Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 611: Chương 611



Trong lòng Cố Hạo Lâm bùng lên lửa giận, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Trước khi kết hôn, anh ta đã cẩn thận quan sát người phụ nữ Lương Thanh Nhàn kia rồi, sau khi chắc chắn cô ấy là người trung thực giống cha mẹ cô ấy, anh ta mới xuống tay.

Thời gian trước, biểu hiện của Lương Thanh Nhàn khiến cho Cố Hạo Lâm biết rằng ánh mắt của mình không hề sai, không ngờ rằng chưa được bao lâu, cô ấy đã bại lộ bản tính thật sự của mình rồi.

Cố Hạo Lâm biết mình không thể để Lương Thanh Nhàn tiếp tục như thế, nếu không năm rộng tháng dài, trong nhà làm gì còn vị trí cho anh ta nói chuyện nữa?

Từ nhỏ Cố Hạo Lâm đã biết, hai vợ chồng ở chung không phải gió đông thổi bạt gió tây thì sẽ là gió tây áp đảp gió đông.

Trước khi kết hôn cha mẹ anh ta kết hôn, cha anh ta không áp đảo được mẹ, nên đường đường là một người đàn ông phải làm việc bên ngoài mệt mỏi cả ngày, đến tối về còn phải làm việc nhà, giặt giũ nấu nướng cho vợ con.

Ở trước mặt vợ, còn không dám thở mạnh một hơi.

Một người đàn ông, mà sống không có chút tôn nghiêm nào hết.

Cố Hạo Lâm ủ rũ mở ngăn kéo lấy ra một túi đồ ăn vặt, đây là chocolate trước đây anh ta nhờ bạn cùng lớp mua cho, là đồ ăn vặt tương đối hiếm thấy.

Thứ này rất đắt, anh ta không có đủ tiền, nên đành phải lừa tiền lễ hỏi của Lương Thanh Nhàn bù vào để mua.

Đầu tháng mười là sinh nhật của Lương Hồng Ngọc, đây vốn là quà sinh nhật là anh ta chuẩn bị cho Lương Hồng Ngọc.

Cố Hạo Lâm đã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt vui mừng của Lương Hồng Ngọc khi anh ta tặng món đồ ăn vặt này cho cô ta.

Nhưng bây giờ, sự bất ngờ đó đành phải đưa ra trước, trong lòng Cố Hạo Lâm càng hận đầu sỏ Lương Thanh Nhàn này hơn.

"Là anh bảo cô ấy không cần mang đến. Không phải hôm nay anh đến bên chỗ sở chỉ huy binh đoàn ư, đúng lúc gói hàng của anh cũng được gửi đến." Cố Hạo Lâm lấy gói hàng từ ngăn tủ để đồ của anh ta, khi anh ta mở ra, bên trong toàn là bánh quy, kẹo.

Lương Hồng Ngọc tò mò cầm từng cái một lên xem, dưới lời mời nhiệt tình của Cố Hạo Lâm, cô ta giả vờ thành dáng vẻ không thể từ chối, cầm viên chocolate lên đặt lên miệng.

Miếng chocolate vừa vào miệng đã tan ra, khiến hai mắt Lương Hồng Ngọc sáng ngời lên.

Cô ta đành phải dùng hết tự chủ của mình ra, mới cố kìm nén không ăn thêm viên nữa. Chờ chocolate trong miệng tan hết, cô ta mới cười cười nói với Cố Hạo Lâm: "Bác sĩ Cố, ngọt quá."

"Em thích thì tốt, ăn nhiều một chút nhé." Trên mặt Cố Hạo Lâm lộ ra ý cười.

Lương Hồng Ngọc lắc đầu: "Không cần đâu, không cần đâu. Bác sĩ Cố, em chỉ nếm chút mùi vị là được rồi, anh mang về cho mấy người Thanh Nhàn ăn đi."

Cố Hạo Lâm cúi đầu đọc sách, không để ý nói: "Em cầm đi, anh vẫn còn mà."

Lương Hồng Ngọc cứ từ chối mãi, cuối cùng giả vờ như từ chối không được, bất đắc dĩ mà nhận tất cả.

Cố Hạo Lâm nhìn những dòng chữ trong sách, thầm nghĩ nếu đưa những thứ này đến trước mặt Lương Thanh Nhàn, chắc chắn cô ấy sẽ nhận lấy toàn bộ thứ này, đúng không.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 612: Chương 612



Cố Hạo Lâm bị hình tượng lòng tham không đáy của Lương Thanh Nhàn mà chính anh ta tưởng tượng ra khiến cho ghê tởm.

Đến khi anh ta nhìn thoáng Lương Hồng Ngọc giống như con hamster nhỏ, cắn từng miếng một kia, cái dáng vẻ đáng yêu đó khiến Cố Hạo Lâm không nhịn được mà mỉm cười.

Đều là khuôn mặt tương tự nhau, nhưng tính tình lại cách biệt lớn như thế. Cố Hạo Lâm lại chán ghét Lương Thanh Nhàn thêm vài phần nữa.

Ngu Thanh Nhàn ngồi trong phòng của hai cô em gái ngây người một lúc lâu, lúc đi ra, cô lại nhảy qua cửa sổ, rồi mới quay về cửa trước, sau khi mang cặp lồng vào phòng bếp rửa sạch, cô mới về phòng ngủ của mình.

Nguyên thân và Cố Hạo Lâm tuy đã kết hôn, nhưng vẫn không ngủ chung giường. Cố Hạo Lâm nói, từ nhỏ anh ta đã ngủ một mình, khi lấy vợ ngủ cùng một giường anh ta sẽ không quen.

Nguyên thân cũng là người thành thật không có chủ kiến, anh ta nói gì thì cô ấy nghe đó.

Cô ấy vẫn ngủ trên chiếc giường của mình trước khi kết hôn, còn chiếc giường mà Tần Sơn Hoa nhờ người làm đó, đã bị cô ấy cho Cố Hạo Lâm dùng rồi.

Chăn của nguyên thân không ấm áp, bông bên trong đã cục lại thành từng cục. Tuy chăn mền vẫn luôn được giặt sạch sẽ, nhưng hoa in trên mặt đều đã bị giặt đến trắng bệch rồi.

Ngu Thanh Nhàn không chút khách khí lột chăn lên, đổi với chăn trên giường của Cố Hạo Lâm.

Cái loại súc sinh như Cố Hạo Lâm sao xứng dùng chăn đệm mới hả? Anh ta xứng dùng của hồi môn của nguyên thân ư?

Anh ta không xứng.

Ngu Thanh Nhàn giải thích hợp tình hợp lý.

Giường sưởi ở phương bắc ấm mà không bị nóng, chăn bông mới vừa ấm vừa mềm mại, Ngu Thanh Nhàn vừa đặt lưng xuống là ngủ thẳng đến sáng hôm sau.

Cô vén rèm cửa lên, một tia nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng. Ngu Thanh Nhàn ôm tay hấp thu tia sáng ban mai.

Ngu Thanh Nhàn đã xuyên qua rất nhiều thế giới rồi, nhưng cơ thể của nguyên thân là khỏe mạnh nhất.

Tia nắng ban mai hóa thành linh lực đi một vòng trong cơ thể cô, cái tật xấu đau bụng kinh của nguyên thân cũng đã tốt lên nhiều rồi.

Cô thở dài một hơi, thì cửa lớn đã bị đẩy ra. Tần Sơn Hoa sáng sớm đã bận việc thấy thế thì lớn giọng hỏi: "Hạo Lâm về rồi à? Tối hôm qua có người bị bệnh không? Chắc con mệt lắm rồi đúng không? Mẹ vừa nấu cháo xong, con ăn chút rồi đi nghỉ ngơi đi."

Chocolate là bánh quy không có tác dụng no bụng, nên đến nửa đêm hôm qua Cố Hạo Lâm đói đến độ ngủ không được: "Tối hôm qua không có bệnh nhân ạ." Cố Hạo Lâm nói xong thì đi vào phòng bếp.

Tần Sơn Hoa lại luộc cho anh ta một quả trứng gà, lại múc cho anh ta một bát cháo gạo kê, phần đặc hầu như đều cho vào bát anh ta hết.

Chờ Cố Hạo Lâm ăn cơm xong đi vào phòng, Tần Sơn Hoa đổ thêm nước vào cháo gạo kê rồi đánh nhuyễn ra thành hồ, lại lấy dưa muối từ vại dưa muối trong góc bếp ra, cắt nhỏ rồi trộn với tỏi. Đây là bữa sáng của cả gia đình họ.

Từ lúc Cố Hạo Lâm vào nhà, Ngu Thanh Nhàn đã trốn ra ngoài.

Đồ ăn đã được bày lên bàn, Ngu Thanh Nhàn và Lương Đức Lợi cùng đi vào phòng ăn, Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ cũng đi đến, ngoan ngoãn giúp đỡ những chuyện nhà trong khả năng, một đứa quét rác, một đứa lau bàn.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 613: Chương 613



Lương Đức Lợi dựa vào lò sưởi ở đầu giường hút thuốc lá.

Khi ngồi vào bàn cơm, Tần Sơn Hoa nói với Ngu Thanh Nhàn: "Sáng sớm nay con làm gì thế? Hạo Lâm về mà con không nói lời nào với nó là sao? Các con vừa kết hôn chưa được bao lâu, không nói nhiều thì làm sao mà hiểu nhau được, sau này biết sống với nhau thế nào?"

Tần Sơn Hoa không ngốc, trái lại bà luôn hiểu rõ ràng.

Tuy rằng Cố Hạo Lâm đã trở thành con rể nhà họ, nhưng mà đối với người nhà họ vừa khách sáo vừa xa cách, chứ không hề thân thiết.

Nhưng thế cũng không sao cả.

Cố Hạo Lâm là con rể, không thân thiết với người nhà họ thì cũng không có gì, nhưng mà bà quan sát thấy, nó đối xử với Thanh Nhàn cũng không thân thiết gì cho cam.

Tần Sơn Hoa nghĩ đến đây, cả người cũng thấy không thoải mái: "Thanh Nhàn, Tiểu Cố đối xử với con thế nào?"

Tần Sơn Hoa vẫn thường xuyên hỏi nguyên thân những lời này, vì không muốn để cha mẹ lo lắng, nên nguyên thân vẫn luôn kể chuyện tốt, không kể chuyện xấu, lần nào cũng nói mọi chuyện đều tốt.

Đây cũng là nguyên nhân khiến cho Tần Sơn Hoa nghĩ Cố Hạo Lâm có da mặt mỏng, dễ ngượng ngùng nên mới không thân thiết với cô ba nhà mình trước mặt người ngoài, nhưng vẫn đối xử với cô ba không tệ lắm.

Đây cũng là nguyên nhân chính mà bà vẫn luôn đối xử tốt với Cố Hạo Lâm.

Nói thế nào ấy nhỉ, đối xử tốt với con rể, con rể mới đối xử tốt với con gái mình.

Ngu Thanh Nhàn không phải nguyên thân, cô sẽ không bao giờ giúp Cố Hạo Lâm lừa dối đâu, còn nữa, cô tất nhiên không thể sống cùng Cố Hạo Lâm, tất nhiên là phải ly hôn.

Mà con đường ly hôn của cô nhất định sẽ rất nhấp nhô, dù sao thì Lương Đức Lợi cũng không phải Lạc Hữu Dân ở thế giới trước, thời điểm cô xuyên qua cũng không được tốt lắm, nên muốn ly hôn vẫn khó khăn lắm.

Nhưng nếu cô tìm được chứng cứ chính xác chứng minh Cố Hạo Lâm hãm hại cả nhà họ, vậy thì không giống nữa.

Lương Đức Lợi chỉ hơi quan trọng mặt mũi chút thôi, đúng là ông cũng có chút thích đứa con rể này, nhưng cái phần thích đó không thể nào vượt qua những người trong nhà được.

Ngu Thanh Nhàn buông đũa, lắc đầu: "Mẹ, con cảm thấy anh ta đối xử với con không tốt chút nào. Con ở bên anh ta lâu như thế, mà anh ta vẫn luôn lạnh lùng với con, bình thường cũng không thích nói chuyện với con, con nói với anh ta cái gì, anh ta cũng đáp lại bằng thái độ lạnh lùng."

"Còn có, con và anh ta kết hôn cũng gần một tháng rồi, con vẫn còn là xử nữ đấy mẹ. Bọn con đâu có ngủ chung một giường đâu, con cảm thấy, con giống như một tiểu nha hoàn của anh ta hơn là vợ đấy."

Thân làm một nam phụ si tình, sao lại không thủ thân như ngọc vì nữ chính cơ chứ?

Mấy tháng đầu nguyên thân và Cố Hạo Lâm kết hôn cũng đều chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.

Mãi cho đến tháng hai năm 1963, thấy Lương Hồng Ngọc và vị hôn phu của cô ta là Lục Tu Quốc ôm nhau, Cố Hạo Lâm đau lòng không thể chịu được, nên mới uống nhiều vài chén rượu, nhân lúc say rượu đó, cuối cùng hai người cũng viên phòng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 614: Chương 614



Lần đầu tiên của nguyên thân không hề được Cố Hạo Lâm thương tiếc, anh ta phát tiết toàn bộ tức giận và ghen tị của mình lên người nguyên thân, hôm sau khi thức dậy, cả người nguyên thân không có một miếng thịt lành lặn.

Chuyện này giống như một cái chốt mở vậy, từ đó về sau, mỗi lần Cố Hạo Lâm bị k*ch th*ch ở chỗ Lương Hồng Ngọc, anh ta nhất định sẽ về phát tiết tất cả lên người nguyên thân.

Anh ta được thoải mái, sảng khoái bao nhiêu, thì nguyên thân lại phải chịu đựng đau khổ bấy nhiêu.

Nguyên thân càng đau khổ, Cố Hạo Lâm lại càng thêm hưng phấn.

Mỗi lần bị Cố Hạo Lâm hành hạ xong, anh ta đều sẽ nói với nguyên thân, nói rằng những cặp vợ chồng khác cũng như thế, bảo cô ấy không cần ngạc nhiên, cũng đừng nói cho bên ngoài biết, sẽ mất mặt lắm.

Tuổi của nguyên thân không lớn, trước khi kết hôn với Cố Hạo Lâm lại chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào khác, nên tâm tính cô ấy có chút đơn thuần hơn những người khác.

Hơn nữa, Cố Hạo Lâm là bác sĩ, tiếng nói của anh ta ở chỗ cô cực kỳ có trọng lượng, nên khi Cố Hạo Lâm đã nói với cô ấy như thế, cô ấy vẫn luôn nghĩ rằng cô ấy cảm thấy đau, cảm thấy khổ sở là do vấn đề của chính cô ấy.

Vì thế, Cố Hạo Lâm dù có hành hạ cô ấy nghiêm trọng đến đâu, cô ấy đều yên lặng cắn răng chịu đựng.

Cho dù không có phong trào Tứ Thanh, nguyên thân cũng không có cách nào sống tốt trên tay Cố Hạo Lâm, bị ngược đãi đến c.h.ế.t cũng không phải không có khả năng.

Đối với một người như Cố Hạo Lâm, bảo anh ta là tra nam coi như đã nhân nhượng anh ta lắm rồi.

Không phải Lương Đức Lợi và Tần Sơn Hoa chưa từng trải qua chuyện nam nữ, Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ tuy rằng lớn lên ở nông thôn, người dân quê đều bảo thủ, nhưng một số chuyện nam nữ vẫn rất thoáng.

Như Tiểu Tứ chẳng hạn, con bé chỉ biết khi đàn ông và phụ nữ ngủ cùng nhau phải lột hết quần áo ra mới có thể sinh em bé, còn xử nữ là từ để hình dung những cô gái chưa lấy chồng thôi.

Chị ba của con bé đã gả được một tháng rồi mà vẫn còn là xử nữ, Tiểu Tứ rất kinh ngạc với chuyện này.

Tiểu Ngũ còn nhỏ, nên đối với chuyện này con bé vẫn còn hơi ngây thơ.

Con bé đảo con mắt, hết nhìn chị ba lại nhìn chị tư, rồi lại không nhịn được mà nhớ đến bát mì trắng tối hôm qua, ăn đúng là thơm ngon mà.

Lương Đức Lợi gắp một miếng dưa muối bỏ vào miệng, thật lâu không nói gì.

Tần Sơn Hoa cũng không có tâm tư ăn cơm nữa: "Cha nó à, ông nói xem bác sĩ Cố là có ý gì đây?"

Ngay cả cái danh xưng Tiểu Cố đầy thân thiết, Tần Sơn Hoa cũng không muốn gọi nữa.

Lương Đức Lợi lấy ra một điếu thuốc lá: "Ngoại trừ chuyện này ra, thì có còn chuyện gì khác nữa không?"

Ngu Thanh Nhàn biết ông đang hỏi mình: "Còn có lễ hỏi mà anh ta đưa khi kết hôn nữa, sau khi kết hôn chưa được hai ngày, anh ta đã lấy về rồi. Anh ta nói trong nhà anh ta có chuyện cần dùng gấp, nên mượn con trước, sau này sẽ trả lại cho con."

Lương Đức Lợi nghe những lời Ngu Thanh Nhàn nói xong, hai mắt ông híp híp lại: "Thế tiền lương của nó đâu? Có đưa cho con không?"

"Không ạ." Ngu Thanh Nhàn nói.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 615: Chương 615



Lương Đức Lợi ồ lên một tiếng, lấy tờ báo ra cuộn một điếu thuốc, sau khi cuộn xong, ông mới thản nhiên nói: "Đây là muốn đến nhà họ Lương chúng ta cọ ăn cọ uống đây mà."

Cố Hạo Lâm kết hôn với cô ba nhà ông, nói là cho năm mươi đồng tiền lễ hỏi, nhưng mà trong năm mươi đồng đó, ông chỉ lấy mười đồng ra làm tiệc rượu, còn bốn mươi đồng, ông đưa toàn bộ cho cô bảo áp đáy hòm.

Bây giờ cô ba nhà ông đã gả cho anh ta rồi, nhưng lễ hỏi lại bị anh ta lấy về, bác sĩ Cố phải tính toán đến mức đó, vào nhà ông với mục đích gì cơ chứ? Lương Đức Lợi nghĩ mãi mà không ra.

Lương Đức Lợi chưa bao giờ nghĩ đến phương diện Cố Hạo Lâm bị bất lực.

Vì khi Cố Hạo Lâm đến nhà họ Lương cầu hôn, Lương Đức Lợi đã tìm cơ hội để cùng anh ta đi vệ sinh, cái phương diện kia của Cố Hạo Lâm vô cùng khỏe mạnh, sẽ không tồn tại chuyện anh ta không được.

Như thế, mặc kệ anh ta có mục đích gì, nhưng không thể phủ nhận, Cố Hạo Lâm đến nhà họ cọ ăn cọ uống.

Chỉ một tháng này thôi, những lương thực ngon nhất của nhà họ Lương bọn họ, toàn bộ đều chui vào bụng của Cố Hạo Lâm rồi.

Trước kia, Lương Đức Lợi nguyện ý cung cấp cho Cố Hạo Lâm ăn ngon uống tốt, đó là bởi vì anh ta là con rể của nhà ông, thân phận lại có thể diện, khi đi ra ngoài sẽ cho ông thêm mặt mũi.

Nhưng bây giờ khi đã biết anh ta và cô ba nhà ông vẫn chưa viên phòng, lễ hỏi cũng bị anh ta cầm về rồi, Lương Đức Lợi không nguyện ý nữa.

Thái độ làm người của Lương Đức Lợi vô cùng thành thật, trung hậu, nhưng cũng không phải người không biết tính toán.

Ở cái thời đại này, nếu là người thật sự thành thật, thì những người không có được một đứa con trai giống như ông ấy, đã bị người ta bắt nạt đến c.h.ế.t rồi.

Ông nhìn Ngu Thanh Nhàn, nói:

"Nhà chúng ta không có gì cả, mà bác sĩ Cố này đã bỏ bao công sức mưu đồ tiến vào nhà chúng ta, chắc chắn là có ý đồ gì đó. Bây giờ vẫn chưa biết anh ta đang mưu đồ chuyện gì, cho nên hôn sự của con và anh ta vẫn cứ tiếp tục đi.”

“Nhưng con phải tỉnh táo một chút, trước khi cha tìm được mục đích của anh ta, con đừng để bị anh ta bắt nạt. Nếu anh ta muốn bắt nạt con, con cứ hét lớn gọi người, cha cũng không tin, ở nhà chúng ta mà nó còn có thể làm trời làm đất."

Lương Đức Lợi lại nói với Tần Sơn Hoa: "Sau này chúng ta ăn cái gì, thì cho bác sĩ Cố ăn cái đó, bỏ hết những đặc quyền trước kia đi. Anh ta muốn ăn thì phải đưa tiền cho chúng ta, có lương thực nhà ai là do gió to thổi đến cho đâu?"

Tần Sơn Hoa “ừ” một tiếng đồng ý.

Nhà bà vốn định sẽ kén rể cho cô ba.

Ở cái thời đại này, làm rể cho nhà người khác cũng đâu có được sống dễ chịu gì, đến khi Cố Hạo Lâm nhìn trúng cô ba nhà bà, nhà bà mới từ bỏ ý định kén rể cho cô ba.

Bọn họ đối xử tốt với Cố Hạo Lâm cũng không có ý định moi từ anh ta cái gì cả, chỉ cần anh ta đối xử tốt với cô bà nhà bà một chút thôi.

Bây giờ anh ta đối xử với cô ba nhà bà không tốt, bà cũng đâu thừa tâm tư mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh đâu.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 616: Chương 616



Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ liếc nhau, trong mắt hai người tràn đầy vui mừng. Từ nay những đồ ngon trong nhà không cần cho anh rể ba ăn nữa, họ có thể chia đến phần rồi.

Quả nhiên, Tần Sơn Hoa xuống khỏi kháng, đi giày vào.

Không lâu sau bà đã về, bưng hai quả trứng gà được cắt thành hình bốn cánh hoa lên, ở giữa còn có một bát tương cho chính Tần Sơn Hoa làm.

"Ăn đi."

Tần Sơn Hoa gắp cho Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ mối đứa một miếng, còn lại hai miếng thì chia cho Lương Đức Lợi và Ngu Thanh Nhàn.

Ở cái thời đại thiếu ăn thiếu mặc này, có đồ gì ngon tất nhiên đều cho đàn ông và con cái ăn, loại chuyện giống hôm nay ấy mà, ở gia đình của nguyên thân trước kia cũng không hiếm thấy.

Khi đối xử với năm đứa con gái, cha mẹ của nguyên thân vẫn luôn cố gắng đối xử một cách công bằng.

Cái lần bất công duy nhất cũng chỉ có đối xử với Cố Hạo Lâm tốt một cách thái quá thôi.

Thật ra nếu nghĩ một cách cẩn thận ấy, thì sở dĩ Lương Đức Lợi và Tần Sơn Hoa đối xử tốt với Cố Hạo Lâm như thế, cũng là có ý muốn giúp con gái mình lấy lòng con rể thôi.

Nhưng nhìn lại quá khứ mà xem, người mà ngay cả khi gian khổ nhất, vẫn luôn cố gắng đối xử công bằng với tất cả năm đứa con gái, vì sao khi Cố Hạo Lâm vừa xuất hiện, lại xem nhẹ con gái ruột của mình cơ chứ?

Ngu Thanh Nhàn nhớ đến trong sách từng viết, Lương Hồng Ngọc cảm thán sau khi thím hai c.h.ế.t đi, cô ta không còn được nếm thử đồ ăn ngon như thế nữa, lại nhớ đến vài món ăn khi cô ta và Cố Hạo Lâm trực đêm từng được ăn thử.

Ngu Thanh Nhàn vỗ trán, đây còn không phải do hào quang của nữ chính ư?

Đây là lần đầu tiên Ngu Thanh Nhàn tiếp xúc với loại hào quang trong truyền thuyết này, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy có chút mới mẻ.

Cô vừa nghĩ, vừa chia miếng trứng trong bát thành hai nửa, gắp một nửa vào bát của Tần Sơn Hoa.

Ánh mắt Tần Sơn Hoa đỏ hoe, nhớ đến thái độ đương nhiên khi Cố Hạo Lâm ăn mấy thứ này ở nhà bà, bỗng nhiên bà cũng không hiểu rõ vì sao trước đây mình lại đối xử tốt với một người ngoài đến vậy.

Không những cho anh ta ăn hết những món ngon trong nhà, còn vì cái người ngoài đó mà nhiều lần dạy dỗ con gái mình.

Cơm nước xong, Tiểu Ngũ và Tiểu Tứ đeo cặp sách đến trường, Ngu Thanh Nhàn cầm cuốc đến mảnh đất phần trăm ở sau nhà làm việc, Lương Đức Lợi cũng không đi ra ngoài nữa.

Sau khi rửa sạch bát đũa xong, Tần Sơn Hoa quay về phòng, Lương Đức Lợi vẫn đang ngồi trên giường sưởi trầm tư.

Bà cầm đồ trong sọt ra may vá: "Tôi đã nói với ông rồi, đời ấy mà, làm gì có miếng bánh nướng nào từ trên trời rơi xuống đâu, trong thiên hạ này nào có bữa cơm không phải trả tiền. Trước đây, khi nó tìm đến nhà ta cầu hôn, tôi đã nói với ông rồi, bảo ông cân nhắc cẩn thận vào. Ông xem đi, bây giờ thành cái dạng gì rồi?"

Lương Đức Lợi không nói được một lời, tùy ý Tần Sơn Hoa trút giận.

Đất phần trăm không lớn lắm, chỉ dọn dẹp một chút là xong. Ngu Thanh Nhàn cầm xô lên đi xách nước, khi vừa đến sân, Ngu Thanh Nhàn gặp Lương Hồng Ngọc.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 617: Chương 617



Cô ta mặc một chiếc váy màu hạnh, đứng ngoài sân thập thò đầu nhìn xung quanh. Nếu là nguyên thân, khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô ấy nhất định sẽ gọi Lương Hồng Ngọc lại, trò chuyện với cô ta.

Lương Hồng Ngọc mỉm cười, đứng ngoài tường vây nhìn Ngu Thanh Nhàn, chờ cô chào hỏi cô ta trước.

Ngu Thanh Nhàn nhớ lại thái độ cao cao tại thượng trước đây của Lương Hồng Ngọc mỗi khi hai người ở cạnh nhau, cô lười phản ứng với cô ta, đi thẳng về phòng.

Nụ cười trên mặt Lương Hồng Ngọc cứng đờ lại.

Ngu Thanh Nhàn còn chưa về đến phòng đã bị Tần Sơn Hoa gọi lại: "Mẹ vừa dọn phòng của chị cả và chị hai con rồi, tối nay con ngủ ở phòng đó đi."

Lúc nãy, Tần Sơn Hoa càng nghĩ càng giận, con gái nhà bà, bà vất vả lắm mới nuôi lớn được bằng ngần ấy, cho dù trong nhà thiếu ăn thiếu mặc, bà cũng chưa từng để mấy đứa con chịu chút tủi thân nào.

Cố Hạo Lâm là cái thá gì, dựa vào đâu mà cưới con gái bà về rồi, lại dám để nó chịu tủi thân.

Đúng là nhà bà tự ti vì không có con trai, nhưng Cố Hạo Lâm thì có chỗ nào hơn nhà bà?

Anh ta là người ngoài, ở trong thôn không có quan hệ, anh ta có thể cưới cô ba nhà bà là đã tốt lắm rồi, anh ta có tư cách gì mà chọn ba chọn bốn với con gái bà?

Chuyện này vừa lúc đúng ý của Ngu Thanh Nhàn: "Chút nữa con dọn sang ngay ạ."

Lúc này, Ngu Thanh Nhàn còn đang suy nghĩ chuyện này cơ đấy. Tần Sơn Hoa chủ động đưa ra phương án giải quyết này, đúng lúc hợp ý cô.

Ngu Thanh Nhàn đi đến căn phòng mà chị cả và chị hai cô ở lúc còn chưa lấy chồng, kháng trong phòng này cũng đã được đốt qua rồi.

Ngu Thanh Nhàn vừa ngồi lên kháng, hệ thống cuối cùng cũng lên tiếng: "Nhàn Nhàn, Lương Hồng Ngọc này có chút kì lạ."

Ngu Thanh Nhàn ồ lên một tiếng: "Kỳ lạ chỗ nào?"

Sau khi trải qua mấy thế giới có nữ chính xuyên thư hoặc trọng sinh, bây giờ đối với bất cứ chuyện gì, Ngu Thanh Nhàn đều có thể thản nhiên đối mặt.

"Trong cơ thể của cô ta cũng có một cái hệ thống, tôi đã thử thăm dò rồi, hệ thống kia không có trí năng, giống như điện thoại thông minh xuất hiện với số lượng lớn ở đời sau thôi, cũng không có nhân cách hóa. Hệ thống này có tác dụng hấp thụ may mắn của mọi người, để nâng cao vận may của chính mình."

Những lời hệ thống nói, Ngu Thanh Nhàn đều hiểu cả: "Ta hiểu ý ngươi rồi. Vấn đề duy nhất mà ta quan tâm là, những người bị Lương Hồng Ngọc hấp thụ vận may kia, bây giờ thế nào rồi?"

"Người bị hấp thụ một chút vận may cũng chẳng có ảnh hưởng gì cả. Nếu bị hấp thụ ít, cùng lắm là bị xui xẻo hai hôm thôi, còn nghiêm trọng hơn nữa thì bị bệnh một trận, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng."

"Nếu bị hấp thụ nhiều vận may, thì chính là cửa nát nhà tan."

Hệ thống vừa nói vừa cảm thán, đây là lần đầu tiên nó gặp loại hệ thống này, nhưng mà nó đã từng được nghe những hệ thống khác nói không ít về cách đối phó những hệ thống chuyên đi đường ngang ngõ tắt như thế này rồi.

"Nhàn Nhàn, cô đừng sốt ruột, loại hệ thống này tôi có thể diệt được, chờ tìm được cơ hội, tôi sẽ nuốt sống nó."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 618: Chương 618



Ngu Thanh Nhàn vẫn có chút tin tưởng năng lực của hệ thống nhà mình. Cô ngồi trên kháng, lục lọi lại ký ức của mình về Lương Hồng Ngọc từ thời thơ ấu đến lúc trưởng thành.

Cha của Lương Hồng Ngọc là Lương Đức Thắng, mẹ là Lý Tiểu Hương cũng không phải một người quá coi trọng con gái. Hai người họ đem cái cụm từ "trọng nam khinh nữ" này phát huy đến cực hạn.

Lương Hồng Ngọc chỉ lớn hơn nguyên thân hai ba tháng, ít nhất nguyên thân còn có hai người chị gái yêu thương cô ấy, còn cuộc sống của Lương Hồng Ngọc thật sự không tốt chút nào.

Cô ta có hai người anh trai, mà hai người anh trai này của cô ta lớn lên trong sự cưng chiều của người lớn, tính tình vô cùng bá đạo, đối xử với người em gái ruột Lương Hồng Ngọc này không tốt chút nào, đánh mắng cô ta là chuyện vẫn thường xuyên xảy ra.

Mỗi lần Lương Hồng Ngọc và hai người anh trai có mâu thuẫn, người bị dạy dỗ cuối cùng cũng chỉ có một mình Lương Hồng Ngọc mà thôi.

Cuộc sống trước đây của Lương Hồng Ngọc còn không tốt bằng mấy chị em nguyên thân đâu.

Mà tất cả mọi chuyện thay đổi vào năm Lương Hồng Ngọc tám tuổi.

Cô ta lên núi chơi đùa, rồi vô ý ngã xuống vách núi, khi được cứu lên thì hôn mê suốt một ngày trời.

Chờ đến khi cô ta khỏe lại, thái độ của Lương Đức Thắng và Lý Tiểu Hương đối với cô ta cũng dần dần tốt lên.

Cuối cùng cô ta được đi học, trở thành một hộ sĩ, vị hôn phu là người thanh niên có tiền đồ nhất thôn bọn họ.

Trái lại, hai người anh trai của cô ta vô cùng bình thường, từ nhỏ bọn họ đã không thích đi học, không biết được bao nhiêu chữ cả. Sau khi trưởng thành thì kết hôn với người mà cha mẹ sắp xếp, sống một cuộc sống bình thường.

Đối với người em gái vô cùng có tiền đồ này, thái độ của bọn họ cũng thay đổi, trở nên ôn hòa hơn nhiều.

Bây giờ Lương Hồng Ngọc có khác gì chúng tinh phủng nguyệt đâu.

Thú vị, thật sự rất thú vị.

Vốn Ngu Thanh Nhàn cảm thấy Lương Hồng Ngọc chỉ là một nữ chính bình thường, ngờ đâu cô ta còn gặp được kì ngộ như thế này nữa.

Ngu Thanh Nhàn thật sự rất tò mò về cái hệ thống hấp thụ vận may kia của Lương Hồng Ngọc.

Nhiều thế giới vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô gặp được người có hệ thống đấy.

Ngu Thanh Nhàn đột nhiên cảm thấy vô cùng mong chờ cuộc sống sau này.

Cố Hạo Lâm ngủ thẳng một mạch đến khi trời tối đen.

Hai ngày trước, trạm y tế của họ vừa đón một bác sĩ mới, đó là một ông cụ đã gần năm mươi tuổi rồi, ông ấy học trung y, bị điều từ Cáp Nhĩ Tân xuống đây theo cơ chế phân phối lao động.

Cố Hạo Lâm học tây y, trong mắt của anh ta, trung y không khác gì mấy trò lừa đảo, ngoại từ lừa tiền người ta thì không còn chút tác dụng nào cả.

Khi hai người vừa gặp mặt đã có mâu thuẫn vô cùng lớn, sở dĩ hôm nay Cố Hạo Lâm ngủ thẳng đến lúc này, cũng có ý thị uy với bác sĩ trung y kia.

Cố Hạo Lâm rời giường rửa mặt một cách chậm rì rì, lại chậm rì rì đi vào phòng bếp ăn cơm.

Vào mùa đông, nhà nào cũng đều ăn hai bữa cơm, mấy người Ngu Thanh Nhàn đã ăn từ sớm rồi.

Nếu là trước đây, Cố Hạo Lâm ngủ mà bỏ lỡ giờ cơm, Tần Sơn Hoa sẽ nấu món khác cho anh ta.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 619: Chương 619



Nhưng bây giờ á? Tần Sơn Hoa cảm thấy nhà họ cho anh ta ăn no, đã là nhà họ Lương bọn họ nhân từ rồi, còn muốn giống như trước đây được ăn ngon á, thì có cái rắm ấy.

"Đồ ăn cho cậu để trong nồi ấy." Tần Sơn Hoa nói bằng giọng điệu lạnh lùng.

Cố Hạo Lâm giật mình, anh ta mở nắp vung ra, thấy bên trong chỉ có mì khoai lang, bánh ngô, khoai tây hầm và một đĩa dưa muối nhỏ thì cảm thấy ngớ người.

Sao lại thế này?

Bữa sáng ngon miệng của anh ta đâu?

Theo lý mà nói, cả ngày hôm qua anh ta không ăn cơm, không phải Tân Sơn Hoa nên nấu vài món ngon cho anh ta ư? Bây giờ canh xuông nước lã thế này là sao hả?

Đối xử khác biệt thế này, trong lúc nhất thời Cố Hạo Lâm khó mà chấp nhận được.

Cố Hạo Lâm đến đây đã hơn một năm rồi. Nửa năm đầu mới đến, anh ta đều ăn ngủ ở tiệm cơm trên trấn trên, đến cuối tháng thanh toán tiền một lần.

Về sau, sau khi quen biết Lương Hồng Ngọc, anh ta không còn đến tiệm cơm nữa, mà bắt đầu nghiêm túc đến trạm y tế làm việc.

Phần lớn số tiền mà anh ta có, anh ta đều dùng để nhờ người trong nhà hoặc bạn bè, họ hàng mua những món đồ hiếm lạ mà bên này không có, để tặng cho Lương Hồng Ngọc.

Anh ta không có thiên phú trong chuyện nấu nướng, có thể nấu chín đồ ăn đã cảm ơn trời đất lắm rồi.

Ăn thức ăn cho heo hơn nửa năm, khi đến nhà của Lương Thanh Nhàn, cuối cùng anh ta cũng có cảm giác bản thân mình vẫn đang còn sống.

Chỉ với một tháng này, nhà họ Lương đã nuôi miệng lưỡi anh ta trở nên kén chọn rồi, bây giờ lại bắt anh ta phải ăn những rau cỏ nhạt nhẽo như trước kia, Cố Hạo Lâm cảm thấy anh ta không chịu nổi loại tủi thân này.

Tuy mì khoai lang và bánh bột ngô có hương vị không tệ lắm, nếu như một người thường xuyên ăn thịt cá, khi ăn một hai bữa nhất định sẽ vì mới mẻ mà cảm thấy hương vị không tệ lắm, nhưng anh ta lại quanh năm suốt tháng, ngày nào cũng ăn bánh bột ngô, khó mà cảm nhận được vị ngon nữa.

Cố Hạo Lâm đã ăn đủ những thứ này rồi. Còn đĩa khoai tây kia nữa chứ, ngoại trừ vị mặn ra, thì còn có vị gì nữa đâu? Cố Hạo Lâm vô cùng ghét bỏ.

Anh ta lạnh mặt bưng đồ ăn tiến vào căn phòng phía đông, sau khi đặt đồ ăn lên bàn, anh ta hỏi Tần Sơn Hoa đang may vá quần áo: "Mẹ, tối nay chúng ta ăn món này à?"

Giọng điệu của Cố Hạo Lâm không tốt lắm.

Anh ta có thói quen coi bản thân quý giá hơn đám dân quê này, nên thái độ khi đối xử với họ đều có chút mất kiên nhẫn.

Đối với một nhà họ Lương, thái độ của anh ta cũng không tính là kém cho lắm, nói thế nào thì đây cũng là gia đình chú của người trong lòng của anh ta cơ mà.

Chờ đến sau khi kết hôn, ăn thịt của nhà người tai, ở nhà của người ta, anh ta cũng biết há miệng mắc quai cho nên cũng không quá đáng lắm.

Nhưng mà thái độ của anh ta có dịu đi đến đâu đi chăng nữa, thì vẫn không giấu nổi một chút khinh thường.

Trước kia, mỗi lần người nhà họ Lương nhìn anh ta đều mang theo một bộ lọc, cảm thấy anh ta vừa là người thành phố lớn, vừa là người có năng lực, nay lại trở thành con rể nhà họ nên họ nhìn đâu cũng thấy anh ta thuận mắt.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 620: Chương 620



Cho dù anh ta vẫn luôn mắt cao hơn đầu đi nữa, cả nhà họ cũng giúp anh ta giải thích rằng đây là thái độ tự tin của người có năng lực.

Bây giờ lớp bộ lọc này bị bỏ đi, nên khi nhìn anh ta thấy chỗ nào cũng ngứa mắt.

Nhất là Tần Sơn Hoa, lúc còn trẻ bà cũng là đóa hoa của thôn, trước khi gả chồng cũng có rất nhiều người đến nhà cầu hôn.

Vì sao bà lại gả cho Lương Đức Lợi á? Còn không phải là do dáng dấp của ông đẹp lại, lại tri kỷ ư?

Trong mắt của Tần Sơn Hoa, dáng dấp của Cố Hạo Lâm cũng không phải đẹp đẽ gì cho cam.

Anh ta chỉ cao khoảng một mét bảy, chiều cao này cũng không tính là thấp, nhưng hai con rể trước của bà đều có dáng người cao lớn, thì chiều cao của Cố Hạo Lâm cũng không tính là gì.

Hơn nữa cô ba nhà bà cũng cao gần một mét bảy rồi, khi đứng cùng một chỗ với Cố Hạo Lâm thì cũng sêm sêm nhau.

Trước kia Tần Sơn Hoa không để chuyện này trong lòng, bây giờ thì nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt.

Hơn nữa, dáng dấp của anh ta cũng không phải kiểu dáng mắt to mày dậm mà thời đại này yêu thích, Tần Sơn Hoa càng nhìn càng cảm thấy anh ta chẳng được cái điểm nào cả.

Tần Sơn Hoa nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, trước kia bà bị điên hay bị ngớ ngẩn, sao lại tự nhiên đồng ý gả cô bà nhà mình cho loại đàn ông này thế cơ chứ?

Đồng ý gả rồi thì cũng thôi đi, sao cả nhà có đồ ăn ngon gì cũng để dành cho một mình anh ta ăn? Đúng là có bệnh mà.

Hay là bị bỏ bùa nhỉ?

"Đúng, cả nhà đều ăn như thế đấy. Trong nhà cũng có cách nào nữa đâu, nông dân chúng tôi không có tiền thu vào, có thể ăn như thế đã không tệ rồi." Tần Sơn Hoa lạnh lùng nói.

Cố Hạo Lâm ngẩn người. Lúc trước khi nhà họ Lương cho anh ta ăn những món ngon đó, trong lòng anh ta cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng lúc đó Tần Sơn Hoa nói gì ấy nhỉ?

Bà nói trong nhà vẫn có chút đồ ăn đó, anh ta ở bên ngoài đi làm mệt mỏi, cho nên phải bồi bổ hơn một chút mới được.

Lúc này mới được bao lâu cơ chứ, sao tự nhiên lại thay đổi rồi?

Tần Sơn Hoa chuyên tâm sửa quần áo, cúi đầu xuống không thèm nhìn Cố Hạo Lâm nữa. Dù sao thì cơm cũng chỉ có như thế thôi, Cố Hạo Lâm thích ăn thì ăn, không thích ăn còn có thể tiết kiệm đấy.

Nhà bà cũng chỉ cung cấp cơm của hai hôm nay nữa thôi, hai hôm sau, nếu Cố Hạo Lâm không giao lương thực và tiền cho nhà, thì anh ta cũng không có cơm ăn nữa.

Nhà bà ít người lao động, bà, Lương Đức Lợi và cô ba làm ruộng mệt đến c.h.ế.t đi sống lại, có đủ lương thực để nuôi sống người trong nhà không cũng là vấn để, làm gì có thừa hơi thừa sức mà nuôi một người đàn ông trưởng thành ăn ngon uống tốt nữa cơ chứ.

Cố Hạo Lâm đụng phải cái đinh mềm, lòng tự trọng khiến cho anh ta không thể hỏi tiếp được nữa. Anh ta lạnh mặt ăn cơm một cách khó khăn, sau khi ăn cơm xong, anh ta mang bát đặt lên bàn bếp rồi không quan tâm nữa.

Anh ta về phòng, vừa mở cửa phòng ra, cảnh tượng nhìn thấy khiến cho anh ta ngẩn người.
 
Back
Top Bottom