Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
412,602
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
thap-nien-chua-dien-tro-xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham.jpg

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tác giả: Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Cường, Điền Văn, Khác, Nữ Phụ, Hệ Thống
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Tiểu Tiểu Đích Hiểu

Thể loại: Truyện Nữ Cường, Điền Văn, Đô Thị, Trọng Sinh, Ngôn Tình, Nữ Phụ, Truyện Khác, Xuyên Không, Truyện Sủng, Huyền huyễn

Giới thiệu

Chúa diễn trò yêu kiều X Đại lão thô lỗ

Tô Trà là "chúa diễn trò" chuyên nghiệp, thâm niên một trăm năm, da trắng chân dài, dung mạo xinh đẹp, dáng người yêu kiều, giọng nói ngọt ngào.

Nhưng sau khi xuyên không, trở thành "cực phẩm nhà người ta", hết ăn lại nằm, kiêu ngạo bá đạo, là hòn đá lót đường trong cuộc tình của nam nữ chính, cuối cùng thành công tìm đường chết, bị chôn vùi trong khe suối.

Sau khi biết được nội dung truyện, Tô Trà gõ bảng đen vạch ra trọng điểm!

Thứ nhất: Lặng lẽ làm một quần chúng hóng hớt, tuyệt đối không dính vào việc xem mắt của nam nữ chính.

Kết quả ngày thứ hai xem mắt, bà mối tới tận nhà, nam chính chọn trúng cô!

Thứ hai: Điều kiện hữu hạn, tự học thành tài.

Học học thế nào mà bất ngờ chạy tận lên viện nghiên cứu quốc gia.

Thứ ba: Quăng lưới rộng thì vớt nhiều cá, mục tiêu cuối cùng, nuôi thành công cún con.

A... việc này chưa bắt đầu đã kết thúc rồi, trêu chọc phải một ông lớn nào đó, Tô Trà đành âm thầm giấu kỹ tâm tư riêng tự mình nuôi thành công cún con.

Sau đó, Tô Trà phát hiện ngoại trừ thiết lập nhân vật "chúa diễn trò", cô cũng có thể cân được thiết lập "cực phẩm".​
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 1: 1: Tô Nhị Nha



"Tô Nhị Nha tới rồi.

"Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên.

Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy.

Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần.

Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn.

Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này.

Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả.

Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của trẻ con toàn thôn.

Tô Trà đang đi trên con đường đất nhỏ, khi nghe thấy cái tên "Tô Nhị Nha" này, đôi mắt cô khẽ ngẩn ra vài giây, sau khi ngây người trong chốc lát, cô mới phản ứng lại.

Khụ khụ, hình như "Tô Nhị Nha" trong miệng thằng nhóc vừa rồi, hình như là đang nói cô ấy hả?Hu hu hu, cô thực sự không thể chấp nhận cái tên Tô Nhị Nha này một chút nào, may mà đó chỉ là biệt danh, còn tên thật của cô vẫn là Tô Trà.

Nếu không, cô thực sự muốn khóc chết luôn ấy chứ.

Tô Trà tỏ vẻ, trong lòng bảo bối khổ lắm, cô vẫn đang yên lành ngồi trong phòng thí nghiệm, sao chỉ trong một giây trước mắt tối sầm lại thôi, mà cô đã trở thành Tô Nhị Nha rồi?Cơ thể thay đổi, thế giới cũng thay đổi.

Tô Trà cẩn thận nhớ lại, cô nhớ rõ ràng là cô đã ngây người trong phòng thí nghiệm suốt hai ngày, vì nguyên nhân chế độ làm việc, nghỉ ngơi và ăn uống, Tô Trà cũng biết cơ thể mình có chút khó chịu, thế nên lúc ấy cô đang định rời khỏi phòng thí nghiệm.

Nhưng mà cô vừa đi được hai bước, thì trời đất rung chuyển, trước mắt cô tối sầm lại.

Đến khi mở mắt ra lần nữa, cô! đã biến thành Tô Nhị Nha rồi.

Tô Nhị Nha, tên thật là Tô Trà, người thôn Thanh Sơn, là con gái thứ hai của nhà họ Tô, năm nay mười sáu tuổi.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 2: 2: Xuyên Sách



Đến chỗ này được vài ngày, Tô Trà đã thăm dò được tình huống đại khái rồi.Thôn Thanh Sơn là một thôn nhỏ nằm ở phía Nam.

Thôn vô cùng nghèo, ba phía xung quanh đến có núi vây quanh, chỉ có một con đường rời khỏi thôn.

Hơn nữa, nếu muốn đi đến trấn trên gần nhất, cũng phải đi suốt nhiều tiếng đồng hồ.Gia đình là Tô Trà sống hiện nay là nhà họ Tô, gia đình đông người, cả người lớn và trẻ con có đến mười mấy người.Ông nội Tô - Tô Chấn Hưng, bây giờ đã ngoài sáu mươi tuổi rồi.Bà nội Tô - Lý Hồng Mai, lớn hơn bạn già ba tuổi.Ở thời đại của thế hệ trước, có một câu tục ngữ thế này, nữ hơn ba ôm gạch vàng.Dưới gối ông bà cụ có ba người con trai.Đứa con trai lớn nhất tên là Tô Thắng Hoa, con dâu cả là Vương Quyên.

Hai vợ chồng họ sinh được hai đứa con gái, đứa con gái lớn là Tô Diệp, năm nay mười tám tuổi, đứa con gái thứ hai tên là Tô Vận, năm nay mười sáu tuổi.Đứa con trai thứ hai tên là Tô Thắng Dân, con dâu thứ hai tên là Vương Tú Mi.

Đôi vợ chồng này sinh được một trai một gái, con gái Tô Trà năm nay mười sáu tuổi, con trai út Tô Bảo, năm nay mới bảy tuổi.Đứa con trai út tên là Tô Thắng Lợi, con dâu thứ ba tên là Lưu Mĩ Lan.Đứa con trai thứ ba này ít tuổi hơn hai người anh bên trên, năm nay cũng mới ngoài hai mươi tuổi.Năm ngoái vừa kết hôn, đầu năm nay, thím ba mới có thai, đã được hơn sáu tháng rồi, chắc khoảng hai, ba tháng nữa là sinh.

Về phần cái thai trong bụng là nam hay nữ, chuyện này đúng thật không biết được.Mà cơ thể Tô Trà đang xuyên vào bây giờ chính là đứa cháu gái thứ hai nhà họ Tô, lớn hơn đứa cháu gái thứ ba là Tô Vận hai tháng.Lớn hơn hai tháng không phải trọng điểm, trọng điểm là, sau khi Tô Trà làm rõ tình huống, thì cô phát hiện ra bản thân đã xuyên sách rồi.Đời trước, mỗi khi không phải thí nghiệm, hễ có thời gian rảnh, Tô Trà đều sẽ đọc tiểu thuyết trên internet để giết thời gian.Mà trước khi bắt đầu tiến vào phòng thí nghiệm, cô nhớ rõ mình có đọc một quyển tiểu thuyết niên đại, tên là "Trùng sinh - Cuộc phản công của đoàn sủng".Tên nữ chính của quyển sách này là Tô Vận, mà nữ chính có một người chị gái ruột tên là Tô Diệp.Còn có rất nhiều manh mối phù hợp với tình tiết trong truyện.Mà Tô Trà đúng là nữ phụ cực phẩm giống hệt nguyên tác, là cái loại nữ phụ bị nữ chính đánh cho vài cái bốp bốp ấy..
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 3: 3: Hối Hận



Dựa theo nội dung cốt truyện của nguyên tác, đời thứ nhất của Tô Vận vô cùng thê thảm, vì cha mẹ sinh liên tiếp hai đứa con gái, cho nên có rất nhiều người trong thôn thầm cười nhạo gia đình cô ta tuyệt hậu.Đời trước, chuyện gì cũng Tô Vận cũng phải làm, cô ta sống chẳng khác gì gia súc cả.Cô ta vô cùng hâm mộ Tô Trà nhà chú hai, mỗi ngày không những không cần làm gì hết, còn có thể mặc quần áo đẹp ra ngoài chơi.Tất cả mọi việc bẩn thỉu và mệt nhọc trong nhà đều ném hết cho cha mẹ của Tô Vận, còn chú hai, thím hai thì hết ăn lại nằm, rảnh rỗi lại mở miệng dỗ dành ông bà nội.Mười tám tuổi, Tô Vận bị người nhà ép buộc đi xem mặt Khương Triều Dương.

Khương Triều Dương là quân nhân, điều kiện gia đình anh ta ở nông thôn này cũng được xem như số một, số hai rồi.Khương Triều Dương nhìn trúng Tô Vận, thế nhưng Tô Vận lại chướng mắt Khương Triều Dương cao to, thô kệch.

Thế nhưng dưới sự thúc đẩy của người nhà, Tô Vận vẫn ờm ờ thỏa hiệp.Hai nhà Tô Khương nhanh chóng đính hôn.Thế nhưng nửa năm sau đó, trong một lần vào thành phố, Tô Vận vô tình quen biết một người đàn ông vô cùng dịu dàng và hài hước tên là Tống Thanh Phong, Tô Vận bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, cho nên đã bỏ trốn với Tống Thanh Phong.Nhưng sau đó, Tô Vận mới biết được Tống Thanh Phong là một kẻ lừa đảo, anh ta lười biếng hết ăn lại nằm.Thậm chí về sau Tô Vận còn bị Tống Thanh Phong bán cho đám buôn người, sau đó đám buôn người lại bán cô cho một ông già trong núi sâu.Tô Vận đợi trong núi suốt mười năm trời, Tô Vận ở trong núi, kêu trời trời không thấu, kêu đất, đất chẳng hay.Năm Tô Vận ba mươi hai tuổi là bước ngoặt của cuộc đời cô ta.

Cảnh sát tìm đến thôn, cứu tất cả những người phụ nữ bị lừa bán trong thôn ra ngoài.Tô Vận cũng được đưa ra ngoài, sau đó cô ta gặp được Khương Triều Dương mặc một bộ quân trang đứng ở cục cánh sát.

Dường như anh ta không hề thay đổi chút gì, thoạt nhìn không khác gì so với mười mấy năm trước.Nhưng mà cô ta thay đổi rồi.

Cô ta mới hơn ba mươi thôi, thế nhưng dáng vẻ lại giống như đã ngoài năm mươi vậy, là da vừa thô ráp vừa xuất hiện nếp nhăn.Trong một giây khi nghe người ta gọi Khương Triều Dương là "Thủ trưởng Khương" kia, Tô Vận vô cùng hối hận.Có phải nếu lúc trước cô ta không rời đi, liệu có phải bây giờ cô ta đã có thể đứng bên cạnh anh ta không?.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 4: 4: Chuyện Không Thể Thay Đổi



Tô Vận không có mặt mũi tìm về nhà cũ nữa, đành nhặt rác kiếm sống.

Nhưng vì cơ thể cô ta không tốt, cho nên cuối cùng Tô Vận kiên trì không được vài năm thì chết bệnh.Sau đó Tô Vận mở mắt ra, cô ta phát hiện mình đã sống lại năm mình tám tuổi.Nhờ có bàn tay vàng trọng sinh, Tô Vận bắt đầu nghịch tập, trở thành một đoàn sủng, một đường vả mặt đủ loại họ hàng cực phẩm, đi lên đỉnh cao nhân sinh.Tô Trà cảm thấy được, xuyên sách cũng không phải chuyện gì xấu.Thế nhưng, xuyên thành một nữ phụ cực phẩm bị nữ chính vả mặt bôm bốp, là một chuyện vô cùng quá đáng.Đời trước, tốt xấu gì cô cũng làm nhà nghiên cứu khoa học cơ mà, bây giờ lại trở thành một nữ phụ cực phẩm vô cùng nghèo túng, Giống như cái chết của cô hôm đó...!là chuyện không thể thay đổi vậy.Ngay khi Tô Trà đang cảm thán, thì phía sau cô truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Sau đó, Tô Trà cảm thấy bả vai mình bị người ta vỗ một cái."Trà Trà, sao con vẫn còn ngây người ở đây thế hả? Không phải bảo con về nhà nghỉ ngơi cho sớm ư, sao con đi chậm thế? Hôm nay nóng quá, đi nhanh lên một chút, chúng ta về nhà ăn cơm trưa.

Mẹ lén nghe bà nội con nói, hôm nay sẽ nấu canh trứng gà cho con nhóc Tô Vận kia, chúng ta đi nhanh lên một chút, để bà nội con chia cho con một ít."Tô Trà nhìn người phụ nữ trước mặt, không hé răng.Đúng rồi, người phụ nữ trước mặt này chính là bà mẹ hời của cô - đồng chí Vương Tú Mi."Này, con nhóc kia, mẹ đang nói chuyện với con đấy, con có nghe thấy không hả?" Vương Tú Mi nhìn đứa con gái ngốc đang ngẩn người nhìn chằm chằm mình, duỗi tay vỗ vỗ vào cánh tay con gái rồi lại nói: "Đi nhanh lên, đi chậm là không còn gì ăn đâu đấy.""Mẹ...""Sao thế, có phải con khó chịu ở đâu không?" Không đợi Tô Trà kịp lên tiếng, Vương Tú Mi đã cắt ngang lời cô.

Bà còn tiếp tục nhắc nhở cô: "Con nói xem, ông bà nội con cũng thật là, cơ thể của con vừa nhìn đã biết không có khiếu làm việc rồi, thế nhưng sao ông bà cụ lại nhất định phải bắt con xuống ruộng làm việc cơ chứ? Con nhóc Tô Vận kia cũng đâu phải ra đồng đâu, sao lại bắt con đi?""Đúng là bất công mà.

Trà Trà, không phải mẹ nói con đâu, nhưng con không thể thành thật như thế được? Về chuyện làm việc này, con phải học cha mẹ đây này, đây chính là một kĩ năng sống đó.".
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 5: 5: Tặng Không



Nhắc đến chuyện tìm cớ để lười biếng, Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân có kinh nghiệm vô cùng dày dặn, thế nhưng con gái lại thành thật đến mức này, Vương Tú Mi cảm thấy mình phải cẩn thận dạy lại cô.

Tô Trà nghe một đống kinh nghiệm mà bà mẹ già dốc lòng dạy cô, khóe miệng cô không khống chế được mà giật giật vài cái.

Chuyện này phải kể từ vài hôm trước.

Có một hôm, Tô Vận đột nhiên muốn trải nghiệm cuộc sống, nói cái gì mà người trẻ tuổi phải tích cực lao động gì gì đó, khiến cho ông bà cụ vô cùng vui vẻ.

Thế nên ngay ngày hôm sau, ông bà cụ ra lệnh bắt buộc cả nhà dù lớn hay bé, thì cũng đều phải ra đồng làm việc.

Cho nên, tất nhiên là nguyên chủ Tô Trà trốn không thoát, cô cũng phải đi làm.

Thế nhưng, nữ chính Tô Vận vừa ra đồng không được bao lâu, bà cụ đã đau lòng dẫn cô ta về nhà, còn cẩn thận lấy danh nghĩa là hai bà cháu họ về nhà chuẩn bị cơm trưa.

Kết quả là Tô Vận được ngồi nhà hưởng mát, còn "Tô Trà" ở ngoài đồng bị say nắng qua đời, cho nên Tô Trà đến từ hiện đại là cô đã xuyên qua.

Chờ đến khi Tô Trà mở mắt ra lần nữa, cô đã phỉ nhổ nguyên chủ một trận.

Tô Trà cũng không biết Tô Nhị Nha chân chính là đang ở đâu, có thể đã xuyên đến cơ thể ở thế kỉ hai mươi mốt của cô cũng không biết chứng.

Nếu thật sự như thế, Tô Nhị Nhà nên cẩn thận mà cảm ơn cô đi.

Phải biết rằng, tất cả thành quả mà cô cực khổ nghiên cứu, cực khổ phấn đấu, đều chắp tay tặng không cho Tô Nhị Nha rồi.

Ồi, không thể nghĩ nữa, càng nghĩ lại càng đau lòng.

"Trà Trà, có phải con vẫn còn choáng váng không? Nếu không mẹ về nhà đòi ông bà nội con bỏ tiền, chiều nay mẹ đưa con lên trấn trên khám bệnh nhé?" Khi Vương Tú Mi nói chuyện, đôi mắt bà đảo như lạc rang, vừa nhìn đã biết trong lòng bà nảy lên ý xấu rồi.

Khụ khụ, cái đó, đồng chí Vương Tú Mi sao có thể có ý xấu được cơ chứ? Không có khả năng!Bà đang tính toán, chiều nay đi lên trấn trên, thì thuận tiện ghé nhà chú ba ăn ké bữa cơm.

Chú ba làm việc ở bưu điện, vợ của chú ba cũng là người thành phố, ăn ké bữa cơm là chuyện nhỏ ấy mà.

Cho dù biết những tính toán nhỏ nhặt của mẹ già nhà mình, nhưng vừa nghe thấy muốn vào thành phố, nội tâm đáng xấu hổ của Tô Trà thế mà lại dao động.

Cái đó, đúng thật là cơ thể của cô vẫn có chút khó chịu.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 6: 6: Sa Đọa Rồi



Bây giờ, bây giờ lại đứng dưới ánh mặt trời...!Đầu cô có hơi choáng váng.Đúng vậy, cô choáng đầu.Khi về đến cửa của nhà họ Tô, còn chưa vào đến cổng, Vương Tú Mi đã lớn giọng gào lên."Mẹ ơi, nguy rồi, đã vài ngày rồi, thế mà Trà Trà nhà con vẫn không thoải mái, cũng không biết là bị làm sao nữa.

Mẹ, con định chiều nay xin mẹ chút tiền, đưa Trà Trà lên trấn trên khám xem thế nào.

Lỡ con bé mà thực sự có chuyện gì, con không sống nổi nữa mất.""Mẹ ơi, con đau ở thân, mẹ đau trong lòng đấy." Vương Tú Mi vừa nói, vừa bày ra dáng vẻ che ngực, trông vô cùng đau lòng.Bà cụ đứng ở trong nhà bếp, từ xa đã nghe thấy tiếng của Vương Tú Mi.

Bà cụ xoay người đi ra khỏi phòng bếp, vừa nhìn thấy hai mẹ con cô đứng trong sân, bà cụ đã nhíu mày.Đôi mắt của bà cụ đảo qua Vương Tú Mi, trực tiếp xem nhẹ diễn xuất khoa trương kia của Vương Tú Mi, tầm mắt bà cụ dừng trên người Trà Trà.Nhận thấy ánh mắt của bà cụ dừng trên người mình, đôi mày thanh tú của Tô Trà khẽ nhíu lại, cắn cắn đôi môi như cánh hoa...!Ách, ách, ách, cô khó chịu quá.Tô Trà tỏ vẻ: Lập tức, lập tức phối hợp với diễn xuất của mẹ hời nhà mình.Lại nói, gương mặt của Tô Trà xinh đẹp, thanh thuần, bây giờ khuôn mặt nhỏ nhắn kia khẽ nhăn lại, dáng vẻ khó chịu khiến người ta vừa nhìn đã thấy đau lòng rồi...Thật ra, giờ phút này, trong nội tâm của Tô Trà đang bày tỏ thế này:Cô thay đổi rồi, chỉ vì muốn đi lên thị trấn, mà cô đã trở thành một kẻ diễn xuất phô trương thế này.Cô...!Sa đọa rồi!Người đẹp thì luôn có đặc quyền, giờ phút này, bà nội Tô nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Tô Trà hiện rõ vẻ khó chịu, bà cụ vô thức mềm lòng."Mẹ ơi, mẹ đau lòng cho Trà Trà nhà chúng con với.

Trà Trà vẫn thường hay nói, trong nhà chúng ta, có bà nội là ngườu yêu thương nó nhất..."Nghe được tiếng gào khan của Vương Tú Mi, sắc mặt vừa mới hòa nhã được hai phần của bà nội Tô lập tức đanh lại, bà cụ tức giận quát: "Được rồi, được rồi, đừng có gào nước.

Nghe thấy tiếng con gào, người không biết còn tưởng rằng nhà chúng ta đang thịt lợn đấy.""Ha ha, mẹ, giọng con chỉ hơi lớn chút thôi mà, nhưng mà cũng đâu có thái quá như mẹ nói." Da mặt của Vương Tú Mi dày quen rồi, bị bà nội Tô nói thế, trong lòng bà cũng chẳng có cảm giác gì cả.Dù sao mục đích của bà đã đạt được rồi.

Nghĩ thế, Vương Tú Mi nháy mắt với con gái mình một cái..
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 7: 7: Muốn Làm Cái Gì Thì Làm Cái Đó



Tô Trà cũng phục rồi luôn, bà mẹ hời này của cô, đúng là lợi hại!"Vợ thằng hai, con lại đây, chuẩn bị nấu cơm trưa đi.

" Bà nội Tô ném lại một câu như thế, sau đó không thèm quay đầu lại, cứ thế đi thẳng vào nhà bếp.

Gương mặt của Vương Tú Mi suy sụp trong nháy mắt, trong lòng bà đang cân nhắc xem mình có nên chạy trốn không.

Thế nhưng bà lại lo lằng nếu mình trốn đi, cơm trưa sẽ không có phần bà, thế nên, Vương Tú Mi đành chậm rãi lê bước đi đến phòng bếp.

Ôi chao, thất sách quá, sớm biết thế thì sau khi nói xong, bà quay người về phòng luôn cho rồi.

Chỉ chốc lát sau, trong nhà bếp truyền đến âm thanh dạy bảo của bà nội Tô.

"Vợ thằng hai, con làm gì thế hả? Dầu không mất tiền mua à, con đổ nhiều như thế làm gì?""Dừng, dừng, dừng, Vương Tú Mi, con đừng đổ nước chứ! ""Vương Tú Mi, con nói xem, con ăn thì không thiếu miếng nào, thế nhưng làm thì chẳng làm được cái gì nên hồn.

Ngoại trừ ăn ra, con còn làm được cái gì nữa hả?"Trận chiến được kết thúc bằng câu nói cuối cùng của bà nội Tô, sau đó Tô Trà vẫn đang đứng trong sân chưa kịp về phòng, nhìn thấy bà mẹ già của mình mặt mày xám xịt rời khỏi phòng bếp.

Gương mặt Vương Tú Mi tràn ngập vẻ ấm ức, bà tiến đến trước mặt Tô Trà, kéo cô đi về căn phòng của chi thứ hai.

"Cạch.

" Một tiếng, cánh cửa đóng lại.

Trong giây phút khi cửa vừa đóng lại kia, gương mặt của Vương Tú Mi lập tức thay đổi, hiện rõ sự vui vẻ.

Bà quay đầu nhìn đứa con gái ngốc đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra kia, Vương Tú Mi lại bắt đầu truyền đạt kinh nghiệm cho cô.

"Con gái ơi, mẹ nói cho con nghe này, những việc ở phòng bếp ấy, nếu có thể không làm thì con đừng làm, bởi vì nếu con làm nhiều rồi, quen với công việc này rồi, thì con sẽ phải làm mãi đấy.

Vào bếp, con đổ nhiều dầu một chút, cho dù nấu cái gì con cũng cứ hãy đổ thêm một chút nước vào.

Nếu thật sự không được, con cứ làm mẻ một cái bát, đảm bảo con sẽ bị đuổi khỏi phòng bếp ngay lập tức cho mà xem.

"Nói đến đây, Vương Tú Mi nở một nụ cười rạng rỡ, thoạt nhìn dáng vẻ kinh nghiệm đầy mình.

"Mẹ, chiều nay chúng ta lên thị trấn, có thể đi dạo một vòng rồi mới quay về không?" Tô Trà không quá để ý đến tiết học của mẹ mình, toàn bộ lực chú ý của cô đều dồn hết lên chuyện này rồi.

"Đi chứ, con gái muốn làm cái gì thì làm cái đó.

" Vương Tú Mi vung tay lên, duyệt.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 8: 8: Biết Đau Lòng Cho Cha



Hơn mười hai giờ trưa, ngoại trừ cặp vợ chồng trẻ nhà thằng ba, thì những người khác đều đã về nhà.

Mọi người quây quần, vây quanh một chiếc bàn vuông nhỏ đến độ có chút đáng thương.Trên bàn vuông bày những món mà trưa hôm nay sẽ ăn, có một chậu cháo ngô, một đ ĩa dưa chuột thái mỏng, một đ ĩa dưa muối...!Hết rồi.Bà nội Tô lấy một cái môi lớn, khua khoắng lạch cạch vài cái, trong bát của mỗi người đều có nửa bát cháo ngô.Tô Trà bưng cháo ngô lên, nuốt từng miếng, từng miếng nhỏ xuống.

Ôi, cháo ngô này cũng thơm thật đấy.Mà những người ở bên cạnh Tô Trà lại hình thành sự tương phản rõ rệt với Tô Trà, cả đám đều và lấy và để, đổ cháo ngô vào miệng.

Nửa bát cháo ngô lập tức biến mất, chỉ còn lại mỗi cái bát không.Người ăn xong đầu tiên vẫn là đồng chí Vương Tú Mi, chỉ thấy bà giơ tay ra, lau miệng một cách phóng khoáng, sau đó cười hì hì nói với bà nội Tô."Mẹ, con ăn cơm xong rồi, mẹ lấy tiền cho con đi.

Con đưa Trà Trà đi sớm một chút, thì lúc về mới có thể về sớm được.""Hai người đi đâu?" Không đợi bà nội Tô lên tiếng, Tô Thắng Dân đã lên tiếng hỏi rồi.Trong mắt ông chỉ thiếu điều viết bốn chữ "Anh cũng phải đi" lên nữa thôi."Trà Trà có chút khó chịu, em định đưa con lên trấn trên khám xem thế nào..."Vương Tú Mi còn chưa nói xong, Tô Thằng Dân đã nghiêm túc lên tiếng:"Hai người các em đi, không có đàn ông đi theo thì không an toàn cho lắm.

Bỏ đi, anh vẫn luôn biết không thể dựa vào Vương Tú Mi em rồi mà.

Vậy đi, anh đưa hai mẹ con lên trấn trên, có đàn ông đi theo cũng tiện chăm sóc và bảo vệ hai người hơn."Tô Thắng Dân trực tiếp quyết định chuyện này."Con đi cái gì mà đi? Đi làm gì? Chẳng lẽ ngoài ruộng không cần người làm việc à? Không cho con đi." Bà nội Tô vừa nhìn thấy Tô Thắng Dân như thế là bà cụ biết ngay tính toán nhỏ nhặt của ông rồi, bà cụ xụ mặt mắng một câu."Mẹ, dáng vẻ của Trà Trà nhà con xinh đẹp như thế, nhỡ đi ra ngoài một chuyện lại xảy ra chuyện gì thì sao? Con chỉ có một đứa con gái đó mà thôi, con...""Con câm miệng!" Một tiếng quát nghiêm khắc vang lên.Tất cả mọi người không dám hé răng nữa, đều lén nhìn về phía ông nội Tô.Câu vừa rồi, là do ông nội Tô nói.Nhìn thấy vẻ mặt của ông nội Tô, h@m muốn sống sót của Tô Thắng Dân trỗi dậy, ông lập tức cười ha hả sửa lời:"Cha, con không đi nữa, con chỉ đùa một chút thôi mà.

Trong ruộng còn nhiều việc như thế, con phải làm việc nữa.

Chút nữa con sẽ làm nhiều một chút, cha làm ít một chút.

Cha thấy đấy, vẫn là đứa con trai như con biết đau lòng cho cha...".
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 9: 9: Tự Lực Cánh Sinh



"Con không đi, chắc chắn không thể đi.

""Con phải ở nhà làm việc.

"Tất cả mọi người trong gia đình đều nghe Tô Thắng Dân nói nhảm, họ đã quen với miệng lưỡi trơn tru của Tô Thắng Dân rồi.

Dù sao đi nữa, toàn thân của Tô Thắng Du, có mỗi cái miệng của ông là khiến cho người ta yêu thích mà thôi.

Ông toàn nói một đằng làm một nẻo, lúc làm việc, ông có thể biểu diễn cho người ta xem ba trăm sáu mươi cách trốn việc.

Đồng chí Tô Thắng Dân, co được dãn được.

Mặt nóng dán mông lạnh, ông nội Tô không thèm để ý đến ông, thế nhưng Tô Thắng Dân vẫn có thể bày ra gương mặt tươi cười, hớn hở.

Tô Trà yên lặng quan sát một lúc lâu, trong lòng âm thầm bội phục.

Tục ngữ nói quá đúng mà, không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa.

Cô và cặp cha mẹ hời này, đúng là! Quá hợp!Tô Trà tổng kết kinh nghiệm: miệng cha mẹ, có thể dỗ quỷ!Kết thúc bữa cơm trưa, bà nội Tô đưa cho Vương Tú Mi mười đồng tiền, sau đó Vương Tú Mi đến cái đầu cũng không thèm quay lại, dẫn con gái đi thẳng ra cửa, hoàn toàn phớt lờ tầm mắt đau khổ và đáng thương của Tô Thắng Dân và đứa con trai út Tô Bảo.

Tô Thắng Dân: Vợ, anh cũng muốn đi.

Tô Bảo đáng thương: Mẹ, con là con mẹ mà, mang theo con với.

Đồng chí Vương Tú Mi tỏ vẻ: Không nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy gì hết.

Hai người đàn ông cao lớn như thế, sao có thể suốt ngày bám đuôi phụ nữ được cơ chứ?Cho nên, hai người thành thật ở nhà ra đồng làm việc đi!Con đường đất nhỏ ngoằn ngoèo, Tô Trà đi theo sau lưng mẹ già, gương mặt cô bị mặt trời phơi đến đỏ bừng, mồ hôi ướt đẫm cổ và đầu tóc cô.

Cô cảm giác như mình giống như một miếng thịt nước vậy, chính là cái loại thịt nướng béo ngậy kia ấy.

Nóng quá!Nhưng mà lúc này lại không có xe lên thị trấn, người trong thôn đều ra đồng làm việc hết rồi, ai rảnh mà chạy lên thị trấn như họ đâu.

Cho nên, tự lực cánh sinh đi thôi.

Đi khoảng một tiếng bốn mươi phút, hai mẹ con Tô Trà mới lên đến thị trấn.

Khi được tận mắt nhìn thấy trấn trên, trong lòng Tô Trà cảm nhận được sự chênh lệch vô cùng to lớn.

Hôm nay trời nóng nực, cho nên trấn trên cũng không có nhiều người.

Những tòa nhà xám xịt, bụi bặm, mặt đường gập ghềnh, có vài ổ gà còn lộ rõ bùn đất.

"Con gái, chúng ta đến trạm xá trước, chúng ta kiểm tra một chút.

" Vương Tú Mi nói, sau đó dẫn Tô Trà đi đến một trạm xá.

.
 
Back
Top Bottom