Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 100: Chương 100



Lục Hương lại nói: “Em không thu tiền họ, chỉ là nói với họ tin này.” Thôn Đại Vũ nhiều người nghèo, rẻ ai mà không ham.

Những tấm vải loang lổ trong mắt cung tiêu xã đó, ở trong tay các thím khéo tay này liền có thể biến phế thành bảo.

Trước đây Lục Hương từng mua loại vải loang lổ này một lần, cảm thấy chất lượng vải cũng được.

Phó Cầm Huy thấy cô nói có lý, cũng không nói gì nữa.

Dạo này nhà họ Phó rất náo nhiệt, mấy thím mấy bác này chỉ cần nghe nói Lục Hương có nhà liền thích tới hóng náo nhiệt, hốt hai nắm hạt dưa trong nhà tới.

Họ thích nhất là khen Lục Hương, thi thoảng hỏi thăm Lục Hương trong cung tiêu xã có thứ gì.

Lúc trẻ, Tiêu Thái Liên thủ góa, luôn muốn được người trong thôn coi trọng. Năm đó Phó Cầm Huy đỗ đại học, sáng chói một vùng! Bây giờ Lục Hương làm cán bộ thôn, mọi người càng coi trọng bà.

Mấy hôm nay, Tiêu Thái Liên đặc biệt mua một ít hạt dưa sống, dùng nồi sắt lớn rang chín, chỉ cần có người tới nói chuyện, mặc kệ là ai, đều hốt mấy nắm hạt dưa cho họ.

Lục Hương biết những thím này không phải tới vì cô, đều là tới vì tin tức vải rẻ.

“Cháu đã hỏi thăm rồi, bao nhiêu tiền cũng có, rẻ nhất hai hào một thước.”

Cô vừa nói ra giá, ngay cả những người vốn không rung động cũng có chút rung động, muốn mua lại ngại.

Muốn để Lục Hương dẫn đầu mua về, mọi người chia.

Lục Hương nói: “Mọi người tự đi mua, còn có thể chọn màu sắc!” Chuyện liên quan tới tiền cô không làm. Loại chuyện này dễ bị người khác nắm thóp, bây giờ cô là cán bộ thôn.

Mọi người nghe cũng hiểu được, kéo bè kéo nhóm đi mua.

Vải loang lổ tích trữ mấy năm ở cung tiêu xã đều bị giành mua sạch.

Chủ nhiệm cung tiêu xã rất vui.

Sau khi mua vải về, phát hiện cũng không có nhiều khuyết điểm lắm, xử lý một chút sẽ không nhìn ra được.

Ai cũng giống như nhặt được bảo bối, ngày nào cũng suy nghĩ may thế nào đẹp.

Quả nhiên dự đoán trong thôn không sai, chẳng mấy ngày đã bắt đầu đổ mưa lớn không ngừng!

Cả thôn đều giống như bị nước mưa dội bốc khói.

Người nhà họ Phó đều nghỉ ngơi ở nhà, mưa lớn cũng không ảnh hưởng gì tới họ. Chỉ có Phó Cầm Huy vẫn phải đi làm tan làm mỗi ngày, cho dù là đội ô, có áo mưa cũng sẽ bị ướt.

Mỗi lần vào giờ Phó Cầm Huy về, Lục Hương luôn nấu trà gừng sẵn.

Ngay cả chị ba Phó cũng nói, lâu rồi không thấy mưa to như vậy, may mà họ đã thu hoạch xong rồi.

Nghe nói Bạch Gia Thôn bên cạnh còn chưa thu hoạch, dính ngay mưa lớn như vậy, tổn thất rất lớn.

Còn vì sao chưa thu hoạch, bởi vì năm nay muốn gặt thêm chút lương thực, không nỡ gặt sớm. Ai ngờ người tính không bằng trời tính, mưa lớn một trận, lòng người trong Bạch Gia Thôn đều thấp thỏm.

Mưa liên tục bảy ngày, nhốt người trong nhà bảy ngày, căn bản không ra ngoài được.

Cả người cũng lười biếng hẳn.

Phó Cầm Huy về, Lục Hương đặt quần áo và dép đã chuẩn bị xong ở một bên, quay về là có thể thay.

Chỉ cần anh vừa về đều sẽ từ bên ngoài mang theo chút đồ ăn vặt, lén lút cho Lục Hương.

Tuy cô ngại nhưng lần nào cũng nhận.

Phó Cầm Huy thấy giấy bút của Lục Hương bày trên bàn, nhìn một cái liền biết cô đang viết vẽ gì đó.

Không đợi Phó Cầm Huy hỏi, Lục Hương đã nói: “Em muốn mở lớp xóa mù chữ!”

Sau vụ thu, tất cả mọi người đều có nửa mùa đông rảnh rỗi. Đánh bài uống rượu, gây họa gây sự căn bản không khống chế được, nếu chiếm hết thời gian và tinh lực đó thì tốt.

Phó Cầm Huy rất ủng hộ suy nghĩ này của Lục Hương.

Cô có được sự ủng hộ của chồng, tự tin gấp trăm lần. Đi tìm trưởng thôn đề nghị chuyện mở lớp xóa mù chữ.

Hiệu triệu mọi người nỗ lực học tập, kỹ thuật tương lai sẽ càng phát triển, người không biết chữ thực sự không thể sinh tồn.

Sau vụ thu, mọi người quá rảnh, có một chuyện, chính là sắp phải chia lương thực. Mọi người có tiền, lại bắt đầu cờ bạc. Có thế nào học tập cũng tốt hơn cờ bạc chứ!

Trưởng thôn nói: “Trước đây trong thôn cũng từng mở lớp xóa mù chữ, nhưng hiệu quả không cao mấy, tính tích cực của mọi người rất thấp!”

Lục Hương nói: “Vậy móc nối với Công Thôn thì sao?”

Trưởng thôn nghĩ ngợi nói: “Sau này mở họp, cô nhắc chuyện này trong cuộc họp.” Ông ta cảm thấy vẫn là người trẻ đầu óc linh hoạt, cách nghĩ và kiến nghị này đều không tồi.

Mở lớp xóa mù chữ mang tính tổng thể trong thôn, đây vẫn là lần đầu tiên.

Lục Hương nhắc chuyện này trong đại hội cán bộ thôn, nhận được hưởng ứng của mọi người.

Cán bộ thôn khác không phải bởi vì cảm thấy kiến nghị này tốt, chỉ là không muốn để những người kia rảnh rỗi sinh nông nổi.

Cộng thêm trưởng thôn cũng coi trọng chuyện này, cán bộ khác thuận nước đẩy thuyền, rất nhanh đã đồng ý.

Chuyện giáo viên của lớp xóa mù chữ cũng được giải quyết rất tốt. Trong thôn có một số thanh niên trí thức, họ không có hi vọng về thành phố, rảnh cũng rảnh đó, vừa hay có thể tới dạy mọi người học tập viết chữ.

Trưởng thôn thấy mọi người đều thích chủ ý này, nói: “Mọi người dốc sức lúc tuyên truyền một chút, để các lão hương thân đều tới học!” Ông ta biết người trong thôn như thế nào, bình thường làm việc còn được, bảo họ học, ai cũng trốn.

Chuyện trong thôn sẽ mở lớp xóa mù chữ nhanh chóng truyền ra.

Phản ứng của thôn dân không tích cực giống như tưởng tượng, tuy đến lớp xóa mù chữ có điểm công, nhưng trong thôn keo kiệt, điểm công rất ít, học hai ngày mới cho nửa điểm công.

Còn chưa học đã có người nản lòng: “Tôi đã lớn tuổi rồi, năng lực học tập cũng giảm, không học đâu.”

“Đúng đúng đúng, học tập là chuyện của người trẻ các người!” Họ không muốn học, thà phát ngốc ở nhà cũng hơn đọc sách viết chữ, cả đời họ chưa từng đọc sách, bây giờ đọc sách, đầu giống như nổ tung.

“Lúc nhỏ còn không học, bây giờ học gì, không học không học, trong nhà tôi còn một đống việc kìa!”

“Tôi cảm thấy học cũng không có ích gì, Phó Cầm Huy học rồi thi đỗ đại học, cuối cùng vẫn quay về huyện!” Kém xa so với cổ đại, cổ đại còn có thể làm quan lớn.

Người bên dưới cười nói: “Nói giống như dễ vào cung tiêu xã lắm vậy, người ta chính là có năng lực này mới ăn cơm nhà nước, cưới được Lục Hương!”

Mọi người cười ha ha, những người này trong thôn lắm mồm, buôn chuyện, người bình thường không đuổi kịp họ.

Trưởng thôn thấy tính tích cực của mọi người không cao, tuyên bố: “Tất cả mọi người phải đi học, nếu ngay cả tên của mình cũng không biết viết, còn ra cái giống gì?”

Sau đó ông ta lại bổ sung nói: “Chú xem qua Dương Bạch Lao đó là bị ép ký tên chấp thuận như thế nào không, nếu ông ta biết chữ, sao lại bị con gái mình bán chứ?”

Mọi người ở đó cãi cùn nói biết tên của mình nhưng chẳng qua là không biết viết.

Trưởng thôn thấy nói nhiều nhưng mọi người vẫn cứ cự nự, nói: “Biết không, lần sau bình chọn thôn tiên tiến, có quy định tỉ lệ mù chữ không thấp hơn năm mươi phần trăm mới được! Nếu muốn xóa mù chữ thành công, phải biết được hai trăm chữ hán, biết viết tên có gì ghê gớm!”

Người trong thôn đều có cảm giác vinh dự khó hiểu.

Nếu nói là vì bản thân họ, họ sẽ không nguyện ý học.

Nhưng nếu nói là để tập thể nở mày nở mặt, để thôn làm thôn tiên tiến gì đó, mọi người có vài phần nhiệt tình.

Còn có người ở bên cạnh nói với trưởng thôn: “Thế này đi, tôi đưa cho chú một cách, chú bảo Lục Hương tiếp tục nấu ăn cho chúng tôi, như vậy đảm bảo tất cả mọi người đều tới học.”

Trưởng thôn tức giận đến bật cười: “Chú tưởng tôi ngốc à, để con bé nấu cơm, lương thực cả thôn đều không đủ ăn!” Trước đây lúc vụ thu để cô nấu vài ngày, khá lắm, bảy ngày ăn hết lương thực cho một tháng!

Bây giờ trưởng thôn nghĩ lại vẫn tiếc đứt ruột.

Trưởng thôn vừa nghe họ còn muốn Lục Hương nấu ăn, có hơi nóng giận, nói với họ: “Cút cút cút, học hay không thì tùy.”

“Bên ngoài muốn học còn phải đưa tiền cho thầy cô, đây không thu tiền của mấy người, mấy người còn đẩy qua đẩy lại, cút, đều không phải thứ tốt gì!”

Trưởng thôn rất tức giận, không biết sao vừa nói tới học tập, những người này lại không tình nguyện như vậy.

Trưởng thôn nói lời th* t*c vô lễ, nhưng mọi người lại cười hi hi, đều đã quen rồi.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 101: Chương 101



Thấy trưởng thôn dốc sức thúc đẩy chuyện này như vậy, mọi người ít nhiều cũng nể mặt ông ta. Ngày đầu tiên mở lớp, vẫn có rất nhiều người.

Trai gái già trẻ dựa theo tuổi tác khác nhau chia tới các phòng học, học từ bảng chữ cái và nhận mặt chữ cơ bản nhất.

Trẻ nhỏ học nhanh nhất, những người phụ nữ kia học cũng nhanh, chỉ là lúc đọc chữ cái có hơi ngại. Cái gì mà “a” “ă” “â” có hơi ngại nói, nghe rất xấu hổ.

Cũng có phụ nữ trong thôn tiến bộ nhanh, nhưng phụ nữ cả thôn ở đây, nếu xuất sắc quá, há không phải để người ta nói.

Giáo viên dạy ở bên trên.

Người bên dưới lén lút nói chuyện, nói với Tiêu Thái Liên: “Chị xem xem quả nhiên là vợ cậu tư có bản lĩnh!” Nghe nói chuyện này là Lục Hương đề nghị với trưởng thôn.

Có thể điều động cả thôn, chuyện này không bình thường.

Tiêu Thái Liên nói: “Đương nhiên, sau này con của hai đứa chắc chắn cũng là sinh viên đại học!” Bà chém gió cũng không có bến bờ.

Bây giờ bát tự của đứa nhỏ còn chưa có, đã thổi phồng tương lai là học bá.

Bên phía đàn ông càng khó quản. May mà có trưởng thôn tọa trấn ở đó, mới chấn phục một chút. Người trong thôn là vương giả trong ruộng, quay về học đường, ai cũng biến thành đồng xanh.

Những chữ đó trông giống như hiểu, nhưng tay khó điều khiển, cầm bút còn mất sức hơn cầm cuốc.

Lúc tan lớp, họ nói: “Chữ biết tôi nhưng tôi không biết nó.”

Trưởng thôn nghe vậy, tức giận nói: “Không biết thì học, nào có ai sinh ra đã biết.”

Những người đàn ông này bình thường ở nhà đều la lối om sòm.

Là chủ gia đình, cũng ngại bị mấy đứa nhỏ vượt mặt.

Trưởng thôn lại nói: “Cứ một tháng thi một lần, người có thứ hạng từ ba trở lên đều có thưởng. Người đứng chót, cầm loa trong thôn đọc ba lần mỗi ngày.”

Lời trưởng thôn nói không khác gì sấm chớp giữa trời quang, đánh người dân thôn Đại Vũ đến mông lung. Không ngờ trưởng thôn tàn nhẫn như vậy, ai cũng khóc không ra nước mắt. Ngay cả những ông cụ có thái độ ngạo mạn trước đó, trên mặt ai cũng hết đỏ lại xanh.

Đây quả thực là bắt bí thôn dân. Đám người bọn họ đều sỉ diện. Nếu ngày nào cũng cầm loa phát thanh thành tích học tập của họ rất tệ, cả đời này coi như không cất đầu lên nổi.

Đợi khi lên lớp, thanh niên trí thức tới tiếp tục dạy họ, phát hiện trạng thái tinh thần của đám đàn ông rất tốt, còn không biết xảy ra chuyện gì, ánh mắt tò mò nhìn trưởng thôn, trưởng thôn khí định thần nhàn, cực kỳ tự đắc.

Lớp xóa mù chữ đã mở.

Nhưng người trong thôn không thích học tập vẫn rất nhiều.

Ở trước mặt trưởng thôn không dám nói, những cán bộ thôn đó đều không dễ chọc, chỉ có Lục Hương trẻ tuổi.

Trước đây, chị Lý bởi vì chuyện cha mẹ Lục Hương làm chuồng heo mà không vui.

Thấy Lục Hương làm cán bộ, cắp đuôi làm người một khoảng thời gian, bây giờ lại có hơi càn rỡ rồi.

“Theo tôi, học thứ này có ích gì? Không ăn được uống được!”

“Có thời gian đó ngủ một lúc thì tốt biết mấy!” Lời của chị Lý nói đúng lòng của người khác.

Bảo mọi người dậy sớm về khuya làm việc không có vấn đề gì, nhưng chỉ cần vừa lên lớp lại bắt đầu buồn ngủ, dù sao thì không phải đau cổ thì là ê mông, chỗ nào cũng khó chịu!

Người khác cũng không thích học, ngày xưa chỉ cần vụ thu kết thúc, đám phụ nữ có thể dạo chợ, đàn ông tụ tập uống rượu đánh bài, cuộc sống rất tiêu sái.

Bây giờ học từ bảng chữ cái, thật sự không có kiên nhẫn đó, càng lúng túng hơn là trẻ nhỏ học nhanh hơn họ, bảo mặt mũi của đám người lớn bọn họ để đâu?

Vốn dĩ mọi người không có lòng hiếu học mấy, bị chị Lý nói như vậy, càng cảm thấy học tập nhàm chán, lãng phí thời gian.

Dần dần, những người to gan đều bắt đầu trốn tiết.

Sau khi trưởng thôn nghe nói, tức muốn chết.

Ngày hôm sau, hung hăng phê bình những người trốn tiết đó, còn nói: “Bảo các người học rõ ràng là vì tốt cho các người, lại giống như hại các người vậy! Trong thôn vừa cho điểm công vừa trả học phí, các người còn không biết trân quý, bùn nhão không dính được tường! Tôi sẽ tra cặn kẽ chuyện này, nếu ai không học, thông báo phê bình.”

Mới đầu trưởng thôn bảo mọi người học chỉ là muốn để mọi người không có thời gian rảnh, đỡ gây sự phá phách.

Nhưng thôn Đại Vũ đã được lãnh đạo huyện chú ý. Cứ dăm ba hôm lãnh đạo huyện sẽ hỏi thăm một lần. Nghe nói họ bắt đầu mở lớp xóa mù chữ cho nông dân, cật lực ủng hộ, còn nói trưởng thôn giác ngộ cao.

Trưởng thôn được khen rất vui, khoe khoang với huyện.

Bây giờ mọi người đều không muốn học, còn không phải vả mặt ông ta sao.

Ông ta đã chém gió ra rồi.

Người dân trong thôn thấy trưởng thôn không vui, vội vàng lựa lời nói, sợ bị trưởng thôn ghi thù.

Ầm ĩ như vậy, tỉ lệ đi học đã cao hơn một chút.

Chị Lý cả ngày ở bên ngoài nói Lục Hương cái này không tốt, cái kia không tốt.

Trưởng thôn còn đặc biệt gọi chồng của chị ta tới: “Bảo cô Lý bớt bớt lại chút, đừng có gây sự mãi. Lục Hương là người tôi bổ nhiệm, nếu có gì bất mãn cứ tới tìm tôi.”

Chồng của chị Lý cũng biết vợ mình đã đắc tội người ta, vội vàng cười nói: “Con người cô ấy không có ý xấu gì, chỉ là mồm mép dở, tôi quay về nhất định sẽ nói cô ấy, ông đừng để bụng.”

Trưởng thôn hừ một tiếng: “Làm gì cũng không được, gây sự là giỏi!”

Chồng của chị Lý ở chỗ trưởng thôn cười nịnh, về nhà liền hung hăng giáo huấn chị ta một trận.

“Có phải cô ngốc không? Bây giờ Lục Hương người ta là cán bộ thôn, cô lấy gì đi lấy cứng chọi cứng với người ta?”

Sở dĩ chị Lý chống đối Lục Hương như vậy là bởi vì chồng mình khen cô vài câu, chị ta luôn cảm thấy chồng mình có hơi thèm khát Lục Hương.

Chứng đa nghi này đã rất lâu rồi, bây giờ vừa nhắc tới Lục Hương, chị ta liền bùng nổ: “Được, anh cứ bảo vệ cô ta đi!”

Ngữ khí này rất khó nghe, chồng của chị ta cũng nổi điên: “Cái gì gọi là tôi bảo vệ cô ta?” Lục Hương là cán bộ thôn, cần anh ta bảo vệ chắc.

“Con người cô làm việc cứ thích hắt nước bẩn lên người người khác.”

Chị Lý nói: “Không phải chỉ là thấy người ta xinh đẹp sao, anh có bảo vệ thế nào, người ta cũng không phải của anh. Đàn ông mà, không có tên nào ra hồn!”

Chồng của chị Lý nghe vậy liền nói: “Hình như cô bị điên rồi, thích sao thì vậy, không muốn ở đây thì cút về nhà mẹ đi.”

Chị Lý thấy chồng mình thật sự nổi giận, cũng không dám chọc, đi vào phòng bắt đầu hờn dỗi.



Lớp học tập này đã học được hơn một tháng, phần lớn mọi người đều không biết được bao nhiêu chữ, hơn nữa ai cũng biết tra từ điển, gặp phải chữ không biết, tra xong cũng biết đọc thế nào.

Ông cụ trong thôn gọi Lục Hương lại, ông ta muốn hỏi một chuyện: “Tôi nghe người ta nói sau này trong thôn sẽ đặt báo? Thật sao?”

Người bên ngoài đồn đãi, nhưng từ đầu tới cuối không có ai xác thực.

Lục Hương nói: “Là thật!” Đề nghị đặt báo vẫn là do cô đề ra.

Trưởng thôn cũng thích đọc báo, nhưng báo ông ta đọc đều là mua về từ sạp báo.

Về cơ bản đã quá kỳ rồi.

Trưởng thôn muốn đặt báo nhưng không biết đặt.

Thời này đặt báo vô cùng phiền phức, phải viết thư, gửi tiền tới ngân hàng.

Sau khi thành công mới sẽ phát báo mỗi kỳ cho họ.

Lục Hương nhất định phải đọc báo, bởi vì cô biết thập niên 80 biến động thất thường, mỗi giây mỗi khắc đều sẽ có chính sách mới.

Suy nghĩ này không hẹn mà cùng giống với trưởng thôn.

Trưởng thôn thích đọc báo, bây giờ có người đặt giúp, quá tốt.

Trước đây ông ta muốn đặt báo, đi nhờ nhân viên trong huyện, còn bị chế nhạo mấy câu.

Báo còn chưa về, trưởng thôn nói trước, nói mọi người muốn đọc đều có thể đọc.

Khiến thôn dân vô cùng kích động, người có máy thu thanh trong thôn không nhiều.

Muốn biết tin tức bên ngoài đều là dựa vào truyền miệng. Có thể có báo trực tiếp đọc, thế thì càng tiện. Hơn nữa đọc báo nghe giống như là người có học vấn.

Sau khi có động lực này, tính tích cực học chữ của mọi người càng cao.

Trong thôn đặt báo tuần ba mươi hai tệ một năm.

Đây là sách báo cấp tỉnh.

Muốn đặt đọc vẫn rất phiền.

Đương nhiên trong huyện cũng biết, còn chuyên môn gọi điện thoại cho ông ta hỏi, sau khi trong huyện có được câu trả lời chắc chắn, người trong huyện còn khen họ thạo nghiệp vụ.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 102: Chương 102



Báo chí cơ quan, tập san Đảng bây giờ có rất nhiều, nhưng cũng chỉ có loại này ổn.

Người trong thôn cũng không biết báo nào tốt, đều nghe theo Lục Hương. Bây giờ thấy Lục Hương biết hàng như vậy, ngay cả người trong huyện cũng khen họ biết đặt báo, họ lập tức rất vui.

Khi báo kỳ đầu tiên tới, người cả thôn đều giành xem.

Có người biết chữ, có người không biết chữ, còn phải tra từ điển.

Thanh niên trí thức dạy họ học chữ đột nhiên phát hiện đọc báo là một phương thức học tập rất tốt.

Thế là bảo mọi người mỗi ngày tìm một người đọc báo ở phòng học, đọc cỡ ba hàng.

Đọc báo ở trước mặt người dân cả thôn, việc này dọa phần lớn người.

Sợ mất mặt, nhưng có động lực này, mọi người lần lượt bắt đầu nghiêm túc học tập.

Chị Lý nhìn thấy ngay cả chồng mình cũng bắt đầu nghiêm túc học.

Lại bắt đầu không nhịn được nói lời chua ngoa trước mặt người ngoài, lần này mọi người không chiều chị ta nữa.

“Bây giờ cháu trai tôi đã có thể đọc một nửa rồi, người ta dạy không cô học còn không tốt?”

“Bản thân không cầu tiến còn kéo người khác?”

Chị Lý bị nói tới đỏ mặt.

Thím này tiếp tục nói: “Người ngoài thôn người ta muốn học, họ còn không cho, chỉ bảo làm việc nhiều lên, bây giờ coi như tôi đã hiểu, học nhiều sao lại không tốt? Lẽ nào cô muốn ở đây làm ruộng cả đời?”

Sắc mặt chị Lý lúc đỏ lúc trắng.

Sở dĩ chị ta được mọi người chào đón chính là vì phần lớn người đều đứng về phía chị ta, bây giờ ngược lại, mọi người đều công kích chị ta.

Lớp học xóa mù chữ hừng hực khí thế, nhưng bây giờ cũng không thể không gác lại.

Bởi vì sắp chia lương thực vụ thu rồi.

Mới sáng sớm, tất cả mọi người đều đợi ở bãi đập lúa. Lương thực bên này chất giống như núi, không chỉ có thô lương còn có lương thực đã sơ chế, đều là dựa theo điểm công tính.

Lục Hương ra ngoài từ sớm, vì chia lương thực vụ thu lần này, cô đã họp mấy ngày.

Đây là chuyện quan trọng nhất mỗi năm một lần trong thôn.

Không chỉ chia lương thực, còn sẽ chia tiền.

Hơn nữa giá lương thực năm nay khá cao, mọi người còn có thể được chia nhiều một chút.

Rất nhanh trưởng thôn đã tới.

Tất cả mọi người đều nhìn trưởng thôn, trong mắt đều mang theo ánh sáng.

Trưởng thôn cười ha ha: “Mọi người đã vất vả một năm, cuối cùng cũng đợi được ngày này, tôi tuyên bố tất cả mọi người bắt đầu chia lương thực!”

Ông ta vừa dứt lời, tiếng hô vang trời truyền tới.

Bắt đầu từ gia đình đầu tiên, mỗi người, chia thô lương và lương thực đã sơ chế, còn có tiền.

Trưởng thôn đã tính xong từ sớm, ông ta ở bên trên đọc, người bên dưới phân. Đây là cuộc họp lớn trong thôn.

Lục Hương với Phó Cầm Huy một nhóm phát tiền cho thôn dân.

Phó Cầm Huy vốn là kế toán. Anh tính ra con số, Lục Hương trực tiếp đưa cho người ta.

Năm nay tốt hơn năm ngoái rất nhiều, năm ngoái hộ đó nhiều nhất mới kiếm được hơn hai trăm.

Năm nay bình thường đều hơn ba trăm. Hộ nhiều nhất, nhà họ mười lực lao động, năm nay được chia hơn một nghìn tệ, nhắc tới đáy lòng mọi người đều hừng hực.

Nhà họ Phó cũng được chia rồi, cũng coi như là hộ lớn, ngoài lương thực còn được chia ba trăm năm mươi tệ.

Giống như bình thường lương thực đã ăn không hết, cũng có thể mua một ít từ mọi người. Bây giờ đổi giá là hợp lý nhất.

Tiêu Thái Liên đổi ba trăm năm mươi tệ này thành lương thực.

Người khác nói: “Nhà các người có bao nhiêu khẩu đâu, đổi nhiều như thế sao?”

Tiêu Thái Liên đau xót nhưng vui vẻ: “Anh không biết đó, Lục Hương nấu ăn ngon!”

Lời này mọi người đều tin, vụ thu đó Lục Hương đã trổ tài trong thôn, mọi người ăn nhiều, trưởng thôn suýt khóc.

Tiêu Thái Liên nói như vậy, mọi người lập tức hiểu, cười nói: “Xem ra nấu ăn ngon cũng không phải chuyện tốt gì.”

Đương nhiên đây chỉ là lời nói đùa, nếu bảo họ đổi, họ thà nấu ăn ngon một chút, làm việc mệt như vậy, không phải chỉ vì miếng ăn sao?

Có người đổi lương thực, có người đổi tiền, khắp nơi trong thôn đều tràn ngập cảm giác tưng bừng.

Trong vòng một ngày, lương thực chất như núi đã chia bảy tám phần cho mọi người. Giống như Lục Hương và những cán bộ thôn khác, còn có một phần phúc lợi riêng, thời gian Lục Hương làm ngắn, chỉ được chia hai mươi cân dầu đậu nành.

Loại dầu này của họ là ép cấp một, là loại ngon nhất.

Ở bên ngoài muốn mua đều không mua được. Là trong thôn đặt từ xưởng gia công lương thực.

Đồ ăn dùng dầu này nấu ra vô cùng thơm.

Lục Hương lấy số dầu này về, Tiêu Thái Liên càng sảng khoái: “Sau này muốn dùng dầu này nấu gì cũng được!”

Lúc nghèo, bà đều lấy một miếng vải chấm chút dầu, quét quét chút là được, coi như có dầu rồi.

Từ sau khi Lục Hương gả vào, nấu ăn bỏ gia vị rất hào phóng, có đôi lúc Tiêu Thái Liên cũng xót.

Nhưng bây giờ sau khi mối làm ăn cổ vịt kiếm được nhiều, cũng không để bụng chút tiền đó nữa.

Tất cả mọi người đều hưng phấn, tựa như nghe thấy bên ngoài còn có người đốt pháo nổ, sau khi có tiền, mọi người đều bắt đầu không ngồi yên ở nhà được.

Niềm hưng phấn không thể diễn tả hết bằng lời, đều ra ngoài tán gẫu. Con gái nhà ai sắp kết hôn, con trai nhà ai sắp xây nhà, khắp nơi đều là buôn dưa.

Xa xa nghe thấy có tiếng chuông xe đạp truyền tới, còn gọi tên Lục Hương và Phó Cầm Huy. Hai người vội vàng ra ngoài xem, không phải ai khác, chính là Lưu Bàng.

Lưu Bàng đã mập hơn trước, còn nói: “Hôm nay tôi tới thăm các người, thuận tiện xem thử heo nuôi như thế nào.” Anh ấy bận cũng dành thời gian tới xem.

Lục Hương đã tặng há cảo cho anh ấy mấy lần, mỗi lần đều sẽ nhận được một bức thư dài, cả bức thư đều là khen ngợi há cảo, Lục Hương đọc xong cũng không nhịn được cười.

Cô dẫn anh ấy cùng tới chuồng heo, chồng heo được dọn dẹp rất sạch sẽ, tổng cộng có sáu con heo, quả thực heo đực đã béo lên.

Trông ục ịch tròn vo, Lưu Bàng phóng mắt nhìn: “Uầy, các người nuôi heo tốt thật, con nào cũng phải khoảng bảy lăm ký!”

Anh ấy quanh năm ở trại heo, mắt chính là cân.

Heo phẩm chủng này lớn nhất có thể nuôi tới hơn một tạ hai, nhìn thấy sau vụ thu sẽ bước vào mùa đông. Mùa đông nếu không chăm sóc kỹ, heo còn sẽ sụt cân.

Dựa theo tiêu chuẩn của trại heo, bảy mươi lăm ký là có thể bắt đồ mổ.

Lưu Bàng tới, thứ nhất là tới thăm bạn học, thứ hai là chuyện quan trọng nhất, bên phía trại heo của họ đã ký hợp đồng với người ta, chuyển phần lớn heo tới bên tỉnh thành, bây giờ thiếu thịt nghiêm trọng.

Trong huyện đã không cung ứng đủ.

Từ xưởng trưởng tới cấp dưới đều bắt đầu thu mua heo. Dạo này cho giá không tồi, một ký heo sống ba tệ, trước đây cao nhất cũng mới hai tệ.

Thôn khác cũng có lác đác vài người nuôi heo.

Cơ hội này hiếm có, nếu không phải trong huyện thiếu heo, cũng sẽ không cho giá cao như vậy, Lưu Bàng lập tức nhớ tới người của mình.

Nói chuyện này cho Lục Hương bọn họ nghe: “Heo này của chị có thể mổ rồi, có muốn bán không? Tuy không lớn tới lớn nhất, nhưng nếu heo lớn thêm hai lăm ký nữa, nếu giá tụt, thực ra bán đi cũng không khác mấy so với bây giờ!”

Dù sao thì cơ hội hiếm có.

Lục Hương lập tức gọi trưởng thôn, mẹ chồng và cha mẹ Lục tới nói chuyện này.

Trưởng thôn nghe xong rất vui, bình thường thịt heo bán bao nhiêu tiền chứ.

Heo sống có thể có được giá này, có thể thấy trong huyện đang cần gấp, lập tức nói: “Nếu đã có chuyện tốt này, vậy thì bán hai con trong thôn đi, tiền bán chia cho thôn!”

Vốn dĩ muốn chia thịt heo, nhưng heo sống một ký ba tệ, giá cực kỳ cao.

Bỏ lỡ lần này, không biết còn phải đợi bao lâu. Họ ăn không nổi thịt heo đắt đỏ như vậy.

Lúc ăn thịt, mỗi nhà tự bỏ tiền mua.

Hơn nữa, trong thôn ganh tỵ trại nuôi heo này đã lâu, cho dù chia thịt heo cũng có khác biệt giữa thịt ngon và lòng. Không thể đồng đều hết được, chi bằng chia tiền, có thể chặn được miệng của mọi người.

Trưởng thôn quyết định, cha mẹ của Lục Hương còn có một con heo. Lục Hương có hai con, Tiêu Thái Liên có một con.

Hai con đó của Lục Hương cũng định bán, hiếm khi có giá tốt như vậy.

Cha mẹ tới, bọn họ cũng muốn bán. Người duy nhất không chịu bán chính là Tiêu Thái Liên.

Tiêu Thái Liên nói với Lục Hương: “Thực ra thịt heo cỏ như thế này là ngon nhất! Năm nay sợ là thịt sẽ tăng giá, chúng ta vẫn nên giữ lại một con đi!”

Thực ra bà thèm số tiền này, nhưng năm nay kiếm được không ít, trong nhà đang mong mỏi đợi ăn thịt, lúc này bán đi, bà có chút không nỡ.

Sáu con heo trong chuồng, bán năm con, Lưu Bàng nói: “Bây giờ giá heo khá đắt, đừng vội bắt heo con, đợi qua tết lập tức tới bắt là được!”

Ngành heo mỗi ngày một giá. Lưu Bàng thấy họ đồng ý, lanh lẹ bắt heo đi, về trại heo cân.

Hai con heo của Lục Hương bán được khoảng năm trăm.

Trong thôn cũng bán được năm trăm.

Nhà họ Lục bán được hơn hai trăm. Cha mẹ Lục Hương kích động suýt chút òa khóc, nhiều năm như vậy, trong tay chưa từng dư dả như vậy.

Lục Hương cũng có chút hưng phấn, tính cả tiền cổ vịt, lương mỗi tháng, cộng thêm tiền bán heo. Ai cũng không biết, bây giờ trong tay cô có hơn một nghìn tệ.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 103: Chương 103



Sau khi nhà họ Lục bắt đầu nuôi heo, không biết có bao nhiêu người đỏ mắt.

Trưởng thôn chia đều năm trăm tệ tiền bán heo cho mỗi nhà. Họ cũng không bỏ ra một xu nào đã nhận được bốn năm tệ, cả thôn đều rất vui.

Cha mẹ Lục vẫn luôn dùng thức ăn do Lục Hương mua về cho họ, bình thường sẽ thêm chút rau dại cho heo ăn.

Thức ăn gia súc và lương thực chính đều hết sạch, tuy không tốn quá nhiều tiền nhưng cũng kinh ngạc, sáu con heo ăn khỏe như vậy, nếu sau này nuôi nhiều hơn thì phải làm sao?

Nhưng đó cũng là chuyện sau này. Cha mẹ Lục Hương quay về thôn, tim vẫn đang nhảy bình bịch!

Cầm hai trăm tệ trong tay, đời này chưa từng dư dả như vậy, trước đây Lục Hương đặc biệt dặn dò họ nói tuyệt đối đừng để lộ tiền tài ra ngoài.

Thực ra nuôi heo tiêu phí không nhỏ, coi như là lời, xưởng gia công thực phẩm bán hai mươi tệ một xe, hời cho họ rồi.

Trải qua lần trước, đã bị xưởng gia công thực phẩm đó cho vào danh sách đen, sau này còn muốn dùng lại cách tương tự nữa, đối phương tuyệt đối không chịu.

Hơn nữa ngành heo không phải lúc nào cũng tốt.

Giá bán heo có cao có thấp! Có lúc vất vả cả một năm cũng chỉ kiếm đủ tiền công.

Những lời Lục Hương nói, trong lòng cha mẹ cô đều biết, vẫn rất vui.

Nơi lớn như trại nuôi heo, tất cả mọi người đều đang theo dõi. Sáu con heo bán hết năm con, tất cả mọi người đều hỏi bán bao nhiêu tiền.

Nuôi heo một năm có thể kiếm bao nhiêu?

Người trong thôn không biết uyển chuyển đều là trực tiếp hỏi.

Cha mẹ Lục Hương nói: “Không kiếm được bao nhiêu.”

Đối phương tiếp tục truy hỏi: “Không có bao nhiêu là bao nhiêu?”

Bày ra dáng vẻ đánh vỡ nồi đất hỏi tới cùng.

Nhưng cha mẹ Lục Hương đều là hồ lô bịt miệng, không chịu tiết lộ thêm một chữ.

Khiến mọi người vô cùng tò mò.

Có người đoán mấy chục tệ, cũng có người đoán mấy trăm tệ. Thậm chí còn có người nói mấy nghìn tệ, dù sao thì càng đoán càng hoang đường.

Người khác thấy cha mẹ nhà họ Lục giữ miệng, nói: “Vậy năm sau các người muốn bắt bao nhiêu con heo?”

Cha mẹ Lục Hương nói ít nhất phải bắt mười con.

Lần này nếm được vị ngọt, định nuôi thêm vài con.

Đây là lần đầu tiên họ dựa vào năng lực của mình kiếm được tiền, vô cùng nghiện.

Nói mười con đều là con số bảo thủ, dựa theo mong muốn trong lòng, họ hận không thể trực tiếp bắt mười lăm con.

Sáu con heo nuôi thử lần này đã cho họ đủ tự tin.

Ngay cả Lưu Bàng cũng nói họ nuôi khéo.

Sau này chỉ chăm sóc heo, một năm kiếm được một khoản, thế nào cũng tốt hơn làm ruộng.

Cha Lục không biết nói lời hay, nhưng biết ơn Lục Hương từ tận đáy lòng. Cũng nhờ có cô, nếu không loại chuyện tốt này sao có thể tới phiên họ.

Nghe nói ông đã bán một lứa heo, vẫn có người mỗi ngày tới chỗ trưởng thôn nói lời châm chọc, đều muốn cướp việc.

Có Lục Hương ở đây, cha mẹ Lục vẫn an toàn, hơn nữa trưởng thôn cũng coi trọng Lục Hương.

Cha Lục mặt mày rạng rỡ, hiếm khi nói với mẹ Lục: “Hôm nay mua chút rượu uống.” Cả một năm trời, đây vẫn là lần đầu tiên uống rượu.

Mẹ Lục cũng vui, nói với Lục Hương: “Đúng, hôm nay ở nhà ăn.”

Lục Hương nói: “Không được, con chưa nói trước với nhà họ Phó, sau này tính sau.” Vừa bán heo, tất cả mọi người đều dòm ngó họ, lúc này khiêm tốn một chút mới tốt.

Cha Lục chỉ đành để Lục Hương về.

Lục Hương vừa về tới nhà họ Phó liền nghe thấy một tin vui, chị cả mang thai rồi!

Lục Hương lập tức tới bên cạnh chị cả: “Thật sao?”

Chị cả đã có hai đứa con trai, đứa lớn bảy tuổi, đứa nhỏ cũng năm tuổi rồi.

Những năm qua, chị cả không có ý định có con nữa, cộng thêm tuổi của chị ấy cũng đã không còn nhỏ, đều tưởng không mang thai được nữa, ai ngờ lại dính!

Tiêu Thái Liên vui vẻ nói: “Nếu sinh thêm một đứa cháu gái thì tốt rồi.”

Cũng không biết nhà họ làm sao, đều toàn con trai. Một đám thằng nhóc thối cả ngày lăn lộn trong bùn, Tiêu Thái Liên nhìn thấy con gái nhà người ta sạch sẽ trắng trẻo, khỏi phải nói ngưỡng mộ cỡ nào.

Trên mặt chị cả có hơi ngại: “Con cũng hi vọng có thể có một đứa con gái!” Có trai có gái ghép thành một chữ “tốt”.

Chị hai Phó và chị ba Phó cũng hơi ngưỡng mộ chị cả vẫn sinh được, có con lúc này, ít nhất có thể nghỉ ngơi hơn nửa năm, đợi sau nửa năm lại phải làm ruộng, tới lúc đó chị ấy bụng bự cũng không cần làm việc gì, coi như thoải mái cả một năm!

Tiêu Thái Liên xoay người làm bánh ngọt cho con dâu cả.

Chị hai và chị ba ở bên cạnh ngưỡng mộ vô cùng.

Thứ này làm một lần ít nhất phải ba cái trứng gà, bình thường đâu có nỡ?

Đứa nhỏ trong bụng này coi như bắt kịp lúc, còn chưa ra đời đã được thích.

Ngoài đứa đầu tiên được coi trọng, chị cả chưa từng hưởng thụ đãi ngộ gì nữa. Sau đó mấy em dâu gả vào, lúc sinh thằng hai, cũng không có ở cữ gì.

Bây giờ rất tốt!

Có người giỏi xã giao như chị ba Phó, tin tốt này đâu thể giấu được, chị ta ra ngoài dạo một vòng, nửa thôn đều biết.

Sau khi nghe xong, rất nhiều người còn tới tìm anh cả Phó, chúc mừng anh ấy.

Anh cả Phó mặt mày đôn hậu, lúc này cũng kích động tới đỏ mặt.

Lúc quay về còn có chút bay bổng, trong thôn coi trọng nhiều con nhiều phúc.

Thế hệ của anh cả Phó, người có ba đứa con không nhiều.

Ba đứa con, nghĩ thôi cũng thích.

Chú hai chú ba chỉ có một đứa, chú tư mới kết hôn còn chưa có con, nếu nói về sáng tạo nhân khẩu cho gia đình, họ cống hiến lớn nhất.

Về tới nhà, anh cả Phó hiếm khi hôn lên mặt chị cả một cái.

Khiến chị cả Phó đánh anh ấy, cũng không phải vừa mới kết hôn, làm chuyện nổi da gà này làm gì.

Đóng cửa lại, chị cả nói với anh cả: “Phải làm sao đây?”

Anh cả hỏi: “Cái gì làm sao?” Bây giờ điều kiện nhà họ cũng tốt hơn trước.

Trong nhà có thịt ăn, có trứng bồi bổ, trên mặt mỗi người đều bóng dầu trơn láng, người ta đều nói trong thôn muốn ăn ngon thì cứ dựa theo nhà họ.

Anh cả tiếp tục nói với chị cả: “Đứa nhỏ này tới thật đúng lúc, trước đây trong nhà khổ, để em ấm ức. Bây giờ có thể bồi bổ kỹ càng cho em, bảo mẹ cho em ở cử đàng hoàng.”

Chị cả nói: “Không phải chuyện này.”

Chị ấy có chút lo lắng, nhà họ chỉ có một gian phòng. Họ đã có hai đứa con, vốn đã hơi chật chội, bây giờ lại thêm một đứa, trong nhà càng thêm chật chội: “Không có chỗ ở!”

Năm đó nhà họ cũng được coi là nhà lớn, nhưng mỗi đứa con trai cưới vợ sinh con, lại trở nên chật chội đi.

Anh cả nghe xong cũng cảm thấy đúng, nhưng anh ấy cũng không tiện nhắc tới. Dù sao anh ấy cũng là con cả: “Hay là em cố chịu chút, sau này xem thử có thể mở rộng phòng của chúng ta không!”

Chị cả nói: “Mở rộng kiểu gì, hai cái lều đều bị chiếm rồi!” Bây giờ làm cổ vịt lại xây nhà bếp ở sân sau, bây giờ không còn chút đất trống nào.

Anh cả không biết nói thế nào, nghĩ ngợi: “Tới lúc đó rồi tính!” Dù sao thì trước đây đều ở được, bây giờ vừa có con, liền đòi mở rộng, mấy em trai và em dâu khác sẽ có ý kiến.

Chị cả bình thường không nghĩ những chuyện này, nhưng có con liền khác hẳn. Thấy anh cả không lo, chị ấy có hơi ưu sầu, thở dài một hơi.

Anh cả Phó nói: “Thở dài cái gì, lúc đứa trẻ này chào đời, chắc chắn có thể sống cuộc sống tốt đẹp!”

Chị cả chỉ đành giấu ưu sầu trong đôi mắt: “Cứ như vậy đã.”

Phiền muộn trong lòng hai vợ chồng họ, người khác đều không biết. Lúc này Tiêu Thái Liên đặc biệt ngồi ngay cổng thôn đợi Phó Cầm Huy tan làm, nói cho anh biết anh cả có con, k.ích thí.ch anh.

Rất nhanh Phó Cầm Huy quay về.

Tiêu Thái Liên nói với anh: “Con xem xem anh cả con giỏi giang cỡ nào, đều tưởng chị cả con không sinh được nữa, gần “xế chiều” lại có thêm một đứa con.”

Sau đó bà lại nói: “Lại nhìn con xem, ngay cả một đứa cũng không có, đúng là một trời một vực!”

“Mẹ biết người trẻ các con đều không thích sinh con, mặc kệ như thế nào, sinh trước một đứa, sau này tính tiếp.”

Phó Cầm Huy thản nhiên: “Mẹ đã làm bà nội bao nhiêu lần rồi còn chưa đủ? Cần nhiều trẻ như thế làm gì?”

Tiêu Thái Liên nói: “Cũng không chỉ mẹ giục, người trong thôn cũng muốn xem xem con cái sau này của các con xinh xắn cỡ nào!” Từ khi thằng tư cưới Lục Hương, chút lòng hư vinh này của bà đã bị khơi dậy toàn bộ.

Lục Hương thật sự khiến bà hãnh diện.

Mặc kệ Tiêu Thái Liên nói thế nào đều bị Phó Cầm Huy bốn lạng đẩy nghìn cân từ chối.

Đợi Phó Cầm Huy về nhà, Lục Hương chủ động nói với anh chuyện chị cả có con, còn thuận tiện nói: “Hay là như thế này đi, chúng ta chuyển ra ngoài sống!” Ngữ khí của Lục Hương có chút mong đợi.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 104: Chương 104



Lục Hương muốn chuyển ra ngoài không phải chuyện ngày một ngày hai.

Tuy có thể ăn riêng trong nhà, nhưng đều ở cùng một mái nhà, muốn nấu chút đồ gì giấm giếm người khác không dễ, khiến cô thèm tới phát hoảng.

Nếu mình đóng cửa sống, muốn nấu gì thì nấu đó thì tốt.

Phó Cầm Huy nói: “Sao vậy?”

Lục Hương nói cho anh biết một bí mật lớn, dạo trước trưởng thôn nói với cô, muốn bán mấy căn nhà cũ trong thôn đi, đã có dự định này rất lâu rồi, mới định giá. Một nghìn tệ.

Căn nhà định bán đều là nhà địa chủ xây lúc trước. Dán giấy phong tỏa bị tịch thu rồi, có một số căn cho thanh niên trí thức mượn ở.

Sau này thanh niên trí thức lần lượt về thành phố, những căn nhà đó đều vô chủ.

Trong thôn làm chủ cho ông ta bán đi, mỗi căn nhà một nghìn tệ. Đây là giá vô cùng ưu đãi.

Ngày xưa xây nhà, tiền công không nói, nhưng đều dùng vật liệu rất tốt, ở thêm hai ba mươi năm nữa cũng không có vấn đề gì. Công nghệ rèn đúc gạch ngói cũng khác với bây giờ, chất lượng trước đây tốt.

Lục Hương nói: “Trước đây em không nghĩ chuyện này. Bây giờ vừa hay có cơ hội, trong tay em còn có một nghìn tệ. Nếu chúng ta không nhắc, anh cả chị cả cũng ngại nói! Chuyển ra, mọi người đều tiện.”

Anh em nhà họ Phó hòa thuận, giữa các chị em dâu cũng không tác yêu tác quái. Tiêu Thái Liên vẫn rất thích cảm giác các con trai đều quây quần hầu hạ, chuyện ra riêng vốn nghĩ cũng không nghĩ.

Cơ hội này rất hiếm có.

Phó Cầm Huy nói: “Được!”

Lục Hương vội vàng kéo Phó Cầm Huy lại: “Anh đừng nói với mẹ trước, nói với anh cả chị dâu, xem thử có cách nào tốt hơn không.”

Phó Cầm Huy cười nói: “Nghe em hết!”

Lục Hương đột nhiên đỏ mặt, cũng ngại nói gì nữa.

Phó Cầm Huy chỉ cảm thấy đột nhiên Lục Hương rất vừa miệng rất dụ hoặc. Nhưng có chuyện phải làm, không thể đắm chìm trong sắc dục. Ánh mắt thâm sâu nhìn Lục Hương một cái, sau đó đi tìm anh chị cả.

Anh cả chị đang sầu.

Phó Cầm Huy tới nói, hai người vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vừa buồn ngủ đã có người đưa gối, vô cùng kích động.

Chị cả Phó nói: “Thật sự có thể làm như vậy sao?” Tuy họ muốn có thêm phòng, nhưng lại ngại để chú tư bọn họ chuyển đi.

Phó Cầm Huy nói: “Không sao, đều ở một thôn.”

Anh em trong nhà Phó Cầm Huy không có tranh chấp đố kỵ gì, bình thường cũng rất tốt, bây giờ họ là em út, có thể giúp đỡ người nhà, giải quyết vấn đề trong nhà, trong lòng cũng rất vui.

Anh cả Phó nói: “Như vậy đi, anh đi nói với mẹ.”

Phó Cầm Huy biết anh cả dở ăn nói, tùy tiện như vậy ngược lại sẽ khiến Tiêu Thái Liên tức giận, nói: “Lục Hương nói chuyện bán nhà này vẫn chưa được công bố, tới khi đó rồi tính.”

Anh nói vậy, anh chị cả mới thở phào.

Quả nhiên giống như Lục Hương dự liệu.

Rất nhanh tất cả mọi người đều biết chuyện trong thôn bán nhà cũ, trong đó căn nhà của nhà họ Thẩm được bàn tán sôi nổi nhất.

Năm đó nghe nói đất từ trên núi tới mấy trăm mẫu dưới núi đều là tài sản riêng của nhà họ Thẩm.

Căn nhà này chỉ là tùy tiện xây dựng, tiêu chuẩn kiến trúc lại rất cao, trong thôn còn đồn đãi đủ loại tin đồn, những vật liệu xây nhà đó, bây giờ cho dù bỏ mười nghìn tệ cũng không mua được!

Nhà trong thôn sợ hoang phế nhất, căn nhà của nhà họ Thẩm đã không có ai sống thời gian dài, nhưng trông vẫn rất chu chính.

Năm đó không ai dám ở, thành phần căn nhà này quá cao.

Chỉ sợ dính phải chuyện không tốt gì đó.

Bây giờ đều đã qua, căn nhà này bán một nghìn, giống như cho vậy. Nhưng trong thôn có yêu cầu cần một nghìn tệ tiền mặt, không vay mượn, không nợ nần.

Dùng nhân tình cũng không được, ở trong thôn, ai không có người thân làm cán bộ này kia, nếu mở đầu ghi nợ, sau này khó xử lý.

Ngoài căn nhà của nhà họ Thẩm, mấy căn nhà khác cũng xa hoa, tốt hơn nhà người trong thôn xây nhiều.

Trong thôn lập tức rộn ràng lên.

Vừa hay đuổi kịp vụ thu. Trong tay mọi người đều có tiền, đặc biệt là những gia đình đông con, vụ thu được chia nhiều tiền, dò la lẫn nhau xem ai muốn mua.

Một nghìn tệ mua nhà đều rất hời. Nhưng người có thể lấy ra một nghìn tệ đều là người nhà lớn nghiệp lớn. Có điều loại người này lại không mua. Bởi vì nhiều người, thị phi cũng nhiều. Rất khó cân bằng một bát nước, chi bằng không mua, đỡ gặp phải thị phi không đáng có.

Rất nhanh nhà họ Phó cũng biết, Tiêu Thái Liên cũng nói với người ngoài nhà này tốt. Nhưng bà không nói muốn mua.

Đợi khi buổi tối quay về, Phó Cầm Huy nói trước mặt tất cả mọi người, anh với Lục Hương muốn mua một căn.

Anh ba Phó nói: “Một nghìn tệ đó, các em có số tiền này?”

Tuy nói là anh em ruột, nhưng nhắc tới tiền cũng nhạy cảm. Phó cầm Huy nói: “Còn thiếu một chút, em có thể mượn bạn bè! Cơ hội này khá hiếm có.” Dù sao thì căn nhà đó thật sự rất tốt.

Hơn nữa bây giờ có một chuyện không thoát được, chị cả đã có thai, nhà họ không còn đủ chỗ ở, Phó Cầm Huy tiếp tục nói: “Tuy chúng em chuyển đi, ở riêng nhưng không chia nhà, có chuyện gì mọi người vẫn làm cùng nhau.”

Tiêu Thái Liên chưa từng nghĩ tới chuyện này, quay đầu nói với thằng cả và con dâu: “Đây là suy nghĩ của các con?”

Anh cả với chị dâu nào dám nói.

Thấy họ im lặng cả buổi, Tiêu Thái Liên cũng biết, có hơi tức giận nói: “Chia nhà cái gì, nhà người khác còn ở nhiều người hơn, không phải cũng sống như vậy được sao?”

Đương nhiên người già đều hi vọng tất cả mọi người đều ở bên cạnh.

Lục Hương nói: “Căn nhà giống như của nhà họ Thẩm, muốn mua thì phải mua sớm. Cho dù không ở nhưng mua trước cũng được!” Bất luận là nhà hay là vị trí đều rất tốt.

Bỏ qua cơ hội này sẽ không còn nữa.

Anh hai Phó nói: “Nói đúng!”

Trước đây muốn mua nhà còn không thể mua. Tuy nói người là chủ nghĩa tư bản ác bá, nhưng nhà người ta xây không có vấn đề gì cả, nghe nói năm đó, khi xây trận trượng vô cùng lớn.

Tiêu Thái Liên có hơi dao động, nói: “Tiền mẹ không có một xu, các con muốn mua thì mua, đừng trông mong mẹ bỏ tiền!”

Lục Hương nói: “Cho dù chúng con đi, cũng nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ.”

Phó Cầm Huy cũng phụ họa theo, nói đúng vậy.

Tiêu Thái Liên nói: “Vậy mẹ không quản nữa.” Sau đó một mình về phòng, trông có vẻ có hơi đau lòng.

Phó Cầm Huy nháy mắt với anh cả chị dâu, hai người họ lập tức vào theo, dù sao thì trong bụng của chị cả có đứa cháu mà Tiêu Thái Liên coi trọng nhất.

Mua nhà chẳng thiệt cho ai.

Lục Hương với Phó Cầm Huy là người đầu tiên trả tiền mua nhà.

Thành công mua được căn nhà của nhà họ Thẩm.

Mấy căn khác cũng không tồi.

Có Lục Hương dẫn đầu, mọi người càng muốn mua, nhưng nhà không đủ tiền.

Đều muốn mua căn nhà này, đều không muốn để người khác mua mất, cứ như vậy rơi vào cục diện bế tắc.

Rất nhanh căn nhà thứ hai được mua đi. Người mua nhà còn là người keo kiệt có tiếng trong thôn, bình thường thấy ông ta keo kiệt còn tưởng không có tiền. Không ngờ lại rất giàu có, đúng là bất ngờ.

Lục Hương với Phó Cầm Huy cầm chìa khóa, định tới nhà mới xem thử.

Vừa mở khóa ra, đẩy cửa, bụi rơi xuống.

Nhưng nhìn thấy bên trong, Lục Hương lại rất kinh diễm.

Tuy đã qua nhiều năm, từng bị đập phá thiêu đốt…

Nhưng vừa vào vẫn có cảm giác trang nghiêm cổ điển. Lục Hương nhìn xà nhà trong nhà, trời ơi, thế mà lại là gỗ lim. Chỉ một cây gỗ này, trong tương lai đã có giá trị đắt hơn cả một cây vàng, phát tài rồi!

Chuyện Lục Hương mua nhà nhanh chóng truyền khắp thôn.

Bên này mới mua nhà, chị dâu Thu Cúc trong thôn đã đi tìm Tiêu Thái Liên nói chuyện: “Con trai con dâu chị bây giờ sống khá giả, liền muốn chuyển ra ngoài.”

Lời này găm thẳng vào tim.

Nếu người bình thường nghe vậy chắc chắn sẽ nổi giận.

Nhưng Tiêu Thái Liên cười nói; “Người trẻ người ta có suy nghĩ của mình, hơn nữa nhà tốt như vậy, ai ra tay thì người đó hời, đừng nói có tiền, cho dù không có tiền vay tiền chúng tôi cũng muốn mua.” Bà nói lời này có vài phần ngông cuồng.

Chị dâu Thu Cúc vốn dĩ muốn chia rẽ quan hệ của họ, lại không ngờ bị đâm một trận, chỉ đành cười ngượng nói: “Phải, nhà chúng tôi không có tiền bằng nhà mọi người.”

Tiêu Thái Liên giống như không nhìn ra sự ngượng ngập của chị ta, tiếp tục nói: “Vẫn nên làm nhiều việc kiếm tiền, giống như Lục Hương với Phó Cầm Huy, đừng thấy chúng đứa thì cán bộ đứa thì sinh viên đại học, vẫn về nhà giúp đỡ làm việc như thường.”

Chị dâu Thu Cúc vốn còn không biết Tiêu Thái Liên có ý gì, liền nghe bà tiếp tục nói: “Không có thời gian ra ngoài nói ba nói bốn, thế này không phải sẽ góp được tiền sao?”

Chị dâu Thu Cúc biến sắc.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 105: Chương 105



Tiêu Thái Liên tiếp tục nói: “Tính tình tôi thẳng thắn, có gì nói đó, cô có thời gian nói ra nói vào này thì đi kiếm thêm chút tiền, cái gì cũng có.”

Chị dâu Thu Cúc đỏ bừng mặt, bị chọc tức rồi! Cả buổi cũng không nói ra được gì khác, chỉ đành viện cớ mình có việc rồi vội vã rời đi.

Chỉ cảm thấy Tiêu Thái Liên này ngày càng khó chơi.

Mấy người khác bên cạnh cũng không dám hó hé.

Tiêu Thái Liên phi một tiếng, nói với người bên cạnh: “Những tiểu bối bây giờ loạn thành vương rồi!” Bọn họ có suy nghĩ gì, Tiêu Thái Liên biết rõ mồn một.

Không phải chỉ là muốn chia rẽ quan hệ sao, trước đây Lục Hương giành được cơ hội nuôi heo cho nhà mẹ, đã có người tới trước mặt bà đặt điều, nói cái gì mà cô đã kết hôn rồi còn hướng về nhà mẹ.

Tiêu Thái Liên không thuận theo ý của họ, ai đúng ai sai phải nhìn từ hai phía, từ sau khi thằng tư cưới Lục Hương, cuộc sống của nhà họ ngày càng khấm khá.

Mối bán đồ vịt này vừa kín tiếng vừa kiếm được tiền.

Lực chú ý của mọi người đều dồn về phía chuồng heo.

Không biết nhà họ Phó bắt mối cung tiêu xã, bán đồ kiếm được tiền ổn định. Tiêu Thái Liên tuyên bố, bất luận là con trai hay con dâu, không ai được phép nói lung tung ra ngoài.

Trong thôn vốn không biết tiền kiếm được từ hàng vịt nhiều hơn một tháng lương của rất nhiều người.

Lục Hương nấu ăn ngon, không ít lần cải thiện khẩu vị và đời sống cho họ.

Gia hòa vạn sự hưng, cả ngày xoi mói, có gì để sống tốt?

Chuyện Tiêu Thái Liên mỉa mai người khác cũng truyền khắp thôn.

Chị dâu của Thu Cúc tìm tới Thu Cúc nói: “Em nói chuyện cũng không suy nghĩ, Tiêu Thái Liên dễ đắc tội như thế sao?”

Góa phụ thất nghiệp có thể nuôi lớn bốn đứa con trai, bồi dưỡng con trai có tiền đồ xán lạn như vậy, nào phải người bình thường? Không cần nói một tiểu bối như cô ta, cho dù là trưởng bối cũng không dám nói Tiêu Thái Liên như vậy.

Lúc Tiêu Thái Liên còn trẻ, bà là người dữ dằn có tiếng, bây giờ đã lớn tuổi, đã trầm ổn hơn ngày trước. Nhưng phóng mắt cả thôn, người có thể đấu miệng lại bà cũng không nhiều.

Thu Cúc nói: “Em chỉ là tùy tiện nói vậy thôi.” Cô ta không thừa nhận mình xấu.

Chị dâu của Thu Cúc cũng không thích quan tâm tới cô ta, cô em chồng này của mình, não không lớn, chủ ý xấu không ít. Lần này chịu thiệt cũng có thể bớt bớt lại một chút.



Tuy nói Tiêu Thái Liên lợi hại, nhưng lúc này cũng có không ít người vây quanh. Ngoài miệng đều nói chuyện Lục Hương mua nhà nhà họ Thẩm.

“Nhà của các người không ai bì nổi!” Bản thân nhà họ Phó không có những chuyện lộn xộn đó, nhân khẩu trong nhà cũng đơn giản, bây giờ con dâu người ta vừa làm cán bộ vừa mua nhà.

Tiêu Thái Liên nói: “Cũng không biết lấy đâu ra phúc phần lớn như vậy, đây có thể là ông trời thưởng!”

Kiệu hoa người khiêng người, càng hạ thấp con dâu, người khác càng chê cười mình, chi bằng khen. Tiêu Thái Liên nói mình không có con gái, coi Lục Hương như con gái ruột.

Cũng có người hỏi: “Căn nhà đó chỉ có hai đứa nó chuyển tới sống, cái nhà to như thế đáng sợ biết bao?”

Tiêu Thái Liên nói: “Lục Hương đã nói với tôi rồi, còn phải thu xếp nhiều, chúng tạm thời vẫn sống với chúng tôi. Đứa trẻ này lương thiện, không phải vợ thằng cả mang thai sao? Trong nhà không đủ chỗ ở.”

Bà nói vậy, người khác cũng cảm khái trong lòng, người nhà họ Phó giỏi thì giỏi, nhưng cũng thật èo uột, nhìn nhà ông tư Lý trong thôn, tám đứa con nhưng cũng chỉ có căn nhà to cỡ nhà họ Phó, ở kín hết, cũng không nói không có chỗ ở!”

Tiêu Thái Liên biết nói như vậy họ sẽ đố kỵ, có đôi lúc thị uy tốt hơn là tỏ ra yếu đuối.

Bà nói: “Vốn dĩ, đây là chuyện mà người làm mẹ như tôi phải sầu, hết cách, anh chị em trong nhà hòa thuận, có chuyện gì chúng đều ôm đồm lên người mình, vừa hay gặp phải chuyện mua nhà này, nếu không còn lo không biết phải làm sao.”

Lần này mọi người đều có thể nhìn ra, Tiêu Thái Liên đang khoe khoang.

Cũng có thể hiểu, mua được căn nhà hợp ý như vậy quả thực đáng khoe khoang.

Trong năm căn nhà to bị niêm phong đó, chỉ có nhà của nhà họ Thẩm là to nhất.

Mấy căn nhà khác không thể so với căn này được.

Người dòm ngó căn nhà lớn của nhà họ Thẩm không phải một hai người.

Nhưng người muốn một lúc có thể lấy ra một nghìn tệ thật sự không nhiều.

Mọi người xung quanh cười nói: “Bình thường không nhìn ra chị có tiền như vậy, trong năm nay vừa cưới vợ vừa mua xe, còn có thể lấy được tiền mua nhà, nội tình nhà chị quá dày, mạnh hơn nhà người khác gấp mười lần!”

Tiêu Thái Liên nói: “Nào có khoa trương như thế, còn mạnh gấp mười lần, căn bản không thể nào. Từ khi cưới Lục Hương, trong nhà rất thuận buồm xuôi gió.”

Nhà họ Phó có tiền, mọi người cũng bằng lòng tâng bốc Tiêu Thái Liên.

Con trai người ta làm ở cung tiêu xã, con dâu là cán bộ thôn, lỡ như có chỗ nhờ vả được thì sao.

“Đây có thể chính là người phúc khí mà người xưa hay nói!” Ngày xưa có cách nói này, cưới vợ phải cưới người hiền huệ: “Chị nhìn xem Lục Hương so với Lục Chiêu Đệ, quả thực là trên trời dưới đất.”

“Chứ gì nữa!” Tiêu Thái Liên vẫn còn sợ hãi trong lòng. Tuy đã nói lời này cả nghìn lần, nhưng mỗi lần nhắc tới Tiêu Thái Liên vẫn có hơi sợ hãi.

Nếu thật sự cưới Lục Chiêu Đệ vào nhà, sợ là cái nhà này vĩnh viễn không thể yên ổn.

Tiêu Thái Liên nói tới Lục Hương đều khen, người khác cười nói: “Lục Hương có người mẹ chồng như chị cũng hưởng phúc.”

“Thời gian trước, bí thư thôn còn nói Lục Hương mà họp muộn một chút, chưa về nhà, Phó Cầm Huy đã tới đón! y dô, đôi vợ chồng trẻ này thật tình cảm.”

Họ đang nói cười, nhìn thấy Lục Hương và Phó Cầm Huy về.

Hai người đều mặt mày lấm lem.

Mọi người lập tức chuyển lực chú ý lên người họ: “Như thế nào, căn nhà đó rốt cuộc như thế nào?”

Lúc đầu khi căn nhà đó huy hoàng, họ đều không nhìn thấy.

Sau đó mưa gió lay chuyển, nhà dán giấy niêm phong trong huyện, bình thường không ai dám mở ra. Trộm cũng không đi trộm căn nhà đó, nếu ai dính vào căn nhà này, đó là sai lầm.

Bây giờ cũng đã qua mười năm, cũng không biết bên trong tốt hay không tốt.

Lục Hương nói: “Trong nhà bảo trì cũng được, có một số chỗ cũng cần phải sửa lại một chút.” Phần lớn chỉ quét dọn là xong.

Bụi bẩn bên trong dày cỡ một đồng xu.

Cô đi vào mới biết cái gì gọi là nội tình của nhà cực giàu. Thứ gì cũng phải đắt, phải xịn. Chất lượng cũng tốt, bền. Nếu là căn nhà cũ bình thường bị dày vò thành như thế này đã sớm sụp đổ rồi, nhưng nó vẫn sừng sững ở đó.

Muốn dọn dẹp ít nhất phải ba tháng.

Do niên đại xa xưa, trên vách tường cũng xuất hiện một số loang lổ tróc sơn, vẫn cần xử lý lại.

Có được căn nhà này, Lục Hương vô cùng vui.

Quả thật giống như biệt thự nhỏ thôn quê, đặc biệt là nhà bếp, sắp xếp vô cùng hợp lý. Sân sau có một không gian nhỏ, có thể khai khẩn vườn rau, sân trước có thể hóng mát, chính là cuộc sống điền viên nhàn nhã mà cô muốn.

Tiêu Thái Liên nói: “Sau này để cả nhà cùng tới dọn dẹp.”

“Vậy thì quá vất vả rồi.” Cô ngại.

Tiêu Thái Liên lập tức ôm cánh tay Lục Hương, thân thiết giống như hai mẹ con ruột.

Tiêu Thái Liên nói: “Đứa nhỏ này, cái gì cũng tốt, chỉ là quá khách sáo, lần này con vì nghĩ cho gia đình, gia đình còn có thể không dọn dẹp giúp con? Đợi sau khi dọn dẹp xong, chúng ta mở một bàn tiệc chúc mừng!”

Người xung quanh nghe vậy, hít vào một ngụm khí lạnh.

Tuy nói trước đây có cách nói chuyển nhà ăn mừng. Nhưng mọi người đã nghèo lâu, phần lễ này cũng bãi bỏ.

Vừa nghe Tiêu Thái Liên nói, bọn họ lại sinh lòng khao khát, quả nhiên cuộc sống của nhà họ Phó rất tươi đẹp.

Tiêu Thái Liên nói: “Mua căn nhà to như vậy, nếu vào ngày xưa, đây cũng là chuyện lớn, ai có thể ngờ con trai mẹ có thể sống trong căn nhà tốt như vậy, phúc khí đều là Lục Hương mang tới!”

Người xung quanh càng thêm tâng bốc: “Chứ gì nữa, trước đây chúng tôi đều có mắt như mù. Không nhìn thấy bảo bối như vậy, Lục Hương vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, nói chuyện cũng lanh lợi, cũng không biết sao lại bị cha mẹ nó giấu kỹ như thế.”

Ngừng một chút lại nói: “Để các người nhặt được hời, nếu năm đó nó cũng giống như thế này, nào còn tới lượt các người?”

Lời này bề ngoài là nói như vậy, nhưng ẩn trong đó là nịnh hót Lục Hương.

Lục Hương cười ngại ngùng: “Thím nói quá rồi?”

Tiêu Thái Liên nói: “Mệnh của người là do trời định, chị xem chuyện này sao không rơi tới nhà người khác, lại cứ rơi lên đầu con trai tôi, chắc là duyên phận của hai đứa!”

Lục Hương lén lút nháy mắt với Phó Cầm Huy, bảo anh giải cứu, Phó Cầm Huy ở bên cạnh hiểu ý nói: “Mẹ, chúng con về thay đồ trước.”

Mặt mày bụi bặm không giống cái gì cả.

Lục Hương vội vàng nói: “Đúng vậy.”

Thím bên cạnh cười nói: “Vừa nãy còn nói hai đứa dính nhau, quả nhiên không nói sai.”

“Vậy các con mau đi đi.” Tiêu Thái Liên cười nói.

Đợi họ vừa đi, phía sau truyền tới tiếng cười đùa.

Hai vợ chồng đã kết hôn dính lấy nhau về nhà, đây vốn đã mang theo một loại ái muội không thể nói rõ.

Nhưng mọi người cũng đều có thiện ý. Lục Hương bị trêu chọc đến mức sắp quen rồi.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 106: Chương 106



Lục Hương vào trong phòng lén lút thay quần áo xong, nói với Phó Cầm Huy: “Hình như mẹ không giận.”

Khi đó Tiêu Thái Liên biết họ mua nhà còn rất tức giận, sao còn khoe khoang?

Phó Cầm Huy nói: “Mẹ chúng ta không phải người bình thường!”

Bản thân bà có hơi thích khoe khoang, bây giờ mua căn nhà tốt như vậy, đã không ở nhà nổi, muốn ra ngoài nói với người ta lợi ích của việc mua nhà.

Nhưng như thế này cũng tốt, giải thoát tất cả mọi người ra, nếu bà không vui cả ngày, người trong nhà cũng khó xử.

Lớp học xóa mù chữ đã có thành quả bước đầu, lại thêm chuyện mua nhà, trưởng thôn cho mọi người nghỉ ngơi. Nhà họ Phó chỉ còn một chuyện làm cổ vịt.

Rất nhanh, Lục Hương ở trong phòng nghe thấy có người gõ cửa.

Lục Hương mở cửa ra xem, là chị hai và chị ba đứng bên ngoài.

Chị hai Phó nói: “Chị cả mang thai rồi, bọn chị dọn dẹp giúp em.”

Dù sao thì họ rảnh cũng rảnh đó, hơn nữa cũng rất muốn đi xem thử.

Lục Hương nói: “Cảm ơn chị dâu, ngày mai đi.”

Chị ba Phó là người tính tình nóng vội, nói: “Còn cần gì ngày mai, vừa hay rảnh rỗi không có chuyện gì làm, bọn chị chụm lại cười cười nói nói, không hề buồn tẻ chút nào, rất nhanh đã làm xong hết công chuyện rồi.”

Phó Cầm Huy ở bên ngoài cầm giẻ và chậu.

Họ cùng ra ngoài, bên ngoài, Tiêu Thái Liên cùng các thím các bác còn đang nói chuyện.

Thấy họ sắp đi, người khác cũng nói: “Chúng ta cũng cùng đi phụ!” Người trong thôn đều là người siêng năng, vận động tốt hơn là bảo họ ngồi lì đấy.

Thực sự là thịnh tình khó chối từ.

Mở cửa nhà lớn nhà họ Thẩm, Lục Hương với Phó Cầm Huy đã tới ngó qua một lần, lần này bình thản hơn nhiều.

Nhưng những người khác là lần đầu nhìn thấy.

“Ôi trời ơi!” Hoàn toàn cả kinh.

Họ chưa từng thấy căn nhà nào đẹp như vậy.

Tuy có hơi tan hoang, nhưng sân rất to, bên trong còn có một cái cây, trên mái nhà ngay cả ngói gạch cũng đều khắc hoa.

Người trong thôn không hiểu thẩm mỹ, nhưng chỉ nhìn gạch xanh ngói lớn liền biết một nghìn tệ này xứng đáng.

Một nghìn tệ, còn không đủ mua một nửa số gạch ngói này.

Những người khác lần lượt tới các phòng xem, còn nói đùa: “Cũng không biết nơi này có đồ di lưu gì không.”

Người bên cạnh nói: “Căn nhà này đã bị tịch thu rất nhiều lần, đào ba thước đất cũng không quá, sao có thể còn lưu lại đồ!”

“Thật đáng tiếc! Nghe nói trước đây có người mua nhà đào ra được kim nguyên bảo, phải bao nhiêu tiền chứ?”

Không biết là ai nói câu này, nếu thật sự có tài chủ đào ra được đồ, thế thì phát tài rồi. Những người khác để bụng, không màng dọn dẹp nữa, lấy cớ đi về.

Đi về liền nói với người nhà, muốn gom góp mua lại mấy căn nhà còn lại.

Lỡ như thật sự có đồ, há không phải là phát tài sao.

Lục Hương ở bên cạnh nhìn xong không nói gì, người khác chỉ biết vàng bạc trang sức đáng tiền.

Từ khi nhìn ra xà nhà và gia cụ đều là làm từ gỗ lim và tử đàn, lại nhìn kỹ lại, thứ đáng tiền đều bày ngay trước mặt, nhưng lại có người không biết, bàn ghế đều đáng tiền.

Ngay cả bình hoa đơn sắc còn để lại, trông thì tầm thường, nhưng kiểu dáng đều thuộc đời nhà Tống.

Mọi người phụ giúp dọn dẹp, vải lau một cái liền trở nên đen xì.

Ngày nào cũng lau, ít nhất phải lau cả tháng mới có thể lau ra hình ra dáng. Căn nhà này quả nhiên chu chính, nghe nói nhà địa chủ ngày xưa còn có nha hoàn hầu hạ.

Một thím nói: “Nếu thật sự có thể sống trong căn nhà này, cuộc đời này cũng đáng rồi.”

Lục Hương nói với Tiêu Thái Liên: “Mẹ, chúng con để một phòng cho mẹ, mẹ nhìn trúng căn nào tùy ý chọn.”

Trên mặt Tiêu Thái Liên lập tức nở ra nụ cười: “Haiz, con có lòng này là được! Mẹ không sống ở đây đâu.” Tuy nói như vậy nhưng nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ hơn.

Ở trước mặt người ngoài cho bà thể diện lớn như vậy, quả nhiên vẫn là con dâu tốt của bà.

Lục Hương dọn dẹp như vậy, những người khác trong thôn nghe tiếng cũng tới xem, càng xem càng cảm thán, đều có chút ghen tỵ: “ y da, các người ra tay nhanh thật.”

Ông ta cũng muốn gom tiền mua căn nhà này, sống ở đây cũng tương đương với gia đình đại hộ rồi. Hưởng thụ một chút chỗ ở của gia đình đại hộ ngày xưa, nói ra đã thấy đẹp.

Càng thêm ngưỡng mộ Lục Hương, vẫn là người ta có mắt nhìn ra tay nhanh, biết có đồ tốt căn bản không do dự.

Hôm nay dọn dẹp nhà, Tiêu Thái Liên lại có đủ thể diện.

Thôn dân nhìn thấy căn nhà lớn nhà họ Thẩm, cũng dao động với mấy căn nhà chưa bị mua, rất nhanh ba căn khác cũng đều được bán đi.

Còn có người muốn mua nhà, nhân khẩu trong thôn nhiều không có chỗ ở, cộng thêm người bây giờ không giống ngày xưa.

Bây giờ điều kiện tốt, mọi người cũng không tạm bợ, nhà lớn đều đã được bán hết.

Trưởng thôn còn tuyên bố, nói sau này bờ đối diện sông còn sẽ xây một lô nhà mới.

Bây giờ còn đang quy hoạch, nếu có người muốn mua nhà, có thể đi đăng ký đợi quy hoạch ra điều lệ, rồi thống nhất nói với họ.

Chuyện mua nhà trong thôn trở nên rất sôi nổi.

Nhưng rất nhanh lực chú ý của mọi người đã bị một chuyện khác chiếm lĩnh, nghe nói giá thịt heo năm nay tăng.

Trước đây một tệ đã có thể mua được nửa ký. Bây giờ bên ngoài đều bán một tệ rưỡi. Nghe nói qua mấy hôm nữa còn sẽ tăng tiếp, điều này khiến người trong thôn lo lắng.

Chuồng heo trong thôn chỉ còn lại một con heo, vội vàng muốn đặt trước.

Cha mẹ Lục Hương là người thành thật, trực tiếp nói con heo này là của nhà Tiêu Thái Liên.

Mọi người nghe xong, trong lòng càng thêm lo lắng.

Nếu là của nhà cha mẹ Lục Hương, còn có thể mua rẻ một chút. Nhưng Tiêu Thái Liên lợi hại xưa giờ, muốn chiếm chút tiện nghi từ chỗ bà, gần như không thể.

Nhưng liên quan tới chuyện ăn thịt, vẫn không nhịn được hỏi một chút.

Muốn mua một ít, cố gắng rẻ nhất có thể.

Kéo bè kết nhóm đợi Tiêu Thái Liên: “Này, thịt heo đó của chị có bán không? Nếu bán, để cho tôi hai cân thịt mỡ.”

“Tôi muốn mua hai cân sườn!” Người ta còn chưa đồng ý, người nóng vội đã nói trước.

Người trong thôn đều thích ăn thịt, nhưng nghe nói người trong huyện đã sớm không ăn thịt nữa, gặm xương mới ngon. Bây giờ vụ thu kiếm được tiền, cũng muốn nếm thử cách ăn trong huyện.

Tiêu Thái Liên nói: “Heo mông to một xíu cũng không có bao nhiêu thịt, bản thân còn không đủ chia, không bán!” Bà có bốn đứa con trai, bốn thông gia, lễ tết đều tặng quà bày tỏ một chút, không có gì vẻ vang hơn thịt heo.

Cộng thêm người nhà mẹ của Tiêu Thái Liên, tùy tiện cho một ít, không phải bà khoa trương, một con heo thật sự không đủ chia.

Hơn nữa nhà mình còn phải để lại thịt ăn.

Hiếm khi nuôi một lần, ăn thịt dĩ nhiên phải phóng khoáng một chút. Để cho người này, để cho người kia, vậy còn có thể dư được bao nhiêu?

Hơn nữa người trong thôn cũng không ngốc, đều lựa phần ngon.

Tiêu Thái Liên bổ sung nói: “Năm nay mọi người kiếm được nhiều tiền như vậy, thịt heo đắt thì có thể đắt tới đâu, mặc kệ bao nhiêu, mọi người cứ mua một ít đi.”

Tiêu Thái Liên dứt lời, bên kia liền đáp lại mấy câu.

“Nói thì dễ, nhà chúng tôi có nhiều chỗ cần tiêu tiền.”

“Đúng đó, sau này phải cưới vợ cho con trai, cháu trai đi học…không giống chị, đều nuôi xong hết rồi, bây giờ chúng tôi mới vừa bắt đầu!”

Tiêu Thái Liên vội vàng ngắt lời: “Được được được…” Nghe những lời này xong cũng đau đầu.

Khó khăn lắm mới nuôi heo, đều thèm thịt, không hề nỡ chia ra ngoài, nhưng Tiêu Thái Liên cũng biết không chấp thuận chuyện này cũng không được.

Năm nay trong thôn chỉ có nhà bà sống tốt, nếu không bỏ ra chút gì, trong thôn sẽ đàm tiếu.

Nghĩ ngợi thịt ngon đó không nỡ cho ra, nói: “Đợi vào đông có sương, Lục Hương chuyển nhà mở tiệc, tôi mổ heo! Lấy một ít thịt ngon ra, nấu lẩu mời cả thôn ăn.”

Lẩu là ngon nhất.

Có thịt có rau, một nồi lớn nóng hổi, bỏ chút lòng heo, thịt mỡ, tuyệt đối ngon.

Mọi người nghe xong cũng thấy được.

Trước đây mua thịt phải tốn tiền, nhà họ Phó mở tiệc mời, không tốn tiền đã có thể ăn được tiệc, chuyện này đi đâu tìm?

Mấy thím nói: “Có thể để Lục Hương nấu không?”

Họ quá yêu thích đồ Lục Hương nấu, người khác không nấu ra được vị đó.

Đợt vụ thu đó, Lục Hương nấu vài món, khiến mọi người ăn tới say mê.

Tiêu Thái Liên cười nói: “Tới lúc đó rồi tính, đúng là không phải con dâu của mấy người, mấy người không xót.”

Bầu không khí lập tức dịu lại.



Chỉ cần rảnh rỗi, Lục Hương lại đến nhà mới dọn dẹp. Giống như thôn dân nói, năm đó khi nơi này bị niêm phong, tất cả đồ đạc đều bị tịch thu.

Nghe nói còn đào ba thước đất, sợ họ giấu kim nguyên bảo trong đất, bây giờ đất ở đây đều lỏng lẻo.

Chỉ còn khung cửa sổ và khung cửa không tháo, chỉ có mấy cái bình giản dị.

Bình hoa là do họ không biết hàng, không biết độ trân quý của thứ này, nhưng thời này đồ cổ giá rẻ.

Nếu có tiền vào chợ đen có thể thu mua một lô đồ tốt. Bây giờ không đáng tiền, qua hai ba mươi năm nữa, những thứ này đều là báu vật vô giá.

Nhưng bây giờ, những thứ này không biến thành tiền được.

Nơi này chỉ là một căn nhà rỗng, nếu muốn chuyển tới sống, phải sắm sửa không ít đồ.

Từ sau khi kết hôn, trong túi Lục Hương luôn có tiền.

Bây giờ mua nhà, túi cũng sạch bong.

Đột nhiên mất đi cảm giác an toàn, muốn mau chóng kiếm chút tiền.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 107: Chương 107



Tuy nói bán cổ vịt mỗi tháng có thể kiếm vài chục tệ, là khoản thu nhập vô cùng tốt, rất ổn định, nhưng chút tiền này vĩnh viễn không đủ.

Lục Hương đang sững người, bị vỗ một cái, cô giật mình, quay đầu nhìn, không phải ai khác, chính là Phó Cầm Huy.

Phó Cầm Huy hỏi: “Nghĩ gì vậy, vừa nãy gọi em mấy tiếng rồi!”

Lục Hương nói: “Không…không nghĩ gì cả.”

Phó Cầm Huy nghiêm túc nhìn Lục Hương, hỏi: “Sao vậy?”

Họ đầu ấp tay gối, dĩ nhiên nhìn ra được Lục Hương có tâm sự.

Lục Hương nói chuyện hết tiền cho anh nghe.

Nếu người trong thôn nghe thấy vậy chắc chắn rất khó hiểu được.

Ở căn nhà tốt như vậy, bây giờ lại có lương, Lục Hương đã được coi là tốp người trẻ có tiền nhất trong thôn, sao cô có thể nói không có tiền.

Nhưng Phó Cầm Huy biết Lục Hương mua căn nhà này thật sự đã vắt cạn túi, nói: “Đi!”

Lục Hương nói: “Nhưng ở đây còn chưa lau sạch.”

Phó Cầm Huy không quan tâm, kéo cô đi ra ngoài.

Bên phía nhà mới đã dọn dẹp một lượt. Nhưng mỗi lần tới đều có bụi, là một công trình lớn, tiếp theo còn phải dọn dẹp.

Người khác giúp dọn dẹp xong một lần đều đi hết. Hiện giờ chỉ có hai người họ. Phó Cầm Huy kéo Lục Hương rời đi.

Trong tay Lục Hương còn đang cầm giẻ lau.

Cô nói: “Anh muốn dẫn em đi đâu vậy?”

Phó Cầm Huy cũng không nói, vào trong thôn mượn một chiếc xe đạp, bế Lục Hương ngồi lên yên sau, chở cô đi. Hai người đều thường xuyên đi ra ngoài nên không khiến ai chú ý cả!

Ở bên ngoài, gió vừa thổi qua, Lục Hương ôm chặt eo Phó Cầm Huy, có thể cảm nhận được trên eo anh rắn chắc có lực.

Gió mùa thu rất thoải mái, Lục Hương có hơi buồn ngủ, dựa đầu lên lưng Phó Cầm Huy.

Đợi khi cô tỉnh lại, phát hiện mình thế mà thật sự ngủ thiếp đi, hơn nữa trên lưng Phó Cầm Huy còn có vết nước dãi rất khả nghi. Lục Hương đỏ mặt, sau đó nhìn kỹ xung quanh, thế mà lại là trại heo ở huyện thành.

Sau khi tới nơi, hai người xuống xe. Phó Cầm Huy nhờ bảo vệ gọi Lưu Bàng.

Qua một lúc lâu, Lưu Bàng đi ra, nhìn thấy Lục Hương, trong mắt có chút kinh hỉ: “Như thế nào, chuyện đó cô đồng ý rồi?”

Lục Hương mù mịt, không biết anh ấy nói chuyện gì. Sau đó nhìn Phó Cầm Huy.

Phó Cầm Huy nói: “Là thế này, cậu ta nói có thể lấy được lòng heo và đầu heo, giò heo miễn phí, hỏi có thể hợp tác không.”

Lưu Bàng là con trai của trưởng trại heo, có bản lĩnh có thể làm được những thứ này. Nhìn trúng tay nghề của Lục Hương, muốn hợp tác với cô, biến những thứ này thành đồ ăn, sau đó bán đi.

Trước đây anh ấy nói với Phó Cầm Huy, Phó Cầm Huy sợ Lục Hương mệt nên không đồng ý.

Bây giờ đã khác xưa, họ thiếu tiền.

Lục Hương ở bên cạnh nghe xong liền sáng mắt.

Cô nói: “Chỗ anh rốt cuộc có bao nhiêu lòng heo?” Trước đây lúc cô ở nhà họ Phó từng làm một lần, thiếu chút gia vị, thứ như dầu lại bị mẹ chồng quản nghiêm, không bỏ bao nhiêu dầu.

Chỉ làm một lần như vậy, ngon tới mức họ mê đắm. Nếu làm hẳn hoi chắc chắn có thể ngon hơn nữa.

Lưu Bàng nói: “Các người theo tôi.”

Họ đi qua trại heo, đến kho lạnh lớn bên này. Trong kho lạnh ở đây có rất nhiều heo đã mổ xong, đều bị chặt ra làm đôi, nhìn sạch sẽ lại vệ sinh.

Lưu Bàng nói: “Số thịt này đều là vận chuyển vào tỉnh.” Họ chỉ cần thịt heo loại một, còn giò heo, đầu heo, lòng heo các loại đều tự xử lý toàn bộ.

Lưu Bàng dẫn họ tiếp tục đi vào trong. Có sáu cái tủ lạnh to, mở ra xem, bên trong toàn là những thứ này, Lưu Bàng nói mỗi một tủ lạnh ít nhất hai ba trăm ký.

Anh ấy còn nói: “Bây giờ mỗi ngày đều có thêm một tủ lạnh lòng heo, đã không có đủ tủ lạnh để dùng nữa.”

Thứ này bán cho người khác đều lấy giá rất rẻ.

Đối với trại heo trong huyện mà nói, chút tiền này có cũng được không có cũng được.

Trước đây họ đều bán đi.

Năm nay Lưu Bàng có suy nghĩ riêng, anh ấy muốn kiếm chút tiền, để dành sau này phải lấy vợ.

Bèn nói với cha anh ấy, cha anh ấy dứt khoát giao những thứ này cho anh ấy xử lý.

Hoặc là bán đi, hoặc là tự xử.

Lưu Bàng có lòng muốn tự xử, nhưng anh ấy không biết, bèn nhớ tới Lục Hương, nghe Phó Cầm Huy nói Lục Hương làm hàng vịt, bán rất chạy, những thứ lòng heo này ngon hơn cổ vịt nhiều.

Vừa hay có điều kiện tiện lợi này!

Lưu Bàng nói: “Thời này mọi người đều thiếu thịt, nếu nấu ngon, chắc chắn có thể bán với giá tốt!”

Lục Hương nói: “Cho bán sao?” Nghe nói mấy chợ nhỏ đều bị cấm.

“Chuyện này giao cho tôi, cứ bày ở khu gia quyến công chức xưởng. Người bên đó đều là gia đình nhiều công chức, giàu chảy dầu. Có tiền nhưng không có chỗ tiêu.”

Hơn nữa những gia quyến đó mới thật sự cứng, xưởng có công hội, có đại biểu, ngay cả xưởng trưởng cũng không sợ.

Lưu Bàng là con trai của xưởng trưởng trại nuôi heo, có quan hệ với mấy phú nhị đại khác.

Đút lót một chút, bán ít đồ, điều này đối với nhóm phú nhị đại bọn họ mà nói là một chuyện nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn. Lưu Bàng vỗ ngực nói: “Chỉ cần chị có thể nhận chuyện nấu nướng, những cái khác cứ để tôi.”

Lưu Bàng cũng muốn thử tự mình làm chút gì đó. Bây giờ danh mục của anh ấy tuy là con trai xưởng trưởng, nhưng công việc anh ấy làm cũng không khác mấy so với người làm việc vặt.

Nếu Lục Hương thật sự có thể nhận, anh ấy cũng coi như là lần đầu tiên làm chủ trong đời.

Lục Hương nói: “Vậy chia tiền thế nào?”

Tuy Lưu Bàng chưa từng làm cái này nhưng anh ấy là người kế nhiệm xưởng trưởng, rất nhiều chuyện cũng suy nghĩ rất chu toàn: “Những thứ này đều là đồ tôi không mất tiền có được, xử lý thì xử lý ở đây, tôi đi tìm gia quyến công chức làm, tiền thuê do tôi bỏ ra!”

Cho gia quyến công chức làm chút việc, mỗi ngày cho một tệ tám hào, họ vui vô cùng.

Anh ấy nói tiếp: “Nấu đồ thì nấu ở nhà ăn, cô nấu, cô mang gia vị. Kiếm được tiền, mặc kệ bao nhiêu, đều chia năm năm!”

Lục Hương đồng ý.

Lưu Bàng vui vẻ nói: “Tôi biết ngay chuyện này có hi vọng, vậy khi nào chúng ta bắt đầu?”

“Tôi phải sắp xếp chuyện trong thôn trước. Nếu thuận lợi, ngày mai có thể tới.”

Lưu Bàng nói được.

Dù sao thì những thứ này tích trữ ở đây cũng đã khoảng mười ngày, không thiếu một hai ngày này.

Hơn nữa anh ấy còn có lòng riêng, đã ăn há cảo Lục Hương gói hai lần, khiến anh ấy thèm điên. Nếu nấu ngon, anh ấy có thể tùy ý ăn.

Quyết định xong một số công việc cụ thể, Lục Hương liền quay về.

Nếu lần này thuận lợi, chắc chắn có thể kiếm được chút tiền.

Lục Hương vội trở về, việc đầu tiên sau khi về thôn chính là xin nghỉ mấy ngày với trưởng thôn.

Bây giờ đã kết thúc vụ thu, cán bộ cũng không có việc gì khác.

Trưởng thôn nghe Lục Hương xin nghỉ, tưởng cô muốn dọn nhà, hào phóng cho cô nghỉ một tháng.

Nhưng cũng nói trước, một tháng này không có lương.

Chỗ họ là công ra công, tư ra tư.

Bao nhiêu người đang nhìn, cho dù trưởng thôn thích Lục Hương mấy cũng phải dựa theo quy tắc làm việc, không thể để người khác có ý kiến.

Cô đồng ý, lại về nhà nói với Tiêu Thái Liên, muốn đi làm chút việc riêng. Nếu chuyện này thành có thể sẽ kiếm được tám mươi tới trăm tệ.

Tiêu Thái Liên nghe xong, hít vào một ngụm khí lạnh. Nghe ý của cô, hình như cũng là công việc nấu ăn, thế này cũng bình thường, nhà nhà hộ hộ không tránh khỏi sẽ có lễ cưới hỏi ma chay.

Tiêu Thái Liên vừa nghe phải mất nửa tháng tới một tháng liền biết là việc lớn, nói với cô: “Được, con cứ vững vàng đi làm, chuyện bên này để mẹ lo liệu!”

Thấy bà đồng ý, Lục Hương thở phào một hơi.

Phó Cầm Huy hỏi cô, có cần anh tới phụ không.

Cô nói: “Không cần, anh đi làm việc của anh.”

Phó Cầm Huy là rường cột của cung tiêu xã, lúc chủ nhiệm vắng mặt, anh có quyền quyết định.

Cung tiêu xã luôn có một số chuyện cần xử lý, anh không thể xin nghỉ mãi.

Đối với Lục Hương mà nói, nấu ăn quá đơn giản. Quả thật chính là thứ chảy trong máu, nhắm mắt cũng có thể làm tốt. Lục Hương gói một số gia vị trong nhà lại, khử tanh cho thịt heo.

May mà trong nhà gia vị gì cũng có. Đường phèn, tương dầu, các loại trung thảo dược đều có.

Cô gói một túi to.

Sáng ngày hôm sau, Phó Cầm Huy chở Lục Hương ra ngoài.

Anh đích thân đưa cô tới bên trại heo.

Lưu Bàng đang đợi ở cổng, vừa thấy Lục Hương tới, nói: “Bên này đã chuẩn bị xong xuôi rồi.” Muốn dẫn Lục Hương tới xem hàng.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 108: Chương 108



Khá lắm, lông trên đuôi heo đều dùng súng lửa thiêu trụi rồi.

Ruột heo cũng đã làm sạch rất nhiều lần. Những nhân viên ở trại heo như bọn họ rất giỏi những việc này, khoảng mười nhân viên, làm rất nhộn nhịp.

Lục Hương tới xem, đều làm rất tốt.

Những thứ này có có cái cần chặt, ở trong công xưởng có dao, cưa sắt cũng có.

Lục Hương vừa muốn làm, Lưu Bàng kéo cô lại, nói: “Không cần chị làm.”

Dứt lời, mấy người khác vội vàng nhận việc, nói: “Để tôi!”

Họ là làm việc trả lương theo ngày, chính là lúc muốn biểu hiện thật tốt.

Hơn nữa nhìn thấy Lục Hương gầy bé, sợ cô mệt.

Lưu Bàng nói: “Lúc chị nấu ăn, chỉ điều vị là được, những công việc khác tôi sắp xếp người làm!” Anh ấy cũng không làm, ở bên cạnh giám sát chỉ huy.

Nhiều lòng heo khác nhau như vậy, phải phân loại xử lý.

Nghĩ ngợi, Lục Hương quyết định hai cách chế biến, một là gỏi, sau khi luộc chín, xé thành thịt vụn, thêm các loại gia vị. Còn có một kiểu là hầm, hai kiểu đều dựa theo ký.

Lưu Bàng không quản chuyện gì, Lục Hương nói thế nào, anh ấy làm thế ấy.

Anh ấy nói: “Tôi đã nói với mấy anh em rồi, hôm nay chúng ta có thể đến xưởng gang thép và xưởng lò xò dạo, có mấy trăm công nhận lận.” Những người này lương cao, chắc chắn sẽ chịu chi.

Anh ấy có một loại tự tin đối với Lục Hương, đã bắt đầu chuẩn bị cái tráp nhỏ thu tiền, sợ túi tiền không đựng hết.

Lục Hương thấy thời gian không còn nhiều, cũng chỉ còn bốn tiếng là tới giờ cơm trưa, bèn tất bật bắt đầu làm.

Lưu Bàng biết Lục Hương nấu ăn ngon.

Nhưng cô vẫn luôn xào gia vị, Lưu Bàng cảm thấy ở đây cay gay mũi, bèn ra ngoài giám sát người làm, xem họ xử lý lòng heo.

Thứ như lòng heo, nếu xử lý không tốt, mùi tanh rất nặng.

Gia vị bình thường không thể che đậy được mùi này, phải cần thiêu trụi lông heo bên ngoài, sau đó hun nướng.

Xử lý xong, trước đó Lục Hương từng dặn dò, cắt chúng thành miếng nhỏ.

Nhất thời, mọi người đều ở đây bận rộn.

Rất nhanh Lục Hương bắt đầu điều phối nước gia vị, định luộc đầu heo.

Lấy tủy ra trước, có thể làm riêng món tủy cay. Tủy heo nấu ngon sẽ không có chút mùi tanh nào, khẩu cảm giống như đậu phụ non, lưu lại cho những người làm công này thêm món.

Đầu heo to, một cái ít nhất nặng mười ký, người bình thường nhìn đều sẽ hơi sợ hãi. Nhưng Lục Hương lại mặt không đổi sắc, rửa sạch sẽ đầu heo, ném vào trong nồi xử lý.

Đảo chuyển nhiều lần, để mỗi một mặt đều phải chín. Đứng trước bếp một lúc, mồ hôi lăn xuống cuồn cuộn, rất nhanh trên người Lục Hương đều thấm ướt.

May mà nấu ở nhà bếp của trại heo, bên cạnh có đầu bếp.

Thấy là mối làm ăn của con trai xưởng trưởng, họ cũng làm giúp. Trong tình huống có người giúp, Lục Hương làm dần nhanh lên.

Vớt đầu heo đã luộc chín ra, bỏ sang một bên để nguội. Sau đó gọi người đeo găng tay cao su sạch sẽ, bắt đầu gỡ thịt đầu heo.

Xé thành miếng nhỏ, gỡ sạch sẽ thịt trên xương! Vừa hay cho con chó lớn trong trại mài răng.

Rất nhanh cái đầu heo lớn đã được gỡ xong, thịt chất giống như núi.

Hai cái lò bắt đầu nấu đồng thời, trái một cái đầu heo, phải một cái đầu heo, rất nhanh đã gỡ đầy hai chậu lớn thịt đầu heo.

Một người đàn ông thế mà không bê nổi, đoán sơ qua, không chỉ nửa tạ.

Những thứ Lục Hương mang tới chỉ là gia vị hầm, nếu làm gia vị trộn vẫn không đủ. May mà người bên này đủ, tìm mấy người ra ngoài mua gia vị như hành, tỏi, gừng, đậu phộng, dưa leo, ớt và rau thơm.

Sau khi mua về, lại bắt đầu rang một nồi đậu phộng, giã nát.

Dưa leo cắt thành sợi, hành sợi, tỏi băm, gia vị chuẩn bị xong đều chất trong xe.

Chỉ riêng gia vị đã có hơn hai mươi loại, người ở nhà bếp thấy Lục Hương vừa chiên dầu ớt, vừa nấu nước sốt, rất nhiều người thậm chí không hiểu là đang làm gì!

Sau khi làm xong món trộn, Lục Hương lại bắt đầu món khác. Cô đích thân kiểm tra, đặc biệt là lòng heo, lộn trở lại làm sạch hai ba lần nữa, cho tới khi cô cảm thấy sạch mới thôi.

Rửa sạch dựa theo tiêu chuẩn ăn trong nhà.

Sau khi rửa sạch, bắt đầu hầm, sau đó lại điều vị.

Rất nhanh, một mùi thơm xa lạ lại mê người truyền ra.

Trước đó Lưu Bàng còn có thể chỉ huy.

Nhưng dần dần bị mùi thơm hấp dẫn.

Sau đó chạy tới bên cạnh Lục Hương, muốn tới xem thử tiến độ ở đây như thế nào.

Thấy Lục Hương ở bên cạnh kho thịt, Lưu Bàng ch.ảy nước miếng.

Anh ấy là con trai của xưởng trưởng trại heo, thường xuyên ăn được đồ ngon, từng tới quán cơm quốc doanh nhiều lần. Nhưng chưa thấy ai có thể nấu ra được hương vị này, nếu có thể thử một miếng thì tốt rồi.

Lục Hương quay đầu thấy mắt Lưu Bàng sáng quắc.

Cô không nhịn được cười, nói: “Anh nếm thử?”

Lưu Bàng nghe vậy, mắt sáng bừng lên, Lục Hương cảm thấy anh ấy cực kỳ giống chú cún vàng nhà mình nuôi trước đây, nếu anh ấy có đuôi, bây giờ chắc chắn đã vẫy rất hăng hái.

Lục Hương vớt ra một đoạn lòng, dùng kéo sạch cắt cho anh ấy vài miếng, sau đó lại tưới chút nước sốt, cầm tới cho anh ấy nếm thử.

Lưu Bàng ăn một miếng, miếng lập tức trừng rất to, đời này chưa từng ăn được thứ gì ngon như vậy.

Vừa thơm vừa béo nhưng không ngấy. Ăn một miếng căn bản không đã nghiện, bưng đồ trong dĩa, còn muốn nhìn trong nồi. Cảm thấy một nồi đồ ăn ngon đó đều giống như đang kêu gọi anh ấy.

Lục Hương trực tiếp đưa muỗng cho anh ấy.

Lưu Bàng muốn ăn miếng nào thì vớt miếng đó.

Đời này Lưu Bàng chưa từng ăn cơm sảng khoái như vậy, rất nhanh đã vớt mấy thứ mình thích vào trong bát, sau đó ôm bát sang một bên ăn.

Vừa ăn vừa khen, miệng dính đầy dầu: “Chị làm kiểu gì vậy?” Anh ấy đều không nỡ bán, đồ ngon như vậy để ở nhà bỏ đông từ từ ăn.

Trước đây ăn được há cảo Lục Hương làm đã thấy rất ngon, Lục Hương hầm thịt càng ngon.

Thịt kho lần này đều là dùng các loại lòng heo, căn bản không biết thứ này nấu ngon sẽ còn đỉnh hơn cả thịt.

Ăn thịt ăn tới no. Lưu Bàng ăn tới khi bụng c*ng tr**ng, mới lưu luyến dừng lại.

Còn muốn nếm thử gỏi, anh ấy lấy một miếng, bây giờ Lục Hương còn chưa trộn, nếm một miếng không có vị gì.

Lưu Bàng không nản lòng, có thịt kho trước đó, thứ còn lại đều không sao. Anh ấy nói: “Hôm nay chắc chắn có thể bán chạy!” Nếu bán được hai trăm tệ, vậy một người có thể chia được một trăm, kiếm được ba tháng lương của công chức.

Không chỉ Lưu Bàng hưng phấn, ngay cả những người phụ việc ở xung quanh ngửi thấy mùi này cũng khen. Thịt kho lại ăn kèm với chút cơm, ngon ghê gớm.

Bọn họ cũng không làm không, sau khi làm xong việc buổi sáng, buổi trưa họ ăn trong nhà ăn. Mỗi người đều có một bát nhỏ thịt kho, món đặc sắc như tủy heo cay tê này cũng có thể tùy ý ăn.

Mỗi người ăn tới chảy dầu đầy miệng. Có lương lấy, còn có thể ăn được đồ ngon, đi đâu tìm công việc tốt như vậy.

Những người làm công đã bắt đầu ăn cơm, nhưng Lưu Bàng và Lục Hương định chất đồ xong sẽ xuất phát, phải đem những thứ này bán trong thời gian nghỉ trưa.

Năm 80 nghèo nàn, người có xe ô tô không nhiều, nhưng trại nuôi heo có.

Hơn nữa Lưu Bàng đã sớm thi được bằng lái, ở trại heo đều là anh ấy lái xe. Lại tìm mấy người phụ việc tay chân nhanh nhẹn, cùng đi tới chỗ xưởng gang thép.



Lưu Chương là cậu chủ của xưởng gang thép, Từ Ái Đảng là con trai của phó xưởng trưởng xưởng lò xò bên cạnh, họ là bạn lớn lên từ nhỏ với Lưu Bàng.

Lúc này hai người đang đợi ở cổng xưởng gang thép.

Xa xa nhìn thấy xe của Lưu Bàng tới, Lưu Chương còn nói với Từ Ái Đảng: “Cậu cảm thấy lần này cậu ấy có thể thành hay không?”

Từ Ái Đảng nói: “Không biết, nhưng Lưu Bàng là người thích ăn nhất trong số chúng ta, nói không chừng có hi vọng!” Tuy nói như vậy nhưng ngữ khí của họ đều không quá coi trọng.

Nể tình là bạn nhiều năm, vẫn ra giúp.

Bày bàn ghế ở nhà ăn ra, quang minh chính đại để ở cổng lớn, bảo vệ cũng không quản.

Bình thường bên này không cho bày đồ, nhưng con trai xưởng trưởng lên tiếng, ai dám không tuân theo?

Lưu Bàng đi xuống, nhìn thấy hai người họ đã bày xong bàn ghế, thậm chí còn mượn hai cái cân, cười nói: “Anh em tốt, hôm nay coi như các cậu hưởng phúc rồi!” Cuối cùng lấy ra hai hộp cơm to: “Đây là đặc biệt để cho các cậu.”

Anh ấy là người sành ăn, hai hộp cơm lớn này đều là phần ngon anh ấy chọn lửa tỉ mỉ, đều là tinh phẩm, ăn đảm bảo ngon bá cháy.

Lưu Chương và Từ Ái Đảng không cô phụ ý tốt của anh ấy, cười cảm ơn: “Vừa hay chúng tôi rảnh cũng không có việc gì làm, giúp các cậu bán.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 109: Chương 109



Lưu Bàng cười nói: “Được, vừa hay có các cậu ở đây, đỡ đần được với chúng tôi.” Anh ấy vô cùng tự tin.

Lưu Chương nhìn Lưu Bàng, không biết anh ấy lấy đâu ra tự tin như vậy.

Lương công nhân bên xưởng gang thép nổi tiếng là cao. Mấy năm gần đây bình thường đều là tuyển nội bộ. Khiến cho chỉ cần trong nhà có một nhân công của xưởng gang thép, sẽ sắp xếp gia quyến khác trong nhà cũng vào xưởng.

Nếu một nhà có mấy nhân công, thu nhập mỗi tháng hơn trăm tệ, tuyệt đối là nhóm người thu nhập cao trong huyện.

Bình thường lại có các loại phúc lợi trong xưởng, phân này phân kia. Tiền đều để dành lại, số tiền này họ muốn làm gì thì làm đó.

Công nhân của xưởng gang thép nổi tiếng thích ăn, biết hưởng thụ.

Nghe nói còn có một số nữ đồng chí, mỗi lần ngồi xe tới huyện thành bên cạnh ăn đồ ngon, loại trải nghiệm xa hoa này, cũng chỉ có nhân công của xưởng bọn họ có.

Thứ bình thường sẽ không đả động được họ.

Vốn dĩ giao lộ cũng có một số thân thích của công nhân xưởng muốn tới bày sạp.

Bày hai ba ngày đã ế ẩm, hết cách, những thứ họ làm không ngon. Tổng cộng cũng không bán ra được mấy phần, chẳng những không kiếm được tiền còn lỗ vốn, sau này cũng không có ai làm cái này nữa, những người khác sợ cũng rơi vào kết cục lỗ vốn.

Càng huống hồ đầu bếp của xưởng gang thép từng thi bằng đầu bếp, đồ trong xưởng ngon như vậy, ai sẽ tiêu tiền ra ngoài ăn.

Lưu Chương không xem trọng việc kinh doanh của Lưu Bàng, nhưng nhìn thấy Lưu Bàng hứng khởi như vậy, cũng ngại đổ nước lạnh lên đầu anh ấy.

Chỉ đành cười dọn đồ trước, bày tất cả đồ đạc ra, hai cái bàn, cái đầu tiên bày hơn hai mươi loại gia vị gỏi.

Còn có hai cái chậu sạch sẽ, tích trữ thịt giống như núi, trông không có cảm giác thèm ăn gì, còn có một loại đang đậy nắp. Định lúc trưa nhân công ra ngoài rồi mở, đề phòng bị nguội, thịt kho sẽ không ngon.

Từ Ái Đảng không nhịn được, gọi Lưu Bàng tới hỏi: “Chỉ có vậy?”

Tuy nói mọi người đều hơi thèm thịt, nhưng thịt này cũng quá thô sơ, luộc thịt cũng muốn bán kiếm tiền, cũng quá coi thường xưởng gang thép và xưởng lò xò của bọn họ rồi.

Tuy xưởng lò xò không bì được với công nhân chính thức của xưởng gang thép, nhưng cũng kiếm không ít.

Thịt này quá vụn, ở trong mắt người thường ăn thịt như họ, nhìn một cái là biết không phải thịt ngon gì, có mỡ có nạc, có da, có gân, trông lộn xì ngầu.

Lưu Bàng nói: “Những thứ này đều là thịt gỡ ra từ trên đầu heo!”

Hai cậu chủ của xưởng nghe nói là thịt trên đầu heo lại có chút buồn nôn.

Thứ đó có thể ăn sao? Nghe nói những cái đầu heo của sạp thịt heo trong huyện đều là tự ăn, không ai sẽ mang đi bán.

Từ Ái Đảng nói: “Cậu muốn bán đồ phải lấy chút đồ tốt, không phải lừa gạt người khác!” Chỉ lấy số lòng heo này đối phó.

Loại thịt thô thiển đơn giản này, bỏ ở công trường, nói không chừng còn có người thích, công nhân là loại người có địa vị cao nhất. Bán những thứ tạp nham này ở trước mặt họ, căn bản không ổn.

Lưu Bàng trợn mắt với anh ta một cái: “Cậu không hiểu, những thứ này ngon lắm!” Người sành ăn như anh ấy đã kiểm chứng qua, thứ này còn ngon hơn cả thịt.

Từ Ái Đảng còn muốn nói thêm, bị Lưu Chương bên cạnh ngăn lại.

Lưu Chương nói: “Sắp vang chuông rồi.” Anh ta nhìn đồng hồ.

Lưu Bàng cũng chú ý tới: “He, đồng hồ này của cậu cũng rất đẹp đấy.”

Nói tới cái này, trên mặt Lưu Chương mang theo chút đắc ý: “Đúng vậy, cái này là đồng hồ Roma chính cống, ở Thượng Hải mới có thể mua được!”

Chiếc đồng hồ này cũng là anh ta đặc biệt nhờ bạn mua từ vùng ngoài về. Chỉ một chiếc đồng hồ đã tốn năm trăm tệ, tương đương với mức lương một năm của người khác.

Hơn nữa muốn mua cũng chưa chắc mua được. Nghe nói đây đều mang theo số.

Lúc mua còn phải đăng ký, rất chính quy.

Lưu Bàng nhìn hai cái cũng thôi, con người anh ấy không có nhu cầu gì với vật chất khác, trên người vĩnh viễn mặc chiếc áo vải thường, đồng hồ vẫn là chiếc đồng hồ do cha anh ấy đào thải xuống.

Nếu không phải biết anh ấy là cậu chủ của trại heo, thật sự sẽ cho rằng anh ấy là một người bình thường lôi thôi.

Rất nhanh nghe thấy tiếng chuông bên trong, Lưu Bàng lập tức nói: “Được rồi, tôi bảo họ ra phụ.” Sau đó bảo Lục Hương xuống xe, theo hai người phụ việc khác.

Lưu Chương và Từ Ái Đảng mang gương mặt hóng hớt, kéo Lưu Bàng sang bên cạnh: “Đây là bạn gái của cậu?”

Lưu Bàng chính nghĩa nói: “Các cậu đừng nói lung tung, cô ấy là vợ của Phó Cầm Huy.”

Bọn họ đều biết Phó Cầm Huy, năm đó một lãnh đạo đường sắt muốn gả con gái mình cho Phó Cầm Huy, nói hai ba lần đều bị từ chối. Ở trong lòng đám phú nhị đại bọn họ, chuyện này vô cùng anh dũng.

Nghe nói con gái của lãnh đạo mắt nhìn cao, hay xem thường người khác. Phó Cầm Huy giống như đã từ chối một cơ hội làm “phò mã”.

Nếu không chỉ dựa vào thành tích thi đại học của anh, sau khi tốt nghiệp, căn bản không thể nào được phân tới cung tiêu xã, ít nhất cũng là cán bộ nhỏ ngồi văn phòng!

Trước đây họ còn không biết vì sao Phó Cầm Huy dũng cảm như thế.

Bây giờ nhìn Lục Hương liền hiểu.

Nếu họ có cô vợ xinh đẹp như vậy cũng sẽ lựa chọn giống như Phó Cầm Huy.

Hai người này đều biết quan hệ thời cấp ba của Phó Cầm Huy và Lưu Bàng rất tốt.

Họ cũng từng gặp qua, một người lạnh lùng như thế thế mà còn kết hôn trước, sau đó cảm thán một câu.

Không giống ba người họ, cứ lưng chừng, vẫn luôn ế tới bây giờ.

Trước đây nhìn thấy Lục Hương còn có chút cảm giác nguy cơ. Nhưng nghe nói Lục Hương không phải bạn gái của Lưu Bàng, mà loại cảm giác nguy cơ này lại biến mất, anh em tốt một đời đi cùng nhau, cùng ế.

Lần lượt có người đi ra, công nhân trong xưởng có người ăn ở nhà ăn, cũng có người về nhà ăn, thuận tiện ngủ trưa. Lục Hương lưu loát làm một phần gỏi!

Tất cả gia vị bỏ vào với lượng phù hợp, rắc dầu ớt, thêm rau thơm, dưa leo bào sợi, trông có đỏ có xanh. Bắt mắt hơn vừa nãy nhiều, bày sang một bên làm hàng mẫu.

Lại mở nắp thịt kho ra.

Lưu Chương và Từ Ái Đảng lập tức bị mùi thơm này làm cho kinh ngạc.

Vừa nãy thịt ở trong thùng gỗ lớn, mùi thơm bị nắp bịt kín. Họ không ngửi được, bỗng nhiên ngửi thấy khiến họ đều không phản ứng lại.

Người của xưởng gang thép cũng bị mùi hương hấp dẫn. Bước chân vốn định đi bỗng nhiên chuyển sang trước sạp hàng xa lạ.

Mùi thịt kho bá đạo nhất, rất nhanh đã tràn ngập xung quanh, những người vốn muốn tới nhà ăn ăn cơm, đột nhiên bị mùi hương xa lạ chinh phục, không nhịn được tò mò ra nhìn.

Thấy một người ngờ nghệch đi ra hỏi: “Đây là đang bán thứ gì?”

Lưu Bàng hô: “Gỏi thịt đầu heo và thịt kho cùng một giá, đều là một tệ rưỡi một cân, anh mua một chút nếm thử không?”

Họ bán thịt không cần phiếu, điều này đối với người bình thường vẫn rất có sức hấp dẫn.

“Mỗi thứ lấy một cân.” Rất nhanh một người đàn ông mặc bộ đồ Mao dẫn đầu lên tiếng. Không hổ là người của xưởng gang thép, đồ đắt như vậy mắt cũng không chớp, ra tay đã mất ba tệ, mở hàng cho họ.

Lục Hương bán đồ vẫn rất hậu đạo.

Gỏi là trộn xong mới cân, cân xong còn sẽ thêm vào chút đậu phộng và hai ba lát thịt.

Tuy đồ không nhiều nhưng khiến trong lòng khách rất thoải mái. Người có thể bỏ ra một tệ rưỡi mua thịt cũng không thiếu một miếng ăn này, nhưng có thể nhiều hơn một chút, trong lòng vẫn rất thỏa mãn.

Lục Hương lấy hộp đựng thịt kho cho anh ta, sau khi cân xong còn sẽ múc thêm nước sốt, dùng nước sốt này trộn cơm, trộn mì vô cùng ngon.

Sau khi bán xong đơn này, cũng đã tạo độ tin tưởng hơn với mọi người.

Thật sự có người mua?

Từ Ái Đảng hơi kinh ngạc, nhưng ngửi mùi thơm, không cần nói người khác, anh ta cũng muốn mua một ít. Nếu không phải ngại mặt mũi, bây giờ muốn ăn ngay hộp cơm Lưu Bàng cho anh ta.

Lưu Chương nói: “Người vừa mua tên Thạch Tử, rất thích ăn. Bất luận bên ngoài bán gì, anh ta đều sẽ đi mua.”

Nhưng những người khác đã làm việc cả buổi sáng, đều rất đói. Lúc này chắc chắn đi tới nhà ăn, ai sẽ tới đây mua cái này?

Quả nhiên, sau khi bán đơn đầu tiên, không ai mua nữa.

Ngoài lác đác vài người tới hỏi, nghe nói giá khá đắt, có người không mang tiền, trực tiếp đi về.

Sau đó rơi vào một loại yên tĩnh rất lâu.
 
Back
Top Bottom