Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 440: Chương 440



Bởi vì trước đó Lý Chí Vĩ và những người khác đã “nói lời hay ý đẹp” khiến Giang Thiên Ca ấn tượng quá sâu sắc.

Nghe Vương Quang Quý nói, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Giang Thiên Ca chính là lo lắng Vương Quang Quý cũng đang có ý định bảo cô mang về một chiếc tàu vũ trụ.

Cô có thể mang về máy bay, ngư lôi hoàn toàn là do tình cờ, do chúng tự chạy đến địa bàn của đất nước.

Nhưng tàu vũ trụ có người lái thì sẽ không tự nhiên mà chạy đến đây.

Mặc dù nghĩ kỹ lại, Giang Thiên Ca biết Vương Quang Quý sẽ không có suy nghĩ “thoáng đãng” như vậy.

Nhưng sợ bản thân lỡ miệng đồng ý, sau này khó ăn nói nên Giang Thiên Ca nói chuyện cũng thận trọng hơn vài phần: “Tôi có nghe nói qua nhưng không biết nhiều lắm.”

Do dự một chút, Giang Thiên Ca thăm dò hỏi: “Giáo sư Vương, ý của ông là...”

Bay ra khỏi Trái đất, khám phá vũ trụ bao la rộng lớn, mở rộng phạm vi hoạt động của con người, nâng cao khả năng nhận thức tự nhiên của con người, vào những năm 50, 60 đã trở thành chiến trường quan trọng trong cuộc chơi quyền lực của các quốc gia.

Nhưng hiện tại, quốc gia có thể phóng tàu vũ trụ có người lái ra ngoài không gian chỉ có hai nước là M Quốc và Tô quốc.

Giang Thiên Ca nhớ lại, nếu cô nhớ không nhầm thì phải đến những năm 90, Hoa Hạ mới chính thức bắt đầu nghiên cứu công trình tàu vũ trụ có người lái.

Vương Quang Quý chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ mà nhắc đến chuyện này.

Giang Thiên Ca âm thầm đoán ý nghĩ của Vương Quang Quý.

“Tiểu Đồng chí Giang, hiện tại M Quốc và Tô quốc đều đã phóng thành công tàu vũ trụ có người lái, đưa con người ra ngoài không gian. Điều này không chỉ đại diện cho trình độ khoa học kỹ thuật đỉnh cao của họ mà còn có nghĩa là họ nắm giữ quyền chủ động trong việc khám phá không gian.”

“Đây là vấn đề quan trọng liên quan đến sự phát triển trong tương lai, hai năm trước, M Quốc còn đưa ra kế hoạch “Chiến tranh giữa các vì sao”, đầu tư hàng trăm tỷ, tin rằng không bao lâu nữa, kỹ thuật và thực lực của họ có thể lên một tầm cao mới.”

“Mấy chục năm trước, do chiến tranh loạn lạc, do nhiều nguyên nhân khác nhau nên chúng ta đã bị tụt hậu trong nhiều nghiên cứu và phát triển.”

Vương Quang Quý nói với giọng điệu nặng nề, ánh mắt sâu xa: “Lần này, chúng ta phải nhanh chóng bắt kịp.”

“Hai năm trước, tôi và một số đồng chí đã cùng nhau gửi lên bản kiến nghị về việc nghiên cứu chế tạo tàu vũ trụ có người lái nhưng vì nhiều lý do nên vẫn chưa được thông qua.”

Dừng lại một chút, Vương Quang Quý che giấu sự tiếc nuối trong mắt, ông nhìn Giang Thiên Ca, nói: “Tiểu Đồng chí Giang, chúng tôi muốn năm nay sẽ gửi lên một lần nữa.”

“Tiểu Đồng chí Giang, chúng tôi gặp một số vấn đề trong bản kế hoạch, muốn nhờ cô giúp đỡ.”

Nghe Vương Quang Quý nói, Giang Thiên Ca khựng lại, trong lòng dâng lên một sự kính nể.

Lúc nào cô cũng biết, ở đất nước này có rất nhiều nhà khoa học vĩ đại.

Chính là họ, vượt qua muôn vàn khó khăn, từng bước thúc đẩy sự phát triển của khoa học kỹ thuật, từng bước đuổi kịp, rút ngắn khoảng cách với các quốc gia khác.

Trong sách giáo khoa của mấy chục năm sau, cụm từ “không ngại gian khổ, kiên trì khắc phục khó khăn” được dùng để khái quát những gì mà các nhà khoa học này đã trải qua.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng ai cũng biết, cụ thể gian khổ đến mức nào thì không phải chỉ bằng vài từ ngữ, vài thước phim tài liệu là có thể khái quát hết được.

Ở kiếp trước, cô chỉ biết sau khi bước sang những năm 90, hội nghị liên quan đã phê chuẩn “Bản kiến nghị về công trình tàu vũ trụ có người lái”, đất nước chính thức bắt đầu nghiên cứu tàu vũ trụ có người lái. Còn những công việc đằng sau đó như thế nào thì cô không rõ.

Nhưng sau khi nghe Vương Quang Quý nói, dường như cô đã có thể ghép lại được câu chuyện đằng sau việc bản kiến nghị được phê duyệt.

Phía sau đó, chắc chắn là có Vương Quang Quý cùng các nhà khoa học khác, năm này qua năm khác không ngừng hoàn thiện bản kế hoạch, năm này qua năm khác kiên trì gửi bản kiến nghị lên cấp trên.

Có được sự phê duyệt của cấp trên, mới có những bước chân của các phi hành gia đặt chân lên vũ trụ, mới có được những thành tựu rực rỡ của đất nước trong lĩnh vực hàng không vũ trụ.

Nhìn Vương Quang Quý, Giang Thiên Ca cân nhắc một chút rồi hỏi: “Giáo sư Vương, cho tôi hỏi, ông muốn tôi làm những việc liên quan đến phương diện nào ạ?”

Vương Quang Quý đáp: “Chủ yếu là liên quan đến xử lý và giải mã dữ liệu, thao tác máy tính.”

Giang Thiên Ca cụp mắt suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Giáo sư Vương, tôi không dám đảm bảo nhất định có thể giúp được ông. Nhưng chắc chắn tôi sẽ cố gắng hết sức, nỗ lực hết mình, .”

Giọng nói nghiêm túc của Giang Thiên Ca ẩn chứa sự phấn khích.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 441: Chương 441



Mặc dù sau sự việc ở căn cứ tỉnh Hải, Giang Thiên Ca nhận được rất nhiều lời khen ngợi và khẳng định, thậm chí có người còn cho rằng cô là thiên tài.

Nhưng Giang Thiên Ca luôn tỉnh táo nhận thức được rằng sức mạnh của bản thân rất nhỏ bé, sức mạnh nhỏ bé ấy không thể thay đổi thế giới, không thể thay đổi lịch sử.

Điều cô có thể làm là cố gắng tác động đến những người xung quanh, những sự việc xung quanh, để nhiều người đoàn kết lại với nhau, cùng thúc đẩy sự tiến bộ.

Trước kia, tầm nhìn và suy nghĩ của cô đều chỉ giới hạn trong lĩnh vực máy tính, mong muốn lớn nhất chính là có thể thúc đẩy sự phát triển của lĩnh vực máy tính.

Lời nói của Vương Quang Quý giống như một tia sáng, dẫn dắt cô đến trước một cánh cửa cao hơn, rộng lớn hơn.

Giang Thiên Ca luôn cảm thấy bản thân chỉ là một người chơi máy tính, không hiểu biết nhiều về hàng không vũ trụ.

Nhưng nếu cô có thể hỗ trợ Vương Quang Quý, đóng góp một phần nhỏ bé cho sự nghiệp hàng không vũ trụ của đất nước. Vậy thì việc cô được sống lại lần này lại càng thêm phần ý nghĩa!

Vân Mộng Hạ Vũ

Có lẽ, lần này bản kiến nghị được gửi lên vẫn sẽ không được thông qua, nhưng còn có lần sau, lần sau nữa, nhất định sẽ thành công.

Trong cuộc đời này, cho dù chỉ có thể khiến dự án nghiên cứu chế tạo tàu vũ trụ có người lái được tiến hành sớm hơn một năm, thậm chí là sớm hơn nửa năm thì đó cũng là một bước tiến rất lớn!

“Giáo sư Vương, mặc dù hiện tại công trình tàu vũ trụ có người lái của chúng ta vẫn chưa được bắt đầu nhưng tôi tin rằng có ông, có rất nhiều đồng chí khác quan tâm và cống hiến cho sự phát triển của ngành hàng không vũ trụ.”

“Tương lai, ngành hàng không vũ trụ của đất nước chúng ta nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ, nhất định sẽ đạt được những thành tựu huy hoàng! Xây dựng trạm vũ trụ, đưa các phi hành gia lên vũ trụ, đổ bộ lên Mặt trăng! Những gì M Quốc làm được, chúng ta nhất định cũng làm được, thậm chí còn làm tốt hơn họ!”

Nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt Giang Thiên Ca, Vương Quang Quý khẽ sững người, vẻ nặng nề trong mắt do tương lai bất định cũng dần biến mất, thay vào đó là nhiệt huyết sôi trục và hy vọng.

“Đúng vậy! Chúng ta nhất định sẽ làm được!” Thế hệ các nhà khoa học đi trước, trong hoàn cảnh khó khăn thiếu thốn đủ đường, vẫn có thể chế tạo ra b.o.m nguyên tử, chế tạo ra vệ tinh!

Bây giờ, đất nước đã phát triển hơn trước rất nhiều, môi trường và tài nguyên cũng tốt hơn, họ càng không có lý do gì để chùn bước!

Giang Thiên Ca sáng mắt, chủ động hỏi: “Giáo sư Vương, vậy ông cần tôi làm những việc gì? Có gấp không ạ?”

Bởi vì đã đồng ý với Trương Kiếm Ba để đội máy tính và đội lập trình mạng tham gia diễn tập vào tháng 6, tháng 7, đợi thêm hai ngày nữa sau khi xác định xong danh sách sẽ lập tức tiến hành huấn luyện, lịch huấn luyện được sắp xếp rất dày đặc.

Nếu như việc của Vương Quang Quý cũng rất gấp, cô sẽ phải sắp xếp lại thời gian, cố gắng thu xếp, nhất định sẽ dồn được thời gian.

Nghe Giang Thiên Ca nói, trên mặt Vương Quang Quý thoáng hiện vẻ ngại ngùng: “Không gấp, không gấp.”

Bọn họ dự định sẽ chỉnh sửa lại bản kế hoạch từ đầu đến cuối, sắp xếp lại bố cục và nội dung nên hiện tại vẫn chưa cần đến Giang Thiên Ca.

Lý do hôm nay ông đến tìm Giang Thiên Ca là vì sợ đến lúc đó Giang Thiên Ca bận việc gì khác, bọn họ không tìm được người nên muốn hẹn trước thời gian của Giang Thiên Ca.

Dù sao ông cũng biết, hiện tại Giang Thiên Ca rất được săn đón.

Vương Quang Quý ước tính thời gian một chút rồi nói: “Có lẽ là vào khoảng tháng 6, tháng 7 sẽ cần cô giúp chúng tôi giải quyết một số vấn đề.”

Giang Thiên Ca nhíu mày, nói: “Giáo sư Vương, tháng 6 tôi đã có lịch trình khác rồi, có thể lùi lại một chút, sau hạ tuần tháng 7 được không ạ? Nếu không thì dời lên sớm hơn một chút cũng được.”

Vương Quang Quý gật đầu đồng ý: “Được, vậy thì sau hạ tuần tháng 7.”

Giang Thiên Ca cũng sảng khoái đồng ý: “Vâng, trong khoảng thời gian này nếu có việc gì, ông cứ liên lạc với tôi.”

...

Nói chuyện với Vương Quang Quý xong, mặc dù trên vai Giang Thiên Ca lại có thêm một nhiệm vụ nhưng cô vẫn tràn đầy năng lượng, thần thái phấn chấn.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca vừa ngâm nga bài hát vừa quay về, trong giọng nói tràn ngập niềm vui, Ông cụ Giang đang ngồi trong sân mỉm cười, vui vẻ hỏi: “Chuyện gì mà vui thế? Nhặt được tiền à?”

Giang Thiên Ca chạy đến trước mặt Ông cụ Giang, đôi mắt sáng lấp lánh, cô nhấn mạnh: “Không chỉ là nhặt được tiền đâu ạ! Mà là chuyện còn tốt hơn nhặt được tiền nữa!”

“Ông nội, đoán xem.” Đáy mắt Giang Thiên Ca ánh lên tia tinh nghịch, nàng nhướng mày thách thức Ông cụ Giang: “Ông nội, nếu ông đoán được, cháu sẽ chia cho ông một nửa chuyện tốt này!”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 442: Chương 442



Ông cụ Giang bị nàng chọc cười lớn: “Ha ha ha, chuyện tốt gì mà còn có thể chia cho ta một nửa? Không phải nhặt được tiền, thì phải là nhặt được vàng?”

Giang Thiên Ca “chậc” một tiếng, kháng nghị: “Ông nội, sao ông lại phàm phu tục tử như vậy!”

Ông cụ Giang nheo mắt cười: “Không còn cách nào khác, ông chính là người như vậy.”

Nghe Ông cụ Giang nói vậy, Giang Thiên Ca bĩu môi: “Vậy cũng được.”

Nàng đảo mắt, tiến đến gần Ông cụ Giang, hạ giọng nói:

“Hôm nay giáo sư Vương Quang Quý của viện nghiên cứu vũ khí đến tìm cháu, ông ấy nói quả ngư lôi trước đó được vớt lên từ vùng biển của căn cứ tỉnh Hải, bọn họ đã nghiên cứu thành công công nghệ bên trong, hiện tại đang dự định sử dụng công nghệ mới này để thiết kế ngư lôi kiểu mới cho chúng ta.”

“Thật sao?”

Nhìn thấy Ông cụ Giang bất ngờ nhướng mày, trên mặt lộ ra nụ cười rạng ngời, Giang Thiên Ca mỉm cười, tiếp tục nói:

“Giáo sư Vương Quang Quý nói, để cảm ơn cháu đã có công lao trong việc vớt được ngư lôi, quyết định mời cháu đặt tên cho loại ngư lôi mới này.”

“Ha ha ha, quả nhiên là chuyện tốt! Chuyện tốt!” Ông cụ Giang phấn khởi vỗ đùi cười to.

“Còn nữa...”

Nghe Giang Thiên Ca nói “còn nữa”, Ông cụ Giang sốt ruột hỏi: “Còn gì nữa?”

Khóe miệng Giang Thiên Ca khẽ nhếch lên, cố ý dừng lại một chút, khiến Ông cụ Giang đứng ngồi không yên, sau đó mới chậm rãi nói:

“Cháu nghĩ, cháu có thể đi tỉnh Hải, có thể phát hiện ra ngư lôi, không thể thiếu công lao ủng hộ âm thầm của ông, nên đã hỏi giáo sư Vương, có thể cho ông cùng tham gia đặt tên không...”

“...”

Ông cụ Giang nín thở, chờ đợi câu nói tiếp theo của Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca: “Giáo sư Vương đồng ý rồi.”

“!”

Đôi mắt Ông cụ Giang đột nhiên mở to, ánh mắt sáng rực.

Giang Thiên Ca thấy vậy, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười tinh quái, nhưng rất nhanh sau đó đã che giấu đi.

Nàng cố ý cụp mắt xuống, giả vờ buồn bã: “Nhưng ông vừa nói, ông là người phàm phu tục tử, nên cháu nghĩ...”

“...!”

Đôi mắt Ông cụ Giang vốn đã mở to, lại càng mở to thêm một vòng.

“Ông không hề phàm! Ông không phải là người phàm phu tục tử!”

Mặc dù biết rõ Giang Thiên Ca đang cố ý trêu chọc mình, nhưng Ông cụ Giang vẫn không nhịn được vội vàng thanh minh cho bản thân: “Ông không hề phàm!”

“Tuy ông không có bằng cấp đại học, nhưng từ xưa đến nay, trên có thi ca, văn chương, sử sách, điển tịch, điển cố lịch sử, tác phẩm của các vĩ nhân.”

“Dưới đến những câu chuyện thú vị của các văn nhân, những câu chuyện quái dị dân gian, ông đều có thể kể vanh vách! Bài viết của ông, hoàn toàn không thua kém gì giáo sư trong trường đại học của cháu!”

“Đừng nói là nghĩ ra một cái tên, cho dù là một trăm, một ngàn cái tên, ông cũng có thể nghĩ ra được!”

Giang Thiên Ca khoanh tay trước ngực, nhướng mày cười: “Ông chắc chứ?”

“Không cần nói đến tên của các cô, các chú, chỉ cần nói đến tên của bố cháu, cháu cũng không tin ông có thể nghĩ ra được cái tên nào hay.”

Ông cụ Giang trừng mắt: “Hừ! Tên của bố cháu thì có gì không hay? Viện Triều, tên hay như vậy, lại còn nhiều ý nghĩa!”

Giang Thiên Ca: “Quả thực là vừa hay vừa có ý nghĩa, chỉ cần hô một tiếng trong ngõ, là có thể có bảy tám người tên Viện Triều đồng thanh đáp lại.”

Ông cụ Giang: “...”

Ông cụ Giang nghĩ nghĩ, quả thật là như vậy.

Nhưng điều này đều là có nguyên nhân!

“Ban đầu bố cháu không phải tên Viện Triều, đây không phải là những năm năm mươi, lúc bấy giờ đang hỗ trợ quốc gia láng giềng ở Đông Bắc sao, ông mới đổi tên cho bố cháu thành Viện Triều.”

“Tên ban đầu của bố cháu là Giang Hướng Du, chữ “Du” trong “Nắm Cẩn Hoài Du”, “Du” có nghĩa là ngọc đẹp, ý nghĩa tốt đẹp biết bao!”

Giang Thiên Ca: “Vậy nên việc ông chỉ đổi mỗi tên bố cháu, càng chứng minh ông không giỏi đặt tên.”

Bị nghẹn họng một lúc, Ông cụ Giang lại vắt óc suy nghĩ tìm cớ giải thích.

Giang Thiên Ca thầm cười trong lòng, trêu chọc Ông cụ Giang một trận đã đời, sau đó mới chịu buông tha: “Thôi được, nếu ông đã nói vậy, cháu tạm thời tin tưởng ông.”

“Ông nội, ông hãy nghĩ ra một số cái tên trước đi, sau đó chúng ta cùng nhau chọn lựa một cái tên phù hợp nhất.”

Càng nghĩ đến cái tên quan trọng, Giang Thiên Ca càng rối rắm, cảm thấy cái nào cũng hay, nhưng lại cảm thấy cái nào cũng có chút gì đó chưa được.

Giao chuyện này cho Ông cụ Giang, vừa vọn cả đôi đường. Ông cụ Giang vui lòng, cô cũng không cần phải đau đầu rối rắm thêm nữa.

Chỉ là không biết, Ông cụ Giang có rối rắm hay không?

Vân Mộng Hạ Vũ

Nháy mắt một cái, Giang Thiên Ca nhìn Ông cụ Giang, mỉm cười nói: “Ông nội, ông cứ từ từ nghĩ, không cần phải vội.”

...

Giao chuyện đặt tên cho ngư lôi cho Ông cụ Giang, Giang Thiên Ca bắt đầu bận rộn với đội ngũ máy tính và lập trình mạng.

Công tác tuyển chọn nhân viên đã kết thúc, tiếp theo chính là sắp xếp huấn luyện.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 443: Chương 443



Giang Thiên Ca vẫn còn nhớ rõ lần trước khi đến quân đội tuyên truyền về bàn phím chữ Hán, mọi người thấy cô còn nhỏ tuổi nên đã xì xẩm bàn tán.

Đối với chuyện này, Giang Thiên Ca cũng không để bụng. Cô và những người học bàn phím này, sau khi học xong bàn phím chữ Hán, liền đường ai nấy đi, gần như sẽ không còn gặp lại nhau nữa, cho dù họ có nghi ngờ hay không, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô.

Nhưng mà, những người trong đội ngũ lập trình máy tính hiện tại lại khác.

Cô là nghiêm túc làm giáo viên của bọn họ, nghiêm khắc quản lý bọn họ, nhất định phải khiến bọn họ tâm phục khẩu phục, như vậy việc huấn luyện và học tập sau này mới có thể diễn ra suôn sẻ.

Vì vậy, Giang Thiên Ca đã sớm âm thầm chuẩn bị, dự định sẽ cho bọn họ một màn chào hỏi ấn tượng, khiến bọn họ phải tâm phục khẩu phục.

Nhưng kế hoạch thì lúc nào chả đẹp.

Đến khi thực hiện, kế hoạch đã bị phá hỏng bởi một đồng đội “tấu hài”.

Hôm bắt đầu huấn luyện, Giang Thiên Ca đã dậy từ sớm, ăn mặc chỉnh tề, soi gương một lượt, xác nhận không còn vấn đề gì, liền chuẩn bị xuất phát đến căn cứ huấn luyện: “Giang Viện Triều đồng chí, con đi làm, tạm biệt.”

Nhìn thấy dáng vẻ nàng ngẩng cao cằm, nghiêm túc, trong mắt Giang Viện Triều hiện lên ý cười.

Giang Thiên Ca trừng mắt nhìn ông, cười cái gì?

Giang Viện Triều cụp mi che giấu ý cười trong mắt, ông đưa tay lên che miệng, ho khan một tiếng, sau đó mới nói: “Chờ một chút, bố đưa con đi.”

Giang Thiên Ca: “Không cần, con tự lái xe đi.”

Dịp Tết vừa rồi, cậu cả Phương Thủ Yêm của nhà họ Phương đã tặng cô một chiếc xe làm quà mừng năm mới, cô vẫn chưa có dịp lái thử, bây giờ vừa hay có thể dùng đến.

Giang Viện Triều kiên trì nói: “Vẫn là để bố đưa con đi, bố làm tài xế cho con.”

Thấy Giang Thiên Ca có vẻ không muốn, Giang Viện Triều liền nói: “Bố đã đồng ý với mẹ con rồi.”

Nghe vậy, Giang Thiên Ca suy nghĩ một lúc, rồi mới miễn cưỡng đồng ý: “Đã nói là chỉ đưa đến cổng thôi, đến căn cứ rồi, chúng ta phải giữ khoảng cách, bố không được phá hỏng hình tượng của con!”

Nếu để người khác hiểu lầm cô đi làm còn phải để người nhà đưa đón, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng độc lập, tài giỏi của cô.

Giang Thiên Ca không yên tâm dặn dò: “Nếu Tiểu Trịnh và những người khác nhìn thấy, bố phải chủ động giải thích là bố tự mình, khóc lóc cầu xin muốn đưa con đi, không phải con yêu cầu bố đưa.”

Giang Viện Triều mỉm cười, gật đầu phối hợp: “Được.”

Giang Thiên Ca lúc này mới hài lòng gật đầu. Nghĩ đến Phương Đức Âm, Giang Thiên Ca lại dặn dò:

“Lúc mẹ con về, có thể con không có thời gian đi đón, bố nhớ đi đón mẹ giúp con, sau đó tự mình đưa mẹ đến trường, tốt nhất là nhân cơ hội này, mời các thầy cô trong trường ăn một bữa.”

Phương Đức Âm vừa mới giải quyết xong công việc bên nước M, hai ngày nữa là có thể trở về.

Giang Thiên Ca vẫn chưa quên chuyện của giáo sư Trần Cương Cường ở trường: “Lúc đó đến trường, bố nhớ ăn mặc trẻ trung một chút, đẹp trai một chút, có điều kiện một chút.”

Nghe cô nói vậy, Giang Viện Triều dở khóc dở cười, ông mơ hồ đáp: “Ừ, bố biết rồi.”

“Giang Thiên Ca đồng chí, đi thôi, bố đưa con đi làm.”

Giang Viện Triều cầm lấy chiếc mũ đặt ở bên cạnh, làm một động tác “mời” Giang Thiên Ca.

Lên xe, Giang Thiên Ca chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: “Chuyện vệ sĩ của bố, bây giờ đã sắp xếp được ai chưa?”

Trịnh Văn Hoa đã thi đậu, chính thức gia nhập đội ngũ lập trình máy tính.

Không chỉ Trịnh Văn Hoa, mà đa số những người được chọn đều đang đảm nhiệm công việc. Theo kế hoạch ban đầu, sẽ dành đủ thời gian để bọn họ bàn giao công việc.

Nhưng vì Trương Kiếm Ba và những người khác đột nhiên muốn để đội ngũ máy tính và lập trình mạng tham gia diễn tập trong năm nay, nên lịch huấn luyện của đội ngũ lập trình đã được đẩy lên sớm hơn.

Trịnh Văn Hoa phải tham gia huấn luyện trước thời hạn, nhưng vệ sĩ mới của Giang Viện Triều lại không thể nhanh chóng bố trí được.

Mấy hôm trước, nghe nói là sẽ tạm thời điều động một người từ quân đội đến thay thế. Mấy hôm nay, Giang Thiên Ca bận rộn chuẩn bị cho việc huấn luyện, nên quên hỏi Giang Viện Triều kết quả.

Giang Thiên Ca nhíu mày, lần nữa đề nghị: “Hay là bố đến tìm cậu Út mượn người đi?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy cảm thấy những người ở khu vực Tam Giác kia hiện tại không dám đến Bắc Kinh gây sự, nhưng cẩn thận vẫn hơn, nên đề phòng một chút vẫn tốt hơn.

Trước đây khi ở Hồng Kông, nhà họ Phương đã thuê không ít vệ sĩ, bây giờ trở về Bắc Kinh, nhà họ Phương vẫn duy trì thói quen này.

Cách đây không lâu, Phương Thủ Nghĩa lại tìm thêm được vài người có thân thủ khá tốt. Có thể bàn bạc với ông ấy, mượn một người đến.

Giang Viện Triều vừa lái xe, vừa lắc đầu cười nói: “Không cần phiền phức như vậy, đã sắp xếp xong rồi, khoảng thời gian này sẽ để cho Thẩm Thành Phong tạm thời đảm nhiệm.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 444: Chương 444



Thẩm Thành Phong mà Giang Viện Triều nhắc đến là một người lính bình thường trong quân đội của Giang Viện Triều. Giang Thiên Ca đã từng gặp anh ta, tuy không hiểu rõ lắm về những mặt khác, nhưng biết Thẩm Thành Phong có thân thủ rất tốt.

Nghe vậy, Giang Thiên Ca cũng yên tâm hơn.

Đến căn cứ quân đội, Giang Thiên Ca bước xuống xe, gật đầu với Giang Viện Triều, sau đó phất tay, ra hiệu cho ông có thể đi được rồi.

Giang Viện Triều mỉm cười, nói: “Buổi tối bố đến đón con.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca xua tay: “Buổi tối huấn luyện rất bận, còn chưa biết có thời gian về nhà hay không, bố chờ điện thoại của con đi.”

Nói xong, cô xoay người đi vào tòa nhà văn phòng, để lại cho Giang Viện Triều một bóng lưng phóng khoáng.

Giang Viện Triều cười lắc đầu, nhìn thấy Giang Thiên Ca đã đi vào, liền quay đầu xe, lái về phía đơn vị của mình.

...

Hôm qua, tất cả thành viên của đội ngũ lập trình máy tính đã tập trung đông đủ, nhận phòng tại ký túc xá được bố trí.

Để đáp ứng yêu cầu huấn luyện của đội ngũ lập trình, Trương Kiếm Ba đã xin trưng dụng toàn bộ văn phòng trên tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng chính trong căn cứ quân đội, cải tạo thành phòng huấn luyện.

Máy tính mà đội ngũ lập trình sử dụng đều được thiết kế dựa trên chiếc máy tính mà Giang Thiên Ca đã sử dụng trước đây tại căn cứ tỉnh Hải.

Những chiếc máy tính này đều được đầu tư rất nhiều tâm sức, nhân lực và vật lực mới có thể chế tạo ra được, Trương Kiếm Ba xem chúng như bảo bối.

Vì vậy, ngay sau khi lắp đặt xong máy tính, Trương Kiếm Ba đã cho người lắp đặt cửa sắt và khóa xích ở cầu thang lên tầng cao nhất, đồng thời bố trí người đứng gác.

Theo đúng nghĩa, hôm nay có thể coi là ngày đầu thành lập của đội ngũ lập trình, vì vậy, trước khi bắt đầu huấn luyện chính thức, Trương Kiếm Ba đã tổ chức một buổi lễ động viên ngắn gọn.

Lúc Giang Thiên Ca đến, các thành viên của đội ngũ lập trình đã tập trung đông đủ trong hội đường nhỏ.

Vừa bước vào, Giang Thiên Ca đã nhìn thấy Tiêu Phong và Trần Tuệ Viên đang đứng ở hai hàng ghế đầu. Giang Thiên Ca đã sớm biết tin tức bọn họ được chọn, vì vậy, nhìn thấy hai người bọn họ, cô cũng không cảm thấy bất ngờ.

Nhưng Tiêu Phong và Trần Tuệ Viên nhìn thấy Giang Thiên Ca đột nhiên xuất hiện, đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, hai người nhìn nhau, dường như đều nhìn thấy được sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.

Giang Thiên Ca chắp tay sau lưng, đứng nghiêm nghị, ánh mắt đảo một vòng trên mặt mọi người, nhìn thấy Trương Kiếm Ba và những người khác đang đi đến từ phía hành lang, Giang Thiên Ca định bước lên phía trước.

Ai ngờ, lúc này, Tiêu Phong đứng bên cạnh đột nhiên kéo cô một cái: “Giang Thiên Ca, lãnh đạo đến rồi, cậu mau đứng nghiêm lên!”

Tiêu Phong hạ giọng nhắc nhở, vẻ mặt sốt ruột, nhìn thấy Trương Kiếm Ba và những người khác sắp bước vào, Tiêu Phong càng dùng sức kéo Giang Thiên Ca hơn.

Vì hành động của Tiêu Phong quá đột ngột, Giang Thiên Ca không kịp phòng bị, bị anh kéo một cái, trọng tâm cơ thể liền bị lệch đi.

Người ta thường nói, lúc xui xẻo, uống nước lạnh cũng có thể mắc kẹt răng.

Giang Thiên Ca không hiểu, tại sao trong hội trường nhỏ của tòa nhà văn phòng ở căn cứ quân đội lại thiết kế một bậc cửa.

Lúc bị Tiêu Phong kéo lệch trọng tâm, cô lại rất “trùng hợp” đá phải bậc cửa đó, kết quả là, trọng tâm cơ thể vốn đã bị lệch, lúc này hoàn toàn mất kiểm soát.

Nhận ra mình sắp té ngã, Giang Thiên Ca nhanh chóng phản ứng trong một phần mười giây: Mình có thể ngã, nhưng tư thế không thể chật vật, phải thật ngầu!

Giang Thiên Ca vừa khuỵu gối về phía trước, vừa định đưa tay chống xuống đất, muốn tạo tư thế chống đẩy ngã xuống đất thật đẹp mắt.

Nhưng có một người còn phản ứng nhanh hơn cô.

Cô vừa định đưa tay ra, thì cơ thể đang ngã về phía trước đã bị người ta đỡ lấy.

Người đỡ cô, đương nhiên là Lục Chính Tây.

Nhưng đây không phải là mấu chốt.

Mấu chốt là, những người không nhìn thấy hành động Tiêu Phong kéo cô lúc nãy, chỉ thấy cảnh cô ngã vào lòng Lục Chính Tây.

Giang Thiên Ca: “...”

Mọi người trong hội trường nhỏ: “...”

Trương Kiếm Ba và những người khác vừa đi đến cửa: “...”

Lý Tu Quân đứng sau Trương Kiếm Ba nhìn Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây, rồi lại nhìn ánh mắt của mọi người đang đổ dồn vào hai người họ, ho một tiếng, phá vỡ sự im lặng trong hội trường nhỏ.

“Ừm... Chúng ta... Mặc dù các cậu... Nhưng... Cũng nên chú ý một chút...”

Lý Tu Quân không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng, mặt Giang Thiên Ca nóng bừng, sắc mặt nhanh chóng đỏ ửng.

Cô vốn định giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, thản nhiên đẩy Lục Chính Tây ra, sau đó khách sáo cảm ơn anh, tạo bầu không khí xa cách giữa hai người.

Nhưng bị Lý Tu Quân nói như vậy, lại nhìn thấy ánh mắt tò mò của mọi người, Giang Thiên Ca chỉ muốn lôi Tiêu Phong ra đánh cho một trận, rồi tìm cái lỗ nào chui xuống cho xong.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 445: Chương 445



Hai ngày nay cô đã bắt đầu nghĩ xem nên làm thế nào để lập uy trước mặt những người này, lo lắng Giang Viện Triều ảnh hưởng đến hình tượng của mình, cô còn cẩn thận dặn dò Giang Viện Triều một phen.

Ai ngờ, người khiến cô mất mặt không phải là cha ruột, mà là đồng đội “heo” Tiêu Phong này.

Tiêu Phong hiển nhiên cũng rất bối rối.

Hôm qua khi họ đến căn cứ quân đội, đã có người đặc biệt đến giải thích cho họ về những quy tắc kỷ luật cần tuân thủ trong quân đội.

Anh vốn rất ngưỡng mộ cuộc sống quân đội, nên vừa nghe xong đã ghi nhớ trong lòng.

Vừa rồi, các vị lãnh đạo sắp vào đây, Giang Thiên Ca còn ra khỏi hàng ngũ, rõ ràng là hành vi không tuân thủ kỷ luật.

Anh sợ Giang Thiên Ca để lại ấn tượng xấu với các vị lãnh đạo, trong lúc nóng vội, muốn kéo Giang Thiên Ca về, ai ngờ đâu Giang Thiên Ca lại ngã.

Giang Thiên Ca bất chấp tất cả, nhân lúc được Lục Chính Tây che chắn, chỉnh lại tóc tai và trang phục của mình một chút, sau đó mới thoát khỏi lòng Lục Chính Tây.

Bắt gặp ánh mắt áy náy của Tiêu Phong nhìn sang, Giang Thiên Ca không thèm để ý liếc anh một cái, rồi giả vờ bình tĩnh đi đến trước mặt Trương Kiếm Ba và những người khác, nghiêm túc nói:

“Vừa rồi là ngoài ý muốn, tôi đứng không vững.”

Giải thích ngắn gọn xong, Giang Thiên Ca nghiêm mặt, lên tiếng nói: “Đồng chí Trương, các đồng chí, chúng ta bắt đầu thôi.”

Đối với chuyện vừa rồi, Trương Kiếm Ba cũng ngẩn người, nhìn thấy phản ứng gượng gạo của Giang Thiên Ca, trong lòng ông cũng lắc đầu bật cười.

Nhưng tình hình hiện tại cũng không thích hợp để trêu chọc nhiều. Trương Kiếm Ba che giấu ý cười trong mắt, gật đầu với Giang Thiên Ca: “Được, bắt đầu thôi.”

Tuy nói là một buổi lễ động viên ngắn gọn, nhưng nội dung cũng không ít, Trương Kiếm Ba tự mình giới thiệu mục đích ban đầu khi thành lập đội lập trình, mục tiêu cần đạt được...

Đương nhiên, mục đích quan trọng nhất là khích lệ tinh thần, khơi dậy nhiệt huyết và tích cực của mọi người.

Giang Thiên Ca đứng bên cạnh Trương Kiếm Ba, nghiêm nghị suốt cả buổi. Thậm chí cô còn nghĩ, đáng lẽ mình nên đeo một chiếc kính râm mới đúng.

“Đây là huấn luyện viên kỹ thuật của đội lập trình máy tính và mạng, đồng chí Giang Thiên Ca. Từ hôm nay trở đi, việc huấn luyện và học tập của các đồng chí sẽ do đồng chí Giang Thiên Ca toàn quyền phụ trách.”

Nghe Trương Kiếm Ba giới thiệu về mình, Giang Thiên Ca khẽ gật đầu, sau đó lại khôi phục hình tượng lạnh lùng, nghiêm túc.

Vừa dứt lời, trừ Lục Chính Tây biết rõ ngọn ngành, và Trịnh Văn Hoa chậm nửa nhịp, những người khác đều lộ vẻ kinh ngạc.

Vừa rồi, họ cũng giống như Tiêu Phong, đều cho rằng Giang Thiên Ca cũng giống như họ, đều là thành viên.

Kết quả bây giờ lại nói cho bọn họ biết, Giang Thiên Ca không giống họ, Giang Thiên Ca không phải thành viên, mà là huấn luyện viên của họ?

Giang Thiên Ca huấn luyện họ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy đến giờ họ vẫn chưa rõ nội dung huấn luyện cụ thể là gì, nhưng họ biết, chắc chắn là liên quan đến máy tính.

Ban đầu họ đều đoán, người đến huấn luyện cho họ hẳn là một vị giáo sư già uyên bác nào đó trong trường đại học, hoặc là một chuyên gia nghiên cứu giàu kinh nghiệm nào đó trong viện nghiên cứu.

Kết quả bây giờ đáp án được hé lộ, nói cho họ biết, là Giang Thiên Ca huấn luyện họ?

Giang Thiên Ca, nhìn thế nào cũng nhỏ tuổi hơn họ, liệu có đáng tin cậy không?

Lại nghĩ đến cảnh tượng Giang Thiên Ca ngã vào lòng Lục Chính Tây lúc nãy, dáng vẻ nhỏ bé dựa vào người ta, mọi người càng nghĩ càng thấy kỳ quái.

Giang Thiên Ca thu hết phản ứng của họ vào mắt, nét mặt vẫn không đổi, trong lòng đã bắt đầu nghĩ cách cho họ nếm trải cảm giác thức đêm gõ code của các lập trình viên thời hiện đại ngay trong ngày đầu tiên này.

Trương Kiếm Ba bảo các đồng chí có mặt đều nói một hai câu khích lệ, sau khi những người khác nói xong, ông liền nhìn về phía Giang Thiên Ca: “Tiểu Giang, hay là cô cũng nói hai câu đi.”

Giang Thiên Ca: “Bắt đầu huấn luyện. Tất cả theo tôi đến phòng huấn luyện.”

Định đợi Giang Thiên Ca nói xong, mình sẽ nói thêm vài câu thoải mái hơn một chút rồi kết thúc buổi lễ, Trương Kiếm Ba: “...”

Thấy Giang Thiên Ca nói xong định đi ra ngoài, mọi người: “...”

Từ hành động nhanh gọn của Giang Thiên Ca, Trương Kiếm Ba lập tức lên tiếng: “Được, huấn luyện chính thức bắt đầu!”

Mọi người đều ngơ ngác đi theo Giang Thiên Ca lên tầng cao nhất.

...

Trước đây, khi Giang Thiên Ca thuyết trình về bàn phím chữ Hán, cô phải tự tay làm slide thuyết trình bằng giấy, còn bây giờ, cô đã yêu cầu Trương Kiếm Ba mang đến máy chiếu, có thể dùng slide thuyết trình điện tử rồi.

Vào phòng huấn luyện, kiểm tra thiết bị một lượt, Giang Thiên Ca đi thẳng vào vấn đề chính, bắt đầu nội dung buổi học đầu tiên.

Mọi người từ chỗ hoang mang ban đầu khi mới vào phòng huấn luyện, chuyển sang kinh ngạc, rồi đến nỗi đầu óc trở nên mụ mị.

Đầu óc Tiêu Phong đã muốn nổ tung từ nãy đến giờ, nhưng vì thấy những người khác đều chăm chú nhìn màn hình, dường như đều hiểu cả, nên anh không tiện thể hiện ra mình không hiểu gì.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 446: Chương 446



Nhưng nhịn một lúc, thật sự không nhịn nổi nữa, bèn rụt rè giơ tay lên: “... Thiên Ca... à không, huấn luyện viên, chậm một chút, chậm một chút...”

Nghe thấy tiếng Tiêu Phong, những người khác đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Giang Thiên Ca thản nhiên “Ồ” một tiếng.

Vừa rồi cô đã phát hiện ra không ít người, tuy nhìn có vẻ rất tập trung, nhưng trong mắt lại thi thoảng lóe lên một chuỗi dấu hỏi “Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?”.

Nhưng những người này cứ giả vờ như vậy, cô cũng mặc kệ, xem ai giả vờ giỏi hơn.

Có lẽ họ đã nhận ra, chỉ cần họ không lên tiếng, Giang Thiên Ca sẽ không chủ động thông cảm cho họ.

Sau đó mọi người đều thông minh hơn, hễ có chỗ nào không hiểu là lập tức lên tiếng.

Thế là, khung cảnh trong phòng huấn luyện trở thành như thế này:

Giang Thiên Ca trên bục giảng: “Bla bla bla...”

Mọi người ngồi dưới: “... Huấn luyện viên, chậm một chút...”

Mọi người ngồi dưới: “... Ừm... Giáo viên, giảng lại một lần nữa.”

Một giọng nói lí nhí vang lên: “Tốt nhất là giảng lại từ đầu...”

“...”

Giang Thiên Ca hít sâu một hơi, tự nhủ đây mới chỉ là ngày đầu tiên, phần lớn mọi người trước đây đều chưa tiếp xúc nhiều với máy tính, những tình huống này là chuyện bình thường.

Nhưng bảo cô giảng lại toàn bộ nội dung từ đầu đến cuối là điều không thể. Cô kiên nhẫn, chỉ chọn ra một số điểm khó hiểu để giảng lại một lần nữa.

Giảng xong, Giang Thiên Ca tắt máy chiếu, nhìn mọi người nói: “Mọi người tự chia nhóm đi, sau này nhiệm vụ học tập hàng ngày sẽ được đánh giá theo nhóm.”

“Nhóm nào có kết quả thấp nhất, nhóm trưởng của nhóm đó sẽ dẫn cả nhóm đến từng phòng làm việc của các vị lãnh đạo ở tầng dưới để báo cáo.”

Về việc làm giáo viên, làm huấn luyện viên, Giang Thiên Ca không có nhiều kinh nghiệm. Nhưng cô biết một đạo lý: Bất kể làm việc gì, có áp lực mới có động lực.

Tòa nhà văn phòng này là tòa nhà trung tâm nhất trong căn cứ quân đội. Văn phòng của các vị lãnh đạo cấp trung trở lên của quân khu đều nằm trong tòa nhà này.

Cô tạo áp lực, tạo ra sự cạnh tranh, xem họ có dám lười biếng nữa không.

Ánh mắt lướt qua khuôn mặt mọi người, khóe môi Giang Thiên Ca hơi nhếch lên, để lộ nụ cười đầu tiên kể từ khi bước vào phòng huấn luyện: “Các anh tự mình đến gặp các vị lãnh đạo, báo cáo kết quả đội sổ của mình đi.”

Sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Các vị lãnh đạo ở tầng dưới, bao gồm cả lãnh đạo trực tiếp của họ, lãnh đạo của lãnh đạo, lãnh đạo của lãnh đạo của lãnh đạo...

Trong quân đội, lòng tự trọng luôn được đặt lên hàng đầu.

Ban đầu, họ có thể vượt qua rất nhiều người đăng ký tham gia vòng loại, đã được các vị lãnh đạo trực tiếp, lãnh đạo của lãnh đạo... biết đến, còn được khen ngợi và động viên.

Đó vốn là một điều rất đáng tự hào.

Cảm giác tự hào trong lòng họ lúc này vẫn còn rất dâng trào. Vậy mà bây giờ lại nói cho họ biết, từ nay về sau, ngày nào họ cũng có thể bị “xử công khai”, phải đến nói với những vị lãnh đạo đã từng khen ngợi, động viên họ, cả lãnh đạo của lãnh đạo họ nữa, rằng họ là đội đội sổ?

Điều này còn tệ hơn cả việc mất mặt đến nhà bà ngoại, còn xấu hổ hơn cả việc tr*n tr**ng chạy ngoài đường!

Mọi người đều kêu khổ thấu trời, có người do dự lên tiếng hỏi: “... Huấn luyện viên, hay là... đổi cách khác đi?”

Giang Thiên Ca kiên quyết nói: “Không đổi.”

“Được rồi, bắt đầu chia nhóm đi. Sáu người một nhóm.” Đội lập trình có tổng cộng sáu mươi người, sáu người một nhóm, chia thành mười nhóm.

Để nhóm trưởng quản lý các thành viên trong nhóm, sau này cô chỉ cần quản lý mười nhóm trưởng là được.

Như vậy chẳng phải là cô đã quản lý được cả đội rồi sao.

Nghe thấy Giang Thiên Ca nói chắc như đinh đóng cột, những người phản ứng nhanh đã nhanh chóng tìm “cây đa, cây đề” để bám víu.

“Đội trưởng Lục, tôi theo anh!”

Trịnh Văn Hoa nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lục Chính Tây, cười nói.

Tuy Lục Chính Tây là đội trưởng của họ, nhưng trong giờ huấn luyện, Lục Chính Tây cũng giống như họ, đều phải ngồi dưới nghe Giang Thiên Ca giảng bài, cũng phải tham gia đánh giá.

Vừa rồi anh ta để ý thấy, trạng thái của Lục Chính Tây rất tốt, luôn ghi chép, chắc là đã hiểu hết rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hơn nữa, Lục Chính Tây và Giang Thiên Ca còn có một tầng quan hệ khác. Giang Thiên Ca nghĩ ra hình phạt nghiêm khắc như vậy, rõ ràng là muốn cho họ một phen bẽ mặt.

Tuy biết cô sẽ không thiên vị Lục Chính Tây, nhưng chắc chắn sẽ có một số ưu ái ngầm không ảnh hưởng đến kết quả chung, đúng không? Nếu không, Lục Chính Tây mà mất mặt thì cô cũng không đẹp mặt cho lắm?

Cho dù có tệ hơn nữa, cùng lắm là đội anh ta cũng bị điểm kém.

Trong số những thành viên được tuyển chọn vào đội lập trình, Lục Chính Tây là người có năng lực và điều kiện tốt nhất trên mọi phương diện, danh tiếng trước mặt các vị lãnh đạo cũng lớn hơn họ rất nhiều.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 447: Chương 447



Cho dù đội họ có đội sổ, phải đến trước mặt các vị lãnh đạo để “lĩnh tội”, có Lục Chính Tây đứng trước mặt, các vị lãnh đạo làm sao còn chú ý đến họ nữa?

Tóm lại, dù nói thế nào thì Lục Chính Tây vẫn là lựa chọn tốt nhất, là “cây đa, cây đề” tốt nhất!

Anh ta nhất định phải bám chặt lấy!

Phản ứng chậm hơn Trịnh Văn Hoa một nhịp, Tiêu Phong cũng kéo Trần Tuệ Viên và Hoàng Minh Hàn cùng xuất thân từ khoa Máy tính của Đại học Hoa đến: “Đội trưởng Lục, chúng tôi theo anh!”

Đến khi những người khác kịp phản ứng, muốn đến ôm “đùi” Lục Chính Tây thì bên cạnh anh đã chật kín người.

“Chúng tôi đủ người rồi, đủ người rồi, mọi người tìm người khác mà lập nhóm đi!”

Lục Chính Tây còn chưa kịp lên tiếng, Tiêu Phong đã xăng xái lên tiếng, sợ có người chen anh ra khỏi “bờ đùi” Lục Chính Tây.

Tiêu Phong chen qua đám đông, chạy đến bên cạnh Giang Thiên Ca, cười hì hì nói: “Huấn luyện viên, nhóm chúng tôi đã đủ người rồi, cô ghi danh nhanh đi!”

“Nhóm chúng tôi, đồng chí Lục Chính Tây làm nhóm trưởng, các thành viên bao gồm Trịnh Văn Hoa, Liêu Siêu, Trần Tuệ Viên, Hoàng Minh Hàn và tôi!”

Giang Thiên Ca liếc nhìn Tiêu Phong, nói: “Không được, cậu, Trần Tuệ Viên, Trịnh Văn Hoa, ba người tìm người khác mà lập nhóm.”

Mấy người này đều là những người mà cô để mắt đến, muốn đào tạo thành nòng cốt cho đội của mình, nếu họ đều tập trung lại một chỗ thì chẳng phải là công sức của cô đổ sông đổ bể sao.

Tiêu Phong trợn tròn mắt, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Tại sao?”

Lúc trước khi quân huấn, cậu ấy cũng rất sùng bái Lục Chính Tây, sau đó quen thuộc với Lục Tự Văn, nghe Lục Tự Văn nói không ít chuyện về Lục Chính Tây, cậu ấy càng thêm kính nể Lục Chính Tây.

Với điểm này, cậu ấy nhất định phải tranh giành cơ hội vào đội Lục Chính Tây.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hơn nữa vừa rồi nghe Giang Thiên Ca giảng bài, trong đó có cậu ấy và Trần Tuệ Viên, trước đó đều đã học qua kiến thức máy tính. Nhưng bởi vì nội dung Giang Thiên Ca giảng quá mức vượt quá chương trình nên có không ít chỗ mơ hồ.

Cậu ấy và những người khác gần như đều lên tiếng nhắc ý kiến, để cho Giang Thiên Ca giảng chậm lại. Nhưng chỉ có Lục Chính Tây, toàn bộ quá trình đều im lặng nghe giảng bài, ghi chép.

Lục Chính Tây, đây rõ ràng chính là đại học bá mà Giang Thiên Ca nói lúc trước!

Chỉ cần có Lục Chính Tây, nhóm của cậu ấy, chính là Vương Bạo!

Có Lục Chính Tây dẫn dắt, cậu ấy đâu còn lo lắng phải đi nói với các vị lãnh đạo chuyện mình thi được hạng bét nữa chứ?

Tiêu Phong càng nghĩ trong lòng lại càng bất bình. Cậu ta không thể tin trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca, suýt chút nữa đã hoài nghi. Giang Thiên Ca có phải bởi vì chuyện vừa rồi cậu ta hại cô ngã, nên trả thù cậu ta hay không.

Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Tiêu Phong, Giang Thiên Ca mỉm cười, nói: “Vì tôi thấy cậu rất xuất sắc, vô cùng xuất sắc! Đồng chí Tiêu Phong, tôi cảm thấy cậu và đồng chí Lục Chính Tây đều xuất sắc, hơn người!”

Tiêu Phong: “...”

Giang Thiên Ca cười: “Cậu xuất sắc như vậy, tại sao lại chịu đứng dưới Lục Chính Tây, làm một tổ viên bình thường chứ?”

Dỗ dành Tiêu Phong một trận, khiến cậu ta mơ hồ. Giang Thiên Ca dựa theo tình huống mình nắm được, nhanh chóng phân công mười người đội trưởng, phòng ngừa bọn họ lại xuất hiện tình huống tập hợp theo nhóm.

“Những người khác, dựa theo tình huống của mình, thì lựa chọn theo đội trưởng nào nhé.”

Theo lý thuyết, những người được chỉ định làm đội trưởng, đều là tương đối xuất sắc, được Giang Thiên Ca công nhận.

Nhưng nghĩ đến trách nhiệm mà đội trưởng phải gánh vác, mọi người đều không muốn nhận lấy sự công nhận này.

Người bị gọi đến tên, vẻ mặt phức tạp, những người chưa được gọi đến tên, thì đều vui mừng, sau đó lại nhao nhao muốn chạy đến bên cạnh Lục Chính Tây.

Bọn họ cũng giống như Trịnh Văn Hoa vừa rồi, cảm thấy Lục Chính Tây là cái đùi to nhất, phải ôm chặt lấy.

Lục Chính Tây đã đoán được dụng ý của Giang Thiên Ca, anh dựa theo tình hình quan sát được vừa rồi, chọn ra năm người trong số những người vây quanh mình.

Năm người này có người lúc nãy biểu hiện tương đối tốt. Có người biểu hiện trung bình, cũng có người phản ứng tương đối chậm chạp.

Dù sao anh cũng không muốn đứng bét.

Anh cũng không cảm thấy Giang Thiên Ca bởi vì là anh mà nương tay.

Thậm chí, anh cảm thấy, nếu ngày nào đó đội anh đứng bét, muốn anh dẫn mọi người đến văn phòng lãnh đạo báo cáo tình hình, Giang Thiên Ca sẽ đích thân đi theo sau xem kịch.

Giang Thiên Ca dường như phát hiện ra Lục Chính Tây đang bĩu môi, ánh mắt lườm anh một cái.

...

Phân chia xong xuôi, ánh mắt Giang Thiên Ca nhìn quanh phòng huấn luyện trống trơn một vòng, trong lòng lại nảy ra một ý tưởng.

Tìm một tờ giấy viết xoạt xoạt một hồi, rồi đi tìm trợ lý của Trương Kiếm Ba là Vu Minh Kiến, nhờ anh ta giúp đi mua những thứ cô cần.

Nhìn thấy nội dung trên giấy, Vu Minh Kiến sững sốt một hồi lâu, không chắc chắn hỏi: “Thật sự muốn làm theo những thứ ghi trên này sao?”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 448: Chương 448



2Giang Thiên Ca gật đầu: “Đúng vậy. Làm theo những thứ ghi trên này. Nhanh lên, tốt nhất ngày mai có thể làm xong.”

“... Được.” Vu Minh Kiến cầm tờ giấy rời đi với vẻ mặt phức tạp.

Ngày hôm sau, trên bốn bức tường của phòng huấn luyện, treo đầy băng rôn.

“Chỉ cần học không chết, thì cứ học tới chết!”

“Thà rằng tự ép c.h.ế.t mình, cũng phải hơn c.h.ế.t người khác!”

“Mỗi ngày học thêm một giây, Hoa Hạ tiến bộ một bước dài!”

“Vượt qua Liên Xô, đuổi kịp Mỹ, trở thành chiến thần máy tính của thế giới!”

“Bắt hết những kẻ lãng phí thời gian lại! Xử bắn!”

“...”

Đám người Tiêu Phong nhìn thấy băng rôn trên tường, đứng ở cửa một hồi, hít sâu một hơi, mới rón rén bước vào.

Từ khi chia nhóm xong, quy định đội đứng bét phải đến văn phòng lãnh đạo đi một vòng được ban hành, lại thêm những băng rôn này, hiệu quả huấn luyện vô cùng tốt.

Vì không muốn đứng bét, mọi người trong nhóm mỗi ngày đều cố gắng hết sức học tập, giám sát lẫn nhau, phát hiện ra ai theo không kịp, lập tức hỗ trợ giảng giải.

Thậm chí còn không dám ngủ gật.

Chỉ cần hơi ngủ gật một chút, nhìn thấy những băng rôn đầy áp lực kia là lập tức tỉnh táo ngay.

...

Biết được đội lập trình đã bắt đầu huấn luyện, Đồng chí Lý dẫn theo mọi người đến thị sát.

Chuyện Giang Thiên Ca treo băng rôn trong phòng huấn luyện, Trương Kiếm Ba biết, nhưng ông ta không biết lại treo nhiều như vậy.

Lúc Trương Kiếm Ba và Đồng chí Lý đi đến cửa, nhìn thấy tình huống trong phòng huấn luyện, đều ngẩn người.

Trương Kiếm Ba nhìn về phía Đồng chí Lý, muốn lên tiếng giải thích cho Giang Thiên Ca một hai câu.

Nhưng ông ta còn chưa lên tiếng, Đồng chí Lý đã cười nói: “Bầu không khí học tập của bọn họ sôi nổi như vậy, chúng ta đừng vào quấy rầy bọn họ nữa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Đồng chí Kỷ, người trước đó bị Giang Thiên Ca làm cho cứng họng, cũng đến cùng.

Ông ta xem hết nội dung trên tất cả băng rôn trong phòng huấn luyện, khóe mắt giật giật. Lần trước nhìn thấy trận thế này là vào những năm sáu mươi.

Ánh mắt Đồng chí Lý nhìn Giang Thiên Ca đang nghiêm túc giảng bài trên bục, lại nhìn xuống đám người Tiêu Phong tuy rằng dưới mắt có quầng thâm rất lớn, nhưng tinh thần phấn chấn, trạng thái hăng say, rồi dẫn mọi người xuống lầu.

Trương Kiếm Ba dẫn mọi người tới phòng họp, báo cáo tình hình huấn luyện của đội lập trình cho Đồng chí Lý nghe.

Trương Kiếm Ba do dự một chút, thấy mọi người đều biết tình hình của Giang Thiên Ca, nên mới nói ra quy định đội đứng bét phải đến báo cáo tình hình do Giang Thiên Ca đặt ra.

Đương nhiên, từ sau khi quy định này của Giang Thiên Ca được ban hành, mỗi ngày mọi người trong các văn phòng đều lén lút cá cược xem đội nào đứng bét. Chuyện này, ông ta không nói.

Nghe xong, mọi người đều sững sốt một lúc, rồi khóe miệng giật giật.

Đúng là tàn nhẫn!

Chẳng trách vừa rồi ai nấy đều tập trung tinh thần cao độ như vậy, cho dù có người chú ý đến bọn họ đang đứng ở cửa cũng không hề phân tâm nhìn sang.

Hóa ra, ngoài bầu không khí học tập sôi nổi ra, còn vì sợ xấu hổ.

“Haha, chủ ý này hay đấy! Phải như vậy mới khích lệ được tinh thần chiến đấu của bọn họ!” Đồng chí Kỷ vừa cười vừa vỗ bàn, thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ xem nên học hỏi Giang Thiên Ca chủ ý này.

Hiện tại ông ta đã về hưu, không cần phải tự mình quản lý đám lính trẻ nữa. Nhưng ông ta có thể dùng chiêu này để quản lý đám cháu trai trong nhà!

Mấy đứa nhóc thối tha đó, đánh không sợ, mắng không nghe, nếu cứ mặc kệ, chẳng mấy chốc sẽ lên trời.

Đồng chí Kỷ âm thầm suy nghĩ, có thời gian phải đi xin Giang Thiên Ca ít kinh nghiệm mới được.

Gạt suy nghĩ trong lòng sang một bên, nghe Đồng chí Lý đang hỏi về lịch trình hàng ngày của đội lập trình, Đồng chí Kỷ lên tiếng:

“Lão Trương, vừa rồi tôi thấy đám nhỏ Giang Ca dạy, quầng thâm mắt đều hiện ra hết rồi, bọn nó vất vả như vậy, chúng ta tuy không giúp được gì nhiều, nhưng về mặt vật chất, ăn uống phải chu cấp đầy đủ.”

Trương Kiếm Ba cười nói: “Đồng chí Kỷ, chuyện này ông cứ yên tâm, về khoản vật tư chúng tôi luôn rất coi trọng. Chế độ ăn uống của bọn họ mỗi ngày đều được phối hợp dinh dưỡng đầy đủ, không giới hạn số lượng.”

“Buổi tối, nhà ăn đều có đầu bếp chuyên môn đợi đến khi bọn họ về nghỉ ngơi mới tan ca, sẽ không để cho bọn họ phải chịu đói đâu.”

Đồng chí Lý đề nghị: “Ngoài nhà ăn, cũng có thể đặt thêm một ít đồ ăn ở hành lang bên ngoài phòng huấn luyện. Có một số đồng chí, có thể vì không muốn lãng phí thời gian, không muốn chạy ra nhà ăn, nên thà nhịn đói.”

Trương Kiếm Ba gật đầu, cảm thấy đề nghị này rất hay: “Để tôi hỏi xem Đồng chí Giang muốn ăn gì.”

Giang Thiên Ca vốn cũng định nói chuyện này với Trương Kiếm Ba.

Tuy cô không thừa nhận mình đang ép buộc mọi người. Tiêu Phong, Trịnh Văn Hoa bọn họ liều mạng như vậy là do tự phát, cô chỉ khích lệ một chút xíu thôi.

Nhưng có một điều cô phải thừa nhận, hiện tại cường độ làm việc của đám Tiêu Phong còn kinh khủng hơn cả chế độ 996 mấy chục năm sau, thậm chí còn có xu hướng tiến tới 007.

Đã vậy, đãi ngộ cũng phải nâng lên cho tương xứng.

Nghe Trương Kiếm Ba hỏi cô muốn ăn gì, cô bèn liệt kê ra một danh sách dài.

Cà phê giúp tỉnh táo chắc chắn không thể thiếu.

Quả óc chó, đậu phộng bổ não cũng không thể thiếu.

Thịt khô, đồ hộp giúp no bụng càng không thể thiếu.

Tóm lại, càng nhiều càng tốt, phải vỗ béo bọn họ thì mới có thể nhanh chóng bồi dưỡng được nhân tài.

Cô đã nghĩ, đến cuối tháng Sáu khi đi tỉnh Nam tham gia diễn tập, tốt nhất đội lập trình cũng nên có chút thu hoạch.

Ví dụ như, tìm ra tất cả những ổ nhóm tội phạm kia.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 449: Chương 449



Tóm lại, dưới sự phối hợp của nhiều yếu tố, hiệu quả học tập của đội lập trình đột nhiên tăng mạnh, vượt xa dự kỳ của Giang Thiên Ca.

Thậm chí, vì họ quá mức hiểu chuyện, còn khiến Giang Thiên Ca có thêm một chút phiền não nho nhỏ.

Hôm nay, vừa bước vào phòng huấn luyện, Giang Thiên Ca đã nhíu mày, cảm thấy không khí trong phòng thật nóng bức, ngột ngạt. Ban đầu, cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là do trời nóng, người trong phòng lại đông.

Cô bèn bảo mọi người mở cửa sổ cho thông thoáng.

Giang Thiên Ca thậm chí còn nghĩ, bây giờ đã là tháng năm, thời tiết ngày càng nóng, đợi ngày mai Trương Kiếm Ba họp về, phải bàn bạc với ông về việc lắp điều hòa cho phòng huấn luyện.

Thế nhưng, sang đến ngày thứ hai, Giang Thiên Ca phát hiện, mùi trong phòng huấn luyện không những không tan đi mà còn nồng nặc hơn.

Cô dừng lại một lát, cau mày, đảo mắt nhìn mọi người trong phòng.

Từ khi bắt đầu huấn luyện, tất cả đều mặc đồng phục, trên là áo ngắn tay màu xanh quân đội.

Để tiện thay giặt, khi phát quân phục, hậu cần đã phát cho mỗi người hai ba bộ giống nhau.

Vì mọi người ngày nào cũng mặc giống nhau nên trước đây, Giang Thiên Ca cũng không để ý nhiều lắm.

Nhưng bây giờ, khi quan sát kỹ hơn, nhất là mấy nam học viên, Giang Thiên Ca phát hiện quần áo trên người họ nhăn nhúm, xộc xệch...

“Tằng Hữu Quân, La Bình An, Tiêu Phong, hôm qua ba người không tắm rửa, thay quần áo à?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ba người bị gọi tên, đầu tiên là sững người, sau đó nhìn thấy hàng lông mày nhíu cao của Giang Thiên Ca và vẻ ghét bỏ không hề che giấu trong mắt cô, ba người đều đỏ mặt.

Những người khác thấy vậy, không ít người vội rụt cổ, giảm bớt sự tồn tại, sợ người tiếp theo bị gọi tên là mình.

Nhìn phản ứng của mọi người, Giang Thiên Ca còn gì mà không hiểu.

Cô cảm thấy đầu mình đầy vạch đen.

Vốn định bước lại gần hơn nhưng nhìn thấy hơn chục người đều cúi đầu đầy chột dạ, Giang Thiên Ca vội vàng lùi lại mấy bước. Theo mùi hương hôm qua cô ngửi được thì những người này, ít nhất, chắc chắn là hai ngày rồi chưa thay quần áo.

Bây giờ đã là cuối tháng năm, sắp sang tháng sáu, đang giữa mùa hè, nam sinh lại hay ra mồ hôi, nghĩ đến mùi mồ hôi đó...

Giang Thiên Ca nói: “Ai tối qua chưa thay quần áo thì bây giờ, lập tức, về ký túc tắm rửa, thay quần áo ngay!”

Tiêu Phong nhìn những người trong nhóm, vẻ mặt khó xử, định thương lượng với Giang Thiên Ca: “Hay là... chờ đến tối... à không, chờ đến trưa chúng em về thay được không? Bây giờ không có thời gian.”

Lần thi trước, nhóm của anh bị điểm thấp nhất. Nghĩ đến việc phải gõ cửa từng phòng lãnh đạo để báo cáo kết quả, anh lại thấy xấu hổ vô cùng.

Không hiểu sao bình thường, các vị lãnh đạo thường xuyên phải đi công tác, họp hành hoặc bận những việc khác, không có ở văn phòng, vậy mà mỗi lần nhóm anh có kết quả thi là y như rằng, mọi người đều ngồi ngay ngắn trong văn phòng, còn đều hơn cả bánh xe.

Anh nghi ngờ không biết có phải các vị lãnh đạo cố tình hay không?

Sau khi đi một vòng các phòng lãnh đạo báo cáo kết quả xong, cả nhóm anh đều tự nhủ phải cố gắng hết sức để thoát khỏi vị trí thấp nhất bảng xếp hạng.

Họ không tắm rửa, thay quần áo không phải vì lười mà là vì không có thời gian.

Bây giờ, ăn ngủ còn không có thời gian, lấy đâu ra thời gian tắm rửa, thay quần áo. Hơn nữa, bản thân anh thấy cũng có mùi gì đâu.

Nghĩ đến hai ngày nữa lại thi, Tiêu Phong đảo mắt, cười hì hì, định nịnh Giang Thiên Ca: “Thiên Ca...”

Giang Thiên Ca liếc xéo Tiêu Phong với vẻ ghét bỏ, không cho anh lại gần rồi cảnh cáo mọi người: “Sau này, nếu tôi phát hiện ai quá một ngày không thay quần áo thì sẽ trừ điểm thi của cả nhóm.”

Một số người khác cũng định học theo Tiêu Phong, mặc cả với Giang Thiên Ca, nhưng nghe cô nói xong, họ nhìn đồng đội, rồi rất ăn ý chạy ra ngoài. Xem ra là chạy về ký túc xá để xí chỗ trong phòng tắm.

Chỉ trong chớp mắt, phòng huấn luyện đã vơi đi gần một nửa, chỉ còn lại lác đác vài nam sinh với các bạn nữ.

Giang Thiên Ca đưa mắt nhìn những nam sinh còn lại, ánh mắt dừng trên người Lục Chính Tây hai giây.

Một lúc sau, giả vờ như vô tình, cô chắp tay sau lưng, đi đến bên cạnh Lục Chính Tây, nhân lúc mọi người không để ý, nghiêng người, đưa mũi ngửi thử quần áo anh.

Ngửi xong, cô nhăn mũi, nín thở, mở to mắt nhìn Lục Chính Tây với vẻ không thể tin nổi và trách cứ.

Lục Chính Tây: “...”

Hiểu ý Giang Thiên Ca, Lục Chính Tây bất đắc dĩ nhìn cô. Trong phòng vẫn còn nhiều người nên anh không tiện giải thích, bèn cầm cuốn sổ bên cạnh, lật đến trang trắng, dùng bút máy viết nhanh:

“Anh ngày nào cũng tắm, mùi trên người là do bị ám đấy.”

Giang Thiên Ca nghi ngờ nhìn Lục Chính Tây, không tin lắm. Cô cầm bút viết tiếp vào dòng dưới:

“Thật không? Nếu anh chưa tắm thì nhân lúc mọi người chưa phát hiện, tranh thủ về tắm đi. Em đánh lạc hướng cho!”

Trong phòng vẫn còn Trần Tuệ Viên và những bạn nữ khác, nếu bây giờ Lục Chính Tây đi ra ngoài, chắc chắn họ sẽ đoán được anh đi đâu.

Giang Thiên Ca cảm thấy, tuy cô rất ghét bỏ thói bẩn, không chịu tắm rửa, thay quần áo của Lục Chính Tây, nhưng trước mặt mọi người, cô vẫn phải giữ thể diện cho anh.
 
Back
Top Bottom