Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 470: Chương 470



Tần Chiêu Chiêu nhếch môi cười, giọng đầy ẩn ý: "Ông Tần, tuổi ông cũng đã cao, đừng nên xúc động quá mà tổn hại sức khỏe. Chẳng may lại phải nhập viện, không chỉ bản thân ông khổ mà còn tốn tiền chữa trị, thực sự không đáng đâu."

Bà cụ Tần thấy ông cụ tức giận đến mức mặt đỏ bừng, vội lên tiếng hòa giải: "Chiêu Chiêu, đừng chọc ông nội nữa. Chúng ta giải quyết chuyện này cho xong đi."

Thời tiết bên ngoài lạnh lẽo, Tần Chiêu Chiêu cũng không muốn kéo dài thêm: "Được thôi, vậy mời mọi người vào nhà."

Bà cụ Tần chần chừ: "Con định dẫn mọi người vào nhà sao?"

"Nếu mọi người thích đứng ngoài trời lạnh thì tùy." Cô nhún vai. "Hôm nay gió Tây Bắc thổi mạnh, đứng lâu một chút là mặt tê cóng ngay."

Họ chưa từng đến nhà chồng của Tần Chiêu Chiêu, cũng chưa từng bước vào khu gia đình quân nhân. Ngày cưới cô chỉ tổ chức ở nhà hàng, ăn xong thì về thẳng nhà chồng.

Bà cụ Tần rùng mình, quay sang Tần Thành: "Lạnh thế này, vào nhà đi."

Tần Thành gật đầu. Thấy vậy, ông cụ Tần dù không muốn cũng bị con trai kéo đi theo.

Vừa bước vào khu nhà, họ đã chạm mặt cụ Nhậm – người hàng xóm lớn tuổi sống cạnh nhà Tần Chiêu Chiêu. Cụ đang ngồi trước cửa, vừa thấy cô liền tươi cười hỏi: "Chiêu Chiêu, hôm nay nhà có khách à?"

Tần Chiêu Chiêu lễ phép chào: "Cụ Nhậm, đây là ông bà nội và chú hai của cháu ạ."

Cụ Nhậm nheo mắt nhìn họ một lượt, giọng đầy ẩn ý: "Ồ, thì ra là người thân của con! Mà lạ nhỉ, trước giờ chẳng thấy ghé thăm bao giờ. À mà này, gần đây có người tung tin đồn thất thiệt về con, may mà công an đã bắt được rồi. Mọi người có biết ai làm chuyện đó không?"

Bà cụ Tần và Tần Thành lập tức biến sắc, ông cụ Tần cũng cứng đờ cả người.

Trong khu này, ai cũng biết tin đồn là do Tạ Ái Phương – vợ của Tần Thành – tung ra, hơn nữa bà ta đã bị bắt. Tin tức này được lan truyền nhanh chóng nhờ thím Lý và những người đồng hương của bà ấy.

Bà cụ Tần đành miễn cưỡng cười gượng: "Kẻ vu khống thì phải chịu hậu quả thôi."

Cụ Nhậm cười ha hả, giọng có chút châm biếm: "Phải đó! Những kẻ tâm địa xấu xa thì nên bị trừng trị nghiêm khắc, đỡ gây họa cho xã hội."

Mặt bà cụ Tần đỏ bừng, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, lịch sự nói: "Cụ Nhậm, cháu còn chút chuyện phải giải quyết, không thể nói chuyện lâu với cụ được ạ."

Cụ Nhậm gật đầu: "Ừ, con cứ làm việc của mình đi."

Tần Chiêu Chiêu dẫn đầu, mấy người nhà họ Tần lặng lẽ theo sau, bước vào nhà họ Lục.

Bầu không khí trong nhà nghiêm túc và uy nghiêm. Nhà hai tầng, tường xây bằng đá xanh, trên cửa chính gắn một ngôi sao đỏ năm cánh.

Vừa bước vào, ông cụ Tần lập tức thấy Tần Trung và Lý Lệ Hoa đã có mặt, cơn giận trong lòng lại bùng lên. Ông chỉ thẳng tay vào Tần Trung, lớn tiếng quát:

"Mày cứ để mặc con gái mày đối xử với tao và mẹ mày thế này hả? Hay là từ lâu mày đã nhắm đến căn nhà của tao? Ngoài miệng thì nói không cần, nhưng trong lòng lại tìm cách lấy về đúng không?"

Ông cụ tức đến mức tay run rẩy: "Tần Trung, mày làm tao và mẹ mày quá thất vọng!"

Tần Trung im lặng, biết rằng dù có nói gì cũng vô ích.

Lý Lệ Hoa không nhịn được nữa, lạnh lùng lên tiếng: "Bố, vợ chồng con chưa từng có ý nghĩ đó. Những năm qua, bố mẹ đối xử với chúng con thế nào, chúng con đều nhớ rõ. Thực sự, chúng con không còn trông mong gì ở bố mẹ nữa."

"Nếu bố mẹ đến để bàn chuyện thì cứ ngồi xuống, còn nếu muốn cãi nhau, mời bố mẹ về cho."

Ông cụ Tần cười lạnh: "Miệng thì nói không h*m m**n gì, thế mà mày với con gái lại tìm cách lấy căn nhà của tao. Tao thật sự nhìn nhầm mày rồi. Tưởng mày hiểu chuyện, lương thiện, không ngờ dã tâm lại sâu đến thế. Mày chia rẽ tình cảm bố con tao, khiến tao với mày ngày càng xa cách."

"Lòng dạ mày độc ác thật."

Tần Trung vốn định im lặng, nhưng nghe những lời này, ông không thể nhịn nổi nữa.

"Bố, quan hệ giữa chúng ta chẳng cần ai chia rẽ cả. Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ đặt hết tình cảm vào em trai. Con làm gì cũng là chuyện hiển nhiên, còn em trai làm không tốt, bố mẹ vẫn tự hào."

"Bố mẹ dành những lời ngọt ngào nhất cho em, còn những lời cay nghiệt nhất lại dành cho con. Trong mắt bố mẹ, con mãi chỉ là đứa con ngoan ngoãn, bảo gì làm nấy. Hễ con không làm theo ý bố mẹ, lập tức bị mắng chửi không ngừng."

"Chỉ vì con không có con trai, bố mẹ coi con như có tội. Hai người có lương hưu, hoàn toàn sống thoải mái, nhưng bất cứ chuyện gì xảy ra, dù là việc của bố mẹ hay của em trai, người đầu tiên bố mẹ tìm đến đòi tiền luôn là con. Thậm chí còn muốn khi con già, tài sản của con cũng phải để lại cho cháu trai."

"Rốt cuộc bố mẹ coi con là gì? Coi con gái con là gì? Những gì bố mẹ đã làm khiến con hoàn toàn thất vọng. Quan hệ giữa chúng ta như hôm nay không phải vì ai khác, mà chính do bố mẹ tạo thành."

Sắc mặt ông cụ Tần trở nên lúng túng.

"Tao là bố của mày, dù có sai cũng là người sinh ra mày! Bây giờ mày lợi dụng điểm yếu của nhà này, dùng tương lai của cháu tao để ép buộc tao. Không chỉ muốn lấy nhà, mà còn không định phụng dưỡng tao! Mày đúng là đứa con bất hiếu!"

Bà cụ Tần nước mắt rưng rưng: "Tần Trung, sao con có thể nghĩ về bố mẹ như vậy? Bố mẹ không phải không quan tâm đến con, mà vì con luôn làm rất tốt, bố mẹ không cần lo lắng. Đó là sự tin tưởng."

"Chuyện để con dành tài sản cho cháu trai là vì nó mới là dòng dõi của nhà họ Tần. Con là con trưởng mà không có con trai, sau này phải dựa vào cháu trai. Khi con mất, nó sẽ lo hương khói cho con."

"Bố mẹ làm vậy là nghĩ cho con thôi."

"Con không cần. Con gái con là đủ rồi. Sau này nếu chết, con hóa thành tro, rải đi đâu cũng được, chẳng quan trọng."

"Con..."

Tần Trung cảm thấy mệt mỏi. Ông đến đây để giải quyết vấn đề, chứ không phải cãi vã.

"Mọi người đừng nhắc chuyện cũ nữa. Giờ căn nhà giao cho anh cả, chuyện chăm sóc bố mẹ cũng để anh cả lo. Những gì anh bất mãn với bố mẹ, chắc cũng bỏ qua được rồi."

"Chiêu Chiêu bảo chúng ta đến để ký thỏa thuận, đưa ra đây ký đi."

Tần Chiêu Chiêu đặt bản thỏa thuận lên bàn trà: "Đây, mọi người đọc trước rồi hãy quyết định ký hay không."

Tần Thành cầm bút, định ký ngay: "Không cần xem nữa."

Tần Chiêu Chiêu ngăn lại: "Vẫn nên đọc qua. Đọc xong rồi hãy ký."

Ông cụ Tần hừ lạnh, giật lấy bản thỏa thuận từ tay con trai: "Gấp cái gì? Để tao xem."

Ông đọc lướt, sắc mặt đang lạnh lùng dần thay đổi.

Ông cụ ngẩng lên nhìn Tần Chiêu Chiêu, không tin nổi: "Những điều này..."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 471: Chương 471



Tần Thành giật lấy bản thỏa thuận, đọc qua rồi cũng sững người: "Sao nội dung khác với những gì con nói?"

Bà cụ Tần không biết chữ, sốt ruột hỏi: "Viết gì vậy?"

Tần Trung chậm rãi đáp: "Chúng con không lấy căn nhà. Chuyện chăm sóc bố mẹ, con với chú hai cùng lo. Nếu bố mẹ muốn sống với chú hai, nhà sẽ giao cho chú hai. Mỗi tháng con gửi 10 đồng tiền phụng dưỡng."

"Nếu bố mẹ đau ốm, chi phí do hai anh em chia đều, con cũng sẽ có trách nhiệm."

Bà cụ Tần vui mừng ra mặt: "Con trai cả, mẹ biết con hiếu thảo mà! Con sẽ không bỏ mặc bố mẹ đâu!"

Bà lập tức quay sang Tần Thành: "Còn chần chừ gì nữa? Ký ngay đi!"

Bà cụ giúi cây bút vào tay con trai, vẻ hối hả như sợ họ đổi ý.

Tần Trung chỉ biết lắc đầu. Đến giờ phút này, bà cụ vẫn chỉ quan tâm đến Tần Thành.

Tần Thành bất ngờ khi mọi chuyện chuyển hướng có lợi cho mình. Họ không lấy nhà, nghĩa là căn nhà thuộc về ông ta. Dù mỗi tháng chỉ có 10 đồng, có còn hơn không. So với những gì lo lắng trước khi đến, kết quả này quá tốt.

Ông ta cầm bút, nhanh chóng ký.

Sau đó là ông cụ Tần và bà cụ Tần, cuối cùng, Tần Trung cũng ký tên mình lên.

"Giờ đi công chứng thôi." Tần Chiêu Chiêu nhìn chữ ký, bình thản nói.

Cả nhà cụ Tần đều vui vẻ đồng ý.

Tần Trung chốt lại: "Đợi công chứng xong, thỏa thuận có hiệu lực pháp lý. Sau này, nếu không có việc gì quan trọng, khỏi cần liên lạc nữa. 10 đồng mỗi tháng, con sẽ gửi đúng hạn."

Nghe những lời Tần Trung nói, cả phòng đều sững sờ.

Bà cụ Tần không dám tin vào tai mình: "Con nói vậy là có ý gì?"

Tần Trung bình thản nhìn mẹ, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc: "Nghĩa trên mặt chữ, mẹ à. Từ trước đến nay, mối quan hệ giữa chúng ta vốn luôn như vậy. Khi nào cần, bố mẹ và chú hai mới tìm đến con.

Dù Chiêu Chiêu là con gái nhưng con bé vẫn là cháu ruột của bố mẹ, là cháu gái của chú nó. Những năm qua con đã bỏ ra bao nhiêu công sức, tiền bạc vì gia đình này, con chưa từng tính toán. Nhưng ít nhất, bề ngoài cũng nên giữ được một chút thể diện.

Chiêu Chiêu sinh con đã gần bốn tháng, vậy mà bố mẹ với chú hai chưa từng đến thăm cháu một lần. Đây là cách mà người thân thực sự đối xử với nhau sao? Chỉ vậy thôi cũng đủ để thấy bố mẹ coi thường gia đình con đến mức nào.

Ngay cả phép lịch sự tối thiểu cũng không muốn làm, điều đó cho thấy trong lòng bố mẹ từ lâu đã không xem vợ chồng con là người nhà.

Bố mẹ chẳng hề bận tâm đến việc Chiêu Chiêu bị tổn thương ra sao, lại đến yêu cầu con bé rút đơn kiện để cứu Tạ Ái Phương thoát tội.

Con thực sự thất vọng. Đến nước này, cắt đứt liên lạc có lẽ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai bên."

Lời nói của Tần Trung như một nhát dao cắt đứt sợi dây ràng buộc cuối cùng.

Ông cụ Tần không ngờ con trai mình lại nói thẳng thừng đến vậy. Ông tức giận chỉ tay vào mặt Tần Trung, gằn giọng:

"Được lắm! Mày nhớ kỹ lời mày nói đấy! Từ nay về sau, mày không còn là người của nhà họ Tần nữa! Tổ mộ nhà họ Tần, mày cũng đừng hòng bước vào!"

Tần Chiêu Chiêu không ngờ ông nội lại có thể thốt ra những lời tuyệt tình như vậy. Cô lo lắng nhìn bố, hiểu rằng điều này đồng nghĩa với việc đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ huyết thống.

Bà cụ Tần và Tần Thành cũng bị sốc.

Tần Thành kéo tay ông cụ, vội vàng khuyên can: "Bố, bố nói gì vậy?"

Ông cụ Tần lạnh lùng gạt tay con trai: "Nó đã không muốn liên lạc với chúng ta, vậy thì tôi cần đứa con trai này làm gì? Một đứa con bất hiếu như nó không xứng đáng làm hậu duệ của nhà họ Tần!"

Bà cụ Tần lo lắng nhìn ông cụ, vội lên tiếng: "Ông già, ông nói linh tinh gì vậy? Tần Trung chảy dòng máu nhà họ Tần, sao lại không phải người nhà họ Tần? Ông hồ đồ rồi sao?"

Bà vừa nói vừa nháy mắt, mong ông cụ bình tĩnh lại.

Nhưng ông cụ Tần vẫn đang ngập trong cơn giận dữ. Ông cảm thấy mình bị phản bội, bị con trai trưởng làm mất mặt.

"Tôi không hồ đồ! Nó mang họ Tần thì sao chứ? Làm con trai trưởng thì có trách nhiệm nối dõi tông đường! Vậy mà nó làm gì? Nghe lời một người đàn bà, sinh được đứa con gái rồi không sinh nữa!

Tôi đã nói bao nhiêu lần mà nó không chịu nghe! May mà còn có thằng hai, dù không giỏi bằng anh trai, nhưng ít ra nó hiếu thuận hơn!

Những năm qua, Tần Trung bỏ tiền chăm sóc bố mẹ mà nghĩ mình to tát lắm sao? Mày nên nhớ đó là bổn phận của mày, không có gì đáng để tự hào cả!"

Lý Lệ Hoa không thể nhịn được nữa.

Bà nhìn chồng, giọng lạnh lùng: "Ông thấy rõ bộ mặt thật của họ chưa? Bao nhiêu năm qua, tất cả những gì ông làm, trong mắt họ chẳng đáng một xu. Đối với họ, đó chỉ là nghĩa vụ mà thôi!"

Tần Chiêu Chiêu nghe vậy liền tức giận. Thì ra tất cả những gì bố cô làm, trong mắt ông nội chỉ là trách nhiệm, không hề có chút cảm kích hay tình thân.

Cô nhìn bố, lòng đau xót. Một người luôn hiếu thuận như ông, chẳng lẽ không hề cảm thấy tổn thương khi nghe những lời này sao?

Cô định lên tiếng thì mẹ cô, Lý Lệ Hoa, đã bước lên trước, giọng lạnh lẽo:

"Bố, bố không thấy lương tâm cắn rứt khi nói ra những lời đó sao?

Trước đây con vẫn nghĩ, dù bố mẹ không thích vợ chồng con, ít nhất cũng còn chút tình thân. Nhưng đến hôm nay, con mới hiểu, trong lòng bố mẹ, gia đình con hoàn toàn không có chỗ đứng!

Bố nói Tần Trung không xứng làm con cháu nhà họ Tần, ngay cả chết cũng không được vào tổ mộ. Ý bố là muốn đoạn tuyệt quan hệ với chúng con phải không?"

Ông cụ Tần nhất thời nghẹn lời.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 472: Chương 472



Thực ra ông chỉ vì quá giận mà lỡ miệng, giờ mới nhận ra lời mình có phần quá đáng.

Nhưng đã nói ra rồi, lại bị Lý Lệ Hoa vạch trần thẳng thừng, ông cụ cũng không muốn mất mặt mà rút lại lời nói.

Ông cứng giọng: "Nó đã không muốn liên lạc với chúng ta, vậy thì đoạn tuyệt hay không cũng chẳng khác gì nhau!"

Lý Lệ Hoa nhếch môi cười nhạt. Bà cầu còn không muốn có bất cứ liên quan gì đến cái gia đình này.

Nhưng bà biết, người không thể dứt bỏ hoàn toàn chính là Tần Trung.

Tần Trung nhìn ông cụ, ánh mắt không gợn sóng. “Bố, con đồng ý. Nếu bố muốn đoạn tuyệt, thì cứ theo ý bố.”

Lời nói dứt khoát khiến cả ông bà cụ Tần lẫn Tần Chiêu Chiêu sững sờ. Không ai ngờ Tần Trung lại chấp nhận dễ dàng như vậy.

Bà cụ Tần tái mặt, cảm thấy mọi chuyện đã đi quá xa, khó mà cứu vãn. Bà vội nắm lấy tay con trai, giọng run run: “Con à, đừng nghe bố con nói linh tinh. Chỉ là lúc tức giận ông ấy lỡ lời thôi. Bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ con không hiểu bố sao?”

“Chính vì hiểu quá rõ nên con mới đồng ý.” Tần Trung chậm rãi đáp, giọng điệu bình tĩnh nhưng vô cùng kiên quyết.

Ông cụ Tần thấy con trai không hề lay chuyển thì cười nhạt, giọng khinh miệt: “Mày tưởng đoạn tuyệt là dễ dàng thế à? Sau này ai nuôi tao?”

Không khí trở nên căng thẳng đến cực độ. Tần Chiêu Chiêu nhìn bố mình, biết ông không thực sự muốn đi đến mức này. Ông là người trọng tình cảm, suốt bao nhiêu năm dù có bị đối xử bất công vẫn chưa từng nghĩ đến việc cắt đứt quan hệ với cha mẹ ruột. Cô vội chen vào:

“Mọi người đừng nói nữa! Hôm nay chúng ta đến đây không phải để bàn chuyện đoạn tuyệt. Mọi người quên mất mục đích chính rồi sao? Giấy tờ đã ký xong, mau đi công chứng đi.”

Thấy có bậc thang để xuống, bà cụ Tần lập tức nắm lấy: “Chiêu Chiêu nói đúng! Chúng ta đi công chứng trước đã. Dù sao vẫn là người một nhà, quan hệ sao nói dứt là dứt được. Tần Trung à, máu mủ không thể cắt bỏ, chuyện này coi như bỏ qua, đừng nhắc lại nữa.”

Tần Trung im lặng, không nói gì, xem như đồng ý.

Sau đó, cả nhóm cùng đến văn phòng công chứng. Khi mọi thủ tục hoàn tất, bà cụ Tần kéo tay con trai, giọng khẩn thiết:

“Trung à, mẹ biết con trách bố mẹ. Có lẽ trước đây bọn mẹ đã làm con tổn thương, nhưng dù sao cũng là người một nhà. Đừng để bụng nữa, được không?”

Ánh mắt lạnh lẽo của Tần Trung thoáng dịu lại. Ông nhìn mẹ, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn có chút xa cách: “Mẹ, đừng nói gì nữa. Sau này giữ gìn sức khỏe.”

Bà cụ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Tần Chiêu Chiêu lên tiếng: “Chuyện này coi như giải quyết xong. Chú hai, chừng nào mọi người đăng lời xin lỗi lên báo, con sẽ rút đơn kiện.”

Tần Thành vội vàng gật đầu: “Yên tâm, về chú sẽ làm ngay. Chiêu Chiêu, cảm ơn con.”

Cô nhìn ông ta, ánh mắt không chút cảm xúc: “Không cần cảm ơn. Con làm tất cả chuyện này vì bố con thôi. Ông ấy coi trọng tình thân như vậy, con không muốn ông ấy phải đau lòng. Hy vọng sau này mọi người đừng làm tổn thương ông ấy nữa.”

Tần Thành thoáng chột dạ. Trong lòng ông ta dâng lên sự biết ơn đối với Tần Trung. Người anh cả này dù chịu nhiều bất công vẫn không hề tuyệt tình, thậm chí còn sẵn sàng gánh vác trách nhiệm chăm sóc cha mẹ. So với sự ích kỷ trước đây của bản thân, ông ta cảm thấy hổ thẹn.

“Anh à, dù thế nào anh vẫn mãi là anh trai của em.”

Tần Trung không nói gì, nhưng ánh mắt có phần nhẹ nhõm.



Sáng hôm sau.

Tần Chiêu Chiêu nhìn thấy bản tuyên bố xin lỗi được đăng trên báo. Không chút do dự, cô đến sở cảnh sát để rút đơn kiện.

Chẳng bao lâu sau, Tạ Ái Phương được thả ra.

Khoảnh khắc chạm mặt Tần Chiêu Chiêu, vẻ ngạo nghễ ngày nào của bà ta hoàn toàn biến mất. Lần này, bà ta thật sự hiểu được cô cháu gái này không dễ đối phó. Nếu không nhờ Tần Trung can thiệp, e rằng bà ta đã phải ngồi tù.

Bà ta không thèm chào hỏi Tần Chiêu Chiêu, chỉ nhanh chóng ký giấy tờ rồi vội vã rời đi, như thể không muốn nán lại chỗ này thêm giây nào nữa.

Tần Chiêu Chiêu chẳng buồn quan tâm đến thái độ đó. Từ nay, hai bên không còn bất kỳ quan hệ nào, trở thành người xa lạ cũng tốt.

Sau khi chào tạm biệt Hứa An Hoa, cô cũng rời khỏi sở cảnh sát.



Về đến nhà, cô thấy Vương Tuệ Lan dẫn theo con gái Thanh Thanh đến chơi. Mấy ngày qua không thấy cô ấy, Tần Chiêu Chiêu có chút tò mò:

“Mấy hôm nay không thấy em, bận gì à?”

Vương Tuệ Lan cười tươi rói: “Em ở nhà học bài đấy. Tuần này em đã học được hai mươi chữ rồi!”

Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên: “Thật không? Hai mươi chữ này em có viết được không?”

Vương Tuệ Lan phấn khởi gật đầu: “Tất nhiên rồi! Em còn mang vở bài tập đến đây nữa, chị xem đi.”

Nói rồi, cô lấy từ trong chiếc ba lô màu xanh quân đội ra một quyển vở, đưa cho Tần Chiêu Chiêu với ánh mắt đầy mong chờ:

“Chiêu Chiêu, chị xem đi, đây là bài tập của em.”

Tần Chiêu Chiêu mở vở ra.

Những con chữ hiện lên ngay ngắn trên trang giấy. Tuy nét chữ chưa được đẹp lắm nhưng vẫn chỉnh chu, từng nét bút đều thể hiện sự cố gắng.

"Rất tốt, đây đều do em viết sao?" Tần Chiêu Chiêu cầm tờ giấy lên, không kìm được mà khen ngợi.

Vương Tuệ Lan hơi ngượng ngùng: "Thật sự tốt sao? Em thấy vẫn chưa đẹp lắm. Á Á viết đẹp hơn em nhiều."

Tần Chiêu Chiêu cười nhẹ, dịu dàng nói: "Em mới bắt đầu học thôi mà. Cứ tiếp tục luyện tập, chờ thêm nửa năm nữa, chữ em viết chắc chắn sẽ đẹp hơn cả Á Á."

Vương Tuệ Lan sáng mắt lên, phấn khởi: "Chị Chiêu Chiêu, chị thật biết cách động viên. Nghe chị nói em tự tin hơn hẳn!"

"Em tự học à?"

"Em làm gì có khả năng đó, em học từ Á Á. Nhưng con bé biết ít quá, những gì nó biết em đều học hết rồi."

Cô ấy thoáng ngừng lại, rồi cười nói tiếp: "Bây giờ mỗi ngày em đều đến tìm chị để học chữ. Chị bảo em mua từ điển Tân Hoa, mà em còn chưa biết nó trông ra sao.

Mấy ngày nay Lục Phi bận quá, em không nhờ anh ấy mua giúp được. Chị Chiêu Chiêu, hôm nay chị có bận không? Nếu không, dẫn em đi mua một quyển nhé?"

Hôm nay Tần Chiêu Chiêu không có việc gì quan trọng. Ở nhà đã có bảo mẫu trông con, cô cũng yên tâm ra ngoài. Cô gật đầu đồng ý.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 473: Chương 473



Sau khi cho An An và An Ninh bú sữa, hai đứa trẻ no nê nằm chơi ngoan ngoãn, thím Lý ở bên cạnh chăm sóc.

Thanh Thanh nằng nặc đòi đi theo, hai người thấy cũng không quá khó khăn nên dắt cô bé đi cùng.

Họ lên xe buýt từ cổng khu quân đội, cùng đến thư viện thành phố.

Hôm nay Lục Dao không có ở thư viện, do sắp sinh nên cô ấy đang nghỉ ở nhà.

Tần Chiêu Chiêu từng đến đây nhiều lần, rất quen thuộc với cách sắp xếp sách. Cô dẫn Vương Tuệ Lan đi thẳng đến khu sách công cụ, nhanh chóng tìm thấy từ điển Tân Hoa đặt ở vị trí nổi bật nhất.

Cô lấy quyển từ điển xuống, chỉ vào dòng chữ trên bìa: "Đây chính là từ điển Tân Hoa."

Vương Tuệ Lan trợn tròn mắt khi nhìn quyển sách dày cộp trong tay, giọng đầy kinh ngạc: "Trời ơi! Dày thế này... Không biết phải học bao lâu mới hết?"

Tần Chiêu Chiêu bật cười, giải thích: "Không cần học hết đâu. Có nhiều chữ ngay cả chị cũng không biết. Chỉ cần học những từ thường dùng là đủ. Đợi chị dạy em học phiên âm, em sẽ đọc được tất cả các chữ trong này."

Nghe vậy, Vương Tuệ Lan thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy lật mở từ điển, bất giác mỉm cười: "Chữ này em biết! Là 'sơn' trong 'núi cao'. Chữ kia là 'thượng', nghĩa là 'lên xuống'."

Nhưng khi nhìn sang một chữ khác, cô ấy cau mày: "Còn chữ này thì em không biết. Nhìn khó quá... Chị Chiêu Chiêu, chữ này đọc thế nào?"

Tần Chiêu Chiêu nhìn theo ngón tay cô ấy chỉ, đáp: "Chữ này đọc là 'thư', nghĩa là sách vở hoặc bàn học."

"Ồ, thì ra chữ 'sách' trông thế này à? Nhìn có vẻ khó viết quá..."

"Không khó lắm đâu. Chữ Hán có quy tắc thứ tự nét, cứ theo đó mà viết thì sẽ dễ dàng hơn."

"Thật sao? Quyển từ điển này không chỉ có chữ mà còn có cả phiên âm, có nó chắc chắn đủ rồi. Em thật sự muốn học hết tất cả chữ trong này!"

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, ánh mắt đầy sự khích lệ: "Chỉ cần em muốn, chắc chắn sẽ học được."

Vương Tuệ Lan gật đầu, giọng đầy quyết tâm: "Em thực sự muốn học. Em muốn biết nhiều chữ, để có thể đọc sách, học thêm nhiều kiến thức. Chừng nào có văn hóa, em mới xứng đáng ở bên Lục Phi. Em không muốn để người khác nói rằng anh ấy cưới một kẻ mù chữ."

Tần Chiêu Chiêu nghiêm túc nhìn cô ấy: "Tình cảm mà anh ấy dành cho em là vì chính con người em, chứ không phải vì trình độ học vấn. Việc học không phải để xứng đôi với ai, mà là để em có thể hòa nhập với xã hội, tìm thấy giá trị bản thân và sống tốt hơn. Đó mới là ý nghĩa của việc học."

Vương Tuệ Lan trầm ngâm giây lát, sau đó chăm chú gật đầu: "Chị Chiêu Chiêu, chị nói thật hay."

Hai người tiếp tục đi dạo quanh thư viện. Tần Chiêu Chiêu tình cờ nhìn thấy một cuốn sách y học về các bài thuốc chữa bệnh nan y. Đây là sách của một danh y tên Trọng Dương.

Dù chất lượng in không tốt, nhưng những phương thuốc và bệnh án trong sách lại khiến cô kinh ngạc. Như tìm thấy báu vật, cô lập tức mua về.

Buổi chiều, cô ngồi xuống dạy Vương Tuệ Lan học bảng chữ cái.

Cách dạy của cô vừa tỉ mỉ vừa dễ hiểu, giúp Vương Tuệ Lan tiếp thu rất nhanh. Chưa đầy một giờ, cô ấy đã thuộc lòng toàn bộ bảng chữ cái.

Sáng hôm sau, Tần Chiêu Chiêu đến bệnh viện quân đội để tham gia kỳ thi tuyển dụng.

Dư Hoa cũng xin nghỉ phép để đi cùng cô.

Bệnh viện Quân khu vô cùng đông đúc, người ra kẻ vào không ngớt.

Từ những người trẻ tuổi đến người già, từ quân nhân tại ngũ đến những người đã xuất ngũ, tất cả đều có mặt.

Hầu hết người đến đây khám bệnh đều là quân nhân hoặc thân nhân của họ. Người dân bình thường cũng có thể đến khám, nhưng quân nhân và thân nhân của họ được ưu tiên hơn hẳn.

Không khí bệnh viện vừa bận rộn vừa có chút nghiêm trang.

Tần Chiêu Chiêu theo mẹ chồng đi vào khu đăng ký, nơi họ đã ghi danh trước đó vài ngày. Trong sảnh chờ, những người tham gia kỳ thi đều đã có mặt, tụ tập thành từng nhóm nhỏ, rì rầm bàn tán.

Cô nhanh chóng nhận ra gã đàn ông trung niên lần trước đã gây khó dễ cho mình. Ông ta trông rất hoạt bát, đứng giữa một nhóm người, nói chuyện rôm rả, vẻ mặt đầy tự mãn.

Vừa nhìn thấy Tần Chiêu Chiêu, nụ cười trên môi gã thoáng khựng lại trong chốc lát, nhưng ngay sau đó, ông ta chủ động tiến đến.

"Cô là... Tần Chiêu Chiêu, đúng không? Kỳ thi sắp đến rồi mà tôi cứ tưởng cô không dám tới nữa cơ!" Giọng điệu chế nhạo đầy khiêu khích.

Dư Hoa đã nghe con dâu kể về người đàn ông này từ lần trước, nên hôm nay bà cố tình xin nghỉ phép để đi cùng cô. Một phần là để tránh việc con dâu bị ức h**p, phần khác cũng muốn xem kẻ này là ai mà lại có thái độ quá đáng đến vậy.

Tần Chiêu Chiêu nhướng mày, không ngờ gã này lại không biết rút kinh nghiệm, còn dám ra mặt khiêu khích thêm lần nữa.

"Sao tôi lại không đến được chứ?" Cô bình thản đáp, khóe môi khẽ nhếch lên, "Chưa tận mắt thấy ông tự biến thành trò cười, tôi sao có thể bỏ lỡ?"

Nụ cười trên mặt người đàn ông trung niên lập tức biến mất.

"Người trẻ tuổi nên khiêm tốn một chút, ngông cuồng quá mức sẽ chuốc lấy hậu quả. Nói năng nên để lại cho mình một con đường lui, nếu không sẽ rất khó coi."

Tần Chiêu Chiêu cười nhạt. "Câu này ông nên tự nói với chính mình thì hơn. Tôi còn trẻ nhưng vẫn biết tôn trọng người khác. Còn có những người dù đã sống hơn nửa đời người, tóc đã điểm sương mà vẫn cư xử như một kẻ ngông cuồng, không biết trời cao đất rộng."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 474: Chương 474



Dư Hoa vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi. Bà vốn định giúp con dâu nhưng giờ xem ra hoàn toàn không cần thiết. Nhìn gương mặt đỏ bừng vì tức giận của gã đàn ông trung niên, bà suýt bật cười. Nếu không phải vì nơi này đông người, bà đã muốn vỗ tay tán thưởng rồi.

"Đi thôi con, sang bên kia đi." Bà kéo tay con dâu rời đi.

Gã đàn ông trung niên bị chặn họng, không biết phản bác thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người họ bỏ đi. Trong lòng ấm ức không có chỗ xả, ông ta liếc sang Dư Hoa, lại càng khó chịu khi thấy bà vẫn tươi cười.

Không nhịn được, ông ta trút giận sang bà.

"Nuôi dạy được một đứa con như vậy thật mất mặt. Nếu tôi có đứa con như thế, tôi sẽ bắt nó quay về bụng mẹ mà làm lại!"

Lời vừa dứt, Tần Chiêu Chiêu và Dư Hoa lập tức dừng bước.

Tần Chiêu Chiêu định mở miệng phản bác, nhưng Dư Hoa nhanh hơn.

"Ông nói đúng lắm." Giọng bà vẫn nhẹ nhàng, thong dong như gió thoảng, "Một người đã hơn bốn mươi tuổi mà vẫn hành xử như một gã hề. Nếu cha ông biết có một đứa con như ông, chắc chắn cũng sẽ đá ông về bụng mẹ để đổi lấy một cái đầu mới."

Tần Chiêu Chiêu không tin nổi vào tai mình. Mẹ chồng cô bình thường điềm đạm, ít khi nổi giận, vậy mà khi đáp trả lại sắc bén đến vậy.

Nhìn gương mặt tức đến méo xệch của người đàn ông trung niên, cô không nhịn được bật cười. Những người đứng xung quanh cũng cười rộ lên, không giấu được vẻ thích thú.

Gã đàn ông trung niên bị đả kích đến mức râu tóc như muốn dựng ngược. Nếu không phải vẫn còn kỳ thi trước mắt, có lẽ ông ta đã không kiềm chế được mà động tay động chân rồi.

Gã trừng mắt, chỉ thẳng vào hai người họ: "Cứ chờ đấy mà xem!"

Dư Hoa chẳng hề nao núng, vẫn giữ nụ cười rạng rỡ: "Chúng tôi chờ ông."

Người đàn ông bị chọc tức đến mức không nói thêm được lời nào, chỉ có thể lườm một cái thật sắc rồi tức tối bỏ đi.

Lúc này, trong đám đông, Tần Chiêu Chiêu nhận ra một cụ già với gương mặt hiền từ. Hôm trước, chính ông là người đã lên tiếng ủng hộ cô.

Khác với sự náo nhiệt xung quanh, ông lặng lẽ đứng một góc, nét mặt ôn hòa, ánh mắt đầy thân thiện.

Tần Chiêu Chiêu kéo tay mẹ chồng, chủ động bước đến chào hỏi.

"Chào bác, con là Tần Chiêu Chiêu, còn đây là mẹ con, bà ấy tên Dư Hoa."

Ông cụ khẽ gật đầu, nở một nụ cười hiền hậu. "Xin chào, rất vui được gặp hai người. Tôi họ Trọng, tên là Trọng Dương."

Nghe đến cái tên này, Tần Chiêu Chiêu bỗng khựng lại, trong đầu dấy lên cảm giác quen thuộc.

Cô nhanh chóng lục lại trí nhớ. Cái tên "Trọng Dương"... hình như cô đã thấy ở đâu đó.

Đột nhiên, cô nhớ ra.

Hôm qua, khi đi cùng Vương Tuệ Lan đến thư viện, cô có mua một cuốn sách y học dân gian. Tác giả cuốn sách ấy chính là Trọng Dương!

Có khi nào... ông cụ trước mặt chính là tác giả của quyển sách đó không?

Thấy con dâu đứng sững lại, Dư Hoa nhẹ nhàng kéo tay cô, lo lắng hỏi:

"Chiêu Chiêu, con đang nghĩ gì vậy?"

Cô chợt bừng tỉnh, ngại ngùng cười: "Con vừa nghe tên ông đã thấy quen thuộc."

Ông ấy cười đáp: “Tên tôi bình thường lắm, người trùng tên rất nhiều.”

Dư Hoa cũng mỉm cười phụ họa: “Đúng vậy, trong xưởng của tôi cũng có mấy người họ Trọng.”

Tần Chiêu Chiêu nghe vậy cũng cảm thấy khả năng trùng hợp là rất thấp. Một người có thể viết ra cuốn sách như vậy hẳn phải là một người rất giỏi, hơn nữa còn có cả phòng khám riêng.

Cô tò mò hỏi: “Chữ cuối trong tên bác là chữ nào vậy?”

“Chữ 'Dương' trong ‘thái dương’.”

Vừa nghe xong, Tần Chiêu Chiêu lập tức cảm thấy có điều đặc biệt.

Cô chần chừ giây lát rồi quyết định làm rõ nghi vấn của mình: “Bác ơi, bác đã từng đọc cuốn sách dân gian nào tên Phương Pháp Trị Liệu Bệnh Khó chưa?”

Đôi mắt ông ấy sáng lên, thoáng ngạc nhiên: “Cô cũng đọc cuốn đó sao?”

Tần Chiêu Chiêu gật đầu, giọng đầy hào hứng: “Hôm qua con thấy nó trong thư viện. Mới lật vài trang mà đã bị cuốn hút rồi. Những trường hợp được ghi trong sách rất tiêu biểu, phương pháp trị liệu cũng độc đáo vô cùng.”

Cô ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Con để ý thấy tên tác giả cũng là Trọng Dương. Con đã đọc không ít sách y học, nhưng chưa từng nghe đến vị lão trung y nào mang cái tên đó cả. Con cũng đã thử tra cứu nhưng chẳng tìm được thông tin gì. Thế nên khi nghe bác nói tên mình là Trọng Dương, con cảm thấy rất quen thuộc.”

Ông ấy bật cười sảng khoái: “Ha ha ha, thì ra là vậy. Nếu vị lão trung y đó biết tác phẩm của mình được đánh giá cao như vậy, chắc chắn sẽ vui lắm.”

Tần Chiêu Chiêu càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình. Cô không kìm được mà hỏi thẳng: “Bác chính là tác giả của cuốn sách đó, đúng không?”

Nụ cười của ông ấy càng tươi hơn, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt: “Đúng vậy, cuốn sách đó do tôi viết cách đây hai mươi năm. Khi ấy sách bán không được tốt, chỉ in có một nghìn bản mà bán ra chưa đến hai trăm. Nhiều nhà sách còn thu hồi lại. Không ngờ cô lại tìm thấy nó trong thư viện.”

Tần Chiêu Chiêu không ngờ mình lại có cơ hội gặp được chính tác giả của cuốn sách mà cô vô cùng ngưỡng mộ. Cảm giác này giống hệt như một fan hâm mộ tình cờ gặp được thần tượng của mình.

“Hay quá! Cuốn sách của bác thật sự rất tuyệt vời. Con đã đọc liền mạch rất nhiều phần, từng bài thuốc kinh điển đều khiến con cảm thấy sáng tỏ.”

Ánh mắt cô đầy hào hứng: “Những công thức ấy đều rất mới lạ, con chưa từng thấy trước đây. Đó là những kinh nghiệm lâm sàng mà bác đã tổng hợp lại sao?”

Trọng Dương có chút ngại ngùng trước sự tán dương của cô: “Đúng vậy. Từng bài thuốc trong đó đều là kết quả của nhiều lần thử nghiệm, hiệu quả điều trị khá tốt.”

Tần Chiêu Chiêu tràn đầy ngưỡng mộ: “Cách phối hợp dược liệu của bác rất táo bạo, nhưng mỗi vị thuốc đều phát huy tác dụng một cách chính xác. Những sách y học con đọc trước đây đa phần theo lối mòn cũ, nhưng cuốn sách của bác lại mang đến một góc nhìn hoàn toàn mới. Thật sự xuất sắc.”

Những lời này khiến Trọng Dương vô cùng cảm động. Cô gái trẻ trước mặt ông chưa đầy hai mươi tuổi nhưng đã có thể nhận ra giá trị của cuốn sách, hơn nữa còn đánh giá rất chính xác. Những lời cô nói như chạm đến tận đáy lòng ông.

Hai người trò chuyện bằng giọng không lớn, trong khi mọi người xung quanh đang tập trung chờ giờ vào thi. Không ai chú ý đến họ, ngoại trừ một người.

Người này nghe lén cuộc trò chuyện, khẽ lẩm bẩm với giọng khinh miệt: “Đúng là kẻ nịnh nọt.”

Câu nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để ba người – Tần Chiêu Chiêu, Dư Hoa và Trọng Dương – đều nghe thấy.

Họ đồng loạt quay sang nhìn ông ta. Người đàn ông bị chú ý không những không tỏ ra lúng túng mà còn có vẻ thách thức: “Sao? Tôi đâu có chỉ đích danh ai, mấy người nhìn tôi làm gì?”

Tần Chiêu Chiêu không muốn chấp nhặt với loại người như vậy. Cô quay sang Trọng Dương, cười nói: “Bác ơi, chúng ta qua bên kia nói chuyện đi, tránh để tai vách mạch rừng.”

Người đàn ông kia nghe cô ám chỉ mình, giận đến suýt ngất. Ông ta đã có tuổi, nay lại bị một cô gái trẻ mắng xéo trước mặt bao người, không phản ứng chẳng khác nào nhận thua.

Ông ta đỏ mặt, lập tức cãi lại: “Con ranh không biết lễ độ! Cô nói ai là ‘tai vách mạch rừng’ hả?”

Tần Chiêu Chiêu thản nhiên: “Chúng tôi có nhắc đến tên ông đâu?”

Ông ta nghiến răng: “Rõ ràng cô đang ám chỉ tôi! Không phải tôi thì còn ai?”
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 475: Chương 475



Cô mỉm cười, giọng bình thản mà sắc bén: “Tôi đâu có chỉ ông. Hiện tại ông tự nhận thì tôi cũng không biết phải làm sao. Chẳng lẽ lúc nãy ông mắng người, chúng tôi cũng phải tự nhận à?”

Câu nói của cô khiến ông ta nghẹn lời, không nói thêm được gì.

Dư Hoa liếc nhìn người đàn ông kia một cái rồi nhẹ nhàng đề nghị: “Chúng ta qua bên kia đi.”

Ba người rời khỏi, để lại ông ta đứng đó tức tối đến mức mặt đỏ bừng.

Tần Chiêu Chiêu tò mò nhìn Trọng Dương, hỏi:

"Bác giỏi như vậy, hơn nữa cũng không còn trẻ nữa, sao vẫn đến bệnh viện làm gì ạ?"

Trọng Dương bật cười. Sau khi xuất bản cuốn sách tổng hợp kinh nghiệm lâm sàng, ông nhận không ít lời chỉ trích. Những chuyên gia phản đối y học cổ truyền cho rằng cuốn sách của ông chẳng khác nào một tai họa.

Y học cổ truyền đã bị y học hiện đại lấn lướt nhiều năm. Khi viết sách, ông không mong cầu danh tiếng mà chỉ muốn truyền thừa y đạo, không đành lòng nhìn kho tàng quý giá này dần mai một.

Vậy nên, khi nghe tin bệnh viện quân đội sắp mở khoa y học cổ truyền, ông lập tức ghi danh. Ông tin rằng chỉ khi bước chân vào bệnh viện, y học cổ truyền mới có thể khẳng định được vị thế, phát triển bền vững mà không bị y học hiện đại chèn ép.

Nhìn thấy Tần Chiêu Chiêu ở đây, ông chợt có cảm giác mình không còn đơn độc trên con đường này nữa.

Tần Chiêu Chiêu lắng nghe, lòng càng thêm kính trọng người đối diện. Những lời này khiến cô nhớ đến ông nội mình ở kiếp trước.

Phát dương y học cổ truyền là điều mà mọi lương y đều khao khát theo đuổi. Nếu có thể bái Trọng Dương làm thầy, y thuật của cô nhất định sẽ tiến bộ vượt bậc.

Nhưng ý nghĩ này có phần đường đột. Dù sao hai người cũng chỉ mới gặp nhau lần thứ hai, chuyện bái sư đâu thể vội vàng. Cô nghĩ, giờ đã quen biết rồi, tương lai còn nhiều cơ hội.

Trọng Dương cũng rất tò mò về cô gái trẻ này. Một người còn trẻ như vậy, không chỉ có chứng chỉ hành nghề mà còn am hiểu sâu sắc y thuật, thật sự hiếm có.

Ông hỏi:

"Cô học y từ ai? Nhìn cô thế này, chắc là xuất thân từ gia đình có truyền thống y học?"

Tần Chiêu Chiêu lắc đầu, giọng nhẹ nhàng:

"Không phải ạ. Nhà con không có ai theo nghề y. Từ nhỏ con đã thích đọc sách y, đặc biệt là y học cổ truyền. Tất cả kiến thức của con đều do tự học mà có, kể cả bằng cấp hành nghề cũng là tự mình học rồi thi lấy."

Nghe đến đây, Trọng Dương không khỏi kinh ngạc.

Y học cổ truyền thâm sâu khó lường, ngay cả lương y lâu năm cũng chưa chắc đạt đến trình độ như cô. Nếu những gì cô nói là thật, thì đây đúng là một kỳ tài.

Lòng ông bỗng trào dâng niềm vui sướng. Suốt bao năm qua, dù đã cố gắng truyền nghề cho con trai lẫn học trò, nhưng chẳng ai thực sự có thiên phú.

Giờ nhìn thấy Tần Chiêu Chiêu, ông có cảm giác như thấy ánh sáng cuối con đường.

Một người muốn bái sư, một người muốn thu đồ đệ. Chỉ cần một bên mở lời, chuyện này sẽ thuận lợi mà thành.

Thế nhưng, giống như Tần Chiêu Chiêu, trong lòng Trọng Dương cũng có chút băn khoăn. Họ mới gặp nhau hai lần, chưa đủ quen thuộc để đưa ra quyết định. Hơn nữa, thời điểm này cũng không thích hợp để bàn đến chuyện đó.

Lúc này, một quân y mặc quân phục bước tới:

"Phòng thi đã chuẩn bị xong, những người đăng ký đi theo tôi."

Những người ghi danh nhanh chóng đi theo quân y. Chỉ có mình Tần Chiêu Chiêu dẫn theo người thân, còn lại ai nấy đều đi một mình.

Cô quay lại nhìn mẹ, dặn dò:

"Mẹ, con vào thi đây. Mẹ tìm chỗ nào ngồi nghỉ ngơi một lát, thi xong con sẽ ra tìm mẹ."

Dư Hoa gật đầu, dịu dàng dặn lại:

"Cố gắng làm thật tốt, đừng căng thẳng. Mẹ tin con. Mau lên đi, mọi người đi cả rồi."

Tần Chiêu Chiêu vẫy tay chào mẹ rồi nhanh chóng đuổi theo nhóm.

Dư Hoa nhìn theo bóng con dâu, trong lòng có chút lo lắng. Bà tin tưởng năng lực của Tần Chiêu Chiêu, nhưng khi thấy những người tham gia kỳ thi này đều là trung y lớn tuổi, kinh nghiệm dày dặn, bà vẫn không khỏi cảm thấy áp lực thay con.

Những người đó đã thực hành nhiều năm, xét về kỹ năng lẫn kinh nghiệm đều vượt xa. Trong khi con dâu bà còn trẻ, kinh nghiệm thực tế không nhiều, phần lớn kiến thức chỉ đến từ sách vở.

Khoảng cách này không nhỏ. Đấu với những người như vậy, thực sự rất khó khăn.

Trong đại sảnh rộng lớn, người qua lại không nhiều, phần lớn là nhân viên bệnh viện. Dư Hoa đứng đợi hơn nửa giờ, gót chân đã có chút đau nhức.

Bên trong, kỳ thi vẫn chưa kết thúc. Chỉ có ba suất trung y được tuyển chọn giữa rất nhiều người dự thi, có thể thấy độ khốc liệt của nó.

Bà tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi. Thêm bốn mươi phút nữa trôi qua, những thí sinh lần lượt bước ra.

Có người bình thản, có người ủ rũ, cũng có người cười rạng rỡ.

Dư Hoa đảo mắt một lượt, nhanh chóng nhận ra người đàn ông trung niên từng gây khó dễ cho Tần Chiêu Chiêu cũng có mặt. Ông ta đứng yên, vẻ mặt không rõ vui hay buồn, nhưng ánh mắt thì nặng nề như đang chất chứa điều gì đó.

Bà cười thầm trong lòng: Hạng người như ông ta mà trúng tuyển thì chỉ tổ làm mất mặt cả ngành trung y.

Mọi người lần lượt rời khỏi khu vực thi. Dư Hoa chờ mãi vẫn chưa thấy bóng dáng Tần Chiêu Chiêu và Trọng Dương. Đang định hỏi thăm ai đó thì bà đã thấy họ từ xa. Cả hai bước ra khỏi phòng thi, dáng vẻ nghiêm túc, vừa đi vừa trò chuyện sôi nổi như đang thảo luận điều gì quan trọng.

Bà vội bước tới, giọng đầy lo lắng:

"Chiêu Chiêu, sao con ra trễ vậy? Mẹ còn tưởng phải vào tìm con rồi!"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 476: Chương 476



Tần Chiêu Chiêu ngước lên, mỉm cười:

"Con vừa thảo luận với bác ấy nên ra muộn chút. Đây là bệnh viện quân đội, mẹ không cần lo lắng đâu."

"Vậy à?" Dư Hoa gật đầu, vẫn không giấu được sự sốt ruột. "Đề thi khó lắm đúng không?"

Tần Chiêu Chiêu thẳng thắn gật đầu: "Khá khó ạ."

Dư Hoa sợ con dâu buồn, vội trấn an:

"Không sao cả. Có cơ hội thi cùng nhiều trung y xuất sắc như vậy đã là trải nghiệm quý giá rồi. Dù kết quả thế nào, con vẫn còn trẻ, cơ hội vẫn còn nhiều."

Trọng Dương đứng cạnh nãy giờ bỗng chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm ổn nhưng chắc chắn:

"Không hẳn đâu. Hôm nay cô ấy làm rất tốt, không hề thua kém những trung y giàu kinh nghiệm khác. Tôi tin rằng cô ấy có khả năng đỗ rất cao."

Dư Hoa nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên:

"Thật sao? Chiêu Chiêu có cơ hội trúng tuyển à?"

Trọng Dương khẽ gật đầu, vẻ mặt đầy tin tưởng:

"Đương nhiên. Hãy tin vào con mắt nhìn người của tôi. Ba ngày nữa có kết quả, đến lúc đó mọi chuyện sẽ rõ ràng."

Dư Hoa mừng rỡ nhưng Tần Chiêu Chiêu lại điềm đạm hơn. Cô suy nghĩ một lát rồi nói:

"Kết quả chưa công bố thì vẫn chưa thể chắc chắn được điều gì. Còn nhiều yếu tố khác tác động nữa."

Dư Hoa nắm tay cô, dịu dàng khuyên nhủ:

"Thả lỏng đi, đừng nghĩ nhiều. Kết quả thế nào cũng không quan trọng."

Tần Chiêu Chiêu gật đầu, môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ. Cô hạ giọng, vẻ tinh nghịch:

"Mẹ yên tâm, con không căng thẳng đâu. Ngược lại, hôm nay con thấy rất vui vì đã khiến Mã Xuân Thắng mất mặt. Ông ta chắc chắn không thể vào được bệnh viện này."

Dư Hoa ngạc nhiên:

"Mã Xuân Thắng? Là ai vậy?"

Chợt nhớ ra, bà hỏi tiếp:

"Có phải người từng gây khó dễ cho con không?"

Tần Chiêu Chiêu bật cười:

"Chính xác là ông ta. Lúc đầu con cứ tưởng ông ta giàu kinh nghiệm, y thuật không tệ, ai ngờ chỉ là một tên lang băm."

Cô hào hứng kể lại:

"Trong phần thi chẩn đoán, mỗi thí sinh phải bắt mạch để xác định bệnh của bệnh nhân. Bệnh nhân hôm đó bị khí hư, tỳ dương hư và béo phì do đờm thấp.

Vậy mà khi bắt mạch, nghe bệnh nhân nói dạo gần đây kinh nguyệt không đều, Mã Xuân Thắng lập tức phán rằng cô ấy có thai dẫn đến béo phì!"

Dư Hoa tròn mắt: "Trời đất! Thật sao?"

"Vâng!" Tần Chiêu Chiêu gật đầu, giọng không giấu nổi vẻ hả hê. "Bệnh nhân là một cô gái chưa từng có bạn trai, nghe vậy thì đỏ mặt tức giận, mắng ông ta là lang băm ngay tại chỗ. Ban giám khảo lập tức loại ông ta khỏi kỳ thi, nhưng ông ta vẫn nài nỉ được tiếp tục."

Ngừng một chút, cô nhún vai:

"Kết quả, suốt kỳ thi, ông ta chỉ chẩn đoán đúng duy nhất một trường hợp. Có thể coi là kém cỏi nhất trong tất cả các thí sinh hôm nay. Với thành tích như vậy, chắc chắn không có cơ hội vào bệnh viện này rồi."

Dư Hoa nghe xong cũng không giấu được sự kinh ngạc:

"Thật không ngờ! Với tính cách ngạo mạn đó, cứ tưởng y thuật phải giỏi lắm chứ. Ai ngờ lại chỉ là lang băm. Không biết ông ta lấy đâu ra tự tin mà đi thi nữa?"

Tần Chiêu Chiêu nhướng mày cười:

"Ai mà biết được! Đúng là chuyện khó tin!"

Chợt nhớ ra điều gì, cô quay sang Trọng Dương, tò mò hỏi:

"Bác ơi, có phải ngay lần đầu gặp, bác đã nhìn ra ông ta là lang băm rồi không? Nên lúc đó bác mới nói câu kia với con?"

Trọng Dương khẽ cười, ánh mắt đầy thâm trầm:

"Hành vi của một người có thể phản ánh phẩm chất và năng lực của họ.

Ngay từ đầu, khi thấy một cô gái trẻ như cô đăng ký thi, ông ta lập tức mặc định rằng cô dựa vào quan hệ mà vào đây. Chưa có chứng cứ gì đã xúc phạm nhân cách người khác, còn cố ý khiêu khích.

Một người như vậy, dù có giỏi đến đâu cũng không thể là một thầy thuốc tốt."

Ông ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

"Trong nghề y, y đức quan trọng không kém gì y thuật. Một người không có đạo đức thì dù có học nhiều cũng sẽ không dành tâm huyết cứu chữa bệnh nhân. Chỉ cần nhìn cách nói năng và cư xử, tôi đã có thể đánh giá được ông ta."

Dư Hoa không khỏi thán phục:

"Ông đúng là có con mắt tinh tường!"

Trọng Dương mỉm cười, giọng điềm đạm:

"Nếu làm nghề này mười, hai mươi, thậm chí ba mươi năm, tiếp xúc với đủ kiểu người, thì chỉ cần nhìn một chút cũng có thể nhận ra thôi."

Tần Chiêu Chiêu khoác tay mẹ chồng, vui vẻ nói:

"Mẹ, bác Trọng mời con đến tham quan phòng khám của bác ấy. Giờ vẫn còn sớm, mẹ đi cùng con nhé."

Dư Hoa lập tức gật đầu:

"Tất nhiên rồi! Mẹ còn định nhờ ông ấy bắt mạch, kê đơn thuốc bồi bổ sức khỏe nữa."

Trọng Dương mỉm cười:

"Không thành vấn đề."

Ba người cùng rời khỏi bệnh viện quân đội. Vì Tần Chiêu Chiêu và mẹ chồng đi xe buýt đến đây, cô nghĩ Trọng Dương chắc cũng như vậy.

Ngay trước cổng bệnh viện, một chiếc Santana đen bóng lặng lẽ đỗ bên lề đường. Ở thời điểm này, loại xe này chủ yếu là xe công vụ của các cơ quan chính phủ, xe tư nhân cực kỳ hiếm.

Dư Hoa nhìn chiếc xe, không giấu nổi sự thích thú:

"Chiêu Chiêu, nhìn kìa! Xe hơi đấy, đẹp quá!"

Tần Chiêu Chiêu đã quen với xe cộ hiện đại ở kiếp trước, đối với cô, chiếc Santana này chỉ là một mẫu xe bình thường, thậm chí có phần cổ lỗ. Nhưng thấy mẹ chồng hào hứng như vậy, cô cũng phối hợp nói:

"Mẹ, sau này con kiếm được tiền, việc đầu tiên là mua tặng mẹ một chiếc."

Dư Hoa nghe xong, cười đến híp cả mắt:

"Có lòng như vậy là mẹ vui lắm rồi. Nhưng xe này chắc đắt lắm, mẹ không nỡ để con tốn kém thế đâu."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 477: Chương 477



Tần Chiêu Chiêu cười nhẹ:

"Mẹ à, bây giờ đang trong thời kỳ cải cách mở cửa, kinh tế nhất định sẽ phát triển nhanh chóng. Khi đó xe hơi sẽ ngày càng phổ biến, giá cả cũng rẻ đi. Biết đâu đến lúc đó, ai cũng có xe như bây giờ ai cũng có xe đạp vậy."

Dư Hoa phấn khởi:

"Thật sao? Nếu vậy thì mẹ không cần con mua, mẹ tự mua! Mẹ chưa bao giờ ngồi xe hơi, chắc chắn thoải mái hơn Jeep rồi."

Trọng Dương mỉm cười khi nghe hai mẹ con trò chuyện:

"Xe này đúng là thoải mái hơn Jeep nhiều."

Dứt lời, ông mở cửa xe. Tần Chiêu Chiêu và Dư Hoa đều sững sờ.

"Bác Trọng, đây là xe của bác à?" Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên hỏi.

Trọng Dương gật đầu:

"Lên xe đi, phòng khám của tôi cách đây hơn hai mươi cây số, đi xe buýt lâu lắm."

Hai mẹ con nhìn nhau rồi ngồi vào ghế sau.

Dư Hoa dựa lưng vào ghế, không nhịn được cảm thán:

"Ghế ngồi mềm quá, dựa vào đúng là thoải mái."

Trọng Dương ngồi vào ghế lái, khởi động xe, chậm rãi rời khỏi bệnh viện.

Dư Hoa tò mò:

"Ông Trọng, xe này thực sự là của ông sao?"

"Đúng vậy."

"Ôi trời, ông giỏi quá! Hải Thị này có được mấy chiếc xe như thế này đâu!"

Trọng Dương cười khẽ:

"Cũng không dễ có đâu, tôi phải nhờ người giúp hai năm mới mua được chiếc này."

Hai mẹ con nhìn nhau đầy ngạc nhiên. Thời đại này, ngay cả "triệu phú" cũng hiếm, vậy mà Trọng Dương đã có thể sở hữu xe hơi riêng. Ông ấy rõ ràng không phải người bình thường!

Xe chạy bon bon trên đường, chỉ một lúc sau đã đến nơi. Phòng khám Trọng Thị nằm ở ngoại ô phía đông, gần rìa thành phố. Đó là một tòa nhà hai tầng mang phong cách kiến trúc Huệ Phái, dù có vẻ cũ kỹ nhưng được bảo trì rất tốt, nhìn qua vẫn thấy trang nghiêm, sạch sẽ.

Trước cửa phòng khám, dòng người ra vào tấp nập.

Dư Hoa tròn mắt:

"Tôi sống ở Hải Thị gần năm mươi năm rồi, chưa từng thấy phòng khám đông đúc thế này!"

Trọng Dương giải thích:

**"Chi phí chữa bệnh bằng tây y quá đắt đỏ. Đông y thì dùng thảo dược, giá cả rẻ hơn nhiều mà hiệu quả cũng không tệ. Vì thế, đa số bệnh nhân đến đây đều là người không đủ tiền chữa trị bằng tây y.

Những người có điều kiện thì tôi thu phí, còn ai thực sự khó khăn thì tôi khám miễn phí. Cứ thế nhiều năm, phòng khám này cũng có chút danh tiếng, thu hút bệnh nhân từ khắp nơi tìm đến."**

Tần Chiêu Chiêu lặng lẽ nhìn ông, trong lòng dâng lên một cảm giác gần gũi khó tả. Ở kiếp trước, ông nội cô cũng là một người thầy thuốc tận tâm như vậy.

Đúng lúc này, một tiếng kêu hoảng hốt vang lên giữa phòng khám:

"Bác sĩ ơi! Cứu với! Người nhà tôi ngất rồi!"

Cả phòng khám lập tức náo loạn.

Một thầy thuốc vội vã chạy đến, cúi xuống bắt mạch cho bệnh nhân. Nhưng Tần Chiêu Chiêu vừa nhìn đã nhận ra đây không phải lúc chẩn bệnh, mà cần sơ cứu ngay lập tức!

Cô lập tức chen lên phía trước, kéo thầy thuốc sang một bên, nói gấp:

"Phải sơ cứu ngay! Nếu không tỉnh lại sớm, người bệnh có thể gặp nguy hiểm! Mau lấy kim châm lại đây!"

Vừa nói, cô vừa cúi xuống ấn mạnh huyệt nhân trung của bệnh nhân.

Thầy thuốc bị hành động đột ngột của cô làm cho giật mình, lập tức quát lớn:

"Cô làm gì vậy? Muốn hại chết người ta sao?"

Đúng lúc này, Trọng Dương đã lấy kim châm đưa cho Tần Chiêu Chiêu, đồng thời trấn an:

"Cô ấy làm đúng đấy. Cứ để cô ấy xử lý đi."

Ông quan sát toàn bộ quá trình, thấy cô xử lý mọi thứ một cách chính xác, không chút chần chừ.

Gặp một bệnh nhân bất tỉnh mà chưa rõ nguyên nhân, việc đầu tiên không phải là kiểm tra triệu chứng, mà là tìm cách giúp bệnh nhân tỉnh lại ngay lập tức.

"Bố, sao bố lại hồ đồ như vậy? Để một cô gái ra tay cứu người, lỡ có chuyện gì thì sao?"

Trọng Dương liếc nhìn người vừa lên tiếng, giọng điềm tĩnh: "Cứ đứng một bên mà xem."

Lúc này, toàn bộ sự chú ý của Tần Chiêu Chiêu đều dồn vào bệnh nhân đang nằm trên nền đất lạnh.

Cô lập tức châm kim vào huyệt nhân trung, nhưng người bệnh vẫn không có phản ứng.

Ngay sau đó, cô nhanh chóng nhìn sang Trọng Dương: "Bác, cần rút máu!"

Ông lập tức hiểu ý.

Tần Chiêu Chiêu nắm lấy bàn tay bệnh nhân, nhắm vào năm đầu ngón tay, nhanh chóng châm kim rồi bóp mạnh để ép máu chảy ra, sau đó hất bỏ.

Cô lặp lại thao tác tương tự với bàn tay còn lại, trong khi Trọng Dương cũng thực hiện các động tác châm cứu ở ngón chân bệnh nhân.

Chỉ trong chốc lát, sắc mặt người bệnh khẽ nhăn lại, mí mắt run lên, rồi chậm rãi mở mắt.

Tần Chiêu Chiêu thở phào, nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay bệnh nhân để bắt mạch. "Anh có thấy khó chịu ở đâu không?"

Người bệnh cố gắng cất giọng nhưng không nói thành lời, chỉ đưa tay ôm ngực, vẻ mặt đau đớn.

Trọng Dương quét mắt nhìn quanh rồi hỏi lớn: "Ai là người nhà của bệnh nhân?"

Những người đứng xem đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai bước lên.

Một người bỗng lên tiếng: "Hình như anh ta đi một mình. Lúc xếp hàng chúng tôi cũng không thấy ai đi cùng."

Trọng Dương khẽ thở dài.

Cảnh tượng này ông đã gặp quá nhiều trong suốt những năm hành nghề. Có không ít bệnh nhân đơn độc đến khám, không người thân, không ai chăm sóc.

Lúc này, Tần Chiêu Chiêu vẫn giữ cổ tay bệnh nhân, cẩn thận nhận định: "Mạch đập trầm yếu, chậm chạp... Đây là triệu chứng điển hình của chứng đau thắt ngực kèm theo khí hư, tỳ dương hư và dương khí sắp thoát."

Trọng Dương cũng đặt tay lên mạch bệnh nhân, gật đầu xác nhận: "Đúng vậy, chính là chứng đau thắt ngực."

"Nếu bệnh này kéo dài mà không điều trị đúng cách, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng."

Dứt lời, Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng cởi bớt lớp áo ngoài của bệnh nhân, để lộ lồng ngực.

Cô lấy ba cây kim bạc, nhanh chóng châm vào huyệt thiên đột, cự khuyết và quan nguyên.

Ba mũi kim vừa xuống, lông mày bệnh nhân giãn ra, sắc mặt tái nhợt dần có chút huyết sắc.

Đám đông xung quanh tròn mắt kinh ngạc.

Một cô gái trẻ tuổi như vậy mà lại có tay nghề châm cứu điêu luyện đến thế, không chỉ cứu sống bệnh nhân mà còn giúp anh ta hồi tỉnh trong tích tắc.

Không ít người bắt đầu bàn tán, thậm chí có người đã nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ nhờ cô xem bệnh cho mình.

Tần Chiêu Chiêu cúi xuống nhìn bệnh nhân, nhẹ giọng hỏi: "Anh thấy sao rồi? Đỡ hơn chút nào chưa?"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 478: Chương 478



Người bệnh gật đầu yếu ớt, giọng khàn khàn: "Đỡ nhiều rồi... Cảm ơn cô đã cứu tôi..."

Trọng Dương im lặng nhìn Tần Chiêu Chiêu, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Ban đầu ông nghĩ cô chỉ là một người có thiên phú, tự học qua sách vở mà chưa từng hành nghề. Nhưng khi tận mắt chứng kiến những động tác trôi chảy, thuần thục này, ông lập tức hiểu ra—đây không thể nào là kỹ năng của một người chỉ học lý thuyết.

Vốn dĩ ông còn muốn nhận cô làm đồ đệ, truyền dạy hết những gì mình tích lũy cả đời. Nhưng đến giờ phút này, Trọng Dương mới nhận ra—tay nghề của cô, có lẽ đã không hề thua kém ông.

Ngoài trời lạnh cắt da cắt thịt, bệnh nhân nằm lâu trên nền đất chắc chắn không tốt.

Tần Chiêu Chiêu cẩn thận đỡ anh ta dậy, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Thời tiết thế này rất dễ nhiễm phong hàn. Nếu vẫn cảm thấy khó chịu, anh nên vào phòng bệnh nghỉ ngơi. Để lạnh thêm sẽ làm bệnh tình nặng hơn."

Bệnh nhân vẫn còn run rẩy vì lạnh, nhưng với sự đỡ dậy của Trọng Dương, anh ta đã đứng vững hơn. Gương mặt anh lộ rõ vẻ cảm kích, giọng nói có chút run vì xúc động:

"Không cần đâu, tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi. Cô đúng là thần y cứu mạng tôi. Tôi thật không biết làm sao để cảm ơn cô."

Tần Chiêu Chiêu chỉ mỉm cười nhẹ nhàng:

"Không cần khách sáo đâu. Chỉ cần anh khỏe lại, tôi đã rất vui rồi."

Cô ngừng một chút rồi tiếp tục dặn dò:

"Tôi sẽ kê cho anh một bài thuốc ‘Chỉ thực hiệp bạch quế chi thang’. Cứ uống liên tục hai liệu trình, các triệu chứng đau ngực hay khó thở sẽ thuyên giảm đáng kể. Khi về nhà, nhớ tránh làm việc quá sức và giữ tinh thần thoải mái. Mọi thứ rồi sẽ ổn cả."

Bệnh nhân gật đầu liên tục, giọng điệu đầy tin tưởng:

"Được, tôi sẽ nghe lời cô."

Anh ta đứng lên, gương mặt hồng hào hơn hẳn so với lúc trước, thậm chí còn có chút không tin nổi những gì vừa diễn ra.

Chứng kiến toàn bộ quá trình, con trai của Trọng Dương không giấu nổi vẻ kinh ngạc, lặng lẽ kéo tay bố thì thầm:

"Bố, bố tìm đâu ra một thần y như vậy?"

Trọng Dương không trả lời mà chỉ bình thản nói:

"Con kê đơn thuốc cho bệnh nhân đi."

"Vâng. Mời anh theo tôi."

Bệnh nhân theo chân cậu rời khỏi phòng khám.

Nhưng khi anh ta vừa đi khỏi, những người còn đang chờ khám bệnh lập tức xôn xao, tất cả vây quanh Tần Chiêu Chiêu, ai nấy đều muốn được cô khám bệnh cho mình.

Dư Hoa đứng bên cạnh nhìn mà vừa ngạc nhiên vừa tự hào. Chỉ trong chớp mắt, con dâu bà đã cứu được một người đang bất tỉnh, điều này khiến bà không khỏi kính phục. Nhìn đám đông ngày càng chen chúc, bà lo lắng họ có thể làm tổn thương Tần Chiêu Chiêu, liền bước lên phía trước đứng chắn để bảo vệ cô.

Trọng Dương bị đẩy vào giữa, cố gắng lên tiếng trấn an:

"Mọi người bình tĩnh! Đồng chí Tiểu Tần là khách của tôi, không phải bác sĩ của phòng khám. Mọi người có thể tìm các bác sĩ khác, họ cũng rất giỏi."

Nhưng lời nói ấy chẳng có tác dụng gì. Không ai chịu rời đi, tất cả đều một lòng muốn được Tần Chiêu Chiêu bắt mạch.

Tuy nhiên, cô lại không hề tỏ ra phiền phức hay khó chịu, ngược lại, sự hào hứng trong cô còn dâng lên mãnh liệt. Tay cô như ngứa ngáy, lòng tràn đầy mong muốn được chữa bệnh.

Cô quay sang Trọng Dương, ánh mắt chân thành:

"Bác ơi, nếu không phiền thì cho phép con ngồi khám bệnh ở đây một lát, cũng coi như dịp để học hỏi thêm."

Trọng Dương nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, lập tức thông báo với mọi người:

"Mọi người nghe thấy rồi đấy, bác sĩ Tiểu Tần đồng ý khám bệnh! Nhưng phải xếp hàng lần lượt, không được chen lấn."

Người dân mừng rỡ đồng thanh đáp lời, vội vã sắp xếp lại hàng lối. Không khí náo nhiệt chẳng khác gì có một danh y lừng danh vừa xuất hiện.

Trọng Dương nhanh chóng sắp xếp một phòng khám riêng để Tần Chiêu Chiêu tiếp nhận bệnh nhân.

Khi ngồi xuống bàn khám, cô chợt có cảm giác quen thuộc, như thể được trở về với cuộc sống kiếp trước của mình.

Chỉ trong một giờ, cô đã xử lý trơn tru mọi ca bệnh. Kinh nghiệm mười mấy năm trong nghề không hề bị mai một. Nhưng dù đã khám không ngừng, số người chờ bên ngoài không những không giảm mà còn ngày một đông hơn.

Mãi đến gần 12 giờ trưa, cô vẫn chưa có cơ hội ăn gì. Trọng Dương nhìn thấy vậy liền đứng ra yêu cầu mọi người nghỉ trưa, quay lại vào lúc 1 giờ chiều. Thế nhưng chẳng ai chịu rời đi, sợ mất cơ hội được cô khám.

"Bác sĩ Tiểu Tần, cô cứ đi ăn trưa đi. Chúng tôi sẽ ở đây đợi cô!"

Nhìn đám đông kiên trì, cô chợt nhớ đến đứa trẻ ở nhà. Sáng nay cô có vắt sữa để dành, nhưng đến giờ chắc đã hết. Cô không thể ở lại lâu hơn được nữa.

Cô khẽ mỉm cười, giọng nói đầy sự biết ơn:

"Cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi. Nhưng hiện tại tôi có việc quan trọng, không thể tiếp tục khám bệnh. Sau khi tôi rời đi, bác ấy sẽ trực tiếp khám cho mọi người."

Trọng Dương cũng cười, tiếp lời cô:

"Tần Chiêu Chiêu nói đúng. Đúng 1 giờ chiều, tôi sẽ đích thân khám bệnh. Giờ thì ai cũng nên về ăn cơm đi đã, rồi hãy quay lại."

Nghe vậy, những người đang đợi không khỏi vui mừng. Mỗi tuần, Trọng Dương chỉ khám bệnh vỏn vẹn bốn ngày, còn lại ông bận nhiều việc khác. Việc ông đích thân khám không phải chuyện dễ dàng, thế nên ai nấy đều cảm thấy đáng giá khi chờ đợi.

Thế nhưng, dù vui mừng, chẳng ai chịu rời đi. Mọi người sợ rằng nếu đi ăn, quay lại sẽ mất chỗ trong hàng.

Trọng Dương bất lực, đành để mặc họ, sau đó dẫn Tần Chiêu Chiêu và Dư Hoa ra khỏi phòng khám.

Đúng giờ ăn trưa, thức ăn trong nhà ăn đã chuẩn bị sẵn sàng.

"Ăn cơm rồi hẵng đi. Cả buổi sáng chắc con mệt rồi phải không?"

Tần Chiêu Chiêu cười đáp:

"Không mệt đâu ạ, con thấy rất vui. Nhưng cũng hơi đói rồi. Mẹ, chúng ta ăn xong rồi về nhé."

Dư Hoa gật đầu đồng ý.

Trọng Dương ngồi đối diện, ánh mắt dần trở nên thâm trầm.

Ông càng lúc càng tò mò về cô gái này.

Trong suốt một giờ quan sát, ông đã hoàn toàn chắc chắn rằng, Tần Chiêu Chiêu không hề non nớt và thiếu kinh nghiệm như những gì cô từng nói.

Từ chẩn đoán đến kê đơn, từng động tác đều nhanh nhẹn, chính xác, không chút do dự.

Một người tự học, không có kinh nghiệm thực tiễn, tuyệt đối không thể nào làm được như vậy!
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 479: Chương 479



Trọng Dương nhìn cô gái ngồi bên cạnh, trong lòng đầy thắc mắc. Một người giỏi giang như vậy, tại sao lại phải nói dối về năng lực của mình? Nhưng nếu đối phương không chủ động nhắc đến, ông cũng chẳng tiện hỏi nhiều.

Ông thậm chí còn cảm thấy may mắn vì bản thân chưa vội nhận cô làm đệ tử, nếu không thì đúng là tự hạ thấp chính mình lẫn cô ấy.

Sau khi kết thúc công việc ở bệnh viện, ba người cùng nhau đến nhà ăn. Thức ăn ở đây khá ngon, đầy đủ thịt cá và rau củ, không hề sơ sài.

Trong bữa ăn, Trọng Dương còn chủ động giới thiệu Tần Chiêu Chiêu với một số trung y lớn tuổi trong nhóm của ông. Cô hòa nhập rất nhanh, trò chuyện vui vẻ với họ, cảm thấy không hề gượng gạo hay xa lạ.

Dùng bữa xong, Trọng Dương đề nghị đưa cả hai về nhà.

Tần Chiêu Chiêu và Dư Hoa khách sáo từ chối, nói rằng họ có thể tự bắt xe buýt. Nhưng ông chỉ cười xua tay, giọng chắc nịch: "Xe buýt ở khu này mỗi ngày chỉ có ba chuyến thôi, giờ này chắc chắn không còn chuyến nào đâu."

Nghe vậy, hai người đành đồng ý lên xe.

Trên đường về, Tần Chiêu Chiêu cứ mãi suy nghĩ về chuyện bái sư. Nhưng cô không rõ Trọng Dương có còn ý định nhận đệ tử hay không, bèn dò hỏi: "Bác ơi, hiện tại bác có còn đệ tử nào không ạ?"

Trọng Dương vừa lái xe, vừa thản nhiên đáp: "Trước đây, tôi từng nhận một vài đệ tử. Nhưng rồi không ai trong số đó thực sự kiên trì theo nghề. Có người học được nửa chừng thì bỏ dở, có người nắm được chút kiến thức liền tự mở phòng khám riêng, làm theo ý mình."

Ông thoáng dừng lại, sau đó khẽ lắc đầu: "Bây giờ, chỉ còn lại con trai tôi... Chỉ tiếc rằng nó không có thiên phú. Từ nhỏ tôi đã kèm cặp, nhưng dù có dạy thế nào, nó cũng không đạt được kỳ vọng của tôi."

Giọng ông trầm xuống một chút, mang theo sự bất lực: "Tôi vốn muốn nó kế thừa y thuật của mình, nhưng xem ra điều đó quá khó. Tôi cũng không còn hy vọng gì nữa."

Tần Chiêu Chiêu im lặng một lát rồi chậm rãi lên tiếng: "Vậy bác có nghĩ đến chuyện tiếp tục nhận đệ tử không ạ? Y thuật của bác nhất định phải được truyền lại."

Trọng Dương bật cười, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Tôi cũng muốn lắm chứ! Nhưng đã gần sáu mươi tuổi rồi, thời gian không còn nhiều. Bao nhiêu năm qua, tôi luôn mong tìm được một người thực sự yêu trung y, có đủ kiên nhẫn và quyết tâm để kế thừa y thuật của tôi. Nhưng những người như vậy... quá hiếm hoi. Có duyên thì mới gặp được."

Ông vừa nói vừa khẽ thở dài.

Trong lúc đó, ông liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, trong lòng thầm nghĩ—nếu như có thể nhận cô làm đệ tử, thì tốt biết bao!

Nhưng ông không ngờ rằng, ngay giây tiếp theo, Tần Chiêu Chiêu lại lên tiếng: "Bác ơi... không biết con có đủ tư cách không?"

Trọng Dương nhìn cô gái ngồi bên cạnh, trong lòng đầy thắc mắc. Một người giỏi giang như vậy, tại sao lại phải nói dối về năng lực của mình? Nhưng nếu đối phương không chủ động nhắc đến, ông cũng chẳng tiện hỏi nhiều.

Ông thậm chí còn cảm thấy may mắn vì bản thân chưa vội nhận cô làm đệ tử, nếu không thì đúng là tự hạ thấp chính mình lẫn cô ấy.

Sau khi kết thúc công việc ở bệnh viện, ba người cùng nhau đến nhà ăn. Thức ăn ở đây khá ngon, đầy đủ thịt cá và rau củ, không hề sơ sài.

Trong bữa ăn, Trọng Dương còn chủ động giới thiệu Tần Chiêu Chiêu với một số trung y lớn tuổi trong nhóm của ông. Cô hòa nhập rất nhanh, trò chuyện vui vẻ với họ, cảm thấy không hề gượng gạo hay xa lạ.

Dùng bữa xong, Trọng Dương đề nghị đưa cả hai về nhà.

Tần Chiêu Chiêu và Dư Hoa khách sáo từ chối, nói rằng họ có thể tự bắt xe buýt. Nhưng ông chỉ cười xua tay, giọng chắc nịch: "Xe buýt ở khu này mỗi ngày chỉ có ba chuyến thôi, giờ này chắc chắn không còn chuyến nào đâu."

Nghe vậy, hai người đành đồng ý lên xe.

Trên đường về, Tần Chiêu Chiêu cứ mãi suy nghĩ về chuyện bái sư. Nhưng cô không rõ Trọng Dương có còn ý định nhận đệ tử hay không, bèn dò hỏi: "Bác ơi, hiện tại bác có còn đệ tử nào không ạ?"

Trọng Dương vừa lái xe, vừa thản nhiên đáp: "Trước đây, tôi từng nhận một vài đệ tử. Nhưng rồi không ai trong số đó thực sự kiên trì theo nghề. Có người học được nửa chừng thì bỏ dở, có người nắm được chút kiến thức liền tự mở phòng khám riêng, làm theo ý mình."

Ông thoáng dừng lại, sau đó khẽ lắc đầu: "Bây giờ, chỉ còn lại con trai tôi... Chỉ tiếc rằng nó không có thiên phú. Từ nhỏ tôi đã kèm cặp, nhưng dù có dạy thế nào, nó cũng không đạt được kỳ vọng của tôi."

Giọng ông trầm xuống một chút, mang theo sự bất lực: "Tôi vốn muốn nó kế thừa y thuật của mình, nhưng xem ra điều đó quá khó. Tôi cũng không còn hy vọng gì nữa."

Tần Chiêu Chiêu im lặng một lát rồi chậm rãi lên tiếng: "Vậy bác có nghĩ đến chuyện tiếp tục nhận đệ tử không ạ? Y thuật của bác nhất định phải được truyền lại."

Trọng Dương bật cười, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Tôi cũng muốn lắm chứ! Nhưng đã gần sáu mươi tuổi rồi, thời gian không còn nhiều. Bao nhiêu năm qua, tôi luôn mong tìm được một người thực sự yêu trung y, có đủ kiên nhẫn và quyết tâm để kế thừa y thuật của tôi. Nhưng những người như vậy... quá hiếm hoi. Có duyên thì mới gặp được."

Ông vừa nói vừa khẽ thở dài.

Trong lúc đó, ông liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, trong lòng thầm nghĩ—nếu như có thể nhận cô làm đệ tử, thì tốt biết bao!

Nhưng ông không ngờ rằng, ngay giây tiếp theo, Tần Chiêu Chiêu lại lên tiếng: "Bác ơi... không biết con có đủ tư cách không?"
 
Back
Top Bottom