Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 50: Chương 50



Cô ấy không chỉ tự đẩy mình vào tình thế nguy hiểm mà còn kéo theo cả Tần Chiêu Chiêu.

"Xin lỗi..."

Tần Chiêu Chiêu nhìn cô, lắc đầu nhẹ nhàng.

"Đừng nói những lời đó nữa."

Dù sao, cô cũng đã tự nguyện đi cùng, ai có thể ngờ lại gặp phải tình huống này?

Lúc này, hai gã đàn ông đã hút thuốc xong. Tên sẹo đứng dậy, nhìn về phía họ, trầm giọng ra lệnh: "Đi tiếp thôi."

Tần Chiêu Chiêu đứng lên, đưa túi nước trả lại cho người đàn ông kia, lễ phép nói: "Cảm ơn."

Ánh mắt hắn lóe lên một tia nhìn khó đoán, khóe miệng nhếch lên đầy ẩn ý. Hắn cười, một nụ cười khó hiểu khiến Tần Chiêu Chiêu có cảm giác như hắn đã nhìn thấu suy nghĩ của cô.

Người này không đơn giản.

Cô cảm thấy mình không thể đấu lại hắn, ít nhất là trong lúc này.

Cô quay sang Trương Mỹ Phượng, nhẹ giọng: "Chị mệt rồi đúng không? Để em cõng Tiểu Bảo giúp chị."

"Không cần đâu, chị đã nghỉ đủ rồi. Em phải giữ sức." Trương Mỹ Phượng nói rất nhỏ.

Tần Chiêu Chiêu hiểu ý cô ấy.

Không còn cách nào khác, Trương Mỹ Phượng tiếp tục cõng Tiểu Bảo, theo chân bọn chúng đi tiếp.

Sau một quãng đường dài, cuối cùng họ cũng đến chân núi. Nhưng ngay khi vừa dừng lại, tên sẹo đột nhiên cất giọng:

"Cô đi trước cùng anh em của tôi. Tôi sẽ đi với cô ta."

Hắn chỉ tay về phía người đàn ông kia, ý muốn tách họ ra.

Trương Mỹ Phượng hoảng hốt, vô thức lùi lại một bước, đứng sát vào Tần Chiêu Chiêu.

Tần Chiêu Chiêu bước lên trước, chắn trước hai mẹ con họ. Trong tay cô vẫn còn mấy cây kim bạc. Nếu có cơ hội, cô có thể dùng chúng để tạm thời khống chế hắn.

Cô cố kéo dài thời gian, lạnh nhạt hỏi: "Tại sao phải tách ra?"

Tên sẹo bật cười lớn, giọng điệu đầy châm chọc: "Tôi bảo tách ra thì phải tách ra, còn cần lý do sao?"

Lời nói của hắn khiến Tần Chiêu Chiêu càng thêm chắc chắn—bọn chúng không hề định đưa họ ra khỏi núi.

Cô nhìn chằm chằm vào hắn, trầm giọng: "Các người không định dẫn chúng tôi ra khỏi núi. Rốt cuộc các người muốn gì?"

Tên sẹo không che giấu nữa, nở một nụ cười hiểm ác: "Chẳng phải các cô đã nghĩ bọn tôi không phải người tốt rồi sao? Giờ tôi nói thật nhé—cô và cô ta cùng thằng nhóc kia, đều đã bị tôi bán rồi. Cho nên, phải tách ra đi."

Lời nói của hắn lạnh lùng, tàn nhẫn đến mức khiến sống lưng Trương Mỹ Phượng lạnh toát.

Tần Chiêu Chiêu siết chặt tay, cảm giác căng thẳng trong lòng bỗng chốc tan biến.

Cô đã đoán được bọn chúng có âm mưu, nhưng đến giờ khi nghe chính miệng hắn thừa nhận, cô lại không còn thấy hoảng loạn nữa.

Trái tim vẫn đập mạnh, nhưng đầu óc cô đã trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Thời khắc sống còn đã đến.

Trong tay cô vẫn còn những cây kim bạc. Nếu bị buộc phải đi cùng người đàn ông kia, cô chắc chắn sẽ tìm được cơ hội để hành động.

Trương Mỹ Phượng còn đang cõng một đứa trẻ, cô ấy hoàn toàn không có khả năng phản kháng. Nếu để tên mặt sẹo kia bắt đi, Tiểu Bảo chắc chắn cũng sẽ bị bán.

Không được! Cô tuyệt đối không thể để hắn tách bọn họ ra!

Bên ngoài núi có quân đội đóng quân, chắc chắn bọn chúng biết điều này. Đây chính là cơ hội duy nhất để thoát thân.

Tần Chiêu Chiêu lấy hết dũng khí, lớn giọng cảnh cáo:

"Chúng tôi là vợ của quân nhân! Các người có biết hậu quả của việc làm này không?"

Tên mặt sẹo lập tức phá lên cười, ánh mắt hắn đầy chế giễu:

"Đương nhiên tôi biết! Người trên núi chúng tôi làm gì có quần áo đẹp như các người. Nhìn một cái là biết ngay các người từ dưới núi lên!"

Tần Chiêu Chiêu cảm thấy lạnh sống lưng. Tên này không chỉ tàn nhẫn mà còn gan to bằng trời, dám động vào cả vợ quân nhân.

Cô nghiến răng, tiếp tục uy h**p:

"Nếu biết bọn tôi là vợ quân nhân, sao các người còn dám làm như vậy? Không sợ sao?"

Tên mặt sẹo nhìn cô, nụ cười trên mặt hắn càng thêm tà ác:

"Chính vì biết nên mới bán các người đi! Tôi muốn cho đám quân nhân kia nếm trải cảm giác xương thịt chia lìa, vợ con ly tán. Không giết hai người đã là nhân từ lắm rồi. Nếu chống đối, tôi đảm bảo các người sẽ xuống địa ngục ngay lập tức!"

Tần Chiêu Chiêu chợt nhận ra, không còn đường lui nữa. Chỉ có thể liều mạng một phen.

Chết thì chết! Dù sao mạng này cũng là cô nhặt về!

Trương Mỹ Phượng lúc này đã hoàn toàn suy sụp. Cô ấy ôm chặt Tiểu Bảo trong lòng, nước mắt giàn giụa, giọng run rẩy nhưng đầy quyết liệt:

"Anh giết tôi đi! Tôi tuyệt đối không để các người hủy hoại danh tiết của mình! Tiểu Tần, chị xin lỗi em... Là chị đã hại em..."

Tần Chiêu Chiêu bàng hoàng nhìn Trương Mỹ Phượng.

Cô luôn nghĩ Trương Mỹ Phượng là một người phụ nữ yếu đuối, sợ phiền phức. Nhưng khoảnh khắc này, cô lại cảm thấy vô cùng kính nể.

Cô ấy có thể liều mạng, vậy thì mình còn sợ gì chứ?

Cùng lắm là chết thôi mà!

Tên mặt sẹo nheo mắt, khuôn mặt trở nên u ám. Hắn vung con dao trên tay lên, giọng nói lạnh lẽo đến mức khiến người ta rợn tóc gáy:

"Được! Cô không sợ chết thì tôi sẽ thành toàn cho cô! Chờ cô chết rồi, tôi sẽ đem thằng bé và xác cô về tận nhà. Để cho chồng cô tận mắt chứng kiến cảnh vợ con hắn thê thảm như thế nào! Tôi đảm bảo hắn sẽ sống trong đau khổ suốt đời, mãi mãi không thể thoát ra được!"

Không thể để hắn làm vậy!

Tần Chiêu Chiêu lập tức bước lên trước, chắn trước mặt Trương Mỹ Phượng, lớn tiếng nói:

"Anh đừng kích động! Giết chúng tôi, anh chẳng được lợi gì mà còn rước họa vào thân! Nếu bán chúng tôi đi, ít nhất chúng tôi còn sống, các người cũng an toàn!"

Tên mặt sẹo thoáng sững lại, ánh mắt dần trở nên trầm tư.

Tần Chiêu Chiêu tiếp tục nói, cố gắng khiến hắn dao động:

"Khi chúng tôi đến đây, đã nói với người nhà rằng sẽ đến Thôn Thiên Đường tìm thần y chữa bệnh. Nếu chúng tôi không quay về, họ chắc chắn sẽ báo quan. Đến lúc đó, các người chạy đâu cũng không thoát! Giết người sẽ để lại dấu vết, nhưng nếu bán chúng tôi đi, sẽ không ai truy cứu các người!"

Tên mặt sẹo nhìn cô chằm chằm, rồi bất ngờ phá lên cười. Hắn quay sang Trương Mỹ Phượng, nhếch môi chế giễu:

"Nghe thấy chưa? Học tập cô ta đi! Người sống thì còn có hy vọng, chết rồi thì chẳng còn gì nữa!"

Trương Mỹ Phượng cắn chặt môi, không nói gì.

Cô biết Tần Chiêu Chiêu còn bốn cây kim bạc trong người, vẫn chưa dùng đến. Nếu cô ấy nói như vậy, chắc chắn đã có kế hoạch.

Ánh mắt Tần Chiêu Chiêu nhìn thẳng vào cô, thấp giọng nói:

"Chị dâu, chị nghĩ thoáng ra đi! Đám người này là kẻ liều mạng, chuyện gì cũng có thể làm. Sống dở còn hơn chết thảm! Chị hiểu chưa?"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 51: Chương 51



Trương Mỹ Phượng nhìn vào đôi mắt kiên định của cô, đó tuyệt đối không phải ánh mắt của một người đã từ bỏ hy vọng.

Nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống, nhưng cuối cùng vẫn im lặng gật đầu.

Tần Chiêu Chiêu quay sang tên mặt sẹo, nghiêm túc hỏi:

"Anh có thể không tách đứa trẻ ra khỏi mẹ nó không?"

Tên mặt sẹo có vẻ mất kiên nhẫn, phất tay cáu kỉnh:

"Được được! Tôi đồng ý! Không tách mẹ con cô ta ra! Bây giờ có thể đi chưa?"

Tần Chiêu Chiêu quay lại, nhìn thẳng vào Trương Mỹ Phượng, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo một tia ấm áp:

"Chị dâu, phải sống tốt nhé!"

Trương Mỹ Phượng cố nén nước mắt, gật đầu thật mạnh:

"Em cũng vậy! Mong rằng chúng ta còn có ngày gặp lại!"

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, dù nụ cười ấy có phần cay đắng:

"Sẽ có! Chúng ta đều phải sống sót, chắc chắn sẽ có ngày gặp lại!"

Tần Chiêu Chiêu chậm rãi lùi về phía Đao Sẹo, giọng điềm tĩnh: "Mong anh nói được làm được."

Đao Sẹo mất kiên nhẫn, sải bước đến trước mặt Trương Mỹ Phượng, giọng gắt gỏng: "Nhanh lên đi..."

Lời còn chưa dứt, kim bạc trong tay Tần Chiêu Chiêu đã cắm thẳng vào huyệt sau gáy hắn.

Cú ra tay nhanh như chớp khiến Đao Sẹo chỉ kịp cảm thấy một cơn đau nhói, rồi ngay sau đó cả cơ thể hắn như bị rút sạch sức lực. Hắn loạng choạng, đầu gục xuống, rồi đổ sập ra đất bất tỉnh.

Tần Chiêu Chiêu không hề nương tay. Cây kim bạc mà cô dùng là loại lớn, vừa thô vừa dài, đâm vào hơn nửa thân kim, sâu đến mức có thể nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng lúc này, cô không còn lựa chọn nào khác. Chỉ khi Đao Sẹo hoàn toàn mất khả năng chống cự, cô và Trương Mỹ Phượng mới có cơ hội sống sót.

Trương Mỹ Phượng như không tin vào mắt mình. Chỉ trong chớp mắt, tên đàn ông hung hãn kia đã gục xuống ngay trước mặt cô, không còn động đậy.

Nhưng còn chưa kịp hoàn hồn, Trương Mỹ Phượng đã thấy người đàn ông đi sau vung dao lao tới.

Tên này vừa tận mắt chứng kiến Tần Chiêu Chiêu tấn công Đao Sẹo. Hắn trợn trừng mắt, không chút do dự vung dao chém xuống.

"Tiểu Tần, nguy hiểm!" Trương Mỹ Phượng hoảng hốt hét lên.

Tần Chiêu Chiêu muốn tránh, nhưng quá muộn.

Lưỡi dao lạnh lẽo cắm thẳng vào lưng cô.

Cơn đau dữ dội ập đến, khiến cô khuỵu xuống đất.

Trương Mỹ Phượng sợ đến mức ôm chặt Tiểu Bảo, che mắt thằng bé lại. Cô không dám nhìn thêm, nước mắt trào ra, giọng lạc đi trong tiếng thét.

Tên đàn ông lập tức chạy đến bên Đao Sẹo, vỗ mạnh vào mặt hắn, gào lên: "Đao Sẹo! Dậy đi!"

Nhưng Đao Sẹo vẫn bất tỉnh.

Hắn thử kiểm tra hơi thở, thấy vẫn còn sống, liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi sờ ra sau gáy Đao Sẹo, hắn lập tức rùng mình—ở đó cắm một cây kim bạc dài.

Tên này hít một hơi lạnh, ánh mắt lóe lên sự hoảng sợ.

Trong khi đó, Tần Chiêu Chiêu gần như đã chấp nhận số phận. Cô nghĩ mình không thể qua khỏi, chắc chắn sẽ bỏ mạng nơi rừng sâu này.

Nhưng chỉ giây sau, cô bỗng cảm thấy cả cơ thể bị nhấc bổng lên.

Tên đàn ông kia túm lấy cô như xách một con gà con, giọng đầy kinh ngạc: "Cô ta chưa chết!"

Tiếng thét của Trương Mỹ Phượng lập tức im bặt.

Cô ấy kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Chiêu Chiêu bị nhấc lên, mà trên người cô ấy… không hề có vết máu.

Không chỉ dưới đất, mà cả lưng áo của Tần Chiêu Chiêu cũng không có một vết rách nào.

Sao có thể như vậy? Rõ ràng cô ấy đã tận mắt thấy lưỡi dao đâm thẳng vào lưng Tiểu Tần.

"Tiểu Tần, em ổn chứ?"

Tần Chiêu Chiêu dần lấy lại ý thức. Cơn đau từ lưng vẫn còn, nhưng không dữ dội như cô tưởng. Nghe thấy giọng Trương Mỹ Phượng, cô mở mắt ra, hơi thở dồn dập.

"Em không sao… nhưng chị vừa làm chị sợ muốn chết!" Trương Mỹ Phượng vừa khóc vừa cười, không biết nên vui hay nên lo.

Tần Chiêu Chiêu cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Nếu thực sự bị chém trúng, cô lẽ ra không thể đứng dậy, chứ đừng nói đến việc bị xách lên như thế này.

Cô chậm rãi đưa tay sờ ra sau lưng. Không có vết thương. Không có máu.

Tên đàn ông nheo mắt nhìn cô, rồi đột ngột vung tay, ném cô xuống đất.

Mũi dao sáng loáng dí sát vào cổ cô, giọng hắn trầm đục, lạnh lẽo: "Cô là thứ mà tôi đã bỏ tiền ra mua. Vậy mà bây giờ cô lại giết người của tôi?"

Cảm giác lạnh lẽo từ lưỡi dao khiến Tần Chiêu Chiêu không dám nhúc nhích.

Thì ra hắn chính là kẻ đã mua cô.

Không lạ gì khi từ lúc bắt đầu, ánh mắt hắn luôn dán chặt vào cô.

Giờ đây, Đao Sẹo đã gục xuống. Nếu bị đưa trở lại, cô chắc chắn sẽ sống không bằng chết.

Tần Chiêu Chiêu hít một hơi sâu, giọng điềm tĩnh: "Anh đã nói tôi là thứ anh bỏ tiền ra mua. Nếu giờ anh trả tôi về, bọn họ chắc chắn sẽ giết tôi ngay lập tức."

Nước mắt Tần Chiêu Chiêu không ngừng tuôn rơi. Cô thực sự sợ hãi.

Người đàn ông nhìn cô một thoáng, giọng lạnh như băng:

"Cô có thể khiến Đao Sẹo – một kẻ đáng gờm – phải gục ngã, thì cũng có thể làm hại tôi. Dù cô có đẹp, nhưng lại là một con rắn độc. Tôi không dám giữ cô lại! Đừng nói thêm gì nữa! Nếu không đưa cô trở về, tôi cũng không thể ăn nói được với bọn họ. Họ chắc chắn sẽ tìm cách làm khó tôi! Đứng dậy ngay!"

Tần Chiêu Chiêu không phản kháng, lặng lẽ đứng dậy.

Trương Mỹ Phượng cũng ôm chặt Tiểu Bảo, ánh mắt đầy lo lắng nhìn cô, như muốn hỏi: "Giờ phải làm sao đây?"

Tần Chiêu Chiêu biết rõ trong tay mình vẫn còn bốn cây kim bạc, nhưng giờ đây, cô không có cơ hội sử dụng chúng. Người đàn ông đã đề cao cảnh giác sau sự cố vừa rồi, hắn không còn sơ suất nữa.

Hắn cầm dao, ra lệnh cho họ đi trước, còn mình thì theo sát phía sau.

Tần Chiêu Chiêu vừa đi vừa suy nghĩ. Nếu quay trở lại, chắc chắn họ sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Không được! Họ nhất định phải tìm cách trốn thoát!
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 52: Chương 52



Đi một đoạn, cô chợt thấy phía trước có một hố đất bên vệ đường. Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu.

Cô cố tình vấp vào một tảng đá nhô ra trên đường rồi ngã mạnh xuống hố. Cú ngã đau đến nỗi khiến cô choáng váng, hoa mắt.

Người đàn ông phía trên nhìn xuống, nhưng không hề vội vã nhảy xuống cứu cô như cô mong đợi. Điều này khiến cô mất đi cơ hội tấn công hắn ngay lập tức.

Hắn chỉ lạnh lùng nói:

"Đừng có giở trò! Tự mình leo lên đi!"

Trương Mỹ Phượng hoảng sợ, hét lên:

"Tiểu Tần! Em có sao không?"

Tần Chiêu Chiêu không trả lời, cố gắng giả vờ bất tỉnh.

Lưng cô đã vốn rất đau, giờ lại thêm cú ngã này, toàn thân đau đớn đến mức như sắp rã rời.

Trương Mỹ Phượng muốn xuống giúp cô nhưng bị người đàn ông ngăn lại, quát lớn:

"Ở yên đó!"

Hắn cúi đầu nhìn xuống hố. Thấy sắc mặt trắng bệch của Tần Chiêu Chiêu, đôi mày hắn hơi nhíu lại. Hố này không nông, ngã xuống như vậy chắc chắn không phải chuyện đùa.

Do dự một lúc, hắn vẫn quyết định nhảy xuống.

Đến gần hơn, hắn vỗ vào mặt cô, giọng đầy nghi hoặc:

"Tỉnh lại đi!"

Nhưng Tần Chiêu Chiêu vẫn không hề có phản ứng. Đôi mắt cô khẽ nhắm, hơi thở mong manh, trông như sắp chết đến nơi.

Hắn lại vỗ mạnh thêm mấy cái, thấy cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy, cuối cùng quyết định đặt con dao sang một bên, cúi xuống kiểm tra.

Ngay lúc đó, Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng nắm lấy một viên đá sắc cạnh dưới tay.

Không chần chừ, cô dồn hết sức lực, đập mạnh thẳng vào đầu hắn!

"Rầm!"

Người đàn ông không kịp phản kháng, gục xuống ngay tại chỗ.

Tần Chiêu Chiêu ngồi bật dậy, hơi thở gấp gáp, nhìn chằm chằm vào hắn. Máu từ vết thương trên đầu hắn chảy ra, loang đỏ một mảng đất.

Cô hoảng sợ, toàn thân run rẩy.

Hắn có thể chết không?

Cô... cô vừa giết người sao?

Cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng, nhưng ngay lập tức, cô ép bản thân phải tỉnh táo lại. Nếu cô không ra tay, người nằm xuống chắc chắn sẽ là cô!

Cô cắn chặt môi, nước mắt trào ra, nhưng không dám chậm trễ.

Trương Mỹ Phượng bên trên nín thở, lấy tay bịt chặt miệng, sợ hãi đến mức không dám phát ra tiếng động nào.

Tiểu Bảo vẫn đang ngủ ngon lành trong lòng mẹ, không hề hay biết chuyện gì vừa xảy ra.

Nhìn thấy Tần Chiêu Chiêu đang cố gắng trèo lên, Trương Mỹ Phượng vội vàng chạy đến, đưa tay kéo cô lên.

Vừa đặt chân lên bờ, Tần Chiêu Chiêu lập tức run giọng nói:

"Chị dâu... em giết người rồi..."

Trương Mỹ Phượng ôm chặt lấy cô, giọng đầy kiên quyết:

"Bọn họ đều đáng chết! Nếu bọn chúng không chết, thì chúng ta sẽ chết! Không được chần chừ nữa, chúng ta phải rời khỏi đây ngay! Nếu có người phát hiện, chị em ta chắc chắn sẽ bị giết!"

Tần Chiêu Chiêu hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh lại, gật đầu.

Cô quay đầu nhìn xuống hố lần cuối, rồi nắm lấy tay Trương Mỹ Phượng, cùng nhau chạy thẳng về phía rừng sâu.

Hai người chạy thục mạng, không dám ngoảnh lại.

Gió lạnh cắt da, cành cây sắc nhọn cào xước mặt mũi, quần áo của họ. Nhưng không ai dừng lại.

Bọn họ biết, nếu bị bắt, cái chết còn khủng khiếp hơn gấp bội.

Chạy đến khi chân không còn sức, họ chỉ có thể dìu nhau đi tiếp. Không biết đã đi bao lâu, tóc tai rối bù, người đầy vết xước, cả hai mới tìm được một hang đá nhỏ để tạm thời ẩn nấp.

Trương Mỹ Phượng dựa vào vách đá, th* d*c.

Tần Chiêu Chiêu cũng ngồi phịch xuống, cả người rã rời.

Tiểu Bảo trong lòng Trương Mỹ Phượng vẫn ngủ ngon lành, không hề hay biết mẹ và cô Tần của cậu vừa trải qua một trận sinh tử.

"Tần Chiêu Chiêu lo lắng nhìn quanh rừng sâu, giọng căng thẳng: 'Nếu trời tối mà chúng ta chưa ra khỏi đây, dù không bị người ở thôn Thiên Đường đuổi theo thì cũng sẽ bị thú rừng ăn thịt. Chúng ta không có chút khả năng tự vệ nào trong rừng thế này.'

Trương Mỹ Phượng ngồi phịch xuống đất, hơi thở dồn dập, sắc mặt trắng bệch: 'Tiểu Tần, chị kiệt sức rồi… Em nghĩ chúng ta còn có thể thoát ra ngoài không?'

Tần Chiêu Chiêu siết chặt nắm tay, cố gắng giữ vững tinh thần: 'Dù có mệt đến đâu, chúng ta cũng phải cố gắng. Nhất định phải ra khỏi đây trước khi trời tối. Có lẽ anh Đại Hải nhà chị thấy chị chưa về sẽ cử người đi tìm.'

Trương Mỹ Phượng lắc đầu, giọng đầy hối hận: 'Nhưng chị không nói với anh ấy là đến thôn Thiên Đường, chỉ bảo có thể về muộn và dặn anh ấy đi ăn cơm ở nhà ăn. Anh ấy làm sao có thể tìm được chúng ta?'

Cô ấy cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng. Nhưng ngay sau đó, cô như chợt nghĩ ra điều gì, liền ngẩng đầu lên: 'Hoặc có thể là doanh trưởng Lục của em. Nếu trưa nay anh ấy về nhà mà không thấy em đâu, có lẽ anh ấy sẽ tìm đến đây.'

Tần Chiêu Chiêu cười nhạt, ánh mắt thoáng vẻ lạnh lẽo. Cô không tin Lục Trầm sẽ đến. Nếu cô chết ở đây, chẳng phải đúng ý anh ta rồi sao? Không cần ly hôn, anh ta và Trương Vi Vi có thể đường đường chính chính ở bên nhau. Vì lý do gì mà anh ta phải đi tìm cô?

Ngay lúc đó, từ xa truyền đến tiếng bước chân giẫm lên lá khô.

Ở một nơi khác, trong rừng sâu, Lục Trầm cùng đồng đội không dám dừng lại dù chỉ một giây.

Họ biết vị trí của thôn Thiên Đường, chỉ cần đi theo con đường mòn, vượt qua ngọn núi trước mặt là có thể đến nơi.

Bọn họ đã từng đến đây trước đó.

Khi đó, họ truy bắt một băng nhóm tội phạm lớn chuyên buôn bán người và buôn lậu m* t** qua biên giới. Chính Lục Trầm đã chỉ huy chiến dịch, tiêu diệt gần như toàn bộ tổ chức đó. Nhưng tên cầm đầu lại may mắn trốn thoát.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 53: Chương 53



Trong quá trình tìm kiếm, họ phát hiện ra thôn Thiên Đường—một ngôi làng ẩn sâu giữa rừng núi, đẹp như chốn bồng lai. Nhưng dân làng lại cực kỳ bài xích người ngoài, không hợp tác, không tiếp chuyện. Dù bọn họ đã lục soát kỹ càng, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích tên tội phạm. Cuối cùng, bất đắc dĩ phải rút lui.

Dù vậy, Lục Trầm chưa bao giờ từ bỏ việc truy bắt hắn.

Từ sau khi triệt hạ tổ chức kia, tội phạm vùng biên giới giảm đi đáng kể. Nhưng tên cầm đầu còn sống, nghĩa là hiểm họa vẫn còn.

Sau gần một giờ băng rừng, cả đội đã đến chân núi. Chỉ cần vượt qua ngọn núi này, họ sẽ có thể nhìn thấy thôn Thiên Đường.

Mọi người dừng lại nghỉ ngơi vài phút, tranh thủ uống nước.

Lục Trầm siết chặt chai nước trong tay, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh Tần Chiêu Chiêu. Cô ấy có mang theo nước không? Có lương thực không? Một phụ nữ yếu ớt như cô làm sao có thể vượt qua con đường rừng đầy hiểm trở này?

Cô ấy… có gặp nguy hiểm không?

Hai người phụ nữ và một đứa trẻ, nếu bị đám người trong thôn Thiên Đường bắt lại, e rằng sẽ không ai có thể trốn thoát.

Suy nghĩ này khiến lòng anh như bị thít chặt, không thể ngồi yên thêm giây nào nữa.

Lục Trầm đứng bật dậy: 'Đi thôi!'

Cả đội tiếp tục leo l*n đ*nh núi. Trong rừng có đường mòn nên tốc độ di chuyển khá nhanh. Chẳng mấy chốc, họ đã đến lưng chừng núi, tiếp tục tiến về phía trước.

Đột nhiên, ánh mắt Lục Trầm quét qua một hang động ven đường.

Trước cửa hang… có vết máu!

Anh sững người, bước nhanh đến gần, đồng thời quát lên: 'Có máu! Là máu mới!'

Trên mặt đất còn có một chiếc giày trẻ em.

Lý Đại Hải chạy đến, vừa nhìn thấy đôi giày, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Hắn vội vàng nhặt lên, giọng run rẩy: 'Là giày của Tiểu Bảo. Chắc chắn bọn họ đã gặp chuyện rồi…'

Mọi người trong đội lập tức căng thẳng.

Lý Đại Hải siết chặt chiếc giày trong tay, giọng nghẹn lại: 'Có thể họ bị thương, dừng lại trong hang này để nghỉ, rồi sau đó gặp nguy hiểm…'

Lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi.

Lục Trầm đưa ngón tay lướt nhẹ qua vết máu đã thấm khô trên đầu ngón, ánh mắt trầm xuống.

"Máu vẫn chưa khô, họ không thể đi xa được."

Anh vừa dứt lời, một tiếng thét thất thanh vang lên từ xa.

"A!"

Lục Trầm lập tức quay đầu về hướng âm thanh phát ra. Đó là giọng của Tần Chiêu Chiêu!

Không chần chừ, anh lao nhanh về phía trước. Bóng dáng của cô cùng Trương Mỹ Phượng dần hiện ra trong tầm mắt. Nhưng ngay sau lưng họ là hai gã đàn ông, mỗi tên cầm chặt một con dao sáng loáng.

Bọn chúng đã bắt họ làm con tin!

Lục Trầm nghiêng người, ra hiệu cho ba chiến sĩ tản ra, âm thầm bao vây bọn tội phạm. Phải tìm cách giải cứu con tin mà không gây nguy hiểm đến họ.

Hai tên đàn ông phía trước cũng nghe thấy tiếng động. Chúng vừa quay đầu lại, đã thấy Lục Trầm và Lý Đại Hải đứng đó, súng nhắm thẳng vào chúng.

"Bỏ dao xuống ngay!" Lục Trầm quát lớn, giọng đầy uy lực.

Hai tên cướp thoáng chốc sững sờ, nhưng rồi một tên phản ứng cực nhanh. Hắn lập tức kéo Tần Chiêu Chiêu lại, kề sát lưỡi dao vào cổ cô, gằn giọng:

"Bỏ súng xuống! Nếu không, tôi giết cô ta ngay bây giờ!"

Tên còn lại cũng không chậm, túm lấy Trương Mỹ Phượng, lưỡi dao kề sát cổ Tiểu Bảo. Cậu bé sợ hãi, bật khóc nức nở trong vòng tay mẹ.

Lục Trầm siết chặt súng, ánh mắt sắc lạnh nhìn bọn chúng. Nhưng anh không thể mạo hiểm. Chỉ cần anh nổ súng, Tần Chiêu Chiêu và Trương Mỹ Phượng có thể mất mạng ngay lập tức.

Ba chiến sĩ đã vào vị trí. Chỉ cần bọn tội phạm cúi xuống nhặt súng, họ sẽ có cơ hội bắn hạ chúng ngay lập tức.

Lục Trầm nhìn Tần Chiêu Chiêu.

Cô đã không còn dáng vẻ xinh đẹp như trước. Quần áo rách bươm, toàn thân lấm lem bùn đất, máu khô loang lổ trên tay áo. Cô giống như một kẻ hành khất, yếu đuối, kiệt sức, nhưng trong đôi mắt ấy, vẫn ánh lên một ý chí mạnh mẽ.

Anh bất giác cảm thấy xót xa.

Tần Chiêu Chiêu nhìn thấy anh, nước mắt lập tức trào ra. Cô đã nghĩ mình không còn hy vọng sống sót, nhưng không ngờ, anh lại đến cứu cô.

Lục Trầm từ từ quỳ xuống, đặt khẩu súng trên mặt đất.

"Đừng làm hại cô ấy. Đây, tôi đưa súng cho các người."

Tên cầm dao gằn giọng: "Còn mày nữa!"

Lý Đại Hải cũng ném súng xuống đất.

Hai tên tội phạm thấy đối phương đã không còn vũ khí, sự căng thẳng trong mắt chúng dần dịu xuống.

Tên đang khống chế Trương Mỹ Phượng kéo cô tiến đến gần chỗ súng.

Ngay khoảnh khắc đó, Tần Chiêu Chiêu chớp lấy cơ hội.

Trong tay cô vẫn còn một cây kim bạc!

Cô nhắm thẳng vào dây thần kinh trụ trên cánh tay của tên tội phạm, nhanh như chớp đâm mạnh vào!

"Aaa!"

Gã đàn ông rú lên, cánh tay cầm dao bỗng tê dại, không còn cảm giác. Con dao trên tay cũng rơi xuống đất.

Tận dụng khoảnh khắc đó, Tần Chiêu Chiêu vùng thoát, lao nhanh về phía Lục Trầm.

Lục Trầm ngạc nhiên trước phản ứng nhanh nhẹn của cô. Anh lập tức mở rộng vòng tay, đón cô vào lòng, ôm chặt.

"Đừng sợ, em đã an toàn rồi." Giọng anh trầm thấp, dịu dàng.

Tần Chiêu Chiêu không ngờ anh sẽ ôm cô như vậy. Trong lòng anh, cô cảm nhận được sự che chở, ấm áp mà bấy lâu nay chưa từng có.

Lục Trầm lập tức xoay người, chắn trước cô, bảo vệ cô khỏi nguy hiểm.

Ở phía bên kia, đúng lúc tên tội phạm cúi xuống nhặt súng, hai chiến sĩ ẩn nấp lập tức nổ súng.

"Pằng! Pằng!"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 54: Chương 54



Một viên đạn bắn trúng cánh tay, một viên khác găm vào chân hắn.

Tên tội phạm đau đớn la hét, ngã quỵ xuống đất.

Lý Đại Hải lập tức xông lên, khóa chặt tay tên còn lại. Các chiến sĩ nhanh chóng lao đến, khống chế bọn chúng.

Còng số 8 siết chặt cổ tay bọn tội phạm. Cuộc giải cứu đã thành công.

Lý Đại Hải ôm chặt vợ con vào lòng.

Trương Mỹ Phượng nức nở khóc:

"Đại Hải... em xin lỗi... Em không nên giấu anh mà vào núi... lại còn gây phiền phức cho doanh trại..."

Lý Đại Hải dịu dàng vuốt tóc vợ, an ủi:

"Đừng nói gì nữa. Người không sao là tốt rồi. Đây là một bài học, sau này đừng bao giờ làm vậy nữa."

Trương Mỹ Phượng ngoan ngoãn gật đầu, như một đứa trẻ:

"Em sẽ nghe lời anh."

Tần Chiêu Chiêu nhìn hai vợ chồng họ, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ghen tị.

Trương Mỹ Phượng thật may mắn.

Có một người đàn ông yêu thương, dù cô ấy có phạm sai lầm lớn đến đâu, anh ta vẫn không nỡ trách mắng.

Ánh mắt Lục Trầm chợt dừng lại trên khuôn mặt cô.

Cô đứng đó, mặt mũi lem luốc, trông giống như một chú mèo con tội nghiệp.

Anh khẽ hỏi: "Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"

Tần Chiêu Chiêu lắc đầu, nhẹ giọng đáp:

"Tôi không sao. Cảm ơn anh... đã đến cứu tôi."

Giọng điệu xa cách của Tần Chiêu Chiêu khiến Lục Trầm không khỏi khó chịu. Anh là chồng của cô, vậy mà cô lại nói chuyện với anh cứ như hai người xa lạ. Rõ ràng lúc nãy cô còn hoảng sợ lao vào lòng anh, giống như một chú thỏ nhỏ tìm kiếm chỗ dựa. Thế mà chỉ trong chớp mắt, cô đã thay đổi, xa cách đến mức khiến anh khó chịu hơn cả việc bị đối thủ nã đạn.

Tần Chiêu Chiêu thực sự rất biết ơn Lục Trầm vì anh đã kịp thời đến cứu. Nếu không có anh và các chiến sĩ, cô và Trương Mỹ Phượng chắc chắn không sống sót nổi.

Cô kể lại mọi chuyện đã xảy ra trong hang động—cách mà cô và Trương Mỹ Phượng trốn bên trong, nghe thấy tiếng bước chân rình rập bên ngoài, cách hai tên tội phạm tìm đến, định bắt họ về để chôn theo Đao Sẹo. Tận tai cô đã nghe chúng nói rằng Đao Sẹo đã chết.

Cô bình tĩnh, tìm cách thoát thân và cuối cùng đã thành công.

Khi câu chuyện kết thúc, những người lính im lặng giây lát, rồi ánh mắt họ đổ dồn vào Tần Chiêu Chiêu với sự kinh ngạc lẫn khâm phục.

Lục Trầm cũng nhìn cô bằng một ánh mắt hoàn toàn khác.

Anh không nghĩ cô gái nhỏ bé này lại có thể bình tĩnh đến vậy trong tình huống nguy cấp. Không hoảng sợ, không la hét, không bỏ cuộc. Ngược lại, cô còn chờ đợi cơ hội phản công, lợi dụng sơ hở của kẻ thù để cứu lấy chính mình và người khác.

Cô không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, mà còn thông minh, gan dạ hơn anh tưởng.

Những chiến sĩ khác bắt đầu cảm thấy hoài nghi về những lời đồn đại trước đây trong doanh trại. Họ đã từng nghe kể về vợ của doanh trưởng Lục—một người phụ nữ bị đồn là yếu đuối, hay gây rắc rối, chỉ biết dựa dẫm vào người khác. Nhưng những gì họ tận mắt chứng kiến hôm nay lại hoàn toàn trái ngược.

Ngay cả họ—những người lính được huấn luyện bài bản—nếu không có vũ khí, gặp tình huống như vậy cũng chưa chắc đã giữ được sự bình tĩnh và quyết đoán như cô.

Lý Đại Hải bước lên, đôi mắt đầy sự biết ơn. Hắn đặt một tay lên vai Tần Chiêu Chiêu, giọng nghẹn ngào: "Tiểu Tần, cảm ơn cô đã chăm sóc vợ con tôi trên suốt chặng đường. Nếu không có cô, không biết bây giờ họ đã ra sao..."

Tần Chiêu Chiêu nghe vậy thì vội vàng xua tay, có chút ngại ngùng: "Liên trưởng Lý, anh nói quá rồi. Chúng ta cùng vào núi, tôi sao có thể để mình tôi đi ra được? Nếu là anh, chắc chắn anh cũng sẽ làm như tôi, đúng không? Sau này đừng nói những lời như vậy nữa."

Trương Mỹ Phượng nắm lấy tay Tần Chiêu Chiêu, mắt đỏ hoe: "Chị sẽ không nói nữa, nhưng ân tình cứu mạng này, vợ chồng chị sẽ ghi nhớ suốt đời."

Tần Chiêu Chiêu cười nhẹ, giọng nghiêm túc nhưng đầy chân thành: "Chúng ta là người một nhà, không cần khách sáo như thế. Chuyện này không được nhắc lại nữa đâu nhé, nếu nhắc lại, em sẽ giận đấy!"

Trương Mỹ Phượng bật cười, dù trong lòng vẫn còn xúc động, nhưng vẫn gật đầu đồng ý: "Không nhắc, không nhắc nữa. Sau này không nhắc đến nữa."

Lục Trầm lặng lẽ đứng bên cạnh, nhìn cô.

Không hiểu sao, ngay cả lúc cô nghiêm túc nói chuyện, trong mắt anh cô vẫn thật quyến rũ.

Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày bản thân lại bị thu hút bởi chính người vợ của mình.

Trong lúc họ nói chuyện, hai tên tội phạm vẫn bị trói chặt, nằm r*n r* trên mặt đất. Tên bị trúng đạn đã được băng bó sơ qua, nhưng vết thương vẫn chảy máu.

Lục Trầm quét mắt nhìn quanh, rồi dứt khoát ra lệnh: "Tống Tiểu Quân, cậu ở lại đây giám sát thôn Thiên Đường và ông thần y kia. Nếu có gì bất thường, ưu tiên bảo đảm an toàn cho chính mình. Đợi chúng tôi quay lại với thêm người rồi hành động. Dùng cách liên lạc cũ."

Tống Tiểu Quân đứng nghiêm, đáp gọn: "Rõ!"

Hai tên tội phạm bị áp giải đi trước, theo sau là hai chiến sĩ cầm súng. Tên bị thương phải chống gậy, bước đi khập khiễng, miệng vẫn không ngừng r*n r*.

Lý Đại Hải bế Tiểu Bảo, đi ngay phía sau. Trương Mỹ Phượng thì gần như kiệt sức, mỗi bước chân đều nặng nề.

Tần Chiêu Chiêu thì khỏi phải nói.

Vốn dĩ thể lực cô không tốt, lại chưa từng trải qua hoàn cảnh gian khổ thế này. Một chân cô còn bị thương trong lúc chạy trốn, mỗi bước đi đều đau đớn.

Lục Trầm nhìn cô, rồi không nói không rằng, đột nhiên bước tới, cúi người bế bổng cô lên.

Tần Chiêu Chiêu giật mình, chưa kịp phản ứng thì đã bị anh ôm chặt trong tay.

Cô đỏ bừng mặt, giãy giụa: "Anh làm gì vậy? Bỏ tôi xuống!"

Lục Trầm không thèm trả lời, chỉ lạnh nhạt nói: "Cô đi nổi nữa không?"

Tần Chiêu Chiêu cứng họng.

Đi nổi không à? Đương nhiên là không.

Nhưng cô không muốn bị anh bế như thế này, cảm giác quá mức thân mật, khiến tim cô đập loạn xạ.

"Không cần đâu, tôi có thể tự đi được." Cô cắn môi, cố gắng chống cự.

Lục Trầm khẽ hừ một tiếng, không để tâm đến lời cô, chỉ siết chặt tay hơn, bế cô đi thẳng về phía trước.

Giọng anh trầm thấp, mang theo chút bực bội: "Ngoan ngoãn một chút, đừng làm mất thời gian."

Tần Chiêu Chiêu cảm nhận được hơi ấm từ người anh, nhịp tim cô bất giác rối loạn.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 55: Chương 55



Lo sợ những người phía trước quay lại nhìn thấy, Tần Chiêu Chiêu nhăn mặt, trợn mắt, khẽ nói:

"Anh mau thả tôi xuống! Anh đang giở trò lưu manh đấy à?"

Lục Trầm bật cười, trong lòng bất giác thấy vui vẻ. Anh cúi đầu, giọng điệu trầm thấp nhưng mang theo chút trêu chọc:

"Em là vợ cưới hỏi đàng hoàng của tôi, sao tôi có thể giở trò lưu manh được?"

Tần Chiêu Chiêu lập tức đỏ bừng mặt. Cô cảm thấy tư thế này thật xấu hổ, khoảng cách giữa hai người quá gần, hơi thở anh phả nhẹ trên trán cô, khiến tim cô đập loạn nhịp.

Lục Trầm nhìn gương mặt ửng hồng của cô, ánh mắt vô thức dừng lại ở đôi môi mềm mại, hồng hào ấy. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng anh, thôi thúc anh muốn cúi xuống, thử xem nó có mềm mại như anh tưởng tượng hay không.

Nhưng đó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua. Anh biết nếu làm vậy, cô chắc chắn sẽ tức giận, thậm chí còn trở mặt ngay lập tức. Thế nên anh đành nhịn xuống, khẽ siết chặt vòng tay, tiếp tục bế cô đi.

Tần Chiêu Chiêu cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh dán chặt vào mình. Trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mặt càng lúc càng nóng ran. Cô vội vàng quay mặt sang hướng khác, không dám đối diện với anh, lí nhí nói:

"Anh mau thả tôi xuống."

Lục Trầm nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, trong lòng bất giác cảm thấy cô thật đáng yêu, giống như một chú thỏ nhỏ đang bối rối tìm đường trốn.

Anh nhướn mày, nửa đùa nửa thật:

"Muốn tôi thả xuống cũng được, nhưng phải để tôi cõng em."

Tần Chiêu Chiêu khựng lại.

Cô biết mình không thể tự đi xuống núi. Con đường này, với người bình thường đã khó đi, huống hồ gì cô còn bị thương ở chân.

Bị bế thế này thì quá mất mặt. Nhưng nếu để anh cõng, có lẽ sẽ đỡ hơn một chút...

Cô suy nghĩ vài giây, cuối cùng gật đầu:

"Được rồi."

Lục Trầm vừa nghe xong liền thả cô xuống, rồi cúi người, nghiêng lưng về phía cô.

"Leo lên đi."

Tần Chiêu Chiêu hơi do dự nhưng rồi cũng trèo lên lưng anh.

Khoảnh khắc cơ thể mềm mại của cô áp sát vào lưng, Lục Trầm lập tức cảm nhận được hơi ấm từ cô truyền đến. Gương mặt anh bất giác nóng lên, yết hầu khẽ chuyển động, trái tim trong lồng ngực cũng đập nhanh hơn bình thường.

Anh siết chặt hai cánh tay, cõng cô lên, khóe môi không giấu nổi một nụ cười mãn nguyện.

Từ phía sau nhìn lại, hai người trông như một cặp đôi đang tình tứ. Dù họ cố nói chuyện nhỏ, nhưng những người phía trước vẫn nghe thấy đôi chút.

Lý Đại Hải huých nhẹ vợ, cười thấp giọng nói:

"Mùa xuân của doanh trưởng Lục đến rồi."

Trương Mỹ Phượng cũng cười theo. Cô nhớ lại trước đây Tần Chiêu Chiêu luôn kiên quyết muốn ly hôn, lời nói khi ấy dứt khoát vô cùng. Lúc đó, cô còn tiếc thay cho cô ấy.

Nhưng bây giờ nhìn thấy doanh trưởng Lục chủ động như vậy, cô đã yên tâm hơn nhiều.

"Anh nói nhỏ thôi, Tiểu Tần nhút nhát lắm, nghe được lại xấu hổ."

Lý Đại Hải bật cười, "Anh biết rồi."

Tần Chiêu Chiêu nằm trên lưng Lục Trầm, cảm nhận từng bước chân vững chắc của anh, gió mát phả nhẹ qua mặt, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác thư thái kỳ lạ.

Cô lặng lẽ nhìn phong cảnh xung quanh, lần đầu tiên cảm thấy con đường núi này cũng có nét đẹp riêng.

Nhưng điều khiến tâm trạng cô phức tạp hơn cả chính là người đàn ông đang cõng cô.

Còn Lục Trầm thì khỏi phải nói, tâm trạng anh lúc này thật sự vô cùng vui vẻ. Không chỉ vì cảnh đẹp, mà còn vì... người trên lưng anh.

Cảm giác chân thực này, so với những giấc mơ trước đây của anh, quả thật còn ngọt ngào hơn nhiều.

Anh thầm nghĩ, có lẽ đã đến lúc anh nên hành động, để hoàn thành trách nhiệm của một người chồng thực sự. Anh không muốn để cô tiếp tục nghĩ đến chuyện ly hôn nữa.

Cả đoàn người tiếp tục di chuyển ra khỏi rừng núi.

Mất hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng họ cũng đến được chỗ xe Jeep đang đậu.

Nhưng xe Jeep không đủ chỗ cho tất cả mọi người. Vì vậy, họ quyết định đưa Tần Chiêu Chiêu, Trương Mỹ Phượng và Tiểu Bảo về khu gia đình trước, những người khác sẽ đi bộ về sau.

Khi xe dừng lại trước cửa nhà Trương Mỹ Phượng, Lý Đại Hải đỡ vợ và con trai xuống xe.

Trương Mỹ Phượng ôm Tiểu Bảo vào lòng, vẫy tay với Tần Chiêu Chiêu:

"Tiểu Tần, nghỉ ngơi cho tốt nhé!"

Tần Chiêu Chiêu khẽ gật đầu, nhìn theo gia đình họ, trong lòng bỗng có chút cảm xúc khó tả.

Lục Trầm lại lái xe đến trước cửa nhà mình.

Tần Chiêu Chiêu định tự mình xuống xe, nhưng vừa nhấc chân, Lục Trầm đã nhanh chóng vòng qua, cúi xuống bế bổng cô lên.

"Anh làm gì vậy?" Cô giật mình.

Lục Trầm thản nhiên đáp, như thể chuyện này là lẽ đương nhiên:

"Chân em còn chưa lành, không thể đi được."

Tần Chiêu Chiêu vòng tay qua cổ Lục Trầm, giọng điệu nửa đùa nửa thật:

"Lục Trầm, rốt cuộc anh có ý gì đây? Anh không sợ tôi bám lấy anh mà không chịu ly hôn à?"

Lục Trầm liếc nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm:

"Em đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện ly hôn với tôi. Tôi không đồng ý."

Câu trả lời thẳng thừng của anh khiến Tần Chiêu Chiêu bật cười:

"Lục Trầm, anh bị làm sao thế? Định giữ vững cờ đỏ trong nhà mà cờ màu bên ngoài cứ phấp phới chứ gì? Anh đừng quên mình là ai, phong cách sống không đúng là mất việc đấy."

Lục Trầm nhíu mày, giọng có chút bực bội:

"Em đừng có vu oan cho tôi."

Tần Chiêu Chiêu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, khóe môi cong lên:

"Vậy còn Trương Vi Vi thì sao? Cô ta không phải là lá cờ màu của anh à?"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 56: Chương 56



Nghe đến cái tên này, Lục Trầm lập tức hiểu ra. Hóa ra cô vẫn còn nhớ chuyện đó, đúng là hẹp hòi như cây kim vậy.

Anh bước đến, đặt cô xuống sàn nhà trong phòng, giọng điệu rõ ràng hơn:

"Tần Chiêu Chiêu, chuyện này mãi không qua được à? Tôi đã nói là tôi và cô ta không có gì cả. Sao em không chịu tin tôi chứ? Bây giờ tôi có chút việc, không có thời gian giải thích. Đợi tôi về, tôi sẽ kể rõ mọi chuyện, được không?"

Tần Chiêu Chiêu nhìn anh, đôi mắt có chút dao động.

Cô cũng chẳng muốn tranh cãi lúc này, thế nên đành gật đầu:

"Được, tôi chờ anh giải thích."

Thấy cô chịu nghe lời, Lục Trầm mới yên tâm. Anh khoác áo chuẩn bị rời đi, nhưng vừa bước đến cửa, giọng cô lại vang lên:

"Đợi đã! Tôi nhớ ra có chuyện cần nói với anh."

Lục Trầm quay đầu, hơi mất kiên nhẫn:

"Có chuyện gì thì đợi tôi về rồi nói."

"Là chuyện về lão thần y."

Vừa nghe đến hai chữ "lão thần y", bước chân Lục Trầm khựng lại, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm túc:

"Em nói đi."

Tần Chiêu Chiêu trầm giọng:

"Tôi nghĩ lão thần y kia đang giả dạng."

Lục Trầm cau mày:

"Ý em là gì?"

"Tôi quan sát rất kỹ. Lão ta không già như vẻ ngoài đâu. Tôi nhìn vào mắt ông ta mà phân tích, người này nhiều nhất chỉ khoảng năm mươi tuổi. Ông ta chỉ đang cải trang thôi."

Lục Trầm gật đầu, suy tư một lát rồi đáp:

"Tôi biết rồi. Thông tin này rất quan trọng. Còn gì nữa không?"

"Không còn gì nữa."

"Vậy tôi đi đây."

Tần Chiêu Chiêu nhìn anh một lúc, rồi chậm rãi nói:

"Tôi thấy dân trong làng đó rất kỳ lạ. Anh mang thêm nhiều người đi. Nhất định phải an toàn trở về."

Câu nói này khiến Lục Trầm thoáng ngẩn người.

Anh không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, khóe môi chậm rãi nhếch lên:

"Ừ, tôi biết rồi."

Lục Trầm rời đi, để lại một khoảng không gian yên tĩnh trong căn phòng.

Tần Chiêu Chiêu đứng dậy, chậm rãi đi lại. Trên đường về đây, toàn bộ thời gian đều là Lục Trầm cõng cô.

Nằm trên lưng anh đã thấy mệt, vậy mà anh phải cõng cô suốt hơn một tiếng đồng hồ. Nghĩ đến đây, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.

Dù sau này không thể đi cùng nhau lâu dài, nhưng cô vẫn không muốn anh gặp nguy hiểm khi làm nhiệm vụ.

Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ trên bàn. Đã ba giờ rưỡi.

Chỉ còn chưa đầy ba tiếng nữa trời sẽ tối.

Mà buổi tối trong núi rất nguy hiểm.

Dù Lục Trầm đã đi rồi, lòng cô vẫn có chút bất an.

Cô thử cử động chân bị trật, thấy không còn đau như lúc đầu. Có lẽ nếu ngâm nước nóng một lát sẽ đỡ hơn.

Lục Trầm rời khỏi nhà, nhanh chóng đi đến nhà Phương Mai ở bên cạnh.

Anh gõ cửa, khi thấy cô ấy bước ra, liền nói ngay:

"Chân của Tần Chiêu Chiêu bị thương, tôi nhờ cô nấu giúp cô ấy một bữa ăn. Tôi có nhiệm vụ quan trọng, không có thời gian chăm sóc cô ấy."

Phương Mai hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng gật đầu:

"Doanh trưởng Lục yên tâm, tôi sẽ lo chuyện này."

Phương Mai đã sống ở khu gia đình ba, bốn năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên doanh trưởng Lục đích thân nhờ cô giúp đỡ.

Trong lòng cô có chút vinh dự.

Dù gì anh cũng là doanh trưởng, nếu không tin tưởng thì chắc chắn sẽ không nhờ đến cô.

Lục Trầm gật đầu cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi.

Phương Mai vừa định quay lưng vào nhà thì bỗng giật nảy mình khi thấy Lý Kiều Kiều đứng ngay phía sau.

Cô ấy thốt lên, tay ôm lấy ngực:

"Trời ơi! Lý Kiều Kiều, cô đứng sau tôi từ lúc nào vậy? Sao không có tiếng động gì thế? Làm tôi sợ chết khiếp!"

Lý Kiều Kiều cũng bị giật mình theo.

Từ nãy đến giờ, cô ta đã nhìn thấy chiếc xe Jeep chạy vào khu gia đình.

Xe Jeep của doanh trại rất ít khi vào đây.

Cô ta theo quân hơn một năm rồi, cũng chỉ thấy hai lần. Một lần là khi đón thím Lưu, vợ của đồng chí cán sự Lưu đến đây.

Mà lần này... lại là vì Tần Chiêu Chiêu.

Nghĩ đến đó, ánh mắt cô ta trở nên phức tạp.

Ban đầu, cô ta chỉ nghĩ là nhà ai có khách đến chơi nên tò mò muốn ra xem. Nhưng khi vừa bước ra, cảnh tượng trước mắt khiến cô ta sững sờ.

Trương Mỹ Phượng bế theo Tiểu Bảo bước xuống xe, trông tiều tụy đến mức đáng sợ. Tóc tai rối bù, quần áo rách nát, khuôn mặt lấm lem đầy bụi bẩn. Nhìn cô ấy chẳng khác nào vừa trải qua một trận hành xác.

Sự tò mò của cô ta lập tức nổi lên. Rốt cuộc Trương Mỹ Phượng đã đi đâu mà thành ra thế này?

Còn chưa kịp hết ngạc nhiên, cô ta lại thấy Lục Trầm bế Tần Chiêu Chiêu từ trên xe xuống. Nhìn bộ dạng, dường như cô cũng bị thương.

Càng nhìn, cô ta càng không thể kiềm chế nổi sự tò mò. Đã có chuyện gì xảy ra? Sao cả Trương Mỹ Phượng và Tần Chiêu Chiêu đều thảm hại như vậy?

Cô ta định đến nhà Trương Mỹ Phượng dò hỏi, nhưng rồi lại nhớ đến chuyện con gà hôm trước. Nghĩ đến việc lần đó mình vô cớ gây sự, bây giờ lại chạy sang hỏi han, cô ta cảm thấy hơi ngượng.

Đang lưỡng lự chưa biết nên làm thế nào thì chợt thấy Lục Trầm từ trong nhà bước ra, gương mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi, dáng vẻ vội vã.

Anh đi thẳng đến nhà Phương Mai.

Nhìn thấy hai người nói chuyện ở sân, cô ta lập tức nảy ra ý định, lặng lẽ trốn vào con hẻm giữa nhà Trương Mỹ Phượng và Phương Mai để nghe lén.

Từ góc khuất, cô ta nghe rõ ràng giọng Lục Trầm:

"Chiêu Chiêu bị thương, phiền cô nấu giúp cô ấy chút cháo."

Vừa nghe đến đây, trong lòng Lý Kiều Kiều dâng lên một cảm giác vui vẻ khó tả. Tần Chiêu Chiêu bị thương? Thật đúng là tin tức tốt! Nhưng cô ta càng muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cô ta thảm hại đến thế?
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 57: Chương 57



Lát sau, thấy Lục Trầm lái xe rời đi, cô ta mới từ từ bước ra khỏi con hẻm.

Vừa ra đến nơi, cô ta đã thấy Phương Mai đứng đó.

Lý Kiều Kiều cười, giọng điệu có chút trêu chọc: "Phương Mai, gan cô nhỏ quá nhỉ. Vừa rồi hét lên làm tôi cũng giật mình theo."

Mặc dù Lý Kiều Kiều nhỏ tuổi hơn Phương Mai, nhưng vì chồng cô ta là doanh trưởng còn chồng Phương Mai chỉ là liên trưởng, nên cô ta luôn tỏ ra bề trên, trực tiếp gọi tên Phương Mai mà không chút khách sáo.

Phương Mai biết tính khí của Lý Kiều Kiều, cũng không để bụng. Cô lạnh nhạt hỏi: "Cô có chuyện gì không?"

Lý Kiều Kiều làm bộ vô tư: "Không có gì, chỉ là vừa rồi tôi thấy Trương Mỹ Phượng và Tần Chiêu Chiêu được xe jeep đưa về, còn thấy doanh trưởng Lục bế Tần Chiêu Chiêu vào nhà. Họ đã gặp chuyện gì vậy?"

Phương Mai khẽ nhếch môi, không khỏi cười nhạt trong lòng.

Lý Kiều Kiều bị Tần Chiêu Chiêu dạy dỗ một trận mà vẫn chưa biết hối lỗi, còn muốn đến đây dò hỏi tin tức?

Đừng nói cô không biết, dù có biết, cô cũng chẳng đời nào kể cho cô ta.

Phương Mai điềm nhiên trả lời: "Tôi cũng không biết."

Lý Kiều Kiều không tin, ánh mắt dò xét: "Cô ở ngay bên cạnh, làm sao lại không biết gì được?"

Phương Mai cười nhạt: "Đúng là tôi ở ngay bên cạnh, nhưng tôi không có thói quen tọc mạch chuyện nhà người khác. Tôi thực sự không biết. Nếu cô tò mò quá, sao không đi hỏi thẳng người trong cuộc? Tôi còn có việc, không rảnh tám chuyện với cô đâu."

Dứt lời, cô xoay người bước vào nhà, không buồn để ý đến phản ứng của Lý Kiều Kiều.

Lý Kiều Kiều bực tức, nhổ mạnh một bãi nước bọt xuống đất, lầm bầm: "Phì, cứ làm như mình thanh cao lắm vậy!"

Rồi cô ta quay người bỏ đi.

Nhưng vừa bước được vài bước, cô ta liền thấy một người phụ nữ từ xa đi tới.

Người này để tóc ngắn gọn gàng, mặc áo sơ mi kẻ đỏ trắng, quần đen, chân đi đôi giày vải đế ngàn lớp. Trên tay cô ta xách theo một túi vải, dáng vẻ ngay ngắn, bước đi đầy tự tin.

Lý Kiều Kiều nhìn thoáng qua liền nhận ra ngay.

Chẳng phải đây là Dương Thải Phượng, vợ của đồng chí cán sự Lưu, giáo viên trường con em quân đội sao?

Lập tức, cô ta thay đổi sắc mặt, nở nụ cười tươi rói, vội vã tiến lên chào hỏi:

"Chị Thải Phượng, hôm nay sao chị về sớm vậy?"

Dương Thải Phượng là giáo viên, có học thức, vì thế cô luôn có cảm giác ưu việt hơn những người phụ nữ khác trong khu gia đình. Cô không thích tiếp xúc với những người ít học hoặc quá tọc mạch.

Hàng ngày, cô đi dạy từ sáng sớm, buổi trưa cũng không về nhà ăn cơm, đến tối tan học mới trở về. Thời gian cô ở khu gia đình rất ít, nên những thông tin về các chị em quân nhân ở đây chủ yếu là nghe từ miệng mẹ chồng.

Trong mắt mẹ chồng cô, Lý Kiều Kiều có tiếng tăm khá tốt. Khi chồng cô ta vắng nhà, mẹ chồng có chuyện gì cũng thường nhờ đến Lý Kiều Kiều giúp đỡ. Vì thế, Dương Sái Phượng có ấn tượng không tệ về cô ta.

Nghe Lý Kiều Kiều hỏi, Dương Thải Phượng chỉ thản nhiên đáp: "Hôm nay tôi thấy không khỏe nên về sớm."

Lý Kiều Kiều lập tức bày ra vẻ mặt quan tâm, giọng điệu ngọt ngào: "Ôi, chị vất vả quá! Đừng cố gắng quá, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất."

Lời nói này khiến Dương Thải Phượng cảm thấy rất dễ chịu. Cô mỉm cười, nhẹ giọng than thở: "Không còn cách nào khác, làm giáo viên thì phải chịu khổ thôi. Ai bảo tôi yêu nghề này chứ? Kiều Kiều, cô đang đi đâu vậy?”

Lý Kiều Kiều đảo mắt nhìn quanh một vòng, chắc chắn không có ai khác rồi mới kéo Dương Thải Phượng sang một góc, giọng hạ thấp đầy vẻ bí ẩn:

"Chị vẫn chưa nghe tin gì sao? Cái cô Tần Chiêu Chiêu gây chuyện với Trương Mỹ Phượng sáng nay ấy, cô ta gặp rắc rối lớn rồi!"

Dương Thải Phượng cau mày, ánh mắt thoáng lóe lên sự tò mò.

"Rắc rối gì?"

Lý Kiều Kiều mím môi cười, ra vẻ thần bí:

"Tôi tận mắt thấy doanh trưởng Lục lái xe đưa hai người họ về. Quần áo thì tả tơi, tóc tai rối bù, nhìn chẳng khác nào vừa bò ra từ bụi rậm. Tần Chiêu Chiêu còn bị thương nữa. Doanh trưởng Lục bế cô ta vào tận nhà đấy!"

Nghe đến đây, Dương Thải Phượng không khỏi cảm thấy hứng thú.

Ở khu gia đình này, người cô không ưa nhất chính là Tần Chiêu Chiêu. Cô luôn cho rằng người phụ nữ ấy chỉ giỏi gây chuyện, làm ảnh hưởng đến hình tượng những người vợ quân nhân đoan trang, mẫu mực.

Cô khoanh tay, nhếch môi đầy khinh thường:

"Rốt cuộc là chuyện gì? Cô ta làm gì mà ra nông nỗi đó?"

Lý Kiều Kiều nhún vai:

"Tôi không biết chính xác, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì. Hai người đó chắc gặp chuyện chẳng hay ho gì rồi. Chị không thấy bộ dạng họ thảm hại thế nào đâu!"

Dương Thải Phượng chép miệng, giọng có chút trách móc:

"Chuyện này không có chứng cứ thì đừng nói lung tung."

Lý Kiều Kiều cười nhạt, vỗ nhẹ lên tay cô:

"Yên tâm đi, chỉ có chị em mình nói chuyện thôi, không ai khác nghe được đâu. Chị cũng biết rồi đấy, ở khu vực biên giới này, chuyện gì chẳng có thể xảy ra."

Dương Thải Phượng im lặng vài giây, rồi nghiêm mặt:

"Cô tốt nhất nên giữ kín chuyện này. Nếu không có bằng chứng rõ ràng, thì đừng gieo rắc tin đồn. Cứ coi như chưa từng nghe gì từ tôi. Tôi về đây."

Nói rồi, cô xoay người rời đi, chẳng thèm ngoái đầu lại.

Lý Kiều Kiều sững người một chút, không ngờ Dương Thải Phượng lại là người sợ rắc rối như vậy.

Hình ảnh của cô ta trong mắt Lý Kiều Kiều cũng vì thế mà giảm đi đôi phần.

Nhưng ngẫm lại, lời Dương Thải Phượng nói không phải không có lý. Nếu sự việc không đúng như cô nghĩ mà tin đồn lại lan truyền ra ngoài, thì người chịu trách nhiệm đầu tiên chắc chắn là cô.

Thôi cứ chờ xem thế nào đã.

Nếu đúng là có chuyện, thì tin tức chắc chắn sẽ tự lan ra. Đến lúc đó, cô cũng chẳng cần phải lo nghĩ nhiều.

Nhưng Lý Kiều Kiều không hề biết rằng, ngay khi trở về nhà, Dương Thải Phượng đã kể lại toàn bộ câu chuyện ấy cho mẹ chồng nghe, còn dặn đi dặn lại là tuyệt đối không được lan truyền ra ngoài.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 58: Chương 58



Trong khi đó, sau khi thu dọn xong xuôi công việc nhà, Phương Mai cẩn thận bưng một bát dưa muối sang nhà Tần Chiêu Chiêu.

Lúc này, Tần Chiêu Chiêu đã tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo khô ráo. Mái tóc còn ướt, quấn trong một chiếc khăn bông mềm.

Trên tay và chân cô, những vết thương do cây cối cào xước chằng chịt, có vết đã đóng vảy, có vết vẫn còn tấy đỏ.

Khi tắm, cô không dám dùng xà phòng, sợ xót. Những vết xước máu loang lổ trên da trông thật đáng sợ, nhưng may mắn là hầu hết đều không sâu, chỉ cần vài ngày nữa sẽ tự lành.

Ngâm chân trong nước ấm một lúc, chỗ bị trật đã không còn đau nhức như lúc đầu. Cô thử bước đi vài bước, cảm thấy gần như bình thường trở lại.

Tần Chiêu Chiêu cởi chiếc khăn bông trên đầu xuống, nhẹ nhàng lau khô tóc, rồi vắt lên dây phơi ngoài sân.

Cô dùng tay vuốt lại mái tóc còn ẩm, ánh mắt lơ đãng nhìn bầu trời sắp tắt nắng.

Đúng lúc này, Phương Mai bước vào sân, trên tay vẫn cầm bát dưa muối còn bốc hơi nghi ngút.

Cô khựng lại một chút khi nhìn thấy Tần Chiêu Chiêu.

Dưới ánh chiều tà, người phụ nữ ấy đứng nghiêng, gương mặt thanh tú, chiếc cổ trắng nõn, mái tóc đen tuyền buông lơi trên bờ vai.

Ngay cả Phương Mai, một người phụ nữ, cũng không khỏi thầm tán thưởng—Tần Chiêu Chiêu thật sự rất đẹp.

Nhớ lại lời doanh trưởng Lục nói rằng Tần Chiêu Chiêu bị thương ở chân, đi lại rất khó khăn, Phương Mai vội bước nhanh vào sân, giọng lo lắng:

"Tiểu Tần, chân em khỏi rồi à?"

Nghe tiếng gọi, Tần Chiêu Chiêu quay lại, vừa thấy Phương Mai thì nở một nụ cười tươi tắn.

Trên đường về, cô đã hỏi Lục Trầm làm sao mà biết họ đến thôn Thiên Đường.

Lục Trầm nói, chính Phương Mai là người báo tin cho anh.

Nếu không nhờ Phương Mai, có lẽ cô và Trương Mỹ Phượng đã chẳng thể quay về an toàn.

Nói cách khác, Phương Mai chính là ân nhân của cô.

Trước đây, dù không quá thân thiết, nhưng từ giây phút này, Tần Chiêu Chiêu cảm thấy mình thật sự biết ơn Phương Mai.

"Em không sao rồi, ngâm chân trong nước ấm xong thấy đỡ hẳn."

Phương Mai thấy Tần Chiêu Chiêu đi lại bình thường, không còn dáng vẻ đau đớn lúc ban ngày, trong lòng cũng yên tâm hơn. Cô đưa bát dưa muối trong tay cho Tần Chiêu Chiêu, giọng nói đầy vẻ quan tâm:

"Chị mới làm ít dưa muối, mang sang cho em nếm thử."

Tần Chiêu Chiêu nhận lấy, nở nụ cười nhẹ nhàng:

"Cảm ơn chị. Chị vào nhà ngồi chơi một lát nhé?"

Phương Mai cũng không khách sáo, vừa đi theo cô vào nhà vừa suy nghĩ. Cô gần như chắc chắn rằng hai người Tần Chiêu Chiêu và Trương Mỹ Phượng đã đến thôn Thiên Đường. Nhưng họ đã gặp chuyện gì mà về trong bộ dạng thảm hại như vậy?

Tần Chiêu Chiêu đặt bát dưa muối vào bếp rồi dẫn Phương Mai vào phòng khách.

Căn phòng nhỏ nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ, tạo cảm giác ấm cúng. Ngay cả cách bài trí cũng thể hiện rõ sự tỉ mỉ của chủ nhân.

Phương Mai vừa ngồi xuống ghế đẩu đã không kìm được mà cảm thán:

"Em sắp xếp phòng ấm cúng thật đấy. Chẳng trách doanh trưởng Lục thương em như vậy. Vừa xinh đẹp, vừa khéo léo, biết chăm lo nhà cửa, đàn ông ai mà không thích cơ chứ?"

Tần Chiêu Chiêu đặt một cốc nước trước mặt Phương Mai, nhíu mày khó hiểu:

"Chị nói vậy là sao?"

Phương Mai cười, chậm rãi kể:

"Lúc nãy doanh trưởng Lục ghé qua nhà chị, bảo em bị thương ở chân, mà anh ấy có việc không thể về ngay nên nhờ chị qua đây xem em thế nào, còn bảo nấu cơm giúp em nữa."

Nói đến đây, cô liếc nhìn phản ứng của Tần Chiêu Chiêu rồi tiếp tục:

"Nói thật nhé, chị ở đây bao nhiêu năm rồi, chưa từng thấy ai trong khu này được chồng quan tâm tỉ mỉ như vậy. Chồng chị ấy à, chắc chắn không làm được như doanh trưởng Lục đâu."

Tần Chiêu Chiêu im lặng.

Thì ra, Phương Mai ghé qua là do Lục Trầm nhờ.

Cô không thể không nhớ lại cảnh trên núi hôm nay—khi cô thoát khỏi bọn tội phạm, chạy đến chỗ anh, anh lập tức dang tay ôm cô vào lòng, lo lắng hỏi cô có sao không. Rồi anh cõng cô suốt hơn một tiếng đồng hồ trên đường về.

Và quan trọng nhất, khi trở về nhà, anh đã nói với cô rằng anh không muốn ly hôn nữa.

Chẳng lẽ anh thực sự đã nhận ra giá trị của cô?

Nhưng… chẳng phải anh thích Trương Vi Vi, cô gái "trà xanh" đó sao?

Thấy Tần Chiêu Chiêu không lên tiếng, Phương Mai nghĩ cô ngại ngùng nên cười rồi chuyển chủ đề:

"Tiểu Tần, hôm nay em với Mỹ Phượng có phải đi thôn Thiên Đường tìm ông thần y không?"

Tần Chiêu Chiêu khẽ gật đầu.

Phương Mai lập tức tò mò hơn:

"Thế rốt cuộc các em gặp chuyện gì mà về người đầy thương tích thế kia?"

Tần Chiêu Chiêu không muốn nhắc đến những chuyện đã xảy ra. Gã mặt sẹo đã chết trong tay cô.

Dù đó là tự vệ, nhưng cô vẫn lo lắng không biết cấp trên sẽ xử lý ra sao.

Cô không thể kể chuyện đó. Nhưng những chuyện khác thì có thể.

"Lão thần y đó thực chất là một kẻ buôn người, lợi dụng danh nghĩa chữa bệnh để lừa phụ nữ đem bán. Tụi em phát hiện ra nên tìm cách trốn thoát. May mà có chị báo với Lục Trầm, anh ấy mới đến kịp thời, nếu không thì hậu quả thật khó lường. Em thực sự phải cảm ơn chị đấy."

Phương Mai tròn mắt, sửng sốt kêu lên:

"Trời ơi! Thật quá đáng sợ!"

Dù đã suy đoán nhiều khả năng, nhưng cô không ngờ lão thần y lại là kẻ buôn người.

"Bọn chúng đúng là quá ngông cuồng! Dám buôn người ngay dưới mũi quân đội! Lúc đó em có sợ lắm không?"

"Lúc ấy cũng không quá sợ, vì bọn chúng chưa nhận ra tụi em đã nghi ngờ. Nhờ vậy mà có cơ hội chạy thoát."

"Em giỏi thật đấy! Nếu là chị, chắc còn chưa kịp nghĩ gì đã bị dọa ngất rồi." Phương Mai thán phục.

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười:

"Đó là bản năng sinh tồn thôi. Khi rơi vào tình huống nguy hiểm, chị sẽ không có thời gian để sợ nữa. Giờ nghĩ lại thì đúng là đáng sợ thật."

Cô ngừng một chút rồi nói tiếp:

"Lục Trầm đã dẫn người vào núi bắt bọn chúng rồi. Nhưng chuyện này chị biết là được, đừng kể ra ngoài nhé."

Phương Mai gật đầu chắc chắn:

"Yên tâm đi, chị sẽ không nói đâu. Hồi nãy Lý Kiều Kiều còn chạy qua hỏi thăm khi thấy doanh trưởng Lục đưa em và Mỹ Phượng về. Chị đã chặn họng cô ta rồi, sợ cô ta lại lan truyền lời đồn thất thiệt trong khu gia đình."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 59: Chương 59



Nghe đến Lý Kiều Kiều, ánh mắt Tần Chiêu Chiêu thoáng lạnh đi.

Cô ta vẫn luôn tìm cơ hội gây khó dễ cho cô.

Mới hôm qua thôi, cô ta còn tung tin đồn rằng cô bị Lục Trầm đánh mắng sau khi khám bệnh cho Tiểu Bảo.

Hôm nay, nhìn thấy cô và Trương Mỹ Phượng trở về trong bộ dạng thảm hại, chắc chắn Lý Kiều Kiều sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nhưng Tần Chiêu Chiêu chẳng bận tâm. Lời đồn vẫn chỉ là lời đồn, một khi sự thật sáng tỏ, kẻ chịu thiệt thòi sẽ là Lý Kiều Kiều. Đến lúc đó, không cần cô ra tay, chồng cô ta cũng chẳng để yên.

"Không cần để ý đến, cô ta mà dám nói bậy thì hậu quả sẽ không nhỏ đâu."

Phương Mai gật đầu đồng tình: "Em nói đúng. Ở khu gia đình này, chẳng ai hay gây chuyện như cô ta. Còn trẻ mà không chịu sinh con, chẳng chịu làm gì, cứ bám lấy thím Lưu cuối làng mà buôn chuyện cả ngày. Chị cũng chẳng muốn qua lại với cô ta. Em có đói không? Để chị nấu chút gì cho ăn nhé."

"Chị à, không cần đâu. Em đỡ rồi, có thể tự làm được. Chị cứ ngồi đây trò chuyện với em là được rồi." Tần Chiêu Chiêu cười đáp.

Phương Mai cũng mỉm cười: "Được rồi, vậy chị ngồi nói chuyện với em."

Hai người trò chuyện một lúc, sau đó Phương Mai trở về nhà.

Tần Chiêu Chiêu lúc này cảm thấy bụng đói cồn cào. Chân cô đã đỡ đau, nhưng cơn đau ở lưng vẫn âm ỉ, từng đợt như bị thắt lại. Cô thầm nghĩ, không biết có phải nội tạng bị tổn thương hay không, vì chỗ đau trùng với vị trí của phổi. Nếu thực sự phổi có vấn đề, ở nơi thiếu thốn thuốc men như thế này, e rằng cô khó lòng chống chọi.

Nghĩ vậy, cô quyết định ăn chút gì đó rồi đi đến Y Vụ Sở trong doanh trại nhờ bác sĩ Dương Khang kiểm tra. Hôm qua gặp anh ta, cô cảm thấy đáng tin hơn hẳn Trương Vi Vi. Cô vào bếp, định luộc hai quả trứng để ăn cho nhanh và dễ no bụng.

Ở bên kia, Trương Mỹ Phượng vừa về đến nhà đã vội tắm rửa cho Tiểu Bảo. Thuốc mà cô lấy từ lão thần y vẫn còn trong túi, chưa kịp vứt. Cô làm theo lời dặn, bôi thuốc mỡ vào miệng cậu bé, sau đó đặt con lên giường cho chơi một lát.

Suốt cả chặng đường về, Tiểu Bảo rất yên tĩnh, nhưng vừa thấy mẹ rời đi, cậu bé lập tức khóc ré lên, giơ tay đòi bế. Bình thường, Tiểu Bảo rất ngoan, chưa bao giờ quấy khóc thế này. Trương Mỹ Phượng vốn tưởng con trai không khóc vì còn nhỏ chưa biết gì, nhưng hóa ra không phải, cậu bé đã bị dọa sợ đến mức hoảng loạn.

Lúc này, cô hối hận vô cùng, tự trách bản thân sao lại đến nơi đó.

Dỗ dành mãi, Tiểu Bảo vẫn bám chặt lấy mẹ không chịu buông. Cuối cùng, cô đành bế con vào bếp chuẩn bị bữa tối. Tiểu Bảo ngồi ở cửa bếp, chăm chú nhìn mẹ làm việc, lúc này mới chịu ngoan ngoãn.

Trương Mỹ Phượng nhào bột, cán mỏng, đun nóng chảo rồi dùng mỡ heo và hành rừng nhỏ nấu nước xúp, làm món mì trứng xào mỡ heo. Sau khi nấu xong, cô cho Tiểu Bảo ăn trước rồi mới múc một bát lớn cho mình.

Nhìn con ăn ngon lành, cô bất giác nghĩ đến Tần Chiêu Chiêu. Nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra, cô cảm thấy vừa có lỗi vừa biết ơn. Nếu không nhờ Tần Chiêu Chiêu, có lẽ cô đã bị bán đi mà chẳng hay biết. Nhưng nếu không kéo cô ấy đi cùng, Tần Chiêu Chiêu cũng đâu phải rơi vào nguy hiểm suýt mất mạng?

Nghĩ vậy, Trương Mỹ Phượng quyết định mang một bát mì qua nhà cô. Nhân tiện nhờ cô xem thử Tiểu Bảo có phải bị dọa quá không. Sau khi gặp lão thần y, cô hoàn toàn tin tưởng khả năng của Tần Chiêu Chiêu.

Đến trước cửa nhà, Trương Mỹ Phượng thấy Tần Chiêu Chiêu đang bước ra từ phòng khách.

Cô vội lên tiếng: "Tiểu Tần, chị mang mì qua cho em đây. Cả ngày chưa ăn gì, chắc đói lắm rồi hả?"

Tần Chiêu Chiêu đang định luộc trứng, thấy Trương Mỹ Phượng mang đồ ăn đến thì không khách sáo, cười đón lấy: "Chị à, sao chị biết em đói thế?"

"Lâu vậy chưa ăn thì làm sao mà không đói được?"

Tần Chiêu Chiêu cầm bát mì, hít một hơi, đôi mắt sáng lên: "Là nước xúp xào mỡ heo đúng không? Còn có trứng nữa, thơm quá!"

Trương Mỹ Phượng bật cười: "Em tinh thật đấy! Ngửi một cái là biết ngay."

"Tất nhiên rồi, dầu cải làm gì có mùi thơm này. Chị vào nhà ngồi chơi đi."

Tần Chiêu Chiêu cầm bát mì bước vào phòng khách, Trương Mỹ Phượng cũng theo vào, lòng vẫn nặng trĩu những suy nghĩ.

"Chị với Tiểu Bảo ăn gì chưa?"

"Tiểu Bảo ăn rồi, còn chị thì chưa thấy đói." Trương Mỹ Phượng ngồi xuống cạnh bàn, ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo con trai.

Tần Chiêu Chiêu húp một đũa mì nóng hổi. Cô không biết là do bản thân quá đói hay vì tay nghề của Trương Mỹ Phượng thực sự xuất sắc, mà tô mì này lại trở thành tô mì ngon nhất cô từng ăn. Vừa nhai, cô vừa giơ ngón tay cái lên tán thưởng, đợi đến khi nuốt hết mới nói:

"Món này thật sự tuyệt vời!"

Trương Mỹ Phượng bật cười:

"Ngon đến thế sao? Em có khen quá không đấy?"

"Tất nhiên rồi! Không tin thì chị hỏi Tiểu Bảo xem. Tiểu Bảo, mì mẹ nấu có ngon không?"

Cậu bé không trả lời, cũng không cười, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

"Thấy chưa, Tiểu Bảo cũng đồng ý với em mà." Tần Chiêu Chiêu vui vẻ húp thêm một đũa lớn.

Thế nhưng, khi nhìn vào Tiểu Bảo, Trương Mỹ Phượng chợt cảm thấy bất an. Cô nhíu mày, giọng nói mang theo chút lo lắng:

"Tiểu Tần, em có nhận thấy Tiểu Bảo có gì khác so với trước khi đi thôn Thiên Đường không?"

Tần Chiêu Chiêu dừng ăn, ngẩng đầu quan sát cậu bé.

Tiểu Bảo lúc này đang rúc vào lòng mẹ, gương mặt nhỏ nhắn im lặng đến lạ thường.

Cô không nhận ra có gì bất thường.

"Em không thấy gì cả. Tiểu Bảo làm sao vậy?"
 
Back
Top Bottom