai người: vị trí ghế chính vẫn trống lạnh lẽo, và Hoseok cũng không có ở đây.Vừa thấy Tina bước vào, BamBam lập tức đứng bật dậy:"Về rồi à?

Em ăn gì chưa?

Hay tôi đưa đi ăn một bữa ngon nhé?"

Taehyung cũng không chịu kém cạnh, từ ghế sofa nhấc người dậy bước đến:"Không cần đi đâu cho mệt.

Tôi đã định gọi món em thích, để tôi đặt rồi mang về ăn trong phòng luôn."

Hai người đàn ông, mỗi người một lời, tranh nhau thể hiện sự quan tâm.

Nhưng không phải sự chân thành nào cũng đúng lúc.Tina nhíu mày, mệt mỏi siết nhẹ quai túi, giọng y trùng xuống nhưng mang theo sự bức bối:"Đủ rồi!"

Cả phòng im lặng trong vài giây.

Y ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi ửng đỏ vì căng thẳng:"Tôi không muốn ăn gì hết.

Làm ơn... yên tĩnh một chút được không?"

Nói rồi y quay lưng bước thẳng lên lầu, bỏ lại phía sau bầu không khí chùng xuống thấy rõ.Seokjin, từ nãy giờ vẫn ngồi trên ghế đọc báo, chợt đặt tờ giấy xuống, liếc nhìn hai người đang đứng đờ ra giữa phòng.

Y thở dài, giọng nửa bất mãn, nửa trách móc:"Hai cậu làm cái quái gì vậy?"

Namjoon ngồi kế bên chậm rãi nhấp ngụm trà, cười khẩy:"Đừng nói là cả hai muốn tán tỉnh Tina đấy nha."

Taehyung nhún vai, không phủ nhận:"Chứ còn sao nữa?"

Jungkook lười nhác ngả người ra sau ghế, tay chống cằm nhìn cả ba:"Trời ơi... nhiều cái mệt ghê."

Không ai nói gì thêm.

Căn phòng khách chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng kim giây đồng hồ tích tắc vang lên theo từng nhịp — như đang nhấn mạnh khoảng cách ngày một lớn dần giữa Tina và những người đang cố bước vào trái tim y.Tina trở về phòng, không nói một lời, cứ thế bước thẳng vào phòng tắm.

Dòng nước nóng xối lên người, nhưng chẳng thể cuốn trôi cảm giác lạnh lẽo trong lòng.

Tắm xong, y thả mình xuống giường, mái tóc vẫn còn ẩm dính vào gáy, hơi lạnh len lỏi khắp người.Y cầm lấy điện thoại, mở màn hình sáng lên chỉ để lướt vu vơ.

Tin tức, hình ảnh, mẩu video... tất cả đều trôi qua trước mắt nhưng chẳng có gì thật sự đọng lại.Y không thực sự quan tâm, cũng không muốn tắt đi, như thể đang chờ đợi một điều gì đó — một tin nhắn, một cuộc gọi, hay chỉ đơn giản... một chút quan tâm từ ai đó.Nhưng mọi thứ vẫn im lặng.Ánh sáng màn hình dần tối lại, trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở nhẹ và nhịp tim buồn bã của chính y.

Không bao lâu sau, Tina thiếp đi vì kiệt sức.Nhưng giấc ngủ chẳng dịu dàng với y chút nào.Chưa đầy 30 phút, y chợt giật mình giữa cơn ác mộng — cơn ác mộng giống hệt như đêm hôm qua, nhưng lần này nó sâu hơn, tối hơn, đau đớn hơn.Y thấy mình bị nhốt trong căn phòng tối tăm, những tiếng cười gằn, ánh mắt khinh miệt, tiếng bước chân rời xa của cha mẹ khi quay lưng bỏ lại y giữa đám người xa lạ.Không ai cứu, không ai quay lại.Đôi tay y với theo trong vô vọng, nước mắt chảy dài trên gò má trong mơ — và cũng đang chảy thật ngoài đời.Tina bật dậy, thở dốc, đôi mắt đỏ hoe, lòng bàn tay siết chặt ga giường như muốn bám lấy hiện thực.Hai đêm liên tiếp.Cơn ác mộng cứ lặp đi lặp lại, lần sau còn tệ hơn lần trước.

Có lẽ, đây là đỉnh điểm của những cơn ám ảnh kéo dài suốt bao năm.Y ngồi đó, lặng lẽ trong bóng tối, ánh đèn ngủ dịu nhẹ hắt lên gương mặt mệt mỏi và nhòe nước.

Trái tim y đau như bị bóp nghẹt, không còn là sợ hãi... mà là bất lực, cô độc, và tổn thương.Trong tay, chiếc điện thoại vẫn sáng màn hình, hiển thị một cái tên quen thuộc — "Lão Đại".Y nhìn chằm chằm vào nó suốt mấy phút, ngón tay cứ lướt tới rồi lại rụt về nơi nút gọi.

Y thật sự rất muốn nghe giọng hắn...Không phải để kể khổ, cũng chẳng phải để than vãn, mà chỉ muốn... nghe giọng nói trầm ấm ấy, nghe hắn dịu dàng dỗ dành, để cảm thấy mình không cô đơn giữa những cơn ác mộng đang bủa vây.Y cần hắn.Nhưng rồi... lý trí lại kéo y trở về.Hắn đang bận.Là công việc quan trọng, là chuyến công tác kéo dài nhiều ngày.

Là người đứng đầu bao nhiêu con người, không thể vì những giấc mơ của y — chỉ là vài chuyện vặt vãnh mà gọi điện khiến hắn phân tâm.Tina cắn môi, cố nuốt xuống nỗi nghẹn ngào đang trào lên nơi cổ họng.Cuối cùng, y buông tay, để màn hình tối đi, ánh sáng nhỏ vụt tắt trong đêm như chính niềm hy vọng vừa bị bóp nghẹt.

Y không gọi.

Chỉ lặng lẽ thở dài, rồi mở laptop lên.Một lần nữa, y lại chọn trốn vào công việc — như cách mà y vẫn hay làm để tránh né nỗi sợ và sự yếu đuối.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 22


Luân Đôn – 15:25 chiều
Trời vào thu, ánh nắng cũng trở nên nhạt nhòa giữa tầng tầng mây xám đặc trưng.Tại một tòa cao ốc giữa trung tâm thành phố, trong căn phòng lớn phủ tông đen lạnh lẽo, Yoongi vẫn ngồi chăm chú trước màn hình laptop, những ngón tay thon dài không ngừng lướt trên bàn phím, ánh mắt lạnh lùng tập trung cao độ.Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, Hoseok bước vào.Hai người trao đổi nhanh về công việc, kiểm tra lại toàn bộ kế hoạch giao dịch, rồi cùng thống nhất: nghỉ ngơi một lát, đến 16h sẽ rời đi.Yoongi gật nhẹ, đóng laptop lại.

Hắn ngả người ra sau, một tay xoa hai bên thái dương, cố xua đi cơn mỏi mệt bủa vây.Bất giác, hắn liếc nhìn chiếc điện thoại đặt cạnh tay.

15:25 ở Luân Đôn... nhưng ở Hàn, đã 23:25 rồi.

Hắn thầm nghĩ: "Giờ này chắc ngủ rồi..."

Đầu ngón tay do dự lướt đến biểu tượng cuộc gọi.

Nhưng rồi hắn dừng lại.Không gọi.Vì sợ đánh thức y.

Vì biết y cần được nghỉ ngơi.

Vì hắn luôn sợ mình sẽ khiến y mệt mỏi — dù chỉ một chút.Hắn mở album ảnh.Một tấm hình hiện lên — là y, say ngủ trong vòng tay hắn, mái tóc xõa xuống cổ áo hắn, gương mặt nhỏ nhắn khẽ nhíu lại như trẻ con.Ánh mắt hắn dịu hẳn đi.Môi khẽ nhếch cong, hắn thì thầm như đang dỗ dành người đang ngủ trong hình:"Bé cưng... ngủ ngoan."

Ánh mắt hắn dịu dàng như ánh trăng phủ xuống mái tóc ai đó ở nơi rất xa.Và lòng hắn... cũng dịu lại đôi chút, chỉ nhờ một hình ảnh bé nhỏ trong điện thoại.Nhưng hắn chẳng hề hay biết rằng, người con gái ấy ở nơi xa kia, giờ này đang cắn răng chịu đựng nỗi sợ, vùi đầu vào công việc giữa màn đêm chỉ để tránh né cơn ác mộng.Sáng sớm hôm sau – tại Min ThựY ngồi lặng trước màn hình máy tính suốt đêm, đôi mắt thâm quầng và mỏi mệt.

Đến khi ánh nắng đầu ngày len qua ô cửa sổ, y mới chợt nhận ra — trời đã sáng.Không kịp nghỉ ngơi thêm, y tắt máy, lê thân mình đầy rệu rã vào phòng thay đồ.

Một bộ quần áo đơn giản, mái tóc cột gọn gàng, nhưng gương mặt thì nhợt nhạt, đôi mắt thiếu sức sống đến đáng thương.Khi bước xuống phòng khách, cả không gian bỗng chững lại vài giây.Bam, TaeHyung và những người khác đang ăn sáng, vừa thấy y liền đồng loạt quay sang.Bam nhíu mày:"Em không khoẻ chỗ nào sao?

Trông em như sắp ngất tới nơi rồi đấy."

TaeHyung lạnh giọng nhưng ánh mắt vẫn rõ lo lắng:"Định như vậy mà đi làm việc à?

Nhìn sắc mặt em kìa."

Y mỉm cười nhạt, cố gắng giấu đi sự mệt mỏi:" Tôi ổn.

Chỉ hơi mất ngủ thôi."

SeokJin đặt đũa xuống, nhìn y nghiêm túc:"Không ổn đâu.

Suy kiệt là không đùa được đâu."

Y khẽ gật đầu cho qua, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.Có lẽ, dù ngoài mặt hay tranh cãi, giành giật nhau... nhưng mọi người vẫn quan tâm đến mình.Bam thở dài, đặt ly sữa lên bàn rồi đẩy về phía y:"Uống cái này trước đi.

Rồi ăn một chút vào bụng mới được."

Y nhìn ly sữa, rồi lặng lẽ đón lấy.Bàn tay lạnh ngắt của mình vừa chạm vào ly, hơi ấm từ đó truyền tới... như có người đâu đó cũng đang muốn sưởi ấm cho y.Jungkook từ trên lầu bước xuống, mái tóc còn hơi rối, giọng ngái ngủ vang lên giữa phòng khách đang khá yên tĩnh:"Có ai liên lạc được với Đại ca không ạ?"

Câu hỏi vừa dứt, cả đám người trong phòng đều lắc đầu.Jungkook nhăn mặt, thở dài thật mạnh rồi ngồi phịch xuống ghế:"Haiz...

Em nhớ Đại ca quá, chỉ muốn gọi hỏi mấy câu thôi..."

Cả bàn im lặng trong chốc lát.

Y vẫn đang ngồi đó, tay cầm ly sữa, mắt vô định nhìn xuống mặt bàn.Nhưng khi nghe Jungkook nói "nhớ", y chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt khẽ nhìn Jungkook.

Không rõ trong lòng mình lúc ấy là cảm giác gì.

Một thoáng nhói nhẹ, rồi lại thấy trống rỗng...Jungkook đột nhiên xoay sang nhìn y:"Chị Tina thân cận với Đại ca nhất.

Vậy... anh ấy có gọi cho chị không?"

Y sững lại vài giây, rồi khẽ lắc đầu, cố giấu đi vẻ hụt hẫng trong ánh mắt:"Không có."

Không khí lại chìm xuống, trầm lặng.TaeHyung lên tiếng, cố đánh tan bầu không khí ấy:"Thôi đừng có buồn nữa.

Ăn sáng đi, rồi đi học thêm."

Y ngồi đó chỉ lặng lẽ cúi đầu, cầm chiếc đũa nhưng không hề gắp gì lên.

Trong lòng y, vẫn là một khoảng trống thật lớn... một khoảng trống mang tên Min Yoongi.Tại Luân Đôn – 12h trưa.Trong căn phòng họp yên tĩnh, Yoongi tranh thủ vài phút rảnh rỗi giữa các cuộc đàm phán căng thẳng.Hắn rút điện thoại ra, nhanh chóng bấm gọi cho y, lòng mang theo cả một nỗi nhớ chất chồng.Tiếng chuông đổ dài.

Một lần... rồi hai lần... ba lần...

Không ai bắt máy.Hắn khẽ nhíu mày, đáy mắt thoáng qua một tia không yên:"Làm gì mà không chịu nghe máy vậy..."

Không bỏ cuộc, hắn kiên trì gọi thêm vài cuộc nữa.

Nhưng kết quả vẫn là một tiếng tút dài vô vọng.Một cảm giác bất an dâng lên.

Không chần chừ, hắn lập tức gọi cho BamBam.Đầu dây bên kia vừa bắt máy, Yoongi đã lên tiếng gấp gáp:"Cậu đang làm gì?

Có biết Tina đang ở đâu không?"

Bam hơi ngập ngừng:"Lão Đại...

Tina..."

Sự im lặng của Bam như bóp nghẹt lồng ngực hắn.

Hắn gằn giọng, lạnh đi rõ rệt:"Tina làm sao?"

"...Tina xảy ra chuyện rồi."
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 23


Tại bệnh viện, giữa hành lang lạnh lẽo của đêm khuya...BamBam ngồi im lặng trên chiếc ghế dài, ánh đèn huỳnh quang hắt xuống khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng.Cánh cửa phòng bệnh bật mở.

Bác sĩ bước ra, Bam vội đứng bật dậy:"Cô ấy sao rồi, bác sĩ?"

Bác sĩ nhẹ giọng trấn an:"Chỉ là suy nhược cơ thể.

Không nghiêm trọng đâu."

"Vậy... khi nào thì cô ấy tỉnh lại?"

"Chắc vài tiếng nữa thôi.

Cậu giúp tôi để ý bình truyền dịch, khi nào hết thì gọi y tá thay chai mới."

"Cảm ơn bác sĩ."

Bam nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Căn phòng tĩnh lặng, tiếng máy truyền dịch kêu tích tắc đều đều.

Tina nằm đó, gương mặt nhợt nhạt, tay vẫn cắm kim truyền.Trái tim BamBam thắt lại.Dù anh chẳng thể làm gì, cũng chẳng có tư cách gì...
...nhưng ít nhất vẫn có thể ngồi đây đợi cô tỉnh lại.Một đêm dài lặng lẽ trôi qua...Trời vừa hửng sáng, ánh nắng đầu ngày rọi nhẹ qua khung cửa sổ.Bam đã ngủ gục một chút bên mép giường.Tina vẫn chưa tỉnh.

Bình truyền dịch thứ hai mới chảy được một nửa.Đột nhiên điện thoại rung lên – "Lão đại".

Bam vội bắt máy:"Lão đại!"

Giọng hắn ngắn gọn:"Tina đang ở tầng mấy?"

"Tầng ba... phòng 6."

Cụp.

Cuộc gọi kết thúc nhanh đến mức Bam chưa kịp phản ứng.Anh sững sờ:"Lão đại...

đã về rồi sao?"

Hơn 14 tiếng ngồi trên máy bay...Yoongi cuối cùng cũng đặt chân trở lại Hàn.Không nghỉ ngơi, không ghé nhà – hắn lập tức theo định vị xe của Bam mà tới thẳng bệnh viện.Lúc đó, thang máy đang đông.

Hắn không chờ đợi.Bước chân mạnh mẽ vang vọng trong cầu thang bộ...

Hắn sải dài ba tầng liền, mỗi bước là một cơn sóng dồn dập trong tim.Hắn đang đến gần cô gái nhỏ của hắn – người đã một mình chịu đựng trong suốt những ngày qua.Cánh cửa khẽ mở.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên trong không gian yên ắng.

Yoongi bước vào, không nói một lời."

Lão đại..." – Bam khẽ cất tiếng.Nhưng hắn chẳng đáp lại, ánh mắt lạnh băng chỉ dán chặt vào chiếc giường bệnh.Trước mắt hắn là thân ảnh bé nhỏ, nằm im lìm trong bộ đồ bệnh nhân xanh nhạt, sắc mặt nhợt nhạt đến mức tim hắn như thắt lại.Yoongi bước đến.

Dừng lại bên mép giường, hắn siết chặt tay, rồi buông nhẹ một câu:"Đã xảy ra chuyện gì?"

Bam đáp, giọng mang theo cả sự day dứt:"Tối qua khoảng bảy giờ... tôi đi xuống bếp lấy nước thì thấy Tina đã ngất dưới sàn.

Tôi lập tức đưa cô ấy đến đây.

Bác sĩ nói là bị suy nhược."

Hắn không nói gì thêm, chỉ chậm rãi đưa tay lên, đặt lên trán y – nhẹ nhàng như sợ đánh thức giấc ngủ mong manh ấy.Ngay khoảnh khắc ấy... y khẽ cựa mình.

Mi mắt run nhẹ rồi từ từ mở ra, giọng hắn thấp và gấp gáp:"Jimin..."

Bam lập tức gọi: "Tina?"

Ánh mắt y mơ màng nhìn hai người đàn ông trước mặt, rồi nhìn quanh căn phòng trắng tinh:"...Tôi đang ở đâu?"

Bam dịu giọng: "Em đang ở bệnh viện."

"Bệnh viện sao...?"

"Em ngất trong nhà bếp đó.

Em còn nhớ không?"

Y nhíu mày, cố lục lại ký ức.

Cơ thể còn mỏi rã rời, đầu óc trống rỗng.Giọng Yoongi lúc này trầm lại, nhẹ như gió:"Em thấy trong người thế nào rồi?"

Y đáp khẽ: "Không sao... nhưng mà...

Lão đại..."

Hắn cúi đầu thấp xuống hơn, mắt chạm mắt y:"Sao hửm?"

Y mở to mắt, bối rối nhìn hắn:"Ngài... chẳng phải đang ở Anh sao?"

Hắn nhíu mày, rồi hỏi ngược lại:"Em còn hỏi tôi?"

"Vậy... công việc thì sao..."

"Công việc thì để sau."

Y không nói nên lời.

Hắn... vì cô mà vượt qua cả nửa vòng trái đất để trở về, không kịp nghỉ ngơi, không kịp suy tính, chỉ vì...

"Tina xảy ra chuyện rồi."

Lồng ngực y dâng lên một cảm giác ấm áp đến nghẹn ngào."

Tôi xin lỗi... vì đã làm ảnh hưởng đến công việc của ngài."

Yoongi thở khẽ, cốc nhẹ lên trán y, giọng trầm nghiêm:"Em có lỗi gì hả?

Bình thường em đâu có ngốc như vậy."

Bam lặng lẽ quan sát, lòng dậy sóng.

Chưa từng nghĩ rằng...

Tina lại quan trọng với Lão đại như thế.Yoongi như cảm nhận được ánh nhìn đó.

Không quay lại, cũng không giải thích, chỉ khẽ nói:"Bam, ra ngoài.

Tôi muốn ở lại với cô ấy một lúc."

"Dạ." – Bam cúi đầu, bước ra khỏi phòng.Cánh cửa khép lại.Chỉ còn lại hắn và y – giữa một thế giới riêng yên tĩnh, chỉ có nhịp truyền dịch tí tách và tiếng tim đang thổn thức của hai người.Hắn bước đến, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường.

Bàn tay lạnh lẽo của y nằm đó, gầy và yếu đến mức chỉ cần siết nhẹ, hắn sợ rằng mình sẽ làm y đau.Hắn nắm lấy tay y, cẩn thận như đang giữ lấy cả sinh mệnh:"Chỉ mới xa em có ba ngày thôi mà em đã thành ra nông nỗi này rồi...

Vậy sau này tôi còn dám đi đâu xa em nữa đây?"

Y nhìn hắn, ánh mắt ngập tràn uất nghẹn.

Rồi bỗng dưng, nước mắt tuôn rơi.Không còn kiềm chế được nữa.Y bật khóc nức nở.Hắn sững người.

Trong khoảnh khắc đó, mọi sự cứng rắn đều hóa thành yếu mềm.

Hắn kéo y vào lòng, siết chặt trong vòng tay:"Ngoan...

đừng khóc.

Có chuyện gì ấm ức, nói cho tôi biết... tôi ở đây rồi..."

Nhưng y không nói gì.

Chỉ khóc.Tiếng nức nở vang lên trong căn phòng bệnh vắng lặng khiến tim hắn như bị bóp nghẹt.

Hắn đưa tay lau đi từng giọt nước mắt:"Đừng khóc nữa mà... nói cho tôi nghe đi... em làm sao vậy?"

Y nghẹn ngào qua từng hơi thở đứt quãng:"Hai đêm... không ngủ được...

đều thức cả..."

Hắn sững sờ.

"Cái gì?" – Giọng hắn trầm xuống, ẩn chứa sự tức giận vì lo lắng.

"Em thức trắng cả hai đêm sao?"

Y chỉ khẽ gật đầu, gương mặt còn đẫm nước mắt."

Tại sao không chịu ngủ?"

Y cắn môi, mắt đỏ hoe:"Em... sợ..."

"Sợ?" – Hắn cau mày – "Lại gặp ác mộng sao?"

Y lại gật đầu.

Môi run run, lời nói nghẹn lại nơi cổ họng:"Họ... không cho em ngủ...

Họ cứ xuất hiện...

Em sợ lắm..."

Tim hắn chùng xuống.

Hắn chẳng thể hình dung được bé cưng của mình đã chịu đựng những gì trong hai đêm đó.Hắn siết chặt y trong vòng tay mình, tay kia nhẹ vuốt tóc, vỗ lưng an ủi:"Ngoan...

đừng sợ nữa...

đã không sao rồi...

Tôi về rồi mà..."

Y òa lên, giọng nghẹn đứt từng khúc:"Hức... nhớ ngài..."

Hắn hơi sững người.Đây là lần đầu tiên hắn nghe bé cưng nói ra điều đó.Bướng bỉnh là thế.

Cứng đầu là thế.

Vậy mà giờ đang ôm chặt lấy hắn, nức nở như một đứa trẻ.Hắn cúi đầu, khẽ cười.

Một nụ cười dịu dàng, trầm lắng và xót xa.

Hắn siết y chặt hơn, gục đầu vào vai y:"Ngoan...

đừng sợ... có tôi ở đây rồi... sẽ không ai làm hại em nữa..."
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 24


Y dần nín khóc, tiếng nấc nhỏ dần tan đi trong vòng tay ấm áp ấy.

Một lát sau, y bỗng khẽ đẩy hắn ra, đôi má ửng hồng, ánh mắt lúng túng né tránh hắn.Hắn nhíu mày, giọng nhẹ nhàng trêu chọc:"Gì thế?

Mới ôm tôi được chút xíu mà đã chán rồi à, không cần tôi nữa sao?"

Y không trả lời, chỉ quay mặt sang hướng khác, lúng túng đến mức không dám nhìn hắn.

Ánh mắt còn vương nước, gò má ửng đỏ, trông yếu mềm và đáng yêu đến lạ — khác hoàn toàn với Tina thường ngày: mạnh mẽ, sắc sảo.Hắn khẽ cười, cúi xuống nhìn y:"Vừa mới nói nhớ tôi mà, giờ lại ngại như vậy là sao?"

Y mím môi, ánh mắt lơ đãng nhìn sang nơi khác.

Hắn đưa tay lên, dịu dàng lau đi những giọt nước còn đọng nơi khoé mắt y, ánh mắt hắn chan chứa yêu thương:"Ngoan, nói tôi nghe, em muốn ăn gì?

Tôi gọi người mang lên."

Y khẽ lắc đầu.Hắn khẽ trách yêu: "Như vậy là không ngoan rồi."

Y lí nhí, giọng nhỏ đến mức gần như thầm thì:"Em... muốn về nhà..."

Hắn thoáng ngẩn người, rồi lập tức kéo tay y, giọng dịu xuống:"Em còn yếu lắm.

Mau ăn một chút, dưỡng sức rồi tôi đưa em về nhà...

được không?"

Y im lặng như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi chậm rãi gật đầu."

Ăn gì cũng được..."

Hắn cúi xuống sát hơn, giọng khẽ như gió thổi:"Thế ăn cháo bào ngư nhé?"

Y gật đầu nhẹ, ánh mắt thoáng ấm lên.Ngay sau đó, hắn lấy điện thoại gọi đồ ăn, dặn dò kỹ càng rồi đỡ y xuống giường, cẩn thận dìu y đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.Hắn đứng phía sau, không rời khỏi y nửa bước.Tay y còn yếu, hắn tự tay lấy khăn, giúp y chậm rãi lau mặt, rồi lấy bàn chải đánh răng, bóp sẵn kem rồi đưa cho y.Khi cả hai trở ra ngoài, y ngồi xuống giường, hắn lại đứng sau nhẹ nhàng chải tóc cho y.Động tác của hắn vừa cẩn thận, vừa chậm rãi, không khiến y đau chút nào.Y bất ngờ.Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình được lão đại Min Yoongi dịu dàng chải tóc cho như thế.Không còn là cái người lạnh lùng, nghiêm khắc trước mặt mọi người, mà là một người đàn ông...

đang lặng lẽ yêu thương cô bằng những điều nhỏ nhặt nhất.Từng sợi tóc được vuốt gọn lại, từng cử chỉ như muốn xoa dịu tất cả mệt mỏi của y.Trái tim y... một lần nữa lại rung lên vì hắn.Tại Min Thự.Bam vừa bước vào, còn chưa kịp thở ra đã nghe tiếng gọi gắt gỏng vang lên từ phía hành lang.Taehyung khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh:"Cậu đi đâu từ tối qua đến giờ vậy?"

Bam chau mày, giọng lười nhác mà lạnh lùng:"Anh hỏi làm gì?"

Taehyung bực bội tiến lại gần:"Tina cũng mất tích từ tối qua.

Gọi không nghe máy, phòng thì trống không.

Cậu có biết Tina đi đâu không?"

Bam ngập ngừng một giây rồi trả lời:"Tina đang ở bệnh viện."

Taehyung chấn động:"Cái gì?!

Cô ấy bị sao vậy?"

Jungkook từ sofa lập tức đứng bật dậy:"Chị Tina sao vậy?

Gặp chuyện gì hả anh?"

Bam cố giữ giọng bình tĩnh:"Cô ấy chỉ bị bệnh, suy nhược do thiếu ngủ."

Taehyung vẫn không yên tâm:"Bây giờ cô ấy ổn chưa?

Cô ấy ở bệnh viện một mình sao?"

Bam nhìn đi chỗ khác, nhỏ giọng hơn:"Lão đại đang ở đó với cô ấy."

Không khí lập tức như đông lại.Jungkook sững người, ánh mắt hoảng hốt lẫn ngỡ ngàng:"Anh nói gì cơ?

Đại ca đang...

ở bệnh viện với chị Tina sao?"

Taehyung như không tin vào tai mình:"Không phải...

Yoongi đang ở bên Anh sao?"

Bam lạnh lùng nói:"Muốn biết thì đi mà hỏi lão đại."

Nói rồi anh ta quay người bỏ đi, bóng lưng lạnh lùng nhưng không giấu được nét thất vọng mơ hồ.Jungkook đứng như hóa đá.

Trái tim đập mạnh trong lồng ngực, nghẹn lại.Hắn rõ ràng là đang công tác bên Anh, vậy mà vừa nghe tin Tina bệnh...

đã lập tức quay về....

Ở bệnh viện.

Khay cháo bào ngư vừa được mang lên, thơm phức, còn nghi ngút khói.

Yoongi ngồi xuống cạnh giường bệnh, cẩn thận khuấy cháo cho nguội bớt, múc lên từng muỗng nhỏ rồi thổi nhẹ, từng động tác đều nhẹ nhàng, đầy cưng chiều.

"Nào, há miệng ra..." – hắn đưa muỗng đến gần miệng y, ánh mắt mềm lại, gần như là... dỗ dành.

Tina quay mặt đi, bối rối:

"Tôi tự ăn được mà..."

Yoongi hơi nhíu mày, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút uy hiếp:

"Em muốn tôi giận sao?

Ngoan, ăn đi."

Bất đắc dĩ, cô hé miệng.

Cháo vừa nóng vừa mềm, như trôi xuống cổ là trôi luôn cả mỏi mệt trong lòng.

Hắn lại múc muỗng thứ hai, không nói gì, chỉ thổi nhẹ rồi kiên nhẫn đút từng muỗng.

Khi cháo lỡ dính ở khóe môi, hắn nhẹ nhàng lấy khăn lau cho y, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến trái tim y khẽ run lên.

Tina bất giác nhìn hắn, có chút ngơ ngác.

Người đàn ông luôn lạnh lùng, nguy hiểm này... lại có lúc ôn nhu đến thế này sao?

Sau bữa ăn, hắn lại cẩn thận pha nước ấm, bón từng viên thuốc.

Động tác nào cũng như chăm sóc một đứa trẻ — từng li từng tí đều đặt hết sự dịu dàng của hắn vào đó.

Khi Tina nằm xuống, hắn kéo chăn, khẽ cúi người, tay luồn qua tóc cô, vén qua vành tai một cách cưng chiều.

"Em nghỉ ngơi thêm đi."

Y nhỏ giọng pha chút nũng nịu:

"Tôi muốn về nhà..."

Hắn hơi khựng lại một giây, rồi nhẹ giọng nhưng kiên quyết:

"Không được.

Em vẫn chưa khỏe."

Tina cụp mắt, không nói gì thêm.

Không khí im lặng bao trùm lấy hai người, chỉ còn tiếng máy điều hòa nhè nhẹ.

Yoongi khẽ thở ra, vươn tay xoa nhẹ lên mái tóc cô, ánh mắt ôn nhu đến lạ.

"Ngoan... khi nào khỏi bệnh, tôi đưa em về."

Tina không đáp, nhưng ánh mắt đã dịu đi nhiều.

Không còn mè nheo, không cãi lại, chỉ lặng im nằm yên.

Trong lòng cô là một cơn sóng nhẹ, không cuồn cuộn... nhưng đủ làm cô thổn thức.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 25


Không gian trong phòng bệnh vốn đang yên ắng, chỉ có tiếng điều hòa chạy và tiếng hít thở nhè nhẹ của Tina.Bỗng tiếng chuông điện thoại reo vang, phá tan sự yên tĩnh.Yoongi liếc qua màn hình.

Là Jungkook.Hắn đắn đo một giây rồi ấn nghe, tiện tay mở loa ngoài vì tay kia đang bận vuốt ve Tina.Jungkook nũng nịu, giọng oán trách nhưng vẫn có phần làm nũng rõ rệt:"Đại ca à... sao mấy ngày nay anh không gọi cho em?

Em nhớ anh lắm đó."

Tina nghe rõ từng chữ.

Cô khẽ ngước mặt nhìn hắn.

Ánh mắt vừa thắc mắc, vừa lạnh nhạt.Yoongi liếc nhìn Tina, bắt gặp ánh mắt ấy.

Nhưng hắn chỉ thản nhiên trả lời:"Tôi bận rất nhiều việc.

Không có thời gian."

Jungkook có chút bực bội, giọng rõ ràng lộ vẻ ghen tị:"Đại ca bận việc... hay là bận ở bên cạnh chị Tina?"

Hắn thoáng sững người.Không gian như khựng lại một nhịp.Giọng hắn trầm xuống, mang theo chút cảnh cáo:"Tina đang bệnh.

Em đừng làm loạn."

Jungkook không chịu thua:"Ừ, em làm loạn đấy.

Anh rõ ràng đang ở bên Anh, vậy mà nghe tin Tina bệnh là lập tức trở về.

Còn em thì sao?

Lúc em bị thương, anh ở ngay đó mà cũng không quan tâm lấy một chút..."

Tina nghe tới đây thì khẽ bật cười, không rõ là chua chát hay tự giễu.

"Không quan tâm"?

Vậy hôm đó là ai đã vì lo cho Jungkook mà thẳng tay tát cô một cái như trời giáng, mặc kệ cảm giác của y?Quan tâm như vậy... còn chưa đủ sao?Nụ cười trên môi Tina lập tức tắt đi, đôi mắt trở nên lạnh lẽo.

Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ quay lưng lại, kéo chăn lên che nửa mặt.

Một động tác đơn giản, nhưng lại cắt vào lòng Yoongi một nhát sâu hoáy.Hắn nhíu mày, giọng trầm lại:"Lúc em bị thương, có Hoseok và Taehyung chăm sóc cho em.

Nhưng Tina thì chỉ có một mình.

Nếu em nghĩ lại một chút, đáng lẽ em nên thương cho cô ấy hơn mới đúng."

Jungkook im bặt.

Một lúc sau mới lí nhí:"...Vậy là lỗi của em sao?"

Yoongi nhẹ nhàng hơn:"Em không có lỗi.

Nhưng đừng ganh tị với Tina như vậy..."

Jungkook cúi đầu, ánh mắt mơ hồ xen lẫn áy náy:"...Em xin lỗi.

Chị Tina khỏe chưa ạ?"

Yoongi trả lời, mắt vẫn nhìn bóng lưng đang quay đi kia:"Khỏe rồi.

Nhưng cần nghỉ ngơi thêm."

Jungkook khẽ nói:
"Vậy thôi, em không làm phiền nữa.

Em cúp máy nha..."

Cuộc gọi kết thúc.

Không khí trở lại yên lặng... nhưng lại nặng nề đến mức không ai thở nổi.Hắn tắt điện thoại, đặt nó lên bàn không một tiếng động.

Ánh mắt hắn dừng lại trên bóng lưng đang quay vào trong kia — nhỏ bé, lặng thinh và lạnh lẽo như cả căn phòng vừa mất đi hơi ấm.Một nhịp sau, hắn đứng dậy, chậm rãi bước qua phía giường.

Ngồi xuống đối diện với y.Y vẫn nhắm mắt, hàng mi khẽ run, gương mặt trắng bệch lộ ra dưới ánh đèn mờ.

Rõ ràng là chưa ngủ, nhưng lại cố chấp không nhìn hắn, không đáp lại bất kỳ điều gì.Hắn thở dài khe khẽ."

Em nghe hết mà đúng không?"

Y không trả lời.

Chỉ hơi mím môi, ngực phập phồng lên xuống chậm rãi, nhưng đôi tay dưới chăn lại nắm chặt lại, rõ ràng là đang kìm nén một điều gì đó.Yoongi hơi cúi xuống, giọng hắn không còn lạnh như thường ngày, mà mang theo chút ân hận mềm mỏng."

Lúc nãy... tôi không có ý để em nghe được những lời đó."

Y vẫn nhắm mắt, giọng nhỏ như gió thoảng, nhưng từng chữ đều chất chứa giận dỗi:"Ngài trở về dỗ bảo bối của ngài đi."

Hắn khựng lại.

Một giây sau, hắn bật cười nhẹ, giọng trầm thấp mà dịu dàng như nước chảy:"Em ghen sao?"

Y hé môi, cười nhạt, ánh mắt vẫn không mở ra:"Tôi nào có tư cách."

Hắn lập tức cau mày, đôi mắt tối sầm lại.

Câu nói này như một nhát dao lặng lẽ cắm vào ngực hắn."

Đừng có nói như vậy."

Giọng hắn trầm hẳn, mang theo một chút cáu kỉnh.Y khẽ nhướng mày, lần này mở mắt ra, đôi mắt trong veo còn sót lại chút đỏ hoe vì khóc, ánh nhìn thẳng thắn:"Thế phải nói thế nào?

Nói là tôi đang ghen như ý ngài muốn sao?"

Hắn nhìn vào ánh mắt ấy, rõ ràng là giận, rõ ràng là bướng, vậy mà không hiểu sao tim hắn lại mềm đến lạ.Hắn khẽ cúi người xuống, một tay chống lên giường, một tay nâng nhẹ gò má của y, ngón tay cái khẽ lướt qua làn da mịn lạnh như muốn xoa dịu:"Ừm, em nói vậy đi.

Ghen cũng được, tôi thích em ghen."

Y đỏ mặt, định quay đi nhưng bị hắn giữ lại, ánh mắt hắn vừa sâu vừa cưng chiều:"Em có tư cách.

Hơn bất kỳ ai khác."

Y nhíu mày định phản bác, nhưng hắn đã cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi y."

Tôi là của em, hiểu chưa?

Những người khác... chẳng là gì cả."

Y hơi sững, tim đập rộn ràng.

Ngoài mặt vẫn muốn tỏ ra bực bội, nhưng không giấu được khóe môi khẽ cong lên một chút."

Nói hay lắm..."

Y lầm bầm như muốn giữ thể diện, nhưng không đẩy hắn ra.

Dù vẫn còn giận, nhưng lại để mặc hắn ôm, vuốt tóc, thậm chí còn hơi tựa đầu vào lòng hắn như mèo nhỏ bị dỗi xong được dỗ dành.Hắn nhìn y – ánh mắt dịu dàng đến mức muốn tan chảy cả trái tim.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 26


Lúc này bác sĩ vào kiểm tra, y vội vàng đẩy hắn ra như thể sợ bị người khác nhìn thấy cảnh thân mật ấy.Hắn không cam lòng, ánh mắt thoáng lộ chút không vui, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy lùi sang một bên để bác sĩ làm việc.Y nói rằng y muốn về nhà, giọng đầy mong mỏi và có chút bất mãn.

Y thật sự không chịu nổi cái mùi thuốc sát trùng nồng nặc này, nó khiến y cảm thấy nghẹt thở và khó chịu vô cùng.Nhưng bác sĩ lắc đầu:"Không được, cô còn yếu lắm, về sớm quá sẽ dễ tái phát.

Lát nữa y tá mang thuốc đến và truyền dịch cho cô, nhớ uống thuốc đúng giờ."

Hắn nghe vậy liền cau mày, lo lắng hỏi:"Có thể không truyền được không?"

Bác sĩ mỉm cười nhẫn nại:"Truyền mới nhanh khỏe chứ.

Cũng chỉ một chai nữa thôi, ngài đừng lo."

Hắn khẽ thở dài, rồi ngồi xuống bên giường, cẩn thận nâng tay y lên, ngón tay hắn nhẹ xoa quanh mu bàn tay đã bị kim tiêm chích đỏ."

Bàn tay xinh đẹp thế này lại bị tiêm tới hai ba lần, có thấy đau không?"

Y nhìn hắn, ánh mắt có chút bối rối, rồi lại cụp mi xuống như che giấu điều gì đó.

Nhưng vẫn vô thức siết lấy tay hắn, nắm thật chặt.Hắn cũng siết lại, ánh mắt dịu dàng đến lạ thường – không một chút dữ dằn hay lạnh lẽo như mọi ngày.Y khẽ mím môi, không nói gì.

Nhưng trái tim lại lặng lẽ rung lên vì sự dịu dàng bất ngờ ấy.Hắn cúi xuống gần hơn, hơi thở dịu nhẹ phả vào má y.

Ngón tay thon dài chậm rãi luồn qua mái tóc mềm, dịu dàng vuốt ve như thể đang vỗ về một đứa trẻ đang mộng mị.

Giọng hắn thấp, khàn khàn nhưng đầy ôn nhu:"Sau khi về nhà... tôi sẽ gọi bác sĩ tâm lý đến trị cho em, được không?"

Y thoáng giật mình, vội vàng lắc đầu, như thể sợ ai đó phát hiện ra điều yếu đuối của mình.

Giọng run run:"Không cần đâu..."

Hắn nhíu mày, ánh mắt không còn dửng dưng như mọi khi, mà tràn đầy đau lòng:"Em mất ngủ suốt hai đêm rồi... còn chưa chịu sao?"

Câu nói như chạm đến tận gốc nỗi sợ hãi đang bị chôn giấu trong tim y.

Y khẽ run lên một chút, rồi im bặt.

Không còn phản kháng, cũng không cãi lại, chỉ lặng im.Hắn thấy vậy thì càng thương, bàn tay vẫn vỗ nhẹ đầu y, dịu giọng trấn an:"Sẽ ổn thôi...đừng sợ."

Nói rồi, hắn cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán y – không phải nụ hôn nóng bỏng hay chiếm đoạt như mọi khi, mà là một cái chạm nhẹ như đang đặt niềm tin và an ủi."

Ngủ đi... tôi ở đây rồi." – hắn thì thầm, tay vẫn đan lấy tay y như không muốn rời.Y nhắm mắt lại, không nói gì... nhưng bàn tay lại siết chặt lấy tay hắn, không hề buông lơi.Ban ngày có hắn kề cạnh, chăm chút từng bữa ăn, giấc ngủ.

Ban đêm lại có hắn ngồi bên, tay nắm tay, dỗ dành từng tiếng, từng cơn thở khẽ.

Có hắn bên cạnh... y không còn mơ thấy những cơn ác mộng giằng xé tâm trí nữa.Những đêm trước đó y thường giật mình giữa đêm, ánh mắt hoảng loạn giữa bóng tối lạnh lẽo, nhưng giờ đây... mỗi khi giật mình tỉnh dậy, thứ đầu tiên y thấy là bàn tay hắn vẫn nắm chặt tay mình, không rời.

Và ánh mắt ấy—ấm áp, kiên định, chưa từng có một lần rời xa.Dù y vẫn cố tỏ ra thản nhiên, đôi khi còn né tránh ánh mắt hắn, nhưng y biết... trái tim mình đã rung động thật rồi.Không phải rung động nhất thời.

Mà là thứ tình cảm nhẹ nhàng, từng chút một ngấm sâu vào tim lúc nào không hay.Nhưng y không muốn quá phụ thuộc vào hắn.

Không phải vì y không tin hắn, mà vì y muốn bản thân mình luôn mạnh mẽ.

Dù có một người ở cạnh, y cũng phải tự mình đứng vững.Hắn đôi lúc phát hiện ra sự cố chấp ấy nơi y, chỉ khẽ cười, không nói gì.

Nhưng trong ánh mắt hắn, là cả một biển trời dịu dàng...Tối hôm đó, hắn ngồi bên giường, đọc sách trong im lặng.

Y xoay người nhìn hắn, giọng nhỏ nhẹ như gió thoảng:"Ngài không cần phải ở đây suốt như vậy đâu... tôi ổn mà."

Hắn không ngẩng lên, chỉ đưa tay ra xoa nhẹ tóc y:"Em ổn thì tốt... nhưng tôi vẫn muốn ở đây."

Y im lặng, khẽ nghiêng mặt vùi vào gối.

Không cãi nữa, cũng không gạt phăng hắn ra.

Chỉ để cho mình một giây bình yên... bên người mình lỡ rung động
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 27


Sau hai ngày nằm viện, cuối cùng y cũng được xuất viện trở về.Trên đường về, y lặng lẽ ngồi bên cửa sổ xe, ánh mắt không rõ cảm xúc nhìn cảnh vật vụt qua.

Trái tim... vẫn còn một chút gì đó chưa rõ ràng, một chút gì đó mệt mỏi sau chuỗi ngày nhiều cảm xúc.Chiếc xe vừa dừng lại trước cổng Min Thự, cánh cửa mở ra chưa kịp đứng vững thì Jungkook đã từ trong chạy ào ra, ôm chầm lấy hắn như chú mèo nhỏ ôm lấy chủ."

Em nhớ đại ca quá!"

Hắn dịu dàng xoa đầu em, giọng nói trầm ấm, có chút cưng chiều:"Ở nhà có ngoan không?"

Jungkook ngẩng mặt lên cười tươi như ánh nắng:
"Em lúc nào cũng ngoan mà!"

Y bước xuống xe, thấy cảnh ấy thì cũng chỉ khẽ liếc nhìn một chút rồi nhanh chóng bước thẳng vào trong nhà.Gương mặt y không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ hơi trầm hơn một chút.

Không khó chịu, cũng không ghen tuông... nhưng là cảm giác xa cách, như người đứng ngoài một câu chuyện không thuộc về mình.Vừa đặt chân đến bậc cầu thang thì phía sau vang lên tiếng gọi:"Chị Tina ơi!

Chị khoẻ chưa ạ?"

Y khẽ quay đầu lại, đáp một cách nhẹ nhàng, có chút khách sáo:"Cảm ơn tiểu thư, tôi khoẻ rồi."

Jungkook chu môi, bước nhanh hơn tới gần:"

Sau này chị cứ gọi em là Kookie đi ạ.

Đừng gọi tiểu thư nghe xa cách lắm."

Em cười tươi rói, như thể thực sự không hề có ác cảm nào.

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Jungkook reo lên:"Hôm nay em rảnh, em sẽ nấu canh tẩm bổ cho chị nha!"

Chưa để y từ chối, Jungkook đã nhanh nhẹn chạy vụt vào trong bếp, mái tóc đen tung bay theo bước chân hào hứng.

Y nhíu mày, định lên tiếng ngăn lại, nhưng bên cạnh đã có giọng nói trầm thấp cất lên:"Cứ để Jungkook làm đi.

Em lên phòng nghỉ trước đi."

Y lặng lẽ gật đầu, không nói thêm gì, xoay người bước tiếp lên cầu thang.Hắn nhìn theo bóng y, ánh mắt tuy bình tĩnh nhưng trong sâu thẳm có chút gì đó phức tạp.Vừa đặt chân vào phòng, y vội bước tới giường, ánh mắt nhanh chóng dừng lại ở chiếc điện thoại vẫn nằm im lìm trên gối – thứ mà suốt hai ngày qua y chẳng màng đụng đến.

Y cầm máy lên, mở nguồn.

Màn hình sáng lên cùng lúc hiện ra hàng dài cuộc gọi nhỡ – toàn bộ đều là từ hắn.

Y sững người trong một thoáng.

Tim khẽ run lên một nhịp.

Thì ra là như vậy.

Thì ra vì không gọi được nên hắn mới biết y gặp chuyện, mới trở về.

Y vẫn chưa từng hỏi hắn câu nào về chuyện đó, và cũng không có ý định hỏi.

Bởi vì y sợ... càng hiểu, lại càng rung động.

Mà y không muốn như vậy.

Chỉ cần biết... hắn đã trở về là đủ rồi.

Không cần hiểu rõ thêm nữa, cũng không dám hiểu rõ hơn.

Y không nói gì, cũng không biểu lộ cảm xúc gì rõ ràng.

Chỉ lặng lẽ đặt điện thoại trở lại đầu giường rồi lấy đồ đi tắm.

Tắm gội sạch sẽ xong, y không buồn sấy tóc, chỉ lau sơ qua rồi lười biếng trèo lên giường nằm ườn, mái tóc ướt dính vào má, vào cổ, lành lạnh.

Cánh cửa phòng khẽ mở ra, chẳng cần gõ.

Hắn bước vào với ly sữa trong tay, ánh mắt đảo một vòng liền cau mày:

"Tóc chưa khô mà đã lên giường nằm rồi."

Y không quay đầu, giọng thản nhiên:

"Lười."

Hắn đặt ly sữa xuống bàn, bước tới gần, giọng có phần mềm mỏng hơn:

"Em uống sữa đi."

Y khẽ lắc đầu, ngữ điệu dịu hẳn như thể đang trò chuyện rất đỗi bình thường:

"Ngán lắm."

"Ngán cũng phải uống." – Hắn hơi nghiêm giọng, nhưng chẳng giấu nổi sự quan tâm.

Y nhìn hắn, rồi miễn cưỡng ngồi dậy cầm ly sữa.

Uống một hơi chậm rãi, không hề tỏ ra thích thú nhưng cũng không từ chối thêm.

Hắn đứng đó nhìn, đợi y uống xong liền xoay người lấy máy sấy, cắm điện rồi bước tới sau lưng y, không nói một lời.

Tiếng máy sấy vang lên khẽ khàng, làn gió ấm áp tỏa đều khắp da đầu.

Hắn rất nhẹ tay, từng động tác như sợ làm tổn thương đến một sợi tóc nào đó của y.

Y ngồi yên, ánh mắt dán vào bức tường phía trước, rồi bỗng nhiên khựng lại.

Lần đầu tiên... hắn sấy tóc cho y.

Làn tóc ướt dần khô, hơi ấm từ tay hắn truyền đến như đang xoa dịu tất cả những đêm dài buốt giá trong lòng.

Y siết chặt tay trong lòng, không nói gì.

Chỉ là... trong phút giây ấy, y lại không dám quay đầu.

Vì sợ — ánh mắt đó sẽ khiến mình mềm lòng thêm một chút nữa

Hắn tắt máy sấy, đặt xuống bàn rồi ngồi cạnh y, ngón tay khẽ vuốt ve mái tóc mềm vừa được hong khô, giọng nói dịu dàng vang lên bên tai:

"Tối nay sang phòng tôi ngủ nha."

Y cau mày, quay sang nhìn hắn, giọng đầy nghi hoặc:

"Tại sao?"

Hắn cười nhẹ, ánh mắt như có như không, vẫn đặt tay lên tóc y mà vuốt nhè nhẹ:

"Tôi tiện chăm sóc cho em."

Y liếc mắt, giọng thản nhiên pha chút lạnh nhạt:

"Không cần đâu."

Hắn ngừng lại một chút, rồi thấp giọng, không cho phép phản kháng:

"Đây là lệnh."

Y quay đầu sang, không lớn tiếng nhưng giọng rõ ràng tức giận:

"Ngài không sợ bảo bối của ngài hiểu lầm sao?"

Hắn không tránh né, mắt nhìn thẳng vào mắt y, chậm rãi đáp:

"Sớm muộn gì cũng phải biết thôi."

Y chau mày:

"Biết cái gì cơ?"

Hắn hỏi ngược lại, môi khẽ nhếch:

"Vậy em nói hiểu lầm cái gì?"

Y nghẹn họng, nhất thời không biết trả lời sao.

Gương mặt đỏ lên vì bực cũng có, vì lúng túng cũng có.

Một lúc sau, y quay mặt đi, tức tối:

"Không nói với ngài nữa!"

Hắn nhìn y, cười bất lực, ánh mắt lại đầy dịu dàng.

Không tranh cãi thêm, chỉ nhẹ nhàng đỡ y nằm xuống, kéo chăn đắp lên cho cẩn thận.

"Em ngủ đi." – giọng hắn trầm thấp, đầy dỗ dành.

Rồi cúi xuống, chậm rãi đặt một nụ hôn nhẹ lên má y, dịu như gió thoảng.

Y không đáp, cũng không đẩy ra... nhưng vành tai lại dần ửng đỏ.

Dưới ánh nắng ban trưa yên ả, y khẽ chớp mắt vài lần rồi dần khép mi lại, từng nhịp thở trở nên đều đặn.

Cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ sâu, không mộng mị, không ác mộng... chỉ còn lại sự dịu dàng mà hắn đã để lại.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 28


Jungkook vừa hầm canh xong, còn chưa kịp mang lên phòng cho Tina thì đã bị Taehyung bất ngờ kéo ra ngoài."

Yah, làm gì vậy?

Em còn chưa mang canh lên cho chị Tina mà!" – Jungkook giãy giụa, giọng đầy sốt ruột."

Nhờ giúp việc đi." – Taehyung dứt khoát, tay giữ chặt cổ tay em, kéo lên xe.Chiếc xe đen bóng rồ ga phóng đi giữa trời nắng trưa.

Jungkook nhíu mày khó hiểu:"Anh đưa em đi đâu vậy?"

Taehyung không nhìn em, tay nắm vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước:"Đi chơi.

Đưa em đi đổi gió, cũng là để em tỉnh lại.

Đừng lẽo đẽo theo cái tên Yoongi đó nữa.

Thay vì thích hắn, sao em không thích anh?"

Jungkook khựng người, tròn mắt:"Gì cơ?

Anh thích chị Tina mà..."

Taehyung vẫn không nhìn cậu, chỉ bình tĩnh lái xe và nói một câu khiến tim Jungkook thắt lại:"Anh có thể suy nghĩ lại... nếu em muốn."

Jungkook im lặng, lòng ngổn ngang.

Gió bên ngoài thổi nhè nhẹ qua khe cửa kính xe, còn bên trong thì rối bời như chính trái tim non trẻ của cậu lúc này.Ánh sáng ngoài cửa sổ đã ngả màu vàng nhạt của hoàng hôn.

Y đã ngủ một giấc dài đến tận chiều muộn mới tỉnh dậy.

Y mở mắt, thoáng ngơ ngác nhìn quanh, căn phòng này... quen thuộc một cách lạ kỳ.Đây không phải phòng y.Là phòng hắn.Y lăn qua lăn lại vài vòng trên giường để tỉnh táo hơn, vừa ngồi dậy thì cánh cửa bật mở, hắn bước vào, tay còn cầm theo áo khoác ngoài, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía y."

Em dậy rồi à?" – Hắn hỏi, giọng trầm thấp xen chút ấm áp.Y nheo mắt, hơi cau mày:"Tại sao tôi lại ở đây?"

Hắn không đáp thẳng, chỉ bước lại gần, hơi cúi người xuống, ánh mắt nhìn y đầy ý cười:"Em đoán xem?"

Y khẽ lườm hắn, tất nhiên là biết rõ hắn đã tự ý ôm mình sang đây.

Nhưng có lẽ vì đang còn ngái ngủ, y chẳng buồn cãi nhau, chỉ quay mặt đi, chẳng thèm nói thêm lời nào.Hắn mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm của y như đang dỗ một đứa trẻ:"Đánh răng rửa mặt đi, rồi ăn tối với tôi."

Y lặng lẽ đi vào phòng tắm.

Khi trở ra thì bữa tối đã được dọn sẵn trên bàn nhỏ trong phòng.

Ánh đèn dịu nhẹ phủ xuống, mọi thứ yên tĩnh và ấm cúng.Y không nói gì, ngoan ngoãn bước tới ngồi xuống đối diện hắn, cùng dùng bữa tối trong căn phòng này—nơi vốn là không gian riêng của hắn, nay lại dần trở nên quen thuộc với y hơn bất cứ nơi nào khác.Trong lúc đang ăn tối, y vô tình liếc nhìn về phía tủ quần áo trong góc phòng thì khựng lại.Y nhận ra vài bộ đồ của mình đang được treo gọn gàng bên trong, thậm chí còn được sắp xếp cẩn thận.Y cau mày, đặt đũa xuống:"Ngài mang quần áo của tôi sang đây từ khi nào vậy?"

Hắn điềm nhiên, như thể mọi chuyện rất đỗi bình thường, gắp miếng thịt bỏ vào chén của y:"Em dọn sang đây ngủ luôn đi."

Y nhíu mày, giọng hơi nghiêm lại:"Ở đây không chỉ có tôi với ngài thôi đâu.

Nếu người khác biết thì sao?"

Hắn khựng lại một chút, ánh mắt hơi trầm xuống, im lặng như đang cân nhắc điều gì đó.Một lúc sau, hắn khẽ nói, giọng dịu dàng nhưng vẫn đầy quyết đoán:"Vậy khi nào em muốn... thì có thể sang đây."

Y im lặng.Không từ chối.

Cũng chẳng đồng ý...Sau khi ăn tối, y lấy đồ đi tắm.

Khi bước ra khỏi phòng tắm, không thấy hắn đâu cả.

Không gian trong phòng thoáng lặng, chỉ còn tiếng điều hòa chạy êm.Y không nói gì.

Ánh mắt lướt qua khắp căn phòng một lần, rồi cũng thôi.

Không hỏi hắn đi đâu, cũng không tò mò.Y nằm dài trên giường, mái tóc vẫn còn ẩm.

Trong tay là chiếc điện thoại mà y chẳng thực sự chú tâm vào.

Màn hình sáng lên, rồi tắt, nhưng lòng y lại đang ngổn ngang vì người đàn ông ấy.

Hắn... dạo này quan tâm quá mức.

Và sự dịu dàng đó, khiến y không thể không rung độngY gạt phất hắn ra khỏi đầu, mở điện thoại lên để xem phim.

Thi thoảng lại khẽ cười vì nội dung trong phim.

Chân vô thức gác lên cái gối bên cạnh.Mọi thứ nơi này dường như đã dần trở nên quen thuộc hơn, đến mức y cũng chẳng để ý đây là phòng của ai nữa.Cánh cửa bật mở, hắn bước vào.

Y liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói gì, rồi tiếp tục xem phim như chẳng mấy để tâm.Hắn nhìn dáng vẻ tự nhiên, thảnh thơi của y lúc này mà trong lòng dâng lên chút vui sướng khó tả.

Hắn bước chậm tới giường, trèo lên, chống một tay xuống nệm, giam y trong vòng tay mình.

Hơi thở hắn phả nhẹ lên trán y, đôi mắt dịu dàng nhìn xuống như muốn bao bọc tất cả những gì mềm yếu nhất trong y.Bất ngờ, hắn giật lấy điện thoại, đặt sang một bên."

Sao cứ nghịch điện thoại mãi vậy?" – Hắn hỏi, giọng trầm thấp nhưng khẽ khàng như đang thủ thỉ.Y vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng môi hơi mím lại:"Không có gì làm, chán quá!"

Hắn nhìn y rất lâu, cuối cùng, hắn cúi sát hơn, thì thầm gần bên tai y:"Vậy để tôi khiến em không còn thấy chán nữa..."

Lời nói vừa dứt, hắn khẽ cúi xuống, hôn lên môi y.

Không vội vã, không ép buộc, chỉ là một nụ hôn chạm nhẹ như muốn hỏi trước, như thể chờ y đồng ý.Y thoáng bất ngờ, ánh mắt chớp động.

Nhưng rồi, cũng như bao lần yếu mềm khác, y nhắm mắt lại, tay nhẹ siết lấy vai hắn, đón nhận nụ hôn ấy một cách chậm rãi.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 29


Nụ hôn dần trở nên sâu hơn, môi lưỡi quấn lấy nhau như muốn hòa làm một.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng lướt qua mái tóc, rồi trượt xuống bờ vai gầy guộc của y, từng cái chạm đều dịu dàng như đang nâng niu bảo vật.Y khẽ thở dốc, ngực phập phồng vì thiếu không khí, tay bất giác đẩy nhẹ vào ngực hắn.

Hắn như hiểu ý, luyến tiếc rời môi, ánh mắt vẫn đắm chìm không rời khỏi khuôn mặt đỏ hồng của y.Bất ngờ, y chủ động vươn tay ôm lấy cổ hắn, tay còn lại nhẹ vuốt ve gò má hắn, động tác đầy quyến rũ mà dịu dàng.

Đôi mắt y ánh lên thứ cảm xúc đặc biệt, lấp lánh và thành thật.

Khẽ thì thầm:"Ngài định khi nào đi?"

Hắn hơi ngẩn ra."

Ý em là đi Anh?"

Y khẽ gật đầu, đôi môi hơi cong lên, như có như không.Hắn áp trán vào trán y, cười khẽ:"Không đi nữa, ở nhà với em, chịu không?"

Y hơi khựng lại, rồi hỏi nhỏ:"Vậy còn công việc của ngài thì sao?"

"Hoseok lo được."

Hắn nói xong thì vùi mặt vào hõm cổ của y, như tìm một chốn yên bình sau những bão giông.

Mùi hương nhẹ nhàng, dịu ngọt của y khiến hắn chẳng thể rời đi, bờ môi hắn khẽ chạm, để lại một dấu hôn nóng rực trên làn da mảnh mai.

Y khẽ rên nhẹ, giọng như gió lướt qua tai hắn khiến hắn càng thêm tham lam.Đúng lúc đó, điện thoại hắn đổ chuông liên hồi.Hắn chẳng thèm quan tâm, chỉ chăm chú vào bờ vai trắng mịn của y, bàn tay vẫn lướt qua làn da mượt như tơ.Y nhíu mày, cố đẩy hắn ra, giọng khẽ nhưng rõ ràng:"Ngài... nghe điện thoại đi."

Hắn vẫn làm ngơ, như thể cả thế giới ngoài kia chẳng quan trọng bằng người con gái trước mắt.Điện thoại vẫn không ngừng reo.Y nghiêm giọng hơn, bàn tay đẩy mạnh:"Lão Đại..."

Lúc này hắn mới hơi cau mày, ánh mắt bực bội như bị cắt ngang một giấc mộng đẹp.

Hắn ngẩng lên, hít sâu một hơi rồi mới chịu với tay cầm điện thoại, bắt máy.Giọng trầm khàn lẫn chút mất kiên nhẫn:"Chuyện gì?"

Điện thoại vừa bắt máy, giọng Hoseok từ bên kia đầu dây vang lên, có chút gấp gáp:"Tina khoẻ chưa?"

Y vẫn lặng yên nằm trong vòng tay hắn, mắt không rời khỏi khuôn mặt đang nghiêng sang nghe điện thoại kia.

Dù khoảng cách không gần, nhưng y vẫn nghe rõ từng câu, từng chữ Hoseok nói.Hắn liếc nhìn y, tay nhẹ vuốt tóc:"Khoẻ rồi, nhưng cần nghỉ ngơi thêm."

"Nếu khoẻ rồi thì mày tranh thủ sang đây với tao đi," Hoseok thở dài, "một mình tao sắp không trụ được nữa rồi."

Hắn hơi cau mày, đáp:"Tao sẽ điều thêm người sang đó với mày."

"Mày nghĩ đơn giản quá rồi, Yoongi."

Hoseok gần như cằn nhằn.Hắn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ siết nhẹ vòng tay quanh y, ánh mắt như đang chất chứa trăm mối tơ vò."

Còn giữ máy không đấy?"

Hoseok hỏi thêm."

Đợi tao thu xếp công việc bên này xong đã," hắn đáp nhanh rồi cúp máy.Điện thoại vừa tắt, hắn tiện tay đặt sang bên, mệt mỏi thở dài.

Y trong lòng hắn ngẩng lên, giọng khẽ khàng:"Ngài sao vậy?"

Hắn nhìn sâu vào mắt y, có chút khó xử, có chút đau lòng:"Em như vậy, làm sao tôi yên tâm mà đi được."

Y khẽ bật cười, đôi môi cong lên dịu dàng, như muốn xoa dịu mọi lo âu của hắn:"Không sao đâu, công việc của ngài quan trọng hơn mà."

Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi y, giọng trầm ấm:"Em đi cùng tôi nhé?"

Y lắc đầu từ chối, ánh mắt nghiêm túc nhưng vẫn chứa đầy dịu dàng:"Không được.

Ngài nói ngày mai bác sĩ sẽ đến điều trị cho tôi mà.

Tôi không thể đi lúc này."

Hắn lặng người, nhìn y với ánh mắt đầy xót xa và tiếc nuối.

Dường như chỉ cần y nói một tiếng "được", hắn sẽ không ngần ngại đưa y theo, bất chấp cả thế giới.Y đưa tay vuốt nhẹ má hắn, nụ cười nhè nhẹ mà ấm áp như ánh nắng sau mưa:"Ngài đừng lo.

Tôi sẽ ổn mà."

Hắn im lặng một lúc, như đang cố gắng chấp nhận sự an bài này.

Khẽ đưa tay vuốt nhẹ gò má ửng hồng của y, giọng hắn dịu xuống, như là lời hứa, cũng như là một lời dặn dò tha thiết:"Ở nhà ngoan, đợi tôi trở về nhé?"

Y nhìn vào đôi mắt hắn, nơi ánh đèn hắt xuống phản chiếu rõ nét sự lưu luyến và lặng lẽ.

Y không đáp, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt rũ xuống, hàng mi dài khẽ run như che giấu cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.Hắn nhìn y như nhìn một viên ngọc quý mà bản thân chẳng thể giữ chặt trong tay lúc này.

Thương vì y quá ngoan, quá dịu dàng.

Mà xót... cũng bởi vì y quá hiểu chuyện, luôn chọn gánh nặng về phần mình để hắn yên tâm bước đi.Hắn cúi xuống, đặt lên môi y một nụ hôn sâu lắng.

Nụ hôn không vội vã, không gấp gáp, mà dịu dàng như thể sợ sẽ làm đau người trong lòng.

Như thể đang trân trọng từng giây từng phút ngắn ngủi còn lại bên cạnh y, trước khi buộc phải rời xa.Môi hắn nhẹ lướt qua từng góc nhỏ nơi cánh môi mềm mại ấy, như đang khắc ghi vào lòng.

Tay nhẹ vuốt tóc y, siết chặt hơn chút nữa—như sợ nếu không ôm chặt, y sẽ tan biến vào hư vô.Y ngoan ngoãn để mặc hắn cưng chiều mình, ánh mắt khẽ nhắm, hàng mi run run vì cảm xúc dâng trào.

Không lời nào được thốt ra, chỉ có tiếng tim đập, hơi thở giao hoà và ánh mắt chứa chan nỗi lưu luyến.Không ai nói với ai một lời, nhưng rõ ràng cả hai đều đang tự cho phép bản thân chìm sâu hơn trong mối quan hệ này—một mối quan hệ không tên, không hứa hẹn, nhưng lại đầy sức hút, đầy lửa lòng.Cơ thể hòa vào nhau, hơi thở quấn lấy nhau, cảm giác gần gũi khiến người ta chẳng còn lý trí để phân biệt đúng sai, càng chẳng thể nghĩ đến tương lai.

Chỉ biết, khoảnh khắc này, người đó là của mình.Cả hai đều biết, mối quan hệ này mập mờ đến nguy hiểm.

Nhưng càng nguy hiểm... lại càng khiến họ không dừng lại được.
 
Back
Top