Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 110: Chương 110



Lưu Bàng có hơi thất vọng, cảm thấy sao những người này không biết hàng gì hết.

Lưu Bàng quay đầu an ủi Lục Hương: “Không sao, chúng ta chờ thêm chút nữa.”

Lưu Chương ở bên cạnh nói: “Đúng vậy, đợi lát nữa dẫn cô vào xưởng chơi.”

Trong xưởng đều là một số phân xưởng, không có gì để chơi. Nhưng đối với người ngoài màm nói, xưởng quốc doanh vẫn là nơi rất thần bí, dẫn bạn bè vào dạo một chút, vừa thỏa mãn lòng hiếu kỳ của họ, còn rất có thể diện.



Người duy nhất mua thịt, Thạch Tử mang đồ mình mua vào nhà ăn. Sau đó mua một phần cơm hai cái màn thầu, mở thịt đã mua ra, ăn say sưa.

Con người anh ấy cũng rất thú vị, tuổi đã không nhỏ, cũng không mong mỏi tìm bạn gái.

Bình thường tiêu hết không dư một xu, cũng rất tốt với người khác, có gì ăn uống đều sẽ cho mọi người nếm thử. Mối quan hệ ở trong xưởng vô cùng tốt, dạo này lại lên làm tổ trưởng, nhất thời vô cùng nổi trội, rất nhiều người đều thích giao du với anh ấy.

Nhưng người khác cũng không ngốc, loại người như Thạch Tử làm bạn cũng không tồi, nếu làm đối tượng thì quá phá của.

Hôm nay lại thấy anh ấy mua đồ ở bên ngoài, mọi người đã hỏi thăm rồi, thịt heo vụn và lòng heo nấu chín một tệ rưỡi một cân thật sự không rẻ. Kết quả, anh ấy mua mỗi thứ một cân, thực sự quá xa xỉ, bản thân anh ấy có thể ăn bao nhiêu?

Đang ăn ngon lành, mọi người ngửi mùi thơm xa lạ trong không khí, trầm mặc.

Tuy nói đồ ăn trong nhà ăn ngon, nhưng ngày nào cũng ăn nên đã sớm ngán rồi.

Hơn nữa đồ ăn ở nhà ăn cũng chỉ có hai ba món nấu qua nấu lại.

Người xung quanh vốn dĩ ăn còn được, nhưng thấy anh ấy ăn ngon, bỗng nhiên cảm thấy những món ăn trong nhà ăn này không có mùi vị gì.

Đều nhìn Thạch Tử ăn. Thấy anh ấy trực tiếp múc chút nước chan cơm, ăn từng miếng thịt lớn, ăn rất chuyên tâm, dầu bóng đầy miệng.

Hơn nữa loại mùi thơm này vô cùng bá đạo, những người khác thấy anh ấy ăn, thèm tới mức nuốt nước bọt theo.

Thấy anh ấy ăn từng miếng to, không cần hỏi vị, chỉ nhìn dáng vẻ này cũng biết rất ngon.

Cũng không biết là ai, nuốt nước bọt một cái, âm thanh còn rất to, khiến người khác nhìn sang.

Trong đó có tổ viên của Thạch Tử, người bình thường luôn ở cùng với anh ấy, thực sự không nhịn được sự câu dẫn này, vươn đũa về phía gỏi, nói: “Tôi cũng nếm một chút.”

Thạch Tử đột nhiên dùng đũa đánh đũa của người khác, thế mà lại xuất hiện hành vi bảo vệ đồ ăn.

Trước đây chưa từng có chuyện này. Trước đây thịt kho và tôm to do nhà anh ấy làm, người khác muốn gắp thì gắp, sao thịt trông có vẻ bình thường này lại khiến anh ấy bảo vệ đến thế?

Người bên cạnh nói với Thạch Tử: “Tôi chỉ nếm một miếng nhỏ!”

Rõ ràng Thạch Tử có chút không nỡ: “Vậy cậu ăn đi.” Sau đó mắt còn nhìn đũa của anh ta, sợ anh ta gắp miếng to.

Người này cũng rất khách sáo, gắp một miếng nhỏ, kết quả ăn xong lập tức trừng to mắt: “Bao nhiêu tiền vậy?”

Không đợi người khác trả lời, anh ta đã vội vã đi. Những người khác cũng có chút tò mò, lẽ nào thứ này có mị lực lớn như vậy, cũng mặt dày đến chỗ Thạch Tử ăn ké một miếng!

Gỏi giòn giã mang theo mùi thơm của thịt, bất luận làm đồ nhắm hay là ăn không cũng vô cùng ngon.

Thịt kho đó chính là sát thủ cơm.

Ăn một miếng ngon vô cùng, vội vã ăn miếng thứ hai. Rất nhanh một tốp người đều xông ra, so với thứ này, củ cải hầm buổi trưa đó tựa như không có bất cứ mùi vị gì.

Trong nhà ăn xuất hiện náo động lớn như vậy, không chỉ người khác chú ý, ngay cả đầu bếp trong bếp cũng nhìn thấy, nghe chủ bếp nói: “Mùi gì, thơm như vậy?”

Mấy đầu bếp khác vội nói: “Có người tới cọ nhiệt, thế mà lại bán đồ ở đây, ai không biết anh đã lấy được bằng đầu bếp!” Có người ở bên cạnh thêm lửa.

Chủ bếp cũng là người sành ăn, ngửi thấy mùi thơm này, không màng ganh tỵ, nói: “Tôi đi xem thử!” Nói xong cầm một hộp cơm lớn đi ra.

Người trong nhà ăn đều biết chủ bếp, vừa thấy ngay cả ông ta cũng ra ngoài, cũng muốn đi ra hóng náo nhiệt.

Mấy đầu bếp khác cũng muốn xem náo nhiệt, ào ào ra theo.

Rất nhanh nhìn thấy trước sạp bên ngoài xếp một hàng dài: “Này, bỏ cho tôi thêm chút đậu phộng.” Thứ này vốn đã thơm, trộn bên trong càng thơm.

Lục Hương trộn xong mới cân, cân xong còn sẽ thêm hai lát thịt.

“Cho tôi một cân!”

“Cho tôi nửa cân.”

“Thịt kho này, lấy cho tôi nhiều lòng chút, tôi thích ăn!”

“Giò heo, bỏ thêm chút giò heo.”

Mọi người có những thứ mình thích ăn khác nhau, người xếp phía trước còn chọn lựa, khiến người phía sau cực kỳ lo lắng, sợ lúc tới lượt họ, đồ ngon đều hết.

Hơn nữa sau khi đi ra, mùi thơm càng nồng, bụng đã đánh trống rồi.

Lúc xếp hàng, họ còn chậc chậc tấm tắc: “Những thứ lòng heo rẻ bèo này, thế mà còn có thể làm ra mùi vị này! Thật sự muốn trộn cơm ăn một miếng quá.”

“Chứ gì nữa, tôi muốn mua nhiều một chút, quay về tối cũng khỏi nấu cơm.” Bữa này còn chưa ăn xong, đã sắp xếp xong bữa sau rồi.

Bây giờ mua, mình và người nhà vừa hay ăn cùng, nóng hổi.

Thịt kho Lục Hương đều sẽ thêm nước sốt sau khi cân xong cho họ.

Nước sốt đậm vị cũng là tinh hoa, dùng nó trộn cơm, chấm màn thầu là tuyệt đỉnh.

Ăn một miếng rất đã thèm, rất có cảm giác thỏa mãn.

Màn rúng động này của xưởng gang thép rất nhanh ảnh hưởng tới xưởng lò xo bên cạnh, rất nhanh người của xưởng lò xe cũng ra hóng náo nhiệt.

Trước đây Lục Hương từng bày sạp, rất thành thục bán hàng. Có người muốn nhiều giò heo, có người muốn nhiều lòng, còn có người muốn nhiều nội tạng như tim heo.

Yêu cầu mọi người nêu ra đều cố hết sức thỏa mãn, Lưu Bàng ở bên cạnh thu tiền, căn bản không xuể, Lưu Chương và Từ Ái Đảng cũng ở bên cạnh phụ.

Tuy không biết Lưu Bàng bán được bao nhiêu, nhưng nhìn cái tráp tiền nhỏ đựng đầy ắp rồi.

Vốn dĩ hai chậu thịt to chất giống như núi, gỏi hết sớm nhất, thịt kho nhiều hơn, nhưng bán cũng rất nhanh. Đương nhiên cũng không phải toàn là người vừa hào sảng vừa phóng khoáng, cũng có người điều kiện không tốt, chỉ mua nước sốt!

Lục Hương vốn không muốn bán, nhưng thực sự quá nhiều người hỏi, dứt khoát đồng ý bán.

Nước sốt cho dù trộn đế giày ăn cũng ngon nữa là, hai hào một muỗng, hơn nữa trong muỗng ít nhiều sẽ có thêm chút thịt vụn.

Lưu Chương đã đói, bụng sôi ột ột, ngửi thấy mùi thơm này, càng thêm đói. Rất nhanh ngay cả thịt kho cũng bán sạch, nước cũng bị vét sạch sẽ.

Lưu Bàng cũng thụ sủng nhược kinh. Thứ anh ấy thích được người khác thích, loại cảm giác này cực kỳ tốt.

Đợi bán hết sạch, Lưu Bàng nói với Lưu Chương và Từ Ái Đảng: “Ây da, tiêu rồi! Tôi quên mang một phần gỏi cho các cậu rồi.”

Trước đó Lưu Chương và Từ Ái Đảng không xem trọng thứ này của anh ấy, nhưng thấy tình hình bán đồ, lại ngửi thấy mùi này, nghe người khác khen.

Dần dần mong đợi, nhưng lại nghe hết rồi?

“Tôi giúp cậu lâu như vậy, cổ họng đã nứt cả ra, kết quả cậu lại không mang cho tôi, không được, ngày mai phải bù!” Lưu Chương nói.

Sau đó Từ Ái Đảng cũng biểu thị ý tương tự.

Anh em bọn họ đùa nhau.

Những người khách khác không mua được nghe nói lập tức hỏi: “Ngày mai còn tới sao?” Họ tới muộn, lúc tới còn chưa chọn được thịt thuận mắt, đang do dự, người phía sau đã mua những thứ này rồi.

Khiến họ đang tiếc hùi hụi.

Lưu Bàng nói tới, nửa tháng liên tiếp đều tới.

Sau nửa tháng này đều vận chuyển heo cho tỉnh thành, mỗi ngày đều có mấy trăm cân lòng heo, cộng thêm số lòng tồn lúc trước, chắc chắn đủ.

Mọi người nghe có thể bán nửa tháng, định quay về nói với những người khác, ngày mai xin nghỉ năm phút trưa với tổ trưởng, tìm đại biểu mua giúp mọi người.

Đỡ cho vội vã, chen chúc với mọi người, cũng chưa chắc có thể mua được.

Sau khi Lưu Bàng và Lục Hương bán xong, Lưu Bàng nói: “Có thời gian tới chỗ tôi đi, chúng tôi còn có chuyện nên đi trước nhé!”

Quả thật trong trại của họ có việc, hơn nữa đều Lưu Bàng muốn làm nhất chính là chia tiền.

Vừa nãy anh ấy mở tráp tiền ra, tiền suýt chút trào ra.

Lưu Chương và Từ Ái Đảng cũng về, vốn dĩ họ không đói, nhưng lại nhìn mọi người nhiệt tình mua hàng mà đói.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 111: Chương 111



Trong tay họ có một hộp cơm, quay về nhà ăn mua bốn lạng cơm. Kết quả nhà ăn nói với họ hết cơm rồi.

Lưu Chương có hơi dại ra, sao có thể, bình thường nhà ăn đều dư cơm, lần này lại ăn hết. Trong lòng họ cũng chắc chắn là ‘công lao” của thịt kho.

Đầu bếp cũng hơi ngại, lần này nấu ít cơm, nhưng bây giờ nấu thêm cũng không kịp. Từ Ái Đảng nói: “Như này đi, tới xưởng của chúng tôi ăn.” Xưởng lò xo ít người mua.

Quả nhiên tới nhà ăn của xưởng lò xò còn có cơm và màn thầu.

Họ mở hộp cơm ra nhìn, nói: “Bàng Tử quả nhiên đủ khách sáo!” Lấy cho họ đều là đồ ngon.

Mỗi thứ một ít, ăn một miếng lớn, càng ăn càng ngon, một phần cơm không đủ lại thêm hai lần.

Đợi khi đặt bát cơm xuống, bụng đã c*ng tr**ng không nhúc nhích nổi.

Mọi người trong xưởng còn đang thảo luận thịt kho và gỏi.

Ngon muốn chết.

Những người không mua hoặc không mua được đó vừa nghe đều cảm thấy không còn tâm tư làm việc. Chỉ muốn mau chóng tới ngày mai, lập tức ra ngoài đi mua.

Ngay cả chủ bếp của xưởng gang thép cũng ăn đến say sưa. Trên miệng còn lẩm nhẩm nói ngon, khiến các đầu bếp xung quanh thèm nuốt nước miếng.

Còn có một số người mua gỏi, định về tối uống rượu.

Những người khác thấy vậy, vội nói: “Chúng ta cùng uống rượu đi, tôi mang rượu!” Anh ta chính là muốn ăn ké.

Người bên cạnh dứt khoát: “Không cần, nhà tôi có rượu.” Nói xong, vô tình từ chối anh ta.

Đợi tới chiều, khi xưởng trưởng của xưởng gang thép về xưởng làm việc, cảm thấy trên người thư ký có một mùi thơm đồ ăn xa lạ, sau đó hỏi: “Hôm nay chủ bếp nấu gì vậy?”

Thư ký nói củ cải hầm.

Xưởng trưởng nghe xong, vội vàng tới nhà ăn ăn một phần. Xưởng trưởng tới ăn, đầu bếp vội vàng nấu riêng hai món, thuận tiện đến xưởng lò xò vay chút cơm.

Xưởng trưởng ăn xong chỉ cảm thấy bình thường.

Ông ta có chút hậm hực, nhưng cũng không hỏi, người khác không nói. Mùi thơm đó còn thành câu đố chưa giải trong lòng xưởng trưởng.

Quay về có người tốt chuyện nói với Lưu Chương.

Lưu Chương có hơi chột dạ, chuyện này anh ta không nói với cha, anh ta ăn một mình.

Tính toán trong lòng, quyết định không thể nói chuyện này, nếu không cha anh ta sẽ đánh anh ta mất. Nghĩ ngày mai cùng lắm mình móc ví mua thêm một phần, không thể để cha ngưỡng mộ người khác nữa.

Lưu Bàng với Lục Hương đi về.

Trong văn phòng của Lưu Bàng không có ai.

Anh ấy mở tráp tiền ra, đổ xuống đất. Tiền chất giống như ngọn đồi, họ đếm tiền, thế mà có hơn bảy trăm tệ.

Lưu Bàng lẩm nhẩm trong miệng: “Phát tài rồi, phát tài rồi.”

Mỗi người chia ra, gần 400 tệ.

Trước kia anh ấy bán những thứ lộn xộn này, toàn bộ cũng không quá một nghìn, bây giờ đã tìm được đường làm giàu rồi.

Lưu Bàng nói: “Hôm nay làm không nhiều, còn có rất nhiều người không biết. Đợi ngày mai bán nhiều thêm một chút.”

Lục Hương đồng ý.

hôm nay là lần đầu tiên làm, rất nhiều thứ không đủ, bao gồm dưa leo, đậu phộng, tới cuối cùng đều hết.

Lưu Bàng với Lục Hương chia tiền ngay, đáy lòng cô rạo rực.

Nếu như vậy, nửa tháng há không phải sẽ có hai nghìn tệ, trước kia cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

Hơn nữa ở đây có người phụ giúp, trông có vẻ bận rộn, thực ra Lục Hương không mệt gì.

Cô nói: “Gia vị không đủ, tôi mua nhiều hơn một chút.” Số thịt heo này thực sự quá tốn gia vị.

Mua gia vị bao gồm các loại đồ khử tanh, dưa leo và đậu phộng phải mua nhiều hơn một chút.

Lục Hương không có phiếu lương thực, tới cung tiêu xã của Phó Cầm Huy.

Phó Cầm Huy thấy Lục Hương mặt mày rạng rỡ, liền hỏi: “Như thế nào?”

“Bán rất tốt!” Lục Hương còn đưa hai hộp đồ ăn đã giấu trước đó cho anh.

Phó Cầm Huy mở ra nhìn, chính là gỏi và món khác, nhân viên bán hàng rất hâm mộ, Lục Hương nấu ăn rất ngon.

Bình thường người có thể ăn được đồ ăn của cô cũng chỉ có Phó Cầm Huy.

Sau đó Lục Hương mua gia vị ở đây, tốn hơn trăm tệ, số tiền này bỏ ra rất đáng, tiêu ra còn có thể kiếm lại.

Ngày hôm sau, còn chưa tới trưa, công nhân trong xưởng đã bắt đầu ngó nghiêng từ sớm, xuyên qua cửa kính nhìn ra ngoài.

Mọi người nói chuyện cũng đều nói thịt kho và gỏi hôm qua.

“Hôm nay tôi phải mua hai cân!” Hôm qua căn bản không đủ ăn, anh ta mua một cân, mang về hết trong vòng một phút.

Lần này anh ta mua hai cân định mang về, buổi tối cùng ăn với người nhà.

Những đồng nghiệp này giống như sói hoang, vốn dĩ ăn thịt kho rất xuống cơm. Họ còn ra sức gắp, khiến mình ăn không đã ghiền.

Cũng ngại từ chối, đều là đồng nghiệp đi làm với nhau, người khác xin nên anh ta cũng ngại không cho.

“Tôi mua một cân là được!”

Rất nhiều người chụm lại nói chuyện rất hăng say.

Người mua được đều muốn mua, người chưa mua được cũng nếm thử rồi mua.

Ngay cả chủ bếp của xưởng gang thép cũng nói với học đồ bên cạnh: “Hôm nay nấu nhiều cơm chút, nấu ít đồ ăn lại.” Ông ta cũng nghe nói rồi, hôm nay vẫn sẽ tiếp tục bán thịt kho.

Ông ta nói như vậy, học đồ có hơi không phục: “Họ dựa vào đâu bán thịt kho, còn bán ở cổng xưởng chúng ta, đây không phải là ức h**p người khác sao?”

Chủ bếp nói: “Thế này có gì?” Ông ta đã nếm thử rồi, rất ngon.

Trình độ của người nấu món này nhất định trên cơ ông ta.

Những đầu bếp lâu năm như họ đều là hội tụ sở trường của mọi người, tay nghề không có ai độc bá cả.

Hơn nữa, khi ông ta ra ngoài tỉnh tham gia thi bằng, đã biết cao thủ trong mảng nấu nướng này rất nhiều, không thể coi thường người khác.

Tuy học đồ nghe vậy có hơi không phục, nhưng cũng không dám tranh biện gì thêm với chủ bếp, chỉ đành ấm ức ngậm miệng.

Chủ bếp tới kiểm tra họ nấu cơm như thế nào, muốn nhà bếp nấu lượng cơm gấp đôi bình thường.

Đầu bếp chủ quản nấu cơm có hơi hoảng: “Nấu nhiều cơm như vậy, có thể bán hết không?”

Thời này tôn sùng tiết kiệm, bên trên nhiều lần chỉ thị, yêu cầu ăn bao nhiêu nấu bấy nhiêu. Nếu xuất hiện tổn thất lớn, nhà bếp đều phải gánh vác.

Chủ bếp cao thâm khó lường nói: “Cứ làm như vậy, tôi tự biết!” Thấy ông ta nói như vậy, người khác chỉ đành dựa theo lời ông ta nói, nấu nhiều cơm.

Lưu Chương với Từ Ái Đảng đã gặp nhau từ sớm, ở bên ngoài đợi Lưu Bàng bọn họ.

Không cần nói người khác, ngay cả họ nhìn thấy giờ cơm tới cũng có hơi sốt ruột: “Lưu Bàng thật có bản lĩnh, thật sự tạo ra được chút danh tiếng rồi.”

Hôm qua thịt kho và gỏi này của họ coi như cho mọi người ăn ngon. Tùy tiện đứng ở đó, nghe người ta nói chuyện, đều là đang nói đồ ăn hôm qua.

“Theo tôi, vẫn là Lục Hương lợi hại.” Từ Ái Đảng cảm khái. Trước đây chỉ biết Phó Cầm Huy lợi hại, bây giờ xem ra anh thật sự là kẻ chiến thắng cuộc sống.

Bản thân Phó Cầm Huy ưu tú đã đành, còn cưới một cô vợ vừa xinh đẹp vừa giỏi nấu nướng.

Từ Ái Đảng nói: “Tôi định mua nhiều một chút!” Lúc anh ta về, người bên xưởng lò xo đều đồn khắp nơi rồi.

Đều nói bên này ngon, khiến người trong nhà cũng hơi tò mò.

Anh ta là con trai của phó xưởng trưởng, người trong nhà đều là quyền cao chức trọng, bình thường quen ăn cá thịt. Nghe nói thịt đầu heo này thần thánh như vậy, đều tới nhờ anh ta mang về một ít.

Từ Ái Đảng đồng ý, nghĩ một con cừu cũng là chăn, hai con cừu cũng là chăn. Dứt khỏi hỏi thử, kết quả ai cũng muốn mua. Anh ta tính ra, ít nhất phải mua hai mươi cân.

Lưu Chương kinh ngạc phát ngốc: “Cậu mua nhiều như vậy làm gì?”

Anh ta vốn chỉ muốn mua một cân mang về cho cha mình nếm thử.

Vừa nghe Từ Ái Đảng mua hai mươi cân, đột nhiên có tâm lý hiếu thắng muốn vượt trội: “Tôi cũng mua hai mươi cân!” Anh ta còn chưa thèm nghĩ mua xong sẽ phân phối thế nào, dù sao thì không thể bị Từ Ái Đảng vượt mặt.

Từ Ái Đảng nói: “Cậu mua nhiều như vậy làm gì? Tôi thật sự là mua giúp người ta!”

Lưu Chương cũng cứng miệng nói mình cũng vậy.

Họ ở đây đợi, xa xa nhìn thấy xe ô tô của Lưu Bàng tới, nhìn thấy chuông nghỉ trưa sắp vang, đã lần lượt có người xin nghỉ đi ra mua.

Hai người có hơi sốt ruột, đây không phải là lỡ dở chuyện sao?
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 112: Chương 112



Đợi xe Lưu Bàng dừng lại mới bày tất cả đồ đạc ra.

Lưu Chương và Từ Ái Đảng vội vàng ai oán: “Sao hôm nay giờ mới tới?”

Lưu Bàng vuốt mồ hôi trên trán, khóe miệng cười toe toét: “Hôm nay làm nhiều, mới làm xong thôi.”

Hôm qua kiếm được tiền khiến anh ấy vui muốn chết. Hôm qua đã chỉnh lý thịt của hai cái tủ lạnh lớn làm một lược.

Lượng gấp đôi hôm qua. Hôm nay đồ mang tới cực kỳ nhiều, mang xuống toàn bộ đồ đạc ở phía sau xe ô tô, dùng để bày gia vị và thịt.

Trên mặt Lưu Bàng cũng tràn ngập vui vẻ, lúc anh ấy về nhà đã nói với cha mình, cha anh ấy khen anh ấy.

Lưu Bàng thần thái sáng láng, anh ấy không chỉ là ông chủ, còn là người ăn thử. Hôm nay Lục Hương bỏ đủ gia vị hơn, anh ấy đã nếm qua, còn ngon hơn hôm qua.

Càng thêm bội phục Lục Hương, cái khác không nói, tay nghề này của người ta thật đỉnh.

Lục Hương bày đồ xong. Lưu Chương và Từ Ái Đảng mỗi người mua mười cân gỏi, mười cân thịt kho.

Lưu Bàng nói: “Những thứ này của tôi không cần các cậu ủng hộ, tôi có thể bán hết mà!” Anh ấy còn tưởng các anh em thuần túy là muốn giúp mình.

Bị tình cảm anh em làm cho cảm động.

Từ Ái Đảng nói: “Được được được rồi, đây là tôi mua giúp người khác!”

Họ mua nhiều, những người xin nghỉ ra mua thịt kho cũng vây lại, mỗi người đều mua mười phần, hai mươi phần.

Người xin nghỉ đi ra trước giống như họ đều mang theo nhiệm vụ, mua giúp tổ trưởng và tổ viên.

Trong tay đều cầm đơn, mỗi phần muốn thế nào, cái gì nhiều, cái gì ít.

Lưu Bàng cũng không rảnh nói đùa với đám anh em nữa, bắt đầu bận rộn.

Lưu Chương và Từ Ái Đảng ở bên cạnh cũng phụ giúp, trong lòng cũng đang thầm tính toán, thế này cũng quá lợi hại, còn chưa tới giờ nghỉ trưa, họ đã bán được một phần năm rồi.

Từ Ái Đảng ở bên cạnh nói: “Để lại cho xưởng lò xo chúng tôi nhiều một chút.”

Hôm qua người của xưởng lò xo bọn họ biết muộn, chỉ có mấy người mua, nghe vậy họ đều bày tư thế chờ đợi.

Kết quả người của xưởng lò xo thành thật, không gian giảo giống xưởng gang thép, còn biết xin nghỉ phép đi ra mua trước.

Không khéo họ bán hết, tới lúc đó xưởng lò xò không có cái để mua.

Lưu Chương ở bên cạnh cười nói: “Mặc kệ, ai mua được thì mua thôi!” Thấy xưởng gang thép chiếm hời, trong lòng anh ta rất vui.

Lục Hương ở bên cạnh trộn gỏi. bên này vẫn luôn bận rộn, tay cũng chưa từng dừng lại.

Rất nhanh đã reng chuông, người từ trong xưởng dẫn đầu chạy ra, vốn tưởng là người đầu tiên mua được, kết quả vừa ra đã ngây người, hay lắm, thế mà còn có người xin nghỉ ra trước.

Họ âm thầm hạ quyết tâm, ngày mai cũng nhất định phải bắt chước.

Quả nhiên, khi người của xưởng lò xò đi ra, bên này đã xếp hàng dài.

Khiến Từ Ái Đảng sốt ruột, hận không thể mở cửa sau ngay tại chỗ cho họ, để người của xưởng lò xò mua trước.

Nhưng quả thật hàng xếp quá dài, kí.ch th.ích tới người của xưởng gang thép một cách mãnh liệt. Người vốn mua nửa cân thì mua một cân, người vốn mua hai cân thì mua bốn cân.

Thấy bên này náo nhiệt như vậy, cư dân xung quanh cũng bị hấp dẫn tới, người bên cạnh không nhịn được hỏi: “Này, đây là đang bán thứ gì vậy?”

“Bán đồ kho!”

Cư dân nói: “Khá lắm, anh còn rất biết chen hàng, nhiều người như vậy đều đang xếp kìa, anh muốn mua thì đi ra sau.”

Người dân xung quanh ngửi thấy mùi thơm này, không nhịn được nuốt nước miếng. Biết những người của xưởng gang thép này kén chọn cỡ nào, họ đều thích, có thể thấy chắc chắn thứ này ngon.

Nhưng hàng này cũng dài quá rồi, họ thực sự không xếp được lâu như vậy. Cũng chỉ đành thôi. Hỏi thăm được ngày mai vẫn sẽ bán, định ngày mai tới sớm chút, đỡ phải giành giật với người khác.

Người xếp hàng nhiều, người ở phía sau đều có chút lo lắng. Sợ mình không mua được, ngửi mùi thơm nồng đậm, đều bắt đầu nuốt nước bọt.

May mà bên Lục Hương đã sớm có chuẩn bị, cũng dạy hai người phụ việc khác trộn gỏi. Ba người cùng nhau làm, tuy hàng dài, nhưng tốc độ trộn gỏi cũng rất nhanh.

Lưu Bàng và Từ Ái Đảng, Lưu Chương bọn họ vừa thu tiền vừa múc đồ kho.

Tất cả mọi người đều bận không ngơi tay được. Vừa hay buổi trưa xưởng trưởng của xưởng gang thép đi ra, kết quả nhìn thấy con trai mình thế mà lại phụ giúp ở đây.

Hơn nữa ngửi thấy mùi thơm chính là mùi thơm xa lạ khiến ông ta thèm thuồng hôm qua, hôm nay có mặt tại đây, gọi tên của con trai.

Lưu Chương vừa ngẩng đầu nhìn thấy cha mình, tay run bần bật suýt chút làm rớt cái giò heo kia: “Cha, sao cha lại tới đây?”

Xưởng trưởng hỏi: “Đang làm gì vậy?”

Lưu Chương nói: “Đây là anh em của con buôn bán, con tới phụ một chút.”

Xưởng trưởng gật đầu, cũng không nói gì, rời đi.

Nhưng trước khi đi vẫn cho Lưu Chương một ánh mắt. Ông ta cũng muốn ăn, nhưng dù sao cũng là xưởng trưởng, vẫn phải cẩn trọng một chút.

Lưu Chương nhíu mày, lần này anh ta mua hai mươi cân, ăn tới thiên hoang địa lão cũng đủ nữa là.

Đồ bán rất nhanh, hôm nay làm nhiều như vậy, không ngờ vẫn không đủ bán.

Nhìn thấy người phía sau ngày càng nhiều, đều có một loại cảm giác không nhìn thấy đích.

Lưu Bàng trực tiếp nói: “Hình như đồ của chúng ta không đủ bán.”

Hôm nay sáu người đồng thời phụ bán, đồ bán đi vô cùng nhanh.

Hôm nay Lưu Bàng đã đổi một cái tráp tiền to hơn, đã sắp đựng đầy rồi.

Nhìn thấy tổng cộng bốn thùng thịt bây giờ chỉ còn lại một thùng rưỡi. Bên ngoài còn có nhiều người như vậy, nói: “Phía sau đừng xếp nữa, sắp hết rồi!”

Anh ấy hô như vậy, người phía sau lưu luyến rời khỏi hàng, còn dặn dò người phía trước mua ít một chút.

Người phía trước nghe vậy mua càng hăng, dựa vào đâu mua ít, đây là dựa vào thực lực xếp hàng, lần sau bọn họ ra sớm một chút không phải được rồi sao?

Người của xưởng lò xo nghe vậy, vội vàng tìm Từ Ái Đảng cáo trạng: “Không phải là chúng tôi tới muộn, là bọn họ giành giật quá hung!”

Từ Ái Đảng là con trai của phó xưởng trưởng xưởng lò xò, nghe vậy rất thấu hiểu, sau đó nói với Lưu Bàng: “Ngày mai tới xưởng lò xo chúng tôi bày bán một ngày đi.”

Lưu Bàng đồng ý. Chuyện này cũng không thể thiên vị được.

Lưu Chương nghe vậy nói: “Vậy ngày kia tới chỗ chúng tôi bán, mỗi người một ngày, như vậy cũng công bằng!”

Các khách hàng đang đợi ở bên cạnh vội khuyên: “Hay là sau này cứ bán thường xuyên đi!”

Lần đầu tiên họ ăn được thịt kho ngon như vậy.

Lưu Bàng nói: “Không có nhiều lòng heo như vậy!”

Lần này trúng đợt vận chuyển hàng cho tỉnh thành mới có thể có nhiều như vậy. Nếu không bình thường muốn gom cũng không có.

Người phía trước mua xong, liền quay về nhà ăn, mua hai lạng cơm ăn.

Thật sự giống như chủ bếp dự liệu. Tất cả mọi người đều chỉ mua cơm, căn bản không có ai mua thức ăn. Họ nấu rất ít đồ ăn, người mua không nhiều.

Bọn họ mua một hộp cơm ăn tại chỗ, còn mua mang về một hộp. Bởi vì mua nhiều thịt kho, mua thêm chút cơm nữa, đợi buổi tối về, lấy nồi hâm nóng một chút là được, ngay cả cơm cũng không cần nấu, đỡ tốn công lại ngon.

Cũng chỉ có người của xưởng gang thép xa xỉ như vậy, ăn ngoài suốt cả ngày.

Công nhân trong xưởng đã nghe ngóng rồi, họ không bán được bao nhiêu ngày nữa.

Nếu bây giờ không ăn, sau này muốn ăn cũng không có. Kết quả mua rất dữ.

Rất nhanh gỏi là món đầu tiên bán hết, thịt kho cũng chỉ còn lại rất ít. Ngay cả chút nước sốt cuối cùng cũng bán đi. Hôm nay nhiều gấp đôi hôm qua, kết quả bán còn nhanh hơn hôm qua.

Người phía sau không mua được, đã liên tục oán than. Họ đã ra ngoài mua rất sớm nhưng vẫn không mua được. Ngửi mùi thơm, lại quay về ăn cải trắng củ cải gì đó, không có khẩu vị gì.

Bảo người mua được nhiều phía trước san cho họ một chút.

Những người mua được phía trước khó khăn lắm mới mua được, đều nói không bán.

Lưu Chương và Từ Ái Đảng lần đầu tiên trải qua trường hợp này, thật sự hưng phấn, giống như đánh trận vậy.

Bận xong, đầu đầy mồ hôi.

May mà họ đã sớm mua hai mươi cân. Bây giờ muốn mua cũng không mua được, càng thêm chứng tỏ thứ họ mua được rất trân quý.

Mọi người còn đề ra kiến nghị với Lưu Bàng bọn họ, bảo ngày mai họ làm nhiều hơn nữa.”

Lưu Bàng tỏ vẻ tiếc nuối: “Không làm nhiều nổi.”

Từng này đã là cực hạn rồi, nồi của họ cũng không đủ, bếp cũng không đủ.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 113: Chương 113



Nếu là mua bán đường dài, còn có thể đúc thêm vài cái bếp. Nhưng đây chỉ là kinh doanh tạm thời, cũng chỉ có thể dùng tạm bợ.

Hơn nữa xử lý thịt đầu heo các kiểu, nhiều hơn cũng không xử lý hết được.

Lục Hương là người kiểm tra rất nghiêm ngặt, đều là dựa theo tiêu chuẩn nhà mình ăn mà làm. Loại giống như lòng heo này phải rửa sạch rất nhiều lần, xử lý vô cùng phiền phức.

Mọi người cũng chỉ đành thôi.

Lưu Bàng nảy ra một chủ ý, nói: “Sau này mỗi người cùng lắm chỉ có thể mua năm cân!” Phải dùng phương thức giới hạn mua này để xử lý.

Nếu không đồ đều bị người phía trước mua hết, người phía sau muốn ăn cũng không có.

Sau khi bán hết đồ, Lưu Bàng và Lục Hương nhanh chóng quay về. Thật sự tới cũng vội, đi cũng vội.

Lúc quay về, không chỉ Lục Hương và Lưu Bàng, ngay cả hai người phụ việc mang tới cũng dạt dào cảm xúc, đời này chưa từng làm qua việc nào suôn sẻ như vậy.

Sau khi về, Lưu Bàng bắt đầu chia tiền với Lục Hương, chia xong, hai người đều có niềm kinh hỉ ở mức độ khác nhau, hôm nay chia được tới tay mỗi người hơn năm trăm tệ.

Đây là lãi ròng, còn nhiều hơn hôm qua được chia.

Lưu Bàng hưng phấn xoay vài vòng tại chỗ, nói với Lục Hương: “Tôi thật sự lưu luyến chị!” Rất đáng tiếc mối làm ăn này chẳng kéo dài được bao lâu nữa.

Đây là mối làm ăn kiếm được tiền đầu tiên mà anh ấy tìm được.

Tiền kiếm được, tuy không bằng với kiểu trại lớn như cha của anh ấy, nhưng phóng mắt trong giới phú nhị đại, anh ấy cũng được coi là tuổi trẻ tài cao rồi.

Hon nữa mối làm ăn này thuần túy là bản thân anh ấy nghĩ ra. Anh ấy còn rất có ý thức lo xa, mối này còn chưa kết thúc, đã bắt đầu suy nghĩ mối tiếp theo. Hận không thể trói chặt Lục Hương lại.

Thứ nhất là có thể kiếm được nhiều tiền, thứ hai cũng là điều quan trọng nhất, hợp tác với Lục Hương, đồ ngon tùy ý ăn, khiến anh ấy sướng muốn chết.

Lục Hương và Lưu Bàng hợp tác cũng rất vui vẻ, ở đây kiếm được nhiều tiền.

Hai bên đều có một loại cảm giác chiếm tiện nghi, đây là đôi bên cùng có lợi tuyệt đối.

Trong tay Lục Hương bây giờ có tổng cộng tám trăm tệ.

Lục Hương gửi số tiền này vào trong ngân hàng, nhìn sổ tiết kiệm dính trong ngực, có một loại cảm giác vững chãi trước nay chưa từng có.

Bây giờ cô đã có tám trăm tệ.

Trước đây vốn không nghĩ sẽ có thể gom được tiền nhanh như vậy. Trước đây gom một nghìn đã tốn tầm nửa năm, bây giờ mới mấy ngày đã gom được tám trăm.

Lục Hương nói với Lưu Bàng muốn mua một chiếc tủ lạnh, hỏi anh ấy có cách và con đường không.

Tủ lạnh là sản phẩm công nghiệp. Cung tiêu xã vốn không bán được, cửa hàng chỉ có tủ lạnh mini, kích thước quá nhỏ, công năng rất kém.

Lục Hương muốn mua một cái tủ lạnh to một chút.

Lưu Bàng nói: “Nhưng tủ lạnh giá cao, ít nhất cũng phải khoảng một nghìn! Có lẽ trong trại của chúng tôi còn có chỉ tiêu mua tủ lạnh, nếu chị không chê đắt thì tôi hỏi thử giúp chị.”

Lục Hương vội nói không chê.

Lưu Bàng rất sảng khoái đồng ý, nói: “Vậy được, về trại, tôi nói với chị hậu cần, xem thử có thể nhường tiêu chí cho chị không, vừa hay năm nay trại chúng tôi không cần mua tủ lạnh.”

Lục Hương cảm ơn rối rít.

Lưu Bàng nói: “Không cần cảm ơn.” Lại thần thần bí bí chạy tới bên cạnh Lục Hương hỏi: “Huyện thành có một căn nhà tốt hơn một chút, chị có muốn mua không?”

Lưu Bàng một lòng muốn giữ Lục Hương ở lại huyện thành. Lục Hương nấu ăn thực sự quá ngon, ở nông thôn đó là lãng phí của trời, ở trong huyện luôn tốt hơn ở nông thôn.

Lưu Bàng với con trai của xưởng trưởng khác đều thuộc cùng một giới, có một số con đường và cơ hội riêng.

Lục Hương sáng mắt lên: “Nhà gì?”

“Nói ra, chủ nhà có chút ngọn nguồn với chị đấy, là nhà của phóng viên Lý.”

Họ sắp quay về, nhà bỏ trống, vừa hay muốn nhờ người bán, về cơ bản là nửa bán nửa cho.

Lục Hương sững người hỏi: “Họ sắp về rồi?”

Hình như ở trong nguyên tác, họ phải ở huyện thành mấy năm, nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được, hiệu ứng bươm bướm vừa xuất hiện, chắc chắn sẽ kéo theo những sự việc khác thay đổi.

Nhưng Lục Hương không muốn có dính dáng tới họ, nói: “Có lẽ thôi vậy.” Cô mua nhà chỉ muốn an tâm! Mua nhà của ai đều giống nhau.

Lưu Bàng nghe vậy cũng đành thôi, nhưng vẫn không chết tâm, nói: “Vậy chị có muốn mua nhà trong huyện không? Nếu chị muốn, tôi hỏi thăm giúp chị, tốt nhất là ở trong huyện, tôi ăn ké cơm cũng tiện.” Lưu Bàng nửa đùa nửa thật nói.

“Khi nào anh muốn ăn, tôi sẽ nấu cho anh.” Cô cũng biết ơn Lưu Bàng, nếu không có Lưu Bàng dẫn cô vào ngành, sao có thể kiếm được nhiều tiền nhanh như vậy.

Lưu Bàng nói: “Bây giờ giá nhà trong huyện rẻ! Tiền để trong ngân hàng cũng không có lãi tức gì.” Anh ấy không tiếc lời khuyên.

Ở nông thôn nào tiện bằng ở huyện. Lục Hương đã kết hôn, anh ấy muốn đi ăn chực cơm đoán chừng cũng sẽ bị những người trong thôn đó chỉ chỉ trỏ trỏ.

Lời này cũng vừa đúng tâm ý của Lục Hương, sau này đất đai cải chế, phải thống nhất xây nhà. Chiếm đất tháo dỡ, là thùng vàng đầu tiên trong cuộc đời bao nhiêu người.

Lục Hương đã bị thuyết phục: “Nhưng hình như tôi không có tư cách mua nhà trong huyện?”

Hộ khẩu nông thôn giống như cô không mua được nhà trong huyện.

Lưu Bàng vỗ ngực nói: “Chuyện này cứ để tôi lo!” Mèo có đường mèo, chó có đường chó, dù sao thì việc gì cũng có cách giải quyết của nó.

Lục Hương nghe xong, nói: “Tôi muốn một căn nhà trệt khoảng tám mươi mét vuông là được.” Càng nghĩ càng cảm thấy không tồi, sau này cũng có thể đặt chân trong huyện.

Nhà trệt ở huyện thành đều không có sân. Nhưng có thể có một căn nhà thuộc về mình, đối với rất nhiều người trong huyện mà nói, đều là chuyện xa xỉ.

Dù sao thì rất nhiều người đều sống chung với cha mẹ, một gia đình chen chen chúc chúc, suy cho cùng vẫn không tiện.

Lưu Bàng nghe cô đồng ý, lập tức cười nói: “Cái này đơn giản, nhà hơn tám mươi mét vuông, chỗ Lưu Chương có mấy căn. Sau này tôi xem thử cậu ta có ý muốn bán không.”

Sau đó anh ấy lại cười nói: “Tới lúc đó chúng ta có thể làm hàng xóm rồi!” Vừa nghĩ tới sau này có thể quang minh chính đại ăn chực cơm liền vui.

Lục Hương nói: “Vậy thì nhờ anh rồi.”

Lưu Bàng rất để tâm chuyện này, lập tức đi tìm Lưu Chương.

Lưu Chương nghe xong cũng vội vàng nhường ra một căn nhà trong tay. Đối với anh ta mà nói, anh ta có tận mấy căn nhà, không thèm gì, lúc đầu cũng đều là tùy tiện mua.

Nếu thật sự giống như Lưu Bàng nói, Lục Hương có thể chuyển tới, anh ta cũng có thể ăn ké chút đồ ngon. Lưu Bàng đã nói mấy lần, Lục Hương làm há cảo ngon, anh ấy đã ăn mấy lần, nhưng Lưu Chương thì chưa ăn lần nào.

Lưu Bàng xem thường suy nghĩ này của Lưu Chương: “Chỉ vì ăn chút đồ ngon, cậu có tới nỗi vậy không?”

Lưu Chương nghe vậy, lập tức châm chọc nói: “Không phải cậu cũng vì một miếng ăn ngon, mới thuyết phục người ta vào huyện sao? Hai chúng ta chó chê mèo lắm lông!”

Lưu Bàng nói: “Cũng phải, cũng không biết có điều động công việc không?”

“Trước đây cha tôi nói xưởng trưởng của xưởng phân bón còn muốn điều Lục Hương tới xưởng phân bón, nhưng hình như bị từ chối rồi.”

Nghe vậy Lưu Bàng cũng không nhắc tới nữa.

Lưu Chương nhiều lần căn dặn: “Ngày mai bày sạp cậu nhất định phải nấu nhiều một chút.”

“Nấu nhiều làm gì?” Lưu Bàng có hơi sợ, anh ấy lấy ra bao nhiêu, bán bấy nhiêu.

Lưu Chương nói: “Dù sao thì cậu làm nhiều chút là được.”

Anh ta mua mười cân mang về hiếu kính cha anh ta, cha anh ta san ra một ít, lấy cho nhà bà nội.

Nhà bà nội anh ta rất giàu có, bà nội sống cùng với chú út.

Chú út với thím út đều sống cuộc sống kiểu tây.

Vừa nhìn thấy họ mang số thịt này tới, nói là không lành mạnh, lại nói không phải thịt ngon. Trên mặt không hề che đậy sự ghét bỏ của mình đối với thịt đầu heo, còn châm biếm vài câu: “Đồ này có người ăn sao?”

Kết quả đợi khi nếm được một miếng, ăn còn khỏe hơn bất cứ ai. Cha anh ta thuật lại cho anh ta nghe, anh ta cũng cảm thấy hả hê.

Chú út với thím út còn truy hỏi: “Khi nào lại mua cho họ một ít?”

Anh ta không hiểu, những người này muốn bắt chước văn hóa nước ngoài gì đó, ngày ngày uống cà phê ăn bánh mì.

Thế này cũng thôi, mấu chốt là họ ăn thì ăn, còn luôn chê bai người khác quê mùa.

Anh ta không phục!
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 114: Chương 114



Bây giờ cha anh ta còn muốn mua thêm một ít, anh ta cũng có ý này, dùng lòng heo kho, sửa lại ấn tượng trong lòng họ đối với mỹ thực Trung Hoa.

Lưu Bàng nhăn mặt nói: “Tôi cũng muốn làm nhiều, nhưng không có nhiều như thế nữa.” Vốn dĩ anh ấy lên kế hoạch có thể bán mười lăm ngày, bây giờ tính lại, cùng lắm cũng chỉ có thể bán thêm mười ngày, thế này đã tăng lượng, kết quả vẫn không đủ bán.

Sáng ngày hôm sau, họ bày hàng ra rất sớm, đại khác trước đây người của xưởng gang thép giở trò khôn lỏi xin nghỉ, kí.ch thí.ch những người thành thật đó, bây giờ người của xưởng lò xò cũng có sao học vậy, phái người ra xếp hàng xếp ở đầu tiên.

Sạp hàng hôm nay bày ở cổng xưởng lò xo, lúc người của xưởng gang thép tới, phát hiện phía trước có người, liền tự giác xếp phía sau, đợi mãi tới khi Lục Hương và Lưu Bàng tới.

Bày hết đồ ra liền bắt đầu bán.

Kết quả người thứ hai trơ mắt nhìn đối phương lấy ra một tờ giấy, người phía sau suýt ngất xỉu, đơn này ít nhất dài nửa mét.

Khiến người phía sau tức tới nói lắp: “Người…người anh em, cậu mua cho mấy người vậy?”

Người của xưởng lò xo phía trước nói: “Hơn chín giờ tôi đã tới rồi, mua giúp tám mươi người trong xưởng chúng tôi!”

Người phía sau nghe xong, tức tới tái mặt.

Thế là nhìn người đầu tiên mua từng phần một, mua tới khi chuông reng, những người khác xông ra, người xếp hàng phía sau càng dài. Người đầu tiên đằng trước vẫn chưa mua xong.

Đợi khi người đầu tiên mua xong, đã trống hết hai thùng thịt. Cuối cùng tới phiên người xếp thứ hai, anh ta tức chết.

Vốn dĩ chỉ muốn mua một cân thịt kho, nghiến răng mua hai cân. Không mua nhiều chút, uổng công đợi lâu như vậy.

Người mua phía sau cũng vô cùng nhanh. Người của xưởng gang thép tới muộn, khi tới phía sau, căn bản đã hết, Lục Hương dọn sạp, về văn phòng Lưu Bàng kiểm tra, kiếm được sáu trăm tệ.

Sau khi chia tiền xong, Lưu Bàng trực tiếp dẫn Lục Hương tới chỗ Lưu Chương: “Đi, dẫn chị đi xem nhà!”

Lái xe tới nên tốc độ rất nhanh.

Dù sao Lưu Chương cũng là con trai của xưởng trưởng xưởng gang thép trong huyện, đồ có thể lọt vào mắt anh ta chắc chắn là đồ tốt. Trong tay anh ta trữ mấy căn nhà, trong đó có một căn vuông vức rất tốt.

Hơn nữa cũng rất mới, Lưu Chương nói năm đó anh ta tốn một nghìn rưỡi mua căn nhà này, nếu cô muốn, cũng bán cho cô với giá một nghìn rưỡi.

Vị trí căn nhà này rất tốt, mức giá một nghìn rưỡi thuộc giá của mấy năm trước, nếu dựa theo giá bây giờ, ít nhất cũng phải khoảng một nghìn tám, cũng được coi là bán rẻ cho Lục Hương rồi.

Tám trăm hôm qua của Lục Hương, cộng thêm sáu trăm hôm nay, tổng cộng một nghìn tư, còn thiếu một trăm.

Lưu Bàng trực tiếp hào phóng cho cô mượn một trăm. Sau đó hai người dẫn cô tới sang tên.

Có người quen trong huyện rất tiện. Rất nhanh căn nhà này đã đứng dưới tên của cô. Nhìn tờ sổ đỏ mỏng manh đó, tim Lục Hương đập thình thịch.

Đợi sau khi về nói với Phó Cầm Huy lại mua nhà rồi, trong mắt Phó Cầm Huy có hơi kinh ngạc, sau đó âm thầm giơ ngón tay cái với cô: “Lợi hại.”

Trên mặt Lục Hương có chút vui vẻ: “Vốn dĩ muốn để dành, chúng ta ra ngoài sống. Nhưng cũng không tiện cứ chạy ra ngoài mãi. Bây giờ căn nhà đó để trống cũng để trống đó, em cho thuê ra, một năm ba mươi tệ!”

Cô không quan tâm ba mươi tệ này lắm, nhưng nhà phải có người ở, để trống mãi ngược lại không tốt với căn nhà.

Cô cũng không ngờ nhanh như vậy đã có thể cho thuê được, chỉ ôm tâm thái thử xem, tùy tiện dán một tờ cho thuê, kết quả vừa mới dán, người xung quanh đã xé tờ giấy này, muốn thuê căn này.

Người đó còn nói: “Tôi có một họ hàng vào trong huyện khám bệnh, đang lo không có chỗ ở. Vị trí này rất gần nhà chúng tôi, tới lúc đó tới lui cũng có thể hỗ trợ được.”

Dù sao thì ba mươi tệ cũng không đắt, nếu không, họ sống ở nhà nghỉ mỗi ngày cũng không nỡ.

Lục Hương thấy đối phương thành tâm như thế cũng đồng ý.

Phó Cầm huy nói: “Hương Hương nhà ta quá giỏi, mệt không? Nếu rất vất vả thì thôi.”

Lục Hương nói: “Không vất vả, có người muốn kiếm tiền còn không kiếm được.” Chỉ đáng tiếc đây là mối làm ăn ngắn hạn, cùng lắm cũng không làm được mấy hôm nữa.

Chuyện kiếm tiền nào sẽ mệt.

Lục Hương lại làm liên tục mười ngày, tới sau đó, ngay cả cư dân xung quanh cũng tới mua. Lượng thức ăn bán ra tăng lên mỗi ngày.

Lưu Bàng dùng không ít tài nguyên, ôm hết lòng heo cả huyện, nhưng dù như vậy cũng không đủ bán. Nghe nói sau đó xưởng phân bón còn có chút ý kiến với chuyện này, hỏi vì sao không tới chỗ họ bán?

Đều muốn nếm thử thịt đầu heo bán chạy ở xưởng gang thép và xưởng lò xo, rốt cuộc là hương vị thần tiên gì lại có thể khiến bọn họ ăn liên tục hơn mười ngày vẫn chưa ngán. Mọi người truyền miệng nhau, nói rất thần kỳ, nhưng có truyền mấy cũng vô dụng, đồ đều bán hết rồi.

Làm xong mười ngày này, tổng cộng Lục Hương được chia năm nghìn tệ. Trả cho Lưu Bàng một trăm, trong tay còn có bốn nghìn chín.

Lục Hương gửi bốn nghìn này vào trong ngân hàng, chín trăm còn lại móc ra hai trăm.

Sau khi về thôn cho mẹ chồng một trăm, cho cha mẹ một trăm.

Hai người đều hơi kinh ngạc, đều nói không lấy, nhưng Lục Hương vẫn kiên quyết cho.

Hai người đẩy qua đẩy lại cũng nhận.

Bây giờ Tiêu Thái Liên cũng có tiền, nhưng trước đây nghèo đến ám ảnh, nhìn thấy tiền vẫn rất thích.

Thấy Lục Hương về, lại cho bà một trăm tệ, bà nào có thể giấu được. Ra ngoài khoe khoang với người ta, nói Lục Hương ra ngoài làm việc, kiếm tiền về còn cho bà: “Trên đời này ở đâu tìm được đứa con dâu tốt như vậy!”

Người bên cạnh ganh tỵ nói: “Ngày nào chị cũng khen Lục Hương, không sợ mấy cô con dâu khác đố kỵ?”

Tiêu Thái Liên nói: “Chúng đố kỵ cái gì? Chúng đối với Lục Hương còn tốt hơn tôi đối với con bé.”

Nhất thời mọi người đều có chút ngưỡng mộ, nói Lục Hương rơi vào trong ổ phúc rồi.

Trong thôn cũng có một số người phụ nữ giỏi giang, sau khi kết hôn vẫn bị mẹ chồng bắt nạt, không giống Tiêu Thái Liên, đối xử với Lục Hương giống như con gái ruột.

Sau khi Lục Hương về, bên chỗ Lưu Bàng cũng nhận được tin: “Năm nay vừa hay có một chỉ tiêu mua tủ lạnh! Có hai trăm lít, ba trăm lít và bốn trăm lít, lần lượt bán năm trăm, một nghìn và một nghìn rưỡi.”

Xưởng bọn họ được giá ưu đãi với đồ điện, nếu bình thường mua, không có cái giá này.

Dù sao thì thời này người mua nổi tủ lạnh đều là người giàu có.

Lục Hương nghĩ ngợi, cảm thấy hai trăm lít vẫn nhỏ, bèn đặt chiếc tủ lạnh ba trăm lít một nghìn tệ, đến ngân hàng rút tiền đưa cho anh ấy.

Lưu Bàng nói: “Bên đó sẽ đặc biệt chuyển tới cho chị, để lại địa chỉ trong thôn, nhưng chuyển hàng ít nhất cũng tốn một tháng!” Bảo Lục Hương chuẩn bị tâm lý.

Đường nông thôn khó đi, huống hồ chuyển hàng đều phải dùng xe ô tô, dựa theo thứ tự các đơn mà gửi đi lần lượt. Không biết bên xưởng tủ lạnh đã ém bao nhiêu đơn rồi.

Sau khi Lục Hương về, nghỉ ngơi mấy ngày, tuy kiếm được tiền nhưng quả thật rất mệt.

Sau khi về, trưởng thôn tìm Lục Hương nói: “Mau tới lều rau xem.”

Lục Hương tới đó xem, tới nơi mới phát hiện một số cán bộ thôn khác cũng tới rồi.

Cán bộ thôn biết lều rau này. Có lão giáo sư ở đây thần thần bí bí làm nghiên cứu.

Họ cũng chưa từng tới, đi vào phát hiện bên trong còn đang trồng cà, đậu đũa, ớt, còn có một số rau khác. Giống như một vườn rau lớn, có hơn ba mươi loại.

Không hổ là lão giáo sư, thật sự có bản lĩnh, đồ trái vụ cũng có thể nghiên cứu ra.

Trong đó rất nhiều đều là rau củ khác mùa, những người này nhìn thấy đều sáng mắt lên.

Bây giờ đã tới mùa đông, đã bắt đầu giảm nhiệt, mọi người cũng bắt đầu mặc dày lên.

Những người trong thôn này đã quá quen thuộc với rau, nhưng rau trái vụ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Ai cũng không dám đụng, sợ đụng hỏng rau quý giá này. Trưởng thôn cũng rất vui, thôn họ có số rau củ trái vụ này, chắc chắn thôn khác sẽ đỏ mắt.

Trưởng thôn nói: “Đợi rau củ chín, đưa một phần tới tất cả lãnh đạo huyện, để họ cũng vui một chút!” Mới một năm đã có thành quả rồi!
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 115: Chương 115



Chắc chắn lãnh đạo sẽ nhớ kỹ thôn của họ.

Bây giờ còn có rau vụ thu. Đợi qua mấy hôm nữa, dần dần hết rau, lấy những thứ này ra, họ sẽ có quyền định giá của rau trái vụ, muốn bán bao nhiêu thì bán bấy nhiêu.

Nhìn thấy rau củ trái vụ, cán bộ thôn đều có chút hưng phấn.

Trước đây họ đều là nhìn trời ăn cơm.

Không ngờ rau củ còn có thể trồng trái mùa!

Trước đây nghe nói trồng rau còn có thể làm giáo sư, trong lòng thôn dân không phục, cảm thấy mình cũng là một nửa chuyên gia.

Nhưng nhìn thấy các giáo sư trổ tài, hoàn toàn bội phục.

Bí thư thôn nói: “Nếu lấy ra, chắc chắn sẽ dọa người khác giật mình.” Đồ ăn được trong mùa đông rất có hạn, bình thường đều là cải trắng, củ cải trữ lại từ mùa đông.

Số rau tươi xanh non mơn mởn này tới mùa đông, không cần nói ăn, chỉ nhìn thôi cũng vui.

Trưởng thôn cười híp mắt, nói với mọi người: “Những thứ này đều là công lao của Lục Hương.”

Trưởng thôn khen cô giống như khen con gái mình.

Quả nhiên vẫn là đầu óc của người trẻ linh hoạt hơn, nếu là ông ta, tuyệt đối không thể nghĩ tới những cái này.

Cán bộ thôn khen Lục Hương không ngớt, tuy người ta trẻ nhưng kiến thức hơn hẳn bọn họ.

Nghe trưởng thôn nói như vậy, cán bộ trong thôn đều khen Lục Hương, Lục Hương vội nói: “Không dám không dám!” Còn rách khách sáo, không giống người trẻ khác, được khen một cái đã vểnh đuôi.

Thấy cô trầm ổn phóng khoáng như vậy, lại khiến mọi người rất thích.

Bí thư thôn nói với trưởng thôn: “Những thứ này có thể nói với người trong thôn không?” Họ không biết cái gì nên giữ bí mật, cái gì không nên giữ bí mật. Có đôi lúc khó tránh sẽ lỡ lời.

Trưởng thôn vô cùng phóng khoáng, nói: “Thích nói thì nói.” Dù sao thì qua một khoảng thời gian nữa, cũng phải cầm đi bán, tới lúc đó không giấu được.

Các cán bộ thôn gật đầu lia lịa.

Hận không thể xông ra ngay bây giờ, phô ra thành quả trong thôn của họ cho mọi người thấy.

Trưởng thôn cũng vậy, lập tức muốn tới chỗ lão đối thủ – trưởng thôn Bạch khoe khoang. Không phải họ có máy kéo sao, thế thì sao nào? Mùa đông vẫn không ăn được rau củ tươi đó thôi.

Các cán bộ thôn tham quan xong, lòng ai cũng nhóm lên một mồi lửa nhiệt tình.

Sau khi họ giải tán, trưởng thôn giữ Lục Hương ở lại thêm một lúc, bàn bạc chuyện bán như thế nào.

Phó Cầm Huy ở cung tiêu xã, hi vọng hai vợ chồng họ có thể nói với cung tiêu xã một tiếng, tới lúc đó có thể mang tới bán.

Lục Hương nói: “Được, đợi Cầm Huy về, cháu nói với anh ấy.”

Trưởng thôn càng cảm thấy đề bạt Lục Hương làm cán bộ là đúng! Gặp phải chuyện, người ta thật sự có thể giải quyết cái một.

Cán bộ thôn khác rời đi.

Lý Đại Nguyên ở một bên nhìn Lục Hương. Cũng không biết đơn tố cáo mấy hôm trước có hữu dụng không. Anh ta là anh trai của chị Lý.

Chị Lý bất hòa với Lục Hương, người trong thôn đều biết.

Mấy hôm trước, sau khi chị ta bị Tiêu Thái Liên chửi cho mấy câu mới thành thật hơn, bây giờ liên tục tác oai tác quái ở nhà. Chồng của chị ta không chiều chị ta, hai người mâu thuẫn, ngày nào cũng cãi nhau. Chính vì chuyện của chị ta, kéo theo người nhà ở trong thôn cũng không cất nổi đầu.

Bây giờ Lục Hương như mặt trời ban trưa, không chỉ được trưởng thôn xem trọng, cán bộ thôn khác nhắc tới cô cũng khen lấy khen để, chống đối với cô, có thể có kết cục tốt sao?

Nếu nói ra, chị Lý bất hòa với Lục Hương là bởi vì đố kỵ nhất thời, nhưng quậy tới sau đó, thấy tất cả mọi người đều giúp cô, cơn giận của chị ta càng quá đà, ghi hận Lục Hương.

Lần trước chị ta về nhà mẹ đẻ còn nói với Lý Đại Nguyên, Lý Đại Nguyên là anh trai chị ta, vừa nghe nói em gái mình chịu ấm ức, đâu thể để yên? Bèn muốn tìm Lục Hương tính sổ.

Thấy Lục Hương ngày nào cũng rời thôn rất sớm, đã đi theo mấy ngày. Kết quả phát hiện Lục Hương thế mà lại bán thịt đầu heo ở xưởng gang thép, cung không đáp ứng cầu, bán một phần rất đắt.

Sau đó đi tìm em gái, nói với chị ta chuyện này.

Chị Lý nghe xong nói: “Chẳng trách họ có thể mua nhà lớn, hóa ra là lén lút kinh doanh ở bên ngoài!”

Lần này coi như có thể túm được thóp của Lục Hương rồi. Cô thân là cán bộ, xin nghỉ làm việc riêng, nếu nói chuyện này ra, chắc chắn có ảnh hưởng tới danh tiếng của cô.

Lý Đại Nguyên lại nói: “Có thể có ảnh hưởng gì, bây giờ trưởng thôn thiên vị cô ta!”

Chị Lý nói: “Anh, vậy chúng ta phải làm sao? Chính vì cô ta, chồng em mới đòi ly hôn với em, thực sự không nuốt trôi cục tức này!” Nói xong lại rơi nước mắt.

Lý Đại Nguyên nói: “Anh đi xử lý!”

Chị Lý ngấn lệ nói: “Vẫn là anh trai thương em!”

Đốt lên d.ục vọ.ng bảo vệ mãnh liệt của Lý Đại Nguyên.

Lúc này Lục Hương còn chưa biết gì.

Lý Đại Nguyên biết trưởng thôn tốt với Lục Hương, chi bằng quậy to một chút. Anh ta đã suy nghĩ mấy ngày, hôm trước đến trạm điện thoại công cộng ở thôn cách vách gọi điện thoại tố cáo Lục Hương thân là cán bộ thôn lại làm kinh doanh.

Thời này tố cáo rất hữu dụng.

Anh ta vừa tố cáo, trong huyện đã cảnh giác, sau đó đến xưởng gang thép phỏng vấn điều tra.

Cán bộ thôn cũng là cán bộ, không thể làm ra chuyện vi pháp loạn kỷ.

Lúc này, trưởng thôn đang nói chuyện đưa rau củ trái vụ vào cung tiêu xã, Lục Hương còn nói đóng gói rau củ trái vụ này nọ.

Ngay lúc này, trưởng thôn nhận được điện thoại, nói có người tố cáo Lục Hương. Tổ điều tra đã xuất phát, bảo họ làm lãnh đạo thôn, phải phối hợp.

Trưởng thôn cúp điện thoại, hỏi Lục Hương.

Trong lòng ông ta biết Lục Hương đã đắc tội người khác.

Ra ngoài buôn bán, xưa giờ trong thôn luôn mắt nhắm mắt mở.

Chỉ cần không ảnh hưởng việc đồng áng đều được, nhưng bây giờ có người cố tình điểm danh chỉ họ, còn kể chi tiết chuyện Lục Hương buôn bán. Trưởng thôn nói: “Người tố cáo chắc chắn là người trong thôn chúng ta.”

Còn nói tới chuyện căn nhà lớn của nhà họ Thẩm, bán nhà cũ xung công quỹ là chuyện được cho phép. Bây giờ có người nhắc lại chuyện cũ, ngược lại giống như lãnh đạo cho Lục Hương đi cửa sau vậy.

Trưởng thôn tức chết, ông ta làm việc quang minh lỗi lạc, bị người ta hiểu lầm oan uổng như vậy, đâu thể nhịn được.

Lập tức bắt đầu đi hỏi từng nhà, muốn tìm ra người tố cáo này.

Trong thôn không có bí mật, rất nhanh Lý Đại Nguyên đã nổi ra mặt nước. Chỉ có một mình anh ta là lén la lén lút chạy vào trong huyện dạo gần đây.

Lý Đại Nguyên là anh trai của chị Lý. Cũng coi như có chút xung đột với Lục Hương, nhưng trưởng thôn vẫn luôn không để tâm. Lòng đố kỵ của phụ nữ cũng đáng bị người ta báo thù trực diện.

Trưởng thôn lập tức gọi Lý Đại Nguyên: “Có phải là cậu tố cáo không?”

Lý Đại Nguyên nói: “Là tôi, tôi làm ra được thì không sợ bị người khác nói.”

Trưởng thôn vô cùng tức giận: “Cậu còn có lý? Trong thôn bán nhà, bán đã mấy ngày rồi, là Lục Hương giao tiền đầu tiên, có gì không đúng!”

Ghét người ta có, chế nhạo người ta không.

Loại người này đáng hận nhất.

Trưởng thôn nói: “Nếu cậu có ý kiến gì, nên nói với thôn, chứ không phải đi tố cáo khắp nơi!”

Lý Đại Nguyên gân cổ nói: “Mọi người đều ăn cơm tập thể, nếu cô ta đã có mối làm ăn kiếm tiền, vì sao không nói với thôn? Tôi đề nghị phải xung công quỹ tiền Lục Hương kiếm được.”

Trưởng thôn nghe xong, tức cười: “Bình thường cậu không cố gắng, chỉ muốn dòm ngó tiền của người khác!”

Ông ta đang phê bình ở đây, rất nhanh có xe ô tô tới.

Xe ô tô là thứ rất hiếm thấy, rất nhanh đã thu hút lòng tò mò của người trong thôn, đều tới đây xem.

Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, đều hỏi thăm lẫn nhau.

Người trong tổ điều tra nói: “Lục Hương, có người tố cáo cô ở bên ngoài tham ô đồ của công để kiếm tiền, đào góc tường của xã hội chủ nghĩa, cô thừa nhận không?”

Người dân có mặt ở đây nghe xong, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, tội danh này không nhỏ.

Lục Hương nheo mắt, nói: “Tôi chỉ là giúp đỡ bạn bè!”

Chuyện này cô tuyệt đối không thừa nhận, con số không nhỏ, một khi thừa nhận, không chỉ đơn giản là bị tịch thu tiền. Nói không chừng còn sẽ định thành tội phạm, bị bắt nhốt mấy ngày.

Người của tổ điều tra nói chuyện với Lục Hương, xung quanh có không ít người vây xem.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 116: Chương 116



Chị Lý nhìn thấy liền hưng phấn, lập tức không chê chuyện lớn, nói: “Thân là cán bộ, thế mà còn làm việc riêng!”

Trưởng thôn không hi vọng vạch áo cho người ta xem lưng, vừa thấy chị Lý ăn cây táo rào cây sung ở đó nói bậy, phá hỏng hình tượng của thôn. Ông ta có hơi tức giận:

“Sao Lục Hương lại không nghĩ cho thôn? Cái lều rau đó không phải chính là của mọi người sao? Còn có chuyện nuôi heo, các người được chia tiền nhiều, trong lòng mình không rõ sao?”

Rõ ràng người ta đã vì thôn làm nhiều như vậy, còn có người không biết đủ.

Cán bộ thôn khác chỉ làm chuyện được phân, chuyện ngoài luồng đều không quản, chỉ sợ làm nhiều sai nhiều. Bây giờ có một người nguyện ý giúp mọi người làm giàu, vì sao phải tổn thương người ta.

Hơn nữa Lục Hương là cầu nối giữa thôn với huyện.

Lãnh đạo huyện xem trọng Lục Hương, đợt trước xưởng trưởng xưởng phân bón còn đặc biệt gọi điện thoại muốn điều Lục Hương tới, tới đó sẽ trực tiếp có hộ khẩu huyện. Lục Hương đều không đồng ý, sao làm việc còn bị xoi mói chứ?

Chị Lý không thích Lục Hương, nhưng cũng không dám công khai đối chọi với trưởng thôn, đồng chí của tổ điều tra nói: “Không sao, chúng tôi đã tìm hiểu một chút rồi, chuyện này hoàn toàn khác với những gì các người biết!”

Họ đã đặc biệt tới chỗ Lưu Bàng tìm hiểu tình hình.

Chỉ là dùng một số đầu thừa đuôi thẹo, sau đó chế biến, làm thành đồ ăn mà mọi người thích. Phản hồi khá tốt, Lưu Bàng nói chuyện này là do anh ấy dẫn đầu, Lục Hương là tới phụ.

Hợp tác và thuê mướn là hai chuyện.

Sau vụ thu, ra ngoài làm chút việc là bình thường.

Những thợ mộc, thợ nề có tay nghề trong thôn ra ngoài làm chút việc kiếm tiền, xưa giờ trong thôn không quản.

Những người khác nghe tổ điều tra nói như vậy, ánh mắt nhìn Lý Đại Nguyên và chị dâu Lý có hơi quái dị.

Họ không làm việc còn muốn chia tiền công của người khác, sao lại vô liêm sỉ vậy.

Sau khi Tiêu Thái Liên nghe nói, lập tức lao tới, nói: “Sát Thiên Đao nào còn tố cáo Lục Hương nhà chúng tôi, bản thân không làm việc, ngày ngày rình người khác, phi! Thấp hèn!”

“Lục Hương kiếm tiền đều cho tôi tiêu, có chuyện gì tìm tôi đây!” Người khác nào dám dây vào bà, nếu bà làm dữ lên, cả trưởng thôn cũng sợ bà ba phần.

Người của tổ điều tra sau khi điều tra làm rõ, liền rời đi.

Những người khác còn đỡ, Lý Đại Nguyên bị trưởng thôn điểm danh nghiêm túc phê bình: “Trong thôn không dung túng nổi cậu, cậu lợi hại như vậy thì đừng ở trong thôn nữa.” Sau đó bảo anh ta tự tìm nơi tiếp nhận anh ta, trong thôn vứt bỏ anh ta rồi.

Đây là chuyện lớn.

Đối với người dân bình thường mà nói, hộ khẩu rất quan trọng.

Sau khi cha anh ta nghe tin, tát anh ta hai bạt tai tại chỗ, còn bảo anh ta quỳ xuống xin lỗi.

Rất nhanh tiếng khóc vang trời, rất nhanh vợ của Lý Đại Nguyên cũng tới, đánh chửi cô út là kẻ phá nhà. Sau đó nói chuyện chị Lý cả ngày tới bên cạnh anh trai khóc lóc kể lể ra: “Chồng tôi cũng là nhất thời bị quỷ mê hoặc tâm trí, xin trưởng thôn cho anh ấy thêm một cơ hội.”

Cha của chị Lý mắng chị ta tại chỗ: “Nếu mày còn giựt giây anh mày làm sai nữa, sau này đừng về nhà, chết ở bên ngoài tao cũng mặc kệ, đoạn tuyệt quan hệ cha con.”

Chị Lý nghe xong ngây dại tại chỗ.

Người khác cũng đều thì thầm với nhau, người này bình thường trông cũng rất tốt, sao lại xấu xa như thế.

Đều không dám tiếp xúc với chị ta nữa, sợ nói câu nào đắc tội chị ta, không phải có câu thà đắc tội quân tử chứ không thể đắc tội tiểu nhân sao.

Chị Lý không biết, bởi vì xảy ra chuyện này, người trong thôn đã hoàn toàn cách ly chị ta.

Trưởng thôn cũng chỉ hù dọa Lý Đại Nguyên, không thể vì chuyện này mà thật sự làm gắt, nói: “Phải cho cậu chút bài học, như thế này đi, công việc thu phân năm sau chủ yếu giao cho cậu.”

Trong thôn đang ủ phân, mỗi năm đầu phải thu thập phân trong các hố lại với nhau, công việc không mệt, chỉ là có hơi bẩn.

Trong thôn không có ai thích làm, đều là những người phạm lỗi đó làm. Năm nay sẽ tới phiên anh ta.

Lục hương thấy trưởng thôn xử lý vô cùng tới nơi tới chốn, cũng không nói gì nữa. Lúc này tiếng máy kéo cạch cạch cạch của Bạch Gia Thôn từ xa tới gần truyền tới, vô cùng thu hút lực chú ý.

Trưởng thôn của Bạch Gia Thôn lái máy kéo vào thôn, tìm chỗ dừng lại, sau đó nói: “Tôi đã nghe nói rồi.”

Thịt đầu heo ngon bên xưởng gang thép trong huyện thế mà lại do Lục Hương làm.

Hôm nay đặc biệt tới một chuyến.

Trưởng thôn Bạch ngang nghiên khen Lục Hương, nói cô thông minh ưu tú, nếu không phải cô đã kết hôn, hận không thể giới thiệu con trai mình cho cô.

Trưởng thôn hồ nghi nhìn, biết trưởng thôn Bạch không có chuyện sẽ không tới đây, nói: “Có việc gì cứ nói!”

Trưởng thôn Bạch nói: “Cái gì cũng không giấu được anh.”

Cuối cùng cự nự nói ra.

Hóa ra thôn họ triển khai hợp tác với xưởng đậu phụ, xưởng đậu phụ gửi đậu phụ cho thôn họ. Người trong thôn họ tổ chức đi bán, kiếm thêm chút tiền. Đang phù hợp lời hiệu triệu tích cực phát triển, tự tìm kiếm đường làm giàu trong huyện.

Chỉ là giá đậu phụ rẻ, vất vả một ngày không kiếm được bao nhiêu, nghe nói Lục Hương có tay nghề, thịt kho cô làm khiến cả xưởng gang thép đều điêu đứng, tay nghề này khiến ông ta thèm thuồng.

Đặc biệt chiêu hiền đãi sĩ, tới xin Lục Hương hỗ trợ.

Lục Hương nói: “Làm đồ ăn vặt đậu phụ cũng không khó!”

Trưởng thôn Bạch nói: “Hay là tới chôn chúng tôi một chuyến, đồ đều có sẵn, cô chỉ điểm một chút!” Lục Hương gật đầu.

Trưởng thôn Bạch vui sướng như điên, nói với trưởng thôn Vương: “Tôi mượn người này nhé.”

Lục Hương đồng ý với ông ta cũng là muốn nhận được thêm danh vọng ở nhiều phương diện.

Chuyện tố cáo vừa nãy, tuy không tạo nên hậu quả gì nhưng cũng khiến cô vô cùng cảnh giác.

Làm người đừng nên quá nổi bật, cuộc sống của Lục Hương ngày càng tốt đẹp sẽ ngày càng nguy hiểm. Nhân bây giờ kết thân với một số đồng minh, sau này sẽ có chỗ dùng.

Đồng minh hợp tác về mảng kinh tế là đáng tin nhất.

Họ nói chuyện không kiêng kỵ người ngoài.

Người dân thôn Đại Vũ nghe nói Lục Hương muốn giúp Bạch Gia Thôn đưa ra chủ ý kiếm tiền, vội vàng có người nháy mắt với trưởng thôn.

Không muốn để Lục Hương giúp Bạch Gia Thôn, nếu có chủ ý tốt này, vì sao không để ở thôn mình.

Trưởng thôn hừ lạnh một tiếng nói: “Tôi không có mặt mũi, con bé giúp thôn như vậy, người trong thôn còn có người giở trò với nó!”

Ông ta nói vậy, tất cả mọi người đều trừng Lý Đại Nguyên và chị Lý.

Hai người này không dám nói thêm gì.

Trưởng thôn Vương nói: “Chúng ta cũng phải đi theo xem thử!”

Ông ta dứt lời, tận mấy người giơ tay muốn đi theo, một mặt tới xem thử Lục Hương làm gì, họ rất tò mò. Một mặt khác cũng có thể ngồi xe kéo một lần, rất uy phong.

Trưởng thôn Bạch đồng ý.

Rất nhanh chở mười người của thôn Đại Vũ xuất phát, Lục Hương là người quan trọng nhất, ngồi ở phía trước.

Tới Bạch Gia Thôn.

Lục Hương lấy gia vị đơn giản, sau đó cắt đậu phụ thành khối, chiên lên. Lại bắt đầu điều chế nước tương, nói làm xong chắc chắn có người mua.

Trưởng thôn Bạch nhìn như hiểu như không, nói: “Ồ ồ ồ, đậu phụ chiên!”

Lục Hương sửa lời ông ta: “Là đậu phụ thối!”

Người ở đây đều chưa từng ăn qua đậu phụ thối chiên dầu, đợi Lục Hương bỏ nước tương của đậu nhự thối và miếng đậu đã nát vụn vào trong gia vị, soạt….cực kỳ thối.

Trưởng thôn Bạch ngơ ngác, đây chính là cao nhân mà ông ta mời tới, sau đó nhìn trưởng thôn Vương, trưởng thôn Vương và thôn dân thôn Đại Vũ cũng ngốc người, mùi vị thực sự quá nồng, giống như nhà vệ sinh nổ vậy.

Người xung quanh đều nhìn trưởng thôn Bạch, giống như không dám tin, đây chính là thứ mà trưởng thôn Bạch đặc biệt mời người làm ra? Mùi hương thực sự quá kh*ng b*!

Trưởng thôn Bạch ho khan một tiếng, ngại mặt mũi của thôn dân, ngại khiến Lục Hương không có đường xuống, cứng da đầu nói: “Đây là đậu phụ thối, vô cùng ngon.”

Nói xong, bản thân ông ta cũng đỏ mặt, ngay cả ông ta cũng có hơi không tin lời mình nói. Chủ yếu là ngửi mùi, lại nhìn thứ đó, có chút buồn nôn.

Sau khi nói xong, trưởng thôn Bạch nói: “Có ai muốn thử không?” Bản thân ông ta chưa hạ quyết tâm được.

Xúi giục người khác tới thử.

Các thôn dân đưa mắt nhìn nhau, luôn cảm thấy hương vị này quá đáng sợ.

Trưởng thôn Bạch thấy người trong thôn lề mề không dám lên.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 117: Chương 117



Ông ta sốt ruột vô cùng, nói: “Vừa chiên dầu vừa bỏ các loại gia vị, đồ do những thứ này làm ra, sao có thể không ngon.” Nói xong tiện tay gọi một người: “Thạch Đầu, cậu tới nếm thử!”

Người đàn ông Thạch Đầu này bình thường khá thành thật, là cấp dưới của trưởng thôn.

Vừa thấy trưởng thôn lên tiếng gọi tên, cho dù Thạch Đầu không cam tâm cách mấy cũng chỉ có thể cứng da đầu đi tới.

Cầm đũa gắp một miếng đậu phụ thối lên, biểu cảm và thần thái đó trông giống như anh dũng vì nghĩa, gương mặt chính khí lẫm liệt!

Sau đó nhanh chóng cắn một miếng. Do anh ta cắn quá nhanh, nước bên trong còn làm bỏng đầu lưỡi của anh ta.

Khiến anh ta nhăn nhó mặt mày, thôn dân vây xem thấy vậy, ngũ quan cũng vặn vẹo thay anh ta.

Người đang yên đang lành, ăn thứ này làm gì, quá giày xéo người rồi.

Lại nhìn, bỗng nhiên thấy Thạch Đầu híp mắt lại, bỏ đồ vào trong miệng, khó tin nhai. Đậu phụ thối lại ăn rất ngon.

Bản thân đậu đã rất giàu dầu, sau khi được chiên khô, càng nhai càng thơm. Nước được điều chế thơm mặn, loại mùi thối mê người đó ở trong miệng có rất nhiều tầng bậc phong phú, chưa từng ăn qua, lại vượt ngoài dự liệu của anh ta.

Thạch Đầu ăn xong, ngoài miếng đầu tiên ăn có chút gấp gáp, mấy miếng còn lại nhai kỹ nuốt chậm. Tất cả mọi người đều nhìn mặt anh ta.

Còn có trẻ con chạy khắp nơi trong Bạch Gia Thôn tuyên truyền: “Mau xem, chú Thạch Đầu ăn cứt rồi!” Cậu bé hô như vậy, người trong nửa thôn đều ra.

Tất cả mọi người đi ra, sắc mặt đều khó coi, xa xa đã ngửi thấy mùi.

Bình thường trong thôn cũng có người bán đậu phụ đậu nhự thối. Nhưng mùi vị quá sặc, người thích ăn cũng ngại ăn. Thời gian dài không ai ăn nữa.

Dần dần đã quên mất, ai ngờ hôm nay có đậu phụ thối chiên giòn, còn thối gấp mười lần so với đậu nhự thối.

Bọn họ đều tới xem, trưởng thôn Bạch và trưởng thôn Vương ở một bên nhìn chằm chằm Thạch Đầu: “Như thế nào, ngon không?”

Bọn họ thực sự vô cùng tò mò, lúc Thạch Đầu ăn miếng đầu tiên, dáng vẻ anh dũng vì nghĩa đó mọi người đều nhìn thấy, nhưng ăn miếng thứ hai, trên mặt anh ta lại có vài phần kỳ lạ.

Tới miếng thứ ba, biểu cảm đó có thể gọi là hưởng thụ.

Thạch Đầu nói: “Thứ này ngon, ăn một miếng còn muốn ăn thêm miếng nữa!” Đặc biệt là rất no nước.

Lục Hương nói: “Ngon là đúng rồi!” Sau đó lại chiên thêm một phần.

Lần này người muốn thử nhiều hơn, có người dẫn đầu, họ cũng dám ăn.

Nghe Thạch Đầu nói như vậy cũng có chút tò mò, không biết rốt cuộc là mùi vị gì.

Sau đó ai cũng vô cùng tích cực: “Trưởng thôn, tôi…tôi tôi thử!”

Lần đầu tiên trưởng thôn cho họ xung phong, họ đều lùi lại, sợ bị gọi tên. Lần này rất khác, trưởng thôn nào có thể không biết tâm tư nhỏ của họ.

Ông ta nói: “Tôi nếm cho!” Trong lòng ông ta cũng đã sớm tò mò rồi, sau đó còn đưa cho trưởng thôn Vương một đôi đũa, nói: “Anh cũng nếm thử!”

Trưởng thôn Vương ho khan một tiếng nói: “Được.”

Sau đó bưng bát cơm tới, hai người mỗi người gắp một miếng chấm nước, ăn vào miệng, quả nhiên không hắc ám giống như trong tưởng tượng của mọi người.

Ăn vào thế mà lại rất ngon, nhai ra thơm mặn, còn mang theo chút cay cay, vị cay này rất sảng khoái.

Hơn nữa nước trong đậu phụ thối cũng tăng vị không ít cho đậu phụ thối chiên giòn này.

Hai trưởng thôn ăn một miếng chưa đã ghiền, gắp thêm mấy miếng nữa.

Thấy xung quanh nhiều người như vậy nhìn họ bằng cặp mắt sáng quắc. Hai người chia cho thôn dân của mình. Một bát nhỏ này đều được chia hết, người được chia đều nói: “Không ngờ thứ này ngon như vậy, thật sự không nhìn ra!” Ngửi thì thối, ăn vào lại ngon vô đối.

Trưởng thôn Bạch nói với Lục Hương: “Thứ này bán bao nhiêu tiền thì hợp lý?” Bọn họ có đậu phụ, nếu thật sự có thể kinh doanh thứ này thì tốt.

Lục Hương nói: “Đương nhiên có thể bán năm hào một phần! Một phần mười khối đậu phụ!” Vừa nãy khi chiên giòn, mọi người đã nhìn thấy, một miếng đậu phụ có thể chia thành hai mươi khối đậu phụ chiên nhỏ.

Tương đương với một miếng đậu phụ có thể bán được một tệ, đây đúng là vượt ngoài dự liệu của họ rất lớn, bình thường đậu phụ cũng chỉ hai hào một miếng.

Gặp phải lúc đậu tăng giá, bán được ba hào đã coi là giá trên trời rồi. Sau khi chiên dầu thế mà lại có thể bán được nhiều tiền như vậy!

Đều có hơi cảm thấy chuyện này không thiết thực.

Trưởng thôn Vương thấy người của Bạch Gia Thôn nghi ngờ Lục Hương, còn nói cô trẻ, không biết kiếm tiền khó khăn, mới tí tuổi mà mở miệng ra đã đòi năm hào…

Ông ta thấy Lục Hương bị nói, có hơi bất mãn, vội vàng tạo thế cho cô: “Đồ trước đây Lục Hương làm đã nổi tiếng trong thôn Đại Vũ, ngay cả người của xưởng gang thép cũng thích đồ con bé làm!”

Người ta là người từng trải sự đời nhiều, nếu cô đã định giá, vậy chắc chắn là có lý của mình.

Trưởng thôn Bạch gật đầu, rất tán đồng suy nghĩ của trưởng thôn Vương, sau đó nói những người chê đắt: “Đậu phụ thối chiên giòn không chỉ là đậu phụ, còn có một chảo dầu và nhiều gia vị như vậy nữa!”

Tính trong tính ngoài đã tốn bao nhiêu tiền chứ.

Ông ta rất thích Lục Hương, tuy còn trẻ nhưng có năng lực và gan dạ. Trước đây từng gặp mấy lần, cảm giác Lục Hương mang tới cho ông ta khác với tất cả mọi người.

Thấy Lục Hương đã hỗ trợ mình, sau đó mời cô sang một bên, nói nhỏ: “Nếu làm cái này, chia tiền với cô thế nào?”

Lục Hương nói: “Cháu đưa phương pháp cho chú, chỉ bán năm trăm tệ! Bây giờ có thể dùng đậu nhự thối điều chế sốt, sau này muốn làm ngon hơn, còn phải tự lên men đậu phụ thối, phương pháp lên men cũng giao cho chú!”

Loại đồ ăn vặt như thế này, cô biết rất nhiều kiểu, năm trăm tệ, cô có thể kiếm chút tiền, người khác cũng không tới mức xót tiền, còn có thể đổi giao tình.

Bạch Gia Thôn còn là thôn khá giàu có, trưởng thôn Bạch nói: “Được!”

Lục Hương đề ra chủ ý cho ông ta: “Sau vụ thu, mọi người đều có tiền, chi bằng bán ở cổng thôn, như vậy người có hứng thú đều có thể tới ăn!”

Người ở huyện thành ít người nhàn rỗi, hầu hết đều phải vào xưởng làm việc, cho dù thích ăn mấy, cũng ngại ăn. Ăn xong dính mùi đầy người, sẽ bị khiển trách. Đậu phụ thối thật sự bán được ở trong thôn.

Đồ chiên, người trong thôn thích mua nhất.

Trưởng thôn Bạch gật đầu: “Vẫn là đầu óc của người trẻ các cô linh hoạt, cứ làm như vậy!”

Xung quanh Bạch Gia Thôn có mấy thôn, nếu họ bày sạp, thôn dân ở các thôn xung quanh đó đều có thể nhìn thấy.

Ông ta vui vẻ nói với trưởng thôn Vương: “Ông đúng là có một trợ thủ tốt, người trong thôn chúng tôi không có ai giống Lục Hương!”

Trưởng thôn Vương dẫn Lục Hương bọn họ về.

Những người đã ăn đậu phụ thối đó nhìn Lục Hương, ánh mắt mang theo sùng bái. Không ngờ đậu phụ còn thật sự để cô làm ra ngô ra khoai.

Cho dù người trong thôn nghĩ nát óc cũng không biết, đậu phụ còn có thể làm như vậy, thối như thế, còn có thể thơm như thế!

Cuối cùng họ cũng mở mang tầm mắt, những người này theo trưởng thôn Vương về tới thôn Đại Vũ, lập tức kể với người trong thôn việc làm vĩ đại của Lục Hương.

“Lục Hương lợi hại lắm, ra ngoài một chuyến kiếm được năm trăm tệ!”

Sự kí.ch th.ích của năm trăm tệ này thành công khiến tất cả mọi người hít một ngụm khí lạnh, hay lắm, cả nhà cày sâu cuốc bẩm nửa năm trời mới kiếm được một nghìn.

Một mình cô ra ngoài một chuyến đã có thể kiếm được năm trăm, đúng là ghê gớm. Nhà họ Phó này thật sự đã cưới được một nàng dâu giỏi. Phóng mắt cả thôn, không có ai có năng lực như vậy.

Bọn họ còn nói chuyện Lục Hương làm đậu phụ thối cho mọi người nghe.

“Tôi thật sự không ngờ cái thứ đó thối như thế, lại rất ngon, năm hào mười cục, tôi cũng muốn mua.”

“Sau khi đậu phụ chiên lên lại chấm sốt, ây dô, đỉnh.”

Người bên cạnh chỉ nghe anh ta nói đã nuốt nước miếng: “Thật sự ngon như thế?”

Người từng tới Bạch Gia Thôn vỗ ngực nói: “Đương nhiên! Đợi ngày mai dẫn anh đi nếm thử, tới lúc đó chia cho anh hai cục.”

Bây giờ anh ta đã bắt đầu thèm rồi.

Người trong thôn vừa nghe nói năm hào mười cục đậu phụ chiên, vẫn có người chê đắt.

Nhưng vừa nghe anh ta nói như vậy, lập tức sỉ diện nói: “Không cần anh mời tôi, tôi tự mua ăn!” Hẹn nhau ngày mai nếu Bạch Gia Thôn thật sự mở sạp, cùng nhau tới hóng náo nhiệt.

Dù sao thì bây giờ cũng kết thúc vụ thu, trong túi có tiền, tiêu một chút cũng không có gì.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 118: Chương 118



Tới ngày hôm sau.

Từ sáng sớm đã nghe thấy trẻ con chạy về, nói bên Bạch Gia Thôn dựng nồi lớn rồi.

“Đi, chúng ta tới xem thử!”

Trưởng thôn Vương cũng mặc kệ họ.

Trong thôn đều muốn nếm thử đậu phụ thối có phương pháp giá trị năm trăm tệ có vị gì.

Rất nhanh đã thấy người trong thôn gọi bạn gọi bè, người không biết còn tưởng chạy đi họp chợ.

Bạch Gia Thôn.

Cổng thôn có một mảnh đất rất rộng rãi. Trong chảo đang chiên đậu phụ, đã tụ tập không ít cánh đàn ông của Bạch Gia Thôn.

Trưởng thôn Bạch thấy người tới thật sự không ít, cười nói: “Các người muốn ăn thì xếp hàng, đừng để lát nữa nhiều, tới lúc đó không xếp tới lượt được!”

Thôn dân của thôn Đại Vũ nói: “Chém gió.” Năm hào, loại đậu phụ giá trên trời này cũng chỉ có người có tiền mua chút nếm thử, chẳng lẽ tất cả mọi người đều tới ăn?

Trưởng thôn Bạch nói: “Chú nhìn xem rồi biết!” Dùng ngón tay chỉ. Mọi người nhìn sang, người của Lưu Gia Thôn và Trần Gia Thôn xung quanh cũng đều bị mùi này kéo tới.

Xa xa nghe thấy trưởng thôn Lưu quát to: “Các người làm gì vậy? Chiên cứt à?”

Trưởng thôn Bạch nói: “Vô văn hóa, chúng tôi đang làm đậu phụ thối chiên giòn, không biết thì anh cứ bỏ tiền mua một chút nếm thử, năm hào mười cục!”

Người của Lưu Gia Thôn nghe xong cười ha ha: “Muốn kiếm tiền tới điên rồi à, năm hào mười cục, sao anh không đi cướp đi?”

Bọn họ đấu võ mồm với nhau, rất nhanh thấy đậu phụ trong nồi được vớt ra, phồng lên. Trông màu sắc vàng óng vẫn rất mê người.

Nếu muốn ăn, trực tiếp trộn gia vị trong cái chậu to sạch sẽ, sau đó múc vào trong bát nhỏ, ngửi khá thối.

Nhưng nhìn thấy vẻ ngoài vàng óng của đậu phụ chiên, còn có chút rau thơm điểm xuyết, cảm thấy cũng không đáng sợ.

Người khác không dám thử.

Những cánh đàn ông ở Bạch Gia Thôn này đã thèm muốn chết, thôn họ xưa giờ khá giả: “Tôi lấy mười cục!” Hôm qua ăn miễn phí, ăn chưa đã nghiện.

“Tôi mua hai mươi cục, bỏ cho tôi nhiều nước sốt chút!” Họ cũng không biết bỏ nhiều nước sốt có ngon không, dù sao thì không thể bị thiệt.

Họ ở đây mua rất náo nhiệt.

Người mua trước đều là người đã nếm thử hôm qua.

Trộn xong gia vị cầm sang một bên ăn, biểu cảm vô cùng mê đắm.

Khiến người của Lưu Gia Thôn vô cùng nghi hoặc: “Trong thôn mình còn mời cả người tạo nhiệt à?”

Trưởng thôn Bạch nói: “Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, tôi đã tốn năm trăm tệ mua phương pháp này về, nếu không có bản lĩnh này, có thể khiến tôi bỏ nhiều tiền như vậy sao?”

Nghe vậy, những người khác nhìn đậu phối thối chiên giòn, chỉ như vậy…đáng giá năm trăm tệ?

Người ăn liên tục nói ngon, mọi người đều thiếu dầu nước, đồ chiên dầu rất mê hoặc mọi người.

Rất nhanh mọi người cũng không chịu nổi, lần lượt bỏ năm hào mua.

Ăn một miếng phát hiện thần kỳ, chẳng trách họ ăn nghiêm túc như thế. Thứ này càng thối càng thơm, càng nhai càng nghiện!

Sau khi ăn xong, thậm chí còn cảm thấy không ngửi được mùi thối, còn muốn ăn thêm mấy cục nữa.

Hôm nay người tới hóng náo nhiệt nhiều, người muốn độc hưởng năm hào vẫn rất phí sức.

Thông thường cũng chỉ chia một hai cục, cùng lắm chia ba cục, nhưng ba cục này vừa hay trêu ngươi con sâu thèm thuồng của họ dậy.

Còn muốn ăn tiếp nhưng hết rồi.

Đậu phụ chiên cần thời gian, một buổi đã xếp thành hàng dài.

Có người nôn nóng không ngừng thúc giục: “Mau một chút, tôi đã không đợi được nữa rồi!”

Nhìn thấy bên họ náo nhiệt, mấy thôn xung quanh cũng bị hấp dẫn tới.

Những người của thôn Đại Vũ đó quay về nói với trưởng thôn Vương: “Tôi thấy ít nhất có thể bán một trăm phần.” Mọi người đều tinh mắt, một trăm phần chính là năm mươi tệ, bán một ngày đã hồi vốn rồi.

Thật ngưỡng mộ.

Trước đây, lúc vụ thu, mọi người còn xúm lại đánh bài. Năm nay bắt nghiêm bài bạc, những người này có tiền không có chỗ tiêu, mua chút đồ ăn thức uống, tiêu tiền rất hào phóng.

Trưởng thôn Vương nghe xong cũng có chủ ý. Ông ta tìm Lục Hương, nói: “Hay là chúng ta cũng tới đó bày sạp!”

Dù sao thì bên đó người đông, lại không có xe cộ gì, rảnh cũng rảnh đó, làm một cái chợ quy mô nhỏ không phải rất tốt sao.

Trưởng thôn cũng chịu ảnh hưởng của Lục Hương, bây giờ đầu óc linh hoạt hơn xưa, nghiền ngẫm thêm bản lĩnh kiếm tiền, kiếm được mọi người cùng chia! Bạch Gia Thôn làm được, họ cũng làm được.

Lục Hương nói: “Được!” Sau đó nói với trưởng thôn: “Lần này cháu tới tìm chú là có một chuyện quan trọng, cháu tới từ chức với chú.”

Lục Hương nghĩ rồi, sau này cô nên làm chút gì đó thì hơn, trong ngân hàng có ba nghìn tệ, người khác không biết.

Thân là cán bộ thôn, nếu lại bị người khác phát hiện, ngược lại chọc phải người nói ra nói vào, cô dứt khoát từ chức cán bộ thôn này.

Trưởng thôn nghe xong hoảng hốt, vội vàng nói: “Đang yên lành sao lại từ chức? Lẽ nào là vì đám tiểu nhân kia!”

Không đợi Lục Hương lên tiếng, trưởng thôn đã quở trách họ: “Những người này chỉ là thấy tiền sáng mắt! Cô yên tâm, tôi sẽ xử lý họ thật nghiêm!” Càng nói càng tức, trong lúc nói còn muốn xông ra ngoài.

Người đầu tiên phải xử lý chính là Lý Đại Nguyên và chị Lý, hai người này bình thường làm việc kém cỏi, chỉ có cái miệng tóp tép là giỏi.

Lục Hương lập tức kéo trưởng thôn lại nói: “Chuyện này đã qua rồi, thôi!”

Trưởng thôn nói: “Haiz, khó khăn lắm mới có một cán bộ đầu óc thông minh, có thể làm chuyện thực tế giống như cô, chuyện cô làm cho thôn, tôi đều biết, đều nhớ!”

“Đừng vì tiểu nhân giở trò mà tổn thương.”

Quả thật Lục Hương có bản lĩnh, không chỉ lãnh đạo huyện thích, ngay cả trưởng thôn Bạch cách vách cũng dòm ngó.

Người khác tâng Lục Hương còn không kịp, bọn họ ở trong thôn chiếm ưu thế, ngược lại ức h**p người ta, thế này là sao, nếu đồn ra ngoài, người khác còn tưởng trưởng thôn như ông ta không có năng lực, bản lĩnh.

Bạch Gia Thôn bán đậu phụ thối hai ngày liên tiếp, bán rất rầm rộ.

Các thôn quanh đây đều đang bàn tán chuyện này, cũng có nghe ngóng qua. Bây giờ đều biết, phương pháp này là trưởng thôn Bạch tốn năm trăm tệ mua từ trong tay Lục Hương.

Bạch gia thôn vốn hợp tác với xưởng đậu phụ, họ lấy đậu với giá rất thấp, bây giờ mỗi ngày đều kiếm tiền.

Người ở đây đều không phải kẻ ngốc, mọi người đều biết tính, tính ra như vậy, con số khiến họ đỏ mắt.

Thật sự khỏi phải nói, đậu phụ thối này ngửi thì thối, ăn thì thơm, ăn một bữa còn muốn ăn bữa thứ hai, cộng thêm dạo này kết thúc vụ thu, trong tay ai cũng có chút tiền, hai người hoặc ba người hùn nhau mua một phần, mỗi người ăn một chút không tốn bao nhiêu tiền.

Ngày ngày tới ăn đậu phụ thối còn thành chuyện thời thượng.

Cũng có người lén lút tới tìm Lục Hương, muốn mua phương pháp làm đậu phụ thối, trong thôn này mới bao nhiêu người? Nếu vào trong huyện hoặc đến nơi lớn hơn chút, thế thì càng ghê gớm.

Nhưng Lục Hương không bán cho ai hết, trưởng thôn Bạch nghe nói, còn đặc biệt mang hai mươi cái trứng gà tới cảm ơn cô. Dù sao thì phương pháp ở trong tay người ta, bán hay không đều được.

Có thể chống cự lại mê hoặc đồng tiền trong tình huống này, chứng tỏ cô rất lợi hại.

Việc kinh doanh đậu phụ thối chiên giòn này của Bạch Gia Thôn còn có thể làm một quãng thời gian, càng làm càng nghiện, bây giờ trong thôn rất lưu hành việc gọi bạn bè thân thích tới ăn đậu phụ thối.

Người của thôn Đại Vũ sốt ruột, họ giựt giây trưởng thôn: “Chúng ta cũng bán đậu phụ thối đi!” Dù sao thì xưởng đậu phụ ở ngay đó, Bạch Gia Thôn có thể bán, thôn họ cũng có thể.

Trưởng thôn Vương lại nói: “Thôi thì hơn.”

Chuyện ông ta muốn là lâu dài hơn, chỉ cần Lục Hương vẫn ở trong thôn, tới lúc đó dĩ nhiên còn có cách hay, hà tất hải tranh giành chút ít ỏi này.

Người trong thôn nghe xong liền lo lắng: “Sao có thể thôi chứ? Bạch Gia Thôn đã kiếm thêm bao nhiêu là tiền?”

Chuyện này họ nhìn tới thèm, nhìn người ta ngày ngày kiếm tiền, trong lòng rất phức tạp.

Trưởng thôn nói: “Đậu phụ thối chiên giòn là người ta làm trước, sao chú có thể nói như vậy, kiếm không được tiền, ngược lại còn gây họa.”

Không biết trưởng thôn nghĩ tới cái gì, lại nói: “Ai cũng nông cạn, trước đây thấy Lục Hương kiếm được chút tiền, có người đến nơi khác tố cáo.” Nhắc tới chuyện này, ông ta liền bất mãn.

Khi đó trưởng thôn lựa lời mới tạm thời khuyên được Lục Hương.

Còn đặc biệt mở cuộc họp cán bộ trong thôn, phê bình những người có tâm tư lệch lạc trong cuộc họp. Rất nhanh những gì trong cuộc họp đều được tuồn ra ngoài, người dân trong thôn cũng tỉnh ngộ.

Quả thực Lục Hương có bản lĩnh, chỉ trổ chút tài này đã đủ cho Bạch Gia Thôn dùng.

Lúc này đắc tội cô, không phải là tự đào mộ chôn mình sao?

Một khi kiếm được tiền sẽ không cam lòng bán mặt cho đất bán lưng cho trời vất vả như trước kia nữa.

Nhất thời Lục Hương nổi danh nhất thôn.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 119: Chương 119



Đặc biệt là đám phụ nữ trong thôn, họ nguyện ý điên cuồng khen Lục Hương trước mặt Tiêu Thái Liên: “Con bé này thật tốt!”

“Chứ gì nữa, mới gả vào bao lâu, trong mệnh người ta mang theo tài!”

Có người cố ý tâng bốc Tiêu Thái Liên: “Cũng chưa chắc là Lục Hương, người trong mệnh mang theo tài có thể là Phó Cầm Huy, hai người cũng là hợp tài. Ở bên nhau liền có tiền, nếu không sao trước khi nó kết hôn không có tiền chứ!”

Lời này nói đúng ý Tiêu Thái Liên, nói: “Cũng có thể.”

Tiêu Thái Liên đang muốn khắc chế một chút, nhưng niềm vui vốn không thể áp chế được: “Vẫn là hai đứa nhỏ này ưu tú, thông gia của tôi biết bồi dưỡng con cái.”

Mọi người nghe xong liền nói: “Đáng tiếc cha mẹ Lục Hương chỉ có ba cô con gái.”

Mấy cô chị đều gả đi hết rồi, nếu thật sự có đứa thứ tư, lúc này chắc chắn là một nhà gái trăm nhà cầu. Mọi người đều muốn tìm một cô con dâu giống như Lục Hương. Đáng tiếc, ra tay muộn mất.

Chỉ có thể nhìn người ta ngày càng khá lên.

Chị dâu Hứa ở bên cạnh nói: “Uầy, cũng không biết đậu phụ thối đó làm ra kiểu gì, ngon thật, thối tới nghiện, thím xem mẹ chồng tôi kén chọn biết bao, bình thường ngay cả tương nhà làm cũng không ăn, từ sau khi ăn đậu phụ thối chiên giòn này, còn giục đi mua mỗi ngày, không mua không được, hôm nay bà ấy ra ngoài rất sớm, bây giờ chắc chắn lại ở đó xếp hàng rồi!”

Người khác nói: “Hay là cô tự làm đi, có thể tiết kiệm không ít tiền.” Thấy những gia vị đó đều bày ra đó, nếu mình làm, chắc chắn rẻ hơn mua.

Chị dâu Hứa nói: “Thôi đi, quan trọng nhất là chiên dầu, chúng ta lấy đâu ra nhiều dầu như thế chiên đậu phụ!” Mọi người nghe xong cũng thấy đúng, có tận hơn hai mươi loại gia vị.

Mình không làm ra được hương vị đó, ngược lại còn lãng phí đồ.

Mọi người cười nói: “Lục Hương làm ra kiểu gì thế? Vốn dĩ nhà Lục Hương cũng nghèo, sao lại nỡ dùng dầu để làm thứ này?”

Tiêu Thái Liên ở một bên nói đỡ: “Lục Hương thông minh mà, nó có bản lĩnh tự ngộ ra, thứ này à, mày mò một xíu là hiểu.”

Đang nói chuyện, nghe có người nói: “Này, đó không phải là Lục Hương nhà bà sao?”

Tiêu Thái Liên lập tức đi lên, đỡ tay Lục Hương: “Mệt rồi nhỉ, mẹ dẫn con về nhà nghỉ ngơi một chút!”

Mọi người nhìn xong, tấm tắc chép miệng, lợi hại, Lục Hương đã thành người nổi tiếng trong thôn, ở nhà chồng cũng được sủng ái, từ khi kết hôn, tướng mạo của Lục Hương càng thêm xinh đẹp, còn rực rỡ hơn khi chưa kết hôn.

Ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ không hết.

Lục Hương nói: “Mẹ, con bảo Cầm Huy mua cho mẹ một ít nước ngọt, lúc mẹ rảnh rỗi có thể uống.”

Vốn dĩ Lục Hương định về nhà rồi nói, nhưng từ sau khi biết tính cách hư vinh của mẹ chồng, đã quen nói ở bên ngoài rồi.

Trong tay Lục Hương có tiền, không keo kiệt trong mảng ăn uống.

Tiêu Thái Liên nghe xong lập tức nói to: “Uầy, tốn tiền vậy làm gì? Nước ngọt đó đâu phải thứ chúng ta có thể uống!”

Bên cạnh có người nói: “Tôi có một cô út sống trong huyện, cô ấy thích uống thứ này, ngọt ngọt, lắc lên uống càng ngon, đây là có phúc khí, chúng tôi muốn uống còn không uống được!”

Người xung quanh đều phụ họa.

Tiêu Thái Liên cười nói: “Đứa nhỏ này hiếu thuận thì hiếu thuận, chỉ là tiêu tiền bạo quá, tuy nói là tiêu tiền của nó, nhưng mẹ cũng xót!” Ngoài miệng nói như vậy, trên mặt lại tràn ngập nụ cười, ai cũng có thể nhìn ra bà đang khoe khoang.

Mọi người cũng không bóc trần.

Đều lần lượt bày tỏ: “Ai cưới được Lục Hương, đó là phúc của người đó!”

Sau đó chị ba Phó tới.

Mọi người nói: “Mới nói nước ngọt, cô đã tới rồi!”

Chị ba Phó buồn bực hỏi: “Nước ngọt gì?”

Mọi người vội vàng bon chen nói.

Muốn xem xem chị ba Phó sẽ nói gì, chị ta bình thường nhanh mồm nhanh miệng lắm.

Ai biết chị ba Phó nói: “Lục Hương là đứa hiếu thuận nhất trong mấy chị em dâu chúng tôi, chúng tôi bình thường không nghĩ tới điểm này, mẹ có em ấy, chúng tôi cũng được ké theo!”

Trước đây mọi người nghe người ta nói chị em dâu bọn họ hòa thuận, bây giờ xem ra là thật.

Chị ba Phó thấy phản ứng của mọi người, ở một bên bĩu môi. Tuy chị ta hơi lẻo mép chút, nhưng cũng không ngốc, Lục Hương lợi hại như vậy, dỗ dành cô còn không kịp, sao có thể oán cô chứ.

Sau đó ba người cùng nhau về nhà, vừa mới vào sân đã nghe bên ngoài có người gọi họ, nói xảy ra chuyện rồi, Lục Hương lập tức đi ra.

Xa xa nhìn thấy Phó Cầm Huy quay về trong giờ làm việc, ngược lại cảm thấy kỳ quái, trước đây chưa từng có.

Đợi người tới gần, mới nghe họ nói, Phó Cầm Huy bị thương.

Sắc mặt Tiêu Thái Liên lập tức thay đổi: “Chuyện gì vậy, đang yên đang lành sao lại bị thương?”

Người theo anh về cũng là người đưa hàng trong cung tiêu xã, nói: “Gặp phải cướp!”

Không ai trong số họ ngờ được thật sự có người nghèo tới điên, gan lớn như thế, dám đến kho của cung tiêu xã trộm đồ!

Phó Cầm Huy là người đầu tiên phát hiện ra, tuy gọi người tới, ngăn cản tên trộm một lúc, nhưng anh đã bị thương.

Cung tiêu xã lập tức báo cảnh sát, sau khi kiểm kê, đã mất hai thùng thuốc lá.

Đồng nghiệp lập tức đưa Phó Cầm Huy đi xử lý vết thương. Anh bị thương, chủ nhiệm cho anh nghỉ năm ngày, bảo anh ở nhà nghỉ ngơi đàng hoàng.

Tiêu Thái Liên lập tức đau lòng nhìn con trai: “Đã bảo lúc gặp chuyện thì trốn đi.” Người làm mẹ đều có tâm thái này, vừa thấy con trai mình bị thương, không còn tâm trạng gì nữa, đầu óc trống rỗng.

Lục Hương nói: “Có cần tới trạm y tế xử lý nữa không?”

Phó Cầm Huy nói: “Đã xử lý rồi, anh không sao.”

Tiêu Thái Liên với Lục Hương cảm ơn người đưa anh về, may mà Phó Cầm Huy có xe ba bánh, người đó đạp xe, Phó Cầm Huy không bị hành gì.

Sau khi đưa Phó Cầm Huy về, người chở hàng đó cũng đi.

Lục Hương đưa anh về nhà, mới vào trong phòng, thấy môi của anh đã không còn chút huyết sắc.

Cô cởi áo của Phó Cầm Huy ra xem, quả nhiên trên băng gạc đó đều là máu, sau khi mở băng gạc ra, bên trên có một vết rách. Lục Hương hít một ngụm khí lạnh.

Phó Cầm Huy sợ cô bị dọa sợ, nói: “Không sao, không đau chút nào.” Sắc mặt anh tái nhợt, nói ra lời an ủi người khác, trong lòng Lục Hương chua sót, suýt chút rơi nước mắt.

Lục Hương cầm tay anh, bôi thuốc cho anh, hỏi: “Anh muốn ăn gì?”

Phó Cầm Huy nói: “Không muốn ăn gì cả!” Anh có hơi mệt, có chút buồn ngủ. Lần này may mắn, không tổn thương tới nội tạng, chỉ là vết thương ngoài da.

Bảo Lục Hương ở bên anh một lúc, chỉ có khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, anh mới có thể ổn định lại, Lục Hương lặng lẽ đồng ý.

Chuyện Phó Cầm Huy bị thương nhanh chóng truyền khắp thôn. Mấy anh trai nhà họ Phó đều về, lo lắng xoay mòng mòng, lại không dám xông vào.

Đợi Phó Cầm Huy ngủ, Lục Hương mới từ trong phòng đi ra, nhìn thấy mấy chị dâu và anh trai đều ở bên ngoài.

Thấy cô ra, họ vội hỏi tình hình của Phó Cầm Huy.

Lục Hương thành thật nói, khiến ba anh trai tức chết.

Anh ba Phó nói: “Tên khốn nào lại dám đánh em trai tôi, đợi tôi gặp được hắn, đào mồ tổ nhà hắn lên!”

Ai ngờ ở cung tiêu xã còn có thể gặp phải tai nạn viễn vông này.

Hận không thể cầm cuốc ra ngoài.

Tiêu Thái Liên nói: “Con quay lại cho mẹ, những người đó đều vô cùng tàn bạo, dám đến cung tiêu xã cướp đều là kẻ liều.”

Phó Cầm Huy đã bị thương rồi, những người khác không cần đi nữa, dù sao thì đã báo cảnh sát rồi.

Lục Hương cũng nói: “Anh ấy không sao, nghỉ ngơi đàng hoàng mấy ngày là được!” Mọi người dần bình tĩnh lại.

Lục Hương cầm tiền muốn đi mua chút đồ bổ. Nghĩ ngợi cửa hàng đều chỉ bán một số lon sữa bột, không thể tẩm bổ cơ thể.

Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cũng là nghe từ chị ba Phó. Trong thôn bên cạnh có người nuôi trâu, vắt sữa trâu bán. Bởi vì một con trâu cho sữa có hạn, cho nên ông ấy chỉ bán cho mấy người.

Có một số phụ nữ trong thôn không có sữa, con đều là uống sữa trâu mà lớn, giàu dinh dưỡng hơn bất cứ thứ gì.

Lục Hương nghe xong vội vàng hỏi thăm, quả nhiên tìm được gia đình này, người ta nói đặt sữa trâu một tháng bảy tệ, mỗi ngày đưa một lần, một lần một chậu nhỏ. Lục Hương sảng khoái trả tiền.

Tối đó, sữa trâu được đưa tới.

Cô nấu sôi sữa trâu, xa xa đã ngửi thấy mùi thơm ngọt đó.

Chỉ ngửi mùi thôi cũng thích, đưa tới một chậu nhỏ, có thể đổ ra khoảng ba bát.

Cho Phó Cầm Huy một bát, hai bát còn lại giao cho Tiêu Thái Liên chia, mẹ chồng làm trụ cột gia đình quen rồi. Chuyện này, cho ai không cho ai, Lục Hương không tiện.

Đưa cho Tiêu Thái Liên là tốt nhất.
 
Back
Top Bottom