Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 460: Chương 460



Ông cũng không phải cố ý giả nghèo.

Thực sự là, nếu ông không làm vậy, căn bản sẽ không có cơ hội ở chung với Hoa Thi.

Bề ngoài Hoa Thi có vẻ lạnh lùng, không thích giao tiếp. Nhưng trên thực tế, cô ấy là người ấm lòng nhất, đối với người gặp khó khăn, cần giúp đỡ, cô ấy đều ra sức giúp đỡ.

Ban đầu ông muốn làm quen với Hoa Thi trước, để cho Hoa Thi nhìn thấy phẩm chất tốt đẹp của mình, tích lũy thiện cảm, sau đó sẽ từ từ tìm cơ hội, nói cho Hoa Thi biết tình huống của mình.

Ai ngờ, kế hoạch không theo kịp biến hóa.

Hôm qua, Tổng giám đốc trụ sở chính của KFC, tự mình dẫn người đến xem cửa hàng ở Bắc Kinh, ông đi tiếp đãi.

Nhưng thật không may, lúc ông dẫn người của KFC đi tham quan cửa hàng ở phía trước, lại gặp Hoa Thi.

Buổi sáng, ông mặc bộ đồ rẻ tiền, từ nhà Hoa Thi đi ra. Nhưng buổi chiều gặp lại, ông lại mặc vest lịch sự sang trọng, nói chuyện phiếm với người nước ngoài.

Khoảnh khắc nhìn thấy Hoa Thi, ông sững sờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

Hơn nữa, mấu chốt là, buổi sáng lúc ra ngoài, ông còn chủ động báo cáo hành trình của mình với Hoa Thi, nói mình tìm được việc ở công trường, phải đi khuân vác gạch...

Nghĩ đến biểu cảm của Hoa Thi ngày hôm qua, Phương Thủ Nghĩa rất hối hận.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đưa tay gãi đầu, Phương Thủ Nghĩa nhíu mày: “Thiên Ca, cô ấy giận rồi, bây giờ cậu phải làm sao đây...”

“Làm sao đây?” Giang Thiên Ca lại trợn trắng mắt, cũng không biết nên nói Phương Thủ Nghĩa như thế nào: “Ngoài xin lỗi, nhận lỗi, còn có thể làm gì nữa?”

Phương Thủ Nghĩa suy nghĩ một chút, sau đó lại nhăn mặt: “Nhưng mà, cô ấy nói sau này không muốn gặp cậu nữa, không cho phép cậu xuất hiện trước mặt cô ấy.”

Giang Thiên Ca: “Trước đó cậu có thể mặt dày lừa người ta, ở nhà người ta, bây giờ không thể mặt dày đi xin lỗi sao?”

Phương Thủ Nghĩa nghĩ lại, cảm thấy rất có lý, lại kéo Giang Thiên Ca bàn bạc xem nên xin lỗi như thế nào mới không khiến Hoa Thi càng thêm phản cảm với mình.

Sau khi bàn bạc xong, trong lòng đã có dự tính, sự sa sút trên người Phương Thủ Nghĩa cũng giảm bớt, khôi phục lại tinh thần trước kia.

Ông chủ động nói: “Dì Trần đã nói với cháu rồi chứ? Áo chống đạn cháu bảo cậu mua, hai ngày trước đã lấy về rồi.”

Nghĩ đến điều gì, Phương Thủ Nghĩa mỉm cười nói: “Hai bố con cháu, cũng thật tâm linh tương thông.”

“Bố cháu cũng bảo cậu mua áo chống đạn, là cỡ của cháu, lát nữa cháu mang về luôn nhé.”

Nghĩ đến sự ấm áp khi Giang Thiên Ca và Giang Viện Triều quan tâm lẫn nhau, lo lắng cho đối phương, Phương Thủ Nghĩa có chút ước ao nói: “Nếu sau này cậu cũng có một cô con gái thì tốt biết mấy.”

Giang Thiên Ca: “...”

Giang Thiên Ca nhìn Phương Thủ Nghĩa với ánh mắt khó diễn tả.

Người ta còn đang giận cậu, chuyện yêu đương còn chưa đâu vào đâu, đã nghĩ đến chuyện tốt đẹp có con gái rồi sao? Cậu nghĩ cũng thật đẹp đấy!

Nhưng dù sao, Phương Thủ Nghĩa cũng đã giúp cô mua áo chống đạn, cô cũng không thể vạch trần giấc mộng đẹp của ông được. Giang Thiên Ca cười gượng gạo nói: “Ừm, chúc cậu may mắn.”

Giang Thiên Ca và Phương Thủ Nghĩa đi ra từ thư phòng, dì Trần nghe thấy động tĩnh liền đi tới, ánh mắt dò hỏi nhìn Giang Thiên Ca.

“Dì Trần, dì đừng lo lắng, cậu cháu không sao đâu.” Giang Thiên Ca ôm lấy cánh tay dì Trần, thuận miệng bịa chuyện cho Phương Thủ Nghĩa: “Cậu cháu hôm qua, ra ngoài cãi nhau với người ta thua, nên đóng cửa phòng, tự dằn vặt bản thân.”

“Vừa rồi cháu đã truyền thụ cho cậu ấy không ít kỹ năng cãi nhau rồi, bây giờ cậu ấy đã lợi hại hơn nhiều rồi, sau này cãi nhau với người ta, chắc chắn sẽ không thua nữa.”

Dì Trần nhíu mày, vẻ mặt không đồng ý nhìn Phương Thủ Nghĩa: “Cậu nói xem, cậu cũng lớn rồi, cãi nhau với người ta, còn đáng để cậu giận như vậy sao?”

Phương Thủ Nghĩa xấu hổ sờ mũi, im lặng thừa nhận câu chuyện Giang Thiên Ca bịa ra.

Không thừa nhận thì phải làm sao?

Nếu để dì Trần biết chuyện của ông, e là một thời gian dài sau này, ông không chỉ trở thành trò cười trong nhà, mà còn bị bố và anh chị thay phiên nhau giáo dục tư tưởng.

Vừa rồi ông đã tốn không ít nước bọt mới khiến Giang Thiên Ca đồng ý giúp ông che giấu chuyện này.

Phương Thủ Nghĩa tự mình giúp Giang Thiên Ca chuyển áo chống đạn lên xe, trước khi Giang Thiên Ca rời đi, Phương Thủ Nghĩa vẫn không yên tâm dặn dò thêm lần nữa: “Nhớ giữ bí mật cho cậu đấy.”

Giang Thiên Ca mím môi đáp: “Cháu biết rồi.”

Phương Thủ Nghĩa lại hạ thấp giọng nói: “Giang Thiên Ca, cháu là cháu gái ruột của cậu, cậu có chuyện cần cháu giúp, cháu không được trốn tránh đâu đấy.”

“Chờ sau khi chuyện thành công, cậu tặng cháu một phong bao lì xì lớn.”

Phương Thủ Nghĩa nói “Chuyện thành công”, chính là chỉ chuyện kết hôn. Dựa theo tình hình hiện tại mà nói, hoàn toàn là chuyện xa vời.

Giang Thiên Ca sửa lời ông: “Cậu cứ đi từng bước một đi đã, đừng mơ mộng hão huyền nữa.”

...
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 461: Chương 461



Lúc Giang Thiên Ca trở về, Giang Viện Triều và Phương Đức Âm vẫn chưa về, Giang Thiên Ca tự mình mang áo chống đạn vào thư phòng của Giang Viện Triều.

Bây giờ, Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều, Phương Đức Âm, ba người họ phần lớn thời gian đều ở trong căn nhà ở Tây Đơn này, thỉnh thoảng mới về nhà họ Giang ở ngõ Du Tiền ở một hai đêm.

Từ khi Giang Thiên Ca trở về Tây Đơn, dì Cao cũng đi theo, phụ trách cơm nước cho ba người họ.

Giang Thiên Ca trở về chưa được bao lâu, dì Cao đi chợ cũng đã về. Dì Cao dùng chìa khóa mở hộp thư ở cửa, lấy báo và thư bên trong ra.

Dì Cao chọn ra thư của Giang Thiên Ca, đưa cho cô: “Thiên Ca, thư của cháu này.”

“Vâng, cháu cảm ơn.” Giang Thiên Ca nhận lấy thư, không vội xem, trước tiên khen ngợi dì Cao một chút: “Dì Cao, dạo này dì học hành tiến bộ ghê, tiếp tục cố gắng, phấn đấu sau năm nay, tỷ lệ biết chữ đạt trình độ học sinh cấp hai nhé!”

Mấy tháng trước, dưới sự gợi ý của Giang Thiên Ca, dì Cao đã đăng ký lớp học xoá mù chữ buổi tối. Ban đầu dì Cao chỉ biết mỗi tên mình, bây giờ đã có thể đọc và viết được tên của tất cả mọi người trong nhà họ Giang.

Nghe được lời khen của Giang Thiên Ca, dì Cao đỏ mặt, có chút ngại ngùng, nhưng trong mắt cũng ánh lên tia vui sướng: “Ha ha, cháu thật biết nói chuyện.”

“Cháu yên tâm, dì nhất định sẽ cố gắng nhận biết nhiều chữ hơn, học tập thật tốt, sống đến già, học đến già.”

Bây giờ cũng chưa vội nấu cơm, dì Cao liền trò chuyện với Giang Thiên Ca về chuyện lớp học buổi tối.

“Thiên Ca, cháu biết bây giờ trong lớp học buổi tối, lớp nào có nhiều người đăng ký nhất không?” Dì Cao hào hứng nói, hai mắt sáng rực, dường như rất muốn nói cho Giang Thiên Ca biết đáp án ngay lập tức, nhưng lại muốn ra vẻ bí mật một chút.

“Thiên Ca, cháu đoán xem!”

Dì Cao muốn cô đoán như vậy, chắc chắn đáp án có liên quan đến cô rồi.

Giang Thiên Ca cười nói: “Là lớp dạy may quần áo sao?”

Dì Cao kích động nói: “A! Đúng rồi! Chính là lớp dạy may quần áo! Lớp dạy làm quần áo đó, ngày nào cũng đông nghịt người!”

“Mọi người đều muốn học theo bà nội của cháu, trở thành nhà thiết kế, cũng đi giao lưu thiết kế với người nước ngoài, còn được lên báo, lên tivi nữa!”

Trước đó, Giang Thiên Ca lừa bà Giang đi học lớp học buổi tối, mục đích chính là muốn tìm việc gì đó cho bà làm, để bà không lúc nào cũng chú ý đến chuyện của Giang Viện Triều.

Lúc đó Giang Thiên Ca đã vẽ rất nhiều bánh vẽ cho bà Giang, nào là trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, thành lập thương hiệu,... Từng cái bánh vẽ một, được vẽ ra hết sức hấp dẫn.

Lúc trước Giang Thiên Ca cũng không ngờ, cô và bà Giang lại hợp nhau đến vậy.

Họ, một người chuyên vẽ bánh, một người chuyên ăn bánh.

Bà Giang đã ăn hết những chiếc bánh mà Giang Thiên Ca vẽ ra, và còn tiêu hóa rất tốt.

Lúc Tết, quần áo mà mọi người trong nhà họ Giang mặc, hầu như đều do bà Giang tự tay thiết kế. Những người quen biết với nhà họ Giang, phần lớn đều có điều kiện gia đình khá giả, đều có yêu cầu và gu thẩm mỹ nhất định về quần áo.

Nhìn thấy quần áo trên người nhà họ Giang đẹp mắt, trong lúc trò chuyện không khỏi hỏi han. Qua lại nhiều lần, danh tiếng nhà thiết kế của bà Giang liền truyền ra ngoài.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cách đây một thời gian, có người của tập đoàn xa xỉ phẩm nổi tiếng nước Pháp đến Bắc Kinh khảo sát thị trường. Chị cả của bà Giang quen biết với quản lý cấp cao của tập đoàn này.

Bà dì cả rất thích phong cách thiết kế của bà Giang, trước đó cũng từng được bà Giang thiết kế riêng cho một bộ trang phục.

Bởi vì mối quan hệ giữa nhà họ Phương và nhà họ Giang, cũng bởi vì muốn cảm ơn bà Giang, khi quản lý cấp cao và nhà thiết kế của công ty đứng đầu về đồ xa xỉ phẩm nước Pháp muốn giao lưu với nhà thiết kế trong nước, dì cả liền giới thiệu bà Giang cho họ.

Chuyện này sau đó không chỉ được đăng báo, mà còn được lên tivi, gây ra một sự chú ý không nhỏ.

Sau đó, đài truyền hình thành phố Bắc Kinh cũng đến phỏng vấn riêng bà Giang. Sau khi biết được quá trình học tập của bà, mọi người đều ngưỡng mộ, khâm phục, thậm chí có không ít người được truyền cảm hứng, đăng ký lớp học buổi tối để học thiết kế.

Nghĩ đến việc bà Giang liên tục được lên báo, lên tivi, dì Cao Kim Lan không khỏi cảm thán: “Nếu tôi không vụng tay vụng chân, không hợp làm những việc tỉ mỉ, tôi cũng muốn đi học may vá.”

Giang Thiên Ca cười nói: “Dì Cao, dì không vụng đâu. Tay dì khéo lắm, dì muốn đi học thì cứ đi, biết đâu người tiếp theo lên báo lại là dì đấy.”

Nghe Giang Thiên Ca nói, dì Cao cười lớn: “Thiên Ca, con lại trêu chọc dì rồi.”

Dù không được học hành nhiều, nhưng dì Cao vẫn rất sáng suốt. Nói đến những người học lớp thiết kế ở trường dạy nghề buổi tối, muốn trở thành một nhà thiết kế như bà Giang, dì lắc đầu, vẻ mặt không mấy lạc quan:

“Dùng từ của con để nói thì gọi là gì nhỉ? À, đúng rồi, thiên phú! Bà nội con có thiên phú nên mới tài giỏi như vậy. Những người khác, học xong có được một phần mười bản lĩnh của bà nội con là giỏi lắm rồi.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 462: Chương 462



Đối với việc nhiều người học theo bà Giang, đi học lớp thiết kế buổi tối, Giang Thiên Ca lại có suy nghĩ rất lạc quan: “Học được bao nhiêu hay bấy nhiêu, học là tốt rồi.”

Năm ngoái, chính phủ đã bắt đầu chủ trương phổ cập giáo dục cho toàn dân. Ban đầu, khi mới tuyên truyền thì mọi người rất hào hứng, nhưng lâu dần, số người kiên trì học tập ngày càng ít, hiệu quả giảm sút đáng kể.

Nhưng bây giờ, mọi người đã được chứng kiến sự thành công của bà Giang, thấy được lợi ích thiết thực mà việc học mang lại, nên không cần tuyên truyền, mọi người cũng tự giác đi học.

Nghe nói, do sự việc này mà chính phủ đang có kế hoạch bổ nhiệm bà Giang làm đại sứ cho chương trình phổ cập giáo dục, mời bà chụp poster, quay quảng cáo truyền hình.

Nghĩ đến những thành tựu hiện tại của bà, Giang Thiên Ca cảm thấy rất tự hào.

Bà nội cô có thể từ một bà lão bình thường trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng như ngày hôm nay, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là năng lực và sự nỗ lực của bản thân bà.

Tiếp theo đó là công lao “vẽ bánh” của cô.

Giang Thiên Ca cảm thấy kỹ năng “vẽ bánh” của mình rất siêu việt, cô có thể nhân rộng mô hình “vẽ bánh” này, áp dụng lên nhiều người hơn.

Nghĩ là làm, Giang Thiên Ca bắt đầu “vẽ bánh” cho dì Cao. Dì Cao Kim Lan ăn “bánh” xong, trong lòng lâng lâng, vui vẻ đi làm việc, Giang Thiên Ca lúc này mới rảnh rang cầm lá thư mà cô đưa cho lúc nãy lên xem.

Có hai lá thư, một lá của Trần Chí Dũng, một lá của Hoàng Trình Hạo.

Hoàng Trình Hạo có liên quan đến ân nhân của cô kiếp trước, nên Giang Thiên Ca xem thư của cậu trước.

Đọc xong nội dung bức thư, Giang Thiên Ca mỉm cười vui vẻ.

Mùa xuân năm nay, Hoàng Trình Hạo đã đăng ký nhập ngũ. Lá thư này cậu viết cách đây nửa tháng, nói rằng sắp được điều đi làm cảnh vệ cho một vị lãnh đạo cấp cao.

Vì vậy, cậu dặn Giang Thiên Ca trong khoảng thời gian này đừng gửi thư đến địa chỉ cũ nữa, đợi cậu ổn định chỗ ở sẽ liên lạc lại sau.

Giang Thiên Ca chờ đợi chính là tin tức này.

Cô sắp tìm được ân nhân của mình kiếp trước rồi!

Giang Thiên Ca dự đoán, chậm nhất là sau khi cô từ tỉnh Nam trở về, chắc chắn sẽ biết được tình hình của ân nhân.

Đến lúc đó, nhờ Giang Viện Triều làm cầu nối giới thiệu, cô sẽ có thể gặp gỡ, tìm cơ hội báo đáp ân tình!

Xem xong thư của Hoàng Trình Hạo, Giang Thiên Ca vui vẻ mở tiếp thư của Trần Chí Dũng.

Lúc trước, khi còn ở Thượng Hải, Giang Thiên Ca đã gọi điện thoại về quê, liên lạc với Trần Chí Dũng nhưng không được. Sau khi trở về Bắc Kinh, gặp lại Lý Kính Vĩ, cô lại tiếp tục liên lạc với Trần Chí Dũng.

Trong khoảng thời gian này, Giang Thiên Ca vẫn luôn giữ liên lạc, nắm rõ tình hình của Trần Chí Dũng.

Hai tháng trước, trường Sĩ quan Không quân đến thành phố Khê Nam tuyển sinh. Trần Chí Dũng vốn đã có ý định nhập ngũ, nên vừa nghe tin đã lập tức đi báo danh.

Bức thư này, anh muốn chia sẻ tin vui với Giang Thiên Ca: Anh đã vượt qua kỳ thi tuyển chọn phi công, sắp chính thức nhập học trường Sĩ quan Không quân!

Nhìn vào quỹ đạo cuộc đời hiện tại của Trần Chí Dũng, Giang Thiên Ca đã chắc chắn, người này chính là một trong hai phi công đã hy sinh trong vụ va chạm máy bay giữa Trung Quốc và nước M vào những năm 1990 mà cô biết ở kiếp trước. Người còn lại là Lý Kính Vĩ.

Từ lúc nhớ lại sự việc này, Giang Thiên Ca đã muốn ngăn chặn nó xảy ra.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca phân biệt rất rõ ràng, cô muốn ngăn chặn vụ va chạm máy bay, ngăn chặn cái c.h.ế.t của Lý Kính Vĩ và Trần Chí Dũng chứ không phải ngăn cản họ trở thành phi công.

Ngăn cản họ trở thành phi công chỉ là cách giải quyết vấn đề tạm thời, không giải quyết được tận gốc.

Vì vậy, cho dù là Lý Kính Vĩ hay Trần Chí Dũng, Giang Thiên Ca cũng sẽ không can thiệp vào lựa chọn của họ.

Bất kể là Lý Kính Vĩ, người đang phân vân giữa việc học máy tính và nhập ngũ, hay Trần Chí Dũng, người đã đăng ký và trúng tuyển vào trường Sĩ quan Không quân, Giang Thiên Ca đều tôn trọng và ủng hộ họ lựa chọn con đường của riêng mình.

Giang Thiên Ca biết, cách duy nhất để ngăn chặn vụ va chạm máy bay xảy ra là phải làm cho đất nước mạnh lên.

Chỉ khi nào đất nước mạnh lên trên mọi phương diện, mọi lĩnh vực, khiến nước M phải kiêng dè, không dám manh động, thì bọn họ mới chịu tuân thủ quy tắc, không dám tự ý xâm phạm vùng trời của đất nước.

Mà sự hùng mạnh của đất nước cần phải có sự chung tay góp sức của vô số người.

Đọc xong thư của Trần Chí Dũng, Giang Thiên Ca lấy giấy bút ra, bắt đầu “vẽ bánh” cho anh, vẽ ra một tương lai tươi sáng.

Giang Thiên Ca viết liền một mạch bốn, năm trang giấy, cố gắng khơi dậy ngọn lửa nhiệt huyết, thôi thúc Trần Chí Dũng học tập tiến bộ.

Viết thư xong, dì Cao cũng đã chuẩn bị xong bữa trưa, gọi Giang Thiên Ca ra ăn cơm.

Giang Viện Triều và Phương Đức Âm đều chưa về, chỉ có Giang Thiên Ca và dì Cao.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 463: Chương 463



Vừa ăn cơm, dì Cao vừa nói: “Sáng nay, ba con nói, ngày mai cậu Trần sẽ không đi theo ông ấy nữa, nên bảo tôi tối nay làm nhiều món ngon một chút.”

“Cậu Trần” mà dì Cao nhắc đến chính là Trần Thừa Phong, người đã tạm thời làm cảnh vệ cho Giang Viện Triều trong khoảng thời gian này. Có lẽ cảnh vệ mới đã được bố trí xong nên không cần Trần Thừa Phong làm thay nữa.

Dì Cao nói tiếp: “Sáng nay, dì còn cố ý hỏi cậu Trần muốn ăn gì, nhưng cậu ấy chỉ lắc đầu, nói không cần phải chuẩn bị gì đặc biệt.”

Dì “chậc” một tiếng, nói tiếp: “Cậu Trần này, bình thường ăn uống rất ngon miệng, cũng không kén chọn, dì thấy món nào cậu ấy cũng thích. Nhưng nhất định phải chọn ra món nào cậu ấy thích nhất, thì chắc chắn là thịt rồi.”

“Vì vậy, lúc đi chợ, dì đã mua nhiều thịt lắm, để cậu ấy ăn cho thỏa thích!”

Giang Thiên Ca giơ ngón tay cái lên, khen ngợi dì Cao thật chu đáo: “Đúng rồi, đàn ông mà, ai chẳng thích ăn thịt. Tối nay dì làm mấy món sở trường của dì đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chút nữa, cháu sẽ mua thêm KFC về, đảm bảo anh Trần ăn no căng bụng.”

Dì Cao vỗ đùi cái đét: “Được!”



Buổi tối, sau khi tiễn Trần Thừa Phong về, Giang Thiên Ca kéo Giang Viện Triều vào phòng sách, kể chuyện cô đã nhờ cậu mua áo chống đạn.

Nhìn Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca bĩu môi: “Bố biết nhờ cậu mua áo chống đạn cho con, sao không bảo cậu mua cho bố luôn hai cái?”

“Cũng chẳng đáng là bao, tiết kiệm làm gì? Tiền nào nên tiêu thì tiêu, tiền nào nên tiết kiệm thì tiết kiệm, đã tiếc tiền thì chớ, lại còn tiếc đúng chỗ không nên tiếc, không hiểu bố nghĩ gì nữa?”

Đối với việc Giang Thiên Ca cố ý nhờ Phương Thủ Nghĩa mua áo chống đạn cho mình, Giang Viện Triều cảm thấy vô cùng ấm áp.

Nghe Giang Thiên Ca nghiêm túc trách móc, Giang Viện Triều vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Con cũng vậy, sao không bảo cậu mua cho con luôn?”

Bị Giang Viện Triều hỏi vậy, Giang Thiên Ca ngượng ngùng sờ mũi.

Lúc đó, cô chỉ nghĩ đến Giang Viện Triều, hoàn toàn quên mất bản thân. Nhưng không thể nói thẳng ra như vậy, nếu không sẽ bị Giang Viện Triều lải nhải mất.

Giang Thiên Ca nhanh trí, nói: “Không phải đã có bố rồi sao.”

Giang Viện Triều: “...”

Giang Thiên Ca cười hì hì, dỗ dành Giang Viện Triều: “Điều này chứng tỏ hai bố con tâm linh tương thông, mua đồ không sợ bị trùng.”

“Bố không biết đâu, cậu con người ta ngưỡng mộ bố có đứa con gái tâm lý như con lắm đấy.”

Lật sang chuyện khác, Giang Thiên Ca nói: “Bố, bố còn nhớ chuyện con nhờ bố giúp không?”

Giang Viện Triều gật đầu: “Ừ, bố nhớ, con cứ úp úp mở mở mãi, không chịu nói rõ ràng.”

Ông cười hỏi: “Sao vậy? Giữ bí mật đủ rồi à?”

Giang Thiên Ca chối bay việc mình “giữ bí mật”: “Không phải con muốn giữ bí mật, mà là thời điểm chưa đến, con không muốn nói trước khiến bố lo lắng, con đang lo cho bố đấy chứ.”

Giang Thiên Ca mìm cười, nói ra lý do mà cô đã bịa sẵn: “Bố, chuyện là như thế này. Lúc nhỏ, khi con sống ở nhà Giang Thiết Quân ở Khê Nam, có một lần con suýt bị bọn buôn người bắt cóc...”

Nghe đến đây, sắc mặt Giang Viện Triều biến đổi.

Giang Thiên Ca vội vàng an ủi: “Không sao, không sao, lúc đó may mà không có chuyện gì xảy ra, bố đừng giận.” Hiện tại, có giận thì cũng chỉ khiến bản thân tức giận hại thân, chẳng giải quyết được việc gì.

Chuyện gặp phải bọn buôn người khi còn nhỏ là sự thật. Nhưng Giang Thiên Ca không cần người khác giúp đỡ, tự mình khiến bọn chúng bị ngã xuống hố, đánh cho một trận, sau đó đưa đến đồn công an.

Nhưng hiện tại, để cho sự xuất hiện của ân nhân trở nên hợp lý, Giang Thiên Ca phải đổ chuyện này lên đầu ông: “Lúc đó, có một chú bộ đội đi qua, nhìn thấy, đã cứu con.”

“Lúc đó, sau khi cứu con, chú bộ đội đó đã rời đi, không để lại bất kỳ thông tin gì, con muốn báo ơn cũng không có cơ hội. Mấy năm nay, con vẫn luôn tìm kiếm tung tích của chú ấy, một thời gian nữa là có kết quả rồi.”

“Bố, con cảm thấy, lúc đó chú bộ đội kia sau khi cứu con đã rời đi ngay, không cần một lời cảm ơn, chắc chắn là người thích làm việc tốt mà không cần ai biết, không muốn người khác lấy cớ báo ơn để tìm kiếm mình.”

“Vì vậy, con rất tôn trọng ý muốn của chú ấy. Nên bố, sau khi tìm được người, con muốn nhờ bố làm cầu nối giới thiệu, để con có cơ hội báo đáp ân tình.”

Nghe Giang Thiên Ca nói xong, sắc mặt Giang Viện Triều u ám, khó tả.

Sắc mặt u ám là bởi vì chuyện Giang Thiên Ca gặp phải bọn buôn người lúc nhỏ.

Tuy Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa đã phải chịu hình phạt thích đáng, chuyện cũ cũng qua rồi, hiện tại gia đình họ đang sống rất hạnh phúc.

Nhưng mỗi lần nhớ lại những gì Giang Thiên Ca đã trải qua, trong lòng ông vẫn vô cùng nặng nề.

Đây là lần đầu tiên ông biết Giang Thiên Ca từng gặp phải bọn buôn người khi còn nhỏ.

Trong thời khắc nguy hiểm đó, người cứu Giang Thiên Ca không phải là ông, ba ruột của con bé, mà là một người khác.

Ông rất biết ơn người đã cứu Giang Thiên Ca, nhưng đồng thời trong lòng cũng chua xót vô cùng.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 464: Chương 464



Giang Viện Triều che giấu cảm xúc phức tạp trong lòng, gật đầu: “Được.”

Giang Viện Triều đã đồng ý rồi, chỉ còn chờ tin tức từ phía Hoàng Trình Hạo!

Giang Thiên Ca vui vẻ cười híp mắt, bàn bạc với Giang Viện Triều: “Ba, ba nói xem, đến lúc gặp mặt, con nên tặng quà gì cho chú bộ đội đó đây?”

Giang Viện Triều suy nghĩ một chút, nói: “Hay là tặng đồ ăn?”

Nếu là với thân phận cô gái được cứu thoát khỏi bọn buôn người năm xưa, có thể tặng quà gì đó giá trị một chút.

Nhưng Giang Thiên Ca nói không muốn nhắc lại chuyện cũ, cô chỉ là một người hậu bối bình thường, lần đầu gặp mặt, tặng đồ ăn là thích hợp nhất.

Giang Thiên Ca đảo mắt suy nghĩ, nói: “Liệu có đơn giản quá không?”

Chú bộ đội đó là ân nhân cứu mạng cô, chỉ tặng đồ ăn có vẻ không đủ trang trọng?

Giang Viện Triều nói: “Vậy thì lấy danh nghĩa của bố, tặng thêm trà, rượu, thuốc lá?”

Giang Thiên Ca: “Nếu chú ấy không hút thuốc, không uống rượu thì sao?”

“Chú ấy thích uống loại trà nào?”

Giang Viện Triều: “...”

Nhìn Giang Thiên Ca nhíu mày, vẻ mặt rất nghiêm túc, Giang Viện Triều khẽ thở dài, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót khó tả.

Ông có thể cảm nhận được, Giang Thiên Ca rất kính trọng và ngưỡng mộ ân nhân đã từng cứu mình, xem người đó như bậc trưởng bối, như người cha của mình vậy.

Giờ đây, Giang Thiên Ca đang nhăn mặt suy nghĩ xem nên tặng quà gì, chứng tỏ cô rất coi trọng người này.

Đây là điều mà đến ông còn chưa có được.

Tuy trong lòng có chút chua xót, nhưng Giang Viện Triều biết mình không có tư cách để nói gì cả.

Giang Thiên Ca hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của cha mình, tiếp tục kéo Giang Viện Triều bàn luận xem nên tặng quà gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Viện Triều chỉ đành giấu kín cảm xúc trong lòng, tiếp tục lắng nghe Giang Thiên Ca thao thao bất tuyệt, phân tích và đưa ra ý kiến cho cô.

Cuối cùng, hai cha con cũng thảo luận xong, lúc đi ra khỏi thư phòng, Giang Thiên Ca rất hài lòng, còn Giang Viện Triều lại mang theo chút buồn bã và thất vọng.

Mặc dù Giang Viện Triều cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng Phương Đức Âm vẫn nhận ra.

Phương Đức Âm đi đến bên cạnh Giang Viện Triều, khẽ hỏi: “Sao vậy? Nói gì với Thiên Ca thế?”

Không đợi Giang Viện Triều trả lời, Phương Đức Âm đã đặt tay lên cánh tay ông, dịu dàng nói:

“Thiên Ca tính cách hoạt bát, lại thích nói chuyện, bởi vì anh là ba của con bé, nên nó mới sẵn lòng nói với anh mọi chuyện, thể hiện con người thật nhất của mình trước mặt anh.”

Lời của Phương Đức Âm, dịch ra có nghĩa là: Bình thường con gái có giận dỗi anh, đều là vì con bé thân thiết với anh, anh là cha, sao có thể giận con gái được.

Nghe Phương Đức Âm bênh vực Giang Thiên Ca một cách không chút nguyên tắc, Giang Viện Triều vừa buồn cười vừa bất lực.

Trước đây, Giang Thiên Ca giận dỗi ông biết bao nhiêu lần, có lần nào ông thực sự giận cô đâu?

Trước đây không giận, sau này càng không.

Trong lòng Giang Thiên Ca, vị trí người cha này của ông cũng không phải là không thể thay thế.

Nhưng những điều này, không tiện nói với Phương Đức Âm.

Che giấu sự bất lực và cười khổ trong lòng, Giang Viện Triều nhìn Phương Đức Âm, giả vờ hờn dỗi: “Anh nào dám giận con bé chứ?”

“Rõ ràng là con bé bắt nạt anh, sao em không công bằng một chút, đi phê bình con bé, bảo nó đừng có lúc nào cũng bắt nạt anh thế?” Ánh mắt Giang Viện Triều dường như có chút oán trách.

Phương Đức Âm trừng mắt nhìn ông: “Thiên Ca còn nhỏ, anh cũng nhỏ chắc? Anh bao nhiêu tuổi rồi còn so đo với con bé?”

...

Hôm sau, Giang Thiên Ca đến con hẻm Du Tiền thăm ông bà nội.

Nhưng lúc cô đến, chỉ có ông nội ở nhà: “Nghe nói lại có nhà thiết kế nước ngoài đến, mời bà đi giao lưu.”

Giang Thiên Ca cười hỏi ông nội: “Ông nội, giờ ông thấy thế nào?”

Ông nội nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô: “Cảm thấy gì cơ?”

Giang Thiên Ca đến gần ông nội, chớp chớp mắt, nói:

“Trước đây, toàn là bà ở nhà chờ ông tan làm, tiếp khách về. Giờ thì phong thủy luân chuyển, vai trò thay đổi rồi, ông thấy sao? Bị bà bỏ ở nhà một mình, tủi thân hả?”

Ông nội: “...”

Bị Giang Thiên Ca trêu chọc, ông nội không còn cách nào khác là phải nói ra những suy nghĩ mấy hôm nay của mình. Ông trừng mắt nhìn cô, nhưng lại thiếu tự tin.

Ông thu cằm lại, mím môi nói: “Cảm thấy gì được chứ? Bà cháu giỏi giang như vậy, ông tôn trọng bà, kính nể bà, cũng rất tự hào về bà!”

Nói xong, ông nội lại nghiêm mặt, ra vẻ nghiêm túc nói:

“Nhưng mà, bà cháu cũng không còn trẻ nữa, tham gia nhiều những buổi tiệc, hội thảo như vậy, ông sợ sức khỏe bà không chịu nổi. Thiên Ca, cháu nên khuyên bà bớt tham gia những hoạt động này đi.”

Giang Thiên Ca gật đầu: “Vâng vâng, ông nội nói đúng lắm.”

Nhìn thấy trong mắt ông nội thoáng hiện lên vẻ vui mừng, khóe miệng Giang Thiên Ca khẽ nhếch lên, lại nói:

“Nhưng ông nội, cháu nghĩ, sức khỏe của bà, chắc chắn bà biết rõ nhất, có chịu đựng được hay không, chắc chắn bà còn rõ hơn chúng ta.”

“Vì vậy, ông nội, dù là cháu hay là ông, khi khuyên bà, có thể khuyên bà chú ý sức khỏe, nhưng không thể trực tiếp khuyên bà không tham gia các hoạt động.”

Nhìn thấy vẻ mặt ấm ức của ông nội, Giang Thiên Ca bật cười trong lòng.

Ông nội bây giờ, vẫn chưa quen với việc bị vợ bỏ ở nhà làm “người già neo đơn”.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 465: Chương 465



Giang Thiên Ca trêu chọc ông nội một hồi, đương nhiên cũng không quên an ủi ông.

“Ông nội, từ xưa đến nay, sau lưng mỗi người thành công đều có sự ủng hộ của vợ con. Bây giờ là thời điểm quan trọng trong sự nghiệp của bà, chúng ta là những người đứng sau bà, dù là tư tưởng hay hành động, đều phải ủng hộ bà!”

“Ông nội, nhiệm vụ của ông đặc biệt nặng nề! Ông phải giữ vững hậu phương vững chắc cho bà!”

Thấy sắc mặt ông nội đã tốt hơn, Giang Thiên Ca lại nói: “Ông nội, bây giờ bà đang bận rộn với sự nghiệp của mình, ông ở nhà một mình buồn chán, ông cũng có thể bắt đầu sự nghiệp thứ hai của mình.”

Theo Giang Thiên Ca, ông nội có thời gian ở đây buồn bã, đều là vì nhàn rỗi.

Tuy rằng hiện tại ông nội đã bán nghỉ hưu, nhưng cũng chẳng khác gì nghỉ hưu hoàn toàn.

Ông rất hiểu rõ bản thân và tình hình bên ngoài, hiện tại ngày càng ít can thiệp vào công việc bên ngoài, bình thường có hội họp gì gọi ông tham gia, ông cũng chỉ đến ngồi một lát cho có lệ.

Thực ra, thời gian trước, bà nội đã tham gia rất nhiều hoạt động, nhưng lúc đó, ông nội ở nhà mải mê nghĩ cách đặt tên cho ngư lôi, nên không có tâm trí và sức lực đâu mà nghĩ đến chuyện bà nội không có nhà.

Hơn nửa tháng trước, Giang Thiên Ca đã báo cáo cái tên mà cô bàn bạc với ông nội và Giang Viện Triều cho Vương Quang Quý.

Việc đặt tên cho ngư lôi đã xong, ông nội bỗng nhiên rảnh rỗi, nên mới cảm thấy ở nhà một mình thật là buồn chán.

Trong nhà buồn chán, không thích ứng được gì, đều là vì nhàn rỗi.

Có việc để làm, bận rộn lên là sẽ ổn thôi.

“Ông nội, chẳng phải trước đây ông nói ông đọc nhiều sách, hiểu rộng hiểu sâu hay sao? Ông có kiến thức uyên bác như vậy, nên tận dụng nó chứ.”

Giang Thiên Ca kéo một chiếc ghế đẩu nhỏ, ngồi trước mặt ông nội, bắt đầu bẻ ngón tay, hiến kế cho ông: “Ông nội, ông có thể viết lại những câu chuyện về thời chiến tranh của mình, viết thành hồi ký hoặc tiểu thuyết.”

“Ông xem, bây giờ rất nhiều tiểu thuyết được chuyển thể thành phim truyền hình. Ông cố gắng viết, viết ra tác phẩm hay, sau này cũng được chuyển thể thành phim.”

“Sau này, số người mua được tivi chắc chắn sẽ ngày càng nhiều. Mọi người đều ngồi trước tivi, theo dõi bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết của ông. Đến lúc đó, ông sẽ còn nổi tiếng hơn cả bà.”

Giang Thiên Ca vẽ ra một tương lai tươi sáng như vậy, khiến ông nội cũng phải ngại ngùng.

Ông ho khan một tiếng, xua tay khiêm tốn: “Ông làm sao mà viết tiểu thuyết được...”

Giang Thiên Ca lập tức nói: “Không biết thì có thể học mà. Trừ ăn với ngủ là bản năng, còn lại đều phải học. Bây giờ ông bắt đầu học, ông thông minh như vậy, học hai ba tháng là có thể viết được thôi.”

“Ông nội, ông nghĩ mà xem, sau này tiểu thuyết của ông được chuyển thể thành phim, các đồng đội cũ của ông, đồng nghiệp cũ của ông, ngày nào cũng ngồi trước tivi, theo dõi bộ phim của ông.”

“Nếu họ mà nghiện rồi, không đợi được đài truyền hình phát sóng tập mới, sẽ phải đến hỏi ông nội nội dung tiếp theo. Đến lúc đó, ông không chỉ có thể khiến họ đứng ngồi không yên, mà còn có thể “dắt mũi” họ nữa. Ông xem ai không vừa mắt, thì không nói cho người đó biết, để người đó sốt ruột chơi!”

“Hơn nữa, ông nội, sau này bạn bè, đồng nghiệp của cháu mà xem phim của ông, cháu sẽ nói với họ rằng: “Tác giả của bộ phim này là ông nội của cháu”. Ông nghĩ xem, lúc đó cháu sẽ tự hào biết bao.”

Lời của Giang Thiên Ca đã khiến ông nội động lòng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng có lẽ là sợ cuối cùng viết không ra, mất mặt với cháu gái, nên ông nội vẫn giả vờ xua tay, khiêm tốn nói: “Viết tiểu thuyết đâu phải chuyện dễ dàng gì.”

Nhưng trong lòng, ông nội đã bắt đầu âm thầm suy tính, xem nên tìm ai học hỏi kỹ thuật viết tiểu thuyết, ông muốn viết câu chuyện gì, và làm thế nào để giấu bọn Giang Thiên Ca, âm thầm thử viết tiểu thuyết...

Nhìn thấy ông nội đã không còn buồn bã như lúc nãy, tinh thần phấn chấn hẳn lên, Giang Thiên Ca biết mình lại vẽ bánh thành công rồi.

Ông nội sĩ diện, miệng cứng, Giang Thiên Ca cũng không vạch trần ông, chỉ thuận theo ý ông, cười chuyển chủ đề, nói với ông là một thời gian nữa, cô sẽ cùng Trương Kiếm Ba đến tỉnh Nam.

Chuyện này, Trương Kiếm Ba đã nói với ông nội rồi.

Bởi vì Giang Thiên Ca đi cùng bộ đội, ông nội cũng biết đây là ý muốn của Giang Thiên Ca.

Đối với chuyện Giang Thiên Ca đến tỉnh Nam, ông nội không hề phản đối như Giang Viện Triều, ngược lại, ông còn cảm thấy đây là một cơ hội rèn luyện rất tốt.

Vì vậy, ông không khuyên can gì, chỉ dặn dò: “Đến tỉnh Nam, phải chú ý an toàn, không được chạy lung tung.”

Giang Thiên Ca gật đầu: “Ông nội yên tâm, cháu biết rồi.”

Ông nội có chút không tin tưởng lời cô nói.

Giang Thiên Ca là đứa trẻ thông minh, lại có chính kiến, sai lầm lớn cô sẽ không phạm phải. Nhưng những lỗi nhỏ trong phạm vi cho phép thì khó mà nói trước được.

Nhìn Giang Thiên Ca, ông nội chậm rãi nói: “Nếu cháu không tuân thủ kỷ luật, phạm lỗi gì, bị phạt viết bản kiểm điểm, thì ông ở xa như vậy cũng không giúp được cháu đâu.”

Giang Thiên Ca: “...”

Không thể không nói, ông nội rất hiểu cô.

Cô đảo mắt, cười hì hì: “Ông nội, giờ có điện thoại rồi mà? Khoảng cách gì đó đều không thành vấn đề, chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể thu hẹp khoảng cách địa lý rồi.”

“Hì hì, ông nội, khi nào cháu đến tỉnh Nam, ông đừng nhớ cháu quá nhé, khi nào rảnh cháu sẽ gọi điện thoại cho ông.”

Ông nội: “...”

Nhìn thấy ánh mắt tinh ranh của cô, khóe mắt ông nội giật giật, chắc là lúc gây chuyện, bị phạt viết bản kiểm điểm thì sẽ gọi điện thoại cho ông đây mà?

...

Giang Thiên Ca ở lại nhà họ Giang, trò chuyện cùng ông nội, pha trò chọc ghẹo ông đến tận hơn năm giờ chiều, khi Lý Kính Vĩ đến tìm, cô mới cùng Lý Kính Vĩ rời đi.

Lý Kính Vĩ vừa tan học là đến tìm Giang Thiên Ca ngay. Cậu đến khu Tây Đơn trước, nghe Cao Kim Lan nói Giang Thiên Ca đến con hẻm Du Tiền, liền vội vàng đạp xe đến đây.

Vẻ mặt Lý Kính Vĩ phờ phạc vì học hành quá độ, cậu than thở với Giang Thiên Ca: “Haizz! Thật là khổ sở quá đi.”

“Lão đại, hay là mình không thi đại học nữa, đi đăng ký nhập ngũ luôn cho rồi.”

Bây giờ, thời gian thi đại học được ấn định vào ngày 7, 8, 9 tháng 7.

Trước khi thi chính thức, thí sinh phải tham gia kỳ thi sơ khảo, những ai vượt qua kỳ thi sơ khảo mới đủ điều kiện tham gia kỳ thi chính thức.

Trước đó, Lý Kính Vĩ bị bố ép học, lại bị Giang Thiên Ca khích tướng, nên đã dồn hết sức lực cho việc học tập, cuối cùng cũng vượt qua kỳ thi sơ khảo một cách chật vật.

Bây giờ đã là tháng sáu rồi, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi chính thức.

Càng gần đến kỳ thi, áp lực ôn tập càng lớn, tâm trạng càng dễ d.a.o động, học sinh bình thường còn khó mà chịu đựng nổi, huống chi là Lý Kính Vĩ, người vốn dĩ không có hứng thú với việc học.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 466: Chương 466



Giang Thiên Ca cũng không khuyên bảo cậu ngay, mà chỉ nói: “Tùy cậu, cậu tự mình suy nghĩ cho kỹ đi.”

Với trạng thái hiện tại của Lý Kính Vĩ, càng khuyên bảo cậu nghiêm túc, cậu sẽ càng bực bội, càng phản kháng.

Hơn nữa, đối với Lý Kính Vĩ, dù là thi đại học hay đi bộ đội, thì cả hai lựa chọn này đều nằm trong phạm vi cân nhắc của cậu. Lựa chọn con đường nào đều là do cậu tự quyết định, và cũng không nên hối hận.

Nghe Giang Thiên Ca nói vậy, Lý Kính Vĩ đưa tay lên xoa mặt, trong lòng tuy vẫn còn phiền muộn, nhưng cũng đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều.

Cậu biết, Giang Thiên Ca còn hữu dụng hơn cả bố mẹ cậu.

Cậu về nhà nói với bố mẹ là cậu rất phiền muộn, áp lực học tập rất lớn, nhưng chưa nói hết câu, mẹ cậu đã nhăn mặt, ra vẻ còn khổ sở hơn cả cậu.

Còn bố cậu, thì chỉ biết trừng mắt, bắt cậu phải học tiếp, thi đỗ đại học, sau này học ngành máy tính như Giang Thiên Ca, khiến cho cậu càng thêm phiền muộn.

Nghĩ đến bố mẹ, Lý Kính Vĩ thở dài, cảm thán: “Lão đại, giá như mình đầu thai muộn hơn một chút, làm con trai cậu thì tốt biết mấy.”

Giang Thiên Ca: “...”

Nghĩ đến chuyện học hành của Lý Kính Vĩ, Giang Thiên Ca không biết nói gì.

Mặc dù cô chưa nghĩ tới chuyện sau này sinh con, nuôi con. Nhưng nếu sau này con của cô mà là học tra giống như Lý Kính Vĩ, có lẽ cô sẽ còn phát điên hơn cả Lý Chí Quân.

Giang Thiên Ca nghiêm túc đính chính lời Lý Kính Vĩ: “Nói bậy, cậu là con của ba mẹ cậu, không phải con trai tôi.”

Lý Kính Vĩ ngây ngô cười cười.

Vừa nói ra, cậu ta đã ý thức được những lời này có chút không ổn. Nếu Giang Thiên Ca thuận miệng nói một câu “Bây giờ cậu cũng có thể làm con trai tôi”, chẳng phải cậu ta đã chịu thiệt, để cho Giang Thiên Ca chiếm lợi sao?

Cũng may, Giang Thiên Ca, đại ca của cậu ta rất trượng nghĩa, cũng không muốn chiếm tiện nghi của cậu.

Lý Kính Vĩ trong lòng mừng thầm, cậu ta hoàn toàn không ý thức được đại ca của mình không phải trượng nghĩa không chiếm tiện nghi của mình mà là đang ghét bỏ mình.

Bị gián đoạn như vậy, tâm trạng của Lý Kính Vĩ lại tốt lên không ít. Cậu ta hỏi Giang Thiên Ca: “Mình muốn học máy tính, nhất định phải thi đậu đại học sao?”

Cậu ta quả thật rất hứng thú với máy tính, muốn liều một phen. Bằng không vào lúc tháng ba tháng tư, cậu ta đã đăng ký đi lính rồi.

Nhưng bây giờ càng ngày càng phát hiện ra, cậu ta thật sự không phải là người có tố chất học tập.

Lý Kính Vĩ vừa thương lượng vừa hỏi: “Đại ca, mình không lên đại học, chỉ học lỏm cậu, được không?”

Giang Thiên Ca rất nghiêm túc: “Không được. Cậu muốn học máy tính, chỉ có thể vào đại học trước.”

Lý Kính Vĩ không có thiên phú như Lục Chính Tây và Trịnh Văn Hoa. Cậu ta muốn học máy tính thì không thể học giống đội tuyển lập trình bọn họ mà phải vào trường học, từng bước một xây dựng nền tảng. Chờ khi nào nền tảng vững chắc, cô mới có thể dạy cậu ta.

Nếu không, thứ Lý Kính Vĩ học được từ cô sẽ là võ thuật chứ không phải máy tính.

Bởi vì cô sẽ bị cậu ta chọc tức đến mức ngày nào cũng đánh cho một trận.

Nghe Giang Thiên Ca nói mà không có một chút nhượng bộ nào, Lý Kính Vĩ thở dài. Nghĩ ngợi một lát, cậu ta lại nhăn mặt, ủ rũ nói: “Đại ca, vậy cậu nói gì đó động viên em đi.”

“Hoặc là, chị nói nhiều hơn về lợi ích của việc học máy tính cho em nghe đi.”

Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, quyết định cho Lý Kính Vĩ một liều thuốc mạnh: “Cậu hứa với tôi, những lời tôi nói với cậu, cậu không được nói ra ngoài, cũng không được nói với Lục Tự Oánh.”

Lý Kính Vĩ dường như đã đoán được Giang Thiên Ca sắp chia sẻ bí mật động trời với mình, ánh mắt cậu ta sáng lên, vội vàng gật đầu thề thốt: “Ừm ừm, trời biết đất biết, đại ca biết em biết, em sẽ không nói với ai đâu.”

Giang Thiên Ca bèn nói: “Chiếc máy bay của nước M kia rơi xuống biển ở căn cứ tỉnh Hải của chúng ta trước đó, cậu còn nhớ không?”

Con ngươi Lý Kính Vĩ hơi co lại, cậu ta nín thở nói: “Nhớ!”

Cậu ta muốn đi làm không quân chính là bởi vì chiếc máy bay thối tha của nước M. Biết tin nó đột nhiên rơi xuống, cậu ta vui mừng nhảy cẫng lên, lúc ấy còn đụng phải khung cửa, đập đầu sưng một cục to.

Cũng bởi vì chiếc máy bay ngạo mạn kia rơi xuống, cuối cùng nước M còn phải chịu không ít thiệt hại trong tay chúng ta, trong lòng cậu ta rất hả hê, không còn tức giận như vậy. Cho nên quyết tâm đi làm không quân cũng không còn mãnh liệt như vậy nữa.

Lý Kính Vĩ cố nén kích động hỏi: “Đại ca, chị muốn nói cho em biết bí mật máy bay rơi xuống sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Máy bay rơi như thế nào, đến bây giờ vẫn còn rất nhiều người nghiên cứu.

Nếu không phải vì cậu ta phải chuẩn bị thi đại học, cậu ta cũng nhất định sẽ tham gia nghiên cứu!

Chờ khi nào nghiên cứu ra phương pháp, sau này cậu ta sẽ nắm vững phương pháp này, đi đối phó với những chiếc máy bay kia của nước M, xem bọn họ còn dám tự tiện xông vào nữa hay không!

Giang Thiên Ca “Ừ” một tiếng.

Giang Thiên Ca biết, mặc dù Lý Kính Vĩ nhìn có vẻ ngốc nghếch, tùy tiện, nhưng trong những chuyện quan trọng, cậu ta rất biết chừng mực. Vì vậy, cô cũng yên tâm nói chuyện này cho cậu ta.

Hơn nữa, đã hơn nửa năm trôi qua, hiện tại trong và ngoài nước có đủ loại suy đoán về nguyên nhân máy bay nước M rơi xuống, cũng có người đưa ra suy đoán “Có người dùng máy tính gây nhiễu tín hiệu bay của máy bay”.

Bây giờ có rất nhiều suy đoán khác nhau, mỗi người đều có cách nhìn nhận riêng, cho dù cô nói cho Lý Kính Vĩ, Lý Kính Vĩ nói ra, người khác cũng chưa chắc đã tin.

Nhìn Lý Kính Vĩ, Giang Thiên Ca nói: “Nghe nói, là có cao thủ dùng máy tính làm công cụ hỗ trợ...”

Lý Kính Vĩ lập tức trợn tròn mắt, miệng há thành hình chữ O.

Có vẻ như cậu ta không hề nghi ngờ Giang Thiên Ca đang lừa mình, đôi mắt cậu ta phát sáng, cố nén kích động nói:

“Em biết rồi, em biết rồi! Em sẽ tiếp tục học tập! Em sẽ thi đại học! Em sẽ học máy tính!”

Dùng máy tính có thể b.ắ.n rơi máy bay sao?

Ngầu quá đi!!!

Cậu ta muốn học, cậu ta phải học thứ này!!!

Nhìn thấy phản ứng của Lý Kính Vĩ, Giang Thiên Ca nghĩ đến chuyện trước đó Lý Chí Quân một mực lôi kéo Lý Kính Vĩ đến gặp mình, hai cha con nhà này đúng là rất ăn ý với nhau.

Giang Thiên Ca nói: “Có động lực rồi thì mau về nhà ôn tập đi.”

“Được!” Lý Kính Vĩ trèo lên xe đạp định đi, đạp được hai bước, cậu ta lại quay đầu lại, mong chờ hỏi: “Đại ca, chị nói xem sau này em học máy tính có cơ hội được gặp vị cao thủ b.ắ.n rơi máy bay kia không?”

Giang Thiên Ca giả vờ nghiêm túc suy nghĩ, hai giây sau mới gật đầu nói: “Chắc là có.”

Lý Kính Vĩ càng thêm vui vẻ, cậu ta như được tiêm m.á.u gà, mặt mày hớn hở đạp xe đi.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 467: Chương 467



Sau khi Lý Kính Vĩ rời đi, Giang Thiên Ca cũng lắc lư xe đạp, về nhà.

Lúc cô về đến nhà, Phương Đức Âm đã về, Giang Viễn Triều vẫn chưa thấy đâu.

Phương Đức Âm đang dẫn Cao Kim Lan dọn dẹp phòng cho khách.

Căn phòng bọn họ đang dọn dẹp là để cho cảnh vệ của Giang Viễn Triều ở. Trước đây Trịnh Văn Hoa, Trần Thừa Phong đều từng ở đây.

Bây giờ dọn dẹp là để cho cảnh vệ mới của Giang Viễn Triều đến ở.

Hôm nay cảnh vệ mới của Giang Viễn Triều sẽ chính thức nhậm chức.

Giang Thiên Ca rảnh rỗi cũng đi tới, muốn xem có cần cô giúp gì không, nhưng cô còn chưa bước vào đã bị Cao Kim Lan đẩy ra ngoài: “Thiên Ca, việc này không cần con nhúng tay, con ra ngoài chơi đi, ngoan nào.”

Giọng điệu y như đang dỗ dành trẻ con.

Giang Thiên Ca vừa định phản bác hai câu thì nhìn thấy Phương Đức Âm đứng ngơ ngác trong phòng, định cầm giẻ lau bàn thì lập tức bị Cao Kim Lan cướp mất, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng.

Nhìn dáng vẻ của Phương Đức Âm, có vẻ như Cao Kim Lan không cho cô động tay vào việc gì, chỉ để cô đứng nhìn, làm giám sát.

Chắc là Cao Kim Lan cảm thấy Phương Đức Âm là nữ chủ nhân, đuổi bà ấy ra ngoài thì không hay lắm. Nếu không, có lẽ Phương Đức Âm cũng sẽ bị bà ấy đẩy ra ngoài.

Giang Thiên Ca nháy mắt với Phương Đức Âm, sau đó nghe lời Cao Kim Lan lui ra ngoài: “Vâng ạ, vậy con ra ngoài dạo một lát.”

“Mẹ, dì Cao, con ra đầu ngõ mua kem đây, hai người muốn ăn vị gì ạ?”

Ở đầu ngõ có một tiệm tạp hóa bán kem. Lúc nãy về đến nhà, Giang Thiên Ca không muốn ăn kem lắm nên đã không mua.

Nhưng lúc này, nghe tiếng ve sầu kêu râm ran bên ngoài, cảm nhận được bầu không khí oi bức của mùa hè, cô lại muốn mua vài cây kem về ăn, nếu có thêm một quả dưa hấu ướp lạnh nữa thì còn gì bằng!

Nghĩ vậy, Giang Thiên Ca cũng chẳng đợi Phương Đức Âm và Cao Kim Lan trả lời, cô hớn hở chạy ra khỏi cửa, trèo lên chiếc xe đạp lúc nãy không dắt vào nhà, sau đó đạp xe ra đầu ngõ.

Giang Thiên Ca đạp xe đi dạo một vòng, đến chỗ rẽ thì nhìn thấy một ông lão đang gánh dưa hấu ra bán.

Bây giờ việc buôn bán đã được tự do, rất nhiều người sống ở nông thôn đã quen với việc mang những thứ dư thừa trong nhà ra thành phố bán lấy tiền.

Trong sọt của ông lão, quả dưa hấu nào cũng không to lắm, chỉ tầm bằng quả bóng đá. Dưa hấu rất tươi, chắc là mới hái sáng nay. Giang Thiên Ca hào phóng mua hết ba quả.

Như vậy, ba người nhà cô, thêm dì Cao và anh cảnh vệ mới của Giang Viễn Triều nữa là năm người, mỗi người sẽ được nửa quả dưa hấu, tha hồ mà ăn!

Mua dưa hấu xong, Giang Thiên Ca quay lại tiệm tạp hóa mua kem. Cô mua rất nhiều vị, trong nhà có tủ lạnh, ăn không hết có thể để dành, mấy hôm nữa ăn tiếp.

Nhìn thấy tiệm tạp hóa có bán quạt mo, Giang Thiên Ca động lòng, liền mua luôn hai cái.

Vừa ăn dưa hấu, kem, vừa phe phẩy quạt mo, đúng là không còn gì “mùa hè” hơn!

Giang Thiên Ca còn mua thêm một số thứ khác, chất đầy cả giỏ xe, ghi đông và yên sau mới chịu vòng xe về nhà.

Còn chưa đến cửa, từ xa Giang Thiên Ca đã nhìn thấy một chiếc xe Jeep đậu trước cửa nhà mình. Là xe của Giang Viễn Triều. Xem ra ông ấy cũng vừa mới về.

Giang Thiên Ca định lên tiếng gọi Giang Viễn Triều, bảo ông ấy đợi cô một lát, giúp cô xách đồ.

Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng đã nhìn thấy một bóng người khác bước xuống từ xe.

Giang Thiên Ca ngẩn người, có chút không chắc chắn gọi: “Hoàng Trình Hạo?”

Nghe thấy tiếng gọi, Hoàng Trình Hạo quay đầu lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn thấy Giang Thiên Ca, anh ngạc nhiên trợn to mắt.

Vì quá bất ngờ, Hoàng Trình Hạo không kịp suy nghĩ, buột miệng gọi: “Đại ca!”

Giang Thiên Ca lúc đầu còn tưởng mình nhìn nhầm.

Cô mở to mắt: “Hoàng Trình Hạo! Lão nhị! Thật sự là cậu sao? Sao cậu lại ở đây?”

Nhìn trang phục của Hoàng Trình Hạo lúc này, là bộ quân phục giống hệt bọn Trịnh Văn Hoa trước đây.

Chẳng lẽ Hoàng Trình Hạo đã đến bên cạnh chú ân nhân của cô làm cảnh vệ rồi?

Trong lòng Giang Thiên Ca dâng lên một tia mong đợi và hưng phấn, cô nhìn vào trong xe.

Vào thời kỳ chiến tranh trước đây, các vị lãnh đạo cấp cao thường có cảnh vệ đi theo bảo vệ.

Vừa là vì muốn bảo vệ sự an toàn cho các vị lãnh đạo trong những trường hợp nguy hiểm, cũng là để chăm sóc việc ăn uống sinh hoạt thường ngày cho họ trong lúc bận rộn.

Bây giờ là thời bình, không cần phải ra chiến trường, nguy hiểm phải đối mặt cũng ít hơn so với trước kia. Thế nhưng, nhiệm vụ của người cảnh vệ vẫn không hề thay đổi.

Để thuận tiện cho công việc, người cảnh vệ hầu như túc trực 24/24 bên cạnh các vị lãnh đạo, luôn trong tư thế sẵn sàng nhận lệnh.

Hoàng Trình Hạo mới nhậm chức cảnh vệ chưa lâu, để nhanh chóng thích ứng với công việc, có được sự tín nhiệm của lãnh đạo, chắc chắn anh sẽ càng thêm thận trọng, không thể tự ý rời khỏi vị trí được.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 468: Chương 468



Hoàng Trình Hạo xuất hiện ở đây, chỉ có một khả năng.

Chắc chắn Hoàng Trình Hạo đã đến đây cùng chú ân nhân của cô!

Giang Thiên Ca nhảy xuống khỏi xe, một tay dắt xe, mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào xe, trong mắt tràn đầy vẻ mong đợi và hưng phấn.

Nhìn thấy Giang Viễn Triều bước xuống xe, Giang Thiên Ca cũng nhìn ông bằng ánh mắt sáng rực.

Hôm qua, cô đã bàn trước với Giang Viễn Triều, bảo ông giúp cô liên lạc, còn thảo luận xem nên tặng quà gì cho chú ân nhân nữa.

Đến tối khi nằm trên giường, cô mới ngẫm nghĩ lại, có vẻ như ông bố già Giang Viễn Triều này đang ghen với chú ân nhân của cô.

Sáng nay, lúc Giang Viễn Triều ra ngoài đi làm, cô còn lấy chuyện này ra trêu chọc ông một phen.

Tuy nhiên, cho dù là vậy, ông bố của cô vẫn rất đáng tin cậy, cực kỳ đáng tin cậy, vô cùng đáng tin cậy!

Dù trong lòng có ghen tị, bị cô trêu chọc nhưng ông vẫn âm thầm giúp cô giải quyết êm đẹp mọi chuyện!

Cô còn chưa điều tra ra thân phận của chú ân nhân thì Giang Viễn Triều đã giúp cô tìm được người, còn đưa người ta đến tận nhà.

Giang Viễn Triều chính là ông bố thần tiên của cô!

Giang Viễn Triều vừa định bước xuống xe, nghe thấy cách xưng hô của Giang Thiên Ca và Hoàng Trình Hạo, ông dừng bước, quay sang nhìn Hoàng Trình Hạo.

Trước đó, Giang Viễn Triều không hề biết Giang Thiên Ca quen biết Hoàng Trình Hạo.

Lúc ở Thượng Hải, lúc Giang Thiên Ca và Hoàng Trình Hạo chơi chung với nhau thì Giang Viễn Triều đang bận rộn công việc. Ông biết Giang Thiên Ca quen thêm bạn mới, nhưng chưa từng gặp mặt, cũng không biết bạn mới của con gái là ai.

Giang Viễn Triều biết nhà Hoàng Trình Hạo ở Thượng Hải, lúc này nghe thấy cách xưng hô tự nhiên của hai người, ông đoán ra anh cảnh vệ mới của mình chính là bạn của Giang Thiên Ca quen lúc ở Thượng Hải.

Giang Thiên Ca có nhiều bạn bè cũng không có gì lạ. Ngay cả chó mèo trong ngõ cũng bị cô dỗ dành cho phục tùng, hễ nhìn thấy cô là bám theo không rời.

Về khả năng kết bạn, hay nói đúng hơn là “chinh phục” người khác của Giang Thiên Ca, Giang Viễn Triều đã được chứng kiến từ lâu. Thế nhưng, đôi lúc nghe người khác gọi Giang Thiên Ca như vậy, ông vẫn không nhịn được mà giật khóe miệng.

Trước đó, ông từng nghe con trai nhà Lý Chí Quân gọi Giang Thiên Ca là “đại ca”, gọi rất tự nhiên.

Giờ đến lượt anh cảnh vệ của ông cũng gọi Giang Thiên Ca là đại ca.

Không biết Giang Thiên Ca đã thu nhận bao nhiêu “đệ tử” rồi nữa?

Giang Viễn Triều thầm oán thán trong lòng, ông bước xuống xe, nhìn thấy ánh mắt Giang Thiên Ca sáng rực nhìn mình, ông nhướng mày, nhìn lại cô.

Giang Thiên Ca cười híp mắt: “Bố, bố tan làm rồi ạ.”

Vẻ mặt và giọng nói của Giang Thiên Ca đều lộ ra một khí chất ngoan ngoãn. Cô vừa nhìn Giang Viện Triều nói chuyện, vừa dùng đuôi mắt liếc nhìn về phía xe, nụ cười trên mặt cũng càng thêm phần ngọt ngào, ngoan ngoãn.

Ấn tượng ban đầu rất quan trọng, cô nhất định phải để lại ấn tượng ban đầu thật tốt cho ân nhân của mình!

Nhìn thấy Giang Thiên Ca lúc sáng còn cười đùa tinh quái, bây giờ lại cười ngọt ngào như vậy, Giang Viện Triều nhìn chằm chằm cô một lát, trong lòng buồn cười nghĩ, đây là tình huống gì đây?

Chẳng lẽ, những lời mình nói nhỏ với Phương Đức Âm sáng nay ở ngoài cửa đã có tác dụng?

Chẳng lẽ Phương Đức Âm đã nghe mình than thở, cuối cùng cũng chịu đi giảng đạo lý cho cô con gái bảo bối của cô ấy?

Nghĩ đến đây, Giang Viện Triều lại hơi nhướn mày, trong lòng cũng hơi khấp khởi.

Ánh mắt Giang Viện Triều khẽ lóe lên, ông nhìn Giang Thiên Ca, mỉm cười ôn hòa hỏi: “Mua nhiều thế này? Mẹ con bảo con mua à?”

Nói xong, ông đi tới, lần lượt lấy những thứ treo trên xe của Giang Thiên Ca xuống, cầm trên tay.

Giang Viện Triều cũng không quên Hoàng Trình Hạo ở bên cạnh, ông gật đầu với Hoàng Trình Hạo, chào hỏi: “Tiểu Hoàng, vào nhà đi.” Đối với người mới, thái độ của Giang Viện Triều là bao dung, quan tâm.

Sợ Hoàng Trình Hạo ngại ngùng, Giang Viện Triều lại chủ động nói: “Vừa hay, cậu và Thiên Ca cũng quen biết, mấy ngày nay có gì không quen, cậu có thể tìm con bé giúp đỡ.”

Hoàng Trình Hạo đã không còn sự vui vẻ và kinh ngạc như lúc nãy khi gọi Giang Thiên Ca là “Lão đại” nữa.

Hoàng Trình Hạo cúi đầu, có vẻ hơi lúng túng.

Vừa rồi anh nhìn thấy Giang Thiên Ca quá kích động nên mới gọi Giang Thiên Ca là “Lão đại”. Sau khi gọi xong, anh mới nhớ ra bây giờ mình là quân nhân, hơn nữa, vị lãnh đạo cấp trên của mình, đồng chí Giang Viện Triều đang ở bên cạnh.

Sau khi xác định sẽ được phân công đến làm cảnh vệ bên cạnh Giang Viện Triều, đã có người chuyên môn đến nói với anh về những cống hiến và chiến công của đồng chí Giang Viện Triều.

Nghe xong, trong lòng anh bỗng dâng lên một sự kính sợ đối với đồng chí Giang Viện Triều, coi ông là anh hùng, là tấm gương sáng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng bây giờ, anh lại trực tiếp gây ra một phen xấu hổ trước mặt đồng chí Giang Viện Triều, trong lòng vô cùng hối hận và xấu hổ.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 469: Chương 469



Nghe Giang Viện Triều nói, Hoàng Trình Hạo đỏ mặt, anh không rảnh nhìn Giang Thiên Ca, vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực, thẳng lưng, hai ngón tay giữa áp sát vào đường chỉ quần, tạo thành tư thế quân nhân tiêu chuẩn, anh nghiêm túc, cung kính mở lời cảm ơn:

“Cảm ơn đồng chí Giang đã quan tâm. Tôi có thể thích ứng được.”

Giang Thiên Ca cũng là lúc này mới phát hiện ra điều bất ổn.

Chiếc xe mà cô vẫn luôn dùng đuôi mắt để ý, sau khi Giang Viện Triều xuống xe thì không còn ai bên trong nữa.

Hơn nữa, suy nghĩ kỹ lại, cô phát hiện suy nghĩ “Mình còn chưa kịp xác định thân phận của ân nhân thì Giang Viện Triều đã giúp mình tìm được người, còn giúp mình gọi người ta đến nhà” là không logic.

Cô còn chưa nói với Giang Viện Triều là cần thông qua Hoàng Trình Hạo để tìm ân nhân của mình, những lời cô nói với Giang Viện Triều đều là bịa đặt, Giang Viện Triều không thể nào tìm được người trước cô.

Hơn nữa, nghe cuộc đối thoại của Giang Viện Triều và Hoàng Trình Hạo...

Hình như...

Hoàng Trình Hạo, là đi theo Giang Viện Triều cùng nhau trở về?

Tại sao lại như vậy?

Theo quỹ tích của kiếp trước, lúc này Hoàng Trình Hạo phải đến bên cạnh ân nhân của cô để làm cảnh vệ mới đúng? Tại sao bây giờ anh ta lại chạy đến bên cạnh Giang Viện Triều?

Chẳng lẽ là do cô sơ ý ở đâu đó, tạo ra hiệu ứng cánh bướm gì đó, khiến Hoàng Trình Hạo từ bên cạnh ân nhân của cô bay đến bên cạnh Giang Viện Triều?

Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải kiếp này cô cũng không tìm được ân nhân của mình sao?

Nghĩ đến những điều này, Giang Thiên Ca đột nhiên có chút muốn khóc mà không ra nước mắt.

Nhìn Giang Viện Triều, rồi lại nhìn Hoàng Trình Hạo, Giang Thiên Ca vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi Giang Viện Triều: “Bố, Hoàng Trình Hạo là cảnh vệ của bố sao? Có phải đồng chí ở bộ phận hậu cần nhầm lẫn gì không?”

Nhìn thấy Giang Thiên Ca cau mày, vẻ mặt đầy khó hiểu, Giang Viện Triều cảm thấy hơi kỳ lạ, lại cảm thấy hơi buồn cười, “Con không muốn đồng chí Hoàng Trình Hạo làm cảnh vệ cho bố sao?”

Nghe Giang Viện Triều nói, Giang Thiên Ca còn chưa kịp lên tiếng, Hoàng Trình Hạo đã trừng mắt nhìn cô, ánh mắt mang theo sự phản đối và lên án.

Tại sao lại không muốn để anh làm cảnh vệ cho đồng chí Giang Viện Triều?

Đồng chí Giang Viện Triều là thần tượng của anh, anh nhất định phải làm cảnh vệ cho đồng chí Giang Viện Triều!

Tuy Giang Thiên Ca là lão đại của anh, nhưng trước đó Giang Thiên Ca đã nói, cô sẽ không can thiệp vào cuộc sống và tương lai của anh!

Tâm trạng Giang Thiên Ca đang không tốt, lại bị Hoàng Trình Hạo nhìn chằm chằm với ánh mắt lên án, trong lòng càng thêm bức bối. Giang Thiên Ca đẩy Giang Viện Triều một cái, giục ông vào nhà trước: “Bố, mẹ đang đợi bố kìa, bố vào trước đi, con nói chuyện với đồng chí Hoàng Trình Hạo một lát.”

Nghe nói Phương Đức Âm đang đợi mình, Giang Viện Triều cũng không truy cứu xem tại sao Giang Thiên Ca lại cau mày nữa, ông dặn dò Hoàng Trình Hạo một tiếng rồi xách đồ Giang Thiên Ca mua vào nhà.

Giang Thiên Ca kéo Hoàng Trình Hạo sang một bên, cau mày hỏi: “Sao lại thế này? Sao cậu lại làm cảnh vệ cho bố tôi?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoàng Trình Hạo nghiêm mặt nói: “Là cấp trên phân công. Đồng chí Giang Thiên Ca, tuy trước đó tôi gọi cô là lão đại, tuy cô là con gái của đồng chí Giang Viện Triều, nhưng cô không thể can thiệp vào việc tôi làm cảnh vệ cho đồng chí Giang Viện Triều.”

Giọng điệu của Hoàng Trình Hạo rất nghiêm túc, ra dáng muốn thề sống thề c.h.ế.t bảo vệ chức danh cảnh vệ của Giang Viện Triều, miệng lải nhải không ngừng nói về sự ngưỡng mộ của mình dành cho Giang Viện Triều.

Giang Viện Triều bị Hoàng Trình Hạo làm cho đau đầu, vừa định mở miệng bảo anh im lặng thì trong đầu lại nghĩ đến điều gì đó, bỗng khựng lại.

Biểu cảm và giọng điệu của Hoàng Trình Hạo khi nói về Giang Viện Triều này hình như có chút quen thuộc?

Giang Thiên Ca đột nhiên cảm thấy như có thứ gì đó nổ tung trong đầu, có thứ gì đó dường như đang trồi lên từ mặt đất.

Cô ngây người nhìn Hoàng Trình Hạo, nhìn biểu cảm của anh khi nói chuyện.

Giang Thiên Ca cố gắng lục lọi ký ức trong đầu, cô cố gắng nhớ lại những chuyện sau khi tìm được Hoàng Trình Hạo ở kiếp trước.

Lúc đó, tuy Hoàng Trình Hạo không nói cho cô biết thân phận của ân nhân, nhưng anh ta lại nói rất nhiều về ân nhân.

Giang Thiên Ca nhớ lại cảnh tượng lúc đó, vẻ mặt của Hoàng Trình Hạo ở kiếp trước khi nhắc đến ân nhân và vẻ mặt của Hoàng Trình Hạo ở kiếp này khi nhắc đến Giang Viện Triều dường như vượt qua không gian và thời gian, giao nhau và trùng khớp trong đầu cô.

Hoàng Trình Hạo của kiếp trước và Hoàng Trình Hạo của kiếp này là cùng một người.

Vậy thì, có khả năng nào, ân nhân của cô ở kiếp trước và Giang Viện Triều ở kiếp này là cùng một người hay không?

Nghĩ đến khả năng này, Giang Thiên Ca đột nhiên nín thở, đồng tử giãn ra.
 
Back
Top Bottom