Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 470: Chương 470



Đôi khi, một số ý nghĩ trong đầu giống như chiếc hộp Pandora, một khi đã được mở ra, sẽ có càng nhiều ý nghĩ liên quan hơn xuất hiện.

Từ sau khi ý nghĩ “Ân nhân cứu mình ở kiếp trước có thể là Giang Viện Triều” xuất hiện trong đầu, một số manh mối trước đây bị bỏ qua, không được suy nghĩ kỹ càng, dường như cũng tranh nhau chen chúc xuất hiện.

Đối với việc bản thân được sống lại, hơn nữa còn rất trùng hợp được quay trở lại kiếp trước với số phận bi thảm, Giang Thiên Ca vẫn luôn cho rằng là do mình may mắn, được thần số phận chiếu cố mới có cơ hội sống lại, thay đổi số phận.

Nhưng nếu suy xét kỹ, sẽ phát hiện ra vấn đề trong đó.

Trên thế giới này, người may mắn nhiều như vậy, tại sao người được sống lại lại là cô?

Vân Mộng Hạ Vũ

Có phải là có người đã làm gì đó, mới cho cô cơ hội sống lại này hay không?

Đôi mắt Giang Thiên Ca tối sầm lại.

Cô lại nghĩ đến những sự trùng hợp mà mình đã trải qua trong hai kiếp. Ở kiếp trước, Phương Đức Âm là người thầy dạy dỗ cô nên người, là một trong hai người mà cô biết ơn và trân trọng nhất trong cuộc đời.

Những điều này chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên trong cuộc đời, hay là do số phận đã sắp đặt?

Nếu là do số phận đã sắp đặt, vậy thì người còn lại trong hai người mà cô biết ơn và trân trọng nhất trong kiếp trước, khi cô được sống lại, thay đổi số phận, bù đắp những tiếc nuối trong kiếp này, có phải cũng sẽ xuất hiện bên cạnh cô với một thân phận rất quan trọng hay không?

Kiếp trước, hai người mà cô biết ơn nhất trong cuộc đời, ân nhân và giáo sư Đức Âm.

Kiếp này, giáo sư Đức Âm đã trở thành mẹ ruột của cô.

Vậy, ân nhân...

Liệu có phải...

Giang Thiên Ca căng thẳng, mím chặt môi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Hoàng Trình Hạo, đôi mắt sáng rực đáng sợ.

Hoàng Trình Hạo bị nhìn chằm chằm đến sững sờ, “Cô... cô nhìn tôi làm gì?”

Giọng nói của Hoàng Trình Hạo kéo Giang Thiên Ca ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn, phấn khích trong đầu, đồng tử của cô khẽ động, ngay sau đó, cô xoay người chạy vào nhà.

“Này...” Nhìn Giang Thiên Ca đột nhiên bỏ chạy, để mặc anh một mình ở đó, Hoàng Trình Hạo trừng to mắt, do dự vài giây rồi xách túi hành lý của mình đuổi theo.

Trong sân, phòng cho khách đã được dọn dẹp xong không lâu sau khi Giang Thiên Ca ra ngoài. Giang Viện Triều vừa xách dưa hấu và kem mà Giang Thiên Ca mua về vào cửa thì Cao Kim Lan đã ở gần đó tiến lên đón lấy.

Giang Viện Triều vừa cảm ơn Cao Kim Lan, vừa đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Phương Đức Âm.

Lúc này trong sân đã không còn nắng, Phương Đức Âm đang đứng bên tường viện, chăm sóc những bông hoa của cô.

Những bông hoa trong sân, có một số là do Phương Đức Âm tự tay mua về, có một số là do Giang Thiên Ca giúp bà đi khắp nơi sưu tầm về.

Trước đây, ở bên kia ngõ Du Tiền, bà Giang rất thích trồng hoa trong sân. Nhưng năm nay bà có công việc kinh doanh bận rộn, tâm trí cũng không còn đặt vào hoa cỏ nữa.

Tuy rằng năm ngoái, khi cắm mảnh thủy tinh vỡ dưới chân tường và gốc tường, bà đã nhổ hết những bông hoa mọc gần chân tường và gốc tường, nhưng bà Giang vẫn còn rất nhiều hoa được trồng trong chậu.

Những bông hoa này được chăm sóc rất tốt vào mùa đông năm ngoái, năm nay vẫn còn sống, đến mùa xuân đã lần lượt nở hoa, rất đẹp. Mỗi lần Phương Đức Âm đến ngõ Du Tiền đều phải ngắm nhìn thật kỹ.

Tuy Phương Đức Âm rất thích, tuy bà Giang bây giờ không còn tâm trí chăm sóc hoa nữa, nhưng Phương Đức Âm là con dâu, cô không tiện trực tiếp xin bà Giang.

Phương Đức Âm không tiện mở lời, nhưng Giang Thiên Ca không biết ngại là gì.

Sau khi chào hỏi bà Giang xong, cô liền chuyển một số loại hoa mà Phương Đức Âm thích đến Tây Đơn.

Ngoài hoa của bà Giang, còn có hoa của nhà Lý Kính Vĩ.

Mẹ của Lý Kính Vĩ cũng trồng hoa, trước đây Giang Thiên Ca có đến nhà Lý Kính Vĩ một chuyến, chỉ khen một câu “Bác gái trồng hoa đẹp quá”, lúc ra về đã được nhét vào tay hai chậu hoa.

Chính vì vậy, Giang Thiên Ca còn tự phong cho mình danh hiệu “Siêu trộm hoa”.

Phương Đức Âm cúi đầu, nghiêm túc kiểm tra tình hình sinh trưởng của những bông hoa, ánh mắt Giang Viện Triều dừng trên người Phương Đức Âm.

Cao Kim Lan nhìn ra tâm tư của Giang Viện Triều, trong lòng thầm cười, bèn xách đồ chuồn vào phòng.

Phương Đức Âm cũng chú ý đến Giang Viện Triều vừa tan làm về. Vừa rồi có Cao Kim Lan ở đây, cô ngại thể hiện quá thân mật với Giang Viện Triều nên không đi tới.

Thấy Giang Viện Triều đi tới, đưa tay định nhận lấy chiếc xẻng nhỏ trong tay cô, Phương Đức Âm thuận thế đưa chiếc xẻng nhỏ cho ông, cũng không khách sáo với Giang Viện Triều, đưa tay chỉ vào chỗ cần xới đất.

Vừa quay đầu nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Giang Thiên Ca đâu, cô bèn hỏi Giang Viện Triều: “Thiên Ca đâu rồi?”

Vừa rồi cô có nghe thấy tiếng hai bố con họ nói chuyện ở ngoài cửa.

Tuy trong lòng có chút không vui khi Phương Đức Âm vừa mở miệng đã hỏi Giang Thiên Ca, nhưng nghĩ đến suy đoán vừa rồi, chút không vui trong lòng Giang Viện Triều liền bị niềm vui sướng xua tan.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 471: Chương 471



Giang Viện Triều vừa theo lời Phương Đức Âm xới đất cho hoa, vừa đáp: “Đang nói chuyện với Tiểu Hoàng ở ngoài ngõ.”

Sau khi giới thiệu sơ lược về thân phận của Hoàng Trình Hạo cho Phương Đức Âm, Giang Viện Triều ghé sát vào tai Phương Đức Âm, nhỏ giọng hỏi: “Em nói gì với Thiên Ca thế?”

“Hả?” Phương Đức Âm nghi hoặc nhìn Giang Viện Triều.

Trong mắt Giang Viện Triều ánh lên ý cười, ông lại cúi người ghé sát vào Phương Đức Âm, nhỏ giọng nói: “Sáng nay...”

Giang Viện Triều vừa mở miệng, phía sau đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Cả Giang Viện Triều và Phương Đức Âm đều nghe ra đây là tiếng bước chân của Giang Thiên Ca. Nhận ra khoảng cách giữa mình và Giang Viện Triều rất gần, Phương Đức Âm vội vàng đẩy Giang Viện Triều ra, sau đó mới xoay người nhìn Giang Thiên Ca, mỉm cười hỏi: “Sao con chạy gấp vậy?”

Bị Phương Đức Âm đẩy ra, Giang Viện Triều đưa tay sờ mũi, trong lòng thầm nhủ sao Giang Thiên Ca lại vào nhà nhanh vậy.

Tuy trong lòng đang lẩm bẩm vì Giang Thiên Ca đã phá hỏng không gian riêng của ông và Phương Đức Âm, nhưng trên mặt Giang Viện Triều vẫn không quên mình là một người cha tốt.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca chạy đến mức thở hổn hển, Giang Viện Triều liền cười trêu: “Trời nóng thế này mà chạy gấp gáp như vậy, là muốn để số dưa hấu và kem con mua phát huy hết tác dụng sao?”

Đối với con người mà nói, thức ăn sẽ phát huy tác dụng lớn nhất vào lúc đói nhất.

Tương tự như vậy, dưa hấu và kem lạnh sẽ phát huy tối đa tác dụng giải nhiệt, giải khát vào lúc nóng nhất, khát nhất.

Nhưng người bình thường, đều sẽ không vì muốn trải nghiệm hiệu quả giải nhiệt, tiêu khát tuyệt vời nhất của dưa hấu mà cố ý để bản thân vừa nóng vừa khát.

Giang Viện Triều trêu chọc Giang Thiên Ca, thấy chỉ có một mình cô chạy vào, bèn hỏi: “Sao chỉ có mình con vào, Tiểu Hoàng đâu?”.

Giang Thiên Ca không trả lời Phương Đức Âm, cũng không đáp lại lời Giang Viện Triều, cô chỉ đứng im tại chỗ, nhìn thẳng về phía Giang Viện Triều.

Nhìn Giang Viện Triều, trong đầu Giang Thiên Ca hiện lên rất nhiều suy nghĩ, rất nhiều lời muốn nói ra miệng, nhưng cuối cùng đều hóa thành hư không.

Thật ra Giang Thiên Ca muốn hỏi Giang Viện Triều, hỏi ông có phải là người đã cứu mình ở kiếp trước hay không.

Nhưng cô biết, Giang Viện Triều không có ký ức của kiếp trước, ông không thể trả lời câu hỏi của cô.

Trước đó, cô chưa từng nghĩ đến, Giang Viện Triều có thể là ân nhân, là bác của mình ở kiếp trước.

Vừa rồi, sau khi ý nghĩ ấy lóe lên trong đầu, trong lòng cô trào dâng nhiều cảm xúc lẫn lộn, nào là kinh hãi, vui sướng, kích động, đồng thời cũng có lo lắng, thấp thỏm, hoài nghi.

Cô hoài nghi có phải mình suy nghĩ nhiều rồi hay không, lo lắng có phải mình nhận nhầm người hay không...

Giang Viện Triều và Phương Đức Âm đều phát hiện sự khác thường của Giang Thiên Ca.

Giang Viện Triều tay dài, chân dài, sải bước đi nhanh, chỉ hai, ba bước đã đi tới trước mặt Giang Thiên Ca, ông đưa tay lên trán cô dò xét, cau mày hỏi: “Thiên Ca, bây giờ con cảm thấy thế nào? Có thấy choáng váng không?”.

Giang Viện Triều lo lắng Giang Thiên Ca bị say nắng.

Mặc dù thời tiết bây giờ còn chưa đến lúc nóng nhất, nhưng nếu không chú ý, cũng sẽ bị say nắng.

“Thiên Ca?”.

Thấy Giang Thiên Ca vẫn không nói gì, vẻ mặt ngơ ngẩn, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mình, có vẻ như có triệu chứng say nắng, Giang Viện Triều càng nhíu chặt lông mày hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chị Cao, phiền chị lấy giúp tôi chai dầu gió Hoắc Hương Chính Khí”.

Nói với ra phía phòng khách một tiếng, Giang Viện Triều định dìu Giang Thiên Ca vào phòng: “Thiên Ca, có lẽ con bị say nắng rồi, vào nhà uống thuốc trước, uống thuốc xong chúng ta đến bệnh viện khám”.

Hiện tại mọi người làm việc, phần lớn là ở ngoài trời, dễ bị nắng chiếu vào, tình trạng say nắng cũng thường thấy hơn so với mấy chục năm sau.

Mọi người cũng sẽ không cảm thấy bị say nắng là chuyện cần phải đến bệnh viện, bị say nắng thì tự mình tìm chỗ râm mát nghỉ ngơi một lát, nặng hơn thì uống một chai dầu gió Hoắc Hương Chính Khí, hầu như không ai đến bệnh viện.

Nhưng chuyện xảy ra với Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều lại cảm thấy rất cần thiết phải đến bệnh viện một chuyến.

Phương Đức Âm mặt mày tái mét, lo lắng nhìn Giang Thiên Ca: “Thiên Ca, ngoan nào, nghe lời mẹ, vào nhà uống thuốc trước...”.

Giang Thiên Ca hoàn hồn, hai tay cô nắm lấy cánh tay Giang Viện Triều, cười trấn an Phương Đức Âm bên cạnh: “Mẹ, con không sao, không bị say nắng, mẹ đừng lo lắng”.

Giang Viện Triều nhíu mày: “Không say nắng cũng phải uống một chút dầu gió Hoắc Hương Chính Khí”.

Cao Kim Lan đã lấy dầu gió Hoắc Hương Chính Khí ra.

Cao Kim Lan biết Giang Thiên Ca không thích uống dầu gió Hoắc Hương Chính Khí, nhưng bị bệnh rồi thì không thể không thích mà không uống được.

Nghe Giang Viện Triều nói, Cao Kim Lan cũng không đợi Giang Thiên Ca phản ứng, mở nắp chai dầu gió Hoắc Hương Chính Khí ra liền đổ vào miệng cô.

“Bọn trẻ các con đều thấy dầu gió Hoắc Hương Chính Khí có vị đắng, khó uống, nhưng công dụng của nó rất lớn, Thiên Ca ngoan nào, nuốt hết thuốc đi”.

Cao Kim Lan nhanh chóng đổ cả chai dầu gió Hoắc Hương Chính Khí vào miệng Giang Thiên Ca, một tay giữ cằm cô, đề phòng cô phun thuốc ra, vừa cau mày lẩm bẩm.

“...”.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 472: Chương 472



Vừa rồi, vì đột nhiên biết Giang Viện Triều có thể là ân nhân, là bác của mình ở kiếp trước, đầu óc Giang Thiên Ca có chút trống rỗng, cho dù là suy nghĩ hay hành động, phản ứng đều chậm nửa nhịp.

Nhưng lúc này, một chai dầu gió Hoắc Hương Chính Khí cay nồng xộc thẳng vào mũi, trong lúc cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tinh thần đã bị đổ thẳng vào miệng. Chuyện liên quan đến Giang Viện Triều, tuy cô vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, nhưng đầu óc lại lập tức tỉnh táo.

Giang Thiên Ca cảm thấy, mùi vị của dầu gió Hoắc Hương Chính Khí này, đừng nói là cô chỉ là đầu óc choáng váng, cho dù là đầu óc có ngốc nghếch đến đâu, chỉ cần một chai là có thể tỉnh táo lại ngay!

Bây giờ là thập niên 80, nền kinh tế thị trường vẫn đang trong giai đoạn đầu, rất nhiều sản phẩm được sản xuất ra đều đi theo phương châm “đủ lượng, tốt lượng” của phương thức sản xuất cũ, rất ít khi cân nhắc việc cắt giảm nguyên liệu.

Đơn vị sản xuất dầu gió Hoắc Hương Chính Khí cũng rất thực tế. Dường như nhất định phải đạt đến hiệu quả “uống một chai là khỏi bệnh”.

Dược hiệu tốt, vị đắng của thuốc tự nhiên cũng hơn hẳn so với loại được sản xuất mấy chục năm sau.

Giang Thiên Ca tạm thời không còn tâm trạng đâu mà nghĩ đến chuyện của Giang Viện Triều nữa, cô đẩy Giang Viện Triều, Phương Đức Âm và Cao Kim Lan ra với vẻ mặt đau khổ.

Cô chạy vào phòng, trong lúc vội vàng, cô chẳng kịp lấy cốc nước của mình, mà cầm luôn ấm nước sôi để nguội lên tu ừng ực. Uống liền mấy ngụm lớn mới át đi được vị đắng trong miệng.

Giang Viện Triều, Phương Đức Âm, Cao Kim Lan và Hoàng Trình Hạo chạy theo sau đều đứng ở cửa nhìn Giang Thiên Ca uống nước với khí thế hào hùng.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca sống động như vậy, Giang Viện Triều có chút tin tưởng lời cô nói là cô không bị say nắng.

Nhưng... Không sao. Dầu gió Hoắc Hương Chính Khí là thuốc đông y có tác dụng chữa bệnh và phòng ngừa rất tốt, cho dù không có chuyện gì, uống một chai cũng tốt.

Giang Thiên Ca dường như nhìn thấu suy nghĩ của Giang Viện Triều.

Giang Thiên Ca trừng mắt nhìn ông, cô như vậy mà gọi là không có chuyện gì sao? Không thấy cô sắp bị dầu gió Hoắc Hương Chính Khí làm cho hoài nghi nhân sinh rồi hay sao?

Giang Thiên Ca theo thói quen trừng mắt nhìn Giang Viện Triều, oán trách nói: “Con đã nói là con không bị say nắng, vậy mà bố còn bắt con uống! Bố không biết con ghét uống thuốc đắng nhất sao?”.

Vốn dĩ, vì suy đoán Giang Viện Triều có thể là ân nhân, là bác của mình ở kiếp trước, khi đối mặt với ông, trong lòng Giang Thiên Ca có chút ngại ngùng.

Nhưng sau khi bị ép uống một chai dầu gió Hoắc Hương Chính Khí vừa cay vừa đắng, mùi vị xộc thẳng lên tận óc, thì chút ngại ngùng ấy đã sớm bị vị đắng của dầu gió và sự oán trách trong lòng xua tan hết.

Việc Giang Viện Triều có phải là ân nhân, là bác của cô ở kiếp trước hay không vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn. Nhưng có một điều có thể chắc chắn, đó là Giang Viện Triều chắc chắn là ông bố thỉnh thoảng lại “hại” cô!

Bị Giang Thiên Ca trừng mắt nhìn với vẻ mặt giận dữ, Giang Viện Triều lúng túng sờ mũi, ông an ủi: “Dầu gió Hoắc Hương Chính Khí cũng không đắng lắm...”.

Giang Thiên Ca: “Không đắng sao bố không uống!”.

Đừng tưởng cô không biết, mấy hôm trước Giang Viện Triều bị cảm lạnh, muốn uống dầu gió Hoắc Hương Chính Khí, Phương Đức Âm phải dỗ dành ông một hồi lâu ông mới chịu uống.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kết quả bây giờ đến lượt cô, một câu ngon ngọt cũng không có, ngược lại còn bị ép uống!

Mặc dù người động tay ép cô uống thuốc là Cao Kim Lan, nhưng là Giang Viện Triều bảo Cao Kim Lan lấy thuốc ra!

“Bố bảo chị Cao lấy thuốc, nhưng lại không bảo chị ấy lấy nước, là nhà mình hết nước rồi hay là bố là trâu nước, muốn uống hết số nước trong nhà thế?”.

Giang Viện Triều: “...”.

Lúc Giang Thiên Ca bắt đầu “lên án” Giang Viện Triều, Cao Kim Lan đã nhanh trí chuồn ra ngoài.

Lúc này, bà bưng một quả dưa hấu vào để “giải vây” cho Giang Viện Triều.

Cao Kim Lan cười gượng nói: “Thiên Ca, miệng đắng thì ăn miếng dưa hấu cho ngọt nào. Quả dưa hấu này dì mới bỏ vào giếng ngâm một lát, bây giờ có thể cắt ra ăn rồi”.

Thật ra, quả dưa hấu này được ngâm chưa lâu, đáng lẽ nên ngâm thêm một lúc nữa thì ăn sẽ ngon hơn, nhưng vì muốn dập tắt “lửa giận” của Giang Thiên Ca, nên bà cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến việc ngon hay không ngon nữa.

Hiện giờ, điều quan trọng nhất là phải dỗ dành được tiểu tổ tông này đã rồi tính sau.

Cao Kim Lan nhanh nhẹn bổ dưa hấu, Giang Thiên Ca một mình chiếm một nửa, cầm thìa xúc ăn ngon lành, Giang Viện Triều và những người khác cùng chia nhau nửa còn lại.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca vừa cầm thìa, vừa ra sức xúc dưa hấu, nhưng ánh mắt vẫn luôn liếc về phía mình, Giang Viện Triều cho rằng cô vẫn còn ấm ức chuyện bị ép uống dầu gió, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

“Bố xin lỗi con, được chưa?”.

Giang Thiên Ca liếc mắt nhìn Giang Viện Triều, bĩu môi, “hừ” một tiếng, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm “Xin lỗi cái gì chứ, con không cần bố xin lỗi”, rồi mới chịu thu hồi ánh mắt.

...
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 473: Chương 473



Giang Thiên Ca cảm thấy, chuyện Giang Viện Triều có phải là ân nhân, là bác của cô ở kiếp trước hay không, hiện tại không có bằng chứng chứng minh ông nhất định là, cũng không có bằng chứng chứng minh ông nhất định không phải.

Vì vậy, chuyện này có thể tạm thời gác lại, chờ sau này có cơ hội cô sẽ xác nhận.

Mặc dù lý trí mách bảo cô như vậy, nhưng Giang Thiên Ca biết rõ cán cân trong lòng mình đang nghiêng về phía nào.

Vốn dĩ Giang Thiên Ca rất để tâm đến chuyện Giang Viện Triều muốn đến tỉnh Nam, chuẩn bị rất nhiều thứ cho ông. Hiện tại, cô càng thêm cẩn thận hơn.

Ngoài việc chuẩn bị áo chống đạn và những thứ khác, Giang Thiên Ca còn quyết định, trong khoảng thời gian có hạn, sẽ nâng cao khả năng chiến đấu của Hoàng Trình Hạo.

Hoàng Trình Hạo nhập ngũ chưa lâu đã được chọn làm lính gác, chỉ riêng điều này cũng đủ để chứng minh Hoàng Trình Hạo có thân thủ rất tốt.

Nhưng võ công là kỹ năng giữ mạng, không sợ nhiều, chỉ sợ không tinh.

Mỗi buổi chiều, Giang Thiên Ca đều ở nhà chờ Giang Viện Triều và Hoàng Trình Hạo tan làm về, ngoài việc tự mình ra tay đấu với Hoàng Trình Hạo, cô còn mời cả Lục Chính Tây đến để anh chỉ dạy thêm cho cậu ta.

Chưa dừng lại ở đó, Giang Thiên Ca còn lôi kéo cả Giang Viện Triều cùng luyện tập.

Giang Viện Triều dở khóc dở cười nói: “Bố còn có việc phải làm”.

Giang Thiên Ca không cho ông cơ hội mặc cả, trực tiếp lôi ông từ thư phòng ra: “Công việc của bố có thể làm sau, bây giờ bố hãy tập luyện cùng con trước đã, bố lớn tuổi rồi, không chịu vận động, cẩn thận xương cốt cứng hết lại đấy”.

Khả năng khích lệ người khác của Giang Thiên Ca rất cao siêu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi kéo Giang Viện Triều ra, Giang Thiên Ca bê một cái ghế đến chỗ râm mát, sau đó đi gọi Phương Đức Âm đang ở trong một thư phòng khác xem tài liệu.

“Mẹ, mẹ làm việc lâu như vậy rồi, cũng mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi, lao động kết hợp với nghỉ ngơi mà”.

“Mẹ chưa từng đến quân đội, chưa từng thấy bố làm việc, bố lợi hại lắm, trước đây còn từng đạt giải nhất trong cuộc thi võ thuật toàn quân đấy”.

Lúc nãy, Giang Viện Triều không biết Giang Thiên Ca gọi Phương Đức Âm ra đây làm gì.

Nhưng lúc này nghe cô nói, ông đã hiểu ra, ông vừa xoa trán, vừa định lên tiếng ngăn cản: “Giang Thiên Ca...”.

Nhưng Giang Thiên Ca nào có để ý đến phản ứng của ông, cô làm như không nghe thấy gì, kéo tay Phương Đức Âm, tiếp tục nói những lời chưa nói hết.

“Haizz, đáng tiếc là hai mẹ con mình không có cơ hội được chiêm ngưỡng dáng vẻ oai phong, lẫm liệt của bố lúc trẻ”.

Vừa nói, Giang Thiên Ca vừa nhanh chóng thay đổi vẻ mặt tiếc nuối, cười nói: “Nhưng mà, cũng chưa muộn, tuy rằng không thể quay lại quá khứ, nhưng hiện tại chúng ta có thể tận mắt chứng kiến mà!”.

“Mẹ, bây giờ bố muốn trổ tài rồi, mẹ ngồi đây, xem bố thể hiện nhé!”.

“Bố càng già càng dẻo dai, gừng càng già càng cay, chắc chắn bố sẽ đánh bại Lục Chính Tây! Lát nữa bố thắng, mẹ nhớ vỗ tay khen ngợi bố đấy!”.

Giang Viện Triều: “...”.

Sau khi “tâng bốc” Giang Viện Triều lên tận trời xanh trước mặt Phương Đức Âm, Giang Thiên Ca chạy đến bên cạnh Lục Chính Tây, nhỏ giọng dặn dò:

“Lát nữa anh hãy dùng toàn lực, giao lưu với bố em một chút, đừng có nương tay, nhất định phải để bố em nhận thức được rõ ràng là thân thủ của mình đã thụt lùi”.

Những lúc khác, khi đấu võ với Lục Chính Tây, nếu thua, Giang Viện Triều sẽ không cảm thấy gì.

Nhưng hôm nay có Phương Đức Âm ở đây, cô không tin là Giang Viện Triều sẽ không để ý, cũng không tin là không thể k*ch th*ch ý chí chiến đấu của ông.

Mục tiêu của cô là ép Giang Viện Triều phải thức dậy tập luyện vào ban đêm. Giang Viện Triều càng luyện tập chăm chỉ, khi đến tỉnh Nam, gặp phải nguy hiểm thì khả năng thoát khỏi nguy hiểm càng cao.

“Nhớ kỹ, phải dùng toàn lực đấy, không được nương tay, có đánh bại bố em cũng không sao”.

“...”.

Lục Chính Tây nhìn Giang Viện Triều và Phương Đức Âm, sau đó nhìn Giang Thiên Ca với vẻ mặt khó xử.

Biết Lục Chính Tây đang lo lắng điều gì, Giang Thiên Ca vỗ vai anh, nói: “Không sao đâu, có em ở đây, anh chỉ cần đừng đánh bố em bị thương là được”.

“Trước đây bố em từng đánh anh một trận, đây là cơ hội báo thù duy nhất trong đời đấy, Lục Chính Tây, anh dũng cảm lên, nắm chắc cơ hội đi”.

Lục Chính Tây: “...”.

Đây là chuyện nên dũng cảm sao?

Lục Chính Tây dở khóc dở cười, nhớ đến trong sân còn một người nữa, bèn đề nghị: “Hay là để cậu ta lên đi?”.

Nhận thấy ánh mắt của Lục Chính Tây và Giang Thiên Ca nhìn sang, Hoàng Trình Hạo - người vừa bị Lục Chính Tây huấn luyện hơn nửa tiếng đồng hồ, mồ hôi nhễ nhại, vội vàng lắc đầu, xua tay từ chối.

“Không được, bây giờ em mệt đến mức không còn chút sức lực nào nữa rồi, hay là đồng chí Lục, anh lên đi”.

Vừa nói, Hoàng Trình Hạo vừa mượn cớ đi uống nước để chuồn mất.

Mặc dù cậu ấy rất muốn luận bàn thân thủ với đồng chí Giang Viện Triều, nhưng Giang Thiên Ca rõ ràng là muốn gây chuyện, cậu ấy mới không muốn ngây ngốc đụng vào họng súng.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 474: Chương 474



Nhìn thấy Hoàng Trình Hạo như chuột thấy mèo, nhanh chóng chuồn mất dạng, Lục Chính Tây: “...”

Giang Thiên Ca vốn dĩ cũng không muốn để Hoàng Trình Hạo lên, cũng chẳng quản Hoàng Trình Hạo đi đâu, cô nàng nắm chặt nắm đ.ấ.m cổ vũ cho Lục Chính Tây: “Hoàng Trình Hạo không sánh bằng anh, trong lòng em, anh là lợi hại nhất, không có chuyện gì đâu, dũng cảm tiến lên chiến đấu đi!”

Giang Thiên Ca lại nói: “Nếu anh dám nhường, sau này đừng nói chuyện với em nữa.”

Sau khi cổ vũ, xúi giục thêm uy h**p, Giang Thiên Ca cảm thấy đã đủ rồi, bèn cười híp mắt nhéo nhéo ngón tay Lục Chính Tây, đẩy anh ấy đến trước mặt Giang Viện Triều.

“Đi đi, em cổ vũ cho anh, lát nữa em bảo dì Cao làm đồ ăn ngon cho anh.”

Bị Giang Thiên Ca sắp xếp rõ ràng, Giang Viện Triều và Lục Chính Tây nhìn nhau, chẳng ai phản kháng được lời nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Viện Triều nhìn Lục Chính Tây, muốn dùng thân phận tạo áp lực, để Lục Chính Tây thỏa hiệp.

Giang Viện Triều đã nhìn ra ý đồ của Giang Thiên Ca.

Ông rất thưởng thức thân thủ ưu tú nhanh nhẹn của Lục Chính Tây.

Nếu như ở trong quân đội, hoặc là ở trường hợp khác, ông sẽ rất vui lòng luận bàn với Lục Chính Tây, luận bàn thua, ông cũng sẽ cảm thấy rất vui mừng.

Nhưng mà, bây giờ, đối với Lục Chính Tây ôm ý muốn đánh bại ông trước mặt Phương Đức Âm, khiến ông bẽ mặt, Giang Viện Triều không hề vui mừng và tán thưởng chút nào.

Thấy Lục Chính Tây không có chút phản ứng nào với việc mình tạo áp lực, Giang Viện Triều lại nhìn về phía Giang Thiên Ca.

Nhưng phản ứng của cô nàng, càng đáng giận hơn.

Giang Thiên Ca cong mắt, vẻ mặt vô cùng ngây thơ: “Bố, anh Lục Chính Tây, hai người mau bắt đầu đi. Mẹ con con cổ vũ cho hai người!”

Lục Chính Tây lùi về sau một bước, chuẩn bị tư thế muốn so tài: “Đồng chí Giang, mạo phạm rồi, xin chỉ giáo thêm.”

Giang Viện Triều: “...”

Mặc dù Giang Viện Triều không tình nguyện, nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong lòng âm thầm mắng Giang Thiên Ca một trận, vẫn “ứng chiến”.

Kết quả cuối cùng, đương nhiên cũng giống như Giang Thiên Ca mong muốn, Giang Viện Triều bị Lục Chính Tây đánh bại.

Lúc Giang Thiên Ca đi qua đỡ Giang Viện Triều, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên cho Lục Chính Tây, sau đó khoa trương hô:

“Bố ơi, vừa rồi con với mẹ cá cược, mẹ cược bố sẽ thắng, kết quả bố thua, mẹ thất vọng lắm luôn.”

Phương Đức Âm cầm khăn lông vắt khô lau tay cho Giang Viện Triều, nghe thấy Giang Thiên Ca nói vậy, bà bật cười, sao bà không biết mình thất vọng nhỉ.

Giang Thiên Ca nói cá cược, cũng là tự cô nàng nghĩ ra, sắp xếp cho mình cược Lục Chính Tây thắng, để mẹ mình cược Giang Viện Triều thắng.

Biết Giang Thiên Ca lại đang trêu chọc Giang Viện Triều, Phương Đức Âm cười, vừa phủi bụi trên người Giang Viện Triều vừa nói: “Thiên Ca nói đùa thôi, anh đừng nghe con bé.”

Giang Thiên Ca tới gần Giang Viện Triều, giọng nói đầy ẩn ý: “Mẹ đang nể mặt bố đấy, không muốn cho bố biết là mẹ thất vọng đâu.”

“Ủa? Làm gì vậy, náo nhiệt như vậy?”

Phương Thủ Nghĩa xách hai quả dưa hấu lớn đi vào, nhìn thấy Giang Thiên Ca và mọi người đều đứng ở trong sân, tò mò lên tiếng hỏi.

Ánh mắt đảo quanh người Giang Viện Triều, nhìn thấy dấu chân Giang Viện Triều còn chưa kịp lau đi, Phương Thủ Nghĩa kinh ngạc nhíu mày: “Giang Viện Triều, cậu đi đánh nhau với người ta à?”

Không cần Giang Viện Triều trả lời, Giang Thiên Ca đã làm ầm ĩ lên tình hình chiến đấu vừa rồi như một cái loa.

“Cậu, không phải đánh nhau, là luận bàn, bố cháu cùng anh Lục Chính Tây luận bàn thân thủ. Sau đó chính là, bố cháu lớn tuổi, thân thủ không bằng anh Lục Chính Tây, nên thua.”

“Haha, sớm biết như vậy tôi đã tới đây sớm một chút!” Phương Thủ Nghĩa vẻ mặt tiếc nuối, cộng thêm vẻ mặt hả hê, tiến đến trước mặt Giang Viện Triều hỏi: “Giang Viện Triều, trở thành bại tướng dưới tay con rể tương lai, cảm giác thế nào?”

Vẻ mặt ghét bỏ đẩy cái đầu của Phương Thủ Nghĩa ra, Giang Viện Triều trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca một cái, rồi xoay người đi thay quần áo.

Phương Thủ Nghĩa còn muốn níu Giang Viện Triều giễu cợt hai câu, nhưng bị Giang Thiên Ca kéo lại.

Mục đích của Giang Thiên Ca không phải là giễu cợt Giang Viện Triều, mà là muốn k*ch th*ch ông ấy, để ông ấy quyết tâm phấn đấu, tăng cường võ công của mình.

Mới cố ý để cho Giang Viện Triều ở trước mặt Phương Đức Âm, Phương Thủ Nghĩa, những người ông ấy quen thuộc, để ý, một chút xíu xấu hổ, để ông ấy bốc cháy lên ý chí chiến đấu, phấn đấu.

Phương Thủ Nghĩa cười nhạo Giang Viện Triều một câu, là đủ rồi. Nhiều nữa thì đừng nghĩ nữa.

Giang Thiên Ca hỏi Phương Thủ Nghĩa: “Cậu, lúc này cậu đến nhà cháu, hẳn không chỉ là vì ăn cơm đấy chứ?”

Lời của Giang Thiên Ca, có ý riêng.

Phương Thủ Nghĩa lần này không còn tâm trí đi chê cười chuyện của Giang Viện Triều, ông kéo Giang Thiên Ca sang một bên, cao hứng nói với cô nàng về tiến triển mình xin lỗi Hoa Thi.

“Cô ấy chấp nhận lời xin lỗi của cậu rồi.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 475: Chương 475



Giang Thiên Ca hỏi Phương Thủ Nghĩa, Hoa Thi tiếp nhận lời xin lỗi của ông như thế nào, nghe xong Phương Thủ Nghĩa nói, cô nàng liền đồng tình nhìn ông một cái, cô ấy tiếp nhận lời xin lỗi của ôg, cũng coi ông như người xa lạ rồi.

Phương Thủ Nghĩa không chú ý tới ánh mắt của Giang Thiên Ca, ông chờ mong hỏi: “Cháu nói xem, tiếp theo cậu phải làm gì đây?”

Bởi vì chuyện chọc người ta tức giận trước đó, trong lòng Phương Thủ Nghĩa có chút không chắc chắn, sợ lại chọc người ta tức giận, cho nên, muốn tìm Giang Thiên Ca đưa ra chủ ý, tham mưu cho mình.

Muốn làm gì? Đương nhiên là đừng đi loanh quanh trước mặt cô ấy. Cứ xuất hiện, lại khiến người ta nhớ tới chuyện mình bị lừa, trong lòng càng thêm tức giận, hoàn toàn phản tác dụng.

Chi bằng hai bên đều bình tĩnh lại.

Giang Thiên Ca nghĩ nghĩ, nhớ tới trong khoảng thời gian này, mình vẽ bánh cho không ít người, nhưng chưa cho Phương Thủ Nghĩa, bèn đổi một bộ lý do thoái thác nói:

“Cậu, cháu cảm thấy bây giờ cậu có thể dùng cách “muốn bắt cá phải thả lưới”, trong khoảng thời gian này cố gắng đừng xuất hiện trước mặt cô ấy, giữ cảm giác thần bí. Sau đó phát triển sự nghiệp của cậu lên.”

“Công ty máy tính và mạng của cậu gần đây hình như không nghe nói có tiến triển gì, cậu dồn chút tâm sức vào đó, phát triển sự nghiệp lên. Phụ nữ, đều thích đàn ông sự nghiệp thành công.”

Phương Thủ Nghĩa: “Cậ vốn dĩ đã sự nghiệp thành công.”

Giang Thiên Ca: “Không phải cậu nói tổ tiên của chị Hoa Thi là thư hương thế gia sao, chị ấy và người nhà của chị ấy, hẳn là sẽ càng để ý nội hàm, mà đối với tiền tài không coi trọng.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Cậu xây nhà xây dựng, mở KFC, quả thực kiếm tiền, nhưng cũng dễ bị người ta coi là nhà giàu mới nổi chỉ biết kiếm tiền, nhưng máy tính và mạng những thứ công nghệ cao này, lại càng có thể thể hiện cậu có văn hóa, bắt kịp thời đại, kiến thức uyên thâm.”

“...”

Từ sau chuyện căn cứ tỉnh Hải năm ngoái, quân đội rất coi trọng việc nghiên cứu mạng và máy tính, đầu tư không ít nhân lực vật lực, cũng thu được thành quả nhất định.

Nghiên cứu quân dụng có tiến triển, dân dụng cũng phải đuổi kịp.

Phương Thủ Nghĩa như cây vạn tuế nở hoa, muốn theo đuổi con gái nhà người ta, nhưng hiện tại anh ta đang ở trên danh sách đen của cô gái ấy, đã như vậy, trước hết cứ dồn hết tinh lực và nhiệt tình của ông vào công việc đi.

Giang Thiên Ca lải nhải, thuyết phục Phương Thủ Nghĩa một trận. Phương Thủ Nghĩa ở nhà họ Giang ăn cơm xong, lại lôi kéo Giang Thiên Ca nói chuyện không ngừng một hồi lâu, mới rời đi.

...

Còn Giang Viện Triều, sau khi trải qua “thất bại” lúc chạng vạng, mặc dù không thức dậy tập luyện lúc nửa đêm, nhưng sáng hôm sau, lại dậy sớm hơn bình thường không ít.

Giang Viện Triều vẫn luôn có thói quen chạy bộ vào buổi sáng. Bình thường, sau khi chạy bộ xong, ông sẽ vào nhà đọc báo, dì Cao làm xong bữa sáng, ông ăn sáng, sau đó đi làm.

Nhưng sáng nay, ông chạy bộ lâu hơn thường lệ, sau khi chạy bộ xong, còn tập luyện thêm mấy bài quyền ở trong sân, mãi cho đến khi dì Cao sắp làm xong bữa sáng mới dừng lại.

Giang Thiên Ca rất hài lòng với sự thay đổi của Giang Viện Triều.

Lúc Giang Viện Triều luyện quyền, Giang Thiên Ca bèn trở thành một cô con gái ngoan ngoãn, chu đáo, đứng bên cạnh đưa nước, đưa khăn cho Giang Viện Triều, ân cần, chu đáo, khác hẳn với cô con gái “đục khoét” của ngày hôm qua.

Còn mấy ngày nữa mới đến ngày lên đường đến tỉnh Nam, Giang Viện Triều và mọi người trong đơn vị còn rất nhiều công việc chuẩn bị phải làm.

Nhưng Giang Thiên Ca không phải quân nhân, cô ngoài việc chuẩn bị hành lý của mình, giúp Trương Kiếm Ba và Lục Chính Tây kiểm tra lại thiết bị mà đội lập trình máy tính cần mang theo.

Thì thời gian còn lại, đều dành để suy nghĩ làm thế nào để Giang Viện Triều bình an đến tỉnh Nam, rồi bình an trở về.

Ông cụ Lục cũng biết chuyện Giang Thiên Ca cùng đi tỉnh Nam tham gia diễn tập.

Hiện tại, Ông cụ Lục yêu quý Giang Thiên Ca nhất, hơn tất cả mọi người trong nhà họ Giang và nhà họ Lục, cho dù là Lục Chính Tây, đứa con trai mà trước đây ông yêu quý nhất, thì bây giờ cũng phải xếp sau Giang Thiên Ca.

Ông cụ Lục cũng giống như Ông cụ Giang, cảm thấy đi tỉnh Nam là một cơ hội rèn luyện rất tốt.

Trước ngày lên đường, Ông cụ Lục cố ý mời Giang Thiên Ca đến nhà ăn cơm, trò chuyện rất nhiều về tỉnh Nam, về chủ đề diễn tập.

Ông cụ Lục cũng giống như Ông cụ Giang, đều là người từng trải, họ cũng không phải là kiểu người thích khoe khoang kinh nghiệm và kiến thức của mình.

Cho nên, Giang Thiên Ca cũng rất thích trò chuyện cùng họ.

Hôm nay, sau khi dùng cơm ở nhà họ Lục, trò chuyện cùng Ông cụ Lục đến tận tối muộn, Giang Thiên Ca mới tạm biệt ông.

Lục Chính Tây đưa Giang Thiên Ca về nhà.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 476: Chương 476



Trước khi lên xe, Ông cụ Lục cười híp mắt nói với Giang Thiên Ca là sau này có thời gian, nhất định phải đến thăm ông nhiều hơn, trò chuyện cùng ông.

“Trước kia, khi Tự Văn chưa ra nước ngoài, nó còn có thể trò chuyện cùng ông, bây giờ ông ở nhà, chẳng có ai để nói chuyện cùng.”

Ông cụ Lục không hề có ý che giấu khuyết điểm của con trai trước mặt con dâu tương lai, ông bất mãn liếc nhìn con trai ruột đứng bên cạnh, oán trách:

“Nó ấy à, ngoài việc há miệng ra nói chuyện, thì chẳng khác gì người câm, cứ ngây ngốc thế nào ấy...”

Nhìn thấy Ông cụ Lục và Lục Chính Tây, một người vẻ mặt ghét bỏ, một người vẻ mặt bất đắc dĩ, Giang Thiên Ca cong mắt cười.

Ông cụ Lục rất yêu quý Lục Chính Tây, nhưng mà, sự ghét bỏ cũng là thật.

Có lẽ, hầu hết các bậc cha mẹ, đều hy vọng con cái của mình hoàn hảo, mọi mặt đều đúng ý mình.

Đối với đứa con biết coi trọng gia đình, hiếu thuận với cha mẹ, thì mong con có sự nghiệp thành đạt. Con cái sự nghiệp đã thành công, lại mong con khéo ăn khéo nói, hiếu thuận với cha mẹ hơn.

Tóm lại, kỳ vọng và yêu cầu của cha mẹ đối với con cái, giống như con mèo cưng của mình vậy.

Giang Thiên Ca cười nói với Ông cụ Lục:

“Ông nội, bây giờ anh ấy dồn hết tâm sức vào việc làm sao để nâng cao độ chính xác trong cách nói chuyện khi làm việc, để mỗi lời nói ra đều “đúng người, đúng thời điểm”, có ý nghĩa.”

Hiện tại, mặc dù mối quan hệ của Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây rất ổn định, đã ra mắt gia đình hai bên, hơn nữa cha mẹ hai bên đều rất hài lòng, nhưng để cho tiện, cũng để cho mọi người không cảm thấy ngại ngùng, nên cách xưng hô, hai người vẫn giữ nguyên như cũ.

Ngoại trừ Lục Chính Tây thay đổi cách gọi Giang Viện Triều, từ “anh ba” đổi thành “đồng chí Giang”, gọi Phương Đức Âm là “giáo sư Phương”, thì những người khác, bất kể là Lục Chính Tây gọi người nhà họ Giang, hay là Giang Thiên Ca gọi người nhà họ Lục, đều dựa theo bối phận ban đầu mà gọi.

Chuyện đổi cách gọi, để sau này tính tiếp.

Giang Thiên Ca cười đưa ra chủ ý cho Ông cụ Lục:

“Ông nội, ông cứ kiên nhẫn chờ, đợi sau này khi nào anh ấy bận xong việc, ông tìm người dạy anh ấy cách ăn nói, đảm bảo mỗi ngày anh ấy sẽ nói với ông một trăm câu khiến ông hài lòng!”

Ông cụ Lục bị dỗ dành đến nỗi cười ha hả, lại lôi kéo Giang Thiên Ca trò chuyện thêm một lúc nữa, mới lưu luyến tiễn cô lên xe.

Ngồi trên xe, Giang Thiên Ca nhìn Lục Chính Tây cười không ngớt, Lục Chính Tây bị cô cười đến mức trên mặt lộ ra vài phần ngượng ngùng: “Nhìn thấy ông cụ ghét bỏ anh như vậy, em vui lắm à?”

Giang Thiên Ca gật đầu: “Cũng hơi hơi vui.”

Lục Chính Tây: “...”

“Ôi chao, tội thế, một chàng trai tốt như vậy, sao lại bị người ta ghét bỏ cơ chứ.” Giang Thiên Ca học theo giọng điệu của các bà, các cô hay tán gẫu, buôn chuyện ở đầu ngõ, cảm thán.

Nói xong, cô lại diễn như thật, làm ra vẻ mặt đau lòng, thương xót, vươn tay sờ lên mặt Lục Chính Tây, vừa dỗ dành:

“Không sao, không sao, ông cụ ghét bỏ anh, thì em không ghét bỏ anh, đừng buồn nữa, tối nay đến tìm chị, chị thương.”

Nhìn thấy Lục Chính Tây bị động tác và lời nói sến súa của mình khiến anh ấy á khẩu, không nói nên lời, Giang Thiên Ca dựa vào ghế, cười ha hả không ngừng.

Cười đã đời, cô mới nói:

“Anh à, anh không thể lúc nào cũng nghiêm túc như vậy được, anh bị ông nội ghét bỏ là vì anh quá nghiêm túc đấy, trước mặt ông, lúc nào cũng ra dáng ra hình, ông ấy mới ghét bỏ anh không biết nói chuyện đấy.”

“Sau này anh học em, hoặc học anh tư, nói chuyện với bố, ít nói chuyện chính sự, nói nhiều một chút chuyện khác, chuyên chọn nói chuyện phiếm, nói nhiều một chút lời dỗ dành ông cụ, em cứ việc nhắm mắt mà thổi phồng, dỗ dành ông cụ không biết đâu là đâu, về sau ông ấy sẽ không nói ra lời ghét bỏ anh.”

Lời oán giận vừa rồi của ông cụ Lục có phần cố ý khuếch đại, cũng có phần bất mãn với việc Lục Chính Tây ít nói.

Xét cho cùng, đều là bố muốn trò chuyện nhiều hơn với con trai, gần gũi để tăng thêm tình cảm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giữa người với người, việc gần gũi tăng thêm tình cảm phần lớn là từ bát quái nói chuyện phiếm, bắt đầu từ một ít lời nói nhảm không có giá trị dinh dưỡng.

Chẳng phải Chính Tây bị bố ghét bỏ không biết nói chuyện sao, vậy thì bắt đầu từ nói nhảm, giữ chân bố lại!

“Chính Tây, anh nhớ kỹ, anh đừng quá đứng đắn. Quá đứng đắn, sẽ chịu thiệt.”

Thiên Ca nghiêm túc phân tích với Chính Tây, đưa ra chủ ý ứng phó với ông cụ.

Nhưng điểm chú ý của Chính Tây và điểm chú ý của Thiên Ca đã lệch xa vạn dặm.

Bên tai nghe thanh âm thanh thanh thúy du dương, líu lo không ngớt của Thiên Ca, ánh mắt liếc nhìn khóe miệng cô giương lên, cùng đôi môi hồng nhuận vẫn luôn đóng mở, đáy mắt Chính Tây có ánh sáng chớp động.

Phát hiện xe đột nhiên dừng lại, Thiên Ca quét mắt ra ngoài cửa sổ xe, không hiểu quay đầu nhìn về phía Chính Tây: “Ừm? Sao lại dừng...”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 477: Chương 477



Thiên Ca vừa quay đầu lại, liền cảm giác được một trận hô hấp mang theo hơi nóng hướng mình tới gần, một giây sau, môi liền bị khẽ chạm.

“...”

Thiên Ca sửng sốt một giây, sau khi phản ứng lại Chính Tây vừa làm gì, liền trừng mắt nhìn anh.

Tai Chính Tây nóng lên, nhưng ánh mắt anh lại không tránh né mà đối mặt với Thiên Ca.

Anh nói: “Chẳng phải em nói, quá đứng đắn, sẽ chịu thiệt sao?”

Thiên Ca: “...”

Trước đó Thiên Ca đã xem lại chuyện hẹn hò của mình và Lục Chính Tây. Cô và Lục Chính Tây hẹn hò, vừa mới bắt đầu xác nhận quan hệ, hẹn hò, nắm tay, tiến triển thuộc về loại hình nhanh chóng.

Trong thời gian hơn nửa năm nay, thời điểm hai người ở một chỗ, thường xuyên sẽ ngồi sát nhau, nắm tay nhau, hoặc là, giống như vừa rồi Thiên Ca làm với Chính Tây, sờ sờ đầu, sờ sờ mặt, nhanh chóng hôn má.

Động tác thân mật giữa hai người yêu nhau chỉ dừng lại ở đây, tiến triển khác càng thêm một bước, lại còn chưa xảy ra.

Thiên Ca cảm thấy, mặc dù mình thích nhan sắc và dáng người của Chính Tây, mặc dù cô là người coi trọng ngoại hình, nhưng cũng không phải là cô gái hư hỏng vừa bổ nhào vừa thân mật với Chính Tây.

Cũng có thể, đây là nguyên nhân lần đầu tiên cô yêu đương trong mấy kiếp, cô chỉ nắm tay Lục Chính Tây, ở chung thuần khiết như vậy, liền rất hài lòng.

Mà hôn môi, Thiên Ca cũng không quá tò mò, cảm thấy phải nhanh chóng đi thử một lần, cũng không có phản đối gì đặc biệt. Cô chỉ dựa vào tâm thái thuận theo tự nhiên.

Ừm, tình huống bây giờ là, cô và Chính Tây, hôn rồi?

Thiên Ca đột nhiên cảm thấy hứng thú với nụ hôn.

Cô nhớ lại cảm giác lúc Lục Chính Tây hôn tới.

Hả?

Hình như không có cảm giác gì?

Lục Chính Tây đánh lén, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, cô chỉ cảm nhận được khi anh tiến lại gần, hô hấp nóng bỏng, trên môi thoáng qua, đại khái có thể là bị muỗi đậu vào một cái?

Chính Tây hôn, lại giống như không hôn.

Thiên Ca nhìn chằm chằm môi Chính Tây một hồi, liền nghiêng người muốn đưa môi mình tới gần.

Nhưng cô vừa nghiêng người được một nửa, còn chưa hôn được, đã bị Chính Tây ấn trở về.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ý gì đây?

Đối diện với Thiên Ca trừng lớn, mang theo ánh mắt lên án, Viện Triều lăn yết hầu, trên mặt hiện lên vài phần xấu hổ, nhắc nhở: “Có người.”

Xe của bọn họ còn chưa chạy ra khỏi ngõ nhỏ. Nếu có người đi qua, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra người trong xe đang làm gì.

Mặc dù Lục Chính Tây có tâm tư đặt trên người Thiên Ca, nhưng vẫn luôn chú ý xem trước sau trong ngõ nhỏ có ai muốn đi qua hay không.

“... Đồng chí, sao hai người lại dừng ở đây? Xe bị hỏng, không lái được sao?”

Lúc này Chính Tây và Thiên Ca đều ngồi thẳng lưng, một ông cụ cầm đèn pin gõ cửa sổ xe bên cạnh Chính Tây, nhiệt tình hỏi.

“Đồng chí, cảm ơn bác đã quan tâm, xe không có vấn đề gì. Vừa rồi có thứ rơi xuống gầm ghế, tôi dừng lại nhặt, đồ đã nhặt lên rồi, chúng tôi đi đây. Bác đi đường cẩn thận nhé.”

Thiên Ca ngồi nghiêm chỉnh chưa từng có, nghe Chính Tây giải thích với ông cụ, cô liền cười thầm trong lòng.

Dựa theo thói quen trước kia của Chính Tây, sau khi nói “Cảm ơn bác đã quan tâm, xe không có vấn đề gì”, anh sẽ kết thúc câu chuyện và rời đi. Nhưng bây giờ, anh lại bịa ra lý do, dài dòng giải thích với ông cụ.

Chính Tây làm chuyện xấu, cũng sẽ chột dạ.

Có một khúc nhạc đệm như vậy, cho dù Thiên Ca có tò mò hơn nữa, cũng không dám làm gì nữa.

Thiên Ca chuyên tâm ngắm nhìn khung cảnh tối đen như mực bên ngoài cửa sổ xe, Chính Tây chuyên tâm lái xe, trong xe toát ra một bầu không khí gượng gạo.

Mãi đến khi từ trong ngõ nhỏ đi ra, ở một ngã tư, có người ven đường đột nhiên đi ra, vẫy tay đón xe, bầu không khí gượng gạo giữa hai người mới tan đi.

“Đồng chí, bố tôi bị rắn cắn, không tiện đi lại, phiền anh chở chúng tôi về nhà được không? Anh yên tâm, chúng tôi sẽ trả tiền xe.”

Một người phụ nữ tóc xoăn, trang điểm đậm, ăn mặc thời thượng tiến đến cửa sổ xe bên cạnh Thiên Ca, vừa đánh giá tình hình trong xe vừa cười hỏi.

Ánh mắt Thiên Ca nhìn lướt qua biểu cảm của cô ta, sau đó nhìn về phía sau cô ta.

Nơi đó có hai người, một nam một nữ.

Người đàn ông nhìn hơn năm mươi tuổi, mắt cá chân trái được băng bó.

Người phụ nữ, nhìn khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, cô ấy đứng cách người đàn ông hơn nửa mét, ăn mặc giản dị, vẻ mặt lạnh lùng, khẽ cau mày nhìn về phía người phụ nữ đang chặn xe.

Thiên Ca thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người phụ nữ đứng ở bên cửa sổ xe, “Xin lỗi, chắc là chúng tôi không tiện đường, bên kia có xe ba gác, cô có thể thuê để chở bố về.”

Bị rắn cắn, đúng là không nên vận động, không thể đi bộ về nhà, nhưng cũng không đến mức phải chạy ra đường cái chặn xe người lạ.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 478: Chương 478



Nơi này không phải là vùng hoang vu hẻo lánh, cách bọn họ mười mét có xe ba gác, ở Bắc Kinh, muốn đi đâu cũng có thể thuê xe.

Hơn nữa, người phụ nữ này đứng ở bên cạnh, cứ nhìn chằm chằm vào trong xe, ánh mắt soi mói khiến người ta khó chịu.

Thiên Ca nhìn Chính Tây một cái, sau đó nói với người phụ nữ: “Đồng chí, phiền cô lui ra phía sau một chút, chúng tôi đang vội về nhà.”

“Ơ? Cô là người kiểu gì vậy, còn chưa biết chúng tôi muốn đi đâu đã nói không tiện đường, gặp người gặp khó khăn, chẳng lẽ không phải nên giúp đỡ sao?”

Người phụ nữ tỏ vẻ tức giận bất bình, “Tôi lần đầu tiên gặp người thấy c.h.ế.t không cứu, lòng dạ sắt đá như cô!”

“Cô cũng là người có cha mẹ, cô thử đổi lại xem, sau này cha mẹ cô bị rắn cắn, bị xe đụng, cô cũng không muốn người đi đường thấy vậy cũng không cứu họ...”

“Hoa Ái Linh.” Người phụ nữ có vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng.

Đột nhiên bị chụp mũ, còn bị nguyền rủa bố mẹ, Thiên Ca ngẩn người, sau đó liền lạnh lùng nhìn người phụ nữ: “Tôi thấy c.h.ế.t không cứu? Ai c.h.ế.t rồi? Cô à?”

“Không phải cô vẫn đang sống sờ sờ sao?”

“Hay là cô c.h.ế.t trước cho tôi xem thử.”

“Cô...” Người phụ nữ tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Thiên Ca, sau đó ánh mắt rưng rưng nhìn về phía Chính Tây: “Vị đồng chí này, cô ta mắng tôi như vậy, anh không định quản cô ta sao? Cô ta thật độc ác...”

Chính Tây lạnh lùng cắt ngang lời cô ta: “Đồng chí, mời cô lui ra phía sau. Tôi muốn lái xe.”

“Không được! Anh phải đưa chúng tôi về nhà.”

Lục Chính Tây: “Muốn c.h.ế.t thì cô cứ tiếp tục đứng đấy.”

Người phụ nữ có vẻ mặt lạnh lùng, nhíu mày, tiến đến kéo người phụ nữ đang chặn xe ra, “Hai vị đồng chí, xin lỗi vì đã làm phiền.”

Lục Chính Tây mím môi, không để ý đến họ, người phụ nữ vừa bị kéo ra, anh liền khởi động xe, lái xe rời khỏi đó. Thoáng nhìn thấy vẻ mặt Thiên Ca vẫn còn lạnh lùng, Lục Chính Tây đưa tay xoa đầu cô, an ủi cô.

Thiên Ca tức giận mắng: “b*nh h**n, thật nghi ngờ cô ta từ bệnh viện tâm thần nào đó chạy ra.”

“... Hoa Thi, cô kéo tôi làm gì?”

Nghe thấy tiếng động phía sau, Thiên Ca nhìn vào kính chiếu hậu.

Người phụ nữ vừa chặn xe đẩy tay người phụ nữ có vẻ mặt lạnh lùng ra, tức giận chất vấn.

Hoa Thi?

Cái tên này, hình như hơi quen?

Nghĩ một lúc, Thiên Ca nhớ ra, cô gái khiến cây vạn tuế của Thủ Nghĩa nở hoa cũng tên là Hoa Thi.

Không biết là trùng hợp gặp một người trùng tên trùng họ, hay là, Hoa Thi này, chính là Hoa Thi mà Thủ Nghĩa tâm tâm niệm niệm.

Thiên Ca nhớ lại giọng nói của Hoa Thi khi cô ấy gọi Hoa Ái Linh, và giọng nói khi xin lỗi họ, trước đó trong điện thoại, cô đã từng nghe thấy giọng nói của cô gái tên Hoa Thi mà Thủ Nghĩa thích.

Âm thanh truyền qua điện thoại sẽ có chút thay đổi so với giọng nói gốc, không thể phân biệt rõ hai giọng nói này có phải là của cùng một người hay không.

Nhưng hai lần nghe thấy giọng nói này, đều mang theo âm điệu lạnh lùng xa cách giống nhau.

Thiên Ca cảm thấy, Hoa Thi này rất có thể chính là Hoa Thi mà Thủ Nghĩa thích.

Thiên Ca quay đầu lại nhìn, liền thấy người phụ nữ vừa rồi chặn xe, tên là Hoa Ái Linh, đang giậm chân, chỉ vào Hoa Thi, vẻ mặt dữ tợn mắng chửi.

Người đàn ông bị rắn cắn cũng cau mày, vẻ mặt bất mãn nhìn Hoa Thi.

Còn Hoa Thi, lùi về phía sau mấy bước, kéo dãn khoảng cách với hai người, cô ấy vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ lạnh lùng nhìn Hoa Ái Linh và người đàn ông kia, không nói gì.

Nhìn trạng thái và phản ứng của ba người họ, Thiên Ca cũng đoán được đại khái mối quan hệ của ba người.

Người đàn ông bị rắn cắn, hẳn là bố của Hoa Thi, còn Hoa Ái Linh chặn xe, là em gái cùng cha khác mẹ của Hoa Thi.

Bố dượng trở thành bố ruột, em gái cùng cha khác mẹ thì điên khùng, có lẽ còn có một người mẹ kế nham hiểm, cũng khó trách trên người Hoa Thi có một luồng khí chất xa cách, lạnh lùng.

Nhìn phản ứng của Hoa Thi, Thiên Ca biết Hoa Thi chắc chắn không phải là người giỏi cãi nhau.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có Hoa Ái Linh kỳ quái ở đây, ấn tượng của Thiên Ca với Hoa Thi rất tốt, còn có thêm mối quan hệ của Thủ Nghĩa, Thiên Ca thậm chí còn muốn bảo Chính Tây quay đầu xe, để cô tự mình quay lại giúp Hoa Thi cãi nhau.

Hoa Thi là người lạnh lùng, có thể là cảm thấy không muốn cãi nhau với Hoa Ái Linh, nhưng nhìn bộ dạng của Hoa Ái Linh, thật sự rất khó chịu.

“Haiz.” Thiên Ca thở dài.

Chính Tây nghiêng đầu nhìn Thiên Ca, tưởng rằng cô vẫn còn tức giận vì những lời nói vừa rồi của Hoa Ái Linh, thấy tình hình giao thông phía trước tốt, trên đường cũng gần như không có xe, liền đưa một tay ra, nắm lấy tay Thiên Ca đặt bên cạnh.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi Hoa Ái Linh đột nhiên lao ra chặn xe, Thiên Ca vỗ tay Chính Tây, đẩy tay anh về: “Anh tập trung lái xe đi.”

Đẩy tay Chính Tây ra, Thiên Ca liền nhớ đến động tác của anh lúc ở trong ngõ nhỏ.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 479: Chương 479



Gạt chuyện của Hoa Thi ra sau đầu, Thiên Ca nhớ lại động tác dứt khoát của Chính Tây khi đẩy cô ra, mặc dù biết lúc đó tình huống hơi cấp bách, chuyện xảy ra có nguyên nhân, nhưng trong lòng cô, vẫn có chút khó chịu.

Thiên Ca nhìn Chính Tây, nhíu mũi, hừ một tiếng.

Trong tiếng “Hừ” đó, ẩn chứa không ít cảm xúc.

Lục Chính Tây ngẩn người, anh nhướng mày, buồn cười hỏi: “Sao vậy?”

Thiên Ca: “Hừ.”

Chính Tây: “...”

Nhìn thấy Thiên Ca bĩu môi, Lục Chính Tây mới phản ứng kịp, cô bây giờ, không phải giận Hoa Ái Linh, mà là đang giận anh.

Trong mắt Chính Tây hiện lên ý cười, khóe miệng anh cong lên, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”

Thiên Ca nhướng mày: “Ồ? Xin lỗi? Nói xem, sao anh lại xin lỗi?”

“Anh chọc em giận.”

Lục Chính Tây nhìn vào kính chiếu hậu, ánh mắt dừng lại trên môi Thiên Ca trong chớp mắt, yết hầu trượt lên xuống, sau một lúc lâu, anh nói: “Sau này sẽ không như vậy nữa.”

Sau này sẽ không như vậy nữa.

Còn “Sẽ không” cái gì, là sẽ không “Chọc em giận”, hay là sẽ không những thứ khác, thì chỉ có Lục Chính Tây tự mình biết.

Thiên Ca hiểu lời Lục Chính Tây thành “Sau này sẽ không chọc em giận nữa”, cô cảm thấy lời giải thích của anh thật trống rỗng, qua loa, liền “Hừ” một tiếng.

Sau đó khoanh tay dựa vào ghế, ra vẻ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, từ chối nói chuyện với Lục Chính Tây, trong lòng thì đang ấp ủ kế hoạch của mình.

Ước chừng sắp đến Tây Đơn, Thiên Ca mới mở mắt ra, bảo Lục Chính Tây dừng xe ở đầu ngõ nhỏ: “Anh dừng xe ở đây chút, em có việc.”

Biểu cảm và giọng điệu của Giang Thiên Ca khi nói những lời này đều rất nghiêm túc đứng đắn, khiến người ta cho rằng cô thật sự có chuyện gì đó rất nghiêm túc cần phải làm.

Lục Chính Tây kéo phanh tay, xoay người nhìn về phía Giang Thiên Ca, anh nghi hoặc hỏi: “Thiên Ca, làm sao vậy?”

Ánh mắt Giang Thiên Ca quét một vòng trên mặt Lục Chính Tây, hơi híp mắt cảnh cáo: “Lục Chính Tây, nếu anh còn dám đẩy em, em sẽ không để yên cho anh.”

Nói xong, không đợi Lục Chính Tây phản ứng, Giang Thiên Ca đã nắm lấy cánh tay Lục Chính Tây, đặt anh lên bàn, sau đó, cô áp đầu về phía đầu Lục Chính Tây.

Hiện tại Giang Thiên Ca chỉ có một mục đích, đó là làm chuyện vừa rồi chưa làm, tìm lại cục diện vừa mất đi.

Lúc chạm môi Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm Lục Chính Tây.

Sau khi m*n tr*n trên môi Lục Chính Tây mấy cái, ánh mắt Giang Thiên Ca lại chớp chớp.

“...”

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần như là mặt kề mặt.

Lông mi Giang Thiên Ca thon dài dày đặc, cô chớp mắt một cái, lông mi liền phủi qua mặt Lục Chính Tây một lần. Lục Chính Tây cảm thấy trên mặt và trong lòng đều mềm mại, ngứa ngáy.

Cảm nhận được hơi thở ấm áp gần trong gang tấc của Giang Thiên Ca, cùng với sự mềm mại trên môi, Lục Chính Tây đột nhiên cảm thấy hơi thở siết chặt, ánh mắt thay đổi.

Sau một khắc, Lục Chính Tây đã có động tác.

Bàn tay vốn ngoan ngoãn đặt bên người, thuận theo lực đạo Giang Thiên Ca đè ép, từ từ giơ lên, khoác lên cánh tay Giang Thiên Ca.

Sợ dọa Giang Thiên Ca, động tác trên tay Lục Chính Tây không dám động quá nhanh, anh chậm rãi đặt tay lên cánh tay Giang Thiên Ca, từ từ đảo khách thành chủ, nắm giữ quyền chủ động.

Nhưng kế hoạch của Lục Chính Tây còn chưa thực hiện được, Giang Thiên Ca đã đẩy cánh tay Lục Chính Tây đang khoác trên tay mình ra, bản thân cũng lui về chỗ ngồi.

Giang Thiên Ca dựa lưng vào ghế, ánh mắt đảo quanh, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Lục Chính Tây, rất nghiêm túc hỏi: “Lục Chính Tây, vừa rồi anh có cảm giác gì không?”

Nhìn Giang Thiên Ca mở to mắt, vẻ mặt tò mò như một đứa trẻ, trên mặt Lục Chính Tây đột nhiên nóng lên.

Giang Thiên Ca nhíu mày, không đợi Lục Chính Tây nói chuyện, cô lại nghiêm túc thảo luận với Lục Chính Tây về nụ hôn này.

“Trước kia, em từng xem một số tiểu thuyết ngôn tình, trong tiểu thuyết đều viết, nam nữ chính hôn môi, nam chính sẽ cảm giác được đầu óc sung huyết, m.á.u nóng bừng bừng, nữ chính mặt đỏ tới mang tai, đầu choáng váng, thở không nổi.”

Kiếp trước Giang Thiên Ca không có hứng thú với tiểu thuyết, phim ảnh... nhưng một người bạn tốt của cô lại là một mọt phim chính hiệu, chỉ cần có thời gian rảnh là sẽ lập tức mở tiểu thuyết ra xem.

Người bạn này, không chỉ có niềm đam mê mãnh liệt với tiểu thuyết, mà còn rất thích chia sẻ, bình thường hễ có thời gian là lại lôi Giang Thiên Ca ra để kể về những tình tiết trong tiểu thuyết.

Cũng bởi vì như vậy, mặc dù Giang Thiên Ca không đọc tiểu thuyết, nhưng trong đầu cũng có không ít những kiến thức ngôn tình như thế.

Trong những tiểu thuyết mạng đó, nụ hôn được miêu tả không khác gì trời long đất lở, k*ch t*nh tràn đầy, lãng mạn bay bổng.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Nhưng em cảm thấy, cũng bình thường mà.” Giang Thiên Ca nghiêm túc nói.

Suy nghĩ một chút, cô lại nói: “Cũng có lẽ, là do chúng ta hôn chưa đúng cách? Hay là chúng ta thử một nụ hôn kiểu Pháp?”

Lục Chính Tây: “...”
 
Back
Top Bottom