Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 430: Chương 430



Từ bệnh viện đi ra, Tô Trà lại quay về viện nghiên cứu. Hiện tại vết thương trên mặt Tô Trà còn chưa khỏi nên không thể về nhà. Vì thế cũng ở viện nghiên cứu luôn, vừa lúc cô có thể giải quyết thêm nhiều việc khác.

Từng ngày trôi qua, một tuần sau, vết thương trên mặt Tô Trà đã ổn, vảy cũng đã tróc ra.

Gương mặt của cô vẫn xinh đẹp như cũ, gần như không để lại sẹo.

Còn có một việc khác, tuần này Tôn Thục Phân gọi một cuộc điện thoại cho Tô Trà, mục đích chủ yếu là để tố cáo Phó Hành Khanh.

Sau chuyện lần đó, Tôn Thục Phân bị Phó Hòa Bình giáo dục chính trị hai giờ, hẳn hai giờ liền.

Trong điện thoại, lúc Tôn Thục Phân tố cáo với Tô Trà, giọng nói cũng run rẩy, có thể thấy được lúc đó bà ấy đã đau khổ nhiều như thế nào.

Phó Hành Khanh đã giải thích với Tô Trà chuyện bữa đó, ngay lúc trên đường đi tới bệnh viện, anh đã vội vàng xin lỗi cô.

Phó Hành Khanh chủ động xin lỗi nên Tô Trà tỏ ý không có việc gì. Nhưng hành động chủ động giải thích của anh cũng khiến Tô Trà cho anh thêm vài điểm.

Đối với việc xin lỗi và gánh trách nhiệm, Phó Hành Khanh đã làm rất tốt.

Anh không nói mẹ mình như thế nào trước mặt Tô Trà, nhưng anh gọi điện thoại tìm cha tới, hơn nữa chủ động xin lỗi Tô Trà vì chuyện này.

Anh đã xử lý tốt cả về vị trí cá nhân lẫn vị trí của một người con.

Tô Trà thấy cùng chung sống với một người đàn ông như vậy hẳn là sẽ không quá mệt mỏi.

Chưa đợi Tô Trà suy xét rõ ràng vấn đề cá nhân, Phó Hành Khanh đã trở về quân ngũ. Phó Hành Khanh đi rồi, tất nhiên sẽ có người khác tiếp nhận công việc bảo vệ Tô Trà.

Cấp trên lại phái người đến nên hiện giờ bên cạnh Tô Trà lại có thêm nhiều nhân lực hơn. Sau khi Trương Huy xuất viện cũng sẽ phải về bên Tô Trà để tiếp tục bảo vệ cô.

Không biết Phó Hòa Bình dùng cách gì để dạy vợ mình, ngoài giáo dục chính trị ra còn biện pháp khác hay không nhưng gần đây Tôn Thục Phân đã ngoan ngoãn hơn nhiều, không còn đi tìm Tô Trà nữa.

Mà về phía Tôn Thục Phân, bà ấy nghĩ, không đi tìm Tô Trà là bởi vì cô đang bận chứ không phải do bà ấy sợ.

Hiện giờ mặt của Tô Trà đã khỏi, đã lâu rồi cô không về nhà nên Tô Trà làm xong việc là chạy về nhà thăm cha mẹ và em trai ngay.

Sau gần nửa tháng không gặp, đột nhiên Tô Trà về nhà cũng không báo trước với người nhà một tiếng.

Sau đó, lúc Tô Trà về đến nơi thì không có ai ở nhà!

Tô Bảo đi học, Tô Thắng Dân chắc là đang bận việc bên đội vận chuyển, Vương Tú Mi khả năng cao đang ở trại nuôi heo.

Bốn giờ Tô Trà về đến nhà, vì trong nhà không có người nên cô dứt khoát về phòng ngủ bù.

Năm giờ hơn, Tô Bảo về tới nhà nhưng cũng không biết là chị mình đã về, vì trong phòng khách không có ai.

Sáu giờ, Vương Tú Mi về nhà và bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.

Ở trong phòng, trong lúc Tô Trà đang ngủ, cô nghe thấy tiếng động mơ hồ phía bên ngoài.

Cô nằm ở trên giường, mở mắt ra, tầm mắt mơ màng nhìn chằm chằm trần nhà, trong chốc lát Tô Trà mới phản ứng lại… cô đang ở nhà.

Sau khi tỉnh táo lại, “bịch” một tiếng, Tô Trà bò từ trên giường dậy, sau đó đi ra ngoài.

“Chị, chị ở nhà à?” Tô Bảo ở trong phòng khách nên là người đầu tiên thấy Tô Trà đi ra.

Trong phòng bếp, Vương Tú Mi nghe thấy tiếng của con trai thì chạy nhanh ra xem, nhìn thấy con gái ở phòng khách, Vương Tú Mi nháy mắt cười.

“Sao đột nhiên trở về thế? Con về lúc mấy giờ vậy? Con mới tỉnh ngủ hả?” Vương Tú Mi vừa thấy vẻ mặt của con gái đã biết là cô mới tỉnh ngủ.

Tô Trà nghe thấy âm thanh của mẹ mình thì mỉm cười, trong lòng thấy ấm áp, trả lời: “Con về từ chiều, mới tỉnh ngủ dậy. Nửa tháng rồi con không về nhà, con nhớ mẹ lắm.”

“Nhớ mẹ mà lâu như vậy cũng không thấy về nhà xem như thế nào à?” Vương Tú Mi oán trách một câu nhưng trong lòng đã được dỗ dành vui vẻ, sau đó thuận tiện nói: “Đúng rồi, trong nhà không có đồ ăn gì. Tô Bảo, con gọi điện cho cha con nói khi nào ông ấy về thì tiện đường mua hai phần chân giò heo kho, chị con thích ăn món đó.”

“Vâng, con đi gọi điện thoại đây.” Sẵn tiện cũng báo với cha mang thêm hai con gà nướng về nữa vì cậu bé thích ăn.

Tô Trà và Vương Tú Mi không hề biết tính toán của Tô Bảo. Lúc này Tô Trà theo sát mẹ mình đi vào phòng bếp.

Nửa tháng không gặp, Vương Tú Mi cũng nhớ con gái. Tô Trà ở trong phòng bếp nhưng Vương Tú Mi không cho cô làm việc, chỉ cần cùng bà nói chuyện là được rồi.

Trong lúc nói chuyện, Tô Trà nhận ra trong nửa tháng mình vắng nhà, trong nhà đã có không ít chuyện.

Chuyện thứ nhất Vương Tú Mi thông báo với cô là gia đình đang tính mua nhà.

Đối với chuyện này, Tô Trà không có ý kiến gì. Nếu cha mẹ của cô đã nghĩ kỹ, có dự định như vậy rồi thì mua cũng được.

Phòng ở là bất động sản, tương lai cũng có thể tiếp tục tăng giá nên mua cũng không lỗ.

Hơn nữa Vương Tú Mi cũng nói, bởi vì tài chính có hạn nên họ không tính sẽ mua nhà ở trung tâm thành phố.

Ban đầu hai vợ chồng dự định mua nhà ở gần chỗ Tô Trà, nhưng vừa mới hỏi giá nhà họ đã từ bỏ kế hoạch này ngay.

Cả năm nay, hai vợ chồng đúng là kiếm được tiền nhưng cũng không giàu đến nỗi có thể mua nhà ở trung tâm Bắc Kinh.

Cho nên bọn họ tính góp từ từ, không biết chừng trong tương lai họ có thể vung tiền không chớp mắt để mua một căn nhà ngay trung tâm thành phố ấy chứ.

Ha ha, dù sao đó cũng chỉ là họ nghĩ vậy thôi.

Suy cho cùng, tưởng tượng luôn đẹp đẽ còn hiện thực thì đau đớn.

Trong khoảng thời gian Tô Trà không ở nhà, còn có một việc nữa, đó là cả nhà Tô Thắng Lợi muốn chuyển đến thành phố Bắc Kinh.

Về vấn đề chú ta tới Bắc Kinh để làm gì, trong điện thoại Tô Thắng Lợi có nhắc đến một câu nhưng không được cụ thể lắm.

Lúc nói tới chuyện này, Vương Tú Mi cau mày, không phải vì Tô Thắng Lợi cũng đến Bắc Kinh mà là bà ấy nhận được điện thoại của Tô Thắng Dân nói có thể do đứa bé không được khỏe cho nên mới đến bệnh viện lớn ở Bắc Kinh để kiểm tra.

Bệnh mà phải tới bệnh viện lớn ở Bắc Kinh để kiểm tra chắc hẳn không phải là đau ốm vặt. Vương Tú Mi không phải người xấu, nghĩ đến Tô Bối tuổi còn nhỏ như thế nên hơi lo lắng.

Nghĩ đến chuyện đó nên Vương Tú Mi lại lải nhải vài câu.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 431: Chương 431



Nếu như người từ quê lên chắc là sẽ ở trong nhà họ, Tô Trà chủ động mở miệng nói: “Mẹ, nếu chú ba tới thì đến nhà mình ở cũng được. Dù sao con cũng còn phòng đọc sách, đến lúc đó con sẽ dọn dẹp rồi mua thêm một cái giường kê trong phòng sách.”

“Không sao không sao, mẹ tính để chú ba ở phòng của Tô Bảo, lúc ấy để Tô Bảo ngủ trên sô pha phòng khách, Tô Bảo cũng nói nó không ngại.” Là một người mẹ, Vương Tú Mi cũng phải hỏi ý kiến Tô Bảo về vấn đề nhường phòng.

Với vai trò là người mẹ, Vương Tú Mi tuyệt đối sẽ không yêu cầu như thế, sẽ không vì mặt mũi mà làm con mình phải chịu uất ức nhưng còn nhiều phương diện khác nên bà ấy cũng phải dò hỏi suy nghĩ và ý kiến của con trai mình.

Tuy rằng Vương Tú Mi nói như vậy nhưng Tô Trà vẫn nói: “Mẹ, hay là vẫn dọn dẹp phòng sách lại đi. Nếu Tô Bảo ngủ ở phòng khách, con nghĩ chú ba nhìn thấy cũng sẽ không được tự nhiên. Hơn nữa bây giờ phòng sách của con cũng đang trống mà.”

“Con nói có lý, vậy chút nữa con dọn dẹp sơ qua những đồ quan trọng trong phòng sách của mình nhé.”

“Vâng.” Thật ra trong khoảng thời gian này Tô Trà cũng không ở nhà nên cơ bản bên trong phòng sách không có tài liệu quan trọng gì, nhưng vẫn phải thu dọn đồ đạc một chút, ví dụ như người máy trí năng* kia chẳng hạn.

*Trí tuệ và năng lực

Việc nào ra việc đó, Tô Trà nhường phòng sách nhưng không nhường phòng chính của mình, cho dù có đôi khi cô không ở trong nhà thì cũng vậy.

Mọi người đều có không gian cá nhân, mà phòng chính là không gian cá nhân của Tô Trà. Ngày thường người nhà cô hầu như sẽ không tùy tiện vào phòng của cô.

Vấn đề này không phải là ích kỷ hay không, sau khi Tô Trà suy xét các điều kiện, cảm thấy có thể giữ lại phòng của mình.

Tầm bảy giờ rưỡi, Tô Thắng Dân về đến nhà, một bên tay xách giò heo kho, bên còn lại xách gà nướng. Ông mới vào phòng mùi thơm đã bay ra bốn phía.

“Cha về nhà rồi đây.” Tô Thắng Dân vào đến phòng hô lên một câu, ngay sau đó tầm mắt nhìn về phía con gái mình.

Sau nửa tháng ông không được gặp con gái, ai da, tấm lòng của một người cha già~

“Cha.” Tô Trà cười mỉm sau đó gọi một tiếng.

Tô Thắng Dân lập tức đáp lại vang dội “Ơi!” rồi cười ha hả đi đến trước mặt con gái.

“Con gái, nhìn xem hôm nay cha có gì khác không?”

Tô Thắng Dân vừa nói xong Tô Trà đã phát hiện ra.

Ấy chà, đồng chí Tô Thắng Dân mặc vest, trông cũng vừa vặn.

Nhưng mà, cái bụng kia…

Tô Trà nghĩ, có phải gần đây cha của cô tăng cân hay không?

Nhìn Tô Thắng Dân như thế, Vương Tú Mi cảm thấy không chịu nổi tên đàn ông trung niên này.

Tô Thắng Dân không còn trẻ nữa rồi, nửa năm gần đây vì đi xã giao nhiều nên dáng người mập mạp hẳn ra.

Vương Tú Mi nghĩ: “Đúng là giống mấy ông chú trung niên béo phệ!”

Đau mắt quá!

Đồng chí Tô Thắng Dân hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng của vợ và con gái. Bộ vest này là hôm trước ông mua, hôm nay là lần đầu mặc.

Tô Thắng Dân khoe khoang: Tôi là… Người đàn ông đẹp trai nhất!

Trong lòng của con gái và vợ thì tôi cũng là… Người đàn ông đẹp trai nhất!

Tô Thắng Dân khoe bộ vest của mình một hồi khiến cho Tô Bảo cũng chịu không nổi nữa.

Cậu bé chưa từng biết là cha mình da mặt dày tới như vậy.

Tô Bảo cho rằng mình đã không biết xấu hổ lắm rồi, không nghĩ tới cuối cùng vẫn kém hơn đồng chí Tô Thắng Dân.

Tô Bảo đã hoàn toàn quên chuyện mình hỗ trợ bọn buôn người tự bán mình, quả thật khả năng xã giao của cậu bé đã giỏi đến lật trời rồi.

Cho nên, mặt là cái gì, bạn nhỏ Tô Bảo có sao?

Tô Trà khó lắm mới về nhà nên chuyện trong nhà phải báo cho cô một tiếng, ví dụ như chuyện Tô Thắng Lợi muốn tới Bắc Kinh chẳng hạn.

Sau đó, Tô Thắng Dân vừa mới nhắc đến một câu, Vương Tú Mi ở bên cạnh có lòng tốt trả lời lại: “Chuyện này em vừa nói với con gái rồi.”

Tô Thắng Dân lại chuyển đề tài sang chuyện muốn mua nhà, vừa định nói lại bị Vương Tú Mi cắt ngang, Tô Thắng Dân liếc nhìn vợ mình một cái, dùng ánh mắt dò hỏi: “Chuyện này cũng nói rồi á?”

Vương Tú Mi gật đầu, dứt khoát nói rằng: “Chuyện trong nhà em đều đã nói cho con gái rồi, anh về muộn như thế chẳng lẽ còn phải chờ anh à? Được rồi, được rồi, anh đừng bày ra vẻ mặt đó nữa. Đi! Đi để gà nướng với giò heo kho lên bàn rồi chuẩn bị ăn cơm."

Nghe Vương Tú Mi nói xong, Tô Thắng Dân nghẹn lại, ngay sau đó cũng thành thật đi vào phòng bếp.

Tô Trà thấy cha mình như vậy, cô thừa dịp mẹ không chú ý đi vào phòng bếp.

Cô đi tới cửa phòng bếp, vừa lúc nhìn thấy cha đang bày gà nướng.

Nhận ra tiếng động ngoài cửa nên Tô Thắng Dân ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt đầy ý cười của con gái, vội vàng lộ ra nụ cười.

“Sao con vào đây làm gì? Gần đây con không về nhà nên cha không quen lắm, mẹ con cũng vậy, cứ nhắc đến con mãi. Cha bảo mẹ con gọi điện thoại cho con, bà ấy còn không chịu, nói là sợ quấy rầy con làm việc..."

Tô Thắng Dân vừa lải nhải vừa tiếp tục làm khiến cho người ta có cảm giác ấm áp.

Tô Trà bước tới vài bước, sau đó cầm một cái đĩa từ trong ngăn tủ rồi lấy giò heo kho từ trong túi ra.

Đến khi Tô Thắng Dân nói được một lát, cô mới mở miệng trả lời nói: “Cha, con muốn nói chuyện với cha. Vừa rồi con nghe mẹ nói chuyện mua nhà nhưng cũng chưa nói cụ thể lắm. Hay là cha nói cho con nghe một chút nhé?”

Nghe thấy Tô Trà nói vậy, Tô Thắng Dân nghiêng đầu liếc nhìn con gái một cái, sau đó lập tức hăng hái, vui tươi hớn hở tiếp tục nói: “Cha biết là mẹ con không rõ chuyện này bằng cha mà. Trà Trà, cha và mẹ con chuẩn bị mua phòng ở. Vốn là muốn mua ở gần đây thôi nhưng cha đã hỏi thăm rồi, nhà ở bên này đắt quá. Hơn nữa tạm thời cũng không ai muốn bán nhà cả.”

“Nhưng cha hỏi chỗ khác rồi, ở đường cũ phía bắc còn hai căn có người muốn bán. Nếu so sánh giá cả cũng phù hợp với nhà chúng ta hơn. Với cả, phòng ở cũng không tồi, tuy rằng không to bằng nhà của chúng ta ở thành phố C nhưng cũng đủ rồi.”

“Hơn nữa, hiện tại cả nhà mình ở chỗ con thì không sao nhưng nếu tương lai con kết hôn, dù sao cũng hơi bất tiện..." Vừa mới nói xong, Tô Thắng Dân đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, theo phản xạ nhìn con gái rồi mới pha trò nói sang chuyện khác: “Trà Trà, cha nói là, mua nhà rồi sau đấy cũng không phát sinh thêm gì, giá nhà cũng càng ngày cao, nếu mua càng sớm sẽ càng tiết kiệm."

Nhưng lúc Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi suy xét muốn mua nhà, chuyện để ý nhất đúng là chuyện tương lai Tô Trà kết hôn, bọn họ ở chỗ của Tô Trà sẽ... nói chung là, nghĩ chuyện này trước cũng không thừa.

Tô Thắng Dân là đàn ông, nhưng cũng biết chẳng có nhà nào con gái gả đi rồi mà nhà mẹ đẻ vẫn còn ở trong nhà của con. Cho dù nhà trai không ngại, hai vợ chồng ông chắc chắn cũng phải nghĩ đến những vấn đề khác của con gái nữa.

Vì khoảng thời gian trước, Tô Trà bắt đầu có chút tín hiệu về việc có người yêu nên hai vợ chồng mới nghĩ đến chuyện này.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 432: Chương 432



Nghe thấy Tô Thắng Dân buột miệng nói hớ, nụ cười trên mặt Tô Trà vụt tắt, nghiêm túc nhìn cha mình.

“Cha, nếu nhà này là của con, cha mẹ là cha mẹ của con, ở chỗ này có vấn đề gì? Với lại, con còn chưa có người yêu mà cha mẹ đã muốn ở nơi khác rồi, cha, có phải cha mẹ không cần con nữa không?”

“Hu hu hu, con biết ngay mà, cha mẹ thấy con phiền, sau đó cha mẹ không ở với con nữa, không có ai làm đồ ngon cho con ăn, con đáng thương quá! Con sẽ đói bụng, rồi không có ai nhắc con nghỉ ngơi. Con sẽ thức đêm, con sẽ bị hói đầu...”

Nghe thấy hai chữ “hói đầu”, Tô Thắng Dân luống cuống, không tránh được việc tưởng tượng ra hình ảnh con gái mình bị hói, sau đó ông vội vàng lắc đầu liên tục, vừa mở miệng đã nói một câu: “Không hói đầu, Trà Trà nhà ta không hói đầu!”

Tô Trà nghe thấy câu này của cha mình dù cô đang khóc giả cũng suýt không vờ được nữa, trong lòng âm thầm nghĩ một câu: “Cha, có phải cha đang chú ý sai trọng tâm không?”

Vừa rồi điểm quan trọng của đề tài là “Tô Trà không ai thương, không ai yêu, không ai quan tâm cũng không ai chăm sóc” chứ không phải là “hói đầu hay không hói đầu” nha.

Hốc mắt Tô Trà hơi đỏ, cô ngẩng đầu lên. Đối diện với ánh mắt của con gái, sau một lúc Tô Thắng Dân mới nhận ra mình vừa nói gì. Ông vội vàng cứu chữa, nói: “Ý của cha không phải thế. Ý cha là, chúng ta không ở riêng, nhà đã mua có thể cho thuê, sau đó thu ít tiền thuê nhà. Chúng ta vẫn ở cùng nhau.”

Ít nhất là trước khi con gái kết hôn Tô Thắng Dân cũng không muốn tách ra ở riêng. Con gái ở một mình nguy hiểm biết bao nhiêu, sao một người cha như ông có thể yên tâm được.

Nghe thấy cha nói vậy, trong nháy mắt, Tô Trà nâng tay lên lau khóe mắt ướt át, nhìn cha mình cười xán lạn. Bỏ qua đề tài nhà ở, cô nói: “Cha, giò heo kho này cha mua ở đâu thế? Thơm quá!”

“Ha ha ha, có thơm không? Cha cố ý đi đường vòng đến quán mà con thích ăn đấy, lát nữa ăn nhiều một chút.”

Chỉ chốc lát sau, hai cha con đã chuẩn bị xong, mỗi người bưng một cái đĩa đi ra ngoài.

Trong phòng khách, cả gia đình bắt đầu ăn cơm, vừa ăn vừa thuận tiện tán gẫu vài câu.

Sau khi ăn xong cơm chiều, Tô Trà đi vào phòng sách, nếu cần dọn dẹp phòng sách vậy cô phải làm nhanh thôi. Ba người ở bên ngoài còn tưởng rằng Tô Trà bận việc ở trong phòng sách, vì vậy cũng không quấy rầy cô.

Khi Vương Tú Mi biết vừa rồi Tô Trà ở trong phòng dọn đồ thì tức giận, liếc Tô Trà một cái, sau đó lải nhải rằng việc này hẳn phải để bọn họ làm.

Nghe mẹ mình lải nhải, Tô Trà còn có thể làm gì? Làm nũng. Nếu chiêu làm nũng này có thể dùng để đối phó với Vương Tú Mi, Tô Trà có thể dùng cả đời.

Ai bảo đồng chí Vương Tú Mi một khi đã nhìn thấy Tô Trà làm nũng cũng không thể làm được gì nữa chứ?

Dọn dẹp xong phòng sách, Tô Trà về phòng, tắm rửa, sau đó nằm xuống ngủ.

Còn tên đàn ông Phó Hành Khanh kia, Tô Trà không nhớ đến.

Đối với chuyện kết hôn, tạm thời Tô Trà không định suy xét. Ngay cả chuyện trở thành người yêu, đến giờ Tô Trà và Phó Hành Khanh đều chưa dám đ.â.m thủng tầng giấy mỏng kia, chuyện kết hôn vẫn còn quá sớm.

Hiện tại Tô Trà chỉ mới hai mươi tuổi, về chuyện kết hôn, kiểu gì cũng phải đến hai mươi lăm tuổi Tô Trà mới nghĩ đến.

Cô còn trẻ, hai mươi lăm tuổi mới nghĩ đến chuyện kết hôn hoàn toàn là chuyện bình thường.

Với lại, nhìn sơ qua kết hôn có vẻ đơn giản, một nam một nữ tạo thành một gia đình rồi sinh sống.

Nhưng vấn đề bên trong không hề đơn giản, chuyện củi gạo, mắm muối, tương dấm chưa nói đến, nhưng hôn nhân ít nhiều sẽ khiến sự chú ý của Tô Trà bị phân tán. Hiện tại, Tô Trà có dự án cần phụ trách, cô muốn đặt tất cả sự tập trung của mình vào công việc.

Tô Trà đam mê nghiên cứu khoa học, cô thích làm việc này. Nếu buộc phải lựa chọn một trong hai giữa người yêu và nghiên cứu khoa học, Tô Trà khẳng định không chút do dự lựa chọn vế thứ hai.

Nhưng nếu không phát sinh tình huống xung đột, kỳ thật cả hai vế có thể tiến hành cùng lúc cũng được.

Ở trong sinh mệnh của Tô Trà, có thể thiếu đàn ông nhưng không thể thiếu việc nghiên cứu khoa học được.

Tất nhiên là, không phải trái đất thiếu Tô Trà nó sẽ ngừng quay, không có Tô Trà trái đất vẫn cứ quay đều.

Nếu không có Tô Trà, quốc gia cũng vẫn sẽ phồn thịnh.

Giới Nghiên cứu khoa học không chỉ có mình Tô Trà. Từ trước đến này Tô Trà luôn cho rằng bản thân chỉ là một hạt cát giữa muôn vàn hạt cát khác mà thôi.

Giới Nghiên cứu khoa học có nhiều bậc lão làng và còn nhiều mầm non sẽ mọc lên sau này. Cho nên, tương lai của tổ quốc nhất định sẽ tốt đẹp, điều này không thể nghi ngờ.

Ngày hôm sau, Tô Trà rời giường, theo thói quen đến trường đi học.

Mười giờ sáng hôm nay Tô Trà có tiết học, mười giờ và mười hai giờ là tiết khóa chuyên ngành của cô.

Lúc chuẩn bị ra cửa, Vương Tú Mi kéo tay Tô Trà nhét một phần bữa sáng cho cô, còn nói thêm vài câu.

“Nghe nói tối hôm qua chỗ khu chúng ta có vài nhà đều gặp trộm, đúng là chẳng kiêng nể ai cả. Nghe bảo tên trộm đó cầm theo dao, đòi tiền, có người phản kháng còn bị gã đâm. Đưa đi bệnh viện lúc nửa đêm rồi, may mà vẫn còn cứu được.”

Tô Trà nghe thấy mẹ mình nhắc nhở như thế thì nhíu mày.

Lần đầu tiên cô nghe thấy chuyện trộm vào nhà cướp bóc trắng trợn như vậy. Sau này ở ven đường, thậm chí ở trong nhà đều có thiết bị theo dõi, nhờ đó mà số người phạm tội giảm đi đáng kể.

Sau khi đến thế giới này, những người Tô Trà tiếp xúc đều rất tốt, ngoại trừ vài trường hợp cá biệt nên loại việc như trộm cướp này đúng là lần đầu cô mới nghe nói đến.

Thế là, đột nhiên Tô Trà cảm thấy hóa ra tội phạm cách mình gần như thế.

Sau vài phút, Tô Trà ra cửa, thuận miệng hỏi Vu Kế Vĩ đang ở bên cạnh một câu: “Anh có biết chuyện tối qua không?”

“Về sau anh mới nghe đến chuyện đó, mấy nhà bị cướp cách nhà chúng ta một đoạn cho nên anh không hỗ trợ kịp.” Bởi vì cách một đoạn nên khi Vu Kế Vĩ nghe được tiếng động rồi đến đó, người bị thương đã được đưa đi bệnh viện, còn tên cướp đã sớm chạy mất rồi.

Vu Kế Vĩ cũng ghét cay ghét đắng loại người này, có tay, có chân nhưng lại không tự mình làm kiếm ăn mà cứ thích đi đường ngang ngõ tắt.

Nơi ở của Tô Trà được bảo vệ trong một phạm vi nhất định, mấy nhà tối hôm qua xảy ra chuyện là ở ngoài phạm vi đó, nếu không, mấy người nhóm Vu Kế Vĩ đã hỗ trợ kịp thời rồi.

Tạm thời không đề cập đến chuyện này, sau nửa giờ, Tô Trà đến trường học. Vừa vào trong trường, Tô Trà nghe được tin trường đã đuổi học Lục Thanh Viễn. Nguyên nhân do anh ta trốn học quá nhiều và bị tố cáo.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 433: Chương 433



Nghe thấy cái tên “Lục Thanh Viễn”, Tô Trà hơi sửng sốt, qua một lúc mới nhớ ra ai là Lục Thanh Viễn.

Lục Thanh Viễn là cái tên đàn ông béo “Tuy bình thường nhưng lại rất tự tin”.

Tô Trà cũng không quá để ý chuyện Lục Thanh Viễn bị đuổi học, đối với cô mà nói anh ta chỉ là một người xa lạ mà thôi.

Nhưng có người thảo luận vấn đề này trong trường học, có ý kiến là Lục Thanh Viễn trốn học quá nhiều bởi vì anh ta suốt ngày bị người yêu nhà giàu hành hạ, lại còn gây chuyện nữa.

Về chuyện anh ta bị tố cáo, có người báo với trường rằng tác phong của anh ta có vấn đề. Sau khi trường học kiểm tra, kết hợp thêm việc Lục Thanh Viễn trốn học nên hình thức xử phạt cuối cùng là bị đuổi khỏi trường.

Còn về phía Lục Thanh Viễn, anh ta im lặng.

Mười hai giờ Tô Trà đã học xong, nhân lúc đang ở giữa thời gian đổi tiết học, trong đầu Tô Trà hiện lên một ý tưởng. Ý tưởng này được lấy linh cảm từ câu chuyện cướp bóc sáng nay.

Vậy nên sau khi tan học, Tô Trà đi thẳng đến viện nghiên cứu khoa học.

Sau đó, Tô Trà xuất hiện trong văn phòng của Cốc Ích.

Tô Trà ngồi đối mặt với Cốc Ích. Ông ta mở to hai mắt nhìn Tô Trà ở đối diện.

Sau một hồi lâu, Cốc Ích mới nói: “Em vừa nói gì cơ? Em nói muốn nghiên cứu chuyên môn về khóa điện tử ấy hả? Sao tự dưng em lại nghĩ đến chuyện này thế?”

Thật ra khóa điện tử thông minh đã có người nghiên cứu rồi. Ngược dòng lịch sử thì khóa bằng mật mã xuất hiện sớm nhất là năm 1206, xuất phát từ một kẻ thông minh có tiền.

Sau đó, khóa bằng mật mã dần phát triển, đến hiện tại đã có thẻ khóa thông minh.

Cốc Ích không biết Tô Trà nhắc đến khóa điện tử thông minh này để làm gì, nhưng ông ta vẫn muốn có lòng tốt nhắc nhở Tô Trà một câu, trong ngành khóa thông minh, ở nước ngoài phát triển hơn so với trong nước rất nhiều.

Hơn nữa, theo như tin tức mà Cốc Ích có, bên nước ngoài đang nghiên cứu vân tay trí tuệ. Mặc dù chưa công bố thành quả nghiên cứu nhưng đã có được một số thành quả trong ngành.

Cốc Ích cố gắng nói đến đề tài này một cách uyển chuyển, ông ta không muốn đả kích sự tự tin của Tô Trà. Người trẻ tuổi có ý tưởng là chuyện tốt.

Sau khi cô nghe Cốc Ích nói xong cũng nắm được tình huống trước mắt nhưng vẫn không định bỏ cuộc. Nếu họ không so sánh được với nước ngoài, vậy bây giờ bọn họ có thể nghiên cứu những loại khóa điện tử đơn giản trước.

Nhưng mà về vấn đề vân tay trí tuệ, Tô Trà lại không chắc chắn lắm. Cô thấy nếu nước ngoài đã tiến đến cột mốc này, không thể không thừa nhận rằng giới nghiên cứu khoa học rất nhiều vị lão làng.

“Viện trưởng Cốc, để em nghĩ lại ạ.” Nếu nước ngoài đã phát triển rồi, như vậy Tô Trà sẽ suy xét đến các vấn đề khác.

Huống chi, về phương diện khóa điện tử này, Tô Trà còn cần phải hỏi vài người có chuyên môn, ví dụ như giáo sư Vương Vinh Bình.

Nhưng mà, suy nghĩ của giáo sư Vương Vinh Bình và suy nghĩ của Cốc Ích khác nhau. Việc nghiên cứu ai cũng đều có thể làm nhưng phải xem ai nhanh tay hơn nữa. Vương Vinh Bình cảm thấy ý tưởng của Tô Trà rất sáng tạo, hiện tại có không ít quốc gia ở nước ngoài đều đã có thành tựu ở ngành khóa thông minh. Tại sao bọn họ lại không thể chứ?

Hơn nữa, điều cốt lõi của nghiên cứu khoa học chính là kết quả, không chỉ có người nước ngoài mới thể nghiên cứu.

Tất cả đều xem thành quả nghiên cứu khoa học để nói chuyện, ai thành công sớm sẽ là người thắng, thắng làm vua thua làm giặc thôi.

“Giáo sư Vương, nếu giáo sư nghĩ như vậy, vậy giáo sư đi xin dự án này nhé? Đến lúc đó em có thể thành trợ lý hỗ trợ theo giáo sư để học tập.” Tô Trà mỉm cười nói.

“Tôi xin à? Đây là do em nghĩ ra, vậy em phải là người đi xin chứ?” Vương Vinh Bình thắc mắc.

“Giáo sư Vương, giáo sư đang là chuyên gia ngành điện tử, còn em bây giờ nào có tên tuổi gì đâu? Giáo sư đi xin đi, em làm trợ lý cho giáo sư là được rồi.” Tô Trà cười ha hả rồi trả lời.

Ý tưởng là ý tưởng, về ngành điện tử, Tô Trà không chuyên nghiệp bằng giáo sư Vương. Cô vẫn tự biết mình biết ta.

Huống chi hiện tại cô còn một dự án về máy vi tính, đàn anh La Tân Hoa còn phải đi học tập, nếu lại thêm một dự án nữa, Tô Trà cảm thấy có khả năng mình sẽ c.h.ế.t lúc nào không hay mất.

Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất vẫn là chuyên môn của Tô Trà không bằng giáo sư Vương Vinh Bình.

Ông ta thấy Tô Trà ngu ngơ, cảm thấy buồn cười. Có nhiều người muốn giấu đi, còn đứa nhỏ này lại thẳng thừng nhường dự án cho người khác.

“Em thật sự muốn nhường cho tôi hả?”

“Đúng vậy, em nói rồi mà. Chuyên môn của em không bằng giáo sư, xin làm dự án nhưng cũng chưa chắc đã làm ra kết quả.” Tô Trà giải thích.

“Vậy được rồi, lát tôi sẽ xin.” Ông ấy cũng không khách sáo với Tô Trà nữa.

Nói xong chuyện này, đến hôm sau Vương Vinh Bình mới có thời gian đi đến văn phòng của Cốc Ích.

Hôm qua Cốc Ích nghe Tô Trà nhắc tới chuyện khóa thông minh, hôm nay lại nghe Vương Vinh Bình nói đến nó. Cốc Ích nghiêm túc nhìn sắc mặt Vương Vinh Bình, hỏi: “Ông muốn xin dự án thật đấy à?”

Chưa chờ ông ta trả lời, Cốc Ích không nhịn được lại nói thêm: “Không phải chứ? Tô Trà nhường dự án cho ông thật hả?”

“Chứ còn gì nữa. Đứa bé đó hơi ngốc tý nhưng trong lúc xin dự án này, tôi muốn dùng tên tôi và Tô Trà để xin. Tô Trà tin tưởng tôi thì tôi cũng không nên chiếm lợi một mình được.” Hôm qua ông ấy đã nghĩ kĩ rồi.

Ở tuổi của Vương Vinh Bình cũng không coi trọng những vật ngoài thân lắm, dù là danh dự hay bất kì điều gì khác. Dù sao dự án đó ai làm cũng được, ông ấy làm cùng Tô Trà cũng không sao cả.

Cốc Ích thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vương Vinh Bình, ông ta cũng hết cách, nói: “Vậy ông viết xong đơn xin đi đã, còn bên trên có đồng ý hay không tôi cũng không biết đâu đấy.”

Thời gian này ngành khóa điện tử thông minh ở nước ngoài đang dẫn đầu, vượt xa bọn họ. Hơn nữa, người ta đã có thành tựu nhất định rồi mới xin làm dự án, cấp trên chắc chắn sẽ suy xét đến nhiều khía cạnh hơn.

Một dự án nghiên cứu phát minh không phải chỉ là chuyện đơn giản như nói suông, há mồm cái là được.

Làm nghiên cứu khoa học rất tốn tiền, làm một dự án ít nhiều gì cũng là một con số lớn.

Dĩ nhiên Vương Vinh Bình cũng rất chú trọng đến việc viết đơn xin mà Cốc Ích nói đến.

Thời buổi này, xin một cái dự án cũng không đơn giản, không phải ai xin dự án cũng đơn giản như Tô Trà.

Đầu tiên, nếu muốn xin dự án người chịu trách nhiệm phải nghĩ đến ý nghĩa thực tiễn của nó, lý do cần nghiên cứu là gì. Hơn nữa, nhà nghiên cứu còn cần suy xét đến hiệu quả cho xã hội, dự án này sẽ đem đến lợi ích gì, cho ngành nào, có thể sinh ra ích lợi gì khác không…
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 434: Chương 434



Tất cả đều phải được xét đến, các mặt đều phải viết rõ ràng.

Vương Vinh Bình viết xong đơn xin rồi đi tìm Tô Trà ký tên, đến lúc này Tô Trà mới biết ông ấy thêm tên của cô vào dự án.

Mặc kệ Tô Trà nói gì, Vương Vinh Bình cũng không đồng ý xóa tên Tô Trà. Ông ấy chỉ nói đến lúc nghiên cứu, cô làm việc nghiêm túc là được.

Nếu giáo sư Vương đã nói đến nước này, Tô Trà cũng không từ chối được, sảng khoái ký tên mình lên.

Sau khi Tô Trà ký xong, Vương Vinh Bình đưa đơn cho Cốc Ích để gửi cho cấp trên.

Sau khi Cốc Ích nhận được đơn của ông ấy, ông ta nhìn nó một lúc rất lâu, muốn nói nhưng lại thôi.

Vương Vinh Bình viết đơn rất ổn, có thể thấy được ông ấy đã cố gắng liệt kê rất nhiều ưu điểm, nhưng Cốc Ích vẫn cảm thấy chuyện này khả năng cao sẽ không được đồng ý.

Cốc Ích nộp đơn xin lên cấp trên xong, thấy chuyện này phải chờ vào sự may mắn, có được duyệt hay không chỉ chờ mong vào số phận.

Giống như suy nghĩ của Cốc Ích, đơn đã nộp vài ngày rồi nhưng vẫn không có phản hồi gì.

Nhưng mà không có tin tức cũng có thể là tín hiệu tốt, đến cuối cùng chưa bị đánh giá rớt nên cũng có nghĩa là vẫn còn cơ hội.

Bên kia, cấp trên cũng vì cái đơn xin này làm cho đau đầu.

Vốn dĩ bình thường là dự án này sẽ bị trả lại, bởi vì chuyên ngành này đã phát triển ở nước ngoài rồi.

Nếu cấp trên duyệt dự án này, giả như tiến độ thành công của nước ngoài còn nhanh hơn một bước so với bọn họ thì có nghĩa là tất cả tiền đầu tư, công sức đều uổng phí.

Nhưng lãnh đạo nhìn tên người viết đơn là “Tô Trà và Vương Vinh Bình” lại không thể xem nhẹ dự án này.

Giáo sư Vương Vinh Bình là nhân tài đứng đầu ngành điện tử trong nước, còn Tô Trà… Gần đây cái tên “Tô Trà” này khiến cho bọn họ như nghe sấm bên tai.

Nếu hai người họ hợp tác, dự án này không thể cứ thế mà trả về được.

Cho nên, lãnh đạo phải mở cuộc họp để thương lượng thêm về chuyện này.

Mọi người sẽ cùng nhau quyết định xem xử lý cụ thể như thế nào, duyệt hay không duyệt.

Nhưng các lãnh đạo mở họp cũng mất một thời gian, vì thế nên phía Cốc Ích mới chưa nhận được tin tức gì.

Gần đây Cốc Ích cũng vì chuyện này mà nôn nóng. Nhưng lúc ông ta nhìn lại hai người liên quan trực tiếp đến dự án đó thì người ta nhìn như chẳng có chuyện gì, cả ngày vẫn chạy qua chạy lại giữa phòng thí nghiệm và nhà ăn.

Vậy đấy, Cốc Ích lại trông thấy Tô Trà và Vương Vinh Bình cùng nhau đi từ phòng thí nghiệm ra, nhìn dáng vẻ chắc là lại sắp đi sang nhà ăn, ông ta không nhịn được chạy vài bước đến trước mặt hai người.

“Tôi nói này, hai người có thể để ý chút được không? Dự án còn chưa được duyệt, tôi nhìn còn sốt ruột thay hai người. Còn hai người thì hay rồi, không lo lắng tí nào cả. Có câu nói đúng lắm, hoàng đế còn chưa vội, thái giám đã gấp.”

Nghe được cách hình dung này của Cốc Ích, Tô Trà không nhịn được cười khúc khích.

Cốc Ích nghe thấy tiếng cười của Tô Trà lại càng cảm thấy cô gái này vô lo vô nghĩ quá, liếc mắt nhìn cô một cái.

Đối diện với ánh mắt của Cốc Ích, chỉ trong nháy mắt nụ cười trên mặt Tô Trà héo ngay, cô nói: “Viện trưởng, không phải bọn em không nóng vội.”

“Chúng tôi chỉ không biểu hiện ra ngoài thôi.” Vương Vinh Bình ở bên cạnh cũng phối hợp chêm thêm một câu.

Nhìn một già một trẻ phối hợp ăn ý như vậy, Cốc Ích tức đến nỗi phải phì cười.

Xin lỗi, là do mắt của ông ta không tốt, không thấy được sự “nôn nóng” mà mấy người đang che giấu.

Cốc Ích có thể làm sao bây giờ? Ông ta cũng không thể làm gì hai người này được. Cốc Ích nhìn qua nhìn lại hai người, đột nhiên phát hiện quầng thâm mắt của hai người y xì nhau.

“Tôi bảo này, mấy hôm nay hai người lại thức đêm đấy à? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, thức đêm ảnh hưởng đến giọng nói, muốn thức đêm cũng vừa vừa phải phải thôi, hai người đúng là không làm tôi bớt lo xíu nào!” Cốc “lải nhải” bắt đầu hiện thân.

“Đặc biệt là ông đấy, ông Vương ơi. Ông đã có tuổi rồi, có thể sống điều độ hơn được không vậy hả? Ông vẫn còn cảm thấy mình mới ba mươi tuổi đấy à? Mấy bữa trước ông đi khám, bác sĩ còn bảo ông phải nghỉ ngơi, xong giờ ông lại thức đêm là sao?”

Giáo sư Vương nghe viện trưởng Cốc càu nhàu còn Tô Trà thì nhìn chằm chằm xuống đất, không rên một tiếng. Cô sợ “chiến hỏa” lan sang đến mình.

Nhưng dù Tô Trà không hé răng, Cốc Ích nói Vương Vinh Bình xong vẫn quay sang cằn nhằn với cô tiếp.

“Còn em nữa, Tô Trà, đúng là em còn trẻ đấy, nhưng mà em xem quầng thâm mắt của em kìa. Người ta nói con gái trang điểm vì người mình thích, em không nỡ để ý đến hình tượng của mình thêm một chút sao? Một cô gái đang đáng yêu mà mang cái quầng thâm mắt đó đi ra ngoài có còn đẹp nữa hay không?”

“Không được! Có phải em đang có người yêu không? Vậy phải càng chú ý vẻ bề ngoài, con gái phải chăm chút cho bản thân nhiều vào, em nhìn cái quầng thâm mắt của em này…”

“Viện trưởng, em còn chưa có người yêu mà.” Tô Trà nói líu ríu. Cô thấy viện trưởng nhìn mình lại giải thích thêm một câu: “Em còn đang độc thân đấy thầy!”

A a a, trong nháy mắt huyết áp của Cốc Ích tăng cao.

Điểm quan trọng ông ta muốn nói là độc thân sao? Quan trọng là thức đêm! Là thức đêm có biết không?

“Độc thân là lý do để em thức đêm à?” Cốc Ích hỏi.

Vẻ mặt Tô Trà vô tội nhìn viện trưởng, ánh mắt như đang nói một câu: “Đúng vậy mà thầy?”

Độc thân không phải là một lý do để thức đêm tăng ca sao?

Nếu cô không có người yêu thì sẽ nhàn rỗi, nhàm chán nên sẵn tiện tăng ca thôi.

Đúng, là như vậy đấy. Không sai!

Cho nên, có người yêu sẽ ảnh hưởng tới việc tăng ca.

Tô Trà suy nghĩ, hay là lùi lại việc có người yêu thêm một thời gian nữa? Đàn ông sao quan trọng bằng việc tăng ca được…

Từng ngày trôi qua, rất nhanh đã đến ngày gia đình chú ba Tô Thắng Lợi đến Bắc Kinh.

Mới sáng sớm hôm nay, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi đã đặc biệt dành thời gian ra đến nhà ga đón người.

Dù sao gia đình Tô Thắng Lợi cũng là lần đầu tiên đến đây, xét về tình về lý hai vợ chồng đều nên đi đón họ.

Còn về đội vận chuyển và trại nuôi heo, hai vợ chồng đã sắp xếp ổn thỏa từ hôm qua.

Tô Trà thấy dáng vẻ lo lắng của cha mẹ mình thì quan tâm, nói: “Cha, mẹ, hai người đừng nóng vội quá. Sáng nay con không đi ra ngoài, lát nữa con bảo anh Vu lái xe đưa cha mẹ đi, nhất định sẽ đến kịp thôi mà.”

Đúng là hôm nay Tô Trà không có việc gì. Buổi sáng ở trường không có tiết học.

Còn bên viện nghiên cứu khoa học Tô Trà và Vương Vinh Bình đã bị Cốc Ích xếp vào đối tượng cần chăm sóc đặc biệt, luôn kiểm tra xem bọn họ có tăng ca hay không.

Hôm qua cô lại thức đêm, bị Cốc Ích bắt được nên bị ra lệnh đặc biệt cưỡng chế về nhà nghỉ ngơi.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 435: Chương 435



Hai vợ chồng đang chuẩn bị ra cửa, nghe Tô Trà nói vậy nên dừng động tác lại nhưng vẫn cứ vội vàng như thế.

Cả nhà Tô Thắng Lợi đi xe lửa cũng phải mười giờ rưỡi mới đến nơi, hiện tại còn chưa đến tám giờ.

Hai vợ chồng vội vàng như vậy vì lát nữa đến ga tàu hỏa rất bất tiện, phải đổi xe rất nhiều lần.

Bây giờ Tô Trà nói thế, nếu họ tự lái xe đến cũng chỉ ngồi mất nửa giờ.

“Trà Trà, Kế Vĩ không cần đi đâu, để cha lái xe đi. Kế Vĩ ở lại với con là được rồi.” Ông biết Vu Kế Vĩ đến để bảo vệ Tô Trà, anh ta không phải tài xế nhà bọn họ.

Hơn nữa, Tô Thắng Dân cũng biết lái xe, vậy thì cần gì phải làm phiền Vu Kế Vĩ nữa.

“Đúng đúng đúng, không cần Kế Vĩ đi đâu. Để cha con lái xe là được, lỡ như con muốn đi ra ngoài, có Kế Vĩ đi theo cha mẹ cũng yên tâm.” Vương Tú Mi nhanh chóng hùa theo một câu.

Tô Trà nghe cha mẹ mình nói xong cũng đành đồng ý.

Lại nhắc đến Vu Kế Vĩ, anh ta đang làm rất tốt phần việc của Trương Huy.

Vốn dĩ Trương Huy còn chưa xuất viện nên việc ở cạnh Tô Trà đều do Vu Kế Vĩ làm thay hết.

Nếu Vu Kế Vĩ ra ngoài thật, lát nữa lỡ Tô Trà mà có việc sợ là cũng không được tiện cho lắm.

Còn về vấn đề của Trương Huy, đã qua một khoảng thời gian nên sức khỏe anh ấy cũng ổn định hơn nhiều.

Hai ngày trước, lúc Tô Trà đến bệnh viện thăm Trương Huy, anh ấy có nói muốn xuất viện.

Nếu bác sĩ không nói còn phải quan sát tình trạng khôi phục mấy ngày nữa, không chừng Trương Huy đã được quay lại làm việc cạnh Tô Trà.

Một lát sau, Tô Thắng Dân ra ngoài cùng Vương Tú Mi, Tô Bảo cũng đến trường học. Trong nhà chỉ còn một mình Tô Trà nên có vẻ trống vắng.

Tô Trà ăn xong bữa sáng thì dứt khoát về phòng ngủ nướng. Gần đây cô thức đêm nhiều quá nên quầng thâm dưới mắt mãi vẫn chưa mờ đi được.

Còn chuyện cô ở nhà, không đi nhà ga đón chú ba không phải do cô không muốn đi mà là do không muốn tăng thêm việc cho Vu Kế Vĩ.

Trải qua chuyện lần trước, hiện giờ mỗi lần Tô Trà ra ngoài đều sẽ cố gắng tránh những nơi đông đúc, không tiện cho nhóm của Vu Kế Vĩ làm việc.

Huống chi xe cũng chỉ có vài chỗ, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi đi, lúc về lại thêm ba người nhà chú ba, như vậy cũng coi như hết chỗ ngồi.

Cuộc sống hiện tại của Tô Trà vô cùng đơn giản, chỉ có ba nơi thường đến là trường học, viện nghiên cứu khoa học và nhà của cô. Tô Trà gần như không đi ra ngoài chơi.

Phía bên kia, tại ga xe lửa.

Hai vợ chồng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi đã chờ ở cổng ra, hai người nhìn dòng người ra khỏi trạm. Qua vài phút, cuối cùng họ cũng trông thấy hình bóng của gia đình Tô Thắng Lợi.

“Thắng Lợi! Thắng Lợi! Ở đây!” Tô Thắng Dân ra sức vẫy tay.

Tô Thắng Lợi ở cách đó không xa cũng thấy được anh hai mình đang vẫy tay ở đằng kia nên một tay xách đồ, một tay kéo Lưu Mĩ Lan ở bên cạnh nhanh chóng chạy đến chỗ Tô Thắng Dân.

Lưu Mĩ Lan ôm em bé trong lòng. Đứa bé tầm bốn tuổi, thân hình nho nhỏ, ngoan ngoãn rúc vào trong n.g.ự.c mẹ.

Hai phút sau, cả nhà Tô Thắng Lợi đã đến trước mặt Tô Thắng Dân. Chú ta nhìn anh hai mình mặc một bộ vest, nhịn không được nhìn thêm vài lần, sau đó cười ha hả nói: “Anh hai, anh mặc như thế này… trông đẹp đấy.”

“Ha ha ha, đẹp mà đúng không? Sau này anh cũng làm cho em một bộ. Gần đây anh hơi béo, bụng hơi bự rồi. Em gầy hơn anh, chắc chắn mặc vào sẽ đẹp hơn đấy.” Tô Thắng Dân cười ha hả nói. Ông vừa nói chuyện vừa duỗi tay vỗ vào tay của Tô Thắng Lợi.

“Ha hả, em không cần! Em có quần áo mặc rồi.” Tô Thắng Lợi trả lời một câu, sau đó quay đầu nói với đứa con trai Tô Bối đang bên cạnh mình: “Con trai, gọi bác hai, thím hai đi con.”

Tô Bối còn chưa hiểu chuyện lắm, tò mò nhìn Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi, sau một hồi lâu mới cất tiếng nói trong trẻo: “Bác hai! Thím hai!”

“Hay lắm, giọng to thật nha. Lát nữa bác hai mua kẹo cho cháu ăn.” Tô Thắng Dân cười ha hả xoa đầu đứa nhỏ.

“Đi thôi, chỗ này đông người, chúng ta đi ra ngoài rồi nói chuyện sau.” Tô Thắng Dân nói xong rồi duỗi tay cầm một phần hành lý trên tay Tô Thắng Lợi.

Hai anh em Tô Thắng Dân và Tô Thắng Lợi xách đồ đi ở đằng trước, còn hai chị em dâu Vương Tú Mi và Lưu Mĩ Lan đi ở phía sau, trong n.g.ự.c Lưu Mĩ Lan còn ôm Tô Bối đang vui tươi hớn hở.

Vương Tú Mi nhìn đứa trẻ trong lòng Lưu Mĩ Lan cười ha hả như vậy thì có cảm giác quen thuộc. Đứa nhỏ này không sợ người lạ, sau khi phát hiện Vương Tú Mi nhìn mình còn nhìn lại bà rồi cười thành tiếng.

Nhìn đứa bé đang cười, cuối cùng Vương Tú Mi cũng phát hiện tại sao bà lại cảm thấy đứa bé này quen thuộc.

Ái chà, đây chẳng phải là hình ảnh Tô Bảo vô lo vô nghĩ lúc nhỏ hay sao? Đúng là giống y một cái khuôn mẫu khắc ra!

Bà nghĩ lại đứa con trai lúc nào cũng tràn trề sức sống của mình, sau đó không nhịn được mở miệng hỏi một câu: “Em ba, chị nhìn thấy Bối Bối rất hay cười, ngày thường chắc cũng rất vui vẻ đúng không?”

“Không phải đâu chị. Nếu không trông nó một lúc là nó lại làm loạn lên. Lần này bọn em lên đây cũng vì chuyện này. Chúng em khám ở thành phố C rồi, bác sĩ nói đứa nhỏ này có khả năng là bị “bệnh tăng động”, em cũng không hiểu lắm. Người ta kiến nghị vợ chồng em đến khám ở bệnh viện lớn trên thành phố xem sao.”

Nhắc đến việc này Lưu Mĩ Lan cũng không biết phải làm sao.

Ngày thường đứa nhỏ này quậy không ngơi lúc nào đã đành, nhưng nó càng lớn lại càng ngày càng thích làm ầm ĩ.

Lúc đến bệnh viện kiểm tra Tô Bối được chẩn đoán là có khả năng bị “bệnh tăng động”.

Vương Tú Mi cũng không hiểu “bệnh tăng động” là gì.

Đi được một lúc, họ đến chỗ dừng xe.

Tô Thắng Lợi nhìn chiếc xe nhỏ trước mặt thì hơi sửng sốt, sau một hồi mới hỏi: “Anh hai, xe này của anh hả?”

Tô Thắng Lợi vừa dứt lời, Tô Thắng Dân lập tức cười, trả lời: “Em nghĩ gì đấy? Sao anh có thể mua được cái xe này? Cái này là đơn vị của Tô Trà phân phối cho. Hôm nay Trà Trà biết chú ba, thím ba của nó đến nên bảo anh lái xe đến đón đấy. Trà Trà sợ không đủ chỗ nên giờ đang ở nhà chờ cả nhà em đó.”

“Ai da, vẫn là Trà Trà nhớ đến chú ba này. Đúng là không uổng công yêu thương nó.” Tô Thắng Lợi được anh mình nói ngọt một câu, trong lòng chú ta như nở hoa.

Tô Thắng Dân nhìn thấy dáng vẻ này của chú ba, ông cũng cười rồi đón người lên xe.

Vẫn là câu nói cũ, miệng của đồng chí Tô Thắng Dân lừa người lừa quỷ.

Bằng chứng là ông mới nói mấy câu thôi mà đã gạt được Tô Thắng Lợi, khiến chú ta mặt mày rạng rỡ hẳn.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 436: Chương 436



Tô Thắng Lợi ngồi ở trong xe cảm thấy mới lạ, ngay cả Lưu Mĩ Lan và đứa trẻ đang ngồi ghế sau cũng cảm thấy thế. Ba người ngó trái ngó phải.

Hai vợ chồng nhìn cả nhà chú ba như thế cũng không cảm thấy khinh thường. Họ nghĩ lại lúc trước khi mình thấy cái xe này cũng là vẻ mặt đó.

Vì từ trước đến nay họ chưa từng nhìn thấy nên bây giờ cảm thấy mới lạ, cũng không phải chuyện gì mất mặt.

Dọc theo đường đi, hai vợ chồng chú ba nói vài chuyện ở quê quán.

Lần trước, ông cụ Tô đã xuất viện trước khi Tô Thắng Dân trở về Bắc Kinh. Trong nhà vẫn ổn, sức khỏe hai ông bà cũng tốt. Bây giờ những lúc không có việc gì ông nội còn thường xuyên chạy lên núi đi ngắm rừng.

Đúng rồi, lần này ông nội còn bắt Tô Thắng Lợi mang theo một ít đồ lên đây, nhấn mạnh là để cho Tô Trà, có thịt ba rọi Tô Trà thích ăn nhất, còn có cam ông nội tự trồng.

Tô Thắng Dân nghe tin sức khỏe hai vợ chồng già vẫn ổn thì nói: “Thắng Lợi à, anh và chị dâu em không ở nhà, nhờ anh cả với em vất vả trông nom cha mẹ vậy.”

“Anh hai, anh nói gì thế? Cha mẹ anh cũng là cha mẹ em, anh hai còn thường gửi đồ về cho bọn em, nhà em cũng ngại lắm. Lần sau anh đừng gửi, mấy cái quạt điện kia anh gửi một lần vài cái, chỗ đó cũng không rẻ gì.” Tô Thắng Lợi trả lời.

“Không phải, không phải anh gửi quạt đâu, là Trà Trà gửi về đấy! Anh chỉ gửi đồ ăn, đồ sinh hoạt thôi, anh gửi em cứ nhận lấy là được. Là anh em cả mà, khách sáo làm gì.” Đối với Tô Thắng Dân, việc gửi vài thứ về không phải chuyện to tát, ông cũng không thiếu chút tiền ấy.

Bây giờ Tô Thắng Dân làm vận chuyển ở Bắc Kinh rồi mới biết cái gì gọi là kiếm tiền.

Ở thành phố lớn rất có lợi, đội vận chuyển gần như nhận không hết việc, tiền cũng kiếm được nhiều hơn so với lúc còn ở thành phố C.

Nếu không kiếm được tiền, vậy sao mới hơn một năm mà Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi đã có thể suy xét đến chuyện mua nhà?

Còn chuyện cái quạt đúng là do Tô Trà gửi về thật. Lúc ấy Tô Thắng Dân chỉ mới nhắc một câu tới chuyện trời nóng, muốn gửi quạt cho ông nội, không ngờ lát sau Tô Trà đã xách vài cái về rồi, còn nói là đều đã sắp xếp đủ cho người nhà họ Tô.

Tô Trà lấy hàng của bên Trầm Trang, đương nhiên cũng dựa theo giá xuất xưởng.

Cô không phải loại người thích lợi dụng người khác, cầm đồ của người ta, nên trả tiền thì phải trả tiền.

Tầm mười một giờ, bọn họ về tới nhà.

Âm thanh lúc họ vào cửa không nhỏ nên Tô Trà dù ở trong phòng cũng nghe thấy, cô đi ra.

Tô Thắng Lợi liếc mắt một cái nhìn thấy Tô Trà, lập tức cười ha hả nói với cô: “Trà Trà, chú ba lâu rồi mới thấy cháu đấy! Bây giờ đã thành cô gái lớn rồi.”

“Chú ba cũng ngày càng đẹp trai, ngày càng chín chắn, chững chạc ạ.” Tô Trà vừa mở mồm đã khen.

Tô Trà há mồm là nói ra những câu bùi tai, không cần phải suy nghĩ quá nhiều.

Tô Thắng Lợi nghe thấy Tô Trà khen mình cười đến nỗi sắp không khép miệng được.

Tô Thắng Dân nhìn con gái nịnh em trai mình thì hơi ghen tị, tiến lên một bước, nói với Tô Thắng Lợi: “Thắng Lợi, cứ để đồ trong phòng trước đã. Phòng đã dọn sẵn cho em rồi đó.”

Tô Thắng Lợi nghe anh mình nói thế, trong lòng chú ta cảm động lắm.

Quả nhiên, vẫn là anh hai lo cho mình. Người chưa đến mà anh hai đã dọn dẹp xong phòng ốc rồi.

Đồng chí Tô Thắng Dân đối diện với vẻ mặt cảm động của em trai mình, nhìn đôi mắt nhỏ ấy, sau đó ông cảm thấy thật là… hoang mang.

Em ba bị làm sao ấy?

Đàn ông đàn ang mà dùng cái ánh mắt này… có phải hơi ghê không?

Quả nhiên em ba vẫn không đàn ông bằng mình!

Trong lúc Tô Thắng Dân chê bai ông cũng quên ngày trước mình từng khóc lóc đưa tiễn con gái đi xa nhà lần đầu tiên tại ga tàu lửa.

Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa, Vương Tú Mi và Tô Trà tán gẫu với cả nhà Tô Thắng Lợi, còn đồng chí Tô Thắng Dân bị vợ sai ra ngoài mua đồ ăn.

Tô Thắng Lợi cảm thấy anh hai mình đi ra ngoài mua đồ ăn không có gì là không hợp lý nên tựu chung lại. Trong ấn tượng của chú ta, địa vị anh hai xếp bét bảng trong gia đình.

Tầm trưa Tô Bảo trở về, sau đó không nói câu nào đã dẫn theo Tô Bối đi chơi.

Bây giờ không có trẻ con ở nhà, Tô Thắng Lợi và Lưu Mĩ Lan mới có thời gian trò chuyện.

“Em không ngờ anh hai với chị dâu không chê chúng ta thật, trước đó em còn sợ hai người họ không vui cơ.” Lúc này Lưu Mĩ Lan cũng yên lòng.

Khi vẫn còn ở thành phố C, trước lúc đến Bắc Kinh, có người nói mát trước mặt Lưu Mĩ Lan. Người đó nói bây giờ cả nhà anh hai phát đạt, giờ không ưa gì thân thích nghèo ở quê như họ.

Tuy rằng Lưu Mĩ Lan không nói gì mà còn chửi lại, nhưng trước khi đến Bắc Kinh cũng vẫn lo lắng.

Hiện giờ cục đá trong lòng thím ta xem như được hạ xuống, nhìn thái độ cả nhà anh hai trông không có ý chê bai họ.

Tô Thắng Lợi lại không nghĩ nhiều như thế, còn nói Lưu Mĩ Lan lo lắng vô ích.

“Em nghĩ nhiều quá, anh hai anh không phải người như vậy đâu. Anh hai anh quý mến anh nhất. Khi anh ấy còn nhỏ, lúc ăn kẹo cũng không quên chia một nửa cho anh. Em xem, anh hai anh đúng là người tốt!”

Lưu Mĩ Lan nhìn Tô Thắng Lợi ngây ngốc, không kiềm chế được trợn trắng mắt.

Không phải Lưu Mĩ Lan lôi chuyện cũ lên, nhưng ban đầu hai vợ chồng Tô Thắng Dân cũng không được coi là người tốt.

Dù vậy cũng không phải người xấu.

Trước kia lúc Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi lười biếng, dùng chiêu trò, người trong thôn đều nói sau lưng vài câu.

Nhưng hai vợ chồng Tô Thắng Dân ngoại trừ lười làm ra cũng không làm chuyện xấu gì. Họ không ăn trộm, không cướp giật, cũng không bắt nạt ai.

Lưu Mĩ Lan không biết nên đánh giá vợ chồng anh hai như thế nào, nhưng điều duy nhất làm Lưu Mĩ Lan hâm mộ là anh hai ăn nói giỏi, còn sinh được một đứa con gái giỏi giang như Tô Trà.

Lưu Mĩ Lan nghĩ, nhìn cái xe kia, lại nhìn cái nhà này, vợ chồng anh hai đúng là nằm hưởng phúc mà không cần lo lắng gì.

“Anh đã bảo em trước rồi mà, đừng có suy nghĩ lung tung tự dọa mình làm gì. Ngày mai chúng ta đi tìm bệnh viện sau đó cho Bối Bối kiểm tra một chút, xác định xem có đúng là bệnh tăng động hay không, nếu đúng thì đi chữa bệnh.” Tô Thắng Lợi nói.

“Được rồi, nhưng mà chúng ta cũng không quen ai, hay là hỏi xem anh hai có người quen nào hay không?” Lưu Mĩ Lan phải nói như vậy vì họ thật sự không còn cách nào khác. Bọn họ ở Bắc Kinh đúng là trời xa đất lạ, có khi còn tìm không thấy bệnh viện ở đâu ấy chứ.

“Ừ, lát nữa anh sẽ hỏi anh hai. Nếu anh hai cũng không biết tự chúng ta ra ngoài hỏi thăm. Vốn cũng làm phiền anh hai lắm rồi nên không thể chuyện gì cũng nhờ vả anh hai được.” Tô Thắng Lợi nói.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 437: Chương 437



Hai vợ chồng đang nói chuyện, bỗng có âm thanh từ bên ngoài vang lên, hình như là tiếng trẻ con khóc.

Tô Thắng Lợi và Lưu Mĩ Lan nghĩ có chuyện xảy ra nên cũng không nói tiếp mà đứng dậy chạy nhanh ra ngoài.

Trong phòng khách, Tô Bảo và Tô Bối thành thật đứng ở ven tường, Tô Trà nghiêm túc đứng ở bên cạnh.

Trong phòng khách còn có một người phụ nữ lạ mặt và một đứa nhỏ bụ bẫm nữa, nhìn qua có vẻ lớn hơn Tô Bảo nhà họ mấy tuổi.

Đứa nhỏ này béo thật sự, còn béo hơn Tô Bảo nữa.

Nó cũng là đứa khóc lóc làm cả phòng không được yên.

“Nhà mấy người làm sao đấy? Sao không trông con cẩn thận mà để nó ra ngoài tự tiện đánh con nhà người khác hả? Mấy người nhìn con tôi đây này, bị con mấy người cào mặt, là mặt đấy! Nhỡ để lại sẹo thì sao hả? Có biết là mặt của trẻ con quan trọng thế nào không?” Người phụ nữ lớn giọng làm ầm ĩ, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Tô Bảo và Tô Bối bên cạnh Tô Trà.

Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi nghe thấy bà ta nói vậy thì không vui, hai vợ chồng này cái khác không có, chỉ là rất bao che cho con.

Hai vợ chồng họ có thể chê Tô Bảo nhưng nếu người khác mắng con trai họ nó lại là chuyện khác.

Nhưng hai vợ chồng còn chưa kịp mở miệng, Tô Trà nghe tiếng khóc ma quỷ của đứa nhỏ kia xuyên qua lỗ tai, không nhịn được liếc nó một cái, nói một câu: “Đừng khóc nữa!”

Có lẽ ánh mắt Tô Trà rất có tính đe dọa nên đứa nhỏ nọ há mồm, tiếng khóc bị kẹt trong cổ họng.

Hình ảnh đó rất buồn cười.

Người phụ nữ thấy con mình như vậy lại càng tức giận, tiến lên một bước. Nhưng bà ta còn chưa tới gần Tô Trà, Vu Kế Vĩ ở bên cạnh đã tiến lên hai bước để chặn.

Tô Thắng Dân và Tô Thắng Lợi nhìn thấy động tác của người phụ nữ cũng tiến lên hai bước chắn trước mặt Tô Trà.

Bà ta trông thấy có ba người đàn ông chặn trước mặt thì cảm thấy sợ sệt.

Tô Bảo thấy bà ta như vậy mới nhảy ra, cãi: “Là con của cô cướp kẹo của em cháu! Nó không cướp được, bị đánh cho khóc lại còn về nhà mách mẹ! Xấu hổ, xấu hổ!”

Vốn dĩ Tô Bảo cảm thấy bằng bản lĩnh cướp kẹo về, cậu bé không sai gì cả, nhưng đối phương đã đánh không lại còn về nhà mách lẻo, ở trong mắt Tô Bảo là kém cỏi, đồ vứt đi, không có sức mạnh!

“Cướp có một cục kẹo thôi mà, còn không phải là một cục kẹo rởm hay sao? Làm như quý lắm không bằng. Con tao muốn ăn chúng mày cho là được.” Bà ta dường như không cảm thấy con mình sai chút nào.

Tô Trà thấy bà ta nói vậy, cuối cùng cũng hiểu được thì ra trên đời đúng là tồn tại loại sinh vật như vậy, coi con là cái rốn vũ trụ, nghe theo vô điều kiện.

Thậm chí không chỉ bản thân mình như thế lại còn vọng tưởng người khác cũng phải phục tùng con mình vô điều kiện.

Xem đức hạnh của người phụ nữ này, không thể trách được đứa con bị dạy thành thế này…

Tô Trà cảm thấy đối với loại chuyện này nói tung lung cũng không có ý nghĩa gì. Phương pháp giải quyết của Tô Trà vừa thô bạo lại có hiệu quả, đó là để Vu Kế Vĩ ném người ta ra ngoài.

Loại người này nói đạo lý cũng vô ích, chỉ làm lãng phí thời gian.

Sau khi ném người xong, bên trong chỉ còn lại người nhà.

Thừa dịp này, Tô Thắng Lợi hỏi Tô Thắng Dân có quen ai ở bệnh viện hay không.

“Anh không quen ai ở bệnh viện cả, hay là ngày mai anh đi đến bệnh viện cùng với hai người nhé? Cũng tiết kiệm thời gian vợ chồng em đi tìm nhưng không được.” Tô Thắng Dân trả lời.

“Vậy cảm ơn anh, đúng là có khi bọn em không tìm thấy bệnh viện thật.” Tô Thắng Lợi hơi ngượng ngùng gãi sau cổ.

“Khách khí làm gì, anh là anh hai của chú mà.”

Lúc hai anh em đang nói chuyện, Tô Trà vẫn luôn im lặng chợt nói: “Cha, chú ba, không thì để con hỏi hộ cho. Trước kia con có kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện thành phố rồi, cũng có quen một bác sĩ. Để con hỏi bác sĩ một chút xem người ta có rảnh không, nếu được mọi người đến chỗ người ta xem thử.”

Tô Thắng Lợi nghe thấy Tô Trà nói vậy, chú ta vui vẻ ngay lập tức, vội vàng nói: “Được được được, Trà Trà, lâu rồi cháu chưa ăn chân giò chú ba làm đúng không? Để tối nay chú làm cho cháu.”

“Vâng ạ! Lâu rồi cháu chưa ăn giò heo của chú ba làm, cháu thèm lắm rồi ấy.” Tô Trà mỉm cười trả lời.

Tô Trà gọi điện thoại cho vị bác sĩ kia để dò hỏi, người ta vừa nghe thấy Tô Trà nói đã đồng ý mà không hề suy nghĩ.

Cốc Ích sắp xếp cho Tô Trà đi khám ở bệnh viện nên cô và giáo sư Vương Vinh Bình cùng đi kiểm tra sức khoẻ. Bởi vì hai người này thức đêm nhiều quá nên Cốc Ích không yên tâm.

Sao người bình thường có thể được sắp xếp đặc biệt để khám sức khỏe được? Nếu người đó gọi điện thoại tới hỏi, vậy bác sĩ chắc chắn phải sắp xếp thôi.

Với lại, mặc dù gần đây bác sĩ rất vội nhưng vẫn có thể dành ra chút thời gian.

Việc tìm bệnh viện đã được giải quyết, Tô Thắng Lợi nghe tin thì vui tươi hớn hở kéo Tô Thắng Dân đi ra ngoài, nói là muốn đích thân đi chợ mua chân giò để tối nay làm cho Tô Trà ăn.

Tô Thắng Dân đối mặt với sự nhiệt tình của em trai, cuối cùng cũng bị lôi kéo đi theo.

Bốn giờ chiều, Tô Trà nhận được một cuộc điện thoại, sau vài phút cô đi ra cửa.

Tô Trà ngồi trên xe, đi đến trường đại học Quốc gia.

Cuộc điện thoại vừa nãy là do Lục Tư Văn, hiệu trưởng trường đại học Quốc gia gọi cho Tô Trà, nói là có việc muốn tìm cô, bảo cô đến trường một chuyến.

Nửa tiếng sau, Tô Trà xuất hiện ở văn phòng của Lục Tư Văn.

Lục Tư Văn nhìn học sinh đang ngồi đối diện mình, trong lòng không nén được cảm thán một câu, đúng là sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước.

Lục Tư Văn vô cùng để ý đến học sinh Tô Trà này. Lúc trước, khi Tô Trà chọn chuyên ngành, Lục Tư Văn vẫn còn lo lắng.

Nhưng ông ta không ngờ tới chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, cô đã có thể hoàn thành việc học trước thời hạn.

Hôm nay Lục Tư Văn tìm Tô Trà không phải vì chuyện tốt nghiệp sớm, mà vì một vấn đề khác.

“Tô Trà à, hôm nay tôi tìm em đến, chủ yếu là vì có chuyện muốn bàn với em một tiếng.”

“Vâng, thầy hiệu trưởng nói đi ạ.” Dáng vẻ Tô Trà rất chăm chú lắng nghe, trả lời lại Lục Tư Văn.

Lục Tư Văn nhìn cô học sinh bình tĩnh trước mắt, sau đó tiếp tục nói: “Chuyện là như thế này, gần đây ở thành phố H có một dự án. Bên đó vốn dĩ muốn để giáo sư của em sang, nhưng mà do nguyên nhân sức khỏe, giáo sư của em không đi được. Cho nên giáo sư đã đề cử em đi sang đó, em thấy chuyện này…”

“Em ấy ạ?” Tô Trà hơi ngạc nhiên.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 438: Chương 438



Lượt xem: 163

Tô Trà biết gần đây giáo sư không được khỏe, phải nằm viện. Cô cũng đã đi thăm giáo sư. Nhưng cô chưa từng nghĩ tới chuyện giáo sư sẽ đề cử cô đi.

“Hiệu trưởng Lục, thầy có thể nói sơ lược tình huống bên đó cho em được không? Em chưa biết gì cả, lỡ như qua bên đó mà không giúp được gì thì phải làm sao?” Tô Trà đùa một câu.

“Cũng đúng. Nhưng em là do giáo sư đề cử nên không thể có chuyện không giúp gì được. Dù sao thầy cũng sẽ giải thích đơn giản cho em, bên kia chủ yếu là…”

Tô Trà nghe hiệu trưởng giải thích xong, cô cẩn thận suy nghĩ trong vài phút, cuối cùng vẫn không quyết định ngay.

“Hiệu trưởng, hiện tại tạm thời em sợ là chưa thể đồng ý được. Cho nên, xin thầy để em suy nghĩ thêm ạ.” Tô Trà cười, nói.

Không phải cô không muốn đi, nhưng thật sự chuyện này cần phải suy nghĩ kĩ hơn. Hiện giờ dự án bên đàn anh La Tân Hoa đã kết thúc, Tô Trà vẫn còn dự án máy vi tính, còn dự án khóa thông minh Vương Vinh Bình đang xin nữa, lỡ như đồng ý bên này mà dự án khóa thông minh lại được duyệt, vậy cô phân thân kiểu gì?

Đến lúc đó cũng không thể chạy qua chạy lại giữa hai bên Bắc Kinh với thành phố H được.

Thời này người ta chủ yếu đi xe lửa sơn xanh nên thường sẽ mất khá nhiều thời gian.

Lục Tư Văn nghe Tô Trà nói muốn xem xét thì cũng không nói gì, chỉ bảo cô xem xét cẩn thận.

Vài phút sau, Tô Trà rời văn phòng hiệu trưởng, sau đó đi thẳng đến viện Nghiên cứu Khoa học.

Cô muốn xác nhận rằng nếu tạm thời dự án khóa thông minh không được duyệt, vậy việc giáo sư đề cử bên này có thể đồng ý.

Cô cảm thấy dù sao đó cũng là một cơ hội không tồi, sớm dùng đến tri thức chuyên ngành cũng coi như là một lần thực tập không tệ.

Tô Trà đi theo học tập bên cạnh đàn anh và thầy Bành Trường Phong đã lâu như vậy, giờ vội vàng muốn thực hành thử những gì đã được học trong khoảng thời gian này…

Lúc Tô Trà đến viện Nghiên cứu Khoa học đã tầm sáu giờ chiều, rất không may vừa lúc Cốc Ích không ở viện Nghiên cứu Khoa học, tin tức này do giáo sư Vương Vinh Bình nói cho cô.

Mặc dù Cốc Ích vắng mặt nhưng Vương Vinh Bình cũng biết một ít tin tức về dự án khóa thông minh, hôm qua Cốc Ích đã nói chuyện này với ông ấy.

Cấp trên mở họp bàn bạc nhưng tạm thời vẫn chưa có quyết định cuối cùng. Dự án được duyệt hay không vẫn còn chờ cấp trên tiếp tục suy xét kỹ hơn, dù sao mỗi một dự án nghiên cứu khoa học đều cần tốn rất nhiều tiền bạc và sức lực.

Dù vậy, cấp trên cũng đã nói ý với Cốc Ích, họ không nói chắc chắn không duyệt dự án, nhưng cũng cần phải thu xếp thêm một thời gian nữa, chờ sau khi cân nhắc rõ ràng rồi mới có thể quyết định là duyệt hay không được.

Lúc Cốc Ích nói chuyện này cùng Vương Vinh Bình thì cũng nói thêm là cấp trên thận trọng như vậy, tỉ lệ duyệt và không duyệt là năm mươi năm mươi.

Tô Trà nghe Vương Vinh Bình nói chuyện xong thì nói: “Vậy, giáo sư Vương… giáo sư ở trường học em đề cử em tham gia một dự án, khả năng em sẽ không ở Bắc Kinh một khoảng thời gian. Nếu dự án khóa thông minh được phê duyệt mà em chưa kịp về thì giáo sư giúp em nhé ạ!”

Tô Trà xem như đó là thông báo trước để tránh việc về sau không có ai biết cô không ở Bắc Kinh.

“Dự án đó của em không ở Bắc Kinh à?” Vương Vinh Bình hỏi một câu, hơi nhíu mày, sau đó tiếp tục nói: “Vậy dự án máy vi tính phải làm sao bây giờ?”

“Dự án đó cũng không còn ở giai đoạn đầu nữa rồi, đến giai đoạn sau thì bọn em càng phải nghiên cứu nhiều thứ hơn. Với lại, hiện tại bọn em vẫn đang tìm thêm tài liệu cho nên có lẽ sẽ không nhanh được. Còn dự án mà trường học đề cử chắc là cũng không mất nhiều thời gian lắm.”

Dù sao thì hiệu trưởng Lục cũng nói là chỉ đi tầm nửa tháng, đó là đã bao gồm cả thời gian đi lại rồi.

Giáo sư của trường vốn cũng chỉ là đi sang đó để hỗ trợ, không phải là người phụ trách chính nên cũng không cần phải đợi đến lúc kết thúc dự án.

Vương Vinh Bình nghe Tô Trà nói như vậy thì thở dài một hơi nhẹ nhõm, nửa tháng thì ổn, ở bên này tìm tài liệu chắc hẳn cũng cần nửa tháng hoặc có lẽ là hơn, dù sao nguồn nguyên liệu là nhập khẩu từ nước ngoài để thử, còn điều kiện trong nội địa lại có hạn.

Nguyên liệu không tốt bằng người ta thì cũng không còn cách khác.

“Vậy nếu có tin tức tôi sẽ gọi điện cho em.”

“Vâng, đến lúc ấy thì giáo sư gọi cho Vu Kế Vĩ là được ạ.”

“Được.” Vương Vinh Bình lên tiếng, thuận tiện cúi đầu xem đồng hồ, thấy thời gian còn sớm, lại nói: “Bây giờ còn sớm, hay là chúng ta đến phòng thí nghiệm nhìn thử chút đã?”

“Không được đâu ạ. Chú ba của em vừa từ quê lên, em phải về nhà ăn cơm.” Tô Trà cười, nói. Cô vẫn chưa quên chú ba Tô Thắng Lợi còn làm chân giò cho mình ăn.

“Người ở quê đến thì phải về rồi, vậy thôi, em về đi, để tôi đến phòng thí nghiệm.” Vương Vinh Bình xua tay, sau đó xoay người đi đến phòng thí nghiệm.

Tô Trà nhìn giáo sư Vương rời đi, sau đó cũng xoay người chuẩn bị về nhà.

Lúc cô về đến nhà thì cả nhà đều đang chờ cô. Họ thấy Tô Trà về, vội vàng dọn đồ, ăn cơm.

Không khí trên bàn cơm rất náo nhiệt, Tô Thắng Lợi còn không ngừng bảo Tô Trà ăn thêm giò heo chú ta làm.

Tô Thắng Dân nhìn động tác của em trai mình, sau đó lại không nhịn được ghen ghét.

Chú ba là đang làm sao ấy? Sao đã có con trai rồi mà còn nhớ thương con gái nhà người khác vậy?

Muốn có con gái thì sinh thêm một đứa nữa không tốt hơn sao?

“Thắng Lợi, em ăn đi, đừng chỉ lo cho Trà Trà. Ngày mai anh đến bệnh viện cùng em, lúc đấy cũng thuận tiện dẫn mấy em đi dạo Bắc Kinh.” Tô Thắng Dân nói, thấy Tô Thắng Lợi nhìn sang lại nói tiếp: “Đúng rồi, để anh chuẩn bị cho em một bộ vest giống anh, đảm bảo em mặc còn đẹp hơn anh nhiều.”

“Được được được, em đến Bắc Kinh cũng ít nhiều nhờ anh hai, nếu không, đến chỗ này lạ nước lạ cái, cũng phiền toái lắm.” Tô Thắng Lợi vừa nghe thấy anh hai mình nói vậy, lại không nhịn được cảm động trong lòng.

Bên cạnh, Lưu Mĩ Lan nhìn chồng mình như thế thì cũng đành chịu, trước kia không phát hiện tên Tô Thắng Lợi này lại ngốc như vậy.

Không chỉ Lưu Mĩ Lan, ngay cả Vương Tú Mi cũng cảm thấy chú ba thành thật quá.

Bà kết hôn cùng Tô Thắng Dân nhiều năm như vậy, biết rõ ràng tính tình Tô Thắng Dân ra sao.

Tuy rằng bà không biết vì sao Tô Thắng Dân nói thế, nhưng khẳng định Tô Thắng Dân tuyệt đối không phải một ông anh trai tốt, yêu thương em mình.

Hai đứa nhỏ Tô Bảo và Tô Bối im lặng nhất, chỉ bận ăn cơm, không có thời gian nghe chuyện của người lớn.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 439: Chương 439



Tô Trà… Tô Trà cũng y như vậy, ăn ngon lành.

Cơm nước xong, mọi người cùng ngồi một chỗ nói chuyện. Tô Thắng Lợi lấy thịt khô và quả cam của ông nội ra đưa cho Tô Trà, nói đây là đồ mà ông bà nội đặc biệt gửi đến cho cháu gái.

Ngày mai cho Tô Trà ăn cơm với thịt kho ngon.

Thịt kho là một món ngon của phương nam, nạc mỡ đan xen, cắt thành một miếng hơi mỏng.

Chỉ cần hấp trong nồi, đến lúc thịt được lấy ra thì mỡ sẽ trong suốt, thịt đỏ au, mùi hương lan tỏa đến mũi, cảm giác đó, hương vị đó…

Xì xụp, nước miếng cũng chảy xuống rồi.

Tô Trà vui tươi hớn hở, sau đó còn hỏi thăm vài câu về tình hình gần đây của cặp vợ chồng già.

Tô Thắng Lợi cười ha hả trả lời tình trạng gần đây của ông bà nội, sau đó càng cảm thấy Tô Trà hiếu thuận.

Mọi người tán gẫu đến tận mười giờ tối mới chuẩn bị nghỉ ngơi.

Sau đó ai về phòng người ấy. Tô Trà về phòng mình cũng không đi ngủ ngay.

Buổi sáng cô ngủ nướng, hơn nữa đã quen thức đêm nên trong chốc lát cũng không ngủ được.

Tô Trà ngồi ở trên giường, tựa lưng vào đầu giường, tạo thành một tư thế hơi lười biếng, một tay cầm vở một tay cầm bút hết viết rồi lại vẽ.

Nếu giáo sư Vương đã thêm tên cô vào dự án khóa thông minh thì cô cũng không thể không làm gì mà ngồi mát ăn bát vàng được.

Trong đầu Tô Trà bắt đầu nhớ lại khóa thông minh lắp đặt trong nhà đời trước.

Bởi vì lúc cài đặt có nhân viên đến tận nơi lắp nên cô cũng không biết rõ thao tác cụ thể. Nhưng sau đó cô đã xem bản thuyết minh khóa thông minh nên cũng nhớ được vài chi tiết.

Tô Trà vẫn biết một ít cấu tạo cơ bản nhất của khóa thông minh.

Nguyên liệu của khóa thông minh cần có nhựa, inox, và hợp kim nhôm…

Đây đều là những nguyên liệu cơ bản nhất.

Khóa thông minh bao gồm bo mạch, thân khóa, bảng mạch, động cơ, tay cầm, vòng trang trí, màn hình hiển thị, bàn phím nhập liệu, bộ phận nhận vân tay, xi lanh khóa, khe cắm pin và núm khóa.

Đây là khóa thông minh bản đơn giản, còn có loại tốt hơn nữa. Khóa thông minh chia ra thành rất nhiều loại, trong đó có loại khóa thông minh yêu cầu nhận tín hiệu, nhưng loại khóa này có cơ sở là phải có máy tính trước đã.

Với tình huống hiện nay thì khóa thông minh cao cấp không được thực tế lắm, dù sao máy tính còn chưa phát minh.

Tô Trà không rõ về phần thân khóa. Về mạch điện, động cơ, màn hình thì cô đều đã từng tiếp xúc. Tô Trà không hiểu về bộ phận nhận diện vân tay, nên phần đó cần có người chuyên nghiệp làm.

Cô đi theo giáo sư Vương Vinh Bình lâu như vậy nên cũng học được không ít kiến thức liên quan đến điện tử.

Ở trong không gian yên tĩnh, ngòi bút tiếp xúc với giấy tạo ra âm thanh sàn sạt rất nhỏ.

Nửa giờ sau, Tô Trà đã viết lại tất cả những gì mình có thể nhớ được.

Dù sao cô cũng nhàn rỗi, coi như viết những cái này thành trò g.i.ế.c thời gian cũng được, chờ đến lúc dự án được duyệt thì dùng, nếu không được duyệt cũng không sao, để nó sang một bên vậy.

Tô Trà làm đến mười hai giờ thì dừng lại, cảm thấy hơi buồn ngủ.

Cô thuận tay đặt vở và bút ở tủ đầu giường, đắp chăn sau đó nhắm mắt lại ngủ.

Trong bóng đêm, hệ thống nhìn chủ nhân đang đi vào giấc mơ thì trong lòng thầm chửi “mẹ nó”!

Hệ thống sống nhiều năm rồi nhưng lần đầu mới thấy có người viết tài liệu để hỗ trợ giấc ngủ.

Hôm nay, xem như nó được tăng thêm kiến thức.

Từ lúc nó đi theo Tô Trà, hệ thống cảm giác tam quan của mình bị đổi mới liên tục.

Bất cứ chuyện gì đáng lẽ không thể xảy ra cũng sẽ xảy ra trong cuộc sống của chủ nhân nó.

Ví dụ như, cô có thể xem phim để ngủ. Cô còn bắt một hệ thống toàn năng như nó phải biến thành một món đồ chỉ biết vỗ tay “bốp bốp bốp” kèm theo hét “trâu bò." Sau đó, cô còn có thể viết tài liệu để hỗ trợ giấc ngủ.

Hỏi mọi người một câu là đã ai gặp được một người phụ nữ như vậy chưa?

Người phụ nữ như thế liệu có đáng sợ không?

Hệ thống không biết người khác có sợ hay không nhưng nó sợ lắm.

Tuy vậy nó đã được lập trình rằng trước khi mạng sống của chủ nhân kết thúc thì bọn họ không thể tách ra, hiện giờ nó cùng Tô Trà là con châu chấu trên cùng sợi dây.

Những ngày tháng đi theo Tô Trà khiến hệ thống cảm giác mình giống như đang đi nghỉ hưu sớm.

Ăn hại

——

Hôm sau.

Sáng sớm tinh mơ, tất cả mọi người trong nhà đã dậy, bảy giờ thì mọi người đều ngồi trên bàn, ăn cơm sáng.

Sau khi ăn xong người nào lại làm việc người đấy, Tô Thắng Dân đi bệnh viện cùng cả nhà Tô Thắng Lợi, trước khi đi họ đi, Tô Trà còn cố ý gọi điện thoại cho bác sĩ bệnh viện để báo một tiếng.

Tô Bảo đi học, Vương Tú Mi đến trại nuôi heo một chuyến, sau đó lúc về thì tiện đường đi mua đồ ăn, dù sao cũng là cả gia đình cùng ăn cơm.

Còn Tô Trà thì đến trường học.

Nếu dự án khóa thông mình còn chưa bắt đầu thì Tô Trà đồng ý đi dự án được giáo sư đề cử ở trường.

Lục Tư Văn thấy Tô Trà mới hôm qua còn từ chối, hôm nay đã đồng ý thì hơi ngạc nhiên.

Nhưng nếu Tô Trà đã chấp thuận thì ông ấy phải nhanh chóng sắp xếp thời gian để cô đến đó càng sớm càng tốt.

Bên kia, Tô Thắng Dân và nhà chú ba cũng đến bệnh viện, sau một phen dò hỏi mới tìm được vị bác sĩ mà Tô Trà giới thiệu.

Sau khi hoàn tất một lượt quy trình kiểm tra bình thường, bác sĩ chẩn đoán rằng Tô Bối không mắc bệnh tăng động.

“Con nhà anh chị chỉ là nghịch ngợm chứ chứ không phải bị bệnh tăng động, không có việc gì đâu.” Bác sĩ lễ phép mỉm cười rồi nói.

Lưu Mĩ Lan nghe bác sĩ nói như vậy, trái tim cuối cùng hạ xuống đất.

Lúc trước nghe nói đến bệnh tăng động, Lưu Mĩ Lan có đi hỏi thăm một phen.

Bệnh tăng động ở trẻ con không phải bệnh liên quan đến tính mạng nhưng cũng không thể xem nhẹ, vì đứa trẻ bị tăng động nếu không trị liệu kịp thời có khả năng chậm lớn, thậm chí có khả năng ảnh hưởng đến trí thông minh.

Trong hiểu biết của thím ta, nói đến ảnh hưởng trí thông minh, như vậy có khác gì bị ngốc đâu?

Thím ta khó khăn lắm mới sinh được đứa con trai, nếu có chuyện gì xảy ra sẽ sợ đến c.h.ế.t khiếp mất.

Vẫn còn may là không có việc gì.

“Bác sĩ, hôm nay rất cảm ơn anh, đúng rồi, anh khám bệnh là phải thu tiền đúng không? Anh viết hóa đơn đi, tôi sẽ đi nộp phí.”

Sau khi Tô Thắng Lợi trải qua việc ông nội nằm viện lần trước, cũng biết quy trình khám bệnh của bác sĩ.

Bình thường ở phòng khám nhỏ, nếu không tiêm thì khả năng sẽ không thu tiền. Nhưng bác sĩ giỏi ở bệnh viện sẽ thu tiền khám bệnh.

Kỳ thực cũng là điều dễ hiểu, nếu ai cũng tới tìm bác sĩ khám bệnh, sau đó có người bị bệnh mà tiêm cũng không khỏi được thì sau một hồi cũng tốn rất nhiều thời gian.
 
Back
Top Bottom