Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 110: Chương 110



"Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Tôi sẽ viết thêm mấy đề bài nữa lên bảng, các em mở sách vở ra chép đề về nhà làm. Đến giờ học ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục chữa."

Tương Kì xoay người, lau những gì vừa viết trên bảng đen đi, rồi viết vài đề bài lên.

"Reng reng reng..."

Tiếng chuông tan học vang lên, giờ tự học buổi tối đã kết thúc.

Tương Kì thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Chín học sinh ngồi lại trong lớp có chút uể oải, hôm nay có thể xem như họ đã bị đả kích nặng nề.

Chín học sinh này, bất cứ ai trong số họ cũng là học sinh giỏi trong học sinh giỏi, thế nhưng đề bài hôm nay đã khiến họ hoài nghi nhân sinh.

Ôi, đau lòng quá đi mất.

"Tô Trà, đề bài vừa rồi, cậu giảng lại cho tôi một lần được không? Có vài chỗ tôi vẫn chưa hiểu lắm." Trầm Nghiễm không vội rời đi, mà cầm vở đến bàn Tô Trà nhờ cô giảng lại.

"Nào, đưa vở đây cho tôi." Tô Trà cất tiếng nói: "Chỗ này, cậu bị lọt vào bẫy rồi. Cậu nên sử dụng công thức này thì nó sẽ đơn giản hơn một chút, sau đó tiếp tục suy luận..."

Âm thanh trong trẻo của cô gái vang lên trong phòng học trống rỗng, vài học sinh khác vểnh tai lên nghe nghe vài câu, sau đó đều vô thức vây quanh bàn của Tô Trà. Ngay cả Cận Tùng cũng không ngoại lệ.

Nghe được một lúc, có bạn học không nhịn được mà cất tiếng.

"Ôi chao, Tô Trà, cậu giảng chậm một chút, chỗ này này, giảng lại chút đi. Vì sao từ bước này lại suy ra bước này được?"

"Đúng đúng đúng. Còn chỗ này nữa, tôi tính ra đáp án khác."

Tô Trà và Trầm Nghiễm đang giảng bài cho nhau đột nhiên ngẩng đầu lên, lúc này hai người mới phát hiện, những người khác đều vây lại đây.

Nhìn thấy những gương mặt lộ rõ vẻ ham học hỏi, Tô Trà chỉ đành mở sách ra một lần nữa, sau đó xoẹt xoẹt xoẹt vài cái, viết nguệch ngoạc một dãy số. Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của những người khác, chữ viết của cô ngày càng nguệch ngoạc với tốc độ bất thường.

Lúc này những người khác mới phát hiện ra rằng, Tô Trà giải bài không cần dùng đến nháp.

Mẹ nó, mẹ nó, quá lợi hại ấy chứ.

Rốt cuộc cô ăn gì mới có được bộ não thông minh thế này vậy?

Hai mươi phút xong, cuối cùng Tô Trà cũng viết xong, những chỗ vừa nãy các học sinh kêu gào không hiểu, bây giờ cũng hiểu rồi.

Thế nhưng, bọn họ vẫn chưa thể thoát khỏi sự chấn động mà Tô Trà mang đến.

"Này, sao các em vẫn còn ở đây thế? Đến giờ tắt đèn khóa cửa rồi."

Trên hành lang, một giáo viên thấy phòng học bên này vẫn còn sáng đèn, trong phòng học vẫn còn nhiều người như vậy bèn cất tiếng thúc giục một câu.

Nghe thấy những lời này của giáo viên, mọi người vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc của mình.

Vài phút sau, đèn phòng cũng tắt.

Đám người cùng nhau xuống lầu, sau đó mọi người tạm biệt lẫn nhau. Ai ở ngoại trú thì về nhà, ai ở nội trú thì đến kí túc xá.

Thời gian cứ thế trôi mau, chẳng mấy chốc đã đến ngày diễn ra kì thi mô phỏng của trường trung học phổ thông số một.

Thân là học sinh dự thính, Tô Trà và Trầm Nghiễm cũng phải tham gia cuộc thi này.

Cuộc thi diễn ra trong vòng ba ngày, sau khi thi xong, trường trung học phổ thông số một cho học sinh nghỉ hai ngày.

Thi xong, Tô Trà và Trầm Nghiễm lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Bọn họ đã đến trường trung học phổ thông số một được nửa tháng rồi, mà nửa tháng qua, hai người đều chưa về nhà.

"Lão Vương ơi, tôi vừa phát hiện ra bên cạnh tôi có một hạt giống tốt. Ha ha ha, ông đừng có không tin."

"Tôi nói cho ông nghe, tôi dám đảo bảo học sinh này có thể thuận lợi vượt qua vòng đấu bán kết. Học sinh mà tôi nhìn trúng, vòng đấu bán kết thì tính là cái gì, chắc chắn con bé có thể lọt vào vòng chung kết. Nói không chừng, lần này con bé còn đại diện cho quốc gia chúng ta lấy huy chương vàng ấy chứ."

"Hai năm qua, quốc gia chúng ta không giành được huy chương vàng, năm nay là năm thứ ba rồi, năm nay dù thế nào chúng ta cũng phải giành được huy chương vàng."

"Lão Vương, ông đừng bi quan như thế chứ. Lớp người trẻ tuổi của quốc gia chúng ta, còn tốt hơn những gì ông tưởng tượng nhiều."

"Được được. Cái chân của ông thế nào rồi?"

Ở đầu bên kia điện thoại...

Thành phố Bắc Kinh.

Trong một căn tứ hợp viện, một ông lão có mái tóc hoa râm đang ngồi trên ghế mây. Hai ngày nay thời tiết miền Bắc bắt đầu chuyển lạnh, trên đùi ông ta đắp một tấm thảm.

Ông ta cầm điện thoại, nghe bạn cũ ở đầu dây bên kia khoác lác thồi phổng một lúc lâu, khóe miệng ông ta không nhịn được mà vô thức cong lên.

Qua hai phút sau, ông ta cúp máy.

Một loạt tiếng bước chân truyền đến, không bao lâu sau đã thấy một bóng dáng thon dài đi về phía ông ta.

"Ông Vương, mẹ cháu trồng chút cải bắp, sai cháu mang đến cho ông hai cái đây ạ."

"Được được được. Nhóc Tần, chú nữa cháu nhớ thay ông cảm ơn mẹ cháu đấy nhé. Ông đã nói mọi người không cần quan tâm ông già này đâu mà, cũng đâu phải ông không thể nhúc nhích đâu, chưa già đến mức cần làm phiền mọi người chăm sóc." Ông cụ nói miên man hồi lâu.

Tần Phong, năm nay mười chín tuổi, là hàng xóm nhà ông cụ Vương.

"Có gì đâu mà phiền ạ. Dù sao hôm nay cháu cũng không có việc gì làm mà. Ông Vương, khi nãy cháu nghe được hình như ông đang gọi điện thoại đúng không ạ, có phải ông Tương gọi đến thoại đến cho ông không?" Tần Phong cười một cách sảng khoái, dáng vẻ như đang trò chuyện việc nhà vậy.

"Còn ai vào đây nữa. Ông già Tương Kì kia gọi điện báo cho ông biết, nói năm nay vừa phát hiện ra vài hạt giống tốt, có thiên phú về toán học cực cao. Còn nói, năm nay hạt giống tốt kia nhất định có thể giành huy chương vàng cho đất nước chúng ta.”

“Không phải ông bi quan đâu, thế nhưng nếu học sinh kia thật sự có thể giành được huy chương vàng, ông phải cảm ơn ông già Tương Kì kia cẩn thận mới được. Nếu thật sự giành được, ông nhất định sẽ mời ông ta uống rượu."

Vương Quốc Quân, năm nay ông ta cũng năm mươi tuổi rồi, đợi thêm vài năm nữa cũng đến tuổi về hưu. Cả đời ông ta theo đuổi sự nghiệp giáo dục, ông ta cũng đã từng có hoài bão lớn.

Thế nhưng mấy năm nay, đất nước đang đổi mới và phát triển, bọn họ cũng đã tham gia cuộc thi Olympic toán học quốc tế vài lần, thế nhưng ba năm nay, họ đều không giành được huy chương vàng.

Những người nước ngoài kia đang bịa đặt, nói nhân tài của quốc gia họ cũng chỉ đến thế mà thôi, khó có thể sánh bằng những quốc gia phương Tây được.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 111: Chương 111



Nghe xong những lời đó có ai mà không tức giận cho được, Vương Quốc Quân cũng tức giận.

Cho nên năm nay, nhất định họ phải cố gắng, dốc hết toàn lực, nếu tiếp tục không giành được huy chương vàng nữa, quốc gia họ sẽ bị cười thối mặt.

Cũng may, năm nay đã có vài hạt giống tốt, hi vọng giành được huy chương vàng vẫn khá cao.

"Đúng rồi, ông nghe mẹ cháu nói, cháu thi vào trường quân đội à? Thằng nhóc này được lắm."

"Ha ha, cũng chỉ tàm tạm thôi ạ. Ông Vương, cháu kể ông nghe, lần này cháu gặp một người vô cùng lợi hại. Người đó mới thực sự xứng với hai chữ lợi hại, trình độ văn hóa và lý luận quân sự của người đó đều xuất chúng..."

"Ồ, còn có tên nhóc lợi hại đến vậy cơ à?"

"Tất nhiên rồi ạ. Cháu nghe nói người nhà cậu ta cũng đều là bộ đội hết, từ nhỏ đến lợi, cậu ta đều sống tại đơn vị."

"Vậy chắc chắn đó là một thằng nhóc tốt." Vương Quốc Quân khen một câu.

"Đúng đó ạ." Điều quan trọng là, dáng dấp người ta còn vô cùng ưa nhìn. Nhắc đến chuyện này, trong lòng Tần Phong lại có chút chua.

Dáng dấp của anh ta cũng ưa nhìn đấy thôi, thế nhưng đám con gái vừa nhìn thấy người nọ đã nhào lên, thật sự khiến cho Tần Phong vừa hâm mộ vừa ghen tị.

-----

Ở thôn Thanh Sơn.

Dạo gần đây, cuộc sống của Vương Tú Mi vô cùng thuận lợi, chồng bà làm việc trong đội vận chuyển, hai vợ chồng ông bà im lặng kiếm được rất nhiều tiền, con gái bà lại đến trường trung học phổ thông số một học.

Thời gian gần đây, Vương Tú Mi bà chính là người nổi tiếng nhất trong thôn.

Trong khoảng thời gian này, Tô Thắng Dân lại chạy thêm hai chuyến hàng, thế nhưng điểm đến của hai lần này không phải chỗ trước kia, cho nên ông không thể kiếm tiền từ đồng hồ được nữa.

Chẳng qua may mà đầu óc của Tô Thắng Dân cũng coi như lịnh hoạt, ông mua mấy thứ đồ khác, cũng kiếm được tận năm trăm đồng.

Cách kiếm tiền này thu hồi vốn vô cùng nhanh chóng, năm trăm đồng ban đầu của họ, bây giờ đã biến thành một ngàn đồng rồi.

Tục ngữ nói rất đúng, cho dù có làm chuyện gì đi nữa thì rủi ro và cơ hội vẫn luôn ngang nhau.

Người có thể yên tâm để chồng mình mang toàn bộ số tiền mà gia đình có đi mua bán, e rằng cũng chỉ có mỗi một mình Vương Tú Mi thôi.

Đội vận chuyển không chỉ có mỗi mình Tô Thắng Dân làm tài xế, thế nhưng, người dám lấy tận năm trăm đồng ra đầu cơ trục lợi thì chỉ có mỗi một mình ông mà thôi.

Những tài xế khác trong đội vận chuyển mà có thể kiếm được vài chục đồng đã đủ thỏa mãn rồi.

Trái tim Tô Thắng Dân lớn, mà dã tâm cũng lớn, vừa ra tay một cái đã bỏ ra mấy trăm đồng, nếu lỡ bị cướp hết, vậy thì đến cái quần cộc cũng không còn mà mặc.

Đây cũng chính là lý do vì sao người ta khen Tô Thắng Dân có đầu óc tốt. Sau vài chuyến hàng, Tô Thắng Dân còn đúc kết ra kinh nghiệm: đến nơi này thì mua món đồ này, đến chỗ kia thì lại mua món đồ kia.

Để đảm bảo bản thân không mua nhầm hàng, uổng công vô ích, Tô Thắng Dân còn cố ý đến tìm những đồng nghiệp trong đội vận chuyển hỏi thăm, thậm chí còn cố ý ghi lại vào một quyển vở tránh cho quên mất.

Chạng vạng, Tô Trà về đến nhà.

"Mẹ, con về rồi đây."

Tô Trà vừa vào đến sân đã cưởi gọi một tiếng.

Nghe thấy giọng nói của Tô Trà, Vương Tú Mi và Tô Bảo đang ở nhà vội vàng chạy ra khỏi phòng.

"Chị, chị về rồi à? Thành phố có đẹp không? Có chỗ nào chơi không? Chị, chị kể cho em nghe với." Tô Bảo vừa nhìn thấy Tô Trà đã lập tức dính chặt lấy cô.

Đây chính là chị gái của cậu bé đó, chính là bà chị gái có thể đi học ở trường trung học phổ thông số một thành phố đó.

Địa phương xa nhất mà Tô Bảo từng đi mới chỉ có trấn trên thôi, hơn nữa, cậu bé lớn ngần này rồi, mà cũng mới chỉ được lên trấn trên hai ba lần,

Cho nên, Tô Bảo vô cùng tò mò không biết thành phố có dáng vẻ thế nào.

"Tránh ra, tránh ra, đừng có làm phiền chị gái con. Chị con vừa đi đường về, chắc chắn là đang mệt lắm rồi." Vương Tú Mi đẩy cái đầu nhỏ của Tô Bảo ra, sau đó lập tức tươi cười hỏi con gái: "Sao con lại về, đã ăn gì chưa? Hay mẹ nấu cho con chút đồ ăn nhé? Con lại mua cái gì thế?"

Tầm mắt của Vương Tú Mi dừng trên cái túi to mà con gái đang cầm trên tay, lại cằn nhằn:

"Sao lần nào về nhà con cũng mua đồ đạc linh tinh thế? Con ở ngoài thì nên ăn nhiều một chút, cũng đừng để bản thân đói bụng, có hại cho sức khỏe lắm đấy. À mà, hai ngày trước mẹ vừa mua cho con hai cân kẹo sữa rồi, đợi lần này con về trường học, thì nhớ mang theo đấy nhé."

"Con có mua gì đâu, có mỗi hai cân thịt, một con cá, và hai tấm vải màu lam nhạt, để mẹ và Tô Bảo may quần áo mới." Tô Trà nói.

"Lại mua vải à? Sao con cứ tiêu hoang thế, mẹ với em con có quần áo rồi, không cần may đồ mới nữa. Mà màu lam nhạt cũng tốt, chút nữa mẹ sẽ may cho con hai bộ quần áo."

Vương Tú Mi cười ha ha tính toán, chút nữa may cho con gái hai bộ, con gái bà có làn da trắng nõn, mặc màu xanh nhạt nhất định sẽ tôn da cho xem.

"Không cần đâu mẹ. Con có nhiều quần áo lắm rồi, hơn nữa con thích màu đỏ cơ. Lần sau con mua màu đỏ về, trời cũng sắp lạnh đến nơi rồi, mẹ may cho con cái áo khoác nhé."

"Được rồi, màu đỏ cũng được, tôn da, con mặc màu đỏ cũng đẹp."

"Cha con đâu ạ? Lại đi đánh hàng ư?" Tô Trà hỏi.

"Ừ. Mấy hôm trước cha con vừa về, trong lúc ngủ còn nói mớ nữa cơ. Ha ha ha, cha con nói sẽ mua nhà cho con." Hễ cứ nhắc đến chuyện này là Vương Tú Mi lại cảm thấy buồn cười.

Đồ đàn ông chó kia, cuối cùng cũng làm được một chuyện hợp lý.

Chuyện mua nhà cho con gái này, Vương Tú Mi đồng ý hai tay hai chân.

"Phụt, cha con thật sự nói thế ư?" Tô Trà cũng bị chọc cho buồn cười.

"Còn phải nói ư?" Vương Tú Mi ghé sát vào tai Tô Trà thì thầm: "Mẹ kể cho con nghe, cha con kiếm được nhiều tiền lắm, mẹ tính chỉ khoảng nửa năm đến một năm nữa thôi, chuyện mua nhà cho con có lẽ cũng thành hiện thực được rồi."

Tô Trà cũng ngẩn người, cha già nhà cô kiếm tiền giỏi thế cơ à?

Không hổ là cha cô, đúng là lợi hại mà.

Hai tháng kiếm được năm trăm đồng. Bây giờ nhà trên trấn trên cũng không quá đắt, chỉ tốn khoảng ba ngàn đồng là có thể mua một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách rồi.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 112: Chương 112



Bây giờ Vương Tú Mi cảm thấy lúc đó mắt bà đúng là hỏa nhãn kim tinh mới có thể nhìn trúng bảo bối Tô Thắng Dân này.

Hôm nay Tô Trà mua thịt về, cho nên buổi tối hôm đó Vương Tú Mi làm món thịt kho tàu, sau đó bê sang biếu ông bà nội Tô một bát như thường lên.

Mãi đến khi ăn cơm tối rồ mà Tô Bảo vẫn cứ dán chặt lấy Tô Trà, hỏi cô trong thành phố có gì vui không.

Nói thật thì Tô Trà cũng không biết, vì dù sao thì cô suốt ngày ở trong trường trung học phổ thông số một, có đi ra ngoài bao giờ đâu.

Cho nên, cô chỉ có thể kể cho Tô Bảo nghe về trường trung học phổ thông số một thôi.

Phong cảnh của thành phố (trường trung học phổ thông số một) rất đẹp, có rất nhiều cây cối xanh mướt, ngoài ra còn trồng thêm rất nhiều hoa nữa.

Thức ăn trong thành phố (trường trung học phổ thông số một) rất ngon, hầu như bữa nào cũng có thịt.

Khụ khụ, cái này chỉ có thể nói là thức ăn của trường trung học phổ thông số một tốt thôi.

Thành phố (trường trung học phổ thông số một) còn vô cùng náo nhiệt nữa, mọi người đều rất thân thiện... Ừm, trường học đúng thật là có rất nhiều người, khá náo nhiệt, ồn ào.

Còn về phần mọi người thân thiện, Tô Trà cảm thấy tất cả các bạn học đều rất tốt, rất dễ ở chung.

Tô Trà nói luyên thuyên, còn Tô Bảo lại nghiêm túc lắng nghe.

Trong cái đầu nhỏ của cậu bé đã hình thành suy nghĩ rằng thành phố cái gì cũng tốt. Phong cảnh đẹp, thức ăn ngon, người dân lại thân thiện, đây không phải cái gì cũng tốt thì là gì nữa?

Cuối cùng Tô Trà bị Tô Bảo quấn lấy đến độ không còn cách nào nữa, chỉ đành nhanh chóng lấy quyển truyện tranh mà cô mua cho Tô Bảo ra, đưa cho cậu bé.

Nhìn thấy truyện tranh, Tô bảo lập tức không còn hứng thú quan tâm xem trong thành phố có gì tốt nữa.

Cậu bé vội vàng cầm truyện tranh ra ngoài tìm bạn bè khoe khoang.

Nhìn đi, chị gái cậu mua truyện tranh cho cậu đây này.

Tô Trà vừa về, trong lòng Vương Quyên ở bên phòng cả bên kia lại có chút khó chịu.

Trước đây trong thôn ai mà không khen con gái Tô Vận của bà ta thông minh, cho dù bà ta không có con trai, thế nhưng bà ta lại sinh được một Tô Vận không thua kém gì con trai cả.

Nhưng mà gần đây, người trong thôn đều khen Tô Trà. Hơn nữa vì chuyện ở riêng mà thanh danh của Tô Vận có chút không dễ nghe, Vương Quyên đang sầu lo chuyện tương lai tìm nhà chồng cho Tô Diệp và Tô Vận đây.

Chuyện của Tô Diệp trước đó cũng ầm ĩ một trận lớn rồi, bây giờ thanh danh của Tô Diệp cũng không tốt, chẳng có nhà nào đến cửa hỏi thăm Tô Diệp cả.

Chuyện này khiến cho Vương Quyên lo c.h.ế.t đi được.

Hơn nữa, Vương Quyên còn nghe nói đội vận chuyển của Tô Thắng Dân đã trả tiền công rồi, tổng cộng được tám mươi đồng, hơn nữa đội vận chuyển còn phát thêm cả thịt.

Điều này khiến ý đồ lần trước bị dập tắt của Vương Quyên lại bắt đầu nhen nhóm lên.

Làm việc ở đội vận chuyển tuy rằng mệt thật đấy, thế nhưng một tháng được trả tiền công tận tám mươi đồng, còn phát thêm cả thịt, điều này khiến bà ta vô cùng động lòng.

Lại nói, trên đời này có việc gì mà không mệt đâu. Làm ruộng cũng mệt đấy thôi, thế nhưng lại chẳng kiếm được bao nhiêu tiền cả.

Hai vợ chồng họ làm việc mệt sống mệt chết, quanh năm suốt tháng, thế nhưng trừ đi tiền ăn uống rồi chi tiêu linh tinh ra, một năm cũng chỉ tiết kiệm được có vài chục đồng.

Trong phòng, nhìn thấy mẹ già nhà mình mặt nhăn mày nhó, trong lòng Tô Vận cũng không thoải mái gì cho cam.

Dường như tất cả mọi chuyện đều đã thay đổi. Rõ ràng ban đầu người mọi người thích là cô ta - Tô Vận, thế nhưng bây giờ tất cả mọi người lại thích Tô Trà.

Nhất là gia đình trưởng thôn, bởi vì chuyện Tô Trà dạy kèm cho Xuân Thịnh, cho nên nhà trưởng thôn đều đặc biệt chiếu cố cho gia đình của chi thứ hai.

Hơn nữa Tô Trà còn được đến thành phố học, mà Tô Vận cô ta lại chỉ có thể học ở trường trung học phổ thông số hai trên trấn trên.

Chính sự chênh lệch này khiến cho lòng Tô Vận nghẹn lại, vô cùng khó chịu.

Hơn nữa, lần trước cô ta còn nghe nói, Tô Trà nhận được năm mươi đồng tiền thưởng do trường học phát.

Tô Trà đi học mà cũng có thể kiếm tiền, gần đây Tô Vận có chút sốt ruột, cô ta đang bận nghĩ xem nên làm gì thì mới có thể kiếm tiền đây, tốt nhất là kiếm tiền nhanh một chút, cô ta còn muốn mua nhà trong thành phố, sau đó dẫn cha mẹ lên đó làm ăn buôn bán nhỏ.

Mua nhà cũng coi như một khoản đầu tư, tương lai giá nhà sẽ tăng mạnh, đến lúc đó cô ta lại có thể kiếm thêm một khoản.

Thế nhưng, làm gì để kiếm tiền nhanh đây?

Hơn nữa, cô ta cũng không có tiền vốn. Nếu muốn dùng tiền, thì chỉ có thể lấy năm trăm đồng được chia lúc ở riêng kia thôi.

"Tiểu Vận, con nói xem, để cha con cũng đến đội vận chuyển làm có được không?"

Đang mải suy nghĩ, Tô Vận lại đột nhiên nghe thấy lời nói của Vương Quyên, nhất thời cô ta chưa kịp phản ứng lại.

Cô ta ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt của Vương Quyên rồi khẽ mím chặt môi.

"Mẹ, đội vận chuyển đâu phải muốn vào là vào được."

"Sao lại không? Con xem, không phải chú hai của con đã vào được rồi đó ư? Cha con tốt hơn chú hai của con nhiều, sao lại không vào được?"

"Mẹ, muốn vào đội vận chuyển phải có quan hệ, còn phải tốn tiền. Con nghe người ta nói, một suất trong nhà máy thôi đã phải mua mất mấy trăm đồng rồi."

"Mấy trăm đồng á? Ăn cướp đấy à?" Vương Quyên giật mình, thế nhưng sau khi nghĩ lại bà ta lại nói: "Muốn nói đến quan hệ không phải quá dễ rồi ư? Chú hai của con đang làm ở đó, đó không phải quan hệ thì là gì?"

"Mẹ, mẹ cảm thấy chú hai có thể giúp chúng ta ư?"

"Sao lại không? Đều là anh em ruột mà, chẳng lẽ không thể giúp nhau một chút?"

"Được rồi, được rồi. Mẹ, chuyện này mẹ đừng mơ nữa." Tô Vận không có kiên nhẫn tiếp tục tranh luận chuyện này với Vương Quyên, cô ta đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

Thế nhưng suy nghĩ của Vương Quyên lại khác cô ta, bà ta cảm thấy chú hai có lẽ sẽ không từ chối đâu.

Thế nhưng lúc này chú hai không có ở nhà. Nếu không, hay là bà ta tìm Vương Tú Mi bàn chuyện này trước, nhờ Vương Tú Mi nói giúp đôi câu nhỉ?
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 113: Chương 113



Vương Tú Mi lẩm bẩm, lúc trước người nhà mẹ đẻ của bà còn mắng bà, nói bà mắt mù mới coi trọng Tô Thắng Dân.

Nghĩ đến đây, Vương Quyên đã không thể ngồi yên được nữa, bà ta đứng dậy đi ra ngoài.

Vương Tú Mi đang định cầm tấm vải đến tìm bà nội Tô, trước kia Vương Tú Mi chưa từng may quần áo, một tấm vải tốt thế này, lỡ bà mà làm hỏng thì có phải quá đáng tiếc rồi không?

Cho nên Vương Tú Mi định đến nhờ bà nội Tô dạy cho bà.

"Em dâu hai, em đang làm gì thế?" Vương Quyên nhìn thấy bóng dáng của Vương Tú Mi thì vội vàng gọi một câu.

"Có làm gì đâu, tôi đang định đến phòng mẹ. Không phải Tô Trà vừa mua một tấm vải về đấy ư, tôi không biết may, cho nên muốn đến nhờ mẹ dạy tôi." Vương Tú Mi dừng lại một lát, bà đáp lời.

"Ồ, em không biết làm, nhưng mà chị biết mà. Em đến tìm mẹ làm gì, chút chuyện nhỏ này đừng phiền đến mẹ, để chị may giúp em là được." Vương Quyên nói xong thì lại nhìn qua tấm vải màu lam nhạt trong lòng Vương Tú Mi, trong n.g.ự.c bà ta lại chua c.h.ế.t đi được.

"Ờm...?" Vương Quyên uống nhầm thuốc à?

Vương Tú Mi nhìn bà chị dâu Vương Quyên với vẻ mặt nghi ngờ, trong lòng bà bỗng hiện lên một câu: chồn chúc tết gà, không có ý tốt.

Trước kia, cái lúc mà vẫn chưa chia nhà ở riêng, Vương Tú Mi vẫn cảm thấy tính cách của bà chị dâu cả này quá thành thật, thế nhưng sau khi chia nhà xong, Vương Tú Mi mới nhìn thấy rõ bản chất của bà ta.

Có vài người thành thật, nhưng chưa chắc đã là người tốt, sau khi ở riêng, Vương Tú Mi không ít lần nghe thấy Vương Tú Mi ra ngoài nói xấu Tô Trà.

Cho nên, lúc này khi bà chị dâu này đột nhiên thò mặt ra nói sẽ giúp bà may quần áo, Vương Tú Mi cũng không dám để cho Vương Quyên làm.

"Chị dâu, không cần đâu ạ. Chúng ta đã ở riêng rồi, sớm muộn gì tôi cũng phải học làm mà thôi."

Vương Quyên bị từ chối, thế nhưng trên gương mặt bà ta vẫn giữ nguyên nụ cười: "Em dâu, chị nhờ em giúp một chuyện có được không?"

"Chuyện gì?" Vẻ mặt Vương Tú Mi lộ rõ vẻ cảnh giác.

"Tú Mi, em xem chú hai đang làm ở đội vận chuyển, chị định nhờ chú hai giúp một chuyện, xin cho anh cả em cũng vào đội vận chuyển làm việc. Em cũng biết anh cả em rồi đấy, chăm chỉ chịu khó. Qua hai năm nữa, Tô Vận cũng sẽ lên đại học, chị sợ không đủ tiền lo cho con bé, cho nên bây giờ mới muốn nhân lúc còn sớm, kiếm thêm nhiều tiền một chút. Em xem có được hay không..."

"Không được." Vương Tú Mi quyết đoán từ chối.

Nói đùa à? Đội vận chuyển là do Tô Thắng Dân nhà bà mở à, muốn cho ai vào cũng được?

Lại nói, lúc trước Tô Thắng Dân nhà bà để có thể vào đó đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Mỗi ngày đi sớm về khuya luyện xe, lại còn phải mua t.h.u.ố.c lá để khơi thông quan hệ với người khác.

Không phải Vương Tú Mi coi thường chồng mình đâu, thế nhưng nếu không phải gia đình bạn học cùng lớp Tô Trà có người làm trong đội vận chuyển, thì Tô Thắng Dân còn lâu mới có cửa vào.

Cho nên, Vương Quyên chỉ nói vài ba câu đã muốn để Tô Thắng Hoa vào đội vận chuyển. Trên đời này làm gì có chuyện đẹp như mơ thế cơ chứ?

"Tú Mi, chúng ta đều là người một nhà, em giúp chị một chút thì có sao."

"Không phải tôi không muốn giúp, mà là Tô Thắng Dân không có năng lực này." Vương Tú Mi ném lại một câu như thế, rồi lập tức chạy đến phòng của bà nội Tô.

Vương Quyên thấy Vương Tú Mi chạy mất, thì sắc mặt bà ta lập tức tối sầm lại.

Một lát sau, Vương Quyên phun một ngụm nước bọt về phía hướng phòng của chi thứ hai, rồi đen mặt đi về phòng mình.

Tô Trà ngồi trong phòng, cô đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi.

Bác cả gái đây là muốn tay không bắt sói. Vừa mở miệng đã đòi vào đội vận chuyển, khấu khí lớn thật đấy.

Phải biết rằng, lúc trước vì muốn để cho Tô Thắng Dân được vào đội vận chuyển, để cho nhà họ Mạnh giúp đỡ nói tốt vài câu, Tô Trà còn cố ý đến tận nhà họ Mạnh tặng quà nữa cơ đấy.

Sau này, chính bản thân Tô Thắng Dân cũng chịu bỏ tiền ra mua t.h.u.ố.c lá mời mọi người trong đội vận chuyển, còn mời họ ăn cơm. Nếu không, đội vận chuyển nào có dễ vào như thế.

Nếu tính toán ra, thì lúc trước Tô Thắng Dân cũng mất khoảng năm sáu mươi đồng chứ ít gì?

Thế nhưng, Tô Trà cũng biết mẹ già Vương Tú Mi nhà cô khôn khéo hơn bất cứ người nào khác, chắc chắn bà sẽ không bao giờ đồng ý chuyện này đâu.

Bên kia, Tô Vận vừa đi ra ngoài đã trùng hợp nghe được đám bà tám trong thôn bàn luận rằng gần đây Tô Thắng Dân phát tài.

Không thấy gần đây Vương Tú Mi hết mua kẹo lại mua thịt đấy à? Đúng là tiêu tiền như nước mà.

Tiền lương của Tô Thắng Dân cũng không thấp, thế nhưng nghe nói Tô Thắng Dân còn định mua nhà cho con gái nữa cơ mà.

Cũng không biết là đám bà tám này nghe được tin tức từ đâu nữa, trước nay chỉ nghe thấy người trong thôn này đập nồi bán sát mua nhà cho con trai, chứ đã nghe thấy nhà ai mua nhà cho con gái đâu cơ chứ?

Chuyện mua nhà cho con gái cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là mua nhà.

Nếu đã có suy nghĩ mua nhà, vậy chứng tỏ phát tài rồi, nếu không thì làm sao lại đột nhiên có suy nghĩ này?

Đám bà tám hóng hớt với nhau, Tô Vận trốn vào ch* k*n nghe lén. Càng nghe, cô ta lại bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.

Tiền lương của đội vận chuyển không quá cao, thời buổi này chỉ có đầu cơ trục lợi mới có thể kiếm bộn tiền mà thôi.

Chỉ cần tàn nhẫn một chút, táo bạo một chút, chắc chắn rất nhanh sẽ kiếm được tiền.

Trong đầu Tô Vận bỗng nảy ra một suy nghĩ lớn mật và non nớt.

Ở thời đại này, giá cả các nơi chênh lệch khá nhiều. Lúc này giá cả các mặt hàng vẫn chưa thống nhất theo hợp tác xã cung tiêu.

Ở thời đại này, đi Quảng Châu mua vài sản phẩm điện tử về bán trao tay, đó không phải đều là tiền đấy ư?

Mấy tháng trước, trong thôn có xe đến thu hoạch thóc đấy thôi. Bọn họ cũng đang kiếm tiền từ chênh lệch giá còn gì?

Người khác có thể, sao cô ta lại không được?

Tô Vận càng nghĩ, lại càng nóng lòng muốn thử.

Đầu tiên, cô ta phải tìm xe. Thế nhưng trấn trên chỉ có duy nhất một đội vận chuyển, chính là đội vận chuyển mà Tô Thắng Dân đang làm việc kia.

Cô ta không thể đến tìm Tô Thắng Dân được. Với cái tính cách tinh ranh của Tô Thắng Dân, nếu đến tìm ông ta, chắc chắn ông ta sẽ ăn không ít tiền hoa hồng.

Hơn nữa, bọn họ đã ở riêng rồi, có chuyện tốt như thế, sao cô ta phải để cho chi thứ hai hưởng cơ chứ?
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 114: Chương 114



Sản phẩm điện tử là thứ dễ đầu cơ trục lợi kiếm tiền nhất, mấy thứ lớn như máy ghi âm linh tinh, chắc chắn cô ta không đủ tiền vốn để mua.

Tô Vận nhớ đến những đồng hồ điện tử lưu hành ở kiếp trước, đôi mắt cô ta lập tức sáng ngời lên.

Đồng hồ điện tử khá tốt đó, phí tổn không lớn, cùng lắm thì ban đầu cô ta mua ít hàng một chút.

Thế nhưng, cô ta cần tìm ai làm việc này bây giờ?

---

Ngày hôm sau, Tô Thắng Dân đánh xe về đến đội vận chuyển. Chuyến hàng này của ông không quá xa, chỉ đi đến tỉnh bên cạnh, mất vài ngày mà thôi.

Thế nhưng chuyến hàng mấy hôm nay quá mệt mỏi, cả người mất nước, uể oải.

Lần này Tô Thắng Dân về nhà cũng giống như lần trước, râu ria xồm xoàm.

Vừa vào nhà Tô Thắng Dân đã nhìn thấy con gái ở nhà, vội vàng lau mặt cho sạch sẽ rồi cười ha ha cất tiếng: "Con gái, con về rồi đấy à? Lên thành phố học hành thế nào rồi hả? Có mệt không?"

"Con vẫn ổn cha ạ. Cha tắm rửa đi rồi nghỉ ngơi một lát, con có mua cho cha một đôi giày, chút nữa cha đi thử xem có vừa không nhé." Tô Trà nhìn thấy dáng vẻ này của cha già nhà mình thì vội vàng vào phòng bếp giúp Vương Tú Mi đun nước nóng.

Tô Thắng Dân nghe con gái nói xong, trong lòng vô cùng vui mừng.

Đúng là con gái tốt, đúng là con gái tri kỉ mà.

Ôi chao, không biết tiền của con gái có đủ tiêu không nữa, thế mà lại còn tiêu tiền mua giày cho ông. Chút nữa ông phải dặn vợ cho con gái thêm nhiều tiền tiêu vặt chút mới được.

Nửa tiếng sau, Tô Thắng Dân đã sửa soạn cho bản thân xong. Ông xỏ đôi giày da mà con gái tặng, cẩn thận bước từng bước trên mặt đất.

Nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên ông có một đôi giày ra, trước kia ông toàn đi giày vải thôi.

Ha ha, đôi giày da này đẹp quá đi mất. Màu sắc này, kiểu dáng này, nhìn chỗ nào cũng thấy đẹp cả.

Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Tô Thắng Dân, Tô Trà cũng vô cùng vui mừng.

"Con gái, đôi giày này bao nhiêu tiền thế?"

"Không đắt đâu ạ. Chỉ ba mươi đồng mà thôi." Tô Trà đáp.

Cái gì, cái gì cơ?

Một đôi giày mà hơn ba mươi đồng á?

Tô Thắng Dân vội vàng tìm ghế ngồi xuống, ông trực tiếp cởi giày ra, còn vừa làm vừa nói: "Đắt thế này cơ à? Lúc này cha mới xỏ có một chút thôi, chúng ta còn có thể trả lại hàng không?"

"Cha, cha cứ đi đi, chúng ta không cần trả hàng. Khoảng thời gian trước con có viết bản thảo, kiếm được chút tiền nhuận bút, hơn nữa con tham gia cuộc thi được trường thưởng tiền nữa." Tô Trà nhìn thấy Tô Thắng Dân như thế thì vội vàng giải thích: "Cha, đôi giày này chính là con dùng khoản tiền thưởng đầu tiên để mua cho cha đó. Cha không thể không nhận được."

"Hả, tiền thưởng á? Bản thảo, tiền thưởng, tổng cộng được bao nhiêu thế hả? Tiền của con thì con cứ giữ lại là được, cần gì mua cho cha một đôi giày đắt tiền như thế này? Cha cũng đâu có thích đi giày." Ngoài miệng thì Tô Thắng Dân nói miên man từ chối, thế nhưng nụ cười của ông sắp ngoác lên tận mang tai rồi.

"Tiền nhuận bút hai lần của con tổng cộng được tám mươi đồng, một lần năm mươi đồng, một lần ba mươi đồng. Ngoài ra trường học còn thưởng cho con năm mươi đồng nữa."

Tám mươi đồng cộng năm mươi đồng là được một trăm ba mươi đồng.

Ôi trời của tôi ơi, con gái đi học thôi mà lại có thể kiếm được nhiều tiền như thế á?

Ông lái xe một chuyến cũng mới kiếm được số đó thôi đấy.

Ha ha ha, không hổ là con gái của ông mà. Giống hệt ông vậy...

Trường trung học phổ thông số một...

Thành tích của bài thi mô phòng đã được công bố, toàn bộ các giáo viên ngồi trong văn phòng lúc này đều đồng loạt chìm trong bầu không khí im lặng.

Giỏi thật, mượn hai người của trường trung học phổ thông số hai sang đấy, kết quả người ta đoạt luôn vị trí hạng nhất khối của họ đi luôn rồi,

Ôi chao, một học sinh của trường trung học phổ thông số hai đến trường trung học phổ thông số một dự thính, tham gia một cuộc thi mô phỏng, trực tiếp xử lý luôn đám học sinh mũi nhọn của trường trung học phổ thông số một. Quả thực vô cùng kiêu ngạo.

Bảng xếp hạng thành tích cuộc thi lần này.

Tô Trà của trường trung học phổ thông số hai đứng hạng nhất khối.

Cận Tùng hạng hai.

Tô Trà và Cận Tùng chỉ hơn kém nhau ba điểm, thế nhưng đây không phải chuyện có phải ba điểm hay không, mà là chuyện Tô Trà người ta chỉ dùng ba điểm này đã giành được hạng nhất khối, mọi người nói xem có tức hay không cơ chứ?

Ồ đúng rồi, còn có cái em học sinh Trầm Nghiễm cũng đến từ trường trung học phổ thông số hai kia nữa, cậu ta đứng hạng năm khối.

Hai học sinh của trường trung học phổ thông số hai, một người đứng thứ nhất, một người đứng thứ năm, chuyện quái gì thế này hả?

Tất cả các giáo viên của trường trung học phổ thông số một đều cảm thấy nghi ngờ, không biết do hai em học sinh đó quá b**n th**, hay là do chất lượng giáo dục của trường bọn họ chưa đủ tốt đây?

Từ bao giờ mà chất lượng giảng dạy của trường trung học phổ thông số hai còn tốt hơn cả trường trung học phổ thông số một của bọn họ thế này?

Có phải đùa không thế?

Đúng là bị vả mặt bôm bốp.

Kì nghỉ chấm dứt, tất cả các học sinh đều phải quay về trường học.

Lớp 11-1, khi tiếng chuông vào học vang lên.

Chủ nhiệm lớp 11-1 là Vương Lệ Quyên bê một chồng bài thi vào lớp. Tầm mắt của tất cả các em học sinh ngồi dưới đều tập trung vào chồng bài thi trên tay Vương Lệ Quyên.

Ồ, thời điểm quyết định vận mệnh đến rồi.

Tầm mắt Vương Lệ Quyên đảo qua các em học sinh ngồi dưới, cô ta khẽ hắng giọng một cái rồi mới cất tiếng: "Các em đã thấy rồi đó, bài thi được chấm xong rồi, thành tích cũng được công bố rồi. Bây giờ, điểm thi của các em đều đang ở đây."

Vương Lệ Quyên quơ quơ chồng bài thi trên tay, tiếp tục nói: "Chúng ta không nói mấy lời vô nghĩa nữa, tôi chỉ có vài câu nhận xét về đợt thi này thôi. Thành tích của lớp chúng ta không tệ lắm, đặc biệt là vài em học sinh, có thành tích vô cùng xuất sắc. Cụ thể là ai thì tôi không nói, chút nữa các em xem danh sách xếp hạng thành tích thì các em sẽ biết ngay thôi."

"Còn một chuyện nữa, đó là có vài em học sinh đã hiểu sai yêu cầu của đề bài, dẫn đến kết quả cũng không được tốt cho lắm. Còn cụ thể đó là ai, thì tôi cũng sẽ không nêu tên ở đây, chút nữa các em học sinh đó chép lại đề bài mười lần rồi nộp cho tôi."
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 115: Chương 115



"Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu phát bài thi, tôi gọi đến tên ai, thì em học sinh đó lên bục giảng nhận bài."

"Tô Trà."

"Cận Tùng."

...

Đám học sinh phía dưới đều sợ ngây người.

Dựa theo thói quen của Vương Lệ Quyên, bình thường khi phát bài thi, cô ta hay phát theo trình tự thành tích từ cao đến thấp.

Vừa rồi, nếu bọn họ không nghe nhầm thì người đầu tiên được cô Vương gọi tên, chính là... Tô Trà!

Nói cách khác, trong cuộc thi mô phỏng lần này, thành tích của Tô Trà còn cao hơn cả Cận Tùng. Thành tích của cô tốt hơn Cận Tùng cũng đồng nghĩa với việc, điểm ngữ văn của cô đứng nhất khối.

Ôi trời ơi, sao mà lợi hại quá vậy.

Sau đó, đợi đến khi bảng tin của trường dán bảng xếp hạng thành tích cuộc thi, tất cả các học sinh lớp 11-1 vội vội vàng vảng chạy về phía bảng tin. Sau khi xem xong, cả người đều hoảng hốt.

Tô Trà, thật sự giành hạng nhất.

Người ta không chỉ cao hơn Cận Tùng mỗi môn Ngữ văn thôi đâu, tổng điểm của người ta cũng cao hơn Cận Tùng kia kìa. Nói cách khác, lần này, người giành được hạng nhất khối, chính là Tô Trà.

Không những thế, Trầm Nghiễm còn chen vào top năm người có thành tích tốt nhất khối nữa.

Ôi chao, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được cái gì gọi là ngọa hổ tàng long rồi. Trường trung học phổ thông số hai thị trấn, đúng là ngọa hổ tàng long mà.

Không nói người khác, đến cả Trầm Nghiễm - người lọt vào top năm khi nhìn thấy thành tích của mình cũng cảm thấy vô cùng sửng sốt. Đặc biệt là cái cột tổng điểm kia, tổng điểm lần này cao hơn lần thi trước của cậu ta tận tám điểm.

Lần trước cậu ta kém Tô Trà mười tám điểm, lần này chỉ kém cô có năm điểm mà thôi.

Trong khoảng thời gian này, cậu ta đi theo Tô Trà học được không ít phương pháp học tập của cô, đề bài nào cậu ta không biết làm thì sẽ cầm đến hỏi Tô Trà luôn, có thể nói là lấy được rất nhiều lợi ích.

Khi Cận Tùng biết bản thân chỉ đứng thứ hai thôi, cậu ta cũng vô cùng sững sờ. Cậu ta chỉ cho rằng thành tích toán học của Tô Trà tốt thôi, không ngờ rằng thành tích những môn khác của Tô Trà cũng tốt như thế.

Chẳng qua, cảm giác được so tài với kì phùng địch thủ, cũng không tệ lắm.

Lần sau, cậu ta nhất định sẽ thắng Tô Trà.

Tô Trà không hề hay biết chút gì về loại suy nghĩ này của Cận Tùng, cho dù có biết thì đoán chừng cô cũng không để trong lòng làm gì. Cô không hề có quá nhiều chấp niệm đối với vị trí hạng nhất khối, dù sao thì thắng bại của nhà binh cũng chỉ là chuyện bình thường thôi.

Sau trận đánh ở trường trung học phổ thông số hai, lần này khi đến trường trung học phổ thông số một, Tô Trà cũng một trận thành danh.

Bên kia, trường trung học phổ thông số hai trên trấn trên.

Tin tức về cuộc thi bên trường trung học phổ thông số một bên kia cũng được truyền đến trường trung học phổ thông số hai bên này, dù sao thì cũng là học sinh của trường trung học phổ thông số hai đến đó học dự thính, lúc này hai người họ lại mang lại thể diện cho trường trung học phổ thông số hai, khiến trong lòng Tống Minh vui như nở hoa.

Ha ha ha, cảm giác này, sung sướng quá đi mất.

Trong phòng học của lớp mười một nào đó, Tô Vận cũng nghe được tin tức về thành tích ở trường trung học phổ thông số một của Tô Trà, cả người cô ta vô cùng mất kiên nhẫn.

Tô Trà, Tô Trà. Đi đến chỗ nào cũng nghe thấy người ta bàn luận về Tô Trà.

Tô Trà có gì đặc biệt hơn người cơ chứ? Học giỏi, thành tích tốt thì có lợi ích gì đâu, ở đời sau cũng có không ít người tốt nghiệp đại học rồi mà vẫn phải về quê nuôi lợn đấy thôi.

Thành tích tốt thì có thể không cần ăn không cần uống à?

Cô ta khẽ lẩm bẩm, chờ cô ta kiếm được nhiều tiền rồi, Tô Trà là cái thá gì đâu.

-----

Ở đội vận chuyển, Tô Thắng Dân vừa mới đánh xe về. Vừa về đến nơi, ông đã gặp một đồng nghiệp đến tìm mình.

"Thắng Dân, đến đây nào, đến đây nào, chúng ta nói chuyện này." Đồng nghiệp kia nhìn Tô Thắng Dân bằng ánh mắt thần bí.

"Chuyện gì thế? Tôi vừa mới về, nếu anh có chuyện gì thì chúng ta nói luôn ở đây đi. Nhìn dáng vẻ thần bí đó của anh, có phải lại kiếm được tiền rồi không?" Tô Thắng Dân cười ha ha trêu chọc.

"Ôi ôi, đúng là chuyện tốt đó. Chỗ này không tiện nói chuyện, chúng ta đổi một chỗ khác rồi nói sau. Nào, nào, nào, nhanh lên một chút. Tôi cam đoan với anh đây là chuyện tốt."

"Chuyện tốt gì mà khiến anh tỏ ra vẻ thần bí như thế hả? Được rồi, được rồi, được rồi, đừng có túm tôi, để tôi tự đi."

Hai người kéo nhau đi vào một góc yên lặng, Lý Tân Kiến còn cố ý nhìn bốn phía xung quanh, mãi đến khi chắc chắn không có người mới tiếp tục cất tiếng nói chuyện.

"Thắng Dân, anh đây thực sự xem chú là anh em nên mới nói với chú biết đấy nhé. Lần này anh phải sang tận bên Quảng Châu đánh hàng, đi suốt một tháng liền, có người nhờ anh mua hàng giúp, chú có muốn theo anh làm một trận không?"

Tỉnh Quảng Châu, vừa đi phải mất tận một tháng.Tuy rằng trong khi đi làm chuyện công, mà có mua chút chuyện tư, đội vận chuyển cũng sẽ nể tỉnh mà nhắm một con mắt, mở một con mắt không quá quan tâm, thế nhưng nếu làm quá đáng, đội vận chuyển cũng sẽ có ý kiến.

Tô Thắng Dân đâu có ngu, nghe những lời này của Lý Tân Kiến là ông đã nhận ra ngay, chỉ sợ số lượng hàng tư không nhỏ chút nào.

Hơn nữa đi một quãng đường xa như thế, hệ số nguy hiểm cũng tăng cao nhiều.

"Này, thời gian một tháng thì lâu quá. Lại nói, chạy việc tư thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền cơ chứ?" Tô Thắng Dân từ chối một cách uyển chuyển.

Thế nhưng, phiền cái là Lý Tân Kiến lại không hề nghe ra hàm ý từ chối bên trong những lời nói của Tô Thắng Dân.

Ông ta cười ha ha cất tiếng nói: "Tất nhiên là kiếm được không ít rồi. Anh kể chú nghe, tiền hàng đối phương đưa cho chúng ta lên đến con số này."

Tô Thắng Dân liếc nhìn bàn tay đang giơ ra của Lý Tân Kiến.

"Tám mươi đồng?" Thế thì cũng đâu có nhiều đâu.

"Cái gì mà tám mươi, là tám trăm đồng. Đối phương đưa cho chúng ta tám trăm đồng, nói muốn nhờ chúng ta mua đồng hồ điện tử, sau khi bán xong hàng sẽ chia cho chúng ta một phần tiền lời coi như hoa hồng. Một phần tiền lời này, ít nhất cũng phải được bảy mươi, tám mươi đồng ý chứ?" Vẻ mặt của Lý Tân KIến vô cùng hưng phấn, trong đầu ông ta đã tưởng tượng đến cảnh nhận tiền hoa hồng.

Tiền lương của đội vận chuyển một tháng cũng chỉ được có mấy chục, thế nhưng một chuyến chạy việc tư này, số tiền hoa hồng nhận được còn nhiều hơn cả tiền lương một tháng nữa.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 116: Chương 116



"Tám mươi đồng á?" Chạy xe xa như thế, vậy mà một chuyến chỉ kiếm được có tám mươi đồng thôi ư?

"Tôi không đi, anh đi đi thôi. Trong nhà tôi còn vợ với con nhỏ, tôi đi xa nhà, nhỡ trong nhà có việc gì thì ai chăm sóc cho họ đây?" Lúc này Tô Thắng Dân từ chối thẳng thắn luôn.

Không phải Tô Thắng Dân kiêu ngạo đâu, thế nhưng một tháng mới kiếm được có tám mươi đồng, quả thật ông còn chê ít.

Ông đi những địa phương gần đây, chỉ mất khoảng mười ngày nửa tháng, thế nhưng kiếm được tận mấy chục, hơn một trăm đồng không phải tốt hơn ư?

Hơn nữa, về loại mặt hàng sản phẩm điện tử thế này, Tô Thắng Dân không cần nghĩ cũng biết sự béo bở của chúng.

Chỉ được chia có một phần lợi nhuận, thế nhưng lại phải mệt sống mệt c.h.ế.t lái xe, cam đoan bảo vệ hàng hóa an toàn, bỏ sức lớn mà chỉ được chia có một chút tiền như thế, ai thích làm thì làm, dù sao thì ông cũng không làm.

Thấy Tô Thắng Dân từ chối, vẻ mặt của Lý Tân Kiên có chút khó coi.

Sở dĩ Lý Tân Kiến đến rủ Tô Thắng Dân làm cùng, là vì trước đó ông ta có được nghe kể về chuyện Tô Thắng Dân giấu d.a.o trong xe, cảm thấy Tô Thắng Dân là một người tàn nhẫn. Có Tô Thắng Dân đi cùng, ông ta sẽ an toàn hơn một ít.

Thế nhưng ai mà ngờ được, tiền đã dâng lên đến cửa rồi, mà tên ngốc Tô Thắng Dân này lại còn đẩy đi.

"Chú thực sự không đi ư? Chuyến này kiếm được không ít tiền đâu đó. Bình thường chúng ta mua hàng riêng cũng chỉ kiếm được khoảng mười, hai mươi đồng mà thôi, ai mà nỡ bỏ ra một lúc mấy trăm đồng để đi mua hàng đâu cơ chứ?”

“Chúng ta cũng không dễ dàng gì, hơn nữa, anh còn nghe nói con gái chú đang học cấp ba đúng không, tốn nhiều tiền như thế. Chúng ta có thể kiếm được thêm đồng nào thì tốt đồng ấy, trong nhà vẫn có mọi người đang chờ được ăn cơm kia kìa, tiền là thứ tốt, đã dâng đến tận cửa rồi, sao chú còn không cần?"

"Không phải là tôi không cần, thế nhưng chuyến hàng này anh cứ nhận một mình anh là được rồi. Tôi vừa mới tới đội vận chuyển chưa được bao lâu, lỡ có xảy ra chuyện gì, bát cơm này của tôi cũng không thể ăn tiếp được nữa." Tô Thắng Dân tìm bừa một cái cớ, qua loa lấy lệ sau đó giơ tay lên lau mặt.

"Cái đó, tôi vừa mới về, trên đường không được ngủ ngon, mắt tôi sắp díu chặt lại rồi đây này. Tôi phải về nhà đây, chuyện này anh tìm người khác đi thôi."

"Ôi, không phải, Tô Thắng Dân..."

Lý Tân Kiến vẫn chưa nói xong, thì Tô Thắng Dân đã đi xa rồi.

Nhìn thấy bóng dáng ngày càng xa của Tô Thắng Dân, vẻ mặt của Lý Tân Kiến vô cùng khó coi.

Đợi một lát sau, ông ta mới nhổ một ngụm nước bọt theo hướng mà Tô Thắng Dân đã đi.

"Đồ ngu!"

Có tiền mà không kiếm, đúng là đồ ngu mà.

Lý Tân Kiến thấy thái độ của Tô Thắng Dân như thế, thì ông ta đã lập tức biết Tô Thắng Dân sẽ không dính vào chuyện này.

Trong lòng ông ta thầm cân nhắc những đồng nghiệp khác trong đội vận chuyển, sau đó ông ta phát hiện ra, vậy mà lại không có ai thích hợp hơn Tô Thắng Dâu cả, dù sao thì cũng đâu có ai tàn nhẫn như Tô Thắng Dân đâu cơ chứ.

Thế nhưng, tiền đã đưa đến cửa rồi, nếu như không lấy, Lý Tân Kiến sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Ông ta khẽ cắn môi, Lý Tân Kiến quyết định ông ta sẽ tự làm một mình.

Trên đời này có một câu nói là, to gan c.h.ế.t no, còn nhát gan thì c.h.ế.t đói mà.

Tô Thắng Dân không quan tâm đến chuyện của người khác, sau khi rời khỏi đội vận chuyển, ông lập tức đến quầy thịt mua thịt rồi đi về nhà.

Bây giờ cuộc sống của gia đình ông đã coi như tạm yên ổn rồi, tuy rằng lái xe vận chuyển hơi mệt một chút, thế nhưng việc đồng áng cũng mệt cơ mà. Hơn nữa, khi làm tài xế, ông còn kiếm được nhiều tiền hơn làm ruộng ấy chứ.

Chuyện này đúng là ít nhiều cũng nhờ có con gái ông, nếu không thì đời nào ông được nhận vào đội vận chuyển làm việc.

Tô Thắng Dân về nhà, chân trước vừa vào đến cửa, lỗ tai ông đã giật giật rồi.

Ông nghe thấy một giọng nói quen thuộc, đầu óc của ông vẫn chưa kịp chuyển động thì động tác đã nhanh hơn rồi, ông chạy xộc thẳng vào phòng của ông bà nội Tô.

Tô Thắng Dân vừa chạy vào phòng, thì có một người đi ra khỏi phòng của chi thứ hai.

"Ơ, vừa rồi hình như mẹ nghe thấy tiếng bước chân mà nhỉ? Tú Mi, có phải con rể quay về rồi không? Không phải con vừa nói, con rể sắp quay về rồi đấy ư?"

"Ôi, mẹ của con ơi, lỗ tai của mẹ sao mà thính thế được, tai con thính hơn mà còn chưa nghe thấy cái gì đây này. Đúng là Thắng Dân nói hôm nay sẽ về, thế nhưng con cũng không rõ giờ giấc cụ thể nữa. Mẹ nhìn đồng hồ xem, thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, mẹ nhanh chóng đi về nhà đi thôi." Tròng mắt của Vương Tú Mi nhanh chóng đảo quanh, không biết nghĩ đến chuyện gì, bà nhìn về phía phòng của ông bà nội Tô bên kia.

Nghe khi Vương Tú Mi nhìn về phía đó, thì bỗng nhiên một bàn tay vươn ra khỏi cửa sổ phòng của ông bà nội Tô, cái tay kia lắc lắc, ý bảo: chưa về, không có ở nhà.

Vương Tú Mi vừa nhìn thấy bàn tay kia đã biết ngay người đó là ai.

Chung sống với nhau hơn mười năm rồi, bàn tay của chồng mình thế nào, sao mà bà không nhận ra cho được?

"Không phải. Mẹ nghe nói mỗi lần Thắng Dân về nhà đều sẽ xách theo một chút thịt về. Tú Mi à, con cũng biết điều kiện nhà chúng ta rồi đó, cháu con đã hai tháng nay không có thịt mà ăn rồi..."

Bà cụ Vương quan sát con gái, bày ra dáng vẻ vô cùng tội nghiệp.

Nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ mình, lòng của Vương Tú Mi vẫn bình lặng như nước.

Có đánh c.h.ế.t Vương Tú Mi cũng không tin những lời mà bà cụ Vương nói là sự thật.

Đúng là bà cũng biết điều kiện của nhà mẹ đẻ nhà mình, tuy rằng có chú khó khăn, thế nhưng cũng chưa đến nông nỗi hai tháng rồi mà không có chút thức ăn mặn nào cả.

Hơn nữa, mẹ bà còn hay đau lòng cho cháu trai, nếu như bà ta thực sự nhẫn tâm để mấy thằng nhóc đó hai tháng không ăn thịt, tên của Vương Tú Mi bà đây sẽ viết ngược lại cho xem.

Không phải Vương Tú Mi nhẫn tâm đâu, sau khi kết hôn vài năm, Vương Tú Mi vẫn luôn nhớ thương nhà mẹ đẻ.

Thế nhưng năm Tô Trà được ba tuổi, bà dẫn theo Tô Trà về nhà mẹ đẻ, hai vợ chồng bà và Tô Thắng Dân mệt đến c.h.ế.t đi sống lại giúp nhà mẹ bà làm việc đồng áng xong, về đến nhà nhìn thấy cháu trai ăn bánh mà bà mua về, còn con gái bà lại một thân quần áo bẩn, ngồi một bên thèm khát.

Chuyện này vô cùng quá đáng.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 117: Chương 117



Tô Trà chính là đứa con gái mà Vương Tú Mi cưng chiều trong lòng bàn tay, sao có thể chấp nhận được chuyện sau khi đưa con về nhà mẹ đẻ, lại bị cháu trai nhà anh trai bà bắt nạt cho được.

Cho rằng Vương Tú Mi bà c.h.ế.t rồi đấy ư?

Lúc ấy, Vương Tú Mi lập tức nổi điên lên, xông lên cướp lấy bánh trong tay cháu trai mình, sau đó hung hăng đánh cho nó vài cái.

Chị dâu đến kéo bà ra, Vương Tú Mi còn đập cho chị dâu một trận.

Từ đó về sau, Vương Tú Mi không còn thích về nhà mẹ đẻ nữa. Không phải mẹ già nhà bà vẫn luôn nói con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi đấy ư?

Vậy bát nước hắt đi là bà sẽ không về nhà mẹ đẻ giúp gì nữa.

Hơn nữa, Vương Tú Mi nghĩ thầm, dựa theo sự yêu thương vô điều kiện mà bà cụ Vương dành cho cháu trai, nói hai tháng không được ăn thịt thì có quỷ mới tin ấy.

"Mẹ, mẹ nhanh về đi thôi. Sắc trời hôm nay thoạt nhìn không được tốt cho lắm, nếu chút nữa trời mà mưa, mấy quả trứng gà con cho mẹ dính nước sẽ bị hỏng mất đấy."

"Thế nhưng, con rể vẫn chưa về..."

"Mẹ, con biết mẹ nhớ thương bọn con. Đợi đến khi Thắng Dân về, con sẽ dẫn anh ấy về nhà mẹ ăn bữa cơm. Thắng Dân nhà con nói, anh ấy thích nhất ăn món thịt kho tàu mà mẹ làm đấy."

Vừa nghe thấy những lời này của Vương Tú Mi, cả người bà cụ Vương đã cảm thấy không được tốt cho lắm.

Bà ta đến một chuyến mà con gái mới cho được mười quả trứng gà, chỉ với ngần này trứng gà, thế mà còn đòi về nhà mẹ đẻ ăn thịt à?

Mơ đi!

"Tú Mi à, cái đó, mẹ thấy sắc trời cũng không còn sớm nữa, mẹ phải về nhà thôi. Mẹ biết con và con rể đều bận rộn, cũng không cần phải về nhà mẹ đẻ làm gì, tránh cho chậm trễ chuyện công việc." Cho nên, món thịt kho tàu kia, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.

Vương Tú Mi ôi chao một cái, da mặt bà vẫn dày lắm.

"Mẹ, cho dù bận rộn thế nào thì chút thời gian về nhà đó bọn con cũng phải có chứ. Mẹ cứ yên tâm, vài hôm bữa bọn con sẽ về, mẹ cứ chuẩn bị thịt trước đi nhé." Vương Tú Mi vừa nói chuyện, vừa dẫn người đi về phía cửa.

Bà cụ Vương đi đến gần cửa rồi, nghe thấy những lời của Vương Tú Mi cũng không nói gì nữa, chỉ chăm chăm vùi đầu đi thẳng.

Về phần thịt kho tàu kia, bà ta không hề nghe thấy.

Uổng công bà ta nghe được tin Tô Thắng Dân kiếm được tiền, mỗi lần quay về đều xách theo thịt, bà ta mới cố ý vác cái bộ xương già đến đây hòng muốn kiếm chút thịt về. Kết quả thịt vào đâu chẳng thấy, còn suýt chút nữa phải cúng thịt ra ngoài ấy chứ.

Quả nhiên con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi. Con gái hướng ra ngoài, sau khi lập gia đình rồi, trong lòng không còn nhớ thương nhà mẹ đẻ nữa, chỉ chăm chăm quan tâm nhà chồng thôi.

Vương Tú Mi tiễn bước mẹ già, sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Thắng Dân đang xách thịt rời khỏi phòng ông bà nội Tô.

"Ôi chao, may mà anh trốn nhanh, nếu không thì em đã không ăn được số thịt này nữa rồi."

"Ha ha ha, đó là do anh thông minh."

"Được rồi, đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, về phòng chúng ta thôi, em có việc muốn nói với anh." Vương Tú Mi cho ông một cái liếc mắt xem thường, sau đó quay người đi về phòng.

Tô Thắng Dân hí hửng đi theo sau lưng vợ, sau khi vào phòng rồi, Tô Thắng Dân nhanh chóng đóng cửa lại, còn cảnh giác khóa trái.

Bên kia, nghe thấy tiếng khóa trái cửa, bà nội Tô liếc mắt xem thường.

Bà cụ liếc nhìn ông cụ Tô đang ngồi hút thuốc ở một bên, lầm bầm nói: "Nhìn vợ chồng nhà thằng hai mà xem, đứa này còn tinh ranh hơn đứa kia."

"Bà đó, lại nói linh tinh cái gì thế? Riêng về điểm này thì vợ thằng hai rất tốt mà, vô cùng linh trí."

Tính cách này của Vương Tú Mi, vô cùng tốt.

Bọn họ đã từng được chứng kiến sự mặt dày của nhà mẹ đẻ của Vương Tú Mi rồi, thế nhưng nếu đã đụng phải Vương Tú Mi, ai cũng đừng hòng chiếm được món hời từ trong tay bà.

"Ông nói cũng đúng. Riêng về điểm này, vợ thằng hai còn làm tốt hơn cả vợ thằng cả."

Vương Quyên rất săn sóc nhà mẹ đẻ, khi thằng em trai nhà mẹ để kết hôn, bà ta còn lén bỏ tiền ra trợ cấp.

Vương Quyên trợ cấp thì cũng thôi đi, thế nhưng khi bà ta dẫn hai đứa con gái về ăn cưới, nhà mẹ đẻ không cho được một thứ gì, tùy tiện tìm vài cái cớ đã đuổi người đi.

Thế nhưng Vương Tú Mi thì không như thế, bà vô cùng linh trí, trong lòng bà có rất nhiều suy tính tinh ranh.

Trong phòng của chi thứ hai.

Tô Thắng Dân lấy số tiền đã nhét ở lưng quần ra, tay vẫn chưa đưa ra thì Vương Tú Mi đã vội giành mất.

"Ôi chao, bao lâu rồi anh không tắm rửa thế hả? Ngay cả số tiền này cũng bị dính mùi nồng nặc lên ấy." Vương Tú Mi vừa ghét bỏ, bàn tay của bà vừa chuyển động nhanh như bay để đếm tiền.

"Ghét bỏ cái gì hả? Đây là tiền đó, đừng nói là mùi hôi, cho dù lấy ra từ gầm cầu anh cũng không chê đâu. Anh còn phải mua nhà cho con gái nữa cơ mà. Tiền là thứ tốt." Tô Thắng Dân cằn nhằn hai câu.

Vương Tú Mi không thèm quan tâm đến phản ứng của Tô Thắng Dân, qua một lúc lâu, sau khi đã đếm tận ba lần, Vương Tú Mi mới có thời gian để phản ứng lại Tô Thắng Dân.

"Tô Thắng Dân, em có chuyện này phải nói với anh."

"Chuyện gì thế, em cứ nói đi."

"Là chuyện của chị dâu cứ gì. Vài ngày nay, chị ta đối xử với em khá ân cần, em đã nhìn thấu ý đồ của chị ta rồi, là muốn để cho anh cả cũng vào đội vận chuyển..."

"Cái gì, muốn vào đội vận chuyển á? Mơ đấy à? Đội vận chuyển nào có dễ vào như thế? Hơn nữa, lúc này đội vận chuyển không có tuyển người, không vào được đâu." Tô Thắng Dân không đợi Vương Tú Mi nói hết câu, đã vội lẩm bẩm từ chối.

"Em cũng đã nói như thế rồi. Để đưa anh vào được đội vận chuyển, con gái đã phải hao phí một đống công sức như thế rồi. Cho nên, nếu chị dâu cả mà tìm anh nói chuyện này, anh phải từ chối rõ ràng một chút."

"Ôi chao, anh biết mà. Anh hiểu rồi."

Trong lòng Tô Thắng Dân hiểu rõ nhất, nếu đội vận chuyển thật sự cần người, thì ông giới thiệu anh cả nhà mình vào đó cũng được thôi.

Thế nhưng, nên biếu xén tạo quan hệ thế nào, chuyện này anh cả phải tự mình lo liệu lấy.

Nhưng vấn đề là, lúc này đội vận chuyển không cần người, mà đội vận chuyển cũng đâu phải do ông mở ra, ông có thể nói cái gì đây?

"Còn nữa, có lẽ nhà mẹ đẻ của em cũng đang nhớ thương chuyện này, anh nhớ kín miệng một chút cho em. Ai đến nhà vả, anh nhớ phải từ chối cho rõ ràng đấy." Vương Tú Mi nhắc nhở một câu.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 118: Chương 118



Thấy Tô Thắng Dân tiến vào đội vận chuyển, có không ít người đã đỏ mắt ghen tị, cũng tìm cách để tiến vào.

Việc này, trong lòng Tô Thắng Dân hiểu rất rõ.

"Yên tâm, trong lòng anh vẫn luôn tự hiểu rõ mà." Tô Thắng Dân vỗ n.g.ự.c cam đoan.

"Đối với anh thì em yên tâm mà. Được rồi, chúng ta vào phòng bếp thôi, em nấu nước nóng cho anh tắm rửa một chút."

"Được rồi. Vợ ơi, tối nay chúng ta hầm thịt ăn nhé?" Tô Thắng Dân nằm lên giường.

"Hầm thịt cũng được thôi, thế nhưng anh đừng có nằm nữa, đi nhóm lửa cho em đi. Đừng có để chút nữa em đun sôi nước rồi thì anh lại lăn ra ngủ mất." Vương Tú Mi nói xong còn kéo Tô Thắng Dân dậy.

"Ôi chao, anh vừa mới về mà, em để anh nằm nghỉ một lát."

"Tắm rửa xong rồi lại ngủ. Chẳng lẽ anh không ngửi thấy cái mùi hôi hám trên người anh à, anh nằm thêm chút nữa, giường lại bị ám mùi, em lại mất con thu dọn giường chiếu nữa."

"Này, Vương Tú Mi, em quá đáng vừa thôi nhá."

"Anh đừng nói lời vô nghĩa nữa, đi thôi."

Vương Tú Mi vừa mới lườm một cái, Tô Thắng Dân đã lập tức thành thật ngay, ngoan ngoãn đi theo sau lưng ra đến phòng bếp.

Lần về nhà này Tô Thắng Dân cũng chỉ nghỉ ngơi ở nhà có nửa ngày, ngay sáng hôm sau, ông đã quay về đội vận chuyển rồi.

Cùng ngày hôm đó, các tài xế của đội vận chuyển đánh xe đi lấy hàng, Tô Thắng Dân chú ý tới Lý Tân Kiến lén giấu vào người một thứ gì đó.

Ông nhìn không rõ cho lắm, thế nhưng hình như đó là... một con dao.

------

Thời gian từng ngày trôi qua, vòng đấu bán kết chuẩn bị bắt đầu.

Bởi vì địa điểm thi đấu bán kết không phải thành phố của họ, cho nên Tương Kì phải dẫn chín học sinh đến thành phố C để thi.

Ngồi xe từ thành phố của họ đến thành phố C đã mất tận ba tiếng đi đường rồi, thế nhưng họ còn phải đến sớm một chút để quen chỗ, vì thế đành phải đến đó trước hai ngày.

Trải qua một thời gian rèn luyện và trau dồi, cả chín học sinh đều có tiến bộ rất lớn.

Chủ yếu là do bầu không khí học tập tốt, một Tô Trà, một Trầm Nghiễm cộng thêm một Cận Tùng, ba người họ thường hay thảo luận với nhau, những bạn học khác thấy vậy cũng gia nhập vào.

Trao đổi qua lại như thế, sao mà không tiến bộ cho được.

Người ta vẫn luôn bảo đấy thôi, vùi đầu tự mình học tập không tốt bằng trao đổi và thảo luận với những người bạn khác.

Nếu có đề bài nào không biết làm, thì mọi người cùng nhau thảo luận, mấy cái đầu cùng suy nghĩ thì đề khó đến đâu cũng sẽ chậm rãi được giải ra mà thôi.

Lúc này đây, người khiến Tương Kì yên tâm nhất chính là Cận Tùng và Tô Trà. Sự phát huy của hai người vô cùng ổn định, vượt qua vòng đấu bán kết chắc không có vấn đề gì.

Trầm Nghiễm cẩn thận thêm một chút, thì có lẽ cũng sẽ vượt qua được vòng đấu bán kết này thôi.

Về phần những người khác, phải xem hôm nay họ phát huy thế nào.

Đoàn người đến thành phố C vào lúc ba giờ chiều, khách sạn mà họ ở cũng là khách sạn mà các bạn học đã từng dự thi Olympic toán học tương đối quen thuộc, bởi vì thi Olympic mấy năm gần đây, chỗ dừng chân của họ dường như đều là ở khách sạn này.

Lúc Tương Kì dẫn đoàn người tiến vào, còn có thể nhìn thấy không ít các học sinh mặc đồng phục của trường hác.

Lần này trong số chín người dự thi của đoàn Tô Trà, trùng hợp là có bốn nữ, năm nam, thêm thầy Tương Kì nữa, thì vừa lúc thuê năm phòng.

Tô Trà và một bạn nữ ở một phòng.

Chiều hôm đó, Tương Kì dẫn họ đi tham quan địa điểm thi. Tuy rằng không được vào trường thi, thế nhưng cũng phải đưa đi để biết trước, tránh cho ngày mai không tìm được địa điểm thi.

Vì phòng ngừa những tình huống ngoài ý muốn, khi đưa người về đến khách sạn, Tương Kì còn cố ý dặn dò bọn họ không được tùy tiện ăn linh tinh, cũng không được đi linh tinh, cứ ở trong phòng mà nghỉ ngơi là được rồi.

Tinh thần phải tốt, thì ngay mai mới có thể dốc toàn lực để đối phó với cuộc thi.

Thế nhưng phiền cái là tất cả mọi người đều căng thẳng, cuộc thi sắp diễn ra rồi, sao mà họ ngủ cho được.

Làm đề, làm đề, phải làm đề thôi.

Ôi chao, hình như đề vừa rồi làm sai rồi hay sao ấy nhỉ?

Những người khác thì giành giật từng giây, ngay cả Trầm Nghiễm cũng có chút căng thẳng.

Trong đám người đó, bỗng nổi bật lên một người lạc loài, đó chính là Tô Trà.

Mấy học sinh khác thì làm bài, làm bài, điên cuồng làm bài. Còn Tô Trà thì sao?

Người ta đã sớm chui vào ổ chăn, ngủ mất rồi... Tức giận quá đi mất!

Tô Trà tắm rửa sạch sẽ, cả người thư thái chui vào ổ chăn.

Ôi, thoải mái quá đi mất.

"Kí chủ, cô nhìn xem người ta cố gắng như thế nào đi kìa? Cô có nghĩ đến việc làm thêm hai bộ đề nữa không?" Hệ thống gọi kí chủ đang ngủ như cá c.h.ế.t nhà nó, cất tiếng thăm dò.

"Hôm nay tôi cho phép bản thân nghỉ ngơi." Tô Trà miễn cưỡng đáp lời.

Cô không hề quên chuyện, đời trước chỉ chăm chú làm việc không để ý đến sức khỏe, mới khiến bản thân vẫn còn trẻ mà mạng nhỏ cũng không còn.

Cho nên, đời này, cô phải cẩn thận yêu quý cái mạng nhỏ của mình.

"Kí chủ, làm đề là đang kiếm tiền đấy? Vậy mà cô vẫn không chịu làm ư?"

"Ừm, không làm." Tô Trà đã bắt đầu mệt rã rời ra rồi, cô than thở: "Đương nhiên, nếu cậu tăng giá gấp đôi, tôi có thể cân nhắc một chút."

Ừm, chỉ cần người ta trả tiền đúng chỗ, Tô Trà cảm thấy cô vẫn có thể gắng gượng một chút.

Chẳng qua, Tô Trà nguyện ý gắng gượng, còn hệ thống lại không.

Tăng gấp đôi, là một tờ bài thi giá mười đồng ý hả?

Có cái rắm ấy kí chủ ạ.

Hệ thống không hé răng nói gì nữa, nó chỉ là một hệ thống mà thôi, nó làm gì có quyền quyết định chuyện tiền nong.

Sáng hôm sau, Tương Kì bảo chín học sinh tập hợp, sau đó nhìn thấy người nào người nấy ngáp lấy ngáp để, đôi mắt còn thâm quầng.

Tương Kì cảm thấy có chút bất đắc dĩ, mấy đứa bé này, cả đám không biết nghe lời.

Cũng may bây giờ vẫn còn sớm, chút nữa lên xe có thể để chúng nhắm mắt dưỡng thần.

Đột nhiên Tô Trà ngáp lớn một cái.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Trà, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy có chút cân bằng. Hóa ra Tô Trà cũng thức đêm giống họ.

Thế nhưng, chỉ có bạn nữ sống cùng phòng với Tô Trà kia biết sự thật.

Tô Trà người ta nào có thức đêm, người ta đi ngủ sớm từ đời nào rồi có được không?
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 119: Chương 119



Tương Kì nhìn thấy Tô Trà như vậy, trái tim khẽ giật thót. Ông ta không kiềm chế được trách móc mấy đứa học sinh của mình:

"Các em nhìn lại các em xem, tôi đã bảo các em nghỉ ngơi cho cẩn thận, thế mà lại dám lén tôi thức đêm. Chút nữa lên xe các em phải nghỉ ngơi đàng hoàng cho tôi, nếu đang thi mà gục xuống ngủ, thì cứ chờ đấy mà khóc đi."

"Còn em nữa, Tô Trà. Sao em cũng thức đêm?" Tầm mắt sắc bén của Tương Kì dừng ở trên người Tô Trà.

Tô Trà vừa mới ngáp dài một cái, lúc này vẫn đang dùng tay che kín cái miệng nhỏ nhắn, đột nhiên thấy bản thân bị điểm danh, cô khẽ sửng sốt một chút, mãi một lúc sau cô mới phản ứng lại: "Thầy Tương, em không thức đêm ạ."

"Không thức đêm sao em ngáp mấy cái liền thế hả? Được rồi, được rồi, chút nữa lên xe em cũng nghỉ ngơi một lát đi." Sau khi Tương Kì dạy dỗ xong, thì lại bắt đầu dặn dò họ những điều cần chú ý.

Tô Trà nhìn thấy Tương Kì đã chuyển sang chủ đề khác, cô cũng không nói gì nữa.

Ôi, bảo lên xe ngủ thì cô ngủ thôi, vừa lúc cô vẫn chưa hết cơn buồn ngủ đây này.

Hơn mười phút sau, đoàn người kéo nhau lên xe.

Có Tương Kì nhìn chằm chằm, tất cả mọi người bắt đầu dần nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, thế nhưng sắp vào thi rồi, ai mà ngủ được cơ chứ?

"Bốp" một tiếng.

Đầu ai đập thế?

Ồ, thế mà có người thực sự ngủ được á?

Tầm mắt của mọi người nhìn về phía cái người ngủ say sưa đến độ vừa bị đập đầu vào cửa sổ kia, chỉ thấy Tô Trà mơ mơ màng màng giơ tay lên xoa xoa chỗ bị đập.

Cái người này, vô tư quá đi mất thôi.

Cô bạn ở cùng phòng của Tô Trà cũng vô cùng sửng sốt, lúc này mà cô còn có thể ngủ được, thì không phải vô tư ở mức bình thường đâu.

Thôi, bọn họ cũng phải ngủ thôi. Nếu không ngủ được, tốt xấu gì cũng phải dưỡng thần một lát.

Nửa tiếng sau, xe dừng lại.

Xe vừa dừng lại, những người vốn không ngủ lập tức mở bừng mắt ra. Mà Tô Trà đang ngủ say cũng mơ mơ màng màng dụi mắt, sau đó đi theo dòng người xuống xe.

Đến khi vào trường thi rồi, Tương Kì nhìn theo dáng vẻ ngơ ngẩn vì buồn ngủ của Tô Trà mà lòng đầy lo lắng.

Đừng có ngủ gục giữa lúc đang thi đấy nhé.

Tất nhiên sẽ không bao giờ xảy ra chuyện Tô Trà ngủ gục trong lúc thi rồi, hoặc cũng có thể do cô đã ngủ no giấc rồi, bây giờ không thể ngủ được nữa.

Chính vì thế, sau khi nhận được bài thi, Tô Trà đọc lướt qua đề bài một lượt rồi bắt đầu làm bài, tốc độ vô cùng nhanh chóng.

Cô làm từ trên xuống dưới, những câu hỏi trước đó đối với cô mà nói thì chẳng có gì khó khăn cả, thế nhưng khi làm đến hai câu hỏi cuối cùng, tốc độ giải bài của Tô Trà dần chậm lại.

Cho dù như thế, sau khi Tô Trà làm xong toàn bộ đề thi, thậm chí cô còn kiểm tra lại tận hai lần rồi, mà vẫn còn bốn mươi phút nữa mới hết giờ làm bài.

Sau đó, Tô Trà giơ tay lên.

Giám thị coi thi nhìn về phía cô, sau đó lập tức bước nhanh tới, cất tiếng hỏi: "Bạn học, em có chuyện gì ư?"

"Thầy ơi, em làm xong rồi. Em có thể nộp bài trước không ạ?" Tô Trà ngẩng đầu lên hỏi.

Giám thị coi thi sửng sốt, làm, làm xong rồi á?

Còn tận bốn mươi phút nữa mới hết giờ thi cơ mà?

"Bạn học, nếu không thì em kiểm tra lại một chút đi." Giám thị coi thi có lòng tốt nhắc nhở cô.

"Em đã kiểm tra kĩ rồi ạ." Kiểm tra tận hai lần liền rồi đó.

Thế nhưng chữ "Hai lần" phía sau Tô Trà lại không nói ra, cô sợ giám thị coi thi cảm thấy cô quá kiêu ngạo.

Thế nhưng, trong mắt giám thị coi thi hiện giờ, Tô Trà đã quá kiêu ngạo rồi có được không?

Nộp bài trước bốn mươi phút, hành động này còn không kiêu ngạo thì cái gì mới được tính là kiêu ngạo đây hả?

Thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Trà, giám thị coi thi khẽ mím môi, tầm mắt đảo qua bài thi mà Tô Trà đang đặt trên bàn.

Khi nhìn thấy bài thi đã được làm kín chữ, lúc này giám thị mới gật đầu: "Được rồi, sau khi nộp bài em có thể rời khỏi phòng thi."

"Em cảm ơn ạ." Tô Trà đứng dậy nộp bài thi, rồi lập tức rời đi.

Tất cả những thí sinh khác trong phòng thi đều không nhịn được mà có chút mất tập trung.

Dù sao thì người kiêu ngạo đến độ nộp bài thi trước bốn mươi phút như thế, bọn họ chưa bao giờ gặp qua.

Nộp bài trước cũng được thôi, nộp bài trước mười phút đã được tôn làm lão đại rồi, thế nhưng cô lại nộp bài trước tận bốn mươi phút thì phải b**n th** đến mức nào đây?

Hơn nữa, bọn họ còn đang cảm thấy thời gian không đủ dùng đây này.

Thế nhưng thân làm người cùng trường với Tô Trà, đối với hành động nộp bài thi trước của Tô Trà, biểu hiện của Cận Tùng vô cùng bình tĩnh.

Sau khi học chung với Tô Trà một thời gian, cậu ta đã quá chai sạn với sự b**n th** của Tô Trà rồi,

Cho nên, nộp trước bốn mươi phút thôi ấy mà, cần gì phải ngạc nhiên như thế.

Cận Tùng vẫn kiên nhẫn đợi cho đến khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên mới nộp bài thi.

Sau khi nộp bài xong, cậu ta thở phào nhẹ nhõm một hơi. Câu hỏi cuối cùng kia cậu ta không đủ thời gian để làm, cho nên khi chép từ bản nháp sang bài thi, cậu ta có làm tắt vài bước, vì thế chắc chắn bài đó sẽ bị trừ điểm.

Chẳng qua, trừ một chút điểm cũng đỡ hơn là không có điểm vì không làm được bài.

Cận Tùng thu dọn đồ đạc của mình xong thì đi ra ngoài, trùng hợp thế nào, cậu ta lại gặp Trầm Nghiễm cũng vừa ra khỏi phòng thi.

Trầm Nghiễm nhìn thấy Cận Tùng đi ra một mình thì tiến về phía cậu ta, cười cất tiếng hỏi: "Tô Trà lại nộp bài trước à?"

Tuy Trầm Nghiễm hỏi, thế nhưng giọng điệu của cậu ta lại tràn ngập vẻ khẳng định.

Cận Tùng cong môi cười, để lộ ra hàm răng trắng bóng, chỉnh tề, trả lời Trầm Nghiễm: "Đúng thế. Nộp bài trước bốn mươi phút cơ đấy."

"Đồ b**n th**." Trầm Nghiễm hít một hơi thật sâu rồi phun ra một câu.

"Còn không phải ư? Cậu không nhìn thấy đấy thôi, tất cả các thí sinh khác trong phòng thi đều sợ ngây người." Cận Tùng buồn cười đáp.

Chuyện Tô Trà nộp bài thi trước này, không chỉ Cận Tùng và Trầm Nghiễm cảm thấy cô b**n th**, mà những thí sinh khác cũng cảm thấy cô vô cùng b**n th**.

Đây chính là cuộc thi đấy. Trong khi bọn họ cảm thấy thời gian không đủ dùng, cô lại đi nộp bài trước. Cô có phải người không thế?

Đồng thời, những giáo viên dẫn đội đưa học sinh đến tham gia thi của các trường học khác cũng được nghe học sinh nhà mình kể về cái người ngông cuồng nộp bài thi trước tận bốn mươi phút kia.
 
Back
Top Bottom