Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 380: Chương 380



"Chị, để em nói chị biết, hôm nay nước đi này của cha không làm anh Phó sợ mà thực ra là hành động của anh Phó đã dọa cha chúng ta sợ hãi một phen." Sau đó Tô Bảo bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lại những chuyện xảy ra vào buổi sáng.

Đặc biệt là biểu cảm sững sờ của đồng chí Tô Thắng Dân vào buổi sáng đã được bạn nhỏ Tô Bảo tái hiện rất sinh động.

Thấy Tô Bảo bắt chước như vậy, Tô Trà không nhịn được mà cười to hơn.

Âm thanh bên ngoài không nhỏ, Tô Thắng Dân đang bị vợ “xử lý” ở trong phòng cũng nghe thấy.

Tô Thắng Dân: Cậu bé ngoan, ngày mai cha sẽ cho con biết ai mới là cha, ai mới là con!

Bên này nhà họ Tô vô cùng náo nhiệt, bên kia Phó Hành Khanh cũng về đến nhà.

Ồ, vừa bước vào cửa, cả gia đình đều có mặt đầy đủ.

Ông cụ, bà cụ, Phó Kiều Kiều, còn có Phó Hòa Bình và Tôn Thục Phân đã lâu không về nhà.

Phó Hòa Bình và Tôn Thục Phân là cha mẹ của Phó Hành Khanh và Phó Kiều Kiều.

Ngay khi Phó Hành Khanh bước vào cửa, mọi người trong gia đình đều nhìn sang.

“Cháu đi đâu vậy?” Người nói chính là ông cụ.

"Trời mưa mà cháu còn không biết che ô à, nhìn cả người cháu đều ướt sũng rồi kìa." Đây là bà cụ.

“Con nhanh chóng lên thay quần áo đi.” Đây là lời đồng chí Tôn Thục Phân.

“Không biết giống ai nữa?” Đây là Phó Hòa Bình, khuôn mặt lạnh lùng có tám phần giống với Phó Hành Khanh.

Không thể không nói, đường nét khuôn mặt của những người đàn ông họ Phó khi lớn lên đều rất giống nhau, ngay cả khuôn mặt nghiêm nghị của họ cũng giống nhau 100%.

Phó Kiều Kiều chỉ nép vào ghế sô pha không nói gì, cô ấy không ngờ rằng hôm nay tự nhiên cha mẹ lại trở về, ông cụ bà cụ cũng về sớm, không phải quá trùng hợp sao?

Mọi người trong gia đình đều hỏi cô ấy Phó Hành Khanh đang đi đâu, nhưng Phó Kiều Kiều nhất quyết chống đỡ áp lực từ người lớn trong gia đình, cái gì cũng chưa nói.

Mười phút sau, Phó Hành Khanh đã thay một bộ quần áo mới xuất hiện trong phòng khách.

Tôn Thục Phân nhìn đứa con trai đã cao lớn như vậy, trong lòng có chút cảm động, nhanh như vậy mà đứa nhỏ đã cao lớn hơn cả bà ấy rồi.

Tôn Thục Phân rất đẹp, đến tuổi này rồi mà trông vẫn rất xinh đẹp do bà ấy biết cách bảo dưỡng nhan sắc.

Khi còn trẻ, Tôn Thục Phân là trụ cột của đoàn nghệ thuật quân đội, sau đó kết hôn với Phó Hòa Bình và ở lại đoàn nghệ thuật, hiện tại bà ấy không đứng trên sân khấu biểu diễn nữa mà chuyển về làm việc ở hậu trường, vì chịu trách nhiệm quản lý đoàn nghệ thuật nên ngày nào cũng rất bận rộn.

Càng đừng nói đến Phó Hòa Bình, ông ấy còn bận rộn hơn Tôn Thục Phân.

Hai vợ chồng thật vất vả mới có thể trở về nhà một chuyến, biết con trai đã trở về lại không có ở nhà, hơn nữa cũng không có cùng mấy tiểu tử thối trong đại viện đi ra ngoài.

Vì vậy, vấn đề nảy sinh ở đây là Phó Hành Khanh đang trong kỳ nghỉ phép cũng không phải làm việc.

Hiện tại anh ra ngoài là đi đâu vậy?

Chưa kể trước đó Phó Hòa Bình đã nhận được một cuộc gọi từ lãnh đạo của Phó Hành Khanh, trêu chọc rằng e là sắp tới sẽ có nhiều người hơn trong nhà Phó Hòa Bình.

Nghe những lời này lại liên tưởng đến chuyện hôm nay Phó Hành Khanh lại đi ra ngoài, Phó Hòa Bình chắc chắn rằng có điều gì đó không ổn với con trai mình.

.

"Đối phương là người như thế nào? Lát nữa dẫn cô ấy về nhà cho mọi người nhìn một chút, nếu thích hợp thì quyết định luôn." Phó Hòa Bình vừa mở miệng thì cả nhà đều nhìn về phía ông ấy.

Ai? Dẫn ai về nhà nhìn một chút? Quyết định gì?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Phó Hành Khanh và Phó Kiều Kiều là những người duy nhất có mặt có thể hiểu những lời này của Phó Hòa Bình.

Một lời dậy sóng!

Phó Kiều Kiều tỏ ý cô ấy đã sợ đến ngây người, anh trai cô ấy và Tô Trà đến bát tự còn chưa xem, sao chưa gì đã quyết định rồi?

Nghe cha nói như vậy, Phó Hành Khanh mím môi mỏng, nghiêm túc nói: "Hiện tại không thích hợp."

Ngước nhìn con trai mình, Phó Hòa Bình nói: "Con còn chưa theo đuổi được người ta sao?"

"..." Phó Hành Khanh mím môi, không hề hé răng.

Những người bên cạnh cuối cùng đã phản ứng lại.

Này, Phó Hành Khanh đang thích một cô gái sao?

Hơn nữa còn chưa theo đuổi được người ta?

Ông cụ và Phó Hòa Bình bày tỏ, đứa trẻ này không được rồi.

Nghĩ đến bọn họ lúc ấy, ở độ tuổi của Phó Hành Khanh là đã sinh ra mấy đứa con rồi.

"Hành Khanh này, cô gái này là người ở đâu vậy? Cô ấy trông như thế nào, tính tình ra sao? Bao nhiêu tuổi rồi?" Bà cụ đẩy ông cụ ra rồi tiến lại gần cháu trai, vui tươi hớn hở dò hỏi.

"Đúng, đúng, con mau nói đi." Tôn Thục Phân cũng tò mò không biết Phó Hành Khanh sẽ thích kiểu con gái như thế nào.

Đứa con trai này của bà ấy từ nhỏ đã không thích con gái, ngoại trừ em gái là Phó Kiều Kiều, những cô gái khác anh đều không để ý một chút nào, rốt cuộc kiểu con gái nào có thể khiến Phó Hành Khanh rung động trong lòng đây?

Nhìn bà cụ và mẹ đang đến gần, Phó Hành Khanh vẫn mím môi và im lặng.

Chuyện này còn chưa xác định, nếu người nhà anh biết rồi đi tìm Tô Trà thì không tránh khỏi gây thêm phiền phức cho cô.

Miệng là của Phó Hành Khanh, nếu anh không muốn mở miệng thì không ai có thể cạy nó ra.

Sau khi hỏi một lúc, Tôn Thục Phân và bà cụ cuối cùng cũng bỏ cuộc và chuyển sự chú ý sang Phó Hòa Bình.

Cảm nhận được ánh mắt của mẹ và vợ, Phó Hòa Bình hắng giọng giải thích một câu: "Tôi cũng không biết rõ chuyện này, chỉ là lão Hoàng vừa lúc nhắc đến."

Phó Hành Khanh: Vụ án đã được giải quyết, lão Hoàng, lãnh đạo của anh!

Người trong nhà vẫn rất chú ý đến việc Phó Hành Khanh đang thích một cô gái nhưng Phó Hành Khanh không lên tiếng, còn Phó Kiều Kiều thì không dám mở miệng cho nên danh tính của Tô Trà vẫn được che giấu.

Hơn nữa, Phó Hòa Bình và Tôn Thục Phân không ở nhà quá hai ngày đã ngay lập tức rời đi, vào ngày hôm sau Phó Hành Khanh cũng trở lại quân đội.

Trong nhà một lần nữa trở lại cuộc sống chỉ có vài người họ, trường học của Phó Kiều Kiều sắp khai giảng, hai ngày nay cô ấy đang vô cùng bận rộn với việc dọn đồ ra ở riêng.

Tô Trà cũng chuẩn bị khai giảng, khi biết tin Phó Kiều Kiều chuyển đồ, cô còn cố ý nhờ Trương Huy lái xe đưa cô qua để hỗ trợ.

Sáng sớm, Phó Kiều Kiều đang thu dọn đồ đạc trong nhà thì Tô Trà đã đến ngoài cửa.

Tô Trà gõ cửa, người mở cửa chính là bà cụ.

Bà cụ vừa mở cửa ra thì nhìn thấy một cô gái nhỏ mềm mại và dịu dàng đang đứng trước cửa, ngay lập tức bà cụ lộ ra nụ cười tươi rồi vội vàng nói: "Cháu tới tìm Kiều Kiều sao? Hôm nay thật sự làm phiền cháu quá, lại đây, lại đây, vào nhà nào."

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 381: Chương 381



"Không phiền chút nào đâu ạ, hôm nay tình cờ cháu không có việc gì làm, lâu rồi không gặp nhìn bà lại càng trẻ trung hơn nhiều đấy ạ." Tô Trà vừa mở miệng đã dỗ dành khiến Khâu Hinh Di không nhịn được bật cười.

Người càng lớn tuổi càng thích được nghe dỗ dành, cho dù biết là dỗ dành nhưng nghe cũng thấy rất vui vẻ.

"Cái miệng của cháu thật ngọt ngào, Kiều Kiều còn đang dọn dẹp trên lầu, cháu ngồi xuống đây một chút nói chuyện với bà này." Khâu Hinh Di rất thích cô gái nhỏ Tô Trà này, cô bé lớn lên vô cùng xinh đẹp, tính tình cũng tốt, còn biết cách dỗ người khác vui vẻ, ai lại không thích một cô gái nhỏ như vậy?

“Được ạ, cháu cùng bà nói chuyện.” Tô Trà cười đáp, tùy ý để cho bà cụ nắm tay cô ngồi xuống sô pha.

Khâu Hinh Di nhìn cô gái nhỏ mềm mại, dịu dàng này đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Tô Trà cùng nói chuyện với bà cụ trong phòng khách, nói được một lúc, bà cụ đột nhiên nghĩ đến chuyện đó của Phó Hành Khanh, sau lại nhìn cô gái nhỏ trước mặt, không khỏi thở dài trong lòng. nếu cô gái mà Phó Hành Khanh thích là cô gái nhỏ này thì tuyệt vời biết bao.

Trên tầng hai, Phó Kiều Kiều thu dọn đồ đạc xong thì đóng gói vào những chiếc túi nhỏ rồi xách theo xuống dưới tầng.

Cô ấy đi xuống tầng, đặt đồ đạc của mình sang một bên sau đó đi về phía hai người Tô Trà, vừa đi vừa nói: "Trà Trà, bà, hai người đang nói cái gì vậy, cháu còn có thể nghe thấy tiếng cười của bà từ tầng hai, có chuyện gì mà bà vui vẻ vậy ạ?"

"Còn có thể nói cái gì nữa đây, vừa rồi bà nói Trà Trà lớn lên rất xinh đẹp, đúng rồi, không phải cháu nói khoảng thời gian trước anh trai của cháu có nói thích một cô gái nhỏ sao? Bà vừa nghĩ, cũng không biết dáng vẻ của cô gái đó như thế nào, cháu nhìn xem anh trai của cháu cũng thật vô dụng, ngay cả một cô gái mà cũng không theo đuổi được, quá vô dụng."

Nghe bà cụ nói như vậy, nụ cười trên khóe miệng Tô Trà cứng đờ trong giây lát.

Phó Kiều Kiều trêu chọc liếc mắt nhìn đồng bọn nhỏ của mình.

Tô Trà đáp lại bằng một ánh mắt, quả nhiên là bình tĩnh!

Phó Kiều Kiều thu hồi ánh mắt, trong lòng thầm đáp lại bà cụ.

Chậc chậc, không phải cô gái mà anh trai mình thích đang ngồi ngay trước mặt bà cụ sao?

Chỉ trong vòng ba giây, Tô Trà đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, thản nhiên.

Tô Trà tỏ vẻ: Chỉ cần mình không nói gì, mình sẽ không khó xử!

Bà cụ cũng lảm nhảm rằng tính tình của Phó Hành Khanh không được lòng con gái, nếu không cũng sẽ không theo đuổi được cô gái kia, bà cụ nói từ tính cách đến mấy chuyện xấu hổ thuở còn nhỏ của anh, nói hết cái này đến cái khác, thật đáng kinh ngạc.

Nghe bà cụ nói, Tô Trà ngồi ở bên cạnh mỉm cười không nói.

Khi bà cụ nhìn qua hỏi ý kiến, Tô Trà ngoan ngoãn gật đầu để bày tỏ sự đồng tình với bà cụ.

Tô Trà: Ừm, ừm, những gì bà nói là chính xác.

Ngoan ngoãn.

Phó Kiều Kiều đứng ngoài quan sát, nhìn bà cụ liên tục kể về những chuyện xấu hổ khi còn nhỏ của anh trai mình, âm thầm thông cảm cho anh trai mình.

Còn có...

Bà ơi, đừng nói về chuyện một tuổi đái dầm!

Đừng tiếp tục nữa!

Phó Hành Khanh trở về, sợ là sẽ khóc đấy…

.

"Tô Trà, cậu đừng nghe những gì vừa rồi bà tớ nói, thật ra anh trai của tớ cũng rất tốt, cậu ngẫm lại thử xem, vóc dáng cao ráo, đôi chân dài, lớn lên cũng khá đẹp trai."

"Tớ không có, tớ không ngờ anh trai cậu có một tuổi thơ phong phú như thế." Nghĩ đến những lời bà cụ nói về Phó Hành Khanh, Tô Trà không khỏi bật cười.

Nói về cảm nhận của Tô Trà khi lần đầu tiên gặp mặt Phó Hành Khanh thì anh có một loại cảm giác rất thiếu niên, tỏa nắng còn có chút phóng khoáng.

Lần sau gặp lại thì chững chạc, nghiêm túc, đột nhiên thay đổi tính tình, hoàn toàn không giống một người chút nào.

"Đúng là rất phong phú, bị đánh nhiều thì khỏi nói, hình như tớ chưa kể với cậu, anh em tớ được ông cụ nuôi nấng. Khi chúng tớ còn nhỏ, cha mẹ bận rộn công việc nên không có thời gian đưa đón chúng tớ, hai anh em tớ lớn lên cùng ông cụ ở nơi này. Tính tình của ông nội tớ rất nghiêm khắc, bây giờ ông cụ lớn tuổi rồi thì không sao, nhưng trước đây hơi một tí là ông cụ sẽ lấy thắt lưng quất cha và anh trai tớ.”

Những lời này của Phó Kiều Kiều tuyệt đối không phải lời nói dối, ở thế hệ của ông cụ luôn quan tâm đến việc “phía dưới gậy gộc mới có con hiếu thảo”, đã là con trai thì quăng ngã đập đánh là chuyện bình thường, ngay cả Phó Kiều Kiều là con gái trong nhà cũng phải chịu không ít giáo huấn từ ông cụ.

Khi còn nhỏ Phó Hành Khanh rất nghịch ngợm, cả ngày phá làng phá xóm không lúc nào yên, ông cụ cầm dây lưng đánh cũng không ít lần, cũng bởi bà cụ thường cản ông cụ lại thì Phó Hành Khanh mới có thể lớn được như vậy.

Thực ra Phó Kiều Kiều cũng chưa bao giờ nghĩ rằng anh trai cô ấy sẽ trở thành một người như bây giờ, so với lúc anh cô ấy còn nhỏ thì khác xa hoàn toàn.

"Đúng rồi, Trà Trà, Lý Bạch Lộ ở khu nhà của chúng tớ đã trở lại, cậu chưa gặp người này bao giờ nhỉ? Lúc trước không biết cô ta đã phạm vào chuyện gì mà bị đưa đến vùng nông thôn, còn thực tế thì vài ngày trước cô ta đã quay về." Nói về Lý Bạch Lộ, Phó Kiều Kiều lập tức nghĩ đến Diệp Tòng Dung.

Cô ấy vừa nghĩ đến Diệp Tòng Dung thì ngẩng đầu lên đã thấy anh ấy.

Cách đó không xa, Diệp Tòng Dung dẫn theo một cô gái đi tới đây, bên cạnh anh ấy là một cô gái khác trông trắng trẻo, sạch sẽ và xinh xắn.

Chỉ là, thoạt nhìn hơi giống Lý Bạch Lộ, ngũ quan có đến ba bốn phần giống.

Nhớ đến lần trước gặp được người khi đang trên xe, Phó Kiều Kiều cuối cùng cũng rõ ràng, đây có lẽ là người yêu của Diệp Tòng Dung.

"Kiều Kiều, em dọn đồ đi đâu vậy?" Diệp Tòng Dung cũng nhìn thấy Phó Kiều Kiều, xét cho cùng anh ấy và Phó Hành Khanh là bạn thời thơ ấu, lại lớn lên cùng một khu nhà, cho nên Diệp Tòng Dung chủ động chào hỏi.

"A, em dọn ra ngoài, em không ở trường học mà học kỳ này có lẽ rất bận rộn, cho nên em mới chuyển đến căn nhà hồi xưa của bà, anh Diệp. Vị này là…" Ánh mắt quan sát của cô ấy dừng lại trên người cô gái đứng bên cạnh Diệp Tòng Dung.

Diệp Tòng Dung nở một nụ cười phóng khoáng rồi trả lời: "Người yêu của anh, Đặng Thư Hàm, Thư Hàm đây là em gái của bạn anh, Phó Kiều Kiều."

Diệp Tòng Dung giới thiệu ngắn gọn về cả hai bên một chút, sau đó ánh mắt anh ấy dừng lại trên người Tô Trà vẫn luôn im lặng từ đầu đến giờ.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 382: Chương 382



Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Tòng Dung, Phó Kiều Kiều nhếch miệng cười rồi giới thiệu đơn giản một câu: "Anh Diệp, đây là bạn của em, Tô Trà."

"Xin chào."

"Xin chào."

Tô Trà và Diệp Tòng Dung đều chào hỏi ngắn gọn, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt nên Tô Trà vẫn giữ nụ cười lịch sự.

Tuy nhiên điều mà Tô Trà không biết là mặc dù hai người lần đầu tiên gặp nhau nhưng đây không phải là lần đầu tiên Diệp Tòng Dung nghe đến cái tên "Tô Trà".

Diệp Tòng Dung mới trở về được một khoảng thời gian ngắn, anh ấy cũng tụ tập với mấy đứa bạn trong khu nhà vài lần, từ trong miệng của họ cũng biết được một chút thông tin của Tô Trà.

Điều khiến Diệp Tòng Dung vô cùng ấn tượng là Tô Trà lại có thể là đối tác của Trầm Trang.

Trầm Trang có thể được coi là người giỏi nhất trong nhóm của họ bây giờ, mặc dù anh ta không làm trong bất kỳ một đơn vị quốc gia nào, nhưng anh ta đã kiếm được rất nhiều tiền từ chính công việc kinh doanh của mình, hiện tại bọn họ làm việc trong các đơn vị này so ra còn không bằng Trầm Trang.

Vừa phát minh ra ti vi vừa phát minh ra tủ lạnh, chỉ nghĩ thôi cũng biết kiếm được bao nhiêu rồi.

Ánh mắt Diệp Tòng Dung lơ đãng liếc qua Tô Trà, theo như anh ấy thấy, mặc dù cô gái nhỏ này tuổi còn trẻ nhưng e là không đơn giản.

Sau nhiều năm lăn lộn trong quan trường, Diệp Tòng Dung cũng rèn được cho mình một đôi hỏa nhãn kim tinh, đây là thứ chính xác nhất để đánh giá con người.

Hai bên nói với nhau vài câu rồi ra về.

Trước khi đi, Tô Trà có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt dò xét của Diệp Tòng Dung dành cho cô.

Tô Trà ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt nhìn qua của Diệp Tòng Dung.

Có lẽ không ngờ rằng Tô Trà sẽ nhìn sang nên khi bắt gặp ánh mắt của Tô Trà thì Diệp Tòng Dung sững người một lúc, sau đó anh ấy nhanh chóng hồi phục tinh thần và cười một cách lịch sự.

Thấy phản ứng của Diệp Tòng Dung, Tô Trà cũng nhe răng cười sau đó thu hồi tầm mắt.

Đi được một đoạn, Phó Kiều Kiều nhịn không được mà nói về bạn gái của Diệp Tòng Dung.

"Trà Trà, cậu có cảm thấy Đặng Thư Hàm vừa rồi trông hơi giống Lý Bạch Lộ không? Đặc biệt là khuôn mặt lúc nhìn nghiêng thì gần như giống đến chín phần, nếu không biết rất dễ nhận nhầm người." Phó Kiều Kiều dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Trà Trà, cậu không biết đâu, trước đây người Diệp Tòng Dung thích chính là Lý Bạch Lộ, mọi người trong khu nhà đều biết rằng Diệp Tòng Dung thích Lý Bạch Lộ còn Lý Bạch Lộ thì thích..." Anh trai của tớ!

Suýt nữa thì Phó Kiều Kiều đã nói ra mấy từ cuối cùng, may mắn là cô ấy đã phanh lại kịp thời, nếu không thì đang lúc anh trai cô ấy bắt đầu theo đuổi Tô Trà, nói ra chuyện này không phải là đang hãm hại anh trai sao?

Cô ấy lén ngước mắt lên liếc nhìn bạn tốt của mình.

Khoảnh khắc tiếp theo, Phó Kiều Kiều bắt gặp ánh mắt cười như không cười của người bạn tốt.

“Lý Bạch Lộ thích anh trai của cậu.” Tô Trà cười, bổ sung hoàn chỉnh những lời vừa rồi Phó Kiều Kiều chưa nói xong.

“Làm sao cậu biết?” Phó Kiều Kiều tò mò, cô ấy chưa từng nói qua chuyện này cho nên Tô Trà làm sao mà biết được vậy?

Tô Trà khẽ cười một tiếng rồi trả lời: "Tớ thông minh."

Lúc trước Lý Bạch Lộ cho người tới điều tra chuyện của cô, ngay lúc đó Tô Trà đã biết rằng những gì Lý Bạch Lộ làm có liên quan đến Phó Hành Khanh, chuyện này quả thật quá dễ đoán.

.

Phía sau, Trương Huy nhìn hai cô gái đang nói chuyện trước mặt mình, vẫn luôn im lặng, nhưng trong lòng anh ấy cũng hoạt động không ít.

Trương Huy tỏ ý , Tô Trà đã biết việc Lý Bạch Lộ thích Phó Hành Khanh từ lâu, lúc trước chuyện Lý Bạch Lộ bị tiễn đi không tránh khỏi có một tay Tô Trà ngầm đẩy một phen.

Lúc đầu, Lý Bạch Lộ tìm Lý Mai Mai để làm người chịu tội thay, nhưng hóa ra Tô Trà cũng rất "xấu xa", còn vạch trần việc làm của Lý Bạch Lộ, nếu không Lý Bạch Lộ vẫn sẽ không đi.

Lúc đó công việc của cha con nhà họ Lý cũng bị ảnh hưởng nhất định, phải mất nửa năm mới có thể hòa hoãn lại.

Đồng thời Trương Huy cũng biết rằng, Lý Bạch Lộ cũng không tránh được bị âm thầm giám sát khi cô ta ở nông thôn, dù Lý Bạch Lộ có làm cái gì đi chăng nữa thì nhất cử nhất động của cô ta đều bị chú ý.

Trong khoảng thời gian ở nông thôn không phải là không có người tìm cách tiếp cận Lý Bạch Lộ, nhưng Lý Bách Lộ cũng thông minh nên chỉ tránh đi mà thôi.

Chỉ cần Lý Bạch Lộ có chút ý nghĩ tiếp xúc với những thế lực đó thì hôm nay Lý Bạch Lộ cũng sẽ không có cơ hội trở về Bắc Kinh.

Khi đến bãi đậu xe, ba người để đồ của Phó Kiều Kiều vào trong xe.

Sau khi lên xe, vài phút sau Trương Huy lái xe rời khỏi đại viện.

Ngồi trong xe, Phó Kiều Kiều vẫn không ngừng nói về sự giống nhau giữa Đặng Thư Hàm và Lý Bạch Lộ.

Tô Trà cũng mỉm cười và nói với cô ấy vài câu.

Theo như vừa rồi Tô Trà quan sát, Diệp Tòng Dung là một người thông minh.

Là một người thông minh, anh ấy hiểu được thế nào là gần lợi tránh hại, người đàn ông như vậy mới là người thực tế nhất.

Đúng là Diệp Tòng Dung thích Lý Bạch Lộ, nhưng người xưa có câu, vợ chồng vốn là chim cùng rừng, gặp họa mỗi người bay một ngả!

Huống chi, Diệp Tòng Dung và Lý Bạch Lộ còn không có quan hệ gì với nhau.

Vì vậy, khi Lý Bạch Lộ bị đuổi đi thì Diệp Tòng Dung cũng lựa chọn tránh xa ván cờ này.

Đối với một người thực tế như Diệp Tòng Dung, điểm mấu chốt là anh ấy có thể chấp nhận một cô gái xuất thân từ một gia đình bình thường mà anh ấy thích, nhưng anh ấy sẽ không bao giờ chấp nhận Lý Bạch Lộ, người đã khiến nhà họ Lý bị các cấp lãnh đạo ghi nhớ.

Hơn nữa ai biết được với đầu óc của Lý Bạch Lộ thì trong khoảnh khắc nào đó có thể làm ra chuyện gì hay không?

Nếu Diệp Tòng Dung muốn đi gặp Lý Bạch Lộ thì cũng không khó, tuy rằng anh ấy và Lý Bạch Lộ không có khả năng, nhưng những lúc gặp nhau thì dường như hồi ức tuổi trẻ về một bạch nguyệt quang* đã chôn sâu trong lòng sẽ một lần nữa hiện lên, đối với một người đàn ông nó giống như cảm xúc nhớ nhung hay tưởng nhớ.

*Bạch nguyệt quang ám chỉ người mình ái mộ, yêu thương nhưng không được ở bên, giống như mặt trăng rất sáng ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng lại rất xa không thể với tới.

Giống như người ta thường nói, thứ tốt nhất là thứ bạn không thể có được, tuy không có được nhưng đã từng là điều tuyệt đẹp nhất trong lòng mỗi người.

Chỉ có thể nói, Diệp Tòng Dung thích mẫu người giống như Lý Bạch Lộ và Đặng Thư Hàm, trắng trẻo, thanh tú, mềm yếu, nhưng đối với Diệp Tòng Dung, người mà anh ấy thực sự thích có thể không phải là Lý Bạch Lộ, cũng có thể không phải Đặng Thư Hàm...

Đây cũng là cái mà người đời sau gọi là cặn bã.

Họ không phải là người thay thế, bởi vì dù là Lý Bạch Lộ hay Đặng Thư Hàm đều chỉ là tình cờ trở thành mẫu người mà Diệp Tòng Dung thích mà thôi.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 383: Chương 383



Tô Trà đã sống hai cuộc đời, chuyện này cô cũng thấy rất nhiều.

Trên đời này không có ai là không thể sống khi mà phải rời xa ai đó, phụ nữ luôn mềm lòng và tình cảm hơn đàn ông.

Sau khi một người phụ nữ mất chồng, cô ấy có thể ôm lấy những hồi ức đã khắc sâu trong tim mà sống phần đời còn lại một mình.

Đàn ông mất vợ, hầu như những người trẻ ở độ tuổi ba mươi, bốn mươi chưa từng có chuyện không kết hôn tiếp, đừng nói là ba mươi, bốn mươi tuổi, cho dù đã sáu mươi, bảy mươi tuổi, nếu tuổi đã già mà tâm không già thì vẫn có thể tìm được chồng già vợ trẻ về nhà.

Đương nhiên, không phải không có người đàn ông chung tình, chỉ có thể nói đó là số ít.

Một giờ sau, xe dừng trước nơi ở mới của Phó Kiều Kiều.

Ba người xuống xe rồi xách đồ vào nhà, nhân tiện thu dọn một chút.

Dọn dẹp xong cũng đã hơn một giờ trưa, Phó Kiều Kiều muốn giữ Tô Trà ở lại ăn cơm nhưng Tô Trà từ chối.

Sau khi rời khỏi nhà Phó Kiều Kiều, Tô Trà trở về nhà.

Chân trước Tô Trà vừa bước vào nhà, chân sau Tô Thắng Dân cũng lo lắng, vội vàng trở về nhà.

Tô Thắng Dân vừa bước vào cửa, nhìn thấy con gái ở nhà nên vội vàng nói: "Trà Trà, hiện tại con có bận không? Nếu không bận gì thì con đến trường học đón Tô Bảo về nhà đi, chúng ta phải nhanh chóng trở về quê một chuyến, chú nhỏ của con vừa gọi điện thoại đến nói rằng ông của con sắp không chống đỡ được nữa rồi.”

Nghe Tô Thắng Dân nói vậy Tô Trà sửng sốt, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần nói: "Con đi đón Tô Bảo ngay đây, mẹ đâu rồi ạ? Nếu không thì con cũng qua đón mẹ được không?"

"Không cần, mẹ con đang trên đường trở về rồi."

Không kịp nói quá nhiều, Tô Thắng Dân đã vội vàng vào phòng thu dọn đồ đạc.

Tô Trà cùng Trương Huy cũng vội vã ra ngoài để chuẩn bị đi đón Tô Bảo.

Khi nghe tin về ông cụ Tô, Trương Huy cũng sững sờ trong giây lát, ngay cả bản thân Tô Trà cũng hoài nghi liệu chuyện xảy ra với ông cụ có liên quan gì đến cô không.

Lúc trước rời khỏi thành phố C, lãnh đạo bên trên đã nói rằng họ sẽ đặc biệt quan tâm đến người nhà của Tô Trà, thân thể của ông cụ vẫn luôn khá tốt, không bệnh tật cũng không đau ốm cho nên tại sao đột nhiên lại không chống đỡ được?

Sau khi đón Tô Bảo, Trương Huy đã biết tường tận những chuyện xảy ra với ông cụ.

Sau khi biết chuyện, Trương Huy lập tức nói với Tô Trà.

Chuyện này mới xảy ra vào buổi sáng hôm nay, tính đến thời điểm hiện tại cũng chưa đầy hai tiếng đồng hồ, ngay khi nhà họ Tô đưa ông cụ đến bệnh viện thì Trương Huy cũng đã nhận được tin tức.

Về phần Tô Thắng Dân có thể nhận được tin tức trước Trương Huy, đó là bởi vì khi ông cụ vừa xảy ra chuyện thì Tô Thắng Lợi đã ngay lập tức gọi điện thoại cho Tô Thắng Dân trong khi đó Tô Thắng Hoa đưa ông cụ đến bệnh viện.

Còn phải nói thêm về chuyện này, ông cụ đã nhận thầu vườn cây ăn quả, mấy năm nay nó đã ra trái, thấy cuộc sống ngày càng ngày càng tốt, bà con làng bên ai cũng biết.

Nhưng những đứa trẻ hư thì nơi nào cũng có, trong lúc nghỉ, một số đứa trẻ hư ở làng bên đã đến vườn của ông cụ để ăn trộm cam, lúc này trên cây về cơ bản không có quả vì vậy cũng không có gì quá quan trọng, chuyện những đứa trẻ xấu này ăn cắp trái cây đã bị ông cụ bắt gặp và phê bình hai lần.

Thế nhưng mấy đứa trẻ hư này không nghe vì vậy đã xảy ra chuyện, một đứa trẻ bị gãy chân khi trèo cây, sau đó người nhà của đứa trẻ đó đã tìm đến tận cửa nhà họ Tô.

Chỉ có ông cụ, bà cụ và Tô Thắng Hoa ở quê, người nhà đứa trẻ tìm thấy nhà của ông cụ nhà họ Tô, ồn ào nhốn nháo xô xô đẩy đẩy khiến ông cụ bị ngã, đập đầu ông cụ chảy m.á.u đầm đìa, khi được đưa đến bệnh viện thì bác sĩ thông báo rằng ông cụ đang trong tình trạng nguy kịch .

Bây giờ ông cụ vẫn đang được cấp cứu, tình hình cụ thể vẫn phải chờ tin tức.

Sau khi nghe những lời của Trương Huy, tâm trạng của Tô Trà trở nên phức tạp.

Sinh mệnh ấy mà, có đôi khi thực sự rất mỏng manh.

Ngẫm lại, ngày thường tinh thần ông cụ luôn rất phấn chấn, đột nhiên gặp phải chuyện này, thật là…

Tô Trà đón Tô Bảo trở về nhà, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi cũng tùy tiện thu dọn vài thứ rồi lập tức đi thẳng đến nhà ga.

Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi vốn đang lo lắng rằng chuyến đi này sẽ làm chậm trễ công việc của Tô Trà, nhưng sau khi nghe Tô Trà nói công việc bên kia tạm thời có thể nghỉ ngơi một thời gian thì họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc 3:30 chiều, một nhà bốn người của Tô Trà cùng với Trương Huy đã ngồi trên xe lửa.

Xe lửa đến thành phố C thì đã tám giờ tối, khi đoàn người xuống xe lửa thì trời đã tối rồi, lúc này thời tiết ở thành phố C còn rất lạnh và ẩm ướt.

Vương Tú Mi lấy một chiếc áo khoác bông cho Tô Trà mặc, cả gia đình bước ra khỏi nhà ga xe lửa rồi nhanh chóng đi thẳng đến bệnh viện.

Khi đến bệnh viện, trước khi đến phòng bệnh thì họ tình cờ gặp Lương Tố.

Lương Tố nhìn thấy cả gia đình Tô Thắng Dân thì cũng biết họ về đây là vì chuyện của ông cụ.

"Đừng lo lắng, ông cụ qua cơn nguy kịch rồi, phẫu thuật rất thành công, hiện tại đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường." Lương Tố nói.

Tô Thắng Dân nghe Lương Tố nói như vậy thì lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, ông vẫn cố gắng chống đỡ cho đến bây giờ, hiện tại tảng đá đè nặng trong lòng cũng đã không còn, Tô Thắng Dân đột nhiên cảm thấy chân có chút bủn rủn.

Ôi, không thể đứng được nữa.

“Vợ ơi, mau mau mau, đỡ anh một chút.” Hai tay Tô Thắng Dân đặt ở trên người Vương Tú Mi.

Trên người đột nhiên nặng thêm một người, hai vợ chồng kết hôn nhiều năm nên Vương Tú Mi cũng biết rất rõ tính tình này của chồng bà.

Duỗi tay túm chặt Tô Thắng Dân, Vương Tú Mi tức giận nói: "Anh có đứng được hay không vậy?" Quở trách một câu xong, Vương Tú Mi lại ngẩng đầu lên, ngượng ngùng cười với Lương Tố rồi nói đùa: "Xấu hổ quá, người này nhà em cứ như vậy, để chị chê cười rồi."

“Phì!” Lương Tố không nhịn được cười, tiếp tục nói: “Không có việc gì, mọi người mau đi đến phòng bệnh thăm ông cụ đi.”

"Ôi, vậy chúng em đi trước đây." Vương Tú Mi trả lời.

Khi Lương Tố đã đi xa, Vương Tú Mi liếc nhìn Tô Thắng Dân, không biết nên khóc hay nên cười nói: "Anh đã khỏe chưa, có đi được không? Nếu không để em cõng anh thì sao?"

“Đừng, đừng bận tâm!” Tô Thắng Dân chậm lại một chút, đứng thẳng người rồi nói: “Anh tự mình đi được.”

Để vợ cõng ư, ông có còn mặt mũi hay không chứ?

Liếc mắt một cái bà đã biết Tô Thắng Dân đang nghĩ gì, Vương Tú Mi trào phúng một câu: "Có lúc nào mà anh có mặt mũi à?"

"Vương Tú Mi, em nói lời này là không đúng rồi, anh là người đàn ông của em đó, em có thể đừng phá anh được không?"

"Ồ, lần sau em sẽ giữ thể diện cho anh."

"Ha ha ha, anh biết vợ đối với anh tốt nhất mà."

"Đi, đi, đi, thật là buồn nôn."
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 384: Chương 384



Tô Trà và Tô Bảo nhìn hai vợ chồng, hai mặt nhìn nhau rồi ngoan ngoãn đi theo phía sau vào phòng bệnh.

Vài phút sau, đến trước cửa phòng bệnh, bọn họ mở cửa và bước vào.

Trong phòng bệnh, Tô Thắng Hoa, Tô Thắng Lợi, Lưu Mĩ Lan và bà cụ đều ở trong phòng.

Nhìn thấy cả gia đình Tô Thắng Dân trở về, những người trong phòng bệnh cũng sửng sốt trong giây lát.

Lúc này, ông cụ đã tỉnh và đang nằm trên giường bệnh.

Nhìn thấy cả gia đình Tô Thắng Dân trở về, ông cụ trước hết nhìn về phía Tô Trà rồi mỉm cười.

Đối mặt với nụ cười của ông cụ, Tô Trà cũng mỉm cười tiến lên vài bước, đi tới mép giường bệnh và hỏi: "Ông, ông đỡ hơn chưa, đầu ông còn đau không ạ? Bà ơi, bác sĩ nói thế nào ạ?"

“Đã sớm không có việc gì, chỉ là còn có chút đau.” Ông cụ cười đáp.

"Khá tốt, bác sĩ nói chăm sóc một thời gian nữa sẽ ổn thôi." Bà cụ đồng ý.

"Đúng vậy, khá tốt, mấy ngày nữa ông có thể ra viện được rồi, Tô Trà, công việc của cháu bận rộn như vậy sao lại trở về làm gì, đây là vừa mới xuống xe lửa sao? Cháu đã ăn gì chưa?"

"Công việc của cháu tạm thời không bận lắm, hơn nữa ông xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu cháu không về thăm ông thì làm sao an tâm được? Cháu đã ăn cơm trên tàu rồi nên hiện tại không đói bụng ạ.” Tô Trà cười trả lời.

Nghe những lời Tô Trà nói, ông cụ rất vui.

Ông cụ đã lâu không gặp Tô Trà và Tô Bảo nên ông lôi kéo hai chị em nói chuyện một lúc rồi mới để họ đi.

Đã gần đến giờ, Tô Thắng Dân và những người khác đều rời khỏi phòng bệnh, chỉ có bà cụ ở lại trong phòng bệnh.

Mấy đứa trẻ con đều đang nói chuyện bên ngoài.

Góc cầu thang tương đối yên tĩnh và không có nhiều người.

Tô Thắng Dân là người đầu tiên nói về chuyện này của ông cụ: "Chuyện này của ông cụ xử lý thế nào rồi?"

"Anh còn chưa xử lý, mấy ngày nay anh đều bận rộn chạy tới bệnh viện." Tô Thắng Hoa thành thật trả lời.

Mấy ngày nay người nhà đều chăm sóc ông cụ trong bệnh viện nên không có thời gian giải quyết sự việc.

Nghe được lời nói của Tô Thắng Hoa, Tô Thắng Dân mím môi, nghiêm mặt hỏi: “Người nhà của đứa trẻ kia không đến bệnh viện sao?”

“Không tới.” Tô Thắng Lợi nói đến đây cũng tức giận: “Cái gia đình này thật sự không phải người, xảy ra chuyện cũng không lộ mặt lần nào, lại đúng ngay ngày hôm đó em không ở nhà, bằng không em thế nào cũng phải đánh bọn họ răng rơi đầy đất."

Nghe nói đối phương không xuất hiện, sắc mặt Tô Thắng Dân trở nên khó coi.

"Thế này đi, anh cả anh đi báo công an đi, em cùng lão tam đến nhà đứa trẻ kia một chuyến."

Tô Thắng Dân đã làm kinh doanh vài năm nên cũng hiểu biết và thông thạo pháp luật, nếu chuyện này đặt ở trong quá khứ, ông chắc chắn sẽ không nói hai lời mà ba anh em sẽ đánh đến thẳng cửa nhà người ta luôn, nhưng sau khi tiếp xúc với các mặt của xã hội, Tô Thắng Dân cũng biết đánh nhau không tốt, pháp luật mới là thứ định đoạt cuối cùng.

Sau khi Tô Thắng Dân sắp xếp ổn thỏa, Tô Thắng Hoa đến đồn công an để gọi công an, trong khi đó Tô Thắng Dân và Tô Thắng Lợi đến nhà của đứa trẻ ở làng bên.

Tô Trà không yên tâm nên dẫn Trương Huy đi cùng.

Vương Tú Mi vốn dĩ không muốn để Tô Trà đi theo, nhưng sau đó Tô Trà nói vài câu thì Vương Tú Mi mới không phản đối.

Sắp xếp xong xuôi, Tô Bảo đi theo Lưu Mĩ Lan trở về nhà, Vương Tú Mi cùng bà cụ trông coi ông cụ ở bệnh viện.

Đến xem thái độ của đối phương thế nào, nếu họ nhận ra lỗi lầm của mình, việc hòa giải riêng tư không phải là không thể.

Hai giờ sau, khi đến nhà của gia đình đó, sự thật chứng minh cả gia đình này không phải là người tốt.

Cũng đúng, nếu người ta chỉ đơn thuần muốn nói đạo lý thôi thì khi con nhà mình ăn cắp thứ gì đó rồi tự ngã gãy chân cũng sẽ không còn mặt mũi nào đến cửa nhà người ta để gây sự cả, cuối cùng còn ầm ĩ đến mức ông cụ phải vào bệnh viện.

Đứa trẻ ăn trộm cam họ Ngô, nhà họ Ngô không ở riêng mà cả nhà sống cùng nhau, có hơn hai mươi người lớn nhỏ.

Có thể là vì truyền thống gia đình, vừa nghe nói Tô Thắng Dân và những người khác đến, tất cả các thành viên trong nhà họ Ngô đều trừng mắt nhìn và tỏ vẻ hung dữ.

"Các người muốn thế nào, tôi nói cho các người biết, chuyện này chúng tôi rộng rãi không quan tâm, đứa trẻ nhà chúng tôi bị ngã gãy chân ở trong vườn trái cây nhà các người mà chúng tôi còn chưa nói cái gì, ông cụ nhà các người cũng không phải không có chuyện gì sao?"

"Đúng vậy, chuyện này coi như hòa nhau, chân của đứa trẻ nhà chúng tôi vẫn còn đặt trên tấm ván, chúng tôi cũng chưa nói gì, các người còn muốn như thế nào?"

"Nhìn xem con tôi bây giờ mới bao nhiêu tuổi, ngộ nhỡ cái chân này mà có di chứng gì thì người làm mẹ như tôi c.h.ế.t mất".

"Đúng vậy, chúng tôi đã không bới lông tìm vết mà các người còn tìm đến tận cửa, làm sao, muốn đánh nhau à?"

Chứng kiến

bộ dạng một đám người gian ác nhà họ Ngô khiếu nại trước, Tô Thắng Dân xem như đã mở mang kiến thức.

"Tôi không phủ nhận tuổi của đứa trẻ, nhưng chuyện các người ầm ĩ đến mức khiến cha tôi phải nhập viện thì các người cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích, tôi đã báo công an rồi, một lát nữa đồng chí công an sẽ đến để xem xét tình hình. Nếu ai trong số các người đến nhà tôi gây rắc rối thì chuyện này không xong đâu." Tô Thắng Dân quá lười để nói những điều vô nghĩa, nếu đối phương không nói lý, vậy việc công xử theo phép công đi.

Khi nhà họ Ngô vừa nghe thấy báo công an thì có phần hoảng sợ.

Theo nhà họ Ngô, đây là mâu thuẫn trong thôn, có người nào mà chưa từng xảy ra chuyện đánh nhau trong thôn đâu, sao đến chuyện ông cụ nhà họ Tô lại gọi công an?

Chuyện của ông cụ đúng thật là nhà họ Ngô là có lỗi, khi nghe tin công an đến thì họ không khỏi hoảng sợ.

“Cậu, cậu đừng lấy việc báo công an ra để hù dọa chúng tôi, chúng tôi, chúng tôi, chúng tôi không sợ!” Bà cụ nhà họ Ngô cứng cáp đáp.

Ngoài miệng bà ta ồn ào nói không sợ nhưng khi nói chuyện lại nói lắp!

Tô Trà ngoan ngoãn đứng sau lưng cha nhìn hai chân đang run rẩy của bà cụ Ngô, không khỏi bật cười.

Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, nếu không sợ thì ít nhất chân bà đừng run chứ?

Nụ cười của Tô Trà quá đột ngột khiến không ít người nhìn qua.

Tô Trà ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của mọi người, lộ ra vẻ mặt vô tội.

Nhìn cô làm gì, chống lại đi chứ!

Tô Trà tỏ vẻ: Cô chỉ cười và không nói gì.

Bà cụ Ngô sống đến từng này tuổi mà còn bị một cô bé cười nhạo nên lập tức không dám làm gì.

Bà ta đánh không lại hai anh em lớn nhà họ Tô mà còn đánh không nổi một cô gái mỏng manh yếu ớt sao?
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 385: Chương 385



Bà cụ Ngô lê đôi chân nhỏ loẹt quẹt chạy tới, giơ bàn tay lên định tát Tô Trà.

Bà cụ chạy tới với tốc độ cực nhanh, nhưng còn chưa kịp tới gần Tô Trà đã bị đá văng ra xa.

Bà cụ phịch một tiếng... ngã xuống mặt đất.

Bà ta bị ngã đến mơ màng, mất một lúc lâu sau bà cụ Ngô mới định thần lại.

"Ôi ôi, g.i.ế.c người rồi!"

Bà cụ nằm xuống ngay tại chỗ rồi ôi ôi kêu to.

Tư thế đó giống như: Hôm nay nếu không có một trăm nghìn thì đừng nghĩ đến chuyện bà cụ này đứng lên!

Trương Huy rút chân lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn bà cụ đang vừa lăn lộn vừa la lối khóc lóc trên mặt đất.

Bà cụ vừa kêu gào thì ông cụ nhà họ Ngô lập tức bắt đầu chỉ trích.

"Sao các người lại đánh người? Tuổi bà cụ đã cao như vậy rồi mà các người còn đá tôi, ôi trời còn có công lý không cơ chứ?"

"Cậu có phải đàn ông hay không, một bà cụ mà cậu cũng có thể giơ chân đá như vậy sao?"

“Đến tuổi này rồi cậu không hiểu thế nào là kính già yêu trẻ sao?”.

Trương Huy: Anh ấy biết kính già yêu trẻ!

Anh ấy cũng rất bất bất đắc dĩ đó...

Huống chi, cú đá vừa rồi của anh ấy đã kìm hãm sức mạnh nên Trương Huy rất rõ ràng bà cụ cũng không có vấn đề gì hết.

Nhưng mà, bà cụ, bà chọn mất thời gian lâu như vậy mà lại trùng hợp chọn đúng Tô Trà, người không nên động vào nhất...

“Sao lại thế này, sao lại thành ra thế này, mọi người vây quanh đây làm gì?”

“Đi đi, đừng ở đây nữa, mấy người đi hết đi!”

Trong khi bà cụ còn đang lăn lộn trên đất, la khóc om sòm thì một đồng chí công an đã tới, thấy dân làng túm tụm lại vòng trong vòng ngoài, đồng chí bèn xua tay đuổi người đi.

Những năm đó, người dân vẫn còn rất e sợ với công an, vậy nên đã có vài người tốp năm tốp ba lập tức rời đi.

Những người này không phải không muốn xem trò vui, chỉ có điều họ thấy công an đã tới rồi, bây giờ mà còn ở lại, lỡ như bị gô cổ đi hết thì sao?

Người trong thôn suy nghĩ khá đơn giản, không hiểu rõ pháp luật, công an đã bảo họ đi thì họ ngoan ngoãn nghe theo.

Hơn nữa đối với cái thôn này, ông Ngô cũng chỉ được xem là đống cứt chuột, quan hệ hằng ngày với người trong thôn không tốt lắm, tính tình của mấy người trong nhà này cũng không mấy dễ chịu.

Hôm nay bà Ngô nhổ củ cải trắng của người khác, ngày mai bà Ngô nhổ mầm tỏi của người khác, coi vườn rau nhà người ta như của mình.

Khoảng thời gian trước, người trong thôn còn nghe nói cháu trai nhà họ Ngô ăn trộm cam ở làng bên bị gãy chân, sau lại nghe nói đích thân ông Ngô chạy sang thôn bên cạnh làm ầm ĩ, khiến cho ông chủ vườn cam phải nhập viện.

Người trong thôn lúc rảnh rỗi cũng không có nhiều thú vui giải trí, cũng nghe được chút chuyện của gia đình ông Tô ở thôn bên cạnh.

Người nhà này đều rất có năng lực, anh cả cùng ông cụ nhận thầu vườn trái cây, anh hai rất giỏi, đã lên Bắc Kinh, là thành phố lớn luôn đó, còn cậu ba thì làm việc trong bưu điện trên thị trấn, công ăn việc làm ổn định.

Đây không phải là gia đình mà ông Ngô có thể tùy tiện đụng vào, thế nhưng không ngờ ông Ngô lại có thể gây chuyện đến mức khiến ông cụ nhà đấy nhập viện.

Đây chẳng là phải gây chuyện khiến nhà người ta tìm tới cửa rồi sao?

Người trong thôn cũng không quan tâm đến chuyện của ông cụ nhà họ Ngô, không đến giúp mà chỉ gây rối thêm.

.

Mấy người xem trò vui đi rồi, ông Ngô thấy đồng chí cảnh sát đến thì tiếng la “ôi, ôi” lại càng to hơn.

Đặc biệt là bà cụ, thật đúng là có kinh nghiệm cả đời bày trò, vừa rồi còn có thể kêu to hai câu, vừa thấy đồng chí công an tới, bà cụ đã bày ra một vẻ yếu ớt uể oải, diễn không ai bằng.

Giống như lập tức có thể lên trời vậy.

Về kỹ năng diễn xuất này, Tô Trà có thể chấm cho bà cụ chín mươi chín điểm, nhiều hơn lại sợ bà ta kiêu ngạo.

Nội tâm vỗ tay “bốp bốp bốp” kiểu hải cẩu

“Ôi thật ghê gớm, đến tận cổng nhà người ta để ức h**p, đồng chí công an, anh phải phân xử cho chúng tôi. Vừa rồi mẹ tôi bị người đàn ông này đạp, đạp một phát mà đã khiến mẹ tôi ngã sấp như vậy!”

Giỏi thật, khoa tay múa chân có khi xa đến năm mét, khoa trương, làm lố c.h.ế.t mất!

Những thành viên khác trong nhà họ Ngô cũng lần lượt phụ họa theo, kẻ xướng người họa, nói rằng người nhà họ Tô đều là thổ phỉ, kẻ cướp, mà nhà họ Ngô bọn họ chính là thỏ trắng yếu ớt, vừa đáng thương vừa bất lực.

Vậy thì hỏi một câu, có sợ không?

Tô Trà tỏ vẻ: ố chà, sợ nha, người ta sợ c.h.ế.t khiếp luôn đó!

Đồng chí công an nghe người nhà họ Ngô kẻ xướng người họa đến là đau đầu, vì thế quay sang Trương Huy đang bị tập thể nhà họ Ngô chì chiết.

“Anh nói đi, có chuyện gì vậy?” Đồng chí công an nói.

Trương Huy cũng không nói gì ngay mà giơ tay lấy ra một cuốn sổ nhỏ từ trong túi, đây là bằng chứng xác nhận của Trương Huy.

Anh ấy đưa tay đưa cho đồng chí công an.

Đồng chí công an nhận lấy với vẻ mặt khó hiểu, chỉ liếc nhìn một cái, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

“Bà cụ này đang muốn tổn thương người tôi phụ trách, tôi nghi ngờ thân phận của đối phương có vấn đề.” Bây giờ Trương Huy mới nói.

Dù sao, có vấn đề hay không, kiểm tra sẽ biết ngay.

Hiện tại nhốt người vào trước, nếu không có vấn đề gì thì sau này thả ra sau, cứ xem như là cho họ một bài học, đừng thấy người ta là một cô gái nhỏ thì ức h**p, Tô Trà này làm sao có thể để người khác dễ dàng bắt nạt?

“Đồng chí, mời bà theo chúng tôi về tiếp nhận điều tra.” Đồng chí nói với bà cụ còn đang nằm trên đất.

Bà cụ trợn tròn mắt, mọi người trong nhà họ Ngô cũng đều trợn tròn mắt.

Có chuyện gì vậy? Đánh người mà lại không gặp chuyện gì, người bị đánh còn bị lôi lên đồn, đây là tình huống gì vậy chứ?

“Ây, không thể nào, đồng chí công an, mẹ tôi bị đánh mà, sao lại còn bắt mẹ tôi về đồn điều tra chứ? Phải bắt hắn chứ, tên này đánh người, phải bắt hắn mới đúng!”

“Đúng vậy, tôi không làm gì cả, tôi mới là người bị đánh cơ mà!” Bà cụ cũng phụ họa theo, nhưng trong lòng đã hơi hoảng.

“Đúng vậy, là cụ đây, mời bà phối hợp với chúng tôi, theo chúng tôi về tiếp nhận điều tra.” Đồng chí công an lại nói.

“Không, không, không, tôi không đi, tôi không đến đồn công an đâu, tôi không đi!” Bà cụ thấy vẻ mặt nghiêm túc kia của anh công an cũng biết đây không phải nói đùa.

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì bà cụ trên mặt đất đã vội đứng lên chạy vào nhà.

Nhìn thấy động tác nhanh nhẹn này của bà cụ, Tô Trà hô lên một câu giỏi thật!

Vừa rồi còn giả vờ như sắp c.h.ế.t đến nơi, vậy mà lúc chạy thì chạy rất nhanh.

Đồng chí công an cũng bị động tác của bà cụ làm cho sửng sốt.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 386: Chương 386



Nhưng động tác của Tô Trà vẫn nhanh nhất, ngay khi bà cụ chuẩn bị chạy vào nhà thì Tô Trà đã nhanh chóng bước tới, vươn tay ra túm lấy cánh tay bà cụ.

Chỉ còn bước thêm một bước nữa là đã vào nhà, mà vào nhà có thể khóa cửa lại, công an nào cũng không có cách bắt bà ta.

Vậy mà bây giờ lại có người giữ tay bà ta?

Bà cụ nhìn lại, đối diện với vẻ mặt ngây thơ của Tô Trà.

“Buông ra, buông ra!” Bà cụ lắc lư cánh tay, lớn tiếng quát.

“Không, không buông.” Tô Trà nhe răng cười với bà cụ, lập tức quay lại hét to với anh công an kia: “Đồng chí công an, mau, bắt lấy bà ấy!”

Lần này, đồng chí công an phản ứng rất nhanh, tiến lên hai bước, giữ chặt bà lão, để ngăn bà cụ trốn thoát, đồng chí công an còn lấy còng ra còng tay bà ta lại.

“Cạch” một tiếng, tay đã bị còng.

Bà cụ trợn tròn mắt, cả nhà họ Ngô cũng trợn tròn mắt.

Đây, đây, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Mọi thứ diễn ra quá nhanh làm bọn họ bất ngờ không kịp phòng bị, cũng không có thời gian hiểu được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

“A a a, buông ra, tôi không cần đến đồn công an.”

“Đồng chí công an, các cậu nhầm rồi, tôi chỉ là nông dân nghèo ba đời, chưa từng làm chuyện xấu gì đâu đó?”

“Đồng chí công an, tôi là người tốt thật mà.”

Bà cụ còn cố gắng thuyết phục đồng chí công an thả bà ra, nhưng mà anh công an mang theo vẻ mặt nghiêm túc, nói với gia đình ông Ngô một câu: “Sau này người trong nhà cũng phải phối hợp điều tra.” Rồi rời đi.

Đồng chí công an đến rồi đi vội vàng, đến khi mọi người phản ứng được, thì bà cụ đã bị mang đi rồi.

Tô Thắng dân đứng trong sân nhà họ Ngô, vẻ mặt ngại ngùng, nâng tay sờ sờ mũi, rồi cũng vội vàng dẫn con gái về.

Tô Thắng Lợi đứng bên cạnh theo dõi cả quá trình, thấy anh hai rời đi, cũng bước nhanh đuổi theo.

Trên đường về nhà, Tô Thắng Lợi nhiều lần tò mò nhìn Tô Trà và Tô Thắng Dân.

Mới bao lâu không gặp, sao anh hai và Tô Trà lại trở nên lợi hại như vậy nhỉ?

Vốn là một chuyện rất khó giải quyết, vậy mà có thể xong một cách dễ dàng như vậy?

Bà cụ khóc lóc om sòm, lăn qua lộn lại cũng vô dụng, đỉnh thật đấy.

Nếu hỏi Tô Thắng Lợi sợ gì, hẳn là sợ mấy bà cụ trong thôn khóc lóc om sòm, lăn qua lộn lại như vậy, vừa khóc vừa ồn ào vừa đòi thắt cổ tự tử, sợ là không ai chịu nổi.

Đi được một lúc, Tô Thắng Lợi đến gần anh hai Tô Thắng Dân rồi nói: “Anh hai, chuyện này vậy là giải quyết xong rồi sao?”

“Gần như vậy, sau này đến cục công an xem thử, cũng hỏi thăm tình hình thế nào.” Dựa theo ý của Tô Thắng Dân, chuyện ông cụ bị nhập viện này, nhà họ Ngô phải bồi thường.

Tô Trà ngoan ngoãn đi theo Tô Thắng Dân, nghe thấy lời của cha cũng gật gật đồng ý, dáng vẻ nghe lời không ý kiến gì.

Mà Tô Thắng Lợi nghe anh hai nói như vậy, cũng biết chuyện này đến đây cũng gần xong rồi lại chuyển đề tài đến chuyện chỗ ở.

Bây giờ đã hơn nửa đêm rồi, chỗ ở của cả nhà Tô Thắng Dân vẫn chưa được sắp xếp.

“Anh hai, lát nữa anh ở tại phòng cũ của anh nhé? Khi anh không ở nhà mẹ luôn tới giúp dọn dẹp, anh vào ở không sao đâu.”

“Mẹ giúp anh dọn phòng?” Tô Thắng Dân nghe xong mà tưởng mình nghe thấy ảo giác.

Nếu không phải ảo giác, thì làm sao mẹ ông lại có thể dọn dẹp phòng cho ông?

.

Phải biết rằng trong ấn tượng của Tô Thắng Dân, bà cụ là một người mẹ nghiêm khắc, lúc nhỏ còn từng đánh ông bằng đế giày, lớn lên một chút thì luôn tỏ vẻ không muốn nhìn thấy ông, vậy thì tại sao bây giờ lại giúp ông dọn phòng?

Đây là chuyện gì thế này?

Nhìn thấy anh hai như vậy, Tô Thắng Lợi đã hiểu ra, sau đó giải thích: “Anh hai, mẹ là dọn phòng cho Tô Trà, nói sợ Tô Trà về không có chỗ ở, nên mới chịu khó dọn dẹp.”

Bây giờ Tô Trà chính là bé cưng trong lòng bàn tay của ông bà, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Về phần anh hai, trong suy nghĩ của hai vợ chồng già… e hèm, chắc là không cần nói rõ đâu nhỉ?

Nghe được lời giải thích “tốt bụng” của Tô Thắng Lợi, Tô Thắng Dân liếc mắt nhìn sang… thật ra em không cần giải thích đâu!

Tô Trà ở bên cạnh nghe hai anh em nói chuyện, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.

Cả nhà như vậy, cảm giác, cũng không tệ lắm.

Ở chung cũng khá thoải mái.

Có lẽ trong mắt người khác, cha mẹ như Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi đều có rất nhiều điểm không tốt, chẳng hạn như trước kia lười biếng tiêu hoang, bây giờ trọng nữ khinh nam, nhưng dù cho trước kia hay là hiện tại, Tô Trà vẫn xem hai người họ là một cặp cha mẹ đạt tiêu chuẩn.

Hai vợ chồng không bao giờ để cô và Tô Bảo phải chịu oan ức, Vương Tú Mi vì con gái cũng có thể cãi nhau với gia đình mẹ ruột, vì con gái đi học, hai vợ chồng ở nhà vừa khóc vừa náo loạn hết cả lên.

Tuy nói rằng trọng nữ khinh nam, nhưng đôi vợ chồng đều không hề làm Tô Bảo tổn thương, hai người đều dành những đồ ăn thức uống tốt nhất cho Tô Bảo, ngay cả việc trước đây Tô Bảo buôn bán, hai người cũng chưa từng phản đối mà chỉ đành ngầm chấp nhận.

Theo quan điểm của Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi, Tô Bảo là con trai, sau này phải lấy vợ và nuôi gia đình, không thể quản lý quá nhiều, thực hiện hình thức nuôi thả.

Nói tóm lại, hai người làm cha mẹ như vậy đã không tồi rồi.

Nhìn lên thì không đủ, nhưng nhìn xuống lại không tệ.

Ít nhất Tô Trà cảm thấy thế là đủ rồi.

Làm người đừng nên so đo quá nhiều, biết đủ mới có thể hạnh phúc.

Mà làm vợ chồng, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi cũng là một đôi hoàn hảo, trước đây cả hai đều là kiểu hết ăn lại nằm, sau này khi cả hai đều có sự nghiệp riêng, một đội vận chuyển và một trại nuôi heo, bình thường Vương Tú Mi đều ở nhà chăm lo việc nhà, còn bận việc trại heo, cũng mệt lắm rồi.

Tô Thắng Dân thì càng bận hơn, việc của đội vận chuyển càng ngày càng nhiều, nhưng những lúc không có việc gấp cũng có thể giúp Vương Tú Mi nấu cơm, giúp đỡ trong công việc, vân vân…

Tài chính trong nhà đều do Vương Tú Mi nắm giữ, nhưng Tô Thắng Dân cũng nắm rõ tình hình tài chính của gia đình mình, chưa từng yêu cầu Vương Tú Mi cho tiền, thậm chí ngay cả khoản vay cũng là Vương Tú Mi muốn giúp đỡ sự nghiệp của Tô Thắng Dân.

Có lẽ trong mắt người khác, cuộc sống của Tô Thắng Dân không quá tốt, nhưng vợ chồng người ta sống thế nào, người trong cuộc cảm thấy ổn là được rồi.

Sống thế nào cũng như người uống nước, chỉ có người uống mới biết nước ấm hay lạnh.

Ít nhất Tô Thắng Dân cảm thấy sống như vậy rất hạnh phúc, hài lòng.

Khi đến thị trấn, Tô Thắng Dân bảo Tô Trà về nghỉ ngơi trước, còn anh đến bệnh viện cùng Tô Thắng Lợi.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 387: Chương 387



Hai người đến bệnh viện để thay ca cho Vương Tú Mi và bà cụ, nói hai người về nghỉ ngơi.

Khi Tô Thắng Dân và Tô Thắng Lợi tới bệnh viện, bà cụ và Vương Tú Mi đi về nhà.

Lúc hai người về đã là nửa đêm, Tô Trà đã ngủ rồi.

Bên này Tô Trà đang thoải mái ngủ trên giường, bên kia bà cụ nhà họ Ngô lại không may mắn như vậy.

Trong phòng thẩm vấn, bà lão ngồi trên ghế một cách đáng thương.

Đồng chí công an hỏi cái gì thì bà thành thập đáp cái nấy, tên là gì, tuổi, quê quán ở đâu đều trả lời rất thành khẩn.

Nhưng mà, bà thật sự không biết cái gì là nhân viên công chức trọng yếu của quốc gia.

Bà chỉ là một bà cụ bình thường ở nông thôn, bình thường mồm miệng sắc bén, việc xấu lớn nhất mà bà từng làm là một lần cãi nhau với người khác, sau đó đầu độc mấy con gà trong nhà người ta.

Lá gan của bà khá nhỏ, cũng không dám làm chuyện gì trái pháp luật.

Bà cụ cảm thấy bản thân rất nhát gan, nhưng đồng chí công an lại thấy bà cụ này rất to gan.

Vừa rồi đồng chí Trương Huy đã đưa bằng chứng xác nhận cho họ xem qua, sau khi mang người về nhà còn được lãnh đạo cấp cao tự mình điện thoại hỏi thăm tình hình.

Bà cụ này đắc tội ai không được, sao lại phải đụng vào người không nên đắc tội nhất?

“Đồng chí công an, tôi đã nói tất cả những gì có thể rồi, thật đó, tôi cam đoan, tôi xin thề, tôi đều đã thành thật khai báo. Các cậu hỏi cái gì mà làm nguy hại cho công chức trọng yếu gì đó, tôi thật sự không có, tôi cũng không có lá gan kia đâu, các cậu giúp tôi, thả tôi ra được không?” Tinh thần của bà cụ nhà họ Ngô có vẻ không được tốt lắm.

Bất kì ai tự dưng bị thẩm vấn trong hai giờ cũng sẽ không thể có sắc mặt tốt nổi.

“Bà còn chưa thành thật khai báo, tạm thời không thể thả bà về được.” Anh công an nghiêm mặt trả lời.

Chuyện bà cụ này có vấn đề hay không, còn phải tra xét rõ ràng mới có thể chắc chắn, nếu không có chuyện gì thì nhất định cũng phải tạm giam vài ngày.

Ai bảo bà cụ số đỏ như vậy, chọn ngay một người của bên trên?

Hôm sau, người nhà họ Ngô tới bệnh viện.

Ông Ngô nói không đến thăm là không được, người trong nhà bị cục công an bắt đi, cũng không biết tình hình như thế nào, bên cục công an không cho gặp người.

Bọn họ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đến bệnh viện giải quyết xong chuyện của ông cụ nhà họ Tô trước, rồi sau đó mới có thể quay sang lo chuyện của bà cụ.

Thấy người nhà họ Ngô tới, sắc mặt ông Tô cũng không hòa nhã mấy, ông đã nằm viện được một tuần rồi, bây giờ người nhà họ Ngô mới tới, là ý gì, nếu không phải hôm qua bọn Tô Thắng Dân đi tìm, sợ là hôm nay cũng chẳng thể thấy được người nhà họ Ngô.

Đối mặt với ông Tô đang tức giận, những người trong gia đình nhà họ Ngô cũng kiên nhẫn mỉm cười.

“Chú, trước đây chúng cháu đều là hiểu lầm, không biết là người nhà chúng cháu đẩy chú, chuyện này là nhà chúng cháu sai, chúng cháu chân thành xin lỗi chú.”

“Đây là một chút tấm lòng của chúng cháu, mong chú nhận lấy.”

Nhìn trái cây mà đối phương đưa tới, Tô Trà cũng không chịu nổi, nói gì là ông cụ Tô.

Chừng này? Hai cân hoa quả?

Cũng không phải Tô Trà lừa tiền, nhưng tiền ông nội nằm viện lần này phải do nhà họ Ngô bồi thường.

.

“Tổng chi phí nằm viện của ông nội lần này là…” Tô Trà chỉ nói vài từ, ánh mắt dừng lại trên người nhà họ Ngô, ý tứ rõ ràng.

Người nhà họ Ngô nghe thấy con số mà Tô Trà nói, chỉ cảm thấy choáng váng sắp ngất đi.

Chi ra số tiền lớn như vậy, chắc hẳn sẽ gây tổn hại rất lớn cho nhà họ Ngô.

Nhưng không còn cách nào khác, chuyện đã rối ren thành ra như vậy, nếu không mất tiền chắc chắn là không được.

Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của đối phương, Tô Trà lại nói: “Đừng nói chúng tôi lừa tiền, không tin có thể đi hỏi bệnh viện, tôi chỉ đang nói đến tiền viện phí, chưa nhắc đến tiền bồi thường tổn thương tinh thần đâu đấy.”

Không phải Tô Trà không muốn đòi nhiều hơn, thật ra Trương Huy đã hỏi thăm tình hình của nhà họ Ngô, dù có nhiều hơn nữa nhà họ Ngô cũng không trả được.

Được, có thể đòi bao nhiêu thì cứ đòi bấy nhiêu, cũng không thể ép c.h.ế.t người ta được.

Người nhà ông Ngô nghe Tô Trà nói xong, người đứng đầu cắn răng rồi đồng ý sẽ lấy tiền tới.

Tiền có thể không đủ, cần phải đi vay một ít.

Nhưng Tô Trà đã lên tiếng, người nhà họ Ngô sao dám từ chối được chứ?

Tối hôm qua bọn họ đã nhìn thấy, bà cụ nhà suýt đụng phải cô bé này, qua giây sau đã bị công an mang đi, họ cũng không dám có ý nghĩ xấu với cô gái đáng sợ này.

Chạm một chút cũng không dám chạm, chỉ sợ chạm vào là ngay lập tức bị công an bắt đi.

Tô Trà nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của người nhà họ Ngô, vẻ mặt đầy vô tội.

Cô thật sự trông đáng sợ vậy sao?

Cô vừa thông minh vừa xinh đẹp như tiên nữ, cô không đáng yêu sao?

Không, đáng, yêu, sao?

Lúc này hệ thống chỉ muốn spam “trâu bò quá” cho Tô Trà.

“Trâu bò” đã không đủ để biểu đạt sự ngưỡng mộ trong lòng nó, gặp gỡ chủ nhân như vậy, nó đã chuyển từ một hệ thống học tập thành một hệ thống chỉ biết vỗ tay bốp bốp bốp, cả ngày chỉ biết “trâu bò quá”, “đỉnh của chóp”...

Không phải là nó phế vật, chỉ là chủ nhân thật sự quá mạnh mẽ, nó không cần hỗ trợ tí nào!

Hệ thống: Chậc chậc chậc.

Không còn luyến tiếc gì nữa



Quân đồn trú, Phó Hành Khanh đã về đơn vị được một thời gian.

Đêm qua anh chấp hành một nhiệm vụ đến nửa đêm mới về, về ký túc xá hơn nửa đêm, mới ở đó viết xong một báo cáo nhiệm vụ, lúc này đang chuẩn bị gửi đến văn phòng lãnh đạo.

Vài phút sau, Phó Hành Khanh đi vào văn phòng lãnh đạo.

“Cốc cốc cốc!” Anh nâng tay gõ cửa.

“Mời vào.” Một giọng nói truyền đến từ trong văn phòng.

Phó Hành Khanh mở cửa bước vào.

Nghe thấy tiếng bước chân, lãnh đạo trên bàn công tác ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Phó Hành Khanh thì hơi nhướng mi.

Ây dà, là tên nhóc này à!

Đêm qua nửa đêm mới về, bây giờ đã đến văn phòng rồi?

Đây là đến mượn điện thoại sao?

Phó Hành Khanh ngước mắt, đối diện với tầm mắt trêu chọc của vị lãnh đạo, nghĩ đến việc bây giờ mọi người đều biết anh đang thích một cô gái, Phó Hành Khanh không khỏi run run khóe miệng.

Bình thường vị lãnh đạo này nghiêm túc đến vậy, không nghĩ tới bên trong cũng thích mấy lời đồn thổi này?

Tán dóc thì thôi đi, còn đi tìm đồng chí Phó Hòa Bình để tán dóc, thật là biết tìm đối tượng để nói chuyện.

“Báo cáo, tôi đã viết xong báo cáo tóm tắt, mời ngài xem qua.” Phó Hành Khanh chào một cái, sau đó đưa bản báo cáo đã hoàn thành.

Lãnh đạo cười ha hả rồi nhận lấy báo cáo từ tay Phó Hành Khanh, mở ra đọc, vài phút sau khép báo cáo lại, đặt xuống bên cạnh.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 388: Chương 388



Ông ngẩng đầu lên thì phát hiện Phó Hành Khanh còn chưa đi.

Lãnh đạo nhướng mi, biết rõ còn cố hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

“Báo cáo lãnh đạo, tôi có thể mượn điện thoại không?”

Phó Hành Khanh thật sự đến để mượn điện thoại, không phải vì khai giảng, anh chỉ là muốn điện nói chuyện với Tô Trà, khai giảng chỉ là một đề tài mà thôi.

Nghe thấy cụm “mượn điện thoại”, lãnh đạo giả vờ như vừa bừng tỉnh đại ngộ, đứng lên, sảng khoái cười cười rồi xoay người đi ra ngoài.

Cũng giống như lần trước, “tốt bụng” đóng cửa lại.

Hiệu quả cách âm vẫn như cũ, đóng cửa chỉ giống như bịt tai trộm chuông, nhưng lãnh đạo không bao giờ chán chơi chiêu này.

Giữ chút thể diện cho người trẻ tuổi, thanh niên da mặt mỏng.

Chậc, dễ xấu hổ quá.

Trong văn phòng, nhân vật chính bị lãnh đạo gắn mác “dễ xấu hổ” giờ đây không hề xấu hổ, bởi vì, điện thoại không có người nhận.

Anh lại đợi thêm lát nữa, vẫn không có ai nhận.

Đôi mày kiếm khẽ nhíu, Phó Hành Khanh cúp máy, bấm một dãy số khác.

“Tít…tít…tít…”

Lần này nó chỉ vang ba tiếng rồi được bắt máy.

“A lô, xin chào.”

Giọng nói của bà cụ Khâu Hinh Di truyền đến từ bên kia điện thoại.

“Bà nội, Phó Kiều Kiều có ở nhà không?”

“Hành Khanh à, con tìm Kiều Kiều à, con bé không ở nhà, con tìm Kiều Kiều có chuyện gì sao?” Bà nội sợ Phó Hành Khanh gặp chuyện phiền phức gì nên hỏi.

“Bà nội, có chút chuyện, Phó Kiều Kiều không ở nhà thì em ấy đi đâu, con bé đi chơi với ai?” Giọng điệu Phó Hành Khanh tự nhiên, lơ đãng nói như không quan tâm lắm: “Có phải ra ngoài cùng Tô Trà không?”

“Không, trước đó Kiều Kiều đã nói học kì này bận nên chuyển ra ngoài tiện hơn, hơn nữa đêm hôm qua Kiều Kiều cũng gọi điện về, nói Tô Trà có việc phải về quê với ông bà, làm sao Tô Trà có thời gian ra ngoài chơi với con bé được chứ.” Bà cụ nói huyên thuyên một lúc lâu.

Phó Hành Khanh im lặng nghe tin của Tô Trà từ miệng bà nội, khóe môi khẽ nhếch.

Thì ra là về quê, cho nên mới không nghe điện thoại.

Cuối cùng cũng yên tâm, không có người tiếp điện thoại khiến anh còn tưởng đã gặp phải chuyện gì.

“Bà nội, con biết rồi. Không có việc gì nữa, con mượn điện thoại của lãnh đạo, giờ phải cúp đây.”

“Được, được, được, con ra ngoài nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, gần đây trời khá lạnh đấy.” Bà cụ nhắc nhở thêm một câu rồi mới cúp điện thoại.

Sau khi cúp xong, bà cụ mới muộn màng phản ứng được.

Vừa rồi hình như cháu trai chưa nói tìm Kiều Kiều có chuyện gì nhỉ?

Nhưng mà lại bảo… biết rồi?

Biết, là biết cái gì cơ?

Vừa rồi bà chỉ nói Tô Trà về quê thăm ông bà, chẳng lẽ cháu trai nói biết là biết chuyện này sao?

Bà cụ cũng không ngốc, trong đầu lóe lên một suy nghĩ.

Ôi, đừng nói tên nhóc này ăn trong bát nhìn trong nồi rồi đấy chứ?

Tô Trà là một đứa trẻ ngoan, nếu Phó Hành Khanh thật sự có ý này, để xem bà có đánh gãy chân chó của nó không!

Phó Hành Khanh sắp bị đánh gãy chân chó đi ra ngoài văn phòng lãnh đạo.

“Ồ, gọi xong rồi à, mượn điện thoại tôi gọi thêm vài cuộc nữa là cậu quen đường rồi.” Lãnh đạo cười ha hả trêu chọc.

Phó Hành Khanh vẻ mặt nghiêm túc, ngước mắt lên, nhìn về phía lãnh đạo nói: “Lãnh đạo, ngài có định đổi nghề không?”

Lãnh đạo ngơ ngác hỏi lại: “Ý gì?”

“Tôi cảm thấy chức vụ nữ chủ nhiệm rất hợp với ngài.” Phó Hành Khanh ném lại câu này rồi nhanh chóng rời đi.

.

Đợi đến khi Phó Hành Khanh đi được một khoảng xa, lãnh đạo mới phản ứng kịp, tức giận cười.

Tên nhóc này, mồm miệng ác thật!

Đi đến sân huấn luyện, Phó Hành Khanh vẫn hơi lo lắng cho Tô Trà.

Có việc về quê với ông bà, Tô Trà sẽ không bị người khác bắt nạt đâu nhỉ?

Thân thể nhỏ như vậy, đùi còn không to bằng cánh tay anh, nếu bị bắt nạt sẽ không phải chỉ có thể khóc sao?

Bên kia, người nào đó được lo lắng không hề khóc tí nào.

Nhưng thật ra, cả nhà lão Ngô bị Tô Trà bắt nạt đến khóc lóc.

Cả nhà đều gào khóc!

Phải bỏ ra nhiều tiền như thế, nước mắt không kìm được chỉ có thể rơi ào ào…

Cổng lớn đồn công an.

"Nhanh nhanh nhanh, tôi được về nhà rồi, chúng ta đi mau!"

"Làm tôi sợ muốn chết, không ngờ tôi tới từng tuổi này mà còn phải ở trong đồn công an suốt mấy ngày."

"Nhanh nhanh nhanh, chúng ta mau về nhà đi!"

Trước cửa đồn công an, mấy đứa con nhà họ Ngô vừa mới đón bà cụ Ngô ra ngoài, mấy ngày không gặp bây giờ tinh thần bà cụ Ngô nhìn như không được tốt, từ một bà cụ luôn phấn chấn nhưng lúc này vẻ mặt lại vàng như nến.

Mấy người nghe thấy bà cụ nói về nhà nhưng chưa đi được mấy bước, bà cụ bỗng nhớ tới chuyện bồi thường, bèn dừng bước nhìn về phía mấy đứa nhỏ đang theo phía sau.

"Đúng rồi, nhà chúng ta phải trả tiền bồi thường là bao nhiêu?"

Khi bà cụ hỏi chuyện này thì đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi nghe con trai nói về con số đó, suýt chút nữa bà cụ đã ngất xỉu rồi.

Bà cụ che n.g.ự.c một lúc lâu rồi mới bình tĩnh, trong lòng thì thầm mắng người nhà họ Tô nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lúc này bà cụ cũng không dám nói gì thêm, không dám đi tìm phiền phức.

Lần trước bà ta còn chưa đụng vào con ranh kia mà đã bị bắt tới đồn công an, chuyện này cứ cho qua, bà ta không dám làm ầm ĩ, nếu bị bắt thêm lần nữa thì bộ xương già này của bà ta cũng bị lăn lộn tới mức vỡ thành từng mảnh.

Xem như bà cụ Ngô đã nhìn ra, trước đây bà ta có thể hô mưa gọi gió trong thôn là bởi vì không gặp phải kẻ khó chơi như nhà họ Tô.

Trải qua chuyện lần này, coi như bà ta đã được dạy dỗ.

Mấy đứa con nhà họ Ngô nhìn bộ dạng tức giận của mẹ mình nhưng dám nói ra thì trong lòng cũng nóng máu.

Tốn nhiều tiền như vậy, nói cho qua là qua, tiền tích góp trong nhà cũng không còn nữa.

Mấy cô con dâu nhà họ Ngô gia vừa khóc vừa quậy, nói là phải làm sao bây giờ, chuyện này là do con trai trong nhà định đoạt, cho dù các cô con dâu có làm ầm ĩ thì tiền bồi thường cũng phải trả.

Có thể tưởng tượng, tháng ngày tiếp theo của nhà họ Ngô sẽ không được dễ dàng mấy.

Không dám gây chuyện nữa, bà cụ Ngô đưa mấy đứa nhỏ về nhà.

Bên bệnh viện.

Trong phòng bệnh, bác sĩ đang kiểm tra đầu của ông cụ, người nhà họ Tô ở bên cạnh nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bác sĩ với vẻ mặt khẩn trương.

Tuy rằng lúc trước bác sĩ đã nói ông cụ không sao nhưng trong mắt người nhà họ Tô thì đầu là bộ phận rất quan trọng, chuyện có thể lớn cũng có thể nhỏ.

Hơn nữa trước đây bác sĩ cũng đã nói là phải chăm sóc chu đáo, từ từ nghỉ ngơi, mấy ngày nay bọn họ đã chăm sóc rất chu đáo, không dám qua loa chút nào.

Qua vài phút sau, bác sĩ cũng đã kiểm tra xong, anh ấy ngồi dậy, mỉm cười nói với người nhà họ Tô đang treo vẻ mặt căng thẳng: "Được rồi, không phải chuyện lớn, cứ tiếp tục chăm sóc như vậy, sẽ khôi phục rất nhanh."

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 389: Chương 389



"Vậy bác sĩ à, tôi có thể xuất viện về nhà không? Tôi không quen ở bệnh viện, không tự do như ở trong nhà." Ông cụ ngẩng đầu nhìn bác sĩ, mở miệng hỏi.

Nghe thấy lời của ông cụ, bác sĩ cười một tiếng rồi giải thích: "Cụ ơi, bây giờ cụ tạm thời không thể xuất viện được, còn phải quan sát thêm một thời gian nữa, cụ chịu đựng một chút nhé, sau khi khoẻ là có thể về nhà rồi."

Dù sao cũng d.a.o đ.â.m vào đầu, chuyện xuất viện phải thật cẩn thận, lỡ như để lại di chứng thì không phải là việc nhỏ.

Nghe thấy bác sĩ nói như vậy, ông cụ mím môi, lời muốn nói cũng không dám nói ra.

Một lát sau, bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, trong phòng bệnh chỉ còn lại người nhà họ Tô.

Xem xét thời gian nhà Tô Thắng Dân sẽ ở lại một tuần, ông cụ cũng tỏ vẻ không tồi, Tô Trà và Tô Bảo còn đang đi học, xin nghỉ nhiều ngày như vậy cũng đã đến lúc trở về rồi.

Còn về phần hai vợ chồng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi có thể ở lại thêm một thời gian, nếu đội vận chuyển và trại nuôi heo có chuyện thì có thể liên lạc với bọn họ.

Ông cụ nghe thấy Tô Trà và Tô Bảo phải trở về thành phố Bắc Kinh, ngay từ đầu trong lòng vẫn còn luyến tiếc, sau đó nghe thấy Tô Thắng Dân định để hai chị em một mình về thành phố Bắc Kinh, lập tức sắc mặt ông trở nên khó coi.

"Thằng hai mày đang nói gì vậy? Bảo mấy đứa nhỏ một mình mình trở về thành phố Bắc Kinh? Mày thấy vậy mà cũng yên tâm? Có người cha nào như mày không? Nếu mày làm như vậy tao sẽ không tha cho mày, lỡ như xảy ra chuyện, xem tao có đánh mày không!" Ông cụ chỉ vào Tô Thắng Dân mà quở mắng.

Ngay cả ông cụ bên cạnh cũng nhìn chằm chằm Tô Thắng Dân với vẻ mặt không hài lòng.

Nhìn thấy cha bị răn dạy như vậy, Tô Trà vội vàng bước lên mỉm cười nói với ông cụ: "Ông nội à, cha con không có ý như vậy, không phải là cha con lo lắng cho sức khở của ông ạ? Muốn ở lại bên ông để chăm sóc ông là chuyện tốt, chứng tỏ cha con có lòng hiếu thảo, ông nội nên vui mới đúng."

"Hơn nữa con và Tô Bảo trở về cũng không sao, không phải là còn có anh Trương sao ạ?" Tô Trà nhắc tới Trương Huy, lúc này ông cụ mới không trợn mắt nhìn Tô Thắng Dân nữa.

Không nói thì quên mất, bên cạnh Tô Trà vẫn luôn có một người tên Trương Huy.

Tô Thắng Dân nhìn con gái chỉ dùng dăm ba câu đã dỗ được ông cụ, trong lòng ông cũng rất cảm động.

Quả nhiên, con gái thương yêu người cha này, ông cụ chỉ răn dạy vài câu, con gái đã ra tay giúp ông.

Không giống thằng nhóc thúi nào đó, chỉ biết đứng bên cạnh xem chuyện vui.

Nghĩ vậy, tầm mắt Tô Thắng Dân nhìn về phía con trai.

Tô Bảo bất tri bất giác nhận thấy ánh nhìn c.h.ế.t chóc của cha mình, cậu bé ngẩng đầu lên với vẻ mặt mờ mịt .

Cậu bé đã gì làm sai?

Anh bạn nhỏ Tô Bảo suy nghĩ, đối diện với tầm mắt của cha mình, cậu bé không thể nào nghĩ ra.

Suy nghĩ trong chốc lát vẫn không nghĩ thông suốt, Tô Bảo tỏ vẻ: Thôi, không nghĩ nữa.

Ba ngày nay cha cậu bé gây chuyện như vậy, người làm con như cậu bé cũng quá khổ rồi.

Đám Tô Trà ở trong phòng bệnh trò chuyện với ông cụ một thời gian dài rồi mới rời khỏi bệnh viện.

Nếu muốn về thành phố Bắc Kinh thì phải đặt trước vé xe, trưa hôm đó Tô Thắng Dân đã mua hai vé xe lửa cho sáng ngày hôm sau.

.

Vốn dĩ dựa vào thân phận của Tô Trà thì sẽ có sự hỗ trợ đặc biệt nhưng nhìn thấy bộ dạng vui vẻ hớn hở mua vé xe của cha, Tô Trà cũng không muốn từ chối.

Lương Tố nghe thấy đám người Tô Trà sẽ trở về thành phố Bắc Kinh nhanh như vậy, lập tức không nói lời nào mà gọi cả nhà Tô Trà đến nhà bà ấy ăn cơm.

Nhận được điện thoại của Lương Tố, mấy người Tô Trà đồng ý qua đó ăn cơm.

Nếu tới nhà người ta làm khách, đương nhiên là không thể tới tay không được rồi.

Hơn nữa, bọn họ cũng nghe Tô Thắng Lợi nói, trong khoảng thời gian ông cụ nằm viện được Lương Tố chăm sóc rất chu đáo, phải cảm ơn một phen mới được.

Cả nhà đến cửa hàng bách hóa, nửa giờ sau cầm theo túi lớn túi nhỏ rời khỏi cửa hàng bách hóa, đi xe đạp về phía nhà họ Thẩm.

Lúc trước hai chiếc xe đạp này là do Tô Thắng Dân mua, sau khi đến thành phố Bắc Kinh thì cho vợ chồng Tô Thắng Lợi dùng, họ vừa mới về là hai vợ chồng Tô Thắng Lợi đã đưa xe cho cả nhà Tô Thắng Dân dùng.

Sau khi ngồi lên xe đạp, Tô Trà ôm đồ mới mua ở cửa hàng bách hóa trong lòng ngực, Vương Tú Mi ở phía trước vẫn còn lải nhải nói chuyện.

Gió nhẹ thổi qua, phất vào gương mặt, ngứa ngáy…

Cách đó không xa có một bóng đen đứng trong chỗ tối, ánh mắt nhìn một nhà bốn người lộ rõ sự ghen ghét.

Nhưng mà đôi mắt Vương Tú Mi rất sáng, vừa nhìn thoáng qua đã thấy Vương Quyên ở trong chỗ tối.

Nhìn thấy Vương Quyên, Vương Tú Mi lập tức nhíu mày, bà không dừng lại mà vẫn đạp xe đi xa.

"Mẹ, vừa rồi là..." Tô Trà cũng thấy Vương Quyên, muốn nói rồi lại thôi, cô nói một nửa coi như gợi ý rồi ngừng lại.

Vương Tú Mi lái xe ở đằng trước nghe thấy nửa câu nói của Tô Trà, cau mày nói: "Đừng để tâm, chỉ là thứ linh tinh thôi."

Vương Tú Mi không phải là không rõ ràng, biết Vương Quyên không thông minh nhưng không ngờ lại ngu ngốc như vậy.

Vốn dĩ Tô Vận bị giữ lại cũng không sao, cô ta giữ lại nhiều của cải vậy, Vương Quyên là người giỏi kinh doanh, chỉ cần chờ Tô Vận trở ra là được, thời gian cũng không quá lâu.

Thế nhưng, cái đầu úng nước của Vương Quyên lại đưa của cải cho nhà mẹ đẻ xử lý, những người nhà đó là dạng vừa sao?

Từng người một đều lừa hết sạch đồ của Vương Quyên, giờ thì nhà mẹ đẻ sống khá tốt còn bà ta thì rất đáng thương.

Đồ đạc không có, tiền cũng không có, bà ta bị bán đi còn phải giúp nhà mẹ đẻ đếm tiền.

Vương Quyên làm trâu làm ngựa cho nhà mẹ đẻ, còn phải chăm sóc nhà bà ngoại.

Vương Tú Mi cảm thấy chờ Tô Vận trở ra, hẳn sẽ bị người mẹ hồ đồ này làm cho tức chết.

Nghe mẹ lải nhải về chuyện Vương Quyên, Tô Trà không biết phải nói sao.

Vương Quyên còn đáng sợ hơn quỷ yêu trong truyền thuyết, không hiểu mạch não chập mạch kiểu gì.

Vương Tú Mi chướng mắt Vương Quyên, Vương Quyên thì ghen ghét Vương Tú Mi.

Vương Tú Mi sinh được cô con gái tốt số, chưa qua bao lâu đã chuyển đến thành phố Bắc Kinh sinh sống.

Đố kỵ, cay đắng, chung quy lại cũng chỉ là ghen tị, dù sao bây giờ Vương Quyên và Vương Tú Mi ở bên ngoài khác nhau như trời với đất.

Rõ ràng lúc trước, hai người đều cùng thôn, cùng gả đến thôn Thanh Sơn, thậm chí ban đầu bà ta còn tốt hơn nhiều so với Vương Tú Mi, có hai cô con gái ngoan ngoãn nghe lời, có người chồng chân thành chịu khó.

Sau này, tất cả mọi thứ đều thay đổi.

.
 
Back
Top Bottom