Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 60: Chương 60



Trương Mỹ Phượng thở dài:

"Từ lúc về đến giờ, thằng bé không chịu rời chị một phút nào. Chỉ cần chị khuất tầm mắt là khóc. Chị sợ thằng bé bị hoảng sợ rồi."

Tần Chiêu Chiêu đặt bát đũa xuống, bước đến trước mặt Tiểu Bảo, nhẹ nhàng ngồi xuống:

"Tiểu Bảo, đưa tay cho thím xem nào, thím kiểm tra xem con có sao không nhé?"

Tiểu Bảo không có phản ứng.

Trương Mỹ Phượng khẽ v**t v* lưng con, dịu dàng dỗ dành:

"Tiểu Bảo, để thím Chiêu Chiêu kiểm tra cho con được không?"

Cậu bé ngoan ngoãn đưa tay ra.

Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Bảo, tay còn lại đặt lên cổ tay cậu bé để bắt mạch.

Mạch ở hai vị trí thốn và xích đều ổn định, nhưng mạch quan lại tròn trịa và đập rất nhanh—một dấu hiệu rõ ràng của động mạch đập mạnh.

Khi một người bị kinh hãi, khí huyết rối loạn, âm dương mất cân bằng, khiến mạch đập bất ổn, trơn tuột và nhanh nhưng lại ngắn. Đây là dấu hiệu điển hình của chứng hoảng sợ.

Trương Mỹ Phượng sốt ruột nhìn cô:

"Thế nào rồi?"

"Tiểu Bảo đúng là bị kinh hãi."

Nghe vậy, sắc mặt Trương Mỹ Phượng tái đi:

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Thấy cô căng thẳng, Tần Chiêu Chiêu trấn an:

"Chị đừng lo. Đông y có cách trị rất hiệu quả cho tình trạng này."

Nghe vậy, Trương Mỹ Phượng mới thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy cần làm gì? Có phải uống thuốc không?"

"Không cần đâu. Chỉ cần xoa bóp huyệt vị là có thể giúp Tiểu Bảo ổn định tinh thần. Để em hướng dẫn chị."

Nói rồi, Tần Chiêu Chiêu cầm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bảo, đặt ngón cái lên vị trí huyệt tiểu thiên tâm, giải thích:

"Đây là huyệt tiểu thiên tâm. Chị dùng ngón cái ấn vào đây, hơi dùng lực một chút, xoa bóp khoảng ba trăm lần mỗi tay, tổng cộng là sáu trăm lần. Điều này sẽ giúp thằng bé giảm căng thẳng."

Cô tiếp tục xoa bóp từng khớp ngón tay của Tiểu Bảo, vừa làm vừa nói:

"Tiếp theo là xoa bóp các khớp ngón tay. Chị thấy không, em đang làm thế này, mỗi khớp phải xoa kỹ, mỗi tay khoảng năm phút."

Trương Mỹ Phượng chăm chú quan sát, sau đó làm theo động tác của Tần Chiêu Chiêu.

"Chị làm thế này đúng không?"

"Đúng rồi, rất tốt! Tốt nhất là làm vào buổi tối trước khi đi ngủ. Khi ngủ, chị hãy ôm Tiểu Bảo, đừng để thằng bé ngủ một mình. Cảm giác an toàn sẽ giúp con bé trấn tĩnh lại nhanh hơn."

Nghe Tần Chiêu Chiêu giải thích tường tận, Trương Mỹ Phượng dần an tâm, lo lắng trên mặt cũng vơi đi đáng kể.

"Tiểu Tần, em giỏi quá. Còn hiểu biết hơn cả bác sĩ Trương ở trạm y tế nữa. Em có bao giờ nghĩ đến việc làm bác sĩ không?"

Tần Chiêu Chiêu cười:

"Chị nghĩ vào trạm y tế quân đội dễ lắm sao? Phải có bằng y khoa chính quy và có quan hệ trong đơn vị mới được vào."

"Thế em đi thi lấy bằng đi! Em thông minh thế này, chắc chắn thi đậu. Có bằng rồi, doanh trưởng Lục chỉ cần nói một câu là xong ngay."

Tần Chiêu Chiêu quay lại bàn, tiếp tục ăn mì, giọng có chút suy tư:

"Em cũng nghĩ vậy, nhưng không biết khi nào mới có kỳ thi phù hợp. Có lẽ khi về nhà, em sẽ đến sở y tế hỏi xem điều kiện thi lấy bằng hành nghề thế nào."

"Về nhà? Em định về đâu?"

Tần Chiêu Chiêu vừa ăn mì vừa thản nhiên đáp: "Về nhà mẹ em."

Trương Mỹ Phượng nghe vậy liền cau mày: "Tiểu Tần, em vẫn còn muốn ly hôn với doanh trưởng Lục sao?" Cô thật sự không hiểu nổi. Rõ ràng những gì doanh trưởng Lục thể hiện hôm nay đã đủ để chứng minh tình cảm của anh ấy.

Tần Chiêu Chiêu nhớ lại lời Lục Trầm nói trước khi rời đi—rằng anh không muốn ly hôn nữa. Nhưng cô không phải nguyên chủ. Dù cô có yêu một người đến đâu, nếu người đó không toàn tâm toàn ý với cô, trong lòng vẫn còn vương vấn kẻ khác, cô cũng không cần.

"Tất nhiên rồi, chuyện này em đã quyết định."

Trương Mỹ Phượng sốt ruột, thực sự lo lắng cho Tần Chiêu Chiêu. Cô thấy rõ hai người này rất xứng đôi, hơn nữa, cô cũng cảm nhận được tình cảm của Lục Trầm dành cho Tần Chiêu Chiêu. Chỉ là chính cô ấy không nhận ra mà thôi. Cô không thể để hai người họ chia tay chỉ vì sự cố chấp này.

"Tiểu Tần, em nghĩ gì vậy? Hôm nay biểu hiện của doanh trưởng Lục còn chưa đủ rõ ràng sao? Mọi người ai cũng thấy anh ấy lo lắng và quan tâm em như thế nào. Trước đây, em nói rằng em không thể làm trái tim anh ấy ấm lên, nhưng chị thấy, trái tim của doanh trưởng Lục còn ấm hơn của em nhiều. Tin chị đi, với kinh nghiệm của một người từng trải, chị dám chắc rằng trái tim doanh trưởng Lục đã đặt hết ở chỗ em rồi."

Nếu cô chưa từng tận tai nghe thấy những lời của Trương Vi Vi, nếu Lục Trầm không đuổi cô về khu gia đình mà không giải thích bất cứ điều gì, có lẽ cô cũng sẽ có suy nghĩ giống như Trương Mỹ Phượng.

Nhưng thực tế lại không như vậy. Dù Lục Trầm không muốn ly hôn, cô vẫn kiên quyết đi đến cùng. Cô không thể ở bên một người đàn ông mà trái tim không thuộc về mình.

"Chị không hiểu chuyện giữa bọn em đâu. Dù anh ấy không đồng ý ly hôn, em cũng sẽ ly hôn. Chúng em không còn khả năng ở bên nhau nữa." Giọng Tần Chiêu Chiêu chắc nịch, không hề dao động.

Trương Mỹ Phượng thật sự không hiểu nổi: "Hai người có chuyện gì mà nhất định phải ly hôn chứ? Tiểu Tần, em nói chị nghe, chị phân tích giúp em."

Tần Chiêu Chiêu do dự một lúc rồi nói: "Trong lòng Lục Trầm có người khác. Bây giờ chị hiểu tại sao em muốn ly hôn chưa?"

Câu nói này khiến Trương Mỹ Phượng giật mình, suýt nữa tưởng mình nghe nhầm.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 61: Chương 61



Dựa vào những gì cô biết về doanh trưởng Lục, chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra.

Chồng cô là đồng đội lâu năm của doanh trưởng Lục, cô cũng đã nghe không ít câu chuyện về anh qua lời chồng mình. Nhưng chưa bao giờ có chuyện anh có người phụ nữ nào khác ngoài Tần Chiêu Chiêu.

Hơn nữa, Lục Trầm không phải kiểu người đã có người trong lòng nhưng vẫn vội vàng kết hôn với một người khác.

"Không thể nào! Doanh trưởng Lục không phải người như vậy. Nếu cậu ấy đã có người trong lòng, tại sao không cưới người đó, mà lại vội vã kết hôn với em ngay lần đầu gặp mặt? Em thấy chuyện này hợp lý không?"

Tần Chiêu Chiêu sững người, cô chưa từng nghĩ đến điều này.

Nếu một năm trước, Lục Trầm đã quen biết Trương Vi Vi, thì với tính cách của cô ta, chắc chắn cô ta rất thích Lục Trầm. Nhưng tại sao Lục Trầm không cưới cô ta, mà lại chọn kết hôn với Tần Chiêu Chiêu?

Điều này quả thực không hợp lý.

"Chắc là hai người họ từng xảy ra mâu thuẫn chăng?"

Trương Mỹ Phượng suýt nữa muốn gõ vào đầu Tần Chiêu Chiêu một cái. Một người thông minh như vậy, tại sao trong chuyện tình cảm lại chậm chạp đến thế?

"Không thể nào! Cả hai đều là người trưởng thành, doanh trưởng Lục cũng đã 26 tuổi rồi, đâu phải trẻ con. Làm gì có chuyện chỉ vì một trận cãi vã mà anh ấy lại đi cưới người khác? Ngay cả trẻ con cũng không làm vậy, huống hồ là doanh trưởng Lục. Lời giải thích duy nhất chính là cậu ấy chưa bao giờ thích người đó, chỉ có cô ta thích cậu ấy mà thôi. Em chắc chắn đã hiểu lầm rồi!"

Câu nói của Trương Mỹ Phượng khiến Tần Chiêu Chiêu có chút dao động.

Đúng là cô chưa từng nghĩ theo hướng này. Nếu những lời của Trương Mỹ Phượng là sự thật, thì có thể Trương Vi Vi chỉ đơn phương thích Lục Trầm, cố tình nói ra những điều đó trước mặt cô để khiến cô tức giận.

Thấy Tần Chiêu Chiêu có vẻ lưỡng lự, Trương Mỹ Phượng liền tiếp lời: "Chuyện này cứ để chị lo. Chồng chị thân với doanh trưởng Lục, chị sẽ nhờ anh ấy hỏi rõ ràng xem mọi chuyện thế nào."

Tần Chiêu Chiêu không nói gì, nhưng trong lòng bắt đầu có chút dao động. Lời của Trương Mỹ Phượng có lẽ không phải không có lý.

Thực ra, Lục Trầm không hề có ý gì với Trương Vi Vi.

Điều này cũng giải thích vì sao trước khi rời đi, anh đã nói với cô rằng sẽ giải thích rõ mọi chuyện khi trở về.

Có lẽ, cô thực sự đã hiểu lầm anh. Nếu đúng như vậy, cô nhất định phải làm rõ chuyện này.

"Được thôi, nhưng đừng nói với chồng chị là em nhờ anh ấy hỏi giúp."

Thấy cuối cùng cũng thuyết phục được Tần Chiêu Chiêu, Trương Mỹ Phượng thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười đầy hài lòng.

"Như vậy mới đúng chứ. Em yên tâm đi, chị sẽ bảo là chị hỏi cho chị thôi, không nhắc gì đến em đâu."

Tần Chiêu Chiêu cười nhẹ:

"Được rồi."

Sau khi chỉnh trang lại trang phục, cô rời khỏi nhà, hướng đến Y Vụ Sở của doanh trại.

Cô muốn nhờ bác sĩ Dương Khang kiểm tra xem liệu mình có bị tổn thương xương hay nội tạng gì không, vì hiện tại phần lưng đau nhói hơn hẳn lúc đầu.

Ở kiếp trước, mỗi khi đau ốm, cô đều được ông nội kê thuốc và điều trị, chưa bao giờ phải tự chữa cho mình. Vì vậy, bây giờ cô chỉ có thể tìm đến Dương Khang.

Khi bước ra khỏi nhà, trời vẫn chưa đến năm giờ chiều, nhưng mỗi bước đi đều kéo theo từng cơn đau nhức buốt đến tận xương.

Quãng đường vốn chỉ mất mười phút, nhưng hôm nay cô phải đi gần hai mươi phút mới tới nơi.

Người lính gác cổng vẫn là cậu lính hôm qua đã ngăn cô lại. Nhận ra cô, cậu ta không hỏi han gì mà trực tiếp cho vào.

Vì đã từng đến đây một lần, cô không cần dò dẫm mà đi thẳng đến cửa.

Trong sân của phòng khám, có vài chiến sĩ mặc quân phục đang ra vào. Bên trong phòng, cũng có hai người lính đang ngồi đợi khám bệnh. Cô vừa bước vào, ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía cô.

Trương Vi Vi từ phòng điều trị bước ra, trên tay cầm chai truyền dịch.

Lục Trầm vừa đưa đến một tên tội phạm bị trúng đạn ở tay và chân. Sau khi Dương Khang thực hiện ca phẫu thuật, Trương Vi Vi là người thay dung dịch truyền cho hắn.

Vừa thay xong, cô ta bước ra ngoài thì trông thấy Tần Chiêu Chiêu đang đứng giữa sân.

Hôm nay, Tần Chiêu Chiêu mặc áo thun trắng tay lỡ, quần ống thẳng màu đen, áo sơ vin gọn gàng, chân đi đôi giày da nhỏ đen bóng loáng.

Mái tóc đen nhánh, mềm mại buộc lỏng sau đầu.

Chỉ là trang phục đơn giản, nhưng khoác lên người cô lại trông thật tinh tế và thanh lịch.

Trương Vi Vi khẽ nhếch môi.

Lục Trầm chắc hẳn đã giải thích rõ mọi chuyện với cô rồi, vậy cô đến đây để làm gì?

Muốn thị uy với mình sao? Hay muốn khiến mình bẽ mặt trước mọi người?

Nghĩ đến tính cách kiêu ngạo của Tần Chiêu Chiêu, Trương Vi Vi khẽ cười đầy ẩn ý.

"Hoa khôi này đẹp quá nhỉ? Bạn gái của ai thế? Sao chưa từng thấy bao giờ?" Hai chiến sĩ trẻ đi ngang qua khẽ thì thầm với nhau.

Đúng lúc này, ánh mắt Tần Chiêu Chiêu và Trương Vi Vi chạm nhau.

Trương Vi Vi lập tức mỉm cười, bước đến gần. Khi trông thấy những vết thương chi chít trên mặt và tay cô, vẻ mặt tỏ ra đầy kinh ngạc.

"Ôi, đây chẳng phải là vợ của doanh trưởng Lục sao? Mặt và tay chị sao lại bị thương thế này? Mau vào trong để tôi xem qua cho."

Câu nói vừa dứt, những chiến sĩ xung quanh lập tức im lặng.

"Đây là vợ của doanh trưởng Lục à? Chỉ được cái mặt đẹp thôi."

"Cậu nói nhỏ thôi, để cô ấy nghe được thì phiền đấy."

Tần Chiêu Chiêu dĩ nhiên nghe thấy.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 62: Chương 62



Cô không ngờ mọi người lại có ý kiến không tốt về nguyên chủ trước đây đến vậy. Có lẽ, trong doanh trại này, chẳng ai thực sự thích cô cả.

Chỉ một câu nói của Trương Vi Vi, đã khiến cô rơi vào tình huống khó xử.

Cô ta quả thực rất cao tay.

Thế nhưng, Tần Chiêu Chiêu không hề tỏ ra khó chịu hay phản bác lại. Cô khẽ cười, giọng điềm nhiên:

"Không cần đâu, tôi đến tìm bác sĩ Dương Khang."

Trương Vi Vi hơi sững lại.

Cô ta nghĩ rằng Tần Chiêu Chiêu sẽ lờ mình đi, hoặc phản ứng lại bằng những lời khó nghe, để mình có cơ hội tỏ ra đáng thương trước mặt mọi người.

Nhưng Tần Chiêu Chiêu không làm vậy.

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ta.

Trương Vi Vi lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh, giọng vẫn đầy nhiệt tình:

"Bác sĩ Dương Khang đang rất bận, trong phòng còn bệnh nhân đang đợi xếp hàng. Hay là để tôi xử lý vết thương cho chị trước nhé? Tay chị có hai vết thương khá sâu, nếu không xử lý cẩn thận sẽ rất dễ nhiễm trùng đấy."

Vừa nói, cô ta vừa chủ động nắm lấy tay Tần Chiêu Chiêu, định kéo cô vào bên trong.

Tần Chiêu Chiêu muốn rút tay lại, nhưng Trương Vi Vi nắm quá chặt, cô không thể nào giằng ra được.

Trên mặt vẫn giữ nụ cười, cô thản nhiên nói: "Chị dâu, chị đừng khách sáo với tôi quá."

Các chiến sĩ trong sân đều trông thấy Trương Vi Vi nhiệt tình như vậy. Nếu cô tỏ thái độ phản kháng hay cãi nhau, chắc chắn họ sẽ nghĩ cô không biết điều. Đây có lẽ chính là mục đích của Trương Vi Vi?

Nghĩ vậy, cô quyết định phối hợp. "Vậy thì phiền bác sĩ Trương rồi."

Không ngờ Tần Chiêu Chiêu lại không mắc bẫy, Trương Vi Vi thoáng sững sờ. Cô ta cứ nghĩ người phụ nữ này là kẻ vô tâm, không ngờ cũng biết đối phó.

"Không có gì đâu. Chị dâu, chỉ cần chị đừng có ác cảm với tôi là được." Dứt lời, cô ta kéo Tần Chiêu Chiêu vào phòng điều trị.

Bên trong có một tên tội phạm vừa được phẫu thuật, hắn vẫn đang mê man. Trương Vi Vi dẫn cô vào hẳn phòng thuốc phía trong, đóng cửa lại rồi nở một nụ cười đầy ý đồ.

"Chị ngồi xuống đi, để tôi sát trùng vết thương cho."

Tần Chiêu Chiêu lạnh nhạt đáp: "Không cần khách sáo đâu, tôi không sao." Cô giữ chặt lấy tay cô ta, không muốn bị động.

Trương Vi Vi cười như không cười, ánh mắt thách thức: "Chị dâu, đã đến đây rồi, không điều trị gì thì làm sao ra về được?"

Tần Chiêu Chiêu nhìn cô ta, giọng trầm xuống: "Đừng giả vờ nữa. Cô muốn làm gì?"

Không còn che giấu, Trương Vi Vi nói thẳng: "Tôi muốn chị ly hôn với Lục Trầm. Ở bên chị, anh ấy rất khổ sở. Chỉ có tôi mới có thể khiến anh ấy hạnh phúc."

Tần Chiêu Chiêu nhếch môi cười lạnh: "Cô nằm mơ đấy à? Tôi không ly hôn, cô mãi mãi không có cơ hội đâu.

Nếu cô còn tiếp tục phá hoại hôn nhân của chúng tôi, tôi sẽ báo cáo đoàn, tố cáo cô phá hoại quân hôn.

Trương Vi Vi, tôi khuyên cô nên an phận mà làm bác sĩ. Nếu không, tôi sẽ khiến cô không còn làm bác sĩ được nữa. Tin hay không tùy cô."

Trương Vi Vi không hề dao động, cô ta cười khẩy: "Chị nghĩ tôi cần công việc này sao? Tôi ở lại đây vì Lục Trầm! Chị đã cướp anh ấy khỏi tôi. Tôi nhất định sẽ khiến anh ấy ly hôn với chị.

Đừng dọa tôi. Vì Lục Trầm, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì."

Trên gương mặt còn non trẻ ấy, lúc này chỉ còn sự điên cuồng khó tin.

Tần Chiêu Chiêu chậm rãi đứng dậy, ánh mắt không chút sợ hãi: "Được, vậy chúng ta cứ chờ xem. Tôi muốn biết, cô có thể làm gì vì Lục Trầm?"

Trương Vi Vi đột nhiên rút ra một con dao mổ, lưỡi dao sắc bén lóe lên ánh lạnh lẽo. Cô ta từng bước tiến lại gần, ánh mắt đầy ác ý.

Tần Chiêu Chiêu không ngờ cô ta lại điên đến mức này, chẳng lẽ cô ta định giết mình sao?

"Cô muốn làm gì? Giết tôi à? Cô giết tôi thì cũng phải đền mạng!"

Trương Vi Vi bật cười, giọng nói âm u: "Giết chị? Tôi đâu có ngốc thế. Tôi còn muốn kết hôn, sinh con với Lục Trầm nữa mà."

Dứt lời, cô ta giơ con dao lên, nhưng không phải hướng về Tần Chiêu Chiêu, mà đặt lưỡi dao lên cánh tay trắng nõn của chính mình.

Cảnh tượng này khiến Tần Chiêu Chiêu sững sờ, nhưng rất nhanh, cô hiểu ra ý đồ của cô ta.

"Cô định tự làm mình bị thương rồi đổ tội cho tôi?"

Trương Vi Vi nhìn cô, ánh mắt đầy chấp niệm: "Lục Trầm nói không thích tôi, nhưng tôi biết đó không phải sự thật. Chính vì sự tồn tại của chị mà anh ấy không thể thích tôi.

Tôi vốn định từ bỏ, nhưng đêm qua tôi đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn không thể buông tay. Vì anh ấy, tôi có thể làm bất cứ điều gì."

Nói xong, cô ta không chần chừ nữa, vung dao lên, rạch một đường trên cánh tay mình.

Máu đỏ tươi lập tức chảy ra, loang lổ trên chiếc áo blouse trắng.

Tần Chiêu Chiêu hơi choáng váng, nhưng cô vẫn giữ được lý trí.

Nếu để Trương Vi Vi thực hiện âm mưu này, thì dù cô có trăm cái miệng cũng không thể biện minh. Khi đó, tất cả tội danh mà nguyên chủ từng mang sẽ đổ lên đầu cô, và Lục Trầm chắc chắn sẽ tin cô ta.

Nhìn thấy máu từ vết thương của Trương Vi Vi không ngừng rỉ ra, cô ta đột nhiên buông con dao, loạng choạng lùi lại, rồi ngã xuống đất.

Cô ta hét lên thất thanh: "A... Chị dâu! Đừng giết em! Cứu với!"

Tần Chiêu Chiêu lập tức phản ứng.

Cô nhíu mày, nhanh chóng đưa tay cậy vết thương cũ trên cánh tay mình. Vết thương vốn đã đóng vảy nay lại rỉ máu.

Máu của cô cũng chảy ra, dù không nhiều nhưng đủ để chứng minh rằng cô không phải kẻ ra tay trước.

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt cô dừng lại trên cánh tay của Trương Vi Vi, nơi vết thương còn rướm máu.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 63: Chương 63



Tần Chiêu Chiêu lao nhanh đến chỗ Trương Vi Vi đang nằm trên mặt đất, nắm lấy cánh tay bị thương của cô ta, rồi dùng máu từ vết thương đó bôi lên chính vết thương của mình. Sau đó, cô cũng ngồi phịch xuống đất, mặt mày tái nhợt.

Tiếng kêu cứu của cô còn thảm thiết hơn cả Trương Vi Vi:
"Cứu tôi với! Có ai không, cứu tôi với!"

Hành động bất ngờ và liên tiếp của Tần Chiêu Chiêu khiến Trương Vi Vi sững sờ, há hốc mồm không nói nên lời. Cô ta thậm chí quên mất cả việc tiếp tục màn kịch của mình.

Tần Chiêu Chiêu diễn rất nhập tâm, như thể vừa bị ai đó đâm thẳng vào phổi. Cô vò rối tóc, lết từng bước ra phía cửa, miệng không ngừng r*n r* thảm thiết.

Tiếng kêu thất thanh của cô không chỉ khiến tên tội phạm đang bất tỉnh bị đánh thức mà còn làm các chiến sĩ bên ngoài và Dương Khang trong phòng khám giật mình hoảng hốt. Tưởng rằng tên tội phạm đã tỉnh lại và tiếp tục tấn công người khác, họ lập tức lao đến.

Vừa bước vào phòng, họ nhìn thấy tên tội phạm bên ngoài vẫn còn hoảng sợ, mắt dán chặt vào hướng phòng pha chế. Nhưng điều đáng sợ hơn cả chính là tiếng la hét thảm thiết bên trong.

Không chần chừ, một người lính tung chân đạp mạnh cánh cửa.

Tần Chiêu Chiêu lập tức bật dậy, thấy người lính đầu tiên xông vào, cô liền giơ tay lên, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi và đau đớn:
"Cứu tôi với! Bác sĩ Trương điên rồi! Cô ta kéo tôi vào đây bảo kiểm tra vết thương, ai ngờ lại dùng dao mổ đâm tôi!"

Trương Vi Vi vẫn đang ngồi bệt dưới đất, mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cô ta không kịp phản ứng. Đến khi thấy các chiến sĩ và Dương Khang đã bước vào, cô ta mới bừng tỉnh, vội vàng khóc lóc phân trần:
"Dương Khang! Mọi người đừng nghe cô ta nói bậy! Chính cô ta dùng dao mổ rạch vào tay tôi! Cô ta tự làm mình bị thương rồi đổ oan cho tôi!"

Cô ta giơ cánh tay đang chảy máu đầm đìa lên, vết thương sâu đến mức máu rỉ xuống đất, trông vô cùng đáng sợ.

Dương Khang vừa vào đã thấy Trương Vi Vi ngã trên đất với cánh tay đầy máu, trong lòng không khỏi xót xa. Anh ta lập tức chạy đến, đỡ cô ta dậy, nhìn thấy vết thương dài trên tay, ánh mắt lập tức tràn đầy tức giận, quay sang nhìn chằm chằm vào Tần Chiêu Chiêu.

Anh ta nhẹ nhàng đỡ Trương Vi Vi ngồi xuống ghế, nhanh chóng cầm hộp cứu thương để cầm máu cho cô ta.

Trong phòng, mọi người đưa mắt nhìn nhau, bối rối không biết phải tin ai. Cả hai đều bị thương, cả hai đều khẳng định người kia đã làm hại mình.

Trương Vi Vi lúc này lại nức nở, giọng nói đầy uất ức:
"Tần Chiêu Chiêu! Cô đừng ỷ mình là vợ của doanh trưởng Lục mà coi thường tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ bé! Doanh trưởng Lục luôn đối xử tốt với tất cả mọi người trong doanh trại, chỉ vì anh ấy giúp tôi đưa gia đình đến thăm mà cô đã ghen tuông rồi tìm đến đây gây sự! Cô có thể ghét tôi, nhưng không được phép bôi nhọ danh dự của doanh trưởng Lục!"

Trong trạm y tế của doanh trại, Trương Vi Vi là một bác sĩ trẻ trung xinh đẹp, tính tình hiền lành, nhẫn nại khi khám bệnh, lại hơi hướng nội nên rất được các chiến sĩ quý mến. Đặc biệt là những người lính trẻ chưa lập gia đình, ai cũng dành thiện cảm cho cô ta.

Trái lại, danh tiếng của Tần Chiêu Chiêu trong doanh trại lại chẳng mấy tốt đẹp. Mọi người đều biết cô từng có quá khứ trộm cắp, đánh nhau với các chị em quân nhân, thậm chí còn ngang ngược cấm người khác đi ngang qua cửa nhà mình. Những chuyện đó ai cũng biết rõ.

Dù cô có đẹp như tiên nữ, nhưng trong mắt mọi người, tâm địa của cô độc ác như quỷ dữ.

Vậy nên, khi đối mặt với tình huống này, các chiến sĩ trong phòng đều vô thức lùi lại, giữ khoảng cách với Tần Chiêu Chiêu, rõ ràng họ tin lời Trương Vi Vi hơn.

Tần Chiêu Chiêu nhìn những ánh mắt nghi ngờ xung quanh, trong lòng cười lạnh. Danh tiếng của nguyên chủ vốn đã quá xấu, cô có nói gì đi nữa, bọn họ cũng sẽ không tin.

Nhưng dù vậy, cô vẫn phải nói rõ sự thật. Cô không thể để bản thân bị đổ oan. Nếu không, công sức cào rách vết thương trên tay mình cũng sẽ trở thành vô ích.

Cánh tay cô vẫn đang đau nhức, nhưng cô không thể lùi bước!

Tần Chiêu Chiêu nhìn thẳng vào mắt Trương Vi Vi, giọng nói rõ ràng, không chút nao núng:
“Trương Vi Vi, cô đừng giả vờ nữa. Tôi đến đây để gặp bác sĩ Dương khám bệnh, không phải tìm cô. Ngay từ đầu, khi cô kéo tôi đi, tôi đã từ chối, các chiến sĩ trong sân đều nghe thấy. Nhưng cô vẫn cố chấp không buông tay, ép tôi vào đây."

Cô hít một hơi sâu, tiếp tục:
"Cô nói với tôi rằng cô thầm yêu doanh trưởng Lục, nhưng vì tôi, anh ấy mới giữ khoảng cách với cô. Cô muốn tôi ly hôn, tôi không đồng ý thì cô tuyên bố sẵn sàng làm mọi thứ để có được anh ấy. Rồi cô cầm dao mổ rạch vào tay tôi. Tôi chỉ đẩy nhẹ cô một cái, vậy mà cô tự ngã xuống đất rồi tự làm mình bị thương. Đến khi các chiến sĩ bước vào, cô mới gào khóc vu oan cho tôi."

Ánh mắt cô quét qua đám đông, giọng nói rành rọt:
"Tin hay không là tùy các anh, nhưng sự thật là như vậy."

Nước mắt Trương Vi Vi rơi lã chã, cô ta run rẩy, uất ức khóc lóc:
"Chính cô mới là kẻ đổi trắng thay đen! Đến nước này rồi mà cô vẫn còn vu oan cho tôi!"

Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên:
"Mọi người tránh ra! Chính ủy Hứa đến rồi!"

Khi doanh trưởng Lục không có mặt ở doanh trại, mọi chuyện lớn nhỏ đều do chính ủy Hứa xử lý.

Chính ủy Hứa tầm khoảng bốn mươi tuổi, là người có kinh nghiệm và được các chiến sĩ trong doanh trại rất kính trọng. Ông nghiêm nghị bước vào, ánh mắt lướt qua Tần Chiêu Chiêu và Trương Vi Vi.

Người báo cáo vụ việc này chính là chiến sĩ lúc trước đã chê bai Tần Chiêu Chiêu. Hắn ta nhìn cô đầy vẻ khinh thường.

Chính ủy Hứa tuy từng trải nhưng đây là lần đầu tiên ông chứng kiến một vụ tranh chấp trong doanh trại lại nghiêm trọng đến mức có cả vết thương và hung khí.

Ông biết rất rõ về danh tiếng của Tần Chiêu Chiêu. Chính ông từng khuyên Lục Trầm rằng nếu không thể tiếp tục chung sống thì nên ly hôn. Vì vậy, ông vốn không có thiện cảm với cô.

Trái lại, Trương Vi Vi thì khác. Cô ta mới vào làm ở trạm y tế hơn một năm nhưng rất được lòng đồng đội. Trong mắt ông, cô ta là người trẻ tuổi, chăm chỉ, chưa từng có điều tiếng gì. Khi nghe báo cáo rằng vợ doanh trưởng Lục cầm dao tấn công bác sĩ Trương, ông lập tức nghĩ rằng Tần Chiêu Chiêu đến gây sự.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 64: Chương 64



Thế nhưng, khi đến nơi, ông thấy cả hai đều bị thương. Làm chính trị nhiều năm, ông hiểu rằng cần làm rõ mọi chuyện trước khi kết luận. Dù không có thiện cảm với Tần Chiêu Chiêu, nhưng ông vẫn phải theo đúng trình tự.

Ông nhìn vết thương trên tay cô, giọng điềm đạm:
“Cô có sao không? Để bác sĩ Dương xử lý vết thương cho.”

Tần Chiêu Chiêu lắc đầu, giọng nói bình tĩnh nhưng dứt khoát:
“Thể chất tôi không sao, nhưng tinh thần thì bị sốc. Trương Vi Vi cầm dao tấn công tôi. Khi sự việc bại lộ, cô ta tự rạch tay mình rồi đổ tội cho tôi. Tôi không thể chịu nỗi oan này.”

Trương Vi Vi lập tức phản bác, giọng điệu đầy phẫn uất:
“Chính ủy Hứa, chú đừng tin cô ta! Tôi có ý tốt, thấy tay cô ấy bị thương nên kéo cô ấy vào đây bôi thuốc. Không ngờ cô ấy lại cầm con dao mổ trên bàn, rạch lên tay tôi rồi đe dọa rằng đó là bài học vì tôi dám tiếp cận doanh trưởng Lục!"

Cô ta nghẹn ngào nói tiếp:
“Hôm trước, bố mẹ tôi đến thăm, doanh trưởng Lục có đưa tôi đi đón. Cô ấy nghi ngờ tôi và anh ấy có quan hệ mờ ám. Còn vết thương trên tay cô ấy, vốn đã có sẵn, không phải tôi gây ra!”

Chính ủy Hứa nghe xong, cau mày suy nghĩ. Hai người đưa ra hai lời khai hoàn toàn trái ngược. Chắc chắn có một người đang nói dối.

Vụ việc này rất nghiêm trọng, không thể xem nhẹ. Ông cần điều tra kỹ lưỡng để làm sáng tỏ mọi chuyện.

Ông vừa định lên tiếng thì Tần Chiêu Chiêu đã nói trước:
“Chính ủy Hứa, muốn biết ai đang nói dối, con dao mổ dưới đất chính là bằng chứng. Ai cầm nó, trên đó sẽ có dấu vân tay của người đó.”

Vừa nghe vậy, sắc mặt Trương Vi Vi lập tức tái nhợt. Ánh mắt cô ta vô thức liếc nhanh về phía con dao mổ trên sàn.

Dương Khang đứng bên cạnh quan sát toàn bộ sự việc. Trước đó, anh ta hoàn toàn tin tưởng lời Trương Vi Vi. Hôm qua, anh ta còn nghĩ rằng vợ của doanh trưởng Lục không giống như những lời đồn đại. Nhưng bây giờ...

Nhìn thấy vết thương trên tay Trương Vi Vi, Dương Khang không khỏi xót xa. Giờ đây, cô đã là bạn gái của anh, sao anh có thể để yên khi cô bị xúc phạm?

Anh hít sâu một hơi, rồi lên tiếng, giọng nói dứt khoát:
"Tôi đồng ý giám định vân tay để chứng minh Vi Vi vô tội. Còn nữa, chính ủy Hứa, tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài. Vi Vi từ lâu đã là bạn gái của tôi, không như vợ của doanh trưởng Lục nói. Cô ấy không hề có bất kỳ mối quan hệ nào với doanh trưởng Lục."

Nói xong, anh quay sang nhìn Tần Chiêu Chiêu.

Câu nói của Dương Khang khiến cả phòng chấn động. Ai nấy đều sững sờ, bao gồm cả Tần Chiêu Chiêu lẫn Trương Vi Vi.

Tần Chiêu Chiêu không thể ngờ, Trương Vi Vi luôn miệng nói yêu Lục Trầm, nhưng thực chất lại âm thầm qua lại với Dương Khang. Nếu Lục Trầm biết chuyện này, không biết anh sẽ cảm thấy thế nào?

Cô nhìn thẳng vào Dương Khang, giọng bình tĩnh nhưng đầy kiên định:
“Tôi chưa bao giờ nói cô ta và Lục Trầm có quan hệ gì cả. Tôi hoàn toàn tin tưởng chồng mình."

Cô dừng một chút, rồi tiếp tục:
"Chính bác sĩ Trương đã nói với tôi rằng cô ta thích chồng tôi và muốn tôi ly hôn. Nếu tôi có nửa lời nói dối, kiếp này tôi nguyện không có con. Bác sĩ Dương, anh là người thông minh, chỉ cần suy nghĩ kỹ, anh sẽ nhận ra nhiều điều đáng ngờ."

Lời thề độc của cô khiến Dương Khang khựng lại. Trong lòng anh, niềm tin vào Trương Vi Vi bỗng nhiên lung lay.

Nhưng nghĩ đến việc Vi Vi hiện là bạn gái mình, anh vẫn quyết định đứng về phía cô ta.

Anh siết chặt tay, kiên định nói:
“Tôi không cần suy nghĩ nhiều. Tôi tin Vi Vi.”

Anh quay sang nhìn Trương Vi Vi, như muốn khẳng định lại lập trường của mình.

Tần Chiêu Chiêu thấy vậy, cũng chẳng còn gì để nói thêm. Nếu người ta đã chọn tin vào những gì họ muốn, cô có nói thế nào cũng vô ích.

Trương Vi Vi trong lòng tràn ngập tức giận. Một mặt, chính ủy Hứa đã lấy con dao mổ làm bằng chứng. Mặt khác, Dương Khang lại công khai quan hệ giữa hai người. Cô ta vốn chỉ coi Dương Khang như một phương án dự phòng, mới lén lút hẹn hò với anh ta. Mục tiêu thực sự của cô ta vẫn luôn là Lục Trầm.

Chỉ cần Tần Chiêu Chiêu ly hôn, cô ta sẽ tìm cách tiếp cận anh.

Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã rối tung cả lên, tình hình ngày càng khó kiểm soát.

Chính ủy Hứa cầm lấy con dao mổ trên đất, ánh mắt nghiêm nghị. Ông phất tay, ra lệnh:
"Tất cả chiến sĩ ra ngoài. Chuyện này sẽ được điều tra rõ ràng."

Mọi người rời đi, trong phòng thuốc chỉ còn lại ba người: Tần Chiêu Chiêu, Dương Khang và Trương Vi Vi.

Chính ủy Hứa quét mắt nhìn cả hai cô gái, giọng điệu trầm ổn nhưng không kém phần nghiêm khắc:
“Chúng ta là một tập thể, là một gia đình. Mọi người cần phải đoàn kết, giúp đỡ và yêu thương nhau."

Ông dừng lại một chút rồi nghiêm giọng:
"Chuyện hôm nay các cô không thấy đáng xấu hổ sao? Một người là vợ quân nhân, một người là bác sĩ quân y, vậy mà lại để xảy ra xô xát đến mức dùng dao đối đầu nhau?"

Sắc mặt ông trở nên nghiêm nghị hơn:
"Vụ việc này rất nghiêm trọng. Trước khi sự thật được làm sáng tỏ, tôi mong các cô tự kiểm điểm và báo cáo nếu có điều gì cần nói rõ.”

Tần Chiêu Chiêu không chần chừ, giọng điềm tĩnh:
“Những gì tôi nói ban nãy đều là sự thật. Tôi không còn gì để báo cáo thêm.”

Trương Vi Vi cũng nhanh chóng lên tiếng, giọng vẫn giữ vẻ đáng thương:
“Tôi cũng không có gì cần nói thêm.”

Chính ủy Hứa nhìn cả hai, ánh mắt khó đoán. Cuối cùng, ông đứng dậy, giọng dứt khoát:
"Được rồi. Vậy đợi kết quả cuối cùng."

Nói xong, ông rời khỏi phòng, để lại một bầu không khí nặng nề.

Tần Chiêu Chiêu quay sang nhìn Dương Khang, thản nhiên nói:
“Bác sĩ Dương, hôm nay tôi đến đây vốn dĩ để khám bệnh. Không biết bây giờ anh có còn muốn khám cho tôi không?”
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 65: Chương 65



Dương Khang trầm mặc trong giây lát. Mặc dù trong lòng anh vẫn còn tức giận với cô, nhưng anh là một bác sĩ. Mà bác sĩ quân y, dù đối diện với ai, cũng không thể để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến nguyên tắc nghề nghiệp.

Dù người cần điều trị có là tội phạm đi chăng nữa, anh vẫn phải làm tròn bổn phận của mình.

Anh hít sâu một hơi, rồi nói, giọng điềm đạm:
“Chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của chúng tôi. Dù tôi có ý kiến với cô, nhưng cô đến khám, tôi cũng không thể từ chối.”

Tần Chiêu Chiêu khẽ gật đầu, trong lòng không khỏi tán thưởng. Dù sao, Dương Khang cũng là một bác sĩ có tâm với nghề.

Cô mỉm cười nhẹ:
“Vậy chúng ta vào phòng khám thôi.”

Dương Khang quay sang nhìn Trương Vi Vi, giọng dịu dàng:
"Em về nghỉ ngơi đi. Tan ca anh sẽ đến thăm em."

Trương Vi Vi cố gắng giữ nụ cười gượng gạo, nhưng trong lòng cô ta vô cùng khó chịu.

“Anh cứ làm việc của mình đi, đừng lo cho em.”

Dương Khang khẽ gật đầu rồi dẫn Tần Chiêu Chiêu vào phòng khám. Cánh cửa khép lại, để lại Trương Vi Vi đứng lặng lẽ, ánh mắt cô ta thoáng qua một tia nguy hiểm...

Tần Chiêu Chiêu ngồi xuống ghế, đối diện với Dương Khang. Anh ta nhìn cô, giọng điềm tĩnh:
"Cô bị đau ở đâu?"

Cô chậm rãi đáp:
"Hôm nay tôi bị ngã, lưng đập mạnh xuống đất. Giờ cả lưng đau nhức, tôi lo có thể bị tổn thương nội tạng. Tôi muốn anh kiểm tra giúp."

Dương Khang gật đầu:
"Được, để tôi xem thử."

Tần Chiêu Chiêu quay lưng về phía anh. Khi vén áo cô lên, anh thấy lưng cô đỏ tấy, có một vết bầm lớn. Nhẹ nhàng ấn tay lên vết thương, anh lập tức cảm nhận được cơ thể cô căng cứng vì đau đớn. Cô khẽ hít vào một hơi, hơi thở trở nên nặng nề.

Trước đó, Dương Khang nghĩ rằng cô chỉ lấy cớ đến khám để gây sự. Hôm qua, cô đến trạm y tế nhưng nhất quyết không để anh khám, mà yêu cầu Trương Vi Vi làm thay. Điều đó khiến anh ta cảm thấy khó chịu, thậm chí còn nghĩ cô cố tình tỏ ra khó ưa.

Nhưng lúc này, nhìn vết thương trên lưng cô, Dương Khang không thể không tin rằng cô thực sự đến để khám bệnh.

"Xương của cô không có vấn đề gì. Lưng bị sưng tấy, nhưng tôi đã kiểm tra cột sống, không có dấu hiệu gãy xương. Chỉ là các cơ lưng bị căng giãn."

Anh ta dừng lại một chút rồi tiếp tục:
"Cô về chườm lạnh bằng khăn ướt. Tôi sẽ kê cho cô ít thuốc kháng viêm. Xong rồi, quay lại đi, tôi sẽ nghe phổi và tim."

Tần Chiêu Chiêu ngoan ngoãn làm theo. Dương Khang đặt ống nghe lên ngực cô, lắng nghe thật kỹ. Một lúc sau, anh ta gỡ ống nghe ra, khẳng định:
"Không có vấn đề gì nghiêm trọng. Chườm lạnh sẽ giúp giảm sưng nhanh hơn."

Nói xong, anh đặt ống nghe xuống bàn, lấy giấy bút kê đơn thuốc.

Tần Chiêu Chiêu cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần xương và nội tạng không có vấn đề gì, cô không cần quá lo lắng. Tổn thương cơ bắp có thể khắc phục dễ dàng, chỉ cần chườm lạnh và uống thuốc là đủ.

Dương Khang đưa đơn thuốc cho cô:
"Cô ra quầy lấy thuốc đi."

Cô nhận lấy, khẽ gật đầu:
"Cảm ơn anh."

Rồi cô quay người định rời đi.

Đúng lúc đó, giọng nói của Dương Khang vang lên từ phía sau:
"Cô thề như vậy là thật sao?"

Tần Chiêu Chiêu dừng lại, quay đầu nhìn anh. Gương mặt anh ta trẻ trung, điển trai, đôi mắt ánh lên sự nghi hoặc. Anh ta là một người tốt, nhưng thật đáng tiếc lại yêu nhầm người. Cô có thể đoán được tương lai của anh ta – một phương án dự phòng của Trương Vi Vi, chẳng hơn chẳng kém.

Cô cười nhạt:
"Nếu anh tin, thì đó là sự thật. Nếu anh không tin, dù tôi có nói thật, anh cũng chẳng tin."

Nói xong, cô rời khỏi phòng mà không ngoảnh lại.

Dương Khang nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt đầy suy tư.

Sau đó, anh trở về phòng bệnh, nơi Trương Vi Vi vẫn đang ngồi thẫn thờ.

Anh kéo ghế ra, ngồi đối diện cô, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, giọng nói đầy quan tâm:
"Vết thương còn đau không?"

Trương Vi Vi lập tức rút tay lại, khuôn mặt lạnh lùng.

"Tại sao anh lại nói ra chuyện chúng ta đang hẹn hò?" Cô ta nhìn anh, giọng đầy trách móc. "Em đã nói với anh rồi, em không muốn người khác biết về mối quan hệ này. Sao anh lại làm vậy?"

Dương Khang sững lại. Anh không ngờ cô lại phản ứng mạnh đến vậy.

"Tần Chiêu Chiêu nói em có quan hệ với doanh trưởng Lục. Anh chỉ muốn giúp em, muốn làm rõ rằng giữa em và Lục Trầm không có gì cả."

Trương Vi Vi siết chặt nắm tay, giọng tức giận:
"Em không cần! Em không cần anh giúp em xóa bỏ nghi ngờ! Anh nói ra chuyện của chúng ta, vậy từ giờ em còn mặt mũi nào để gặp Lục Trầm nữa?"

Dương Khang chấn động.

Câu nói của cô ta như một nhát dao đâm thẳng vào lòng anh.

Thì ra, lý do cô ta không muốn công khai mối quan hệ này là vì… vẫn còn hy vọng với Lục Trầm.

Anh ta chỉ là một sự lựa chọn dự phòng của cô ta mà thôi.

Trước đây, Trương Vi Vi luôn gọi doanh trưởng Lục là "anh Lục", nói rằng cô ta coi anh ấy như một người anh trai. Dương Khang đã tin, đã dốc hết tình cảm và sự quan tâm cho cô.

Anh nhớ lại những lần cô ta mệt, anh liền tình nguyện làm thay công việc của cô, để cô được nghỉ ngơi.

Dương Khang đã từng vì Trương Vi Vi mà làm mọi thứ. Trái cây dù khó mua đến đâu, anh cũng nhờ bố mẹ gửi từ quê lên cho cô. Anh tận tâm chăm sóc cô từng bữa ăn, không chỉ đi lấy cơm giúp mà còn rửa bát cho cô.

Cô chưa bao giờ đáp lại tình cảm của anh, nhưng cũng không từ chối những gì anh làm. Anh cứ nghĩ rằng, chỉ cần đủ chân thành, một ngày nào đó cô sẽ cảm động. Và khi họ xác lập mối quan hệ, anh đã tin rằng cuối cùng mình cũng chờ được ngày ấy. Nhưng hóa ra, anh vẫn chỉ là một kẻ dự phòng.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 66: Chương 66



Lòng Dương Khang đau nhói như bị dao cứa. Giọng anh nghẹn lại:
“Chúng ta đã công khai rồi, tại sao em vẫn không thể gặp ‘anh Lục’ của em nữa? Hay là... những gì Tần Chiêu Chiêu nói đều là sự thật? Người em thực sự thích là Lục Trầm?”

Trương Vi Vi sớm đã hối hận khi đồng ý làm bạn gái Dương Khang, mà giờ phút này, cô quyết định nói thẳng.

“Xin lỗi, Dương Khang. Em không thể làm khác. Em thật sự thích anh ấy.”

Dù đã lờ mờ đoán được đáp án, nhưng khi nghe chính miệng cô thừa nhận, tim Dương Khang vẫn quặn thắt. Anh cười nhạt, giọng lạc đi:
“Nếu em thích anh ấy, tại sao lại tìm đến anh? Tại sao lại hẹn hò với anh?”

Trương Vi Vi cúi đầu, tránh ánh mắt anh:
“Vì anh ấy nói rằng anh ấy chỉ coi em như một đồng đội. Anh ấy chưa bao giờ có tình cảm với em. Anh ấy nói mình đã có gia đình, bảo em đừng hy vọng nữa. Lúc ấy em rất buồn, đã tự nhủ phải từ bỏ. Em biết anh đối tốt với em, nên em muốn thử ở bên anh, muốn cho bản thân một cơ hội khác… Đó là lý do em nói những lời ấy với anh. Nhưng… xin lỗi…”

Dương Khang siết chặt nắm tay, giọng đầy thất vọng:
“Anh ấy đã nói rõ ràng như vậy, em cũng đã quyết định thử cùng anh. Vậy tại sao không thể cho anh thêm thời gian? Tại sao lại làm ra chuyện nực cười như hôm nay?”

Trương Vi Vi lắc đầu, mắt đỏ hoe:
“Em không thể. Em đã cố gắng quên anh ấy, đã muốn thật lòng ở bên anh. Nhưng càng cố quên, em lại càng nghĩ về anh ấy. Em không thể lừa dối bản thân nữa.”

Dương Khang hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận. Anh nhìn thẳng vào mắt cô:
“Lục Trầm đã có vợ rồi. Giờ em còn muốn chen chân vào gia đình họ, em không thấy điều đó là sai sao?”

Giọng Trương Vi Vi lạc đi:
“Em biết… nhưng em không thể làm gì khác.”

Lúc này, Dương Khang cuối cùng cũng hiểu ra tất cả. Anh nhìn xuống vết thương trên tay cô, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Giọng anh trầm xuống:
“Vết thương trên tay em… là do em tự rạch, đúng không? Những gì Tần Chiêu Chiêu nói đều là thật?”

Trương Vi Vi không muốn giấu nữa. Cô biết, con dao phẫu thuật đó không hề dính vân tay của Tần Chiêu Chiêu. Sự việc này, dù có che giấu thế nào, cũng sẽ sớm bị phanh phui. Cô khẽ gật đầu, không lên tiếng.

Khoảnh khắc đó, Dương Khang bỗng thấy cô gái trước mặt thật xa lạ. Đây vẫn là người anh từng yêu sao? Sao cô có thể làm ra những chuyện đáng sợ như vậy?

Anh cười cay đắng, giọng đầy thất vọng:
“Em có biết hậu quả của chuyện này là gì không? Người khác sẽ nghĩ gì về em? Em có từng nghĩ đến điều đó chưa?”

Trương Vi Vi cắn môi, cúi đầu, giọng nhỏ dần:
“Em chỉ muốn gây chia rẽ giữa họ… Không ngờ Tần Chiêu Chiêu lại là kẻ điên. Thấy em tự rạch tay, cô ta cũng cậy vết thương cũ của mình, còn bôi máu của em lên tay mình nữa. Nếu em biết cô ta điên như thế, em đã không làm vậy…”

Cô ngước mắt lên, nhìn anh, đôi mắt không còn vẻ hối hận, chỉ còn sự lạnh lùng:
“Giờ thì chuyện đã rồi, sao cũng được. Cùng lắm là em không làm quân nhân nữa. Tệ nhất cũng chỉ đến vậy thôi.”

Dương Khang im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ thở dài. Anh không còn gì để nói nữa.

Trương Vi Vi nhìn anh, giọng nhẹ nhàng hơn:
“Dương Khang… xin lỗi vì đã phụ lòng anh. Chúng ta chia tay đi, quay lại làm bạn được không?”

Dương Khang không suy nghĩ nhiều, chỉ lạnh nhạt gật đầu:
“Được.”

Anh trả lời dứt khoát, không hề do dự, cũng không có chút lưu luyến nào.

Trương Vi Vi có chút ngỡ ngàng. Cô ta tưởng rằng anh sẽ tức giận, sẽ đau khổ, hoặc chí ít cũng sẽ trách móc cô. Nhưng anh lại bình thản như vậy.

Cô ta thất vọng. Nhưng đồng thời cũng thấy nhẹ nhõm.

Lúc Tần Chiêu Chiêu trở về khu gia đình, trời đã sắp tối.

Các chị em quân nhân làm ở xưởng giày trong quân khu cũng đã về nhà. Thấy cánh tay cô dính máu, họ vội vã hỏi han:
“Chiêu Chiêu, tay cô làm sao thế?”

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
“Không có gì đâu, tôi vô tình bị cắt trúng tay, bác sĩ đã xử lý rồi.”

Lời nói này vô tình lọt vào tai thím Liễu, người đang ngồi trước cửa nhà chờ con trai về ăn cơm. Bà cũng trông thấy vết máu trên tay cô, liền lên tiếng hỏi thăm.

Trương Mỹ Phượng biết Tần Chiêu Chiêu đến trạm y tế của doanh trại, thấy cô đi mãi chưa về, trong lòng không khỏi lo lắng. Dù sao, cú đánh bằng sống dao lúc trưa cũng không nhẹ, lại còn bị ngã nữa.

Cô vội vã chạy đến bên Tần Chiêu Chiêu, sốt sắng hỏi:
“Sao giờ này cô mới về? Kiểm tra sức khỏe thế nào rồi? Có bị thương nghiêm trọng không?”

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười trấn an:
“Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

Trương Mỹ Phượng vẫn không yên tâm:
“Cô có chắc không? Nếu thấy không ổn, tốt nhất là ngày mai đến bệnh viện kiểm tra lại.”

Tần Chiêu Chiêu gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp. Trong doanh trại này, dù có những con người ích kỷ, cũng có những người chân thành quan tâm đến cô.

Nhìn bầu trời đã chuyển dần sang màu cam đỏ, cô khẽ thở dài. Một ngày dài cuối cùng cũng trôi qua.

Nếu không phải vì Tiểu Bảo cần ở nhà sau khi hoảng sợ, chắc chắn Trương Mỹ Phượng đã đến trạm y tế để xem tình hình như thế nào.

Khi thấy Tần Chiêu Chiêu trở về với cánh tay dính đầy máu, cô giật mình hoảng hốt, vội chạy lại, lo lắng hỏi:
"Trời ơi, máu ở đâu ra thế này? Em không sao chứ?"

Tần Chiêu Chiêu khẽ cười, giọng bình thản:
"Không sao, đây không phải máu của em."

Trương Mỹ Phượng sững người:
"Không phải máu của em? Vậy là của ai?"

"Một kẻ thần kinh."

Câu trả lời khiến Trương Mỹ Phượng kinh ngạc. Doanh trại này vốn là nơi phục vụ cho các chiến sĩ, sao lại có kẻ thần kinh xuất hiện?

"Chuyện gì vậy? Em kể chị nghe đi. Mình vào nhà rồi nói chuyện."

Tần Chiêu Chiêu cũng không định giấu, dù sao chuyện này đã công khai ở bệnh viện, nhiều chiến sĩ cũng đã chứng kiến, chắc chắn chỉ vài ngày nữa là cả doanh trại đều biết.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 67: Chương 67



Vừa bước vào nhà, Trương Mỹ Phượng chợt nhớ ra mục đích chính của Tần Chiêu Chiêu khi đến trạm y tế, liền hỏi:
"Em đi kiểm tra sức khỏe thế nào rồi? Không có vấn đề gì chứ?"

"Xương và nội tạng đều ổn, chỉ là cơ lưng bị tổn thương, sưng tấy khá lớn. Bác sĩ đã kê thuốc và dặn chườm lạnh."

"Để chị xem nào."

Trương Mỹ Phượng vén áo cô lên, vừa nhìn thấy vết bầm tím to tướng trên lưng, cô hít vào một hơi. Bên cạnh đó, vai cũng sưng to – rõ ràng là do bị sống dao đập vào.

"Em vào phòng nằm xuống đi, để chị lấy khăn lạnh chườm cho. Tự làm sao mà chườm được?"

Nói xong, cô bê chậu nước đi ra ngoài, mang theo nước giếng lạnh trở lại.

Tần Chiêu Chiêu ngồi trên ghế, tựa lưng vào thành ghế. Trương Mỹ Phượng vắt khô chiếc khăn, nhẹ nhàng đặt lên lưng cô. Cảm giác mát lạnh lập tức khiến cô dễ chịu hơn hẳn.

Nhìn vết thương sưng đỏ, Trương Mỹ Phượng lắc đầu:
"Chỗ sưng này nghiêm trọng quá, chắc phải mất vài ngày mới khỏi hẳn."

Tần Chiêu Chiêu không quá lo lắng. Cô có một bài thuốc gia truyền chuyên trị vết bầm tím, chỉ cần bôi một lần là hiệu quả rõ rệt. Nhưng lúc này cô không có sẵn dược liệu, chỉ có thể uống thuốc kháng viêm và chườm lạnh trong 24 giờ đầu, sau đó chuyển sang chườm nóng để giảm sưng nhanh hơn.

"Không sao đâu, chẳng đến mức chết người."

"Em nói vậy chứ sẽ đau lắm đấy."

"Thực ra cũng không quá tệ. Giờ thì ổn hơn nhiều rồi. Cùng lắm ba ngày là sẽ khỏi thôi."

Trương Mỹ Phượng đứng dậy, nhấc chiếc khăn trên lưng cô ra, nhúng vào nước lạnh lần nữa, vắt khô rồi đắp lại lên lưng cô. Sau đó, cô ngồi xuống đối diện, tò mò hỏi:
"Lúc nãy em nói máu trên tay là của một kẻ thần kinh. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Đó là Trương Vi Vi, làm việc ở trạm y tế."

Trương Mỹ Phượng sững sờ:
"Trương Vi Vi? Ý em là bác sĩ Trương?"

Tần Chiêu Chiêu gật đầu.

"Không thể nào! Cô ta bị thần kinh thật sao?"

Nhìn vẻ mặt không tin nổi của Trương Mỹ Phượng, Tần Chiêu Chiêu khẽ thở dài, chậm rãi giải thích:
"Chị còn nhớ không, em từng nói muốn ly hôn với Lục Trầm vì anh ấy có người trong lòng?"

Trương Mỹ Phượng gật đầu. Đột nhiên, cô nhớ lại lần trước khi cô đến trạm y tế khám bệnh cho Tiểu Bảo, Trương Vi Vi đã tỏ thái độ châm chọc Tần Chiêu Chiêu một cách khó hiểu.

Hồi đó, cô còn thắc mắc tại sao một bác sĩ như Trương Vi Vi lại có thành kiến với Tần Chiêu Chiêu đến vậy. Giờ nhớ lại, mọi chuyện dường như đã có lời giải.

Cô nhìn chằm chằm vào Tần Chiêu Chiêu, giọng đầy ngạc nhiên:
"Đừng nói với chị… người trong lòng của doanh trưởng Lục chính là Trương Vi Vi nhé?"

Tần Chiêu Chiêu cười nhạt:
"Chị thấy bất ngờ lắm đúng không?"

Trương Mỹ Phượng há hốc miệng, cảm thấy chuyện này quá khó tin.

"Không thể nào! Doanh trưởng Lục quen Trương Vi Vi lâu hơn em nhiều. Nếu thật sự thích cô ta, tại sao lại không cưới cô ta ngay từ đầu mà lại cưới em? Em không thấy điều này không hợp lý sao?"

Tần Chiêu Chiêu lắc đầu:
"Điều này thì em không rõ. Nhưng hôm nay, khi em vừa đến sân trạm y tế, Trương Vi Vi đã kéo em vào phòng bệnh, cầm dao mổ rồi nói rằng cô ta thích Lục Trầm. Cô ta bảo vì có em nên Lục Trầm mới từ chối cô ta. Rồi cô ta còn nói nếu em ly hôn với Lục Trầm, hai người họ có thể đến với nhau."

Tần Chiêu Chiêu hít sâu một hơi, ánh mắt chợt trở nên sắc bén.

“Chị biết không? Cô ta rạch một vết lên tay mình rồi lớn tiếng hét rằng chính em đã làm điều đó. Cô ta còn cười và nói rằng làm như vậy sẽ khiến Lục Trầm ghét em, thậm chí ly hôn với em.”

Trương Mỹ Phượng há hốc mồm, không thể tin nổi những gì mình vừa nghe.

“Trời ơi, cô ta điên rồi sao? Không lạ khi em gọi cô ta là kẻ thần kinh, đúng là không sai chút nào! Một người bình thường sao có thể làm ra những chuyện b**n th** như vậy?”

Tần Chiêu Chiêu nhếch môi, ánh mắt thoáng vẻ giễu cợt.

“Sau đó em nghĩ, mình không thể để cô ta vu oan như thế được. Thế là em cậy vết thương cũ trên tay, bôi máu của cô ta lên tay mình, rồi cũng lớn tiếng hét lên rằng chính cô ta đã làm vậy với em.”

Nói đến đây, Tần Chiêu Chiêu bật cười, nhớ lại vẻ mặt sững sờ của Trương Vi Vi lúc ấy.

Trương Mỹ Phượng cũng không nhịn được mà cười phá lên.

“Em phản ứng nhanh thật đấy! Nếu là chị, chắc lúc đó chị đứng đơ ra, không biết phải làm gì luôn! Thế rồi sao nữa?”

“Lúc đó, các chiến sĩ trong trạm y tế nghe tiếng liền chạy vào, chính trị viên Hứa của doanh trại cũng được gọi đến. Chị không tưởng tượng nổi đâu, phòng bệnh chật kín người!”

Tần Chiêu Chiêu nhấp một ngụm nước, tiếp tục kể với vẻ bình thản:

“Chính trị viên Hứa hỏi chuyện gì xảy ra. Trương Vi Vi liền vu cáo em. Cô ta nói rằng em không hài lòng việc Lục Trầm đi đón bố mẹ cô ta, nên đã cầm dao rạch vào tay cô ta và bắt cô ta tránh xa anh ấy.

Mà chị cũng biết đấy, em đâu phải người có tiếng tốt gì trong doanh trại. Mọi người sẵn đã có định kiến với em, nên khi cô ta nói vậy, họ đều tin.”

Trương Mỹ Phượng cau mày: “Vô lý thật! Rồi em làm gì?”

Tần Chiêu Chiêu nhún vai:

“Em biết dù có nói sự thật, họ cũng không tin ngay. Nhưng em vẫn kể lại mọi chuyện, không bỏ sót chi tiết nào.

Thấy họ không tin, em liền đề nghị chính trị viên Hứa mang dao phẫu thuật đi xét nghiệm dấu vân tay.”

Nhắc đến đây, cô bật cười, ánh mắt ánh lên vẻ hả hê:

“Chị không tưởng tượng nổi đâu, vẻ mặt Trương Vi Vi lúc đó đúng là đặc sắc lắm!”

Trương Mỹ Phượng tròn mắt: “Haha, hả hê thật đấy! Mà em nói còn tin sốc gì đó, rốt cuộc là gì?”

Tần Chiêu Chiêu cười bí hiểm, chậm rãi nói:

“Trương Vi Vi suốt ngày miệng nói thích Lục Trầm, nhưng sau lưng lại hẹn hò với bác sĩ Dương Khang ở trạm y tế. Một chân đạp hai thuyền! Chị thấy có nực cười không?”

Trương Mỹ Phượng gần như không tin vào tai mình, há miệng đầy kinh ngạc.

“Trời ơi! Thật á? Cô ta giỏi đến vậy luôn hả? Bác sĩ Dương có biết không?”
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 68: Chương 68



Tần Chiêu Chiêu nhớ lại phản ứng của Dương Khang lúc đó, chắc chắn anh ta hoàn toàn không hay biết.

“Chắc chắn là không. Không có người đàn ông nào lại cam tâm làm kẻ dự phòng cả.”

Trương Mỹ Phượng lắc đầu, vẻ mặt đầy khinh bỉ:

“Cô ta đúng là có nhân cách tệ hại. Loại người này không thể tha thứ dễ dàng được. Khi có kết quả kiểm tra dấu vân tay, em nhất định phải bắt cô ta công khai xin lỗi! Cho cả doanh trại biết rõ bộ mặt thật của cô ta!”

Tần Chiêu Chiêu khẽ mỉm cười. Dĩ nhiên, cô sẽ không để yên chuyện này. Dù cô có muốn bỏ qua, độc giả của cô cũng sẽ không đồng ý.

Trương Mỹ Phượng nhìn cô, nghiêm túc nói:

“Em thấy chưa? Lúc trước chị đã bảo rồi mà. Trương Vi Vi chỉ là đơn phương thôi. Lục Trầm chưa từng thích cô ta. Nếu không, cô ta đâu đến nỗi phải vội vàng gài bẫy em như vậy. Giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng, em không được hiểu lầm doanh trưởng Lục nữa, nghe chưa?”

Tần Chiêu Chiêu im lặng. Cô biết Lục Trầm đã từ chối Trương Vi Vi. Nhưng lý do từ chối có thật sự chỉ vì anh đã có vợ không? Hay vốn dĩ anh chưa từng rung động trước cô ta? Điều này, cô không dám chắc.

Anh có tình cảm với Trương Vi Vi hay không, cô cần làm rõ trước khi quyết định có nên ly hôn hay không.

Nói đi cũng phải nói lại, Lục Trầm quả thực là một người đàn ông lý tưởng.

Gia thế, sự nghiệp, ngoại hình, tính cách điềm đạm, tất cả đều hoàn hảo.

Nếu ly hôn, cô sẽ trở thành một người phụ nữ từng có chồng. Trong thời đại này, phụ nữ ly hôn thường bị nhìn bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

Muốn tìm một người như Lục Trầm lần nữa, chẳng khác nào mò kim đáy biển. Gần như không thể.

Chườm lạnh xong, Tần Chiêu Chiêu đứng dậy chuẩn bị ra về.

Bên ngoài trời đã tối đen như mực, tiếng côn trùng kêu râm ran khắp nơi. Những con bọ cạp và rết mà cô phơi ban sáng cũng đã được Trương Mỹ Phượng cất vào bếp.

Nhìn đồng hồ trên bàn, đã bảy giờ tối. Từ lúc Lục Trầm dẫn quân rời đi đến giờ đã ba tiếng đồng hồ trôi qua, không biết tình hình ở thôn Thiên Đường ra sao. Liệu họ có gặp nguy hiểm gì không?

Lục Trầm dẫn theo các chiến sĩ tiến vào thôn Thiên Đường. Họ dùng tín hiệu tiếng chim c* c* để liên lạc với Tống Tiểu Quân, nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Sắc mặt anh trầm xuống, bầu không khí trở nên căng thẳng. Những người lính theo sau cũng im lặng, vẻ mặt nghiêm túc hơn hẳn.

Không có phản hồi, điều này đồng nghĩa với việc Tống Tiểu Quân có thể đã gặp nguy hiểm.

Trên đường đến đây, Lục Trầm đã lên kế hoạch chi tiết cho cuộc truy bắt. Nhưng không ngờ, chưa kịp triển khai, Tống Tiểu Quân đã mất liên lạc.

Tống Tiểu Quân là một chiến sĩ xuất sắc. Trong toàn doanh trại, cậu ta thuộc hàng đứng đầu. Không chỉ thiện xạ, cậu ta còn được huấn luyện võ thuật từ nhỏ ở Thiếu Lâm Tự, khả năng cận chiến không ai sánh bằng. Tính cách điềm tĩnh, thông minh, luôn hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo.

Chính vì vậy, Lục Trầm mới yên tâm giao nhiệm vụ theo dõi thôn Thiên Đường cho cậu ta.

Trước khi xuất phát, Lục Trầm đã đích thân thẩm vấn hai tên tội phạm. Cả hai đều khai nhận rằng ngoài buôn người, băng nhóm này còn sản xuất m* t**. Kẻ cầm đầu chính là lão thần y sống sâu trong núi, và cả thôn Thiên Đường đều có dính líu.

Nhóm cốt cán của băng đảng có sáu người. Một kẻ đã bị Tần Chiêu Chiêu giết, một kẻ bị thương nặng, hai tên đã bị bắt. Còn một tên chưa xuất hiện, hai tên bị bắt cũng chưa từng gặp hắn.

Lục Trầm dẫn theo ba mươi chiến sĩ tinh nhuệ tiến vào núi, dựa theo lời khai để lập kế hoạch tác chiến.

Họ chia quân thành hai nhóm. Một nhóm do Lục Trầm trực tiếp dẫn đầu, mục tiêu là lão thần y. Nhóm còn lại do Lý Đại Hải chỉ huy, tiến vào làng.

Bầu trời đầy sao lấp lánh, một vầng trăng khuyết treo cao. Dù trời tối, nhưng những người lính đã quen với tác chiến ban đêm, chỉ khi cần thiết mới bật đèn pin trên đầu.

Trước khi tách ra, Lục Trầm dặn dò:
"Đại Hải, các cậu phải cẩn thận. An toàn là ưu tiên hàng đầu."

Lý Đại Hải đứng nghiêm, đáp rõ ràng:
"Rõ! Cậu cũng phải chú ý an toàn."

Hai nhóm lập tức chia ra, tiến về mục tiêu của mình.

Lục Trầm không biết hiện tại Tống Tiểu Quân còn sống hay không. Nhưng dù thế nào, anh cũng phải tìm được cậu ta và đưa người ra ngoài.

Buổi chiều, trong lúc bắt hai tên tội phạm, đã có tiếng súng nổ. Hai kẻ đó không trở về, băng nhóm chắc chắn đã phát hiện có biến và sẽ không ngồi yên. Chúng hoặc sẽ bỏ trốn, hoặc sẽ ra tay trước.

Tống Tiểu Quân đang giám sát trong núi, chắc chắn đã nhận ra dấu hiệu bất thường. Có lẽ trong quá trình theo dõi, cậu ta đã bị phát hiện.

Nghĩ đến đây, Lục Trầm siết chặt khẩu súng trong tay.

Họ đóng quân ở biên giới, đối mặt với những tên tội phạm nguy hiểm nhất. Mỗi nhiệm vụ đều là một lần đối diện với sinh tử, không ai có thể đảm bảo mình sẽ trở về nguyên vẹn.

Mỗi lần chứng kiến đồng đội hy sinh, Lục Trầm đều cảm thấy đau đớn tột cùng.

Tống Tiểu Quân còn trẻ, thể lực tốt, lại giỏi võ. Nhất định cậu ta vẫn ổn.

Lục Trầm lấy lại tinh thần, ra hiệu cho đội tiến nhanh về phía mục tiêu.

Càng đi sâu vào rừng, tiếng côn trùng kêu càng rõ. Xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt của trăng.

Cuối cùng, họ cũng đến nơi ở của lão thần y.

Ba căn phòng trước mặt tối om, không một ánh đèn.

Lục Trầm ra hiệu cho đội tản ra, nhanh chóng kiểm tra từng căn phòng.

Khi cửa được mở, ánh đèn pin quét qua bên trong.

Trống rỗng.

Không ngoài dự đoán, cả ba căn phòng đều không có ai.

Lão thần y đã bỏ trốn.

Họ lục soát xung quanh, nhưng không tìm thấy dấu vết gì. Trên đường đi cũng không có thi thể của Tống Tiểu Quân.

Cậu ta vẫn còn sống.

Lục Trầm khẽ thở phào một chút, nhưng chưa thể yên tâm hoàn toàn.

Anh quay sang đội trưởng đội trinh sát, trầm giọng ra lệnh:
"Tiếp tục tìm kiếm. Phải xác định được vị trí của Tống Tiểu Quân."

Chiến sĩ nhận lệnh, lập tức tản ra dò xét xung quanh.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 69: Chương 69



Bên kia, Lý Đại Hải dẫn đội tiến vào làng, tâm thế sẵn sàng cho một trận chiến thực sự.

Khi đến nơi, cả ngôi làng im lặng như tờ, không một tiếng động. Lý Đại Hải dẫn các chiến sĩ gõ cửa từng nhà, nhưng đáp lại họ chỉ là sự tĩnh lặng đến rợn người.

Cuối cùng, khi cửa mở, họ mới phát hiện ra chỉ còn những người già yếu không thể đi lại ở nhà, còn tất cả thanh niên trong làng đều đã biến mất.

Lý Đại Hải nhíu mày quan sát xung quanh. Cả làng có tổng cộng mười hai hộ, nhưng giờ chỉ còn lại bốn người già. Quan trọng hơn là họ không thể giao tiếp được do bất đồng ngôn ngữ.

Anh thầm nghĩ: Ngôi làng này đã vắng lặng thế này, chắc chắn làng bên – nơi lão thần y sống – cũng không còn một ai.

Không chậm trễ, Lý Đại Hải nhanh chóng dẫn các chiến sĩ quay lại phía sau núi để hội quân với Lục Trầm.

Thấy anh trở về, Lục Trầm lập tức hỏi:

“Sao cậu quay lại nhanh vậy? Tình hình trong làng thế nào?”

Lý Đại Hải lắc đầu, giọng nặng trĩu:

“Cả làng chỉ còn lại bốn người già không thể di chuyển, còn tất cả thanh niên đã bỏ trốn sạch. Nhưng với núi rừng rộng lớn thế này, đầy rẫy nguy hiểm, cậu nghĩ bọn họ có thể trốn đi đâu được?”

Lục Trầm trầm ngâm suy nghĩ rồi chậm rãi nói:

“Núi cao, rừng rậm, hiểm trở. Chắc chắn bọn chúng không thể đi xa được, có lẽ vẫn đang trốn đâu đó trong rừng.”

Lý Đại Hải gật đầu đồng tình:

“Vậy cậu nghĩ bọn chúng có thể trốn ở đâu?”

Lục Trầm nhìn lên trời, bóng tối đã bao trùm khắp nơi.

“Ban đêm tầm nhìn rất kém, địa hình lại không quen thuộc, nếu liều lĩnh tìm kiếm sẽ rất nguy hiểm. Để đảm bảo an toàn cho mọi người, chúng ta sẽ nghỉ tại đây, chờ đến sáng.”

Lý Đại Hải cau mày, giọng đầy lo lắng:

“Nhưng vẫn chưa có tin tức gì của Tống Tiểu Quân. Nếu đợi đến sáng, liệu cậu ấy có gặp nguy hiểm không?”

Lục Trầm nhìn anh, ánh mắt sắc bén:

“Nếu có chuyện không hay, dọc đường đi chúng ta đã phát hiện ra thi thể cậu ấy. Nhưng đến giờ vẫn không có dấu vết gì, chứng tỏ Tống Tiểu Quân vẫn còn sống.”

Lý Đại Hải thở dài, bất lực nói:

“Chỉ còn biết cầu mong cậu ấy bình an vô sự. Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”

“Cậu dẫn theo vài người về doanh trại, tiếp tục thẩm vấn hai tên tội phạm bị bắt. Cả ngôi làng đã bỏ trốn như thế này, chứng tỏ bọn chúng có nơi ẩn náu. Hai tên đó chắc chắn biết điều gì đó.”

Lý Đại Hải suy nghĩ một chút rồi gật đầu:

“Nói cũng có lý. Vậy cậu và các anh em ở đây phải hết sức cẩn thận, chú ý an toàn.”

“Cậu cũng vậy, trên đường về doanh trại phải đề cao cảnh giác.”

Sau đó, Lý Đại Hải chọn ra bốn chiến sĩ rồi nhanh chóng rời đi.

Lục Trầm quay lại nhìn các chiến sĩ còn lại, giọng trầm ổn:

“Các cậu hãy tranh thủ nghỉ ngơi, dưỡng sức. Ngày mai chúng ta còn trận chiến lớn.”

Anh ngừng một chút rồi kiên quyết nói tiếp:

“Tôi sẽ canh gác.”

Tần Chiêu Chiêu đã nấu xong cơm, nhưng đợi mãi vẫn không thấy Lục Trầm về.

Cô nhìn đồng hồ, kim giờ đã chỉ sang con số mười.

Anh vẫn chưa về.

Cô không biết liệu anh đã bắt được bọn tội phạm chưa, có gặp nguy hiểm gì không. Giờ này anh còn trong núi hay đã quay về doanh trại?

Cô nằm xuống giường, nhưng trằn trọc mãi không ngủ được.

Trong đầu cứ lởn vởn những hình ảnh ban ngày.

Nghĩ đến ánh mắt lo lắng của Lục Trầm khi thấy cô bị bọn tội phạm khống chế. Nghĩ đến khoảnh khắc anh ôm chặt cô sau khi cô thoát khỏi nguy hiểm, rồi lại cõng cô suốt đoạn đường dài gần hai tiếng đồng hồ trong rừng núi.

Lúc đó, từng giọt mồ hôi của anh thấm ướt lưng áo cô.

Cô nhớ cả khoảnh khắc anh nhẹ nhàng bế cô vào phòng, giọng nói trầm thấp nhưng chân thành.

Những điều ấy… không giống như là giả vờ.

Nhưng rồi, hình ảnh những tên tội phạm tàn ác lại xuất hiện trong đầu cô.

Lục Trầm đang ở trong một khu rừng rộng lớn, hoàn toàn xa lạ.

Trời tối đen như mực, tầm nhìn kém, nguy hiểm rình rập khắp nơi.

Lỡ như… anh gặp chuyện không may thì sao?

Càng nghĩ, cô càng cảm thấy bất an.

Không chỉ không ngủ được, ngay cả ngồi yên cô cũng không làm nổi.

Cuối cùng, cô quyết định đứng dậy, cầm đèn pin, rời khỏi nhà.

Cô muốn sang nhà Trương Mỹ Phượng xem thử.

Nếu Lý Đại Hải chưa về, chắc chắn Trương Mỹ Phượng cũng không ngủ nổi.

Đến trước cửa, cô thấy ánh đèn vàng trong phòng vẫn sáng.

Cô giơ tay, nhẹ nhàng gõ cửa.

Bên trong, Trương Mỹ Phượng cũng đang thao thức.

Mỗi lần Lý Đại Hải đi làm nhiệm vụ, cô đều không ngủ được.

Dù đã quá quen với việc này, nhưng cô vẫn không thể ngăn trái tim mình lo lắng.

Nghe tiếng gõ cửa, cô vội vàng chạy ra mở, trong lòng còn mong chờ có thể là Lý Đại Hải trở về.

Nhưng khi cánh cửa mở ra, người đứng trước cửa là Tần Chiêu Chiêu.

“Tiểu Tần? Em vẫn chưa ngủ à? Mau vào đi.”

Tần Chiêu Chiêu bước vào nhà, giọng có chút thấp thỏm:

“Chị dâu, anh nhà cũng chưa về sao?”

“Chưa. Bọn họ làm nhiệm vụ, sao có thể về ngay được. Em lo cho doanh trưởng Lục, nên không ngủ được đúng không?”

Trương Mỹ Phượng khẽ thở dài, rồi kéo cô vào phòng.

“Vào đây, chúng ta nói chuyện một chút.”

"Em cứ nghĩ ngợi lung tung mãi thôi."

Tần Chiêu Chiêu theo Trương Mỹ Phượng vào phòng. Tiểu Bảo đang ngủ say trên giường, hơi thở đều đặn, khuôn mặt tròn trịa trông vô cùng ngoan ngoãn.

Tần Chiêu Chiêu hạ giọng hỏi: "Tiểu Bảo đêm nay có quấy khóc không chị?"

Trương Mỹ Phượng khẽ mỉm cười, nhìn con trai rồi đáp: "Không, chị làm theo cách em chỉ, một lát là nó ngủ ngay. Từ nãy đến giờ vẫn chưa tỉnh."

Tần Chiêu Chiêu nghe vậy thì yên tâm hơn: "Vậy thì chắc là không có vấn đề gì nữa."

Trương Mỹ Phượng nhìn cô một lượt, rồi hỏi: "Còn lưng em thế nào rồi? Đỡ sưng chưa? Để chị xem thử."

Tần Chiêu Chiêu vươn tay xoa nhẹ lưng mình, cảm giác đã tốt hơn nhiều. Cô nói: "Chắc là đỡ rồi, không chạm vào thì cũng không thấy đau nữa."
 
Back
Top Bottom