Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 721: Chương 721



"Con trai tôi, cuối cùng cũng có tiền đồ hơn con cái của nhà khác, nó vô cùng ưu tú. Nó tiếp nhận tất cả mọi thứ của Cố Hạo Lâm và cha nó, trở thành nhân vật được nguyên thủ khen ngợi, cả đời phong quang. Tốt quá rồi, tốt quá rồi."

Lương Hồng Ngọc nói xong, chính cô ta cũng không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả nữa rồi.

Người thẩm vấn đọc lại bút kí mà mình vừa ghi, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ, người phụ nữ này điên rồi, người xưa đúng là nói không sai mà, độc nhất lòng dạ đàn bà.

Nhà chú hai của cô ta rốt cuộc đã tạo nên nghiệp gì nên mới dính phải một người như cô ta cơ chứ, chỉ bởi vì lòng ghen tị của phụ nữ mà khiến cho nhà người ta nhà tan cửa nát.

Cuối cùng, Cố Hạo Lâm vẫn không thể gặp Lương Hồng Ngọc lần cuối, trước khi chết, anh ta ngã xuống đất, hai mắt vẫn nhìn về phía Nhị Lý Truân.

Khi tin tức vừa được truyền ra, những người không biết nội tình còn cảm thấy cảm động vì sự thâm tình của Cố Hạo Lâm.

Hệ thống cũng cảm thấy thế: "Đúng là, nếu trước khi Cố Hạo Lâm c.h.ế.t mà để cho anh ta biết bộ mặt thật của Lương Hồng Ngọc, không biết anh ta còn có thể thâm tình với cô ta như thế không nhỉ?"

Ngu Thanh Nhàn đã lấy được chứng chỉ hành nghề bác sĩ, từ hôm nay trở đi, cô chính là người có giấy chứng nhận bác sĩ phụ khoa rồi.

Tạ Bá Dung đã đến nhậm chức ở bệnh viện đại đội mới được xây dựng từ đầu tháng rồi, từ giờ trở đi, trạm y tế nho nhỏ này chính là thiên hạ của Ngu Thanh Nhàn và Lương Thanh Cúc.

Ngu Thanh Nhàn đang quét dọn vệ sinh: "Ngươi đó, ngươi nông cạn vừa thôi, tình yêu chân chính không phải yêu vẻ bề ngoài, mà là linh hồn ở dưới lớp vỏ bề ngoài đó."

"Cố Hạo Lâm yêu thương Lương Hồng Ngọc đến vậy, vì Lương Hồng Ngọc mà chuyện phạm pháp gì anh ta cũng dám làm, chỉ vì không muốn làm tổn thương cô ta mà tìm thế thân khắp nơi, loại tình yêu này chẳng lẽ không đáng để ca tụng ư? Loại tình yêu kiểu này vẫn cần xem xét vẻ bề ngoài ư?"

"Ta nghĩ, nếu Cố Hạo Lâm có nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Lương Hồng Ngọc, nhất định anh ta vẫn sẽ yêu cô ta trước sau như một."

Hệ thống bĩu môi, những lời Ngu Thanh Nhàn vừa nói, một cái dấu chấm câu nó cũng không tin.

Nó cũng đâu có ngốc, cũng đâu phải nó chưa từng chứng kiến tình yêu chân chính đâu.

Chẳng hạn như chuyện tình yêu của kí chủ và Tạ Uẩn đây, đã được nó đăng dài kì trên diễn đàn công cộng của hệ thống, bây giờ nó cũng được coi như một tác giả nổi tiếng rồi đấy chứ đùa.

Những độc giả bình luận thúc giục nó nhanh ra chương mới có thể xếp hành dài từ Nhị Lý Truân đến bến xe buýt rồi ấy chứ.

Nó sẽ ăn một viên kẹo tình yêu, vẻ ngoài bọc socola, còn bên trong chứa phân à?

Hệ thống cảm thấy mình bị coi thường, nó quyết định lên diễn đàn viết một chút, viết cho tình yêu của kí chủ nhà mình và người đàn ông của cô ấy cảm động lòng người.

Ngu Thanh Nhàn và Lương Thanh Cúc trở thành bác sĩ, vừa được rảnh rỗi hai ngày đã lập tức trở nên bận rộn, có rất nhiều người tìm đến nhờ họ khám bện, đa phần đều là phụ nữ có bệnh phụ khoa phức tạp đã nhiều năm.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 722: Chương 722



Lương Thanh Cúc cũng không rảnh rỗi, chuyên môn của chị ấy là nhi khoa, lúc này lại đang là thời gian chuyển tiếp giữa hai mùa xuân hạ, nên có rất nhiều trẻ em bị bệnh.

Hôm nay là chủ nhật, Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ không cần đến trường, sau khi trông cháu rồi làm xong việc nhà thì mấy đứa dắt nhau đến trạm y tế.

Ngu Thanh Nhàn nhờ Tạ Uẩn treo hai cái bảng đen trong phòng y tế, một cái bảng dùng để viết vài phương pháp phòng bệnh, một cái thì nhỏ hơn, để cho Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ chơi đùa.

Ngu Thanh Nhàn đang ngồi sau bàn làm việc đọc sách, Tiểu Tứ dẫn em gái và cháu gái chơi trò đóng vai, con bé đóng vai giáo viên, còn em gái và cháu gái thì đóng vai học sinh.

Tiểu Ngọc tỉnh tỉnh mê mê, Tiểu Tứ đọc cái gì thì con bé đọc theo cái đó.

Nhưng cũng không coi là vô ích, bây giờ Tiểu Ngọc đã biết đếm từ một đến mười, cũng biết nhận biết mấy chữ đơn giản như trời, đất, con người rồi, đây là chuyện hiếm có ở cái truân này.

Bây giờ hễ cứ nói chuyện với người dân trong làng, Tần Sơn Hoa lại chuyển chủ đề đến chuyện này mà không để lại dấu vết, đi khắp thôn khoe khoang cháu gái của mình.

Ngu Thanh Nhàn thấy bà ấy như thế thì khóe miệng nở nụ cười.

Lương Thanh Cúc xách rương thuốc vội vàng đi về, đặt cái rương thuốc lên bàn xong, chị ấy bưng chén nước lên uống cán, tức giận ngồi phịch xuống.

"Chị sao thế?" Ngu Thanh Nhàn hỏi.

Lương Thanh Cúc nói: "Mẹ của Lưu Chí Tân đến tìm chị, nói cháu trai bà ta phát sốt và co giật, chị vội vàng chạy đến mới phát hiện ra, cháu trai bà ta nào có bị sốt, nhưng mà mặt mũi đỏ bừng run rẩy, cả người lại đổ đầy mồ hôi, nhưng thật ra không có một chút bệnh nào cả."

"Em biết không, bà ta cho cháu trai bà ta mặc rất nhiều quần áo, riêng áo bông đã hai chiếc rồi, còn mặc thêm một cái quần bông dày nữa, lại bọc thêm một lớp chăn dày. Em nói xem, ai mặc nhiều như thế mà chịu được nóng hả?"

Lúc này thời tiết sắp sang tháng sáu rồi, vùng đất hoang phương bắc cũng bắt đầu nóng lên, nhưng mà sáng sớm mới thức dậy thì vẫn hơi se lạnh, chỉ cần mặc thêm một chiếc áo khoác là đủ rồi.

Mùa đông mới mặc áo bông, đừng nói là trẻ con, đến người lớn còn không chịu được nữa là: "Chị nói cháu trai bà ta không bị bệnh, bà ta còn không thèm tin chị, nói chị học nghề không thông, làm chị tức c.h.ế.t rồi."

Ngu Thanh Nhàn có biết mẹ của Lưu Chí Tân, bà ta là người của Hạ Lâm Truân, đó là một bà cụ vô cùng ngoan cố, cả nhà họ Lưu đều không dám trái lời của bà ta, lời của bà ta chẳng khác gì thánh chỉ cả.

Nếu có người không nghe theo, bà ta có vô số biện pháp tạo áp lực cho người đó.

Bà ta đúng là yêu tinh tại thế mà. Lúc con trai của bà ta - Lưu Chí Tân đến tuổi bàn chuyện cưới gả, cho dù đến nhà nào cầu hôn thì nhà đó cũng không đồng ý, cuối cùng, chỉ có thể cưới một người phụ nữ chạy nạn.

Năm ngoái, người vợ kia sinh cho bà ta một đứa cháu trai, bà ta bảo vệ nó như con mắt của mình vậy, sợ lạnh, sợ nóng.

"Được rồi, được rồi, đừng tức giận, đừng tức giận nữa. Bà ta cố chấp không lo lắng cho đứa bé, nhưng mà đứa bé còn có mẹ ruột mà, biết đứa bé khó chịu vì mặc nhiều quần áo, mẹ nó cũng mặc kệ à?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 723: Chương 723



"Không có chuyện ấy đâu. Em không biết chứ, con dâu của bà Lưu kia cũng chẳng phải đèn cạn dầu gì, có vài lần bà Lưu bị cô ta cho ăn khổ." Vợ của Lưu Chí Tân cũng là một nhân vật nổi tiếng trong Hạ Lâm Truân, dù sao thì cả cái công xã này cũng đâu có mấy người chạy nạn đến.

Lương Thanh Cúc không thích người thị phi, nhưng mà chị ấy cũng được nghe kể không ít, có chút hiểu biết với tính cách của cái cô vợ của Lưu Chí Tân này, đây cũng là nguyên nhân mà chị ấy chỉ tức giận chứ không hề lo lắng.

Vợ của Lưu Chí Tân rất yêu con trai, sau khi biết được con trai mình bị bệnh vì mặc nhiều quần áo, chắc chắn cô ta sẽ không thờ ơ.

Sau khi Lương Thanh Cúc trút giận trước mặt em gái thì ném luôn chuyện này ra sau đầu.

Sau khi chính thức trở thành bác sĩ, một mình đối diện với rất nhiều bệnh nhân và chứng bệnh, chị ấy mới nhận ra bản thân vô cùng nông cạn, Lương Thanh Cúc cảm thấy chuyện học ấy mà, có học thế nào cũng không đủ.

Trong trạm y tế có đủ mì và gạo, Ngu Thanh Nhàn hầm cháo, lại hâm nóng bánh ngô mà Tần Sơn Hoa làm lên, rang một đĩa thịt thỏ mà Tạ Uẩn mang đến.

Sau khi ăn cơm xong, mấy đứa bé đi về kí túc xá phía sau trạm y tế ngủ, Ngu Thanh Nhàn và Lương Thanh Cúc trực ở phía trước, vừa trực vừa nói chuyện.

"Chị, chuyện của chị và anh Tạ thế nào rồi?" Ngày Chu Vĩnh Tân đến quậy đó, chuyện của Tạ Bá Dung và Lương Thanh Cúc chính thức bị lộ ra ngoài ánh sáng, cách thức ở chung của hai người từ đó về sau không cách gì những cặp đôi yêu nhau bình thường cả.

Tạ Bá Dung cũng đối xử vô cùng tốt với Tiểu Ngọc, bình thường dưa, trái cây, điểm tâm gì đó không thiếu, mỗi ba tháng sẽ mua cho con bé hai bộ quần áo mới.

Chiếc áo khoác mà hôm nay con bé mặc, là của Tạ Bá Dung mua từ thị trấn về mấy hôm trước.

Lòng của đứa bé vô cùng nhạy cảm, chúng đều biết rõ ai có thích mình hay ai không thích mình, thế nên Tiểu Ngọc vô cùng thân thiết với Tạ Bá Dung.

Lương Thanh Cúc thở dài một hơi, nói với Ngu Thanh Nhàn: "Em cũng biết là chị không muốn kết hôn rồi đó, Tạ Bá Dung thật ra cũng muốn quyết định chuyện hôn sự lắm, anh ấy cũng nói với chị hai lần rồi, nhưng mà chị từ chối."

Tạ Bá Dung cũng không phải đàn ông vô trách nhiệm, từ khi ở bên cạnh Lương Thanh Cúc, anh ấy đã suy nghĩ cẩn thận về tương lai của hai người, anh ấy đã cầu hôn Lương Thanh Cúc hai lần rồi, nhưng Lương Thanh Cúc chưa đồng ý.

"Đừng nói chị nữa, nói chuyện của em đi. Bao giờ em và Tạ Uẩn kết hôn?" Thời gian Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn hẹn hò cũng lâu rồi, nhưng vẫn chưa có ý định làm hôn sự, không nói Lương Thanh Cúc, ngay cả Tần Sơn Hoa và Lương Đức Lợi cũng cảm thấy vô cùng sốt ruột.

Hơn nửa năm nay, Tạ Uẩn không có lúc nào rảnh rỗi cả. Sau khi lắp ráp và sửa chữa một số máy kéo, anh lại nghiên cứu về mặt gặt, bây giờ nghiên cứu của anh đã có bước đột phá lớn rồi.

"Sẽ sớm thôi." Hai ngày trước Tạ Uẩn đã gửi tin nhắn, nói mấy ngày nay anh sẽ nhờ người đến nhà cô cầu hôn.

Tạ Uẩn nói lời giữ lời, ngày ngày hôm sau khi hai chị em nói chuyện, anh sảng khoái mời vợ đội trưởng Từ, đội trưởng Từ là người vẫn luôn đề bạt anh đến nhà Ngu Thanh Nhàn cầu hôn giúp anh.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 724: Chương 724



, Lương Đức Lợi và Tần Sơn Hoa vô cùng hài lòng với đứa con rể Tạ Uẩn này.

Hơn nữa hai tháng trước Tạ Uẩn đã mua một căn phòng ở trước nhà của họ rồi, đây không phải do họ yêu cầu, ngay cả lời bảo Tạ Uẩn ở rể họ cũng chưa từng nói.

Nhưng thật ra Tạ Uẩn từng chủ động đề cập đến chuyện ở rể rồi, nhưng Lương Đức Lợi và Tần Sơn Hoa đã từ chối.

Nói theo lời của Lương Đức Lợi thì nhà ông cũng không phải gia đình có gia sản bạc tỉ cho con cái thừa kế, họ mà mà không phải họ.

Việc hôn nhân rất thuận lợi, chọn ngày vào nửa tháng sau, trước tết đoan ngọ.

Căn phòng mà Tạ Uẩn mua đã được sửa sang và xây lại một số chỗ. Tổng cộng có ba gian, gian chính có ban gian phòng, gian giữa để làm nhà bếp, hai bên thì mỗi bên có một phòng ngủ.

Phía tây của sân có sương phòng, phía đông lại là tường viện, cạnh tường viện có một mảnh đất để trồng rau.

Căn phòng không lớn lắm, nhưng nếu có rảnh thì Tạ Uẩn sẽ đến đó bố trí, vì thế cái nhà nho nhỏ cũng trở nên ấm áp lên.

Dưới sự thúc giục của Tần Sơn Hoa, Ngu Thanh Nhàn cũng bắt đầu may áo cưới. Vải may váy cưới là do Tạ Uẩn mang đến, là âu phục màu đỏ thẫm, vừa nhìn đã thấy cứng nhắc rồi, bên dưới còn phối với một cái quần đen.

Lương Đức Lợi bắt đầu tăng ca làm dụng cụ trong nhà cho Ngu Thanh Nhàn, những vật dụng gia đình ông đã làm khi nguyên thân gả cho Cố Hạo Lâm, ông không tính để cho Ngu Thanh Nhàn dùng chúng nữa.

Nói theo lời của ông thì đó là điềm xấu. Đám đồ cưới đó bây giờ đã bị mấy chị em chia ra dùng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày Ngu Thanh Nhàn kết hôn.

Ngày đó, trời vừa tờ mờ sáng, Ngu Thanh Nhàn đã bị Lương Thanh Cúc lột chăn sốc dậy.

Tần Sơn Hoa hao hết tâm tư vì lần xuất giá này của Ngu Thanh Nhàn, đặc biệt mời những cán bộ hội liên hiệp phụ nữ - người vẫn còn đủ cha mẹ hai bên, trai gái song toàn đến để làm phúc nhân của Ngu Thanh Nhàn.

Cán bộ hội liên hiệp phụ nữ không những không từ chối, trái lại còn vô cùng vui mừng, từ chiều ngày hôm qua, Tần Sơn Hoa đã đưa người đó về nhà.

Tóc của nguyên thân rất dài, vừa dài vừa đen, cán bộ hội liên hiệp phụ nữ cài một đóa hoa đỏ thẫm lên tóc ở gần thái dương của cô, lại lấy sợi bông trang điểm cho cô.

Ở thời đại này, trang điểm cho cô dâu không có gì đặc biệt cả, trong mắt họ, gương mặt trắng, má hồng, môi đỏ là đẹp rồi.

Sau khi rửa mặt, trang điểm rồi mặc quần áo của cô dâu, ngoài trời đã sáng lên rồi. Những khách mời cũng lục tục đến nhà họ Lương, trong nhà lập tức trở nên náo nhiệt.

Lương Đức Lợi và cánh đàn ông thì ngồi ở căn phòng phía đông trò chuyện, vì hôn lễ này, Tạ Uẩn đã mua rất nhiều t.h.u.ố.c lá với giá cao, cũng không phải t.h.u.ố.c lá tốt gì, nhưng Lương Đức Lợi vẫn như cũ không bỏ được.

Ông phát cho mỗi người đến chúc mừng một cây thuốc, nhưng cho dù thế thì chỉ chốc lát thôi mà đã phát hết ba bao rồi.

Hôn lễ ở thời đại này, cho dù trong thành phố cũng không xa xỉ như thế này, so sánh với hôn lễ trước đây của Cố Hạo Lâm thì đúng là trời với đất.

Khi đó, Cố Hạo Lâm đừng nói mua t.h.u.ố.c lá đắt tiền, ngay cả một viên kẹo anh ta cũng không nỡ mua, đều là Lương Đức Lợi bỏ tiền riêng ra.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 725: Chương 725



Cánh đàn ông nhận được t.h.u.ố.c lá thì vội vàng nhả khói, khói nghi ngút khắp phòng.

Những người đàn ông đến uống rượu mừng với Lương Đức Lợi đều so sánh con rể thứ ba bây giờ với con rể thứ ba trước kia, đúng là người so với người thì tức chết, hàng so với hàng thì bỏ đi mà.

Lúc trước khi Cố Hạo Lâm và cô bà nhà họ Lương kết hôn, ngoại từ mấy chục đồng tiền lễ hỏi ra thì không còn gì khác nữa, ngày kết hôn đó anh ta ở nhà họ Lương từ sáng sớm thì không nói.

Lúc đám người lớn bọn họ đến anh ta còn xị mặt ra nữa, nói chuyện cũng cứng nhắc lạnh lùng, người không biết còn tưởng anh ta không phải đang làm đám cưới mà là vội về chịu tang cơ đấy.

Làm sao mà giống anh con rể này được, vài ngày trước đã tự mình đến mời họ hàng thân thích là bọn họ đến uống rượu mừng thì không nói, còn chuẩn bị nhiều t.h.u.ố.c lá cuốn như thế này.

Nghe nói thực đơn thức ăn trong tiệc cưới cũng do anh định ra, lúc này họ đang ngang qua phòng bếp đã nhìn thấy rồi, có rất nhiều thịt, khiến người ta vừa thấy đã thèm.

"Đức Lợi, anh con rể này của anh không tệ đâu, mười dặm tám thôn quanh đây không có nhà ai so được với nhà anh cả."

"Còn không phải ư? Để tôi nói á, ngay cả cái thành phố này cũng không so được ấy chứ."

"..."

Nụ cười của Lương Đức Lợi bị kéo dài đến mang tai, trong lòng bị họ thổi phồng đến lâng lâng.

Sắc trời trở nên sáng dần, nhà họ Lương càng lúc càng náo nhiệt, sáng sớm đám nhỏ cũng đến, đang chạy vòng vòng quanh sân, thi thoảng chúng sẽ phát ra tiếng cười vui vẻ, khiến cho hôn lễ trở nên náo nhiệt hơn.

Đến tám giờ, Ngu Thanh Nhàn mặc áo cưới, ăn bữa cơm cuối cùng ở nhà mẹ đẻ.

Bữa sáng gồm một chiếc bánh bao tròn trịa với những chấm đỏ, một quả trứng gà được nhuộm đỏ, và một chén cháo hạt kê sền sệt.

Sau khi ăn xong bữa sáng không bao lâu, có một đứa bé chạy vào nhà họ Lương, trong miệng hét lớn chú rể đến, chú rể đến.

Câu nói này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người đến tham dự hôn lễ, bọn họ vội vàng chen đến trước cửa vây xem, chỉ chốc lát sau đã thấy một chiếc xe đạp được cột bông hoa đỏ thẫm đi đến, phía sau chiếc xe đạp đó còn có tận bốn năm chiếc xe đạp nữa.

Xe đạp bằng sắt bóng loáng, cách nhà họ Lương từ xa đã nghe thấy tiếng chuông xe đẹp. Tiếng chuông kêu lanh lảnh, Tạ Uẩn đến rồi.

Anh mặc một bộ quần áo lao động màu xanh lam, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi có phản quang màu trắng, túi áo bên ngoài còn được cài thêm một cây bút máy. Anh dừng lại trước cửa nhà họ Lương, những chiếc xe đạp phía sau cũng ngừng lại, những người đạp xe cũng vô cùng có tinh thần.

Ngoại trừ Trương Minh Huy ra, những người còn lại đều là đồng nghiệp ở bộ máy móc nông nghiệp của Tạ Uẩn.

Phía sau xe đạp còn có hai chiếc máy kéo đi theo, mỗi chiếc máy kéo đều được sơn màu hồng, kính chiếu hậu phía trước được buộc hai bông hoa lớn đỏ thẫm, đang đung đưa theo gió, vừa nhìn thấy đã cảm thấy vui mừng, khí phái rồi.

Rất nhanh sau đó Tạ Uẩn đã tiến vào nhà họ Lương, đồ ăn đã được bày sẵn.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 726: Chương 726



Tạ Uẩn dẫn những người đến đón dâu ngồi thành hai bàn. Tạ Uẩn thường xuyên đến nhà họ Lương nên những người ở Nhị Lý Truân đều biết anh, mọi người anh một câu tôi một câu trò chuyện, chỉ một lát sau, đám người đến đón dâu và mọi người trong làng đã trở nên quen thuộc hơn nhiều.

Mấy người đến đón dâu đều là cựu quân nhân, nhà ai mà có con gái chưa gả chồng thì đều nhìn chằm chằm vào bọn họ, khiến đám cựu quân nhân ngây thơ kia đỏ cả mặt.

Rượu quá ba tuần, mọi người không uống nữa, Tạ Uẩn phải đi ngay, nếu uống nữa sợ là sẽ chậm trễ giờ lành.

Tạ Uẩn đi đến phòng của Ngu Thanh Nhàn, Trương Minh Huy tiến lên trước mặt Tạ Uẩn, nhét mấy bao lì xì vào khe cửa, không bao lâu cửa đã được mở ra. Tạ Uẩn gương mẫu đi đầu, Ngu Thanh Nhàn ngồi ngay ngắn trên kháng chờ anh đến đón.

Ngu Thanh Nhàn mỉm cười với Tạ Uẩn, Tạ Uẩn cũng không kiềm chế được nở nụ cười.

Cho dù bọn họ kết hôn bao nhiêu lần đi nữa, mỗi lần nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn mặc bộ quần áo đỏ thẫm chờ gả cho anh, trong lòng Tạ Uẩn vẫn vui sướng, kích động và lệ nóng quanh tròng như lần đầu.

Anh xoay người ngồi xổm trước kháng: "Lên anh cõng em."

Ngu Thanh Nhàn trèo lên lưng của Tạ Uẩn trong tiếng cười vang của mọi người, Tạ Uẩn cõng cô bước từng bước ra khỏi phòng.

Nắng bên ngoài chiếu sáng rực rỡ, gió đầu hạ thổi qua gò má cô, mang theo chút hơi nóng, càng khiến cho lòng Ngu Thanh Nhàn nóng hơn. Cái loại ấm áp như gió xuân này khiến cho khóe mắt Ngu Thanh Nhàn lên men.

Cô khẽ thì thầm bên tai Tạ Uẩn, giọng nhỏ đến độ người khác không thể nghe thấy: "Tạ Uẩn, em gả cho anh."

Tạ Uẩn khẽ đáp lại.

Tần Sơn Hoa và Lương Đức Lợi đã sớm chờ ở cửa phòng rồi, hai nhà gần như thế, chỉ cần nói lớn tiếng chút là đã nghe loáng thoáng. Những lời Tần Sơn Hoa muốn dặn dò nhiều lắm, nhưng thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ đúc kết trong một câu nói: "Kết hôn rồi, phải sống tốt đấy nhé."

Lương Đức Lợi không nói gì, nhưng ánh mắt ông nhìn Ngu Thanh Nhàn lại cứng đờ, khiến cho khuôn mặt ngăm đen của ông vào giờ phút này cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Tạ Uẩn cam đoan trước mặt cha mẹ vợ là sẽ đối xử tốt với Ngu Thanh Nhàn, trong tiếng thúc giục của mọi người, Tạ Uẩn cõng Ngu Thanh Nhàn đến bên cạnh xe đạp, cẩn thận đỡ Ngu Thanh Nhàn lên xe.

Đồ cưới của Ngu Thanh Nhàn đặt lên một chiếc máy kéo, một chiếc máy kéo khác không phải chở đồ thì ngồi đầy người.

Nhị Lý Truân không có máy kéo, dân làng đã sớm tò mò không thôi về hai chiếc máy kéo này, bây giờ có cơ hội nên ai cũng muốn lên ngồi thử.

Tiếng chuông xe đạp lại lần nữa vang lên, Tạ Uẩn chở Ngu Thanh Nhàn đi quanh thôn hai vòng, cuối cùng cũng về đến căn nhà mà anh mua từ trước.

Bên ngày đồ ăn cũng đã được chuẩn bị xong rồi, mọi người vừa mới uống rượu ở nhà họ Lương lại chạy đến bên này.

Tạ Uẩn không có trưởng bối, Tạ Bá Dung là người thân nhất trên đời này của anh, anh ấy đành phải vội vàng đón tiếp khách khứa.

Ngu Thanh Nhàn được đưa đến phòng tân hôn, vợ của đội trưởng Từ dẫn theo người nhà của một số cán bộ trong trung đoàn có quan hệ tốt với Tạ Uẩn đến ngồi cùng cô.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 727: Chương 727



Vợ của đội trưởng Từ giới thiệu hai người với nhau, tất cả mọi người đều là người sảng khoái, chỉ chốc lát sau đã nói chuyện đến khí thế ngất trời.

Bốn giờ chiều hôm đó, mọi người đến uống rượu mừng mới lục tục rời đi, Ngu Thanh Nhàn cũng tẩy trang, sau đó đi ra dọn dẹp cùng Tạ Uẩn.

Mãi cho đến khi trăng treo cành liễu, hai người mới xong việc ngả lưng xuống kháng. Trong phòng ngủ có thắp một ngọn nến, ánh nến lay động, trong phòng liên tục vang lên những âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập, mãi đến hơn nửa đêm mới yên tĩnh lại.

Cả hai người đều được nghỉ ngơi ba ngày sau kết hôn. Ba ngày này là thời gian hiếm hoi hai người có thể ở cùng nhau trong thế giới này nên họ đều vô cùng quý trọng, giây giây phút phút đều chỉ tiếc không thể dán chung một chỗ.

Thời gian ba ngày trôi qua một cách nhanh chóng, sáng sớm Tạ Uẩn đã đi làm, lúc anh đi Ngu Thanh Nhàn vẫn còn đang ngủ, trước khi đi anh đã làm xong bữa sáng cho Ngu Thanh Nhàn rồi.

Đêm đến, khi anh về đến nhà Ngu Thanh Nhàn vẫn còn chưa ngủ, Ngu Thanh Nhàn sẽ luôn chờ anh cơm nước xong rồ bưng cho anh một chậu nước rửa chân, hai người đều ngâm chân trong nước ấm.

Ngu Thanh Nhàn sẽ dọn dẹp giường chiếu, Tạ Uẩn vẩy nước quét nhà, cuộc sống gia đình vừa ấm áp vừa ngọt ngào.

Lương Thanh Cúc nhìn thấy em ba mỗi ngày đều có vẻ mặt hạnh phúc, trong lòng cũng cảm thấy vui thay, đồng thời còn có chút hâm mộ.

Hôm nay, Lương Thanh Cúc phải đến bệnh viện đại đội báo cáo công tác, sau khi báo cáo xong, Lương Thanh Cúc đi đến văn phòng của Tạ Bá Dung anh ấy.

Lúc Lương Thanh Cúc đến, Tạ Bá Dung đang bận, chờ đến khi anh ấy xong việc đã là nửa tiếng sau rồi.

Tạ Bá Dung đang viết hồ sơ bệnh án của một bệnh nhân, cảm thấy có người đang nhìn mình chăm chú thì ngẩng đầu lên, anh ấy nhìn thấy Lương Thanh Cúc đang nhìn mình thì vội vàng buông bút đứng dậy: "Thanh Cúc, em đến khi nào thế? Mau ngồi đi."

Tạ Bá Dung kéo ghế cho Lương Thanh Cúc, vội vội vàng vàng rót cho chị ấy một cốc nước.

"Em vừa đến không lâu, đến thăm anh, anh bận xong chưa?" Bác sĩ đều bận rộn, mà khoa Tạ Bá Dung đang làm lại có rất ít bác sĩ, cho nên anh ấy rất bận. Nhưng cho dù bận thế nào, anh ấy cũng sẽ bớt chút thời gian gặp mặt Lương Thanh Cúc.

Trái lại là Lương Thanh Cúc, rất ít khi chị ấy chủ động đến bệnh viện tìm Tạ Bá Dung.

Tạ Bá Dung vô cùng vui vẻ khi đối tượng hẹn hò đến thăm mình, anh ấy nói: "Vẫn chưa, anh còn phải khám cho một bệnh nhân nữa, em chờ anh chút nhé."

Lương Thanh Cúc gật đầu, Tạ Bá Dung gọi tên người bệnh vào khám. Bệnh nhân này đã chờ ở ngoài lâu rồi, nghe thấy tên mình được gọi thì vội vàng đi đến.

Tạ Bá Dung cười cười với Lương Thanh Cúc xong thì bắt đầu bắt mạch, anh bận đến nỗi còn Lương Thanh Cúc đang chờ bên cạnh.

Lương Thanh Cúc nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm việc của anh, suy nghĩ không khỏi bay xa.

Từ lúc tháng giêng Chu Vĩnh Tân đến nhà chị ấy quậy tanh bành đến nay đã được nửa năm rồi, mà tháng trước, phán quyết của tòa án đối với Chu Vĩnh Tân và quả phụ Vương đã được đưa xuống, hai người họ phạm tội mua bán trẻ em, bị phán ba năm tù.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 728: Chương 728



Sau khi có phán quyết, bà Chu có đến tìm Lương Thanh Cúc vài lần, khóc lóc om sòm, lăn lộn khắp nơi yêu cầu Lương Thanh Cúc hủy bỏ vụ kiện Chu Vĩnh Tân, tất nhiên Lương Thanh Cúc không có khả năng sẽ đồng ý với yêu cầu này của bà ta, cho nên ngay ngày hôm sau cô đã đến đồn công an tố cáo cả bà Chu nữa.

Cả đời này bà Chu cũng chưa đến đồn công an bao giờ, nên khi đồn công an vừa hỏi, bà ta đã khai ra tất cả mọi chuyện.

Hai mươi sáu năm trước, khi Chu Vĩnh Tân vừa được hai tuổi thì bà ta lại mang thai, lúc đó mọi người đều nói bà ta mang thai con trai.

Bà Chu vốn không thích con gái, sau khi biết bản thân mình có hai đứa con trai, bà ta càng ngứa mắt đứa con gái sau này sẽ là con của nhà khác kia.

Lúc đó trong một lần vô tình bà Chu biết được, trong Phương Gia Truân ở thị trấn, có một gia đình muốn tìm con dâu nuôi từ bé, bà Chu lập tức bán con gái mình với giá 5 đồng đại dương.

Chuyện này ngay cả chồng của bà Chu cũng không biết, vì để cho sự mất tích của con gái trở nên hợp lý hơn, bà ta còn ném con gái mình vào lòng sông, rồi lại chạy đuổi theo, cuối cùng bà ta vớt con lên rồi mới đưa đến Phương Gia Truân.

Nếu không phải năm ngoái con gái bà ta tìm về nhà, có lẽ bà Chu cũng đã quên mất chuyện mình còn có một đứ con gái rồi.

Sau khi đồn công an lần theo manh mối mà bà Chu cung cấp thì tìm được con gái của bà ta, những người đã trải qua sóng to gió lớn như họ cũng bị con gái của bà Chu dọa cho sợ ngây người.

Phương Gia Truân là một thôn làng dựa núi, cả truân còn chưa đến mười hộ gia đình.

Các gia đình trong truân đều là họ hàng với nhau.

Ba mươi năm trước, gia đình mua con gái của bà Chu kia đào được một cây nhân sâm, bán được không ít tiền, sợ tiêu sạch tiền rồi sau này con trai của nhà họ sẽ không cưới được vợ, nên mới dùng nhiều tiền mua một cô con dâu về nuôi từ bé.

Con gái của bà Chu tên là Chu Hoa Hồng, cô ta bị bán đến nhà họ Phương từ năm bốn tuổi, năm mười bốn tuổi bà Phương chết, cùng năm thì cô ta và đứa con trai lớn nhất nhà họ Phương viên phòng, năm thứ hai cô ta sinh cháu trai trưởng cho nhà họ Phương.

Đứa bé ngày một lớn lên, ông Phương mất vợ đã lâu nhưng vẫn còn h*m m**n, cuối cùng đến một ngày, ông ta không thể kiềm chế được nữa nên cưỡng h.i.ế.p cô ta, từ đó cô ta trở thành vợ chung của hai cha con nhà họ Phương.

Năm trước cô ta không thể chịu đựng được nữa, chạy về nhà họ Chu xin giúp đỡ, nhưng sao bà Chu có thể để cho cô ta về nhà được cơ chứ?

Vì thế, bà Chu khuyên cô ta vào núi trốn hai ngày, chờ đến khi sóng yên biển lặng rồi cô ta hãy về nhà.

Chu Hoa Hồng tin tưởng bà Chu, cô ta tưởng rằng cuối cùng mình cũng được cứu rồi, cuối cùng cô ta cũng có thể thoát khỏi hai cha con ghê tởm nhà họ Phương rồi.

Nhưng ai ngờ rằng cô ta ở trên núi ngày thứ hai đã bị cha con nhà họ Phương tìm được, mãi đến khi bị bắt về nhà, Chu Hoa Hồng mới vỡ lẽ mình đã bị bà Chu bán đứng.

Sau khi cha con nhà họ Phương bắt Chu Hoa Hồng về thì nhốt cô ta xuống dưới hầm nhà, chân cũng bị cha con nhà họ Phương đánh gãy. Hơn nửa năm từ ngày bị bắt về, Chu Hoa Hồng không được ra khỏi tầng hầm nửa bước.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 729: Chương 729



Khi công an đưa cô ta ra khỏi hầm, cả người cô ta đã trở nên điên điên khùng khùng rồi, bụng cũng hơi nhô ra, bác sĩ nói, cái thai ít nhất cũng được bốn tháng rồi.

Bà Chu và hai cha con nhà họ Phương đều bị bắt, bây giờ ba người đang bị giam ở trại tạm giam.

Em trai của Chu Vĩnh Tân là Chu Vĩnh Phong vốn bị bà Chu chiều hư rồi, sau khi biết anh trai mà mẹ lần lượt bị bắt vào tù, anh ta đổ mọi oán hận lên đầu Lương Thanh Cúc.

Trong một lần Lương Thanh Cúc đi khám bệnh về, anh ta cầm d.a.o vọt ra.

Nếu không phải đúng lúc đó Tạ Bá Dung đi ngang qua cứu chị ấy, không ai dám nói trước rằng cuối cùng sẽ phát sinh ra chuyện gì.

Nhớ đến cái tình cảnh anh hùng cứu mĩ nhân ngày đó, lại nhớ đến thái độ của anh ấy với cha mẹ và con gái mình, lòng của Lương Thanh Cúc bỗng cảm thấy an ổn.

Cuối cùng cũng khám xong cho bệnh nhân cuối cùng, bệnh nhân đi lấy thuốc, Lương Thanh Cúc nói với Tạ Bá Dung:

"Căn nhà mà Tạ Uẩn mua rất đẹp, trong sân nhà em ấy trồng rất nhiều hoa cách tang, bây giờ đã nở rộ rồi, muôn hồng nghìn tía trông vô cùng xinh đẹp."

Chuyện này thì Tạ Bá Dung đồng ý: "Đúng là đẹp thật. Anh cũng đoán là em sẽ thích mà, anh đang xin cậu ấy hạt giống rồi, chờ mùa xuân sang năm anh sẽ trồng nó ở bên cạnh trạm y tế. Đến lúc đó, ngày nào em cũng sẽ được trông thấy."

Lương Thanh Cúc cảm thấy, sự dịu dàng săn sóc và lãng mạn của Tạ Bá Dung cũng không kém em rể ba bao nhiêu cả.

Chị ấy nói: "Gia đình ở cạnh nhà em muốn bán nhà, con cái nhà anh ta đều lớn rồi, không thể tiếp tục ở cùng một chỗ nữa. Tạ Bá Dung, anh mua căn nhà kia đi, Tiểu Ngọc cũng nên có căn phòng của chính mình."

Lúc trước Tạ Uẩn mua nhà phải bỏ ra cái giá cao hơn bình thường.

Chuyện của Tạ Bá Dung và Lương Thanh Cúc không có ai trong Nhị Lý Truân biết cả, nếu không, gia đình bên cạnh kia đã đánh chủ ý lên người Lương Thanh Cúc rồi.

Sáng nay trước khi Lương Thanh Cúc ra ngoài, Tần Sơn Hoa có nói qua một tiếng, hại Lương Thanh Cúc lo lắng suốt một đường.

Niềm vui đến quá bất ngờ khiến Tạ Bá Dung tưởng mình đang nằm mơ, giờ khắc này, anh ấy chỉ tiếc không thể chạy vài vòng sân thể dục giống như những bạn trẻ chưa từng gặp kia.

"Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ trang trí căn nhà thật xinh đẹp." Tạ Bá Dung hứa hẹn xong, suy nghĩ một lát rồi nói thêm một câu nữa: "Nhất định sẽ còn đẹp hơn cả nhà Tạ Uẩn nữa."

Lương Thanh Cúc nhìn thấy dáng vẻ mừng rõ như điên của Tạ Bá Dung thì cười nói: "Đồ ngốc."

Năng lực hành động của Tạ Bá Dung rất mạnh, ngay buổi chiều hôm đó, anh ấy đã về Nhị Lý Truân xử lý xong chuyện mua bán căn nhà.

Gia đình ở bên cạnh nhà họ Lương đã xây nhà mới từ lâu, bây giờ đã có thể dọn vào ở rồi, nên sau khi họ thu tiền xong thì lại đi mua một vật liệu xây dựng, ngay ngày hôm sau đã bắt tay vào chuyển nhà.

Tạ Bá Dung cũng giao chuyện trông thợ sữa chữa phòng ốc cho Lương Đức Lợi giống như Tạ Uẩn ngày trước.

Con rể ba mua nhà trong làng, bây giờ con rể lớn cũng mua được phòng rồi, bây giờ mỗi lần Lương Đức Lợi đi đường mà như gió bay, những người ở cùng thôn cùng vai cùng lứa với ông bây giờ có ai mà không hâm mộ ông cơ chứ?
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 730: Chương 730



Con gái của ông có tiền đồ, bây giờ con của cô hai nhà ông cũng lớn rồi, cô hai cũng đi theo cô cả và cô ba học y, bây giờ cả nhà họ đi ra ngoài, không còn ai dám xem thường nữa.

Vì chuyện này mà thái độ của các gia đình trong thôn đối xử với con gái được cải thiện rất nhiều.

Căn nhà mà Tạ Bá Dung mua lớn hơn căn nhà mà Tạ Uẩn mua một chút, thế nên mãi đến trận tuyết đầu mùa năm 1966 mới sửa chữa xong.

Mùa đông là thời gian vàng để tổ chức đám cưới, Tạ Bá Dung và Lương Đức Lợi định ngày tổ chức hôn lễ vào hai mươi tháng mười một.

Hôn lễ lần này của Tạ Bá Dung được tổ chức vô cùng cẩn thận. Anh ấy nói với Lương Thanh Cúc, đây là hôn lễ của hai người họ, cả đời cũng chỉ có một lần này thôi, cho nên long trọng như thế nào cũng không được coi là lãng phí.

Hôn lễ của Lương Thanh Cúc long trọng đến độ khiến tất cả mọi người đều phải lác mắt. Chị ấy và Ngu Thanh Nhàn trong lúc bất tri bất giác đã trở thành đối tượng được tất cả các cô gái xung quanh đây hâm mộ.

Chuyện của hai người khiến cho họ biết, phụ nữ ly hôn vì bị nhà chồng bắt nạt cũng không có gì là mất mặt cả, cũng không có gì đáng sợ.

Sau khi ly hôn xong, cho dù họ không đạt được những thàng công kiêu ngạo như chị em nhà họ Lương đi chăng nữa, nhưng lại giúp cho họ có cơ hội lựa chọn lại cuộc đời.

Tần Sơn Hoa và các cán bộ hội liên hiệp phụ nữ nắm lấy cơ hội này, ngày nào cũng đến các vùng nông thôn để thăm những người phụ nữ và tổ chức các cuộc họp.

Trong lúc nhất thời, tỉ lệ ly hôn đột nhiên tăng lên. Những gia đình mà có chồng vẫn thường xuyên đánh vợ, mẹ chồng nhục mạ con dâu mà vẫn chưa bị ly hôn thì đều sửa lại hành vi thái độ của mình, không dám không kiêng nể gì như ngày xưa nữa.

Qua một năm sau, Lương Thanh Cúc mang thai, vào năm chị ấy ba mươi tuổi thì sinh được một đứa con trai.

Tuy rằng Tạ Bá Dung vô cùng yêu thương đứa con này, nhưng tình yêu của anh ấy dành cho Tiểu Ngọc cũng chưa bao giờ giảm bớt.

Ngay ngày hôm sau khi Lương Thanh Cúc sinh con, radio thông báo một chuyện khiến lòng người phấn chấn.

Quốc gia của họ đã vượt qua đủ loại thử thách, có tiến bộ vượt bậc trong các lĩnh vực như máy tính, hàng không, chế tạo máy móc điện tử, đây có thể coi là bước tiến thế kỉ.

Tin tức vừa được truyền ra, lập tức trở thành tiêu điểm bàn tán của mọi người trong và ngoài nước. Đồng thời, những bài luận văn của các nhà khoa học Hoa Hạ cũng được các tạp chí khoa học có thẩm quyền trên thế giới đồng loạt đăng tải.

Ngày hôm đó nguyên thủ Hoa Hạ vô cùng bận rộn, từ sáng sớm vừa bắt đầu đi làm ông ấy đã phải tiếp các cuộc điện thoại của các lãnh đạo quốc gia khác trên thế giới, mãi cho đến hai giờ chiều vẫn chưa được nghỉ ngơi.

Ngoài ra, những lãnh đạo khác cũng bận rộn giống hệt ông vậy.

Trưa hôm đó khi mọi người cùng nhau đi ăn cơm, nguyên thủ cười nói: "Từ nay về sau, chúng ta sẽ không bao giờ các quốc gia có kỹ thuật ở phương tây đó cấm vận nữa rồi. Chúng ta sẽ không bao giờ bị người ta đạp đầu cưỡi cổ nữa rồi. Hoa Hạ, tiến lên."
 
Back
Top Bottom