Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 460: Chương 460



Nói rồi, cô lấy túi xách, nhanh chóng ra ngoài.

Ra đến cổng khu quân đội, vừa hay có chuyến xe buýt trờ tới. Cô vội lên xe, đến nơi thì vào thẳng đồn công an, đăng ký báo án.

Bước vào phòng khai báo, cô bất ngờ chạm mặt Hứa An Hoa—chồng của Lục Dao.

Hứa An Hoa không giấu được sự bất ngờ khi thấy Tần Chiêu Chiêu xuất hiện ở sở cảnh sát.

"Chị Hai, sao chị lại đến đây?"

Tần Chiêu Chiêu cũng sững người khi nhìn thấy cậu ta.

"Chị đến báo án. Em đi làm lại rồi à?"

"Em trở lại từ hôm kia. Mà có chuyện gì xảy ra sao, chị Hai?"

Nhắc đến chuyện này, cơn giận trong lòng Tần Chiêu Chiêu lại trào dâng.

"Hôm qua có người tung tin đồn thất thiệt về chị ngay trước cổng khu gia đình, bây giờ cả khu ai cũng biết hết rồi. Chị không rõ ai đứng sau giở trò, nên muốn nhờ cảnh sát điều tra, trả lại sự trong sạch cho mình."

Hứa An Hoa không ngờ lại có kẻ cả gan bịa đặt về gia đình quân nhân.

"Chị có nghi ngờ ai không?"

"Chưa."

"Vậy có manh mối gì về người phát tán tin đồn không?"

Tần Chiêu Chiêu gật đầu.

"Cũng có một chút."

"Tốt, vậy chị theo em."

Hứa An Hoa dẫn Tần Chiêu Chiêu vào văn phòng làm việc. Căn phòng có nhiều bàn làm việc nhưng chỉ có mình cậu ta ngồi đó.

"Chỉ có một mình em à?" Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên.

"Mọi người đều ra ngoài làm nhiệm vụ. Làm nghề này chẳng có lúc nào rảnh rỗi cả. Em mới đi làm lại nên cấp trên quan tâm, chỉ giao mấy việc nhẹ nhàng thôi. Chị Hai, mời chị ngồi."

Hứa An Hoa ngồi vào bàn, lấy sổ ghi chép ra và bắt đầu ghi lại lời tường trình của chị gái.

Tần Chiêu Chiêu mô tả diện mạo người phụ nữ đã tung tin đồn về mình. Khi đang kể, hình ảnh một gương mặt quen thuộc bất chợt lóe lên trong đầu cô, nhưng nghĩ lại, cô thấy điều đó không thể nào.

"Người này có vẻ ngoài khá phổ thông, cách ăn mặc cũng không có gì nổi bật. Chỉ với những thông tin này, việc tìm ra ngay lập tức sẽ hơi khó. Chị có chắc không nghi ngờ ai sao?"

"Hiện tại thì chưa."

"Vậy có ai từng có mâu thuẫn với chị, hoặc ai tỏ ra bất mãn với chị không?"

Người có hiềm khích sâu sắc với cô thì chỉ có Vinh Xuân Mai. Nhưng cô ta vẫn đang bị giam giữ, mà bà cô của cô ta lẫn mẹ cô ta đều không giống người đã phát tán tin đồn. Còn hình ảnh vừa hiện lên trong đầu lại là một người không thể nào liên quan—từ lúc xuyên không đến nay, cô chỉ gặp người đó duy nhất một lần, chưa từng qua lại, càng không có lý do gì để bôi nhọ cô.

"Có vài người, nhưng chị thấy không thể là họ. Có thể loại trừ được."

Hứa An Hoa nhìn vào sổ ghi chép rồi gật đầu.

"Vậy chị đi theo em. Em sẽ dẫn chị đến gặp họa sĩ phác họa tội phạm trong đội. Dựa vào các đặc điểm chị cung cấp, người đó có thể vẽ ra chân dung nghi phạm giống đến bảy, tám phần. Sau đó, chỉ cần tìm nhân chứng nhận diện, có hình rồi thì việc truy tìm sẽ dễ hơn rất nhiều."

Tần Chiêu Chiêu không ngờ trong đội cảnh sát lại có người có kỹ năng như vậy.

Cô theo Hứa An Hoa đến phòng họa sĩ. Căn phòng khá lộn xộn, bàn làm việc bày đầy giấy vẽ, bút chì, và cả những mẫu hộp sọ, mô hình đầu người bằng đất nặn. Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang cúi đầu viết gì đó. Nhìn thoáng qua, phòng này giống phòng làm việc của nghệ sĩ hơn là một bộ phận trong sở cảnh sát.

"Thầy Chu, thầy đang bận sao?" Hứa An Hoa chào hỏi rất lễ phép.

Người đàn ông ngẩng đầu lên, như vừa nhận ra có người vào phòng. Anh ta gác công việc sang một bên, nở một nụ cười hiền hậu, trông nho nhã hơn là nghiêm nghị.

"Tôi đang viết báo cáo. Hai người có việc gì sao?"

Hứa An Hoa bước đến, cung kính đưa sổ ghi chép.

"Em muốn nhờ thầy giúp phác họa nghi phạm dựa trên mô tả này."

Thầy Chu cầm lấy sổ, chăm chú đọc qua rồi gật đầu.

"Không vấn đề gì, tôi có thể phác họa được hình dáng cơ bản."

Anh ta rút một cây bút chì từ ống bút, bắt đầu vẽ.

Khoảng nửa tiếng sau, thầy Chu đặt bút xuống, đưa bản vẽ cho Hứa An Hoa.

"Dựa trên mô tả, nghi phạm trông như thế này."

Hứa An Hoa đặt bức vẽ lên bàn, xoay về phía Tần Chiêu Chiêu.

"Chị Hai, chị xem có ai quanh mình sở hữu diện mạo giống thế này không?"

Tần Chiêu Chiêu vừa nhìn thoáng qua đã sững người.

Trong chớp mắt, cô không biết phải phản ứng thế nào.

Hứa An Hoa và thầy Chu đều nhận ra sự biến đổi trong sắc mặt cô.

"Chị Hai, có phải chị nhận ra người này không?" Hứa An Hoa tò mò hỏi.

Tần Chiêu Chiêu gật đầu, giọng chắc nịch: "Phải, chị nhận ra rồi."

Hứa An Hoa nhíu mày: "Là ai vậy?"

"Thím hai của chị. Bà ấy là vợ của chú hai, em trai ruột của bố chị."

Câu trả lời khiến cả Hứa An Hoa lẫn thầy Chu sững sờ. Là người thân trong gia đình mà lại dựng chuyện bôi nhọ chính cháu ruột của mình, thù hằn phải lớn đến mức nào mới có thể làm vậy?

Tần Chiêu Chiêu cũng không hiểu nổi. Trước đây, cô và thím hai chỉ có chút xích mích vào dịp Tết, sau đó khi cô sinh con, ông bà nội cùng vợ chồng chú thím hai đều không đến thăm. Kể từ đó, cô không còn qua lại với họ nữa. Vậy mà giờ đây, thím hai lại tung tin đồn nhơ nhuốc để hủy hoại danh dự cô. Quả thật là độc ác đến cùng cực.

Nhớ lại những lần chú hai và ông bà nội lạnh nhạt, bạc đãi bố mẹ mình, cơn giận trong cô bùng lên. Nếu thím hai đã không nể tình thân, vậy cô cũng không cần nể nang. Bà ta muốn phá hủy thanh danh của cô? Được thôi, cô sẽ để bà ta nếm trải mùi vị bị chính miệng lưỡi người đời dày vò.

Thấy cô im lặng suy nghĩ, Hứa An Hoa lên tiếng: "Chị hai, chị định thế nào? Có muốn rút đơn không?"

Tần Chiêu Chiêu hít sâu, hỏi: "Với hành vi này, có thể bắt giữ bà ấy không?"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 461: Chương 461



Hứa An Hoa gật đầu chắc chắn: "Có thể. Bà ta đã lan truyền tin đồn gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của chị. Việc này đủ để cấu thành tội phỉ báng. Nếu chị tiếp tục theo đuổi vụ án, bà ta có thể bị truy tố, thậm chí phải ngồi tù."

Tần Chiêu Chiêu không do dự: "Em cứ để pháp luật xử lý, chị không rút đơn."

Nghe vậy, thầy Chu khẽ thở dài: "Dù gì hai người cũng là thân thích, nếu có thể hòa giải thì vẫn tốt hơn. Đưa nhau ra tòa chẳng hay ho gì."

Tần Chiêu Chiêu cười nhạt: "Thầy Chu, nếu bà ấy còn nhớ mình là người thân, đã không làm vậy. Đôi khi, người trong gia đình còn chẳng bằng người dưng."

Thầy Chu thấy cô kiên quyết, cũng không nói thêm, chỉ lắc đầu: "Được rồi, tôi không can thiệp chuyện nhà các người, chỉ đề xuất vậy thôi."

Hứa An Hoa đứng dậy, bắt tay thầy Chu: "Cảm ơn thầy đã giúp đỡ."

"Không có gì, đó là công việc của tôi." Thầy Chu đáp, giọng điềm đạm.

Tần Chiêu Chiêu cũng đứng lên, cúi đầu cảm ơn rồi cùng Hứa An Hoa rời đi. Khi ra ngoài, cô dặn: "Việc này giao cho em xử lý nhé."

Hứa An Hoa gật đầu chắc nịch: "Chị yên tâm, em sẽ điều tra ngay."

"Em làm việc đi, chị về đây."

"Để em tiễn chị một đoạn."

"Không cần đâu, khách sáo làm gì. Chị tự đi được, em cứ làm việc đi."

Dứt lời, cô quay người rời khỏi sở cảnh sát. Nhưng thay vì về thẳng nhà, cô lại gọi một chiếc xe ba bánh, nói với tài xế: "Đến Nhà máy dệt Kiến Thiết."

Nhà máy dệt Kiến Thiết là nơi bố mẹ cô làm việc hơn hai mươi năm nay. Cô muốn thông báo cho họ biết chuyện này trước. Một khi thím hai bị bắt, chắc chắn ông bà nội và chú hai sẽ tìm đến bố mẹ cô để gây áp lực.

Xe chạy một lúc thì đến nơi. Trả tiền xong, cô bước xuống trước cổng nhà máy dệt Kiến Thiết—một trong những xí nghiệp lâu đời nhất Hải Thị. Nhà xưởng rộng lớn, công nhân đông đúc, trong khuôn viên còn có cả nhà trẻ và trường tiểu học. Khi còn nhỏ, nguyên chủ từng theo học ở đây, ký ức vẫn còn in đậm trong tâm trí cô.

Cô đi thẳng đến phòng bảo vệ ngay cổng. Ở thời điểm này, bảo vệ nhà máy không chỉ là người giữ an ninh mà còn có quyền kiểm soát việc ra vào khu vực làm việc. Một trong số họ nhận ra cô—một người đàn ông trung niên mặc đồng phục bảo vệ, dáng người cao lớn, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt hiền lành.

"Chiêu Chiêu? Sao giờ này cháu lại đến?" Ông ta hỏi.

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười: "Cháu chào chú Giang, bố cháu có trong nhà máy không ạ? Cháu có chuyện gấp muốn tìm ông ấy."

Biết cô không phải người hay tùy tiện đến đây vào giờ làm việc, chú Giang gật đầu: "Có, để chú gọi ông ấy ra cho cháu. Vào phòng bảo vệ ngồi đợi chút đi."

Cô gật đầu cảm ơn rồi bước vào trong. Không lâu sau, bố cô được chú Giang dẫn tới. Người đàn ông trung niên mặc bộ đồ lao động cũ, trên người còn vương dầu máy—ông là kỹ thuật viên lâu năm chuyên sửa chữa máy móc trong nhà máy.

Thấy con gái xuất hiện vào giờ này, ông lập tức cau mày, lo lắng hỏi: "Chiêu Chiêu, sao con lại đến đây? Có chuyện gì à?"

Trong phòng bảo vệ lúc này chỉ còn hai cha con. Chú Giang hiểu ý, không vào trong mà đứng ở ngoài trông chừng. Tần Chiêu Chiêu không chần chừ nữa, kể lại toàn bộ sự việc một cách chi tiết.

Càng nghe, sắc mặt bố cô càng trở nên khó coi...

Bố cô nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt đầy phẫn nộ.

"Nhà thím hai đúng là vô nhân tính, đầu óc quá ác độc! Sao thím ấy có thể làm vậy với con? Đúng là chẳng coi tình thân ra gì cả! Con làm vậy là đúng, bố ủng hộ con bắt thím hai lại!"

Tần Chiêu Chiêu biết bố rất coi trọng tình thân, nhưng khi đối mặt với sự độc ác của thím hai, chắc chắn ông sẽ đứng về phía cô. Cũng chính vì vậy mà cô muốn nói cho ông biết trước mọi chuyện.

"Đến lúc đó chắc chắn chú hai và ông bà nội sẽ tìm đến bố. Bố cứ nói rằng bố không quyết định được chuyện này, bảo họ đến tìm con. Con sẽ có cách khiến họ ngoan ngoãn nghe lời, tiện thể cũng giải quyết luôn chuyện bố và chú hai phải cùng lo việc dưỡng già cho ông bà."

Bố cô nhíu mày, có phần ngạc nhiên.

"Họ rất giỏi gây rắc rối, con định giải quyết thế nào?"

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười: "Con cũng giỏi gây rối mà. Đợi khi nào xong chuyện, bố sẽ thấy thôi. Con về đây, không làm phiền bố làm việc nữa. Nhớ là nếu họ đến tìm bố mẹ, bố cứ bảo họ đến tìm con."

"Được, bố hứa với con. Đi đường nhớ cẩn thận nhé."

"Con biết rồi. Bố cũng quay lại làm việc đi."

Hai bố con cùng bước ra khỏi phòng bảo vệ.

Chú Giang đứng ngoài thấy họ ra thì cười hỏi: "Xong chuyện rồi hả?"

"Xong rồi. Hôm nay trời có gió khá lạnh, anh vào phòng đi, làm phiền anh phải đứng bên ngoài lâu thế này." Bố cô khách sáo nói.

"Xem anh nói kìa, chúng ta là đồng nghiệp lâu năm rồi, đừng khách sáo thế. Con bé Chiêu Chiêu lâu rồi không gặp, lấy được tấm chồng tốt trông khí chất thay đổi nhiều lắm. Nếu không phải nhìn nó lớn lên từ bé, chắc tôi không nhận ra mất."

Hồi nhỏ, nguyên chủ nghịch ngợm không ít, nổi tiếng khắp nhà máy dệt. Tuy là con gái nhưng tính tình bướng bỉnh không thua gì bọn con trai. Tần Chiêu Chiêu nghe vậy chỉ biết cười gượng.

Bố cô bật cười: "Đúng là con bé có phúc. Thôi, tôi phải về sửa máy đây."

Ông nhìn Tần Chiêu Chiêu: "Con cũng về đi, ngoài này lạnh lắm."

"Vâng, con về ngay đây. Chú Giang, tạm biệt chú. Lần sau đến đây con sẽ mang biếu chú hai bao Đại Tiền Môn." Tần Chiêu Chiêu cười nói.

"Được, chú nhớ lời con rồi đấy nhé."

"Chú yên tâm đi."

Cô bước ra khỏi cổng.

Xung quanh nhà máy dệt không có xe ba bánh hay xe buýt, cô phải đi bộ gần hai dặm mới đến bến xe. Tại đây có tuyến xe buýt đi qua khu nhà gia đình quân đội.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác dạ đen dài đến gối, do Lục Trầm mua tặng năm ngoái trong chuyến công tác tại Đông Lăng. Kiểu dáng áo rộng rãi, dù là đồ từ năm trước nhưng thời đại này mẫu mã ít thay đổi, mặc lại không hề lỗi thời. Chỉ có điều, áo dạ không ấm bằng áo bông.

Lúc sáng khi rời bệnh viện quân đội, trời vẫn nắng đẹp, vậy mà giờ gió bấc thổi mạnh, không biết có mưa không.

Đợi một lúc lâu, cuối cùng xe buýt cũng đến.

Ngồi trên xe, không còn bị gió lạnh thổi buốt, cô cảm thấy dễ chịu hơn. Về đến nhà vẫn chưa tới 12 giờ.

Dư Hoa đã nghe toàn bộ câu chuyện về kẻ bôi nhọ Tần Chiêu Chiêu qua lời kể của thím Lý. Lời đồn lan nhanh như cháy rừng, muốn cải chính lại khó gấp bội. Bà không thể chấp nhận việc có người nói xấu con dâu mình như vậy, lập tức gọi điện cho Lục Quốc An để kể rõ sự việc.

Nghe xong, Lục Quốc An cũng vô cùng phẫn nộ, khẳng định nhất định phải tìm ra kẻ đã bôi nhọ Tần Chiêu Chiêu để lấy lại danh dự cho cô.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 462: Chương 462



Biết cô đến báo án mà vẫn chưa ăn gì, bà tính toán thời gian chắc cũng sắp về nên cố ý chờ cô để ăn cùng.

Thấy Tần Chiêu Chiêu bước vào nhà, Dư Hoa cùng thím Lý vội vàng ra đón.

"Chiêu Chiêu, cuối cùng con cũng về rồi! Mọi việc thế nào rồi?" Dư Hoa sốt ruột hỏi.

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, trông có vẻ rất vui: "Mọi chuyện suôn sẻ lắm mẹ, con đã tìm ra kẻ đứng sau bôi nhọ con rồi."

"Tìm ra nhanh vậy sao?"

Cô theo Dư Hoa vào phòng khách, cầm tách trà trên bàn uống vài ngụm, rồi nói tiếp:

"Vâng. Mẹ à, hôm nay con đến đồn công an còn gặp cả Hứa An Hoa."

"Nó đã đi làm rồi à?"

Tần Chiêu Chiêu gật đầu: "Cậu ấy đã đi làm được ba, bốn ngày rồi. Hôm nay con đến báo án, đúng lúc cậu ấy tiếp nhận vụ việc. Vì sức khỏe chưa hồi phục hoàn toàn nên cấp trên bảo cậu ấy làm những công việc nhẹ nhàng trong cục."

“Lãnh đạo của nó cũng là người có tình nghĩa.”

Tần Chiêu Chiêu gật đầu đồng tình.

“Mà người bôi nhọ con là ai? Con có quen không?”

“Con biết chứ, mẹ nghe chắc không tin đâu. Chính là thím hai.”

Dư Hoa sững người. Bà biết qua về tình hình bên nhà mẹ ruột của Tần Chiêu Chiêu, nhưng không ngờ lại là người thân trong gia đình ra tay hãm hại. Bà nhíu mày: “Sao thím ấy lại làm vậy?”

Tần Chiêu Chiêu lắc đầu: “Con cũng không rõ.”

“Nhưng sao con lại nghĩ là thím ấy? Con chắc chứ?”

“Ở đồn công an có họa sĩ phác họa, Hứa An Hoa đã nhờ người vẽ lại chân dung kẻ tung tin theo mô tả của nhân chứng. Khi họa sĩ vẽ xong, con vừa nhìn đã nhận ra ngay, chính là thím hai. Trước đó con cũng đã nghi ngờ, giờ có bằng chứng rồi, lần này con sẽ không bỏ qua. Không lâu nữa, thím ấy sẽ bị đưa đến đồn công an.”

Dư Hoa lạnh mặt: “Người có tâm địa độc ác thì phải chịu bài học thích đáng, để hiểu rằng hủy hoại thanh danh người khác cũng phải trả giá. Còn về những lời đồn kia, sớm muộn cũng sẽ có ngày sáng tỏ.” Bà chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi: “Mà sáng nay con cùng bố đến bệnh viện quân đội đăng ký thì sao rồi?”

“Con đăng ký xong rồi, ba ngày nữa sẽ có một kỳ thi chính thức.”

“Vẫn còn thi nữa sao?”

“Tất nhiên rồi mẹ. Chỉ có ba vị trí bác sĩ mà số người đăng ký lên đến hai ba mươi người, toàn là những người có kinh nghiệm thực chiến. Con là người trẻ nhất trong đó, ai cũng nghĩ con dựa vào quan hệ để vào.”

Dư Hoa thấy con dâu có vẻ áp lực, vội an ủi: “Bệnh viện quân đội là nơi rất tốt, nhiều người muốn vào là chuyện đương nhiên. Con đừng quá căng thẳng, cứ cố gắng hết sức là được. Nếu đỗ thì tốt, còn nếu không cũng chẳng sao, con vẫn còn trẻ, thời gian còn dài.”

Tần Chiêu Chiêu không quá lo lắng. Dù cô tự tin vào y thuật của mình, nhưng những người tham gia kỳ thi đều là bác sĩ đông y có tay nghề cao. Chỉ cần trong ba ngày tới cô có thể thắng được kẻ luôn nghi ngờ và đố kỵ với mình, thế là đủ. Còn nếu không vào được bệnh viện quân đội, cô sẽ tự mở phòng khám. Một năm không được thì hai năm, không tin ba năm mà cô không thể thành công. Với năng lực của mình, từng đó thời gian là đủ để tạo dựng danh tiếng.

Cô cười: “Con cũng nghĩ vậy. Nếu không vào được bệnh viện quân đội thì tự mình mở phòng khám, vừa chữa bệnh vừa tích lũy kinh nghiệm.”

“Thực ra, chỉ cần bố con nói một câu thì con có thể vào ngay mà không cần thi cử gì cả. Chỉ là ông ấy quá nguyên tắc, cả đời ông ấy luôn như vậy. Năm đó, nếu chịu giúp đỡ thì Lục Trầm đã không phải vất vả ở biên giới bao nhiêu năm trời.”

Dư Hoa thở dài đầy tiếc nuối.

Tần Chiêu Chiêu cười nhẹ: “Cũng chính nhờ nguyên tắc đó mà bố mới có được vị trí hôm nay, nhận được sự tôn trọng của các chiến sĩ. Bố làm vậy là đúng, là tấm gương để con noi theo.”

Dư Hoa bật cười, ánh mắt có chút tự hào: “Nếu ông ấy nghe được những lời này của con chắc sẽ vui lắm đây. Dù thế nào con cũng đừng nản lòng, với tài năng của con thì vẫn có cơ hội rất lớn. Kỳ thi ba ngày tới, mẹ sẽ xin nghỉ để đi cổ vũ con.”

“Mẹ cứ đi làm đi, dù mẹ không có mặt thì con cũng sẽ cố gắng hết sức. Nếu không đỗ thì con cũng muốn cho những kẻ nghi ngờ con dựa vào quan hệ phải tâm phục khẩu phục.”

“Con nghĩ được vậy thì tốt. Mẹ tin con nhất định sẽ làm được.”

Lúc đó, thím Lý từ bếp bước ra: “Chị Dư, Chiêu Chiêu, cơm hâm nóng xong rồi, mời hai người vào ăn.”

Đã gần một giờ chiều, Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên: “Mẹ vẫn chưa ăn sao?”

Dư Hoa đứng dậy: “Trước đó mẹ không thấy đói.”

Thím Lý cười: “Không phải đâu, chị Dư chờ con đấy.”

Tần Chiêu Chiêu khoác tay mẹ chồng, cười đùa: “Mẹ, chờ con làm gì chứ? Mai mốt con không ở nhà, mẹ cứ ăn trước đi, đừng đợi con. Giờ trễ rồi, mẹ mà đi làm muộn thì không tốt đâu.”

Hai mẹ con cùng nhau ngồi vào bàn. Các món đã được dọn sẵn, hương thơm lan tỏa. Sau khi ăn xong, Dư Hoa nghỉ ngơi một lát, vào phòng thăm hai cháu trai rồi mới đi làm.

Tần Chiêu Chiêu bận rộn cả buổi sáng, sau khi chơi với hai đứa nhỏ một lát thì cảm thấy mệt mỏi, liền đi nghỉ.

Khoảng hai giờ chiều, thím Lý đến gọi cô ra nghe điện thoại. Đầu dây bên kia là Hứa An Hoa, anh ta nhờ cô đưa nhân chứng đã nhìn thấy thím hai đến đồn công an để lấy lời khai.



Do có quan hệ họ hàng với Tần Chiêu Chiêu, Hứa An Hoa không thể trực tiếp tham gia điều tra mà phải tuân theo quy định tránh xung đột lợi ích. Vì vậy, anh ta giao vụ án cho hai đồng nghiệp là Lý Cường và Viên Đại Sơn tiếp nhận.

Sau khi nhận nhiệm vụ, hai người lập tức đi thu thập thông tin. Dựa vào địa chỉ mà Tần Chiêu Chiêu cung cấp, họ tìm đến nhà ông bà nội cô. Lúc này, chỉ có bà cụ ở nhà.

Dưới mái hiên, bà cụ đang ngồi phơi nắng, bỗng thấy hai cảnh sát mặc đồng phục đứng trước cổng, liền giật mình đứng dậy, trong mắt đầy vẻ lo lắng.

"Đây có phải là nhà của Tần Thành không?" Lý Cường hỏi.

Bà cụ vội đáp: "Đúng vậy, Tần Thành là con trai tôi. Đồng chí công an, con tôi phạm lỗi gì sao? Các anh tìm nó có chuyện gì?"

Lý Cường trấn an: "Bà đừng lo, chúng tôi không tìm chú ấy. Chúng tôi muốn gặp con dâu bà, Tạ Ái Phương."

Bà cụ thoáng bối rối: "Ái Phương đi làm rồi. Các anh tìm nó có chuyện gì?"

"Chúng tôi cần hỏi cô ấy một số vấn đề. Bà có thể cho biết cô ấy làm ở đâu không?"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 463: Chương 463



Bà cụ lập tức xua tay: "Đừng tìm nó ở nơi làm việc. Gia đình tôi phải rất vất vả mới nhờ người sắp xếp được công việc đó, các anh mặc đồng phục tới tìm, người ta sẽ dị nghị. Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Lý Cường nghiêm giọng: "Cháu gái bà, Tần Chiêu Chiêu, đã báo án. Hôm qua có người tung tin đồn thất thiệt về cô ấy trước cổng khu quân đội. Nhân chứng xác nhận người đó là Tạ Ái Phương. Chúng tôi đến để đưa cô ấy về đồn làm rõ sự việc."

Bà cụ ngây người, con dâu bà chưa từng nhắc đến chuyện này.

"Sao có thể như vậy? Có khi nào các anh nhầm không? Chẳng lẽ chỉ vì vài câu nói mà cũng bị công an mời đi à?"

Lý Cường nghiêm túc nói: "Chúng tôi có bằng chứng rõ ràng nên mới đến đây."

Bà cụ chép miệng: "Chuyện này chẳng phải chỉ là mấy lời đồn đại thôi sao? Ái Phương là thím của Chiêu Chiêu, nói dăm ba câu cũng bị gọi lên đồn công an à? Đây là chuyện trong nhà, có thể tự giải quyết mà, đâu cần làm lớn chuyện vậy?"

"Không được. Tần Chiêu Chiêu đã báo án và yêu cầu chúng tôi xử lý theo pháp luật. Việc lan truyền tin đồn gây tổn hại danh dự người khác không phải chuyện nhỏ. Nếu bị truy cứu trách nhiệm, Tạ Ái Phương có thể phải chịu hình phạt thích đáng. Nếu bà lo lắng, hãy nhanh chóng gọi cô ấy về. Chúng tôi sẽ đợi."

Bà cụ nhận thấy sự nghiêm trọng của vấn đề, bèn vội vàng gật đầu: "Được, tôi đi gọi nó về ngay. Các anh vào nhà ngồi chờ nhé."

Lý Cường khách sáo từ chối: "Không cần đâu, chúng tôi đợi ngoài sân là được."

Bà cụ hết cách, đành hớt hải rời đi.



Tạ Ái Phương hiện đang làm công nhân vệ sinh môi trường, công việc chính là quét dọn tuyến phố gần Sở Y Tế. Bà cụ chạy thẳng đến đó, tìm thấy con dâu mình.

Thấy mẹ chồng mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển, Tạ Ái Phương ngạc nhiên hỏi: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"

Bà cụ gấp gáp: "Nhanh lên, về nhà ngay! Chuyện lớn rồi!"

Tạ Ái Phương càng khó hiểu: "Chuyện gì mà mẹ cuống lên thế?"

"Nhà mình có hai công an đến, họ bảo muốn đưa con lên đồn!"

Nghe vậy, Tạ Ái Phương tròn mắt: "Công an muốn đưa con đi? Con đâu có giết người hay phóng hỏa, tại sao lại đưa con lên đồn?"

Bà cụ sốt ruột kể: "Họ nói hôm qua có người tung tin đồn nhảm về Chiêu Chiêu ở cổng khu quân đội, nghi ngờ con là người làm chuyện đó. Mẹ nói không thể nào nhưng họ bảo có bằng chứng!"

Tạ Ái Phương giật mình, lòng hoang mang. Sao công an lại tìm ra nhanh như vậy?

Bà cụ nhìn con dâu, ánh mắt dần thay đổi, có chút nghi ngờ: "Ái Phương, thật sự là con sao? Con đã nói gì về Chiêu Chiêu mà để công an phải đích thân đến tận nhà bắt con? Họ còn nói nếu Chiêu Chiêu kiện, con có thể phải ngồi tù đấy!"

Tạ Ái Phương bực bội hất tay: "Nó định kiện con à? Mấy hôm trước con tận mắt thấy Chiêu Chiêu đứng trước cổng Sở Y Tế, tay trong tay với một gã trai trẻ. Chồng nó là quân nhân, thế mà ở nhà lại ong bướm với kẻ khác, con chỉ nói ra sự thật thôi! Nó tưởng có chồng làm lớn thì muốn làm gì cũng được sao?"

Bà cụ hoảng hốt: "Nhưng con nói ra thì có ích gì? Người ta là vợ chồng, chưa chắc đã như con nghĩ!"

Tạ Ái Phương hừ lạnh: "Chẳng cần biết thế nào, con chỉ muốn để nhà chồng nó biết bộ mặt thật của nó thôi! Từ ngày lấy chồng quyền thế, nó có coi ai ra gì đâu! Cả anh chị nó cũng thế, cứ nghĩ mình cao sang hơn người, lúc nào cũng tính toán thiệt hơn với nhà mình. Con tức lắm! Con chỉ muốn nó bị đuổi khỏi nhà chồng, để xem anh cả còn dám lên mặt với nhà mình nữa không!"

Bà cụ Tần nghe vậy thì trong lòng không khỏi khó chịu. Dù bà thiên vị nhà con trai thứ hai, nhưng cũng không đến mức mong muốn gia đình con trai cả bị đẩy đến cảnh nhục nhã như Tạ Ái Phương mong đợi. Nhìn con dâu hai ngang ngạnh như vậy, bà cụ bực bội nhưng cũng không dám nặng lời.

“Ái Phương, sao con có thể làm như thế được? Con nói là tận mắt nhìn thấy, nhưng mắt thấy chưa chắc đã là thật. Chiêu Chiêu dù không phải đứa dễ tính, nhưng cũng không đến mức làm chuyện đó giữa ban ngày ban mặt. Giờ nó báo công an rồi, nghĩa là con đã phạm pháp. Nếu bị kiện, con có thể phải vào tù, cả nhà này cũng mất mặt theo.”

“Đâu đến mức nghiêm trọng thế đâu mẹ. Công an chẳng qua chỉ dọa thôi. Con đâu có giết người hay phóng hỏa, làm gì có chuyện truyền bá tin đồn mà phải vào tù. Con không sợ gì cả, về nhà thôi.”

Nói xong, Tạ Ái Phương quay người bỏ đi.

Bà cụ Tần đứng đó, trong lòng rối ren. Đây là lần đầu tiên bà gặp phải chuyện như thế này, cũng không biết liệu ông chồng mình đã về nhà sau buổi dạo chiều hay chưa. Nếu công an thật sự đưa Tạ Ái Phương đi thì phải làm sao đây?

Bà lo lắng đề nghị: “Hay mình gọi Tần Thành về nhà?”

“Không cần, gọi anh ấy về cũng chẳng ích gì. Con tự lo được.” Tạ Ái Phương gằn giọng, vẻ ngang bướng vẫn không đổi.

Thấy con dâu thái độ cứng rắn, bà cụ cũng không muốn đôi co thêm, nói nhiều cũng chỉ khiến bản thân bực bội. Bà lẳng lặng theo con dâu về nhà.

Vừa bước vào sân, Tạ Ái Phương lập tức trông thấy hai cảnh sát cao lớn, lưng thẳng tắp, đồng phục gọn gàng đang đứng đợi. Lý Cường và Viên Đại Sơn vừa nhìn thấy bà ta đã nhận ra ngay, bởi gương mặt ấy giống hệt với bức chân dung nghi phạm mà họ có.

Tạ Ái Phương giữ vẻ mặt khó chịu, thản nhiên bước vào.

“Cô là Tạ Ái Phương?” Lý Cường hỏi.

“Đúng vậy. Mẹ chồng tôi nói Chiêu Chiêu đã tố cáo tôi, bảo rằng tôi tung tin đồn bôi nhọ danh dự nó. Tôi không nhận tội, ngược lại, tôi còn muốn kiện Chiêu Chiêu vu khống tôi đây.”

Lý Cường và Viên Đại Sơn liếc nhìn nhau, không ngạc nhiên trước thái độ này. Họ đã đoán trước bà ta sẽ không dễ dàng thừa nhận.

Viên Đại Sơn gương mặt nghiêm nghị, cất giọng lạnh lùng: “Có gì muốn nói thì đến đồn công an mà nói.”
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 464: Chương 464



“Tôi không đi. Tôi còn chưa làm xong việc, cũng chưa xin phép nghỉ với chỗ làm. Một lát tôi còn phải đi làm nữa.”

“Chúng tôi sẽ xin phép giúp cô.”

“Không được! Nếu các anh xin phép giúp tôi, chẳng phải lãnh đạo sẽ biết tôi đến đồn công an sao?”

“Cô đã không muốn chúng tôi xin phép, vậy hãy theo chúng tôi đi một chuyến. Chỉ là điều tra thôi, nếu cô không liên quan thì sẽ được về ngay.” Lý Cường bình thản nói.

Tạ Ái Phương chột dạ. Câu nói của cảnh sát khiến bà ta bất giác lo lắng. Không liên quan thì có thể về, vậy liên quan thì sao? Nghĩ đến đó, bà ta càng thêm bất an nhưng vẫn cố giữ thái độ ngang ngược.

“Tôi không muốn đi thì sao?”

“Chúng tôi không thương lượng với cô. Nếu cô từ chối hợp tác, chúng tôi có thể còng tay đưa đi.”

Bà cụ Tần sợ đến tái mặt. Nếu để công an còng tay con dâu trước mặt hàng xóm thì còn gì là thể diện nhà họ Tần? Bà vội kéo tay Tạ Ái Phương, khuyên nhủ:

“Con cứ đi với họ một chuyến, nói rõ mọi chuyện cho xong. Đừng để mọi chuyện làm ầm lên rồi hàng xóm bàn tán.”

Dù cứng miệng, nhưng trong lòng Tạ Ái Phương hiểu rõ, cảnh sát không phải là những người có thể uy h**p hay bắt nạt. Nghe đến chuyện bị còng tay, bà ta sợ thật. Lời của mẹ chồng cho bà ta một cái bậc thang để bước xuống, thế là lập tức thuận theo.

“Đi thì đi, ai sợ ai!”

Sau khi Tạ Ái Phương theo cảnh sát rời đi, bà cụ Tần đứng ngồi không yên. Công an đã nói có bằng chứng mới tới, chắc chắn không phải chuyện đùa. Có khi hôm nay con dâu sẽ không được về nhà cũng nên.

Bà cụ lo lắng không thôi. Cháu của bà không thể có mẹ ngồi tù, nhà họ Tần cũng không thể có con dâu ngồi tù. Bà phải tìm cách khiến Tần Chiêu Chiêu rút đơn kiện, chỉ có vậy mới giữ được danh tiếng gia đình.

Dù biết Tần Chiêu Chiêu không nghe lời mình, nhưng cô lại nghe lời bố mẹ ruột. Nghĩ vậy, bà cụ quyết định phải tìm gặp Tần Trung.



Tạ Ái Phương theo cảnh sát đến đồn công an, trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng. Bước vào phòng thẩm vấn, vừa nhìn thấy hai người phụ nữ đang ngồi chờ sẵn, bà ta liền cảm thấy bất an.

Lý Cường ra hiệu cho bà ta ngồi xuống cạnh hai người phụ nữ đó, sau đó lấy ra một bức phác họa chân dung. Anh đặt bức tranh trước mặt một người trong số họ, trầm giọng hỏi:

“Cô có nhận ra người trong bức hình này không?”

Nhìn thấy bức chân dung phác họa, sắc mặt Tạ Ái Phương thoáng biến đổi. Bà ta chột dạ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:

"Các anh đưa tôi xem cái này làm gì?"

Lý Cường chậm rãi đặt tờ giấy xuống bàn, ánh mắt sắc bén nhìn bà ta:

"Người trong hình là nghi phạm lan truyền tin đồn thất thiệt. Họa sĩ của chúng tôi đã vẽ lại từ lời kể của nhân chứng. Cô định giải thích thế nào khi người trong bức hình này trông giống hệt cô?"

Tạ Ái Phương siết chặt góc áo, giọng nói thoáng vẻ hốt hoảng nhưng vẫn cố cãi:

"Giải thích gì chứ? Tần Chiêu Chiêu biết mặt tôi, nó có thể vu oan bất cứ chuyện gì. Hình ảnh này đâu phải chứng cứ, chẳng chứng minh được gì cả!"

Lý Cường nhìn sang Viên Đại Sơn. Hai người đã lường trước Tạ Ái Phương sẽ ngoan cố đến cùng nên đã chuẩn bị phương án đối phó.

"Gọi nhân chứng vào nhận diện."

Lời vừa dứt, cánh cửa phòng thẩm vấn mở ra. Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi bước vào. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy bà ấy, Tạ Ái Phương lập tức cứng người, sắc mặt tái nhợt. Người này chính là đồng hương của thím Lý, bảo mẫu của nhà Tần Chiêu Chiêu.

Lý Cường đặt trước mặt bà ấy ba bức chân dung phác họa, chỉ vào một trong số đó:

"Bà hãy xác nhận xem ai là người đã cùng bà lan truyền tin đồn vào chiều hôm qua?"

Người phụ nữ không chút do dự, thẳng tay chỉ về phía Tạ Ái Phương:

"Chính là cô ta! Hôm qua tôi ra chợ mua đồ, vừa đến cổng khu quân đội thì cô ta lại gần bắt chuyện, hỏi tôi có biết Tần Chiêu Chiêu không. Tôi chưa kịp trả lời thì cô ta đã nói một tràng, bịa đặt chuyện cô ấy ngoại tình, còn nói những lời rất khó nghe. Tôi đã bảo đừng nói bậy nhưng cô ta không chịu dừng lại."

Câu nói như nhát búa giáng thẳng vào Tạ Ái Phương. Đến lúc này, bà ta không còn đường chối cãi nữa. Đầu óc bà ta quay cuồng, trong lòng ngập tràn hoang mang. Cảnh sát sao có thể tìm ra nhân chứng nhanh đến thế?

Lý Cường đan hai tay vào nhau, giọng điềm tĩnh nhưng nghiêm nghị:

"Giờ thì cô còn gì để nói không?"

Tạ Ái Phương biết bản thân đã bị lật tẩy. Nhưng bà ta vẫn cố vớt vát chút tự trọng cuối cùng, ngẩng đầu lên, giọng nói lạc đi:

"Dù là tôi nói đi nữa thì sao? Tôi đâu có bịa đặt! Tôi tận mắt thấy Tần Chiêu Chiêu tay trong tay với một gã trai trẻ. Ai nhìn cũng nghĩ bọn họ có quan hệ mờ ám!"

Viên Đại Sơn nhếch môi cười nhạt, rút từ trong tập hồ sơ ra một xấp tài liệu, đặt xuống bàn:

"Chúng tôi đã điều tra kỹ về chuyện này. Người cô thấy là đồng nghiệp cũ của Tần Chiêu Chiêu, hai người chỉ đứng trước cửa chào hỏi và bắt tay nhau. Chẳng có chuyện gì khuất tất ở đây cả. Nhưng cô thì sao? Dựa vào một cái bắt tay mà bịa ra đủ thứ chuyện xấu xa, rồi đi rêu rao khắp nơi, bôi nhọ danh dự người khác. Cô có biết đây là hành vi phạm pháp không?"

Tạ Ái Phương giật bắn người. Câu "phạm pháp" như một nhát dao đâm thẳng vào tâm trí bà ta. Đầu óc bà ta trống rỗng, tim đập thình thịch, tay chân bủn rủn.

Lý Cường lạnh lùng tuyên bố:

"Theo quy định của pháp luật, cô đã phạm vào tội vu khống. Chúng tôi có quyền tạm giam cô để điều tra thêm."

Câu nói ấy khiến Tạ Ái Phương đứng không vững, suýt ngã xuống ghế. Bà ta lắp bắp:

"Tạm giam? Các người dựa vào đâu mà tạm giam tôi? Tôi chỉ nói vài câu thôi mà! Ngoài kia ai chẳng buôn chuyện, sao không bắt hết đi? Có phải các người đã bị Tần Chiêu Chiêu mua chuộc rồi không?"

Lý Cường trầm mặt, giọng nói đầy cảnh cáo:

"Cô hãy suy nghĩ kỹ trước khi phát ngôn. Nếu còn tiếp tục vu khống cơ quan công an, chúng tôi có quyền truy tố cô thêm một tội danh nữa."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 465: Chương 465



Tạ Ái Phương sợ đến mức không dám hé răng. Bà ta run rẩy, cố gắng giữ giọng cầu xin:

"Thưa công an, tôi với Tần Chiêu Chiêu là người một nhà. Tôi là thím ruột của nó! Chỉ là có chút hiềm khích nên lỡ miệng nói mấy câu. Chuyện trong gia đình để tự chúng tôi giải quyết có được không? Đừng để tôi phải vào tù, tôi còn hai đứa con nhỏ, nếu tôi bị bắt thì chúng biết phải làm sao?"

Lý Cường không động lòng, đáp gọn:

"Nếu người bị hại đồng ý hòa giải thì mọi chuyện có thể thu xếp. Nhưng theo như tôi biết, cô ấy không có ý định đó."

Tạ Ái Phương cảm thấy trời đất như sụp đổ. Bà ta thầm nguyền rủa Tần Chiêu Chiêu nhẫn tâm, chỉ vì một chuyện nhỏ mà quyết đẩy bà ta vào đường cùng. Một khi bị giam giữ và có tiền án, cả đời bà ta coi như tiêu. Con cái bà ta rồi sẽ bị ảnh hưởng, gia đình bà ta sẽ phải cúi đầu trước thiên hạ.

Cắn răng chịu đựng nỗi nhục nhã, bà ta lí nhí:

"Tôi… tôi muốn gặp gia đình mình."

Lý Cường gật đầu:

"Chúng tôi sẽ thông báo cho họ."

Tần Thành tan làm lúc sáu giờ chiều nhưng mãi không thấy vợ về nhà. Linh tính có chuyện chẳng lành, ông ta vội vã đến đồn công an hỏi thăm tình hình. Khi nghe tin Tạ Ái Phương đã bị tạm giam vì thừa nhận hành vi vu khống, sắc mặt ông ta tái nhợt.

"Không thể nào… chẳng phải chỉ là vài câu nói thôi sao? Sao lại thành chuyện lớn thế này?"

Viên Đại Sơn đáp thản nhiên:

"Có những câu nói chỉ mang tính đùa giỡn, nhưng có những lời lại đủ để hủy hoại danh dự và cuộc đời của người khác. Nếu cô ta không biết điểm dừng, thì đây là hậu quả."

Tần Thành đờ đẫn bước ra khỏi đồn công an. Lúc này, ông ta mới nhận ra mọi chuyện đã đi quá xa.

Về đến nhà, ông ta kể lại mọi chuyện cho bố mẹ nghe. Trong phòng khách, bà cụ Tần ngồi thẫn thờ, khuôn mặt già nua đượm vẻ âu lo.

"Thật vô dụng! Để vợ tác oai tác quái trong nhà đã đành, giờ còn để nó đi tung tin đồn nhảm trước cổng khu quân đội. Nó không biết thân biết phận, giờ thì hay rồi, bị tống vào đồn công an, làm mất hết mặt mũi nhà họ Tần!" Ông cụ Tần giận dữ quát.

Tần Thành cúi đầu, không dám cãi lại.

"Bố nói thế thì được gì? Giờ quan trọng là phải tìm cách đưa cô ấy ra ngoài."

"Thằng hai nói đúng, giờ không phải lúc đổ lỗi. Chúng ta nên đến nhà thằng cả, con bé Chiêu Chiêu nghe lời bố mẹ. Nếu thằng cả và con dâu nó khuyên nhủ, có khi nó sẽ chịu rút đơn kiện, lúc đó vợ thằng hai mới được thả." Bà cụ Tần trầm giọng.

"Mẹ, con cũng nghĩ vậy. Giờ chắc anh cả với chị dâu đang ở nhà, chúng ta đi ngay thôi. Người duy nhất có thể giúp vợ con chỉ có họ."

Ông cụ Tần vẫn ngẩng đầu, bướng bỉnh: "Muốn đi thì đi, tôi không đi đâu. Mất mặt lắm."

Tần Thành sốt ruột, cố thuyết phục: "Bố, sao bố lại không đi chứ?"

Bà cụ Tần biết tính chồng, kéo tay Tần Thành, nhẹ giọng: "Nhà còn hai đứa nhỏ, cả nhà đi hết thì ai trông các cháu? Để bố con ở nhà trông chúng đi."

Bố không chịu đi, Tần Thành cũng đành chịu. Cuối cùng, ông ta cùng mẹ lên đường.

Lúc này, trời đã tối hẳn, gió lạnh buốt thấu xương.

Tần Thành đạp xe chở bà cụ đến khu gia đình nhà máy dệt, dừng lại trước cửa nhà Tần Trung. Nhìn quanh, cửa sổ các nhà khác đều sáng đèn, chỉ riêng nhà anh cả tối om.

"Chẳng lẽ anh cả không có nhà?"

"Giờ này rồi, không ở nhà thì đi đâu được? Có khi đi ngủ sớm rồi, cũng gần tám giờ rồi còn gì." Bà cụ vừa nói vừa gõ cửa.

Gõ mấy lần mà không thấy động tĩnh gì bên trong.

Bà cụ bắt đầu nghi ngờ: "Hay là cả hai vợ chồng nó đều không có nhà?"

Tần Thành trầm giọng: "Có khi nào họ đoán trước tối nay chúng ta sẽ đến nên cố tình trốn tránh, giả vờ không có nhà?"

Bà cụ nghe xong thấy cũng có lý.

"Vậy cứ gõ tiếp, gọi to lên, để xem chúng nó có trốn được mãi không!"

Nói xong, bà lại tiếp tục gõ cửa, còn lớn tiếng gọi: "Tần Trung! Lý Lệ Hoa! Mở cửa ra!"

Trong đêm yên tĩnh, tiếng gõ cửa và tiếng gọi của bà cụ vang vọng khắp khu nhà, khiến mấy hộ gia đình gần đó cũng phải ló đầu ra xem.

Lúc này, một người phụ nữ tóc xoăn từ trên tầng đi xuống.

Bà cụ Tần nhận ra đó là hàng xóm của Tần Trung, liền hỏi ngay: "Cô có biết họ đi đâu không?"

Người phụ nữ kia thoải mái đáp: "Vừa nãy tan làm, con bé Chiêu Chiêu đến đón bố mẹ nó về nhà ăn cơm. Nó còn nói tối nay không cho bố mẹ về, hai người về đi. Mai tôi gặp sẽ nhắn lại rằng bà có đến tìm họ."

Nghe vậy, bà cụ Tần và Tần Thành lập tức hiểu ra. Rõ ràng Tần Chiêu Chiêu đã đoán trước việc này nên cố ý đón bố mẹ về, tránh để họ bị ép phải can thiệp vào chuyện của Tạ Ái Phương.

Bà cụ Tần miễn cưỡng cười: "Vậy à? Cảm ơn cô đã báo tin."

"Không có gì." Người phụ nữ tóc xoăn nói xong thì quay người lên lầu.

Bà cụ Tần nhìn sang con trai, hạ giọng hỏi: "Giờ làm sao đây?"

"Làm sao nữa? Đến khu nhà quân đội tìm họ thôi!" Giọng bà cụ đầy tức tối.

Tần Thành có phần do dự: "Giờ muộn thế này rồi, nếu họ không chịu gặp, chúng ta sẽ không vào được đâu."

Bà cụ bực bội lườm con: "Không thử thì sao biết có vào được hay không? Con bé Chiêu Chiêu đưa bố mẹ về nhà nó, rõ ràng là cố tình để chúng ta không tìm được họ. Nó muốn nhắn nhủ rằng, nếu muốn nói chuyện, thì phải tìm đến tận nhà nó."

Tần Thành vẫn chưa hiểu: "Sao mẹ chắc chắn thế?"

Bà cụ bĩu môi: "Nghĩ là biết thôi!"

Bà sống từng ấy năm, sao không nhìn ra được chứ? Con trai cả là người giỏi giang, từ bé đã khiến bố mẹ yên tâm. Ngay cả chuyện lập gia đình cũng tự lo liệu, công việc cũng tự tìm, không cần ai hỗ trợ. Điều duy nhất khiến vợ chồng bà bất mãn chính là việc nó chỉ sinh được một đứa con gái, không chịu sinh thêm.

Ngược lại, Tần Thành từ nhỏ đã yếu đuối, ít nói, nhút nhát, luôn sống nội tâm. Từ chuyện công việc đến hôn nhân, ông bà đều phải lo hết. Vị trí công việc hiện tại của Tần Thành cũng là kế thừa từ khi ông cụ Tần về hưu, ngay cả chuyện cưới vợ cũng là nhờ bố mẹ sắp xếp.

Nhìn con trai còn chưa hiểu đầu đuôi, bà cụ chỉ biết thở dài: "Muộn rồi, đi nhanh thôi!"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 466: Chương 466



“Mẹ, từ đây đến khu quân đội xa lắm, đạp xe cũng mất ít nhất nửa tiếng. Đến nơi cũng hơn tám giờ rồi, có khi họ cũng không tiếp đâu. Hay mai hãy đi?”

Bà cụ Tần lắc đầu ngay: “Ngày mai con trai cả và vợ nó đi làm, vào xưởng rồi thì không dễ tìm gặp. Mà nếu không có mặt gia đình nó, Tần Chiêu Chiêu cũng chẳng thèm đoái hoài đến chúng ta đâu. Tối nay phải đi, không còn lựa chọn nào khác.”

Tần Thành thở dài, biết không thể thay đổi quyết định của mẹ. Ông ta đành dắt xe ra, để bà cụ ngồi lên yên sau rồi đạp xe về phía khu quân đội.

Đường tối và vắng, chỉ có những ngọn đèn đường thưa thớt soi sáng, kéo bóng hai mẹ con dài thượt trên mặt đường. Tần Thành không biết đã đạp bao lâu, chỉ thấy chân mình mỏi nhừ, hơi thở hổn hển, cuối cùng cũng đến được cổng khu quân đội.

Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, hai lính gác đứng nghiêm trang, tạo nên một bầu không khí nghiêm nghị, đầy áp lực. Tần Thành liếc nhìn mẹ, giọng thấp xuống: “Mẹ, mẹ hỏi thử xem sao.”

Bà cụ Tần xoa xoa hai bàn tay, lấy hết can đảm bước lên. Đêm khuya lạnh lẽo, gió lùa qua làm bà rùng mình.

Hai người lính gác đã phát hiện ra họ từ xa. Một người lập tức giơ súng cảnh giác, giọng quát lớn: “Đứng lại! Đêm hôm khuya khoắt, hai người đến đây làm gì?”

Giọng quát bất ngờ làm bà cụ Tần giật mình, Tần Thành cũng run lên một cái. Bà cụ dừng bước, vội giơ hai tay lên như sợ bị hiểu lầm: “Đừng hiểu lầm, chúng tôi không phải người xấu! Chúng tôi đến tìm người, làm ơn đừng nổ súng.”

Người lính vẫn không hạ súng xuống, giọng cứng rắn: “Đã muộn rồi, ngoài giờ tiếp khách, không ai được phép vào. Muốn tìm người, hãy quay lại vào sáng mai.”

Bà cụ Tần vội vàng giải thích: “Chúng tôi đi từ xa đến, có việc gấp cần gặp cháu gái tôi. Nó tên là Tần Chiêu Chiêu, nhà chồng họ Lục, bố chồng là Lục Quốc An, mẹ chồng là Dư Hoa. Cậu làm ơn báo cho họ biết, họ sẽ cho chúng tôi vào.”

Người lính thoáng trầm ngâm, sau đó mới nói: “Theo quy định, sau bảy giờ tối, khu quân đội không nhận khách ngoài. Nhưng bà lớn tuổi, tôi sẽ thông báo giúp.”

Bà cụ mừng rỡ, vội gật đầu liên tục: “Cảm ơn cậu! Cậu đúng là người tốt.”

Người lính vào phòng gác, nhấc điện thoại lên.

Tần Thành tranh thủ khóa xe, sau đó bước đến thấp giọng hỏi: “Mẹ, liệu mình có vào được không?”

“Đừng vội, chờ xem thế nào.”

Vừa dứt lời, người lính đã quay ra, bà cụ Tần lập tức hỏi: “Có phải chúng tôi được vào không?”

Người lính lắc đầu: “Không được. Nhưng bà cứ đứng chờ, sẽ có người ra gặp bà.”

Lời từ chối làm bà cụ Tần sững người. Đã báo tin rồi, sao vẫn không cho vào?

Bà cụ càng nghĩ càng tức. Dù gì mình cũng là bà nội của Tần Chiêu Chiêu, là bề trên của nó. Vậy mà không chỉ nó không ra gặp, mà cả nhà chồng nó cũng chẳng ai chịu tiếp! Hóa ra chỉ là thông báo cho có lệ, rồi bắt bà đứng ngoài cổng chờ như thế này sao?

Hai mẹ con bà cụ Tần vừa lạnh vừa giận, mà không thể làm gì hơn ngoài chờ đợi.

Thời gian trôi qua chậm chạp, đứng chờ trong giá rét chỉ một phút cũng thấy như tra tấn. Mãi đến khi hơn nửa tiếng trôi qua, cuối cùng cũng có người ra gặp.

Dưới ánh đèn đường, hai người phụ nữ từ xa bước lại. Họ mặc áo khoác quân đội dày dặn, quấn khăn len kín mít, chân đi ủng ấm áp, trông vô cùng thoải mái giữa trời lạnh. Tần Thành nheo mắt nhìn, không chắc chắn: “Mẹ, có phải họ không? Trùm kín quá chẳng nhận ra ai.”

Bà cụ Tần không đáp, chỉ siết chặt hai tay vào vạt áo, gió lạnh thổi khiến bà thấy lòng càng rét buốt.

Hai người kia đã đến gần, tháo khăn quàng xuống. Chính là Tần Chiêu Chiêu và thím Lý.

Tần Chiêu Chiêu nhìn bà nội, cười nhạt: “Bà nội, trời lạnh thế này, sao bà lại đến đây?”

Bà cụ Tần lạnh lùng nhìn cô, giọng đầy bất mãn: “Bà đến tìm bố mẹ con. Họ đâu?”

Tần Chiêu Chiêu thản nhiên đáp: “Ba mẹ đi ngủ rồi, con không tiện gọi dậy. Có chuyện gì bà cứ nói với con, mai con nhắn lại. Khu quân đội có quy định, sau tám giờ tối không tiếp khách bên ngoài. Bà về đi, khuya rồi.”

Bà cụ Tần tức đến run rẩy. Cô nghĩ bà không biết sao? Rõ ràng cô không muốn để bà vào! Nếu cô thực sự muốn giúp, chỉ cần nói một tiếng là được.

Không gặp được con trai, bà cụ Tần đành phải nói chuyện với Tần Chiêu Chiêu.

Chưa kịp mở lời, Tần Thành đã sốt sắng lên tiếng trước:

"Chiêu Chiêu, thật ra chú và bà nội đến tìm con là vì chuyện của thím hai. Mọi người không ngờ thím lại làm ra chuyện như vậy. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, con có thể bỏ qua cho cô ấy được không? Con còn hai em trai nữa, chúng vẫn còn nhỏ, không thể để thím hai của con ngồi tù. Một khi cô ấy vào đó, sau này việc học hành, công việc của hai em cũng sẽ bị ảnh hưởng. Chú thay mặt thím hai xin lỗi con, mong con tha thứ cho cô ấy. Con có thể đến sở cảnh sát rút đơn kiện được không?"

Tần Chiêu Chiêu không hề động lòng, chỉ lạnh nhạt đáp:

"Chú hai, con nghĩ chú đã hiểu sai vấn đề rồi. Hai em con sau này có bị ảnh hưởng hay không chẳng liên quan gì đến con cả. Chính mẹ của chúng đã tự tay hủy hoại tương lai con mình. Chú không cần thay mặt Tạ Ái Phương xin lỗi con, vì chú có biết thím ấy đã gây ra hậu quả gì không? Giờ cả khu nhà ai cũng nghĩ con là loại phụ nữ không ra gì. Thím ấy đã phá hoại danh tiếng của con, vậy tại sao con phải tha thứ? Con khuyên hai người cũng đừng phí lời nữa. Trời lạnh thế này, nếu hai người bị cảm thì con không chịu trách nhiệm đâu. Mau về đi."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 467: Chương 467



Nhìn thái độ kiên quyết của Tần Chiêu Chiêu, Tần Thành sốt ruột, vội đẩy nhẹ mẹ mình lên phía trước.

Bà cụ Tần thấy con trai đã cúi đầu xin lỗi mà cô vẫn cứng rắn như vậy, không khỏi nhíu mày:

"Chiêu Chiêu, con cũng mang dòng máu nhà họ Tần, sao có thể lạnh lùng như thế? Thím hai con có làm sai thì để nó xin lỗi trước mặt mọi người là được, danh tiếng của con sẽ được khôi phục. Con đâu cần phải để cô ấy vào tù? Con có biết không, nếu cô ấy thực sự bị bắt, cả bố mẹ con, thậm chí là chính con cũng sẽ bị ảnh hưởng. Chúng ta là người một nhà, điều đó không bao giờ thay đổi."

Tần Chiêu Chiêu bật cười lạnh lùng:

"Một nhà? Bà nội, lúc nào bà coi chúng con là người một nhà? Rõ ràng ông bà chỉ xem gia đình chú hai là ruột thịt, còn bố mẹ con chẳng qua chỉ là công cụ để sai bảo. Lúc có chuyện tốt, họ chưa bao giờ được hưởng, nhưng đến khi có rắc rối thì lại nghĩ đến họ đầu tiên.

Con không cần thím ấy phải xin lỗi. Đợi thím ấy vào tù, tin đồn tự nhiên sẽ tan biến, danh tiếng của con cũng sẽ tự khôi phục.

Còn chuyện con lạnh lùng ư? Con thật không so được với hai người đâu. Đừng nói gì thêm nữa, cũng đừng đi tìm bố mẹ con. Tạ Ái Phương đã tung tin xấu về con như vậy, bố mẹ con căm hận thím ấy còn không hết, lần này họ hoàn toàn nghe theo con. Hai người nói gì cũng vô ích. Chúng ta không còn gì để bàn nữa. Trời lạnh rồi, con phải về đây."

Dứt lời, cô quay người định rời đi.

Tần Thành hoảng hốt, vội vàng bước lên giữ tay cô, giọng đầy lo lắng:

"Chiêu Chiêu, coi như chú cầu xin con, được không? Chú biết trước đây mọi người đã làm những chuyện khiến con không vui, nhưng bây giờ chú thật lòng xin lỗi. Đừng để bụng nữa, chỉ cần con đến sở cảnh sát rút đơn kiện, con muốn chú làm gì cũng được. Chú sẵn sàng quỳ xuống trước mặt con ngay lập tức."

Nói xong, "phịch" một tiếng, ông ta quỳ xuống trước mặt cô.

Tần Chiêu Chiêu sững sờ, không ngờ rằng Tần Thành lại làm đến mức này. Cô chỉ muốn họ hiểu rằng chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua, muốn họ phải trả giá để sau này không còn xem bố mẹ cô là kẻ dễ bắt nạt nữa.

Cô lùi lại mấy bước, giữ khoảng cách với Tần Thành, giọng lạnh nhạt:

"Chú hai, chú đang làm gì vậy? Chú lớn tuổi như vậy mà lại quỳ trước mặt con, chẳng khác nào đang nguyền rủa con cả. Chú đứng lên ngay đi! Nếu chú không đứng lên, con sẽ đi ngay lập tức!"

Tần Thành vội vàng giải thích:

"Chiêu Chiêu, con hiểu lầm rồi. Chú không có ý nguyền rủa con, chỉ là thực sự không còn cách nào khác. Thím hai con không thể vào tù được, nếu cô ấy bị bắt, gia đình chú sẽ tan nát mất. Con là người lớn, đừng chấp nhặt với một kẻ nhỏ nhen, hãy cho cô ấy cơ hội sửa sai. Chú cầu xin con đấy!"

Bà cụ Tần đứng bên cạnh, nhìn con trai mình đột nhiên quỳ xuống trước một đứa cháu gái mà không khỏi sửng sốt. Bà đã nói biết bao lời, vậy mà con bé vẫn không mảy may động lòng, lại còn cho rằng con trai bà đang nguyền rủa nó.

Bà cụ Tần đau lòng khi thấy con trai bị xúc phạm, đôi mắt đỏ hoe chỉ vào Tần Chiêu Chiêu, giọng run lên vì giận dữ:

"Con bé chết tiệt này! Chú hai con đã cầu xin như vậy mà con vẫn không động lòng sao? Hay con muốn đến cả bà già này cũng phải quỳ xuống cầu xin con?"

Tần Chiêu Chiêu nhìn hai người trước mặt, trong lòng đầy chán ghét. Dù gì bà cụ Tần cũng là bà nội cô, cô không muốn làm căng quá mức. Nghĩ rằng có lẽ vậy là đủ rồi, cô cười nhạt:

"Nếu bà cũng quỳ xuống như chú hai, thì chẳng cần nói gì nữa. Con về ngay. Bà muốn quỳ bao lâu thì cứ quỳ."

Bà cụ Tần khựng lại, đang định quỳ xuống thì lập tức đứng thẳng dậy.

Ý của Tần Chiêu Chiêu rất rõ ràng—vẫn còn có thể đàm phán, vẫn còn một chút tình cảm.

Bà cụ quay sang Tần Thành, người vẫn còn quỳ dưới đất, gằn giọng:

"Còn quỳ gì nữa? Đứng dậy!"

Tần Thành vội vã đứng lên.

Bà cụ Tần nhìn chằm chằm vào Tần Chiêu Chiêu, giọng chậm rãi hơn:

"Chiêu Chiêu, bà biết con không phải người vô tình vô nghĩa."

Tần Chiêu Chiêu cười nhạt:

"Bà đừng mong đợi quá nhiều ở con. Dù sao con cũng chẳng phải người tốt gì. Muốn con rút đơn kiện cũng không phải không thể, nhưng phải có điều kiện."

Nghe vậy, bà cụ Tần và Tần Thành đều sáng mắt lên, vội vã hỏi:

"Điều kiện gì? Chỉ cần con rút đơn để thím hai con ra ngoài, chú hai đồng ý hết!"

Tần Chiêu Chiêu nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói:

"Thật sự chuyện gì cũng đồng ý?"

Tần Thành không ngần ngại gật đầu.

Tần Chiêu Chiêu liếc nhìn bà cụ Tần:

"Bà nội, bà cũng nghĩ vậy sao?"

Bà cụ Tần không do dự:

"Chỉ cần không phải chuyện phạm pháp, con muốn gì bà cũng nghe theo!"

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo:

"Được thôi, lấy căn nhà cũ của gia đình để đổi lấy tự do của Tạ Ái Phương. Hai người đồng ý chứ?"

Không khí bỗng chốc trở nên nặng nề.

Hai mẹ con bà cụ Tần chết sững, một lúc lâu không ai lên tiếng.

Tần Thành nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự khó xử:

"Nhưng… đó là nhà duy nhất của chú. Không có nhà, cả nhà chú biết ở đâu?"

Tần Chiêu Chiêu lập tức lạnh mặt:

"Vừa nãy còn nói chuyện gì cũng đồng ý, giờ đã lật lọng rồi? Hóa ra trong mắt chú hai, Tạ Ái Phương chẳng đáng giá bằng một căn nhà."

Bà cụ Tần tức đến mức toàn thân run lên, không ngờ cô lại đưa ra điều kiện như vậy.

"Con chỉ muốn làm khó, chứ nào có ý định rút đơn!"

Tần Chiêu Chiêu chẳng hề che giấu ý định của mình, nhếch môi đáp:

"Đúng vậy, con chính là muốn làm khó mọi người. Muốn con rút đơn thì phải chấp nhận điều kiện của con. Không đồng ý thì cứ về đi."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 468: Chương 468



Bà cụ Tần giận đến mức mặt mày méo mó. Căn nhà đó bà định để lại cho cháu trai, giờ Tần Chiêu Chiêu lại đòi chia phần, bà không thể nào chấp nhận được!

"Con đừng hòng! Căn nhà đó là của cháu trai bà, con không có quyền động đến!"

Nhưng Tần Thành lại có suy nghĩ khác. Ông ta nhìn tình cảnh hiện tại, nhớ lại những khó khăn khi kết hôn với Tạ Ái Phương. Dù vợ nóng tính, hay trách móc ông vô dụng, nhưng thực ra bà rất tốt với chồng con. Quan trọng nhất, bà đã sinh cho ông hai đứa con trai. Ông không thể để vợ mình ngồi tù, càng không muốn các con phải lớn lên với một người mẹ có tiền án.

Sau một hồi im lặng, ông ta cắn răng nói:

"Chiêu Chiêu, con cần nhà thì cứ lấy đi!"

Lời này khiến cả Tần Chiêu Chiêu lẫn bà cụ Tần đều sững sờ.

Bà cụ Tần trừng mắt nhìn con trai, tay run lên vì giận, đấm mạnh vào vai ông ta:

"Con có biết mình đang nói gì không? Đó là cả một căn nhà đấy! Mẹ không đồng ý!"

Tần Thành kiên định đáp:

"Mẹ, cái quan trọng là tương lai của hai đứa nhỏ! Nếu mẹ chúng nó có tiền án, sau này đi học, đi làm đều bị ảnh hưởng. Một căn nhà không đáng để đánh đổi tương lai của chúng!"

"Nhưng không có nhà thì các con ở đâu?"

"Chúng con có thể thuê nhà. Sau này gom góp tiền, rồi cũng mua lại được."

Bà cụ Tần tức đến mức suýt ngất, chỉ muốn nuốt sống Tần Chiêu Chiêu ngay tại chỗ.

Bà cụ Tần nhíu mày, giọng đầy bất mãn:

“Mẹ nghĩ tiền quan trọng hơn các cháu của mẹ sao? Nếu bố con còn sống, chắc chắn ông ấy cũng sẽ đồng ý với mẹ.”

Bà cụ Tần im lặng. Bà hiểu rõ ông cụ coi trọng cháu trai đến mức nào. Nếu các cháu cần đến cả mạng sống của ông, chắc chắn ông cũng sẽ không do dự. Bà thở dài, cuối cùng chỉ nói một câu đầy bất đắc dĩ:

“Tùy con vậy.”

Tần Thành nghe mẹ đồng ý, trong lòng như trút được gánh nặng. Ông ta quay sang Tần Chiêu Chiêu, giọng đầy nhẹ nhõm:

“Điều kiện của con, chú đồng ý. Căn nhà đó sẽ thuộc về con, bây giờ con có thể đến sở cảnh sát rút đơn kiện rồi chứ?”

Tần Chiêu Chiêu lắc đầu, giọng điềm tĩnh nhưng kiên định:

“Đó chỉ là một trong những điều kiện của con thôi. Vẫn còn vài điều kiện khác nữa.”

Bà cụ Tần nghe vậy thì tức đến mức suýt lật ngược mắt:

“Đã đòi căn nhà rồi mà còn chưa đủ sao? Chiêu Chiêu, cháu đúng là tham lam vô độ!”

Tần Thành chỉ quan tâm đến việc đưa Tạ Ái Phương ra ngoài, không muốn dây dưa thêm. Ông ta vội kéo tay mẹ, giọng nặng nề:

“Mẹ, căn nhà đã cho rồi thì những chuyện khác cũng chẳng còn quan trọng nữa. Chiêu Chiêu, dù con có muốn mạng này, chú cũng cho.”

Tần Chiêu Chiêu nhìn Tần Thành, không ngờ ông ta lại là người có tình cảm sâu nặng đến vậy. Cô mỉm cười, bình thản nói:

“Ông bà nội rất yêu cháu trai, cũng thích sống chung với chú thím. Tiền lương hưu của họ cũng đều góp vào chi tiêu trong nhà chú. Vì vậy, sau này chú thím có trách nhiệm chăm sóc ông bà, có hợp lý không?”

Bà cụ Tần vừa nghe xong liền ngồi bệt xuống đất, khóc lóc kêu trời:

“Đúng là bắt nạt người ta mà! Tôi không biết kiếp trước đã tạo nghiệp gì mà bây giờ lại gặp phải đứa cháu như thế này!”

Tần Thành trầm mặc trong giây lát, sau đó cắn răng gật đầu:

“Được, chú đồng ý. Sau này gia đình chú sẽ chăm sóc ông bà.”

Tần Chiêu Chiêu không dừng lại ở đó, giọng vẫn rất bình thản:

“Còn nữa, Tạ Ái Phương phải lên báo công khai xin lỗi con. Phải đăng trên Hải Thị Nhật Báo.”

Tần Thành nhíu mày, nhưng rồi vẫn gật đầu ngay lập tức:

“Được, chú đồng ý hết.”

Nhìn ông ta thỏa hiệp dễ dàng như vậy, Tần Chiêu Chiêu hài lòng gật đầu:

“Tốt, chú đã đồng ý hết rồi thì con cũng không có gì để phản đối nữa. Chú và bà nội cứ về bàn bạc với ông nội đi, nếu mọi người đều cảm thấy ổn thỏa thì quay lại tìm con. Nhưng con nói trước, chúng ta không thể chỉ nói suông. Nếu sau này chú thím đổi ý thì con biết tìm ai để nói lý đây?”

Tần Thành nghiêm túc đáp:

“Chiêu Chiêu, con yên tâm. Chú không có bản lĩnh gì, nhưng đã hứa với con thì nhất định sẽ thực hiện.”

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười:

“Con tin chú, nhưng con không tin Tạ Ái Phương. Vậy nên để đảm bảo, mọi thỏa thuận này phải được ghi lại bằng văn bản.”

Tần Thành thở dài, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

“Vậy thì cứ quyết định như thế đi. Con về trước đây, chú với bà cũng về đi.”

Nói xong, cô xoay người rời đi. Nhưng đi được vài bước, cô như chợt nhớ ra điều gì đó, liền quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào họ:

“Còn một điều nữa. Con không muốn bất kỳ ai trong nhà đến tìm bố mẹ con. Nếu con phát hiện ra có người đến gây áp lực với họ, tất cả những gì chúng ta vừa thỏa thuận sẽ không còn hiệu lực.”

Tần Thành vội gật đầu cam đoan:

“Được, chú hứa.”

Lúc này, Tần Chiêu Chiêu mới hài lòng rời đi.

Bà cụ Tần nghiến răng tức giận, chưa bao giờ nghĩ rằng đứa cháu này lại lợi hại đến mức này. Tưởng rằng sau khi kết hôn, cô sẽ thay đổi, nào ngờ bản chất vẫn là một kẻ ranh mãnh như vậy.

“Con bé này đúng là không ra gì, chẳng khác nào một con rắn độc! Đợi chuyện này kết thúc, mẹ nhất định phải trút cơn giận này!”

Tần Thành nghe vậy chỉ biết thở dài bất lực, giọng đầy mệt mỏi:

“Mẹ, sau này chúng ta cứ sống yên ổn đi. Con sẽ hết lòng hiếu thảo với bố mẹ. Đừng gây rắc rối với nó nữa, nhà chồng của nó không phải là người chúng ta có thể đối đầu.”

Bà cụ Tần vẫn không cam lòng:

“Cứ như vậy mà bỏ qua à?”

Tần Thành cười khổ:

“Bằng không thì biết làm sao?”

Tần Chiêu Chiêu cùng thím Lý đi về nhà.

Đi được một đoạn, thím Lý do dự một hồi, cuối cùng không kìm được mà hỏi:

“Chiêu Chiêu, sao tự dưng con lại thay đổi ý định vậy?”

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười:

“Con đâu có đổi ý, chỉ là cố tình nói vậy thôi.”

Thím Lý vẫn chưa hiểu:

“Vì sao chứ?”

Cô nhàn nhạt đáp:

“Để sau này bố mẹ con không bị họ bắt nạt nữa. Họ sẽ phải sống hòa thuận với bố mẹ con.”

Thím Lý nhíu mày, nghĩ mãi không hiểu. Đã gây ra xung đột lớn thế này rồi, làm sao mà hòa thuận được? Không phải cắt đứt liên lạc mới là tốt nhất sao?

Gió lạnh thổi vù vù, bà không hỏi thêm gì nữa. Hai người vội vàng đi nhanh về nhà.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 469: Chương 469



Khi về đến nhà, cả gia đình vẫn chưa ngủ. Mọi người ngồi trong phòng khách, chờ tin tức từ Tần Chiêu Chiêu.

Vừa thấy cô bước vào, Tần Trung liền hỏi ngay:

“Sao rồi? Bà nội và chú hai đã về chưa?”

Tần Chiêu Chiêu gật đầu:

“Về rồi.”

Tần Trung sốt ruột:

“Họ có đồng ý điều kiện của con không?”

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười:

“Họ đồng ý, nhưng điều kiện không giống như chúng ta bàn trước. Con đòi căn nhà, yêu cầu họ phải chăm sóc ông bà nội, và từ nay về sau không được phép tìm bố mẹ nữa.”

Tần Trung cau mày, giọng trầm xuống:

"Bọn họ đồng ý thật sao?"

Tần Chiêu Chiêu gật đầu.

Tần Trung thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn con gái:

"Con nghĩ gì mà lại đưa ra điều kiện như vậy? Căn nhà đó vốn là của ông bà, con đòi lấy rồi gia đình chú hai sẽ ở đâu? Còn chuyện chăm sóc ông bà, chẳng phải như thế người ngoài sẽ chửi vào mặt bố sao?"

Lục Quốc An cũng lên tiếng, giọng có chút trách móc:

"Đúng vậy, làm thế có hơi quá rồi. Dù gì đi nữa họ cũng là người nhà."

Tần Chiêu Chiêu bật cười, giọng điềm nhiên:

"Bố mẹ hiểu lầm con rồi."

Sau khi trở về nhà cùng con trai, bà cụ Tần lập tức kể lại với ông cụ Tần điều kiện mà Tần Chiêu Chiêu đã đưa ra. Nghe xong, ông cụ tức giận đến mức râu tóc dựng ngược, suýt nữa thì ngất. Ông cụ đập mạnh tay xuống bàn, giọng run lên vì giận dữ:

"Đồ bất hiếu! Nó dám làm vậy sao?"

Ông cụ không chỉ nổi giận với Tần Chiêu Chiêu mà còn mắng Tạ Ái Phương một trận, trách bà ta gây chuyện rồi lại khiến cả nhà phải gánh hậu quả. Nhưng dù có tức giận thế nào, ông vẫn phải đối mặt với thực tế. Dưới sự khuyên nhủ của bà cụ Tần và Tần Thành, cuối cùng ông cụ cũng bình tĩnh lại. Nghĩ đến tương lai của cháu trai, ông cụ Tần đành cắn răng nhượng bộ, miễn cưỡng chấp nhận điều kiện của Tần Chiêu Chiêu.

Sáng hôm sau, ông bà cụ Tần cùng Tần Thành đến quân khu tìm cô. Khi nhận được cuộc gọi từ vệ sĩ báo có người đến, Tần Chiêu Chiêu lập tức hiểu ra—họ chắc chắn đã thuyết phục được ông cụ, nếu không đã chẳng đến đây.

Trong nhà, vợ chồng Lý Lệ Hoa cũng đã xin nghỉ phép ở nhà. Nghe tin này, Lý Lệ Hoa cười nhạt:

"Ông nội con là người cố chấp vậy mà lần này cũng phải nhượng bộ, đủ thấy vì cháu trai, ông ấy có thể làm mọi thứ."

Bà nhắc đến đây lại không khỏi bực bội. Cùng là cháu ruột, nhưng con gái bà chưa bao giờ nhận được chút tình thương nào từ nhà nội.

Tần Trung chỉ im lặng. Sự thiên vị của bố mẹ đối với em trai và cháu trai ông đã kéo dài quá lâu, lâu đến mức ông chẳng còn gì để thất vọng nữa. Đối với ông, việc chăm sóc cha mẹ chỉ là nghĩa vụ báo đáp công ơn sinh thành, nhưng tình cảm thì chẳng còn lại bao nhiêu. Ông thậm chí còn không muốn tranh giành điều gì, nhưng con gái ông—người chưa từng được hưởng chút yêu thương nào từ họ—lại trưởng thành xuất sắc hơn bất kỳ ai. Đó chính là sự đáp trả tốt nhất.

"Nhắc lại chuyện này có ích gì?" Tần Trung nhắc khéo.

Lý Lệ Hoa hừ lạnh:

"Không có ích nhưng tôi vẫn phải nói, nếu không tôi khó chịu lắm!"

Tần Chiêu Chiêu nhàn nhạt cắt ngang:

"Mẹ nói làm gì cho phí lời. Họ thích ai là chuyện của họ, con không quan tâm. Trong lòng con, họ chẳng có chút giá trị nào cả."

Nói xong, cô cầm lấy áo khoác, chuẩn bị ra ngoài. Trước khi đi, cô còn dặn:

"Bố mẹ chuẩn bị đi, con ra ngoài đây."

Cô mở cửa, không chờ ai đáp lại mà bước ra khỏi nhà.

Lý Lệ Hoa nhìn theo bóng con gái, rồi quay sang dặn Tần Trung:

"Lát nữa bố mẹ ông đến, ông bớt nói lại. Họ có ép ông phát biểu gì thì cứ đi theo ý của con mình, đừng cản trở con bé."

Tần Trung khẽ gật đầu:

"Tôi hiểu rồi, không cần bà nhắc."

"Thế thì tốt."

Tần Chiêu Chiêu ra khỏi nhà, một mình đi đến cổng khu gia đình quân nhân.

Từ xa, cô đã thấy ông bà cụ Tần cùng Tần Thành đứng chờ. Cô bước đến gần, mỉm cười nhàn nhạt:

"Ông nội, ông cũng đến à?"

Ông cụ Tần không đáp lại bằng nụ cười, chỉ trừng mắt nhìn cô, giọng lạnh lùng:

"Ông đến để thăm đứa cháu 'giỏi giang' của mình. Đúng là ông đã đánh giá thấp con rồi."

Tần Chiêu Chiêu vẫn giữ nụ cười bình thản:

"Cảm ơn ông đã khen. Sau này con sẽ tiếp tục cố gắng hơn."

Ông cụ tức đến mức suýt trợn trắng mắt, giọng gằn lên:

"Đừng gọi ông là ông nội! Ông không cần loại con cháu bất hiếu như con!"

Tần Chiêu Chiêu cười nhạt, giọng điềm nhiên:

"Vậy là ý của ông nhé, chứ không phải con không muốn gọi, cụ Tần."

Cô dứt lời liền quay sang nhìn bà cụ Tần và Tần Thành:

"Hôm nay mọi người đến có chuyện gì?"

Bà cụ Tần giận lắm, nhưng biết hôm nay không phải lúc tranh cãi, đành kìm nén, giọng điềm đạm hơn:

"Chuyện con nói tối qua, cả nhà đã bàn bạc rồi. Chỉ cần con đến sở công an rút đơn kiện, bà sẽ chấp nhận điều kiện của con."

Tần Chiêu Chiêu khẽ gật đầu, mỉm cười:

"Được thôi. Con đã chuẩn bị hai bản thỏa thuận, đang để ở nhà. Mọi người vào nhà con rồi chúng ta sẽ bàn tiếp. Bố mẹ con cũng đang đợi đấy."

Ông cụ Tần nghe vậy thì lập tức cau mày, giọng không vui:

"Bố mẹ con cũng ở đó à?"

Tần Chiêu Chiêu cười nhẹ:

"Vâng, đây là chuyện giữa gia đình mình, đương nhiên họ phải có mặt."

Sắc mặt ông cụ càng khó coi hơn:

"Bố mẹ con cũng đồng ý để con làm vậy sao?"

Tần Chiêu Chiêu thản nhiên đáp:

"Chuyện này là quyết định của con, không liên quan đến bố mẹ. Đây là thỏa thuận giữa con và gia đình nội. Con sẽ rút đơn kiện, còn ông phải đồng ý điều kiện của con. Rất công bằng. Nếu mọi người không đồng ý, con cũng không ép. Gia đình mình có thể về bất cứ lúc nào."

Lời lẽ bình tĩnh nhưng sắc bén của Tần Chiêu Chiêu khiến ông cụ Tần nghẹn lời.

Tần Thành thấy tình hình không ổn, vội vã hòa giải:

"Chiêu Chiêu, ông con không có ý đó. Chú hai biết con cũng không dễ dàng gì, bọn chú đến đây là để thỏa thuận với con. Khi nào con chịu đi rút đơn kiện, bọn chú sẽ ký thỏa thuận với con."

Tần Chiêu Chiêu bình thản nhìn Tần Thành, giọng điềm nhiên: "Cháu không thể rút đơn kiện khi mọi người chưa thực hiện bất cứ điều gì. Nếu sau này ai đó đổi ý, cháu biết tìm ai để đòi lại công bằng?"

Tần Thành thoáng ngượng ngùng, nhưng rồi cũng gật đầu: "Được, cả nhà sẽ làm theo ý con. Con nói sao, mọi người sẽ làm vậy."

Ông cụ Tần thấy con trai mình phải cúi đầu trước cháu gái thì tức giận, giơ tay định đánh Tần Chiêu Chiêu. Tần Thành vội vàng ngăn lại, ánh mắt ra hiệu cho ông cụ phải bình tĩnh.
 
Back
Top Bottom