Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 120: Chương 120



Tiêu Thái Liên thấy cô mua sữa trâu đắt như vậy, đều không nỡ uống, thấy Lục Hương đối xử tốt với Phó Cầm Huy như thế, tiêu bảy tệ mà mắt cũng không chớp một cái.

Bà cảm động trong lòng: “Ngoan, con cũng uống một bát đi!”

Lục Hương nói: “Con không uống, con uống cũng không bổ!” Cơ thể của cô đã tốt hơn khi mới xuyên sách nhiều.

Sữa trâu không phải thứ ai cũng có thể uống được.

Nếu không phải Phó Cầm Huy bị thương, trong nhà không có ai nghĩ mua thứ này.

Thấy vậy, Tiêu Thái Liên cho con dâu cả một bát, bây giờ con dâu cả đang mang thai, bình thường không có đồ ngon gì, bây giờ có sữa trâu cũng cho chị ấy uống một chút.

Một bát còn lại mình tự uống.

Nghe Lục Hương nói, cô đã đặt tận một tháng, sữa trâu sẽ được đưa tới hằng ngày. Tới khi đó chia đều, tranh thủ mỗi người trong nhà đều có thể uống được ít ngụm.

Lục Hương bưng sữa trâu cho Phó Cầm Huy, anh uống một ngụm: “Rất thơm, em nếm thử đi!”

Lục Hương nói: “Anh uống hết đi!”

“Em không uống, anh sẽ không uống!” Sau khi anh bị ốm, còn có một loại bá đạo của yếu ớt, Lục Hương uống một ngụm, khóe miệng Phó Cầm Huy nhếch lên.

Lục Hương chăm sóc Phó Cầm Huy, bảo anh nghỉ ngơi cho tốt.

Đợi tới ngày hôm sau, Lưu Bàng tới.

Lưu Bàng bởi vì hợp tác bán đồ ăn với Lục Hương, đã đổi một chiếc xe mới.

Nhìn thấy Lục Hương liền vui vẻ: “Cha tôi còn khen tôi, không chỉ như vậy, người của xưởng gang thép, xưởng lò xò, và cư dân xung quanh bây giờ còn nhớ mong chúng ta!” Đáng tiếc là hết rồi, nếu không còn có thể bán thêm một đợt.

Mọi người đều khen đồ ăn họ làm ngon, Lưu Bàng nghĩ thôi cũng vui.

Lưu Bàng không biết Phó Cầm Huy bị thương, vừa vào mới phát hiện Phó Cầm Huy bị thương, đỏ mặt nói: “Sao không báo cho tôi chứ, tôi cũng không chuẩn bị gì.” Hai tay không tới.

Lục Hương nói: “Có gì chuẩn bị chứ, anh tới ăn chút đồ, trong nhà còn có hai con cá muối, lát nữa làm cho anh!” Cá muối này là người khác tặng.

Bây giờ Lục Hương làm cán bộ, mọi người tặng quà cũng hào phóng.

Lưu Bàng chưa từng ăn loại cá muối này, vừa nghe thấy, nước miếng đã muốn chảy ra.

Bây giờ anh ấy sùng bái Lục Hương, vô cùng sùng bái, chỉ cảm thấy Lục Hương nấu gì cũng ngon.

Anh ấy lái xe tới, gây nên náo động không nhỏ trong thôn. Hai vợ chồng này lợi hại, bạn họ quen cũng đều là người lợi hại. Mọi người đều cho rằng Lưu Bàng là tới thăm Phó Cầm Huy.

Ai ai cũng bị xe thu hút, đều sáp tới sân nhà họ Phó.

Người trong thôn ngay cả chiếc xe đạp cũng không có, anh ấy đã có xe ô tô rồi, người so với người thật sự tức chết người.

Lục Hương hỏi: “Anh tới có việc gì sao?”

Lưu Bàng nói: “Ài, suýt chút quên mất chuyện chính, lần này tôi tới là tới đưa tủ lạnh cho chị. Nghe bên kia đã đang đi hàng rồi, hôm nay có thể tới, tôi ở đây nhận hàng giúp chị!”

Lúc anh ấy nói câu này, giọng nói không nhỏ.

Tiêu Thái Liên đang nói chuyện với một đám người ở ngoài sân nghe vậy, đưa mắt nhìn nhau, tủ lạnh gì? Là…Tủ lạnh mà họ tưởng tượng đó sao? Đó là đồ điện gia dụng! Trong thôn không có thứ này, lẽ nào nói hôm nay có thể nhìn thấy chiếc tủ lạnh đầu tiên trong thôn sao?

Rất nhanh chiếc tủ lạnh 300L đã tới, trông rất to, trực tiếp được khiêng tới nhà họ Phó.

Tủ lạnh vừa tới, cả thôn cũng náo động lên, ngay cả trưởng thôn cũng tới xem: “Thứ này chính là tủ lạnh à?”

“Chứ gì nữa, nghe nói bỏ đồ vào rồi lấy ra, đồ không hư hao gì!” Ở trong mắt người nông thôn, tủ lạnh là thần.

Chưa từng nghe nói nhà ai có tủ lạnh.

Chỉ có bệnh viện và đơn vị nhà nước có.

Tiêu Thái Liên nói: “Tủ lạnh tốt, đợi khi mổ heo, bỏ thịt heo vào trữ đông, muốn ăn lúc nào thì ăn lúc đó!”

Mọi người nghe xong càng thêm ngưỡng mộ, thứ như thịt khó bảo quản, đều là mua ăn liền. Có tiền còn không mua được.

Cùng lắm chỉ là làm thành thịt khô, làm không ngon, còn cực kỳ mặn, tủ lạnh có thể giữ tươi thực phẩm, thật sự rất tốt.

Chẳng trách gọi là tủ lạnh, hình dáng cao lớn, giống như cái tủ vậy. Bỏ vào trong cái phòng nhỏ phía sau nhà bếp, vừa hay nối dây điện bên đó.

Tủ lạnh lớn như vậy để ở đây thật khí phái.

Mấy thím tò mò trong thôn hỏi Lưu Bàng: “Thứ này bao nhiêu tiền, mua thế nào?”

Lưu Bàng cười nói: “Bây giờ có tiền cũng không mua được, trại heo của chúng cháu chỉ có một suất!” Đều là từ đơn vị nhà nước xuất đơn, lần này anh ấy đặc biệt tới nhận hàng.

Nếu không người ta không chịu đặt hàng xuống.

Quả nhiên người đàn ông chở tủ lạnh nhìn thấy Lưu Bàng, đưa cho anh ấy một tờ đơn, Lưu Bàng đóng một cái lên công chương chuẩn bị sẵn, lúc này người đưa hàng mới đặt hàng xuống, rời đi.

Mọi người vừa nghe có tiền cũng không mua được, ánh mắt nhìn tủ lạnh càng thêm nóng rực.

Vây quanh tủ lạnh ba vòng, càng nhìn càng thấy tốt. Tiêu Thái Liên cùng ba cô con dâu bỏ đồ vào trong tủ lạnh.

Bà còn nói: “Sau này cứ trực tiếp bỏ đông sữa trâu, lúc muốn uống thì hâm nóng lại.”

Trưởng thôn ở bên cạnh tấm tắc, thứ này quá hiện đại hóa rồi!

Ngay cả người bình thường thích chém gió trong thôn, lần này nhìn xong cũng câm nín. Bây giờ ai có thể sánh nổi với nhà họ Phó! Nhìn xem người ta, ngay cả thứ tốt như tủ lạnh cũng có thể mua được.

“Nếu mùa hè bỏ đông chút rau, mùa đông sẽ có cái ăn rồi.”

“Còn có thể làm đông nước ngọt!”

Tất cả mọi người liệt kê lợi ích của tủ lạnh, hận không thể lập tức khiêng về nhà mình. Đáng tiếc có thích mấy cũng vô dụng, họ không mua được.

Càng cảm thấy hai vợ chồng Lục Hương thần thông quảng đại, có thể tạo quan hệ tốt với con trai của xưởng trưởng trại heo, chẳng trách người ta có thể nuôi heo, mọi người đã hoàn toàn phục.

Có thể tạo quan hệ tốt với người ở trại heo, đáng cho người ta kiếm tiền.

Buổi trưa Lục Hương nấu cho anh ấy món Hương Tao Ngư.

Lưu Bàng ăn xong cũng thật sự nể phục. Lục Hương chỉ nấu hai bát cơm, một dĩa cá lớn, ăn ngay cả xương cũng không còn.

Lưu Bàng ăn tới mức đầu không ngẩng, mắt không mở, ăn xong lau miệng nói: “Cái này ngon hơn cá hộp bán bên ngoài!”

Vốn dĩ anh ấy cảm thấy cá hộp ngon, bình thường chỉ có khi các bác tặng quà cho họ mới có thể may mắn ăn được một con.

Hôm nay ăn Hương Tao Ngư. Xương cá đều được chiên giòn xốp, mang theo mùi thơm của rượu nếp than, thịt rất chắc, dai, càng nhai càng thơm.

Lưu Bàng ăn xong còn rất lưu luyến, anh ấy muốn tới ăn ké mỗi ngày, nhưng cũng không tiện, ăn qua một bữa liền muốn bữa tiếp theo, phải làm sao?

Lục Hương cười nói: “Lần sau khi anh muốn ăn, tôi sẽ nấu cho anh tiếp?”

Lưu Bàng thở dài.

Ăn xong, Lưu Bàng ở lại một lúc, mới lưu luyến đứng dậy, trước khi đi còn dặn dò các kiểu: “Có chuyện gì thì báo tin cho tôi.”

Lưu Bàng ở huyện ngoài mấy người bạn phú nhị đại đó, cũng không có bạn bè gì, bây giờ chơi chung với vợ chồng Lục Hương. Có đồ ăn có đồ uống, lần trước còn cùng nhau phát tài, qua lại nhiều, quan hệ cũng càng thêm thân thiết.

Nghe nói Lục Hương cho thuê căn nhà trong huyện vẫn có chút tiếc nuối, hận không thể mau chóng sắp xếp cho Lục Hương vào huyện.

Anh ấy đi khỏi, người trong thôn đều xúm lại hỏi thăm.

Lần này Lưu Bàng lái xe ô tô tới.

Xe đó đỉnh hơn máy kéo nhiều, còn có người lén lút hỏi Lục Hương: “Lưu Bàng kết hôn chưa?” Hận không thể giới thiệu con gái nhà mình cho anh ấy.

Con gái trong thôn có thể gả vào trong huyện đã được coi là trèo cao, càng khỏi phải nói người ta là con trai của xưởng trưởng. Tuy nghe có vẻ hơi vô vọng, nhưng thử một chút, lỡ như được thì sao.

Lục Hương nói: “Chuyện này, chúng tôi cũng không biết!” Mấy thím không chết tâm, định đợi lần sau khi Lưu Bàng tới sẽ hỏi.

Phần đông mọi người đều giải tán, nhưng vẫn còn một số người, vây quanh tủ lạnh.

Tiêu Thái Liên lau trong lau ngoài tủ lạnh không biết bao nhiêu lần!

Sau khi mở ra, nghe thấy tiếng ù ù ù khi động cơ bên trong lần đầu tiên vận tác phát ra, đều cảm thấy cực kỳ bắt tai: “Chúng ta không hiểu thứ này, đồ của Tây Dương!”

Thím Lưu hàng xóm ở bên cạnh phụ họa: “Đỉnh lắm, đây đều là nhãn hiệu, có thể dùng tám đến mười năm không thành vấn đề.”

Tủ lạnh được người trong nhà yêu thích không thôi.

Lục Hương về phòng, thay thuốc cho Phó Cầm Huy.

Cơ thể của Phó Cầm Huy rất tốt, vết rách trước đây trông rất đáng sợ đã dần khép lại, xung quanh vết thương cũng không sưng đỏ nữa.

Chẳng mấy ngày nữa là có thể hoàn toàn hồi phục.

Lục Hương nhìn thấy như vậy mới thở phào một hơi.

Phó Cầm Huy nhìn Lục Hương, trong ánh mắt tràn ngập dịu dàng, nói: “Anh đã nói là không sao mà.”

Phó Cầm Huy nắm lấy tay Lục Hương, hai người đều rung động, im lặng thật lâu, nhưng lại có thể cảm nhận được sự hiện diện của đối phương mọi lúc.

Bầu không khí trong phòng rất ấm áp.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 121: Chương 121



Một giọng nói dịu dàng từ bên ngoài truyền tới, tìm Lục Hương.

Lục Hương mở cửa, trong mắt có chút kinh hỉ: “Chị cả, sao chị lại tới đây?”

Thời gian qua, Lục Bình vẫn luôn ở nhà, gần như không ra ngoài.

Bây giờ cũng đã hồng hào hơn, trông ra hình ra dáng rồi.

Chỉ là đó đều là bên ngoài, chị ấy bị thương rất nặng, gần như không làm nổi việc gì.

Tuy ở cùng một thôn, nhưng Lục Hương bận bịu rất nhiều việc, đã rất lâu không đi thăm chị ấy rồi.

Bây giờ thấy chị ấy chủ động tới, Lục Hương kéo tay chị nói: “Như thế nào, sức khỏe đã tốt lên rồi sao?”

Chị cả nói: “Nhờ phúc của em, tốt lên rất nhiều rồi!”

Lục Hương nhạy cảm phát giác dường như chị cả có chuyện muốn nói, sau đó kéo chị ấy tới khu vườn nhỏ không người ở phía sau.

Chị cả nhìn Lục Hương, nghĩ tới lúc cô còn bé.

Cô gái nhỏ trước đây an tĩnh giống như một chú mèo con, luôn trốn phía sau người khác cũng đã dần lớn lên, trở thành người có thể gánh vác một phương, lợi hại hơn rất nhiều nam đồng chí.

Lục Hương là niềm kiêu ngạo của nhà họ, mỗi lần cha mẹ nhắc tới, trên mặt đều tràn ngập ý cười.

Chị cả nói: “Chị muốn mua một căn nhà, đã bàn bạc xong rồi, là căn nhà của nhà họ Lý trong thôn, năm sau họ muốn xây nhà mới.”

Trước kia Lục Hương không hiểu ý của chị ấy.

Sau đó hỏi rõ ra mới hiểu chị cả muốn nói gì.

Trong thôn sẽ mở một lô đất xây nhà mới, nhà họ Lý muốn bán căn nhà cũ đổi nhà mới, vẫn luôn thu xếp bán nhà.

Rất nhiều người trong thôn đều biết, đợi tới khai xuân năm sau sẽ có thể động thổ, bắt đầu xây nhà.

Sau khi có nhà mới liền không ưng căn nhà cũ nữa, muốn bán đi.

Chị cả đi hỏi thăm một chút, bây giờ nhà của nhà họ Lục vô cùng chật hẹp, ở rất miễn cưỡng, căn nhà cũng tối tăm. Hơn nữa mỗi lần chị hai Lục về, xa xôi như thế lại không có chỗ ở. Trong lòng cha mẹ Lục cũng không thoải mái.

Mua một căn nhà lớn là tâm nguyện của tất cả người nhà họ Lục.

Nhà họ Lý muốn bán nhà cũ, nhà họ Lục bắt đầu rung động, đi tới hỏi, cảm thấy giá đối phương đưa ra cũng rất hợp lý, năm trăm tệ.

Nhà cũ nhà họ Lý năm đó khi xây đã tốn rất nhiều tâm tư, có sân trước, tổng cộng bốn phòng, hai cái lều nhỏ, rộng rãi thoải mái, được coi là căn nhà khá tốt.

Chỉ là nhà họ Lục ngay cả năm trăm tệ cũng không có.

Trước đây Lục Hương bán phương pháp làm đậu hủ thối, bán được năm trăm tệ, nói với chị cả: “Chỗ em có tiền, lấy cho cha mẹ trước.” Ngoài năm trăm tệ này, trong ngân hàng còn gửi ba nghìn tệ.

Ai biết lại bị chị cả từ chối: “Em đã giúp nhà mình đủ nhiều rồi, bây giờ đã kết hôn, tất cả đều phải đặt gia đình nhỏ của mình lên hàng đầu, không thể chuyện gì cũng giúp nhà mẹ.”

Nói quá nhiều lời, chị cả Lục có hơi khó chịu trong người, miễn cưỡng cầm cự.

Mẹ chồng con dâu sống với nhau là một môn học vấn, chị cả không khỏi dặn dò thêm vài câu: “Mẹ chồng em vốn dĩ đối xử với em không tồi, đừng làm phật lòng bà ấy, chị chỉ là tới tìm em muốn thương lượng với em, chị muốn làm thủ tục vay vốn.”

Lục Hương nghe chị cả nói, hơi ngạc nhiên.

Cái này quá mới mẻ, thập niên 80 vốn không có ai biết vay vốn là thứ gì.

Chị ấy thế mà có thể nói ra được, chị cả thấy cô kinh ngạc, cười nói: “Trong thôn chị có một người từng vay vốn xây nhà!”

Khi đó chị ấy cũng có tâm tư này, cho nên đã hỏi thêm người ta.

Bình thường người trong thôn đều không muốn vay tiền, càng đừng nói là vay tiền nhà nước, nghĩ thôi đã cảm thấy ngại.

Lục Hương nghe xong, nói: “Chuyện vay vốn có lẽ được, nhưng cha mẹ đồng ý không?”

Chị cả nói: “Cha mẹ đồng ý rồi!”

Vốn dĩ nhà họ chỉ có ba trăm tệ, năm sau còn muốn nuôi heo, còn phải mua đồ ăn cho heo, còn có muốn mua một cái nồi lớn nấu thức ăn cho heo, rất nhiều chỗ cần dùng tiền, không dám tiêu một xu.

Căn nhà của nhà họ Lý này xây ngay ngắn, giá bán không đắt, không chỉ chị ấy có thể nhìn thấy, cũng có không ít người tới hỏi thăm, cho nên muốn nhanh chóng mua.

Vốn dĩ là căn nhà họ nhìn trúng trước, nhưng nếu bị người khác mua trước, há không phải tiếc nuối trong lòng sao.

Lục Hương nói: “Được, em hỏi thăm cho chị!”

Sau đó dẫn chị cả đi tìm trưởng thôn.

Trưởng thôn nghe xong nói: “Có cho vay, nhưng các người xác định muốn vay sao? Phải trả lãi, vay năm trăm ít nhất phải trả hai mươi tệ tiền lãi!”

Hai mươi tệ này không phải là một con số nhỏ, bình thường vay tiền thân thích hoặc bạn bè đều không cần lãi. Kiếm tiền không dễ, lúc tiêu tiền càng phải thận trọng, con số hai mươi tệ này, người bình thường đều sẽ không chấp nhận.

Lục Hương nói: “Không sao, chúng cháu đã nghĩ xong rồi.”

Bây giờ cô là người có tiền, trưởng thôn nghe vậy, nói: “Vậy được, tôi viết thư cho người cho vay, các cô tự thương lượng với nhau!”

Lục Hương nghe xong liền đồng ý.

Sau đó nói với chị cả: “Mọi người thích căn nhà của nhà họ Lý như vậy, để đề phòng đêm dài lắm mộng, chi bằng giao tiền cọc trước đi!” Người nông thôn bình thường đều là hứa miệng, rất ít khi đưa tiền cọc.

Đưa tiền cọc, hai bên đều có thể yên tâm.

Chị cả nghe xong sáng mắt lên.

Năm đó khi chị ấy kết hôn, gả cho một gia đình bạo ngược, trước đây chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều là chị ấy làm chủ, ngay cả bóng đèn hư, chị ấy cũng là người xử lý.

Chị cả vốn cho rằng mình đối nhân xử thế cũng được, nhưng bây giờ vẫn phát giác ra sự chênh lệch giữa mình với Lục Hương.

Chị ấy không nghĩ tới chuyện tiền cọc này.

Lục Hương lập tức dẫn chị cả tới nhà họ Lý.

Mời ông cụ Lý ra.

Nếu là con gái bình thường nói muốn mua nhà, ông cụ Lý đều không gặp, mua bán nhà là chuyện lớn, không phải để người khác quậy chơi. Nhưng thấy Lục Hương ở đó, ông ấy cũng không dám chậm trễ.

Bây giờ ai cũng biết Lục Hương ở trong thôn có địa vị gì, vừa thấy Lục Hương, còn tưởng cô cho nhà mẹ mượn năm trăm tệ tiền bán phương thức làm đậu hủ thối.

Lục Hương nói: “Chúng tôi thật sự muốn mua căn nhà này, có thể làm thế này không, đưa cho chú hai mươi tệ tiền cọc trước, coi như đặt cọc, sau đó đợi các chú mua nhà xong, chuyển ra, chúng tôi sẽ đưa số tiền còn lại cho các chú!”

Ông cụ Lý nói: “Vậy không được, chúng tôi xây nhà cũng phải tốn tiền, chính là muốn dùng số tiền bán nhà này bổ sung vào tiền xây nhà mới!”

Sau đó ông ấy lại bổ sung: “Nhà không thể giữ cho người khác, ai giao tiền thì bán cho người đó!”

“Vậy chúng tôi đưa năm mươi tệ tiền cọc!” Cô tăng thêm giá.

Ông cụ nghe xong liền rung động, năm mươi tệ thật sự không ít, thực sự có hơi mê hoặc được ông ấy, nói: “Vậy tôi thương lượng với các con trai!”

Sau đó ông ấy vào nhà, gọi con trai lên, các con trai nghe có năm mươi tệ liền nói: “Rất tốt.” Nhận tiền xong, người nên hoảng cũng không phải bọn họ.

Ông cụ Lý nghe vậy, nói: “Được!”

Sau đó gọi Lục Hương, nói họ đồng ý.

Lục Hương mời trưởng thôn tới, dưới sự chứng kiến của trưởng thôn, đưa cho họ năm mươi tệ tiền cọc.

Thỏa thuận mua căn nhà này xong, hai bên ai cũng không thể vi phạm, nếu nhà họ Lục không lấy, sẽ mất tiền cọc.

Nhưng nếu đối phương không muốn bán, phải bồi thường một trăm tệ. Như vậy, lực uy h**p cho cả hai bên đều rất lớn.

Giao tiền, lập văn thư xong, chị cả Lục nói: “Xong chuyện này, trong lòng cũng vững chãi hơn.”

Tuy nhiên có hơi do dự: “Không biết có thể vay được không!”

Lục Hương nói: “Nếu không vay được, em cho mọi người mượn, cùng lắm mọi người dựa theo lãi suất ngân hàng trả cho em là được!”

Chị cả nghe xong mới yên tâm: “Thật sự không biết nên cảm ơn em thế nào mới được.”

Chị cả làm khóa kéo thủ công cho chị hai, có thể kiếm được chút tiền, một tháng có khoảng ba bốn tệ, cuộc sống cũng sẽ ngày càng khá lên.

Sau đó Lục Hương còn lấy cho cháu gái ít kẹo ăn, cô theo hai người về nhà họ Lục, nói cho cha mẹ tin vui này.

Trước đây mua nhà nào có chuyện đưa tiền cọc.

Trong thôn lại dấy lên một làn sóng nhỏ, đặc biệt là những người nhìn trúng căn nhà của nhà họ Lý, đồ rẻ lại tốt mọi người đều muốn mua.

Vì sao chưa mua, chính là năm trăm tệ cũng rất khó xoay sở.

Mọi người cũng biết nhà họ Lục nghèo, tuy có công việc nuôi heo này, nhưng mới làm một năm, tài sản không nhiều. Ai biết họ nhiều tâm nhãn, cho tiền cọc, trực tiếp phá rối tất cả kế hoạch của người khác.

Bây giờ còn muốn mua nhà, chỉ có thể rút lui tìm căn khác, chọn những căn nhà kém hơn nhà họ Lý.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 122: Chương 122



Cha mẹ Lục nghe nói mua được nhà, cực kỳ vui mừng. Hai người họ cả đời làm việc không có chính kiến, chỉ biết nghe theo người khác chỉ huy.

Cho dù để họ xử lý chuyện này, cũng không nghĩ tới sẽ đưa tiền cọc, đặt nhà, còn thu xếp mời chị hai Lục quay về. Cả nhà đoàn tụ, làm món gì đó ăn mừng.

Nhà họ Lục lấy thịt khô mà họ không nỡ ăn ra, nhất quyết cho Lục Hương.

Họ cũng biết bây giờ Lục Hương không thiếu thịt, nhưng lại không biết cảm ơn cô thế nào, ngay lúc này, cảm thấy người bên ngoài ào ào chạy qua, giống như đã xảy ra chuyện gì đó.

Lục Hương đi ra ngoài, chưa đợi cô lên tiếng, thím trong thôn đã kể chuyện lớn trong thôn cho cô nghe: “Ghê gớm lắm, Lục Chiêu Đệ dẫn đàn ông quay về!”

Cả thôn đều biết tin Lục Chiêu Đệ quay về, chuyện trước đây Lục Chiêu Đệ trộm tiền, dụ dỗ phóng viên Lý còn rõ ràng ngay trước mắt.

Đều dùng ví dụ này để dạy dỗ con cái nhà mình.

Không ngờ tố chất tâm lý của Lục Chiêu Đệ rất tốt, còn dám quay về.

Lục Hương cũng có chút tò mò, người cả thôn chỉ có cô biết Lục Chiêu Đệ là người trọng sinh từ thập niên 90 về.

Dẫn trước 10 năm, đủ để khiến cô ta hiểu rõ thế giới bên ngoài.

Tính tình Lục Chiêu Đệ không chịu thua, năm đó chật vật như thế, lúc này quay về chắc chắn là có một số chỗ dựa.

Lục Hương theo mọi người tới, vừa đi tới cổng thôn, xa xa đã nhìn thấy có chiếc xe ô tô đỗ ở đó.

Xe ô tô đó! Trong thôn lại nhốn nháo lên, càng nhiều người không dám tin, lẽ nào Lục Chiêu Đệ ra ngoài một chuyến đã có xe ô tô sao?

Trước đây, khi Lưu Bàng tới cũng lái xe, nhưng xe Lưu Bàng lái là xe của trại heo, nếu người này sở hữu xe ô tô, vậy thì rất lợi hại.

Mọi người nghe tin đều tò mò vây lại.

Nhìn thấy bọn họ đang phát thuốc và kẹo.

Lục Chiêu Đệ tươi tắn khoác tay người đàn ông trung niên bên cạnh, người đàn ông đó còn lùn hơn cô ta, có hơi hói, nhưng thật hào phóng, thuốc đều cho từng gói, kẹo thì cho từng nắm.

Nông thôn nghèo khó, rất nhiều người đều hút thuốc lá, chỉ là mua chút sợi thuốc lá tự cuộn, kiểu thuốc bán thành gói này không nỡ mua.

Họ nói cho là cho.

Tâm trạng của người trong thôn rất phức tạp, không biết Lục Chiêu Đệ có vận cứt chó gì, tìm được người đàn ông có tiền.

Rất nhanh bác gái Lục cũng biết tin, lập tức chạy tới.

Nhìn thấy con gái xuân quang rạng ngời, vội vàng đi lên, trong lòng có ngàn từ vạn ngữ muốn nói, nhưng cuối cùng không nói được gì.

Ôm Lục Chiêu Đệ bắt đầu khóc: “Con gái của mẹ, mẹ nhớ con nhớ đến quặn thắt, sao con lại nhẫn tâm như vậy!”

Suy cho cùng cũng là con ruột, mẫu tử liền tâm, vành mắt của Lục Chiêu Đệ cũng đỏ, nói với họ: “Con thực sự có nỗi khổ tâm!”

Sau đó ngừng lại một chút, nói: “Quên nói, con kết hôn rồi.”

Tuy người trong thôn biết Lục Chiêu Đệ hành sự to gan, nhưng vẫn bị cô ta làm cho cả kinh. Không có cha mẹ thu xếp lo liệu, không có thôn chứng minh, cô ta đi đâu kết hôn?

Nhưng nhìn Lục Chiêu Đệ áo gấm về làng, nhất thời cũng không dám nói gì nhiều, đang ở đó lẩm bẩm.

Lục Chiêu Đệ cũng nhìn ra, nụ cười trên mặt có hơi sượng trân, sau đó cô ta còn phát hiện Lục Hương trong đám người.

Trên mặt cô ta có chút thay đổi, cao giọng nói: “Đây là chồng của tôi, tên Lưu Đại Quốc, anh ấy là một ông chủ lớn!”

Sau khi nói xong, còn nháy mắt với Lưu Đại Quốc, trước khi họ về đã diễn luyện tận mấy lần.

Quả nhiên, sau khi Lưu Đại Quốc nhận được ánh mắt của cô ta, lập tức nói: “Mẹ, con là thành tâm thật dạ muốn cưới con gái mẹ, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ đối tốt với cô ấy!”

Nói xong, anh ta mở ví kẹp dưới nách của mình.

Trức tiếp móc ra năm xấp tiền, mỗi xấp đều là đại đoàn kết mười tệ.

Lưu Đại Quốc nói tiếp: “Ở đây là năm nghìn tệ, làm sính lễ cưới con gái mẹ!”

Anh ta dứt lời, người có mặt ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Năm nghìn tệ, năm đó nhà họ Phó cưới Lục Chiêu Đệ đưa ra ba trăm, mọi người đều cảm thấy đây là sính lễ giá cao. Năm nghìn là mười mấy lần của ba trăm!

Ông chủ lớn này trông không phải giàu có bình thường, cưới Lục Chiêu Đệ cũng chịu chi nhiều tiền như vậy.

Bác gái cũng bị chuyện trước mắt làm cho ngây ngốc, sắc mặt đỏ lên, không biết phản ứng thế nào, tim cũng đập bình bịch. Năm nghìn tệ! Bà ta không cần quay đầu cũng biết người cả thôn đều đang nhìn bà ta.

Bác gái Lục nói: “Đứa…đứa trẻ tốt.”

Lưu Đại Quốc mở cốp sau xe ô tô ra, bên trong có lạp xưởng, thịt khô và rau quả tươi, còn có mấy con gà đã làm thịt sạch sẽ.

Quà này thực sự quá thiết thực.

Bác gái Lục cười toe toét, trước đây bởi vì chuyện xấu của con gái nhà mình, bà ta cũng mất mặt, trầm lắng một khoảng thời gian.

Bây giờ nhìn thấy Lục Chiêu Đệ dẫn về người đàn ông thượng đạo như vậy, bà ta cũng nở mày nở mặt theo.

“Quay về thì quay về, mua nhiều đồ như vậy làm gì?”

“Mẹ, chúng con là con cái, tâm nguyện lớn nhất chính là hiếu thuận với mẹ!” Lục Chiêu Đệ cười nói.

Nụ cười trên mặt bác gái Lục chưa từng giảm đi.

Bà nội Lục vừa nghe nói cháu gái về, bà ta là người kích động nhất.

Lục Chiêu Đệ đã trộm tiền của bà ta, khiến bà ta ngày nhớ đêm mong.

Trong nỗi nhớ này, ít nhiều mang theo tức tưởi, đang lo không tìm được người, nghe nói cô ta quay về, lập tức chạy tới.

Đang muốn đòi tiền, liền nhìn thấy con nhỏ chết tiệt Lục Chiêu Đệ này dẫn cháu rể về. Cháu rể còn lái xe ô tô, lời muốn nói lập tức nghẹn trong cuống họng.

Bà nội Lục mất một lúc mới nói: “Cuối cùng cháu cũng chịu về rồi!”

Lục Chiêu Đệ đuối lý với bà nội Lục, sợ bà nội nói ra lời mất mặt, lập tức lấy ra một bao lì xì đã chuẩn bị sẵn: “Lúc đầu cũng nhờ bà cho con mượn số tiền này, con mới có thể có cơ hội gặp được anh ấy, tiền này con trả cho bà, còn nhiều hơn một trăm tệ!”

Bà nội Lục vừa thấy tiền đã mất quay về, lập tức vui mừng, mặc nhận lời cô ta nói.

Lục Chiêu Đệ thấy hôm nay người hơn nửa thôn đều ra nhìn mình, gương mặt vô cùng đắc ý.

Trong đám người, tay của Lục Hương bị người nắm lấy, quay đầu nhìn, quả nhiên là Phó Cầm Huy.

Lục Hương thấy người xung quanh đều đang nhìn Lục Chiêu Đệ, cô lặng lẽ gối đầu lên bả vai anh, lười nhác.

Trong khóe mắt Phó Cầm Huy tràn ngập dịu dàng, ôm người vào trong lòng, để cô thoải mái dựa dẫm.

Hành động thân mật của hai vợ chồng lại đâm chọc vào mắt Lục Chiêu Đệ. Cô ta vừa về tới đã nhìn thấy Lục Hương trong đám người!

Tiếng nói chuyện của Lục Chiêu Đệ lớn hơn bình thường chính là muốn để Lục Hương nhìn thấy bây giờ cô ta đã khác xưa.

Nhưng Lục Hương và Phó Cầm Huy ân ái như vậy lại khiến hô hấp của cô ta có hơi trúc trắc, nguyên nhân không gì khác, chính là chồng của cô ta thực sự quá xấu.

Lưu Đại Quốc mặt dẹt, mũi to, lùn, da đen. Nhìn thấy Lục Hương ở bên Phó Cầm Huy, nam thanh nữ tú, trong lòng nhức nhối.

Phó Cầm Huy là sinh viên đại học, trên người luôn có một loại khí tức lành lạnh, cự tuyệt người ta cách xa.

Nếu nói về tướng mạo, ngay cả Lý Dục Tài trước kia cũng không thể sánh với Phó Cầm Huy.

Càng đừng nói là Lưu Đại Quốc.

Rõ ràng cô ta mang tiền về vả mặt người trong thôn, nhưng đột nhiên cảm thấy mình thua rồi.

Lục Chiêu Đệ không cam tâm, lập tức nói: “Chúng tôi về thôn lần này là muốn mua căn nhà của nhà họ Thẩm, vừa hay không có chỗ ở, muốn sống ở đó!”

Dứt lời, biểu cảm của người xung quanh càng thêm cổ quái.

Trước đây Lục Chiêu Đệ không hiểu gia cụ đồ cổ gì, nhưng cha của Lưu Đại Quốc là người chuyên môn sưu tầm, mấy nghìn tệ mua một cái bàn rách, còn coi như bảo bối. Lục Chiêu Đệ mới xác nhận quan hệ với Lưu Đại Quốc nên muốn lấy lòng người.

Năm đó, khi nhà lớn của nhà họ Thẩm bị niêm phong, nào vàng nào bạc, gốm sứ, thủy tinh, kéo đi hơn mười xe lớn. Nhưng thứ như gia cụ, không ai thèm, căn bản không động tới.

Từ sau khi Lục Chiêu Đệ biết đồ gỗ cũng đáng tiền, lập tức động não. Không phải căn nhà lớn của nhà họ Thẩm đó có sẵn sao, cho dù tháo khung cửa cũng đủ cho những người thành phố đó chấn kinh.

Ai biết Lục Chiêu Đệ nghĩ rất đẹp đẽ, lại bị người khác cho biết một tin xấu.

“Nhà đã sớm bị Lục Hương mua rồi, các người tới muộn một bước!”

Nụ cười của Lục Chiêu Đệ lập tức tắt lụi. Trên mặt gần như méo mó, vì sao Lục Hương luôn chống đối cô ta.

Cố nén cảm xúc không vui, đi tới trước mặt Lục Hương: “Cô bỏ bao nhiêu tiền mua, tôi ra giá gấp đôi!” Bây giờ cô ta không thiếu tiền, Lưu Đại Quốc làm ở xưởng thực phẩm.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 123: Chương 123



Chuyện có thể dùng tiền giải quyết đều là vấn đề nhỏ.

Lúc này, bác gái Lục cũng lên tiếng: “Lục Hương, lúc cô mua mới tốn một nghìn tệ, tốt xấu cũng là chị em, cô không biết ngại mà bán giá gấp đôi sao. Một nghìn tệ, bán cho chúng tôi cho rồi.”

Bà ta có đứa con rể giàu có như vậy, lưng cũng thẳng tắp.

Lục Hương là cán bộ trong thôn, trước đây bà ta không dám nói chuyện như vậy. Bây giờ thấy con gái phong quang, tính nết của bà ta lại đổi rồi.

Lục Hương nói: “Tôi không thiếu tiền, không bán.” Một câu nói chặn đứng họng bà ta.

Người không thiếu tiền trong thôn có lẽ cũng chỉ có Lục Hương, một phương pháp làm đậu hủ thối của cô đã bán được năm trăm tệ, tiền này vào hết vào túi của cô.

Sau khi Lục Hương từ chối, sắc mặt hai mẹ con bọn họ đều có chút khó coi.

Người trong thôn đều đang xem náo nhiệt, ai không biết hai người vì chuyện thế gả kia mà trở mặt.

Bây giờ Lục Hương thuận thế phất lên, vốn tưởng Lục Chiêu Đệ thua rồi, không ngờ cô ta tìm được một người chồng giàu có, mọi người trong thôn đều cho rằng nữ cán bộ tốt, nhưng không tốt bằng gả cho mối ngon.

Như vậy, thật sự không phân biệt được ai thắng ai thua.

Lục Chiêu Đệ cười khan một tiếng, giống như khiêu khích, khoác tay chồng mình, yểu điệu nói một câu: “Lão công ~!”

Một tiếng này khiến hơn phân nửa người trong thôn nổi hết da gà.

Người trong thôn bình thường đều không dính người như vậy.

Bình thường giới thiệu đều gọi “anh nhà” gì đó, lão công gì đó, nghe giống như lão công công. Nào có ai gọi chồng mình như vậy.

Ai biết người đàn ông xấu đó cũng rất hưởng thụ, khiến sắc mặt bác gái Lục tái xanh, sượng trân nói: “Cách gọi mỗi vùng khác nhau mà!” Để che đậy đi sự thất thái của con gái.

Họ đang nói chuyện, hai đứa con gái từ trên xe đi xuống: “Mẹ kế, tối nay chúng ta ở đâu?”

Hai đứa con này trông đã bảy tám tuổi, chính là độ tuổi chó cũng chê.

Vừa nãy để chúng ở trên xe đợi lâu như thế, đã sớm mất kiên nhẫn rồi.

Lúc này không nghe lời dặn mà tự mình xuống xe.

Sắc mặt bác gái Lục lập tức thay đổi, mới vẻ vang được một lúc liền cho bà ta đả kích nặng nề như vậy: “Đây là con cái nhà ai?”

Ai biết con rể xấu của bà ta trực tiếp nói: “Đây là con của con, nào, gọi bà ngoại!”

Nghe vậy, bác gái chóng mặt, con gái mình là mỹ nhân trong thôn, tìm một người chồng già xấu xí như vậy cũng đã đành, sao còn làm mẹ kế cho người khác?

Hai đứa nhỏ này, đại khái là bất mãn, trực tiếp nói: “Bà ta không phải bà ngoại con, bà ngoại con tốt hơn bà ta nhiều! Nhìn nông thôn tàn tậ này của các người, vừa nghèo vừa lạc hậu!”

Trẻ nhỏ ăn nói thiếu suy nghĩ, nhưng lời nói ra lại khiến người trong thôn khó chịu.

Thôn Đại Vũ ngày càng phát triển, bị hai đứa nhỏ chê cười, trong lòng có hơi không thoải mái. Dĩ nhiên họ sẽ không tính sổ với trẻ con, nhưng lại chụp những lời này lên người Lục Chiêu Đệ và Lưu Đại Quốc.

Lưu Đại Quốc thấy bầu không khí xung quanh thay đổi, nói: “Không được nói bậy, ngày càng không có quy tắc.”

Anh ta quát như vậy, lúc này đám trẻ mới không tình nguyện thu liễm lại một chút.

Gò má Lục Chiêu Đệ hơi nóng, là đang tức giận.

Khó khăn lắm mới tạo ra bầu không khí được người ta ngưỡng mộ, hai đứa nhỏ đáng ghét này lại đi lên phá hỏng chuyện của cô ta.

Hai đứa này là hỗn thế ma vương. Lục Chiêu Đệ sợ chúng nói gì khó nghe khác, cũng không màng khoe khoang nữa, nói: “Mẹ, chúng ta đi thôi, chúng con lái xe mấy tiếng cũng mệt rồi, muốn nghỉ ngơi trước rồi nói!”

Họ đi về phía nhà tổ nhà họ Lục.

Mấy người vây xem vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Đặc biệt là câu nói của hai đứa trẻ vừa nãy khiến họ chấn động không nhẹ.

Đang yên đang lành đi làm mẹ kế cho người ta, nhìn dáng vẻ của hai đứa trẻ này cũng không phải rất tôn trọng cô ta. Làm mẹ kế kiểu này khó khăn biết mấy: “Cũng không biết cô ta có mục đích gì!”

Lời nói vừa dứt, một người khác lập tức trả lời: “Còn có thể có mục đích gì, tiền đó!”

Người thời này đều sùng bái tài hoa và học vấn, vì tiền làm chuyện này khiến người ta khinh bỉ. Nhưng cũng không ai nói lời quá đáng gì, dù sao thì người ta cũng cho năm nghìn tệ sính lễ!

Thậm chí những người nông cạn trong thôn còn không mời tự tới, đều theo Lục Chiêu Đệ về, dọc đường nịnh nọt cô ta và Lưu Đại Quốc.

Muốn nhờ Lục Chiêu Đệ giới thiệu ông chủ lớn cho con gái mình. Năm nghìn tệ, đời này chưa từng thấy nhiều tiền như thế.

Người trong thôn đặc biệt dò la, rất nhanh liền biết Lưu Đại Quốc là xưởng trưởng của xưởng thực phẩm quốc doanh.

Nhắc tới xưởng thực phẩm, Lục Hương có ấn tượng, kiếp trước xưởng trưởng của xưởng thực phẩm này có mối quan hệ trai gái ám muội với Lục Chiêu Đệ.

Anh ta không thiếu tiền, nhưng do tướng mạo xấu xí, ngược lại càng thích cảm giác chinh phục phụ nữ xinh đẹp, không ngừng có tin đồn đãi, hai đứa trẻ vừa nãy cũng không phải là cùng một mẹ sinh.

Kiếp trước, Lưu Đại Quốc theo đuổi Lục Chiêu Đệ, nhưng cô ta đã có Lý Dục Tài, không đồng ý anh ta. Lâu dần, còn trở thành bạch nguyệt quang của anh ta.

Bây giờ không biết thế nào hai người lại dây vào nhau.

Lục Chiêu Đệ vẫn có vài phần năng lực.

Nhưng sau khi nhìn Lưu Đại Quốc, Lục Hương quay đầu nhìn Phó Cầm Huy, cũng không biết Lục Chiêu Đệ sống với Lưu Đại Quốc bằng cách nào, anh ta thực sự quá xấu, xấu tới cay mắt.

Vốn dĩ Lục Hương không cảm thấy mình mê trai đẹp.

Nhưng so với Lưu Đại Quốc, tướng mạo của Phó Cầm Huy quả thực là đỉnh cấp trai đẹp, là kiểu nhìn thôi cũng phát sáng lấp lánh.

Phó Cầm Huy bị vợ mình nhìn như vậy, tai cũng có hơi nóng, lén lút nắm ngón tay út của Lục Hương, cả thôn đều đang bàn tán Lục Chiêu Đệ, không ai phát hiện động tác nhỏ của họ.



Tiêu Thái Liên không ưa, nói với chị ba Phó: “Đứa con gái này đúng là không yên thân nổi, trước đây muốn vào huyện, sau khi không thành, lại dây dưa với đàn ông lớn tuổi, luôn có thủ đoạn!”

Chị ba Phó nói: “Cũng không tồi, ít nhất không thiếu tiền tiêu.” Chị ta nói chuyện hờ hững, vốn không hề ngưỡng mộ cô ta. Một cô gái đang yên đang lành đi làm mẹ kế cho người ta, còn gả cho người đàn ông xấu như thế.

Nhưng loại chuyện này như cá gặp nước, ấm lạnh tự biết.

Nhà tổ nhà họ Lục lần nữa bị mọi người vây quanh.

Lưu Đại Quốc chỉ cần nhìn thấy bên ngoài có trẻ con đều sẽ lấy chút kẹo cho.

Tuy bác gái vui vì con gái tìm được đứa con rể khiến bà ta nở mày nở mặt, nhưng nhìn thấy bọn họ hào phóng như vậy, tim cũng đang rỉ máu. Số kẹo này đều là của nhà mình, không nỡ cho, nhưng lại không dám khuyên Lưu Đại Quốc, chỉ đành kéo con gái lại, bảo con gái khuyên.

Ai biết Lục Chiêu Đệ cũng rất phóng khoáng, vốn không quan tâm.

Chỉ có một mình bà ta ôm bực vào người.

Bác gái Lục nén giận dẫn con gái vào nhà bếp trong nhà, nói: “Sao con lại tìm một người như thế này?”

Lục Chiêu Đệ nghe xong liền không vui, nói: “Mẹ có biết ở trong tỉnh, người khác gọi anh ấy là gì không, gọi là vua kim cương Lão Ngũ!”

Ngừng lại một chút, cô ta tiếp tục nói: “Bao nhiêu cô gái trẻ muốn dính lấy anh ấy, mẹ còn có gì không hài lòng!” Nếu không phải cô ta lợi dụng ưu thế trọng sinh sáng tạo ra một số cơ hội, muốn có quan hệ với anh ta không phải dễ.

Bác gái Lục nghe xong, cũng không nói gì nữa.

Dù sao thì danh tiếng của con gái mình đã xấu rồi, chắc chắn ở trong thôn không tìm được người đàn ông nào tốt. Cô ta tự tìm một người giàu có cũng thôi vậy, nói: “Nhưng con vừa gả vào đã phải làm mẹ kế người ta.”

Lục Chiêu Đệ hoàn toàn không quan tâm: “Bây giờ con đã mang thai rồi, dù sao thì người mang thai là lớn nhất!” Còn bọn trẻ, tùy tiện nuôi nấng, cô ta còn tiết lộ, lần này Lưu Đại Quốc hi vọng để bọn trẻ ở lại đây cho họ nuôi, mỗi tháng cho họ một trăm tệ.

Đợi cô ta sinh con xong sẽ quay về quê, cho con vào tộc phổ, sau đó có thể chuyển vào trong thành phố rồi.

Bác gái Lục nói: “Chồng con không giống người thành thật, lại giàu có như vậy, nếu để ra ngoài, nếu còn có một số hồ ly tinh dụ dỗ nó thì phải làm sao?”

Trên ý nghĩa rất lớn, bác gái nói đúng.

Lưu Đại Quốc không chỉ ở bên Lục Chiêu Đệ, còn có quan hệ không rõ ràng với ba người phụ nữ khác.

Dù sao thì Lục Chiêu Đệ đã thành công thượng vị, nhưng những người khác cũng đang dòm ngó. Dù sao thì Lưu Đại Quốc chi tiền rất hào phóng với phụ nữ, theo anh ta một quãng thời gian, nửa đời sau đều không còn gì lo lắng.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 124: Chương 124



Lục Chiêu Đệ nghĩ chuyện này theo hướng rất thoáng. Dù sao cô ta chỉ dòm ngó tới tiền, vốn không quan tâm rốt cuộc Lưu Đại Quốc như thế nào, họ cũng đã đăng ký kết hôn rồi. Cô ta chính là vợ chính thức, sau này chia tay cũng chẳng sao, cùng lắm thì chia thêm chút tiền!

Cô ta là một người trọng sinh, có cơ duyên lớn, sau này cuộc sống chắc chắn cũng sẽ không kém. Lần này kết hôn chẳng qua là một bước đệm của cô ta.

Chỉ có đứa nhỏ này không nằm trong kế hoạch: Nhưng may mà có đứa nhỏ này, mới được kết hôn.

Khác với kiếp trước, Lưu Đại Quốc đối với cô ta cũng không trăm nghe ngàn thuận như trước. Sau khi có được cô ta, đã có hơi thờ ơ.

Trong lòng Lục Chiêu Đệ hiểu rõ, chỉ hận đàn ông không có ai tốt lành.

Hô hấp của bác gái Lục cũng đình trệ, bất mãn con gái mình làm mẹ kế cho người ta. Nhưng cũng đã đăng ký kết hôn rồi, tất cả đều đã xong xuôi, nói: “Cho dù như vậy, con đang mang thai, cũng không nên nhận hai đứa nhỏ kia tới nuôi.”

Làm mẹ kế là chuyện dễ dàng như thế? Người cả thôn đều sẽ nhìn ngó, lỡ như đối xử không tốt với con người ta, sau này sẽ có người nói ra nói vào.

Đó chính là củ khoai lang bỏng tay.

Lục Chiêu Đệ chỉ lạnh lùng nói một câu: “Mẹ không hiểu.” Cô ta chính là dựa vào sự hiền huệ và khéo léo này mới giành được Lưu Đại Quốc.

Huống hồ nuôi con trong thôn đều là nuôi thả. Để hai đứa nhỏ trong thôn, tự có người chơi với chúng, cũng không cần tốn bao nhiêu tinh lực.

Điều quan trọng nhất với Lục Chiêu Đệ chính là dưỡng tốt cái thai trong bụng mình.

Cô ta rời đi lâu như vậy, hỏi một chút: “Bây giờ Lục Hương như thế nào?” Không biết thế nào, Lục Hương lại xinh đẹp hơn trước.

Hai người họ có chút hiềm khích, so bì nhau mọi điểm. Thấy cô thay đổi lớn như vậy, trong lòng Lục Chiêu Đệ khó tránh khỏi không phục.

Trước đây Lục Hương thua kém cô ta mọi mặt, Lục Chiêu Đệ cảm thấy Lục Hương chỉ xứng sống trong cái bóng của cô ta.

Bác gái nói: “Bây giờ Lục Hương ghê gớm lắm, làm cán bộ thôn rồi, nhà chồng cũng thương nó như con gái ruột vậy!”

Trong lời nói mang theo ganh tỵ nồng nặc. Chẳng qua là một con nhỏ nghèo, đào đâu ra phúc khí lớn như vậy.

Trong lòng Lục Chiêu Đệ cũng không sảng khoái, vốn dĩ những thứ này đều nên thuộc về cô ta, nói: “Thế này có gì ghê gớm, có tiền mới là thật!”

Sau đó Lục Chiêu Đệ nói với mẹ mình: “Mẹ lấy ba nghìn ra.”

Bác gái Lục lập tức cảnh giác nói: “Con muốn làm gì?” Năm nghìn tệ vừa nãy còn chưa cầm nóng tay.

Lục Chiêu Đệ nói: “Hôm nay còn chưa khiến mẹ nở mày nở mặt đủ, trước đây con đã nói xong với anh ấy rồi, vốn dĩ anh ấy muốn cho một nghìn tệ tiền sính lễ, bị con thuyết phục, lại dẫn theo bọn trẻ tới nuôi làm cái giá, người ta mới chịu cho hai nghìn, ba nghìn còn lại này là cho cha mẹ vẻ vang thôi.”

Trong lòng bác gái Lục có chút không vui: “Con làm thế này mà được à?”

Vốn dĩ hai nghìn tệ đủ nở mày nở mặt rồi, ở trong thôn kết hôn cũng chỉ có hai trăm tệ tiền sính lễ.

Hai ngàn tệ đã không ít rồi, nhưng bây giờ cho năm nghìn tệ trên trời, cả thôn đều biết họ có tiền, tới lúc đó chắc chắn sẽ có người dòm ngó muốn mượn.

Sau đó lại đòi về ba nghìn, đây không phải là vả sưng mặt sao. Nhưng nghe thấy con gái nói như vậy, cũng chỉ đành nhịn đau trả lại ba nghìn.

Tâm trạng cho rằng con gái câu được rùa vàng của bác gái Lục cũng nhạt đi nhiều. Vốn dĩ tướng mạo xấu, còn có con riêng, bây giờ năm nghìn tệ còn rút bớt.

Vốn tưởng Lục Chiêu Đệ như thế này cũng thôi, ai biết, cô ta lại đòi một nghìn từ trong tay bác gái Lục, nói: “Bây giờ con mang thai, nhiều chỗ cần tiêu tiền, trong tay con cũng phải có chút tiền chứ.”

Vốn dĩ muốn mua căn nhà của nhà họ Thẩm, nhưng lại bị Lục Hương giành trước, càng nghĩ càng tức.

Bây giờ chỉ có thể mua một căn nhà bình thường. Kiếp trước cô ta cũng từng sống ở nhà kiểu tây, vốn không ưng những căn nhà nông thôn này, cũng chỉ có căn nhà của nhà họ Thẩm miễn cưỡng lọt vào mắt.

Bây giờ một sản phụ như cô ta phải mua nhà, tốt xấu gì cũng gả ra ngoài, sống ở nhà mẹ cũng mất mặt. Hơn nữa còn nuôi thêm hai đứa nhỏ không sống khổ nổi, không mua nhà, sợ là không đối phó được hai tiểu tổ tông kia.

“Có tiền cái gì, con cần nhiều tiền như thế làm gì!” Bác gái có được tiền trong tay, liền không nỡ móc ra.

Chỉ là bây giờ con gái trở nên lợi hại, tự có thể tìm được một người chồng giàu có như vậy, lại sắp xếp sự việc ổn thỏa, bà ta cũng hơi sợ con gái mình, chỉ có thể nhịn đau cho cô ta một nghìn.

Năm nghìn tệ đang yên đang lành, bây giờ chỉ còn một nghìn. Chênh lệch quá lớn, bác gái Lục mất cả buổi cũng không xoa dịu được nỗi đau trong lòng.

Lục Chiêu Đệ không thèm quan tâm tới bà ta.

Trừng mẹ mình một cái, chỉ cảm thấy mẹ tham lam vô độ. Cầm tiền đi tới sân trước.

Lục Chiêu Đệ vừa đi ra, người khác lập tức bao vây cô ta: “Hai người quen nhau thế nào vậy?”

Mấy thím vây quanh cô ta đều là những người trọng nam khinh nữ có tiếng trong thôn, bình thường chỉ suy nghĩ làm sao đổi con gái thành tiền, dễ bề cưới vợ cho con trai.

Vốn dĩ là người hai đường. Nhìn thấy Lục Chiêu Đệ có thể tự tìm cho mình một người chồng tốt, cũng rất rung động.

Cũng muốn nhờ Lục Chiêu Đệ tìm giúp con gái mình người tương tự, mang theo tâm tư như vậy, lấy lòng Lục Chiêu Đệ.

Trước đây Lục Chiêu Đệ coi thường những người này nhất, nhưng bây giờ lại rạng rỡ nói: “Cái này còn không đơn giản!”

Khoe khoang ở trong thôn, cảm giác này thật không tồi.

“Đơn giản thế nào?” Mọi người vội vã truy hỏi.

Lục Chiêu Đệ nói: “Chỉ cần đàn ông thích là được.”

Lời này nói giống như không nói, trong thôn người xinh đẹp hơn Lục Chiêu Đệ cũng chỉ có Lục Hương.

Nhưng Lục Hương đã kết hôn rồi, người khác không sửa soạn gì, cộng thêm làm đồng áng, trông thô ráp chất phác, cho dù ra ngoài cũng không được ông chủ lớn thích.

Có một thím dẫn đầu nêu ra điểm này.

Lục Chiêu Đệ hận nhất là người khác lấy Lục Hương ra so với cô ta, cố ý nói: “Có gì đâu, tôi ra ngoài lâu như vậy, đã sớm nhìn rõ sự đời, sau này để bọn họ học tập theo tôi nhiều chút, sau này tìm một người chồng tốt không thành vấn đề.” Bây giờ nhân duyên của cô ta không tốt, cần dùng phương thức này để tẩy trắng.

Lục Chiêu Đệ bị bao vây, kéo theo cha mẹ và bà nội cô ta cũng thơm lây. Nhưng cô ta lại gấp gáp mua một căn nhà, vừa hay Lưu Đại Quốc ở đây, anh ta có thể bỏ tiền. Dạo hết một vòng, trong thôn không có ai bán nhà.

Loại nhà giống như nhà của họ Thẩm đã sớm bị người khác mua mất rồi, chỉ có một căn nhà kế bên nhà họ Thẩm.

Căn nhà đó là nhà của người ở của nhà họ Thẩm, nhưng lạc đà chết gầy to hơn ngựa, cho dù là nhà của người ở, cũng quy cách cao hơn nhà người trong thôn xây.

Nhưng người trong thôn không thích, khó khăn lắm mới trở mình làm chủ nhân, mua căn nhà của người ở, nghe giống như hạ thấp bản thân một bậc. Căn nhà này chỉ bán bốn trăm tệ.

Đương nhiên Lục Chiêu Đệ không chịu mua, nhưng Lưu Đại Quốc không biết nguyên cớ, chỉ cảm thấy căn nhà tốt như vậy, còn tốt hơn phần lớn nhà trong thôn. Không mua thì thiệt, bèn làm chủ mua!

Nhà trong thôn đều là giường đất, căn nhà đã lâu không có người ở phủ đầy bụi, phải quét dọn, còn phải nhóm lửa.

Lưu Đại Quốc không biết, bây giờ Lục Chiêu Đệ đang mang thai, cảm thấy mình tôn quý.

Chỉ đành để nhà họ Lục vất vả quét dọn giúp họ.

Những người này ở bên cạnh xem, vốn không chịu nhúc nhích.

Bộ dạng này khiến người trong thôn không thích.

“Không phải chỉ là mang thai sao!”

“Nhìn cha mẹ nó làm, nó ngay cả tay cũng không duỗi ra.”

“Ai chưa từng mang thai chứ? Nếu là trước kia, đừng nói nhóm lửa nấu cơm, cho dù là ra đồng làm việc cũng phải làm.”

“Lục Chiêu Đệ không phải người đáng tin.”

Người trong thôn chụm lại ríu ra ríu rít nói chuyện. Người nhà họ Lục hoàn toàn không biết, còn mang theo cảm giác ưu việt, dù sao thì Lục Chiêu Đệ đã dẫn một chàng rể giàu có về.

Tối đó, họ liền vào ở.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 125: Chương 125



Dù sao Lưu Đại Quốc cũng là một thương nhân, giỏi tính toán nhất, cho nhà Lục Chiêu Đệ hai nghìn tệ, cho cô ta mặt mũi lớn như thế, lúc không có ai, dĩ nhiên phải lấy chút lợi ích.

Mặc kệ cô ta đang mang thai, tối đó còn làm một hiệp.

Lục Chiêu Đệ ăn cơm chùa quét lá đa, cũng chỉ có thể ấm ức đồng ý.

Ngày hôm sau, Lưu Đại Quốc hài lòng ôm Lục Chiêu Đệ nói: “Cô gái rất xinh đẹp kia là gì của em?” Hôm qua anh ta đã chú ý tới rồi.

Trông có vài phần giống với Lục Chiêu Đệ, nhưng lại xinh đẹp hơn Lục Chiêu Đệ, hơn nữa trên người cô mang theo ánh sáng tự tin, loại khí chất này, cho dù ở tỉnh thành cũng rất hiếm thấy.

Lục Chiêu Đệ hừ một tiếng: “Đó là em họ của em, người ta chỉ thích người đẹp trai!” Một câu nói dập tắt phân nửa lửa trong lòng Lưu Đại Quốc.

Lưu Đại Quốc giả bộ không quan tâm cười ha ha, sau đó cũng không tìm hiểu nữa.

Anh ta nói: “Em ở đây dưỡng thai cho tốt, tiền mỗi tháng anh sẽ nhờ người ở bưu điện gửi tới cho em, em cố gắng nuôi con, có chuyện gì gấp thì gọi điện thoại cho anh.”

Dù sao thì hai người đã kết hôn, anh ta cũng không có gì có thể lo lắng.

Lục Chiêu Đệ làm nũng nói: “Anh không được làm bừa ở bên ngoài.”

Lưu Đại Quốc đáp: “Có em rồi anh còn làm gì chứ?” Nói xong lại hôn vài cái: “Đợi anh nhớ em, anh sẽ quay lại.”

Loại chuyện này khiến lục Chiêu Đệ có hơi uất nhục, rõ ràng là bình thường, nhưng nghe lại giống như vợ bé.

Lưu Đại Quốc lại móc ra hai trăm tệ dỗ dành Lục Chiêu Đệ, cô ta chuyển giận thành vui.

Lục Chiêu Đệ quay về một ngày, còn chê chưa đủ nổi tiếng, hôm đó bèn nói với người ngoài, họ sẽ hầm gà đãi người cả thôn ăn.

Còn bảo mọi người thông báo cho nhau, nhất định phải tới.

Khi người khác thông báo cho Tiêu Thái Liên, bà không đi.

Không chỉ không đi, còn không cho người trong nhà đi: “Sau này bớt ở chung với đám phụ nữ này!”

Nếu nói người Tiêu Thái Liên không ưa nhất là ai, chính là Lục Chiêu Đệ.

Hôm qua Tiêu Thái Liên đến muộn, nghe nói Lục Chiêu Đệ còn muốn Lục Hương nhường nhà cho cô ta.

Mặt mũi to quá!

Đây là do bà vắng mặt, nếu bà có ở đó, chắc chắn sẽ hung hăng dạy dỗ cô ta một trận, thứ gì đâu không.

Người trẻ không nhìn ra chỗ ác độc của cô ta, Tiêu Thái Liên lại hiểu rõ, tính nết này của Lục Chiêu Đệ chính là chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

Bây giờ thấy Lục Hương sống tốt, dĩ nhiên Lục Chiêu Đệ rất tức, người làm trưởng bối như Tiêu Thái Liên không sao cả, nhưng thấy cô ta vênh váo hung hăng như vậy, trong lòng bà không vui.

“Có mấy đồng tiền thối thì có gì ghê gớm.” Cô ta mời khách, không ăn thì làm sao?

Bà nói với chị ba Phó: “Con đi mua ba cân thịt, chúng ta gói há cảo!”

Chị ba vừa nghe nói gói há cảo, nước miếng đã sắp chảy ra.

Thứ tốn công như há cảo, trong nhà rất ít khi làm.

Chỉ cần là nhân do Lục Hương làm, mặc kệ là bỏ nhiều hay ít thịt, mùi vị đều ngon cực.

Anh ba Phó nghe vậy cũng thèm, nói: “Chúng ta có tủ lạnh, hay là chúng ta để đông một tủ há cảo đi, muốn ăn thì ăn!”

Trong mảng ăn uống, anh ấy thông minh lắm.

Nghe vậy, chị ba Phó cũng giống như được chỉ điểm, nói: “Được, em nói với mẹ chúng ta.”

Vừa hay bây giờ đều không có việc gì, cả nhà đều rảnh rỗi, nhào bột, cán vỏ, băm nhân đều có người làm, Lục Hương tới ướp vị là được.

Để đông há cảo, muốn ăn thì luộc ăn bất cứ lúc nào.

Chị ba Phó nói; “Chị đi nói với chị cả và chị hai, hỏi họ có muốn mua thịt không.” Nếu đã có tủ lạnh, dứt khoát làm nhiều một chút, đều góp thêm chút tiền, sau này ăn cũng tự tin hơn.

Chị ta dẫn đầu đi nói với chị cả, chị hai và Lục Hương.

Mọi người đều đồng ý, dù sao thì họ làm cổ vịt, trong tay đều có tiền.

Tiêu Thái Liên cũng dao động, nói: “Nhà chúng ta tổng cộng chỉ có phiếu năm cân thịt!” Nhiều hơn thì không có.

Chị ba Phó nói: “Con đi đổi với người ta.”

Vừa nghĩ tới sau này có thể ăn được há cảo bất cứ lúc nào, đáy lòng hừng hực từng đợt, Tiêu Thái Liên bỏ ra ba cân thịt, những người khác mỗi người cũng ba cân, như vậy chính là mười lăm cân thịt.

Phiếu thịt của nhà khác cũng không dư dả, lần lượt đi đổi từng nhà, khó khăn lắm mới gom đủ.

Chị ba Phó với anh ba Phó ra ngoài mua thịt.

Lục Hương nói: “Mua thịt nạc nhiều hơn.”

Thịt gói há cảo khác với nấu đồ ăn.

Gói há cảo nhiều thịt mỡ, bất luận bỏ bao nhiêu rau cũng ngấy.

Người nhà họ Phó đều biết Lục Hương sành ăn, ở phương diện này, họ đều nghe theo Lục Hương.

Ra ngoài hơn hai tiếng, anh chị ba mới về.

Quay về còn đảo bên ngoài một vòng.

Rất nhiều người đều nhìn thấy họ mua rất nhiều thịt.

“Mua thịt này làm gì?” Đúng là trút hết vốn liếng.

Người trong thôn thầm nghĩ, cũng biết hàm nghĩa trong đó.

Lục Chiêu Đệ đã kết thù với nhà họ Phó, bây giờ cô ta đắc ý muốn chết, dĩ nhiên nhà họ Phó không chiều cô ta rồi.

Thấy hai nhà bọn họ đánh lôi đài, người trong thôn hận không thể đấm nhau, họ tiện ở một bên ăn thịt.

Lục Chiêu Đệ dùng ba con gà mời cả thôn ăn, gà mới bao lớn chứ, nào đủ ăn. Người trong thôn đến chính là muốn ké chút thịt.

Dù sao thì cơ hội ăn thịt ít.

Nhưng nhìn thấy nhà họ Phó sắp ăn thịt, ai cũng rất tích cực.

Nếu thật sự là Lục Hương xuống bếp, cho dù nấu toàn món chay, họ cũng thích ăn.

Chị ba Phó nói: “Trong nhà lâu rồi không ăn há cảo, cho nên muốn gói chút há cảo!”

Người trong thôn nói: “Thôi đi, gói há cảo có thể dùng nhiều thịt như vậy?”

Chị ba Phó ngửa đầu ưỡn ngực nói: “Dù sao thì Lục Hương đã mua tủ lạnh lớn, để trống cũng trống đó, nên làm nhiều bỏ đông.”

Chị ta nói như vậy, mọi người mới nhớ ra, người ta mới là người khiêm tốn.

Để đông há cảo muốn ăn khi nào thì ăn, chỉ riêng phần hào khí này, người trong thôn đều không bì được, đều theo chị ba Phó tới, nghĩ nếu có thể ké được nửa cái há cảo cũng tốt.

Quả nhiên khi chị ba Phó tới nhà, người nhà đã chuẩn bị xong xuôi hết. Nhào bột, băm nhân, nhân cải trắng thì băm những hai chậu to.

Đợi bằm vụn thịt, Lục Hương mới tới ướp.

Người xung quanh đều muốn đến học ké, Lục Hương cũng không che giấu, để họ xem rất sảng khoái. Phát hiện Lục Hương chỉ dùng gia vị bình thường, bọn họ bình thường cũng ướp như vậy, không biết vì sao lại không làm ra mùi vị như của Lục Hương.

Có người hỏi, Tiêu Thái Liên lập tức nói: “Cái này vẫn phải dựa vào thiên phú!”

Sau đó đến bước gói lại càng nhanh, đợi sau khi gói xong, bỏ lên cái nia hong khô một chút, sau đó chia ra, để đông. Bỏ những gần nửa tủ, khiến người trong thôn ngưỡng mộ muốn chết.

Họ muốn ăn một bữa há cảo đều phải đợi tới khi lễ tết.

Bây giờ nhà họ Phó muốn ăn khi nào thì ăn khi đó, chỉ nghĩ thôi đã sướng rơn.

Bỏ đông hơn nửa số há cảo, còn lại đem nấu.

Thấy mọi người đều chưa đi, chia cho mỗi người ở lại một cái.

Không phải người nhà họ Phó keo kiệt, thực sự là do đồ ăn quá quý giá.

Rất nhiều người ăn cơm đều lén lút, chỉ sợ người khác ăn chực một miếng.

Mọi người đợi tới bây giờ cũng chỉ vì một miếng ăn này.

Sau khi chia đồ tới tay, mặc kệ nóng, họ bắt đầu cắn, một nửa cải trắng một nửa thịt trộn với nhau, ăn vào trong miệng quả thật giống như thịt viên, cho dù không chấm nước sốt cũng ngon.

Lại nhìn người nhà họ Phó vừa chấm giấm vừa chấm nước tỏi, càng ngon.

Một cái há cảo chẳng những không khiến họ đỡ thèm, ngược lại khơi gợi cơn thèm thuồng thức tỉnh.

Hầu hết mọi người đều nói: “Tôi cũng đi mua thịt.” Hôm nay nhất định phải gói há cảo, nếu không ăn được bữa hôm nay, sợ là buổi tối sẽ mất ngủ.

Nhà Lục Hương ăn há cảo, không biết thế nào lại truyền vào tai Lục Chiêu đệ, bây giờ cô ta đang mang thai, cũng nói muốn ăn há cảo.

Mặc kệ thế nào, không thể để người khác hơn mình.

Cô ta vừa lên tiếng, người nhà họ Lục liền bắt đầu gói. Nhưng tay nghề của họ không thể so với Lục Hương.

Cũng có người ở đây phụ, muốn ăn ké há cảo.

Lục Chiêu Đệ bỏ thịt còn nhiều hơn nhà Lục Hương.

Nhưng người ăn được lại nói: “Không ngon bằng nhà Lục Hương!”

Nhưng người này EQ thấp, nghĩ gì nói đó.

Điều này khiến Lục Chiêu Đệ tức điên, ăn chực còn xoi mói, trong lòng dâng lên một đốm lửa tà, nói: “Không ăn thì cút, đừng tới nhà tôi.”

Tống cổ người đi.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 126: Chương 126



Người nói câu vừa nãy bị Lục Chiêu Đệ đuổi ngay trước mặt mọi người, lập tức tỏ thái độ, nói: “Cô đắc ý cái gì, không phải chỉ là gả cho một tên xấu xí sao?”

Lần này cũng đắc tội luôn cả Lưu Đại Quốc, tuy anh ta xấu, nhưng có tiền, vẫn luôn rất tự tin.

Cưới cô gái nông thôn vốn đã là hạ thấp mình rồi.

Ai biết, người nông thôn bọn họ còn coi thường anh ta, lập tức phẫn nộ: “Đây chính là tố chất của người nông thôn các cô sao!”

Nói xong xoay người bỏ đi, vốn dĩ còn muốn ở thêm vài ngày, cuối cùng dẫn con rời đi, bỏ lại một mình Lục Chiêu Đệ.

Biến cố này tới thực sự quá đột ngột, ngay cả người mắng chửi đó cũng cả kinh, hình như đã bất cẩn gây ra họa lớn.

Lưu Đại Quốc bỏ đi, còn muốn dẫn con theo.

Lần này người trong thôn đều bất an, bác gái lập tức kéo con rể nhà mình lại nói: “Đám người bọn họ chỉ là ăn nói đê tiện, con đừng để bụng, đại nhân có đại lượng.”

Lúc dỗ con rể, bà ta hạ mình rất thấp, hoàn toàn không có uy phong của mẹ vợ.

Tuy nói bác gái Lục không thích đứa con rể này, nhưng anh ta đi như vậy sao mà được! Lục Chiêu Đệ đang mang thai, mới phong quang một tí, anh ta bỏ đi, há không phải để người ta chê cười.

Người kia quả thực cảm thấy mình nói khó nghe, lúc bị bác gái Lục xỉa xói, trên mặt lập tức mảng đỏ mảng trắng, cũng không nói gì nữa.

Lục Chiêu Đệ cũng lo lắng ở bên cạnh khuyên: “Đại Quốc, vừa nãy là em mang thai tâm trạng không tốt, anh đừng để bụng.”

Người vây xem đâu ngờ mình lại bắt gặp được chuyện rách này, ai cũng hận không thể thu mình lại.

Cũng có chút bất mãn với Lưu Đại Quốc.

Xấu còn không cho người ta nói, đàn ông đàn ang, tướng mạo mình thế nào, trong lòng không rõ sao? Bây giờ giở uy phong của xưởng trưởng ở trong thôn họ.

Người của thôn Đại Vũ cũng được coi là biết chút mùi đời, giáo sư của viện nông học người ta cũng không ngông cuồng giống như anh ta!

Tỏ thái độ trước mặt mọi người, khiến họ không vui.

Tuy nói người trong thôn không thích, nhưng cũng không nói rõ ra.

Ai cũng dùng ánh mắt giao lưu, Lưu Đại Quốc cũng bị ánh mắt của những người này chọc tức, sắc mặt không dễ coi lắm.

Anh ta phát tiết hết phẫn nộ lên người Lục Chiêu Đệ. Trước đây cảm thấy Lục Chiêu Đệ không tranh với đời, hiền huệ điềm đạm, sao vừa về thôn đã hung hăng dữ dằn lên.

Dù sao thì Lưu Đại Quốc cũng làm xưởng trưởng, phân phát nhiều thuốc lá như thế, ra ngoài dạo một vòng liền biết trước đây Lục Chiêu đệ đã làm gì trong thôn.

Anh ta chỉ cảm thấy mình bị con nhỏ này chơi đùa, nhưng đã kết hôn rồi nên cũng không nói gì.

Ai ngờ, người trong thôn còn công khai cười nhạo anh ta, kết hợp với nỗi bất mãn trước đó, lúc này khỏi phải nói tâm trạng phẫn nộ nhường nào.

Nhưng dù sao anh ta cũng là xưởng trưởng, có vài phần thành phủ, những người này không phải nhân viên trong xưởng của anh ta, cũng không tiện nổi giận với những thôn dân này, cộng thêm mẹ vợ dỗ anh ta cả buổi, Lưu Đại Quốc cũng biết chừng mực mà dừng lại.

Lưu Đại Quốc nói với Lục Chiêu Đệ: “Như thế này đi, anh dẫn con đi, em ở đây dưỡng thai, đợi mấy hôm nữa anh hết bận, sẽ tới đón em.”

Vốn dĩ định để con ở lại cho cô ta nuôi.

Bác gái Lục chỉ phản đối để bọn nhỏ ở lại, nhưng bây giờ nghe anh ta nói như vậy, lại có chút bất an.

Bà ta nói với Lưu Đại Quốc: “Hay là để bọn trẻ ở lại đi, trong huyện không có ai, các con chăm sóc cũng không tiện!”

Để bọn trẻ ở lại, giống như có con tin trong tay.

Nhưng bất luận bà ta có nói thế nào, người ta cũng không nghe theo bà ta.

Lưu Đại Quốc chỉ nói: “Bên đó có người chăm sóc giúp, bây giờ Chiêu Đệ đã mang thai rồi, không tiện làm phiền cô ấy nữa!” Nói cũng hợp tình hợp lý, nhưng bác gái lại cảm thấy hơi hoảng.

Cuối cùng vẫn là Lục Chiêu Đệ kéo bà ta lại nói: “Mẹ, anh ấy có việc, vậy thì để anh ấy đi trước đi!” Sau đó nũng nịu nói một câu: “Chồng à, em ở đây chờ anh.”

Lưu Đại Quốc ừm một tiếng, nhưng sắc mặt không vui vẻ giống như khi tới.

Anh ta chỉ ở một đêm, sau đó dẫn hai đứa con lái xe ô tô nghênh ngang rời đi.

Anh ta đi như vậy, bác gái Lục liền òa khóc, chỉ vào người nói lỡ lời vừa nãy nói: “Sát Thiên Đao này, tôi không biết đã đắc tội cô chỗ nào, vì sao lại ăn nói như vậy, con gái tôi phải làm sao!”

Chuyện này bà ta có lý, không hề muốn buông tha người ta.

Người lỡ miệng đó có hơi lúng túng: “Thím, đừng so đo với tôi.” Cô ta cũng không muốn chịu thua, nhưng tội danh này thực sự quá lớn, cô ta không gánh nổi.

Hối hận muốn chết, đang yên đang lành thèm thuồng cái gì, ăn ké miếng há cảo lại gây họa, còn chi bằng không ăn. Chuyện này xôn xao lên.

Bác gái Lục vừa khóc vừa quậy, kéo dài rất lâu, sau đó mới vuốt mặt về nhà.

Sau khi về nhà, bà ta thay đổi vẻ ưu sầu trên mặt, nói: “Hai đứa nhãi kia đi cũng thôi, con ở đây ngoan ngoãn dưỡng thai, chỉ cần cái bụng giỏi giang có thể sinh ra một đứa con trai, sau này chắc chắn sống không tồi!”

Lục Chiêu Đệ cũng nghĩ như vậy, kiếp trước Lưu Đại Quốc theo đuổi cô ta tới sống dở chết dở, kiếp này trong bụng còn có con của anh ta, càng thêm thân thiết hơn.

Hơn nữa Lục Chiêu Đệ có một bí mật không thể tiết lộ, cô ta không thích Lưu Đại Quốc.

Bây giờ lấy một nghìn từ chỗ mẹ cô ta, Lưu Đại Quốc lại cho hai trăm, cộng thêm khoản tích góp trước kia, trong tay có hai nghìn tệ, còn có một căn nhà trong thôn.

Với từng này, cô ta ở trong thôn cũng được coi là số một số hai! Nói ra sẽ dọa chết người ta, có số tiền này bên mình, sau này cũng không cần nhìn sắc mặt của người khác nữa.

Chuyện nhà họ ầm ĩ như vậy, người trong thôn đều truyền tai nhau.

Có người nói cho Lục Hương biết, cô nghe xong cũng không nói gì.

Dù sao Lục Chiêu Đệ cũng là người trọng sinh, chỉ cần chịu sống ổn định, có tích lũy trong kiếp trước, chắc chắn cuộc sống sẽ tốt hơn người khác.

Nhưng nhìn Lục Chiêu đệ, bản lĩnh không lớn còn rất thích làm màu, chuyện sau này cũng khó nói.

Lục Hương không thèm quan tâm tới cô ta, mình muốn tích góp thêm chút tiền và mối quan hệ, đợi tới năm 83, kinh tế kế hoạch bắt đầu, vừa hay làm chút kinh doanh nhỏ. Cô muốn làm rất nhiều chuyện, không có thời gian cứ mãi quan tâm những chuyện lặt vặt bên phía Lục Chiêu Đệ.



Buổi trưa nhà họ Phó ăn há cảo, buổi tối ăn há cảo. Số há cảo để đông kia đã ít đi ba phần, khiến mẹ chồng Tiêu Thái Liên đau lòng muốn chết.

Những người này, bình thường cũng không bỏ đói, bỏ khát họ, sao ai cũng ăn giống như quỷ chết đói đầu thai vậy.

Buổi tối, khi Tiêu Thái Liên mở tủ lạnh ra, nói với mấy đứa con dâu xung quanh: “Kinh thật, ngày nào cũng ăn như vậy, nhà ai chịu nổi, sau này không được ăn nữa.”

Chị ba Phó nói: “Hay là chúng ta gói ít nhân chay đi!” Thịt thiếu thốn lại đắt đỏ, nhưng củ cải trắng, rau cải trắng đã chất đầy lều nhỏ. Trong mảng ăn uống, chị ta rất có đầu óc.

Chị hai Phó cũng tán đồng, nhưng không dám nói giống như vợ chú ba.

Tiêu Thái Liên nói: “Chỉ nghĩ chuyện tốt đẹp, bột mì miễn phí à.”

Bây giờ chị ba cũng không sợ mẹ chồng nữa, nói: “Mẹ, mẹ nể tình chị cả, người ta bây giờ đang mang thai, thèm món này!”

Tiêu Thái Liên tức giận đến bật cười, nói: “Bản thân con muốn ăn, đừng nói người khác.”

Năm nay kiếm được chút tiền, không còn keo kiệt trong ăn uống giống như trước, Tiêu Thái Liên nói: “Vậy được thôi, mấy hôm nay gói ít nhân chay, sau này muốn ăn thịt không có nữa đâu!”

Phiếu thịt cả thôn đều bị họ đổi rồi, chị ba Phó nói: “Mẹ, mẹ quên rồi nhỉ, chúng ta còn có một con heo.”

Tiêu Thái Liên thật sự quên mất con heo này, nói: “Vừa tới cuối thu, heo đã bắt đầu ăn lương thực rồi, mấy hôm nay mổ đi.”

Chị ba Phó nói: “Mẹ, con heo này nuôi đúng lúc thật, thịt năm nay tăng giá!”

“Nhờ phúc nhà họ Lục!” Người khác cũng muốn hợp tác nuôi heo nhưng không được kìa.

Sau đó bà bổ sung: “Ngày kia mổ heo.”

Tin tức này vừa truyền ra, người nhà họ Phó đều vui.

Năm nay cuộc sống khấm khá, trước đây nửa năm một năm không ăn được một chút thịt, năm nay cứ dăm ba hôm là có thể ăn được một lần.

Tiêu Thái Liên đây là muốn đánh lôi đài với Lục Chiêu Đệ, mấy hôm trước không phải bọn họ hầm gà đãi cả thôn sao.

Còn có những người phụ nữ nông cạn trong thôn đó nói, Lục Chiêu Đệ đi đâu đều có thể sống tốt.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 127: Chương 127



Phi, không thể để hậu bối giẫm lên đầu bà như vậy, không phải chỉ là mổ heo sao? Nhà bà có điều kiện.

Nhà Lục Hương sắp mổ heo, tin này rất nhanh đã truyền khắp cả thôn.

Trước đây Tiêu Thái Liên từng nói, sau khi mổ heo sẽ đãi cả thôn ăn lẩu.

Lần này mổ heo cũng là vì mừng tân gia cho Lục Hương.

Căn nhà họ Thẩm đó đã được dọn dẹp hòm hòm, lúc nào cũng có thể chuyển vào ở.

Chuyển nhà mổ heo, Lục Hương là người đầu tiên.

Nhưng chuyện này cũng không có ai đố kỵ cô, ai bảo cha mẹ cô nuôi heo, nhà chồng cũng nguyện ý thu xếp cho cô.

Chuyển nhà tới, trong nhà thiếu rất nhiều thứ, Lục Hương đi mua một ít đồ dùng gia đình.

Cô nói với Tiêu Thái Liên một tiếng, bà cũng rất vui: “Được, bảo cầm Huy đi với con.”

Nhìn thấy vợ chồng bọn họ ân ái bà cũng vui.

Dạo này Phó Cầm Huy bị thương ở nhà, Tiêu Thái Liên nhìn thấy rất rõ, hai người như hình với bóng.

Lục Hương ở bên cạnh gọi Phó Cầm Huy, vừa hay anh mặc một cái áo màu xanh đen, rõ ràng là chiếc áo quá đỗi bình thường, nhưng Phó Cầm Huy anh tuấn, khí chất tốt, mặc vào lại có cảm giác của minh tinh điện ảnh.

Lục Hương nhìn tới gò má ửng đỏ, lập tức quên chuyện mình gọi anh làm gì.

Phó Cầm Huy nói: “Người đi núi nói, trên núi có cây sơn trà dại, em muốn ăn không?”

Lục Hương nghe xong liền thèm, sơn trà dại là đặc sắc bản địa, chua chua ngọt ngọt, có thể dùng để làm mứt và sơn trà ngâm.

Đợi tới khi không có khẩu vị ăn một quả, tiêu cơm thuận khí, là thực phẩm tốt nhất. Lục Hương lập tức thay đổi lộ tuyến, nói với Phó Cầm Huy: “Vậy chúng ta mau đi hái.”

Người trong thôn lên núi đều lập bè kết nhóm. Một khi có quả ngon gì, chưa tới hai ngày đã bị hái trụi.

Phó Cầm Huy ừm một tiếng, cùng cô lên núi.

Lục Hương còn tìm một cái làn trúc từ trong nhà.

Sau khi leo lên núi, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều người đang ở đó hái sơn trà.

Sơn trà dại đỏ au, nhỏ, mùi vị ngon, rất nhiều người đều vừa hái vừa ăn. Sau khi hái xuống một cái, tùy tiện lau lên người, tách ra ném vào trong miệng, có chua có ngọt.

Lục Hương chọn hái những quả lớn, trông xinh xẻo. Quả ở đây rất nhiều, rất nhanh đã hái được nửa làn.

Phó Cầm Huy hái được cũng bỏ vào trong làn của Lục Hương.

Người bên cạnh nhìn họ, lộ ra nụ cười ám muội, còn ở bên cạnh ồ lên: “Dô dô dô, sinh viên đại học của chúng ta cũng biết thương vợ rồi!”

“Nói gì vậy, cậu ấy biết thương vợ xưa giờ.”

Gò má Phó Cầm Huy hơi nóng, người bên cạnh thấy anh xấu hổ, càng muốn trêu chọc.

Lục Hương kéo tay Phó Cầm Huy đi tới chỗ ít người hái.

Mọi người nhìn thấy, càng thêm tấm tắc, Lục Hương còn bảo vệ chồng nữa.

Quả trên núi nhiều, rất nhanh đã hái đầy một làn, sau cùng trên cây vẫn còn. Lục Hương nghĩ hôm nay lên núi một chuyến không dễ, dứt khoát bảo Phó cầm Huy lấy áo khoác, đựng thêm một ít về.

Đợi khi hai người xuống núi, Lục Hương cầm làn, Phó Cầm Huy cầm cái áo đó, đựng đầy mà về.

Mùa thu, trên núi toàn là hoa dại rực rỡ, muôn hình muôn sắc.

Lục Hương nhìn ngắm mấy lần.

Hoa dại trên núi mọc lan khắp núi, trông rất tráng kiện. Sau đó vừa quay đầu, phát hiện Phó Cầm Huy biến mất, cô gọi anh mấy lần, anh mới từ bên kia đi ra, nhìn trên tay anh, còn hái một bó hoa nhỏ, đưa cho cô.

Lục Hương chỉ cảm thấy n** m*m m** nhất trong tim bị khẽ khàng chạm tới, gò má nóng ran.

Tim đập thình thịch.

Phó cầm Huy thấy cô thích, thi thoảng nhìn thấy đóa nào đẹp sẽ hái thêm vài đóa bổ sung vào.

Hôm nay người đi lên núi hái quả dại cực nhiều, nhìn thấy họ xách làn, trong tay còn có hoa.

Người xuống núi tươi cười nói với Tiêu Thái Liên: “Xem, con dâu với con trai chị bây giờ đã mấy tuổi rồi, còn giống như trẻ con, hái hoa chơi nữa!”

Tiêu Thái Liên nói: “Người trẻ bọn chúng thích những thứ này.”

Mọi người nghe xong, vội cười nói: “Hoa ai không thích, chỉ là chúng tôi không có ai hái hoa cho.”

Tiêu Thái Liên cười mắng: “Thế này cũng ganh tỵ, sau này tôi hái cho cô, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

Người trong thôn nói: “Không cần thím hái, tôi muốn chồng tôi hái.”

“Ôi chu cha, cô đâu phải muốn hoa, cô là muốn đàn ông!”

Lục Hương quay về, thấy mẹ chồng đang nói chuyện với mấy thím, liền biết mình lại bị trêu chọc, chia cho họ chút sơn trà dại, sau đó mới vào nhà.

Phó Cầm Huy vội vàng theo Lục Hương, người nhìn thấy đều ngưỡng mộ, chồng xướng vợ ca.



Loại quả dại trên núi này một khi hái về, phải nhanh chóng xử lý.

Cách làm của sơn trà dại cũng rất đơn giản, dùng nước giếng rửa trước, sau đó bổ nửa ra, có sâu thì vứt, giữ lại cái ngon, móc hạt bên trong ra, sau đó bỏ quả sang một bên là được.

Còn luộc hay nướng, đợi cô về có thể làm.

Sơn trà dại này do kích thước quá nhỏ, số lượng quá nhiều, khiến cho việc xử lý có hơi tốn sức.

Phó Cầm Huy cũng ở bên phụ.

Chị hai và anh hai đi ra thấy họ ở đây, nói: “Không phải em nói muốn tới cung tiêu xã sao, còn không mau đi, lát nữa là tan làm rồi!”

Lục Hương nói: “Không vội!”

Chị hai thấy cô còn đang làm những việc này, lập tức nói: “Cái này để chị làm, các em đi trước đi.”

Nói xong, chị ấy cũng gọi chị ba ra, nói với Lục Hương: “Đúng, bọn chị rảnh cũng rảnh đó.”

Có họ giúp đỡ, Lục Hương có thể có thời gian ra ngoài mua sắm.

Cổ chỉ đành nói: “Cảm ơn anh hai, chị hai, chị ba.”

Mấy chị dâu vội vàng xua tay, trước đây tốt với Lục Hương là có chút ý lấy lòng, nhưng thời gian sống chung lâu, cũng biến thành thật lòng.

Cô gái hiểu chuyện, dẻo miệng giống Lục Hương, cũng không trách chú tư thích cô, họ cũng thích.

Lúc hai người đi, Phó Cầm Huy vào thôn mượn một chiếc xe đạp.

Muốn chở cô tới cung tiêu xã.

Anh thay chiếc áo khác, là áo sơ mi màu trắng.

Bản thân anh có một loại khí tức thư hương, mặc loại áo sơ mi trắng này càng thêm thanh lãnh.

Nhưng lúc này lại đang nắm tay Lục Hương, có sự tỉ mỉ và dịu dàng lặng lẽ.

Lục Hương cũng thay đồ, đứng cạnh Phó Cầm Huy, quả thực chính là một đôi trời ban. Lục Hương ngồi ở phía sau, Phó cầm Huy chở cô ra ngoài.

Đầu của cô khẽ dán lên lưng của Phó cầm Huy, toàn thân anh cứng nhắc lại, sau đó nói: “Ôm chặt anh!”

Thời khác ấm áp này của hai người lọt thỏm vào trong mắt của Lục Chiêu Đệ.

Mấy hôm nay, Lục Chiêu Đệ luôn nghe ngóng về Lục Hương, người trong thôn khen Lục Hương giỏi giang từ đầu tới cuối.

Lục Chiêu Đệ rất không vui, cộng thêm đang mang thai, tính tình kém, trong lòng cũng có lửa giận ứ đọng.

Ra ngoài liền nhìn thấy Lục Hương cùng Phó Cầm Huy đi ra ngoài.

Dáng vẻ thân mật đó của hai người khiến cô ta khó chịu, nghĩ lại, mình là người phụ nữ có hai nghìn tệ, nói ra dọa chết người, so ra như vậy, lập tức lại có cảm giác ưu việt.

Chỉ là nhìn thấy gương mặt đẹp trai kia của Phó Cầm Huy, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối không nói nên lời.

Lục Hương ra ngoài mua rất nhiều đồ, trên có phích nước nóng, dưới có chậu nồi, đều là đến cung tiêu xã mua.

Chủ nhiệm của cung tiêu xã cho họ một cái giá hời, Phó Cầm Huy bị thương vì công việc, còn đặc biệt hứa tìm xe đưa đồ của họ về.

Lục Hương tiêu hết ba trăm, ngay cả rèm cửa sổ cũng mua mới, nhân viên bán hàng vào trong kho chọn cái tốt nhất lấy ra.

Lục Hương tiêu tiền siêu cấp sảng khoái, đặc biệt là sắp chuyển ra ngoài sống, sắm sửa căn nhà nhỏ của mình.

Phó Cầm Huy theo Lục Hương ra khỏi cung tiêu xã, thấy gương mặt của cô hồng hào, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: “Vui như vậy?”

Lục Hương chắc nịch gật đầu một cái.

Có thể chuyển ra sống một mình, hoàn toàn độc lập.

Phó Cầm Huy thấy cô vui, anh cũng vui, nói: “Hiếm khi vào huyện một lần, em có muốn ăn mì thịt bò không?”

Nghe nói trong huyện có một quán mì thịt bò ngon.

Người này làm mì thịt bò, còn bán thịt bò kho tương, nhờ phúc của ông ấy, giá thịt bò cũng tăng lên.

Lục Hương lại nói: “Đừng lãng phí tiền nữa, nếu anh muốn ăn, lần sau em nấu cho anh.” Thứ như thịt bò kho tương này, cách làm đơn giản, ở bên ngoài ăn vài lát, ở nhà có thể ăn nửa cân, càng lời hơn.

Khác với những người khác, Lục Hương thường xuyên tới huyện, không có mê luyến gì đối với nơi này.

Hai người mua đồ xong, định đi về.

Tự nhiên rảnh rỗi, Lục Hương nhất quyết muốn tự mình chở Phó Cầm Huy đi.

Phó Cầm Huy nói: “Được!”

Lục Hương quậy, anh chiều theo.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 128: Chương 128



Lục Hương lên xe trước, Phó Cầm Huy ngồi lên yên sau, sau đó anh một tay ôm eo cô, cả người Lục Hương giống như giật điện, giọng nói cũng có hơi gấp gáp: “Anh…anh có thể đừng ôm em không?”

“Không thể!” Phó Cầm Huy lạnh lùng vô tình từ chối cô.

Có thể ngồi trên xe, quang minh chính đại ôm eo vợ vào ban ngày, rõ ràng đây là phần thưởng dành cho anh.

Phó Cầm Huy chẳng những ôm một tay, tay còn lại cũng vắt lên người cô.

Có thể toàn tâm toàn ý ôm vợ như thế này, khóe miệng Phó Cầm Huy giương lên.

Lục Hương chỉ đành nhịn đỏ mặt, lảo đảo đạp xe. Cuối cùng Phó Cầm Huy vẫn không nỡ để vợ bị mệt, mới muốn lên tiếng, để anh chở.

Lục Hương giống như cảm nhận được, không đợi anh nói, đã giở trò lười biếng.

Phó Cầm Huy với Lục Hương đổi lại, anh chở cô.

Ai biết Lục Hương cố ý giở trò, nhất quyết ôm eo anh.

Tay của cô mềm mại không xương, mỗi lần ôm vào, trên trán Phó Cầm Huy lại nổi đầy gân xanh, eo xưa nay là chỗ rất mẫn cảm của anh, bị người thương ôm chặt, quả thật là dày vò đối với anh.

Nhưng Lục Hương vẫn còn đang ai oán vừa nãy anh ôm cô, còn sờ qua vuốt lại.

Tiếng nói của Phó Cầm Huy cũng mang theo vài phần lạnh lẽo: “Không muốn ngồi đàng hoàng thì chui vào rừng cây!”

Dù sao thì sau khi vào thu, trong rừng tươi tốt, hai bên đường xưa giờ không có ai, luôn là nơi nói chuyện yêu đương của nam nữ thanh niên.

Cả người Lục Hương cứng lại, sau đó liền ngoan ngoãn.

Cô không phải cố ý muốn sờ, thực sự là có hơi tò mò, mấy hôm nay anh ở nhà nghỉ ngơi, sao cơ bụng vẫn còn, cô xác nhận rất nhiều lần.

Ai biết Phó Cầm Huy lại xấu hổ đến tức giận.

Hai người đều có hơi căng thẳng, nhưng gió thu quá đỗi dịu dàng, được gió phà vào mặt khiến người ta buồn ngủ.

Đợi khi Lục Hương tỉnh dậy, họ đã về tới nhà, Phó Cầm Huy vừa hay đắp chăn cho cô.

Lục Hương tròn xoe mắt, gương mặt mông lung, vừa ngủ dậy nên gò má còn có hơi ửng đỏ, vô cùng mê người.

Cũng không biết thế nào, Phó Cầm Huy lại chủ động đi lên, hôn xuống môi cô.

Lục Hương lập tức tỉnh táo, còn đẩy anh sang một bên.

Phó Cầm Huy cười nói: “Vừa nãy khi chở em về, em đã ngủ rồi.” Là anh bế cô về phòng.

Vốn dĩ Phó Cầm Huy rất đứng đắn, nhưng nhìn thấy Lục Hương, anh lại nổi lên ý xấu, trực tiếp đè gối lên chăn.

Chăn bị thu chặt, Lục Hương bị ép nằm xuống. Phó Cầm Huy nghiêng người lên, nói: “Còn muốn giở trò.” Thù vừa nãy khiến anh suýt chút không cầm cự được vẫn còn ghi ở đây.

Mặt Lục Hương đỏ lên: “Em không có nhé.”

Ánh mắt Phó Cầm Huy thâm thúy, nói: “Em có, em sờ eo anh!”

Cái tay mềm mại như thế, đặt ngang eo anh, quả thật là thử thách lớn nhất đối với khả năng tự khống chế của anh: “Sau này chúng ta sinh một đứa con gái đi, ngọt ngào giống như em vậy!”

Lục Hương vừa nghe chuyện sinh con, ho khan một tiếng.

Quả nhiên đàn ông không cần tu luyện gì trong chuyện này, lúc vừa kết hôn, Phó Cầm Huy còn giống như lão cán bộ.

Bây giờ ngược lại giống như thả một con mãnh thú ra, ngoài mặt nho nhã điềm đạm, sau lưng vừa hung mãnh vừa điên cuồng.

Lục Hương nói: “Đừng náo, em còn muốn ra ngoài làm việc! Anh không được theo em.” Trước khi đi, cô còn phải xử lý quả sơn trà dại.

Lục Hương ngoài mạnh trong yếu, lúc đi còn đi cùng tay cùng chân.

Lúc này họ còn đang ở nhà họ Phó, xung quanh có cả đại gia đình, dĩ nhiên không tiện làm gì. Vừa nghĩ tới sắp sửa chuyển ra ngoài ở, anh cũng ngập tràn mong đợi.

Quả nhiên, Lục Hương vừa ra ngoài đã bị các chị dâu trêu chọc.

Họ thường xuyên nói những lời này trêu cô, nhưng vừa nãy cô suýt chút bị Phó Cầm Huy câu dẫn, nghe vậy lại đỏ mặt tim đập nhanh.

Phương pháp làm sơn trà ngâm rất đơn giản, bỏ đường và nước và quả vào, từ từ ngào là được!

Lục Hương mới quay về, đã có người tới chuyển lời, nói trưởng thôn gọi cô tới một chuyến.

Chị ba Phó nói: “Để chị ngào, em đi đi!” Bây giờ chị ta nguyện ý làm việc, thi thoảng ăn hai quả. Trong này có bỏ đường mà.

Lục Hương nói: “Vậy thì vất vả cho chị ba rồi.”

Chị ba nói: “Không tính là gì cả.”

Lục Hương không biết trưởng thôn gọi cô có việc gì, lập tức đi tới.

Tới nơi mới phát hiện, Lục Chiêu Đệ cũng ở đó.

Lục Chiêu Đệ nhìn thấy gò má Lục Hương ửng đỏ, cô ta cũng là người đã kết hôn, lập tức liên tưởng tới gì đó, trong lòng có chút oán hận, tức giận trừng cô một cái.

Lục Hương vốn không quan tâm, nói với trưởng thôn: “Sao vậy ạ?”

Trưởng thôn nói: “Rau quả của chúng ta đã chín một lô rồi, có thể tặng cho một số lãnh đạo trong huyện, để họ nếm thử trước, sau đó đựng bán.”

Sau vụ thu, rau dưa bên ngoài đã vô cùng đơn nhất. Lô rau quả này tới vừa đúng lúc, có thể mang tới rất nhiều thu nhập cho thôn.

Lục Hương đáp: “Vâng, cháu với Phó Cầm Huy cùng đi!”

Từ lần trước, Phó Cầm Huy lộ mặt ở trước mặt lãnh đạo lớn trong huyện, lãnh đạo lớn trong huyện rất thưởng thức anh.

Mấy lần đều bảo Lục Hương dẫn Phó Cầm Huy tới cùng, nổi lên chút lòng trân quý nhân tài. Sinh viên đại học ở trong huyện không nhiều.

Lục Hương còn tính toán, lần này ra ngoài mua cho Phó Cầm Huy một miếng thịt bò, cũng làm chút mì thịt bò ăn.

Ai biết Lục Chiêu Đệ lại ở bên cạnh nói: “Trưởng thôn, hay là cháu đi cho. Cháu là vợ của xưởng trưởng xưởng thực phẩm tỉnh, chắc chắn người khác coi trọng hơn! Nói không chừng còn có thể tạo quan hệ, mang tới chút lợi ích thêm cho thôn.”

Danh tiếng của Lục Chiêu Đệ không tốt, khó khăn lắm mới tìm được người chồng giàu có, lại khiến anh ta tức giận bỏ đi, cô ta còn phải làm gấp một số chuyện để chứng minh năng lực của mình ở trong thôn.

Huống hồ phần lớn lãnh đạo huyện cô ta đều biết. Ai có tính khí gì, cô ta rõ mồn một. Thấy Lục Hương đã làm nữ cán bộ, Lục Chiêu Đệ không cam tâm.

Nếu cô ta ở đây, nào còn có chuyện của Lục Hương. Suy cho cùng là người trọng sinh về, có chút to gan, dám tranh đoạt cho bản thân.

Chuyện tặng quà này là cơ hội tốt để lộ mặt.

Trưởng thôn có hơi coi thường Lục Chiêu Đệ, chỉ cảm thấy cô ta tự cao tự đại mà không có năng lực, không phải người đáng tin gì.

Ông ta nói: “Chuyện này vẫn luôn do Lục Hương phụ trách, nếu không có con bé, những thứ này vốn không lọt vào thôn chúng ta, không cần cô đâu.”

Lục Chiêu Đệ lại không tình nguyện: “Cháu còn có mối quan hệ ở phương diện này, chú không thể bởi vì một số định kiến mà không cho cháu cơ hội được. Đây cũng là cơ hội cho cả thôn, cháu cũng không phải là vì bản thân.”

Lục Hương nói: “Chị có thể làm tới mức nào?”

Lục Chiêu Đệ nói: “Tôi có thể đóng gói thành tinh phẩm, vận chuyển tới tỉnh thành bán giá cao.”

Lục Hương tiếp tục hỏi: “Xe ở đâu ra?”

“Chồng tôi là xưởng trưởng, trong xưởng có xe ô tô!”

“Nếu thật sự như chị nói, vậy chuyện này giao cho chị!”

Lục Chiêu Đệ vô cùng tự tin nói: “Cô cứ đợi đấy.”

Sau đó ra ngoài gọi điện thoại.

Trưởng thôn ở bên cạnh khó hiểu, hỏi Lục Hương: “Tại sao lại để nó làm?”

Lục Hương biết cô ta trọng sinh, có một số cách riêng của mình, tất nhiên phải tận dụng, nói: “Thế này, chúng ta làm hai con đường, cháu chạy vào huyện, chị ta chạy vào tỉnh, cùng nhau bán, như vậy mở ra con đường tiêu thụ của thôn chúng ta, người được lợi là cả thôn.”

Trưởng thôn vỡ lẽ, càng cảm thấy Lục Hương phóng khoáng, không so đo chuyện cũ, nói: “Quả nhiên cô là một tấm gương tốt.”

Lục Hương nói: “Chị ta muốn tặng quà, thì cứ để chị ta đi.” Tặng quà cũng là một môn học vấn, hạ thấp bản thân, không dễ chịu, Lục Chiêu Đệ nguyện ý nhận, cô còn vui kìa.

Trưởng thôn nói: “Nếu Lục Chiêu Đệ cũng giống như cô thì tốt rồi.”

Lục Chiêu Đệ nóng lòng biểu hiện, lập tức gọi điện thoại cho Lưu Đại Quốc, gọi cuộc đầu tiên đối phương không nghe.

Lại gọi nữa, Lục Chiêu Đệ gọi liên tục bảy tám cuộc, lần nào cũng là thư ký nghe máy, nói là xưởng trưởng bận.

Trưởng thôn xót tiền muốn chết, nói: “Hay là cô thôi đi, đừng lãng phí tiền điện thoại!”

Lục Chiêu Đệ ghét nhất là người khác coi thường mình, nói: “Chú đừng quản, cháu tự có lý của mình!” Thầm hạ quyết tâm, nhất định phải âm thầm làm được chuyện này, dọa sợ tất cả mọi người.

Cô ta kiên nhẫn gọi điện thoại hết lần này tới lần khác, bí thư thôn tức giận tới mức giật mí mắt, Lục Chiêu Đệ hất cho ông ta mười tệ tiền điện thoại. Sau khi bí thư thôn thu tiền điện thoại liền đi ra ngoài, đỡ cho thấy cô ta là phiền.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 129: Chương 129



Đợi khi Lục Chiêu Đệ liên lạc được với Lưu Đại Quốc, trong giọng nói của anh ta toàn là thiếu kiên nhẫn: “Lại làm sao?”

Trong lòng Lục Chiêu Đệ chộn rộn: “Anh có thái độ gì vậy?”

Trong bụng cô ta có con, chỉ cảm thấy mẹ quý nhờ con, vô cùng để ý thái độ của người khác.

Lưu Đại Quốc lại cảm thấy Lục Chiêu Đệ ngày càng đòi hỏi.

Nhưng dù sao cũng cách đường dây điện thoại, rất nhanh đã bình tĩnh lại. Lục Chiêu Đệ nói chuyện muốn làm với anh ta.

Lưu Đại Quốc nói: “Kinh doanh rau quả có thể kiếm được mấy đồng, hay là thôi đi!” Anh ta là thương nhân, thương nhân không làm chuyện không có lãi, sao lại sẽ vì giúp phụ nữ mà ra mặt, lái xe tới lui cho họ dùng.

Hơn nữa, xe của anh ta đi đi về về không tốn tiền dầu sao?

Sao Lục Chiêu Đệ lại hùng hồn như vậy, Lưu Đại Quốc cảm thấy cô ta không hiểu chuyện.

Lục Chiêu Đệ nói: “Nhưng em đã hứa với người ta rồi.”

Lưu Đại Quốc phản cảm trong lòng: “Ai bảo cô hứa, cô vẫn nên ở đó dưỡng thai tử tế đi!”

Lục Chiêu Đệ chỉ cảm thấy câu dưỡng thai tử tế này rất chói tai, vốn dĩ cô ta muốn dưỡng thai tử tế, nhưng nhìn thấy Lục Hương muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, trong lòng khó chịu.

Lục Hương có thể, cô ta cũng có thể.

Nếu Lưu Đại Quốc đã không đồng ý, vậy cô ta chỉ có thể nghĩ cách khác.

Bí thư thôn ở bên đó, nghe vậy, vốn tưởng Lục Chiêu Đệ sẽ từ bỏ.

Ai biết cô ta không chết tâm, ngược lại ngày thứ hai vui vẻ tìm tới, nói đã tìm được xe ô tô rồi. Đợi lát nữa sẽ đưa cô ta và rau đi.

Trưởng thôn có hơi kinh ngạc, không biết rốt cuộc cô ta làm kiểu gì.

Lưu Đại Quốc ở tỉnh nhận được điện thoại của bên hợp tác, bên hợp tác cười nói: “Anh đó, có chuyện trực tiếp liên lạc với tôi, không cần ngại.”

Lưu Đại Quốc nghe vậy, trong lòng căng thẳng. Hỏi ra mới biết, Lục Chiêu Đệ thế mà lại lén anh ta, tự mình liên lạc với bên hợp tác, bảo họ cho xe đi chở rau.

Bên hợp tác cũng không phải kẻ ngốc, nhân tình này phải bán, nhưng phải bán cho chính chủ.

Đặc biệt gọi điện thoại cho Lưu Đại Quốc, ý tứ chính là chuyện này tôi đã làm ổn thỏa giúp anh.

Muốn chút nhân tình, anh ta chịu giúp đương nhiên là do nể mặt Lưu Đại Quốc.

Trong lòng Lưu Đại Quốc vô cùng căm ghét.

Vốn tưởng đã phá tan ý nghĩ của Lục Chiêu Đệ, ai biết cô ta lại tự chủ trương, khỏi phải nói trong lòng anh ta tức tối cỡ nào. Vốn dĩ thời gian hai người ở bên nhau rất ngắn, tình cảm không tính là sâu, ai biết cô ta còn gây họa.

“Sau này anh bớt quan tâm con đàn bà này đi!”

Bên hợp tác nghe vậy, trong lòng chấn kinh, sau đó sắc mặt của anh ta cũng khó coi.

Lưu Đại Quốc lại cười nói trong điện thoại: “Lần này thì thôi!”

Bên hợp tác cũng ngượng ngập, cúp điện thoại xong lại hung hăng chửi thầm Lục Chiêu Đệ một trận.

Loại người gì vậy, tuyệt đối không thể nào có lần sau. May mà anh ta gọi điện thoại trước, nếu không đều là giúp công cốc rồi.

Không ngờ người phụ nữ này xấu như vậy, lúc cử xe vốn định cử xe ô tô con, lúc này trực tiếp cử xe ba bánh, người lái xe còn là một ông già.

Thôn Đại Vũ lại xe, từ trong huyện đạp xe tới thôn, đã tới trưa, khiến ông già này mệt tới thở hồng hộc.

Hôm qua Lục Chiêu Đệ được bên hợp tác đồng ý, đang vui vẻ chờ đợi. Lúc đợi được xe ba bánh tới, cô ta cũng không dám tin vào mắt mình.

Gò má nóng lên, cô ta đã nói với thôn, nói là xe ô tô, đây là chuyện gì.

Vội vàng đi lên hỏi.

Ông già đạp xe vốn đã rất mệt, vừa nghe đối phương còn không vừa ý, lập tức không vui: “Cô có ý gì, cử xe tới cho cô đã không tồi rồi, xe ô tô dĩ nhiên có chỗ dùng khác.”

Nếu ông già chửi, Lục Chiêu Đệ không có sức tiếp chiêu.

Sắc mặt cô ta khó coi, chỉ đành xách túi lớn túi nhỏ rau quả đã chuẩn bị sẵn lên xe.

Chuyện tặng quà này, nếu đã để Lục Chiêu Đệ ra mặt, Lục Hương sẽ không ra mặt nữa.

Trưởng thôn không nói lại cô, để chủ nhiệm phụ nữ đi theo.

Vừa vào trong huyện, ông già này đã đình công. Bọn họ nói hết nước hết cái, thậm chí chủ nhiệm phụ nữ còn cho tiền, nhưng ông già vẫn đình công: “Đứa con gái này không đáng tin.”

Đắc tội ông ta, ông ta mới không chịu tiếp tục lao lực nữa.

Ông già nghênh ngang rời đi, hai người sững ra.

Đồ còn rất nhiều, muốn tìm xe nữa nhưng không có.

Chủ nhiệm phụ nữ cũng có chút oán giận Lục Chiêu Đệ, nhưng chuyện đã tới nước này, oán giận cũng không có ích gì, chỉ đành đi theo tặng rau.

Đồ của họ rất nhiều, lúc tới nơi, đã ướt đẫm mồ hôi, vô cùng nhếch nhác.

Bảo vệ không biết, còn tưởng họ vào huyện để chào hàng, dĩ nhiên là không cho họ vào, mất cả buổi mới để họ mang đồ vào.

Lục Chiêu Đệ còn cho rằng mượn cơ hội này nói chuyện, lôi kéo quan hệ. Nhưng vừa nghe nói không phải Lục Hương, những lãnh đạo này ngay cả mặt cũng không gặp, bảo thư ký nhận đồ.

Lục Chiêu Đệ sững sờ, hôm nay vất cả cả ngày, lại không chiếm được chút lợi lộc gì.

Lúc đi về, lại phải gấp rút tìm xe.

Ngồi xe về thôn, trời đã hoàn toàn tối đen, trưởng thôn đang đứng ở cổng thôn đợi họ.

Trưởng thôn đi tới đi lui, giống như bỏng chân. Cuối cùng cũng thấy hai người, hỏi: “Như thế nào rồi?”

Chủ nhiệm phụ nữ mệt đứt hơi: “Đều tặng đi hết rồi.”

Lục Chiêu Đệ ỷ mình mang thai, không chịu làm gì. Chủ nhiệm phụ nữ cũng sợ ảnh hưởng tới cái thai, chỉ đành làm nhiều hơn.

Lục Chiêu Đệ tự ôm việc, lại chẳng làm được tích sự gì, chủ nhiệm phụ nữ tức tối trong lòng.

Bà ấy với trưởng thôn là vợ chồng, về tới nhà liền tu ừng ực một ca nước, mới nói: “Lục Chiêu Đệ không đáng tin!”

Trưởng thôn nói: “Chuyện này còn phải để Lục Hương làm, người khác thật sự không có bản lĩnh này.”

Chủ nhiệm phụ nữ hối hận muốn chết, toàn thân vừa đau vừa nhức, còn mệt hơn lúc vụ thu, càng nghĩ càng tức, chửi trưởng thôn một trận: “Sau này đừng có bày đặt nữa, không được thì không được. Chuyện Lục Chiêu Đệ làm, cái khác tôi không nói, đối tượng cô ta tìm ném cô ta ở lại thôn, ra cái giống gì?”

Ngay cả chung thân đại sự của mình còn không đáng tin, còn có chuyện gì có thể trông mong vào cô ta.

Chủ nhiệm phụ nữ không phải người lắm lời, nhưng hôm nay thật sự tức chết, Lục Chiêu Đệ ôm chuyện lại không đảm đương gì, để một mình bà ấy chịu mệt.

Trước đây, khi trưởng thôn ra ngoài với Lục Hương, đều là nở mặt nở mày, có được lợi ích thực tiễn. Bà ấy theo Lục Chiêu Đệ chỉ có chịu hành xác.

Chủ nhiệm phụ nữ càng nghĩ càng tức, quát tháo trưởng thôn một trận.

Ngày hôm sau, trưởng thôn đặc biệt tìm Lục Hương: “Khi nào cô chuyển nhà?”

Lục Hương nói: “Ngày mai chính thức chuyển, tới lúc đó sẽ nấu lẩu!” Buổi sáng cung tiêu xã đã tìm xe ba bánh đưa đồ họ mua tới rồi!

Lục Hương mua rất nhiều, sắm sửa cho căn nhà toàn đồ mới toanh. Mấy chị dâu trong nhà đã tới xem tận mấy lần, trong ánh mắt ngập tràn ngưỡng mộ.

Mẹ chồng lập tức đập bàn, chuẩn bị mổ heo! Mấy hôm nay nhà mở cửa, thường xuyên có người tới ngó, người nhà họ Phó đều chiêu đãi.

Sau khi trưởng thôn biết tin, về nhà nói với chủ nhiệm phụ nữ: “Lục Hương giúp thôn không ít, chúng ta tặng chút đồ đi!”

Chủ nhiệm phụ nữ liếc trưởng thôn một cái, nói: “Cái này còn cần ông nói?”

Sau đó lấy ra một cái làn, bên trong có hai mươi quả trứng gà, đây là đã chuẩn bị sẵn từ sớm.

Tặng trứng gà là thiết thực nhất, nấu đồ ăn ngon, còn để được lâu.

Sau khi họ xách tới tặng, thấy trong nhà Lục Hương không có bao nhiêu người, lại hỏi thăm một chút mới biết mọi người đều đi xem mổ heo rồi.

Trưởng thôn nghe xong, cũng đi tới.

Nhà họ Lục đặc biệt mời một đồ tể từ bên ngoài tới, xách heo ra, heo lại tăng cân, ít nhất phải một tạ hai.

Lúc mổ heo, Lục Hương không đi. Cô sợ cảnh tượng máu me này, qua một lúc mới mổ heo xong, bắt đầu xử lý, chuẩn bị đồ đạc, phải làm ruột, xử lý thịt.

Heo cỏ nhà mình nuôi khác hẳn, thịt mỡ bên trong dày một ngón tay, nếu làm mỡ heo, có thể làm ra không ít.

Người nông thôn chưa từng thấy thịt ngon như thế này ở hàng thịt. Không phải là hàng thịt không có, mà là nếu có thịt ngon, hàng thịt đã cất trước! Không tới phiên bọn họ mua được.

Mọi người lần lượt nói muốn mua thịt từ chỗ Tiêu Thái Liên.

Tiêu Thái Liên không muốn bán. Nhưng người hỏi quá nhiều, cộng thêm có mấy nhà quan hệ quả thật không tồi, người ta có thể mở miệng hỏi, thực sự không dễ.
 
Back
Top Bottom