Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Tình Yêu Và Thù Hận

Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 35


Ánh mắt y vô thức đảo quanh căn phòng, rồi dừng lại khi nhớ đến biểu hiện khi nãy — khi ngửi thấy mùi thịt cá, cả người bỗng dưng buồn nôn dữ dội.

Cộng thêm mấy hôm nay luôn mệt mỏi, chóng mặt, khó ngủ...Y chợt sững người."...Không lẽ nào...?"

Câu nói thốt ra trong sự kinh hãi, trái tim như chùng xuống.

Một suy nghĩ bất chợt lao tới, khiến y không thể ngồi yên được nữa.

Y cúi đầu, tay ôm lấy bụng mình, lòng đầy lo lắng."

Không thể nào... chuyện đó... không thể xảy ra được..."

Y cắn nhẹ môi, cố gắng trấn an bản thân, nhưng bàn tay lại run lên từng nhịp."...Xem ra mình phải đến bệnh viện thật rồi."

Nói là làm, ba mươi phút sau y đã có mặt tại bệnh viện.Làm xong các xét nghiệm cần thiết, y được mời ra ngoài ngồi chờ kết quả.Hành lang bệnh viện rộng lớn nhưng lạnh lẽo, ánh đèn trắng khiến lòng càng thêm trống trải.

Y ngồi thu mình lại, tay nắm chặt vạt áo, sống mũi cay xè.Thời gian cứ trôi chậm chạp một cách tàn nhẫn.Ánh mắt y vô hồn nhìn xuống sàn, lòng như có lửa đốt.

Từng hồi tim đập vang vọng trong lồng ngực — rõ ràng và hỗn loạn."

Làm ơn... xin đừng là điều mình nghĩ đến... xin đừng..."

Y cúi đầu thầm cầu nguyện, từng giây trôi qua dài như cả thế kỷ.Chưa bao giờ y thấy lo sợ đến vậy — sợ một điều mà chính bản thân còn chưa dám gọi tên.Nhưng đời đâu phải lúc nào cũng cho người ta cái quyền lựa chọn.Y lo sợ điều gì nhất... thì điều đó lại thật sự xảy ra.Không chút báo trước.

Không chút khoan nhượng.

Nó đến, như một nhát dao đâm vào tận đáy lòng đang run rẩy.Tờ giấy kết quả được đưa tận tay.

Y đón lấy, tay khẽ run.

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào những dòng chữ khô khốc, lạnh lùng."

Dương tính với HCG – Thai khoảng 5 tuần."

Đôi mắt y mở to...

Trái tim như ngừng đập trong một thoáng.Không khí quanh y đột nhiên nặng nề đến mức nghẹt thở.

Tờ giấy nhỏ bé ấy, nhẹ tênh, nhưng lại như đè trọn cả bầu trời lên lồng ngực y.Y đứng sững giữa hành lang, tay vẫn siết chặt tờ giấy.

Run rẩy.

Căng thẳng.

Bàng hoàng.Y lùi lại một bước — như thể đang bị cả thế giới đẩy lùi."...Không...

Không thể nào..."

Môi y mấp máy, nhưng chẳng thành tiếng.

Một dòng nước nóng hổi trào ra nơi khóe mắt — y không hề nhận ra mình đã khóc."

Tại sao lại như vậy...?

Mình cẩn thận như thế mà...

Tại sao lại là lúc này...?"

Y siết mạnh tờ giấy, ngực phập phồng, hơi thở trở nên gấp gáp.Đầu óc quay cuồng, mọi âm thanh xung quanh như bị bóp nghẹt, chỉ còn lại tiếng tim mình đập loạn lên."

Mình...phải làm sao bây giờ..."

Cả người như mất trọng lực, y ngồi sụp xuống ghế chờ, tay che mặt.Tựa như đứa trẻ bị lạc, hoảng loạn, đau đớn và không biết phải làm gì.Sự thật rành rành ngay trước mắt...

Nhưng y lại chẳng thể đối mặt nổi.Y trở về nhà cùng một tâm trạng nặng trĩu.

Tay vẫn nắm chặt tờ kết quả giấu trong túi.Trước khi bước xuống xe, y nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Phải bình tĩnh.

Không thể để ai nhận ra được điều gì.

Y lặp lại câu đó trong đầu như một lời trấn an, rồi mới mở cửa xe, bước xuống.Vừa vào đến nhà, y đã đụng mặt Bam ở hành lang.Anh cau mày, giọng không giận nhưng đầy lo lắng:"Em đang không khoẻ mà lại lái xe đi đâu vậy?"

Y khựng lại một chút, ánh mắt có phần lảng tránh."

Tôi... tới bệnh viện."

Bam bước lên một bước, mắt lo lắng hơn hẳn:"Bác sĩ nói em bị gì?"

Y ngập ngừng.

Trái tim đập nhanh trong lồng ngực.

Rồi cúi mặt, khẽ nói dối:"Tôi... chỉ bị đau dạ dày thôi."

Bam thở dài, giọng trách mà vẫn dịu dàng:"Anh đã bảo em rồi mà, phải ăn uống đúng giờ, đầy đủ vào.

Vừa rồi thì suy nhược, bây giờ lại đau dạ dày...

Em không biết xót bản thân mình gì cả?"

Y gượng cười:"Uống thuốc vài ngày là khỏi thôi.

Cảm ơn anh."

"Em nhớ ăn đủ bữa và uống thuốc đủ liều biết chưa?

Tôi đang có việc bận, nói chuyện với em sau nha."

Bam định quay người bước đi, nhưng y lại lên tiếng:"Bam..."

Anh dừng lại, quay đầu nhìn y.

Y cắn môi, chậm rãi nói:"...Xin lỗi, vì sáng nay đã nổi nóng với anh."

Bam khẽ mỉm cười, lắc đầu:"Không sao đâu.

Anh không để tâm."

Y không đáp.

Chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng anh khuất sau hành lang.

Trong lòng, cảm giác áy náy lại càng sâu.Từ sáng đến giờ, y chưa có gì bỏ bụng.

Dạ dày cồn cào, từng cơn âm ỉ khiến y mệt mỏi.

Nhưng kỳ lạ là... y không muốn ăn.Cảm giác đói không rõ ràng, chỉ là một thứ rỗng tuếch vương vất trong cơ thể, mà tâm trí thì lại nặng như chì.

Ngồi yên trên sofa, y tựa đầu vào lưng ghế, đôi mắt vô hồn nhìn ra khoảng không mơ hồ trước mặt.Cơn mệt mỏi bao trùm, nhưng lòng lại không yên.

Một tay y khẽ đặt lên bụng mình.

Nơi ấy...

đang có một sinh linh bé nhỏ tồn tại.Cảm xúc trong lòng rối như tơ vò.

Lo lắng, bất an, hoang mang...

Nhưng hơn tất cả là một chút xót xa.Dù chưa sẵn sàng, dù không mong đợi, nhưng y biết... mình không thể làm ngơ.

Không thể ích kỷ.

Không thể tàn nhẫn.Đứa bé... là con của y.

Một sự thật mà y chẳng biết nên khóc hay nên cười.Vậy nên, dù không muốn ăn, y vẫn bảo người giúp việc chuẩn bị một ít cháo trắng.

Không vì bản thân, mà vì sinh linh nhỏ bé ấy.

Bởi y hiểu, giờ đây... mình không còn sống cho riêng mình nữa.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 36


Y ăn xong thì trở về phòng, mở laptop lên làm việc như một cách để xua tan những suy nghĩ hỗn độn trong đầu.Tập trung vào con chữ, vào những dòng số, y cố gắng giữ cho bản thân bận rộn đến mức quên cả thời gian.Cho đến khi tiếng chuông đồng hồ vang lên – 8 giờ tối.

Y mới giật mình ngẩng lên.Căn phòng tối mờ, ánh sáng duy nhất là từ màn hình máy tính hắt lên gương mặt xanh xao.Dạ dày lại nhói lên một cơn âm ỉ, nhắc nhở y rằng đã đến lúc nạp dinh dưỡng.Y chậm rãi đứng dậy, rót một ly nước lọc, rồi bước xuống nhà.

Bát cháo trắng được hâm nóng sẵn đặt trên bàn.

Y nhìn nó một lúc, lòng không hề có cảm giác ngon miệng.

Nhưng vẫn lặng lẽ ngồi xuống.Dù muốn hay không... y cũng phải ăn.

Vì sức khỏe của chính mình.

Và vì đứa trẻ đang lớn lên từng ngày trong bụng.Mỗi thìa cháo là một lần y phải nuốt trọn nỗi hoang mang chưa tìm được lối ra.

Nhưng y biết, giờ đây không còn đường để quay đầu nữa.Tối muộn.Sau khi tắm xong, Y nằm dài trên giường, để mái tóc còn ẩm thấm vào gối.Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường và tiếng thở dài khe khẽ phát ra từ chính lồng ngực y.Y thẫn thờ nhìn trần nhà, ánh mắt vô hồn như đang dán chặt vào một khoảng không vô định.

Đầu óc hỗn loạn, trống rỗng mà rối bời."

Mình có nên nói cho Lão Đại biết hay không đây?"

"Nếu Lão Đại không chấp nhận thì sao?"

Lỡ như hắn muốn y bỏ đứa bé?

Lỡ như hắn cảm thấy nó là gánh nặng, là điều không nên tồn tại?Câu hỏi ấy vang lên lần thứ bao nhiêu rồi?

Chính y cũng không rõ.

Chỉ biết là càng nghĩ đến, tim lại càng đau.Y siết chặt góc chăn trong tay, mi mắt run lên."

Không.

Mình không muốn bỏ... nó là con của mình mà.

Mình không thể làm vậy được."

Dù đứa trẻ này đến trong hoàn cảnh nào, dù có bao nhiêu điều chưa sẵn sàng...

Thì y vẫn không thể ngoảnh mặt làm ngơ.

Không thể tổn thương sinh linh bé nhỏ ấy – người duy nhất đang sống dựa vào chính mình.Y nằm im như thế rất lâu, cảm giác nặng trĩu nơi lồng ngực chẳng cách nào xua đi được.

Nước mắt lặng lẽ rơi, chỉ là... quá đau để bật thành tiếng.Mọi suy nghĩ hỗn độn chìm vào tiềm thức, kéo y vào một giấc ngủ mỏi mệt.Giữa đêm khuya vắng, ánh đèn ngủ mờ nhạt phủ lên căn phòng một màu vàng nhạt dịu dàng.

Bỗng một bờ môi ấm nóng khẽ chạm lên má y – nhẹ đến mức tưởng như chỉ là một cái chạm vô tình của gió.Y khẽ giật mình tỉnh giấc, mí mắt nặng nề mở ra trong ánh sáng lờ mờ...

Và rồi, y nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi sát bên giường mình.Trong tích tắc, tim y như ngừng đập."

Aaa...!" – Y hét toáng lên, bật dậy và hoảng hốt lùi về phía sau, lưng tựa sát vào đầu giường, toàn thân căng cứng vì sợ.Hắn đưa tay lên, ra hiệu y đừng sợ, giọng trầm ấm vang lên rất khẽ:"Là tôi đây..."

Đôi mắt y mở to, không dám tin vào mắt mình."

Lão Đại?"

Hắn nhẹ gật đầu, nở nụ cười dịu dàng hiếm có:"Ừm.

Tôi trở về với em rồi."

Từng từ hắn nói ra như xé toạc bầu không khí đầy hỗn loạn trong lòng y.Giọng nói ấy—trầm thấp, ấm áp, lại chân thật đến mức khiến tim y run lên.

Ánh mắt hắn nhìn y không còn lạnh lẽo, xa cách như trong cơn ác mộng kia, mà là ánh mắt chan chứa yêu thương, dịu dàng như nước.Y chớp mắt vài lần, trái tim bỗng thắt lại, rồi vỡ oà trong xúc động.

Không phải là mơ...

Không phải là ảo giác...

Người trước mặt y, thật sự là hắn – Lão đại của y, người mà y đã cố quên đi để rồi lại khắc khoải nhớ nhung suốt cả tháng trời.Không kìm được nữa, y nhào đến, ôm chầm lấy hắn bằng tất cả sự mừng rỡ lẫn nghẹn ngào.

Dù bao nhiêu tủi hờn, lo sợ và hoài nghi, thì vào khoảnh khắc ấy, y chỉ biết rằng—chỉ cần hắn còn quay về, thì mọi thứ đều đáng.Hắn thoáng ngạc nhiên trong tích tắc, nhưng rồi cũng nhanh chóng siết chặt vòng tay, ôm y thật khẽ mà cũng thật chặt.

Một cái ôm không vội vàng, không gấp gáp, như muốn dùng cả thân thể để truyền đi một lời xin lỗi lặng thầm."

Xin lỗi...

để em phải chờ lâu như vậy," – hắn khẽ thì thầm bên tai y, hơi thở ấm nóng phả vào mái tóc rối.Y chẳng thể nói thành lời, chỉ vùi mặt vào lòng hắn, để mặc trái tim mình run rẩy trong hạnh phúc ngập tràn.Hắn nhẹ nhàng cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán y—nụ hôn thật khẽ, như một lời khẳng định dịu dàng rằng: "Tôi ở đây rồi."

Cả hai cứ lặng im trong vòng tay nhau, không cần thêm bất kỳ lời nào.Chỉ một lúc lâu sau, y mới chậm rãi buông hắn ra.

Đôi mắt y hoe đỏ, hàng mi còn vương nước, nhưng ánh nhìn lại rực sáng—lấp lánh niềm vui khó giấu.Y khẽ hỏi, giọng nghèn nghẹn:"Ngài... có mệt không?"

Hắn nhìn y, cười dịu dàng:"Được về với em rồi... thì không mệt nữa."

Nói rồi, hắn nhẹ nhàng cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ y.

Mùi hương quen thuộc từ da thịt y phảng phất, khiến lòng hắn dâng trào một cảm giác vừa yên bình, vừa xót xa.Hắn nhắm mắt lại, siết nhẹ vòng tay, như thể muốn lấp đầy những ngày trống rỗng suốt một tháng qua bằng một cái ôm thật chặt—ôm cả y, và ôm cả nỗi nhớ chưa từng nguôi.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 37


Y ngồi im lặng trong vòng tay hắn, cảm nhận nhịp tim của người đàn ông đã khiến lòng y rối loạn biết bao ngày.Một tháng—tưởng ngắn mà dài đằng đẵng, đủ để y nhận ra, trái tim mình vẫn luôn hướng về hắn.Hắn khẽ thì thầm bên tai y:"Anh nhớ em... nhiều lắm."

Y khẽ sững người.

Một lời thì thầm đơn giản, nhưng lại khiến y như bị điện giật.Không còn là "tôi" – lạnh lùng, xa cách như mọi khi.

Mà là "anh"...

ấm áp, gần gũi, dịu dàng như thể hắn đang từ bỏ lớp vỏ bọc sắc lạnh thường ngày để trở thành người đàn ông chỉ thuộc về y.Y ngẩng lên, đôi mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên nhìn hắn.

"Ngài... vừa nói gì...?"

Hắn không nói gì thêm, chỉ khẽ cười, cúi đầu hôn nhẹ lên môi y – như một lời xác nhận.Y bất giác đỏ mặt, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Cảm xúc dâng trào, khó diễn tả thành lời.Bàn tay hắn siết chặt lấy tay y, lồng từng ngón vào nhau, rồi lại nhẹ nhàng thì thầm:"Anh đã nghĩ kỹ rồi.

Em không chỉ là thuộc hạ... mà còn là người anh muốn giữ bên cạnh cả đời."

Lồng ngực y nghẹn lại.Không chỉ vì sự thay đổi trong cách xưng hô... mà còn bởi câu nói ấy – là điều y chưa từng nghĩ , chưa từng hy vọng... nhưng bây giờ lại nghe chính miệng hắn nói ra.Lồng ngực y phập phồng, không khí như đông đặc giữa họ.Một phần trong y muốn lùi lại, nhắc nhở bản thân rằng mình không được phép yếu lòng.

Nhưng một phần khác... lại run rẩy vì xúc động, vì nỗi nhớ chưa từng dám gọi tên—giờ đây đang được hắn đáp lại bằng ánh mắt, bằng hơi thở và bằng cả một câu nói đầy khao khát.Hắn nhìn thấy sự xao động trong đáy mắt y, không chần chừ nữa...Hắn chậm rãi đẩy y nằm xuống giường, ánh mắt dõi theo từng biểu cảm trên gương mặt y, dịu dàng như thể đang nâng niu một báu vật.Một bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm y lên, rồi cúi xuống, trao cho y một nụ hôn sâu—đầy trân trọng, không vội vã, không chiếm đoạt, mà như một lời khẳng định: "Anh ở đây, và sẽ không đi đâu nữa."

Căn phòng như rơi vào một thế giới khác—nơi không có sợ hãi, không có ám ảnh, chỉ còn tiếng trái tim đập dồn dập, cùng từng cái vuốt ve đầy khát khao.

Hắn lần tay tháo từng cúc áo của y, chậm rãi và nhẹ nhàng, như thể sợ y biến mất.

Y không ngăn lại, chỉ lặng lẽ nhắm mắt, để mặc mọi cảm giác ùa về, cuốn lấy lý trí vốn đã mong manh.

Hắn cúi đầu, hôn lên từng tất da thịt trắng mịn, cẩn thận và đầy nâng niu.

Mỗi cái chạm, mỗi cái hôn đều mang theo tiếng lòng dồn nén suốt một tháng trời xa cách.

Y khẽ nghiêng đầu, tay níu lấy ga giường, ngón tay vô thức siết chặt, cảm giác như từng mạch máu trong người đang bị dẫn dắt bởi cái chạm của hắn.

Làn môi nóng rực cứ thế hôn dọc từ bờ vai đến xương quai xanh, rồi dừng lại nơi tim đang đập thình thịch không ngừng.

Rồi hắn nắm lấy tay y, đặt lên vai mình – như một lời khẳng định, như một cam kết – và bắt đầu chiếm lấy y.

Y ngửa đầu thở dốc, bàn tay khẽ siết lấy vai hắn, mi mắt khẽ run lên như cố kìm lại dòng cảm xúc dâng trào.

Cơ thể chưa hoàn toàn thả lỏng khiến hắn khựng lại, dừng lại giữa chừng, chỉ để nhìn y – một cái nhìn đầy trấn an và dịu dàng.

"Bé cưng, thả lỏng một chút...sẽ không đau nữa..." – hắn khẽ thì thầm, rồi cúi xuống hôn lên gò má y, vừa nhẹ nhàng vừa dỗ dành.

Y ngước ánh mắt ươn ướt nhìn hắn, đôi đồng tử đong đầy hỗn loạn — vừa run rẩy, vừa tin tưởng.

Trong đôi mắt ấy, hắn nhìn thấy chính mình — là người duy nhất lúc này có thể khiến y cảm thấy an toàn.

Y không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, như một lời chấp thuận lặng thầm.

Hắn mỉm cười, nụ cười đầy yêu thương, rồi tiếp tục vuốt ve sau lưng y, truyền hơi ấm qua từng cái chạm nhẹ.

"Ngoan lắm..." – hắn thì thầm một lần nữa, cúi xuống hôn nhẹ lên khóe mắt y — nơi những giọt nước mắt đang chực trào vì cảm xúc quá đỗi dồn nén.

Từng chuyển động bắt đầu êm dịu hơn, hòa theo nhịp thở, cuốn lấy cảm xúc của y, kéo cả hai vào một vòng xoáy mềm mại nhưng nóng bỏng.

Y khẽ siết chặt lấy vai hắn, móng tay vô thức bấu nhẹ vào da thịt, từng lần hắn chạm tới nơi sâu nhất lại khiến y khẽ rên lên — âm thanh kìm nén mà vẫn quyến rũ đến lạ lùng.

Hắn cúi xuống, tìm đến môi y như một cách trấn an, như muốn rót cả tình yêu đang dâng trào qua từng nụ hôn dịu dàng ấy.

"Gọi anh..." – hắn khẽ thì thầm, chất giọng khàn đặc đượm men cảm xúc.

Y đỏ mặt, khẽ cắn môi, ngập ngừng rồi run run gọi:

"Ưm...

Yoongi..."

Tiếng gọi yêu kiều ấy tựa như giọt lửa nhỏ rơi vào biển nhẫn nại.

Hắn khựng lại một giây... rồi gần như mất kiểm soát.

Ánh mắt hắn trở nên sâu và tối hơn, từng cái chạm dần trở nên nhanh và mãnh liệt hơn, nhưng vẫn giữ nguyên sự trân trọng trong từng chuyển động.

Y bất giác ôm chặt lấy hắn, cơ thể khẽ cong lên theo nhịp hắn lấp đầy.

Không còn là sợ hãi, mà là buông mình trọn vẹn — như thể nếu không nắm lấy hắn lúc này, sẽ chẳng bao giờ kịp nữa.

Đêm ấy, căn phòng ngập tràn hơi thở của yêu thương, của tiếng rên rỉ nghẹn ngào và tiếng tim đập cuồng loạn.

Sau bao ngày xa cách, họ lại một lần nữa tan vào nhau, như hai mảnh ghép cuối cùng của một nỗi nhớ dài dằng dặc, giờ mới được lắp lại.

Không còn gì trên đời quan trọng hơn lúc này—chỉ có hắn và y, chỉ có yêu thương và khao khát...

...và một sinh linh bé nhỏ, đang dần lớn lên trong y, mà hắn vẫn chưa hề hay biết.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 38


Đến khi trời gần sáng, mọi thứ đã lắng xuống.Căn phòng chỉ còn lại tiếng thở khẽ khàng, quyện cùng ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt lên làn da mịn màng của y.Sau cơn cao trào cuồng nhiệt, y ngất liệm dưới thân hắn, đôi hàng mi dài khẽ rung như còn lưu luyến những dư âm chưa kịp tan.Gương mặt y vẫn còn vương chút ửng đỏ, nơi khoé môi còn đọng lại nét run rẩy sau cùng của cảm xúc.Hắn cúi xuống, cẩn thận vén gọn những lọn tóc ướt mồ hôi khỏi trán y, rồi nhẹ tay lau từng giọt mồ hôi bằng chiếc khăn đặt nơi đầu giường.Ánh mắt hắn lúc này không còn là của một lão đại lạnh lùng, mà là một người đàn ông đang ngắm nhìn báu vật quý giá nhất đời mình."

Đã mệt đến vậy rồi..." – hắn thì thầm, nụ cười ôn nhu kéo nhẹ nơi khoé môi.Ngón tay hắn khẽ lướt qua gò má y, chạm vào bờ môi đã khàn đi vì gọi tên hắn.

Một cảm giác lạ dâng lên trong lòng — không chỉ là tình dục, mà là sự gắn kết sâu sắc đến mức khiến hắn sợ hãi... sợ nếu buông tay, sẽ chẳng thể tìm lại được.Hắn nằm xuống bên cạnh, vòng tay mạnh mẽ nhưng đầy dịu dàng ôm trọn lấy cơ thể mảnh mai ấy, kéo sát vào lồng ngực nóng ấm của mình như thể sợ chỉ cần buông lơi, y sẽ tan biến mất."

Ngủ ngon nhé... bé cưng." – Hắn thì thầm, giọng trầm khàn khẽ vang lên.Rồi hắn cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán y – một nụ hôn mang theo tất cả yêu thương lẫn nhung nhớ đã dồn nén suốt bao ngày qua.Đêm dài dần trôi qua trong sự yên bình hiếm hoi... nơi trái tim hai người cuối cùng cũng tìm lại được nhau.

Nhưng, hắn không ngủ.Cả đêm, hắn chỉ nằm yên, lặng lẽ siết nhẹ người trong vòng tay mình, như thể chỉ cần lơi một chút thôi, y sẽ tan biến.Y nằm ngoan ngoãn trong lòng hắn, hơi thở đều đặn phả nhẹ lên lồng ngực hắn, mang theo một mùi hương dịu dàng, thân thuộc...

đủ khiến trái tim hắn nhói lên từng nhịp.Hắn không dám nhắm mắt.Chẳng phải vì mất ngủ, mà là vì không muốn bỏ lỡ bất kỳ giây phút nào được ở gần y.

Bao nhiêu nhớ nhung dồn nén suốt một tháng xa cách, bây giờ chỉ biết âm thầm ôm chặt lấy y – không dám đánh thức, không dám làm phiền.Chỉ đến khi trời tờ mờ sáng, hắn mới chợp mắt được một chút – khoảng nửa tiếng đồng hồ, không hơn.Và rồi, như một thói quen cố định, hắn rời giường, kéo nhẹ tấm chăn phủ lại cho y rồi rời phòng, bước ra khu vườn phía sau biệt thự để bắt đầu bài tập thể dục mỗi sớm.Không gian yên tĩnh, gió sớm mát lành thổi qua... nhưng trong tim hắn, vẫn đầy những cảm xúc đan xen, sau đêm dài ôm trọn lấy người mà hắn yêu nhất.Ánh nắng ban mai len qua rèm cửa, rọi xuống sàn nhà đá hoa cương lạnh ngắt.

Trong không gian tĩnh lặng của biệt thự, tiếng bước chân vang lên từ cầu thang xoắn ốc.Kim Taehyung vừa bước xuống lầu thì đã thấy hắn – Min Yoongi – ngồi ngay ngắn trên sofa chính giữa phòng khách.Bộ vest đen tuyền được ủi phẳng phiu, cúc áo chỉnh tề, cà vạt thắt gọn gàng.

Trên bàn là một tách cà phê bốc khói và một tờ báo chưa lật sang trang thứ hai.Taehyung ngạc nhiên chau mày:
"Ủa?

Mày về khi nào vậy?"

Yoongi không ngẩng đầu, chỉ đáp gọn lỏn bằng giọng trầm thấp quen thuộc:
"12 giờ đêm."

Taehyung bước lại gần hơn, chống tay lên lưng ghế:
"HoSeok không về cùng à?"

Yoongi khẽ nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi đáp:
"Còn chút việc lặt vặt ở lại giải quyết."

Taehyung gật đầu, khoanh tay trước ngực, ánh mắt ánh lên một tia ranh mãnh:"Tối nay làm vài ly không?

Lâu rồi không uống."

Yoongi liếc nhìn anh, khóe môi cong nhẹ:"Gọi bảo RM một tiếng."

Taehyung vỗ vai Yoongi:
"Ok."

Jungkook từ trên lầu chạy xuống, vừa thấy Yoongi ngồi trên sofa thì mắt em sáng rỡ như thấy ánh mặt trời sau bao ngày mưa dầm."

Lão đại!!!" – Jungkook reo lên, chạy ào tới rồi ôm chầm lấy hắn.Yoongi bật cười khẽ, tay đặt lên đầu Jungkook xoa nhẹ:"Nhóc con... dạo này cao lên rồi, ăn uống tốt chứ?

Có ngoan không?"

Jungkook nũng nịu dụi mặt vào ngực hắn như một con mèo con được cưng chiều:"Em nhớ lão đại quá trời luôn đó!"

Phía sau, Taehyung đứng khoanh tay, ánh mắt lạnh đi vài độ.

Anh hắng giọng rồi lên tiếng, giọng không chút thiện cảm:"Jungkook, vào ăn sáng rồi còn đi học!

Nhanh!"

Jungkook hơi nhăn mặt, nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời, quay sang ôm Yoongi một cái nữa rồi rời đi.Còn lại hai người, không khí trong phòng thoáng chùng xuống.Yoongi nhướn mày, ánh nhìn đầy ẩn ý hướng về Taehyung, giọng trầm thấp nhưng không giấu được vẻ trêu chọc:"Ghen à?"

Taehyung không chối, cũng không ngượng:
"Ừ."

Yoongi khẽ nhếch môi, như thể thú vị với câu trả lời ấy:"Đổi mục tiêu nhanh vậy?Taehyung liếc hắn, ánh mắt sắc lạnh đầy thách thức.Yoongi vẫn giữ vẻ bình thản, môi nhếch lên đầy ẩn ý:"Biết điều đó."

Taehyung khoanh tay, nheo mắt:"Nếu tao không đổi thì mày làm gì tao?

Chẳng phải trước đây mày từng nói... mày không thích Tina sao?"

Nói xong, anh không chờ hắn đáp, xoay người thản nhiên bước vào bếp, nơi Jungkook đang ngồi đợi.Yoongi vẫn ngồi yên trên sofa, tay đặt ly cà phê xuống bàn, ánh mắt trầm lại.Lúc trước nói không thích... là vì hắn chưa thật sự nhận ra tình cảm.Bây giờ thì khác rồi.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 39


Y khẽ cựa mình trong chăn, hàng mi rung nhẹ rồi từ từ mở mắt.

Không gian trong phòng đã sáng rõ — có lẽ trời cũng đã khá trưa.

Y đưa mắt nhìn sang khoảng giường bên cạnh... trống trơn.Ký ức đêm qua bất chợt ùa về, khiến tim y khẽ thắt lại.

Hơi thở ấm nóng, lời thì thầm bên tai, từng chuyển động dịu dàng nhưng lại đầy mãnh liệt... tất cả như vẫn còn nguyên vẹn trên da thịt.Y lắc đầu thật nhẹ, muốn gạt bỏ mọi thứ, nhưng cơ thể lại đau nhức đến mức chẳng thể bước đi như bình thường.Mỗi bước chân đều khiến y khẽ nhíu mày, dáng vẻ có chút lúng túng, đáng thương."

Đáng ghét thật... làm mình thành ra nông nỗi này..." – Y khẽ lầm bầm, mày khẽ cau lại vì ấm ức.Vừa dứt lời, cánh cửa phòng mở ra.Yoongi bước vào, ánh mắt sắc bén chỉ liếc qua một cái đã hiểu ngay tình hình.

Không chờ y kịp phản ứng, hắn đã sải bước tới, cúi người bế bổng y lên, rồi nhẹ nhàng đặt xuống đùi mình khi ngồi lên mép giường."

Sao không nghỉ ngơi thêm?" – Giọng hắn trầm khàn nhưng đầy dịu dàng.Y lắc đầu, gương mặt hơi quay đi, cố tình tránh ánh mắt hắn."

Lúc nãy anh nghe, hình như em mắng anh đáng ghét?"

Y vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, gật đầu không chút do dự.Hắn bật cười, cúi sát môi mình xuống bên tai y:"Lần sau anh cho em liệt giường, xem còn dám mắng anh nữa hay không."

"Ngài..." – Y đỏ mặt, chỉ kịp thốt một tiếng rồi bối rối đứng bật dậy, lảo đảo bước vào nhà vệ sinh, không dám quay đầu lại.Phía sau, hắn khẽ nghiêng đầu, nhìn theo dáng vẻ khập khiễng ấy mà bật cười khẽ.

Trong đôi mắt lạnh lùng, hiện lên rõ ràng một thứ cảm xúc – dịu dàng, yêu thương và...

đầy mãn nguyện.Sau khi chuẩn bị xong, hai người cùng xuống bếp.

Lần này y đi trước, còn hắn lặng lẽ bước theo phía sau — khác hẳn với mọi lần.Bàn ăn sáng đã được dọn sẵn, chỉ còn lại hai phần vì những người khác đã ăn xong.Y kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt lướt qua bàn ăn rồi lập tức cau mày khi thấy đĩa cá đang bốc khói nghi ngút giữa bàn.Y khẽ nhíu mày, ánh mắt tránh đi, rồi quay sang nhẹ giọng gọi người giúp việc đang đứng gần đó:"Lấy giúp tôi một phần cháo trắng."

Người giúp việc gật đầu vội vã lui xuống bếp.

Hắn, ngồi đối diện, đưa mắt nhìn y một cách khó hiểu, rồi trầm giọng hỏi:"Sao lại ăn cháo trắng?"

Y bình thản, không một chút ngập ngừng:"Tôi bị đau dạ dày.

Bác sĩ dặn nên ăn cháo trắng vài bữa cho mau khỏi."

Giọng y đều đều, ánh mắt không chút gợn sóng, khiến hắn dù có tinh ý đến đâu cũng không thấy điều gì bất thường.

Hắn chỉ cau mày, khẽ gật đầu tỏ vẻ không hài lòng vì y không nói sớm.Nhưng rồi, hắn cũng không hỏi thêm gì nữa — không phải vì tin hoàn toàn, mà bởi... hắn vẫn đang cố giữ khoảng cách trước mặt người khác.

Nhất là sau một đêm như thế.Hắn lặng lẽ nhìn y một lúc, rồi cụp mắt xuống, im lặng cầm lấy tách cà phê trước mặt.Không khí trong bữa ăn sáng lạnh lẽo đến mức y có thể nghe rõ tiếng muỗng chạm vào thành chén sứ.Y ngồi một bên, lặng lẽ ăn cháo trắng, chẳng buồn ngẩng đầu.

Hắn thì chỉ thỉnh thoảng gắp vài món vào đĩa mình, chẳng lên tiếng cũng chẳng nhìn sang.Không có một lời hỏi han.

Không ánh mắt chạm nhau.Mọi sự dịu dàng của đêm qua... như thể chưa từng tồn tại.Y nhíu mày vì mùi tanh của cá bên cạnh, muốn đẩy nhẹ đĩa ra xa nhưng lại sợ làm lộ chuyện.

Cuối cùng đành nhẫn nhịn cúi đầu tiếp tục ăn.Hắn ngồi đó, ánh mắt tưởng như hờ hững, nhưng từ khóe mắt vẫn liếc thấy động tác nhỏ ấy.

Chỉ là... hắn không lên tiếng.

Không phải vì không muốn, mà vì không nên.Ở ngôi nhà này, không ai được phép biết chuyện giữa họ.

Dù là đã từng kề cận đến mức nào, thì trước mặt người khác... vẫn phải giữ lấy vỏ bọc xa lạ.Y không nói.

Hắn không nói.Cả bàn ăn chỉ còn lại tiếng chén đũa va chạm khẽ khàng.

Tĩnh lặng, ngột ngạt... và lạc lõng.Sau bữa sáng, cả hai ra xe.Như thường lệ, y ngồi vào ghế lái, còn hắn ung dung ngả người ở ghế phụ.

Mọi thứ trông hoàn toàn bình thường — như bao lần họ rời nhà đến căn cứ.Chỉ có điều, khi xe vừa lăn bánh, bầu không khí lập tức đổi khác.Không còn ánh mắt dòm ngó.

Không còn những vai diễn phải tròn trịa.Chỉ còn lại hai người... và sự quan tâm chẳng thể giấu.Hắn nghiêng đầu nhìn y, giọng trầm ấm:"Vẫn còn đau sao?"

Y hơi sững người, không ngờ hắn lại hỏi.

Không quay đầu, chỉ đáp khẽ:"Một chút..."

Hắn cau mày, rồi nhích người tới gần hơn, khẽ đưa tay luồn qua lưng y, đỡ lấy phần eo xoa nhẹ."

Lẽ ra em nên nghỉ ngơi vài hôm."

Y thoáng ngẩn người vì lời lẽ mềm mỏng ấy.

Mắt nhìn thẳng, tay vẫn giữ vô lăng, nhưng lòng lại dậy lên một chút rung động lặng lẽ."...Còn nhiều việc phải làm."

Hắn nhìn y thật lâu, rồi đột ngột đưa tay ra chỉnh dây an toàn cho y, ngón tay lướt nhẹ qua xương quai xanh đang ẩn hiện sau lớp áo sơ mi."

Lần sau...

đừng cắn môi nữa, chịu đau một mình làm gì."

Y đỏ mặt, mím môi quay đi, không trả lời.

Hắn khẽ cười, ánh mắt sâu lắng nhưng dịu dàng:"Chút nữa tới căn cứ, đi thẳng lên phòng nghỉ một lát đi."

Y lắc đầu:"Không cần đâu."

Hắn không ép, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay y trong thoáng chốc.Chiếc xe cứ thế lăn bánh trong tĩnh lặng, nhưng không còn là sự xa cách nữa.

Mà là một thứ bình yên rất riêng, chỉ dành cho họ — nơi chẳng cần lời nói, vẫn có thể hiểu lòng nhau.Căn cứ vẫn như cũ — toà nhà lạnh lẽo, nghiêm ngặt với những bước chân di chuyển dứt khoát, không thừa một nhịp.Dù Lão Nhị và TaeHyung luôn quán xuyến tốt mọi việc trong thời gian hắn vắng mặt, nhưng không ai phủ nhận... lão đại là người duy nhất khiến tất cả phải dè chừng chỉ bằng một ánh mắt.Chiếc xe vừa dừng trước sảnh lớn, đàn em hai bên đã lập tức đứng thành hàng, cúi đầu chào.

Cánh cửa ghế phụ mở ra, bóng dáng quen thuộc trong bộ vest đen bước xuống, khí thế lạnh lùng áp đảo cả không gian.Yoongi không nói một lời, chỉ nhẹ gật đầu rồi đi thẳng vào trong.Y đi sau hắn, tuy bình thản nhưng ánh mắt lại vô thức dõi theo tấm lưng vững chãi ấy...

Hắn đã quay về — và cả căn cứ này, cũng vì thế mà lập tức khôi phục dáng vẻ "đúng trật tự".
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back