Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 711: Chương 711



Chu Vĩnh Tân nhìn thoáng qua gian nhà giữa bên kia, không thấy Lương Đức Lợi và Tần Sơn Hoa đi ra, trong lòng anh ta thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta cảm thấy sỡ dĩ lần trước Lương Thanh Cúc dám đánh anh ta, là do có cha mẹ và anh em họ của chị ấy chống lưng.

Bây giờ không có những người đó ở đây, anh ta lại là một người đàn ông, sợ gì mấy người phụ nữ cơ chứ? Chu Vĩnh Tân vừa nghĩ như thế, thắt lưng lại thẳng hơn nhiều.

"Tiểu Ngọc đâu? Tôi đến đón Tiểu Ngọc về nhà, cha của con bé vẫn còn đây này, sao có thể để con bé sống ở nhà bà ngoại được? Nếu người ngoài biết thì có mà cười chết." Chu Vĩnh Tân càng nói càng cảm thấy mình có lý.

Từ khi anh ta và Lương Thanh Cúc ly hôn, Tiểu Ngọc vào họ khẩu nhà họ Lương, được nuôi dưỡng ở nhà họ Lương đến nay, cả gia đình Chu Vĩnh Tân bị không ít người chê cười.

Chu Vĩnh Tân bị vợ trước đánh, lại bị người ta đánh lén, phải nằm trên giường tận nửa tháng.

Bởi vì bị vợ trước hành hung trước mặt mọi người, lại còn bị vợ trước ly hôn, cho nên Chu Vĩnh Tân mới xấu hổ trốn tránh trong nhà.

Nhưng không phải anh ta không biết gì về lời đồn đãi này, bởi vì bà Chu ở nhà mắng suốt một ngày một đêm, mà em trai anh ta cũng cảm thấy phiền khi mỗi lần ra khỏi nhà đều bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nên cũng không thích về nhà nữa.

Nhưng mà tránh được mùng một không tránh được mười lăm, mấy ngày tết này họ vẫn luôn phải gặp gỡ người khác. Chỉ trong mấy ngày tết này thôi, ai mà đến nhà anh ta đều phải dạy dỗ nhà anh ta vài câu.

Da mặt mẹ anh ta đủ dày, cho dù trong lòng có tức giận đến đâu thì cũng không phản bác lại, nhưng đột nhiên lại xảy ra một chuyện, khiến cho Chu Vĩnh Tân không thể không đến đây đón Tiểu Ngọc về.

Lương Thanh Cúc nghe được lời nói không biết xấu hổ của Chu Vĩnh Tân thì tức đến bật cười:

"Anh đang nói cái chó gì thế? Tiểu Ngọc đã vào hộ khẩu nhà họ Lương chúng tôi rồi, bây giờ con bé là người nhà họ Lương tôi, có quan hệ gì với nhà họ Chu các người thế? Cút nhanh cho tôi, nếu không tôi không khách khí với anh nữa đâu."

Chuyện Tiểu Ngọc vào sổ hộ khẩu nhà họ Lương đã truyền khắp Hạ Lâm Truân rồi, Chu Vĩnh Tân tất nhiên biết muốn Tiểu Ngọc về nhà anh ta không phải chuyện dễ dàng.

Anh ta nói: "Vậy cô cũng theo tôi về nhà đi, tôi cũng đâu thể không có vợ đúng không? Bây giờ cô có hai con đường, hoặc là cô theo tôi về nhà, hoặc là cô đưa Tiểu Ngọc cho tôi để tôi đón con bé về."

Lời này vừa dứt, mấy người đều biết đằng sau chắc chắn có chuyện gì đó mờ ám. Lương Thanh Mai lùi về phía sau mấy bước, đi vào phòng bếp lấy gậy.

Ngu Thanh Nhàn nhớ đến tính cách của hai mẹ con nhà họ Chu ở đời trước, ánh mắt cô lập tức trở nên lạnh như băng.

"Chu Vĩnh Tân, đừng nói với tôi là anh đã hứa gả Tiểu Ngọc cho người ta rồi nhá?" Lương Thanh Cúc sống ở nhà họ Chu nhiều năm như vậy rồi, lúc đầu bà Chu không dám đối xử tệ với chị ấy, ít nhất hòa khí ngoài mặt vẫn có.

Nhưng từ khi chị ấy sinh Tiểu Ngọc đến nay, sắc mặt của bà Chu lập tức thay đổi, đối xử với Tiểu Ngọc vô cùng không tốt.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 712: Chương 712



Ở thời đại này, chuyện trọng nam khinh nữ cũng không phải hiếm gặp, cũng có khối người giống bà Chu kia. Như bà cụ Lương chẳng hạn, không phải bà ta cũng là người vô cùng trọng nam khinh nữ đấy ư?

Bởi thế nên Lương Thanh Cúc cảm thấy chuyện đó cũng không sao cả, chị ấy cũng không chờ một ngày nào đó Tiểu Ngọc sẽ được bà Chu thừa nhận.

Làm một nạn nhân của trọng nam khinh nữ, Lương Thanh Cúc biết, một người trọng nam khinh nữ đột nhiên đối xử tốt với con gái hoặc cháu gái, vậy nhất định là có mưu đồ.

Hai người ở bên cạnh nhau được hai năm, mãi cho đến mấy ngày trước khi Lương Thanh Cúc bị Chu Vĩnh Tân đánh, Lương Thanh Cúc mới biết chuyện trước Chu Vĩnh Tân, bà Chu còn sinh được hai đứa con gái.

Nhưng trong hai đứa con gái này, có một đứa vừa sinh ra đã bị bà Chu dìm vào hố phân.

Có một người được nuôi đến lúc năm tuổi, nhưng cái năm Chu Vĩnh Tân lên hai thì đã bị rơi xuống nước mất rồi, sống không thấy người c.h.ế.t không thấy xác.

Khi Lương Thanh Cúc và Chu Vĩnh Tân vẫn còn đang hẹn hò, bà Chu còn từng kể khổ với chị ấy nữa cơ chứ, nói cái gì mà số của bà ta không tốt, không sinh được con gái, bà ta nhất định sẽ coi chị ấy như con gái ruột.

Lúc ấy Lương Thanh Cúc vẫn còn ngây thơ nên bị bà ta làm cho cảm động, nhưng bây giờ chỉ cần nghĩ lại thôi Lương Thanh Cúc đã thấy ghê tởm rồi.

Nhắc đến chuyện chị ấy phát hiện ra bà Chu có hai đứa con gái thì cũng khá trùng hợp. Nửa đêm hôm đó, bỗng nhiên chị ấy bị đau bụng dữ dội, lúc đi vệ sinh thì có đi ngang qua trước phòng bà Chu, chị ấy nghe được âm thanh của một người phụ nữ trẻ tuổi.

Người phụ nữ trẻ tuổi kia cầu xin bà Chu, cầu xin bà Chu cho cô ta một con đường sống, cho cô ta một chút tiền.

Lúc trước bà ta có thể vứt bỏ đứa con gái này, tất nhiên sẽ không muốn tiêu một đồng tiền nào lên người cô ta cả, cuối cùng bà Chu bị uy h**p, mới không tình nguyện lấy tiền ra.

Cả đêm hôm đó Lương Thanh Cúc không ngủ được, chưa đợi chị ấy suy nghĩ ra cách ứng phó thì đã bị Chu Vĩnh Tân đánh rồi, vì thế Lương Thanh Cúc lợi dụng chuyện này trực tiếp ly hôn.

Bởi vì Lương Thanh Cúc vẫn luôn nhớ những gì mà Lương Đức Lợi đã nói với chị ấy.

Lương Đức Lợi nói, cho dù ở bất cứ tình huống nào, người bán con gái đều là súc sinh, loại người này đã mất hết nhân tính rồi, nếu gặp được người như thế thì phải tránh xa ra, nếu không cho dù trời mưa cũng sẽ bị loại người này liên lụy bị sét đánh.

Sau khi ly hôn, không phải Lương Thanh Cúc chưa từng nghĩ nói chuyện bà Chu bán con gái ra ngoài.

Nhưng thứ nhất là chị ấy không có chứng cứ, thứ hai chị ấy cũng không biết cô con gái kia bây giờ đang ở đâu, tên là gì, sống thế nào...

Hơn nữa, người dân làng tận mắt chứng kiến đứa con gái thứ hai của bà Chu bị nước cuốn trôi, bà Chu còn đuổi theo một đoạn dài cơ mà.

Lúc ấy, khi chứng kiến khuôn mặt tuyệt vọng của bà Chu, dân làng còn thổn thức mãi không thôi. Cho nên cho dù chị ấy nói ra thì cũng chẳng có ai tin cả.

Lương Thanh Cúc cũng vô cùng ích kỉ, vất vả lắm chị ấy và con gái mới cách xa hố lửa nhà họ Chu kia, chị ấy không muốn mọi chuyện phức tạp thêm.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 713: Chương 713



Nếu không phải hôm nay Chu Vĩnh Tân đến đây, Lương Thanh Cúc nhất định sẽ giấu chặt chuyện này trong bụng.

Chu Vĩnh Tân im miệng không nói: "Không phải. Tiểu Ngọc đâu, cô nhanh mang Tiểu Ngọc ra đây, chúng tôi phải về nhà."

Chu Vĩnh Tân lướt qua mấy chị em họ, gọi với vào trong nhà: "Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc, cha đến rồi, con mau theo cha về nhà nào."

Chu Vĩnh Tân mới gọi được hai tiếng, Lương Đức Lợi đã nghiêm mặt từ nhà giữa đi ra, Chu Vĩnh Tân vừa nhìn thấy Lương Đức Lợi thì giống như gà bị bóp cổ vậy, những lời đang nói dở cứ thế bị mắc trong cổ họng.

Người trong làng nghe được âm thanh của Chu Vĩnh Tân đều đi ra hóng hớt, có người bây giờ mới ăn cơm, còn cầm cả bát cơm ra vừa ăn vừa hóng.

Chu Vĩnh Tân không còn sợ bị người khác vây xem nữa, anh ta còn đang mong có nhiều người đến hơn đây này.

Anh ta tin rằng mọi người đều sẽ đứng về phía anh ta, dù sao thì anh ta và Lương Thanh Cúc cũng ly hôn rồi, cô lại bế con anh ta về nhà mẹ đẻ, bây giờ anh ta đến đón con về nhà mình thì có gì sai đâu?

Quả nhiên, sau khi nghe Chu Vĩnh Tân kể rõ đầu đuôi sự việc, người trong làng đến hóng hớt đều lên tiếng ủng hộ anh ta, còn có người khuyên Lương Thanh Cúc.

"Thanh Cúc à, tôi thấy cô cứ để Chu Vĩnh Tân bế Tiểu Ngọc về đi. Cô vẫn còn trẻ mà, mới hơn hai mươi tuổi thôi, ngày tháng sau này còn dài. Cô để Tiểu Ngọc theo cha nó, sau này cô tái giá cũng không có con cái trói buộc nữa, vẫn còn nhiều người muốn cưới cô kia kìa."

Giống như những lời mà Lý Tiểu Hương kia nói vậy, phụ nữ chỉ cần còn một hơi thở thì sẽ có đàn ông muốn cưới về.

Nhưng mang theo con nhỏ thì không giống như thế nữa.

Ở thời đại này, chẳng có nhà ai giàu có cả, không có người đàn ông nào muốn nuôi con giúp người khác.

Những người muốn nuôi con giúp người khác đều không có ý tốt, chẳng hạn như một trong số những người đến hỏi cưới Lương Thanh Cúc trước khi chị ấy còn chưa đi học y, anh ta không ngại Lương Thanh Cúc dẫn theo con nhỏ, nhưng anh ta hi vọng sau này Tiểu Ngọc lớn sẽ gả cho con trai anh ta.

Lúc người kia đưa ra yêu cầu này còn vô cùng tự tin, vẻ mặt chắc chắn như Lương Thanh Cúc sẽ đồng ý vậy.

Anh ta còn khuyên Lương Thanh Cúc, nếu thế thì mẹ ruột cũng là mẹ chồng, con dâu vừa là con gái, thân càng thêm thân.

Người đó vẫn không bị đánh đuổi ra khỏi nhà, cũng là do người nhà họ Lương hiền lành.

Lương Thanh Cúc và Ngu Thanh Nhàn đồng thời nhớ đến cái điều kiện tự cho là thông minh kia, lại kết hợp với những gì Chu Vĩnh Tân vừa nói, đáp án sinh động hiện ra trước mặt.

Ánh mắt Lương Thanh Cúc đỏ lên, chị ấy tiến về phía Chu Vĩnh Tân.

"Chu Vĩnh Tân, mẹ anh đúng thật không phải là người. Tiểu Ngọc mới bao nhiêu tuổi hả? Con bé còn chưa được bốn tuổi nữa, vẫn chưa nói sõi, mẹ anh đã hứa gả con bé cho người khác? Anh đúng là súc sinh mà, uổng cho anh được sinh ra với hình hài con người, anh đúng là không biết xấu hổ."

Lương Thanh Cúc chỉ trách trước khi bản thân bị mù, sao lại nhìn trúng tên súc sinh như Chu Vĩnh Tân cơ chứ.

Lúc trước, cha cũng đâu phải dẫn mỗi một mình Chu Vĩnh Tân đến trước mặt chị ấy đâu, chị ấy chọn đi chọn lại, thế nào lại chọn trúng đồ khốn nạn này?
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 714: Chương 714



Chu Vĩnh Tân bất ngờ không kịp phòng bị, bị Lương Thanh Cúc cào một vết, khi anh ta muốn đáp trả thì lại thấy Lương Đức Lợi đang như hổ rình mồi.

Khi anh ta còn chưa biết nên làm gì thì đã nghe thấy âm thanh bàn tán của người dân Nhị Lý Truân, Chu Vĩnh Tân lập tức cảm thấy lúng túng.

Ở thời đại này, mọi người đều bài xích người ngoài. Nếu anh ta dám đánh Lương Thanh Cúc ở đây, chắc chắn anh ta sẽ không thể lành lặn rời khỏi Nhị Lý Truân.

"Đồ đàn bà điên nhà cô buông ông đây ra, ông đây không muốn phí thời gian nói mò với cô, nhanh buông tay ra." Lương Thanh Cúc không buông, còn đánh ác hơn, Lương Thanh Mai đưa gậy cho chị ấy.

Lương Thanh Cúc nhận lấy rồi quật về phía Chu Vĩnh Tân, có kinh nghiệm của lần trước nên chị ấy đánh vô cùng thuận tay.

Chu Vĩnh Tân bị đánh cho chạy trối chết.

Lúc này, Đõ Tử Danh mới vội chạy về nhà.

Còn chưa vào cửa anh ta đã nghe thấy tiếng của Lương Thanh Mai rồi, lại nhìn thoáng qua người bị đánh đang lẩn trốn khắp nơi kia, anh ta thở phải nhẹ nhõm, vội vàng đi về phía Lương Thanh Mai: "Tra được rồi, tra được rồi."

"Chuyện gì?"

Đỗ Tử Danh hít một hơi rồi nói: "Anh vừa hỏi được tin tức chỗ anh em của anh, Chu Vĩnh Tân và quả phụ họ Vương ở Vương Gia Truân gian díu với nhau, quả phụ Vương có một đứa con trai tám tuổi, nhưng bị tật ở chân, còn có bệnh về đầu óc. Không biết cô ta nghe được tin Chu Vĩnh Tân ly hôn với vợ từ đâu, cô ta nói với Chu Vĩnh Tân là cô ta sẽ nguyện ý gả làm vợ anh ta, điều kiện duy nhất là để Tiểu Ngọc kết hôn với con trai cô ta."

"Chu Vĩnh Tân đồng ý rồi, còn thu sính lễ mà quả phụ Vương đưa cho anh ta nữa."

Đỗ Tử Danh vừa dứt lời, vẻ mặt của người vừa khuyên Lương Thanh Cúc nên để con về với cha nó lập tức thay đổi. Bà ta xì một tiếng khinh miệt, lưu loát nhận lỗi với Lương Thanh Cúc.

"Hổ dữ còn không ăn thịt con, đúng là tôi kiến thức nông cạn thật, lần đầu tiên tôi thấy người làm cho ném con gái mình vào hố lửa cơ đấy."

Cũng có không ít người vì lễ hỏi kếch xù nên mới gả con gái mình ra ngoài, nhưng họ đúng là chưa từng nghe ai nói nhà ai gả con gái từ khi nó còn bé tí thế này đâu.

Nói lời khó nghe một chút thì đứa bé mới được có bốn tuổi, còn không biết có nuôi sống được không, Chu Vĩnh Tân làm thế thì đúng là không bằng súc sinh mà, đến súc sinh còn biết phải bảo vệ con mình.

Chịu sự ảnh hưởng của bà Chu nên thái độ của Chu Vĩnh Tân đối với con gái vẫn luôn không tốt, phần lớn thời gian anh ta đều coi thường Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc lớn đến thế này rồi nhưng số lần anh ta bế con bé đếm được trên đầu ngón tay.

Trước kia Lương Thanh Cúc cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, bởi vì ở thời đại này phần lớn những ông bố đều như thế, muốn tìm một người đàn ông giống cha chị ấy vừa biết chăm lo cho gia đình, vừa yêu thương con cái, đúng là nằm mơ nói mớ mà.

Lương Thanh Cúc tự nhận bản thân không có vận may giống Tần Sơn Hoa, cho nên chị ấy chưa bao giờ hi vọng xa vời.

Đời Ngu Thanh Nhàn hận nhất là những người bán con gái, Chu Vĩnh Tân đúng là khiêu khích trúng giới hạn của cô rồi, Lương Đức Lợi cũng chỉ tiếc không thể đi lên đánh cho Chu Vĩnh Tân một trận.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 715: Chương 715



"Đánh anh ta." Không biết là ai bỗng nhiên hô lên một tiếng, đám người ngứa mắt Chu Vĩnh Tân đều ùa lên, đè Chu Vĩnh Tân xuống đất đánh cho một trận.

Lương Thanh Cúc bị đám người chen ra ngoài.

Đúng lúc quan trọng thì Thẩm An Quốc đi đến, anh ta nhìn thấy đám người đánh nhau thành một đoàn thì vội vàng kêu dừng lại.

Đám người đang đánh hăng say liếc nhìn anh ta một cái, cuối cùng cảm thấy vẫn nên nể mặt trưởng thôn mới nhậm chức này, nên đành dừng tay lại.

Trên đường đến đây, Thẩm An Quốc đã biết được nguyên nhân Chu Vĩnh Tân bị đánh. Anh ta cũng cảm thấy Chu Vĩnh Tân đáng đánh, nhưng không được, bây giờ là xã hội pháp trị, nếu còn tiếp tục đánh sẽ xảy ra mạng người mất.

"Được rồi, đừng đánh nữa, tôi đã gọi cho đồn công an ở trấn trên báo án rồi. Đợi chút nữa công an sẽ đến thôi, Chu Vĩnh Tân nhận tiền của người ta, lại bán đứa con gái nhỏ tuổi ra ngoài, đây là phạm pháp, các người đánh c.h.ế.t anh ta thì sẽ phải ngồi tù đấy, không đáng."

Mọi người vừa nghe thấy phải ngồi tù thì không dám tiếp tục ở lại đây nữa, mỗi người một câu rồi tìm cớ rời đi.

Đám người không tham dự đánh nhau thì tiếp tục xem náo nhiệt.

Lương Thanh Cúc đứng bên cạnh lau nước mắt, Lương Thanh Mai và Ngu Thanh Nhàn ở cạnh an ủi chị ấy.

Công an nhận được báo án đến rất nhanh, đi theo họ còn có người của hội liên hiệp phụ nữ, theo lý mà nói, người của hội liên hiệp phụ nữ đến đây bảo vệ đứa bé.

Sau khi biết được người bị bán là cháu gái ngoại của Tần Sơn Hoa, ánh mắt của cán bộ hội liên hiệp phụ nữ nhìn Chu Vĩnh Tân lập tức thay đổi.

Gan thật, dám bán con cháu của cán bộ, đúng là không muốn sống nữa mà.

Chuyện mua bán bé trai bé gái bị cấm tuyệt đối, cho dù Chu Vĩnh Tân là cha ruột cũng không được phép bán.

Chuyện đến nước này rồi Chu Vĩnh Tân mới cảm thấy sợ hãi, sau khi biết được mình sẽ phải ngồi tù, Chu Vĩnh Tân bị dọa đến choáng váng rồi, liên tục giải thích với Lương Thanh Cúc.

Anh ta liên tục nói là do anh ta tức giận Lương Thanh Cúc đòi ly hôn với anh ta, mà anh ta lại nhớ con gái cho nên mới nói mấy lời đó, mục đích chỉ là để hù dọa thôi, không phải sự thật.

Nghe những lời cầu xin tha thứ của anh ta, đến mày Lương Thanh Cúc cũng lười nhíu lại.

Mà loại chuyện này công an cũng sẽ không nghe lời biện giải của một phía, mà cần phải điều tra cẩn thận. Đợi chút nữa họ phái người đi hỏi thăm một chút không phải đều biết rõ ư?

Công an nghiêm mặt giải Chu Vĩnh Tân đi.

Bọn họ vừa đi, đám người xem náo nhiệt cũng lập tức rời đi, có thể trong vài tháng tiếp theo, chuyện này nhất định sẽ trở thành đề tài bàn tán trong thôn.

Lương Thanh Cúc vào nhà giữa, Tần Sơn Hoa đang bế Tiểu Ngọc ngồi trên kháng. Trong một giây Lương Thanh Cúc nhìn thấy Tiểu Ngọc, cuối cùng chị ấy cũng không thể nhịn được nữa, chị ấy tựa vào tường khóc thành tiếng.

Tiểu Ngọc vẫn còn bé nên con bé không hề biết mẹ mình khóc vì lý do gì, con bé nhìn Lương Thanh Cúc, trong mắt tràn ngập sự ngây thơ.

Nhìn Lương Thanh Cúc đang khóc rống, lại nhìn Tiểu Ngọc không hiểu chuyện, nước mắt Tần Sơn Hoa cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa.

Lương Thanh Mai đang mang thai, là thời điểm đa sầu đa cảm nên cũng khóc theo. Ngu Thanh Nhàn cảm thấy lòng mình nặng trịch, mũi cô lên men, nước mắt cũng đảo quanh hốc mắt, Lương Đức Lợi cũng lén quay lưng đi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 716: Chương 716



Sau khi Lương Thanh Cúc khóc xong thì về phòng mình, chị ấy chốt cửa lại ngẩn người trong phòng, cho dù mọi người gọi thế nào cũng không mở cửa ra.

Ngu Thanh Nhàn đứng một lúc lâu mà vẫn không thấy chị ấy mở cửa, cô dùng thần thức dò xét một vòng quanh phòng, thấy Lương Thanh Cúc đang im lặng nằm trên kháng, lòng cô thoáng buông lỏng ra.

Tạ Bá Dung vội vàng chạy đến, mái tóc ngắn của anh ấy vì chạy vội mà bị gió thổi loạn.

Sau khi anh ấy biết Lương Thanh Cúc nhốt mình trong phòng, cho dù gọi thế nào cũng không mở cửa thì cảm thấy vô cùng sốt ruột, anh ấy cũng không quan tâm những người khác nghĩ gì về họ nữa.

Anh ấy tiến lên đập cửa: "Thanh Cúc, là tôi, mở cửa đi."

Sau khi Lương Thanh Cúc nghe được tiếng của Tạ Bá Dung thì cũng không có phản ứng gì, mãi đến khi Tạ Bá Dung gọi lần thứ ba, chị ấy mới xuống kháng mở cửa ra.

Tạ Bá Dung vào phòng, Lương Thanh Cúc đứng cạnh cửa nghĩ ngợi một lát, cuối cùng cũng không đóng cửa nữa.

Ngu Thanh Nhàn kéo Lương Thanh Mai vào nhà giữa, rất nhanh sau đó Lương Đức Lợi cũng chắp tay sau đ.í.t đi vào.

"Cô ba, con nói xem, chị gái con và bác sĩ Tạ rốt cuộc có quan hệ gì thế?" Lương Đức Lợi vừa thấy Tạ Bá Dung nhất quyết phải tiến lên gõ cửa phòng của Lương Thanh Cúc, Lương Thanh Cúc lại chỉ mở cửa cho một mình Tạ Bá Dung thì hai mắt ông trợn tròn lên.

Tạ Bá Dung đến nhà ông không ít lần, nhưng chưa một lần nào ông nhìn ra Tạ Bá Dung lại có loại tâm tư này với con gái ông.

Ngu Thanh Nhàn lắc đầu: "Con cũng không biết hai người họ thế nào nữa, đợi chút nữa chị cả đi ra xem chị ấy nói thế nào."

Hành động này của hai người Lương Thanh Cúc không khác gì tuyên bố với thiên hạ cả, Ngu Thanh Nhàn biết cả hai người không có ý định kết hôn, cô cũng rất tò mò tiếp theo đây Lương Thanh Cúc và Tạ Bá Dung sẽ làm gì.

Lương Đức Lợi cũng không hỏi lại nữa, Tần Sơn Hoa ngồi trên kháng lại thở dài một hơi, nếu đổi một thời điểm khác, khi biết bác sĩ Tạ thích con gái nhà mình, nhất định bà sẽ vui đến nhảy cẫng lên, nhưng sao lại cố tình là hôm nay cơ chứ.

Bây giờ cho dù điều kiện của Tạ Bá Dung ưu tú như thế nào, Tần Sơn Hoa cũng không thể vui mừng nổi.

Mãi cho đến chạng vạng, Tạ Bá Dung và Lương Thanh Mai mới rời khỏi phòng.

Sau khi Tạ Uẩn nhận được tin nhắn mà Ngu Thanh Nhàn gửi qua hệ thống thì cũng vội vàng chạy đến.

Trong thời gian này anh không hề rảnh rỗi chút nào, ngày mùng ba Tết anh đến đội địa chất, trùng hợp là có một lãnh đạo đội địa chất an ủi họ.

Đến lúc đi về, cho dù có khởi động thế nào thì xe vẫn không thể nổ máy, cảnh vệ đi theo lãnh đạo là thành viên của đội sửa xe, nhưng anh ta sửa một lúc lâu rồi mà xe vẫn không thể hoạt động trở lại.

Tạ Uẩn đứng quan sát một lúc lâu thì chủ động ra trận, lãnh đạo không quá am hiểu về việc sửa xe, trong đoàn vẫn còn một đống việc cần ông ta quay về xử lý, lại thấy trời sắp tối đen rồi, cho nên lãnh đạo đành mang tâm tình chữa ngựa c.h.ế.t thành ngựa sống đồng ý.

Dù sao thì Tạ Uẩn vẫn có chút năng lực, anh đụng chỗ này một cái lại đụng chỗ kia một cái, cuối cùng không biết làm thế nào, rất nhanh xe đã có thể khởi động được.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 717: Chương 717



Lãnh đạo vô cùng vui mừng, trước khi đi khen Tạ Uẩn hết câu này đến câu khác.

Ở vùng đất hoang phương bắc có rất ít nhân tài am hiểu về máy móc cơ khí, khi năng lực của Tạ Uẩn được truyền đến trụ sở trung đoàn, lãnh đạo trung đoàn hỏi thăm rõ ràng về Tạ Uẩn, rồi điều anh đến bộ phận máy móc nông nghiệp.

Trong trung đoàn của bọn họ có không ít máy kéo, đám máy kéo đó chính là tài sản của quốc gia, năm đó họ phải dùng giá cao mua từ bên Nga Xô Viết về.

Mà trung đoàn của họ lại vừa chuyển đến nông thôn chưa lâu, đội lái máy kéo có không ít người, nhưng đội sửa chữa máy kéo lại chẳng có mấy ai.

Đối với sản phẩm máy kéo do nội địa sản xuất ra thì còn có người biết sữa chữa, nhưng sản phẩm máy kéo đến từ ngoại quốc này, mấy chữ viết đều là chữ nước ngoài, mọi người thật sự không hiểu.

Tạ Uẩn lên kế hoạch thể hiện tài năng của mình trong bộ máy móc nông nghiệp, ngay ngày hôm sau anh đã nghiên cứu những chiếc máy kéo được mua từ Nga Xô Viết không thể sử dụng được kia.

Sau nhiều ngày hết tháo ra lại lắp vào, cuối cùng một chiếc máy kéo mới toanh xuất hiện trước mặt mọi người.

Chiếc máy kéo được Tạ Uẩn lắp ráp lại này, ngoại trừ vẻ ngoài có chút chênh lệch với máy kéo trong nước thì các bộ phận, công năng khác đều giống y hệt máy kéo trong nước.

Chuyện này kinh động đến nhóm lãnh đạo, sau khi thí nghiệm, Tạ Uẩn lại càng bận rộn hơn. Không tính hôm nay, trước đó anh và Ngu Thanh Nhàn đã nửa tháng không được gặp mặt nhau rồi.

Nhưng mà liên lạc giữa hai người lại không hề bị gián đoạn, họ coi đoạn đối thoại trên hệ thống thành QQ và wechat của đời sau, có chuyện gì lớn đều phải lên đó thông báo với nhau một tiếng.

Hệ thống không muốn ăn cẩu lương của hai người họ, nên không thèm xuất hiện trước mặt họ.

Cơm tối do Ngu Thanh Nhàn nấu, Tạ Uẩn lấy cớ xuống bếp giúp đỡ, mấy người Tần Sơn Hoa cũng có ý định tạo không gian riêng cho hai người họ nên không hề ngăn cản.

Khi đến phòng bếp, Tạ Uẩn mới hỏi Ngu Thanh Nhàn đầu đuôi sự việc vừa trải qua.

Hai người đều là những người đã quen nhìn qua sóng to gió lớn, nhưng mỗi lần nhắc đến những loại chuyện như này, hai người đều im lặng.

Đồ ăn đều do Tạ Uẩn xào, trong lúc đợi đồ ăn chín, Tạ Uẩn xoa xoa đầu Ngu Thanh Nhàn:

"Được rồi, được rồi, đừng nghĩ nữa. Chẳng qua chúng ta cũng chỉ là người bình thường mà thôi, giống như muối bỏ biển vậy. Làm tốt chuyện mình muốn làm, bảo vệ người mà mình bảo vệ và sống thật nghiêm túc là đủ rồi. Chúng ta cũng đâu phải người giải cứu thế giới đâu, không thể cứu hết tất cả mọi người được."

Tất nhiên Ngu Thanh Nhàn hiểu đạo lý này rồi.

Cô thở dài một hơi, không biết vì sao bỗng nhiên cô lại nhớ đến một câu hot trend ở đời sau.

Rõ ràng cuộc sống của mình rối như lông gà rồi, mà vẫn như cũ không thể nhìn thấu được khó khăn của nhân gian.

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy những lời đó rất đúng.

Sau khi nấu cơm nước xong, cuối cùng Lương Thanh Cúc và Tạ Bá Dung cũng đi ra.

Nhìn ra được hai người trò chuyện cũng khá vui vẻ, trên mặt Lương Thanh Cúc còn thấp thoáng nụ cười, không khí vốn căng chặt đột nhiên thả lỏng, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ và Tiểu Ngọc cùng nhau quậy tung nhà.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 718: Chương 718



Trên bàn cơm, Tạ Bá Dung cũng thản nhiên gắp một đũa rau cho Lương Thanh Cúc, Lương Thanh Cúc nhìn đồ ăn trong bát một lúc lâu, cuối cùng vẫn gắp lên ăn.

Tạ Bá Dung thở phào nhẹ nhõm.

Tần Sơn Hoa vốn muốn hỏi quan hệ hiện tại của hai người thế nào, nhưng lời nói đến bên miệng lại bị bà nuốt về, vẫn không hỏi ra.

Quên đi, con cháu đều có phúc của con cháu, bà không nên hỏi nhiều.

Ban đêm, hai anh em Tạ Bá Dung đều không ở lại, hai người xuyên màn đêm đi về.

Tần Sơn Hoa nằm trên giường, lăn qua lộn lại như cái bánh rán vậy, mãi đến nửa đêm mới ngủ.

Sáng hôm sau, Tần Sơn Hoa thức dậy hấp chút điểm tâm, sau đó mặc vào bộ quần áo có thể diện nhất của mình đi lên trấn trên.

Bà đã nghĩ kĩ rồi, cái chức chủ nhiệm hội phụ nữ này bà phải làm cho tốt, bà muốn khiến cho Chu Vĩnh Tân ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến chuyện bán con gái nữa.

Thời gian như hoa trôi trên dòng nước, chỉ chớp mắt đã qua hơn nửa năm rồi.

Phong trào Tứ Thanh đúng hạn mà đến, cả nước đều trải qua một cuộc cách mạng vô cùng mạnh mẽ. Cuối cùng Ngu Thanh Nhàn cũng chờ được kết cục của Cố Hạo Lâm.

Cục An ninh Quốc gia lần theo manh mối mà Cố Hạo Lâm cung cấp, mất nửa năm giăng lưới, cuối cùng cũng một mẻ bắt gọn những đặc vụ do phần tử địch phái đến.

Cố Hạo Lâm bị phán tử hình, trước khi chết, anh ta yêu cầu gặp mặt Lương Hồng Ngọc.

Lúc này, Lương Hồng Ngọc đang bị nhốt trong căn cứ nghiên cứu bí mật nhất của quốc gia, hơn mười nhà khoa học hàng đầu trong nước và các quân nhân ưu tú nhất ngày đêm quan sát những biến động trong cơ thể của cô ta, không ngơi nghỉ một giây phút nào cả.

Mãi đến tháng thứ ba sau khi bị bắt, mối liên hệ giữa Lương Hồng Ngọc và hệ thống vận may đã bị chặt đứt, nhưng Lương Hồng Ngọc cũng không vì thế mà được thả tự do, cô ta vẫn bị thẩm vấn như trước.

Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu ngồi trong phòng thẩm vấn rồi, dáng vẻ hiện tại của Lương Hồng Ngọc khác hoàn toàn dáng vẻ cô ta lần đầu tiên bị bắt. Nếu nói khi vừa bị bắt xong, cô ta vẫn là một đại mỹ nhân, thì bây giờ cho dù cô ta đi đến đâu cũng sẽ không bị người ta chú ý.

Không đến nỗi xấu, nhưng cũng chỉ là một người bình thường không có chút nổi bật nào.

Vì không có giá trị đau khổ và giá trị vận may nuôi dưỡng nên ngũ quan của cô ta dần dần thay đổi, đôi mắt to mà cô ta vẫn hằng kiêu ngạo cũng biến mất không chút dấu vết.

Sau đó khuôn mặt trứng ngỗng của cô ta cũng dần biến dạng thành vuông vức, xương hàm cũng dài ra, răng nanh trắng noãn thẳng hàng cũng không còn nữa.

Lúc hệ thống vận may kia bị cưỡng chế tách khỏi cơ thể cô ta, dáng người quyến rũ của cô ta, vốn cao một mét sáu tám cũng bị thu nhỏ lại. Các nhà khoa học từng đo cho Lương Hồng Ngọc, bây giờ cơ thể cô ta chỉ cao một nét năm mươi thôi.

Diện mạo của cô ta bây giờ giống Lý Tiểu Hương mười phần.

Bây giờ Lương Hồng Ngọc cũng không dám soi gương để nhìn mặt mình nữa.

Lòng cô ta như tro tàn.

Người thẩm vấn bắt đầu buổi phỏng vấn, sau khi viết con số thể hiện đây là lần thứ mấy Lương Hồng Ngọc tiếp nhận phỏng vấn, anh ta bắt đầu hỏi theo lệ.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 719: Chương 719



Vốn nghĩ lời khai cũng không khác lắm so với những lần phỏng vấn trước, nhưng suy nghĩ của người phỏng vấn sai rồi, lần này lời khai của cô ta khác hoàn toàn trước kia.

Ngu Thanh Nhàn và Lương Thanh Cúc rời khỏi trường thi, họ đang tham gia cuộc khảo sát bác sĩ do bộ y tế chủ trì, dưới sự đề cử vô cùng nhiệt tình của Tạ Bá Dung và lãnh đạo trấn trên, Ngu Thanh Nhàn và Lương Thanh Cúc lấy được hai slot.

"Thanh Nhàn, em thi thế nào?"

Ánh mắt của Lương Thanh Cúc bình thản, trên mặt loáng thoáng ý cười. Chỉ cần nhìn mặt chị ấy là Ngu Thanh Nhàn có thể đoán ra, Lương Thanh Cúc thi không tệ lắm.

"Những câu làm được thì đều làm rồi, còn có vài câu em không biết làm."

"Chị cũng thế." Hai chị em nhìn nhau cười, kéo tay nhau đi về khách sạn, chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc về nhà.

Đi ba ngày rồi, hai chị em vô cùng nhớ nhà.

Trên đường về, hệ thống đã lâu không thấy bỗng xuất hiện.

Nó nói: "Lương Hồng Ngọc khai rồi, đúng như những gì mà chúng ta nghĩ, cô ta trọng sinh. Chẳng qua cô ta cuộc sống trước khi trùng sinh của cô ta khác với những gì mà hệ thống cướp đoạt vận may kia miêu tả, cũng khác với những gì mà chúng ta được biết."

Cuộc sống trước khi được trọng sinh của Lương Hồng Ngọc cũng không tệ lắm. Năm cô ta mười sáu tuổi, cha cô ta hứa gả cô ta cho một người đàn ông ba mươi tuổi.

Vận may của Lương Hồng Ngọc không tệ, tuy người đàn ông kia dáng vẻ có chút xấu xí, tuổi cũng lớn, nhưng đối xử rất tốt với cô ta.

Từ khi cưới cô ta về, anh ta vẫn luôn kính trọng và cưng chiều cô ta, mỗi lần cô ta đến tháng, ngay cả q**n l*t mà người đàn ông kia cũng giặt giúp cô ta cơ mà.

Theo lý mà nói, Lương Hồng Ngọc nên cảm thấy đủ rồi, nhưng mà lòng người vẫn luôn thích so sánh.

Cô ta so sánh với mấy cô em họ của cô ta, cô ta cảm thấy cuộc sống của mình là thảm nhất.

Cuộc sống của cô ta kém nhất trong đám chị em họ, so với mấy người chồng của chị em họ, chồng của cô ta cũng xấu nhất, lớn tuổi nhất, còn không có năng lực nhất, con cái sinh ra cũng không có tiền đồ gì cả, không có cửa mà so sánh với người khác.

Lâu ngày, Lương Hồng Ngọc liền thay đổi. Cô ta hận chồng mình, hận đám chị em họ có cuộc sống tốt hơn cô ta kia.

Một ngày khi cô ta năm mươi tuổi, cô ta nhặt được một miếng ngọc bội.

Nửa đêm tỉnh giấc cô ta đã trùng sinh lại khi còn bé, còn được trói định với hệ thống vận may, đồng thời còn có nhiều thêm một cái ngọc bội, ngọc bội kia giống y hệt cái ngọc bội mà cô ta nhặt được năm cô ta năm mươi tuổi.

Nhưng không biết khâu nào xảy ra vấn đề, ngọc bội đã quên mất chuyện nó bị cô ta nhặt được, nó vẫn cứ tưởng cô ta chỉ là một đứa bé tám tuổi.

Lương Hồng Ngọc năm mươi tuổi - người đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, sau khi phát hiện chuyện này thì cô ta giấu kín chuyện mình trọng sinh, ngụy trang bản thân thành một bé gái tám tuổi.

Dưới sự dẫn dắt của hệ thống vận may, cô ta từng bước đi đến ngày hôm nay.

Chuyện trói định Lương Thanh Nhàn trở thành chất dinh dưỡng để hệ thống vận may cướp đoạt cũng nằm trong kế hoạch của Lương Hồng Ngọc.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 720: Chương 720



Sở dĩ Lương Đức Thắng tham ô cũng nhờ có cô ta dẫn dắt. Lương Hồng Ngọc vốn tưởng cuộc đời này của cô ta nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, mà đời này mấy chị em họ vẫn luôn khiến cô ta phải ngước nhìn ở đời trước kia nhất định sẽ khốn khổ, thất bại, cũng sẽ trở thành tảng đá dưới chân cô ta.

Lương Hồng Ngọc nhìn người thẩm vấn, thản nhiên nói:

"Tối hôm qua tôi mơ một giấc mơ, trong mơ tôi rất thành công. Sau khi tôi trói buộc Lương Thanh Nhàn không bao lâu, rất nhanh sau đó gia đình của Lương Thanh Nhàn đã xảy ra chuyện, Cố Hạo Lâm đổ tội tham ô lương thực lên người Lương Đức Lợi, sau khi Lương Đức Lợi bị điều đến nông trường cải tạo không bao lâu thì chết. Ông ta c.h.ế.t chưa được bao lâu thì vợ ông ta cũng chết."

"Có chút đáng tiếc, đồ ăn mà vợ ông ta nấu cũng không tệ lắm, đời này đồ ăn ngon nhất là tôi từng nếm thử là do Tần Sơn Hoa làm."

"Các người có tò mò kết cục của chị em Lương Thanh Nhàn không? Tôi nói cho các người nghe nhé, chị cả của Lương Thanh Nhàn bị chồng của chị ta hành hung đến chết, chị hai của cô ta bị mẹ chồng và chị dâu hợp tác với nhau khiến cô ta phải nhảy sông tự vẫn."

"Lương Thanh Nhàn thì bị bộ trưởng bộ vũ trang ở trấn trên nhìn trúng. Ông ta đúng là một tên b**n th** mà, chuyên môn coi việc tra tấn phụ nữ thành niềm vui. Lương Thanh Nhàn rơi vào tay ông ta, cũng có khác gì rơi xuống địa ngục đâu.”

“Quan trọng nhất là hai thằng con trai của bộ trưởng bộ vũ trang cũng b**n th** nốt, sau khi họ nhìn thấy dáng vẻ của hai đứa em gái của Lương Thanh Nhàn, không những cưỡng h.i.ế.p hai đứa nó, mà còn gọi thêm người đến cưỡng h**p. Hai đứa kia cũng thật thảm."

"Đáng lắm, mấy người đó đáng phải chịu cuộc sống thảm hại như thế. Ai bảo đời trước bọn chúng coi thường con trai tôi, các người không biết đời trước chị em cô ta đáng hận đến mức nào đâu, chẳng qua con tôi chỉ lấy vài đồng của chúng thôi, thế mà lại bị mấy chị em cô ta mắng, mắng đến độ con tôi khóc lên."

"Loại phụ nữ như họ đáng phải chịu cuộc sống như thế."

"Các người có biết cuộc sống của tôi thế nào không hả? Các người chắc chắn rất tò mò đúng không? Cuộc sống của tôi tốt lắm, chồng của Lương Thanh Nhàn trở thành chồng tôi, tuy rằng anh ta không đủ dịu dàng săn sóc, nhưng anh ta có tiền, có quyền. Vì bận rộn công việc mà hằng năm anh ta đều không về nhà, tôi cũng không cảm thấy trống trải."

"Bởi vì trong tay tôi có tiền mà, có dạng đàn ông nào mà tôi không tìm được đâu? Mấy người đều biết Cố Hạo Lâm rồi đúng không, anh ta đó, vì tôi mà cả đời không kết hôn. Chỉ cần tôi có việc cần anh ta, chỉ cần tôi ngoắc ngoắc ngón tay thôi, anh ta sẽ chạy lại, giống như chó vậy."

"Các người không biết đời trước nữa anh ta có dáng vẻ gì đâu. Anh ta nhất kiến chung tình với Lương Thanh Nhàn, mãi cho đến khi Lương Thanh Nhàn già đi, c.h.ế.t rồi, mà anh ta vẫn chưa quên được cô ta."

"Nghe đến đây, các người đã cảm nhận được sự vô năng của các người chưa? Cố Hạo Lâm là gián điệp nhiều năm như thế, thế mà đến già còn lên được chức bộ trưởng bộ y tế của thành phố Thượng Hải.”

“Anh ta c.h.ế.t sớm hơn tôi, anh ta lại không có con nên tất nhiên tài sản của anh ta sẽ để lại hết cho đứa con trai hai mươi tuổi của tôi rồi, các người nói xem có buồn cười không?"
 
Back
Top Bottom