Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 460



Trước ngày khai trương ba ngày, cô tổ chức một buổi ăn thử để xem còn cần chỉnh sửa gì không.

"Chị Xuân Mỹ, dẫn cả anh rể và mấy đứa nhỏ đến ăn thử luôn nhé, góp ý cho em một chút."

Vương Xuân Mỹ có chút ngại ngần:

"Như vậy sao được? Đã không lấy tiền rồi, giờ lại kéo cả nhà đến, chẳng phải chiếm lợi của em sao?"

"Chị đừng nói vậy, vốn dĩ là buổi ăn thử mà. Để mọi người góp ý, đáng lẽ em phải trả tiền cho mọi người nữa đấy! Hơn nữa, anh rể nấu ăn ngon, ý kiến của anh ấy càng quan trọng."

Nghe vậy, Vương Xuân Mỹ không từ chối nữa.

Nhưng bất ngờ là, Đinh Phán Phán cũng dẫn theo Lâm Nguyệt đến.

Thực ra, Khương Ngư cũng có mời cô ta, nhưng lúc ấy, Đinh Phán Phán tỏ vẻ khinh thường:

"Hừ, tôi đây là nể mặt cô nên mới đến đấy! Cái món Malatang này, chỉ nghe thôi đã thấy không ngon rồi."

Khương Ngư nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Đinh Phán Phán mà nhịn cười.

Triệu Nhạc Nhạc lườm một cái, buông một câu:

"Miệng chó không mọc được ngà voi."

Đinh Phán Phán lập tức nổi đóa:

"Miệng chó vốn không thể mọc được ngà voi!"

...............

Tuy nhiên, khi đến cửa hàng, nhìn thấy cách bài trí khác biệt so với các quán ăn thông thường, còn có thể tự chọn rau và thịt theo sở thích, ngay cả Đinh Phán Phán – người từng trải nhiều – cũng cảm thấy mới mẻ.

"Nhìn cũng giống tiệc buffet trong nhà hàng Tây phết đấy. Đầu óc cô cũng nhanh nhạy ghê nhỉ." Đinh Phán Phán nhướng mày, giọng điệu có chút hứng thú.

Khương Ngư không để tâm đến lời cô ta, chỉ cười tủm tỉm nói: "Mọi người cứ tự nhiên, muốn ăn gì thì chọn. Tốt nhất là mỗi món thử một chút cho biết mùi vị."

Nghe vậy, mọi người cũng không khách sáo, nhanh chóng chọn loại nước súp và nguyên liệu yêu thích. Ban đầu, Đinh Phán Phán còn tỏ vẻ khinh thường, chẳng thèm ngó đến các món có canh tiết vịt, nhưng đến khi nếm thử lại, cô ta ăn ngon lành hơn bất kỳ ai khác.

Thấy vậy, Khương Ngư thầm nghĩ việc kinh doanh này chắc chắn sẽ thành công.

Ngoài việc tổ chức buổi ăn thử, cô còn phát tờ rơi, đưa ra chương trình khuyến mãi "ăn mười tặng một". Nhờ vậy, vào ngày khai trương, khách kéo đến nườm nượp. Các món ăn chuẩn bị trước đều hết sạch, không còn thừa một chút nào.

Dù sao, đây là hình thức tự chọn, giá cả lại hợp lý. Một bát malatang đầy đủ cả thịt lẫn rau chỉ có năm hào, ăn nhiều nhất cũng chỉ mất một đồng, đã vậy còn được tặng thêm mì hoặc bún miễn phí. Ngon bổ rẻ thế này, ai mà không mê chứ!

Vương Thắng Nam và mấy người làm trong quán bận rộn không ngơi tay. Thấy vậy, Khương Ngư nhân cơ hội nói với Vương Xuân Mỹ: "Chị Xuân Mỹ, nếu anh rể có thể giúp một tay thì tốt quá. Tiền lương mỗi tháng bốn mươi đồng, bao ăn ở luôn."
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 461



Vừa nghe xong, Vương Xuân Mỹ không kiềm được mà rơi nước mắt, chồng cô ấy cũng xúc động đỏ hoe cả mắt.

Người ta nói "dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi", với gia đình Vương Xuân Mỹ, số tiền này thực sự quá quan trọng.

Trong khi đó, Lâm Nguyệt vẫn cứ bám theo Đinh Phán Phán. Biết quán ăn làm ăn phát đạt, cô ta liền nảy sinh ý định muốn xin việc ở đây. Tuy nhiên, Khương Ngư vốn không thích Lâm Nguyệt – cảm giác người này có phần âm u khó đoán. Thêm nữa, sau khai trương, lượng khách đã ổn định, cô cũng đã thuê đủ nhân viên, chẳng có lý do gì phải nhận thêm Lâm Nguyệt cả.

Không ngờ, Lâm Nguyệt lại để bụng chuyện này, cắn môi, ánh mắt ẩn chứa sự không cam lòng, nhìn chằm chằm bóng lưng Khương Ngư.

"Cô làm gì thế?"

Đinh Phán Phán vừa quay lại đã bắt gặp ánh mắt Lâm Nguyệt, bất giác rùng mình.

Lâm Nguyệt giật mình, vội vàng lấy lại vẻ mặt đáng thương: "Không có gì đâu, chỉ là tôi muốn xin làm việc trong quán của Khương Ngư, nhưng cô ấy không đồng ý. Có lẽ là tôi không đủ tốt."

Nghe vậy, Đinh Phán Phán chỉ bĩu môi, thản nhiên nói: "Chuyện bình thường thôi. Cái thân hình nhỏ xíu của cô thì làm sao bưng nổi khay malatang chứ? Nếu tôi là Khương Ngư, tôi cũng chẳng nhận cô đâu."

Giọng điệu của Đinh Phán Phán lạnh nhạt như thể đây là điều hiển nhiên, khiến Lâm Nguyệt tức đến suýt ngất. Nhưng cô ta không dám phản bác. Nếu không phải theo Đinh Phán Phán có thể ăn ngon mặc đẹp, thì cô ta đã chẳng chịu nhẫn nhịn đến mức này!

Cùng lúc đó, trong bệnh viện, Hoắc Diên Xuyên vẫn còn nằm trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt vì mất máu.

Chu Thiệu ngồi bên cạnh, vẻ mặt tức tối, giận mà không thể mắng.

"Anh nói xem, nếu không phải tôi đến tìm thì chẳng phải anh định uống đến chết luôn hay sao?"

Chu Thiệu không thể quên được cảnh tượng ngày hôm đó. Anh ta đến nhà họ Hoắc tìm Hoắc Diên Xuyên, gõ cửa mãi không ai mở, trong nhà cũng không có người. Đến khi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc bên trong, lòng anh ta chợt lạnh, không nghĩ ngợi gì mà đạp cửa xông vào.

Trong phòng tối om, rèm kéo kín mít, khắp nơi toàn là vỏ chai rượu. Hoắc Diên Xuyên cứ thế ngồi bệt dưới đất, uống đến bất tỉnh nhân sự.

Chu Thiệu sợ chết khiếp, lập tức đưa anh vào bệnh viện, kết quả là dạ dày xuất huyết.

"Anh chưa bao giờ như thế này cả, rốt cuộc có chuyện gì?" Chu Thiệu cau mày hỏi.

Hoắc Diên Xuyên nằm im một lúc, giọng nói khàn khàn bật ra hai chữ: "Cô ấy..."

"Cô ấy? Ai?" Chu Thiệu vừa gọt táo vừa hỏi.

"Khương Ngư... Cô ấy còn sống. Nhưng cô ấy không cần tôi nữa."

"Đợi đã… Cái gì?!"

Chu Thiệu kinh hãi đến mức quả táo trên tay rơi thẳng xuống đất.

Đến khi nghe Hoắc Diên Xuyên kể hết mọi chuyện, sắc mặt Chu Thiệu cũng trở nên phức tạp.

Anh ta không ngờ, lão Hoắc mạnh mẽ, kiên cường như vậy mà lại rơi vào tình cảnh này vì một người phụ nữ.

Nhưng anh ta không thể để Hoắc Diên Xuyên tiếp tục như thế được.

"Anh đúng là không hiểu phụ nữ rồi." Chu Thiệu cười nhạt, thản nhiên nói, "Không cần tức là cần, không thích chính là thích. Anh cứ quấn lấy cô ấy là được, tục ngữ có câu 'liệt nữ sợ triền lang' mà.

Huống chi, bên cạnh Khương Ngư chẳng lẽ có ai ưu tú hơn anh sao?"
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 462



Khương Ngư không hề hay biết về “chủ ý ngu ngốc” mà Chu Thiệu đang ấp ủ. Nhưng khi Hoắc Diên Xuyên nghe thấy kế hoạch đó từ miệng cậu ta, đôi mắt anh bỗng sáng rực lên.

Phải rồi, lẽ nào anh cứ đứng yên mà nhìn Khương Ngư thân mật bên cạnh người đàn ông khác hay sao? Chuyện này, anh tuyệt đối không cho phép.

Sau khi suy nghĩ thấu đáo, tâm trạng của Hoắc Diên Xuyên bất giác tốt hơn rất nhiều.

Trong khi đó, ở một nơi khác, Tống Nghiên Tuyết vừa nghe tin từ Tống Phương rằng Hoắc Diên Xuyên nhập viện, cô lập tức chuẩn bị một phần cơm nóng hổi, tự tay nấu món canh gà rồi vội vã đến bệnh viện.

Vừa bước vào phòng, cô dịu dàng nói:
"Anh Diên Xuyên, anh không sao chứ? Sao lại uống nhiều rượu đến mức phải nhập viện thế này? Công việc quan trọng, nhưng anh cũng phải biết giữ gìn sức khỏe nữa chứ."

Tống Phương và Tống Nghiên Tuyết đều không biết lý do thực sự khiến Hoắc Diên Xuyên uống say. Trong mắt họ, chắc hẳn là do áp lực công việc.

Hoắc Diên Xuyên khẽ nhíu mày, giọng anh lạnh nhạt nhưng vẫn giữ chút lịch sự:
"Không sao cả. Cô có lòng rồi."

Thái độ của anh xa cách một cách rõ ràng, nhưng Tống Nghiên Tuyết lại chẳng hề bận tâm. Cô vẫn mỉm cười dịu dàng, bước lên thêm một bước:
"Em có mang canh gà đến, anh uống một chút đi."

Hoắc Diên Xuyên lắc đầu:
"Không cần, cảm ơn."

Tống Nghiên Tuyết vẫn kiên trì:
"Anh Diên Xuyên, anh không cần khách sáo với em như vậy, em—"

Lời còn chưa dứt, Chu Thiệu đã cắt ngang, giọng điệu lười biếng nhưng ý tứ lại sắc bén vô cùng:
"Em gái Tống à, em đúng là người tốt đấy. Biết anh Hoắc chưa ăn cơm, còn chu đáo mang cả canh gà tới. Nhưng mà… để lại hộp cơm rồi về đi, cô nam quả nữ ở cùng một phòng bệnh, ảnh hưởng không tốt đâu."

Tống Nghiên Tuyết hơi sững người, rồi vội vàng phản bác:
"Tôi không sợ ảnh hưởng!"

Chu Thiệu thản nhiên nhún vai:
"Ồ, cô hiểu lầm rồi. Ý tôi là ảnh hưởng không tốt đến Diên Xuyên."

"Anh!"

Tống Nghiên Tuyết tức giận đến mức giậm chân tại chỗ. Nhưng vì có Hoắc Diên Xuyên ở đây, cô đành nén lại, không muốn để lại ấn tượng xấu trong mắt anh. Cuối cùng, cô dứt khoát nhét hộp canh gà vào tay Chu Thiệu, quay người bỏ chạy.

Khi bóng lưng cô khuất hẳn, Hoắc Diên Xuyên mới mở miệng:
"Chu Thiệu, làm vậy có hơi quá không?"

Dù sao thì Tống Nghiên Tuyết cũng chẳng làm gì sai.

Chu Thiệu thở dài, nhìn Hoắc Diên Xuyên với vẻ mặt như đang muốn nói mà lại không biết bắt đầu từ đâu. Cậu ta thật sự không hiểu nổi, sao Khương Ngư có thể chịu đựng người đàn ông này lâu đến vậy? Nhưng đã là anh em, dù thế nào cũng phải giúp một tay.

"Lão Hoắc, đừng nói với tôi là anh không nhận ra tâm tư của Tống Nghiên Tuyết đấy nhé?"

Hoắc Diên Xuyên nhíu mày, có chút nghi hoặc:
"Tâm tư gì?"

Chu Thiệu trợn mắt, suýt nữa nghẹn lời:
"Cô ấy thích anh!"

Hoắc Diên Xuyên vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn tỏ vẻ nghiêm túc giải thích:
"Nhưng tôi không thích cô ấy. Nhà họ Tống và nhà tôi có quan hệ không tệ, tôi sẽ để ý đến cô ấy một chút."
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 463



Chu Thiệu bật cười thành tiếng, nhưng trong mắt lại mang theo vài phần bất đắc dĩ.
"Đấy, chính cái thái độ này của anh mới là vấn đề. Bình thường anh lạnh lùng với cả thiên hạ, nhưng riêng với Tống Nghiên Tuyết, anh lại có chút ngoại lệ. Tôi biết anh chỉ vì quan hệ giữa hai nhà, nhưng người khác thì không nghĩ vậy đâu.

Anh có biết không? Phụ nữ đều mong muốn mình là duy nhất. Anh cứ thế này, chẳng những khiến Tống Nghiên Tuyết hiểu lầm mà còn làm tổn thương Khương Ngư."

Những lời này của Chu Thiệu giống như một cú đập mạnh vào đầu Hoắc Diên Xuyên. Anh vốn rất quyết đoán trong công việc, nhưng khi đối mặt với chuyện tình cảm lại có phần đơn thuần.

Mà suy nghĩ này của anh, thật ra cũng có liên quan đến sự giáo dục từ nhỏ. Gia đình anh luôn dạy rằng không nên nặng lời với phụ nữ, cũng không được thất lễ với người quen. Vì vậy, anh vẫn luôn giữ một khoảng cách có chừng mực với Tống Nghiên Tuyết, nhưng không quá phũ phàng.

Chu Thiệu thấy anh im lặng, lại tiếp tục nói:
"Nếu như không thích người ta, thì phải dứt khoát nói rõ ràng.

Mà tôi đoán, Khương Ngư cũng chẳng có cảm giác an toàn gì đâu. Còn nữa, anh biết mẹ anh với em gái anh rồi đấy, họ chẳng phải người lương thiện gì. Tôi dám cá, họ chắc chắn thích Tống Nghiên Tuyết hơn Khương Ngư."

Những lời này rất đúng.

Hoắc Diên Xuyên trầm mặc. Anh không định nói về những chuyện liên quan đến kiếp trước, dù sao đây cũng là điều quá kỳ bí. Nhưng những lời của Chu Thiệu thực sự khiến anh phải suy nghĩ lại.

Cuối cùng, anh khẽ gật đầu:
"Được, tôi hiểu rồi."

Chu Thiệu thấy vậy, lập tức cười ha ha, mở hộp cơm ra, lấy một muỗng canh gà lên nếm thử:
"Phải nói chứ, tay nghề nấu ăn của Tống Nghiên Tuyết cũng không tệ nhỉ. Nhưng mà… anh đã nghĩ cách cảm ơn tôi chưa? Tôi vừa giúp anh giải quyết một phiền phức lớn đấy!"

Mà ở một nơi khác, bé A Ly cũng đã dần thích nghi với cuộc sống ở trường mẫu giáo. Nhưng trớ trêu thay, cậu nhóc lại tình cờ gặp phải một ông lão kỳ lạ...

Vài ngày trước, trường mẫu giáo tổ chức một chuyến tham quan công viên cho bọn trẻ.

A Ly ngồi xổm dưới đất, tập trung quan sát một đàn kiến đang tha mồi thì một ông lão đột nhiên bước tới, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cậu bé. Đôi môi ông khẽ mấp máy, lẩm bẩm điều gì đó mà A Ly nghe không rõ.

"Không thể nào..."

A Ly ngơ ngác nhìn ông lão, không hiểu ông đang nói gì. Rồi ông lại quay sang người đi cùng, ra hiệu mang đồ ăn tới cho cậu.

Nhưng A Ly không dễ bị dụ đâu! Mẹ đã dặn đi dặn lại rằng bên ngoài có nhiều người xấu, có thể bỏ thứ gì đó vào đồ ăn, ăn vào là ngủ mê man, rồi tỉnh dậy sẽ không thấy mẹ nữa.

Ông lão này trông không giống người xấu, nhưng ai biết được chứ?
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 464



Thực ra, khi nhìn thấy khuôn mặt A Ly, trong lòng ông cụ Hoắc nổi lên một nỗi rung động khó tả. Đứa trẻ này... quá giống Hoắc Diên Xuyên khi còn nhỏ! Nhưng ngũ quan của cậu bé lại mềm mại hơn, thanh tú hơn, khí chất cũng khác biệt.

Thoáng chốc, trong lòng ông cụ Hoắc dâng lên một suy nghĩ hoang đường: Nếu không phải biết rõ nhân phẩm của cháu trai mình, ông thực sự đã nghi ngờ đây là con riêng của Hoắc Diên Xuyên.

Nhưng ý nghĩ này quá phi lý, ông cụ Hoắc gạt đi, song vẫn không kìm được tò mò.

"Cháu tên gì? Nhà cháu ở đâu?"

A Ly không đáp, chỉ mở to đôi mắt tròn xoe, mỉm cười. Cậu bé có gương mặt bầu bĩnh, hai lúm đồng tiền nhỏ nhắn hiện lên khi cười, đáng yêu đến mức khiến lòng ông cụ như mềm nhũn.

Nhưng A Ly vẫn rất cảnh giác, cậu không nói về nhà mình, thậm chí cả tên cũng không tự khai ra. Ông cụ Hoắc chỉ biết được khi nghe mấy đứa trẻ khác gọi cậu.

"Cháu tên A Ly à? Mẹ cháu là ai?"

Ông cụ vẫn chưa từ bỏ ý định.

A Ly nghiêng đầu, giọng nói non nớt vang lên:

"Mẹ là mẹ ạ! Ông ơi, cháu phải đi đây!"

Dứt lời, cậu xoay người chạy biến.

Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé khuất dần, ông cụ Hoắc bất giác buột miệng:

"A Ly, ngày nào ông cũng đến đây, cháu có thể qua đây, ông dạy cháu chơi cờ nhé?"

Người đi theo ông cụ Hoắc kinh ngạc nhìn ông. Ông cụ tuổi tác đã cao, bình thường rất ít khi ra ngoài, vậy mà hôm nay vừa ra ngoài một chuyến đã để mắt đến một đứa trẻ lạ, thậm chí còn vì cậu bé mà hứa sẽ đến công viên mỗi ngày.

A Ly nghe vậy thì dừng bước, quay lại nhìn ông lão, trong lòng hơi khó hiểu. Nhưng thấy vẻ mặt mong chờ của ông cụ, cậu lại thấy hơi mềm lòng.

"Nhưng mà cháu ít đến công viên lắm."

Ông cụ Hoắc bật cười, gật đầu:

"Không sao cả, ngày nào ông cũng đến đây, chúng ta luôn có thể gặp lại."

A Ly không nói gì thêm, chỉ mỉm cười rồi chạy đi.

Nhân viên cần vụ đứng bên cạnh ông cụ Hoắc chần chừ một lúc, rồi lên tiếng:

"Thủ trưởng, ngày nào ông cũng đến công viên thật sao? Sức khỏe của ông..."

Ông cụ Hoắc khoát tay:

"Không sao, tôi có chừng mực. Cả ngày ở trong nhà cũng chán, thằng bé này đáng yêu quá... Nếu Diên Xuyên có con, chắc cũng lớn chừng này rồi."

Nhân viên cần vụ im lặng, không tiện nói gì thêm.

"Được rồi, về thôi."

"Vâng."

A Ly không xem chuyện này là quan trọng, nên cũng không kể với Khương Ngư. Cậu nghĩ có lẽ mình sẽ không gặp lại ông lão ấy nữa.

Ở một nơi khác, Hoắc Diên Xuyên ngồi trầm tư sau khi nghe Chu Thiệu phân tích. Dù lời cậu ta có vẻ trêu chọc, nhưng lại khiến anh suy nghĩ rất nhiều.

Những giấc mơ kia vẫn ám ảnh anh. Trong mơ, anh đối xử không tốt với Khương Ngư, thậm chí còn làm tổn thương cô.

Trước đây, anh và cô kết hôn là vì hôn ước giữa hai nhà. Cũng chính vì thế mà nhiều người nhắm vào cô, chỉ trích cô.

Lúc ấy, anh không nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần muốn cho cô một danh phận chính đáng. Nhưng có lẽ... điều cô cần không chỉ là danh phận.

Nếu đã vậy... lần này, để anh là người theo đuổi cô trước đi!
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 465



Trước khi Hoắc Diên Xuyên kịp ra tay, Khương Ngư đã sớm lọt vào tầm ngắm của người khác.

Điều này cũng không có gì lạ. Cô xinh đẹp, khí chất đặc biệt, dù không cố tình ăn diện nổi bật nhưng vẫn thu hút ánh nhìn. Thành tích học tập tuy không phải xuất sắc nhất, nhưng cũng đủ để khiến người khác phải nể phục.

Dù bình thường cô không thích gây sự chú ý, lên đại học chẳng qua chỉ để bù đắp những tiếc nuối ở kiếp trước, nhưng một người như cô, muốn không bị chú ý cũng khó.

Vậy nên, ngay sau giờ học hôm ấy, cô đã bị một nam sinh chặn lại.

Khương Ngư đang định rời khỏi giảng đường thì bỗng thấy một chàng trai đứng chờ sẵn, tay nắm chặt một phong thư, gương mặt đỏ bừng vì căng thẳng.

"Bạn học Khương!" Cậu ta hít sâu một hơi, rồi dõng dạc nói, "Tôi thấy lý tưởng cách mạng của chúng ta rất giống nhau. Xin hỏi, chúng ta có thể cùng nhau trở thành đồng chí cách mạng không?"

Không khí bỗng chốc lặng đi vài giây.

Mấy người xung quanh nghe vậy đều không nhịn được mà bật cười khe khẽ.

Khương Ngư nhìn chàng trai trước mặt, vừa bất ngờ vừa buồn cười. Người này cô có chút ấn tượng, hình như là lớp trưởng của lớp nào đó, luôn mang dáng vẻ nghiêm túc, không ngờ khi tỏ tình lại dùng một cách kỳ lạ như vậy.

Nhưng dù gì cũng là tấm lòng của người ta, cô không muốn làm tổn thương cậu ta.

"Bạn học Trương," cô mỉm cười, giọng nói dịu dàng nhưng dứt khoát, "Cậu rất dũng cảm, tôi thật sự khâm phục dũng khí này. Nhưng xin lỗi, tôi tạm thời chưa nghĩ đến chuyện đó."

Người được gọi là bạn học Trương thoáng sững sờ, sau đó vội vàng xua tay.

"À… không sao đâu! Xin lỗi vì đã làm phiền cậu!"

Dù trong mắt cậu ta có chút thất vọng, nhưng thái độ lại rất thoải mái, không phải kiểu mặt dày dai dẳng.

Khương Ngư khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Sau này cậu nhất định sẽ tìm được một người thích hợp hơn."

"Ừm, bạn học Khương cũng vậy!"

Hai người kết thúc cuộc trò chuyện trong hòa nhã.

Đúng lúc này, một nhóm sinh viên đi ngang qua, trong đó có Tống Nghiên Tuyết và vài người bạn của cô ta.

Trương Na, người luôn theo sát Tống Nghiên Tuyết, liếc nhìn Khương Ngư, bĩu môi: "Cô gái này tên Khương Ngư, cũng tạm được. Nghe nói có nhiều bạn nam thích cô ấy lắm."

Tống Nghiên Tuyết khẽ nheo mắt, không lên tiếng.

Chỉ có điều, trong lòng cô ta lại không hề dễ chịu.

Nói "cũng tạm được" ư?

Rõ ràng Khương Ngư xinh đẹp hơn lời Trương Na nói rất nhiều! So với phong cách cao ngạo, thanh tao của Tống Nghiên Tuyết, Khương Ngư lại mang vẻ dịu dàng, thân thiện hơn, điều này khiến cô ta không vui.

Thậm chí, không ít người còn thích Khương Ngư hơn cô ta.

Tống Nghiên Tuyết cắn môi, nhưng chưa kịp nói gì thì Trương Na đã tiếp lời, giọng điệu khinh thường:

"Nhưng mà, cô ấy làm sao so sánh với Nghiên Tuyết được? Dù sao cô ấy cũng không phải người Kinh Thị. Nghe nói nhà cô ấy mở quán ăn vặt, cũng không có bao nhiêu tiền."

Tống Nghiên Tuyết nghe vậy, cuối cùng cũng mỉm cười.
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 466



Phải rồi, nói cho cùng, Khương Ngư cũng chỉ là một người bình thường.

Còn cô ta thì sao?

Cô ta là tiểu thư nhà họ Tống, tương lai sáng lạn, có gì phải lo lắng?

Nghĩ đến đây, Tống Nghiên Tuyết thả lỏng người, nét mặt kiêu ngạo hơn một chút.

Nếu cô ta có thể kết hôn với Hoắc Diên Xuyên, vậy thì địa vị của cô ta sẽ càng vững chắc.

Nghĩ đến chàng trai lạnh lùng ấy, mặt Tống Nghiên Tuyết bất giác đỏ lên.

Trương Na đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Tống Nghiên Tuyết. Dù trong lòng cô ta cũng có chút ghen tị, nhưng ghen tị thì có ích gì? Nhà họ Tống và nhà họ Hoắc mới thật sự môn đăng hộ đối. Nếu Tống Nghiên Tuyết có thể kết hôn với Hoắc Diên Xuyên, cô ta cũng sẽ được hưởng lợi, không phải sao?

"Nghiên Tuyết, sao mặt cậu đỏ thế? Không phải bị sốt chứ?"

Trương Na nghiêng đầu nhìn cô ta đầy tò mò.

"Không có gì, cậu nhìn lầm rồi, đi thôi."

Tống Nghiên Tuyết nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhóm người cũng vì thế mà tiếp tục rời đi.

Nhưng trong lòng cô ta vẫn không ngừng tính toán. Sinh nhật của Tống Phương sắp đến, nếu muốn tiến thêm một bước với Hoắc Diên Xuyên, cô ta nhất định phải đối xử thật tốt với "mẹ chồng tương lai". Một món quà tinh tế sẽ tạo ấn tượng tốt, cô ta nghĩ đến việc mua một chiếc vòng ngọc hoặc một món đồ cổ nào đó.

Mang theo suy nghĩ ấy, Tống Nghiên Tuyết đến một cửa hàng chuyên về di tích văn hóa để chọn quà. Không ngờ, ngay lúc bước vào, cô ta lại tình cờ gặp Khương Ngư.

Bên cạnh Khương Ngư là một đứa trẻ đội mũ, nhìn qua không rõ mặt.

Ánh mắt Tống Nghiên Tuyết khẽ biến đổi.

Tại sao cô ta lại đi cùng một đứa bé?

Chẳng lẽ… đã kết hôn rồi?

Ý nghĩ này khiến tâm trạng cô ta tốt lên một chút. Nếu Khương Ngư đã có gia đình, vậy thì cô ta không cần phải để tâm đến cô ta nữa. Nghĩ vậy, Tống Nghiên Tuyết hiếm hoi nở một nụ cười với Khương Ngư.

Khương Ngư thoáng ngạc nhiên nhưng cũng chỉ đáp lại bằng một nụ cười lịch sự, sau đó tiếp tục cùng A Ly dạo quanh cửa hàng.

Thực ra, cô không có hứng thú đặc biệt với đồ cổ, nhưng A Ly thì lại khác. Cậu bé tỏ ra rất thích thú, chăm chú quan sát từng món đồ.

Dạo một lúc, A Ly chọn vài món có giá cả không quá đắt, Khương Ngư cũng không quá để tâm.

Cuối cùng, Tống Nghiên Tuyết quyết định mua một chiếc vòng ngọc. Cô ta thanh toán xong, tự tin rời đi, cảm thấy món quà này chắc chắn sẽ khiến mẹ Hoắc hài lòng.

Nhưng đúng lúc bước ra khỏi cửa tiệm, A Ly bỗng khẽ kéo tay Khương Ngư, nhỏ giọng nói:

"Mẹ, con thấy chiếc vòng ngọc lúc nãy không tốt lắm."

Khương Ngư cúi xuống nhìn cậu bé, mỉm cười hỏi: "Ồ? Con cảm thấy có vấn đề gì sao?"

"Dạ… con không chắc, nhưng con thấy nó không giống đồ cổ thật."
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 467



A Ly nhíu mày, cố gắng diễn tả cảm giác của mình. Những món đồ cậu chọn luôn có một loại cảm giác rất đặc biệt, như thể chúng mang theo dòng chảy của lịch sử. Nhưng chiếc vòng mà Tống Nghiên Tuyết mua… lại hoàn toàn không có cảm giác ấy.

Khương Ngư nhìn A Ly với vẻ thích thú.

Thằng nhóc này, lúc nào cũng thần thần bí bí. Nếu thật sự có khả năng phân biệt niên đại và giá trị của cổ vật, vậy thì nằm ở nhà kiếm tiền cũng được rồi.

Cô không nghĩ nhiều, chỉ coi như A Ly nói linh tinh.

Nhưng ngay khi họ vừa rời đi, Tống Nghiên Tuyết từ một góc bước ra, sắc mặt trắng bệch.

Móng tay cô ta cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng dường như không hề cảm thấy đau đớn.

Vì khoảnh khắc cô ta thanh toán tiền, vô tình nhìn thấy khuôn mặt của đứa trẻ kia…

Đó chẳng phải là phiên bản thu nhỏ của Hoắc Diên Xuyên sao?!

Cô ta thậm chí còn không dám tin vào mắt mình.

Hơn nữa, người phụ nữ kia tên là gì?

Khương Ngư.

Tại sao cô ta không nhận ra sớm hơn? Khi Hoắc Diên Xuyên kết hôn trước đây, vợ hắn cũng tên là Khương Ngư!

Chẳng lẽ…

Nhưng không phải người phụ nữ đó đã chết rồi sao?

Trong đầu Tống Nghiên Tuyết trống rỗng, cô ta không dám nghĩ tiếp.

Khi quay về nhà họ Tống, dì Lý—người giúp việc trong nhà—vừa nhìn thấy bàn tay rớm máu của cô ta liền hốt hoảng kêu lên:

"Trời đất ơi, đại tiểu thư, tay cô bị sao thế này?!"

Dì vội vàng đi lấy hộp thuốc, thậm chí còn định gọi bác sĩ gia đình.

Tống Nghiên Tuyết lắc đầu, giọng hơi run nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:

"Dì Lý, không cần làm lớn chuyện, chỉ là vết thương nhỏ thôi, dì xử lý giúp cháu là được rồi."

Dì Lý nhìn cô ta đầy lo lắng nhưng vẫn làm theo.

Nhưng lúc này, Tống Nghiên Tuyết chẳng còn tâm trí để ý đến vết thương.

Trong đầu cô ta chỉ còn một mớ hỗn loạn.

Rốt cuộc… chuyện này là sao?!

Tống Nghiên Tuyết vẫn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ hỗn loạn của mình, đột nhiên giọng nói dịu dàng vang lên kéo cô ta trở về thực tại.

"Nghiên Tuyết, tay con bị thương rồi sao? Làm sao mà ra nông nỗi này?"

Cô ta hơi giật mình, quay đầu nhìn, đối diện với ánh mắt lo lắng của Tô Nhu—mẹ nuôi của mình.

"Mẹ, không sao đâu ạ."

"Đứa trẻ này, lúc nào cũng vậy, vừa hiểu chuyện vừa mạnh mẽ đến đáng thương."

Tống Nghiên Tuyết cụp mắt xuống, che đi cảm xúc nơi đáy mắt.

Đúng vậy, cô ta không phải con ruột của nhà họ Tống. Từ nhỏ đã biết mình là con nuôi, cô ta luôn nỗ lực gấp trăm lần để chứng minh bản thân xứng đáng với cái họ "Tống" này.

Không có dòng máu của nhà họ Tống, cô ta chẳng có được sức mạnh như người thừa kế thật sự, nhưng cô ta có thể trở nên ưu tú hơn, giỏi giang hơn, làm cho bản thân không thể bị thay thế.

Mà kết hôn với Hoắc Diên Xuyên, cũng là một phần trong kế hoạch ấy.

Bởi vì, ai biết được liệu đứa con gái thất lạc kia của nhà họ Tống có còn sống hay không?

Một đứa con nuôi không có giá trị sẽ luôn có thể bị vứt bỏ. Nhưng một đứa con nuôi có giá trị thì khác.

Chưa kể, cô ta thực sự thích Hoắc Diên Xuyên.

Tô Nhu nhìn xuống bàn tay đầy vết xước của Tống Nghiên Tuyết, khẽ thở dài.

"Nghe nói sáng nay con ra ngoài mua quà cho Tống Phương?"

Tống Nghiên Tuyết gật đầu, chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu.
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 468



"Nghiên Tuyết, mẹ biết con thích đứa nhỏ nhà họ Hoắc kia, nhưng trong mắt mẹ, nó không phải người tốt, cũng sẽ chẳng bao giờ thực sự quan tâm đến con. Hơn nữa, Tống Phương cũng không phải người dễ đối phó. Con cứ như vậy theo đuổi, chỉ khiến người khác coi thường con mà thôi."

Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại như nhát dao cắt vào lòng Tống Nghiên Tuyết.

Cô ta biết rõ, Tống Phương và Hoắc Tú Tú kia đều không phải người dễ đối phó. Cô ta cũng hiểu, Hoắc Diên Xuyên không quan tâm đến mình.

Nhưng không phải ai cũng có thể có vận mệnh tốt như Tô Nhu—một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, một người chồng yêu thương, một cuộc đời an nhàn.

Những lời này, cô ta đương nhiên không thể nói ra.

"Mẹ, con biết mẹ lo cho con. Nhưng dù sao cũng là sinh nhật dì Tống, con chắc chắn phải đến, không thể đi tay không được."

Tô Nhu khẽ gật đầu, ánh mắt rơi xuống hộp quà trong tay cô ta.

"Quà con mua đâu?"

Tống Nghiên Tuyết mở hộp ra cho bà xem.

Tô Nhu liếc mắt một cái, nhíu mày.

"Bao nhiêu tiền?"

"Không đắt, chỉ khoảng một nghìn đồng thôi ạ."

Một nghìn đồng, nói nhiều thì không nhiều, nhưng nói ít cũng không ít.

Chỉ là...

"Thứ này là đồ giả."

Một câu nói nhẹ nhàng, lại khiến lòng Tống Nghiên Tuyết lạnh ngắt.

Cô ta không cam tâm.

"Thật sự là giả ạ? Vậy... nếu nó là giả, thì đáng giá bao nhiêu?"

"Tầm vài chục đồng."

Sắc mặt Tống Nghiên Tuyết tái nhợt.

Tô Nhu thấy vậy cũng không đành lòng, dịu giọng khuyên nhủ:

"Không sao cả, chỉ là một nghìn đồng, coi như mua một bài học. Lần sau con muốn mua gì, cứ để mẹ đi cùng."

"...Vâng, con biết rồi. Cảm ơn mẹ."

Tống Nghiên Tuyết siết chặt tay, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó chịu khó nói thành lời.

Nhưng so với chuyện này, cảm giác bức bối trong lòng cô ta lên đến đỉnh điểm khi nhìn thấy Hoắc Diên Xuyên xuất hiện ở cổng đại học Bắc Kinh.

Hắn tới tìm ai?

"Anh Diên Xuyên, sao anh lại đến đây? Anh tới tìm em à?"

Hôm nay, Tống Nghiên Tuyết vừa tan học, đi cùng Trương Na và mấy người bạn. Bọn họ dự định ra ngoài ăn thử Malatang ở một quán nổi tiếng gần trường.

Cô ta không thích mấy món cay nồng ấy, nhưng thấy đám bạn háo hức, cô ta cũng không phản đối.

Nhưng khi đi đến cổng trường, ánh mắt Tống Nghiên Tuyết lập tức bị thu hút bởi một chiếc xe jeep đậu ngay bên đường.

Dựa vào xe là một người đàn ông cao lớn, mặc vest chỉnh tề, phong thái trầm ổn.

Hắn đứng giữa đám sinh viên đại học còn ngây ngô, giống như hạc giữa bầy gà.

"Trời ạ, nhìn dáng người kia kìa."

"Có khí chất quá."

"Nghiên Tuyết, đây là người yêu của cậu à?"

Bạn bè xung quanh xôn xao bàn tán.

Tống Nghiên Tuyết không thừa nhận, nhưng cũng chẳng phủ nhận. Dù bây giờ không phải, thì sau này nhất định sẽ là.

Cô ta nở nụ cười rạng rỡ, bước nhanh về phía trước.

"Anh Diên Xuyên, sao anh lại đến đón em vậy?"

Nhưng chưa kịp dứt lời, cô ta đã thấy Hoắc Diên Xuyên nhíu mày, lộ ra vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Một giây sau, hắn bước lên, nắm lấy cổ tay người phụ nữ vừa đi ngang qua.

"Khương Ngư, anh đến đón em tan học."

Tống Nghiên Tuyết đứng chết trân tại chỗ.

Cô ta... vừa nghe thấy cái gì?

Hắn... không phải tới tìm cô ta sao?!
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 469



Nghe thấy câu nói của Hoắc Diên Xuyên, sắc mặt Tống Nghiên Tuyết lập tức tái nhợt. Ngay cả Trương Na đứng bên cạnh cũng không giấu được vẻ kinh ngạc, há hốc miệng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Xung quanh, không ít người xì xào bàn tán. Dù sao lúc nãy, thái độ của Tống Nghiên Tuyết rõ ràng khiến ai cũng nghĩ rằng người đàn ông này đến đón cô ta. Nhưng hiện tại, Hoắc Diên Xuyên lại nắm tay một cô gái khác trước mặt bao nhiêu người, mà cô gái đó còn thản nhiên rút tay ra, không chút lưu luyến.

Tống Nghiên Tuyết nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, mặt nóng bừng lên vì xấu hổ. Cô ta cảm thấy Hoắc Diên Xuyên hoàn toàn không để ý đến thể diện của mình.

Trên thực tế, Hoắc Diên Xuyên từ lâu đã không có nhiều kiên nhẫn với sự tiếp cận của Tống Nghiên Tuyết. Ban đầu, anh chỉ giữ thái độ khách sáo vì nể mặt gia đình cô ta. Nhưng sau khi nghe Chu Thiệu nói về những tâm tư nhỏ nhặt của phụ nữ, anh càng nhận thức rõ ràng hơn—có những chuyện phải dứt khoát để tránh hiểu lầm không đáng có.

Anh quay đầu nhìn Khương Ngư, giọng trầm thấp: "Khương Ngư, em đừng hiểu lầm."

Khương Ngư chưa kịp phản ứng thì bạn bè xung quanh cô đã nhìn nhau, lộ rõ vẻ kinh ngạc. Họ vốn luôn thắc mắc tại sao một người xinh đẹp như Khương Ngư, lại còn là sinh viên của Đại học Bắc Kinh, lại không có bạn trai. Bây giờ thì rõ rồi, chỉ là bạn trai của cô hình như có thân phận không hề đơn giản, hơn nữa còn quen biết với Tống Nghiên Tuyết.

So với Khương Ngư, Đinh Phán Phán lại càng không ưa Tống Nghiên Tuyết. Trong mắt cô, người này giả tạo đến mức đáng ghét. Vì thế khi thấy vẻ mặt kinh ngạc đến cứng đờ của Tống Nghiên Tuyết, tâm trạng cô bỗng nhiên tốt hẳn lên.

Khương Ngư nhíu mày, trong lòng không khỏi khó chịu. Cô cảm thấy giữa mình và Hoắc Diên Xuyên đã nói rõ ràng từ lâu, vậy mà anh ta vẫn còn dây dưa. Ánh mắt cô lướt qua những người vây quanh, càng ngày càng đông, cô không muốn tiếp tục vướng vào chuyện này.

"Buông tay ra, Hoắc Diên Xuyên."

"Không buông."

Hoắc Diên Xuyên vẫn cố chấp, giọng điệu mang theo chút ngang ngược.

Ánh mắt Tống Nghiên Tuyết sáng lên, nhưng ngay sau đó, cô ta thấy Khương Ngư cười lạnh, giơ chân đá mạnh một cái vào chân Hoắc Diên Xuyên.

Hoắc Diên Xuyên không ngờ cô lại ra tay thật, cơn đau buộc anh phải buông lỏng tay. Nhân cơ hội đó, Khương Ngư lập tức lùi lại một bước, giọng nói lạnh nhạt:

"Đừng đến tìm tôi nữa."

Nói xong, cô xoay người rời đi, để lại một đám người đứng nhìn theo, không ai dám lên tiếng.

Tống Nghiên Tuyết trơ mắt nhìn Khương Ngư rời đi một cách tiêu sái, trong lòng như bị một tảng đá đè nặng.

Dựa vào cái gì?!

Cô ta thích Hoắc Diên Xuyên lâu như vậy, cố gắng lấy lòng nhà họ Hoắc, vậy mà bây giờ Khương Ngư chỉ cần xoay người là có thể vứt bỏ người đàn ông này như vứt một đôi giày cũ?
 
Back
Top Bottom