Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 200: Chương 200



Lục Hương tán gẫu với người trong thôn, nói rất lâu mới về nhà họ Phó.

Cái khác thì không nói làm gì, nhưng cá viên này đều là để dành riêng ra. Cá viên trong quán bán rất nhanh.

Nếu không để riêng trước thì không có.

Cá viên rất vạn năng, xào rau, nấu mì đều được, tăng vị.

Lục Hương về nhà họ Phó trước. Tiêu Thái Liên vừa thấy họ liền rất vui: “Lần sau đừng cầm đồ về nữa, trong nhà có cả!”

Lục Hương nói: “Mẹ, hôm nay con đến chỗ mẹ con ăn cơm, Tích Niên với Cầm Huy ở lại đây.”

Mỗi lần cô về thời gian đều rất ít ỏi.

Tiêu Thái Liên lập tức nói: “Được, hỏi thăm mẹ con giúp mẹ! Đợi mẹ bận xong đợt này, đến chỗ chị ấy, mẹ rất muốn nói chuyện với mẹ con.”

“Chị hai con buổi sáng đã về rồi, vừa hay ba chị em các con nói chuyện với nhau.”

Lục Hương nói: “Mẹ, con qua đó, nếu có việc gì thì gọi con!”

Tiêu Thái Liên cười nói: “Đi mau đi, nào có việc gì! Đứa nhỏ này…” Ngữ khí thân thiết giống như đối đãi với con gái ruột của mình vậy.

Trước khi đi, cô bỏ cá viên, đậu phụ cá vào trong tủ lạnh cho bà, còn chỉ bà cách làm.

Tiêu Thái Liên nói: “Thứ này con giữ lại bán tốt bao nhiêu, chúng ta ăn đều là lãng phí!” Tuy nói là nói như vậy, nhưng trên mặt ngập tràn nụ cười.

Con dâu út tốt, thứ gì ngon cũng nỡ cầm về.

Thế này bà đã biết đủ rồi, may mà bà chia nhà sớm, trong nhà còn rất hòa thuận. Bây giờ trong thôn đều theo hệ thống hộ gia đình, rất nhiều người bởi vì chuyện này cãi vã ầm ĩ, không hòa thuận như nhà họ.

Bây giờ rất nhiều người trong thôn đều ngưỡng mộ Tiêu Thái Liên. Bốn đứa con trai đều có nhà, nhà cửa hòa thuận, gia đình như vậy, không có chuyện không sống tốt.

Lục Hương đến nhà họ Lục, vào nhà xem, chị cả và chị hai kéo tay ngồi trên giường nói chuyện.

Mẹ cô cũng ở đây.

Lục Hương kinh ngạc hỏi: “Cha đâu?”

Mẹ Lục lập tức nói: “Ở chuồng heo đó, bên chuồng heo không thể không có ai. Cha con còn đặc biệt dựng cái nhà bên đó, mỗi ngày ở đó ngủ!”

Lục Hương cả kinh: “Ở đó có thể nghỉ ngơi tốt sao?”

Mẹ Lục thở dài một hơi: “Hết cách, nghe nói thôn kế bên nuôi heo, nửa đêm bị người ta lái xe tới trộm.” Bà nghe xong sợ tới mức mất ngủ mấy đêm.

May mà chuồng heo của họ ở sâu trong thôn. Lái xe phải qua cổng thôn, động tĩnh quá lớn, người khác khó trộm.

Nhưng cũng cho họ một hồi chuông cảnh giác, một con heo ít nhất trị giá ba bốn trăm, hai vợ chồng họ cơ bản đều ở đó.

Hôm nay là thấy các con gái đều về, mới đặc biệt chạy về.

Lục Hương nói: “Thế cũng quá vất vả rồi!”

Mẹ Lục lại rất biết đủ: “Có việc kiếm được tiền còn sợ vất vả cái gì!” Trước đây làm việc ngoài ruộng còn vất vả hơn, thế này đã là gì?

Nhà họ Lục không có gia sản gì, khó khăn lắm mới kiếm được chút tiền đều đắp vào chuồng heo cả, vừa bắt heo con vừa mua thực phẩm. Năm nay còn muốn mở rộng một chút, trong tay không có tiền, đều phải tích góp lại.

Lục Hương nói: “Vậy đợi chút nữa, chúng ta đến bên đó nấu cơm ăn đi.”

Mẹ Lục nói: “Không cần, nấu xong mang cho cha con một hộp cơm là được. Cha con ăn gì cũng như nhau.”

Mẹ Lục còn cười nói: “Mấy chị em các con khó khăn lắm mới tụ tập một ngày, ở đây nói chuyện đi!”

Bình thường cũng rất khó gặp mặt, bây giờ chị cả Lục với Lục Hương ở cùng nhau, chị hai Lục vẫn luôn sống ở ngoài thôn.

Tuy nói hai thôn không xa, nhưng bây giờ không có phương tiện giao thông gì, muốn về một chuyến cũng rất phí sức.

Lục Hương hỏi chị hai Lục: “Chị ở đó như thế nào?”

Chị hai Lục nói: “Cũng được!” Trước đây nhà chồng chị ấy có thủ nghệ ủ rượu, rất kiếm được tiền, sau này rượu thương phẩm lưu hành, rượu truyền thống chỗ họ liền nhạt nhòa đi.

Nhà chồng đông người, kiểu ăn bám giống như họ thật sự sống không dễ dàng.

Chồng chị hai Lục què chân, hai đứa con trai cũng đã lớn, liên quan tới vấn đề đi học, bây giờ đã trì trệ hai năm, còn chưa đi học nữa.

Những chuyện này đều là chị hai Lục nói khi họ nói chuyện.

Lục Hương nói: “Bọn trẻ đi học là chuyện quan trọng nhất, chị vẫn phải nghĩ cách chút!”

Chị hai nói: “Trong nhà không chịu đưa tiền, còn không cho bọn chị ra riêng.” Nhà chồng chính là không muốn để người trong thôn nói bóng nói gió họ.

Để con trai tàn tật ra riêng coi sao mà được.

Cứ như vậy mà kéo dài mãi.

Lục Hương nói: “Em nhớ anh rể có thủ nghệ?”

Chị hai Lục nói: “Trước đây còn đỡ, bây giờ quần áo ở cửa hàng lưu hành, việc chỗ chị cũng không còn tốt nữa.”

Chung quy lại chính là cuộc sống khó khăn.

Lục Hương nói: “Chị hai, chị có dự định gì khác không?”

Chị hai Lục nói: “Chị nghe nói chị cả ở chỗ em phụ việc, rất tốt, nhưng chị thì khác, chỗ chị còn có con, còn có chồng!”

Biết bây giờ Lục Hương có năng lực muốn giúp chị ấy, nhưng chị ấy cũng không đi được.

Lục Hương nói: “Vậy chị nhờ người khác nuôi, ngày ngày nhìn sắc mặt người khác sống mệt mỏi biết mấy, chi bằng tự mình đi làm chút gì đó!”

Mẹ Lục nói: “Đúng vậy, mẹ lấy tiền cho con, nhiều thì không có, hai ba trăm tệ vẫn có!”

Chị hai trầm mặc một lúc, nói: “Con quả thật có một ý tưởng nhỏ!”

Trước đây chị ấy không dám nói, sợ mẹ chồng rầy la chị ấy, cũng sợ mọi người nghe xong châm chọc chị ấy.

Chị hai Lục nói: “Trước đây chị cắt tóc, đều là thợ cắt tóc nam, phụ nữ ở thôn bọn chị đều ngại, chị nghĩ thợ cắt tóc nữ sẽ tiện hơn chút, chị muốn học nghề này!”

Lục Hương nói: “Nhưng trong thôn mới có mấy người cắt tóc à! Hay là chị vào huyện đi.”

Chị hai Lục nói: “Trong huyện tốn kém quá!”

Lục Hương nói: “Người đi đến chỗ cao, nước chảy về chỗ trũng, tới huyện chắc chắn tốt hơn ở trong thôn!”

Vào huyện cho anh rể làm là ủi hay nhận đặt may quần áo các kiểu. Chị ấy học cắt tóc, hai người đều có thể sống được.

Chị hai Lục nói: “Đâu có dễ dàng như thế?”

Lục Hương nói: “Nếu chị tới huyện, em có thể nghĩ cách giúp chị!”

Những năm nay, chị hai Lục sống không như ý, người cũng ủ rũ đi rất nhiều, bị cuộc sống mài mòn tàn tạ, gặp chuyện liền từ chối trước.

Khiến người ta rất đau lòng, lúc đầu khi gia đình còn nghèo, chị hai Lục không ít lần cầm đồ về nhà, cũng rất tốt với chị em họ, bây giờ chị ấy khó khăn, mọi người đều muốn giúp.

Chị cả nói: “Đúng, em tới huyện, tốt xấu gì chúng ta cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Ba chị em họ đang nói chuyện, mẹ Lục liền bắt đầu lục rương lục tủ tìm tiền, tìm được ba trăm tệ, cho hết chị hai Lục.

Mẹ Lục có tổng cộng ba đứa con, con cả và con ba đều rất tốt, chỉ có con hai sống chật vật.

Chị hai Lục nói: “Để sau đi!” Rất nhiều chuyện không có đơn giản như thế.

Lục Hương nói: “Em giúp chị tìm chỗ học nghề, chị chăm chỉ học, sau này tới gần xưởng mở tiệm, một người thu năm hào cũng đủ chị sống rồi.”

Trong thôn được bao nhiêu người, hơn nữa rất nhiều người cho dù muốn cắt tóc cũng không nỡ tiêu tiền.

Huyện thì khác, họ rất chịu chi.

Hơn nữa thợ cắt tóc nữ ít, nói không chừng sẽ là trào lưu.

Lục Hương nói trúng nỗi lòng của chị hai, chị ấy vẫn luôn nghĩ như vậy, thực sự không hạ quyết tâm được.

Bây giờ nghe Lục Hương và chị cả đều khuyên, cuối cùng cũng lấy dũng khí nói: “Chị quay về nói chuyện với chồng chị đã.” Đây không phải chuyện nhỏ, nhưng chị ấy đã bị thuyết phục, rất muốn vào huyện.

Lục Hương nói: “Nếu chị muốn tới thì cố gắng nhanh nhất có thể, vừa hay em cũng muốn làm thủ tục cho con chị cả đi học, nếu chị cũng tới, vừa hay làm cùng lúc.”

Chị hai Lục có hơi cảm động nói: “Vậy làm phiền em quá rồi!”

“Đều là người một nhà, đừng nói những lời khách sáo này!”

Chị hai Lục ầng ậng nước mắt nhìn Lục Hương, vô cùng cảm động.

Chị ấy sống ở nhà chồng không suôn sẻ, sau này con có rất nhiều chỗ cần dùng tới tiền, chắc chắn càng gian nan.

Bây giờ đi, đều là cho mọi người một phần thể diện.

Cho dù không học nghề, tới tiệm Lục Hương phụ, cũng tốt hơn bây giờ, tự mình kiếm tiền tự mình tiêu.

Chị hai Lục ở đây nói chuyện, ba chị em rất lâu không gặp, thân thiết nhiệt tình.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 201: Chương 201



Nhà họ Phó, Tiêu Thái Liên thấy chị hai Phó ở trong sân cứ láng cháng bên cạnh mình.

Chốc thì cầm giẻ lau, chốc thì cầm chổi.

Dù sao Tiêu Thái Liên cũng đã sống từng này tuổi, lập tức nói: “Vợ thằng hai, con theo mẹ tới đây chút!” Thấy chị hai Phó thở phào một hơi, sau đó theo mẹ chồng vào phòng.

Tiêu Thái Liên nói: “Con đi qua đi lại trước mặt mẹ, mẹ hoa hết cả mắt, có gì cứ nói thẳng.”

Chị hai Phó nói: “Mẹ, con nghe nói vợ chú tư kinh doanh đồ ăn rất tốt, con cũng muốn tới phụ!” Bây giờ anh hai đã đi làm ở xưởng lò xo rồi.

Người ở xưởng lò xo đều nói ma lạt thang ngon, còn nghe nói Lục Hương đưa chị cả của cô tới, chị hai cũng muốn vào.

Hai vợ chồng đều có thể ở huyện.

Nếu chỉ có một mình anh hai Phó kiếm tiền, cũng không đủ cho cả nhà sống.

Chị ấy muốn cả hai người đều có việc, chỉ là lời này ngại nhắc tới nên muốn nhờ Tiêu Thái Liên nhắc.

Tiêu Thái Liên nói: “Dù sao chị cả nó cũng là chị ruột, tới phụ cũng không có gì để nói, hơn nữa Lục Hương cũng đủ tốt với các con rồi, tiền cổ vịt này nó không lấy một xu, nhiều năm như vậy cũng không ít tiền, làm người cũng không thể quá tham lam!”

Tuy mẹ chồng mong muốn các anh em ở chung một chỗ, nhưng cũng không phải là bà già hồ đồ, biết chị em dâu ở chung với nhau, độ khó sẽ cao hơn chị em ruột.

Hơn nữa Lục Hương không phải loại người không biết điều, mỗi lần quay về đều xách túi lớn túi nhỏ về nhà.

Không chỉ cho tiền, còn mua đồ mới cho bọn trẻ.

Bây giờ anh hai cũng được sắp xếp cho công việc vẻ vang ở huyện.

Công việc đó, bán cho người khác cũng được năm sáu trăm. Họ đều đã chiếm hời rồi, nếu chỉ muốn chiếm hời không, vậy thì trông quá ích kỷ.

Chị hai Phó nghe mẹ chồng nói như vậy, gò má hơi nóng lên: “Mẹ, con không phải ý đó, con chỉ là muốn tùy tiện kiếm một phần lương, cho dù lấy ít hơn người khác một chút cũng được.”

Sợ mình nói chuyện bị hiểu lầm, lập tức nói: “Mẹ còn không tin con sao? Đều là đứa bình thường siêng năng nhất!”

Chỉ là không nên nhắc lời này, sợ nói ra khiến Lục Hương có định kiến, nếu Tiêu Thái Liên nhắc, chuyện này khá viên mãn.

Chị hai Phó dằn lòng nói: “Nếu con ở đó, con không lấy cổ phần cổ vịt đó nữa, chuyển cho mẹ! Không phải thiếu tiền, chỉ là không muốn hai vợ chồng tách ra.”

Lợi nhuận cổ vịt, một tháng cũng không ít. Chị hai nghĩ kỹ, sau này chị ấy vào huyện không ở nhà giúp nữa, cũng không thể lấy không số tiền này.

Thà rằng tự mình nói trước còn hơn để người khác nói.

Tiêu Thái Liên nói: “Con đó!” Thấy vợ thằng hai nói chân thành như vậy, mẹ chồng cũng không biết nói thế nào nữa.

Từ chối thì giống như không nể tình, nhưng phải nói thế nào, mẹ chồng vẫn chưa nghĩ xong.

Thấy Tiêu Thái Liên không dứt khoát từ chối giống như vừa nãy, trong lòng chị hai lại nhen lên ngọn lửa hi vọng.

Chị hai Phó tiếp tục nói: “Chúng ta cũng thực sự thân thiết! Không phải người ngoài. Con người con mẹ cũng biết, một là một, hai là hai, tuyệt đối sẽ không tham lam một xu của người khác, chỉ muốn kiếm chút tiền ăn thôi.”

Tiêu Thái Liên nói: “Chuyện này chúng ta không giúp cũng không thể thêm loạn! Lát nữa mẹ gọi người tới, con tự nói đi!”

Chị hai vui mừng như điên, vội vàng nói: “Cảm ơn mẹ.”

Chiều hôm đó, chị hai Phó vừa hấp trứng cho Tích Niên, vừa khen Phó Cầm Huy, nói anh đã tìm được một cô vợ tốt.

Dáng vẻ cần mẫn này ngay cả chị ba Phó cũng nhìn ra manh mối, ánh mắt dồn lên người chị ấy.

Chị hai Phó không hề thấy mất tự nhiên chút nào. Đợi buổi tối, khi Lục Hương phải đón Phó Cầm Huy và con cùng về.

Liền bị Tiêu Thái Liên gọi vào phòng, chị hai cũng ở trong phòng, chỉ có Lục Hương như có trầm tư, hỏi: “Mẹ, sao vậy?”

Tiêu Thái Liên nhìn chị hai Phó một cái.

Chị hai Phó lập tức nói: “Chị nghe nói chỗ em rất bận, chị muốn tới làm phụ em một chút, cũng tìm một công việc, đương nhiên, nếu em không cần thì cũng không sao! Chị chỉ tùy tiện nói vậy thôi.”

Lục Hương nói: “Là em sơ sót rồi, khoảng thời gian này bận suốt, chị hai vào huyện quả thực không tồi, như này đi, chị đến chỗ em trước, một tháng em trả chị ba mươi lăm tệ tiền lương.”

Lục Hương tiếp tục nói: “Chị làm trước, đợi qua thời gian nữa mua bán tốt hơn chút, em mở một chi nhánh, tới lúc đó chị có thể tới làm quản lý tiệm, có thể kiếm được nhiều hơn một chút.”

Lục Hương kinh doanh ma lạt thang tốt như vậy, mở chi nhánh là chuyện sớm muộn, vừa hay thiếu người.

Chị hai Phó vốn tưởng khiến cô đồng ý không dễ, không ngờ còn có niềm vui ngoài ý muốn.

Lúc này vui mừng quá đỗi, Lục Hương lại đưa ra lựa chọn tốt hơn.

Chị hai hơi cảm động: “Hương Hương, em quá tốt với chị hai rồi.” Chỉ cảm thấy Lục Hương là em dâu tốt nhất trên đời.

Chị hai Phó cũng tới giúp Lục Hương rồi.

Đều nói một núi không thể có hai hổ, chị cả Lục là quản lý tiệm, không tiện để chị hai Phó ở dưới trướng chị cả.

Mối quan hệ thân thích vi diệu này vẫn phải giữ cân bằng. Lục Hương nghĩ ra một chủ ý, để chị ấy lo phần sống ma lạt thang.

Phần sống ma lạt thang đều là rau sống, và mì chưa nấu rồi phối thêm gia vị, muốn ăn có thể nấu ngay. Sau khi làm xong, ăn y hệt như ở tiệm.

Còn có thể mua riêng gia vị ma lạt thang ở đây, năm hào một phần, họ có thể quay về bỏ mì bỏ rau ăn, tính kỹ ra hời hơn ăn ở tiệm.

Thời này người có tiền nhiều, nhưng người không có tiền cũng nhiều, có người thích tính toán chi li, hơn nữa gia vị ma lạt thang có thể bỏ đông trong tủ lạnh, bỏ một tháng cũng sẽ không hỏng.

Lúc muốn ăn, nấu chút rau ăn kèm gì đó, chan lên đều là vị của ma lạt thang.

Lục Hương mua lại hai mặt tiền bên cạnh, nối thông lại, vừa hay dùng để làm phần sống ma lạt thang.

Quy mô lại mở rộng không ít, có người không đợi được, có thể trực tiếp mua phần sống về tự nấu.

Còn có một số quán ăn vặt nhập hàng ở đây, mang về bán tăng thêm một hai hào tiền công. Mỗi ngày đều có thể bán hai ba trăm phần.

Lục Hương để chị hai Phó ở đây gói phần sống, còn đặc biệt tìm cho chị ấy hai trợ thủ, nghe chị ấy chỉ huy.

Thi thoảng làm việc xong, còn sẽ nhặt rau, phụ giúp rửa bát, cũng rất bận rộn.

Chị hai Phó cảm khái, biết vì sao lại ngon như vậy, chính là bỏ đủ gia vị. Chỉ nhìn ớt, dầu, đường trắng, giấm trắng này đổ từng thìa từng thìa vào, đều là các loại đồ ngon, gom lại một chỗ có thể dở sao.

Bình thường người tiết kiệm đều không nỡ bỏ như vậy.

Những người muốn bắt chước Lục Hương, mở tiệm ma lạt thang đó chưa chắc nỡ bỏ gia vị như vậy.

Keo kiệt không nỡ bỏ, không tới vị, liền không có khách quay lại.

May mà Lục Hương buôn bán lớn, lãi ít nhưng bán được nhiều, cũng có thể kiếm được chút tiền.

Hai thím hỗ trợ ở bên cạnh nói với chị hai Phó: “Cô với bà chủ thật sự là chị em dâu à?” Họ ở đây làm việc rất tất bật, lúc rảnh rỗi liền thích nói chuyện.

Chị hai Phó nói: “Ừm!” Còn nói những việc làm to lớn của Lục Hương ở trong thôn trước đây, giúp thôn xây lều rau, người người hưởng lợi, không có chuyện nói xấu cô.

Mấy năm trước, Lục Hương ở huyện được lãnh đạo lớn tuyên dương, còn đại biểu huyện tham gia hội nghị bên ngoài, là niềm kiêu ngạo của thôn.

Hai thím vô cùng chấn kinh: “Thật có bản lĩnh!”

Chị hai Phó cũng rất tự hào.

Chẳng trách có thể buôn bán lớn như vậy, từng huấn luyện ở tầng thấp, không giống người thường.

Nói Tào Tháo Tào Tháo tới, Lục Hương làm việc xong đợt buổi trưa, đặc biệt tới tiệm bên cạnh xem chị hai, thấy hai thím cũng đang nghỉ ngơi, dứt khoát bảo họ đến chỗ mát mẻ hóng gió.

Lục Hương đưa cho chị hai Phó một chai nước có ga vị cam, vừa lấy từ trong tủ lạnh ra, mát lạnh, phái nữ đều rất thích.

Ở đây không có quạt, tuy đã mở hết cửa sổ, nhưng mùa hè oi bức, ở đây một chút xíu, toàn thân đã đầm đìa mồ hôi.

Uống chút nước cam là hưởng thụ cao nhất, một chai tốn năm hào, Lục Hương nói: “Như thế nào? Chị ở đây đã quen chưa?”

Chị hai Phó uống một ngụm nước cam, mát lạnh thấm vào cuống họng, vô cùng thoải mái, nói: “Không vất vả, có gì mà không quen! Trước đây ra đồng làm việc khổ hơn ở đây nhiều.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 202: Chương 202



Ở đây được nhận lương, quan hệ với mọi người cũng rất tốt, dù sao chị ấy cũng là chị dâu của bà chủ, mọi người cũng kính nể chị ấy vài phần.

Chị cả Lục buổi trưa còn đặc biệt nấu riêng chút đồ cho chị ấy ăn, ở đây rất thoải mái.

Lục Hương nói: “Hôm qua còn có một đơn, muốn lấy tới huyện khác bán, cần ba trăm phần, em còn chưa nghĩ kỹ có nên nhận hay không.”

Chị hai Phó nghe vậy lập tức nói: “Nhận, vì sao không nhận, mua bán kiếm tiền, nào có chuyện từ chối?”

Lục Hương nói: “Chưa bán tới huyện khác bao giờ, sợ anh ta không bán hết, phần sống ma lạt thang để lâu sẽ hỏng.”

Chị hai Phó nói: “Nếu anh ta đã dám mua, tức là có đường có ngõ rồi, hơn nữa rất nhiều người muốn ăn còn không ăn được. Với cả ở đây cũng có thể lo xuể, lần sau còn có việc này thì cứ nhận.”

Đóng gói hai ba trăm phần sống, mới đầu chị hai Phó cần hơn một ngày, bây giờ làm lưu loát rồi, một buổi sáng là gần như xong, chị ấy rất thích làm công việc này.

Lục Hương thấy chị ấy thích ứng tốt, cười nói: “Vậy được, em nhận trước, nếu không làm xuể thì nói với em, dù sao cũng ở ngay kế bên, tới lúc đó em tới cùng làm với các chị.”

Chị hai Phó nói: “Đâu cần tới em phụ! Chỗ chị hoàn toàn có thể làm được.”

Hai người đang nói chuyện, xa xa nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn.

Trên mặt chị hai Phó lập tức lộ ra nụ cười: “Dô, chú tư tới rồi kìa? Đi mau đi, chắc chắn là tới tìm em.”

Lục Hương vừa quay đầu liền phát hiện thật sự là anh tới, lập tức nói: “Vậy em đến đó trước.”

Hai thím làm việc với chị hai Phó chưa từng gặp Phó Cầm Huy, thấy Lục Hương đi, tò mò tới trước mặt chị ấy: “Đây chính là chú út của cô? Hây, đúng là một bậc nhân tài.”

Phó Cầm Huy tây trang thẳng tắp, mang theo khí tức của lãnh đạo, rất nổi bật trong đám đông.

Chị hai Phó nói: “Đương nhiên rồi, chú ấy là sinh viên đại học duy nhất ở thôn chúng tôi, chú út tôi từ nhỏ tới lớn đều đẹp trai, con của hai người này càng đáng yêu, như được tạc ra vậy.”

Hai dì này chưa từng gặp họ, mỉm cười nói: “Vậy đúng là không tồi.”



Lục Hương dẫn Phó Cầm Huy vào một nhà kho nhỏ trong tiệm ma lạt thang, bên ngoài ồn ào không có chỗ nói chuyện.

Bây giờ ở đây, cuối cùng cũng hỏi: “Có chuyện sao?”

Phó Cầm Huy móc ra một quyển sổ tiết kiệm từ trong túi, mở sổ tiết kiệm ra nhìn thấy bên trên ghi một vạn tệ. Lục Hương khó hiểu nhìn Phó Cầm Huy.

Cô hỏi: “Anh đặc biệt tới cho tiền em?”

Phó Cầm Huy thấy xung quanh không có ai, ôm Lục Hương vào lòng, thủ thỉ bên tai cô: “Vợ anh kiếm tiền quá lợi hại, anh cũng không thể để em thất vọng!”

Khoảng thời gian này, anh làm việc quên ăn quên ngủ, đây là tiền lãi vừa kết toán xuống, lập tức cầm tới.

Con số một vạn tệ thực sự quá lớn, nếu cầm tiền mặt thì quá chói mắt, trực tiếp bỏ sổ tiết kiệm.

Lục Hương nói: “Chỗ em có tiền, tiền này anh tự mình giữ đi.” Dù sao thân phận bây giờ của Phó Cầm Huy cũng khác, còn thường xuyên xã giao các thứ, ra ngoài vẫn phải mang theo chút tiền tài mới có thể yên tâm.

Phó Cầm Huy nói: “Để ở chỗ em!” Mục đích anh kiếm tiền chính là để Lục Hương có thể tiêu tiền thoải mái, muốn mua gì thì mua nấy.

Họ vừa mới mua nhà, tích lũy ban đầu cũng đã tiêu hết bảy tám phần, tiền vừa tới tay lập tức đưa cho Lục Hương.

Lục Hương biết Phó Cầm Huy là người cố chấp, thấy anh muốn đưa, cũng không từ chối nữa, nói: “Cũng được.”

Phó Cầm Huy dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Lục Hương: “Không có phần thưởng sao?” Ngữ khí thế mà lại đột nhiên có hơi ủy khuất.

Lục Hương động lòng, giống như lông vũ nhỏ gãi vào tim cô, lập tức giả ngốc nói: “Anh còn muốn thưởng cái gì?”

Phó Cầm Huy một tay giữ gáy của Lục Hương, một tay chống tường. Cúi đầu ôm cả người cô vào lòng, xung quanh không có ai, đây chính là nơi an toàn nhất, hung hăng hôn lên môi Lục Hương.

Lục Hương chấn động, kết hôn mấy năm, anh đã hung mãnh hơn trước đây mấy phần.

Lục Hương bị anh hôn đến mức khó thở, sau đó dùng tay nhẹ nhàng chống lên ngực anh.

Ai biết Phó Cầm Huy hôn càng mãnh liệt, cho tới khi hai người không thể thở được mới dần dừng lại.

Lục Hương lườm anh một cái, gò má ửng đỏ. Bên ngoài toàn là người, làm sao ra ngoài đây?

Cái lườm này khiến Phó Cầm Huy rung động, anh hận không thể để Lục Hương ở nhà, thoải mái hưởng thụ tiền anh kiếm, kết quả Lục Hương còn bận hơn anh.

Anh biết cô là người có năng lực, có thể kinh doanh lớn như vậy.

Chống đỡ công việc của mấy chục người, không chỉ tuyển người làm trong tiệm, còn có xưởng đậu phụ khô, xưởng cá viên,…đều bởi vì ma lạt thang của cô mà sống dậy.

Vợ quá giỏi giang, khiến anh có áp lực rất lớn, luôn muốn bảo Lục Hương nghỉ ngơi một chút. Anh cũng biết Lục Hương là người không ở không được, chỉ có thể chiều cô, mặc cho cô phát triển ở bên ngoài, chỉ cần vợ vui là được.

Dạng vẻ này của Phó Cầm Huy khiến Lục Hương có hơi bất ngờ: “Sao vậy?”

Lục Hương nói chỉ cảm thấy anh mạnh bạo hơn trước nhiều.

Phó Cầm Huy cười nói: “Nhớ em, cực kỳ nhớ em.”

Lục Hương đỏ mặt nói: “Vậy hôm nay em về nhà sớm chút!”

Phó Cầm Huy gật đầu, sau đó nắm tay Lục Hương, hôn nhẹ một cái: “Đừng lao lực quá, nếu không anh sẽ đau lòng.”

Phó Cầm Huy bình thường kiệm lời, rất ít khi nói chuyện như vậy.

Lục Hương đỏ mặt, vô cùng ngượng ngùng, chỉ đành nói: “Được rồi được rồi!” Giả vờ như mình rất bận, vội đuổi người đi, cho tới khi Phó Cầm Huy đi, Lục Hương một mình ở trong phòng, tim đập thình thịch.

Qua khá lâu, đợi tới khi sắc đỏ trên mặt dần nhạt đi, cô mới đi ra.

Các khách hàng tới đây ăn uống đều rất thích bà chủ là Lục Hương.

Xinh đẹp không nói, cũng nhiệt tình phóng khoáng, thấy khách hàng cũ tới, đều sẽ cho thêm nửa cá viên.

Đồ miễn phí đều rất ngon, còn có một số khách hàng cũ trung thành, hận không thể tới một ngày ba bữa. Lục Hương nhìn thấy đều sẽ tặng nước uống.

Khẩu vị ngon, cộng thêm bà chủ cũng sảng khoái, các khách hàng ngày càng thích tới đây ăn.

Ma lạt thang giống như ăn thế nào cũng không ăn đủ vậy.

Lục Hương vừa mới lộ diện, liền có khách hàng cũ chào hỏi cô.

Một người phụ nữ trung niên nhìn thấy Lục Hương, thần bí nói: “Chàng trai tuấn tú vừa nãy là chồng cô à?”

Đàn ông điển trai bà ấy gặp nhiều, nhưng cực phẩm vừa điển trai vừa trẻ vẫn là lần đầu gặp.

Anh đứng chung với Lục Hương, đúng là trai tài gái sắc.

Lục Hương mơ màng ừm một tiếng, sợ người khác nhìn ra bọn họ đã làm gì trong phòng.

May màm Phó Cầm Huy chỉ hôn môi, nếu trồng dâu tây trên cổ, không phải sẽ khiến người ta chê cười chết sao.

Nghĩ như vậy, trên mặt Lục Hương mang theo chút ráng đỏ, người phụ nữ trung niên cũng là người từng kết hôn, nhìn một cái là biết tình cảm của đôi vợ chồng trẻ rất tốt.

Thực khách nói: “Chồng cô làm việc ở đâu?”

Các khách hàng cũ đều biết, Lục Hương cũng không giấu: “Xưởng cổ vịt.”

Xưởng cổ vịt không phải là xưởng quốc doanh, cũng được coi là nổi tiếng trong số các thực phẩm tư nhân, xưởng tư nhân có thể có quy mô trên hai trăm người thật sự không nhiều.

Nghe nói mỗi lần lãnh đạo lớn trong huyện họp ở bên ngoài đều sẽ nhắc tới xưởng tư nhân này của họ, đây cũng được coi là một tác phẩm đại biểu độc lập tự chủ trong huyện.

Thực khách này nghe vậy, sững ra: “Trước đây tôi nghe nói…”

Cô ta nhìn sắc mặt Lục Hương, không biết có nên nói tiếp không.

Dù sao Lục Hương cũng là người từng làm cán bộ thôn, lập tức hỏi: “Sao vậy, có gì cô cứ nói!”

Thực khách đó bảo Lục Hương tới gần chút, nói: “Tôi nghe nói có con gái của lãnh đạo đang theo đuổi anh ấy.”

Những người làm việc văn phòng trong huyện này đều quen biết nhau, có chút phong thanh truyền đi rất nhanh.

Khi đó không biết xưởng trưởng xưởng cổ vịt là chồng của bà chủ tiệm ma lạt thang, còn nói đùa là sự nghiệp sắp thăng tiến cao rồi.

Bây giờ mới biết con của Lục Hương với anh đã gần ba tuổi, rầm rộ theo đuổi người ta như vậy có liêm sỉ không?
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 203: Chương 203



Lục Hương là lần đầu tiên nghe nói, hỏi: “Ổ?” Ngữ khí có hơi vi diệu, Phó Cầm Huy mới từ đây đi ra rùng mình một cái.

Lục Hương nói: “Có thể là theo đuổi người khác đó, xưởng cổ vịt có hai xưởng trưởng lận!” Danh của Lưu Bàng cũng là xưởng trưởng.

Đối phương cười ha ha, còn bảo cô phải trông kỹ chồng mình, trẻ trung tuấn tú như vậy không chỉ cô thích, người khác cũng thích.

Bây giờ không giống trước kia, hôn nhân tự do rồi!

Kết hôn cũng có thể ly hôn, tuy nói ly hôn rất ít, nhưng lỡ như người đàn ông sắt đá, nhẫn tâm hơn phụ nữ nhiều.

Lục Hương nói biết rồi.

Người này cũng không buôn chuyện tiếp nữa. Ăn xong ma lạt thang cũng đi về.

Lục Hương nghĩ ngợi, nói với chị cả và chị dâu một tiếng, về nhà sớm.

Lúc Lục Hương về, Phó Cầm Huy đang lau bình hoa trong nhà.

Anh không giống những người đàn ông khác trong thôn, cảm thấy dọn dẹp nhà cửa quá mất hình tượng đàn ông!

Phó Cầm Huy không như vậy, có đôi lúc dọn dẹp nhà cửa, có đôi lúc nấu cơm, là người chồng tốt toàn năng.

Lục Hương vừa về, Phó Cầm Huy lập tức cười hỏi: “Sao hôm nay về sớm như vậy?”

Bọn trẻ đi nhà trẻ còn chưa về, trong căn biệt thự to như vậy, chỉ có hai người họ.

Lục Hương nói: “Trong tiệm có chị cả và chị dâu, không cần em có mặt suốt!”

Ngừng lại một chút, cô bổ sung: “Anh dùng mỹ nhân kế dụ dỗ em về đó.”

Phó Cầm Huy nghe xong cười khẽ, thanh âm trầm thấp vui vẻ này lọt vào tai Lục Hương rất có sức mê hoặc.

Lục Hương không chịu thừa nhận rằng mình cũng bị anh mê hoặc rồi.

Cô nói: “Hôm nay anh khác thường như vậy, vừa đặc biệt tới tiệm tìm em, vừa cho tiền em, có phải có cô gái khác đang theo đuổi anh không?”

Bàn tay đang lau đồ của Phó Cầm Huy lập tức dừng lại, nhìn Lục Hương, hỏi: “Ai nói với em vậy?”

Lục Hương nói thực khách.

Phó Cầm Huy nhìn cô, ánh mắt lấp lánh: “Sao lại ghen rồi?”

Phó Cầm Huy không đợi Lục Hương trả lời, lập tức nói: “Mặc kệ là ai, đều không thể thay thế địa vị của em trong lòng anh.”

Quả thực có một nữ thư ký gặp được lúc họp ở tỉnh ngoài rất nhiệt tình với anh. Khi đó anh cũng có hơi khó hiểu.

Nghe nói cũng là sinh viên đại học đi học ở vùng ngoài về, vô cùng nhiệt tình, còn nói thích anh từ cái nhìn đầu tiên, bắt đầu theo đuổi rất dữ dội.

Phó Cầm Huy nói: “Anh đã nói với cô ta rồi, anh đã kết hôn, có gia đình rồi, bảo cô ta đừng bám víu nữa!” Loại lời này đối với một cô gái mà nói khá nặng, nói xong đối phương còn bật khóc.

Nhưng anh cũng không chút lưu tình, trái tim đàn ông rất nhỏ, sau khi chứa được một người, tuyệt không thể chứa thêm người thứ hai.

Lục Hương không ngờ Phó Cầm Huy vô sỉ như vậy, thế mà lại dùng ‘mỹ nam kế’ với cô.

Mà đáng xấu hổ là mình lại rung động.

Từ sau khi Phó Cầm Huy biết Lục Hương thích kiểu quần áo phương Tây, cộng thêm kính viền vàng, cách ăn mặc này liền giống như khảm trên người anh. Đặc biệt là khi thi triển mị lực với Lục hương, thật sự khiến người ta không cầm cự nổi.

Thời tiết đẹp, hai người ở trong phòng đò đưa một lúc.



Ngày hôm sau, Lục Hương nhận được điện thoại nói chị hai Lục đang ở nhà cha mẹ, bảo cô tới một chuyến.

Tiệm ma lạt thang này của Lục Hương có chị cả và chị dâu giúp, cô có thể nhàn rỗi hơn.

Nói với chị cả: “Em quay về xem thử.”

Chị cả Lục lo lắng nói: “Có nói là chuyện gì không?”

Lục Hương nói: “Không có nói, chỉ là bảo em về một chuyến.”

Chị cả Lục nói với Lục Hương: “Em yên tâm đi, ở đây có chị lo.”

Lục Hương cười ôm chị cả, từ khi chị cả tới, cô nhẹ nhõm hơn không ít.

Sau hôm qua, Phó Cầm Huy được như ý, liền rất thích dính lấy Lục Hương.

Vừa nghe nói trong nhà Lục Hương có chuyện, lập tức nói: “Anh đi cùng với em!”

Lục Hương nghĩ anh có xe, ngược lại tiện hơn chút, có hơi ngưỡng mộ: “Đợi chúng ta gom thêm tiền rồi cũng mua xe!”

Xe bây giờ không phải có tiền là mua được như sau này.

Còn phải báo cáo lên chờ xét duyệt, giá vô cùng cao, mua một chiếc ô tô gia đình ít nhất cũng phải mất mười vạn.

Với thực lực của Lục Hương và Phó Cầm Huy, muốn góp cũng phải gần một năm, nhưng có xe quả thực rất tiện.

Phó Cầm Huy lái xe, chẳng mấy chốc hai người đã tới cổng thôn.

Đỗ xe ở chỗ rộng rãi trong thôn, hai người xuống xe.

Chạy thẳng tới nhà họ Lục.

Chị hai, anh rể còn có hai đứa trẻ đều ở đây.

Lục Hương lần đầu gặp anh rể, gương mặt anh ấy rất anh tuấn, đứng ở đó cũng không nhìn ra là què chân.

Hai đứa cháu chưa từng gặp mặt cũng thanh tú, đứa lớn đã bảy tám tuổi rồi.

Nhìn thấy Lục Hương, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Dì út!” Trái tim Lục Hương sắp tan ra rồi.

Muốn lục túi nhưng lại phát hiện ra ngoài vội vã, không mang theo gì.

Phó Cầm Huy lén lút ở phía sau đưa cho Lục Hương hai bao lì xì mười tệ. Lục Hương nhìn một cái mới thở phào.

Trong túi tây trang của Phó Cầm Huy có trữ ít đồ, anh ra ngoài xã giao cũng sẽ chuẩn bị một ít, đề phòng sẽ đụng phải chuyện gì đó.

Lục Hương lập tức gọi hai đứa chúa tới: “Lần đầu gặp, các con cầm lì xì này đi.”

Hai đứa cháu nhìn cha mẹ, không biết có nên cầm không.

Lục Hương ở bên cạnh khuyên chúng cầm mãi.

Chị hai Lục nói: “Nếu dì út đã cho con thì các con cứ nhận đi!” Lời vừa dứt, hai đứa nhỏ vui vẻ nhận lấy.

“Cảm ơn dì út!”

Lục Hương xoa gương mặt phấn nộn của hai đứa cháu. Hai đứa nhỏ rất ngại, trốn phía sau chị hai Lục.

Lục Hương nói: “Chào chị hai, anh rể.” Phó Cầm Huy cũng ở bên cạnh chào hỏi.

Anh rể cũng căng thẳng, ừm một tiếng.

Chị hai Lục nói: “Anh chị đã quyết định sẽ vào huyện, không khỏi lại gây phiền phức cho các em rồi!”

Lục Hương nói: “Phiền phức cái gì chứ, anh chị có thể tới, em vui còn không kịp. Sống ở chỗ em trước, anh chị từ từ tìm nhà, có chỗ phù hợp rồi tính.”

Anh rể là người tàn tật, bình thường rất nhạy cảm, sợ người khác sẽ coi thường anh ấy, thấy thần thái Lục Hương tự nhiên như không, trong lòng cũng hơi nhẹ nhõm.

Vốn dĩ nghe vợ mình nói em gái út nhà vợ vô cùng tốt, vừa gặp mặt quả nhiên như vậy.

Chị hai Lục nói: “Chị ở tạm hai ngày, tìm được nhà sẽ nhanh chóng chuyển đi!”

Chị ấy có thể đưa ra quyết định này cũng vô cùng không dễ, lúc đầu nói, nhà chồng suýt chút nổi bão.

Giằng co nhiều lần mới đi được, bởi vì cha mẹ trong nhà không đồng ý, nhưng các chị em dâu lại không muốn để họ tiếp tục chiếm tiện nghi, nói đỡ rất nhiều, mới có thể chuyển ra.

Cha Lục ở bên cạnh nói: “Hôm nay đều đã tới đây cả rồi, ở nhà ăn miếng cơm đi, cha nấu chút đồ ngon, mấy cha con chúng ta uống một chút!”

Ông lần đầu gặp được con rể hai của mình nên có hơi căng thẳng, nói chuyện còn vấp.

Lục Hương nói: “Được, con nấu.”

Chị hai Lục nói: “Em út nấu ăn ngon nhất, chúng ta có phúc ăn rồi!”

Mấy lần trước Lục Hương nấu đồ ngon, bảo chị ấy mang về, khiến cho mọi người trong nhà đều mê mẩn, vô cùng thích ăn.

Lục Hương bảo Phó Cầm Huy đi mua chút đồ, Phó Cầm Huy lập tức ra ngoài.

Chị hai và anh hai đều ngại: “Tùy tiện nấu chút đồ là được, đâu cần phải nhọc em rể đặc biệt đi một chuyến.”

Lục Hương nói: “Không sao, anh ấy lái xe đi, nhanh hơn chút.” Có thể mua được chút thịt đại loại vậy.

Lục Hương nói: “Anh ấy không ở đây, vừa hay chúng ta nói chuyện.” Sau đó lại bảo họ nói họ có dự định gì khi vào huyện.

Lục Hương từng làm cán bộ thôn, có năng lực làm thân, chị hai Lục nói xong, mới đầu còn ấp a ấp úng, sau đó càng nói càng trôi chảy.

Nếu thật sự có thể định cư trong huyện, vậy sau này lúc về nhà chồng cũng có cái để tự hào.

Lục Hương nói: “Thực ra anh chị rất phù hợp vào huyện, anh chị đều có tay nghề, chỉ cần cả nhà cần mẫn thì nhất định không chết đói được!”

Hai người ở trong thôn đều không làm được đồng áng, bây giờ đã theo hệ thống hộ gia đình rồi, cũng không có ai sẽ mãi cho phép họ ăn chực mãi, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình, ra ngoài bôn ba tốt hơn bất cứ thứ gì.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 204: Chương 204



Vốn dĩ chị hai và anh hai đều dự định đi, nghe Lục Hương nói vậy, trong lòng càng khao khát.

Bảo Lục Hương kể trong huyện như thế nào.

Lục Hương càng nói họ càng mong đợi.

Cô nói tới miệng đắng lưỡi khô, vừa uống một ngụm nước liền nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, người tới là Thiết Ngưu, nói: “Lục Hương, trưởng thôn bảo cô tới một chuyến.”

Lục Hương còn chưa cử động, chị hai Lục và mẹ Lục vội vàng nói: “Mau đi đi, chắc chắn trưởng thôn có chuyện.”

Lục Hương ừm một tiếng, đi trước.

Bây giờ cô đã không còn là cán bộ thôn nữa, nhưng trưởng thôn có ơn với cô, cô vẫn qua đó.

Lục Hương tới ủy ban thôn, thấy bí thư thôn và trưởng thôn đều nhăn nhó mặt mày. Trưởng thôn nói: “Cuối cùng cô cũng về rồi, cô đi một cái, tôi ngay cả người có thể thương lượng cũng không có.”

Lục Hương rất có chủ ý, lời nói ra cũng có kiến giải, cô đi mất, trưởng thôn liền cảm thấy khắp thôn không một ai đáng tin.

Lục Hương hỏi: “Sao vậy?”

Trưởng thôn thở dài một hơi: “Đều ầm ĩ chuyện chia đất!” Thôn họ vẫn được coi là giàu có, trước đây làm lều kiếm được kha khá tiền, bây giờ ngoài những số đất này, mỗi nhà mỗi hộ bình quân đều được chia tám trăm tới một nghìn tệ.

Trưởng thôn nói: “Bây giờ trong thôn nổi lên trào lưu cho vay!”

Họ nói tiền giữ trong tay không tốt, để trong ngân hàng cũng không kiếm được mấy đồng. Chi bằng cho vay, lợi nhuận một tháng gần bằng một tháng lương rồi.

Mọi người liền có hơi dao động, mới đầu chỉ lẻ tẻ vài người, sau khi phát hiện thật sự có lãi, liền nổi lòng tham.

Lục Hương nói: “Ai dẫn đầu?”

Trưởng thôn nói một cái tên, Lục Hương hơi kinh ngạc, người trưởng thôn nói là bác gái Lục.

Lục Hương khẽ nhíu mày.

Nghe nói bà ta đeo vàng đeo bạc, khiến người khác ganh tỵ, cũng đều lần lượt muốn kiếm số tiền lãi này.

Lục Hương nói: “Đừng nên làm như vậy!”

Cho vay, bạn nhung nhớ lãi của người ta, người ta còn nhung nhớ tiền vốn của bạn đó.

Trưởng thôn nói: “Tôi nói rồi, nhưng mọi người vẫn lén lút làm.”

Lục Hương nói: “Sau này thôn viết những điều nguy hiểm của việc cho vay này, mỗi ngày dùng loa tuyên truyền!”

Trưởng thôn nghe vậy, nói: “Tôi thử xem.”

Lục Hương từ chỗ trưởng thôn đi ra, như có trầm tư, còn chưa đi được mấy bước liền nhìn thấy mẹ chồng nói chuyện với người khác.

Lục Hương lập tức đi tới: “Mẹ.”

Tiêu Thái Liên nói: “Dô, Hương Hương, sao con lại về đây?”

“Nhà mẹ con có chút chuyện!”

Tiêu Thái Liên vừa thấy Lục Hương liền theo Lục Hương về nhà, cũng không tán gẫu với đám chị em già kia nữa.

Dù sao ngày nào cũng gặp, hôm nay không nói ngày mai còn có thể tiếp tục. Nhưng Lục Hương không phải ngày nào cũng về.

Lục Hương nói: “Mẹ nghe nói rồi chứ? Trong thôn có người cho vay!”

Lời vừa dứt, nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Thái Liên hơi thay đổi, cô sửng ra: “Mẹ, không phải mẹ cũng cho vay tiền rồi chứ?”

Tiêu Thái Liên có hơi lúng túng, nói: “Mẹ đã cho vay bảy trăm tệ, lãi một tháng gần năm tệ!” Một năm tức là sáu mươi tệ.

Hơn nữa bà đã thu được lãi hai tháng rồi, cảm thấy chuyện này rất ổn thỏa, còn muốn cho vay thêm nữa.

Tiêu Thái Liên không chỉ có thu nhập từ những mảnh ruộng này, còn có cổ vịt.

Bây giờ, sau khi gia đình chia ra, bà tuyển mấy người cùng nhau phụ giúp.

Bí mật của cổ vịt là điều vị, loại kỹ thuật nòng cốt này đều nắm trong tay người của mình, những việc như làm sạch đều phân ra làm.

Lục Hương nói: “Tiền đâu có dễ kiếm như vậy, đối phương chạy mất thì sao?”

Tiêu Thái Liên nói: “Không thể nào, chạy được hòa thượng cũng không thoát khỏi chùa.” Đều là người gặp hằng ngày trong thôn, có thể chạy đi đâu.

Lục Hương nói: “Bây giờ đã khác với ngày xưa rồi, ngày xưa ra khỏi thôn đều rất khó, bây giờ đừng nói ra khỏi thôn, cho dù ra khỏi tỉnh, chỉ là chuyện mua một tấm vé mà thôi, sau này người ta đi mất, bác gái con không có tiền đền cho mẹ, phải làm sao? Tích lũy cả đời đó!”

Tuy nói bà có đường kiếm tiền, nhưng tiền này ngay cả bản thân cũng không nỡ tiêu, nếu bị người khác cuỗm đi, nghĩ thôi cũng tức giận.

Tiêu Thái Liên nghe vậy liền kinh hãi: “Không phải chứ?” Bà còn đang nhung nhớ tiền lãi, năm tệ thực sự rất thơm.

Nhưng vừa thấy hình như Lục Hương thật sự tức giận, nói: “Mẹ biết rồi, sau này đòi lại là được!”

Tiêu Thái Liên cũng cảm thấy Lục Hương khác với đứa con dâu khác, có chút kiến thức, cô đã nói là không được, chắc chắn là có lý của cô.

Tiêu Thái Liên nói với Lục Hương: “Con về giải quyết việc trước đi, mẹ có tính toán trong lòng.”

Tiêu Thái Liên lập tức đi tìm bác gái Lục, bác gái Lục là người đầu têu việc cho vay này.

Bà ta biết Tiêu Thái Liên có tiền, vừa thấy bà tới lập tức nói: “Dô, đây lại lại cầm tiền tới cho vay sao, bây giờ người muốn cho vay quá nhiều, tôi còn không lo xuể!”

Có thân phận dẫn dắt mọi người kiếm tiền, địa vị của bác gái ở trong thôn cũng lên như diều gặp gió, cuối cùng cũng tìm về được cảm giác trước đây.

Tiêu Thái Liên nói: “Tôi không cho vay nữa, bây giờ tôi muốn lấy lại tiền vốn!”

Bác gái Lục nói: “Chị lấy tiền vốn này làm gì? Bây giờ chị cũng không dùng tiền!” Trước đây hai người như nước với lửa, để kiếm tiền, cũng bắt đầu liên hệ nhau.

Tiêu Thái Liên nói: “Tôi lấy lại tiền của tôi, chị quản tôi làm gì? Chắc không phải là tham số tiền của tôi rồi chứ?”

Bác gái Lục mặt không biến sắc: “Ai thèm tiền của chị, bao nhiêu người muốn tới cho vay cũng không kịp kìa, chị nhìn xem ngân hàng trả chị bao nhiêu lãi, đúng là, nhặt tiền mà chị cũng không muốn!”

Tiêu Thái Liên vốn không nỡ lấy tiền ra, nhưng thấy bà ta nói chuyện gay gắt như vậy, lập tức hơi tức giận: “Mau chóng lấy tiền trả cho tôi.”

Bác gái Lục nghe vậy lập tức nói: “Hừ, không biết điều, sau này chị đừng hòng tới chỗ tôi gửi tiền nữa!”

Tiêu Thái Liên nói: “Ai thèm.”

Thấy bác gái Lục đưa tiền cho bà, bà xoay người rời đi.

Người khác không có đường kiếm tiền, nhưng Tiêu Thái Liên vẫn còn mối làm ăn cổ vịt này, trong các bà cụ cả thôn, chỉ có bà xa xỉ nhất, chỉ là người khác không biết thôi.

Tiêu Thái Liên lấy được tiền liền rời đi, bác gái Lục quay mặt nói xấu Tiêu Thái Liên với thôn: “Không biết điều, vốn dĩ muốn hóa giải chút mâu thuẫn nhiều năm, mới dẫn dắt bà ta chơi, còn không biết điều.”

Mấy người khác trong thôn vội vàng nịnh bà ta: “Một trăm tệ có thể cho vay không?”

Bác gái Lục lập tức trào phúng: “Một trăm tệ cô còn muốn cho vay, giữ ở nhà nuôi con đi!”

Người này vội nói: “Tôi chỉ có một trăm tệ thôi, xin chị đó!”

Một trăm tệ cho vay một năm lãi được bảy tệ, chuyện tốt này đi đâu kiếm?

Bác gái Lục nói: “Tôi không thích nhận chút tiền này của mấy người, lẻ tẻ lẻ tẻ khiến tôi rất phiền!” Sau đó lại hung hăng phê phán Tiêu Thái Liên trước mặt mọi người.

Cuối cùng, bác gái Lục mới miễn cưỡng nhận một trăm tệ, viết giấy, sau đó lại đăng ký lên sổ.

Buổi tối bác trai Lục về nhìn thấy, giật nảy mình. Ngoài mặt không ai nói, nhưng người của nửa thôn đều âm thầm gửi tiền chỗ bà ta, con số cao tới một vạn tệ.

Bác trai Lục nói: “Thân thích đó của bà đáng tin không?”

Bác gái Lục nghe vậy liền xù lông, đang lúc bà ta vênh váo đắc ý, cho dù là ai nghi ngờ cũng là tạt nước lạnh lên người bà ta.

Bác gái Lục nói: “Hừ, tôi biết các người đều xem thường tôi, có thể sống thì sống, không sống được thì ly hôn.”

Bác trai Lục lập tức nói: “Tôi chỉ tùy tiện nói vậy, bà xem bà giống như ăn thuốc súng vậy.”

Bác gái nói: “Không phải tôi ăn thuốc súng, những năm qua tôi chịu ấm ức còn ít sao?” Nói xong còn khóc.

Bác trai nói: “Được được được, bà như thế nào tôi mặc kệ, nhưng có một điểm, tuyệt đối phải đáng tin, tình nghĩa mấy đời đều dồn hết vào rồi!”

Bác gái Lục nghe vậy liền không vui, lại ầm ĩ lên.

Bác trai thấy cũng không chọc nổi bà ta, không nghe bà ta la lối om sòm, xoay người rời khỏi đây.

Bác gái thấy bên cạnh không có khán giả, lau nước mắt, khoản này vừa xuất ra nhiều tiền như vậy, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng uy phong.

Lại qua nửa tháng, ngay cả chị hai Phó ở huyện cũng nghe nói, còn tìm Lục Hương hỏi thăm.

Lục Hương nói: “Chị hai chị tuyệt đối đừng gửi tiền ở chỗ bác ấy, con người bác ấy không đáng tin!”

Chị hai Phó lập tức nói: “Chị đâu có tiền gửi ở chỗ bà ấy, gia sản cũng không dư dả như người ta!”

Chị ấy còn định gom góp thêm, mua căn nhà ở huyện kìa.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 205: Chương 205



Chị hai Phó nói: “Nghe nói, trên người bác gái em đeo vàng đeo bạc, khiến người khác thèm muốn chết!”
Lục Hương nói: “Con người bà ta thích khoe khoang.” Trước đây không có cơ hội, bây giờ có cơ hội rồi, mặc sức mà đắc ý.
Chỉ là Lục Hương có hơi tò mò: “Thân thích nào của bà ta muốn bà ta cho vay vậy.”
Chị hai Phó nói: “Hình như là chị họ của bà ta, trước đây làm ăn ở bên ngoài, bán quần áo.” Chị hai Phó dù sao cũng ở trong thôn lâu hơn, càng hiểu rõ hơn.
Lục Hương vừa nghe tới bán quần áo, lập tức nhớ ra, năm đó trong sách viết, thân thích lấy danh nghĩa bán quần áo này của bà ta là một kẻ lừa đảo, căn bản không bán quần áo.
Cô nói: “Mau bảo người trong thôn rút tiền về.”
Chị hai Phó lập tức nói: “Bây giờ những người này đều giống như bị tẩy não vậy, nói một chữ không giống đều giống ngăn cản họ phát tài.”
Lục Hương nhíu mày lên.
Cô biết người trong thôn nhất định là bị gạt rồi.
Mấy thân thích đó của bác gái chẳng một ai đáng tin, hơn nữa bị gạt nhiều tiền như vậy, đều không biết người trong thôn sẽ sống như thế nào?
Sở dĩ có tiền đều là nhờ chia được tài sản từ thôn.
Làm ruộng cũng có thể kiếm đủ ăn uống một năm, nhưng nếu nói một năm góp được mấy trăm tệ vẫn rất cật lực. Làm ruộng trong thôn trước giờ là một việc rất vất vả.
Nhưng chị hai nói cũng đúng, mọi người khó khăn lắm mới tìm được một con đường kiếm tiền, hận không thể túm chặt, nếu phá hỏng, nói không chừng còn bị chửi ngược.
Lục Hương nghĩ tới nghĩ lui, không có một cách giải quyết tốt nào.
Lúc về nhà vẫn luôn bức bối không vui, Phó Cầm Huy nhìn ra cảm xúc của vợ, ôm cô vào trong lòng, hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì có thể nói ra!”
Phó Cầm Huy tưởng Lục Hương đang sầu chuyện trong tiệm, Lục Hương nói tâm sự của mình với Phó Cầm Huy, Phó Cầm Huy cũng nhíu mày.
Lục Hương có tình cảm rất sâu đậm với thôn Đại Vũ, Phó Cầm Huy càng như vậy.
Năm đó khi anh đi học, toàn dựa vào người trong thôn mỗi người cho năm hào, một tệ, góp học phí đại học. Tiền ở nhiều năm trước càng có giá trị.
Bây giờ nhìn thấy người trong thôn sắp bị gạt, trong lòng cũng bức bối đến hoảng.
Điều Lục Hương lo nhất chỉ có một: “Cắt đứt đường tiền bạc của họ sợ là sẽ dẫn tới một số dị nghị!”
Tuy cô không sợ bị người ta nghị luận, nhưng lòng tốt bị coi thành lòng lang dạ sói, chung quy không phải chuyện vui vẻ gì.
Phó Cầm Huy nói: “Trừ phi có thể có một phương thức kiếm tiền khác để thay thế, nếu không sợ là rất khó!” Người trong thôn chấp mê bất ngộ vượt xa tưởng tượng của tất cả mọi người.
Phó Cầm Huy dứt lời, Lục Hương ngơ ra: “Anh nói gì?”
Phó Cầm Huy nói: “Anh không nói gì cả.”
Lục Hương: “Câu vừa nãy ấy!”
Phó Cầm Huy thuật lại câu đó lần nữa, Lục Hương lập tức giác ngộ nói: “Em biết rồi, lần trước không phải các anh nói bên trại vịt có thêm rất nhiều chân vịt, không ai lấy sao?”
Quy mô của xưởng cổ vịt rất lớn, đã quen biết hết những người ở xưởng chế biến vịt.
Bây giờ cổ vịt bán chạy nhất, sau đó là lòng vịt, mề vịt cũng có thể bán được, nhưng duy nhất chân vịt khó bán, thịt ít lại nhỏ, đều cảm thấy không có gì để ăn.
Giá chân vịt vô cùng rẻ, về cơ bản chỉ có hai hào một cân, mua nhiều còn có thể trả giá.
Lục Hương biết làm thế nào để chân vịt ngon, nhưng một tiệm ma lạt thang đã khiến cô bận tối mặt tối mày rồi.
Bây giờ tiệm ma lạt thang ngày càng hot, Lục Hương đã suy nghĩ chuyện mở chi nhanh sớm nhất có thể rồi.
Nếu không rất nhiều thực khách ở xa đi tới huyện phải đi một hai tiếng chỉ vì ăn một bữa.
Đến nơi khác mở một chi nhánh, vừa có thể kiếm chút tiền, cũng có thể giảm đi áp lực ở chỗ tiệm chính.
Một tiệm ma lạt thang đã đủ cho Lục Hương làm, nào còn có tâm tư làm cái khác.
Bây giờ chân vịt này rẻ, vừa hay có thể dùng nó để phát triển.
Lục Hương lập tức nói với Phó Cầm Huy: “Anh lái xe đưa em về thôn mau, em có lời muốn nói với người trong thôn!”
Phó Cầm Huy không hỏi Lục Hương muốn làm gì, lập tức lái xe tới, chở Lục Hương về thôn.

Lục Hương tới thôn, xa xa liền nhìn thấy trưởng thôn đang hút thuốc dưới bóng cây, lâu rồi không gặp, vẻ u sầu trên mặt ông ấy ngày càng rõ rệt.

Lục Hương đi tới vội vàng chào hỏi: “Trưởng thôn, sao chú lại ở đây?”

Trưởng thôn nói: “Còn không phải là những người này cho vay sao, trước đây còn lén lén lút lút, bây giờ cho vay đã lộ liễu luôn rồi.”

Bây giờ mọi người nói chuyện với nhau đều là chị cho vay bao nhiêu, được bao nhiêu tiền lãi.

Trong thôn đều đang làm, cũng không biết sao lại truyền ra ngoài thôn.

Vừa nghe nói cho vay không cần làm gì đã có thể để tiền sinh tiền, người ngoài thôn đều muốn hùn vào, nhưng bác gái Lục không chịu.

Còn nói chỉ có thể giúp người của mình, không thể giúp người ngoài thôn. Bà ta từ chối tiền như vậy, mọi người càng thêm cảm động.

Thậm chí còn có người xúi giục bảo chủ nhiệm phụ nữ cũng gửi vào một ít.

Nói mây trôi nước chảy, giống như là nhặt tiền từ trên đất vậy.

Trưởng thôn nói: “Cũng chỉ là mọi người nể mặt tôi, tôi có thể nói vài câu, nhưng mọi người tiêu tiền thế nào quả thực không phải chuyện trưởng thôn tôi quản được!”

Chuyện ông ấy có thể làm đã làm hết rồi, ngày nào cũng kể về rủi ro cho vay, nhưng mọi người không nghe.

Vốn dĩ lúc làm tập thể, trưởng thôn nói một là một, hai là hai, bây giờ nhìn thấy khẩu lệnh của mình không còn tác dụng nữa, trưởng thôn vô cùng buồn bực. Cũng suýt xoa cảm khái, cảm thấy làm trưởng thôn vô dụng.

Trưởng thôn ai oán một trận, oán xong mới hồi thần, có hơi ngại nói với Lục Hương: “Tôi nói những cái này làm gì, sao cô lại về đây?”

Lục Hương kinh doanh trong huyện, chắc chắn không thể nào về suốt.

Lục Hương nói: “Hôm nay cháu tới chính là để giải quyết chuyện này!”

Trưởng thôn nghe vậy lập tức sáng mắt lên: “Cô giải quyết thế nào?”

Lục Hương nói: “Chú tập trung tất cả mọi người ở bãi đập lúa!”

Trưởng thôn không hỏi Lục Hương muốn làm gì, lập tức lựa chọn tin tưởng cô.

Thấy cô đã không còn là cán bộ thôn nữa nhưng vẫn coi chuyện của thôn là chuyện của mình, ông ấy có hơi cảm động.

Lục Hương lợi hại như vậy, trưởng thôn quay về ủy ban thôn, sử dụng loa, thông báo ở trong loa, bảo tất cả mọi người tới bãi đập lúa tập hợp.

Ở đó rộng rãi, bảo người tới đó tập hợp chắc chắn là có chuyện quan trọng.

Rất nhanh, những người khác đều tụ tập về bên đó.

Bác gái Lục cùng chị dâu Lưu đi tới.

Chị dâu Lưu này bây giờ cả ngày nịnh nọt bác gái Lục, hai người như hình với bóng. Chị dâu Lưu vừa nghe nói trưởng thôn gọi họ tới, nói: “Chắc chắn lại muốn giảng rủi ro của cho vay!”

Thôn đã giảng đi giảng lại tận mấy lần rồi.

Những lời này bọn họ đều nghe đến chai lì, nhưng bây giờ tiền lãi k.ích thí.ch người.

Chị ta từng tính, nếu cho vay một năm, chỉ riêng tiền lãi đã có thể lấy được một nửa tiền vốn.

Tiền vốn muốn lấy khi nào thì lấy khi ấy.

Đời này chưa từng kiếm tiền dễ dàng như vậy, hận không thể bán nhà lên thị trấn, đây chính là cơ hội.

Bác gái Lục nói: “Trưởng thôn ông ta biết cái gì? Nếu ông ta biết nhiều như thế, cũng sẽ không làm trưởng thôn!”

Lời này nghe có hơi đại nghịch bất đạo, nhưng địa vị của bác gái Lục lên như diều gặp gió, cũng không quan tâm những điều này.

Nói với chị dâu Lưu: “Khi đó con gái tôi gả cho xưởng trưởng, kiến thức của tôi vượt xa người bình thường!”

Bác gái Lục nói tiếp: “Theo tôi thấy, có thể kiếm tiền hay không, chủ yếu xem có kiến thức hay không, người giống trưởng thôn, cả đời không phải cũng chỉ kiếm được chút tiền lương đó sao?”

Bác gái Lục càng chém gió, càng khinh thường trưởng thôn: “Nếu gửi mấy trăm tệ ở chỗ tôi, xoay người là có thể kiếm được mấy chục tệ, vừa nhẹ nhàng vừa tiện lợi! Nếu không phải quan hệ chúng ta tốt, tôi cũng không nỡ nói việc kiếm tiền này cho mọi người! Kết quả ngày nào cũng gây phiền phức cho tôi.”

Chị dâu Lưu vội cùng nịnh nọt nói: “Tôi biết thím tốt bụng, may mà thím dẫn dắt chúng tôi phát tài kiếm tiền!”

Lần này bác gái Lục từ chối tiền ngoài thôn, mọi người cung kính nể phục, đều cảm thấy hợp tác với bà ta chắc chắn tốt đẹp.

Chị dâu Lưu nói với bác gái Lục: “Này, đó không phải là Lục Hương sao? Sao cô ta với Phó Cầm Huy lại về rồi?”

Lục Hương xinh đẹp, xa xa đã có thể nhìn thấy, bây giờ lại kiếm nhiều tiền, sửa soạn hơn chút, càng đẹp tới mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 206: Chương 206



Bác gái Lục khẽ biến sắc, nếu nói người bà ta phiền nhất là ai, chính là Lục Hương.

Nếu không phải Lục Hương, danh tiếng của bà ta cũng không tới mức biến thành như bây giờ.

Trước đây bà ta đã nghĩ sẵn, nếu Lục Hương gửi tiền ở chỗ bà ta, bất luận thế nào cũng không chịu nhận.

Thậm chí còn sẽ chế giễu Lục Hương vài câu, nhưng đợi tới đợi lui, Lục Hương vốn không cầu xin bà ta gửi tiền, lời nghẹn trong lòng rất lâu không thể phát tiết.

Càng thêm không vui.

Lúc này không biết Lục Hương lại giở trò gì.

Thấy tất cả mọi người đều tới, trưởng thôn đứng xa xa nhìn, dường như không sót ai, khá hài lòng.

Từ sau khi tập thể giải tán, rất nhiều người không tôn trọng trưởng thôn nữa.

Nhưng trưởng thôn chính là trưởng thôn.

Tất cả mọi người tới bãi đập lúa đứng ổn định, rất nôn nóng, vội vàng hỏi: “Trưởng thôn gọi chúng tôi tới làm gì vậy?”

“Đúng vậy, chúng tôi còn có việc ngoài đồng nữa?”

Mọi người chen nhau nói một câu.

Trưởng thôn nói: “Không phải tôi gọi mọi người tới, là Lục Hương gọi mọi người tới.”

Lục Hương đường hoàng đứng ở chỗ cao, nói: “Bà con, mọi người biết tôi ở huyện mở một tiệm ma lạt thang nhỉ! Kinh doanh bên đó vô cùng tốt!”

Lục Hương dứt lời, lập tức có người phụ họa theo: “Chứ gì nữa, lần trước tôi đi hỏi thăm một chuyện, nhân tiện hỏi tiệm ma lạt thang, đều nói hot lắm!”

“Tôi cũng nghe nói, có lúc xếp hàng phải xếp tới một tiếng!”

Người trong thôn hít một ngụm khí lạnh, chỉ vì một miếng ăn, xếp hàng một tiếng, vừa cảm thấy khó tin vừa cảm thấy tự hào.

Người trong huyện đều mang cảm giác ưu việt, rất coi thường đồ ăn ở quê,

Bây giờ như thế nào? Mỹ thực do Lục Hương làm ra, chấn động hết những người cao cao tại thượng trong huyện rồi.

Người trong thôn nghĩ thôi cũng cảm thấy hả hê.

Lục Hương nấu ăn ngon được công nhận.

Tuy phần lớn người trong thôn đều chưa từng ăn ma lạt thang, nhưng Lục Hương trổ tài, chắc chắn không dở được.

Nghe nói trưởng thôn Bạch cũng tổ chức người vào huyện mở tiệm đậu phụ thối. Năm ngoái chỉ một năm đã hồi vốn, năm nay còn có thể kiếm một vố lớn, ổn định không lỗ vốn.

Mọi người lần lượt cảm khái, Lục Hương là người lợi hại nhất trong đám phụ nữ trong thôn.

Trước đây chính là cán bộ phụ nữ, sau đó tự mình kinh doanh vẫn rất phong phong hỏa hỏa. Chồng của cô cũng ưu tú, con sinh ra cũng tuấn tú, những cô gái chưa kết hôn trong thôn đều rất ngưỡng mộ cô.

Phó Cầm Huy là sinh viên đại học không nói, sau đó tự mình lập nghiệp cũng có thể làm ông chủ.

Mọi người ở bên dưới bàn tán rộn ràng, Lục Hương lập tức nói: “Mọi người cũng đều biết, tôi nấu ăn bài bản, trước đây trưởng thôn Bạch mua công thức đậu phụ thối chỗ tôi, còn bỏ ra năm trăm tệ, chuyện này mọi người cũng còn nhớ chứ?”

“Nhớ!”

“Đương nhiên nhớ!”

“Đậu phụ thối này cũng đỉnh, ngửi thì thối, ăn lại thơm.”

“Tôi cũng thích ăn thứ đó, chỉ là có hơi đắt.”

Người trong thôn không nỡ ăn như người ở huyện, thông thường đều là thèm điên mới bỏ tiền mua.

Lục Hương nói: “Chỗ Cầm Huy có thể liên lạc tới nguồn hàng, làm chân vịt một cân một hai hào, giá vốn vô cùng thấp, tôi có thể dạy mọi người một công thức làm chân vịt cay, cực kỳ ngon. Nếu mọi người bán, ít nhất có thể bán một tệ một cân! Ăn không như đồ ăn vặt cũng được, làm mồi nhắm cũng được, giá không đắt.”

Chân vịt không nặng như cổ vịt, nửa cân đã có thể được rất nhiều. Làm thành chân vịt cay, gặm rất đã ghiền.

Lục Hương nói: “Tôi dạy miễn phí công thức này cho mọi người, không nhận một đồng nào, chỉ có điều muốn làm chân vịt cay, có thể cần đầu tư vốn vào, gia vị dùng mọi người tự bỏ, tôi không tham gia.”

Lục Hương nhìn quanh tất cả mọi người, nghiêm túc nói: “Chỉ là tôi nhớ tới hiệu triệu trong huyện, bảo người giàu trước dẫn dắt người khác cùng làm giàu! Người ở thôn chúng ta đều rất tốt, trong lòng tôi rất biết ơn, có con đường làm giàu này, muốn để mọi người cùng nhau kiếm thêm tiền.”

Lục Hương nói vậy, tất cả mọi người đều chấn kinh.

Trước đây, một công thức đậu phụ thối còn bán năm trăm tệ, bây giờ dạy mọi người công thức làm chân vịt cay lại miễn phí, quá tốt rồi.

Còn Lục Hương nói bỏ một hai hào vào, quay đầu có thể bán một hai tệ một cân, cái này nếu người khác nói, chắc chắn họ sẽ cảm thấy người đó nói quá.

Nhưng người trong thôn đều tin tưởng Lục Hương, tính tình Lục Hương bảo thủ, nếu cô nói như vậy chắc chắn có thể kiếm được nhiều hơn.

Người ở dưới đều rục rịch: “Vậy phải đầu tư bao nhiêu tiền?”

“Tất cả mọi người đều học sao?”

Mọi người đều có quan hệ chặt chẽ với nhau, nếu thật sự có được một nghề, không chỉ mình hưởng lợi, sau này con cái cũng có thể học theo.

Kiểu người giống như họ, cả đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời, cũng thôi, chỉ cần sau này con cái có thể thoát khỏi thôn là được.

Lục Hương nói: “Mọi người đều có thể tự làm, sau khi làm xong, vào huyện bày cái sạp nhỏ bán. Chỉ cần mọi người vệ sinh sạch sẽ, khẩu vị ngon, chắc chắn có người mua!”

Lục Hương lại cho mọi người một liều thuốc quyết tâm: “Người trong huyện mua đồ không hề keo kiệt chút nào, nếu làm ngon, người mua hai ba cân cũng có!”

Mọi người vốn đã rung động, nghe cô nói vậy càng thêm dao động.

Lục Hương còn chưa hết, nói tiếp: “Cái khác tôi không dám nói, nếu chăm chỉ làm một chút, một tháng ít nhất kiếm ba mươi tệ!”

Cô dứt lời, mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, ba mươi tệ, bằng một tháng lương rồi.

“Vậy phải đầu tư bao nhiêu tiền?”

Lục Hương nói: “Ít nhất phải năm trăm tệ!”

Người có mặt ở đây sốt ruột: “Chúng tôi đâu có nhiều tiền như vậy?”

Lục Hương: ‘Không phải trưởng thôn đã chia tiền cho mọi người rồi sao? Đây là cơ hội hiếm có, đừng để tới lúc đó người khác học được, mọi người không học, rớt sau người ta rất xa! Đây là một nghề.”

Trưởng thôn nghe xong rất cảm động.

Lục Hương thế mà lại nguyện ý lấy bí phương của mình ra, dẫn dắt người trong thôn kiếm tiền, đây là chuyện tốt, trưởng thôn dứt khoát nói: “Mọi người có tiền thì cố mà làm, bỏ lỡ thì không còn cơ hội nữa đâu.”

Bọn họ đều im lặng hết.

Trong tay họ đâu có tiền, tiền đều để ở chỗ bác gái Lục rồi.

Có người nhìn Lục Hương lại nhìn bác gái Lục, hai người đều muốn dẫn họ làm giàu, không biết chọn ai, thật sự là một gánh nặng ngọt ngào!

Bác gái Lục nghe vậy liền tức giận.

Sớm biết Lục Hương ở đây chắc chắn không có chuyện tốt gì.

Nghe ra đúng thật là nhắm vào bà ta.

Nếu tất cả mọi người đều rút tiền đi, bà ta còn chơi cái gì nữa?

Địa vị của Lục Hương trong lòng mọi người rất cao, vốn cho rằng cô đã rời thôn, không quấy rối được bà ta nữa, ai ngờ Lục Hương còn đặc biệt về tháo bệ của bà ta.

Tín dự của Lục Hương trong thôn tốt hơn bác gái Lục, cô tuyên bố như vậy, rất nhiều người đều bắt đầu rối loạn.

Lục Hương nói: “Người có ý muốn làm thì đến chỗ trưởng thôn đăng ký, chỗ tôi còn có việc nên về trước, đăng ký trong vòng hai ngày, quá hạn thì thôi.”

Dứt lời, Lục Hương liền muốn đi, người dân trong thôn còn có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi cô.

Có người muốn đưa tay ngăn cô lại, nhưng bị trưởng thôn cản: “Người ta bỏ bê việc làm ăn lớn như vậy quay về đã không dễ rồi, đừng làm lỡ chuyện quan trọng của người ta.”

Trưởng thôn thấy mọi người đều rơi vào do dự, nói: “Các người mau chóng nghĩ có nghi vấn gì báo cho tôi, sau đó tôi thống nhất hỏi Lục Hương, như vậy có thể tiết kiệm thời gian.”

Sau khi Lục Hương nói xong, lập tức lên xe của Phó Cầm Huy.

Phó Cầm Huy cũng rất phối hợp, lập tức lái đi.

Xe đi được hơn mười phút, Lục Hương sờ lồng ng.ực mình, tim vẫn còn đập thình thịch.

Loại cảm giác này thực sự quá kí.ch thí.ch.

Phó Cầm Huy nói: “Bàng Tử nói không sai, để em đi làm một tiệm ma lạt thang thật sự ủy khuất cho em rồi!” Nguyên văn lời của Lưu Bàng là cho dù cho Lục Hương một cái xưởng, cô cũng có thể quản lý tốt.

Phó Cầm Huy rất bội phục thủ đoạn của Lục Hương, vẫn cần cho người khác chút áp lực thỏa đáng, nếu không, để mọi người tư duy rối bời, chưa chắc có thể thương lượng ra một kết quả tốt.

Thà rằng b*p ch*t thời gian, nói không chừng có thể bóp ra ngô ra khoai.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 207: Chương 207



Lục Hương nói: “Không ủy khuất, em chỉ thích nghiên cứu đồ ăn.” Cô chính là người không nhàn rỗi được: “Cũng không biết có thể có mấy người đăng ký?”

Chuyện Lục Hương có thể làm đều làm rồi, nếu mọi người vẫn chấp mê bất ngộ, cũng hết cách. Nhưng Lục Hương vẫn hi vọng người tỉnh ngộ nhiều một chút.



Sau đó quả nhiên giống như Lục Hương dự liệu, rất nhiều người bắt đầu nói chuyện.

Ngay cả ruộng cũng không làm nữa, đều tụ tập lại nói hai chuyện này. Họ tin Lục Hương hơn, nhưng Lục Hương bảo chuẩn bị năm trăm tệ mua gia vị trước, chi phí vẫn có hơi nan giải.

Nhưng so với bác gái Lục, tất cả mọi người đều nguyện ý tin Lục Hương hơn.

Dù sao thời gian Lục Hương ở trong thôn đã làm ra chuồng heo và lều rau, đều là chuyện mang lại lợi ích thiết thực cho người dân.

Chị dâu Lý lập tức đi tìm bác gái Lục đòi tiền, bác gái Lục đen mặt.

Không ngờ thật sự có người bị Lục Hương mê hoặc, bác gái Lục nói: “Lấy tiền thì được, chỉ là lấy tiền đi rồi, không đủ một tháng, không có lãi!”

Nghe vậy, chị dâu Lý này lại có hơi tiếc, dù sao còn mười ngày nữa là tròn một tháng rồi.

Bị bác gái Lục nói vậy, lại nghĩ có thể đăng ký trước, đợi lấy tiền lãi một tháng rồi hãy rút, liền muốn đi tìm trưởng thôn thương lượng.

Tới ủy ban thôn, sau khi tìm được trưởng thôn, chị ta nói chuyện khó xử của mình ra.

Trưởng thôn nghe vậy lập tức nói: “Chỗ Lục Hương không đợi các người đâu, tổng cộng chỉ có hai ngày, muốn đăng ký thì nhanh chóng đăng ký, nếu trong vòng hai ngày không gom đủ tiền thì coi như bỏ.”

Chị dâu Lý là người đầu tiên tìm tới trưởng thôn, nếu đã tới tức là có lòng, trưởng thôn vẫn nguyện ý lải nhải với chị ta vài câu.

“Loại chuyện vừa học nghề vừa kiếm tiền này đi đâu tìm, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào mình, nào có chuyện bánh ngon từ trên trời rơi xuống!” Trưởng thôn ngữ trọng tâm trường nói.

Dù sao trưởng thôn cũng đã có tuổi, chuyện từng nghe, từng thấy cũng nhiều, hoàn toàn không tin bác gái Lục.

Nhưng cũng không biết bà ta tẩy não người trong thôn kiểu gì, họ đều không nghe lời trưởng thôn.

Chị dâu Lý vẫn không quyết định được, lại về nhà thương lượng với mẹ.

Chị dâu Lý là đứa nhỏ nhất nhà, mẹ đã bảy mươi tuổi rồi, là người già trường thọ trong thôn.

Mẹ nghe vậy liền nói: “Bỏ lãi, lấy tiền ra quay về theo Lục Hương làm ăn!”

Chị dâu Lý nói: “Nhưng nhiều người đều làm như thế, có thể kiếm tiền sao?”

Mẹ nói: “Người khác không được, nhưng Lục Hương nhất định được!”

Bà ấy cực kỳ tin tưởng Lục Hương.

Chị dâu Lý thấy mẹ chắc nịch như vậy, trong lòng cũng vững vàng hơn, nếu đã quyết định, cũng không trì trệ nữa, lại trở ngược lại chỗ bác gái Lục đòi tiền.

Lúc này, trong sân nhà bác gái Lục tụ tập không ít người, đều muốn hỏi thử chuyện này làm thế nào, họ đều chưa đưa ra quyết định được.

Chị dâu Lý nói: “Tôi không cần lãi nữa, bà đưa tiền vốn cho tôi!”

Chị ta nói như vậy, những người khác đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Không khỏi nhìn chị ta, chị dâu Lý bình thường ở trong thôn không nổi bật gì, không ngờ có phách lực như vậy.

Bác gái Lục khẽ biến sắc, chị dâu Lý làm như vậy, những người khác cũng đòi tiền thì phải làm sao?

Bác gái Lục lập tức lấy sổ tới nhìn: “Hừ, chỉ có hai trăm tệ để ở chỗ tôi, giục giống như gì ấy, tôi còn tưởng là bao nhiêu tiền!”

Ngừng lại một chút, lại nổi giận nói: “Lúc đầu, loại một hai trăm này tôi đã nói không nhận rồi, là các người cầu xin tôi, bây giờ lại muốn lấy tiền về, tới lui lỡ dỡ thời gian công sức của tôi!”

“Sớm biết như vậy, lúc đầu cũng đừng tới cầu xin tôi!”

Chị dâu Lý cũng tốt tính nói: “Lãi tôi cũng bỏ rồi, lấy lại tiền của mình, có gì sai sao?” Chuyện này tính kỹ ra, là chị ta chịu thiệt đó.

Bác gái Lục lại cực kỳ tức giận: “Cô nói trả cho cô thì trả cho cô à, thiên hạ này đều xoay quanh cô chắc?” Ngữ khí rất quá quắt.

“Lục Hương đã rót cho các người thuốc mê gì, nó muốn lấy tiền các người liền lấy cho nó, nó với tôi không hòa hợp cũng không phải ngày một ngày hai rồi!”

Gò má bà ta đỏ bừng lên: “Bây giờ thấy tôi ở trong thôn đắc ý, nó liền tới đòi tiền, đây chính là đập bệ của tôi, hôm nay cô lấy tiền đi không quan trọng, tôi cũng không thiếu hai trăm tệ này của cô, tiền để trong tay tôi nhiều vô số!”

Bác gái Lục tức điên: “Tôi chỉ nói với cô, chỉ cần cô lấy tiền này đi, sau này chúng ta cạch mặt, đừng qua lại gì với nhau nữa!”

Bác gái Lục nói rất nặng lời, từ khi bà ta làm cái này, rất có uy vọng trong thôn, dù sao thì mỗi tháng bà ta đều phát tiền lãi cho mọi người.

Mọi người đều không biết khi nào có thể nhờ vả tới bà ta, không dám trở mặt với bà ta.

Chị dâu Lý thấy đã nói tới mức này rồi, nói: “Bà mau lấy tiền cho tôi đi!”

Nếu chị ta không lấy về, há không phải là ăn chửi oan một trận sao? Sau đó về nhà, mẹ chị ta còn mắng chị ta nữa.

Mặc kệ bác gái Lục nói gì, chị dâu Lý chỉ muốn lấy tiền.

Bác gái mắng một trận te tua.

Chị dâu Lý bình thản nói một câu: “Không đưa tiền cho tôi, có phải là bởi vì tiền bị bà làm mất hết rồi không?”

Lời này là một đại hung khí, tất cả mọi người đều cả kinh hoảng hốt, đó là tích lũy nửa đời của rất nhiều người.

Bác gái Lục thấy bà ta nói những thứ này đều vô dụng, lập tức móc hai trăm tệ ra nói: “Cút cho tôi, sau này coi như không quen biết cô! Chúng tôi đeo vàng đeo bạc cũng không có phần của cô!”

Thực ra tiền đã sớm cầm đi cho thân thích rồi, đây đều là tiền móc từ túi của bà ta ra.

Chị dâu Lý bị xỉa xói, lúc nãy không dám đáp trả, sợ không lấy lại được hai trăm tệ của mình.

Bây giờ tiền đã tới tay, cũng không chiều theo bà ta nữa, nói: “Tôi là nông dân, chỉ tin chính mình! Tin tiền hai tay mình kiếm!”

Chị ta dứt lời, những người khác cũng trăn trở, dù sao tiền tới quá nhanh, trong lòng không an ổn.

Nhưng vừa nãy bác gái Lục nổi giận một trận, khiến những người khác không dám chọc vào mũi hổ lúc này.

Tối đó Lục Hương gọi điện thoại cho trưởng thôn hỏi: “Bây giờ tổng cộng có bao nhiêu người đăng ký?”

Trưởng thôn nói: “Tổng cộng ba mươi người, đều trở mặt với bà ta rồi!”

Một buổi chiều, ủy ban thôn đều có thể nghe thấy tiếng mắng chửi của bác gái Lục.

Thực ra ba mươi người tới kinh doanh chân vịt này cũng không ít.

Nhưng Lục Hương vẫn chê không đủ: “Nếu nhiều người hơn tới làm thì tốt.”

Trưởng thôn nói: “Cô cũng phí tâm rồi, nhưng mọi người đều không chịu!” Trong đó có bà cụ Hàn, nhà bà ta đông người nhất, gửi hơn hai nghìn tệ ở chỗ bác gái Lục.

Gia đình bà cụ Hàn có ba bốn chục người, bà ta làm chủ gia đình, tính khí rất ghê gớm.

Nhà họ đông nhân khẩu, gánh nặng lớn, muốn cược một vố lớn.

Trưởng thôn nói nhưng đối phương đều không nghe.

Lục Hương nói: “Hay là chú giúp cháu nói với mọi người, lần đầu tiên cháu có thể nhập gia vị giúp họ!”

Mỗi lần Lục Hương đều vào tỉnh nhập hàng. Gia vị này tràn lan, người không hiểu hàng, tuyệt đối không mua tốt được.

Đây đã là sự giúp đỡ vô cùng lớn rồi.

Mỗi ngày tiệm của Lục Hương đều rất bận, nếu không phải lo cho bà con trong thôn, căn bản sẽ không ôm đồm chuyện này.

Họ xuất thân ở nông thôn, biết người nông thôn muốn góp chút tiền không dễ dàng, đều là kiệm ăn kiệm mặt mà ra.

Ngay cả tiền này cũng lừa, đúng là vô lương tâm.

Trưởng thôn đồng ý ngay, nói sẽ làm giúp họ.

Trưởng thôn ở trong thôn vẫn có chút uy tín, dốc hết sức, tổng cộng hơn bảy mươi người đăng ký.

Còn bà cụ Hàn mà trưởng thôn vẫn luôn muốn kéo về lại rất cố chấp, nói gì cũng không chịu lấy tiền về.

Ở sau lưng, bà cụ Hàn nói với con trai cả, cho dù không làm, cũng phải lấy tiền lãi tháng này về.

Hai ngàn tệ thu về không ít lãi.

Chỗ bác gái Lục, chị họ bà ta lại tới lấy tiền.

Việc cho vay này chính là tới từ chỗ chị họ bà ta.

Bác gái nói Lục Hương phá chuyện của bà ta, càng nói càng tức giận.

Lần này chẳng những không có ai gửi tiền, còn có người đòi tiền về.

Chị họ bà ta nghe vậy, tức giận nói: “Bọn họ đòi thì em đưa à. Đồ nhát gan! Em ngay cả một con nhóc cũng không làm lại, chị coi thường em!”

Đừng thấy bác gái Lục ở trong thôn càn rỡ huênh hoang, cho dù nói lời khó nghe, người khác cũng nhịn bà ta.

Nhưng ở trước mặt chị họ, vẫn thấp hơn một cái đầu, dù sao bà ta làm cái này là do chị họ cho.

Hơn nữa chị họ còn là người ở trong tỉnh.

Người trong tỉnh đều rất có cảm giác ưu việt.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 208: Chương 208



Chị họ nói: “Em bảo họ gửi thêm chút tiền nữa, bây giờ lại có một ông chủ lớn muốn vay tiền từ đây, cho mỗi người một thùng dầu đậu nành.”

Bác gái Lục nghe vậy, hỏi: “Thùng to cỡ nào?”

Chị họ dằn lòng: “Hai cân rưỡi dầu đậu nành! Gửi ba trăm thì phát, cũng không chậm trễ tiền lãi của họ!”

Bác gái Lục nghe xong, nói: “Đâu cần những thứ này, bọn họ cũng xứng một thùng dầu đậu nành?”

Nếu mua một thùng dầu đậu nành, tốn không ít tiền, cho không họ, nghĩ thôi cũng xót.

Cộng thêm hôm nay ban ngày có rất nhiều người nói chuyện khiến bà ta lạnh lòng, bà ta có hơi tức giận.

Chị họ ở bên cạnh dỗ dành: “Chúng ta lấy thêm chút tiền, cũng vẻ vang ở chỗ ông chủ lớn. Ông chủ lớn đó còn nghe nói về em, nói em có năng lực làm việc, sau này muốn điều em vào tỉnh làm giám đốc, vừa tôn quý vừa vẻ vang!”

Chị họ còn nói: “Cho dù ở chỗ con rể xưởng trưởng của em, em cũng tính là người tôn quý. Bà già nông thôn bình thường nào có cơ hội như em!”

Bác gái Lục được dỗ dành tới mê mang: “Được!”

Chị họ thân thiết nói: “Em làm ổn thỏa, nếu không chị sẽ đưa mối này cho người khác, người khác còn đang giành đó.”

Bác gái Lục đâu nỡ nhường đi phần tôn quý này, lập tức nói: “Chị yên tâm đi, chuyện này em nhất định giải quyết tốt giúp chị.”

Ngày hôm sau, dầu đậu nành đã tới thôn. Là chị họ đặt, nhưng chưa trả tiền, bảo xưởng dầu đậu nành tìm bác gái Lục lấy.

Bác gái Lục nghĩ chị họ nhiều việc nên quên, nghĩ lần sau gặp mặt sẽ đòi tiền lại, liền trả hai trăm tệ trước, lúc trả tiền, tim đau nhói.

Từ sau khi những người này tìm bà ta đòi tiền, đều là lấy tiền trong nhà trả cho họ. Lại chi thêm hai trăm tệ tiền dầu đậu nành, tiền tích lũy những năm nay hết sạch.

Bác gái Lục lấy dầu đậu nành, lập tức tuyên truyền, gửi thêm ba trăm sẽ phát dầu.

Bà cụ Hàn nghe vậy, nghĩ đã gửi hai ngàn tệ rồi, bèn đòi hai thùng dầu.

Bác gái Lục đương nhiên không muốn cho, nhưng bà cụ Hàn nói, không cho thì sẽ rút tiền về. Bác gái Lục hết cách chỉ đành cho hai thùng, bảo bà ta không được nói ra ngoài.

Mọi người vừa thấy dầu đậu nành liền rục rịch.

Tiền khó khăn lắm mới trở mặt đòi về, bây giờ lại gửi vào, chính vì để có được thùng dầu đậu nành đó. Còn thể diện, chỉ cần có đồ thiết thực, cần thể diện làm cái gì?

Trưởng thôn nghe vậy suýt tức chết, nhưng cũng không ngăn được lòng hăng hái của mọi người đối với dầu đậu nành miễn phí.

Lục Hương tới thống kê cuối cùng, tổng cộng sáu mươi bảy hộ, có mấy nhà trước đó đăng ký, vừa nghe nói lĩnh dầu đậu nành, lại gom một trăm, đến chỗ bác gái Lục nhận hai thùng dầu đậu nành.

Hủy đăng ký ở đây.

Lục Hương nghe xong, chỉ đành như vậy, may mà trong thôn có tổng cộng hơn trăm hộ dân, đã có hơn phân nửa hộ tới đăng ký rồi.

Lục Hương gọi người gửi tiền ở chỗ Đại Tráng, muốn dẫn Đại Tráng và một thím cùng đi nhập hàng. Đại Tráng là trưởng thôn tương lai, thím đó cũng là người thích nói chuyện.

Dẫn họ đi, ít nhất biết tiêu tiền ở đâu, miễn cho mọi người không tin tưởng.

Người làm chân vịt trong đó còn có chị cả Phó.

Chị hai theo Lục Hương làm ở tiệm ma lạt thang, chị cả cũng muốn làm chút gì đó. Vừa hay có cơ hội này liền đăng ký.

Lục Hương mua gia vị, nồi lớn xào gia vị và chân vịt đủ cho những người năm, năm trăm tiêu hơn bốn trăm rồi.

Sau đó, tìm một mảnh đất ở chỗ phòng học thanh niên trí thức, dạy mọi người làm chân vịt kho.

Lục Hương làm từng bước một, vừa làm vừa giải thích, giảng vô cùng chi tiết.

Mọi người nhìn đến hít hà, ha, thì ra chân vịt này cần nhiều gia vị tốt như vậy?

Chỉ riêng gia vị xào đã cần mười mấy loại, cuối cùng, khi kho còn phải thêm gia vị. Trình tự trước sau còn có khác biệt, nhưng làm ra thật sự không khiến người ta thất vọng.

Chân vịt kho bóng dầu, ăn vào một miếng, vừa thơm vừa cay, ngay cả xương cũng thấm vị. Ăn xong một cái còn muốn gặm cái tiếp theo.

Ngon hơn rất nhiều so với tưởng tượng.

Ăn xong cái Lục Hương làm, họ cũng có tự tin.

Lục Hương nói: “Công thức này giao cho mọi người, tuyệt đối đừng nhảy bước giảm gia vị, nếu không không làm ra được hương vị này!” Làm đồ ăn chỉ cần khẩu vị ngon, chắc chắn có người mua biết hàng.

Công thức này đã được đầu bếp nổi tiếng thử nghiệm hàng trăm lần, cuối cùng điều phối ra tỉ lệ phù hợp nhất.

Tăng giảm gia vị tức là sẽ dở đi một chút.

Mọi người nói biết rồi.

Sau đó Lục Hương bảo Đại Tráng viết những thông tin như gia vị bao nhiêu tiền, mua ở đâu, nhập hàng như thế nào ra. Sau này họ sẽ tự nhập hàng, nhưng số người nhiều, sau này còn có thể mua ghép.

Lục Hương thật sự suy nghĩ tới mọi mặt.

Lục Hương ở bên trong dạy, ngoài sân được che chắn rất kỹ càng.

Bên ngoài tụ tập một số người nói chuyện, đều là người không tham gia làm cổ vịt.

Tuy không biết Lục Hương dạy cái gì, nhưng ngửi từng đợt mùi thơm bay ra, lòng cũng ngứa ngáy.

Chỉ có thể nói với bản thân, thôi, làm chân vịt còn phải làm, cho vay thì không cần làm việc cũng có tiền, họ không sai.

Lúc này bác gái Lục vừa đi đưa tiền cho chị họ về, chị họ không đưa tiền dầu đậu nành, nói còn phải đợi ông chủ thanh toán, nhưng chị họ đã dùng hai trăm tệ mua cho bà ta một sợi dây chuyền vàng ba gam.

Bác gái Lục quay về rất đắc ý.

Bác cả Lục nghe vậy hỏi: “Bà lại đưa cho chị họ bao nhiêu tiền rồi, tôi nói rồi, bà đừng làm quá nhiều! Lỡ như…”

Bác gái Lục nghe vậy liền không thích nghe nữa, lập tức nói: “Tôi đưa cho chị ấy ba nghìn tệ, bây giờ ông không kiếm được tiền thì bắt đầu trách tôi! Đợi đi, sau này tôi vào tỉnh làm giám đốc, không dẫn ông già như ông theo đâu!”

Sau đó lại dương dương đắc ý khoe dây chuyền của bà ta ở trước gương.

Chuyện Lục Hương dạy mọi người làm chân vịt kho nhanh chóng truyền đi.

Trước đây, khi thôn làng còn sống cuộc sống đại tập thể đã nếm vị ngọt của việc dựng lều.

Bây giờ tập thể giải tán, đang lo không có thu nhập, liền tới cơ hội này!

Tâm thái của người trong thôn Đại Vũ thoáng hơn thôn khác rất nhiều.

Bây giờ tiền kiếm được có thể rơi vào túi của mình, còn sung sướng hơn trước nữa.

Người trong thôn tổng cộng chia làm hai phe, hoặc là theo Lục Hương học nghề, hoặc là thông qua bác gái Lục cho vay tiền, dù sao rất ít có người thủ tiền trong tay.

Nhưng hai phe này đều coi thường lẫn nhau.

Chị dâu Xuân Hoa, chính là người gửi tiền ở chỗ bác gái Lục, lúc này thấy chị dâu Lý học xong đi về, vội vàng đi lên hỏi: “Như thế nào?”

Chị dâu Lý nói: “Rất tốt, dạy rất kỹ, sau này có thể tự mình làm, hơn nữa gia vị cũng đã nhập giúp rồi, ngày mai là có thể bày sạp. Sao các cô không làm chứ?”

Chồng của Xuân Hoa giỏi giang, nếu làm, chắc chắn có thể làm tốt.

Chị dâu Xuân Hoa nói: “Nếu không bán được thì phải làm sao?”

Chị ta khá lười biếng, gửi hết tiền ở chỗ bác gái Lục sinh lãi, còn nói với người khác, người mà họ hàng của bác gái Lục quen đều là ông chủ lớn, để ông chủ lớn kiếm tiền cho mình không tốt hơn tự mình kiếm sao?

Còn chê tiền gửi quá ít, nếu đều giống như bà cụ Hàn thì tốt rồi.

Không làm gì đã có thể lấy được tiền lãi, đi đâu tìm chuyện tốt này?

Bản thân chị ta không xem trọng việc buôn bán vốn nhỏ này của Lục Hương bọn họ.

Chị dâu Lý tốt bụng hỏi, không ngờ bị chị ta trực tiếp trào phúng, lập tức xị mặt xuống.

Cái khác không nói, chỉ một phần thủ nghệ này đã giá trị năm trăm tệ, hơn nữa, ai có thể nghĩ chu đáo như Lục Hương, nhập gia vị cũng gọi Đại Tráng và thím đi cùng.

Còn trả giá giúp họ, chuyện này tốt biết bao?

Bác gái Lục không đáng tin không phải ngày một ngày hai. Bà ta lấy gì so với Lục Hương? Chị dâu Lý còn chưa kịp nói gì, Xuân Hoa đã châm chọc người khác rồi.

Chị dâu Lý tức giận nói: “Cô muốn thế nào thì thế ấy, đừng nói người khác!”

Trước đây Xuân Hoa không nhịn được muốn nhắc nhở, không ngờ chị dâu Lý không biết tốt xấu, còn oán lại chị ta, Xuân Hoa cũng không muốn quản chuyện của chị dâu Lý nữa. Sau này, cứ chờ mà xem đi.

Xuân Hoa thấy chị dâu Lý không khách sáo như vậy, nói: “Chi nhiều tiền như vậy, lỡ như làm ra dở thì phải làm sao?”

Phần lớn người trong thôn đều bắt đầu làm chân vịt kho này, lần đầu tiên lập nghiệp, không thích nghe loại lời này nhất.

Đây không phải là tạt nước lạnh vào mặt sao, chị dâu Lý chưa kịp nói gì, người bên cạnh đã không chiều theo Xuân Hoa nữa, nói: “Cô nhìn thấy đồ Lục Hương làm, có cái nào dở sao?”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 209: Chương 209



Đậu phụ thối Lục Hương dạy trước kia, đều phải xếp hàng mua kìa.

Bây giờ ma lạt thang này còn thịnh hành khắp huyện, nghe nói đã hot ra tới ngoài huyện rồi.

Cô có thể dạy mọi người công thức, mọi người vui còn không kịp, nghe thấy Xuân Hoa ở đây lải nhải là phiền.

Thím mập vội vàng nói: “Cô không học thì thôi, người ta cũng không có mục đích gì, đừng nói lời mỉa mai như vậy!”

Nói xong, thím mập vẫn chưa hả giận, nói: “Tôi đề nghị những người không học này, sau này chúng ta cũng đừng ai dạy họ, không thể phá hỏng quy tắc.”

Đều là hàng xóm láng giềng, sau này dỗ dành vài ba câu, tiết lộ công thức này cho người khác, há không phải là cô phụ tâm ý của Lục Hương.

“Tôi đồng ý, nhìn dáng vẻ bây giờ của họ, dạy miễn phí còn có lỗi à?”

“Cho dù bình thường trông cô cũng không ra làm sao, bây giờ ngày càng đáng ghét.”

Người trong thôn ăn nói thẳng thắn, căn bản không quan tâm Xuân Hoa nghĩ thế nào.

Mọi người chính là không phục.

Nếu không ai dạy họ, cho dù nghĩ nát óc cũng không biết trong gia vị kho phải dùng nhiều thứ như vậy.

Rất nhiều người sợ không nhớ được, đều phải đánh dấu lên các loại gia vị, đề phòng lấy nhầm!

Có người dạy còn luống cuống tay chân, nếu tự mình mày mò, năm trăm năm cũng không nghĩ ra được.

Xuân Hoa thấy trưởng bối cũng lên tiếng, trong lòng không phục, nhưng cũng không dám cãi lại, chỉ là buồn bực không vui. Sau đó nhìn thấy bác gái Lục liền sinh động kể lại những chuyện này.

Bác gái Lục lại nổi giận một trận.

Hai phe hoàn toàn trở mặt, đều cảm thấy thứ đó của đối phương không đáng tin.

Chị dâu Xuân Hoa cũng lén lút nói: “Không học thì không học, có gì ghê gớm, đồ Lục Hương làm ngon, chưa chắc đồ họ làm ngon.”

Nếu ai cũng có thể học được tay nghề đó của Lục Hương, vậy còn gì nữa?

Sau khi những người này học xong, vội vàng xử lý chân vịt.

Người trong thôn còn thương lượng với Đại Tráng, mỗi ngày để Đại Tráng dùng máy kéo đến trại vịt lấy chân vịt sống. Sau đó mỗi ngày lại chở họ vào huyện.

Họ cũng không nhận miễn phí, mỗi ngày đều sẽ trả cho Đại Tráng chút tiền.

Thôn bảo dưỡng máy kéo cũng tốn không ít tiền, bây giờ chia đều phí xe, tốt xấu cũng hồi lại chút tiền vốn, cũng tiện cho mọi người.

Nhà trưởng thôn cũng cử chủ nhiệm phụ nữ đi học công thức.

Nồi đầu tiên làm ra thơm phức, vốn dĩ là muốn để nguội rồi ngâm thêm, thấm vị hơn.

Nhưng trưởng thôn thèm, đã múc một ly rượu trắng ở bên cạnh đợi sẵn: “Vớt cho tôi mấy cái!” Bình thường muốn ăn còn phải bỏ tiền mua.

Bây giờ nhà mình làm, muốn ăn khi nào thì ăn.

Chủ nhiệm phụ nữ có hơi cạn lời: “Thứ này còn phải để bán đó!”

Trưởng thôn nói: “Mấy cái có là bao!”

Chủ nhiệm phụ nữ trực tiếp vớt cho ông ấy năm chân, thực ra không có bao nhiêu thịt, nhưng cầm gặm, vào miệng là tan, mềm mại thấm vị, còn mang theo chút cay the, ăn rồi muốn ăn nữa.

Trưởng thôn vô cùng cảm khái: “Lục Hương giỏi mày mò, ở khoản ăn uống này cũng không ai so được với nó.”

Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Tất nhiên rồi!” Năm đó nhà họ Phó cưới Lục Hương, rất nhiều người còn cười nhạo, bây giờ ai không ngưỡng mộ, cưới Lục Hương quả thực là chuyện chính xác nhất mà nhà họ Phó từng làm.

Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Sau này còn phải mua một cái cân.”

Người trong thôn đã thương lượng rồi, bán một tệ một cân. Không ai nạnh giá ai, nếu làm bậy, mọi người đều không kiếm được tiền.

Trưởng thôn nói: “Một cân cân tầm cỡ tám cái, trực tiếp tính theo số lượng đi, năm hào bốn cái, một tệ tám cái!” Đỡ phải mua cân, một cái cân tốn không ít tiền.

Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Vậy không phải đều lựa cái lớn à, tới lúc đó còn cái nhỏ bán cho ai?”

Trưởng thôn nói: “Cái nhỏ thì một tệ mười cái, không lỗ là được.”

Chủ nhiệm phụ nữ ừm một tiếng, bảo con trai với con dâu đi.

Hai người họ là cán bộ thôn, không tiện ra ngoài.

Trưởng thôn xưa nay không quản chuyện trong nhà, chủ nhiệm phụ nữ quyết định.

Trưởng thôn vui vẻ nhấp một ngụm rượu trắng, lại gặm một miếng chân vịt, ăn vui vẻ, lắc đầu nói ngon.

Chủ nhiệm phụ nữ có hơi chua xót, năm đó trưởng thôn còn là một chàng trai, bây giờ cũng biến thành ông già rồi.

Những năm qua, ông ấy đã vì thôn nhọc nhằn không ít, cũng chưa ăn được mấy bữa ngon, nói: “Sau này chân vịt kho trong nhà đủ đầy!”

Trưởng thôn nghe vậy, nói: “Năm đó tôi đã cưới được một cô vợ tốt!”

Chủ nhiệm phụ nữ hiếm khi đỏ mặt: “Miệng lưỡi trơn tru.”

Ngày hôm sau, người ra đồng làm việc ít hơn thấy rõ.

Mới sáng sớm đã nghe thấy máy kéo cạch cạch cạch, từng chuyến từng chuyến đưa người vào huyện.

Những người bán chân vịt đó đều ôm một cái chậu to, bên trên đậy một lớp vải đề phòng bụi bẩn, vào huyện bán hàng.

Người làm chân vịt quá nhiều, cả thôn đều mang theo mùi thơm phức.

Người làm việc ngoài đồng cũng chém gió với nhau: “Chân vịt nhà tôi làm đỉnh lắm, nước sốt đó, ngâm đế giày cũng ngon nữa!”

Người bên cạnh cười hỏi: “Anh đã ngâm đế giày chưa?”

“Bà vợ phá của đó của tôi muốn đổ nước sốt còn thừa đi, tôi không nỡ, bảo nấu mì cho tôi, đổ nước sốt vào, hương vị đó đỉnh lắm.”

Người bên cạnh nghe xong vội vàng nói: “Cái gì? Còn có thể ăn với mì, nhà tôi đổ rồi!” Lập tức hối hận vỗ đùi.

Lục Hương nói họ không biết bảo quản nước kho, nếu để lâu sẽ hỏng, cho nên kiến nghị bọn họ mỗi ngày thay một lần.

Mọi người liền tưởng là vứt đi hằng ngày.

Hôm nay nghe người khác nói, lập tức kinh ngạc, còn có thể ăn với mì?

Người đó tiếp tục nói: “Chứ sao, vừa là nước kho thịt, vừa bỏ nhiều gia vị như thế, ngon lắm, phối thêm hai cái chân vịt nữa ăn! Chậc…” Nói mãi nói mãi sắp chảy cả nước miếng.

Người bên cạnh còn hỏi: “Chú ba, sao chú không làm? Thứ này cái khác không nói, nhà mình ăn một chút cũng được, coi như cải thiện cuộc sống!”

Chú ba nói: “Tiền nhà tôi đều bị vợ tôi quản hết, cô ấy tiếc tiền lãi nên không làm!” Nghe họ nói anh ta cũng thèm, không khỏi có chút hối hận.

Người bên cạnh nghe xong, vội vàng khuyên: “Dù sao đều như nhau, đều là kiếm tiền.”

Hôm đó rất nhiều người đợi người đi bán chân vịt về. Không biết nhiều người đi như vậy, có thể kiếm được tiền không. Buổi trưa không ai về, đợi mãi tới chiều.

Người bán hàng mới lần lượt trở về, vừa vào thôn, sau khi những người khác nghe nói, vội vàng bỏ cuốc trong tay xuống, muốn tới hỏi thử.

Ai biết người đó trực tiếp về nhà bắt đầu làm việc.

Mọi người vội vàng hỏi: “Như thế nào, dễ bán không?”

Chị dâu quay về này nói: “Dễ bán, hôm nay tôi mang ít!” Chị ta vẫn khá bảo thủ, lần đầu tiên không dám làm nhiều, sợ không bán được, chỉ làm ba mươi cân.

Người trong huyện mua đồ rất sảng khoái, chưa từng ăn qua nên nỡ bỏ một hai tệ ra mua. Rất nhanh đã bán hết rồi.

Chị ta mua một tấm vé xe buýt về sớm, tính làm nhiều chút ngày mai bán tiếp.

Người bên cạnh nghe xong, càng thêm mong đợi người nhà mình, hi vọng cũng có thể may mắn giống như chị ta, bán hết đồ.

Sau đó mọi người lần lượt về cả, đều bán rất tốt.

Khí thế mua đồ của người trong huyện họ chưa từng nhìn thấy. Thật sự giống như Lục Hương nói, chỉ cần người trong huyện thích ăn, bao nhiêu tiền cũng nỡ chi.

Trước đây Xuân Hoa còn muốn cười nhạo mọi người, nhiều người như vậy đều bán giống nhau, đoán chừng không bán được.

Kết quả cuối cùng dò la một vòng. Về cơ bản đều bán hết, cũng chỉ có một hai hộ còn thừa tám cái mười cái, cũng sẽ không lãng phí, vừa hai làm mồi nhắm cho người nhà.

Những người ra ngoài bán chân vịt kho này trải qua hôm nay, đều có kinh nghiệm.

Chênh lệch khẩu vị của họ không lớn, tốc độ bán lại có nhanh có chậm.

Trong đó, bí quyết quan trọng nhất chính là tìm một chỗ tốt, sau đó chính là dám chào hàng.

Người nông thôn đều có một cảm giác sợ hãi bẩm sinh đối với huyện, muốn chào hàng, không có chút tố chất tâm lý không được. Nhưng lần này đã tích lũy kinh nghiệm, lần sau định giành chỗ, đến cổng xưởng bán.

Cả thôn rầm rầm rộ rộ, khí thế đó giống như quay về thời đại đại tập thể.

Trưởng thôn cũng vui, năm mươi cân nhà ông ấy, con trai và con dâu đều bán hết rồi, còn quay về mua cho ông ấy ít thịt xông khói, mọi người đều cực kỳ hân hoan.
 
Back
Top Bottom