Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 480



Biết chơi đàn là nhờ luyện tập chăm chỉ, chứ không hẳn có tài năng thiên bẩm.

Ngược lại, hai đứa con trai của bà, dù không hứng thú với âm nhạc, nhưng lại có khả năng cảm âm cực tốt. Chỉ cần nhìn một lần cũng có thể chơi được piano, trong khi Tống Nghiên Tuyết thì không thể.

Có phải... vì con bé không phải con ruột của bà?

Bà đã từng nghĩ, không biết bây giờ con gái ruột của mình đang sống thế nào. Nghĩ đến đây, trong mắt Tô Nhu chợt thoáng qua một tia ảm đạm.

Dĩ nhiên, Tống Nghiên Tuyết không hề biết rằng, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mẹ cô đã suy nghĩ rất nhiều thứ. Cô chỉ cảm thấy thất vọng vì không thể đạt được mục đích của mình.

Nhưng giây tiếp theo, lời nói của Tô Nhu lại khiến cô bất ngờ.

"Mặc dù mẹ nghĩ Ngọc Hàn bị đánh là đáng đời, nhưng dù sao nó cũng là con trai ruột thịt của mẹ, mẹ không thể thật sự mặc kệ được. Hơn nữa, mẹ cũng muốn gặp mặt cô gái Khương Ngư kia để nói chuyện. Con giúp mẹ sắp xếp một cuộc hẹn đi."

Nghe vậy, đôi mắt của Tống Nghiên Tuyết lập tức sáng lên.

Gặp mặt? Quá tốt!

Cái miệng của Khương Ngư không hề nể nang ai, gặp một người có văn hóa như Tô Nhu chắc chắn sẽ bị coi thường! Nếu may mắn, có khi mẹ cô còn đuổi thẳng cô ta ra khỏi trường cũng nên!

Ngay cả câu "con trai ruột thịt của mẹ" mà Tô Nhu vừa nói, cô cũng không hề để ý đến.

"Dạ được mẹ, con sẽ hẹn gặp cô ta."

"Ừ, con sắp xếp đi."

Tân Dã cùng Khương Ngư bước vào cửa hàng, vừa hay Vương Thắng Nam đang bận rộn phía sau quầy cũng nhìn thấy cậu. Thoáng chốc, trong mắt cô ấy ánh lên vẻ kinh ngạc.

Lúc trước, Tân Dã đột ngột biến mất không một lời từ biệt, để lại cô một khoảng thời gian buồn bã, tưởng chừng cả đời này sẽ không còn cơ hội gặp lại cậu nữa.

Nhưng bây giờ, người đứng trước mặt cô không chỉ là Tân Dã mà cô từng quen, mà còn là một chàng trai có phần xa lạ. Cậu cao lớn hơn trước, gương mặt tuấn tú ngày càng sắc nét, khí chất cũng có phần thâm trầm và nội liễm hơn. Đặc biệt, quần áo trên người cậu tinh tế hơn trước rất nhiều.

Dĩ nhiên, khi còn ở bên cạnh Khương Ngư, quần áo của Tân Dã cũng chẳng tệ. Dù sao Khương Ngư chưa từng bạc đãi người bên cạnh, quần áo cô chọn cho cậu đều là loại thoải mái và phù hợp. Nhưng xét cho cùng, điều đó vẫn không thể nào sánh với điều kiện của nhà họ Chu.

Huống hồ, Chu Hoa Thiên còn thực sự coi Tân Dã là người thừa kế, nên mọi thứ mà cậu nhận được đều không hề tầm thường.

Vì vậy, sự vui mừng ban đầu của Vương Thắng Nam khi gặp lại Tân Dã đột nhiên vơi đi đôi chút. Cô nhận ra rằng thân phận hiện tại của cậu đã khác xưa, không còn cùng một thế giới với họ nữa.
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 481



Tuy nhiên, dường như Tân Dã chẳng hề bận tâm đến những điều đó. Khi thấy Vương Thắng Nam, cậu chủ động lên tiếng chào hỏi trước—một chuyện mà trước đây chưa từng xảy ra. Thực ra, cậu làm vậy đơn giản vì cô ấy là bạn của Khương Ngư. Một người có thể được Khương Ngư đưa đến Kinh Thị, hẳn là không tệ.

Thái độ này khiến Vương Thắng Nam có chút ngỡ ngàng, nhưng đồng thời cũng rất vui. Dù vậy, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục công việc của mình.

Ở bên cạnh, Cát Phi Dương và Lục Thanh Ninh đều thấy vui vẻ khi chứng kiến cảnh tượng này.

Cùng lúc đó, A Ly được dì Trương đón về. Cậu nhóc vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Tân Dã. Đôi mắt sáng lên, ngay lập tức chạy đến ôm chặt lấy đùi cậu.

"Tân Dã! Cậu đi đâu vậy? Sao lâu như vậy mà không về thăm mẹ con cháu?"

Giọng nói non nớt của A Ly mang theo chút ấm ức và tủi thân.

Nhìn cậu nhóc đã lớn hơn rất nhiều so với lần gặp trước, trong lòng Tân Dã không khỏi mềm xuống. Cậu lập tức cúi người bế A Ly lên.

"Xin lỗi, sau này cậu sẽ đến thường xuyên."

A Ly bĩu môi, giọng điệu trẻ con đầy nghiêm túc:

"Hừm, được rồi! Thấy cậu thành khẩn như vậy, cháu tha thứ cho cậu. Nhưng cậu phải dạy võ cho cháu đấy!"

Nghe vậy, Khương Ngư bật cười. Thằng nhóc này đúng là biết chớp thời cơ mà.

"Được, không thành vấn đề."

Tân Dã không hề do dự mà đồng ý ngay. Thật ra, cậu còn ước gì có thể ngày nào cũng ở lại đây.

Khương Ngư mời Cát Phi Dương và Lục Thanh Ninh ngồi xuống. Vừa rồi, Tân Dã đã giới thiệu thân phận hai người họ với cô, khiến cô rất vui mừng khi biết rằng cậu có những người bạn đồng trang lứa thực sự.

Bữa trưa hôm nay là món malatang của cửa hàng Khương Ngư, nhưng tất nhiên không phải loại bình thường bán cho khách mà là phiên bản cao cấp hơn.

Ngoài ra, để chiêu đãi hai người bạn của Tân Dã, cô còn nấu thêm một vài món ăn đặc sản khác và tự tay pha trà sữa. Trà sữa có trân châu và khoai môn viên—loại đồ ngọt mà hầu như cô gái nào cũng yêu thích.

Quả nhiên, Lục Thanh Ninh vừa uống một ngụm, hai mắt liền nheo lại vì sung sướng.

Lúc ăn cơm, A Ly cứ quấn lấy Tân Dã không rời. Khương Ngư cũng chẳng còn cách nào khác, đành để cậu nhóc muốn làm gì thì làm. Ngược lại, Tân Dã rất tự nhiên mà gắp thức ăn, đút cơm cho A Ly, dáng vẻ thuần thục như đã làm chuyện này vô số lần.

Khương Ngư nhìn thấy cảnh tượng đó, khóe môi cong lên.

Tân Dã là người đã chăm sóc A Ly từ khi cậu nhóc mới chào đời, bây giờ nhìn hai người họ vẫn thân thiết như vậy, cô không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Trong lúc ăn, Tân Dã kể cho Khương Ngư nghe về những chuyện đã xảy ra sau khi cậu trở về nhà họ Chu.

Tất nhiên, những chuyện tranh đấu quyền lực, mâu thuẫn trong gia tộc hay cuộc sống riêng tư hỗn loạn của Chu Hoa Thiên thì cậu hoàn toàn lược bỏ. Những điều đó không đáng để nhắc đến, chỉ làm bẩn tai Khương Ngư mà thôi.
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 482



Thực tế, Chu Hoa Thiên chưa bao giờ cảm thấy chuyện tình ái lăng nhăng hay có nhiều phụ nữ là điều đáng xấu hổ. Trái lại, ông ta còn xem đó là một loại bản lĩnh, thậm chí tự hào về điều đó. Cách suy nghĩ này thực sự khiến người ta kinh ngạc.

Nhưng cũng phải thừa nhận, Chu Hoa Thiên rất đẹp trai. So với những kẻ bụng phệ, đầu hói, thì quả thực ông ta vẫn được xem là một "kim chủ" tốt.

Nghe xong, Khương Ngư cười tủm tỉm:

"Xem ra sau này chị phải gọi em là Chu Dã rồi nhỉ?"

Tân Dã khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn cô đầy chân thành:

"Chị gọi em thế nào cũng được."

Giọng nói của cậu trầm thấp, mang theo một chút khàn khàn của tuổi trưởng thành, nhưng khi nói chuyện với Khương Ngư lại trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.

Lục Thanh Ninh sẽ không bao giờ thừa nhận rằng mình có chút ghen tị.

Ngay cả ly trà sữa trên tay vốn rất thơm ngon, giờ đây dường như cũng mất đi hương vị. Khương Ngư tất nhiên nhận ra điều này, nhưng cô chỉ cười mà không nói gì. Đợi đến khi bữa ăn kết thúc, cô trêu chọc Tân Dã:

"Nhanh lên mà nắm lấy cơ hội đi!"

Tân Dã nhìn gương mặt thanh tú của Khương Ngư, suýt chút nữa đã buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn kiềm chế lại.

Chu Hoa Thiên nói không sai, hiện tại cậu vẫn chưa đủ khả năng để bảo vệ Khương Ngư. Dù sao nhà họ Chu vẫn còn liên quan đến hắc đạo, chưa thể hoàn toàn "tẩy trắng". Đợi đến khi mọi chuyện được giải quyết xong xuôi, khi cậu thực sự có thể đứng vững, lúc đó cậu sẽ nói cho Khương Ngư biết lòng mình.

Cuộc gặp lại với Tân Dã khiến tâm trạng Khương Ngư rất vui vẻ, nhất là khi biết cậu đang sống tốt.

Cô nhớ đến mấy ngày trước mình và A Ly có ghé cửa hàng đồ cổ, mua vài món đồ nhưng vẫn chưa tìm người giám định, chỉ đơn giản để A Ly cất đi. Những món đồ đó đều do A Ly tự tay chọn, nếu may mắn mua được thứ đáng giá thì xem như có duyên, còn nếu lỗ cũng chẳng sao, cô không trông chờ vào việc này để kiếm tiền.

Thật ra, Khương Ngư cũng không quá hứng thú với đồ cổ. Theo cô, chuyện này không chỉ đòi hỏi con mắt tinh tường mà còn cần cả vận may.

Đồ tốt vốn hiếm có, nếu ai cũng dễ dàng "nhặt nhạnh" được báu vật thì người giàu đã nhiều vô số kể.

Ngược lại, A Ly lại rất thích thú. Chỉ cần không vi phạm pháp luật hay làm gì sai trái, Khương Ngư cũng không ngăn cản, sở thích cá nhân mà thôi.

Quan trọng nhất là những món đồ đó cũng không quá đắt. Nếu giá trị lên đến vài ngàn hay vài vạn tệ, chắc chắn cô sẽ không nỡ bỏ tiền ra.

Dù sao hiện tại trong tay cô chỉ có ba cửa hàng, ở Kinh Thị cũng chỉ có một chi nhánh, chưa thể coi là người giàu có được.

Tuy nhiên, việc kinh doanh malatang đang rất tốt, cô cũng đang có kế hoạch mở rộng. Nếu thuận lợi, lợi nhuận chắc chắn sẽ tăng lên đáng kể.

Dù sao thì tiền bạc chẳng bao giờ là đủ. Khương Ngư vẫn muốn mua thêm vài căn tứ hợp viện ở Kinh Thị, vậy nên phải cố gắng kiếm thêm.

Đúng lúc này, A Ly lại muốn đến cửa hàng đồ cổ một lần nữa. Khương Ngư cũng rảnh rỗi, liền đưa cậu nhóc đi cùng.
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 483



Cửa hàng đồ cổ hôm nay khá đông khách, ai cũng mong muốn "nhặt được báu vật".

Khương Ngư không quan tâm đến người khác, chỉ để A Ly tự mình lựa chọn. Chỉ cần giá cả hợp lý, cô đều có thể mua cho cậu nhóc.

"Tôi muốn xem cái này."

"Làm phiền lấy cái này cho tôi xem."

Hai giọng nói cất lên cùng lúc.

A Ly quay sang nhìn, phát hiện một "bà cô" với gương mặt hiền hậu.

Thực ra, người phụ nữ này chăm sóc bản thân rất tốt, nếu không phải vì chuyện con gái mất tích, có lẽ bà ấy còn trẻ trung hơn. Dáng vẻ hiện tại chỉ như ngoài bốn mươi.

Tô Nhu nhìn thấy A Ly—một cậu nhóc trắng trẻo, đáng yêu với đôi mắt to tròn và hàng mi dài cong vút. Chỉ một ánh nhìn, trái tim bà đã mềm nhũn.

Ngay giây tiếp theo, ánh mắt bà chạm đến Khương Ngư đang đứng bên cạnh A Ly.

Trong khoảnh khắc đó, Tô Nhu khẽ sững sờ.

Bà không hiểu vì sao khi nhìn Khương Ngư, trong lòng lại dâng lên một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ. Dù chắc chắn rằng cả hai chưa từng gặp nhau trước đây, nhưng sự gần gũi này lại khiến bà có chút bối rối.

Khương Ngư nhận ra ánh mắt của Tô Nhu, nhưng cô không để tâm lắm, chỉ mỉm cười nói:

"Bà và A Ly nhà tôi đều thích cùng một món đồ, hay là bảo ông chủ lấy ra cho cả hai cùng xem thử?"

Tô Nhu chớp mắt, lấy lại tinh thần. Bà không ngờ bản thân lại thất thố như vậy, nhưng vẫn nhanh chóng điều chỉnh lại thái độ, mỉm cười gật đầu.

"Phải rồi, cứ để chúng ta cùng xem đi."

Bà không quên nhìn A Ly, dịu dàng khen ngợi:

"Cháu bé đáng yêu quá."

A Ly lúc này hoàn toàn không để ý đến cuộc trò chuyện giữa hai người, ánh mắt cậu nhóc chỉ tập trung vào một chiếc nhẫn ngọc.

Thực tế, chiếc nhẫn này thoạt nhìn không có gì đặc biệt. Màu sắc không quá xanh, lại còn lẫn chút tạp chất, không giống như một món đồ giá trị.

Khương Ngư nhìn qua cũng không thấy có gì đáng chú ý. Nhưng rõ ràng, cả A Ly và Tô Nhu đều dành sự quan tâm đặc biệt đến nó.

Hai người đều muốn mua chiếc nhẫn này, nhưng vấn đề là cửa hàng không phải nơi đấu giá, giá tiền đã được niêm yết sẵn. Trong tình huống này, chẳng ai có lợi thế hơn ai.

Ông chủ cửa hàng đứng đó, vẻ mặt có chút khó xử.

Tô Nhu nhìn A Ly với đôi mắt to tròn, dáng vẻ đáng thương của cậu nhóc khiến bà không khỏi mềm lòng.

"Đưa cho bạn nhỏ này đi."

A Ly lập tức vui vẻ, miệng ngọt ngào nói: "Cảm ơn dì xinh đẹp!"

Nhìn cậu bé trắng trẻo đáng yêu gọi mình là "dì", Tô Nhu vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Nhưng bà không hề hối hận với quyết định của mình, chỉ cảm thấy cậu nhóc này thật sự rất dễ thương.

A Ly nhận được chiếc nhẫn ngọc, hớn hở ra mặt, trên đường đi cứ nhảy chân sáo suốt.

Khương Ngư nhìn bộ dạng vui vẻ của cậu bé, không nhịn được hỏi: "Vui đến vậy sao?"

A Ly lập tức gật đầu: "Dạ mẹ, con vui lắm!"
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 484



Khương Ngư trêu chọc: "Có phải định mang tặng mấy bạn gái nhỏ trong nhà trẻ không?"

A Ly nghiêm túc lắc đầu: "Không đâu mẹ, chiếc nhẫn này là dành cho mẹ."

Nghe vậy, trái tim Khương Ngư như mềm nhũn. Cô cúi xuống xoa đầu cậu bé, giọng nói dịu dàng: "Được, vậy thì mẹ cảm ơn cục cưng nhé."

A Ly cong cong mắt, tươi cười đáp: "Không có gì đâu ạ!"

Nhưng khi đến gần cửa nhà, nụ cười trên môi Khương Ngư bỗng khựng lại.

Ở phía trước, cách đó không xa, một bóng dáng quen thuộc đang đứng đợi—Hoắc Diên Xuyên.

Tim cô hơi siết lại. Hôm nay ra ngoài, A Ly không đội mũ, nếu bây giờ vội vàng bế cậu bé lên che chắn thì lại càng khiến người khác nghi ngờ.

Cô chỉ có thể nắm chặt tay A Ly hơn một chút.

A Ly cũng đã nhìn thấy Hoắc Diên Xuyên. Cậu nhóc ngẩng đầu liếc nhìn mẹ, sau đó khuôn mặt nhỏ bỗng chốc trở nên nghiêm túc. Dù người đàn ông kia là cha cậu, nhưng ông ta lại khiến mẹ không vui, vậy thì chính là người xấu!

Thực tế, Hoắc Diên Xuyên đã sớm phát hiện hai mẹ con họ. Nhìn thấy A Ly, lại nghĩ đến bản báo cáo điều tra trong tay, trong lòng anh có chút phức tạp.

Lần trước, khi điều tra về Khương Ngư, anh không hề phát hiện ra sự tồn tại của Tân Dã. Điều này là do Chu Hoa Thiên cố tình xóa sạch mọi dấu vết liên quan đến cậu ta. Nhưng hôm nay, tận mắt thấy sự thân thiết giữa Khương Ngư và Tân Dã, nghi ngờ trong lòng Hoắc Diên Xuyên càng lúc càng lớn.

Vì vậy, lần này anh đích thân yêu cầu Chu Thiệu điều tra lại một lần nữa. Kết quả không chỉ cho thấy Tân Dã và Khương Ngư từng sống chung ba năm, mà còn tiết lộ thời điểm A Ly chào đời.

Anh không khỏi tự trách bản thân mình quá ngu ngốc. Không phải thời gian không khớp, mà là từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ theo hướng đó. Khi ấy, Khương Ngư đã mang thai, nhưng anh lại hoàn toàn không hay biết. Chính anh đã không bảo vệ tốt cho cô và đứa con của mình.

Bây giờ, khi nhìn A Ly càng lúc càng đến gần, bàn tay Hoắc Diên Xuyên bất giác siết chặt. Trong lòng anh có chút hoảng loạn, thậm chí còn sợ hãi.

Nhưng khi cúi đầu nhìn kỹ cậu bé, anh bỗng sững người.

Khuôn mặt này… quả thực chính là phiên bản thu nhỏ của anh!

Sao anh có thể không nhận ra chứ?

Thậm chí, trước đây anh còn từng nghĩ xấu cho Khương Ngư, cho rằng cô đã có con với người đàn ông khác. Nghĩ đến điều này, Hoắc Diên Xuyên chỉ hận không thể tự tát mình hai cái.

"Anh đến làm gì?"

Giọng điệu Khương Ngư lạnh lùng, rõ ràng không có ý chào đón.

Hoắc Diên Xuyên tự biết mình đuối lý, nhưng vẫn kiên định nhìn cô, giọng nói khàn khàn: "Khương Ngư, anh và em... Thằng bé là con anh, đúng không?"

Khương Ngư không ngạc nhiên khi anh phát hiện ra. Dù sao, A Ly giống anh đến mức ai nhìn vào cũng có thể đoán được.
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 485



Cô trầm mặc vài giây, sau đó thản nhiên nói: "Phải, chúng ta có một đứa con."

Lời xác nhận này khiến Hoắc Diên Xuyên không khỏi chấn động.

Sự bất ngờ ban đầu nhanh chóng bị sự áy náy bao trùm.

Anh biết, phụ nữ sinh con chẳng khác nào bước qua Quỷ Môn Quan. Trong khoảnh khắc sinh tử đó, anh không hề ở bên cạnh cô.

Anh cũng biết chăm sóc một đứa trẻ vất vả đến mức nào. Nhưng suốt những năm qua, Khương Ngư một mình nuôi dạy A Ly khôn lớn, mà thậm chí chưa bao giờ tìm đến anh.

Nghĩ đến đây, lòng Hoắc Diên Xuyên chua xót không thôi.

Anh hít sâu một hơi, ánh mắt chân thành: "Khương Ngư, anh biết anh nợ em và A Ly rất nhiều. Nhưng em có thể cho anh một cơ hội để bù đắp không? Chẳng lẽ em thực sự muốn để A Ly lớn lên mà không có cha sao?"

Những lời này khiến trái tim Khương Ngư khẽ rung động.

Thực tế, dù Hoắc Diên Xuyên không nói, đây cũng chính là điều cô luôn lo lắng.

Xã hội bây giờ, số người ly hôn tuy không ít, nhưng ánh mắt của người đời vẫn rất khắc nghiệt. Cô có thể không bận tâm, nhưng cô không muốn A Ly bị tổn thương vì chuyện này.

Trẻ con tuy nhỏ, nhưng những lời chúng nói mới là điều khiến người khác đau lòng nhất.

Những lời của Hoắc Diên Xuyên thực sự khiến Khương Ngư động lòng. Nhưng nếu cứ dễ dàng đồng ý, chẳng phải quá hời cho anh ta sao?

Hơn nữa, nếu mọi chuyện lại quay về như trước, cô có chấp nhận trở thành cô con dâu bị nhà họ Hoắc coi thường, sống trong sự khinh miệt một lần nữa hay không?

Nghĩ đến đây, cô ngước nhìn Hoắc Diên Xuyên.

Phải thừa nhận, làm cha của A Ly, anh ta thực sự rất xứng đáng. Có lẽ vì mất ngủ nhiều ngày, sắc mặt anh hơi tiều tụy, nhưng sự chật vật ấy không hề khiến người khác chán ghét, mà ngược lại, còn có phần dễ dàng khiến người ta mềm lòng.

Chính bản thân Khương Ngư cũng có một suy nghĩ xấu xa.

Với gương mặt này của Hoắc Diên Xuyên, dù nhà họ Hoắc có suy tàn, thì chỉ dựa vào ngoại hình này, anh ta vẫn có thể sống rất tốt.

Nhưng cô biết rõ, chuyện đó là không thể nào.

Dĩ nhiên, Hoắc Diên Xuyên không biết cô đang nghĩ gì. Anh chỉ cảm thấy ánh mắt cô nhìn mình có chút kỳ quái, thẳng thắn đến mức khiến anh không chỗ nào để trốn.

"A Ly, con có cần cha không?"

A Ly mím môi, lắc đầu, nhưng bàn tay nhỏ bé lại siết chặt lấy tay mẹ.

Khương Ngư thở dài trong lòng. A Ly rất hiểu chuyện, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ. Với con nít, cha mẹ luôn là những người quan trọng nhất.

Cô không thể để con trai chịu thiệt thòi.

Sau một lát suy nghĩ, cô quyết định đưa A Ly vào nhà trước.

Những lời sắp nói, không thích hợp để trẻ con nghe.
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 486



Hoắc Diên Xuyên thấy cô quay trở lại, ánh mắt bừng sáng, như thể anh đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối, nhưng cuối cùng cô vẫn chịu đứng lại đối diện anh.

"Khương Ngư, cho anh một cơ hội được không?"

Trong giọng nói của anh có sự lo lắng không thể che giấu.

Nhưng không ngờ, Khương Ngư lại khẽ cười.

"Được."

Hoắc Diên Xuyên thoáng sững sờ. Trái tim tưởng chừng đã chết lặng của anh, vào giây phút ấy, dường như sống lại.

Thế nhưng, niềm vui ấy chưa kịp lan tỏa, giọng nói của cô đã vang lên, lạnh nhạt mà bình tĩnh.

"Đừng vội mừng, tôi có điều kiện. Nghe xong, có khi anh sẽ hối hận."

"Không đâu!" Hoắc Diên Xuyên đáp ngay lập tức, ánh mắt kiên định. "Chỉ cần được ở bên cạnh em và A Ly, anh sẽ không hối hận!"

Khương Ngư không có nhiều biểu cảm, chỉ nhàn nhạt nhìn anh.

"Tôi có thể cho anh một cơ hội, nhưng tôi sẽ không về nhà họ Hoắc."

Hoắc Diên Xuyên giật mình, vẻ mặt chấn động.

"Ý em là sao?"

"Ý trên mặt chữ." Giọng điệu của cô không hề dao động. "Chúng ta tuy chưa ly hôn, nhưng A Ly do tôi một tay nuôi lớn, tôi sẽ không giao thằng bé cho anh. Còn nữa, anh nghĩ tôi vừa có tiền, vừa xinh đẹp, tại sao phải trở về làm dâu nhà họ Hoắc, để Tống Phương và Hoắc Tú Tú sai khiến như trước đây?"

Sắc mặt Hoắc Diên Xuyên trắng bệch. Hóa ra, cô căm ghét nhà họ Hoắc đến thế.

Bỗng nhiên, cô bước lên một bước, dùng ngón tay nâng nhẹ cằm anh lên.

Hành động này có phần khiêu khích, nhưng cả hai đều đẹp, mà dáng vẻ của Khương Ngư lại quá mức tao nhã, khiến cử chỉ ấy không hề phản cảm, mà thậm chí còn có phần gợi cảm.

"Anh có thể ở bên tôi, nhưng tôi sẽ không cho anh một danh phận gì cả, hiểu không?" Giọng nói của cô chậm rãi, từng chữ từng chữ một như khắc vào lòng anh.

"Bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng phải vô điều kiện đứng về phía tôi và A Ly. Anh phải đáp ứng nhu cầu của tôi, nhưng nhu cầu của anh, anh tự giải quyết.

Ngoài ra, nếu anh có quan hệ với người phụ nữ khác, hoặc thậm chí có con với ai đó, thì giữa chúng ta sẽ kết thúc.

Nhưng anh cũng nên nhớ, tôi xuất sắc như vậy, bên cạnh tôi chắc chắn không thể chỉ có một người đàn ông. Đến lúc đó, anh cũng đừng quá để tâm hay tranh giành tình cảm, dù sao thì anh cũng có ngoại hình tốt mà."

Cả người Hoắc Diên Xuyên như đông cứng.

Anh không thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy.

Đây không phải là bảo anh làm "trai bao" sao?

Thậm chí còn phải cạnh tranh với những người đàn ông khác?

Khương Ngư nhìn biểu cảm cứng đờ của anh, trong lòng thầm nghĩ: chắc anh ta sẽ nổi giận bỏ đi ngay bây giờ.

Nhưng ngoài dự đoán của cô, Hoắc Diên Xuyên lại lên tiếng.

"Vậy… anh khi nào có thể dọn đến?"

"Vội thế sao?"

Ánh mắt cô lộ rõ vẻ trêu chọc, nhân tiện nhéo nhẹ vào eo anh một cái.

Hoắc Diên Xuyên giật mình, cả người run lên vì bị điện giật.

"Ừ." Anh không né tránh, thậm chí còn gật đầu chắc nịch.

"Vậy thì tối nay đi."
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 487



Hoắc Diên Xuyên nghe những lời của Khương Ngư, ánh mắt thoáng qua vẻ phức tạp, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi xoay người định rời đi.

Nhưng đúng lúc ấy, giọng nói của cô lại vang lên.

"Đúng rồi, anh còn chưa biết tên thật của A Ly, đúng không?"

Hoắc Diên Xuyên sững người, dường như trước đó anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Ánh mắt anh khẽ sáng lên, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy nụ cười có phần kỳ lạ của cô.

"A Ly tên thật là Khương Vong," Khương Ngư nói chậm rãi, ánh mắt sắc bén. "Là con trai của tôi, không liên quan gì đến nhà họ Hoắc cả. Hoắc Diên Xuyên, anh có thể suy nghĩ thật kỹ. Nếu chọn ở bên tôi, anh sẽ không có một đứa con nào mang họ của mình."

Cô khẽ nghiêng đầu, giọng điệu nhẹ bẫng nhưng ẩn chứa sự châm chọc.

"Đương nhiên, nếu anh không muốn, anh vẫn có thể tìm những người phụ nữ khác sinh con cho anh. Tôi tin chắc rằng, với ngoại hình và địa vị của anh, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người sẵn lòng."

Hoắc Diên Xuyên im lặng trong giây lát, rồi bật cười một tiếng, nhưng nụ cười ấy lại có chút chua chát.

"Khương Ngư, em không hiểu anh rồi," anh thở nhẹ. "Với anh, chuyện nối dõi tông đường không quan trọng đến thế. Trong lòng anh, em vẫn là người quan trọng nhất."

Nói xong, anh xoay người rời đi, bóng lưng cao lớn thoáng có vẻ cô đơn.

Khương Ngư nhìn theo anh, đôi môi khẽ động, nhưng cuối cùng không nói gì thêm.

Cô không dễ dàng tin tưởng Hoắc Diên Xuyên.

Dù anh có đồng ý, thì nhà họ Hoắc cũng chưa chắc đã chấp nhận.

Kiếp trước, cô chờ đợi mãi vẫn không thể mang thai, khiến Tống Phương không ít lần châm chọc mỉa mai.

Bà ta thậm chí còn đưa cho cô những phương thuốc quái dị, nói rằng có thể giúp mang thai. Cô từng tận mắt nhìn thấy một viên thuốc trong đó có thành phần làm từ chuột đực, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy buồn nôn.

Cô không hiểu, Tống Phương cũng là phụ nữ, tại sao lại xem thường việc có cháu gái đến vậy?

Vậy nên, dù đời này cô đã sinh được A Ly – đứa cháu trai mà Tống Phương từng mong mỏi – cô cũng không bao giờ cho bà ta cơ hội được tiếp cận thằng bé.

Tốt nhất là không gặp mặt, nhưng nếu có biết, cũng chẳng sao. Biết nhưng không thể chạm vào, không thể quan tâm chăm sóc, chẳng phải sẽ càng đau lòng hơn sao?

Nghĩ đến đây, khóe môi Khương Ngư hơi cong lên. Đôi khi, cô cũng cảm thấy bản thân thật xấu xa.

Nhưng với kiểu mẹ chồng như Tống Phương, cô không cần phải quá lương thiện.

Còn về chuyện Hoắc Diên Xuyên đồng ý sống cùng cô, ngoài vì A Ly, thực ra cô cũng có tính toán riêng.

Cô muốn ly hôn, nhưng hiện tại Hoắc Diên Xuyên không chấp nhận. Hơn nữa, vì anh từng là quân nhân, chuyện ly hôn không đơn giản như những cặp vợ chồng bình thường.
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 488



Trước đây, anh và Nhạc Hồng Linh cũng có một mối quan hệ không rõ ràng, nhưng vẫn luôn giữ giới hạn.

Vậy nên, cô không ngại giữ anh bên cạnh mình, vừa có thể khiến anh "chịu thiệt", vừa có thể thỏa mãn nhu cầu của bản thân.

Huống hồ, cô phải thừa nhận một sự thật—cơ thể của Hoắc Diên Xuyên thực sự rất đẹp, đường nét rắn rỏi, dáng dấp tuấn tú, quan trọng là… sạch sẽ.

Cô chẳng hề thua thiệt gì cả.

Dù sao cô cũng chỉ mới hai mươi tuổi, có nhu cầu sinh lý là chuyện bình thường. Hơn nữa, nếu chưa ly hôn mà đi tìm người khác, sau này có thể sẽ phiền phức.

Vậy nên, chi bằng dứt khoát một lần, để Hoắc Diên Xuyên đến đây.

Cô muốn xem thử, một người kiêu ngạo như anh, có thể chịu đựng được đến mức nào.

Nếu dễ dàng từ bỏ, vậy thì thật mất hứng.

Nghĩ đến viễn cảnh ấy, Khương Ngư không khỏi mong chờ.

Tối hôm đó, cô ngủ một giấc thật ngon.

Sáng hôm sau, sau khi thức dậy, cô đứng trước gương, tắm rửa sạch sẽ, chăm chút lại ngoại hình của mình.

Làn da trắng mịn, đôi mắt long lanh, gương mặt xinh đẹp rạng ngời.

Cô khẽ cười, khóe môi cong lên đầy ẩn ý.

Khi màn đêm buông xuống, Hoắc Diên Xuyên xuất hiện.

Nhưng cô không để anh gặp A Ly, mà trực tiếp dẫn anh đi vào bằng cửa nhỏ, lặng lẽ tiến vào phòng cô.

Sự "lén lút" này đối với Hoắc Diên Xuyên mà nói, lại có cảm giác mới mẻ kỳ lạ.

Như thể anh chẳng khác nào một kẻ… chẳng ra gì.

Nhưng lúc này, anh không dám đòi hỏi quá nhiều.

Anh nhìn ra được, cô gái trước mặt thực sự đã không còn bận tâm đến anh nữa.

Khi bước vào phòng, ánh mắt Hoắc Diên Xuyên không khỏi khựng lại.

Khương Ngư đang đứng trước gương, trên người chỉ khoác một chiếc áo ngủ lụa màu tím mỏng manh.

Làn da trắng như tuyết, đôi chân thon dài lộ ra ngoài.

Mái tóc đen mềm mại buông xõa trước ngực, không trang điểm, nhưng từng đường nét trên khuôn mặt cô vẫn đẹp đến mê hoặc.

Giống như một con yêu tinh câu dẫn lòng người.

Hoắc Diên Xuyên chỉ cảm thấy cổ họng mình căng chặt.

Ngay lúc ấy, giọng nói mềm mại nhưng lạnh lùng của cô vang lên.

"c** q**n áo ra."

Đôi mắt Hoắc Diên Xuyên bỗng mở lớn.

Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên pha lẫn kinh ngạc của Hoắc Diên Xuyên, Khương Ngư khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo chút trêu chọc.

"Thế nào, không muốn à? Vậy thì anh có thể về."

Cô không phải chê anh không đủ tốt, mà chỉ muốn nhìn xem, người đàn ông kiêu ngạo, lạnh lùng này sẽ phản ứng thế nào khi bị đẩy vào tình thế khó xử.

Hoắc Diên Xuyên trầm mặc một lúc, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Khương Ngư.

Tay anh chậm rãi đưa lên cúc áo sơ mi, từng chiếc từng chiếc được cởi ra. Động tác không nhanh, nhưng lại đầy cảm giác quyến rũ, như thể có chủ ý kéo dài, khiến người ta không tự chủ mà dõi theo. Khương Ngư thoải mái thưởng thức cảnh tượng trước mắt, khóe môi cô nhếch lên đầy thú vị.
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 489



Chẳng mấy chốc, thân hình cường tráng của Hoắc Diên Xuyên lộ ra. Dáng người anh không thể chê vào đâu được, từng đường cơ bắp săn chắc đầy nam tính. Những vết thương trên người không làm mất đi vẻ đẹp của anh, mà ngược lại, càng tăng thêm sức hấp dẫn đầy nguy hiểm.

Hoắc Diên Xuyên không biết cô đang nghĩ gì, nhưng khi thấy ánh mắt cô đảo xuống tay anh đang đặt lên thắt lưng, Khương Ngư liền giơ một ngón tay lên, khẽ ngoắc.

Anh bước tới, quỳ một gối xuống trước mặt cô.

Bàn tay mềm mại của Khương Ngư lướt nhẹ trên gương mặt anh, từng đường nét cương nghị dưới tay cô dần nóng lên. Lúc này, Hoắc Diên Xuyên mới để ý, dưới lớp áo ngủ tơ lụa mỏng manh kia, cô không hề mặc gì.

Một cú sốc mạnh mẽ khiến hai tay anh bất giác siết chặt. Dù đã từng đối mặt với những tình huống sinh tử, nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy căng thẳng như lúc này.

"Anh đang khẩn trương sao?"

Giọng cô nhẹ như gió thoảng, nhưng đầy vẻ khiêu khích.

"Không."

Khương Ngư bật cười, nụ cười pha lẫn chút tinh nghịch.

"Cũng không phải chưa từng làm, nếu không thì làm sao có A Ly?"

Sự thẳng thắn và táo bạo của cô khiến Hoắc Diên Xuyên có phần bối rối.

"Lấy lòng tôi."

Lời nói không chút vòng vo, càng không chừa lại đường lui nào cho anh.

Hoắc Diên Xuyên hơi cứng đờ, dù không phải là người có quá nhiều kinh nghiệm, nhưng không phải là không biết phải làm gì. Anh biết bản thân phải làm thế nào để cô hài lòng.

Anh cúi đầu, định hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, nhưng Khương Ngư giơ tay lên chặn lại.

"Hôn môi là chuyện của hai người yêu nhau mới có thể làm, chúng ta không thích hợp."

Lời này như một đòn giáng mạnh vào Hoắc Diên Xuyên. Nhưng nếu dễ dàng bị đánh gục bởi một câu nói như vậy, thì anh đã không phải là Hoắc Diên Xuyên.

"Được, không hôn môi."

Dù còn chút vụng về, nhưng anh vẫn khiến Khương Ngư hài lòng. Cô ngửa đầu, đôi mắt dần phủ một tầng sương mỏng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Những ngón tay vô thức cào lên lưng anh, để lại vài vết đỏ nhàn nhạt.

Hoắc Diên Xuyên cũng dần mất kiểm soát, ánh mắt anh sâu hơn, hơi thở trở nên nặng nề. Anh muốn tiến thêm một bước, nhưng Khương Ngư đã sớm có chuẩn bị.

Chát!

Một cái tát nhẹ giáng xuống gò má Hoắc Diên Xuyên.

"Hoắc Diên Xuyên, tôi bảo anh đến, không phải để anh thoải mái."

Cô nhìn anh, ánh mắt lạnh nhạt, như thể tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một trò chơi của riêng cô.

Hoắc Diên Xuyên sững sờ trong giây lát. Một cái tát này không quá mạnh, nhưng vì da anh vốn trắng, nên lập tức để lại dấu vết.

Anh mím môi, đôi mắt đen thẫm nhìn cô chăm chú. Dưới ánh đèn mờ ảo, trông anh chẳng khác gì một con chó lớn bị bỏ rơi, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Nhưng đáng tiếc, Khương Ngư không hề mềm lòng.

"Chuyện em không thích, anh sẽ không làm." Giọng anh trầm thấp, xen lẫn chút bất lực. "Khương Ngư, đừng đẩy anh ra, cũng đừng tìm người khác."
 
Back
Top Bottom