Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 100: Chương 100



Lục Trầm nhìn cô, thấy rõ sự bất an trong đáy mắt cô. Anh dịu giọng:

"Đừng sợ, có thể chỉ là một tên trộm thôi."

Nhưng Tần Chiêu Chiêu lập tức bác bỏ:

"Không thể nào! Ai lại ngu ngốc đến mức đi trộm đồ ngay trong khu tập thể quân đội chứ? Anh tin em đi, hắn không phải trộm đâu! Hắn đến đây là vì em!"

Lục Trầm nghiêm túc nhìn cô:

"Tại sao em nghĩ vậy?"

Tần Chiêu Chiêu cắn môi, giọng nói đầy chắc chắn:

"Nếu là trộm, hắn sẽ đợi lúc không ai ở nhà rồi mới ra tay. Đằng này, em đang ở trong phòng mà hắn vẫn lẻn vào, chẳng khác nào tự chuốc phiền phức. Điều đó không hợp lý chút nào.

Lúc hắn vừa vào sân, hắn chỉ đứng đó, nhìn về phía phòng em. Sau đó, hắn tiến đến bên cửa sổ, đứng lặng một lúc lâu, như thể đang quan sát xem em đã ngủ hay chưa.

Rồi hắn từ từ đưa tay về phía cửa… Nếu anh không về đúng lúc, hắn đã vào trong rồi.

Rõ ràng hắn biết anh không có nhà nên mới dám hành động. Vậy nên em chắc chắn—hắn đến đây là vì em."

Nghe cô phân tích, sắc mặt Lục Trầm trầm xuống. Anh gật đầu, giọng nói trầm ổn nhưng nghiêm nghị:

"Kể từ khi đến đây, em có đắc tội với ai ngoài khu tập thể không?"

Tần Chiêu Chiêu lắc đầu ngay lập tức:

"Không có! Em chưa từng gây chuyện với ai cả."

Lục Trầm nhíu mày suy nghĩ. Nếu đúng như lời Chiêu Chiêu nói, kẻ kia thực sự nhắm vào cô, vậy mục đích của hắn là gì?

Anh nhìn cô, giọng nói dịu dàng nhưng không mất đi sự kiên định:

"Em đừng lo lắng. Nếu hắn thực sự nhắm vào em, anh sẽ điều tra rõ ràng. Giờ em hãy ngoan ngoãn ở trong phòng, khóa cửa lại. Anh ra ngoài xem xét tình hình."

Tần Chiêu Chiêu siết chặt tay anh, ánh mắt đầy lo lắng:

"Anh nhất định phải cẩn thận nhé!"

Lục Trầm mỉm cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, trấn an:

"Đừng lo, anh sẽ ổn thôi."

Nói rồi, anh rời khỏi phòng.

Tần Chiêu Chiêu nghe lời anh, đóng chặt cửa, trong lòng thấp thỏm chờ đợi.

Lục Trầm cầm theo đèn pin, đi một vòng quanh sân để kiểm tra xem có gì bất thường không. Sau đó, anh bước đến con hẻm nhỏ chỉ rộng chưa đầy nửa mét giữa nhà anh và nhà Phương Mai.

Anh chiếu đèn lên bức tường nơi kẻ lạ mặt đã trèo qua.

Ngay lập tức, anh phát hiện một vệt máu mờ trên bề mặt thô ráp của bức tường.

Có vẻ như khi nhảy xuống, kẻ đó đã bị trầy xước, máu còn dính lại.

Lục Trầm nhanh chóng nhìn quanh một lượt, nhưng không thấy bất kỳ ai khả nghi.

Sau đó, anh đi quanh khu tập thể, kiểm tra từng góc một. Khu này có hơn mười hộ gia đình, nhưng mọi thứ dường như vẫn bình thường.

Không tìm thấy thêm manh mối nào, anh mới quay trở về nhà, cài chặt cổng lại.

Trong phòng, Tần Chiêu Chiêu vẫn đang thấp thỏm chờ đợi.

Nghe thấy tiếng động ngoài sân, cô vội chạy đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Khi thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc của Lục Trầm, cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tần Chiêu Chiêu mở cửa phòng, bước ra, giọng gấp gáp: “Anh có phát hiện gì không?”

Lục Trầm lắc đầu, trầm giọng đáp: “Không có gì. Có lẽ hắn đã rời khỏi khu gia đình rồi. Em đừng quá lo lắng, mai anh sẽ bố trí thêm người canh gác, đảm bảo an ninh cho khu nhà. Hay là em đừng đi làm ở xưởng giày nữa, cứ ở nhà cho an toàn. Đợi mọi chuyện sáng tỏ, anh mới yên tâm được.”

Tần Chiêu Chiêu lắc đầu, kiên quyết nói: “Không sao đâu, ở xưởng giày có nhiều người, kẻ xấu không thể vào được. Hơn nữa, em đi làm cùng các chị em trong khu, tan làm cũng về chung, như vậy còn an toàn hơn ở nhà một mình. Với lại, em đã hứa với chị Khánh Mai rồi, chị ấy chắc cũng báo với xưởng, em không thể không đi.”

Từ trước đến nay, cô luôn là người giữ chữ tín. Một khi đã hứa điều gì, nhất định sẽ làm.

Lục Trầm trầm ngâm một lát, thấy lời cô cũng có lý.

Xưởng giày thuộc quân khu, chuyên sản xuất giày cho quân đội, phần lớn công nhân là vợ của các chiến sĩ, một số ít là người dân bên ngoài nhưng đã được kiểm tra lý lịch kỹ càng mới được nhận vào làm.

Do đó, môi trường làm việc ở đó khá an toàn.

Anh gật đầu: “Được rồi. Nhưng em vẫn phải cẩn thận, đừng lơ là.”

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, cảm giác được quan tâm, bảo vệ khiến lòng cô ngập tràn hạnh phúc. Sau đêm nay, cô dường như đã hiểu vì sao phụ nữ luôn cần một người đàn ông ở bên cạnh mình.

Cô dịu dàng nói: “Anh chắc cả ngày nay bận rộn chưa ăn gì phải không? Để em hâm nóng đồ ăn, anh đi rửa mặt rồi vào ăn nhé.”

Lục Trầm gật đầu, giọng cũng mềm đi đôi chút: “Được, vất vả cho em rồi.”

Tần Chiêu Chiêu bật cười: “Chúng ta là vợ chồng, anh đừng khách sáo như vậy.”

Nói rồi, cô xoay người bước vào bếp.

Mất điện khiến căn bếp tối om.

Cô lần mò trong ngăn tủ, tìm được que diêm, châm lửa thắp sáng cây nến, rồi bắt đầu hâm lại thức ăn.

Lục Trầm thì trở về phòng, mở tủ lấy quần áo chuẩn bị đi tắm.

Vừa mở tủ, anh liền thấy quần áo của mình đã được gấp ngay ngắn, phân loại gọn gàng, chỉ cần lấy ra là có thể mặc ngay.

Ánh mắt anh vô thức lướt qua, chợt nhớ tới mấy chiếc q**n l*t mà Tần Chiêu Chiêu đã mua cho mình. Nhưng nhìn khắp tủ, vẫn không thấy đâu.

Khóe môi Lục Trầm khẽ nhếch lên. Cô đã mua cho anh nhưng lại giấu đi. Không biết đến khi nào cô mới chịu đưa cho anh đây?

Anh lắc đầu, mang quần áo vào phòng tắm, mở vòi nước lạnh xối lên cơ thể, dòng nước mát lạnh xua tan đi mệt mỏi suốt cả ngày dài.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 101: Chương 101



Anh lấy xà phòng tắm, phát hiện mùi hương này giống hệt trên người Tần Chiêu Chiêu. Không biết từ bao giờ, trong nhà đã không còn mùi xà phòng của đàn ông, mà thay vào đó, hương thơm nhè nhẹ này đã chiếm trọn không gian.

Tắm xong, tiện thể gội luôn mái tóc ngắn, anh lau khô người, mặc quần áo sạch sẽ rồi bước ra ngoài.

Nhìn đống quần áo bẩn của mình, anh bèn mang ra giếng, cẩn thận giặt sạch.

Lúc này, Tần Chiêu Chiêu vừa hâm nóng xong thức ăn, quay lại thấy anh đang ngồi giặt quần áo bên giếng, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp.

“Lục Trầm, đừng giặt nữa, để đó mai em giặt cho. Anh vào ăn cơm đi.”

Lục Trầm dừng tay, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt thoáng hiện ý cười. Anh không ngờ cô lại chủ động muốn giặt quần áo cho mình.

“Anh sắp xong rồi, chỉ cần xả lại một lần nữa thôi.”

Tần Chiêu Chiêu không tranh cãi với anh, chỉ nhẹ giọng nói: “Vậy em bày thức ăn lên bàn trước, anh xong thì vào ăn nhé.”

Lục Trầm gật đầu.

Một lát sau, khi anh xách chậu quần áo ra phơi, bữa cơm đã được bày biện tươm tất.

Nhìn mâm cơm thịnh soạn, anh biết rằng cô vẫn chưa ăn, đang đợi mình về.

Tần Chiêu Chiêu gắp một miếng bánh đưa cho anh, dịu dàng nói: “Hôm nay em làm sườn hầm khoai tây với đậu tứ quý, làm hơi nhiều. Anh ăn ít cơm thôi, ăn nhiều thức ăn cho đủ chất nhé.”

Lục Trầm nhận lấy, khẽ cười: “Được.”

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, không khí yên bình như một đôi vợ chồng đã chung sống nhiều năm.

Tần Chiêu Chiêu rất thích cảm giác này.

Mà Lục Trầm đương nhiên càng thích hơn.

Họ trò chuyện về tên Vương lão đại—lão thần y đã trốn thoát khỏi doanh trại.

Thì ra, sau khi tấn công thành công, Vương lão đại đã lấy được chìa khóa mở còng chân.

Sau đó, ông ta cởi bộ quân phục của Khương Vĩ rồi mặc lên người, nhân lúc hỗn loạn mà trà trộn thoát ra ngoài.

Giờ ăn trưa là thời điểm thuận lợi, và người đàn ông đó – khoác trên mình bộ quân phục – đã dễ dàng lẻn ra khỏi nơi giam giữ.

Khi thấy mọi lối ra đều có lính gác, ông ta không dám liều lĩnh vì gương mặt lạ sẽ lập tức bị phát hiện. Thay vào đó, ông ta quyết định tìm một nơi an toàn để ẩn náu, chờ cơ hội thích hợp.

Ông ta biết rằng việc trốn thoát sẽ sớm bị phát giác. Khi đó, lực lượng truy bắt chắc chắn sẽ được triển khai bên ngoài, khiến sự kiểm soát trong doanh trại giảm bớt. Đợi đến lúc đó, khả năng thoát ra của ông ta sẽ cao hơn.

Và trước khi có bất kỳ ai phát hiện, ông ta đã chọn một nơi ít ai ngờ tới nhất để lẩn trốn – trạm y tế.

Trạm y tế là khu vực tương đối biệt lập, gồm các phòng khám, phòng điều trị, phòng dược và cả phòng chứa rác thải y tế. Trong số đó, phòng chứa rác thải y tế là nơi ít người lui tới nhất, và cũng là nơi ông ta chọn làm nơi ẩn náu.

Lúc ấy, Lục Trầm có ghé qua trạm y tế để thăm Giang Vĩ nhưng không hề nghi ngờ rằng Vương lão đại lại trốn ngay trong đó.

Vì trạm y tế là nơi có nhiều binh sĩ qua lại, nếu Vương lão đại xuất hiện, ông ta sẽ rất dễ bị nhận ra. Chính vì vậy, Lục Trầm đã loại bỏ khả năng này và thậm chí còn căn dặn Dương Khang – người phụ trách trạm y tế – cần chú ý mọi thứ cẩn thận. Anh còn để lại hai lính canh để đề phòng bất trắc.

Doanh trại rất rộng lớn, Lục Trầm đã cho người lục soát từng ngóc ngách suốt cả buổi chiều nhưng không thu được kết quả. Đến tối, khi vẫn không tìm thấy dấu vết của Vương lão đại, anh bắt đầu nghi ngờ rằng có lẽ lão ta đã trốn thoát ra bên ngoài.

Cho đến khi một binh sĩ vội vã chạy đến báo cáo:

"Vương lão đại đang ở trạm y tế! Hắn ta đã bắt cóc Trương Vi Vi!"

Nghe vậy, Lục Trầm lập tức dẫn người đến trạm y tế.

Cùng lúc đó, tại trạm y tế

Trương Vi Vi xui xẻo vô cùng. Khi tan ca buổi tối, cô mang rác thải y tế trong ngày đến phòng xử lý, nào ngờ vừa mở cửa ra đã thấy một người đàn ông đang ẩn nấp bên trong – chính là Vương lão đại.

Ban đầu, cô cứ ngỡ ông ta là một binh sĩ trong doanh trại, nhưng ngay khi cô có ý định cất tiếng hỏi, ông ta đã nhanh chóng lao đến khống chế cô, hạ giọng đe dọa:

"Muốn sống thì im lặng! Giúp ta ra ngoài, nếu không… ta với cô cùng chết!"

Trương Vi Vi chưa từng rơi vào tình huống nguy hiểm như thế này, cô sợ đến mức cả người cứng đờ. Trong tay ông ta có súng, cô không dám phản kháng, chỉ có thể run rẩy gật đầu, chấp nhận làm theo.

Vương lão đại vẫn đang mặc quân phục của Giang Vĩ. Nếu không ai nhìn thấy mặt, ông ta có thể dễ dàng trà trộn ra ngoài. Tuy nhiên, để đề phòng bị phát hiện, ông ta buộc Trương Vi Vi đi phía trước dẫn đường. Nếu có biến, cô sẽ trở thành con tin che chắn cho ông ta.

Hai người một trước một sau rời khỏi khu vực chứa rác thải, đi dọc hành lang hướng ra ngoài.

Đúng lúc ấy, Dương Khang từ phòng khám bước ra. Vì là người phụ trách trạm y tế, anh sống ngay tại đây để kịp thời xử lý các ca bệnh khẩn cấp vào ban đêm.

Nhìn thấy Trương Vi Vi đi sát bên một người lính, Dương Khang thoáng nhíu mày. Anh còn để ý thấy túi xách của cô vẫn để quên trong phòng khám, bên trong có cả đồ dùng cá nhân. Nghĩ rằng cô đi vội mà quên mang theo, anh liền gọi:

"Bác sĩ Trương, cô quên túi này rồi!"

Trương Vi Vi nghe tiếng gọi thì khựng lại, nhưng không dám trả lời. Cô biết chỉ cần quay đầu, ông ta sẽ ngay lập tức siết cò.

Cô tiếp tục bước đi, nhưng cố tình đi chậm lại để Dương Khang nhận ra sự bất thường.

Trước cổng trạm y tế vẫn còn hai lính gác. Nếu Dương Khang phát hiện ra điều gì đó, anh và họ có thể cứu cô.

Và đúng như cô mong đợi, Dương Khang lập tức nhận ra có điều không ổn.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 102: Chương 102



Không chỉ Trương Vi Vi không phản ứng khi anh gọi tên, mà cả người lính bên cạnh cô cũng cúi gằm mặt, không hề quay lại. Điều này rất kỳ lạ. Thông thường, dù có bị gọi hay không, con người vẫn có phản xạ quay đầu khi nghe thấy tiếng ai đó gọi gần mình.

Dương Khang chợt nhớ đến việc Vương lão đại vừa trốn thoát khỏi nơi giam giữ và vẫn chưa bị bắt lại. Một linh cảm bất an dâng lên trong lòng anh.

Anh bước lên một bước, nhìn chằm chằm vào Trương Vi Vi rồi chậm rãi lên tiếng:

"Bác sĩ Trương, cô đợi một chút."

Trương Vi Vi nghe vậy, tim đập thình thịch. Dương Khang quả nhiên đã nhận ra điều bất thường!

Cô lập tức dừng bước.

Ngay lúc đó, Vương lão đại đứng sát bên cô cũng dừng lại. Họng súng giấu trong ống tay áo vẫn chĩa thẳng vào eo cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, chỉ đủ cho cô nghe thấy:

"Nếu cô không muốn chết, thì ngoan ngoãn đi tiếp."

Trương Vi Vi cảm nhận rõ họng súng lạnh ngắt áp sát vào eo mình, cơ thể cứng đờ như bị ghim chặt vào một tấm thép vô hình. Đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Dương Khang, cô ta nuốt khan, giọng nói có chút run rẩy:

“Dương Khang, anh làm gì vậy?”

Dương Khang không trả lời ngay, ánh mắt anh ta khóa chặt trên gương mặt đầy hoang mang của Trương Vi Vi. Một tay đặt lên thắt lưng, nơi khẩu súng ngắn đang yên vị, sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào.

Lão Đại Vương kéo thấp vành mũ, che khuất gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt hẹp sắc bén nhìn Dương Khang.

Bầu trời đêm mờ tối, dù ánh trăng rọi xuống cũng không đủ để soi tỏ từng đường nét khuôn mặt của ba người họ.

Dương Khang chậm rãi lên tiếng, cố gắng thăm dò phản ứng của cô:

“Tôi có chuyện quan trọng muốn nói, cô qua đây một chút.”

Trương Vi Vi chưa kịp đáp lại, lão Đại Vương đã nhích súng gần hơn, tạo áp lực buộc cô phải mở miệng:

“Có gì anh cứ nói thẳng, tôi còn có việc phải ra ngoài.”

Dương Khang lắc đầu, giọng điềm tĩnh nhưng cương quyết:

“Cô không thể đi đâu được. Trong doanh trại vừa có một tên tội phạm trốn thoát, chưa biết đã bị bắt lại hay chưa. Bây giờ ra ngoài rất nguy hiểm. Tôi là cấp trên của cô, có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho cô. Mau quay lại đi.”

Trương Vi Vi cắn môi, định tìm cớ thoái thác:

“Không sao đâu, tôi có chiến sĩ đi cùng.”

Lão Đại Vương hài lòng khi thấy cô nghe lời, liền nới lỏng chút áp lực từ họng súng. Muốn thoát khỏi tình thế này, hắn ta lạnh giọng:

“Bác sĩ Dương, anh yên tâm. Tôi sẽ bảo vệ cô ấy. Chúng tôi có việc quan trọng, phải đi ngay.”

Trương Vi Vi dù không cam lòng nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, đành ngoan ngoãn quay người theo lão Đại Vương.

Nhìn thấy cảnh đó, Dương Khang lập tức rút súng, nhắm thẳng vào lão Đại Vương bóp cò. Nhưng vì tay nghề không cao, viên đạn chỉ sượt qua tai đối phương.

Tiếng súng nổ vang trong màn đêm yên tĩnh khiến lính gác và các chiến sĩ xung quanh giật mình. Từ nhiều hướng, ánh đèn pin lập tức rọi tới, tiếng bước chân dồn dập chạy lại.

Trương Vi Vi sợ hãi ôm đầu, ngồi thụp xuống.

Lão Đại Vương biết mình đã bại lộ, ánh mắt loé lên tia hung ác. Hắn túm lấy Trương Vi Vi, dí sát nòng súng vào thái dương cô ta, nghiến răng đe dọa:

“Tránh ra! Nếu không, đừng trách tôi bắn chết cô ta!”

Các chiến sĩ lập tức giương súng nhưng không dám manh động. Dương Khang sững người, lòng đầy hối hận vì cú bắn hụt khiến Vi Vi rơi vào tay kẻ địch.

Anh ta cố gắng trấn an:

“Đừng kích động! Đây là doanh trại, bên ngoài rất đông chiến sĩ đang truy lùng anh. Dù có bắt bác sĩ Trương làm con tin, anh cũng không thể trốn thoát.”

Nhưng lão Đại Vương chẳng buồn nghe. Hắn ta biết tội trạng của mình nặng đến mức chắc chắn phải nhận án tử hình nếu bị bắt, nên chẳng còn gì để mất.

“Mạng đổi mạng! Xem ai hơn ai thì thử đi!”

Nòng súng lạnh lẽo ép chặt vào da thịt Trương Vi Vi khiến cô ta đau điếng. Dù sợ hãi tột độ, cô vẫn cố giữ bình tĩnh, giọng khẩn khoản:

“Đừng kích động… đừng kích động…”

Dương Khang cũng lo lắng lão Đại Vương mất kiểm soát:

“Chúng tôi không có quyền quyết định. Nếu thả anh, cả doanh trại sẽ bị xử phạt. Hãy chờ doanh trưởng đến, anh có thể thương lượng với anh ấy.”

Lão Đại Vương càng thêm nóng nảy, quát lớn:

“Tao không chờ ai hết! Tao muốn rời khỏi đây ngay lập tức! Mau tránh đường!”

Trong lúc căng thẳng leo thang, một chiến sĩ đã kịp báo tin cho Lục Trầm.

Không đi thẳng qua cửa chính, Lục Trầm men theo bóng tối, nhanh chóng trèo lên cây phía sau Y Vụ Sở, nhắm thẳng vào vai lão Đại Vương bóp cò.

Tiếng súng vang lên.

Viên đạn xuyên qua vai kẻ bắt cóc. Lão Đại Vương đau đớn hét lên, súng rơi khỏi tay.

Ngay khoảnh khắc đó, các chiến sĩ lập tức lao đến khống chế hắn, ghì chặt xuống đất.

Để đảm bảo hắn không mất máu mà chết trước khi bị xét xử, họ băng bó vết thương rồi đưa vào phòng giam.

Mọi chuyện chỉ kết thúc khi đêm đã khuya.

Lục Trầm mệt mỏi trở về nhà.

Tần Chiêu Chiêu nhìn bóng lưng anh, lòng chợt dâng lên cảm giác xót xa. Công việc của những người lính như anh thật chẳng dễ dàng. Họ không chỉ đối mặt với hiểm nguy mà còn hy sinh cả giấc ngủ, thậm chí là tính mạng để bảo vệ bình yên cho mọi người.

Sau bữa cơm tối, Tần Chiêu Chiêu chủ động dọn dẹp, dịu dàng bảo anh:

“Anh vào nghỉ ngơi trước đi.”

Chỉ có hai chiếc bát và chút sườn kho khoai tây còn thừa, cô định để dành lại cho bữa sáng mai.

Lục Trầm gần như kiệt sức. Sau khi súc miệng bên giếng, anh trở về phòng, đôi chân mỏi nhừ như muốn đổ sụp.

Tần Chiêu Chiêu cũng đánh răng xong, bước vào phòng theo sau.

Lục Trầm đã trải xong chiếc giường xếp, nằm xuống, khẽ nói:

"Hôm nay anh mệt quá rồi, ngủ trước nhé. Mai anh dậy sớm nấu bữa sáng."

Nghe vậy, Tần Chiêu Chiêu cảm thấy lòng ấm áp. Anh mệt đến vậy mà vẫn nghĩ đến chuyện dậy sớm nấu cơm cho cô.

Cô bước tới cài chốt cửa từ bên trong, rồi lên giường, thổi tắt nến, nằm xuống.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 103: Chương 103



Sau một hồi do dự, cô lấy hết dũng khí lên tiếng:

"Lục Trầm, ngày mai anh hãy nhờ người đóng một chiếc giường đôi nhé."

Người đàn ông đang nhắm mắt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ đột nhiên mở mắt ra. Đầu óc mơ màng phút chốc tỉnh táo hẳn.

Sự mệt mỏi biến mất trong nháy mắt. Cơn buồn ngủ cũng tan theo lời nói kia.

Nụ cười trên môi anh không kìm nén được mà chậm rãi nở rộ.

Tần Chiêu Chiêu vừa dứt lời, mặt đã bắt đầu nóng bừng. Cô biết chắc nó đã đỏ như gấc, nhưng lại không thể kiểm soát được.

Cô ghét việc bản thân dễ đỏ mặt, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. May mà trong bóng tối, anh không nhìn thấy. Nếu là ban ngày, có lẽ cô chẳng bao giờ dám nói ra những lời này.

Lục Trầm không đáp lại, cô nghĩ chắc anh đã ngủ rồi. Thế cũng tốt, ngày mai gặp lại sẽ đỡ xấu hổ hơn.

Cô trở mình, quay lưng vào trong, nhắm mắt lại.

Nhưng bất ngờ, Lục Trầm từ giường anh trèo sang giường cô, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau.

Cô giật mình, theo phản xạ muốn đẩy anh ra:

"Anh định làm gì đấy?"

Lục Trầm nhắm mắt, cằm tựa lên vai cô, hít sâu hương thơm thoang thoảng từ mái tóc mềm, giọng nói trầm ấm:

"Đừng động. Anh không làm gì cả. Chỉ muốn ôm em thôi."

Tai và cổ Tần Chiêu Chiêu lập tức đỏ bừng. Hơi thở nóng hổi của anh phả lên da khiến cô cảm thấy cả người như bị thiêu đốt, khô cả miệng lưỡi.

Cô cứng đờ, không dám cử động, cố tìm lý do thoát khỏi tình huống này:

"Giường này nhỏ quá, không đủ chỗ ngủ đâu."

"Chúng ta chen chúc chút là được rồi. Đừng nói gì nữa, ngủ đi."

Lục Trầm nói xong, vòng tay siết nhẹ hơn, ôm cô sát vào lòng.

Tần Chiêu Chiêu im lặng, không nói thêm gì.

Cô nghe thấy tiếng thở đều đều của anh, lòng dần thả lỏng. Nhưng dù nhắm mắt, trái tim cô vẫn đập loạn nhịp. Lần đầu tiên nằm chung giường với một người đàn ông, lại còn gần gũi đến vậy, cô không biết bao lâu sau mới chìm vào giấc ngủ.

Tiếng gà gáy buổi sáng đánh thức Lục Trầm.

Anh mở mắt ra, nhìn xuống người trong lòng mình.

Tần Chiêu Chiêu ngủ say, cuộn tròn trong vòng tay anh như một chú mèo nhỏ. Một tay cô đặt lên eo anh, một chân cũng gác lên người anh, tư thế vô cùng thân mật.

Lục Trầm nín thở, không dám cử động. Sợ rằng nếu làm cô tỉnh giấc, anh sẽ không còn được thấy dáng vẻ đáng yêu này nữa.

Ánh mắt anh chậm rãi lướt qua gương mặt xinh đẹp của cô, những đường nét thanh tú, đôi môi hồng mềm mại – đôi môi từng bị anh ép hôn hai lần.

Anh là một người đàn ông bình thường, mà buổi sáng lại là lúc đàn ông có dương khí mạnh mẽ nhất. Cảm giác khô khát dần lan tỏa.

Anh biết mình nên dậy, nếu không anh sợ bản thân sẽ không kiềm chế nổi.

Nghĩ vậy, Lục Trầm khẽ cắn răng, cẩn thận gỡ tay cô khỏi eo mình.

Thấy cô không tỉnh, anh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhấc chân cô xuống.

Nhưng ngay khi tưởng mọi chuyện đã xong, cô lại vô thức ôm lấy eo anh lần nữa, chân cũng gác lên người anh như cũ.

Lần này, cô còn ôm chặt hơn, dán sát vào anh hơn.

Tất cả nỗ lực của anh tan thành mây khói trong một giây.

Đây là lần đầu tiên Lục Trầm cảm thấy không muốn đi làm. Anh chỉ muốn ôm cô ngủ cả ngày.

Nhìn ra cửa sổ, trời vẫn còn tờ mờ sáng, anh do dự một lúc rồi quyết định ôm cô ngủ thêm một chút nữa.

Nghĩ vậy, anh nhắm mắt, ôm chặt cô trong lòng, tận hưởng cảm giác ngọt ngào này.

Đến khi trời sáng hẳn, Lục Trầm mới cẩn thận gỡ tay chân cô ra, nhẹ nhàng ngồi dậy.

Ngoài trời đã sáng rõ, lúc đó đã là sáu giờ.

Anh bước ra khỏi phòng thật khẽ, không muốn đánh thức cô.

Sau đó, anh đi vào bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Anh nấu cháo, hấp lại hai chiếc bánh còn dư từ hôm trước, rồi hầm sườn khoai tây với đậu tứ quý.

Mùi thơm từ căn bếp lan tỏa khắp nơi, bắt đầu một buổi sáng ấm áp.

Lúc này trời đã sáng hẳn, kim đồng hồ chỉ 6 giờ 30 phút.

Lục Trầm bước vào phòng, đến bên giường Tần Chiêu Chiêu. Nhìn cô đang ngủ ngon lành, anh không kìm được nụ cười dịu dàng. Anh cúi xuống, khẽ gọi:

"Chiêu Chiêu, dậy thôi."

Tần Chiêu Chiêu chậm rãi mở mắt, ánh nhìn chạm ngay vào khuôn mặt của Lục Trầm. Cô còn ngái ngủ, ngẩn người một lúc rồi chợt nhớ ra—tối qua, hai người đã ngủ cùng nhau. Nhưng Lục Trầm rất ngoan, chỉ ôm cô suốt đêm mà không làm gì cả.

Cô khẽ nhoẻn miệng cười, vươn vai lười biếng: "Anh dậy từ khi nào vậy?"

"Anh dậy chưa lâu. Anh đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi. Hôm nay em còn phải đi làm ở xưởng giày nữa, bây giờ đã 6 giờ 30 phút rồi, dậy đi thôi."

Tần Chiêu Chiêu vừa xoa mặt vừa lẩm bẩm: "Anh vất vả rồi."

Lục Trầm xoa đầu cô, cười hiền: "Không có gì, có em bên cạnh, chuyện gì cũng thấy vui vẻ."

Sáng sớm mà đã nói lời ngọt ngào thế này, ai mà chịu nổi đây?

Tần Chiêu Chiêu giả bộ nghi ngờ: "Thật không đấy?"

"Thật." Lục Trầm không chút do dự, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.

Như chợt nhớ ra điều gì, anh tiếp lời: "Chiếc giường lớn anh đặt thợ mộc làm rồi. Anh bảo người ta làm gấp, chắc trong hai ngày nữa là xong."

Vừa nghe vậy, mặt Tần Chiêu Chiêu lập tức đỏ bừng.

Sao cô lại có cái tật này chứ? Chỉ một câu nói mà đã đỏ mặt, rõ ràng muốn giấu sự ngại ngùng mà chẳng giấu được chút nào.

Lục Trầm thích nhất là dáng vẻ này của cô. Trong mắt anh, mỗi lần cô đỏ mặt là một lần chứng minh rằng cô thực sự thích anh.

"Thôi nào, dậy đi. Anh còn phải đến đơn vị, không kịp nữa rồi. Anh đi bưng bữa sáng ra, em rửa mặt xong rồi ra ăn nhé." Lục Trầm dịu dàng dỗ dành.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 104: Chương 104



Trước giọng điệu của anh, Tần Chiêu Chiêu chẳng thể từ chối.

Cô xuống giường, đi đến tủ quần áo chọn một bộ trang phục. Cuối cùng, cô chọn một chiếc áo sơ mi trắng in hoa đỏ tay bồng hợp thời trang, phối với quần ống loe màu đen và đôi giày da đế bệt.

Đứng trước gương, cô soi mình trong bộ trang phục. Ở thời điểm này, phong cách này rất hợp thời, nhưng nếu ở thời sau thì lại quá đỗi bình thường.

Lục Trầm đã bày sẵn bữa sáng trên bàn, nhưng đợi mãi không thấy cô ra. Anh quay lại phòng, thấy cô đã thay xong quần áo, đang soi gương.

Anh tựa vào khung cửa, mỉm cười hỏi: "Em xinh đẹp thế này, tính đi đâu à?"

Tần Chiêu Chiêu quay lại, khẽ cười: "Anh thấy đẹp không?"

"Đẹp lắm. Vợ anh mặc gì cũng đẹp." Lục Trầm không chút do dự, trong mắt anh, ngay cả những minh tinh trên TV cũng không xinh bằng vợ mình.

Cô bật cười: "Thật không?"

"Thật. Nhưng mà..." Lục Trầm chần chừ một chút rồi tiếp lời, "Anh có một góp ý, em muốn nghe không?"

Tần Chiêu Chiêu tò mò: "Anh nói đi."

Lục Trầm tiến lại gần, nhẹ giọng phân tích: "Mọi người trong xưởng giày thường ăn mặc giản dị. Em xinh đẹp thế này, lại ăn mặc quá nổi bật, e rằng có người sẽ ghen tị, rồi nói ra nói vào."

Tần Chiêu Chiêu nghe xong, khẽ cau mày: "Nhưng em không có nhiều quần áo đơn giản. Những bộ đồ kia mặc không quen, không thoải mái."

"Hay là em thay bằng quần ống đứng? Sẽ bớt nổi bật hơn."

Cô suy nghĩ một lát, rồi lấy ra một chiếc quần ống đứng màu đen. "Chiếc này được không?"

Lục Trầm gật đầu: "Ừ, chiếc này ổn."

Cuối cùng, Tần Chiêu Chiêu thay quần khác rồi bước ra. Nhìn thấy cô, Lục Trầm hài lòng hơn hẳn.

Hai người cùng ăn sáng.

Trước khi rời đi, Lục Trầm dặn dò: "Hôm nay đến xưởng giày, em cứ cư xử hòa nhã, đừng để bản thân gặp rắc rối."

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười: "Anh yên tâm, em biết phải làm gì mà."

Lục Trầm rời đi trước.

Tần Chiêu Chiêu ở lại dọn dẹp nhà cửa. Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã gần tám giờ.

Hôm nay, Lý Khánh Mai đã hẹn đến đón cô cùng đi làm. Nhưng đến giờ vẫn chưa thấy đâu.

Tần Chiêu Chiêu vừa dựng cây chổi vào tường, thì bóng dáng Lý Khánh Mai đã xuất hiện ngoài cổng.

"Tiểu Tần, em chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi thôi."

Tần Chiêu Chiêu vội lấy túi xách chéo, bên trong đã chuẩn bị sẵn giấy vệ sinh, bình nước và hộp cơm nhôm. Cô mỉm cười, bước nhanh ra ngoài:

"Chị dâu, em xong rồi. Mình đi thôi!"

"Hôm nay em mặc bộ này đẹp thật đấy." Lý Khánh Mai mỉm cười khen ngợi.

Tần Chiêu Chiêu nổi tiếng là người ăn mặc sành điệu, mỗi lần xuất hiện đều vô cùng thời trang. Ngay từ ngày đầu tiên đến khu tập thể, cô đã mang phong cách này, nên với Lý Khánh Mai, chuyện cô ăn mặc đẹp là điều bình thường, không hề phô trương.

Tần Chiêu Chiêu khóa cửa lại, rồi khoác tay Lý Khánh Mai, vui vẻ nói:

"Chị dâu, chúng ta đi thôi."

Lý Khánh Mai cũng không thấy phiền khi cô khoác tay mình. Trên đường đi, chị chậm rãi nói:

"Hôm nay còn có Lý Kiều Kiều cùng đi. Chị biết giữa hai người từng có chút mâu thuẫn, nhưng từ giờ sẽ làm việc cùng nhau. Chị mong hai người có thể hòa hợp."

Tần Chiêu Chiêu nhìn sang, thấy Lý Kiều Kiều đang đứng cách đó không xa.

Hôm qua, Trương Mỹ Phượng đã nói với cô về chuyện Lý Kiều Kiều sẽ đến xưởng làm việc, nên bây giờ gặp lại cũng không bất ngờ.

Cô khẽ mỉm cười, gật đầu:

"Chị dâu yên tâm, chỉ là chuyện nhỏ thôi, em đã quên từ lâu rồi."

Lý Khánh Mai hài lòng với câu trả lời này. Tần Chiêu Chiêu từng bị vu oan nhưng vẫn rộng lượng bỏ qua, không hề chấp nhặt. Chỉ riêng điều đó cũng đủ cho thấy cô là người có khí chất.

Nhưng khác với cô, khi biết Tần Chiêu Chiêu cũng làm việc ở xưởng đế giày, Lý Kiều Kiều đã tìm đến nhà Lý Khánh Mai, ra sức nói xấu, thậm chí còn khuyên chị không nên nhận Tần Chiêu Chiêu, tránh gây phiền phức về sau.

Lý Khánh Mai chỉ thản nhiên đáp:

"Chuyện của ai, người đó tự lo."

Thấy chị không để tâm, Lý Kiều Kiều tỏ rõ vẻ không hài lòng.

Chị đã nói với cả cô ta và Tần Chiêu Chiêu những lời tương tự, mong hai người bỏ qua những khúc mắc trước đây để có thể làm việc hòa thuận.

Nhưng Lý Kiều Kiều không đáp lại. Hơn nữa, ngay khi biết chị sẽ sang tìm Tần Chiêu Chiêu, cô ta nhất quyết không chịu đi cùng.

Chỉ với hành động này, đã có thể thấy sự khác biệt giữa hai người.

Thực tế, Tần Chiêu Chiêu cũng chẳng thích gì Lý Kiều Kiều, và chắc chắn không muốn kết bạn với một người như cô ta.

Nhưng cô hiểu, Lý Khánh Mai chỉ lo lắng hai người xảy ra xung đột trong công việc, gây phiền phức cho chị. Vì vậy, chỉ cần Lý Kiều Kiều không gây chuyện, cô cũng không muốn bận tâm đến.

Lý Kiều Kiều đứng đó, nhìn Tần Chiêu Chiêu diện bộ đồ thanh lịch, trang điểm tinh tế như một tiểu thư thành phố, còn mình thì chỉ mặc áo sơ mi bạc màu, quần đen cũ kỹ, đi đôi giày vải đỏ tự làm.

Ban đầu cô ta thấy bộ đồ này cũng ổn, nhưng khi đứng cạnh Tần Chiêu Chiêu, đột nhiên lại có cảm giác bản thân quê mùa đến lạ.

Nhìn thấy Tần Chiêu Chiêu khoác tay Lý Khánh Mai, cười tươi với mình, lòng cô ta càng bực bội.

Cô ta nghĩ Tần Chiêu Chiêu cố tình khiêu khích.

Ngay khi hai người đến gần, Lý Kiều Kiều bất ngờ lườm cô một cái.

Tần Chiêu Chiêu không giận, chỉ thản nhiên nhìn cô ta.

Người như Lý Kiều Kiều, bề ngoài có vẻ lanh lợi, nhưng thực chất lại thiếu suy nghĩ.

Nụ cười trên gương mặt Lý Khánh Mai chợt tắt.

Chị nghiêm giọng:

"Đi thôi."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 105: Chương 105



Từ khu tập thể đến xưởng đế giày không phải là quãng đường ngắn, đi bộ mất gần nửa tiếng.

Xung quanh toàn núi non trùng điệp, chẳng có phương tiện giao thông nào. Ở nơi này, muốn đi đâu cũng chỉ có thể dựa vào đôi chân mình.

Trên đường, Tần Chiêu Chiêu và Lý Khánh Mai vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ.

Chỉ có Lý Kiều Kiều lặng lẽ đi phía sau, im lặng không nói lời nào.

Không phải cô ta không muốn nói, mà đơn giản là không thích trò chuyện với Tần Chiêu Chiêu.

Nghe hai người phía trước cười nói vui vẻ, cô ta chỉ biết lườm nguýt.

Nửa giờ sau, họ đến cổng xưởng đế giày.

Xưởng này quy mô vừa phải, không lớn như Tần Chiêu Chiêu từng tưởng tượng.

Trước cổng có hai chiến sĩ canh gác.

Bên trong là phòng bảo vệ.

Thấy Lý Khánh Mai, những người lính lập tức nhận ra, liền để ba người vào.

Vừa bước vào xưởng, ánh mắt Lý Kiều Kiều sáng rực lên.

Từ giờ, cô ta sẽ trở thành công nhân. Mọi thứ xung quanh đều mới mẻ, khiến cô ta cảm thấy hứng thú.

Trước cửa nhà xưởng, có hai chiếc xe tải màu xanh quân đội đang đỗ.

Vài người công nhân đang chất các thùng hàng lên xe, không khí nhộn nhịp, bắt đầu một ngày làm việc bận rộn.

Lý Khánh Mai dẫn Tần Chiêu Chiêu và Lý Kiều Kiều đến phòng nhân sự để làm thủ tục. Sau khi hoàn tất, cô đưa họ đến xưởng đóng gói.

Trong xưởng lúc này khá nhộn nhịp, mọi người đang làm việc hối hả. Hai vị trí còn trống đều thuộc tổ đóng gói, vì vậy Tần Chiêu Chiêu và Lý Kiều Kiều được sắp xếp vào hai dây chuyền khác nhau nhưng vẫn chung một xưởng.

Bước vào trong, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt họ là những chồng giày cao ngất chất đầy xung quanh. Công việc của công nhân ở đây khá đơn giản—sử dụng túi giấy màu vàng để đóng gói giày.

Lý Khánh Mai vỗ tay ra hiệu, yêu cầu mọi người tạm dừng công việc.

"Mọi người dừng tay một chút! Hôm nay xưởng chúng ta có hai nhân viên mới, họ đều là quân tẩu. Mọi người chào đón họ nhé!"

Cả xưởng có rất nhiều phụ nữ, hầu hết đều là vợ của quân nhân. Khi nghe có người mới đến, tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Tần Chiêu Chiêu.

Cô gái này da dẻ trắng mịn, ăn mặc có gu, gương mặt xinh đẹp thế kia, liệu có làm nổi công việc chân tay không đây?

Không để những ánh mắt soi xét làm mình chùn bước, Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, giọng nói rõ ràng, tự tin:

"Chào mọi người, tôi là Tần Chiêu Chiêu. Từ nay chúng ta sẽ làm việc cùng nhau, mong mọi người giúp đỡ."

Dứt lời, cô cúi chào một góc chín mươi độ, thái độ chân thành.

Hành động này khiến ấn tượng của mọi người về cô tốt lên không ít.

Tiếp theo là Lý Kiều Kiều. Cô ta không muốn kém cạnh, liền bước lên, nở nụ cười đầy tự tin:

"Chào mọi người, tôi là Lý Kiều Kiều. Chồng tôi là doanh trưởng tiểu đoàn một. Rất vui được gặp mọi người, hy vọng sau này chúng ta có thể trở thành bạn bè."

Lý Khánh Mai nghe vậy, sắc mặt có chút thay đổi. Chồng Lý Kiều Kiều thực chất chỉ là phó doanh trưởng, nhưng cô ta lại cố tình bỏ qua chữ "phó".

Cô ấy thầm nghĩ: "Quả nhiên, mình đã đánh giá thấp sự tính toán của cô ta."

Nhưng chỉ ra điều này ngay lúc này thì không thích hợp, nên Lý Khánh Mai chỉ mỉm cười nhắc nhở mọi người:

"Giờ ai cũng đã biết nhau rồi, bây giờ bắt đầu làm việc thôi!"

Tần Chiêu Chiêu ngồi xuống một vị trí trống, cầm lấy miếng lót giày rồi cố gắng nhét vào bao bì giấy.

Nhưng cô nhanh chóng phát hiện công việc này không dễ như tưởng tượng. Miếng lót giày cứ trượt ra, nhét mãi không vào được.

Thấy vậy, một phụ nữ trẻ ngồi bên cạnh bật cười, rồi nhẹ nhàng nhắc:

"Không phải thế đâu, phải đưa phần gót chân vào trước mới dễ."

Tần Chiêu Chiêu ngẩn người, lập tức thử lại. Lúc này cô mới nhận ra, kích thước của miếng lót không đều nhau, phần gót nhỏ hơn phần mũi, nếu nhét phần gót vào trước thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Quả nhiên, lần này miếng lót trượt vào túi giấy vô cùng thuận lợi.

Tần Chiêu Chiêu vui vẻ quay sang cảm ơn: "Cảm ơn chị nhé! Nếu không có chị, chắc em còn loay hoay mãi mất."

Người phụ nữ mỉm cười: "Không có gì đâu. Mới làm chưa quen thôi, lát nữa là thành thạo ngay ấy mà."

Nhờ cuộc trò chuyện này, hai người nhanh chóng làm quen.

Tần Chiêu Chiêu biết được cô ấy cũng là vợ của một quân nhân, tên là Dương Tiểu Yến, thuộc tiểu đoàn 2. Chồng cô ấy làm ở bộ phận hậu cần của doanh trại.

"Em năm nay 23 tuổi, theo chồng đến đây cũng được hai năm rồi." Dương Tiểu Yến vừa nói vừa xếp gọn đống giày bên cạnh.

Cô ấy có giọng nói rất dịu dàng, gương mặt thanh tú, nhưng dáng người lại gầy gò, trông như một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay.

Tần Chiêu Chiêu có ấn tượng rất tốt về Dương Tiểu Yến. Có lẽ vì hai người cùng độ tuổi nên rất dễ trò chuyện với nhau.

Bên cạnh Tần Chiêu Chiêu còn có một người phụ nữ trung niên, dáng vẻ dày dặn kinh nghiệm, mọi người gọi là chị Chu. Chị đến từ huyện Đông Lăng và đã làm việc ở xưởng giày từ khi mới thành lập, có thể xem là một nhân viên kỳ cựu.

Ngoài ra, trong nhóm còn có những đồng nghiệp khác như Hạnh Hoa, Thu Cúc.

Chẳng bao lâu sau, nhờ tính cách hòa đồng của mình, Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng hòa nhập với mọi người. Không khí làm việc cũng trở nên thoải mái hơn, không hề có cảm giác xa lạ như cô từng lo lắng.

Đang làm việc, bỗng Thu Cúc—một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc uốn xoăn, ăn mặc khá thời trang—bất chợt lên tiếng:

"Tiểu Tần, em thật biết cách ăn mặc đấy nhé! Cái áo hoa này đẹp quá, chị chưa thấy loại vải nào có hoa văn như vậy ở Đông Lăng đâu. Cũng chưa từng thấy kiểu áo như em mặc. Em mua ở đâu thế? Để khi nào nghỉ chị cũng đi tìm vải về may một bộ giống em."

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười: "Áo này em không mua ở Đông Lăng đâu, mà mang từ quê Hải Thị của em đến."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 106: Chương 106



"Hải Thị à? Chả trách, nơi đó là trung tâm kinh tế phát triển nhất cả nước. Chị nghe nói con gái Hải Thị ai cũng có làn da trắng, ai cũng xinh đẹp. Nhìn em hôm nay, chị tin điều đó là thật. Đó cũng là nơi chị muốn đến nhất." Thu Cúc nói với vẻ đầy ngưỡng mộ.

"Khi nào được nghỉ phép, chị có thể đến thăm. Đó thực sự là một nơi rất đẹp."

Tần Chiêu Chiêu không biết Hải Thị thời điểm này như thế nào, nhưng ở kiếp trước, cô từng xem những bộ phim tài liệu về Hải Thị trong quá khứ. Dù không thể so sánh với thành phố hiện đại sau này, nhưng chắc chắn nó vẫn phát triển hơn hẳn huyện Đông Lăng.

"Hiện tại thì chưa có điều kiện, đi xa như vậy ăn ở không tiện, đợi vài năm nữa xem sao."

"Những chuyện đó không thành vấn đề. Nếu chị đến chơi, cứ ở nhà em."

Thu Cúc vui mừng hỏi lại: "Thật chứ? Khi nào chị đến, đừng có chê chị phiền đấy nhé."

Tần Chiêu Chiêu bật cười: "Không đâu, chị đến, em nhất định sẽ tiếp đón chu đáo."

Sự cởi mở, hoạt bát của Tần Chiêu Chiêu khiến mọi người xung quanh có thiện cảm với cô.

Ban đầu, ai cũng nghĩ cô ăn mặc rực rỡ, trang điểm tinh tế như tiểu thư thành phố thì chắc sẽ khó gần. Nhưng khi tiếp xúc, mới biết cô là người vui vẻ, hòa đồng, thậm chí còn rất thú vị.

Tần Chiêu Chiêu cứ nghĩ làm việc trong xưởng sẽ vất vả, Lục Trầm cũng từng dặn cô rằng công việc này không dễ dàng. Cô đã chuẩn bị tinh thần từ trước.

Nhưng không ngờ, buổi sáng trôi qua trong sự trò chuyện rôm rả, công việc đóng gói lót giày lại đơn giản đến mức cô nhanh chóng thành thạo.

Hơn nữa, làm việc trong xưởng còn thú vị hơn ở nhà ăn rồi suốt ngày nghĩ xem bữa sau phải nấu món gì.

Ở một góc khác, Lý Kiều Kiều cũng đang làm quen với những công nhân xung quanh.

Vì chồng cô ta là doanh trưởng, mọi người đều tỏ ra kính trọng, thậm chí có chút nịnh nọt.

Điều đó khiến cô ta cảm thấy bản thân cao quý hơn hẳn so với các công nhân bình thường.

Khi giới thiệu về mình, Lý Kiều Kiều không quên nhấn mạnh rằng chồng mình là doanh trưởng, để tạo ấn tượng với mọi người.

Đến giờ cơm trưa, tiếng chuông vang lên, công nhân lần lượt bỏ công việc xuống, đến tủ đồ cá nhân lấy hộp cơm đi ăn.

Tần Chiêu Chiêu sau khi hoàn tất thủ tục vào làm, cũng được cấp phiếu ăn trưa ở nhà ăn.

Cô cầm hộp cơm và phiếu ăn, đi cùng Thu Cúc và Dương Tiểu Yến đến nhà ăn.

Trước cửa nhà ăn đã có một hàng dài người xếp hàng chờ đến lượt.

Bỗng nhiên, có người kéo tay cô:

"Tiểu Tần, em cũng đến xưởng chúng tôi làm à? Em làm ở phân xưởng nào?"

Tần Chiêu Chiêu quay lại, nhận ra Phương Mai đang đứng phía trước, cô vui vẻ đáp:

"Em làm ở phân xưởng đóng gói, còn chị thì sao?"

"Chị làm ở phân xưởng định hình, ngay sát chỗ em. Ở khu gia đình chúng ta còn hai chị em quân nhân cũng làm ở xưởng, em làm quen hết chưa?"

"Em quen rồi. Công việc đơn giản, chỉ đóng gói miếng lót giày thôi, em thấy không mệt chút nào."

"Vậy thì tốt. Làm ở xưởng có người nói chuyện, tám chuyện cũng vui, vẫn hơn ở nhà đếm từng ngày trôi qua."

Tần Chiêu Chiêu gật đầu đồng ý.

Đúng lúc này, Lý Kiều Kiều cũng cùng nhóm công nhân phân xưởng đi đến.

Nhìn thấy Phương Mai và Tần Chiêu Chiêu đứng cùng nhau, cô ta lập tức tiến đến, tươi cười chào hỏi:

"Phương Mai, chị cũng ở đây à?"

Phương Mai hơi ngạc nhiên:

"Kiều Kiều, cô cũng làm ở xưởng à?"

"Đúng vậy, chị Khánh Mai đến nhà tôi nói xưởng đang thiếu người, muốn tôi đến làm việc. Nên tôi mới đến."

Mấy người xung quanh nghe vậy càng thêm ấn tượng với Lý Kiều Kiều, cảm thấy cô ta giỏi giang, được người ta chủ động mời vào làm.

Nhưng Phương Mai biết rất rõ sự thật. Chuyện chồng Lý Kiều Kiều, Chu Phú Quý, phải chạy vạy nhờ vả Lý Khánh Mai xin cho cô ta vào làm ở xưởng giày, cả khu gia đình ai cũng biết.

Bây giờ cô ta lại nói kiểu này, nếu Lý Khánh Mai nghe được, chắc tức đến nghẹn lời.

Tần Chiêu Chiêu chẳng buồn nhìn cô ta, chỉ thấy buồn cười. Người phụ nữ này đúng là quá giả tạo. Nhìn cô ta cứ như đang xem một vở hài kịch.

Phương Mai thì chẳng ưa kiểu khoác lác của Lý Kiều Kiều, liền cười nhạt, nói thẳng:

"Không phải vậy đâu. Tôi nghe nói chồng cô đã đi tìm chị Khánh Mai mấy lần rồi, nếu không có lẽ cô đã chẳng vào được đâu. Cô có biết không, làm việc ở xưởng giày là cơ hội rất quý giá đấy."

Rồi chị nhìn hàng người phía trước, nhắc nhở:

"Kiều Kiều, cô mau xếp hàng đi, nếu không đến lượt thì hết cơm đấy."

Phương Mai bật cười, giọng điệu có chút châm chọc:

"Coi cái điệu bộ của cô ta kìa, cứ như chồng cô ta là doanh trưởng thì hơn người lắm vậy. Cái đuôi sắp vểnh lên tận trời rồi."

Lý Kiều Kiều nghe thấy câu này thì mặt thoáng sầm xuống, nhưng cũng không tiện phản bác. Cô ta nhìn sang Tần Chiêu Chiêu, thấy cô đang thản nhiên quan sát mình như xem một vở kịch, liền tức tối lườm cô một cái rồi lặng lẽ xếp hàng phía sau.

Tần Chiêu Chiêu biết rõ tính cách của Lý Kiều Kiều. Cô ta lúc nào cũng thích khoe khoang, chỉ sợ người khác không biết chồng mình có địa vị trong quân đội. Nhưng cô đã hứa với Lý Khánh Mai rằng sẽ không gây xích mích với Lý Kiều Kiều. Chỉ cần cô ta không động đến mình, cô cũng chẳng muốn phí lời.

Cô chỉ nhàn nhạt đáp lại Phương Mai:

"Thôi được rồi, bực tức vì loại người như vậy không đáng đâu."

Phương Mai cười khẽ, gật đầu đồng tình:

"Em nói đúng, tốt nhất là nên ít tiếp xúc với những người như thế."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 107: Chương 107



Họ đứng xếp hàng một lúc thì cũng đến lượt nhận cơm trưa.

Thức ăn ở căng-tin hôm nay có vẻ khá hơn mọi khi. Một phần bắp cải xào với mỡ heo, một miếng đậu phụ, một bát canh rau dại gần như không có dầu mỡ, và một chiếc bánh bao lớn làm từ ngũ cốc thô.

Nhận phần ăn xong, Tần Chiêu Chiêu và Phương Mai tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Phương Mai cười nói:

"Hôm nay coi như may mắn đấy, có chút mỡ heo, ăn cũng khá ngon."

Tần Chiêu Chiêu gật đầu đồng ý. Cô cũng cảm thấy bữa ăn này không tệ, tay nghề của đầu bếp ở đây khá ổn, thậm chí còn ngon hơn cả ở nhà ăn của doanh trại Lục Trầm.

Có lẽ vì làm việc suốt cả buổi sáng nên cô ăn rất ngon miệng. Bình thường cô không ăn được nhiều, nhưng hôm nay lại ăn hết sạch chiếc bánh bao to. Chỉ còn lại nửa bát canh rau, còn lại đều đã ăn sạch sẽ.

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy đồ ăn ở căng-tin có hương vị ngon đến vậy.

Ăn xong, mọi người mang hộp cơm đi xếp hàng ở bồn rửa bát để rửa sạch.

Vừa rửa xong, chưa kịp nghỉ ngơi, họ lại phải quay về xưởng, cất hộp cơm vào tủ rồi tiếp tục công việc.

Buổi chiều trôi qua rất nhanh.

Tần Chiêu Chiêu không ngờ thời gian làm việc lại có thể trôi qua nhanh như vậy. Cứ mải mê làm, chớp mắt một cái đã đến giờ tan ca.

Cô cùng các đồng nghiệp rời khỏi xưởng, vừa đi ra đến cửa thì thấy Phương Mai đang đứng chờ.

Bên cạnh cô ấy còn có hai người phụ nữ khác, nhìn dáng vẻ đều là vợ của quân nhân, nhưng Tần Chiêu Chiêu chưa từng gặp họ trước đây.

Thấy cô nhìn sang, Phương Mai liền giới thiệu:

"Tiểu Tần, để chị giới thiệu với em. Đây là Trương Thiến, vợ của phó giảng viên Vương. Còn đây là Tôn Ni, vợ của liên trưởng Vu."

Tần Chiêu Chiêu lập tức gật đầu chào hỏi:

"Chào hai chị, rất vui được gặp mọi người."

Trương Thiến và Tôn Ni đều cười đáp lại. Cứ như vậy, xem như họ đã làm quen với nhau.

Lý Kiều Kiều cũng từ trong xưởng bước ra. Nhìn thấy hai người phụ nữ này, cô ta lập tức tiến lại gần, có vẻ như đã quen biết từ trước.

Mọi người cùng nhau đi bộ về nhà.

Đến nơi cũng đã gần 5 giờ chiều.

Dù công việc trong xưởng không quá nặng nhọc, nhưng đi bộ một quãng đường dài gần nửa tiếng cũng đủ khiến Tần Chiêu Chiêu thấy mệt. Cô chỉ muốn nằm nghỉ một lát rồi dậy nấu cơm.

Vừa mới đặt lưng xuống giường, Trương Mỹ Phượng đã bế Tiểu Bảo sang, cười tươi hỏi:

"Tiểu Tần, hôm nay đi làm ở xưởng thế nào? Có mệt lắm không?"

Tần Chiêu Chiêu bật cười, lắc đầu đáp:

"Không mệt đâu chị, vui lắm. Đồng nghiệp cũng tốt, mọi người nói chuyện cười đùa, một ngày trôi qua rất nhanh."

Trương Mỹ Phượng có chút ngạc nhiên:

"Thật à? Chị nghe Phương Mai nói công việc mệt lắm. Hai em không làm cùng một chỗ sao?"

"Không giống nhau chị ạ. Chị ấy làm ở xưởng định hình, còn em làm ở xưởng đóng gói. Lương cũng khác nhau nữa, chị Phương Mai mỗi tháng được nhiều hơn em 5 đồng đấy."

Câu này là Tần Chiêu Chiêu nghe từ chính Phương Mai.

Trương Mỹ Phượng gật gù:

"Chả trách! À, Lý Kiều Kiều cũng làm cùng em đúng không?"

Tần Chiêu Chiêu gật đầu:

"Vâng, chúng em cùng xưởng, nhưng không cùng dây chuyền."

Nghe vậy, Trương Mỹ Phượng thở phào nhẹ nhõm:

"Không làm chung thì tốt, ở gần cô ta chỉ thêm phiền phức."

Trương Mỹ Phượng vốn chỉ định ghé qua hỏi thăm tình hình của Tần Chiêu Chiêu. Ngồi chơi một lát, thấy cũng đến giờ nấu cơm, cô ấy liền bế Tiểu Bảo về.

Tần Chiêu Chiêu nằm nghỉ một chút, đến 6 giờ thì dậy.

Cô bước vào bếp, nhìn vào chậu thịt vẫn còn khoảng ba, bốn cân sườn.

Liên tiếp mấy ngày nay đều ăn sườn, có hơi ngán, nhưng nếu không ăn sớm thì sợ hỏng mất.

Nghĩ ngợi một lúc, cô quyết định làm món sườn kho.

Bánh nhân hôm qua Trương Mỹ Phượng mang sang cũng đã ăn hết.

Làm bánh tốn nhiều thời gian, cô không muốn làm nữa.

Nấu cơm là nhanh và tiện nhất.

Cô và Lục Trầm đều thích ăn cơm, nên quyết định nấu một bữa đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng.

Cô kho sườn, xào đậu đũa, nấu một bát canh trứng với dưa leo.

Bình nước nóng vẫn còn nước sôi từ hôm qua, cô múc một ít đổ vào chậu để tắm rửa, cảm thấy cả người dễ chịu hẳn lên.

Sau đó, cô đun thêm hai ấm nước nữa.

Đúng bảy giờ, Lục Trầm trở về nhà.

"Hôm nay anh về đúng giờ nhỉ? Rửa tay rồi ăn cơm thôi."

Lục Trầm chưa vội rửa tay mà kéo cô vào lòng, giọng đầy lo lắng:

"Hôm nay đi làm ở xưởng đế giày thế nào? Em chịu được không?"

Tần Chiêu Chiêu không phản đối sự thân mật của anh, dù sao tối qua anh cũng đã ôm cô ngủ suốt đêm.

"Cũng ổn, không mệt như anh nghĩ. Thực ra còn vui nữa."

"Thế thì tốt. Hôm nay anh cứ lo em không quen."

"Không cần lo cho em đâu. Anh không biết công việc của em đơn giản thế nào đâu, chỉ cần bỏ đế giày vào túi giấy thôi.

Không ai ép phải làm bao nhiêu cái, không có áp lực gì cả. Bây giờ anh có thể đi rửa tay ăn cơm chưa?"

Thấy cô nói vậy, Lục Trầm cũng yên tâm hơn, cười đáp:

"Vậy sau này em không cần nấu cơm nữa. Anh sẽ mang đồ ăn từ căng-tin về."

Tần Chiêu Chiêu lắc đầu, không hài lòng với tay nghề của đầu bếp trong căng-tin doanh trại.

"Không cần đâu. Em tan làm lúc bốn giờ, về nấu cơm vẫn kịp. Anh đã vất vả lắm rồi, phải ăn ngon một chút chứ."

Lục Trầm nghe vậy liền cười khẽ, siết tay ôm eo cô chặt hơn:

"Em đang quan tâm anh à?"

"Anh đã quan tâm em như thế, sao em lại không quan tâm anh được? Em nấu món sườn kho hôm nay, anh mà không buông ra sườn sẽ nguội mất ngon đấy."

Lúc này Lục Trầm mới chịu thả cô ra, vui vẻ đi rửa tay.

Tần Chiêu Chiêu đi vào bếp, bưng thức ăn ra bàn.

Món sườn kho hôm nay khác với món sườn xào chua ngọt lần trước cô làm. Lục Trầm thích vị sườn kho hơn.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 108: Chương 108



Trong lúc ăn, hai người trò chuyện.

"Anh đã tìm ra manh mối gì về tên mặc đồ đen tối qua chưa?"

Lục Trầm lắc đầu, nét mặt trầm ngâm:

"Không có chút manh mối nào. Không biết phải bắt đầu từ đâu."

Tần Chiêu Chiêu cảm thấy lòng nặng trĩu. Nếu không có manh mối, nghĩa là không thể bắt được hắn. Mà nếu hắn còn tự do, đồng nghĩa với việc cô vẫn đang gặp nguy hiểm.

Cô chợt nhớ đến lão Đại Vương. Lục Trầm từng nói trong băng nhóm của hắn còn một tên tội phạm chưa bị bắt.

"Anh có nghĩ đó là tên còn sót lại của băng Thiên Đường Trại không?"

Lục Trầm gật đầu, nhưng giọng đầy bất lực:

"Lần trước anh đã thẩm vấn, người đó chỉ liên lạc với lão Đại Vương, những người khác chưa từng thấy mặt hắn.

Lão Đại Vương cũng không chịu khai, còn nói người đó không hề tồn tại.

Hôm nay, trước khi cảnh sát thành phố Đông Lăng đưa hắn đi, anh lại hỏi thêm lần nữa, nhưng hắn vẫn không chịu thừa nhận sự tồn tại của tên đó.

Giờ muốn điều tra nhưng không có chút manh mối nào, thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu."

Nghĩ đến chuyện này, lòng anh cũng nặng trĩu, ngay cả món sườn kho yêu thích cũng chẳng còn thấy ngon.

Tần Chiêu Chiêu lo lắng:

"Tính mạng của lão Đại Vương đã nguy kịch mà hắn vẫn bảo vệ kẻ đó, chứng tỏ tên này rất quan trọng. Lão Đại Vương bị bắt rồi, liệu hắn có muốn bắt em để uy h**p không?"

Lục Trầm trầm ngâm giây lát, rồi gật đầu:

"Khả năng đó rất cao."

Tần Chiêu Chiêu cảm thấy sợ hãi hơn. Nếu đúng như vậy, nghĩa là cô đang gặp nguy hiểm lớn hơn cô tưởng.

"Vậy phải làm sao đây?"

"Nếu hắn chưa đạt được mục đích, hắn sẽ còn xuất hiện.

Em phải luôn cảnh giác, không đi ra ngoài một mình. Khi đi làm, nhất định phải đi cùng mọi người. Anh sẽ bố trí người bảo vệ em trong bóng tối."

Giọng anh vô cùng nghiêm túc, ánh mắt cũng tràn đầy lo lắng.

Tần Chiêu Chiêu biết Lục Trầm luôn suy nghĩ chu toàn cho cô, liền ngoan ngoãn gật đầu:

"Được rồi, anh ở đây, em sẽ nghe lời anh."

Sau bữa tối, Tần Chiêu Chiêu trở về phòng.

Lục Trầm lên tiếng nhắc nhở:

"Em đưa anh lá thư đã viết, mai anh sẽ gửi giúp em."

Nếu không phải anh nhắc, cô đã quên mất chuyện này.

Tần Chiêu Chiêu mở ngăn kéo, lấy lá thư ra đưa cho anh.

Lục Trầm nhận lấy, cẩn thận bỏ vào túi áo quân phục.

Vì vẫn lo lắng về tên áo đen, tối hôm đó, anh không leo lên giường cô như hôm trước mà quay về giường mình nằm ngủ.

Sáng hôm sau.

Khi Lục Trầm dậy nấu bữa sáng, Tần Chiêu Chiêu cũng tỉnh giấc.

"Anh ngủ thêm đi, để em dậy làm."

Cô vừa nói, vừa ngồi dậy.

Nhưng Lục Trầm đã đứng lên, thay quần áo ngay trước mặt cô.

"Anh quen dậy sớm rồi, nằm mãi cũng không ngủ được. Em ngủ thêm đi, khi nào anh nấu xong sẽ gọi em dậy."

Nhưng Lục Trầm đã đứng lên, thay quần áo ngay trước mặt cô.

"Anh quen dậy sớm rồi, nằm mãi cũng không ngủ được. Em ngủ thêm đi, khi nào anh nấu xong sẽ gọi em dậy."

Tần Chiêu Chiêu nhìn anh, ánh mắt đầy yêu thương:

"Anh vất vả quá."

Lục Trầm cài lại cúc áo, rồi bước đến bên cô, cúi xuống hôn lên trán cô một cái.

"Anh không vất vả. Em ngủ thêm một chút nhé."

Tần Chiêu Chiêu không từ chối sự thân mật của Lục Trầm, cô ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mắt lại, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Lục Trầm mỉm cười, kéo chăn đắp lại cho cô rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Bấy giờ mới chưa đến sáu giờ sáng, thời gian vẫn còn sớm, anh quyết định vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Trong nhà không còn nhiều nguyên liệu, nhưng vẫn đủ để làm một bữa đơn giản mà ngon miệng.

Anh bắt đầu bằng việc nấu một nồi cháo. Trong lúc chờ cháo sôi, anh lấy một chiếc chậu nhỏ, đổ vào một bát bột mì, thêm nước, trộn đều cho đến khi hỗn hợp sánh mịn. Sau đó, anh thêm dầu hạt cải, muối, hành lá cắt nhỏ và một chút bột ngọt, khuấy đều rồi để yên một lát.

Anh đun nóng chảo, đổ một ít dầu vào, sau đó trút hỗn hợp bột vào chảo, dùng muỗng dàn đều. Khi bánh chín vàng một mặt, anh nhanh tay đập hai quả trứng, dàn đều lên bề mặt bánh. Chờ đến khi trứng chín, anh cẩn thận dùng xẻng cắt bánh thành bốn phần rồi xếp lên đĩa.

Bên cạnh đó, trong nhà còn một ít dưa chua, đủ để ăn kèm.

Khi hoàn tất bữa sáng, trời cũng đã sáng rõ.

Lục Trầm quay vào phòng, dịu dàng gọi: "Chiêu Chiêu, dậy ăn sáng thôi."

Tần Chiêu Chiêu đã tỉnh từ lúc nào, cô vừa mặc xong quần áo thì nghe tiếng gọi của anh.

Hôm nay cô chọn một chiếc áo sơ mi trắng cổ bẻ, quần ống loe màu đen. Thời điểm này, quần áo vẫn chủ yếu sử dụng dây thắt lưng chứ không có chun như sau này, hơn nữa, quần cũng mở khóa ở bên trái chứ không phải ở giữa như hiện đại.

Cô sơ vin gọn gàng, thắt một chiếc dây nịt có khóa kim loại, đi đôi giày da đen đế thấp, mái tóc dài buộc lỏng phía sau.

Nhìn cô trong bộ trang phục đơn giản nhưng thanh lịch, Lục Trầm không khỏi sáng mắt:

"Em mặc bộ này đẹp lắm."

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, cô cũng hài lòng với bộ trang phục này.

Sau bữa sáng, Lục Trầm đến đơn vị.

Lúc đó chưa đến bảy giờ sáng, vẫn còn sớm, nhưng Tần Chiêu Chiêu không vội đi ngay. Vì chuyện tên áo đen kia vẫn chưa có lời giải, tối qua cô ngủ không ngon giấc, thậm chí còn mơ thấy một cơn ác mộng kinh khủng—trong mơ, gã cầm dao lao về phía cô, hét lên rằng chính cô đã hại chết "Vương lão đại".

Cô cảm thấy bất an, thế nên sáng nay, trước khi ra khỏi nhà, cô cẩn thận mang theo một chiếc kéo nhỏ trong túi, coi như có thứ để phòng thân.

Đến bảy giờ hai mươi phút, Phương Mai đến tìm. Cô khóa cửa nhà rồi ra ngoài sân.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 109: Chương 109



Hai người cùng nhau đi đến tìm Tôn Ni và Trương Thiến. Khi đi ngang qua nhà Lý Kiều Kiều, họ thấy cổng đã khóa.

Phương Mai cau mày: "Cô ta chắc đi trước rồi."

Tôn Ni cũng gật đầu: "Nhà khóa cửa rồi, chắc chắn là đi rồi."

Trương Thiến không hài lòng: "Hôm qua đã hẹn đi chung, vậy mà lại tự ý đi một mình. Chặng đường từ đây đến xưởng giày xa như vậy, nhỡ có chuyện gì thì sao? Lát nữa nhất định phải nói với chị Lý."

Tần Chiêu Chiêu không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đi cùng họ đến nhà chị Lý Khánh Mai.

Lý Khánh Mai là người phụ trách kiểm tra chất lượng ở xưởng giày, mặc dù không có chức vụ cao nhưng vì chồng cô ấy là lãnh đạo của xưởng nên ai cũng nể nang vài phần. Quan trọng hơn cả, tính cách của cô ấy ngay thẳng, chính trực, làm việc công tư phân minh.

Nghe nói Lý Kiều Kiều không đi cùng mọi người mà tự ý rời đi trước, sắc mặt Lý Khánh Mai lập tức trầm xuống.

"Cô ta sao cứ bướng bỉnh như vậy chứ? Tôi đã dặn đi cùng nhau rồi mà!"

Thực ra, Lý Kiều Kiều cố tình đi trước chỉ vì không muốn gặp Tần Chiêu Chiêu.

Hôm qua lúc tan làm, cô ta thấy mọi người vui vẻ trò chuyện với Tần Chiêu Chiêu, không ai để ý đến mình, trong lòng vô cùng khó chịu. Cô ta nghĩ chắc chắn Tần Chiêu Chiêu đã nói xấu mình, nếu không, vì sao mọi người lại xa lánh cô ta?

Ban đầu, cô ta định đến gặp chị Lý Khánh Mai để than phiền, nhưng lại nhớ ra hôm qua thấy Tần Chiêu Chiêu và chị Lý khá thân thiết, sợ rằng có nói ra cũng chẳng ích gì, thế là đành thôi.

Dù sao, cô ta cũng chẳng tin trên đoạn đường đó có thể gặp nguy hiểm gì.

Khi Tần Chiêu Chiêu đến phân xưởng, đã có khá nhiều người có mặt.

Cô vô tình nhìn thấy Lý Kiều Kiều đang trò chuyện vui vẻ với một vài đồng nghiệp.

Lý Kiều Kiều cũng trông thấy cô, nhưng chỉ liếc mắt một cái rồi quay đi, không thèm để ý.

Những người xung quanh Lý Kiều Kiều nhìn cô bằng ánh mắt trêu chọc, rõ ràng họ đã nghe cô ta nói gì đó không tốt về Tần Chiêu Chiêu.

Nhưng Tần Chiêu Chiêu không bận tâm, cô chỉ im lặng quay lại chỗ làm việc của mình.

Lúc này, chị Chu, Thu Cúc và Hạnh Hoa đã đến, chỉ còn thiếu Dương Tiểu Yến – người ngồi cạnh cô.

"Tiểu Tần, em mặc gì cũng đẹp và hợp thời trang thật đấy." Thu Cúc lên tiếng với giọng ngưỡng mộ.

Tần Chiêu Chiêu nhìn Thu Cúc, nhận ra hôm nay chị ấy đã thay đổi kiểu tóc. Mái tóc uốn xoăn trước đây giờ đã được duỗi thẳng, trông trẻ trung hơn hẳn.

"Chị mới là người có mắt thẩm mỹ, nên mới thấy em đẹp. Nhưng em thấy kiểu tóc mới này hợp với chị hơn kiểu cũ nhiều đấy."

Nghe vậy, Thu Cúc vui vẻ cười: "Thật vậy sao? Chị cũng cảm thấy thế!"

Chị Chu cũng góp chuyện: "Trước khi Tiểu Tần đến, Thu Cúc là người ăn mặc thời trang nhất phân xưởng. Giờ có thêm Tiểu Tần làm bạn rồi."

"Ha ha, đúng đấy! Từ lần đầu gặp Tiểu Tần, chị đã thích rồi. Không ngờ tính cách còn đáng yêu như vậy. Em còn hợp thời hơn cả chị nữa, chị cũng được mở mang tầm mắt."

Mọi người vừa làm vừa trò chuyện vui vẻ.

Khoảng mười phút sau, Dương Tiểu Yến mới đến.

Cô ấy trông rất tiều tụy, sắc mặt nhợt nhạt, môi trắng bệch. Nhìn thấy cô như vậy, Tần Chiêu Chiêu liền đặt công việc xuống, nhẹ giọng hỏi:

"Cô không sao chứ? Nhìn cô có vẻ không khỏe."

Dương Tiểu Yến gượng cười, khẽ lắc đầu: "Tôi không sao."

Tần Chiêu Chiêu là bác sĩ, chỉ cần liếc qua đã nhận ra tình trạng sức khỏe của Dương Tiểu Yến có vấn đề. Thậm chí, dù không hiểu y thuật cũng có thể thấy cô ấy rất yếu.

"Dương Tiểu Yến, môi em tái nhợt thế kia. Hay em đi trạm y tế của xưởng khám thử đi." Thu Cúc cũng nhận ra sự bất thường.

"Đúng đấy, em nên đi khám đi." Chị Chu cũng lên tiếng khuyên.

Dương Tiểu Yến thấy mọi người đều quan tâm, chỉ cười yếu ớt: "Mọi người cứ làm việc đi. Em thực sự không sao."

Nói rồi, cô ấy cúi đầu tiếp tục làm việc, không muốn nói thêm.

Lúc này, Tần Chiêu Chiêu phát hiện trên cổ tay Dương Tiểu Yến có một vết bầm tím.

Cô khẽ nhíu mày, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Thu Cúc đã lắc đầu nhẹ, ra hiệu bảo cô đừng hỏi thêm.

Tần Chiêu Chiêu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mà Dương Tiểu Yến cũng không chủ động giải thích, nên cô đành im lặng.

Dù vậy, cô vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn Dương Tiểu Yến, lo sợ cô ấy sẽ ngất đi.

Lúc này, Thu Cúc đứng dậy, nói với Tần Chiêu Chiêu: "Chị đi vệ sinh, em có muốn đi cùng không?"

Tần Chiêu Chiêu vốn không định đi, nhưng thấy ánh mắt của Thu Cúc như muốn nói gì đó, cô liền gật đầu:

"Vậy mình đi cùng nhau."

Hai người rời khỏi xưởng, đi về phía nhà vệ sinh công cộng.

Ra đến bên ngoài, Thu Cúc hạ giọng nói:

"Dương Tiểu Yến thật đáng thương. Cô ấy thường xuyên đến làm với những vết thương trên người. Chị hỏi thì cô ấy luôn nói do vô ý va phải, nhưng rõ ràng đó là dấu vết bị đánh."

Tần Chiêu Chiêu sững người, không ngờ lại có chuyện như vậy.

"Sao có thể thế được? Chồng cô ấy không phải là bộ đội sao?"

"Thì đã sao? Bộ đội cũng có người không ra gì." Thu Cúc hừ lạnh.

Tần Chiêu Chiêu cảm thấy khó hiểu: "Cô ấy cứ chịu đựng như vậy sao?"

"Có lẽ là bị đánh đến sợ rồi, nên không dám nói ra. Chị cũng muốn giúp lắm, nhưng không biết phải làm thế nào."

Tần Chiêu Chiêu ghét nhất những kẻ đàn ông vũ phu.

"Cô ấy nói chồng làm ở bộ phận hậu cần, cụ thể là làm gì vậy?"

"Hình như bên bộ phận vận tải, lái xe." Thu Cúc thở dài. "Nhưng em hỏi chuyện này cũng vô ích thôi. Cô ấy đã chọn chịu đựng rồi, chúng ta muốn giúp cũng không được. Thôi cứ coi như không biết đi."

Tần Chiêu Chiêu khẽ cắn môi, cuối cùng gật đầu: "Em hiểu rồi."

Nói xong, hai người vào nhà vệ sinh rồi trở lại xưởng làm việc.
 
Back
Top Bottom