Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 480: Chương 480



Biết ông bận rộn, hai người không miễn cưỡng nữa, chỉ đứng bên đường vẫy tay tiễn ông đi.

Chiếc xe dần khuất xa, nhưng trong lòng Tần Chiêu Chiêu lại dâng lên một cảm giác mới mẻ—từ hôm nay, cô không còn một mình trên con đường y học nữa.

Chiếc xe của Trọng Dương lăn bánh rời đi, bỏ lại phía sau những ánh mắt dõi theo. Dư Hoa thở dài cảm thán:

"Con có người thầy như vậy rồi thì chẳng còn gì phải lo lắng về sau nữa. Tối nay nhớ gọi cho Lục Trầm, báo tin vui này để nó cùng mừng."

Thành phố Đông Lăng, nơi Lục Trầm đóng quân, đã chìm trong băng tuyết.

Tuyết bắt đầu rơi từ tháng Mười, đến cuối tháng Mười Một, nhiệt độ giảm sâu dưới âm hai mươi độ C. Gió Bắc gào thét trên những dãy núi phủ trắng, khiến cả thế giới như đóng băng trong giá rét.

Lục Trầm vừa trở về từ thao trường. Dù đã quấn kín người bằng mũ lông, áo khoác bông quân đội dày cộp, ủng lót lông cừu và khăn choàng phủ kín gần hết khuôn mặt, cái rét vẫn len lỏi vào từng thớ thịt. Hai bàn tay anh tê cứng, chân bước trên tuyết dày phát ra những tiếng lạo xạo khe khẽ.

Anh nhìn quanh doanh trại, nơi những chiến sĩ của mình vẫn đang kiên cường bám trụ trong cái lạnh cắt da. Đông Lăng là một trong những nơi có mùa đông khắc nghiệt nhất, mà biên phòng thì chưa bao giờ là một nhiệm vụ dễ dàng. Để bảo vệ đất nước, họ không chỉ đối mặt với hiểm nguy, mà còn phải chiến đấu với thiên nhiên tàn khốc.

Những ngày này, quân y liên tục phải xử lý các ca tê cóng. Gió lạnh rít qua những trạm gác khiến nhiều người dù đã trang bị đầy đủ vẫn không tránh khỏi mất cảm giác ở tay, chân, thậm chí cả mặt. Lục Trầm xót xa, nhưng anh biết tình hình vật tư đang thiếu hụt, nhất là kem trị tê cóng.

Băng qua con đường tuyết phủ, anh quay lại văn phòng. Một căn phòng nhỏ bên trong là chỗ ở của anh, nhưng từ khi Tần Chiêu Chiêu về nhà, anh hầu như không quay lại nơi này nữa.

Lục Trầm đã nộp đơn xin điều chuyển công tác về Hải Thị và được phê duyệt. Nhưng anh không thể đi ngay. Đông Lăng đang bước vào thời kỳ lạnh nhất, và không ai có đủ kinh nghiệm để thay thế anh dẫn dắt các chiến sĩ qua mùa đông khắc nghiệt này.

Anh đã dành sáu năm tuổi trẻ cho vùng biên cương này, chia sẻ gian khổ cùng đồng đội, nhưng giờ là lúc anh phải thực hiện trách nhiệm của một người con, một người chồng, một người cha.

Cảnh sĩ Tiểu Vương bước vào, đóng cửa lại, rồi đưa cho anh một cốc trà nóng:

"Doanh trưởng, năm nay trời lạnh hơn mọi năm. Anh uống chút trà cho ấm, tôi nhóm lò sưởi trong phòng nhé?"

Lục Trầm tháo găng tay, hà hơi vào đôi bàn tay đông cứng:

"Không cần đâu, phí củi lắm. Giờ tuyết phong tỏa, dùng hết rồi thì lấy gì nấu ăn? Cứ cố chịu một chút đi."

Tiểu Vương gật đầu, nhưng vẫn lặng lẽ đi lấy một chậu sắt cùng vài thanh củi khô đã chuẩn bị sẵn. Củi này là từ gỗ rừng trên núi, được đốn xuống, chẻ nhỏ rồi cất trữ từ tháng Chín để dùng cho mùa đông kéo dài.

Ngoài củi, doanh trại cũng nhận được một ít than, nhưng số lượng có hạn, phải tiết kiệm tối đa. Năm nay tuyết rơi nhiều, đường vận chuyển vật tư bị tắc nghẽn liên tục. Họ mất hàng ngày để dọn tuyết mở lối cho tàu tiếp tế, nhưng chỉ sau một đêm, tuyết lại phủ dày như chưa từng có ai đi qua.

Lục Trầm và Tiểu Vương loay hoay một lúc mới đốt được lửa trong chậu sắt. Khói bốc lên dày đặc khiến cả hai ho sặc sụa.

Lục Trầm vừa ho vừa cười khổ:

"Khói thế này chắc chết ngạt mất. Tiểu Vương, mở cửa ra cho thoáng đi. Chưa bị đông chết, có khi lại chết ngạt trước."

Tiểu Vương vội vã mở cửa. Gió lạnh kèm tuyết ập vào, suýt chút nữa thổi tắt ngọn lửa trong chậu.

Cậu ta nhanh chóng chắn trước chậu lửa, còn Lục Trầm thì khép cửa lại, chỉ chừa một khe nhỏ để khói thoát ra.

Vài phút sau, căn phòng dần thoáng khí hơn.

Dù đã có lửa, nhiệt độ trong phòng vẫn thấp đến mức hơi thở cũng hóa thành sương trắng. Hai người ngồi sát chậu lửa, xoa xoa hai bàn tay trên ngọn lửa ấm áp, cảm nhận hơi ấm len vào da thịt.

Lục Trầm tháo khăn, mũ, cả người như vừa sống lại.

Tiểu Vương ngồi bên cạnh, than thở:

"Doanh trưởng, tuyết thế này thì đến bao giờ mới ngừng? Đèn dầu trong kho sắp hết rồi, e rằng sắp tới đến ánh sáng cũng chẳng còn."

Lục Trầm đứng bên cửa sổ, ánh mắt lặng lẽ dõi theo khung cảnh trắng xóa bên ngoài. Tuyết vẫn không ngừng rơi, từng cơn gió rít lên khe khẽ, len qua những kẽ hở, mang theo hơi lạnh thấm vào tận da thịt. Anh không biết đến bao giờ thời tiết mới dịu lại.

“Không chỉ doanh trại chúng ta mất điện đâu, cả Đông Lăng cũng bị mất. Người ta đang sửa chữa, chắc không lâu nữa sẽ có điện lại.”

Tiểu Vương nghe vậy thì “à” một tiếng, đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Cậu ta chạy vào trong phòng, lát sau hớn hở chạy ra, hai tay giơ lên một củ khoai tây và một củ khoai lang, mắt sáng rỡ:

“Doanh trưởng, anh xem tôi có gì này?”

Lục Trầm quay lại, thấy mấy củ khoai thì không giấu nổi sự ngạc nhiên: “Ở đâu ra thế?”

“Bác sĩ Dương ở Sở Y Vụ đưa cho tôi. Anh ấy bảo lúc nào rảnh thì nướng ăn, khoai này ngọt lắm.”

Lục Trầm nhướng mày, bước đến gần Tiểu Vương, tò mò hỏi: “Dương Khang lấy ở đâu vậy?”

Tiểu Vương đặt hai củ khoai lên bàn, cười đáp: “Anh ấy bảo có một người dân trong núi tặng sau khi được anh ấy chữa bệnh. Trong phòng vẫn còn sáu, bảy củ nữa.”

Doanh trại có bác sĩ, những người dân trong núi thường tìm đến khi có bệnh mà không thể tự chữa. Họ không lấy phí khám, đôi khi còn hỗ trợ thuốc men, nên người dân biết ơn lắm. Có người mang gạo, người cho ít rau, có người lại mang khoai, trái cây tự trồng đến tặng.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 481: Chương 481



Tuy mọi người trong doanh trại thường từ chối, nhưng nếu người dân quá kiên quyết, họ cũng đành nhận để không phụ lòng.

Tiểu Vương hăng hái đem khoai đặt vào trong bếp lửa, rồi vui vẻ nói: “Anh nướng đi, tôi đi lấy thêm mấy củ nữa nhé?”

Lục Trầm cười, ngồi xuống bên cạnh bếp lửa, khoanh tay nhìn cậu ta: “Lấy hết số khoai trong phòng ra đây.”

Tiểu Vương chớp mắt, ngơ ngác hỏi: “Ăn hết được sao? Trong bếp chỉ để thêm hai củ nữa là hết chỗ rồi.”

“Dĩ nhiên không phải để ăn hết.”

Tiểu Vương nhìn Lục Trầm với vẻ khó hiểu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Doanh trưởng, trong bếp ăn chẳng có gì ngon, mỗi bữa anh đều ăn không đủ no. Số khoai này do bác sĩ Dương đưa cho anh, anh cứ giữ lại mà ăn đi.”

Lục Trầm bật cười, nhìn cậu ta đầy ẩn ý: “Cậu ngốc thật đấy. Cậu không thấy khoai lang với khoai tây nướng thơm thế nào à? Gió bên ngoài lớn thế, mùi chắc chắn sẽ bay đi rất xa. Nếu có người ngửi thấy, cậu nghĩ họ có mò đến không?”

Tiểu Vương sững người, sau đó phá lên cười. Cậu ta đúng là chưa nghĩ đến chuyện đó.

Phòng làm việc của Lục Trầm nằm tách biệt với khu doanh trại, nhưng vẫn thuộc cùng khu vực. Quan hệ giữa anh với các đồng đội rất tốt, nhiều người đã kề vai sát cánh suốt nhiều năm. Nếu họ ngửi thấy mùi thơm nức mũi này, chắc chắn sẽ mò đến.

“Doanh trưởng đúng là hiểu rõ bọn họ.” Tiểu Vương cười nói, rồi lập tức chạy vào trong lấy thêm hai củ khoai lang và bốn củ khoai tây.

Lục Trầm nhìn bếp lửa cháy rực, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác ấm áp. Anh chợt nhớ về những ngày còn bé, khi cả nhà ngồi quây quần bên bếp lửa mỗi tối mùa đông. Mẹ anh cắt khoai thành lát mỏng, nướng trên lửa rồi chia cho từng đứa. Một miếng khoai nhỏ, thơm ngọt đến mức ai cũng nhón tay bốc ăn ngay, như thể muốn nuốt cả lưỡi.

Đó là những ngày tháng vô ưu vô lo, giờ nhớ lại, lòng lại thấy yên bình.

Hai người vừa trò chuyện vừa chờ khoai chín, căn phòng cũng dần ấm hơn.

Lục Trầm tiếp tục làm việc với sổ ghi chép, còn Tiểu Vương thì lo sửa chữa lại chiếc đèn dầu cũ.

Mùi khoai nướng thơm nức từ từ lan ra, không chỉ bên trong mà còn tràn cả ra bên ngoài.

Lục Trầm sợ khoai bị cháy, anh đứng dậy, dùng một cành cây xiên thử. Nếu khoai mềm, xiên qua dễ dàng tức là đã chín, nếu còn cứng tức là cần nướng thêm.

Khoai vẫn hơi cứng, anh lại vùi chúng sâu vào trong đống than nóng rực.

Gió lạnh lùa vào phòng, mang theo hương thơm lan xa hơn nữa. Chẳng bao lâu sau, quả nhiên có tiếng gõ cửa.

Lục Trầm không cần nhìn cũng biết ai đến, anh bật cười: “Bảo mà, chắc chắn có mấy kẻ tham ăn mò đến.”

Tiểu Vương cũng cười theo: “Doanh trưởng, anh đoán chuẩn thật đấy.”

Cậu ta nhanh chóng chạy ra mở cửa, vừa mở ra, cơn gió lạnh lập tức ùa vào.

Bên ngoài, Chu Phú Quý cùng hai chiến sĩ khác đang đứng co ro, mặt mày hớn hở.

“Doanh trưởng, anh nướng cái gì mà thơm thế? Tôi ngửi thấy từ tận bên kia mà thèm ch** n**c miếng rồi!” Chu Phú Quý vừa nói vừa cười, mắt sáng rỡ khi nhìn thấy bếp lửa.

Lục Trầm dựa vào bàn, khoanh tay cười cợt: “Anh đúng là có cái mũi chó. Tôi nướng một củ khoai mà anh cũng đánh hơi ra được.”

Chu Phú Quý cười ha ha, vỗ vai anh: “Tôi không ngửi ra thì ai ngửi ra? Đúng là vận may giữa mùa đông đây mà!”

Từ sau khi Lý Kiều Kiều mất, Chu Phú Quý đã có một quãng thời gian rất khó khăn, tinh thần sa sút rõ rệt. Khi ấy, Lục Trầm gần như ngày nào cũng dành thời gian trò chuyện, động viên để giúp anh ta vực dậy tinh thần.

Hôm nay thấy Chu Phú Quý cười vui vẻ như thế, Lục Trầm bất giác cũng thấy lòng nhẹ nhõm hơn.

“Vào đi, đóng cửa lại. Gió lạnh lắm.” Anh nói, mắt liếc nhìn bếp lửa rực hồng.

Tối nay, có lẽ bếp lửa này sẽ cháy lâu hơn mọi khi.

Sau một năm, Chu Phú Quý đã hoàn toàn hồi phục tinh thần, dáng vẻ cũng phấn chấn hơn trước rất nhiều.

Tiểu Vương nhìn chậu lửa, cười nói:

"Doanh trưởng biết chắc mọi người sẽ đến, nên đã nướng hết chỗ khoai lang và khoai tây mà bác sĩ Dương đưa cho. Giờ chắc chín cả rồi."

Dứt lời, cậu ngồi xổm xuống, dùng cây gạt hai củ khoai lang và hai củ khoai tây ra khỏi lửa. Lớp vỏ ngoài cháy xém, có chỗ đã bong ra, tỏa mùi thơm ngào ngạt.

Cậu đặt ba củ khoai tây với một củ khoai lang còn lại vào lại đống lửa, rồi thêm vài thanh củi để giữ nhiệt.

Chu Phú Quý cùng hai chiến sĩ trẻ không khách sáo, ngồi quây quần quanh chậu lửa. Lục Trầm và Tiểu Vương cũng ngồi xuống, chia đều hai củ khoai lang và hai củ khoai tây thành năm phần.

Trong cái lạnh cắt da, cả nhóm vừa sưởi ấm, vừa ăn khoai nướng nóng hổi, vừa trò chuyện để tạm quên đi nỗi lo lắng về tình hình tuyết phong tỏa.

Một lát sau, có thêm vài người nữa đến, những củ khoai còn lại cũng được chia hết.

Nhìn các chiến sĩ vừa ăn vừa cười nói, không khí ấm áp hơn hẳn, lòng Lục Trầm cũng nhẹ nhõm đi phần nào.

Ở Hải Thị, Tần Chiêu Chiêu đã nhiều lần gọi điện cho Lục Trầm nhưng không thể liên lạc được.

Điều này không có gì lạ, bởi những khu vực miền núi như Đông Lăng, điện áp vốn không ổn định, hơn nữa năm nay tuyết lại rơi dày hơn bình thường, theo như Lục Trầm đã viết trong thư.

Nhưng dù hiểu là vậy, lòng cô vẫn không khỏi bất an.

"Không gọi được à?" Dư Hoa bước tới, thấy cô gọi mấy lần mà không ai bắt máy thì tò mò hỏi.

"Tuyết lớn quá, chắc đường dây gặp vấn đề rồi ạ." Tần Chiêu Chiêu cố giữ giọng điệu bình thản, không muốn mẹ chồng phải lo lắng.

Dư Hoa gật đầu. Bà hiểu rõ tình hình ở nơi con trai mình đóng quân. Đông Lăng không chỉ khắc nghiệt vì thời tiết, mà còn vì vị trí đặc biệt của nó – nơi biên giới đầy rẫy nguy hiểm. Dù luôn lo lắng cho con, nhưng từ lâu bà đã học cách chấp nhận và ủng hộ quyết định của anh.

Huống hồ, Lục Trầm sắp được điều chuyển về Hải Thị, chỉ cần không có chuyện gì bất trắc xảy ra trước khi anh rời đi, bà sẽ có thể an tâm phần nào.

"Ừ, tuyết lớn thế thì đường dây bị hỏng cũng là chuyện thường. Có lẽ điện cũng không có đâu. Thôi, để sáng mai xem sao."

Tần Chiêu Chiêu gật đầu, thu dọn đồ rồi quay về phòng chăm con.

Khi Lục Quốc An về nhà, vừa đặt mình xuống sofa chưa được bao lâu thì Dư Hoa đã bước tới, ngồi bên cạnh, thấp giọng hỏi:

"Lúc nãy Chiêu Chiêu gọi cho Lục Trầm mà không được. Ông biết tình hình bên đó thế nào không? Tôi cứ thấy lo lo. Nếu có thể, ông tìm hiểu xem cụ thể ra sao đi, không có tin tức gì, tôi không ngủ nổi mất."

Lục Quốc An trầm ngâm giây lát rồi đáp:

"Tôi có nghe nói một chút. Cả thành phố Đông Lăng đang mất điện, tuyết rơi dày đặc, giao thông bị phong tỏa. Việc vận chuyển vật tư vào đó rất khó khăn, đường dây điện thoại gặp sự cố cũng là bình thường.

Nhưng bà cũng đừng quá lo. Mấy ngày trước vừa có một chuyến hàng tiếp tế được đưa vào, ít nhất về mặt sinh hoạt, họ sẽ không gặp vấn đề lớn. Chỉ có điều năm nay lạnh hơn mọi năm, nhiều chiến sĩ đã bị tê cóng.

Lục Trầm còn nhờ tôi tìm cách kiếm một lô dầu chống đông, nhưng thứ này giờ hiếm quá, không thể gom được số lượng lớn. Tôi cũng đang đau đầu đây."

Dư Hoa nghe xong, lòng càng nặng trĩu. Nếu Lục Trầm đã phải nhờ bố tìm cách, chứng tỏ tình hình không hề đơn giản.

"Bây giờ đang giữa mùa đông, các đơn vị quân đội trên cả nước đều cần vật tư này. Số lượng ít ỏi chẳng thấm vào đâu, thật sự rất khó kiếm."

Tần Chiêu Chiêu đang bế con bước ra từ phòng, vừa đúng lúc nghe được cuộc trò chuyện của họ.

Ánh mắt cô khẽ động. Gia đình cô có một công thức gia truyền làm thuốc trị cước đóng băng bằng thảo dược, hiệu quả vô cùng tốt. Chỉ cần bôi lên vết thương chưa bị rỉ mủ hay lở loét, ba ngày đã thấy hiệu quả rõ rệt.

Nếu vết thương đã sưng đỏ hay tổn thương nặng, thuốc có thể giúp tiêu viêm, giảm đau, thúc đẩy tái tạo da, tối đa một tuần là hồi phục.

Kiếp trước, thuốc trị cước đông lạnh của nhà họ Tần rất nổi tiếng, vào mùa đông hầu như gia đình nào cũng có sẵn một lọ trong nhà.

Nếu có đủ nguyên liệu, cô hoàn toàn có thể giúp Lục Trầm giải quyết vấn đề này.

Người đầu tiên cô nghĩ đến – là Trọng Dương.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 482: Chương 482



Ông ấy là người có lòng yêu nước sâu sắc, nay còn là thầy của cô. Với một phòng khám lớn như vậy, chắc chắn sẽ có đủ nhân lực và nguồn cung dược liệu. Trước mắt, cô có thể nhờ thầy giúp để giải quyết khó khăn này.

Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng bước tới trước mặt cha mẹ chồng, ánh mắt kiên định, tự tin nói:

"Bố mẹ, chuyện thuốc trị cước đông lạnh cứ giao cho con. Con sẽ lo liệu ổn thỏa."

Lục Quốc An và Dư Hoa nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ hoài nghi.

"Chiêu Chiêu, mẹ biết con muốn giúp Lục Trầm giảm bớt áp lực. Nhưng ngay cả bố con còn không lo được, con lấy đâu ra cách?" Dư Hoa khẽ thở dài. "Đừng lo, để bố mẹ tìm cách khác."

Tần Chiêu Chiêu ngồi xuống cạnh họ, cười dịu dàng:

"Mẹ, con đã nghe hết những gì bố mẹ nói rồi. Nhà máy không có nguyên liệu, làm sao sản xuất thuốc? Mà hiện tại, bố mẹ cũng chưa tìm ra giải pháp nào tốt hơn, đúng không? Vậy cứ để con thử một lần đi."

Thấy cô nói chắc nịch, Lục Quốc An bắt đầu dao động, bán tín bán nghi hỏi:

"Con thật sự có cách à?"

Tần Chiêu Chiêu gật đầu:

"Con từng đọc được một công thức làm thuốc trị cước đông lạnh trong sách y học cổ. Con biết cách điều chế, hoàn toàn có thể tự làm rồi gửi đến cho Lục Trầm."

Lục Quốc An nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên:

"Con nói thật chứ? Con biết làm loại thuốc này sao?"

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười chắc chắn:

"Rất đơn giản, con làm được."

"Nhưng sư đoàn của Lục Trầm đóng quân ở vùng núi Đông Lăng, riêng doanh trại đã có 800 người. Nếu tính cả sư đoàn thì ít nhất cũng gần 10.000 người. Lượng thuốc cần sản xuất không hề nhỏ, dược liệu cần thiết cũng rất nhiều. Chúng ta lấy đâu ra nguyên liệu?"

Dư Hoa đột nhiên nhớ ra điều gì, ánh mắt sáng lên:

"Hôm nay Chiêu Chiêu vừa mới bái sư. Thầy của con bé tên Trọng Dương, một lão trung y rất nổi tiếng ở Hải Thị! Gia đình ông ấy ba đời làm nghề y, nhà có một phòng khám đông y lớn hai tầng, riêng tầng một đã rộng đến ba, bốn trăm mét vuông.

Một nơi như vậy chắc chắn không thiếu dược liệu! Nếu chúng ta nhờ, ông ấy nhất định sẽ giúp."

Lục Quốc An nhíu mày, có phần bất ngờ:

"Từ bao giờ con có thầy? Sao bố chưa từng nghe con nhắc tới Trọng Dương? Ông ấy có đáng tin không, hay lại là kẻ lừa đảo?"

Dư Hoa bật cười, kiên nhẫn giải thích:

"Hôm nay bọn con đến phòng khám đông y của ông ấy, thấy trên tường treo đầy cờ lưu niệm bệnh nhân tặng. Chiêu Chiêu còn cùng ông ấy cứu một người bị ngất xỉu ngay tại chỗ. Sau đó, ông ấy mời bọn con ăn cơm trưa, còn giới thiệu vài lão trung y khác nữa."

Nghe vậy, Lục Quốc An gật đầu nhưng vẫn thắc mắc:

"Vậy thì quả thực không phải người tầm thường. Nhưng rốt cuộc hai người quen nhau như thế nào?"

Tần Chiêu Chiêu kiên nhẫn kể lại mọi chuyện. Sau khi nghe xong, Lục Quốc An hoàn toàn yên tâm.

"Nếu đúng như con nói, ông ấy là người có tâm. Những người hết lòng vì dân vì nước thường không phải kẻ tầm thường. Sau này nhất định phải mời ông ấy tới nhà chơi, bố muốn gặp mặt."

Tần Chiêu Chiêu gật đầu:

"Không thành vấn đề đâu bố. Con tin bố với thầy chắc chắn sẽ rất hợp nhau."

Lục Quốc An trầm ngâm một lát, sau đó nói tiếp:

"Chuyện thuốc trị cước đông lạnh không chỉ riêng binh lính dưới quyền Lục Trầm cần, mà cả sư đoàn ở Đông Lăng cũng cần. Nếu đã làm, thì nên sản xuất nhiều hơn, để mỗi người đều có một lọ thuốc. Như vậy mới thực sự giúp được bọn họ."

Tần Chiêu Chiêu không do dự đáp:

"Con sẽ bàn với thầy về việc này. Chỉ cần có đủ nguyên liệu, đừng nói mười nghìn lọ, hai mươi hay ba mươi nghìn lọ cũng không thành vấn đề."

Lục Quốc An hài lòng gật đầu:

"Được! Việc này cứ để con lo. Cố gắng nói chuyện với thầy con cho tốt.

Về tiền mua dược liệu, mấy năm nay bố mẹ cũng dành dụm được hơn năm nghìn đồng. Bố mẹ sẽ đưa hết cho con để mua thuốc. Con xem có đủ không?"

Ở thời điểm này, năm nghìn đồng là một khoản tiền không nhỏ.

Tần Chiêu Chiêu chưa rõ giá cụ thể của dược liệu hiện tại, nhưng theo mức giá chung, cô đoán số tiền này có thể đủ để sản xuất khoảng mười nghìn lọ thuốc trị cước đông lạnh.

Ngay cả khi không đủ, cô vẫn còn khoản tiết kiệm của Lục Phi cùng với số tiền mà bố mẹ hai bên gửi khi biết cô mang thai, tổng cộng gần năm nghìn đồng.

Hiện tại, số tiền cô có trong tay cũng khoảng năm nghìn đồng nữa.

Cô không thể để bố mẹ chồng dốc hết tiền tiết kiệm trong khi bản thân không bỏ ra xu nào.

Cả nhà góp lại đã được gần mười nghìn đồng – một con số không hề nhỏ vào thời điểm ấy.

Tần Chiêu Chiêu quả quyết:

"Không đủ cũng không sao ạ. Con có một khoản tiết kiệm, cộng lại chắc chắn sẽ đủ."

Lục Quốc An hài lòng gật đầu. Cô con dâu này lúc nào cũng khiến ông an tâm, đúng là đáng tin cậy.

Sáng sớm hôm sau, Tần Chiêu Chiêu đã rời nhà, đi thẳng đến phòng khám Trọng Thị.

Giống như hôm qua, nơi này vẫn đông đúc kẻ ra người vào.

Cô vừa bước vào sân thì bắt gặp Trọng Diệu Tổ – con trai của Trọng Dương.

Tối qua, hắn đã nghe bố nhắc đến chuyện nhận Tần Chiêu Chiêu làm đồ đệ. Nhưng thay vì khó chịu, hắn lại thấy vui mừng.

Điều này đồng nghĩa với việc cuối cùng bố hắn cũng tìm được người kế thừa, không cần ép hắn học y nữa.

Từ nhỏ, hắn đã không thích nghề này, chỉ vì áp lực từ gia đình nên mới miễn cưỡng theo học Đông y.

Thấy cô, Trọng Diệu Tổ lập tức nở nụ cười rạng rỡ, gọi:

"Đàn em, em đến rồi sao? Tìm bố anh à?"

Cách gọi ấy khiến Tần Chiêu Chiêu hơi ngượng, nhưng cô vẫn gật đầu, hỏi:

"Thầy có ở đây không ạ?"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 483: Chương 483



"Có chứ, ông ấy đang ở trong kho. Để anh dẫn em đi."

Thái độ nhiệt tình của hắn khiến Tần Chiêu Chiêu có thiện cảm.

"Cảm ơn anh."

"Khách sáo gì chứ? Giờ em là đồ đệ của bố anh, tức là người một nhà rồi. Mà người nhà thì không cần khách sáo. Đi thôi!"

Những lời này khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Trọng Diệu Tổ nhanh chóng dẫn cô đến kho thuốc.

Phía sau phòng khám là một khoảng sân lớn, sát bên có một nhà kho khá rộng.

Một chiếc xe tải đang dỡ thuốc thảo dược xuống. Từng bao thuốc được công nhân khiêng vào trong, xếp thành từng đống lớn.

Thấy cảnh tượng bận rộn này, Tần Chiêu Chiêu chần chừ:

"Em đứng ngoài đợi cũng được, nhìn mọi người bận rộn thế này, em không muốn làm phiền thầy."

Trọng Diệu Tổ bật cười:

"Bố anh đâu có làm việc nặng. Ông chỉ kiểm tra chất lượng từng lô thuốc thôi. Nếu thấy không đạt tiêu chuẩn, ông ấy sẽ trả lại ngay.

Bố anh rất nghiêm khắc trong chuyện này."

Tần Chiêu Chiêu gật gù. Đối với trung y, chất lượng dược liệu vô cùng quan trọng.

Dù y thuật có cao siêu đến đâu, nhưng dùng thuốc kém chất lượng thì hiệu quả sẽ giảm sút đáng kể. Người bệnh không chỉ phải điều trị lâu hơn, tốn kém hơn, mà còn mất niềm tin vào cả toa thuốc lẫn thầy thuốc.

Cô vẫn có chút do dự:

"Em vào có làm phiền thầy không?"

Trọng Diệu Tổ cười lớn:

"Không đâu! Hôm qua bố anh còn nói cuối cùng cũng tìm được một đệ tử khiến ông hài lòng. Ông ấy vui đến mức cả ngày hôm qua cứ hớn hở.

Đã lâu lắm rồi anh mới thấy bố mình vui như thế. Biết em đến, chắc chắn ông sẽ càng vui hơn."

Nghe vậy, Tần Chiêu Chiêu không chần chừ nữa, bước theo hắn vào trong kho.

Vừa vào bên trong, cô lập tức ngửi thấy mùi thảo dược đậm đặc phảng phất trong không khí.

Khắp kho đều chất đầy những bao thuốc lớn, phân loại theo từng nhóm dược liệu khác nhau, sắp xếp gọn gàng.

Chỉ cần liếc mắt một vòng, Tần Chiêu Chiêu đã thấy đủ những vị thuốc cần để điều chế thuốc trị cước đông lạnh. Điều này khiến cô vô cùng phấn khích.

Trọng Dương lúc này đang chăm chú kiểm tra từng bao thuốc mới nhập về. Ông tập trung đến mức không nhận ra có người đến gần.

Phải đến khi Trọng Diệu Tổ cất tiếng gọi:

"Bố!"

Lúc này, ông mới ngẩng đầu lên.

Trọng Dương nhíu mày nhìn con trai, nhưng khi thấy Tần Chiêu Chiêu đứng bên cạnh, ánh mắt ông lập tức sáng rực.

Gương mặt nghiêm nghị của ông nở một nụ cười hiếm hoi, vui vẻ hỏi:

"Tiểu Tần, sao hôm nay con lại đến đây?"

"Con có chút chuyện muốn nhờ thầy ạ." Cô cười đáp.

"Chuyện gì thế? Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."

Tần Chiêu Chiêu hơi ái ngại:

"Không cần đâu thầy, cũng không phải chuyện gấp. Thầy cứ làm việc trước đi, con đợi cũng được ạ."

Trọng Dương khoát tay:

"Không sao, ở đây có Diệu Tổ lo rồi."

Quay sang con trai, ông lập tức đổi giọng, nghiêm túc dặn dò:

"Con kiểm tra tiếp đi. Nhất định phải làm thật cẩn thận, từng bao thuốc đều phải xem xét kỹ lưỡng!"

Trọng Diệu Tổ gật đầu, không hề khó chịu trước sự khắt khe của bố, vẫn vui vẻ cười nói:

"Con biết rồi! Bố cứ yên tâm đi với đàn em, ở đây cứ để con lo, bố không cần bận tâm."

Trọng Dương không để tâm đến lời người kia mà chỉ lẳng lặng dẫn Tần Chiêu Chiêu rời khỏi kho dược.

Vừa bước ra ngoài, luồng khí lạnh lập tức ập đến, khiến cô bất giác kéo chặt áo khoác.

"Hôm qua thầy xem dự báo thời tiết, chiều nay sẽ có tuyết. Nhiệt độ lại giảm thêm hai độ nữa, thôi vào văn phòng thầy nói chuyện đi."

Tần Chiêu Chiêu khẽ gật đầu, theo thầy bước vào trong.

Văn phòng ấm áp hơn nhiều so với bên ngoài. Cô ngồi xuống ghế sofa, trong khi Trọng Dương rót cho cô một tách trà nóng. Hơi nước bốc lên tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng, ấm áp.

Cô đón lấy, bàn tay như được một lò sưởi nhỏ sưởi ấm, cảm giác tê cóng vì giá lạnh cũng dịu bớt.

Trọng Dương ngồi xuống ghế đối diện, nhìn cô cười hiền hậu:

"Tiểu Tần, có chuyện gì mà con tìm đến thầy thế? Cứ nói đi."

Tần Chiêu Chiêu nhấp một ngụm trà, đặt tách xuống bàn, ánh mắt nghiêm túc:

"Thầy, con có một việc rất quan trọng cần nhờ thầy giúp."

Thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, nụ cười trên môi Trọng Dương dần thu lại. Ông khẽ gật đầu, giọng trầm xuống:

"Con nói đi."

"Con cần một lượng lớn dược liệu để điều chế thuốc trị tê cóng, nhưng không biết mua ở đâu, cũng không rõ giá cả thế nào. Vì vậy, con muốn nhờ thầy chỉ giúp."

Nghe cô nhắc đến dược liệu, nét mặt Trọng Dương lại giãn ra, nụ cười nhẹ xuất hiện:

"Tưởng chuyện gì lớn lắm, không thành vấn đề. Con cần những loại nào? Cứ nói đi, thầy sẽ liên hệ giúp con."

Tần Chiêu Chiêu lấy danh sách đã chuẩn bị từ tối hôm trước ra, đưa cho ông.

Trọng Dương nhận lấy, xem qua một lượt rồi đáp ngay:

"Trong kho thầy có đủ những loại này. Con cần bao nhiêu, cứ lấy trong kho mà dùng."

Tần Chiêu Chiêu thoáng do dự, rồi thành thật nói:

"Nhưng dược liệu trong kho thầy e là không đủ..."

Trọng Dương nhướn mày, có chút bất ngờ:

"Kể cả kho của thầy mà cũng không đủ sao? Lượng dược liệu đó vốn đã rất nhiều rồi."

"Không đủ đâu thầy, vì con cần một số lượng rất lớn."

Trọng Dương chợt có linh cảm, liền hỏi thẳng:

"Cụ thể là bao nhiêu?"

"Con chưa tính toán chính xác, nhưng ít nhất là vài chục nghìn phần."

Lần này, Trọng Dương thực sự kinh ngạc:

"Con định làm nhiều thuốc trị tê cóng như vậy để làm gì?"

Tần Chiêu Chiêu khẽ cười, giọng nói dịu đi:

"Chồng con là quân nhân, đang đóng quân ở phía Bắc. Hiện tại, nhiệt độ ngoài đó đã xuống tới âm 25, 26 độ, rất nhiều chiến sĩ bị tê cóng nghiêm trọng, cần thuốc để giảm đau và điều trị.

Anh ấy nhờ gia đình hỗ trợ. Trùng hợp là con có công thức làm thuốc này, nên con muốn tự sản xuất rồi gửi cho họ."

Nghe vậy, Trọng Dương trầm ngâm giây lát, rồi gật gù:

"Thì ra là vậy... Những người lính đó đang bảo vệ đất nước để chúng ta có cuộc sống yên bình, nếu họ cần, chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 484: Chương 484



Ông nhìn thẳng vào cô, hỏi tiếp:

"Đơn vị của chồng con có bao nhiêu người?"

"Hơn 10.000 người."

Trọng Dương bật cười:

"Không nhiều. Việc này không chỉ thuộc về trách nhiệm của con, mà còn là của thầy.

Một mình con không làm xuể đâu, để thầy lo chuyện này."

Tần Chiêu Chiêu không ngờ thầy lại sẵn lòng giúp đỡ như vậy. Có sự hỗ trợ từ Trọng Dương, việc sản xuất thuốc chắc chắn sẽ diễn ra nhanh chóng hơn, những lọ thuốc cũng sớm đến tay các chiến sĩ.

Cô cảm kích gật đầu:

"Thầy chịu giúp con, con thực sự không biết phải cảm ơn thế nào. Đây là một ân tình quá lớn."

Trọng Dương cười hiền hậu:

"Giúp con cũng là giúp chính mình thôi. Chúng ta là thầy trò mà."

Sự tận tâm của ông khiến Tần Chiêu Chiêu vô cùng cảm động.

Cô chợt nhớ ra một chuyện, liền nói:

"Con sẽ tự lo chi phí sản xuất thuốc. Con sẽ tính toán trước, rồi gửi đủ tiền cho thầy."

Trọng Dương lắc đầu, dứt khoát từ chối:

"Không cần. Chi phí sản xuất thuốc cho 10.000 chiến sĩ, thầy sẽ lo."

Tần Chiêu Chiêu sững người, không ngờ ông lại hào phóng đến vậy.

"Thầy ơi, thế thì không được đâu. Con không thể để thầy bỏ ra khoản tiền lớn như vậy."

Trọng Dương cười nhẹ, ánh mắt hiền hòa nhưng giọng nói lại rất kiên định:

"Con đã trao công thức bí truyền của mình ra, đúng không? Công thức đó vô cùng quý giá.

Con tin tưởng thầy đến mức đưa cả công thức gia truyền, thế thì thầy bỏ ra số tiền này chẳng đáng là bao.

Hồi nhỏ, thầy từng mơ ước được trở thành một người lính. Nhưng gia đình ba đời làm nghề y, thầy phải kế thừa truyền thống, không thể rời đi.

Bây giờ lớn tuổi rồi, mỗi khi nhìn thấy người mặc quân phục, lòng thầy lại dâng lên cảm xúc khó tả.

Dù không thể khoác lên mình bộ quân phục, có thể làm chút gì đó cho họ, thầy cũng cảm thấy mãn nguyện.

Chúng ta là thầy trò, sau này như người một nhà. Đừng khách sáo với thầy nữa. Nghe lời thầy, cứ quyết định như vậy đi."

Tần Chiêu Chiêu im lặng nhìn thầy mình, trong lòng trào dâng sự kính trọng.

Cô biết công thức này quý giá thế nào. Trong thời kỳ thiếu thốn này, nếu sản xuất hàng loạt, nó sẽ mang lại không chỉ lợi ích y tế mà còn giá trị kinh tế rất lớn.

Thế nhưng, Trọng Dương lại chẳng hề đắn đo, thậm chí sẵn sàng bỏ tiền túi ra để giúp những người lính xa xôi kia.

Giây phút này, cô biết rằng mình đã may mắn gặp được một người thầy đáng kính nhất đời.

So với việc kiếm tiền, Tần Chiêu Chiêu sẵn sàng trao công thức này để giúp các chiến sĩ thoát khỏi khó khăn.

Cô đồng ý đưa công thức cho Trọng Dương vì tin rằng ông là người chính trực, có đạo đức và xứng đáng để tiếp nhận nó.

Huống hồ, ông ấy đã sẵn lòng truyền thụ toàn bộ y thuật của mình cho cô, vậy thì một công thức này có đáng là gì?

Nghe lời Trọng Dương nói, cô nhẹ nhàng đáp:

"Được ạ. Vậy con thay mặt chồng và các chiến sĩ cảm ơn thầy."

Trọng Dương bật cười, xua tay:

"Đừng nói vậy. Phải là thầy cảm ơn con mới đúng. Con đã cho thầy cơ hội được góp chút sức mọn cho đất nước."

Mọi chuyện được quyết định nhanh chóng.

Tần Chiêu Chiêu cẩn thận ghi lại từng vị thuốc cùng liều lượng trong công thức, trao cho Trọng Dương rồi trở về nhà.

Buổi tối, khi bố mẹ chồng đi làm về, cả hai đều không giấu nổi sự tò mò.

Vừa nhìn thấy cô, Dư Hoa đã sốt ruột hỏi ngay:

"Chiêu Chiêu, chuyện thuốc trị cước thế nào rồi con?"

Lục Quốc An cũng chăm chú nhìn cô, ánh mắt đầy chờ đợi.

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười trấn an:

"Chuyện đã xong xuôi cả rồi ạ. Trong kho của thầy con có đủ nguyên liệu để làm thuốc trị cước. Thầy không yêu cầu con bỏ tiền hay làm gì cả, mọi chi phí thầy đều chịu hết."

Nghe vậy, cả Lục Quốc An và Dư Hoa đều sửng sốt.

Bỏ tiền ra điều chế một lượng lớn thuốc trị cước cho cả nghìn người, cộng thêm công lao động, chắc chắn là một khoản chi phí không nhỏ.

Lục Quốc An không giấu nổi sự nghi hoặc:

"Sao ông ấy lại sẵn lòng bỏ ra toàn bộ chi phí? Việc này tốn kém lắm mà!"

Tần Chiêu Chiêu hiểu thắc mắc của bố chồng là điều dễ hiểu, liền giải thích:

"Bố không cần lo lắng đâu ạ. Thầy con là người rất tốt. Ông ấy từng mơ ước trở thành lính để bảo vệ đất nước, nhưng vì phải kế thừa truyền thống gia đình nên không thể thực hiện được.

Khi nghe con kể về tình hình khó khăn của các chiến sĩ ngoài biên giới, thầy cảm thấy đây là cơ hội để đóng góp một phần công sức. Dù chưa từng được cầm súng bảo vệ Tổ quốc, thầy cho rằng có thể giúp đỡ các chiến sĩ theo cách này cũng là một vinh dự."

Lục Quốc An gật đầu, trong ánh mắt ánh lên sự tôn trọng:

"Thầy con đúng là người tốt, có tấm lòng yêu nước đáng quý. Nhưng chúng ta không thể để ông ấy gánh hết chi phí được. Dù ông ấy không cần, chúng ta cũng nên đóng góp phần của mình."

Dư Hoa cũng đồng tình:

"Đúng vậy! Một người tốt như vậy, mình không thể để ông ấy chịu thiệt."

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười:

"Con cũng đã nói như vậy, nhưng thầy không đồng ý. Thầy bảo con chỉ cần đưa công thức, mọi việc còn lại cứ để thầy lo."

Nghe vậy, Dư Hoa ngạc nhiên hỏi:

"Công thức đó đáng giá bao nhiêu mà thầy con sẵn sàng bỏ tiền như thế?"

Tần Chiêu Chiêu thành thật đáp:

"Nếu đưa công thức này ra thị trường, có thể kiếm được rất nhiều tiền, thậm chí còn thu lợi lâu dài nữa."

Câu trả lời của cô khiến Dư Hoa kinh ngạc:

"Thì ra công thức này quý giá đến vậy sao?"

Tần Chiêu Chiêu gật đầu xác nhận.

Lục Quốc An cũng bất ngờ, không nghĩ rằng chỉ một công thức lại có giá trị lớn như vậy. Nhưng khi nhớ ra Trọng Dương đã nhận công thức, ông liền yên tâm hơn.

Ông ngẫm nghĩ một lát rồi bảo vợ:

"Lục Trầm chắc đang chờ tin tức. Tiểu Hoa, bà thử gọi xem đường dây bên đó đã sửa xong chưa, liệu có liên lạc được không?"

Dư Hoa lập tức đứng dậy, cầm điện thoại quay số.

Tiếng chuông điện thoại vang lên đều đặn: "Tu... tu..."

Sau vài hồi chuông, bà mừng rỡ reo lên:

"Gọi được rồi!"

Một lát sau, đầu dây bên kia có người bắt máy.

Nhưng giọng nói truyền đến lại không phải của Lục Trầm mà là một giọng nam lạ lẫm:

"Chào thím, con là Tiểu Vương, cảnh vệ của Doanh trưởng Lục. Hiện tại doanh trưởng vẫn chưa về ạ. Chừng nào anh ấy quay lại, con sẽ bảo anh ấy gọi điện cho thím."

Lúc này đã sáu giờ tối, trời bên ngoài đã tối đen.

Lục Trầm đang đóng quân trong núi sâu, giờ này mà còn chưa về doanh trại thì thật nguy hiểm.

Dư Hoa thoáng lo lắng, hỏi ngay:

"Doanh trưởng của các con đi đâu rồi?"

Tần Chiêu Chiêu đứng cạnh, nhận ra sắc mặt mẹ chồng có chút căng thẳng, liền bước đến gần để nghe rõ câu trả lời từ đầu dây bên kia.

Tiểu Vương giải thích:

"Doanh trưởng đang dẫn các chiến sĩ đi dọn tuyết mở đường ạ. Hôm nay tuyết vừa ngừng rơi, bọn con phải tranh thủ dọn sạch con đường dẫn ra khỏi núi.

Nếu không làm ngay, để tuyết đóng băng lại thì việc dọn dẹp sẽ càng khó khăn hơn.

Trường hợp đường không thông, vật tư tiếp tế từ bên ngoài không thể đưa vào, bọn con sẽ bị cô lập hoàn toàn trong này."

Nghe xong, Dư Hoa không kìm được, sống mũi cay cay, mắt đã rơm rớm nước.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 485: Chương 485



Giọng bà khẽ run:

"Được rồi, thím biết rồi. Các con nhớ chú ý an toàn."

Tiểu Vương trấn an:

"Thím yên tâm ạ, bọn con sẽ không sao đâu. Con chuẩn bị ra ngoài, thím có lời nào muốn nhắn tới doanh trưởng không?"

Dư Hoa hít sâu, lấy lại bình tĩnh rồi nói:

"Có chứ! Con giúp thím nhắn với doanh trưởng rằng gia đình đang chuẩn bị thuốc trị tê cóng mà nó cần. Không lâu nữa, các con sẽ có thuốc để dùng."

"Tốt quá rồi! Doanh trưởng vẫn luôn lo lắng về chuyện này, nghe tin chắc chắn anh ấy sẽ rất vui!"

Dư Hoa khẽ mỉm cười, giọng dịu dàng: "Vậy thím không làm phiền con nữa. Con nhớ bảo nó, xong việc thì gọi điện về nhà nhé."

Nói rồi, bà cúp máy.

Tiểu Vương đặt ống nghe xuống, mặt mừng rỡ, lập tức chạy như bay ra khỏi phòng để báo tin vui cho Lục Trầm. Nhưng vì mặt đường đã bắt đầu đóng băng, cậu ta suýt chút nữa trượt chân ngã nhào.

Ngoài kia, tuyết vẫn rơi dày đặc.

Lục Trầm cùng các chiến sĩ của mình đang dồn sức dọn dẹp con đường bị tuyết phủ kín. Có nơi tuyết ngập tới đùi, khiến việc đi lại vô cùng khó khăn. Gần như toàn bộ quân nhân trong doanh trại đã được huy động.

Mọi người ai nấy đều tập trung làm việc, vừa làm vừa trò chuyện để bớt lạnh. Thậm chí có người còn ngẫu hứng cất giọng hát, tạo ra một bầu không khí sôi nổi. Họ tranh thủ nấu ăn ngay tại chỗ để tiết kiệm thời gian, quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh.

Mục tiêu của họ rất rõ ràng—phải mở được tuyến đường để xe chở nhu yếu phẩm có thể vào doanh trại.

Tiểu Vương chạy đến chỗ Lục Trầm, hơi thở gấp gáp, mồ hôi rịn ra cả trên trán.

Lục Trầm chống xẻng xuống đất, nhướng mày nhìn cậu ta, cười trêu: "Thể lực cậu yếu thế này sao? Từ mai mỗi ngày chạy thêm năm cây số nữa đi."

Tiểu Vương vừa th* d*c vừa giãy nảy: "Không phải do tôi yếu, mà tại tuyết quá dày, chỗ ít tuyết thì lại trơn. Với cả tôi mừng quá nên mới chạy nhanh thế này. Thể lực tôi vẫn ổn mà, doanh trưởng đừng có đày đọa tôi thêm nữa!"

Lục Trầm bật cười, tiếp tục xúc tuyết. Anh chỉ thuận miệng đùa một câu, chứ thực tế cũng biết Tiểu Vương không hề yếu.

"An toàn là trên hết, cậu cứ nghỉ một lát đã. Tối nay chắc chắn phải làm thông đêm đấy."

Tiểu Vương xua tay, nhanh chóng hồi sức, cầm lấy xẻng, hạ giọng nói đầy thần bí: "Doanh trưởng, tôi có tin vui này, đảm bảo anh nghe xong sẽ phấn khích lắm!"

Lục Trầm chẳng buồn ngẩng lên, giọng bình thản: "Chừng nào dọn xong con đường này, thì lúc đó tôi mới thấy vui thật sự."

Tiểu Vương hớn hở: "Anh đoán thử xem là tin gì?"

Lục Trầm liếc cậu ta một cái: "Không đoán. Muốn nói thì nói, không thì thôi, tôi bận lắm."

Tiểu Vương theo anh suốt ba năm, hiểu rõ tính cách của doanh trưởng. Người ngoài nhìn vào tưởng Lục Trầm không quan tâm, nhưng thực tế anh lại rất hiếu kỳ. Nếu cậu ta không nói, lát nữa thế nào anh cũng chủ động hỏi.

"Được rồi, không muốn biết thì thôi!"

Những chiến sĩ xung quanh nghe thấy liền xúm lại trêu chọc.

"Tiểu Vương, nói nhỏ cho tôi nghe đi!"

"Tụi tôi cũng muốn biết!"

Tiểu Vương đắc ý nhướng mày: "Tin này liên quan đến tất cả mọi người trong doanh trại đấy. Thế nào? Nghe hấp dẫn chưa?"

Cả đám gật đầu lia lịa.

Rồi đột nhiên, cậu ta cười lớn: "Nhưng tôi không nói đâu! Ha ha ha!"

Tiếng cười vang lên rộn rã, khiến bầu không khí căng thẳng vì cái lạnh và công việc vất vả cũng dịu đi phần nào.

Lục Trầm thấy vậy, trong lòng cũng thoải mái hơn. Nhưng đồng thời, anh càng tò mò hơn.

"Thôi đùa thế đủ rồi, làm việc nghiêm túc đi. Trước tám giờ sáng mai phải xong đấy!"

Mọi người cười cười rồi giải tán, tiếp tục công việc.

Lục Trầm suy nghĩ một lát, rồi đoán: "Có phải doanh trại có điện lại rồi không?" Điện đã bị cắt cả tuần nay, nếu được cấp điện lại thì đúng là tin vui lớn.

Tiểu Vương lập tức lắc đầu: "Không phải!"

"Vậy thì tôi chịu, mau nói đi."

Thấy doanh trưởng đã bị mình làm cho tò mò, Tiểu Vương mới chịu nói thật: "Vừa nãy tôi nhận được điện thoại từ mẹ anh. Thím bảo thuốc trị cước đông lạnh đã xong xuôi rồi. Không bao lâu nữa, thuốc sẽ được gửi đến doanh trại!"

Lời vừa dứt, Lục Trầm khựng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng hiện vẻ không thể tin nổi.

Vào mùa đông thế này, thuốc trị cước đông lạnh cực kỳ khan hiếm. Chính bố anh cũng từng nói, nhà máy không có đủ nguyên liệu để sản xuất, bảo anh đừng hy vọng quá nhiều…

Lục Trầm không ôm quá nhiều hy vọng, vì anh luôn cố gắng tìm kiếm các phương án khác để khắc phục tình trạng thiếu thuốc. Nhưng khi nghe tin thuốc trị tê cóng đã được chuẩn bị, anh cảm thấy như một gánh nặng lớn vừa trút khỏi vai. Điều này có nghĩa là các chiến sĩ sẽ không còn phải chịu đựng những cơn đau rát do da nứt nẻ vì giá lạnh nữa.

Anh hiểu rõ cảm giác đó, vì bản thân cũng bị tê cóng ở tay chân.

Mu bàn tay anh sưng phồng như chiếc bánh bao, các ngón chân đỏ tấy, chạm vào là đau nhói, nhưng nằm trong chăn lại ngứa đến phát điên. Cơn đau ngứa dai dẳng khiến anh mất ngủ, ảnh hưởng không nhỏ đến công việc và huấn luyện ngày hôm sau.

Được Tiểu Vương báo tin, anh vẫn chưa dám tin ngay:

“Cậu nói thật hay đùa đấy? Chuyện này không thể mang ra đùa được đâu.”

“Doanh trưởng, tôi nào dám đùa. Tất cả đều là thật! Thím còn dặn khi nào rảnh, anh nhớ gọi về nhà nữa.”

Nghe vậy, Lục Trầm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Các chiến sĩ xung quanh cũng nghe được tin tức, ai nấy đều phấn khởi:

“Vẫn là doanh trưởng của chúng ta quan tâm anh em, tự tay lo thuốc trị tê cóng cho mọi người!”

“Phải báo tin cho cả doanh trại ngay mới được!”

Một người hô lớn: “Đồng chí! Doanh trưởng đã kiếm được thuốc trị tê cóng cho chúng ta! Mau truyền tin này đến đội phía trước và phía sau đi!”
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 486: Chương 486



Tin vui nhanh chóng lan khắp gần 400 người đang làm nhiệm vụ dọn tuyết. Tinh thần của các chiến sĩ phấn chấn hơn hẳn, họ vừa hát quân ca vừa làm việc, khiến khí thế dâng cao.

Sau một đêm vất vả, đến tám giờ sáng hôm sau, con đường ra khỏi núi cuối cùng cũng được khai thông.

Lục Trầm và đồng đội đã làm việc không ngừng nghỉ suốt 24 giờ, ai nấy đều kiệt sức.

Sau khi ăn sáng tại nhà ăn, Lục Trầm trở về văn phòng, cởi áo khoác rồi ngã xuống giường ngủ ngay lập tức.

Giấc ngủ kéo dài đến tận 11 giờ 30 trưa.

Tỉnh dậy, anh nhìn đồng hồ, cảm thấy cơ thể đã hồi phục phần nào.

Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, anh đến nhà ăn dùng bữa trưa, rồi quay lại văn phòng để tiếp tục công việc. Lúc này, chợt nhớ đến lời dặn của Tiểu Vương, anh đi đến bàn làm việc, nhấc điện thoại gọi về nhà.

Ở Hải Thị, Tần Chiêu Chiêu cùng mẹ chồng Dư Hoa và bảo mẫu đang ngồi ăn cơm trưa.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.

Dư Hoa lập tức đặt đũa xuống, vui mừng nói: “Chắc là Lục Trầm gọi về đấy!”

Bà vội vàng chạy ra phòng khách nhấc điện thoại.

Khi nghe thấy giọng con trai, bà không kìm được xúc động, khóe mắt hơi ươn ướt.

“Con trai, bên đó có ổn không?”

“Mẹ, con không sao. Mẹ với mọi người thế nào? Nửa tháng nay con bận quá, không có thời gian gọi về.”

“Cả nhà đều ổn. Hôm qua mẹ gọi mà con không có ở đó, Tiểu Vương nghe máy. Cậu ấy đã nói với con chưa?”

“Dạ rồi. Mẹ, cảm ơn bố mẹ. Hai người đã giúp con một việc lớn. Bố từng bảo đừng hy vọng quá nhiều vì nhà máy không đủ nguyên liệu để sản xuất, sao bây giờ lại làm được vậy?”

Dư Hoa quay sang nhìn con dâu, ánh mắt đầy tự hào.

“Bố mẹ không làm được gì, nhưng vợ con thì có cách. Chiêu Chiêu, lại đây nói chuyện với Lục Trầm đi.”

Dứt lời, bà đưa điện thoại cho Tần Chiêu Chiêu.

Cô mỉm cười, cầm điện thoại áp vào tai.

Dư Hoa nhẹ nhàng nói: “Hai đứa cứ nói chuyện thoải mái, mẹ không làm bóng đèn đâu.”

Nói xong, bà cười rồi rời khỏi phòng, để lại không gian riêng cho vợ chồng trẻ.

Lục Trầm ở đầu dây bên kia bật cười:

“Anh khỏe lắm. Còn em và bọn trẻ thì sao? An An với An Ninh lớn nhiều chưa?”

“Chúng em đều khỏe. Hai đứa lớn nhanh lắm. Đến Tết, có khi anh không nhận ra chúng nữa đâu.”

Nghe vợ nói, Lục Trầm tưởng tượng đến hai đứa trẻ đáng yêu như hai cục bột, cùng người vợ luôn khiến anh nhung nhớ. Trong lòng anh bỗng dâng lên cảm giác hạnh phúc khó tả.

“Làm sao mà không nhận ra được chứ? Bọn trẻ là máu thịt của anh, dù bao lâu không gặp, anh cũng nhận ra ngay.”

Anh dừng lại một chút rồi khẽ hỏi:

“Chiêu Chiêu, anh nhớ em lắm. Còn em thì sao, có nhớ anh không?”

Tần Chiêu Chiêu hơi bất ngờ, vừa buồn cười vừa vui trong lòng. Cô vô thức liếc nhìn về phía mẹ chồng đã rời đi, rồi hạ giọng thì thầm:

“Nhớ cũng chẳng để làm gì. Anh còn lâu mới về được, em không nghĩ đến nữa.”

"Ngay lập tức, giọng Lục Trầm vang lên đầy ấm ức: 'Tần Chiêu Chiêu, em làm anh đau lòng đấy! Mau nói em cũng nhớ anh đi!'

Tần Chiêu Chiêu bật cười, không nhịn được.

'Sao anh nói to thế? Không sợ người khác cười à?'

Lục Trầm cũng cười theo, giọng đầy đắc ý: 'Anh đang nói với vợ anh mà, họ có ghen tị cũng không kịp đâu. Nói nhanh lên, không thì anh không yên tâm đâu đấy!'

Tần Chiêu Chiêu thở dài bất lực, đảo mắt nhìn quanh phòng khách. Bà Dư Hoa cùng người giúp việc đang ở trong phòng ăn, xung quanh không có ai khác.

Cô đành nhỏ giọng: 'Được rồi, được rồi, em nhớ anh. Được chưa?'

Nụ cười trên môi Lục Trầm ở đầu dây bên kia không thể giấu nổi, niềm hạnh phúc lan tỏa như mật ngọt.

'Thế này mới đúng chứ!'

Anh chợt nhớ đến lời mẹ nói khi nãy, liền hỏi: 'Mẹ bảo chuyện thuốc trị cước đông lạnh là do em nghĩ ra cách? Ngay cả bố mẹ anh còn không làm được, sao em lại làm được thế?'

Tần Chiêu Chiêu thản nhiên đáp: 'Em có công thức thuốc trị cước đông lạnh làm từ thảo dược.'

Lục Trầm thoáng sững lại. Theo anh biết, dù Tần Chiêu Chiêu rất giỏi, nhưng cô còn trẻ, kinh nghiệm thực tế chưa nhiều. Nếu chỉ đơn thuần là công thức ghi trong sách, liệu có thực sự hiệu quả?

'Thảo dược cũng có thể làm thuốc trị cước đông lạnh à? Liệu có hiệu quả không? Nếu làm ra mà không dùng được, chẳng phải em tốn công vô ích sao?'

Tần Chiêu Chiêu không để bụng sự nghi ngờ trong giọng điệu của anh. Nếu đổi lại là cô, có lẽ cũng sẽ có cùng suy nghĩ.

'Công thức này là gia truyền từ đời tổ tiên nhà em. Trước đây em từng tự tay làm thử, hiệu quả rất tốt. Nếu vết thương đã lở loét, chỉ cần bôi thuốc trong một tuần là khỏi. Còn bôi lên vùng chưa bị tổn thương thì sẽ có tác dụng bảo vệ.

Anh cứ yên tâm đi, vợ anh dù trẻ nhưng cũng có tài năng mà. Anh chỉ cần tin em là được.'

Lục Trầm ở cách xa hàng ngàn cây số, nhưng qua giọng nói của Tần Chiêu Chiêu, anh có thể cảm nhận được sự chân thành của cô. Trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác vừa áy náy vừa tin tưởng.

Anh khẽ cười, giọng trầm ấm: 'Chiêu Chiêu, anh tin em.'

'Tin em là được rồi. À đúng rồi, em còn một tin vui muốn báo cho anh biết.'

Lục Trầm tò mò: 'Còn tin vui gì nữa?'

'Em đã bái một người thầy có y thuật cao siêu, nhân phẩm tốt, tam quan chính trực làm sư phụ.'

Lục Trầm sửng sốt một giây, sau đó vui vẻ hẳn lên: 'Tốt quá! Có thầy dẫn dắt, em sẽ không phải tự mình mày mò nữa. Nhưng em quen được người thầy này bằng cách nào vậy?'

Nghe câu hỏi này, Tần Chiêu Chiêu hơi chần chừ. Để trả lời, cô buộc phải nhắc đến chuyện ứng tuyển vị trí bác sĩ đông y ở bệnh viện quân đội.

Ban đầu cô định đợi khi có kết quả rồi mới báo tin cho anh. Nếu trúng tuyển thì là một bất ngờ vui vẻ, còn nếu không thì cũng chẳng cần nhắc đến.

Nhưng giờ đây, cô không thể không kể.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 487: Chương 487



'Vài ngày trước, em đến bệnh viện quân đội ứng tuyển vị trí bác sĩ đông y. Chính tại đó, em gặp thầy.'

Tần Chiêu Chiêu chậm rãi kể lại từ đầu đến cuối về cuộc gặp gỡ giữa cô và Trọng Dương, về cách cô trở thành đồ đệ của ông.

Dù chưa từng gặp mặt, nhưng qua lời kể của cô, hình ảnh một vị lão tiên sinh chính trực, đức độ dần hiện lên trong tâm trí Lục Trầm.

Anh chân thành nói: 'Chiêu Chiêu, em có thể bái một người thầy như vậy đúng là may mắn. Tết này anh nhất định phải đến gặp thầy, thay mặt các chiến sĩ trong doanh trại cảm ơn ông ấy.'

Tần Chiêu Chiêu cười nhẹ: 'Được, em sẽ nói với thầy sau.'

Trong nhà, Dư Hoa đã ăn xong bữa trưa, nhưng không thấy Tần Chiêu Chiêu quay lại. Bà đoán chắc cô vẫn đang trò chuyện với Lục Trầm qua điện thoại.

Bà quay sang dặn dò người giúp việc: 'Tiểu Lý, lát nữa hâm nóng lại phần cơm cho Chiêu Chiêu nhé.'

Người giúp việc nhanh nhẹn đáp: 'Vâng, chị Dư. Có cần hâm nóng bây giờ không ạ?'

'Đợi một lát đi. Chờ con bé xong việc đã.'

'Được. Vậy tôi dọn dẹp bàn ăn trước đã.'

Dư Hoa đứng lên, đưa bát đũa cho Tiểu Lý: 'Vất vả cho cô rồi.'

Tiểu Lý cười hiền: 'Chị Dư khách sáo quá, đây là việc tôi nên làm mà.'

Dư Hoa định đi qua phòng khách, nhưng sợ làm phiền hai vợ chồng đang nói chuyện riêng, bà đành ngồi lại trong bếp chờ.

Tiểu Lý nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn và bếp núc.

Không lâu sau, Tần Chiêu Chiêu trở lại, gương mặt rạng rỡ, nụ cười tươi tắn như hoa nở.

Dư Hoa mỉm cười hiền hậu, nhắc: 'Tiểu Lý, hâm nóng cơm cho Chiêu Chiêu đi.'

Nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô chủ nhỏ, Tiểu Lý cũng cảm thấy hạnh phúc lây.

Bà vốn thích làm việc trong gia đình này, bởi mọi người đều thân thiện, dễ gần. Không ai nổi nóng vô cớ, mọi chuyện luôn được giải quyết bằng sự bình tĩnh và lý trí."

Thím Lý chưa bao giờ bị đối xử tệ bạc dù chỉ là một người giúp việc. Trái lại, gia đình này luôn tôn trọng bà, xem bà như một thành viên trong nhà.

Bầu không khí ấm áp nơi đây khiến bà cảm thấy thoải mái, đôi khi còn nghĩ rằng mình thực sự thuộc về nơi này. Được đối xử bằng chân tình, bà cũng đáp lại bằng sự tận tâm của mình.

Hôm nay, thấy Tần Chiêu Chiêu còn chưa ăn cơm, bà vui vẻ đi hâm nóng đồ ăn cho cô.

Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt đã hai ngày.

Sáng hôm ấy, Tần Chiêu Chiêu nhận được cuộc gọi từ bệnh viện quân đội.

Đầu dây bên kia, người phụ trách thông báo cô đã trúng tuyển và dặn cô ngày mai đến bệnh viện quân khu để làm thủ tục nhận việc.

Ban đầu, cô không dám kỳ vọng quá nhiều. Bởi vì trong số các trung y tham gia thi tuyển, có không ít người xuất sắc, không chỉ giỏi y thuật mà còn có kinh nghiệm làm việc dày dặn. Nếu cô là người tuyển dụng, có lẽ cũng sẽ chọn những bác sĩ giàu kinh nghiệm hơn. Dù đã cố gắng hết sức trong kỳ thi, cô vẫn cảm thấy cơ hội dành cho mình không nhiều.

Vậy mà giờ đây, cô thực sự đã được nhận vào làm việc!

Niềm vui đến bất ngờ khiến cô có chút ngỡ ngàng, như thể một món quà quý giá từ trên trời rơi xuống.

Trong nhà lúc này, bố mẹ chồng đã đi làm, thím Lý cũng ra ngoài. Chỉ còn hai đứa nhỏ An An và An Ninh đang chơi đùa trong phòng.

Cô lập tức nghĩ đến việc chia sẻ tin vui này với Lục Trầm.

Dù biết anh thường rất bận rộn vào ban ngày, đôi khi còn phải xuống đơn vị hoặc lo công việc khác, cô vẫn không kìm được mong muốn gọi ngay cho anh.

Sau một thoáng do dự, cuối cùng cô vẫn nhấc điện thoại lên.

Chuông chỉ vang lên hai tiếng đã có người bắt máy.

Giọng nói trầm ấm quen thuộc của Lục Trầm vang lên:

“Chiêu Chiêu?”

Cô vui vẻ thông báo: “Anh đoán xem? Em vừa nhận được cuộc gọi từ bệnh viện quân đội. Em đã trúng tuyển rồi! Ngày mai phải đến làm thủ tục nhận việc!”

Lục Trầm đang chuẩn bị ra ngoài, nghe tin này liền không giấu nổi nụ cười rạng rỡ.

“Tuyệt quá! Vợ anh giỏi nhất!”

Từ xa, có người gọi: “Doanh trưởng, sắp đến giờ rồi! Chúng ta phải đi ngay kẻo muộn mất!”

Giọng nói đó lọt vào tai Tần Chiêu Chiêu rất rõ ràng.

Cô lập tức nói: “Em biết em gọi không đúng lúc rồi, chắc làm ảnh hưởng đến công việc của anh. Anh đi làm việc đi, em cúp máy đây.”

“Khoan đã!” Lục Trầm vội dặn: “Nhớ viết thư cho anh đấy.”

Tần Chiêu Chiêu bật cười: “Em biết rồi.”

Nghe vậy, anh mới chịu gác máy.

Chỉ còn khoảng một tháng nữa là đến Tết, điều đó cũng có nghĩa là anh chỉ còn một tháng ở lại đây. Sau đó không biết bao giờ mới có cơ hội quay lại nơi này.

Hôm qua, anh vừa lên đoàn để học tập. Nhiệm vụ hôm nay là truyền đạt lại nội dung buổi học cho các chiến sĩ trong đơn vị.

Buổi học được lên lịch vào chín giờ sáng, bây giờ chỉ còn hai phút nữa là đến giờ.

Lục Trầm vội chạy ra khỏi văn phòng, hướng thẳng đến hội trường.

Còn ở nhà, sau khi đặt điện thoại xuống, Tần Chiêu Chiêu bỗng nhớ đến thầy Trọng Dương.

Cô tin chắc rằng ông cũng đã được nhận vào bệnh viện quân đội.

Thuốc trị tê cóng mà cô cần hiện đang được sản xuất theo công thức, chỉ cần vài ngày nữa là sẽ hoàn thành.

Thầy Trọng Dương có lịch làm việc rất bận rộn. Từ thứ hai đến thứ năm, ông đều khám bệnh, chỉ có từ thứ sáu đến chủ nhật là không phải trực. Gọi điện vào lúc này có lẽ ông sẽ khó mà nghe máy được.

Kể từ lần cùng mẹ chồng Dư Hoa đến phòng khám của thầy, cô vẫn chưa quay lại lần nào. Khoảng cách giữa hai nơi khá xa, đi xe buýt còn phải đổi tuyến, rất bất tiện.

Dù vậy, cô hoàn toàn tin tưởng thầy mình.

Ông thường xuyên gọi điện cập nhật tình hình sản xuất thuốc, nhưng hôm nay tâm trạng cô vui vẻ hơn hẳn, bỗng muốn tận mắt nhìn thấy tiến độ, cũng như chia sẻ tin vui với thầy.

Lúc này trong nhà không có ai.

Thím Lý ra ngoài từ sáng chưa về, còn Vương Tuệ Lan vẫn chưa đưa bé Thanh Thanh đến học chữ như thường lệ, dù đã chín giờ sáng.

Muốn ra ngoài, cô đành phải chờ thím Lý quay về.

Vừa định quay lại phòng, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cô bước đến nhấc máy.

Vừa mới áp vào tai, bên kia đã truyền đến tiếng khóc nức nở của Vương Tuệ Lan.

Tần Chiêu Chiêu lập tức căng thẳng:

“Tuệ Lan, có chuyện gì vậy? Đừng khóc, nói chị nghe nào!”

Giọng nói nghẹn ngào của Vương Tuệ Lan vang lên qua từng tiếng nấc:

“Chị Chiêu Chiêu… Thanh Thanh… bị người ta bắt đi rồi! Em phải làm sao đây? Phải làm sao bây giờ?”
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 488: Chương 488



Nghe tin Thanh Thanh bị bắt, Tần Chiêu Chiêu sững người, giọng cô trầm xuống:

"Đừng hoảng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Vương Tuệ Lan nghẹn ngào qua điện thoại:

"Em đang học trong phòng thì lũ trẻ trong khu đến rủ Thanh Thanh xuống sân chơi. Vì đây là khu gia đình cán bộ nhà máy cơ khí, hàng xóm đều quen biết nhau nên em mới để con bé đi chơi cùng. Em còn dặn đừng đi xa, lũ trẻ cũng hứa là chỉ chơi quanh sân.

Chỉ khoảng nửa tiếng sau, em lo nên ra ngoài xem thử thì thấy bọn trẻ vẫn còn ở đó, nhưng riêng Thanh Thanh thì không. Một đứa bé trong nhóm nói có một người phụ nữ lạ mặt đến nói chuyện với con bé, rồi Thanh Thanh đi theo người đó. Em phải làm sao đây chị? Em thật vô dụng, chỉ ở nhà trông con mà còn để mất con. Nếu Lục Phi biết, anh ấy sẽ trách em mất thôi..."

Tần Chiêu Chiêu nắm chặt điện thoại, lòng trầm xuống. Phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ đến khả năng Thanh Thanh bị bắt cóc. Nhưng suy xét kỹ lại, khu gia đình cán bộ có bảo vệ trực cổng, người lạ muốn đưa trẻ ra ngoài không phải chuyện dễ dàng, chưa kể bọn buôn người rất ít khi dám liều lĩnh hành động ở nơi có an ninh nghiêm ngặt như vậy.

"Chị nghĩ không phải bọn buôn người đâu. Muốn đưa Thanh Thanh ra ngoài, người đó phải qua cổng bảo vệ. Em đừng lo quá, trước tiên hãy hỏi thêm tình hình. Chị đang ở nhà một mình, chưa ra ngoài ngay được, phải đợi thím Lý về đã. Em cố gắng hỏi thêm thông tin rồi báo lại chị ngay nhé."

Lời trấn an của Tần Chiêu Chiêu giúp Vương Tuệ Lan lấy lại chút bình tĩnh. Cô đặt điện thoại xuống, chạy ngay đến chỗ bảo vệ khu để hỏi rõ tình hình.

Nghe tin một đứa trẻ mất tích, các nhân viên bảo vệ lập tức căng thẳng. Nhưng khi kiểm tra lại thời gian xảy ra sự việc, họ mới phát hiện ra một sơ suất nghiêm trọng—trong khoảng gần hai mươi phút, đúng lúc Thanh Thanh mất tích, họ đang họp nên khu vực cổng không có ai canh gác.

Câu trả lời đó khiến Vương Tuệ Lan như bị sét đánh giữa trời quang, cả người choáng váng suýt ngã. Cô hoàn toàn suy sụp. Nếu Thanh Thanh thực sự bị bắt cóc, cô làm sao chịu nổi trách nhiệm này?

Nhận thấy sự lo lắng tột độ của cô, các nhân viên bảo vệ cũng tự trách mình, đồng thời cam kết sẽ hỗ trợ hết sức để tìm kiếm đứa trẻ. Họ phân tích rằng, nếu Thanh Thanh bị người lạ đưa đi, kẻ đó chưa thể rời khỏi Hải Thị trong thời gian ngắn như vậy. Hiện tại, biện pháp cấp bách là tìm kiếm quanh các nhà ga, bến xe để chặn đường kẻ khả nghi. Đồng thời, họ khuyên Vương Tuệ Lan đến công an trình báo để có thêm sự hỗ trợ.

Mang theo chút hy vọng mong manh, Vương Tuệ Lan vội vàng gọi một chiếc xe ba gác, chạy thẳng đến sở công an Hải Thị.

Người tiếp nhận báo án chính là Hứa An Hoa, chồng của Lục Dao.

Nghe tin cháu gái có thể bị bắt cóc, Hứa An Hoa không dám chậm trễ, lập tức điều động lực lượng truy tìm. Thấy Vương Tuệ Lan khóc sưng cả mắt, cậu ta trấn an:

"Chị dâu, đừng quá lo lắng. Chị cứ về nhà chờ tin trước đi. Thời gian mất tích chưa lâu, chỉ cần bọn chúng chưa rời khỏi Hải Thị, bọn em nhất định sẽ tìm được con bé."

Vương Tuệ Lan bước ra khỏi cổng đồn công an, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt dày đặc mây đen. Tâm trạng cô nặng trĩu, nặng đến mức tưởng như cả người mình cũng sắp gục xuống.

Cô tự trách bản thân. Đứa trẻ nhỏ như vậy mà cô cũng không trông coi được. Nếu Tiểu Thanh thật sự bị bọn buôn người bắt đi, cô không biết mình còn sống nổi hay không.

Cảm giác căng thẳng cùng tuyệt vọng khiến dạ dày cô quặn lên từng cơn. Không chịu nổi nữa, cô vội bước nhanh đến bức tường ngoài đồn cảnh sát, cúi gập người xuống nôn khan.

Chỉ nôn ra vài ngụm nước chua, khóe mắt đã đỏ hoe, nước mắt lẫn nước mũi cứ thế chảy xuống.

Cô ngồi xổm dưới đất, cố gắng hít sâu để lấy lại bình tĩnh. Cơn buồn nôn giảm dần, nhưng khi vừa đứng lên, trước mắt cô bỗng tối sầm lại, những tia sáng lấp lánh nhảy múa trước mặt. Cô loạng choạng suýt ngã.

Không biết vì sao, nhưng hai ngày nay cơ thể cô luôn mệt mỏi rã rời, chẳng còn chút sức lực nào.

Đúng lúc đó, một chiếc xe buýt chạy ngang qua. Cô vẫy tay ra hiệu cho xe dừng lại.

Chiếc xe thắng gấp ngay trước mặt cô, người bán vé thấy sắc mặt cô nhợt nhạt thì lập tức bước xuống, vội đỡ cô lên xe.

"Chị có sao không?"

"Không sao... Cảm ơn." Vương Tuệ Lan yếu ớt nói.

Người bán vé giúp cô tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, sau đó vừa viết vé vừa hỏi cô xuống trạm nào. Nhận tiền xong, người phụ nữ còn ân cần dặn dò:

"Tôi ngồi ngay phía trước, nếu chị cảm thấy không khỏe thì cứ gọi tôi nhé."

Vương Tuệ Lan gật đầu, giọng khàn khàn: "Cảm ơn cô."

Chiếc xe buýt lăn bánh, chạy chậm rãi qua từng con đường, dừng lại đón khách ở mỗi trạm.

Ngồi sát cửa sổ, cô lặng lẽ nhìn ra ngoài, ánh mắt vô hồn, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Trong đầu cô, hình ảnh Thanh Thanh ngoan ngoãn, đáng yêu cứ hiện lên không ngừng. Dù không phải con ruột, nhưng từ khi cưới Lục Phi, cô đã xem Thanh Thanh như con gái mình mà yêu thương, che chở.

Nếu thật sự mất đi con bé… Cô không dám nghĩ tiếp nữa.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 489: Chương 489



Kể từ khi kết hôn với Lục Phi, Vương Tuệ Lan đã xem hai đứa trẻ của anh như con ruột mà hết lòng chăm sóc, chưa bao giờ oán trách dù chúng không gọi cô là mẹ.

Cô hiểu rằng sau cái chết bi thảm của mẹ ruột, bọn trẻ cần thời gian để chấp nhận. Cô cũng tin rằng chỉ cần mình chân thành, một ngày nào đó chúng sẽ gọi cô một tiếng "mẹ".

Thế nhưng bây giờ, khi mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu, cô lại để lạc mất Thanh Thanh. Nghĩ đến điều đó, lòng cô quặn đau, nước mắt không ngừng rơi.

Người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh nhìn cô đầy lo lắng, nhẹ giọng hỏi:

"Cô không sao chứ?"

Vương Tuệ Lan cố lau nước mắt, mỉm cười dù đôi mắt đã đỏ hoe:

"Tôi không sao."

Người phụ nữ trung niên nhìn cô đầy nghi ngờ, nhưng vì là người xa lạ, bà không tiện hỏi nhiều. Tuy nhiên, bản tính tốt bụng khiến bà không nhịn được mà an ủi:

"Cô à, trên đời này không có chuyện gì là không giải quyết được. Gặp chuyện gì cũng phải giữ vững tinh thần, đừng gục ngã. Nếu cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi, biết đâu tôi có thể giúp được."

Những lời chân thành ấy tựa như một ánh sáng kéo Vương Tuệ Lan ra khỏi bóng tối tuyệt vọng. Cô cảm kích, khẽ gật đầu:

"Cảm ơn chị... Nhưng… con gái tôi mất tích rồi. Tôi không biết con bé đang ở đâu. Tôi thực sự rất đau lòng."

Người phụ nữ trung niên sững sờ.

Cả xe buýt bỗng chốc trở nên im ắng.

Mọi người trên xe đều quay sang nhìn cô với ánh mắt lo lắng.

Người bán vé hiểu ra lý do vì sao vị hành khách này trông tiều tụy đến vậy, liền tiến lại gần hỏi:

"Con cô mất tích à? Từ khi nào?"

"Gần hai tiếng rồi..." Giọng Vương Tuệ Lan run rẩy. "Có một người phụ nữ đã dẫn con bé đi. Các vị có ai thấy một người lạ dắt theo bé gái bốn tuổi không?"

Cô đặt toàn bộ hy vọng vào những người trên xe, nhưng ai nấy đều lắc đầu.

Người phụ nữ trung niên bên cạnh vội nói:

"Cô báo cảnh sát chưa? Con cô mới mất tích không lâu, cảnh sát chắc chắn sẽ có cách giúp cô tìm về."

"Tôi báo rồi. Các anh cảnh sát đã bắt đầu tìm kiếm, bảo tôi về nhà chờ tin tức."

Nghe vậy, mọi người trên xe đều thở phào nhẹ nhõm.

Người bán vé an ủi:

"Cảnh sát giỏi lắm. Chỉ cần bọn buôn người chưa rời khỏi Hải Tị, chắc chắn họ sẽ tìm ra con cô. Giờ cô cũng phải giữ gìn sức khỏe, lỡ may tìm được con rồi mà cô gục ngã thì sao?"

Một hành khách khác tiếp lời:

"Đúng đấy! Cứ tin vào cảnh sát. Con trai anh tôi từng bị bắt cóc ngay trước cửa nhà. Nhờ cảnh sát, cháu được tìm thấy trên tàu hỏa và đưa về an toàn. Chỉ cần bọn bắt cóc chưa rời khỏi thành phố, cảnh sát sẽ có cách tìm ra thôi!"

Những câu chuyện ấy giúp Vương Tuệ Lan bình tĩnh hơn đôi chút.

Xe dừng lại trước cổng khu quân sự.

Cô đứng dậy, cúi đầu cảm ơn mọi người:

"Nếu ai có thông tin gì, xin hãy đến khu gia đình quân nhân báo cho tôi. Chỉ cần nói với bảo vệ cổng, họ sẽ liên lạc với tôi. Gia đình tôi chắc chắn sẽ có phần thưởng xứng đáng cho tin tức chính xác."

Nói xong, cô bước xuống xe.

Cơ thể đã kiệt sức, cô loạng choạng suýt ngã. Gắng gượng bước về phía cổng, cô cảm thấy một trận chóng mặt ập đến rồi ngất đi.

Tại nhà.

Tần Chiêu Chiêu sốt ruột ngồi chờ Vương Tuệ Lan. Đã gần một giờ trôi qua mà vẫn không thấy cô ấy đến.

Cô gọi điện về nhà Vương Tuệ Lan nhiều lần nhưng không ai bắt máy.

Lòng cô nóng như lửa đốt.

Thím Lý thấy cô đứng ngồi không yên, bèn nhẹ giọng an ủi:

"Chiêu Chiêu, đừng lo quá. Hứa An Hoa đã ra ngoài tìm rồi. Từ đây đến đồn cảnh sát cũng khá xa, có thể Tuệ Lan đang trên đường về."

Tần Chiêu Chiêu biết thím Lý nói có lý. Nếu rời khỏi đồn cảnh sát, chắc chắn Vương Tuệ Lan sẽ đến đây ngay.

Đúng lúc đó, chuông điện thoại reo vang.

Cô lập tức bật dậy, chạy đến nhấc máy, lòng đầy hy vọng.

Giọng bảo vệ cổng truyền đến:

"Chị Tần, chị có quen cô Vương Tuệ Lan không?"

"Vâng, chị ấy sao rồi?"

"Cô ấy ngất xỉu ngay trước cổng. Chúng tôi gọi điện báo về để chị đến xem sao."

Nghe vậy, Tần Chiêu Chiêu hoảng hốt:

"Tôi sẽ ra ngay, mọi người đừng di chuyển chị ấy!"

Cúp máy, cô vội khoác áo bông, vừa mặc vừa dặn dò:

"Thím ơi, Tuệ Lan ngất ở cổng. Con phải ra ngoài một lát, thím ở nhà trông bọn trẻ giúp con nhé."

Thím Lý hốt hoảng:

"Sao lại ngất được? Con mau đi đi!"

Không chần chừ thêm giây nào, Tần Chiêu Chiêu lao ra cửa, chạy thẳng đến cổng.

Ngoài kia, nhân viên bảo vệ đã cởi chiếc áo bông dày cộp của mình, nhẹ nhàng đắp lên người Vương Tuệ Lan. Gió rét như lưỡi dao cắt ngang da thịt, trời lại âm u càng khiến không khí thêm phần ảm đạm. Dù Hải Thị thuộc miền Nam, nhưng nhiệt độ cũng xuống đến âm 10 độ C. Nằm lâu trên nền đất lạnh thế này, chắc chắn cơ thể sẽ không chịu nổi.

Tần Chiêu Chiêu vội chạy đến. Nhìn gương mặt tái nhợt của Vương Tuệ Lan, cô lập tức quỳ xuống, ôm lấy nửa thân trên của chị dâu vào lòng, mạnh tay day huyệt nhân trung.

"Sao lại thế này?" Cô hỏi nhân viên bảo vệ.

"Vừa xuống xe buýt đi được mấy bước thì cô ấy ngất xỉu. Mau đưa đến bệnh viện đi!"

Đúng lúc đó, hàng mi Vương Tuệ Lan khẽ động. Cô ấy mở mắt, ánh nhìn còn chút mơ hồ, chớp chớp vài cái rồi nhận ra mình đang nằm trong vòng tay Tần Chiêu Chiêu. Nhân viên bảo vệ bên cạnh cũng đang cúi xuống, ánh mắt lo lắng.

"Chị Chiêu Chiêu… Có chuyện gì vậy?" Giọng cô ấy yếu ớt, lẫn chút hoang mang.

"Em vừa ngất đi."

Nói rồi, Tần Chiêu Chiêu nắm lấy cổ tay cô ấy, bắt mạch kiểm tra.

"Bây giờ cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?"

Vương Tuệ Lan lắc đầu, nhưng ngay sau đó, ký ức đau đớn lại tràn về. Hình ảnh bé Thanh Thanh mất tích như con dao sắc nhọn cứa vào lòng cô. Hai mắt cô ấy đỏ hoe, nước mắt chực trào ra.

"Chị Chiêu Chiêu… Thanh Thanh mất tích rồi!"

Tần Chiêu Chiêu vỗ nhẹ lên lưng cô ấy, trấn an: "Bình tĩnh đi, đừng kích động. Hứa An Hoa đã cùng công an đi tìm rồi."

"Em sợ lắm! Lỡ như bọn chúng thấy không trốn thoát được, rồi làm hại Thanh Thanh thì sao?"

"Không đâu. Nếu đúng là bọn buôn người, mục đích của chúng là tiền. Chúng không dễ dàng làm hại con bé đâu, em đừng nghĩ linh tinh."

Cô ấy vẫn run rẩy, nước mắt rơi từng giọt nóng hổi.

"Quan trọng hơn, em phải giữ bình tĩnh. Em không chỉ có một mình… mà còn có em bé trong bụng nữa."

Vương Tuệ Lan ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt ngập nước mở to, như không dám tin vào tai mình.

"Chị… chị nói gì cơ?"

"Chị nói em đang mang thai." Tần Chiêu Chiêu nhẹ giọng lặp lại. "Thôi, đứng dậy đi, về nhà đã."
 
Back
Top Bottom