Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 80: Chương 80



Hơn nữa, lần này Tô Trà trực tiếp đến tìm Tống Minh lấy ba mươi đề thi, hơn nữa sau khi Trầm Nghiễm biết gần đây Tô Trà điên cuồng làm đề, còn cố ý mượn một quyển đề thi cho cô.

Lúc làm đề thi, Tô Trà không thể viết đáp án vào quyển đề đó, chỉ có thể viết ra giấy nháp, đến lúc đó mới có thể trả quyển sách nguyên vẹn cho Trầm Nghiễm.

Đến khi trời sắp tối đen, tất cả mọi người nhà họ Tô đã ở ngoài đồng về.

Vương Tú Mi quen thói ăn bơ làm biếng, vừa về đến nhà đã đi thẳng vào phòng của Tô Trà. Dù sao thì muốn bắt bà ấy làm việc á? Không có khả năng.

Nhìn thấy mẹ mình tiến vào, Tô Trà cũng không dừng lại động tác làm bài, trái lại cô một công đôi việc, vừa nói chuyện phiếm với mẹ già nhà mình, vừa làm bài.

Hóng hớt và bài tập, cả hai cô đều muốn lấy, cả hai cô đều muốn túm trong tay.

"Con gái, mẹ kể con nghe. Lần trước không phải chuyện xem mắt của Tô Diệp đã thấy bại rồi đấy ư? Chuyện sau đó, mẹ nghe nói lại có người giới thiệu đối tượng cho Khương Triều Dương, đã đến thăm nhà rồi, vốn cả hai bên gia đình đều hài lòng, nhưng về sau không biết lý do vì sao lại thất bại."

"Ha ha, con gái, con có biết nguyên nhân vì đâu không?" Vương Tú Mi nói lấp lửng, nhận thấy ánh mắt tò mò của cô con gái, Vương Tú Mi cười một tiếng rồi mới tiếp tục nói: "Về sau mẹ hỏi thăm, chuyện xem mắt giữa hai nhà đó sở dĩ thất bại, là do nhà gái đã đi xem bát tự, nói bát tự của hai nhà không hợp nhau."

"Bát tự không hợp ấy ạ? Đây không phải là mê tín dị đoan của thời phong kiến ư? Bây giờ mà vẫn có người tin á?" Tô Trà vừa làm bài, vừa hỏi.

"Cái gì mà mê tín của thời phong kiến hả? Những người của thế hệ cũ vô cùng tin tưởng vào bát tự. Còn nữa, chuyện đó vẫn chưa phải chuyện k*ch th*ch nhất đâu, càng k*ch th*ch hơn là, người ta đồn mệnh của Khương Triều Dương quá cứng, sẽ khắc vợ."

"Ồ, sao lại nói thế ạ?"

"Có người nói, trước đây khi Khương Triều Dương còn nhỏ, gia đình nhà cậu ta đã đính hôn từ bé cho cậu ta rồi. Đáng tiếc là khi Khương Triều Dương mười hai tuổi, cô bé kia không còn nữ, cho nên việc đính hôn từ bé đó cũng không thành công. Cho nên, liệu Khương Triều Dương có khắc vợ thật không nhỉ? Chuyện này có lẽ cũng không phải tin đồn vô căn cứ."

"Đồn đại linh tinh." Tô Trà cười nhạo một tiếng.

Nếu bởi vì cô bé nhà gái kia không còn nữa, mà đổ cho Khương Triều Dương khắc vợ, thì nào còn đạo lý nữa?

Cũng không thể do đính hôn từ bé, mà bắt Khương Triều Dương nhà người ta cam đoan nhả gái cả đời không tai không bệnh chứ đúng không?

Thế giới này lớn như vậy, bệnh tật ngoài ý muốn đều là chuyện thường xuyên xảy ra. Sao có thể đổ lỗi cho khắc thê cơ chứ?

Tô Trà dùng ngón chân để nghĩ cũng biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến Tô Vận.

Nói rồi mà, Khương Triều Dương muốn đi xem mặt, sao Tô Vận có thể không hành động gì.

Thế nhưng Tô Vận này đúng là ác thật. Những thôn dân ở cái xóm quê này, có ai là không mê tín đâu.

Bỗng nhiên Khương Triều Dương bị chụp cho cái danh khắc vợ này, trong thời gian ngắn, chỉ sợ không có nhà ai dám giới thiệu con gái cho nhà họ Khương.

Chỉ ngẫm nghĩ một lát thôi mà Tô Trà đã không thể không bội phục mưu kế của Tô Vận.

Cô ta trơ mắt nhìn thanh danh của Khương Triều Dương bị phá hủy, trong khoảng thời gian ngắn, cô ta sẽ không phải lo lắng Khương Triều Dương sẽ đi xem mắt, tìm đối tượng được nữa.

Hai năm sau, nếu lúc đó Tô Vận không chê thanh danh khắc vợ của Khương Triều Dương mà ở bên anh ta, vậy Tô Vận không chỉ nhận được ấn tượng tốt từ người nhà họ Khương, mà còn có thể chiếm được ấn tượng tốt của không ít người.

Lợi hại đó. Cho nên nói rồi mà, tiềm lực của con người là vô hạn.

Chỉ có chuyện bạn không dám tưởng tượng, chứ không có chuyện bạn không thể tưởng tượng ra.

Mà bên kia, nhà họ Khương đang rầu rĩ điên lên rồi.

Điều kiện nhà họ Khương khá tốt, hơn nữa Khương Triều Dương còn làm quân nhân trong bộ đội.

Mấy năm nay, mẹ Khương ở nhà chăm sóc, nuôi nấng Khương Nguyệt, hàng tháng Khương Triều Dương đều gửi phần lớn tiền trợ cấp của mình về nhà.

Cho nên bây giờ gia đình anh ta đã chuyển từ căn nhà mái tranh sang căn nhà ngói rồi.

Gần đây mẹ Khương nghe được một số tin đồn nhảm nhí về thằng con nhà mình, trong lòng bà ta hận c.h.ế.t đi được.

Bà ta không biết ai nói linh tinh thôi, chứ bà ta mà biết á, kiểu gì bà ta cũng phải xé rách miệng người kia.

Đúng là táng tận lương tâm mà. Quả thật là táng tận lương tâm. Khương Triều Dương nhà họ chỉ muốn tìm một đối tượng mà tôi, thì đắc tội với ai hả?

Khương Triều Dương mặc một bộ quân trang ngồi bên cạnh mẹ Khương, thấy mẹ già nhà mình lo lắng đến độ mặt mày cau có, anh ta ôn tồn cất tiếng an ủi:

"Mẹ, mẹ cũng đừng sốt ruột như thế chứ. Vấn đề cá nhân này, bây giờ con vẫn chưa lo lắng, năm nay con mới đầu hai mươi thôi mà, việc này chờ vài năm nữa rồi bàn lại cũng không muộn mà mẹ."

"Không muộn á? Sao lại không muộn cho được? Con xem đi, quanh thôn chúng ta, làm gì có ai bằng tuổi con rồi mà vẫn chưa có đối tượng cơ chứ? Thậm chí có người còn có con biết gọi cha rồi kia kìa."

"Con không vội, không lo lắng, nhưng mà mẹ sốt ruột chứ. Mẹ vẫn đang ngồi chờ bế cháu nội mà."

"Mẹ, chuyện kết hôn với chuyện con cái, phải tùy duyên phận chứ."

"Tùy duyên cái gì mà tùy duyên? Con muốn duyên như thế nào, muốn người như thế nào, mẹ tìm cho con." Mẹ Khương đúng lý hợp tình phản bác.

"Việc này chờ sau này hẵng bàn mẹ ạ. Đúng rồi, gần đây mẹ khuyên bảo Khương Nguyệt nhiều một chút."

Khương Triều Dương không hề lo lắng về chuyện riêng của anh ta, thế nhưng em gái Khương Nguyệt của anh ta, lần trước bị bọn buôn người dọa sợ, khi quay về thường nằm mơ rồi giật mình tỉnh giấc giữa đêm.

"Được rổi, chuyện em gái con có mẹ lo rồi, nhưng chuyện của con ấy, con cũng phải để tâm một chút đi chứ. Không được rồi, mẹ vẫn phải tìm người hỏi thăm xem thế nào, biết đâu vẫn còn có cô gái nào nhìn trúng con thì sao?" Mẹ Khương vẫn không từ bỏ ý định như cũ.

Khương Triều Dương không hé răng, mặc cho mẹ già nhà mình muốn làm thế nào thì làm.

Dù sao đến lúc đó, anh ta bảo anh ta chướng mắt đối phương, chẳng lẽ mẹ già của anh ta còn có thể đè đầu bắt anh ta kết hôn à?
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 81: Chương 81



Cửa thôn Thanh Sơn.

Hai đồng chí công an mặc đồng phục đột nhiên xuất hiện.

Hai người này không phải ai khác, chính là hai đồng chí công an già và đồng chí công an trẻ - người đã lấy lời khai của Tô Trà lần trước.

Trên tay hai người còn cầm theo vài món đồ, cùng đi vào trong thôn.

Gần đây trong thôn cũng không xảy ra chuyện gì, bây giờ người dân trong thôn đột nhiên thấy hai đồng chí công an xuất hiện, bèn lập tức trở nên căng thẳng.

Tất cả mọi người đều âm thầm phỏng đoán.

Không phải ai trong thôn này phạm tội đấy chứ?

Hay là ông ba nhà họ Lưu ở phía đông thôn trộm đồ rồi bị túm?

Nếu không, hay là ai trong đám thanh niên trẻ tuổi của thôn này vào thành phố tìm việc, rồi gây ra chuyện gì thương thiên hại lý rồi?

Đồng chí công an trẻ nhận thấy những ánh mắt bất thường của nhóm người dân trong thôn nhìn mình thì có chút buồn bực.

Còn đồng chí công an già thì có nhiều kinh nghiệm hơn, vừa nhìn đã biết là nhóm người dân trong thôn hiểu lầm rồi.

Đồng chí công an già cười ha hả kéo một người đàn ông đến bên cạnh, hòa nhã cất tiếng chào: "Xin chào. Cho tôi hỏi, có phải Tô Trà là người của thôn này không?"

Vừa nghe thấy là tìm Tô Trà, người đàn ông bị giữ lại khẽ sửng sốt một chút, mãi một lúc lâu sau ông ta mới hoàn hồn, cất tiếng:

"Các người tìm Tô Trà làm gì? Có phải Tô Trà làm sai chuyện gì không? Con bé vẫn còn nhỏ mà, chắc hẳn không gây ra chuyện xấu gì đâu nhỉ?"

Người đàn ông này là cha của một đứa bé - một trong số những đứa bé đã được Tô Trà dạy kèm. Lúc này nghe thấy đồng chí công an tìm Tô Trà, ông ta không nhịn được cất tiếng nói đỡ cho Tô Trà vài lời.

"Không không không, anh hiểu lầm rồi. Không phải Tô Trà làm chuyện xấu gì cả, trái ngược hoàn toàn nữa kìa, Tô Trà làm được một chuyện tốt, cho nên chúng tôi mới tìm đến con bé. Xin hỏi anh có biết nhà Tô Trà ở đâu không?"

"Chuyện tốt á? Ông không lừa tôi chứ?" Người đàn ông vẫn có chút nghi ngờ.

Mãi đến khi nhìn thấy gương mặt của đồng chí công an vô cùng chắc chắn, gật đầu với ông ta, thì ông ta mới nửa tin nửa ngờ cất tiếng: "Tôi dẫn hai người đi, đi theo tôi."

Đồng chí công an già thấy người đàn ông vừa đỡ lời cho Tô Trà, có thể thấy nhân duyên của Tô Trà với người trong thôn cũng không tệ lắm.

Bên này, người đàn ông dẫn hai đồng chí công an đi về phía nhà họ Tô, bên kia đã có người vội vàng chạy đến nhà họ Tô báo tin rồi.

"Tô Trà, Tô Trà, có công an tìm cháu."

Tiếng hét vừa dứt, người nhà họ Tô từ trên xuống dưới đều không nhịn được mà bồn chồn.

Ở thời đại này, công an tìm đến nhà thì có tám chín phần là không phải chuyện tốt.

Thế nhưng, một cô gái nhỏ như Tô Trà, lại có năng lực làm ra chuyện xấu gì để đồng chí công an phải tìm đến tận cửa nhỉ?

Vương Tú Mi vừa nghe thấy chuyện có đồng chí công an đến tìm con gái nhà mình, phản ứng đầu tiên của bà là giấu con gái đi.

"Con gái, nhanh nhanh nhanh. Con tìm chỗ trốn đi." Vương Tú Mi túm chặt cánh tay Tô Trà, hai mắt bà đỏ hoe, nói với bà nội Tô: "Mẹ, mẹ nhanh lên, lấy chìa khóa mở cửa hầm ra, chúng ta giấu Tô Trà vào trong hầm đi. Con không thể để công an dẫn con gái con đi được."

"Ôi, nhanh nhanh nhanh, mẹ đi lấy chìa khóa." Gặp chuyện này, bà nội Tô cũng khá luống cuống.

Bà cụ cũng tin Tô Trà sẽ không làm ra chuyện xấu gì đâu, tuy trước kia tính tình của cô không được tốt cho lắm, nhưng cô tuyệt đối không có can đảm làm ra chuyện trái pháp luật đâu.

Tô Thắng Dân cũng vội vàng chạy đến đóng chặt cổng lại, thế còn chưa đủ, ông còn cài chặt then cửa từ bên trong.

Cả nhà, ngay cả ông nội Tô cũng hoảng hốt, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Tô Trà.

Tô Trà xem như là người bình tĩnh nhất cái nhà này.

Thân làm đương sự, Tô Trà biết rõ bản thân cô không hề phạm tội. Cho nên lần này công an đến tìm cô, tám chín phần là đến vì chuyện lần trước cô tố cáo đám buôn người kia.

Ông nội Tô thấy dáng vẻ không có chút hoảng hốt nào của Tô Trà, thì trong lòng cũng bình tĩnh hơn vài phần.

Ông cụ lập tức cất tiếng quát: "Hoảng cái gì mà hoảng hả? Đừng có ầm ĩ nữa."

Tiếng quát này của ông nội Tô khiến tất cả mọi người trong nhà khẽ im lặng vài phần.

Ánh mắt Tô Vận nhìn Tô Trà tràn ngập sự chế giễu, trong lòng cô ta cũng cho rằng Tô Trà đã gây ra chuyện xấu gì đó.

Thậm chí trong lòng Tô Vận còn ác độc nghĩ, Tô Trà bị bắt thì tốt biết bao.

"Tô Trà, cháu nói đi." Ông nội Tô cất tiếng, bảo Tô Trà nói rõ xem có chuyện gì.

"Cha, mẹ, ông, bà, còn có bác cả bác gái, mọi người đừng lo ạ. Cháu thực sự không gây ra chuyện xấu gì cả, đồng chí công an tìm tới có lẽ cũng chỉ để tìm hiểu tình hình thôi, chút nữa cháu giải thích với mọi người sau. Dù sao cháu thực sự không phạm pháp."

"Cộc cộc cộc."

Ngay khi Tô Trà vừa dứt lời, cửa nhà họ Tô đã bị người ở bên ngoài gõ vang.

"Tô Trà, Tô Trà có ở nhà không?" Một giọng nam thô ráp vang lên.

Những người trong phòng đều nghe được âm thanh bên ngoài. Cả nhà họ Tô đều đi về phía cửa xem có chuyện gì.

Tô Trà có chút bất đắc dĩ, cô tiến lên định đi mở cửa, thế nhưng chân cô vừa nâng lên, còn chưa kịp bước đi đã bị Vương Tú Mi túm lại.

Nhìn hốc mắt đỏ hoe của mẹ già nhà mình, Tô Trà giơ tay lên thay mẹ xoa xoa khóe mắt ướt át, rồi cất tiếng an ủi: "Mẹ, yên tâm đi, không có chuyện gì đâu mà."

Vương Tú Mi thấy vẻ mặt bình tĩnh của con gái, bà khẽ cắn môi, cuối cùng lựa chọn tin tưởng con, khẽ buông tay ra.

Sau khi bàn tay được buông ra, Tô Trà tiến lên, đi ra ngoài sân mở cổng ra.

Cánh cửa cổng chậm rãi mở ra, Tô Trà lập tức nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc.

Ồ, chính là hai đồng chí công an lần trước được trực tiếp chứng kiến kĩ thuật diễn của cô.

"Đồng chí Tô Trà, cảm ơn sự hợp tác của cháu với đồn công an, nhờ thế chúng tôi đã phán thành công vụ án buôn người rồi. Hôm nay chúng tôi tới đây là để cố ý tặng cờ thưởng cho cháu." Đồng chí công an già cất tiếng trước.

"Đúng đúng đúng, chúng tôi đến để tặng thưởng cho em. Em xem, phần thưởng gồm một cốc sứ tráng men, còn có một chiếc bút máy nữa. Chúng tôi vô cùng cảm ơn đồng chí Tô trà đã tích cực phối hợp." Đồng chí công an cũng cất tiếng theo.

"Nào." Đồng chí công an già trao cờ thưởng.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 82: Chương 82



Trong nháy mắt, dòng chữ "Hăng hái làm việc nghĩa" được in trên cờ thưởng màu đỏ thắm, xuất hiện trước mắt mọi người.

Nhìn thấy cờ thưởng, người trong thôn đều cảm thấy tò mò.

Chuyện gì thế này?

Tô Trà làm chuyện tốt á?

Đồng chí công an còn cố ý đến tận nhà trao cờ thưởng, rốt cuộc Tô Trà đã làm gì thế này?

"Cháu cảm ơn ạ." Tô Trà vươn hai tay, trịnh trọng nhận lấy cờ thường.

Nói thật, sống hai đời rồi, đây là lần đầu tiên Tô Trà nhận được cờ thưởng, cô được yêu thích mà lo sợ.

Tầm mắt của ông nội Tô đảo qua cờ thường trên tay Tô Trà, đôi mắt ông cụ hiện rõ sự vui mừng.

Ông cụ tiến lên hai bước, cất tiếng nói: "Đồng chí công an đi đường xa đến chắc chắn đã mệt mỏi rồi, trời lại nóng nữa, mọi người vào nhà uống chén nước đi."

"Bà nó ơi, rót cho hai đồng chí đây cốc nước." Ông nội Tô không quay đầu lại đã cất tiếng hô.

"Không cần, không cần đâu. Chúng tôi còn phải quay về làm việc nữa."

"Chỉ uống một cốc nước thôi mà, không tốn bao nhiêu thời gian đâu mà."

"Thực sự không cần đâu."

"Đồng chí công an, đừng khách sáo, uống cốc nước đi đã."

Tô Trà đứng bên cạnh, nhìn thấy hai đồng chí công an và ông nội Tô khách sáo đùn đẩy qua lại thì vội vàng lên tiếng khuyên:

"Đồng chí công an, hai người vào nhà uống chén nước đi đã ạ, cũng không mất bao nhiêu thời gian cả. Hôm nay trời nóng quá, uống cốc nước rồi về, cơ thể sẽ thoải mái hơn đấy ạ."

Thế Tô Trà đã lên tiếng, hơn nữa sự nhiệt tình của ông nội Tô lại không tiện từ chối, cuối cùng đồng chí công an vẫn vào nhà họ Tô uống nước.

Thế nhưng hai đồng chí công an uống nước xong chưa được bao lâu thì lập tức rời đi, dù sao thì họ cũng thực sự phải quay về công tác.

Đợi hai đồng chí công an rời đi, những người hóng hớt vây quanh nhà họ Tô đều không thể nhịn được sự tò mò nữa.

"Tô Trà, rốt cuộc cháu đã làm gì thế? Sao công an lại trao cờ thưởng cho cháu thế? Lợi hại quá."

"Đúng thế, đúng thế. Tô Trà, cháu đúng là đã tăng thêm thể diện cho thôn chúng ta."

"Tô Trà, kể cho chú thím nghe với."

"Nói đi, nói đi."

Sự nhiệt tình của mọi người khó mà từ chối được, Tô Trà ngượng ngùng kể đại khái câu chuyện.

Cô chỉ kể một cách khái quát, thế nhưng không cản nổi chuyện dân làng lắng nghe một cách thích thú.

Tô Trà hơi mất tự nhiên, nhưng Vương Tú Mi lại thích sôi nổi. Cho nên khi Tô Trà vừa bước vào phòng, Vương Tú Mi lại bắt đầu kể những chuyện mà Tô Trà đã làm cho mọi người nghe một lần nữa.

Tô Trà ngồi trong phòng nghe mẹ già nhà mình kể sinh động như đã được chứng kiến tận mắt, trong lòng cô khẽ cảm thán, hóa ra mẹ già nhà cô còn có thiên phú kể chuyện nữa chứ.

Thế nhưng, nghe mẹ già nói mà cô thấy vô cùng sảng khoái, dù sao thì đây cũng đâu phải chuyện xấu đâu.

Cô nhấp một ngụm nước, Tô Trà lấy ra một tờ đề thi, trải rộng ra bàn.

Sau đó cô vứt mấy chuyện kia ra sau đầu rồi bắt đầu nghiêm túc làm bài.

Chuyện Tô Trà được đồn công an trao cờ thưởng, người trong thôn bàn tán say sưa suốt vài ngày.

Ngay cả khi Tô Trà chuẩn bị quay lại trường học, trên đường đụng mặt vài người, người ta vẫn còn tiếp tục khen cô cơ mà.

Thấy Tô Trà người gặp người khen, có người cảm thấy không vui.

Tô Vận nghe hết người này đến người khác trong thôn nghe Tô Trà, trong lòng cô ta nghẹn khuất, ghen tị muốn điên rồi.

Không phải chỉ là giúp đỡ công an phá án thôi à? Có gì mà giỏi đâu cơ chứ?

Cả ngày không tập trung học hành, chỉ muốn làm ầm ĩ, nổi bật. Đúng là không biết điều.

Đợi đến khi thành tích kì thi tháng được công bố, cô ta muốn xem, Tô Trà còn có thể đắc ý thế nào nữa?

----

Trường trung học phổ thông số hai, văn phòng giáo viên.

Các giáo viên đã chấm bài xong, đang làm công tác thống kê điểm.

Tối nay các học sinh sẽ quay về trường để học tiết tự học buổi tối, sáng ngày mai phải công bố thành tích ra ngoài rồi. Cho nên đêm hôm nay, các giáo viên bắt buộc phải thống kê xong thành tích.

Tất cả các giáo viên của mười hai lớp đều tập trung ở chỗ này, các giáo viên bắt đầu thống kê điểm của từng lớp một.

Sau khi điểm của từng lớp được thống kê, bước tiếp theo là xếp hạng khối.

"Thành tích thi của lớp tôi cũng không tệ lắm, chẳng qua là điểm tiếng Anh hơi kém một chút."

"Thành tích môn tiếng Anh của lớp tôi vẫn tạm ổn, thành tích toán học lại khá kém."

"Tôi thấy điểm trung bình của lớp chúng tôi vẫn tạm ổn."

Nhóm các giáo viên cùng thảo luận, rất nhanh đã có người bắt đầu hỏi Tống Minh: "Thầy Tống, lớp thầy thế nào?"

"Vẫn tạm được." Tống Minh thản nhiên đáp một câu.

Thấy những giáo viên khác đều đang thảo luận, Lý Tú Phương đã có chút hoảng hốt.

Cả người cô ấy đều mơ mảng đây này.

Ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào cái tên đứng đầu danh sách bảng điểm kia... Tô Trà.

Điều khiến cho Lý Tú Phương hoảng hốt không phải là chuyện Tô Trà thi được hạng nhất, mà điều khiến cô ấy k*ch th*ch chính là những cột điểm ở phía sau tên của Tô Trà.

Toán học, tối đa.

Tiếng anh, tối đa.

Chính trị, tối đa.

....

Ngữ văn, 98 điểm.

Đấy, mơ màng chưa? Tất cả các môn, chỉ có mỗi ngữ văn bị trừ hai điểm.

Đây là thành tích gì thế này?

Ngay khi Lý Tú Phương vẫn đang ngây người, những giáo viên khác đã bắt đầu thống kê thành tích của khối rồi.

Bởi vì Lý Tú Phương vẫn không hé răng, cho nên người đứng thứ nhất chính là một học sinh lớp 11-1.

"Ôi chao, quả nhiên học sinh lớp thầy Tống lại đứng hạng nhất."

"Còn phải nói nữa ư? Lớp chuyên mà."

"Thầy Tống, chúc mừng nhé."

"Thầy Tống, chúc mừng nhé."

Trong lúc tiếng chúc mừng liên tục vang lên, Lý Tú Phương hoảng hốt giơ tay lên, khẽ hắng giọng rồi cất giọng run rẩy.

"Cái đó, thật ngại quá. Thầy Tống có thể xem thành tích của lớp chúng tôi trước không?"

Hành động khác thường của Lý Tú Phương đã thu hút sự chú ý của toàn bộ các giáo viên khác, còn Tống Minh bị điểm danh thì trực tiếp đứng dậy, lập tức nhận lấy bảng điểm của lớp 11-5 trong tay Lý Tú Phương.

Khi nhìn thấy cái tên đứng hạng nhất kia, Tống Minh cũng khẽ sửng sốt. Thế nhưng thầy ấy còn bình tĩnh hơn Lý Tú Phương nhiều, tầm mắt thầy ấy khẽ đảo qua chuỗi thành tích phía sau tên cô, sau khi xem xong thì không nhịn được mà vô thức nhướng mày.

Thành tích này, quá lợi hại.

Nói thật, Tống Minh vốn đã khẳng định Tô Trà chắc chắn có thể lấy được điểm tối đa môn toán, thế nhưng khi nhìn thấy thành tích nghịch thiên, chỉ có môn ngữ văn bị trừ hai điểm này, Tống Minh cũng thấy vô cùng kinh ngạc.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 83: Chương 83



Vừa rồi thầy ấy làm công tác thống kê, người đạt hạng nhất của lớp 11-1 vốn đã đủ tốt rồi, thế nhưng so với Tô Trà thì số điểm đó vẫn còn kém xa.

Người đứng hạng nhất của lớp 11-1 kém Tô Trà tận mười tám điểm.

Vốn một môn bị trừ ba điểm hay năm điểm thì cũng có thể giải thích được, dù sao thì cũng có một hai môn đạt điểm tối đa rồi. Thế nhưng sau khi cộng tổng tất cả số điểm lại, tất cả các khoa cũng bị trừ tận hai mươi điểm.

Một lúc lâu sau, Tống Minh đặt bảng điểm của lớp 11-5 xuống, quay đầu nói với Lý Tú Phương: "Chúc mừng cô Lý nhé, hạng nhất thuộc về lớp cô rồi."

Gương mặt tất cả các giáo viên khác khẽ ngẩn ra.

Chúc mừng cái gì cơ chứ?

Cái gì mà hạng nhất?

Từng chữ trong đó, nếu tách ra thì họ đều có thể nghe hiểu được, thế nhưng khi kết hợp lại một chỗ, họ lại không hiểu cho lắm.

Tống Minh nhìn thấy gương mặt ngơ ngẩn của các giáo viên khác, thoải mái cất tiếng giải thích: "Lần này hạng nhất khối, không phải là học sinh lớp 11-1 của tôi, mà là Tô Trà trong lớp cô Lý."

Gì? Gì gì gì thế? Cái gì thế này?

Hạng nhất khối, là học sinh của lớp 11-5?

Trong nháy mắt, tất cả các giáo viên đều tiến lên vây quanh Lý Tú Phương. Sau đó cả đám bắt đầu xem thành tích bảng điểm của lớp 11-5.

Một lát sau, sau khi các giáo viên xem thành tích xong thì đều hoảng hốt.

Thành tích nghịch thiên thế này, bọn họ cảm thấy đầu óc mơ màng.

Lý Tú Phương cũng có chút ngây ngốc. Để đảm bảo không có gì sai sót..., có giáo viên đề nghị xem bài thi của Tô Trà.

Toán học, không có vấn đề gì cả.

Tiếng Anh, không có vấn đề gì cả.

....

Ngữ văn, cũng không có vấn đề gì cả.

Hơn nữa có giáo viên ngữ văn xem bài thi ngữ văn của Tô Trà, bài thi này cũng không phải do Lý Tú Phương chấm, mà là do một giáo viên ngữ văn khác sửa. Theo lý mà nói thì môn ngữ văn chưa từng có chuyện cho điểm tối đa, cho nên giáo viên ngữ văn kia mới chịu đựng đau lòng trừ hai điểm.

Chuyện này đã tạo cho giáo viên ngữ văn một ấn tượng sâu sắc. Vốn cô ta còn tưởng đây là bài thi của học sinh lớp 11-1, kết quả ầm ĩ nửa ngày, hóa ra đây lại là bài thi của học sinh lớp 11-5.

Từ bao giờ mà lớp 11-5 có một nhân vật lợi hại như thế này cơ chứ?

Kết quả kiểm chứng cuối cùng chính là, thình tích của Tô Trà chằng có vấn đề gì cả.

Nửa tiếng sau, thầy hiệu trưởng bên kia cũng nhận được tin tức.

Nghe nói lớp 11 xuất hiện một thiên tài, tổng thành tích chỉ bị trừ có hai điểm, hiệu trưởng cũng cảm thấy vô cùng hiếm có, còn cố ý gọi Lý Tú Phương lên văn phòng hỏi vài câu.

Sau khi Lý Tú Phương rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, cô ấy cảm thấy bàn chân mình có chút nhẹ như gió, giống như từng bước chân đều đang dẫm lên bông vậy.

Vừa rồi hiệu trưởng nói, năm sau cô ấy có thể làm đơn xin xét danh hiệu giáo viên ưu tú.

Suất xin xét duyệt danh hiệu giáo viên ưu tú của mỗi trường học đều có hạn, Lý Tú Phương cũng từng thử làm đơn xin rồi, thế nhưng không thành công.

Lần này nghe thấy những lời này của hiệu trưởng, có nghĩa là, danh sách giáo viên ưu tú của trường lần này, có tên cô ấy?

Niềm vui tìm tới một cách bất ngờ, cô ấy không kịp phòng bị chút nào.

Quả thật giống như một miếng bánh từ trên trời rơi xuống vậy, còn cố tình đập trúng cô ấy nữa chứ.

Giáo viên vừa thu được tin, chẳng bao lâu sau đã lan truyền đến tai học sinh.

Nghe nói, người đạt hạng nhất không phải là học sinh của lớp 11-1.

Nghe nói, người đứng thứ hai kém người đạt hạng nhất tận mười tám điểm.

Nghe nói, giáo viên còn cố ý kiểm tra lại bài thi rồi, không xảy ra vấn đề gian lận hay sai sót nào trong việc cho diểm cả.

Giờ tự học buổi tối, Tô Trà vừa tiến vào tòa nhà tổng hợp đã tình cờ đụng mặt Trầm Nghiễm.

Trầm Nghiễm và Tô Trà cùng sánh bước lên lầu, ban đầu hai người không nói chuyện, bốn phía xung quanh chỉ có tiếng bước chân của hai người.

Cuối cùng, Trầm Nghiễm cũng cất tiếng.

"Tô Trà, hạng nhất toàn khối là cậu phải không?"

"Ừm, có lẽ là vậy." Tô Trà thản nhiên đáp một câu, trước khi thành tích phát xuống, Tô Trà cũng không dám khẳng định.

Dù sao thì người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn.

Trên thế giới này, cũng không phải là không có ai thông minh hơn cô.

Trầm Nghiễm nghe thấy ba chữ "Có lẽ thế" của Tô Trà thì lén liếc Tô Trà một cái. Cậu ta đổi một cách hỏi khác: "Môn toán cậu thi được bao nhiêu điểm?"

"Tối đa." Về điểm này thì Tô Trà vẫn có thể khẳng định.

"Tiếng Anh thì sao?"

"Tối đa."

"Vật lý?"

Tối đa."

...

Sau khi hỏi điểm số của Tô Trà, trong lòng Trầm Nghiễm có chút tự ti. Cái loại thành tích nghịch thiên mà ngoại trừ một môn không phải tối đa, bị trừ hai điểm ra thế này, cậu cảm thấy còn ai có thể đạt điểm cao hơn cậu nữa hả?

Điều khiến Trầm Nghiễm buồn bực nhất là, cái người đứng thứ hai kém người đứng hạng nhất mười tám điểm trong truyền thuyết kia chính là cậu ta đây này.

Trầm Nghiễm cũng cảm thấy bất đắc dĩ lắm, thành tích của cậu ta đã được coi là vô cùng tốt rồi.

Từ khi lên cấp ba đến nay, cậu ta vẫn luôn giành hạng nhất, ai có thể ngờ được, cậu ta lại tự nhiên gặp trúng Tô Trà có khả năng học tập b**n th** thế này cơ chứ.

Bỏ đi bỏ đi, bình tĩnh, bình tĩnh.

Ngày hôm sau.

Các lớp bắt đầu thông báo thành tích, những lớp khác vẫn chưa có tin tức gì.

Thế nhưng lớp 11-5 thì không giống thế.

Trái tim của toàn bộ các học sinh lớp 11-5 lại đập loạn nhịp thêm một lần nữa.

Ồ, cậu hỏi vì sao lại đập loạn nhịp ấy hả?

Nếu cậu nhìn thấy điểm tối đa từ môn này đến môn khác của một bạn cùng lớp, tim của cậu cũng sẽ đập loạn nhịp thôi.

Chờ bài thi của tất cả các môn được phát xuống, các học sinh lớp 11-5 cũng đã chắc chắn một chuyện.

Cái bạn học sinh đạt hạng nhất đầy thần bí trong truyền thuyết kia, cái bạn học cao hơn người đứng hạng hai tận mười tám điểm kia, chính là Tô Trà của lớp 11-5 của họ.

Mọi người đã học cùng nhau một tháng rồi, các học sinh khác vẫn luôn thường xuyên được chứng kiến thái độ học tập của Tô Trà.

Ngày nào cũng thế, cô không phải đang làm bài thì cũng là đang làm đề thi, giống hệt một cỗ máy học tập không có tình cảm.

Thế nhưng, người như vậy lại thi được hạng nhất, có phải nghịch thiên lắm không?
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 84: Chương 84



Nếu nói khi các học sinh của lớp 11-5 biết tin này, trái tim của họ đập loạn nhịp, thì khi bảng vàng thi tháng được dán lên kia, quả thật chính là một tin tức mang tính bùng nổ.

Người đứng hạng nhất, học sinh lớp 11-5, Tô Trà?

Chính là cô gái có dáng dấp xinh đẹp, còn thích đến thư viện đọc sách kia ư?

Mặc kệ các bạn học sinh khác nghĩ như thế nào, nhưng khi Tô Vận nhìn thấy cái tên trong bảng vàng, cô ta thậm chí còn không dám tin vào mắt mình nữa kìa.

Cô ta cố ý xoa xoa đôi mắt, thế nhưng nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần, thì cái tên ở hàng đầu tiên vẫn là tên của Tô Trà,

Tô Trà, đạt hạng nhất. Tin tức này khiến cho Tô Vận bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Rõ ràng đời trước thành tích của Tô Trà có tốt vậy đâu? Rốt cuộc là khâu nào xảy ra vấn đề thế nhỉ?

Hoặc là, chính sự sống lại của cô ta đã tạo nên hiệu ứng bươm bước, tạo nên sự thay đổi của Tô Trà như bây giờ?

Dựa theo kế hoạch của Tô Vận, cho dù chú hai thím hai khóc lóc chơi xấu đòi cho Tô Trà học cấp ba đi chăng nữa, thành tích của Tô Trà cũng chỉ có thể ở mức trung bình mà thôi, vẫn phải chìm trong ánh sáng của cô ta.

Thế nhưng bây giờ Tô Trà thay đổi rồi. Cô bắt đầu bộc lộ tài năng của bản thân, giống như viên minh châu sau khi lau sạch bụi đất bám qianh, trở nên thu hút sự chú ý của người khác, ánh hào quanh tỏa khắp vạn trượng.

Tất cả sự thay đổi khiến Tô Vận cảm thấy hoảng hốt, cảm giác mọi chuyện dần thoát khỏi sự khống chế của cô ta ngày càng mãnh liệt hơn.

Không được, cô ta phải làm gì đó để giành lại quyền chủ động vào tay mìn, không thể để Tô Trà tiếp tục nghiền ép cô ta như thế nữa.

Tô Vận cố gắng tự an ủi bản thân, cô ta còn có Khương Triều Dương nữa cơ mà. Chờ đến khi cô ta đủ mười tám tuổi là cô ta có thể ở bên cạnh Khương Triều Dương rồi, đến lúc đó, cô ta sẽ theo anh ta rời khỏi chỗ này.

Bảng vàng được dán lên, cái tên Tô Trà nổi tiếng khắp toàn trường.

Nhân lúc nghỉ giữa giờ, có không ít bạn học lén đi qua đi lại để nhìn mặt Tô Trà. Tô Trà cảm thấy, hành lang của lớp 11-5 bọn họ, giống như sân khấu dành cho người nổi tiếng ấy.

Thành tích thi tháng cũng không khiến Tô Trà thay đổi quá nhiều, cô vẫn đi học thì làm bài như cũ, tan học đến căn tin, tối thì đến tòa nhà tổng hợp học lớp của thầy Tống, sau đó quay về kí túc xá nghỉ ngơi.

Đợi tiết tự học buổi tối kết thúc, Trầm Nghiễm quay về nhà.

Khi vừa vào đến nhà, Trầm Nghiễm đã thấy cha mẹ mình đang ngồi trong phòng khách nói gì đó.

Đôi vợ chồng ngồi trong phòng khác thấy thằng con Trầm Nghiễm nhà mình quay về, thì dừng cuộc nói chuyện lại, quay đầu nhìn qua.

"Con trai, hôm nay thành tích thi tháng của trường con được công bố rồi nhỉ? Con thi thế nào?" Lương Tố thuận miệng hỏi một câu, cũng không quá để ý, vì dù sao có lần nào mà Trầm Nghiễm không đạt hạng nhất đâu?

"Hạng hai ạ." Trầm Nghiễm buồn bực cất tiếng đáp.

Nghe thấy hai chữ "hạng hai", cha Trầm và Lương Tố đều nhìn Trầm Nghiễm bằng ánh mắt kinh ngạc.

Lương Tố nhận ra sự buồn bực trong lòng cậu con trai, bà ấy đang nghĩ nên nói thế nào để an ủi con trai mình đây. Thế nhưng chưa đợi bà ấy kịp lên tiếng, cha Trầm đã mở lời trước rồi.

"Người đạt hạng nhất là Tô Trà à?"

Nghe thấy giọng điệu khẳng định của cha, Trầm Nghiễm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía ông ấy rồi hỏi: "Cha, sao cha biết thế?"

"Trực giác thôi. Cô bé kia rất thông minh." Cha Trầm thản nhiên đáp.

Từ lần trước gặp Tô Trà, cha Trầm đã có ấn tượng sâu sắc với cô bé này. Hơn nữa trong lòng ông ấy có một loại trực giác, nó vẫn luôn nói cho ông ấy: tương lai chắc chắn Tô Trà sẽ không đơn giản.

Trực giác thì cũng chỉ là trực giác mà thôi. Có đôi khi, cha Trầm cảm thấy trực giác kia của mình vô cùng kì lạ, dù sao bây giờ Tô Trà cũng chỉ là một cô gái hơn muời tuổi mà thôi.

Lương Tố nghe người đạt hạng nhất là Tô Trà thì cười phì thành tiếng, cất tiếng trêu chọc thằng con nhà mình:

"Trầm Nghiễm, con thụt lùi hay do Tô Trà tiến bộ thế hả? Các con học cùng trường tận hai năm liền cơ mà, con thế mà lại bị một cô gái kéo xuống khỏi cái ngai hạng nhất cơ à?"

Trầm Nghiễm im lặng không thèm đáp lại lời trêu chọc của mẹ mình, nói: "Con về phòng làm bài tập đây."

Không phải do cậu ta thụt lùi, mà do Tô Trà tiến bộ một cách b**n th**.

Trong phòng, Trầm Nghiễm vùi đầu, điên cuồng làm đề.

Trong lòng cậu ta âm thầm thề, lần sau... cậu ta tuyệt đối không kem Tô Trà tận mười tám điểm nữa.

Con số mười tám điểm, nghe vô cùng đả kích.

Từ nhỏ đến lớn, Trầm Nghiễm chưa bao giờ trải qua chuyện nào đả kích như thế này cả.

-----

Đêm khuya...

Bên tai Tô Thắng Lợi đột nhiên vang lên một âm thanh r*n r*, chú ta khẽ mơ màng một lát, sau đó đột nhiên phản ứng lại thì ngồi bật dậy, rồi nhanh chóng quay đầu nhìn người nằm cạnh.

Chỉ thấy ở bên góc giường kia, Lưu Mĩ Lan đang mơ mơ màng màng phát ra những âm thanh r*n r* đầy đau đớn.

"Mĩ Lan, Mĩ Lan, em tỉnh lại đi. Có phải bụng em không thoải mái không?" Tô Thắng Lợi khẽ đẩy cánh tay của Lưu Mĩ Lan, lo lắng cất tiếng hỏi.

"Hả?" Lưu Mĩ Lan mơ mơ màng màng hé mắt ra, liếc thấy gương mặt phóng đại của Tô Thắng Lợi đang dán sát vào gương mặt mình, thế nhưng sau đó, Lưu Mĩ Lan không còn hơi sức đâu mà chú ý đến gương mặt phóng đại của Tô Thắng Lợi nữa.

Vì thím ta đau quá, đau bụng quá. Đau không thể chịu được.

"Em, đau bụng."

"Anh đưa em đi bệnh viện." Tô Thắng Lợi lập tức đứng dậy, chú ta cầm một chiếc áo khoác khoác lên người Lưu Mĩ Lan, sau đó gấp đến độ chưa kịp xỏ giày đã ôm Lưu Mĩ Lan chạy ra ngoài.

Trời bên ngoài tối đen như mực, đôi chân trần của Tô Thắng Lợi dán lên sàn nhà lạnh như băng, trong lòng chú ta sợ hãi không thôi.

Khi chạy đến cửa xưởng dệt, Lý Quốc Đống vốn đang cảm thấy buồn ngủ, thì thấy Tô Thắng Lợi ôm chặt một người chạy về phía cửa, ông ta lập tức tỉnh táo lại.

Lý Quốc Đống rời khỏi phòng gác của bảo vệ, quan tâm hỏi: "Tô Thắng Lợi, vợ cháu sao thế?"

"Cháu không biết, cô ấy kêu đau bụng."

"Có phải sắp sinh rồi không?"

"Cháu không biết, cháu đang định đưa cô ấy đi bệnh viện."

"Cháu tính ôm đi như thế á?" Lý Quốc Đống nhìn lướt qua đôi bàn chân trần của Tô Thắng Lợi, ông ta lập tức cất tiếng: "Cháu đợi chú một lát, chú nhớ trong xưởng có xe đẩy đấy. Chú đẩy xa qua đây, cháu chờ chú một lát."
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 85: Chương 85



Lý Quốc Đống nói xong thì xoay người rời đi ngay, vài phút sau, ông ta đẩy một chiếc xe đẩy qua.

Thoạt nhìn chiếc xe kia khá bẩn, không được sạch cho lắm, thế nhưng lúc này rồi, không cần chú ý nhiều như thế nữa.

Lý Quốc Đống còn vào trong phòng gác lấy một chiếc chăn bông dùng trong những ca trực đêm ra lót trên xe đẩy, sau đó mới bảo Tô Thắng Lợi đặt vợ lên xe.

Sợ một mình Tô Thắng Lợi đi, lỡ có chuyện gì ngoài ý muốn lại không xử lý được, Lý Quốc Đống còn khóa cửa, cùng Tô Thắng Lợi đưa Lưu Mĩ Lan đến bệnh viện.

Rạng sáng hai giờ, Tô Thắng Lợi mới đẩy Lưu Mĩ Lan đến bệnh viện.

Bác sĩ kiểm tra, nói vẫn chưa đến giờ sinh, chỉ sắp xếp phòng bện cho sản phụ nghỉ ngơi.

Có điều các phòng bệnh trong khoa sản đều đã chật ních, hộ sĩ chỉ có thể kê một chiếc giường ngoài hành lang, để cho Lưu Mĩ Lan nằm đó.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Tô Thắng Lợi cảm ơn với Lý Quốc Đống, sau đó bảo Lý Quốc Đống về nghỉ ngơi trước.

Chuyện lần này, ít nhiều cũng nhờ có Lý Quốc Đống, nếu không lỡ một mình chú ta đưa Lưu Mĩ Lan đến đây, lỡ có chuyện gì xảy ra thì chú ta thật sự không biết nên xử lý thế nào, chỉ tưởng tượng thôi mà chú ta đã thấy sợ rồi.

Lưu Mĩ Lan đau bụng, cơn đau cứ kéo dài từng cơn, từng cơn, thế nhưng bác sĩ đã kiểm tra vài lần, đều nói vẫn chưa đến lúc sinh.

Trời sáng mà Lưu Mĩ Lan vẫn còn đau, Tô Thắng Lợi vội vàng nhờ người đưa thư về thôn, gọi người nhà của chú ta đến.

Trong thôn, sau khi nhà họ Tô nhận được thư, bà nội Tô vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị vào thành phố.

Vương Tú Mi vừa nghe chuyện này, lập tức xung phong, chủ động nhận việc đòi đi theo, nói là muốn đến chăm sóc Lưu Mĩ Lan, thuận tiện vào thành phố thăm Tô Trà luôn.

Nghe thấy Vương Tú Mi nói muốn chăm sóc Lưu Mĩ Lan, bà nội Tô vốn định từ chối, thế nhưng khi nghe thấy Vương Tú Mi nói muốn đi thăm Tô Trà, bà nội Tô không hé răng phản đối nữa.

Vương Tú Mi vừa thấy bà nội Tô như thế, thì lập tức hiểu ra là bà nội Tô đang cam chịu. Bà vội vàng tung ta tung tăng ra ngoài với bà nội Tô.

Những người còn lại trong gia đình cũng không có ý kiến gì, dù sao thì Vương Tú Mi ở nhà cũng không làm việc, bảo bà làm việc, bà có thể trăm phương nghìn kế tìm cớ trốn việc, có ở nhà hay không cũng không có ảnh hưởng gì nhiều.

Bà nội Tô và Vương Tú Mi ngồi trên máy kéo trong thôn, đi khoảng nửa tiếng đồng hồ thì đến trấn trên.

Hai người vừa xuống xe bèn lập tức đi thẳng đến bệnh viện bên kia.

Đến bệnh viện, Lưu Mĩ Lan vẫn giống như cũ, vẫn chưa đến thời gian sinh. Sau đó bà nội Tô lập tức lấy chìa khóa ở chỗ Tô Thắng Lợi, thuận tiện mua một con gà mái về nhà Tô Thắng Lợi hầm một nồi canh, rồi mang đến bệnh viện.

Chờ mãi đến tận giữa trưa, từ sáng đến trưa bác sĩ đã đến kiểm tra hai ba lượt rồi, thế nhưng bác sĩ vẫn bảo ngồi chờ.

Lưu Mĩ Lan bên này có Tô Thắng Lợi xin nghỉ làm để chăm sóc, còn có bà nội Tô cũng đến chăm sóc rồi, cho nên Vương Tú Mi bèn nói với bà nội Tô là muốn đến trường học thăm Tô Trà, còn cam đoan sẽ nhanh chóng quay về.

Vương Tú Mi ở chỗ này cũng không giúp được chuyện gì cả, thế nên bà nội Tô lập tức phất tay cho bà rời đi.

Cho nên, nửa tiếng sau, Tô Trà đi ra cổng trường, đã thấy mẹ già nhà mình chờ sẵn ở đó.

Tô Trà đi từ trong trường học ra, nhìn thấy bóng dáng của Vương Tú Mi, cô bèn bước chân nhanh hơn.

"Mẹ, sao mẹ lại đến đây? Mẹ đã ăn cơm chưa? Con dẫn mẹ đến mấy quán gần đây ăn chút gì đó nhé? Mẹ đến đây, có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Trong nhà không có chuyện gì cả. Tối hôm qua, thím nhỏ của con có dấu hiệu lâm bồn, có lẽ sắp sinh rồi, mẹ đến đây cùng bà nội con, nên thuận tiện đến thăm con ấy mà." Vương Tú Mi đáp.

"Vậy chúng ta đi ăn chút gì đi. Chút nữa con đến bệnh viện thăm thím nhỏ với mẹ."

"Xem cái gì mà xem, đây là chuyện của người lớn, một đứa trẻ con như con đi làm gì?" Vương Tú Mi không phải không cho Tô Trà đến bệnh viện, chủ yếu là khi nãy ở bệnh viện chứng kiến cảnh Lưu Mĩ Lan đau đớn, đến bà còn sợ hãi. Lỡ Tô Trà nhìn qua rồi hoảng sợ thì sao bây giờ?

Vương Tú Mi đã sinh hai đứa bé, thế nhưng bà chẳng có cảm giác gì cả. Lúc sinh con cũng không cần đi đến bệnh viện, mà đỡ đẻ ngay tại nhà. Bây giờ nhìn thấy con gái đau như thế, trong lòng Vương Tú Mi cảm thấy hơi lo lắng.

Vương Tú Mi thầm nghĩ: May mà hai đứa bé của nhà bà khiến người ta bớt lo, không để mẹ nó phải chịu tội.

"Con đã biết chuyện này rồi, nếu không đến thăm thì cũng không phải phép cho lắm. Con có hai tiếng nghỉ trưa, đi một lát rồi con lại phải quay về trường học rồi." Tô Trà vừa nói chuyện vừa kéo Vương Tú Mi đi đến một tiệm cơm gần đó.

Đến tiệm cơm, Tô Trà gọi ba món ăn. Lúc gọi món, Vương Tú Mi còn đau lòng, tiếc tiền nên nhắc nhở cô hai câu, thế nhưng sau khi biết con gái gọi cơm cho bà ăn, trong lòng Vương Tú Mi lại vô cùng vui vẻ.

Cơm nước xong xuôi, Tô Trà đóng gói thêm hai suất đồ ăn, còn cố ý nhờ ông chủ nấu một bát cháo.

Hai phần cơm kia là chuẩn bị cho Tô Thắng Lợi và bà nội Tô, còn cháo lại là chuẩn bị cho Lưu Mĩ Lan.

"Con nói con xem, phụ nữ sinh con, một đứa con gái như con đến làm gì? Hơn nữa mẹ thấy thím nhỏ của con đau không nhẹ, chút nữa con đừng để bị dọa đấy nhé?"

"Mẹ, không có chuyện gì đâu, con cũng đâu có đi vào phòng sinh đâu." Tô Trà kéo cánh tay của mẹ cô làm nũng.

"Không vào cũng sẽ sợ chứ. Đúng rồi, vừa rồi con tiêu hết bao nhiêu tiền thế? Chút nữa mẹ sẽ đưa lại cho con. Con đi học cũng phải ăn uống cho tốt chứ. Phí sinh hoạt của con có đủ không, nếu không đủ, mẹ sẽ cho con thêm." Vương Tú Mi hiểu rõ con gái của mình nhất, bà ấy không nỡ để Tô Trà đói bụng.

"Mẹ, con có tiền mà, mẹ đừng lo cho con. Gần đây con còn gửi bản thảo cho tòa soạn, sau khi rút được tiền rồi, con sẽ mua đồ ăn ngon cho mẹ."

Kiếm được tiền từ chỗ hệ thống vô cùng vui vẻ, thế nhưng số tiền này lại không tiện tiết lộ ra ngoài, Tô Trà cũng không tiện tiêu tiền như nước, cho nên, cô mới nghĩ ra một cách để có thể quang minh chính đại tiêu tiền, cho dù có lấy ra cũng sẽ không bị mọi người nghi ngờ.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 86: Chương 86



"Mẹ không lo cho con thì ai lo đây, còn đừng có tiết kiệm, đừng nhìn toàn bộ số tiền trong nhà đều do bà nội con quản, chứ trên thực tế, cha mẹ con có chút tiền tiết kiệm đó, vẫn đủ để nuôi con gái." Vương Tú Mi nhanh chóng để lộ kho vàng nhỏ của bản thân, mặt mày bà vui vẻ cong lên.

Có thể giấu một kho vàng dưới mí mắt của bà nội Tô, bà quá giỏi ấy chứ.

Nhìn thấy mẹ già nhà mình như thế, Tô Trà bị bà chọc cười phì thành tiếng.

Hai người đi thẳng vào bệnh viện, đi đến sảnh lớn của bệnh viện, ngay khi hai người đang đi về phía cầu thang thì đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một âm thanh quen thuộc.

"Tô Trà?...”

"Ôi, Tô Trà, đúng là cháu rồi. Vừa nãy dì còn tưởng dì nhìn nhầm rồi cơ. Sao cháu lại đến bệnh viện vào lúc này thế? Còn nữa, vị này là..."

Lương Tố vừa nói, tầm mắt vừa không tiếng động đánh giá Vương Tú Mi đang đứng bên cạnh Tô Trà.

Tô Trà cũng không ngờ rằng cô sẽ gặp Lương Tố ở chỗ này. Hơn nữa giờ phút này, thấy Lương Tố khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, cô lập tức biết ngay là Lương Tố đang đi làm.

Trước đó Tô Trà cũng không hề biết rằng Lương Tố là bác sĩ, bây giờ lại trùng hợp gặp được bà ấy ở đây, có thể nói là vô cùng có duyên phận.

"Dì Lương ạ, đây là mẹ cháu. Hôm nay cháu thím sinh em bé, đã đưa đến bệnh viện từ đêm qua rồi ạ. Giờ này đúng lúc cháu được nghỉ trưa, cho nên đến thăm thím cháu một lát. Dì làm việc ở đây ạ? Chúng ta có thể gặp nhau ở đây đúng là trùng hợp quá ạ." Tô Trà cười nói.

"Ha ha, đúng là trùng hợp thật. Cháu và mẹ cháu giống nhau quá." Lương Tố thuận miệng khách sáo một câu.

Nhưng mà chỉ một câu này, đã khiến cho ấn tượng của Vương Tú Mi với bà ấy tăng vọt lên, bà tiến lên chủ động tiếp lời Lương Tố.

"Chào cô, tôi là mẹ của Tô Trà. Tôi tên là Vương Tú Mi, cô cứ gọi tôi là Tú Mi là được. Dáng dấp con gái tôi từ nhỏ đã giống tôi rồi, đều xinh đẹp cả. Ha ha ha."

Tuy thái độ của Vương Tú Mi có đôi khi hơi thân thiết và nhiệt tình quá mức, nhưng lại không hề khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Lúc này, Lương Tố cũng không cảm thấy thái độ của Vương Tú Mi như thế có gì không ổn.

Nhìn thấy Vương Tú Mi đang cười ngây ngô, Lương Tố còn cảm thấy con người Vương Tú Mi hàm hậu, chất phác.

Cũng may Tô Trà không biết suy nghĩ này của Lương Tố, nếu không cô chắc chắn sẽ phản bác ngay.

Cái tính từ như hàm hậu chất phác này, căn bản không thể dùng để hình dung mẹ cô được.

Thật sự, thật sự là một hiểu lầm vô cùng lớn đó.

Lương Tố là phó viện trưởng của bệnh viên này, mấy năm trước mới được điều chuyển đến đây. Trước đó, khi còn ở Bắc Kinh, Lương Tố cũng là chủ nhiệm của bệnh viện ở bên kia, nếu không phải vì cha Trầm phải điều chuyển công tác, bà ấy khăn gói theo chồng, thì bà ấy cũng sẽ không đến nơi này.

Lương Tố làm phó viện trưởng ở bệnh viện này, với năng lực của bà ấy, có vài người cảm thấy bà ấy chịu thiệt.

Nếu đã gặp nhau rồi, ba người bèn cùng nhau lên lầu. Lương Tố cũng đi theo họ đến gặp Lưu Mĩ Lan.

Lưu Mĩ Lan được sắp xếp nằm trên hành lang, nhìn thấy Tô Trà, Vương Tú Mi và một người phụ nữ xa lạ đến thăm mình, Lưu Mĩ Lan có chút sửng sốt.

Không chỉ Lưu Mĩ Lan, ngay cả bà nội Tô và Tô Thắng Lợi cũng ngẩn ra.

Bà nội Tô sửng sốt là vì chưa từng gặp Lương Tố, mà Tô Thắng Lợi sửng sốt và vì hoàn toàn ngược lại, chú ta đã từng gặp Lương Tố rồi.

Lần trước khi tới khu nhà dành cho nhân viên chính phủ đó, chú ta nhớ rõ người phụ nữ trước mặt này đứng chung với Tô Trà.

Dù sao Lương Tố cũng không quen những người khác, cho nên bà ấy chỉ chào hỏi hai ba câu rồi chuẩn bị rời đi ngay.

Thế nhưng ngay khi Lương Tố chuẩn bị rời đi, một y tá bỗng đi ngang qua, đúng lúc nhìn thấy Lương Tố đứng đó thì lập tức cất tiếng chào hỏi:

"Phó viện trưởng Lương, không biết cô đến khoa của chúng em có chuyện gì không ạ?"

"Không có chuyện gì đâu. Người nhà của bạn tôi ở đây, cho nên tôi thuận đường đến thăm một lát ấy mà." Lương Tố mỉm cười đáp lời y tá.

"Người nhà của bạn cô nằm ở giường số bao nhiêu thế ạ?" Y tá cẩn thận cất tiếng hỏi, đồng thời trong lòng còn có chút tính toán nhỏ.

"Ồ, chính là cái giường nằm trên hành lang kia kìa, nếu mọi người có giường trống thì phiền mọi người thu xếp cho họ một chút nhé, còn nếu không thì thôi vậy."

Lương Tố cất tiếng nói, bà ấy cũng chỉ thuận miệng nói như thế thôi, vì bệnh viện có quy định của bệnh viện, nếu có thể thu xếp thì tốt, mà không thể sắp xếp thì chỉ đành thôi.

Lương Tố không phải người thích lợi dụng hay lôi kéo quan hệ, thế nhưng bà ấy vẫn biết, con người sống với nhau nên có qua có lại.

"Có có có ạ. Đúng lúc chiều nay có một sản phụ xuất viện về nhà, sau khi thu dọn xong, em sẽ sắp xếp cho giường số 33 vào phòng bệnh ngay ạ." Giường số 33 trong miệng của y tá kia chính là giường của Lưu Mĩ Lan.

"Vậy được, đành phiền em nhé."

"Không phiền, không phiền đâu ạ. Vậy phó viện trưởng Lương, chuyện này chút nữa em sẽ thu xếp tốt."

"Ôi, cứ vậy đi, tôi phải đi rồi. Cảm ơn em nhé." Lương Tố cũng không nhiều lời nữa, sau khi nói xong thì bà ấy lập tức rời đi.

Mà bên kia, người nhà họ Tô trợn tròn mắt.

Này, người kia, người kia, chính là phó viện trưởng cơ à?

Người quyền cao chức trọng nhất mà họ gặp qua thì cũng mới chỉ có cán bộ trong thôn thôi. Thế nhưng Tô Trà lại quen biết một phó viện trưởng của bệnh viện ở trấn trên á?

Hơn nữa, hôm qua chính y tá kia còn nói không có phòng bệnh, thế mà hôm nay đã có thể thu xếp luôn rồi á?

Tô Thắng Lợi là người đầu tiên hoàn hồn lại, chú ta nói với Tô Trà: "Trà Trà, mẹ của bạn học cháu là phó viện trưởng của bệnh viện này à?"

"Ách, trước đó cháu cũng không biết." Tô Trà mơ màng đáp.

Chuyện này thì cô không biết thật.

Mặc kệ Tô Trà có biết hay không, thì dù sao lúc này ánh mắt tất cả mọi người nhìn Tô Trà cũng không còn giống như trước kia nữa. Ngay cả bà mẹ già của cô - Vương Tú Mi cũng không nhịn được mà kinh ngạc tròn mắt.

Ôi chao, con gái của bà đúng là lợi hại mà, ngay cả người như phó viện trưởng bệnh viện mà con bé cũng quen biết.

Tô Trà không đợi ở bệnh viện lâu, cô ở lại một lát rồi lập tức về trường học luôn.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 87: Chương 87



Chiều hôm đó, Lưu Mĩ Lan đã được sắp xếp cho vào phòng bệnh.

Cũng trùng hợp là, sau khi Lưu Mĩ Lan được sắp xếp vào phòng bệnh không bao lâu, thì bác sĩ đến kiểm tra, sau đó đưa người vào phòng sinh luôn.

Lưu Mĩ Lan nằm trong phòng sinh hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng sinh xong.

Đứa bé nặng hai cân chín, là một đứa bé trai.

Lưu Mi Lan sinh con, bà nội Tô ở lại chăm sóc, còn Vương Tú Mi thì nhận nhiệm vụ quay về nhà báo tin cho mọi người biết.

Chạng vạng hôm đó, Vương Tú Mi về đến nhà.

Sau khi cả gia đình biết in Lưu Mĩ Lan đã sinh xong thì đều thở phào nhẹ nhõm. Phải biết rằng, phụ nữ sinh con chẳng khác nào dạo qua quỷ môn quan, không dễ dàng gì.

Sau khi dùng hai ba câu kể chuyện Lưu Mĩ Lan sinh con xong, Vương Tú Mi lại bắt đầu kiêu ngạo hếch cằm, kể cho người trong nhà nghe chuyện Tô Trà quen biết phó viện trưởng Lương của bệnh viện trấn trên.

"Ôi chao, mọi người không biết đâu. Tôi và Tô Trà vừa đến bệnh viện thì có người gọi lại, chính là phó viện trưởng Lương kia. Thoạt nhìn đã biết khí chất của người ta không giống như người bình thường chúng ta rồi, ha ha, chuyện ngay sau đó đã chứng minh mắt nhìn người của tôi vô cùng chính xác. Người ta là phó viện trưởng đó."

"Hơn nữa, ít nhiều cũng nhờ có phó viện trưởng Lương người ta, nếu không sau khi sinh con xong, đoán chừng Mĩ Lan còn phải nằm trên hành lang bệnh viện kia kìa. Cũng may có Tô Trà nhà này quen biết phó viện trưởng Lương, nếu không, chuyện tốt như thế nào đến lượt nhà chúng ta?"

"Tô Trà nhà tôi và con trai của phó viện trưởng Lương là bạn học, hơn nữa, nhìn thái độ của phó viện trưởng Lương, có thể thấy người ta vô cùng yêu thích Trà Trà nhà tôi."

Nghe Vương Tú Mi khoe khoang như thế, tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều cảm thấy như bị tẩy não, từ đáy lòng họ đều bất giác cho rằng Tô Trà vô cùng lợi hại.

Đợi Vương Tú Mi kể chuyện này xong, mọi người ai về phòng nấy.

Thế nhưng không hiểu sao sau khi Vương Quyên vào phòng lại lấp tức đỏ mắt rưng rưng, rơi nước mắt trước mặt Tô Thắng Hoa và Tô Diệp.

Nhìn thấy Vương Quyên như thế, người có tính tình thành thật như Vương Thắng Hoa cũng không hiểu bà ta bị làm sao, chỉ gượng gạo hỏi một câu: "Em khóc cái gì? Đang êm đang đẹp, em làm sao thế?"

"Không, em chỉ đang khổ sở trong lòng thôi. Anh nói xem, chú ba cũng sinh được con trai rồi, nhà chú hai cũng có con trai, thế nhưng chi lớn chúng ta không có con trai. Chờ mẹ về, có phải sẽ châm chọc em không?"

"Em đừng nghĩ nhiều, tính cách của mẹ anh tế nào, chẳng lẽ em còn không biết à? Tuy mẹ nói năng chua ngoa nhưng mà tâm như đậu hũ vậy, nhiều năm qua, mẹ có bao giờ châm chọc nhà chúng ta không có con trai đâu. Hơn nữa, sao cứ phải lấn cấn chuyện có sinh được con trai hay không thế, nhà thằng hai và thằng ba đều có con trai rồi, nhà họ Tô chúng ta cũng đâu phải tuyệt hậu." Tô Thắng Hoa mồm mép vụng về, không biết nói chuyện. Ông ta chỉ có thể an ủi hai câu như thế.

Tô Diệp ngồi bên cạnh, thấy mẹ lau nước mắt, trong lòng chị ta cũng có chút khổ sở.

Thật ra bà nội Tô vẫn có chút ý kiến đối với chuyện Vương Quyên không thể sinh được con trai, thời dại này vốn trọng nam khinh nữ mà, thân là một người mẹ, làm gì có ai không hi vọng con trai mình có người kế thừa hương hỏa cơ chứ.

Thế nhưng cho dù bà nội Tô có ý kiến thế nào đi nữa, nhưng bà cụ cũng không nói ra ngoài miệng. Chẳng qua trong lòng Vương Quyên tự suy nghĩ nhiều, rồi tự tạo áp lực cho mình thôi.

Người ta đều có con trai rồi, chỉ có mình bà ta sinh ra hai đứa con gái, sống lưng của Vương Quyên không thể thẳng được, cho nên trong lòng bà ta uất ức.

Sao mà đến cả hai vợ chồng nhà chú hai cũng có con trai, thế nhưng Vương Quyên bà ta lại không có mệnh tốt như thế cơ chứ?

Thời gian trôi qua từng ngày một, cuối cùng Lưu Mĩ Lan cũng xuất viện. Bên phía Tô Trà, vòng loại của cuộc thi Olympic toán học cũng sắp diễn ra rồi.

Lần này Tống Minh nhìn trúng hai người là Tô Trà và Trầm Nghiễm, hơn nữa Tống Minh phát hiện ra, trình độ của các thí sinh dự thi năm nay còn mạnh hơn năm trước rất nhiều.

Từ khi lớp học có thêm Tô Trà gia nhập, bầu không khí học tập cũng không còn như trước nữa.

Mọi người càng cố gắng vươn lên, nếu có bài nào không biết làm thì sẽ đến hỏi Tô Trà hoặc Trầm Nghiễm, mà hai người Tô Trà và Trầm Nghiễm cũng sẽ giúp đỡ giảng giải, tất nhiên trình độ phải tăng lên đáng kể rồi.

Hôm nay, sau khi tiết tự học chấm dứt, Tô Trà và Trầm Nghiễm cùng nhau rời khỏi tòa nhà tổng hợp. Hai người vừa đi, vừa thảo luận đề toán mà thầy giáo vừa giảng khi nãy.

Khi đi qua sân thể dục, có không ít học sinh đều không nhịn được mà nhìn về phía hai người. Dù sao thì Tô Trà và Trầm Nghiễm cũng là hai học sinh có diện mạo ưa nhìn nhất cái trường này, hơn nữa lại còn đều là học sinh giỏi, hiện tại lại đi cùng nhau, sao có thể không thu hút sự chú ý cho được?

Ở góc bên kia, Tô Vận và bạn cô ta đang đi với nhau, khi nhìn thấy Tô Trà và Trầm Nghiễm, cô ta cũng không nhịn được mà nhìn qua phía hai người kia.

Người bạn nhận ra tầm mắt của Tô Vận, cũng nhìn theo. Khi nhìn thấy cặp thiếu nam, thiếu nữ kia, người bạn nọ không nhịn được mà cảm thán: "Đúng là xứng đôi thật đó."

Nghe thấy những lời của người bạn này, trong đầu Tô Vận đột nhiên xẹt qua một ý đồ, ánh mắt cô ta thay đổi, nhìn về phía Tô Trà và Trầm Nghiễm rời đi.

Sáng hôm sau, trong trường học đột nhiên bắt đầu xuất hiện tin đồn Tô Trà và Trầm Nghiễm yêu sớm.

Khi tin đồn này truyền ra, chẳng có mấy người tin cả. Thế nhưng khi tần suất tin đồn xuất hiện ngày một nhiều, người này truyền cho người kia, người kia lại truyền cho người kia nữa, mọi người cũng dần dần tin tưởng.

Hơn thế nữa, điều nghiêm trọng nhất là bên phía hiệu trưởng cũng nhận được thư tố cáo nặc danh, nội dung của thư tố cáo cũng là Tô Trà và Trầm Nghiễm yêu sớm.

Lần này, toàn bộ trường học đều nổ tung rồi.

Chẳng lẽ Tô Trà và Trầm Nghiễm yêu sớm thật?

Ôi chao, nghĩ kĩ một chút thì có thể thấy chuyện này cũng đâu phải không thể. Ngày nào hai người cũng cùng nhau học ở tòa nhà tổng hợp, thi thoảng đi đến căn tin cũng có thể nhìn thấy hai người đang ngồi cùng nhau, đây không phải yêu sớm thì là gì?

Lời đồn này một đồn muời, mười truyền trăm. Chẳng mấy chốc, tin đồn đã truyền đến tai đương sự. Cả hai người chỉ cảm thấy chuyện này vô cùng vớ vẩn.

Cô và Trầm Nghiễm à. Sao có thể?

Cậu ta và Tô Trà à? Đùa cái gì thế?
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 88: Chương 88



Thế nhưng mặc kệ đương sự nghĩ như thế nào, hiệu trưởng cũng đã nhận được tin tố cáo nặc danh rồi, việc này không xử lý không được.

Cho nên, Tô Trà và Trầm Nghiễm lập tức bị gọi đến văn phòng của hiệu trưởng.

Tống Minh và Lý Tú Phương nhận được tin tức rồi, có thể không quan tâm đến chuyện này ư? Tất nhiên là không rồi. Cho nên, khi Tô Trà và Trầm Nghiễm đến văn phòng của hiệu trưởng, đã thấy Tống Minh và Lý Tú Phương chờ ở đó từ sớm rồi.

Hiệu trưởng của trường trung học phổ thông số hai ở trấn trên tên là Hứa Hoành Quang, năm nay năm mươi tuổi. Dáng người ông ta mập mạp, trên đầu cũng chẳng còn mấy sợi tóc.

Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài, thì hiệu trưởng chẳng khác gì một ông lão hiền hòa cả.

Tất nhiên hiệu trưởng Hứa cũng nhận biết được Trầm Nghiễm và Tô Trà. Hai người này, một người từ khi chuyển trường về đây đến nay đếu thì được hạng nhất khối, một người thì vừa đạt hạng nhất khối trong kì thi tháng lần này.

Đây chính là hai bảo bối của trường trung học phổ thông số hai ở trấn trên, không thể để xảy ra chút sơ sót và tổn thất nào được.

Hơn nữa, trước khi hai em học sinh này đến đây, Tống Minh đã nói qua rồi. Trong cuộc thi toán lần này, chắc chắn hai người đều có thể giành giải nhất tỉnh.

Cho nên, những mầm mon tốt như thế này, phải đối đãi cho cẩn thận.

Cho nên, lúc này, trên gương mặt của hiệu trưởng Hứa mang theo nụ cười, hòa nhã nói với hai người:

"Hai em, hôm nay thầy gọi các em đến đây là vì chuyện gì, có lẽ các em cũng hiểu rồi. Trường học chúng ta cấm học sinh yêu sớm, huống chi hai người các em lại đều là học sinh ngoan, cho nên thầy rất tin tưởng các em."

"Chuyện yêu sớm này có nhiều tác hại lắm nhé. Đầu tiên là yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến việc học tập, sẽ khiến cho thành tích của các em tụt giảm. Ngoài ra, nó còn phân tán sự chú ý của các em. Huống chi, các em sắp phải tham gia vòng đấu loại của cuộc thi Olympic toán học ồi, các em cần tập trung toàn bộ sự chú ý, dốc sức tiến lên..."

Thầy hiệu trưởng Hứa nhồi nhét đạo lý cho họ, nói mãi không ngừng nghỉ.

Nói khoảng nửa tiếng đồng hồ, hiệu trưởng Hứa mới cầm cốc nước tráng men của ông ta lên, nhấp vài ngụm nước cho nhuận họng.

Ban đầu Tô Trà và Trầm Nghiễm còn nghiêm túc lắng nghe, thế nhưng về sau hai người bắt đầu mất tập trung...

Ừm, dáng vẻ của hiệu trưởng đúng là đáng yêu thật đấy. Bụng thì to, mà cái trán lại trụi lủi...

Chẳng qua, nói ít một chút thì tốt quá đi mất.

Nói lâu như thế rồi, ông ta không thấy mệt ư?

Ách, có lẽ là mệt rồi. Đấy, nhìn đi, người đã khát đến độ uống liền tù tì mấy ngụm nước rồi kia kìa.

Đợi hiệu trưởng Hứa nói xong, ông ta nhìn Tô Trà và Trầm Nghiễn bằng vẻ mặt hòa nhã, cất tiếng nói: "Thầy nói nhiều như vậy, các em nghe có hiểu không?"

"Dạ, em hiểu rồi ạ." Hai người đồng thanh đáp. Chỉ sợ họ trả lời chậm một chút, hiệu trưởng sẽ tiếp tục nói gì đó.

"Vậy được rồi, các em tổng kết một chút nội dung mà thầy vừa nói đi." Vẻ mặt của hiệu trưởng Hứa vô cùng thư thái, ánh mắt ông ta nhìn hai người tràn ngập sự mong chờ.

"Yêu sớm có vô vàn tác hại, cho nên, chúng em cần đặt toàn bộ sự chú ý vào chuyện học tập." Trầm Nghiễm là người trả lời đầu tiên, nói xong, cậu ta còn bày ra dáng vẻ học sinh tốt, chính trực nữa chứ.

"Từ chối yêu sớm, lấy em làm đầu." Tô Trà tổng kết lại một câu vô cùng hoàn mĩ, vẻ mặt cô ngoan ngoãn, thoạt nhìn không giống người sẽ yêu sớm chút nào.

"Ừm, không tệ, không tệ. Vô cùng tốt, giác ngộ rất cao." Hiệu trưởng Hứa lại nâng cốc nước lên nhấp một ngụm, sau đó gật đầu cất tiếng: "Được rồi, hai em về phòng học đi thôi. Sắp tới vòng loại của cuộc thi toán học rồi, thầy hy vọng các em sẽ lấy được thành tích tốt."

"Dạ."

"Em sẽ cố gắng ạ."

Hai người một trước một sau rời khỏi văn phòng của hiệu trưởng, đợi hai người đi xa rồi, lúc này hiệu trưởng mới nhìn thấy Lý Tú Phương và Tống Minh vẫn đang ở văn phòng của mình, ông ta mới tức giận mở miệng: "Hai thầy cô còn đứng ở đây làm gì? Không có tiết à?"

"Tôi đi ngay đây." Tống Minh nói xong thì trực tiếp xoay người rời đi.

Lý Tú Phương thấy Tống Minh đã rời đi rồi, thì vội vàng chào hỏi hiệu trưởng Hứa rồi cũng nhanh chóng rời đi theo Tống Minh.

Đợi đám người đi hết rồi, hiệu trưởng Hứa mới âm thầm đắc ý.

Ôi chao, thấy chưa, ông ta vẫn thích hợp làm công tác giáo dục tư tưởng này hơn. Nhìn đi, hôm nay không phải thành công ngay tức thì đấy ư?

Về phần Trầm Nghiễm và Tô Trà yêu sớm, tất nhiên là cứ thế trôi qua.

Chỉ có một bức thư tố cáo, hơn nữa bức thư tố cáo này còn nặc danh, lại không có chứng cứ chứng minh người ta yêu sớm.

Thân làm hiệu trưởng, ông ta gọi người đến tận văn phòng mình để giải thích tình huống rồi, cả hai học sinh đều nhất trí và kiên quyết từ chối yêu sớm.

Cũng không biết ai nhà quá không có chuyện gì làm, tự nhiên lại đi viết thư tố cáo nặc danh, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi mà.

Sáng hôm đó có người nói Tô Trà và Trầm Nghiễm bị gọi đến văn phòng của hiệu trưởng, chiều hôm đó, radio của trường học đã bắt đầu làm sáng tỏ chuyện này.

Chuyện yêu sớm chỉ là một lời đồn vô căn cứ mà thôi, hi vọng các học sinh không tin tưởng cũng không tuyên truyền nữa, nhiệm vụ quan trọng trước mắt là tập trung vào chuyện học hành.

Một lời đồn nhảm đến cũng nhanh là đi cũng nhanh, thậm chí còn không chờ nó kịp lên men thì đã bị người khác dẫm c.h.ế.t rồi.

Thế nhưng, Tô Trà cảm thấy những lời đồn này sẽ không vô duyên vô cớ mà xuất hiện, sao lại đột nhiên có người tố cáo cô và Trầm Nghiễm yêu sớm là thế nào?

Tô Trà tự nhận nhân duyên ở trường học của cô cũng không tệ lắm, cho nên sau khi loại bỏ một vài đối tượng tình nghi, Tô Trà cảm thấy người đáng nghi nhất chính là... Tô Vận.

Tuy rằng Tô Trà không biết bản thân lại đắc tội Tô Vận chỗ nào rồi, thế nhưng Tô Trà cảm thấy chuyện này không thể cứ quên đi như vậy được.

Một tuần trôi qua, lại đến ngày cuối tuần được nghỉ, Tô Trà nhanh chóng thu dọn đồ đạc quay về nhà.

Tô Vận về đến nhà sớm hơn Tô Trà. Vừa vào đến cửa nhà đã thấy đôi mắt mẹ mình đỏ hoe, sưng húp, lòng Tô Vận lập tức căng thẳng, cô ta còn tưởng xảy ra chuyện gì rồi, cho nên vội vàng cất tiếng hỏi: "Mẹ, sao đôi mắt mẹ lại sưng thế này?"

"Không sao đâu, cơ thể mẹ có chút khó chịu ấy mà." Vương Quyên né tránh đáp.

Vương Quyên biết Tô Vận ghét nhất chủ đề sinh con trai này, cho nên Vương Quyên cũng không dám đề cập đến chuyện này ở trước mặt Tô Vận.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 89: Chương 89



Bởi vì nhà chú hai và nhà chú ba đều có con trai, cho nên mấy ngày nay trong lòng Vương Quyên không thoải mái chút nào, chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thôi là bà ta lại không nhịn được mà rơi nước mắt. Cứ vài ngày như thế, đôi mắt bà ta lập tức sưng thành quả đào.

Bà nội Tô đã quay về rồi, nhìn thấy thái độ của Vương Quyên như thế, bà cụ cũng hờ hững không quan tâm.

Dù sao thì bà cụ cũng đã nói gì đâu, tự Vương Quyên suy nghĩ nhiều, bà nội Tô cũng đâu còn cách nào nữa.

Trong lòng bà nội Tô vẫn còn nghẹn một cơn tức đây này.

Bà cụ quay về được hai ngày rồi, thế nhưng mỗi lần con dâu cả nhìn thấy bà cụ lại bày ra cái dáng vẻ như chuột thấy mèo vậy, giống như bà cụ là người xấu xa lắm ấy. Trong lòng bà cụ còn khó chịu hơn đây này.

"Mẹ, có phải có người bắt nạt mẹ hay không hả? Không phải con đã nói rồi ư, mẹ không cần thành thật như thế, ai bắt nạt mẹ, mẹ phải phản kháng lại luôn chứ." Tô Vận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn thấy đôi mắt sưng húp, đỏ hoe của mẹ mình, Tô Vận mất kiên nhẫn, hỏi thẳng: "Có phải thím hai lại bắt nạt mẹ không?"

"Choang." Một tiếng.

Hai người Tô Vận và Vương Tú Mi nghe thấy tiếng động này thì lập tức quay đầu lại nhìn, sau đó họ cùng nhìn thấy Vương Tú Mi vừa mới vào cửa nhà.

Mà bên chân của Vương Tú Mi còn một cái cuốc nằm chổng chơ do bà vừa ném xuống.

Vừa mới về đến nhà đã nghe thấy người ta nói mình bắt nạt người khác, Vương Tú Mi vừa phải ra đồng làm việc về, vốn trong lòng không thoải mái rồi, bây giờ vừa về đến nhà đã nghe thấy những lời này, sao mà bà ấy nhịn cho được?

"Tô Vận, cháu nói rõ ràng cho thím, thím bắt nạt mẹ cháu lúc nào hả? Thím ra đồng làm việc, vừa về đến nhà đã bị chụp cho một cái nồi lớn như thế này, thím còn lâu mới gánh nhé. Mấy ngày hôm nay, mẹ cháu cứ bày ra cái dáng vẻ tủi thân như bị người khác bắt nạt ấy, ai biết chị ta bị làm sao? Tự nhiên lại đổ cho thím bắt nạt chị ta?" Vương Tú Mi lớn giọng nói.

Chẳng lẽ trong cái nhà này, Vương Quyên là người duy nhất phải chịu tủi thân à? Bày ra cái dáng vẻ bị tủi thân cho ai xem?"

Còn nữa, Tô Vận vừa há miệng đã gán cho bà cái tội danh này, Vương Tú Mi bà chọc ai hả?

"Một cô gái như cháu học không giỏi thì thôi đi, chẳng lẽ trường học còn dạy cho cháu cách vu không cho trưởng bối à? Mẹ, mẹ phải phân xử công bằng chuyện này đấy, mấy ngày nay con ở nhà như thế nào, mẹ cũng thấy rồi đấy. Con bắt nạt chị dâu cả bao giờ?" Vương Tú Mi kéo bà nội Tô ra phân xử, vẻ mặt tỏ rõ, bà sẽ không để yên chuyện này đâu.

Bà nội Tô sầm mặt xuống, cất tiếng quát Tô Vận: "Tô Vận, nhanh nhận lỗi với thím hai cháu đi."

Nghe thấy những lời này của bà nội Tô, Tô Vận lập tức mất hứng. Nhất là khi nhớ lại những chuyện mà mình đã phải chịu đựng ở trường học, những oán hận tích tụ từng chút một trong lòng cô ta đột nhiên bộc phát hết ra ngoài.

"Bà nội, vì sao cháu phải xin lỗi? Tất cả mọi người trong nhà này đều ba phải vừa thôi. Trong nhà có việc gì cũng đều dồn hết cho cha mẹ cháu làm, chú hai và thím hai mỗi ngày tìm cớ lười biếng, bà cũng mắt nhắm mắt mở, giả vờ như không phát hiện ra.”

“Mỗi lần thím hai bắt nạt mẹ cháu, bà đều ba phải cho qua, bà bất công nó vừa thôi. Ba mẹ cháu làm việc mệt sống mệt chết, nhưng làm nhiều ăn ít, không phải chỉ vì không sinh được con trai thôi đấy ư?"

"Hơn nữa, ai nói cứ con trai lớn lên mới có tiền đồ? Lãnh đạo quốc gia chúng ta đã nói rồi, nam nữ bình đằng, phụ nữ cũng có thể gánh nửa bầu trời cơ mà. Cái tư tưởng trọng nam khinh nữ của bà chính là tư tưởng cũ, tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn nhà chú hai bắt nạt cha mẹ cháu. Những ngày tháng thế này không thể sống được nữa. Ở riêng!"

Hai chữ "ở riêng" vừa ra khỏi miệng, bầu không khí xung quanh thoáng im lặng lại.

Tô Trà vừa về đến cửa nhà, cũng nghe thấy Tô Vận khí phách rống to hai chữ "ở riêng", trong lòng cô thầm giơ ngón cái.

Trong mắt Tô Trà, mọi người không thể mãi sống chung với nhau được, mỗi gia đình đều có một tính cách, thói quen riêng, sống chung với nhau sẽ xô xát, tạo ra không ít mâu thuẫn. Hơn nữa, luôn có những thời điểm răng nanh cắn trúng đầu lưỡi mà.

Tục ngữ nói rồi, xa thơm gần thối.

Ở riêng, đây là chuyện sớm hay muộn thôi.

"Chát!" Bỗng nhiên, một tiếng tát giòn giã vang lên.

Những người khác đều đưa mắt nhìn qua, sau đó thì thấy Tô Vận che mắt, trợn tròn mắt không dám tin nhìn Tô Thắng Hoa.

Đúng rồi, cái tát vừa rồi, là do Tô Thắng Hoa tát Tô Vận.

Nhận thấy tầm mắt của mọi người, Tô Thắng Hoa cũng sửng sốt một lát rồi mới hoàn hồn lại được. Khi đối diện với tầm mắt của Tô Vận, trong lòng ông ta có chút hối hận.

Ông ta không nên đánh con, thế nhưng vừa rồi Tô Vận vô cùng quá đáng.

"Tô Thắng Hoa, sao anh lại đánh con? Anh điên rồi!" Vương Quyên tiến lên đẩy Tô Thắng Hoa ra, bảo vệ Tô Vận ra phía sau lưng mình.

"Tô Vận có nói sai gì đâu? Từ khi tôi gả vào nhà họ Tô các người đã thế rồi, ngày nào cũng làm mãi không hết việc, ngày nào tôi cũng mệt sống mệt chết, để hai đứa con gái của tôi chịu khổ theo, thế mà bây giờ anh còn dám đánh con gái tôi? Những ngày tháng thế này không sống nổi nữa. Ly hôn đi!"

Vừa rồi mới chỉ ở riêng thôi, bây giờ đã thành ly hôn rồi.

Vẻ mặt của Tô Thắng Hoa hiện rõ vẻ khó xử, ông ta mím môi không hé răng.

"Câm miệng hết đi. Những ngày tháng thế này rồi, mà còn kêu không sống nổi á?" Ông nội Tô quát lớn một tiếng, ánh mắt sắc bén của ông cụ đảo mắt nhìn qua người của nhà thằng cả ầm ĩ nãy giờ.

Coi như ông cụ đã nhìn rõ rồi. Gia đình thằng cả, cũng không phải chỉ có mỗi Tô Vận có suy nghĩ ở riêng. Đoán chừng, cũng chỉ có mỗi một mình thằng cả là không có ý định này thôi.

"Về phòng hết đi." Ông nội Tô cất tiếng, tất cả mọi người trong chi cả lập tức im lặng. Vương Quyên vội vàng kéo Tô Vận và Tô Diệp về phòng, Tô Thắng Hoa nhìn ông bà nội Tô muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói được gì cả, đành đi theo sau lưng mấy người Vương Quyên, cũng về phòng.

Thấy quậy ầm ĩ như thế này, Vương Tú Mi cũng có chút nghĩ mà thấy sợ. Bà vội vàng túm con gái, con trai, thuận tiện liếc mắt ra hiệu cho Tô Thắng Dân, bốn người cũng về phòng.

Ông bà nội Tô cũng không nói gì nữa, buồn bực quay về phòng của hai ông bà cụ.

Vương Tú Mi kéo con cái về phòng xong, thì lặp tức không nhịn được cất tiếng thì thầm với Tô Thắng Dân.

"Tô Thắng Dân, lần này nhà anh cả quậy một trận lớn như thế, thật sự là muốn ở riêng à?"
 
Back
Top Bottom