Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 390: Chương 390



"Phương Yến, giám đốc đài truyền hình muốn gặp cô."

Phương Yến đang ngồi trước bàn làm việc, nghe vậy liền mỉm cười, tao nhã đứng dậy.

"Vâng, tôi biết rồi. Cảm ơn cô."

Người đồng nghiệp bật cười:

"Sao lúc nào cô cũng khách sáo thế. Mau đi đi."

Một đồng nghiệp khác xen vào, giọng đầy ngưỡng mộ:

"Phóng viên Phương còn trẻ mà làm việc rất xuất sắc, luôn tìm được tin tức hay. Lại còn thân thiện với mọi người, lúc nào cũng tươi cười. Mấy năm nay làm ở đài truyền hình, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận."

"Mà cũng phải thôi, người ta xuất thân từ gia đình tri thức, bố mẹ đều là giáo sư đại học. Có nền tảng thế, không giỏi sao được."

Nghe những lời khen ấy, trong lòng Phương Yến tràn đầy hứng khởi. Cô ta khẽ cười, giọng điềm đạm nhưng ẩn chút tự hào:

"Mọi người khen quá lời rồi. Nhờ có mọi người đồng hành chung, tôi mới có được niềm vui làm việc. Thành tích này cũng là nhờ sự cố gắng của cả tập thể."

Dứt lời, cô ta nở nụ cười tươi rồi rời khỏi phòng.

Đến văn phòng giám đốc, Phương Yến khẽ gõ cửa hai lần rồi bước vào, tiện tay đóng cửa lại, sau đó nhanh chóng cài khóa.

Ngồi sau bàn làm việc là giám đốc đài truyền hình, ngoài bốn mươi tuổi nhưng nhờ chăm chút bản thân nên trông chỉ như người ngoài ba mươi. Thấy cô ta bước vào, ánh mắt gã lập tức lộ rõ vẻ tà ý.

Phương Yến cũng không còn giữ vẻ lịch thiệp như lúc nãy. Cô ta khẽ mỉm cười, chậm rãi bước đến, vòng tay qua cổ gã rồi nhẹ nhàng ngồi lên đùi.

Giọng cô ta mềm mại như tơ, mang theo chút nũng nịu đầy mê hoặc.

"Giám đốc, anh gọi em có việc gì sao?"

Gã cười cười, bàn tay vòng qua eo cô ta siết chặt.

"Đương nhiên là vì nhớ em rồi."

Câu nói vừa dứt, hai người lập tức quấn lấy nhau trên chiếc sofa trong văn phòng.

Sau khi xong việc, cả hai chỉnh lại trang phục. Giám đốc dựa vào ghế, ánh mắt hài lòng nhìn cô ta.

"Bài báo hôm nay em nộp khá ấn tượng. Có điều phải chú ý mức độ, đừng làm quá. Đây là lần đầu tiên chúng ta thử phát sóng trực tiếp ngoài trời, tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất. Chỉ cần thành công, anh sẽ có lý do để đề bạt em lên vị trí người dẫn chương trình."

Vừa nghe đến đó, ánh mắt Phương Yến sáng rực.

Làm người dẫn chương trình là ước mơ lớn nhất của cô ta. Bao năm nay, cô ta chấp nhận qua lại với giám đốc cũng là vì mục tiêu này.

Giám đốc đài vốn là bạn học của bố cô ta, nhờ mối quan hệ này, cô ta mới được nhận vào làm ở đài truyền hình. Nhưng bước chân vào được không có nghĩa là có thể thăng tiến dễ dàng. Từ một biên tập viên nhỏ nhoi, muốn leo lên vị trí người dẫn chương trình gần như là điều không tưởng.

Cô ta đã tính toán rất kỹ, tìm cách quyến rũ giám đốc, rồi từng bước, từng bước leo lên vị trí hiện tại.

Nghe gã nói vậy, cô ta không giấu được vui mừng.

"Thật sao?"

Giám đốc bật cười, đưa tay vuốt nhẹ tóc cô ta.

"Anh có bao giờ lừa em đâu."

Phương Yến chỉnh lại trang phục, sau đó vuốt nhẹ mái tóc, nhìn vào gương trang điểm.

"Như vầy ổn rồi chứ? Người khác sẽ không nhận ra gì đâu nhỉ?"

Gã cười cười, gật đầu:

"Hoàn hảo, không ai nhận ra đâu."

"Vậy thì tốt. Anh cứ chờ tin tốt từ em đi."

Dứt lời, cô ta cúi xuống đặt một nụ hôn lên má gã, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi văn phòng.

Tan làm lúc 5 giờ chiều, Phương Yến không về nhà mà đi thẳng đến nhà nghỉ nơi bố mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan đang ở.

Buổi sáng, khi hai vợ chồng già vừa đến ga tàu vào lúc 10 giờ, cô ta đã đích thân ra đón và đưa họ đến nhà nghỉ. Không chỉ vậy, cô ta còn tranh thủ tìm hiểu thêm về Vương Tuệ Lan qua lời kể của họ.

Tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô ta.

Cô ta còn thuê xe chở họ đến trước cửa nhà Vương Tuệ Lan đúng thời điểm, để họ gây náo loạn, thu hút sự chú ý. Khi mọi người đổ xô đến xem, mọi chuyện diễn ra đúng như cô ta mong muốn, cô ta liền lặng lẽ rời đi, tránh bị liên lụy.

Giờ đây, cô ta quay lại nhà nghỉ, gặp lại hai vợ chồng già để tiếp tục kiểm tra tình hình.

Vừa thấy Phương Yến, mẹ nuôi Vương Tuệ Lan lập tức sụt sùi kể lể:

"Cô Phương à, cô không biết đâu, hôm nay tôi bị cái thằng Từ Bình An đánh! Mà không chỉ vậy, con nhỏ Tuệ Lan, nó còn không chịu chu cấp tiền dưỡng lão cho chúng tôi! Bữa trưa nó cũng chẳng thèm lo lắng, chỉ cho hai thân già này ăn bánh bao với dưa muối! Thật quá đáng mà!"

Phương Yến vừa nghe vừa chăm chú ghi chép từng chi tiết. Những thông tin này sẽ là nguyên liệu tuyệt vời để cô ta hoàn thiện bài viết, đảm bảo sự việc đến tai công chúng một cách "chân thực" nhất.

Sau khi ghi chép đầy đủ, cô ta cười hài lòng, khẽ gật đầu.

"Hai người nhớ ở đây đừng đi đâu. Sáng mai lúc 8 giờ, tôi sẽ đến đón chú thím. Khi phát sóng trực tiếp, tôi sẽ là người dẫn chương trình. Lúc đó tôi hỏi gì, hai người chỉ cần trả lời đúng như những gì chúng ta đã thống nhất là được. Làm được chứ?"

Bố nuôi Vương Tuệ Lan vội vã gật đầu:

"Cô Phương cứ yên tâm, cô đã vất vả vì chúng tôi rồi. Chúng tôi nhất định sẽ phối hợp tốt với cô."

Phương Yến hài lòng nở nụ cười.

"Vậy tốt. tôi xin phép về trước, hai người cứ nghỉ ngơi đi."

"Mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan bất chợt gọi cô ta lại, giọng điệu đầy ẩn ý:

'Cô Phương, chúng tôi vẫn chưa ăn tối.'

Phương Yến lập tức hiểu ra. Bà ta đang ám chỉ điều gì, cô ta làm sao không biết. Trong lòng chán ghét đến mức muốn nôn, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản:

'Sáng nay tôi đã đưa hai mươi đồng rồi mà.'

Mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan thản nhiên đáp:

'Tiền đó chúng tôi lỡ làm mất rồi.'

Phương Yến cười nhạt. Mất ư? Cô ta không tin nổi cái cớ vụng về này. Hai vợ chồng già này vốn tham lam, chỉ đang cố tìm cách vòi tiền mà thôi. Nhưng dù khinh thường đến đâu, cô ta cũng không thể làm lớn chuyện ngay lúc này.

Miễn cưỡng, Phương Yến rút ra một tờ mười đồng, đưa cho bà ta.

Nhưng mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan không vội nhận. Bà ta liếc vào ví của Phương Yến, rồi nhàn nhã nói tiếp:

'Bấy nhiêu làm sao đủ để ăn một bữa tử tế. Nếu không ăn ngon, e rằng sáng mai chúng tôi chẳng còn sức mà phối hợp với cô đâu.'

Phương Yến nghiến răng, cố gắng kiềm chế cơn giận đang bùng lên trong lồng ngực. Cô ta rút thêm một tờ tiền nữa, giọng nói không còn kiên nhẫn:

'Như vậy chắc đủ rồi chứ?'

Mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan đón lấy tờ tiền, nhưng không vội cất đi. Bà ta chậm rãi mỉm cười:

'Cô Phương à, tôi nói thẳng nhé. Tôi với ông nhà đã bàn bạc rồi, bây giờ không cần cô thì chúng tôi cũng có thể lấy được hai nghìn đồng từ chỗ Tuệ Lan.'

Phương Yến sững người. Rõ ràng vừa rồi họ còn vui vẻ hợp tác, sao đột nhiên lại thay đổi thái độ thế này?

Cô ta nheo mắt, giọng lạnh đi vài phần:

'Ý của thím là gì?'
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 391: Chương 391



Mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan thản nhiên đáp:

'Ý của chúng tôi là, nếu theo cô lên chương trình mà đắc tội với bố mẹ ruột của nó, thì rất có thể họ sẽ trở mặt, không đưa tiền nữa. Nếu không phải vì cô giúp chúng tôi tìm được Tuệ Lan, còn lo chỗ ở, chi tiền cho chúng tôi, thì tôi đã chẳng đồng ý theo cô làm chương trình này. Chúng tôi hoàn toàn có thể tự lấy lại số tiền đó.'

Bà ta ngừng một lát rồi tiếp tục, giọng điệu đầy chắc chắn:

'Tôi là người biết ơn, không thể ích kỷ mà lật lọng không giữ lời hứa. Nhưng để chúng tôi yên tâm, cô cần đồng ý với chúng tôi một điều kiện.'

Phương Yến nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, trong lòng không khỏi bực bội. Rõ ràng bọn họ chỉ đang đòi thêm tiền, thế mà lại giả bộ đạo đức đến mức này. Nhưng chương trình ngày mai là cơ hội quan trọng nhất của cô ta, tuyệt đối không thể để hai người này phá hỏng kế hoạch.

Cô ta cố nén giận, cười gượng:

'Điều kiện gì, thím cứ nói đi.'

Mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan cười khẽ:

'Cô đưa trước cho chúng tôi năm trăm đồng, ngay tối nay.'

Lời vừa dứt, sắc mặt Phương Yến tối sầm lại.

Cô ta nghĩ rằng họ cùng lắm chỉ đòi bốn mươi, năm mươi đồng, không ngờ lại trắng trợn đòi đến năm trăm đồng!

Cô ta nghiến răng, giọng nói đầy vẻ mỉa mai:

'Ý của chú thím là gì? Tới nước này còn muốn moi của tôi năm trăm đồng sao? Tôi đâu có nghĩa vụ chu cấp cho hai người!'

Mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan lập tức xua tay, giọng nói dịu lại:

'Cô Phương đừng giận, cô hiểu lầm ý chúng tôi rồi. Cô có lòng tốt giúp chúng tôi đòi lại quyền lợi, sao chúng tôi có thể vô duyên vô cớ lấy của cô năm trăm đồng được. Chuyện đó không phải là thứ mà con người nên làm.'

Dù bà ta nói vậy, nhưng Phương Yến vẫn đầy nghi ngờ:

'Vậy thím muốn gì?'

Mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan thong thả giải thích:

'Ý của chúng tôi là cô đưa trước năm trăm đồng tiền bảo đảm. Đến khi Tuệ Lan đưa chúng tôi tiền phụng dưỡng, chúng tôi sẽ hoàn trả lại số tiền này cho cô. Ngược lại, nếu không đòi được, số tiền năm trăm đồng đó sẽ thuộc về chúng tôi.'

Phương Yến nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi.

'Dù sao thì hai người vẫn muốn tiền của tôi thôi, chẳng phải sao?'

'Chẳng phải cô cam kết sẽ giúp chúng tôi đòi được tiền chu cấp sao?' Bà ta cười khẽ. 'Đến lúc đó, cô có thể trừ đi phần đó. Nếu cô vẫn không yên tâm, chúng ta có thể viết một bản cam kết, ghi rõ rằng khi nào chúng tôi nhận được hai nghìn đồng tiền chu cấp, chúng tôi sẽ trả lại năm trăm đồng cho cô. Trường hợp chỉ nhận được một nghìn chín trăm đồng thì trả lại cô bốn trăm đồng, cứ thế mà tính. Cô thấy thế nào?'

Phương Yến không ngờ hai người này lại tính toán chi li đến thế. Ban đầu cô ta nghĩ mình đang lợi dụng họ, không ngờ ngược lại, họ lại đang muốn lợi dụng cô ta.

Nếu lỡ không lấy được tiền chu cấp từ Vương Tuệ Lan, chẳng phải cô ta sẽ mất trắng năm trăm đồng hay sao?

Nhưng nếu không đưa họ số tiền này, họ sẽ không chịu lên chương trình. Như vậy, cô ta sẽ mất cơ hội trở thành người dẫn chương trình chính thức.

Mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan thấy cô ta đang phân vân, liếc nhìn ông chồng rồi cả hai người nở một nụ cười ngắn ngủi.

Sau đó, bà ta nghiêm túc nhìn Phương Yến, giọng điệu đầy thách thức:

'Cô Phương, chẳng lẽ cô không chắc chắn rằng mình có thể đòi được hai nghìn đồng tiền chu cấp sao? Nếu cô không tự tin, thì chúng tôi không hợp tác nữa. Khoản tiền chu cấp đó, để chúng tôi tự đòi lấy.'"

(chỗ này Phương Yến nghĩ thông suốt rồi nên xưng hô sẽ là con - thím để giả vờ thảo mai )

Phương Yến không thể bỏ qua cơ hội này.

Số tiền chu cấp chắc chắn có thể đòi được, nhưng việc có lấy đủ hai ngàn đồng hay không thì cô ta không dám chắc. Ở Hải Thị, hai ngàn đồng vẫn là một khoản lớn.

Dù thế nào, cô ta cũng không còn đường lui. Chỉ cần bỏ ra năm trăm đồng, vừa có thể khiến Vương Tuệ Lan bị bêu riếu vừa giúp bản thân tiến gần hơn đến vị trí dẫn chương trình, hoàn toàn đáng giá. Nghĩ thông rồi, cô ta cũng bớt khó chịu.

"Được, con có thể đưa trước hai trăm tám mươi đồng, sáng mai sẽ bổ sung phần còn lại. Dù sao đây cũng không phải số tiền nhỏ, để tránh những phiền phức không đáng có, chúng ta nên viết một bản cam kết theo lời thím, như vậy ai cũng yên tâm hơn."

Nghe cô ta đồng ý, vợ chồng già vui vẻ nhìn nhau.

"Tốt, cứ quyết định vậy đi! Trời còn chưa tối, cô mau chuẩn bị tiền và giấy bút để viết cam kết."

"Giờ ngân hàng đóng cửa rồi, con không rút tiền được. Ngày mai con sẽ mang đến đủ, được không?"

Hai vợ chồng nhìn ra ngoài trời, thấy ngân hàng đúng là đã đóng cửa. Nhưng họ lại lo lắng cô ta về rồi sẽ đổi ý, đến lúc đó chẳng có cách nào đòi lại được tiền. Nhìn ví cô ta căng phồng, ông ta nảy ra một ý khác.

"Sáng mai cũng được... nhưng tôi thấy ví cô có hơn hai trăm đồng đấy. Hay thế này, trước mắt cứ đưa trước một phần để chúng tôi yên tâm, cam kết có thể viết ngay bây giờ. Ngày mai cô chỉ cần đưa nốt phần còn lại là được. Cô thấy sao?"

Phương Yến bực bội. Cô ta cảm thấy mình đang bị ép buộc, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Nhìn gương mặt tham lam của hai kẻ già nua, cô ta chỉ muốn giáng cho mỗi người một cái bạt tai.

Tất nhiên, ý nghĩ này chỉ có thể tồn tại trong đầu.

Cô ta kiềm chế cảm xúc, cố giữ giọng bình tĩnh:

"Nhất thiết phải gấp gáp vậy sao?"

"Đương nhiên! Cô cũng nên hiểu cho chúng tôi. Nhỡ đâu ngủ một đêm, sáng mai chúng tôi lại đổi ý không đi cùng cô làm chương trình nữa thì sao?" Mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan cười nhạt. "Cứ đưa trước ít tiền, chúng tôi sẽ yên tâm ngủ ngon. Ngày mai nhận đủ số còn lại, vợ chồng tôi sẽ phối hợp hết mình với cô."

Lời này nói ra nghe cũng có lý, cơn giận trong lòng Phương Yến vơi đi một chút. Cô ta miễn cưỡng lấy hết tiền trong ví ra, đếm từng tờ một. Tổng cộng hai trăm tám mươi lăm đồng.

Cô ta lấy ra một quyển sổ làm việc màu đỏ cùng cây bút. Trong thời đại này chưa có điện thoại di động, người làm báo như cô ta luôn mang theo sổ tay để ghi chú những ý tưởng bất chợt.

Mở sổ ra, cô ta viết một bản cam kết về việc giao dịch năm trăm đồng, chia thành hai bản.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 392: Chương 392



Mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan đi mượn một hộp mực đỏ từ quầy tiếp tân nhà nghỉ. Cả hai bên ký tên, điểm chỉ, chính thức hoàn tất thỏa thuận.

Phương Yến đưa cho họ một bản, rồi rút lại năm đồng từ số tiền trong tay.

"Năm đồng này con giữ lại để đi xe về. Hai người kiểm tra lại đi, tổng cộng hai trăm tám mươi đồng."

Mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan cầm tiền, cùng ông chồng đếm đi đếm lại mấy lần mới xác nhận số lượng.

"Còn thiếu hai trăm hai mươi đồng, sáng mai cô nhớ mang đủ là được."

Phương Yến chẳng muốn nhìn thấy gương mặt tham lam của họ thêm phút nào nữa, lập tức rời khỏi nhà nghỉ.

Vừa lúc cô ta đi khỏi, một cánh cửa phòng bên cạnh mở ra.

Vương Tuệ Lan cùng bố Từ bước ra, nhìn vợ chồng già với ánh mắt khó lường.

"Hai người nghe rõ cả rồi chứ?" Mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan cười hỏi.

Bố Từ gật đầu, vẻ hài lòng:

"Bà làm rất tốt. Đợi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ đưa đủ số tiền trợ cấp dưỡng lão như đã hứa."

"Vậy thì tốt, tôi tin ông."

Bố con họ Từ không nói thêm gì, chỉ dặn dò một câu:

"Mong ngày mai bà không làm chúng tôi thất vọng. Giờ cũng không còn sớm nữa, các người nghỉ ngơi giữ sức đi."

"Chúng tôi biết phải làm gì, ông cứ yên tâm!"

Bố con họ Từ rời khỏi nhà khách.

Đi đến cửa, ông nhìn con gái mình rồi nói:

"Đêm nay đừng về nhà họ Lục nữa, về nhà mình ở tạm đi. Trời sắp tối rồi."

"Không được đâu. Cả ngày rồi con chưa về, chắc Chiêu Chiêu với Lục Phi lo lắng lắm. Con từng hứa với chị Chiêu Chiêu sẽ chăm sóc chị ấy trong thời gian ở cữ mà."

Bố Từ nhìn con gái đầy yêu thương, giọng nói cũng dịu dàng theo:

"Được rồi, nghe theo quyết định của con vậy. Bố con mình về nhà báo với mẹ một tiếng rồi bố sẽ đưa con về sau."

Vương Tuệ Lan gật đầu đồng ý.

Hai bố con ngồi xe ba bánh trở về. Trời đã dần chuyển tối, màn đêm sắp buông xuống, không khí xung quanh cũng trở nên tĩnh lặng hơn.

Vừa đến gần nhà, họ chợt trông thấy một chiếc xe Jeep đậu ngay trước cửa.

Vương Tuệ Lan lập tức nhận ra chiếc xe này. Cô ấy từng ngồi qua, tất nhiên nhớ rất rõ.

"Sao lại có xe đỗ trước cửa nhà mình, lại còn là xe quân đội nữa?" Bố Từ có chút ngạc nhiên, quay sang hỏi con gái.

"Có lẽ Lục Phi thấy con đi cả ngày không về nên tìm đến đây. Nhưng sao anh ấy biết đường đến đây nhỉ?" Vừa nói, cô ấy vừa bước nhanh vào sân.

Đúng lúc này, Lục Phi từ trong nhà đi ra. Nhìn thấy anh, Vương Tuệ Lan không giấu được niềm vui:

"Lục Phi, sao anh lại đến đây?"

Lục Phi mỉm cười, ánh mắt đầy ôn nhu:

"Anh nghe em dâu nói cả ngày nay em chưa về nhà. Anh lo cho em nên đến đây xem sao."

Nói xong, ánh mắt anh ta chuyển sang người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Vương Tuệ Lan. Đây là lần đầu tiên họ gặp mặt.

"Chào chú, con là Lục Phi."

Không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh thế này, nhưng ở một khía cạnh khác, ông ấy cảm thấy cũng tốt. Ít nhất, nhờ vậy mà ông mới biết cậu công tử nhà họ Lục thực sự quan tâm đến con gái mình.

Bố Từ quan sát Lục Phi từ trên xuống dưới, thấy anh ta cao ráo, lại có phong thái điềm đạm, nói năng lễ phép, trong lòng càng thêm hài lòng. Ông đưa tay bắt tay anh ta, ánh mắt đầy thiện cảm:

"Lục Phi, chào con. Con là một chàng trai tốt, quả nhiên con gái chú có mắt nhìn người. Chú rất hài lòng về con."

Lời khen bất ngờ từ bố vợ tương lai khiến Lục Phi vui vẻ đáp:

"Cảm ơn chú."

"Đứng đây nói chuyện không tiện, vào nhà ngồi đi."

Lục Phi theo hai bố con vào phòng khách.

Sau khi trò chuyện một lúc, từ lời kể của mẹ Từ, anh mới biết bố mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan đã tìm đến tận nhà, thậm chí còn được bố con cô ấy đưa đến khách sạn.

Anh ta lập tức cau mày.

"Tuệ Lan, sao bố mẹ nuôi em lại tìm đến đây?"

Bố Từ liếc nhìn vợ, hỏi:

"Bà chưa nói với cậu ấy à?"

Mẹ Từ lắc đầu:

"Tôi chỉ nói bố mẹ nuôi của Tuệ Lan đến, sau đó hai bố con ông đưa họ về khách sạn. Ngoài chuyện đó ra, tôi không nói gì thêm."

Bố Từ gật đầu, chậm rãi nói:

"Là Phương Yến đưa bọn họ tới đây."

Nghe đến cái tên này, Lục Phi vô cùng kinh ngạc. Nếu hôm nay không nhắc đến, có lẽ anh ta đã quên mất sự tồn tại của cô ta.

"Sao cô ấy lại đi tìm bố mẹ nuôi của em? Hơn nữa làm sao cô ấy có thể biết được?"

Vương Tuệ Lan khẽ thở dài, giọng nói có chút bất đắc dĩ:

"Cô ấy là phóng viên, muốn tìm thông tin thì không khó. Nhưng lý do cô ấy tìm đến bố mẹ nuôi em là vì anh. Cô ấy muốn họ đến đây gây sự, mắng chửi em, làm tổn hại danh tiếng của em để ngăn cản em đến với anh."

Lục Phi không khỏi sững sờ.

Anh ta vẫn biết Phương Yến có tình cảm với mình, cũng từng cố ý giữ khoảng cách, thậm chí trước mặt cô ta còn nhiều lần tỏ rõ mối quan hệ với Vương Tuệ Lan để cô ta hết hy vọng. Khi ấy, Phương Yến vẫn cư xử rất bình thường, thậm chí còn mỉm cười nhẹ nhàng. Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ tất cả chỉ là giả tạo.

Phải chăng ngay từ lúc đó, cô ta đã âm thầm lên kế hoạch đối phó với Vương Tuệ Lan?

Người phụ nữ này thật đáng sợ.

Sắc mặt anh ta trầm xuống, ánh mắt tối lại:

"Em đừng lo, chuyện này anh sẽ giúp em giải quyết. Ngày mai anh sẽ đến đài truyền hình gặp cô ta. Nếu cô ta không chịu xin lỗi em, anh sẽ không để cô ta tiếp tục làm ở đó nữa."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 393: Chương 393



Bố Từ nghe vậy thì lắc đầu, cười nhạt:

"Không cần đâu, bọn chú đã có cách giải quyết. Chuyện này không cần bất kỳ ai ra mặt mà vẫn có thể giải quyết hoàn hảo."

Nói rồi, ông ấy chậm rãi kể lại toàn bộ kế hoạch của mình.

Lục Phi càng nghe càng không khỏi khâm phục vị bố vợ tương lai này. Đúng là "gừng càng già càng cay", cách xử lý này không phải ai cũng có thể nghĩ ra được. Một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa có thể khiến Phương Yến tự chịu hậu quả, vừa bảo vệ danh dự cho Vương Tuệ Lan.

Anh ta cười nói:

"Ngày mai con phải đi làm, bằng không con cũng muốn đến hiện trường xem sao."

Bầu trời bên ngoài đã tối đen, bóng đêm bao trùm lên cả con phố.

Lục Phi liếc nhìn đồng hồ, biết đã muộn nên cũng chuẩn bị ra về. Trước khi đi, anh ta quay sang nhìn Vương Tuệ Lan, giọng điệu ôn hòa nhưng đầy dứt khoát:

"Mai em có việc phải làm, cứ ở lại đây nghỉ ngơi đi. Anh cũng nên về thôi."

Vương Tuệ Lan thoáng chần chừ. Từ khi trở về, cô chưa từng qua đêm ở nhà. Nơi này luôn là mái ấm của cô, nhưng bây giờ đã khác xưa, dù muốn ở lại cũng có phần lưỡng lự. Thế nhưng, nghĩ đến Tần Chiêu Chiêu cùng hai đứa bé, cô lập tức từ chối:

"Không được, em không về nhà sẽ làm chị Chiêu Chiêu lo lắng."

Lục Phi mỉm cười, vẻ mặt đầy vẻ thấu hiểu. Anh ta bình thản đáp:

"Ở nhà còn có mẹ anh với thím Lý giúp đỡ. Hơn nữa, anh nghĩ Chiêu Chiêu vẫn có thể tự xoay sở được. Hai đứa nhỏ An An với An Ninh ngoan lắm, không khóc quấy gì đâu. Em cứ yên tâm ở lại đây nghỉ ngơi. Về đến nhà, anh sẽ nói lại với em ấy."

Nghe vậy, Vương Tuệ Lan suy nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý.

Lục Phi đứng dậy, nói với bố mẹ cô:

"Chú, thím, con xin phép về trước."

Cả nhà tiễn anh ta ra tận cửa.

Lục Phi khởi động xe, vẫy tay chào họ rồi lái đi.

Vương Tuệ Lan quay vào nhà, chợt nhớ đến anh trai, chị dâu và các cháu.

"Mẹ, anh Bình An với chị dâu đâu rồi?"

Mẹ cô đáp:

"Anh chị con sang nhà anh trai của chị dâu. Nhà bên ấy sửa mái, không may có người bị ngã xuống, nó đưa vợ con qua thăm."

Nghe vậy, Vương Tuệ Lan nhíu mày lo lắng.

"Đã hơn bảy giờ rồi, vẫn chưa về, không biết có nghiêm trọng không?"

"Anh con mới đi lúc hơn sáu giờ thôi, chắc không sao đâu. Nhà họ cũng không phải nhà cao tầng như nhà mình, không nguy hiểm đến mức đó."

Vương Tuệ Lan gật đầu, rồi đi qua phòng chị dâu để nói chuyện, tiện thể dỗ bọn trẻ một lúc. Mãi đến khi các cháu ngủ yên, cô mới về phòng mình.

Trong phòng có một chiếc quạt điện riêng, đang quay đều trên trần, mang đến cảm giác mát mẻ dễ chịu. Mẹ cô còn cẩn thận lau chiếu bằng khăn nhúng nước lạnh, chỉ cần bật quạt lên là có thể ngủ ngon giấc.

Lục Phi trở về nhà, phát hiện mọi người vẫn chưa ngủ.

Cả ngày không thấy Vương Tuệ Lan về, ai nấy đều vô cùng lo lắng. Nhìn thấy anh ta trở về một mình, Tần Chiêu Chiêu sốt ruột hỏi ngay:

"Tuệ Lan đâu? Em ấy không về nhà à? Sao lại không về cùng anh?"

Lục Phi không vội trả lời, anh ta tháo giày, bước vào trong nhà rồi mới thuật lại toàn bộ những chuyện xảy ra trong ngày.

Mọi người đều lặng người khi nghe xong, ai nấy đều kinh ngạc vì không ngờ Phương Yến lại có thể làm ra những chuyện như vậy sau lưng người khác.

Dư Hoa đặc biệt cảm thấy may mắn, bà thở dài nói:

"May mà trước kia con không chọn Phương Yến. Nếu cưới phải người như nó, có khi còn đáng sợ hơn cả Giang Tâm Liên. Lúc đó chắc mẹ hối hận cả đời."

Tần Chiêu Chiêu lặng lẽ lắng nghe, ban đầu còn ngạc nhiên, nhưng khi nghe đến đoạn cuối cùng, cô không nhịn được mà nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Bố của Vương Tuệ Lan quả nhiên không phải người tầm thường. Phương Yến thông minh, tính toán kỹ lưỡng là thế, nhưng đứng trước ông Từ thì chẳng khác nào "lấy trứng chọi đá". Ông ấy thật sự quá cao tay.

Không chỉ mất năm trăm đồng, Phương Yến còn bị vạch trần, đến mức không thể tiếp tục làm việc ở đài truyền hình. Quả là đáng đời!

Ngày mai chắc chắn sẽ có một màn kịch hay.

Chỉ tiếc là cô vẫn đang ở cữ, không thể ra ngoài xem được.

Rời khỏi nhà nghỉ, Phương Yến không về nhà ngay mà tìm gặp Trương Nghiêm, một biên tập viên của báo Hải Thị.

Cô ta đưa một tập bản thảo đã chuẩn bị sẵn cho anh ta.

Trương Nghiêm nhận lấy, liếc nhìn tiêu đề rồi nhướng mày hỏi:

"Tin độc quyền à?"

Phương Yến cười khẩy:

"Tất nhiên là độc quyền rồi. Chúng ta hợp tác bao nhiêu lần, lần nào chẳng là tin độc quyền."

Trương Nghiêm lật giở vài trang, đọc lướt qua rồi cười hài lòng:

"Bài viết của cô vẫn sắc bén như mọi khi. Nhưng tôi nghĩ tiết lộ thông tin về bố ruột của Vương Tuệ Lan thì hơi nhạy cảm, có khi không được duyệt đâu."

Phương Yến lườm anh ta một cái:

"Anh cũng làm báo mà, chẳng lẽ không biết đây mới là điểm nhấn lớn nhất sao? Một nhân viên cơ quan nhà nước không chịu trả tiền dưỡng lão cho bố mẹ nuôi của con gái mình – chuyện như vậy rất dễ gây tranh cãi. Càng ầm ĩ, chúng ta càng có nhiều tin, càng có lợi cho mình."

Trương Nghiêm gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi đáp:

"Được thôi. Tôi sẽ cố gắng để bài viết này được duyệt."

Phương Yến hài lòng gật đầu:

"Trông cậy vào anh đấy."

"Không vấn đề gì."

Sau khi về nhà, Phương Yến lại tìm đến bố mẹ để mượn thêm ba trăm đồng.

Từ nhỏ đến lớn, Phương Yến luôn là một đứa con ngoan ngoãn, chưa từng khiến bố mẹ phải bận lòng. Đến khi trưởng thành, tự kiếm được tiền, cô ta cũng không còn xin họ trợ cấp nữa.

Hôm nay, lần đầu tiên sau nhiều năm, cô ta chủ động mở lời:

"Mẹ, con cần mượn một ít tiền."

Mẹ cô ta thoáng sững người, lập tức lo lắng hỏi:

"Tiểu Yến, con gặp chuyện gì à?"

Phương Yến lắc đầu, giọng điệu vẫn bình tĩnh:

"Mẹ đừng lo, con không sao. Số tiền này con chỉ mượn tạm, đến trưa mai sẽ trả lại."

Nghe vậy, mẹ cô ta không khỏi xót xa. Từ nhỏ đến lớn, con gái bà luôn tự lập, chưa bao giờ mở miệng xin xỏ điều gì. Lần này đột nhiên mượn tiền, nhất định là có chuyện quan trọng.

Bố cô ta cũng không chần chừ, lấy ra toàn bộ tiền mặt trong nhà, đưa cho cô ta:

"Tất cả có 400 đồng, con cầm hết đi."

Phương Yến chỉ nhận 300 đồng, phần còn lại đẩy về phía bố:

"300 đồng là đủ rồi, cảm ơn bố mẹ."

Bố cô ta nhíu mày, kiên quyết nói:

"Cứ giữ lấy mà dùng. Bố mẹ ở trường cả ngày, cũng chẳng có gì cần tiêu."

Nhưng Phương Yến đã đặt lại số tiền dư lên bàn, giọng điệu dứt khoát:

"Con không cần nhiều vậy đâu. Ngày mai con có một cuộc phỏng vấn quan trọng, giờ con đi nghỉ đây."

Mẹ cô ta nhìn theo bóng con gái khuất dần trên cầu thang, ánh mắt đầy suy tư.

---

Trở về phòng, Phương Yến đặt túi lên bàn, vô thức nhìn sang khung ảnh gia đình đặt ngay ngắn trên đó.

Trong bức ảnh, bốn người họ đang mỉm cười hạnh phúc. Đó là thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời cô ta, trước khi mọi thứ thay đổi. Nếu em trai còn sống... có lẽ bây giờ cô ta đã là một người hoàn toàn khác.

Cửa phòng khẽ mở, mẹ cô ta bước vào, trên tay là một cốc sữa ấm.

Phương Yến quay lại, nhận ra là mẹ thì khẽ gọi:

"Mẹ."

Mẹ cô ta dịu dàng đặt cốc sữa xuống bàn:

"Mẹ pha cho con, uống rồi hãy ngủ nhé."

"Con cảm ơn mẹ."

Ánh mắt mẹ chợt dừng lại trên bức ảnh gia đình.

"Con lại nhớ em trai à?"

Phương Yến cụp mắt, vẻ mặt u buồn. Ngón tay vô thức miết nhẹ lên hình bóng cậu bé trong khung ảnh.

"Nếu em còn sống, năm nay cũng tròn mười tám tuổi rồi."

Nhắc đến chuyện cũ, mắt mẹ cô ta lập tức đỏ hoe. Bà cầm lấy khung ảnh, giọng nói nghẹn ngào:

"Mọi chuyện đều là lỗi của mẹ. Nếu bố mẹ trông chừng thằng bé tốt hơn... nó đã không gặp chuyện."

Nhìn mẹ tự trách, Phương Yến không khỏi mềm lòng. Cô ta đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy bà:

"Mẹ, con xin lỗi. Con lại khiến mẹ nhớ đến em rồi."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 394: Chương 394



Mẹ cô ta lắc đầu, giọng nghẹn lại:

"Mẹ chưa bao giờ quên. Nó là nỗi đau mãi mãi khắc sâu trong lòng mẹ."

Đúng lúc này, bố cô ta đi ngang qua, thấy hai mẹ con ôm nhau thì dừng bước. Đoán được chuyện gì đang diễn ra, ông ta bước vào, lên tiếng an ủi:

"Chuyện đã qua rồi, hai người đừng nghĩ mãi. Vài hôm nữa cả nhà mình đi chụp một bức ảnh mới, không cần giữ bức này nữa. Trễ rồi, về ngủ thôi, đừng làm phiền con gái nghỉ ngơi."

Mẹ cô ta gật đầu, được ông ta dìu ra ngoài. Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Phòng ngủ lại trở về với sự yên tĩnh vốn có.

Phương Yến ngồi xuống bàn, ánh mắt lần nữa dừng lại trên bức ảnh. Đôi môi cô ta nhếch lên thành một nụ cười nhạt. Không chút cảm xúc, cô ta cầm lấy cốc sữa, uống cạn.

---

Trước năm sáu tuổi, Phương Yến từng nghĩ mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian. Cô ta là con một, là trung tâm của gia đình.

Ông bà, bố mẹ đều cưng chiều cô ta như báu vật.

Nhưng mọi thứ thay đổi khi em trai chào đời.

Tất cả sự quan tâm, yêu thương của bố mẹ dần chuyển sang cậu ta. Không ai để ý đến cảm xúc của cô ta nữa.

Dù cô ta có mè nheo, giận dỗi thế nào cũng vô ích.

Mọi người vẫn nói rằng họ yêu cô ta như cũ, nhưng cô ta không ngốc, cô ta cảm nhận được tình yêu ấy đã phai nhạt theo từng ngày.

Cô ta không hiểu.

Tại sao mọi người lại thay đổi?

Năm em trai ba tuổi, bố mẹ đề nghị cho cậu ta ngủ chung phòng với cô ta.

Nhà có ba phòng ngủ và một phòng khách. Không gian tuy rộng nhưng sáu người sống chung vẫn khá chật chội.

Trước khi có em, bố mẹ ở một phòng, ông bà ở một phòng, cô ta được ngủ riêng.

Cô ta vốn đã không thích em trai, càng không muốn chia sẻ không gian riêng tư với nó, nên kiên quyết từ chối.

Tạm thời chuyện này bị gác lại.

Nhưng rồi, một đêm nọ...

Cô ta tỉnh dậy giữa chừng vì khát nước.

Trên đường xuống bếp, cô ta vô tình nghe thấy giọng của bà nội văng vẳng trong phòng khách.

"Con bé đó không phải con ruột, các con không thể chiều chuộng nó như vậy. Nhìn xem nó hành xử ra sao rồi! Có nuôi lớn thì cũng chỉ là đồ vong ân bội nghĩa. Tốt hơn hết là trả nó về cho bố mẹ ruột. Dù sao cũng cho nó sống trong sung sướng suốt bao nhiêu năm, coi như chúng ta đã làm tròn bổn phận."

Nghe đến đây, lòng cô ta lạnh buốt, như thể có một cơn gió rét quét qua tận xương tủy.

Bố cô ta lên tiếng trước, giọng đầy do dự:

"Không được. Chúng ta đã nuôi Tiểu Yến suốt bao nhiêu năm nay, cũng có tình cảm rồi. Nhà bố mẹ ruột của con bé có đến năm, sáu người con, liệu bây giờ trở về đó có sống tốt không? Bố không nỡ đâu."

Mẹ cô ta cũng đồng tình với chồng, gật đầu phụ họa.

Nhưng lúc này, bà nội lại thở dài, nhẹ nhàng nhắc đến một người khác:

"Nếu không đưa nó về, vậy Tiểu Bảo phải làm sao đây? Tiểu Yến không thích Tiểu Bảo, cứ ép chúng ở chung phòng, các con có yên tâm được không?"

Lời của bà khiến cả bố mẹ cô ta trầm mặc.

Cô ta hoang mang. Cú sốc này đến quá đột ngột, khiến cô ta không biết phải làm gì. Cô ta không muốn bị gia đình này vứt bỏ. Hơn ai hết, cô ta hiểu rõ, bố mẹ vẫn còn tình cảm với mình. Nếu muốn tiếp tục ở lại đây, cô ta buộc phải sống hòa thuận với Tiểu Bảo.

Thế nên, khi bố mẹ đề nghị Tiểu Bảo đến ở chung phòng, cô ta đã đồng ý ngay mà không hề do dự. Ban đầu, bố mẹ và cả ông bà nội vẫn chưa thật sự yên tâm về cô ta. Nhưng cô ta biết điều đó, và cô ta có cách khiến họ an lòng.

Hai năm sau đó, cô ta chăm sóc Tiểu Bảo rất chu đáo. Cậu bé quấn quýt cô ta như cái đuôi nhỏ, suốt ngày ríu rít gọi "chị, chị" không rời. Cô ta đối xử với Tiểu Bảo tốt hơn bất cứ ai trong nhà, đến mức bố mẹ và ông bà nội hoàn toàn gạt bỏ mọi lo lắng.

Rồi mùa hè năm đó, một sự kiện đã thay đổi tất cả.

Hôm ấy, họ hàng trong nhà tổ chức tiệc mừng trăm ngày cho con trai của chú thím. Bố mẹ dẫn cô ta và Tiểu Bảo về quê dự tiệc. Bữa tiệc vô cùng náo nhiệt, khách khứa đến đông đúc, cả người lớn lẫn trẻ con.

Khi bố mẹ bận trò chuyện với họ hàng, cô ta dẫn Tiểu Bảo ra ngoài chơi cùng lũ trẻ trong làng.

Ngay khi bước ra sân, ánh mắt cô ta lập tức dừng lại trên cái giếng cũ trước nhà chú.

Gia đình chú vẫn thường dùng giếng này để lấy nước.

Vừa nhìn thấy cái giếng, một ý nghĩ lạnh lẽo chợt lóe lên trong đầu cô ta.

Chỉ cần Tiểu Bảo biến mất, cô ta sẽ là người duy nhất trong nhà.

Không ai có thể tranh giành tình cảm với cô ta nữa.

Không còn ai cướp đi sự quan tâm của bố mẹ.

Không còn ai san sẻ bất cứ thứ gì với cô ta.

Cô ta khẽ nở một nụ cười.

"Tiểu Bảo, em có biết không? Bên dưới giếng này có một thế giới khác đấy. Một nơi thần kỳ, nơi mà chỉ cần nhảy xuống, mọi điều ước của em sẽ thành hiện thực."

Tiểu Bảo mở to đôi mắt tròn xoe, vẻ mặt đầy tò mò:

"Thật không chị?"

"Chị từng nghe người lớn kể rồi. Nhưng bí mật này không thể nói cho ai biết. Nếu ai nhìn thấy em nhảy xuống, điều ước sẽ mất linh."

Tiểu Bảo chỉ mới bốn tuổi. Một đứa trẻ ngây thơ, dễ dàng tin vào những câu chuyện cổ tích.

Sau khi gieo vào đầu em trai niềm tin ấy, cô ta dẫn cậu nhóc quay lại chỗ đám trẻ trong làng, rồi ung dung trở về bên mẹ, tiếp tục tham gia bữa tiệc như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tiểu Bảo vẫn chơi đùa vui vẻ cùng đám trẻ trong làng.

Không ai để ý đến cậu bé.

Không ai biết rằng, chỉ một lát sau, cậu bé ấy sẽ biến mất mãi mãi.

Đến khi tiệc tan, mọi người bắt đầu tìm kiếm Tiểu Bảo.

Tìm khắp nơi.

Tìm mãi mà không thấy.

Người lớn trong nhà hốt hoảng gọi nhau, cả làng cùng nhau đi tìm.

Nhưng vô ích.

Mãi đến trưa hôm sau, khi mặt trời lên cao, có người nhìn xuống giếng và hét lên kinh hoàng.

Thi thể của Tiểu Bảo đã nổi lên.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back