Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 240: Chương 240



Lục Hương cười, cô còn chưa cúp máy liền nghe con trai ở đầu bên kia vui vẻ tuyên bố với tất cả mọi người: “Tôi sắp làm anh trai rồi!”

Lục Hương chỉ nghe ngữ khí cũng có thể tưởng tượng được hình ảnh, cũng cười khẽ một tiếng!

Lục Hương báo tin mang thai cho con trai biết, Phó Cầm Huy thì báo tin cho cha mẹ ở quê. Họ vừa nghe Lục Hương mang thai, lập tức không ngồi yên được nữa.

Nhất quyết muốn mua vé tới xem.

Kể từ lần mang thai trước của Lục Hương đã rất lâu rồi, hoàn toàn coi cô là bà mẹ mới.

Mẹ chồng Tiêu Thái Liên cùng mẹ Lục cũng không biết thương lượng thế nào, dù sao họ tới chung.

Đều chưa từng đi xa bao giờ, vừa mua vé máy bay vừa ngồi tàu lửa, một đường đi tới! Phó Cầm Huy và Lục Hương đón họ ở sân bay.

Xa xa đã nhìn thấy, họ cầm đường đỏ, trứng gà, còn có các loại rau khô, hai người đều xách túi lớn túi nhỏ.

Phó Cầm Huy nói: “Xách nhiều đồ như vậy đi máy bay cũng quá mệt rồi, lần sau không cần đâu ạ! Những thứ này Thâm Quyến đều có.”

Tiêu Thái Liên nói: “Đồ mua bên ngoài đâu có ngon bằng đồ nhà làm.”

Lục Hương nói: “Các mẹ đều tới cả, trong nhà vẫn ổn chứ?”

Tiêu Thái Liên nói: “Người trong nhà cũng muốn tới, bảo mẹ tới xem trước, tiệm ma lạt thang bên đó quá bận, không thể bỏ đi được!”

Bây giờ đất trong thôn đều cho người khác thuê, chuyên môn làm ăn trong huyện. Cuộc sống của nhà ai cũng tốt lên!

Tiêu Thái Liên nói: “Bọn mẹ đợi chăm con ở cữ xong sẽ về.”

Lục Hương nói: “Đâu có cần người chăm ạ, con cũng không phải chưa từng sinh.”

Lục Hương lại nhìn mẹ ruột mình: “Chuồng heo nhà mình thì sao ạ?”

Mẹ Lục nói: “Cha con đã thuê hai người cho heo ăn, cũng không cần mẹ làm nữa, cho dù cần, mẹ cũng không về!” Bà muốn xem đứa bé trong bụng cô chào đời.

Lục Hương không ngờ trong nhà xem trọng như vậy, lập tức cũng có áp lực lớn: “Chỉ là mang thai thôi, cũng không có gì.”

Tiêu Thái Liên không đồng tình, nói: “Mang thai luôn là chuyện lớn nhất của phụ nữ.” Sau đó nhìn Phó Cầm Huy nói: “Con nhất định phải chăm sóc tốt vợ con, không thể để nó bực bội biết không? Nếu không mẹ nhất định sẽ đánh con!”

Phó Cầm Huy bây giờ lại sắp làm cha, nụ cười trên mặt chưa từng tắt, vừa nghe mẹ anh nói như vậy, nói: “Được, sau này cô ấy chính là lão đại nhà con!”

Tiêu Thái Liên hỏi: “Tích Niên biết không? Nó thích em trai hay là em gái?”

Lục Hương nói: “Nó biết rồi, còn rất vui nữa, một lòng nói muốn làm anh trai! Em trai em gái đều được.” Nghe Lục Hương nói như vậy, nhớ tới Tiểu Tích Niên, cũng đều bật cười.

Đứa trẻ này muốn làm anh, đã sắp thành chấp niệm rồi!

Hết cách, trước nó có tận bảy người anh trai, nó thực sự không ra uy được.

Phó Cầm Huy lại hỏi thăm tình hình học tập của các cháu.

Thật sự giống như Tiêu Thái Liên nói, hình như chất xám cả nhà đều dồn lên đầu Phó Cầm Huy hết, những người khác học tập cũng rất nỗ lực, nhưng cùng lắm cũng chỉ tầm trung.

Lời này nghe rất quen thuộc, lại nhớ tới Phó Tích Niên, Phó Cầm Huy nói: “Đợi một thời gian nữa đón con trai tới.”

Lục Hương nói: “Không cần, tuổi này của nó chính là tuổi hoạt bát, ở đó để bọn trẻ chơi với nó đi!”

Lục Hương biết rõ, con phải huấn luyện, được nghỉ ngược lại càng bận.

Phó Cầm Huy nghe vậy cũng không nói gì nữa.

Ở trên xe, Tiêu Thái Liên với mẹ Lục nhìn phong cảnh bên ngoài, ai cũng nhìn tới cảm thán.

Thành phố lớn thật khác hẳn, hai bên đều là nhà cao tầng san sát, thật sự cực kỳ chấn kinh.

Rất nhanh xe đã vào biệt thự nhà họ.

Hoa tươi đầy sân đua nhau nở rộ, quá đẹp.

Trước khi Tiêu Thái Liên và mẹ Lục tới đều nghe những người từng đến vùng ngoài kia nói, nhà ở bên ngoài chật hẹp, không bằng thôn.

Bây giờ nhìn thấy chỉ cảm thấy những người đó toàn nói bậy, ở đây tốt gấp mười thôn.

Đặc biệt là hoa cỏ, trông rất thích, Tiêu Thái Liên nói: “Hận không thể chụp lại!”

Phó cầm Huy nói: “Có thể, trong nhà vừa hay có máy chụp hình!” Nói xong liền đi lấy, máy chụp hình bây giờ vẫn là cuộn phim.

Chụp cho họ vài tấm trong vườn hoa, có ảnh chụp riêng từng người, có vài ảnh chụp chung, chụp liền một cuộn.

Nói đợi khi họ về cầm về cho người nhà xem.

Sau đó lại đi vào, Lục Hương đã chuẩn bị sẵn phòng cho hai người, sắp xếp họ ổn thỏa!

Hai người này không ở không được, chẳng mấy chốc lại chui vào bếp nghiên cứu, qua một lúc liền bưng một bát canh ra.

Lục Hương dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Phó Cầm Huy, Phó Cầm Huy lại làm như không thấy, sau cùng miễn cưỡng ăn hai miếng, mới thôi.

Đợi buổi tối về phòng, Lục Hương lấy tay nhéo vào cánh tay Phó Cầm Huy: “Vừa nãy sao anh không giúp em?”

Phó Cầm Huy: “Hả?”

Lục Hương biết anh đang giả ngốc, rất tức giận, vừa nhéo vừa cắn, qua một lúc, Phó Cầm Huy nói: “Quả nhiên phụ nữ mang thai liền hung dữ lên!” Nhưng ngữ khí lại rất hưởng thụ.

Lần này mang thai Lục Hương vô cùng vất vả, ba tháng đầu vẫn luôn có phản ứng thai kỳ rất nghiêm trọng.

Phó Cầm Huy bởi vì vợ mang thai, từ chối hết tất cả buổi xã giao không quan trọng.

Mỗi ngày đều ở nhà.

Lục Hương có hơi nhớ con trai, ôm huy chương của con trai.

Sau khi mang thai, luôn đa sầu đa cảm.

Phó Cầm Huy cũng có thể cảm nhận được, đi tới trường đón con trai. Phó Tích Niên vui vẻ quay về cho mẹ cậu một bất ngờ.

Quả nhiên nhìn thấy con trai, Lục Hương khá hơn một chút.

Phó Tích Niên thấy bụng của mẹ hơi nhô lên, nói: “Năm đó con cũng như vậy chào đời sao?”

Lục Hương gật đầu.

Phó Tích Niên rất nghiêm túc dán tay lên, muốn nói chuyện với đứa bé bên trong. Cái gì cũng nói, nói muốn dẫn đứa bé trong bụng lấy huy chương.

Hai mẹ con chơi rất vui.

Hai người nói chuyện xong, chẳng mấy chốc, Phó Cầm Huy bưng một hộp trái cây tới, từ sau khi Lục Hương mang thai, trong nhà thường chuẩn bị trái cây tươi.

Lục Hương lấy mấy cái cho con trai, mình cũng ăn mấy cái.

Rất nhanh liền có hơi buồn ngủ, Phó Cầm Huy nhìn thấy, lập tức gọi con trai sang một bên.

Lục Hương mơ mơ hồ hồ thấy hai cha con này biến mất, tò mò đi ra, lại nghe Phó Cầm Huy kiên nhẫn hỏi con trai: “Dạo này học hành thế nào?”

Phó Tích Niên vô cùng chột dạ.

Phó Cầm Huy nói: “Con trai, cha thường thấy mẹ con cầm một tấm huy chương của con, là huy chương gì?”

Phó Tích Niên hoàn toàn không phát giác cha cậu đang dò thám cậu, nói: “Huy chương bắn cung!”

Phó Cầm Huy kinh ngạc: “Con còn biết bắn cung?”

Nhắc tới cái này, Phó Tích Niên rất kiêu ngạo: “Con vô cùng lợi hại!” Nói xong lại khoe khoang.

Lục Hương ở bên cạnh có hơi bất lực, Phó Cầm Huy đen tối lại xảo trá, sao con trai ruột lại ngốc ngốc.

Ngay cả dò thám đơn giản như vậy đã có thể dò ra tận cùng.

“Ồ, hóa ra con đi học bắn cung!” Phó Cầm Huy nói.

Phó Tích Niên lập tức không dám tin nhìn cha.

Lục Hương ở một bên đỡ trán, thằng con trai ngốc này, chút bí mật như vậy cũng bới ra rồi.

Phó Cầm Huy cũng hiểu, cậu còn tham gia tập huấn của đội tuyển quốc gia, chẳng trách tuần nào cũng không về.

Phó Cầm Huy nói không sao, đi học đi! Con trai vẫn ngơ ngác rời đi.

Phó Cầm Huy đứng dậy liền nhìn thấy Lục Hương đứng một bên nghe trộm, ánh mắt chột dạ giống hệt con trai.

Phó Cầm Huy tức giận lại buồn cười nói: “Hai người, không làm được chút chuyện tốt gì cả!”

Cho dù con trai muốn học, cứ nói với anh, anh còn có thể không đồng ý sao! Cứ muốn lặng lẽ hành động.

Phó Cầm Huy nói: “Không tồi.”

Lục Hương nói: “Huấn luyện viên của nó nói nó là thiên tài!”

Phó Cầm Huy nói: “Vốn dĩ anh muốn dẫn nó theo bên cạnh, dạy nó làm ăn!” Trong nhà tài sản không ít, dĩ nhiên phải dạy từ sớm.

Nhưng con trai còn là người bận rộn.

Lục Hương nói: “Con còn nhỏ, anh nghĩ xa quá rồi.”

Phó Cầm Huy thủ thỉ bên tai Lục Hương: “Xem ra con trai lớn không có hứng thú gì với những thứ này của anh, chỉ có thể bồi dưỡng em bé trong bụng này từ nhỏ thôi.”

Anh gửi gắm hi vọng rất nhiều với đứa trẻ trong bụng Lục Hương.

Mười tháng mang thai luôn là chuyện không dễ, cuối cùng Lục Hương sinh được một cô con gái, đặt tên mụ là Nữu Nữu, tên thật là Phó Uyển Phi.

Tin tức truyền về quê nhà, nhà họ Phó đều bùng nổ. Nhiều năm như vậy, trên dưới đều mong ngóng một đứa con gái. Lục Hương sinh ra, một nam một nữ vừa hay gom thành một chữ tốt, có thể nói là viên mãn.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 241: Chương 241



Nữu Nữu vừa chào đời vô cùng đáng yêu, gương mặt nhỏ phấn nộn bầu bĩnh khiến người ta rất thích, phần lớn thời gian Nữu Nữu đều ngủ.

Nhưng không hề ảnh hưởng việc mọi người ngắm cô bé, mẹ Lục với Tiêu Thái Liên không rời đi khắc nào, ngay cả Nữu Nữu hơi ngáp một cái, họ cũng cảm thấy kinh hỉ đáng yêu.

Lục Hương muốn bồng con một chút cũng phải xếp hàng. Mỗi lần Nữu Nữu được bồng lên đều rất ngoan, cô bé dán vào lồng ng.ực của mẹ, phát ra tiếng ư hử đặc hữu của em bé.

Nhưng được người khác bồng thì không vui, đứa trẻ còn chưa mở mắt đã biết dẫu môi rồi.

Tiêu Thái Liên đời này chỉ mong một đứa cháu gái, nhưng liên tục toàn cháu trai, vốn không có bóng dáng cháu gái. Thấy đứa cháu út Phó Tích Niên đã mười tuổi, cuối cùng cũng thôi hi vọng!

Ai ngờ, ông trời chiếu cố bà như vậy, Nữu Nữu tới rồi! Là một em bé xinh đẹp đáng yêu, thật sự yêu thích không rời.

Cả ngày câu cửa miệng đều đổi thành: “Nữu Nữu nhà chúng ta đáng yêu nhất.”

Vẫn là cháu gái khiến người ta yêu thích, ngay cả tức giận cũng nho nhã điềm đạm, không giống thằng nhóc tinh nghịch, hễ bất mãn một cái là gào la.

Chưa tới trưa, Phó Cầm Huy đã chạy về.

Lục hương hỏi: “Sao lại về rồi?” Mấy hôm nay mỗi ngày anh đều về nhà rất sớm, bây giờ ngay cả trưa cũng về, công ty lớn như thế, sẽ không có người có ý kiến sao?

Phó Cầm Huy nói: “Ở công ty cũng không có việc gì.” Tuy nói trong nhà có mẹ ruột và mẹ vợ chăm vợ, luôn lo lắng hai người quá chăm bẳm Nữu Nữu mà ngó lơ Lục Hương, nên muốn về.

Thấy nét mặt Lục Hương vẫn ổn, cuối cùng mới yên tâm.

Anh vừa ngồi xuống, Nữu Nữu vốn ngoan ngoãn lập tức hừ hừ ra tiếng.

Tiêu Thái Liên đuổi con trai: “Con đừng ở đây nữa, một mùi từ bên ngoài vào, mau đi ra! Trẻ nhỏ mềm mỏng biết bao.”

Phó Cầm Huy cũng không giận, quay về phòng tắm một cái, thay đồ sạch sẽ mới quay lại nhìn con gái mình.

Con gái mới chào đời chỉ lớn cỡ mèo con.

Phó Cầm Huy chỉ cảm thấy một tay cũng có thể bế được, nhưng vừa tới gần Nữu Nữu, cô bé sẽ vung vẫy cánh tay, rất có tinh thần!

Tiêu Thái Liên ở bên cạnh cười: “Nữu Nữu không muốn cho con bế!”

Phó Cầm Huy có hơi ấm ức: “Nhưng con đã tắm rồi.”

“Vậy cũng không thể bế.” Tiêu Thái Liên bây giờ trở thành người phát ngôn của cháu gái rồi, trong mắt chỉ toàn là cháu gái.



Nữu Nữu thực sự quá xinh xắn, mỗi ngày đều sẽ được thay đồ đáng yêu, đợi sau khi đầy tháng, mỗi ngày một kiểu.

Đứa bé cũng mở mắt rồi, đôi mắt tròn vành vạnh giống như quả nho đen, cực kỳ khiến người ta yêu thích.

Lục Hương cũng không nhịn được, bồng con gái tới, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô bé, còn mềm mịn hơn trứng hấp.

Nữu Nữu thích mẹ, được hôn còn sẽ cười, khiến Phó Cầm Huy cũng rạo rực muốn thử.

Vừa bế tới, cô bé giống như biết biến mặt, lập tức không cười, rất nghiêm túc, còn vươn cánh tay nhỏ ra cự tuyệt cha.

Phó Cầm Huy không hề tức giận, ngược lại còn khen: “Không hổ là con gái của cha, từ nhỏ đã biết giữ khoảng cách với đàn ông.”

Lục Hương cạn lời, đây thực sự là không còn gì để khen rồi sao?

Tiêu Thái Liên từ khi biết Lục Hương mang thai, tới đây đã hơn một năm, từ sinh tới ở cữ, cả quá trình đều ở bên chăm cô.

Bây giờ có thêm một nhiệm vụ dỗ trẻ, hận không thể mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với đứa bé, cũng không nhắc chuyện trở về nữa.

Trong nhà mỗi tháng đều sẽ gọi điện thoại tới hỏi. Mẹ Lục đã sớm về rồi, bây giờ chỉ còn bà nội Tiêu Thái Liên ở đây.

Ngoài thân cận với mẹ, Nữu Nữu thân cận với bà nội nhất.

Lục Hương sợ bà nhàm chán, còn dẫn bà ra ngoài dạo, Thâm Quyến mỗi tháng đều sẽ thay đổi, nhưng Tiêu Thái Liên hoàn toàn không quan tâm những chuyện này.

Bà đến chợ bán vải mua vải bông mềm mại, may đồ cho Nữu Nữu, bận vô cùng.

Lục Hương cũng thích sửa soạn cho con gái, rảnh rỗi lại thay đồ cho cô bé, mỗi lần thay đồ xong, đều có thể được bảo mẫu và Tiêu Thái Liên khen.

Nữu Nữu lớn hơn một chút đã đồng ý cho cha bồng.

Lần đầu tiên Phó Cầm Huy bồng trẻ còn là lúc Phó Tích Niên, đã cách mười năm rồi, nhưng đứa trẻ mềm mại, dán vào lồng ng.ực anh, mùi thơm sữa thật sự khiến người ta yêu thích không rời.

Nữu Nữu quá đáng yêu, có lúc thơm một cái, Nữu Nữu ư hử một tiếng, thật sự tan chảy trái tim, đời này, làm gì cho cô bé cũng đều cam tâm tình nguyện.

Bên quê nhà cũng bỏ tiền điện thoại ra gọi điện thoại, Nữu Nữu còn dỗ cả nhà hừ mấy tiếng, khiến đầu dây điện thoại bên kia liên tục kinh thán. Gửi hình đầy tháng của Nữu Nữu về khiến mọi người rất thích.

Buổi tối Lục Hương còn nói với Phó Cầm Huy: “Trên Nữu Nữu thế mà có tận mười anh trai.” Nhà họ Phó đã có bảy anh trai, còn có một anh ruột. Nhà chị hai Lục có hai con trai.

Hơn nữa các anh đều nói muốn để dành tiền tới thăm em gái út.

Nghe được tin này, Phó Tích Niên có hơi căng thẳng, cậu sủng em gái nhất, cho hai huy chương vàng mình thích nhất cho em gái rồi.

Lục Hương còn hỏi: “Trước đây không phải con muốn tặng cho mẹ sao?”

Phó Tích Niên ngại ngùng nói: “Đợi lần sau con thắng tiếp rồi tặng cho mẹ, cái này tặng cho Nữu Nữu trước.”

Nghe nói các anh đều muốn tới xem em gái, sợ em gái bị giành đi, nói: “Đừng để họ tới! Quá xa rồi, đi xe cũng rất vất vả, đúng không ạ?” Đồ keo kiệt, khiến Lục Hương cười cậu.

Phó Tích Niên bình thường vẫn rất hào phóng, nhưng đụng tới em gái một cái liền rất căng thẳng. Đây là em gái của cậu, không thể để người khác cướp đi.

Nói xong còn ôm em gái thơm một cái.

Nữu Nữu được anh trai thơm, cũng rất vui, hai đứa con chơi với nhau.

Phó Tích Niên ôm Nữu Nữu, cha và bà nội đều căng thẳng, sợ cậu làm rơi đứa bé.

Chỉ có Lục Hương không căng thẳng, con trai luyện bắn cung, tay vững nhất.

Quả nhiên sau khi bồng lên, đi một vòng khắp nơi, Lục Hương nói: “Bế không tồi, bế còn tốt hơn cha con.”

Phó Tích Niên nghe vậy liền đắc ý: “Con có phải là anh trai tốt nhất không?”

Lục Hương nói phải.

Phó Tích Niên vui cả ngày.

Theo ở bên cạnh em gái.

Buổi tối Lục Hương về phòng, phát hiện tủ đang mở, có hơi tò mò, trước đây rõ ràng cô đã đóng rồi. Đi tới xem, thế mà trong tủ giấu hai cái túi nhỏ tinh xảo xinh xắn.

Lục Hương cầm lên, vừa hay Phó Cầm Huy từ bên ngoài ôm con vào.

Lục Hương hỏi: “Sao lại bồng nó vào đây!” Con có bảo mẫu chăm, còn có bà nội và anh trai chơi cùng.

Bên cạnh vĩnh viễn không thiếu người dỗ cô bé. Con ngủ có giờ giấc, lỡ như quá giờ, đợi lát nữa sẽ lại quậy.

Phó Cầm Huy nói: “Mới lấy được cơ hội bồng Nữu Nữu.” Ngữ khí có hơi ai oán, anh tốt xấu cũng là cha, sao lần nào cũng không giành lại người khác.

Nữu Nữu quá đáng yêu, anh vốn không nhịn được.

Thấy Lục Hương nhìn thấy đồ trong tủ, Phó Cầm Huy nói: “Đây là cho em và Nữu Nữu.”

Lục Hương nghe anh nói vậy, càng thêm tò mò, mở cái hộp nhỏ ra, một cái là hải lam bảo, một cái là ngọc lục bảo, đều là bảo thạch cấp hạng đấu giá. Thời này bảo thạch vẫn chưa đắt như thế, nhưng giá trị một viên hai mươi mấy vạn.

Lục Hương nhìn cũng có hơi kinh ngạc, Phó Cầm Huy cũng khéo mua, hai món anh chọn đều là châu báu tăng giá trị. Độ thuần cao như vậy, số gam lớn nhưu vậy, để một thời gian sợ là sẽ tăng tới giá trên trời.

Anh thật sự có một chút tài vận.

Lục Hương nói: “Cái nào tặng cho em?”

Phó Cầm Huy bồng Nữu Nữu lén lút hôn Lục Hương: “Em chọn trước.”

Như vậy cũng coi như là thiên vị Lục Hương.

Lục Hương nghĩ ngợi nói: “Vẫn nên để con gái chọn trước đi, sau đó đưa hai thứ cho con gái chơi, con dùng tay chỉ vào hải lam bảo.

Cái còn lại thì thuộc về Lục Hương.

Sau đó bỏ châu báo quý giá vào trong hòm bảo hiểm.

Đợi con lớn lên rồi tặng cho cô bé.

Phó Cầm Huy nói: “Anh nhìn thấy sàn đấu giá có cái này, liền nghĩ để dành cho con gái, dù sao con gái đều thích!” Bất động sản tăng vèo vèo, tiền kiếm được căn bản không tiêu hết.

Bản thân anh chi tiêu rất ít, nghĩ rằng họ sẽ thích nên mua!

Lục Hương nói: “Vậy anh không mua cho mình sao?”

Phó Cầm Huy nói: “Anh đã có thứ tốt nhất trên đời rồi!” Nói xong lại giơ Nữu Nữu lên: “Có phải không?”

Nữu Nữu chưa từng được giơ cao, cô bé sợ hãi, òa lên khóc. Sau đó nhìn thấy Phó Cầm Huy luống cuống tay chân dỗ dành con, Lục Hương ở một bên bật cười.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 242: Hoàn chính văn



Nhà của Phó Cầm Huy bán rất tốt.

Chất lượng và tiêu chuẩn của anh vượt xa chất lượng của người khác, dần dần cũng làm ra tiếng tăm.

Bây giờ nhà của anh chỉ cần tung ra, không cần tuyên truyền gì nhiều đã có người tới mua, cho dù giá đắt một chút cũng nguyện ý.

Mua nhà là chuyện lớn, đều muốn mua căn nhà chất lượng tốt, cộng thêm đất Phó Cầm Huy giữ mấy năm trước đều là vị trí rất tốt, càng thêm bán chạy.

Từng đơn đả độc dấu, bây giờ còn thành nhà đầu tư trọng điểm tầm cao.

Mỗi lần Lục Hương đều sẽ mua một hai chỗ trong số nhà của anh, giống như sưu tầm vậy, mua xong trang trí đơn giản rồi cho thuê.

Phó Cầm Huy biết Lục Hương có thói quen trữ nhà này, mỗi lần đều tặng cặn xịn nhất cho Lục Hương.

Bây giờ giá nhà tăng vèo vèo.

Lục Hương đã trữ mấy chục căn nhà ở Thâm Quyến, tài sản đã sắp vượt qua nghìn vạn, đặc biệt là những mặt tiền đó, giá tăng lên thực sự quá choáng váng.

Mắt nhìn của Lục Hương tốt, cuối cùng tính tài sản, thực ra xấp xỉ ngang Phó Cầm Huy.

Mấy hôm trước Tiêu Thái Liên đã về nhà, nói tới đây hơn một năm, phải về nhà một chuyến.

Bà cụ lưu luyến Nữu Nữu, còn khóc một trận.

Trẻ nhỏ lớn nhanh, một thời gian còn phải ôm, bây giờ đã có thể tự bò rồi, không biết nói chuyện nhưng lại khiến người ta yêu thích.

Hơn nữa cô bé trắng trẻo, mắt to giống như anh trai, cộng thêm ngũ quan thanh tú, đứa trẻ mới mấy tháng đã có thể nhìn ra sau này chắc chắn là một tiểu mỹ nữ.

Phó Tích Niên vẫn có chút hư vinh, trước đây khoe khoang mẹ, bây giờ khoe khoang em gái.

Nghe nói đội huấn luyện ở trường thể thao đều bị cậu khoe khoang một lượt, còn lấy hình của em gái cho người khác xem!

Khiến người khác thèm la oai oái, cũng muốn có em gái.

Phó Tích Niên còn chọc tức họ nói: “Đáng tiếc, Nữu Nữu là em gái tớ!”

Quay về nói với Lục Hương, Lục Hương nói: “Con đó, sau này không được lấy Nữu Nữu khoe khoang, phải khiêm tốn.”

“Vâng ~” Phó Tích Niên nói.

Thấy con trai và con gái chơi với nhau, Phó Cầm Huy ngồi bên cạnh Lục Hương, nói với cô: “Sau này cũng không biết hời cho thằng nhãi nào!” Vừa nghĩ tới chuyện này, cha vợ đã có hơi tức giận.

Tâm thái sinh con trai khác với sinh con gái. Vừa nghĩ tới mười mấy năm sau, sẽ có một người lừa con gái mình yêu thương nâng niu đi, liền không vui.

Lục Hương nói: “Cũng phải nhiều năm nữa, bây giờ ghen tuông cái gì chứ?”

Phó Cầm Huy nói: “Đợi nó lớn lên, anh sẽ nói với nó, đàn ông không có một ai tốt cả.”

Lục Hương trầm mặc một lúc, nói: “Không cần đâu.”

Phó Cầm Huy nói: “Mấy hôm nữa công ty phải tham gia một bữa tiệc từ thiện, chúng ta cùng đi dự tiệc đi!”

Phó Cầm Huy là thanh niên tài tuấn, bình thường cũng không thấy anh đưa Lục Hương đi dự tiệc, mọi người đồn không ít tin đồn nhảm.

Lần trước Lục Hương tham gia một lần, lập tức khiến tất cả mọi người chấn kinh.

Trước đây họ chỉ nghe nói, Lục Hương và Phó Cầm Huy quen nhau ở quê, tự động tưởng tượng cô thành một người rất quê mùa.

Vừa nhìn thấy Lục Hương không thua kém gì minh tinh, cộng thêm dáng người và khí chất, tin đồn nhảm đó lập tức biến mất.

Chẳng trách Phó Cầm Huy có thể kháng lại những mê hoặc đó, hóa ra trong nhà còn giấu một mỹ nhân.

Thân phận địa vị hiện tại của Phó Cầm Huy thường xuyên bị người ta đồn đãi gì đó, nhưng không biết vì sao vừa có người nói hôn nhân của anh và Lục Hương không ổn định, cho dù là tin đồn nhảm, đều sẽ chọc anh nổi giận, muốn chứng minh hôn nhân của họ không có bất cứ vấn đề gì.

Lục Hương nói: “Không muốn đi!”

Phó Cầm Huy nói: “Đi đi mà, coi như đi dạo.”

Giọng nói của Phó Cầm Huy trầm thấp, từ bên tai nhẹ nhàng hôn tới má, Lục Hương có hơi không đỡ nổi.

Ho khan một tiếng nói: “Đừng quậy.”

Phó Cầm Huy gãi ngứa trái tim cô, tựa như là ám hiệu gì đó.

Lục Hương lườm anh một cái.

Bây giờ con trai con gái đều chơi ở phòng khách, không tiện.

Đợi sau khi về phòng, liền không kiêng dè gì.



Bây giờ Lục Hương làm một số chuyện như đầu tư cổ phiếu, cũng sẽ đi kiểm kê một số mặt tiền, hùn vốn, thi thoảng dẫn con gái đến chỗ mẹ nuôi Phó Chi chơi.

Phó Chi rất thương Nữu Nữu, mỗi lần đầu mang váy mua ở vùng ngoài cho cô bé. Cùng ở Thâm Quyến, bởi vì có Lục Hương ở đây, bà ấy không cảm thấy cô đơn chút nào.

Điểm duy nhất Lục Hương không thích ứng chính là những bà vợ phú hào kia đều thích hẹn Lục Hương đi uống trà chiều.

Lục Hương từng đi hai lần, không thích đi, cái giới đó quá sân si rồi.

Phó Cầm Huy là thanh niên tài tuấn, nổi tiếng ở Thâm Quyến, rất nhiều người đều nói Lục Hương mệnh tốt.

Ý ngầm chính là Lục Hương trèo cao anh.

Lời này đồn xa, ngay cả Phó Cầm Huy cũng nghe.

Phó Cầm Huy về nhà trịnh trọng nói với Lục Hương: “Bọn họ đều nói bậy, rõ ràng là anh không xứng với em.”

Lần trước Lục Hương đến Hồng Kông còn được đàn ông bắt chuyện, đối phương không hề nhìn ra cô đã có hai con.

Thanh xuân xinh đẹp như vậy, sao có thể không khiến người ta ngưỡng mộ chứ.

Lục Hương vừa nghe anh lải nhải chuyện xưa, dở khóc dở cười: “Đây đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi?”

Chẳng qua là được hai người bắt chuyện, Phó Cầm Huy lại giống như đổ thùng giấm, nhớ lại, hầm hừ ở bên cạnh nói.

Trước đây cô cũng không ngờ Phó Cầm Huy có tính cách như vậy, có hơi phúc hắc.

Phó Cầm Huy nói: “Em xem anh ở bên cạnh em lâu như vậy, em chỉ lo đọc báo trên tay em, cũng không ngó ngàng tới anh?”

Lục Hương nghe vậy, đặt báo xuống, ngẩng đầu nhìn Phó Cầm Huy, rất khó hiểu.

Đường đường là Phó tổng, thế mà còn ghen tuông với một tờ báo.

Lục Hương nói: “Thật hi vọng cấp dưới của anh cũng nhìn thấy bộ dạng vô lại này của anh!”

Phó Cầm Huy hôn tay của Lục Hương nói: “Anh chỉ vô lại với em!”

(Hoàn chính văn)
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 243: Phiên Ngoại 1



Năm 2000, kinh tế cả nước khai phóng.

Lục Hương và Phó Cầm Huy phải về thôn tế tổ. Lần trước về đã là mười năm trước.

Nữu Nữu vừa nghe nói về quê tế tổ, vô cùng vui vẻ.

Mặc mấy chiếc váy bánh kem, hỏi Lục Hương cái nào đẹp nhất.

Lục Hương nói: “Con quay về mặc quần tiện hơn.”

Nữu Nữu nói: “Nhưng con có nhiều váy đẹp như thế mà!” Cô bé khó mà từ bỏ.

Phó Cầm Huy sủng con gái, vừa nghe nói lập tức nói: “Được, con mang hết về, cha cầm cho con.” Kết quả váy của Nữu Nữu đựng đầy một vali.

Hai người ra ngoài từ năm 1988, làm ăn ở Thâm Quyến mười hai năm, thành tựu phi phàm. Sau khi quay về được lãnh đạo huyện tiếp đãi.

Dù sao Phó Cầm Huy cũng là nhà doanh nghiệp nổi tiếng cả nước, còn xuất thân từ huyện của họ, phần vinh quang này người khác không có được.

Nhiều năm qua đi như vậy, lãnh đạo huyện đã đổi mấy đợt, tuy không còn lãnh đạo cũ, nhưng vẫn rất khách sáo với hai người họ.

Lục Hương đã quen với sự phát triển cao tốc ở Thâm Quyến, lại quay về nhìn huyện thành không khác gì với mười năm trước. Mỗi một con đường đều có hơi thở và mùi vị quen thuộc.

Phó cầm Huy nói với lãnh đạo huyện, muốn sửa một con đường cho thôn.

Lãnh đạo huyện nghe xong rất vui: “Thôn dân quê nhà cảm ơn sự đóng góp của cậu, tốt quá rồi, muốn giàu phải sửa đường trước!”

Đường phải sửa từ sớm, nhưng vẫn luôn sửa rồi dừng, dừng rồi sửa.

Họ là huyện nghèo, tiền phân phối tới các bộ phận đều dòm ngó, một khi sửa đường, những bộ phận khác không đủ, chỉ có thể làm cái khác trước.

Từ thôn vào huyện chỉ có con đường bùn nhão, đi nhiều năm như vậy, mọi người cũng quen rồi.

Phó Cầm Huy bỏ tiền hỗ trợ là niềm vui bất ngờ, rất nhanh lãnh đạo chuyên môn đã quay về bàn bạc, lập tức ký hợp đồng.

Phó Cầm Huy nói chuyện gửi tiền sẽ bảo kế toán giải quyết, muộn nhất một tuần tiền có thể tới nơi.

Buổi trưa, lãnh đạo huyện còn muốn mời họ tới đơn vị cơ quan ăn món quê nhà.

Nhưng bị Phó Cầm Huy và Lục Hương uyển chuyển từ chối, nói: “Có chuyện cồn phải về thôn xử lý, xin lỗi.”

Lãnh đạo huyện níu kéo nhiều lần cũng không được, chỉ đành đồng ý để họ đi.

Phó Cầm Huy tới vội vã, còn gọi Lưu Bàng nói chuyện một lúc.

Lưu Bàng đã mập hơn trước.

Vốn tưởng anh ấy chưa kết hôn, kết quả đã kết hôn vào năm ba mươi lăm tuổi. Bây giờ con trai đã hơn ba tuổi rồi, cũng rất tinh nghịch đáng yêu.

Phó Cầm Huy hỏi, có muốn tới Thâm Quyến làm chung không.

Tuy Lưu Bàng từ chối, nhưng vẫn rất vui vì anh có thể mời mình.

Dù sao bây giờ Phó Cầm Huy cũng là nhà đầu tư bất động sản nổi tiếng cả nước.

Xưởng thực phẩm của Lưu Bàng cũng làm không tồi, không muốn đi xa.

Lục Hương và Phó Cầm Huy xuất phát từ huyện, không ai giúp đỡ, thế mà cũng có thể đứng vững chân ở Thâm Quyến. Quả nhiên, người lợi hại đi đâu cũng tỏa sáng.

Lưu Bàng nói: “Lãnh đạo huyện nhìn thấy anh về, không bảo anh cống hiến chút gì?”

Phó Cầm Huy nói: “Sửa đường.”

Những năm qua, tiền anh kiếm được nhiều, cũng liên tục làm từ thiện, có thể cống hiến chút ít cho quê nhà, vẫn rất vui.

Lưu Bàng kinh ngạc, sửa đường không phải số tiền nhỏ!

Phó Cầm Huy lại cười nói không sao.

Lưu Bàng nhìn Nữu Nữu giống như tiểu công chúa, có hơi ngưỡng mộ: “Con gái nhà anh thật đáng yêu!” Ngồi ở một bên rất ngoan, không giống con trai anh ấy, từ nhỏ đã nghịch ngợm, hận không thể dỡ ngói trên mái nhà.

Mỗi lần Lưu Bàng muốn đánh con, cha anh ấy liền can ngăn. Bây giờ con ngày càng nghịch.

Phó Cầm Huy bình thường rất khiêm tốn, chỉ có khi người khác khen tiểu công chúa nhà anh, anh sẽ thừa nhận.

Lưu Bàng cũng biết lần này họ về quê phải làm rất nhiều chuyện, chỉ là chào hỏi một chút, dù sao quan hệ của họ tốt. Lần này không tụ tập được, lần sau tụ tập cũng như nhau.

Sau đó tạm biệt, họ quay về thôn, xa xa đã nghe thấy có tiếng pháo nổ.

Sau khi gia đình ba người xuống xe, các bác các thím nhiệt tình trong thôn đều tới.

“Dô, đây chính là con gái của Phó Cầm Huy và Lục Hương, thật xinh đẹp!”

Nữu Nữu ở bên cạnh nói: “Cảm ơn ông bà!” Cô bé mười tuổi, tự nhiên phóng khoáng, rất có dáng vẻ con gái.

Dọc đường được người ta khen, về nhà, Tiêu Thái Liên đã nấu cơm xong từ sớm, đợi họ về. Nhìn thấy Nữu Nữu vào nhà, vừa suýt xoa vừa tấm tắc, thế mà quên mất hai người lớn.

Lục Hương và Phó Cầm Huy nhìn nhau, cũng đã quen rồi.

Nơi họ về vẫn là căn nhà ngày trước, sân trước sân sau đều được dọn dẹp, trồng chút cà chua và dưa leo.

Nữu Nữu nhìn đến sáng mắt, muốn đích thân đi hái một ít.

Nhưng không cho cô bé cơ hội, chẳng mấy chốc các anh trai đã tới, Nữu Nữu là em gái nhỏ nhất, anh trai lớn đã có người kết hôn rồi, anh trai nhỏ cũng hơn hai mươi.

Nữu Nữu liên tục chào mấy anh, cô bé nói chuyện giòn giã, khiến người ta yêu thích.

Nhà họ Phó thiếu con gái, cô bé lanh lợi như vậy, các bác đều thích cô bé.

Nữu Nữu nói: “Anh ơi, có thể dẫn em lên núi chơi không?”

Vừa nghe em gái muốn đi, các anh trai lập tức xắn tay áo lên, nói: “Được, chú út, thím út, con dẫn Nữu Nữu đi chơi.”

Lục Hương nói: “Nó đã muốn đi từ rất lâu rồi, Nữu Nữu thay quần rồi đi, chú ý an toàn.”

Nữu Nữu gật đầu chắc nịch: “Vâng, con còn muốn bắt cá!” Những việc này đều là nghe anh trai ruột Phó Tích Niên kể.

Nữu Nữu thèm lắm, có thể về thôn liền ra sức bung xõa.

Muốn chơi một hơi tận hứng.

Nữu Nữu vừa về, con trai con gái cả thôn đều muốn đi chơi với cô bé.

Nhưng không một ai dám bắt nạt Nữu Nữu, bên trên mười anh trai, ai không sợ hãi.

Nữu Nữu giống như tiểu công chúa được mọi người vờn quanh, ở đây chơi nửa tháng.

Đợi lúc đi, Nữu Nữu có hơi bướng, không muốn về.

Lục Hương nói: “Nếu con ngoan, năm sau vẫn dẫn con về, không ngoan thì không có lần sau.”

Nữu Nữu nhìn cha.

Phó Cầm Huy nói: “Nghe mẹ.”

Lúc này Nữu Nữu mới nhớ ra, trong nhà mẹ là người quyết định.

Nghĩ lại chỉ đành nói: “Vậy, con cũng nghe mẹ.”

Được Lục Hương ôm tới thơm một cái: “Cục cưng ngoan.”

Lúc này Nữu Nữu mới nở nụ cười.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 244: Phiên Ngoại 2



Năm nay Lục Chiêu Đệ đã bốn mươi tuổi, làm việc trong công xưởng.

Cô ta thích ăn diện, trước đây là hoa khôi trong xưởng, qua lại với chủ nhiệm trong xưởng.

Vừa kết hôn mới biết trước đây cô ta từng kết hôn. Trong xưởng này, thứ không thiếu nhất là nữ công nhân, người giống như chủ nhiệm, dĩ nhiên rất được chào đón, người trong xưởng vừa nghe nói liền gièm pha Lục Chiêu Đệ một trận.

Nhưng cũng không biết Lục Chiêu Đệ dùng thủ đoạn gì, dù sao chủ nhiệm vẫn kết hôn với cô ta.

Mượn thế này, cô ta cũng thành công lên làm tiểu tổ trưởng.

Trong xưởng giống như một xã hội cỡ nhỏ, có chút thực quyền, đi khắp nơi đàn áp người khác.

Trước đây Lục Chiêu Đệ không được mọi người thích, cho nên sau khi lên làm tổ trưởng, ngày càng quá quắc.

Hơn nữa, cô ta còn thích chém gió, nói lúc mình còn trẻ được bao nhiêu phú hào yêu thích.

Mọi người nghe xong khịt mũi coi thường, cũng chỉ có cô ta không nhìn ra, còn khoe khoang với người ta.

Cô ta với chủ nhiệm sinh một đứa con trai, đứa trẻ này yếu ớt bẩm sinh, từ nhỏ đã phải dùng thuốc, trong nhà có hai người đi làm, kiếm được không ít, đều đổ tiền lên người con trai.

Chủ nhiệm đối xử với cô ta không tồi, nhưng cô ta cả ngày còn bới móc, không phải nói chồng mình không chu đáo thì là không lãng mạn bằng người khác.

Người khác nghe xong cũng khinh bỉ, cũng không xem xem mình như thế nào, cả ngày yêu cầu người khác.

Cũng có một số người ghét Lục chiêu Đệ, không nhịn được nói: “Không thích thì ly hôn đi, chủ nhiệm mà cô chê bai có tám trăm người đang xếp hàng đợi kìa, mau nhường chỗ cho người tốt.”

Lục Chiêu Đệ nghe vậy liền tức giận, lại nói huy hoàng năm đó của mình, cái gì mà phóng viên nho nhã, xưởng trưởng bá đạo đều là khách dưới váy cô ta.

Người dưới trướng đều đã thuộc lòng, nói: “Được rồi, nhìn gương mặt đầy nếp nhăn này của cô thật sự tưởng mình mười tám tuổi sao? Nếu cô thật sự có thể tìm được một người tốt, sau còn gả tới đây, không phải vẫn không tìm được à?”

Lời này tổn thương nghiêm trọng tới Lục Chiêu Đệ.

Lòng tự tôn của Lục Chiêu Đệ rất cao, lập tức xông tới cho người đó một bạt tai.

Người có thể nói lời này ngay trước mặt cô ta cũng không phải dạng vừa, hai người nhanh chóng rơi vào ẩu đả.

Bị gọi tới phòng làm việc của lãnh đạo, lãnh đạo vô cùng tức giận, sau khi hỏi thăm, phát hiện là Lục Chiêu Đệ ra tay trước, lập tức gọi chủ nhiệm tới, hỏi anh ta sao ngay cả một người phụ nữ cũng không quản được.

Còn nói vốn dĩ muốn thăng chức cho anh ta, nhưng chuyện này ảnh hưởng quá tệ, để lần sau vậy.

Ông ta nói là lần sau, nhưng chủ nhiệm biết, đã không còn hi vọng gì.

Sau đó chủ nhiệm nói với Lục Chiêu Đệ: “Sau này đừng như vậy nữa, con trong nhà còn dùng tiền.”

Lục Chiêu Đệ không quan tâm: “Nếu lúc đầu anh nghe em, chúng ta đã sớm phát tài rồi!”

Lục Chiêu Đệ muốn bảo anh ta mở xưởng, tới lúc đó mình làm bà chủ tốt biết bao.

Chủ nhiệm nghe xong liền đau đầu, mở một xưởng nhỏ bây giờ phải tốn một trăm vạn, anh ta lấy đâu ra tiền, chỉ nói những lời không thực tế này.

Lục Chiêu Đệ nói: “Tôi đúng là mắt mù mới tìm anh! Lúc đầu người thích tôi nhiều như thế, sao tôi lại nhìn trúng anh chứ.”

Chủ nhiệm thật sự rất mệt mỏi, trước đây anh ta rất thích Lục Chiêu Đệ, nhưng mệt mỏi tích lũy nhiều năm qua, lại nghe thấy cô ta nói như vậy, lòng đã chết: “Vậy chúng ta ly hôn đi.”

Lục Chiêu Đệ không hề sợ chút nào, ngược lại nói: “Tôi đã sớm muốn làm như vậy rồi, anh đừng có hối hận.”

Chủ nhiệm không biết Lục Chiêu Đệ lấy đâu ra tự tin.

Bây giờ con bị bệnh, đã đủ phiền lòng rồi, Lục Chiêu Đệ còn luôn gây sự như vậy.

Nghe Lục Chiêu Đệ đồng ý ly hôn. Cả người cũng nhẹ nhõm, chủ nhiệm lập tức làm thủ tục ly hôn.

Lục Chiêu Đệ kéo dài hai tháng, một mình đến trung tâm xem mắt đăng ký hội viên, nhờ người tìm phú hào, kết quả gặp phải mấy tên lừa đảo.

Những tên lừa đảo đó sau khi bị vạch trần còn nói năng hùng hồn, nếu không muốn chút tiền, sao có thể có người thích cô ta?

Lục Chiêu Đệ ra ngoài đụng độ một vòng, phát hiện giá thị trường của mình cũng không tốt như tưởng tượng, lại không muốn ly hôn.

Bên phía chồng giục giã, cô ta liền la lối: “Được, bây giờ anh thấy tôi già nua, có phải muốn bắt tôi nhường chỗ cho người khác không, nghĩ cũng đừng nghĩ.” Cả khóc cả quậy, không khác gì đám đàn bà chua ngoa trong thôn.

Chủ nhiệm xoay người bỏ đi, cô ta lau nước mắt tới nhà ăn lấy cơm. Không học được gì khác, độ mặt dày này được coi là một trường phái riêng!

Xưởng quá lớn, trên nhà ăn có một cái ti vi, vừa hay nhìn thấy tin tức, nhà đầu tư bất động sản Phó Cầm Huy cùng vợ Lục Hương tham dự tiệc từ thiện, thấy Lục hương bảo dưỡng tốt, rạng ngời phơi phới, nhìn giống như mới hai tám hai chín tuổi.

Lục Chiêu Đệ vô cùng hối hận, rơi nước mắt, khi cô ta ở thôn luôn muốn trèo cao.

Nhưng lại bỏ lỡ một cỗ tiềm lực tốt nhất, chỉ đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận.

Lục Hương và Phó Cầm Huy, Nữu Nữu cùng đến nhà thi đấu, xa xa nhìn thấy Phó Tích Niên, năm nay cậu đã mười chín rồi, thời gian trước vừa được chọn vào đội quốc gia.

Lúc thi đấu, ngày càng trầm tĩnh, rất có phong phạm đại tướng.

Phó Tích Niên trẻ trung, cộng thêm đẹp trai, đã thành ngôi sao thể thao rồi.

Nhưng cậu khiêm tốn, luôn không nói nhân vật nổi tiếng trên báo kinh tế chính là cha của cậu.

Bắn cung là một việc yêu cầu can đảm và tinh thần. Hôm nay cảm ứng tay của Phó Tích Niên rất tốt, liên tục ba vòng mười điểm.

Chỉ cần khúc sau không trượt bia, huy chương vàng sẽ vào tay.

Phó Cầm Huy nhìn con trai, cũng tỏ vẻ kiêu ngạo.

Nữu Nữu ở bên cạnh nói: “Anh trai lợi hại quá!”

Lục Hương mỉm cười.

Bây giờ hai đứa trẻ này rất bổ trợ nhau, Phó Tích Niên học hành bình thường, nhưng thi đấu thể thao vô cùng lợi hại. Nữu Nữu thì kế thừa thiên phú học bá của cha, từ tiểu học tới cấp hai, đứng nhất tất cả các môn.

Lần này họ tới, không nói trước với con trai.

Vốn muốn đợi cậu thi đấu xong, cả nhà cùng ăn cơm.

Lại thấy Phó Tích Niên vừa thi xong, có một bạn nữ đưa nước cho cậu.

Mắt Lục Hương lập tức nóng rực: “Con trai anh có bạn gái rồi?” chưa từng nghe cậu nói.

Phó Cầm Huy nói: “Cũng nên tìm rồi.”

Cô gái này trông rất rạng rỡ, nhìn một cái là biết thuộc kiểu con trai thích.

Quả nhiên vừa nãy lúc thi đấu còn bình tĩnh, bây giờ nhận nước do cô gái đưa tới, liền cười xấu hổ, ngay cả Nữu Nữu cũng nhìn ra hai người có vấn đề.

Phó Cầm Huy nói năm đó mình lớn cỡ con trai, đã sắp kết hôn rồi.

Thấy con trai không hẹn hò, anh cũng sốt ruột, bây giờ thấy cậu thân mật với một cô gái trước đám đông như vậy, liền biết bình thường chắc chắn cậu giấu gia đình.

Lục Hương nói: “Chúng ta dọa nó một chút.”

Phó Cầm Huy gật đầu nói được.

Sau đó Lục Hương liền gọi điện thoại cho cậu, nói đợi lát nữa muốn mời cậu và cô gái bên cạnh ăn cơm!

Phó Tích Niên dại ra, cậu không biết cha mẹ và em gái đều tới xem cuộc thi này! Còn bất cẩn bại lộ chuyện tình cảm, ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, vốn không nhìn thấy người.

Phó Tích Niên lập tức căng thẳng nói với bạn gái: “Đợi lát nữa cha mẹ anh muốn tới gặp em, chúng ta cùng ăn bữa cơm!”

Hai người đã bí mật qua lại nửa năm, trong đội biết, nhưng cha mẹ vẫn chưa biết.

Nói xong, bạn gái cũng căng thẳng: “A, nhưng em còn chưa chuẩn bị xong!”

Phó Tích Niên nói: “Để anh lo!” Tuy cậu không có tự tin gì, nhưng luôn phải cho bạn gái chút dũng khí mới được.

Phó Tích Niên cùng bạn gái tới nhà hàng. Đi vào, bạn gái cậu mới phát hiện, cha cậu thế mà lại khách quen trên báo kinh tế, đại lão bất động sản chính cống.

Bạn nữ này cũng xuất thân từ gia đình khá giả, vốn tưởng gia cảnh của sinh viên thể thao đều rất tệ, không ngờ Phó Tích Niên cho cô ấy cái nhìn mới.

“Chào chú, chào dì, chào em!” Bạn gái ngoan ngoãn chào hỏi.

Phó Tích Niên nói: “Cha, mẹ, Nữu Nữu, đây là bạn gái con!” Cậu trịnh trọng lại căng thẳng giới thiệu.

Lời vừa dứt, cô gái đỏ mặt, lại có hơi căng thẳng.

Trong đầu toàn nghĩ phiên bản trong phim truyền hình: Cho cô năm trăm vạn, rời khỏi con trai tôi!

Ai biết lúc cùng nhau ăn cơm, Lục Hương còn đặc biệt gọi món ngon cho cô ấy.

Hơn nữa Lục Hương cũng quá trẻ, quá xinh đẹp.

Bạn gái của Phó Tích Niên cũng đơn thuần, chẳng mấy chốc đã nói ra chuyện hai người từ quen biết tới xác lập quan hệ!

Phó Cầm Huy hận sắt không thành thép, vốn tưởng heo nhà mình nuôi sẽ ăn cải trắng, không ngờ hai người ở bên nhau là do bạn nữ chủ động, anh quá thất vọng với con trai.

Thằng nhóc thối này may mà có gương mặt đẹp trai, được con gái chủ động, nếu không đời này phải ế chỏng vó.

Lúc ăn cơm, Phó Tích Niên luôn muốn biết họ có thích bạn gái của cậu không, nói: “Cha mẹ, hai người đồng ý rồi sao?”

Lời vừa dứt, cô gái cũng căng thẳng.

Lục Hương nói: “Chỉ cần các con cảm thấy ổn là được.”

Phó Cầm Huy còn sốt ruột hơn: “Hay là, mau chóng đăng ký kết hôn đi.” Chỉ dựa vào thằng con ngốc này, rất phí sức.

Phó Tích Niên và bạn gái nghe vậy, đều vui vẻ cười tươi, lúc nhìn nhau, trong mắt đều mang theo mật ngọt nồng thắm.

Phó Cầm Huy nhìn, cũng nói: “Làm như ai không có vợ vậy!” Nói xong, cũng ôm Lục Hương.

Hai người họ chưa từng tránh thân mật trước mặt con, anh đã có hai đứa con rồi, tình cảm vẫn như thuở ban đầu.

Ván này Phó Cầm Huy thắng rồi.
 
Back
Top Bottom