Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 210: Chương 210



Sau khi bác gái Lục nghe nói, lại hừ lạnh một tiếng, vô cùng khinh thường. Có thể nằm không kiếm tiền họ không chịu, nhất quyết đi sớm về khuya kiếm tiền.

Mười ngày nhanh chóng trôi qua, đã tới ngày bác gái Lục phải phát lãi, thấy chị họ chậm trễ không có động tĩnh.

Bác gái Lục trực tiếp gọi điện thoại cho chị họ, muốn bảo bà ta đưa tiền lãi tới.

Bà ta đấu pháp với Lục Hương, không phải gió tây ép gió đông thì là gió đông ép gió tây.

Bây giờ thanh thế của bà ta không vang vọng bằng Lục Hương, chỉ đợi tiền lãi tới, tuyên truyền một chút.

Trong lòng đang bức bối, ai biết gọi điện thoại cho chị họ, gọi thế nào cũng không nghe máy.

Bác gái Lục về nhà liền thấy có hơn ba mươi người đã tới đợi bà ta phát tiền lãi rồi.

Bác gái Lục nói: “Chị họ tôi ra ngoài có việc rồi, các người đợi hai ngày!”

“Sao tiền lại trễ như vậy!”

“Đúng đó, tôi còn đang đợi dùng tiền nữa.” Mọi người không hài lòng, lẩm bẩm trong miệng.

Bác gái Lục nói: “Được rồi, ai mà không có việc, các người còn không tin tôi?”

Mọi người nghĩ, tiền lãi mấy tháng trước cũng đều phát đúng giờ, cũng không dây dưa một hai ngày này, kết bè trở về.

Những người này đi khỏi, bác gái Lục sốt ruột, tính kỹ lại, hai trăm tệ của chị dâu Lý là bà ta trả, còn có mấy người đòi tiền lại, cũng đều là bà ta móc tiền túi ra. Cộng thêm tiền mua dầu đậu nành làm hoạt động trước đó vẫn chưa đưa.

Chị họ còn nợ bà ta hơn bảy trăm.

Lần này gặp mặt nói gì cũng phải đòi bảy trăm tệ của mình lại.

Mỗi lần tới lãi đều không cần bác gái Lục lên tiếng, chị họ đưa tiền tới rất sớm, hôm nay đã tới ngày rồi, sao còn chưa tới?

Bác gái Lục lại đi gọi hai cuộc, vẫn không được, bà ta thực sự không đợi nổi, đưa hay không cũng phải báo tin chứ. Bà ta không ngồi yên được, trực tiếp bắt xe vào huyện.

Bây giờ đều đang nhìn Lục Hương dẫn dắt mọi người kiếm tiền, nếu chỗ bác gái Lục trì trệ sẽ bị cười nhạo.

Chỉ muốn mau chóng lấy lãi về.

Bác gái Lục đến chỗ ở của chị họ trong huyện. Ai biết sau khi tới, trong nhà không có ai, trong sân có một bà cụ đang quét dọn.

Bác gái Lục vội vàng hỏi thăm tin về chị họ từ bà cụ này.

Bà cụ này nói: “Chuyển đi từ một tuần trước rồi!”

Bác gái Lục nghe xong sợ điếng người, trái tim không khỏi run rẩy, hô hấp cũng ngắt quãng, mắt trợn trừng, gương mặt đỏ lựng.

Thấy bộ dạng này của bà ta, bà cụ vội vàng hỏi: “Cô không sao chứ?”

Từng cơn lạnh lẽo ập tới lồng ng.ực bác gái Lục: “Sao lại vậy?” Bà ta đã đưa cho chị họ tổng cộng một vạn tệ. Người đi mất, bà ta phải làm sao?

Bà cụ nói: “Cô ta thuê nhà tổng cộng hai tháng.”

Bác gái Lục sợ hãi: “Vậy chị ấy ở đâu?” Trước khi tới còn mong ngó tiền lãi, bây giờ chỉ cần đưa tiền vốn cho bà ta là được! Nếu mất cả vốn, bà ta giải thích với người trong thôn thế nào?

Trong lòng bác gái Lục vẫn giữ lại một tia tin tưởng: Không đâu, không đâu, nhất định là bây giờ chị họ có việc gì nên chậm trễ.

Chỉ là vì sao không nghe điện thoại của bà ta chứ?

Bây giờ chỉ cần có thể liên lạc với chị họ, cái gì cũng dễ nói, tay của bác gái Lục ngày càng lạnh lẽo. Trong lòng có một dự cảm không hay.

Bà cụ nói: “Cái đó tôi không biết!”

Trước mắt bác gái Lục tối sầm lại, suýt chút ngất xỉu. Lúc này mới phát hiện bà ta với chị họ luôn liên hệ một chiều, ngoài một địa chỉ ở huyện, bà ta chẳng biết gì khác nữa.

Hi vọng của bác gái Lục hoàn toàn tắt lụi.

Vừa nghĩ tới tiền của rất nhiều người đều gửi ở chỗ bà ta, lại bị cuỗm đi hết, rùng mình một cái!

Không được, không thể để người trong thôn biết, nếu không bà ta chết chắc!

Toàn thân bác gái Lục khó chịu, không đi được vài bước đã ôm mặt khóc hu hu.

Thân thích nhà mẹ của bà ta không cho bà ta chút mặt mũi nào, cuối cùng cũng có một chị họ có bản lĩnh, vốn tưởng có thể theo bà ta phất lên.

Làm cho vay này, tiền của mấy lần trước đều gửi tới đúng giờ, thậm chí khi chị họ tới, còn sẽ cho thêm bà ta một số món quà nhỏ.

Bất luận là ai trong thôn nói việc cho vay này không đáng tin, bà ta đều sẽ tới cãi tay đôi với người đó.

Đây là cơ hội duy nhất bà ta trở mình, sao bà ta có thể cho phép người khác nói ra nói vào chứ?

Nhưng nào ngờ, là một vụ lừa đảo.

Bà ta lại gọi điện thoại cho chị họ, nhưng không gọi được.

Trước sau đã xoay sở một vạn tệ, sau đó một số người rút lui đòi về hết năm nghìn. Cuối cùng tặng dầu đậu nành, lại lấy về ba nghìn.

Trong ngoài tổng cộng bị lừa tám nghìn tệ!

Đây còn chưa tính tiền riêng của bác gái Lục.

Nếu nói một nghìn tệ, đập nồi bán sắt bà ta cũng có thể lấp vào! Nhưng một vạn tệ này đào đâu ra? Càng nghĩ càng cảm thấy lạnh lẽo.

Bác gái Lục ở đầu đường khóc tỉ tê. Có bà bác nhiệt tình đi tới hỏi: “Nữ đồng chí, cô sao vậy?” Bà ta khóc càng dữ, nói mình bị lừa rồi!

Bà bác nhiệt tình nói: “Vậy cô báo cảnh sát đi.”

Bác gái Lục dị thường nói: “Không thể báo cảnh sát!” Sau đó dưới ánh mắt hoài nghi của mọi người, bà ta đứng dậy lê thân thể rã rời đi ra ngoài.

Trong đầu đang tưởng tượng tới những chuyện đáng sợ, đi trên đường cái, suýt chút bị người ta tông trúng.

“Bộ đuôi à!” Bị người cưỡi xe đạp mắng, bà ta cũng không có bất cứ phản ứng gì.

Toàn bộ đầu óc đều đang nghĩ một khi báo cảnh sát, cảnh sát chắc chắn sẽ tới thôn điều tra, tới lúc đó thôn dân sẽ biết tiền bị gạt mất, không thể để mọi người biết!

Đều nói vợ chồng là một thể. Nhưng bác cả Lục vẫn luôn úp mở phê bình việc cho vay này của bà ta.

Bác gái Lục hung hăng tát mình một cái, bốp một tiếng, khiến người trên đường đều nhìn bà ta, cảm thấy bà ta không bình thường.

Bác gái Lục vô cùng hối hận, lúc đầu bác trai không cho bà ta làm, bà ta nhất quyết làm.

Còn vì so đo với Lục Hương, lại dùng phương thức tặng dầu đậu nành, đưa cho chị họ thêm ba nghìn tệ, sao lại hồ đồ như thế chứ?

Nếu bị người trong thôn biết, chắc chắn sẽ báo cảnh sát bắt bà ta. Anh trai, cháu trai của bà ta kẻ thì vào tù, kẻ thì xử tử.

Bác gái Lục càng nghĩ càng sợ hãi, nước mắt hối hận giống như không ngừng được, tuôn ào ào xuống.

Người duy nhất có thể cứu bà ta chỉ có con gái. Lúc đầu Lục Chiêu Đệ gả cho một xưởng trưởng, rất giàu có, mang thai còn sớm hơn Lục Hương, bây giờ tính ra đứa trẻ này cũng mấy tuổi rồi.

Bác gái Lục lập tức tìm hộp điện thoại, nhét hết năm hào cuối cùng trên người cho người đó, lập tức kéo số điện thoại đã thuộc nằm lòng.

Đầu dây bên kia là giọng của con rể. Bác gái Lục lập tức nói: “Tôi là mẹ Chiêu Đệ, bảo Chiêu Đệ tới nghe điện thoại!”

Con rể xưởng trưởng này của bà ta nghe vậy, liền tức giận nói: “Hừ, tôi không tới tìm bà, bà còn có mặt mũi tìm tôi, con gái bà đã sớm chạy theo người khác rồi, sau này đừng gọi cho tôi nữa.” Nói xong, hung hăng cúp điện thoại.

Mấy năm nay bác gái Lục không liên lạc với con gái, thư từng viết trước đây cũng không được hồi âm.

Trong nhà không có chuyện lớn gì nên cũng không liên lạc, vẫn luôn cho rằng con gái ở đó ăn sung mặc sướng, ai ngờ hôn nhân của cô ta lại xuất hiện biến cố.

Bác gái Lục còn muốn hỏi kỹ, nhưng bên kia đã cúp điện thoại, bác gái Lục lục khắp người, không còn tiền.

Đoạn đường mấy chục dặm từ huyện về thôn, bà ta chỉ có thể đi bộ về.

Trong đầu rối như tơ vò, nhưng có một điểm rất kiên quyết, không thể để người trong thôn biết chuyện này!

Lúc nguy cấp mới khôn ra, vác gái Lục lại nghĩ tới một nơi.

Sau đó chuyển bước chân, không ra khỏi huyện, đến một nơi.

Xa xa đi vào, một khu nhà trệt xây dựng vô cùng dày đặc, xa xa đã nhìn thấy có người đánh bài, có người mắng chửi, có người cạy móng chân, còn có âm thanh khó nghe truyền tới từ vách tường kế bên.

Nơi này là khu tam bất quản*.

*Là khu không chịu quản lý của bất kỳ ai.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 211: Chương 211



Bất luận ở niên đại nào đều sẽ có một số lưu manh côn đồ tay chơi nhàn rỗi, không có công việc.

Người cầm đầu ở đây đang ngậm một điếu thuốc, cà lơ phất phơ hỏi: “Bà muốn vay tiền?”

Trước đây khi bác gái Lục làm đầu tư, từng nghe người ta nói tới nơi này cũng cho vay.

Bác gái Lục liền muốn tới xoay chút tiền, thử vận khí.

Nhưng vừa nhìn thấy tên côn đồ này gương mặt đầy sẹo, mình đầy hình xăm, toàn thân nổi lên hơi lạnh, đây đúng là người từng phạm pháp.

Bác gái Lục có hơi hối hận, nhưng lại nghĩ một khi người trong thôn biết mình làm mất vốn quan tài của họ, kết cục càng thảm.

Bác gái Lục nói: “Ừm, tôi muốn vay tiền, vay hai nghìn tệ.”

Ai biết tên lưu manh lại phì cười: “Chị hai, chị đùa em à? Chị dựa vào đâu có thể vay hai nghìn?” Thật sự cho rằng anh ta là công tử Bạc Liêu chắc?

Sau đó tên lưu manh nói: “Muốn tới chỗ tôi vay tiền thì phải có thế chấp!”

Bác gái Lục đần người, bà ta chưa từng nghĩ còn phải thế chấp.

Bác gái Lục nói: “Vậy tôi đi tìm ngân hàng vay.”

Tên lưu manh cũng không ngăn bà ta, nói: “Chị hai, chị cũng hơn năm mươi tuổi rồi, sao còn giống như gái mới lớn vậy, ngân hàng cho vay dễ như thế?”

Mấy năm trước, quả thực rất dễ vay, chỉ cần biết nhân viên cho vay là có thể làm thủ tục, nhưng bây giờ ngày càng chính quy rồi.

Trước đây cho vay ở nông thôn có rất nhiều nợ xấu, cho nên ngân hàng cực kỳ nghiêm khắc với khoản vay ở nông thôn.

Bác gái Lục nghe vậy cũng bán tín bán nghi, tên lưu manh nói: “Muốn tới đây vay phải lấy đồ thế chấp, sổ hồng, sổ đỏ, heo bò, đều được!”

Tên lưu manh bên cạnh cười ha ha: “Này, bà có con gái không, đại ca của bọn tôi chưa kết hôn!”

Gia đình đứng đắn nào sẽ gả con gái cho lưu manh?

Tên lưu manh đó nói như vậy, lập tức cả bọn cười ồ lên, đại ca lưu manh hung hăng cho đàn em một bạt tai: “Đang bàn chuyện! Đừng ở đó kéo những chuyện vô dụng vào.” Cuối cùng anh ta rất nghiêm túc tiễn bác gái Lục đi.

Tên đàn em còn có hơi khó hiểu, hỏi: “Anh nói với bà già sắp chết đó cái gì vậy, nhìn bà ta cũng không phải người có thể vay tiền!”

Đại ca lưu manh thần bí nói: “Mày không hiểu.”

Sau đó hai người lại quay về đánh bài. Xung quanh đây rất nhanh lại chướng khí mịt mù.

Bác gái Lục đi ra, đến ngân hàng vay, quả nhiên giống như tên lưu manh đó nói, ngân hàng nói khoản vay ở nông thôn không duyệt.

Bác gái Lục thất thần đi về nhà.

Vừa tới nhà, bà nội Lục liền lải nhải: “Sao cô không nấu cơm, ngày càng lười biếng!”

Bác gái Lục lại có một loại chướng khí từ sâu trong lòng, hận không thể cầm dao chém chết bà già này, tức giận nói: “Tôi không muốn ăn tôi cũng không nấu, sau này đừng gọi tôi!”

Bà nội Lục lập tức chửi đổng: “Được, bây giờ mày dám ngay cả mẹ mày mày cũng dám nói, đứa con dâu bất hiếu này!”

Bác gái Lục đóng cửa phòng, bên ngoài còn có thể nghe thấy bà nội Lục chửi bà ta bất hiếu với người khác.

Bà ta lập tức lục tủ lục rương tìm sổ đỏ và sổ hồng. Nếu muốn bán, bây giờ giá nhà tăng, nhà tổ nhà họ Lục có thể bán được một nghìn.

Giá sổ đỏ cao, khoảng ba nghìn, tổng cộng được bốn nghìn.

Nhưng nếu bán nhà và đất đi, họ phải sống như thế nào?

Hơn nữa cho dù bán đi, bà ta cũng không đủ trả.

Nghĩ ngợi, ngày hôm sau quay lại tìm tên côn đồ kia.

Tên đàn em thấy hôm nay bà ta lại tới, cười hi hi nói: “Chị hai, sao lại quay lại rồi?”

Bác gái Lục cũng không quan tâm đám lâu la này, đến thẳng chỗ đại ca, nói: “Tôi mang đồ tới rồi!” Nói xong, lấy sổ đỏ và sổ hồng ra.

“Cậu có thể cho tôi vay bao nhiêu?”

Đại ca nói: “Bà cần bao nhiêu?”

Bác gái Lục ma sai quỷ khiến nói: “Tám nghìn.” Đủ cho bà ta trả hết cho mọi người.

Đại ca tức cười: “Tới chỗ tôi tìm niềm vui à?”

Đại ca nhìn giấy tờ, nói: “Chủ hộ là gì của bà?”

Bác gái Lục nói: “Là chồng tôi!”

Đại ca nói: “Nếu đã là chồng bà thì nên để ông ấy tới làm!”

Bác gái Lục nghe vậy, căng thẳng nói: “Tuyệt đối không thể nói với ông ất!”

Đại ca gặp loại người giống như bác gái Lục nhiều, lập tức không có ý tốt cười nói: “Bà đừng lo, chúng tôi nghĩ cách giúp bà!”

Ngừng lại một chút, lại tìm hai tờ giấy nói: “Bà ký tên lên trên, ấn dấu tay, tôi có thể cho bà vay hai nghìn tệ.”

Bác gái Lục nói: “Những thứ này của tôi đáng giá bốn nghìn tệ, sao lại chỉ đưa tôi hai nghìn chứ?”

Đại ca ung dung nói: “Chỗ nào đưa bà bốn nghìn, bà đến chỗ đó làm. Chỗ tôi chỉ đưa hai nghìn, hai tháng sau trả cho tôi hai nghìn hai, không trả, đồ thuộc về tôi!”

Đại ca còn nói: “Giá tôi đưa ra là công đạo nhất rồi, không tin bà hỏi khắp cái xứ này, chỉ cần có thể trả tiền đúng giờ, tôi sẽ không làm gì cả.”

“Chỗ các cậu là phạm pháp.” Bác gái Lục nói.

Tên lưu manh không hề tức giận chút nào, ngược lại cười nói: “Không sai, chị hai còn biết pháp luật, rất tốt.”

Đại ca nói: “Nếu bà ký, hôm nay có thể cầm tiền đi, nếu không ký, lần sau đừng tìm tôi nữa, tôi không có thời gian ngày ngày vờn với bà.”

Bác gái Lục hết cách, trong tay không có tiền, trong lòng vẫn luôn giống như chôn mìn, cắn răng nói: “Tôi ký!”

Sau đó viết tên của mình lên giấy, ấn dấu tay.

Lấy hai nghìn tệ và giấy vay nợ từ chỗ này rời đi.

Ngày trước, bà ta ngay cả một trăm tệ cũng cảm thấy lớn, bây giờ hai nghìn tệ cầm trong tay, cũng không giải quyết nổi phiền phức của bà ta.

Bác gái Lục tê rân da đầu, cầm được hai nghìn tệ này, lập tức phát lãi cho người trong thôn, sau khi phát xong, còn lại một nghìn.

Tất cả mọi người lấy được lãi đều vui vẻ đi khoe khoang với người trong thôn.

Thời gian này thấy chân vịt kho rất kiếm được tiền.

Bây giờ cuối cùng tiền lãi cũng tới tay, họ cũng có thể yên tâm khoe khoang rồi.

Trước đây bác gái Lục thích khoe khoang hơn bất cứ ai, nhưng bây giờ bà ta im hơi lặng tiếng, ngày nào cũng trốn trong nhà nghĩ cách.

Lại gọi điện thoại cho Lục Hương, nói: “Con dẫn bác gái kiếm chút tiền đi, trước đây là bác gái không hiểu chuyện, con đừng so đo với bác!”

Lục Hương nghe vậy liền biết chỗ bác gái xảy ra chuyện rồi.

Cô nói: “Bà cần tiền làm gì?” Bác gái Lục ấp úng nói không có gì.

Bây giờ, người có tiền nhất mà bà ta biết chỉ có Lục Hương.

Thấy Lục Hương không chịu giúp, nhảy số nói: “Bác nói với con một chuyện. Bác vừa phát lãi xong, chỗ con có tám nghìn tệ để không không, gửi ở chỗ bác, đảm bảo con có thể kiếm được một vạn!”

Lục Hương nghe xong liền nổi giận, bác gái Lục coi cô là kẻ ngốc mà giở trò.

Chỗ bà ta lỗ tiền liền muốn lấy tiền từ chô Lục Hương bù vào.

Quả thực trong tay Lục Hương có thể lấy ra tám nghìn tới một vạn, nhưng dựa vào đâu phải đưa bà ta.

Lục Hương nói: “Không có!”

Nói xong liền cúp máy.

Bác gái Lục nghe Lục Hương cúp máy, hừ hừ: “Có gì đắc ý, nếu không phải con gái tôi không ở bên cạnh, tôi nhún nhường cô chắc?”

Sau đó lại bắt đầu bôn ba đi tìm con gái bà ta.

Lục Chiêu Đệ còn trẻ đã có thể gả cho xưởng trưởng, lịch luyện vài năm nữa, há không phải càng lợi hại.

Nói không chừng bây giờ người ta đã ngồi xe sang, ở nhà xịn.

Dạo này bác gái Lục điên cuồng liên lạc.

Vừa gọi điện thoại cho con rể cũ, vừa viết thư cho đủ người, thậm chí còn muốn đích thân đi tìm.

Bị bác trai Lục ngăn lại: “Bà đừng quậy nữa, ruộng trong nhà còn chưa làm xong, đừng có hòng lười biếng.”

Bác gái Lục hổ thẹn với chồng, cũng không dám nói thật, đất đã thế chấp đi rồi, bây giờ không xoay tiền, sau này đất là của ai còn chưa biết.

Bất luận bà ta làm gì cũng không dò la được tin tức của con gái, giống như biến mất vậy.

Nhưng sau đó vẫn có một số manh mối, nói cô ta sinh cho xưởng trưởng một đứa con gái, ra cữ liền chạy theo một người đàn ông, con cũng mặc kệ.

Bác gái Lục thực sự hết cách lại gọi điện thoại cho con rể cũ vay tiền, mặc kệ như thế nào, Lục Chiêu Đệ vẫn sinh cho anh ta một đứa con, nể tình đứa trẻ, cho bà ta mượn chút tiền thì sao.

Con rể cũ tức giận quát: “Núi nghèo sông cạn xuất điêu dân, nghe thấy chuyện của gia đình mấy người tôi đều buồn nôn, đừng có khiến tôi kinh tởm! Còn gọi điện thoại cho tôi nữa tôi sẽ báo cảnh sát.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 212: Chương 212



Chớp mắt lại qua một tháng.

Bác gái Lục áp lực lớn đến nỗi có hơi không bình thường, thấy ai cũng hoảng hốt.

Lần trước, sau khi bà nội Lục nói bà ta nấu đồ ăn mặn, bà ta trực tiếp lấy dao đi ra, vừa muốn giết gà vừa muốn chém mình.

Người cay nghiệt như bà nội Lục cũng bị dọa sợ chết khiếp.

Bác gái Lục lúc thì bình thường, lúc lại điên dại.

Người trong thôn đều bận chuyện của mình, cũng không có thời gian quan tâm tới bà ta.

Đợi tới tháng thứ hai, khi thôn dân lại tìm bà ta đòi tiền lãi.

Bác gái Lục chỉ nói bây giờ vẫn chưa liên lạc được người, đợi thêm nửa tháng nữa.

Lần trước cũng bảo đợi, nhưng nhận được tiền nên lần này họ không nghi ngờ gì.

Nhưng cảnh sát tới thôn, tìm bác gái Lục, bà ta nhìn thấy cảnh sát suýt chút đái ra quần.

Cảnh sát nói: “Có phải bà thế chấp nhà và đất cho người khác không, đám người đó bị chúng tôi bắt rồi, nhìn thấy giấy tờ nhà của bà, chúng tôi muốn tìm hiểu tình hình với bà một chút.”

Rất nhiều người trong thôn đều ở xung quanh, bác gái Lục nghe xong biến sắc.

Bà nội Lục lập tức hỏi: “Chuyện, chuyện gì?”

Cảnh sát nói: “Chúng ta điều tra một vụ án cho vay lãi cao, tìm được cái này của bà trong giấy tờ cho vay.”

Bà nội Lục nghe xong lập tức nổi trận lôi đình: “Khá lắm con ác phụ này, thế mà mày lại thế chấp đất và nhà tổ truyền của nhà họ Lục chúng tao, rốt cuộc mày có mục đích gì?”

Người bên cạnh cũng thừ người ra, không biết đang yên đang lành vì sao phải thế chấp nhà cửa.

Bác gái Lục kinh hoảng, sau đó nhìn cảnh sát, lại nhìn bà nội Lục đang mắng người, bỏ chạy.

Cảnh sát chưa hỏi xong: “Chuyện gì vậy?”

Người trong thôn vội vàng đi gọi trưởng thôn và chủ nhiệm phụ nữ, lại gọi bác trai Lục về.

Người của nửa thôn đều muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bác trai Lục nhìn thấy là nét chữ của vợ cũng có hơi choáng váng, sao bà ta dám?

Hơn nữa thời gian là một tháng trước, hai nghìn tệ, bà ta dùng hai nghìn tệ này làm gì?”

Chị dâu Lý bên cạnh nói: “Liệu có phải…” Cuối cùng nhìn mọi người, lại im lặng.

Chị ta lên tiếng như vậy, những người khác đều thấp thỏm, chắc không phải chỗ cho vay tiền xảy ra chuyện rồi chứ!

Xuân Hoa và bà cụ Hàn đều tới tìm bác gái Lục, muốn biết rốt cuộc là chuyện gì.

Đợi khi cả thôn tìm được người, bà ta đã điên điên dại dại.

Bà cụ Hàn ruột gan lộn tùng phèo: “Tiền đâu, tiền của tôi đâu?”

Xuân Hoa cũng cho bác gái Lục hai cái bạt tai: “Nói mau, tiền của chúng tôi rốt cuộc làm sao rồi?”

Bác gái Lục nói: “Mất rồi, mất hết rồi!” Nói xong lại cười ha hả.

Bà ta điên rồi.

Bác gái Lục bị lừa hơn tám nghìn tệ.

Cả thôn đều rầm rộ, nhiều năm như vậy, thôn chưa từng xảy ra vấn đề nhọc nhằn thế này.

Trưởng thôn không thể không mời Lục Hương và Phó Cầm Huy về thôn.

Khi Lục Hương về tới thôn, thấy tất cả mọi người đều u ám.

Không chỉ Lục Hương về, ngay cả chị hai Phó cũng về theo.

Bên phía tiệm ma lạt thang có chị cả Lục gánh vác.

Lục Hương vừa về liền nghe thấy có tiếng khóc truyền tới.

Tiêu Thái Liên vẫn còn hãi hùng, khi đó trong tay bà có tiền, suýt chút bị mê hoặc, muốn đi gửi tiền chỗ bác gái Lục.

Nghĩ đều ở cùng một thôn, sẽ không bị lừa.

Ai ngờ thân thích của bà ta ngay cả người của mình cũng gài, gây nên tình cảnh như bây giờ.

Tiêu Thái Liên gọi Lục Hương tới nói: “May nhờ có con!” Nếu mình không nghe lời khuyên, gửi tiền ở đó, sau này xảy ra chuyện, chắc chắn hối hận xanh mật.

Người như bà tiêu nhiều hơn một tệ cũng xót tận mấy ngày, nếu đi tong mấy trăm tệ, nghĩ thôi cũng đau đớn.

Lục Hương nói: “Những người bị lừa bây giờ như thế nào rồi?”

Tiêu Thái Liên vẫn còn sợ, im lặng cả buổi.

Chị ba Phó ở bên cạnh nói: “Hôm đó biết tin, bà cụ Hàn trực tiếp ngất xỉu, đưa vào bệnh viện, trong nhà nhiều người như thế, nhưng không một ai có tiền, cuối cùng vẫn là tìm trưởng thôn mượn tiền!”

Bà cụ Hàn tính tình bá đạo, những năm nay đều do bà ta làm chủ.

Rõ ràng cháu đã cưới vợ rồi, bà ta vẫn nắm quyền chủ đạo trong nhà.

Bà ta đưa hết hai nghìn tệ cho bác gái Lục, bây giờ bác gái Lục điên rồi, cho dù bức chết bà ta cũng không lấy được tiền. Tất cả mọi người đều đờ đẫn.

Mẹ chồng con dâu nhà họ Hàn oán trách lẫn nhau, ngay cả con trai cũng bất mãn với bà cụ Hàn. Đưa người vào bệnh viện nhưng không ai đi chăm, nhìn thấy bà ta liền nghĩ tới hai nghìn tệ bị lừa mất đó.

Cuối cùng vẫn là cô con gái đã gả chồng chăm sóc mẹ.

Lục Hương nói: “Những người khác thì sao?”

Chị ba Phó nói: “Còn có thể thế nào, đều tới chỗ nhà tổ nhà họ Lục đòi tiền, oan có đầu nợ có chủ.”

Sau đó chị ba Phó lại thần thần bí bí nói với Lục Hương: “Đi cũng như không, bà ta đã thế chấp cả nhà và đất đi, nghe cảnh sát nói, giấy tờ này có hiệu lực, sau này nhà và đất đều là của người khác.”

Lục Hương hít một ngụm khí lạnh.

Tuy từng cảnh báo, nhưng người trong thôn vẫn ôm tâm lý thử vận may. Bây giờ xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều hối hận.

Lục Hương nói: “Em đi gặp trưởng thôn chút.”

Tiêu Thái Liên nói với mấy chị dâu: “Đi xem đi, trưởng thôn cũng nổi giận lắm rồi.”

Lục Hương trực tiếp đến ủy ban thôn, trưởng thôn ngồi ở đó phì phèo hút thuốc, mặt giống như già đi mười tuổi.

Ủy ban thôn tụ tập không ít người, đều là người bị lừa tiền, nước mắt nước mũi tèm lem.

Có người phụ nữ trên mặt còn có vết đỏ bàn tay, nhiều tiền như vậy đều mất hết, đối với mỗi gia đình mà nói đều là chuyện không thể chấp nhận.

Chủ nhiệm phụ nữ thấy những người này ngày nào cũng tới, cũng có hơi nổi giận: “Các người đừng nói với chúng tôi nữa, khi đó thôn dùng trăm phương ngàn cách khuyên mấy người đừng bỏ tiền ở đó, mấy người cứ nhất quyết bỏ, bây giờ báo cảnh sát cũng báo rồi, còn muốn như thế nào?”

Thôn dân phẫn nộ nói: “Vậy chúng tôi chịu tổn thất lớn như vậy, thôn không quản?”

“Lúc cô kiếm tiền sao không nghĩ tới thôn, lúc lỗ tiền thì bảo thôn trả à?” Chủ nhiệm phụ nữ nói, những người này cũng nghĩ đẹp quá.

Người bị lừa tiền liền muốn thôn bồi thường tổn thất của họ.

Thôn còn có chút tài sản, đặc biệt là máy kéo thuộc sở hữu của ủy ban thôn.

Nếu bán máy kéo đi, đủ bù lỗ cho mọi người.

Xuân Hoa khóc lóc sướt mướt, nói với trưởng thôn: “Bây giờ nhà chúng tôi không sống nổi, tiền đi học của con, tiền uống thuốc của cha mẹ, bây giờ đều dồn hết ở đây, sau này phải làm sao!”

Muốn trưởng thôn tìm cho chị ta một con đường sống, huyệt thái dương của trưởng thôn đau nhói.

Lục Hương ở bên cạnh im lặng, mới đầu mọi người không nhìn ra Lục Hương, bây giờ nhìn thấy, nói: “Lục Hương à, cô là người có bản lĩnh nhất thôn chúng ta, chúng tôi sau này phải làm sao?”

Lời vừa dứt, đám phụ nữ lại khóc hu hu.

Lục Hương nói: ‘Lúc báo cảnh sát, cảnh sát nói thế nào?”

Xuân Hoa vừa nghĩ tới chuyện này, hận tới nghiến răng ken két: “Con đàn bà đó đã sớm biết thân thích của mình không đáng tin, lại tự vay tiền bù lãi cho chúng tôi, nếu báo cảnh sát sớm, nói không chừng còn có thể tìm về!”

Người bên cạnh bổ sung: “Cảnh sát cũng hết cách, đi đâu tra, nhiều ngày như vậy rồi.”

Bây giờ cũng chỉ có thể tự chịu thôi.

Loại chuyện này cảnh sát đã quen rồi, nhưng đối với người trong thôn mà nói, là chuyện đòi mạng.

Mấy hôm nay, nhà nào nhà nấy đều ầm ĩ, có hai vợ chồng đánh nhau, có người đòi tự sát, còn có người muốn đi tìm bác gái Lục liều mạng, nói chung chưa từng ngừng nghỉ.

Lục Hương nói: “Các người đừng quá tin tưởng người khác!”

Ngay cả những người biết đầu tư cũng sẽ không vô duyên vô cớ cả tin một người đến mức lấy tiền cho người khác.

Thôn chỉ cần người ta đảm bảo vài câu đã tin sái cổ!

Nếu không phải trước đó Lục Hương ép họ, phải hơn nửa thôn đều bị lừa.

Bây giờ những người làm chân vịt kho đó đều thấy rất may mắn, may mà lựa chọn tin Lục Hương, bây giờ một tháng có thể kiếm được mấy chục tệ, tốt hơn đám người kia nhiều.

Chủ nhiệm phụ nữ bảo mọi người ra ngoài đợi, họ có chuyện cần nói riêng.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 213: Chương 213



Những người này căm phẫn đi về, chủ nhiệm phụ nữ nói: “Các người cũng đừng đến đó quậy nữa, cho dù đánh chết bà ta cũng không lấy được tiền.”

Xuân Hoa tức giận nói: “Nhưng sao tôi có thể nuốt trôi cục tức này?”

Chủ nhiệm phụ nữ đột nhiên tức giận, đập bàn, phát ra một tiếng vang lớn: “Cái gì mà nuốt không trôi cục tức này, lúc đầu chính là các người chủ động đưa tiền cho người ta, đã không còn là con nít rồi, nếu xảy ra án mạng, đều phải kéo ra xử bắn hết!”

Lúc này mọi người mới lẩm bẩm rời đi.

Lúc trưởng thôn đứng dậy, cơ thể cũng xây xẩm, chủ nhiệm phụ nữ vội vàng đỡ ông ấy, nói với Lục Hương: “Từ sau khi xảy ra chuyện này, ông ấy chưa từng chợp mắt.”

Dù sao xảy ra chuyện trong thôn, chịu tổn thất lớn như vậy, con số lên tới tám nghìn, rất nhiều người vì bỏ tiền vào đây, đã bán cả đất, ở trong thôn không có ruộng đât thì không còn đường sống nữa!

Khiến trưởng thôn vô cùng chật vật.

Phó Cầm Huy nói: “Hết tiền thì có thể kiếm, công ty chở hàng chỗ cháu đang thiếu người, nếu họ không có việc làm, ba mươi tệ một tháng bao ăn bao ở, một hộ có thể sắp xếp một người đàn ông đi!:

Phó Cầm Huy cũng nhìn ra, những người này muốn dựa vào Lục Hương, nhưng anh lại không muốn để Lục Hương gánh vác những chuyện này.

Lúc đầu Lục Hương đã nói với họ đừng làm, nhưng họ lại không nghe.

Bây giờ xảy ra chuyện, đi khắp nơi tìm người chịu trách nhiệm!”

Trưởng thôn nói: “Thật sự được sao, cô cậu cũng đừng quá làm khó mình.”

Phó Cầm Huy nói: “Không sao, không tính là chuyện khó khăn gì!”

Bây giờ việc kinh doanh của anh tốt hơn, cương vị nội bộ không thể tuyển người, phòng tránh lôi bè kết phái.

Những cương vị như vận chuyển hàng này thì không thành vấn đề, người trong thôn có thể chịu khổ, chắc có thể đảm nhận được.

Trưởng thôn nghe vậy nói: “Vậy được.”

Sau đó trưởng thôn ra ngoài tụ tập mọi người lại, nói quyết định của Phó Cầm Huy, người hết đường sống trong thôn đều điêu đứng, bây giờ nghe vậy, thiếu điều quỳ xuống cảm ơn Phó Cầm Huy.

Mặc kệ như thế nào, tốt xấu cũng có chút kế sinh nhai.

Người trong thôn cũng đều an ủi: “Lần này coi như mua một bài học, sau này tuyệt đối đừng như vậy nữa, bây giờ chúng tôi làm chân vịt cũng cần có người phụ xử lý, nếu các người không chê tiền ít thì có thể tới phụ.”

Thuê một người một tháng trả mười mấy tệ, người có nhà có đất cũng có thể kiếm chút tiền ăn uống.

Mọi người liền muốn hỏi Lục Hương có thể dạy công thức chân vịt cho họ không, nhưng Phó Cầm Huy bảo vệ Lục Hương kỹ lưỡng, họ không tìm được cơ hội hỏi.

Lúc đầu từ chối quyết liệt, bây giờ cũng ngại trực tiếp xông lên hỏi.

Ngay lúc này, Lục Hương nghe thấy tiếng mắng chửi, nhìn về nơi phát ra tiếng, thì ra là nhà tổ nhà họ Lục.

Bác trai Lục với bác gái Lục lại đánh nhau.

Lục Hương thấy trên mặt trên người bác gái đều là vết máu, tóc cũng bị xõa xuống, đang đánh nhau với bác trai.

Trong miệng bác gái Lục còn chửi đổng.

Thể lực của phụ nữ không bằng đàn ông, bác gái Lục bị đánh thành thế này, nhưng không một ai trong thôn can ngăn.

Mọi người đều hận bà ta muốn chết, thấy bà ta bị đánh vui còn không kịp, đâu thể đi lên can.

Cuối cùng vẫn là trưởng thôn đích thân tới can ngăn, mới khắc chế được, nói với bác trai: “Chuyện đã thế này rồi, chú đánh tiếp cũng vô dụng!”

Bà nội Lục ngồi trên đất, bắt đầu gào thét, nói mình mắt mù, tìm một con quỷ phá gia, muốn hai người họ mau chóng ly hôn.

Ai biết bác gái Lục lại giống như con báo cái phẫn nộ đi tới cào bà nội Lục, nhiều người có mặt ở đây như vậy, sẽ không để bà ta như ý, thấy trạng thái tinh thần này của bà ta, thật sự điên rồi.

Lục Hương nói: “Dáng vẻ này của bà ta cũng không được, phải đi khám bệnh.”

Bác trai Lục không nói gì, nhà ông ta nghèo mạt, trước đây còn có một nghìn tệ.

Từ sau khi bác gái Lục điên, còn rải tiền khắp thôn, tiền này đều bị những người bị hại kia cướp đi rồi.

Nghe nói lương thực của họ cũng không còn nhiều, cứ tiếp tục như vậy, một hai tháng nữa họ đều sẽ chết đói.

Lục Hương nhíu mày nói: “Sao Lục Chiêu Đệ không về?”

Chị dâu Xuân Hoa bên cạnh tức giận nói: “Nó đã sớm chạy theo người khác rồi!” Lời này đều là nghe từ miệng bác gái Lục.

Nếu là trước đây, chắc chắn bà ta không chịu nói ra chuyện này, sau này bị điên, lúc lên cơn chuyện gì cũng nói. Mọi người nghe bóng nghe gió cũng dẫn truyền ra.

Chị dâu Xuân Hoa nói: “Ai cưới Lục Chiêu Đệ người đó xui xẻo, khi cô ta làm con gái đã không quy tắc rồi, kết hôn xong lại bỏ con, thế mà chạy theo tình nhân!”

Ở trong thôn, cô ta thuộc kiểu người ngưởi chửi mắng.

Sao có thể sẽ quay lại?

Trưởng thôn cũng không muốn quản những chuyện vặt vãnh này.

Nhưng là thôn thoát nghèo, cũng không thể để họ chết đói ở niên đại mới.

Ông ấy nói với bác trai Lục: “Thời gian này chú đi giữ ruộng trước đi, sau này một tháng thôn trả cho chú hai mươi tệ, tốt xấu cũng sống qua ngày được!”

Bác trai Lục từng làm cán bộ thôn, rất để ý mặt mũi.

Ai biết bây giờ lại trở thành con chuột qua đường.

Thấy trưởng thôn thế mà nguyện ý cho ông ta một con đường sống, người đàn ông thân cao sáu thước cũng không nhịn được, dùng cánh tay lau nước mắt: “Cảm ơn tổ chức.”

Trưởng thôn vỗ vai ông ta không nói gì khác.

Bà nội Lục nhìn thấy Lục Hương liền nói: “Một bút không viết ra được hai chữ Lục, cháu có tiền thì lấy cho chúng ta một chút, bà nội quỳ xuống đây!”

Phó Cầm Huy đâu thể để bà cụ quỳ xuống, lập tức kéo bà ta nói: “Bà nội, chúng cháu không có tiền, đừng nói như vậy nữa.”

Bà nội Lục hơi sợ Phó Cầm Huy, thấy anh đen mặt giống như sắp nổi giận liền nhịn xuống.

Sau đó khóc to.

Sớm biết có ngày hôm nay, lúc đầu không nên xa cách với Lục Hương bọn họ!

Bây giờ nhìn thấy con trai vô dụng làm chuồng heo, sống rất thuộn buồm xuôi gió, đứa con trai cả mà bà ta tin tưởng kiêu ngạo nhất bây giờ lại sống tới nỗi ngay cả cơm cũng không có mà ăn.

Vận đổi sao dời này, bây giờ nếu có thể quay ngược lại, bà ta chắc chắn không như vậy nữa.

Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn.

Lục Hương với Phó Cầm Huy tới chung quy là cho mọi người vài cơ hội.

Chỉ cần mọi người siêng năng chịu kiếm tiền, tiền vẫn có thể kiếm lại được.

Nói xong những chuyện này, Phó Cầm Huy lại tìm trưởng thôn nói với ông ấy một số chuyện khác.

Dạo này anh kinh doanh cũng kiếm được chút tiền, trước đây nhờ thôn giúp đỡ, anh mới có thể thuận lợi học xong đại học.

Bây giờ hứa với người trong thôn, chỉ cần trẻ con trong thôn học tiểu học và cấp hai, tiền học đều do anh bỏ ra.

Thời này học phí rẻ, học phí tiểu học chỉ mới ba tệ, học phí cấp hai mới sáu tệ.

Thời này biến hóa quá nhanh, kiến thức vẫn là quan trọng nhất.

Trưởng thôn nghe xong vô cùng cảm động: “Thôn có cậu và Lục Hương là phúc của thôn, tôi thay mặt toàn thể thôn dân cảm ơn hai vợ chồng các cậu.”

Phó Cầm Huy nói: “Cảm ơn thì không cần, để bọn trẻ an ổn học hành thôi.”

Sau đó lại về nhà một chuyến, làm chút việc ở nhà họ Phó, ăn bữa cơm.

Lục Hương đặc biệt tới nhà họ Lục một chuyến, cha mẹ Lục gần như sắp sống bên chuồng heo luôn rồi, căn nhà mới mua lớn như thế bình thường đều để trống.

Lúc Lục Hương tới, mẹ Lục rất kinh hỉ, chuồng heo xa như vậy, mỗi lần có chuyện gì, mẹ Lục luôn là người biết cuối cùng.

Lục Hương nói chuyện xảy ra trong thôn cho mẹ Lục biết.

Mẹ Lục cũng suýt xoa cảm khái một phen.

Lục Hương nói: “Nếu bà nội tới nhà xin xỏ, mẹ tuyệt đối đừng thương cảm bà ấy. Lúc đầu bà ấy không cho chúng ta đường sống. Chuyện này là họ tự làm tự chịu, không liên quan tới bất cứ ai, mẹ đừng tiếp tế tiền cho bà ấy!”

Những người này giống như đỉa hút máu vậy, một khi dính vào căn bản không hất đi được.

Mẹ Lục nói: “Mẹ biết rồi, mẹ sẽ không làm chuyện ngu ngốc.”

Bây giờ ba đứa con gái của bà đều vào thành phố, dựa dẫm lẫn nhau, đây chính là hạnh phúc lớn nhất của bà.

Sao lại sẽ qua lại với cực phẩm, khiến các con gái tổn thương chứ.

Lục Hương nghe được câu này cũng hơi yên tâm.

Trong thôn đầy chuyện rối bời.

Tối đó, Lục Hương với Phó Cầm huy quay về huyện. Chị hai Phó nhớ nhà, muốn ở lại thêm chút.

Lục Hương về tới nhà, ngồi trên sô pha thơ thẩn. Sau đó cảm thấy một đứa bé mềm mại chui vào lòng cô.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 214: Chương 214



Lục Hương cúi đầu, Tiểu Tích Niên bi bô gọi mẹ. Sau đó còn hôn lên má của Lục Hương: “Mẹ, nhớ mẹ rồi.”

Trái tim Lục Hương ấm áp, nói: “Mẹ cũng nhớ con rồi.”

Tiểu Tích Niên nói: “Mẹ đừng buồn.”

Lục Hương kinh ngạc nhìn Tích Niên, đứa trẻ bé như vậy thế mà có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của cô.

Trong lòng Lục Hương có hơi hổ thẹn, thì ra mình khiến con lo lắng rồi, lập tức nói: “Là mẹ không tốt, sau này mẹ không buồn nữa!”

Tích Niên vui vẻ thơm mẹ một cái.

Phó Cầm Huy xách con sang một bên nói: “Nhỏ như vậy đã biết dỗ phụ nữ vui, đi, đi học đi!”

Dáng vẻ Tiểu Tích Niên ấm ức phụng phịu hoàn toàn chọc Lục Hương bật cười.

Lục Hương giải quyết xong chuyện trong thôn mới về tiệm nói với chị cả Lục: “Khoảng thời gian này chị thật sự vất vả rồi!”

Trong tiệm luôn rất bận, để một mình chị cả xoay sở, sợ là khiến chị ấy mệt lả rồi.

Lục Hương nói: “Sau này ngày nào em cũng ở lại tiệm với chị.”

Chị cả Lục sủng Lục Hương giống như sủng một em gái nhỏ.

Khiến Lục Hương có hơi ngại, bây giờ cô đã làm mẹ rồi, cũng chỉ có chị cả coi cô là trẻ con.

Chị cả Lục nói: “Bây giờ chị hoạt động, sức khỏe cũng tốt hơn trước kia nhiều.”

Thấy sắc mặt chị cả hồng hào, dáng vẻ thật sự khỏe mạnh hơn trước.

Lục Hương thấy vậy mới yên tâm hơn, chỉ sợ chị ấy quá mệt.

Chị cả Lục lén lút kéo Lục Hương sang một bên thì thầm, dùng tay lặng lẽ chỉ vào một người phụ nữ tóc xoăn, nói: “Cô ta có hơi kỳ quái.”

Lục Hương nhỏ tiếng hỏi: “Sao vậy?”

Chị cả bình thường rất bận, khách tới lui nườm nượp, nhưng chỉ có người phụ nữ tóc xoăn này khiến chị ấy chú ý.

Người này ngày nào cũng tới, mua ăn rồi còn xách về, còn cả ngày tìm phục vụ bắt chuyện, muốn hỏi thử bà chủ là ai, bán một bát có thể kiếm bao nhiêu tiền.

Còn hỏi gia vị đi đâu nhập, một tháng trả bao nhiêu lương các loại.

Lâu dần, chị cả Lục không khỏi có hơi hoài nghi.

Lục Hương nói: “Đoán chừng là muốn học lõm công thức.” Loại người này Lục Hương gặp nhiều ở đời trước, không còn lạ gì.

Chị cả nghe xong, căng thẳng: “Cô ta sẽ không trộm đi đấy chứ.” Gia vị mà họ phối đều bày ra đó, mọi người đều có thể nhìn thấy.

Nếu ngày nào cũng ăn, tuyệt đối có thể biết phải phối bao nhiêu đường giấm, nước điều vị và đậu phộng nghiền…

Việc kinh doanh kiếm được tiền như vậy, nếu bị người khác nhắm tới, người người đều làm, thế thì không được.

Lục Hương nói: “Không sao, cô ta không học được đâu!”

Người phụ nữ tóc xoăn này cảm thấy mình làm rất cẩn thận, tưởng mình thần không biết quỷ không hay. Trên thực tế Lục Hương đã sớm biết rồi.

Cô ta ăn một sợi mì cả buổi trời, người bên cạnh đã đi mấy lượt, cô ta chính là muốn người xung quanh đi hết, tiện cho cô ta hỏi chuyện.

Rất nhanh đã qua giờ cơm trưa, vào ngày làm việc, phần lớn người tới ăn cơm đều là công nhân trong các xưởng lân cận. Họ ăn xong là đi, còn lại mấy dì xử lý vệ sinh ở đây.

Người phụ nữ tóc xoăn đó rục rịch, một bát ma lạt thang ăn gần hai tiếng đồng hồ, mì nở tét lét rồi.

Cuối cùng cũng đợi được lúc không còn người khách nào, người phụ nữ tóc xoăn này trực tiếp tìm Lục Hương, hỏi: “Cô chính là bà chủ ở đây à.”

Lục Hương giả bộ không biết gì, hỏi: “Có chuyện gì?”

Người phụ nữ tóc xoăn nói: “Tôi muốn học công thức của cô để mở tiệm, cô nói bao nhiêu tiền đi.”

Tuy đối với Lục Hương, người phụ nữ này ăn mặc trông có hơi quê mùa.

Nhưng đối với thập niên 80, nhìn thấy loại quần áo này, là kiểu ăn mặc thời thượng.

Lục Hương nói: “Ngại quá, không nhận học trò!” Dạo này cô đã xem mặt bằng rồi, định nhanh chóng mở chi nhánh.

Vừa hay để chị hai Phó và chị cả một nam một bắc, để thực khách đường xa khỏi phải lặn lội tới đây ăn.

Người phụ nữ tóc xoăn không ngờ mình sẽ bị từ chối, nói: “Bao nhiêu tiền cô nói là xong, sợ tôi không trả nổi à?” Cô ta có hơi khinh thường, chỉ cho rằng Lục Hương nói như vậy là muốn nâng cao giá!

Đừng thấy mặt bằng Lục Hương mở không lớn, nhưng rất kiếm được tiền, cộng thêm chồng cô còn là xưởng trưởng, thật sự không phải người tùy tiện dùng tiền là có thể đả động. Cô lần nữa cự tuyệt người phụ nữ tóc xoăn này.

Người phụ nữ tóc xoăn ngày nào cũng ăn, cộng thêm gia vị ở bên Lục Hương đều là nghênh ngang bày ra điều vị, cô ta ăn hằng ngày, nhìn hằng ngày, tự giác nắm được kỹ năng.

Cũng từng thử làm ở nhà, hương vị giống được sáu phần.

Nhưng chỉ là không biết thiếu chút vị ở đâu đó, ăn quen tiệm của Lục Hương liền cảm thấy mùi vị ma lạt thang mình làm rất bình thường.

Người phụ nữ tóc xoăn cho những người chưa từng ăn ma lạt thang đó ăn, họ nói ngon.

Lần này liền muốn tới học, tìm ra sự khác biệt hai ba phần này!

Nhưng không ngờ Lục Hương khó thỏa hiệp như thế, bất luận cô ta nói thế nào, Lục Hương cũng không chịu dạy.

Người phụ nữ tóc xoăn thẹn quá hóa giận: “Tôi theo cô học cũng không phải không trả tiền cho cô, tới mức đó không? Cô không phải là sợ sau khi người khác mở tiệm, quấy rầy cô làm ăn sao? Sao lại keo kiệt như thế chứ? Tiền là một mình cô có thể kiếm hết à!”

Lục Hương nói: “Con người cô sao lại không nghe hiểu tiếng người vậy, tôi đã nói không dạy, cô có bản lĩnh như vậy còn cần cầu tôi học, tự mình mày mò đi.”

Lục Hương đáp trả lại khiến người phụ nữ tóc xoăn đỏ mặt.

Cô ta luôn nghe nói tính khí Lục Hương tốt, ai ngờ miệng lưỡi của cô cũng lợi hại như vậy.

Người phụ nữ tóc xoăn xoay người đi, còn hung hăng hừ một tiếng.

Cô ta vừa đi, các dì trong tiệm đều có hơi không vui: “Người này đúng là có bệnh, nói chuyện kiểu gì thế chứ?”

Chị cả Lục luôn nhíu mày, cô ta ngày nào cũng tới đây học lõm, lỡ như thật sự xem hiểu thì phải làm sao?

Lục Hương dường như nhìn ra băn khoăn của chị cả, nói: “Nếu em đã dám bày ra, tức là không sợ người khác học!”

Cô vẫn có sự tự tin này. Tuy ma lạt thang là món ăn vặt, nhưng cách làm rất phức tạp, nước dùng là nước hầm xương. Dầu ớt chính là tinh hoa trong đó. Cần mấy loại gia vị mới có thể hoàn thành.

Cộng thêm nhiều khẩu vị. Những bản lĩnh giấu ở trong tối này, tuyệt đối không phải thứ mà ăn qua mấy lần ma lạt thang là có thể phục chế ra được.



Ngày hôm sau, Lục Hương nhìn thấy người phụ nữ tóc xoăn đó thế mà lại thuê mặt tiền phía đối diện, vị trí nhìn vọng về chỗ họ.

Chị cả Lục tức giận: “Thế mà cô ta thật sự muốn mở?” Biển hiệu dựng ở một bên, cùng một biển hiệu họ dùng, người không biết còn tưởng là cùng một quán.

Lục Hương nói: “Muốn mở thì mở.” Mở tiệm ăn vặt vốn là mỗi người dựa vào bản lĩnh của mình.

Nhưng nghĩ lại vẫn không muốn để cô ta ké nhiệt độ của cùng một nhãn hiệu, trực tiếp mời thợ sơn thêm hai chữ “Hương Hương” lên biển hiệu.

Vừa nói rõ khẩu vị của tiệm ma lạt thang bọn họ ngon, thứ hai cũng là tên của Lục Hương.(*)

(*) Hương cũng có nghĩa là ngon, thơm.

Người phụ nữ tóc xoăn đó không tới mức điên cuồng trực tiếp dùng tên của Lục Hương chứ.

Đối phương nhìn thấy, quả nhiên đen mặt.

Đối phương cũng là một người tay chân nhanh nhẹn, chẳng bao lâu đã khai trương.

Khách hàng cũ đều ăn ở tiệm Lục Hương, nhưng cũng có một số người muốn tới nếm thử.

Mua một bát ăn mấy miếng rồi bỏ đó, tới tiệm Lục Hương, hành động này khiến người phụ nữ tóc xoăn đó mất hết mặt mũi!

“Ngon không?” Lục Hương hỏi.

“Không ngon, kém xa tiệm các cô!” Khách hàng từng nếm qua nhíu mày, giống như ăn ở đó là hủy hoại đầu lưỡi của mình vậy.

Khẩu vị bên đó nhạt nhẽo, bủn xỉn không dám bỏ gia vị, dở tệ.

Chị cả Lục nghe các khách hàng đánh giá, hơi yên tâm.

Nhưng lần đầu tiên có người cạnh tranh như vậy vẫn không nhịn được nhìn sang đối diện vào giờ cơm.

Điều kỳ quái là ngày đầu tiên người không nhiều, nhưng ngày thứ hai, những người nói dở đó vẫn tới. Người đông lên, khiến một số người khác tò mò, cũng tới ăn.

Chị cả Lục lo tới nhiệt miệng.

Lục Hương nói: “Bây giờ người cũng rất đông, đủ bận rồi, còn họ có thể giữ được khách, đó là chuyện của họ. Chị cả, vẫn nên giúp em nghĩ chuyện về chi nhánh đi.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 215: Chương 215



Lần này mở chi nhánh, đã chọn xong mặt bằng rồi, gia vị đều là từ tiệm chính đã phối xong đưa tới. Chị hai Phó một mình đảm đương, còn chuyên môn tới đây học kinh nghiệm.

Chị cả Lục trực tiếp cho chị ấy làm quản lý mấy ngày, cuối cùng cũng thành thạo.

Lục Hương thấy chị hai Phó có áp lực hơi nặng, nói: “Không sao, lâu dần sẽ tốt thôi! Mới đầu xảy ra chút sai sót cũng không sao.”

Lục Hương còn nói: “Khai trương, em định tổ chức chút hoạt động, nếu ăn ở quán sẽ được tặng một chai nước ngọt.”

Mùa hè có nhu cầu nước ngọt cao, ăn một bát ma lạt thang kèm với một chai nước ngọt đã thành tiêu chuẩn rồi.

Chị hai Phó có hơi tiếc, bán riêng trong tiệm, một chai cũng hai hào rồi.

Lục Hương nói: “Chúng ta chỉ tặng bảy ngày, náo nhiệt một chút.”

Lúc này chị hai Phó mới đồng ý, trước khi đi còn nói với Lục Hương: “Em biết vì sao đối diện bán chạy không?”

Lục Hương hỏi: “Vì sao?”

Chị hai Phó nói: “Cô ta bỏ chất gây nghiện ở bên trong.”

Lục Hương sững sốt: “Lời này không thể nói lung tung đâu!”

Chị hai: “Dì làm chung với chị nói, lần trước nhìn thấy cô ta mua một túi!”

Thứ này người trẻ không nhận ra, nhưng dì đã có tuổi đều từng nhìn thấy, tránh như rắn rết.

Từ nhiều năm trước đã có người từng dùng, sau này bị nghiêm trị mới giảm đi, ai ngờ lại lòi ra.

Lục Hương đã hiểu, trong lòng cũng tin bảy tám phần.

Chắc liều lượng đối phương dùng không ít.

Rõ ràng ngày đầu tiên ngay cả một bát cũng không ăn hết, còn tới tiệm Lục Hương mắng đối phương làm dở, nhưng ngày hôm sau lại ngoan ngoãn tới chỗ người phụ nữ tóc xoăn đó điểm danh.

Dùng thứ này không tốt với cơ thể.

Nghĩ ngợi, Lục Hương gọi điện thoại cho đồn cảnh sát, không nói danh tính của mình, trực tiếp nói chuyện này.

Quả nhiên đồn cảnh sát rất coi trọng, lập tức có hành động, dẫn mấy người tới hai tiệm kiểm tra.

Tiệm Lục Hương dĩ nhiên cho phép điều tra, cảnh sát không phát hiện ra gì.

Nhưng tiệm đối phương lại ngăn cản: “Dựa vào đâu tới tra tôi?”

Cảnh sát nói: “Có người tố cáo, trong nước dùng của cô bỏ chất gây nghiện.”

Tố chất tâm lý của người phụ nữ tóc xoăn rất tốt, lập tức nói: “Không thể nào, chỉ là có người đố kỵ chúng tôi buôn may bán đắt!”

Sau đó hung hăng trừng tiệm Lục Hương.

Nhưng Lục Hương vốn không quan tâm họ.

Khi cảnh sát tới, trong tiệm còn có người đang ăn. Vừa nghe vậy, không đợi kiểm tra, trong lòng họ đã tin mấy phần: “Chẳng trách tôi ngày nào cũng muốn ăn!”

“Tôi nói mà, khẩu vị này kém xa bên kia, sao còn thèm dữ dội như vậy.”

“Mau bắt cô ta!”

Người phụ nữ tóc xoăn không ngờ bị khách hàng của mình đâm một dao.

Cảnh sát nói: “Chúng tôi vào trong lục soát chút, có hay không ắt sẽ biết.”

Người phụ nữ này không cho, còn hét to, khiến người ăn ở tiệm Lục Hương bưng bát chạy ra xem náo nhiệt.

Định sau đó về kể cho người trong xưởng nghe.

Loại người không phối hợp này, cảnh sát cũng không khách sáo với cô ta, trực tiếp xông vào, quả nhiên tìm được một túi to trong góc, có những ba ký.

Lần này các khách hàng không ở yên nữa, lập tức đòi người phụ nữ tóc xoăn giải thích.

Cảnh sát nói: “Cô đi với tôi một chuyến, tiệm niêm phong đợi xử lý!”

Sao người phụ nữ tóc xoăn có thể chấp nhận được kết quả này, bây giờ buôn bán tốt, một ngày có thể kiếm một hai trăm tệ, nếu niêm phong, đi đâu kiếm tiền nữa!

Cô ta không dám làm gì với lực lượng của nhà nước, trực tiếp xông tới phía đối diện, nói: “Có phải cô đố kỵ tôi không?”

Lục Hương bị logic thần thánh này của cô ta chọc cho tức cười: “Bản thân cô làm ăn không đúng quy định, có liên quan gì tới người khác. Có thời gian cãi nhau với người ta, chi bằng cố gắng mày mò khẩu vị.”

Sau đó tiệm cô ta bị niêm phong. Cô ta nhập hai nghìn tệ gia vị còn chưa dùng hết đã bị hủy giấy kinh doanh, không chỉ thế, sau này không cho phép bọn họ làm ngành liên quan tới thực phẩm nữa. Bản thân cô ta bị giam ba tháng.

Người phụ nữ tóc xoăn nghe xong lập tức đờ đẫn, cô ta là thấy Lục Hương kiếm tiền nên ganh tỵ, cũng muốn kiếm một khoản, ai ngờ vừa kiếm được tiền đã xảy ra chuyện.

Tiệm người phụ nữ tóc xoăn xảy ra chuyện, mọi người lại về tiệm Lục Hương ăn.

Khiến cho tiệm bọn họ mấy hôm nay đều bận không xuể.

Hôm thứ bảy, khách còn đông hơn bình thường. Bây giờ người bảo Lục Hương kinh doanh ngày chủ nhật ngày càng nhiều, Lục Hương có hơi không cầm cự nổi.

Thứ bảy cô tới tiệm, thấy một người đàn ông trung niên thử thách ma lạt thang cay nhất trong tiệm.

Vừa nhìn thấy trong bát nổi một lớp ớt màu đỏ, chưa ăn đã cảm thấy cay.

Người đàn ông trung niên này lại hoàn toàn không có cảm giác, ăn từng miếng to rất ngon lành.

Đợi ăn xong, móc khăn tay ra lau miệng, nhìn Lục Hương.

Lục Hương không biết vì sao lại cảm thấy khí chất của ông ta rất giống lãnh đạo huyện.

Lục Hương nói: “Có muốn uống thêm một chai sữa đậu phộng không, vừa hay có thể giải cay!”

Người đàn ông trung niên này cũng mua một chai. Vừa ăn xong một bát ma lạt thang nóng hổi, uống thêm một chai sữa đậu phộng, thoải mái đến mức muốn híp mắt lại.

Người đàn ông trung niên này đi thẳng vào vấn đề: “Tôi là người của huyện Thải Vân, ma lạt thang của các cô, người ở chỗ chúng tôi vô cùng thích, cô gái ở văn phòng tuần nào cũng muốn tới ăn!”

Trước đây, khi ông ta ở văn phòng đã nghe những người này ríu ra ríu rít nói ngon, khiến ông ta ngứa ngáy.

Hôm nay không nhịn được dậy sớm ngồi xe tới, ăn vào quả nhiên danh bất hư truyền, nói: “Tôi muốn mời cô tới huyện Thải Vân chúng tôi mở một tiệm!”

Lục Hương ngơ ra, đây là người đầu tiên mời cô tới vùng ngoài mở tiệm.

Lục Hương dự liệu không sai, ông ta đúng thật là một lãnh đạo, vốn dĩ hai huyện chênh lệch không nhiều, nghèo khó như nhau.

Bây giờ có ma lạt thang, người trong huyện lân cận đều sẽ tới đây ăn ma lạt thang xem phim vào cuối tuần, thi thoảng đến cửa hàng bách hóa dạo, tới một chuyến tốn không ít tiền, cũng coi như là dẫn động các ngành khác phát triển.

Lãnh đạo ở huyện Thải Vân nhìn thấy cũng thèm.

Muốn kéo ma lạt thang ngon này tới vùng của mình.

Hai người đang nói chuyện, không ngờ lãnh đạo trong huyện cũng vào, nói: “Tôi vừa đi ngang qua, nghe bí thư nói anh tới, tôi còn không tin, xem ra là thật, sao lại tới ăn ma lạt thang đặc sắc bản địa chúng tôi rồi, như thế nào?”

Trong ngữ khí của lãnh đạo huyền ngập tràn kiêu ngạo.

Lãnh đạo huyện Thải Vân nói: “Ngon, nếu mở ở huyện chúng tôi thì tốt hơn.” Sau đó nói với Lục Hương: “Lời tôi nói vừa nãy cô hãy suy nghĩ một chút.”

Lãnh đạo bản địa nghe vậy, trong lòng gióng lên hồi chuông cảnh giác: “Anh thế này không hậu đạo, sao lại tới chỗ tôi đào người chứ, đi đi đi, tới văn phòng tôi nói chuyện, chỗ tôi có trà ngon.”

Thực ra chỉ là muốn ngắt đoạn cuộc đội thoại của họ, Lục Hương là trụ cột trong huyện, nếu thật sự để ông ta đào đi, khóc đến lạc giọng mất.

Lãnh đạo huyện Thải Vân cười ha ha, dường như nhìn ra suy nghĩ của ông ta, nhưng cũng không nói gì khác, đứng dậy trả tiền sau đó đi cùng ông ta.

Lãnh đạo trong huyện vẫn luôn để mặc cho Lục Hương phát triển, bây giờ thấy có người muốn đào góc liền có cảm giác khẩn cấp, định sau này cho cô chút ưu đãi, không thể để người đến vùng khác được.



Việc kinh doanh ma lạt thang phát triển rất tốt.

Từ sau khi quán đối diện xảy ra chuyện, việc kinh doanh ma lạt thang của Lục Hương càng bận, lãnh đạo huyện còn đặc biệt tìm Lục Hương nói chuyện, hỏi cô có muốn mở thêm mấy chi nhánh không, có thể cho cô một số ưu đãi về thuế.

Trước đây khi mọi người đều khen ma lạt thang kinh doanh tốt, lãnh đạo huyện không có phản ứng gì.

Lục Hương vốn chính là người họ nhìn trúng, luôn rất có năng lực làm việc. Ngay từ khi cô còn ở thôn, đã treo tên ở chỗ tất cả lãnh đạo lớn trong huyện rồi.

Người có năng lực ở đâu cũng có năng lực, làm đồ ăn cũng oanh oanh liệt liệt như vậy.

Đã kinh động huyện cách vách tới đào người rồi.

Lập tức gia tăng cảm giác căng thẳng cho lãnh đạo huyện.

Phát hiện từ sau khi có ma lạt thang, người ở huyện lân cận đều tới huyện họ ăn.

Có đôi lúc lãnh đạo huyện cũng sẽ ăn một bát, nhưng do thân phận và địa vị không tiện ăn ở đó, thông thường đều là gọi người mua phần sống về, rồi bảo nhà ăn nấu.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 216: Chương 216



Ma lạt thang ngon thì ngon, nhưng có một điểm không tốt, chính là mùi vị quá nặng.

Chỉ cần ăn ma lạt thang, ra ngoài toàn thân đầy mùi, sau đó trong văn phòng lại bắt đầu truyền nhau: Lãnh đạo ăn ma lạt thang các kiểu.

Huyện thành bình thường như chỗ họ cũng không có tài nguyên du lịch, vẫn luôn phát triển bình bình.

Bây giờ có ma lạt thang, người ngoại thành tới, cũng muốn tới đây dạo, mua chút đồ, người mở quán ở đây ngày càng nhiều.

Đây chính là một thúc tiến vô cùng tốt đối với nền kinh tế của huyện.

Những người đàm phán với Lục Hương quay lại.

Lãnh đạo lớn lập tức triệu tập: “Như thế nào, chỗ Lục Hương nói thế nào?”

Nhân viên công tác trong huyện hân hoan nói: “Lục Hương quả nhiên là người bản địa chính cống, vẫn luôn hướng về huyện, cô ấy nói rồi, chỉ cần có thời gian và công sức thì sẽ mở thêm vài quán, bây giờ đã định xong bốn quán rồi!”

Lãnh đạo lớn nói: “Mặc kệ là ở đâu, nhất định phải giữ người lại.”

Nếu người của huyện kế bên không ra tay, họ còn không biết Lục Hương được săn đón như vậy.

Nhân viên làm việc trong huyện nói: “Ngài yên tâm đi, bây giờ nếu Lục Hương đi, người dân cả huyện đều không đồng ý, cả huyện không có ai không thích ăn ma lạt thang cả.”

Nói như vậy không hề khoa trương chút nào, khẩu vị ở năm 1983 khá đơn điệu, sự xuất hiện của ma lạt thang là đả kích lớn.

Chỉ cần yêu khẩu vị này, ăn thứ khác đều cảm thấy không đã ghiền, vừa tê vừa cay vừa chua vừa ngọt, đều có thể tự điều tiết.

Mùa hè uống một chai nước ngọt lại ăn một bát ma lạt thang, quả thực là hưởng thụ lớn nhất.



Huyện chịu cho cơ hội này, Lục Hương cũng rất cảm kích, sau đó cũng nói với các nhân viện tromg quán: “Mọi người cố gắng làm, sau này đều có cơ hội làm quản lý!”

Chỉ cần có thể làm quản lý, mức lương khởi điểm chính là một trăm tệ. Bây giờ Lục Hương đã công khai minh bạch chi tiết hóa số tiền này rồi.

Các loại chế độ thăng cấp cũng kèm theo, ngoài quản lý còn có phó quản lý, hai người có thể kìm hãm nhau.

Sau khi mô thức này đi vào quỹ đạo, Lục Hương càng nhẹ nhõm.

Mọi người nghe còn có thể làm quản lý, đều cật lực biểu hiện, mong muốn có thể thăng chức phát tài.

Lục Hương còn đặc biệt thuê một kế toán, mỗi ngày tính sổ sách giúp cô, bây giờ dòng tiền trong tiệm đã lên tới hàng nghìn.

Trước khi kế toán tới còn khó hiểu sau một tiệm nhỏ còn cần thuê kế toán, sau khi tiếp xúc tới sổ sách liền bị cả kinh.

Một quán ăn thế mà có thể bán được tới dòng tiền cao như vậy, đây là điều anh ta không ngờ tới. Hơn nữa nghe nói tiệm mới bên chỗ chị hai Phó cũng rất hot.

Hai tiệm cộng lại, tốc độ kiếm tiền siêu nhanh, trôi qua hơn một tháng, trên sổ sách đã có hơn năm vạn, cộng thêm một vạn trước đó nữa.

Phó Cầm Huy cho hai vạn, cộng lại là tám vạn.

Chỉ có điều đã rút ra, cung cấp hàng như gia vị, cá viên, rau các loại trong tiệm không thể lập tức thanh toán, may mà Lục Hương làm ra danh tiếng, chậm mấy ngày mọi người đều có thể chấp nhận.

Hơn nữa qua một quãng thời gian nữa, hoa hồng bên xưởng cổ vịt lại chia xuống, lại có thêm một khoản tiền vào nữa.

Tám vạn trong tay Lục Hương đã đủ mua một chiếc xe ô tô rồi.

Tuy trong xưởng Phó Cầm Huy có xe, nhưng Lục Hương ngại dùng.

Nhà họ đông người, có một chiếc xe riêng cũng tiện.

Tối đó Lục Hương nói với Phó Cầm Huy như vậy, Phó Cầm Huy nói: “Được, vừa hay anh quen một xưởng trưởng của xưởng xe ô tô, thích xe gì em tới chọn đi!”

Lục Hương vui vẻ quyết định, ngày hôm sau đi chọn xe. Phó Cầm Huy đi cùng với cô. Lục Hương chọn một chiếc xe ô tô màu đen, cảm thấy rất đẹp.

Phó Cầm Huy nói: “Em cũng phải học lái xe mới được!” Sau đó đăng ký cho cô lớp học lái xe.

Khoảng thời gian sau, Lục Hương không phải ở tiệm thì tức là đang học lái xe.

Lục Hương rất thông minh, ba mươi ngày đã thi đỗ bằng lái xe. Tuy đường cái không đủ rộng rãi, nhưng xe không nhiều, lúc Lục Hương lái xe ô tô về nhà, vẫn rất vững vàng.

Phó Cầm Huy sợ cô căng thẳng, ngồi ở ghế lái phụ, nói với Lục Hương: “Rất tốt đấy.”

Lục Hương nghe xong lại có chút đắc ý: “Em biết em lái tốt, không cần anh ở bên cạnh chỉ đạo! Anh không có mặt em cũng dám lái.”

Phó Cầm Huy nói: “Lợi hại!”

Lục Hương có hơi ngượng, Phó Cầm Huy ở bên ngoài là một thanh niên tài tuấn phong độ nho nhã.

Có thể gánh vác một công ty lớn như vậy, hiện tại trong tay anh đã có ba công ty, sản nghiệp lưu thông hàng hóa cũng được anh thu nạp.

Phó Cầm Huy trải qua đợt rèn luyện này, ngày càng phong độ ngời ngời, cộng thêm mắt kính gọng vàng, tây trang không vết nhăn, khi thâm tình nhìn Lục Hương, Lục Hương đều sẽ đỏ mặt.

Phó Cầm Huy thực sự là đang trêu người trên thẩm mỹ của Lục Hương.

Lục Hương bị anh mê hoặc tới điên đảo, cưỡng chế ho khan một tiếng, coi như kéo lại lý trí của mình: “Chúng ta đi đón con trai đi.”

“Ừm.” Phó Cầm Huy đáp.

Bây giờ tiệm ma lạt thang đã sắp thành sản nghiệp tiêu biểu trong huyện. Lục Hương bận tối mặt tối mày, trong nhà còn đặc biệt thuê một dì bảo mẫu.

Người này cũng là người khác giới thiệu, dì bảo mẫu năm mươi tuổi rất thích sạch sẽ, cũng thích trẻ con.

Trọng điểm là dì bảo mẫu nấu ăn ngon, đây là điều được Lục Hương kiểm chứng qua.

Lục Hương còn cảm thấy ngon, những người khác càng không thành vấn đề.

Dì bảo mẫu xa xa nhìn thấy hai vợ chồng Lục Hương và Phó Cầm Huy tới: “Sao cô cậu tới đây?”

Lục Hương nói: “Bọn cháu tiện đường nên tới.”

Trường mẫu giáo tan học sớm hơn trường tiểu học một chút, rất nhanh đã nghe thấy tiếng chuông.

Tất cả bạn nhỏ trong trường đều ở đó xếp hàng, khung cảnh rất đáng yêu.

Sau đó Lục Hương nhìn thấy Tiểu Tích Niên, Tiểu Tích Niên cũng nhìn thấy cô, lập tức nhảy nhót.

Lục Hương với Phó Cầm Huy đều mỉm cười, bạn nhỏ có hăng hái nhất ở đây chính là con của họ.

Lục Hương và Phó Cầm Huy đều đẹp, đứng chung một chỗ vô cùng dưỡng mắt, khiến người tới đón trẻ cũng lần lượt nhìn sang, muốn xem thử đây là phụ huynh của ai.

Đợi cô giáo nói tan học, Tích Niên giống như mũi tên rời cung, không màng tất cả chạy ra ngoài.

Lục Hương giang tay ra, thằng bé lập tức chui vào vòng ôm của cô, gọi mẹ không ngừng.

Cậu muốn tất cả mọi người đều biết, Lục Hương là mẹ của cậu.

Lục Hương bồng con vào lòng, Tiểu Tích Niên hỏi: “Sao mẹ lại tới đón con?”

Phó Cầm Huy sợ Lục Hương mệt, dù sao con trai bây giờ đã lớn rồi, đỡ lấy thằng bé, nói: “Hôm nay mẹ thi bằng lái, dẫn con đi ô tô.”

Con trai vui mừng khôn siết, sau đó gọi dì bảo mẫu, bốn người cùng nhau về nhà.

Trên đường, Tiểu Tích Niên không ngừng nịnh hót: “Mẹ lợi hại quá!”

“Mẹ biết cả lái xe!”

“Sao mẹ lại lợi hại như thế chứ?”

Lục Hương nghe xong cũng bay bổng theo.

Phó Cầm huy ở bên cạnh nói: “Con đừng khen mẹ con nữa, mẹ con đã không tìm được đông tây nam bắc rồi!”

Bị Lục Hương tức giận nhìn một cái, Phó Cầm Huy im re.

Về tới nhà, dì bắt đầu nấu cơm.

Lục Hương nói với dì: “Đợi lát nữa Lục Bảo tan học, cùng với con của chị hai, dì đi đón nhé!”

Trong biệt thự, chị cả và chị hai đều chuyển đi rồi.

Nhưng họ đều rất bận, không chăm sóc được vấn đề ăn uống của bọn trẻ, vừa hay chỗ Lục Hương có dì bảo mẫu, mỗi ngày đón bọn trẻ tới ăn cơm.

Bọn trẻ cùng nhau làm bài tập, sau đó mẹ chúng sẽ tới đón chúng về.

Dì nói: “Dì biết rồi, hôm nay mua dâu tây tươi, chắc chắn Lục Bảo rất thích!”

Sữa bò ngâm dâu tây, là cách ăn mới của Lục Hương, được bọn trẻ yêu thích. Đặc biệt là Lục Bảo, thà không ăn cơm cũng phải ăn món này.

Bọn trẻ còn một tiếng nữa mới có thể quay về.

Lục Hương với Phó Cầm Huy về phòng.

Chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc cốc, Lục Hương nói: “Vào đi.”

Thấy con trai Tiểu Tích Niên ưỡn ẹo đưa cho cô một tờ giấy, sau đó chạy đi nhanh như bay. Thằng bé rất ngại.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 217: Chương 217



Lục Hương mở giấy xem, bên trên là ba người que, dùng bút màu ve, vô cùng trừu tượng.

Lục Hương phân biệt kỹ một lúc, phát hiện có thể người tóc dài là cô, người cao hơn một chút là Phó Cầm Huy, hai đống tròn tròn là Tiểu Tích Niên.

Cậu vẽ một nhà ba người.

Tuy con vẽ quá đỗi đơn giản, nhưng người làm mẹ trên đời đều như nhau, Lục Hương vẫn rất kinh hỉ.

Nói với Phó Cầm Huy: “Con trai em có thiên phú nghệ thuật, có thể học vẽ tranh.”

Phó Cầm Huy nhìn một cái, không nói gì, anh còn chưa thể dối lương tâm gọi trình độ này là thiên phú nghệ thuật.

Hai người ở trong phòng nói chuyện, Lục Hương liền cảm thấy bên ngoài có tiếng động.

Đoán chừng là con trai đưa tranh vẽ xong chưa đi, còn đang đợi được khen.

Lục Hương lập tức nói to: “Tích Niên nhà ta vẽ thực sự quá đẹp.”

Phó Cầm Huy nghe Lục Hương nói ra ngữ điệu khoa trương này liền biết là ý gì, cũng phối hợp khen một lúc.

Qua một lúc, quả nhiên thấy Tiểu Tích Niên đỏ mặt đi vào.

Tiểu Tích Niên chạy tới bên cạnh Lục Hương, giang đôi tay nhỏ ra đòi ôm.

Lục Hương ôm con trai vào lòng mình, nghe cậu nói: “Con vẽ đẹp giống mẹ.”

Lục Hương còn cố ý trêu cậu: “Ồ, ưu điểm đều là giống mẹ, vậy cái gì giống cha?”

Tích Niên ngẩn ra cả buổi mới nói: “Con và cha đều là con trai!”

Lục Hương không nhịn được bật cười.

Cuối cùng ngay cả Phó Cầm Huy cũng bị con trai làm cho cạn lời, não của con trai mình thực sự quá to rồi.

Lục Hương ôm con trai chơi một lúc, Tiểu Tích Niên vui vẻ giống một chú chim non, ở trong phòng lúc thì chạy tới, lúc thì chạy đi.

Sau đó lại nhớ ra gì đó, Tích Niên ngượng ngùng, tựa như có lời muốn nói.

Lục Hương hỏi sao vậy.

Tiểu Tích Niên liền nói: “Mẹ, ngày mai mẹ có thể tới đón con tan học tiếp không, ăn mặc xinh đẹp một chút!”

Lục Hương ngẩn người. Phó Cầm Huy nhìn con trai mình, không ngờ thằng nhóc nhỏ như vậy cũng có lòng hư vinh.

Hôm nay Lục Hương đón cậu tan học, rất hãnh diện trong mắt các bạn nhỏ rồi.

Còn muốn để Lục Hương đi đón cậu.

Chuyện đơn giản như vậy, đương nhiên Lục Hương không nỡ khiến con trai thất vọng: “Được. Ngày mai mẹ vẫn đi đón con, vậy mẹ thay đồ trước, con xem thử trước, nếu con thích, mẹ sẽ mặc đi đón con!”

Tích Niên nói vâng.

Phó Cầm Huy cho rằng mình có thể ở trong phòng thưởng thức cảnh Lục Hương thay đồ.

Ai biết Lục Hương đuổi hai cha con họ ra ngoài hết.

Rất lâu mới nghe thấy cửa vang lên, hai cha con đều mở to mắt nhìn sang.

Lục Hương từ trong phòng đi ra, một chiếc váy liền thân màu xanh đậm, một sợi dây chuyền trân châu xinh đẹp, tóc bới lên, để lại hai lọn tóc hai bên.

Gương mặt xinh đẹp trắng nõn, còn tô son và kẻ mắt, vô cùng xinh đẹp.

Lục Hương bình thường đều là tùy tiện buộc tóc đuôi ngựa, chạy đến các cửa tiệm, mặc quần khá tiện, đã rất lâu không mặc kiểu váy này rồi.

Nhưng nhìn thấy hai cha con họ đều si mê, lại không nhịn được cười: “Đẹp không?”

Tích Niên phản ứng lại trước: “Mẹ quá đẹp, mẹ là người phụ nữ xinh đẹp nhất con từng gặp.”

Phó Cầm Huy không nói gì, nhưng lại nuốt nước miếng, hầu kết của anh chuyển động lên xuống, loại cảm giác này thật sự khiến Lục Hương có một loại vui vẻ thầm kín.

Lục Hương nói: “Vậy ngày mai mẹ sẽ thế này đi đón con!”

Phó Cầm Huy nói: “Anh cũng đi.”

Tiểu Tích Niên quá vui mừng: “Vậy con là em bé hạnh phúc nhất trên đời rồi.”

Lục Hương thơm vào cái má phúng phính của con trai, để lại một dấu son môi đỏ đỏ, trông cực kỳ hài hước.

Lục Hương nói: “Con nhất định phải ngoan ngoãn đi hoàn thành bài tập vẽ, nếu không, ngày mai mẹ không đi đón con đâu.”

Tích Niên gật đầu, hôm nay được cha mẹ khen, tràn trề động lực với vẽ tranh.

Hai vợ chồng ai cũng rất ăn ý, không nhắc chuyện vết đỏ trên mặt Tích Niên.

Đợi con trai rời đi, Lục Hương định thay đồ, đề phòng cháu trai và cháu gái nhìn thấy sẽ cười cô.

Ai biết Lục hương vừa vào phòng, Phó Cầm Huy liền chen vào, lập tức ôm Lục Hương vào lòng.

Phó Cầm Huy cố ý nói: “Cô gái xinh đẹp như vậy, chúng ta hẹn hò đi!” Dù sao hai người cũng đã kết hôn rồi, là giở trò lưu manh hợp pháp!

Lục Hương đỏ mặt, sau đó dán vào lồng ng.ực anh, nhẹ giọng nói: “Nhưng em đã có chồng rồi!”

Lục Hương bình thường chỉ gọi Phó Cầm Huy bằng tên.

Bây giờ Phó Cầm Huy nghe thấy cô nũng nịu gọi một câu chồng, đúng thật là…

Anh không khống chế nổi, tim đập thình thịch.

Phó Cầm Huy còn muốn chơi đùa với cô một chút.

Ai ngờ Lục Hương quá biết câu dẫn.

Vở kịch này anh không diễn tiếp được.

Phó Cầm Huy cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ anh đào mà anh khao khát, khi chạm tới, chỉ cảm thấy sự mềm mại đó trực tiếp tiến vào trong trái tim anh.

Lục Hương lập tức trừng to mắt, không ngờ sau khi kết hôn, Phó Cầm Huy ngày càng lưu manh.

Người từng nói một câu đã đỏ tai cả buổi đó giống như biến mất vậy.

Bây giờ họ ngày ngày ở cạnh nhau, người trước mắt này lại giống như sói hoang đã đói bảy tám bữa. Mỗi lần đều hận không thể hôn người ta tới chết, mãi tới khi không thể thở được, Phó Cầm Huy mới chịu thôi.

Sự nghiệp của Lục Hương và Phó Cầm Huy đều rất tốt đẹp, chớp mắt đã tới cuối năm.

Năm nay, Lục Hương đã mở tổng cộng bốn chi nhánh, bình thường bận không ngơi tay.

Lúc ăn tết, không nhịn được nghỉ dài, tiệm ma lạt thang nghỉ từ hai mươi tám tháng chạp, cho tới mười sáu tháng giêng mới mở cửa kinh doanh.

Lục Hương và Phó Cầm Huy đã mua rất nhiều đồ từ sớm, chuẩn bị về thôn ăn tết.

Xe sắp chất không hết, Lục Hương ở bên cạnh đếm kỹ, xem thử đồ cần mang có đủ chia cho hai nhà không.

Đồ họ mua là rượu chai cao cấp, giá một chai ngang với năm cân rượu gạo.

Là rượu tốt nhất, cho dù người không hiểu rượu cũng từng nghe nói nhãn hiệu này.

Còn có bốn cái dưa hấu, mùa đông này vốn không ăn được, may mà Lục Hương có chút tài nguyên của lão giáo sư ở viện nông học, nghe nói họ đang gây trồng dưa hấu trái vụ, nhưng sản lượng không nhiều, đều là giữ ăn.

Lục Hương tặng rất nhiều rượu, thuốc, đối phương mới chia cho vài cái, để ở nơi mát mẻ thoáng khí, lúc muốn ăn thì ăn, có thể để hơn mười ngày!

Chỗ họ mùa đông đốt giường lửa, nóng trong người, thích hợp ăn dưa hấu mát mẻ giải khát nhất.

Ngoài những bánh kẹo nước ngọt không thể thiếu, còn có quần áo, trang sức vàng…

Lục Hương nói: “Thêm bốn cây thuốc nữa đi!” Hai vợ chồng họ đều không hút thuốc, nhưng bọn họ đi xã giao nhiều, thứ như rượu, thuốc, trong nhà đều mua theo thùng.

Phó Cầm Huy nói: “Được!”

Lục Hương dẫn con trai và một xe quà tết về trước, định sau khi tới lấy đồ trên xe xuống, lái xe không quay lại, còn phải đón người nữa.

Gia đình chị hai Lục, chị cả và Lục Bảo, gia đình chị hai Phó.

Một xe không đủ chỗ ngồi, may mà Lục Hương và Phó Cầm Huy đều biết lái xe, định lái xe trống quay lại, rồi lái thêm xe ở đơn vị về, hai chiếc xe là đủ.

Họ đều muốn tự về nhưng bị Lục Hương cự tuyệt, xe buýt mùa đông vốn rất ít, người còn đông, đặc biệt là dịp tết, trên xe có trộm ra vào.

Xách túi lớn túi nhỏ không tiện. Lục Hương dứt khoát bảo họ đừng đi, đợi cô đi đón. Tuy hơi phiền phức nhưng mọi người đều có thể cùng về.

Lục Hương và Phó Cầm Huy cùng trở về, con trai Tiểu Tích Niên vẫn luôn lau kính đóng băng, lộ ra chút khe hở nhìn ra thế giới băng tuyết bên ngoài.

Lục Hương nhìn thấy, nói: “Ăn tết xong, con đã ba tuổi rồi!”

Thằng bé có hơi vui vẻ: “Vâng, con là anh trai lớn rồi!” Ở trong nhà, c** nh* nhất, Tiểu Tích Niên khát vọng lớn lên hơn bất cứ ai.

Lục Hương mỉm cười, không nói gì.

Xe chạy một mạch về thôn.

Vừa vào thôn đã thấy không ít người đều đứng ở bên ngoài, Lục Hương bọn họ trực tiếp lái xe về nhà lớn của hai người họ ở trong thôn.

Vừa xuống xe đã bị bao vây: “Lục Hương về rồi.” Đều biết hai vợ chồng Lục Hương với Phó Cầm Huy làm ăn tốt.

Năm ngoái, họ là nhà đầu tiên mua tủ lạnh trong thôn, bây giờ ngay cả xe cũng mua rồi, xe riêng, trông rất uy phong!
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 218: Chương 218



Nghe những người trong thôn đó nói, một chiếc xe này hết tám vạn tệ, đối với họ mà nói, muốn lấy ra tám nghìn tệ cũng không thể, một lúc lấy ra tám nghìn tệ là cảm nhận gì? Không thể tượng tượng được.

Trước đây đều ở cùng một thôn, bây giờ huy hoàng rồi, cũng bắt đầu đề bạt người trong thôn.

Những người đó bị bác gái lừa tiền, may mà tới xưởng của Phó Cầm Huy vận chuyển hàng, kiếm được chút ít.

Lúc đầu đều là hơn ba mươi tệ tiền lương, làm tốt, một tháng thậm chí có thể kiếm hơn bốn mươi tệ.

Người quay về đều hăng hái nói với người trong thôn, tiêu chuẩn lương của họ giống như trong huyện.

Đợi năm sau huyện cải cách còn sẽ tăng lương nữa, họ cũng tăng theo, nghe vậy mọi người đều có khát vọng.

Người trong thôn không có ai không biết ơn hai người họ.

Dù sao lúc tết tư cũng không có việc đồng áng gì, đều muốn đợi xem họ về nhà có thể mang đồ gì, cho nên mọi người đã sớm tới đây xem.

Quả nhiên là chặn được Lục Hương bọn họ.

Lục Hương nói: “Đứng ở đây làm gì vậy? Lạnh lắm, mau vào nhà đi!”

Người trong thôn lại cười nói không.

Lục Hương bọn họ vào nhà, mới phát hiện trong nhà đã được đốt lửa, vừa vào đã ấm áp. Lục Hương bồng con trai vào, sau đó hai người cùng mang đồ về nhà trước, sau đó chia ra.

Mọi người nhìn thấy, vừa thuốc lá vừa rượu, toàn là đồ tốt, Lục Hương thật phóng khoáng.

Lục Hương vừa tới nhà chưa bao lâu đã thấy Tiêu Thái Liên dẫn chị ba Phó tới.

“Biết ngay mấy hôm nay các con sẽ về nhà, mẹ với chị dâu con đã sớm dọn dẹp nhà cho các con rồi, cũng đốt lửa luôn rồi!” Tiểu Thái Liên nói xong, nhìn thấy Phó Tích Niên.

Vội vàng ôm thằng bé, ra sức hôn hít: “Ây dô, cháu trai ngoan của bà nội!”

Tiểu Tích Niên cũng cực kỳ thân với bà nội, thằng bé này IQ cao, nói mấy câu nịnh nọt, dỗ Tiêu Thái Liên nói liền mấy câu: “Tâm can bảo bối của bà!”

Khiến cho chị ba Phó cũng cảm khái, cha mẹ thông minh, con cũng giỏi ăn nói, lại nhìn con trai của mình đần đần, không biết dỗ người khác vui gì cả.

Chị ba Phó nói: “Tối nay làm cá, nhà mẹ chị đã bắt được một con cá to hơn hai mươi cân trong hố băng, chị đã hầm rồi, chắc chắn ngon!” Cá này nhiều thịt, ăn cũng đã, mùa đông có thể ăn được cá cũng rất hiếm.

Đang nói chuyện, mẹ Lục cũng tới, nhìn thấy họ đều ở đây, nói: “Hôm nay tập trung tới nhà mẹ đi, hai hôm trước, cha mẹ vừa mổ heo, đồ ngon đều để dành!”

Tuy nhà họ Lục không mua tủ lạnh, nhưng thời tiết bên ngoài rất lạnh, chính là một cái tủ lạnh thiên nhiên, sườn heo, đuôi heo gì đó đều không bán.

Phải nói nhà họ Lục không phải thuộc dạng xa xỉ nhất, nhưng về mảng ăn thịt này, trưởng thôn cũng không bì được, người ta ăn tết đã đặc biệt mổ hai con heo cho mình ăn!

Người trong thôn ngưỡng mộ muốn chết, xem xem người ta, thế này mới gọi là biết sống.

Tuy nói cuộc sống bây giờ tốt hơn trước đây, nhưng ai không thèm thịt heo chứ!

Chị ba Phó thèm, nhưng vẫn có quy tắc cơ bản: “Chúng cháu không ăn đâu, trong nhà có chuẩn bị rồi”

Mẹ Lục lập tức nói: “Khách sáo cái gì, thứ này ít người ăn không vui, tới nhà thím đi, dẫn bọn trẻ nữa, thím đã dọn dẹp nhà cửa xong rồi, bày một bàn lớn, cùng nhau náo nhiệt.”

Mẹ Lục sợ họ không chịu tới, nói: “Đã rất lâu không có náo nhiệt như thế này rồi, nhà các cháu đông người, nhà thím ít người, nhất định phải tới đó! Bây giờ thịt đã luộc rồi.”

Tài ăn nói của mẹ Lục cũng mạnh hơn trước, bà nói như vậy, mọi người thật sự không biết tìm lý do gì từ chối.

Tiêu Thái Liên nói: “Vậy được, chúng tôi nhất định tới!”

Mẹ Lục nghe vậy mới nói: “Vậy mọi người nói chuyện, tôi mau chóng quay về nấu đã.”

Bà vừa đi, Lục Hương nói: “Con với Cầm Huy còn phải quay lại đón người, Tích Niên để ở đây trước.”

Tiêu Thái Liên thấy họ còn có việc, lập tức nói: “Vậy các con đi đi, đừng có muộn quá.”

Hai người lái xe về, quả nhiên các chị đều chuẩn bị xong rồi, xách túi lớn túi nhỏ. Bây giờ chị hai Lục đã mở một tiệm may với chồng, cũng kiếm được chút đỉnh.

Nghe nói trong nhà ăn lẩu, họ đều thèm, mong ngóng về mau.

Lục Hương và Phó Cầm Huy lái hai chiếc xe về thôn, lại khiến thôn chấn động, một nữ đồng chí như Lục Hương còn biết lái xe, thật sự không phải người bình thường.

Sau khi quay về, Lục Hương vội vàng tặng quà đã chuẩn bị xong cho mẹ chồng và mẹ ruột.

Nhà họ Phó còn do dự chuyện sang nhà họ Lục, nếu ăn cơm, mỗi anh chị dâu cử một người đại biểu tới là được, nếu không phải bao nhiêu cơm canh mới đủ ăn chứ!

Lục Hương vội vàng nói: “Mẹ con nói rồi, người lớn trẻ nhỏ đều đi, bày ba bàn cho náo nhiệt.” Bây giờ nhà họ Lục nuôi heo khổ trước sướng sau.

Mổ một con heo, thật sự không sợ không đủ ăn.

Mọi người nghe vậy, vội vàng lấy đồ đẹp bình thường không nỡ mặc ra, đến nhà họ Lục ăn cỗ.

Bây giờ nhà họ Phó và nhà họ Lục là gia đình vẻ vang nhất thôn, hai nhà còn cùng nhau ăn tết, khiến người ta ngưỡng mộ muốn chết.

Nhìn thấy ống khói nhà họ Lục bốc khói nghi ngút, mùi thơm rất nhanh bay ra, tuy nói không phải do Lục Hương nấu nhưng thịt là thịt ngon, nấu thế nào cũng thơm.

Năm nay là năm nhà họ Lục vui vẻ nhất.

Gia đình chị hai Lục, chị cả, nhà họ Phó đều tới ăn tết.

Chị cả và chị hai ở trong nhà bếp phụ, Lục Hương cũng muốn vào, kết quả bị đuổi ra, bảo cô nói chuyện cùng mọi người.

Lục Hương nhỏ nhất, bình thường nhà mẹ sủng cô, để cô ở trong nhà cắn hạt dưa nói chuyện là được.

Bọn trẻ đuổi bắt trong nhà.

Mẹ Lục và cha Lục cười thích chí, bình thường họ cô đơn quen rồi, hôm nay thấy trong nhà náo nhiệt như vậy, vui tới nỗi không biết làm thế nào mới tốt.

Họ lấy hết đồ ngon trong nhà ra, kẹo, nước ngọt, bánh ngọt gì đó, còn có sô cô la đồng tiền vàng Lục Hương mang về lần trước, trực tiếp chia hết cho bọn trẻ.

Tiêu Thái Liên nói: “Ây da, thông gia, phung phí đồ tốt hết rồi, đừng cho nữa!”

Mẹ Lục nói: “Mua về chính là cho bọn trẻ ăn mà.”

Mấy chị dâu nhà họ Phó vội vàng bảo các con nói cảm ơn bà, sau đó chúc tết sớm.

Ai biết mẹ Lục đã sớm có chuẩn bị, phát lì xì cho từng đứa, mở ra xem, bên trong đều là năm tệ.

Vội vàng nói: “Thím ơi, nhiều quá rồi!” Họ không cho bọn trẻ nhận.

Đám trẻ này cũng nghe lời, không cho nhận chúng cũng không nhận.

Mẹ Lục nói: “Không nhiều không nhiều, đây là cho bọn trẻ, không phải cho cô cậu, đừng có bóc ra xem!”

Mọi người thấy vậy cũng chỉ có thể nhận, nghĩ lần sau phải hồi lễ nhiều chút.

Chẳng mấy chốc, lẩu đã bày lên.

Cánh đàn ông đều vây lại một bàn uống rượu, cha Lục vô cùng vui vẻ. Trước đây muốn uống cũng không có nhiều người uống cùng ông như vậy.

Phó Cầm Huy bình thường không uống rượu mấy, nhưng tới đây, cũng uống cùng với mọi người.

Chị hai Lục nói: “Em đã mua bao nhiêu rượu vậy, chị thấy cha vui, chắc chắn sẽ uống sạch rượu cho coi!”

Lục Hương nói: “Nếu thích uống, sau này lại mua cho ông ấy, rượu này tốt, uống cũng không say lắm.”

Trong nhà rôm rả, đám trẻ chụm lại uống nước ngọt, còn có tiền mừng tuổi.

Cánh phụ nữ vây lại một bàn, Lục Hương đã chuẩn bị sẵn riêng lì xì to cho chị hai Phó và chị cả Lục, may nhờ họ giúp đỡ, trong tiệm mới có thể thuận lợi như vậy.

Ở trước mặt mọi người, cho mỗi chị em dâu một sợi dây chuyền vàng, loại bảy tám gam.

Dây chuyền vàng mặc kệ ở đâu cũng đều là đồng tiền mạnh, vừa lấy dây chuyền ra, mọi người cũng đều ngơ ngác, liên tục nói không nhận, cô quá tốn kém rồi.

Lục Hương nói: “Không sao, năm nay kiếm được chút ít.”

Mọi người nói: “Tiền em kiếm, nhưng tiêu cũng nhiều, mua xe lại mua xăng dầu, tốn bao nhiêu tiền chứ? Lần sau không được mua như vậy nữa!”

Lục Hương gật đầu, mọi người mới nhận dây chuyền. Sau đó mọi người náo nhiệt ăn cơm.

Nụ cười trên mặt cha mẹ Lục chưa từng tắt, chẳng mấy chốc lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

Lục Hương ngồi gần hơn, vội vàng ra mở cửa, mở cửa ra nhìn, kinh hỉ gọi: “Mẹ nuôi?”

Phó Chi từ ngày đến tỉnh cũng không quay về nữa, ngay cả hoa hồng ở xưởng cổ vịt đều là kế toán gửi vào tài khoản của bà ấy.

Nhưng mỗi lần Phó Cầm Huy vào tỉnh xử lý công việc, Phó Chi đều sắp xếp người tiếp đãi, đặc biệt chiếu cố anh.

Việc làm ăn bây giờ của Phó Cầm Huy có thể tốt như vậy, Phó Chi cũng giúp đỡ không ít.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 219: Chương 219



Hai vợ chồng nghĩ gặp mặt nhất định phải nói tiếng cảm ơn, sau đó mãi vẫn chưa gặp mặt được.

Phó Chi nhìn thấy Lục Hương, cười nói: “Con vẫn không thay đổi gì!” Bà ấy vừa tới, mọi người lại tìm cái, thêm bát đũa cho bà ấy.

Phó Chi cười nói: “Không cần phiền phiwcs, tôi có một chỗ là được, xa xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi!”

Mẹ Lục vừa nhìn thấy bà ấy liền hỏi: “Sao chị không quay về lần nào thế?”

Phó Chi nói: “Trong tỉnh luôn có việc nên chậm trễ, chị sẽ ở đây ăn tết, buổi tối chúng ta ở một phòng, gọi Lục Hương nữa, buổi tối chúng ta nói chuyện.”

Lục Hương vâng một tiếng: “Hôm nay con ở với mẹ nuôi!”

Phó Chi cười nói: “Chỉ sợ Cầm Huy không nỡ?”

Mọi người lại cười nói với Phó Cầm Huy: “Dô, vậy hôm nay em phải độc thủ phòng trống rồi?”

Phó Cầm Huy nói: “Đúng, cho nên em phải cùng cha uống thêm một chút!” Anh nói vậy, tất cả mọi người đều cười ồ lên.

Người càng đồng, trong nhà càng thêm nóng, hết cách, vẫn phải mở cửa sổ ra thông khí một chút.

Một nồi lẩu nóng hôi hổi ra lò, món chính là bánh dán và cơm.

Mẹ Lục thật sự là người thành thật, nấu tận mấy chậu cơm, nói: “Ăn thả ga nhé, tuyệt đối đừng dè dặt, quay về sẽ đói!”

Mấy anh trai nhà họ Phó đều nói: “Thím, thím yên tâm, đồ ăn ngon như vậy, chúng cháu không khách sáo nổi đâu!” Đàn ông ở chung với nhau chém gió.

Phụ nữ nói chuyện con cái.

Lục Hương rất tò mò về Phó Chi.

Phó Chi ngồi bên cạnh Lục Hương ăn lẩu, nói: “Vẫn là lẩu ở đây ngon!” Ăn một miếng, toàn thân ấm áp, ở nơi khác không ăn ra hương vị này.

Mẹ Lục vội vàng nói: “Heo của em ngon, cho ăn toàn là thức ăn ngon, nhà ai nỡ cho ăn như vậy đâu!”

Có hai con là bà đặc biệt để lại cho mình ăn, cho ăn chu đáo hơn, thịt mỡ mổ ra đều trắng nõn, đồ tể người ta còn nói mổ nhiều heo như vậy, lần đầu tiên thấy thịt ngon như thế này.

Hôm nay thịt đầy nồi, đám đàn ông ăn tới thỏa mãn, ăn từng miếng thịt to rồi lại uống một ngụm rượu, thích mê. Họ tiếp tục nói chuyện, cuộc sống này dù cho trước đây nằm mơ cũng chưa từng mơ tới.

Lục Hương gọi: “Mẹ nuôi?”

Phó Chi nói: “Sao vậy?”

Cô hỏi: “Những năm qua mẹ đi đâu vậy? Sao không về?”

Phó Chi nói: “Nói ra thì vốn dĩ muốn về, nhưng luôn có chuyện dây dưa nên không về! Bây giờ mẹ có một suy nghĩ, muốn mở một cái siêu thị.”

Người khác không biết siêu thị là gì, nhưng Lục Hương vừa nghe tới siêu thị, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Bây giờ trong nước vẫn chưa xuất hiện khái niệm siêu thị này, thế nhưng đầu năm 84, Phó Chi đã có suy nghĩ này rồi.

Thật sự không phải người bình thường, chẳng trách sau này có thể trở thành đại lão.

Mắt nhìn của bà ấy thật sự quá tiên tiến!

Tối đó mọi người ăn tận hứng, uống cũng sảng khoái, đều say khước cả.

May mà phụ nữ còn tỉnh táo, cả kéo cả lôi đưa chồng mình về nhà.

Lục Hương là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ say rượu của Phó Cầm Huy, không dày vò gì, anh chẳng qua chỉ mang theo thâm tình nhìn Lục Hương, nếu không phân biệt kỹ, căn bản không nhìn ra anh say rồi.

Nhưng Phó Cầm Huy quả thực giống như một hòn vọng thê, bình thường thu liễm tình cảm, sau khi uống say lại giải tỏa hết ra ngoài.

Lục Hương nói với Phó Chi và mẹ Lục: “Con đưa anh ấy về nhà trước!”

Lục Hương định ở lại nhà mẹ Lục, Tiểu Tích Niên đã được bà nội dẫn đi rồi.

Phó Cầm Huy không giống những người khác, không cần chật vật kéo đi, Lục Hương vừa kéo, Phó Cầm Huy đã đi theo cô rồi, khiến Phó Chi ở bên cạnh không nhịn được nói với mẹ Lục: “Em xem hai đứa này thật tốt.”

Mẹ Lục cũng cảm khái: “Đúng vậy, chuyện tình cảm này đúng thật là kỳ diệu, lúc đầu ai có thể ngờ hai đứa chúng nó có thể ở bên nhau.”

Lục Hương đưa Phó Cầm Huy về phòng, cởi áo khoác ngoài của anh, dìu anh lên giường, còn tỉ mỉ đắp chăn cho anh.

Nhiệt độ trong thôn tới sau nửa đêm sẽ giảm xuống, không đắp chăn kỹ rất dễ bị lạnh.

Ai biết khi Lục Hương toan đi, Phó Cầm Huy lại nắm tay cô lại: “Đừng đi.” Ngữ khí đột nhiên có hơi đáng thương.

Rất giống dáng vẻ giở trò vô lại của Tiểu Tích Niên.

Lục Hương nói: “Anh ngoan ngoãn nào, ngủ một giấc tỉnh lại em sẽ quay lại.”

Anh giả vờ như con nít, Lục Hương cũng coi anh như con nít mà dỗ dành.

Ai biết Phó Cầm Huy lại không thỏa mãn, vươn tay ra, ôm Lục Hương vào trong lòng, hôn hai cái, nói: “Vậy em về sớm chút!” Uống say mới sẽ hiện rõ d.ục vọ.ng chiếm hữu siêu mạnh của anh.

Phó Cầm Huy lấy gương xuống, bỏ ở bên giường, trong đôi mắt sắc lẹm tràn ngập khát vọng đối với Lục Hương, hầu kết chuyển động lên xuống, thấy Lục Hương im lặng, lại ghé tới hôn cô một cái, giống như không đủ vậy.

Trước đây Phó Cầm Huy cũng từng đi công tác, chỉ cần anh có thể về, nhất định sẽ về nhà sớm nhất có thể.

Cho dù là ngồi xe mấy ngày, anh cũng sẽ không nghỉ lại một đêm ở bên ngoài giữa chặng.

Sau khi hai người kết hôn, rất ít khi ngủ riêng. Lục Hương nói: “Ngủ đi!” Sau đó hôn anh một cái.

Ngay lập tức, mắt của Phó Cầm Huy bùng lên ánh sáng đặc sắc, tựa như có được một phần thưởng từ trên trời rơi xuống: “Anh mở mắt ra là có thể nhìn thấy em?”

Lục Hương ừm một tiếng.

Lúc này Phó Cầm Huy mới nhắm mắt lại, Lục Hương cũng thở phào một hơi.

Phó Cầm Huy say rượu cũng khá khó dỗ.

Lục Hương rón rén đóng cửa lại, mới ra ngoài. Trên người cô cũng bám chút hơi rượu, không khó chịu lắm.

Lục Hương đợi hơi rượu biến mất rồi mới quay về nhà họ Lục, lúc đi ngang qua phòng khác, nghe thấy anh rể hai ngáy như sấm.

Lúc Lục Hương về, mẹ Lục với Phó Chi đang thì thầm nói chuyện.

Hôm nay mẹ Lục bận rộn suốt, cũng có hơi buồn ngủ rồi.

Đợi thấy Lục Hương quay lại, nói với cô: “Khóa cửa chưa?”

Lục Hương nói khoa rồi, mùa đông nông thôn phải khóa mấy lớp khóa, nếu không không yên tâm.

Mẹ Lục lại ở bên cạnh nói: “Thật sự có hơi buồn ngủ rồi!”

Phó Chi nói: “Vậy em ngủ đi, chị với Lục Hương nói chuyện chút, không ảnh hưởng em ngủ chứ!”

Mẹ Lục nói: “Không có, hai người nói tự nhiên.”

Sau đó Lục Hương chui vào chăn, tay cô lạnh cóng, Phó Chi vội vàng ủ ấm tay chân cho cô.

Bà ấy nói: “Như thế nào, Cầm Huy ngủ rồi?”

Lục Hương vâng một tiếng.

Phó Chi nói: “Trước đây mẹ đều không tin vào tình yêu, vừa nhìn thấy con với Cầm Huy hạnh phúc như vậy, mẹ mới thay đổi cách nhìn nhận của mình!”

Lục Hương bị nhắc tới có hơi ngại, qua loa nói một câu cũng ổn ạ.

Sau đó chuyển chủ đề, hỏi chuyện mở siêu thị mà cô quan tâm nhất.

Phó Chi nói: “Suy nghĩ siêu thị này do một người bạn ở nước ngoài viết thư nói cho mẹ biết, mẹ thấy trong nước vẫn chưa có, cảm thấy có thể sẽ kiếm được tiền!”

Lục Hương gật đầu, đâu chỉ là kiếm được tiền, siêu thị có thể xử sạch tất cả bán sỉ và bán lẻ, là vương giả trong sản nghiệp tiêu thụ.

Lục Hương nói: “Chỗ mẹ có tiền không? Nếu không có, con có thể lấy ra một chút.” Lúc đầu bà ấy cho Lục Hương một vạn, bây giờ cô vẫn mong muốn trả lại.

Càng huống hồ mẹ nuôi còn nhiều lần giúp đỡ chồng cô.

Phó Chi cười nói: “Tiền của con vẫn nên giữ lại bản thân con dùng đi, chỗ mẹ có tiền.”

Lục Hương vâng một tiếng: “Vậy nếu khi nào mẹ cần dùng, nhất định phải nói với con!”

Cuộc đời của Phó Chi trắc trở, có loại người nào chưa từng gặp qua? Vừa nghe thấy Lục Hương nói vậy liền biết là thật lòng thật dạ, trong lòng cũng ấm áp hơn, nói: “Mẹ biết rồi.”

Chó Chi nói: “Mẹ thấy mấy anh trai của Cầm Huy hôm nay ít nhất cũng có hai đứa con, cậu cả đã có ba đứa rồi, con không định cùng Cầm Huy sinh thêm một đứa.”

Lục Hương đỏ mặt: “Sao lại nói tới cái này?”

Nhưng Phó Chi lại thích chọc cô, liên tục truy hỏi.

Lục Hương qua loa nói: “Chuyện này xem ý trời đi!”

Hơn nữa nhà họ có một đứa con cũng rất tốt.

Thấy gò má của cô hơi phiếm hồng, Phó Chi nói: “Các con định ở huyện mãi?”

Câu này hỏi rất có kỹ xảo, Lục Hương vội khó hiểu nhìn bà ấy.

Phó Chi nói: “Bây giờ trong tỉnh đang xây nhà thương phẩm, làm quy hoạch lại bắt đầu xây tuyến đường sắt, mỗi ngày đều có thay đổi mới, bây giờ giá nhà lầu ở đó khá cao, nhưng mua nhà tặng hộ khẩu!”

Lục Hương nghe xong, tim đập thình thịch.
 
Back
Top Bottom