- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 654,387
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 35
Chương 35
Ánh mắt y vô thức đảo quanh căn phòng, rồi dừng lại khi nhớ đến biểu hiện khi nãy — khi ngửi thấy mùi thịt cá, cả người bỗng dưng buồn nôn dữ dội.
Cộng thêm mấy hôm nay luôn mệt mỏi, chóng mặt, khó ngủ...Y chợt sững người."...Không lẽ nào...?"
Câu nói thốt ra trong sự kinh hãi, trái tim như chùng xuống.
Một suy nghĩ bất chợt lao tới, khiến y không thể ngồi yên được nữa.
Y cúi đầu, tay ôm lấy bụng mình, lòng đầy lo lắng."
Không thể nào... chuyện đó... không thể xảy ra được..."
Y cắn nhẹ môi, cố gắng trấn an bản thân, nhưng bàn tay lại run lên từng nhịp."...Xem ra mình phải đến bệnh viện thật rồi."
Nói là làm, ba mươi phút sau y đã có mặt tại bệnh viện.Làm xong các xét nghiệm cần thiết, y được mời ra ngoài ngồi chờ kết quả.Hành lang bệnh viện rộng lớn nhưng lạnh lẽo, ánh đèn trắng khiến lòng càng thêm trống trải.
Y ngồi thu mình lại, tay nắm chặt vạt áo, sống mũi cay xè.Thời gian cứ trôi chậm chạp một cách tàn nhẫn.Ánh mắt y vô hồn nhìn xuống sàn, lòng như có lửa đốt.
Từng hồi tim đập vang vọng trong lồng ngực — rõ ràng và hỗn loạn."
Làm ơn... xin đừng là điều mình nghĩ đến... xin đừng..."
Y cúi đầu thầm cầu nguyện, từng giây trôi qua dài như cả thế kỷ.Chưa bao giờ y thấy lo sợ đến vậy — sợ một điều mà chính bản thân còn chưa dám gọi tên.Nhưng đời đâu phải lúc nào cũng cho người ta cái quyền lựa chọn.Y lo sợ điều gì nhất... thì điều đó lại thật sự xảy ra.Không chút báo trước.
Không chút khoan nhượng.
Nó đến, như một nhát dao đâm vào tận đáy lòng đang run rẩy.Tờ giấy kết quả được đưa tận tay.
Y đón lấy, tay khẽ run.
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào những dòng chữ khô khốc, lạnh lùng."
Dương tính với HCG – Thai khoảng 5 tuần."
Đôi mắt y mở to...
Trái tim như ngừng đập trong một thoáng.Không khí quanh y đột nhiên nặng nề đến mức nghẹt thở.
Tờ giấy nhỏ bé ấy, nhẹ tênh, nhưng lại như đè trọn cả bầu trời lên lồng ngực y.Y đứng sững giữa hành lang, tay vẫn siết chặt tờ giấy.
Run rẩy.
Căng thẳng.
Bàng hoàng.Y lùi lại một bước — như thể đang bị cả thế giới đẩy lùi."...Không...
Không thể nào..."
Môi y mấp máy, nhưng chẳng thành tiếng.
Một dòng nước nóng hổi trào ra nơi khóe mắt — y không hề nhận ra mình đã khóc."
Tại sao lại như vậy...?
Mình cẩn thận như thế mà...
Tại sao lại là lúc này...?"
Y siết mạnh tờ giấy, ngực phập phồng, hơi thở trở nên gấp gáp.Đầu óc quay cuồng, mọi âm thanh xung quanh như bị bóp nghẹt, chỉ còn lại tiếng tim mình đập loạn lên."
Mình...phải làm sao bây giờ..."
Cả người như mất trọng lực, y ngồi sụp xuống ghế chờ, tay che mặt.Tựa như đứa trẻ bị lạc, hoảng loạn, đau đớn và không biết phải làm gì.Sự thật rành rành ngay trước mắt...
Nhưng y lại chẳng thể đối mặt nổi.Y trở về nhà cùng một tâm trạng nặng trĩu.
Tay vẫn nắm chặt tờ kết quả giấu trong túi.Trước khi bước xuống xe, y nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Phải bình tĩnh.
Không thể để ai nhận ra được điều gì.
Y lặp lại câu đó trong đầu như một lời trấn an, rồi mới mở cửa xe, bước xuống.Vừa vào đến nhà, y đã đụng mặt Bam ở hành lang.Anh cau mày, giọng không giận nhưng đầy lo lắng:"Em đang không khoẻ mà lại lái xe đi đâu vậy?"
Y khựng lại một chút, ánh mắt có phần lảng tránh."
Tôi... tới bệnh viện."
Bam bước lên một bước, mắt lo lắng hơn hẳn:"Bác sĩ nói em bị gì?"
Y ngập ngừng.
Trái tim đập nhanh trong lồng ngực.
Rồi cúi mặt, khẽ nói dối:"Tôi... chỉ bị đau dạ dày thôi."
Bam thở dài, giọng trách mà vẫn dịu dàng:"Anh đã bảo em rồi mà, phải ăn uống đúng giờ, đầy đủ vào.
Vừa rồi thì suy nhược, bây giờ lại đau dạ dày...
Em không biết xót bản thân mình gì cả?"
Y gượng cười:"Uống thuốc vài ngày là khỏi thôi.
Cảm ơn anh."
"Em nhớ ăn đủ bữa và uống thuốc đủ liều biết chưa?
Tôi đang có việc bận, nói chuyện với em sau nha."
Bam định quay người bước đi, nhưng y lại lên tiếng:"Bam..."
Anh dừng lại, quay đầu nhìn y.
Y cắn môi, chậm rãi nói:"...Xin lỗi, vì sáng nay đã nổi nóng với anh."
Bam khẽ mỉm cười, lắc đầu:"Không sao đâu.
Anh không để tâm."
Y không đáp.
Chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng anh khuất sau hành lang.
Trong lòng, cảm giác áy náy lại càng sâu.Từ sáng đến giờ, y chưa có gì bỏ bụng.
Dạ dày cồn cào, từng cơn âm ỉ khiến y mệt mỏi.
Nhưng kỳ lạ là... y không muốn ăn.Cảm giác đói không rõ ràng, chỉ là một thứ rỗng tuếch vương vất trong cơ thể, mà tâm trí thì lại nặng như chì.
Ngồi yên trên sofa, y tựa đầu vào lưng ghế, đôi mắt vô hồn nhìn ra khoảng không mơ hồ trước mặt.Cơn mệt mỏi bao trùm, nhưng lòng lại không yên.
Một tay y khẽ đặt lên bụng mình.
Nơi ấy...
đang có một sinh linh bé nhỏ tồn tại.Cảm xúc trong lòng rối như tơ vò.
Lo lắng, bất an, hoang mang...
Nhưng hơn tất cả là một chút xót xa.Dù chưa sẵn sàng, dù không mong đợi, nhưng y biết... mình không thể làm ngơ.
Không thể ích kỷ.
Không thể tàn nhẫn.Đứa bé... là con của y.
Một sự thật mà y chẳng biết nên khóc hay nên cười.Vậy nên, dù không muốn ăn, y vẫn bảo người giúp việc chuẩn bị một ít cháo trắng.
Không vì bản thân, mà vì sinh linh nhỏ bé ấy.
Bởi y hiểu, giờ đây... mình không còn sống cho riêng mình nữa.