Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 70: Chương 70



Trương Mỹ Phượng vẫn chưa yên tâm, bước tới vén áo Tần Chiêu Chiêu lên xem thử. Thấy vết sưng đã bớt, cô mới gật đầu: "Cũng khá hơn rồi đấy, xem ra chườm lạnh có tác dụng. Hay để chị chườm thêm lần nữa cho em nhé? Dù sao chị cũng chưa buồn ngủ."

"Không cần đâu chị ạ."

"Không sao mà, chườm thêm lần nữa, có khi ngày mai hết sưng hẳn. Chồng chị chắc chưa về ngay đâu. Em ngồi chờ một lát, chị đi lấy ít nước giếng." Nói rồi, cô cầm chậu ra ngoài.

Tần Chiêu Chiêu nhìn theo bóng lưng Trương Mỹ Phượng, trong lòng có chút áy náy. Chị ấy quá tốt bụng, đến mức cô cảm thấy mình làm phiền quá nhiều. Nếu biết trước thế này, có lẽ cô đã không đến đây.

Chẳng bao lâu sau, Trương Mỹ Phượng quay lại, trên tay là một chậu nước mát lạnh. Cô đặt chậu lên giá rửa mặt, nhúng khăn vào rồi vắt khô, cẩn thận đắp lên lưng Tần Chiêu Chiêu.

"Chị dâu, làm phiền chị quá, em thấy ngại quá đi. Khuya thế này mà còn để chị phải chăm sóc em nữa."

Trương Mỹ Phượng bật cười: "Có gì đâu mà phiền. Nếu không phải tại chị, em đâu phải chịu đau như vậy. Em không trách chị, chị đã mừng lắm rồi. Giờ giúp em chút chuyện này, chị cũng thấy nhẹ nhõm hơn."

Tần Chiêu Chiêu nắm lấy tay chị, ánh mắt chân thành: "Chị dâu, em đã nói rồi, em không trách chị đâu. Là em tự muốn đi theo thôi, chẳng liên quan gì đến chị. Chị đừng nghĩ về chuyện đó nữa."

"Chị không nghĩ gì đâu, nhưng mà này, chẳng phải em là người khách sáo trước sao?" Trương Mỹ Phượng dịu dàng nói, rồi vỗ nhẹ lên tay cô. "Nói thật nhé, chị xem em như em gái ruột của mình rồi. Chị muốn đối tốt với em."

Một câu nói đơn giản, nhưng khiến lòng Tần Chiêu Chiêu ấm áp lạ thường. Sống mũi cô bỗng cay cay.

Từ khi xuyên đến thế giới này, cô vẫn luôn cảm thấy lạc lõng. Những người xung quanh đều là người thân, bạn bè của nguyên chủ, còn cô chỉ là một linh hồn xa lạ trong vỏ bọc này.

Thế nhưng, sự quan tâm của Trương Mỹ Phượng lại chân thành đến mức cô không thể không cảm động.

"Chị dâu, chị thật tốt."

Trương Mỹ Phượng bật cười: "Em cũng tốt. Chúng ta đều tốt cả."

Tần Chiêu Chiêu cũng cười theo.

Trương Mỹ Phượng thở dài, chậm rãi nói: "Mỗi lần Đại Hải đi làm nhiệm vụ, chị đều thức trắng đêm, cứ nằm mở mắt đến sáng. Chỉ khi anh ấy về an toàn, chị mới thật sự yên tâm. Hôm nay có em ngồi nói chuyện cùng, chị cũng bớt nghĩ lung tung."

Tần Chiêu Chiêu nhẹ giọng an ủi: "Chị đừng lo quá, họ đều là những người từng trải qua bao trận mạc, lại có súng trong tay, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu."

Ban đầu, cô đến tìm Trương Mỹ Phượng cũng là để trò chuyện, tìm chút an ủi. Nhưng không ngờ, người lo lắng hơn lại là Trương Mỹ Phượng. Thế nên, cô đành nói vài câu để giúp chị ấy bớt căng thẳng.

Trương Mỹ Phượng cười khẽ, nhưng ánh mắt vẫn đượm nỗi lo: "Chị cũng biết vậy, nhưng mà… mỗi khi anh ấy đi làm nhiệm vụ, chị lại không thể kiềm chế được suy nghĩ của mình. Lúc nào cũng sợ anh ấy xảy ra chuyện. Có những đêm chị hối hận vì đã lấy một quân nhân, để rồi ngày ngày phải sống trong lo sợ. Nhưng đến khi anh ấy bình an trở về, chị lại thấy chẳng còn gì quan trọng nữa. Người đàn ông này mới là quan trọng nhất."

Tần Chiêu Chiêu nhìn chị, khẽ mỉm cười: "Thật ra, em rất ngưỡng mộ hai anh chị. Hai người luôn nghĩ đến nhau, yêu thương nhau, chỉ cần nhìn cũng thấy hạnh phúc rồi."

Trương Mỹ Phượng bật cười, ánh mắt đầy ẩn ý: "Em đúng là không biết quý phúc mà. Chẳng phải hôm qua doanh trưởng Lục đã cõng em suốt gần hai tiếng trên núi sao? Hai người trai tài gái sắc, đúng là trời sinh một cặp. Em chỉ cần sống hòa hợp với cậu ấy, chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn chị nhiều."

Tần Chiêu Chiêu sững người, rồi cười trừ không đáp.

Hai người cứ thế trò chuyện, mãi cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến.

Lúc Tần Chiêu Chiêu nhìn đồng hồ, đã gần hai giờ sáng. Cô ngáp một cái, rồi đứng dậy tạm biệt Trương Mỹ Phượng, trở về phòng ngủ.

Sáng hôm sau, Tần Chiêu Chiêu ngủ muộn hơn thường lệ. Khi cô dụi mắt ngồi dậy, toàn thân ê ẩm, đến mức phải chậm rãi đứng lên vì cơ thể đau nhức.

Thân thể của nguyên chủ vốn đã yếu đuối, từ trước đến nay chỉ quen ăn với ngủ, chưa bao giờ phải làm việc nặng nhọc. Vậy nên, sau một ngày leo núi, chạy trốn mệt nhoài, cơ thể cô đã bị đẩy đến giới hạn. Hôm nay đau nhức khắp người cũng là điều dễ hiểu.

Dù vậy, cô vẫn cố gắng chịu đựng, bước xuống giường. Cô muốn đến phòng Lục Trầm xem anh có về nhà tối qua không.

Mỗi bước đi đều khiến cô nhăn mặt vì đau, hai chân nặng như đeo đá. Nhưng sau khi đi lại một lúc, cảm giác căng cứng cũng dịu bớt.

Khi đến cửa phòng Lục Trầm, cô đẩy nhẹ cửa ra. Bên trong trống không, giường chiếu đã được xếp gọn gàng. Rõ ràng, anh cả đêm không về.

Trong lòng cô bỗng dâng lên một nỗi bất an. Liệu có chuyện gì đã xảy ra?

Cố gạt bỏ suy nghĩ lo lắng, Tần Chiêu Chiêu đi rửa mặt, rồi hâm nóng đồ ăn từ tối qua làm bữa sáng. Sau đó, cô mang quần áo bẩn ra giặt sạch, phơi lên dây trong sân.

Xong xuôi, cô quyết định đi đến nhà Trương Mỹ Phượng. Nhưng khi đến nơi, cô phát hiện cửa đã khóa, không có ai ở nhà.

"Sáng sớm thế này, chị ấy có thể đi đâu được nhỉ?"

Cô đang định quay về thì thấy Trương Mỹ Phượng bế Tiểu Bảo từ khu ngoài trở về. Hướng đó dẫn về phía doanh trại, không cần đoán cũng biết chị ấy đã đến đó để hỏi thăm tin tức.

Cô vội bước tới:
"Chị dâu, chị đã đến doanh trại phải không?"

Trương Mỹ Phượng bế Tiểu Bảo, thở hồng hộc, sắc mặt đầy căng thẳng:
"Chị đến hỏi thăm, nghe nói tối qua khoảng chín giờ, Đại Hải có về nhà một lát, sau đó lại cùng đồng đội rời đi. Đến giờ vẫn chưa có tin tức gì."

Nhìn quầng thâm dưới mắt Trương Mỹ Phượng, Tần Chiêu Chiêu biết chị ấy gần như không ngủ chút nào kể từ khi cô về lúc hai giờ sáng.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 71: Chương 71



Cô dịu giọng an ủi:
"Chị dâu, đừng lo quá. Lo lắng chỉ khiến tâm trạng mình thêm bất an. Hãy tin tưởng họ, tin rằng họ sẽ không sao."

Trương Mỹ Phượng gật đầu, cố gắng trấn an chính mình:
"Ừ, em nói đúng… Họ nhất định sẽ không sao đâu."

Dù nói vậy, nhưng trong lòng Tần Chiêu Chiêu cũng chẳng khá hơn là bao. Cô cảm thấy nếu không làm gì đó, cô sẽ bị cảm giác bất an này nuốt chửng.

"Chị dâu, hay là chúng ta đi hái rau dại về làm bánh bao đi. Khi họ trở về, có thể ăn ngay món nóng hổi."

Trương Mỹ Phượng lập tức đồng ý.

Hai người dắt theo Tiểu Bảo đi hái rau. Sau một hồi, họ hái được hai rổ đầy, rồi đem về rửa sạch. Tần Chiêu Chiêu còn mang nửa bao bột mì từ nhà mình sang vì nhà Trương Mỹ Phượng không còn đủ.

Họ muốn làm thật nhiều bánh bao để những đồng đội cùng tham gia nhiệm vụ có thể ăn chung.

Trương Mỹ Phượng nhào bột trong một chiếc chậu to, còn Tần Chiêu Chiêu nêm nếm gia vị cho rau dại, thêm mỡ heo vào làm nhân bánh.

Sau khi để bột nghỉ, cả hai ngồi xuống nặn bánh. Vừa làm, họ vừa trò chuyện, thời gian trôi qua thật nhanh. Bánh bao được nặn đầy bàn, xếp cả trên vỉ.

Đúng lúc đó, Phương Mai bất ngờ chạy vào sân, vẻ mặt hoảng hốt, thở gấp:
"Không xong rồi, có chuyện rồi!"

Tần Chiêu Chiêu và Trương Mỹ Phượng giật bắn mình, đồng loạt đứng dậy.

Phương Mai cố lấy lại hơi, nói gấp gáp:
"Doanh trưởng Lục vừa trở về, nhưng nghe nói có người gặp chuyện trong lúc làm nhiệm vụ! Đã được đưa lên bệnh viện lớn trong thành phố rồi!"

Câu nói còn chưa rõ ràng đã khiến cả hai người đứng trước mặt cô ấy căng thẳng tột độ.

Trương Mỹ Phượng lảo đảo suýt ngã, may mà Tần Chiêu Chiêu kịp đỡ lấy.

Cô vội hỏi:
"Chị Mai, chị nghe tin từ đâu? Người gặp chuyện là ai?"

Phương Mai lắc đầu, giọng vẫn gấp gáp:
"Tôi cũng không rõ. Sáng nay tôi cảm thấy không khỏe nên xin nghỉ làm để ra trạm xá lấy thuốc. Vừa đến cổng, tôi thấy xe Jeep của doanh trại lao vút qua, phía sau còn có một bác sĩ mặc áo blouse trắng."

Cô ngừng lại một chút để lấy hơi, rồi tiếp tục:
"Tôi liền hỏi lính gác xem có chuyện gì xảy ra. Họ nói rằng tối qua, doanh trưởng Lục dẫn đội đi làm nhiệm vụ. Có người bị thương nặng, phải đưa lên bệnh viện lớn trong thành phố để cấp cứu."

Tần Chiêu Chiêu lo lắng hỏi:
"Chị có biết ai bị thương không?"

Trương Mỹ Phượng thở dài:
"Tôi có hỏi rồi, nhưng lính gác cũng không biết chính xác ai bị thương cả."

Cô không thể ngồi yên được nữa, vội đứng bật dậy:
"Không được, tôi phải đến doanh trại xem tình hình. Tiểu Tần, em giúp chị trông Tiểu Bảo ở nhà nhé."

Vừa dứt lời, Tiểu Bảo đã òa khóc, níu chặt lấy mẹ, nức nở:
"Không! Con muốn đi cùng mẹ!"

Trương Mỹ Phượng ôm con vào lòng, nhẹ nhàng an ủi:
"Con ngoan nào, ở nhà với thím nhé. Mẹ chỉ đi xem tình hình của bố thôi, rồi mẹ sẽ về ngay."

Nhưng Tiểu Bảo chỉ lắc đầu quầy quậy, nước mắt giàn giụa.

Tần Chiêu Chiêu cũng không thể yên lòng, cô quay sang Phương Mai:
"Chị dâu, trong nhà vẫn còn nhiều bánh bao, chị giúp chúng em trông nhà một lát nhé. Em đi cùng chị Phượng đến doanh trại xem sao."

Phương Mai gật đầu:
"Được rồi, các em đi nhanh đi. Chị lo mọi chuyện ở đây, đừng lo lắng."

Tần Chiêu Chiêu cảm ơn, rồi nắm tay Trương Mỹ Phượng:
"Chúng ta đi thôi, chị dâu."

Hai người lập tức chạy đến doanh trại.

Khi thấy họ hớt hải ôm theo đứa bé chạy đến, lính gác đoán rằng họ vào trạm xá nên không ngăn cản mà lập tức cho qua.

Họ chạy một mạch đến văn phòng của Lục Trầm.

Vừa bước vào, Vương Đức Thuận đã nhận ra họ, vội đứng dậy chào:
"Hai chị dâu, sao hai người lại đến đây?"

Trương Mỹ Phượng gấp gáp hỏi:
"Tôi nghe nói tối qua có người bị thương khi làm nhiệm vụ, có đúng không?"

Vương Đức Thuận gật đầu, giọng trầm xuống:
"Đúng vậy, có vài người bị thương. Nhưng nặng nhất là Tống Tiểu Quân, cậu ấy đã được đưa lên bệnh viện lớn trong thành phố rồi."

Trương Mỹ Phượng hốt hoảng:
"Ai bị thương vậy?"

"Những người khác chỉ bị thương nhẹ, hiện đang ở trạm xá để băng bó. Chồng chị cũng chỉ bị thương nhẹ thôi, không đáng lo."

Nghe vậy, Trương Mỹ Phượng mới thở phào nhẹ nhõm.

Tần Chiêu Chiêu tiếp lời:
"Còn doanh trưởng Lục thì sao?"

"Doanh trưởng Lục không sao, chính anh ấy đã lái xe đưa Tống Tiểu Quân đến bệnh viện lớn."

Biết Lục Trầm bình an vô sự, Tần Chiêu Chiêu cũng yên tâm phần nào. Nhưng cô vẫn lo lắng:
"Tiểu Vương, tình trạng của Tống Tiểu Quân nghiêm trọng lắm à?"

Vương Đức Thuận khẽ thở dài:
"Cậu ấy bị ngã từ trên núi xuống. Khi chúng tôi tìm thấy thì đã nửa tỉnh nửa mê. Trạm xá không đủ thiết bị chữa trị, nên buộc phải đưa lên bệnh viện lớn."

Trương Mỹ Phượng ôm chặt Tiểu Bảo, nước mắt lăn dài trên má:
"Tất cả là lỗi của tôi. Nếu tôi không đi tìm thần y, thì đã không xảy ra chuyện này..."

Tần Chiêu Chiêu biết cô ấy đang tự trách mình. Nếu Tống Tiểu Quân có mệnh hệ gì, chắc chắn cô ấy sẽ day dứt suốt đời.

"Chị dâu, bây giờ nói những chuyện này cũng không thay đổi được gì. Bệnh viện lớn có trang thiết bị hiện đại, chắc chắn Tống Tiểu Quân sẽ không sao đâu. Chúng ta đến trạm xá thăm những người khác đi."

Trương Mỹ Phượng lau nước mắt, khẽ gật đầu.

Tần Chiêu Chiêu quay sang Vương Đức Thuận:
"Tiểu Vương, chúng tôi qua trạm xá nhé."

"Vâng, hai chị cứ đi đi."

Họ nhanh chóng rời khỏi văn phòng, đến trạm xá.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 72: Chương 72



Vừa bước vào, họ đã thấy Dương Khang đang cẩn thận băng bó vết thương trên đầu cho Lý Đại Hải.

Trương Mỹ Phượng vội chạy đến hỏi:
"Đại Hải, anh có sao không?"

Lý Đại Hải ngước lên nhìn cô, cười nhẹ:
"Tôi không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi."

Dương Khang cẩn thận thắt nút băng, dặn dò:
"Vết thương tuy không lớn nhưng vẫn phải cẩn thận. Tránh nhiễm trùng, nếu không sẽ nguy hiểm đấy."

Lý Đại Hải gật đầu:
"Vâng, tôi biết rồi. Cơ thể tôi khỏe lắm, sẽ nhanh khỏi thôi."

Rồi anh ta quay sang Tần Chiêu Chiêu:
"Tiểu Tần, cô cũng đến à? Doanh trưởng Lục đã đưa Tống Tiểu Quân đi bệnh viện lớn rồi. Cậu ấy bị thương khá nặng."

Tần Chiêu Chiêu thở dài:
"Vâng, Tiểu Vương cũng nói với tôi rồi. Hy vọng cậu ấy sẽ mau chóng bình phục."

Nhìn quanh thấy những chiến sĩ khác cũng đang bị thương, cô dịu dàng nói:
"Chúng tôi đã làm rất nhiều bánh bao ở nhà. Sau khi các anh băng bó xong, hãy đến nhà chúng tôi ăn nhé."

Trương Mỹ Phượng cũng lên tiếng:
"Đúng vậy, chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều, chờ mọi người cùng về ăn đấy."

Một chiến sĩ xua tay cười:
"Cảm ơn hai chị dâu, nhưng không cần đâu. Chúng tôi có thể ăn ở nhà ăn của doanh trại mà."

Lý Đại Hải lắc đầu, cười lớn:
"Đừng khách sáo nữa. Từ tối qua đến giờ, có ai ăn gì đâu? Cứ đến nhà chúng tôi ăn cho đỡ đói."

Các chiến sĩ nhìn nhau, rồi cười gật đầu.

"Vậy thì chúng tôi không khách sáo nữa. Cảm ơn hai chị dâu!"

Sau khi Lý Đại Hải được băng bó xong, anh lập tức dẫn mọi người trở về khu gia đình.

Tần Chiêu Chiêu quay sang Trương Mỹ Phượng:
"Chị dâu, chị cứ về trước với mọi người đi. Em có chuyện muốn nói riêng với Dương Khang."

Trương Mỹ Phượng cũng không hỏi gì nhiều, gật đầu rồi dẫn mọi người rời khỏi trạm xá.

Dương Khang đang thu dọn đồ đạc, không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi:
"Cô còn chuyện gì à?"

Tần Chiêu Chiêu nhìn quanh, phát hiện trong trạm xá giờ chỉ còn lại Dương Khang. Tống Tiểu Quân đã được đưa lên bệnh viện lớn, chắc chắn có bác sĩ đi cùng. Như vậy, khả năng cao Trương Vi Vi cũng đã theo Lục Trầm đến bệnh viện.

Cô đi thẳng vào vấn đề:
"Tôi muốn hỏi về tình trạng của Tống Tiểu Quân. Cậu ấy có nguy hiểm đến tính mạng không?"

Dương Khang ngừng tay, ngẩng lên nhìn cô:
"Chắc không đến mức nguy hiểm, nhưng để chắc chắn thì phải đến bệnh viện lớn kiểm tra."

Nghe vậy, Tần Chiêu Chiêu cũng yên tâm phần nào.
"Vậy thì tốt."

Dương Khang thoáng do dự một lúc rồi hỏi:
"Cô không muốn hỏi chuyện khác à?"

Tần Chiêu Chiêu hiểu ngay anh ta đang ám chỉ điều gì, cô cười nhẹ:
"Còn gì để hỏi nữa chứ? Trạm xá giờ chỉ có mình anh, trong khi Tống Tiểu Quân phải có bác sĩ đi cùng. Vậy nên Trương Vi Vi đi theo cũng là điều đương nhiên."

"Cô không lo lắng à?"

Tần Chiêu Chiêu bật cười, ánh mắt bình thản:
"Sao tôi phải lo? Anh nghĩ tôi sợ Trương Vi Vi cướp Lục Trầm sao? Nếu anh nghĩ vậy thì đúng là coi thường tôi quá rồi. Dù là đàn ông hay phụ nữ, nếu lòng họ không đặt ở chỗ mình, thì có cố giữ cũng vô ích thôi."

Lời nói của cô không chỉ là câu trả lời, mà còn như một lời nhắc nhở dành cho Dương Khang.

Anh ta khẽ sững người. Hôm qua, Trương Vi Vi đã nói lời chia tay với anh ta, cũng đã giải thích rất nhiều điều. Bề ngoài, anh ta tỏ ra chấp nhận, nhưng trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai, vẫn còn một chút hy vọng mong manh.

Nhưng khi nghe những lời của Tần Chiêu Chiêu, tâm trạng rối bời trong anh ta dường như được tháo gỡ. Một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa.

"Cô nói đúng… Cô không hề giống như những lời đồn đại."

Tần Chiêu Chiêu nhún vai, thản nhiên đáp:
"Anh cũng nói rồi đó, chỉ là lời đồn thôi. Tôi không bao giờ đánh giá ai chỉ qua lời kể của người khác. Vì mỗi người có một góc nhìn khác nhau, mà chuyện truyền miệng thì thế nào cũng bị sai lệch."

Dương Khang trầm ngâm một lát rồi gật đầu, ánh mắt đầy đồng tình.
"Đúng là tôi đã quá hời hợt."

Tần Chiêu Chiêu chuyển sang chuyện khác:
"Anh có biết Tống Tiểu Quân được đưa đến bệnh viện nào không?"

"Bệnh viện Nhân dân số 1 Đông Lăng. Cô hỏi để làm gì?"

"Tống Tiểu Quân bị thương, tôi cũng có trách nhiệm. Ngày mai tôi muốn đến bệnh viện thăm cậu ấy."

Thực ra, cô còn muốn xem liệu mình có thể giúp đỡ gì dựa trên kinh nghiệm trước đây hay không.

Dương Khang gật đầu:
"Ừ, bệnh viện Nhân dân thành phố có nhiều bác sĩ giỏi, chắc cậu ấy sẽ ổn thôi."

Từ Y Vụ Sở trong doanh trại trở về, Tần Chiêu Chiêu quay lại khu gia đình quân nhân.

Khi cô đến nhà Trương Mỹ Phượng, thấy các chiến sĩ đang tụ tập trong sân. Trương Mỹ Phượng và Phương Mai đang bận rộn trong bếp, đun nước và luộc bánh bao.

Nhiều chiến sĩ lần đầu tiên gặp cô. Trước đây, họ từng nghe những lời đồn không hay về cô, nhưng khi biết chuyện cô cùng vợ của liên trưởng Lý dũng cảm thoát khỏi tay bọn tội phạm, ấn tượng về cô trong mắt họ đã thay đổi hoàn toàn.

Ở Y Vụ Sở, nhiều người đã bị thu hút bởi vẻ ngoài của cô. Cô có dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú, dù chỉ mặc trang phục đơn giản đen trắng nhưng vẫn toát lên khí chất đặc biệt. Không ai có thể liên tưởng cô với hình ảnh một người phụ nữ hung hăng, ngang ngược như những gì từng nghe kể.

Lúc nãy, Trương Mỹ Phượng đã nói với mọi người rằng chính Tần Chiêu Chiêu đề nghị làm bánh bao để chiêu đãi các chiến sĩ. Điều đó càng khiến họ có thiện cảm với cô hơn.

Vừa thấy cô bước vào, một nhóm chiến sĩ trẻ lập tức đồng loạt chào:
"Chào chị dâu!"

Bị nhiều người gọi "chị dâu" một cách thân thiện như vậy, Tần Chiêu Chiêu không khỏi có chút ngại ngùng.

Cô bước vào bếp, định giúp một tay, nhưng Phương Mai đang nhóm lửa liền nói ngay:
"Ở đây không cần cô giúp đâu. Lần này có tổng cộng ba mươi người, tôi đã mang hết bát đĩa và ghế trong nhà ra rồi. Cô về lấy thêm bát đĩa và ghế bên nhà mình mang sang đây nữa nhé."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 73: Chương 73



Tần Chiêu Chiêu gật đầu đồng ý, rồi gọi hai chiến sĩ trẻ đi cùng mình về nhà lấy thêm ghế và bát đũa. Hai người lính vui vẻ nhận lời, nhanh chóng theo cô trở về.

Nhà của Tần Chiêu Chiêu nhỏ nhắn nhưng gọn gàng, sân trước vuông vức, sạch sẽ. Trên dây phơi quần áo, vài bộ đồ đã được giặt sạch, phơi ngay ngắn. Khi bước vào bếp, họ càng ngạc nhiên hơn. Mọi thứ đều được lau dọn cẩn thận, chiếc vung gỗ sáng bóng, không hề dính chút dầu mỡ nào.

Trước đó, họ từng nghe những lời đồn rằng nhà của Tần Chiêu Chiêu bẩn thỉu, rác chất thành đống, nhưng rõ ràng đó chỉ là những lời bịa đặt vô căn cứ. Những gì họ thấy hoàn toàn trái ngược.

Cô nhanh chóng gom góp tất cả vật dụng cần thiết: hai chiếc ghế gỗ lớn, một cái ghế tựa, hai ghế nhỏ, cùng bốn bộ bát đũa. Khi nhìn vào giỏ rau, cô chợt nhớ ra mình có một nắm rau diếp cá hái được lúc sáng. Vì Trương Mỹ Phượng không thích loại rau này nên cô để riêng lại.

Tần Chiêu Chiêu chợt nảy ra ý định làm món gỏi rau diếp cá, ăn kèm với bánh bao chắc hẳn sẽ rất ngon. Cô quay sang hỏi hai chiến sĩ:

"Các cậu có thích ăn rau diếp cá không?"

Một người lập tức sáng mắt lên: "Tôi thích lắm! Ở quê tôi, rau diếp cá là món ăn quen thuộc, nhưng từ khi vào quân đội, tôi hầu như không có cơ hội ăn nữa."

Người còn lại cũng hào hứng: "Tôi cũng thích!"

Thấy vậy, Tần Chiêu Chiêu vui vẻ cầm nắm rau lên, cười nói: "Vậy thì tốt quá, tôi sẽ làm món này cho các cậu!"

Nói rồi, cô cùng hai chiến sĩ mang đồ quay lại nhà Trương Mỹ Phượng.

Khi vừa bước vào bếp, cô đặt bát đũa xuống và nói: "Em đã mang hết bát đũa trong nhà tới rồi, chắc là đủ dùng chứ?"

Trương Mỹ Phượng nhìn qua rồi cười đáp: "Đủ rồi, không thiếu gì đâu."

Phương Mai tò mò nhìn nắm rau trên tay Tần Chiêu Chiêu, cau mày hỏi: "Cô cầm gì thế? Trông giống... rễ lau sậy vậy?"

Người miền Bắc không quen ăn rau diếp cá, Phương Mai cũng là người miền Bắc, không nhận ra loại rau này cũng là điều dễ hiểu.

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười: "Đây là rau diếp cá, hay còn gọi là cỏ xương sông. Tôi định trộn gỏi ăn kèm với bánh bao."

Phương Mai tròn mắt ngạc nhiên: "Tôi chưa nghe đến bao giờ! Ở quê tôi chẳng ai ăn thứ này cả. Nó ngon không?"

"Ngon lắm!"

Phương Mai vẫn hoài nghi: "Thật sao? Lát nữa tôi phải thử mới được. Mỹ Phượng, chị đã ăn bao giờ chưa?"

Trương Mỹ Phượng tủm tỉm cười: "Người thích thì bảo nó ngon nhất trần đời, nhưng ai không ăn được thì chỉ muốn bỏ chạy ngay. Chị thuộc kiểu thứ hai, không thể ăn nổi."

Phương Mai càng tò mò hơn: "Vậy vị nó thế nào?"

Trương Mỹ Phượng phì cười: "Chị đừng hỏi nữa, lát nếm thử là biết ngay!"

Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng cắt rau diếp cá thành từng đoạn nhỏ, trụng qua nước sôi rồi để ráo. Nhà Trương Mỹ Phượng có sẵn vườn rau, cô tiện tay hái thêm chút ớt tươi, hành lá và tỏi.

Sau khi sơ chế xong, cô băm nhỏ ớt, tỏi rồi cắt hành thành từng khúc. Tiếp đó, cô pha nước sốt gồm giấm gạo, xì dầu, muối, bột ngọt và một ít nước.

Khi chảo dầu nóng, cô phi thơm tỏi và ớt, rồi đổ nước sốt vào đun sôi. Cuối cùng, hỗn hợp này được rưới lên tô rau diếp cá, trộn đều cùng hành lá và một chút bột ngọt.

Phương Mai nôn nóng muốn thử ngay.

Tần Chiêu Chiêu gắp hai cọng rau đặt vào bát của cô. Trương Mỹ Phượng cũng chăm chú theo dõi, nghĩ rằng thể nào Phương Mai cũng sẽ nhăn mặt rồi bỏ xuống.

Không ngờ, lúc đầu Phương Mai hơi nhíu mày khi đưa rau vào miệng, nhưng ngay sau đó, gương mặt cô dần giãn ra, ánh mắt đầy bất ngờ: "Ồ, vị này cũng ngon đấy chứ! Rất tươi mát!"

Trương Mỹ Phượng tròn mắt: "Phương Mai, chị nói thật đấy à? Chị không thấy nó tanh tanh như mùi cá chết sao?"

Phương Mai lắc đầu cười: "Có chút mùi tanh, nhưng tôi lại thấy chính mùi đó làm món này đặc biệt. Nếu không có, chắc nó cũng chẳng hấp dẫn thế này."

Trương Mỹ Phượng đành chịu thua: "Thế thì được rồi, nhưng dù sao tôi vẫn không ăn nổi."

Mọi người cười vang vui vẻ. Bánh bao cũng vừa chín, tỏa mùi thơm hấp dẫn.

Bàn ăn được dọn ra, đĩa rau diếp cá đặt giữa, các chiến sĩ ngồi xuống, vừa ăn bánh bao vừa chuyện trò rôm rả. Không ngờ món rau diếp cá tưởng chừng ít người thích lại nhanh chóng hết sạch.

Sau bữa ăn, các chiến sĩ không để Tần Chiêu Chiêu và mọi người phải dọn dẹp. Họ tự tay rửa bát đũa, lau dọn bếp núc sạch sẽ trước khi rời đi.

Tần Chiêu Chiêu để riêng hai hộp bánh bao, nhờ Lý Đại Hải mang đến cho cảnh vệ của Lục Trầm là Vương Đức Thuận và bác sĩ Dương Khang ở bệnh viện.

Phương Mai có vẻ rất thích rau diếp cá, còn nói sẽ đi đào thêm về để làm theo cách của cô.

Sau khi Phương Mai rời đi, Tần Chiêu Chiêu quay sang Trương Mỹ Phượng, nhẹ giọng nói:

"Chị dâu, ngày mai em sẽ đến bệnh viện Nhân dân Đông Lăng."

"Vậy ngày mai chị sẽ đi cùng em nhé."

"Chị mang theo Tiểu Bảo thì bất tiện lắm, để em tự đi là được rồi."

"Có gì mà bất tiện đâu. Dù sao ra khỏi núi cũng có xe buýt, chúng ta có thể ngồi xe vào thành phố. Bình thường bọn chị ra ngoài mua đồ cũng đi như vậy. Em đến đây hình như chưa bao giờ ra ngoài đúng không?"

"Chưa từng."

Tần Chiêu Chiêu quả thật chưa từng rời khỏi doanh trại. Tất cả những thứ cần thiết trong nhà, Lục Trầm đều kịp thời mang tới. Hơn nữa, cô và các quân tẩu trong khu gia đình bộ đội vốn không hòa hợp, chẳng ai muốn chơi cùng cô, chứ đừng nói đến việc dẫn cô đi dạo phố.

Nhưng cô vẫn nhớ rõ đường vào núi, vì ngày cô mới đến, Lục Trầm đã lái xe Jeep chở cô vào. Nếu biết đường vào, tất nhiên cô cũng biết đường ra.

"Em chưa từng ra ngoài, vậy thì càng phải đi cùng chị. Chị mới là người nên đi gặp cậu ấy nhất. Chuyện này đều bắt nguồn từ chị mà."

Tần Chiêu Chiêu suy nghĩ một chút, rồi gật đầu:
"Được thôi, vậy sáng sớm mai chúng ta cùng đi."

Hẹn thời gian với Trương Mỹ Phượng xong, cô liền về nhà.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 74: Chương 74



Hôm sau, Tần Chiêu Chiêu ăn sáng xong, rồi cùng Trương Mỹ Phượng lên đường vào thành phố.

Trên đường, họ gặp vài người dân trong núi cũng đang đi vào thành. Hai người đi bộ hơn nửa tiếng mới ra đến bên ngoài.

Người bên ngoài núi rõ ràng đông đúc hơn nhiều. Trương Mỹ Phượng chỉ về phía trước, nơi có khá đông người đang đứng chờ:
"Chờ xe ở chỗ đó."

Hai người đứng đợi khoảng hơn mười phút thì xe buýt tới.

Sau khi lên xe tìm chỗ ngồi, nhân viên bán vé bắt đầu lần lượt thu tiền.

Tần Chiêu Chiêu định lấy tiền ra trả, nhưng Trương Mỹ Phượng đã giữ tay cô lại, nói nhỏ:
"Chị có sẵn vé rồi. Đều do đơn vị phát, không tốn tiền đâu."

"Đơn vị còn phát cả vé xe à? Sao em không có nhỉ?"

"Em mới đến chưa được một tháng. Bọn chị nhận từ đầu năm, lúc đó em còn chưa tới mà."

Nói rồi, Trương Mỹ Phượng lấy vé ra đưa cho nhân viên bán vé.

Con đường vào thành toàn đá gồ ghề, xe chạy lắc lư khá nhiều.

Ngồi cùng hàng ghế với họ là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, dẫn theo một cậu bé chừng bốn, năm tuổi. Nhìn trang phục của hai mẹ con, rõ ràng họ là dân thành phố.

Cậu bé đang cầm một quả táo, vừa ăn vừa nghịch ngợm, lắc lư đầu qua lại, không chịu ngồi yên.

Tiểu Bảo nép trong lòng mẹ, ánh mắt chăm chăm nhìn vào quả táo trên tay cậu bé kia, thỉnh thoảng còn nuốt nước miếng.

Thời kỳ này, vật chất rất khan hiếm, một cân táo có giá không nhỏ, có tiền chưa chắc đã mua được. Những gia đình có trái cây để ăn chắc chắn thuộc diện khá giả.

Thấy Tiểu Bảo nhìn mình chằm chằm, cậu bé kia càng cố tình trêu chọc, đưa quả táo ra trước mặt Tiểu Bảo, lắc lư qua lại, làm đủ trò để khiêu khích.

Tiểu Bảo kéo áo mẹ, lí nhí nói:
"Mẹ ơi, con cũng muốn ăn táo."

Tần Chiêu Chiêu nghe thấy, nhìn theo hướng Tiểu Bảo chỉ.

Cậu bé kia vẫn tiếp tục trêu tức Tiểu Bảo, vẻ mặt đắc ý. Hành động đó khiến cô cảm thấy khó chịu.

Cô cúi xuống, khẽ nói với Tiểu Bảo:
"Đợi đến thành phố, thím sẽ mua táo cho con ăn, được không?"

Đôi mắt Tiểu Bảo tròn xoe, ngoan ngoãn gật đầu:
"Dạ, được ạ."

Trương Mỹ Phượng cũng xoa nhẹ má con trai, cười bảo:
"Mỗi lần đi ra ngoài, chị đều mang theo ít đồ ăn vặt cho nó. Nhưng trời nóng quá, hai tháng nay không đi đâu cả. Thằng bé cũng thèm rồi."

Tần Chiêu Chiêu gật đầu:
"Vậy lần này mua nhiều một chút mang về."

Không ngờ cậu bé kia nghe thấy họ nói vậy liền cười khẩy:
"Táo đắt lắm đó, mấy người có mua nổi không?"

Mẹ cậu bé cũng nghe thấy, nhưng không hề ngăn con, chỉ liếc mắt một cái rồi im lặng.

Cậu bé thấy mẹ không phản ứng gì, càng được đà, cắn một miếng táo rồi bỗng nhiên ném về phía Tiểu Bảo, miệng cười cợt:
"Cho mày nếm thử một miếng này!"

Quả táo bay tới, trúng vào người Tần Chiêu Chiêu.

Người phụ nữ kia nhìn thấy tất cả nhưng vẫn không nói gì, chỉ hờ hững hất tay con trai một cái như thể đó là chuyện chẳng đáng bận tâm.

Cô nhếch môi cười nhạt. Đúng là "Đằng sau một đứa trẻ hư luôn có một phụ huynh tệ" – câu nói này quả không sai chút nào.

Tần Chiêu Chiêu vốn không muốn chấp nhặt với một đứa trẻ, cô cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng. Nhưng cậu bé kia lại càng tỏ ra thích thú, lần trước ném chưa trúng Tiểu Bảo, lần này lại muốn thử lại.

Cậu ta cắn một miếng táo, rồi bất ngờ ném thẳng về phía cô. Miếng táo lần nữa rơi trúng người cô.

Người phụ nữ đi cùng rõ ràng nhìn thấy nhưng vẫn thản nhiên như không, chỉ hờ hững đẩy nhẹ tay con trai, không một lời trách mắng.

Tần Chiêu Chiêu không thể nhịn thêm nữa. Cô cúi xuống, nhặt miếng táo bị ném qua, thẳng tay ném trả lại.

Miếng táo trúng người cậu bé. Người phụ nữ kia lập tức đổi sắc mặt, nhặt miếng táo lên rồi hất trở lại phía cô, giọng đanh lại:

"Cô làm cái gì vậy?"

Tần Chiêu Chiêu cười lạnh: "Tôi chỉ trả lại miếng táo mà con chị ném sang thôi. Lúc nãy chị giả vờ không thấy, vậy mà giờ tôi ném lại thì lại thấy ngay à?"

Những hành khách trên xe đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Ban đầu, vì không liên quan đến mình nên họ không lên tiếng, nhưng trong lòng ai nấy đều bức xúc.

Người phụ nữ kia hất cằm, giọng lươn lẹo: "Tôi đúng là không thấy, nhưng bây giờ tôi thấy cô ném con tôi đấy!"

Trương Mỹ Phượng không nhịn được, lớn tiếng phản bác: "Chị ơi, chị nói vậy mà không ngượng miệng à? Tôi thấy rất rõ ràng, là con trai chị ném trước đấy!"

Người phụ nữ cười khẩy, nhìn cô đầy khinh thường: "Các cô cùng một phe thì tất nhiên phải bênh nhau rồi."

Bây giờ, những người xung quanh cũng không nhịn nổi nữa. Một người đàn ông đứng tuổi lên tiếng: "Không phải chuyện bênh hay không bênh, mà là chuyện rõ như ban ngày. Con trai chị ném cô ấy không chỉ một lần, còn liên tục trêu chọc. Làm mẹ thì phải dạy con cho đàng hoàng chứ!"

Một người khác cũng nói thêm: "Đúng vậy, chúng tôi đều nhìn thấy hết. Chị bao che con như vậy không sợ nó hư hỏng sao?"

Người phụ nữ bắt đầu lúng túng khi thấy mọi người đều đứng về phía Tần Chiêu Chiêu. Nhưng không muốn thua cuộc, chị ta vẫn cố chấp:

"Cô là người lớn, sao lại tính toán với một đứa trẻ chứ? Nó ném cô một cái thì có chết đâu!"

Tần Chiêu Chiêu nhếch môi: "Vậy thì tôi ném lại một cái cũng chẳng sao, đúng không?"

Người phụ nữ đập mạnh tay xuống ghế: "Cô là người lớn, nó là trẻ con, sao mà so sánh như thế được? Nhìn cô ăn mặc trí thức thế mà lại vô giáo dục!"

Tần Chiêu Chiêu cười lạnh, chậm rãi nói: "Sự giáo dục của tôi chỉ dành cho người có giáo dưỡng. Với loại người như chị, thật sự không cần thiết."

Người phụ nữ giận tím mặt, ngồi thẳng người, cố tỏ ra cao ngạo: "Cô biết tôi là ai không? Dám nói tôi như vậy?"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 75: Chương 75



"Ai vô giáo dưỡng thì tự bản thân biết rõ. Chị là ai thì liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ khuyên chị nên dạy con cho tử tế. Gặp tôi thì chỉ mất một miếng táo, nhưng gặp người nóng tính, nó có khi còn chịu hậu quả nặng hơn đấy."

Người phụ nữ càng tức tối hơn, hét lên: "Cô làm tổn thương lòng tự trọng của con tôi, phải xin lỗi nó!"

Nhân viên bán vé trên xe thấy căng thẳng, vội chạy tới can ngăn:

"Chị ơi, con trai chị ném đồ trước, lỗi là ở con chị. Sao chị lại bắt cô ấy xin lỗi được? Theo tôi, nên dừng chuyện này tại đây thì hơn."

Người phụ nữ vẫn ngoan cố: "Nhưng cô ta đã làm con tôi sợ hãi!"

Mọi người đưa mắt nhìn về phía cậu bé. Cậu ta vẫn đang nhai táo ngon lành, mặt tỉnh bơ như đang xem trò vui, chẳng hề có chút dấu hiệu nào là bị hoảng sợ cả.

Nhân viên bán vé cũng lắc đầu ngán ngẩm.

Đúng lúc này, xe bất ngờ xóc mạnh một cái. Cậu bé chợt mở to mắt, miệng há ra, sắc mặt tái mét.

Quả táo trên tay cậu rơi xuống đất, toàn thân bắt đầu giãy giụa.

Người phụ nữ kia hốt hoảng, ôm chầm lấy con, giọng run rẩy: "Con ơi, con sao thế? Đừng làm mẹ sợ!"

Cậu bé trợn mắt, mặt đỏ bừng lên vì thiếu không khí. Hai chân cậu quẫy đạp liên tục, bàn tay nhỏ bé bấu chặt vào áo mẹ.

Những hành khách trên xe lập tức xúm lại hỗ trợ. Có người cố luồn tay vào miệng cậu bé để lấy vật mắc trong cổ họng ra.

Có người vội vàng lật ngược cậu xuống, vỗ mạnh vào lưng hy vọng có thể làm quả táo văng ra.

Tài xế xe cũng dừng lại, chạy đến giúp đỡ.

Nhưng mặc cho mọi người cố gắng thế nào, quả táo vẫn mắc chặt.

Sắc mặt cậu bé dần chuyển sang tím tái, mắt trợn ngược, cơ thể yếu đi rõ rệt.

Người phụ nữ gào khóc thảm thiết, bàn tay run rẩy, hoàn toàn mất kiểm soát.

Ban đầu, Tần Chiêu Chiêu không có thiện cảm với cậu bé này nên không định can thiệp. Nhưng khi thấy đứa trẻ bắt đầu mềm nhũn, cô biết rằng nếu không hành động ngay, có thể cậu sẽ mất mạng vì ngạt thở.

Tần Chiêu Chiêu đứng bật dậy, giọng kiên quyết:
"Đưa đứa trẻ cho tôi!"

Người mẹ hoảng hốt ôm chặt con vào lòng, nước mắt giàn giụa. Khi thấy Tần Chiêu Chiêu tiến đến định bế đứa bé, cô ta lập tức cảnh giác, giọng khàn đặc:
"Cô định làm gì?"

"Nếu chị không muốn mất con mãi mãi, hãy để tôi thử!" Tần Chiêu Chiêu nói dứt khoát.

Người mẹ vẫn còn do dự, nhưng những người xung quanh thì sốt ruột.

"Chị còn chần chừ gì nữa? Không thấy con chị đã tái xanh rồi sao?"

Tài xế không chờ thêm, lập tức tiến lên, bế đứa bé từ tay người mẹ rồi trao cho Tần Chiêu Chiêu.

Lúc này, cơ thể cậu bé đã bắt đầu mềm nhũn.

Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng đỡ lấy, đặt hai tay lên lưng rồi dùng phương pháp Heimlich để cấp cứu.

Một lần, hai lần, ba lần…

Cậu bé vẫn không có phản ứng.

Người mẹ hoảng loạn hét lên, giọng lạc đi vì tức giận và sợ hãi:
"Nếu con tôi chết, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô! Tất cả là tại cô! Nếu không phải vì cãi nhau với tôi, con tôi đâu bị nghẹn? Cô chính là kẻ giết người!"

Tần Chiêu Chiêu vẫn không dừng tay, nhưng lòng cô cũng bắt đầu lo lắng. Cô cảm nhận được sự sống của đứa trẻ đang dần trôi đi, trong khi miếng táo mắc kẹt vẫn chưa bật ra.

Mồ hôi túa ra trên trán cô, tay càng tăng thêm lực.

Bên trong xe, không khí ngột ngạt đến nghẹt thở. Mọi người nín lặng, ánh mắt dán chặt vào cậu bé.

Đột nhiên—

Cạch!

Miếng táo trong cổ họng cậu bé bật ra.

Ngay sau đó, một tiếng khóc ré vang lên.

Cậu bé đã thở lại!

Gương mặt nhợt nhạt của đứa trẻ dần dần hồng hào trở lại.

Cả xe như vỡ òa trong vui sướng.

"Được cứu rồi! Được cứu rồi!"

Người mẹ thấy con trai đã thoát nạn, lập tức ngừng khóc, lao đến giật con khỏi tay Tần Chiêu Chiêu, ôm chặt trong lòng:
"Con trai, đừng sợ, mẹ đây rồi!"

Lúc này, Tần Chiêu Chiêu mới nhận ra trên người mình dính đầy chất bẩn từ cậu bé. Áo quần đều lấm lem, cảm giác nhớp nháp khiến cô rất khó chịu, nhưng hiện tại chẳng có cách nào thay đồ.

Cô không để tâm đến thái độ của người mẹ kia, nhưng những hành khách trên xe thì không giấu được sự bất bình.

"Cô ấy cứu con chị mà chị không nói nổi một lời cảm ơn sao?" Tài xế lên tiếng, giọng đầy khó chịu.

Người phụ nữ ôm con, mặt vẫn bừng bừng tức giận:
"Tại sao tôi phải cảm ơn cô ta? Chẳng phải vì cô ta mà con tôi mới ra nông nỗi này sao? May mà con tôi không sao, nếu không tôi sẽ bắt cô ta chịu trách nhiệm!"

Câu nói này thật vô lý đến mức khiến người ta sửng sốt.

Tài xế bực bội lắc đầu, quay sang Tần Chiêu Chiêu, giọng đầy khâm phục:
"Cô gái, tất cả chúng tôi đều thấy cô đã cứu người. Cô làm rất tốt!"

Tần Chiêu Chiêu chỉ nhẹ nhàng đáp:
"Không có gì, ai thấy chuyện này cũng sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn."

Người bán vé, lúc này vẫn còn run rẩy, vội hỏi:
"Cô gái, vừa nãy cô dùng cách gì vậy? Nhà tôi cũng có con nhỏ, tôi muốn học để phòng khi có chuyện xảy ra."

Tần Chiêu Chiêu gật đầu, kiên nhẫn giải thích:
"Không khó đâu. Chỉ cần nắm tay lại, đặt vào giữa ngực hoặc bụng trên của người bị nghẹn, sau đó ấn mạnh từng cái. Đây là phương pháp Heimlich."

Vừa nói, cô vừa làm mẫu động tác.

Hành khách trên xe đều chăm chú quan sát, ghi nhớ kỹ từng bước.

Tài xế lên tiếng nhắc nhở:
"Tất cả ngồi vững, tôi sắp lái xe tiếp."

Tần Chiêu Chiêu lau vội vết bẩn trên người rồi trở về chỗ ngồi.

Trương Mỹ Phượng nhìn cô, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Cô đã tận mắt chứng kiến từ khoảnh khắc cậu bé sắp tắt thở cho đến khi được Tần Chiêu Chiêu cứu sống. Một cô gái chỉ đọc vài quyển sách y khoa mà có thể áp dụng ngay vào thực tế như thế… chẳng phải là thiên tài sao?

Cặp mẹ con kia không nói thêm gì nữa. Cậu bé đã ổn nhưng vẫn còn th* d*c, đôi mắt mơ màng chưa hoàn toàn tỉnh táo sau cơn nguy hiểm.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 76: Chương 76



Người mẹ cũng im lặng, ôm con thật chặt, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Chiếc xe lắc lư thêm một đoạn dài rồi cuối cùng cũng đến thành phố Đông Lăng.

Xe dừng lại trước Bệnh viện Nhân dân số 1.

Tần Chiêu Chiêu và Trương Mỹ Phượng bế Tiểu Bảo xuống xe, rồi ghé vào cửa hàng gần đó mua sữa mạch nha, đồ hộp, trái cây và vài món quà để thăm bệnh, tổng cộng hết hai mươi đồng.

Bệnh viện Nhân dân Đông Lăng có ba tầng, dù đã cũ kỹ nhưng vẫn được xem là khang trang vào thời điểm này.

Khi đến nơi, Tần Chiêu Chiêu và Trương Mỹ Phượng lập tức nhìn thấy chiếc xe jeep của Lục Trầm đậu trong sân bệnh viện. Họ không biết Tống Tiểu Quân nằm ở phòng nào nên đi thẳng đến quầy y tá để hỏi.

"Y tá, cho hỏi, hôm qua có một chiến sĩ tên Tống Tiểu Quân nhập viện, cậu ấy đang ở phòng nào vậy?"

"Là người bị ngã phải không?"

"Đúng rồi."

"Cứ đi thẳng vào trong, phòng bệnh cuối hành lang." Y tá chỉ tay về phía hành lang phía đông.

Trương Mỹ Phượng sốt ruột hỏi thêm: "Cậu ấy giờ sao rồi?"

"Hôm qua rất nguy kịch. Ba xương sườn trước bị gãy, suýt đâm vào nội tạng. Nhưng đã phẫu thuật xong, hiện giờ đã qua giai đoạn nguy hiểm."

Trương Mỹ Phượng thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười: "Qua giai đoạn nguy hiểm là ổn rồi phải không?"

"Đúng vậy. Cậu ấy vừa tỉnh lại, hai cô có thể vào thăm."

Sau khi cảm ơn y tá, cả hai nhanh chóng đi về phía phòng bệnh.

Đến cửa phòng cuối hành lang, họ thấy cửa mở. Bên trong, Lục Trầm đang trò chuyện cùng Tống Tiểu Quân, vẻ mặt thoải mái. Trương Vi Vi thì đứng cạnh Lục Trầm, nở nụ cười rạng rỡ.

Phòng bệnh chỉ có mỗi Tống Tiểu Quân là bệnh nhân.

Tần Chiêu Chiêu vừa trông thấy Trương Vi Vi đứng cạnh Lục Trầm, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác khó chịu. Nhưng cô không thể hiện ra ngoài, cố tình tạo tiếng động rồi lên tiếng:

"Chị dâu, là phòng này."

Lời vừa dứt, Lục Trầm và Trương Vi Vi đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía họ.

Nhìn thấy Tần Chiêu Chiêu, nụ cười trên môi Trương Vi Vi vụt tắt, ánh mắt lóe lên sự không vui: "Sao cô ta lại đến đây?"

Lục Trầm cũng có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bước tới: "Chị dâu, Chiêu Chiêu, sao hai người đến đây?"

"Chúng tôi đến thăm Tiểu Quân. Cậu ấy sao rồi?" Tần Chiêu Chiêu hỏi.

"Hôm nay đã qua giai đoạn nguy hiểm, một tuần nữa là có thể xuất viện." Lục Trầm nhận lấy túi quà họ mang đến, đặt lên bàn.

Tần Chiêu Chiêu đi đến bên giường, cúi xuống nhìn Tống Tiểu Quân: "Cậu thấy sao rồi?"

Tống Tiểu Quân vừa trải qua ca phẫu thuật, sắc mặt vẫn nhợt nhạt, giọng nói yếu ớt: "Tôi không sao. Cảm ơn chị dâu đã đến thăm."

"Chúng tôi đến là chuyện nên làm. Nhìn thấy cậu ổn, chúng tôi mới yên tâm."

Tống Tiểu Quân khẽ cười: "Cảm ơn chị dâu đã quan tâm."

Trương Vi Vi bỗng lên tiếng, giọng dịu dàng nhưng không giấu được sự cố tình: "Chị dâu, Tiểu Quân vừa phẫu thuật xong, nói chuyện nhiều sẽ ảnh hưởng đến vết thương. Nếu chị muốn biết gì, có thể hỏi anh Lục Trầm hoặc tôi là được."

Lời vừa thốt ra, cả phòng chợt im lặng trong giây lát.

Trương Mỹ Phượng đứng bên cạnh nghe mà không khỏi rùng mình. Cô không ngờ Trương Vi Vi lại ngang nhiên gọi Lục doanh trưởng là "anh Lục Trầm" như vậy.

Chuyện xảy ra ở Y Vụ Sở hôm đó, Tần Chiêu Chiêu đã kể hết cho cô nghe. Hai người đã xé rách mặt nhau, vậy mà bây giờ Trương Vi Vi còn cố tình thân mật gọi tên như thế, chẳng phải muốn chọc tức Tần Chiêu Chiêu sao?

Trương Mỹ Phượng lén liếc sang Tần Chiêu Chiêu, thấy cô vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không có chút phản ứng gì.

Nhưng chính điều đó lại càng khiến cô cảm thấy giận dữ. Không thể để cô ả Trương Vi Vi này tiếp tục phá hoại mối quan hệ giữa Tần Chiêu Chiêu và Lục doanh trưởng được.

Tần Chiêu Chiêu hiểu rõ ý đồ của Trương Vi Vi. Cô ta đang cố tình khơi lên sự khó chịu trong lòng cô. Nhưng nếu cô nổi giận ngay bây giờ, chẳng phải rơi vào bẫy của Trương Vi Vi hay sao?

Cô chậm rãi quay sang nhìn Lục Trầm, định hỏi thẳng xem rốt cuộc chuyện "anh Lục Trầm" này là thế nào, xem anh ta sẽ giải thích ra sao.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Trương Mỹ Phượng đã lên tiếng trước:

"Bác sĩ Trương, tôi vừa nghe cô gọi Lục doanh trưởng là 'anh'. Hai người có quan hệ họ hàng gì à?"

Câu hỏi của Trương Mỹ Phượng khiến không khí trong phòng hơi chùng xuống.

Trương Vi Vi thoáng cứng người. Cô ta vốn chỉ muốn chọc tức Tần Chiêu Chiêu, muốn cô biết dù có níu kéo cuộc hôn nhân này cũng chẳng thể vui vẻ. Nhưng không ngờ lại bị người khác chen ngang.

Cô ta liếc nhìn Trương Mỹ Phượng, ánh mắt lạnh đi. Lần trước khi cô ta nói xấu Tần Chiêu Chiêu, Trương Mỹ Phượng đã không vui. Hóa ra, hai người này đúng là cùng một phe.

Tần Chiêu Chiêu khẽ cười, trong lòng cảm thấy Trương Mỹ Phượng thật sự đáng tin cậy.

Cô nhìn sang Lục Trầm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý:

"Em cũng muốn biết. Lục doanh trưởng, anh với bác sĩ Trương từ khi nào có họ hàng vậy?"

Trương Vi Vi nghiến răng, thầm mắng Tần Chiêu Chiêu xảo quyệt. Cô ta cố tình đẩy câu hỏi về phía Lục Trầm, chẳng phải là ép anh ta phải tỏ thái độ rõ ràng sao?

Sắc mặt Lục Trầm trông vô cùng khó coi.

Kể từ lần trước nói rõ mọi chuyện với Trương Vi Vi, anh đã cắt đứt quan hệ và yêu cầu cô ta đừng gọi mình là "anh Lục Trầm" nữa.

Hôm qua vì tình huống khẩn cấp, Tống Tiểu Quân cần có người chăm sóc. Ban đầu, anh định để Dương Khang đi theo. Nhưng Trương Vi Vi lại nói rằng Dương Khang là đàn ông, không biết chăm sóc người bệnh. Nghĩ vậy cũng có lý, nên anh mới đồng ý để cô ta đi.

Từ hôm qua đến giờ, Trương Vi Vi vẫn gọi anh là "Lục doanh trưởng", không một lần nào gọi "anh Lục Trầm". Điều đó khiến anh tưởng rằng cô ta đã hiểu rõ ranh giới.

Thế mà bây giờ, ngay trước mặt vợ anh, cô ta lại cố tình gọi như thế.

Hành động này không đơn thuần là vô tình, mà rõ ràng có ý đồ chia rẽ vợ chồng anh.

Lục Trầm cảm thấy mình cần phải nói rõ ràng với cô ta.

"Bác sĩ Trương, tôi đã nói với cô rồi, đừng gọi tôi là 'anh Lục Trầm' nữa. Việc này có thể khiến vợ tôi hiểu lầm." Giọng anh lạnh lùng, ánh mắt sắc bén.

Anh ngừng một chút rồi tiếp tục:
"Trước khi vợ tôi đến, cô vẫn gọi tôi là 'Lục doanh trưởng', tại sao bây giờ lại đổi cách xưng hô? Cô không biết như vậy sẽ khiến vợ tôi khó chịu sao?"

Trương Vi Vi không ngờ Lục Trầm lại không nể mặt mình đến vậy.

Dù anh có không vui, cũng đâu cần nói thẳng ra trước mặt mọi người? Ít nhất, anh cũng nên giữ cho cô chút thể diện chứ!

"Tôi chỉ quên thôi mà. Trước giờ tôi vẫn luôn gọi anh là 'anh Lục Trầm'."

"Từ nay về sau, đừng gọi như vậy nữa."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 77: Chương 77



Mặt Trương Vi Vi đỏ bừng đến tận mang tai. Cảm giác như bị người ta l*t s*ch thể diện giữa chốn đông người, cô ta chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống.

Nước mắt không kìm được mà dâng lên trong khóe mắt.

Lục Trầm thấy cô ta rưng rưng, cũng biết mình nói hơi nặng lời. Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu không làm rõ ràng ngay lúc này, sau này cô ta còn tiếp tục gây chuyện, thì vợ chồng anh sẽ không được yên ổn.

Hơn nữa, anh muốn cô ta từ bỏ hoàn toàn hy vọng.

"Cô thấy ấm ức lắm sao?"

Dù có ấm ức, Trương Vi Vi cũng không thể phản bác. Là do cô ta tự chuốc lấy, nên chỉ có thể lắc đầu.

"Vậy thì đừng khóc nữa."

Trương Vi Vi cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Tần Chiêu Chiêu nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng dâng lên cảm giác hài lòng.

Người đàn ông này không tệ, đã biết giữ thể diện cho cô.

Việc anh thẳng thắn cắt đứt với Trương Vi Vi ngay trước mặt cô, không để cô ta có đường lui, chứng tỏ anh chẳng hề áy náy với mối quan hệ này. Điều đó càng chứng minh rằng tình cảm của Trương Vi Vi chỉ là đơn phương.

Cô chậm rãi lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo sự châm biếm nhẹ nhàng:
"Bác sĩ Trương, chồng tôi tính cách hơi thẳng, cô đừng để bụng nhé. Anh ấy không cho cô gọi vậy cũng chỉ là muốn tốt cho cô thôi."

Tần Chiêu Chiêu khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt:
"Trên đời này, đâu có chuyện một cô gái chưa kết hôn lại cứ suốt ngày gọi một người chẳng phải thân thích là 'anh' như thế.

Dù giữa hai người không có gì, người ngoài nhìn vào cũng sẽ bàn tán.

Cô không nghĩ cho chồng tôi thì cũng nên nghĩ cho Dương Khang chứ? Với tư cách là bạn trai cô, cô không sợ người ta dị nghị sao?"

Lục Trầm nghe vậy thì nhíu mày, rõ ràng có chút bất ngờ.

Trương Vi Vi giật bắn người, mặt cắt không còn giọt máu.

"Cô nói bậy! Tôi với Dương Khang không có quan hệ gì cả! Chúng tôi chỉ là bạn bình thường!"

Tần Chiêu Chiêu nhướn mày, ánh mắt lạnh lùng:
"Hôm qua, cô cầm dao ép tôi và chồng tôi ly hôn, tôi không đồng ý thì cô tự cắt tay mình rồi vu khống tôi.

Chính ủy Hứa đã phải đích thân đến giải quyết.

Dương Khang cũng khẳng định trước mặt Chính ủy Hứa rằng hai người là một đôi.

Sao hôm nay cô đã vội phủ nhận rồi? Hay là… cô sợ tôi nói cô 'bắt cá hai tay'?"

Trương Vi Vi há miệng, nhưng không thể nói được lời nào.

Bởi vì những gì Tần Chiêu Chiêu nói đều là sự thật!

Lục Trầm nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt tối sầm lại:
"Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"

Tần Chiêu Chiêu biết nếu tiếp tục nói nữa, e rằng Trương Vi Vi sẽ không còn mặt mũi nào.

Cô mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
"Chuyện này để về nhà rồi em nói cho anh nghe."

Lục Trầm rất tò mò về những điều Tần Chiêu Chiêu đã trải qua tối qua, nhưng cô không muốn nói, anh cũng không ép. Điều khiến anh thấy thoải mái nhất chính là cách cô gọi anh – "chồng tôi". Nghe đi nghe lại mấy lần, trong lòng anh bỗng thấy dễ chịu vô cùng.

Có vẻ như cô đã dần tha thứ cho anh.

Trương Vi Vi vốn đã chuẩn bị tinh thần rằng Tần Chiêu Chiêu sẽ kể lại hết chuyện hôm qua, nhưng đợi mãi vẫn không thấy cô ấy nhắc đến. Cô ta thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu chuyện bị lật ra ngay trước mặt nhiều người như thế này, chắc chắn cô ta sẽ không chịu nổi.

Lục Trầm cũng không muốn làm căng với Trương Vi Vi, dù sao sau này vẫn còn phải làm việc chung. Anh bình thản nói:

"Dương Khang là một chàng trai tốt. Nếu hai người đến được với nhau, tôi thật lòng chúc phúc."

Sắc mặt Trương Vi Vi tối sầm. Cô ta đã hoàn toàn thất vọng về Lục Trầm, mà Tần Chiêu Chiêu cũng chẳng phải dạng dễ đối phó. Biết không thể chiếm được lợi thế, cô ta đành nhận thua.

"Anh yên tâm, sau này tôi sẽ không gọi anh là 'anh Lục Trầm' nữa. Mọi người về đi. Tôi ở lại chăm sóc Tiểu Quân. Khi nào bố mẹ tôi đến, phiền anh đón họ đến nhà khách giúp."

Mặc dù bệnh viện có y tá, nhưng vẫn cần người thân chăm sóc Tống Tiểu Quân.

Lục Trầm không phản đối ngay mà chỉ nhàn nhạt đáp: "Cô ở lại trước, tôi sẽ về tìm chiến sĩ khác thay cô. Tiểu Quân còn phải nằm viện ít nhất mười ngày, nửa tháng. Bệnh viện của doanh trại cũng cần người nữa."

Trương Vi Vi không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu: "Tôi biết rồi."

Tần Chiêu Chiêu đến đây chủ yếu để xem có việc gì mình có thể giúp đỡ. Giờ thấy Tống Tiểu Quân đã phẫu thuật xong, sức khỏe ổn định, cô cũng không cần phải lo lắng nữa. Sau khi nói lời tạm biệt, cô cùng mọi người rời khỏi phòng bệnh.

Trên đường đi, Tần Chiêu Chiêu chợt nhớ đến lời Trương Vi Vi nói khi nãy, liền quay sang hỏi Lục Trầm:

"Trương Vi Vi bảo anh đưa bố mẹ cô ta đến nhà khách là có ý gì?"

Lục Trầm cười nhạt: "Bố mẹ cô ta đi chơi, chụp ảnh ở nơi nhạy cảm, bị người của Tiểu đoàn 2 phát hiện, bây giờ đang bị giữ lại thẩm tra."

Tần Chiêu Chiêu sửng sốt: "Việc đó xảy ra khi nào?"

"Hai ngày trước. Người của Tiểu đoàn 2 gọi điện cho anh, lúc đó anh mới biết chuyện. Anh đã đến và đưa Trương Vi Vi về. Vì bố mẹ cô ấy không phải quân nhân, chỉ đến thăm thân, nên phải qua thẩm tra."

Tần Chiêu Chiêu ngẫm nghĩ, hai ngày trước chẳng phải đúng vào hôm cô thấy Lục Trầm và Trương Vi Vi cùng xuống xe Jeep trước cửa văn phòng sao? Lúc ấy cô đã giận anh, nhưng hóa ra là vì chuyện này.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 78: Chương 78



Cô hơi ngượng, nhưng vẫn hỏi tiếp: "Đã hai ngày rồi, sao họ vẫn chưa được thả?"

"Việc thẩm tra thế này không thể nhanh được, ít nhất cũng phải một tuần."

"Vậy đến khi họ được thả ra, chắc kỳ nghỉ thăm thân cũng gần hết rồi."

"Xem như mua một bài học đi."

Trương Mỹ Phượng đi phía sau nghe cuộc trò chuyện của hai người mà bất giác mỉm cười. Cô bế Tiểu Bảo, cố ý chậm lại hai bước, tạo khoảng cách để Lục Trầm và Tần Chiêu Chiêu có thêm không gian riêng tư.

Tần Chiêu Chiêu đi một lúc thì nhận ra bên cạnh mình trống vắng, quay đầu lại nhìn mới thấy Trương Mỹ Phượng đã lùi về sau.

Trương Mỹ Phượng nháy mắt ra hiệu với cô, ý bảo: "Đừng lo cho chị, cứ nói chuyện với chồng em đi."

Tần Chiêu Chiêu hiểu ngay, lòng cảm kích sự chu đáo của Trương Mỹ Phượng. Cô ấy thật sự rất lo lắng cho mối quan hệ của cô và Lục Trầm.

Lục Trầm cũng nhận ra Trương Mỹ Phượng chậm lại, liền dừng bước, nhìn cô rồi nói: "Chị dâu, chắc chị bế Tiểu Bảo mệt rồi. Để tôi đưa mọi người đến căng tin bệnh viện ăn một bữa rồi về. Đưa Tiểu Bảo cho tôi đi."

Nói rồi, anh tiến lên bế Tiểu Bảo vào lòng.

Tiểu Bảo tuy chưa quen thân với Lục Trầm, nhưng có vẻ rất thích bộ quân phục của anh, không hề kháng cự mà còn vui vẻ vươn tay bám vào cổ áo anh.

Trương Mỹ Phượng nhìn cảnh này mà bật cười: "Hai người cũng mau sinh một đứa đi."

Lục Trầm nghe vậy, liếc sang Tần Chiêu Chiêu, khóe môi cong lên: "Chuyện đó tôi nói không tính."

Tần Chiêu Chiêu đỏ mặt, nhưng vẫn cứng giọng đáp: "Giờ chưa phải lúc. Em còn trẻ, không vội."

Trương Mỹ Phượng không bỏ qua cơ hội trêu chọc: "Em không vội, nhưng Lục doanh trưởng vội lắm đấy, phải không?"

Lục Trầm không phủ nhận, nhìn thẳng vào Tần Chiêu Chiêu, nửa đùa nửa thật: "Chị dâu nói đúng. Tôi năm nay đã 26 rồi, cũng nên có con."

Tần Chiêu Chiêu lườm anh một cái, tuy trong lòng ngọt ngào nhưng vẫn cố chấp nói: "Em không muốn."

“Chuyện này em không có quyền quyết định đâu.”

Lục Trầm lẩm bẩm, giọng nói rất nhỏ.

Trương Mỹ Phượng đứng hơi xa nên không nghe rõ, nhưng Tần Chiêu Chiêu lại nghe rất rõ ràng. Tim cô bất giác đập loạn nhịp.

Khi đến gần chiếc xe Jeep, Trương Mỹ Phượng cất giọng:

“Hôm nay hiếm khi ra ngoài, chúng ta ghé qua cửa hàng mậu dịch một chuyến đi. Chị muốn mua ít đồ ăn cho Tiểu Bảo, rồi mua vải và bông để may áo bông cho thằng bé.”

Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên:

“Giờ mới đầu thu mà, đã chuẩn bị áo bông rồi sao?”

“Không sớm đâu. May xong áo bông với quần bông, còn phải làm thêm giày bông cho mùa đông nữa. Trẻ con lớn nhanh lắm, áo năm ngoái đã chật rồi, phải làm lại từ đầu. Nếu không chuẩn bị trước, đến khi cần lại không kịp.”

“Sao không mua sẵn mà dùng?”

“Mắc lắm. Không bằng tự may. Sống tiết kiệm mới đủ chi tiêu, nếu không chỉ dựa vào tiền trợ cấp của Đại Hải thì không thể đủ.”

Tần Chiêu Chiêu nghe vậy liền im lặng.

Cô vốn không có thói quen sống tiết kiệm. Kiếp trước, cô không thiếu tiền, chỉ cần thích là sẽ mua ngay, không cần suy nghĩ. Điểm này cô thấy mình có phần giống nguyên chủ.

Ba người vừa trò chuyện vừa đi đến căng tin bệnh viện.

Thời này, phần lớn mọi thứ đều cần dùng phiếu mua.

Trong bệnh viện, vé ăn được mua từ trước tại căng tin, sau đó dùng vé để lấy đồ ăn.

Lúc này đã qua giờ ăn, căng tin chỉ còn lại vài món. Họ gọi một phần đậu phụ, giá đỗ trộn miến, đậu đũa xào thịt, khoai tây hầm thịt, bốn chén cơm và một bát canh trứng cải xanh.

Bữa ăn như vậy ở thời này đã được xem là rất thịnh soạn.

Tần Chiêu Chiêu cảm thấy, chỉ cần là đồ ăn trong căng tin thì hương vị thường không ngon lắm, có lẽ do chưa có công nghệ chế biến hiện đại như sau này.

Nhưng vẫn rất tốt cho sức khỏe. Nghĩ vậy, cô cố gắng ăn hết phần của mình.

Ba người còn lại thì ăn rất ngon miệng.

Sau khi dùng bữa, họ cùng đến cửa hàng mậu dịch.

Trương Mỹ Phượng mua táo, chuối, kẹo sữa Bạch Thố và bánh ngọt cho Tiểu Bảo.

Bánh ngọt thời này không phải bánh kem như sau này, mà là loại bánh làm từ trứng, bột mì và sữa bột. Bên ngoài còn phủ một lớp dầu, khi ăn có vị ngọt ngào, rất thơm ngon.

Thấy Tần Chiêu Chiêu có vẻ thích, Lục Trầm liền mua hẳn hai cân.

Tần Chiêu Chiêu vội nói:

“Anh không cần khách sáo với em đâu, em có thể không ăn. Giờ em chưa kiếm tiền, không thể cứ tiêu tiền của anh được.”

Lục Trầm nhìn cô, giọng trầm ấm:

“Tiền của anh là để cho em tiêu mà. Hiếm khi ra ngoài, em cần gì thì cứ mua hết hôm nay, đâu phải lúc nào cũng tiện.”

Lời này làm lòng Tần Chiêu Chiêu khẽ rung động.

Từ trước đến nay, Lục Trầm vẫn rất hào phóng với nguyên chủ. Những gì anh hứa đều thực hiện đầy đủ. Số tiền cô có hiện giờ cũng là ba mươi đồng anh đưa khi cô mới đến đây.

Vì không có chỗ tiêu nên cô vẫn giữ lại. Nếu ở thành phố, với thói quen chi tiêu của nguyên chủ, số tiền này chắc chắn đã hết từ lâu.

Bây giờ, từ lời nói đến hành động, Lục Trầm đều đang cố gắng lấy lòng cô. Điều đó chứng tỏ anh thực sự muốn chung sống với cô.

Nếu vậy, cô cũng nên thử một lần.

Dù sao, nếu ly hôn, cô sẽ trở thành một người từng ly dị.

Cô không để tâm, nhưng người thời này lại rất coi trọng chuyện này. Sau này, dù cô có giỏi giang đến đâu, thì quá khứ đã từng ly hôn vẫn sẽ trở thành một vết nhơ trong mắt người khác.

Quan trọng hơn, Lục Trầm là một người đàn ông tốt.

Xét về mọi mặt, anh đều là một người chồng lý tưởng.

Hiện tại cô là vợ anh, tiêu tiền của anh cũng là điều hiển nhiên.

Nghĩ vậy, cô mỉm cười:

“Đây là anh nói đấy nhé. Em thật sự cần rất nhiều thứ.”

“Em muốn mua gì cứ mua, không cần nói với anh. Cứ chọn đi, anh thanh toán.” Lục Trầm hào phóng đáp.

Trương Mỹ Phượng đứng bên cạnh, nhìn họ mà cảm thấy mình như một cái bóng đèn thừa thãi.

Cô cười cười, rồi nói:

“Tôi đi xem đồ bên kia, hai người cứ từ từ mua sắm. Mua xong thì gặp nhau ở cửa. Đưa Tiểu Bảo cho tôi.”

“Để tôi bế Tiểu Bảo cho, chị đi mua đồ cũng tiện hơn.”

“Vậy được. Lục doanh trưởng, phiền anh vậy.” Nói xong, Trương Mỹ Phượng vui vẻ rời đi.

Lục Trầm quay sang nhìn Tần Chiêu Chiêu, nhẹ nhàng nói:

“Đi nào.”

Hai người cùng đi đến khu bán thực phẩm tươi sống.

Trên quầy thịt chỉ còn lại một tảng sườn lớn, các loại thịt khác đều đã bán hết.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 79: Chương 79



Tần Chiêu Chiêu nhìn bảng giá trên sạp thịt heo.

Mỡ heo giá 9 hào 8 xu, sườn 6 hào 8 xu, thịt nạc 7 hào 8 xu.

Tần Chiêu Chiêu nhìn bảng giá, cảm thấy thật kỳ lạ.

"Có phải nhầm giá không nhỉ? Chẳng phải sườn là đắt nhất, rồi mới đến thịt nạc, cuối cùng mới là mỡ heo sao?" Cô lẩm bẩm một mình.

Lục Trầm đứng bên cạnh, nghe vậy thì bật cười, kiên nhẫn giải thích:

"Không nhầm đâu. Mỡ heo nhiều dầu, nấu ăn vừa thơm vừa ngon, nên thường được mua trước. Còn sườn chủ yếu toàn xương, ít thịt, nên giá rẻ hơn là đúng rồi. Thịt nạc thì khô, không ngon bằng. Những phần ngon đều đã bán hết rồi, chỉ còn lại loại khó bán thôi."

Người bán thịt cũng cười, góp lời: "Cậu thanh niên này nói đúng đấy. Cô gái, chắc cô chưa bao giờ đi chợ mua thịt đúng không? Nếu cô muốn mua sườn, tôi để giá tốt cho. Các cô chú là quân nhân, tôi giảm giá chút."

Tần Chiêu Chiêu không ngờ lại được ưu đãi như vậy, liền vui vẻ hỏi:

“Vậy bác tính bao nhiêu một cân?”

Người bán cân số sườn còn lại, rồi đáp: "Tròn tám cân, bốn đồng thôi."

"Được, cháu mua hết."

Lục Trầm nhắc nhở: "Nhà không có tủ lạnh, em mua nhiều vậy, ăn không hết sẽ bị hỏng đấy."

Tần Chiêu Chiêu không chút do dự: "Ướp muối là được, không sợ hỏng đâu. Hơn nữa, tám cân nhìn nhiều vậy thôi, chứ thật ra chỉ có khoảng hai cân thịt là cùng."

Lục Trầm thấy cô đã quyết, cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi rút tiền trả cho người bán.

Lúc này, anh quay sang dặn dò: "Bác ơi, cháu còn phải mua thêm đồ, phiền bác giữ giúp chỗ sườn này, lát nữa cháu quay lại lấy có được không?"

Người bán thịt thoải mái đáp: "Được chứ! Nhưng các cháu nhớ nhanh lên nhé, tôi dọn hàng xong là nghỉ bán rồi."

"Cảm ơn bác, chúng cháu mua xong sẽ quay lại ngay."

Sau đó, hai người tiếp tục đi chợ, mua khoai tây, đậu phụ, đậu đũa, đậu que, củ sen và gừng vàng.

Tới khu gia vị, họ mua muối, bột ngọt, hồi hương cùng các loại gia vị khác, còn mua thêm một cân đường trắng và hai cân đường đỏ.

Đến quầy trái cây, Tần Chiêu Chiêu chọn táo và chuối.

Mua sắm càng lúc càng nhiều, Lục Trầm đưa Tiểu Bảo cho cô, rồi nói: "Em trông Tiểu Bảo giúp anh, anh sẽ đem đồ ra xe."

Tần Chiêu Chiêu ôm Tiểu Bảo đứng cạnh đống đồ đã mua.

Lục Trầm phải mang ra xe hai chuyến mới xong.

Cuối cùng, hai người quay lại sạp thịt lấy phần sườn đã gửi.

Sau khi chất đồ vào cốp xe, anh quay sang hỏi: "Em còn muốn mua gì nữa không? Nếu không thì chúng ta đi luôn."

Tần Chiêu Chiêu ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không còn gì nữa, mua đủ hết rồi."

Lục Trầm nhìn cô, cười khẽ: "Em không mua quần áo, giày dép à?"

"Ở nhà còn nhiều đồ chưa mặc, mua nữa cũng lãng phí." Cô vừa nói vừa sực nhớ ra một chuyện, liền vội vàng bổ sung: "À đúng rồi, em cần mua thêm vài chiếc q**n l*t và tất."

"Vậy anh đi cùng em."

Tần Chiêu Chiêu ngượng ngùng xua tay: "Không cần đâu, anh chờ em ở đây là được."

Lục Trầm thấy cô đỏ mặt, cũng không ép, chỉ đứng yên chờ.

Tần Chiêu Chiêu đi đến khu đồ dùng sinh hoạt, tình cờ nhìn thấy Trương Mỹ Phượng đang chọn tất cho trẻ em.

Cô bước tới, cười hỏi: "Chị dâu, chị mua tất cho Tiểu Bảo à?"

Trương Mỹ Phượng vốn đã mua xong từ lâu, nhưng cô cố tình không quay lại ngay, để Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm có thêm thời gian riêng tư. Dạo quanh một vòng, thấy tất trẻ em dễ thương quá nên tiện thể mua thêm hai đôi cho Tiểu Bảo mặc vào mùa lạnh.

Nghe Tần Chiêu Chiêu hỏi, cô quay sang đáp: "Em mua xong rồi à? Đồ đâu?"

"Em mua đủ hết rồi, giờ qua đây chọn thêm q**n l*t với tất."

Trương Mỹ Phượng bật cười: "Em không nói chị còn quên mất! Chị cũng phải mua cho Đại Hải mấy chiếc q**n l*t đây. Không hiểu sao quần của anh ấy chỗ nào cũng lành lặn, chỉ riêng phần mông là hỏng! Cái mông toàn thịt thế kia, sao cứ bị rách ở đó chứ? Nghĩ mãi chị không hiểu nổi."

Tần Chiêu Chiêu nghe vậy mà cười đến đau bụng: "Chắc chị mua quần không tốt. Chị nên chọn loại vải cotton, co giãn tốt hơn, ít bị rách."

"Chắc là thế rồi! Quần của anh ấy toàn là chị tự may, đúng là không có độ co giãn thật."

Tần Chiêu Chiêu trêu ghẹo: "Đúng là làm khổ Lý liên trưởng nhà chị rồi, chắc anh ấy khó chịu lắm. Đã đến đây rồi, chị mua luôn đi. Đây này, loại cotton tốt lắm, chị xem thử đi."

Vừa nói, cô vừa lấy mấy chiếc quần nam đưa cho Trương Mỹ Phượng.

Trương Mỹ Phượng cầm thử chiếc q**n l*t cotton, sờ qua rồi tấm tắc khen:

“Mềm như bông, thoải mái thật. Em cũng mua cho Lục doanh trưởng nhà em hai chiếc đi.”

Tần Chiêu Chiêu sững lại. Cô chưa từng mua q**n l*t cho đàn ông, nghĩ đến thôi đã thấy ngại. Chuyện này… chỉ có vợ chồng thực sự mới làm.

Cô và Lục Trầm thậm chí còn chưa từng nắm tay nhau, vậy mà bây giờ lại đi mua q**n l*t cho anh? Nghĩ đến thôi đã thấy xấu hổ.

“Em không mua đâu.”

Trương Mỹ Phượng hiểu ngay cô đang ngượng, liền trêu:

“Hai đứa là vợ chồng, dù chưa ngủ chung thì sớm muộn gì cũng vậy thôi. Hôm nay em không nghe anh ấy nói muốn em sinh con sao? Chị đoán tối nay anh ấy chắc chắn sẽ sang phòng em đấy.”

Mặt Tần Chiêu Chiêu lập tức đỏ bừng. Dù đã sống hai kiếp, nhưng cô vẫn là một cô gái chưa từng trải qua chuyện nam nữ. Bị Trương Mỹ Phượng trêu như vậy, cô chỉ biết lí nhí:

“Chị dâu, chị nói gì vậy…”

“Haha, có gì mà ngại. Nghe lời chị, em cứ mua cho anh ấy hai chiếc đi. Bây giờ chưa đưa cũng không sao, sau này có dịp thì đưa. Ai biết khi nào mới lại có cơ hội ra ngoài mua sắm thế này?”

Tần Chiêu Chiêu bị thuyết phục. Cô nhớ lại ngày đầu tiên vừa xuyên không đến đây, lúc vào phòng anh đã thấy một chiếc q**n l*t cũ để dưới gối, mà lại không phải loại cotton.

Cô suy nghĩ một lát rồi khẽ gật đầu:

“Vậy em cũng mua cho anh ấy hai chiếc.”

Trương Mỹ Phượng vui vẻ:

“Thế mới đúng!”
 
Back
Top Bottom