Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 701: Chương 701



Lương Thanh Cúc và Ngu Thanh Nhàn tỏ vẻ: "Bệnh của trẻ con thực sự rất lúng túng."

Đứa bé không đến, nên cái cách mà cha mẹ chúng mô tả bệnh trạng, thật sự khiến người ta khó hình dung.

"Bệnh của phụ nữ cũng đâu đẹp đẽ gì." Ngu Thanh Nhàn và Lương Thanh Cúc đều cảm thấy, con đường học tập của mình còn rất dài.

Nhưng ai cũng không ngờ, cơ hội học tập của họ sẽ đến nhanh như thế.

Tạ Bá Dung và Tạ Uẩn đến chúc tết vào giữa trưa, họ đến ngoại trừ chúc tết, còn mang theo một tin tức tốt.

"Bây giờ mỗi trạm y tế đều có hai chỉ tiêu đào tạo nâng cao, hai chỉ tiêu này đều dành cho bác sĩ, tôi muốn đề cử hai cô đi thử." Năm trước, Tạ Bá Dung đã trở thành trạm trưởng trạm y tế của Nhị Lý Truân.

Nhưng anh ấy lại không có lấy một người cấp dưới nào, gần đây khi hai chị em Ngu Thanh Nhàn và Lương Thanh Cúc đến đó học tập, hai người học tập rất nhanh, bây giờ tiêm thuốc bốc thuốc đều không có vấn đề gì cả, những công việc mà hộ sĩ bình thường có thể làm họ cũng đều làm được.

Lương Thanh Cúc và Ngu Thanh Nhàn còn chưa kịp nói gì, Lương Đức Lợi đã lên tiếng:

"Chuyện này không được đâu. Bá Dung à, tôi biết cậu có ý tốt, muốn đề bạt hai chị em họ một phen, nhưng chuyện này không hợp quy định. Thời gian hai chị em nó tiếp xúc với cái nghề này quá ngắn, làm thế thì không tốt cho thanh danh của cậu."

Thời gian Tạ Bá Dung tiếp nhận trạm y tế vẫn còn quá ngắn, mà thời hai chị em Ngu Thanh Nhàn theo anh ấy học y cũng quá ngắn, bây giờ hai người họ còn chưa phải là hộ sĩ trong biên chế.

Tạ Bá Dung muốn để cử hai người họ đi đào tạo nâng cao là không hợp với quy định.

Ngu Thanh Nhàn và Lương Thanh Cúc cũng phụ họa theo.

Tạ Bá Dung cảm thấy họ nói có lý, cuối cùng chỉ có thể buông tha cho suy nghĩ này.

Giải quyết xong chuyện này, ánh mắt của Lương Đức Lợi dừng trên người Tạ Uẩn.

Tạ Uẩn ngồi thẳng lưng lên, vừa dịu dàng vừa có lễ, không chút sợ hãi mặc cho Lương Đức Lợi đánh giá.

Lúc ăn cơm, Lương Đức Lợi sai Tiểu Tứ đi gọi Lương Đức Lâm đến. Tiểu Tứ thông minh kể chuyện Tạ Uẩn coi trọng chị ba của cô bé cho Lương Đức Lâm nghe.

Nghe xong, Lương Đức Lâm cảm thấy hứng thú nên bèn,đi theo Tiểu Tứ, vợ ông ta thấy mùng một đầu năm mà ông ta còn muốn đến nhà khác ăn cơm, mà đây lại là chuyện lớn không thể ngăn cản, nên đành chuẩn bị một phần quà mừng năm mới, bảo Lương Tứ Bang mang đến biếu nhà Lương Đức Lợi.

Đối mặt với con lợn có ý định dòm ngó bắp cải nhà mình, phần lớn các bậc cha mẹ đều có ý định là khó dễ con lợn kia.

Lương Đức Lợi và Lương Đức Lâm cũng thế, hai người thay phiên nhau mời rượu hai anh em Tạ Uẩn.

Tạ Bá Dung không giỏi uống rượu, mới một ly đã gục.

Còn tửu lượng của Lương Đức Lâm tốt, tửu tượng của Lương Đức Lợi cũng không kém, dưới sự thay phiên nhau oanh tạc của hai người họ, cuối cùng Tạ Uẩn cũng gục xuống.

Lương Đức Lâm và Lương Đức Lợi cũng mơ mơ hồ hồ, sau khi Tạ Uẩn gục xuống hai người họ thở phào nhẹ nhõm, sau khi uống một ly cuối cùng để chúc mừng thì cũng gục xuống kháng ngủ mất.

Mấy người Ngu Thanh Nhàn lại phải thu dọn tàn cục, sau khi thu dọn xong, họ ngồi xuống nói chuyện với nhau.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 702: Chương 702



Sáng mùng hai, sau khi ăn sáng xong Tạ Uẩn và Tạ Bá Dung mới rời đi, Tần Sơn Hoa trả lại một nửa lễ mừng năm mới coi như đáp lễ họ.

Phần đáp lễ này coi như đồng ý cho hai người họ tiếp tục qua lại.

Tạ Uẩn đã sớm hỏi thăm những tập tục chỗ này rồi. Từ khi rời khỏi nhà Lương Đức Lợi, nụ cười trên mặt Tạ Uẩn chưa bao giờ tắt.

Đến cửa thôn, Tạ Uẩn gặp hai mẹ con Thẩm An Quốc.

Đợi đến khi Tạ Uẩn đi xa rồi, Thẩm An Quốc dừng lại nhìn thoáng qua anh.

Hoàng Thúy Trúc đi vài bước, khi quay lại thấy Thẩm An Quốc không đuổi kịp mình thì hỏi anh: "An Quốc, mẹ đang nói chuyện với con, con có nghe không hả?"

Sau khi Lương Đức Thắng bị bắt, Nhị Lý Truân không còn trưởng thôn nữa, sau khi trấn trên và huyện xem xét thì đưa ra quyết định, Thẩm An Quốc sẽ đảm nhận chức vị trưởng thôn của Nhị Lý Truân, sau tết Nguyên Đán sẽ nhậm chức.

Chuyện này không phải bí mật gì cả, người trong làng đã biết từ lâu rồi. Trong khoảng thời gian này, người đến cửa nhà họ Thẩm thăm hỏi chưa từng đứt đoạn, mà phần lớn những người đến đều để giới thiệu đối tượng cho Thẩm An Quốc.

Không ai biết Thẩm An Quốc nghĩ như thế nào cả, sau khi Hoàng Thúy Trúc cân nhắc lựa chọn kĩ càng, thì chọn được hai hộ gia đình.

Một gia đình ở trấn trên, cha mẹ đều là giáo viên trong trường học.

Một gia đình ở bên nhà mẹ đẻ của bà ta, trong nhà có nhiều anh em, vừa có năng lực vừa có triển vọng.

Sau khi Thẩm An Quốc xuất ngũ về nhà thì suy sụp một thời gian, mãi đến sau khi được bổ nhiệm làm trưởng thôn, anh ta mới dần vực dậy được.

Năm ngoái, sau khi Thẩm An Quốc lên trấn trên hẹn hò, lúc về đến nhà thì nằm mơ một giấc mơ đứt quãng.

Trong mơ, anh ta và Ngu Thanh Nhàn đang hẹn hò với nhau. Sau khi kết hôn, anh ta dốc sức làm việc ở nông trường, mà cô ở nhà cũng quản lý nhà cửa ngăn nắp, gọn gàng.

Sau này hai người lại có con cái, cô cũng dạy dỗ con cái ngoan ngoãn, anh ta liều mạng làm việc ở bên ngoài, không cần bận tâm chút gì về việc ở nhà cả.

Nhưng mà cảnh trong mơ lại thay đổi. Anh ta phát hiện mình kết hôn với Lương Hồng Ngọc, Lương Hồng Ngọc không phải một đối tượng thích hợp để kết hôn, cô ta rất nhỏ nhen, sau khi kết hôn cứ động một chút là Lương Hồng Ngọc lại tức giận.

Anh ta không những phải lo cho công việc của mình, sau khi về nhà còn phải dỗ dành cô ta.

Chuyện khiến Thẩm An Quốc phiền lòng nhất, là nhân duyên của Lương Hồng Ngọc và đàn ông vô cùng tốt.

Trước khi chưa kết hôn thì có Cố Hạo Lâm nơi chốn giúp đỡ cô ta, sau khi kết hôn rồi còn có Lâm Kiến Trúc vẫn chưa vợ mà cô ta cứu được trong một lần ngoài ý muốn.

Giấc mơ này khiến Thẩm An Quốc vô cùng ghê tởm, sau khi tỉnh ngủ vẫn còn vương vấn cái cảm giác bị cắm sừng.

Hai giấc mộng này vẫn để lại di chứng, gần đây, Thẩm An Quốc vẫn luôn chú ý đến tin tức của Lương Thanh Nhàn, anh ta cũng biết chuyện giữa gia đình cô và Tạ Uẩn, Tạ Bá Dung.

Mẹ anh ta và bác dâu của anh ta còn nói, trong hai người đó nhất định có một người sẽ trở thành con rể nhà họ Lương.

"Con nghe rồi." Nhớ lại dáng vẻ của hai anh em nhà họ Tạ lúc đi ngang qua mình, Thẩm An Quốc cảm thấy người trở thành con rể nhà họ Lương chắc chắn là Tạ Uẩn.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 703: Chương 703



Khuôn mặt của Lương Thanh Nhàn hiện lên trong đầu anh ta, vô cùng xứng đôi với Tạ Uẩn. Nghĩ thế, lòng của Thẩm An Quốc cảm thấy vô cùng trống trải.

Dưới sự thúc giục của Hoàng Thúy Trúc, Thẩm An Quốc vội vàng đuổi kịp bước chân của Hoàng Thúy Trúc, trong lòng lại nghĩ mình đúng là điên rồi.

Cho đến tận bây giờ, anh ta và Lương Thanh Nhàn cũng chưa từng tiếp xúc với nhau một lần nào cả, thế mà tự nhiên anh ta lại mơ một giấc mơ cầm sắt hòa minh như thế.

Hơn nữa, trước đây anh ta còn cảm thấy chướng mắt Lương Thanh Nhàn vì tin tưởng những lời mà Lương Hồng Ngọc nói.

Bây giờ anh ta lại cứ suy nghĩ linh ta linh tinh, cứ như bị điên ấy.

Người dân đã biết tin Thẩm An Quốc trở thành trưởng thôn của Nhị Lý Truân từ lâu rồi, nhưng qua ngày mười lăm tháng giêng âm lịch, trưởng trấn mới mang theo công văn của lãnh đạo xã đến, tuyên bố với các thôn dân trong cuộc họp.

Trước kia mọi người đều không quan tâm đến việc ai làm trưởng thôn, dù sao thì cái Nhị Lý Truân này cũng nghèo như thế, trưởng thôn không những phải xử lý mấy việc lông gà vỏ tỏi trong thôn, mà còn phải làm người hòa giải nếu các gia đình trong thôn xảy ra mâu thuẫn, vô cùng khó xử, nếu không cẩn thận sẽ bị coi là người hai mặt.

Sau khi đất nước được xây dựng, trưởng thôn mới có được một chút quyền lực, quyền lực trong tay trưởng thôn lớn nhất khi mọi thứ được phân chia bình đẳng.

Lương Đức Thắng tranh cử chức trưởng thôn từ trước khi đất nước được xây dựng cơ, lúc ấy ông ta mới hai mươi tuổi, đang ở độ tuổi hăng hái muốn tạo ra sự nghiệp.

Những năm gần đây, ông ta làm thôn trưởng cũng chưa tạo ra được thành tựu gì lớn, chỉ có duy nhất một việc là xin được lương thực cứu trợ cho thôn trong ba cái năm thiên tai kia thôi.

Lúc ấy có bao nhiêu người cảm ơn ông ta cơ chứ? Nhưng thực tế thì sao? Ông ta tham ô đến tận hai phần ba lương thực cứu tế mà quốc gia phân phát cho dân.

Ai có thể cam đoan sau khi Thẩm An Quốc trở thành trưởng thôn thì sẽ không tham ô?

Dù sao anh ta chính là con rể tiêu chuẩn của Lương Đức Thắng cơ mà.

Cho dù từng đi làm lính thì thế nào, bị liên lụy đến buộc phải xuất ngũ thì sao? Chuyện này chẳng liên quan đến việc anh ta có phải một tham quan hay không.

Tuy rằng Nhị Lý Truân nghèo thật, nhưng ai mà nói trước được điều gì cơ chứ?

Trưởng thôn giữ chìa khóa của nhà kho trong thôn, cho dù mỗi ngày bốc một nắm thì một tháng cũng lấy được không ít đồ ăn đâu.

Mọi người không phục Thẩm An Quốc, Thẩm An Quốc biết điều đó. Anh ta đứng ở trung tâm sân, nói với dân chúng xung quanh:

"Tất cả mọi người đều là người cùng thôn, chắc mọi người cũng đều biết tôi rồi. Những cái khác tôi không nói, nhưng nhân phẩm của tôi thế nào thì mọi người đều biết rõ. Loại chuyện tham ô nhận hối lộ này tôi tuyệt đối không làm được, nếu mọi người không tin, sau này mọi người có thể giám sát tôi. Phàm là tôi làm không tốt một chuyện nào đó thôi, tôi sẽ nhận lỗi với mọi người rồi từ chức."

Trời lạnh, cho dù mặc áo bông thì vẫn lạnh chân lạnh tay mà, nên mọi người đều không nguyện ý đứng ở đây để bị đông lạnh.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 704: Chương 704



Có người chắp tay, đứng trong đám người lớn tiếng hỏi: "Chúng tôi không tin anh, anh là con rể của Lương Đức Thắng, nói không chừng chuyện ông ta tham ô lương thực còn có anh đứng giữa giúp đỡ một phen ấy chứ."

Lời vừa dứt, chỉ một lát sau đã được mọi người hưởng ứng, mọi người châu đầu ghé tai nhau rầm rì.

"Đúng vậy, đúng vậy. Lương lão lục nói đúng mà, nói không chừng thằng nhóc An Quốc này cá mè một lứa với cha vợ nó ấy chứ. Trước kia nó đối xử tốt với nhà họ Lương thế nào, đâu phải chúng ta không biết."

"Đúng thế. Rõ ràng lúc còn chưa kết hôn, nhưng quà cáp ngày lễ ngày tết không thiếu một ngày nào cả. Hơn nữa, anh ta còn đối xử với Lương Hồng Ngọc vô cùng tốt, tháng nào cũng mua váy mới, giày mới, có một năm cô ta còn đeo đồng hồ nữa. Nghe nói là một thương hiệu ở Thượng Hải, tên là Hoa Mai gì đó, nghe nói đắt lắm."

"Tham gia quân ngũ một tháng có bao nhiêu tiền trợ cấp cơ chứ? Hơn nữa anh ta còn phải đưa cho cha mẹ nữa cơ mà, nếu thế thì sao anh ta còn có tiền cho Lương Hồng Ngọc tiêu sài? Ôi, hay là anh ta tham ô thật nhỉ?"

Mọi người càng nói càng cảm thấy chuyện này là thật, ánh mắt mấy người không thân quen với Thẩm An Quốc lắm khi nhìn anh ta đã thay đổi.

Thẩm An Quốc nghe mọi người bàn tán về mình, trong lòng cảm thấy vô cùng rẫu rĩ, tức đến hít thở không thông.

Anh ta biết rõ, anh ta mà trở thành trưởng thôn vào thởi điểm mấu chốt này thì sẽ không tránh thoát khỏi việc bị mọi người phản đối.

Nhưng anh ta không sợ hãi, vì mọi người đều là hàng xóm láng giềng, mọi người đều hiểu rõ nhân phẩm của anh ta.

Cái khác thì anh ta không dám nói, nhưng chắc chắn anh ta có thể đảm bảo được sự công bằng công chính, tuyệt đối không đi tham ô.

Thẩm An Quốc tưởng tượng mọi chuyện thuận lợi, nhưng anh ta không ngờ lại có nhiều người phản đối anh ta như thế, mà những lý do phản đối cũng vô cùng hoang đường, chỉ vì anh ta là con rể của Lương Đức Thắng, vì anh ta tiêu nhiều tiền cho Lương Hồng Ngọc.

Đúng là quá đáng mà.

Chuyện kì lạ hơn còn ở phía sau nữa kìa.

"Chuyện này đúng thật có khả năng xảy ra đấy. Mọi người ngẫm lại mà xem, nào có người đàn ông nào bị cắm sừng mà lại không có thái độ gì cơ chứ? Chuyện của Lương Hồng Ngọc và Cố Hạo Lâm đã bị truyền khắp thôn rồi, anh ta còn vì chuyện này mà về nhà một chuyến, nhưng kêt quả thì sao?”

“Vợ chưa cưới của anh ta vẫn tiếp tục anh anh em em với người khác, đừng nói là trong tay Lương Hồng Ngọc giữ nhược điểm nào đó của anh ta đấy?"

Chuyện con người am hiểu nhất là tự tưởng tượng, dưới tình huống như thế, mọi người đều tự tưởng tượng, rất nhanh đã tìm được lời giải thích cho những hành động của Thẩm An Quốc, lời giải thích còn có cơ sở, hợp tình hợp lý khiến người ta khó mà phản bác.

Nếu Thẩm An Quốc không phải đương sự, nói không chừng đã tin tưởng không chút nghi ngờ với những phân tích của họ.

Anh ta hít sâu một hơi để tâm trạng mình bình tĩnh lại, nhưng mà chẳng có tác dụng gì cả.

Trong đầu anh ta không khỏi nhớ đến từng chi tiết khi mình và Lương Hồng Ngọc ở bên cạnh nhau.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 705: Chương 705



Càng nhớ, Thẩm An Quốc càng cảm thấy lo lắng. Anh ta thật sự nghĩ mãi cũng không hiểu, vì sao anh ta lại đối xử tốt với Lương Hồng Ngọc như thế, thậm chí có vài lần còn vi phạm cả nguyên tắc của mình.

Có thể đồng ý ở bên cạnh Lương Hồng Ngọc, tất nhiên là do anh ta có tình cảm với Lương Hồng Ngọc rồi.

Khi đó hai người họ vẫn đang học cấp hai, dáng dấp của Lương Hồng Ngọc xinh đẹp, con người lại dịu dàng lương thiện, thành tích học tập cũng tốt. Mà cấp hai đúng là thời điểm mối tình đầu chớm nở, có rất nhiều người thích và có hảo cảm với cô ta.

Thẩm An Quốc cũng không ngoại lệ, anh ta cũng có hảo cảm với cô ta, vì thế, sau khi cô ta bày tỏ và hỏi anh ta có thể hẹn hò với cô ta không, anh ta đã đồng ý mà không chút do dự.

Càng ở bên cạnh Lương Hồng Ngọc, anh ta lại càng thích cô ta. Những năm gần đây, chỉ cần là thứ mà Lương Hồng Ngọc muốn, Thẩm An Quốc đều sẽ nghĩ mọi biện pháp làm được cho cô ta.

Yêu cầu của cô ta cũng không cao lắm, lúc mới đầu chỉ là vài thứ nho nhỏ không đáng tiền, chẳng hạn như bánh ngọt mẹ anh ta nướng, đậu tương nhà anh ta mới rang, sau đó lại đến kẹo, điểm tâm trong cửa hàng.

Theo thời gian, số tiền trợ cấp của anh ta cũng tăng lên, yêu cầu của cô ta cũng theo đó càng cao hơn. Từ dây buộc tóc hai ba xu đến hộp kem dưỡng da hai ba đồng, sau lại đến váy áo và giày da mười, hai, ba mươi đồng, cuối cùng là đồng hồ một trăm đồng.

Lương Hồng Ngọc từng bước từng bước thử thách giới hạn của anh ta. Anh ta tự nhận mình là người thông minh, nhưng anh ta làm lính trinh sát nhiều năm như thế mà vẫn không phát hiện ra ý đồ của Lương Hồng Ngọc.

Không, không phải là anh ta chưa từng phát hiện, nhưng cái suy nghĩ đó rất mờ nhạt, chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, sau đó anh ta cũng quên béng đi.

Đàn ông mà, khi bị cắm sừng tất nhiên anh ta sẽ tức giận rồi, cũng không phải anh ta không nhận ra tâm tư xấu xa của Cố Hạo Lâm đối với Lương Hồng Ngọc, nhưng lúc ấy anh ta nói thế nào ấy nhỉ? Anh ta bảo Lương Hồng Ngọc rời khỏi trạm y tế, chuyển đến bộ đội.

Khi đó anh ta khá quyết tâm, loại chuyện cắm sừng này liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, cũng là điểm giới hạn mà mọi người đàn ông đều giữ vững.

Cuối cùng vì sao chuyện đó vẫn không giải quyết được, Thẩm An Quốc cũng không biết.

Bây giờ mỗi lần nhớ lại, anh ta chỉ biết ngày đó Lương Hồng Ngọc khóc, cô ta kể cho anh ta nghe những bất công mà cô ta gặp phải từ nhỏ đến lớn, cô ta nói sỡ dĩ mình bị người ta tung tin đồn vớ vẩn là do chị em của cô ta ghen tị nên cố ý bịa đặt.

Khi đó, anh ta vừa nhìn thấy nước mắt của Lương Hồng Ngọc đã cảm thấy luống cuống, vừa nghe cô ta khóc lóc kể chuyện trước kia đã cảm thấy đau lòng.

Khi nhìn cô ta nắm c.h.ặ.t t.a.y quyết tâm phải làm nên sự nghiệp để chứng minh cho những người từng coi thường cô ta thấy, trong lòng anh ta tràn đầy thương tiếc.

Lòng người đàn ông mềm nhũn, nên chuyện này cứ qua đi một cách nhẹ nhàng như thế.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 706: Chương 706



Trước kia Thẩm An Quốc không quan tâm người ta nói mình như thế nào, anh ta vẫn luôn cho rằng miệng mọc trên người người khác, anh ta cũng đâu thể bịt miệng người ta lại được, biện pháp duy nhất anh ta có thể làm là ngó lơ những tin đồn kia, đó là cách mà người thông minh hành xử với tin đồn.

Mãi cho đến bây giờ, Thẩm An Quốc mới phát hiện ra suy nghĩ trước kia của mình ngây thơ và ngu ngốc đến mức nào.

Lương Hồng Ngọc vẫn luôn nói cô ta gặp nhiều bất công, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì những chuyện cô ta làm ấy, có cô gái nào mà không phải làm đâu?

Sở dĩ người mà cô ta vẫn luôn so sánh - Lương Thanh Nhàn không phải làm việc là vì trên cô có hai người chị gái, hai chị gái đều yêu thương Lương Thanh Nhàn, nên không để cô làm việc.

Cô ta nói cuộc sống mấy năm đó của cô ta không tốt chút nào, cực kỳ khổ sở, nhưng nghĩ kĩ lại mà xem, trong mười dặm tám thôn quanh đây, có đứa con gái nào được đi học như cô ta không, có mấy người có thể đi học như cô ta cơ chứ?

Cô ta nói người ta ghen tị nên mới bịa tin đồn vớ vẩn về cô ta, nhưng không có lửa thì làm sao có khói, nếu cô ta và Cố Hạo Lâm thật sự không có gì, người ta đồn đãi linh tinh về cô ta làm gì?

Có nhiều trạm y tế như thế, cũng có không ít bác sĩ và hộ sĩ chưa lập gia đình hợp tác với nhau, sao những người đó không bị đồn đãi những lời đồn khó nghe giống cô ta.

Thẩm An Quốc thật sự nghĩ mãi cũng không hiểu lúc đó anh ta nghĩ gì nữa, đúng là óc heo mà, Thẩm An Quốc chỉ tiếc thời gian không thể quay ngược trở lại, nếu có thể, anh ta nhất định sẽ đánh c.h.ế.t anh ta của lúc đó, lại phán bác Lương Hồng Ngọc một cách quyết định, kiên quyết chia tay với cô ta.

Nếu chia tay thì đã không có nhiều chuyện rắc rối như thế này.

Ngu Thanh Nhàn đứng trong đám người, cả gia đình cô đều đến xem náo nhiệt, nghe mọi người đánh giá Thẩm An Quốc, Ngu Thanh Nhàn còn cảm thấy sốt ruột thay anh ta.

Năng lực của hệ thống cướp đoạt vận may kia đúng là có ảnh hưởng lớn mà, có thể yên lặng thay đổi suy nghĩ của một người thì không nói, còn có thể khiến người ta không chú ý đến sự thay đổi của bản thân mình.

Trước kia sở dĩ Thẩm An Quốc làm ra nhiều chuyện ngu ngốc như thế cũng do ảnh hưởng của hệ thống thôi, đáng tiếc, bây giờ mọi lỗi lần trước kia đều bị đổ lên đầu Thẩm An Quốc.

Xem thái độ của mọi người bây giờ, chuyện Thẩm An Quốc để mặc cho vợ chưa cưới ngoại tình không mất một hai năm thì không thể hạ nhiệt được.

Lãnh đạo công xã nhìn thấy tình trạng hiện trường hỗn loạn, lại thấy lãnh đạo cấp trên đang cau chặt mày, tim ông ta đập thình thịch, đập mạnh tách trà của mình lên bàn.

Tách trà tráng men vốn được giữ cẩn thận nay lại bị đập mạnh như thế, lãnh đạo công xã đau lòng c.h.ế.t đi được, sắc mặt lại càng kém hơn:

"Im lặng đi, im lặng đi. Ồn ào cái gì thế hả? Các người nhìn dáng vẻ ồn ào bây giờ của mình đi, còn ra thể thống gì nữa không?"

Người trong thôn không coi trưởng thôn là quan chức, nhưng lại không dám đối đầu với lãnh đạo công xã và thị trấn.

Thấy lãnh đạo công xã tức giận, mọi người dần dần im lặng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 707: Chương 707



Lãnh đạo công xã cảm thấy vô cùng hài lòng với kết quả này, ông ta tiếp tục nói:

"Tổ chức có kỉ luật của tổ chức, kỷ luật tuyệt đối sẽ không oan uổng người tốt, cũng tuyệt đối sẽ không tha cho người xấu. Quyết định bổ nhiệm đồng chí Thẩm An Quốc làm trưởng thôn, đã được nhóm lãnh đạo của công xã và thị trấn xem xét kĩ lưỡng rồi mới quyết định."

"Nếu đã đưa ra quyết định như thế, đã đủ để chứng minh lập trường chính trị của đồng chí Thẩm An Quốc không có bất cứ vấn đề gì cả. Hơn nữa, các người đúng là cái gì cũng dám nói, ba năm thiên tai đã là chuyện từ sáu năm trước rồi, khi đó đồng chí Thẩm An Quốc còn đang ở tận Quế Tây xa xôi, sao anh ta có thể hợp tác với Lương Đức Thắng tham ô cơ chứ?”

“Các người cho rằng bộ đội là chỗ nào hả? Các người cho rằng thư tín gửi vào không có ai kiểm tra à, hay là gọi điện báo đến mà không có ai ở bên cạnh nghe cùng?"

Ánh mắt của lãnh đạo công xã lướt một vòng quanh đám người, đám người đang nói đến hừng hực khí thế cũng vội cụp mắt xuống.

Lãnh đạo công xã vô cùng vừa lòng, ông ta không nói nữa, dành thời gian còn lại cho lãnh đạo thị trấn phát biểu.

Lãnh đạo thị trấn cũng vô cùng hài lòng với sự thức thời của lãnh đạo công xã, tiếp tục câu chuyện còn dang dở:

"Đồng chí Lưu nói đúng lắm, mọi người cần phải tin tưởng tổ chức, đồng chí Thẩm An Quốc thông qua tầng tầng kiểm tra xét duyệt, nếu anh ta thật sự có dính líu đến chuyện tham ô thì không cần mọi người ra mặt, bộ đội nhất định đã xử lý anh ta rồi."

"Kỷ luật của bộ đội nghiêm khắc thế nào mọi người cũng đều biết rồi đó, không có hình phạt nào nghiêm khắc hơn hình phạt của quân đội, quân nhân hễ phạm sai lầm sẽ có tòa án quân sự xét xử. Đồng chí Thẩm An Quốc có thể đứng ở đây, chứng tỏ anh ta không phạm bất cứ sai lầm nào."

Có lãnh đạo của công xã và lãnh đạo thị trấn ra mặt, cái nhìn của mọi người đối với Thẩm An Quốc cũng được cải thiện một chút.

Lãnh đạo trấn trên thấy mọi người thả lỏng rồi, lại nhắc lại quyết định bổ nhiệm Thẩm An Quốc làm trưởng thôn, lúc này không có ai phản đối nữa.

Lãnh đạo công xã và lãnh đạo trấn trên đều cảm thấy đây là nhờ có công lao của mình, nên vô cùng hài lòng.

Ngoài ra, còn tuyển trong ba mươi hộ dân của Nhị Lý Truân một chủ nhiệm hội phụ nữ, một bí thư chi bộ thôn, cả thôn đều chịu sự lãnh đạo của ba người họ, ba người cũng có thể kìm chế, quan sát lẫn nhau, không để quyền lực tập trung vào tay một mình trưởng thôn như trước nữa.

Chức vụ chủ nhiệm hội phụ nữ cũng đã được xem xét kĩ lưỡng rồi, giao cho Tần Sơn Hoa.

Bọn họ đều đã hỏi thăm rõ ràng, Tần Sơn Hoa sinh liên tiếp năm đứa con gái, nhưng bà không trọng nam khinh nữ, đối xử với năm đứa con gái công bằng.

Cũng bởi vì bà không bất công, nên năm đứa con gái vô cùng hòa thuận, không giống như mấy chị em gái ở nhà khác hay tính kế nhau, trái lại, họ luôn yêu thương đùm bọc lẫn nhau.

Sau khi con gái lớn nhà bà ấy lấy chồng thì bị chồng đánh, cả nhà bà đến chống lưng cho con gái. Sau khi con gái lớn biểu thị mình không muốn sống với chồng nữa, họ quyết định để con gái ly hôn rồi bế cháu về nhà.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 708: Chương 708



Chuyện này khiến cho ấn tượng của mọi người ở hội liên hiệp phụ nữ ở trấn trên đối với Tần Sơn Hoa vô cùng tốt.

Làm việc ở hội liên hiệp phụ nữ lâu như vậy rồi, mấy người họ đều đã giải quyết vô số các cuộc cãi vã của các gia đình, phần lớn trong số đó là bạo lực gia đình, chồng đánh vợ.

Họ biết rõ loại bạo lực gia đình này đã xảy ra một lần thì sẽ xảy ra vô số lần nữa, có rất nhiều người phụ nữ, ở lần đầu tiên bị đánh thì không phản khác, chính vì thế, chào đón họ là các trận đòn sau còn nghiêm trọng hơn trận đòn trước.

Cũng có vài người có gia đình nhà mẹ đẻ mạnh mẽ, sau khi con gái bị đánh thì đến chống lưng cho nó, lúc đó những người đàn ông bạo lực gia đình này sẽ giải thích, hối hận và cam đoan, nhưng sau đó thì sao?

Những người phụ nữ đó lại tiếp tục bị đánh, đến đến cuối cùng không thể chịu nổi nữa, lại tiếp tục tố cáo với đồn công an và hội liên hiệp phụ nữ.

Khi họ đến, người đàn ông bạo lực kia vẫn tiếp tục lặp lại hành vi giải thích, hối hận và cam đoan trước đây, những người phụ nữ mềm lòng lại chấp nhận tha thứ, sau đó lại lặp lại cái vòng tuần hoàn vô tận kia.

Có vài người vô cùng thảm, họ khuyên mấy người đó ly hôn, lúc này người sai từ trong ra ngoài lại trở thành bọn họ.

Nhà chồng mấy cô gái kia chỉ trích họ không có lòng tốt đi khuyến khích vợ chồng nhà người ta ly hôn.

Người phụ nữ đến tố cáo kia cũng biến sắc, cảm thấy họ vô cùng quá đáng, hòa giải thì cứ hòa giải thôi, sao lại khuyên họ ly hôn cơ chứ.

Nhiều năm vậy rồi, lòng của họ cũng cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng đúng lúc này Tần Sơn Hoa lại xuất hiện, hành động lưu loát cho phép đứa con gái bị bạo lực gia đình ly hôn về nhà ở, giống như một dòng suối trong veo chảy qua vũng bùn đục ngầu, khiến cho họ cảm thấy cả người thoải mái.

Tần Sơn Hoa có nằm mơ cũng không ngờ có ngày mình lại trở thành chủ nhiệm hội phụ nữ.

Tuy rằng bà không biết chủ nhiệm hội phụ nữ là cái chức vị gì, cần phải làm gì, nhưng tốt xấu gì đó cũng là một chức quan mà, trong làng này, ngoại trừ trưởng thôn và bí thư chi bộ thì bà là lớn nhất rồi.

Khi Tần Sơn Hoa bị cán bộ hội liên hiệp phụ nữ dẫn lên sân khấu, cả người bà vẫn đang mơ màng, bà cũng không biết lúc ở trên sân khấu, bà đã nói những gì nữa.

Cuộc họp rất nhanh đã kết thúc, Tần Sơn Hoa được cán bộ hội liên hiệp phụ nữ thị trấn dẫn sang căn phòng bên cạnh để thảo luận công việc, Thẩm An Quốc và bí thư chi bộ thôn mới được bổ nhiệm có công việc cần sắp xếp, họ lập tức rời đi.

Nhưng mọi người vẫn chưa rời đi, nhất là những người phụ nữ có quan hệ tốt với Tần Sơn Hoa, họ vô cùng tò mò về chức quan của Tần Sơn Hoa.

Họ đứng ngoài chịu gió lạnh hơn nửa tiếng đồng hồ mới chờ được Tần Sơn Hoa đi ra ngoài, sau khi bà tạm biệt với hai cán bộ của hội liên hiệp phụ nữ thị trấn, mọi người lập tức vọt đến trước mặt bà.

"Sơn Hoa, Sơn Hoa, chức vụ chủ nhiệm hội phụ nữ của bà là làm gì thế? Chức vụ có lớn không?"

"Đúng vậy, đúng vậy, kể cho chúng tôi nghe đi."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 709: Chương 709



Trong lòng Tần Sơn Hoa vô cùng vui mừng, nhưng bà không thể hiện ra mặt, bà kéo kéo ống tay áo, trả lời: "Trách nhiệm của chủ nhiệm hội phụ nữ là bảo vệ phụ nữ, sau này những người phụ nữ nào bị bắt nạt, hãm hại, chúng tôi đều sẽ bảo vệ họ."

Tần Sơn Hoa nhớ lại những lời mà hai cán bộ kia nói, bà giải thích lại theo ý hiểu của mình: "Chẳng hạn như những người phụ nữ bị chồng hoặc mẹ chồng đánh, chúng tôi đều sẽ bảo vệ họ. Tóm lại, chính là bảo vệ quyền lợi hợp pháp của phụ nữ."

Tần Sơn Hoa vẫn chưa chính thức tiếp xúc với công việc này, bà cũng chỉ biết có vậy thôi.

Mọi người đã đợi một lúc lâu, sau khi nghe thấy kết quả chỉ có vậy thì cảm thấy thất vọng, họ còn tưởng là quan to cơ đấy.

"Công việc này không phải giống như những gì trước khi Lương Đức Thắng làm ư? Nhà ai có vợ chồng đánh nhau, mẹ chồng con dâu đánh nhau đề đến tìm ông ta đi hòa giải. Hòa giải xong thì đâu lại vào đấy, lần sau nên đánh nhau thì vẫn đánh nhau."

"Đúng đấy, tôi còn tưởng quan to. Thôi trời lạnh c.h.ế.t mất, giải tán đi thôi."

"Cứ nhắc đến Lương Đức Thắng là tôi lại tức giận, lần trước vợ chồng tôi đánh nhau, vốn cũng không có việc gì đâu, đánh xong lại thôi ấy mà. Ông ta không đến hòa giải thì chớ, đằng này càng hòa giải vợ chồng tôi lạ càng tức giận, cuối cùng lại lao vào đánh nhau thêm trận nữa."

Người nói chuyện là một người phụ nữ mạnh mẽ hiến có trong thôn, từ khi kết hôn đến nay, bà ta và chồng đã đánh nhau không biết bao nhiêu lần, nửa thắng nửa thua, hình thức sống chung của họ bây giờ là hễ gặp vấn đề gì là cứ phải đánh một trận đã, ai thắng thì nghe người đó.

Lần trước hai vợ chồng đánh nhau là do chồng bà ta biết rõ trong nhà không có tiền, còn muốn lấy ra hơn một nửa tiền tiết kiệm giúp cháu trai cưới vợ, hai người không đồng quan điểm nên lao vào đánh nhau, kết quả còn chưa đánh xong đã bị Lương Đức Thắng đi ngang qua nhìn thấy, thế nào cũng phải sáp vào khuyên.

Lương Đức Thắng vốn là một người vô cùng dối trá, sau khi biết nguyên nhân hai người đánh nhau, ông ta không thèm suy nghĩ đã bảo vệ người đàn ông kia, nói cái gì mà anh em đánh hổ, cha con ra trận.

Bây giờ con trai của anh em ruột của chồng bà ta kết hôn, người làm em trai như ông ta ít nhất cũng nên giúp đỡ chút ít.

Còn dạy dỗ bà ta làm phụ nữ mà không hiểu chuyện, chuyện trong nhà nên để đàn ông làm chủ, nếu không thế giới này không phải rối loạn ư?

Còn nói bà ta mạnh mẽ quá thể, như thế không tốt, không có mấy người đàn ông sẽ thích dáng vẻ mạnh mẽ của bà ta, khuyên bà ta nên thu lại một chút, nên dịu dàng một chút.

Lại khuyên chồng của bà ta nên mạnh mẽ hơn, nếu không bị phụ nữ cưỡi lên đầu, còn ra cái thể thống gì nữa.

Hai vợ chồng bọn họ bị khuyên một trận như thế, những cãi khác thì tạm thời không bàn, nhưng lửa giận trong lòng lại bốc lên.

Nếu không phải Lương Đức Thắng thấy tình thế không ổn nên bỏ chạy trước, kiểu gì vợ chồng bà ta cũng phải đánh ông ta một trận cho hả giận.

Cũng may cho ông ta là chạy nhanh đấy, lửa giận của hai vợ chồng họ bị khơi dậy, phải đánh xong một trận mới bình tĩnh lại được.

Hơn nữa cuối cùng bà ta thắng, nếu không thì tiền nhà bà ta đều bị đem cho một cách vô ích rồi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 710: Chương 710



Trước đây Tần Sơn Hoa cũng không xí vào chuyện gia đình người khác, một là do bà không thích cố gắng lấy lòng ai cả, hai là bà không muốn rước phiền toái vào thân.

Nhưng khi bà làm chủ nhiệm hội phụ nữ thì không giống như thế nữa, bà là người ăn cơm nhà nước rồi, hàng tháng bà sẽ được lĩnh những thứ mà nông dân không làm ra được.

Có mấy thứ này làm động lực, Tần Sơn Hoa cảm thấy xí vào chuyện nhà người khác cũng không phải không thể.

Dù sao thì cán bộ hội liên hiệp phụ nữ ở trấn trên đã nói rồi, cố hết sức là được, còn kết quả thế nào không phải do các bà có thể khống chế.

Khi Tần Sơn Hoa về đến nhà, cơm canh trong nhà đã nấu xong, Tần Sơn Hoa rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn.

Lương Đức Lợi rót một ly rượu, bốc một nắm đậu tương thu hoạch từ năm trước vừa được rang xong, vừa nhâm nhi vừa uống.

Thấy Tần Sơn Hoa về, ông cười nói: "Cuộc sống của nhà chúng ta, càng ngày càng có hi vọng."

Sự vui mừng của Tần Sơn Hoa lúc này mới được thể hiện ra:

"Đúng vậy. Có công việc này của tôi, sau này nhà chúng ta lại có một khoản thu vào, tôi hỏi rồi, đều là những đồ vật hiếm có cả, đến lúc đó cầm đi làm quà tặng cũng được, hoặc bán đi cũng được, đều là một khoản thu cả. Cũng coi như đủ tiền cơm cho Tiểu Ngọc rồi."

Nuôi một cô bé như Tiểu Ngọc không tốn bao nhiêu lương thực cả, nhưng số lương thực này bây giờ chẳng khác gì được cho không, ai mà không thích cơ chứ?

"Đúng, đúng, đúng. Chờ một năm rưỡi nữa, cô cả và cô ba nhà chúng ta học xong, cuộc sống của nhà chúng ta sẽ càng tốt hơn."

Tần Sơn Hoa vui vẻ, lần đầu tiên rót uống một ngụm rượu trong ly của Lương Đức Lợi, Lương Đức Lợi lại đưa cho bà hai hạt đậu nành.

Đến giữa trưa, Tạ Bá Dung phải nghỉ trưa, mấy người Ngu Thanh Nhàn cũng muốn nghỉ ngơi vì chiều hai chị em họ còn phải đến trạm y tế học tập.

Sau khi ăn cơm xong, hai người nằm trên kháng, vừa thảo luận chuyện Tần Sơn Hoa được làm chủ nhiệm hội phụ nữ, vừa chuẩn bị ngủ.

Vẫn chưa nhắm mắt, bên ngoài đã nghe thấy tiếng của Lương Thanh Mai.

"Anh đến nhà tôi làm gì? Cút nhanh cho bà."

Ngu Thanh Nhàn và Lương Thanh Cúc ló đầu ra ngoài xem, là Chu Vĩnh Tân đến.

Sắc mặt Lương Thanh Cúc lập tức trầm xuống, sau khi chị ấy mặc xong quần áo thì đi ra ngoài, Ngu Thanh Nhàn cũng vội vàng đuổi theo.

Lần trước Lương Thanh Cúc đánh Chu Vĩnh Tân không nhẹ, cho nên khi nhìn thấy Lương Thanh Cúc, Chu Vĩnh Tân vô thức lùi về phía sau một bước nhỏ.

Ngu Thanh Nhàn và Lương Thanh Cúc thấy thế, khóe miệng không hẹn mà cùng nở một nụ cười trào phúng.

Thấy không, đối xử với loại rác rưởi thích đánh người này, chuyện cần làm là đánh ác hơn cả anh ta. Chỉ cần đánh anh ta một lần thôi, là anh ta sẽ cảm thấy sợ, anh ta mới không dám bắt nạt mình nữa.

"Anh đến làm gì?" Lương Thanh Cúc chắn trước mặt Lương Thanh Mai.

Nay trời đất phủ kín băng tuyết, Lương Thanh Mai còn đang mang thai, trên mặt đất lại trơn trượt, nếu xảy ra chuyện gì họ tìm ai mà khóc đây?

Ngu Thanh Nhàn cũng kéo Lương Thanh Mai ra phía sau mình, cách xa Chu Vĩnh Tân ra, lòng phòng bị người khác không thể không có, lỡ như Chu Vĩnh Tân điên lên muốn ra tay thì sao?
 
Back
Top Bottom