Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 90: Chương 90



"Anh thấy, lần này chia nhà thật rồi."

"Vậy sao được, em không muốn ở riêng." Vương Tú Mi chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng sau khi ở riêng, việc gì cũng đến tay bà, là bà lập tức không muốn rồi.

"Mẹ." Tô Trà lén kéo ống tay áo của Vương Tú Mi, nhìn thấy mẹ già nhà mình nhìn qua, cô nở một nụ cười nịnh nọt. Sau đó mới tiếp tục cất tiếng: "Mẹ, con cảm thấy ở riêng cũng tốt lắm."

"Tốt cái gì hả? Con nhóc như con không hiểu đâu..."

"Mẹ, mẹ nghĩ lại xem, nếu chúng ta không chia nhà, ăn ở đều cùng nhau, ngoại trừ có thể làm ít việc một chút thì cũng có còn lợi ích gì nữa đâu. Quyền tài chính trong nhà đều do bà nội quản, mẹ muốn tiêu tiền còn phải đến tìm bà nội xin."

"Thế nhưng, sau khi chia nhà rồi thì không giống thế nữa, ở riêng rồi, chúng ta có thể tự tích tiền."

"Mẹ, chẳng lẽ mẹ không muốn nằm quyền tài chính à? Chẳng lẽ không muốn làm chủ chuyện tiền nong của bản thân à?"

Không thể không nói, những lời này của Tô Trà khiến Vương Tú Mi đáng xấu hổ động lòng rồi.

Nhìn thấy mẹ già nhà mình bắt đầu động lòng, Tô Trà tiếp tục cất tiếng khuyên bảo:

"Mẹ, hơn nữa, mẹ nghĩ kĩ lại xem. Vì sao Tô Vận lại nằng nặc đòi ở riêng? Đó là vì cô ta cảm thấy nhà chúng ta chiếm hời của nhà cô ta. Thế nhưng mẹ nghĩ lại xem, bây giờ chúng ta chiếm được chút tiện nghi là không phải làm việc, thế nhưng sau này còn và Tô Bảo có tiền đồ rồi, còn phải gánh một nhà bác cả nữa. Đến lúc đó, thì không phải là chúng ta chiếm hời nữa rồi."

Cái gì, chi cả bên kia còn muốn chiếm lợi của chi thứ hai bọn họ á? Vậy thì không được.

Cái gì cũng ăn, nhưng không thể ăn thiệt. Đây chính là châm ngôn của Vương Tú Mi.

Hơn nữa, con trai con gái của bà ấy có tiền đồ, dựa vào đâu mà để cho người ta chiếm hời đây?

"Mẹ, hơn nữa, cả ba nhà chúng ta đều phải cùng nhau nuôi ông bà nội, ai cũng không mệt, ai cũng không chiếm hời của ai. Chia nhà rồi, nhà chúng ta tất nhiên là do mẹ làm chủ."

Mấy chữ "làm chủ nhà" vừa thốt ra, Vương Tú Mi đã hoàn toàn động lòng rồi.

Tô Thắng Dân ngồi yên lặng ở một bên nghe con gái lừa vợ mình, thế nhưng khi nghe được mấy chữ "làm chủ nhà" kia, ông không nhịn được mà phải lên tiếng đính chính.

"Con gái, người làm chủ trong nhà chúng ta, hẳn là cha mới đúng chứ?" Ông là trụ cột của gia đình này cơ mà, có nhà ai không phải do đàn ông làm chủ cơ chứ?

"Ôi chao, có chuyện này thôi mà anh cũng định tranh với em á?" Vương Tú Mi xắn tay áo lên, bắt đầu nói lý lẽ với Tô Thắng Dân.

Tô Trà giữ c.h.ặ.t t.a.y áo mẹ già nhà mình lại, sau đó thì nở một nụ cười ngọt ngào với cha già.

Không biết vì sao, thấy nụ cười này của con gái, trong lòng Tô Thắng Dân có chút bất an.

Quả nhiên.

"Cha, cha muốn làm chủ nhà chúng ta, cũng không phải không được. Vậy ngày mai cha bắt đầu ra ngoài kiếm việc làm đi ạ, người làm chủ gia đình phải nuôi vợ, nuôi con. Cha phải kiếm tiền đi, con và Tô Bảo đều muốn ăn thịt, cha mua thịt cho con và Tô Bảo ăn nhé? Còn nữa, việc ngoài đồng áng cha cũng phải làm, một người đàn ông chân chính sao có thể để vợ con ra đồng làm việc được cơ chứ? Đây không phải là hành động mà một người đàn ông chân chính làm ra, đúng không cha?"

Không, con gái, đợi chút đã. Chúng ta có thể thương lượng lại mà?

"Chưa hết đâu, cha, vẫn còn nữa."

Nghe thấy chữ "còn nữa" của Tô Trà, người làm chủ gia đình - Tô Thắng Dân, đã bắt đầu vô thức run rẩy toàn thân rồi.

Cái gì, vẫn còn á?

"Cha, con và em trai đều đi học, lên đại học chắc chắn tiêu tốn không ít tiền đó. Về sau đồ cưới của con cũng không cần quá nhiều đâu, cha cứ nhìn mà cho là được. Thế nhưng, nếu Tô Bảo muốn kết hôn, chắc cũng phải có phòng mới chứ nhỉ?"

"Cho nên, cha ạ, thân là một người làm chủ gia đình, từ buổi sáng ngày mai, cha phải cố gắng phấn đấu đấy nhé. Cả nhà chúng ta dựa vào cha."

Đôi mắt Tô Thắng Dân trợn tròn như tên ngốc, sao lại dựa vào ông? Ông đã đồng ý đâu?

Lần này thì không chỉ có Tô Thắng Dân ngốc nghếch trợn tròn mắt, mà ngay cả Vương Tú Mi cũng trợn tròn mắt luôn rồi.

Cái "người làm chủ gia đình" này đúng thật là không dễ làm chút nào. Cha đám trẻ đã vất vả rồi!

"Không, không, không. Con gái à, cha nghĩ lại rồi, gia đình chúng ta từ trước đến nay vẫn do mẹ con làm chủ mà, cho nên, nhất chi gia chủ của nhà chúng ta, chắc chắn là mẹ con rồi." Tô Thắng Dân nghiêm túc nói bừa.

"Không, không, không. Mẹ mới không thèm cái chức "nhất chi gia chủ" này nữa đâu." Vương Tú Mi không ngừng xua tay từ chối.

Tưởng bà ngốc à? Người làm chủ gia đình mệt như thế, bà không thèm làm.

Thế nhưng Vương Tú Mi vừa từ chối một lần, bà đã có cảm giác ống tay áo mình bị con gái giật giật. Bà cúi đầu, khi đối diện với tầm mắt của con gái lại thấy cô nháy mắt với mình, trong lòng bà có chút nghi ngờ, thế nhưng cuối cùng vẫn hít sâu một hơi.

"Thôi được rồi. Không phải chỉ là nhận chức nhất chi gia chủ thôi ư? Mẹ làm cho." Vương Tú Mi vung tay lên, trông vô cùng khí phách.

Thật ra, trong lòng Vương Tú Mi cũng rất mơ màng.

Bà lén nhìn về phải con gái, ánh mắt bà tỏ ý: con gái, con không hãm hại mẹ đấy chứ?

Tô Trà cho mẹ già nhà mình một ánh mắt: mẹ yên tâm đi!

Trong lòng Tô Thắng Dân thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ông ấy vô cùng thoải mái: ôi chao, về sau mấy chuyện như ra đồng nuôi con, xây nhà, đều là chuyện của Vương Tú Mi cả.

Nhìn thấy Tô Thắng Dân thở phào, trong lòng Vương Tú Mi lại bắt đầu lo lắng bất an. Bà lại quay đầu nhìn con gái.

Đối diện với ánh mắt tràn ngập lo lắng của mẹ già, Tô Trà cho bà một ánh mắt cổ vũ.

Tô Trà thuyết phục cha mẹ già xong, thì chuẩn bị đến chỗ ông bà nội Tô để làm công tác tư tưởng.

"Cha, mẹ, con sang phòng ông bà nội xem tình hình thế nào." Tô Trà nói xong, thì khoác ba lô của mình rời đi.

Tô Trà vừa đi, Tô Bảo cũng không ngồi yên được nữa, cái chân nhỏ của cậu bé lò dò chạy theo Tô Trà, giống hệt một cái đuôi nhỏ bám theo cô đi sang phòng của ông bà nội Tô.

Trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng Vương Tú Mi, hai vợ chồng anh nhìn em, em nhìn anh. Hai người cứ thế hai mặt nhìn nhau.

"Vợ ơi, từ nay về sau vất vả cho em rồi." Tô Thắng Dân bày ra dáng vẻ đau lòng, còn giơ tay ra vỗ vỗ bả vai của Vương Tú Mi.

"Chát." Vương Tú Mi đánh vào tay Tô Thắng Dân, tức giận lườm ông một cái. Bà không muốn phản ứng với tên chó này.

Thế nhưng, không biết rốt cuộc con gái bà có ý gì đây nhỉ?
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 91: Chương 91



Bên kia, Tô Trà dẫn theo cái đuôi nhỏ là Tô Bảo đi đến trước cửa phòng của ông bà nội Tô, cô giơ tay ra gõ cửa "Cốc cốc cốc".

"Ai đó?" Trong phòng truyền ra giọng nói của bà nội Tô.

"Bà ơi, là cháu, Tô Trà ạ. Còn có Tô Bảo nữa. Chúng cháu có thể vào không?"

Trong phòng, hai ông bà cụ nghe thấy giọng nói của Tô Trà, một lúc lâu sau, ông nội Tô mới gật đầu với bà nội Tô.

Lúc này bà nội Tô mới đứng dậy, đi ra mở cửa.

"Vào đi."

Sau khi bà nội Tô mở cửa xong thì khẽ nghiêng người tránh sang một bên, để cho Tô Trà và Tô Bảo vào phòng. Đợi hai người đều vào trong, bà cụ mới đóng cửa lại.

Tô Trà vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá nồng nặc. Cô ngẩng đầu nhìn về phía giường, thì thấy ông nội Tô đang ngồi đó hút thuốc.

Mùi t.h.u.ố.c lá tương đối nồng. Loại thuốc mà ông nội Tô đang hút là t.h.u.ố.c lá cuốn, tức là mua sợi thuốc và giấy trắng về rồi tự cuốn lấy. Loại này thì rẻ hơn t.h.u.ố.c lá hộp.

"Ông, bà, cháu có mua được một cuộn vải ở cửa hàng bách hóa, trời cũng nóng hơn rồi, cháu mua để hai ông bà làm mỗi người một bộ quần áo mát mẻ." Tô Trà mở cặp ra, không bao lâu sau thì lấy một cuộn vải màu tím than ra.

Cuộn vải này tất nhiên không phải do cô mua rồi, đây chính là quà mà hệ thống tặng.

Thế nhưng quan niệm khi làm việc của Tô Trà là, cho dù muốn làm bất cứ việc gì, thì cũng không thể tay không đến cửa.

Cho dù đối phương có muốn nhận hay không, thì ngoài mặt mình vẫn phải thể hiện mình đã có lòng.

Thấy không, khi ông bà nội Tô nhìn thấy cuộn vải mà Tô Trà lấy ra, sắc mặt ông bà cụ khẽ dịu đi rồi đấy thôi.

Không thể không nói, lúc này Tô Trà đến nịnh nọt, cũng xem như đến đúng lúc.

Vừa nãy hai ông bà cụ còn cảm thấy con cái nhà thằng cả khiến cho người ta đau lòng, thất vọng, bây giờ hai đứa con nhà thằng hai đã đến đây, còn nhớ thương chuyện may quần áo mới cho hai ông bà già.

Thế nên trong lòng hai ông bà cụ mới thoải mái đôi chút.

"Không cần đâu. Cuộn vải này cháu cầm về đi thôi, may một bộ quần áo mới cho cháu và Tô Bảo. Ông bà đều già rồi, mấy thứ này cũng không quan trọng nữa." Ông nội Tô hắng giọng, rồi mới cất tiếng.

"Ông nội, màu sắc này thích hợp may quần áo cho ông hơn. Cháu và Tô Bảo vẫn còn nhiều quần áo lắm, cháu thấy hai năm rồi, ông và bà nội vẫn chưa được mặc đồ mới nữa kìa. Cuộn vải này vừa đủ cho hai ông bà mỗi người một bộ." Tô Trà cười dịu dàng nhét cuộn vải vào trong tay bà nội Tô, vẻ mặt cô ngoan ngoãn.

"Cháu là đứa bé ngoan." Ông nội Tô khen một câu.

Thấy bầu không khí bắt đầu đông cứng lại, Tô Trà tiến lên, cầm lấy một tờ giấy trắng ở trên bàn, lại dúm một chút sợi thuốc, sau khi cuốn xong thì đưa cho ông nội Tô.

"Ông nội, hút thuốc có hại cho sức khỏe, sau này ông hút ít một chút nhé." Tuy cuốn thuốc là hành động đoán ý hiểu lòng người, thế nhưng những lời nói dễ nghe cũng không thể thiếu được.

Quả nhiên, sau khi ông nội Tô nhận lấy điếu thuốc mà cô đưa qua, ánh mắt ông cụ nhìn Tô Trà lại dịu dàng thêm vài phần.

"Ông bà nội, theo lý mà nói, chuyện hôm nay không đến lượt cháu lên tiếng, dù sao thì cháu vẫn là trẻ con."

"Thế nhưng, nếu mọi chuyện đã ầm ĩ đến mức này rồi, thì không thể không giải quyết mâu thuẫn được. Chúng ta sống chung thế này, luôn có vài thời điểm sẽ xô xát, bất đồng quan điểm rồi mâu thuẫn. Tính cách của cha mẹ cháu thế nào cháu cũng luôn biết, cho nên, Tô Vận mới có thể luôn nghĩ rằng, chi thứ hai nhà chúng cháu, chiếm hời của chi cả..."

"Tục ngữ có câu, người lớn ở riêng, cây lớn phân cành. Gia đình ta nhiều người như thế, thời gian chung đụng càng lâu, mâu thuẫn sẽ càng lớn hơn. Ông bà ngẫm lại xem, những lời cháu nói có lý không?"

"Lại nói, ở riêng cũng đâu phải không còn qua lại với nhau nữa đâu ạ. Mọi người đều nói xa thơm gần thối, ở riêng biết đâu lại thân thiết hơn khi ở chung thì sao. Tất cả mọi người đều mang họ Tô, sẽ không có chuyện sau khi ở riêng rồi thì cắt đứt quan hệ với nhau luôn đâu. Nếu nhà ai có chuyện gì, anh em đánh gãy xương thì vẫn còn gân, chắc chắn sẽ không bàng quang đứng nhìn."

"Một bút không thể viết ra được hai chữ Tô mà, cho dù chúng ta có ở riêng đi nữa, chúng ta vẫn là người thân của nhau."

Tô Trà vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của ông nội Tô. Ông nội Tô không dễ lừa như Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi, lúc này sau khi nghe xong những lời mà Tô Trà nói, ông nội Tô trầm ngâm giây lát, rồi ngẩng đầu lên, nhìn Tô Trà bằng đôi mắt sắc bén.

"Cháu cũng muốn ở riêng?"

Chẳng trách người ta bảo gừng càng già càng cay. Tô Trà cười cười, thoải mái đón nhận tầm mắt của ông nội Tô, cô nói:

"Ông, bây giờ ở riêng, ít nhất sau này còn có thể nhìn mặt nhau. Nếu thực sự chờ đến khi quậy ầm ĩ bắt buộc phải tách ra ở riêng, thì lúc đó, đã tổn thương hòa khí rồi."

Sao ông nội Tô không biết điều đó cho được?

Đúng là hiểu rõ, cho nên ông nội Tô mới cảm thấy khổ sở. Mọi người vẫn luôn sống chung, thế mà giờ đây lại đi đến bước này.

Những lời Tô Trà nói đều có lý cả. Huống chi, trong lòng ông nội Tô vẫn luôn hiểu rõ, cái nhà này, sớm muộn gì cũng phải chia ra.

Thôi, thôi, lớn hết rồi, gom chung với nhau cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

"Tô Bảo, cháu đi về phòng, bảo cha cháu lên trấn trên, gọi chú ba cháu về một chuyến đi."

Nghe thấy câu này của ông nội Tô, Tô Trà đã hiểu ngay ông nội Tô có ý gì rồi.

"Tô Bảo, về gọi cha đi." Tô Trà vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Tô Bảo, cất tiếng nói.

"Đừng vỗ đầu em." Tô Bảo đau khổ né tránh cánh tay của Tô Trà, sau đó chạy ùa ra ngoài.

Bên kia, sau khi Tô Thắng Dân nghe được lời của Tô Bảo chuyển lại, thì cũng hiểu ý của ông nội Tô. Sắp ở riêng rồi.

Tuy vẫn luôn mong mỏi ở riêng, thế nhưng khi thực sự tách ra, trong lòng Tô Thắng Dân vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Trong phòng của hai ông bà cụ, Tô Trà không đứng dậy, ông nội Tô cũng không bảo Tô Trà rời đi.

Trong phòng, bà nội Tô yên lặng ngồi một bên, sau đó thì yên lặng cất cuộn vải mà Tô Trà biếu vào tủ.

Lúc này ông nội Tô đã hút xong điếu thuốc rồi, trong phòng ngập tràn mùi khói thuốc, thế nhưng Tô Trà vẫn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia như cũ.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 92: Chương 92



"Tô Trà, cháu đã nói sau khi ở riêng, mọi người vẫn là người nhà họ Tô. Thế cho nên, sau này chú nhỏ và bác cả cháu gặp chuyện gì, nếu cháu có thể giúp, cháu nhất định phải giúp đấy nhé." Vẻ mặt ông nội Tô nghiêm túc, ánh mắt ông cụ nhìn chằm chằm vào Tô Trà.

"Cháu sẽ giúp." Thế nhưng, cô cũng chỉ cố hết sức mà thôi. Những chuyện vượt qua giới hạn như trái pháp luật, hay vượt qua phạm vi năng lực của cô, thì cô sẽ không giúp.

Lời hứa của Tô Trà chỉ được thực hiện, khi chuyện đó nằm trong giới hạn bao dung của cô.

Ông nội Tô nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Tô Trà thì thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ông cụ cũng không nói gì nữa.

Đồng ý là được rồi, cho dù Tô Trà có thể giúp đến mức độ nào, chỉ cần cô đồng ý là được rồi.

Sống hơn nửa đời người rồi, ông nội Tô cảm thấy bản thân đã quan tâm quá nhiều.

Từ giờ trở đi, bọn họ phải tự dựa vào năng lực của mình rồi.

Ông nội Tô thừa nhận, ban đầu người mà ông cụ coi trọng là Tô Vận. Thế nhưng từ hai tháng trước, ông cụ bắt đầu chú ý đến cô cháu gái Tô Trà này nhiều hơn.

Thậm chí không hiểu vì sao, ông cụ còn coi trọng Tô Trà hơn Tô Vận nhiều, giống như một loại trực giác vậy.

Ông cụ lại ngước mắt lên nhìn Tô Trà, sau đó lập tức cụp mắt xuống.

Đứa bé này, tương lai chắc chắn sẽ rộng mở.

Đầu óc thông minh, có can đảm, có quyết đoán.

Về phương diện đối nhân xử thế cũng không chê vào đâu được. Vừa đến cửa đã tặng đồ, xong mới bắt đầu nói lý. Trình tự và thái độ như thế, chẳng ai chê trách được cô làm việc không ổn cả.

Chỉ riêng việc hôm nay rồi, tất cả mọi người đều mong được ở riêng, thế nhưng ngoại trừ Tô Trà ra thì không có ai dám đến tìm ông cụ cả, cơ mà, Tô Trà lại dám đến.

Cô không những đến, còn thành công thuyết phục ông cụ rồi.

Chỉ riêng điểm này thôi, Tô Vận đã kém xa Tô Trà rồi.

Bây giờ cẩn thận ngẫm lại, Tô Vận mà so với Tô Trà, vẫn còn kém xa.

------

Trấn trên.

Tô Thắng Lợi đang đi làm, đột nhiên thấy Tô Thắng Dân đến tìm mình, trong lòng chú ta vô cùng hoảng hốt.

Chú ta vội vàng xin nghỉ làm rồi quay về nhà nói với Lưu Mĩ Lan một tiếng, sau đó lập tức cùng Tô Thắng Dân về thôn.

Trên đường Tô Thắng Lợi liên tục hỏi Tô Thắng Dân xem trong nhà đã xảy ra chuyện gì. Thế nhưng lúc này Tô Thắng Dân lại vô cùng kín miệng, chỉ nói "chờ về đến nhà là biết."

Đoạn đường xa nửa tiếng, Tô Thắng Lợi đạp xe với tốc độ như lái ca-no, không bao lâu sau đã về đến nhà.

Vừa vào sân, Tô Thắng Lợi thấy trong nhà chính không có một ai, phòng nào phòng nấy đóng chặt cửa lại. Không khí trong nhà vô cùng bất thường.

"Cha, mẹ, thằng ba về rồi."

Tô Thắng Dân gọi với về phía phòng của ông bà nội Tô.

Người ở chi lớn vừa nghe thấy những lời của Tô Thắng Dân nói là Tô Thắng Lợi đã về, thì trong lòng vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt, vội vã rời đi ra khỏi phòng.

Nhìn thấy Tô Thắng Lợi về, trong lòng những người của chi cả đều hiểu sắp có chuyện xảy ra rồi.

Tô Thắng Hoa thầm nghĩ... Ông nội Tô thực sự định chia nhà!

Mà Tô Vận lại vô cùng vui vẻ. Cuối cùng cũng ở riêng rồi.

Trong phòng, sau khi ông nội Tô nghe thấy âm thanh của Tô Thắng Dân thì nâng mắt liếc Tô Trà một cái, sau đó ông cụ hít sâu một hơi, cất tiếng nói: "Đi thôi, cùng ra ngoài nào."

"Dạ, ông đi chậm một chút." Tô Trà thấy khi ông nội Tô đứng dậy có hơi loạng choạng, thì lo lắng đi qua đỡ ông cụ.

"Ông không sao. Đi thôi." Ông nội Tô an ủi cô, rồi lập tức cất bước đi ra ngoài.

Ở bên ngoài, tất cả mọi người đứng trong nhà chính nhìn thấy cánh cửa phòng của ông bà nội Tô mở ra.

Người đầu tiên đi ra chính là ông nội Tô. Mà người đi theo ngay sau ông nội Tô chính là Tô Trà, còn bà nội Tô thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim đi theo Tô Trà.

Thấy cảnh tượng thế này, tất cả mọi người đứng ngoài đều không nhịn được mà sửng sốt.

Càng nhìn, lại càng cảm thấy cảnh tượng kia không được thích hợp cho lắm.

Bà nội Tô đi theo phía sau lưng Tô Trà, điều này đồng nghĩa với việc, trong cái nhà này, địa vị của Tô Trà đã ở phía trên bà nội Tô rồi, chỉ kém mỗi ông nội Tô nữa mà thôi.

Ngay cả Tô Vận trước kia cũng chưa từng được hưởng thụ vinh quang bậc này. Tuy Tô Vận được cưng chiều, thế nhưng vẫn phải xếp sau bà nội Tô.

Cho nên, địa vị của Tô Trà thay đổi từ bao giờ thế?

Nếu muốn nói khi nhìn thấy Tô Trà đi ngay sau ông nội Tô, ai là người ghen tị nhất, vậy người đó chắc chắn là Tô Vận.

Ánh mắt Tô Vận nhìn chằm chằm vào Tô Trà, đôi mắt trợn tròn đến nỗi, con ngươi cũng sắp lồi ra ngoài luôn rồi.

Thế nhưng Tô Trà lại vô cùng bình tĩnh.

Ánh mắt của Tô Vận quá rõ ràng, cho dù Tô Trà có muốn giả vờ như không nhìn thấy cũng không được.

Tô Trà lập tức ngước mắt lên, đôi mắt trong veo, mềm mại và gợn sóng cứ thế đối diện với tầm mắt lạnh lẽo của Tô Vận.

Bốn mắt nhìn nhau, Tô Trà khẽ cong đôi môi đỏ mọng, nở nụ cười nhạt với Tô Trà.

Hừ, không phải cô muốn ở riêng ư?

Chị đây cho cô được như ý.

Trong nhà chính nhà họ Tô.

Tất cả mọi người của chi cả, chi thứ hai và chi thứ ba đều tới. Ý tứ của ông nội Tô cũng vô cùng rõ ràng.

Tô Thắng Hoa có chút lo lắng. Ông ta làm con cả trong nhà, từ trước đến nay, ông ta chưa bao giờ có suy nghĩ là sẽ ở riêng cả.

Thế nhưng nay mọi việc xảy ra đến mức này, đều do con gái Tô Vận của ông ta gây ra. Tô Thắng Hoa sốt sắng đến độ nổi lên mấy cục nhiệt rồi.

Ông nội Tô ngồi ở ghế trên, đảo mắt nhìn quanh những người khác.

Tuy rằng đã quyết định chia nhà rồi, thế nhưng khi thực sự đến giờ phút này, trong lòng ông nội Tô vẫn vô cùng tiếc nuối.

Mọi người sống chung với nhau suốt quãng thời gian dài như thế, bây giờ nói tách ra là tách ra.

"Cha, con không muốn chia nhà." Tô Thắng Hoa không đợi ông nội Tô cất tiếng, đã ủ rũ nói lên ý kiến của mình trước tiên: "Cha, chuyện hôm nay là do Tô Vận không hiểu chuyện, sau này con chắc chắn sẽ dạy dỗ lại con bé cẩn thận, cha đừng tức giận, tức giận có hại cho sức khỏe."

"Cha, xin cha bớt giận. Anh cả nói đúng đấy ạ, tức giận tổn hại sức khỏe. Chỉ là trẻ con không hiểu chuyện mà thôi, không đến mức phải ở riêng như thế này chứ?" Tô Thắng Lợi cũng tiếp lời.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 93: Chương 93



Đối với chuyện ở riêng này, Tô Thắng Lợi không có ý kiến gì quá lớn.

Chú ta cũng không sống ở nhà, cho nên cho dù nhà có chia hay không thì đối với chú ta mà nói cũng không ảnh hưởng quá lớn.

Bây giờ mỗi tháng lĩnh lương, chú ta gửi về nhà một phần cho bà nội Tô để sung công, số còn lại thì vẫn đủ sống.

Thế nhưng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi không nói lời nào.

Đùa nói, vừa rồi con gái đã phân tích cho họ tất cả những lợi ích của việc ở riêng rồi, thế nên tất nhiên hai vợ chồng ông bà muốn ở riêng.

Hơn nữa, Tô Vận vẫn luôn cằn nhằn chi thứ hai nhà họ chiếm hời của nhà cô ta, hừ, bây giờ ở riêng rồi, ai chiếm hời của ai còn chưa biết đâu.

"Khụ khụ, người lớn phân nhà, cây lớn phân cành. Tình huống hiện tại của nhà chúng ta, nếu không chia nhà, chỉ sợ sau này sẽ xảy ra càng nhiều mâu thuẫn hơn nữa." Ông nội Tô xụ mặt nói.

Nói xong, ông cụ lại đảo mắt nhìn qua ba thằng con trai, rồi mới nói tiếp:

"Cha và mẹ các con đã bàn bạc xong rồi, hôm nay chúng ta xử lý chuyện này cho rõ ràng, để dứt điểm ngay trong hôm nay thôi. Thằng cả, con đi mời trưởng thôn đến đây, mời cả ông ba nữa, đến làm nhân chứng."

Trưởng thôn là người cai quản mọi chuyện trong cái thôn này, còn ông bà là người lớn tuổi nhất thôn.

Mỗi khi có gia đình gọi hai người này tới, chính là chuẩn bị ở riêng.

"Cha, cha nghĩ lại đi..."

Tô Thắng Hoa còn định nói gì đó, nhưng chưa nói xong đã bị ông nội Tô mắng.

"Cha bảo mày đi thì mày đi đi. Chẳng lẽ lời của cha mày không còn tác dụng nữa rồi? Cả đám người, lòng không đặt chung một chỗ, thì sống với nhau còn có ý nghĩa gì nữa hả?"

Bị ông nội Tô mắng cho một trận như thế, Tô Thắng Hoa cũng biết ông nội Tô đã quyết định rồi thì sẽ không đổi ý nữa.

Ông ta chỉ có thể cắn chặt răng, xoay người đi ra ngoài mời người về.

Nhìn thấy Tô Thắng Hoa ra cửa, Tô Vận chính là người vui mừng nhất.

Cuối cùng cũng có thể ở riêng rồi.

Sau khi chia nhà, bọn họ có thể sống cuộc sống của riêng mình rồi, không cần gánh việc của người khác nữa, không cần nhìn sắc mặt của người khác nữa.

Vẫn chưa ở riêng, thế nhưng Tô Vận đã bắt đầu cân nhắc cuộc sống sau khi ở riêng rồi.

Tính cách của cha mẹ thành thật, thế nhưng tay nghề lại không kém chút nào. Tay nghề nấu ăn của mẹ cô ta - Vương Quyên không tệ lắm, sau khi chia nhà xong, cô ta định để mẹ cô ta lên trấn trên mở quán nhỏ bán cơm.

Sau khi kiếm được tiền rồi, cô ta cũng sẽ bảo cha cô ta - Tô Thắng Hoa vào thành phố buôn bán.

Tương lai kiếm được tiền rồi, chi cả nhà họ có thể rời khỏi cái thôn này.

Nghĩ đến đây, trên gương mặt của Tô Vận hiện lên nụ cười.

Nói cũng trùng hợp, tất cả những người đang ngồi đây chẳng có ai bị mù cả.

Lúc nói chuyện ở riêng, sắc mặt của tất cả mọi người trong nhà đều đang rầu rĩ, thế nhưng Tô Vận lại còn có thể cười được.

Đúng là, đồ vô ơn.

Tô Trà cũng cảm thấy vô cùng bội phục Tô Vận. Nhà này vẫn chưa chia đâu, thế nhưng cô ta đã mơ đẹp đến độ cười tươi như thế rồi?

Cô ta không thấy là vẻ mặt của ông nội Tô đã đen xì, vô cùng khó coi rồi à?

Đợi khoảng hơn mười phút, Tô Thắng Hoa cuối cùng cũng đưa trưởng thôn và ông ba về đến.

Năm nay ông ba đã chín mươi tuổi rồi, lúc này đi đường đều nhờ có trưởng thôn và Tô Thắng Hoa đỡ hai bên.

"Đang êm đẹp ầm ĩ cái gì thế hả? Vừa nãy lúc đi đường, tôi nghe Thắng Hoa nói nhà các cậu định ở riêng à? Đang yên đang lành sao lại đòi ở riêng?" Ông ba không nhanh không chậm cất tiếng, âm thanh uy nghiêm khiến cho tất cả mọi người nhìn về phía ông ta.

Tô Trà cũng không tiếng động đánh giá ông ba.

Nghe nói tổ tiên của ông ba từng có người làm quan, sau này chế độ phong kiến tàn lụi rồi mới chuyển nhà di cư đến cái thôn này.

Lúc này, mới có dòng họ nhà họ Tô ở thôn Thanh Sơn.

Lúc còn trẻ, ông ba đã từng đi học.

Thế nhưng trong thời điểm đặc thù kia, mọi thứ trong nhà đều bị đập nát, may mắn không điều tra được cái gì, cho nên ông ta mới tránh thoát một kiếp.

Nhìn thấy ông ba, cuối cùng Tô Trà cũng hiểu được ý nghĩa của cụm từ ngọa hổ tàng long rồi.

Nhìn khí thế của ông bà này mà xem, không phải là một ông lão nông dân bình thường có được.

Thấy không, ngay cả trưởng thôn khi đứng trước mặt ông ba mà còn lễ phép, nhân nhượng thế kia, là đủ hiểu địa vị của ông ba ở trong thôn này rồi.

"Ông ba, đám trẻ trong nhà đều lớn hết rồi, sống chung một nhà cũng không tiện nữa. Tuổi cháu cũng lớn rồi, không còn hơi sức đâu mà quan tâm nhiều chuyện nữa, cho nên ở riêng là tốt nhất. Ở riêng rồi, chúng tự lo nhà chúng, cháu và bà bạn già tự lo cho nhau. Cũng tốt." Ông nội Tô cảm thán.

Nghe ông nội Tô nói thế, ông ba cũng không khuyên bảo gì nữa.

Nhà nào cũng có chỗ khó khăn.

Sau đó bắt đầu bàn chuyện ở riêng. Trong nhà có bao nhiêu đồ đạc thì mọi người đều rõ ràng.

Đất đai, nhà cửa, dụng cụ lao động, lương thực trong phòng bếp, và số tiền tiết kiệm suốt nhiều năm do bà nội Tô cất giữ.

Bởi vì ông bà nội Tô vẫn còn có thể lao động, chưa đến mức nằm bẹp giường không thể động đậy, cho nên tất cả chi phí sinh hoạt, đất đai đều phải chia làm bốn phần.

Hai ông bà cụ lấy một phần, còn lại ba phần, thì chia cho chi cả, chi thứ hai và chi thứ ba mỗi nhà một phần.

Còn nhà cửa, bây giờ đang ở phòng nào thì giữ nguyên phòng đó. Phòng mà nhà thằng cả đang ở, để lại cho nhà thằng cả.

Phòng nhà thằng hai đang ở, để lại cho nhà thằng hai. Còn phòng hai ông bà cụ đang ở đây, sau này ông bà cụ mà mất đi thì để lại cho thằng ba.

Chia như thế, ba anh em nhà họ Tô không ai có ý kiến gì cả.

Lương thực cũng phải chia ra. Chia theo đầu người, nhà ai mà không đủ ăn thì tự đi mà mua.

Cuối cùng, chỉ còn lại số tiền tiết kiệm trong tay bà nội Tô.

Khi bà nội Tô ôm một cái hộp gỗ đi ra, tất cả mọi người đều nhìn qua.

Bà nội Tô nghiêm mặt mở hộp gỗ, đợi khi nhìn thấy số tiền bên trong, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Ghê thật, tiền chất đầy hộp, toàn tiền xu. Nhìn thì thấy có bao gồm xu một đồng, xu hai đồng, năm đồng, mười đồng.

Chỉ nhìn qua thôi mà đã bị màu sắc sặc sỡ kia làm cho lóa cả mắt.

"Trong này có tổng cộng hai ngàn ba trăm tám mươi chín đồng bốn hào ba xu. Là toàn bộ số tiền tiết kiệm của chúng ta." Bà nội Tô mở miệng nói ra một con số, ngay cả Tô Trà đứng cạnh cũng không nhịn được mà hít sâu một hơi.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 94: Chương 94



Ghê thật, bà nội Tô cũng lợi hại quá rồi, vô cùng lợi hại luôn ấy chứ. Cả đống người cùng ăn cùng uống nhiều năm, vậy mà có thể tiết kiệm được số tiền lớn thế này.

"Mẹ và cha các con lớn tuổi rồi, làm việc không bằng đám người trẻ tuổi các con. Cho nên số tiền này nhất định phải chia cho cha mẹ một phần, để cha mẹ dưỡng lão. Cha mẹ cũng không lấy nhiều, tám trăm tám mươi chín đồng bốn hào ba xu kia mẹ sẽ giữ lại, còn lại một ngàn năm trăm, chia đều cho ba nhà các con, mỗi nhà năm trăm đồng. Chia thế, các con có ý kiến gì không?"

"Không, con không có ý kiến gì cả." Đôi mắt Tô Thắng Hoa đỏ hoe, trong lòng ông ta vô cùng khó chịu.

"Chi thứ hai nhà con cũng không có ý kiến gì." Tô Thắng Hoa nhìn hộp tiền kia, trong lòng thầm nghĩ: ở riêng có thể nhận được năm trăm đồng, có thằng ngu mới có ý kiến.

Tô Thắng Lợi cũng không có ý kiến gì. Ông bà nội Tô mệt mỏi cả đời rồi, để lại chút tiền dưỡng lão cũng không có chỗ nào quá đáng cả.

Sau khi chia đồ đạc xong, thì bắt đầu bàn đến chuyện dưỡng lão.

Nhắc đến dưỡng lão, ông nội Tô cũng không có quá nhiều yêu cầu, theo tiêu chuẩn của những nhà khác trong thôn là được.

Mỗi tháng, ba đứa con phải cung cấp lương thực cho hai ông bà cụ, lễ mừng năm mới cũng phải có quà.

Còn ngày bình thường, nếu có tiền, có lòng muốn biếu cha mẹ thì biếu, còn không thì hai ông bà cụ cũng không cần.

Sau khi viết tất cả mọi thỏa thuận khi chia nhà xong, bao gồm nhà có những thứ gì, chia ra làm sao, điều kiện dưỡng lão như thế nào,... thì mọi người ấn vân tay lên.

Ồn ào đến chạng vạng, cái nhà này cũng coi như chia xong rồi.

Cho nên, đến giờ cơm tối, nhà nào nhà đó tự nấu cơm.

Phòng bếp vẫn chưa chia ra, cho nên phải chờ nhà này nấu xong thì nhà kia mới vào nấu, nếu như không ngại thì cũng có thể cùng nấu một lúc.

Trong phòng, Vương Tú Mi cất kĩ năm trăm đồng vừa mới nhận được, trong lòng bà cười ngây ngô.

Chi thứ hai nhà họ được chia năm trăm đồng, chút nữa bà phải lên quầy thịt ở trấn trên, mua chút thịt về bồi bổ cho con gái và con trai mới được.

"Mẹ, ngày mai mẹ đưa tiền cho con đi."

Vương Tú Mi vừa nghe thấy những lời này của con gái thì ngẩn ra, bà trợn tròn mắt nhìn con gái, hỏi: "Cho con làm gì?"

"Mẹ, nhiều tiền thế này, chẳng lẽ mẹ định để trong nhà á? Chẳng lẽ mẹ không sợ bị trộm à? Con mang đến ngân hàng trên trấn trên gửi cho mẹ, như thế an toàn hơn nhiều." Tô Trà nhìn dáng vẻ tham tiền của mẹ già nhà mình, cô vừa buồn cười vừa tức giận.

"Ồ, đúng đúng đúng, đúng là nên gửi tiết kiệm. Thế nhưng ngân hàng có uy tín không đấy, lỡ gửi vào đấy rồi không lấy về được thì sao?" Vương Tú Mi chưa tửi gửi tiền ở ngân hàng, trong lòng bà không yên tâm về chuyện này lắm.

"Chắc chắn không thành vấn đề. Gửi tiền ở ngân hàng, người ta còn phải trả tiền lãi cho mình nữa cơ."

"Hả? Trả lãi á? Bao nhiêu thế?"

"Mẹ, chuyện này thì con cũng không rõ nữa. Ngày mai lúc gửi tiền, hỏi một chút là biết ngay ấy mà." Tô Trà trả lời.

"Vậy được rồi, ngày mai mẹ và con cùng đi, chúng ta gửi cả năm trăm đồng này. Chỗ mẹ còn tiết kiệm được hơn ba mươi đồng đây, lúc về nhà chúng ta sẽ mua chút thịt để bồi bổ cho con, làm thịt kho tàu ăn." Vương Tú Mi vừa nói vừa chổng m.ô.n.g cất tiền vào sâu bên trong ngăn tủ.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Tô Trà và Vương Tú Mi đã đi lên thị trấn.

Mà ở trong thôn, tất cả mọi người đều biết chuyện nhà họ Tô ở riêng rồi.

Tục ngữ nói rồi mà, trên đời này không có bức tường nào mà không lọt gió cả, chân trước nhà họ Tô vừa ở riêng, chân sau chuyện này đã truyền khắp thôn khắp xóm rồi.

Nghe nói người làm ầm ĩ đòi ở riêng không phải là ba anh em nhà họ Tô, mà chính là đứa con gái út nhà Tô Thắng Hoa - Tô Vận.

Không có ai trong cái thôn này là không biết đến Tô Vận cả, cô ta học giỏi thông minh, diện mạo cũng được xếp vào hàng ngũ thanh tú, bình thường còn thể hiện ra chút cao ngạo, thanh cao.

Chậc chậc, thật sự không ngờ rằng, tri nhân tri diện bất tri tâm, một cô gái thoạt nhìn ngoan ngoãn như thế, lại quậy ầm ĩ đòi ở riêng á?

Cô gái nhỏ này cũng lợi hại thật, tương lai nhà ai dám cưới một cô gái như thế vào cửa cơ chứ?

Tục ngữ đã dạy rồi, cưới vợ phải cưới vợ hiền, bây giờ còn chưa gả ra ngoài, đã dám quậy nhà cửa ầm ĩ đến độ ở riêng, sau này mà gả đi rồi, còn không phải quậy nhà chồng gà bay chó sủa ư?

Trải qua chuyện này, thanh danh của Tô Vận không dễ nghe như trước nữa.

Khi những lời bàn tán này truyền đến tai Tô Vận, cô ta tức lệch cả mũi. Cái quái gì thế hả?

Đám đàn bà trong cái thôn này rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cho nên cả ngày lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào chuyện của gia đình người khác.

Còn nữa, sao người trong thôn lại biết được nguyên nhân của việc ở riêng là do cô ta quậy ầm ĩ cơ chứ? Chắc chắn có người lén truyền ra, thậm chí, Tô Vận còn nghi ngờ người này chính là Tô Trà.

Hôm nay, Tô Vận vừa đi ra ngoài đã nghe người ta đồn bậy về cô ta, thậm chí không chút kiêng dè nào hết, có vài người còn nói ngay trước mặt cô ta đây này. Tô Vận nghe được một lát thì cơn tức trong lòng lập tức bùng lên.

Mà cơn tức này, đã bốc lên tận đỉnh đầu khi nhìn thấy Tô Trà và Vương Tú Mi tươi cười đầy mặt, dắt tay nhau đi về nhà.

"Tô Trà, có phải chị làm không?"

Nghe thấy có người gọi tên mình, Tô Trà vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của Tô Vận.

Cô không hiểu có chuyện gì xảy ra, cô mới vừa đến đây thôi mà?

"Tôi biết mà, chắc chắn là chị làm." Tô Vận thấy Tô Trà không nói lời nào thì cho rằng Tô Trà chột dạ, lại quát lớn nói: "Chị quá đáng vừa thôi."

Tô Trà ngước mắt lên, thản nhiên liếc Tô Vận một cái. Đôi môi mỏng của cô mấp máy, cất giọng lanh lảnh: "Cô có bệnh à? Nếu có bệnh thì uống thuốc, đừng có sủa loạn trước mặt tôi."

Cô ta có tật xấu gì thế không biết, đang yên đang lành đi ra chỉ trích cô quá đáng là sao?

"Người trong thôn đều nói là do tôi quậy ầm ĩ nên mới khiến nhà họ Tô phải chia nhà ở riêng. Chuyện này là do chị truyền ra ngoài có đúng không? Chị không chịu được khi thấy tôi sống tốt có đúng không hả? Phá hỏng thanh danh của tôi thì có lợi gì cho chị chứ?" Tô Vận nói như s.ú.n.g liên thanh, liên tục chất vấn Tô Trà.

"Ồ." Tô Trà cười nhạo một tiếng.

"Tôi không rảnh như thế." Lại nói, lời đồn đó cũng đúng mà. Có bản lĩnh gây ra, lại không có bản lĩnh thừa nhận à?
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 95: Chương 95



Người ta cũng đâu có nói sai, người làm ầm ĩ khiến cả nhà ở riêng không phải Tô Vận cô ta thì là ai?

"Không phải chị thì là ai?" Nghe thấy câu trả lời phủ nhận của Tô Trà, Tô Vận lại tiếp tục chất vấn.

"Hôm qua, cô đứng trong sân hét lớn hai chữ "ở riêng" như thế, cô cho rằng hàng xóm nhà chúng ta đều là kẻ điếc hết à?" Tô Trà đốp chát lại không chút nể nang: "Hôm qua cô còn đổ oan cho mẹ tôi bắt nạt mẹ cô, chuyện này tôi còn chưa tính sổ với cô đâu. Thế mà cô lại còn có mặt mũi lên mặt với tôi cơ à?"

"Đúng đó, đúng đó. Tô Vận, cháu đừng có quá đáng." Vương Tú Mi nhanh chóng tiếp lời con gái.

"Chi thứ hai nhà các người lúc nào cũng bắt nạt chi cả bọn tôi, cha mẹ chị cả ngày hết ăn lại nằm còn không cho người ta nói à? Nhà cả người chính là kí sinh trùng, chỉ biết hút m.á.u người khác để sống..."

"Ôi."

Tô Vận mới nói được một nửa, đột nhiên cô ta loáng thoáng thấy có một bóng đen vồ về phía mình, sau đó bả vai cô ta truyền đến một cơn đau đớm.

Đến khi Tô Vận kịp phản ứng lại, cúi đầu thì thấy Tô Trà đang há to miệng, giống như con chó, cắn vào vai cô ta.

Tô Trà há to miệng, ngoạm chặt một miếng thịt trên vai của Tô Vận.

Sao hả? Mắng cha mẹ cô, tưởng Tô Trà cô đây c.h.ế.t rồi đấy à?

Nếu hôm nay cô mà không cắn đứt một miếng thịt trên người cô ta, vậy cô không còn là Tô Trà nữa.

"Tô Trà, chị là chó à? Chị nhả ra cho tôi." Tô Vận đau đến độ ngũ quan cũng bắt đầu vặn vẹo rồi.

Lần này Tô Trà đúng là tung ác chiêu, đau đau đau quá đi mất.

"Ô ô ô!" Còn lâu.

Vương Tú Mi thấy con gái nhà mình giống hệt con ch.ó con, cắn chặt Tô Trà không nhả, thì trong lòng cảm thấy có chút vui vẻ. Ôi, con gái bà lợi hại quá đi mất.

"Tô Trà, chị nhả ra cho tôi."

Tô Vận đau không thể chịu được nữa rồi, cô ta định giơ tay lên đánh Tô Trà, nhưng cô ta đã quên là còn có một Vương Tú Mi đang đứng bên cạnh nữa. Cho nên, khi cô ta vừa nâng tay lên, còn chưa kịp đánh thì đã bị Vương Tú Mi giữ chặt cả hai tay rồi.

Tô Trà nghiến chặt răng, trong lòng cô tàn nhẫn nghĩ: Cho cô nói linh tinh này, cho cô làm chuyện xấu này, cho cô viết thư tố cáo nặc danh ở trường này.

Cho cô đau c.h.ế.t thì thôi!

"Ôi chao, em dâu hai, em làm gì thế? Còn Tô Trà nữa, sao tự nhiên cháu lại cắn người?"

Vương Quyên nghe thấy tiếng động đi ra, nhìn thấy cảnh tượng này, bà ta vội vàng chạy đến.

Nhìn thấy Vương Quyên chạy đến, Vương Tú Mi đang định bảo con gái nhả ra, thế nhưng bà còn chưa kịp nói gì, Tô Trà đã nhanh chóng nhả ra rồi lùi về phía sau hai bước rồi.

"Ha ha, trẻ con đánh nhau ấy mà." Vương Tú Mi lặng lẽ buông hai tay của Tô Trà ra, sau đó tiếp tục cất tiếng nói: "Chị dâu, không phải tôi nói chị đâu, thế nhưng chị nên dạy dỗ lại Tô Vận cho cẩn thận vào. Tôi và Tô Trà vừa về đến cửa nhà, Tô Vận nhà chị đã chặn đường hai chúng tôi lại mắng chửi. Tốt xấu gì tôi cũng là trưởng bối của con bé cơ đấy, thế nhưng Tô Vận lại dám chỉ thẳng vào mặt tôi mà mắng, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, kiểu gì thanh danh của nó cũng bị phá hỏng cho xem."

Tính cách của Vương Quyên vốn thành thật, sau khi nghe thấy những lời của Vương Tú Mi nói, trong lòng bà ta có chút bất an. Khi nãy ở trong phòng, bà ta cũng đã nghe thấy âm thanh ồn ào của Tô Vận nhà bà ta rồi.

Nếu xét đến cùng, thì chuyện này cũng là Tô Vận đuối lý.

"Thế nhưng, Tô Trà nhà cô cũng không thể cắn người như vậy chứ?" Vương Quyên gượng gạo lẩm bẩm một câu.

Lần này, không đợi Vương Tú Mi kịp cất tiếng bênh con gái, Tô Trà đã nhô đầu ra khỏi lưng mẹ già nhà mình, vẻ mặt cô vô cùng tội nghiệp, hốc mắt đỏ hoe, vừa nhìn đã biết là chịu ấm ức.

Đôi mắt ướt át của cô đối diện với tầm mắt của Vương Quyên, cái miệng của Tô Trà khẽ mấp máy, đôi mắt cô lại đỏ thêm vài phần. Cô thút thít nói: "Bác gái, là Tô Vạn bắt nạt cháu trước, em ấy mắng cha mẹ cháu, cháu..."

Càng nói lại càng thấy tủi thân, nước mắt lưng tròng, bỗng một giọt nước mắt lăn dài trên má.

Nhìn thấy dáng vẻ nước mắt lưng tròng của Tô Trà, Vương Quyên cũng có chút xấu hổ. Bà ta lập tức túm Tô Vận, kéo cô ta đi về phòng.

Còn có thể làm sao đây, rõ ràng là Tô Vận làm sai trước, bây giờ Tô Trà cũng khóc luôn rồi. Người không biết còn tưởng rằng cả chi cả nhà họ bắt nạt đứa bé Tô Trà kia ấy chứ.

Tô Vận bị kéo đi, ban đầu cô ta còn có chút phản kháng, thế nhưng sau khi bị Vương Quyên đánh hai cái thì ngoan ngoãn đi theo.

Trước khi vào phòng, Tô Vận còn không cam lòng quay đầu lại.

Tô Trà đang lau nước mắt dường như cảm nhận được tầm mắt của Tô Trà. Cô bỗng dưng ngẩng đầu lên, đôi mắt cong cong, nhìn về phía Tô Vận nở một nụ cười, để lộ hàm răng trắng bóng.

"Tô Trà, mày giả vờ..."

Vương Quyên nghe thấy những lời này thì quay đầu lại, thế nhưng đập vào mắt bà ta là đôi mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung của Tô Trà.

Nhìn thấy Tô Trà thay đổi sắc mặt chỉ trong một giây, Tô Vận tức giận run cả người.

Đồ bạch liên hoa, đồ trà xanh, đồ không biết xấu hổ.

Đợi đến khi bóng dáng của hai mẹ con Vương Quyên và Tô Vận biến mất ở ngưỡng cửa, lúc này Tô Trằ mới giơ tay lên lau khóe mắt ướt át.

Hừ, dám đấu với cô á? Tô Vận vẫn còn non lắm.

"Mẹ, trưa nay chúng ta nấu thịt kho tàu ăn nhé." Tô Trà quay đầu, đối diện với gương mặt sững sờ của mẹ già, cô giơ tay lên, xòe năm ngón tay quơ quơ trước mặt bà: "Mẹ, mẹ hoàn hồn đi chứ."

"Nào đi thôi, nhóc con này." Vương Tú Mi hoàn hồn lại, ngoài mặt thì tức giận lườm con gái mình một cái, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy được an ủi.

Ôi chao, con gái bà biết cắn người rồi,

Về sau, xem còn ai dám bắt nạt con gái bà nữa không.

Bên kia, trong phòng.

Bà nội Tô thu hồi tầm mắt. Tất cả những chuyện xảy ra ở trong sân vừa rồi, bà cụ đều chứng kiến hết cả, thế nhưng bây giờ mọi người đã ở riêng rồi, chuyện đám trẻ làm ầm ĩ, ông bà cụ cũng không tiện nhúng tay nữa.

Cho dù đã quyết tâm mặc kệ rồi, thế nhưng bà nội Tô vẫn không nhịn được mà nói với ông nội Tô: "Con nhóc nhà thằng hai, quá lợi hại."

"Lợi hại cũng tốt mà, chỉ cần không làm chuyện xấu là được." Ông nội Tô thản nhiên đáp.

Lại nói, ở thời đại này, nào có ai có khả năng làm chuyện lớn lại không ghê gớm?

Ghê gớm mới tốt chứ!
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 96: Chương 96



Trưa hôm đó, Vương Tú Mi nấu một bát thịt kho tàu. Cái mùi vị đó, toàn bộ sân đều ngửi mà thấy thèm.

Bình thường tất cả mọi người trong nhà đều biết Vương Tú Mi không thể vào được phòng bếp, bởi vì bà không biết nấu ăn, thế nhưng không ngờ mới ở riêng được một ngày, mà tay nghề nấu ăn đã tăng cao như thế rồi cơ đấy?

Người khác muốn nghĩ sao thì nghĩ, Vương Tú Mi cũng không quan tâm, dù sao thì da mặt của bà dày mà.

Đúng là không thể phủ nhận được chuyện Vương Tú Mi hay tìm cớ để lười biếng, hết ăn lại nằm, thế nhưng về cách đối nhân xử thế, Vương Tú Mi cũng không ngốc chút nào.

Sau khi nấu chín thịt kho tàu, Vương Tú Mi còn cố ý bưng cho ông bà nội Tô một bát nhỏ.

Ngày đầu tiên ở riêng đã ăn thịt rồi, cái này vô cùng quá đáng.

Thế nhưng nếu ăn thịt mà vẫn không quên hai ông bà cụ, hai khái niệm này hoàn toàn khác nhau.

Cái này á? Nếu nói ra ngoài, người ta sẽ nói là nhà họ có lòng hiếu thuận ông bà cụ.

Bữa cơm trưa hôm đó, bốn người của chi thứ hai đều ăn đến cái bụng tròn vo, cả đám nằm yên trong phòng không nhúc nhích.

Ôi chao, tự mình làm chủ nhà mình tốt quá đi mất.

Có thịt ăn rồi!

Cơm nước xong, Tô Thắng Dân nằm yên không nhúc nhích, còn phòng ông bà nội Tô bên kia lại có tiếng động, đoán chừng ông bà cụ đã cơm nước xong, đang chuẩn bị ra đồng.

"Tô Thắng Dân, dậy đi, ra đồng làm việc thôi." Vương Tú Mi gọi ông ấy.

"Không đi, em là "nhất gia chi chủ" của nhà chúng ta, người nên ra đồng làm việc là em mới đúng." Tô Thắng Dân cũng không quên trách nhiệm của người đứng đầu gia đình kia.

Bây giờ ông đã thoái vị rồi, cho nên ông chỉ việc ở nhà ăn nằm mà thôi, người nên ra đồng làm việc là Vương Tú Mi mới đúng.

Vương Tú Mi cũng đột nhiên nhớ ra chuyện này, đôi mắt của bà lập tức trợn tròn lên, nhìn về phía con gái mình bằng vẻ mặt ngây ngẩn.

Con gái à? Chẳng lẽ cả nhà này bắt một mình mẹ con ra đồng làm việc thật đấy ư?

Sẽ c.h.ế.t người đó!

Tô Trà đối diện với tầm mắt căng thẳng của mẹ già, cô đứng dậy, cất tiếng nói: "Tô Bảo, đứng dậy nào. Ba mẹ con chúng ta ra ngoài làm việc thôi."

"Hả, chúng ta đi làm việc ấy ạ?" Vẻ mặt của Tô Bảo cũng mờ mịt không kém.

"Đúng vậy. Cha chúng ta không định đi làm, mà chúng ta cũng đâu thể bỏ hoang ruộng vườn được, đúng không? Cho nên chúng ta chỉ có thể tự đi làm thôi chứ sao nữa. Chút nữa nếu có người trong thôn hỏi, vậy thì chúng ta cứ ăn ngay nói thật, nói cha chúng ta đang ở nhà nghỉ ngơi."

Tô Thắng Dân vừa nghe thấy những lời này, thì lập tức đứng bật dậy.

Không cần nghĩ cũng biết, nếu người trong thôn nghe thấy những lời đó sẽ chỉ trích ông cho xem.

Một người đàn ông như ông lại nằm ở nhà nghỉ ngơi, để vợ con ra ngoài làm việc, thì có khác gì phế vật ăn bám đâu cơ chứ?

Tô Thắng Dân vẫn cần thể diện chứ. Gương mặt ông hiện rõ vẻ chua xót, lúc này cuối cùng ông cũng hiểu rồi, ông bị con gái chơi một vố.

Chức vị "người đứng đầu gia đình" không đến lượt ông, thế nhưng ra đồng làm việc, ông lại chạy không thoát.

Ông, ông quá khổ mà!

"Vẫn nên để cha đi thôi, các con còn phải đi học mà. Việc đồng áng cứ để cha làm là được rồi, các con chăm chỉ học hành đi, tương lai có tiền đồ rồi, phải dốc hết lòng hết dạ mà dưỡng lão cho ông đây đấy."

Nhìn vẻ mặt đau khổ của ông cha già, Tô Trà bật cười thành tiếng.

"Cha, cha yên tâm đi, cha chỉ phải vất vả một thời gian nữa thôi. Sau này chúng ta vào thành phố tìm việc làm, còn công việc đồng áng thì chúng ta bỏ tiền thuê người làm giúp là được rồi." Tô Trà cười cất tiếng an ủi Tô Thắng Dân.

Vừa nghe con gái nói là sẽ vào thành phố tìm việc, Tô Thắng Dân lập tức lấy lại tinh thần, ông ấy lập tức không nhịn được mà cất tiếng hỏi luôn: "Bao giờ thì vào thành phố? Cha có khả năng làm việc gì đây?"

"Trên trấn trên không phải có một đội vận chuyển đấy ư? Con nghĩ để cha học lái xe trước, sau đó chúng ta đi từng bước một, thử vận chuyển trước xem thế nào."

"Được, được, được, công việc này tốt. Ngồi xe chắc chắn còn thoải mái hơn làm ruộng." Tô Thắng Dân vui vẻ cười ha hả.

Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cha già, Tô Trà nuốt xuống mấy lời: chạy xe đường dài là mệt nhất.

Đi một chuyến về, ít cũng phải gầy dăm ba cân.

Bị Tô Trà dỗ dành như thế, Tô Thắng Dân cười toe toét kéo Vương Tú Mi đi ra đồng làm việc.

Ra đồng nào, qua một thời gian nữa, ông phải vào thành phố học lái xe, để làm tài xế.

Ha ha ha, hôm nay lại là một ngày tốt...

Hôm nay tâm trạng của Tô Thắng Dân tốt, cho nên trên đường gặp ai ông cũng toe toét chào hỏi, khiến người ta nhìn mà không hiểu ra sao.

Ở nhà bên kia, sau khi hai cha mẹ già nhà mình đi làm không bao lâu, Tô Trà cũng khoác cặp đi ra ngoài. Cô phải quay về trường học.

Lại nói, về nhà chưa đến hai ngày, thế nhưng lại xảy ra quá nhiều chuyện.

Quay về trường học, Tô Trà về kí túc xá trước, sau đó đến căn tin, rồi xách túi lớn túi nhỏ đi từ căn tin đến tòa nhà tổng hợp.

"Này, Tô Trà. Ở đây."

Trầm Nghiễm thấy Tô Trà vừa vào đến cửa của lớp học, thì nhanh chóng phất tay gọi cô.

Tô Trà cất bước đi về phía Trầm Nghiễm bên kia, sau khi đi đến chỗ của mình, cô ngồi xuống, rồi mới quay người hỏi Trầm Nghiễm ngồi ngay sau: "Có chuyện gì thế?"

"Không có gì. Hôm qua lúc ở nhà tôi có làm mọt bài toán, thế nhưng tư duy không được logic cho lắm, thế nên tôi mới chỉ làm được một phần đầu thôi. Tô Trà, cậu xem bài này giúp tôi, sắp xếp lại các bước giải một chút." Trầm Nghiễm nói xong thì lấy một quyển tài liệu ra, mở ra câu hỏi khó kia rồi đẩy quyển sách về phía Tô Trà.

Tô Trà nhận lấy quyển sách, cô cụp mắt đọc qua đề bài, sau đó giơ tay cầm bút mấy của Trầm Nghiễm.

Xoẹt xoẹt xoẹt vài cái, chỉ vài phút sau, bài toán đã được giải xong.

Nét chữ tinh tế, tư duy mạch lạc, hơn nữa, tốc độ giải còn rất nhanh.

"Nhanh thế?" Trầm Nghiễm khiếp sợ kêu lên một câu, sau đó nhận lấy quyển sách kia, bắt đầu phân tích cách giải.

-----

Trường trung học phổ thông số một huyện.

Vòng đấu loại của cuộc thi toán Olympic sắp bắt đầu rồi, tất cả các giáo viên của trường trung học phổ thông số một đều háo hức thử sức. Năm nay trường trung học phổ thông số một ở huyện của họ có vài hạt giống tốt, cho nên, năm nay họ chuẩn bị làm lớn một phen.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 97: Chương 97



Họ không dám nhận hạt giống của họ giỏi nhất thành phố, thế nhưng họ dám chắc rằng, mấy học sinh đó giỏi nhất huyện.

Dựa theo kinh nghiệm từ mấy năm trước, năm nay, trình độ của các trường trung học phổ thông khác có lẽ cũng không có quá nhiều thay đổi.

Thế nhưng trường trung học phổ thông số một huyện của họ năm nay thì khác, năm nay trường học vừa đào được một hạt giống tốt về, thế cho nên, năm nay chắc chắn trường trung học phổ thông số một huyện năm nay sẽ có tên trong danh sách bảng vàng.

Sự nổi bật năm nay, đã định trước là thuộc về trường trung học phổ thông số một của họ rồi.

Không chỉ có mỗi trường trung học phổ thông số một huyện chú ý đến cuộc thi toán Olympic, ngay cả những trường trung học phổ thông ở gần đó cũng đang ngấm ngầm cố gắng.

Tuy các giáo viên vẫn hay nói cái gì mà, quan trọng là có tham gia, thế nhưng, có giáo viên nào mà không mong học sinh giành được giải thưởng đâu cơ chứ?

Nếu đã tham gia rồi, chắc chắn chẳng ai muốn thua kém những thí sinh khác cả.

Năm nay trường trung học phổ thông số một đào được rất nhiều hạt giống tốt, hơn nữa trường trung học phổ thông số một còn dốc lòng bồi dưỡng, lần này, nhất định sẽ thu được thành quả.

Ngày diễn ra vòng đấu loại, trời nắng đẹp.

Tống Minh và trường trung học phổ thông số sáu cùng thuê một chiếc xe, để chuyên đưa đón học sinh đi thi.

Bảy giờ sáng, Tống Minh tập hợp tất cả những thí sinh dự thi lại, sau đó thì dãn họ đứng ở cổng trường chờ.

Đợi khoảng mười phút, thì một chiếc xe buýt nhỏ cũ kĩ phanh kít lại, dừng trước mặt Tống Minh và những người khác.

"Lão Tống à, nào nào nào, lên xe thôi."

Giáo viên dẫn đội của trường trung học phổ thông số sáu nhoài người ra khỏi cửa sổ, nhiệt tình chào đón Tống Minh.

"Xếp hàng lại, từng người lên xe." Tống Minh để học sinh lên xe trước, còn thầy ấy thì đi ở cuối cùng.

Đoàn người lên xe, Tống Minh bị giáo viên dẫn đội của trường trung học phổ thông số sáu kéo qua ngồi cùng.

Giáo viên dẫn đội lần này của trường trung học phổ thông số sáu là người quen cũ của Tống Minh, hai năm nay họ đều dẫn đội, nên đã rất thân thiết.

Giáo viên dẫn đội của trường trung học phổ thông số sáu tên là Ngô Cần, ba mươi sáu tuổi, đầu trọc lọc, giọng nói oang oang.

"Lão Tống, tôi nghe nói năm nay trường trung học phổ thông số một đào được một hạt giống tốt, lần này, trường trung học phổ thông số một chơi trội rồi."

"Đúng rồi, hình như lần này trừng các anh cũng có gương mặt mới đấy nhỉ? Chậc chậc, em học sinh có gương mặt giống búp bên kia, cậu tìm được từ đâu thế? Sao năm ngoái tôi chưa gặp qua." Ngô Cần vừa nói, vừa quan sát Tô Trà đang dựa vào cửa sổ.

Những học sinh dự thi còn lại của trường trung học phổ thông số hai đều là những học sinh năm ngoái đã tham gia cuộc thi Olympic toán học, về phần cô học sinh có gương mặt như búp bê kia, đúng là gương mặt mới.

Lão Tống đang giở trò gì thế này? Lẽ nào, cô học sinh này chính là vũ khí bí mật của trường trung học phổ thông số hai năm nay à?

Trường trung học phổ thông số một đào người về, trường trung học phổ thông số hai bên kia cũng có một gương mặt mới.

Hay thật, cả đám đều ngấm ngầm lén lút, chỉ có mỗi trường trung học phổ thông số sáu bọn họ là đồ ngốc thôi à?

Nghe Ngô Cần nhắc đến Tô Trà, Tống Minh khẽ cười một tiếng rồi nói:

"Nhìn con bé cũng không tệ lắm, cho nên tôi mới kéo con bé vào đội. Chúng ta đều là giáo viên, hiếm khi gặp được hạt giống tốt, trước kia con bé không tham gia thi, lần này để con bé thử xem thế nào. Anh hiểu ý tôi mà."

Ý của Tống Minh rất rõ ràng... gặp được một hạt giống tốt, cho nên tiện đường kéo vào thi thử xem sao.

Ngô Cần nhìn chằm chằm Tống Minh bằng vẻ mặt nghi ngờ, ông ta vẫn cảm thấy có chút khó tin thế nào ấy. Ông ta cảm thấy Tống Minh đang lừa ông ta.

Thế nhưng, đúng thật là không nghe thấy bên trường trung học phổ thông số hai kia truyền ra tin tức gì cả.

Chẳng lẽ là nhìn cô học sinh kia thuận mắt, cho nên mới kéo người đến thi thử thật à?

Ngô Cần lại nhìn thoáng qua cô bé giống búp bê kia, rồi lại nhìn Tống Minh. Thấy vẻ mặt của Tống Minh bình tĩnh như thế, trong lòng ông ta vẫn không đoán ra được thật giả.

Đương sự Tô Trà yên lặng tựa đầu vào cửa sổ, người ngồi bên cạnh cô chính là Trầm Nghiễm. Hai người quen biết nhau, cho nên ngồi cùng một chỗ là chuyện quá bình thường.

Tô Trà ung dung, tự tại nhìn ra ngoài cửa sổ, mà Trầm Nghiễm ngồi bên cạnh cô lại không như thế, người ta đang giành giật từng giây, từng phút để đọc sách kia kìa.

Ồ, không, nói một cách chính xác là tất cả các học sinh trên xe đều đang đọc sách, chỉ có mỗi một mình Tô Trà không giống với những người còn lại.

Thậm chí khi nhìn thấy Tô Trà dựa vào cửa sổ nghỉ ngơi, những thí sinh ngồi cùng xe đều nhìn cô với vẻ mặt hâm mộ.

Lúc này còn có thể an tâm ngủ, vô tư quá đi mất.

Nửa tiếng sau, xe đã đến địa điểm thi.

Đợi xe dừng hẳn, học sinh mới lục tục xuống xe.

Giáo viên dẫn đội là Tống Minh và Ngô Cần, đều dặn dò học sinh của mình.

Đến lúc vào thi, nhất định không được căng thẳng, bỏ qua hết những câu không biết làm, làm xong những câu mà mình biết làm trước, nhất định phải cố gắng lấy được điểm.

Chứ tuyệt đối không được tập trung vào những câu không biết làm, đến lúc đó không cõ chỗ mà ngồi khóc nữa đâu.

Sau khi dặn dò xong, hai giáo viên nhìn nhóm học sinh của mình đi vào trường thi.

Tuy mặt trời đã lên cao, thế nhưng Tống Minh và Ngô Cần cũng không dám rời đi chỗ khác, chỉ sợ nếu có học sinh ra ngoài lại không nhìn thấy họ.

Trong phòng thi.

Các học sinh đều yên lặng làm bài, trong phòng thi chỉ có tiếng sàn sạt rất nhỏ của ngòi bút ma sát với mặt giấy.

Hai giám thị coi thi, một người ngồi ở đầu lớp, một người ngồi ở cuối lớp, thi thoảng họ lại đi một vòng quanh phòng thi xem có ai lén lút gian lận hay không.

Sau khi nhận được đề thi, Tô Trà lập tức cúi đầu nghiêm túc làm bài. Khi những học sinh khác vẫn đang làm đến mặt thứ hai của đề thi, thì Tô Trà đã làm đến câu cuối cùng rồi.

Quả không hổ là vòng đấu loại, những câu hỏi trong đề thi khác hoàn toàn với những câu hỏi trong đề thi thử, đề luyện tập ngày thường. Câu hỏi cuối cùng này có chút khó.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 98: Chương 98



Thế nhưng, đối với Tô Trà mà nói, độ khó này cũng chẳng nhằm nhò gì, chẳng qua là phải giải nhiều bước một chút, viết nhiều hơn một chút, cũng tốn thời gian hơn một chút thôi ấy mà.

Hơn mười phút sau, Tô Trà dừng bút. Cô xoay xoay cổ tay cho đỡ mỏi, sau đó mới bắt đầu kiểm tra bài.

Tô Trà chỉ tốn mười phút để rà soát lại bài, sau khi xác định không làm sai bài nào cả, cô giơ tay lên.

Giám thị nhìn thấy Tô Trà giơ tay thì lập tức đi về phía cô.

"Bạn học, em có chuyện gì thế?" Giáo viên giám thị hỏi.

"Thưa thầy, em đã làm xong bài rồi ạ. Em có thể nộp bài thi trước không ạ?" Tô Trà hạ giọng nói nhỏ, cố gắng không để ảnh hưởng đến những thí sinh khác đang thi.

Thế nhưng phòng thi vốn im lặng, cho dù Tô Trà có nói nhỏ đến đâu, vẫn có bạn học nghe được lời của cô.

Lập tức có người nhìn về phía Tô Trà.

Giáo viên giám thi nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn về những học sinh ngoái đầu về phía này. Những học sinh đó lập tức thu tầm mắt lại, vùi đầu tiếp tục làm bài.

Thấy những bạn khác đã tập trung làm bài, lúc này giáo viên giám thị mới nhíu mày nhìn Tô Trà, nhỏ giọng bảo cô: "Nếu làm xong rồi thì kiểm tra lại bài đi."

Giáo viên giám thị nâng cổ tay lên, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay rồi nói: "Vẫn còn nửa tiếng nữa mới hết giờ làm bài."

"Thầy ơi, em kiểm tra rồi ạ." Vẻ mặt Tô Trà ngoan ngoãn, thế nhưng những lời cô nói ra lại khiến giáo viên giám thị có chút hận rèn sắt không thành thép.

Kiểm tra rồi thì không thể kiểm tra thêm lần nữa à?

Đối diện với tầm mắt của Tô Trà, giáo viên giám thị đã biết đáp án... Không thể!

"Mang bài thi lên bục giảng nộp, sau đó em có thể rời đi." Giám thị xụ mặt nói, sau đó ông ta thấy Tô Trà thoải mái đứng dậy, mang bài thi đặt lên bàn trên bục giảng, sau đó sảng khoái rời đi.

Cứ thế, cứ thế mà đi thôi à?

Trong lòng giáo viên giám thị bị nghẹn một cơn tức, không thể trút ra ngoài được, cho nên trong lòng vô cùng khó chịu.

Ông ta đi lên bục giảng, giáo viên giám thị thản nhiên liếc cái tên của bài thi được đặt trên bục giảng kia.

Tô Trà.

Hừ, cái tên này, ông ta đã nhớ kĩ rồi đấy.

Bên ngoài, hai người Tống Minh và Ngô Cần tha thiết, trông mong nhìn về phía cửa trường thi. Cho đến khi thấy có một bóng người đi từ trong trường thi ra, lòng hai người lập tức nhảy dựng lên.

"Học sinh nào thế? Sao lại ra ngoài vào giờ này nhỉ? Còn tận hai mươi tám phút nữa mới hết giờ thi cơ mà." Ngô Cần liếc nhìn đồng hồ, sau đó ông ta cố căng mắt ra để nhìn rõ xem bóng dáng kia là ai. Ông ta lẩm bẩm: "Lý nào lại vậy?"

"Lão Tống, anh có nhìn thấy rõ không. Đó là học sinh của tôi hay học sinh của anh thế?" Ngô Cần tiếp tục thì thào hỏi.

Tống Minh bình tĩnh hơn Ngô Cẩn một chút, khi người nọ đến gần, Tống Minh mới nhận ra đó là Tô Trà.

Thầy ấy không để ý đến Ngô Cẩn đang lẩm bẩm bên cạnh nữa, mà vội vàng chạy lên phía trước vài bước.

"Tô Trà, sao em ra sớm thế?"

Nghe thấy âm thanh của Tống Minh, Tô Trà ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn trả lời: "Em làm xong rồi ạ."

Trên gương mặt Tô Trà hiện rõ vẻ khó hiểu, cô tỏ vẻ: không phải lúc bình thường thi thử cô cũng làm nhanh thế này ư?

Dường như đọc hiểu được biểu cảm trên gương mặt của Tô Trà, Tống Minh vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy tức giận.

Mấy bài thi thử kia cũng chỉ có thể coi như bài kiểm tra bình thương thôi, làm xong trước rồi nộp bài trước cũng không sao.

Thế nhưng đây chính là bài thi vòng loại của cuộc thi Olympic toán học đấy, Tô Trà em làm như thế... là quá trớn quá rồi.

"Thôi được rồi, thôi được rồi. Em nghỉ ngơi một lát đi, chúng ta chờ những người khác nữa." Tống Minh cũng hết cách với Tô Trà.

Lại nói, bài thi cũng nộp rồi, đâu thể bắt cô quay lại làm tiếp được nữa.

Khi biết người nộp bài trước kia là học sinh của Tống Minh, trong lòng Ngô Cẩn thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng đồng thời ông ta cũng có chút tò mò, thế nên ánh mắt ông ta cứ thi thoảng lại nhìn về phía Tô Trà.

"Đừng có nhìn chằm chằm con bé như thế chứ, da mặt người ta mỏng." Tống Minh phát hiện tầm mắt của Ngô Cẩn, thì lườm đối phương một cái.

Bị ông bạn lườm như thế, vẻ mặt của Ngô Cẩn hiện rõ sự xấu hổ, ông ta xoa xoa cánh mũi, trong lòng có chút ngượng ngùng.

Chẳng qua đối với cô học sinh như búp bê này, trong lòng Ngô Cẩn vẫn rất tò mò.

Cô rời khỏi phòng thi trước nửa tiếng, thế mà Tống Minh cũng không nói gì. Thầy trò của trường trung học phổ thông số hai vô tư thật đấy.

"Reng reng reng..."

Tiếng chuông báo hiệu hết giờ làm bài vang lên, các thí sinh đều lục tục rời khỏi trường thi.

Trường trung học phổ thông số sáu và trường trung học phổ thông số hai vẫn về chung một chuyến xe. Vất vả lắm mới thi xong, cuối cùng mọi người đều cũng có thể nghỉ ngơi cẩn thận rồi.

Thế nhưng sau khi thi xong, cảm xúc của các học sinh cũng có chút thay đổi, có người hưng phấn, có người lại mất mát.

Tô Trà lại vô cùng bình tĩnh, mà thoạt nhìn, hình như cảm xúc của Trầm Nghiễm cũng không tệ lắm.

Thi xong rồi, chỉ việc chờ thành tích được công bố nữa thôi.

Sau khi cuộc thi vòng loại chấm dứt, quay trở lại trường học, Tô Trà lại bắt đầu cuộc sống ba điểm thẳng hàng của mình.

Sau đó, trong mắt các học sinh lớp 11-5 của trường trung học phổ thông số hai, Tô Trà chính là một cỗ máy học tập.

Suốt cả một ngày, mỗi lần nhìn thấy cô, cô không phải đang làm bài thì cũng là đang đọc sách, chưa thấy cô tham gia bất cứ một hoạt động vui chơi giải trí nào, chỉ một lòng cống hiến cho sự nghiệp học hành thôi.

Chẳng trách Tô Trà có thể đạt hạng nhất trong kì thi tháng.

Người ta cố gắng như thế, nếu không đạt hạng nhất thì đúng là vô lý.

Gần đây Tô Trà đã dành rất nhiều thời gian để đọc báo. Cô đã kiếm được rất nhiều tiền bên chỗ hệ thống, thế nhưng phiền cái là số tiền này không thể tiêu một cách quang minh chính đại được.

Nếu trực tiếp lấy ra, lỡ đâu lại khiến cho người ta chú ý, bại lộ bí mật nhỏ của cô, thì đời này của cô chấm hết.

Cho nên, cô bắt buộc phải gửi bản thảo.

Thế nhưng mấy cái việc như viết báo đó cũng đòi hỏi phải có kĩ thuật, báo chí thời này không giống như đời sau, cho nên Tô Trà đã phải mua không ít báo chí về để phân tích.

Sau khi phân tích rất nhiều đầu báo, thăm dò được phương pháp đại khái rồi, Tô Trà mới bắt đầu đặt bút viết.

Để đảm bảo bài báo của mình được xuất bản, Tô Trà phải cân nhắc đủ các yếu tố.

Sau khi viết xong, cô chỉnh sửa thêm tận hai lần nữa mới coi như hài lòng, chiều thứ bảy khi được nghỉ, Tô Trà chạy đến bưu điện gửi bài báo này đến tòa soạn.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 99: Chương 99



Sau khi bận rộn chuyện bản thảo xong, Tô Trà lại bắt đầu cân nhắc đến những chuyện khác.

Lần trước cô nói sẽ để cho cha già nhà mình lên trấn trên tìm việc làm, không phải là lời nói suông.

Cho nên Tô Trà bắt đầu đi tìm người hỉ thăm về chuyện học lái xe.

Nói cũng trùng hợp, trong nhà của bạn học cùng lớp luyện thi toán Olympic với Tô Trà, có người làm trong đội vận chuyển.

Sau khi tình cờ nghe thấy Tô Trà hỏi thăm về chuyện học lái xe, đối phương đã chủ động đến tìm cô.

Nhân duyên của Tô Trà ở lớp luyện thi rất tốt, hơn nữa tính cách của cô còn hiền hòa, thường xuyên giảng bài cho các bạn học.

Cho nên, mỗi lần về nhà, ít nhiều gì các bạn học sinh đó cũng nhắc đến bạn cùng lớp Tô Trà này.

Bạn học có người nhà làm trong đội vận chuyển kia tên là Mạnh Thu Vân, là một cô gái vô cùng đáng yêu, rất thích đến nhờ Tô Trà giảng bài cho.

Mà cha của cô ấy chính là tài xế của đội vận chuyển.

Khi Mạnh Thu Vân về đến nhà, cô ấy cũng đã kể lại chuyện này cho cha cô ấy nghe. Thế nhưng cha Mạnh không đồng ý ngay lập tức, mà nói ông ấy sẽ hỏi trường đoàn giúp.

Vì dù sao, đoàn xe cũng không phải của ông ấy.

Thế nhưng có người quen thì chuyện gì cũng dễ hơn nhiều. Có người đề cử giúp sẽ thuận lợi hơn là tự mình mò mẫm đường đi nước bước.

Hai hôm sau, bên phía cha Mạnh truyền đến tin tức, nói gần đây bên đội vận chuyển đang tuyển người, thế nhưng điều kiện để vào đội vận chuyển là phải biết lái xe.

Cha Mạnh gửi lời nhắn Tô Thắng Vân nếu có rảnh thì đến chỗ ông ta, ông ta sẽ dạy Tô Thắng Dân lái.

Còn về phần có thể vào đội vận chuyển hay không, thì phải xem năng lực của Tô Thắng Dân đến đâu.

Vì chuyện này, Tô Trà còn đặc biệt chạy đến nhà họ Mạnh một chuyến, mang chút đồ đến biếu tặng.

Cũng không phải đồ gì quà đắt tiền, chỉ là một hộp t.h.u.ố.c lá bình dân và vài cân hoa quả thôi.

Khi người nhà họ Mạnh thấy những đồ mà Tô Trà biết, ban đầu họ từ chối, thế nhưng Tô Trà lại kiên quyết bảo họ nhận lấy, người nhà họ Mạnh cũng chỉ đành nhận.

Nhờ người ta giúp, tặng người ta vài thứ là điều nên làm. Hơn nữa, có qua có lại, cho dù việc không thành thì ít cũng tạo được một mối quan hệ.

Trong thôn.

Tô Thắng Dân đã mệt đến độ không thể chịu được nữa rồi.

Cả ngày phải làm quần quật ngoài ruộng, đến khi được về nhà thì đã mệt thở không ra hơi, chỉ muốn nằm xuống bất tỉnh nhân sự luôn cho rồi.

Thế nhưng, khi tỉnh dậy vẫn phải tiếp tục làm việc.

Nhưng mà cả nhà chỉ có mỗi mình ông là đàn ông trưởng thành, ông cũng không làm được chuyện vứt gánh giữa đường, để mặc một người phụ nữ như vợ mình làm tất cả.

Cho nên, còn có thể làm sao nữa đây? Liều mạng mà làm thôi chứ sao.

Chỉ hi vọng có thể nhanh chóng nhận được tin tức bên chỗ con gái.

Chờ mãi, chờ mãi.

Cuối cùng ông cũng chờ được tin tức bên phía Tô Trà.

Vừa nhận được tin, Tô Thắng Dân đã vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc, khăn gói đi lên trấn trên. Trước khi đi, ông còn cười toe toét, dặn Vương Tú Mi chờ ông kiếm tiền về cho bà.

Khi đến trấn trên, Tô Thắng Dân đứng trước cửa trường trung học phổ thông số hai chờ Tô Trà.

Giữa trưa đến giờ tan học, Tô Thắng Dân mới gặp được con gái.

Tô Trà đưa Tô Thắng Dân đi về phía đội vận chuyển, vừa đi vừa không quên dặn dò ông.

"Cha, chút nữa đến bên đó, cha phải linh hoạt một chút, tinh mắt một chút. Cố gắng giao tiếp nhiều, có quan hệ rồi, sau này người ta mới có thể giúp cha."

"Con gái, cha biết mà, con không cần lo đâu. Con cứ an tâm chờ cha kiếm được thật nhiều tiền đi, sau này cha sẽ mua đồ ăn ngon cho con."

"Vâng, cha, cha tốt quá." Tô Trà mỉm cười nũng nịu.

Nghe thấy con gái làm nũng với mình, trong lòng Tô Thắng Dân vui như sắp nở hoa.

Ông giơ tay lên vỗ vỗ b* ng*c, nói: "Con gái, chờ cha kiếm được tiền rồi, cha sẽ mua cho con một căn nhà thật lớn. Tô Bảo có, con gái của cha cũng phải có, chúng ta không thiếu chút tiền này."

"Cha, chính miệng cha nói đấy nhé. Ai không giữ lời thì người đó là cún." Tô Trà tủm tỉm phụ họa.

"Được rồi, ai không giữ lời thì người đó là cún. Lời cha nói suông thì không tính, con cứ chờ đó, sau này cha chắc chắn sẽ để con ở trong một căn nhà lớn."

"Cha, cha tốt quá đi mất. Con biết trong nhà chúng ta, cha là người yêu thương con nhất mà."

Tô Trà nhìn thấy đồng chí Tô Thắng Dân càng đắc ý hơn, thì đôi mắt của cô cong cong lên.

Ơ, sao lời tâng bốc vừa rồi của cô nghe quen quen thế nhỉ?

Hình như, cô đã từng nghe ai nói rồi ấy.

Ồ, nhớ ra rồi.

Bà mẹ hời kia của cô, đã nói không chỉ một lần.

Khi đến đội vận chuyển, Tô Trà dẫn Tô Thắng Dân đến tìm Mạnh Nam.

Lúc Mạnh Nam nhìn thấy hai người họ thì nở một nụ cười sảng khoái, tiến lên phía trước hai bước rồi mới cất tiếng nói:

"Hai cha con anh đến rồi à? Đúng lúc bây giờ tôi rảnh, chút nữa tôi sẽ dẫn anh lên xe, anh xem tôi lái một đoạn trước, sau đó tôi sẽ dạy cho anh một vài kiến thức căn bản, để anh tự thực hành thử xem thế nào."

"Được, làm phiền anh rồi. Xin chào anh, tôi là cha của Tô Trà, tên là Tô Thắng Dân, anh cứ gọi tên tôi là được rồi. Chuyện này còn phải làm phiền anh, nào nào nào, anh hút điếu thuốc đi." Tô Thắng Dân xưa nay vốn lõi đời, ông lấy ra một gói thuốc lá, lắc lắc cho đầu lọc chui ra khỏi bao thuốc rồi mới đưa về phía Mạnh Nam.

Mạnh Nam nhìn Tô Thắng Dân một cái rồi lập tức giơ tay rút ra một điếu thuốc.

Hút thuốc chính là cách thức đám đàn ông kéo gần khoảng cách, chỉ chốc lát sau, Tô Thắng Dân và Mạnh Nam đã xưng huynh gọi đệ với nhau rồi.

Tô Trà thấy quan hệ của hai người càng lúc càng thân thiết, trong lòng cô không ngừng bội phục năng lực giao tiếp của ông cha già nhà mình.

Nếu nơi này đã không cần cô ở lại nữa, vậy Tô Trà cũng không nán lại lâu, lập tức rời đi.

Mấy ngày hôm sau, ngày nào Tô Thắng Dân cũng có vẻ mặt vui tươi hớn hở.

Ông cảm thấy công việc mà con gái tìm giúp ông vô cùng tốt, vô cùng thoải mái.

Ông chỉ cần ngồi trong xe, hai tay cầm vô lăng.

Cho dù thi thoảng cũng phải làm thêm chút việc, thế nhưng ha ha, việc này cũng quá nhàn hạ rồi, thoải mái hơn làm việc đồng áng bao nhiêu.

Đợi đến khi đội vận chuyển bắt đầu tuyển người, Mạnh Nam dẫn Tô Thắng Dân đi ứng tuyển.

Chuyện này vô cùng thuận lợi, dù sao thì Tô Thắng Dân cũng là người mà Mạnh Nam cầm tay dạy dỗ.
 
Back
Top Bottom