Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 140: Chương 140



Ánh mắt đang đảo qua Tần Mạt của Phó Hành Khanh vô cùng vi diệu, đôi môi mỏng của anh khẽ mở ra, cất tiếng nói: "Tôi thấy mệnh của cậu đúng là ngũ hành thiếu thủy."

"Cậu có ý gì hả?"

"Cho nên cậu mới phải đi tìm một người thích khóc như thế."

Mẹ nó, Phó Hành Khanh cậu có thể độc miệng hơn tí nữa được không?

Tần Mạt lườm anh một cái đầy coi thường, chỉ nói mấy lời không hay thôi.

-----

Trong tứ hợp viện.

Tô Trà đang ở trong phòng mình, vây quanh đống linh kiện kia, còn Cận Tùng thì ở trong phòng ngủ rồi, Trầm Nghiễm lại vô cùng chịu khó, vẫn đang giải đề.

Trong phòng ngủ của Tô Trà, cô đang ngồi trước bàn học, linh kiện được cô rải rác ra khắp mặt bàn.

Ngón tay trắng nõn của cô cầm hai cái linh kiện lên đánh giá một chút, sau đó cô bắt đầu lắp ráp, thế nhưng vẫn cảm thấy có chút không đúng, cô lại tháo nó ra, rồi lại lắp ráp lại, lại không đúng, lại tháo ra... Vòng tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại như thế.

Thế nhưng Tô Trà lại không cảm thấy nhàm chán chút nào cả, ánh mắt của cô trong veo, nhìn chăm chú vào đống linh kiện, bỏ bớt một hai linh kiện ra, sau đó tiếp tục lắp ráp.

Đúng lúc hai ngày hôm này không có việc gì làm, cho nên Tô Trà xem xét hết đống linh kiện trong sân của giáo sư Vương, cô định làm ra chút đồ chơi nhỏ.

Cô lo lắng vấn đề an toàn khi lái xe tải của ông cha già Tô Thắng Dân nhà mình, cho nên Tô Trà tính làm ra chút đồ phòng thân.

Thế nhưng cô đã làm suốt vài ngày nay rồi, thế nhưng tiến độ không có chút biến chuyển nào cả. Nếu muốn hoàn thiện ra thành phẩm, thì có lẽ phải đợi đến khi trại đông chấm dứt, cô mới có thời gian để làm tiếp.

Bên kia, Trầm Nghiễm lại giải xong một đề bài nữa, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Tô Trà vẫn đang chăm chú lắp ráp linh kiện ở phía bên kia.

Trầm Nghiễm có chút buồn bực khó hiểu, một đứa con gái như Tô Trà, sao lại chứ thích chơi mấy thứ lềnh kềnh này làm gì nhỉ? Thế nhưng, Trầm Nghiễm cũng không hiểu Tô Trà đang lắp ráp thứ gì.

Nhoáng một cái mà ba ngày đã trôi qua.

Cũng đã đến thời điểm phải vào trại đông tập trung rồi.

Sáng sớm hôm đó, trước khi ra ngoài Vương Quốc Quân đã cố ý dặn dò họ, trước khi đi nhớ dọn dẹp lại nhà cửa, chìa khóa nhà thì mang sang nhà thím Tần hàng xóm gửi thím ấy.

Đến khi kết thúc trại đông, nếu họ nguyện ý thì có thể tiếp tục đến ở thêm vài ngày.

Vương Quốc Quân chú ý, mấy ngày hôm nay, về cơ bản thì ba đứa bé này đều không đi ra ngoài chơi.

Ngoại trừ ăn cơm rồi ngủ, phần lớn thời gian khác họ đều dành cho việc học tập.

Đối với việc lắp ráp của Tô Trà, Vương Quốc Quân cũng có chú ý đến. Thế nhưng thân là một giáo sư, ông ta sẽ không chủ động hỏi lúc này.

Dù sao chờ đến khi Tô Trà hoàn thiện được thành phẩm rồi, ông ta lại đến hỏi cũng không muộn.

Tám giờ sáng, ba người giao chìa khóa nhà cho thím Tần ở hàng xóm, sau đó cùng nhau rời đi.

Đối với lời mời sau khi trại đông chấm dứt thì đến ở thêm vài ngày của giáo sư Vương, Tô Trà đồng ý ngay tắp lự.

Cô vẫn chưa lắp ráp xong sản phẩm của mình kia kìa, những dụng cụ và đồ dùng cần thiết cô đều để lại trong sân nhà giáo sư Vương rồi, nếu không quay lại đó thì làm kiểu gì cho được?

Hơn nữa, giáo sư Vương đã nói rồi, nếu cô làm ra được sản phẩm, cô sẽ có thể mang nó đi.

Mười giờ sáng, họ thành công đến địa điểm tập trung của trại đông.

Trại đông áp dụng hình thức nội trú, tất cả các thí sinh tham gia đều không thể tự ý rời đi. Nếu muốn ra ngoài thì cần xin phép, giáo viên đồng ý mới được phép ra ngoài.

Ngày đầu tiên, giáo viên sắp xếp phòng ngủ, sau đó chia lớp, dặn dò một vài điều cần chú ý.

Trong phòng học, Tô Trà ngồi ở chỗ ngồi của mình, mà Trầm Nghiễm và Cận Tùng thì lại ngồi ngay sau lưng Tô Trà.

Chuyện này đúng là có duyên thật đấy, giáo viên sắp xếp vị trí ngẫu nhiên, thế mà ba người họ lại có thể ngồi cùng nhau.

"Các em học sinh, tôi rất vui khi nhìn thấy cái em tại nơi này. Việc các em có thể ngồi ở đây là lời khẳng định chắc chắn nhất về thực lực của các em."

"Thế nhưng, tôi hi vọng các em cũng không quá kiêu ngạo. Sau khi đến đây rồi, các em càng cần cố gắng học tập hơn nữa, dù sao thì nếu các em được chọn đại diện cho quốc gia tham gia trận đấu quốc tế, thì đối thủ mà các em cần đối mặt, không phải chỉ là thí sinh của một nước thôi đâu."

Nếu muốn giành được huy chương vàng trong vòng thi quốc tế này, các em còn phải cố gắng không ngừng nghỉ.

Giáo viên của chúng tôi có một câu cửa miệng thế này, tuy rằng đã cũ rồi, thế nhưng nó vẫn luôn đúng trong mọi hoàn cảnh."

"Chỉ cần học không chết, thì phải liều mạng mà học."

Giáo viên đứng trên bục giảng, nói đến độ nước miếng bay thứ tung. Ồ không, phải dùng từ nõi mãi không dừng mới đúng, còn nói dài hơn cả một bài diễn thuyết nữa cơ.

Cách động viên trước khi vào học chính thức của trại đông này cũng thật đặc biệt.

Tất cả các học sinh ngồi dưới đêu nghiêm túc lắng nghe, thậm chí họ còn cảm thấy lời giáo viên nói vô cùng có lý.

Học tập thôi ấy mà, vĩ nhân đã từng nói rồi đấy thôi, chỉ có cố gắng học tập, liều mạng học tập, mới có thể có thành công.

Giáo viên thao thao bất tuyệt khoảng nửa tiếng đồng hồ, tất cả đám học sinh ngồi dưới, ban đầu còn thấy tình cảm dạt dào, nhiệt tình hưởng ứng, thế nhưng càng về sau, họ lại càng bình tĩnh lại.

Bên trên, giáo viên nói: "Chúng ta phải yêu cầu nghiêm khắc với bản thân."

Phía dưới, các học sinh gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.

Bên trên, giáo viên lại nói: "Nếu có chỗ nào không hiểu thì các em nhất định phải hỏi, phải sống hòa thuận với các bạn học khác, có chỗ nào không hiểu thì trao đổi với nhau, đây chính là một phương pháp học tập vô cùng hiệu quả."

Phía dưới, các học sinh lại tiếp tục gật đầu.

Vâng vâng, thầy nói đều đúng cả ạ.

Vâng vâng, bọn em đều hiểu rồi ạ.

Rốt cuộc, hơn mười phút nữa qua đi, cuối cùng giáo viên cũng nói đủ rồi.

Đám học sinh ngồi phía dưới cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, tỏ vẻ, cuối cùng cũng xong rồi.

Cuộc sống mỗi ngày trong trại đông, dường như không có quá nhiều thay đổi. Sau khi rời giường thì đi học, ăn cơm, ngủ.

Có thể đến được chỗ này thì chứng tỏ ai cũng là con ngoan trò giỏi cả. Một tháng sau đó, Tô Trà đã được chứng kiến tinh thần của đám học sinh giỏi, cả đám đều chỉ hận không thể thức trắng, ngày nào cũng điên cuồng giải đề.

Ôi chao, mọi người đều học đến độ đôi mắt thâm quầng lại kia kìa.

Tô Trà cũng không thể lười biếng được nữa, người khác đều đang cố gắng học hành kia kìa, nhìn thấy họ như thế, cô mà nhàn rỗi thì cũng thấy ngại lắm.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 141: Chương 141



Mỗi tối, cứ về đến kí túc xá, nhìn thấy những bạn học khác đang múa bút thành văn, Tô Trà cũng đành lấy quyển tập đề của mình ra làm, làm mãi.

Được rồi, cuối cùng cũng chờ đến mười rưỡi rồi, cuối cùng cũng có thể đi ngủ.

Các nhà khoa học nói rồi, nếu quá mười giờ mà còn thức đêm, sẽ có nguy cơ đột tử.

Mỗi ngày cô thức đêm nửa tiếng đồng hồ rồi, cô phải cẩn thận điều dưỡng cơ thể mới được.

Thế nhưng, trong mắt những người khác, Tô Trà chẳng khác gì một kẻ lạc loài.

Cả đám bọn họ ngày nào cũng phấn đấu đến một hai giờ sáng vẫn chưa ngừng, thậm chí có người còn ác hơn, cả ngày ngủ chưa đến ba tiếng đồng hồ.

Thế còn Tô Trà thì sao? Ngày nào cô cũng đúng mười giờ rưỡi là leo lên giường ngủ, họ vô cùng hâm mộ.

Hơn nữa, điều khiến cho người ta hâm mộ hơn là, lần thi nào Tô Trà cũng là người có điểm cao nhất, điều này khiến người ta chịu đả kích nghiêm trọng.

Không ngờ bọn họ thức đêm vất vả như thế, còn người ta thì thoải mái nghỉ ngơi, vậy mà họ lại không thể so được với người ta.

Họ, vô cùng tức giận đấy nhé.

Trên hành lang của phòng học, có một bóng dáng mảnh khảm bước từng bước chậm rì rì đi về phía lớp học.

Cận Tùng ngồi trong phòng học đã sớm nhìn thấy Tô Trà, cậu ta vội vàng vẫy tay rồi cất tiếng gọi: "Tô Trà, chỗ này, chỗ này, cậu sang đây."

Nhìn thấy Cận Tùng làm ra hành động chẳng khác nào tên ngốc, Tô Trà cũng không vội đi qua, mà cứ thong thả, chậm rãi. Khi đến chỗ ngồi của mình, Tô Trà mới đặt cốc giữ nhiệt trong tay lên bàn.

Khi cốc giữ nhiệt vừa được đặt lên bàn, nháy mắt đã thu hút sự chú ý của Cận Tùng và Trầm Nghiễm.

"Tô Trà, cái này là gì thế?"

"Cốc giữ nhiệt." Chưa thấy bao giờ à?

Tô Trà liếc Cận Tùng một cái, thấy vẻ mặt thật sự không biết cốc giữ nhiệt là gì của đối phương, cô bèn cất tiếng giải thích: "Dùng để đựng nước nóng hoặc nước ấm, đồ nước nóng vào đó, có thể giữ một thời gian cũng không bị nguội lạnh."

Cái cốc giữ nhiệt này là Tô Trà lừa được từ chỗ hệ thông, thế nhưng vì để đảm bảo an toàn... Tô Trà đã bảo hệ thống dùng dây mây bện để che lớp vỏ ngoài của cốc giữ nhiệt lại.

Thế cho nên, không ai có thể nhìn thấy hoa văn thực sự của nó,

Cái cốc giữ nhiệt này của Tô Trà, giống như phiên bản thu nhỏ của chiếc phích nước ở thời đại này thôi ấy mà.

"Ôi, là phích nước đúng không? Cậu đó, phích nước thì cứ nói là phích nước đi, còn bày đặt cốc giữ nhiệt. Có phải cậu học theo phong cách phương Tây không?" Cận Tùng bày ra dáng vẻ "tôi hiểu".

Tô Trà tức hết chỗ nói, cô cảm thấy có chút chán nản và tự kỉ.

Ôi, được rồi, được rồi. Cậu nói cái gì thì là cái đó.

Cậu nói đây là phích nước thì chính là phích nước.

"Cậu đang yên đang lành mang hẳn một cái phích nước đến đây làm gì? Để uống nước ấm à?" Cận Tùng lại tiếp tục thắc mắc.

"Nước ấm pha táo đỏ và cấu kỉ, khá có lợi cho sức khỏe. Gần đây tôi hay thức đêm, cho nên phải bảo dưỡng, chăm sóc bản thân cẩn thận."

Khi Cận Tùng và Trầm Nghiễm nghe thấy lời này của Tô Trà, khóe miệng của họ không thể kiềm chế được khẽ run rẩy một chút.

Thức dêm?

Bảo dưỡng?

Một người mười rưỡi đã đi ngủ như cậu, mỗi lần thi b**n th** đến độ đều giành được điểm cao nhất rồi, thì có gì mà phải bảo dưỡng nữa đâu hả?

Bọn họ mới là người cần bảo dưỡng đây này.

Có trời mới biết, vì để đuổi kịp những bước tiến đầy b**n th** của Tô Trà, bọn họ đã phải trả một cái giá vô cùng đắt.

Ngày nào họ cũng cố làm đề đến khi muộn nhất có thể, đến khi cơ thể cạn kiệt sức lực. Bọn họ mới là người cần bảo dưỡng có được không?

Thậm chí Cận Tùng còn cảm thấy tóc của cậu ta gần đây hình như mỏng đi nhiều rồi, khiến cậu ta sầu phát khóc đây này.

"Tô Trà, cẩu kỉ này của cậu thực sự có tác dụng ư?" Trầm Nghiễm ghé sát người lại, nhỏ giọng hỏi.

"Tất nhiên có tác dụng rồi, ít cũng còn hơn không." Tô Trà đáp.

"Vậy cậu lấy cẩu kỉ ở đâu thế? Có thể chia cho tôi một chút không?" Trầm Nghiễm cảm thấy gần đây bản thân đúng thật là nền điều dưỡng cơ thể, mấy đêm nay cậu ta thức đêm suốt, cơ thể có chút không chịu đựng được nữa rồi.

"Tôi mang từ nhà đi, chút nữa tôi sẽ chia cho một một chút."

Đương nhiên là cẩu kì này không phải do Tô Trà mang từ nhà đi rồi, là cô cưỡng ép và bóc lột của hệ thống đó.

Hệ thống đang ở trong chỗ tối bày ra vẻ mặt tủi thân, tràn đầy đau khổ.

Hu hu hu, đụng trúng một kí chủ như thế này, lòng nó vô cùng mệt mỏi.

Thế mà cô dám áp bức nó lấy cẩu kỉ cho cô. Nó đường đường là một hệ thống, chứ có phải nhà buôn đâu, mấy loại chuyện như lấy cẩu kỉ không hợp với quy định của hệ thống này, thế mà cô lại ép nó phải vi phạm.

Trời mới biết là khi một hệ thống như nó, dùng tiền để mua cẩu kỉ từ chỗ hệ thống khác, nó đã mất mặt đến mức nào.

Nhất là ánh mắt của thằng bạn hệ thống kia nhìn nó, chỉ có bốn chữ thôi... cậu sa đọa rồi.

Không phải do nó sa đọa đâu mà, chẳng qua là do nó đen đủi gặp phải một kí chủ như thế, nó cảm thấy, nó càng ngày càng bị ép đến đường cùng.

Nó khổ quá đi mất.

"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn, chia cho tôi một ít với." Cận Tùng cũng vội vàng cất tiếng xin xỏ.

"Được rồi, cho cả hai cậu." Tô Trà hào phóng vung tay lên, nói.

Những bạn họ bên cạnh thấy ba người này đều uống cẩu kỉ pha nước ấm, thì đều nhớ thương số tóc đã rụng của bản thân trong hai ngày này.

Nếu không, hay là họ cũng thử xem nhỉ?

Sau đó giáo viên phát hiện ra, này hôm sau, hầu như mỗi học sinh đều cầm một cái cốc nước ấm đi học.

Có người pha với cẩu kỉ, có người pha với hao cúc, cũng có người pha với táo đỏ. Còn có người không pha gì cả, trực tiếp uống nước ấm.

Ừm, rất có cảm giác nghi thức.

Giáo viên bày ra vẻ mặt khó hiểu, gần đây sao mấy em học sinh này thích uống nước thế nhỉ?

Khi tiếng chuông tan học vang lên, tất cả các bạn học sinh đều buông bút của mình uống, nâng cốc nước lên, uống một ngụm nước ấm với vẻ mặt hưởng thụ.

Ồi, cảm giác này, thoải mái quá đi mất.

Chẳng mấy chốc mà đã hết một nửa thời gian trong trại đông rồi, giáo viên thấy các em học sinh dạo gần đây vất vả như thế, thì cân nhắc đến chuyện cho họ nghỉ ngơi một ngày.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 142: Chương 142



Khi tin tức được nghỉ vừa thông báo, tất cả các học sinh đều không nhịn được mà muốn đi ra ngoài chời.

Bọn họ đã ở trong này suốt thời gian dài như vậy rồi, bây giờ bọn họ muốn được hít thở không khí bên ngoài.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ vô cùng mệt mỏi, ngày nào đầu óc cũng phải chuyển động đến độ quay vòng vòng luôn rồi. Trong đầu lúc nào giờ nào cũng tràn ngập con số và công thức toán học.

Tất nhiên ba người Tô Trà cũng muốn được ra ngoài ăn uống một chút, bồi bổ cho cơ thể.

Ba người thu dọn xong, thì trực tiếp đi thẳng ra ngoài.

Cận Tùng tỏ vẻ: a a a, đồ ăn ngon, bọn tôi tới đây.

Ở địa bàn Bắc Kinh này, Trầm Nghiễm chính là chủ nhà, cho nên Trầm Nghiễm đảm nhận vai trò hướng dẫn viên, dẫn Tô Trà và Cận Tùng đi kiếm đồ ăn ngon.

Hương vị quả que mứt quả kia, vừa chua chua lại ngọt ngọt.

Ôi cao, cái bánh ngọt này, ngon quá đi mất.

Nước đậu xanh, mùi vị có chút kì lạ.

Tô Trà vừa nhấp một ngụm mà cả gương mặt nhỏ nhắn đã nhăn chặt lại, cái biểu cảm đó của cô chọc cho Trầm Nghiễm và Cận Tùng đều bật cười.

"Ha ha ha, Tô Trà, vẻ mặt vừa rồi của cậu xấu c.h.ế.t đi được."

"Ha ha, Tô Trà, nếu không thì cậu đừng uống nữa." Trầm Nghiễm khuyên cô.

Tô Trà đặt cốc nước trên tay lên bàn rồi cho Cận Tùng một cái lườm cháy xém mặt mày.

"Cậu vừa mới nói cái gì cơ?"

Cận Tùng: có sát khí!

"Vừa rồi tôi có nói gì đâu. Tôi chẳng nói gì cả."

"Hửm?" Đôi mắt Tô Trà khẽ híp lại, nhìn chằm chằm về phía Cận Tùng.

Tròng mắt của Cận Tùng nhanh chóng đảo quanh hai vòng, sau đó cậu ta cất tiếng nói: "Tôi vừa mới nói, Tô Trà, dáng dấp của cậu thật xinh đẹp, cho dù lúc uống thứ nước khó uống như nước đậu xanh kia, cũng vẫn xinh đẹp như cũ."

Tô Trà thu hồi tầm mắt của mình rồi cười nhạo một tiếng: ôi, đàn ông!

Co được giãn được. Cô cảm thấy, Cận Tùng này có chút giống đồng chí Tô Thắng Dân - cha của cô.

"Được rồi, được rồi. Chút nữa tôi đưa các cậu đi ăn vịt quay - đặc sản của Bắc Kinh chúng tôi, tôi đảm bảo các cậu ăn xong còn muốn ăn nữa."

"Vậy thì tốt, vậy chúng ta đi thôi."

"Đúng, đúng, đúng. Tôi cũng không quen uống nước đậu xanh này, tôi không thể chịu nổi cái mùi vị này." Cận Tùng cũng đứng dậy theo.

Khoảng nửa tiếng sau, tại cửa hàng vịt quay.

Sau khi tìm được chỗ ngồi, cả ba người gọi một mâm thịt vịt nước, một phần phở cuốn để gói thịt và một phần rau xanh.

Đợi một lát thì thịt vịt được bê lên.

Trong chiếc đĩa có màu xanh và hoa văn là những miếng thịt vịt được xếp ngay ngắn, thẳng hàng.

Thịt vịt nướng được cắt thàng từng miếng nhỏ, mỡ và nạc giao nhau thoạt nhìn vô cùng mê người.

"Ôi chao, ngon quá đi mất. Tôi thích ăn thịt vịt nhất."

"Hu hu hu, ăn ngon thật đấy. Khi quay về thành phố C, chúng ta mua hai con mang về nhé."

"Ăn chậm một chút, các cậu ăn chậm một chút nào."

Nhìn thấy dáng vẻ của hai người kia ăn, Trầm Nghiễm sợ họ bị nghẹn.

-----

Bên kia, thôn Thanh Sơn.

Gần đây nhà họ Tô vô cùng ầm ĩ.

Tô Thắng Hoa của phòng cả cũng đã có thể xuống ruộng đi làm được rồi, thế nhưng trong khoảng thời gian này, cứ ba ngày thì Vương Quyên đã chạy về nhà mẹ đẻ hai lần.

Tô Vận lúc này được nghỉ cũng cả ngày đi theo Vương Quyên, cũng không biết hai mẹ con kia đang làm cái trò gì nữa.

Ông bà cụ Tô cũng biết, tám trăm đồng trước kia chắc chắn không thể lấy lại được nữa.

Thế nhưng chỉ cần thằng cả chăm chỉ trồng trọt, thì số tiền nợ chi thứ hai kia sớm muộn gì cũng có thể trả lại.

Mới sáng ra, những người khác trong nhà họ Tô liên tục ra ngoài, chỉ có một nhà ba người của chi thứ hai vẫn còn đang ngủ say chưa dậy.

Tám giờ, họ ngủ thằng đến khi mặt trời chiếu đến mông.

"Ôi dào!" một tiếng, Tô Thắng Dân vừa dụi mắt vừa đi ra khỏi phòng.

Nửa đêm hôm qua Tô Thắng Dân mới về đến nhà, lúc này ngủ một giấc no say, tinh thần của ông cũng đã tỉnh táo lại không ít.

"Tô Thắng Dân, anh đến phòng bếp nhóm củi đi, để chút nữa em nấu đồ ăn sáng."

Âm thanh của Vương Tú Mi từ trong phòng truyền ra.

"Hả? Được rồi, để anh làm." Tô Thắng Dân lên tiếng đồng ý, không thấy âm thanh của Vương Tú Mi đáp lại, ông trực tiếp nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lúc nào cũng bắt mình làm việc."

Trong phòng, Vương Tú Mi dù đã nghe thấy âm thanh thì thầm của Tô Thắng Dân, thế nhưng bà chỉ khinh khỉnh lật người ngủ tiếp, không muốn phản ứng đến tên đàn ông chó này.

Nhờ nhóm củi thôi mà cũng cằn nhằn, ông lười vừa thôi chứ.

Nên làm như lời con gái nói, làm nhiều việc một chút, quen là được rồi.

Sau khi trải qua khoảng thời gian này, cuối cùng Vương Tú Mi cũng hiểu ra, người đàn ông này của bà ý mà, còn phải rèn luyện nhiều hơn nữa.

"Mẹ ơi, con đói quá."

Tô Bảo đẩy cửa đi vào, nhìn thấy mẹ già nhà cậu bé đang vùi đầu trong ổ chăn thì vội cất tiếng: "Mẹ, bao giờ chị con về thế?"

"Sao hả? Nhớ chị con à?" Vương Tú Mi hỏi.

"Vâng, con nhớ chị lắm. Bao giờ chị con về ạ?" Tô Bảo lại lặp lại câu hỏi.

"Làm sao mà mẹ biết được. Khi nào được về thì chị con sẽ về, con dọn dẹp phòng ngủ của mình chưa đấy, gấp chăn cho đàng hoàng, đừng có quấn quấn như ổ chó đó nhé?"

"À..." Tô Bảo lúc này lại không nói gì?

"Có phải con vẫn chưa dọn không?"

"Mẹ, nếu bây giờ mà gấp lại thì tối con đi ngủ lại phải trải ra, gấp vào gấp ra làm gì cho thêm việc à? Con không dọn đâu, dù sao cũng là chỗ con ngủ, con yêu quý cái ổ chó của con."

"Hừ, nếu con không dọn chăn, chút nữa mẹ sẽ "dọn" con." Vương Tú Mi cười lạnh một tiếng.

"Con dọn ngay đây, mẹ, sáng nay con muốn ăn trứng luộc."

"Dọn chăn đi đã. Trứng cái gì mà trứng, trứng gà mẹ phải để phần cho chị con về ăn, con ăn nhiều trứng gà như thế làm gì hả, cũng có thấy con thông minh chút nào đâu. Chút nữa mẹ hâm lại cơm nguội cho con."

Hâm lại cơm nguội á? Vẻ mặt Tô Bảo hiện rõ câu hỏi: cậu bé chỉ được đãi ngộ thế này thôi ư?

"Mẹ, con hỏi mẹ một vấn đề được không?" Vẻ mặt của Tô Bảo vô cùng nghiêm túc, cậu bé nhìn thẳng vào mẹ mình hỏi.

"Chuyện gì, con cứ nói đi." Vương Tú MI khẽ nhướng mày.

"Mẹ, con vẫn luôn tò mò một chuyện, con thực sự là con ruột của mẹ và cha ư? Hai người đối xử với chị của con tốt như thế, sao đối với con lại khác hoàn toàn vậy? Con cảm thấy, hình như con là con rơi mà hai người nhặt được ấy."

"Ồ, đúng vậy đó." Vương Tú Mi bình tĩnh trả lời, một lát sau lại nói tiếp: "Con là do cha mẹ nhặt được, nhặt ở chỗ cửa thôn ấy. Con chờ mẹ một lát, mẹ thu dọn xong rồi sẽ đưa con về lại cửa thông ngay."
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 143: Chương 143



Vương Tú Mi nhướng mày: thằng nhóc thối, con đi mà tìm cha mẹ ruột của con đi.

Đối diện với ánh mắt của Vương Tú Mi, Tô Bảo nhanh chóng xoay người đi ra ngoài: "Mẹ, con về phòng gấp chăn ngay đi."

Tô Bảo vừa xoay người bước đi, trong lòng vừa thầm nghĩ: những câu nói vừa rồi, cậu bé sẽ coi như không nghe thấy.

Cậu bé chắc chắn cậu bé là con ruột của cha mẹ, chứ nêu không, với tính cách của cha mẹ làm sao có thể nuôi con hộ người khác được?

Với lại dáng dấp của cậu bé giống hệt cha, cho nên tuyệt đối là con ruột.

Cậu bé khẽ lẩm bẩm: mẹ già đừng có hòng lừa con.

Nhìn thấy Tô Bảo thành thật xoay người đi về phòng gấp chăn, Vương Tú Mi khẽ hừ lạnh một tiếng.

Cậu bé bò từ trong bụng bà ra ngoài cơ mà, chỉ cần Tô Bảo gãi m.ô.n.g thôi, bà cũng biết thừa cậu bé nghĩ gì.

Một thằng nhóc thối, còn tưởng bà không xử lý được cậu bé cơ à?

"Vợ ơi, anh nhóm củi xong rồi, em dọn dẹp xong chưa?"

Ở phòng bếp bên kia, Tô Thắng Dân hét lớn gọi vợ.

"Đến đây rồi, đến đây rồi. Anh chỉ biết giục giục giục thôi, giục cái gì mà giục hả? Không phải em đến rồi đấy à?" Vương Tú Mi đúng lúc vừa dọn dẹp xong, vỗ vỗ tay rời khỏi phòng ngủ rồi đi thẳng đến phòng bếp.

Đồ ăn sáng là hâm lại thức ăn thừa của tối qua, cơm nguội hôm qua cũng còn thừa lại một chút, chỉ cần rang lên rồi bỏ thêm chút muối là có thể ăn rồi. Cũng bớt được bao việc.

Hơn mười phút sau, cơm rang đã chín, một nhà ba người bưng bát ngồi ở dưới bàn ghế được kê dưới mái hiên, bắt đầu ăn cơm.

"Cốc, cốc, cốc." Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

"Mới sáng sớm, ai thế nhỉ?" Vương Tú Mi liếc một cái về phía Tô Thắng Dân, ý bảo ông đi qua đó xem xem ai đến. Tô Thắng Dân lập tức thành thật đặt bát xuống, đứng dậy đi ra mở cửa.

Tô Thắng Dân vừa mới mở cửa ra, còn chưa thấy rõ người bên ngoài là ai, thì lập tức đã có gần chục người xông vào trong.

Một người phụ nữ dẫn theo bảy tám người đàn ông đến.

"Đập cho tôi. Tôi thực sự muốn xem, nhà họ Tô có thể lợi hại đến mức nào."

Người tới không nói hai lời đã lập tức ra tay đập đồ đạc, âm thanh loảng xoảng vang lên không ngừng, có không ít đồ đạc trong sân đã bị đám ấy đập nát.

Thế nhưng đám người kia không có ý định bỏ qua, vẫn xông thẳng vào nhà rồi tiếp tục đập.

Lúc này trong nhà chỉ có ba người nhà họ Tô, ông bà nội Tô và Tô Thắng Hoa đều ra ruộng làm việc rồi.

Tô Vận, Tô Diệp và Vương Quyên mới sáng sớm cũng đã chạy đi đâu mất rồi ấy, đến bây giờ vẫn không thấy người đâu.

Vương Tú Mi nhìn thấy đám người muốn xông vào phòng của chi thứ hai nhà bà, thì sao bà có thể chịu đựng được nữa.

Bà vội vàng chạy đến, bước từng bước dài chặn ngang cửa.

"Làm gì thế hả? Đây là nhà của tôi, ai dám đập, bà đây sẽ liều mạng với người đó." Dám đập nhà của bà đây, coi Vương Tú Mi bà đây c.h.ế.t rồi đấy à?

Tô Bảo nhìn thấy hành động của mẹ già, thì vội vàng chạy tới, cơ thể nhỏ bé của cậu bé đứng bên cạnh trợ uy cho mẹ mình, chặn ngang cửa không cho ai vào nhà.

.

Nói đùa à? Trong phòng còn có truyện tranh dài tập mà chị gái mua cho cậu bé, cậu bé còn không nỡ cho mấy thằng bạn xem, lỡ đâu đám người này vào đập phá rồi làm hỏng truyện của cậu bé luôn thì sao?

"Hôm nay tôi không tin, người nhà họ Tô các người ai cũng lợi hại như thế. Tránh ra!" Người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi kia tiến lên, nhfn chằm chằm vào Vương Tú Mi.

Nhà hàng xóm ở bên cạnh, phát hiện tình hình bên phía nhà họ Tô không tốt lắm thì vội vàng chạy đi thông báo cho trưởng thôn rồi chạy ra ruộng thông báo cho những người khác của nhà họ Tô.

Trưởng thôn cách nhà họ gần hơn, cho nên ông ta đến trước.

"Tránh ra." Người phụ nữ nhíu mày mở miệng.

"Không cho!" Vương Tú Mi cũng hét trả.

Ồ, so giọng của ai lớn hơn à? Từ trước đến nay, Vương Tú Mi bà còn chưa biết sợ ai đâu.

Người phụ nữ nhìn thấy dáng vẻ này của Vương Tú Mi, thì định giơ tay lên túm Vương Tú Mi ra.

Vương Tú Mi nhìn thấy người phụ nữ đang định giơ tay ra, thì trực tiếp hét lên một tiếng "ôi".

"Vợ ơi, đừng..." Ngã xuống.

Không hổ là vợ chồng, Tô Thắng Dân vừa nhìn thấy tư thế kia của Vương Tú Mi, ông đã biết ngay vợ ông định làm gì.

Thế nhưng, ông còn chưa nói xong, Vương Tú Mi đã "bộp" một cái, ngã nằm xuống đất.

"Ôi trời ơi, ông có còn thiên lý hay không hả? Người không quen không biết gì đột nhiên chạy đến nhà tôi đòi đánh đòi giết, nguy rồi, cướp đến rồi." Vương Tú Mi nằm trên mặt đất, thế nhưng cái giọng vẫn không thôi hét lớn từng câu.

Giọng bà lớn đến mức, đoán chừng mấy nhà gần đây đều có thể nghe được.

Đám người đến đập phá kia nhìn thấy Vương Tú Mi nằm bẹp trên đất, thì hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ vẫn chưa ra tay mà?

Sao đã ngã xuống rồi?

Chuyện này, tiếp theo nên làm thế nào đây? Còn định đập nữa không?

Tô Thắng Dân nhìn vợ mình đang khóc như kiểu trời đất sập xuống, thì cả người ông cảm thấy mình sắp điên luôn rồi.

Mặt đất bẩn như thế, vậy mà vợ ông lại còn dám nắm xuống.

Hôm nay ông về nghỉ nên phải làm việc nhà, chút nữa ông lại còn phải giặt bộ quần áo mà bà đang lăn lộn kia. Ôi, ông khổ quá mà.

Bầu không khí lập tức đông cứng lại, tròng mắt của Tô Bảo xoay chuyển nhanh chóng, cậu bé nhìn mẹ già nhà mình rồi quyết định bắt chước theo. Bộp một cái, cậu bé nằm bẹp xuống.

Những người khác cũng vô cùng kinh ngạc, lại thêm một đứa bé nữa?

Nhìn một lớn một nhỏ kia đi, lúc ngã xuống lại còn chú ý tư thế nữa chứ, trùng hợp thế nào mà chặn luôn cửa ra vào.

Tô Thắng Dân chỉ biết vuốt mặt, trong lòng ông thầm nghĩ, quần áo của thằng nhóc Tô Bảo kia, chút nữa ông sẽ bắt nó tự giặt.

Bây giờ, ông có nên ngã xuống theo vợ con mình không nhỉ?

Tô Thắng Dân dùng ba giây để tự hỏi, sau đó giơ tay lên vỗ vỗ bả vai của một người đang đứng trước mặt ông, nhe răng nhếch miệng cười: "Làm phiền anh nhường đường một chút."

Người đang chắn đường kia khẽ giật mình rồi tránh ra.

Tô Thắng Dân đi qua, sau đó chậm rãi chọn một vị trí bên cạnh vợ con rồi ngồi xuống.

Ừ, tốt rồi, hoàn mĩ.

Người một nhà, làm gì cũng nên làm cùng nhau...
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 144: Chương 144



Lượt xem: 238

"Trưởng thôn, ông nhanh lên chút đi, vừa nãy tôi thấy có mười mấy người chạy đến đập phá nhà Tô Thắng Dân kia kìa."

Người đàn ông là hàng xóm của nhà Tô Thắng Dân vừa chạy vừa nói, trưởng thôn nghe thấy lời nói của người đàn ông này thì cũng vô cùng sốt ruột.

Đang yên lành sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ? Tô Thắng Dân làm việc ở đội vận chuyển, trưởng thôn vừa nghe thấy có người đến gây chuyện, suy nghĩ đầu tiên của ông ta là, có phải Tô Thắng Dân ra ngoài gây chuyện gì rồi không, cho nên bây giờ người ta mới tìm đến cửa.

Bình thường cái thôn này cũng chẳng có được mấy người lạ mò đến, cầu mong cả nhà Tô Thắng Dân đừng có xảy ra chuyện gì đó.

Trưởng thôn bước đi nhanh hơn, ông ta gấp gáp như thế, chẳng qua cũng có do nể mặt mũi của Tô Trà, giúp được thì ông ta sẽ giúp đỡ vài phần.

Lại nói, người ta đã kéo đến thôn gây chuyện rồi, lỡ đâu gây ra tai nạn c.h.ế.t người, cái chức trưởng thôn này của ông ta cũng đừng mong được ngồi yên nữa.

Vài phút sau, đám người trưởng thôn cuối cùng cũng đi đến cửa nhà Tô Trà. Lúc này, ngoài cửa nhà họ Tô đã bị vây kín người, cả đám đều ngó đầu nhìn vào trong sân hóng hớt.

"Nhìn cái gì mà nhìn, cả đám không biết đi vào giúp đỡ à? Đứng ở ngoài này làm gì thế hả? Nhanh chạy vào phòng cản người lại." Trưởng thôn quát lớn một câu, trong lòng ông ta lại càng thêm lo lắng, liệu có phải trong nhà đang đánh nhau không?

Đám người vây quanh nhìn thấy trưởng thôn đến, đều tự động nhường ra một con đường cho ông ta đi.

"Cái đó, trưởng thôn ông đừng có sốt ruột, trong nhà không xảy ra chuyện gì cả."

"Đúng đúng đúng. Trong sân cũng đang có người khuyên can rồi."

"Vậy đã báo cho người nhà của Tô Thắng Dân biết chưa?" Trưởng thôn nghe thấy người trong nhà không xảy ra chuyện gì thì thở phào nhẹ nhõm.

"Có người đi gọi rồi, có lẽ cũng sắp về đến nơi bây giờ ấy mà."

"Vậy là tốt rồi, vậy là được rồi. Mấy người cũng đừng có chắn đường nữa." Trưởng thôn xua xua tay ra hiệu cho đám người kia tản ra, sau đó tiến vào nhà.

Vừa vào trong sân, đập vào mắt trưởng thôn là cảnh tượng một nhà ba người vừa nằm vừa ngồi ngay tại cửa phòng, trưởng thôn cũng phải sửng sốt một lúc lâu mới hoàn hồn lại.

Xảy ra chuyện gì rồi? Sao cả nhà Tô Thắng Dân lại nằm xuống kia?

Không phải là bị đánh không đứng dậy được chứ?

"Thắng Dân, cả nhà cậu làm sao thế? Bị đánh à?" Gương mặt của trưởng thôn hiện rõ vẻ lo lắng, ông ta cất tiếng hỏi.

"À, không, không bị đánh..." Tô Thắng Dân cười ha ha, đáp lời ông ta.

Lời của Tô Thắng Dân vẫn chưa dứt, thì Vương Tú Mi đã từ đằng sau đẩy Tô Thắng Dân đang gây cản trở ra, rồi gào lên một tiếng như tiếng sói tru:

"Ôi trưởng thôn ơi, sao bây giờ ông mới tới hả? Nếu ông mà không đến, một nhà ba người chúng tôi kiểu gì cũng bị bắt nạt đến c.h.ế.t mất thôi."

"Giữa ban ngày ban mặt, không quen không biết tự nhiên vọt thằng vào nhà rồi đập đồ đạc trong sân nhà tôi. Trưởng thôn, ông nhìn mà xem, sân nhà tôi đã nát thành cái gì rồi? Đang yên đang lành lại tự nhiên bắt nạt người khác đến mức này, tôi phải báo công an, bọn họ đây là... Cái đó, con gái tôi nói, đây chính là đột nhập nhà riêng, tôi phải báo công an bắt họ lại."

"Đúng, báo công an. Chị của con nói, chú công an nhất định sẽ giúp chúng ta." Tô Bảo ở bên cạnh phụ họa.

Trước khi rời đi, Tô Trà lo lắng cho người trong nhà, nhất là Tô Thắng Dân luôn lái xe ở ngoài không an toàn.

Cho nên, trước khi đi, Tô Trà đã cố ý phổ cập kiến thức về pháp luật cho người trong nhà nghe, nếu xảy ra chuyện gì thì đừng có xông vào đánh đấm, mà phải tìm đồng chí công an đến xử lý.

Thấy không, trùng hợp như thế đấy, chân trước vừa dặn dò, thì chân sau đã gặp chuyện ngay đây này.

Đám người đến gây chuyện nghe thấy hai mẹ con Vương Tú Mi muốn báo công an thì cũng bị dọa sợ.

Bọn họ cũng đã làm gì đâu, chỉ có đập mấy cái vại sứ trong sân, còn có mấy cái ghế nhỏ thôi mà.

Ở thời đại này, dân chúng vẫn luôn có sự sợ hãi với đồn công an. Vào đồn công an rồi, ai mà biết có thể đi ra hay không, hơn nữa, toàn là nông dân cả, có mấy người hiểu kiến thức về pháp luật đâu cơ chứ.

Trưởng thôn bị giọng nói ồn ào lớn tiếng của Vương Tú Mi khiến cho lỗ tai đau nhức, ông ta liếc về phía Vương Tú Mi một cái.

Vương Tú Mi nhìn thấy ánh mắt của trưởng thôn thì lập tức im miệng, không còn ồn ào nữa.

Cuối cùng cũng được yên lặng. Lúc này, trưởng thôn mới khẽ hắng giọng nói: "Gia đình ba người các người đứng lên trước đi đã, nằm trên đất thế kia thì còn ra cái thể thống gì nữa."

"Ôi, đứng lên thôi." Vương Tú Mi là người đầu tiên tiến lên, sau đó còn thuận tay phủi phủi chỗ quần áo bị dính đất bẩn.

Tô Thắng Dân và Tô Bảo cũng nhanh chóng đứng lên theo, bây giờ trưởng thôn đã đến đây rồi, chắc chắn đối phương không dám manh động nữa.

Hơn nữa, bên ngoài sân còn có nhiều người dân trong thôn như thế, sao có thể để người ngoài đến bắt nạt người trong thôn mình cơ chứ?

"Người cầm đầu của các người là ai?" Trưởng thôn nhìn đám người đến gây chuyện, hỏi.

Người phụ nữ trước đó định tiến lên kéo Vương Tú Mi đang chặn cửa ra, tiến lên từng bước rồi cất tiếng đáp lời: "Là tôi."

"Cô đúng không? Được rồi, cô nói xem nào, gia đình Tô Thắng Dân chọc giận cô chỗ nào, sao cô lại đến nhà người ta đập đồ?" Trưởng thôn cất tiếng hỏi.

Tô Thắng Dân nghe thấy lời này của trưởng thôn thì vội vàng lên tiếng đính chính: "Trưởng thôn, tôi không biết đám người này. Tính cách của tôi thành thật như thế, sao có thể gây chuyện được?"

Người phụ nữ sửng sốt một lát, sau khi liếc nhìn Tô Thắng Dân một cái thì cũng lên tiếng đáp: "Tôi không biết anh ta."

Không biết, không biết người ta sao còn gọi nhiều người thế này đến đập đồ nhà người ta?

Không chỉ trưởng thôn, mà những người trong thôn cũng nhìn người phụ nữ kia bằng ánh mắt kì lạ.

Người phụ nữ bị mọi người nhìn đến ngượng ngùng, bà ta cất tiếng giải thích: "Tôi không biết anh ta, thế nhưng đây không phải nhà Tô Vận ư?"

Cái tên Tô Vận vừa được thốt ra, đó, án này được phá rồi.

Gây loạn nửa ngày, hóa ra chuyện này là do Tô Vận gây ra.

"Đây là nhà Tô Vận, thế nhưng cô không nhìn thấy là chúng tôi đã ở riêng rồi à? Bên này là nhà của chúng tôi, cô vừa vọt vào đã định đập nhà tôi, cô không phải bị thần kinh đấy chứ?" Vương Tú Mi vừa nghe đã cất tiếng châm chọc, không lưu tình chút nào.

"Tôi không quan tâm. Dù sao thì Tô Vận nhà các người làm việc không đàng hoàng, tôi đập như thế còn nhẹ đó."

"Cái rắm ấy. Con gái của tôi là Tô Trà, Tô Vận cũng đâu phải con gái tôi, cô dám đến đập nhà tôi, tôi phải báo công an." Vương Tú Mi nhướng mày đáp trả một câu.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 145: Chương 145



Nào đến đây, cô dám đến tôi lập tức dám báo công an. Ai sợ người đó là cháu trai.

Người phụ nữ bị những lời đó của Vương Tú Mi chặn họng, một lúc sau cũng không dám hé răng nói gì cả.

"Được rồi, đừng có ồn ào nữa. Chuyện này, đương sự Tô Vận không có ở đây, bọn họ quả thật đã ở riêng rồi." Trưởng thôn đứng ra, tiếp tục nói: "Cho nên, nếu cô có chuyện gì thì cứ trực tiếp tìm thẳng Tô Vận ấy, chuyện của các người, không có liên quan gì đến chi thứ hai của nhà họ Tô hết."

"Tất nhiên, nếu cô còn muốn quậy, thì tôi cũng không còn cách nào khác nữa, chỉ có thể tìm các đồng chí công an đến giúp xử lý chuyện này thôi."

Trưởng thôn vừa đ.ấ.m vừa xoa, cuối cùng người phụ nữ kia cũng chịu nhả ra. Nếu cứ tiếp tục quậy ầm ĩ, công an mà đến thì người sai sẽ là bọn họ. Thế nhưng bà ta vẫn nhờ người chuyển lời cho Tô Vận... lần sau sẽ không nhẹ nhàng như lần này đâu.

Đợi khi ông bà nội Tô và Tô Thắng Hoa quay về, người phụ nữ kia đã chuẩn bị rời đi rồi.

Vào lúc mấu chốt này, tất cả mọi người đều thống nhất không nói Tô Thắng Hoa là cha của Tô Vận, bởi vì biết đâu lỡ người phụ nữ kia lại làm ầm lên thì sao.

Ai cũng không muốn quấy đục vũng nước bùn này.

Về đến cửa nhà, ông bà nội Tô và Tô Thắng Hoa cứ thế chứng kiến cảnh tượng, một người phụ nữ dẫn theo cả đám đàn ông vội vàng rời đi.

"Ôi, Thắng Hoa, Tô Vận nhà ông lại làm gì thế? Người ta đã tìm đến tận thôn rồi đây này, ôi sợ c.h.ế.t đi được. Nếu không phải có mấy người nhà Tô Thắng Dân ở nhà, chỉ sợ căn nhà này đã bị đập nát rồi."

"Đúng vậy, Thắng Hoa, con gái và vợ ông suốt ngày ra ngoài làm chuyện gì thế? Sao lại trêu chọc đến đám người này rồi, vừa nhìn đã biết không phải người tốt lành gì mà."

"Thắng Hoa, ông vẫn nên dạy dỗ con gái ông nhiều một chút đi. Chậc chậc, nếu cứ để tiếp tục thế này, tương lai sao mà gả cho người khác được."

Người gây chuyện đi rồi, đám người trong thôn lập tức tôi một câu, anh một câu nói với Tô Thắng Hoa.

Lần trước bọn họ cũng nghe nói rồi, sở dĩ nhà họ Tô ở riêng là do Tô Vận ép buộc.

Lần trước họ còn nghe đồn Tô Vận đã làm mất toàn bộ số tiền mà gia đình cô ta có, bây giờ lại còn trêu chọc phải đám người này nữa chứ.

Sao Tô Vận này không chịu yên tĩnh chút nào vậy nhỉ?

Chậc, trước kia thấy ngoan ngoãn nghe lời như thế, sao càng lớn lại càng không biết điều vậy cơ chứ lại.

Nghe âm thanh cằn nhằn của mọi người, đến cả người thành thật như Tô Thắng Hoa cũng đen mặt lại.

Ông ta siết chặt nắm đấm, cơn tức dâng lên nghẹn trong lòng ông ta.

"Được rồi, được rồi, mọi người đều giản tán đi thôi. Đều xem đủ rồi còn gì, về hết đi thôi, trong nhà không có việc gì cần làm nữa à?" Tô Thắng Dân nhìn thấy dáng vẻ kia của anh cả ông, thì cất tiếng giải tán những người khác.

Tục ngữ nói rồi mà, chuyện xấu trong nhà không thể để truyền ra ngoài.

Cho dù thế nào thì Tô Thắng Hoa cũng là thằng cả họ Tô, mà nhà họ Tô lại có truyền thống bao che người nhà, đám thôn dân kia cằn nhằn hai câu là được, nếu nói thêm nữa thì chính là quá đáng rồi.

Chạng vạng hôm đó, khi trời đã gần tối den rồi, Tô Vận và Vương Quyên mới về nhà.

Trong sân vô cùng im lắng, hai người vừa về nhà đã lập tức đi thẳng về phòng.

Vương Quyên vừa đẩy cửa ra, đi vào phòng, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy trên giường có một bóng đen, bà ta sợ đến mức suýt chút nữa đã nhảy dựng lên rồi. Sau khi nhìn kĩ lại, bà ta mới phát hiện ra đó là Tô Thắng Hoa.

"Thắng Hoa, anh làm gì thế? Sao ngồi trong phòng mà không đốt đèn, suýt chút nữa đã dọa c.h.ế.t em rồi."

"Cô đi đâu?" Tô Thắng Dân ngồi trong bóng đêm, âm thanh của ông ta vô cùng trầm thấp.

"Em, em có thể đi đâu được cơ chứ? Em về nhà mẹ để chứ đi dâu. Cũng đâu phải anh không biết, trước khi em ra ngoài đã nói với anh rồi còn gì?" Khi nói chuyện, Vương Quyên không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Tô Thắng Hoa, chỉ có thể gượng gạo giải thích một câu.

"Về nhà mẹ đẻ đúng không? Hôm nay có một đám người đến nhà tìm Tô Vận, sân nhà chúng ta đã bị đập nát rồi mà cô vẫn không chịu nói thật đúng không? Cô nói đi, hôm nay cô và Tô Vận ra ngoài để làm gì?" Tô Thắng Hoa chống tay đứng dậy, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt của Tô Thắng Hoa.

Lúc này, Vương Quyên mới nhìn rõ vẻ mặt của Tô Thắng Hoa, trái tim bà ta đập thịch một tiếng bất an, cả người bà ta có chút luống cuống.

"Bọn em cũng đâu có làm gì, chỉ làm chút đồ ăn lên trấn trên bán lấy tiền mà thôi, Gần đây anh làm nhiều việc như thế để kiếm tiền, không phải em cũng đang sốt ruột đấy ư? Thắng Hoa, em nói cho anh biết, nửa tháng này em kiếm được tận mấy chục đồng cơ đấy."

Có lời mở đầu rồi, Vương Quyên lập tức giống như máy hát, tiếp tục nói miên man không ngừng:

"Mỗi ngày em đều có thể bán được mười một, mười hai đồng, sau khi trừ tiền vốn đi thì còn kiếm được năm sáu đồng nữa. Một ngày năm sáu đồng, một tháng sẽ kiếm được hơn một trăm đồng đó."

"Vậy, đám người đánh đến cửa hôm nay là ai?" Gương mặt của Tô Thắng Hoa cũng vẫn âm trầm như cũ.

"Em cũng không gặp bọn họ. Có thể là đám người cũng làm ăn buôn bán ở trấn trên, hôm qua mới mâu thuẫn, cãi nhau vài câu..."

Mới cãi nhau vài câu mà người ta đã đánh đến tận cửa á?

Tô Thắng Hoa không tin.

Vài phút sau, trong phòng của Tô Thắng Hoa truyền ra tiếng "loảng xoảng".

Trong sân, Tô Thắng Dân đang dẫn con trai đi giặt quần áo, đột nhiên nghe thấy âm thanh này, cả hai cha con cũng hoảng sợ.

Sau đó, trong phòng truyền ra tiếng nói của Vương Quyên.

"Tô Thắng Hoa, anh bị điên đấy à?"

"Tôi thấy cô điên thì có, còn có Tô Vận nữa, hai mẹ con các cô đều điên rồi. Ngày mai tôi không cho phép các người ra ngoài, thành thật ra ruộng làm việc cho tôi. Nếu không nghe lời tôi, chúng ta lập tức ly hôn."

Sau đó, Tô Thắng Dân lập tức nghe thấy âm thanh tranh chấp của hai người lục tục truyền ra khỏi phòng.

Sau đó, Tô Diệp và Tô Vận ở phòng bên cạnh cũng không thể ngồi yên được nữa, hai người rời khỏi phòng của mình, đi thẳng vào phòng của Tô Thắng Hoa và Vương Quyên kia.

Sau khi hai chị em đi vào, Tô Thắng Hoa và Vương Quyên không còn ầm ĩ nữa. Tô Thằng Dân ở bên ngoài vểnh tai lên nghe, mà cũng không nghe rõ tình hình hiện tại trong phòng.

Lỗ tai của Tô Bảo cũng dựng thẳng lên.

Trong sân, dáng vẻ của hai cha con họ vô cùng giống nhau.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 146: Chương 146



Hành động giặt quần áo trên tay cũng không ngừng, thế nhưng tinh thần đã sớm bay đi chỗ nào để hóng hớt rồi.

Chậc chậc, lợi hại thật đó.

Trong lòng Tô Thắng Dân thầm khen Tô Thắng Hoa một câu.

Ngay cả câu ly hôn mà cũng dám nói, đây mới là địa vị của đàn ông chứ.

Ôi chao, nhìn lại bản thân ông mà xem, chỉ thấy bi thương thôi.

Qua hơn mười phút sau, cha con hai người giặt sạch quần áo, phơi ở cái sào trúc trong sân, rồi tự quay về phòng mình.

Trong phòng, Vương Tú Mi thấy Tô Thắng Dân cũng chỉ ngước mắt lên nhìn một cái, rồi tiếp tục công việc trong tay.

Mấy hôm trước, Vương Tú Mi lên trấn trên thì thấy một tấm vải rất đẹp, tấm vài có màu đỏ thẩm, bên trên được điểm vài bông hoa màu xanh biếc, vô cùng thích hợp với con gái bà. Chính vì thế, Vương Tú Mi không nói hai lời đã móc tiền ra trả, định mua về may một chiếc áo cho con gái.

Màu sắc này rất đẹp, xanh xanh đỏ đỏ, nếu may thành quần áo chắc chắn sẽ vô cùng xinh đẹp.

"Vợ ơi, vừa rồi anh nghe anh cả nhắc đến chuyện ly hôn." Tô Thắng Dân vừa đi đến trước mặt Vương Tú Mi vừa nói.

"Em cũng nghe thấy rồi. Anh nói xem, chuyện hôm nay ầm ĩ như thế, đúng là khuyến cho người ta lo lắng mà. Sao cái con nhóc Tô Vận kia lại cứ thích gây chuyện như thế nhỉ, chẳng ngày nào là được yên tĩnh cả. Sau khi ở riêng rồi mà còn khiến chúng ta bị liên lụy, suýt chút nữa bị đập nát phòng rồi, chuyện gì thế không biết." Nhắc đến chuyện hôm nay, trong lòng Vương Tú Mi vô cùng không thoải mái.

"Sống cùng một mảnh đất mà, có còn cách nào nữa đâu. Vợ ơi, sáng mai chúng ta đi lên trấn trên một chuyến đi?" Tô Thắng Dân cười nói.

"Đi lên trấn trên làm gì?" Vương Tú Mi thuận miệng hỏi một câu.

"Chậc, lên trấn trên xem nhà chứ làm gì? Chúng ta cũng tích góp được kha khá tiền rồi còn gì. Anh đã hỏi thăm rồi, dạo gần đây giá nhà trên trấn càng ngày càng tăng, chúng ta mua nhà sớm một chút, rồi chuyển lên trấn trên sống."

Tô Thắng Dân đã sớm hỏi thăm rồi, bây giờ giá nhà tăng cao, nhân lúc trong tay có tiền thì nhanh chóng mua nhà đi.

Lỡ đâu cứ để đến sau này nó lại tăng cao hơn bây giờ, vậy chắc chắn sẽ phải tốn thêm không ít tiền nữa.

Dựa theo xu thế hiện này, chắc chắn giá nhà sẽ càng lúc càng tăng.

"Hả, mua nhà á?" Vương Tú Mi nhìn về phía Tô Thắng Dân.

"Đúng vậy. Anh đã tìm người hỏi thăm khắp nơi rồi, ngày mai chúng ta đi xem phòng. Anh cân nhắc rồi, giá nhà chắc chắn sẽ càng ngày càng tăng, chúng ta mua sớm một chút."

"Có ý gì?"

"Em nghĩ kĩ lại xem, số lượng người của quốc gia chúng ta càng ngày càng nhiều, nhiều người thì chắc chắn phải cần nhiều nhà để sống. Đến lúc đó, người đông mà nhà không đủ, vậy giá nhà không tăng cao sao được?"

"Ồ, anh nói cũng có lý."

"Đó. Thế nên chúng ta nhân dịp trong tay có tiền thì mua nhà nhanh lên, cũng có thể sớm chuyển ra ngoài sống. Khi chuyển lên trấn trên rồi, hằng ngày con gái chúng ta đều có thể về nhà, mà anh đến đội vận chuyển làm cũng tiện hơn nhiều. Còn con trai chúng ta cũng có thể chuyển trường cho nó lên trường tiểu học ở trấn trên, có rất nhiều lợi ích đó nhé."

Nghe Tô Thắng Dân nói mãi không dứt về những lợi ích của việc mua nhà, Vương Tú Mi trực tiếp vỗ đùi quyết định.

"Được rồi, ngày mai chúng ta sẽ đi xem nhà. Nếu nhìn trúng căn nào thì lập tức mua căn đó."

Hôm sau, Tô Vận và Vương Quyên không đi ra ngoài, thành thật ở nhà ra đồng làm việc với Tô Thắng Hoa.

Chuyện ngày hôm qua, Tô Thắng Hoa cũng đã hỏi rõ ràng rồi.

Hóa ra trong khoảng thời gian này, Tô Vận và Vương Quyên đều quay về nhà mẹ đẻ của bà ta, mượn bếp để nấu đồ ăn mang đi bán.

Hôm qua khi đến bày sạp, hai người có mâu thuẫn với người phụ nữ gọi người đến nhà kia.

Mà Tô Vận cũng là người tàn nhẫn, sau khi cãi cọ vài câu, cô ta trực tiếp hất đổ sạp hàng của người ta rồi bỏ chạy.

Người ta hỏi thăm một đường, sau đó tìm đến tận nhà.

Cũng may mà lúc đó Tô Vận không có ở nhà, nếu không thì cũng không biết nên giải quyết thế nào cho mọi việc êm xuôi nữa.

Bên này, hai vợ chồng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi cũng đi ra ngoài. Trước khi ra ngoài, hai người gửi Tô Bảo nhờ bà nội Tô trông giúp, sau đó hai vợ chồng mới mĩ mãn ra cửa.

Tô Bảo hoàn toàn không biết cha mẹ ra ngoài làm gì, cậu bé chỉ biết rằng, cha mẹ đã đồng ý sẽ mua bánh bao thịt về cho cậu bé.

Bánh bao thịt thơm ngào ngạt, ăn vô cùng ngon miệng.

Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi đi mất cả buổi sáng, xem hết ba căn nhà, cuối cùng chọn một căn khá gần trường trung học phổ thông số hai.

Vài ngày sau, họ sẽ lại lên trấn trên để làm thủ tục sang tên.

Chạng vạng hôm đó, cuối cùng hai vợ chồng cũng đã mang bánh bao thịt thơm ngào ngạt mà Tô Bảo đã tâm tâm niệm niệm suốt một ngày về nhà.

Trong sân, Tô Bảo ăn bánh bao thịt với vẻ mặt thỏa mãn.

Ngon quá đi mất...

Thế nhưng Tô Bảo lại không hề biết rằng, cha mẹ cậu bé chỉ mua cho cậu bé một chiếc bánh bao thịt mà thôi, còn chị gái cậu bé, lại được hai vợ chồng họ mua cho hẳn một căn nhà ở trấn trên.

Thôi, cậu bé không nên biết thì tốt hơn, không biết mới có thể giữ được sự vui vẻ.

Thành phố Bắc Kinh...

Trại đông đã tiến vào giai đoạn kết thúc, trải qua khoảng thời gian này, tất cả các học sinh và giáo viên của trại đông đều có ấn tượng sâu sắc với Tô Trà.

Trong cảm nhận của họ, chuyện ba người Tô Trà, Cận Tùng và Trầm Nghiễm tiến vào đội huấn luyện là chuyện ván đã đóng thuyền.

Tô Trà thì khỏi phải nói rồi, chính là thần học vô cùng b**n th**, cả ngày uống cẩu kỉ pha nước ấm để dưỡng sinh, không thức đêm, mỗi lần thi đều dễ dàng đạt được hạng nhất. Cô không b**n th** thì còn ai b**n th** nữa cơ chứ?

Hai người Cận Tùng và Trầm Nghiễm lại thường thân thiết với Tô Trà, ba người có quan hệ tốt, cho nên nếu hai người họ có bài nào không biết làm sẽ đến nhờ Tô Trà giảng cho. Nhờ đó mà thành tích của hai người họ cũng tiến bộ nhanh chóng.

Mỗi lần thi, thành tích của Cận Tùng và Trầm Nghiễm đều có thể tiến vào top mười.

Cuối cùng, trại đông chính thức kết thúc.

Không ngoài dự đoán của mọi người, Tô Trà, Trầm Nghiễm và Cận Tùng, cả ba người đều được chọn vào đội huấn luyện.

Giành được giải nhất toàn quốc, hành trình ở Bắc Kinh của Tô Trà cũng đã đến lúc phải kết thúc rồi.

Sau khi thu dọn đồ đạc, rời khỏi kí túc xá của trại đông, ba người họ tập hợp lại rồi đi đến tòa tứ hợp viện của Vương Quốc Quân.

Tô Trà vẫn nhớ thương bán thành phẩm kia của cô kia kìa.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 147: Chương 147



Sau khi đến khu tứ hợp viện, Cận Tùng và Trầm Nghiễm lập tức phát hiện, Tô Trà giống như đã cắm rễ ở trong căn phòng kia của cô rồi hay sao ấy, ngoại từ thời gian ăn cơm ra thì cô không rời khỏi phòng lấy một bước, lúc nào cũng ở lì trong đó.

Không còn cách nào khác nữa, Trầm Nghiễm đành phải cùng Cận Tùng, hai thằng con trai đi ra ngoài chơi với nhau hai ngày.

Mắt thấy còn một ngày nữa là sẽ phải rời khỏi Bắc Kinh, sáng sớm hôm nay, Cận Tùng và Trầm Nghiễm đã bàn trước với nhau, nếu hôm nay Tô Trà mà vẫn cắm rễ trong phòng, thì cho dù có phải nâng người đi, họ cũng phải lôi được cô ra ngoài.

Thế nhưng chưa đến tám giờ sáng, Tô Trà đã tự động đi ra khỏi phòng.

"Ôi chao, Tô Trà, sao hôm nay cậu lại ra khỏi phòng thế?" Cận Tùng nhìn thấy Tô Trà ra ngoài, thì có chút khó tin dụi dụi đôi mắt của mình.

"Tôi ra ngoài chơi với các cậu chứ sao." Tô Trà đáp lại.

"Cậu không hoàn thiện cái đồ gì đó của cậu nữa à? Hay là, cậu đã làm xong rồi?" Vẻ mặt của Cận Tùng tràn ngập sự tò mò, cất tiếng hỏi: "Cậu làm cái gì đó, có thể cho tôi xem không?"

"Không được, đây là quà tôi tặng cha tôi." Tô Trà lập tức từ chối.

Nếu đã là quà, thì đồng chí Tô Thắng Dân nhất định phải là người đầu tiên nhìn thấy rồi.

Cận Tùng bị từ chối cũng không để bụng.

Sau đó ba người vui vẻ đi ra ngoài, chơi suốt cả một ngày, đúng bảy giờ tối hôm đó mới về nhà.

Khi ba người về đến nhà thì Vương Quốc Quân vẫn chưa về. Hình như hai hôm nay Vương Quốc Quân bận rộn việc gì đó, ngày nào cũng mãi đến nửa đêm mới về.

Ngày hôm sau, khi ba người thức dậy cũng không nhìn thấy Vương Quốc Quân đâu, đoán chừng ông ta đã đi ra ngoài từ sáng sớm rồi.

Họ vẫn thu dọn đồ đạc rồi giao chìa khóa nhà cho thím Tần ở hàng xóm giống lần trước, sau đó ba người gọi xe đi đến nhà ga, lên đường đi về nhà.

Ở thành phố C bên kia, trường trung học phổ thông số một và trường trung học phổ thông số hai đã sớm nhận được tin tức.

Ở cổng của cả hai trường này, đều treo một tấm băng rôn.

Băng rôn của trường trung học phổ thông số một ghi dòng chữ: "Chúc mừng bạn học Cận Tùng đã giành được giải nhất toàn quốc."

Băng rôn của trường trung học phổ thông số hai ghi dòng chữ: "Chúc mừng Tô Trà và Trầm Nghiễm đã giành được giải nhất toàn quốc."

Ha ha ha, cùng là băng rôn, thế nhưng trường trung học phổ thông số một chỉ có một cái tên của Cận Tùng, còn của trường trung học phổ thông số hai lại có đến hai cái tên Tô Trà và Trầm Nghiễm nhé.

Ha ha, trường họ nhiều hơn một cái tên.

Ngày hôm nay, tâm trạng của hiệu trưởng Hứa của trường trung học phổ thông số hai vô cùng tốt đẹp, gặp ai cũng đều níu người ta lại kể cho người ta nghe về Tô Trà và Trầm Nghiễm của trường trung học phổ thông số hai bọn họ.

Có không ít người của trấn trên thấy được tấm băng rôn của cả hai trường học, mà Tô Thắng Lợi sống ở trấn trên, tất nhiên cũng biết đến chuyện này.

Khi về nhà, chú ta không nhịn được mà kể chuyện này cho Lưu Mĩ Lan nghe, khiến cho Lưu Mĩ Lan nghe xong cũng không biết nên nói gì mới tốt.

Thím ra nhận rõ một chuyện, ở nhà họ Tô hiện giờ, địa vị của Tô Ttaf chỉ kém ông nội Tô nữa thôi.

Lưu Mĩ Lan nhìn vẻ mặt cười ngây ngô của Tô Thắng Lợi thì không nhịn được mà trêu chọc chú ta: "Tô Thắng Lợi, Tô Trà người ta cũng đâu phải con gái của anh đâu, anh ở đó cười ngây ngô cái gì?"

"Ha ha ha, đó không phải con gái của anh, nhưng đó là cháu gái ruột của anh cơ mà. Tô Trà đã từng nói rồi, cả nhà chỉ có anh yêu thương con bé nhất." Tô Thắng Lợi liên tục cười ngốc, trong lòng chú ta vô cùng vui mừng.

"Được được được, em biết đó là cháu gái của anh rồi. Vậy có phải hôm nay Tô Trà sẽ về đến đây không? Nếu Tô Trà quay về mà không có chỗ ở, cứ bảo con bé đến nhà chúng ta ở hai ngày nhé." Lưu Mĩ Lan chủ động cất tiếng.

Bây giờ Lưu Mĩ Lan đã nhận rõ mọi chuyện, Tô Trà vô cùng lợi hại, ngay cả trường trung học phổ thông số hai ở trấn trên này cũng phải treo băng rôn khen cô, vậy chắc chắn tương lai Tô Trà sẽ trở thành sinh viên.

Thím ra sớm tạo mối quan hệ tốt, tương lai nhỡ có chuyện gì, cũng có thể nhờ Tô Trà giúp đỡ.

Dù sao thì cái việc xây dựng mối quan hệ này, cũng chẳng có hại gì.

Tô Thắng Lợi cũng không biết ý đồ của Lưu Mĩ Lan, chú ta chỉ cảm thấy đề nghị này của Lưu Mĩ Lan không tệ mà thôi.

Lần sau nếu gặp, chú ta sẽ chuyển lời cho Tô Trà biết chuyện này.

"Chuyện này anh sẽ nói với con bé sau. Tô Trà có tiền đồ như vậy, nếu con bé về anh phải gọi con bé đến nhà chúng ta ăn cơm, em nấu món gì ngon ngon một chút nhé."

"Được rồi, anh nói sao thì cứ làm vậy đi." Lưu Mĩ Lan hùa theo lời chồng.

"Đúng rồi, chiều nay anh phải quay về thôn một chuyến, báo tin tức tốt này cho người nhà nghe."

"Được, anh cứ đi đi. Chiều nay em sẽ mang con sang nhà mẹ em gửi, chiều nay em phải đi làm."

Nhắc đến thằng con trai nhỏ, Tô Thắng Lợi cũng bắt đầu nảy sinh suy nghĩ, chú ta và Lưu Mĩ Lan đều phải đi làm, trông con nhỏ đều không được tiện cho lắm, cho nên Tô Thắng Lợi cân nhắc đến chuyện nhờ bà nội Tô đến nhà chú ta ở một thời gian để trông con nhỏ giúp chú ta.

Cũng không biết bà nội Tô có thể đồng ý không nữa, dù sao thì hai mẹ chồng con dâu ở với nhau, chắc chắn sẽ xảy ra chút ít mâu thuẫn.

Chiều hôm đó, Tô Thắng Lợi đạp xe đi về thôn.

Về đến thôn, người trong thôn nhìn thấy Tô Thắng Lợi thì đều chào hỏi chú ta. Tô Thắng Lợi còn cố ý dừng xe lại, nói chuyện với đối phương hai câu.

Hai người anh đến tôi đi, tin tức Tô Trà giành được giải nhất toàn quốc truyền đi một cách nhanh chóng.

Người trong thôn không hiểu giải nhất toàn quốc là gì, thế nhưng đã có chữ "quốc" và chữ "giải nhất" kết hợp lại với nhau, chắc chắn đó là chuyện tốt.

Tô Thắng Lợi đi đến cửa nhà, vừa vào đến cửa đã nhìn thấy anh hai Tô Thắng Dân.

"Anh hai, em có tin tốt muốn báo cho anh biết."

"Tin gì tốt? Sao bỗng nhiên chú lại về nhà thế?" Tô Thắng Dân nhìn thấy Tô Thắng Lợi quay về nhà với vẻ mặt hớn ha hớn hở thì tò mò hỏi một câu.

"Anh hai, Tô Trà giành giải rồi, giải nhất toàn quốc."

"Tô Trà, con gái anh, giành được giải thưởng rồi á? Còn là giải nhất toàn quốc nữa?" Tô Thắng Dân khẽ giật mình, ông lặp lại những lời của Tô Thắng Lợi một lần như để tự xác nhận, sau đó trên mặt ông dần lộ ra nụ cười ngây ngô.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 148: Chương 148



Ha ha ha, con gái ông giành được giải thưởng rồi.

Thế nhưng, giải nhất toàn quốc là cái gì?

Ôi chao, ai cần quan tâm nó là cái gì, chỉ cần biết giải thưởng mà con gái ông giành được, chắc chắn phải rất lợi hại là được rồi.

"Hả? Con gái tôi giành được giải á?" Vương Tú Mi đang ngồi trong phòng cũng nghe thấy tin này, bà vội vàng chạy ra ngoài hỏi lại.

"Đúng vậy, chị dâu hai, Trà Trà giành được giải nhất toàn quốc." Tô Thắng Lợi cười nói.

"Giải nhất toàn quốc là cái gì?" Đồng chí Vương Tú Mi đúng là một đồng chí tốt, có chỗ nào không hiểu thì phải hỏi luôn.

Tô Thắng Dân cũng không hiểu giải nhất toàn quốc là cái gì, ông cũng nhìn về phía Tô Thắng Lợi.

"Ôi chao, cái đó, chính là giải thưởng cao nhất trong cuộc thi Olympic toán học." Hình như là thế nhỉ?

Thật ra Tô Thắng Lợi cũng không biết rõ lắm, sau khi nghe người khác nói là "giải nhất toàn quốc" thì chú ta cũng nói theo thôi.

Thế nhưng, Tô Thắng Lợi còn biết được một chuyện.

"Anh hai, chị dâu hai, lần này Tô Trà giành được giải nhất toàn quốc, con bé có thể được cử đến Thanh Đại hoặc Bắc Đại để học. Hai đại học này là đại học hàng đầu cả nước."

Hả, cái gì cơ?

Cử đi học, Thanh Đại với Bắc Đại á?

Ôi trời ơi, lại còn là hai trường đại học đứng đầu cả nước nữa chứ!

Con gái họ, cứ thế mà được cử đi học á?

Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi có chút hoảng hốt.

Sau đó, Vương Tú Mi vươn tay ra, dùng sức véo Tô Thắng Dân một cái thật mạnh, rồi hỏi ông: "Anh có đau không?"

"Đau!" Tô Thắng Dân ngẩn người đáp lại câu hỏi của bà.

Đau, vậy chứng minh hai vợ chồng họ không phải đang nằm mơ rồi.

A a a a, Tô Trà - con gái nhà họ, được cử đi học đại học!

Không được rồi, bà phải ra ngoài đi dạo một vòng thôi.

Vương Tú Mi xoay người đi ra ngoài, nhìn thấy hành vi của bà, Tô Thắng Dân cũng lập tức đi theo.

Ông phải đi theo vợ, để cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của người trong thôn mới được.

Trong phòng, ông nội Tô cũng nghe thấy tiếng mấy anh em nhà họ Tô nói chuyện trong sân. Sau khi nghe thấy, ông cụ đứng ngồi không yên nữa, lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Người còn chưa ra, thì giọng nói đã ra trước rồi.

"Thắng Lợi, con vừa mới nói Tô Trà được cử đi học, chuyện này có chắc không?"

"Chắc ạ. Con nghe người ta nói, giành được giải nhất toàn quốc, chắn chắn sẽ được cử đi học."

"Tốt, tốt, tốt. Tốt quá rồi." Ông nội Tô liên tục nói chữ tốt.

Tô Thắng Lợi đợi trong chốc lát, thế nhưng vẫn chưa thấy ông nội Tô ra đến nơi.

Qua hai phút sau, Tô Thắng Lợi mới nhìn thấy ông bà nội Tô ra ngoài.

Tô Thắng Lợi cẩn thận quan sát hai ông bà cụ, thì phát hiện ra bộ quần áo mà hai ông bà cụ đang mặc trên người bây giờ, chính là bộ quần áo mà hai ông bà cụ chỉ nỡ mặc khi ba anh em bọn họ kết hôn mà thôi.

Bộ quần áo đó được ông bà cụ xem như bảo bối, cả đời này ông bà cụ mới mặc bốn lần. Một lần chính là khi hai ông bà cụ kết hôn, ba lần khác, chính là ba lần mà anh em họ kết hôn.

Bây giờ, đang yên đang lành sao lại mặc vào thế này?

Tô Thắng Lợi nhìn thấy hai ông bà cụ tính đi ra ngoài, thì vội vàng cất tiếng hỏi: "Cha, mẹ, hai người định đi đâu thế?"

"Khụ khụ, cha và mẹ con ra ngoài đi dạo một chút."

Khóe miệng của Tô Thắng Lợi khẽ giật giật, có nhà ai ra ngoài đi dạo mà ăn mặc chính thức như thế này không?

"Mẹ, con đến tìm mẹ có chút chuyện muốn bàn." Tô Thắng Lợi lại cất tiếng nói, chú ta định nói chuyện nhờ mẹ mình đến chăm sóc thằng con nhỏ.

"Có chuyện gì thì chờ mẹ về lại nói sau." Bà nội Tô thậm chí còn không thèm liếc Tô Thắng Lợi lấy một cái, nói xong thì ra ngoài cùng ông nội Tô luôn.

Tô Thắng Dân, Vương Tú Mi, còn có hai ông bà nội Tô nữa, nói là ra ngoài đi dạo một chút, thế nhưng đi mất mấy tiếng đồng hồ liền.

Họ đi khắp thôn, vừa nhìn thấy người đã gọi người ta lại kể "Ôi chao, Tô Trà nhà tôi giành được giải thưởng."

Ồ, giải thưởng gì thế?

Ừm, cũng không có gì. Chỉ là giải nhất toàn quốc mà thôi, sau đó được cử đi học đại học.

Người trong thôn nghe mà dở khóc dở cười, chuyện Tô Trà giành được giải kia, họ đã bị bắt nghe đi nghe lại vài lần rồi.

Thế nhưng, ai bảo Tô Trà nhà người ta có tiền đồ cơ chứ.

Được cử đi học đại học cơ đấy, lại còn là đại học tốt nhất cả nước nữa cơ chứ.

Phải biết rằng, ngay cả trấn trên nhiều năm qua cũng chưa có học sinh này đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại, mà toàn bộ cái huyện này, trong hai năm gần đây cũng chẳng có lấy một người.

Đợi cho khoe khoang đủ rồi, đợi đến khi bà nội Tô vừa về nhà, Tô Thắng Lợi đã lập tức nhắc đến chuyện nhờ bà cụ lên nhà chú ta ở để trông con giúp chú ta.

Bà nội Tô im lặng suy nghĩ trong chốc lát, rồi mới cất tiếng: "Mẹ qua đó ở, liệu có bất tiện quá không?"

"Không có chỗ nào bất tiện cả mẹ ạ. Không phải nhà con có hai phòng ngủ đấy ư, con và Mĩ Lan ở một phòng, mẹ và thằng nhóc nhà con ở một phòng, không có gì bất tiện cả ạ." Tô Thắng Lợi nhanh chóng cất tiếng.

Tô Thắng Dân ở bên cạnh nhìn thấy Tô Thắng Lợi như thế cũng lên tiếng nói đỡ cho chú ta: "Mẹ, mẹ nhất định phải đến đó mới được, thằng ba và em dâu đều phải đi làm, mẹ cứ trông con giúp hai em ấy một thời gian. Nếu mẹ muốn về thăm nhà, thì cứ về vài ngày rồi lại lên, có sao đâu."

"Hơn nữa, hai vợ chồng thằng ba đều đi làm cả ngày, thời gian ở nhà chẳng có bao nhiêu cả. Mẹ lên trông con giúp chúng nó, có chỗ nào mà bất tiện đâu cơ chứ."

Thế nhưng bà nội Tô vẫn có lo lắng của bà cụ. Bà cụ ngẩng đầu lên, nhìn về phía ông nội Tô, hỏi ý kiến: "Ông già, ông ấy chuyện này thế nào?"

"Đi đi thôi." Ông nội Tô cảm thấy vợ chồng thằng ba không có thời gian trông con, mà việc trong nhà đã có ông cụ lo liệu rồi, bà cụ qua đó trông con giúp vợ chồng chú thím ta một thời gian cũng không phải không được.

"Vậy được rồi, vài ngày nữa mẹ sẽ qua. Trong nhà gần đây còn có vài chuyện, có lẽ mẹ sẽ đến chậm vài ngày." Bà cụ Tô cuối cùng cũng đồng ý.

Tô Thắng Lợi thấy mẹ mình đồng ý thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chú ta quay đầu nhìn về phía Tô Thắng Dân với ánh mắt cảm kích.

Ôi chao, ít nhiều vẫn nhờ có anh hai chú ta giúp đỡ, anh hai đối xử với chú ta tốt thật đấy.

Tô Thắng Dân nhìn thấy ánh mắt cảm kích đó của Tô Thắng Lợi thì toàn thân ông nổi hết cả da gà.

Thằng ba là một thằng đàn ông trưởng thành rồi, có thể đừng... sến như thế không?

Ông chịu không nổi.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 149: Chương 149



"Mẹ, đúng lúc bọn con cũng có ý định chuyển lên trấn trên, nếu mẹ ở nhà thằng ba mà thấy không quen, thì sang nhà con ở cũng được. Sân nhà con rộng lắm." Tô Thắng Dân thuận miệng nói một câu.

Tô Thắng Dân thì nhẹ nhàng ung dung rồi, thế nhưng trong lòng ông bà nội Tô và Tô Thắng Lợi đều kinh ngạc, hoảng hốt.

Sân nhà ông lớn? Lớn bao nhiêu?

Ông lấy nhà đó ở đâu? Thuê à?

"Thằng hai, sao lại thế này? Sao đột nhiên con lại có ý định dọn lên trấn trên ở? Con định thuê nhà à?" Bà nội Tô nhìn Tô Thắng Dân rồi hỏi.

"Sao cơ ạ, con thuê nhà làm gì? Con đã mua nhà ở trấn trên rồi. Thời gian gần đây, con đi làm ở đội vận chuyển cũng kiếm được một số tiền, mà Trà Trà nhà con còn đang đi học ở trấn trên, con thì đi làm ở đội vận chuyển, mua nhà ở trấn trên giúp con và Trà Trà về nhà cũng tiện hơn. Đến lúc đó, Tú Mi cũng chuyển lên đó ở, Tô Bảo thì có thể chuyển trường cho nó lên trường cấp một của thị trấn."

Có rất nhiều lợi ích đấy thôi. Lại nói, mua nhà ở trấn trên cũng đâu có hại chỗ nào đâu, đến lúc đó trong thôn và trấn trên đều có nhà, muốn ở chỗ nào thì ở chỗ đó.

Khi nghe thấy Tô Thắng Dân nói như thế, ông nội Tô và bà nội Tô đều khẽ giật mình.

Nhà họ Tô ở riêng mới được bao lâu cơ chứ, thế nhưng nhà thằng hai đã phất lên nhanh như thế, Tô Thắng Dân được vào làm ở đội vận chuyển, sau đó lại mua nhà ở trấn trên.

Chi thứ hai phát triển càng ngày càng tốt, mà chi thứ ba cũng rất tốt, cả hai vợ chồng đều có việc làm, chỉ có mỗi phòng cả là sau khi ở riêng càng ngày càng kém.

Sau khi ở riêng bị mất hết tiền bạc thì không nói, chuyện người ta đến nhà đập phá đồ đạc vẫn chưa được giải thích rõ ràng kia kìa.

"Được rồi, mẹ, mẹ cứ lên trấn trên đi thôi. Con nói mẹ rồi, đến lúc đó nếu mẹ không quen ở nhà thằng ba, thì cứ đến nhà con mà ở." Đều là con cái của ông bà nội Tô, Tô Thắng Dân nuôi dưỡng bà nội Tô cũng là chuyện nên làm.

Hơn nữa, nếu thằng ba thực sự đối xử không tốt với bà nội Tô, Tô Thắng Dân chắc chắn sẽ tẩn cho chú ta một trận ra trò.

Làm gì có chuyện cưới vợ thì quên mẹ. Đàn ông nhà họ Tô bọn họ, vừa phải dỗ dành được vợ con, vừa phải nuôi được mẹ già.

Ha ha ha, Tô Thắng Dân tự nhận ông chính là người đàn ông như thế.

Ông đây chính là hình mẫu đàn ông tiêu chuẩn đó.

Nghe những lời nói của Tô Thắng Dân, tuy bà nội Tô thấy vui nhưng cũng không để chuyện đó trong lòng.

Bà cụ vẫn có thể tự làm tự ăn được, chưa đến nông nỗi phải để mấy thằng con trai dưỡng lão.

Hơn nữa, ba đứa con trai của bà cụ, tháng nào cũng đều mang lương thực và tiền đến cho hai ông bà, bà cụ mới không thèm đến nhà con trai ở, tránh cho mâu thuẫn, mệt mỏi.

"Mua nhà rồi à? Vậy bao giờ các con chuyển vào, đến lúc đó bảo người nhà qua đó ăn một bữa cơm đốt lò cho nhà con." Trên mặt ông nội Tô lộ ra nụ cười, hiếm khi ông nội Tô nhìn thằng hai thuận mắt như thế.

"Chắc hai ngày nữa ạ. Chờ Tô Trà về đến, bọn con sẽ lập tức chuyển nhà." Tô Thắng Dân đáp.

"Đúng là nên chờ Trà Trà quay về, đúng là nên như vậy." Ông nội Tô đồng ý với lời của ông.

Chuyện cần nói cũng nói xong rồi, hai anh em Tô Thắng Dân và Tô Thắng Lợi đứng dậy cùng rời khỏi phòng ông bà nội Tô.

"Anh hai, anh mua nhà bao giờ thế? Sao em không nghe thấy anh kể gì cả?"

"Mua vài ngày trước. Lại nói, không phải bây giờ anh nói cho chú biết rồi đấy ư?"

"Ôi, hôm nay Mĩ Lan còn vừa nhắc em chuyển lời cho Tô Trà, bảo con bé nếu cảm thấy ở trường không tiện, thì có thể đến nhà em ở vài ngày nữa cơ đấy. Bây giờ anh hai đã mua nhà rồi, xem ra là con bé không cần đến nhà em nữa."

"Chú thím có lòng là được rồi." Còn con gái anh, anh đây tự nuôi.

"Được rồi, sau này nếu Trà Trà có thời gian rảnh, cũng có thể đến nhà em chơi một chút."

"Nếu có thời gian rảnh thì chắc chắn sẽ đến mà. Chú là chú nhỏ của Trà Trà cơ mà, Trà Trà vẫn luôn nói, trong nhà này, chú là người hiểu con bé nhất. Lần trước con bé còn nói thích ăn món thịt kho tàu mà chú làm cơ mà."

"Thật á? Vậy được rồi, sau này nếu Trà Trà đến nhà em, em sẽ làm thịt kho tàu cho Trà Trà ăn, đây chính là món sở trường của em đó." Tô Thắng Lợi bị Tô Thắng Dân dỗ dành hai ba câu là không tìm ra phương hướng nữa rồi.

Tô Thắng Dân thấy Tô Thắng Lợi như thế, thì không nhịn được quay đầu cười trộm.

Há ha ha, ông thay con gái lừa một chút thịt kho tàu.

Chạng vạng hôm đó, Tô Thắng Lợi quay về trấn trên.

Bên kia, ba người Tô Trà vẫn đang ngồi trên xe lửa, cả ba người đều đang mệt mỏi ngủ tiếp đi.

Qua hai ngày nữa, cuối cùng xe lửa cũng dừng lại ở thành phố C.

Cả ba người đi từ nhà ga ra, vừa đến sảnh lớn đã nghe thấy có người gọi tên họ.

"Tô Trà, Cận Tùng, Trầm Nghiễm, bên này bên này."

Cách đó không xe là Tương Kì đang quơ quơ cánh tay, ra hiệu cho họ tiến về phía mình.

Ba người cũng cất bước đi qua. Tương Kì đánh giá ba người trong chốc lát rồi mới cất tiếng nói:

"Thoạt nhìn thì tinh thần cũng không tệ lắm nhỉ? Lần này biểu hiện của các em vô cùng tốt, đợi về rồi chúng ta sẽ tiếp tục huấn luyện, nếu có thể được chọn vào đội đại diện quốc gia dự thi với quốc tế, đây chính là vinh dự."

"Đúng lúc tôi có soạn cho các em một vài đề bài đây, các em cầm về làm đi, nếu có bài nào không biết làm thì có thể mang đến hỏi tôi. Làm nhiều đề, mới càng có lợi với các em."

Ba người nghe được những lời mà thầy Tương nói, thì đều không nhịn được mà cười khổ.

Được rồi, đến đón bọn họ, ngoại trừ thầy Trương ra thì còn có đề thi của thầy Tương nữa.

"Đi thôi, đúng lúc đi qua chỗ tôi lấy tài liệu luôn. Các em vẫn chưa ăn cơm đúng không, vậy thuận tiện ăn ở nhà tôi luôn đi, tôi có mời một dì giúp việc đến nấu cơm giúp, lúc này đoán chừng đã nấu chín rồi, chỉ đang chờ chúng ta về nữa thôi."

"Được ạ. Vậy đành làm phiền thầy Tương rồi." Tô Trà ngoan ngoãn đi theo phía sau lưng Tương Kì.

Khoảng nửa tiếng sau, họ đến nhà Tương Kì, sau khi ăn cơm trưa thì đến khoảng hai giờ, cả ba người đều rời đi.

Một khoảng thời gian dài như thế không về nhà, sau khi rời khỏi nhà Tương Kì, tất nhiên ba người ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người nấy rồi.
 
Back
Top Bottom