Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 601: Chương 601



Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn cũng không ngờ lại có chuyện trùng hợp thế này, đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn, ánh mắt Ngu Thanh Nhàn nhìn Lưu Huấn Đào cũng nhu hòa hơn nhiều.

Cô nói với cô ấy: "Tôi rất vui khi có thể giúp cháu. Nhìn thấy cuộc sống mà cháu có hôm nay, chúng tôi biết, những chuyện chúng tôi đang làm đều có ý nghĩa."

"Tất nhiên là có ý nghĩa rồi. Cô giáo Lạc, sự xuất hiện của cô giúp cho những đứa trẻ nhà nghèo như chúng em được thay đổi số phận, khiến cho rất nhiều đứa bé giống em có cơ hội được lựa chọn cuộc đời mà mình mong muốn."

Những đứa bé đã từng học trường tiểu học Hy Vọng đều gọi Ngu Thanh Nhàn là cô giáo một cách thân thiết, đây gọi là "đạt giả vi tiên, sư giả chi ý".

Đây là tôn xưng của mọi người dành cho cô.

"Khi biết được đối tượng phóng vấn của em là cô giáo, các bạn cùng lớp lần lượt tìm đến em, nhờ em gửi sự cảm kích và biết ơn của họ đến cô giáo, thậm chí có bạn còn gửi cho em những đặc sản địa phương và thư cảm ơn, em có mang một chút đến đây. Thật sự có nhiều lắm, em không cầm lên hết được, số còn lại vẫn đang để trong xe ở dưới lầu."

Camera trực tiếp lia thẳng đến những gì mà Lưu Huấn Đào mang đến, là một chồng hộp cát tông, tổng cộng có mười cái, đều lớn như cái thùng cát tông đựng máy giặt ấy.

Mọi người đều bị rung động sâu sắc. Rất nhiều học sinh đã tốt nghiệp trường tiểu học hy vọng, những người đã từng nhận được trợ cấp từ quỹ trợ cấp học tập cũng vào phòng phát sóng trực tiếp, đều gửi bình luận cảm ơn Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn.

Có chuyện này mở đầu, không khí nửa sau cuộc phỏng vấn trở nên thoải mái hơn hẳn.

Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn kể lại ước nguyện ban đầu khi hai người xây dựng trường học.

Đến cuối cuộc phỏng vấn, Lưu Huấn Đào đứng lên khỏi chỗ, trịnh trọng cúi chào họ bằng cái thi lễ của học sinh.

Sau khi phỏng vấn kết thúc, hai vợ chồng Ngu Thanh Nhàn và Lưu Huấn Đào đi ăn cơm cùng nhau.

Chạng vạng hôm đó, hai người dắt tay nhau tản bộ dưới nắng chiều, nhắc đến chuyện xảy ra hôm nay, từ sâu trong tâm trạng của hai người đều cảm nhận được sự thỏa mãn.

Cuộc phỏng vấn cũng được nhắc tới trong bản tin tối hôm đó.

Hiện tại Phong Liên Thành đã rất nhiều tuổi rồi, anh ta ngồi trước màn hình ti vi nhìn bà cụ hiền lành tao nhã xuất hiện trong đó, anh ta không cách nào hợp bà cụ đó với người phụ nữ cả ngày làm việc nhà, chăm sóc con cái và làm ruộng trong trí nhớ của anh ta làm một nữa.

Mấy năm nay, cuộc sống của anh ta vẫn luôn không tốt. Nửa người dưới của anh ta đã hoàn toàn tê liệt, trở thành người tàn phế.

Đây là chuyện xảy ra từ năm thứ hai Phong Liên Quốc ra tù, anh ta đang trên đường đi dạy học thì bị ngã xuống vách núi, nên mới thành thế này.

Vì bị liệt nên anh ta không thể đi dạy học được nữa, anh ta trở thành thất nghiệp, nhưng cũng không thể đi làm ruộng, cả ngày nằm trên giường chờ bà Phong đến hầu hạ anh ta.

Phong Liên Quốc kia không có chút lương tâm nào cả, luôn mặc kệ, không thèm hỏi han anh ta một câu nào cả.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 602: Chương 602



Hai đứa con trai mà anh ta và Trương Hội Trân sinh ra kia cũng là sói mắt trắng, uổng công trước đây anh ta đối xử tốt với chúng như thế.

Khi anh ta bị liệt, không thể động đậy được nữa, hai đứa con trai kia thậm chí còn không thèm nhìn anh ta một cái nào cả.

Chúng chưa học hết cấp hai đã ra ngoài làm thuê, nhiều năm vậy rồi cũng chưa về lần nào cả.

Vì anh ta nên bà Phong cố gắng sống đến tám mươi tuổi, đến c.h.ế.t mà vẫn lo lắng cho anh ta.

Bà Phong c.h.ế.t đi khiến cho Phong Liên Thành tỉnh táo lại, anh ta không còn buồn bực không vui nữa, dù chân không thể động đậy, anh ta cũng vẫn có thể dựa vào đôi tay để kiếm sống mà.

Anh ta dựa vào nghề mộc để nuôi sống chính mình.

Đối với gia đình của vợ cũ, ngẫu nhiên cũng sẽ có người nhắc đến trước mặt anh ta. Phong Liên Thành đã biết nhà họ phát tài từ lâu rồi.

Anh vợ và chị dâu cũ của anh ta bắt đầu kinh doanh, chỉ vài năm ngắn ngủi đã bắt đầu tích lũy được số của cải kinh người, xây mấy căn biệt thự lớn trên trấn trên, nghe nói còn xây thêm một đống nhà để cho thuê nữa, tiền thuê mỗi tháng cũng đủ để trang trải cuộc sống của cả gia đình.

Mà Lạc Tân Vũ - người từng bị anh ta nắm trong lòng bàn tay khi đó, sau khi chồng của cô ta đòi ly hôn thì bị dọa mất mật, từ đó về sau đã thành thành thật thật hết lòng lo cho chồng con.

Chức vị của chồng cô ta cũng thăng lên từng bậc một, nghe nói bây giờ đã là quan lớn rồi.

Mà vợ cũ của anh ta thì sao, năm thứ hai sau khi ly hôn với anh ta, cô tái giá gả cho một người thương nhân giàu có đến từ Hương Giang, trở thành phu nhân nhà giàu. Nhưng mà cô cũng không từ bỏ sự nghiệp của chính mình.

Cửa hàng tinh phẩm của cô trở thành một chuỗi thương hiệu hàng đầu, về sau còn tự thành lập nhà xưởng của mình nữa.

Cô mời rất nhiều sinh viên đến làm nhà thiết kế, số tiền cô thu được trong một năm từ phí nhượng quyền và phí vận chuyển là số tiền mà cả đời này anh ta cũng chưa từng được nhìn thấy.

Mà đứa con gái Tiểu Bách Tuế của anh ta, khi vừa lên tiểu học đã đổi thành họ Lạc, tên là Lạc Tuế Tuế. Con bé kế thừa công ty của vợ cũ Lạc Thanh Nhàn của anh ta, trở thành bà chủ lớn.

Trước đây, sau khi bà Phong biết được tin tức này còn muốn đến tìm Lạc Tuế Tuế quậy ầm ĩ, bị Lạc Tuế Tuế báo cảnh sát bắt giam vài ngày.

Con bé cũng là sói mắt trắng, nói thế nào anh ta cũng là cha ruột của con bé, cuộc sống của anh ta ngày nào cũng khó khăn khốn khổ thế này mà con bé không biết hiếu kính anh ta một chút ư?

Anh ta cũng đâu có cần nhiều, chỉ cần bằng một đầu ngón tay của con bé thôi cũng đủ để anh ta ăn uống rồi cơ mà.

Nhưng mà con bé nói thế nào ấy nhỉ? Con bé nói đúng là anh ta có công ơn sinh thành đối với con bé, nhưng cái công ơn sinh này đó đã chấm hết từ khi anh ta trơ mắt nhìn Trương Hội Trân hại c.h.ế.t con bé rồi, con bé không nợ nần gì anh ta cả.

Nghe xem, đây là lời mà con người nói ư?

Phong Liên Thành chỉ nghĩ thôi mà đã thấy tồi tệ.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 603: Chương 603



Đêm đó, khi nằm trên chiếc giường thoang thoảng mùi mốc, Phong Liên Thành nằm mơ một giấc mơ kì lạ.

Trong mộng, Tiểu Bách Tuế c.h.ế.t rồi, còn người vợ trước của anh ta Lạc Thanh Nhàn thì bị trượt trân rơi xuống nước c.h.ế.t sau con bé vài tháng.

Năm thứ hai sau khi vợ chết, anh ta kết hôn với cô giáo Tiểu Phạm kia, dựa vào quan hệ của nhà vợ nên thành công được điều đến làm ở cục giáo dục trên thị trấn.

Sau đó, sự nghiệp của anh ta liên tục phát triển, đến khi về hưu, anh ta đã trở thành cục trưởng rồi.

Sau khi về hưu, anh ta và Tiểu Phạm còn có một đứa con gái hiếu thuận, hai người cầm tiền lương hưu đi khắp non sông đất nước, còn ra cả nước ngoài du lịch, đến già cũng không có gì phải tiếc nuối cả.

Nhưng Phong Liên Thành còn chưa kịp cảm nhận cảm giác hạnh phúc trong giấc mộng kia, thì anh ta đã lại mơ thêm một giấc mộng khác.

Cảnh trong giấc mộng này là trước khi anh ta và Trương Hội Trân phát sinh quan hệ.

Lúc này, anh ta quyết đoán phân rõ giới hạn với Trương Hội Trân, đối xử với Lạc Thanh Nhàn vô cùng tốt, cưng chiều cô ấy lên đến tận trời.

Cô ấy cũng mở một cửa hàng giống đời này vậy, mà sau khi công ty của cô ấy phát triển, anh ta cũng thuận thế thành chương, cứ thế từ chức đi theo giúp đỡ cô.

Vợ chồng hai người đồng lòng, nên cuộc sống của hai người ngày càng sung túc và hạnh phúc. Anh ta cũng làm từ thiện, đài truyền hình cũng đến phỏng vấn họ.

Mà con cái của anh ta và Lạc Thanh Nhàn cũng đều còn sống, chúng vô cùng có tiền đồ, cũng vô cùng hiếu thuận với anh ta.

Gió mùa đông vô cùng lạnh lẽo, gió lùa qua cửa sổ tiến vào phòng khiến cho Phong Liên Thành bị lạnh đến bật tỉnh.

Phong Liên Thành nhìn căn phòng tối đen như mực, bỗng nhiên bật khóc.

Anh ta sai rồi, anh ta thật sự sai rồi.

Nếu có thể sống lại thêm một lần nữa, anh ta sẽ không làm loạn nữa đâu, anh ta nhất định sẽ một lòng một dạ với Lạc Thanh Nhàn, còn đối xử tốt với con cái của họ nữa.

Đối với sự hối hận của Phong Liên Thành, Ngu Thanh Nhàn không biết một chút gì hết, người này đã biến mất khỏi cuộc sống của cô rất lâu rồi.

Ngày hôm sau khi nhận phỏng vấn, Phùng Tiểu Du đến thăm nhà.

Ngu Thanh Nhàn và Phùng Tiểu Du hợp ý nhau một cách ngoài ý muốn, qua nhiều năm qua lại, hai người đã trở thành bạn thân.

Phùng Tiểu Du vẫn luôn biết năng lực của mình đến đâu. Cô ta có tay nghề tốt, nhưng mà cũng không phải người giỏi nhất.

Cô ta chỉ chuyên tâm vào công việc nấu ăn, món gà ba cốc của cô ta vô cùng nổi tiếng, mà gà ba cốc cũng trở thành bảng hiệu của cô ta.

Các cửa hàng nhượng quyền của "Gà ba cốc của Phùng Tiểu Du" đã được mở khắp các trấn lớn nhỏ của tổ quốc.

Sau khi Ngu Thanh Nhàn thành lập quỹ hội, cô ta trở thành cổ đông lớn thứ hai của quỹ, mỗi năm đều trích năm phần trăm lợi nhuận của cửa hàng cho quỹ hội.

Sau khi cô ta kết hôn với Chu Tích Nguyên, hai người sinh được một trai một gái, cuộc sống ngày nào cũng đều hạnh phúc, mĩ mãn.

Con trai út của cô ta bằng tuổi con gái út Tạ Niên Niên của Tạ Uẩn và Ngu Thanh Nhàn, hai người là thanh mãi trúc mã, cùng lớn lên với nhau, sau khi trưởng thành thì thuận lý thành chương về chung một nhà.

Ngu Thanh Nhàn và Phùng Tiểu Du cũng trở thành bà thông gia của nhau, quan hệ của hai người thân càng thêm thân.

Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn cũng chỉ sinh được một đứa con gái là Tạ Niên Niên. Tiểu Bách Tuế lớn hơn con bé sáu tuổi, Tiểu Bách Tuế rất yêu thương con bé, quan hệ giữa hai đứa vẫn luôn rất tốt.

Cho đến bây giờ, hai đứa một đứa thì tiếp nhận công ty tinh phẩm của Ngu Thanh Nhàn, một đứa thì tiếp nhận công ty Uẩn Thanh, hai người đều chiếm một số cổ phần trong công ty của đối phương.

Đời này, Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn rời đi cùng một lúc.

Ngu Thanh Nhàn nhắm mắt trước, sau khi Tạ Uẩn cảm giác cô đi rồi, thì nghiêng người hôn lên môi của cô, hô hấp cũng ngừng theo.

Ngày hôm sau, khi bảo mẫu vẫn luôn chăm sóc họ phát hiện ra thì thông báo cho Lạc Tuế Tuế và Tạ Niên Niên, hai đứa nhận được tin dữ thì khóc lóc chạy đến.

Tang lễ của hai người họ được tổ chức vô cùng long trọng. Có vô số người khắp mọi miền đất nước đến phúng viếng, trước n.g.ự.c những người đó đều cài một đóa hoa tường vi trắng, bởi vì trong cuộc phỏng vấn của rất nhiều năm trước, Tạ Uẩn tiên sinh nói cô giáo Lạc thích hoa tường vi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 604: Chương 604



"Thanh Nhàn, em khiến anh thật sự rất thất vọng đấy. Em và anh là vợ chồng, vì sao em lại không thể rộng lượng một chút hả? Anh và Hồng Anh cũng chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường thôi. Em cứ quậy như thế, sao anh có thể tiếp tục làm việc ở trạm y tế được nữa hả? Mọi người sẽ nhìn anh thế nào đây?"

Ngu Thanh Nhàn nhướng mày nhìn về phía người đàn ông vừa nói.

Người đàn ông này chỉ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, anh ta mặc một bộ tây trang màu xám, bên trong lộ ra cổ áo sơ mi trắng. Ngoài ra, bên ngoài áo tây trang còn khoác thêm một chiếc áo bành tô màu xanh biếc của quân đội nữa.

Bây giờ anh ta đang rất tức giận, cầm thắt lưng đi tới đi lui, đế giày da đập xuống sàn nhà vang lên từng tiếng rầm rầm.

Ngu Thanh Nhàn cụp mắt tiêu hóa trí nhớ của nguyên thân.

Bây giờ là năm 1962, nguyên thân tên là Lương Thanh Nhàn, là một thành viên bình thường của quân đoàn xây dựng Đông Bắc, năm nay hai mươi lăm tuổi.

Mà người trước mặt này là chồng của Lương Thanh Nhàn, là bác sĩ đến hỗ trợ, chi viện cho biên cương - Cố Hạo Lâm.

"Anh đã nói với em rồi, rốt cuộc là em nghĩ cái gì thế hả? Trước không nói đến Lương Hồng Ngọc là đồng nghiệp của anh, cô ấy cũng là chị họ của em cơ mà, chính cô ấy cũng đã có vị hôn phu rồi đấy thôi. Em chẳng lẽ không có chút tín nhiệm nào với bọn anh à?”

“Nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện này, anh còn không biết được hóa ra suy nghĩ của em lại xấu xa đến mức đó đâu." Cố Hạo Lâm nhìn Ngu Thanh Nhàn bằng ánh mắt vô cùng thất vọng.

Nếu nguyên thân bị Cố Hạo Lâm nhìn bằng ánh mắt này thì chắc chắn là cô ấy sẽ vô cùng sợ hãi, sợ Cố Hạo Lâm thất vọng nên sẽ cúi đầu nhận lỗi về mình.

Cô ấy nhượng bộ từng bước một, nên nhân phẩm của cô ấy bị anh ta chà đáp không còn chút gì cả, cuối cùng nguyên thân trở thành chất xúc tác cho tình yêu của anh ta, trở thành vật hi sinh trên con đường theo đuổi tình yêu của anh ta.

Người anh ta theo đuổi không phải ai xa lạ, chính là Hồng Ngọc trong miệng anh ta, chị gái họ của nguyên thân.

"Tôi xấu xa?" Ngu Thanh Nhàn nhìn anh ta cười lạnh: "Vậy anh phải hỏi những người hôm nay ở trạm y tế rồi, anh hỏi họ xem, rốt cuộc các người xấu xa hay tôi xấu xa? Cô ta không đứng vững thì anh đỡ cũng được thôi, nhưng anh thì sao, anh trực tiếp ôm cô ta vào lòng. Nếu tôi không đến, hai người còn muốn ôm nhau bao lâu nữa?"

"Cái gì là tin tưởng? Chẳng lẽ tin tưởng là một ngày nào đó các người lên giường với nhau rồi, bị tôi bắt được, tôi còn phải tự mình tìm lý do cho các người, là các người chỉ đang trải chiếu thôi ư?"

Từ năm 1958 trở đi, rất nhiều chiến sĩ và thanh niên chi viện cho biên cương dũng mãnh tiến vào vùng đất hoang phương Bắc, thành lập một binh đoàn ở vùng đất hoang phương Bắc này.

Mọi người dồn hết nhiệt huyết của mình vào địa phương này, nên số người càng ngày càng nhiều lên, mà nhân tài về khoa học kĩ thuật lại khan hiếm.

Trong đó có cả khám chữa bệnh và chăm sóc y tế.

Lương Hồng Ngọc là một trong số ít những cô gái trong đây được học hết cấp hai, vì khi còn ở trường cô ta có biểu hiện xuất sắc nên được đưa đến trường hộ sĩ bồi dưỡng một năm.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 605: Chương 605



Năm trước, khi vừa tốt nghiệp, cô ta đã trở về quê hương sinh sống, trở thành hộ sĩ trong trạm y tế.

Cố Hạo Lâm đến đây trước cô ta vài tháng.

Anh ta là người thành phố Thượng Hải, từ nhỏ còn chưa đi ra khỏi tỉnh nên khi bị bệnh viện điều đến vùng đất hoang dã phương Bắc này làm bác sĩ, trong lòng anh ta vô cùng oán giận.

Chuyện anh ta làm nhiều nhất sau khi đến đây là than trời trách đất.

Lương Hồng Ngọc lại có tính cách hào sảng lạc quan, luôn tích cực tiến về phía trước, giống như một mặt trời nhỏ sưởi ấm cho mọi người xung quanh.

Dưới sức hút của cô ta, Cố Hạo Lâm cũng dần hòa nhập với các chiến sĩ trong binh đoàn, công việc cũng trở nên bận rộn hơn.

Dần dần, tình cảm của Cố Hạo Lâm dành cho Lâm Hồng Ngọc dần biến chất. Sự biến chất này càng trở nên rõ ràng hơn sau khi Lương Hồng Ngọc và thanh mai trúc mã của cô ta đính hôn vào ba tháng trước.

Nhưng đến khi Cố Hạo Lâm hiểu ra thì đã quá muộn rồi, khi anh ta nhận rõ tình cảm của mình thì Lương Hồng Ngọc đã có vị hôn phu, anh ta lại không làm được chuyện cướp vợ của người khác.

Anh ta thầm nói, chỉ cần có thể yên lặng ở bên cạnh bảo vệ cho Lương Hồng Ngọc là được rồi.

Cho đến hai tháng trước, anh ta gặp được nguyên thân ít hơn Lương Hồng Ngọc một tuổi, cô ấy và Lương Hồng Ngọc giống nhau đến năm phần, nhất là khi không cười.

Vì thế, tên chó Cố Hạo Lâm này coi nguyên thân là người thay thế.

Cha mẹ của nguyên thân không có con trai, tổng cộng sinh được năm đứa con gái, nguyên thân đứng thứ ba.

Trên cô ấy có hai người chị gái đều đã gả cho người khác rồi, mà hai đứa em gái bên dưới thì đều còn bé, đứa thứ tư mới mười ba, còn đứa thứ năm chỉ có mười tuổi.

Ở cái thời đại sản xuất bằng sức lao động này, không có con trai sẽ bị người khác khinh thường, nhà nguyên thân cũng bị như thế.

Cha mẹ của nguyên thân mỗi lần đi lại trong thôn còn không dám ngóc đầu lên.

Dưới tình huống này, Cố Hạ Lâm đến nhà họ Lương cầu hôn, cha của nguyên thân Lương Đức Lợi chỉ lo lắng một chút đã đồng ý hôn sự của hai người.

Dựa theo tuyến thời gian hiện tại, hai người vừa kết hôn đầu tháng, tính ra đến bây giờ vẫn chưa được một tháng cơ đấy.

Năm nay nguyên thân mười tám tuổi, dáng dấp của Cố Hạo Lâm cũng không tệ lắm, lại bởi vì anh ta có thân phận bác sĩ và người thành phố mạ thêm một lớp vàng, nên nguyên thân tuổi trẻ chưa hiểu chuyện cứ ậm ở nghe theo.

Mãi cho đến ngày hôm nay, khi nguyên thân nhìn thấy anh ta và Lương Hồng Ngọc ôm ấp nhau.

"Em đúng là không biết nói lý mà. Chân của cô ấy bị trật, anh chỉ đỡ một chút thôi, sao từ miệng của em nói ra thì lại thành bế rồi?" Lời nói của Ngu Thanh Nhàn đ.â.m trúng chỗ bí mật trong lòng Cố Hạo Lâm.

Trong lòng anh ta không được tự nhiên, nhưng rất nhanh anh ta đã gạt bỏ sự không được tự nhiên này đi: "Được rồi, đêm nay anh phải trực, anh đi trước đây, em cứ suy nghĩ cho cẩn thận đi."

Cố Hạo Lâm cầm mũ vứt trên giường, đội lên rồi ra khỏi nhà.

Tháng mười, ở Đông Bắc trời đã vào đông, ban ngày trời lạnh, ban đêm trời còn lạnh hơn. Gió lạnh quất qua cơ thể, lạnh đến tận xương.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 606: Chương 606



Cố Hạo Lâm chạy nhanh hơn, nghĩ đến Lương Hồng Ngọc đang trực đêm một mình ở trạm y tế, sự không thoải mái trong lòng Cố Hạo Lâm rốt cuộc cũng tan biến đi một chút.

Ngọn đèn trong trạm y tế vẫn được bật sáng trưng, màu sắc ấm áp tỏa ra từ ngọn đèn xua tan cái lạnh của ban đêm, Cố Hạo Lâm đẩy cửa ra, đi về phía quầy thuốc. Lương Hồng Ngọc đang ghé vào bàn ngủ, phía sau cơ thể của cô ta là bếp lò đang cháy, siêu nước sôi sùng sục, vài giọt nước tràn ra khòi vòi siêu.

Cố Hạo Lâm vừa vào cửa, Lương Hồng Ngọc đã nghe tiếng động mà bừng tỉnh. Cô ta mở mắt ra, sau khi nhìn thấy Cố Hạo Lâm thì không nhịn được mà vui mừng: "Bác sĩ Cố, sao anh lại đến đây?"

Dứt lời, Lương Hồng Ngọc lại không nhịn được mà nói: "Anh đến đây, Thanh Nhàn có nói gì không? Em ấy còn tức giận không? Anh đã giải thích với em ấy chưa, là do tôi bị trật chân không đứng vững nên mới nhờ anh đỡ một chút, thật ra tôi với anh không có gì cả."

Bị người mình thầm thích phủ nhận quan hệ với chính mình, trái tim Cố Hạo Lâm đau như bị d.a.o cắt.

"Cô ấy tức giận gì đâu, không sao cả." Lương Thanh Nhàn sao dám tức giận cơ chứ, anh ta chính là chồng của cô ấy cơ mà.

Cố Hạo Lâm thầm nghĩ.

Sau khi Cố Hạo Lâm sập cửa ra ngoài không bao lâu, thì Tần Sơn Hoa đi đến phòng của Ngu Thanh Nhàn.

"Sao Tiểu Cố lại đi rồi? Mẹ vừa mới nấu mì cho nó xong, có phải con lại chọc nó tức giận rồi không? Thanh Nhàn à, không phải mẹ trách con đâu, nhưng tính tình này của con phải sửa lại mới được. Tiểu Ngọc và Tiểu Cố chỉ có quan hệ đồng nghiệp đứng đắn thôi, con chẳng quan tâm gì mà cứ quậy tưng bừng như thế, sẽ ảnh hưởng đến công việc của thằng bé."

Tần Sơn Hoa tận tình khuyên bảo.

Ngu Thanh Nhàn nhìn bà mà không nói lời nào cả. Hai vợ chồng Tần Sơn Hoa và Lương Đức Lợi đều là người thành thật, tuy họ muốn có con trai, nhưng họ chưa từng đối xử tệ bạc với con gái.

Không giống như những gia đình khác nếu không có con trai thì nhận nuôi cháu, dù chịu áp lực không nhỏ từ bà nội của nguyên thân, họ vẫn kiên quyết không nhận con thừa tự.

Khi hai người chị gái của nguyên thân đi lấy chồng, cũng cầm theo phần lớn sính lễ của nhà trai, chỉ để lại một phần nhỏ để tổ chức tiệc rượu.

Nguyên thân vì ở nhà nên không khác gì kén rể cả, hai vợ chồng họ mua cho cô một số vật dụng trong nhà, ngay cả cái chậu rửa mặt trong phòng cô ấy cũng là đồ mới cả, chứ đừng nói đến bàn trà và giường chiếu.

Mấy năm nay, cuộc sống trong nhà tốt hơn nhiều, Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ cũng được đưa đến trường học.

Ở thời đại này, có một cặp cha mẹ như thế này đã không tệ rồi, cho dù trong lời nói của Tần Sơn Hoa có ý chê trách cô, cô cũng không dỗi.

Tần Sơn Hoa nói vài câu rồi thôi không nói nữa: "Mẹ đi lấy mì, chút nữa con đưa qua cho Hạo Lâm đi, không ăn cơm thì làm sao mà được chứ."

Nói xong, Tần Sơn Hoa đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, bà đã cầm hai cái cặp lồng đến, một cái cặp lồng đựng mì nước, một cái cặp lồng đựng canh trứng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 607: Chương 607



Dưới sự thúc giục của Tần Sơn Hoa, Ngu Thanh Nhàn chậm rì rì ra cửa.

Cô đi quanh nhà một vòng, nhân lúc Tần Sơn Hoa về phòng, cô gõ cửa sổ phòng của Tiểu Tứ - Lương Thanh Lan và Tiểu Ngũ - Lương Thanh Anh.

Lương Thanh Lan và Lương Thanh Anh vẫn chưa ngủ, Lương Thanh Lan đang dạy Lương Thanh Anh cách đọc chữ.

Ngu Thanh Nhàn thấp giọng: "Lan Lan, mở cửa sổ cho chị."

Lương Thanh Lan nghe thấy giọng nói của chị ba nhà mình, thì vội vàng buông bút chạy ra mở cửa sổ ra.

Cửa sổ nhà họ Lương chỉ có một tấm ván gỗ, khi thời tiết trở nên lạnh hơn, mọi người thường bọc một lớp giấy báo hoặc nhựa lá mỏng để giữ ấm.

Giấy báo ở cửa sổ phòng của hai chị em Lương Thanh Lan được dán từ năm trước, bây giờ đã rách nát lắm rồi, nhưng vẫn chưa kịp thay.

"Chị ba, sao chị lại đến đây? Không phải mẹ bảo chị mang cơm cho anh rể à?" Lương Thanh Lan vừa nhận cặp lồng trong tay của Ngu Thanh Nhàn vừa hỏi.

Ngu Thanh Nhàn chống cửa sổ nhảy vào trong: "Không cho anh ta ăn, anh ta không xứng."

Lương Thanh Lan cau mày, nhớ đến những lời đồn đang truyền khắp làng kia, không nói gì cả.

Ngu Thanh Nhàn mở cặp lồng ra, chia đều mì và canh trứng ra hai cái bát rồi đặt trước mặt hai đứa em gái: "Ăn đi."

Thời đại này nhà nào cũng khó khăn cả, chỉ có trước lễ mừng năm mới, mới có thể có tiền ăn mì trắng, nhà này, người có thể thoải mái ăn mì trắng cũng chỉ có một mình Cố Hạo Lâm thôi.

Lần trước khi Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ ăn mì trắng là trong hôn lễ của nguyên thân.

Lúc nhìn thấy bát mì vẫn đang tỏa ra mùi thơm mê người trước mặt, hai chị em đều đồng loạt nuốt nước miếng, nhưng ai cũng không động tay.

Ngu Thanh Nhàn xoa xoa đầu hai đứa: "Không sao đâu, ăn đi, anh rể các em á, có tình nên uống nước cũng no rồi, sẽ không bị đói đâu."

Quanh năm suốt tháng, người nhà họ Lương cũng chỉ có vài bữa là được ăn mì trắng, số mì này là lương thực thu hoạch vụ thu năm nay mà nhà nguyên thân được chia, người trong nhà đều không nỡ ăn, tất cả đều để cho cái thẳng con rể rùa vàng Cố Hạo Lâm này được hời.

Người khác đều nói nguyên thân gả cho Cố Hạo Lâm là được hưởng phúc.

Dù sao thì Cố Hạo Lâm cũng là người thành phố Thượng Hải, bản thân anh ta còn có tiền lương và phiếu, nguyên thân chỉ là một cô gái nông thôn, ngoại trừ hơi dễ nhìn một chút thì không còn ưu điểm nào khác cả, thậm chí cũng chưa đi học được vài ngày nữa kìa.

Tình huống như thế, gả cho Cố Hạo Lâm không phải đi hưởng phúc thì là cái gì?

Nhưng mà sau khi tiếp nhận xong toàn bộ trí nhớ của nguyên thân, Ngu Thanh Nhàn thầm nghĩ, ai muốn cái phúc khí này thì cứ lấy đi.

Khi cưới nguyên thân, Cố Hạo Lâm chỉ cho năm mươi đồng tiền lễ hỏi.

Mà trong năm mươi đồng này, ngoại trừ mười đồng Lương Đức Lợi lấy làm tiệc rượu, toàn bộ số còn lại đều cho nguyên thân áp đáy hòm.

Nhưng sau khi kết hôn chưa được một tuần, Cố Hạo Lâm đã lấy hết về, nói dễ nghe là có việc cần dùng nên mượn vài ngày, vài ngày sau sẽ trả cho cô ấy.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 608: Chương 608



Cứ ngày này qua ngày khác, mãi cho đến khi nguyên thân bị Cố Hạo Lâm hại đến nhà tan cửa nát, nguyên thân cũng vẫn chưa thấy bóng dáng số tiền này đâu.

Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ còn nhỏ nên không hiểu cái gì gọi là có tình thì uống nước cũng no. Nhưng mà những lời như anh rể của chúng không đói bụng thì chúng vẫn hiểu được.

Hai chị em liếc nhau một cái, Tiểu Tứ xách cặp lồng gắp một chút mì từ bát của mình vào đó, nói: "Chị cũng ăn đi."

Tiểu Ngũ cũng học theo.

Ngu Thanh Nhàn nhìn hai chị em, nhớ đến kết cục của hai đứa, trong lòng chua xót.

Chỉ hơn một năm nữa thôi, phong trào Tứ Thanh sẽ diễn ra, cha của Lương Hồng Ngọc - bác cả ruột của nguyên thân làm thôn trưởng của thôn, đã tham ô không ít lương thực và tiền cứu tế của thôn, nên sẽ bị tra ra trong phong trào Tứ Thanh này.

Cố Hạo Lâm là con ch.ó của Lương Hồng Ngọc, cho nên không nỡ để một nhà của người trong lòng anh ta gặp chuyện không may, vì thế cả gia đình của nguyên thân đã bị anh ta hy sinh cho tình yêu vĩ đại của anh ta.

Anh ta tạo chứng cứ giả rằng cha của nguyên thân trộm lương thực đi bán. Có số chứng cứ này, cộng thêm chuyện cha của nguyên thân có đủ tiền đặt mua của hồi môn cho chị cả và chị hai của nguyên thân là minh chứng xác thực nhất.

Cha của nguyên thân vốn thành thật không biết phản bác, gặp loại tình huống này không biết cãi lại thế nào, cho nên mơ mơ hồ hồ bị coi là phần tử xấu, bị đánh một trận.

Lương Đức Lợi và Tần Sơn Hoa bị đưa đến nông trường cải tạo, hai vợ chồng không sống qua mùa đông năm đó, vừa đến nông trường được hai tháng thì qua đời.

Chị cả và chị hai của nguyên thân bị nhà chồng ly hôn, chị cả của nguyên thân không nỡ bỏ con, vì đứa con nên mặt dày ở lại nhà chồng, bị đánh bị mắng là chuyện thường xuyên xảy ra.

Chị hai của nguyên thân không chấp nhận được đả kích này, nên trên đường bị đuổi về, chị ấy càng nghĩ càng giận nhảy sông tự vẫn, đến thân xác cũng không còn.

Nguyên thân và Cố Hạo Lâm cũng ly hôn, nguyên thân dẫn theo Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ không còn được đi học nữa sống những ngày tháng gian khổ.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, không bao lâu nguyên thân đã bị chủ nhiệm của cách ủy hội trong trấn trên nhìn trúng, nguyên thân bị anh ta cưới làm vợ kế, trở thành mẹ kế của hai người đàn ông hơn hai mươi tuổi.

Cả nhà kia đều là súc sinh, Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ cũng không tránh được vận mệnh bị ba cha con nhà đó xâm phạm.

Nguyên thân bị k*ch th*ch đến phát điên, mua thuốc chuột về đồng quy vu tận với ba cha con nhà kia.

Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ bị nguyên thân lừa đi ra ngoài, lúc trở về biết chị gái đã độc c.h.ế.t một nhà súc sinh kia, vừa cười vừa khóc, cũng uống thuốc chuột c.h.ế.t theo.

Chị cả của nguyên thân cũng bị nhà chồng đánh c.h.ế.t vào năm đó.

Mãi cho đến khi c.h.ế.t đi rồi, nguyên thân mới biết được mình là một nhân vật phụ trong sách, là vợ cũ vật hi sinh của nam phụ si tình, là công cụ để nam phụ chứng minh tình cảm của mình với nữ chính.

Cũng là lúc đó, cô mới biết nguyên nhân mình bị ông già chủ nhiệm Cách Ủy Hội kia nhìn trúng, cũng có công lao của Cố Hạo Lâm.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 609: Chương 609



Đáng giận là cả nhà cô ấy bị một mình Cố Hạo Lâm hại cho nhà tan cửa nát, còn Cố Hạo Lâm thì sao?

Sau khi nguyên thân chết, anh ta làm đủ trò, cuối cùng trở thành một người đàn ông si tình có nghĩa khí.

Anh ta bảo vệ cả nhà của Lương Hồng Ngọc, thành ân nhân của cả gia đình Lương Hồng Ngọc.

Lương Hồng Ngọc vẫn luôn cảm động và ghi nhớ anh ta đối xử tốt với cô ta, coi anh ta như anh trai.

Nhờ có thân phận này, anh ta cứ ở bên cạnh bảo vệ Lương Hồng Ngọc cả đời, đi theo sau nữ chính công thành danh toại.

Anh ta cũng có được ấn tượng tốt trong lòng độc giả, trở thành nhân vật đại diện cho nam phụ si tình.

Ngu Thanh Nhàn nhớ đến một năm sau khi kết hôn với nguyên thân, anh ta đều ăn ngủ ở nhà của nguyên thân mà chưa trả một đồng tiền nào cả.

Nam phụ si tình cơ à?

"Đời này tôi chưa từng làm chuyện gì sai cả, cha mẹ tôi cả đời thành thật làm đúng bổn phận, không ngờ đến khi già rồi lại vì một lý do hoang đường như thế mà bỏ mạng. Bọn họ không nên có kết cục như thế."

"Còn Cố Hạo Lâm nữa, anh ta đến nhà họ Lương chúng tôi, cha mẹ tôi đối xử với anh ta như con ruột, có gì ngon đều dành phần cho anh ta trước. Nhà họ Lương chúng tôi có lỗi với anh ta ở chỗ nào, mà anh ta lại đối xử với tôi như thế?"

"Đồ lòng lang dạ sói đó, tôi phải khiến cho anh ta c.h.ế.t không được tử tế, phải để anh ta sống không bằng chết."

Âm thanh tuyệt vọng của nguyên thân vang lên trong đầu cô, cô ấy còn nói: "Hai đứa em gái thông minh lanh lợi của tôi, hai người chị gái dịu dàng hào phóng của tôi, họ cũng không nên có kết cục như thế. Họ không nên có kết cục như thế."

"Xin cô, hãy để cho người nên xuống địa ngục thì xuống địa ngục đi, để cho người nên sống tốt thì sống tốt, không cần đại phú đại quý, chỉ cần khỏe mạnh bình an là được rồi."

Đêm càng lúc càng khuya, Cố Hạo Lâm và Lương Hồng Ngọc, mỗi người chiếm lấy một góc bàn ngồi đọc sách, ấm trà phía sau vẫn đang sôi sùng sục.

Nếu bình thường, Cố Hạo Lâm sẽ vô cùng hưởng thụ khoảng thời gian này.

Có thể ngồi gần người phụ nữ mình yêu như thế này, trong lòng anh ta đã vô cùng thỏa mãn rồi.

Nhưng mà đêm nay Cố Hạo Lâm không cảm nhận được sự thỏa mãn đó, nguyên nhân á, là do bụng anh ta đói chứ sao nữa?

Lương Hồng Ngọc cũng không khá hơn anh ta bao nhiêu: "Bác sĩ Lương, có phải Thanh Nhàn vẫn còn tức giận vì chuyện lúc chiều không, sao em ấy vẫn chưa mang đồ ăn đến cho anh nữa?"

Cố Hạo Lâm là người làm công tác văn hóa đến từ thành phố lớn, trên người lại có một công việc vô cùng có thể diện.

Nên khi anh ta kết hôn với Lương Thanh Nhàn thì coi như Lương Thanh Nhàn đã gặp vận may lớn rồi.

Cuộc hôn nhân này có thể khiến cho người luôn thành thật cong thắt lưng như Lương Đức Lợi đứng thẳng sống lưng, cũng thích ra ngoài nói chuyện hơn.

Đối với con rể Cố Hạo Lâm này, ông vô cùng hài lòng, trong nhà có món gì ngon cũng đều để phần cho anh ta.

Cố Hạo Lâm đến hỗ trợ binh đoàn hơn một năm nay, nhưng cũng chỉ có gần một tháng này là anh ta được thư thái nhất.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 610: Chương 610



Cho dù thế nào thì cứ đến giờ tan làm là sẽ có một mâm đồ ăn phong phú, vẫn còn nóng hầm hập đang chờ anh ta.

Vừa về phòng đã được vợ dịu dàng săn sóc, bê chậu nước rửa chân đã chuẩn bị từ trước cho anh ta đặt bên cạnh giường, đợi anh ta rửa chân xong thì cô ấy sẽ bê nước bẩn đi đổ.

Ngoài ra, quần áo của anh ta cũng được giặt sạch sẽ, chỉnh tề.

Đôi khi anh ta không kiên nhẫn với cô gái nông thôn không có văn hóa Lương Thanh Nhàn kia, thì sẽ trốn đến trạm y tế.

Nếu khi đó anh ta vẫn chưa ăn cơm, Lương Thanh Nhàn nhất định sẽ đưa đồ ăn đến cho anh ta. Những thứ mà cô đưa đến, đều là những món tốt nhất trong nhà.

Cố Hạo Lâm chỉ tiếc không thể giao tất cả những gì mình có cho Lương Hồng Ngọc, một chút đồ ăn như thế, sao anh ta có thể tiếc cho được.

Vì thế mỗi lần nguyên thân mang đồ ăn mà cả nhà mình đều không nỡ ăn đến cho Cố Hạo Lâm, anh ta đều sẽ chia cho nhân tình một chút.

Lương Hồng Ngọc cũng có thói quen mỗi lần cô ta trực đêm, Cố Hạo Lâm sẽ chia sẻ bữa khuya của anh ta cho cô ta rồi.

Đêm nay đến phiên Lương Hồng Ngọc trực, vì muốn ăn đồ ngon nên tối nay cô ta không ăn tối.

Tay nghề nấu nướng của mẹ cô ta không tốt, cho dù nguyên liệu có ngon đến đâu thì rơi vào tay bà ta cũng thành dở mà thôi.

Bà ta nấu cơm chỉ biết hầm, cái gì cũng cho vào hầm, đồ ăn ngon cũng bị bà ta biến thành cám heo.

Nhưng Tần Sơn Hoa không giống thế, bà có tay nghề tốt, rõ ràng cùng một nguyên liệu, cùng một gia vị, nhưng đồ ăn mà bà làm lại ngon hơn người khác.

Khi vẫn chưa ở riêng, cứ đến phiên Tần Sơn Hoa nấu cơm, ngay cả canh cũng bị cả nhà húp đến đáy, nhưng cứ đến phiên mẹ của Lương Hồng Ngọc - Lý Tiểu Hương nấu cơm thì dù ngày đó có thịt cũng vẫn sót lại mấy miếng.

Vì chuyện này nên không ít lần Lý Tiểu Hương tức Tần Sơn Hoa.

Sau mấy lần Tần Sơn Hoa liên tục sinh con gái, Lý Tiểu Hương hoàn toàn ghét ra mặt, bà ta luôn bày ra dáng vẻ nhìn từ trên cao xuống, lúc nào cũng coi thường người khác.

Tần Sơn Hoa cũng đâu có bệnh, có loại chị dâu như thế này thì đừng mong tình cảm của hai nhà sẽ tốt.

Lương Hồng Ngọc là con gái của Lý Tiểu Hương, nên tình cảm với nhà chú hai của cô ta cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Từ khi hai nhà ở riêng đến nay cũng đã mười năm rồi, ngoại trừ ngày lễ ngày tết, Lương Hồng Ngọc muốn ăn đồ ăn mà Tần Sơn Hoa làm còn khó hơn lên trời nữa.

Vì thế mỗi lần đến phiên trực, Lương Hồng Ngọc cũng sẽ mong chờ rất lâu để được ăn bữa khuya, vì thế, ngay cả cơm chiều cô ta cũng chưa ăn.

Ở phương Bắc, hễ cứ đến mùa đông là nhà nhà đều sẽ ăn hai bữa cơm. Lương Hồng Ngọc ăn cơm từ sáng sớm, lúc này cô ta cực kỳ đói bụng, dạ dàng co bóp đau đớn.

Cố Hạo Lâm cũng thế, cả ngày hôm nay anh ta chưa ăn gì rồi.

Anh ta nhớ lúc mình ra ngoài, mẹ vợ anh ta đang bận rộn trong phòng bếp mà nhỉ, chắc chắn là đã nấu xong bữa khuya cho anh ta rồi.

Chắc chắn là người phụ nữ Lương Thanh Nhàn kia không muốn đưa cơm đến cho anh ta.
 
Back
Top Bottom