Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 691: Chương 691



Trong đống quà cảm ơn của Tạ Uẩn có một con gà mái, Tần Sơn Hoa không phải người thích chiếm hời của người khác, bà thịt gà cho vào hầm, thả thêm vài câu nấm mà bà hái được trên núi hồi mùa thu.

Lại xào thêm vài đĩa thức ăn nữa, Lương Đức Lợi cũng lấy rượu của ông ra. Bữa cơm này, cả khách và chủ đều vui vẻ, đến tận khi lên đèn mới dừng lại.

Bốn người đàn ông đều uống hơi nhiều rượu, nên không thể đi về được, họ đều thống nhất ngủ lại với Lương Đức Lợi, kháng ở phương bắc đủ lớn, bốn người đàn ông nằm mà vẫn còn rộng rãi.

Kháng được đốt nóng hầm hập, trong bốn người đàn ông thì có hai người vừa lên kháng đã ngáy khò khò rồi. Hôm sau khi thức dậy, bọng mắt của Tạ Bá Dung và Tạ Uẩn đều đen xì.

Sáng hôm sau, họ ăn cơm sáng xong mới rời đi, trước khi đi, họ còn chào Lương Đức Lợi và Tần Sơn Hoa là chú, thím.

Lương Đức Lợi rất thích mấy người trẻ tuổi này, cảm thấy những người này rất hợp gu ông, nên ông cũng đối xử với họ như con cháu trong nhà, trước khi đi còn cứ dặn họ mãi, nếu khi nào rảnh thì cứ đến chơi.

Tạ Bá Dung và Trương Minh Huy có đến thường xuyên hay không thì Tạ Uẩn không biết, dù sao thì chắc chắn anh sẽ đến thường xuyên.

Ba người đi rồi, Tần Sơn Hoa lại vào bếp bận việc, mấy người Ngu Thanh Nhàn ngồi trong vườn chơi. Tiểu Tứ ở lại bếp, dán sát vào tai Tần Sơn Hoa thì thầm.

"Mẹ, con phát hiện người có dáng vẻ tốt nhất trong ba người đến nhà chúng ta ăn cơm kia, thường hay nhìn lén chị ba của con."

Hôm qua ăn cơm Tiểu Tứ đã nhìn thấy rồi, tối đó con bé đã muốn nói cho Tần Sơn Hoa biết, nhưng mà con bé lại ngủ quên mất.

Sáng nay khi ăn sáng con bé lại quan sát thêm một chút, thấy những phát hiện ngày hôm qua của con bé cũng không phải ảo giác, Tạ Uẩn thật sự nhìn chị ba của con bé.

Người vừa đi thì Tiểu Tứ đã không chờ được nữa.

Tần Sơn Hoa ngẩn người: "Thật à? Con không nhìn lầm chứ?"

Tiểu Tứ vỗ vỗ bộ n.g.ự.c nhỏ của mình vang lên từng tiếng: "Con lừa mẹ làm gì."

Tiểu Tứ nói xong thì rời đi, để lại Tần Sơn Hoa tự suy xét trong phòng bếp.

Hôm qua Tạ Uẩn đã nói tình huống gia đình của anh rồi, cha mẹ đều mất cả, họ hàng thân thiết cũng chỉ có duy nhất gia đình của Tạ Bá Dung thôi, mà cả gia đình Tạ Bá Dung cũng mất hết rồi, chỉ còn mỗi một mình Tạ Bá Dung.

Hai người họ đến vùng đất hoang phương bắc này là muốn an cư lập nghiệp ở đây, không có ý định quay về nữa.

Hôm qua nhắc đến vấn đề này, Tạ Uẩn còn nói, nếu tình cảm tốt anh còn có thể ở rể, đối với chuyện con cái mang họ ai, cha mẹ anh cũng không quá cố chấp.

Làm gì có người phụ nữ nào không thích đàn ông dáng dấp đẹp trai, Tạ Uẩn có diện mạo đẹp trai, Tần Sơn Hoa vừa nhìn đã cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Bà thử tưởng tượng cảnh anh và cô bà nhà mình đứng chung một chỗ, đúng là xứng đôi vừa lứa.

Nhưng kết quả thế nào, Tần Sơn Hoa còn phải quan sát thêm đã.

Lúc trước bọn họ bị ngớ ngẩn mới gả cô ba nhà mình cho Cố Hạo Lâm, bây giờ họ phải cẩn thận hơn mới được, không thể phạm sai lần như lần trước nữa.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 692: Chương 692



Hơn nữa, đây cũng chỉ là phán đoán của bà, biết đâu do Tiểu Tứ nhà bà nhìn nhầm thì sao? Nghĩ thế, lòng cuồng nhiệt của Tần Sơn Hoa cũng bình tĩnh lại.

Bà quyết định chôn chặt chuyện này xuống đáy lòng, không có việc gì thì sẽ không nói với người khác.

Sau khi rửa sạch bát đũa thì Tần Sơn Hoa về phòng, Ngu Thanh Nhàn đi đến trước mặt Tần Sơn Hoa: "Mẹ, không phải ông ngoại cho mẹ một quyển sách thuốc ư? Mẹ cho con mượn với."

Lúc cha của Tần Sơn Hoa còn trẻ từng đến tiệm thuốc làm học trò vài năm, sau này chiến tranh xảy ra, ông mượn sách thuốc của thầy về nhà đọc. Ông dựa vào số tiền hái thuốc bán để cưới vợ sinh con, cũng dựa vào năng lực này mà nuôi lớn mấy đứa con.

Vài năm trước, ông nhờ người sao chép quyển sách kia thành vải quyển, đưa cho mỗi đứa con một quyển.

Đám đời sau có học hay không thì ông không quan tâm, ông giữ lại cũng chỉ muốn có cái mà kỉ niệm thôi.

Bây giờ cha của Tần Sơn Hoa đã qua đời nhiều năm rồi, Tần Sơn Hoa rất quý trọng quyển sách mà cha đưa cho bà, những lúc nhớ cha bà sẽ lấy ra để xem, sau khi xem xong thì lại khóa vào tủ cất đi.

Ngu Thanh Nhàn biết Tần Sơn Hoa quý trọng quyển sách đó như nào, nên cô cũng chỉ hỏi một câu thôi.

Cô đã nghĩ kĩ rồi, ở niên đại này không thể buôn bán, kinh doanh được, cô lại không muốn làm ruộng, ở đây lại chưa có công xưởng gì, chức vị của công tiêu xã ở trấn trên đã sớm bị người khác chiếm hết từ lâu rồi, vốn không còn chỗ nữa.

Ngu Thanh Nhàn càng nghĩ, càng cảm thấy nếu muốn được sống thoải mái thì phải biết một kĩ năng gì đó.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Ngu Thanh Nhàn quyết định trở thành một thầy lang.

Bác sĩ ấy mà, cho dù ở thời đại nào thì nghề này cũng vô cùng khan hiếm nhân tài. Trước khi trạm y tế được xây dựng ở thôn, người trong thôn muốn khám bệnh đều đi đến trấn trên, vừa mất thời gian vừa tốn tiền của.

Sau khi trạm y tế được xây dựng, nếu không phải bất đắc dĩ thì mọi người đều không muốn đến khám bệnh.

Hơn nữa, Tạ Bá Dung đã nói, bệnh viện đang được xây dựng, nếu bệnh viện được xây dựng xong, những trạm y tế này sẽ không còn tác dụng gì nữa, bác sĩ và y tá đều phải đến bệnh viện làm việc.

Đến lúc đó, chắc chắn nhân viên y tế sẽ càng thiếu hơn bây giờ nhiều.

Đến lúc đó, Ngu Thanh Nhàn sẽ có nơi dụng võ.

Mà Ngu Thanh Nhàn vốn muốn nghiên cứu theo hướng phụ khoa và nhi khoa.

Nguyên nhân của chuyện này bắt nguồn từ những gì mà Lương Thanh Cúc nói với cô hôm trước.

Từ khi sinh Tiểu Ngọc đến nay, cơ thể của chị ấy vẫn luôn không được tốt lắm, mấy chuyện kinh nguyệt không đều thì đều là bệnh cũ rồi, ngoài ra chị còn hay đi tiểu rắt, những tật xấu này đều là sau khi sinh con mới có.

Mấy tật xấu này vẫn chưa là gì, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng xấu hổ. Ngu Thanh Nhàn hỏi Tần Sơn Hoa, Tần Sơn Hoa cũng có bệnh phụ khoa vô cùng nghiêm trọng.

Ngoại trừ chuyện này ra, còn có chuyện sinh con của phụ nữ nữa.

Người bây giờ sinh con cũng không cần đến bệnh viện, phần lớn đều tìm bà mụ, nhưng bà mụ chỉ biết một chút kiến thức đỡ đẻ mà thôi, họ không hiểu những kiến thức chuyên nghiệp.

Những sản phụ bị khó sinh, hay bị hậu sản linh tinh gì đó, họ không có cách nào để giải quyết cả.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 693: Chương 693



Nếu hỏi Tần Sơn Hoa nhiều năm nay có ai c.h.ế.t khi sinh con không, Tần Sơn Hoa không cần nghĩ cũng có thể liệt kê một đống tên cho Ngu Thanh Nhàn.

Lời từ chối của Tần Sơn Hoa đã đến bên miệng rồi, nhưng không biết vì sao đột nhiên bà lại nhớ đến Tạ Uẩn, bà vội nuốt lời từ chối xuống:

"Không phải con biết viết chữ à, một quyển sách mà thôi, sau khi chép xong con trả lại cho mẹ."

Năm chị em nguyên thân đều biết chữ, nhưng cũng chỉ biết một vài chữ mà thôi.

"Dạ, dạ, dạ, con biết rồi."

Tần Sơn Hoa không tình nguyện lấy sách ra, Ngu Thanh Nhàn cầm sách đến trước mặt Lương Thanh Cúc khuyến khích chị ấy học cùng cô, dù sao thì chỉ học chút kiến thức về phụ khoa thôi, có thêm Lương Thanh Cúc cũng không sao cả.

Lương Thanh Cúc cũng đang rảnh rỗi, bèn đồng ý.

Hai chị em bắt đầu cuộc sống chép sách rồi bốc thuốc, khi Tạ Bá Dung đến chơi có thấy, cũng cảm thấy hứng thú, dạy cho hai chị em rất nhiều tri thức về thảo dược.

Chỗ của anh ấy có đầy đủ các loại thảo dược, anh ấy còn mang mấy loại đó đến cho hai chị em làm quen khiến cho hai chị em học càng thêm hăng say.

Thời gian này, Tạ Uẩn cũng đến thăm nhà nhiều lần, mỗi lần đến, anh chủ yếu đến để chơi cờ và nói chuyện phiếm với Tần Sơn Hoa và Lương Đức Lợi.

Trình độ chơi cờ vua của Lương Đức Lợi không tệ lắm, mùa đông cũng không có việc gì làm nên rất nhàm chán, có Tạ Uẩn đến chơi cờ cùng ông, mùa đông buồn tẻ này cũng trở nên thú vị hơn cả.

Mỗi lần Tạ Uẩn đến, Tần Sơn Hoa đều quan sát kĩ hành động và thái độ của anh, sau vài lần như thế, cuối cùng Tần Sơn Hoa cũng xác định, Tạ Uẩn có ý với cô ba nhà bà.

Còn chưa đợi Tần Sơn Hoa kịp vui vẻ, Lương Thanh Mai đã nổi giận đùng đùng về nhà, còn có Đỗ Tử Danh đi theo sau chị ấy với vẻ mặt không yên lòng nữa.

Sở dĩ Lương Thanh Mai tức giận đến mức độ này, là do chị dâu Đỗ đúng không phải người.

"Con mang thai sáu tháng rồi, bụng lộ rõ như thế này rồi, mùa đông băng tuyết khắp nơi thế này đáng lý ra phải cho con nghỉ ngơi mới đúng chứ? Nhưng mà chị dâu của Đỗ Tử Danh không muốn thế.”

“Trời lạnh như thế, chị ta bảo con thay phiên nấu cơm, con cũng làm rồi, vì đồ ăn hai mẹ con họ nấu thật sự không hợp khẩu vị của con. Nhưng mà chị dâu càng ngày càng quá đáng, hôm qua nói bụng đau, người đau, bảo con đi giặt quần áo của cả nhà."

"Trong đống quần áo bẩn đó thậm chí còn có cả q**n l*t mà chị ta thay ra nữa. Con có bị ngựa đạp hỏng đầu đâu mà giặt cho chị ta cơ chứ, chị ta là cái thá gì."

Lương Thanh Mai vô cùng tức giận, mấy chuyện giặt quần áo lót này ngay cả chị em ruột cũng không có nhờ nhau giúp đỡ đâu.

Lương Thanh Mai đổ hết đồng quần áo đó xuống sân, rồi đứng trong sân hét lớn, để hàng xóng láng giềng xung quanh biết được hành vi của chị dâu Đỗ.

Lương Thanh Mai quậy một trận, khiến cho chị dâu Đỗ xấu hổ đến độ không dám ló mặt ra khỏi cửa nhà.

Nhưng mà Lương Thanh Mai vẫn không hết giận, chị ấy nghĩ đi nghĩ lại, thu dọn chút đồ đạc rồi đi về nhà mẹ đẻ.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 694: Chương 694



Chị ấy nhìn Đỗ Tử Danh: "Đỗ Tử Danh, tôi nói cho anh biết, ở riêng, nhất định phải ở riêng. Nếu không ở riêng, sớm muộn gì tôi cũng phải làm một trận với chị dâu anh, không phải chị ta c.h.ế.t thì là tôi bị thương."

Chị dâu Đỗ là cháu gái cùng thôn với bà Đỗ, miệng chị ta ngọt biết dỗ dành người khác, khiến bà ta mê như điếu đổ.

Chị ta đã sớm nhìn Lương Thanh Mai không vừa mắt rồi, không có chuyện gì cũng đặt điều nói xấu chị ấy trước mặt mẹ chồng.

Vì Đỗ Tử Danh nên Lương Thanh Mai đã nhịn rất nhiều lần rồi.

Nhưng sự xúc phạm ngày hôm nay, Lương Thanh Mai không thể nhịn được. Hơn nữa, Lương Thanh Mai cũng có ý mượn chuyện này để đòi nhà họ Đỗ cho ra ở riêng.

Người nhà họ Đỗ thiên vị con cả, cưng chiều con út, Đỗ Tử Danh nhà chị ấy có khác gì được nhặt ở ngoài đường đâu.

Chịu khổ chịu mệt nhiều nhất, nhưng ăn ít cơm nhất, thậm chí ngay cả phòng ở cũng dột nát nhất trong tất cả các anh em. Dựa vào đâu cơ chứ?

Đỗ Tử Dân cũng không muốn nhịn nữa. Vợ anh ta đang mang thai cơ mà? Bụng lớn như thế này rồi, chị dâu của anh ta còn muốn là gì nữa đây?

Cho dù vợ anh ta không mang thai, cũng đâu thể bắt cô ấy giặt quần áo lót của chị dâu, em dâu như thế?

Nhớ đến những hành vi và thái độ của mẹ gần đây, Đỗ Tử Dân nói: "Ở riêng. Vợ à, em cứ đợi ở đây nhé, anh về nói chuyện ở riêng với cha mẹ."

Đỗ Tử Dân đã sớm thấy rõ bản chất của cha mẹ mình rồi, chuyện ở riêng mà Lương Thanh Mai đề cập cũng đúng ý của anh ta.

Anh ta không muốn chờ thêm một giây một phút nào nữa, sau khi dặn dò Lương Thanh Mai xong, anh ta đến xin lỗi Lương Đức Lợi và Tần Sơn Hoa xong, rồi vội vàng đi về nhà quậy một trận.

Mục đích đã đạt được, Lương Thanh Mai ở nhà ăn ngon uống ngon.

Tiểu Ngọc đã được Tần Sơn Hoa bế về phòng bà ngủ rồi, Lương Thanh Cúc sợ ban đêm con bé đụng đến bụng của Lương Thanh Mai, hơn nữa, trước khi ngủ chị ấy còn muốn học thuộc sách thuốc với Ngu Thanh Nhàn, cho nên ngủ ở phòng của Ngu Thanh Nhàn.

Sau khi học thuộc xong, Lương Thanh Cúc nằm trên giường thế nào cũng không ngủ được. Lương Thanh Cúc cuối cùng không thể nhịn được nữa, nghiêng người nói với Ngu Thanh Nhàn: "Thanh Nhàn, em cảm thấy bác sĩ Tạ này thế nào?"

Ngu Thanh Nhàn mơ mơ màng màng: "Con người rất tốt, sao thế?"

Lương Thanh Cúc cắn cắn môi, sau khi do dự mãi mới cẩn thận hỏi: "Em nói xem, nếu chị nói với anh ta rằng, chị muốn ngủ với anh ta, cái loại ngủ mà không kết hôn, cũng không muốn để cho người khác biết ấy, liệu anh ta có đồng ý không nhỉ?"

Cơn buồn ngủ của Ngu Thanh Nhàn lập tức bay sạch, cô bị ý tưởng của Lương Thanh Cúc dọa sợ: "Chị, sao tự nhiên chị lại có ý định này?"

Thật ra Lương Thanh Cúc cảm thấy ý tưởng này của mình không có vấn đề gì cả:

"Chị không muốn tái giá. Chị đã nhìn thấu rồi, phụ nữ ấy mà, cho dù gả cho ai thì cuộc sống cũng chỉ như thế thôi, cả cuộc đời đều xoay quanh chồng và con cái. Người may mắn một chút thì được gả vào một gia đình tốt, mẹ chồng hiền lành, chị dâu thân thiện, dễ sống chung, người kém may mắn một chút thì bị gả cho loại người giống Chu Vĩnh Tân vậy, người vô cùng kém may mắn thì ngay cả sống tốt cũng là ước mơ xa xỉ, cả đời đều chật vật."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 695: Chương 695



"Hết đời con dâu rồi lại thành đời mẹ chồng, chỉ cần nghĩ thôi là đã cảm thấy vô nghĩa rồi. Bây giờ không phải người ta hay nói, lần thứ nhất gả nghe ý cha mẹ, lần thứ hai gả nghe lòng mình, nhưng chị không muốn gả, cha mẹ mình cũng không bắt ép chị.”

“Nhưng mà chị không muốn lấy chồng, nhưng cũng không thể cứ ở thế mà thủ tiết đúng không? Thủ tiết nhiều năm như thế, nói không chừng cái tên Chu Vĩnh Tân kia còn tưởng chị thủ tiết vì anh ta cơ đấy, đến lúc đó anh ta lại chạy đến trước mặt chị giả vờ tình cảm, chỉ cần nghĩ thôi là chị đã thấy ghê tởm rồi."

Tính tình của Lương Thanh Cúc trông có vẻ nhu nhược, nhưng bản chất là người dám yêu dám hận.

Lúc chị ấy vẫn còn thích Chu Vĩnh Tân thì cái gì của Chu Vĩnh Tân cũng đều tốt cả, nhưng bây giờ chị ấy không còn thích Chu Vĩnh Tân nữa, chỉ cần nhắc đến tên anh ta thôi là chị ấy cũng đủ ghê tởm rồi.

Ngu Thanh Nhàn nhìn Lương Thanh Cúc, cảm thấy Lương Hồng Ngọc đúng là nghiệp chướng mà, cô nói: "Vậy chị đến hỏi xem bác sĩ Tạ có đồng ý không. Nếu anh ta đồng ý, vậy người khác cũng sẽ không nói gì được chị."

Lương Thanh Cúc im lặng một lát rồi nói: "Chờ đó đi, chờ chị học hết tay nghề của anh ta đã, nếu không bây giờ chị đi nói, anh ta không những không đồng ý còn giữ khoảng cách với chị thì làm sao bây giờ? Chị sẽ lỗ đó."

Lương Thanh Cúc thật lòng thích Tạ Bá Dung, dù sao thì Tạ Bá Dung cũng là chính nhân quân tử, diện mạo anh tuấn, tính cách lại dịu dàng nho nhã, khi nói chuyện với người khác thì đều dùng giọng điệu dịu dàng nhỏ nhẹ, lúc dạy hai chị em họ kiến thức về thảo dược cũng vô cùng hài hước.

Một người đàn ông thành thục như thế, vô cùng có sức hấp dẫn.

Lương Thanh Cúc thích ông ta là chuyện bình thường thôi, nhưng cũng chưa đến mức không phải ông ta thì không được.

Thứ tình yêu này ấy mà, Lương Thanh Cúc cảm thấy từ bây giờ nó không còn là điều cần thiết trong cuộc sống của chị nữa.

Chị em nhà mình, chỉ cần không phạm pháp, không dẫm đạp lên đạo đức, dù ý tưởng của chị ấy có kinh hãi thế tục đến đâu thì đều vô cùng đáng yêu.

Ngu Thanh Nhàn nói: "Chị nói suy nghĩ này với em thì được, nhưng đừng nói với mẹ, em sợ bà ấy lại tái phát chứng đau đầu."

Lương Thanh Cúc cười phì thành tiếng: "Chị cũng đâu có ngốc."

Lương Thanh Cúc vẫn tự nhận thức được suy nghĩ của mình kinh hãi thế tục đến mức nào, cô còn lâu mới nói cho người khác biết.

Hai chị em nhỏ giọng thì thầm, mãi đến đêm khuya mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, khi hai người tỉnh lại, Lương Thanh Mai vẫn còn đang ngủ.

Chị ấy đang mang thai, đêm ngủ không được an giấc, mãi đến tờ mờ sáng mới ngủ được. Vì thời gian làm việc và nghỉ ngơi như thế này nên hai mẹ chồng con dâu nhà họ Đỗ đã cằn nhằn chị ấy không ít lần.

Tính tình của Lương Thanh Mai cũng giỏi nhịn, sau khi bị nói vài lần thì cũng cố gắng dậy sớm, nhưng kết quả không bao lâu sau chị ấy đã mệt mỏi không thể chịu được nữa.

Vất vả lắm mới được đi về nhà mẹ đẻ, Lương Thanh Mai muốn thoải mái mà còn không được ư?

Sau khi ăn sáng xong, hai chị em Lương Thanh Cúc đi đến trạm y tế, Tạ Bá Dung đã sớm chờ họ rồi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 696: Chương 696



Tạ Uẩn cũng đang ở đây, anh đang luyện võ ở sân sau của trạm y tế.

Hai người Ngu Thanh Nhàn và Lương Thanh Cúc đều là người có tính tình nhẫn nại, cho dù việc nhận mặt thuốc buồn tẻ vô vị này hai người cũng học vô cùng vui vẻ.

Sau khi Tạ Bá Dung biết được phương hướng học tập của hai người là phụ khoa và nhi khoa thì đã tập trung dạy cho họ kiến thức về khía cạnh này.

Sau khi nhận mặt được thêm hai vị thuốc mới, lại ôn tập lại những vị thuốc đã học trước đây, Ngu Thanh Nhàn đứng dậy đi vệ sinh.

Trước khi ra khỏi phòng, Ngu Thanh Nhàn ma xui quỷ khiến quay đầu lại, thấy Lương Thanh Cúc và Tạ Bá Dung đang ngồi bên cạnh nhau, Lương Thanh Cúc đang hỏi Tạ Bá Dung vài vấn đề, Tạ Bá Dung trả lời vô cùng chi tiết.

Còn chưa kịp nhìn kĩ thì Tạ Uẩn đã kéo cô sang một bên: "Đang nhìn gì thế?"

Trời đất toàn là băng tuyết cho nên không có việc gì làm, thời tiết đông lạnh thế này đội địa chất cũng không có nhiệm vụ gì, mà Tạ Bá Dung lại sống một mình ở đây, cho nên Tạ Uẩn chuyển đến sống cùng Tạ Bá Dung.

"Đang nhìn chị cả em và anh họ anh."

Tạ Uẩn nhướng mày: "Sao nào, chị cả cũng nhìn trúng anh họ anh à?"

Cái từ "cũng" này vô cùng thú vị: "Nghe giọng điệu này của anh, có vẻ anh họ anh cũng nhìn trúng chị cả em à?"

"Chị cả của chúng ta xinh đẹp dịu dàng, anh họ của anh cũng đâu có bị mù." Cái tâm tư cẩn thận đó của Tạ Bá Dung có thể lừa được người khác, nhưng sao mà lừa được Tạ Uẩn.

Ngu Thanh Nhàn nói: "Chị của em nói, chỉ muốn hẹn hò với anh họ anh, chứ không muốn kết hôn. Đoán chừng anh họ anh sẽ không đồng ý đâu."

"Vậy cũng chưa chắc, không chừng hai người họ lại có cùng ý tưởng thì sao." Tạ Uẩn nói bằng giọng điệu chắc chắn.

Vợ trước của Tạ Bá Dung là một người vô cùng mạnh mẽ, khi ở cùng với cô ta, Tạ Bá Dung vẫn luôn cảm thấy không thở nổi.

Mà giữa hai người họ lại không có con cái điều tiết, cho nên đến cuối cùng hai người cứng quá bèn gãy.

Bây giờ Tạ Bá Dung tràn ngập sợ hãi đối với cuộc sống hôn nhân, muốn tiến lên phía trước thì vô cùng khó khăn.

Tạ Bá Dung rất có hảo cảm với Lương Thanh Cúc, nhưng mà chút hảo cảm đó cũng chưa đủ để anh ấy tiến vào nấm mồ hôn nhân. Có thể nói, ý tưởng của Lương Thanh Cúc và anh ấy không mưu mà hợp.

Tạ Uẩn cũng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.

"Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện của họ nữa, nói chuyện của chúng ta đây này. Lâu như thế rồi, em còn không định cho anh một danh phận à?" Sắp đến tết rồi, Tạ Uẩn muốn tết này được đến nhà họ Lương chúc tết với thân phận con rể.

"Được, được, chút nữa về nhà em cũng sẽ nói chuyện này cho cha mẹ."

Có những lời này của Ngu Thanh Nhàn, Tạ Uẩn cũng an tâm rồi.

Sau khi học xong, hai chị em cùng nhau đi về nhà, Ngu Thanh Nhàn kể quan hệ của mình và Tạ Uẩn cho Lương Thanh Cúc nghe.

Sau khi nghe xong, Lương Thanh Cúc vô cùng vui mừng: "Bác sĩ Tạ nói, con người của Tạ Uẩn cũng không tệ lắm. Chị cũng từng quan sát rồi, con người đúng thật không tồi, bối cảnh thân phận cũng trong sạch, tốt hơn Cố Hạo Lâm nhiều lắm."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 697: Chương 697



vật tư cho bộ đội thời chiến tranh, người sinh ra trong gia đình như thế này, sẽ không sợ bị đám tư bản chủ nghĩa kia đồng hóa.

"Về nhà em sẽ nói với cha mẹ một chút." Ngu Thanh Nhàn nói xong thì chuyển đề tài lên chuyện của Tạ Bá Dung và Lương Thanh Cúc, nói những lời mà Tạ Uẩn nói với cô hôm nay cho Lương Thanh Cúc nghe.

Sau khi nghe xong, Lương Thanh Cúc im lặng một lát, nói: "Vậy thì trùng hợp quá. Nhưng mà để phòng ngừa vạn nhất, chị vẫn phải chờ học xong rồi mới nói."

Lương Thanh Cúc có chủ ý của mình, Ngu Thanh Nhàn cũng không nhiều lời nữa.

Khi ăn cơm, Ngu Thanh Nhàn kể chuyện của mình và Tạ Uẩn, Tần Sơn Hoa nghe xong thì vô cùng vui mừng, Lương Đức Lợi cũng nói rất tốt. Chuyện này cứ qua một cách thản nhiên như thế.

Rất nhanh đã đến ba mươi tết, sáng sớm mọi người đã bận việc, Ngu Thanh Nhàn và Lương Đức Lợi dán câu đối, Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ dán chữ Phúc lên khắp các cửa sổ.

Lương Thanh Cúc và Tần Sơn Hoa thì bận việc trong phòng bếp. Đầu tiên họ làm đậu phụ, sau đó làm thịt viên chiên, khói bếp quanh quẩn chỗ nóc nhà từng sáng đến tận trưa.

Giữa trưa, Đỗ Tử Danh đến, anh ta còn mang theo một con ngỗng trắng lớn.

Con ngỗng này là Đỗ Tử Danh đặt ở chỗ anh em tốt từ vài tháng trước, vốn định khi làm lễ mừng năm mới sẽ thịt cho cả nhà nếm thử.

Bây giờ anh ta lại cảm thấy chị dâu của anh ta không xứng ăn ngỗng của anh ta, nuôi ở nhà không an toàn lắm, còn không bằng mang đến nhà cha mẹ vợ.

Ít nhất cả gia đình cha mẹ vợ đều chân thành, thịt ngỗng ra bọn họ còn có thể ăn nhiều thêm vài miếng thịt.

Khi vừa nhìn thấy ngỗng, hai mắt Tần Sơn Hoa đã sáng ngời, bà vốn không nỡ thịt, nhưng mà đây là đồ con rể mang đến nên Tần Sơn Hoa đành ôm tâm trạng luyến tiếc mà g.i.ế.c thịt.

Ngỗng hầm nồi sắt là một món ăn nổi tiếng ở vùng đông bắc, để khiến cho món này càng thêm thơm ngon hơn, Tần Sơn Hoa còn đốt bếp lò.

Sáu giờ chiều, trời đã tối đen rồi, mọi người ngồi vây quanh bàn bếp lò. Trong tiếng cười nói vui vẻ, bữa cơm tất niên bắt đầu.

Đêm ba mươi phải gác đêm, Đỗ Tử Danh lấy một bộ bài lơ khơ ra, mấy người Tần Sơn Hoa ngồi trong phòng thảo luận ầm ĩ.

Đến nửa đêm, cửa nhà Ngu Thanh Nhàn bị gõ vang, tiếng cười đùa trong phòng nhất thời im lặng.

"Ai đó?" Tần Sơn Hoa lên tiếng hỏi.

Lương Đức Lợi và Đỗ Tử Danh cũng xuống kháng đi giày, cầm áo khoác treo ở móc trên tường khoác lên người.

"Bác gái, là cháu, Xuân Sinh đây. Vợ cháu sắp sinh rồi, mẹ cháu bảo cháu đến nhờ Thanh Cúc và Thanh Nhàn nhà bác."

Chuyện Lương Thanh Cúc và Ngu Thanh Nhàn học y với bác sĩ Tạ đã được Tần Sơn Hoa truyền khắp làng, Tần Sơn Hoa còn nhấn mạnh hai người họ học phụ khoa và nhi khoa.

Tần Sơn Hoa cau mày: "Là dì ba của con, hai con chờ một chút, mẹ đi cùng hai đứa."

Tần Sơn Hoa lo lằng, hai đứa con gái bà của bà vẫn chưa học thành tài, tuy rằng Tạ Bá Dung nói hai người các cô học cũng không tệ lắm, nhưng đối với trường hợp thế này chắc chắn họ cũng sẽ sợ hãi, người làm mẹ như bà cũng không yên tâm, dù sao cũng phải đi theo mới an lòng được.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 698: Chương 698



Ba mẹ con khoác thêm áo ấm rồi ra ngoài, đám Lương Đức Lợi cũng không còn tâm trạng chơi đùa nữa, mọi người đều ngồi trong phòng. Lương Thanh Mai chỉ tiếc sao bây giờ mình lại đang mang thai cơ chứ, nếu không nhất định chị ấy phải đi theo xem thế nào rồi.

Nhà dì ba của Tần Sơn Hoa là nhà họ Hoa ngay phía trước, đi vài phút là đến. Vừa mới vào đến sân họ đã nghe được tiếng hét thê lương của một người phụ nữ, sắc mặt của ba mẹ con vẫn không thay đổi.

Tần Sơn Hoa và Lương Thanh Cúc đều đã từng sinh con, tuy đời này Ngu Thanh Nhàn vẫn là hoàng hoa khuê nữ, nhưng mấy đời trước cô cũng đã sinh con không ít lần rồi.

Dì ba đang lo lắng đi đi lại lại, vừa nhìn thấy mấy người Tần Sơn Hoa đã vội tiến lên đón: "Bác hai, bác đến rồi đấy à? Mau vào xem vợ Xuân Sinh đi, ba bốn tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không thể sinh được."

Dì ba là một người keo kiệt, bà ta cảm thấy bà ta đã sinh năm đứa con rồi, nên kinh nghiệm sinh đẻ của bà ta rất phong phú, vì thế khi vợ của Xuân Sinh đau đẻ, bà ta không hề có ý định đi tìm bà đỡ.

Mãi cho đến khi thấy tiếng kêu của vợ Xuân Sinh càng ngày càng ngắn, càng ngày càng bé, dì ba mới cảm thấy sốt ruột.

Mà lúc đó cho dù có đi gọi bà đỡ cũng không kịp nữa rồi, bà đỡ ở tận Hạ Lâm Truân cơ, đi đường đã mất tận hai mươi phút.

Quan hệ của Tần Sơn Hoa và dì ba cũng không tệ lắm, bà vừa nghe bà ta nói thế đã nhíu mày: "Dì đúng thật là, chuyện phụ nữ sinh con là chuyện lớn, có khác gì bước một chân vào quỷ môn quan đâu. Dì nên gọi thím Trụ Tử đến mới đúng."

Thím Trụ Tử là bà mụ nổi tiếng mười dặm tám thôn quanh đây, bây giờ đã hơn năm mươi, gần sáu mươi tuổi rồi.

Bà ta học được nghề đỡ đẻ này từ mẹ, những gia đình quanh đây, hễ cứ nhà ai có phụ nữ sinh con thì đều đến tìm bà cả.

Chỉ tiếc kĩ thuật đỡ đẻ này của bà ta không thể tiếp tục truyền cho thế hệ sau, vì con gái và con dâu của bà ta đều không thích hợp với công việc này.

Vẻ mặt của dì ba xấu hổ: "Tôi cũng đâu có ngờ nó sinh lâu như thế rồi mà vẫn chưa sinh xong. Thôi, đừng nói nữa, Thanh Cúc, Thanh Nhàn, hai cháu mau vào xem chị dâu cháu đi, mong là đừng xảy ra chuyện gì."

Hai người Ngu Thanh Nhàn và Lương Thanh Cúc đi vào phòng của Xuân Sinh, Tần Sơn Hoa vẫn đang đứng ngoài trách móc dì ba.

Dì ba cũng tự biết bản thân mình đuối lý, cho nên cười cười cúi mặt không dám nói câu nào.

Nước ấm đã được chuẩn bị xong, việc đầu tiên Ngu Thanh Nhàn vào sờ sờ bụng của vợ Xuân Sinh, vị trí của thai nhi không đúng.

Cô lại nhìn sắc mặt của vợ Xuân Sinh, trắng bệch không có một chút huyết sắc nào, đồng tử cũng rời rạc, tiếng kêu cũng suy yếu dần.

Lương Thanh Cúc xốc chăn lên nhìn thoáng qua chỗ đó của vợ Xuân Sinh: "Mở tám phân rồi."

"Vậy nhanh lên. Tiểu Linh, chị có nghe thấy tiếng em không? Nào, làm theo nhịp điệu của em nhé, hít vào, thở ra; hít vào - thở ra, hít vào - thở ra..."

Có lẽ là âm thanh của Ngu Thanh Nhàn quá mức bình tĩnh, nên vợ Xuân Sinh hô hấp theo chỉ dẫn của Ngu Thanh Nhàn, dần dần chị ta cảm giác bụng mình không còn đau như thế nữa.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 699: Chương 699



Ngu Thanh Nhàn xoa xoa bụng của vợ Xuân Sinh. Khi cô xoa, một luồng linh lực tiến vào bụng của vợ Xuân Sinh, đứa bé cũng chuyển động theo linh lực.

Lần đầu tiên Ngu Thanh Nhàn dùng linh lực để hỗ trợ cho việc đỡ đẻ, cô cẩn thận không dám thả lỏng một giây nào cả. Hơn mười phút sau, trán của Ngu Thanh Nhàn đã đổ mồ hôi, Lương Thanh Cúc lấy khăn tay ra lau cho cô.

Sau khi lau mồ hôi xong, Lương Thanh Cúc lại đến xem, hai mắt chị ấy sáng lên: "Nhìn thấy đầu rồi, nhìn thấy đầu rồi."

Vẻ mặt của Ngu Thanh Nhàn thả lỏng hơn, nói với vợ của Xuân Sinh: "Nào, đứa bé sắp ra rồi, chị cố thêm chút sức nữa nhé."

Vợ Xuân Sinh cắn răng rặn một tiếng. Cô ta vừa rặn xong thì một tiếng khóc rống vang lên, đứa bé thuận lợi ra khỏi cửa mình.

Lương Thanh Cúc lôi đứa bé ra, dùng kéo đã ngâm trong nước nóng để cắt dây rốn và thắt rốn. Sau đó, chị ấy đặt đứa bé vào chiếc chăn mà nhà Xuân Sinh đã chuẩn bị từ sớm, vỗ vỗ m.ô.n.g đứa bé.

Một tiếng khóc của trẻ con vô cùng khỏe mạnh vang vọng bầu trời đêm.

Ngu Thanh Nhàn rửa sạch cơ thể cho vợ của Xuân Sinh, Lương Thanh Cúc ôm lấy đứa bé, đưa đến trước mặt cho vợ Xuân Sinh xem: "Là một thằng nhóc béo, trông rất giống chị đấy."

Cơ thể của đứa bé vô cùng khỏe mạnh, vợ Xuân Sinh cũng không có vấn đề gì về hậu sản. Gia đình dì ba đứng ở cửa chờ một lúc lâu, mãi đến khi nghe được tiếng khóc của đứa bé mới thở phào nhẹ nhõm.

Xuân Sinh muốn vào xem nhưng lại ngập ngừng không dám, đứng ở cửa hỏi tình trạng của vợ mình, sau khi biết được mẹ con bình an, Xuân Sinh mới thở phào nhẹ nhõm, hai chân mềm nhũn ngã phịch ra đất.

Dì ba vội vàng chạy vào phòng quan sát đứa bé đang được Lương Thanh Cúc ôm trong lòng. Tất nhiên, bà ta cũng không quên an ủi vợ Xuân Sinh đang kiệt sức nằm bẹp trên giường.

Cuối cùng, ba mẹ con Ngu Thanh Nhàn về nhà trong tiếng cảm ơn liên tục của dì ba.

Ngu Thanh Nhàn dựa sát gần nhau, nhẹ giọng thảo luận về mấy vấn đề vợ Xuân Sinh gặp phải trong lúc sinh đẻ. Họ đang thảo luận xem lần sau gặp tình huống này thì sẽ xử lý thế nào.

Tần Sơn Hoa không nói gì, dẫn đầu đi tít ở đằng trước, nhưng khóe miệng của bà lại nhếch cao lên.

Cô cả và cô ba nhà bà đều có tiền đồ, có tay nghề đỡ đẻ này, nửa đời sau của hai đứa con gái bà sẽ an nhàn hơn nhiều.

Ba người vừa về đến nhà, Lương Thanh Mai đã vội xông đến hỏi tình huống, sau khi biết được mẹ con đều bình an, Lương Thanh Mai mừng rỡ:

"Chị cả, em ba, đứa bé trong bụng em giao hết cho hai người đó. Nếu thời điểm đó em mà xảy ra vấn đề gì, hai người nhớ là phải giữ lớn chứ đừng giữ bé nhá."

Trước đây, thôn nhà họ Đỗ bên kia có hai người phụ nữ bị khó sinh, lúc thím Trụ Tử hỏi gia đình đó giữ lớn hay giữ nhỏ, nhà người kia không cần suy nghĩ gì đã bảo giữ đứa bé.

Lúc ấy Lương Thanh Mai nghe xong thì cảm thấy đau hết cả bụng. Đều là phụ nữ với nhau, đều có chung cảm nhận của người phụ nữ sắp sinh đẻ, lúc ấy Lương Thanh Mai còn cảm thấy bất bình thay người phụ nữ kia.

Chị ấy tin chắc rằng, nếu chị ấy bị khó sinh, không biết Đỗ Tử Danh có lựa chọn giữ đứa bé hay không, nhưng người nhà chồng của chị ấy chắc chắn sẽ lựa chọn giữ đứa bé.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 700: Chương 700



Vì chuyện này mà Lương Thanh Mai còn gặp ác mộng mấy ngày liền, cho dù Đỗ Tử Danh cam đoan thế nào chị ấy cũng vẫn chưa an tâm.

Nhưng nếu hai chị em gái nhà mình mà đỡ đẻ thì chị ấy sẽ không còn sợ như thế nữa. Vì Lương Thanh Mai tin tưởng chị em nhà mình một trăm phần trăm.

Tần Sơn Hoa lườm Lương Thanh Mai một cái: "Đêm giao thừa rồi, con còn nói nhảm gì thế?"

Lương Thanh Mai cũng biết mình vừa nói điềm xấu, thè lưỡi không dám phản bác gì, lại thè lưỡi với Ngu Thanh Nhàn và Lương Thanh Cúc.

Lương Thanh Cúc cam đoan với em hai: "Yên tâm đi."

Lương Thanh Mai gật đầu như giã tỏi.

Đến nửa đêm, mọi người đều không thể chịu đựng được nữa, ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, họ bị tiếng nói chuyện liên tục đánh thức, hai chị em thức dậy chải đầu đánh răng rửa mặt rồi đi đến phòng của Tần Sơn Hoa.

Trong phòng bà đã bị người ngồi chật kín, trên có người già cao tuổi, dưới có trẻ con vẫn đang chạy lung tung, cũng có mấy nàng dâu sêm sêm tuổi mấy người Ngu Thanh Nhàn.

"Ai ôi, hai bác sĩ của chúng ta dậy rồi à?"

Cái làng này cũng chỉ lớn như thế thôi, có chuyện mới mẻ gì cũng không thể giấu giếm được.

Chuyện hai người Ngu Thanh Nhàn đỡ đẻ cho vợ của Xuân Sinh đã sớm truyền khắp cả làng rồi.

Sinh con là chuyện lớn, những người đến thăm nhà đều là phụ nữ cả, ấn tượng của họ với hai chị em Ngu Thanh Nhàn chậm rãi tăng lên.

"Các cô các dì đến từ bao giờ thế? Hôm qua cháu đi ngủ có hơi muộn, cho nên sáng nay dậy trễ quá, mong mọi người bỏ qua cho cháu nhé." Lương Thanh Cúc cười cười nói chuyện cùng họ.

Tần Sơn Hoa kịp thời tiếp tục câu chuyện, mọi người nói chuyện đến vô cùng vui vẻ.

Ngu Thanh Nhàn bị một chị dâu không quen lắm gọi đến bên cạnh: "Thanh Nhàn, chị nghe thím hai nói hai đứa cũng xem được bệnh của phụ nữ đúng không? Chỗ kia của chị vẫn luôn bị ngứa, phải làm thế nào bây giờ?"

"Bên ngoài hay bên trong?"

Chị dâu đỏ mặt nói: "Bên ngoài."

Ngu Thanh Nhàn gật đầu: "Trong nhà em đúng lúc còn có chút thuốc, để em tìm cho chị một thang vậy, chị về nhà đun sôi lên rồi rửa, sau khi rửa xong thì không sao nữa đâu. Ngày thường chị hãy cứ dùng nước ấm mà rửa nhiều một chút là được."

Phần lớn phụ nữ đều có bệnh phụ khoa, bệnh ngứa ngáy vùng kín này là dễ trị nhất, dùng nước nóng rửa thêm vài lần là sẽ thuyên giảm hơn nhiều.

"Được, được, được, về nhà chị sẽ rửa."

Mới giải quyết xong chị dâu này, lại có người kéo Ngu Thanh Nhàn đến bên cạnh mình, mọi người không có ai là ngoại lệ cả, đều hỏi các vấn đề về phụ khoa.

Bệnh tình của họ cũng không nghiêm trọng, chỉ cần rửa ráy nhiều hơn và chú ý vệ sinh của cả hai vợ chồng là có thể giảm bớt rất nhiều.

Ở bên này, Ngu Thanh Nhàn bận rộn thì bên kia, Lương Thanh Cúc cũng không được rảnh rỗi hơn bao nhiêu.

Bởi vì Lương Thanh Cúc chuyên về nhi khoa, người ta toàn hỏi chị ấy các vấn đề của trẻ con.

Những chuyện có thể trả lời thì Lương Thanh Cúc đều trả lời, không thể trả lời thì bảo họ đến hỏi bác sĩ.

Chờ đến khi mấy người đến chúc tết lục tục rời đi hết, Ngu Thanh Nhàn và Lương Thanh Cúc đều phải nói đến mỏi cả miệng.
 
Back
Top Bottom