Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 671: Chương 671



"Bác sĩ Tạ, cha tôi bị sốt, bác sĩ có thể đến nhà tôi khám cho cha tôi không?"

Tạ Bá Dung nghe thấy thế thì vội vàng đứng dậy: "Tôi lấy rương thuốc, chúng ta đi ngay đi."

Những loại thuốc thường dùng đều được cất hết trong rương thuốc, để lúc cần là có thể lấy đi luôn. Ba người vội vàng sải bước trong đêm đông giá rét.

Lúc đến nhà, cơn sốt của Lương Đức Lợi vẫn không hạ chút nào, Tạ Bá Dung bảo Tần Sơn Hoa bưng cho ông ta một chậu nước ấm, sau khi làm ấm tay xong, ông lấy kim và ống thuốc ra tiêm cho Lương Đức Lợi một mũi.

Sau khi tiêm xong lại cho uống thêm một chút thuốc, chỉ khoảng hai mươi phút sau, cơn sốt đã hạ xuống.

Trời bên ngoài càng lúc càng tối đen, Lương Thanh Cúc nhìn ra ngoài nhìn trời, lúc quay về chị ấy nói: "Tuyết lại rơi rồi, mà bên ngoài tối lửa tắt đèn, hay bác sĩ Tạ nán lại nhà tôi một lát?"

Tần Sơn Hoa cũng nhìn ra bên ngoài: "Ôi, đúng đó. Tuyết rơi làm cho đường trơn lắm, bác sĩ Tạ đừng đi."

Ngu Thanh Nhàn và Lương Đức Lợi cũng khuyên theo.

Căn phòng nhà họ Lương được đốt lửa rất ấm áp, ấm áp hơn trạm y tế nhiều, bác sĩ Tạ vừa ngồi được một lát đã cảm thấy cả người thoải mái. Sau khi chần chờ một lúc lâu, ông ta quyết định ở lại.

Tần Sơn Hoa lấy một cái chăn dành cho khách ra trải lên kháng: "Bác sĩ Tạ, vậy phiền bác sĩ ngủ với chồng tôi đêm nay, cũng nhờ bác sĩ trông nom ông ấy giúp tôi."

"Thím đừng nói thế, có phiền hà gì đâu. Chăm sóc cho bệnh nhân là chức trách của chúng tôi mà."

Hai mẹ con Tần Sơn Hoa và Lương Thanh Cúc ngủ cùng nhau.

Chờ đến khi cơn sốt của Lương Đức Lợi hoàn toàn hạ xuống, mấy người Ngu Thanh Nhàn đều tự về phòng mình nghỉ ngơi.

Đến giữa đêm thì chợt bị tỉnh giấc, Ngu Thanh Nhàn có cố thế nào cũng không thể ngủ lại được, cô lại nhớ đến Cố Hạo Lâm.

"Cậu nói là, Cố Hạo Lâm không những trục lợi đầu cơ tài nguyên chữa bệnh của quốc gia, mà còn thông đồng với địch b*n n**c á."

Đất nước Hoa Hạ vừa được thành lập không bao lâu, có rất nhiều gián điệp của các tổ chức khác lẩn trốn giữa quần chúng nhân dân.

Hơn mười năm rồi, mà vẫn không thể điều tra ra hết đám đặc vụ này, cơ bản là vì chúng vô cùng gian xảo, biết cách ẩn giấu, muốn bắt được bọn chúng còn khó hơn lên trời.

Thời cuộc những năm gần đây rối loạn, đất nước không ngừng loạn trong giặc ngoài, nên đám đặc vụ do địch phái đến này ngày càng trở nên ngang ngược.

Chính trong hoàn cảnh này, Cố Hạo Lâm móc nối được với đặc vụ do địch phái đến.

Gia đình Cố Hạo Lầm ở thành phố Thượng Hải cũng không phải gia đình đại phú đại quý gì cả, cha mẹ anh ta chỉ kinh doanh một tiệm cơm nhỏ.

Tiệm cơm không lớn, cũng không nằm ở nơi phố xá sầm uất gì cả, nhưng mà tay nghề của cha Cố Hạo Lâm cũng không tệ, mẹ anh ta lại chịu khó, luôn quét dọn tiệm cơm sạch sẽ.

Cho nên mỗi lần hàng xóm láng giềng lười nấu cơm hoặc trong nhà ai mà có khách thì đều đến tiệm cơm nhà anh ta mua một hai món về nhà. Bởi thế, việc làm ăn của tiệm cơm cùng không tệ.

Cha của Cố Hạo Lâm đã ăn đủ những đau khổ của việc không có văn hóa rồi, cho nên ông ta có nằm mơ cũng mong trong nhà có một người làm công tác văn hóa.

Cố Hạo Lâm có thiên phú học tập, từ nhỏ đến lớn thành tích của anh ta vẫn luôn rất tốt.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 672: Chương 672



Lúc Cố Hạo Lâm thi đỗ đại học, cha anh ta còn làm tiệc cơ động đến tận ba ngày trời.

Đại học chính là một xã hội thu nhỏ, bên trong loại người nào cũng có, những người ưu tú lại có cả một bó to.

Trong mắt những người khác, sự xuất sắc của Cố Hạo Lâm không đáng nhắc đến.

Điều này khiến cho Cố Hạo Lâm từ nhỏ đã lớn lên trong lời khen ngợi của người khác cảm thấy vô cùng thất bại, ban đầu anh ta còn cố gắng học tập hơn nữa, nhưng sau khi phát hiện ra mình có cố gắng thế nào cũng không bằng người khác, anh ta lại bắt đầu trở nên cam chịu.

Khi anh ta kết bạn với những người bên ngoài xã hội, số tiền anh ta đòi cha mẹ ngày một nhiều hơn, bạn bè xã hội dạy cho anh ta bài bạc.

Cuối cùng, anh ta ngã một vố lớn, anh ta bị người ta tính kế, phải chịu một số nợ khổng lồ.

Ngay khi anh ta rơi vào đường cùng, có một người trong hội mà anh ta quen biết đồng ý đứng ra trả tiền nợ cho anh ta, mà cái giá mà anh ta phải trả rất nhỏ, chỉ là một số tin tức và dược phẩm.

Những tin tức và dược phẩm đó cũng không phải anh ta cho không, mỗi lần anh ta cung cấp thông tin, người bạn kia của anh ta đều cho anh ta một số tiền lớn.

Cầm số tiền này, cuộc sống của Cố Hạo Lâm vô cùng thoải mái.

Chuyện bị phái đến vùng đất hoang phương Bắc cũng do người sau lưng anh ta sắp xếp.

Vùng đất hoang phương Bắc ít người, Cố Hạo Lâm vừa đến nhậm chức đã được bổ nhiệm làm trạm trưởng của một trong số những trạm y tế của chỗ này.

Nhờ có chức vị trạm trưởng này, Cố Hạo Lâm càng dễ dàng hơn trong việc lấy thuốc.

Những thuốc mà trạm y tế phát hàng tháng, có một nửa rơi vào trong tay của đặc vụ do phần tử địch phái đến.

Ngu Thanh Nhàn thổn thức vô cùng: "Cho nên đời trước anh ta cũng không đồng với địch b*n n**c, nhưng mà anh ta không bị lộ."

"Theo sách viết thì đúng như vậy." Hệ thống nói.

Ngu Thanh Nhàn chậc một tiếng, cô kẹp chăn bông sát vào người rồi xoay người tiếp tục ngủ.

Ngu Thanh Nhàn không hỏi đến kết cục của Lương Hồng Ngọc, không cần nghĩ cũng biết là kết cục của cô ta không tốt chút nào.

Bây giờ mới đầu niên đại 60, lực lượng của đất nước về phương diện này vẫn rất yếu.

Trong lịch sử phát triển của Hoa Hạ, mãi đến năm 1965, quốc gia chúng ta mới tự chủ nghiêu cứu hoàn thiện máy vi tính, cũng chính là hai năm nữa. Bây giờ có lẽ vẫn đang bí mật nghiên cứu phát minh đấy chứ.

Tại thời điểm này, sự xuất hiện của một hệ thống trí tuệ nhân tạo cũng đủ cho mọi người điên cuồng rồi. Đến bây giờ, uy h.i.ế.p của Lương Hồng Ngọc đối với gia đình nguyên thân cũng hoàn toàn biến mất.

Sáng sớm hôm sau, khi Ngu Thanh Nhàn thức dậy thì trời đã sáng rồi, mặt trời mọc lên từ phía chân trời, tia nắng đỏ hồng chậm rãi dâng lên từ phía chân trời.

Từ nửa đêm hôm qua, Lương Đức Lợi đã không còn sốt nữa rồi. Sáng nay khi thức dậy sắc mặt của ông đã tốt hơn nhiều.

Tần Sơn Hoa vô cùng vui mừng, vì thế bữa sáng hôm nay vô cùng phong phú.

Không những làm bánh khoai tây hấp, Tần Sơn Hoa còn hấp bánh bơ đường.

Hòa nước ấm vào bột mì rồi làm thành bột nước, hòa dầu vào bột mì để làm thành bột dầu.

Sau đó bọc bột nước bên ngoài bột dầu rồi cán thật mỏng ra, nhân bánh được làm từ bột mì và đường đỏ, bên trong còn cho thêm chút mè đen đã rang chín.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 673: Chương 673



Ngoại trừ những món đó, bà còn chiên thêm hai món ăn nhỏ nữa. Khi đồ ăn được đặt lên bàn, mấy đứa trẻ con hoan hô thành tiếng.

Tạ Bá Dung bị giữ lại ăn cơm, nhìn thấy bữa sáng phong phú như thế, mặt mũi ông đỏ bừng lên.

Tần Sơn Hoa rất tinh tế, vừa nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Bá Dung là bà đã biết ngay ông ta đang nghĩ gì rồi, bà nói:

"Năm nay nhà ta đúng là làm gì cũng không được thuận lợi, còn bị dính vào những chuyện khó hiểu này, bây giờ cuối cùng cũng rửa sạch được oan khuất, cho nên phải chúc mừng một chút."

Làm vợ chồng với nhau mấy chục năm, Lương Đức Lợi cũng có cùng suy nghĩ với Tần Sơn Hoa: "Đúng vậy, phải chúc mừng, mẹ nó à, bà lấy bình rượu thuốc kia ra đây đi, tôi phải uống hai chén với bác sĩ Tạ."

Tần Sơn Hoa đi lấy rượu, sau khi Tạ Bá Dung xem xét một chút thì vui mừng hỏi: "Đây là nhân sâm đúng không? Đúng là đồ tốt mà."

"Đây là nhân sâm ba mươi năm, trước kia chúng tôi lên núi thì đào được, vốn muốn bán đi nhưng chỗ thu mua ép giá quá, cho nên tôi cầm về ngâm rượu. Đúng là thứ này ngâm rượu khiến cho rượu vô cùng thơm."

Ngoại trừ lúc quan trọng, những lúc khác Lương Đức Lợi đều không nỡ uống. Kết quả đoạn thời gian trước ông bị trúng tà, một bình rượu lớn đang yên đang lành lại cho không cái tên chó Cố Hạo Lâm kia.

Lương Đức Lợi cũng không dám nghĩ lại nữa, chỉ cần nghĩ đến thôi là trong lòng ông vô cùng đau đớn, ông rót cho Tạ Bá Dung một ly, lại rót cho mình một ly.

Hai người cẩn thận bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Khi rượu vào cổ, hai người đồng thời thở ra một hơi thoải mái.

Tần Sơn Hoa vào bếp, rang hai đĩa lạc cho hai người nhắm rượu.

Trên bàn cơm, Tần Sơn Hoa hỏi về gia đình của Tạ Bá Dung.

Tạ Bá Dung buông chén rượu xuống, sắc mặt cũng trở nên đau khổ hơn.

"Cha mẹ tôi qua đời nhiều năm rồi, mà đầu năm nay vợ tôi cũng ly hôn với tôi." Sở dĩ Tạ Bá Dung xin thuyên chuyển công tác cũng là vì chuyện này.

Ông ta và vợ đã kết hôn được mười năm rồi, nhưng hai người cũng không sinh được đứa con nào cả.

Cả hai người đi làm kiểm tra, kết quả cho thấy cả hai người đều không có bất cứ vấn đề gì, nhưng mà mãi vẫn không thấy có thai.

Vợ cũ của ông ta là một người vô cùng yêu thích trẻ con, sau khi cố gắng nhiều năm, cuối cùng bà ta cũng từ bỏ.

Hai người chia tay trong hòa bình. Một tháng ngay trước khi Tạ Bá Dung xuống nông thôn, vợ cũ của ông ta đã kết hôn với đối tượng xem mắt, tháng trước ông ta nhận được thư mà đồng nghiệp cũ gửi, nói vợ cũ của ông ta đã mang thai rồi.

Trong lòng Tạ Bá Dung khổ sở không nói nên lời.

Đám người Ngu Thanh Nhàn không ngờ Tạ Bá Dung đã từng trải qua chuyện như thế, nhất là Tần Sơn Hoa, đây là lần đầu tiên bà nghe thấy chuyện cả hai vợ chồng đều không có vấn đề gì mà vẫn không thể sinh con.

Bà muốn hỏi cho kỹ hơn, nhưng hỏi thế lại chẳng khác gì thọc vào vết sẹo của người ta, cuối cùng Tần Sơn Hoa chỉ có thể từ bỏ.

Dường như Tạ Bá Dung cảm nhận được sự tò mò của mọi người, ông ta giải thích nguyên nhân một cách đơn giản, đám người Tần Sơn Hoa nghe mà quên cả ăn cơm.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 674: Chương 674



Sau khi Tạ Bá Dung nói xong, Lương Đức Lợi bưng chén rượu lên chạm cốc với ông ta, hai người vừa nhâm nhi lạc rang vừa uống rượu.

Uống xong một ly thì có nói thế nào Tạ Bá Dung cũng không uống nữa, Lương Đức Lợi biết ông ta còn phải đi làm nên cũng không khuyên nhiều, bảo ông ăn nhiều đồ ăn một chút.

Cơm no rượu say, Tạ Bá Dung tiêm cho Lương Đức Lợi một mũi nữa rồi xác rương thuốc đi về trạm y tế.

Bây giờ trạm y tế do ông ta làm chủ rồi, ông ta còn phải xuống nông thôn xem bệnh cho người dân nữa cơ mà. Mùa đông đến rồi, có rát nhiều người bị cảm.

Giữa trưa hôm đó, Lý Tiểu Hương và Lương Đức Thắng đến nhà. Sắc mặt của hai vợ chồng họ vô cùng khó coi.

Lương Hồng Ngọc bị giải phóng quân bắt đi rồi, đối với đám người Lý Tiểu Hương mà nói, trong khoảng thời gian này một ngày cứ dài như một năm vậy, mùa đông lạnh lẽo như thế mà mọi người trong Truân không ở nhà tránh rét, cứ thích tụ tập trong thôn nói xấu nhà họ.

Lý Tiểu Hương rất sĩ diện, mấy ngày nay bà ta trốn trong nhà không dám ra ngoài.

Sau khi biết được cả nhà Lương Đức Lợi được thả về, rốt cuộc Lý Tiểu Hương cũng không ngồi yên được nữa, vừa ăn sáng xong là bà ta đã đi thẳng đến nhà Lương Đức Lợi.

Vừa vào cửa đã thấy mọi tình huống trong sân, sắc mặt vốn đã khó coi của Lý Tiểu Hương lại càng trở nên khó coi hơn.

Từ khi gả vào nhà họ Lương đến nay, chuyện gì Lý Tiểu Hương cũng sẽ tìm cách để đè đầu cưỡi cổ chị em dâu nhà mình. Khi bà cụ còn sống, đúng là bà ta lấn át được thật.

Nhưng khi bà cụ c.h.ế.t rồi, từ đó về sau bà ta không đè đầu được cô em dâu này nữa.

Cứ nhìn căn phòng này mà xem, được xây dựng tốt đến thế này cơ mà, vừa vững chãi vừa sáng sủa, còn tốt hơn căn nhà cũ mà vợ chồng bà ta được chia khi vừa mới ở riêng nữa kìa.

Hễ cứ nhìn thấy gian phòng này là Lý Tiểu Hương lại cảm thấy bực bội.

Tần Sơn Hoa không phải người không biết tính toán, bà và Lương Đức Lợi đều là người chăm chỉ, mấy năm nay cũng tích lũy được không ít của cải.

Vốn nhà mẹ đẻ của bà ở trên núi, ngọn núi là chỗ kiếm ăn vững chắc nhất của gia đình bà, từ khi còn bé, bà đã theo cha mẹ, anh chị em lên núi hái thuốc về bán rồi.

Sau khi lập gia đình, bà cũng dành thời gian đi đó đi đây, nhưng khi đó bà Lương bất công, Tần Sơn Hoa không cầm thảo dược về mà tìm một chỗ trên núi rồi phơi khô, sau khi phơi xong thì mang thẳng đến chỗ thu mua ở trấn trên.

Nhiều năm cứ thế nên bà đã tích lũy được không ít tiền riêng. Bà Lương sợ sau khi mình c.h.ế.t đi thì cả gia đình con trai lớn của bà ta sẽ khó khăn, cho nên trước khi c.h.ế.t đã chủ trì việc phân nhà ra ở riêng.

Phần lớn tài sản trong gia đình để lại cho Lương Đức Thắng, còn Lương Đức Lợi ngay cả một cái nồi cũng không có, bị chia cho cái căn nhà cũ.

Ngay khi tất cả mọi người đều đang đồng tình cho họ, cảm thấy họ đáng thương, Lương Đức Lợi xin một miếng đất làm nhà trong thôn, lấy ra số tiền đã tích tụ nhiều năm xây căn nhà đang ở bây giờ.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 675: Chương 675



Dưới sự dạy dỗ của Tần Sơn Hoa, mấy đứa con gái của bà hầu như đều có hiểu biết cơ bản về thảo dược, mà nguyên thân Lương Thanh Nhàn là đứa có trí nhớ tốt nhất nên học nhanh nhất.

Lý Tiểu Hương vào nhà ngồi lên kháng mà không nói một lời nào.

Tần Sơn Hoa cũng không quan tâm đến bà ta, thậm chí bà còn không thèm liếc mắt nhìn bà ta một cái nữa kìa. Lương Thanh Cúc và Ngu Thanh Nhàn thì một người chơi với con, một người đang may vá, đều không thèm để ý đến bà ta.

Lương Đức Thắng trừng mắt ra hiệu cho Lý Tiểu Hương vài lần, thấy vẻ mặt không muốn nói lời nào của Lý Tiểu Hương, bản thân ông ta đành phải tự mở miệng:

"Đức Lợi à, cháu gái của chú cũng bị mang đi cùng ngày hôm đó, bây giờ qua lâu như thế rồi, sao nó vẫn chưa về thế?"

Lương Đức Lợi từ chối điếu t.h.u.ố.c lá do Lương Đức Thắng đưa qua, cầm lấy tẩu thuốc của mình hít một hơi.

"Chuyện này thì tôi cũng không biết, người dẫn chúng tôi đi và người dẫn cô ta đi cũng đâu phải cùng một người. Từ đầu đến cuối chúng tôi đều không gặp cô ta, nếu không phải anh đến đây, tôi cũng không biết cô ta bị bắt đi rồi ấy chứ."

Mấy hôm nay, hễ cứ nhớ đến cái ngày ở trong bộ đội là Lương Đức Lợi cảm thấy chân tay mềm nhũn.

Ông chỉ là một người nông dân bình thường thôi, cả đời an phận thủ thường, chưa từng làm chuyện xấu gì cả, ai có thể ngờ ông lại cuốn vào vụ án này đâu?

Đến khi nghe chuyện Cố Hạo Lâm là đặc vụ do phần tử địch phái đến, Lương Đức Lợi bị dọa sợ ngây người, đầu óc choáng váng, có nằm mơ ông cũng không ngờ là một ngày mình sẽ có quan hệ với đám này.

Dọa c.h.ế.t người mà.

Lương Đức Lợi nói thật, nhưng mà căn bản Lương Đức Thắng không tin ông:

"Đức Lợi à, tôi thừa nhận mấy năm nay tôi có lỗi với chú, nhưng mà tôi cũng đâu có đối xử tệ hại với chú đâu, đúng không? Hai chúng ta là anh em ruột, đánh gãy xương vẫn liền gân mà, dù nói thế nào thì Hồng Ngọc cũng là cháu gái ruột của chú, sao chú có thể nói mấy lời qua loa tắc trách để lừa tôi cho qua chuyện thế hả?"

Lương Đức Thắng là thôn trưởng của Nhị Lý Truân, mấy năm gần đây ông ta lợi dụng chức vụ này đã làm rất nhiều chuyện không nên làm.

Cũng may đứa bé Hồng Ngọc kia không chịu thua kém, không chỉ có một nghề nghiệp khiến người khác hâm mộ, còn tìm được một đối tượng tốt như thế.

Trong khoảng thời gian này trong truân nổi lên rất nhiều tin đồn, đối tượng của Hồng Ngọc - nhà họ Thẩm bên kia kín đáo phê bình, nhưng cũng may Thẩm An Quốc vẫn kiên trì nên mới không có chuyện gì.

Bây giờ Lương Hồng Ngọc bị bắt đi rồi, cùng ngày hôm đó nhà họ Thẩm đã đến hỏi xem có chuyện gì xảy ra.

Lương Đức Thắng nào có biết chuyện gì đã xảy ra đâu? Chính ông ta còn đang mơ màng đây này.

Lương Hồng Ngọc bị bắt đi, đến nay vẫn chưa thấy được thả về, Lương Đức Thắng đi hỏi thăm xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà không ai nói cho ông ta cả.

Lương Đức Lợi gấp đến độ miệng nổi lên vài cái nhiệt miệng rồi đây này.

Hai đứa con trai của ông ta không được cái nước gì cả, có xảy ra chuyện gấp chúng cũng không giúp được gì, ông ta chỉ có thể dựa vào đứa con gái kia.

Dù sao nếu chuyện của ông ta mà bị đưa ra ngoài ánh sáng, kiểu gì ông ta cũng sẽ bị già trẻ nam nữ trong cái Truân này nuốt sống.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 676: Chương 676



"Tôi lừa anh làm gì? Anh có thời gian ở chỗ này trút giận lên tôi, còn không bằng tìm quan hệ hỏi thăm một chút đi." Lương Đức Lợi chưa từng cho Lương Đức Thắng mặt mũi.

Lương Đức Lợi bực mình, muốn phẩy tay áo bỏ đi, nhưng lại không cam lòng. Chỉ có thể kiên nhẫn hỏi Lương Đức Lợi lý do vì sao Cố Hạo Lâm lại bị bắt đi.

Chuyện Cố Hạo Lâm phản quốc không thể để lộ ra ngoài, Lương Đức Lợi vừa ra khỏi đồn công an đã quyết định giấu chặt chuyện này trong bụng:

"Nghe nói anh ta lén bán thuốc, chúng tôi chỉ bị dẫn đi để hỏi có biết gì về chuyện này không thôi, tiền thu được cất ở đâu, rồi thì đã từng sử dụng chưa?"

Lương Đức Lợi cũng không lừa Lương Đức Thắng, mấy vấn đề này đúng là họ đã từng bị hỏi qua.

Sắc mặt của Lương Đức Thắng sầm xuống, nhớ đến những đồ tốt mà một năm qua Lương Hồng Ngọc thường cầm về nhà, ông ta chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm lại.

Sau khi Lương Đức Thắng không hỏi ra được chuyện gì từ chỗ Lương Đức Lợi, ông ta lo trái lo phải rồi quyết định đến tìm Thẩm An Quốc nhờ giúp đỡ.

Một giây ông ta cũng không chờ được nữa, nhà cũng chưa về mà đi thẳng đến doanh trại bộ đội.

Cái ngày mà Lương Hồng Ngọc bị bắt đi, Thẩm An Quốc cũng bị đưa đến quân khu theo, sau khi biết vị hôn thê của mình bị cuốn vào vụ án thông đồng với địch phản quốc, Thẩm An Quốc biết anh ta không thể nào tiếp tục làm việc trong bộ đội được nữa.

Cho dù anh ta muốn cùng những người nhập ngũ trong đại đội chuyển nghề tập thể cũng không được.

Sau vài ngày suy nghĩ, Thẩm An Quốc trình đơn từ chức cho đội trưởng, sau khi đội trưởng liếc mắt một cái thì lập tức kí tên, ngay cả vài câu khuyên bảo có lệ cũng không muốn nói.

Cảm giác ngột ngạt đột nhiên ập đến, mũi của Thẩm An Quốc chua xót, hốc mắt anh ta đỏ lên.

Đội trưởng thở dài, đứng lên đi đến trước mặt vỗ vỗ vai của anh ta: "Thằng nhóc ngoan, về quê làm việc cho tốt, đừng làm mất mặt trung đoàn 368 của chúng ta đấy."

Thẩm An Quốc là một người lính tốt của đất nước, tuân theo mệnh lệnh, khắc khổ huấn luyện, người cũng không minh.

Nếu như không có vụ án này, tiền đồ của Thẩm An Quốc tuyệt đối sẽ không tệ lắm.

Đội trưởng thật lòng tiếc thay cho Thẩm An Quốc.

Hai mắt Thẩm An Quốc rưng rưng, chào đội trưởng theo nghi thức quân đội: "Rõ."

Đội trưởng sửa sang lại quần áo cho anh ta: "Đi đi thôi, gặp khó khăn gì thì quay về tìm tôi."

"Rõ." Đáp xong, Thẩm An Quốc đi ra ngoài.

Khi Thẩm An Quốc xuống lầu, những người bạn thân nhất của anh ta đều đến đây, trung đội trưởng cầm hành lý của anh ta, đứng ở dưới lầu chờ anh ta cùng mọi người.

Trong lòng Thẩm An Quốc chua xót, mọi người cũng trầm mặc không nói gì. Sau một lúc lâu im lặng, Thẩm An Quốc cười cười một cách miễn cưỡng:

"Vẻ mặt này là sao hả? Cũng đâu phải về sau không gặp nữa, nhà của tôi ở gần chỗ này, nếu các người muốn gặp tôi thì cứ đến nhà tôi, cũng không xa lắm."

Một câu phá vỡ sự im lặng, mọi người lại nhao nhao tiếp lời Thẩm An Quốc.

Đám chiến hữu của Thẩm An Quốc vây quanh anh ta, đưa anh ta đến cửa lớn của doanh trại.

Ngay giây phút vừa ra khỏi cửa lớn, nước mắt của Thẩm An Quốc bỗng rơi xuống.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 677: Chương 677



Anh ta đi tòng quân từ năm mười sáu tuổi, năm nay anh ta đã hai mươi tư tuổi rồi, thời thanh xuân tươi đẹp nhất của anh ta đều trải qua trong bộ đội.

Anh ta nhiệt tình yêu thương bộ đội, nhiệt tình yêu thương những giải phóng quân nhân dân của Hoa Hạ, nhiệt tình yêu thương mỗi chiến hữu của anh ta, nhiệt tình yêu thương mỗi tấc đất mà anh ta khai khẩn.

Thẩm An Quốc vốn tưởng mình sẽ làm ở bộ đội của đời.

Thậm chí, cho đến tận bây giờ anh ta còn chưa từng nghĩ đến chuyện có một ngày mình sẽ rời khỏi quân đội, lại còn rời đi theo cách xám xịt như này nữa chứ.

Thẩm An Quốc nhìn con đường trước mặt, trong lòng cảm thấy mờ mịt.

Con đường phía trước như thế nào, anh ta không biết, cha mẹ vốn hi vọng cực lớn ở anh ta, anh ta cũng không biết đối mặt với họ thế nào nữa.

Đúng lúc này, Lương Đức Thắng tìm đến.

Lương Đức Thắng vừa nhìn thấy Thẩm An Quốc, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, vội vàng chạy đến trước mặt Thẩm An Quốc kể chuyện Lương Hồng Ngọc vẫn chưa về cho anh ta nghe, lại giống như trước đây kể xấu anh em của mình mà không để lại dấu vết nào, nói ông không bất cận nhân tình, nói ông bụng dạ hẹp hòi.

Thẩm An Quốc im lặng lắng nghe, thân làm con rể tương lai của Lương Đức Thắng, không ít lần Lương Đức Thắng kể với anh ta rằng Lương Đức Lợi tệ thế nào, cũng khiến cho ấn tượng của Thẩm An Quốc với gia đình Lương Đức Lợi vô cùng kém.

Đây cũng là nguyên nhân mà trước đây khi tin đồn về Lương Hồng Ngọc và Cố Hạo Lâm truyền ra ngoài, Thẩm An Quốc cũng không hoàn toàn tin.

Lương Hồng Ngọc từng nói, chị em họ nhà chú hai của cô ta vẫn luôn ghen tị với cô ta vì cô ta được cha mẹ cưng chiều, trước đây có đồ ăn ngon gì đó cũng không cho cô ta một miếng, nhưng những việc làm trong nhà lại ném tất cả cho cô ta làm.

Tất cả mọi người đều sống trong cùng một thôn, nên Thẩm An Quốc vẫn có một chút ấn tượng đối với chuyện trước đây.

Quả thật anh ta từng bắt gặp nhiều lần chuyện chị em Lương Thanh Nhàn có đồ ăn ngon mà không để cho cô ta ăn cùng, cũng quả thật bắt gặp chuyện chị em Lương Thanh Nhàn ra ngoài chơi mà cô ta phải giặt quần áo không ít lần.

Trước khi chuyện lần này xảy ra, đối với những lời Lương Hồng Ngọc nói, Thẩm An Quốc tin tưởng không chút nghi ngờ.

Nhưng sau khi xảy ra chuyện này đến nay, Thẩm An Quốc vẫn luôn suy nghĩ, những lời trước đây mà Lương Hồng Ngọc nói với anh ta, có khi nào thật giả xen lẫn hay không, hoặc là, không có câu nào là thật hết?

Thẩm An Quốc nghi ngờ chính bản thân mình, bây giờ anh ta không có chút tự tin nào về bản thân mình cả.

Chờ Lương Đức Thắng nói xong, anh ta mới lên tiếng: "Lương Hồng Ngọc không về được đâu, tôi cũng bị cô ta liên lụy phải xuất ngũ rồi. Hôn sự của hai nhà chúng ta kết thúc tại đây đi."

Mọi người đều ích kỉ, trước khi xảy ra chuyện này đúng là Thẩm An Quốc rất thích Lương Hồng Ngọc, nhưng mà bây giờ vì Lương Hồng Ngọc mà anh ta bị mất việc, Thẩm An Quốc không có cách nào không oán giận cô ta.

Anh ta lướt qua Lương Đức Thắng đi về nhà, vì cơ thể của anh ta cao lớn, lại được rèn luyện trong quân đội nhiều năm nên đi rất nhanh, Lương Đức Thắng vì cơ thể thấp bé và lớn tuổi nên không đuổi kịp, vì thế khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 678: Chương 678



Thẩm An Quốc đột nhiên về nhà khiến cho Hoàng Thúy Trúc và Thẩm Thịnh Vương hoảng sợ, sau khi biết từ này về sau con trai mình chuyển nghề, mặt mũi hai người đều choáng váng.

Hoàng Thúy Trúc không ngồi yên được nữa: "Vì sao chứ? Không phải trước đây con nói sẽ làm bộ đội cả đời ư?"

Có một số việc không giấu được, Thẩm An Trúc cũng không muốn giấu:

"Bác sĩ Cố kia phản quốc, Lương Hồng Ngọc là người thân thiết nhất với anh ta, bởi vì giúp đỡ anh ta làm giả sổ sách nên bị bắt đi rồi, gán cho tội danh đồng lõa thông đồng với địch. Con là vị hôn phu của cô ta, tuy rằng đã chứng minh không có liên quan, nhưng không thể ở lại bộ đội được nữa."

Hoàng Thúy Trúc cảm thấy đầu óc mình ong ong lên.

Chuyện đắc ý nhất đời này của Hoàng Thúy Trúc là gì? Chính là bà ta nuôi được một đứa con trai có tiền đồ.

Năm ngoái, những đồng đội đã chuyển nghề của con trai bà ta đến nhà bà ta ăn cơm, đại đội trưởng của họ cũng đến đây.

Khi đó đại đội trưởng đã nói, con trai bà ta rất tốt, nếu có cơ hội thăng chức nhất định sẽ ưu tiên cho anh ta.

Vì thế hơn nửa năm nay, con trai bà ra ngoài liều mạng làm việc, cho dù thời tiết đóng băng cũng chưa nghỉ ngơi.

Lần trước khi về nhà, chân tay của anh ta đều bị nứt toán cả ra, có người làm mẹ nào thấy thế mà không đau lòng cơ chứ?

Nhưng mà con trai bà nói thế nào ấy nhỉ? Nó nói mọi người đều làm như thế cả, nếu anh ta buông lỏng một chút tôi, cơ hội thăng chức sẽ không đến lượt anh ta.

Con trai có lòng cầu tiền như thế, ngoại trừ cỗ vũ cho con, Hoàng Thúy Trúc còn có thể làm gì nữa đây?

Nhưng bây giờ thì sao, chỉ bởi vì đứa con gái Lương Hồng Ngọc không biết xấu hổ kia, con trai của bà ta bị ép xuất ngũ!

Nhìn vẻ mặt tiều tụy của con trai, trong lòng Hoàng Thúy Trúc như bị chặn bởi một tảng đá, không trút ra thì bà ta sẽ vô cùng khó chịu.

"Thẩm Thịnh Vượng, ông đi ra đây cho tôi." Hoàng Thúy Trúc gọi Thẩm Thịnh Vượng - người đang ngồi trên kháng mắt to trừng mắt nhỏ với con trai bà ta ra ngoài.

Thẩm Thịnh Vượng là người không có chủ kiến, cả đời đều nghe lời vợ, bây giờ nghe thấy vợ gọi, ông ta đứng lên đi ra ngoài.

Hoàng Thúy Trúc đang chống nạnh đứng trong sân, bà ta nổi giận đùng đùng nói với Thẩm Thịnh Vượng:

"Tôi nuốt không trôi cục tức này, ông nhanh đi gọi anh cả ông và An Định, An Lương đến đây, chúng ta phải đi đến nhà Lương Hồng Ngọc."

Thẩm Thịnh Vượng nhanh chân ra ngoài đi gọi người.

Thẩm Thịnh Vượng là một người trung thực, nhưng ông ta cũng không phải mặc người ta n*n b*p, tiền đồ tốt đẹp của con trai ông ta bị Lương Hồng Ngọc cắt đứt, Thẩm Thịnh Vượng cũng vô cùng tức giận.

Khi đến nhà anh cả, ông ta kể lại chuyện của Thẩm An Quốc, cả nhà bác cả cũng vô cùng tức giận, sau nghe khoác quần áo vài thì lập tức xông đến nhà Lương Hồng Ngọc.

Thẩm An Quốc nghe được hết những động tĩnh của họ, nhưng anh ta chỉ nằm bẹp trên giường, nhìn lên trần nhà một cách ngơ ngác.

Anh ta không đi cản họ lại, cũng không muốn đi.

Lương Đức Thắng đi đi lại nhà trong nhà mình giống như kiến bò trên chảo nóng, hai đứa con trai của ông ta đều tự nhốt mình trong phòng không thèm ló đầu ra ngoài.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 679: Chương 679



Cháu trai của ông ta cũng bị nhốt trong phòng. Điều này khiến cho Lương Đức Thắng vô cùng thất vọng đau khổ.

Từ khi Lương Hồng Ngọc bị dẫn đi, hai đứa con trai của ông ta đã lộ ra ý định muốn ở riêng rồi.

Nhà này chia như thế nào á?

Lương Hồng Ngọc là con gái chưa gả, nên để cô ta sống với cha mẹ, còn hai người họ đều đã có gia đình rồi, tất nhiên phải chăm sóc cho gia đình nhỏ của mình, cho nên nhà này cứ chia làm ba chứ sao.

Họ lại là con trai, cho nên mỗi tháng sẽ cung cấp cho cha mẹ mười cân lương thực làm phí phụng dưỡng, chờ đến khi hai ông bà già rồi, hai nhà sẽ thay phiên nhau nuôi dưỡng.

Nhưng ông ta vẫn chưa già đâu. Lương Đức Lợi chỉ cần nhớ đến những lời mà con trai cả và con trai thứ hai nói đã cảm thấy khó thở rồi.

Cộng thêm những lời mà Thẩm An Quốc nói trước khi ông ta về nhà nữa, Lương Đức Thắng tức đến độ trước mặt đều biến thành màu đen.

Không đợi Lương Đức Thắng kịp nuốt trôi cục tức này xuống, người nhà họ Thẩm đã xông đến rồi.

Người nhà họ cũng không nói những lời vô nghĩa với Lương Đức Thắng mà xông vào đập phá đồ đạc, hễ là những thứ có thể đập thì đều đập cả, mọi thứ đều bị đập cho nát tươm.

Lý Tiểu Hương và Lương Đức Thắng liều mạng ngăn cản, nhưng mà người nhà họ Thẩm người đông thế mạnh, họ ngăn cản cũng không có chút tác dụng nào cả.

Kể từ khi người nhà họ Thẩm đến đập đồ đạc, hai đứa con trai của Lương Đức Thắng đóng chặt cửa, dù thế nào cũng không đi ra.

Lý Tiểu Hương ngồi trên đất, mắng Lương Hồng Ngọc là tai họa, mắng hai đứa con trai không có lương tâm, mắng người nhà họ Thẩm khinh người quá đáng.

Hoàng Thúy Trúc chống nạnh mắng:

"Tôi khinh người quá đáng á? Dù tôi có khinh người thế nào cũng đâu thể bằng nhà họ Lương các người được. Đã đính hôn rồi mà còn không an phận, thông đồng với hết người này đến người khác, muốn hại c.h.ế.t người ta mới hài lòng đúng không hả? Con tôi bị con gái nhà bà hại đến mất công mất việc, bà nói xong tôi có nên đánh bà không hả? Có nên hay không hả? Cũng may cho bà là con gái bà không có ở đây đấy, nếu không hôm nay dù nói thế nào tôi cũng phải đánh c.h.ế.t đồ tiện nhân cô ta."

Hoàng Thúy Trúc càng nói càng giận, đi lên cào cho Lý Tiểu Hương hai vết.

Người xung quanh vốn đang cảm thấy người nhà họ Thẩm bắt nạt người khác, sau khi nghe xong những lời mà Hoàng Thúy Trúc nói thì họ không cảm thấy như thế nữa.

Đời đời mọi người đều là nông dân, cả đời này đều có chung một giấc mộng là được làm người thành phố ăn lương thực tinh.

Thẩm An Quốc vẫn còn trẻ đã trở thành tiểu đội trưởng, cho dù ông Tần bị mù ở đầu thôn cũng biết anh ta tiền đồ vô lượng.

Không phải đã nói rằng nếu chuyển nghề tập thể thì vẫn được đi khai hoang đồng ruộng ư? Không phải họ là biên chế thuộc quân đội ư? Không phải do quân đội phụ trách chi tiêu ư? Không phải Thẩm An Quốc vẫn là một tiểu đội trưởng ư?

Người trong thôn đều vô cùng hâm mộ với Thẩm An Quốc.

Những năm gần đâu, cũng không phải không có ai đi làm lính, nhưng đám kia cũng chẳng có năng lực gì, đám lớn đám nhỏ đều kéo đi lính nhưng làm gì có ai sánh được với anh ta.

Đám thanh niên đó hầu hết đều đi ba năm nghĩa vụ quân sự rồi lại xuất ngũ, có mấy người được làm tiểu đội trưởng cơ chứ?
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 680: Chương 680



Bao nhiêu năm rồi, vẫn chỉ có duy nhất một người là anh ta thôi.

Bây giờ anh ta thế mà lại bị cho xuất ngũ rồi á? Tâm hồn tám chuyện của mọi người bùng nổ. Hoàng Thúy Trúc cũng không có ý định che giấu cho Lương Hồng Ngọc.

Bà hỏi con trai rồi, chuyện này đã được quan lớn kết luận, cho dù bà nói ra ngoài cũng không sao.

Mọi người vừa nghe thấy Lương Hồng Ngọc có quan hệ với đặc vụ do phần tử địch phái đến thì lập tức vỡ òa, bắt đầu châu đầu ghé tai thảo luận.

Lương Đức Thắng ngã ngồi xuống đất.

Thân làm thôn trưởng, mỗi tuần Lương Đức Thắng phải đến thị trấn họp ít nhất một lần, nên ông ta hiểu rõ hơn ai hết kết cục của người những bị gán cho tội danh đặc vụ cho phần tử địch phái đến.

Giờ phút này, Lương Đức Thắng cũng hận Lương Hồng Ngọc thấu xương.

Ông ta mạnh mẽ đứng dậy, tát cho Lý Tiểu Hương đang khóc rống một cái: "Đều tại bà, đều tại bà, nếu không phải bà đẻ ra súc sinh này, cũng sẽ không có nhiều chuyển rắc rối như hôm nay."

Lý Tiểu Hương bị một cái tát của Lương Đức Thắng làm cho mơ màng.

Bà ta và Lương Đức Thắng kết hôn nhiều năm như thế, Lương Đức Thắng chưa bao giờ động vào một ngón tay của bà ta. Bà ta cũng đâu phải dạng ăn không, bà ta đứng lên đánh trả.

"Lương Đức Thắng, con mẹ nó ông có tật xấu gì thế hả? Một mình tôi có thể sinh ra Lương Hồng Ngọc ư? Đó không phải dòng giống nhà ông à? Mầm móng nhà ông không tốt ông lại trách tôi? Thiên hạ này nào có chuyện tốt như thế hả? Ông dám đánh tôi, tôi được nuôi lớn bằng ngần này là để ông đánh hả? Tôi liều mạng với ông."

Cả hai lao vào đánh nhau. Lý Tiểu Hương càng đánh càng hăng, cái dáng vẻ không thiết sống kia của bà ta dọa cho Lương Đức Thắng sợ hãi. Chính giây phút sợ hãi đó, Lương Đức Thắng bị Lý Tiểu Hương đè đánh một trận.

Những nghẹn khuất trong khoảng thời gian này của Lý Tiểu Hương cũng không ít hơn Lương Đức Thắng bao nhiêu, ánh mắt bà ta bốc lên lửa giận:

"Lúc trước bà đây đã nói rồi, không thể đối xử tốt với con nhóc lỗ vốn kia như thế được, cho ăn cho mặc không để cho lạnh chết, đói c.h.ế.t là được rồi. Nhưng ông bảo sao hả? Ông bảo cô ta có số may mắn, nếu ông không cho cô ta đi học, cô ta có thể gây ra chuyện này ư?"

"Khi cô ta vừa tròn mười sáu tuổi tôi cũng đã nói rồi, tìm một nhà rồi gả cô ta đi thôi. Ông nói thế nào hả? Ông bảo tôi tóc dài mà kiến thức ngắn, không biết cái rắm gì cả. Đúng, tôi tóc dài, kiến thức ngắn, nên tôi không thể ngờ rằng cô ta lại thông đồng với địch phản quốc đâu."

"Đồ đàn bà chanh chua kia, tôi muốn ly hôn với bà." Lương Đức Thắng vừa che mặt vừa mắng Lý Tiểu Hương.

Lý Tiểu Hương vốn cũng không muốn ly hôn, nhưng thái độ của chồng và con trai trong khoảng thời gian này khiến bà ta cảm thấy lạnh lòng.

Nhất là hai đứa con trai kia, sau khi Lương Hồng Ngọc bị bắt, chúng chỉ tiếc không thể phân rõ giới hạn với bà luôn thôi.

Cái dáng vẻ tránh không kịp kia khiến cho Lý Tiểu Hương - người vốn hy vọng sau này họ sẽ dưỡng lão cho bà ta - cảm thấy lạnh lòng.

Còn Lương Đức Thắng nữa. Nhiều năm qua, Lương Đức Thắng vẫn luôn được người trong thôn đánh giá tốt. Ở trước mặt người ngoài, ông ta luôn bày ra dáng vẻ hiền hậu, thành thật, nhưng có ai biết bản chất thật của ông ta lại vừa keo kiệt vừa ích kỷ đâu cơ chứ?
 
Back
Top Bottom