Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 90: Chương 90



Lý Đại Hải nhanh chóng dẫn người xuống vực tìm kiếm.

May mắn là vực không quá sâu, Tống Tiểu Quân chỉ bị thương, nhưng tên tội phạm bị cậu ấy kéo theo thì chết ngay tại chỗ do đầu đập vào đá."

Nghe đến đây, Tần Chiêu Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy còn lão thần y? Lão ta bị bắt rồi chứ?"

Lục Trầm gật đầu:

"Phải, sau trận đấu súng, lão ta bị thương và bị bắt sống.

Lão thần y thực chất là một tội phạm nguy hiểm, đã bị truy nã suốt ba năm qua.

Trước đây, tổ chức của hắn đã từng bị tiêu diệt, nhưng trong quá trình đó, rất nhiều chiến sĩ của chúng ta đã phải hy sinh.

Không ngờ hắn lại trốn vào Thiên Đường Trại, lấy danh nghĩa ‘thần y’ để tiếp tục hoạt động phi pháp."

Tần Chiêu Chiêu nghe xong, vừa căm phẫn vừa thấy rợn người.

"Thật không ngờ, một nơi như vậy lại tồn tại ngay trong đất nước chúng ta..."

Lục Trầm gật đầu, nhìn cô đầy thâm ý:

"Nếu không nhờ em và nhóm của em đi vào thôn, vô tình để lộ ra manh mối, thì có lẽ đến bây giờ, bọn chúng vẫn còn tiếp tục lộng hành."

Tần Chiêu Chiêu bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Nếu không phải cô và nhóm đồng nghiệp vô tình đến đó, có lẽ bọn họ vẫn chưa bị phát hiện.

Nhưng nghĩ lại, nếu hôm đó không có Lục Trầm cứu cô, có lẽ cô đã không thể toàn mạng quay về.

Nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Có lẽ, cô đã không còn ghét anh như trước nữa...

"Vậy cái chết của tên mặt sẹo, em có bị truy cứu trách nhiệm không?" Tần Chiêu Chiêu thấp giọng hỏi, trong lòng vẫn còn chút bất an.

"Hắn là tội phạm, còn em là tự vệ. Sẽ không ai truy cứu trách nhiệm em đâu." Lục Trầm trấn an, giọng điệu chắc chắn. "Nếu không nhờ các em phát hiện và báo tin, bọn chúng còn tiếp tục hoành hành ngoài xã hội. Các em đã lập công lớn."

Tần Chiêu Chiêu không quan tâm chuyện lập công hay không, chỉ cần cô không phải chịu trách nhiệm về cái chết của tên mặt sẹo là đủ yên tâm rồi.

Hai người trò chuyện rất lâu. Không biết từ lúc nào, mí mắt cô dần nặng trĩu, cuối cùng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Sáng sớm hôm sau, khi tiếng gà gáy vang lên, Lục Trầm mở mắt ra.

Anh đoán giờ này chắc khoảng năm rưỡi sáng.

Nhìn sang bên cạnh, thấy Tần Chiêu Chiêu vẫn còn ngủ say, anh nhẹ nhàng ngồi dậy, cẩn thận gấp gọn chiếc giường xếp lại. Khi đến bên giường cô, thấy cô đã đá chăn sang một bên, anh cúi xuống, cẩn thận kéo chăn đắp lại cho cô.

Cô gái nhỏ nằm cuộn tròn, hơi thở đều đều, trông giống như một chú mèo lười biếng.

Lục Trầm nhìn một lúc, khóe miệng bất giác cong lên.

Anh định đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt cô, nhưng lại sợ đánh thức cô, cuối cùng đành thu tay lại.

Tối qua anh kể rất nhiều chuyện trong quân đội, cô nghe một lát rồi ngủ quên mất.

Anh nhẹ nhàng ra khỏi phòng, rửa mặt, sau đó nhìn thấy chậu quần áo mà cô thay ra tối qua vẫn còn đó.

Hôm qua sau khi tắm, anh đã tiện tay giặt đồ của mình và phơi ngoài trời suốt đêm, giờ chúng đã gần khô.

Vì còn sớm, anh quyết định giặt luôn quần áo của cô.

Làm xong, anh mới quay vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

Khi quay lại phòng, Tần Chiêu Chiêu vẫn còn ngủ say.

Anh biết cô thức khuya nên cũng không gọi dậy. Sau khi ăn xong, anh rời nhà, đến đơn vị.

Mãi đến khi ánh nắng rọi qua cửa sổ, chiếu lên mặt, Tần Chiêu Chiêu mới mơ màng tỉnh giấc.

Cô duỗi người, phát hiện Lục Trầm đã đi rồi.

Chiếc giường xếp bên cạnh giường cô cũng đã được dọn dẹp gọn gàng.

Nhìn đồng hồ, đã gần tám giờ.

Cô không nhớ nổi mình ngủ lúc nào, chỉ nhớ Lục Trầm kể chuyện, sau đó cô ngủ lúc nào không hay.

Nằm trên giường ngẩn ngơ một lúc, cô mới đứng dậy.

Ra ngoài sân, cô nhìn thấy quần áo mình thay ra hôm qua đã được giặt sạch sẽ, phơi gọn gàng trên dây.

Tần Chiêu Chiêu hơi sững lại.

Không hiểu sao, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.

Cô đánh răng, rửa mặt xong, đi vào bếp thì phát hiện trong nồi có phần cơm mà Lục Trầm để lại cho cô.

Hai quả trứng luộc, một bát cháo.

Cô đứng yên nhìn một lúc lâu, khóe miệng bất giác nở một nụ cười nhẹ.

Có những điều nhỏ nhặt, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sự quan tâm chân thành.

Tần Chiêu Chiêu ăn sáng xong, dù nhà đã sạch sẽ nhưng cô vẫn dọn dẹp thêm một lượt nữa.

Trong khu nhà dành cho quân nhân, các chị em khác phần lớn đều đi làm. Cô thì không cần đi làm, cũng không thích đến nhà người khác chơi, nên sau khi ăn xong, cô cảm thấy có chút rảnh rỗi.

Nghĩ một lát, cô bắt đầu bẻ những mẩu than củi tối qua thành từng mảnh nhỏ, rồi mang ra phơi nắng.

Những con bọ cạp và rết mà cô phơi mấy hôm nay cũng sắp khô.

Dù không có việc gì gấp, cô vẫn quyết định đi dạo quanh khu rừng gần đó, đào thêm ít rau dại và củ cải gấu mang về. Tiện thể xem có cây thuốc quý nào không.

Khi trở về phòng, cô mới nhớ ra bức thư hôm qua vẫn chưa đưa cho Lục Trầm gửi.

Nhưng cũng không sao, lúc nào gửi cũng được.

Cô bước ra cửa, chuẩn bị giỏ, dao và cái xẻng nhỏ để ra ngoài.

Chưa kịp rời đi, một giọng nói vui vẻ vang lên.

"Tiểu Tần, em định đi đâu vậy?"

Tần Chiêu Chiêu quay đầu lại, thấy Lý Khánh Mai đang tươi cười đứng trước cửa.

Cô có ấn tượng tốt với Lý Khánh Mai. Lần trước, khi cô cãi nhau với Lý Kiều Kiều vì con gà, chính Lý Khánh Mai đã đứng ra giúp cô.

"Chị vào nhà đi, em không có việc gì làm nên định đi đào ít rau dại mang về."

“Ha ha, biết ngay là em rảnh rỗi mà. Chị có chuyện tốt muốn nói đây.”

Tần Chiêu Chiêu tò mò: “Chuyện gì vậy chị?”

“Xưởng giày bên này vừa có hai người nghỉ việc về quê, còn trống hai suất. Chị nghĩ ngay đến em. Có muốn thử không?”

Tần Chiêu Chiêu từ nhỏ theo ông nội học y, rồi học đại học, sau này làm việc ở phòng khám. Cô chưa từng làm công việc nào khác.

Nhưng ở đây, cô chưa có chứng chỉ hành nghề nên không thể tiếp tục công việc cũ.

Kỳ thi chứng chỉ còn khoảng năm, sáu tháng nữa. Cô không muốn cứ ở nhà mãi như vậy. Đi làm ở xưởng giày vừa kiếm thêm thu nhập, lại có cơ hội trò chuyện với mọi người, chắc sẽ thú vị lắm.

“Không vấn đề gì. Xưởng làm việc thế nào vậy chị?”

“Tám tiếng một ngày, từ tám giờ sáng đến bốn giờ chiều. Trưa có cơm căng tin. Lương tháng ba mươi đồng, lễ tết còn có quà. Việc tốt thế này không phải ai cũng vào được đâu.”

Lương của Lục Trầm bảy mươi đồng, cô đi làm thêm ba mươi đồng nữa, cũng không cần phải xin tiền anh.

“Được rồi, em đi.”
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 91: Chương 91



Lý Khánh Mai nghe vậy thì vui lắm: “Tốt quá! Trong khu có mấy chị em quân nhân cũng làm ở đó, mọi người có thể chăm sóc nhau.”

“Vậy khi nào em đi làm?”

“Ngày mai. Chị sẽ dẫn em đến.”

“Cảm ơn chị dâu.”

“Không có gì đâu. Em chuẩn bị đi, chị về trước nhé.”

Lý Khánh Mai rời đi, Tần Chiêu Chiêu cũng đeo giỏ lên lưng, ra ngoài.

Cô muốn đến tìm Trương Mỹ Phượng, hỏi xem có muốn đi cùng không.

Vừa đến cửa nhà, cô đã ngửi thấy mùi thơm phức. Tiểu Bảo đang ngồi chơi dưới hiên.

Tần Chiêu Chiêu bước lại gần: “Tiểu Bảo.”

Thằng bé giờ đã thân với cô lắm. Vừa thấy cô đến, cậu nhóc liền đứng dậy, hai chân nhỏ nhảy cẫng, chạy đến.

“Thím ơi!” Giọng nói non nớt làm ai nghe cũng mềm lòng.

Trương Mỹ Phượng trong bếp nghe thấy liền ló đầu ra, cười nói: “Tiểu Tần, đến rồi à?”

Tần Chiêu Chiêu bế Tiểu Bảo lên: “Nào, chúng ta đi xem mẹ đang làm món gì mà thơm thế.”

“Chị đang nướng bánh, vào thử đi.”

Tần Chiêu Chiêu đặt Tiểu Bảo xuống, theo Trương Mỹ Phượng vào bếp.

“Em nếm thử xem thế nào?”

Cô nhận lấy chiếc bánh còn nóng hổi, cắn một miếng.

Lớp đường bên trong tan chảy, vị ngọt lan ra nơi đầu lưỡi.

“Trong này có đường trắng và mè đen đúng không?”

Trương Mỹ Phượng cười tươi: “Ngon không?”

“Ngon lắm. Lâu rồi em không được ăn loại bánh này.”

Cô nhớ hồi bé, bà nội hay làm món này. Khi đó, bánh nhân đường là món cô thích nhất, hương vị ấy in sâu trong ký ức.

“Nhà em cũng có món này à?”

“Vâng. Hồi nhỏ em thích lắm. Nếu dùng đường đỏ làm nhân cũng rất ngon.”

“Đường đỏ không ngọt bằng đường trắng. Chị toàn dùng đường trắng thôi.”

Tần Chiêu Chiêu xé một miếng nhỏ đưa cho Tiểu Bảo.

“Thím ơi, con ăn rồi. Bụng no lắm.”

“Khi nướng miếng đầu tiên chị đã cho nó ăn rồi. Tiểu tử này chén hết cả một cái bánh đấy.”

“Tiểu Bảo giỏi quá nhỉ, ăn được nhiều thế.” Cô cười, xoa nhẹ má thằng bé.

Trương Mỹ Phượng lúc này mới để ý chiếc giỏ trên lưng cô, tò mò hỏi: “Em định đi đâu đấy?”

Vừa nhấm nháp bánh, cô vừa đáp: “Em định hái ít rau dại. Tiện ghé rủ chị đi cùng.”

“Chị còn mẻ bánh chưa nướng xong, chắc phải mất khá nhiều thời gian, không đi được.”

“Không sao, em đi một mình cũng được.”

“Nhớ đừng đi xa quá, chỉ đến chỗ chị đã nói thôi. Đừng vào sâu trong núi.”

Trương Mỹ Phượng vẫn còn sợ khi nghĩ đến chuyện trước đây.

“Em chỉ định đến chỗ đó thôi.”

"Ừ, vậy thì tốt. Ở đó ngoài mấy con rắn và bọ cạp thì cũng an toàn. Chị trước đây cũng hay đến đó hái rau dại để làm bánh rau."

Tần Chiêu Chiêu vừa ăn vừa lắng nghe, chiếc bánh trong tay vừa thơm vừa mềm, càng ăn càng thấy ngon miệng.

Trương Mỹ Phượng thấy cô ăn hết chiếc bánh liền đưa thêm một cái nữa vào tay cô. "Ăn thêm cái nữa đi."

"Em no rồi mà."

"Cái này nhân đậu đũa, em thử xem."

Thấy Trương Mỹ Phượng nhất quyết mời, Tần Chiêu Chiêu đành nhận lấy, cắn thử một miếng rồi lập tức nhận ra sự khác biệt. "Chị dùng mỡ lợn làm đúng không?"

"Haha, em nhận ra rồi à? Có phải rất thơm không?"

Tần Chiêu Chiêu gật đầu. "Thơm lắm."

Trương Mỹ Phượng nghe cô khen thì vui vẻ, cũng lấy một cái bánh rồi tự ăn.

Trong lúc đó, Tần Chiêu Chiêu kể chuyện Lý Khánh Mai vừa đến tìm cô, bảo có suất làm việc ở xưởng đế giày trong quân khu, hỏi cô có muốn vào làm không.

Trương Mỹ Phượng nghe vậy thì mắt sáng lên. "Thật sao? Đó là chuyện tốt mà! Mỗi tháng được ba mươi đồng đấy."

"Chị nghĩ em làm được không?"

"Được chứ! Đây là cơ hội tốt. Xưởng đế giày đâu phải ai muốn vào là vào được. Nếu không thiếu người, đến quân phu như bọn mình cũng không có cửa đâu.

Năm ngoái khi Lý Kiều Kiều mới đến, chồng cô ta cũng nhờ Lý Khánh Mai giúp xin vào làm, nhưng lúc đó xưởng không thiếu người nên không được nhận.

Lý Khánh Mai là người tốt, cô ấy dành cơ hội này cho em thì em phải biết trân trọng."

"Em hiểu rồi."

"Nếu Tiểu Bảo nhà chị lớn hơn chút, chị cũng muốn vào làm lắm. Mỗi tháng kiếm ba mươi đồng, cuộc sống đỡ vất vả hơn biết bao.

Chờ sang năm Tiểu Bảo được bốn tuổi, chị sẽ cho thằng bé đi nhà trẻ. Lúc đó chị cũng sẽ nhờ Lý Khánh Mai xem có thể giúp chị vào xưởng không."

Thấy Trương Mỹ Phượng rất thích công việc này, Tần Chiêu Chiêu suy nghĩ một chút rồi nói: "Em làm việc này cũng chỉ để giết thời gian thôi. Chờ đến tháng hai năm sau, em thi đỗ chứng chỉ hành nghề y thì sẽ mở một phòng khám nhỏ. Khi đó chị có thể thế chỗ em vào làm."

Nghe vậy, ánh mắt Trương Mỹ Phượng lập tức sáng lên.

"Tiểu Tần, chị cảm ơn em nhiều lắm." Trương Mỹ Phượng nắm lấy tay cô, trong mắt tràn ngập sự biết ơn.

"Không cần cảm ơn đâu. Em vừa ăn hai cái bánh của chị, còn chưa kịp nói lời cảm ơn mà." Tần Chiêu Chiêu cười cười, đứng dậy. "Chị cứ tiếp tục nướng bánh đi, em đi hái rau dại đây."

Trương Mỹ Phượng nhìn ra ngoài trời, gật đầu. "Ừ, em đi nhanh nhé, tranh thủ lúc trời chưa nắng gắt. Mang thêm một cái bánh nữa đi ăn dọc đường này."

Tần Chiêu Chiêu xoa bụng, vội từ chối. "Chị xem, bụng em căng tròn rồi này."

Nói xong, cô xoay người rời khỏi nhà.

Tần Chiêu Chiêu rời khỏi nhà Trương Mỹ Phượng, đi thẳng đến ngọn đồi nhỏ.

...

Lý Khánh Mai sau khi rời khỏi nhà Tần Chiêu Chiêu, liền đi đến nhà Lý Kiều Kiều.

Trước đây, phó doanh trưởng Chu – chồng của Lý Kiều Kiều – đã nhiều lần nhờ cô giúp tìm một công việc trong xưởng đế giày. Nhưng vì khi đó xưởng không thiếu người, cộng thêm việc Lý Kiều Kiều là người lắm chuyện, nên cô không muốn nhận vào.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 92: Chương 92



Nhưng bây giờ xưởng lại đang thiếu hai người. Lý Khánh Mai nghĩ đến Tần Chiêu Chiêu đang rảnh rỗi nên muốn mời cô vào làm.

Thế nhưng nếu chỉ nhận một mình Tần Chiêu Chiêu mà bỏ qua phó doanh trưởng Chu thì khó mà ăn nói được. Dù sao mọi người đều sống chung trong khu tập thể, nếu làm vậy e là sẽ đắc tội với ông ta.

Nghĩ vậy, cô quyết định kéo thêm Lý Kiều Kiều vào.

Tuy nhiên, khi đến nhà Lý Kiều Kiều, cô phát hiện cửa đóng kín, không có ai ở nhà.

Chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Lý Kiều Kiều nổi tiếng thích đi khắp nơi tám chuyện, cả khu tập thể ai mà không biết.

Loại trừ những quân phu đang làm việc trong xưởng đế giày, rồi loại trừ Trương Mỹ Phượng và Tần Chiêu Chiêu, chỉ còn lại một nơi mà Lý Kiều Kiều có thể đến.

Thế là Lý Khánh Mai không chần chừ nữa, đi thẳng đến nhà của Lưu cán sự.

Quả nhiên, vừa bước vào sân, cô đã thấy Lý Kiều Kiều đang ngồi gặm hạt dưa.

Dưới tán cây du lớn cạnh sân, cô ta và thím Lưu đang hớn hở bàn tán chuyện gì đó vô cùng rôm rả.

Lý Khánh Mai khẽ hắng giọng, rồi bước tới.

Nghe thấy tiếng động, cả hai cùng ngẩng đầu lên nhìn.

Lý Kiều Kiều thấy Lý Khánh Mai liền tươi cười đứng dậy, vui vẻ chào hỏi: "Chị dâu, hôm nay chị rảnh về rồi à?"

Lý Khánh Mai giữ nguyên gương mặt bình thản, tiến lại gần. "Chị có chuyện muốn nói với cô."

Lý Kiều Kiều hơi sững người, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.

Cô ta có làm gì đắc tội với Lý Khánh Mai đâu, sao tự dưng chị ấy lại tìm mình?

“Chị dâu, chị tìm em có chuyện gì vậy?”

“Liên quan đến công việc. Xưởng giày đang thiếu người, em có muốn vào làm không?” Lý Khánh Mai đi thẳng vào vấn đề.

Nghe đến việc làm, mắt Lý Kiều Kiều sáng lên, giọng không giấu nổi vui mừng: “Muốn, đương nhiên là muốn rồi!”

“Nhưng chị nói trước, công việc không nhẹ nhàng đâu. Mỗi ngày làm tám tiếng, có chịu được không?”

“Được chứ, em còn trẻ, sức khỏe tốt mà.”

“Vậy thì tốt. Ngày mai chị dẫn em đến.”

Lý Kiều Kiều vui sướng đến mức không biết phải diễn tả thế nào. Cô ta nắm chặt tay Lý Khánh Mai, cảm kích nói: “Chị đúng là ân nhân của em! Em nhất định sẽ ghi nhớ và báo đáp chị.”

Lý Khánh Mai rút tay về, bình thản nói: “Chị không cần em báo đáp gì cả. Chỉ cần vào xưởng làm việc chăm chỉ, đừng mải lo buôn chuyện, và cố gắng hòa đồng với đồng nghiệp là được.”

Lý Kiều Kiều lập tức gật đầu hứa: “Chị yên tâm! Em nhất định sẽ làm tốt, không để chị mất mặt đâu.”

“Ừ, vậy là được. Chị còn việc, đi trước đây.”

“Tạm biệt chị!”

Lý Khánh Mai không quay đầu lại nữa.

Lý Kiều Kiều nhìn theo bóng cô khuất dần, trong lòng tràn ngập vui sướng.

Thím Lưu đứng bên cạnh cũng cười tủm tỉm, giọng nịnh nọt: “Kiều Kiều à, sau này con thành công nhân rồi. Nghe nói xưởng giày trả lương hẳn ba mươi đồng một tháng đấy, đâu phải số tiền nhỏ. Vợ chồng con cộng lại cũng được trăm đồng một tháng rồi.”

Lý Kiều Kiều cười khiêm tốn: “Chỉ là công nhân thôi, sao mà so được với chị Dương Thải Phượng nhà bác. Chị ấy là giáo viên mà.”

Thím Lưu nghe con dâu mình được khen thì tỏ ra vô cùng hài lòng. Bà vẫn luôn tự hào vì có con dâu làm giáo viên.

“Đều là đi làm kiếm tiền, công việc nào cũng có giá trị riêng cả.”

Tần Chiêu Chiêu mang theo dao, men theo con đường nhỏ đến sườn dốc bên kia để tìm rau dại. Khi đến nơi, cô phát hiện một đám cỏ xuyến xanh mướt mọc đầy.

Điều bất ngờ hơn là ngay cạnh đó có cả một vạt kỷ tử đã chín mọng, đỏ rực như những viên ngọc nhỏ lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Hai hôm trước cô đi hái rau bên kia sườn dốc nên không để ý. Nếu biết trước, cô đã mang theo rổ lớn rồi.

Cành kỷ tử chi chít quả, chùm nào chùm nấy nặng trĩu, kéo cả cành cây cong xuống.

Kỷ tử là một loại dược liệu quý trong Đông y, có tác dụng bổ thận, ích khí, dưỡng huyết. Khi kết hợp với các vị thuốc khác, nó có thể chữa nhiều bệnh, từ suy nhược cơ thể, đau lưng, mỏi gối đến hoa mắt, chóng mặt, thiếu máu, tiểu đường do nóng trong...

Đặc biệt, kỷ tử rất tốt cho những người thận âm hư, giúp bồi bổ và tăng cường sinh lực.

Thứ quý giá như vậy, nhất định cô phải thu hoạch mang về.

Nhưng cành kỷ tử có gai, việc hái không hề dễ dàng. Tần Chiêu Chiêu phải cẩn thận từng chút một, mất rất nhiều thời gian mới hái được gần nửa giỏ, ước chừng khoảng mười cân.

Trời nắng gắt, mồ hôi đã thấm ướt cả lưng áo.

Cô tiếp tục đào thêm rễ cỏ xuyến, gom tất cả vào giỏ rồi mới quay về nhà.

Về đến nơi, cô đổ kỷ tử ra nia, tỉ mỉ nhặt sạch lá, loại bỏ tạp chất, rồi đem ra sân phơi khô dưới nắng. Một chiếc nia không đủ, cô phải lấy cả chiếc nia trước đó đang phơi bọ cạp và rết để phơi thêm kỷ tử.

Sau khi sắp xếp xong, cô liền bắt tay vào rửa sạch rễ cỏ xuyến cùng phần lá.

Đúng lúc ấy, Trương Mỹ Phượng mang mấy chiếc bánh sang. Nhìn thấy nia kỷ tử đỏ au, chị tò mò hỏi: “Đây không phải quả ch* đ* sao? Thứ này ăn chẳng ngon gì cả, em hái về làm gì thế? Chẳng lẽ nó cũng là vị thuốc?”

Tần Chiêu Chiêu cười: “Đúng vậy, đây là một loại dược liệu rất quý trong Đông y.”

Trương Mỹ Phượng ngạc nhiên. Chị biết đến kỷ tử từ nhỏ, nhưng chưa từng nghĩ nó lại là một vị thuốc.

Dường như trong mắt Tần Chiêu Chiêu, nhiều loại cây cỏ đều có thể làm thuốc. Đặc biệt là lần trước, chị từng thấy cô hái cỏ xuyến mang về ăn, loại cỏ khó nuốt đến mức chị chỉ ngửi thôi đã muốn nôn, vậy mà cô ấy vẫn bảo đó là thuốc quý.

Chị tò mò hỏi: “Thế kỷ tử này chữa được bệnh gì?”

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, hạ giọng nói: “Nói nhiều chị chưa chắc hiểu hết. Em nói đơn giản thôi nhé… Đàn ông uống nước kỷ tử có thể giúp tăng cường sinh lực, cải thiện chuyện ấy.”

Trương Mỹ Phượng tròn mắt: “Thật không? Hiệu quả lắm à?”

“Tất nhiên rồi.”

Trương Mỹ Phượng nghe vậy, không khỏi có chút băn khoăn. Chị có một vấn đề khó nói, đó là chuyện vợ chồng giữa mình và Lý Đại Hải không thực sự hòa hợp lắm...

Cả hai vợ chồng vẫn chưa đến ba mươi tuổi, đáng lẽ nhu cầu vẫn còn mạnh mẽ, thế nhưng Lý Đại Hải lại không có h*m m**n nhiều như cô ấy.

Trong một tháng, hai người chỉ gần gũi nhau vài lần, mà mỗi lần cũng chẳng kéo dài được bao lâu.

Trương Mỹ Phượng từng muốn khuyên chồng đi khám, nhưng anh ngại, cứ lần lữa mãi.

Bây giờ nghe Tần Chiêu Chiêu nói vậy, cô thấy hy vọng.

Tần Chiêu Chiêu biết y thuật, có lẽ sẽ giúp được cô.

Nhưng dù rất muốn mở lời, cô vẫn thấy xấu hổ.

Tần Chiêu Chiêu nhận ra sự do dự trong ánh mắt đối phương, liền hỏi: "Chị Phượng, có phải chị có chuyện muốn nói không?"

Trương Mỹ Phượng lấy hết can đảm, ấp úng: "Chị không giấu em… thật ra anh Đại Hải gặp chút vấn đề… Không biết dùng kỷ tử có hiệu quả không?"

Tần Chiêu Chiêu lập tức hiểu lý do khiến cô ấy ngại ngùng.

"Tình trạng cụ thể thế nào?"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 93: Chương 93



Trương Mỹ Phượng đỏ mặt, thuật lại các triệu chứng của chồng.

Tần Chiêu Chiêu lắng nghe, trong lòng đã nắm rõ nguyên nhân. Đây là do mệnh môn hỏa suy, thận tinh hư tổn, chỉ cần dùng bài thuốc Bồi Nguyên Thang là có thể cải thiện.

"Vấn đề này không nghiêm trọng, nhưng hiện tại em không có đủ thuốc để bốc cho chị. Tuy nhiên, có một cách đơn giản hơn, chị có thể thử xem. Dù tác dụng chậm, nhưng cũng có hiệu quả."

"Cách gì vậy em?"

"Chị lấy táo đỏ với kỷ tử pha nước uống."

"Nhà chị có táo đỏ đấy, mẹ chị cho lúc chị về quê ăn Tết. Bình thường chị để cho con ăn như đồ ăn vặt. Loại này được không?" Trương Mỹ Phượng lấy ra vài quả táo đỏ to, hỏi.

"Dùng 2-3 quả là đủ, cho thêm 20 quả kỷ tử, pha nước uống hàng ngày như uống trà."

"Ừ, chị hiểu rồi. Tiểu Tần, em biết nhiều thật đấy. Em sẽ không cười chị chứ?"

"Sao em lại cười chị được? Ai mà chẳng có lúc bệnh. Vấn đề này không có gì to tát cả, rất nhiều đàn ông gặp phải."

"Vậy để lát nữa chị đi tìm một ít kỷ tử."

"Ở đây em có nhiều, chị lấy một nửa mang về đi."

Trương Mỹ Phượng lắc đầu, cười: "Ở đây chỗ nào chẳng có, chị tự đi hái được mà. Chị về trước nhé."

Cô ấy đã mang đến tám cái bánh, đủ cho Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm ăn mấy ngày.

Tần Chiêu Chiêu quay lại phòng, nhìn đồng hồ đã thấy 10 giờ rưỡi.

Cô bắt đầu nấu cơm.

Vì có bánh, cô chỉ nấu thêm một nồi cháo.

Làm thêm một đĩa nộm rau diếp cá, lại xào một đĩa khoai tây chua cay.

Nấu nướng xong, cô đã đổ mồ hôi, liền vào nhà tắm rửa sạch, thay bộ quần áo khô ráo.

Sau đó, cô bước ra cổng, ngóng xem Lục Trầm đã về chưa.

...

Lục Trầm và Lý Đại Hải cùng nhau trở về.

Trên đường đi, Lý Đại Hải không ngừng khen ngợi tài nấu nướng của Tần Chiêu Chiêu, nhất là món sườn xào chua ngọt mà cô mang qua hôm qua.

Lời khen đó khiến Lục Trầm cảm thấy tự hào và vui vẻ.

Suốt quãng đường về, anh không ngừng mỉm cười.

"Lục Trầm, cậu đã chinh phục được cô ấy chưa?" Lý Đại Hải tò mò hỏi.

"Đâu có dễ thế. Trước đây tôi đối xử với cô ấy như vậy, chắc cô ấy vẫn còn giận."

Lý Đại Hải cười ranh mãnh: "Bây giờ hối hận rồi hả?"

"Ừ, hối hận lắm."

"Không sao, vợ cậu không muốn ly hôn nữa thì cũng coi như tha thứ rồi. Cố gắng thể hiện tốt, tìm cơ hội là thành công thôi."

Vừa bước vào khu nhà, Lý Đại Hải tinh mắt nhận ra Tần Chiêu Chiêu đang đứng trước cổng.

"Thấy chưa, người ta đang đợi cậu đấy."

Lục Trầm cũng nhìn thấy vợ mình từ xa.

Trước mặt Lý Đại Hải, anh không tiện thể hiện quá phấn khởi, nhưng trong lòng đã vui như mở hội.

"Vợ cậu ăn mặc chẳng khác nào minh tinh trên tivi, ngày nào cũng sành điệu, mỗi ngày một kiểu. Mấy chị em quân phu trong khu tập thể so với cô ấy trông cứ như phụ nữ nông thôn ấy."

"Người ta mặc đồ bình thường cũng đẹp." Lục Trầm buột miệng nói.

Anh đã quen với việc cô luôn ăn mặc chỉnh tề. Cô là người dù khi ngủ cũng phải mặc đồ đẹp.

Anh vẫn nhớ lần đầu tiên gặp cô, cô mặc một chiếc áo len cardigan đỏ tươi rất hiếm thấy.

Bên trong là áo len cổ cao màu trắng, quần ống loe màu đen, chân mang đôi giày da trắng có gót.

Cô thực sự rất nổi bật.

Mặc dù Tần Chiêu Chiêu rất xinh đẹp, nhưng trong môi trường của mình, Lục Trầm chưa từng gặp ai thích ăn diện đến vậy. Điều đó khiến anh cho rằng cô không phải người phụ nữ phù hợp để làm vợ.

Khi ấy, anh đang lo lắng về bệnh tình của ông nội, chẳng còn tâm trí đâu để hẹn hò hay tìm hiểu ai. Vì vậy, cuộc hôn nhân của họ chỉ là một hình thức.

Sau khi ly hôn, anh đưa cho cô hai nghìn đồng tiền bồi thường, cô nhận ngay lập tức mà không hề do dự. Lúc đó, anh nghĩ: Làm gì có cô gái tử tế nào lại dễ dàng đồng ý ly hôn như thế? Vì hai nghìn đồng mà cũng chấp nhận sao?

Chính điều đó càng củng cố suy nghĩ của anh rằng cô không phải người phụ nữ có thể chung sống lâu dài. Với anh, cuộc hôn nhân này chẳng khác gì một cuộc giao dịch.

Vì thế, khi mẹ anh đề nghị đưa Tần Chiêu Chiêu cùng nhập ngũ, anh lập tức phản đối. Sau đó, cô còn làm náo loạn cả nhà, khiến mẹ anh tức giận đến mức phải nhập viện. Điều đó càng khiến anh tin rằng, ngoài nhan sắc ra, cô chẳng có gì tốt đẹp cả.

Lúc anh đề nghị ly hôn, cô lại cố chấp không chịu. Anh liền nghĩ rằng nhân cách cô có vấn đề.

Sau này, khi cô chuyển đến khu tập thể, cô liên tục có những hành động kỳ quặc, càng khiến anh không đánh giá cao cô.

Và rồi cái đêm đó…

Cô cầm dao định làm tổn thương anh. Trong cơn giận dữ, anh đã đá cô ngã xuống đất. Đầu cô đập mạnh vào tường, phát ra một tiếng “cạch” đầy lạnh lẽo.

Lúc ấy, anh thực sự nghĩ rằng mình đã khiến cô bị thương nặng.

Thế nhưng, sau sự việc đó, cô dường như đã biến thành một con người hoàn toàn khác.

Mọi thứ đều thay đổi theo hướng tốt hơn.

Ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp và thói quen ăn diện, tất cả những điều còn lại dường như đã lột xác.

Lục Trầm không hiểu nổi vì sao lại như vậy.

Nhưng anh biết chắc rằng chính sự thay đổi ấy của Tần Chiêu Chiêu đã thu hút anh. Anh bắt đầu thích ngắm cô mặc những bộ đồ đẹp, thích cảm giác có cô bên cạnh.

Anh không còn muốn ly hôn nữa.

Anh cũng không còn phản đối chuyện trở về nhà.

Chỉ cần thấy cô buồn, lòng anh cũng không yên.

Bây giờ, anh chỉ muốn sống hạnh phúc bên cô, sinh một đứa con, cùng nhau trải qua một cuộc sống bình dị như bao cặp vợ chồng khác.

Lý Đại Hải nghe xong thì bật cười, vỗ vai anh một cái rồi nói đùa: “Cậu nên nói mấy lời này với vợ mình đi, biết đâu tối nay cô ấy lại chủ động ôm cậu đấy.” Nói xong, anh ta thản nhiên bước vào sân nhà.

Vừa vào nhà, Trương Mỹ Phượng liền đưa cho anh một ít kỷ tử.

Lý Đại Hải ngạc nhiên nhìn vợ: “Em đưa anh cái này làm gì?”

Trương Mỹ Phượng mỉm cười: “Cho anh ăn.”

“Anh không ăn đâu, cái này toàn hạt, khó nuốt lắm.” Lý Đại Hải nhíu mày, định ném đi.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 94: Chương 94



Trương Mỹ Phượng vội giật lại, nghiêm túc nói: “Đừng vứt! Đây là công sức em hái về đấy. Kỷ tử là dược liệu quý, rất tốt cho sức khỏe.”

Thấy vợ hôm nay có chút khác lạ, Lý Đại Hải liền nheo mắt nhìn cô đầy nghi ngờ: “Anh có bệnh gì đâu, sức khỏe anh tốt lắm. Sao tự dưng lại bắt anh uống thuốc? Mà em nghe ai nói vậy?”

“Hôm nay em mang bánh qua cho Tiểu Tần, thấy nhà cô ấy phơi rất nhiều kỷ tử. Em tò mò hỏi thì cô ấy nói đây là dược liệu, ăn thường xuyên có tác dụng bổ thận, tráng dương.”

Hai chữ cuối cùng, Trương Mỹ Phượng hạ giọng nói khẽ như tiếng thì thầm.

Ban đầu, Lý Đại Hải không tin Tần Chiêu Chiêu biết về y thuật. Nhưng nghe vợ kể ngày nào cũng kể cô ấy giỏi thế nào, lại thêm chuyện răng lợi của Tiểu Bảo dạo gần đây cũng tốt hơn, hắn dần tin tưởng.

Về chuyện sinh lý, thật ra hắn cũng có chút bực bội. Là đàn ông, nhưng không thể khiến vợ hài lòng, trong lòng hắn cảm thấy rất tự ti.

Trước đây, Trương Mỹ Phượng từng khuyên hắn đến bệnh viện khám, nhưng với chuyện này, hắn không đủ can đảm.

Nhưng kỷ tử chỉ là một loại cây mọc hoang đầy trên núi, ăn vào mà có tác dụng sao? Hắn vẫn cảm thấy nghi ngờ, “Chỉ ăn thứ này mà có hiệu quả à?”

Trương Mỹ Phượng gật đầu chắc nịch: “Có! Nếu kết hợp với táo đỏ thì hiệu quả càng cao.”

Lý Đại Hải bỗng nhớ ra điều gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi, giọng có chút hoảng hốt: “Khoan đã… Em không nói chuyện của anh cho Tần Chiêu Chiêu biết đấy chứ?”

Trương Mỹ Phượng nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi nói: “Dĩ nhiên rồi! Không nói sao cô ấy chỉ cho em cách làm?”

Lý Đại Hải bỗng cảm thấy xấu hổ, cau mày than thở: "Sao em có thể kể chuyện này ra ngoài? Từ nay anh làm sao dám nhìn mặt ai nữa đây?"

Trương Mỹ Phượng vỗ nhẹ vào tay chồng, trấn an: "Anh yên tâm, Tiểu Tần sẽ không nói ra đâu. Cô ấy còn bảo chuyện này rất bình thường với đàn ông, không có gì đáng xấu hổ cả."

Lý Đại Hải biết sự việc đã rồi, dù có giận cũng chẳng thay đổi được gì. Nếu uống nước táo đỏ với kỷ tử mà cải thiện được, lại không tốn tiền, thì thử xem sao.

Hắn miễn cưỡng nhặt một nắm kỷ tử, nhét hết vào miệng, nhai nhăn nhó rồi nuốt xuống.

"Nhưng từ nay, chuyện vợ chồng mình, em đừng kể với Tiểu Tần nữa."

Thấy chồng đã chịu ăn, Trương Mỹ Phượng hài lòng, dịu giọng: "Chẳng phải em hết cách rồi sao? Yên tâm đi, từ giờ em sẽ không nói nữa. Thôi, ra ăn cơm đi, em dọn sẵn trên bàn rồi."

...

Lục Trầm về đến nhà, thấy trên bàn có đĩa bánh, hương thơm ngào ngạt, anh liền cầm một cái đưa lên miệng.

"Em làm à?"

Tần Chiêu Chiêu cũng cầm một chiếc bánh, lắc đầu: "Không, chị Mỹ Phượng mang qua cho em."

Lục Trầm cắn thử một miếng, nhấm nháp vị nhân bên trong, gật gù: "Bánh nhân đậu đũa, ăn cũng ngon đấy."

"Còn có cả bánh nhân đường nữa, vị cũng ngon. Vài hôm nữa em sẽ tự làm." Tần Chiêu Chiêu cầm một chiếc bánh nhân đường trắng, rắc mè đen trên mặt.

Lục Trầm không chút do dự khen ngay: "Chắc chắn em làm sẽ ngon hơn chị Mỹ Phượng nhiều."

Tần Chiêu Chiêu bật cười: "Anh chưa ăn sao biết ngon hơn?"

"Vì em là vợ anh mà, em nấu món gì anh cũng thích. Anh xem, bây giờ anh còn ăn cả rau diếp cá nữa này." Vừa nói, anh vừa gắp một đũa rau đưa vào miệng.

Lục Trầm không nói dối, cũng không phải chỉ để nịnh vợ, mà thật sự cảm thấy món này ăn vào rất ngon. Trước kia, anh không thể chịu nổi mùi của nó, vậy mà bây giờ lại ăn một cách tự nhiên. Chính anh cũng không hiểu tại sao.

Tần Chiêu Chiêu nhớ lần đầu tiên anh thử món này, suýt chút nữa đã nhổ ra, khiến cô còn tưởng anh giả vờ. Nhưng lúc này, thấy anh ăn ngon lành, thậm chí còn không động đến món khoai tây xào, cô mới tin anh thực sự đã thích món này.

Cô tò mò hỏi: "Sao tự nhiên anh lại thích ăn món này thế?"

Lục Trầm nhún vai, cười nhẹ: "Anh cũng không biết nữa, nhìn em ăn thấy ngon, thế là anh thích ăn theo."

Tần Chiêu Chiêu không chắc anh nói thật hay chỉ đang cố lấy lòng cô, nhưng dù thế nào, cô cũng thích sự quan tâm này.

"Món này tốt lắm, là thuốc kháng viêm tự nhiên. Ăn vào có lợi cho sức khỏe." Nói rồi, cô chợt nhớ ra chuyện ban sáng, liền nói tiếp: "À, em có chuyện muốn nói với anh."

"Chuyện gì thế?"

"Sáng nay chị Khánh Mai đến tìm em, nói rằng xưởng giày của quân khu đang thiếu hai nhân viên, chị ấy muốn em đến làm."

Lục Trầm thoáng ngạc nhiên, đặt đũa xuống, nhìn cô: "Em nghĩ sao?"

"Em đã đồng ý rồi. Sáng mai chị ấy sẽ qua đón em."

Lục Trầm gật đầu: "Xưởng giày cũng tốt, lương bổng và phúc lợi ổn. Nhưng công việc không dễ dàng đâu, em có chắc mình làm được không? Nếu không muốn, em cứ ở nhà, tiền trợ cấp của anh vẫn đủ để nuôi em mà."

Anh biết Tần Chiêu Chiêu từ nhỏ đã sống trong điều kiện tốt, chưa từng làm việc tay chân vất vả, sợ cô không chịu được khổ.

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, giọng kiên định: "Ở nhà mãi chỉ ăn với ngủ, em cũng thấy buồn chán. Đi làm trong xưởng, ít nhất mỗi tháng kiếm được 30 đồng. Mọi người làm được thì em cũng làm được."

Lục Trầm nhớ lại một chuyện, chần chừ hỏi: "Chẳng phải em nói muốn thi lấy chứng chỉ hành nghề y sao? Bỏ cuộc rồi à?"

Tần Chiêu Chiêu cười khẽ. Những kiến thức đó cô đã học từ nhỏ, quá quen thuộc rồi, không cần ôn tập cũng có thể thi đậu.

"Sao em bỏ được chứ? Kiến thức đều đã nằm trong đầu em rồi. Đến lúc đó, chỉ cần đi thi thôi. Khi có chứng chỉ hành nghề, em sẽ nghỉ việc ở xưởng, để chị Mỹ Phượng vào làm thay. Em đã tính hết cả rồi."

Thấy cô đã có kế hoạch rõ ràng, Lục Trầm yên tâm, mỉm cười: "Được rồi, em muốn đi thì anh ủng hộ."

Tần Chiêu Chiêu cũng cười theo.

"Xưởng giày làm từ 8 giờ sáng đến 4 giờ chiều, buổi trưa không được phép về nhà. Vậy nên, khi em đi làm, trưa em không về nấu cơm được. Anh cũng đừng về nhà, ăn luôn ở căng tin nhé."

Lục Trầm gật đầu, nhìn vợ bằng ánh mắt dịu dàng: "Ừ, anh biết rồi."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 95: Chương 95



“Thực ra, anh không muốn em đi làm đâu. Anh chỉ muốn em ở nhà, để mỗi khi anh về là thấy em.” Lục Trầm nhẹ giọng nói, trong mắt ánh lên sự dịu dàng hiếm thấy.

Nghe vậy, lòng Tần Chiêu Chiêu chợt ấm áp. Cô khẽ cười, chậm rãi đáp: “Chẳng phải anh nói muốn sống với em cả đời sao? Cả đời dài lắm, anh không thể cứ để em không làm gì cả và ở nhà mãi được.”

Khóe môi Lục Trầm khẽ cong lên. Ý cô là… cô cũng muốn ở bên anh cả đời sao?

“Anh biết rồi.” Anh khẽ gật đầu, giọng trầm ấm, “Anh chỉ là không muốn em phải chịu khổ thôi.”

Tần Chiêu Chiêu cảm thấy xúc động trước sự quan tâm của anh. Bây giờ anh đã biết lo lắng cho cô rồi.

“Không sao đâu, coi như là rèn luyện bản thân thôi.”

“Được rồi, nếu không làm được thì đừng cố quá.”

Tần Chiêu Chiêu không phải kiểu người bỏ cuộc giữa chừng. Một khi đã quyết định làm gì, cô sẽ cố gắng làm thật tốt. Nếu không muốn, cô đã chẳng bắt đầu ngay từ đầu.

Bữa cơm hôm đó, Lục Trầm ăn đến ba cái bánh, hai bát cháo, còn ăn cả món rau diếp cá mà trước đây anh chưa từng động đũa đến.

Tần Chiêu Chiêu nhìn anh ăn ngon lành, cũng vui vẻ ăn cùng.

Trương Mỹ Phượng mang sang tám cái bánh, giờ chỉ còn lại bốn cái, đủ để ăn thêm một bữa nữa.

Ăn xong, Lục Trầm không để cô đụng tay vào việc dọn dẹp, chỉ bảo cô nghỉ ngơi, còn anh tự mình đi rửa bát, thu dọn mọi thứ.

Tần Chiêu Chiêu cũng không tranh với anh. Việc nhà cùng làm cũng là một cách để vun đắp tình cảm vợ chồng.

Buổi trưa, khi ánh nắng gay gắt nhất, cô ra ngoài lật kỷ tử cho chúng khô đều. Xong xuôi, cô mang quần áo đã phơi khô vào nhà, rồi ngồi trên mép giường, cẩn thận gấp từng chiếc một.

Lúc này, Lục Trầm cũng bước vào.

Anh đứng dựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn cô, khóe môi mang theo ý cười.

Tần Chiêu Chiêu ngước lên, thấy anh đang nhìn mình chăm chú, liền hỏi: “Sao anh lại nhìn em như thế?”

Lục Trầm không trả lời ngay mà đi đến, kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô, ánh mắt đầy yêu thương: “Em là vợ anh, chẳng lẽ anh không được nhìn?”

Tần Chiêu Chiêu liếc anh một cái, cố tình làm mặt nghiêm: “Không được nhìn.”

Nói xong, cô đứng dậy, định ôm đống quần áo đi chỗ khác.

Không ngờ Lục Trầm lại bất ngờ vươn tay kéo cô lại.

Tần Chiêu Chiêu mất thăng bằng, khẽ kêu lên một tiếng, vô thức đưa tay ôm lấy cổ anh. Cô ngồi ngay lên đùi anh, cả người rơi vào vòng tay anh mà chưa kịp phản ứng.

Lục Trầm cười nhẹ, ôm chặt eo cô.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức, cô có thể cảm nhận rõ hơi thở ấm áp của anh phả lên mặt mình.

Hai ánh mắt giao nhau, không gian dường như trở nên yên lặng đến mức chỉ còn lại tiếng tim đập rộn ràng.

Rồi anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô.

Cả người Tần Chiêu Chiêu như bị một dòng điện chạy qua, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên.

Mãi đến khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cô mới bừng tỉnh, lập tức buông tay khỏi cổ anh, trừng mắt: “Anh vi phạm thỏa thuận rồi!”

Lục Trầm nhướng mày, thản nhiên cãi lại: “Anh có đâu? Em chỉ bảo anh không được leo lên giường em giữa đêm, không được ngủ mà không mặc quần áo. Đâu có nói là anh không được hôn em?”

Tần Chiêu Chiêu sững lại, suy nghĩ một lúc. Hình như… đúng là trong thỏa thuận của cô chỉ có hai điều đó thật.

“Vậy thì bây giờ thêm vào!” Cô nhanh chóng phản bác, “Anh không được nhân lúc em không chú ý mà hôn em. Trước khi em đồng ý, anh không được quyến rũ em.”

Lục Trầm bật cười vì vẻ mặt nghiêm túc của cô: “Được rồi, anh hứa.”

Hứa thì hứa, nhưng có làm theo hay không lại là chuyện khác.

Thấy anh vẫn không chịu buông tay, Tần Chiêu Chiêu nhíu mày: “Anh đã hứa rồi, sao còn không buông?”

Lục Trầm tỏ vẻ vô tội, nhưng cuối cùng vẫn thả cô ra.

Tần Chiêu Chiêu đứng lên, trong lòng không hiểu sao lại thấy bối rối.

Cô vội vàng cầm lấy quần áo đã gấp, đi đến tủ cất đồ. Không quay đầu lại, cô nói: “Vẫn còn thời gian, anh ngủ trưa một lát đi. Đến giờ em sẽ gọi anh.”

Lục Trầm lười biếng đáp: “Được.”

Rồi anh trực tiếp nằm luôn lên giường của cô.

Tần Chiêu Chiêu vừa quay lại thì thấy cảnh này, lập tức nhíu mày: “Anh—”

Lục Trầm nhanh hơn một bước, nhắm mắt, nói như thể đây là điều hiển nhiên: “Anh chỉ chợp mắt một chút thôi, khỏi cần mở giường xếp cho anh.”

Nói xong, anh trở mình nằm thoải mái trên giường cô, như thể chẳng hề nhớ đến thỏa thuận ban nãy.

Tần Chiêu Chiêu: “…”

Cô biết ngay là anh cố ý mà!

Tần Chiêu Chiêu không muốn đôi co với anh nữa. Dù gì cũng chỉ là ngủ thêm nửa tiếng, cứ để anh ngủ tiếp đi.

Thấy cô không đuổi mình xuống, Lục Trầm thầm đắc ý. Điều này chứng tỏ cô không thực sự phản đối việc anh ngủ cùng, chỉ là chưa quen mà thôi.

Tần Chiêu Chiêu không hề hay biết suy nghĩ trong lòng anh.

Cô không ghét việc anh tiến gần hơn với mình, thậm chí còn có chút mong chờ. Chỉ là cô chưa thể vượt qua rào cản tâm lý của bản thân.

Bàn tay bất giác chạm lên đôi môi vừa bị anh hôn. Đây đã là lần thứ hai, và mỗi lần đều khiến cô có cảm giác như có dòng điện chạy dọc cơ thể.

Không muốn làm phiền giấc ngủ của anh, cô rời khỏi phòng, tiện tay đem quần áo ra giặt rồi phơi lên.

Đúng lúc đó, một bóng người xuất hiện trước cửa.

Là Vương Đức Thuận, cảnh vệ viên của Lục Trầm.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 96: Chương 96



Thấy cậu ta, Tần Chiêu Chiêu mỉm cười chào hỏi:

"Tiểu Vương, có chuyện gì sao?"

Vương Đức Thuận lễ phép đáp:

"Tôi tìm doanh trưởng Lục, anh ấy có ở nhà không ạ?"

"Anh ấy đang nghỉ trưa trong phòng, để tôi vào gọi."

Nhưng chưa kịp gọi, Lục Trầm đã mở cửa bước ra. Anh không hề ngủ, vừa nghe thấy tiếng Tiểu Vương, anh đã biết có chuyện ở doanh trại.

"Tiểu Vương tìm anh đấy." Tần Chiêu Chiêu khẽ nói.

Lục Trầm gật đầu, đi đến trước mặt Vương Đức Thuận:

"Chuyện gì vậy?"

Vương Đức Thuận nghiêm túc đáp:

"Doanh trưởng, anh nên đến doanh trại một chuyến. Trên đường đi tôi sẽ giải thích rõ."

Lục Trầm trầm giọng:

"Được, đi ngay."

Trước khi rời đi, anh quay sang dặn dò Tần Chiêu Chiêu:

"Anh đi đây."

Cô tiễn hai người ra tận cổng, nhìn họ rời đi mới quay trở vào nhà.

Lên phòng, cô nhìn thấy giường chiếu vẫn còn dấu vết của anh, tự nhiên cảm thấy có chút trống trải.

Cô chỉnh lại giường gọn gàng, sau đó nằm xuống.

Mùi hương của anh vẫn còn thoang thoảng trên gối. Không khó chịu chút nào, ngược lại còn khiến cô cảm thấy yên tâm.

Cô nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm còn sót lại của anh, rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Bên ngoài, Lục Trầm cùng Vương Đức Thuận nhanh chóng rời khỏi khu tập thể.

Lục Trầm nghiêm giọng hỏi:

"Chuyện gì gấp vậy?"

Vương Đức Thuận sắc mặt nghiêm trọng:

"Vương lão đại chạy rồi!"

Lục Trầm khựng lại một giây.

Vương lão đại—chính là lão thần y.

Buổi chiều nay, cảnh sát thành phố Đông Lăng sẽ đến tiếp nhận người, vậy mà bây giờ lại có tin ông ta trốn thoát?!

Trong doanh trại, an ninh nghiêm ngặt, hơn nữa lão thần y còn bị thương, lại bị giam riêng và còng tay, vậy mà vẫn có thể chạy trốn?

Sắc mặt Lục Trầm trầm xuống:

"Không phải có người canh gác sao? Làm thế nào mà hắn trốn được?"

Vương Đức Thuận nói:

"Không rõ lão ta đã dùng cách gì, nhưng Khương Vĩ—người phụ trách canh gác—đến giờ vẫn chưa tỉnh. Hắn bị đánh ngất. Khi phát hiện, quần áo của Khương Vĩ đã bị cởi bỏ, rất có thể lão thần y đã mặc quân phục để trà trộn trốn thoát!"

Ánh mắt Lục Trầm tối lại.

Anh đã quá chủ quan.

Lão thần y là một cao thủ y thuật, muốn khiến một người hôn mê chỉ trong tích tắc, với ông ta mà nói không phải chuyện khó.

Anh gằn giọng:

"Khương Vĩ có nguy hiểm đến tính mạng không?"

"Cậu ấy đã được đưa đến Y Vụ Sở, vẫn đang cấp cứu, tình hình chưa rõ."

Lục Trầm lập tức quay về doanh trại, ra lệnh phong tỏa toàn bộ khu vực, tổ chức nhân lực tiến hành tìm kiếm.

Theo thông tin, buổi trưa Giang Vĩ vẫn còn đến nhà ăn lấy cơm, nghĩa là chuyện này chỉ vừa xảy ra trong vòng một giờ qua.

Doanh trại canh phòng cẩn mật, ban ngày muốn rời khỏi gần như là không thể. Nhưng ban đêm, lợi dụng bóng tối và quân phục nguy trang, khả năng trốn thoát sẽ cao hơn.

Lục Trầm chắc chắn lão thần y vẫn còn ở trong doanh trại!

Anh lập tức triển khai lệnh lục soát trên diện rộng.

Sau đó, anh ghé qua Y Vụ Sở.

Khi đến nơi, Khương Vĩ đã tỉnh lại.

Anh ta kể lại:

"Lão thần y giả vờ chết trong phòng giam. Khi tôi mở cửa kiểm tra, ông ta bất ngờ ra tay, đánh mạnh vào sau gáy khiến tôi bất tỉnh."

Nghe đến đây, ánh mắt Lục Trầm lạnh lẽo đến đáng sợ.

Anh quay sang Dương Khang và Trương Vi Vi, trầm giọng dặn dò:

"Kẻ đào tẩu có thể vẫn còn ẩn nấp trong doanh trại, hai người tuyệt đối không được lơ là. Tôi sẽ để hai chiến sĩ ở lại bảo vệ mọi người."

Dương Khang gật đầu đáp: "Được rồi, Lục doanh trưởng, anh cũng phải cẩn thận."

Lục Trầm xua tay, vẻ tự tin: "Không sao, hắn còn ở đây thì chẳng thể chạy thoát."

Nói rồi, anh rời khỏi Y Vụ Sở.

Trương Vi Vi đứng yên tại chỗ, tâm trạng vô cùng tệ. Lục Trầm từ đầu đến cuối thậm chí không hề nhìn cô lấy một lần, chứ đừng nói là nói chuyện.

Sáng nay, anh đã đích thân đưa một chiến sĩ đến chăm sóc Tống Tiểu Quân, sau đó còn hộ tống cô ta trở về. Trên cả quãng đường, hai người lại chẳng nói với nhau câu nào.

Đến lúc này, Trương Vi Vi mới hiểu rõ, giữa cô và Lục Trầm hoàn toàn không còn cơ hội nữa.

Cô ta muốn rời khỏi nơi này, nhưng làm bác sĩ quân y không phải muốn đi là đi. Ngày trước, để có được vị trí này, cha mẹ cô đã phải vận dụng không ít mối quan hệ. Bây giờ, nếu cô ta bày tỏ ý định rời quân đội, chắc chắn gia đình sẽ không đồng ý.

Vậy nên, khả năng rời khỏi đây của cô ta là vô cùng thấp.

Dương Khang cũng đã suy nghĩ thấu đáo. Anh ta hiểu rằng, tình cảm vốn không thể miễn cưỡng, ép buộc chỉ khiến đôi bên thêm mệt mỏi. Khi Trương Vi Vi đề nghị chia tay, anh ta đã quyết định buông bỏ, từ nay chỉ xem cô như một đồng nghiệp bình thường.

Vì thế, khi thấy cô ta ngồi ủ rũ, Dương Khang cũng không còn như trước kia, chủ động quan tâm hỏi han nữa.

Trương Vi Vi cảm nhận rõ ràng sự lạnh nhạt của anh ta, điều mà trước nay chưa từng có.

Trước đây, mỗi lần gặp cô, anh đều như ánh mặt trời, luôn nở nụ cười tươi rói.

Khi cô không vui, anh luôn cố gắng chọc cười.

Những lúc cô thấy cô độc nhất, chính anh ta là người âm thầm quan tâm, khiến cô dù không muốn cũng cảm thấy ấm áp.

Vậy mà bây giờ, ngay cả ánh mắt anh ta nhìn cô cũng đã khác xưa.

Trong doanh trại lại có kẻ đào tẩu, cô ta lo lắng đến mức không yên. Nếu hắn xông vào đây thì phải làm sao?

Dương Khang chợt quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt phức tạp của Trương Vi Vi đang nhìn mình.

Anh ta hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ giọng điệu lịch sự: "Bác sĩ Trương, cô sao vậy?"

Trương Vi Vi giật mình, vội lắc đầu, giọng có chút yếu ớt: "Tôi không sao, chỉ là... lo lắng tên tội phạm kia có thể xông vào đây."

Dương Khang nhẹ giọng trấn an: "Không sao đâu, ở đây có tôi và các chiến sĩ Lục doanh trưởng đã bố trí, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

Giọng điềm tĩnh của anh ta khiến cô ta cảm thấy an tâm hơn đôi chút.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 97: Chương 97



Tần Chiêu Chiêu ngủ một giấc đến ba giờ chiều mới tỉnh.

Buổi chiều, trời vẫn còn nắng, nhưng đã bớt gay gắt hơn giữa trưa. Đêm đến, chênh lệch nhiệt độ lại lớn, không đắp chăn sẽ dễ bị lạnh.

Cô ra sân kiểm tra đám kỷ tử đang phơi. Mới chỉ nửa ngày mà chúng đã teo tóp đi đáng kể. Nếu thời tiết vẫn duy trì thế này, chỉ khoảng ba, bốn ngày nữa là sẽ khô hoàn toàn.

Mở cổng ra, cô tình cờ thấy Thím Lưu vừa từ nhà Trương Mỹ Phượng bước ra.

Thím Lưu không để ý đến cô, nên Tần Chiêu Chiêu cũng không lên tiếng chào hỏi.

Quay trở vào nhà, đi một vòng cũng chẳng tìm được việc gì để làm, cô cảm thấy thật sự quá buồn chán. Nghĩ bụng, hay là sang nhà Trương Mỹ Phượng chơi một lát giết thời gian.

Vừa bước ra khỏi cửa, cô đã thấy Trương Mỹ Phượng bế Tiểu Bảo trên tay, đang đi về phía nhà mình.

"Chị dâu, em vừa định sang nhà chị chơi đây, không ngờ chị lại đến trước rồi!" Tần Chiêu Chiêu bật cười.

Trương Mỹ Phượng ghé sát lại, vẻ mặt đầy thần bí: "Chị có chuyện muốn kể cho em, vào nhà rồi nói."

Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Chuyện gì mà bí mật thế?"

Vào đến nhà, Trương Mỹ Phượng mới đặt Tiểu Bảo ngồi xuống ghế, rồi kéo ghế ngồi sát bên Tần Chiêu Chiêu, hạ giọng nói nhỏ:

"Vừa nãy Thím Lưu sang nhà chị kể, ngày mai Lý Kiều Kiều cũng sẽ đi làm ở xưởng đế giày. Lý Khánh Mai chính là người đã gọi cô ta đến."

Nghe vậy, Tần Chiêu Chiêu không quá bất ngờ. Lý Khánh Mai đã tìm đến cô thì cũng chẳng có gì lạ khi bà ta tìm thêm người khác. Cô chỉ thản nhiên đáp:

"Cô ta đi làm thì cứ làm thôi, em làm việc của em, cô ta làm việc của cô ta, có liên quan gì đâu."

Trương Mỹ Phượng lắc đầu, giọng có chút lo lắng: "Nói thì nói vậy, nhưng em cũng biết Lý Kiều Kiều trước giờ vốn chẳng ưa gì em. Cô ta lại có kiểu tính cách chẳng tốt đẹp gì, sau này làm cùng một chỗ, em vẫn nên cẩn thận một chút. Người đàn bà đó không đơn giản đâu, coi chừng cô ta giở trò sau lưng."

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, ánh mắt đầy tự tin: "Chị cứ yên tâm, em cũng không phải kiểu người dễ bị bắt nạt đâu."

Trương Mỹ Phượng bật cười: “Cũng phải, Lý Kiều Kiều cái miệng thì nhanh hơn cái đầu. Em thông minh hơn cô ta nhiều.”

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, rồi lấy mấy viên kẹo đưa cho Tiểu Bảo.

Cậu bé nhận lấy, vui vẻ reo lên: “Con cảm ơn thím!”

“Tiểu Bảo ngoan quá, đáng yêu ghê.” Tần Chiêu Chiêu không kìm được mà xoa nhẹ đôi má mũm mĩm của cậu bé.

Trương Mỹ Phượng nhìn quanh phòng cô, ánh mắt dừng lại trên chiếc giường đơn vẫn chỉ có một chiếc gối, không khỏi ngạc nhiên: “Tiểu Tần, em vẫn ở một mình à?”

Tần Chiêu Chiêu gật đầu.

Trương Mỹ Phượng không hiểu nổi hai người này. Rõ ràng đã làm lành mà vẫn ngủ riêng. Cô tò mò hỏi: “Hai người đã hòa hợp rồi mà, sao lại không ngủ chung? Hay là do anh ấy không chủ động?”

Tần Chiêu Chiêu lắc đầu, giọng bình thản: “Không phải, là do em vẫn chưa sẵn sàng.”

Trương Mỹ Phượng nhíu mày: “Em vẫn chưa tin tưởng Lục doanh trưởng sao?”

“Cũng không phải, chỉ là em cảm thấy mọi thứ tiến triển quá nhanh, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.”

Trương Mỹ Phượng thở dài, thành thật khuyên nhủ: “Em đã kết hôn lâu rồi, còn nhanh gì nữa? Chị nói thật nhé, vợ chồng mà không ngủ chung, tình cảm sẽ nhạt dần đấy.”

Lời nói của cô khiến Tần Chiêu Chiêu trầm mặc. Có lẽ… cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Dù bây giờ cô mang tên Tần Chiêu Chiêu, nhưng thực tế cô chỉ là một linh hồn nhập vào cơ thể của nguyên chủ. Nguyên chủ thực sự đã mất, còn cô chính là người đang sống tiếp cuộc đời này.

Nguyên chủ từng khao khát được ở bên Lục Trầm, mong muốn trở thành vợ chồng thực sự với anh. Mà hiện tại, cô chính là nguyên chủ, là người sẽ tiếp tục thực hiện nguyện vọng ấy.

Hơn nữa, người Lục Trầm thích là cô – con người hiện tại của cô, dù thân xác vẫn là của nguyên chủ, nhưng tâm hồn lại thuộc về cô – Tần Chiêu Chiêu.

Sau khi thông suốt điều này, cô chợt cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.

Thấy cô im lặng, Trương Mỹ Phượng cũng nhận ra mình đã can thiệp quá sâu vào chuyện riêng tư của người khác. Cô vội cười xòa, nói: “Chị chỉ muốn tốt cho hai người thôi. Tính chị hay nóng vội, có gì nói nấy, em đừng để bụng nhé. Chuyện của em, cứ để em tự quyết định.”

Tần Chiêu Chiêu biết rõ Trương Mỹ Phượng không có ý gì xấu. Từ khi cô đến đây, người bạn đầu tiên cô kết giao chính là Trương Mỹ Phượng. Cô ấy luôn quan tâm đến cô, mong cô và Lục Trầm có thể sống hạnh phúc bên nhau.

Cô mỉm cười: “Sao em lại để bụng được chứ? Chị muốn tốt cho em mà. Em sẽ suy nghĩ kỹ về chuyện này.”

Trương Mỹ Phượng nghe vậy, hài lòng gật đầu: “Thế thì chị yên tâm rồi.”

Hai người trò chuyện thêm một lát, đến năm rưỡi, Trương Mỹ Phượng dắt Tiểu Bảo về nhà để chuẩn bị bữa tối.

Tiễn hai mẹ con xong, Tần Chiêu Chiêu bắt đầu thu dọn đồ đang phơi trong sân, rồi vào bếp nấu ăn.

Vì trong nhà còn bốn cái bánh, cô quyết định nấu cháo để ăn kèm.

Trong chậu vẫn còn nửa thau sườn đã ướp sẵn, cô suy nghĩ một lúc rồi chọn làm món sườn hầm khoai tây.

Cô lấy ra mười hai miếng sườn, bỏ vào bát, rửa sạch lớp muối trên bề mặt rồi để ráo nước. Sau đó, cô lấy một củ khoai tây, gọt vỏ, rồi ngâm vào chậu nước sạch để khoai không bị thâm.

Lúc này, Trương Mỹ Phượng lại bước vào, trên tay cầm theo nửa rổ đậu tứ quý cùng vài quả dưa leo.

“Chị vừa hái đấy, vườn nhà chị còn nhiều lắm. Chị giữ lại một ít, còn lại mang sang cho em.”

Tần Chiêu Chiêu nhìn những quả đậu tứ quý tròn trịa, trắng mướt, trong lòng vô cùng thích thú. Hôm qua đi chợ, cô không mua được loại đậu này, đành phải mua đậu đũa thay thế.

Cô vội nói: “Chị cho nhiều quá rồi.”

Trương Mỹ Phượng cười: “Không nhiều đâu, hạt giống này chị mang về từ quê hồi Tết, cây rất sai quả. Khi nào em ăn hết cứ sang vườn hái thêm.”

Tần Chiêu Chiêu đổ hết đậu tứ quý và dưa leo vào rổ của mình, rồi trả lại rổ không cho Trương Mỹ Phượng: “Vâng, em sẽ ăn hết. Hôm nay em làm sườn hầm, chút nữa em mang sang cho chị một ít.”

Trương Mỹ Phượng vội xua tay: “Tiểu Bảo từ hôm qua đến giờ cứ nhắc món sườn xào chua ngọt của em mãi. Hôm nay nó không thèm ăn cơm chị nấu, cứ đòi ăn thịt. Thế nên em đừng mang sang nữa.”

Tần Chiêu Chiêu bật cười. Cô hiểu hoàn cảnh ở đây, trong vùng núi này, việc mua thực phẩm không dễ dàng.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 98: Chương 98



Bộ đội chỉ tiếp tế cho khu gia đình mỗi tuần một lần, còn các hộ dân bình thường thì mỗi tháng chỉ được chia một miếng thịt. Điều đó có nghĩa là, với nhiều gia đình, một tháng mới có cơ hội ăn thịt một lần.

Tiểu Bảo là trẻ con, bình thường ít khi được ăn thịt, nên hôm qua ăn món sườn xào chua ngọt của cô xong, chắc chắn sẽ thấy thèm.

Một khi đã được ăn thịt, những món ăn nhạt nhẽo khác bỗng trở nên khó nuốt. Người lớn còn cảm thấy như vậy, trẻ con thì khỏi phải nói.

Trương Mỹ Phượng thật sự lo lắng, không phải chỉ là lời khách sáo.

Thấy chị dâu có vẻ nghiêm túc, Tần Chiêu Chiêu đành gật đầu đồng ý.

Sau khi Trương Mỹ Phượng rời đi, cô lấy một nắm đậu tứ quý, nhặt sạch, bẻ đôi rồi đem rửa cùng với khoai tây.

Thêm đậu tứ quý tươi vào hầm cùng sườn, món ăn sẽ càng thêm thơm ngon.

Cô cẩn thận cắt khoai tây thành từng miếng vừa ăn, để sẵn qua một bên.

Bắc chảo lên bếp, đợi dầu nóng, cô cho hành, gừng, tỏi vào phi thơm, sau đó đổ sườn vào xào sơ cho săn lại, rồi đổ nước ngập mặt sườn.

Thêm một quả hoa hồi, hầm trong mười phút, sau đó cho khoai tây và đậu tứ quý vào tiếp tục hầm thêm mười phút nữa. Cuối cùng, nêm một chút mì chính, rắc thêm hành lá thái nhỏ rồi tắt bếp.

Khi bước ra khỏi bếp, mặt trời đã khuất hẳn sau dãy núi, chỉ còn lại một vệt sáng mờ nhạt vắt ngang bầu trời xa.

Tần Chiêu Chiêu tháo tạp dề, phủi bụi trên người rồi quay vào nhà.

Nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ tối.

Nếu không có nhiệm vụ đột xuất, Lục Trầm thường sẽ về nhà vào giờ này.

Cô ngồi đợi trong phòng đến tận bảy giờ rưỡi nhưng vẫn chưa thấy anh về.

Ra ngoài cổng nhìn quanh, cô thấy mấy chị em dâu quân nhân đang tụ tập trò chuyện. Trương Mỹ Phượng và Phương Mai cũng có mặt.

Cô vừa bước tới đã nghe Phương Mai nói:

"Không có đâu, trong doanh trại đang có chuyện lớn đấy. Tên đầu sỏ trong vụ án lần trước đã trốn thoát rồi! Bây giờ cả doanh trại bị phong tỏa để truy bắt."

Tần Chiêu Chiêu khẽ giật mình. Cô nhớ lại buổi trưa khi Vương Đức Thuận đến tìm Lục Trầm, có lẽ là vì chuyện này.

Một chị dâu lo lắng hỏi: "Chị nghe tin này từ đâu vậy?"

"Chính trị viên Lưu nói đấy. Hiện tại vẫn chưa bắt được hắn, không biết chừng nào các anh ấy mới được về nữa."

"Trời đất ơi! Nghe chồng tôi nói, hắn là tội phạm truy nã suốt ba năm trời, cực kỳ nguy hiểm."

"Người như vậy mà trốn thoát thì đáng sợ quá! Chúng ta nên về nhà ngay thôi, khóa cửa cẩn thận. Lỡ hắn trốn tới khu gia đình thì nguy to!"

Nghe vậy, đám phụ nữ lập tức tản ra, ai nấy vội vã về nhà.

Trương Mỹ Phượng kéo tay Tần Chiêu Chiêu, giọng gấp gáp: "Nghe rồi đấy! Mau về nhà khóa cổng lại!"

Tần Chiêu Chiêu gật đầu, nhanh chóng trở về.

Tên đầu sỏ ấy chẳng phải chính là lão thần y Vương lão đại sao? Nghĩ đến đôi mắt sắc bén của ông ta, cô không khỏi rùng mình.

Dám trốn thoát khỏi doanh trại như vậy, chứng tỏ ông ta không phải kẻ tầm thường.

Nếu hắn thật sự thoát ra ngoài, ai biết được sẽ gây ra bao nhiêu tội ác nữa?

Tuy nhiên, cô cảm thấy khả năng hắn mò đến khu gia đình là rất thấp. Làm vậy chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.

Dù vậy, cô vẫn không dám chủ quan. Đối phương là một kẻ liều mạng, đã mất hết nhân tính, không gì là không dám làm.

Tần Chiêu Chiêu cài then cổng thật chặt từ bên trong.

Sau đó, cô cầm theo con dao chặt củi vào phòng, đặt sẵn trên bàn, rồi leo lên giường đợi Lục Trầm trở về.

Thời gian trôi qua hơn một tiếng. Đến chín giờ, Lục Trầm vẫn chưa về. Cô bắt đầu thấy buồn ngủ.

Đột nhiên, đèn trong phòng tắt phụt.

Thời này, điện không ổn định, ở vùng núi lại càng hay mất điện. Chuyện cúp điện mỗi ngày đã quá quen thuộc, nên cô cũng không để tâm lắm.

Trong ngăn kéo trên bàn có đèn cầy, nhưng cô lười đứng dậy. Nghĩ bụng cứ nằm nghỉ một lát, đợi Lục Trầm về rồi hãy dậy mở cửa.

Cô nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Bỗng nhiên, một tiếng "cạch" rất khẽ vang lên, khiến cô giật mình tỉnh dậy.

Tiếng động không lớn, nhưng trong màn đêm yên tĩnh, dù chỉ là âm thanh nhỏ cũng có thể nghe rõ mồn một.

Cô lập tức ngồi bật dậy, căng thẳng lắng nghe.

Lặng lẽ bước đến cửa sổ, cô hé màn nhìn ra ngoài.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, một bóng đen lặng lẽ đứng giữa sân.

Cả người Tần Chiêu Chiêu lập tức lạnh toát.

Cô vội vàng vươn tay, nắm chặt con dao chặt củi trên bàn.

Bóng đen kia chắc chắn không phải là Lục Trầm!

Dáng người đó cao gầy, ít nhất cũng phải 1m70.

Còn Lục Trầm vóc dáng cao lớn, vai rộng chân dài, nhìn qua đã biết không phải anh.

Quan trọng nhất—Lục Trầm chưa bao giờ phải leo tường vào nhà!

Hơn nữa, cánh cổng đang bị khóa từ bên trong, chứng tỏ kẻ này đã leo tường để vào.

Dù người đó có phải là lão Đại Vương trốn thoát từ doanh trại hay không, nhưng việc lén lút đột nhập vào sân nhà cô vào giờ này chắc chắn không phải có ý tốt.

Cô thật sự quá xui xẻo, tại sao hắn lại chọn đúng sân nhà cô để vào chứ?

Lúc này, cửa phòng không được cài chốt. Nếu cô đi chốt cửa ngay bây giờ, chắc chắn sẽ gây ra tiếng động, hắn sẽ lập tức nhận ra. Mà cô chỉ là một cô gái yếu ớt, hoàn toàn không phải đối thủ của một kẻ có ý đồ xấu.

Nấp bên cạnh cửa sổ, Tần Chiêu Chiêu căng thẳng nhìn chằm chằm vào bóng đen trong sân, cố gắng quan sát nhất cử nhất động của hắn.

Người kia vẫn đứng yên bất động. Dù không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng cô có cảm giác hắn cũng đang nhìn về phía cô.

Quả nhiên, sau một lúc, hắn bắt đầu cất bước, chậm rãi tiến về phía phòng cô.

Tim Tần Chiêu Chiêu đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô thậm chí không dám thở mạnh. Tay cô run rẩy siết chặt con dao trong tay, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Nỗi sợ hãi lúc này thật khó diễn tả, cô giống như một con cừu non đang bị săn đuổi, không có đường lui.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 99: Chương 99



Hắn dừng lại ngay trước cửa sổ. Cô có thói quen ngủ mở cửa sổ để đón không khí trong lành, nhưng may mắn thay, trên cửa sổ có song sắt, hắn không thể chui qua. Điều cô lo lắng chính là cánh cửa phòng chỉ được khép lại, nhưng không cài chốt bên trong.

Trái tim cô đập thình thịch, cô sợ rằng hắn sẽ nhận ra cô chưa ngủ, hoặc phát hiện ra cô đang nấp ở đây.

Bất chợt, một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô—có lẽ mục đích của hắn chính là tìm cô.

Cô tin rằng người này chính là lão Đại Vương. Hắn muốn trả thù Lục Trầm nhưng không có cơ hội ra tay, nên quyết định trút giận lên cô.

Càng nghĩ, cô càng cảm thấy suy đoán của mình là đúng.

Thậm chí, cô còn nghi ngờ vụ mất điện đột ngột lúc nãy chính là do hắn gây ra.

Lúc này, nếu muốn đi cài chốt cửa thì đã không còn kịp nữa. Nếu mục tiêu của hắn thật sự là cô, đêm nay cô e rằng khó mà thoát khỏi nguy hiểm.

Trong tình cảnh này, cô chỉ có thể tự cứu mình.

May mắn là trong tay cô vẫn còn một con dao.

Cô tự nhủ phải thật bình tĩnh, không được hoảng loạn. Hiện tại cô đang ở trong bóng tối, còn hắn đứng ở nơi sáng. Nghĩa là cô có thể nhìn thấy hắn, nhưng hắn không thấy được cô—đây chính là lợi thế của cô.

Khi hắn nghĩ rằng cô đã ngủ, bước tiếp theo chắc chắn là vào phòng.

Quả nhiên, hắn đứng một lúc rồi rời khỏi cửa sổ, sau đó chậm rãi di chuyển về phía cửa chính.

Tần Chiêu Chiêu nghe rõ tiếng bước chân hắn ngày càng đến gần.

Cô biết mình đã đoán đúng—hắn đến tìm cô.

Nếu lão Đại Vương chỉ muốn trốn tránh sự truy bắt, hắn sẽ tìm một nơi để ẩn nấp, chứ không phải đi thẳng vào phòng cô như thế này.

Nỗi sợ hãi khiến toàn thân cô run rẩy, nhưng cô cố nén lại, siết chặt con dao trong tay, lặng lẽ di chuyển áp sát tường.

Chỉ cần hắn đẩy cửa bước vào, cô sẽ ra tay ngay lập tức.

Con dao này mới được cô mài vài ngày trước, lưỡi dao mỏng và sắc bén, chỉ cần chém trúng, chắc chắn sẽ khiến hắn phải chịu đau.

Cô hít sâu, ép mình phải thật bình tĩnh.

Ngay lúc này, gã đàn ông bên ngoài phòng bắt đầu đẩy cửa.

Đúng lúc ấy, một âm thanh vang lên từ cổng.

"Cốc, cốc, cốc."

Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đêm tối:

"Chiêu Chiêu, mở cửa cho anh."

Là Lục Trầm!

Chỉ trong khoảnh khắc, sự căng thẳng trong lòng cô như được tháo gỡ, cô như người chết đuối vừa vớ được tấm ván cứu sinh.

Bóng đen ngoài cửa cũng giật mình, hắn phản ứng cực nhanh, lập tức xoay người, như một con khỉ nhanh nhẹn leo qua tường và biến mất vào bóng đêm.

Tần Chiêu Chiêu nghe rõ tiếng hắn bỏ chạy, lúc này cô mới thực sự yên tâm.

Cô run rẩy buông lỏng con dao, lao vội ra mở cửa.

Chưa bao giờ cô cảm thấy sự xuất hiện của Lục Trầm lại quan trọng đến thế. Chưa bao giờ cô khao khát được nhìn thấy anh đến vậy.

Cánh cửa vừa mở, Lục Trầm còn chưa kịp lên tiếng, Tần Chiêu Chiêu đã lao vào lòng anh, ôm chặt lấy anh không buông.

Cô siết chặt vòng tay quanh eo anh, như thể chỉ có làm vậy mới có thể xua đi nỗi sợ hãi vừa trải qua.

Giọng cô run run: "Lục Trầm, cuối cùng anh cũng về rồi… em sợ muốn chết!"

Bị hành động bất ngờ của cô làm cho bối rối, Lục Trầm khựng lại một chút, cúi đầu nhìn cô trong lòng mình, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.

Sao cô lại đột nhiên ôm chặt anh thế này? Chẳng lẽ vì anh về trễ nên cô lo lắng sao?

Nghĩ đến đây, khóe môi Lục Trầm khẽ cong lên, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp không nói thành lời. Anh vòng tay ôm chặt lấy cô, giọng nói dịu dàng đến mức có thể tan thành nước:

"Chiêu Chiêu, em sao vậy?"

Tần Chiêu Chiêu nhớ lại bóng đen đáng sợ kia, vội buông anh ra, ánh mắt đầy hoảng loạn:

"Vừa rồi có một gã đàn ông mặc đồ đen leo tường vào sân nhà mình. Em nghi đó là lão Đại Vương. Nếu anh về trễ một chút thôi… có lẽ em đã không còn ngồi đây nói chuyện với anh nữa."

Lục Trầm khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng vẻ nghi hoặc:

"Em nói gì vậy? Có khi nào em gặp ác mộng không?"

Tần Chiêu Chiêu lắc đầu kiên định:

"Không phải mơ! Em tận mắt nhìn thấy hắn! Hắn đứng ngay trước cửa phòng em, nếu anh đến muộn chỉ một giây thôi, có lẽ hắn đã vào trong rồi."

Lục Trầm trầm ngâm vài giây, sau đó nói:

"Lão Đại Vương đã bị bắt lại rồi."

Tần Chiêu Chiêu sững người:

"Bị bắt rồi? Vậy kẻ vừa rồi là ai?"

Lục Trầm nhìn sâu vào mắt cô, giọng nói chậm rãi:

"Em chắc chắn là mình không nhìn nhầm chứ? Đêm hôm khuya khoắt thế này, ai lại đột nhập vào khu tập thể quân đội?"

Tần Chiêu Chiêu gật đầu quả quyết:

"Không thể nhầm được! Em nhìn thấy rất rõ!"

Cô kéo tay anh, dẫn anh đến chỗ mà kẻ lạ mặt đã leo tường vào, chỉ tay xuống mặt đất:

"Anh nhìn đi! Dấu chân vẫn còn đây! Cả cành cây kia nữa, bị gãy do hắn nhảy xuống."

Lục Trầm cúi xuống kiểm tra, quả nhiên trên đất còn in rõ vết giày, bùn đất vẫn còn mới.

Cô tiếp tục dẫn anh đến khoảng sân nhỏ giữa bếp và phòng ngủ của mình, chỉ vào bức tường thấp:

"Hắn thoát ra theo hướng này."

Lục Trầm cẩn thận quan sát, quả nhiên, trên đất cũng có dấu chân tương tự.

Trong lòng anh dâng lên một cơn sóng ngầm. Tần Chiêu Chiêu không thể nào tự dựng chuyện được. Điều đó có nghĩa là đúng là có người đã lẻn vào đây thật.

Anh siết chặt tay cô, dẫn cô vào phòng, mở ngăn kéo lấy ra một cây nến rồi thắp sáng lên. Giọng anh trầm ổn, mang theo sự trấn an:

"Em ở trong này đợi anh, cài chốt cửa lại. Anh ra ngoài xem thử."

Tần Chiêu Chiêu vội níu lấy tay anh, ánh mắt đầy lo lắng:

"Giờ này các anh đều đã về, chắc chắn hắn đã chạy xa rồi."

"Anh vẫn phải kiểm tra một lượt."

"Em đi cùng anh."
 
Back
Top Bottom