Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 681: Chương 681



Lý Tiểu Hương là người bên gối ông ta, nên tất nhiên là bà ta hiểu ông ta hơn bất cứ ai khác rồi.

Trong làng này ai chẳng biết trước kia khi chia nhà, gia đình Lương Đức Lợi chỉ được chia một chút tài sản, phần còn lại đều để hết cho Lương Đức Thắng, trong làng ai mà không nói bà cụ Lương bất công.

Nhưng đâu có ai biết ngày nào Lương Đức Thắng cũng ghé tai bà cụ nói nhà thằng hai không phải, nhà thằng hai không có ai kế thừa hương khói cả, nói nếu chia tải sản cho nhà thằng hai thì chẳng khác nào chia cho người khác.

Những thứ mà nhà họ Lương họ vất vả tích góp bao nhiêu năm sao có thể để cho người ngoài được hời cơ chứ?

Trong lòng bà cụ Lương vốn đã thiên bị rồi, đối với chuyện Lương Đức Lợi liên tục sinh mấy đứa con gái vốn đã không hài lòng, lại có thêm Lương Đức Thắng khuyến khích như thế, Lương Đức Lợi sao còn được bà cụ Lương yêu thương cho được?

Còn bà ta nữa, trong làng ai mà không nói bà ta bất hòa?

Chẳng lẽ ngay từ ban đầu quan hệ giữa bà ta và Tần Sơn Hoa đã bất hòa ư? Bà ta và Tần Sơn Hoa bất hòa bao nhiêu năm nay là vì đâu cơ chứ?

Đúng là khi đó bà ta nhìn Tần Sơn Hoa không vừa mắt, nhưng đây không phải chuyện quá bình thường rồi ư?

Trên đời này chị em dâu bất hòa có nhiều lắm, nhưng hiếm có ai xé rách mặt cả đời này không thèm qua lại với nhau.

Quan hệ của bà ta và Tần Sơn Hoa xấu dần từ khi nào nhỉ?

Từ khi Lương Đức Thắng kể cho bà ta nghe Lương Đức Lợi đối xử tốt với Tần Sơn Hoa như thế nào, nói ông ta làm thế là không có chút khí khái đàn ông nào cả.

Góc độ nhìn nhận vấn đề của đàn ông và phụ nữ không giống nhau. Điều mà Lương Đức Thắng nhìn thấy là Lương Đức Lợi không có chút khí khái đàn ông nào, nhưng điều mà Lý Tiểu Hương nhìn thấy là sự dịu dàng, săn sóc của Lương Đức Lợi dành cho Tần Sơn Hoa.

Làm gì có người phụ nữ nào mà không mong chồng dịu dàng săn sóc với mình như thế cơ chứ, từ nhỏ lòng ghen tị của Lý Tiểu Hương đã vô cùng nghiêm trọng rồi, bây giờ bà ta ghen tị với Tần Sơn Hoa cũng là chuyện đương nhiên thôi.

Nỗi ghen tị của bà ta ngày một thăng cấp, cuối cùng bà ta và Tần Sơn Hoa mới đi đến bước đường không thèm nhìn mặt nhau này.

Lý Tiểu Hương thừa nhận mình đúng không phải người tốt, nhưng Lương Đức Thắng chẳng lẽ lại là người tốt ư?

"Ly hôn thì ly hôn đi, lẽ nào tôi sợ ông à? Ông tưởng tôi sợ á? Ông cho rằng không có ông, Lý Tiểu Hương tôi không sống nổi à? Tôi nói cho ông biết nhé Lương Đức Thắng, trên đời này không thiếu đàn ông độc thân tốt hơn ông. Bà đây chỉ còn một hơi thở thôi cũng có thể tìm được đàn ông rồi. Nhưng ông thì không giống như thế, bỏ bà đây rồi, chỉ có phụ nữ nào mắt mù mới gả cho ông thôi."

"Cái đồ đàn ông nhà ông vừa ích kỉ vừa dối trá, ông sợ chú hai đoạt tình yêu thương của cha mẹ ông, cho nên ngày nào ông cũng rỉ tai nói xấu chú hai với cha mẹ ông.”

“Ông sợ sau khi cha mẹ ông chia nhà sẽ phân tài sản cho chú hai, nên ông hủy hoai thanh danh của chú ấy trước mặt người ngoài, khiến cho tất cả mọi người chán ghét chú ấy. Những lần cha mẹ ông dạy dỗ chú hai, lúc cha mẹ ông phân phần lớn tài sản cho ông, ông có vui không hả?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 682: Chương 682



"Người đàn ông như ông giống như con rắn độc ấy, tôi nhìn thấy mà vừa sợ hãi vừa ghê tởm. Con gái của ông đúng là rất giống với một câu nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh chuột mà."

"Phi, ông cho rằng ông báu lắm đấy à? Ly hôn, ai không ly người đó làm cháu."

Khi hai vợ chồng Lương Đức Thắng đánh nhau, người nhà họ Thẩm cũng không đập đồ nữa mà đứng bên cạnh xem diễn.

Hoàng Thúy Trúc lẩn vào đánh đông cùng xem với những người khác, vừa xem hai vợ chồng nhà kia đánh nhau vừa thảo luận.

Nhìn thấy trên người Lương Đức Thắng và Lý Tiểu Hương đều đổi màu, trong lòng Hoàng Thúy Trúc vô cùng sảng khoái.

Mọi người chờ đến khi hai người kia đánh hòm hòm rồi mới đi lên can ngăn.

Vừa kéo được Lương Đức Thắng ra, mọi người đã nhìn thấy có một nhóm người và cảnh sát cùng đi về phía nhà Lương Đức Thắng.

Bọn họ nhìn thoáng qua đống hỗn độn trong nhà họ Lương, cau mày hỏi: "Đây là nhà Lương Đức Thắng đúng không? Ai là Lương Đức Thắng?"

Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Lương Đức Thắng, Lương Đức Thắng vừa được đỡ dậy, còn chưa kịp đứng vững đã lại ngã ngồi xuống.

Khi nhìn thấy đám người này xông vào nhà mình, ông ta đã biết ông ta xong đời rồi.

Người vừa nói chuyện kia đưa một tờ giấy chứng nhận đến trước mặt Lương Đức Thắng và đưa giấy tờ chứng minh thân phận của mình ra:

"Ông là Lương Đức Thắng đúng không? Tôi là Đổng Hạo Sơ của ban kiểm tra kỷ luật. Sau khi điều tra, chúng tôi phát hiện từ năm 1959 đến năm 1961, ông tham ô năm mươi tấn lương thực, hai ngàn đồng tiền cứu tế. Chúng tôi đã thu thập được đầy đủ bằng chứng xác thực, mời ông đi theo chúng tôi."

Đám công an đứng bên cạnh Đổng Hạo Sơ cũng lấy giấy phép bắt giữ ra cho Lương Đức Thắng xem.

Mắt mũi của Lương Đức Thắng trắng bệch, trong lúc Đổng Hạo Sơ nói, đám người hóng chuyện xung quanh cũng im lặng lắng nghe.

Chờ đến khi Đổng Hạo Sơ nói xong, đám quần chúng mới bùng nổ.

"Đồng chí, Lương Đức Thắng thật sự đã tham ô nhiều tiền và lương thực như vậy ư? Trong suốt ba năm từ năm 1959 đến năm 1961 á?"

Đổng Hạo Sơ đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi: "Đồng chí, bây giờ là xã hội pháp trị rồi, nếu như không có chứng cứ chính xác, chúng tôi cũng đâu dám bắt người."

Có những lời này của Đổng Hạo Sơ, đám người đang vây xem vội xông thẳng về phía Lương Đức Thắng. Họ túm xộc ông ta từ dưới đất lên, đ.ấ.m một quyền vào mặt của Lương Đức Thắng.

"Lương Đức Thắng, ông có còn chút lương tâm nào không hả? Những năm thiên tai đó, trong thôn chúng ta không thu hoạch được chút lương thực nào cả. Khi đó, phàm là những thứ có màu xanh đều bị người dân hái về để ăn, đến cuối cùng không còn gì nữa, chúng tôi chỉ có thể ăn vỏ cây, ăn đất."

"Ông có còn nhớ rõ cha tôi không hả? Ông ấy chính là ông hai của ông cơ mà, vì lương thực cứu tế chỉ có một chút như thế thôi, còn không đủ cho đứa bé trong nhà ăn, nên ông ấy chỉ có thể nhịn đói, ông ấy tự khiến bản thân c.h.ế.t đói. Ông tham ô nhiều lương thực cứu tế như thế, ông không sợ ban đêm họ đến tìm ông à?"

Người đang nói những lời này là một người anh em trong tộc của Lương Đức Thắng, tên là Lương Đức Dân, quan hệ của ông ta và Lương Đức Thắng thân thiết hơn Lương Đức Lợi nhiều.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 683: Chương 683



Cha của ông ta cũng đối xử với đứa cháu trai Lương Đức Thắng này vô cùng tốt, trong nhà có món đồ gì mới mẻ, ông ấy đều phải gọi Lương Đức Thắng đến để cùng uống chén rượu.

Kết quả thì sao? Cha ông ta đối xử với Lương Đức Thắng tốt như thế, Lương Đức Thắng lại hành xử thế nào?

Lương Đức Thắng tham ô lương thực cứu tế mà quốc gia phân phát cho nhân dân, khiến cho cha ông ta bị c.h.ế.t đói.

Lúc ấy, khi Lương Đức Thắng đến phúng viếng vẫn còn có mặt mũi khóc lóc cơ mà, còn biếu nhà ông ta mười cân lương thực.

Lúc ấy ông ta nghĩ thế nào nhỉ? Ông ta cảm thấy người anh em Lương Đức Thắng này cũng quá tốt bụng rồi.

Bây giờ ngẫm lại mà xem, mấy thứ tốt bụng kia đều là đánh rắm cả. So với đống lương thực mà ông ta tham ô, mười cân kia còn không bằng số lẻ nữa kìa.

Lương Đức Dân nói xong lại đ.ấ.m thêm vài quyền nữa. Ông ta vẫn muốn đánh tiếp nhưng đã bị người khác kéo ra.

"Lương Đức Thắng, chắc ông biết tôi là ai nhỉ? Vậy chắc ông cũng biết lý do vì sao tôi đ.ấ.m ông đúng không? Nếu biết thì ngoan ngoãn chịu đựng đi, đừng kêu đau, cũng đừng hé miệng nói nửa lời, chỉ cần kêu một câu là tôi sẽ đ.ấ.m ông thêm một cái." Người nói là một người họ Lý sống cùng thôn.

Ở trong thôn, họ Lý chỉ là một dòng họ nhỏ, ngày thường ông ta rất hiền lành ít nói, lúc ông ta xông đến đ.ấ.m Lương Đức Thắng, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, nhưng mọi người đều hiểu được cảm giác của ông ta.

Năm 1961, con gái ông ta mới được tám tuổi, đó là một đứa bé vô cùng hiểu chuyện, trong nhà còn có ông bà, hai đứa em một trai một gái, vì muốn giữ lại lương thực cho mọi người trong nhà ăn, nên con bé gạt mọi người đi ăn đất.

Bởi vì đói bụng nên con bé ăn rất nhiều, về sau không tiêu hóa được nên bị nghẹn mà chết.

Nghĩ đến đứa con gái từ nhỏ đã ngoan ngoãn, người đàn ông họ Lý kia đ.ấ.m một quyền xuống, nước mắt cũng rơi xuống từng giọt, từng giọt.

Những người đang vây xem cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.

Tất cả mọi người đều đã trải qua ba năm kia. Ba năm đó khó khăn ra sao, cuộc sống đau khổ đến mức nào, họ là những người hiểu rõ nhất. Đó cũng là ba năm mà tất cả mọi người đều không muốn nhớ lại.

Người trong thôn bị c.h.ế.t đói trong ba năm đó, cũng không phải chỉ có mỗi hai người kia.

Những gia đình có người c.h.ế.t đói cứ từng nhà một tiến lên đánh ông ta, giống như một cuộc chạy tiếp sức vậy, người này xong thì đến tôi, tôi xong lại đến phiên người khác.

Chờ gia đình cuối cùng đánh xong, Lương Đức Thắng chỉ còn lại hơi tàn nằm trên mặt đất.

Lúc này ông an đến chấp pháp mới kéo Lương Đức Thắng đứng dậy lôi ra bên ngoài. Họ đi máy kéo đến đây, sau khi ném Lương Đức Thắng lên máy kéo, người lái xe nổ máy, chiếc máy kéo chạy xa dần.

Mọi người tụ tập lại một chỗ mắng Lương Đức Thắng, mãi cho đến giờ cơm mới lục tục rời đi.

Cả gia đình Lương Đức Lợi cũng đi xem náo nhiệt, nhưng mà họ không vào đó giúp đỡ.

Sau khi về nhà, Tần Sơn Hoa cởi khăn quàng cổ ra vắt lên tường, nói:

"Trước kia tôi đã cảm thấy anh trai ông là đồ gian xảo rồi mà. Chuyện gì xấu xa ông ta đều để cho Lý Tiểu Hương và mẹ ông dẫn đầu gây sự, chờ mọi chuyện quyết định xong rồi, ông ta lại trốn sau lưng hai người phụ nữ bày ra vẻ hiền lành giả tạo. Thanh danh xấu xa thì mẹ ông và Lý Tiểu Hương nhận hết, còn ông ta lại được tiếng tốt."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 684: Chương 684



"Mà thực tế thì sao, người nham hiểm nhất là ông ta mới đúng. Còn tham ô lương thực cứu tế nữa, đúng là không ngờ mà. Không phải thứ tốt lành gì."

Lương Đức Lợi hít một hơi thuốc lá, không nói gì cả.

Ông và Lương Đức Thắng là anh em ruột, ông còn hiểu Lương Đức Thắng là dạng người gì hơn Tần Sơn Hoa nhiều.

Ông nhớ đến khi ông còn nhỏ, ông là con thứ hai trong gia đình, thật ra cha mẹ cũng yêu thương ông, tình yêu này có khi còn vượt qua cả Lương Đức Thắng cơ.

Cũng không biết từ khi nào, yêu cầu của cha mẹ đối với ông lại càng ngày càng nghiêm khắc, nhất là bà cụ Lương, thái độ của bà ta đối với ông từ hiền lành biến thành lạnh lùng.

Trước đây Lương Đức Lợi nghĩ mãi cũng không hiểu nguyên nhân là do đâu, vì muốn nhận được sự yêu thương của cha mẹ, ông vẫn cố gắng làm việc, một mình ông ôm đồm hết những việc trong nhà ngoài nhà.

Nhưng cho dù thế cũng vô ích, những người không thích ông thì vẫn sẽ không thích ông như trước.

Chuyện làm cho người ta đau khổ hơn cả chuyện chưa từng có được là gì? Chính là có được rồi mà lại bị mất đi.

Những năm đó, tâm trạng của Lương Đức Lợi giống như bị ngâm trong nước đắng vậy, khó chịu đến độ hít thở không thông.

Nhưng mà khi tuổi tác lớn dần, Lương Đức Lợi đã không còn ôm hy vọng gì với tình yêu thương của cha mẹ nữa.

Câu nói đầu tiên ông thường nói để an ủi mình nhiều nhất là câu "không sao, không sao cả, họ không thương mình mình cũng không thương họ. Cũng là do mình không có duyên cha mẹ thôi".

Ông đã tự ám chỉ mình như thế trong suốt nhiều năm, dần dần Lương Đức Lợi không còn quan tâm đến họ nữa.

Ông cũng dần thay đổi, nhưng ông càng lạnh lùng ít nói bao nhiêu, cha mẹ ông lại càng không thích ông bấy nhiêu.

Mãi cho đến năm ông mười hai tuổi, trong một lần lên núi kiếm củi, ông về nhà sớm hơn mọi hôm thì nghe thấy anh trai ông nói xấu ông với cha mẹ.

Ông nghe thấy cha mẹ ông tin tưởng không chút nghi ngờ những lời mà anh trai ông nói, cũng không thèm hỏi rõ đầu đuôi đã chửi ầm lên.

Cuối cùng Lương Đức Lợi cũng hiểu lý do cha mẹ không thích mình. Nhưng cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Sau khi ở bên cạnh Tần Sơn Hoa, Lương Đức Lợi dùng tất cả mọi thứ mình có để đối xử tốt với Tần Sơn Hoa, vì ông hiểu rõ, trên thế giới này ngoại trừ chính bản thân ông, thì cũng chỉ còn mỗi Tần Sơn Hoa là sẽ yêu thương ông vô điều kiện thôi.

Lương Đức Lợi không phản bác những lời Tần Sơn Hoa nói, vì ông cảm thấy những lời Tần Sơn Hoa chỉ trích Lương Đức Thắng đều như đang nói hộ tiếng lòng của ông vậy.

Mấy người Ngu Thanh Nhàn cũng im lặng nghe, Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ cũng đi học về, Tần Sơn Hoa nhân cơ hội này giáo dục hai đứa nó không thể trở thành loại người như Lương Đức Thắng.

Đêm đó, nhà nhà đều dạy dỗ con cái nhà mình, giống hệt như những lời mà Tần Sơn Hoa dạy dỗ Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ.

Ban đêm, giấc ngủ của Ngu Thanh Nhàn sâu một cách khó hiểu. Sáng sớm hôm sau khi thức dậy, hệ thống nói cho Ngu Thanh Nhàn biết tin, Vương Cảnh Phong ở trong thành phố kia cũng bị tra xét rồi.

Ngu Thanh Nhàn hơi sửng sốt: "Tôi vẫn chưa tố cáo ông ta mà, sao ông ta lại bị tra xét rồi?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 685: Chương 685



Hệ thống giải thích: "Đây là hiệu ứng bươm bướm ấy mà. Vì Nhàn Nhàn tố cáo Cố Hạo Lâm, Cố Hạo Lâm bị tra xét ra thân phận đặc vụ, điều này khiến cho toàn bộ tỉnh Hắc bất an. Nửa tháng trước, chính phủ ban hành công văn thanh tra toàn diện, cả tỉnh đều xáo động lên đây này."

"Sở dĩ Lương Đức Thắng bị tra ra là do kẻ cầm đầu trong vụ án tham ô lương thực cứu tế kia đã bị tra xét rồi, sau đó thì lần theo manh mối và đường dây kia tra ra ông ta, cả Vương Cảnh Phong bên kia cũng thế."

Ông ta là bộ trưởng bộ vũ trang, hàng năm phải phái rất nhiều binh lính ra ngoài, ông ta lợi dụng cơ hội này để thực hiện ý đồ.

Ông ta gạt bỏ hết những binh lính có đủ sức khỏe, bối cảnh gia đình trong sạch, thay vào đó là những binh lính có bối cảnh thân phận có vết nhơ."

"Ông ta làm bộ trưởng bộ vũ trang tận tám năm trời, ông ta đã giúp mười lăm người giả mạo thân phân quân nhân rồi.”

Đối với cả nước mà nói, mười lăm người không tính là nhiều, nhưng đối với cái thị trấn nhỏ này mà nói thì đó là con số vô cùng to lớn. Số người ở thị trấn của họ nhập ngũ còn chưa đến một trăm người đâu.

Đây là tỉ lệ lớn thế nào cơ chứ?

Càng chưa nói đến chuyện, trong số mười lăm người mà Vương Cảnh Phong điều đến bộ đội kia, còn có vài người là đời sau của đặc vụ.

Lần này, Vương Cảnh Phong có c.h.ế.t cũng đáng lắm.

Tâm trạng của Ngu Thanh Nhàn vô cùng phức tạp.

"Cậu thử nói xem, nếu đời trước nguyên thân tố cáo Vương Cảnh Phong, có lẽ nào nguyên thân sẽ không phải c.h.ế.t nữa không?"

Đối với vấn đề này, hệ thống cũng không biết trả lời như nào nữa, Ngu Thanh Nhàn cũng không bắt nó phải trả lời, bởi vì cô biết, loại chuyện thẩm tra chính trị này liên lụy đến rất nhiều người.

Nhiều năm như vậy rồi mà chuyện của Vương Cảnh Phong vẫn không bị tra ra, không phải là ông ta làm được kín đáo không một kẽ hở, mà vì ông ta có cấp trên chống lưng, hơn nữa, còn không phải chỉ có một người.

Một khi chức vị của cấp trên đó vẫn còn, cho dù Vương Cảnh Phong bị điều tra thì cũng chỉ tra ra một kẻ c.h.ế.t thay mà thôi.

Thậm chí, ông ta còn không để cho những người đó có cơ hội nói chuyện nữa kìa.

Lúc này bỗng nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới lật đổ được Vương Cảnh Phong, chuyện này chứng tỏ vị cấp trên kia của Vương Cảnh Phong đã xảy ra chuyện rồi.

Một phong thư tố cáo của Ngu Thanh Nhàn khiến cho Phong trào Tứ Thanh đến trước thời hạn, rất nhiều người không nhận được tin tức nên không kịp chuẩn bị, một đám quan lớn ngã ngựa, một đám lại một đám kéo nhau vào ngục giam.

Lương Đức Thắng thú nhận tất cả những chuyện mà mình đã làm. Không phải có mỗi một mình ông ta tham ô, cùng ông ta tham ô còn có thôn trưởng của những thôn khác nữa, người kéo họ tham ô đã được thăng chức lên thành trạm trưởng của trạm lương thực trong huyện rồi.

Lương Đức Thắng cũng không sợ chuyện mình tham ô bị phát hiện ra, vì ông ta vẫn phát lương thực cứu tế cho từng nhà trong truân theo sản lượng ngũ cốc hàng năm được ghi trong danh sách.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 686: Chương 686



Nhưng Hạ Lý Truân là một thôn đông dân, lương thực cứu tế của từng nhà ít hơn các gia đình ở thôn khác cũng không có ai phát hiện ra chuyện bất thường, dù sao thì số lương thực cứu tế được phát xuống từng thôn cũng giống nhau mà.

Số lương thực năm đó họ tham ô đều giao cho một tay trạm trưởng này mua bán. Trong ba năm kia, cả nước đều thiếu lương thực, nên lương thực của bọn họ bán rất đắt hàng.

Chỉ cần vừa đưa ra thì đã hết hàng ngay, số người mua được lương thực của họ đều sẽ vận chuyển lương thực đến khắp nơi trong nước, bán giá cao gấp mấy chục lần lương thực trên thị trường.

Nhưng vì mạng sống, người dân đều phải mua.

Khi kết quả thanh tra toàn diện của tỉnh Hắc được gửi đến trước mặt nguyên thủ, sau khi xem xong, nguyên thủ vô cùng tức giận.

Quốc gia của bọn họ vừa mới trải qua thời kì mưa gió, vất vả lắm mới được hưởng hòa bình, vất vả lắm quần chúng nhân dân mới có động lực một lần nữa tiến về tương lai. Kết quả, lại tra ra được nhiều sâu mọt như thế.

Thứ bọn họ tham là gì? Là tiền ư? Không, thứ họ tham chính là nền tảng của chế độ chủ nghĩa xã hội, là lòng tin, là sự đoàn kết một lòng của người dân.

Kết quả xử phạt của Lương Đức Thắng rất nhanh đã được gửi xuống.

Ông ta và phần đông những người tham gia vào vụ án tham ô này đều bị phán tử hình, con trai của ông ta được gán là phần tử xấu, cả nhà bị đưa đến nông trường cải tạo lao động.

Để tránh gia đình mình bị liên lụy, Lương Đức Lợi chủ động đoạn tuyệt quan hệ với ông ta.

Đều nói vợ chồng vốn là chim liền cánh, khi tai vạ ập đến thì mỗi con sẽ bay về một nơi, sau khi có phán quyết, Lý Tiểu Hương nhanh chóng gả cho một ông già ế vợ.

Dù sao thì bà ta và Lương Đức Thắng cũng có đăng ký kết hôn đâu.

Bà ta đây là ném chuột không sợ vỡ bình, dù sao thì bà ta cũng bị hai thằng còn trai làm cho hoàn toàn thất vọng.

Sau khi Lương Đức Thắng bị bắt đi, chúng không lo cuộc sống sau này sẽ ra sao, cũng không lo cho người đã bị bắt đi là Lương Đức Thắng, mà chúng tập hợp lại với nhau, hỏi bà số tiền mà Lương Đức Thắng tham ô bị giấu ở đâu.

Sao mà Lý Tiểu Hương biết được? Hết thảy những chuyện này, Lương Đức Thắng đều giấu giếm bà ta, giống như trước kia vậy, hễ trong nhà có việc lớn gì, có bao giờ Lương Đức Thắng thương lượng với bà ta đâu cơ chứ.

Lúc ông bà cụ còn sống thì ông ta bàn bạc với ông bà cụ, sau khi ông bà cụ c.h.ế.t rồi, ông ta lại thương lượng với hai thằng con, sau này lại thương lượng với đứa con gái có tiền đồ Lương Hồng Ngọc.

Dù sao thì cũng không coi trọng bà ta, nên chẳng việc gì mà Lý Tiểu Hương phải giữ mình cho loại đàn ông này cả.

Tất nhiên bà ta biết cuộc sống sau khi bà ta gả cho ông già ế vợ kia sẽ không được khá giả, nhưng còn có thể kém hơn nông trường ư?

Hành động này của Lý Tiểu Hương, không những khiến cho tất cả mọi người trong truân, thậm chí của Ngu Thanh Nhàn cũng kinh ngạc.

Tần Sơn Hoa cũng không ngạc nhiên trước tình huống này:

"Vì sao Lý Tiểu Hương nhằm vào mẹ nhiều lần như thế? Không phải là bởi vì cha con đối xử với mẹ tốt hơn Lương Đắc Thắng đối xử với bà ta ư? Lương Đức Thắng có bao giờ xem bà ta là người đâu.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 687: Chương 687



"Loại vợ chồng như hai người bọn họ điển hình cho câu nói có thể cùng hưởng phú quý, nhưng không thể cùng gánh hoạn nạn." Tần Sơn Hoa nhân cơ hội này mà dạy dỗ con gái: "Các con nhìn đấy mà học hỏi, sau này tìm chồng, nhất định phải tìm một người có thể ở bên các con khi giàu có lẫn khi nghèo khổ."

Tần Sơn Hoa nhìn con cả và con thứ ba, ngay cả cầm kim lên may vá bà cũng là không nổi nữa.

Con gái lớn ly hôn về nhà ở, thật ra không phải không có ai đến bàn chuyện cưới gả, trong khoảng thời gian này thật ra cũng có ba bốn đám, thế nhưng nếu không phải người ế vợ, thì cũng là người không có vợ nhưng đã có ba bốn đứa con.

Người như thế, dù có thế nào thì nhà họ cũng cảm thấy chướng mắt.

Chuyện của cô ba nhà bà và Cố Hạo Lâm bị đồn đãi ầm ĩ trong thôn, nên người ta cũng chướng mắt con bé, ghét bỏ con bé đã gả qua một lần.

Những người tìm đến hỏi, không phải lớn tuổi mà vẫn chưa lấy được vợ thì cũng là người đần độn, ngớ ngẩn.

Một trong số ấy còn tự cho mình là hài hước nữa chứ, trước tiên họ tìm đến bàn chuyện với cô ba, sau khi nhà họ không đồng ý, thì đám người kia lại quay sang bàn chuyện với cô cả.

Khốn nạn mà. Tần Sơn Hoa không muốn tiếp chuyện những người như thế, bà cầm chổi đuổi hết đám người đó ra khỏi nhà.

Lương Thanh Cúc không còn hứng thú gì với chuyện lập gia đình nữa, chỉ có từng trải qua mới thấu hiểu được cảm giác độc thân thích thú bao nhiêu.

Ở nhà của cha mẹ, sẽ không có ai chửi ầm lên vì buổi sáng chị ấy ngủ nhiều thêm vài phút, cũng không có ai chỉ chó mắng mèo vì chị ấy gắp nhiều hơn vài đũa trên bàn ăn, lại càng không có ai bắt chị ấy phải ra bờ sông giặt quần áo lúc trời lạnh.

Về đây, có cha mẹ trông con giúp, mấy đứa em gái cũng vô cùng ngoan ngoãn, nghe lời người chị gái là chị ấy, nói chuyện lại dễ nghe.

Chị ấy không muốn gả nữa, cả đời này chị ấy cũng không muốn tái giá nữa.

"Thanh Nhàn, em nghĩ một chút xem, có muốn lấy chồng không?" Tuy rằng Lương Thanh Cúc hạ quyết tâm muốn ở nhà cả đời, đến khi cha mẹ già rồi chị ấy sẽ dưỡng lão cho cha mẹ, tuy trên danh nghĩa em ba đã gả qua một đời chồng rồi, nhưng vẫn chưa được hưởng thu h**n ** giữa nam nữ đâu.

Lương Thanh Cúc cảm thấy có lấy chồng hay không cũng không sao cả, nhưng không thể không nếm thử hương vị của đàn ông.

Tử tưởng của Lương Thanh Cúc quá mức cởi mở, lần đầu tiên chị ấy thổ lộ với Ngu Thanh Nhàn suy nghĩ này, Ngu Thanh Nhàn đã sợ đến ngây người.

Cô nói với Lương Thanh Cúc: "Chị yên tâm đi, trong lòng em tự hiểu rõ mà."

Lương Thanh Cúc không nói gì nữa. Chính bản thân chị ấy không muốn kết hôn nữa, trong lòng lại có ý tưởng như thế, nên chị ấy thật sự không có tư cách gì mà thúc giục Ngu Thanh Nhàn.

Tần Sơn Hoa lại tiếp tục rầu rĩ.

Ngu Thanh Nhàn bỗng nhớ đến Tạ Uẩn.

Ngày tuyết đầu mùa kia Tạ Uẩn nói mấy ngày sau sẽ đến nhà cô thăm hỏi, nhưng kế hoạch đột nhiên phải thay đổi vì ngay hôm sau anh đã nhận được tin điện báo do nhà cũ gửi đến, nói mẹ anh bị bệnh nặng.

Tạ Uẩn chỉ kịp gửi cho Ngu Thanh Nhàn một cái tin nhắn, rồi vội vã trở về.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 688: Chương 688



Mà hệ thống này lại hạn chế khoảng cách, nếu hai người cách nhau quá xa thì ngay cả tin nhắn cũng không thể gửi được.

Tính thời gian, Tạ Uẩn về nhà cũng hơn một tháng rồi, thế mà bây giờ vẫn chưa thấy quay trở lại đây.

Ngu Thanh Nhàn biết Tạ Uẩn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng cô vẫn không nhịn được mà lo lắng.

Tâm trạng lo lắng này kéo dài đến tận hai mươi tháng chạp, cuối cùng Tạ Uẩn cũng quay về.

Trong mắt anh nổi đầy tơ máu, râu ria xồm xoàm đã nhiều ngày không cạo, quần áo trên người cũng có nếp nhăn.

Anh đến một chỗ ở gần nhà Ngu Thanh Nhàn, thông qua hệ thống gọi Ngu Thanh Nhàn ra. Vừa nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn, anh đã ôm cô vào lòng.

Ngu Thanh Nhàn vòng tay ôm lại anh, một lúc lâu sau, Tạ Uẩn mới nói: "Mẹ anh mất rồi.”

Người trưởng thành chỉ suy sụp trong nháy mắt, nước mặt của Tạ Uẩn rơi lên vai Ngu Thanh Nhàn.

Chỉ một giọt nước mắt đó thôi cũng đủ khiến cho Ngu Thanh Nhàn hiểu được, cuộc sống của Tạ Uẩn không hề thoải mái giống như những gì anh thể hiện ra ngoài.

Nhưng mà Tạ Uẩn không nói, Ngu Thanh Nhàn cũng sẽ không chủ động hỏi. Giữa vợ chồng với nhau cũng phải cho nhau không gian riêng, có bí mật cũng là chuyện bình thường mà thôi.

Đâu ai là không có bí mật đâu?

Tạ Uẩn thất thố khoảng mười phút. Mười phút sau, Tạ Uẩn nắm lấy bàn tay của Ngu Thanh Nhàn, nói với Ngu Thanh Nhàn:

"Anh xuyên đến thế giới này từ khi còn trong bụng bà ấy, khi đó anh có thể cảm nhận được tình yêu thương và sự mong chờ của bà ấy đối với anh. Đến tận bây giờ, anh vẫn còn nhớ dáng vẻ của bà ấy mỗi lần v**t v* anh, kể chuyện cho anh nghe lúc ấy."

Đối với Tạ Uẩn mà nói, chuyện này giống như một trải nghiệm mới mẻ vậy, ở đời này, anh cảm nhận được tình thương của mẹ vô cùng nồng nàn từ trên người mẹ mình, anh cảm nhận được tình yêu thương đó lớn dần theo tháng năm.

Khi đó tâm trí Tạ Uẩn cũng giống như trở lại thời kì thai nhi, khi vui vẻ thì anh sẽ tương tác với bà ấy, khi không vui thì đến nửa ngày cũng sẽ không đáp lại chút nào.

Đó là chút thời khắc hiếm hoi mà Tạ Uẩn có thể tùy hứng trong chuỗi sinh mệnh dài dằng dặc.

Ở Vân Thanh giới, anh là phật tử có địa vị cao, được mọi người tôn sùng, ở Vạn Thiền Tông, anh chỉ dưới một người nhưng lại trên hàng vạn người, những tác phong, hành vi của anh đại diện cho thân phận của phật tử, cho nên ngay cả tình yêu đối với vợ cũng không dám thể hiện quá rõ ràng.

Trong thế giới thứ nhất và thứ hai anh không có trí nhớ lúc trước, ký ức về thời thơ ấu cũng vô cùng mơ hồ.

Mấy thế giới sau, khi anh xuyên đến thì nguyên thân đã trưởng thành rồi, đối với anh mà nói trí nhớ và tình cảm của nguyên thân giống như bị che kín bởi một tầng sa, chỉ khi nào anh chủ động nhớ lại thì mới có thể nhớ ra một chút.

Tình huống giống như ở thế giới này là vô cùng hiếm có.

Nhưng mà kí ức khi anh còn ở trong cơ thể mẹ đã bị phong ấn ngay thời điểm anh ra đời, sau này Tạ Uẩn cũng lớn lên giống những đứa bé bình thường.

Cha của anh nghiêm túc, đứng đắn, dạy anh rất nhiều đạo lý làm người, dạy anh cách đối nhân xử thế.

Mẹ anh lại dịu dàng dễ gần, lo toan tất cả những việc ăn, mặc, ở, đi lại của anh.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 689: Chương 689



Cuộc sống của anh giống những con mọt sách trong tiểu thuyết vậy, chỉ biết học hành không để ý đến chuyện đời, cũng giống đám trẻ đần độn mà người ở đời sau hay nói, ngoại trừ học tập thì không còn biết làm gì nữa.

Mãi cho đến khi Ngu Thanh Nhàn xuyên đến, anh mới thức tỉnh.

Chỉ có thời niên thiếu trong kiếp này, Tạ Uẩn mới được sống đúng cuộc sống của một đứa trẻ.

Từ nhỏ Ngu Thanh Nhàn đã lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ, cho đến bây giờ cô cũng chưa bao giờ thiếu thốn tình yêu thương, nhưng cô biết, quá khứ của Tạ Uẩn chắc chắn rất đau khổ.

Tạ Uẩn thổ lộ hết tấm lòng, hai người tìm một chỗ ngồi xuống, Ngu Thanh Nhàn vung tay lên, dùng tu vi tu luyện được ở thế giới này tạo ra một cái kết giới.

Tạ Uẩn tâm sự về chuyện trước khi anh trở thành phật tử.

"Anh đến từ nhân gian, phụ tộc của anh cũng được coi là một thế gia đại tộc. Ở thời điểm đó, thế gia hưng thịnh, hoàng quyền suy sụp, tám phần mười tài nguyên của quốc gia đều nằm trong tay thế gia, hai phần còn lại do hoàng gia và những sĩ tử hàn môn chia nhau."

"Một năm sau khi anh sinh ra, hoàng gia cũng sinh một vị hoàng tử. Vị hoàng tử này có mưu kế hơn người, tâm tư và thủ đoạn đều vô cùng độc ác. Anh ta chỉ mới tám tuổi thôi, nhưng đã cùng hoàng đế lập mưu diệt thế gia đại tộc rồi."

"Thế gia đã đứng trên đỉnh quyền lực lâu năm, người đứng ở đỉnh núi sao có thể chịu được bùn lầy dưới đất? Mọi người trong thế gia quá mức ngạo mạn, bọn họ không đặt hoàng đế và thái tử vào mắt. Mà bọn họ cũng đã phải trả giả đắt vì sự ngạo mạn này của mình."

"Đám thế gia bị hoàng đế tước đoạt quyền binh, bị đánh, bị giết, bị lưu đày, không còn chút vinh quang nào của ngày xưa cả."

"Lúc ấy nhà họ Tạ là nhất đẳng quý tộc, hoàng đến đã tức nhà họ Tạ nhiều năm, cho nên khi vừa đắc thế ông ta đã đuổi tận g.i.ế.c tuyệt. Trong cái ngày cả gia đình bị tịch thu tài sản và g.i.ế.c cả nhà, anh được tôi tớ trong nhà cứu ra ngoài, trên đường lẩn trốn thì gặp ôn dịch."

"Khi đó ôn dịch khiến rất nhiều người chết, ở cái thời điểm lương thực vô cùng thiếu thốn đó, đạo đức luân thường không trói buộc được bất cứ ai nữa. Những đứa trẻ còn bị đều bị người ta coi là dê hai chân, ở cái thời điểm bùng dịch đó, chuyện này cũng không lạ gì."

"Ngày đó tôi tớ của anh ra ngoài tìm kiếm thức ăn, anh bị người ta bắt lại rồi nướng trên lửa, đến khi suýt đã nướng chín, sắp bị ăn vào bụng thì có một hòa thượng từ trên trời giáng xuống, ông ấy nói anh có duyên với phật, có nguyện ý quy y cửa phật không, anh đồng ý."

"Sau đó ông ấy đưa anh về Vân Thanh Giới. Đúng là anh có duyên với phật, những kinh thư đó anh chỉ cần nghe qua một lần là đã thuộc lòng, phật lý vừa nói một lần là anh có thể hiểu, phật pháp chỉ cần học một lần sẽ không quên. Anh trở thành phật tử. Lão tổ trong tông nói anh chưa đoạn hồng trần, sẽ không tu thành phật được, anh còn không tin đâu, mãi cho đến khi gặp em."

Ngu Thanh Nhàn nắm lấy tay của Tạ Uẩn, dán lên n.g.ự.c anh.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 690: Chương 690



Tạ Uẩn nói: "Cha mẹ anh cũng không yêu thương gì anh cả, trong thế gia ai cũng chăm chăm vào lợi ích của mình. Mẹ anh sinh ra anh là vì địa vị của bà trong hậu trạch, cha anh sinh anh là vì ông ta cần một người giúp gia tộc kéo dài huyết mạch.”

“Họ vẫn luôn yêu cầu cao với anh, nếu anh không đạt được yêu cầu của họ, họ sẽ không để ý đến anh, mỗi lần sai họ sẽ không cho anh ăn cơm, không cho anh uống nước. Cuộc sống thật sự rất đau khổ."

"Sau khi cùng em xuyên qua các thế giới, đây là lần đầu tiên anh được trải nghiệm hương vị của tình yêu thương của mẹ. Anh cũng từng có vài người mẹ tốt lắm, nhưng đời này không giống với những đời trước."

Đều là tình thương của mẹ, nhưng khác ở chỗ nào, đến Tạ Uẩn cũng không thể nói rõ được.

Anh chỉ viết, đối với anh mà nói Nhạc Tâm Vu rất khác biệt.

Ngu Thanh Nhàn hiểu được cảm giác này của Tạ Uẩn, giống như Tần Sơn Hoa yêu thương cô, Miêu Hạ Thu cũng yêu thương cô, cô cũng rất yêu các bà, nhưng trong lòng của cô, mẹ vẫn luôn tốt như trước.

Tạ Uẩn cũng không cần Ngu Thanh Nhàn phải trả lời, sau khi anh trải lòng mình cho Ngu Thanh Nhàn, tâm sự hết những gì không thể nói với người khác cho Ngu Thanh Nhàn nghe, anh cảm thấy cả người thoải mái hơn hẳn.

Mùa đông thật sự rất lạnh, tuyết vẫn chưa rơi đến mặt đất đã bị đông lạnh thành băng rồi, trắng noãn trong suốt, vô cùng tinh khiết. Mặt trời hôm nay chiếu vào băng, lóe lên một tia sáng lấp lánh.

Hai người im lặng, ngồi thêm một lúc lâu nữa Ngu Thanh Nhàn mới đi về nhà, hai người cũng đã hẹ nhau ngày hôm sau sẽ đến nhà Ngu Thanh Nhàn thăm hỏi.

Tạ Uẩn không hề nuốt lời, mới sáng sớm hôm sau anh đã dẫn theo Trương Minh Huy mang quà cáp này nọ đến nhà. Họ cầm theo rất nhiều quà, có thịt, có kẹo, có thực phẩm dinh dưỡng, còn có rất nhiều thứ mà người ở đây chưa từng thấy qua.

Trương Minh Huy đã muốn đến cảm ơn ơn cứu mạng của hai chị em Ngu Thanh Nhàn từ sớm, nhưng Tạ Uẩn cứ yêu cầu anh ta phải chờ anh đi cùng.

Anh ta là một người lắm lời, có anh ta ở cùng, không khí sẽ không quá nhạt nhẽo. Nhưng anh ta nói chuyện cũng rất biết chừng mực, sẽ không khiến người khác không thoải mái.

Có thể nói là người khéo léo.

Hai thanh niên đến nhà cảm ơn ơn cứu mạng, còn mang đến không ít thứ tốt, Tần Sơn Hoa cũng có qua có lại mà mời họ ở lại ăn cơm.

Sau khi biết được Tạ Bá Dung là anh họ của Tạ Uẩn, bà sai Tiểu Tứ đi gọi Tạ Bá Dung đến luôn.

Gần đây Tạ Bá Dung chạy khắp các liên đội, số bệnh nhân anh ấy khám cũng nhiều hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, bây giờ anh ấy đang vùi đầu viết kết luận bệnh án.

Có vết xe đổ của Cố Hạo Lâm, Tạ Bá Dung không dám làm sổ sách qua loa, mà viết rõ ràng rành mạch, tuyệt đối không để cho ai có cơ hội bắt chẹt.

Khi Tiểu Tứ nói Tạ Uẩn đang ở nhà cô bé, Tạ Bá Dung nghĩ mình cũng lâu rồi chưa gặp Tạ Uẩn, cho nên đi theo cô bé về nhà.

Sau khi nhìn thấy Tạ Uẩn, Tạ Bá Dung ngồi xuống bên cạnh anh. Anh vỗ vỗ vai Tạ Uẩn nói một câu nén bi thương, Tạ Uẩn mỉm cười đáp lại.
 
Back
Top Bottom