Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 621: Chương 621



Đồ đạc mới đã biến mất, thay vào đó là một chiếc tủ loang lổ sơn, trong tủ còn chứa đồ gì đó. Cái chăn bông anh ta từng ngủ vẫn luôn được đặt trên đầu giường nay cũng không thấy đâu nữa, thay vào đó là cái chăn mà trạm y tế phát cho anh ta.

Chăn mà trạm y tế phát cho anh ta là chăn do quân đội ở trấn trên phát xuống, vừa cũ vừa mỏng, lúc trước khi ở trạm y tế anh ta đã từng dùng rồi, ngay cả mùa hè đắp lên mà còn thấy lạnh.

Ngu Thanh Nhàn đi ra khỏi phòng chị cả, chị hai, đi đến phòng tân hôn của nguyên thân lấy ra chậu rửa mặt tráng men màu đỏ thẫm đã mua khi họ kết hôn ra, lúc đi ngang qua người của Cố Hạo Lâm, bị Cố Hạo Lâm túm chặt tay.

"Lương Thanh Nhàn, cô đang làm gì thế hả?" Cố Hạo Lâm nghiến răng nghiến lợi hỏi, sắc mặt dữ tợn, nhưng trái tim lại đập thình thịch.

Trong lòng Cố Hạo Lâm hiểu được, cho dù Lương Thanh Nhàn và anh ta quậy thế nào đi nữa, cô cũng không dám ra ngoài kể những chuyện xảy ra trong phòng họ.

Cho dù cả đời này anh ta không chạm vào cô, thì một người phụ nữ như cô, cũng sẽ không dám ra ngoài kể chuyện mất mặt như thế.

Vì Lương Thanh Nhàn, cha mẹ của cô ấy cũng sẽ đối xử tốt với anh ta.

Nhưng khi mọi chuyện truyền ra ngoài thì lại khác, cha mẹ cô sẽ không có cái nhìn tốt về anh ta, bây giờ, chuyện gì anh ta đều phải dựa vào cô, nếu quậy lên, cha mẹ cô sẽ nhìn anh ta thế nào cơ chứ?

Những ưu đãi mà nhà họ Lương dành cho anh ta liệu có còn không?

Quan trọng nhất, là khi mọi chuyện vỡ lỡ ra, cha mẹ của Lương Hồng Ngọc sẽ nghĩ thế nào về anh ta đây? Còn Lương Hồng Ngọc nữa, cô ta sẽ nghĩ thế nào về anh ta? Có phải sẽ cảm thấy anh ta không phải đàn ông, có phải sẽ cảm thấy anh ta là người kiệt xỉ không?

Chỉ cần tưởng tượng đến đây thôi, da đầu của Cố Hạo Lâm đã run rẩy lên rồi.

Lương Thanh Nhàn không thể quậy được, không được phép quậy nữa.

Cô ấy phải lấy chồng làm trời giống như trước đây, mọi chuyện đều phải thuận theo anh ta, chỉ có như thế, anh ta mới có thể giữ lại hình tượng của bản thân trước mặt Lương Hồng Ngọc.

Cố Hạo Lâm dùng toàn bộ sức lực, niết chặt cánh tay của Ngu Thanh Nhàn khiến cô phát đau.

Cô cử động cánh tay, hất tay của Cố Hạo Lâm ra, lạnh mặt nói: "Đương nhiên là chuyển phòng rồi, mắt anh bị mù à mà không nhìn thấy?"

Cố Hạo Lâm vươn tay ra định túm lấy tay Ngu Thanh Nhàn, Ngu Thanh Nhàn né ra không để anh ta túm được.

Thấy Ngu Thanh Nhàn sắp đi ra ngoài, Cố Hạo Lâm cũng không cố bắt lấy cô nữa: "Em, quậy cái gì thế? Anh đã nói anh và Hồng Ngọc trong sạch rồi, cô ấy bị ngã trật chân, anh chỉ đỡ cô ấy một cái mà thôi, anh đã giải thích với em rồi, sao em vẫn cứ như thế hả?"

Đang nói dở, giọng Cố Hạo Lâm đột nhiên mềm mại hẳn đi, anh ta nói tiếp: "Anh giải thích với em rồi, cũng cam đoan với em, từ nay về sau sẽ giữ khoảng cách với cô ấy, em đừng tiếp tục náo loạn nữa, trở về như trước kia được không?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 622: Chương 622



Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ đang làm bài tập về nhà, nghe thấy tiếng động thì thò đầu ra khỏi cửa sổ hóng hớt.

Ngu Thanh Nhàn nhìn thấy hai đứa nó, cười với hai đứa nó một cái rồi lại nhìn về phía Cố Hạo Lâm, nói:

"Trở về như trước? Trở về như trước kia để làm gì? Để tiếp tục làm tiểu nha hoàn hầu hạ anh, giặt quần áo rửa chân cho anh à? Cố Hạo Lâm, có phải trong khoảng thời gian này tôi đối xử với anh quá mức dịu dàng, cho nên anh coi thường tôi đúng không?"

"Được thôi, nếu anh đối xử tốt với tôi, tôi hầu hạ anh cũng không phải không được, đó chẳng qua cũng chỉ là chút tình thú giữa hai vợ chồng thôi. Nhưng mà cho dù là tình thú giữa hai vợ chồng thì cũng phải có qua có lại chứ? Tôi đối xử với anh tự nhận không thẹn với lương tâm, nhưng anh cứ thử để tay lên n.g.ự.c tự hỏi đi, rốt cục anh đối xử với tôi thế nào?"

"Kết hôn được một tháng rồi, chúng ta vẫn chưa phải vợ chồng thật. Tiền lễ hỏi anh đưa cho tôi trước khi kết hôn cũng đã bị anh cầm hết rồi. Tình huống bây giờ, anh ăn không uống không ở nhà tôi, không những không mất tiền, mà còn kiếm được một con hầu, đúng không?"

"Vốn anh ăn không uống không ở nhà tôi cũng được thôi, coi như kén rể thôi ấy mà, chỉ cần anh chăm chỉ chịu khó người ta cũng không trách móc anh gì cả, nhưng anh dựa vào đâu ăn không uống không ở nhà tôi, lại còn dám ra ngoài cấu kết làm bậy với người phụ nữ khác?"

"Bà đây còn lâu mới hầu hạ anh nữa, ai thích thì đi mà làm. Dù sao thì tôi với anh cũng đã lãnh chứng đâu, chẳng qua chúng ta mới chỉ làm vài bàn tiệc thôi, quốc gia còn chưa chấp nhận chúng ta là vợ chồng đâu.”

“Trên đời này còn hàng ngàn hàng vạn đàn ông, người đồng ý ở rể nhà họ Lương chúng tôi còn nhiều lắm, không có anh thì vẫn còn một đống ngoài kia kìa."

"Anh cũng đừng tự cho anh là người có văn hóa, có công việc là giỏi, kén anh về làm rể nhà này, bà đây còn chướng mắt anh nữa kìa. Vai không thể gánh, tay không thể bê, đoán chừng đến cái cuốc anh còn không biết cách dùng, thậm chí ngay cả điều cơ bản nhất là chung thủy với vợ mà anh còn không làm được.”

“Cút nhanh cho bà, đừng có làm chậm trễ giấc ngủ của bà, còn nữa, ngày mai cút ra khỏi nhà bà đây."

Ngu Thanh Nhàn nói xong thì bước đi, để lại một mình Cố Hạo Lâm với vẻ mặt mơ màng trong gió rét.

Một lúc lâu sau, Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ hóng chuyện xong cũng đóng cửa sổ lại, khi đó, Cố Hạo Lâm mới hồi phục tinh thần.

Anh ta tức giận đến run rẩy cả người.

Anh ta vẫn luôn nghĩ, Lương Thanh Nhàn kết hôn với anh ta là Lương Thanh Nhàn trèo cao, một cô gái nông thôn như cô ấy không xứng với anh ta.

Nếu không phải cô ấy có thân phận em họ của Lương Hồng Ngọc, loại cô gái nông thôn như cô ấy cũng không xứng xách giày cho anh ta nữa kìa.

Sau khi kết hôn, anh ta vô cùng không cam lòng. Không đi đăng kí kết hôn là một trong những bằng chứng chứng minh anh ta không tình nguyện.

Sau khi kết hôn rồi, lý do mà anh ta vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với Lương Thanh Nhàn cũng xuất phát từ sự không tình nguyện đó.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 623: Chương 623



Vốn anh ta nghĩ rằng bản thân anh ta đã nắm chặt Ngu Thanh Nhàn trong tay rồi, vốn anh ta tưởng sự mềm yếu dịu dàng của Lương Thanh Nhàn là cô thuận theo anh ta, là phản ứng của Lương Thanh Nhàn khi bị anh ta thuần hóa.

Kết quả hôm nay, cô nói cho anh ta biết, sở dĩ cô không thèm để ý đến thái độ lạnh nhạt của anh ta vì cô ấy cảm thấy đó là tình thú giữa hai vợ chồng.

Sự tồn tại của anh ta ở trong cái thôn này không khác gì đám nông dân trong thôn, thậm chí anh ta còn không bằng bọn họ nữa kìa.

Ưu điểm duy nhất của anh ta chẳng qua cũng chỉ là một người làm công tác văn hóa thôi.

Cố Hạo Lâm không có cách nào chấp nhận nổi. Cố Hạo Lâm không thể chấp nhận được chuyện Lương Thanh Nhàn miêu tả anh ta giống như một con heo rừng đang chờ được phối giống vậy đó.

Ngu Thanh Nhàn mới mặc kệ Cố Hạo Lâm có chấp nhận nổi hay không, bây giờ cô đang rất vui vẻ.

Cô và Cố Hạo Lâm có ly hôn hay không là chuyện sau này, nhưng bây giờ cô không thể chịu đựng được cô và cái tên tra nam Cố Hạo Lâm kia ngủ cùng một phòng.

Ngu Thanh Nhàn sợ buổi tối mình không chịu đựng, cầm d.a.o c.h.é.m anh ta.

Lòng tự trọng của cái người tên là Cố Hạo Lâm này vô cùng mạnh mẽ, Ngu Thanh Nhàn không tin anh ta sẽ tiếp tục sống ở nhà họ Lương, chắc chắn anh ta sẽ rời đi thôi.

Chỉ cần nghĩ đến cuộc sống sau này không còn sự xuất hiện của người đàn ông ghê tởm kia, Ngu Thanh Nhàn vui đến độ đi đường mà cũng hát vài bài.

Cô đang dọn giường, Tiểu Ngũ và Tiểu Tứ chạy vào, Tiểu Ngũ chống vào mép kháng để nhảy lên kháng: "Chị ba, chị ba, anh rể ba mang hành lý đi rồi."

"Anh ta tức giận lắm, lúc đi còn đá văng cái máng cho lợn ăn ở trong sân đấy." Tiểu Tứ ngồi cạnh bổ sung.

Ngu Thanh Nhàn chậc một tiếng: "Đi thì đi thôi, quan tâm anh ta làm gì. Hai đứa làm xong bài tập chưa? Làm xong rồi thì về đi ngủ đi."

"Viết xong rồi, viết xong rồi." Hai chị em đồng thanh đáp, Tiểu Ngũ chống tay bò xuống kháng, kéo Tiểu Tứ đi về phòng.

Ngu Thanh Nhàn nhìn thấy hai chị em về phòng rồi mới tắt đèn trèo lên kháng.

Mùa đông ở phương bắc trời tối rất sớm. Ngu Thanh Nhàn vừa dung hợp với cơ thể này không được bao lâu, vừa đặt lưng lên giường đã ngủ say.

Ở nhà chính, Tần Sơn Hoa lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, càng nghĩ càng thấy bất thường.

Trước kia bà suy nghĩ cái gì thế nhỉ? Vì sao bà lại đối xử với một đứa con rể tốt như thế được, tốt đến mức xếp trước cả con gái mình?

Sao Đức Lợi lại không ngăn cản bà, trái lại còn làm ẩu theo bà nữa. Người này rõ ràng là vắt cổ chày ra nước mà, chỉ đối xử tốt với người nhà mình thôi.

Chẳng lẽ ông cũng bị bỏ bùa rồi?

Tần Sơn Hoa tát cho Lương Đức Lợi đang ngủ, khiến ông tỉnh giấc:

"Lương Đức Lợi, ông nói xem tôi có nên đi tìm thầy bói bói một quẻ không? Chuyện này tôi càng nghĩ càng thấy tà môn đây này. Hai chúng ta liệu có bệnh gì thế, sao lại đối xử với một đứa con rể còn tốt hơn cả con gái mình nữa? Hay là hai ta bị bỏ bùa rồi?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 624: Chương 624



Lương Đức Lợi đang ngủ thì bị tát tỉnh, chờ sau khi Tần Sơn Hoa nói xong, ông bất an ngồi dậy. Ông nghĩ lại hành vi ngu ngốc của mình suốt một tháng qua, càng nghĩ càng sợ hãi.

"Đừng nghĩ nữa, những gì bà nói đều là mê tín thời phong kiến cả. Không được." Lương Đức Lợi lau mặt, qua một lúc lâu, ông còn nói: "Ngày mai lúc đi tìm thầy bói, bà nhớ cầm theo hai quả trứng gà nhé."

Đúng như ý muốn của Ngu Thanh Nhàn, Cố Hạo Lâm có lòng tự trọng mạnh nên ngay ngày hôm sau đã dọn đến kí túc xá của trạm y tế.

Trạm y tế không lớn lắm, ba gian phòng đằng trước thì để làm phòng khám chữa bệnh, quầy thuốc và phòng truyền dịch.

Phía sau cũng chỉ có hai gian phòng để sinh hoạt, một phòng làm phòng bếp và chứa đồ linh tinh, gian còn lại là phòng ngủ.

Trong phòng ngủ kê một cái giường lớn, trước kia Cố Hạo Lâm ngủ một mình trên giường này, nhưng bây giờ có rất nhiều bác sĩ xuống nông thôn, không còn một mình anh ta nữa.

Nhìn những đồ vật không thuộc về mình đang được đặt trên giường, tâm trạng của Cố Hạo Lâm tồi tệ đến cực điểm.

Lúc anh ta đến là buổi sáng, vị bác sĩ trung y vừa xuống nông thôn kia đã đi ra bên ngoài, chờ đến khi ông ta về, thấy Cố Hạo Lâm đang đứng trong phòng ngủ thì bị dọa đến nhảy dựng lên.

"Bác sĩ Cố, cậu đây là...?"

Bác sĩ trung y tên là Tạ Bá Dung, nhiều thế hệ trong nhà ông ta đều là bác sĩ trung y, ông nội của ông nội ông ta còn từng là thái y trong cung đình nữa, đáng tiếc những năm gần đây tây y lại thịnh hành hơn, khiến cho trung y suy thoái đi nhiều.

Nhưng mà Tạ Bá Dung cũng không chán nản, ông ta từng đến trường học Tây y để bồi dưỡng rồi, ông ta vẫn luôn nghiên cứu phương pháp kết hợp cả trung y và tây y lại với nhau.

Khi bị điều công tác đến nơi lạnh khủng khiếp này, Tạ Bá Dung cũng không oán giận, trái lại ông còn cảm thấy vô cùng vui mừng.

Vùng hoang dã phương bắc này có nhiều người như thế, bác sĩ cũng chỉ có vài người thôi, ở chỗ này, ông ấy sẽ không thiếu bệnh nhân.

Nhưng mà sau khi đến trạm y tế bên này, Tạ Bá Dung lại thấy vô cùng thất vọng, nguyên nhân không phải do ông, mà do trạm trưởng và hộ sĩ ở đây thật sự khiến người ta một lời khó nói hết.

Bác sĩ Cố đến từ thành phố lớn lại toàn tâm toàn ý đi theo một tiểu hộ sĩ nhỏ nhoi, mà cái cô hộ sĩ nhỏ kia lại càng khó nói hơn.

Học lý thuyết một năm rồi, thêm nửa năm thực tiễn nữa, mà ngay cả kim tiêm cũng không biết cách lấy ven nữa kìa.

Còn không bằng người đổi hướng giữa chừng như ông đâu, lần trước cô ta tiêm cho người ta á, suýt chút nữa thôi là b.ắ.n kim tiêm vào người người ta luôn rồi.

Hơn nữa hai người này cũng không đi thăm làng xã. Tạ Bá Dung nghe những trạm y tế khác kể lại, một tuần họ đi thăm làng xã hai lần để khám bệnh cho người dân.

Nhưng cái trạm y tế này á, đừng nói đi thăm làng xã, cho dù bệnh nhân đến chỗ này khám bệnh, hai người họ cũng không cho bệnh nhân vẻ mặt tử tế nữa kìa.

Là một bác sĩ từ bé đã được dạy lương y như từ mẫu, Tạ Bá Dung vô cùng chướng mắt hai người họ.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 625: Chương 625



Cũng may cái cậu bác sĩ Cố kia không sống trong trạm y tế, nếu không ông ta chỉ cần tưởng tượng đến cảnh hai người phải cùng ăn cùng ngủ thôi, ông ta đã cảm thấy hít thở không thông rồi.

Nhưng bây giờ có chuyện gì thế này? Không phải sau khi kết hôn, Cố Hạo Lâm vẫn luôn ở lại nhà vợ ư?

Sao bây giờ lại đến trạm y tế thế này? Lẽ nào cả nhà cha vợ đều biết chuyện thằng nhóc này không thành thật rồi ư?

Cố Hạo Lâm lạnh mặt nói: "Sau này tôi sẽ quay về đây sống."

Cố Hạo Lâm đặt đồ đạc của mình lên kháng rồi rời đi.

Lương Hồng Ngọc rất tích cực đi làm, cô ta đã đến trạm từ sớm, bây giờ cô ta đang mặc một bộ đồng phục hộ sĩ màu trắng vừa hát vừa quét dọn vệ sinh.

Đầu tóc đen nhánh được cô ta tết thành b.í.m trước ngực, đuôi tóc được buộc lại bằng một dải ruy băng màu trắng.

Cái ruy băng kia là do Cố Hạo Lâm tặng.

Thấy anh ta, Lương Hồng Ngọc cầm khăn lên đón, cảm ơn Cố Hạo Lâm hết lần này đến lần khác, chủ yếu là cơm ơn đồ ăn vặt đêm trước của anh ta.

Hai ngày nay Lương Hồng Ngọc đã cảm ơn về chuyện này không biết bao nhiêu lần rồi, mà từ ngữ mỗi lần nói cũng không giống nhau.

Sau khi cảm ơn xong, Lương Hồng Ngọc lại nhắc đến chuyện gặp mặt Lương Thanh Nhàn hôm qua, cô ta lo lắng nói:

"Bác sĩ Cố, hôm qua tôi nhìn thấy Thanh Nhàn, nhưng khi tôi chào hỏi với em ấy thì em ấy không để ý đến tôi. Anh nói xem, có phải em ấy tức giận không? Anh đã dỗ dành em ấy chưa? Mấy đồ ăn vặt anh cho tôi tôi vẫn chưa ăn hết, hay là anh lấy lại đi, anh cầm đi mà dỗ cô ấy?"

Cố Hạo Lâm nhớ đến những lời nói như d.a.o đ.â.m vào lòng người mà hôm qua Ngu Thanh Nhàn nói, anh ta cười lạnh một tiếng: "Không cần cho cô ta, cô ta không xứng."

Cố Hạo Lâm dừng một chút rồi lại nói tiếp: "Hồng Ngọc, anh quay về sống ở kí túc xá rồi, nếu em có việc gì thì ra phía sau tìm anh nhé."

Khi nghe thấy lời này, Lương Hồng Ngọc vô cùng bất ngờ, suýt chút nữa cô ta đã không giữ được biểu cảm trên mặt.

Vậy mà Cố Hạo Lâm lại quay về sống ở trạm y tế? Anh ta có bệnh à?

Gia đình Lương Thanh Nhàn cung cấp cho anh ta ăn ngon uống tốt, anh ta còn gì mà không hài lòng nữa chứ?

Hơn nữa, nếu anh ta về kí túc xá sống, sao cô ta có thể kiếm được giá trị đau khổ của Ngu Thanh Nhàn nữa, sao cô ta còn đi l*n đ*nh nhân sinh được nữa hả?

Thấy Lương Hồng Ngọc không nói lời nào, Cố Hạo Lâm dịu dàng hỏi: "Em sao thế?"

Lương Hồng Ngọc tỉnh táo lại, lắc đầu nói: "Không sao, không sao."

Dừng một lát, Lương Hồng Ngọc lại nói: "Bác sĩ Cố, tính cách của Thanh Nhàn rất tốt, nhưng phụ nữ ấy mà, luôn luôn có vài ngày tâm trạng không tốt, anh cứ cẩn thận dỗ dành một chút là được rồi, không cần quậy đến nỗi tách ra ở riêng như thế."

Nói đến đây, Lương Hồng Ngọc nhìn Cố Hạo Lâm bằng ánh mắt oán giận, vẻ mặt cô ta đầy bất mãn:

"Bác sĩ Cố, anh đúng là không có chút trách nhiệm nào hết, anh cứ thế mà dọn ra ngoài, để cho dân làng nhìn Thanh Nhàn thế nào đây hả? Anh làm thế thật sự không thích hợp đâu. Anh và Thanh Nhàn là vợ chồng, có cái gì mà không thể cẩn thận nói với nhau cơ chứ?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 626: Chương 626



Rõ ràng là lời nói mang tính chỉ trích, nhưng rơi vào tai Cố Hạo Lâm lại nghe ra một tia nũng nịu.

Sau khi nghe xong những lời cô ta nói, toàn bộ đều có ý đứng về phía Ngu Thanh Nhàn, đối lập hoàn toàn với những lời mà Ngu Thanh Nhàn nói vào tối hôm qua, Cố Hạo Lâm lại không nhịn được sự thương tiếc đối với cô gái ngây ngô, khờ dại trước mặt.

Hồng Ngọc đúng là lương thiện mà, không hổ mà cô gái mà anh ta nhìn trúng, thật sự quá thiện lương rồi.

Vừa hôm trước bị em họ chỉ vào mũi mắng, thế mà hôm nay cô ta đã suy nghĩ cho em họ mình rồi, trái lại Lương Thanh Nhàn, không có chút lý trí nào cả, toàn để ý những chuyện nhỏ nhặt, vậy có khác gì những người đàn bà chanh chua hay thích gây sự đâu.

"Anh biết rồi, anh sẽ cẩn thận làm hòa với cô ấy."

Tối hôm qua Cố Hạo Lâm đã suy nghĩ cả đêm rồi, cũng không coi những lời mà Lương Thanh Nhàn nói là thật.

Cho dù bọn họ mới chỉ bày tiệc rượu thôi, nhưng cũng là vợ chồng được tất cả mọi người thừa nhận rồi, bây giờ cô làm như thế chẳng khác nào muốn thị uy với anh ta, muốn ép anh ta giống như tất cả những người đàn ông trong làng này, đưa toàn bộ số tiền mà mình kiếm được cho cô giữ thôi chứ gì.

Cố Hạo Lâm quyết định dọn ra ngoài cũng là vì muốn bày một chút sắc mặt cho Lương Thanh Nhàn xem, cũng có ý mượn dư luận của người dân trong làng tạo áp lực cho cô.

Anh ta đã hỏi thăm rõ ràng rồi, bởi vì chuyện không sinh được con trai nên Lương Đức Lợi không có chút tiếng nói nào trong cái làng này cả, thật sự rất ít lời. Từ lúc anh ta và Lương Thanh Nhàn kết hôn, lưng của ông mới thẳng lên được vài phần.

Cố Hạo Lâm tự nhận mình tốt hơn nhiều đám đàn ông dân quê dựa vào trời mới có cơm ăn đó, anh ta cũng không tin, người nhà họ Lương sẽ từ bỏ một người con rể xuất sắc như anh ta.

Lương Hồng Ngọc ừ một tiếng, không muốn nhiều lời cùng anh ta nữa: "Hạo Lâm, em tiếp tục quét dọn hiệu thuốc đây, bác sĩ Tạ đã hái rất nhiều thảo dược về, đều phải sắp xếp lại một chút. Bây giờ trong hiệu thuốc lộn xộn cả lên."

Cố Hạo Lâm nghe xong những lời Lương Hồng Ngọc nói, sắc mặt trầm xuống.

Lương Hồng Ngọc tố cáo Tạ Bá Dung trước mặt Cố Hạo Lâm mà không để lại chút dấu vết nào, sau khi đạt được mục đích, cô ta mới đi đến hiệu thuốc.

Sau khi tiến vào hiệu thuốc, Lương Hồng Ngọc đóng sầm cửa lại, gọi ra bàn tay vàng mà cô ta có được một cách ngoài ý muốn vào cái năm cô ta tám tuổi:

"Hệ thống, cậu nói với tôi, Lương Thanh Nhàn là người có giá trị vận may và đau khổ nhất trong mười dặm quanh đây, bây giờ Cố Hạo Lâm đã dọn ra khỏi nhà cô ấy rồi, giá trị đau khổ còn có thể tiếp tục sinh ra cái mới không?"

Năm tám tuổi, Lương Hồng Ngọc ngoài ý muốn chiếm được hệ thống vận may này.

Cái hệ thống vận may này tuy có tên là hệ thống vận may nhưng thật sự rất kì lạ, phải dựa vào giá trị đau khổ và giá trị may mắn của người khác để tồn tại.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 627: Chương 627



Nhưng mà đây cũng chẳng có quan hệ gì cả. Ở cái thời đại này, thứ không thiếu nhất là những người sống khổ sở, cô ta giúp họ hấp thụ giá trị đau khổ, không phải giúp họ được sống thoải mái hơn ư?

Về phần hấp thụ giá trị đau khổ, giá trị may mắn cũng sẽ bị hấp thụ theo, đây coi như là tiền công họ phải trả cho cô ta khi cô ta giúp họ hấp thụ giá trị đau khổ chứ còn gì nữa.

Lương Hồng Ngọc nghĩ, tìm lý do đúng lý hợp tình. Dựa vào việc hấp thụ giá trị đau khổ và giá trị may mắn, Lương Hồng Ngọc thật sự rất thuận buồm xuôi gió.

Nhưng theo thời gian phát triển, Lương Hồng Ngọc càng ngày càng không biết thỏa mãn.

Làm hộ sĩ khó khăn quá, rất mệt mỏi, cô ta không muốn tiếp tục làm nữa, cô ta muốn có một cuộc sống không cần làm gì mà vẫn có ăn có uống cơ.

Mà trước đó, hệ thống nói cho cô ta biết, sau này em họ của cô ta sẽ gả cho một gã quan quân, cho nên sẽ được hưởng cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, Lương Hồng Ngọc nghe mà cảm thấy bất công.

Quanh năm suốt tháng bị mẹ cô ta tẩy não nên tình cảm của Lương Hồng Ngọc đối với nhà chú hai cô ta cũng không tốt lắm, đối với mấy chị em họ cũng luôn có thái độ thù địch, hơn thua.

Sau khi biết được cuộc sống sau này của Ngu Thanh Nhàn sẽ tốt hơn cô ta, Lương Hồng Ngọc không ngồi yên được nữa.

Vì thế, sau khi hệ thống của cô ta thăng cấp, có thể trói buộc một người, Lương Hồng Ngọc không chút do dự lựa chọn Lương Thanh Nhàn.

Sau khi trói buộc một người để hấp thụ vận may, cuộc sống của cô ta càng thuận lợi thêm, vận may cũng tăng lên rất nhiều.

Cô ta không những thành công đính hôn cùng người chồng đáng lẽ ra vốn là của Lương Thanh Nhàn, lại thành công được bác sĩ Cố ở trạm y tế ưu ái.

Cô ta vẫn luôn biết bác sĩ Cố thích cô ta, cô ta còn biết bác sĩ Cố này là một người vô cùng tàn nhẫn và cố chấp, không dưới một lần cô ta chứng kiến cảnh tượng bác sĩ Cố bắt chuột rồi tàn nhẫn m.ổ b.ụ.n.g nó. Thật sự rất tàn nhẫn.

Nhưng mà chuyện đó có quan hệ gì với cô ta đâu cơ chứ, cô ta cũng đâu sống cùng anh ta, cô ta chỉ cần hưởng thụ sự ân cần của anh ta dành cho mình là được rồi.

Sự tàn nhẫn và cố chấp của anh ta thì cứ để Lương Thanh Nhàn chịu đi, cô ấy càng đau khổ thì cuộc sống của cô ta mới càng thêm thuận lợi.

Hai người là chị em họ, vài năm trước, khi hai nhà họ còn chưa tách ra ở riêng, ông bà nội đã không đối xử tốt với nhà chú hai rồi.

Khi đó, cô ta đã giúp đỡ nhà họ không ít lần, có đôi khi cô ta có đồ ăn ngon, cũng sẽ chia cho nhà họ một ít, bây giờ họ báo đáp cô ta một chút chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Lương Hồng Ngọc cảm thấy chẳng có vấn đề gì cả, không phải làm gì cũng cần báo đáp ư? Chuyện mà không được báo đáp ấy, chỉ có đồ ngốc mới tình nguyện làm thôi.

Âm thanh của hệ thống vận may đột nhiên vang lên trong đầu Lương Hồng Ngọc, đây là một âm thanh điện tử không có bất cứ cảm xúc nào: "Chỉ cần cuộc sống của cô ta đau khổ, thì giá trị đau khổ sẽ tiếp tục được sinh ra."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 628: Chương 628



Nghe xong lời hệ thống vận may, Lương Hồng Ngọc im lặng.

Những lời mà Lương Hồng Ngọc và hệ thống vận may nói với nhau, đã bị hệ thống truyền đến tai Ngu Thanh Nhàn không sót một câu nào.

Ánh mắt của Ngu Thanh Nhàn dừng lại trên dòng chữ "giá trị đau khổ" một lúc lâu: "Cho nên, đời trước nguyên thân bị nhà tan cửa nát, tất cả đều do cái giá trị đau khổ này của Lương Hồng Ngọc á?"

Cha mẹ cô ấy bị điều đến công trường để cải tạo lao động, không bao lâu thì mất mạng, còn bản thân cô thì bị chồng bỏ, chị cả và chị hai lần lượt qua đời.

Sau đó cô ấy còn bị chủ nhiệm của Cách Ủy Hội chiếm đoạt, hai đứa em gái của cô ấy tuổi còn nhỏ mà đã bị đám cầm thú lần lượt xâm phạm.

Những chuyện này đã đủ đau khổ chưa? Nhất định là rồi, nhìn xem đời trước cuộc sống của Lương Hồng Ngọc thành công thế nào thì biết.

Khi cải cách còn chưa mở ra, cô ta từ một hộ sĩ trong trạm y tế dần dần thăng chức, sau khi bệnh viện được thành lập, cô ta lại trở thành hộ sĩ trong bệnh viện.

Bởi vì có hệ thống, nên cô ta tự học kiến thức về ngoại khoa, trở thành bác sĩ thực tập, cuối cùng lại trở thành bác sĩ chủ nhiệm.

Sau khi cải cách mở ra, cô ta từ chức bác sĩ, tự mình mở một bệnh viện tư nhân, kiếm được đầy bồn đầy bát.

Tình cảm của cô ta với chồng là Thôi Thế Kiến cũng vô cùng tốt đẹp, Thôi Thế Kiến cũng giống như dự đoán ban đầu của hệ thống, thăng chức suốt một đường, cuối cùng trở thành tư lệnh của binh đoàn.

Đối với cái hệ thống vận may kia, hệ thống vô cùng ngứa mắt. Thân làm một hệ thống đứng đắn, nó cảm thấy cái loại hệ thống gà rừng này đúng thật là đang bôi đen sự tồn tại của đám hệ thống bọn họ: "Đúng vậy."

Ngu Thanh Nhàn lại hỏi: "Thế nào mới có thể giải trừ ràng buộc giữa họ?"

Không có hệ thống, Ngu Thanh Nhàn muốn xem Lương Hồng Ngọc còn bày trò gì nữa.

"Bây giờ vẫn chưa được, ràng buộc giữa họ vẫn còn mạnh mẽ lắm, nếu muốn giải trừ ràng buộc, thì phải đợi đến khi ràng buộc giữa họ suy yếu hơn."

Còn làm thế nào để ràng buộc giữa họ suy yếu hơn á?

Chuyện này cũng đơn giản lắm, cái hệ thống vận may kia dựa vào hấp thụ năng lượng đau khổ và may mắn của người khác để tồn tại.

Theo thời gian phát triển, nhu cầu về năng lượng đau khổ và may mắn của họ sẽ lớn dần lên, chút năng lược ít ỏi trước đây sẽ khiến nó chướng mắt.

Mà người bị nó trói buộc là nguyên thân, sau này nguyên thân đau khổ vì chồng đối xử lạnh nhạt đã cung cấp cho nó một nguồn năng lượng lớn, khiến nó được ăn uống no nê.

Nói cách khác, chỉ cần Ngu Thanh Nhàn không đau khổ, vậy hệ thống vận may không hấp thụ được năng lượng, nó và Lương Hồng Ngọc sẽ tự đấu đá nội bộ.

Không có chuyện cô sẽ cảm thấy đau khổ, vì Ngu Thanh Nhàn lớn bằng ngần này ròi còn chưa được nếm thử mùi vị đau khổ bao giờ đâu.

Nếu đã biết được chuyện giữa Lương Hồng Ngọc và hệ thống, Ngu Thanh Nhàn lập tức phủi tay mặc kệ, vì chị cả của nguyên thân đã về rồi, chị ấy trở về với một thân dấu vết bị đánh đập.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 629: Chương 629



"Tên súc sinh kia suốt ngày chỉ biết nghe lời mẹ anh ta thôi, mẹ anh ta nói cứt ngon anh ta cũng sẽ nếm thử hai miếng ấy chứ. Na Na mới bao nhiêu tuổi cơ chứ, chỉ vì muốn ăn chút đồ ăn ngon nên bị bà nội con bé mắng một trận, con nghe không nổi nên trả treo hai câu, bị bà già kia khuyến khích con trai đánh cho một trận."

"Cha mẹ, cuộc sống như thế không sống tiếp được nữa. Chu Vĩnh Tân có thể đánh con lần thứ nhất, về sau sẽ còn có lần thứ hai, với sự tàn bạo ác độc của anh ta, sớm muộn gì con cũng sẽ bị anh ta đánh c.h.ế.t thôi."

Chị cả của nguyên thân là Lương Thanh Cúc, trước khi nguyên thân vẫn chưa bị Lương Hồng Ngọc trói buộc, cuộc sống của chị ấy cũng không tệ lắm.

Tuy rằng Chu Vĩnh Tân có chút mềm tai, còn có chút bệnh vặt, nhưng chị ấy vẫn có thể chịu được.

Tuy rằng thi thoảng mẹ chồng chị ấy sẽ mắng một hai câu, còn có tính trọng nam khinh nữ, nhưng nhân phẩm cũng không có vấn đề gì.

Nếu không Lương Đức Lợi cũng sẽ không đồng ý gả Lương Thanh Cúc qua đó.

Nhưng từ khi nguyên thân bị trói buộc đến nay, không chỉ có cuộc sống của cô ấy càng ngày càng tồi tệ, mà vận may của những người thân nhất của cô ấy cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Mà nguyên nhân phát sinh của tất cả những chuyện này, đều do hệ thống vận may kia muốn hấp thụ giá trị đau khổ của nguyên thân.

Chồng của Lương Thanh Cúc được Lương Đức Lợi tỉ mỉ lựa chọn.

Trước khi Lương Thanh Cúc kết hôn, trong huyện sửa lại đường xá, mỗi nhà trong làng đều phải có một người đi sửa đường.

Lương Đức Lợi đại diện nhà họ Lương đi.

Còn nhà họ Chu thì cử Chu Vĩnh Tân đi.

Tính tình của Chu Vĩnh Tân thẳng thắn, hàm hậu, những người sửa đường cùng anh ta không có ai không khen ngợi anh ta cả, Lương Đức Lợi cũng vô cùng thích anh ta.

Một lần, khi Lương Đức Lợi đi đến công trường đưa quần áo cho Lương Đức Lợi, Chu Vĩnh Tân nhìn trúng Lương Thanh Cúc.

Khi đó anh ta đã vô cùng thân thiết với Lương Đức Lợi rồi, bên bóng gió hỏi thăm về chuyện của Lương Thanh Cúc.

Sau khi Lương Đức Lợi khảo sát anh ta nửa năm thì đồng ý cho hai nhà gặp mặt.

Từ khi Lương Thanh Cúc kết hôn đến nay đã được ba năm rồi, con gái lớn của Lương Thanh Cúc cũng đã được hai tuổi rồi, Chu Vĩnh Tân vẫn luôn đối xử tốt với Lương Thanh Cúc, đối với người cha vợ là ông cũng vô cùng tôn kính.

Đối với người con rể này, ngoài miệng thì Lương Đức Lợi không nói nhưng trong lòng lại vô cùng hài lòng.

Nhưng mà bây giờ ông nghe được chuyện gì thế này? Tên khốn nạn này, vì nghe theo sự khuyến khích của mẹ anh ta mà dám đánh con gái của ông.

Lương Đức Lợi không thể chịu được nỗi ấm ức này, cũng không muốn chịu nỗi ấm ức này.

Nhà ông có năm đứa con gái, cô cả và cô ba đã kết hôn, cô tư hai năm nữa cũng đến tuổi bàn chuyện cưới gả rồi, không thể để loại chuyện này bắt đầu, nếu không mọi người đều nghĩ con gái của Lương Đức Lợi ông dễ bắt nặt lắm.

"Cô ba, con đến nhà bác Lâm của con, gọi hết anh em họ đến đây, chúng ta đến Tiểu Luân Truân."

"Dạ." So với quan hệ giữa Lương Đức Lợi và anh trai ruột Lương Đức Thắng, quan hệ giữa Lương Đức Lợi và bác trai cả họ của cô - Lương Đức Lâm tốt hơn rất nhiều, hai người họ có thể nói là sống c.h.ế.t có nhau.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 630: Chương 630



Lương Đức Lâm sinh được bốn đứa con trai, đứa này còn cao lớn hơn đứa kia. Con trai vốn nghịch ngợm gây sự, bốn đứa bé này lại sinh ra cùng một lúc, bốn thẳng rủ nhau nghịch ngợm gây sự, suốt ngày chọc tức Lương Đức Lâm.

Mỗi lần phải đến nhà người ta xin lỗi vì sự nghịch ngợm của bốn thằng quỷ nhà mình, Lương Đức Lâm vô cùng hâm mộ Lương Đức Lợi sinh được toàn con gái.

Những cái khác thì tạm thời không bàn đến, nhưng mấy đứa con gái của Lương Đức Lợi đứa nào cũng xinh đẹp, hơn nữa đều ngoan ngoãn nghe lời, có nằm mơ Lương Đức Lâm cũng có mấy đứa con như thế.

Lương Đức Lâm cảm thán với Lương Đức Lợi không chỉ một lần, nếu không phải hai nhà vẫn là anh em vẫn chưa hết năm đời, ông ta muốn lấy hết mấy chị em Lương Thanh Cúc về nhà làm dâu.

Quan hệ của hai người rất tốt, khiến cho tình cảm giữa mấy đứa con cũng tốt theo. Khi Lương Thanh Cúc và Lương Thanh Mai gả chồng, đều là con trai của Lương Đức Lâm cõng ra cửa.

Vì thế, một nhà của bác trai ruột Lương Đức Thắng này bị không ít người chê cười, Lương Đức Thắng còn đến nhà của Lương Đức Lợi mắng ông một trận.

Quan hệ của Lương Đức Lợi và Lương Đức Thắng cũng không đến nỗi nào, nhưng mà quan hệ giữa Lý Tiểu Hương và Tần Sơn Hoa không thể nào tốt lên được.

Khi còn sống, bà nội Lương chỉ thiên vị gia đình của Lương Đức Thắng thôi, Lý Tiểu Hương ỷ vào chuyện này mà bắt nạt Tần Sơn Hoa quanh năm suốt tháng.

Có thái độ của bà ta làm gương, tình cảm của mấy đứa con nhà Lý Tiểu Hương và nhà họ cũng không tốt cho lắm.

Bà nội Lương sợ sau khi ở riêng, cháu trai của mình sẽ phải sống cuộc sống khổ sở, nên khi hai nhà phân ra ở riêng, Lương Đức Lợi được chia đúng hai phần tài sản, tám phần còn lại đều chia hết cho Lương Đức Thắng.

Dưới cái loại bất công đến cực hạn này, Lương Đức Lợi cũng đâu phải người ngu, sao ông còn có thể qua lại thân thiết với Lương Đức Thắng giống như trước đây được?

Nằm mơ cái gì thế hả? Hai anh em cuối cùng cũng chỉ duy trì tình cảm ở mặt ngoài mà thôi.

Những lời chỉ trích của Lương Đức Thắng, Lương Đức Lợi không thèm để trong lòng.

Khi Ngu Thanh Nhàn đến nhà Lương Đức Lâm, nhà họ vừa mới cơm nước xong, Lương Đức Lâm đang ngồi trên kháng hút thuốc, đám con trai của ông ta cũng đang bận làm chuyện của mình.

Lương Đức Lâm thấy Ngu Thanh Nhàn đến thì vô cùng kinh ngạc: "Thanh Nhàn, sao cháu đến đây? Cháu đã ăn cơm chưa?"

"Cháu ăn rồi ạ. Bác Lâm, cha cháu bảo cháu đến tìm bác, chị cả cháu bị chồng chị ấy đánh, ông ấy nhờ bác cho mấy anh họ, em họ đến làm chỗ dựa cho chị cháu với ạ."

Đứa con trai lớn nhất của Lương Đức Lâm tên là Lương Đại Bang, mấy đứa con tiếp theo cũng lần lượt gọi là Nhị Bang, Tam Bang, Tứ Bang.

Luận đặt tên, đến người sống mấy đời như Ngu Thanh Nhàn còn phải phục Lương Đức Lâm cơ mà.

Lương Đức Lâm nhướng mày, bật dậy khỏi kháng: "Đúng là chán sống mà, bắt nhà nhà họ Lương chúng ta không có ai phải không? Đại Bang, Nhị Bang, Tam Bang, Tứ Bang, thu dọn nhanh lên, chúng ta đến Hạ Lâm Truân, tao thật muốn nhìn xem cái thẳng nhóc Chu Vĩnh Tân kia có bao nhiêu lá gan?"
 
Back
Top Bottom