Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 591: Chương 591



Tạ Uẩn lại tiếp tục ho khan, sau đó mới nghiêm túc nói: "Chú ạ, về chuyện cầu hôn này, cháu đã nhắc với Thanh Nhàn nhiều lần rồi, nhưng mà Thanh Nhàn vẫn luôn bảo cháu chờ thêm một thời gian nữa. Cháu cũng vì muốn chờ cô ấy tình nguyện gả cho cháu, nên mới kéo dài đến bây giờ."

Đây là lý do mà Lạc Hữu Dân không ngờ đến. Ông nhìn thoáng qua Lạc Thanh Nhàn đang đút đứa bé ăn ở bên cạnh, hắng giọng: "Chuyện này chú làm chủ đồng ý rồi, cháu gọi mẹ cháu đến đây, chúng ta bàn chuyện kết hôn."

Mẹ của Tạ Uẩn tên là Diệp Hướng Dung, năm ngoái đã đến châu Âu du lịch rồi, vẫn chưa từng về nước.

Nhưng sau khi biết con trai Tạ Uẩn của mình có đối tượng hẹn hò, bà đã gọi điện thoại cho Tạ Uẩn, hỏi rõ ràng tình huống của gia đình Ngu Thanh Nhàn bên này, trước tết Đoan Ngọ, bà còn gửi cho nhà họ Lạc mấy cái bao lớn.

Những cái bao đó đều là quà mà bà mua cho người nhà họ Lạc, ngay cả Tiểu Bách Tuế cũng có rất nhiều quà.

Từ quần áo xinh đẹp đến giày búp bê tinh xảo, không thiếu bất cứ thứ gì cả. Từ khi có quần áo và giày dép mà Diệp Hướng Dung gửi đến, Tiểu Bách Tuế trở thành đứa bé thời thượng nhất trong thị trấn.

Sau khi nhìn thấy bộ đồ mới của con bé không bao lâu, các bà mẹ khéo tay đã bắt chước làm ra thành phẩm.

Người có chút đầu óc buôn bán thì sẽ mua chút vải dệt về bắt chước làm theo, đều bán đắt hàng cả.

Tạ Uẩn cười cười với Ngu Thanh Nhàn, cười hở hết cả hàm răng: "Cháu gọi cho mẹ cháu ngay đây ạ."

Tháng trước, Diệp Hướng Dung vừa đá người bạn trai nhỏ của mình, nên gần đây bà ấy rất nhàm chán. Trong lúc buồn chán này, bà đột nhiên nhớ đến thằng con trai đã có đối tượng nhưng chưa bàn chuyện kết hôn nhà mình, vì thế bà tính thời gian gọi cho Tạ Uẩn một cuộc điện thoại giục hôn.

Tạ Uẩn thật ra cũng muốn kết hôn lắm, nhưng không phải anh mở lời thì Ngu Thanh Nhàn vẫn chưa đồng ý đấy ư?

Đó là cách nói uyển chuyển để anh cầu hôn thêm vài lần nữa.

Anh và Ngu Thanh Nhàn đã hẹn trước rồi, anh sẽ cầu hôn tổng cộng mười lần, trước đây mới cầu hôn tám lần thôi, vẫn còn hai lần nữa.

Tạ Uẩn định sẽ bổ sung hai lần này, trước khi mẹ anh về nước.

Lạc Hữu Dân vô cùng hài lòng.

Ăn cơm xong, Tạ Uẩn lái xe chở mọi người đi về trấn Nam Lai.

Ngay khi vừa tiến vào trấn Nam Lai, điều đầu tiên mà họ nhìn thấy là rặng trúc đào có màu hồng, màu đỏ ở hai bên đường, đang nở rộ vô cùng rực rỡ.

Chạy qua một đoạn đường núi, càng đi vào trong thì con đường hai bên càng rộng rãi, thông thoáng hơn.

Hai bên đường là những mạnh ruộng trồng lúa nước, bông lúa đang rũ xuống nặng trịch.

Chỗ ruộng cạn, mọi người cũng không trồng ngô giống năm vừa rồi nữa, mà trồng toàn bộ hoa cúc tuyết Côn Lôn.

Giá trị dược liệu của hoa cúc tuyết Côn Lôn rất cao, ngoại trừ đầu tư vào hạng mục du lịch, Tạ Uẩn còn mở thêm một xưởng gia công trà lài nữa.

Những loại hoa mà người nông dân ở trấn Nam Lai này trồng đều có thể ăn được, con đường tiêu thụ anh cũng đã sớm tìm được rồi.

Ruộng hoa cứ nối tiếp từ mảnh này đến mảnh khác, muôn hồng nghìn tía đẹp không sao tả nổi, khiến người ta vừa nhìn thấy đã cảm nhận được cảnh đẹp ý vui.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 592: Chương 592



Làng du lịch nằm ngay tại chân núi ở ngoại ô phía nam của trấn Nam Lai, chỗ này lưng dựa vào núi lớn, trước mặt là một con sông lớn trong xanh và gợn sóng.

Trong làng du lịch, ngoại trừ những khách sạn lớn còn có rất nhiều biệt thự nhỏ nằm độc lập, rải rác khắp nơi, những căn biệt thư nhỏ này đều cao khoảng ba tầng, mỗi căn đều có sân nhỏ, trong sân cũng trồng hoa và bể bơi.

Ngoài trừ môi trường bên ngoài trong lành ra, khu nghỉ dưỡng này còn có rất nhiều phương tiện giải trí, chẳng kém gì những phương tiện giải trí ở các khu nghĩ dưỡng của đời sau.

Ngoại trừ phương tiện giải trí, khu nghĩ dưỡng còn đầu tư thêm hạng mục câu cá mà những người đàn ông trung niên vô cùng thích thú.

Nếu đói bụng, trong khu nghỉ dưỡng cũng có một con phố ẩm thực, bên trong đa dạng các món ăn với giá cả từ thấp đến cao. Cho dù là ai đến đây, cũng sẽ không cảm thấy cô đơn.

Mọi ngưởi nghỉ lại khu nghỉ dưỡng hai ngày, vui mừng mà đến, tận hứng mà về.

Sau khi mọi người về nhà được hai ngày, thì Diệp Hướng Dung cuối cùng cũng về nước.

Bà ấy cắt tóc ngắn, mặc tây trang lịch sự, đi đôi giày cao gót mười phân, trang điểm vô cùng xinh đẹp. Tạ Uẩn đến sân bay đón bà ấy.

Nhìn thấy con trai mình, Diệp Hướng Dung vô cùng vui mừng, bà tháo cặp kính râm vẫn luôn đeo trên mặt xuống.

"Thằng nhóc này kém quá, mất hơn hai năm trời mới khiến con gái nhà người ta gả cho mình."

Từ trước đến nay, Diệp Hướng Dung đều không phải một người mẹ nghiêm khắc, trước khi sinh Tạ Uẩn, bà ấy sinh được hai người con gái.

Đối với chuyện này, người nhà mẹ đẻ và cả nhà chồng đều bất mãn, thậm chí Tạ Triệu Nam còn lấy lý do Diệp Hướng Dung không thể sinh con trai mà cưới vợ lẽ.

Khi sinh Tạ Uẩn, Diệp Hướng Dung đã hơn ba mươi, gần bốn mươi tuổi rồi. Đối với đứa con có được lúc tuổi già, Diệp Hướng Dung vô cùng cưng chiều mà không độc đoán, nguyên thân bị bà ấy dạy dỗ thành hiền hậu, tốt bụng.

Cũng vì tính cách này, nên nguyên thân Tạ Uẩn mới có thể bị tính kế trong quá trình thừa kế di sản.

Khi Tạ Uẩn đến đây, anh quyết đoán xử lý hết đám người muốn tính kế nguyên thân, trong đó còn có hai người chị ruột của nguyên thân nữa.

Diệp Hướng Dung bị hai đứa con gái làm cho vô cùng đau lòng, nên bà ấy không hề ngăn cản chuyện con trai muốn về đại lục phát triển sự nghiệp.

Ngược lại, sau khi con trai đến đại lục, bà cũng đi theo con đường của riêng mình.

Chuyện hôn nhân lần này của con trai, Diệp Hướng Dung vẫn chưa kể với hai đứa con gái, dù sao thì ý kiến của chúng nó cũng không quan trọng, Tạ Uẩn muốn kết hôn với ai, chỉ cần anh vui là được rồi.

Tạ Uẩn không nói gì, Diệp Hướng Dung cũng không thèm để ý: "Mẹ mua cho nhà cha vợ con không ít quà, chúng ta đi lấy hành lý đã."

Sau khi lấy ba chiếc vali của Diệp Hướng Dung, mẹ con hai người mới đi đến huyện Phượng Lai.

Dọc đường đi, Diệp Hướng Dung liên tục ca ngợi phong cảnh hai bên đường.

Sau khi đến huyện Phượng Lai, bà ấy nghỉ ngơi suốt một ngày, đến ngày hôm sau, Diệp Hướng Dung mới ăn mặc vô cùng giản dị đi đến nhà của Ngu Thanh Nhàn.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 593: Chương 593



Tiếng phổ thông của bà ấy không tốt lắm, mà tiếng phổ thông của Miêu Hạ Thu cũng đặc sệt khẩu âm, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc hai người trò chuyện vui vẻ, hai người cứ chị một câu, tôi một câu, trò chuyện vô cùng tận hứng.

Giữa trưa, sau kh ăn cơm xong, cuối cùng Diệp Hướng Dung cũng nhắc đến mục đích hôm nay mà bà ấy đến, lấy sính lễ mà bà ấy đã chuẩn bị ra cho Lạc Hữu Dân xem.

Gia cảnh nhà họ Lạc cũng bình thường, nhưng Diệp Hướng Dung cũng không vì thế mà chuẩn bị sính lễ qua loa.

Ngoại trừ tiền và vàng bạc trang sức, còn có một chiếc vòng tay bằng ngọc mà trước kia lúc bà ấy gả vào nhà họ Tạ, mẹ của Tạ Triệu Nam đã tặng cho bà ấy.

Vòng tay màu xanh lục trong veo, vừa nhìn đã biết có giá trị vô cùng xa xỉ.

Ánh mắt Diệp Hướng Dung lúc này vòng tay này cũng xen lẫn chút cảm khái:

"Đây là chiếc vòng mà lúc tôi gả vào nhà họ Tạ, bà nội của Tạ Uẩn đã trao cho tôi, nói thứ này chỉ có con dâu trưởng của nhà họ Tạ mới được quyền sở hữu. Bây giờ tôi trao lại cho Thanh Nhàn, nếu có thể, thì hãy truyền xuống những thế hệ tiếp theo, còn nếu không được, thì không truyền cũng không sao."

Tình cảm của Diệp Hướng Dung với chiếc vòng tay này vô cùng phức tạp.

Khi đứa con trai cả của chi thứ hai kết hôn, Tạ Uẩn còn chưa ra đời, ngày đầu tiên sau khi thằng cả kết hôn, dựa theo quy củ của nhà họ Tạ thì cô dâu chú rể mới phải ra mắt trưởng bối.

Trong bữa tiệc ra mắt, trên có cha mẹ chồng - người đã tự tay trao chiếc vòng tay này cho bà ấy, dưới có hai đứa con gái ruột của bà ấy, họ đều đang chờ bà ấy trao chiếc vòng tay này cho vợ của thằng cả chi thứ hai.

Làm gì có người phụ nào chịu được nỗi đau cướp chồng, Diệp Hướng Dung cũng thế. Diệp Hướng Dung chưa bao giờ che giấu sự ghét bỏ của mình dành cho chi thứ hai của Tạ Triệu Nam.

Cái tình cảnh bà ấy phải chịu áp lực khắp nơi khi từ chối trao vòng tay ngày đó như mới phát sinh ngày hôm qua thôi, nhưng chỉ trong chớp mắt, con trai bà ấy đã hai mươi sáu tuổi rồi.

Tạ Triệu Nam mà bà ấy hận đã chết, vợ lẽ của Tạ Triệu Nam mà bà ấy hận cũng đã c.h.ế.t rồi, con trai con gái của ông ta cũng bị con trai bà ta dạy dỗ cho một trận, bây giờ đã thành thật hơn rồi.

Diệp Hướng Dung nhìn đứa con trai có diện mạo tương tự bà ấy đến sáu phần, lại nhìn đứa con dâu đoan trang yên tĩnh ngồi cạnh nó, bên cạnh con dâu là một cô bé trắng nõn đáng yêu, đang nhìn bà với đôi mắt to tròn, lanh lợi.

Diệp Hướng Dung đột nhiên cảm nhận được cái gì gọi là gia đình viên mãn.

Ngu Thanh Nhàn nhận lấy vòng ngọc của Diệp Hướng Dung, Lạc Hữu Dân cũng đặt danh sách sính lễ xuống.

Ông giơ chén nước lên với Diệp Hướng Dung:

"Bà thông gia, nhà họ Lạc chúng tôi cũng chỉ là một gia đình bình thường, cho dù có lấy toàn bộ tài sản trong nhà ra cho Thanh Nhàn làm của hồi môn, cũng không thể bằng một phần ba sính lễ mà bà tặng cho con bé."

"Đứa con gái này của tôi số khổ lắm, có thể gặp được Tạ Uẩn là phúc khí của con bé. Sau này, nếu con bé có chỗ nào không tốt, bà hãy cứ nói với tôi, tôi sẽ dạy dỗ lại." Lạc Hữu Dân nói xong thì uống cạn chén nước.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 594: Chương 594



Diệp Hướng Dung cũng đã nghe kể về cuộc đời của Ngu Thanh Nhàn, ý tứ của Lạc Hữu Dân bà cũng hiểu được.

Không phải ông ấy đang nói nếu sau này Ngu Thanh Nhàn có chỗ nào không tốt, họ có thể nói cho ông ấy, nhưng không được phép đối xử không tốt với con gái ông ấy ư?

Diệp Hướng Dung không mất hứng, bà ấy thích những người thẳng thắn như thế.

Bà ấy không khỏi nhớ đến lúc mình gả chồng, lại nhớ đến thái độ của Tạ Triệu Nam khi hai đứa con gái của bà ấy gả chồng.

Diệp Hướng Dung sinh ra ở nhà họ Diệp ở Hương Giang, nhà bà cũng không tính là đại phú đại quý gì, nhưng cuộc sống từ nhỏ đã vô cùng giàu có rồi.

Bà dần lớn lên, việc làm ăn trong nhà cũng càng ngày càng phát triển, bà và Tạ Triệu Nam kết hôn cũng là vì nhu cầu hợp tác của hai gia đình.

Trước khi kết hôn, cha của bà ấy dặn dò bà ấy sau khi gả đến nhà họ Tạ, nhất định phải hiếu thuận với cha mẹ chồng, chăm sóc chồng, còn phải tranh thủ mau chóng sinh được người thừa kế cho nhà họ Tạ, khiến cho quan hệ hợp tác giữa hai nhà càng vững chắc hơn.

Sau khi kết hôn, bà ấy sinh liên tục hai đứa con gái, sau khi sinh đứa con gái út xong, cơ thể của bà ấy còn bị tổn thương.

Cha mẹ ruột của bà ấy còn không đau lòng cho bà ấy, thậm chí còn trách ngược lại bà ấy vô dụng, không kéo dài được huyết mạch cho hai nhà.

Khi Tạ Triệu Nam cưới vợ lẽ, cha của bà ấy còn bảo mẹ bà ấy, dặn bà ấy rộng lượng một chút, chờ khi vợ lẽ sinh được con trai thì bế về nuôi cũng được.

Diệp Hướng Dung không làm theo ý cha mình, nên mãi cho đến khi hai ông bà qua đời mà vẫn chưa tha thứ cho bà ấy.

Mà khi hai đứa con gái của bà ấy kết hôn, những lời của chồng của bà ấy Tạ Triệu Nam dặn dò hai người họ cũng giống y như đúc lời mà ngày xưa cha bà dặn dò bà vậy, không sai chút nào.

Đời này, Diệp Hướng Dung chưa được tận hưởng tình thương thuần túy của cha như thế này, nên bà vô cùng hâm mộ: "Những lời thông gia nói khách sáo quá rồi. Tôi cam đoan với ông, Thanh Nhàn gả cho Tạ Uẩn nhà chúng tôi, tôi sẽ không để con bé chịu chút tủi thân nào."

"Ông cứ yên tâm đi."

Nhận được lời cam đoan này, Lạc Hữu Dân yên tâm hơn nhiều, vì vui vẻ nên ông uống nhiều thêm mấy chén.

Tửu lượng của ông không được tốt cho lắm, sau khi uống xong thì mơ mơ màng màng về phòng nghỉ ngơi.

Diệp Hướng Dung không uống rượu, chiều hôm đó bà ấy bế Tiểu Bách Tuế, dẫn theo con dâu đi vòng quanh trấn nhỏ một vòng.

Khách đến nhà họ Lạc nối liền không dứt, tin tức Ngu Thanh Nhàn sau khi ly hôn tìm được một phú thương giàu có đến từ Hương Giang không còn là tin tức mới mẻ nữa rồi.

Trước đó họ còn thì thầm sau lưng nhà họ Lạc kia kìa, nói người thương nhân giàu có kia chỉ chơi đùa với cô thôi, dù sao thì họ cũng đã từng gặp qua người thương nhân giàu có đến từ Hương Giang kia rồi, vừa có tiền, dáng dấp cũng vừa tuấn tú, lịch sự.

Một người đàn ông như thế cưới vợ dạng nào mà chả được, sao phải cưới một người phụ nữ gả lần hai còn bế theo con riêng làm gì.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 595: Chương 595



Nhất là khi thấy hai người hẹn hò hơn một năm rồi mà vẫn chưa có ý định kết hôn, mọi người lại càng chắc chắn với phán đoán của mình.

Thậm chí những gia đình có con cái xinh đẹp, đến tuổi kết hôn ở trấn trên, còn đang mỏi mắt chờ hai người họ chia tay kia kìa.

Ai ngờ đâu mẹ của người thương nhân giàu có kia đột nhiên đến rồi, mục đích là để bàn chuyện hôn nhân.

Lần này mọi người đều không ngồi yên nữa, đều đến để tìm hiểu tin tức.

Miêu Hạ Thu hãnh diện, kể về sính lễ mà Diệp Hướng Dung đưa cho, khiến cho đám người đến tìm hiểu tin tức nghe xong vừa hâm mộ lại ghen tị.

Những người mà trong nhà có con gái chưa gả chồng, nghe xong thì đau hết ruột gan.

Khi Phong Liên Thành nghe thấy tin tức vợ cũ sắp kết hôn thì cũng đứng đực ra.

Hơn một năm nay, không một ngày nào là anh ta sống tốt cả.

Người mà anh ta tự cho là nắm trong lòng bàn tay - cô giáo Tiểu Phạm kia, sau khi anh ta gặp chuyện không may cũng vội vàng phủi sạch quan hệ với anh ta rồi, chưa đến hai tháng đã tìm mối quan hệ để được chuyển về thị trấn.

Cô ta coi đoạn tình cảm với anh ta là sỉ nhục, nhờ cha của cô ta chèn ép anh ta.

Chuyện của anh ta đã sớm truyền đi khắp nơi, những thầy cô giáo trước kia có quan hệ tốt với anh ta đều không chấp nhận được hành vi trơ trẽn của anh ta nên bắt đầu xa lánh.

Nhóm lãnh đạo trước kia nể mặt mũi của Lạc Hữu Dân, ít nhiều nâng đỡ anh ta, bây giờ cũng không còn nữa.

Cuộc sống của Phong Liên Thành ngày càng gian nan. Mùa thu năm ngoái, anh ta được điều công tác khỏi trấn trên, từ một thầy giáo cấp ba ở trên trên trở thành một thầy giáo tiểu học ở ngôi làng hẻo lánh.

Trường tiểu học kia ở rất xa, nằm tít trong núi lớn, anh ta đạp xe nhiều tiếng mới đến nơi.

Bây giờ Phong Liên Thành không còn tư cách bốc đồng nữa rồi, cơ thể anh ta đã thành ra như thế này, nên không thể làm việc đồng ruộng được nữa.

Vì không muốn mất đi công việc này, nên anh ta chỉ có thể cắn răng tiếp tục làm.

Khổ sở, mệt mỏi thế nào thì cũng đều phải chịu, ai bảo trong nhà vẫn còn vài cái tàu há mồm đang cần anh ta nuôi kia kìa.

Mỗi lần mệt đến không thể chịu được nữa, Phong Liên Thành thường nghĩ, nếu lúc trước anh ta không từng bước từng bước phản bội vợ mình, có phải cuộc sống bây giờ của anh ta sẽ khác không?

Bà Phong cũng mới từ ruộng về. Từ khi không còn con trai và con dâu cả nữa, cuộc sống nhàn hạ của bà Phong cũng kết thúc, việc nhà việc đồng áng hằng ngày đều do bà ta làm cả.

Ngày nào trên mặt bà Phong cũng tràn đầy mệt mỏi. Khi về nhà, nhìn thấy căn nhà, phòng bếp lạnh tanh, bà ta tức giận cũng không có chỗ trút, chỉ có thể chịu đói, chịu mệt đi làm cơm, tiếng bát đũa xong nồi va chạm với nhau ầm ĩ khắp phòng bếp, âm thanh mắng mỏ cũng liên tục phát ra khỏi miệng bà ta.

Đứa con gái lớn của Trương Hội Trân - Phong Manh Manh kéo chăn che kín đầu mình.

Cô ta học cấp hai trên trấn trên, vì có quan hệ với Phong Liên Thành, nên các học sinh luôn thích chỉ chỉ trỏ trỏ cô ta, vài người ngứa mắt chú của cô ta còn trực tiếp đến bắt nạt cô ta nữa. Các bạn học cùng lớp cũng cô lập cô ta.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 596: Chương 596



Phong Manh Manh biết rõ chỉ có đi học mới là cách duy nhất thay đổi vận mệnh của mình, nhưng tối hôm qua cô ta nghe bà nội và chú thương lượng sẽ cho cô ta nghỉ học, để cô ta về nhà giúp đỡ việc đồng áng.

Chú không phản đối, Phong Manh Manh biết cô ta không thể tiếp tục đi học được nữa. Nhưng cô ta cũng không muốn làm theo ý của bà nội và chú, cô ta hận từng người trong căn nhà này.

Người cô ta hận nhất chính là chú của cô ta. Cô ta nghĩ mãi cũng không hiểu, rõ ràng người làm sai là anh ta, sao anh ta lại không bị sao cả, còn mẹ cô ta lại bị phán tử hình, cha của cô ta ngồi phải ngồi tù.

Âm thanh ném đập trong phòng bếp vẫn không dừng lại, trái lại còn kịch liệt hơn. Phong Manh Manh biết bà nội đang làm cho cô ta xem, nhưng Phong Manh Manh vẫn không đi ra ngoài.

Phong Manh Manh là cô gái chưa từng đến phòng bếp lần nào, mẹ của cô ta và thím hai vô cùng chịu khó, việc trong nhà ngoài nhà đều không đến tay đứa bé như cô ta.

Sau khi cha mẹ cô ta gặp chuyện không may, cô ta không những phải làm việc nhà mà còn phải làm việc đồng áng nữa. Cuộc sống tốt đẹp trước kia cứ như là giấc mộng của cô ta thôi.

Nghĩ đến thím hai, cô ta nhớ đến một người phụ nữ xinh đẹp yên tĩnh, thím ấy ôm em họ ăn mặc giống như một tiểu công chúa đi lại trên đường, trong tay cô em họ kia còn cầm một con búp bê xinh đẹp mà cả đời này cô ta chưa từng nhìn thấy.

Phong Manh Manh tránh trong góc khuất, lén nhìn theo thím hai và em họ thật lâu, thật lâu.

Phong Manh Manh bỗng nhiên nhớ đến trước kia, khi mà Phong Thụy và Phong Lâm vẫn còn sống, mỗi lần thím hai cô ta lên trấn trên về cũng đều sẽ cầm theo rất nhiều đồ ăn ngon, cô ta cũng sẽ được chia cho một chút.

Từng có một thời gian, người Phong Manh Manh thích nhất chính là thím hai của cô ta.

Đêm nay, Phong Manh Manh không đi ra ngoài, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Phong Manh Manh đã ra khỏi nhà.

Cô ta đeo cặp sách của mình lên lưng, cầm toàn bộ số tiền mà mình có ra khỏi nhà, cô ta đi dọc theo con đường đi đến thị trấn.

Cô ta hỏi thăm người trong thị trấn đường đến trại giam. Cô ta muốn đi tìm cha mình, cha của cô ta đúng là người tốt nhất trên đời.

Phong Manh Manh dậy từ tờ mờ sáng, khi đến thị trấn mặt trời vừa ló rạng. Cô ta hỏi người ta phương hướng trại giam, đến khoảng mười giờ, cô ta đã đứng trước cửa trại giam rồi.

Phong Liên Quốc đang mặc trang phục của trại giam làm việc trong xưởng thì nghe cảnh ngục đến thông báo là có con gái của anh ta đến thăm, Phong Liên Quốc sửng sốt một lúc lâu.

Phong Liên Quốc vào tù cũng hơn một năm nay rồi, bởi vì anh ta cố ý đả thương người khác nên bị phán ngồi tù hai năm, còn nửa năm nữa, anh ta sẽ được ra ngoài.

Nhìn thấy đứa con gái cao lên, cũng đen hơn rất nhiều, Phong Liên Quốc vô cùng kích động, mà Phong Manh Manh nhìn thấy người cha đã lâu không gặp, cũng khóc rống lên.

Sau khi khóc đã rồi, cô ta mới nói mục đích hôm nay mình đến đây.

Phong Liên Quốc nói với con gái mình: "Con cứ về học tập chăm chỉ đi, không cần phải nghĩ nhiều, còn nửa năm nữa là cha được ra tù rồi, đến lúc đó ba sẽ nuôi con đi học. Con muốn học đến bao giờ, cha sẽ cung cấp cho con đến lúc đó."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 597: Chương 597



Sau khi Trương Hội Trân bị bắt đi thì khai ra tất cả mọi chuyện, trong ba đứa con chỉ có Phong Manh Manh là con ruột của anh ta, còn hai đứa còn lại đều là con của Phong Liên Thành.

Cũng vì Trương Hội Trân đã sinh cho Phong Liên Thành hai đứa con, nên Phong Liên Thành mới có thể để mặc cho cô ta mê hoặc.

Vốn Phong Liên Quốc không cần ngồi tù, là Phong Liên Thành cố ý tố cáo anh ta nên anh ta mới bị phán xét. Đời này, anh ta và Phong Liên Thành mày c.h.ế.t thì tao sống, chờ anh ta ra tù, Phong Liên Thành và hai đứa con hoang kia cũng đừng mong sống yên ổn.

Còn có cả người mẹ anh ta vô cùng tôn kính nhưng lại cực kỳ bất công kia nữa.

Ngu Thanh Nhàn đã sớm không còn quan tâm đến chuyện của nhà họ Phong nữa rồi, cô đang yên tâm chuẩn bị làm cô dâu.

Từ lúc hai nhà gặp mặt, chuyện hôn lễ đã được bàn bạc đâu vào đấy, Diệp Hướng Dung rất hứng thú với chuyện này, toàn quyền nhận lấy nhiệm vụ bố trí hôn lễ cho hai người.

Ngày mười tháng tám âm lịch là ngày tốt, từ ba ngày trước, khách sạn tốt nhất trên thị trấn đã bắt đầu bận rộn, hết trang trí sân khấu, lại chuẩn bị món ăn, bàn tiệc hôn lễ gì đó không thể xảy ra một chút sai sót nào cả.

Ngu Thanh Nhàn ở trên trên yên tâm chờ đợi.

Cô mặc áo cưới màu trắng ngồi trong phòng mình, Tiểu Bách Tuế làm đồng khoản, nên cũng mặc váy công chúa có cùng kiểu dáng với cô, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô. Cứ được một lát, con bé lại hỏi sao chú Tạ Uẩn vẫn chưa đến đón mình.

Hai ngày nay nhà họ Lạc cũng vô cùng bận rộn, bọn họ mời đầu bếp chuyên nấu tiệc cho mười dặm tám thôn quanh đây, từ ngày hôm qua đã bắt đầu tổ chức tiệc cơ động rồi.

Tiệc cơ động được bày từ cửa nhà họ Lạc đến trước cửa trường học, suốt một ngày không có chút gián đoạn nào.

Không quan tâm là có phải người quen hay không, chỉ cần đói bụng là có thể ngồi xuống đó ăn, chiếc môi trong tay mấy đầu bếp chưa từng được dừng lại.

Nhưng cho dù mệt mỏi thì trên mặt họ vẫn không giấu nổi nụ cười, nguyên nhân cũng là do nhà họ Lạc trả nhiều tiền công.

Họ đều tính qua cả rồi, họ nấu tiệc ở đây vài ngày, số tiền kiếm được còn nhiều hơn nửa năm trước cộng lại.

Có thể kiếm tiền, ai mà không vui vẻ cơ chứ?

Ngu Thanh Nhàn kết hôn, Lạc Tân Vũ cũng đến dự. Để không bị ly hôn với Tiêu Cương, hơn một năm nay cô ta vô cùng hiểu chuyện, ngay cả khi Tiêu Cương đi bồi dưỡng cô ta cũng không ho he câu nào.

Tiêu Cương đi bồi dưỡng về, lại bị điều đến chỗ khác công tác, cô ta cũng không nói hai lời, cứ thế đi theo.

Có lẽ là sống cách xa nhau, nên khi nhìn thấy người chị gái bị bản thân ghen ghét từ nhỏ đến lớn, tâm trạng của Lạc Tân Vũ lại bình tĩnh một cách khó hiểu.

Đến gần trưa, âm thanh kèn trống từ phía xa truyền đến, đội đón dâu đã đến rồi.

Tạ Uẩn mở cửa xe đi xuống, trợ lý ở bên cạnh anh móc ra một đống bao lì xì đưa cho những người chặn đường.

Bắt người tay ngắn, nhận tiền lì xì của người ta rồi, nên đám người chặn đường cũng ngoan ngoãn cho qua, Tạ Uẩn thuận lợi gặp Ngu Thanh Nhàn.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 598: Chương 598



Trong ánh mắt chúc phúc của mọi người, Ngu Thanh Nhàn được Tạ Uẩn bế ra ngồi lên xe đón dâu, Tiểu Bách Tuế cũng được trợ lý bế, đặt vào bên cạnh Ngu Thanh Nhàn.

Giai điệu nhạc vui mừng lại được vang lên, xe chậm rãi quay đầu đi về phía thị trấn, Miêu Hạ Thu còn chạy theo xe vài bước.

Ngu Thanh Nhàn nhìn vào kính chiếu hậu thấy được, nhưng cô không quay đầu lại. Trước khi kết hôn, Miêu Hạ Thu đã dặn dò cô nhiều lần, nói vào ngày cô kết hôn, dù thế nào cũng không được quay đầu nhìn lại.

Kết hôn khiến người ta vô cùng mệt mỏi, họ tổ chức một hôn lễ long trọng ở khách sạn, tối hôm đó, Ngu Thanh Nhàn mới được quay về phòng tân hôn của hai người.

Phòng tân hôn này, Tạ Uẩn đã bắt đầu chuẩn bị từ đầu năm ngoái, được xây dựng và trang trí theo gu thẩm mĩ của hai người.

Phòng ngủ của họ ở lầu hai, đêm nay, Diệp Hướng Dung bế theo Tiểu Bách Tuế ngủ ở lầu một.

Trải qua một thời gian chung đụng, quan hệ của Tiểu Bách Tuế và Diệp Hướng Dung đã vô cùng tốt đẹp.

Có đôi khi, Ngu Thanh Nhàn và Diệp Hướng Dung cùng ngồi ở đó, nhưng Tiểu Bách Tuế lại lao thẳng vào lòng Diệp Hướng Dung.

Hôn lễ của hai người không báo cho người nhà họ Tạ bên kia, ngay cả hai người chị gái ruột của Tạ Uẩn cũng không báo cho biết.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Ngu Thanh Nhàn ngồi trên giường thoa kem dưỡng thể, chờ Tạ Uẩn tắm xong ra ngoài, hai người cùng nằm lên giường.

Đèn trong phòng tắt hết, chỉ còn duy nhất ánh sáng đỏ phát ra từ cặp nến hỉ.

"Tạ Uẩn, anh nói xem, nếu anh không đến đây, số mệnh của nguyên thân Tạ Uẩn sẽ thế nào?" Lần đầu tiên Ngu Thanh Nhàn tò mò về nguyên thân mà Tạ Uẩn xuyên qua.

Chuyện này Tạ Uẩn biết, anh nói: "Nếu anh không đến, nguyên thân Tạ Uẩn sẽ bị người ta gây tai nạn xe cộ rồi chết. Hai người chị gái của anh ấy bị hai đứa con của bà vợ lẽ kia lợi dụng, là người bày ra vụ tai nạn xe cộ này, sẽ bị cảnh sát bắt thẳng vào tù."

"Diệp Hướng Dung không chấp nhận được chuyện con gái g.i.ế.c con trai, nên sau khi hai đứa con gái bị phán tội không lâu thì nhảy lầu tự sát. Toàn bộ tài sản của nhà họ Tạ bị con cái của bà vợ lẽ kia lấy hết, nhưng vì chia không đều, nên hai đứa con ghen tị lẫn nhau, người này hãm hại người kia. Chưa đến hai năm, nhà họ Tạ đã sụp đổ."

Hướng đi này không khác lắm so với tưởng tượng của Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn gật gật đầu: "Vậy đời này anh cần bảo vệ cái gì?"

Tạ Uẩn nói: "Bảo vệ tài sản nhà họ Tạ không bị hủy hoại, bảo vệ Diệp Hướng Dung an ổn vượt qua quãng đời còn lại, trong đó, chuyện quan trọng nhất là bảo vệ em, để cả đời này của em bình an hỉ nhạc."

Âm thanh của Tạ Uẩn trầm thấp, Ngu Thanh Nhàn nghe mà trong lòng nở hoa, ngửa đầu hôn lên cằm anh một cái: "Vậy anh không cần bảo vệ quốc gia này nữa à?"

Đời trước, lời thề son sắt cần phải bảo vệ quốc gia của Tạ Uẩn vẫn vang bên tai cô đây này.

Tạ Uẩn vô cùng bất đắc dĩ: "Anh cũng muốn lắm, nhưng có phải em quên rồi không? Bây giờ Hương Giang đâu còn thuộc về tổ quốc này nữa, anh có muốn làm gì khác cũng đâu được.”

“Điều duy nhất mà anh có thể làm, là cố gắng kiếm thật nhiều tiền, cố gắng cải tạo huyện Phượng Lai thành địa điểm du lịch nổi tiếng khắp trong và ngoài nước, giúp tăng cao GDP của thị trấn lên thôi. Sau khi kiếm được nhiều tiền rồi, anh sẽ dùng nó để đền đáp xã hội, để đám trẻ đều được đi học, đều biết đọc sách, viết chữ."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 599: Chương 599



Lời thề son sắt mà Tạ Uẩn thề vào ngày kết hôn đó, đã được anh dùng hành động thực tiễn cả đời để chứng minh.

Vào thiên niên kỉ mới, anh lấy danh nghĩa của Ngu Thanh Nhàn xây dựng trường tiểu học Hi Vọng ở một nông thôn nghèo khó ở phía Tây Nam biên giới, ngôi trường thứ hai, thứ ba, thứ tư cũng được xây dựng không bao lâu sau đó.

Thời gian trôi qua càng lúc càng nhanh, đảo mắt một cái mà đã qua được hai mươi năm rồi.

Bây giờ Tạ Uẩn đã gần năm mươi tuổi, đời này Ngu Thanh Nhàn nhiều tuổi hơn anh một chút, đã bước một chân vào U60 rồi.

Từ khi internet phát triển, chuyện tốt mà họ làm cũng được công bố ra ngoài. Mãi cho đến khi đó mọi người mới giật mình phát hiện, hóa ra tập đoàn Uẩn Thanh mấy năm nay đã làm được nhiều việc thiện như thế.

Đừng nói đến xây đường mắc điện cho vùng núi nghèo khó, còn tu sửa, xây dựng hơn một trăm ngôi trường tiểu học, số lượng còn đang tiếp tục tăng lên.

Ngoài ra, "Kế hoạch trợ cấp cho giáo viên ở nông thôn" cũng được lộ ra, khiến rất nhiều người bội phục.

Theo kế hoạch trợ cấp, hàng năm tập đoàn Uẩn Thanh sẽ xuất ra năm phần trăm lợi nhuận làm tiền trợ cấp để giữ chân giáo viên nông thôn tiếp tục ở lại trường tiểu học Hi Vọng.

Không những thế, hàng năm, tiền bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế và quỹ hỗ trợ nhà ở cũng sẽ được chuyển vào tài khoản của các giáo viên đúng hạn.

Hàng năm, các trường tiểu học Hi Vọng cũng sẽ tiến hành bình xét thi đua, nhóm nhân viên, công chức, viên chức trong trường mà có tổng điểm cao nhất, sẽ nhận được một phần thưởng từ tập đoàn Uẩn Thanh.

Năm trước, cả nước thực hiện thống nhất bài thi toàn quốc, trong đó có một học sinh của trường tiểu học Hy Vọng đạt được trạng nguyên của tỉnh, sau khi tập đoàn Uẩn Thanh nghe kĩ nguyện vọng của các giáo viên, đã mua cho hai giáo viên đã dạy học sinh kia mỗi người một căn nhà ở thị trấn.

Căn nhà không lớn lắm, nhưng lại k*ch th*ch ý chí phấn đấu của toàn bộ đám giáo viên nông thôn.

Rất nhiều thanh niên có văn hóa cũng phấn đấu dành được vị trí giáo viên nông thôn này. Trong lúc nhất thời, số lượng giáo viên đăng kí đến nông thôn dạy đã tăng vọt.

Đám trẻ ở vùng nông thôn xa xôi, sẽ không bao giờ thiếu giáo viên nữa.

Tập đoàn Uẩn Thanh của Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn bỗng nhiên trở nên nổi tiếng.

Sau khi được đài truyền hình quốc gia chỉ tên khen ngợi, đã có rất nhiều đài truyền hình gửi yêu cầu phỏng vấn vợ chồng Ngu Thanh Nhàn.

Sau khi Tạ Uẩn và Ngu Thanh Nhàn xem danh sách các đài truyền hình thì chọn ra mấy đài đưa tinh chân thật để nhận phỏng vấn.

Thời đại internet, nên các cuộc phỏng vấn cũng theo kịp thời đại.

Khi Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn đã ngồi ổn định vào vị trí nhận phỏng vấn, đài truyền thông này cũng đăng nhập vào tài khoản phát sóng trực tiếp chính thức của mình.

Sau hai phút sau khi bắt đầu phát sóng trực tiếp, hàng ngàn người ùa vào phòng, nhân số còn đang có dấu hiệu tiếp tục tăng lên.

Chủ biên vô cùng coi trọng buổi phỏng vấn này, mới sáng ra đã ngồi xổm trong phòng phát sóng trực tiếp rồi, nhìn thấy lần phát sóng này có nhiều lượt xem, ông ta cười đến độ lộ hết cả cao răng ra ngoài.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 600: Chương 600



Người dẫn chương trình của buổi phỏng vấn lần này là một phóng viên tên là Lưu Huấn Đào, tên của cô ấy giống đàn ông, nhưng thực chất cô ấy là phụ nữ.

Năm nay cô ấy vẫn chưa đến bà mươi tuổi, năm năm trước vừa tốt nghiệp chuyên ngành truyền thông ở đại học.

Chỉ với thời gian năm năm ngắn ngủi, cô ấy vị trí một phóng viên nhỏ leo lên đến chức vị dẫn chương trình.

Tất cả mọi người đều biết rõ sự xuất sắc của cô ấy, và cô ấy có đủ mọi phẩm chất mà một người phóng viên cần có: luôn không ngừng học hỏi, kiên trì theo đuổi chân tướng sự việc, thái độ công bằng công chính, văn phong vừa chuẩn xác vừa giản dị, tinh thần sẵn sàng chịu khổ, học thức uyên bác phong phú, tính cách khoan dung lương thiện, phẩm cách tiết kiệm, thủ đức.

Trong năm năm này, số luận văn cô ấy phát biểu đã được các đài truyền thông trong và ngoài nước in đi in lại nhiều lần.

Có thể nói, cô ấy là một trong những phóng viên trẻ tiêu biểu nhất của thế hệ nhà báo mới.

Vốn là cuộc phỏng vấn hôm nay không tính là phỏng vấn lớn, nên không cần cô ấy đến dẫn chương trình, là sau khi cô ấy nghe được tin tức nên chủ động tìm chủ biên yêu cầu nhận công việc này.

Khi tiết mục vừa bắt đầu, Lưu Huấn Đào giới thiệu thân phận của Tạ Uẩn và Ngu Thanh Nhàn cho khán giả đang xem.

Sau đó, cô ấy cười nói với hai người: "Có lẽ hai vị không biết gì về em, nhưng đối với em, tên của hai người chẳng khác gì sấm bên tai."

"Em tốt nghiệp trường tiểu học Hy Vọng được xây dựng dưới danh nghĩa của Lạc Thanh Nhàn, mà sở dĩ em có thể học hết cấp hai và cấp ba, cũng nhờ có quỹ hỗ trợ giáo dục do Lạc Thanh Nhàn tài trợ. Mãi đến khi em lên đại học, điều kiện trong nhà tốt hơn nhiều, cha mẹ em mới làm thủ tục vay vốn sinh viên cho em."

Lưu Huấn Đào nói đến đây, hốc mắt cô ấy hơi đỏ lên.

Cô ấy nhìn về phía camera, camera cũng kịp thời lia ống kính để đặc tả khuôn mặt của cô ấy và Ngu Thanh Nhàn:

"Có lẽ đối với nhiều gia đình có điều kiện mà nói, đi học là một chuyện vô cùng đơn giản, nhưng đối với những đứa trẻ lớn lên trong núi, đặc biệt là một vùng núi nghèo khó mà nói, đến trường là một chuyện vô cùng xa xỉ."

"Cha mẹ tôi cũng chỉ là một nông dân bình thường trong núi thôi, họ làm lụng vất vả suốt một năm trời, cũng chỉ đủ cho vài miệng ăn trong nhà.”

“Trong thôn chúng tôi, những anh chị có thể học xong tiểu học đã được coi là người rất có văn hóa rồi. Những đứa bé gái mà học hết tiểu học, thì trong vòng mười dặm tám thôn quanh đó, số người đến cầu hôn cô ấy chắc chắn sẽ nhiều hơn những người không được đi học."

"Nếu không có sự xuất hiện của trường tiểu học Hy Vọng, vận mệnh của tôi cũng sẽ giống phần lớn những bé gái trong thôn, nhiều nhất sau khi học hết tiểu học sẽ đi theo cha mẹ làm ruộng, sau đó lấy chồng sinh con. Khi con tôi ra đời, cuộc đời của nó cũng sẽ lặp lại vòng tuần hoàn như thế."

Lưu Huấn Đào vừa dứt lời, không khí trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức trở nên nặng nề.

Cuộc sống mà Lưu Huấn Đào vừa nhắc đến, hoàn toàn trái ngược với cuộc sống mà cô ấy đang có bây giờ.

Chính vì có sự đối lập như thế, nên tâm trạng của mọi người mới trở nên nặng nề theo.
 
Back
Top Bottom