Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 20
Chương 20
Sáng hôm sau, y tỉnh dậy cùng cảm giác ê ẩm khắp cơ thể.
Tuy vậy, giấc ngủ sâu và ấm áp đêm qua khiến tâm trạng y vẫn khá dễ chịu.Ánh nắng dịu nhẹ len qua rèm cửa, chiếu xuống gương mặt y.
Tina chớp mắt vài lần, tay khẽ vươn ra chạm vào khoảng trống bên cạnh.Chiếc giường rộng giờ chỉ còn mình y.
Ấm áp đêm qua đã rời đi tự lúc nào."
Lão đại đã đi rồi sao..." – y khẽ thì thầm, tim nhói lên một chút.Một cảm giác trống vắng len lỏi trong lồng ngực.
Cơn nhớ đến bất chợt... là nhớ những nụ hôn dịu dàng, ánh mắt sâu thẳm và giọng nói trầm khẽ vỗ về: "Ngoan... thả lỏng một chút."
Tất cả như vẫn còn đọng lại trên môi, trên da thịt và cả trong tim y.Y khẽ xoay người, cơn đau thoáng nhói khiến y cau mày, thở hắt ra một tiếng khe khẽ."
Đáng ghét thật..." – y lầm bầm, gò má hồng nhẹ:
"Làm người ta ra nông nỗi này rồi lại lặng lẽ biến mất..."
Nhưng rồi, chỉ một thoáng sau, nét giận dỗi ấy lại dần tan biến theo cảm giác dịu dàng còn sót lại trong tim – một thứ rung động đang dần nảy mầm, và y không thể phủ nhận được nữa...Y nằm im trong bóng tối, ánh đèn ngủ mờ nhòe phủ lên một khoảng trống bên giường, lòng bỗng dậy lên một nỗi nhớ không tên."
Không biết giờ này... lão đại đang làm gì?
Mọi chuyện bên đó có ổn không..."
Ý nghĩ ấy cứ lẩn quẩn mãi trong đầu, len lỏi như dòng nước chảy âm thầm qua những vết nứt trong tim.
Y xoay người, kéo chăn lên che ngang mặt, mùi quen thuộc trên gối gợi lại đêm hôm qua – dịu dàng, ấm áp... và yên tâm.Chỉ là, cảm giác ấy thoáng qua rất nhanh rồi lặng lẽ rời đi, để lại trong lòng y một khoảng trống lớn hơn ban nãy.Y mơ màng thiếp đi lúc nào không hay.Nhưng chưa đầy 30 phút sau, cơn ác mộng ập đến như một bàn tay siết lấy cổ y, không cho thở."
Ba mẹ...
đừng...
đừng bán con mà..."
Tiếng khóc nghẹn bật ra, y vùng vẫy trong giấc mơ, nước mắt tuôn không kiểm soát.Trong mơ, y thấy mình của năm 10 tuổi – gầy gò, nhỏ bé – bị cha mẹ dắt tay đến trước một nhóm người lạ.
Gương mặt họ vô cảm, ánh mắt lạnh lùng như đã chuẩn bị sẵn cho một cuộc trao đổi.Y khóc.
Gào thét.
Cầu xin.
Nhưng đôi tay ấy vẫn buông ra, để y lại một mình giữa những người không quen biết...
Còn họ, quay lưng bước đi, chẳng ngoái nhìn lấy một lần.Y bật dậy khỏi giấc mơ, tim đập dồn dập như muốn vỡ ra.
Mồ hôi lạnh đẫm lưng áo, đôi mắt hoảng loạn nhìn quanh căn phòng tối.Mất một lúc khá lâu, y mới nhận ra — đó chỉ là mơ.
Nhưng sao... nó thật quá.
Thật đến mức đau đớn.Y ôm gối, siết chặt lấy nó như bấu víu vào chút ấm áp cuối cùng còn sót lại.
Cố dỗ mình ngủ, miệng thầm thì:"Không sao... chỉ là mơ thôi... không sao đâu..."
Nhưng chưa đầy mười phút sau, cơn ác mộng thứ hai lại đến.Lần này, gương mặt ba mẹ hiện lên đầy giận dữ, gằn giọng:"Hắn là đồ sát nhân, Jimin!
Con nghe rõ chưa?
Tuyệt đối không được dính vào!
Nghe rõ chưa?!"
Tiếng hét vang lên, chấn động.
Y hét lại trong mơ như muốn chống trả, muốn bênh vực người kia... nhưng mọi thứ chỉ là hư vô.Y bật dậy lần nữa, trái tim như bị bóp nghẹt.
Cảm giác sợ hãi dâng lên, tràn ngập đến mức không còn chỗ để thở.
Cổ họng nghẹn lại, tay run lên không kiểm soát.
Cả người co rúm như đứa trẻ vừa bị bỏ rơi lần nữa.Y vội vã vơ lấy điện thoại, mở danh bạ, ngón tay dừng lại nơi cái tên "Lão Đại".Chỉ cần một cuộc gọi... một lời nói của hắn... chắc chắn mình sẽ bình tĩnh lại.Nhưng rồi, y lại dừng lại.
Ngón tay run run rút về."
Không được... không thể để hắn thấy mình yếu đuối như thế này...
Không thể."
Y cắn môi, đặt điện thoại xuống, vùi đầu vào gối.Trong lòng rối bời — là sợ hãi, là tủi thân, là nỗi nhớ ai đó đến nao lòng.Sau hai cơn ác mộng dồn dập, y cuối cùng cũng lấy lại được một chút bình tĩnh.Chậm rãi đứng dậy, bước vào nhà vệ sinh, y vặn vòi nước thật lạnh, tạt lên mặt vài lần như để cuốn trôi mọi hỗn loạn còn đọng lại nơi khóe mắt và sâu trong lồng ngực.
Ánh mắt trong gương mờ mịt, nhưng y cố gắng nhìn thẳng — như đang tự trấn an mình."
Không sao... chỉ cần cố thêm một chút nữa..."
Y lau khô mặt, rồi quay trở lại phòng, mở laptop, ngồi vào bàn.Không còn tâm trí để ngủ, y vùi đầu vào công việc.
Gõ từng dòng dữ liệu, chỉnh từng chi tiết, để tâm trí không còn chỗ cho nỗi sợ hay bất kỳ kỷ niệm nào len vào.
Y làm việc như muốn trốn chạy, như một cỗ máy đã lên dây cót — không nghỉ, không dừng.Chỉ đến khi ánh nắng buổi sớm lùa qua khe cửa, rọi nhẹ lên màn hình laptop, y mới khẽ giật mình.6 giờ sáng.Y ngẩn người nhìn đồng hồ một lúc lâu.
Đêm qua đã trôi qua như vậy, âm thầm và nặng nề.Y thở dài, gập máy tính lại, đứng dậy.Chậm rãi thay đồ, quần jeans ống suông và chiếc áo sơ mi mỏng.
Ánh mắt y lặng lẽ, pha chút mệt mỏi nhưng lại có gì đó cứng cỏi hơn.Bước xuống phòng khách, căn nhà vẫn im lặng như đêm qua chưa từng xảy ra điều gì.Nhưng trong lòng y...
đã có quá nhiều thứ thay đổi.Tina ngồi lặng lẽ nơi sofa, giữa căn phòng khách yên tĩnh chỉ có mùi cà phê còn đang bốc khói nghi ngút.
Tay y siết nhẹ chiếc cốc sứ trắng, ánh mắt vô hồn nhìn ra khoảng sân trước.
Dù đã cố gắng che giấu bằng vẻ ngoài bình thản, nhưng sắc mặt y vẫn có chút nhợt nhạt.Từ cầu thang, Taehyung bước xuống.
Thấy bóng y từ xa, hắn hơi ngạc nhiên:"Em dậy sớm vậy?"
Tina quay sang, gượng nở một nụ cười nhạt."
Không ngủ thêm được."
Giọng nói nhỏ nhẹ, mang theo một chút khàn khàn vì thiếu ngủ.Taehyung tiến lại gần, nhẹ giọng:"Vậy cùng vào ăn sáng luôn đi."
Y khẽ gật đầu.
Đúng lúc ấy, BamBam từ trên lầu đi xuống, miệng còn ngáp nhưng ánh mắt lại sáng rỡ khi thấy Tina:"Chào người đẹp của buổi sáng."
Tina đáp lại bằng một nụ cười lịch sự:"Chào buổi sáng."
Nhưng BamBam vừa nhìn y kỹ hơn đã chau mày:"Nhìn sắc mặt em không tốt cho lắm.
Không khoẻ sao?"
Y lắc đầu, nhấp ngụm cà phê cuối cùng:"Chỉ là hơi khó ngủ một chút thôi."
Tiếng bước chân vang lên từ cầu thang trên lầu.
Jungkook trên lầu đi xuống nhìn quanh rồi lễ phép:"Chào chị Tina, chào anh TaeHyung, chào anh Bam."
Taehyung lên tiếng:"Vào ăn sáng thôi."
Cả nhóm cùng tiến vào bàn ăn.
Vị trí trung tâm — nơi Yoongi thường ngồi — vẫn trống, như một khoảng lặng vô hình khiến tâm trạng Tina hơi chùng xuống.BamBam và Taehyung gần như cùng lúc kéo ghế hai bên cạnh y.
Nhưng vì cùng muốn ngồi gần hơn nên lại vô tình tạo nên cảnh tranh chấp buồn cười.Jungkook nhướng mày, thở dài:"Ngồi ở đâu thì đồ ăn cũng vào miệng thôi mà.
Hai người tranh nhau làm gì không biết."
Câu nói khiến Bam và Tae đều chững lại, đành miễn cưỡng mỗi người ngồi cách Tina một chút, giữ khoảng cách nhưng ánh mắt thì vẫn không ngừng hướng về phía y.Trong suốt bữa ăn, Taehyung không ngừng gắp đồ ăn cho Tina và cả Jungkook.
BamBam nhìn thấy vậy thì bực mình:"Anh gắp cho Jungkook đi, để Tina cho tôi lo."
Taehyung nhướn mày, lạnh giọng:"Tôi thích gắp cho cả hai.
Cậu ý kiến gì?"
Không khí trên bàn bắt đầu ngột ngạt.
Tina cố gắng cười trừ, nhưng từng động tác của họ khiến y như bị giằng co giữa hai bên.
Vốn đã không thoải mái, y đột nhiên đặt đũa xuống, giọng lạnh tanh:"Tôi no rồi."
Y đứng dậy, rời khỏi bàn ăn mà không buồn quay đầu nhìn lại.
BamBam nhìn theo bóng y khuất sau cầu thang, không kìm được trút giận lên Taehyung:"Kim tổng muốn bắt cá hai tay à?"
Taehyung cau mày, ánh mắt sắc lạnh:"Cậu ăn nói hàm hồ."
"À há, nhưng rõ là anh đang làm như vậy.
Tina là của tôi, anh đừng có hòng chen vào."
Taehyung bật cười nhạt:"Tina nào của cậu?
Mơ đi."
RẦM — Jungkook đập tay xuống bàn, quát:"Trời ơiiii!
Có để yên cho em ăn không vậy trời?"
Cả bàn ăn lập tức rơi vào im lặng.